1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CÔNG CHÚA YÊU PHÒ MÃ - VỌNG NGUYỆT LÂU

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 40

      Sương mù hắc ám bao phủ quanh nàng, mà thanh của Úy Vân như xuyên qua sương mù vọng lại, giọng khàn khàn vội vàng mà nàng chưa bao giờ nghe qua.

      Tại sao lại ở đây?

      Nhạc Bình buộc mình phải mở mắt, sai, là khuôn mặt quen thuộc của Úy Vân, nhưng....

      Tại sao trong mắt Úy Vân lại lóe ra lệ quang?

      " được." Nàng cố gắng muốn chạm vào mặt , muốn để Úy Vân bị thương tổn, " được...." Nàng thào .

      Đau đớn mình nàng gánh chịu là được, nàng phải phải chịu đựng khổ sở đau đớn này rồi sao?

      " nên cố sức chuyện." Úy Vân giọng ra lệnh, "Đại phu tới rồi, nàng nhất định bình an vô ."

      có chút run rẩy, lúc này Nhạc Bình mới nhận ra Úy Vân ôm nàng.

      Tay gắt gao ôm nàng, Nhạc Bình cảm thấy bình thản mà ấm áp, thân thể đau đớn phảng phất cũng có thể chịu đựng được.

      "Đại phu tới."

      Úy Vân xoay người đối mặt với Âu Dương, biết phải vì nàng mà giữ tỉnh táo, thể suy sụp vào lúc này.

      "Úy Vân, ngươi phải rời để đại phu khám cho nàng."

      "Ta muốn ở lại."

      Âu Dương lộ ra chút đồng tình:

      "Ngươi phải rời khỏi đây, mới có thể khống chế tâm tình của mình, ta có việc với ngươi."

      Úy Vân biết , buộc mình phải buông Nhạc Bình, theo Âu Dương ra ngoài, để Nhạc Bình ở trong phòng với đại phu.

      "Nhạc Bình công chúa gặp thổ phỉ được Nguyệt Quang cứu."

      "Cái gì?" mờ mịt nhìn bằng hữu.

      Âu Dương quay lại cười xin lỗi, "Rất xin lỗi, nàng hẳn là nên sớm báo với ngươi, ta nghĩ..... Nguyệt Quang cố ý tách ta ra, nên mấy ngày nay mới luôn biến mất như vậy, nàng che giấu Nhạc Bình công chúa rất tốt, nếu ta biết.... tuyệt đối cho phép nàng làm vậy, ta biết Nhạc Bình công chúa có ý nghĩa rất lớn với ngươi."

      Úy Vân tạm thời có cách nào lên tiếng.

      "Muốn ta trừng phạt nàng sao?"

      "." Úy Vân buộc chính mình quên cảnh tượng Nhạc Bình bất lực ngã đất, "Ta muốn cám ơn Nguyệt Quang quận chúa, nếu phải nàng cứu Nhạc Bình, có thể...." khóc thành tiếng.

      "Nàng có thể sớm cho ta biết chuyện này, vậy tình cảnh hôm nay có thể tránh khỏi, nếu phải ta dung túng nàng nhặt con mèo , con chó về, dung túng nàng dưỡng ngưu dưỡng mã, nàng hôm nay cũng nhặt công chúa về dưỡng."

      "Nhạc Bình tại sao lại bị lão bà của ngươi nhặt được?" Úy Vân buộc mình đùa giỡn, nếu phát điên.

      Mất khoảng thời gian mới hồi phục, nếu lại lần nữa mất Nhạc Bình, tin mình có thể chấp nhận được lần nữa.

      "Úy Vân...." muốn lại thôi.

      " cần để ý đến ta, ta muốn yên tĩnh lát." Úy Vân nhắm mắt lại.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 41

      Úy Vân nhìn nàng, Nhạc Bình mơ hồ nghĩ.

      "Hài tử....." Thanh của nàng yếu ớt, "Úy Vân, con của chúng ta?"

      "Hài tử sao." khàn khàn, "Đại phu cho nàng uống thuốc dưỡng thai, nàng đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, hài tử giữ được."

      Nàng mở to hai mắt, Úy Vân ngồi bên giường nàng, nàng có thể nhìn thấy lệ trong mắt , che lấp gì, bộ dáng tiều tụy của làm nàng bị hù dọa.

      "Đại phu đâu?" Nàng quay đầu tìm người.

      "Nằm yên." vùi mặt vào tóc nàng, thô ráp : "Mọi chuyện do ông trời sắp đặt, nằm yên, đừng gì cả." Thanh của đầy áp lực, "Ta chịu được!"

      "Ta sao rồi." Nhạc Bình cố gắng mỉm cười, nhưng lại vô cùng thống khổ, "Ta lại tới Vương phủ rồi," Nàng cử động thân, "Ta có thể lập tức rời ."

      đau thương cười, "Nếu bây giờ cho nàng rời , ta quả là chết." Mặt thống khổ, căng thẳng, "Nàng biết ? Ta thể có nàng." ngẩng đầu đối mặt với nàng, có hai hàng nước mắt đọng mặt .

      Nụ cười của Nhạc Bình đông lại mặt, "Vậy cách biểu của chàng kỳ quái." Thanh của nàng có chút lạ lùng, " có ta chàng vẫn rất tốt." Nàng nhớ tới tình hình lần cuối cùng hai người gặp nhau, "Ta hẳn là phải lập tức rời ," Nàng nhìn quanh gian phòng, "Có lẽ ta chiếm phòng của người khác, ta vĩnh viễn thể so sánh với những người đàn bà ấy."

      Thống khổ hằn lên trong mắt , "Ta làm nàng tổn thương rất nhiều đúng ?"

      "Là lỗi của ta." Nhạc Bình thào , "Chàng sớm cảnh cáo ta rồi, hết thảy cũng là tại ta, đều là ta tự tưởng tượng, ta nên cho chàng cơ hội để làm tổn thương ta, nhưng mà...." Nàng hít thở, nhưng vẫn thể ngăn cản nước mắt chảy xuống, "Khi đó.... Ta nghĩ ta chết, bị đau lòng bức tử rồi." Nàng ngây ngốc nhìn , "Ta nên yếu ớt như vậy, khi chàng lấy tín vật của ta, ta cơ hồ nhìn thấy trái tim bị xé thành mảnh vụn."

      "Lão Thiên!" dán sát vào tay nàng, nước mắt chảy xuống mu bàn tay mềm mại của Nhạc Bình, "Xin lỗi."

      "Ta chưa từng thấy chàng khóc." Cũng chưa từng nghe lời tạ lỗi với ai.

      "Nàng phỉ nhổ vào người rơi lệ trước mặt nàng sao?" Ánh mắt của sâu thăm thẳm.

      "."

      "Ta cơ hồ hại chết nàng...." nhìn tái nhợt và tiều tụy, "Nàng thiếu chút nữa chết rồi...."

      "Nhưng vẫn là có chuyện gì xảy ra." Nàng hơi mỉm cười, "Chàng có thể yên tâm, ta chăm sóc chính mình tốt, ta có thể mình chiếu cố bản thân."

      "Chiếu cố thế nào?" đau lòng nhắm mắt lại, cảm giác ngực co rút nhanh, "Ví dụ như buông tha hết thảy, mình có ai nương tựa sao?"

      "Chàng biết rồi?" Nàng gật đầu, "Chàng đương nhiên biết, tin tức của chàng linh thông, có chuyện gì giấu được chàng." Ánh mắt của nàng nghiêm túc, "Chàng nên áy náy, đây là quyết định của chính ta, ta có nghĩa vụ gánh chịu hậu quả."

      đột nhiên kích động rống to:

      "Nàng thể hao chút tâm sức để bảo vệ chính mình sao?"

      "Ta có mà." Nàng bình tĩnh trả lời, "Ta được giáo huấn rồi, ta có sư phụ rất ưu tú." nao núng chút, phảng phất Nhạc Bình đánh vào , "Hơn nữa ta bây giờ chỉ có người, thể hành động lỗ mãng." Tay nàng đặt hờ bụng.

      Khi nhắc tới hài tử của nàng, vẻ ôn nhu mặt nàng cơ hồ làm dám nhìn gần.

      "Đối với những người ta thương, ta đều có chút nhân từ, phải ?"

      Nhạc Bình khiếp sợ mở to hai mắt.

      "Nàng đúng, khi ta hành hạ nàng ta cũng bị thương tổn, nữ nhân nào có thể hơn nàng, có những nữ nhân khác, ngày đó nàng thấy...."

      "Ta biết ta thấy cái gì." Nàng cự tuyệt nhớ lại.

      Thái độ của nàng khiến việc giải thích trở nên khó khăn. Úy Vân cố gắng đè nén cảm giác sợ hãi, chậm rãi trầm trầm :

      "Ngày đó khi nhận được tin nàng quay lại, ta tựa như người điên, nhất thời có cách nào, lệnh cho Phúc Trọng đến kỹ viện Thành Tây tìm kỹ nữ xinh đẹp về...."

      "Ta biết, chàng là vì thương tổn ta." Môi nàng run rẩy.

      khẽ vuốt ve đôi môi run rẩy của nàng, lạnh như băng, chút độ ấm, "Đúng vậy, ta làm rất thành công phải ?"

      Nước mắt rơi đôi mắt ai oán của nàng.

      "Chứng kiến nàng lao ra khỏi phòng, lòng ta cũng theo nàng, ta đuổi mọi người , mình nhớ lại ánh mắt thương tâm của nàng, căm hận chính mình." Thanh của khàn khàn, "Ta nghĩ còn cơ hội nhìn thấy nàng...."

      Úy Vân đưa ra chiếc lệnh bài lấy của nàng ngày đó, "Chỉ là vì cần có thứ gì đó thuộc về nàng, bây giờ có nàng ở đây, ta cần thứ này, nhưng là...." đặt nó ở trong tay nàng, "Nó có thể bảo vệ nàng an toàn, đây là chuyện có ý nghĩa hơn tất cả mọi thứ đối với ta."

      Nhạc Bình chịu nhận, "Ta cần."

      Huyết sắc từ từ rút khỏi mặt Úy Vân, "Tại sao cần?"

      "Ta tin chàng, Úy Vân." Nàng nhìn vẻ thống khổ trào lên trong mắt , "Ta với chàng, cần thương hại ta."

      "Ta thương hại nàng?" Úy Vân nhíu mày: "Nàng hiểu ta, nàng biết ta tới bây giờ chưa từng thương hại bất kỳ kẻ nào."

      "Đúng vậy." Nàng thừa nhận thuyết pháp của , "Nhưng là tới bây giờ chàng cũng chưa từng gặp chuyện này." Nàng hít sâu hơi, xác định mình có thể hết những lời này, " có nữ nhân nào hoài hài tử của chàng, ta biết chàng đứa trẻ này, nhưng.... Ta thể khẳng định chàng có ta ."

      "Ta nàng." cười khổ : "Ta biết nàng tại sao tin lời ta, đây là nàng vẫn với ta."

      "Bởi vì ta muốn thuyết phục chính mình tin tưởng vào điều đó." Nàng vô lực nhìn , "Chuyện bây giờ có chút thay đổi."

      Nụ cười của biến mất, "Nàng còn ta sao?" cơ hồ hỏi ra vấn đề này.

      ", nếu ta có thể vì thương tổn mà hết chàng, ta sống dễ dàng hơn nhiều."

      "Vậy nàng muốn thế nào?"

      "Để ta rời ."

      cúi đầu nhìn kỹ nàng, trong mắt nàng đầy khủng hoảng, "Nàng thể đâu."

      "Đúng ?" Nàng cười chua xót, "Chàng lại bắt đầu rồi, lại bắt đầu chủ trương quyết định cái gì với ta tốt nhất."

      nhắm mắt lại, thống khổ :
      "Ta sợ, ta sợ còn gặp lại nàng, ta dám mạo hiểm để nàng rời ."

      Nàng khiếp sợ nhìn , ngờ đến, Úy Vân lại thừa nhận sợ hãi, mở mắt ra, tơ máu tràn ngập trong đôi mắt thống khổ.

      "Khi nghĩ đến nàng chết...." rùng mình, "Ta tưởng ta hại chết nàng rồi...."

      "Áy náy." Nhạc Bình trầm giọng .

      ", phải áy náy."

      "Ta tin chàng." Nàng lần nữa.

      "Ha!" khổ tâm cười cười, "Vị trí tráo đổi rồi có đúng ? Ta biến nàng thành kẻ luôn phòng vệ rồi sao? Bây giờ kẻ tin người khác lại là nàng sao? Nàng phải vẫn luôn tin tưởng ta nàng sao? Tại sao liều mình phủ nhận thuyết pháp cố chấp kiên định của chính mình?"

      Nhạc Bình cười khổ :

      "Ta phát chàng rất có sức thuyết phục, ta bắt đầu hoài nghi thuyết pháp của chính mình, ta tin rằng mình phải nữ nhân thích hợp của chàng...."

      Nàng hoa mắt bóp huyệt thái dương, Úy Vân vội vàng ngăn nàng , " cần nữa." dùng ngón tay che miệng nàng, "Ta tìm thời gian tiếp sau."

      "!" Nàng cố chấp ngăn cản cơn buồn ngủ xâm nhập vào nàng, "Chàng có thể hình thành thói quen coi ta như thứ gánh nặng, ta cho phép mình trở thành gánh nặng của người khác, ta cần bất luận kẻ nào thương hại, cho dù là chàng, ta cần chàng thương hại ta, ta có thể tự mình...." Mí mắt nàng hạ xuống, " mình ta...." Nàng nhắm mắt lại, mi mắt vẫn còn ướt lệ ngân.

      Úy Vân đau lòng kéo chăn cho nàng, thấp giọng :

      "Ta rất có sức thuyết phục phải ? Ta lại lần nữa thuyết phục nàng."

      biết nàng nghe thấy nữa, Nhạc Bình ngủ rất sâu.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 42

      Nhạc Bình nghi hoặc nhìn người tỉ mỉ thổi chén thuốc cho mình chính là Úy Vân. Từ khi nàng trở lại vương phủ, đối với nàng vô cùng kiên nhẫn, mỗi ngày tự mình vì nàng chuẩn bị thuốc, ngay cả thức ăn cũng ngoại lệ.

      Nếu trong lòng nàng phải vẫn còn nhiều sợ hãi, Nhạc Bình cơ hồ muốn thừa nhận cuộc sống như nay là vô cùng ngọt ngào.

      "Được rồi." cầm chén thuốc đưa cho nàng, "Bây giờ còn nóng nữa, nàng có thể uống."

      Mùi gay gay của thuốc làm nàng cảm thấy buồn nôn, Úy Vân nhăn mi :

      " hơi uống xong , như thế này lát nữa ăn cái gì đó để át vị đắng ."

      Nàng gật đầu, ngừng thở uống hết chén thuốc, trả lại chén cho Úy Vân.

      cũng buông chén, nhìn lâu vào mắt nàng.

      Nhạc Bình bị nhìn có chút tự nhiên, liền hỏi:

      "Ta nhờ chàng đến Tiêu gia ở Côn Minh thông báo với tẩu tẩu, biết kết quả thế nào?"

      có kết quả, căn bản phái người , nhưng Úy Vân sao có thể vậy với Nhạc Bình?

      " thời gian nữa! Mới bao lâu, hơn nữa bây giờ khí trời kém như vậy, đường cũng tốt lắm, cần phải dàn xếp cho bọn họ." Có thể kéo dài đến lúc nào, cần tận lực tranh thủ thời gian.

      Dàn xếp? Lúc nào Úy Vân "dàn xếp" với người khác? Nhạc Bình bất giác cười, nàng luôn hiểu , Úy Vân chẳng lẽ cảm thấy dối như vậy rất buồn cười sao?

      " có vấn đề gì." Nàng quan sát biểu của , "Dù sao ba thị vệ ta mang đến cũng khỏe rồi, ngày hôm qua ta phái họ đến Côn Minh, chắc bao lâu sau, tẩu tẩu tới," Úy Vân ràng chấn động, "Ta muốn tẩu ấy nghĩ rằng ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tẩu ấy lo lắng"

      chú ý tới hành tung của ba gã thị vệ kia thất sách, Úy Vân bóp cổ tay thở dài.

      tin là Vũ Dương rất lo lắng, nhưng Úy Vân quản được nhiều như vậy, bởi vì lo lắng chuyện sau đó, cơ hồ có thể xác định Vũ Dương muốn làm gì....

      Nàng đem Nhạc Bình về, bảo vệ nàng.

      "Nàng hôm nay thấy thế nào?" Quên , tình trạng này thể làm gì khá hơn là được bước nào hay bước ấy.

      Nhạc Bình nhún nhún vai, "Tốt lắm, ta khỏe rồi, cần nằm giường nữa."

      Úy Vân nhìn nàng chăm chú lúc, như đề nghị, "Nằm vài ngày nữa được chứ!"

      "Chàng biết ta khỏe rồi, giam cầm ta ở đây có ý nghĩa." Nhạc Bình kháng nghị.

      Úy Vân lắc đầu, "Cứ vậy ." để ý tới ánh mắt tức giận của nàng, "Nghỉ ngơi nhiều tốt cho nàng."

      "Chàng lại như vậy!" Nàng tức giận .

      "Như thế nào?"

      "Tự mình nghĩ rằng cái gì đối với ta tốt nhất!" Nàng tức giận trầm giọng.

      Úy Vân bình tĩnh suy nghĩ chút, "Ta thay đổi, nhưng.... Cho dù nàng tức giận như vậy, nghe thấy tin này cam đoan cảm thấy khá hơn rất nhiều."

      "Cái gì?"

      "Nguyệt Quang tới thăm nàng."

      "Cái gì?" Nàng vui vẻ hớn hở, "Ở đâu?"

      "Ta cho Phúc Trọng chiêu đãi nàng dùng bữa, sớm như vậy nhất định chưa kịp ăn gì."

      "Sao chàng sớm?" Nàng định đứng lên, "Ta muốn ra ngoài gặp nàng ấy."

      Úy Vân dùng tay đè vai nàng lại, kiên trì ép nàng quay lại giường, Nhạc Bình ném cho ánh mắt nghi vấn.

      "Nàng ở yên trong phòng chờ, ta ra ngoài mời nàng ấy vào..." Thấy Nhạc Bình có vẻ bất mãn, tỉnh táo giải thích, "Ta phải thay nàng quyết định, chỉ là cho rằng các nàng chuyện trong phòng tốt hơn ở bên ngoài."

      Nhạc Bình đồng ý gật đầu, phát mình cũng có thể uốn cong thành thẳng, khi Úy Vân mở cửa phòng, kịp thời thêm câu:

      "Cám ơn chàng, Úy Vân."
      Bước chân chững lại chút, xoay người lại, sau đó bước nhanh ra, thuận tay đóng cửa phòng.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 43

      "Nguyệt Quang." Nàng thấy Nguyệt Quang bước vào, cao hứng định đứng dậy.

      "...." Nguyệt Quang khẩn trương chạy tới trước giường, " nên nằm xuống."

      "Đừng lo." Nàng bám vào giường muốn đứng lên.

      Nguyệt Quang vội vàng ngồi xuống giường, miễn cho Nhạc Bình phiền toái, " sao là được rồi, vừa rồi lúc Úy Vân bảo ta vào, sắc mặt đó, ta còn tưởng tình hình của rất nghiêm trọng."

      Nhạc Bình :

      " cứ chuyện bé xé ra to."

      Nguyệt Quang lè mặt quỷ, "Ta nghĩ.... Nếu chuyện ta đến thăm làm mệt mỏi, chừng hạ lệnh đem ta...." Nàng làm động tác chém cổ mình, "Chém đầu!" Nàng le lưỡi.

      "Làm sao có thể?"

      Nguyệt Quang đùa giỡn kêu lên sợ hãi:

      "Chẳng lẽ đem ta.... Lăng trì?"

      Nhạc Bình cười cười đánh vào đầu nàng, "Đừng náo loạn, tốt xấu gì cũng là quận chúa, ai dám đối đãi với như vậy?"

      Nguyệt Quang như nhớ tới chuyện gì, phẫn nộ :

      "Quận chúa cũng được tiện nghi gì, tên Âu Dương kia, từ khi phát ra chuyện ta che giấu , ngày càng hung dữ với ta, ngày nào đó ta lên mưu giết , vương tử phạm pháp tội như thứ dân, huống chi ta là quận chúa!"

      Nhạc Bình cười đến cả người run lên, nghĩ thế nào cũng tưởng tượng được Nguyệt Quang quận chúa yếu ớt lại giết được ác ma Âu Dương.

      " được cười..." Nàng giả bộ cười nham hiểm, "Sáng hôm qua ta nghĩ ra cách thả thuốc xổ vào bát của , nghe với lượng nhất định, tiêu chảy đến chết."

      Nhạc Bình nhíu mày:
      "Thuốc xổ, chẳng phải rất vô dụng sao? Rất khó làm người ta chết, người yếu may ra, hơn nữa...."

      "Hơn nữa cái gì?" Nàng cẩn thận hỏi.

      Nguyệt Quang càng hoảng sợ, Nhạc Bình phải khuyên nàng bỏ chủ ý chứ?

      "Hơn nữa với thân thể của Âu Dương, ra thạch tín tương đối hữu hiệu." Nhạc Bình cười đề nghị.

      "Thạch tín?" Nguyệt Quang bật cười, "So với ta còn độc hơn." Nàng chỉ vào mũi Nhạc Bình, " ra thạch tín giết người quá dễ dàng, dùng thuốc xổ giết người mới có chút thống khổ."

      "Nếu như vì nguyên nhân này...." Nhạc Bình lo lắng chút, "Ta đồng ý."

      Trời ạ! Hai nữ nhân ở trong phòng này xem mạng người như cỏ rác.

      "Nhưng mà..." Nguyệt Quang ngập ngừng.

      "Nhưng mà cái gì?"

      "Ta bình thường rất ít khi vào bếp, nếu tìm được cơ hội vào bếp hạ độc, chưa thực được bị phát rồi."

      "Vậy làm sao bây giờ?" Nhạc Bình lo lắng hỏi.

      "Cho nên.... Có thể tốn thời gian chờ đợi." Nhãn tình của Nguyệt Quang sáng lên, "Nhưng buổi sáng ta vừa phát cơ hội ra tay rất tốt."

      "Cái gì?"

      Nguyệt Quang thần bí :

      "Ta thấy Ma vương ở bên ăn cỏ, nếu.... ta đâm cho nó đao trước khi Âu Dương nhảy lên.... Chẳng phải ...." Tuyệt đối ngã chết.

      Tim Nhạc Bình nhảy lên, "Kết quả có làm ?"

      Nguyệt Quang hờ hững nhún nhún vai, " có, quá khó khăn, kỳ chuyện này, ta chỉ nghĩ đến cũng thỏa mãn, có ý định đích thân thực ."

      Đây xem như mạng Âu Dương lớn! Bằng coi như chín mạng cũng thoát khỏi hai nữ nhân này.

      "Cốc.... cốc...."

      "Mời vào."

      Người vào là Úy Vân, Nhạc Bình kinh ngạc, ngờ lại gõ cửa.

      "Nguyệt Quang quận chúa, lúc tới nàng với Âu Dương sao?"

      "Ta tại sao lại phải với ?"

      "Nàng...." Úy Vân nhìn thấy sắc mặt Nhạc Bình liền im lặng , ngốc đến thế, bây giờ muốn làm Nhạc Bình tức giận, coi như muốn giúp Âu Dương mà được.

      "Có chuyện gì ?" Nhạc Bình hỏi thẳng.

      "Ta chỉ đến báo cho Nguyệt Quang quận chúa..." Mắt Úy Vân thoáng qua tia thú vị, "Âu Dương tới rồi, ở ngoài chờ đón nàng về."

      "Đáng ghét!" Nguyệt Quang tức giận dậm chân.

      "Ta nghĩ nàng nên nhanh chóng ra ngoài tốt hơn." Úy Vân khuyên.

      Nhạc Bình đồng tình nhìn Nguyệt Quang, nàng từng biết đến cơn giận dữ của Âu Dương.

      Nguyệt Quang xoay người , lúc sắp ra ngoài đột nhiên nhớ ra cái gì, quay lại với Nhạc Bình:

      "Ta quyết định thay đổi chủ ý, chờ sau khi trở về.... ta lập tức bắt tay vào kế hoạch kia." Nàng tức giận đập mạnh cánh cửa nặng nề, phát ra tiếng vang lớn.

      Úy Vân trừng mắt nhìn cánh cửa gỗ may mắn vẫn còn nguyên vẹn :

      "Nàng ấy kế hoạch gì?"

      Nhạc Bình cười hì hì trả lời:

      " có gì.... có gì!"

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 44

      Khi ở mình, Úy Vân lo lắng nghĩ đến thuyết pháp của Nhạc Bình, có phải quá lộng quyền rồi ? quá áp bách nàng chứ? Làm nàng có đường sống sao?

      "Úy Vân."

      ngẩng đầu, là bà vú.

      "Bà vú, thói quen này bà nên sửa , ta thích có người tùy tiện vào phòng." cố ý hung ác .

      Bà vú dường như nghe thấy, hòa ái cười cười với :

      "Nếu như là Nhạc Bình sao đúng ?"

      Nhạc Bình? vì chuyện của nàng mà thập phần thương tâm, nhưng là....

      "Ta vừa xem Nhạc Bình, nàng ngủ."

      biết nàng ngủ, Úy Vân ở bên cạnh giường nàng chờ cho đến khi nàng ngủ mới . nhắm mắt lại, Nhạc Bình ngủ say ngay trước mắt .

      "Ngươi định làm thế nào?" Bà vú chất vấn.

      mở mắt mờ mịt hỏi:

      "Cái gì làm sao?"

      "Nhạc Bình ấy!" Bà nhìn trách cứ, "Ngươi cần giả ngu với bà vú."

      Úy Vân cười khổ:

      "Vấn đề này bà nên hỏi nàng, ta biết phải làm gì bây giờ?"

      "Khó giải quyết như vậy sao?"

      than tiếng, "Ta biết có chuyện gì phức tạp? Ta nàng, nàng ta, chúng ta có lý do gì thành thân, có lý do gì ở bên nhau." đột nhiên kích động đứng lên, "Chúng ta thậm chí có hài tử rồi."

      "Nàng phải ." Bà vú thẳng.

      Lời của bà vú quả đau xót, Úy Vân đau đớn co rúm lại chút.

      "Nàng như vậy với ta." khô khan .

      "Ta tin được ngươi lại khuất phục nhanh như vậy, ngươi cần biết lý do của nàng sao?"

      Úy Vân muốn nở nụ cười, nhưng thất bại.

      "Nàng tin ta nàng, đây là lý do của nàng." cảm giác lòng chua xót, "Ta ta nàng," Thanh của khô ráp, "Nàng cho rằng ta thương hại nàng, bằng chính là vì hài tử mà kết hôn với nàng, trời biết trong lòng ta nàng như thế nào...." ai oán thành tiếng: "Ta nghĩ đến hài tử kia chỉ vì nàng.... Nếu có nàng...." Úy Vân thở sâu, cố gắng hoàn thành câu , "Hài tử có ý nghĩa."

      "Nếu biết nguyên do phải vượt qua nó." Bà vú tin tưởng hơn Úy Vân.

      "Ta cố gắng." Úy Vân khống chế tâm tình của mình, "Nhưng hiệu quả nhiều lắm, ta...." được, "Bà vú, ta nhận ra.... nàng muốn tin tưởng ta, nhưng mà..." Đôi mắt đỏ lên, "Nàng làm được, ta khiến nàng nghi ngờ quá lớn, ngay cả chính mình cũng có cách nào diệt trừ...."

      " cần nữa." Bà vú vỗ vỗ vai , cảm thấy Úy Vân nhớ lại những tổn thương thời còn là tiểu nam hài, có lẽ Nhạc Bình giúp được , "Bà vú biết ngươi có nỗi khổ, Nhạc Bình cũng hiểu."

      Úy Vân mệt mỏi lắc đầu:

      "Lòng tự trọng của nàng quá mạnh mẽ, khi nàng cho rằng ta thương hại nàng, ta chút cơ hội cũng có; nàng luôn oán ta thay nàng quyết định..." thống khổ ôm lấy đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay, "Về điểm này, ta có cách nào phủ nhận, ta nhịn được làm vậy... Ta tự chủ được nghĩ phải bảo vệ nàng..." ngẩng đầu lên, nhìn bà vú, trong mắt tràn ngập thương, "Vì muốn nàng bị thương tổn, ta bỏ hết mọi tâm tư, nếu có thể che chở cho nàng, ta làm như vậy cũng sao."

      Bà vú khiếp sợ nhìn , bà luôn biết Nhạc Bình và Úy Vân nhau, chỉ là vẫn cho rằng Nhạc Bình Úy Vân sâu sắc, ngờ Úy Vân đối với Nhạc Bình cũng là mãnh liệt như vậy.

      " cho nàng biết."

      "Cái gì?" Úy Vân trừng to mắt.

      " cho Nhạc Bình ngươi nàng thế nào." Bà vú nhìn thẳng .

      "Nàng tin" thống khổ : "Nếu có chuyện lần kia, có thể dễ dàng hơn nhiều, nếu chúng ta có hài tử, có thể cũng có khả năng, nhưng mà...." tiếp.

      "Đem nguyên nhân chuyện lần trước cho nàng biết."

      Úy Vân khiếp sợ nhìn bà:

      "."

      Bà vú xoa xoa tay, "Nếu ngươi cho nàng hiểu, Nhạc Bình , hơn nữa nàng có thể vĩnh viễn xuất trước mặt ngươi nữa, ngươi có thể tiếp nhận kết quả này sao?"

      nhớ tới lời "tuyên ngôn" vĩnh viễn biến mất khỏi mắt của nàng, nghĩ đến thể thấy nàng nữa, Úy Vân vô cùng đau lòng.

      ", ta cho nàng bất cứ chuyện gì."

      "Vậy ngươi quyết định mất nàng?"

      Trong mắt Úy Vân ánh lên tia kiên định, "Ta mất nàng," ưỡn ngực, "Chỉ cần ta biết Nhạc Bình đối với ta còn tia tình ý, ta để nàng rời khỏi ta, ta để nàng ."

      Bà vú thở dài, chuyện nếu có thể dễ dàng như vậy tốt rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :