1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CÔNG CHÚA YÊU PHÒ MÃ - VỌNG NGUYỆT LÂU

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 32

      "Vương gia."

      Úy Vân tức giận hét lớn với Phúc Trọng:

      "Vừa rồi là bà vú, giờ lại đến ngươi, ngươi tốt nhất là có chuyện trọng yếu với ta, bằng ta cho đánh ngươi mấy chục đại bản."

      Loại uy hiếp này từ khi Nhạc Bình , Phúc Trọng mỗi ngày đều nghe mười mấy lần.

      "Ack...." Nhưng mỗi lần cũng đều làm ông sợ hãi, mặc dù Úy Vân chưa lần nào thực lời đe dọa, "Bẩm vương gia, có khách quý...."

      Úy Vân kiên nhẫn cắt ngang:

      "Bất kể là người nào ta cũng muốn gặp."

      Phúc Trọng lần này dị thường bị hung ác trong giọng của Úy Vân dọa cho sợ, ông đưa thiếp của người khách đến trước mặt Úy Vân, "Tiêu Vũ Dương, thái tử phi của thái tử Hạo Phong..."

      Úy Vân đột nhiên đứng lên, "Ở đâu?" Lại cắt ngang lời của Phúc Trọng.

      "Đại sảnh, nô tài cho người an bài tại...." Ông dừng miệng, mờ mịt phát trong thư phòng còn ai ngoài mình.

      Úy Vân rời .

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 33

      Vũ Dương ở đại sảnh chờ đợi xem người trong lòng của Nhạc Bình rốt cuộc là thần thánh phương nào? Có thể nắm bắt trái tim của Nhạc Bình công chúa chặt như vậy, chắc hẳn thể là kẻ đơn giản.

      Còn nữa, mấy tháng gặp Nhạc Bình, tình cảm của các nàng rất tốt, tách ra lâu như vậy quả cũng nên gặp rồi.

      "Ta quả đợi nổi nữa rồi." Nàng vội vàng .

      "Nương nương chỉ cần đợi lát nữa là được, vừa rồi chẳng phải tổng quản thông báo rồi sao?"

      Vũ Dương nhìn sủng thần Hoàng Kim Vạn của trượng phu, lúc này Hạo Phong phái mang theo đội quân cùng Vũ Dương ra ngoài.

      "Nhưng mà.... Nhạc Bình sao lại chưa ra? Muội ấy nhớ ta sao?" Vũ Dương có chút phiền não.

      "Xin đừng lo! Nếu nương nương có thể sớm thông tri cho công chúa, phải đỡ phiền toái sao? Chúng ta cứ vậy chạy tới đây...."

      "Chính là ta muốn để muội ấy trở tay kịp."

      "Nương nương, câu thành ngữ kia phải dùng lúc này." Hoàng Kim Vạn kiên nhẫn giải thích với chủ tử.

      Vũ Dương đáng nhún nhún vai, "Mặc kệ, chính là ta muốn thông tri trước, mỗi khi thông tri, đoàn người đón rước rất phô trương, ta làm sao biết tình hình thực tế là như thế nào? Ta sao có thể biết Nhạc Bình sống có ổn hay ? Nếu vậy, ta làm sao có thể với Hạo Phong?"

      Hạo Phong biết chuyện nàng giúp Nhạc Bình trốn thoát, liền giáo huấn nàng trận, vốn Vũ Dương vẫn cảm thấy gì, nhưng.... Nếu Nhạc Bình sống tốt làm sao bây giờ? Nhạc Bình thể tùy tiện hồi cung rồi, trừ phi phụ vương băng hà, đến Hạo Phong đăng cơ.

      Cho nên, nàng muốn làm cho Hạo Phong yên tâm, "xin phép" tới thăm Nhạc Bình, thuận tiện dùng thời gian này chơi đùa phen, về nhà ở Côn Minh thăm phụ thân.

      Ack....

      Tuy ngoài trình tự đường định sẵn, nhưng có vấn đề gì, Vũ Dương trong lòng chột dạ tự với mình, nàng cũng phải là nữ nhi bất hiếu!

      "Vương gia giá lâm!"

      Vũ Dương vội vàng thu thập tâm tình, chuyên tâm nhìn nam tử xuất sau lời thông báo.

      thoạt nhìn lạnh lùng thể đến gần, đôi môi cũng tạo thành đường vòng cung mỏng, nhìn thấy Vũ Dương, lông mi nheo lên mỉa mai...

      Úy Vân ra vẻ trấn tĩnh mở miệng với Vũ Dương:

      "Ta nghĩ..... Chúng ta có giao tình, chẳng biết nương nương vì sao đại giá quang lâm?" nhịn được nghĩ phải biết tình hình Nhạc Bình gần đây.

      Vũ Dương thăm dò nhìn về hướng Úy Vân vừa xuất , như thế nào Nhạc Bình thấy đâu?

      "Nhạc Bình đâu?" Nàng từ trước đến nay có gì ấy, tâm trạng giấu được nửa điều, "Muội ấy biết ta tới sao?"

      "Cái gì?"

      Vũ Dương cổ quái nhìn :

      "Ngươi phải ngay cả mặt mũi cũng cho ta thấy đấy chứ! Ta rất muốn gặp muội ấy, nếu Nhạc Bình thể về thăm ta, ta tự mình tới." Nàng dừng lại hồi lâu, " sao, đây chỉ là tạm thời, đợi thời gian, Hạo Phong nghĩ ra biện pháp, điện hạ thông minh nhất rồi."

      Ngay cả lúc này, Vũ Dương cũng vẫn còn tìm được cơ hội khen ngợi vị phu quân minh thần võ của nàng.

      Úy Vân sắc mặt thay đổi, "Nhạc Bình? Đừng giỡn với ta, Nhạc Bình ở đây."

      "Sao lại như vậy?" Vũ Dương tin cười cười, "Đừng hù ta, Nhạc Bình dạy ngươi sao? Ta bây giờ dễ bị lừa như vậy, ta ràng có thông tri cho ngươi Nhạc Bình đến, còn phái ba thị vệ hộ tống nàng tới đây."

      "Nhưng đêm đó nàng liền về!"

      "!" Vũ Dương lúc này mới phát tình thế nghiêm trọng.

      Úy Vân ngồi xuống, vẫn tin lời Vũ Dương , "Nương nương, xin người trở về với Nhạc Bình, cần lãng phí thời gian nữa." nghĩ Vũ Dương do Nhạc Bình nhờ tới.

      "Nhạc Bình nếu trở về, ngươi nghĩ ta có thể đây sao?" Vũ Dương tức giận trừng , "Ngươi nghĩ rằng ta là dân chúng tầm thường, tùy tiện đến nhà người khác đùa cợt sao?" Nàng tức giận tiếp, "Ta đem Nhạc Bình đưa tới nơi này của ngươi, bây giờ ta tìm ngươi đòi người, nếu Nhạc Bình có ở đây, ngươi phải chịu trách nhiệm."

      Úy Vân nắm chặt tay vịn ở trụ tọa, dùng sức hét lên:

      "Phúc Trọng!" dùng hết sức mới nhảy dựng khỏi ghế.

      Phúc Trọng lập tức xuất trước mặt họ, cũng có xin lỗi việc ông nghe họ chuyện, lập tức trả lời Úy Vân:

      "Bẩm vương gia, nô tài tận mắt thấy Nhạc Bình công chúa ngồi xe ngựa đưa nàng tới, do ba gã thị vệ nàng mang đến hộ tống trở về."

      Vũ Dương cam chịu yếu thế hô lớn:

      "Hoàng Kim Vạn."

      "Thưa nương nương, lúc tới đây thần tra qua, ba tên thị vệ đó đến giờ cũng vẫn chưa về, nếu công chúa ở chỗ này, vậy xác định công chúa và họ mất tích rồi."

      Vũ Dương ngồi nhúc nhích. Mất tích! Hai chữ này vào lúc này quả vô cùng tệ hại.

      "Muội ấy có thể chỗ nào?" Nàng thào , "Vừa thể trở về, vừa ở chỗ này, vậy Nhạc Bình đâu vậy?"

      Úy Vân cảnh giác hỏi thăm:

      "Tại sao nàng ấy lại thể trở về?"

      Nàng phiền não đến nỗi có chú ý đến khác thường của Úy Vân, lòng yên trả lời:

      "Vì muốn gặp ngươi, muội ấy bỏ cả danh vị công chúa, làm phụ hoàng tức giận, bị hạ làm thứ dân."

      Úy Vân thở dốc vì kinh ngạc.

      Vũ Dương lại hỏi:

      "Tại sao muội ấy mất nhiều tâm tư như vậy tới gặp ngươi, rồi lại phải rời ? Ta nghĩ ra, tại sao lại để cho ta nghĩ vấn đề phức tạp như thế?" Nàng ôm lấy đầu, thế giới của Vũ Dương từ trước đến nay đơn thuần mà đơn giản, "Đầu của ta đau quá." Nàng lẩm bẩm oán giận, nếu Hạo Phong biết phải làm sao?

      làm cái gì? Cảm giác của Úy Vân so với Vũ Dương còn hỏng bét gấp vạn lần.

      "Ta đuổi nàng ." Thanh của phảng phất như từ thế giới bên kia truyền đến, "Ta đuổi nàng ." cư nhiên đuổi Nhạc Bình có chỗ nương tựa .

      "Lão Thiên!" Vũ Dương rên lên, "Lâu như vậy rồi, Nhạc Bình vẫn chưa về.... Nên làm gì bây giờ?" Nàng đột nhiên kêu lên sợ hãi, " xong rồi!"

      "Làm sao vậy?", Úy Vân thất thanh cả giận , "Ngươi căn bản nên để nàng quay lại Tuấn Vương phủ, ngươi phải ngăn cản nàng, được để nàng trở lại bên cạnh ta."

      "Nếu ta sớm biết ngươi như vậy, ngươi nghĩ ta để muội ấy quay lại sao?" Vũ Dương đứng lên chỉ vào , "Nhạc Bình có mắt như mù mới xem trọng ngươi, nếu ta sớm biết, coi như dù mất mạng cũng phải ngăn muội ấy lại."

      "Nàng là mắt bị mù," Úy Vân sắc mặt trắng bệch, "Chẳng lẽ ngươi cũng bị mù? Quá ngu ngốc khi chỉ phái ba tên thị vệ hộ tống nàng." Thân thể cứng ngắc đến dọa người.

      "Cũng vì Nhạc Bình sợ bị phát , nên chịu mang nhiều thị vệ, bất kể thế nào, ba tên thị vệ còn tận trách đem Nhạc Bình đưa đến trước mặt ngươi; nếu phải ngươi nhất quyết đuổi muội ấy , muội ấy xảy ra chuyện...." Vũ Dương thở mạnh, "Ta thể tưởng tượng, ngươi là người sao?" Nàng dùng sức đánh vào ngực , nhìn tia giận dữ lóe ra trong mắt , "Có dạng cầm thú nào làm chuyện giống ngươi ?" Cho tới bây giờ, bởi vì cả hai người đều rất sợ hãi, nên chỉ trích lẫn nhau, hoàn toàn quên mất chuyện trọng yếu nhất là tìm Nhạc Bình.

      "Ngươi gọi ta là cái gì?" Úy Vân căm tức hét lên, uy hiếp giơ tay lên, "Ngươi lặp lại lần nữa xem."

      Hoàng Kim Vạn cùng thị vệ rút đao ra, nhất thời giương cung bạt kiếm, khí hết sức căng thẳng.

      "Lui ra!" Vũ Dương nhìn thẳng Úy Vân, Hoàng Kim Vạn và đám người nghe lời Vũ Dương liền lùi lại.

      Vũ Dương mỗi câu mỗi chữ chậm rãi với Úy Vân:

      "Ta ngươi là cầm thú, ngươi muốn ta mấy lần ta cũng như thế, chỉ có cầm thú mới có thể đem nữ nhân mang hài tử của mình trong người đêm khuya đuổi ra đường."

      "Ngươi ..... cái gì?" Úy Vân đại chấn, sắc mặt xanh đen, bàn tay run rẩy giơ lên chậm rãi hạ xuống.

      Vũ Dương hoảng sợ chống đỡ, tại thời điểm này, Úy Vân bị dày vò đến mức khiến khuôn mặt quý tộc ưu nhã vặn vẹo biến hình, Vũ Dương cơ hồ nhận ra lúc đầu, đối diện với sợ hãi khó khăn.

      Nàng cố lấy dũng khí, hít sâu hơi :

      "Ta rồi, Nhạc Bình của chúng ta hoài hài tử của ngươi."

      Miệng mở ra rồi khép lại, yết hầu như cuộn lên, lặp lại từng lời , nhưng hề phát ra thanh, vất vả ra, trầm thấp đến mức khiến người ta nghe được, "Trời ơi! Ta biết.... Ta biết, nàng tại sao với ta?" bước lên phía trước, thân hình bị đả kích có chút tập tễnh.

      Vũ Dương biết là nên thương hại , nhưng là vẻ mặt của Úy Vân và ánh mắt mất hết hi vọng khiến nàng mềm lòng.

      "Ta thể hiểu được, Nhạc Bình với ngươi sao?" Nàng mờ mịt lắc đầu, "Muội ấy kiên quyết phải theo đuổi hạnh phúc của mình, tại sao muội ấy lại ?" Nàng nhớ kỹ vẻ mặt hạnh phúc ấy của Nhạc Bình.

      "Đáng chết!" lẩm bẩm .
      Nhạc Bình căn bản có cơ hội lên tiếng, Úy Vân nhớ rất chuyện xảy ra hôm ấy, mỗi ngày hồi tưởng để hành hạ chính mình, toàn thân thể khống chế, kịch liệt run rẩy.

      ""Hoàng Kim Vạn." Vũ Dương dùng ngón tay đau đớn xoa xoa thái dương.

      "Có vi thần."
      "Nhờ ngươi cho ta lời khuyên, bây giờ ta phải làm sao? Hạo Phong biết giết ta." Nàng hình dung đến đó cũng có hơi khoa trương, nhưng cũng khác biệt lắm.

      "Việc cấp bách bây giờ là phải tìm ra công chúa."

      câu bừng tỉnh người trong mộng, "Đúng vậy! Chúng ta phải tìm Nhạc Bình mới đúng," Nàng chuyển hướng sang Úy Vân, "Vương gia...." Trước mặt còn bóng người.

      Úy Vân thấy bóng dáng đâu nữa.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 34

      Họ nhanh chóng tìm được xe ngựa của Nhạc Bình, còn có vài thi hài, trải qua mấy tháng, khó mà phận biệt được dáng vẻ trước đây.

      Khi trở về, nước mắt giàn giụa, ánh mắt hành hạ đau đớn ấy khiến Vũ Dương đành lòng. Vũ Dương nhận ra Úy Vân ngay cả đứng cũng vững, so với nàng còn tiều tụy hơn ngàn lần, cả người như chìm trong vực sâu.

      "Tại sao? Ngươi muội ấy." Lúc này nàng mới nhận ra tình cảm của Úy Vân với Nhạc Bình.

      Đúng vậy, nàng, nhưng Nhạc Bình biết, Úy Vân thống khổ hét lên trong lòng.

      "Nàng thể có chuyện, thể có chuyện, thể...."

      Nàng làm sao có thể có chuyện gì? Vũ Dương nghĩ trong lòng. ai có thể giải thích chuyện gì xảy ra với Nhạc Bình đêm đó, nhưng tình huống này, chỉ có đáp án, dù Úy Vân muốn tin cũng thể làm gì được.

      Nhưng nàng vẫn cho chút từ bi, Vũ Dương dùng khẩu khí an ủi với Úy Vân:

      "Đúng vậy, chúng ta thể mất hy vọng." Thanh của nàng nghe hỗn loạn mà kỳ quái, Vũ Dương nhịn xuống cho nước mắt trào ra.

      Nàng thể có chuyện, Úy Vân liều mạng thuyết phục chính mình, tìm được thi thể Nhạc Bình, thống khổ dâng lên trong mắt , còn chưa cho Nhạc Bình nàng như thế nào.

      Úy Vân nhớ nàng mong ước nàng đến thế nào, khát vọng có ngày với nàng, vẫn luôn kiên quyết cho rằng Úy Vân nàng, bất kể cự tuyệt nàng như thế nào.

      Bất kỳ cái gì nàng muốn, đều cầm đến cho nàng, nếu nàng đợi đợi, nàng thể biết nàng mà chết, nàng thể mang vẻ mặt bi thương ngày ấy mà ra ....

      gục đầu ghế, thần sắc đau đớn khiến người ta chợt thấy đau lòng.







      CHƯƠNG 35

      Úy Vân vẫn bỏ qua cơ hội bôn ba khắp các nơi, tìm kiếm bất kỳ thông tin nào liên quan đến Nhạc Bình, nhưng Nhạc Bình giống như khí bốc hơi, chút dấu vết cũng có.

      Sau khi Vũ Dương từ bỏ hy vọng, vẫn theo kế hoạch định về thăm phụ thân.

      mỗi ngày đều tìm kiếm khắp nơi đến khi trời đen kịt nhìn thấy gì mới thôi, mang thân thể mệt mỏi về nhà, nhưng Úy Vân lại thể ngủ, tức giận bản thân mình, tự hành hạ đến mức thân thể còn nguyên vẹn.

      Bà vú cẩn thận nhàng vào phòng ngủ của , mặt đất đều là bình rượu và những mảnh của chén bị đập nát, Úy Vân ở giữa giống như con dã thú trong huyệt động.

      gục đầu bàn, nhận thấy có người vào phòng, hoàn toàn giống Úy Vân thường ngày lúc nào cũng thập phần cảnh giác, nhưng mấy ngày nay lại thường xuyên như vậy.

      "Vương gia." Bà vú nhàng vỗ vỗ lên lưng .

      "Cái gì?" ngẩng đầu lên.

      Hai mắt Úy Vân đều là tơ máu, sắc mặt trắng bệch làm nổi bật lên đôi mắt tuyệt vọng càng thêm thống khổ, khóe miệng hai bên hơi giật giật, cố gắng che dấu đau xót khiến nhìn càng bi thảm.

      "Phúc Trọng ngươi cho ai đến gần."

      "Đúng vậy, kể cả bà, xin bà ra ngoài , bà vú, ta muốn yên tĩnh."

      "Hài tử, ngươi hãy phóng xuất hết thống khổ của mình ra ."

      "." ngang ngạnh .

      "Chính cố chấp này khiến ngươi mất Nhạc Bình." Bà vú trầm thấp , "Nhưng ngươi phải rút ra bài học từ chuyện đó...."

      "Nhạc Bình chết!" thất thanh rống lên.

      Bà vú đành lòng nhìn khuôn mặt vặn vẹo đau đớn của , đành quay mặt chỗ khác, đau lòng :

      "Ngươi phải đối mặt với thực tế...."

      "Đừng nữa.... Đừng với ta, bà dám với ta như vậy...." lớn tiếng gầm lên.

      "Nàng hy vọng ngươi như vậy."

      còn kịp nữa rồi, thương tổn và chờ đợi làm Úy Vân trụ được mất.

      "Tại sao?" thống khổ khóc nức nở, "Ta buông tha cho nàng rồi, tại sao còn muốn cướp nàng ? Tại sao còn thương tổn nàng?" nghẹn ngào , "Nàng thậm chí còn biết ta nàng...." cảm thấy trái tim chảy máu đầm đìa.

      "Hài tử, đây đều là số mệnh."

      "!" rống to, đau đớn thấu xương, nước mắt trào ra.

      Úy Vân mất bảo bối duy nhất mà quý trọng là Nhạc Bình cùng cả hài tử của và nàng.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 36

      Quận chúa Nguyệt Quang mang theo quần áo và đồ ăn mà Nhạc Bình và các thị vệ của nàng cần đến chỗ nàng.

      "Xin lỗi, ta tới muộn." Nguyệt Quang tươi cười xin lỗi Nhạc Bình, "Bởi vì tên Âu Dương chết tiệt trở lại, nên ta phải lừa , cố ý gây phiền toái cho ta, đến lúc đó thể đến thăm ."

      Nhạc Bình cười vui vẻ, trong khoảng thời gian này, đối với quan hệ của Âu Dương vương gia và quận chúa Nguyệt Quang nàng cũng có chút hiểu biết.

      " vấn đề gì." Nàng chỉ khu đất phía trước, "Ta trồng ít rau, đến lúc có thể sử dụng cần mang đồ ăn đến nữa."

      Quận chúa Nguyệt Quang kinh ngạc nhìn xuống đất, "Lão Thiên, là thiên tài, nhưng mà.... Khí trời lạnh như vậy, làm sao rau sống được."

      Nhạc Bình quả nhiên chút khái niệm cũng có, nàng ngại ngùng cười cười với Nguyệt Quang, "Cái này ta nghĩ tới"

      Cũng khó, nàng là công chúa mà phải trồng rau.

      "Nhưng mà.... Đợi đến đầu xuân cũng có thể!" Nguyệt Quang hảo tâm ủng hộ nàng, "Khi đó mảnh xanh mượt, nhất định rất đẹp."

      "Đúng vậy!" Mắt Nhạc Bình sáng rực lên, "Nhất định rất đẹp."

      Hai người hình như đều quên mục đích món ăn phải dùng để ngắm nhìn.

      "Nhưng mà...." Nguyệt Quang nhíu mày nhìn Nhạc Bình, "Bụng càng lúc càng lớn, đợi đến đầu xuân, sợ rằng muốn hoạt động cũng tiện." Nàng kinh dị nhìn bụng Nhạc Bình, "Đến lúc đó làm sao mà trồng rau?"

      "Đúng vậy!"

      Nguyệt Quang nghĩ ra biện pháp, "Đến lúc đó đám tùy tùng của cũng dưỡng thương xong, có thể gọi bọn họ trồng!"

      Nhạc Bình lắc đầu:

      " được, họ lâu như vậy mà có tin tức, người nhà nhất định rất lo lắng, chờ họ dưỡng thương xong, ta để họ về nhà."

      "Vậy người nhà của ...."

      Nhạc Bình cười, " yên tâm, họ trở về, nhất định với ca ca và tẩu tẩu của ta, chỉ là ta muốn trở về thôi."

      "Tại sao?"

      Nàng mỉm cười chỉ vào bụng mình, "Bởi vì ta mang thai, ta muốn làm cho họ rước lấy phỉ ngôn."

      "Ta nghe kể về họ nhiều, chắc là họ ngại chuyện đó đâu."

      Nhạc Bình đồng ý:

      "Họ ngại, nhưng là ta muốn gây phiền toái cho họ, mặc dù ta cũng cảm thấy đây là chuyện gì tốt, nhưng người khác nghĩ thế."

      "Được rồi! Bất kể thế nào, ta cũng chăm sóc , nếu đồng ý cả đời làm bạn ta, ta rất cao hứng."

      "Nhưng lại có chuyện rất nghiêm trọng."

      "Cái gì?"

      "Ta muốn họ bức Úy Vân lấy ta." mặt nàng có chút lo lắng, "Ta muốn thương hại ta."

      Đương nhiên, Nguyệt Quang vẫn hiểu lý do mà Nhạc Bình lo lắng, nhưng mà....

      Nàng là người bằng hữu tốt nhất của Nhạc Bình, nàng quyết định chăm sóc cho Nhạc Bình tốt.









      CHƯƠNG 37

      "Ta giết chết nàng."

      Úy Vân khẽ đảo mắt sang Âu Dương "Có ngày ngươi có thể hối hận, nếu ngươi phản ứng nghiêm trọng với nàng như vậy."

      Âu Dương hừ tiếng, lạnh lùng :

      "Nếu có ngươi có thể chấp nhận được tiểu quỷ có chút lý trí nào trong đầu óc ấy, ta nguyện ý cho ngươi...."

      Úy Vân nhìn về thảo nguyên phía trước, khổ sở :

      "Có ngày ngươi nhận ra, cho dù nàng chọc ngươi nổi trận lôi đình, còn hơn vĩnh viễn mất nàng."

      "Ta bây giờ có khác gì vĩnh viễn mất nàng?" lạnh lùng : "Tiểu quỷ này cả ngày biết chạy đến chỗ nào."

      "Ít nhất ngươi biết nàng an toàn."

      "Đáng chết!" Âu Dương trừng mắt nhìn Úy Vân, "Ngươi làm sao vậy? Ngươi cái gì? Ta cơ hồ nhận ra ngươi nữa."

      Úy Vân chỉ có thể cười thê lương, "Có lẽ ta thay đổi."

      Âu Dương lạnh lùng nhìn Úy Vân:
      "Ta phải tìm ra Nguyệt Quang, bất kể nàng có thừa nhận hay , dù sao nàng cũng là trách nhiệm của ta, ta thể ở đây mà ăn năn hối hận với ngươi, nếu ngươi nguyện ý , ngươi có thể theo ta."

      Úy Vân gật đầu như đồng ý với đề nghị của .

      Âu Dương nghĩ đến quận chúa Nguyệt Quang, hung hăng , "Ta với nàng biết bao nhiêu lần, nơi này thường có thổ phỉ lui tới, nghiêm cấm nàng lang thang mình, nàng chưa lần nghe lời ta."

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 38

      Vì kế hoạch tương lai của các nàng, Nguyệt Quang tự nguyện giúp Nhạc Bình san đất, nếu hôm nay chuẩn bị tốt, các nàng có thể thực kế hoạch trong tương lai.

      " biết hài nhi là nam hay nữ?"

      Nhạc Bình ranh mãnh :

      "Nếu là nam nhi, chúng ta nuôi nó như nữ nhi, nếu là nữ nhi, chúng ta nuôi nó như nam nhi."

      " tuyệt!" Nguyệt Quang cười to tán thành, "Cứ làm thế, nhất định rất vui." Nàng vừa nghĩ vừa cười, "Nếu ta có hài tử cũng phải làm như vậy."

      "Vậy lời định!"

      Nuôi hài tử là để đùa vui sao? Hình như người nào chú ý đến vấn đề này.

      Có thể kiếp trước tạo ít nghiệp chướng mới đầu thai thành hài tử của các nàng.

      "Mệt quá." Nguyệt Quang đấm đấm lưng đau nhức, "Nhưng rất thú vị."

      "Ta cũng thấy vậy." Thắt lưng của Nhạc Bình cơ hồ thẳng lại được, vừa rồi vì chơi quá hứng, nên chú ý đến.

      "Lão Thiên!" Nguyệt Quang quận chúa cũng cảm thấy có chút bình thường, " nên nghỉ chút." Nàng đỡ lấy, "Ta cảm thấy có chút..."

      "A...." Nhạc Bình ôm bụng cúi đầu rên rỉ.

      "Sinh sao?"

      Nhạc Bình tươi cười, "Sao có thể?" Nàng muốn hù dọa Nguyệt Quang, "Ít nhất cũng phải đến mùa hè."

      Nhưng câu này cũng an ủi được Nguyệt Quang, nàng vẫn gấp đến mức nước mắt chảy ra, "Làm sao bây giờ?" Nàng đỡ lấy Nhạc Bình, "Ta cầu cứu, ở yên đây, ta lập tức đưa đại phu đến."






      CHƯƠNG 39

      Úy Vân và Âu Dương ngựa đến nửa đường, mắt thấy phía trước có con ngựa điên cuồng lao đến, cát bụi cuồn cuộn phía sau.

      "Con ngựa kia điên rồi." Úy Vân đạm đạm .

      Sắc mặt Âu Dương thay đổi:

      "Điên là người phải ngựa, ta nhất định nhìn lầm."

      "Nguyệt Quang quận chúa?" Úy Vân cũng thấy nàng.

      "Chính là nàng." Âu Dương kìm hãm con ngựa phóng như điên lại, "Nếu ta muốn giết nàng, trước hết phải đảm bảo nàng bị chính mình giết trước." lãnh khốc .

      quát to về phái Nguyệt Quang:

      "Đồ ngu ngốc này! Ai dạy nàng cưỡi ngựa chạy như điên đường vậy? Nàng ương ngạnh hơn người, mạng của nàng so với người ta cũng quan trọng đúng ?"

      Nguyệt Quang tựa hồ lúc này mới chú ý tới người trước mắt là ai, mắt nàng có chút cuồng loạn và khủng hoảng.

      "Chuyện gì thế? Quận chúa Nguyệt Quang." Úy Vân hỏi nàng.

      "Mau..... Mau...." Nàng gấp đến độ ra hơi.

      "Mau cái gì?" Âu Dương ép hỏi.

      Nguyệt Quang gấp đến mức phát khóc:

      "Nhạc Bình..... Nhạc Bình...."

      Cả người Úy Vân cứng lại.

      Vẻ mặt Âu Dương trở nên ngưng trọng, " hơn chút."

      "Nhạc Bình bị bệnh, ta phải cứu nàng, mau tìm đại phu tới...."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :