1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CÔNG CHÚA YÊU PHÒ MÃ - VỌNG NGUYỆT LÂU

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 26

      để phu quân phát , Vũ Dương thể phái quá nhiều thị vệ hộ tống Nhạc Bình, mà Nhạc Bình sợ chậm, cũng muốn có đội kị binh theo nàng.

      Đêm đến, Vũ Dương sai người thông tri cho Úy Vân, đoàn ngựa của Nhạc Bình đèn đuốc sáng trưng đến trước vương phủ dừng lại, nàng hướng thẳng vào đại môn, Phúc Trọng ở kia nghênh đón nàng.

      "Úy Vân đâu rồi?" Nàng tươi cười với Phúc Trọng, khí trời bắt đầu lạnh, nàng hơi co người lại. Nàng vứt bỏ danh vị, vứt bỏ thân phận tôn quý, đều là vì Úy Vân, có lẽ chuyện này có thể khiến tin tưởng vào tình của nàng, có lẽ có thể phá vỡ cục diện bế tắc giữa hai người.

      "Công chúa," Phúc Trọng tự nhiên nuốt nuốt nước miếng, "Vương gia ở trong phòng."

      "Thư phòng sao?"

      "." Thanh Phúc Trọng khô khốc.

      "Vậy là trong phòng? Ta lập tức gặp ."

      "Đừng ." Phúc Trọng xúc động bước về trước bước, "Nhạc Bình tiểu thư," cuối cùng vẫn đổi được cách xưng hô, "Vương gia bây giờ tâm tình tốt."

      Nhạc Bình cũng cảm thấy mình được hoan ngênh, nhưng nàng tự giễu cười:

      "Ta quen rồi, có lúc nào tâm tình tốt sao?"

      "Lần này.... giống," Phúc Trọng phảng phất khó , "Vương gia.... Có khách."

      Nhạc Bình chợt hiểu, gật đầu:

      " có khách? Úy Vân muốn gặp ta?"

      Phúc Trọng lắc đầu:

      ", vương gia nếu tiểu thư muốn gặp, lập tức vào phòng tìm ngài."

      "Tốt lắm, ta cũng muốn gặp khách của , người nào khuya vậy còn đến vương phủ tìm ...." Nàng cất bước vào trong.

      "Nhạc Bình tiểu thư...." Vẻ mặt ông có chút cổ quái, "Tiểu thư nên , chờ thêm lúc rồi gặp ngài, có lẽ.... Tiểu thư có thể về phòng, như vậy tốt hơn."

      "." Nhạc Bình cự tuyệt lời khuyên của ông, "Ta nhất định phải gặp , nếu Úy Vân cũng muốn gặp ta, đó phải vừa lúc sao? Đây là lần đầu tiên nguyện ý cho ta thấy bằng hữu của ."

      "Đó phải...."

      Nhạc Bình nghe được nữa, nàng tiến thẳng vào phòng Úy Vân, rất nhanh thấy bóng dáng đâu, còn ai quen thuộc nơi này hơn nàng nữa?

      "....bằng hữu của ngài," Phúc Trọng hữu khí vô lực kết thúc câu , "Là nữ nhân."

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 27

      Nàng đẩy cửa vào, nếu có người khác ở đây, Nhạc Bình dễ dàng công kích Úy Vân hơn, thể trước mặt người khác mà làm những việc nên.

      Nhưng nàng như thế nào cũng ngờ lại là tình huống này.

      Nhạc Bình bị cảnh tượng trước mắt làm cho chôn chân tại chỗ, trong lòng Úy Vân ôm nữ nhân, tựa như tuyên bố, nữ nhân kia rất xinh đẹp, cách nào ngăn được mị lực, ngồi trong lòng , cướp vị trí của nàng.

      "..." Nàng che miệng, đem toàn bộ sức lực chống lại cảm giác tan nát cõi lòng, "Nàng.... là ai?"

      Úy Vân nhàng ôm lấy người đàn bà kia, dùng dịu dàng chưa bao giờ dành cho nàng, Nhạc Bình cảm thấy lòng nàng chết rồi, chết trong hành hạ đến đau đớn.

      Úy Vân đối mặt với nàng, chút đổi sắc:

      "Nàng là người đàn bà ta lựa chọn, ngươi có chỗ nào sánh được với nàng."

      Nàng ta thể để đánh bại nàng, Nhạc Bình trấn định trừng mắt nhìn :

      "Chàng dùng hạ sách này trả thù bao lâu rồi? Từ khi nhận được thông tri ta quay lại là bắt đầu sao?" Nàng chỉ người đàn bà kia, "Chàng sao có thể vô tình lợi dụng nàng ấy như vậy?"

      Úy Vân thanh cao thấp, "Tựa như ta lợi dụng ngươi, từ hôm nay trở , nàng chính là người đàn bà ta sủng ái nhất, cho đến khi ta chán ghét nàng cũng giống như ta chán ghét ngươi."

      Nàng nhịn đau thương run rẩy, mặc dù nàng vẫn thuyết phục mình quan tâm đến lời .

      Đúng vậy, đây nhất định phải lời tâm của Úy Vân, đây là đóng kịch, Nhạc Bình buộc mình phải nhớ kỹ.

      Nhạc Bình cùng phân phải trái:

      "Buông tha cho nàng ấy, chàng làm vậy chỉ càng làm cho chàng thống khổ, chàng thương tổn ta cũng là hành hạ chính chàng."

      Úy Vân lãnh khốc cười to, sau đó tà nghễ với nàng:

      "Ta với ngươi...." dùng tất cả sức lực mới duy trì được thanh sắc bất động, " nên quay lại, ta cảnh cáo ngươi.... nên ảo tưởng đối với ta, ta cảnh cáo ngươi, khi cần phải thương tổn ngươi, ta tuyệt đối mềm lòng, hôm nay tất thảy chuyện này..." cười kéo người đàn bà kia vào lòng, "Toàn bộ đều có thể đoán trước, nhưng ngươi nghe." Ngữ khí của hàm giấu chỉ trích.

      "!" Nàng ôm lấy đầu, thanh Úy Vân lặp lặp lại, vang lên trong đầu nàng, nàng thể thừa nhận, "Những gì chàng phải ." Nàng thể thừa nhận.

      Sao có thể đem những thứ chỉ thuộc về nàng chia xẻ cho nữ nhân khác?

      "Nhạc Bình công chúa, trở lại nơi của ngươi !"

      "Sao chàng lại làm thế?" Sắc mặt nàng trắng bệch, "Đáng chết!" Hơi thở của nàng dồn dập, cảm giác mình sắp bị cảm giác đau lòng và phẫn nộ nhấn chìm, "Chàng sao có thể làm vậy với ta? Ta làm chuyện gì có lỗi với chàng, tại sao chàng có thể đối xử với người chàng như vậy?" Nước mắt ướt đẫm khuôn mặt nàng, "Chàng thể cho ta chút lòng từ bi nào sao?" Nàng khóc nức nở, lên án : "Coi như chàng thích ta, chẳng lẽ nhất định phải hủy hoại ta sao? Chàng có tư cách thương tổn ta."

      Lời của nàng khiến trong lòng Úy Vân chấn động mạnh, muốn tiến lên ôm nàng vào ngực để an ủi nàng, nhưng là....

      thể, hôm nay là chuyện tốt duy nhất ích kỷ có thể làm, vì tốt cho Nhạc Bình, phải đuổi nàng khỏi , cho dù sau này cuộc sống của còn vui sướng và hy vọng.

      thanh thanh giọng, xác định tâm tình của mình bị lộ.

      "Ngươi có thể , nhưng trước khi ...." lạnh lùng vươn tay về phía nàng, "Đưa lệnh bài ta đưa cho ta...." Khi nghe thấy tiếng nức nở thống khổ của nàng, giống như nghe thấy tiếng cõi lòng mình tan nát, "Ta muốn gặp lại, cũng muốn trông coi an toàn của ngươi nữa, quan hệ của chúng ta đến nay hoàn toàn chấm dứt...." nhớ kỹ khuôn mặt nàng. Sau ngày hôm nay, nàng thể nào còn muốn nhìn thấy nữa, Úy Vân cơ hồ có thể khẳng định, tựa như mặt trời mọc rồi cũng lặn.

      " được." Nàng nắm chặt chiếc lệnh bài, "Nó thuộc về ta." Nàng tốn công vô ích lau những giọt nước mắt ngừng chảy xuống.

      kiên định cướp trong tay nàng, "Là của ta, mà ta...." lãnh đạm nhìn nàng, "Ta muốn lưu lại cái gì khiến ngươi có thể nhớ tới ta, ta muốn đoạn tuyệt tất cả với ngươi."

      "Úy Vân? Ai cho chàng quyền tổn thương ta?" Nàng mờ mịt hỏi , thâm tâm biết đáp án, chính là nàng nguyện ý bị thương tổn, sai, tất cả đều là chuyện đương nhiên, cảnh báo nàng.

      Lòng nàng vào giờ khắc này như bị cắt thành ngàn vạn mảnh , lòng tin của nàng đều bị Úy Vân trong nháy mắt phá tan, Nhạc Bình nghi ngờ mình chết, chỉ là xác chết đứng ở đây.

      " !" Thanh Úy Vân như xuyên qua tầng sương mù, "Rời khỏi ta, bây giờ ngươi có thể tìm ra lý do rời xa ta rồi."

      Nàng tuân theo tâm ý của , mặc dù Nhạc Bình biết nàng có nơi nào để , hôm nay trở lại bên cạnh Úy Vân, nàng đoạn tuyệt tất cả các mối liên hệ của nàng, mà hôm nay chính Úy Vân....

      Trong thống khổ đến vô vàn, nàng chỉ biết mù quáng mà rời , hy vọng có thể bỏ lại thống khổ này.

      "Nàng rồi." Người đàn bà khó khăn , "Vương gia, nàng ."

      Úy Vân lúc này mới phát mình nhìn chằm chằm vào cánh cửa nơi Nhạc Bình biến mất, Nhạc Bình quên đóng cửa, nàng vẫn là tiểu nương lễ phép, chưa từng phạm loại sai lầm này, ngờ mình lại đối với nàng ác tâm như vậy, cổ họng nghẹn lên cảm giác buồn nôn.

      "Ngươi cũng có thể ." trầm thấp : "Phúc Trọng phái người đưa ngươi về." Nhạc Bình rất đúng, chỉ lợi dụng nữ nhân này.

      Bất quá, thành công trong việc đả thương nàng, phải sao? Úy Vân cảm thấy chán ghét chính bản thân mình.

      "Phúc Trọng?"

      "Chính là người đến tìm ngươi!" kiên nhẫn phất tay, "Cút mau! cần lưu ở đây."

      Người đàn bà há to mồm, người này gọi nàng về chẳng lẽ có chút mục đích?

      "Vương gia...."

      "Cút!"

      Nàng kinh sợ chạy thẳng ra khỏi cánh cửa Nhạc Bình kịp đóng ngay sau tiếng "Cút".

      còn cần ả ở đây làm gì? Nhạc Bình .

      Úy Vân thống khổ cười, thanh như khóc, cần người khác, chỉ cần Nhạc Bình, mà đuổi Nhạc Bình , cảm giác đau đớn như đâm chính mình.

      muốn nghĩ đến khuôn mặt đau đớn của Nhạc Bình vào lúc này, Úy Vân chỉ có thể nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc của Nhạc Bình sau khi rời khỏi .

      Nàng cần có cuộc sống hạnh phúc, mà để đạt được điều này, cho dù bị ném vào hỏa ngục nơi địa ngục, cũng chấp nhận.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 28

      Nước mắt thể khống chế được trào ra khuôn mặt nàng, Nhạc Bình lên chiếc xe ngựa Vũ Dương chuẩn bị cho nàng, biết phải đâu.

      Nàng bây giờ thể nghĩ được gì.

      "Công chúa, chúng ta có trở về ?"

      "Tùy." Nàng nghe thấy thanh mình từ nơi xa xôi truyền đến.

      Xe ngựa thẳng về trước, đâu cũng quan trọng nữa, bây giờ Nhạc Bình như cái xác hồn, nàng phải nghĩ cách để giải thoát khỏi đau đớn thấu xương này.

      "Công chúa, trước hết chúng ta nên tìm khách điếm nghỉ ngơi, đêm an toàn, nếu người có chuyện gì, bọn nô tài đền bao nhiêu mạng cũng được...."

      Nàng gật đầu, biết mình làm gì, nàng vốn phải như vậy. Nàng luôn kiên trì thực mục tiêu của mình.

      Họ di chuyển trong đêm, khi Nhạc Bình phát ra tình huống bất thường , họ bị đám người vây quanh, nàng mơ hồ nhớ lại chuyện tương tự trước đây, khi nàng chạy thoát được, sau đó đói ngã vào ven đường được Úy Vân cứu.

      Nhưng Úy Vân xuất nữa, nàng chết ở đây.

      "Bảo vệ công chúa." Thị vệ la lớn.

      Đáng thương thay, họ phải chết cùng chỗ với nàng, Nhạc Bình thầm nghĩ, hy vọng tẩu tẩu chiếu cố di quyến của họ thích đáng, nàng nên liên lụy họ.

      Thâm trầm thống khổ khiến nàng hề sợ hãi, cái gì nàng cũng quan tâm, cũng có gì phải hoài niệm.

      Nhạc Bình tận mắt thấy ba thị vệ bị đao chém vào, mùi máu tươi khiến nàng rùng mình, thân thể thị vệ ngã xuống trước mặt nàng, bi ai! người nào tới cứu họ. Nàng ngất xỉu mặt đất.









      CHƯƠNG 29

      Nàng chết sao?

      ra chết là cảm giác này, Nhạc Bình như đám mây bị dẫm nát, nàng nhất định bị đưa tới nơi cực lạc, nàng nên nghi hoặc, Nhạc Bình biết rất ....

      Nàng là người tốt.

      "Bao lâu nữa nàng mới tỉnh lại?"

      Thanh ngọt ngào rất quen thuộc, hình như từng nghe thấy ở đâu, Nhạc Bình dùng hết sức lực muốn mở mắt.

      Khi mông lung dần dần qua , trước mắt nàng là nữ tử xinnh đẹp, Nhạc Bình đối với nàng ta có cảm giác như từng quen biết.

      "Ta..... chưa chết?" Thanh của nàng như hạt cát bị bánh xe nghiền nát.

      hiếu kỳ nhíu mày:

      "Sao vậy? Hình như rất thất vọng."

      Nhạc Bình cười cười với ân nhân cứu mạng, nhớ tới đám thị vệ của nàng, "Bọn họ...."

      "Những người cùng ?" Nàng nhăn nhăn mũi, "Chúng ta đến hơi muộn, họ bị thương rất nặng, có thể phải nghỉ ngơi cả tháng." Nàng khinh thường bĩu môi, "Chỉ có điều bọn cường đạo này mệnh có tốt như vậy."

      Nàng lại hình dung ra kết quả của họ.

      Ý của nàng ấy là... họ được cứu rồi? Nhạc Bình vui mừng nhắm mắt lại.

      "Đừng, sao lại ngủ?" nóng lòng , "Đại phu mau xem nàng thế nào, bằng đừng trách ta." Giọng nàng đầy uy hiếp.

      Trong cơn mê màng, nàng nghe giọng đại phu truyền đến:

      "Quận chúa, người an tĩnh chờ có được , uy hiếp bức bách như vậy rất khó chuyên tâm, biết ?"

      Nàng là..... Nhạc Bình chìm dần vào cõi mộng.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 30

      Khi nàng tỉnh lại, Nhạc Bình nghi ngờ nàng còn sống hay , thế giới cực lạc nào lại có cảm giác khó chịu như vậy.

      "Lão Thiên!"

      Tiếng than sợ hãi của quận chúa Nguyệt Quang làm Nhạc Bình nhịn được cười.

      "Nhất định rất khó chịu! Sao còn cười được?" Nàng ngồi xuống nhìn Nhạc Bình, trong mắt có chút thoải mái nào.

      " cần lo lắng cho ta, sao rồi." Nhạc Bình nhờ trợ giúp của quận chúa Quang Nguyệt, nằm lên giường.

      "Thế khó đoán trước, vốn là ta muốn tìm giúp đỡ, giờ ngược lại, cần ta giúp." Quận chúa Nguyệt Quang cười vui vẻ.

      "Cám ơn ." Nhạc Bình giọng cảm tạ nàng.

      " có gì, dù sao bây giờ người đáng ghét kia cũng ở đây, rất phiền, có việc gì cũng muốn nhúng tay vào quản đông quản tây."

      Nhạc Bình biết người mà nàng muốn chính là nam nhân mà Úy Vân gọi là "Âu Dương."

      Nguyệt Quang đột nhiên hỏi nàng:

      " định đâu?"

      Nhạc Bình thần sắc buồn bã, "Ta bây giờ có nhà để về."

      "Tại sao lại thế? Cha đứa bé kia đâu?"

      Nhạc Bình kiên cường lắc đầu, nghĩ đến Úy Vân....Cổ họng nàng co rút, e rằng thể chuyện.

      "Tuấn Vương gia đâu?" Nguyệt Quang tiếp tục hỏi: "Ta thấy rất lo lắng cho ...." Nàng đột nhiên dừng lại, chợt : " chính là cha của hài tử đúng ?"

      Nhạc Bình cười khổ gật đầu.

      "Vậy tại sao...." Nàng đến nửa chừng chỉ lắc đầu : "Xin lỗi, chuyện này phải chuyện của ta, cần ."

      " có gì, cứu ta, có tư cách hỏi ta bất kỳ vấn đề nào." Nàng hít sâu đếm đến mười, mới hơi bình phục tâm tình chút, "Úy Vân và ta hết rồi, muốn ta, cho nên đuổi ta khỏi Tuấn Vương phủ."

      mặt Nguyệt Quang lộ ra căm ghét.

      " muốn trở về cũng sao, ở đây với ta là được." Nét mặt nàng tỏa sáng, "Ta vốn có bạn, ở đây với ta, ta đối tốt với , rất tốt." Nàng vội vàng nhìn Nhạc Bình, lại đột nhiên bổ sung câu, "Ta đối với hài tử cũng rất tốt, rất tốt."

      " đáng ." Nhạc Bình cảm động .

      " sao? Người kia luôn ta rất đáng hận." Nàng nhắc đến Âu Dương.

      "Có cho ta biết ?" Nhạc Bình tò mò hỏi.

      "Quên , tâm tình của ta hôm nay rất tốt, chúng ta nên để phá hoại hào khí, đối với hài tử trong bụng cũng tốt."

      Nhạc Bình bị ngữ khí thận trọng của nàng chọc cười, sai, bây giờ nàng chỉ nghĩ đến hài tử trong bụng, hài tử của nàng và Úy Vân.

      Chuyện này rất tuyệt vời! Hài tử giống như bộ phận của Úy Vân, có thể có Úy Vân nhưng lại bị thương tổn, đây có thể xem như đại ân.

      Ba tên thị vệ kia cũng còn sống, mặc dù phải tĩnh dưỡng trong thời gian dài, nhưng Nguyệt Quang đại phu cam đoan họ có di chứng gì, vậy cũng là rất may mắn rồi. May mắn gặp được quận chúa Nguyệt Quang, bằng bọn họ ngay cả nơi chôn thây cũng có, đừng đến chuyện được cứu thoát rồi lại được chữa trị.

      Suy nghĩ về những điều tốt, chờ nàng sinh hạ hài tử, nàng có thể tận tình thương nó, nó, bao giờ bị tổn thương như Úy Vân, mà nó cũng hồi đáp lại tình của nàng, hơn nữa mọi người cũng vẫn còn sống, vậy cũng là ban ân của Lão Thiên rồi! Nhạc Bình an ủi nghĩ thầm.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 31

      cuộc sống chút thú vị.

      nhắm mắt lại, phảng phất nhìn tháy ánh mắt thương tâm của Nhạc Bình lên án , biết đôi mắt nàng làm nhớ thương cả đời.

      " nghĩ tới nàng sao?"

      "Bà vú?" phủ nhận, cũng thừa nhận, "Có chuyện gì ?" Bà vào khi nào? Sao hoàn toàn phát ?

      Bà vú thở dài, " tìm nàng ! Nhạc Bình tiểu thư nhất định cũng rất nhớ ngươi," Bà bưng bát súp đặt trước bàn ,

      "Uống chút canh , nhìn ngươi kìa, bị hành hạ đến mức này!" Bà lắc đầu, đồng ý nhìn .

      Úy Vân lời nào, chỉ yên lặng đẩy bắt súp sang bên.

      "Làm sao vậy, hợp khẩu vị ngươi sao?"

      "Ta muốn uống." chán nản nhìn bà vú "Quên ." từ bỏ, miễn cưỡng cầm bát súp, uống ngụm.

      "Như vậy được chưa?" hỏi.

      Bà vú cũng có cách, "Được rồi, ít nhất ngươi cũng uống ngụm, aizzz!" Bà thở dài tiếng, " hiểu Nhạc Bình tiểu thư thế nào? Có ai thay nàng chuẩn bị thuốc bổ, mấy ngày nữa lại có tuyết rơi, nàng biết có thể tự chăm sóc chính mình ...."

      "Bà vú!" Úy Vân thô thanh cảnh báo.

      Bà vú dường như nghe thấy tiếp tục :

      ".... Nàng nhất định thể tự chăm sóc chính mình, chừng lại giống người nào đó, lòng thương cảm còn bị người ta đuổi ," Bà nhìn Úy Vân nặng nề , "So với ai đó tự tìm lấy khổ sở còn oan uổng hơn nhiều...."

      "Câm mồm." Úy Vân thô bạo quát.

      "Ta sai sao? Ta chỉ ra suy nghĩ của ngươi thôi, ngươi dám nghe sao?"

      Úy Vân hung ác uy hiếp:

      "Bà vú, nếu ra ngoài, ta cho bà số tiền đuổi bà về quê dưỡng lão."

      " trả tiền cũng sao, dù sao vậy cũng tốt hơn ở đây nhìn bộ dạng sống ra sống chết ra chết của ngươi." Bà càng muốn , xem có thể làm gì bà vú của mình.

      "Được, muốn nhanh cũng được, cần ở lại bên cạnh ta, các ngươi toàn bộ hết ." Úy Vân dùng tức giận che dấu tâm tình của mình.

      Bà vú yên tĩnh trở lại, tâm tình của Úy Vân làm sao bà biết.

      giọng :

      " ai rời bỏ ngươi, nếu phải ngươi cố ý đuổi Nhạc Bình , ta tin là nàng ở bên cạnh ngươi cả đời."

      "Ta ngạc nhiên về điều đó." Ngực như bị cả tảng đá nặng đè xuống.

      "Người đáng thương là Nhạc Bình..."
      "Nàng đáng thương chút nào, theo điều tra của ta, nàng là công chúa được sủng ái nhất trong hoàng thất, ca ca và mẫu thân của nàng coi nàng như hòn ngọc quý, ai có thể trêu chọc đến nàng." chói tai : "Phụ thân của nàng nhận nàng, nhưng ngược lại chuyện này đối với nàng tương đối tốt...."

      "Nhạc Bình phải hy vọng điều này, điều nàng muốn chính là...."

      Úy Vân thô lỗ chen ngang:

      "Nàng ngu ngốc đến nỗi biết nàng muốn cái gì! Nàng muốn chính là người trượng phu có thể nàng, sủng nàng, nàng đáng có cuộc sống tốt đẹp." mặt xẹt qua tia đau xót, ra những lời này xé rách tim .

      "Vậy...." Ánh mắt bà vú nhìn thẳng vào , "Người này phải ngươi, liệu còn ai sủng nàng hơn ngươi, đối xử với Nhạc Bình tốt hơn ngươi, dung túng nàng, giống ngươi quý trọng nàng?"

      "Ta làm thương tổn nàng." nhắm lại đôi mắt để lộ thống khổ của mình.

      "Ta biết ngươi cố chấp, ngươi nàng."

      "Ta nàng." Câu phủ nhận khàn khàn thoát ra khỏi miệng, "Ta nàng." Câu thứ hai tương đối thuận, nhưng thanh sao lại khó nghe như vậy?

      Bà vú khóc :
      "Ông trời ban thưởng, để Nhạc Bình gặp ngươi là chuyện tốt, ngươi nhận sắp đặt ấy rồi! Hài tử, đừng kháng cự vận may của mình, Lão Thiên rốt cuộc phát sai lầm đối với ngươi; bộ dáng của ngươi lúc này làm bà vú cảm thấy rất đau lòng."

      Úy Vân mở mắt, ở nơi đó thống khổ như trào ra, có thói quen tiếp nhận quan tâm của người khác, phải dùng lạnh lùng để đáp lại, mới tự gây tổn thương cho mình.

      "Đó phải vận may," nhìn ra ngoài cửa, Nhạc Bình từng chạy ra khỏi cuộc sống của , "Đây chẳng qua chỉ là trò đùa của ông trời, đùa vui nho tàn nhẫn, ta thể để Nhạc Bình trở thành vật hi sinh." dùng lý lẽ thuyết phục mình, khẩu khí lại cứng rắn: "Cho nên ta nàng." Sau đó ngẩng đầu lên trời hô: "Ta nàng, ngươi có nghe thấy ? Ta đuổi nàng , kẻ nào có thể cướp nàng khỏi tay ta, ta quan tâm!" muốn xác định đủ lớn, đủ ràng.

      "Nàng ngươi."

      "Ha!" đùa cợt mang theo thống khổ vang lên, "Nàng lầm tưởng mê muội là , sớm muộn cũng có ngày nàng hiểu ra, là may mắn vì ta giữ nàng lại, nàng thấy cần phải cảm tạ ta."

      "Ta nghi ngờ điều đó." Bà vú cách thực tế: "Nàng cơ hồ có thể ngươi suốt đời."

      "Quá may mắn, nàng rốt cuộc có thể dùng thời gian ấy ở chỗ khác." tối tăm , "Bà có thể ra, ta muốn lãng phí thời gian chuyện phiếm. Huống hồ..." thanh thanh yết hầu, "Nhạc Bình mê luyến ta là chuyện trước kia, tin bàcó thể gọi nàng tới mà hỏi, trước mắt nhất định nàng hận ta đến chết."

      Bà vú muốn lãng phí thời gian cùng đôi co, làm cho Nhạc Bình hận phải mục đích của Úy Vân sao? Bây giờ gì với cũng là uổng phí, kỳ ....

      Úy Vân chẳng lẽ biết sao? Nhạc Bình đối với dường như mất hết hy vọng, tình huống này chỉ là hành hạ lẫn nhau mà thôi

      Dường như có cơ hội giải thích, chỉ sợ kiếp này tự mình dồn mình vào cảnh khốn cùng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :