1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CÔNG CHÚA YÊU PHÒ MÃ - VỌNG NGUYỆT LÂU

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 18

      "Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc...." Nhạc Bình thất vọng rống to.

      Bà vú lo lắng nhìn nàng, hiểu tâm tình Nhạc Bình tại sao mà bất ổn.

      "Tính tình càng lúc càng táo bạo rồi!" Nàng xúc động đến mức muốn giật tóc , "Con muốn đập đầu ra, xem xem trong đầu có phải rơm rạ !"

      Từ sau hôm đó, Úy Vân dường như càng lạnh như băng, đem tất cả những thứ xung quanh biến thành băng giá, người hầu trong vương phủ chuyện với nhau thanh chỉ có tiếng thầm , ngay cả Nhạc Bình động chút là phạm lỗi.

      dù đối mặt với nàng, cũng có cách để giáp mặt nàng, chuyện này.....

      Nếu Nhạc Bình tức giận như vậy, nàng có thể vô cùng bội phục .

      " mặc dù trốn con, đừng lo..." Nàng nắm chặt tay nghiến răng : "Con tin trốn được mãi," Nàng tức giận lớn tiếng, "Con bắt được ..."

      Nàng chịu đủ rồi, nàng muốn ở chỗ này bất lực chờ đợi, tâm tình Úy Vân nàng hiểu rất , muốn khoảng thời gian này cứ vậy trôi qua hết ba tháng, nàng tuyệt đối để cho làm vậy!

      "Chờ chút, Nhạc Bình...."


      Nàng kịp nghe lời khuyên của bà vú bỏ ra ngoài.








      CHƯƠNG 19

      "Vương gia đâu?"

      Phúc Trọng trưng ra vẻ mặt bị làm khó.

      Nhạc Bình nhìn vào cánh cửa thư phòng đóng chặt, Phúc Trọng vừa từ đó ra, nàng nhìn thấy rất ràng,

      "Ở đấy sao?"

      Vẻ mặt ông vẫn vô cùng thống khổ.

      "Được, cám ơn ông chấp nhận." Nhạc Bình thèm nhìn ông liền đẩy cửa bước vào trong.

      Phúc Trọng nghe nàng như vậy, nhanh như chớp bỏ chạy, ông vừa rồi phải nghe Vương gia nổi trận lôi đình rồi, ông muốn bị cuốn vào cuộc chiến tranh này nữa.

      Úy Vân nghe thấy thanh cũng ngẩng đầu lên.

      "Để ở đằng kia là được rồi, ta bỏ tiền ra thuê các ngươi, phải là muốn các ngươi vướng chân vướng tay ta, chọc giận ta...." Thanh của khiến kẻ khác rét mà run, "Nếu còn để ta phát ngươi làm sai lần nữa, ta để ngươi cuốn gói ra , Tuấn Vương phủ cần lũ vô dụng, ta có thể mời kẻ khác giỏi hơn."

      Nhạc Bình châm chọc :
      "Đúng vậy, chàng có thể ngụy trang bằng vẻ mặt khiến người ta sợ suýt chết này, làm mọi người đều náo động"

      Úy Vân ngẩng đầu, mặt chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó bị kỹ xảo của che dấu .

      "Nàng.... Tới đây làm gì?" hạ mắt, trở lại công việc của mình, "Ta gọi nàng."

      "Ta bị thái độ của chàng hù dọa." Nàng đứng trước mặt , "Tại sao tránh mặt ta?"

      "Ta tránh mặt nàng." trầm trầm : "Ta bận nhiều việc!"

      Nhạc Bình gật đầu, "Ta biết chàng bận nhiều việc, nhưng là.... chừng nào xong?" Nàng đột nhiên thêm, "Đừng với ta là vĩnh viễn xong, ta tin, chỉ càng chứng thực là ta đoán đúng."

      "Đoán cái gì?"

      "Chàng sợ ta." Nàng khiêu khích nhìn .

      kinh dị ngẩng đầu mắt nhấp nháy mấy cái, có nghe lầm ? chút phẫn nộ thoáng qua mặt .

      "Ta nghĩ nàng cần phải bị đánh!"

      "Có lẽ" điệu của nàng vẫn bình thản, "Nhưng chàng động thủ đánh ta." Nàng thở sâu, "Úy Vân, chàng vẫn trả lời ta."

      "Ta rất kinh ngạc khi nàng dám khẳng định như vậy." Môi lên nụ cười mỉa mai, "Đại khái là khoảng giữa trưa!" khắc chế tâm tình của .

      "Được, ta quấy rầy chàng nữa...."

      Cảm giác thất vọng nảy lên trong lòng Úy Vân, hề biết mình lại mong được nhìn thấy nàng như vậy, Úy Vân nhận ra khuôn mặt lại biểu lộ ra điều này.

      Nhạc Bình nở nụ cười đáng , "Ta đợi đến giữa trưa lại đến tìm chàng."

      còn chưa kịp phản ứng, tiểu tinh nghịch ngợm kia chạy ra ngoài, đóng sầm cửa lại trước mặt , sau đó....

      Khóe miệng hơi co rúm lại, dần dần mở rộng thành tiếng cười to sang sảng, sớm biết Nhạc Bình tuyệt đối cho phép ai cự tuyệt nàng.

      Thị vệ bên ngoài nhảy dựng lên, Nhạc Bình tiểu thư quả nhiên có ảnh hưởng bình thường đối với vương gia. Tính tình vương gia khiến họ luôn luôn như ngồi đống lửa, ngờ nàng vừa vào, làm cho vương gia cười lớn như vậy.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 20

      Mặt trời lười biếng lên cao đỉnh đầu, sắp đến giữa trưa.

      "Úy Vân, chúng ta ăn cơm dã ngoại."

      Úy Vân đối với nữ tử luôn lỗ mãng thông báo chút lịch khách khí cũng quen, lười biếng với nàng:

      "Nàng có được dạy dỗ vậy, Nhạc Bình công chúa?"

      "Sao cơ?"
      "Nàng biết là phải thông báo trước mới được vào sao?" nhìn nàng, "Ta nghĩ.... Ta dù sao cũng là chủ nhân ở đây, chẳng lẽ thể có được chút tôn trọng sao?" Úy Vân buông bút lông trong tay, "Hơn nữa.... ta nhớ với nàng, giữa trưa ta mới xong việc, nàng tới sớm khắc đồng hồ."

      Nàng ngại ngùng cười, lại có chút lo lắng, "Ta sợ...."

      "Sợ? Nàng cũng có lúc sợ?"

      "Ta sợ ta tới muộn, chàng lại đột nhiên...." Nàng tăng mạnh ngữ khí, "Có việc chạy ." Nàng bĩu môi,

      "Hơn nữa.... thị vệ ở cửa này nhìn thấy ta tới, toàn bộ liền bỏ , giống như nhìn thấy ôn dịch."

      "Bọn họ biết uy lực của nàng, cho nên vừa nhìn thấy nàng liền bỏ bê trách nhiệm bảo vệ chủ nhân."

      " phải thế." Nàng nóng ruột giải thích, "Họ biết ta tuyệt đối làm hại chàng, biết ta bảo vệ chàng, ưu tiên lo lắng cho lợi ích của chàng." Vì , nàng có thể đối kháng với cả thế gian.

      Ngữ khí trẻ con của nàng khiến nhịn được nhu tình đong đầy trong lòng, nếu như có thể , tuyệt đối để cho nàng thất vọng, cho Nhạc Bình bất kì thứ gì nàng muốn, nhưng nương phiền toái này, cầu của nàng cũng là thứ duy nhất thể cho nàng, có năng lực bất kỳ ai.

      "Nàng muốn gì?" nhìn chiếc rổ tay nàng, thoáng suy nghĩ, nàng muốn làm gì?

      Nàng nâng tay lên, "Hôm nay khí trời rất tốt, chúng ta ra ngoài dạo, mua đồ được ? Ta cho người thay ta chuẩn bị đồ ăn," Rổ hình như rất nặng, tay nàng giơ cao lúc liền vô lực hạ xuống, Úy Vân tự chủ được tiến lên đón lấy cái giỏ thức ăn, "Chàng đồng ý rồi sao?" Ánh mắt nàng sáng ngời.

      Úy Vân lúc này mới phát mình làm gì, nhìn rổ thức ăn tay nàng, bực mình vì ngầm đồng ý với cầu của nàng.

      bất đắc dĩ than tiếng, " thôi!"

      "Tuyệt vời!" Nàng kéo cánh tay rảnh rỗi của , kéo ra ngoài.

      Úy Vân theo nàng ra tới ngoài cửa.

      "Chờ chút!" Nhạc Bình buông tay , "Ta đóng cửa."

      Nàng vui sướng đóng cánh cửa thư phòng của Úy Vân.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 21

      Hai người ngừng lại nghỉ bên hồ nước u tĩnh, nàng mở rổ đựng thức ăn, thầm với Úy Vân:

      "Ta cũng biết họ chuẩn bị cái gì...."

      Úy Vân mê mẩn ngắm nhìn nàng bận rộn với chiếc rổ, thừa dịp Nhạc Bình chú ý, có thể an toàn ngắm nhìn nàng, sợ bị nàng phát .

      "....Có gà, có cá, có rượu, còn có hoa quả và điểm tâm.... Quá hoàn mỹ rồi, chỉ là biết ăn có được ." Nàng hưng phấn ngẩng đầu lên, "Chàng ngồi xuống, ta chuẩn bị cái này."

      Úy Vân thuận theo ngồi xuống, bị Nhạc Bình kéo vào trò chơi, làm nhân vật trong đó, thầm nghĩ biết nên khóc hay nên cười.

      Nhạc Bình lấy mọi thứ bày ra trước mặt Úy Vân, nàng ở cùng nơi với Úy Vân rất vui vẻ, Nhạc Bình nghe thấy lòng mình gào thét, thuận theo lòng và nguyện vọng, so đo việc , nàng nhất định bảo vệ Úy Vân.

      "Có thể ăn chưa?" Úy Vân cầm lấy miếng thịt gà nàng để trước mặt mình.

      định đưa lên miệng ....
      "Chờ chút." Nàng bắt lấy tay , Úy Vân ngạc nhiên nhìn Nhạc Bình đem miếng thịt gà bỏ vào miệng cắn, "Rất khó ăn." Nàng nhíu mày, "Chàng nên ăn cái này." Nàng nuốt xuống, ăn thứ khác, sau đó gật đầu khen ngợi, dùng đũa gắp lên đưa lên môi , "Cái này ăn rất ngon, chàng ăn cái này xem."

      Úy Vân há miệng đón món ăn, hành động của Nhạc Bình khiến lòng thoáng thấy chua xót và rung động. chậm rãi nhấm nháp món ăn trong miệng. Chưa từng có món sơn hào hải vị, mỹ vị quý hiếm nào chưa từng ăn qua, nhưng lại chưa từng được Nhạc Bình đưa món ăn vào miệng như vậy.

      nuốt vào, nhận ra Nhạc Bình ngồi ngay ngắn phân loại món ăn...

      " cho ta mạo hiểm sao?" mỉm cười nhìn nàng, " chừng ta lại thích ăn...." chỉ vào những món ăn nàng cho ăn, "Những thứ.... Nàng cho rằng đồ khó ăn." tăng thêm ngữ khí.

      ", đâu." Nàng tươi cười, "Ta biết chàng thích gì, ta biết tất cả về chàng, ta hiểu chàng...." Khuôn mặt nàng đầy vẻ chắc chắn, "Chàng thích ta." Nàng thề.

      Trong thời khắc ma mị này, Úy vân tuyệt muốn cùng nàng tranh cãi, cũng vô lực phản bác lại " " của nàng.

      Nhưng ở gần thế này, Nhạc Bình cảm thấy hạnh phúc rồi, nàng chỉ cần Úy Vân rời bỏ nàng, nàng có thể duy trì quan hệ ấm áp nay của họ, cuối cùng cũng ngày chính miệng Úy Vân lời thương với nàng, cuối cùng cũng có ngày Úy Vân bỏ lớp phòng bị của .

      Úy Vân phát họ là tương chúc, nàng là an toàn.

      Nhưng mà.... Thời gian trôi qua rất nhanh, ba tháng rất ngắn, nàng muốn tận dụng từng chút, muốn lãng phí.

      phi thường cố gắng đề phòng nàng. Nhạc Bình biết, Úy Vân muốn tách nàng ra, còn nguyện tới gần nàng, thậm chí dám động vào nàng, nàng có thể cảm giác được khẩn trương của .

      Họ vừa chuyện, vừa ăn cơm, dễ dàng phá tan cảnh giác của Úy Vân. Sau khi ăn, Nhạc Bình gối lên đùi , Úy Vân cũng cự tuyệt. Mặt trời mùa thu chiếu lên người nàng, Nhạc Bình cảm thấy vô cùng ấm áp, chợt mong muốn thời khắc này vĩnh viễn ngừng lại.

      lười biếng dùng tay vuốt mái tóc mượt mà của nàng, " cho ta biết chuyện của nàng."

      "Chàng muốn biết cái gì?" Nàng hoang mang nhìn , " có gì chàng biết, đối với chàng ta có bí mật."

      "Tất cả, ta muốn biết tất cả về tiểu công chúa." Thanh trầm giống như vuốt ve, "Khi nàng ở bên cạnh ta làm những gì?"

      "Cái gì cũng có làm," Nhạc Bình nhún nhún vai, "Sau khi ta rời , Hạo Phong tìm ta rất nhiều năm, ta vừa xuất , thủ hạ của huynh ấy tìm được ta, lập tức đưa ta hồi cung; ta nghĩ...." Nàng dừng chút, nhìn vào mắt Úy Vân, trong đó có vẻ cao thâm khó lường, "Nếu ta trốn ở chỗ chàng, được chàng che chở, ca ca có thể sớm đến tìm ta rồi."

      Nàng đơn giản hóa mọi chuyện nàng gặp, cố ý quên những chi tiết đau lòng, buổi tối đói khát năm đó, xa xôi nhưng vĩnh viễn thể quên .

      "Nàng chưa mọi chuyện." Úy Vân hiểu nàng cũng giống như Nhạc Bình tuyên bố hiểu , " hề dễ dàng như vậy."

      "Chàng muốn biết." Nàng nhìn về hướng khác, "Tình huống của ta quá tệ cũng tốt, tưởng tượng của chàng luôn phong phú, cần ta nhiều."

      Khi nàng chuyện, tim của mơ hồ co rút đau đớn, dù tưởng tượng tốt cũng hiểu tình hình, tay Úy Vân đột nhiên nắm chặt sợi tóc của Nhạc Bình, buộc mình nới lỏng tay, "Lão Thiên, nàng làm sao vượt qua chuyện đó? Tại sao lại lưu lạc đến đây?"

      Nhạc Bình ngồi lên nhìn , trong mắt thoáng lóe sáng, "Ta sống được qua mọi chuyện, cũng bởi ta luôn tự dặn mình: Ta nhất định có thể, chỉ cần ta sống sót, khi ta trở về, ta cùng chàng vĩnh viễn bên nhau, ta tìm được chàng, chàng ta."

      Lồng ngực đau đớn co rút, muốn cự tuyệt nhiệt tình của nàng quả khó khăn, Nhạc Bình ngoài tình của , nàng cần bất kỳ cái gì.

      "Đáng chết!" hung hăng , "Nàng thể có cầu nào khác sao?" nhìn đôi mắt thản nhiên của nàng, trong ánh mắt ấy chứa câu trả lời, " cầu của nàng quá viển vông", Nàng thể đòi hỏi thứ có.

      Nàng khẽ cười, "Úy Vân, ta chàng, chàng phải tin ta bỏ chàng, ta hề có ý định rời khỏi chàng." Thanh của nàng đột nhiên kích động, "Ta chàng như vậy, chàng cho là phải làm sao? Ái tình là có cách nào lựa chọn, chàng thể ở đó tính toán ước định, lại càng thể quyết định xem có đáng giá để mạo hiểm ..."

      "Nàng quả cố chấp," thống khổ lên trong mắt , "Nàng sao có thể làm thế với ta? Ta thể để cho nàng đối với ta như vậy." tuôn ra tràng nguyền rủa, "Ta muốn thương tổn nàng, ta muốn thương tổn nàng...."

      Thanh của yếu dần.

      Nhạc Bình tiến lên ôm lấy , "Xin lỗi, ta nên bức bách chàng, chỉ là ta sợ hãi..." Ánh mắt rất nặng nề, làm nàng khó khăn tiếp, "Ta sợ chàng lo lắng, thời gian của ta còn nhiều nữa...."

      "Cái gì mà thời gian nhiều nữa?" bắt lấy vai nàng, vội hỏi.

      "Chàng chỉ cho ta ba tháng phải sao?" Nhạc Bình mơ hồ nhận thấy cánh tay bị Úy Vân nắm chặt đến mức có chút đau đớn, "Nhưng mà, bất luận chàng đuổi ta bao nhiêu lần, ta cũng ngừng quay lại, cho đến khi ta buộc phải từ bỏ mới thôi."

      "Buộc phải từ bỏ?" mờ mịt lặp lại lời nàng.

      "Ta ngu đến mức cho là thanh xuân của mình còn mãi mãi, chờ thêm vài năm nữa, ta còn dung mạo nữa," Nàng nở nụ cười xinh đẹp với , trái tim Úy Vân nhất thời nhảy lên, "Ta có thể xứng với chàng; những năm gần đây ta học tất cả những gì cần biết khi làm vương phi của chàng, ta học làm thế nào để quản lý phủ, thế nào để làm thê tử tốt, tất cả đều vì chàng, nếu nhiều năm sau chàng vẫn thể ta..." Nàng mỉm cười có chút thê lương, "Ta ngu đến mức.... cho rằng chàng đóa hoa tàn, đến lúc đó, ta có thể từ bỏ sao," Nàng nhìn , trong mắt có ánh lệ quang lóe ra, "Coi như ta chiếm được tình của chàng, ta cũng phải để chàng nhớ đến gương mặt xinh đẹp nhất của ta, đến lúc đó.... ta xuất trước mặt chàng nữa, đến chết cũng ."

      Tâm Úy Vân co rút đau đớn, đến bây giờ mới biết, Nhạc Bình hề tự tin như nàng vẫn thể ra ngoài, nàng chỉ là cố gắng để bản thân mình cũng tin tưởng.... Nàng vẫn nghĩ đến ngày thất bại.

      muốn ôm lấy nàng, nếu có thể thuyết phục nàng thỏa mãn với mối quan hệ tại của họ, nhưng Úy Vân thể. Nhạc Bình rất xinh đẹp, nàng nhất định thể cứ sống mãi cuộc sống như nay.

      "Rời khỏi ta , Nhạc Bình." Thanh của thấp đến mức cơ hồ nghe được, Úy Vân cũng hy vọng Nhạc Bình nghe thấy, căn bản hề muốn nàng rời khỏi , "Nàng xứng đáng có cuộc sống tốt, cần lãng phí thời gian với ta." buộc tay mình buông vai nàng, ý thức được nàng cần đến người bảo vệ. "Làm nàng bị thương xé nát lòng ta, nàng hiểu sao? Ta đối với nàng tốt chút nào." đau lòng này cũng đủ giết chết rồi.

      "." Nàng giữ tay , áp mặt mình vào lòng bàn tay , "Ta tuyệt đối buông, chàng cũng phải áy náy, ta muốn được chàng thương, phải chàng vì thương hại mà bố thí cho ta, ta nhận thương hại ấy, coi như ta hết hi vọng , ta cũng có thể làm bạn, đau lòng ngày nào đó qua , đến lúc đó.... Chỉ còn là kỷ niệm đẹp." Vẻ mặt nàng có chút ảo mộng càng trở nên xinh đẹp.

      trầm mặc hồi lâu, rồi ôm lấy nàng, bao bọc nàng trong vòng tay . Nhạc Bình thỏa mãn hít lấy mùi hương nam tính người , nhàng tựa cằm lên mái tóc nàng.

      " cần thương hại ta," Nhạc nhàng cảnh cáo, "Úy Vân, xin chàng nhớ kỹ.... ta thể nhận thương hại của chàng, tuyệt đối được thương hại ta."

      Thanh của gần như nghẹn ngào:

      "Được, ta tuyệt đối thương hại nàng, tiểu công chúa của ta."

      Cảm giác yên tâm khi ở trong lòng Úy Vân làm tan mệt mỏi của Nhạc Bình, nàng chợt cảm thấy buổi xế chiều hôm ấy đẹp, hơn nữa....

      Còn có Úy Vân bên cạnh bảo vệ nàng.
      Úy Vân cao hứng nhìn nàng ngủ, bởi vì khi ngủ nàng thấy vẻ dung túng sủng ái của , có thể để tất cả ở lại phía sau, lẳng lặng hưởng thụ cảm giác nàng ở trong ngực , cuồng nhiệt vui sướng, phảng phất có Nhạc Bình xua tan bóng ma thống khổ trong lòng.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 22

      Khi họ trở lại vương phủ, vừa tới cửa thấy Phúc Trọng lo lắng nghênh đón họ, Nhạc Bình cảm giác có chút dự cảm chẳng lành.

      " cần lo lắng quá." Úy Vân bình tĩnh với Phúc Trọng.

      "Nô tài....." Phúc Trọng thể hô hấp được, "Vương gia...."

      Nhạc Bình nhịn được muốn giúp ông, "Thử cách này xem," Nàng đưa tay ra như chỉ huy, "Hít sâu vào, sao đó nhắm mắt lại hơi."

      "Đừng làm loạn," Úy Vân ngăn nàng lại, "Ta có cách rất tốt...."

      "Cái gì?"

      đột nhiên hét lớn:

      "Rốt cuộc là chuyện gì?" Vẻ mặt hung ác ấy quả hù dọa tổng quản.

      Quả nhiên Phúc Trọng sợ hãi đến mức giọng run rẩy:

      "Có khách." Phúc Trọng sợ run người, "Là phu thê trấn nam vương gia, họ ..."

      "Cần Duệ ca ca và Vụ Nghê tỷ tỷ?" Nhạc Bình ngạc nhiên mở to mắt, "Họ sao lại tới đây?" Chuyện gì xảy ra?

      Có người đến đưa Nhạc Bình rồi, khuôn mặt Úy Vân biến dổi, cả người trầm xuống, như giấc mơ tan vỡ.

      Phúc Trọng khó khăn lắp bắp:

      "Họ.... muốn tìm.... Công chúa, nơi này chúng ta.... Sao lại có.... Công chúa? Nhạc Bình tiểu thư.... Cư nhiên là...."

      "Công chúa." Úy Vân lãnh đạm thay , miễn cho Phúc Trọng nguy cơ bị tắt thở.

      "Ta muốn gặp họ, Úy Vân!" Nàng chạy nhanh vào trong, "Phúc Trọng, họ đâu?" Nàng lạc giọng hỏi.

      "Cúc uyển."

      thấy bóng dáng Nhạc Bình nữa.
      Úy Vân sắc mặt tối đen, "Phúc Trọng, ta định gặp họ, Tôn Cẩn Duệ cũng tới tìm ta, thay ta tiếp trà, ta vào thư phòng làm việc."

      ra lệnh, vội vàng phẩy tay áo bỏ .






      CHƯƠNG 23

      " thể nào." Nhạc Bình khổ sở , "Lúc muội rời thân thể mẫu hậu rất tốt, sao lại đột nhiên ngã bệnh."

      Coi như phát sinh chuyện này cũng thể là mẫu hậu, người luôn ngã bệnh phải phụ hoàng sao?

      Cần Duệ và Vụ Nghê đồng tình nhìn Nhạc Bình :

      "Xin lỗi muội, vốn là Hạo Phong muốn đích thân tới đón muội, nhưng bởi vì bệnh tình của Hoàng hậu nương nương rất nghiêm trọng, cách nào phân thân, nhưng là..... Hạo Phong muốn muội bớt chút thời gian về thăm bệnh, ngự y chẩn đoán.... Hoàng hậu có thể còn ở nhân thế bao lâu." than tiếng, "Nếu phải Tuấn Vương phủ tiện đường chúng ta quay về Giang Nam, Hạo Phong cũng muốn tin dữ này do chúng ta thay mặt chuyển đạt," mở hai tay, "Muội nên mau chuẩn bị, Hạo Phong phái đội kỵ binh tới hộ tống muội về."

      Nhạc Bình hoảng hốt, đột nhiên....

      Nàng nắm tay Cẩn Duệ, "Vậy còn huynh? Van huynh cứu mẫu hậu." Tôn Cẩn Duệ là danh y, "Huynh chắc chắn có cách."

      Vụ Nghê lắc đầu, ôn nhu :

      "Nhạc Bình, buông Cẩn Duệ ca ra." Vụ Nghê khẽ vuốt khuôn mặt nàng, "Tục ngữ : Dược y chết mệnh, Cẩn Duệ phải thần tiên, sao có thể cứu người?"

      Cẩn Duệ xin lỗi Nhạc Bình:
      "Có thể nương nương ở lãnh cung được chăm sóc tốt, nên thân thể kiện khang, nếu thân thể người khỏe mạnh hơn, ta có thể có cách...."

      "!" Nhạc Bình đau thương rơi lệ.

      "Nhưng mà huynh ấy có thể kéo dài cuộc sống của nương nương đến khi muội trở về, Cẩn Duệ để lại đủ hồng ngọc đan, chỉ cần muội lập tức lên đường, hẳn là tới kịp."

      Chuyện nguy cấp, nàng phải lập tức với Úy Vân.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 24

      Khi thấy vẻ mặt của Úy Vân, Nhạc Bình biết chuyện ổn rồi, có lẽ hình dung vậy cũng chưa chuẩn xác, phải xong rồi.

      tin lời nàng.

      "Úy Vân, ta phải quay về chuyến," Nàng dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn , "Ngoài chàng ra, mẫu thân là người thân quan trọng nhất của ta, ta thể lúc người tạ thế ta cũng quay về, nếu ta làm như vậy, cả đời này ta thể tha thứ cho mình."

      " ai cản nàng." xa cách , con mắt thậm chí nhìn nàng, "Ta hy vọng nàng đợi ở đây." Nàng phải rồi, phẫn nộ muốn rống to lên với nàng, nhưng chỉ nhàn nhạt : " cần tìm lý do gì, nàng lập tức có thể ." co rúm khóe miệng, nặn ra nụ cười, "Nếu như có ai hộ tống nàng, ta còn có thể cho mấy thị vệ võ công cao cường theo."

      "Úy Vân, chuyện giống chàng nghĩ." Nàng muốn cứ như vậy rời , "Ta sao có thể dùng tính mạng mẫu thân làm lý do được?" Nàng vội vàng giải thích.

      Nàng phải rồi, đây chẳng phải kết quả vẫn mong muốn sao? Tại sao lại cảm thấy tâm đau nhức, tại sao thấy khó thở, như có người dùng dây thắt vào cổ .

      cần cái gì để giải thoát cảm giác này, cảm giác nóng bỏng toàn thân khiến khó chịu.

      Cho tới giờ cũng tin lời nàng, mặc dù Nhạc Bình luôn miệng thề nàng tuyệt có chủ tâm rời khỏi , cũng tin mình có vận may ấy, có thể có được "Hảo vật" gì cả đời.

      Mà Nhạc Bình, là "Hảo vật" trong cực phẩm của .

      tuyệt tình hờ hững khiến Nhạc Bình thương tâm, tất cả những gì nàng thu được lúc xế chiều hôm nay đều còn, mà thái độ Úy Vân còn lạnh nhạt hơn trước đây.

      "Úy Vân, chờ ta giải quyết xong mọi chuyện, ta trở về." Nàng khổ não cam đoan.

      " cần quay lại." Úy Vân thô lỗ trầm giọng .

      Máu của nàng như đóng băng, run rẩy:

      "Chàng.... Lời này là có ý gì?"

      Vẻ mặt lãnh đạm của có xẹt qua chút phẫn nộ, "Ta với nàng rồi, ta muốn gặp lại nàng, đây chính là ý của ta."

      Nhạc Bình bi thương hét lên:

      "Sao chàng dám, sao chàng dám đối xử với ta như vậy vào lúc này?"

      u cười:

      "Nàng hiểu ta, phải sao?" châm chọc quay lại luận điểm cường điệu của nàng, "Chính là ta muốn thương tổn nàng, chuyện này tất cả đều là nàng tự tìm đến."

      thể nhận thống khổ này lần nữa, Úy Vân mãnh liệt hơi, lại lần nữa đuổi nàng , trong cuộc sống của Nhạc Bình, nàng sống tốt, nàng là công chúa, có nhiều người đem niềm vui đến cho nàng, bất kể nàng hôm nay hay giả, nàng thể hy sinh vì , cần nàng!

      Nhạc Bình nghĩ cách áp chế thống khổ mãnh liệt của nàng, ", ta để chàng lừa gạt ta, Úy Vân, ta sớm trở lại bên cạnh chàng, chỉ cần làm xong chuyện này khắc ta cũng cấp tốc trở về."

      Trong mắt ra tia lạnh lẽo, "Ta cảnh cáo nàng, cần làm những chuyện điên rồ, nếu nàng quay lại, ta đảm bảo chuyện gì phát sinh? Ta có thể có tình nhân mới, nàng biết.... Đàn bà có kinh nghiệm làm ta chán ghét."

      Nàng run rẩy kịch liệt, bắt buộc mình nghĩ đến lý do khiến Úy Vân làm vậy, nàng thể bị làm thương tổn, nàng bị lừa gạt, phản ứng của bây giờ chắc chắn vì quan tâm nàng.

      Nhưng người đối với người mình lại có thể tàn nhẫn như vậy sao?

      ! Nàng thể nghĩ như vậy, nếu nàng nghĩ vậy hủy hoại chính mình, Nhạc Bình nháy nháy mắt để ngăn nước mắt.

      "Ta quay lại." Nàng để cho thanh mình vững vàng, "Hơn nữa, ta chứng minh là chàng sai, Úy Vân, chàng cần ta." Nàng nhịn được tiếng nức nở, "Chàng cần ta hơn hết thảy mọi thứ."












      CHƯƠNG 25

      Ngày thứ bảy sau khi Nhạc Bình trở về Hoàng hậu qua đời. Lúc Nhạc Bình trở về, thần trí Cảnh hậu càng lúc càng ràng, mọi chuyện đều nhận biết.

      "Nhạc Bình, được để Phụ hoàng hoặc chuyện gì khác hạn chế con, buông tay theo đuổi hạnh phúc con mong muốn."

      Nghe mẫu hậu bên tai, Nhạc Bình lệ tuôn rơi.

      "Đừng quá thương tâm." Vũ Dương vỗ vai Nhạc Bình, "Mẫu hậu hy vọng chúng ta như vậy."

      Tuy vậy, nhưng Vũ Dương cũng nhịn được đỏ con mắt.

      Đúng vậy, Nhạc Bình ưỡn ngực, tựa hồ động tác này có thể vất hết những gì thoải mái, mẫu hậu muốn nàng dũng cảm theo đuổi hạnh phúc, bây giờ nàng làm vậy.

      "Tẩu tẩu, muội phải ."

      Vũ Dương sợ hãi:

      "Cái gì?"

      "Muội phải tìm Úy Vân."

      "Nhưng mà, lần này trở về muội bị phụ hoàng phát mình ra khỏi cung, phụ hoàng tức giận , nếu tái phạm giáng muội thành thứ dân, phải sao?"

      Chuyện này Vũ Dương biết như vậy, là bởi vì nàng và Hạo Phong cùng nhau biện hộ cho Nhạc Bình, mới miễn cho Nhạc Bình khỏi bị trừng phạt ngay lúc đó.

      "Muội biết tính nghiêm trọng của chuyện này, phụ hoàng rất ghét muội." Nhạc Bình cố gắng làm cho thanh của mình quá thương tâm, nhưng chính là , cũng có gì phải che dấu.

      "Sao muội nghỉ ngơi chút rồi lo tiếp? Mấy ngày nay muội mệt quá rồi." Vũ Dương trấn an nàng.

      Nhạc Bình hít sâu hơi, đúng như lời Vũ Dương mấy ngày nay nàng rất mệt mỏi, tâm tình của nàng cũng xuống thấp, nàng hoa mắt ôm lấy cây cột để đứng vững, nhưng nàng vẫn rất lo lắng chuyện Úy Vân khi nàng rời .

      "Muội xem, muội xem, ta vừa mà, muội thể đứng vững rồi. Muội phải nghỉ ngơi nhiều mới được, về phần Tuấn Vương phủ, ta và Hạo Phong có thể thay muội ra mặt..."

      "...." Nhạc Bình đột nhiên che miệng, ôm bụng nôn khan.

      "Lão Thiên!" Vũ Dương kêu lên sợ hãi, "Muội hẳn phải...." Nàng lo lắng thay Nhạc Bình lau miệng,

      "Ta lập tức cho ngự y tới."

      ", cần." Nhạc Bình cự tuyệt giữ tay Vũ dương, "Ta chỉ là hoài thai."

      Vũ Dương kêu lên sợ hãi.

      "Nhạc Bình, muội yên tâm, chúng ta có cách, ta cho ca ca muội biết, Hạo Phong làm nam nhân kia...."

      "!" Mặt Nhạc Bình trắng bệch như giấy, "Muội cần mọi người nhúng ta vào, cầu xin tẩu!" Nàng cơ hồ quỳ xuống trước mặt Vũ Dương, "Tẩu tẩu, tẩu biết trong lòng muội nghĩ gì, van tẩu giúp muội, chỉ cần để muội nhanh chóng trở về bên cạnh ."

      "Nhưng mà Hạo Phong tuyệt đối bỏ qua cho ...."

      "Chúng ta có thể với ca ca." Nàng khẩn cầu Vũ Dương, "Tẩu tẩu có thể giúp muội che dấu."

      Vũ Dương lắc đầu, nhưng vẻ mặt Nhạc Bình làm nàng có cách nào cự tuyệt.

      "Hạo Phong mà biết.... nhất định tức giận." Nàng tránh được vung hai tay, "Được rồi, ta có thể thay muội chịu chút." Nàng ôm Nhạc Bình, "Có chuyện gì phải báo cho tẩu, ta thay muội xử lý." Nhạc Bình gật đầu. "Vậy.... Bây giờ ta thông tri cho Úy Vân chuẩn bị đón muội về."

      Nhạc Bình biết Vũ Dương đồng ý rồi, buông lỏng khẩu khí, Úy Vân dùng tâm tình gì đón nàng về?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :