1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CÔNG CHÚA YÊU PHÒ MÃ - VỌNG NGUYỆT LÂU

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 6

      Rất nhanh, Nhạc Bình có mặt ngoài cửa. Sau khi Từ ma ma thay nàng vào xưng danh, nàng chậm rãi đẩy bức rèm che vào. Phòng rất lớn. Đầu tiên, nàng nhìn thấy Tuấn Vương phủ tổng quản Phúc Trọng, sắc mặt tái nhợt, xem ra ông phải chịu ít cơn giận dữ của Úy Vân.

      "Phúc Trọng, ngươi có thể ra"

      Nhạc Bình nhìn về phía phát ra tiếng , lạnh lùng ngồi đó nhìn nàng, con mắt thâm thúy mà hữu thần, mặc dù có ngẫm nghĩ lại nhìn ra suy nghĩ gì.

      Nhạc Bình chú ý tới Phúc Trọng rời lúc nào, toàn bộ chú ý của nàng tập trung vào Úy Vân. Nàng tưởng rằng nàng biết mình nhớ nhiều đến mức nào, nhưng khi gặp mặt , mới hiểu rằng, nàng mới biết có nửa.

      "Ta nghĩ.... Nhờ vào mối giao tình của chúng ta, nàng có thể cởi khăn che mặt xuống chút chứ?" giơ chén rượu lên uống ngụm, lúc chuyện thậm chí liếc nhìn nàng cái.

      Nàng ngu ngốc đến mức nhận ra uy hiếp trong giọng của , nếu nàng gỡ khăn che mặt xuống theo cầu của , Úy Vân chắc chắn đem nàng băm vằm thành từng mảnh .

      Nhạc Bình chầm chậm tháo khăn che mặt, mặc dù nàng hạ mí mắt xuống, nhưng nàng có thể cảm giác được nhìn nàng. luôn coi nàng là vật sở hữu của , nhất định buông tha nàng dễ dàng.

      đùa cợt với nàng:

      "Hoàn hảo, nàng có lẽ có chút thay đổi, nhưng đến mức làm ta nhận ra, ta vốn tưởng rằng nàng bị cái gì hủy hoại dung nhan cơ đấy."

      Nhạc Bình ngẩng đầu lên, bày ra bộ dạng lả lơi của kỹ nữ, nàng biết tức giận, "Ta rất đẹp phải , chàng nhận thấy ta trưởng thành sao?"

      Tầm mắt của lười nhác đảo qua người nàng, Nhạc Bình cố ý chọn bộ quần áo có thể làm nổi bật lên vẻ đẹp của nàng, cơ hồ khiến thân thể nàng như như trước mắt .

      "Ta nhận ra nàng quả trưởng thành rất nhiều...." châm chọc, " nhiều khía cạnh quả vô cùng tiến bộ." đứng lên, lóe lên tia nhìn nguy hiểm, "Nàng vẫn muốn đứng ở cửa hay lại đây?"

      Nhạc Bình hoảng sợ, tại sao nàng lại phạm sai lầm này? Nàng lập tức tiến vào phòng, hi vọng Úy Vân chú ý đến chi tiết này, tặng nụ cười mà nàng cố công luyện tập.

      bình tĩnh mặt lập tức biến mất, "Đáng chết! cần cười cũng giống kỹ nữ như vậy"

      "Ta vốn là kỹ nữ" Nàng vui sướng đổ dầu vào lửa.

      Thình lình nổi giận, xoay người bỏ , Nhạc Bình lập tức theo sau . Lúc tức giận, tuyệt đối nên chọc tức . bước nhanh trong phòng.

      "Thải Nghê nương che mặt giấu hành tung chính là vì muốn thoát khỏi truy lùng của ta sao?"

      "Chàng có tìm ta?" Nhạc Bình vui sướng đến mức khuôn mặt nhắn sáng ngời.

      xoay người, Nhạc Bình đụng đầu vào lòng , đỡ lấy nàng, "Ta luôn luôn có được cái vốn thuộc về ta". Tia nhìn nguy hiểm nhá lên trong mắt , "Vì sao đem lệnh bài trả lại cho ta?"

      "Nhắc cho chàng nhớ.... Ta thuộc về chàng." Nàng biết như vậy làm tức giận, "Ta phải người mà chàng muốn là có được." Nàng sợ hãi cúi đầu.

      Úy Vân phẫn nộ bóp người nàng, "Nàng thuộc về ta!" Ngữ khí của có chút nghi ngờ. "Và ta có nàng, bất kể nàng kéo dài thời gian vài năm chăng nữa."

      Oán hận tích tụ bao năm của Nhạc Bình bùng phát, nàng kích động quát Úy Vân:

      "Chàng vốn dĩ quan tâm ta!"

      bặm chặt môi "Cái quái quỷ gì khiến nàng nghĩ rằng ta quan tâm nàng? Nếu ta quan tâm nàng, tại sao ta phải phái nhiều người tìm nàng như vậy? Tại sao lại chịu đựng những trò ngu ngốc của nàng?" ép nàng nhìn thẳng ánh mắt nghiêm khắc của .

      Nàng chuyển chủ đề, cố gắng đè nén đau lòng của mình, làm bộ quan tâm, nhún vai, nhưng giọng vẫn tố cáo cảm xúc cuộn trào trong lòng nàng:

      "Chàng đẩy ta ra, ta thích bị chàng sai khiến, chàng đem ta bỏ , chàng muốn ta ở lại bên cạnh chàng, muốn nhìn thấy ta!" Nàng căm giận dậm chân.

      "Đừng chuyển chủ đề, nàng sợ đối mặt với ta sao?" nâng mặt nàng lên, ép nàng nhìn thẳng , "Ta đưa nàng là muốn nàng học được cách hành xử của tiểu thư, nàng có những hành động hoang dã đến kỳ cục." dừng lại, tức giận nhìn y phục của nàng, " ngờ nàng lại làm việc ngu ngốc này!"

      Là thế sao!

      Nhạc Bình đẩy ra, "Cái gì là việc ngu ngốc? Ta nghĩ chàng thích kỹ nữ mà."

      tức giận nhìn nàng:

      "Ta thích nàng."

      Nhạc Bình tổn thương, "Chàng vừa chàng quan tâm ta!"

      "Nàng làm kỹ nữ thích hợp chút nào."

      Ngữ khí của quả chọc giận nàng, Nhạc Bình nóng nảy :

      "Bất kể có thích hợp hay cũng làm, hơn nữa chàng cũng thể phủ nhận ta làm rất tốt, là tốt nhất! Tại sao người khác làm kỹ nữ chàng thích, ta làm kỹ nữ chàng thích?"

      bắt đầu chú ý đến hướng phát triển thú vị của đề tài này, đôi mắt đẹp của Úy Vân nheo nheo lại đầy thích thú, "Nàng nghĩ nên với ta, nàng tìm phương các làm kỹ nữ là vì muốn ta thích nàng."

      "Có gì thể?" Nàng nhún vai, "Mỗi khi chàng trở về cùng kỹ nữ, chàng đều đẩy ta ra!"

      nhướn mày, "Nàng những điều này là muốn ta thấy tội lỗi sao?" lắc đầu, "Nàng vẫn luôn chọc giận ta, nàng đúng là tiểu ác ma, nhưng nàng sai rồi, trải qua chút kinh hoàng lúc đầu, giờ ta có thể tiếp nhận tình huống tại này, ít nhiều cũng là chính nàng dạy cho ta điều đó". mỉm cười, "Ta tức giận, cũng có cảm giác tội lỗi." tới chỗ xa nhất ngồi xuống, cao ngạo nhìn nàng.

      "Ta vốn trông mong chàng có cảm giác tội lỗi gì." thấy tội lỗi làm kế hoạch của nàng càng dễ thành công.

      Úy Vân cười khẽ, "Tốt lắm, ta biết nàng rất thông minh, lại đây để ta xem nàng thay đổi như thế nào."

      Nhạc Bình tự chủ được tới gần , dễ dàng thay đổi được thói quen nhiều năm.

      Úy Vân mềm mại hỏi:

      " cho ta biết, mấy năm nay nàng làm những gì?"

      Nàng cố gắng che giấu hoảng sợ, lúc này thể lộ ra sơ hở, thành công hay thất bại chính là thời khắc này.

      "Còn có thể làm cái gì? Nghĩ cách học làm người đàn bà phóng đãng." Nàng nở nụ cười lả lơi.

      Úy Vân nghiêng mình kéo nàng ngồi xuống, "Kể chi tiết ta nghe xem?"

      Nhạc Bình gì, cũng có cách gì để , nàng làm sao mà biết "chi tiết" để cho biết? Nguy rồi.

      " định cho ta biết chi tiết?" Thần sắc biến đổi, "Ta chắc phải hỏi người khác rồi, trước giờ Tôn Cẩn Duệ luôn ra rất dễ dàng."

      "Trấn Nam vương gia?" ... chắc phải Cẩn Duệ ca ca chứ?

      nghiêm khắc , "Theo ta được biết, nàng có liên quan đến - Thế tử Trấn nam vương."

      Nhạc Bình sợ hãi kêu lên:

      "Chàng điều tra ta?"

      "Ta có quyền."

      Nhạc Bình lắc đầu, ngờ trong thời gian ngắn ngủi như vậy có thể điều tra kỹ càng về "Thải nghê nương", đồng thời lại có thời gian lập tức đến gặp nàng, thể tưởng tượng.

      Nàng vuốt vuốt ngực, cảm tạ tính chiếm hữu của , bây giờ nàng còn cần phải kể "chi tiết" nữa, chỉ cần theo những gì diều tra, thành quả chắc chắn vô cùng "huy hoàng" rồi.

      "Chàng cũng biết, sau khi Thế tử cưới trưởng tỷ của ta, ta làm sao có thể cùng Vụ Nghê tiểu thư tranh giành tình cảm, bất quá..." Nàng thừa cơ làm ghen tỵ, "Thế tử quả vị khách ngàn năm có , chẳng những vóc dáng tuấn, lại ra tay hào phóng, tất cả các nương khác đều hâm mộ ngài."

      Trong mắt Úy Vân lên thoáng tăm tối.

      "Vậy, Hà Thế Xương ở nước láng giềng sao? Nàng phải rơi vào tay , sau đó bị giao cho Hạo Phong điện hạ sao?"

      Nhạc Bình cắn môi dưới để che ý cười.

      "Hà Thế Xương? Cũng có gì đáng , chẳng những bắt ta đến nhà , mà còn đưa qua tay số kẻ buôn bán, nhưng mà..." Nàng cố ý dừng lại chút, hứng thú khi nhìn thấy nét lo lắng trong mắt Úy Vân, "Hạo Phong điện hạ rất tốt, chẳng những Người vừa ôn nhu lại có quyền thế, hơn nữa...."

      "Đủ rồi!" lạnh băng cắt ngang lời nàng, "Vậy tại sao ở bên cạnh Ngài ấy, lại quay lại phương các làm gì?" quả nhiên phải người dễ đối phó.

      Nhạc Bình mở tay ra, làm vẻ mặt bất đắc dĩ, " có cách nào khác, Hạo Phong điện hạ cưới người tỷ muội của ta; cũng giống lý do trước, ta thể nào cùng Vũ Dương tiểu thư tranh giành tình cảm. Xem ra số phận ta là như vậy rồi, cũng mong hoàn lương, hơn nữa ngân lượng quả rất nhiều."

      Ánh mắt của vô cùng phẫn nộ, "Là vì tiền?"

      "!" Nhạc Bình hấp tấp , "Ta phát ra làm kỹ nữ cũng có chỗ tốt, tất cả mọi người đều muốn nhìn ngắm ta, sợ bị người khác bỏ , cần học cách hành xử đúng đắn, bị ai ta có những hành động hoang dã đến kỳ cục." Nàng dùng lời của để phản bác lại .

      "Cho ta xem nàng có thể làm được gì!" kéo nàng vào lòng.

      Nhạc Bình suýt chút kêu lên sợ hãi, ngừng tự với mình phải thể như kỹ nữ, nhưng....

      Trời ạ! Nàng làm sao biết kỹ nữ làm cái gì?

      chậm rãi cúi đầu, hơi thở ấm áp phả da mặt nàng, Nhạc Bình tưởng như tim nhảy ra khỏi lồng ngực, nhảy vào trong lòng .

      Sao chứ? Tay nàng tự nhiên đặt vào trước ngực Úy Vân, cho dù nàng thiếu kiến thức về chuyện này, cũng nên biết có kỹ nữ nào sợ đến mức dùng tay "giữ khoảng cách".

      Nàng nhanh chóng vụng về ôm lấy Úy Vân, quên sợ hãi, tìm kiếm phản ứng của . Úy Vân khẽ nâng mặt nàng, ánh mắt lộ ra nét tò mò, hô hấp của nàng như ngừng lại...

      "Sao vội vàng vậy?" có vẻ kỳ quái.

      Nhạc Bình bắt đầu thở, hoàn hảo, bây giờ vẫn chưa phát , nhưng mà....

      Nếu vẫn nhìn nàng như vậy, nàng nhất định để lộ chân tướng, nàng vốn tự tin cho lắm.

      Cặp mắt Úy Vân vô cùng lợi hại, lại rất thông minh, nếu bây giờ thể lừa gạt , nàng vĩnh viễn có cơ hội tiếp theo. Nàng đợi bao lâu mới chờ được đến hôm nay....

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 7

      Nhạc Bình chậm rãi buông tay Uý Vân, làm bộ như có việc gì, hơi lui ra sau bước, dường như nàng mỗi ngày đều cùng nam nhân ôm nhau...

      Uý Vân cố gắng phán đoán suy nghĩ của nàng. Bốn năm trước, có thể dễ dàng đoán được tâm của Nhạc Bình, nàng cũng giấu diếm bất cứ điều gì, vậy mà bây giờ mọi thứ dường như thay đổi, thể hiểu được những tâm tình giấu trong mắt nàng.

      thể chịu đựng ý nghĩ này, tức giận làm dạ dày co thắt lại.

      "Thu dọn đồ đạc, lập tức theo ta trở về." thô lỗ hạ lệnh.

      "Tại sao?" Nàng mới là cần, điều kiện vẫn còn chưa , bây giờ vừa gặp theo trở về, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu giờ sao?

      Uý Vân dừng lại chút, chậm rãi :

      " cần lo lắng chuyện tiền bạc, ta thay nàng chuộc thân."

      Nhạc Bình mở to hai mắt, "Ai với chàng là ta lo lắng chuyện tiền bạc? Ta bây giờ có rất nhiều tiền, đến phương các là để tự do, ta muốn làm người đàn bà tự do, làm nghề này quả rất thoải mái, chàng nghe truyền kỳ Hạo Phong điện hạ dùng hai vạn lượng vàng thay ta chuộc thân sao?" Nàng sai, ca ca và tẩu tẩu đến với nhau quả có thể coi là truyền kỳ.

      Mặt Uý Vân biến sắc, " đáng tiếc, ta để cho người của ta ở chỗ này.... 'thoải mái'." trích dẫn lời của nàng.

      "Vấn đề trọng điểm là ở chỗ này". Nàng biết lời này làm nổi giận, nhưng vẫn chậm rãi từng từ: "Ta - - phải - người - của - chàng."

      Khuôn mặt Uý Vân giống như được phủ tầng băng, lạnh lẽo, tàn nhẫn :

      "Hiển nhiên quan điểm của ta và nàng có chút bất đồng, nhưng chuyện này sớm được cải thiện. Ta tin rằng ta luôn có cách làm cho nàng phải đồng ý với ta, về phần quyền sở hữu của ta đối với nàng.... chuyện này cần tranh cãi."

      "Chàng.... muốn thế nào?" Nàng nín thở chờ đợi câu trả lời của .

      mặt chút thay đổi, :
      " có gì đặc biệt, chỉ cần đưa tiền cho tú bà: nàng là gia nô của ta chạy trốn, cầu bà ta trả nàng lại cho ta".

      "Ta phải gia nô của chàng." Nàng kháng nghị.

      nhún vai, "Điều đó quan trọng, ta là Tuấn Vương gia Uý Vân, người nào muốn sống nữa mới dám nghi ngờ lời ta ."

      " quá đáng. Chàng thể chuyên chế như vậy."

      "Nàng thử xem xem."

      Nàng thở sâu :

      "Chàng tại sao muốn làm như vậy, chàng vốn cần ta, tại sao lại muốn đem ta về bên cạnh chàng." Nàng rất muốn nghe lý do.

      "Có cần hay tự ta quyết định." lộ ra nụ cười đầy tà khí mà Nhạc Bình vốn quen thuộc, "Ta tìm ra tác dụng của nàng, nàng có thể tin tưởng ta."

      Nàng thành công rồi. Nhạc Bình mừng rỡ thầm nghĩ: bây giờ tin vào thân phận giả mạo của nàng rồi, là nguy hiểm, nàng tưởng bị phát .

      "Ý của chàng là.... Bây giờ có nữ nhân nào ở trong phủ để chàng chơi đùa?" Nàng cố ý ràng, cảm giác khuôn mặt nóng lên.

      cười rộ lên, hứng thú vì nàng thích nhìn thấy những người đàn bà triệu tới, đây đích thực là ý muốn chiếm hữu a.

      "Nếu có sao?" cố ý chọc tức nàng.

      Nhạc Bình cao ngạo ngẩng cằm, từ lỗ mũi hừ lạnh vài tiếng, giống như con mèo con bị làm cho tức giận.

      Uý Vân hài lòng với phản ứng của nàng, "Coi như là có, ta tin rằng nàng cũng có biện pháp đối phó với bọn họ, giống như nàng có thể tìm cách đuổi họ như trước kia."

      "Chàng biết là tốt rồi." Nhạc Bình đắc ý .

      Nàng biết nếu làm bộ lãng nữ có thể khiến bọn họ bế tắc.

      "Bất quá.... giờ vừa vặn có." nhìn thẳng nàng, "Nhưng là, ta thể cam đoan với nàng chuyện sau này."

      Nhạc Bình nhịn xuống để lộ vẻ mặt đau lòng, gục đầu xuống nhìn sàn nhà.

      "Nàng biết ta vốn tin vào các mối quan hệ, cũng có thời gian để duy trì mối quan hệ lâu dài."

      "Tốt rồi." Thanh của nàng cao vút đến mất tự nhiên, "Ta cũng muốn bị chàng vĩnh viễn kềm chân, chúng ta có thể xem như trời sinh đôi." Nàng thiếu chút nữa tự cắn lưỡi mình vì lời dối.

      gật đầu, "Nhưng nàng có thể yên tâm, khi nào nhiệt tình giữa chúng ta còn, ta nhất định bạc đãi nàng, để nàng thiếu cơm áo, nàng có thể có đầy đủ mọi thứ trong sinh hoạt, về tiền bạc lại càng thiếu thốn."

      "Cái gì?"

      dương dương tự đắc, "Nàng phải muốn dùng ngân lượng kiếm được ăn no bữa sao?" trừng mắt nhìn khuôn mặt kinh ngạc của nàng, "Chẳng lẽ còn chưa đủ?" chán ghét chính những gì mình ra, "Nếu lúc đó nàng muốn hoàn lương, ta thay nàng tìm người thiện lương chất phác, thay nàng chuẩn bị số đồ cưới."

      Nàng khổ sở :

      " khảng khái."

      Thình lình thấy tức giận, biết tại sao, nghĩ đến việc nàng trở thành thê tử của người khác khiến vui, lại còn có những kẻ khác, càng nghĩ càng tức giận.

      xoay người, thô giọng :

      "Thu dọn đồ đạc ." Lại đột nhiên quay đầu, chán ghét đảo qua trang phục của nàng, "Thay đồ , thứ rác rưởi người nàng ta cũng muốn nhìn thấy nữa. Ta cho người chuẩn bị trang phục mới cho nàng."

      Nhạc Bình khẽ cười:

      "Ta biết, chàng thích kỹ nữ mặc trang phục của kỹ nữ."

      cũng có tâm tình giỡn với nàng, Uý Vân nể mặt :

      "Nàng muốn kháng lệnh?"

      Nàng im lặng , tức giận chính bản thân mình, tại sao làm công chúa muốn, lại muốn tới nhìn mặt tên ngốc này? Nhạc Bình tự hỏi chính mình.

      Được rồi, cuối cùng cũng biết có được ai; Uý Vân ràng là đồ ngốc, bao giờ tìm được người như nàng. Nhạc Bình quyết định, trong thời gian ngắn nhất buộc thấy thực này.

      Đáp lại tàn nhẫn của , nàng cố ý bất kính :

      ", ta bị chàng hù doạ nữa. Ta người đàn bà trưởng thành, phải tiểu hài tử lúc nào cũng theo chàng, chờ chàng bố thí quan tâm, thái độ của chàng ảnh hưởng gì tới ta, ta thoát ly khỏi bóng ma của chàng...."

      thô lỗ cắt ngang lời nàng:

      "Nếu nàng nhiều những lời nhảm nhí như vậy, chẳng bằng chuẩn bị nhanh lên, ta phái người tới đây giúp nàng trong thời gian ngắn nhất."

      Uý Vân nhanh chóng bỏ , dùng sức đập mạnh cánh cửa, thanh cơ hồ làm nàng sợ đến nhảy dựng lên, sàn nhà cũng có chút chấn động.

      Điên cuồng, kế hoạch này hoàn toàn là điên cuồng.

      Nàng nhắm mắt, hít sâu hơi. Nàng hiển nhiên đề phòng mọi tình huóng mới thực kế hoạch này, nhưng chuyện này, quay đầu lại quả mới có đường sống.

      Uý Vân ra ngoài lúc cực kỳ tức giận, nàng rất kiêu ngạo, tự tin mình có thể phá tan lớp mặt nạ vô tình của . Trong trận chiến này, người bảo vệ được bình tĩnh, nhất định là nàng.

      Cửa mở ra cách lén lút, Từ ma ma vào hề phát ra tiếng động .

      "Công chúa."

      Nhạc Bình xoay người, sắc mặt nàng có chút tái nhợt.

      "Vương gia phái người tới hầu hạ người, bây giờ ở bên ngoài."

      Nhanh như vậy sao? mới bao lâu, lập tức phái nha hoàn tới sao?

      "Cứ để họ vào."

      Từ ma ma gật đầu, câu cũng nhiều, ra ngoài, suy nghĩ: Tiểu thư này như thế nào từ sáng đến tối thay bà đập phá vậy chứ? Vừa rồi, vị vương gia kia quả tức giận đến mức thiêu cháy được người xung quanh rồi.

      Phương các này thế nào cũng ngày bị họ làm cho thê thảm.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 8

      Cửa vừa mở ra, người xuất lão bà khoảng sáu mươi tuổi. Khi bà mở cửa, có vài nha hoàn đem theo mấy chiếc rương và phục trang bước vào.

      "Vú?" Uý Vân đưa cả bà vú đến đây?

      "Nhạc Bình tiểu thư." Bà nở nụ cười hiền hậu với Nhạc Bình, sau đó nhìn các nha hoàn : "Được rồi, các ngươi có thể ra." muốn bọn họ nghe thấy đoạn đối thoại của hai người.

      "Vú, sao vú lại ở đây?" Nhạc Bình vui mừng lẫn sợ hãi hỏi.

      Bà vú lắc đầu, "Ta nghe đến chuyện nghịch ngợm của ngươi rồi, Uý Vân ngoài miệng mặc dù gì thêm, nhưng ta biết giận điên lên." Bà cười cười, "Rất nhiều năm rồi, mới có người có thể làm cho Uý Vân phát hoả như vậy, ta nào có thể bỏ qua? thêm nữa.... ta muốn xem xem, nha đầu vụng về này giả dạng hoa khôi phương các như thế nào?"

      Nhạc Bình chột dạ cúi đầu, nàng vốn nghĩ lừa gạt bà vú, nhưng là....

      với Uý Vân sao? Nhạc Bình trộm nhìn bà vú.

      "Ngươi còn cái gì có thể giấu giếm được vú sao?" Bà cười, xoa đầu Nhạc Bình, "Yên tâm , vú luôn đứng về phía ngươi, cũng nên có người làm cho Uý Vân tức giận chút." Bà vừa vừa cười ngừng, "Từ sau khi bắt đầu hiểu chuyện đến nay, ta chưa từng thấy tức giận như vậy."

      Kỳ quái. Như thế nào mà bà Vú lại muốn nhìn thấy Uý Vân nổi giận. Người bình thường nhìn thấy Uý Vân nhàng mà nhăn mày sợ suýt chết, nàng nhớ có lần, cao giọng với người dắt ngựa ở khách điếm, lập tức làm kẻ đó sợ quá đến nỗi bất tỉnh.

      "Được, được..." Bà chăm chú nhìn y phục người Nhạc Bình, "Quần áo này chọn rất tốt, hi vọng có thể chứng kiến cảnh hai người gặp nhau, khó trách Uý Vân lập tức cầu ta mang quần áo đến cho ngươi thay." Bà lắc lắc đầu, "Người quá nghịch ngợm rồi, Uý Vân chắc hẳn thể ngờ, khi tìm được ngươi tìm được ......" Bà ngừng lại để tìm từ chính xác.

      Nhạc Bình nhiệt tâm :

      "Kỹ nữ."

      "Được rồi, chính là kỹ nữ xinh đẹp." Bà vú cười toe toét, "Đợi sau này phải cho bà vú biết, mấy năm nay ngươi ở đâu, ngươi biết sau khi ngươi mất, làm cho Uý Vân lục tung trời đất lên tìm, cho lần nếm thử mùi đau khổ."

      "Gì mà đau khổ chứ?" Nhạc Bình bĩu môi, " có nhiều đàn bà bên mình như vậy, cần gì phải tìm con? Khi muốn đưa con , con vừa có nhiều người đàn bà khác, phải rất mâu thuẫn sao?"

      "Đồ ngốc, cái đó giống nhau." Bà vú đứng dậy cầm quần áo cho nàng thay, "Những người đàn bà đó chỉ là chơi đùa thôi, mà ngươi đối với ..... là người thân." Bà vú thở dài, "Mà Uý Vân đối với người thân luôn rất quý."

      Nhạc Bình , có lời nào phản bác, nàng biết đó là . Uý Vân hề thân thiết với ai, cho dù với cha mẹ . Nhưng nàng vẫn muốn làm tình nhân của hơn.

      " sau này có ai để chơi đùa rồi." Nàng thay đổi khẩu khí.

      "Ta cũng nghĩ vậy." Bà vú mở rộng bộ đồ tay, "Mặc vào ." bộ xiêm y có kẽ hở, "Mặc cái này hơn, bây giờ trong tình huống này, ngươi đừng có chọc nữa." Bà vú khuyên bảo nàng.

      Nhạc Bình cởi quần áo, thay bộ đồ bà vú chuẩn bị.

      "Tốt lắm." Bà vú lui ra sau hai bước đánh giá nàng, "Ngươi bây giờ nhìn khác xưa lắm nữa." Bà tới chỗ mấy cái rương vừa được đem vào, cầm chiếc lược xanh và hộp đồ trang sức, "Bây giờ ta sửa sang đầu tóc cho ngươi chút là được, cho ngươi nhìn giống con nhà đàng hoàng hơn, giống như bộ dạng mà Uý Vân vẫn quen thuộc."

      Có lầm ? Uý Vân tới đón nàng mà vẫn mang theo đống lớn vàng bạc châu báu gì đó, Nhạc Bình trừng trừng nhìn đống đồ trang sức xa xỉ mà sững sờ.

      " muốn người khác nghi ngờ danh tiết của ngươi, nên mang phục sức đến cho ngươi cải trang, lúc này theo tới đây đều là tâm phúc, cần lo lắng lộ ra ngoài."

      Nàng tin điều ấy, bởi vì ngay cả bà vú của Uý Vân cũng ra tay rồi, xem ra kiên quyết muốn đưa nàng về nhà.

      Nàng với bà vú:
      "Có cần thiết ạ? Con tới phương các rồi sợ gì danh tiết bị hao tổn?"

      " được." Bà vú đồng ý lắc đầu, "Ngươi bây giờ vậy, sau này khi làm vương phi, danh tiết là thứ rất quan trọng." Bà vú là người hiểu nhất tâm của nàng.

      Nếu thương nàng thứ danh tiết ấy còn trọng yếu nữa, nếu tẩu tẩu và Vụ Nghê tỷ tỷ làm sao có thể gả , mà nàng hề thấy ca ca và Cẩn Duệ ca ca có gì khó chịu.

      "Con muốn đeo nhiều đồ trang sức, con thấy đầu rất nặng." Nàng ôm đầu oán thán.

      Bà vú có cách gì, khẽ lắc đầu.
      "Được rồi." Bà vỗ vỗ tay, "Bây giờ chúng ta có thể rồi, Phúc Trọng chuẩn bị kiệu bên ngoài."

      "Nhanh vậy sao?" Nàng nghĩ hôm nay là lần thứ trăm những lời này rồi.

      "Ngươi vẫn còn nghi ngờ sao?" Bà vú cười cười, "Tại rất vất vả, bây giờ mới tìm được ngươi."

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 9

      Nàng phân vân tại sao lại muốn ngồi cùng xe ngựa với nàng, Nhạc Bình cố tình để ý đến tồn tại của Tuấn Vương.

      Nếu muốn nhìn thấy nàng như vậy, tại sao còn kiên quyết mang nàng về? Nhạc Bình từ khoé mắt liếc trộm nam nhân ngồi đối diện nàng, đầu quay hướng khác, cùng nàng ngồi trong xe ngựa khiến khó chịu sao?

      " nên suy nghĩ bậy bạ."

      Nhạc Bình bị giọng bất ngờ của làm sợ đến mức nhảy dựng lên, "Làm sao chàng biết?" Nàng vươn tay chỉ, chạm vào đỉnh đầu , Uý Vân ngẩng đầu trừng nàng.

      "Chàng.... đâu có mắt ở bên cạnh?" Nàng lẩm bẩm, lầu bầu.

      Uý Vân lại quay đầu , "Chỉ cần tâm trạng lo lắng nàng ngừng thở sâu." : "Từ nãy đến giờ, nàng hít sâu hai mươi bảy lần rồi."

      Nhạc Bình nhảy dựng lên, đầu thiếu chút nữa đụng vào xe, "Chàng quá hiểm." Nàng còn tưởng chú ý đến nàng.

      trào phúng :

      "Quan sát nàng thở sao?" tỉnh táo nhìn về phía trước, "Tiếng thở của nàng còn lớn hơn tiếng của người kéo xe ngựa bên ngoài, khó mà nghe thấy."

      Nhạc Bình im lặng, bực bội nghĩ: Nam nhân xấu xa! cùng so đo.

      hơi nghiêng người, lại đối mặt với Nhạc Bình, tay cầm chiếc áo choàng mềm mại, choàng lên người nàng, "Khoác áo vào."

      Nàng đẩy áo sang bên, " cần, ta lạnh." Bởi ở gần nàng như vậy, sao nàng lại có thể lạnh?

      "Nàng lạnh cũng phải, bây giờ trời vào thu rồi, hơn nữa.... nàng còn bốc hoả khí."

      Lửa giận loé lên trong mắt Nhạc Bình, tuy nhiên nhanh chóng biến mất.

      "Chàng nhất định muốn biến ta thành kẻ ngu ngốc sao?"

      "Chính nàng là người tìm phương các treo biển hành nghề, chuyện này cần hỏi thấy đáp án rồi."

      có ý gì? Nhạc Bình cố gắng để tức giận, nhưng quả dễ dàng, nhưng mà...

      Nàng có thể trả thù chút.

      "Được rồi." Nàng kéo áo choàng lên người, sau đó sang ngồi bên cạnh Uý Vân, "Chỉ là ta đóng băng rồi, áo choàng cũng đủ, chàng cho ta chút hơi ấm của chàng ."

      Nàng dựa vào người Uý Vân, cảm giác được cơ thể co thắt lại, con mắt trở nên nóng bỏng mà lại cũng như bị bao phủ bởi lớp sương mù.

      "Nàng... lạnh?" Tình thế như bị đảo ngược, Nhạc Bình bị ánh mắt nóng bỏng của làm cho run lên, Uý Vân khẽ thở dài, vươn tay trái ôm lấy nàng, "Ta có cả hoả lò để giúp nàng ấm lên." Nhạc Bình ngẩng đầu nhìn , có chút hiếu kỳ, " cần lo lắng ta xâm phạm nàng, hôm nay chúng ta vẫn duy trì mối quan hệ trước kia." giống như trước, vẫn nhàng vuốt tóc nàng.

      Nhạc Bình gật đầu, kìm nén thất vọng trong lòng.




      CHƯƠNG 10

      Từ lúc Uý Vân rời , Nhạc Bình liền bị bà vú kéo chạy.

      "Chúng ta buộc phải chạy sao, vú?"

      Bà vú chạy chậm lại, "Ta nghĩ làm như vậy là sáng suốt, Vương gia bị chọc giận đủ rồi, khi tức giận, vương gia rất xấu tính."

      Nhạc Bình bặm môi, .

      "Ngươi nên tức giận như vậy, cũng nên để chọc giận ngươi." Bà Vú với Nhạc Bình.

      "Con quên mất ngạo mạn thế nào rồi."

      " quả là như vậy." Bà vú đồng ý, "Cái này ngươi vốn sớm biết chứ?"

      " lúc nào cũng muốn chi phối người khác!" Nhạc Bình than thở.

      "Nhưng chưa bao giờ chi phối được ngươi, phải sao?"

      "Đương nhiên" Nhạc Bình kiêu hãnh ngẩng cao đầu, "Con phải người khác, con sợ ."

      "Cái này đúng rồi." Bà Vú điểm lên mũi Nhạc Bình.

      "Nhưng mà...." Nàng dừng lại, đôi mắt long lanh như kìm nén nước mắt, "Con mất nhiều công sức như vậy, nhiều thời gian như vậy tìm , vì sao lại muốn cãi nhau với con?" Nàng bất lực lắc đầu, "Con hiểu,con rất giận..." Lòng nàng mơ hồ đau thắt.

      "Nha đầu ngốc, ngươi còn hiểu, Uý Vân ghen."

      "Con mệt mỏi lắm...." Nàng mệt mỏi ngả người.

      Bà Vú đỡ lấy nàng, "Trở về phòng , tắm rửa rồi nghỉ ngơi, đợi có tâm tình chuyện với , ngươi phải biết rằng.... Uý Vân thể nào tập trung toàn bộ vào chuyện này được. còn cả đống chuyện lớn phải xử lý."

      "Thế là tốt nhất, con muốn lợi dụng tất cả các ưu thế của mình, quá mạnh mẽ rồi...."

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 11

      Bà vú rất đúng, sau khi nghỉ ngơi đầy đủ, cảm giác mệt mỏi cũng biến mất, Nhạc bình lại tràn trề sức lực để tiếp tục đối kháng.

      Tuy ngủ nhiều, tinh lực của Nhạc Bình lại tràn đầy, rất nhanh khôi phục, nàng ra tiểu lâu, cố ý nhìn phía đối diện chút, Uý Vân vẫn chưa về, hiển nhiên là còn bận, có thời gian rảnh rỗi nghỉ ngơi.

      "Tốt lắm!" Nàng thầm tự , "Có thời gian dạo xung quanh và mua ít đồ."

      Nàng ở nơi đây bốn năm, liệu mọi thứ có thay đổi gì ? Nàng cần phải "thám hiểm" .

      Nhạc Bình tự chủ tới chuồng ngựa trước. Đây là nơi Uý Vân thường đến, nàng luôn đến đây để tìm , đôi khi nàng có cảm giác Uý Vân muốn ở cùng với các loài động vật hơn, muốn tiếp xúc với ngườikhác.

      Nàng vui nhận ra, từ khi gặp lại, Uý Vân chưa hề lộ ra ánh mắt nhớ mong gì đối với nàng.

      Nàng nghe thấy tiếng hí nhu hoà, Nhạc Bình nhìn về phía tiếng hí phát ra, thần tuấn Cuồng Phong thong dong trong bóng chiều, mà chủ nhân của nó - Uý Vân, đứng bên cạnh nó, thậm chí so với con ngựa hoang kia càng cuồng dã hơn.

      Nàng suy nghĩ liền nang qua bãi cỏ trước chuồng ngựa, chạy về phía Uý Vân, mặt lộ ra nụ cười đáng .

      "Ta tưởng trước đây nàng tuyên bố tìm gặp ta." nhìn nàng, cười ôn nhu.

      "Chỉ là chàng nghĩ vậy." Nàng cảm giác thấy tâm trí tan chảy.

      Uý Vân lắc đầu, "Đúng là như vậy, nàng hình như luôn muốn đối đầu với ta, chuyện này hẳn trở thành thú vui của nàng."

      "!"

      Uý Vân nhíu mày.

      "Đây phải thú vui của ta, mà là ý nghĩa sống còn của ta."

      dở khóc dở cười, "Lão Thiên! Ta quản nàng thế nào bây giờ?" khẽ nở nụ cười, "Bây giờ rốt cuộc cũng có cảm giác nàng trở về bên cạnh ta rồi."

      "Cái gì là cảm giác ta trở về bên cạnh chàng?"

      về phía nàng, tay ôm quanh hông nàng, "Chính là cảm giác phiền toái nàng mang lại." mang nàng rời khỏi Cuồng Phong.

      tận hưởng ôm nàng trong tay. Nhạc Bình mềm mại hề phản kháng.

      " phản đối?"

      " chừng là ta lấy lòng chàng đấy! Chàng chẳng phải vẫn thích cãi cọ với người khác sao."

      "Nàng muốn từ bỏ ý nghĩa sống còn của nàng? Ta dám hi vọng vào điều đó."

      Nhạc Bình nhịn được nở nụ cười, Uý Vân nhìn ngây dại, nàng vô cùng xinh đẹp.

      "Ta đói bụng." Nàng liều lĩnh .

      Uý Vân bừng tỉnh, rất nhanh ổn định lại.

      "Chúng ta dùng bữa ở đâu?"

      "Nàng muốn ăn ở đâu?" mỉm cười đầy mê hoặc.

      Nhạc Bình nhìn , quay mặt nơi khác trả lời:

      "Ta muốn ăn ở bàn lớn...."

      "Được, ta hiểu ý nàng, vậy ăn trong phòng được ! Ta cho Phúc Trọng chuẩn bị thức ăn ngon, đều là thứ nàng thích ăn."

      Tại thời khắc này, muốn chiều nàng, cái gì cũng làm theo cầu của Nhạc Bình. Dường như giờ đây, nàng trở lại người con vẫn luôn thích, thiếu nữ ngây thơ nhưng có phần ngỗ nghịch.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :