1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

CÔ VỢ XINH ĐẸP VÔ TÌNH CỦA TỔNG TÀI - Đa tình

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      - "Vy ngồi uống cảm thấy biểu của rất lạ nên hỏi

      - "Có chuyện gì sao Ngọc?". "Cậu khó chịu ở đâu à?"

      - "A! có gì đâu!!" "Cậu đừng để ý!!". nghe Vy hỏi bảo có gì

      - "Ừm!". Vy "gật đầu" rồi gì nữa nhưng lại nhìn theo hướng lúc nãy nhìn qua và thấy và Thế Duy ngồi bên kia xoay qua với

      - "Này!!" Ngọc, hình như tớ thấy tên mặt đen với bạn ta ở đây đó. Cậu tính sao??"

      - "Cậu cứ mặc kệ 2 người đó !!". " ta ở đây liên quan đến tớ, tớ cũng quan tâm đến đây làm gì. Chỉ cần ta đừng đến quấy rầy tớ là được. Tớ muốn phí thời gian vì loại người 2 mặt như ta." liếc mắt nhìn qua với Thế Duy rồi với Vy.

      - "Ừ!". "Cậu đúng!!". "Chúng ta cứ mặc kệ họ. Tối nay chúng ta vui chơi cho . Nào, cạn ly thôi!!". Vy "gật đầu" vui vẻ cầm ly rượu lên uống cùng . Hai nàng nhà ta để ý 2 người bên kia mà cứ tự nhiên ngồi chuyện vui vẻ với nhau.

      - "Còn tuy chỗ ngồi xa nhưng mỗi lần uống ly rượu lại nhìn qua phía bên , ngắm nhìn từ xa mà lại dám đến gần chỉ mong lần có thể nhìn qua dù chỉ chút nhưng biết đó chỉ là ước muốn hão huyền mà thôi. biết bây giờ nhìn rất chướng mắt, rất ghét . Chính vì thế lại dám tiến đến chỗ của cho dù đến cũng xem như người dưng mà thôi vì thế chỉ im lặng ngồi đó uống nhìn từ xa mà thôi. "

      - "Vy cảm thấy chỉ ngồi đây uống thiệt chán và nghĩ muốn chọc tức tên mặt đen kia nên muốn rũ nhảy. Vy xoay qua chỗ bảo

      - "Ngọc ơi!! ". Ngọc ơi!! Tớ cái này nè!!"

      - "Hả??" Có chuyện gì vậy??". cảm thấy sóng lưng lạnh khi nghe giọng điệu ngọt xớt của Vy

      - "Hay chúng ta ra đó nhảy , ngồi đây tớ thấy chán quá à!!" Chúng ta ra nhảy nha....nha.... ". Vy ngồi đó năn nỉ ra sàn nhảy cùng

      - "Thôi!!. Tớ ra đâu!! Cậu !!". lắc đầu nhìn Vy

      - "Thôi nào!! đến đây rồi phải ra nhảy cho vui chứ!!. , ra nhảy cùng tớ !!". Vy mè nheo năn nỉ

      - "Nhưng mà tớ biết nhảy với lại tớ ngại lắm!!". Ở đây có nhiều người như vậy". nhìn xung quanh thấy có rất nhiều người nhìn qua phía và Vy nên muốn .

      - " chịu đâu!!". "Cậu phải ra nhảy cùng tớ nếu tớ giận đấy!!". Vy bĩu môi nhìn

      - "Nhưng mà.... Cậu thấy có nhiều người à... " ngượng ngùng nhìn xung quanh

      - " sao đâu!!". Cậu cứ kệ họ . thôi, cậu lo gì chứ!! Cậu biết từ lúc cậu bước vào thành trung tâm ở đây rồi à!!". Vy nháy mắt với rồi đứng dậy kéo ra nhảy

      - "Nhưng... Nhưng.... lại muốn từ chối bị Vy cắt ngang

      - " nhưng nhị gì hết!! Ra thôi nào!! Nếu cậu tớ giận đấy!!". Vy chu mỏ nhìn

      - "Cậu là!!.... Tớ chào thua cậu rồi. Được ,chúng ta ra đó nhảy". lắc đầu đầy hắc tuyến nhìn Vy

      - "Hihiihii!!". "Ôi! Tớ cậu quá !!". Vy cười híp mắt nhìn

      - "Thế là cả 2 nàng đều bước ra sàn nhảy!!". để ý đến từ lúc bắt đầu. cảm thấy rất tức giận khi mấy kẻ biết liêm sỉ kia cứ nhìn với ánh mắt thèm thuồng. "Tại sao lại ra đó chứ?? Cứ ngồi đó uống có sao đâu!!". . " được, thể để mấy tên đó đụng vào người được, phải ra đó thôi dù bị ghét cũng chẳng sao. Thế Duy ngồi uống khi thấy và Vy ra nhảy muốn quay qua với nhưng chưa kịp trước "

      - "Này, chúng ta lên đó !! Chẳng phải cậu thích Quỳnh Vy sao?? Sao cậu lại ngồi đó?? Cậu lo ấy bị cướp mất à!!".

      - "Ừ". Chúng ta ra đó !!". Thế Duy nghe ang "gật đầu" ra cũng muốn mấy tên kia cứ nhìn chằm chằm vào Vy như vậy". Thế là cả 2 người cùng bước lên sàn. Trong khi đó lại biết đến gần . Lúc nhảy theo nhịp của nhạc tên đàn ông khoảng 40 tuổi tướng lùn mà còn bụng phệ đến dè dẫm

      - "Nè!! em xinh đẹp, có thể cho làm quen ??" Tên dê già vừa vừa nở nụ cười dê xòm"

      - "Tránh ra!!". "Làm quen cái quái gì chứ??". " tởm quá!!". cảm thấy nụ cười của tên bụng phệ này kinh tởm

      - " em!!". Nên biết điều chút!!". đây để ý đến em là phước của em đấy!!". Tên lùn đó để ý đến thái độ của mà cứ tiến đến gần

      - "Biến !! Lão già!! Ông nghe bạn tôi à!!" Ông xem lại mình , tướng lùn mà còn bụng phệ mà đòi làm quen với bạn tôi à!!". Vy nhìn thấy tên đàn ông này cứ làm phiền nên tiến đến đẩy ông ta ra cho đến gần "

      - "Con khốn kia!!". Mày ai hả??". Ông ta tức giận liền quay qua mắng Vy

      - "Hừ". " ông đấy!! Lão già!! Ông xem lại mình !! Vừa già vừa xấu còn lùn nữa chứ bụng phệ, ông nghĩ sao bạn tôi để ý đến ông hả??". Vy nhìn ông ta hừ lạnh khinh thường

      - "Mày!!..... Đúng lúc ông ta muốn giờ tay tát vào mặt Vy bị cánh tay cứng rắn chặn lại bẻ ngược ra sau khiến cho ông ta vô cùng đau đớn". Ông ta tính quay lại quát bắt gặp ánh mặt lạnh thấu xương của im bặt và lắp bắp

      - "Trần... Trần tổng giám đốc!!" Sao lại ở đây??"

      - "Lý tổng! Ông ở đây được sao tôi ở đây được hả??" Ông có biết người vừa rồi ông cưa cẩm là ai hả??". lãnh khốc nhìn chỉ có ông ta nghe được"

      - "Tôi.... Tôi biết". Ông ta vừa nghe giọng của liền sợ hãi "

      - " ấy là vợ tôi đấy!!" Biết chưa hả??" gằn giọng ra"

      - ".... sao??". "Tôi.... Tôi xin lỗi vì quấy rầy . Tôi trước đây!!. Nghe vừa rồi mình trêu ghẹo lại là vợ mặt biến sắc xoay qua cúi đầu xin lỗi rồi bỏ chạy"

      - "Khi mọi chuyện được giải quyết xong mới để ý đến , liếc nhìn cái câu nào liền xoay người bỏ . Lúc ngang qua người , liền nắm tay lại, khó chịu xoay người lại nhìn lên tiếng

      - "Mau buông ra!!". lạnh lùng lên tiếng

      - "Ngọc nhi!!". Em sao chứ??. Có thể chuyện với chút được ??" giọng nhìn

      - "!! Tránh ra!!". vẫn lạnh lùng rồi hất tay ra khỏi tay mình rồi xuống tiến đến khu wc, nhìn thấy bỏ liền chạy theo. Vy thấy vậy muốn tiến lên cản bị Thế Duy chặn lại, Vy tức giận la lên

      - "Nè! Tên kia làm gì vậy hả?? Sao lại chặn tôi hả??"

      - "Đó là vì Quân có chuyện muốn với Thiên Ngọc". Thế Duy chậm nhanh

      - " cái gì?? Chẳng phải hết rồi à!!". Vy nhướn mày nhìn Thế Duy

      - "Chưa hết!! Giữa 2 người đó vẫn chưa hết!!". Thế Duy giữ bình tĩnh

      - "Haa!!". "Chưa gì mà chưa!!". Cho dù như vậy cũng có quyền cản tôi!! . "Tránh ra!!". xong chờ Thế Duy trả lời liền xô Thế Duy ra rồi cất bước nhưng chưa kịp nhấc chân bị chặn lại lần 2. Vy tức giận giậm lên chân Thế Duy làm cho đau nhảy tưng tưng lên, Vy để ý liền bỏ đến chỗ của

      - " cứ đuổi theo và kêu tên ".

      - "Ngọc nhi!!". "Chờ với!!". Nhưng lại quay đầu nhìn mà cứ bước đến khu wc rồi vào bên trong. Lúc chạy đến kịp chỉ biết đứng ở ngoài chờ thôi. chỉ biết đứng đó dựa lưng vào tường đợi ra thôi chứ dám bước vào đó. Đợi khoảng 20p ra, tiến tới chỗ

      - "Ngọc nhi!!".....

      - ".... Sao vẫn còn ở đây?? Còn chưa nữa hả??". vui khi nhìn thấy

      - " đứng đây đợi em vì có chuyện muốn hỏi em....." để ý đến nét mặt của liền

      - "Tại sao em lại đến mấy chỗ này??". "Nơi này hợp với em đâu!!"

      - " gì tôi nghe ??". mấy chỗ này hợp với tôi nhưng lại hợp với đúng ??" lạnh nhạt nhìn

      - ".... phải như vậy!!". " chỉ muốn những chỗ như vậy hợp với em mà thôi có ý gì khác cả". nhìn gấp gáp

      - "Hừ". Tôi chuyện của tôi liên quan đến huống chi tôi đến đây chơi quản được sao?? nghĩ mình là ai hả??. hừ lạnh nhìn

      - " là chồng của em!!" Nên có quyền quan tâm đến em." Nhìn như vậy chịu được

      - "Haa!!". " là chồng tôi à!!". "Khi nào vậy??". " nên nhớ tôi và ra tòa rồi nên còn là chồng tôi nữa. Bây giờ đối với tôi chỉ là người dưng mà thôi. nghe chưa??" hờ hững nhìn

      - "Ngọc nhi". xin em đừng đối xử với như vậy có được ??". nắm tay bi thương nhìn

      - "Tránh ra !!". "Đừng đụng vào người tôi!!". Tôi cảnh cáo đừng có lại gần tôi lần nữa nếu tôi kiện tội quấy rối tôi đấy. hất tay ra chán ghét nhìn rồi bỏ cũng quay lại nhìn dù chỉ lần

      - "Ngọc nhi". "Em đừng mà!!". "Ngọc nhi". đứng đằng sau kêu tên nhưng quan tâm mà cứ bỏ như thế


      CHƯƠNG 22 : "..... Cái đồ điên này... Mau buông tôi ra ngay lập tức "

      - "Thấy bỏ , can tâm liền chạy theo gọi tên "

      - "Ngọc nhi". Em đợi vơí!!". Đừng bỏ như vậy!!". quan tâm chạy theo đằng sau mà muốn về chỗ của mình lấy túi xách và kêu Vy về nhà, đúng lúc đó bắt kịp nắm lấy tay và kéo vào lòng của mình ôm chặt lên tiếng

      - '' Ngọc nhi". Xin em đừng có được ??". ôm chặt sợ biến mất vậy.

      - "... Cái đồ điên này.....Mau buông tôi ra ngay lập tức!!" Đừng đụng vào người tôi!!". lạnh lùng lên tiếng giãy dụa đẩy ra

      -" !!". buông đâu!!". " muốn mất em!!". giọng chua xót vì thế càng ôm chặt hơn

      - "... Buông ra!!". càng muốn lấy tay ra khỏi người của mình, cố gắng

      - " em!!"." em!!"."Rất em!!" "Em có thấy ?? em!!". " em". xong chưa kịp để phản ứng đôi môi khô cứng của chạm xuống đôi môi mềm mại của . đứng hình trước hành động của nhưng nó lại khiến nhớ đến hình ảnh ngày hôm đó cùng tình nhân của mây mưa với nhau, cảm thấy rất kinh tởm liền hung hăng cắn vào môi muốn đẩy ra. Đột nhiên bị cắn cảm thấy đau buông ra. Thấy buông ra tức giận lườm rồi đưa tay hung hăng trà xát đôi môi mình nhự vừa chạm phải vật bẩn vậy. nhìn hành động đó của mà đau lòng, ánh mắt mất mát nhìn đưa tay muốn ngăn hành động của lại

      - "Ngọc nhi". "Em đừng làm như vậy!!". " làm em bị thương đấy!!". Nhưng tay chưa chạm đến bị hất ra và "Chát "... .giơ tay lên đánh căm hận

      - "Tránh ra!"... ".... Đừng chạm vào tôi.... Cũng đừng đưa cái miệng dơ bẩn của chạm vào tôi khi trước đây chạm vào những tình nhân của ....Tôi cảm thấy ghê tởm...."

      - "Ngọc nhi.... ....". muốn gì đó đúng lúc ấy Vy và Thế Duy vừa vặn tới. Thế Duy thấy mặt có in dấu tay đến hỏi

      - "Quân" có chuyện gì vậy??

      - " có gì đâu!!". "Cậu đừng lo!!''. nhìn thấy khó chịu nên tỏ vẻ có chuyện gì

      - "Ngọc". Cậu sao thế?? "Sao môi cậu lai chảy máu vậy??''. Vy nhìn thấy môi chảy máu hỏi

      - " có gì". "Chúng ta về ''. "Tớ thấy chán rồi!!". "Cậu kêu Eric đến đón chúng ta ". liếc rồi xoay qua với Vy

      - "Ừ". " thôi". cần Vy cũng biết chuyện gì xảy ra, chỉ cần nhìn ánh mắt là biết. Rồi kéo Vy lại chỗ ngồi lấy túi xách và áo khoác rời . Mặc kệ đứng nhìn đằng sau . Thấy rời can tâm liền chạy theo , ra tới trước cửa quán bar thấy chuẩn bị bước lên xe liền kêu tên

      - "Ngọc nhi". "Em đừng mà!!".

      - "Tuy nghe thấy tiếng của nhưng lại muốn xoay người lại liền lên xe.đóng cửa lại nhưng lúc đóng cửa bị tay chặn lại ở cửa.. "Sầm cái''.... "Tay bị kẹt ở giữa, rất đau.... Nhưng lại mím chặt môi tỏ vẻ có gì... '' giật mình khi thấy tay bị kẹt, mở cửa ra vội đưa tay về, nhìn "

      - " sao đâu, em đừng có .... cố gắng nở nụ cười nhưng chưa xong chen ngang

      - "Hừ". "Ai lo cho chứ!!". " tự tin quá đấy!!''. hừ lạnh rồi đóng cửa lại sau đó ra hiệu cho Eric rời . Còn khi nghe thấy như vậy đứng hình dám tin nhìn chiếc xe rời , suy sụp qùy xuống đất, cười khổ nhìn cái tay bị đau nay sưng lên. lại nghĩ đến trước đây ôn nhu, tốt với như vậy, cho dù xảy ra chuyện gì đều lo lắng nhưng giờ đây coi thường cũng vì mà trở lạnh lùng vô tình như thế.... ...

      CHƯƠNG 23: TA CÓ CHẾT CÙNG TÔI LIÊN QUAN SAO???

      - " đau khổ khụy chân xuống đất nhìn chiếc xe dần dần xa rồi biến mất. biết lỗi của thể nào tha thứ được, mắc sai lầm quá lớn. Cho dù có cầu xin cũng vô dụng. giờ đây rất chán ghét , kinh tởm từng chạm vào những người phụ nữ khác. Bây giờ phải làm sao mới có được tha thứ của cho dù đánh mắng cũng cam lòng mà. Bất chợt mây đen ù ù kéo đến từng giọt từng giọt mưa rơi xuống, vẫn mà cứ quỳ nguyên chỗ đó mặc kệ cho những người xung quanh qua nhìn , vết thương tay ngày càng sưng lên bởi những giọt mưa ấy thấy đau cũng chẳng có cảm giác gì cả mà đau là đau ở trong tim, quan tâm cứ để những giọt mưa đó ngày càng lớn rơi xối xả vào người , những giọt nước lăn xuống biết đó là nước mắt hay nước mưa nữa. Từ bên trong Thế Duy chạy ra vì lo lắng cho , khi ra ngoài nhìn thấy quỳ im lặng nơi đó mà chịu đứng dậy. Thế Duy đến kêu đứng dậy

      - "Quân, cậu mau đứng dậy !!". "Cậu cứ quỳ như vậy bị bệnh đó!!".

      - "!!". "Cậu cứ mặc kệ ta !! Ta sao đâu!!". hất tay Thế Duy ra, lạnh lùng

      - "Quân, đủ rồi cậu làm vậy có ích gì chứ!!". "Cậu nghĩ cậu để cho bản thân chịu khổ Lưu Thiên Ngọc ấy quay lại sao??". "Cậu đừng hành hạ mình như vậy nữa có được ??". Thế Duy tức giận nắm lấy áo la lên

      - "Đủ rồi đừng nữa!!". Ta muốn uống rượu, cậu đừng làm phiền ta nữa. đẩy Thế Duy.

      - " xong quay lưng vào trong quán bar tiếp tục uống rượu..... muốn uống cho say để quên những nỗi đau đó.... uống rồi cứ uống, chai này đến chai khác"..... ''Trong cơn say chỉ biết gọi tên mà thôi...... Thế Duy nhìn thấy như vậy là bạn cũng thấy xót lắm, nhưng cho dù có khuyên can thế nào cũng nghe đành phải ngồi ở đó cùng uống rượu thôi.. cảm thấy càng uống càng đau càng thêm nhớ , nhớ đến những lời lạnh lùng của . Chính lúc say còn lí trí nữa, để ý ném bể chai rượu trúng người đàn ông. Người đàn ông đó tức giận quay lưng lại quát ầm lên

      - "Khốn kiếp!! ". ''Ai ném chai rượu này vào người tao??''.

      - " ai dám lên tiếng vì nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của ông ta và cũng biết thủ phạm vừa ném chai rượu là . Mọi ánh mắt đều nhìn về phía của . Theo ánh mắt của bọn họ, ông ta nhìn thấy với vẻ chật vật trong tay vẫn cầm chai rượu uống mà hề biết ông ta rất tức giận.... Ông ta bước tới nắm lấy cổ áo kéo đứng dậy và lớn tiếng hỏi

      - "!''. ''Có phải mày là người ném chai rượu vào người tao ??".

      - "Hahha!!". "Phải sao?? phải sao hả??. cười lớn tiếng .

      - "Mày....... Có biết tao là ai hả??". Ông ta cố áp chế cơn tức giận gần như gầm lên

      - "Mày là ai tao quan tâm. Tránh ra đừng cản trở tao uống rượu". xong hất tay của ông ta ra tiếp tục ngồi uống rượu. Lời của chọc giận đến ông ta. Ông ta căm hận nhìn , tiến tới lôi dậy giơ tay muốn đánh vào mặt nhưng chính lúc ấy Thế Duy ngăn cản lại cười nhìn ông ta
      - " xin lỗi ông đây!!". "Bạn của tôi uống say quá nên biết bản thân mình làm gì mong ông đừng chấp nhất với cậu ấy".

      - "Được!!". "Muốn tao tha cho nó vậy bảo nó qùy xuống ngay tại đây xin lỗi tao ngay lập tức''. Ông ta cười đểu nhìn Thế Duy

      - "Cái gì?? Ông nghĩ mình là ai hả??''. Đừng tưởng chúng tôi xuống nưóc mà làm tới đấy!!". Thế Duy tức giận hét lên

      - "Vậy đừng mong tao bỏ qua cho nó ". xong ông ta xoay người qua đánh vào người đấm. Do phòng thủ bị trúng cú đấm của ông ta và ngã nhào ra đất. Khóe môi chảy máu. Thế Duy nhìn thấy bị ông ta đánh liền bước tới kéo ông ta xoay lại và cho ông ta cú đấm khiến cho ông ta chới với ngã xuống, đám đàn em của ông ta nhìn thấy đại ca mình bị thương xông tới gào thét lên

      - "Tụi mày sao dám đánh đại ca bọn tao hả??''. "Mấy đứa tụi bây còn đứng đó làm gì còn xông vào cho bọn nó trận ". Thế là đám người xông lên đánh và Thế Duy. Phía chỉ có hai người còn bên kia hơn trăm người... Và rồi trận quyết liệt xảy ra trong quán bar và làm cho những người đến đó chơi hoảng sợ chạy hết ra ngoài mà dám ngăn cản......

      - " trận hỗn loạn diễn ra trong quán bar, người quản lí sợ hãi liền gọi điện báo cho cảnh sát đến để giải quyết. Còn tuy say nhưng vẫn còn có thể khống chế bản thân để có thể đánh trả lại bon du côn này. đám người khí thế hùng hậu xông lên đánh 2 người các và khi dễ họ vì họ chỉ có 2 người mà thôi, nhưng bọn họ nhầm, thực lực của 2 người đó hơn hẳn họ, 2 người chưa gục xuống người của họ bị thương hết. Cảm thấy còn sức để chống trả nữa, liền tháo chạy nhưng khi chưa ra tới cửa "Rầm" cái từ bên ngoài cảnh sát vào và quát lớn

      - "Tất cả dừng lại hết cho tôi nếu tôi nổ súng.....". Thấy người đến là cảnh sát đám người đánh đều dừng lại. Duy chỉ có là vẫn vung tay đánh vào tên đàn ông lúc nãy đánh . viên cảnh sát thấy dừng tay liền bước đến nắm lấy áo kéo người xoay lại và la lên

      - " mau dừng tay.... Nhưng đến nữa dám lên tiếng nữa, gương mặt viên cảnh sát cứng ngắc khi thấy người đó là và ánh mắt của rất đáng sợ à..... ta sợ hãi lắp bắp hỏi

      - "Trần.... Trần tổng giám đốc..... Là.... Ngài sao..... Sao ngài lại ở đây......??"

      - "Hừ!!". "Ở đây thế nào hả??". "hừ" lạnh

      - "A.... Vâng!!. ....... sao....". ta nuốt nước bọt trả lời. đáng sợ a.

      - " gì liền quay lưng . Thế Duy thấy rời liền chạy theo rồi xoay qua kêu viên cảnh sát giải quyết và được tiết lộ chuyện ngày hôm nay xong rồi ra ngoài tìm ...... Khi chạy ra bên ngoài thấy có vẻ được tốt lắm, nhanh chân chạy đến chỗ của , đụng vào người thấy rất nóng liền kêu lên''

      - "Quân!!". "Người của cậu nóng quá!!". "Vết thương của cậu nặng hơn rồi kìa!!". " thôi!! Tớ đưa cậu đến bệnh viện!!". xong lliền đỡ lên xe nhưng lại bị cự tuyệt

      - "Ta !!". "Cậu cứ mặc kệ ta !!". hất tay Thế Duy ra

      - "Quân!!". "Cậu nghe ta !!". "Đến bệnh viện !!". Thế Duy cố gắng khuyên

      - "!!". "Ta phải tìm Ngọc nhi của ta, đừng cản ta!!". nhàn nhạt rồi loạng choạng bước . Nhưng được vài bước chịu được mà ngất .

      - "Quân!!". Thế Duy nhìn thấy ngã xuống đất la lên chạy lại đỡ , sờ vào trán thấy quá nóng liền đỡ vào xe được đậu sẵn ở đó....... Đưa lên xe liền ra hiệu cho tài xế đến bệnh viện...... "

      - "Còn và Vy lúc này về tới nhà". " im lặng gì liền xuống xe lên phòng của mình nhanh chân vào phòng tắm súc miệng xóa bỏ cái hôn lúc đó của ...... cảm thấy nó dơ bẩn.... Vy nhìn thấy như vậy cũng biết phải làm gì nữa"...... "Haizzz!!.... Tất cả cũng do tên mặt đen đó mà ra, chỉ muốn Ngọc được vui vẻ hơn thôi thế mà lại bị tên đáng ghét đó phá hỏng. Càng nghĩ càng tức a...."

      - "Lúc này tại bệnh viện, được bác sĩ khám trong phòng bệnh, Thế Duy bên ngoài vừa đứng đợi vừa gọi điện cho người nhà ..... Khoảng 20p sau bác sĩ ra, Thế Duy đến hỏi tình trạng của

      - "Bác sĩ, cậu ấy thế nào rồi?? "

      - "Trần tổng bị sốt đến 40° độ cộng thêm vết thương tay khử trùng nên càng nặng hơn vì vậy cần phải ở lại bệnh viện theo dõi". Bác sĩ trầm giọng lên tiếng

      - "Được!!". "Tôi biết rồi, cảm ơn ông bác sĩ!! ". Thế Duy nghe vậy càng lo lắng hơn. được y tá đưa ra ngoài và chuyển vào phòng vip". Thế Duy làm thủ tục nhập viện cho khi trở về cả nhà đến. Trần phu nhân thấy Thế Duy đến hỏi

      - "Duy!!". "Xảy ra chuyện gì vậy??. Sao Quân nó lại nhập viện vậy??"

      - "Dạ!! Bác đừng lo!!". "Có chút xung đột trong quán bar thôi ạ!!". Thế Duy nhiều chỉ sợ Trần phu nhân lo lắng thôi.

      - "Xung đột sao?? Vì chuyện gì mà thành như vậy??". Lần này là A Dương lên tiếng

      - "À!!.... Cái này..... Là vì.... cậu ấy gặp Thiên Ngọc ở đó, nhìn thấy ấy bị trêu chọc nên giúp ấy...." Thế Duy lúng túng

      - "Cái gì????". "Chị dâu cũng ở đó sao???" Tiểu Hân kinh ngạc khi nghe Thế Duy cũng đến quán bar chơi

      - " sao Duy???" Trần lão gia im lặng bây giơ mới lên tiếng

      - "Thế con bé đâu??? Nó có ở đây ?? Mà nó với ai đến đó?? " Trần phu nhân tiếp tục hỏi

      - " ấy ở đây vì trước đó ấy về rồi... ấy cùng Vy bạn ấy đến đó". Thế Duy trả lời

      - "Vậy có nghĩa là ấy hề biết thằng Quân nó nằm bệnh viện sao??? Sao con gọi con bé đến đây???". Trần phu nhân tiếp nhưng lại biết bây giờ quá trễ

      - ''Mẹ à!!". "Bây giờ trễ quá rồi, để ngày mai hãy gọi cho chị ấy". A Phong nhin đồng hồ tay , hơn 12h rồi mà còn gọi làm phiền giấc ngủ của người ta a

      - "A Phong đúng đó!! Giờ này trễ quá rồi!!". Trần lão gia cũng lên tiếng

      - "Vậy cũng được. Thôi chúng ta vào trong !!" Trần phu nhân nghe chồng mình vậy đồng ý nữa. Mọi người cùng nhau bước vào phòng thấy nằm im giường đau lòng..... Bất giác họ lại nghe thấy tiếng thầm của

      - "Ngọc nhi.... Ngọc nhi.... Em ở đâu??? Về với .... Ngọc nhi..... nhớ em lắm!!".... Ngọc nhi.... Trong cơn hôn mê chỉ biết gọi tên thôi".... Mọi người đều nghe thấy nhưng lại thể giúp gì được. Thấy khuya Thế Duy xoay qua nhìn họ

      - "Dù gì cũng trể rồi hay là mọi người cứ về trước con ở lại chăm sóc cho Quân được rồi!! "

      - "!! Bác về đâu!!. Bác muốn ở lại chăm sóc cho A Quân!! " Trần phu nhân đồng ý lên tiếng

      - "Nhưng bác à!!. Sức khỏe của bác......" Thế Duy lo ngại

      - "Mẹ à!!". Duy đứng rồi đấy!! Có tụi con ở đây là được rồi!! Tiểu Hân em cũng về !!. Mai còn học nữa đấy!!". Cả em nữa A Phong, em.cũng về . A Dương khuyên bà và nhìn Tiểu Hân và A Phong

      - "Vâng!! Bọn em biết rồi hai". Tiểu Hân và A Phong vâng dạ dám cãi lại người này của mình.

      - "Được rồi!!. Nếu Quân tỉnh dậy báo cho ta biết!!". Trần lão gia rồi cùng vợ mình về. Còn A Dương và Thế Duy ở lại canh chừng đợi tỉnh dậy. Nhưng có lẽ tới mai mới tỉnh nên cả 2 vào phòng trong ngủ giấc.. ra mỗi phòng vip còn có phòng ngủ bên trong dành cho người thân bệnh nhân và phong của là phòng vip đặc biệt hơn những phòng khác nhiều và phòng ngủ lớn hơn, tiện nghi hơn... Rồi cả 2 người vào trong và đánh giấc....

      - "Sáng hôm sau, tỉnh dậy, mở mắt ra đập vào mắt căn phòng toàn màu trắng mà phải phòng của mình. khó khăn chống tay ngồi dậy nhưng lại sơ ý chạm vào vết thương tay khiến kêu lên tiếng khiến cho 2 người bên trong tỉnh dậy ra ngoài.

      - "Thấy dậy, A Dương lên tiếng hỏi"

      - "A Quân!!. Ngươi sao rồi??"

      - "Ta sao hết, đừng lo lắng!!". nhìn A Dương trả lời

      - " sao gì mà sao?? Hôm qua ngươi sốt cao lắm đấy có biết ??" Thế Duy tức giận lên tiếng

      - "Được rồi, đừng nữa!!. Mau giúp ta làm giấy xuất viện !! Ta muốn ở lại đây đâu!!". mệt mỏi gắt gỏng .

      - " được!!". Ngươi vẫn chưa có khoẻ làm sao mà xuất viện được chứ??". Khi nào ngươi khoẻ ta đồng ý cho ngươi xuất viện". A Dương lên tiếng phản đối,Thế Duy cũng gật đầu theo....

      - "Nhưng ta muốn ở lại chỗ ngột ngạt này!!". cau mày nhìn họ

      - "Thế ngươi ở lại đây, ta tìm cách đưa Thiên Ngọc đến đây với ngươi!!". Thế Duy cười đểu nhin

      - "???". "Ngươi có cách làm cho ấy đến đây sao???". Nghe đến tên của liền phấn chấn lên

      - "!!". "Ta bây giờ đến chỗ ấy liền. Ngươi ở đây với A Dương đợi ta!!". xong liền rời đến công ty của . Khoảng nửa tiếng đến công ty .....

      - "Còn và Vy lúc này có mặt tại công ty. ngồi trong phòng xem xét lại những tài liệu và các bản hợp đồng của các đối tác muốn cùng hợp tác. làm nghe tiếng chuyện bên ngoài phòng

      - "Chào !!". " muốn gặp ai??". Tiểu Mỹ thấy Thế Duy lên tiếng hỏi

      - "A!! Chào !!. Tôi đến đây để gặp tổng giám đốc của . ấy có ở đây ??". Thế Duy cười nhìn tiểu Mỹ

      - "Được, đợi tôi chút, để tôi thông báo cho tổng giám đốc biết". Tiểu Mỹ gật đầu rồi vào trong phòng nhưng lúc đến cửa bên trong lên tiếng

      - "Tiểu Mỹ cho ta vào !!"

      - "Vâng, tổng giám đốc!!". rồi xoay qua mời Thế Duy vào

      - "Tổng giám đốc cho mời vào đấy!!"

      - "Được, tôi biết rồi, cảm ơn nhé!!". Thế Duy cười nháy mắt với tiểu Mỹ làm cho nàng đỏ mặt. Thế Duy bước vào trong thấy làm việc của lên tiếng

      - "Thiên Ngọc!! bận sao??. Tôi làm phiền chứ??".

      - "Nghe thấy giọng ngẩn đầu nhìn Thế Duy

      - " nghĩ sao?? Nếu đúng như vậy làm gì??". lạnh nhạt trả lời

      - " sao cả!!. Tôi đợi đến khi nào hết bận thôi!!". Thế Duy để ý đến thái độ của mà bình tĩnh

      - " cần thiết phải đợi tôi!! . ''Tiểu Mỹ, em làm ly càphê cho khách !". liếc Thế Duy rồi với tiểu Mỹ

      - "Vâng, em biết rồi!". xong liền ra ngoài đóng cửa lại

      - "Bây giờ chỉ còn tôi với . , đến đây có chuyện gì?? Cứ thẳng ra, đừng vòng vo!!". lạnh lùng nhìn Thế Duy

      - "Được, tôi !!". "Quân, cậu ấy nằm trong bệnh viện, cậu ấy rất nhớ và rất muốn gặp đấy!!". Thế Duy thẳng thắn

      - " ta bị bệnh sao??". " khó tin đấy!!. Người như ta mà cũng bệnh sao??". nhếch môi . "Cốc...cốc...." tiểu Mỹ gõ cửa vào tay là khay để 2 ly nước

      - "Tổng giám đốc!! Đây là cà phê cho khách còn đây là ly capuchino của chị".

      -"Ừ! Em để đó rồi ra ngoài !! Nếu có ai đến kiếm thông báo cho chị!!". gật đầu rồi dặn dò tiểu Mỹ

      -"Vâng, tổng giám đốc ". Tiểu Mỹ dạ vâng rồi ra ngoài

      - "Sao lại có thể như vậy?? hề quan tâm cậu ấy chút nào sao??" Cậu ấy chết cũng quan tâm?? có biết mà cậu ấy mặc kệ bản thân mình bị thương mà dầm mưa đấy, còn sốt tới 40° độ đó!!! Cậu ấy chỉ hi vọng có thể đến thăm cậu ấy dù chỉ lần mà thôi!!! nhẫn tâm như vậy à?? thăm cậu ấy sao??". Thế Duy gần như hét ầm lên

      - "Tại sao tôi phải thăm ta?? ta giờ chẳng liên quan đến cuộc sống của tôi cả!!" ta có chết cùng tôi liên quan sao?? Tôi tôi và ta đường ai nấy cùng nhau quan hệ nữa!!". thờ ơ nhìn Thế Duy

      - "...... Sao lại có thể đối xử với cậu ấy như vậy chứ??". Thế Duy đứng dậy tức giận

      - "Tôi đối xử ta như thế nào hả??". Còn ta sao?? Trước đây đối với tôi như thế nào bây giờ là báo ứng của ta. Lúc đó tôi ta bằng cả con tim mình còn ta sao?? Xem thường tình cảm của tôi, xem nó như món đồ chơi mà vứt ..... Bây giờ ta có bệnh chết tôi.cũng chẵng quan tâm. Nếu như đến đây để nhảm mời về cho. Tôi muốn nghe chuyện về ta nữa, cửa đằng kia, tiễn mời...!!" lạnh lùng xong rồi đứng dậy quay lưng lại phía bàn làm việc của mình

      - "Thế Duy biết nếu nữa cũng chẳng được gì đành đứng dậy về, trước khi Thế Duy quay lại nhìn thêm câu :

      - "Tôi mong là nnghĩ đến tình cảm trước đây của mà đến thăm Quân lần, ít nhất hãy để cho cậu ấy nhìn thấy . Tôi chỉ vậy thôi!!". xong Thế Duy liền cất bước ra khỏi phòng làm việc của .

      - "Nhìn Thế Duy rời bất giác cau mày lại. Đến thăm ta sao?? Đúng là..... ta tại sao lại bị bệnh chứ?? Hừ!! Loại người như ta mà cũng bệnh sao?? Dầm mưa, vết thương.... có phải hay là do..... được, mày đừng để ý mấy chuyện này...... Mặc kệ ta , ta cùng mày liên quan nữa.... lắc lắc đầu rồi tiếp tục làm việc dở dang của mình "

      CHƯƠNG 24 : ĐAU ĐỚN LẠNH LẼO CŨNG LO ( Thượng )

      - "Sau khi Thế Duy rời đúng lúc Vy đến phòng của . Vào trong thấy làm việc cất tiếng hỏi: "

      - "Ngọc!!. Lúc này là tên Thế Duy đó kiếm cậu hả??"

      - "Vy!!. Là cậu hả?? Sao cậu vào mà có tiếng động vậy?? Làm tớ giật cả mình à!!". lắc đầu nhìn Vy

      - "Aizz!!. Cậu là!! Có gì đâu chứ!!". Vy bĩu môi nhìn

      - "Cậu đó!!. Làm như mình là con nít bằng!!. Mà cậu có chuyện gì tìm tớ sao??" nhìn vẻ mặt của Vy cuời cười

      - "Ừ!!. Là vì lúc nãy tiểu Mỹ thông báo cho tớ biết là tên Thế Duy đến đây!! ta tới tìm cậu vì chuyện gì vậy??". Vy hỏi dồn dập

      - "A!!". "Ừ!!". " ta đến đây vì chuyện của ta". ta bị bệnh nặng nằm nằm trong bệnh viện kêu tớ đến thăm !!". nhìn Vy rồi hết cho Vy nghe

      - "Ha!!". "Tên mặt đen đó mà cũng biết bệnh sao??. Đúng là thể tin được!!. Loại người đó mà cũng bệnh sao?? Buồn cười !!". "Vậy cậu có tính đến thăm ?? "Vy nhếch miệng cười

      - "Hừ". "Cậu nghĩ sao mà tớ thăm ta!!. bao giờ!! Tớ bao giờ đến gặp ta!! ta có chết cũng quan hệ gì với tớ!!. Thôi được rồi, đừng nhắc đến ta nữa ". hừ lạnh

      - "Đúng là bạn tớ!! Cậu là số đấy!!. Hihihi!!. "À!!Nè!! Cậu thử đoán xem tớ vừa đâu về??". Vy cười bí hiểm nhìn

      - "Cậu sao lại tỏ ra bí vậy??. có phải cậu hẹn hò với chàng nào ??". trêu ghẹo

      - "Ấy!! Làm gì có!!. Hẹn hò gì chứ??. Tớ đây là làm việc à!!". Vy cười xua xua tay chỉ sợ hiểu lầm

      - "Làm việc!!. Thế cậu làm gì nào tớ nghe??". nhìn Vy với vẻ nghi vấn

      - "Được!! Đây!!. Cậu xem !! Bản hợp đồng của công ty đối tác tớ vừa gặp đó!!". Vy vui vẻ đưa hợp đồng cho xem

      - "Ừm... Cái này tớ thấy tốt đấy!!. Sao cậu đồng ý rồi ký kết hợp đồng luôn". cầm bản hợp đồng Vy đưa xem rồi ngước nhìn Vy

      - " tớ cũng tính vậy nhưng tớ vẫn muốn xem xét và muốn hỏi ý kiến của cậu nữa. Cậu là tổng giám đốc mà!!". Vy nhìn

      - "Đúng vậy!! Tuy tớ là tổng giám đốc nhưng cậu là phó tổng mà, cậu cũng có quyền quyết đđịnh vậy!! Công ty là cả 2 chúng ta cùng quản lí mà đâu phải riêng mình tớ!!". nhăn mặt nhìn Vy

      - "Tớ biết rồi!!. Vậy bây giờ chúng ta về thôi cũng trễ rồi!!". Vy nhìn cười

      - "Ừ". "Chúng ta thôi!!" gật đầu rồi đứng dậy thu dọn đồ

      - "Sau khi 2 nàng thu dọn xong liền về nhà để nghĩ ngơi. Còn về vẫn ở trong bệnh viện đợi đến. Cách chút lại nhìn ra cửa xem có phải đến .... Cạch... nghe thấy tiếng mở cửa liền nở nụ cười kêu tên "

      - "Ngọc nhi, em đến rồi!!" Nhưng nhầm người đến phải mà là Thế Duy, thấy vậy liền hỏi

      - "Duy!! ấy đâu?? ấy có đến ??"

      - "À..!! Quân!! Cậu uống thuốc chưa vậy?? " Thế Duy trả lời mà hỏi ngược lại

      - "Ta muốn uống!! Ngọc nhi đâu?? Sao cậu trả lời ta??" muốn nhiều mà cứ hỏi về

      - "Haizzz!!. ấy đến đâu. Cậu đừng đợi nữa!!". Thế Duy thở dài

      - "Cậu dối!! ấy đến!!". tin liền la ầm lên

      - "Đủ rồi!!Quân!! Cậu đừng tự hành hạ bản thân mình như vậy nữa có được ?? Cậu có biết ta ?? ta dù cậu có chết cũng liên quan đến ta đấy!!". Thế Duy tức giận

      - "!! Ta tin đâu!! ấy như vậy đâu!!". lắc đầu tin lời Thế Duy

      - "Cậu tin nhưng đó là , Quân à!!. Cậu đừng như vậy cũng đừng mong chờ ta đến thăm cậu!!". Thế Duy an ủi

      - "Cậu ra ngoài !! Ta muốn được yên tĩnh!!". đau khổ dựa vào gối nhắm mắt

      - "Được, vậy cậu nghĩ ngơi , ta ra ngoài mua chút gì đó cho cậu ăn!!". Thế Duy gật đầu rồi ra ngoài

      - "Khi Thế Duy ra ngoài, mở mắt ra, viền mắt đỏ. Bất giác giọt nước mắt rơi xuống, đau lòng khi nhớ đến lời Thế Duy vừa nãy, nghĩ đến lại rằng mình chết cũng liên quan . Ngọc nhi, tại sao vậy?? chỉ muốn gặp em dù chỉ lần thôi cũng được mà!!. Cho dù em hận , khinh thường nhưng lại thể quên được em.... Ngọc nhi!! nhớ em nhiều lắm!! Em có biết ?? Ngọc nhi....". ngồi giường bệnh lẩm bẩm mãi tên mà thôi......

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      CHƯƠNG 25 : ĐAU ĐỚN LẠNH LẼO CŨNG LO ( Hạ )

      - "Ngọc nhi, em.biết cho dù em có hận hay chán ghét như thế nào vẫn em vẫn mong em đến thăm chìm sâu vào cái tình này rồi. mãi mãi có cách nào quên em.... "Cạch"

      - " 3, thế nào rồi?? khoẻ hơn chưa?? " A Phong vào thấy trai mình ngồi giường ngẩn người lên tiếng hỏi

      - "Phong, sao vào gõ cửa vậy??". cau mày

      - "Em có gõ cửa mà!!. Tại nghe thôi!!". A Phong nhìn

      - "Được rồi!! Em đến đây làm gì?? Sao làm việc hử??". mệt mỏi

      - "Hi! đừng lo!! Em bỏ bê công việc đâu còn 2 nữa mà". A Phong cười cười

      - "Ừ". "Biết vậy là tốt!!". nhìn ra cửa sổ

      - Đột nhiên có tiếng dồn dập ngoài phòng của , tiểu Hân đẩy cửa bước vào hỏi

      - " thế nào rồi?? khoẻ chưa??"

      - "Con bé này!! Em vào mà biết nhìn trước nhìn sau à!! Hấp ta hấp tấp như vậy lỡ bị thương sao??" khó chịu lên tiếng chách móc

      - "Em xin lỗi, 3!! có lần sau đâu!!" Tiểu Hân thấy trai mình khó chịu lè lưỡi

      - "Hôm nay em học sao mà lại tới đây??" A Phong ngồi ghế sofa nhìn em hỏi

      - "À! Có chứ, nhưng hôm nay em được về sớm mà!!". Tiểu Hân nhìn A Phong cười

      - "Được rồi!!". "Hai đứa làm gì làm đừng làm phiền nghĩ ngơi!!". nhìn 2 người rồi lên tiếng nhưng mắt cứ nhìn ra cửa chờ đợi người mà muốn gặp bây gìơ nhất. Tiểu Hân thấy trai mình cứ 5p là nhìn ra cửa với ánh mắt chờ mong hỏi

      - " 2!! Có phải đợi chị dâu đến ??".

      - "Con bé này!! Sao em nhiều chuyện vậy?? thấy ấy khó chịu sao??". A Phong nhìn thấy nét mặt thay đổi liền cóc vào đầu tiểu Hân cái

      - "A!!! .... quá đáng!! Sao lại gõ đầu em hả????". Tiểu Hân đưa tay xoa đầu mình trừng mắt nhìn a Phong la lên

      - "Được rồi!! Hai đứa đừng ồn nữa!! Nếu im lặng lập tức về nhà ngay!!". tức giận quát lên

      - "Hai người nghe thấy tức giận liền im lặng dám hó hé lời". Biết trai mình đau lòng vì chị dâu nên dám nhiều. thấy cả 2 ồn ào nữa liền nằm xuống nhắm mắt nghĩ ngơi và trong giấc mơ chỉ thấy hình ảnh của , nụ cười của . Thấy mỉm cười với mình nhưng biết đó chỉ là giấc mơ mà thôi nhưng vẫn mong muốn đó là , mong chờ đến đây nhưng biết đó chỉ là ước mơ thể thực được.... thầm chữi mình ngu ngốc khi đánh mất người con dịu dàng như ....."

      - "Còn lúc này ở trong phòng khách xem phim cùng với Vy. Vy với đây là bộ phim truyền hình gần đây được mọi người thích nên cũng muốn xem nội dung phim như thế nào mà khiến người như Vy cũng thích xem đến vậy.... xoay qua nhìn thấy Vy xem quá say sưa nên hỏi

      - "Vy à!! Phim hay đến vậy à?? Nhìn cậu mãi mê xem mà ăn còn rớt lên rớt xuống này!!". Nhìn Vy như vậy cảm thấy rất buồn cười

      - "A!!! Hả?? Cái gì?? Cậu gì cơ??". Vy ngơ ngác hiểu quay qua nhìn

      - "Haizz!! Cậu nhìn !! Đồ ăn rơi rã xuống đất rồi kìa!!". Vy nhìn lắc đầu

      - "Ngọc này!! Cậu là!! cảnh hay mà đừng làm tớ mất tập trung!!". Vy bĩu môi nhìn ....

      - "Được, được!! Cậu xem , tớ quấy rầy cậu nữa!!". lắc đầu bó tay nhìn Vy

      - "Vy mãi xem phim đợi đến lúc phim kết thúc xoay qua nhìn thấy im lặng gì Vy lên tiếng hỏi "

      - "Ngọc này!! Tớ hỏi cậu cái này, cậu....đừng giận tớ nhé!!"

      - "Ừ". "Cậu , có chuyện gì mà nhìn cậu ấp úng vậy??" nhìn Vy cười lên tiếng

      - "Cậu... Có tính đến bệnh viện gặp ta ??" Vy lo ngại nhìn

      - "Sao tớ phải đến gặp ta chứ?? ta đau còn quan hệ gì với tớ đâu?? ta có bệnh nặng chăng nữa cũng liên quan gì đến tớ cả, cậu đừng nhắc đến ta nữa. Mà sao cậu lại muốn tớ đến gặp ta chứ?? Chẳng phải cậu mong tớ có quan hệ nào với ta nữa sao??". cau mày nhìn Vy

      - "Ấy!! Cậu đừng hiểu lầm!! Tớ kêu cậu đến gặp ta chẳng qua là muốn cậu kết thúc quan hệ với ta thôi!! Sẵn tiện cậu đem đơn ly hôn đến cho ta ký cần thiết phải ra tòa nữa như thế mất thời gian của cậu, tớ đúng chứ??". Vy nghiêm túc nhìn

      - "Cậu cũng đúng!! Thôi được rồi, ngày mai tớ. đến bệnh viện gặp ta còn bây giờ chúng ta ngủ sớm thôi khuya rồi đấy!!". suy nghĩ rồi nhìn Vy

      - "Ừ". "Vậy ngày mai cậu có muốn tớ cùng với cậu đến đó ??". Vy gật đầu rồi lại nhìn hỏi

      - " cần đâu!! Tớ mình là được rồi!! Cậu đừng lo!! Ngày mai cậu phải gặp khách hàng nữa mà!!". biết Vy lo cho sợ mềm lòng nên cười

      - "Vậy cũng được!! Chúng ta ngủ thôi!!". Vy gật đầu cười rồi đứng lên. "ừ"ừ rồi cũng đứng lên về phòng ngủ, đánh giấc ngon.....

      CHƯƠNG 26 : "ĐỦ RỒI!! TRẦN THIÊN QUÂN!! ĐỪNG CỐ NÍU KÉO NỮA!! TÔI CÒN NHƯ XƯA!! TẤT CẢ VĨNH VIỄN LÀ QUÁ KHỨ RỒI!!"

      - "Sáng ngày hôm sau, thức dậy sớm với tâm trạng thể nào diễn tả được. cȧm thấy rất khó chịu khi phải nghĩ tới việc phải đến bệnh viện gặp ta. bước xuống giường vào wc làm vscn, chuẩn bị mọi thứ xong, xuống lầu vào phòng bếp thấy Vy đợi . cảm thấy hơi lạ vì mới hôm Vy hề thức dậy sớm cả, đến hỏi "

      - "Vy!! Sao hôm nay cậu dậy sớm vậy??Chuyện lạ nha!!"

      - "Gì chứ??". "Bộ tớ dậy sớm lạ lắm sao. Tớ thấy bình thường mà!!". Vy nhăn mặt nhìn

      - "Ừ". "Đúng rồi!! Rất bình thường!! Mỏi ngày lúc nào cũng là tớ đánh thức cậu dậy nga!! Hôm nay chắc có mưa lớn đây!! Hihii!!". trêu chọc Vy

      - "A!!. Con này!!. Cậu có phải bạn tớ vậy?? Sao lại tớ vậy hả??". Vy la oai oái nhìn vui

      - "Ể"!! Tớ chỉ thôi mà!!. Bộ đúng sao??". cười cười nhìn Vy

      - "Xí!! Đó là vì hôm nay tớ gặp khách hàng mà nên phải dậy sớm để chuẩn bị mọi thứ trước chứ!!". Vy bĩu môi

      - "A!!. Cậu tớ cũng quên mất!! Đúng rồi hôm nay cậu phải gặp khách hàng mà!!". Nghe Vy nhớ đến ngày hôm qua bàn bạc trước

      - "Cậu đó!! Sao lại quên chứ?? Thế cậu có nhớ hôm nay phải gặp tên mặt đen đó ??". Vy nhìn

      - "Ừ". "Nhớ!! Hôm nay tớ nhất định phải kết thúc chuyện giữa tớ và ta!!". gật đầu

      - "Được rồi!! Bây giờ chúng ra ăn sáng trước rồi cậu gặp ta cũng muộn!!". Vy nghe giọng của cũng biết rất khó chịu khi nhắc đến tên mặt đen đó. nhiều chỉ "gật đầu"đầu rồi bắt đầu ăn sáng. Sau khi ăn sáng xong, cả 2 nàng ra gar để xe, kêu Eric chở đến bệnh viện còn Vy gặp khách hàng ở nhà hàng phương đông. Đến nơi, .bước xuống xe vào bệnh viện, nhìn thấy y tá liền đến hỏi thăm phòng của

      - " y tá!! Cho tôi hỏi phòng bệnh của Trần Thiên Quân ở đâu vậy??"

      - "Vâng!! Phòng của Trần tổng ở phòng đặc biệt 202". Y tá nghe hỏi liền trả lời

      - " Tôi biết rồi!! Cảm ơn ". gật đầu cười rồi đến phòng của . Đến nơi, vào liền mà gõ cửa "cốc....cốc....".

      - "Ai vậy??". "Vào !!". nằm nghỉ ngơi nghe tiếng gõ cửa nhàn nhạt lên tiếng.

      - "Chào !!" bước vào lạnh nhạt

      - "Nghe thấy giọng của liền mở mắt xoay người qua nhìn cười lên tiếng"

      - "Ngọc nhi!! Là em sao?? Em đến rồi!! Em có biết là vẫn chờ đợi em ?? rất là nhớ em!! Từ sau ngày hôm đó, gặp được em rất rất nhớ em!!. Ngọc nhi!! đưa tay ra muốn nắm tay nhưng lại nhanh chóng tránh thoát, đáy mắt tràn đầy chán ghét, lạnh lùng lên tiếng

      - "Tôi đến đây phải để nghe nhảm đâu, đừng có tự đánh giá bản thân mình cao như vậy!!. Cầm lấy và xem rồi ký vào!!". đưa cho tập hồ sơ, liếc nhìn rồi xoay người chỗ khác

      - "Cái này là gì vậy Ngọc nhi?? Em đưa làm gì??". nhìn nó rồi hỏi

      - " hỏi nhiều quá làm gì?? Chẳng phải mở ra rồi biết à!!". nhìn lạnh nhạt lên tiếng

      - " nhìn , vẻ mặt đơn, mím chặt môi,mở hồ sơ ra lấy tài liệu ra nhìn thấy đó ghi dòng chữ "ĐƠN THOẢ THUẬN LY HÔN". Tay rung rung thể tin nhìn , đau khổ

      - "Tại sao?? Ngọc nhi!! Sao lại em muốn rời xa như vậy?? Em thể cho cơ hội sao??"

      - "Cơ hội?? Hừ!! từng có nhưng lại để vụt mất rồi !! Hai năm sống cùng , đối xử với tôi như thế nào?? có nhớ hả??". hừ lạnh nhếch môi

      - "Ngọc nhi!! Chỉ cần em cho cơ hội nữa, bù đắp tất cả cho em!! Hãy tha thứ cho có được ?? muốn mất em!! Em muốn làm gì cũng được. Mắng , đánh cũng được nhưng xin em đừng rời xa có được ?? Ngọc nhi. thể có em!!". cất giọng thê lương, đau đớn nhìn

      - " đợi!! Đợi đến khi nào em tha thứ cho !!"

      - "Hừ". Đủ rồi!! Trần Thiên Quân!! Đừng cố níu kéo nữa!! Tôi còn như xưa!! Tất cả vĩnh viễn là quá khứ rồi!!". Con người màu tím lạnh lẽo vô hồn chút tình cảm nhìn thẳng gằn từng chữ

      - "!! tin!! bao giờ đồng ý kí vào đơn ly hôn đâu!!". khó khăn lên tiếng, tin vào những lời vừa

      - " Đủ rồi!! Trần Thiên Quân!!". "Bây giờ muốn như thế nào mới buông tha cho tôi đây?? Tôi với tôi còn nữa sao cứ cố níu kéo chi cho thêm mệt mà thôi, nghe chưa??". Giọng tuy nhàng nhưng lại vô cùng lạnh lẽo

      - "Ngọc nhi!! biết!! gì em cũng tin. Năm năm trước làm em tổn thương, biết gì em cũng tin nhưng bây giờ em thể phủ nhận tình của . em là . lòng muốn bù đắp tất cả những lỗi lầm khi xưa của cho em mà thôi. Cầu xin em, cho thêm cơ hội, cơ hội cuối cùng có được ?? khàn giọng .

      - "Haaa!! có biết bây giờ nhìn rất đáng thương lắm ?? Tôi ngờ loại người như - Tổng giám đốc lãnh khốc vô tình lại cầu xin người khác đấy". "Hừ". nhìn cười mĩa mai

      - "Ngọc nhi!!..... khổ sở nhìn muốn nhưng lại bị cắt ngang

      - " câm !! Tôi muốn tiếp tục lằng nhằng với nữa!! Tôi muốn kí tên vào đơn ly hôn như vậy tôi và cần thiết phải ra tòa nữa, tôi muốn tốn thời gian quá nhiều vì mấy chuyện này, nghe chưa??". thờ ơ lên tiếng cũng quay lại nhìn

      -"Ngọc nhi!! Em đừng như vậy!! Xin em đừng đối xử với như thế!!". khó khăn bước xuống giường tiến đến muốn nắm tay nhưng lại tránh xa như sợ đụng phải vi khuẩn vậy. Hai tay cứng ngắc giữa trung bi thương nhìn ......."

      - "Hai tay cứng ngắc giữa trung bi thương nhìn "

      - "Ngọc nhi, em từng em rất bây giờ vẫn còn đúng ??"

      - "Đúng là tôi có , nhưng vứt bỏ tình của tôi, vô tình như món đồ bỏ ....." lạnh nhạt lên tiếng

      - " như rơi xuống vực đáy, cảm nhận được phía dưới vực sâu ấy chính là rét lạnh đến thấu xương. lên tiếng thêm gì nữa, đôi con ngươi đen sáng ngời như sao đêm dần dần trở nên ảm đạm đơn....."

      - " xoay qua liếc nhìn , nhìn thấy nét mặt đơn của cảm thấy quá giả tạo khinh thường "

      - "Trần Thiên Quân!! mà cũng có lúc đau khổ như vậy sao?? Mọi đau đớn trước đây của tôi bây giờ chắc cảm nhận được rồi đúng ?? biết tôi bắt đầu từ lúc nào ?? Đó là lần gặp tại buổi tiệc của người bạn ba tôi đấy!! Tôi phải vì tài sản hay điạ vị của như những người khác mà tôi là con người tuy lạnh lùng lãnh khốc nhưng tôi vẫn bất chấp tất cả để bằng cả con tim mình. Tôi cứ nghĩ rằng rồi tình này của tôi làm cảm động và tôi nhưng tôi lầm, có biết vô tình làm tan nát trái tim tôi đấy, có biết hả??"

      - "Nghe thấy vậy cũng biết đau đớn biết nhường nào, khàn giọng "

      - "Ngọc nhi!! biết làm em đau nhưng dám mong chờ điều gì, chỉ biết bây giờ em mà thôi. chỉ mong muốn điều là em hãy tin , điều , em....." nhìn tha thiết .

      - "Hừ". " tôi!! bây giờ là cố cầu xin tôi tin tưởng à!! ngờ!! Tôi ngờ có ngày Trần Thiên Quân lại cầu xin người từng bị xem là bức bình phong đấy!!". cười lạnh nhìn rồi xoay người qua chỗ khác muốn nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của

      - "Ngọc nhi!! biết mình làm em tổn thương sâu sắc nhưng chỉ cần em tha thứ cho , chúng ta có thể hạnh phúc hơn xưa mà!!. tiến đến ôm chặt "

      - "Tránh xa tôi ra!!. Đừng đụng đôi tay dơ bẩn của vào người tôi!!". cảm thấy khó chịu khi om mình liền đẩy ra nhưng do lực đẩy quá mạnh khiến té ngã xuống đất, tay của đụng trúng chiếc ly cạnh tủ rơi xuống đất vỡ vụn, tay trạm trúng những mảnh vỡ khiến vết thương tay chảy máu.....". cười khổ ngước lên nhìn chỉ mong nhìn thấy ánh mắt lo lắng của dù chỉ chút nhưng lầm ánh mắt nhìn như lưỡi dao đâm vào trái tim ....". Lúc này cánh cửa mở ra, Thế Duy bước vào nhìn thấy người ngồi dưới đất thẩn thờ, tay chảy máu, còn người ngay cả liếc mắt cũng . Thế Duy đến lo lắng hỏi

      - "Quân à!! Xảy ra chuyện gì với cậu vậy?? Tay của cậu sao vậy hả?? Thiên Ngọc, xảy ra chuyện gì mà Quân lại thành ra như vậy??". Thế Duy thấy trả lời xoay qua hỏi

      - "Chuyện gì sao?? Tất cả là do ta thôi!! Tôi đến đây đưa cho ta đơn ly hôn ta lại ký mà cứ ở đó thích nhảm!!". liếc nhìn và Thế Duy

      - "...... Sao lại..... Sao có thể đối xử với cậu ấy như thế??". Thế Duy tức giận quát lên

      - "Sao tôi đối xử với ta như vậy à?? kêu ta coi lại bản thân mình xem ta đối với tôi như thế nào?? ta bị như vậy là đáng!!. Đừng có ở đó mà oán trách tôi!!". Con ngươi vô hồn cảm xúc nhìn 2 người họ

      - "Ngọc nhi, ..... xin lỗi em..... xin lỗi.... ...... vẫn muốn tiếp nhưng lại muốn nghe liền xen vào ......"

      - "Đủ rồi!! Tôi có thời gian ở đây tiếp tục nghe nhảm đâu. im miệng cho tôi!! nghe cho đây, từ cái ngày mà tôi rời tôi thề rằng TÔI.... BAO GIỜ RƠI LỆ LẦN NÀO NỮA.... TÔI NHẤT ĐỊNH THAY ĐỔI..... TRỞ NÊN VÔ TÌNH MÀ DẪM ĐẠP LÊN NHỮNG AI LÀM TỔN THƯƠNG TÔI.......VÌ THẾ BÂY GIỜ CÓ CHẾT CŨNG CHẲNG LIÊN QUAN ĐẾN TÔI..... NGHE CHƯA HẢ??? "Hừ". lạnh lùng nhìn rồi xoay người muốn rời nhưng nhanh chân đứng dậy mặc cho vết thương ở tay chảy máu đến nắm tay kéo lại

      - "Ngọc nhi...... Em đừng .... Đừng có được ??". Hốc mắt đỏ hoe, nhìn như đứa trẻ cầu xin

      - "Tránh ra!!". "Hừ". chán ghét hất tay ra cười như cười nhìn xoay người nhanh chóng rời khỏi mặc cho ở đằng sau gào thét tên

      - "Ngọc nhi..... Ngọc nhi..... Em đừng mà...... Ngọc nhi......"

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      CHƯƠNG 27 : ĐAU ĐỚN CHỈ MÌNH

      - "Ngọc nhi.....Ngọc nhi...... Em đừng mà!!.... chỉ biết ở đằng sau gào thét tên rồi trơ mắt nhìn rời ...."

      - "Quân!! Đủ rồi!! Bây giờ cậu ở đây gào thét lên như vậy có ích gì chứ?? ta cũng quan tâm cậu đâu!! Thế Duy lôi người dậy quát lớn

      - "Hahaa!! Hahaa!!". mất hết sức lực ngồi dưới đất cười như điên...... Đúng lúc này "cạch", Trần lão gia và trần phu nhân bước vào, nhìn thấy cảnh hổn độn như vậy trợn mắt nhìn còn lại ngồi dưới đất thẩn thờ,Trần phu nhân lo lắng đến lên tiếng hỏi

      - "Quân!! Con làm sao vậy?? có chuyện gì xảy ra?? Sao lại thành như vậy?? Duy mau ta biết, có chuyện gì vậy hả??

      - "Bác !! ra vừa rồi Thiên Ngọc có tới đây!!". Thế Duy nhìn vẻ mặt của Trần phu nhân lo ngại

      - "Cái gì??Con bé vừa đến đây sao?? Con bé đến khi nào??". Trần phu nhân ngạc nhiên khi biết được đến đây

      - "Vâng!! Nhưng ấy phải đến thăm Quân mà đến đưa đơn ly hôn cho cậu ấy!!". Thế Duy

      - "Sao?? Sao con bé lại có thể như vậy chứ??" Trần phu nhân nghe thế tin

      - "Được rồi!! Tất cả mấy người đừng ồn nữa!! Ra ngoài hết !!. Tôi muốn được yên tĩnh mình!! khó chịu quát ầm lên

      - "Nhưng Quân à...... Con......" Trần phu nhân định tiếp nhưng bị Trần lão gia lên tiếng can ngăn

      - "Được rồi, được rồi.... !! Chúng ta ra ngoài!! Cho Quân nó ở mình !!".

      - "Nhưng mà...... Nhưng mà...... Quân....nó.....". Trần phu nhân vẫn còn lo lắng chưa muốn

      - "Ra ngoài ..... Ra ngoài hết......" mệt mỏi gào thét lên rồi nằm xuống giường nhắm mắt lại để ý đến ai.

      - "Nhìn thấy tức giận như vậy ai cũng nhiều liền ra ngoài cho nghỉ ngơi".

      - "Ngọc nhi..... Ngọc nhi...... Tại sao lại đối xử với như thế?? Tại sao chứ?? chỉ muốn em về bên cạnh thôi mà.... Ngọc nhi..... phải làm sao đây, làm sao em mới có thể quay về bên , mới tha thứ cho đây?? Em cho biết .... Ngọc nhi... Tim đau lắm em biết ?? nằm giường đau khổ nhớ về , nhớ tới ánh mắt khinh thường của , những lời lạnh lùng vẫn còn vang vọng bên tai ...... Bây giờ cảm nhận được cảm giác đau khổ là như thế nào?? Giờ đây chính phải chịu đựng nỗi đau đó.... Đau đớn chỉ mình nhận lấy tất cả.... Hahaa!!!

      - "Còn sau khi rời khỏi bệnh viện bắt chiếc taxi đến công ty. Trong lòng cảm thấy rất tức giận khi cứ cố níu kéo mà chịu buông tha cho . Hừ... Khi nghĩ đến vẻ mặt đau khổ của cảm thấy rất giả tạo..... "

      - "Trần Thiên Quân!! đừng nghĩ rằng bây giờ tôi tôi tin.... đừng mơ tưởng lấy tôi ra làm trò chơi nữa, tôi còn là Lưu Thiên Ngọc của năm năm trước rồi..... ". cười lạnh nghĩ thầm. Khi xe đến nơi, trả tiền cho tài xế taxi rồi bước xuống xe vào công ty. Lúc vào công ty, mọi người nhìn thấy liền cúi đầu chào . mĩm cười nhìn họ rồi rồi bước thẳng tới thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, thang máy lên tầng 20, tầng cao nhất của công ty. Khi đến nơi, ra gặp tiểu Mỹ đứng chờ sẵn bên ngoài, thấy liền bước tới cung kính

      - "Tổng giám đốc!! Chị đến rồi!! "

      - "Ừ". "Tiểu Mỹ,em làm gì ở đây vậy??"

      - "Dạ!! Em chờ chị à!!". Tiểu Mỹ trả lời

      - "Hửm?? Chờ chị làm gì?? Có việc gì sao??"

      - "À!! Vâng!!. Có Vương tổng tìm chị ạ!!". Tiểu Mỹ dạ thưa trả lời

      - "Vương tổng?? Là Lãng Thần sao?? Sao ấy lại đến đây?? Có chuyện gì sao??" hỏi

      - "Vâng!! Vương tổng bảo rằng có chuyện muốn với chị a!!" Tiểu Mỹ nhìn

      - "Chuyện muốn sao?? Được rồi!! Thế ấy ở đâu?? ấy đến bao lâu rồi??". gật đầu rồi hỏi

      - "Vương tổng trong phòng dành cho khách chờ chị hơn tiếng rồi ạ!!". Tiểu Mỹ

      - "Hả?? Lâu như vậy sao em gọi cho chị??". kinh ngạc khi nghe tiểu Mỹ chờ hơn tiếng đồng hồ

      - "A!! Cái này là phó tổng dặn em là nếu có chuyện gì quan trọng đừng làm phiền chị vì chị phải giải quyết vấn đề giữa chị và Trần tổng á " Tiểu Mỹ trả lời thành

      - "Haizzz!! Được rồi!! Em đem cho chị ly capuchino sau đó làm việc tiếp, có chuyện gì thông báo cho chị". thở dài rồi với tiểu Mỹ

      - "Vâng!! Em biết rồi!!". Tiểu Mỹ gật đầu rồi

      - " xong rồi cất bước đến phòng khách. Lúc vào thấy Lãng Thần ngồi ghế sofa đợi . Nghe tiếng mở cửa, Lãng Thần xoay lại trông thấy đứng ngay cửa. Lãng Thần đứng lên nhìn nở nụ cười rồi "

      - "Quỳnh Ngọc!! Chào

      - "Hi! Chào !! Xin lỗi vì để đợi lâu như vậy!!". cười ngượng đến ghế sofa ngồi xuống nhìn

      - " sao đâu!! Đợi bao lâu tôi cũng đợi!!". Lãng Thần cười cười

      - "À!! Ừ!! Tôi nghe thư ký có chuyện muốn với tôi?? Là chuyện gì thế??". gật đầu rồi hỏi

      - "Ừm..... Là chuyện lúc ở tòa án ấy!! Lúc đó tôi gây phiền toái cho , tôi thành xin lỗi...." Lãng Thần cúi đầu lắp bắp rồi lén lút quan sát nét mặt của

      - "A!! Là chuyện đó à!! sao đâu!! Đó cũng phải là lỗi của , đừng tự trách mình như vậy!!". nhìn cười rồi lắc đầu bảo sao, đừng lo lắng

      - " sao?? giận vì chuyện đó sao??". Lãng Thần lo ngại hỏi

      - "Ừm". "Với lại đó đâu phải lỗi của , đừng lo lắng về việc đó!!". mĩm cười với Lãng Thần

      - "À!!.....Ừ". Nhìn thấy nụ cười của , Lãng Thần hơi lúng túng ( Ây da...... Xem ra Thần nhà ta bị thần cupid bắn tên rồi...... )

      - "Hihi!!". "Mà ngoài chuyện đó ra hình như vẫn còn chuyện muốn với tôi đúng ??". nhìn Lãng Thần có chút khác lạ như có chuyện muốn

      - "Ừm....... ra là...... Hai công ty chúng ta hợp tác thành công, tôi có ý muố là cả 2 công ty chúng ta cùng du lịch để thân thiết thêm, có được ?? cảm thấy thế nào??". Lãng Thần đưa mắt nhìn

      - "Du lịch sao?? Ừm. Được đó!! Tôi cảm thấy nếu như vậy mà 2 bên công ty chúng ta gắn bó hơn càng tốt!!". nghe Lãng Thần thế liền cười đồng ý. cảm thấy thời gian này du lịch làm cho đầu óc thoải mái hơn....

      - " sao?? đồng ý?? tốt quá!!". Nghe đồng ý Lãng Thần kích động đứng dậy ....

      - "Hihi!! đâu cần phải kích động như thế chứ!! là.....!!" buồn cười nhìn Lãng Thần

      - "A!! Xin lỗi!! Tôi kích động quá!! Hihi!!". Lãng Thần gãi đầu xấu hổ nhìn

      - " sao!! Mà tính nơi nào chưa??". lắc đầu cười

      - "Ừ". "Là hòn đảo Bora Bora - Pháp, tôi xem mạng cảm thấy nơi đó rất đẹp và có nhiều nơi để tham quan đấy!!". Lãng Thần cười với

      - "Đảo Bora sao?? Hình như tôi cũng xem qua mạng lần rồi phải, tôi cũng rất thích nơi đó. Tôi cảm nhận được hòn đảo đó nếu chúng ta ngắm mặt trời mọc vào sáng sớm rất tuyệt vời đấy!!".

      - "Được!! Vậy để tôi đặt phòng cho tất cả chúng ta nhé!!" Lãng Thần vui vẻ gật đầu và nghĩ rằng khi tới đó quyết tâm theo đuổi ..... cũng cười rồi gật đầu.... Rồi cả hai cùng trò chuyện với vui vẻ với nhau trong phòng......

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      CHƯƠNG 28:. CHUẨN BỊ XUẤT PHÁT

      - "Hai người ngồi chuyện trong phòng cho đến khi Vy từ bên ngoài trở về mà hay biết và Lãng Thần cùng chuyện với nhau. Vy bước vào và kêu lên...."

      - "Ngọc à!! Tớ về rồi đây!!"

      - "A!! Cậu về rồi đấy à!! Thế nào rồi?? Cậu ký hợp đồng xong rồi à!!". Nhìn thấy Vy về đứng lên cười

      - "Ừm!! Hihi!! Thành công mĩ mãn!! Mà ai ngồi đó vậy??". Vy nháy mắt nhìn

      - "À!! là Lãng Thần đó!! ấy đến đây là vì muốn 2 công ty chúng ta cùng nhau du lịch đó mà!!". gật gật đầu nhìn Vy cười

      - "Du lịch sao?? Nhưng mà chúng ta đâu vậy??". Vy nghe đến du lịch háo hức hỏi

      - "Ừm". "Chúng ta đến hòn đảo Bora đấy!! hòn đảo đầy đều thú vị và chúng ta cũng có thể ngắm mặt trời mọc ngay bãi biể". cười

      - "A"."Chào !! Chắc còn nhớ tôi chứ??" Lãng Thần đứng dậy

      - "Hi!! Đương nhiên tôi nhớ chứ!! Mà khoan !! Tên ẽo lả đó có ở đây ?? Hửm??". Vy cười với Lãng Thần rồi nhìn xung quanh tìm kiếm người mà mình vừa

      - "Ẽo... Ẽo lả sao?? Là Lâm Phong á!!". Lãng Thần đầu đầy hắc tuyến lắp bắp

      - "Đúng!! Đúng!! Chính là ta!! Tên ẽo lả đáng ghét!!". Vy gật đầu

      - "Vy à!! Người ta có tên đàng hoàng mà!! Sao cậu lại người ta như thế chứ?? lắc đầu bó tay

      - "Hừ" "Nhưng tớ thích thế!! Ai bảo ta kêu tớ là bà chằn làm chi!!". Vy bĩu môi vui

      - " phải gì nữa chỉ có thể im lặng thôi. thừa biết tính cách của bạn này mà. Còn Lãng Thần nuốt nước bọt nhìn Vy, cũng dám lên tiếng vì nhìn ra Vy là người giận rất dai, lỡ chẳng may mà chọc giận hậu quả khó lường......

      CHƯƠNG 29 : ĐẢO BORA BORA - PHÁP

      - " và Lãng Thần nghe Vy Lâm Phong như vậy chỉ biết nhìn nhau cười lắc đầu mà thôi..... nghĩ thầm tội nghiệp cho Lâm Phong khi trở thành kẻ mà Vy rất ghét và thù dai a.....

      - "Hai người làm sao thế?? Làm gì nhìn người ta dữ vậy?? Ngọc à!! Bộ mặt tớ dính gì hả??". Vy thấy họ cứ nhìn mình hoài nghi ngờ lên tiếng hỏi

      - "À!! có gì cả!! Mà Vy nà tớ.có chuyện này muốn hỏi cậu, được chứ??". cười cười

      - "Hửm?? Là chuyện gì?? Cậu hỏi ,hôm nay sao cậu lạ thế??". Vy khó hiểu nhìn

      - "À!! ra có chuyện gì lớn cả... Chỉ là chuyện liên quan đến luật sư Lâm thôi!!." nhìn Vy

      - "Luật sư Lâm?? Là cái tên ẻo lả đó á?? Sao cậu lại nhắc đến ta chi vậy??". Vy vui nhìn

      - "Ờ!!.... tớ có cảm giác như là cậu rất ghét ấy phải??". trả lời Vy mà hỏi tiếp

      - "Hừ". Cậu đừng nhắc đến cái tên ẻo lả đó nữa!! phải ghét
      [​IMG]

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :