1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

CÔ VỢ XINH ĐẸP VÔ TÌNH CỦA TỔNG TÀI - Đa tình

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 13 : làm cái gì thế?? "Trần Thiên Quân"

      - " cười cái gì??"

      - "....Lúc nãy ...buồn cười quá ... "Hihihi!". biết lúc nãy nhìn rất dễ thương đấy... cười đến rơi nước mắt

      - " đúng là...Có...có gì đâu mà cười chứ". "Ai trong đó cũng la hét cơ mà!!. đỏ mặt

      - " Nhưng lúc đó .... "Hahaha".... xin lỗi tôi nhịn được.... " có biết trong đó ai cũng nhìn mà nén cười lại ??". cố gắng nhịn cười nữa.

      - "...." "Thôi xong đời tôi rồi....Mất hết hình tượng rồi... Lãng Thần đầu đầy hắc tuyến la lên.

      - " Được rồi, tôi cười nữa!". Chúng ta về thôi. lên tiếng để tránh người khác nhìn

      - "Hay là chúng ta dạo rồi về cũng được, còn sớm mà". Lãng Thần cười nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm nên rủ cùng dạo.

      - "Vậy cũng được!". Chúng ta thôi. Tôi cũng rất thích dạo quanh thành phố đấy. vui vẻ .

      Lãng Thần "gật đầu" rồi cả hai bước ra rạp chiếu phim cùng nhau dạo trò chuyện rất vui vẻ và hợp ý nhau. Hai người cứ như vậy mà hết con đường này đến con đường khác khiến những người phố phải quay đầu nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ và thầm hai người đúng là", xứng đôi" mà.

      "Còn lúc này cũng đường từ công ty trở về. chạy xe đột nhiên nhìn thấy dáng người con phía trước rất giống nhưng bên cạnh lại có người đàn ông khác, hai người vui vẻ cười đùa với nhau như những cặp tình nhân vậy. nghĩ là mình nhìn nhầm nhưng khi người con đó quay sang còn tay của người đàn ông đó chạm vào tóc lấy xuống vật gì đó người , cười và cảm ơn. Nhưng cái cảnh đó lại khiến tức giận, liền đạp ga chạy đến trước mặt cả hai, chiếc xe đậu sát vào lề đường khiến giật mình xém té may nhờ có Lãng Thần nhanh nhẹn đỡ hỏi

      - " sao chứ?!"

      - "Ừm!". Tôi sao đâu. Sau khi lấy bình tĩnh trả lời

      bước xuống xe, lại nhìn cảnh tượng đó, mặt đen hơn liền tới la lên

      - "Các người làm gì??"

      - "....Trần Thiên Quân... Tại sao lại ở đây??". vẻ mặt khó chịu hỏi

      - "Hừ!". Sao ở đây à!!". Còn em sao??" có chồng mà dám hẹn hò à.... hỏi em tên đó là ai??" nắm tay cố nén cơn giận hỏi

      - " buồn cười đó!"." Tôi với ai đó là chuyện của tôi liên quan , nghe chưa??". liếc cái rồi dùng dằng muốn thoát khỏi cánh tay nằm chặt tay mình

      - "Này!". " mau buông Thiên Ngọc ra". thấy ấy thích à!". Lãng Thần nhìn thấy khó chịu lên tiếng

      - " câm mồm!". "Chuyện của chúng tôi liên quan !!". nghiến răng nghiến lợi .

      - "Sao lại ??". "Ngọc, ấy là bạn của tôi, tôi đương nhiên có quyền xen vào huống chi ấy hề thích ". Lãng Thần quan tâm lời của liền đến cố gắng lấy tay ra khỏi tay . Điều đó khiến cho tức giận liền giơ tay đánh cho Lãng Thần cái

      - "Bốp....Rầm...." . Lãng Thần bị đánh kịp trở tat liền ngã nhào xuống đất, coi thấy Lãng Thần vì mà bị đánh liền hất tay ra và

      -" ...Chát....". " điên à!!". " làm cái gì thế??" Trần Thiên Quân. tức giận tát cái rồi lại chỗ của Lãng Thần. Còn khi bị đánh cái, đầu ong ong, trợn mắt tin được đây là lần đầu tiên vì người khác mà đánh mà người đó còn là kẻ muốn cướp khỏi .

      - "Lưu Thiên Ngọc". "Em vì người đàn ông khác mà đánh sao??. nhìn thấy lo lắng cho vết thương của Lãng Thần mà ánh mắt đó, dịu dàng đó chính là trước đây đều dành cho cả còn bây giờ lại lạnh lùng bỏ mặc quan tâm người khác. cảm thấy tim mình rất đau.

      - "Đánh thế nào??" Đó là do gay trước. "Trần Thiên Quân". "Tôi muốn nghe cho tôi còn là" Lưu Thiên Ngọc" của 5 năm trước nữa mà bây giờ tôi là "Mamorys Hoàng Quỳnh Ngọc" nghe chưa hã??" liếc cái

      - "Phải!". Tuy em đổi tên nhưng em vẫn là vợ của , điều đó chưa bao giờ thay đổi. cố nén nỗi đau đó.

      - "Hừ!". đừng quên tôi ký giấy ly hôn rồi đấy. "hừ!" lạnh .

      - "Em ký nhưng vẫn chưa ký bởi thế pháp luật chúng ta vẫn là vợ chồng. rất giận khi lại nhắc đến chuyện ly hôn.

      - "Được, nếu vẫn chưa ký vào tờ giấy đó, tôi và gặp nhau tại toà . Tôi muốn chấm dứt quan hệ giả tạo này. lạnh lùng lên tiếng

      - "Em..." Tại sao muốn chấm dứt quan hệ này, sao em lại quan hệ giữa chúng ta chỉ là giả tạo". giọng chua xót nhìn

      - " đúng là tên buồn cười đấy!". Trước đây là ai xem tôi như đồ chơi hã??". Xem tôi tồn tại như người vô hình hã??" Để bây giờ tôi tôi còn nữa lại bám theo quấy rầy tôi. Tôi rồi bây giờ tôi là cũng hận cho nên làm ơn đừng có làm phiền cuộc sống của tôi nữa. nhìn nhìn lạnh lùng .

      - "Ngọc nhi".... . muốn ra 3 chữ đó nhưng lại được cứ như thế mà nhìn .

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 14 : Chúng ta đến bước này đều là do thôi...

      - "Ngọc nhi". ....

      - "...... Cái gì??" Nếu muốn nhanh tôi có nhiều thời gian đâu. nhàn nhạt liếc cái

      - "Ngọc nhi".... Chúng ta thể thẳng thắng chuyện với nhau sao?? Em cứ như vậy mà cãi nhau với sao??". Em thể cho chúng ta cơ hội làm lại từ đâu sao. Ánh mắt bi thương nhìn

      - "Hừ!". "Giữa tôi và cần phải à!!". "Thẳng thắng mà chuyện sao??". "Ha!"." Buồn cười đấy!"." Từ khi nào lại thích thẳng thắng mà chuyện với người khác vậy hả??". Khi nào mà "Trần Thiên Quân" đây lại muốn chuyện đương với kẻ từng bị khinh thường vậy??"." kêu tôi cho cơ hội sao?? Để rồi tôi trở về tiếp tục trở thành con rối trong tay à!! ". Cho cơ hội rồi ai cho tôi cơ hội hã??". nhàn nhạt trả lời.

      - "Ngọc nhi". biết trước đây là sai, biết thương em, quý trọng tình cảm đó của em. Nhưng bây giờ hối hận lắm rồi. Em hãy cho cơ hội cuối cùng được ?? Chúng ta hạnh phúc hơn xưa, nhất định bù đắp lại cho em. nhìn với ánh mắt tràn ngập hi vọng

      - "Hạnh phúc hơn xưa sao??"." Bù đắp cho tôi à,!!" "Hahaha!!". sao tôi nghe giống như là kể chuyện cười đấy". " giễu cợt nhìn "Hừ!" lạnh cái muốn xoay người nhưng lại kéo tay lại ôm vào lòng mặc cho giãy giụa cũng thả ra

      - "Khốn kiếp!". Trần Thiên Quân mau buông tôi ra. giận dữ lên tiếng.

      - " buông". kiên quyết ôm chặt .

      - "..." "Ruốc cuộc muốn gì hã??". cố gắng thoát khỏi người của .

      - "Là chuyện của ba mẹ em, em có muốn nghe ??". cảm thấy nếu lấy chuyện ba mẹ ra nghe mình

      - "...." " bắt ba mẹ tôi đâu hã?? nghe đến ba mẹ mình ngừng động tác la lên.

      - " làm gì họ cả!". chỉ muốn nếu em trở về bên cạnh em được gặp ba mẹ em thôi. thấy giãy giụa nữa buông liền .

      - ".... "Chát"....." Sao dám đem ba mẹ tôi ra mà uy hiếp tôi hã??". Tôi rất hối hận trước đây nhiều như vậy!". Nếu như có thể quay ngược thời gian tôi thà là chưa bao giờ gặp . Hạng người như xứng để nhận được tình . khi nghe thế rất tức giận liền tát cái Đây ràng là ta uy hiếp mình mà còn dám mình ư.

      - "Ngọc nhi"...." Em sao lại có thể như vậy??". tin nhìn , sao có thể như vậy?? ngờ lại đánh thêm lần nữa.

      - "Đủ rồi!"." làm ơn !". Đừng có ở đó diễn nữa, tôi chán ngán cái bộ mặt này của lắm rồi, có biết tại sao tôi và đến bước này ??". Tất cả mọi thứ đều do tạo ra mà thôi, đừng ở đó mà oán trách tôi. Còn nữa tôi cho biết nếu be mẹ tôi có chuyện gì tôi nhất định kiện . Ngày mai đợi thư ra tòa gửi đến và có vài món đồ nữa đấy. lạnh lùng liếc cái rồi xoay người đến chỗ Lãng Thần kéo tay ngang qua người , đột nhiên nắm tay lại

      - "Em đừng có được ??". nhìn với ánh mắt đau khổ nhưng quan tâm liền hất tay ra

      - "Buông tay!". "Đừng chạm vào tôi!!". "Tránh xa tôi ra chút!!". " bẩn!". xong liền rời để ý đến quầng mắt của đỏ lên chút. nhìn rời sắc mặt vô hồn dựa vào xe cười mình

      "Hahahha!".

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      CHƯƠNG 15 : Ăn đồ nướng

      - " đứng đó dựa vào xe nhìn theo bóng lưng rời , mất mác trong lòng. Bây giờ có ấy cũng tin quan tâm mày nữa rồi. đau khổ lên xe lái về nhà với tâm trạng mệt mỏi.

      - "Còn và Lãng Thần vừa hậm hực nhìn thấy bên đường có đồ nướng vốn là định về nhà nhưng suy nghĩ lại rồi xoay qua đập mạnh lên vai Lãng Thần làm giật mình "

      - "Chuyện lúc nãy là thiệt thòi cho quá hay là mình qua kia".... " chỉ qua quán đồ nướng bên kia đường"

      - "Mình qua đó làm vài ly !". "Lãng Thần "Ừ" cái rồi cùng phía bên đó".

      - " Vào tới quán nướng, kêu vài món : "gà nướng, hồ lô nướng, mực nướng..." Và kêu thêm bình rượu nữa. Khi tất cả món đủ, lấy 2 ly ra cầm bình rượu rót đầy đưa cho Lãng Thần uống. đợi Lãng Thần cùng uống mà cầm lên "ực" cái. Vừa uống vào cảm thấy sảng khoái, cười nhìn Lãng Thần

      - "Này!". cũng uống , đừng ngồi thừ ra đó, uống cùng tôi này, cạn ly nào.

      - "Ừ!". Cạn ly... "Cách ....Cách...". Lãng Thần nhìn cười rồi cùng cạn ly với . biết uống hết bao nhiêu ly mà hai má hồng hồng như quả đào, gục xuống ngủ ở bàn cho dù gọi thế nào cũng nhúc nhích. Rồi Lãng Thần kêu bà chủ quán tính tiền xong rồi đỡ đứng dậy ra khỏi đó quắc chiếc taxi, Lãng Thần đỡ lên xe lay lay dậy hỏi

      - "Nhà ở đâu??". Để tôi đưa về. Nhưng chẳng những tỉnh dậy mà còn hất tay ra lầm bầm lầu bầu
      - " Phiền chết được!!". Lãng Thần chỉ đành thở dài quay qua với tài xế

      - "Phiền chở tôi về đường xx, phố yy". Bác tài xế "Ừ!" cái rồi khởi động xe địa chỉ mà Lãng Thần vừa . Bác tài lái về tới nhà Lãng Thần, trả tiền xong rồi đỡ xuống và vào nhà.

      Phòng của Lãng Thần theo tông màu xám, Lãng Thần bế lên giường và đắp chăn lại cho . Lãng Thần đến bật máy sưởi cho căn phòng ấm lên làm át khí lạnh của 2 người từ bên ngoài vào. Xong rồi Lãng Thần bước vào nhà tắm chuẩn bị thau nước ấm để lau người cho . Làm xong hết tắm xong rồi ôm mền gối ra sofs ngủ....

      . CHƯƠNG 16 : Chuẩn bị ra tòa (thượng)

      - "Sáng hôm sau, bên ngoài cửa sổ ánh nắng chói chang chiếu vào chiếc giường bên trong phòng, có xinh đẹp nằm nơi đó, từ từ mở mắt ra nhìn thấy căn phòng xa lạ màu xám chứ phải màu trắng. chống tay ngồi dậy, đảo mắt nhìn căn phòng rồi vỗ vào đầu của mình cho tỉnh táo lại cánh cửa phòng mở ra, Lãng Thần vào tay là chén canh giải rượu, thấy dậy đến hỏi"

      - " dậy rồi à!". Đây là canh giải rượu, uống chút cho khỏe

      - "A". "Cảm ơn !". Xin lỗi vì làm phiền. Tối qua chắc mệt vì phải chăm sóc tôi. nhận chén canh từ tay Lãng Thần cười ngượng ngùng.

      - " sao đâu!". Tối qua uống rất say , nên mệt lắm đâu. Lãng Thần cười .

      - "Vậy....Vậy sao...?". đỏ mặt lúng túng

      - "Được rồi, mau vào phòng tắm rửa mặt , tôi có để khăn long ở trong đó đấy, xong xuống lầu nhé, tôi chuẩn bị đồ ăn sáng rồi đấy.

      - "Ừ!". "Tôi nhanh chóng xuống, đợi tôi chút. rồi bước xuống giường vào phòng tắm làm vscn. Sau khi làm xong bước xuống lầu thấy Lãng Thần bưng 2 tô phở ra. Lãng Thần thấy xuống lên tiếng

      - "Ngọc" . Mau lại đây ăn thử xem tay nghề của tôi như thế nào. "gật đầu" rồi bước lại bàn và ngồi ăn. vừa ăn vừa thưởng thức, Lãng Thần thấy ăn ngon miệng như vậy rất vui ,ngồi ở đó chống cầm nhìn . ăn vừa ngước lên thấy Lãng Thần nhìn mình, ngượng ngùng hỏi

      - "E hèm!". "Sao ăn mà lại nhìn tôi như vậy??. Mặt tôi có dính gì sao??"

      - "A!"." có gì! mau ăn kẻo nguội là hết ngon đấy. Lãng Thần vui vẻ

      - "Được rồi!"." cũng ăn , đừng nhìn tôi như thế!". cười .

      Cả hai ăn cười vui vẻ bỗng điện thoại reo lên, cầm lên nhìn thấy số của Vy liền nhăn mặt lại, thấy như vậy Lãng Thần hỏi

      - "Sao vậy??"." nghe máy à??"

      - "À!". Là vậy, tối qua tới giờ tôi gọi điện cho Vy chắc giờ cậu ấy lo lắm.

      - "Vậy mau bắt máy . Lãng Thần giục . "gật đầu" rồi ấn nút trả lời bên kia vang lên tiếng giận dữ của Vy

      - "Này!". "Con kia! Cậu đâu hôm qua tới giờ mà nghe máy của tớ hã?? Cặu có biết là tớ lo cho cậu lắm ?? Tớ cứ sợ cậu có chuyện gì đấy!! Cậu mau cho tớ biết cậu ở đâu??" Vy tức giận hét lên làm cho phải đưa điện thoại ra xa tránh bị khủng bố lỗ tai, còn Lãng Thần uống nước bị tiếng hét của Vy làm cho sặc...."khụ"...."khụ"

      - "A". " có sao ??". thấy bị sặc hỏi

      - "Tôi sao đâu!! đừng lo". Nghe vậy yên tâm, cầm điện thoại áp vào

      - "Vy, cậu đâu cần phải hét lên như vậy chứ?? Xém chút nữa là thủng màng nhĩ tớ rồi đấy.

      - "Sao tớ lại lo được, cậu mà lại cho tớ biết tớ lo lắng cậu gặp chuyện gì, gọi cho Tiểu Mỹ là cậu rời công ty rất sớm mà về nhà ,ruốc cuộc cậu đâu."

      - "Được rồi, cậu đừng có la hét trong điện thoại, hôm qua tớ dạo cùng Lãng Thần rồi gặp phải kẻ điên vô cớ gây với bọn tớ.

      - "Kẻ điên??"
      Rồi kể lại toàn bộ chuyện ngày hôm qua gặp Thiên Quân cho Vy nghe. Vy nghe xong liền "$&@$)/&&@&?);($..."

      - "Vy à!" Hình tượng....Hình tượng... Nó quan trọng lắm đấy.

      - "Khụ".... nhìn Lãng Thần ngượng ngùng cười với Lãng Thần cái rồi xoay qua chỗ khác với Vy

      - "Cậu đến phường xx, phố yy đón tớ ." Vy "Ừ" rồi cúp máy, Vy kêu Eric chuẩn bị xe để đưa đến đó đón Ngọc. Khi xe chạy đến nơi, Vy bước xuống xe nhấn chuông có người ra mở cửa mà người đó ai xa lạ chính là Lãng Thần. Lãng Thần thấy Vy nhìn mình như sinh vật lạ liền hỏi

      - "Sao vậy??"." Bộ tôi có gì khác thường sao??"

      - "A! có gì !"." Ngọc đâu rồi??" Vy giật mình khi nghe hỏi thế liền liền lắc đầu

      - "Ờ". " ấy ngồi trong phòng khách đó, vào ". Vy "Ừm" cái rồi bước vào nhà cùng Lãng Thần. Vào nhà thấy , Vy kêu lên

      - "Ngọc, là... Tớ đây lo lắng cho cậu còn cậu ngồi đó nhàn nhã uống trà. Cậu đúng là biết cách làm người khác lo lắng đấy.

      - "Được rồi, được rồi... Cậu đừng tức giận nữa mà...cho tớ xin lỗi mà.... thấy Vy tức giận liền làm vẻ mặt vô tội chớp chớp mắt nhìn Vy. Đầu Vy đầy hắc tuyến lắc đầu bó tay với rồi nhìn

      - Thôi chúng ta về , đừng làm phiền Lãng Thần nữa. "À!" Đúng rồi tớ bên toà gửi thư đến rồi ,vào ngày mai đấy. Chúng ta mau về chuẩn bị để mai ra tòa giải quyết chuyện của cậu với tên đáng ghét đó nữa. Nghe Vy thế "Ừ" cái rồi quay sang Lãng Thần tính chào tạm biệt thế nhưng lại hỏi, nét mặt mang theo vẻ lo lắng

      - "Có chuyện gì mà phải ra tòa vậy?"

      - "À"! "Ừ!". có chuyện gì đâu đừng lo. nhìn Lãng Thần lo lắng cho mình cảm thấy rất quen

      - "Có gì mà được." Để tớ cho. Là chuyện liên quan giữa Ngọc và người chồng cũ của cậu ấy đấy. Vy thẳng thắng biết Lãng Thần là lòng lo cho .

      - "Vy à!" Cậu là.... nhăn mặt

      - "Thiên Ngọc này, nếu thực coi tôi là bạn hãy tin tưởng tôi, tôi giúp tìm 1 luật sư tài giỏi cho để giải quyết chuyện vào ngày mai khi ra tòa

      - Nhưng như thế có làm phiền người bạn của ??". Tôi chỉ sợ làm mất thời gian của bạn đấy. ngại ngùng

      - " sao!. Chỉ cần muốn bây giờ tôi gọi điện cho cậu ấy được chứ!". Lãng Thần vui vẻ với

      - "Vậy được rồi!. Tôi phải làm phiền lần nữa vậy. cười

      - "Ok!. Vậy cứ về nghỉ ngơi . Tôi gọi cho cậu ấy đến gặp nhé. Lãng Thần

      - "Được. Cảm ơn . Giờ tôi về đây, hôm qua cảm ơn cũng xin lỗi vì để phải ngủ ở ghế sofa. cười ngượng

      - " sao, lâu lâu ngủ ngoài sofa cũng vui mà. Lãng Thần cười híp mắt trả lời

      - "Ờm!". Thôi tôi về đây. Nếu có việc đến công ty tìm tôi. Tạm biệt. vui vẻ đáp rồi quay sang Vy đứng ờ cửa đợi mình

      - "Chúng ta về thôi, Vy. Vy "Ờ" rồi cả hai cùng bước ra xe, Eric ở xe đợi 2 người lên rồi khởi động xe rời , ngồi xe Vy với

      - "Ngọc, tớ thấy hình như chàng đó thích cậu đấy"

      - "Vy, cậu đừng có linh tinh làm gì có chuyện đó chứ!". nhướn mày

      - "Ầy!". Cậu tin thôi. Tớ chỉ thôi. Nhìn vào cử chỉ và hành động của ta là tớ biết. Vy bĩu môi khi tin

      - " là...! Tớ với ấy quyen được bao lâu sao ấy có thể thích tớ được chứ!!" Được rồi, tớ hơi mệt, tớ ngủ tí khi nào về tới gọi tớ dậy. mệt mỏi dựa vào ghế nhắm mắt lại

      - "Ừ!". Cậu ngủ khi nào tới tớ gọi. Vy thấy mệt nên trêu ghẹo nữa.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      CHƯƠNG 17 : Chuẩn bị ra tòa ( hạ )

      Khi xe chạy gần tới nhà, Vy kêu dậy để vào nhà nghỉ ngơi. "Ừ" rồi bước vào nhà lên lầu tắm rửa xong lên giường ngủ chút.

      Tại công ty Trần thị

      "Cốc...Cốc...." Thưa tổng giám đốc, ngài có bưu phẩm ạ! Tiếng thư ký bên ngoài vang lên

      - "Vào !. ra lệnh

      - "Vâng". A Lực mở cửa vào. bàn làm việc của lúc này chất đầy tài liệu, a Lực vào ngước lên

      - "Cậu cứ để đó rồi ra ngoài . A Lực "gật đầu" rồi ra ngoài. đến mở bao thư ra nhìn thấy đó là thư mời ra tòa để giải quyết vụ ly hôn. rất tức giận nắm chặt nấm đấm lại.

      - " ấy thực muốn ra tòa sao?? Tại sao chứ?? Mọi chuyện trở nên như vậy đều do mình muốn sao?? Mình muốn như vậy. đau khổ rồi đưa hai tay che mặt ngã về phía sau ghế , rồi cánh cửa mở ra "Cạch..." Thế Duy bước vào tay cầm thùng đồ , thấy che mặt ngã ra ghế hỏi

      - "Quân! Cậu làm sao vậy?? Có chuyện gì sao??". Mấy Cái này là cái gì vậy?? Thế Duy thấy vài tờ giấy bàn thắc mắc hỏi

      - "Cậu xem rồi biết. mệt mỏi . Thế Duy "Ừ" rồi tiến lên xem là cái gì

      - "Cái này!.... Là giấy triệu tập ra tòa mà, là của Thiên Ngọc gửi à!".... Thế Duy thắc mắc hỏi

      - "Ừ!". ấy quyết tâm ly hôn với tôi. cười khổ

      - "Vậy cậu tính làm gì??. Cậu đồng ý à!". Thế Duy

      - "! Tôi đồng ý! Thế Duy cậu gọi điện cho thư ký của ấy, tôi muốn gặp ấy. kiên quyết

      - "Được! Cậu đợi tý ta ra ngoài gọi điện. Thế Duy "gật đầu" rồi ra ngoài gọi điện thoại cho tiểu My thư ký của

      Còn vẫn ở nhà chưa đến công ty nên khi Thế Duy gọi điện, tiểu Mỹ thông báo lại cho biết. Khi tiểu Mỹ gọi điện đến là lúc tỉnh dậy, bắt máy lên

      - "Alo!"." Có chuyện gì vậy tiểu Mỹ??". hỏi

      - "Dạ. Chị ơi!" Bên Trần thị gọi đến muốn gặp chị. Tiểu Mỹ trả lời

      - "Sao lại muốn gặp chị??". "Có chuyện gì sao??". hiểu hỏi

      - "Dạ! Là Trần tổng giám đốc muốn gặp ạ!" Tiểu Mỹ giải thích

      - "Là ta!. Sao ta lại muốn gặp chị?? khó chịu khi đến tên của

      - "Là liên quan đến buổi gặp mặt tại toà vào ngày mai đấy ạ!" Tiểu Mỹ

      - " là.... Được rồi, em trả lời chị gặp ta ở quán cafe gần công ty ta

      - "Vâng, em biết rồi!!". Tiểu Mỹ nghe xong liền cúp máy rồi gọi lại thông báo cho bên biết. Phía bên khi tiểu Mỹ gọi thông báo gặp mặt liền nở nụ cười, đây là lần đầu tiên mọi người trong công ty thấy cười đấy. sắp xếp mọi thứ giao cho Thế Duy rồi rời công ty đến quán cafe gần công ty. Còn bảo Eric chở đến quán cafe đó

      ngồi đó đợi khoảng nữa tiếng đến, thấy đến đứng lên cười kêu tên

      - "Ngọc nhi!! .Em đến rồi!"

      - "Chào! có chuyện gì nhanh . Tôi có thời gian đâu. khó chịu

      - "Ngọc nhi!! Em chán ghét như vậy sao??"." Ngay cả ngồi uống nước cùng cũng muốn rời nhanh như vậy!!" Giọng buồn buồn

      - "Giữa tôi và có chuyện để đâu, tôi đến đây vì chuyện ra tòa thôi chẳng có gì khác cả, mong là đừng có hiểu lầm. lên tiếng

      - "Ngọc nhi". "Em đừng như vậy có được ??". chỉ muốn gặp em để chuyện thôi chứ có gì hết!!" cười khổ . là... ngờ bây giờ mình lại trở thành như vậy.

      - "Được thôi!!". " , có chuyện gì??". nhướn mày hỏi

      - " chỉ muốn là chúng ta đừng ly hôn, đừng ra tòa có được ?? chỉ hi vọng là em hãy cho cơ hội, cho chúng ta lần nữa trở về bên nhau được ?? Rồi chúng ta hạnh phúc hơn xưa. chỉ mong hiểu

      - "Đủ rồi!!". Tôi là tôi còn nữa, nghe mà hiểu à!". tức giận lên tiếng.

      - "Ngọc nhi". biết trước đây là sai, hối hận rồi, em hãy cho lần nữa có được ?? hứa bao giờ làm em buồn, làm em đau khổ nữa có được Ngọc nhi?? nắm tay khẩn cầu , rất sợ, sợ phủ nhận sạch quan hệ của họ


      - " bao giờ!!". "Tôi bao giờ trở về bên cạnh bởi tôi muốn tim của mình bị thương lần nữa đâu!!" lần là quá đủ rồi. Nếu như kêu tôi đến để nghe nhảm tôi đây, tôi có nhiều thời gian cho đây". Còn nữa cầm lấy, chiếc nhẫn này trả lại cho coi như chúng ta chưa từng là vợ chồng, ngày mai gặp nhau tại tòa, vậy . rút tay mình khỏi tay , nhìn nhàn nhạt trả lời. đứng dậy muốn nhưng khi ngang qua người , nắm tay đứng lên ôm từ phía sau

      - "Em đừng !!" Cầu xin em đừng rời xa có được ??". biết mọi chuyện là do cả. Nhưng chúng ta có thể trở lại như trước nếu em cho chúng ta cơ hội, gương vỡ có thể lành mà.

      - "Ha". "Gương vỡ có thể lành sao??"." Ý là trái tim này của tôi từng bị thương có vết sẹo rồi mà vẫn có thể lành lại à!!" buông ra. lấy tay ra khỏi người, đến cầm ly nước lên thả xuống "xoảng" cái, giật mình nhìn .

      - " nghe cho , tình cảm tôi dành cho giống như chiếc ly này vậy, khi vỡ tan tành có cố gắng làm gì chăng nữa, dán nó lại nó vẫn còn vài vết nứt thôi cũng như trái tim tôi vậy, nó bị thương có vết sẹo rồi chẳng bao giờ lành lại được như trước đâu. Bây giờ tôi chỉ muốn tôi muốn ly hôn, ngày mai tôi và gặp nhau tại toàn . Còn bây giờ tôi có việc phải . nhấn mạnh từng chữ để cho nghe. xong rời , ngang qua ngay cả nhìn cái cũng cứ vậy mà rời khỏi quán cafe bỏ lại với mọi đau khổ. "

      - " đứng đó thất thần từng câu từng chữ đều nghe, đều sâu vào trái tim của . xoay lại đến bên cạnh bàn cầm chiếc nhẫn cưới mà từng đeo cho ngắm nghía nó, nhớ lại khoảnh khắc mà đeo lên cho , ngày đó rất vui vẻ đón nhận nó, trân trọng nó xem nó như báo vật nâng niu còn bây giờ đối với chiếc nhẫn này còn quan trọng với nữa rồi...."






      CHƯƠNG 18 : < tiếp > Chuẩn bị ra tòa ( hạ )

      - " cứ đứng đó mà thờ người ra, cầm chiếc nhẫn cưới giọt nước mắt rơi từ khoé mắt , giật mình lấy tay lau nó . Cũng may bao trọn quán cafe này để ai làm phiền chuyện. minh bị người khác phá hỏng riêng tư ấy. Nhưng lại quan tâm đến tình cảm của dành cho lòng. Chính làm cho tổn thương rất nặng giờ đây cho dù như thế nào, làm gì cũng chẳng tin.... bây giờ rất đau, nghĩ đến những lời lúc nãy rất đau...

      - "Tại sao chứ Ngọc nhi?? lòng dạ muốn em quay về mà!! "Ngọc nhi, .... .... em mất rồi..... chỉ muốn bù đắp lại lỗi lầm trước đây của thôi. Tại sao em lại quyết tâm ly hôn với ... Em còn sao??". nhất định ly hôn với em, đem e. trở
      về bên cạnh cho dù phải dùng cách bỉ ổi cũng làm. nắm chặt chiếc nhẫn trong tay quyết tâm để rời xa.

      Còn đường về cảm thấy rất bực bội điện thoại reo lên....
      - "Alo! Tiểu Mỹ có chuyện gì??" hỏi
      - "Thưa tổng giám đốc, có luật sư tên Lâm Phong muốn gặp chị ạ!! Tiểu Mỹ trả lời
      - "Được chị biết rồi, em đưa ấy vào phòng dành cho khách , chị đến công ty liền bây giờ. trả lời
      - "Vâng, em biết rồi. Tiểu Mỹ trả lời xong cúp máy và bảo Eric
      - "Eric, chở tôi đến công ty .
      - "Được, tôi biết rồi. Eric xong trực tiếp chở đến công ty.

      Đến công ty, bước vào phòng khách người đàn ông ngồi đó đợi , bước vào ta nghe tiếng ngước lên nhìn . đến mỉm cười với hỏi

      - "Chào ! chắc là luật sư Lâm Phong là bạn của Lãng Thần phải ??"
      - "Chào !! là Mamorys Hoàng Quỳnh Ngọc đúng ??" Tôi từng nhìn thấy tivi rất nhiều lần, ngờ tivi đẹp mà bên ngoài còn đẹp hơn nữa. Lâm Phong cũng mỉm cười nhìn và khen
      - "Hi!" . đúng là biết đùa đấy. đỏ mặt
      - "Được rồi!" Chúng ta vào vấn đề chính . Lâm Phong nhắc đến chuyện quan trọng mà mình đến đây giải quyết

      - "Vâng!". Vậy chúng ta bắt đầu thôi.
      - "Đây là tài liệu mà tôi soạn sẵn cho , xem nếu có vấn đề cứ hỏi tôi
      Lâm Phong cười đưa sấp tài liệu
      - "Vâng". Rồi lấy tài liệu mà Lâm Phong soạn sẵn coi, phần tài liệu là thủ tục ly hôn đơn phương, nhìn thắc mắc hỏi Lâm Phong
      - "À" Tôi có thể hỏi thủ tục ly hôn dơn phương là như thế nào ??

      - "Ừ!" Cái phần này có nghĩa là ly hôn chỉ có về phía chứ phải là cả hai người đồng ý chung là người đưa ra đơn ly hôn là chứ phải là cả và chồng đó. Lâm Phong nhìn trả lời
      - "Ừm!" Tôi hiểu rồi. Vậy có thể cho tôi biết tỉ lệ thành công trong chuyện này là bao nhiêu ?? hỏi tiếp

      - "Được!". Tôi chắc chắn với thành công thôi bởi vì tôi chưa từng thua bất kỳ vụ án nào cả kể cả những vụ ly hôn này. biết tôi chứ?? Tôi được mọi người gọi với cái tên "Vua phá án" đấy. Lâm Phong về cho biết
      - "A!". " chính là chàng luật sư "tất chiến tất thắng" đó à!". ngạc nhiên nhìn Lâm Phong
      - "Thôi được rồi, đừng về tôi nữa. có thể cho tôi biết vì sao lại muốn ly hôn với chồng ??. Theo tôi được biết chồng chính là Trần tổng giám đốc- Trần Thiên Quân đúng chứ?? Lâm Phong nhìn hỏi
      - "Phải! Đúng là ta. Còn về việc ly hôn đó là do chúng tôi có nhiều mâu thuẫn hợp nhau nên tôi muốn nếu kéo làm gì nữa. Tôi mong vào ngày mai có thể giúp tôi hoàn tác vụ ly hôn này. nhìn Lâm Phong nghiêm túc

      - "Được!". Tôi hứa với , ngày mau giúp có thể thành công ly hôn bởi bởi là bạn của Lãng Thần cũng là bạn của tôi. Lâm Phong cười -
      - "Hihi!". Cảm ơn ! Tôi mong ngày mai thành công. mỉm cười
      - "Ừ!". Vậy bây giờ chúng ta cùng nhau xem xét lại tài liệu rồi ngày mai ra tòa cần lo lắng nữa. Lâm Phong . "gật đầu" rồi sau đó bắt đầu chú tâm xem xét lại những tài liệu mà Lâm Phong chuẩn bị từ trước.

      CHƯƠNG 19 : Rắc rối tại tòa ( thượng )

      Sau khi bàn bạc tất cả những thứ cần thiết cho thủ tục ly hôn, Lâm Phong lên tiếng

      - "Bây giờ hiểu được tất cả mọi thứ rồi chứ??

      - "Ừ!". "Tôi hiểu rồi, cảm ơn . cười

      - "Được rồi!". "Cũng trễ rồi, tôi phải trở về chuẩn bị thêm vài thứ nữa cho vụ ly hôn của vào ngày mai". Lâm Phong

      - "Được!"." Cảm ơn vào ngày hôm nay, nếu như thành công tôi nhất định đãi bữa cơm để cảm ơn". sắp xếp lại tài liệu nhìn Lâm Phong

      - "Ok!". "Tôi nhất định giúp , tôi mong chờ bữa cơm đó của . Tôi về đây, mai gặp lại. Tạm biệt. Lâm Phong đứng lên ."

      - "Tạm biệt !". " cười chào Lâm Phong. Sau khi tiễn Lâm Phong cũng rời khỏi phòng tới thang máy xuống tầng trệt ra cửa gọi cho Eric đến đón ". Khoảng 20p Eric đến nơi xuống xe mở cửa cho vào, lên tiếng

      - "Chúng ta về nhà thôi!"

      - "Vâng!". Eric xong liền nổ máy xe chạy về nhà. Xe về tới, xuống xe rồi vào nhà, Vy ngồi ghế salon đợi , thấy về Vy hỏi

      - "Ngọc, tớ nghe tiểu Mỹ báo là có luật sư đến kiếm cậu phải ??
      - " Ừ!". ấy tên Lâm Phong, là bạn của Lãng Thần. cười đến ghế ngồi nhìn Vy

      - "Ồh!". ra là bạn của Lãng Thần à!". "Hi!". Tớ rồi mà ràng là chàng đó thích cậu mà. Vy trêu chọc

      - "Vy!". "Tớ là đừng suy nghĩ lung tung mà. Thôi tớ mệt rồi, tớ nghỉ đây. Ngày mai còn phải ra tòa nữa đó. nhăn mày nhìn Vy

      - "Được, được!". Tớ nữa cậu nghỉ mai bận nhiều việc lắm đấy. Vy cười cười

      - "Ừ!". "Cậu cũng ngủ , chẳng phải cậu cũng cùng tớ à!". ngủ sớm thế nào cậu cũng ngủ nướng cho coi. lắc đầu nhìn Vy.

      - "Ngọc cậu là....." "Rồi!". "Tớ ngủ sớm mà cậu đừng lo, cậu ngủ trước ". Vy bĩu môi nhìn . "gật đầu" rồi bước lên cầu thang trở về phòng mình, bước tới tủ quần áo lấy bộ đồ ngủ rồi vào phòng tắm. Khoảng chừng 30p ra, leo lên giường nhắm mắt ngủ. Bởi quá mệt mỏi vào ngày hôm nay rồi.

      Bên Trần gia lúc này

      - "Quân, ngày mai con làm gì??"." Toà gửi thư đến rồi mà con bé Ngọc cũng quyết tâm ly hôn với con rồi, con dự định như thế nào!?? Con đồng ý cầu của con bé à!". Trần phu nhân hỏi

      - "!". Con nhất quyết ly hôn với ấy, con nhất định kéo ấy trở về bên con cho dù phải giở thủ đoạn gì nữa con cũng làm. Ánh mắt kiên định ( Cái ông này đúng là lạ , người ta mà cứ nếu kéo.... Hừ ).

      - "Quân, con càng làm như vậy con bé ghét con đấy. Mẹ nghĩ chỉ cần con lòng đối với nó mẹ nghĩ nó cảm động mà quay về với con thôi. Con cần phải làm những chuyện như vậy, con làm như vậy cũng chỉ khiến con bé ghét con thêm thôi. Trần phu nhân lên tiếng khuyên

      - "Con biết rồi, con làm như vậy. Con về phòng đây, con mệt rồi. mệt mỏi

      - "Ừ!". Con về phòng , mai còn ra tòa sớm nữa. Trần phu nhân xong cũng đứng lên trở về phòng mình. Vô tới phòng tiến tới giường nằm xuống, nhìn lên trần nhà hạ quyết tâm để cho ly hôn.

      - "Ngọc nhi". " nhất định ly hôn đâu". Rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

      Sáng hôm sau, thức dậy sớm để sửa soạn mọi thứ để ra tòa, khi tất cả xong qua phòng của Vy, gõ cửa

      - "Cốc...Cốc....". Vy à, cậu chuẩn bị xong chưa?? đến giờ ra tòa rồi đấy.

      - "Xong rồi đây!". Cậu đợi chút. Vy lên tiếng đồng thời đến mở cửa cho , Vy cười hìhì với bảo đợi tí. lắc đầu nhìn Vy tới lui trong phòng sửa soạn.

      - "Ok!" Chúng ta thôi Ngọc. Làm xong Vy đến khoác tay . Rồi cả hai bước xuống lầu đến cổng Eric đợi ,hai nàng bước lên xe rồi xuất phát đến tòa. Khoảng 1 tiếng cả 2 nàng đến nơi ,Lãng Thần và Lâm Phong ở đó đợi và Vy. bước đến chỗ Lãng Thần

      - " ngại quá!!". " bắt 2 người đợi lâu như vậy!". cười ngượng nhìn cả 2

      - " sao!!". Chúng tôi cũng vừa mới đến thôi. Lãng Thần nhìn cười

      Vy nhìn 2 người cười chuyện mà để ý đến chàng đứng bên cạnh liền giả vờ ho

      - "Khụ...." Tiếng ho của Vy gây chú ý đến 2 người chuyện

      - "Vy, cậu sao vậy??". Bệnh à!!!". để ý đến ánh mắt ám muội của Vy liền quan tâm hỏi

      - "Phut...." "Hahaha". ấy sao đâu. ấy làm vậy chỉ để 2 người để ý rằng ở đây chỉ có mình 2 người đâu. Lâm Phong nhìn thấy động tác của Vy liền cười ha hả

      - "Nè, kia!!"." Ai mượn xen vào hã??. "Hừ!!". ai câm đâu hiểu chưa??. Vy liếc Lâm Phong ai oán .

      - "Tôi chỉ thôi nương à!!". đừng tức giận như vậy mau già lắm đó, lỡ như sau này ai lấy đừng trách tôi nhé!!". Lâm Phong buồn cười nhìn Vy.

      - " khốn kiếp!!". "Dám trù ẻo tôi hã??. cẩn thận đó, coi chừng tôi cho thành thái giám luôn đó". Vy tức giận gầm chỉ vào Lâm Phong
      - "Khụ...." ho tí để kéo Vy lại chỗ

      - "Vy à! Được rồi, ở đây là tòa án đấy, lỡ ai nghe được phiền phức đó, cậu đừng tức giận với Lâm Phong nữa. giọng nhắc nhở

      - " ta là ai chứ??". Sao cậu lại cho tớ mắng tên thái giám đó chứ?? Vy hầm hầm nhìn Lâm Phong

      - "Được rồi!!". ấy là luật sư bạn của Lãng Thần giới thiệu cho tớ đấy. Hôm nay ấy giúp tớ ly hôn với Trần Thiên Quân. tiếp tục cho Vy gây với Lâm Phong nữa.

      - "Cái gì??". "Cậu tên ẽo lả này là luật sư à!!"." Cậu đùa hã?? Nhìn chẳng giống tí nào". Vy bĩu môi tin la lên

      - "Nè, kia!!". "Tôi chỗ nào nhìn giống mấy tên ẽo lả hã??". ... đồ chằn lửa. "Hừ!". Lâm Phong tức giận la lên
      - ".... .... dám tôi là đồ chằn lửa sao tên ẽo lả kia!!". Vy cũng chịu thua

      - " đó!! Đồ chằn lửa!!"

      - "Đồ ẽo lả đáng ghét!!".

      - "Chằn lửa!!"

      - Ẽo lả

      - Chằn lửa

      - Ẽo lả
      - "....."
      - "....."
      ... ...

      Hai người cứ thế mà mắng qua mắng lại, Lâm Phong cũng để ý đến hình tượng của mình, đường đường là luật sư nổi tiếng mà là trước toà án gây với . nhìn thấy cũng lắc đầu bó tay rồi quay sang Lãng Thần thấy vai run mặt cứ cuối xuống , lên tiếng hỏi

      '' làm sao vậy?? bị bệnh hả??"

      - "Phụt....." "Hahaha". Nhìn bọn họ tôi cảm thấy buồn cười quá. Lãng Thần để ý đến hình tượng của mình mà cười to

      - "Hả???". Trán 3 vạch đen, mặt đơ ra nhìn

      - "Hahaha". cảm thấy họ rất hợp nhau sao?? Lãng Thần vừa cười vừa nhìn

      - "Nè kia!!". " cảm thấy tôi hợp với tên ẽo lả này chỗ nào hả??". Vy tức giận la lên

      - "Tên kia!!". "Cậu bị ấm đầu hả??". "Cậu thấy tôi hợp với bà chằn lửa này chỗ nào hả??". Lâm Phong cũng chịu thua la lên

      - "Hihi!!". "Vậy mà hợp à!!" . Lãng Thần cười cười

      - "Đương nhiên!!". Tôi/ Ta bao giờ thích tên ẽo lả/ bà chằn lửa này đâu. Vy và Lâm Phong cùng lên tiếng

      - "Wow!!". " ngờ 2 người hợp nhau gớm!!. Đồng thang nữa cơ đấy!!".Lãng Thần để ý họ tức giận mà tiếp tục trêc chọc họ

      - Grừừ!!" / đừng có theo tôi".

      - " là đừng theo tôi mà.

      - "/ mới đừng theo tôi đấy. =D3

      "Hừ!" cái liếc nhau rồi quay đầu thèm để ý nhau. Nhìn 2 người này và Lãng Thần nhìn nhau lắc đầu rồi cười. Đột nhiên "két" cái làm cho 4 người đứng đó giật mình, quay đầu lại thấy mở cửa bước xuống xe.

      "Khi chạy xe đến nơi thấy cười chuyện với tên lần đó với , cảm thấy ghen tị muốn chết, từ lúc trở về gặp mặt nhau biết bao lần, chưa từng thấy nở nụ cười với , toàn là nhìn với vẻ chán ghét mà thôi. Tại sao chứ???. Ruốc cuộc phải làm như thế nào mới tha thứ cho ??". , cho phép bất kì ai cướp khỏi .

      " xuống xe rồi đến chỗ bọn họ, lạnh lùng nhìn Lãng Thần rồi quay sang nhìn

      - 'Ngọc nhi". Ánh mắt thâm tình nhìn . Nụ cười môi tắt ngẩm khi nghe thấy tiếng của . lạnh nhạt nhìn cái rồi xoay qua với Lãng Thần

      - "Chúng ta vào trong thôi!". xong kéo tay Lãng Thần rời . Cảnh nắm tay Lãng Thần làm cảm thấy chướng mắt, nghiến răng nghiến lợi tiến lên kéo tay ra khỏi tay của Lãng Thần, điều đó khiến cho mất đà rơi vào người . cảm thấy khó chịu liền đẩy ra, nhưng vẫn nắm tay , tức giận quát lên

      - " làm cái gì vậy hả??". Mau buông tôi ra ngay

      - "Ngọc nhi". có chuyện muốn với em, em có thể cho 1 chút thời gan để chuyên ??''. giọng

      - "Tôi có thời gian nghe nhảm đâu. nghe chưa. Nếu muôn đợi phiên tòa bắt đầu . liếc rồi hất tay ra thèm nhìn liền xoay người vào.

      - "Ngọc nhi....." còn muốn nhưng Vy lại chen vào

      - "Đủ rồi Trần Thiên Quân!!". nghe Ngọc muốn chuyện với à. Tôi cảnh cáo đừng có làm phiền cậu ấy nữa. thôi Ngọc chúng ta vào trong thôi, mặc kệ ta.
      - " để ý tới Vy mà muốn tiếp tục muốn chuyên với Lâm Phong ra trước mặt "

      - "Trần tổng giám đốc". cầu đừng quấy rầy thân chủ của tôi nữa bằng chúng tôi kiện tội quấy rối đấy.

      - "Được rồi!". Chúng ta vào trong thôi. Lúc này Lãng Thần mới lên tiếng phá vỡ bầu khí căng thẳng này.

      - Ừ!". Vào thôi. cũng lên tiếng

      - "Thế là 4 người họ vào trong để lại với ánh mắt đau khổ nhìn rời hề quay lại nhìn cái dù chỉ chút. Nhưng nghĩ đến chuyện bên cạnh có người đàn ông khác nhẫn nhịn được, chấp nhận chuyện đó. nhất định cho ly hôn thành công. Nghĩ đến đây cũng vào trong."

      Trong phòng chờ, lên tiếng

      - "Lúc nãy làm phiền các quá nếu như có 2 chắc tôi bị ta quấy rầy mãi thôi. cười nhìn Lãng Thần và Lâm Phong.

      - " có gì!". Chúng ta là bạn mà, đừng khách sáo. Lãng Thần nhìn . cũng mỉm cười nhìn . Nụ cười của làm cho Lãng Thần phải điêu đứng bởi đây là lần đầu nở nụ cười đẹp từng thấy. Lâm Phong đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt của đủ biết là thích rồi. bên cạnh ủng hộ người bạn này của mình.

      - "Được rồi, phiên tòa sắp bắt rồi đấy, chúng ta chuẩn bị mọi thứ rồi ra thôi. Vy lên tiếng.

      - "Ừ!". Đúng vậy, chúng ta phải thôi.
      Phía bên

      - "Luật sư Dương!". Tôi muốn vụ ly hôn giữa tôi và ấy thành công. Bởi tôi muốn bất kì ai cướp ấy khỏi tôi. Chuyện ly hôn này chỉ có ấy muốn nhưng tôi muốn, có thể giúp tôi chứ??. lạnh lùng nhìn luật sư Dương lên tiếng

      - "Vâng!". Tôi biết rồi, Trần tổng giám đốc. Luật sư Dương người run run nhìn

      - "Được rồi, chúng ta ra thôi, phiên toà sắp bắt đầu rồi. vẫn lạnh lùng lên tiếng. Luật sư Dương "gật đầu" rồi bước theo . Lúc ra chạm mặt bởi 2 căn phòng nằm đối diện nhau. thấy nở nụ cười, còn thấy cười cảm thấy rất giả tạo liền xoay người rời .

      - "Phiên toà chính thức bắt đầu, mời tất cả mọi người vào vị trí. Lúc này ngài chánh án vừa bước ra, mọi người đứng ngay ngắn cuối chào rồi ngồi xuống. Hôm nay là vụ ly hôn giữa Mamorys tổng giám đốc Hoàng Quỳnh Ngọc và Trần tổng giám đốc Trần Thiên Quân."

      - Xin hỏi 2 người đồng ý thỏa thuận ly hôn rồi chứ??. Ngài chánh án hỏi "

      - "Tôi đồng ý ly hôn!!". lạnh nhạt trả lời

      - "Tôi đồng ý!!". nghe đồng ý liền la ầm lên

      - " đồng ý là chuyện của , tôi quan tâm, tôi chỉ muốn ly hôn thoát khỏi loại người đáng khinh như mà thôi. liếc nhìn

      - "Ngọc nhi à!". "BEm đừng như vậy có được ??". " thực muốn mất em". "Ngọc nhi". "Em còn sao??". " chút tình cảm cũng còn ư!". đau khổ nhìn cũng quan tâm ở đây có nhiều người, chỉ muốn mà thôi

      - " !". "Ha!". "Bây giờ hỏi tôi còn hay phải quá muộn rồi à!". "Trước đây tôi còn sao?? chỉ xem tôi như bức bình phong thích đem ra ngắm thích đem quẳng , còn tình cảm tôi dành cho quan tâm mà vứt như món đồ vậy". "Vậy nghĩ giờ tôi còn ?? Đối với loại người biết trân trọng tình cảm người khác đủ tư cách để đâu. nghe chưa hả??". tức giận chỉ thẳng vào mặt rồi quay sang ngài chánh án

      - "Xin ngài hãy đồng ý chuyện ly hôn giữa tôi và ta. cuối đầu xuống

      - " được, nhất quyết đồng ý. chấp nhận được , tin những lời vừa lúc nãy, giờ đây đau lắm, hối hận nữa nếu tìm cách nhất định mất vĩnh viễn.

      - "Đủ rồi đó! Trần Thiên Quân!". "Bây giờ muốn gì hả??. "Sao lại buông tha tôi hả??". "Tôi còn nữa níu kéo cũng vô dụng. làm ơn ! Buông tha cho tôi!!". Tôi và đường ai nấy , liên quan đến nhau nữa!!". rất tức giận sao ta cứ bám riết buông vậy.

      - "Ngọc nhi". Sao em có thể như vậy??. Em chán ghét lắm sao?? Chán đến nỗi muốn có quan hệ gì với sao??. đến trước mặt nhìn đau khổ . Bây giờ phải làm sao đây??. sắp mất rồi

      - "..." Tốt nhất tránh xa tôi ra chút. thèm để ý đến lại quay lên ngài chánh án ngồi cao cuối đầu

      - "Xin ngài!!" Cho tôi được ly hôn. Tôi và ta sống hợp nhau, nếu tiếp tục sống chỉ khiến cả hai mệt mỏi thêm thôi. Tôi muốn ly hôn thưa ngài chánh án.

      - "Ngọc nhi". "Đừng! xin em đó! Đừng ly hôn có được ??". Hai viền mắt đỏ nhìn cầu xin


      - "Tránh ra!!" Đừng lại gần tôi!! có biết bây giờ khiến tôi cảm thấy chướng mắt ??". " diễn cho ai xem vậy??. Cho tôi hay cho những người ở đây xem hả??". "Tôi muốn trở thành con ngu ngốc của 5 năm trước đâu, nghe chưa??". lạnh nhạt nhìn .

      - "..... .....". cứ ấp a ấp úng muốn nhưng lại được

      - ".... cái gì??". muốn thẳng ra!! Làm gì mà ấp a ấp úng, cái này đâu phải phong cách của đâu. Nếu tôi nhớ lầm trước giờ luôn lãnh khốc cơ mà. Sao giờ lại cà lâm rồi hả?? mỉa mai

      - " .. ...em..". Em nghe thấy ?? đứng nơi đó, ngay quan tòa tỏ tình với
      - " gì??". "Tôi nghe ! Phiền nhắc lại lần nữa xem!". giả điếc nghe
      - " là " em". nhìn thành . Ba chữ đó muốn ra nhưng vì lại nghĩ đến sĩ diện của người đàn ông nên ra nhưng giờ thể

      - "Hahaaa!!". bảo là tôi à!"." Tôi có nghe nhầm vậy??". nghĩ tôi tin à!!". "Vậy thử cho tôi biết xem, câu này với bao nhiêu người phụ nữ rồi hả??. nghĩ tôi vẫn còn ngốc mà tin lời dối trá này của à!!". "Hừ!". cười như cười , hừ cái rồi quay

      - "Ngọc nhi". ... em mà!! Tại sao em lại tin chứ?? gấp gáp nhìn , lên muốn nắm lấy tay nhưng ngay lúc đó Lãng Thần kéo về phía sau, Lãng Thần đến trước mặt nhìn

      - "Trần tổng giám đốc!!". Nếu Ngọc thích đừng làm phiền ấy nữa.

      - " câm miệng cho tôi!!". Chuyện của tôi va vào ấy đến phiên xen vào. lạnh lùng lên tiếng

      - "Sao lại ??". Tôi Ngọc ấy là bạn tôi, chuyện của ấy cũng là chuyện của tôi nên tôi có quyền xen vào. Lãng Thần sợ vẫn lên tiếng

      - "Mày ... Khốn kiếp..... Nếu như phải mày ấy rời xa tao... Tất cả là do mày.....". "Bốp". tức giận giơ tay đánh Lãng Thần khiến Lãng Thần té ngửa xuống đất "rầm" tiếng

      - " đứng đó, nghe thấy tiếng liền quay lại thấy Làn Thần nằm dưới đất mà miệng của lại chảy máu, tính lại xem có sao nhưng chưa kịp bước tới Lãng Thần đứng lên đánh trả cái khiến cũng ngã xuống. "

      - " mới là đồ khốn.... Chính mới khiến cho ấy đau buồn. cũng chịu thua đứng dậy tiếp tục đánh nhau với Lãng Thần. Hai người cứ đánh qua đánh lại khiến cho phiên tòa ngày hôm nay trở thành mớ hỗn độn. Đột nhiên "rầm" tiếng khiến cho 2 người đánh phải dừng lại "

      - "Hai người kia thôi ngay!!". "Đây là tòa án chứ phải võ đài để cho các gây như vậy!!". Nếu các dừng lại, tôi tống các vào trại giam đấy". Phiên toà ngày hôm nay chấm dứt, tuần sau bắt đầu lại. Ngài chánh án đập bàn tức giận nhìn 2 người đàn ông ở phía dưới liền tuyên bố. Còn lúc nghe được chánh án tuyện bố kết thúc gì liền về. "

      Chương 20 : "..... Đừng có làm phiền tôi, tránh xa tôi ra"

      Vy nhìn thấy rời liền theo, ra tới trước cửa tòa án, Vy cất tiếng gọi

      - "Ngọc". "Cậu làm sao vậy?? Tính đâu à??".

      - " có gì!". "Tớ chỉ muốn về nhà thôi!".

      - "Cậu đừng với tớ cậu tha thứ cho tên đó nha??". Vy nhìn vẻ mặt bây giờ chắc là bị ảnh hưởng bởi tên đó vì ta .

      - "Sao cậu lại hỏi vậy??". cười cười nhìn Vy

      - "Vì lúc nãy ta cậu. "Cậu có tin ??". "Vy chỉ muốn biết người bạn của có bị làm cho động tâm ??"

      - " bao giờ!!". Tớ những lời ta đâu. chắc chắn

      - "Được!!". Tớ chỉ muốn nhìn thấy cậu lại đau khổ như trước đây, tớ chỉ mong cậu sống tốt và tìm được người cậu lòng mà thôi. Vy cười nhìn . cũng cười nhìn Vy bởi biết Vy là bạn tốt nhất của .

      Còn 2 người đàn ông lúc này khi ngừng lại thấy đâu. Lãng Thần lo lắng đến hỏi Lâm Phong

      - "Phong!". " ấy đâu rồi??". Lãng Thần gấp gáp hỏi

      - "Cậu là.... Sao lại bình tĩnh hả??". ấy cùng bạn ấy ra ngoài rồi. nghe thấy rời liền chạy ra ngoài đuổi theo . Lãng Thần cũng chạy theo luôn. Lâm Phong nhìn theo lắc đầu. Ra tới ngoài, nhìn thấy còn đứng ở đó, 2 người tới đồng thành kêu tên

      - "Quỳnh Ngọc/ Ngọc nhi". Em/ đừng giận /tôi nha.

      Tiếng la của họ khiến phải giật mình xoay người lại nhướn mày nhìn họ. Lãng Thần tính bước lên để xin lỗi nhưng lại bị đẩy ra, lại gần nắm tay lên tiếng

      - "Ngọc nhi". "Lời lúc nãy của lòng". " em, em có thể cho cơ hội để biểu tình cảm của dành cho em ??". chân thành nhìn .

      - "Hahaa!". " chọc cười tôi à!". Tôi bây giờ chăng nữa tôi cũng chẳng tin đâu huống chi là câu " em" của . " đùa tôi à!!". mỉa mai nhìn , hất tay ra

      - "Ngọc nhi". " đùa. em mà. " biết bây giờ ra 3 từ đó quá trễ nhưng em, cho dù em tin nhưng đó là ". "Ngọc nhi". thành khẩn nhìn chỉ mong tin lời của mình.

      - "Đủ rồi!". "Trần Thiên Quân!". "Những lời đó của nghe sao mà phát ngán. "Chắc mấy câu này với nhiều phụ nữ lắm đúng ??". " nghĩ tôi giống bọn họ sao??". "Tin vào lời đó của à!!". " làm ơn !!. Đừng diễn kịch nữa!!". " muốn diễn cho ai xem hả??". khinh thường nhìn

      - "Ngọc nhi". Em đừng nghĩ như vậy có được ??". biết là sai nếu như có ngày đó ..... chưa hết bị cắt ngang, tức giận quát lên

      - "Trần Thiên Quân!". " câm miệng cho tôi!!". " đừng có đến chuyện đáng ghê tởm đó của nữa". "Tôi muốn nghe, nghe chưa hả??"

      - ".... xin lỗi. "Ngọc nhi", em đừng tức giận có được ??" nữa". Thấy tức giận liền khẩn trương nắm tay

      - "Buông ra!!". " đừng đụng bàn tay dơ bẩn của vào người tôi. Đừng có làm phiền tôi nữa.... tránh xa tôi ra. lạnh nhạt hất tay ra. Đúng lúc đó, Eric lái xe đến, quan tâm bộ dạng đau khổ của lên xe cùng Vy rời khỏi. Mắt nhìn thấy lên xe, bước đến muốn mở cửa xe nhưng lại nhanh hơn khóa cửa lại từ bên trong, đứng đó gào thét tên kêu mở cửa

      - "Ngọc nhi". "Em mở cửa cho !". " cầu xin em đó có được ??". Làm ơn !!!" thể mất em được!!". "Ngọc nhi". Mặc cho bên ngoài cửa xe cầu xin nhưng để tâm liền ra lệnh cho Eric lái xe .

      - "Mặc kệ ta!!" chúng ta thôi. lạnh lùng nhìn rồi dựa vào ghế nhắm mắt lại. Eric khởi động xe rời , lại chạy theo, đập cửa kêu tên , lại điếm xỉa tới mà ngồi yên nhắm mắt lại giả điếc. lên tiếng kêu Eric tăng tốc. Chiếc xe đột nhiên tăng tốc khiến theo kịp đành phải đứng ngơ ngác nhìn chiếc xe rời . khụy chân xuống, nước mắt từ khoé mắt rơi xuống, ngồi đó kêu gào tên ... "Ngọc nhi"..... Aaaaaa.....

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      CHƯƠNG 21: "Tôi đến đây chơi quản được sao??" " nghĩ mình là ai hả??"

      - " khụy xuống đó từng giọt nước mắt rơi . Giờ đây cảm nhận được trái tim mình rất đau, tự trách bản thân mình tại sao trước đây lại biết quý trọng, thương để giờ đây hối hận cũng muộn. nhưng hề tin cứ nghĩ đó chỉ là trò đùa mà thôi. Bây giờ phải làm thế nào mới tin tưởng , cho cơ hội để sửa lại lỗi lầm của ngày xưa."

      - Còn Lãng Thần lúc này

      - "Lúc nhìn thấy rời muốn cất bước lên để chuyện với nhưng thấy tức giận nên bước lên. Lãng Thần đứng yên đó nhìn chiếc xe rời tiếng nào cả bởi biết chuyện này cũng có phần sai, nhất định đến gặp để xin lỗi . Đúng lúc này Lâm Phong bước ra tiến đến gần Lãng Thần hỏi

      - "Sao rồi??". " Cậu chuyện với ấy chưa??"

      - "Vẫn chưa!!" Lãng Thần nhìn Lâm Phong

      - "Sao lại chuyện với ấy??". " ấy rất tức giận sao?? Lâm Phong tiếp tuc hỏi

      - "Ừ!". Tớ chi lo là chuyện khiến ấy giận hơn thôi, dù gì tớ cũng có lỗi mà. Lãng Thần trong lòng lo lắng trả lời

      - "Cậu đừng lo!!". "Người ấy tức giận đâu phải cậu đâu!!". "Chính là cái tên Trần Thiên Quân kia mới là người khiến ấy giận. Thôi chúng ta về , ngày mai chúng ta đến công ty gặp ấy nhé!!" Lâm Phong đặt tay lên vai an ủi Lãng Thần . Lãng Thần "gật đầu" rồi cũng Lâm Phong rời khỏi tòa án.

      - "Bên phía lúc này đường trở về nhà, ngồi xe rất khó chịu bực bội khi nghĩ đến những lời với ". " cảm thấy những lời đó giả tạo khó có thể khiến tin tưởng được. Vy ngồi kế bên ánh mắt nhìn hết những biểu của , Vy biết khi người lòng nhưng khi tình đó nguội lạnh cũng chẳng làm gì được." "Cũng như trước đây Ngọc từng tên mặt đen đó nhưng giờ tình cảm còn níu kéo cũng vô ích nhưng điều mà làm ngạc nhiên chính là hôm nay tên mặt đen đó bạn của mình lại còn cầu xin nữa chứ đúng là chuyện khó tin. Nhưng mình lại muốn người bạn thân này của mình vì nghĩ đến những lời của tên mặt đen kia mà cứ khó chịu mãi rồi Vy quay sang nhìn "

      - "Ngọc này!!". Tối nay chúng ta chơi "

      - "Hửm!!" Cậu gì??". mãi suy nghĩ nên để ý đến lời Vy

      - "Tớ là tối nay chúng ta chơi để thư giãn . Vy mỉm cười nhìn "

      - "Được!!". Cậu muốn đâu đây??". cười nhìn Vy hỏi"

      - "Đến bar !!" .Tớ biết ở thành phố này có 1 quán bar rất lớn và nổi tiếng đấy". Vy vui vẻ

      - "Bar sao??". "Tớ chưa từng đến đó. nhăn mặt khi nghe Vy rủ bar chơi "

      - " bây giờ cho biết!!". Với lại tối ngày cậu cứ ở miết trong nhà thấy chán sao??" Vy bĩu môi vui nhìn

      - "Haizzz!!". "Được rồi!! Tớ là được chứ gì!!". Cậu tính mấy giờ đây??". thở dài lắc đầu nhìn Vy

      - "Hay quá!!". "Cuối cùng cậu cũng chịu !!". "Tối nay 7h chúng ta nhé!!". Vy cười vui vẻ nhìn

      - "Được!! Tối nay chúng ta !!". cũng cười đáp lời Vy. nghĩ Vy chỉ muốn vui nên mới muốn đưa chứ chắc gì Vy đưa đến những nơi như vậy, Vy là bạn thân nên Vy rất hiểu vì thế rất quý người bạn này của mình."

      - "Buổi tối tại căn biệt thự "Rose" của 2 nàng nhà ta

      - "Trong phòng, chuẩn bị để tối nay chơi cùng vy. Tối nay mặc chiếc Váy màu đen đính sequin lấp lánh kết hợp áo hai dây cúp ngực, chiếc váy ngắn ngang đùi để lộ đôi chân dài thon thả của cộng thêm chiếc áo blazer trắng khoác ngoài. chiếc vòng tay gai nhọn mix cùng giày cao gót đinh tán khiến trông mạnh mẽ và tràn đầy sức quyến rũ hơn. Hôm nay muốn buông lỏng bản thân chút, vui chơi chút để tâm trí bị ảnh hưởng đến người kia nữa ( E hèm!! Mọi người chắc biết người kia mà nàng là ai rồi chứ!! Hehe!!" ). đứng trước gương cảm thấy tất cả đều ổn, gương mặt hề lên phấn mặt trắng tự nhiên cộng thêm đôi môi đỏ hồng trái tim của nữa nhìn càng thêm xinh đẹp và quyến rũ. Chắc chắc hôm nay làm cho cánh đàn ông phải say đắm. Tất cả mọi thứ xong liền ra phong tiến về phòng của Vy. đứng ngoài cửa gõ "cốc".... "cốc".... lên tiếng hỏi

      - " Vy à!!". "Cậu xong chưa??".

      - "Tớ xong rồi đây!!. Cậu đợi tí!!". Vy vừa vừa mờ cửa cho . Tối nay Vy mặc chiếc váy ôm có kiểu dáng thiết kế lạ mắt, cùng với clutch độc đáo trong nổi bật kết hợp với giày cao gót màu trắng đính hạt kim tuyến. Hai người tạo phong cách riêng cho mình nhưng vẫn tạo ra nét quyến rũ và quý phái của cả hai.

      - "Được rồi!!" Chúng ta thôi!!. Bạn quý của tớ!!". Vy nhìn nháy mắt

      - "Cậu là... Lúc nào cũng giống như trẻ con vậy!!". "Thế này làm sao cậu lấy chồng được đây!!". lắc lắc đầu nhìn Vy

      - "Ơ!!". Chuyện này có liên quan đến việc tớ lấy chồng đâu." Cậu đúng là!!..... Vy bĩu môi nhìn

      - "Được rồi!!". " Cậu có muốn ??". chào thua

      - " chứ, chứ!!". tớ diện đồ đẹp làm gì?". thôi chúng ta đến bar chơi cho vui nào!!. Vy "gật đầu" như gà mổ thóc rồi nắm tay kéo . "Khi ra tới cổng Eric đợi sẵn ở đó. Cả 2 bước lên xe, Vy với Eric

      - " chở chúng tôi đến quán bar "Đế Vương" . Eric "gật đầu" rồi nổ máy ch xe chạy. Khoảng 30 phút sau đến nơi". Bar "Đế Vương" là quán bar lớn và nổi tiếng ở thành phố này. Sau khi đến nơi và Vy bước xuống bước vào quán còn Eric gửi xe. Bên trong lúc này nhạc rất lớn, ánh đèn màu xoay chuyển chung quanh. Khi và Vy bước vào gây chú ý đến rất nhiều người, có số người mê mẩn có số người ghen tị nhưng và Vy lại quan tâm đến những người đó". Vy kéo đến 1 góc khuất trong quán để tránh gây phiền phức, lúc ngồi xuống cởi chiếc áo khoác ra để lộ nước da trắng với thân hình quyến rũ của làm cho bao cặp mắt thèm khát phải ngắm nhìn đúng lúc đó phục vụ bước đến kính cẩn hỏi "

      - "Hai vị tiểu thư dùng gì ạ??". chàng miệng hỏi nhưng mắt cứ nhìn đắm đuối". Vy thấy chàng này cứ nhìn mãi nên khó chịu lên tiếng

      - "Cho chúng tôi 2 ly wiskyl loại !!"

      - "A, vâng!!". "Tôi biết rồi!!". xong liền nhưng lại luyến tiếc quay lại nhìn lần nữa mới ."

      - "Haizz!!". "Ngọc à!!". "Cậu vừa mới đến thôi mà khiến cho nhiều người mê mẩn rồi. Vy thở dài nhìn trong khi cứ cấm cuối xuống điện thoại của mình mà hay biết chuyện gì xảy ra."

      - "Hả??". "Cậu gì cơ??. "Tớ hiểu gì cả??". nghe thấy Vy thở dài liền nhướn mày hỏi

      - "Cậu đó!!". "Thử nhìn xung quanh xem, từ lúc cậu vào có rất nhiều người ngắm cậu rồi đấy". Vy nhìn thấy biểu của liền kêu nhìn xung quanh". nghe Vy liền ngước mắt nhìn xung quanh phát có rất nhiều người nhìn về phía này, nhìn cười như muốn làm quen với . thấy hơi kì nên nhìn nữa mà quay sang Vy

      - "Tớ nghĩ là họ nhìn mấy gợi cảm kia kìa chứ phải nhìn chúng ta đâu, cậu cứ mặc họ đừng để ý làm gì".

      - "Cậu đó!!. ràng họ nhìn cậu, bởi hôm nay trong cậu rất quyến rũ đấy. "Hihihii!!". Vy nháy mắt cười với rồi cầm ly rượu lên uống.

      - "Cậu là!!.... Thôi kệ họ!!. Chúng ta uống ". rồi cầm ly rượu lên uống chút. Cả 2 vừa ngồi uống vừa trò chuyện với nhau lại hay biết có ánh mắt luôn nhìn họ khi họ mới bước vào quán. Người đó ai xa lạ chính là Thế Duy bạn thân của đấy. Nhìn thấy Vy Thế Duy ngạc nhiên mấy nhưng khi thấy lại mở căng con mắt ra thầm nghĩ cũng có ngày người như lại đến những chỗ này nhưng Thế Duy nghĩ người khiến đến đây chỉ có đó là bạn thân của Quỳnh Vy mà thôi. Nhưng điều mà Thế Duy ngờ đó là thay đổi hoàn toàn, xinh đẹp hơn trước, quyến rũ hơn ,đây là lần đầu tiên nhìn thấy trong bộ dạng xinh đẹp và quyến rũ như thế. nghĩ ngợi nhiều Thế Duy bước ra ngoài gọi điện cho đến đây.

      - "Còn lúc này ở nhà nhưng cứ nhốt mình trong phòng muốn gặp bất kỳ người nào cả. Chính lúc đó tiếng chuông điện thoại của reo lên, mệt mỏi nhấc máy lên nhưng để ý đến số gọi đến, giọng khàn

      - "Alo!! Ai đó??"

      - "Quân!! Là tớThế Duy đây!!. Cậu ở đâu vậy??" Nghe giọng của biết chắc khó chịu

      - "Là cậu!! Có chuyện gì ??". mệt mỏi hỏi

      - "Tớ ở quán bar "Đế Vương" này cậu đến đây !!". Thế Duy

      - "Ta mệt lắm!!". "Ta đến đâu!!". Cậu cứ chơi mình !!". xong muốn cúp máy nhưng khi nghe Thế Duy nhắc đến khựng lại

      - "Nhưng cậu có biết tớ gặp ai ??". Là Thiên Ngọc đấy!!". Thế Duy bình tĩnh

      - "Cậu gì??". "Ngọc nhi, ấy sao lại ở đó??. bật người dậy khi Thế Duy ở quán bar

      - "Là đấy!!" Nhưng ấy mình mà cùng với Quỳnh Vy nữa. Cậu muốn đến gặp ấy sao??". Thế Duy

      - "Được!!". "Ta biết rồi!!". Ta đến, cậu hãy canh chừng ấy giúp ta!!". xong đợi Thế Duy trả lời liền cúp máy. đến phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo rồi thay đồ xong bước ra khỏi phòng. Trần phu nhân ngồi ở phòng khách thấy xuống tiến tới hỏi

      - "Con đâu vậy Quân??"

      - "Con có việc gấp phải ra ngoài, mẹ cần chờ cửa con đâu. xong đợi Trần phu nhân lên tiếng thẳng ra hầm để xe lấy xe lái đến quán bar mà ở đó. Khi vừa đến nơi thấy Thế Duy đứng bên ngoài đợi . lái xe đến gần mở cửa xe bước xuống nhân viên đến gần giao chìa khóa xe cho ta đỗ đồng thời đến gần Thế Duy hỏi

      - "Ngọc nhi!!". " ấy đâu??

      - " ấy ở trong đó đấy!!". "Chúng ta vào , nhưng cậu thể đến chỗ của ấy !!". Thế Duy cũng mong đừng có hành động lộ liễu nếu gặp rắc rối

      - "Sao ta lại thể đến chỗ ấy??". "Có chuyện gì sao??". cau mày vui hỏi

      - " có gì xảy ra cả!!". "Nhưng cậu vào trong rồi biết. thôi, vào trong cậu biế". Thế Duy lắc đầu rồi kêu vào trong.

      - "Ừ! thôi". Thấy Thế Duy thế chỉ biết theo vào trong, chỉ cần nhìn thấy cảm thấy rất vui. Vào trong Thế Duy liền chỉ cho chỗ và Vy ngồi. Lúc ngước mắt nhìn qua, bất ngờ tối nay trong rất xinh đẹp đẹp đến nỗi nhìn ra đó chính là người con ngây thơ trước đây giờ đây hoàn toàn thay đổi trở thành người phụ nữ xinh đẹp đầy quyến rũ có thể khiến cho trái tim của nhiều đàn ông phải điêu đứng vì . suy nghĩ thêm, muốn bước đến chỗ của nhưng Thế Duy cán lại, khó hiểu xoay qua hỏi

      - "Cậu sao thế??. Sao lại cản cho ta đến chỗ ấy??"

      - "Quân!!". "Cậu quên chuyện giữa cậu và ấy rồi hả??. Lại kia ngồi , có thể quan sát được ấy đấy. Thế Duy lên tiếng nhắc nhở chuyện giữa vẫn chưa giải quyết xong

      - "Phải rồi!!". "Cậu đúng!! Bây giờ ta có lại cũng bị ấy khinh thường mà thôi." nghe Thế Duy chợt nhớ đến chuyện hồi chiều làm cho tức giận nếu bây giờ đến gặp làm cho thêm tức giận mà thôi. cười khổ ngước nhìn thêm chút nữa rồi mới tiến tới chỗ ngồi chính lúc đó vô tình nhìn qua bên nhìn thấy , nhếch môi cười cái, ánh mắt lên chán ghét rồi thờ ơ xem như thấy tiếp tục trò chuyện với Vy. thấy nhìn qua tưởng rằng nhìn lâu thêm chút nhưng khi thấy nhếch môi ánh mắt đầy chán ghét đó của , cảm thấy rất khó chịu cũng cảm nhận được khinh thường khi nhìn thấy , có lẽ nghĩ rằng lúc sáng vừa mới bây giờ lại đến quán bar kiếm phụ nữ để vui đùa. rất muốn đến với rằng :

      - "Ngọc nhi". Em đừng hiểu lầm , phải kiếm phụ nữ để vui đùa mà đến đây là vì muốn gặp em mà thôi". Nhưng lại dám sợ lại gây hiểu lầm làm cho chán ghét mình hơn nên đành im lặng tiến đến chỗ của Thế Duy ngồi đợi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :