CHƯƠNG 10 _Aaaa...đau quá, tôi ở đâu đây!_Minh ôm đầu rồi tay chân vang lên vài tiếng rắc rắc. _Mày ở trong bệnh viện, vừa rồi có người đường thấy có vụ ẩu đả rồi nhìn thấy mày nằm dưới đất mình mẩy trầy trụa tùm lum nên người ta đưa mày vô giùm đó!_Bảo nói_mà mày bị ai đánh mà ra nông nổi này đây. _Hân hân, hân đâu rồi, ấy có sau ? Mau đưa tao đến gặp ấy ngay ._Minh bấn loạn như người điên. _Gì? Chẳng phải mày đưa Hân về nhà rồi sao, ra xảy ra chuyện gì vậy?_Bảo khó hiểu . _Mau đưa tao gặp Hân nhanh lên, xem ấy có bị gì ? Mau lên!!_Minh rối nên thành ra bực, nên nạt Bảo luôn. biết thằng bạn muốn làm gì nhưng nó cố sống cố chết kiếm Hân, chắc có chuyện xảy ra với rồi, mình phải ngăn nó lại mới được. Cắt ngang dòng suy nghĩ của Bảo là 1 tiếng đập cửa khá mạnh, 2 thân ảnh sắp bốc lửa. _Zenny giờ ra sao rồi hả?_Hoàng tiếng lại nắm áo Minh kéo lên. _Bình tĩnh nào Hoàng!_Bảo thấy bạn mình còn mệt mà còn bị Hoàng đánh nữa chắc tiêu luôn quá. _Cậu mau cho chúng tôi biết Hân ở đâu mau , có chuyện rất quan trọng cần phải xác minh, nếu còn chần chừ nữa mặc kệ là bạn bè chúng tôi cũng nể mặt đâu!_Như lạnh lùng, nhăn chân mày . _Minh biết gì đâu, các cậu buôn cậu ấy ra , khi người ta đưa cậu ấy vào bệnh viện chỉ có mình ên cậu ấy thôi, có ai khác hết!_Bảo giải thích. Hoàng nghe Bảo thế cũng nới lỏng tay ra khỏi cổ áo Minh 1 chút, Minh thất thần ngồi ịch xuống giường. _Vậy bây giờ Hân ở đâu ta!_Như vắc óc 1 lúc . _Bị bắt rồi!_Minh như tìm ra được gì đó. _BỊ BẮT! Mà ai bắt mới được chứ!_cả bọn hét lên, rồi biết mình thái quá dịu giọng lại, nhưng vẫn đồng thanh. ^^! _Nam, người của ta đánh tôi và bắt Hân ._Minh gụt mặt xuống kể mọi chuyện cho tụi nó nghe. _Cậu bảo vệ Zenny kiểu gì thế hả? Tôi nghĩ cậu thà bỏ mạng chứ để ấy gặp nguy hiểm đấy, vậy mà, giờ còn vác mặt về đây nữa hả? Sao chết lun ._núi lửa đầu Hoàng lại phun trào, giận quá đá vô tay Minh cái, làm cậu ngã ra phía sau liền. (mô phật) _Bù là bọn nó nhiều , nhưng chẳng lẽ cậu với Hân yếu đến nổi dễ bị hạ gụt như vậy sao._Bảo cũng tức giận lên tiếng. _Tao biết, tự nhiên thấy đầu óc mình choáng váng, rồi đứng còn vững nữa, cả Hân cũng với tao như vậy đó, chả biết ăn nhầm cái gì mà thế đấy!_Minh than thở. _Chắc là ăn nhầm gì rồi, vì khi về nhà tôi cũng nhức đầu quá à, tại pama con Zenny gọi cho tôi hỏi về tin tức nó, thấy nguy cấp quá nên cũng chạy luôn nè!_Như mà tay bắt đầu xoa xoa 2 thái dương. _Tui cũng vậy!_thấy mình cũng hơi quá đáng, Hoàng chuyện với mọi người lại. _Uống nhầm thuốc đúng hơn._Bảo vừa đủ cho 3 đứa kia nghe thấy. _Uống nhầm thuốc là sao?_ba đứa vẫn ngu ngơ nhìn Bảo. _Nếu có ai đó uống nhầm cái gì cũng chỉ người đó bị thôi, nhưng cái này là nguyên đám luôn, mà sáng giờ bọn mình đâu có gặp được nhau đâu mà ăn với uống, chỉ có trong buổi tiệc sinh nhật của thằng Minh thôi._Bảo ra cặn kẽ. _Nhưng những món ăn đó được chú tao gởi từ Mĩ sang mà, lẽ mày nghĩ ổng hại cháu mình sao!_Minh phản kháng lại kịch liệt. _Có thể lắm_Bảo tới đó nhìn thấy ánh mắt như viên đạn của Minh cười xòa, tiếp_nhưng tao nghĩ nguyên nhân đó chính xác lắm, vì tao để ý thằng Trung nhí nó ghét đồ ngọt nên ăn bánh kẹo mà khi về chung với tao nó vẫn than chóng mặt đó thôi. Với lại làm thế lộ liễu quá, thích hợp để hại người. _Ông Bảo này cũng có lý ha!_Hoàng nãy giờ nghe Bảo găm gắp, hé nữa lời, giờ mới lên tiếng. _Vậy cái làm bọn mình bị như vậy là món gì?_Như tò mò hỏi. _Không phải món ăn mà là thức uống!_Bảo chắc chắn. _Tôi thấy thức uống cũng bình thường mà ta, uống nhiều lắm luôn ấy, mà lúc ngồi giỡn với mấy người có sao đâu à!_Như lại bắt bẻ. _Những lời Như rất đúng, phải nước trái cây trong nhà Minh, mà là..._Bảo chuyện có đứa nhảy vô mồm . _Chai rượu vang!!!_như bắt được vàng Hoàng đứng lên, chỉ tay lên trời, mặt ngố hết cỡ, mồm to, mắt trợn, trông cậu y chan thằng ngốc sai 1 li. _Chính xác!_Bảo, Như, Minh cùng . _Nhưng lẽ là pà Thanh hại bọn mình sao, dù tui ưa bả cho lắm nhưng dù sao tui thấy bả chị được cái dễ nghe lời và dễ bị lợi dụng thôi, chứ còn nhiêu cũng tốt._Như lòng. _Tôi cũng biết phải là chị ấy nữa!_Minh nhưng nhìn vào mặt ai cả. _Là sao?_ai cũng khó hiểu nhìn Minh. _Vì quà của chị Thanh tặng mình hôm qua rồi, nhưng hôm nay lại thêm 1 món nữa, tuy cũng hơi nghi ngờ, nhưng nghĩ chị em cho quà nhiều hơn nên nghĩ cũng bình thường thôi, nên cho mấy bạn biết, hơ hơ_Minh vừa vừa gãi đầu. _Như vậy mà bình à, lúc món quà đó được đem vô phòng là tuy nghi nghi rồi, tui đoán là chắc chắn có chuyện gì xảy ra, ngờ nó đến nhanh đến vậy_Hoàng giả vờ vuốt râu . _Chắc chắn ai đó mạo danh chị Thanh để gởi món quà này đến buổi tiệc, và muốn chuốc thuốc tụi mình đây mà, mà đoán nhầm đây là thuốc ngủ hay sao ấy, nãy giờ tôi buồn ngủ quá mà giám chợp mắt 1 cái_Bảo rồi tự đưa mình lên nấc than thiên thần. _Còn ai vô đây nữa, là ông Nam chứ ai, hiểu sao cái thằng cha đó cứ bám díu lấy con Zenny hoài thế nhỉ, thiệt là đáng ghét mà._Như bằng giọng chanh chua thấy sợ luôn. _Bây giờ biết ta bắt cóc Hân rồi, tụi mình làm gì nữa đây!_Bảo thấy nãy giờ hơi bị lạt đề nên lo lắng cho nó bây giờ của câụ càng tăng lên. _Phải tìm đến bọn chúng để đòi người chứ sao, còn ở đó hỏi thừa!_Hoàng lại nóng tính nữa rồi. _Thế cậu tập hợp những người giỏi nhất bên cậu , bọn tôi cũng vậy, tôi thấy bọn nó cũng nhiều lắm, tôi dò theo máy của Hân biết chỗ bọn nó ngay ấy mà, hẹn 1 lát ở cổng bệnh viện ha!_Minh quyết định . _Nhưng cậu chưa khỏe mà định đâu? ở lại đây , tụi tôi là được rồi._Bảo căn dặn. _Cậu nghĩ tôi có thể ngồi yên khi người mình gặp nạn và bạn bè xông vào nơi hiểm nguy sao, tôi muốn bị coi là kẻ nhát gan đâu._Minh nghiêm ra nghiêm giỡn ra giỡn làm mấy đứa bạn phải bó tay mà cho theo, nhưng cho đánh nhiều vì sợ tổn hại đến vết thương. _________________Ở khu biệt thự bỏ hoang________ _Ưm, ưm,.... Nó cảm nhận cơ thể bị 1 vật gì đó đè lên suýt nghẹt thở, nên cố gắng gượng dậy. _Cưng của tỉnh rồi à!_1 bàn tay ấm áp nựng càm nó, nó thấy khuôn mặt người đó, nhưng giọng rất quen, biết nghe ở đâu rồi ka'. Nó lắc đầu nguậy nguậy cố thấy đối phương, người đó vẫn xoay chuyển đâu, nằm ôm nó, và môi nó bị người đó chiếm tiện nghi mất hồi nào biết, đến khi cơn dục vọng trong người ta lớn hơn, đè mạnh xuống kéo dây váy nó chệch sang 1 bên dùng lưỡi liếm lên xuống từ chiếc cổ dài xuống vai, làm nó rùng mình mấy cái. ta tiếp tục hôn môi nó mãnh liệt, giờ nó còn tâm trí để cảm nhận cảm giác mây của kia trao cho nó nữa, nó cố chớp mắt lia lịa để nhìn đối phương, a thấy sơ sơ rồi, tóc màu nâu tự nhiên, mái tóc hơi phồng bềnh, ta cứ cuối xuống hôn nó thế này làm sao mà thấy hết mặt được, cố gắng gượng hết mình, đẩy hết sức lực lên vùng răng, cắn mạnh vào. _Aaaa...khốn kiếp!_tên đó buông nó ra ngay, mặt hầm hầm tới bên cạnh nó, nắm lấy tóc nó kéo lên khí, mặt nghênh nghênh nói_Em tưởng được thích ngon lắm hả, muốn chống đối hả, thế này này..._hắn ta lại ôm lấy đầu nó hôn môi nó dữ dội, còn cắn làn môi mềm của nó nữa chứ, làm môi nó bầm dập chảy cả 1 hàng máu tươi, thấy thế ta, giụt đầu nó về chỗ cũ, còn kêu 1 tiếng cốp nữa chứ, chắc bể xọ rồi. _Chó chết_nó thấy mặt ta rồi, là tên Nam chứ ai, dám làm nó người ra người ma ra ma, vì bây giờ kể sơ sơ về tình trạng của nó là, hai tay hai chân bị cột ở bốn phía của chiếc bàn, cũng may là quần áo còn yên nguyên, hehe, tuy hơi dơ 1 chút nhưng còn đỡ hơn trụi lũi, đầu tóc bây giờ nó tự nghĩ cũng biết bù xù tới cỡ nào, vì vừa này thằng đê tiện kia vừa nắm lên nắm xuống mà, chắc còn nguyên vẹn được rồi, cộng thêm khuôn mặt tái nhợt vì bị chụp thuốc mê, đôi môi hồng hào bị cắn cho chảy máu đỏ quét, 1 nữa là khô vì thiếu nước, hjx hjx, mình mà được đưa vô trong mấy cái ngôi nhà ma, chắc được tiền nhiều lắm à, huhuhu.... _Anh bắt em về đây cũng cực khổ lắm à, cho nên chúng ta cần chơi trò gì đó cho giải khuây chút chứ nhỉ?_Nam ngồi chểm chệ chiếc ghế xoay, tay mon men cái máy ảnh kỹ thuật số, màu trắng, mắt nhìn thẳng vào nó, miệng cười nham nhở. _Mẹ nó, mày có giỏi cởi trói cho tao rồi 2 đứa đánh tay đôi chứ đừng có ở đó mà sủa nhảm nhí nữa, mà cái mồm của mày đưa được rửa sạch hả? Nếu biết cái mồm của mình thối quá đừng có há ra, ô nhiễm khí trong lành của người ta lắm._nằm chiếc bàn 1 lúc, nó cảm thấy tỉnh táo hơn và căm hận Nam hơn, có cơ hội chữi Nam phải chữi cho chứ, cần câu nệ gì hết, chữi lộn đâu có giai giế gì, kaka. _Hừ, coi em lớn giọng được bao lâu_Nam rồi ngoắc tay ra hiệu cho đàn em vào. Có 1 người cao cao, trắng trắng, khuôn mặt baby khá quen thuộc dần dần tiến lại chỗ nó. Nó cũng trợn tròn mắt ra bất ngờ nhìn người đối diện. Ở 1 nơi khác 1 đám người tra địa điểm lần mò cùng chiếc điện thoại tay, ai nấy đều trầm lặng, khúc đường yên tĩnh đến đáng sợ, mối nguy hiểm gần được họ hé lộ. _Tuấn , em đến rồi sao, Minh và cái Như đến rồi phải ? Họ đâu rồi, em mau mau qua đây cởi trói cho chị, nhanh lên!!_nó hối thúc cậu bằng ánh mắt nghẹn ngào, nhưng đáp lại nó là yên lặng, cậu chỉ nhìn nó 1 cái rồi, xoay nơi khác, khẽ gụt đầu xuống. _Em làm gì vậy mau qua đây cởi trói cho chị chứ! Tuấn !!_nó thấy thái độ vô tình của Tuấn càng làm cho nó tức giận, thời buổi nào rồi mà còn chậm chạp như vậy nữa chứ, bực mình mà. _Em hãy ngoan ngoãn nằm yên chỗ đó , đừng kêu gào chi vô ích thôi, em nhờ vả sai đối tượng rồi._Nam rồi vỗ lên vai của Tuấn , cậu ta cuối chào, ra vẻ cung kính. ra là người của Nam, đáng ghét mà, ngờ cậu ta lại đối xử với nó như thế, chả phải nó coi cậu ấy như em trai của mình sao, còn cho nhập bọn vào hội Hải Âu nữa chứ, mọi chuyện là do nó quá dạ cả tin, tự mình hại mình, còn than trách ai nữa chứ. Nó nghĩ như thế và xoay mặt nơi khác, muốn nhìn 2 con người đó nữa, nếu gặp chắc kềm lòng đậu mà nhảy vào đấm ngay vào mặt mỗi người 1 cú quá. Thấy thái độ của nó như thế, Nam tạm hài lòng, thủ thỉ chuyện gì đó vào tai của T., khi nghe xong sắc mặt T. được tốt cho lắm, hơi sám xịt lại, nó cảm nhận được điều chẳng lành đây mà. 15' sau..... Aaaaa....tránh ra...hức..hức...tránh ra....Minh ơi, cứu mình với, Minh ơi..huhu...huhuhu....hức hức...tránh ra...hức hức... (tiếng la chói lói vang lên từ bên trong căn nhà) RẦM..... _Hân ơi, cậu đâu..._Minh và cả bọn xông vào, tay cầm 1 ống típ sắt, mình lấm tấm mồ hồi nhể nhãi, dơ có, máu cũng có, miệng mắt nhìn đảo toàn bộ căn nhà, mắt dán vào 2 con người trước mặt. Nó bị Nam xé rách toàn bộ quần áo, chỉ còn nội y bên trong, áo ngực gần bị ta lột sạch, tay chân vẫn bị cột chặt, cũng may là họ vào kịp. Nam đè lên người nó, táo bạo hôn và ăn đậu hủ của nó, tưởng rằng nãy giờ gạo nấu thành cơm rồi, nhưng chàng T. này ở bên cạnh chụp hình lại (vì Nam bảo thế mà), mới ôm hôn nó được 1 2 phút thằng nh0k gọi dậy chỉ cách bấm chụp, chụp những chỗ nào, chụp hướng nào, có cần chụp toàn bộ khuôn mặt Nam luôn v.v...vì thế mà chưa làm xong nhiệm vụ ăn sạch nó, hận thằng nh0k này, nó làm thế để kéo dài thời gian chờ bọn kia đến đây mà, đúng là nuôi ong tay áo mà. _Minh, hức hức...._nước mắt nó giàn dụa, bây giờ nó sợ lắm, nó cũng là con mà, trong tình thế như vầy, nó hoảng lắm chứ, thấy được mặt Minh như bắt được vàng, nó ngừng gọi tên . Minh nắm lấy cổ áo Nam, kéo ta ra khỏi người nó. Bốp. Nguyên cú đấm vào mặt Nam, làm khuôn mặt đẹp trai rạn ngời mà chói lóa của chàng, in hằn dấu đỏ, môi túa máu, đứng lạng chạng, muốn vững. _Hơ, mày đến cũng sớm quá chứ!_Nam cố đứng vững, trở lại với khuôn mặt kiêu ngạo được che dấu bấy lâu. _Không ngờ lại chơi những trò đê tiện như vậy._Minh tức giận . _Ở đời mà, sống vì mình trời chu đất diệt đó nghe chưa nh0k!_Nam cười điểu . _Anh hết thuốc chưa rồi!_Minh cũng biết thêm gì nữa, chỉ biết đến gần cỡi trói cho nó. _Muốn ra khỏi đây à, đâu có dễ thế._Nam rồi vỗ tay ra hiệu cho bọn đàn em núp ở khắp nơi xông ra chắn cửa, tay cầm mã tấu đứng chờ sẵn. _Chơi chơi! Vô tụi bây_Hoàng rồi, kêu bọn đàn em tiếng lên._Minh, cậu còn yếu nên ở lại bảo vệ cho Zenny , bọn nầy để tụi tôi lo được rồi. _Ưhm!_Minh nghe theo, tiếp tục cởi trói cho nó, nó yếu ớt ôm chầm lấy người Minh, tay chân bũn rũn. Cái mã tấu ở đâu sao lưng Minh chém xuống, nó hoảng hốt la lên, cũng may là có Bảo đá tên đó sang bên, cho đụng được đến 2 người, Hoàng lo đánh với Nam bằng côn, kêu cốp cốp nghe đến vui tai, còn Như cùng mấy tên đàn em của ra sức đánh với bọn xã hội đen chính gốc, có vẻ rất khó khăn lắm mới thắng được bọn này, vì số lượng của bọn chúng quá đông, đánh tên này nằm xuống tên khác lại nhào vô, chả biết khi nào mới hết đây. Minh 1 tay ôm nó, 1 tay dùng ống típ chặn đường đánh của bọn kia, sợ đụng trúng vào nó, còn nó sợ gì chỉ là thấy mình yếu đuối quá, chẳng làm được gì hết, cứ ngồi ỳ đó cho người khác che chở là mất mặt quá, nhưng làm nó Minh nhiều hơn, đúng là khi gặp bất trắc mới biết đâu là người bạn tốt, những người đánh nhau trước mặt nó đúng là những người bạn hiếm có, khó tìm. _Đáng ghét, dù tao có bị đánh đến chết cũng để bọn bây vui vẻ bên nhau đâu_Nam bị Hoàng đánh đến gụt xuống đất, nhưng khi bắt gặp nó và Minh ôm ấp nhau chiếc bàn ( người ta tự vệ mà), gần đó có 1 cục đá khá lớn, vì khoảng cách giữa và chỗ nó cũng xa, thế là nhắm thẳng vào Minh mà phóng tới. _Á........ tiếng la khẽ của người con trai cất lên, nằm ịch xuống đất, mắt gần như nhắm lại, đầu chảy máu rất nhiều, miệng ú ớ nên lời, khoảng chìm vào im lặng lối thoát.
CHƯƠNG 11 -Hự... Nó quay lại nhìn...Tuấn nằm đó...Đầu bê bết máu...Nó mặc kệ cái thân thể còn mỗi nội y của mình,mặc kệ cuộc hỗn chiến xảy ra,mặc kệ vòg tay bảo vệ của Minh,vội chạy đến bên thằng . _Nhóc...Dậy ,dậy ...mi về cùng phe với tên Nam...hành hạ ta...rồi bây h nằm 1 đống như vậy hả???Tỉnh dậy đền tội mau lên-nó bằng giọng trách móc mà nước mắt chảy dài Minh nhìn tình cảnh trước mắt mà lòng quặn đau...nó cũng thích thằng lắm chứ... Minh nhanh chóng cởi chiếc áo khoác ngoài rồi khoác lên mình nó: _Dính bẩn 1 tí,mặc vào ,rồi đưa thằng vô bịnh viện rồi Minh liền cầm ống tuýp sắt nhanh nhẹn giáng cho thằng cẩu đánh lén 1 nhát.Nó giúp Minh đỡ Tuấn lên lưng Minh rồi cả 2 vừa đỡ những gậy gộc,ống nước liên tục phang tới,chạy ra khỏi căn nhà cũ kỹ,leo lên chiếc xe hơi màu đen mà cả bọn Minh lúc giải cứu nó dùng làm phương tiện. ——————————- Hoàng,Như và Bảo đồng loạt liếc nhìn về phía cánh cửa sập xệ vừa đóng lại.Cả 3 cùng hiểu ra mọi chuyện khi thấy: -Minh,nó và Tuấn cùng biến mất -1 tảng đá bể nát nằm kế 1 vũng máu to tướng còn lan ra Tiếp tục chiến đấu...Cả 3 bận tâm về những việc vừa xảy ra.Vì họ đều đóan ra được nó và Minh đều bình an... ——————————- Như coi bộ đuối sức.Những cú đấm,cú đá tung ra vẫn nhiều nhưng yếu ớt đến mức bọn chuột cống hầu hạ Nam dễ dàng gạt đỡ.Như bị 1 con chuột vung tay tát 1 cái vào mặt sau khi né được hết những đòn đánh của nàng.Như chới với.Nàng té xuống nền đất dơ bẩn,hôi hám vương *** máu và....thây người(ớn...).Thằng chuột cống chưa kịp ăn mừng : _Chết bà mày đê!!!!! Liền theo đó là 3,4 ống nước sắt đập túi bụi lên lưng,lên mặt của thằng chuột to gan lớn mật đó....( là ớn qá......>.<) _Hoàng....chỉ là 1 cái tát thôi mà.Có ăn nhằm gì đâu mà ông phản ứng dữ vậy??? _Tui...Tui chỉ biết bảo vệ Như thôi....Đến cùng...Cho dù chết tại chỗ này... ................. _Chiến ... nhiều quá hà Như ra hiệu cho Hoàng đỡ dậy.Tiếp tục cuộc chiến với lũ chuột cống hôi hám và dai như đỉa trâu này Tít...Tít...Tít Tiếng kêu đều đều của chiếc máy đo nhịp tim Tuấn càng khiến khí trong căn phòng bệnh thêm nặng nề.Tuấn vừa được cấp cứu xong. qua cơn nguy kịch.Nhưng Tuấn chìm vào hôn mê sâu,vẫn phải phẫu thuật.Bác sĩ chia ca phẫu thuật này ra thành nhiều ca. Minh bỏ ra ngòai từ lâu,chắc Minh gọi điện thoại cho ai đó.Nó ngồi gục đầu vào chiếc giường bệnh của Tuấn .Nó nhớ về những chuyện vừa xảy ra...Nó nhớ lại lúc Nam làm nhục nó...Mọi việc xảy ra quá nhanh...Nó đau khổ,lo sợ...và Minh đến.Nó biết ơn Minh lắm!Nếu lúc đó có Minh đến ...Nó rùng mình 1 cái... Từng đợt khí lạnh tỏa ra từ 2 cái máy lạnh cứ vù vù như giông bão luồn qua kẽ áo,xâm nhập làn da trắng muốt của nó dưới chiếc áo đắt tiền...dính đầy máu(mặc dù bík mình là ng ziết tr nhưg sao tưởng tượng tới chỗ này ớn qá>.<)Nó lại rùng mình 1 cái nữa... Cảm nhận được có 1 cặp mắt soi mói nhìn mình trừng trừng,nó quay ngoắt lại,đưa hai tay lên thủ thế.Minh ngồi đó.Minh ngồi chiếc giường bệnh trắng toát thứ hai trong căn phòng,giương đôi mắt buồn bã của ,nhìn chằm chằm vào nó.Hình như Minh thậm chí để tâm đến phản ứng của nó. _Hân có bị làm sao ? ....... _Không.Nhờ có Minh cứu đó.Cám ơn Minh nha. Nó tươi cười trả lời, nhàng buông thõng 2 cánh tay xuống,tự hỏi Minh ngồi đó từ khi nào? Minh quay ngoắt mặt ...Nó hơi bất ngờ....Nó tiến đến gần...định đáp cái mông vàng ngọc của mình xuống ngay cạnh Minh _ĐỨNG DẬY! Tiếng la lớn của Minh làm nó giật mình,thay vì đáp cái chảo dính của mình xuống cái nệm êm ái kia,nó...bay xuống áp chảo xuống sàn.Mặt sàn lạnh ngắt khiến nó nhảy cẩng lên 1 lần nữa.Và nó quyết định ngồi lên mé giường của Tuấn . _Minh bị sao zạ?Sao hông cho Hân ngồi kế Minh? Minh nhìn nó chằm chằm muốn lồi 2 con mắt ra luônCứ như thể nó là vật thể lạ từ trời bay xuống hay sao á. _Bây giờ giải thích . _Giải thích cái gì cơ? _Tất cả!Hân giải thích cho tui mà.Tại sao Hân lại có mặt trong cuộc ẩu giữa 2 phe dân chơi đứng đầu thành phố? ! ......................... _Tui...Tui cũng giấu Minh nữa.Nhưng xin Minh,hãy bình tĩnh sau khi nghe câu trả lời của Hân... .................Im lặng........... lâu........... _Tui phải tên Hân.Tui tên Băng Băng.Tui cũng phải là bình thường.Tui là CHỊ HAI CỦA BĂNG NHÓM HẢI ÂU. đến đây,chắc Minh cũng hiểu ra lý do vì sao tui lại ở đó lúc 2 bên gây với nhau rồi chứ? ............... khoảng lặng........... lâu.............. _Như và Hoàng là bạn thân của....Băng.Cả hai đều là người trong nhóm Hải Âu,đúng ? Nó gật đầu.... _Còn chuyện gì mà giấu tui ? _Không!Hết rồi. ................Lại 1 khoảng lặng.......... lâu............ Minh chậm rãi đứng lên, 2 tay đút túi quần _Cô là dân chơi hả? Nó gật đầu......... _Được rồi......Tôi quyết định.... _Chia tay .Tôi ko những người như .Chưa j đến việc lại là kẻ thù ko đội trời chung của tôi.Bây giờ..trở lại như trước .Gặp nhau ở đâu,là tôi gọi đàn em chiến với tới cùng.Liệu mà tránh. Nó hơi ngỡ ngàng. .....đau quá....Đau đó....Đau còn hơn cả khi bị Nam nắm tóc.... —————————– Được rồi....Lấy lại bình tĩnh......Mình phải cái j đó.....Với Minh........ _Ừm-nó nặn ra nụ cười mà đến cả Hoài Linh có rặn đến tét mỏ cũng chả ra được-Băng tôn trọng quyết định của Minh. Minh quay người...bước .... Cánh cửa đóng sầm lại....Cái sàn phòng bệnh lạnh ngắt vốn ko sạch gì mấy, bây giờ còn bị bẩn thêm..... VÌ .....LỆ AI .....VỪA....RƠI XUỐNG........ Nó đưa tay lên bịt miệng....tránh ko để phát ra bất cứ thanh nào......Minh mất rồi.... rồi...... Nó lau nước mắt.....Liếc xuống Tuấn .....Chợt nhớ ra điều gì đó....Nó cố lấy lại giọng bình thường,móc phone gọi cho ai đó _Alô.Chị hai gọi em có gì ạ? _Thịnh,mau chóng,huy động tất cả đàn em mà băng mình có, điều động tụi nó đến căn nhà bỏ hoang ở đường xxx, số zzz, quận yyy, huyện aaa. Hỗ trợ cho Funny và Tí nị.Nhanh lên!!! _Rõ! Cụp....Nó quệt nước mắt còn đọng má: _Đủ rồi.Đừng khóc nữa Băng à.Mày phải tự tin,mạnh mẽ lên, mày là chị hai của băng Hải Âu mà. Nó vuốt khuôn mặt của Tuấn ....Tội nghiệp thằng bé.... _Chờ chị nhé ...Chị trả thù cho em đây.... ——————————— _TAXIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII ƠIIIIIIIIIII!!!!!!!!! Tiếng la chói tai của nó làm mọi người ngoài đường phải giựt mình bịt tai, rada máy bay bị nhiễu sóng, UFO phải...đáp xuống trái đất tìm hiểu nguyên nhân và nhiều kiện đặc biệt khác..... _Chạy về nhà cháu bác xế. Ở....... _Chú giữ luôn tiền thừa nha chú! rồi nó chạy vù vào nhà,để lại ông chú tài xế ngất ngây với tờ 500k nó vừa đưa. _Ô.Con . đâu giờ này mới về?Minh sao rồi?Mẹ nghe nó bị gì đó phải vô bịnh viện..... Nghe tới tên Minh,mắt nó chợt cay cay,nó lắc đầu nguầy nguậy,giờ ko phải là lúc để nghĩ về Minh... _Mình ơi...Hình như....tui thấy...có cái j trắng trắng....nhớ nãi nó ra đường mặc đồ hồng mà ông? _Cho phép tui hông ý kiến-ba nó lắc đầu....ông tưởng tượng cái trắng trắng mà vợ ông vừa miêu tả có thể là cái j _Chết tiệt!!!!Tại sao lúc đó mình lại nghe lời con Như mà mua ba cái đầm vớ vẩn này chứ!!! Bực chết được!!! Nó lục tung mấy cái tủ đựng đồ của nó. Nó muốn tìm bộ nào đó cho ưng ý. Nó muốn 1 bộ đồ trông bụi tí, dễ đấm đá tí.Tay nó tàn nhẫn vò nát bất cứ cái váy nào tay nó vô tình lôi ra. 30′ trôi qa................... _ASHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!! Toàn váy là sao thía???? _Í..... Nó vừa tìm ra cái quần jeans nửa bụi mà nó mua bên Singapor. Nó thích cái quần này lắm, mua về xong quăng 1 xó, bi h' mới tìm ra. _Ui...Em iu của chị, em biến đâu đến h này mới lòi ra hử-nó ôm, hun, ngó muốn thủng luôn cái quần(ối zời, quăng con ng ta vô 1 góc như z rùi h' như zầy đây, đúng là....) 5′ trôi qa.......... _Á Á Á Á Á Á Á Á!!!!! ———–Dưới nhà...———- _Trà thơm quá ông nhểy? _Ừm _Á Á Á Á Á Á Á Á!!!!!! _Ôi, trời hôm nay đẹp quá ông nhểy? _Ừm. =>2 ôg bà zà hoàn tòan chả quan tâm tới kon kái j hýt.....kái gia đình này sao màh....... —————–quay trở lại phòng Băng Băng—————— _Ui ui ui ui. Quần ơi là quần, mi làm ta trễ rùi, ui ui ui, Như với Hoàng mà có chuyện gì tao xé xác mi(mới ôm hun kon ng ta đó h' lại.....) _Được rùi, ta quyết định số phận của nhà mi – Nó chỉ vô cái quần nằm dưới đất, tay cầm...cây kéo.....- BẮT ĐẦU!!!!! xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt....... lại 5′ trôi qa.......... _OK! Qúa được!!! – Nó bật ngón tay cái lên, tự sướng trước gương bằng cách khen lấy khen để cái tài thẩm mĩ của mình-cái quần xịn, xì tai là thế, giờ thành ra 1 đống nùi giẻ (xl mọi ng, đây là ý kiến của t/g đối với loại quần bụi bụi ạ) ống quần bị nó cắt tỉa trông thương tâm....ui...t/g đây còn tiếc nữa r...r......r.r.......r(tiếng đt rung đấy các bác ạ) _Alô.Chị 2 đây. _........ _Tốt lắm. Đến đây đón chị . Xe chị hết xăng rùi. _......... _Nhanh lên!!!!!!!! Cụp.... Nó ngồi phịch xuống giường, đôi mắt thẫn thờ, nó... nghĩ gì thế này...... _Her.Sắp chiến rùi màh còn nhớ người ta, ha....người ta thích mà.... Cột tóc lên thành búi cho gọn, nó bước _Chờ đó Nam, hận này tôi trả. hai, trận này,....là dành cho . Funny, Tí nị, Bảo.....mọi người chờ tôi.... War start! _Chạy nhanh lên!!! Wave mà chậm zậy hả?????? Thịnh hét tướng lên trong bộ đàm _Rõ rồi ạ _Rõ! _Nghe rồi ông zà. Được chị hai trọng dụng rùi làm phách hả? _Ka ka ka. Tên Thịnh này bi giờ ghê quá nhểy? Lần lượt từng đàn em trong hội Hải Âu đốp chát lại Thịnh. _ Tụi bây..... _BÂY GIỜ MẤY ĐỨA CÓ CHẠY NHANH HƠN K HẢ? CÓ BIẾT FUNNY VÀ TÍ NỊ BỊ TẤN CÔNG ? CHỊ PHANG CHO MỖI ĐỨA 1 CÂY MÃ TẤU BI H'. _ Ui ui. Chị hai, em nghe rồi ạ==" _ Tăng tốc ngay đây chị hai...... _Tuân lệnh chị hai...=.= _CÀY NÁT CÁI ĐƯỜNG NÀY RA CHO CHỊ HAI!!!!! ——————————————————————————– _Ha.....Ha.....Như....Như có sao ? Máu chảy dài khuôn mặt trắng như baby của Hoàng, thở hồng hộc, nhìn Như ngồi dựa vào bức tường cáu bẩn... _Chờ Như, tui kết thúc chuyện này, nhanh thôi.... Như bị thương nặng, tay bị đâm sượt qua bởi 1 con dao sắc bén vô cùng. cắn môi, cố để lọt ra tiếng rên nào, muốn Hoàng nghe được và lo lắng thêm. Hoàng trông thấy cảnh đó,.....lẫn trong máu....có những giọt nước mắt của ai....rơi xuống.... R.r......r..............rrrrrrrrrrrrrr Bảo nhấc máy _........ _Nhưng....... _........... _Rõ rồi. Bảo ái ngại nhìn Như và Hoàng..... Rút trong túi quần sau ra 1 vật gì trắng trắng, đưa cho Hoàng: _Chúc may mắn.....Tạm biệt _Nè nè, ông bỏ tụi tui ở đây đâu zậy hã, có phải nam nhi ko??? Chạy à? _Tùy cậu nghĩ sao nghĩ, đừng hận tui. Bảo quay lưng bước , tàn nhẫn lướt qua mặt Như.. quay đầu lại...... _ Thằng khốn!!! Hoàng cắn môi cắn lợi soi cái thứ lúc nãy Bảo đưa _Hơ.....(Ngạc nhiên đây)A...KAKAKAKAKAKAKAKAKA!!!!(cười đểu đây) Sau hồi cười như điên, Hoàng quệt dòng máu chảy dài thái dương: _Có đồ chơi rồi. Tụi bây chết chắc!!! Nhanh như chớp, Hoàng phóng đến thằng địch đứng gần nhất. _A..... ngã phịch xuống, máu từ bụng tuôn ra xối xả. Hoàng tiếp tục nhắm đến thằng thứ hai _Xoẹt! Máu bắn khắp người Hoàng...(ớn..) 5′ trôi qua......... _Xong rồi..... RẦM!!! _Tí nị, Bảo, Funny, 3 người còn sống ???? BỐP _Éc!!! _Làm cái trò gì mà bây giờ mới tới hả??? Nó choáng váng...Chiếc giày Allstar vừa rồi chọn mặt nó làm điểm tiếp đất...Híc..Thằng Hoàng ác như con chó lác ý... _Her.Vậy là ít ra em còn sống....Funny đâu? _Đui cũng phải thấy mờ mờ chớ.Người ta nằm chình ình ngay đây nè – Như mệt mỏi cất tiếng móc mỉa nó _Bị thương rùi mà coi bộ còn khỏe như vâm nhểy. Ai cũng còn sống hết. Woa...Mừng quá-Nó chắp 2 tay lại-Tui tưởng 2 người lên bàn thờ mất tiu rồi....Híc..vui vui nhưng mà...tiếc quá...Hông có đám ma để ăn rầu.....-Nó lắc đầu, làm như tiếc nuối gì ghê lắm BỐP _Ặc! Nè. Tui là chị hai đó!!! Ông là phó bang mà sao gan quá zậy??? Hoàng gì nữa, bế xốc Như lên, giựt phắt đôi giày của mình từ tay nó, chạy nhanh ra ngoài...Ngửi thêm tí khí nào trong này nữa chắc ngất mất, với cả Như cũng cần phải bệnh viện Đến lúc này, nó mới chịu ngó sơ qua trường _Ô hô, coi bộ Tí nị xử đẹp tụi này rồi.....Xem ra chả còn việc gì để chúng ta làm nữa tới đây, nó chợt nhớ ra điều gì, hét toáng lên: _Thịnh, cử người lúc soát cả tòa nhà này.Long, đem theo 1 số đàn em, rà kỹ từng tấc đấc ngoài vườn. Tên đầu sỏ chưa chết, phải tìm cho ra trước khi ra khỏi khu vực này. rất quan trọng, được giết , phải bắt sống đem về cho chị.Jun, Kang, theo chị.Kim và những người còn lại, dọn dẹp sạch nơi này .Đừng để cớm nghi ngờ. Phân công xong, nó cùng 2 thằng đầu trâu mặt ngựa bước ra ngoài, nhảy lên 3 chiếc xe phân khối lớn. _THẮNG TIẾN BỆNH VIỆN!!! _RÕ _RÕ ——————————————————————— _Bác sĩ. Cấp cứu cho bé này với ạ. ta bị thương!!! Hoàng hớt hải chạy vào bệnh viện, níu lấy cái áo trắng tinh của ông bác sĩ, làm vấy máu lên đó. khiến cho ông bác sĩ cũng hoảng theo. 5′ náo loạn trôi qua............. _Cô bé đó sao rồi. Chỉ cần băng bó và truyền máu thôi. Cần nghỉ ngơi 1 tuần. Còn cậu, cậu mới là người có sao đấy. Xem người ngợm cậu kìa. Cậu làm gì mà 2 người ra nông nổi như vậy hả? Mai, chăm sóc cho cậu ta giúp tôi. Sau đó đưa vào phòng 211. _Dạ – y tá ngoan ngoãn nghe lời. —————————————————– _Hai đứa đứng bên ngoài canh cho chị, chưa? _Dạ-Kang và Jun đồng thanh. Nó đẩy cánh cửa phòng 211... _Hô lê mọi ng, tui đem đồ ăn đến cho mọi người nè. Nó cười tươi như hoa, tay giơ cao ổ bánh mì thịt cho Hoàng, cháo trắng cho Như và bó hoa Tulip _Đồ ăn cho tụi tui tụi tui nhận, nhưng mà.....đem hoa vô chi zậy bà? – Hoàng nhăn nhó _Dốt vừa thôi! Ông có thấy cái phòng này nó trắng bóc như heo bị lột sạch lông hôn? Đem hoa vô cắm cho nó có màu sắc tí chớ. Hông lẽ ông định ở trong căn phòng trắng tinh như áo bẩn xài OMO? _Đc rùi. Tui thua bà luôn đó. Bé mồm lại tí. Ko thấy ở đây có 3 người bị thương cần dưỡng bệnh à? _Dạ, em biết rùi – Nó thều thào, hai tay khoanh lại – em xin lỗi bác ạ _Dở hơi..... _Mi dám........ – nó trừng mắt, rồi thở dài, nó thở dài tức là nó cho qua chuyện rồi đấy ạ – mà nè, tui quên hỏi ông, Bảo đâu mà sao lúc tui tới thấy có ông với Như thôi zậy? _Thằng khốn đó á? sợ quá chạy về trước rồi còn đâu? Nam nhi gì mà hèn hạ chết được. _Vậy sao? – nó hơi ngạc nhiên trước hành động của Bảo, nhưng rồi lại há mỏ ra hỏi tiếp – mà sao ông xử tụi trâu bò đó nhanh zậy? Tui thừa biết ông giỏi võ, nhưng mà....ông đâu có khỏe tới mức mà cầm cự đấu lại được tụi nó? Đông lắm mà? _Ơ hơ. Tui mà lị. Để tui kể bà nghe nhá. Tui mệt, sắp khụy đến nơi. đột nhiên tui cảm thấy 1 luồng sức mạnh tràn trong người tui. Tóc tui biến thành màu vàng, tay chân tui cuồn cuộn cơ bắp. Tui.... _Để tui đoán nhá: sau đó ông tung chưởng KAME JOKO ra,thằng địch bay dính vách. Phớ hơm? _Ủa... tui tưởng bà bất tỉnh nhân mà Như – nó há mỏ ra ngó Như trân trân _J hả? Bị con dao đâm sượt qua thui mà. Làm j tới mức bất tỉnh nhân ? Ba má bà sanh ra cho bà, tặng cho bà cái não mà giống như để trang trí hay sao ák. Bộ hông biết suy nghĩ hả? _Xí. Làm như bà hay lắm. Mà Hoàng ơi. Bộ ông tung chưởng thiệt hả? Sao cái chưởng Ka Ko j j đó, tui nghe quen quen Hoàng ơi. _Lạy cụ. Đến cái này mà còn biết à? Tên đàn em của bà mới vừa chém gió đấy.Cái vụ tóc vàng j j đó là lúc mấy thằng Xayda biến hình, còn Kame Joko là tuyệt chiu của Sôn gô ku đó. _Ơ.....Là cái j thía- Nó lỏ mắt ra nhìn Như nhăn nhó, Hoàng loay hoay tìm cái lỗ nào đó để....chui xuống trốn
CHƯƠNG 12 _Thui thui. Dẹp. Có giải thích đến mấy bà cũng chả hiểu đâu. _...Xí. Làm như mình hay lắm. Thông minh quá, thông minh đến mức nào chả biết, lại bị 1 thằng tép riu chém trúng, đúng là.....Chỉ giỏi cái mồm _Hey, lầm rầm **** rủa j tui đó? _Giề? Tui j bà đâu? Bộ làm j xấu xa nên mới cảnh giác hả? – nó bĩu môi đốp lại Như – Mà rốt cuộc ông giở cái trò j lúc đó hả? _Đơn giản thui. Nhưng mà tui cái này ra...sợ mấy bà cười... _Thì cứ . ra rùi mới biết chuyện của ông có đủ tố chất hài tới mức làm tụi tui cười được hay ko chớ. _Hứa ko cười tui mới kể. _Đc rùi. Kể cụ. _Mấy bà hông biết đó thui. Chớ tui xuất thân từ 1 gia đình chuyên trừ , có thể liên lạc với người cõi . Tranh thủ lúc tụi kia nghỉ giải lao, tui lấy phấn, í lộn,... lấy máu người tui, vẽ vòng tròn pháp thuật, gọi binh lên. Thế là tui chả tốn giọt mồ hôi nào mà cũng thắng. Kakakakakaka ................................Im lặng.........thiệt là lâu........ _Nè, Hoàng. Tui nhớ, nhà ông ở trung tâm thành phố. Chớ có ở kế kho đạn đâu mà ông nổ dữ zậy?Mới nghe tới chuyện ông lấy máu vẽ cái j j đó là tui thừa biết ông chém nãi h rầu. _Ờ ờ. Tui cũng thấy khó tin sao sao á. Bộ nghề của ông là võ sĩ đạo hỡ Hoàng? – nó cũng lên tiếng móc mỉa Hoàng _Hơ hơ. Tui tưởng tụi mình là bạn. Hóa ra............ _Thôi ạ. Cho tui xin. Có ra nước mắt đâu mà rặn? Rặn 1 hồi khéo nó chả ra nước mắt mà phải phiền đến lao công khổ. Với cả ở đây cũng chả có đồ để mà thay đâu nhá – Cái miệng của con Băng này thúi gê cơ _Ơ hơ. Cụ nghe chưa ạ? Nghe rồi đừng có rặn nữa nhá – Như phụ họa _Hai bà ko tin thui. Hứ. hùng chính nghĩa ko cần phải có ng tin. hùng luôn luôn thầm lặng bảo vệ mọi người mà ko cần người ta cảm ơn này nọ – vênh mặt tự hào _Anh hùng con khỉ j. Là nhờ con dao bấm trong túi ông chớ đâu. – Như giở tay ra chỉ về cái quần của Hoàng, đúng là có con dao bấm trong ấy _Uả. Tui nhớ lúc ôg vô cứu tui ôg đâu có đem theo đồ chơi đâu? Sao h' lòi ra món này? – Nó giựt phắt con dao, xem xét kỹ lưỡng – Woa, hàng xịn nha, coi nè. Bén muốn chết, mới nhìn thui mà có cảm giác con mắt mình mún đứt làm đôi luôn á. Coi thử Như. Như ngắm ngía con dao 1 hồi, rồi gật đầu đồng ý – Hàng này xịn thiệt đó, coi nè, có khắc chữ bạc ở dưới đây nè. Ai tinh mắt ngó giùm . Tui mệt quá, nhìn hông _Đưa đây – nó giựt con dao(ớn, dao màh làm như đồ chơi hông =, vô mắt đừg có màh than), săm soi 1 hồi – Nè, tui thấy được chữ..B........O....mèn ơi. Ông xài cái kiểu j zậy hả? Máu khô che hết chữ òi, sao đọc? Nè Như, đoán thử coi tên ai mà có "B" với "O"? _Để coi... phải là nhiều lắm sao?Beo nè, Boo nè, Bio nè, Bao nè,....ơ.... ..............2 đứa con nhìn nhau........... _Như ơi...thêm dấu vô....hình như nó ra cái tên j đó mà.....mình quen lắm á..... _Bạo...Báo...Bào....Bão.....BẢO????!!!!!! .................Nhìn nhau tập 2.......... Nó và Như nhìn về phía Hoàng, nở 1 nụ cười gian và đểu hết mức có thể _Ơ hay,....2 ng làm j ngó tui muốn lòi 2 con mắt ra zậy? Bộ tui đẹp trai lắm àk? _Mi.....con dao này là của Bảo đưa mi đúng k? Người ta cho mi mượn dao rùi mới bỏ , zậy mà dám kiu người ta là "thằng khốn" hả? Tên này, đánh chết cũng ko chừa cái tật độc mồm độc miệng mà- Nó xáp tới, đá Hoàng tới tấp (vũ phu....hìh như gọi vũ nữ đúg hơn) Hoàng giơ tay lia lịa, gạt bỏ cái chân tàn bạo của nó qua 1 bên. Như nằm giường bênh, nhòm cái điệu bộ con nít của Hoàng, bất giác mỉm cười tươi Hoàng bắt gặp nụ cười và ánh mắt trìu mến của Như chiếu tướng , chưa bao h thấy ai cười đẹp như zậy......thế là..... ý đơ trong vòng...5 giây.... _BỐP.... _ÉC........ Nó đưa 2 tay lên bịt miệng,ko ngờ....tên Hoàng né đòn ngon trớn tự dưng đứng hình....làm cho cái chân ngà ngọc của nó ko may tiếp đất ngay mặt ý..... Như đẩy cái mền sang 1 bên,nhảy khỏi chiếc giường bệnh,xem xét cái mũi của Hoàng _Có sao hông Hoàng?Chết cha,lỗ mũi ăn trầu òi.... _Hông sao đâu mà-1 tay bịt mũi,1 tay kia Hoàng đẩy Như sang 1 bên, ko muốn người thích nhìn thấy bộ dạng thảm hại của nó lúc này...-Chết tiệt....chỉ vì ai kia mà mình lãnh trọn nguyên cái chân của con khủng long bạo chúa còn sót lại từ thuở Jura.....- lầm bầm rủa xả..."ai đó" _Nè,bỏ tay ra tui coi coi...-Như nhăn mặt,vận nội công,cố cạy 2 bàn tay của Hòag ra... Nó đứng đó, nhìn thấy Hoàng và Như thân thiết như zậy,tự dưng nó thấy tủi....Nó nhớ lại lúc trước...Nó và Minh cũng từng như zậy... từng làm cho nhiều người ganh tỵ.....vậy mà bây giờ...tại sao lại ra nông nỗi như vầy chứ? Chỉ vì nó là dân chơi sao? Dân chơi sao chứ? Nó vẫn học hành đàng hoàng, vân đạt danh hiệu cháu ngoan Bác Hồ đều đều. Tại sao Minh lại phản ứng như zậy chứ? Minh, chính Minh cũng là dân chơi mà? Hông lẽ con hông được làm dân chơi sao? Mỗi đứa con có 1 cá tính riêng chứ.... Đúng lúc đó.... _R......RRRRR..........RRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRR RRRRRR Nó cầm điện thoại,chạy ra hành lang _ A lô? _Chị hai,tụi em tìm thấy người mà chị hai . _Được rồi! Cám ơn mấy đứa. Mọi người nghỉ ngơi . Làm phiền mọi người quá. Nó cúp máy.Vậy là Nam thoát khỏi căn nhà đó trước khi nó đến....Sổng mất rồi....Nó chua xót nghĩ....bên trong căn phòng,tiếng cười đùa vui vẻ của "cặp kia" làm nó ghen tỵ...Nó quyết ko làm hỏng mất giây phút riêng tư của 2 đứa nó,nó cũng quyết định trả thù cho Tuấn . _MÌNH CẦN TÌM NAM. CÀNG SỚM CÀNG TỐT!!! Nó thò đầu vào phòng bệnh, với cặp đôi vui vẻ kia: _Tui zìa trước nha mọi người Liếc sang Tuấn vẫn còn nằm hôn mê chiếc gường bên cạnh: _Âu yếm gì thui. Để cho con người ta nghỉ ngơi Nó nheo nheo mắt nhìn Hoàng và Như.Hoàng cũng ko chịu thua,đốp lại: _Là con người ta,chứ có phải con bà đâu mà bà làm gì zữ zậy? Nó lắc đầu, giơ hai tay lên tỏ ý chịu thua,rồi lẳng lặng ra về Tiếng cười đùa vui vẻ và giọng điệu bỡn cợt của Hoàng vọng ra: _Thấy tui pro hông Như? —————————————– _Vậy là mày để Hân...à ko,Băng ở bệnh viện 1 mình rồi về luôn? Minh gật đầu. vừa kể mọi chuyện vừa xảy ra cho Bảo nghe. _Trời ơi là trời! Minh ơi là Minh! Sao mày ko chịu suy nghĩ vậy hả? Cho dù Băng lừa dối mày suốt thời gian qua, dùng tên giả,khuôn mặt giả,nhưng Băng vẫn là Băng. Là chính con người của Băng!!!Mày Hân và Hân là Băng theo tính chất bắc cầu mày phải Băng chứ!!! Minh lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế bành,xoa xoa vết thương...trong cuộc đụng độ với băng nhóm của Băng.... Đau....... _Con bé đó...là chị hai của băng nhóm Hải Âu,là kẻ địch của chúng ta...là dân chơi..... _Thì sao?Thằng đần! ai phải cả con đường mà người đó ! Con làm dân chơi như Băng có làm sao đâu? Càng mạnh mẽ,càng cá tính hơn chứ. Mày thích con có cá tính mà....còn nữa, 2 băng nhóm làm bạn với nhau rồi mà Bảo tức đến sùi bọt mép khi nghe Minh : _Tao biết mày làm gì...Mày cố bắt tao quay về với con đó...Tao xin lỗi..chuyện đó là bất khả thi.... Bảo vò đầu bứt tóc,la hét om sòm....trong khi Minh im lặng suy nghĩ.... Ngày mai...Minh phải học....Băng cũng học dưới lớp vỏ là 1 người con xấu xí tên Hân...Minh muốn xin lỗi...muốn quen lại với Băng...Nhưng...chuyện đó..như Minh với Bảo.... BẤT KHẢ THI...... ————————————– Ngày hôm sau...... _Cô xin thông báo với các em.Hôm nay lớp chúng ta có thêm 1 bạn học sinh mới nữa,bạn ấy là học sinh trao đổi tiếng Pháp của trường ta.Các em hãy chào đón bạn ấy nồng nhiệt nhé!!!! Bà mê trai hăng đến mức nước bọt bay vèo vèo còn hơn cả phi cơ....ớn..... Phía cánh cửa được mở toang, 1 người con trai bước vào,tóc vàng hoe, đúng mốt.... _Bonjour! giơ 1 tay lên và chào mọi người Cả đám con trong lớp đập bàn,reo hò vang dội cả 1 cái hành lang, có thêm bà mê trai phụ họa Còn đám con trai quay mặt sang chỗ khác,làm ra vẻ như ko qan tâm gì đến cái thằng học sinh trao đổi gì gì đó mới đến _Thật nhạt nhẽo _Có j hay đâu chứ _Mấy đứa con cứ làm quá lên _Đẹp trai cái nỗi j, cứ như con gà mới luộc xong ý Bla bla bla.... Mỗi chàng có mỗi ý kiến khác nhau.Nhưng chung quy xem ra các chàng chẳng ai có cảm tình với cái tên mới đến vì 1 khó có thể chấp nhận nhưng đây là : Tên đó đẹp zai hơn các chàng cùi mía nhà ta _Charlie Malitan. Cứ gọi tôi là Charlie. Đám con lại hò reo, bà cầm điện thoại chụp lia chụp lịa. Hiếm có cơ hội dòm trai đẹp miễn phí mừh Cuối lớp...có 2 người ko quan tâm gì đến mọi chuyện diễn ra.....1 thằng con trai với vẻ mặt lạnh lùng...và 1 đứa con xấu xí.... Bà xem chừng ngắm zai đẹp như zậy là đủ.Hơn nữa,chiến lợi phẩm của bà ta hôm nay coi bộ...ngó đến lòi con mắt cũng ko hết.Với cả...sau này còn được thấy dài dài mà... Bà zà cười tít mắt,gập cái điện thoại lại,đập bàn hô lớn _Đủ rồi,đủ rồi các em! À,vì tại lớp chúng ta hơi thiếu chỗ,nên đề nghị em Hân xuống dưới hàng cuối cùng ngồi nhé...Đúng rồi,chỗ đó đó em, cái bàn kế bên bàn bạn Minh đó. Quay sang tên người Pháp,bà hỏi _Charlie,em muốn ngồi đâu? Tên người Pháp ngó quanh quât 1 hồi,mắt chạm phải Minh....lóe lên 1 cái xách cặp,rảo bước giữa những cặp mắt ngưỡng mộ có, ganh ghét có. Đến giữa Minh và Hân, quay sang Minh,cười tươi _Bonjour,vous... Minh giật mình...nãy giờ Minh ko để ý gì hết....Minh quay sang dòm tên người Pháp lúc này yên vị kế bên Hân Ko thể nào, ko thể là cái tên chết tiệt này được...Ko thể.....
CHƯƠNG 13 _Vous.Cho em mượn cây bút . Charlie quay sang Minh,mỉm cười thân thiện. Minh nhìn Charlie = đôi mắt tóe lửa,quẳng cây bút chì sang cho Charlie, lại lơ đãng nhìn lên bà già nua. Charlie có vẻ hơi ngạc nhiên trước thái độ của Minh.Suy nghĩ 1 cái gì đó, mỉm cười chua xót,nhặt cây viết chì bị gãy mất ngòi,chuốt lại cho nhọn. Nó nhìn thấy hành động đó của Minh...Nó tự hỏi...Đó có phải là Minh ko? Cho dù Minh lạnh lùng như thế nào chăng nữa...Minh cũng chưa 1 lần nào đối xử với bạn bè như vậy,huống chi là với học sinh mới đến... Nó nhìn Charlie tò mò Charlie cũng ngừng tay,nhìn nó. Ngạc nhiên 1 thoáng...rồi mỉm cười _Làm gì nhìn tui dữ zậy, bé xấu xí? _Xí. Có lộn hông? Ai thèm nhìn ông. Nó quay phắt mặt . Charlie nhìn nó...lại cười. Nó bắt gặp nụ cười của tên khỉ vàng,đỏ mặt _Người đâu cười quài.Cười như con đười ươi í. Charlie ko j nữa.Nụ cười môi tắt hẳn.Nó chột dạ...ko biết tên khỉ vàng có tự ái vì lời vô tâm vừa rồi của mình ko... Charlie trả lại Minh cây bút chì. Ko ngần ngại, vừa cầm lấy cây bút,Minh ném thẳng ra ngoài cửa sổ.Rồi móc chai Green Cross trong túi ra,kì cọ đôi tay thay vì chỉ chà chà 2 tay vô nhau như mọi khi. _Thật bẩn thỉu! Minh bực bội rủa thầm. Nhưng Charlie nghe được. buồn bã tập trung vào bà .Nó lại tò mò nhìn .. Kìa... khóc...tại sao lại khóc?Ko lẽ...câu của mình... rất là vô tâm sao?-Nó nghĩ như vậy rùi há mỏ ra định sorry Nhưng Charlie chặn họng nó,ko rời mắt khỏi bà ,ko ngừng chảy nước mắt... hỏi nó...mà như là tự với mình _Thật ...tôi đáng ghê tởm đến như vậy sao?.... _Xin lỗi...Tui xin lỗi...Tui chỉ là hông thèm nhìn ông thui mà...đâu có ông như zậy đâu....nín ..khóc quài...người ta nhìn vô tui ăn hiếp ông đó.... Charlie lại cười... thôi khóc...nhưng...nụ cười của ... là khiến người ta phải đau lòng... sở hữu cả nụ cười dịu dàng sát ...cả nụ cười đắng cay làm chạnh lòng bất cứ ai nhìn thấy... Nó ko hiểu j hết...nhưng ko sao... thôi khóc...zậy là đc rùi. ——————— Tan học.... _Ey! Moche fille! (này! xấu xí!) Charlie chạy đến, đặt 1 tay lên vai nó, gập người thở hồng hộc. _Zì zậy Charlie?Làm j mà chạy như ma đuổi zậy? Nó chun mũi,nhăn mặt nhìn Charlie khó hiểu. đứng thẳng người dậy,cặp mắt xanh long lanh nhìn xoáy vào mắt nó, nhăn răng cười toe toét. _Cùng về nha. Nó ngây người nhìn Charlie 1 hồi,tự nhủ: Cặp mắt đẹp ...nụ cười cũng đẹp.... _Ey,Hân...bị gì zậy? Nó chợt tỉnh hẳn cơn mê...trai, lắc đầu để rũ bỏ cái suy nghĩ lúc nãy _Ờ ,ờ. Được chứ. Nếu đằng ấy hông ngại cái vẻ xấu xí nhứt trần đời của tui, xin mời theo. Nó trước dẫn đường, Charlie hồ hởi xốc ba lô lên vai,chạy theo. Ra đến cổng trường, như quên 1 cái gì đó, Charlie quay người lại, cười híp mắt, vẫy chào tạm biệt...với 1 người con trai đứng phía cuối sân, đôi mắt đăm chiêu nhìn ra cổng _Quitter momentanément, vous. (Tạm biệt, trai!) Rồi lại co giò chạy theo nó lúc này được 1 quãng xa. Cái giọng Pháp của vang khắp đường phố _Ey! Fille!!!Attendez-moi!!! (Này! ! Chờ tôi với) Và...cũng vang ong ong trong lỗ tai của 1 người con trai... _Đừng bao giờ gọi tao là "vous"...tao phải là mày, mày cũng có đủ tư cách để làm em tao, Charlie. Người con trai bực dọc, thầm như thế, rồi tung cước đá văng viên sỏi dưới đất, lạnh lùng bước . ta lạnh đến mức, những bước chân của ta...tưởng chừng làm đóng băng mặt đất sau mỗi bước . ————————————- Lúc Charlie đuổi kịp nó, cũng là lúc nó đặt chân đến trước sân nhà. Charlie thở hổn hển. Lấy tay che mắt cho khỏi bị ánh mặt trời hoàng hôn làm chói mắt, ngẩng lên nhìn ngôi nhà của nó, khẽ huýt sáo 1 tiếng. _Si beau...Si beau...( Đẹp , đẹp ) _Tới nhà tui òi, ông zìa ! _Hân à, tui có 1 đề nghị như zầy. Hân dạy tui tiếng Việt mỗi ngày, thay vào đó, tui kèm cho Hân tiếng Pháp. Hân học yếu tiếng Pháp, đúng hông? Tui nhìn thấy bảng điểm của Hân rùi. Đồng ý hén! như zậy rùi lại nhìn nó mà cười. Nó phải cân nhắc lâu, tại zì nó yếu môn tiếng Pháp thiệt. _Ok!Nhưng ông phải đứng đây,chờ tui zô nhà xin pama . _Parafer! (OK) Nó chậm rãi, rão bước vô nhà. Ngôi nhà hôm nay thiệt là yên ắng...yên ắng 1 cách lạ thường... Nó bước vào phòng khách. tiện, ba má nó ngồi trong phòng khách, đỡ phải kiếm đâu xa. Hihi. _Thưa pama kon mới zìa. Pama nó zật mình. Mỉm cười gượng gạo chào nó. _Con có đem bạn zề. Là học sinh trao đổi tiếng Pháp. Bạn đó nhờ con dạy tiếng Việt. Con cho bạn đó lên phòng học nha! Má nó phẩy tay,ra ý kêu nó muốn làm gì làm. 2 ông bà già lại cuối gầm mặt, nhìn cái bàn kính 1 cách trầm tư, 2 người suy nghĩ gì đó.Nó quan tâm.Nó chạy ra ngoài,kêu Charlie vô.Trước khi nó bước ra khỏi cửa, nó còn kịp nghe câu hỏi của papa nó: _Băng à...chuyện của con với Minh...ra sao rồi? Nghe nhắc tới Minh, nó hơi khựng lại, nhưng vì thiết gì trả lời câu hỏi của pa nó, nó co chân chạy tiếp. Bỏ lại câu chìm vào khoảng gian im lặng sau lưng mình. Khi nó trở lại cùng Charlie, pama nó nơi khác. _Charlie lên phòng tui trước . Phòng thứ 2, bên trái, tầng 2. Tui lấy nước rồi lên liền. Charlie ngoan ngoãn theo chỉ dẫn của nó. Lên đến nơi, mở cửa. Căn phòng của nó...đẹp ...tường hồng, khăn trải giường màu hồng, cả bàn học,tủ quần áo cũng màu hồng. Mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, hợp lý. Nhưng rồi... nhìn thấy thứ thuộc về căn phòng nó.... Charlie liếc cái thứ đó, lôi ra cái máy chụp hình của mình,nhìn chăm chú vào 1 vài tấm hình chụp...rồi như vỡ lẽ, mỉm cười , nhàng khép cửa lại,bước ra ngoài hành lang đợi nó lên. phải đợi lâu,tiếng những cái ly thủy tinh chạm nhau lanh canh báo cho biết là nó lên tới nơi. Gương mặt xấu xí lộ dần khi nó nhích bước lên từng bậc cầu thang. _Sao chưa vô? Đứng đây làm gì? Cửa phòng có khóa đâu. Nó nhăn mặt nhìn . gì,chỉ mỉm cười. Nó tới trước mặt , ngừng chân, mặt đối mặt đôi mắt đen của nó bắt gặp đôi mắt đối diện, và đôi mắt mang màu xanh hy vọng ấy nhìn xoáy vào nó, dường như đôi mắt đó có thể nhìn thấu tâm can của nó... Im lặng, cứ đứng đó nhìn nó. Chờ đợi..chờ nó mở miệng trước....và rồi, nó mở miệng _Làm gì nhìn hoài zậy hả? Có thấy tay tui run hông? sửng sốt trước thái độ...sừng sộ của nó, gật đầu 1 cách khù khờ _Có biết tại sao tay tui rung hông? Lắc đầu _TẠI NẶNG ĐÓ!!! Óc bã đầu vừa thui! _Ờ.... _Còn ờ gì? Có biết đỡ giùm cái khay hông hả? Ông có phải người Pháp hông? Cái tính ga lăng của dân Pháp đâu rùi hử? miễn cưỡng đưa tay đón lấy cái khay nước tay nó. Yên lặng, đứng nép qua 1 bên, nhường nó vào trước. Nó vừa đặt chân qua ngưỡng cửa,sực nhớ ra 1 điều quan trọng, liền đóng sầm cửa lại trước mặt trong khi mũi chỉ còn cách cánh cửa chừng 2 phân. bật lùi ra xa, khay nước lung lay suýt rớt. Chỉnh lại cái khay, đứng thẳng dậy, ngó đăm đăm vào cánh cửa, làm như khuôn mặt của nó đối diện với , và cánh cửa giữa nó và tồn tại. _Chờ 1 chút, phòng tui bừa quá, tui dọn xong là cho ông zô liền, chờ chút nha. Nó bối rối, lúng ta lúng túng vơ đại mấy cái thứ mà nó bày bàn, quẳng vô trong tủ. _Thiệt tình...may là hông thấy... đứng bên ngoài, bình tĩnh, im lặng chờ đợi.... Cánh cửa chợt mở ra. Nó đứng đó, tóc rối bù. bước vào, đặt khay nước lên bàn học. Để ý thấy những thứ mà nhìn thấy lúc trước, bị nó dẹp mất _Qủa nhiên...- lẩm bẩm, nó hông để ý. Ngồi chiếc giường êm ái, nó lôi ngồi xuống kế bên _Bắt đầu học há. Tui dạy cho ông trước. ————————– 15′ trôi qua Trong 15′, chả học được gì mới. Vì thực chất... biết gần hết tiếng Việt rồi..."Dạy tiếng Việt" chỉ là 1 cái cớ, để tìm hiểu cho mọi việc. ngừng ghi chép...ngước lên nhìn nó, nhìn vào cặp mắt đen láy đó _Hân...Hân có xem tui là bạn thân ko? _Ờ...ờ...tui nghĩ là có... _Chắc chắn chứ đừng nghĩ. _Ừ có... _Hân cho tui được phép tiếp cận những bí mật của Hân chứ? _Ờ...- hỉu sao tự dưng nó lại có cảm giác bất an.... nhàng...dịu dàng... đưa tay lên má nó...vuốt ... Tim nó đập mạnh... _Ơ ơ....làm gì... Câu của nó bị cắt ngang _Tháo mặt nạ ra ! _Ông j zạ? _Hân...à ko...Băng ko nghe tui gì àh? Tui Băng tháo mặt nạ ra . Tui là bạn thân của Băng mà. Băng ko việc gì phải giấu diếm hết. _Ông gì tui hông hỉu- nó nhăn mặt ra vẻ khó hỉu thực ...nhưng nó ko giấu được vẻ sợ hãi mà trái tim dộng thình thình trong lồng ngực nó tố cáo. Sao lại bị lộ được? Khôg thể nào lộ được.... nhàng ngồi trở xuống chiếc giường. Lấy trong ba lô ra 1 bịch khăn giấy ướt, rút ra 1 cái... nâng cằm nó lên...lau khuôn mặt nó... nhàng nhưng nhanh chóng...từng mảng phấn trang điểm từng biến nó thành 1 xấu xí, nay theo mỗi cử động nhịp nhàng, dịu dàng của đôi tay ...bị bôi mất, để lộ ra khuôn mặt trắng trẻo...xinh đẹp quăng cặp kính ngố của nó...dùng cây lược của nó, chải lại mái tóc của nó...Nó bây giờ trở lại là chính nó... ngạc nhiên là nó chống cự tí nào hết...nó cứ để muốn làm gì làm... đưa tay lên vuốt má nó...luồn những ngón tay vào từng lọn tóc của nó...và nhàng đặt lên môi nó 1 nụ hôn... Nó tưởng như còn nghe lời thầm của ... _Tôi............ .................... biết................bí......mật.............. của em..... _Sao...sao...sao ông biết? Nó lắp bắp hỏi khi 2 người buông nhau ra. Nó có thể cảm nhận được trái tim nó dộng tình thình trong lồng ngực... Trước câu hỏi và vẻ mặt thộn ra trông đến ngớ ngẩn, chỉ mỉm cười, lôi từ trong cái ba lô ra chiếc máy ảnh xịn, đưa cho nó. _Đưa tui cái này chi? _ mặt nó trông còn ngu hơn lúc nãy, dòm khó hiểu. _Bật chế độ view . Nó làm theo lời ...Nó chăm chú nhìn những tấm ảnh trong máy. _Tui vẫn ko hiểu _ cuối cùng nó thảy cái máy ảnh lên giường, nhún vai, nhìn , tỏ vẻ chịu thua hoàn toàn _ tự dưng đưa cho tui cái máy, kiu tui bật view...tính khoe hình hả? thở dài trước ngu ngốc của nó, lấy lại cái máy ảnh, chỉnh cho nó xem 1 pic _Nhìn cho kỹ nhé. Trong pic này, Băng thấy gì? _Ờ...1 căn nhà...có 1 người tầng ba. _Giới tính của người đó? _Nữ _Người đó làm gì? _À...trông như là trang điểm... _Ko...người này ko trang điểm, mà là xóa bỏ lớp trang điểm. _Thì sao? _Băng có thấy người này hơi quen quen ko? _Ờ...Ko... Hình như hơi bực vì nó...ngu hơn tưởng, zoom lại cái pic, khuôn mặt của người trong hình hơn và to hơn. _Thấy quen chưa? _Ờ...hình như là...tui...mà sao lại chụp hình tui? Ông theo dõi tui hả? Hay có ý đồ? _Trước khi nhập học, tui tranh thủ dạo phố 1 chút. Lâu lâu mới về nước 1 lần mà. Vô tình chụp phải Băng thôi. _Ờ....zậy sao ở đây có nhìu hình tui zậy? Còn khác ngày nữa. Mỗi ngày 3,4 pic. Giải thích sao đây?Ko phải theo dõi là gì? _À, chụp hình chán rồi tui ghé vô 1 quán nước gần đó uống ly cafe, hình như là đối diện nhà Băng. Tui hơi ngạc nhiên... người con xấu xí lúc nãy bước vô nhà khi bước ra mua đồ bỗng dưng trở thành 1 người khác.Khác xa người kia.Lúc đầu tui nghĩ người đó là chị của Băng. Nhưng rồi chủ quán 1 chút về gia đình Băng. Nhà Băng chỉ có 3 người.2 vợ chồng và 1 con .Vài ngày sau tui tiếp tục con đường này, chụp hình người con xấu xí mà vài ngày trước tui được biết là tên Hân. 1 vòng tuần hoàn...Hân xấu xí bước vào căn nhà đó...và trở ra là xinh đẹp mà chủ quán gọi là tiểu thư Băng. Ngày nào cũng như thế.Tui chỉ biết Hân và Băng là 1 người;Băng cải trang thành Hân. Vậy thôi. Đó là những gì tui biết. Căn phòng im lặng........... _Vậy là lộ rồi....._ Nó xíu, đưa tay lên, sờ vào môi, nơi mà Charlie và Minh... từng hun nó Charlie chào ba mẹ nó rồi ra về, quên nháy mắt với nó cái. Nó đỏ mặt, né cái nhìn tò mò của nhị vị phụ huynh, chuồn lên lầu. Nằm phịch xuống chiếc giường êm ái, nó lẩm bẩm: _Hay ... hôn... nhàng,dịu dàng...nụ hôn của nước Pháp là như vậy sao? Mình...khoan ! Mình nghĩ cái gì vậy chứ? Đây đâu phải lúc để nghĩ đến ? Chết tiệt! Bài tập của mình!!!! Nó lắc đầu mấy cái như để hất cái hình ảnh của Charlie còn lởn vởn đâu đó trong não. Lôi đống tập vở ra, ngồi vào bàn và hí hoáy viết. Viết cái gì biết...nhưng...5′ sau, dòm lại trang giấy tập, chỉ thấy cái tên "Charlie" được vẽ theo kiểu cách đường phố to đùng. _Ash!! Cái gì thía nài????????? Nó hằn học lấy cục gôm bôi cái chữ đó. _Mình nghĩ đến sao?...Mình..... sao? thể nào...sao lại nhanh thế được? chuyển đến chưa được 1 tháng kia mà...sao mình lại... Chợt con dế của nó báo có tin nhắn. Nó chộp lấy. Là 1 số điẹn thoại lạ hoắc có trong danh bạ... _Có thể là ai nhỉ? Minh chăng? Nó đọc 1 lèo tin nhắn: _Cau da cho to hon ma khong day to ra, o Phap, nhu the la cau yeu to day^^(Cậu cho tớ hôn mà đẩy tớ ra, ở Pháp, như thế là cậu tớ đấy^^) _Ầy....kiểu này chỉ có thể là cái tên khỉ đó thôi...gan ...ta mà mi á? Mơ... Nó mà mặt đỏ cả lên, nó nhắn lại: _Co dien hok? Tui khong day ong ra vi luc do tui hoi ngo ngang thoi. Ai cho ong hon tui chu? (Có điên hok? Tui đẩy ông ra vì lúc đó tui hơi ngỡ ngàng thôi. Ai cho ông hôn tui chứ?) Chưa đầy 2′ sau có hồi : _Nay,to thich cau lam day. Neu cau chua chap nhan tinh yeu cua to, to se doi. Bay gio cau di ngu di. Khuya roi.g9.x.x.x(Này, tớ thích cậu lắm đấy. Nếu cậu chưa chấp nhận tình của tớ, tớ đợi. Bây giờ cậu ngủ . Khuya rồi.g9.x.x.x) _Tên hâm... Nó quạu quọ quăng con dế sang 1 bên, dẹp tập vở vô cặp _Kệ, mai vô mượn Funny chép cũng đc. Nó thả người xuống giường, cảm nhận cái lò xo nảy bật êm ái phía dưới...Cùng 1 lúc, nó nghĩ đến nhiều thứ: Minh, tên hâm kia, đống bài tập, khoảnh khắc Minh hôn nó, nụ hôn của tên khỉ hâm...Rồi nó chìm vào giấc ngủ ———————————— _Cậu chủ, có cậu hai đến thăm. Minh vừa bước ra từ nhà tắm, nghe giúp việc thế, liền nhăn mặt, lẩm bẩm cái gì đó ai nghe , nhàng bước xuống phòng khách, chân gây tiếng động... _Mày đến đây làm gì? Chưa xuống đến nơi, Minh hằn học. _Kìa, trai, có cần nghiêm trọng hóa thế ? Khuôn mặt của Charlie dần khi Minh ló mặt qua khỏi bức tường ngăn giữa phòng khách và nhà bếp. _Đã gần 10 năm rồi còn gì...Em về thăm mà vui à? nhớ em sao? Vous...? Charlie mà quay nhìn Minh, cậu lặng lẽ săm soi mấy món đồ cổ, : _Mấy thứ này thay đổi gì cả.... _Tao cần mày thăm. Mày nhớ mày và ****** hại gia đình tao như thế nào sao? Giờ còn trơ trẽn vác mặt đến đây à?-Minh lớn tiếng _Em rất thông cảm...Dù sao cũng 10 năm.Nếu cái đầu của bị lão hóa sớm, còn minh mẫn nữa, em xin nhắc lại: 10 năm trước, chính ba chọn mẹ em, ba xem mẹ và em là 2 thành viên mới trong gia đình.- Charlie chậm rãi, giọng to dần. _Mày dám tao còn minh mẫn á?-Minh hét lên, còn tự chủ, xông đến, nấm đấm giơ cao Charlie vẫn bình chân như vại, chờ Minh xông đến _Ken... Từ góc nhà, 1 con chó nòi Rotweiler thuần chủng to sụ phóng ra, răng nó ngoạm chính xác vào tay Minh, nhưng chỉ ngoạm vào tay áo, nó ghị tay Minh xuống, bắt Minh phải khom xuống theo nó. _Nếu vẫn chưa xem em là 1 người nhà... em xin phép, với tư cách là 1 người dưng xa lạ hoàn toàn,em cướp lấy Băng, người của ! Nghe đến tên Băng, Minh có hơi nhăn mặt,có cái gì đó...nhói lên trong lòng ... _... ấy còn là người tao nữa. Mày muốn làm gì làm... Minh cúi gầm mặt, cố giấu cặp mắt hơi ngấn nước... _Xéo , đem con chó chết tiệt của mày về nữa. Nghe thấy mình bị ghép với 2 chữ "chết tiệt", con chó ở góc nhà hơi gầm gừ với Minh. Charlie lặng lẽ bước ra ngoài,lễ phép cúi chào bác quản gia và hai giúp việc, Ken oai vệ bước theo sau. Minh vẫn đứng yên tại chỗ, nghĩ đến Băng... _Thật ...mình mất Băng sao?... ấy... thuộc về tên đó sao?...Mình..mình muốn như thế chút nào!!! Minh dộng nắm tay vô tường, nhưng khác với nhứng gì tưởng tượng, thay vì bức tường bị vỡ như trong mấy bộ phim mà xem,bức tường bình yên vô ... Minh đứng đó, tay nhức nhối, tai ù cả lên vì tức giận, thấy choáng váng...1 chút nhớ...là nhớ Băng sao?...Bên tai vẫn còn văng vẳng những câu chào: _Thiếu gia về ạ! và tiếng cánh cửa chiếc xe hơi đóng sầm lại... _Nè! Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra giữa 2 người vậy hả? Tại sao lâu nay Minh với bà làm mặt lạnh với nhau? Khai ra mau! Nó gì,chỉ nhíu mày bực bội, đầu cúi gầm,tay chép lia chép lịa mấy bài đại số, trong khi Hoàng và Như nhảy loi choi xung quanh. 2 đứa nó nhì nhằng 1 hồi, nó bắt đầu cáu _2 đứa chúng mày câm ngay!!! Thấy tau chưa đủ khổ àh? Cả 2 đứng hình 1 hồi... _Không thôi, có cần phải giở thói khủng long bạo chúa ra như thế ? – Như dẩu mỏ _Thôi. Cho chị 2 bí mật. Chuyện tình cảm của 2 người mà. Quan tâm làm gì? Dù sao chúc chị 2 và zai vẫn là 1 đôi nhá. – Hoàng đá lông nheo với nó rồi kéo tay Như lôi . Nó khẽ thở dài rồi lôi tập ra chép bài tiếp. Vừa được mấy dòng ... _Hân ơi Hân! Hân ơi là Hân! Hân ới ời! Nó ngước lên nhìn mặt cái đứa vừa phá hoại bầu trời bình yên mà nó mới hưởng được 5 phút...Là Băng...Người cùng tên với nó. Tự nhiên nó linh cảm có chuyện chẳng lành... _Nè Hân...Bà có thấy thằng em tui đâu hông? Tuấn í. Gần 1 tuần nay nó về nhà...tui lo quá...lần cuối cùng tui thấy nó là khi nó chung với bà...tui nghĩ bà có manh mối gì đó... Nó giật thót cả người, 2 chân nó đập vào nhau...Và nơi cái cổ của nó,cục hầu mắc nghẹn ở đó luôn...Nó được gì hết... _Hân, bà có nghe tui hông? Khó khăn lắm nó mới đưa cục hầu về đúng vị trí, mở đường cho lời run run yếu ớt của nó. _Ờ..tui biết..bữa đó... chơi xong là nó về nhà mà... _Vậy sao?...Nếu biết gì nữa phone cho tui nha... Ôi...tim nó như muốn rớt ra ngoài luôn...Có thể nó ko bị tra hỏi lần nữa...Nhưng...nó thấy cắn rứt lương tâm quá...vì nó mà Tuấn mới thế...nó thấy có lỗi với Băng...Thôi ... _Từ từ tính vậy... Nó nhủ thầm rồi lại cắm cúi viết. _Hey! Good morning! Lần này nó thực cáu rồi đây... _4 god sake!!!(chúa nhân từ) Sáng giờ tui bị hành chưa đủ sao? Charlie cười hì hì, ngồi xuống kế bên nó _Bớt giận... _Ủa? Sao bữa nay hổng xài tiếng Pháp nữa mà chuyển qua Ing-lít òi? _Hì hì.Sợ tiếng Pháp Băng hổng hiểu. _Suỵt!!! Bé bé cái mồm thôi! Mi muốn thân thế ta bị lộ hết à? _À à, phải rồi phải rồi. – Charlie giọng – À,sáng nay bị gì mà mới gặp Charl la thất thanh dữ vậy? _Không có gì! Nó bực dọc đáp,lại cắm cúi viết viết Charlie nhìn nó,đắn đo 1 hồi rồi giật lấy mấy cuốn tập của nó. _Ếy! Làm cái trò khỉ gì vậy hả? _Chép bài. thấy sao còn hỏi? _Tui có nhờ ông chép hông? _Hông – đáp lời tỉnh bơ _Zậy trả tập cho tui! _Đang chép sao trả? _Đừng có chép nữa!!! _Why? _Tui cho!!! _Lạ ...chép bài giúp người của mình cũng được sao? _Tui phải người của ông!!! _Ơ...vậy là người mình !!! .......Cuộc đấu khẩu của cả 2 khiến cho cả trường chú ý..... Reng...Reng...Reng <mời các="" em="" tập="" trung="" để="" lên="" lớp.....=""> _Híc...thôi rồi... Nó giật lại cuốn tập, thất thểu bước vô hàng...Charlie bước theo sau +Trong lớp+ _Hôm nay,mời Hân, Phúc, Huệ, Vĩnh lên nộp tập bài tập cho kiểm! Giọng bà oang oang khắp lớp. Nó rụng rời... _Thôi rồi...tất cả chỉ tại tên hâm đó mà mình chép đủ bài...ông trời ơi...bộ kiếp trước con nợ sao??? Nó bước lên bàn giáo viên mà chân tưởng như đeo tạ, liếc ai kia 1 cái thiệt là bén khi quay về chỗ. 5′ sau... _Cô trả tập cho các em. tuyên dương Hân, người duy nhất làm bài tập đủ trong những bạn mà kiểm tập! Nó há mỏ, cứng người, tin vào tai mình. Lật cuốn tập ra, nó há mỏ tập 2: chép bài cực đầy đủ cho nó chỉ trong 1 thời gian ngắn mà nét chữ lại rất giống nó. Nó quay sang , ngạc nhiên tột độ. nhìn nó cười hiền _Khi được người ta giúp mình nên làm gì nhỉ? _Messi! _À, cần cảm ơn đâu. Chỉ như thế này – hôn lên má nó – là đủ rồi Nó đỏ mặt...Kể cả , người chủ động hôn nó, cũng đỏ mặt... Buổi sớm, ánh mặt trời chói chang chiếu vào lớp học, nơi có 2 ông mặt trời con con phía cuối lớp... Nó ngồi trong phòng, đeo headphone, mặt nhăn mày nhó, cả ngày hôm nay nó có đủ chuyện lành rồi, thế mà... _Con khỉ điên!!! Mi có chịu trèo xuống khỏi ban công nhà ta hả? Hay muốn ăn guốc bay? Ở ngoài ban công vang lên tiếng cười hì hì nghe dễ thương phết _Bộ ông tính ở ngoài đó đến sáng luôn àh? _Để coi...Nếu như Băng chưa cho tớ vào ...à,đúng là tớ ở đây đến sáng đó. Nó nghe mà tức sôi máu _Muốn nghỉ ngơi cũng được nữa là... Tình hình là có 1 con khỉ Pháp lông trắng, đầu có chùm lông vàng, nằm dài ...thành ban công nhà nó, đầu dựa vào tường. _Này! Tui muốn bạn bè của tui mang tiếng là ăn trộm, đêm hôm khuya khoắt tự dưng leo lên đây làm gì cha nội?!!! Hàng xóm người ta dị nghị sao hả? _Thì kệ người ta. Tớ mang tiếng chớ có phải Băng mang tiếng đâu. _Trời ơi là trời!!!! Bây giờ, ông mà leo xuống, tui đẩy xuống, té ráng chịu! _Thôi nào...Tớ thừa biết Băng của tớ phải người bạo lực và ác độc đến như vậy. Con khỉ cười cười. Còn nó tức ách _Được thôi! Tui chứng minh! Nó lùi lại 2 bước, lấy đà vung chân đá vô mông con khỉ 1 cái bốp. Con khỉ mất thế, lạng choạng định té, mà rồi...con khỉ rớt xuống, mất hút vào màn đêm, cùng lúc con khỉ rơi xuống vang lên 1 tiếng bộp, sau đó là những tiếng rít rít chói tai. Nó hết hồn, nhào người ra ban công _Charlie!!! Ông đâu rồi??? Charlie!!! _Đây nè! Làm gì kêu dữ vậy? sợ hàng xóm dị nghị là nhà của tiểu thư có người điên àh? Charlie thò đầu ra. ra, Charlie nhanh tay chộp lấy cái ống nước tường, đu xuống. Cái tiếng động "bộp" với "rít rít" là từ đó mà ra. _Her...Đúng là khỉ mà. Leo tài quá còn gì nữa. – Nó khoanh tay trước ngực, vênh mặt. _Kéo tớ lên với... _Không! Đu được vô cái ống nước rồi tuột xuống dưới đất luôn , đây tiếp ai kia. Charlie nhìn khuôn mặt của nó lần cuối, rồi tuột xuống đất. _Ken! Ta thôi. Ken cọ cọ mũi vào chân Charlie, vẻ như luyến tiếc... _Hửm? À, về nhà đâu. Chúng ta mua đồ tí rồi quay về nhà chủ mà. Trong bóng tối, người và chó cùng nhau bước . Nó hơi thấy tội tội cho Charlie...Dù sao nó cũng có lỗi, nếu lúc nãy Charlie nhanh tay bám vào ống nước tan xương rồi...Ôi... _Đáng ra mình nên xin lỗi ...Nên kiểm tra xem có bị thương tích gì ...Kẻo mai vào lớp, kể xấu mình với mọi người khốn..Haizz, thôi kệ. Xét cho cùng cũng chả bị gì nặng nề, lần sau mình lưu ý.(Khiếp...còn lần sau cơ đấy) 10 phút sau... Cộc cộc cộc... _Con à, mama đây. Bạn con gửi quà nè. _Uả, hôm nay có phải sinh nhật con đâu mà lại... _Cứ mở ra biết. Nó mở cửa, thứ đầu tiên đập vô mắt nó phải là khuôn mặt của mama nó, mà lại là 1 bó hoa hồng to sụ, nó để ý thấy mẹ nó phải bấu cả 10 ngón tay vào bó hoa để cầm chắc. _Mẹ đưa con đỡ phụ cho. Nó đỡ lấy bó hoa, đóng cửa lại. _Người nào tặng hoa hẳn phải dư tiền dư của lắm đây. Hứ, tiền xài hết cứ đưa ta xài, việc gì phải phung phí như thế này chứ. Nó sàn qua sàn lại mấy bông hoa, tìm thấy 1 miếng giấy nho . Nó bĩu môi: _Hứ! Bắt chước phim Hàn cơ đấy! Hửm? "Cho gửi bó hoa hồng 50 bông này nhé! Còn 50 bông nữa, tặng em sau. Con khỉ vàng đáng của em đây" Nó giận sôi người. Nó biết tên nào bày trò này rồi. Vừa hay, bên ngoài có tiếng xe hơi đóng sập lại, nó thừa biết cái kiểu đóng cửa xe đó, thừa biết tiếng động cơ xe là của ai, nó cầm bó hoa chạy ra ngoài ban công. _Đáng cái con khỉ mốc xì!!! Rồi thẳng tay ném luôn bó hoa vô mặt Charlie đứng phía dưới. Bó hoa chạm trúng mặt chàng, rớt xuống đất. Nó đóng sầm cửa ban công lại, kéo màn. Charlie mua hoa hồng...chưa cắt gai. Thành thử khi những bông hoa chạm vào da cậu, hơn chục cái gai dính cứng luôn mặt câu. Charlie nheo mắt nhìn lên nơi nó vừa biến mất. Sờ vào mặt, rút từng cái gai ra, quẳng xuống đất. Máu chảy thành dòng mặt cậu ấy. Cậu ngã phịch xuống đất, dựa lưng vào bức tường nhà nó. Ken từ xa chạy lại, rên ư ử, thè lưỡi liếm hết những giọt máu mặt Charlie. Charlie đưa tay sở con chó, rồi sực nhớ ra, đưa tay lên mặt: _Chậc, quên mất cái thứ đáng nguyền rủa này. Đó là 1 mảnh vỡ của ống nước. Khá to. Nó găm vào lòng bàn tay Charlie lúc cậu tuột xuống. Vậy mà Cậu đau, bật ra tiếng rên đau đớn nào... Vì _Her... đau vì quá đau. Mày nghe bài hát đó chưa Ken? rồi, cả chủ lẫn tớ bước lên chiếc xe màu đen. Chạy vút .
CHƯƠNG 14 Nó lại cải trang học. 1 ngày bình thường hết sức bình yên đối với nó. Hoàng và Như quậy nó, và cho đến giờ, tên hậu duệ của Tôn Ngộ vẫn chưa xuất . Băng thôi khiến cho nó cảm thấy cắn rứt lương tâm bằng cách lạng qua lạng lại trước mặt nó với 1 bộ mặt vô cùng thê lương và câu cửa miệng luôn luôn là : Có ai thấy Tuấn em tui đâu hông? Nó nghe loáng thoáng là cha mẹ Băng cho đăng tin tìm Tuấn ở khắp mọi nơi nhưng có kết quả khả quan. Bởi vì nó đăng kí cho Tuấn nhập viện = tên Hoàng , Tí nị cũng sửa lại đôi chút khuôn mặt của Tuấn , phòng khi tên Nam lại đến phá quấy. Nó thong thả thưởng thức bình yên đến khi vào lớp. Kì lạ, hậu duệ của Tôn Ngộ hôm nay bị bệnh hay sao mà thấy vào lớp. Có khi nào núi Hoa Qủa Sơn bị sụp, bít luôn đường ra của tên khỉ trời đánh kia hông ta? _Được zậy cũng mừng à – Nó lẩm nhẩm khi nghĩ đến cảnh tên khỉ nhảy loi choi trong hang động, cố tìm lỗi ra, trong khi nó ăn kà rem với Như và Hoàng – Ôi...Hạnh phúc sao đâu á... Đúng lúc đó... _Xin lỗi...Ở đây có em nào tên Hân ạ? Nó giật thót, nhìn về phía cửa. Chú giao hàng cầm 1 bó hoa hồng...to y như bó hoa mà hôm qua tên kia tặng cho nó. Nó thấy lạnh xương sống...Nó lên nhận bó hoa mà lòng như lửa đốt, mắt nó liếc chừng xung quanh, sợ bị đột kích,lúc nó trở về, nó cảm giác là có rất nhiều sát khí xung quanh nó...Nó ngồi xuống ghế...vừa mới ngồi xuống thôi... _Hân ơi! Của ai tặng đấy? _Ai vậy? Ai vừa ngu mà mắt vừa lé thế hả??? _Trời ạ...Bộ con đời này chết hết rồi sao? Bla bla bla Nó nghe mấy con mỏ nhọn kia chí choé với nhau mà tức ói máu. Nó liếc qua bó hoa, cũng lại thấy 1 mảnh giấy . cần nhìn mảnh giấy, nó cũng thừa biết tên nào bày trò này. _Em Hân! Của ai tặng em đấy? – Bà già nua đứng bục, nhướn mày dòm xuống hỏi. _Ơ...Ơ... _Nói Băng... _Nói , ra tụi tui mới biết thằng nào vừa đui vừa ngu thế chứ. .... _Là tôi! Cả lớp giật thót, quay về phía cửa. _Ơ...Charlie! _Là Charlie đó bà con... _Chết rùi... Charlie bỏ ngoài tai những lời thầm kia, ung dung bước đến chỗ Hằng, con vừa phát ngôn 1 câu hết sức dễ ghét. _Hằng ơi, bạn có thấy mắt mình sáng ko? _Ờ...Ờ...Sáng, sáng lắm. _Bạn thử chơi trò đoán ngón tay với mình xem. Hằng giơ 3 ngón tay lên, ko hiểu Charlie muốn làm cái gì. _3 ngón! Đúng ko? _Đúng. _Mắt mình sáng, nhìn thế,vậy mà có ai đó mình đui đó. _Ôi...ai vậy? Ai mà... sai trầm trọng thế? – Vừa đáp, Hằng vừa ngó quanh quất,tìm trợ giúp từ mọi người. Charlie tiếp tục tiến về phía thằng Hùng. Móc trong túi ra cuốn sổ liên lạc. _Hùng ơi, xem này. Học kì 1 mình đứng hạng mấy? _Hạng Nhất...-Hùng đáp bằng cái giọng run run sợ sệt. Tên này cũng phát ngôn 1 câu vô cùng...nặng _Thế mà có người mình ngu đấy. _Ơ...Thế hả?Chắc người đó đánh giá sai bạn rồi... Charlie mỉm cười, bước lên bục. _Mình nghe nhiều người xấu mình lắm cơ. Mà những điều họ đều sai hết.Như vậy,mọi người có công nhận:Những người đó là những người ác mồm ác miệng,vu khống nhằm hạ thấp giá trị của người khác ko? _...Công nhận... – Cả lớp đồng thanh bằng cái giọng xìu xìu. Dĩ nhiên là trừ Minh và Hân ra rồi. 2 người này chẳng để ý gì đến chuyện xảy ra hết. Thực ra Charlie định **** nặng hơn kia. Nhưng vì gầy dựng hình ảnh 1 tên con trai ga lăng trong mắt mọi người nên ko tiện. ung dung bước về chỗ, ngồi xuống cạnh Hân, cười hì hì. Nó đau khổ, liếc qua Minh tìm 1 cảm thông nho giữa 1 đống sát khí xung quanh, nhưng nó đau lòng hơn...khi Minh bắt gặp ánh mắt của nó, nhíu mày, úp mặt xuống bàn đánh 1 giấc ngon lành. _Cô xin thông báo : 2 ngày nữa, trường tổ chức cho các em Sapa chơi 1 tuần... Chưa dứt câu, cả lớp oà lên, quăng tập, quăng bút, thậm chí có tên còn lột áo quăng luôn cơ...(khiếp) _IM NGAY CHO TÔI!!!EM KIA! MẶC ÁO VÀO! Như , chúng ta được Sapa 1 tuần. Các em xin phép cha mẹ nhé.Bây giờ, vào bài học. ———————- Tối hôm đó. Tại nhà nó... _Trời ơi là trời!!! Đừng có đu lên nhà tui nữa!!! Tường tróc hết sơn là tại ông đó! Biến cho tui nhờ! Trước giận dữ của nó, Charlie cứ cười hì hì _Thiệt là..Tức ói máu! _Thôi. Đừng ói. Ói cơm được, ói máu ko được đâu. Người ốm cà tong cà teo thế rồi, ói ra hết cho quy tiên sớm àh? _Mi...Mi dám...-Nó quắc mắt nhìn Charlie, ... ...con mắt của nó bây giờ...rứt là..rứt là... _Giống chó Chi hua hua quá Băng ơi...Lúc Băng tức lên, 2 mắt Băng nó lồi ra 1 cục như zầy nè – vừa , Charlie vừa đưa 5 ngón tay lên, chụm lại, để lên 2 con mắt minh hoạ – giống cái con...Uí da! Chưa dứt lời, lãnh đủ 3 cái đá, 4 cái đấm. _Híc..dữ quá...dữ như vợ của Sherk ý...vợ của Sherk ít ra còn hiền hơn...đâu như ai kia...Aí! Đau người ta! Trong khi 2 người "tình tứ" "đánh iu nhau" có 1 người đau khổ biết bao. Tại quán Bar do Minh làm chủ... _Cậu biết Tom? người ta...mà trót làm người ta xa cách mình...khó có thể lại gần nhau lắm... _Này...cậu nốc nhiều rượu quá đó Minh...Nhỡ xảy ra chuyện gì ...- Người pha rượu ở quầy Bar ra sức khuyên can Minh _Cô ấy tên Băng...1 cái tên rất đẹp...Đúng ko?À...hay ấy tên Hân nhỉ...Her her her...tôi...cũng ko nhớ nữa...À...đúng rồi. bé ấy tên Hân... bé xấu xí...nhưng bên trong lại rất đẹp...đẹp đến mức cậu ko thể cưỡng lại được...- Minh vẫn , vẫn nốc rượu cho đến khi gục hẳn. Người pha rượu bấn loạn, tìm trợ giúp. _Được rồi Tom.Tôi đưa ấy về. _Ồh. Ra là tiểu thư. Vâng.Phiền ... _Anh...Con đó dám làm khổ như thế này..Em thề, làm nó khổ gấp mười lần như thế... ấy hôn lên trán Minh, dìu Minh ra khỏi quán Bar... Ngày chơi.... Nó ngồi thui thủi 1 mình ở hàng ghế dưới cùng. Như và Hoàng bị mấy đứa kia rủ rê ngồi kia với cái tụi mỏ nhọn kia.Những hàng ghế coi bộ chật cứng.Thế mà bọn nó vẫn cứ chen nhau mà ngồi, công khai tẩy chay cái đứa " xấu xí mà khoái làm chuyện để ý", "dám bỏ bùa 2 chàng đẹp trai nhứt trường", theo như tụi kia là nó. Nó cũng mặc kệ, Như và Hoàng lên kia ngồi càng tốt,nó muốn thấy tụi nó suốt ngày cứ quấn quýt nhau như sam thế,nó thích thấy tụi nó cặp kè với nhau trước mặt nó, vì tụi nó khiến nó nhớ lại nó và Minh lúc trước. Với cả, nó muốn ban bè của mình cũng bị tẩy chay khi bị bắt gặp chơi với nó. _Càng rộng càng tốt – nó lẩm bẩm,rồi đeo headphone vào, đầu dựa vào cửa sổ, lắc lư theo nhạc. Nhưng chỉ 1 lúc thôi.Nó lại nhớ tới Minh. Tiếng nhạc còn đưa vào tai nó được nữa, nó bắt đầu suy nghĩ lan man về Minh. <phải rồi! sapa là 1 nơi đẹp. với lại,mùa này có thể ở đó tuyết rơi. dưới tuyết, nếu minh hun mình lãng mạn biết bao. nhưng phải tìm="" cách="" để="" quay="" lại="" trước....kể="" ra="" cái="" lý="" do="" mà="" và="" xa="" nhau="" cũng...hơi="" lãng...chia="" tay="" vì="" nhảm="" ruồi="" ="" chịu="" đâu.="" cho="" thấy="" ="" nhí,lãng="" xẹt="" của="" đó.="" trở="" mình.="" vẫn="" ...ừm...đành="" giải="" tán="" nhóm="" hải="" Âu="" thôi...=""> Nó gật gù,hài lòng trước sắp xếp vô cùng hoàn hảo của mình. Bên cạnh có tiếng động, nó quay phắt lại,đưa tay thủ thế. Ai biết được,ở cái lớp này kẻ thù của nó đâu có ít.Nó phòng thủ như vậy cũng chỉ là cẩn thận thoai. Tên khỉ hâm chớp chớp mắt nhìn nó. 1 phút lặng thinh trôi qua... Cái khuôn mặt thộn ra của nó chợt nghiêm lại,xụ xuống. _Êy ku! Ai cho mi ngồi đây hử? _Ờ...Ờ...Ở đó hết chỗ rồi. xếp tui ngồi dưới đây. Nó bực mình thấy , giật phắt đống hành lý dưới chân kéo về phía mình. Im lặng...Im lặng...chỉ im lặng được 30 giây thôi... Phía bên kia,tên khỉ cứ tạo ra cái thanh gì đó,nghe bực kinh khủng. Nó liếc sang tên kia xem lằm gì. Ầy...nó thấy bông gòn...băng keo cá nhân... <bộ con="" khỉ="" bị="" thương="" hay="" gì="" sao?=""> _Êy ku! Bị đứt tay hả? _Ơ...! Đâu có...- bối rối trả lời, làm rơi *** tùm lum cái đống hổ lốn bông băng thuốc đỏ kia.Trong nỗ lực nhặt đồ, vô tình(hông biết có phải mưu j ...) để tay vướng vào dây nghe nhạc của nó,kéo luôn cái headphone của nó xuống đất.Nó ngồi yên ghế, gì,mắt chăm chăm nhìn tên khỉ lúng túng nhặt lại đồ, miệng rối rít kêu xin lỗi.Tự nhiên nó thấy... <tên này...cũng="" dễ="" thương="" đấy="" chứ=""> Nó bỗng để ý thấy mặt có cái gì đó...hình như... ngại ngần,nó đưa 2 tay đón lấy khuôn mặt của ,nâng lên để nhìn cho . Là vết xước. Rất nhiều nữa. _Bị gì mà mặt xước nhiều thế? Oánh lộn hử? _À ...Là là... Mắt nó nheo lại. Nó đưa những ngón tay run run lên, sờ lên mặt . Có 1 chỗ, phải vết xước, mà như có vật gì đó đâm vào, rất sâu. _Là cái gì? mau! _Là gai hoa hồng... _Làm gì mà bị gai hoa hồng đâm nhiều thế? lúng túng. muốn là chính nó làm bị như vậy...Nó cảm thấy có lỗi,tội nó lắm. lại giỏi dối. Mà nếu nó oánh chết...Chỉ còn cách thôi... _Ờ...Ờ...Là do... _Do tui đúng hông? _Ơ...... phải _Đúng rồi...Là do tui...Bữa đó tui quăng nguyên bó hoa vô mặt ông...Tui nhớ mang máng là nó có gai...Vậy mà hôm học ông hông cho tui biết...Mà sao hôm đó tui hông thấy mặt ông bị gì hết? _Tui muốn Băng biết...Nên lấy phấn trang điểm bôi lên để che mấy cái vết này. Nó nhíu mày _Lại đây. Đừng lụm đồ nữa. Nhìn ngố kinh khủng. Nó lôi lên ghế, đè ra mà đổ thuốc đỏ, dán băng keo khắp mặt ...Kết quả là...5′ sau ai còn nhận ra thằng Charlie điển trai ngày xưa nó nằm ở đâu chiếc xe này... Nó cảm thấy mến hơn trước. biết tại sao,nhưng nó thấy tên này cũng lãng mạn,cũng dễ thương, cũng có nét con nít chứ đâu phải lúc nào cũng kênh kiệu như mấy tên Việt Kiều mà nó biết. Đến Sapa _Vì lớp ta,số lượng nam nhiều, nên chia phòng như sau: 1 phòng gồm 5 người. 4 nữ và 1 nam. Đây là danh sách số phòng, em nào muốn biết mình ở phòng mấy, chung phòng với ai xem cái này. Bây giờ các em được tham quan xung quanh 15′, sau đó lập tức tập trung trở về khách sạn nhận phòng. _Oa Oa...Đc ra khỏi cái xe quỷ kia ròy. Hầm gần chýt. Nóng thấy mồ. – Nó vung tay khoan khoái với cái lạnh của Sapa – Oa oa!!! Có tuyết nữa nè Như ơi... ———- _Chị 2, là con đó đó hả? _Ừh. _Có là nó thích thứ đó ? _Đừng lo. Chị đây tra sở thích của nó ròy. Chuẩn bị thả mồi . _Chị 2 à...Nếu sơ suất có thể làm nó chết đó... _Hứ! Nó chết càng tốt chớ sao. _Nhưng... _Không nhưng gì hết. Cứ làm theo kế hoạch ! ————————– Nó loanh quanh, cảm nhận cái thứ trắng trắng,mềm và xốp bên dưới đôi giày,chợt... _A! Thỏ trắng! Ui...Dễ thương qá...bắt về nuôi mới được Nó rượt theo con thỏ, để ý rằng xung quanh, càng ngày càng thưa thớt người. Nó mệt bở hơi tai,nó còn cảm giác ở chân,ở tay nữa. Nó xụi lơ...Và, nó ngã xuống cái hố được tuyết phủ kín...Nó còn sức để nhảy lên khỏi hố nữa. Cái hố sâu qá...Dưới độ sâu này,nó cảm nhận được cái lạnh của tuyết...nó lả ... ———————— Minh dạo trong khu rừng nơi nó rớt xuống hố. biết tình cờ hay trời xui trời khiến mà cũng...lọt hố như nó. Loay hoay sao đó, nhận ra rằng cái hố khá sâu, thể lên được nếu có trợ giúp... Bỗng thấy... Bộp Chân Minh chạm phải cái gì đó. Giữa trời tuyết như thế này khó có thể nhìn thấy cái gì. Minh cuối xuống. _A!!!! Nhảy lùi lại 2,3 bước, tim đập thình thịch, hơi thở dồn dập. Là người... Minh sợ hãi, đưa bàn tay run run chạm vào cơ thể lạnh cóng nằm tuyết, lần tìm hơi thở còn sót lại của cơ thể ấy. < còn="" thở="" nữa?="" Ôi="" mẹ="" ơi...con="" bị="" rớt="" xuống="" hố="" với="" người="" chết=""> Minh chua xót nghĩ. Chợt, cậu nhìn thấy cái gì đó ngón tay áp út của...xác chết. _Hửm?Nhẫn sao?Ầy, cũng có gì lạ, chắc người này có gia đình. Nhưng ngày càng lạ hơn, khi Minh để ý kỹ hơn về chiếc nhẫn. Nó y như chiếc nhẫn mà lúc trước cậu tặng cho Băng. Cậu lạnh toát người, đôi bàn tay lại lần nữa run lên, phải vì lạnh, mà vì sợ. Cậu sợ người nằm vùi trong đống tuyết lạnh giá kia là người cậu quý nhất thế gian. nhàng phủi lớp tuyết mỏng bám mặt người đó. Theo đôi bàn tay của cậu, khuôn mặt tinh khôi của Băng dần ra. Cậu tá hoả, run hơn trước. Với tia hy vọng còn sót lại, cậu đưa tay sờ lên mũi Băng... _Không... thể nào lại như vậy... còn hơi thở nào thoát ra từ cái mũi bé bé xinh xinh của Băng...Minh quên hẳn câu thề giết Băng nếu gặp lại , nhanh chóng, cậu tháo găng tay, nón, tất, áo len, khăn quàng cổ đeo cho Băng. nhàng kéo Băng dậy, ôm vào lòng. Tay Minh ôm chặt lấy Băng, sợ rằng nếu buông tay ra, chuyện hay xảy đến. Cậu hy vọng rằng đôi bàn tay của cậu có thể sưởi ấm cho Băng, hy vọng rằng Băng thở lại, hy vọng rằng Băng mở mắt, mắng Minh là ngốc, bắt Minh phải mặc lại quần áo... _Đừng bỏ ở đây mình... là đồ ngốc...Chỉ vì em thích lập băng nhóm...mà làm em đau khổ...Khiến em xa cách ... nhớ em lắm...Này...Tỉnh lại ... là đồ ngốc...Đúng ?...Này..Dậy ...mắng là ngốc ... Trong tiếng rít của gió tuyết, tiếng ai thầm nghe thê lương...đầy ma mị...đầy đau khổ...Lần đầu tiên sau 10 năm...Minh lại khóc...từ khi mẹ mất...Minh bao giờ nghĩ rằng mình lại khóc... _Mắng ... _Anh cho em mắng à? _Ừh...-Minh vẫn tiếp tục thầm, trả lời câu hỏi vừa nãy 1 cách vô thức _Vậy là đồ ngốc! _Ừh.. ngô..-Chưa dứt câu, đôi mắt ươn ướt của Minh chợt mở to, miệng cậu há hốc, cậu ngó xuống Băng _Hửm?Sao ngó người ta dữ v... Minh ôm nó chặt đến nghẹt thở. Nó vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay cậu,mà sung sướng đón nhận cái ôm ấy. _Lại như trước, nhé! _Ừh, lại như trước. Minh và nó ôm nhau,cười tươi.Trong trời tuyết lạnh giá, cả hai còn cảm thấy lạnh nữa,thay vào đó là ấm áp mà họ cảm nhận được từ nhau. _Chậc...Hạnh phúc gớm. Bộ hết chỗ bày tỏ tình cảm rồi hay sao mà phải chui xuống tận đây? – Tiếng của Charlie vang lên bên hố, làm gián đoạn giây phút mùi mẫn của nó với Minh. _Tụi tui lọt hố chớ hông có dại gì mà chui xuống đây đâu – Nó dẩu mỏ vọng lên – kiếm dây thừng kéo tụi tui lên _Được ròy, chờ tí, để tui kiếm , tui có đem theo mấy cái áo len nè, trong khi chờ tui quay lại,mặc vô cho ấm. Nhất là vous đó! Charlie quăng xuống dưới hố 2 cái áo len thiệt bự rồi bỏ . Minh chụp lấy 1 cái mặc vô, cậu bắt đầu cảm thấy cái lạnh cắt da cắt thịt xung quanh rồi. ———– Charlie quay về nơi mọi người tập trung. _Cô ơi . Minh và Băng đâu mất rồi. Em tự kiếm họ. và mọi người cứ chia phòng trước ạ. _Không, chờ em quay về – Bà bằng cái giọng eo **, hy vọng làm Charlie..."mê" bả. Charlie cười giả lả, mém nhợn ra hết mấy miếng bánh mì lúc sáng rồi vọt ra đằng sau chiếc xe buýt chở cả lớp đến Sapa,tìm dây thừng. Lúc ngang qua hội hot girl của Ngân, Charlie để ý thấy mặt của họ ai cũng có mồ hôi. <Đổ mồ hôi trong thời tiết lạnh như vầy sao? Ngộ dữ> Charlie nghĩ nhanh rồi quăng ngay cái ý nghĩ đó ra ngoài, hình ảnh Băng lạnh cóng dưới hố choán hết tâm trí của cậu. Cậu hình dung ra cảnh cậu cứu Băng ra khỏi hố tuyết sâu hoắm, Băng cảm phục cậu, khen cậu có cơ bắp khoẻ, galăng, và cậu bắt Băng trả ơn bằng 1 nụ hôn. Charlie mỉm cười sung sướng khi nghĩ đến đó.Nhưng...Người tính hổng bằng trời tính...Đến miệng hố, khi mà thời cơ biến thành hùng của cậu đến gần... hùng té 1 cái oạch...rớt luôn xuống hố... ————— mỏi tay qá...hổng viết nữa âu... Charlie cũng cảm thấy có lỗi. Trong lúc này, là vị cứu tinh duy nhất, là người có thể giúp người . Thế mà lại vô dụng đến như vậy. ngồi thu mình trong góc,tránh ánh mắt thất vọng của Minh và nó. Nó dần cảm thấy lạnh...Cái lạnh cắt da cắt thịt khiến não nó gần như đóng băng.Nó thể nghĩ tới cái gì nữa. Nó ngoẹo đầu sang bên, tựa vào vai của Minh, dần thiếp . Charlie nhìn thấy cảnh đó mà tức sôi gan. đủ can đảm để nhìn thấy người tình tứ bên cạnh người con trai khác, nhất là khi người đó là của . kiềm chế được cảm giác ghen tỵ trào dâng trong lông ngực, chạy đến, hất mạnh sang bên. Minh ụp mặt xuống nền đất đầy tuyết. Trán bị xước,chảy máu, mũi do đập mạnh quá nên cũng chảy máu.Minh lao đến, trả đũa. cú đấm vào má của Charlie, ngã nhào xuống đất. _Thằng khốn! Mọi mâu thuẫn khi trước, nhân cơ hội này, xử luôn thể ! Minh hét lên, lại lấy đà, tay nắm lại thành nắm đấm, giơ lên cao. Charlie lại lãnh thêm cú nữa. chới với. _Keng! – Có cái gì đó rơi ra từ trong áo của Charlie. Là cái còi bằng bạc dùng để huấn luyện chó! Charlie cầm lấy cái còi, thổi hơi dài. thanh của cái còi cao vút, bay lên khỏi hố, mất hút vào tàn lá thông rậm rạp bên . Minh lại tung thêm đấm, Charlie mặt mũi máu chảy tùm lum, vẫn quyết buông rơi cái còi. Trong lúc Minh đứng thở hồng hộc, lại lấy hết sức tàn thổi thêm hơi nữa. Từ xa có tiếng chó tru vọng lại...Charlie làm được! Bây giờ, cậu chờ đợi... Minh bồi thêm cú nữa vào bụng Charlie. Cậu quằn quai dưới đất, hộc cả máu miệng.Bên cạnh, nó vẫn ngủ ngon lành. Giấc ngủ của thiên thần...mà đến cả đạn đại bác bắn bên tai cũng thể nào đánh thức được.Charlie chăm chú nhìn nó trong khi chịu đựng những cú đấm của Minh. Có tiếng bước chân chạy vội tuyết. _Phập! Ken từ hố nhảy phốc xuống, nó nghe tiếng Charlie gọi. Nó nhằm vào Minh, cắn ngập nanh vào bên vai của Minh, nhay nhay trong vài phút rồi nhả ra, bốn chân chụm lại, đạp vào Minh để lấy đà nhảy lên miệng hố. Minh đau đớn, ôm bên vai, nằm phủ phục dưới hố. Nhanh nhẹn, thuần thục và chuyên nghiệp, Ken ngoạm lấy đầu sợi dây thừng mà lúc nãy Charlie làm rớt miệng hố, thòng xuống cho Charlie. Cậu cố thu sức tàn, đỡ lấy nó, dùng dây thừng quấn quanh bụng nó cho Ken kéo lên. _Phịch! Nó lên đến nơi an toàn. Ken lại thòng xuống lần thứ hai. Charlie dợm bước tiến về phía dây thừng. Chợt, cậu ngoái nhìn lại...Minh...Nếu bỏ Minh dưới hố...Tình cảm của cậu và nó còn gì cản trở.Nhưng...Có nên ...khi Minh là người em của cậu...Người em cùng cha khác mẹ...Người em mà cậu quý... _Vous...Em thể bỏ ở đây được... Lết cái thân tàn ma dại đầy vết thâm tím, Charlie xốc Minh lên vai, ra lệnh cho Ken kéo cả hai người lên. Ngày hôm đó quả là mệt mỏi...Charlie lẫn Ken đều phải "làm việc" nặng nhọc. Charlie phải cắn răng chịu đau mà xốc Minh lên vai, đưa Minh về tận phòng khách sạn. Ờm...Vì Minh được xếp chung phòng với Ngân nên...Vừa mở cửa phòng, thấy áo Minh đẫm máu, nàng kềm chế được hét toáng lên làm Charlie vốn chóng mặt lại thêm choáng váng, còn Ken ...cu cậu phải cắn vào áo của nó, kéo nó lê lết đường tuyết. Trọng lượng của nó khiến răng của Ken mấy lần suýt bật ra khỏi hàm. Thế mà nó chả chịu tỉnh "giấc nồng" cho Ken nhờ(_ __) Tối hôm đó, Minh và nó chơi đâu mất. Để Charlie ở lại mình trong phòng. Charlie được xếp chung phòng với nó, cơ hội tốt để chiếm lấy trái tim nó...Thế mà nó nỡ bỏ cậu ở lại mình...Cậu chua xót nghĩ trong khi với tay lấy hộp Salonpas Ken mới mua về, ngậm trong mõm. Vừa dán Salonpas lên những chỗ thâm đen trông đến tội...Cậu vừa lầm bầm rủa xả ai đó. Có tiếng người cười giỡn bên ngoài. Charlie biết ngay là nó và Minh về, nhanh như cắt, cậu túm cổ con Ken, quẳng ra ngoài cửa sổ, nhanh chân ôm hộp Salonpas phóng theo sau. Cậu muốn giáp mặt Minh và nó lúc này. _Thế là nàng "dần" trận àh? – giọng của nó ngày càng to hơn,gần hơn _Ờ...Con đó cứ lằng nhằng mãi, điếc lỗ tai <her. ="" ="" về="" cái="" bà="" chằn="" chung="" phòng="" 21="" với="" minh="" đây="" mà=""> – Trong lòng dậy lên chút tò mò và cảm giác thú vị khi nghe lén dâng trào, thay vì bỏ , Charlie ở lại, nghe lén tiếp _Mà sao đột nhiên lại bị...chó cắn? _À...à... lúc đó, kéo em lên rồi..đột nhiên có con chó rừng bay lại kiếm chuyện <what!!!??? "="" kéo="" em="" lên"????="" ="" đúng!="" tôi="" mới="" là="" người="" ="" ấy="" và="" ="" lên!="" Đồ="" khốn!="" giật="" công="" của="" àh?="">-Charlie tức giận nghĩ nhưng vẫn cố kiềm nén để mất kiểm soát mà gầm lên giận dữ _Woa!!! Vậy là mình kéo được cả em và Charlie lên àh? _Chớ sao? – Minh đáp lời, trong giọng có chút ngượng ngượng, phải rồi, chém gió mà, ngượng cũng lạ Bên ngoài, Charlie vẫn kiềm chế hết sức _À này, sao 2 người ghét nhau quá vậy? _Hửm? Ai cơ? _Anh đó. với Charlie, sao ghét nhau dữ vậy? _Hả? Đâu có ghét gì đâu. Bình thường mà _Xạo,lúc nào thấy Charlie, cũng nhìn bằng con mắt dữ dằn, hằn học bỏ . Chả phải ghét là gì _Ừm...À...Chuyện này mai . Giờ cũng khuya rồi, phải về phòng, khéo lại bị con Ngân dũa cho trận tơi bời hoa lá _Ừm, về cẩn thận nha. Đợi cho Minh khuất, Charlie mới bò vào phòng. Nó trong phòng tắm, Charlie chậm rãi lấy cái gối, quăng xuống nền nhà, nằm phịch xuống luôn. Ken chạy đến, nằm bên cạnh chủ, truyền hơi ấm cho cậu. Charlie bật điện thoại, xem lịch. Hôm nay là ngày 12... <vậy ngày="" mai="" là...=""> Charlie hốt hoảng nghĩ rồi nhắm mắt, cố ngủ nhanh, vì mai cậu phải dậy sớm, mai là ngày trọng đại! —————————— Sáng hôm đó, Charlie dậy lúc bốn giờ sang, tập tễnh, dựa vào Ken để cho vững. Cho đến giờ, cậu vẫn cảm thấy choáng váng. Cậu vào làng của những người miền cao, hôm nay họ họp chợ! Charlie ghé lại chỗ cụ già người, mua bó hoa đẹp, cái túi được đan bằng nhiều sợi vải màu sắc sặc sỡ, rồi lại tập tễnh bước về nơi có cái đồi thông. Giữa những cây thông rậm rạp là hai ngôi mộ. 1 ngôi mộ khang trang, làm bằng đá Shapphire lông lẫy, còn bên kia, là nấm đất, có tấm bia ở phía đầu. Charlie tập tễnh tiến về phía cái nấm đất kia, đặt bó hoa đó... _Mẹ à...Con đến thăm mẹ này...Mẹ...Mẹ có vui ? Con còn mua cả loại túi mà mẹ thích, mẹ xem này, nó có nhiều màu lắm, đẹp lắm! Mẹ...Sao mẹ gì? Mẹ... Charlie đứng trước nấm mộ, cắn chặt răng đến mức bật máu. _Mẹ có biết...con đơn lắm ? Nếu như xưa kia, mẹ chọn ông ấy... mẹ đến nối này...Con xin lỗi...Vì làm cho mẹ cái mộ đàng hoàng. Con có đủ tiền...Con là bất hiếu...Bố...Bố nhiều lần định sửa lại cái mộ của mẹ...Nhưng con quyết giữ nguyên như vậy...Mẹ muốn cái nấm đất của con hay mẹ muốn cái mộ đẹp cuả bố? Hả mẹ? Lần này, kiềm chế được nữa, cậu bật khóc, khóc nhiều...Khóc đến nỗi gần như hết nước mắt, cậu mới đưa tay áo, lau mặt, vòng ra đằng sau nấm đất, dựa lưng vào tấm bia _Mẹ...Con có nhiều chuyện để kể với mẹ lắm- Charlie mình bằng cái giọng nghèn nghẹt – Có ... Cứ như thế, cậu thủ thỉ mình...cho đến khi mệt lả, ngủ thiếp ——————– _Đi chơi ? _Đi đâu? _Đi thăm mộ mẹ . Hôm nay là giỗ bà ấy. _Ồh... chứ Minh dắt nó vào làng, ghé bà cụ người, mua bó hoa sắc tím, hướng về phía đồi thông mà tiếp.