1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CÔ ĐƠN VÀO ĐỜI - DỊCH PHẤN HÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 45 - ẤM ÁP GIỮA MÙA ĐÔNG LẺ LOI

      Trời bắt đầu trở lạnh, đến cuối học kì, chuẩn bị thi, liên lạc của tôi và Hứa Lật Dương cũng thưa dần. Thời gian đó cả ngày tôi chỉ ở trong lớp học tự ôn bài .

      Trong cái lạnh buốt của mùa đông ở Vũ Hán, chỉ có trong lớp học là có chút ấm áp, tôi thường ngồi mạch đến 5 giờ chiều. Đến lúc ra khỏi lớp, ngoài trời tuyết rơi. Vũ Hán rất ít khi tuyết rơi, mà tuyết rơi to như thế này càng hiếm gặp.

      Từ lần trước khi xem phim với Lương Triết quên cầm ô về, tôi vẫn quên chưa mua ô. Lúc đầu định chạy đến nhà ăn, ăn cơm rồi sau đó về kí túc xá, nhưng thấy tuyết rơi quá nhiều, đường những ai có ô đều biến thành người tuyết hết. Nhỡ mà ốm ra đấy thi được phiền. Nghĩ vậy tôi liền quay lại lớp học tiếp tục ôn bài. Đợi cho đến khi tuyết ngừng rơi mới về.

      Kim đồng hồ của lớp học chỉ đến đúng sáu giờ. Ngoài trời tuyết vẫn rơi, bụng tôi bắt đầu sôi lên sùng sục .

      nghĩ xem có nên tiếp tục chịu đói ngồi ôn bài đợi tuyết ngừng rơi hay là xông ra đội tuyết kiếm cái gì ăn rồi tính tiếp bỗng nhiên có người từ đằng sau vỗ vào lưng tôi .

      Tôi giật mình ngoảnh đầu lại, hóa ra là Lương Triết. Tay trái bê bát mì bò Hồ Nam còn tay phải cầm cốc nước cam, nhìn tôi cười .

      " Sao lại ở đây?" Tôi vô cùng ngạc nhiên.

      "Lúc bốn giờ, tuyết bắt đầu rơi, gọi điện lên phòng em thấy mọi người đều em lên lớp tự ôn. đoán chắc em vẫn chưa mua ô mới. định tặng em cái ô cơ nhưng tặng ô sợ may mắn nên mua. Sợ em có ô ướt người lại ốm nên từng giảng đường, vào từng lớp để tìm em. Tìm hết các phòng ở bốn giảng đường, cuối cùng mới tìm thấy em ở phòng này. nghĩ là em chắc vẫn chưa ăn gì nên chạy ra ngoài mua cho em bát mỳ, còn bảo họ cho nhiều ớt, ăn nhiều ớt chắc ấm lên nhiều đấy. À còn có cả ngô nữa, ở trong túi , vẫn còn nóng đấy." rồi thò tay vào túi áo lấy ngô ra.

      Tim tôi như có ai đó bị bóp nghẹt, biết gì.

      Nếu như lúc đầu trong mắt tôi mọi việc Lương Triết làm cho tôi chỉ để thỏa mãn tính sỹ diện của đứa con , lấp bớt phần nào nỗi đơn trong cuộc sống chứ chưa bao giờ tôi cảm thấy rung động, lúc này, mang lại cho tôi cảm kích vô cùng sâu nặng.

      Tôi cầm trong tay bắp ngô vẫn còn ấm hơi của Lương Triết, cảm động muốn khóc.

      Tám giờ tối tuyết ngừng rơi, Lương Triết và tôi ra khỏi lớp học.

      Khuôn viên trường tuyết phủ lớp dày, chắc khoảng đến 10cm. Tôi bước từng bước khe khẽ lớp tuyết mới. Vì từ rất ít khi tôi tuyết nên tôi rất sợ trượt ngã, đành bám vào cánh tay Lương Triết mà .

      được vài bước, Lương Triết bỏ tay tôi bám ở cánh tay ra, nắm chặt tay tôi vào lòng bàn tay.

      Tôi hơi giãy ra nhưng Lương Triết càng nắm chặt hơn.

      Lòng bàn tay rất nóng, mồ hôi dính đầy mu bàn tay tôi.

      Tôi cúi đầu xuống, cẩn thận bước từng bước. Hai bên đường có ánh đèn màu trắng nhạt chiếu xuống. Hai chúng tôi tay trong tay bước từng bước. Lúc tôi quay đầu ngoảnh lại nhìn thấy những vết chân của chúng tôi in hằn Tuyết cả đoạn đường dài, và tôi cũng nhìn hình dáng của tình , từ mờ đến đậm.

      Từ hôm đó trở , tôi cảm thấy mình cũng chớm Lương Triết. Tình vốn có lý do. Đợi chờ vạn năm cũng bằng cảm giác của phút giây rung động. Có lúc thứ mà chúng ta chỉ là giây phút, lời hứa nhưng lại cảm kích chúng ta đến nỗi chúng ta tin rằng chúng ta người đó. Đó chính là tình . Tôi con người đó.

      Tôi chỉ là người con tham lam. Tôi tin vào tình , xác định định thủy chung và vô cùng Hứa Lật Dương. Nhưng tôi đồng thời lại thích cảm giác được theo đuổi, thích cảm giác có nhiều người con trai cùng mình lúc. Tôi cũng biết là tôi được vượt quá giới hạn về thể xác lẫn tình cảm nếu là người chẳng ra gì. Tôi tự thấy khinh bỉ bản thân mình.

      Tôi chỉ muốn chọn đáp án có sẵn cho bài trắc nghiệm tình của mình nhưng thầm đổi nó thành bài điền từ.

      Tôi như chú hươu non kiếm tìm tình trong hoang mạc tình cảm, nhưng lại dùng tình để đưa tôi vào con đường có đường lùi. Nếu như tôi dừng bước tôi chắc rơi xuống vực thẳm chưa biết, chưa đo được độ sâu.

      Tôi thể bỏ Hứa Lật Dương. là tình đầu tiên cũng là tình cuối cùng được cuộc đời sắp đặt cho tôi.

      Ngày hôm sau Lương Triết đến tìm tôi. Lúc ta âu yếm ôm tôi, tôi vội đẩy ra giọng như khẩn cấp: "Chúng ta nên làm bạn bè thường với nhau hơn ạ. Hôm nay em muốn với việc, em có người rồi. ấy học ở thành phố khác, em muốn phản bội ấy."
      Lương Triết buông thõng tay xuống. Đôi bàn tay cứng đơ, bất động là thể sinh động nhất những gì diễn ra trong .

      Sau đấy lúc lâu, Lương Triết cuối cùng cũng lên tiếng trước: " đợi đến khi nào hai người chia tay nhau. Còn bây giờ chúng ta là bạn. nào, chúng ta cùng ăn cơm."

      Tôi nghĩ thầm: rốt cuộc cũng nên nghĩ Lương Triết là người có tình cảm hay là người có nhiều kinh nghiệm nhỉ? bỏ mà lại dùng cách là bạn để giữ chặt lấy tôi .

      Tôi biết suy nghĩ của , cũng như tôi hiểu thế giới tình cảm của chính mình lúc này.




      CHƯƠNG 46 - CHÚT PHIÊU LƯU MẠO HIỂM

      Kỳ thi cuối kỳ nhanh chóng trôi qua, ngày về ăn Tết, Lương Triết bảo tôi ra ga Vũ Xương tiễn . đường qua cửa hàng KFC, : " Em đợi chút nhé, chạy vào mua ít đồ ăn." Tôi gật đầu.

      Sợ tàu muốn ăn gì mà phải rửa tay bất tiện, trong lúc chờ , tôi ghé vào siêu thị bên cạnh mua cho ít khăn giấy và chai nước. Từ trong siêu thị bước ra, tôi nhìn thấy ra khỏi cửa hàng KFC, tay xách túi đồ ăn. Tôi đưa nước và đồ ăn cho , đưa cho tôi túi đồ cầm trong tay cho tôi.

      Tôi ngạc nhiên hỏi: " đưa cho em làm gì?"

      " mua cho em ăn mà." cười trả lời.

      Tôi mở chiếc túi ra xem, bên trong có năm bắp ngô . Tôi ngẩng đầu lên khẽ câu "Cảm ơn !" rồi lại cúi đầu xuống vì biết phải đối diện với ánh mắt của lúc đó như thế nào.

      Chưa bao giờ tôi cho là tôi thích ăn ngô bởi vì hồi học cấp III, có lần tôi và Hứa Lật Dương cãi nhau. Hai chúng tôi ngồi cạnh nhau ở vườn hoa cạnh nhà Hứa Lật Dương, chẳng ai thèm để ý đến ai. Nhưng Hứa Lật Dương rất quá đáng, cứ ngồi ở đó mà ăn ngô. Cứ thế được lúc, tôi chịu nổi liền đứng bật dậy, định về Hứa Lật Dương bỗng giữ tôi lại, dúi vào tay tôi bắp ngô. định quẳng bỗng tôi phát ra bắp ngô được ăn tạo thành dòng chữ "I LOVE YOU". Tôi ngạc nhiên và lập tức vui trở lại. Từ đó tôi bỗng hứng thú với nghệ điêu khắc: gặm ngô.

      Nếu như Lương Triết biết được điều này liệu có đau lòng nhỉ?

      Tiễn lên tàu, tôi nhìn thấy khuôn mặt Lương Triết mờ mờ phía sau cửa kính. lấy tay đẩy cửa sổ lên hết. Giữa chúng tôi còn ngăn cách nào nữa. Chỉ có điều tôi đứng bên ngoài vạch trắng. Còn bên kia vạch trắng có sơn dòng chữ: Nguy hiểm, được vượt qua .

      Lúc tiếng còi tàu kêu vang, báo hiệu tàu sắp chuyển bánh, Lương Triết bỗng thò nửa người qua cửa sổ dúi vào tay tôi vật. Theo phản xạ có điều kiện, lập tức nhận lấy, đợi đến khi tôi nhận ra vật mình cầm tay là chiếc điện thoại di động chiếc tàu dần xa. Tôi biết tại sao Lương Triết lại đợi đến lúc tàu sắp chuyển bánh mới đưa chiếc điện thoạt cho tôi. để tôi kịp từ chối, chỉ có thể nhận.

      Tay trái tôi xách túi ngô, tay phải cầm chiếc điện thoại. Tin nhắn của Lương Triết "tít tít" chuyển đến.

      "Vừa xa em, thấy nhớ em rồi."

      "Ngồi đối diện với em rất trẻ, nhưng dễ thương bằng phần mười em."

      "Ngoan nhé, mình đường về nhớ cẩn thận, qua đường nhớ đợi đèn đỏ."

      Còn tôi lúc đó nghĩ đến việc Hứa Lật Dương ngày mai về Vũ Hán mà thấy buồn muốn khóc. Tôi ghét bản thân mình.

      Tôi ghét mình lăng nhăng, ghét mình ràng, ghét mình chia đôi trái tim cho người con trai khác.

      Tôi ghét mình đối xử như vậy với Hứa Lật Dương. Cảm giác phản bội này làm tôi vô cùng khinh bỉ bản thân mình.

      Tôi biết mình phải người con có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành gì và tôi cũng biết sức quyến rũ của mình chỉ có giới hạn. Những người con trai này đều rất tốt với tôi, tôi, tôi thừa nhận trong những lý do chính là bởi vì sức hấp dẫn của tôi phát huy tác dụng và còn bởi vì những tính toán của tôi cũng đạt được mục đích. Tôi thừa nhận tôi dùng những thủ đoạn nho để mê hoặc họ, chiều theo và lấy lòng họ. Thế nhưng điều đó có gì là sai? Tôi chỉ muốn mình có nhiều tình hơn nữa, chứ chẳng phải là việc giết người, phóng hỏa, cướp của gì

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 47 - " MUỐN CHÚNG MÌNH Ở BÊN NHAU"

      Ngày hôm sau tôi lại đến ga Vũ Xương để đón Hứa Lật Dương về ăn Tết.

      Vừa xuống tàu, Hứa Lật Dương liền vứt vali sang bên, ôm chầm lấy tôi. Sau hồi ôm nhau, lúc ngoảnh lại chiếc vali biến mất. Hứa Lật Dương vô cùng tức giận.

      "Trong vali có gì quý giá ? Sao mà tức giận thế?"

      Tôi đưa mắt nhìn xung quanh dò tìm người khả nghi.

      "Trong vali, ngoài quần áo của còn có bao nhiêu đồ mua cho em trong suốt thời gian vừa rồi.
      ở trường thi thoảng mua sắm với bạn, mỗi lần nhìn thấy những con thú nhồi bông hoặc đồ gì hay hay nghĩ là em thích nên đều mua về. Mỗi lần ít đến lúc về được hơn nửa vali. định tặng em bất ngờ, nhưng ngờ xui xẻo quá lại bị thằng nào trộm mất rồi. Tức quá mất!"

      Hứa Lật Dương tức đến nỗi mặt đỏ bừng bừng. Tôi chưa bao giờ hận bọn trộm như lúc này. Bọn nó đáng bị băm thành nghìn mảnh để vĩnh viễn thể đầu thai được nữa!

      Ngày hôm sau Hứa Lật Dương định đưa tôi về nhà, chính thức gặp bố mẹ . Trước đó tôi đến nhà đều nhân lúc nhà có người. Hứa Lật Dương : "Bây giờ lên đại học rồi, dẫn bạn về nhà cũng chẳng có gì đại nghịch bất đạo cả."

      Tôi lắc đầu: "Em đâu."

      "Tại sao ? Bố mẹ nhất định thích em. mà. Bố mẹ nhìn thấy dẫn bạn xinh đẹp như thế này về nhà chắc chắn rất vui." Hứa Lật Dương hầu như để ý đến những do dự trong lòng tôi.

      Tôi vẫn lắc đầu.

      "Em còn lắc nữa cắn đứt đầu em."

      Hứa Lật Dương vừa trêu tôi vừa ôm chặt lấy đầu tôi định hôn. Tôi bỗng cảm thấy rất khó chịu nên lấy tay đẩy ra.

      "Em sao thế?"

      Lúc này mới từ từ bình tĩnh lại.

      " thấy việc chúng ta cứ mãi sống ở hai thành phố thế này chẳng tốt tí nào hay sao? Có dám đảm bảo qua lại với bất cứ người con nào khác ở trường sao? có thấy rằng vẫn em như ngày trước ? có biết rằng em sống mình đơn như thế nào ?"
      Tôi tuôn tràng bốn câu hỏi. Câu nào nghe cũng là đáng thương như đều nhằm mục đích muốn nhận được bao bọc che chở của người con trai, khiến họ cảm thấy mình có lỗi. Đương nhiên tôi cũng có thể thẳng ra: "Hứa Lật Dương, chúng ta thường xuyên ở bên nhau vì thế em người khác rồi." Nhưng tại sao tôi lại thế cơ chứ? Tôi vốn ích kỷ thế, muốn mình luôn ở thế thượng phong. muốn nhận là mình có lỗi với . Thà để cảm thấy tôi đáng thương và tự nhận thấy mình có lỗi, như vậy ít nhất cũng bớt giận tôi hơn.

      " xin lỗi, cũng biết là ở xa em thế này chăm sóc được cho em, biết là em rất đơn. Sau khi tốt nghiệp, dù thế nào nữa, cũng ở cùng thành phố với em." Hứa Lật Dương cảm thấy rất có lỗi . Những câu như thế luôn làm tôi cảm động, luôn làm tôi cảm thấy thực tôi và tôi cũng thực .

      Chúng tôi cứ ngồi thế bên hồ cạnh trường cấp III cả buổi chiều. Bàn về những lợi hại của việc ở bên cạnh nhau. Gần tối, chúng tôi ai về nhà nấy.

      Vừa về đến nhà, tôi nhận được điện thoại của Hứa Lật Dương, : "Thủy Tha Tha, muốn với em về quyết định của ."

      "Quyết định gì cơ ạ?" Tôi thầm đoán trong lòng. Liệu có phải quyết định chia tay tôi.

      " quyết định học tiếp nữa. Năm sau thi lại đại học. nhất định thi vào được trường của em! Như thế ngày ngày có thể ở bên em và chăm sóc em." Giọng Hứa Lật Dương chắc như đinh đóng cột.

      Quyết định của làm tôi vô cùng ngạc nhiên. Tôi tin lắm vào việc tình của Hứa Lật Dương đủ lớn để vì tôi mà có quyết định như vậy.

      " nghĩ kĩ chưa?"

      "Thực ra lần trước em đến thăm , có suy nghĩ này rồi. Thấy em đến thăm lần chẳng dễ chút nào, rất vất vả. Hai chúng ta muốn gặp mặt nhau cũng rất khó. Chiều nay nhìn em đau khổ rất đau lòng. Em đừng gì hết, ngày mai quay lại trường thu dọn hết đồ dùng."

      Tôi thể thêm gì nữa. Bởi tôi nghĩ: Chắc đây chỉ là suy nghĩ nhất thời, hoặc là việc thi lại chỉ để thi vào trường tốt hơn, bù đắp cho những sai lầm trước đây. Tôi công nhận, tôi thường nghĩ, mọi người sống rất ích kỉ và tình chẳng bao giờ có ai hi sinh cho nhau nhiều cả.

      Ngày hôm sau Hứa Lật Dương quả nhiên trở lại trường mang tất cả đồ đạc về. Việc này làm náo động tất cả mọi người xung quanh. Những người bạn học cũ đều cho rằng điên rồi, tôi đến phát điên. Bố mẹ lần đầu tiên trong cuộc đời đánh trận nhừ tử. Thế nhưng mọi thứ đều ngăn được quyết tâm ôn thi lại đại học của .

      Tình lớn của làm cho mọi do dự của tôi tan biến. Thực tôi có thể ngăn cảm Hứa Lật Dương, tôi có thế với , cần thiết phải làm như thế bởi vì em người con trai khác rồi nhưng tôi dám và tôi cũng muốn.

      Tôi dám bởi vì tôi muốn làm tổn thương tình cảm dành cho tôi.

      Tôi muốn bởi vì tôi luôn luôn đợi người con trai nào đó phát điên lên vì tôi. Thậm chí tôi cho rằng điều đó có gì sai cả. tôi phải cam tâm tình nguyện như thế. Điều đó là lẽ đương nhiên.

      Từ lúc Hứa Lật Dương quyết định ôn thi lại, lập tức bước vào trang thái căng thẳng, chuẩn bị cho kì thi. Chúng tôi gần như hẹn hò, mà nếu có hẹn hò hai người mới ngồi với nhau được tiếng vội : " được rồi, đến giờ phải học. cố gắng hết sức mình, nếu thi được vào trường của em."

      Tôi cũng dốc toàn lực để hỗ trợ . Cả kì nghỉ đông chúng tôi gặp nhau hàng ngày, mỗi ngày tiếng để an ủi nhau, động viên nhau. Tôi gần như quên mất Lương Triết, cũng như tôi chẳng mấy khi nhớ đến Hứa Lật Dương khi tôi ở cạnh Lương Triết. Chiếc điện thoại tặng tôi vẫn cứ ở đó mỗi ngày. Ngoài việc mỗi tối mở nó ra để đọc tin nhắn của tôi dùng gì đến nó cả.

      Người con vô tâm mới luôn được chiều chuộng của những người con trai, còn những người con làm trâu ngựa khó mà có được kết thúc có hậu.




      CHƯƠNG 48 - "TÔI LÀM SAI GÌ CHỨ"

      Kì nghỉ đông trôi qua, chúng tôi lại bước vào kì mới, câu đầu tiên tôi khi gặp Lương Triết là : "Chúng ta là bạn bình thường thôi nhé!"

      Hôm đó Lương Triết cầm bó hoa hồng đứng dưới kí túc xá đợi tôi. Nghe tôi xong câu đó, những bông hoa cầm trong tay như héo rũ xuống.

      "Người em quyết định thôi học và ôn thi lại năm nữa." Tôi tường thuật lại việc.

      "Em xin lỗi. Em trả lại chiếc điện thoại." Chiếc điện thoại động mà tôi vẫn thường chỉ dùng để gửi tin nhắn và gọi điện cho Lương Triết, chưa bao giờ dùng nó để liên hệ với bất kì ai. Bởi vì tôi biết đó là đồ của người khác.

      "Đồ tặng em bao giờ lấy lại, nếu như em cần nó nữa em hãy vứt nó ." Lương Triết đặt cả bó hoa vào trong tay tôi.

      Tôi đặt chiếc điện thoại và bó hoa xuống đất, quay người lên cầu thang về phòng.

      Tôi quay đầu lại, cũng thò đầu ra cửa sổ nhìn bóng xa dần. Lương Triết bao giờ biết được rằng, lúc quay mặt , tôi khóc. Thực ra tôi cảm thấy rất buồn. Có lẽ tôi cũng được coi là người con đa tình chăng?

      Giả Tếu Ảnh vừa về đến phòng liền kể chuyện ầm ĩ: "Dưới nhà có bó hoa hồng và chiếc điện thoại di động để ở chân cầu thang, mãi chẳng có ai lấy cả. Đứa nào qua cũng ngó vào."

      Chị em trong phòng xúm lại xúm vào bàn tán, phát huy hết trí tưởng tượng của mình.

      "Lại có chuyện hay rồi? Nhưng sao mà lại dại thế nhỉ?"

      "Ai mà biết được thằng nào lại dại thế?"

      "Chắc là thủ đoạn của đứa con nào đó thôi. Sao lại chẳng có thằng nào tặng mình những thứ như thế nhỉ?"

      Tôi ngồi trước máy tính, nhìn màn hình thấy khuôn mặt mình giàn giụa nước mắt.

      Từ trước đến giờ tình chẳng bao giờ là việc đơn giản cả. Nó vừa là vật chất lại vừa là tinh thần, vừa chân thành nhưng cũng vừa thực tế, lại có chút mê muội nhưng vẫn rất sáng suốt.

      Từ hôm đó Lương Triết hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Có thể hận tôi, có thể .

      Tôi tự an ủi mình: Thước đo tiêu chuẩn để biết người phụ nữ có hấp dẫn hay là ở số lượng đàn ông hận mình chứ phải số lượng đàn ông mình. Bạn thử nghĩ xem, có bao nhiêu phụ nữa hấp dẫn phải chịu đựng tranh cãi thậm chí bị người ta ghét bỏ. Những người phụ nữ hấp dẫn thường bị người ta ghét bỏ. Những người phụ nữa hấp dẫn thường có nhiều người hận hơn là . Bởi vì những người đàn ông mất công theo đuổi mà chiếm được họ hơn hẳn những người đàn ông mà họ .

      Chưa đầy tháng sau, tôi thấy Lương Triết ôm riết lấy người con khác trong trường.

      Nếu tôi đau lòng chút nào dối, vì nếu tôi chẳng vừa nhìn thấy họ cúi đầu xuống giả vờ chưa nhìn thấy.

      Tôi cúi đầu qua họ, trong lòng thầm rủa: "Mẹ nó chứ. Đúng là thằng Sở Khanh. Vừa mới đấy cưa con khác rồi. May cho bà, lúc đầu bị mày lừa." Tôi quên khuấy cái việc lúc đầu tôi gạt Lương Triết về việc tôi có bạn trai, để ta chăm sóc tôi, quan tâm đến tôi, cùng tôi vượt qua những ngày tháng đơn nhưng chẳng hề có chút danh phận.

      Các bạn thấy đấy, những loại con như tôi ràng chẳng đáng để . Ích kỷ, tư lợi, luôn cho mình là đúng, thế còn rất ngốc. Có ngốc mới cho là người tuy bị bạn từ chối nhưng vẫn phải có nghĩa vụ "thủ tiết" với bạn.

      Loại con trai như Lương Triết cũng chẳng đáng để .

      Có lúc tôi rất bi quan: ai cũng đều xứng đáng để . Ai cũng vậy cả mà thôi, kể cả chúng ta.
      Nam nữ thích nhau, nam nữ lừa gạt nhau, cả hai cùng tự lừa mình và lừa người.

      Hứa Lật Dương thường với tôi những ngày tháng đầu của năm 2002 là những ngày tháng khó khăn nhất trong cuộc đời của . quay về trường cấp III cũ của chúng tôi học lại năm cuối. Từ tháng Giêng, Hứa Lật Dương quyết định tiếp tục học lại kì II của năm cuối cho đến lúc tham gia kỳ thi đại học. phải chịu rất nhiều áp lực chưa bao giờ có từ trước đến giờ cả về mặt tâm lý lẫn sinh lý.
      Nửa năm đó, mỗi ngày cứ đến buổi trưa, lúc mười hai giờ ăn xong cơm trưa là Hứa Lật Dương lại gọi điện cho tôi nửa tiếng để tán chuyện, về chuyện bài vở, về những lý tưởng trong cuộc sống, về cuộc đời. Vô cùng rôm rả và chứa đầy thương.

      Tối chủ nhật hàng tuần từ bảy giờ đến chín giờ, chúng tôi ở bên nhau, giống như lúc còn học cấp III, ngồi khán đài sân vận động chuyện với nhau. Hứa Lật Dương thích tôi nằm gối đầu lên đùi , để mái tóc dài của tôi phủ kín bàn tay , rồi luồn tay vào vuốt. Hứa Lật Dương rất thích mái tóc đen này của tôi. từng tôi thích làm gì cũng được nhưng nhất định được nhuộm tóc, để tóc dài, mặc quần đùi chạy khắp nơi. Vì biết tôi ghét nhất là những người con trai để tóc dài, mặc quần đùi.

      Hứa Lật Dương buổi trưa gọi điện cho tôi là thời gian vui vẻ nhất trong ngày của , là cách duy nhất để giảm bớt áp lực.

      Thế nhưng có buổi trưa, khi Hứa Lật Dương gọi điện cho tôi, tâm trạng rất suy sụp. Sau khi tôi gặng hỏi mãi, mới rằng thằng con trai ngớ ngẩn của chết. Giờ lên lớp, nhân lúc người bảo vệ để ý nó mình chạy tót ra ngoài, băng qua đường, chiếc xe phóng qua đâm vào nó. Thằng bé chết ngay tại chỗ.

      Hứa Lật Dương trả lời tôi với giọng cố tỏ ra bình tĩnh nhưng vẫn giấu được bất an trong lòng . Tôi nắm chặt lấy tai nghe, tay run lẩy bẩy.

      Tôi nhớ lại cảnh mình thằng bé đứng dưới sân bóng rổ, đôi mắt đời đẫn, cảm xúc bị tê liệt giống như chú chó bị lãng quên, cứ thế ngày nào cũng thơ thẩn đứng ở sân bóng rổ. Chăm chú nhìn những học sinh qua lại biết chán, chịu đựng những ánh mắt, dè bỉu của mẹ. Và thế là thằng bé chết như thế. Nó mới mười tuổi. Và mẹ nó là .

      Mấy năm đó, chúng tôi chưa bao giờ thấy mình làm gì sai. Chúng tôi thậm chí chưa bao giờ coi nó là người, coi nó là đứa trẻ. Ngày qua ngày thằng bé cứ đứng đó, chịu đựng thay mẹ nó những oán hận và phẫn nộ của chúng tôi .

      Tôi nhớ đến mùa thu giá lạnh năm đó, lúc đó tôi đổ sữa vào cổ áo nó, thằng bé vẫn đứng ngây ra đó, đưa mắt kinh ngạc và sợ hãi nhìn tôi làm và tôi bỗng nhận ra: Chúng tôi chưa bao giờ phát ra là trong cái ánh mắt đờ đẫn của nó chứa những thứ chúng tôi thể hiểu được. Thế nhưng, ông trời cũng cho chúng tôi cơ hội để đối diện với ánh mắt đó nữa rồi.

      Đặt máy xuống và tôi khóc.

      Tôi quên mất thằng bé đó là con , quên mất nó là cốt nhục của "kẻ thù" của tôi. Tôi chỉ nhớ mắt đờ đẫn của nó nhìn tôi lúc đó. kinh ngạc và sợ hãi của nó như vết dao, vết khắc sâu vào trái tim tôi dần đần , vô cùng đau đớn.

      Vết thương mà mình để lại cho người khác cũng chính là vết thương ở trong chính tâm hồn mình. Những vết thương đó dần trở thành những vết sẹo bao giờ liền trong ký ức trưởng thành của mỗi chúng ta.

      Tôi nằm mơ cơn ác mộng dài. Từ đó trở , cứ nhìn thấy ở góc phố hay đầu ngõ nào có đứa trẻ con bị ngớ ngẩn đứng đó, trước mắt tôi lại ra đôi mắt của thằng bé đó. Đờ đẫn và sợ hãi. Tim tôi thắt lại như có người cứa.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 49 - HỨA LẬT DƯƠNG THI ĐẠI HỌC

      Trước kỳ thi đại học 2002, Tếu Ảnh bảo tôi, chùa Quy Nguyên rất thiêng. Cả năm đó tôi theo dõi sát sao việc học tập của Hứa Lật Dương nên biết với trình độ lúc đó của khả năng đỗ trường đại học X là 80% nhưng nếu như trong quá trình thi phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn chỉ có 20% hi vọng. Thế nên tôi đem lòng thành khẩn đến chúa Quy Nguyên bái Phật.

      Vũ Hán tháng sáu, trời nóng như thiêu như đốt. Tôi che ô và cũng đeo kính râm, mặc bộ đồ giản dị cúi đầu khấn vái trước mỗi điện. Tôi mặc niệm hàng trăm lần: Bồ tát linh thiêng phù hộ cho Hứa Lật Dương thuận lợi đỗ vào trường đại học X.

      Tôi biết thành khẩn của mình thể bằng với những giáo đồ của Phật ở Tây Tạng nhưng tôi thực toàn tâm toàn ý, mang hết chân thành của mình cầu xin ông trời để cho tôi và Hứa Lật Dương được bên nhau.

      Đêm đó, lúc tắm tôi mới phát ra những phần da bị hở ra và những phần da được quần áo che khuất phân biệt trắng đen ràng.

      Sau khi tắm xong, tôi lên mạng, nhận được tin offline: tên là Lisa bị bệnh ung thư máu, nếu như trước ngày 6 tháng bảy, có nghìn người chúc phúc cho em, em khỏe mạnh trở lại. Mong các bạn hãy chuyển tin nhắn đến những người khác trong danh sách của bạn và hãy chân thành câu "Lisa, cầu chúc em bình an!"

      Bình thường khi nhận được những tin như thế này tôi thường đóng cửa sổ màn hình lại, cảm thấy vô vị nhưng hôm đó tôi cảm thấy vô cùng xúc động. Chúng ta đều thành khẩn cầu chúc cho người khác. Tôi cầu xin Bồ tát còn người bạn này cũng cầu cứu Internet. Nhưng ra đều như nhau cả, đều khao khát cầu mong như nhau, đều chân thành như nhau.

      Thậm chí tôi bõng nhiên tin rằng bé đó nhất định bình an, khỏe mạnh.

      Thế là tôi đánh những dòng sau lên màn hình: Bạn trai tôi là Hứa Lật Dương, Hứa Lật Dương vì tôi bỏ học, ôn thi lại, ấy sắp bước vào kỳ thi đại học, tôi rất sợ ấy phát huy được năng lực vốn có để thi đỗ vào trường tôi. Tôi ngày đêm cầu nguyện, hy vọng ông trời phù hộ cho chúng tôi ở bên nhau. Mong bạn hãy thêm số QQ của 2234xxxx, chúc ấy thành công có được ? Xin cảm ơn bạn!

      Lúc đó tôi biết làm thế nào để nhắn tin cho cả danh sách bạn trong QQ của mình, đành phải sao chép từng lần , cho đến khi hoa mắt , màn hình trước mắt tôi trở nên trắng xóa màu. Trong danh sách QQ của tôi có bốn trăm người, mỗi hình cài đặt của mọi người đều thay bằng nén nhang, lần lượt từng thắp sáng những tia hy vọng.

      Hôm cuối cùng "chat" với tôi trước khi thi, Hứa Lật Dương với tôi là nhận được rất nhiều tin nhắn của những người quen, ai cũng đều : Chúc bạn thành công! , nỡ đóng các cửa sổ lại vì muốn đếm xem có tất cả bao nhiêu cái tin, và kết quả là sau lúc cái máy bị treo. Cuối cùng hệ thống quản lý tin nhắn đếm tổng số có trăm linh người nhắn cho câu "Chúc bạn thành công!"

      Sau đó, tôi mở phần quản lý tin nhắn QQ của ra, đối chiếu với danh sách QQ của tôi, xóa sạch nick những người gửi lời chúc phúc đến Hứa Lật Dương. Lúc Hứa Lật Dương ngồi trong phòng thi điên cuồng làm bài tôi cũng máy tính điên cuồng xóa nick.

      Ông trời phụ người có tâm.

      Tôi còn lời nào để có thể lên cảm xúc sung sướng của chúng tôi lúc Hứa Lật Dương nhận được giấy báo đỗ trường X.

      Cảm giác được sống lại chắc cũng giống như thế. Cứ như là chúng tôi vào con đường hầm và hẹp, tối đen ẩm ướt, cho dù chúng tôi nắm tay nhau, nhưng bất kỳ lúc nào cũng có thể nhìn thấy người bên cạnh, nhìn thấy tương lai, thế nhưng sau thời gian vượt qua chỗ hẹp nhất, chúng tôi phát ra con đường mới thênh thang trước mặt, đầy hoa tươi cỏ ngọt, ánh mặt trời rực chiếu khắp nơi. Chúng tôi hạnh phúc và nghĩ là chúng tôi nắm tay nhau xa hơn nữa.

      Hôm cầm tờ giấy báo đỗ trong tay, tôi và Hứa Lật Dương ngồi trọn cả đêm trong phòng học cũ ở trường cấp III. Phòng học đó là nơi chúng tôi quen nhau. Chúng tôi đến đây để hoài niệm về quá khứ, dự tính cho tương lai và cảm thấy con đường tình trước mặt rực rỡ ánh hào quang.



      CHƯƠNG 50 - SI TÌNH

      Từ đó, Hứa Lật Dương trở thành sinh viên khoa Máy tính trường chúng tôi và học dưới tôi khóa. Hai chúng tôi thường xuyên chơi cùng với Giả Tếu Ảnh và Trịnh Thường.

      biết trước Tếu Ảnh, Trịnh Thường có bao nhiêu bạn nhưng đúng là ta rất có sức thu hút với phụ nữ.

      Thứ nhất, bản thân ta cũng là người có những ưu thế, từ dáng vóc, khuôn mặt đến điều kiện gia đình. Những điều kiện cốt lõi đó có thể được coi là vũ khí cho các cuộc tán tỉnh. Giống như chiến trận, phần thắng hay nghiêng về bên có vũ khí tối tân. Trong tình trường, muốn hạ gục đối thủ, giành người đẹp về tay mình điều kiện đầu tiên là phải có được vũ khí tối tân.

      Thứ hai, ta rất am hiểu tâm lý con , hơn nữa còn có kế sách theo đuổi con rất hiệu quả. Đây có thể gọi là chiến lược tác chiến. Thời gian đầu mới , hằng sáng, ta mang theo đồ ăn sáng ở dưới tầng đợi Tếu Ảnh. Mỗi buổi tối trước khi ngủ, ta gọi điện giục Tếu Ảnh ngủ và chúc Tếu Ảnh ngủ ngon. Cứ cách ba đến năm ngày, ta mang bông hoa hồng đến phòng hoặc đến lớp học tặng Tếu Ảnh. Những hành động lãng mạn đó khiến bọn con chúng tôi cảm thấy vô cùng ghen tị.

      Với vũ khí tối tân cùng chiến lược tác chiến chính xác, những đẹp ở trường ai giơ hai tay lên xin đầu hàng quy phục. Có điều, xin mọi người chú ý đến năm từ tôi vừa "thời gian đầu mới ". Làm việc tốt khó, cái khó là có thể làm việc tốt cả đời .Cũng với cái lý đó, làm cho người con vui vẻ khó, cái khó là có thể làm cho họ vui vẻ cả đời. người cũng khó, cái khó là có thể đạt đựợc đến cảnh giới như trong truyện của Quỳnh Giao, cả đời chỉ người, cả kiếp chỉ ôm nỗi buồn đến vô tận.

      Loại con trai như Trịnh Thường, chắc chắn Tếu Ảnh thể là người bạn cuối cùng. Thế nhưng, Tếu Ảnh lại là người trong trắng như những nhân vật nữ trong chuyện của Quỳnh Giao. Có những lúc ấy hậm hực : "Trịnh Thường từng có nhiều bạn như thế, tớ mới có ta là bạn trai đầu tiên, như thế chẳng công bằng tí nào. Hay là tớ thêm vài lần nữa."

      Tôi nghe vậy liền khuyên giải Tếu Ảnh: "Con trai mà nhiều gọi là "tình thánh", còn con nhiều gọi là "lăng nhăng". Cậu ganh đua với Trịnh Thường về số luợng các cuộc tình cậu cũng chẳng vẻ vang gì đâu."

      Thời gian đó, tôi thấy Tếu Ảnh hay ngồi thêu giường. Năm đó, cả Vũ Hán mới rộ lên phong trào thêu chứ như bây giờ ngõ ngách nào cũng thấy. ấy muốn thêu tặng Trịnh Thường cái gối ôm để ý ngủ hằng đêm.

      ấy ngồi im lặng ở giường, mặc chiếc váy ngủ nền trắng hoa xanh. Từng đường kim, từng mũi chỉ, lên rùi lại xuống, thoăn thoắt như thoi đưa. Nhưng đó chỉ là thời gian đầu của tình mà thôi.



      CHƯƠNG 51 - LA KHUẨN

      Gia Tếu Ảnh và Trịnh Thường nhau được thời gian phòng chúng tôi thường xuyên đón tiếp vị khách mời mà đến: La Khuẩn.

      Lần đầu tiên La Khuẩn đến phòng chúng tôi là buổi trưa, lúc chúng tôi ngủ trưa. ta lấy tư cách là cán bộ sinh viên đến thông báo với chúng tôi về việc buổi sáng thứ Năm hàng tuần phải dậy tâp thể dục tập trung, có điểm danh.

      Sau khi thông báo xong, ta đảo mắt nhìn bốn người phòng cúng tôi và hỏi "Ai là Giả Tếu Ảnh?"

      Tếu Ảnh giường thò đầu ra trả lời: "Tôi. Có chuyện gì thế?"

      La Khuẩn đưa đôi mắt có lắp kính áp tròng màu xanh đảo vòng, sau đó "hừ" tiếng rồi câu nào, bước ra khỏi phòng chúng tôi.

      Có nhiều lúc muốn phán đoán xem người tính khí có dễ chịu hay , chỉ cần quan sát biểu hoặc ánh mắt là quá đủ.

      Tếu Ảnh bị hỏi cách vô cớ, hiểu có việc gì xảy ra, quay sang hỏi chúng tôi: "Ai đấy?"

      người trong phòng chúng tôi cất tiếng trả lời: "Cậu quen đâu, là La Khuẩn, sinh viên năm thứ ba, khoa mình, khóa 2000."

      Tôi và Tếu Ảnh ngoài quan tâm đến chuyện đương và các chàng đẹp trai ra, những chuyện khác ở trường đều mù tịt. Do đó, La Khuẩn là cái tên hoàn toàn xa lạ.

      Sau này, chúng tối mới biết, chúng tôi diễm phúc ba đời mới có thể quen với người VIP như La Khuẩn.

      La Khuẩn học cùng khoa, nhưng chúng tôi khóa.

      Tương truyền là có thành tích cao nhất khóa 2000.
      Tương truyền là sinh viên xinh nhất khóa 2000.
      Tương truyền là sinh viên thông minh nhất khóa 2000.
      Tương truyền là sinh viên thanh cao nhất khóa 2000.

      Có điều,

      Danh hiệu sinh viên xinh nhất khóa 2000 chỉ là do ta tự phong.
      Danh hiệu sinh viên thông minh nhất khóa 2000 cũng là ta tự phong.
      Danh hiệu sinh viên thanh cao nhất bị mọi người bàn tán, cười nhạo.

      Và tương truyền còn là người cũ của Trịnh Thường, sau khi lên giường với Trịnh Thường chưa được tuần chia tay nhau.

      Tôi hình dung lại vẻ bề ngoài khủng khiếp của La Khuẩn, nhận định tương truyền về "xinh viên xinh nhất" chắc chắn là giả. Nếu như ta là sinh viên xinh nhất khoa 2000, người khác cho là khoa chúng tôi hết con rồi. Khách quan mà ta cũng thuộc dạng xinh đẹp bình thường, cũng chỉ giống như bao nhiêu đứa con bình thường khác, trang điểm trông cũng bình thường, trang điểm chút cũng tạm gọi là xinh.

      Tếu Ảnh nghe được tin liền lần đầu tiên tìm Trịnh Thường để chứng thực. Thái độ của Trịnh Thường làm cho Tếu Ảnh ngạc nhiên được lời nào, và khiến cho những người có lương tâm lắm như tôi phải thầm vỗ tay khen hay.

      Trịnh Thường đánh giá như thế này về La Khuẩn: " ta xứng làm bạn của , thân hình quá tệ, lại hay dỗi, hay làm bộ và tham tiền. là loại con mà con trai hay chơi bời, đương vớ vẩn."

      Lúc đó, chúng tôi ngồi ăn cơm cùng nhau. Tếu Ảnh nghe thấy Trịnh Thường như vậy, mặt liền biến sắc, Trịnh Thường vội : "Em phải là người như thế, chưa bao giờ đối xử tốt với người con nào như với em đâu. em lòng mà. chỉ mình em thôi.". xong, ta gắp thêm thức ăn vào bát Tếu Ảnh, tỏ vẻ rất quan tâm, ân cần.

      Trong lòng tôi cười thầm: Nếu như có người mình duy nhất người đó thôi đấy có thể là câu chuyện cười hoặc có thể là câu chuyện cổ tích, dù sao đó cũng phải là thực.
      Xem ra chỉ có câu "hình như ấy là người cũ của Trịnh Thường, sau khi ngủ với Trịnh Thường chưa được tuần họ chia tay" cũng đủ để xác minh đó là .

      Thân phận "người cũ của Trịnh Thường" của La Khuẩn làm tôi trong bốn năm học đại học có cơ hội tiếp xúc gần hơn với người con lắm lời đồn này.



      CHƯƠNG 52 - DANH TIẾNG CỦA LA KHUẨN

      bao lâu sau, trong lần hoạt động đoàn thể, tôi có quen đượnc chị ở lớp , là bạn cùng lớp của La Khuẩn. Có lần vô tình tôi nhắc đến La Khuẩn, bà chị này vừa nghe đến hai chữ La Khuẩn, liền như nước vỡ bờ. thao thao bất tuyệt bắn cả nước miếng ra ngoài, khiến cho tôi thêm hiểu về La Khuẩn.

      Bà chị La Khuẩn có hai khả năng siêu phàm có ai là địch thủ. là "chém gió" hai là quay cóp.

      Nếu chỉ "chém gió" có nghĩa là với ai đó còn trinh hoặc ai đó qua tay trăm thằng người quá là tầm thường. "Chém gió" đỉnh cao là phải đưa cả mình vào trong câu chuyện, chỉ "chém" người khác bỉ ổi, hạ lưu như thế nào mà còn phải "phao tin" mình xinh đẹp như hoa, thông minh tột đỉnh nhà cửa giàu có, vô cùng hấp dẫn, điên đảo mọi người. Sở trường của La Khuẩn là "phao tin" về bản thân mình.

      Sau này, những người ở lớp của La Khuẩn tổng kết về cách thức "phao tin" của La Khuẩn thế này: Trong con mắt của La Khuẩn, trong cái thế giới này, nếu như có người con nào xinh đẹp chắc chắn đong đưa. Nếu như có người con vừa xinh đẹp, vừa thông minh lại vừa đứng đắn chỉ có hai khả năng: là người con đó chính là La Khuẩn, hai là người con đó giả vờ như thế. Tôi phải lột trần ta.

      Thủ đoạn chính mà La Khuẩn "lột trần" người khác chính là "phao tin", "chém gió", điều ác độc gì ta cũng có thể được.

      Thiên hạ đồn nhau rằng La Khuẩn là đệ nhất mồm mép của khoa Lịch sử.

      Việc quay cóp làm cho La Khuẩn trở thành học sinh giỏi nhất khoa Lịch sử khóa 2000. Các môn học ở khoa Lịch sử chỉ cần biết cách quay người có chỉ số IQ-100 cũng có thể đạt được 100 điểm. Nghe các quyển giáo trình của La Khuẩn sau khi thi xong đều tan thành nghìn mảnh, "tinh hoa" bị "khai quật" hết rồi.

      Về sau, trong lớp đó có chị sinh viên hoc rất chăm chỉ và nghiêm túc nhưng do việc quay cóp của La Khuẩn nên mọi cố gắng của chị trở thành công cốc.

      Thế là chị thả vào hòm thư công khai của thầy hiệu trưởng bức thư nặc danh, là trong phòng thi của khoa 2000 khoa Lịch sử có người quay cóp, đề nghị nhà trường nghiêm khắc giám sát. Thế là trong kỳ thi cuối kỳ năm đó, thầy hiệu trưởng đích thân xuống làm giám thị, bất ngờ kiểm tra các phòng thi, thu được ba mươi bộ tài liệu dùng để quay cóp và máy điện thoại di động.

      Việc này sau đó làm láo loạn cả trường vì hai lý do. Lí do thứ nhất, những tang vật bắt được được hổi trả lại. Lí do thứ hai, lần đó La Khuẩn giấu tài liệu trong người, thầy hiệu trưởng cùng với toàn các thầy giáo nên chẳng ai khám xét người thí sinh, La Khuẩn thành con cá bị lọt lưới.

      Từ đó trở , La Khuẩn càng tiến hành triệt để việc quay cóp, chưa lần nào bị tóm. Tài năng của La Khuẩn lan truyền khắp trường.

      Mọi người đặt cho ta cái nick là "Khoa Sử đệ nhất quay cóp".

      Nếu như La Khuẩn với tôi chẳng có mối quan hệ gì nghe xong những chuyện này, tôi mau chóng quên chẳng để ý gì nhiều, nhưng ngày nào La Khuẩn cũng bám chặt lấy Tếu Ảnh, khiến tôi có cảm giác đồ của mình bị người khác cướp mất, vì thế tôi cảm thấy căm ghét La Khuẩn. Ai bảo tôi là người ích kỉ: Chỉ cần là những thứ thuộc về tôi người khác được động tay vào.

      Lí do La Khuẩn tiếp cận Giả Tếu Ảnh chẳng qua là cũng chỉ vì ta chưa quên được Trịnh Thường. Vì thực tế, cách tốt nhất để tranh đoạt người đàn ông với người phụ nữ là phải nữ tính hơn, phải phụ nữ hơn đối thủ của mình. Thế nhưng hình như La Khuẩn hề nhận ra điều này.

      Cho dù tôi với Giả Tếu Ảnh biết bao lần rằng: La Khuẩn chơi với cậu nhất định là có ý đồ gì đó tốt, ta chắc chắn là mưu điều gì đó.Nhưng người có tâm hồn thánh thiện như Tếu Ảnh vẫn từ chối những cuộc hẹn hò chơi và dần thành thân với La Khuẩn, thân đến nỗi cứ hai, ba ngày. La Khuẩn lại đến phòng chúng tôi tìm Tếu Ảnh, chỉ để ăn cơm, lấy nước nóng, thư viện trả sách hay những việc lặt vặt tương tự vậy.

      Có mấy lần sau khi tan học, đáng nhẽ tôi và Tếu Ảnh cùng nhau đến nhà ăn sinh viên ăn cơm đường về lại gặp La Khuẩn. ta luôn vừa nũng nịu vừa bắt ép cướp Tếu Ảnh . " mà, siêu thi cùng chị mua hộp sữa chua mà...", " mà, cùng chị đến thư viện trả sách mà...", " thôi, Thủy Tha Tha mình về kí túc cũng được, tí nữa chị mời em ăn kem..." La Khuẩn vừa những câu đó vừa nắm lấy tay của Tếu Ảnh đung đưa làm nũng.Tếu Ảnh nhìn ta với ánh mắt khó xử, nhưng cuối cùng vẫn từ chối được, lại cùng với ta, hết lần này đến lần khác bỏ rơi tôi giữa đường, để tôi mình trở về phòng.

      Còn có lần, La Khuẩn đến phòng chúng tôi chơi, lúc đó tôi ngồi chat với Hứa Lật Dương. ta thấy tôi vừa đánh máy vừa cười liền hỏi: "Chat với ai mà vui thế em?"

      thèm quay đầu lại, trả lời: "Người em".

      ta cầm chiếc khung ảnh đặt bàn tôi lên xem, rồi : "Là chàng này đúng ? Trông cũng được đấy chứ"

      Tôi thần đắc ý trong bụng nghĩ: Qúa được là đằng khác, thẩm mỹ của tôi mà lại

      Nhưng điều mà tôi lương trước là lúc tôi chạy vệ sinh, out khỏi nick, người con này dám chat với Hứa Lật Dương, mạo danh tôi, đong đưa với Hứa Lật Dương. ta liên tục gửi những dòng: "Ỗng xã, người ta nhớ ông xã quá à, ông xã, hôn em mà!". Tuy ta vẫn dùng nick của tôi để những lời đó với Hứa Lật Dương nhưng làm tôi cảm thấy ghê tởm.

      Ngày hôm sau, ta lại đến phòng tôi tìm Tếu Ảnh. Nhân lúc ta vào toilet, tôi cho ít bột giặt vào trong cốc nước của ta...Đúng thế, tôi rất quá đáng, nhưng ai bảo ta động vào đồ của tôi? kể đến việc rủ rê Tếu Ảnh, ta còn dám đong đưa với người của tôi, cho ta đòn là quá nương tay rồi.

      Lúc còn trẻ, tình và tình bạn đều như những chiến lợi phẩm hay như những vật quý giá trong nhà. Chỉ mong có thể treo lên người mình thương tấm biển đề dòng chữ: "Sở hữu bản quyền, được xâm phạm". Kị nhất là khi ấy hoặc ấy thân thiết quá với người con khác.

      Những người con trai mà chúng ta thương có quan hệ thân thiết với người con khác, chúng ta ghen.

      Người con khác mà chúng ta thương nếu chơi thân với người con khác, chúng ta cũng ghen.

      Mà nhất là đối với những người con như tôi, ngoài Tếu Ảnh ra chẳng có người bạn nào. Tôi vô cùng chung thủy và dựa dẫm vào tình bạn của ấy, mong muốn sở hữu dịu dàng của ấy, quyết cho phép bất cứ người con giá nào khác cướp ấy ra khỏi tay tôi.

      Tình của Tếu Ảnh thuộc quyền sở hữu của Trịnh Thường, tôi so đo nhưng tình bạn của Tếu Ảnh phải thuộc về mình tôi.

      Tôi vẫn thường ra rả với Tếu Ảnh rằng: "La Khuẩn tuyệt đối phải là người tốt đâu, chị ta chơi thân với cậu nhất định là chả có ý tốt đẹp gì."

      Đến ngay cả Trịnh Thường cũng với Tếu Ảnh: "Gần mực đen, gần đèn rạng, La Khuẩn mà còn tìm em em cứ coi như quen."

      "Làm thế làm sao được, làm thế chị ấy buồn lắm."

      Tếu Ảnh . Tếu Ảnh biết rằng có những người hề có tim, họ chỉ có tâm địa xấu xa mà thôi

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 53 - CHIẾC VÁY TRẮNG

      Tôi và Tếu Ảnh thích nhất mùa hè, bởi vì mùa hè chúng tôi có thể mặc váy. Tháng Năm, đầu hè, lúc tôi và Tếu Ảnh cùng nhau mua đồ, Tếu Ảnh rất thích chiếc váy màu trắng, rất dễ thương và rất đẹp.Lúc Tếu Ảnh bước trong phòng thử đồ ra, tôi nghĩ, nếu tôi mà là Tếu Ảnh tốt biết mấy. Tôi ngưỡng mộ ánh mắt trong, đen nhánh và ngây thơ của Tếu Ảnh. Ánh mắt đó chính là hình tượng lý tưởng về hình ảnh người con hoàn mỹ: 100% nữ tính.

      "Có đẹp ?" Tếu Ảnh quay vòng trước gương.

      "Cái đó phải hỏi Trịnh Thường. Tiêu chuẩn duy nhất để phán đoán bộ quần áo có đẹp hay là ở chỗ xem người con trai mà cậu thích nhìn thấy nó có kích động đến nỗi muốn cởi nó ra, nhưng lại nỡ. Hai điều kiện đó phải có đủ, thiếu cái cũng được". Tôi thầm vào tai của Tếu Ảnh.

      Quả thực là Tếu Ảnh mặc chiếc váy mày rất đẹp nhưng chiếc váy lại khá đắt. Sau khi giảm giá 20% vẫn còn 480 tệ. Cái giá này đối với sinh viên có thể là rất cao. Tếu Ảnh do dự hồi rồi : "Đắt quá. 480 tệ mua cái váy. Thôi mình chẳng mua đâu."

      Tôi nhớ lại lần trước cùng với Tếu Ảnh mua quà sinh nhât cho Trịnh Thường. Tếu ảnh muốn mua cho Trịnh Thường đôi giày, thế là chúng tôi xem từng hàng giày . Tôi thấy có vài đôi trông dáng khá đẹp, giá cả phải chăng, đều khoảng 500 tệ nhưng Tếu Ảnh đều thích.

      Đến lần thứ năm, khi Tếu Ảnh lắc đầu với những đôi giày tôi chỉ, tôi chịu đựng được hơn liền hỏi: "Tại sao đôi nào cũng được?" Và lí do của Tếu Ảnh là: "Rẻ quá! Trịnh Thường thích đâu. Có thể ấy thấy xấu hổ vì hàng rẻ mà ."

      Câu nó đó làm tôi thể thêm được điều gì nữa. Sau đó Tếu Ảnh quả nhiên mua đôi adidas với giá 980 tệ. Sau khi mua xong, Tếu Ảnh : "Thực ra tớ muốn mua đôi 1.200 tệ cơ, nhưng quả thực là tớ còn tiền. Tiền bố cho tớ mua MP3 chỉ có 800 tệ."

      Tôi và Tếu Ảnh tay ra khỏi cửa hàng quần áo. Chiều tà, bóng tôi và Tếu Ảnh dắt tay nhau trông dài. Lúc giẫm vào bóng của Tếu Ảnh tôi bỗng nghĩ đến đôi giày 980 tệ, cảm thấy hơi buồn.

      Ngày hôm sau, thời tiết bắt đầu hơi nóng, tôi đến cửa hàng quần áo hôm qua, toàn thân lấm tấn mồ hôi. Tôi chùi sạch mồ hôi tay, đợi khi lòng bàn tay khô sạch mồ hôi mới dám cầm vào chiếc váy trắng mà Tếu Ảnh thích.

      Đó là chiếc váy trắng muốt, mềm mại, giống hệt như Tếu Ảnh vậy.

      Về đến phòng, tôi ôm chiếc váy vào lòng. Tôi quý Tếu Ảnh như vậy đấy, chỉ bởi vì Tếu Ảnh mềm mại, sạch và dịu dàng, có bất cứ khả năng nào công kích hay làm tổn thương tôi. quý người khác vậy, quý đồ vật cũng phải có được đủ những phẩm chất đặc biệt đó.

      Tôi đặt chiếc váy xuống dưới chăn của Tếu Ảnh, cho đến tận tối lúc ngủ Tếu Ảnh mới phát ra. Thấy vẻ mặt vui mừng, ngạc nhiên của Tếu Ảnh, tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ và mãn nguyện, còn hơn cả cảm giác mình được sở hữu chiếc váy đó.

      Lúc La Khuẩn đến tìm Tếu Ảnh chơi, Tếu Ảnh vui vẻ lấy chiếc váy ra thử cho ta xem. Xem ánh mắt đố kị của La Khuẩn thoát ra khỏi tầm nhìn của tôi. Tếu Ảnh quả thực quá ngây thơ. Cho dù họ có biểu thân mật vồn vã với mình đến thế nào chăng nữa giữa tình địch và tình địch, vĩnh viễn chẳng bao giờ có khả năng hòa giải. Có thể về sau này, chúng ta quên người đàn ông mà chúng ta từng , nhưng bao giờ quên kẻ tình địch của mình.

      Lần đầu tiên Tếu Ảnh mặc chiếc váy là lần hẹn hò với Trịnh Thường, nhưng vừa ra được lúc thấy Tếu Ảnh chạy về giữ chặt lấy lưng.

      "Có chuyện gì thế? Trịnh Thường làm gì cậu à?" Tếu Ảnh chỉ vào lưng ra ám hiệu cho tôi.

      " phải, biết tại sao cái phéc mơ tuya bị hỏng rùi, Tớ vừa ra chưa được vài bước cảm thấy mọi người đều ngoảnh đầu lại nhìn mình, tớ biết là có chuyện gì, may mà có người bạn tốt bụng chạy lại với tớ là chiếc phéc mơ tuya bị toác ra, dây áo con đều lộ hết ra." Tếu Ảnh vừa cởi quần áo vừa đau lòng .

      "Sao lại thế được? Cái váy 480 tệ mới mặc lần đầu tiên mà phéc mơ tuya hỏng? Đến đồ 40, 50 tệ cũng đến nỗi như thế!" Tôi còn cảm thấy tức hơn cả Tếu Ảnh.

      " phỉa là lần đầu tiên mặc, lần thứ hai rồi, hôm trước La Khuẩn chị ấy phải dẫn chương trình buổi ca nhạc ở khóa chị ấy, đến và mượn tớ chiếc váy." Tếu Ảnh cầm chiếc váy tay thở dài .

      Tôi cầm chiếc váy lên kiểm tra chiếc phéc mơ tuya ở phía sau. Cái đầu ở cùng bị lỏng ra, xem kĩ thấy có vết ràng là có người cố tình làm nó bị hỏng, chứ phải do chất lượng chiếc váy tồi.

      "Cậu thấy chiếc phéc mơ tuya hỏng rất kì quặc sao? Hay là ngày mai chúng ta đến chử hàng kiểm tra lại xem có phải chiếc váy này do bị ai đó làm hỏng ?" Tôi thử thăm dò ý kiến của Tếu Ảnh.
      Tếu Ảnh gì.

      "Nhất định là La Khuẩn muốn hại cậu. Chị ta làm hỏng phéc mơ tuya , muốn cậu bị xấu hổ trước mặt Trịnh Thường." Tôi tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.

      "Tớ muốn tìm chị ta hỏi cho ràng." Tếu Ảnh rất thất vọng.

      "Cậu có hỏi chị ta, chị ta cũng chẳng thừa nhận đâu, chất vấn thẳng như thế lai khó xử. Chẳng nhẽ cậu lại tại sao chị ta làm thế? Chị ta trước đây là người của Trịnh Thường, bây giờ chắc vẫn còn chưa dứt tình. Đáng nhẽ cậu phải đề phòng chị ta mới phải. Thôi bỏ , sau này cậu đừng quan hệ với chị ta nữa là được."

      Tếu Ảnh thỏe dài : "Tớ biết cậu nghĩ La Khuẩn là người tốt, thực ra tớ cũng thấy chị ta tốt."

      "Vậy tại sao cậu còn chơi với chị ta? ràng là chị ta chẳng hề giống người tốt. Cậu chơi với chị ta về phòng, mùi căn phòng này cũng khác." Tôi có hơi quá lên chút.

      "Tớ chơi với chị ta nữa. Tớ hứa. Chị ta quá đáng, ngờ lại dùng cách này để làm hại tớ." Tếu Ảnh thề thốt với tôi.

      Tôi như chút được gánh nặng.

      Tôi thừa nhận tôi có hơi biến thái.: Phàm là người tôi thích, tôi đều muốn họ xuấn trong phạm vi nhìn thấy hoặc nghe thấy của tôi. Tôi hy vọng bọn họ đều chết cả . Nếu như chết biến mất cũng được.

      Tôi thừa nhận mình ngây thơ: nếu như tôi thích ai tôi muốn người tôi quý phỉa có trách nhiệm và nghĩa vụ cùng tôi báo thù rửa hận, đều ghét con người đó, chống đối con người đó.

      Sau ngày hôm đó, Tếu Ảnh quả thực còn giao du gì với La Khuẩn nữa. La Khuẩn đến phòng tôi chơi, chỉ chưa đầy năm phút Tếu Ảnh có việc cần phải ra ngoài. Nếu như có người mỗi lần gặp bạn chưa đầy năm phút tìm cớ để từ bỏ bạn ràng là người đó rất thích bạn. Con người, quý là ở chỗ phải biết mình là ai.

      Tếu Ảnh còn với tôi rất nhiều các chuyện khác liên quan đến La Khuẩn. Tếu Ảnh kể, La Khuẩn mua chiếc nhẫn mỹ ký 30 tệ nhưng nhất định phải lừa người khác là chiếc nhẫn đó do người tặng, 800 tệ. Mỗi lần mua quần áo, ta chỉ luôn là giá gốc chứ bao giờ là giá được giảm...Chiếc quần bò ta hay mặc, chỉ có 100 tệ nhưng ta luôn với mọi người là 600 tệ. ta còn hay với Tếu Ảnh về vẻ xinh đẹp của mình, về chuyện ta có bao nhiêu là người theo đuổi...những chuyện như thế, hai chúng tôi nằm kể cho nhau nghe hẳn ngày đêm.

      tóm lại, sau vụ chiếc phéc mơ tuya, trong mắt của Tếu Ảnh, La Khuẩn trở thành người vô cùng đáng ghét. Con người này những tính tình xấu xa, mà còn luôn muốn hại Tếu Ảnh.

      Tếu Ảnh hoàn toàn quên quãng thời gian dính chặt lấy La Khuẩn mà bỏ rơi tôi sang bên. Tếu Ảnh về La Khuẩn vô cùng tồi tệ.

      Tình bạn của con ≈ tình địch

      Hai người con thường quy vào có hai dạng quan hệ: từng là tình địch hoặc từng là bạn thân.

      Nếu như hai mối quan hệ này có gì trùng khớp vào nhau nhất định có người trở thành kẻ phản bạn, phản trước mặt phản ngầm sau lưng.

      Nhưng dú sao tôi vẫn rất quý Tếu Ảnh. Cho dù tôi biết rất rằng tình bạn của con khó tin cậy đến thế nào.

      Chỉ có tình bạn của tôi dành cho Tếu Ảnh là có thể tin cậy được. Tôi vì muốn giữ vững tình bạn này cho riêng tôi và Tếu Ảnh mà sau khi La Khuẩn trả lại cái váy tận tay làm hỏng phéc mơ tuya của chiếc váy. Nhờ đó mà mới có thể làm cho Tếu Ảnh hận La Khuẩn. Còn chiếc váy này là do tôi cam tâm tình nguyện lấy tiền tiêu của cả tháng để mua tặng Tếu Ảnh.

      Tôi sợ mất Tếu Ảnh, mất tình bạn ấm áp. Tôi thích Tếu Ảnh đối xử tốt với những người con khác.

      Tình bạn của Tếu Ảnh là của tôi, ai được động vào



      CHƯƠNG 54 - LA KHUẨN VÀ UÔNG DƯƠNG

      Dần dần La Khuẩn còn tìm đến Tếu Ảnh nữa. Tôi cũng dần quên mất người con này.

      Cho đến ngày, tôi và Tếu Ảnh cùng nhau ăn cơm ở nhà ăn, nhìn thấy La Khuẩn và Uông Dương cười, nô đùa. Uông Dương xúc thìa cơm bón cho La Khuẩn, La Khuẩn mở miệng đón lấy thìa cơm rồi như ở chốn người, đưa miệng lại gần miệng Uông Dương. Dưới con mắt trợn tròn ngạc nhiên của hai chúng tôi, bon họ vừa hoàn tất màn biểu diễn chim mẹ bón mồi cho chim non.

      Uông Dương là bạn học cùng lớp với tôi. Nghe đến ngay cả lũ con trai cũng chẳng có ai thèm quan tâm đến cậu ta, còn lũ con chúng tôi vẫn coi cậu ta là đối tượng để tiêu khiển. Bởi vì cậu ta từng làm hai việc cực kì ấu trĩ mà đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in.

      Việc thứ nhất là có lần học ở giảng đường, bỗng nhiên có con nhặng bay vào lớp. Nó cứ thế bay vòng quanh lớp, phát ra tiếng vo ve nghe rất khó chịu. Lúc con nhặng này bay quanh Uông Dương, cậu ta bắt đầu thể , cậu ta cầm lấy quyển sách và cứ thế xông vào đập con nhặng. Cậu ta xòe quyển vở ra và "bụp", con nhặng bị kẹp vào giữa quyển vở. Uông Dương mở vở ra, lúc đó chúng tôi mới nhìn thấy con nhặng bị cậu ta kẹp mạnh đến nỗi toét cả máu, trông như ruột gan đều lòi cả ra. Đúng lúc đó Uông Dương hô to câu: "Mình giỏi ! Con nhặng này có kinh nguyệt"

      lâu sau đó, cũng có lần học tập trung tại giảng đường, tôi đến muộn, còn chỗ để mà chọn nữa, đầnh chấp nhận xui xẻo ngồi bên cạnh Uông Dương. Thầy giảng về văn hóa Nho gia bỗng nhiên cậu ta đánh rắm cái rất to. Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn. Tôi vô cùng kinh ngạc nhìn cậu ta, kinh động trước hồn nhiên của cậu ta về hành động bất nhã đó.

      ngờ cậu ta lại quay sang nhìn tôi với con mắt đầy hoài nghi, với mong muốn dồn ánh mắt của mọi người sang tôi. Nhìn thấy vẻ bỉ ổi của cậu ta xuất , tôi liền thẳng ngại ngùng: "Uông Duơng, lần sau lịch nhé!"

      Lúc này mọi người mới chuyển ánh mắt tập trung sang Uông Dương. Thế là cậu ta cười xòa và : "Có gì đâu, tớ đùa ấy mà. Ngồi học buồn quá. Các bác có muốn nghe thấy tiếng súng nổ ?" đợi chúng tôi trả lời, cậu ta bỗng nhiên đánh tiếp tiếng "Bủm!" Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
      Sau đó, Uông Dương đắc ý cười vang, : "Mọi người có muốn nghe tiếng súng liên thanh nổ ? Bủm...bủm...bủm, bủm, bủm..." Tiết học hôm đó, chúng tôi đền thần bay phách lạc. Từ sau đó lũ con chúng tôi vẫn thường gọi Uông Dương là "Dương bủm".

      Trước khi La Khuẩn, Uông Dương từng bạn học cùng lớp chúng tôi thời gian ngắn. bạn đó rất hiền lành và chân , rất tốt với Uông Dương. Thời gian đó, chúng tôi thấy ấy ngày nào cũng giặt đống tất. Sau đó nhớ là nghe cậu bạn nào kể lại, Uông Dương bốc phét với lũ bạn ở kí túc xá là cậu ta quá hấp dẫn nên người cứ tranh giặt tất cho cậu ta. Kết quả là những cậu bạn ở cùng kí túc xá với Uông Dương đều gọi người cảu cậu ta là "Tất". bạn "Tất" đáng thương đó sau khi Uông Dương được hai tháng chia tay nhau.

      bao lâu sau, chúng tôi nhìn thấy Uông Dương và La Khuẩn bón cho nhau ăn. Hai con người này kết thành cặp đúng là xứng đôi vừa lứa. Vì đều là hai kẻ mà ai cũng phải kinh sợ.

      Trước tiên, họ đều là những kẻ luôn dày công nghiên cứu các kĩ năng quay cóp bài, để hoàn thiện hơn nữa khả năng siêu phàm đó.Hai người đều nhận được những kết quả đáng mừng, luôn đứng đầu lớp về các môn và đều được bái phục của mọi người, bị đông đảo mọi người cười nhạo đằng sau lưng.

      Điểm tương đồng đầu tiên của hai người là đều khiến mọi người có chung nhận xét: quay cóp chẳng có gì ghê gớm cả, điều ghê gớm là quá ham hố dùng quay cóp để leo lên vị trí đứng đầu lớp. Quay cóp chắng có gì là đáng sỉ nhục cả, điều sỉ nhục là sau khi điên cuồng quay cóp lại chịu thừa nhận mình quay cóp, mà ngược lại lại thể khuôn mặt trong trắng hơn ai hết, bộc lộ mình như thánh nữ. Con người thể nào vô liêm sỉ đến mức độ đó.

      Điểm tương đồng thứ hai là đều thích việc bịa chuyện như môn thể thao cho cái miệng. La Khuẩn bịa chuyện chủ yếu là bịa chuyện mình xinh đẹp như thế nào, có bao nhiêu người con trai thích ta, có cả đại đội người như thế nào. Tại sao lại đại đội người là bởi vì thông thường, chúng ta thường người con càng có nhiều bạn trai thích hàng xếp càng dài. Theo như lời của La Khuẩn số lượng người theo đuổi ta là vô kể, chỉ có thể lấy số lượng của cả đại đội để so sánh.

      Cũng giống như thế, Uông Dương tự mình năm tuổi từng Mỹ, bảy tuổi từng sang Đức, mười hai tuổi từng chu du Bắc Âu. Nhà cậu ta từ năm 1980 mua được tivi màu, tủ lạnh và máy giặt, năm 1992 lương của bố mẹ cậu ta là 3.000 tệ, từ năm 1998 đến nay, nhà cậu ta mua được mười tám căn nhà... Của cải của người con là số lượng và chất lượng của người theo đuổi. Còn của cải của người con trai chính là vật chất và trải nghiệm. Hai con người này bốc phét đông bốc phét tây vẫn đều là tự tâng bốc của cải của mình lên tận mây xanh.

      Điểm tương đồng thứ ba là có những quá khứ vẻ vang gì. Tuy bạn bè đều biết vị trí đầu bảng của La Khuẩn là do quay cóp mà được nhưng các thầy giáo lại hề biết, vẫn xem ta như học sinh ưu tú, cho ta lên khoa giúp các thầy nhập điểm của học sinh vào máy vi tính. Kết quả là có lần ta bị tẩu hỏa nhập ma, tự động trừ năm đến mười điểm của rất nhiều bạn học xuống và nhập vào dữ liệu máy. Sau khi chuyện bị phát , La Khuẩn mực là mình cố ý, do nhập quá nhiều dữ liệu nên mắt bị hoa. Nhưng giải thích này quá gượng ép. Điều đó chíng là do nguyên nhân làm cho trở thành chú chuột của hoa Lịch sử khóa 2000, ai cũng muốn xông vào đánh. Vì dù sao ta cũng động đến lợi ích của quá nhiều người. Bình thường vốn chẳng ai ưa nổi tính cách của ta nhưng cũng đến nỗi coi ta như kẻ thù. Nhưng đến khi quyền lợi của mọi người bị xâm hại, mọi người mới cùng nhau dấy lên lòng thù hận.

      Uông Dương cũng giống như vậy. Ngày bé cậu ta thường hay bắt nạt những học sinh lớp dưới, tham gia nhóm đầu gấu, dựa vào gia đình có chút quan hệ mà thọc thẳng tay vào túi của bạn bè ăn cướp tiền. Bây giờ trong lớp mà ngồi rỗi là cậu ta lại bốc phét mình lúc học hùng, oai phong lẫm liệt như thế nào, cướp được bao nhiêu tiền, chửi được bao nhiêu người. Thực ra trong bụng mọi người đều hiểu , với cái gan bé bằng gan con chuột, luôn sợ sệt của cậu ta, chỉ làm thằng lưu manh vớ vẩn thôi chứ làm nên trò trống gì.

      Điểm tương đồng thứ tư là việc tạo dựng hình tượng cá nhân: La Khuẩn đặc biệt thích tạo dựng mình thành hình mẫu của nữ quái sát trai, tung hoành tình trường có đối thủ.

      Còn Uông Dương đặc biệt thích tạo dựng mình thành hùng, lấy tay che cả bầu trời. Mỗi lần trước khi vào kì thi, nếu như thầy giáo khoanh vùng học thi, cậu ta như người hùng, dũng cảm đứng dậy : "Mọi người đừng lo lắng, tôi về nhà bảo bố mời thầy ăn bữa cơm." Chả là cậu ta có bố là ở phòng hành chính của trường. Chúng tôi đều biết hùng và các hành động theo chủ nghĩa hùng là hai việc hoàn toàn khác nhau.

      Điểm tương đồng thứ năm là hai người đều ăn mặc rất cầu kì. La Khuẩn từng trước lớp rằng ở khóa 2000 khoa Lịch sử này, quần áo ta là nhiều nhất và đắt nhất. Câu này tuy có hơi bốc phét chút nhưng quản thực quần áo của ta nhiều vô cùng, có điều từ trước đến giờ ta bao giờ nhắc đến việc để mua được chiếc quần, chiếc áo ta phải nhịn ăn sáng tháng liền, bữa trưa mỗi bữa ăn cùng với thằng con trai và mỗi tối chỉ ăn đến hai quả táo là qua ngày.

      Uông Dương tuy là con trai nhưng rất chăm sóc việc ăn mặc, ai sánh nổi. Nghe cậu ta vì mua đôi giày mà mượn tiền của tất cả mọi người trong phòng kí túc xá, sau đó bỏ ra số tiền khổng lồ la 1.600 tệ mua đôi giày về. Sau khi có đôi giày, cậu ta dường như cao thêm 16cm, đường mặt vênh, đầu ngẩng cao, chỉ chăm chú nhìn lên trời. Bởi vì cậu ta sợ nếu mình cao quá nhanh chạm vào mây xanh. Đôi giày đó, mỗi lần mỗi lần cậu ta đến lớp là lần cậu ta nhấn mạnh: Tớ bỏ ra 1.600 tệ để mua đôi giày này đấy. Nhưng việc là thế nào để có 1.600 tệ, cậu ta vay tất cả bao nhiêu người, cậu ta bao giờ nhắc đến.

      Những điểm tương đồng của hai người bọn họ có quá nhiều. Nhưng tôi quả thực muốn viết về họ nhiều hơn nữa bởi vì tôi cứ thấy từ bàn phím phát ra nhưng tiếng phản đối tôi như: "Này này, đê tiện quá, bẩn thỉu quá." Thể nên thôi, tôi viết nữa. Những thứ xấu xa viết nhiều cũng có lợi cho sức khỏe.

      Tử đó trở , chúng tôi cứ hai, ba ngày lại nhìn thấy Uông Dương đứng ở dưới kí túc xá. Có hôm cầm bó hoa hồng, có hôn ôm theo hộp cơm, hôm xách phích nước nóng. La Khuẩn xuống, hai người bám chặt lấy nhau, đầy tình tứ cắn nhau cái rồi mới cười cười rời khỏi kí túc xá.

      Lúc mới đầu, chúng tôi còn cảm thấy những cảnh tượng đó rất hay ho và thú vị nên mỗi lần thấy bọn họ bắt đấu cắn nhau là lại có người thò đầu ra khỏi cửa sổ và kêu" Nhìn kìa, có hai người kia giữa thanh thiên bạch nhật ôm lấy nhau mà cắn nhau kìa!" Thế là mọi người đều thò tay ra cửa sổ, vừa nhìn vừa cười ầm ĩ. Cái việc hôn nhau giữa ban ngày phải để làm vui cho bản thân mà còn làm chướng tai gia mắt người khác nữa.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 55 - ẢNH KHỎA THÂN

      La Khuẩn và Uông Dương ở bên nhau như thế bị bọn chúng tôi cười nhạo sau lưng được thời gian rồi cũng dần quên . Mỗi người đều có những công việc hằng ngày riêng để tranh đấu, để thương và thù hận, và để trưởng thành.

      Giả Tếu Ảnh dưới tấn công của Trịnh Thường, chết ngay với tốc độ kinh người.

      Giả Tếu Ảnh từ trước lúc vào đại học chỉ cần chuyện với con trai cũng đỏ mặt vậy mà nhanh chóng đổi thay, đến tận bây giờ đêm còn về kí túc xá, cả đên lang thang ở các hàng "Internet", các phòng thu hay những nơi tương tự. Sức mạnh của giai quả thực là quá lớn.

      Tối hôm đó, sau khi tan học, Tếu Ảnh muốn tôi cùng với đến kí túc xá của Trịnh Thường để lấy quyển sách tuyển tập các bài thi tiếng . Tếu Ảnh vẫn còn nhớ đến kì thi tiếng , xem ra tiếng vẫn có sức ảnh hưởng hơn là người .

      Hai chúng tôi vừa vừa cười , chẳng mấy chốc đến chân cầu thang kí túc xá của Trịnh Thường.
      Đó là lần đầu tiên tôi vào kí túc xá nam ở trường chúng tôi. lần vào đây đúng là được mở mang tầm mắt.

      Mùi hôi thối của những chiếc tất để lâu ngày được đặt ở gối.

      Bộ quần áo đá bóng ướt sũng mồ hôi được vứt ở giường.

      Những bức hình các ngực to, trông là thấy phát thèm thuồng, được dán ở khắp phòng.

      bàn, dưới đất, ở bất cứ chỗ nào cũng có thể nhìn thấy các bình nước ngọt, chai bia, giấy lộn, vỏ mỳ tôm vứt lung tung.

      Kinh hãi hệt như tấm ảnh về phòng của con trai mà tôi vẫn thườn thấy mạng.

      May mắn thay mẹ tôi sinh ra tôi là nữ. Nếu như mẹ mà sinh ra thằng con trai có cái phòng ngủ giống như thế này tôi tin chắc rằng phải căn phòng đó bị thiêu rụi người mẹ ưa sạch của tôi cũng phát rồ đến mức muốn tự thiêu.

      Thời gian đó là mùa hè, dọc hành lang đều có thể nhìn thấy những cậu con trai cởi trần, mặc quần đùi lại trong kí túc xá. Lúc đó tự nhiên tôi thấy hơi hoảng sợ.

      Lấy xong sách, chúng tôi ở lại phòng của Trịnh Thường nghịch máy tính. Lúc Tếu Ảnh ngồi xuống trước máy tính cảu Trịnh Thường, cậu ta lập tức căng thẳng : "Em đừng nghịch linh tinh nhé, có nhiều phim "***" lắm đấy, con nên xem."

      Tếu Ảnh lườm cậu ta cái rùi hỏi: " hay đùa đấy?"

      Trịnh Thường trả lời: "Thế em tưởng rằng máy vi tính ở kí túc xá nam dùng để học lập trình chắc?" Chủ yếu là để chơi điện tử, xem phim "***" và chat QQ thôi. Những người như dùng máy vi tính để viết thư cho em là cự kì hiếm hoi đấy bởi vì con trai lúc viết thư tình chỉ cần ấn CTRL + C, rồi CTRL + V là ok rồi."

      Tếu Ảnh nghe vậy tin, nhất quyết bới tung phần dữ liệu trong máy tính của Trịnh Thường để xem lượt. Tếu Ảnh tìm thấy rất nhiều ảnh con ở trong máy. Lúc chúng tôi xem những bức ảnh đó bỗng nhiên tiếng kêu rú lên từ phòng bên cạnh, cứ như là vừa có chuyện kinh thiên động địa nào vừa xảy ra.

      Tôi, Tếu Ảnh và Trịnh Thường cùng chạy sang phòng bên cạnh để xem có chuyện gì vừa xảy ra.

      lũ con trai bu quanh chiếc máy vi tính, chỉ chỉ trỏ trỏ bình luận. Tôi và Tếu Ảnh bị chặn ở phía ngoài. Trịnh Thường cho chúng tôi chen vào xem, : " cá 80% là bọn nó xem phim "***" tập thể."

      Bỗng nhiên tôi nghe thấy trong lúc con trai đó có người quay sang với Trịnh Thường: "Trịnh Thường, đứa con này có phải là bạn cũ của mày ? Hình như họ La phải?"

      Mặt Trịnh Thường bỗng nhiên tái . Tếu Ảnh nhìn Trịnh Thường chằm chằm.

      màn hình lúc này là hình khoả thên, từ ảnh còn có đồ lót đến ảnh hề mặc gì, ngọc thể loã lồ, trông ánh mắt rất là đong đưa. Lúc nhìn mặt nhân vật trong tấm ảnh, tôi bỗng giật mình. Đúng là La Khuẩn !

      Mùa hè năm đó, ảnh khoả thân của La Khuẩn được truyền khắp trường. Tôi và Tếu Ảnh vô tình đến chơi kí túc xá nam nên trở thành những đứa con biết chuyện này sớm nhất.

      Lần này La Khuẩn quả nhiên nổi tiếng, trở thành người ai ai cũng biết tên. Mọi người truyền khẩu nhau các câu chuyện, mà tóm lại nó có nội dung như thế này: La Khuẩn sau khi Uông Dương chẳng hề thay đổi bản tính xấu xa của mình, tiếp tục sáng nắng chiều mưa, ác liệt tiêu tiền của Uông Dương, rồi sau đó cắm cho Uông Dương cái sừng to. Trước mặt Uông Dương và bao người khác là mình chưa bao giờ cái loại đàn ông ki bo, ích kỉ như Uông Dương. Uông Dương bị bẽ mặt nên quay ra chơi lại La Khuẩn, đem hết ảnh lúc trước ân ái với nhau, cậu ta chụp trộm tung lên diễn đàn trường.

      Thời gian đó, tất cả các website hình ảnh đều có thể tìm thấy ảnh khoả thân của La Khuẩn. Tôi vốn rất ghét La Khuẩn, chỉ luôn mong có ngày ta có chuyện gì đó đáng xấu hổ đến nỗi tự tử, thế nhưng nhìn thấy ảnh ta vô tội bị đăng đầy các diễn đàn, tôi lại cảm thấy có gì đó hơi buồn, cảm thấy vô cùng thương La Khuẩn, cứ như thể chuột khóc mèo vậy.

      Con , vào bất cứ lúc nào, với bất cứ ai đều nên chụp lại những tấm ảnh lúc ân ái hoặc những tấm ảnh khoả thân. Điều này chẳng khác gì bạn khoác người quả bom hẹn giờ, sớm muộn gì nó cũng nổ tung xác thịt. Điều đơn giản đó tại sao các bạn lại hiểu nhỉ?

      Bởi vì con là phái yếu, có quá nhiều điều chúng ta thể chịu đựng nổi.

      La Khuẩn rất nhanh sau đó xin thôi học. Uông Dương cũng từ đó mất tích.

      Tôi nhớ đến cảnh tượng hai người bọn họ bón cơm cho nhau ở nhà ăn.

      Cuộc đời đúng là như mơ, hoang đường đến nực cười.




      CHƯƠNG 56 - SỐNG THỬ

      Chuyện những tấm ảnh khoả thân của La Khuẩn qua mùa hè vẫn chưa hoàn toàn lắng lại.

      Người khác nhìn thấy Trịnh Thường đều xì xào với người bên cạnh: "Nghe cậu ta là người cũ của cái đứa La Khuẩn trong ảnh khoả thân đấy."

      "Thế à? Là người cũ của cái đứa La Khuẩn đấy à? Có phải nó ngồi tù hay là thôi học rồi?"

      Những câu như thế ngày ngày cứ đập vào tai của Tếu Ảnh. rât buồn vì người của mình cứ vô tình bị lôi vào những chuyện phiền phức. Tôi tuy ngoài miệng vẫn an ủi nhưng trong lòng thầm nghĩ chỉ có thời gian mới là liều thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương này, còn chẳng có gì tác dụng cả.

      Sau đấy lâu, Tếu Ảnh bảo tôi dọn ra ngoài ở cùng với Trịnh Thường ở gian phòng thuê bên ngoài trường. Tuy tôi chẳng lạ gì những việc thuê nhà sống chung diễn ra nhan nhản ở quanh tôi nhưng cứ nghĩ đến lần này nhân vật chính trong câu chuyện là Tếu Ảnh, tôi vẫn tin nổi vào tai mình.

      Tại sao Tếu Ảnh lại sống chung với người ở ngoài trường nhỉ? Hình ảnh Tếu Ảnh mặc chiếc váy hoa xanh hôm gặp nhau lần đầu vẫn hiển trong đầu tôi. Tếu Ảnh chuyện lúc nào cũng rất nhàng, thich nhõng nhẽo tôi. Tay Tếu Ảnh luôn , trắng và rất mềm.

      Tếu Ảnh ở trong tôi luôn là hình ảnh người con mẫu mực. Người con tốt nhất định phải quá xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành, cũng cần phải quá giỏi giang, tường thiên văn dưới tường địa lý, cũng cần quá đảm , món gì cũng biết nấu, khéo tay hay làm. Những người con như thế những khiến nhiều người con trai cảm thấy có khoảng cách mà ngay đến cả tôi cũng cảm thấy có khoảng cách.

      Còn những người con như Tếu Ảnh, nếu hoàn hảo thêm tí nữa làm cho người ta cảm thấy có áp lực, nếu bình thường tí nữa làm cho người ta cảm thấy nhạt nhẽo, vô vị. cụ thể ra là, nếu xinh thêm tí nữa cái đẹp của Tếu Ảnh có tính tiến công cao; nếu xấu Tếu Ảnh chẳng có gì để bình luận, nếu năng động thêm chút nữa thấy ấy lả lơi, nhưng nếu cứng nhắc thêm tí nữa thấy khô khan.

      Khi đó tôi thường nghĩ, nếu mà sau này tôi sinh được đứa con như Tếu Ảnh tốt biết mấy.

      Thế nhưng người con như Tếu Ảnh vào buổi trưa với tôi rằng, ấy muốn dọn ra ở riêng với Trịnh Thường.

      Tôi ngạc nhiên vì chuyện Tếu Ảnh sống chung với người con trai khác mà tôi ngạc nhiên vì người con trai đó là Trịnh Thường.

      "Cậu suy nghĩ kĩ chưa?" Tôi hỏi Tếu Ảnh, lúc đó thu dọn quần áo, sách vở và đồ đạc cá nhân. Tếu Ảnh gì.

      Tôi lại tiếp: "Cậu đừng có mà đua đòi theo mốt nhé. Sống chung như thế con chúng mình luôn là kẻ thiệt thòi. Hay thẳng ra là việc sống chung đối với con là làm tròn nghĩa vụ của người vợ trong khi chưa được hưởng quyền lợi đó."

      Tếu Ảnh bỗng nhiên dừng công việc làm lại, ngẩng mặt lên, nhìn tôi. Ánh mắt của Tếu Ảnh rất kiên định, : "Nhưng tớ ấy."

      Rồi Tếu Ảnh lại cúi đầu xuống và tiếp tục dọn đồ đạc.

      Vì tình mà sống chung, liều điều đó có thể được chấp nhận? Liệu cái kết có hậu?

      , tôi biết rằng thế giới này có rất nhiều người con trai suy nghĩ như giống với con chúng ta. Bọn họ chỉ vì tình dục mà sống chung.

      Cũng cùng việc nhưng mục đích và lí do khác nhau cả trời cả biển.

      Vì tình mà sống chung là vĩ đại, vì tình dục mà sống chung là vô liêm sỉ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :