1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CÔ ĐƠN VÀO ĐỜI - DỊCH PHẤN HÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 35 - PHÁO HOA CŨNG BIẾT " EM"

      Tôi ở thành phố X được tuần. Tôi nhớ từng kỉ niệm trong tuần vui vẻ đó, nhưng lại sợ những kỉ niệm đó quá vụn làm cho bạn đọc quý thấy khó chịu.

      Đêm thứ hai, Hứa Lật Dương muốn dẫn tôi đến sân vận động để dạo.

      Đó là ngôi trường được bao quanh bởi những ngọn núi. Nhìn về bốn phía, tôi có cảm giác như mình nằm trong cái bồn tắm vậy.

      Hứa Lật Dương dắt tay tôi từng bước. Đêm tháng Mười ở phía Bắc, trời rất lạnh. sân vận động lúc này cũng rất vắng vẻ. Từng đợi gió thổi qua, Hứa Lật Dương ôm chặt tôi vào lòng. Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ cái cảm giác lúc đó, như thể là cả thế giới này chỉ còn có tôi và Hứa Lật Dương, như thể là thế giới này thuộc về chúng tôi. Cái cảm giác đời đời kiếp kiếp có lẽ chính là cái cảm giác của năm đó.

      Chúng tôi cứ thế từ từ giật lùi về phía sau. Bỗng nhiên tôi nghe thấy đằng sau lưng mình có tiến nổ đùng đoàng, càng ngày càng , càng ngày càng vang.

      Tôi quay người lại nhìn, hố cát ở dưới dốc cách chúng tôi 5m có màn pháo hoa được bắn lên. Có đỏ, có xanh, có vàng, có tím, từng đợt từng đợt bắn lên liên tục, bữa tiệc sang trọng và đẹp mắt.

      Từ xa tôi nhìn thấy bầu trời pháo hoa được xếp thành từ "I LOVE YOU", từng hình pháo hoa xòa ra rồi lại tan biến, sau đó lại từ từ rơi xuống đống cát. Mặt tôi lên từng câu: " em", rồi tan biến, rồi lại xuất .

      Pháo hoa từ từ tắt.

      Dịch Trì lúc đó mới đến trước mặt chúng tôi, : "Màn biểu diễn này của tôi dễ dàng chút nào, luôn tay luôn chân. Có điều cũng xứng đáng."

      Tôi xúc động đến nỗi biết gì.

      Hứa Lật Dương ngờ nghệch nhìn tôi cười hỏi: "Em có thích ?" Tôi cúi đầu nhàng : " ngốc ." Có số người, ta có thể thay thế nhưng có ngững chi tiết mãi lưu trong kí ức. Giống như từ rất lâu, rất lâu rồi, pháo hoa cũng biết : " em."




      CHƯƠNG 36 - TUYẾT RƠI

      Tuần chúng tôi ở nhà Dịch Trì, Hứa Lật Dương chiều tôi hết sức. Sáng nào cũng mua đồ ăn sáng cho tôi. Tất nhiên để tỏ lòng biết ơn, Hứa Lật Dương cũng mua cho Dịch Trì suất.

      Tháng Mười năm đó, thành phố nơi Hứa Lật Dương học bỗng nhiên có tuyết rơi. Tôi chưa bao giờ nghĩ là vào tháng Mười lại có thể có tuyết. Lúc đến đây, tôi mặc đồ hệt như ở Vũ Hán - cái áo len mỏng màu hồng và chiếc váy xếp màu trắng. Quần áo tôi mang theo dùng toàn là quần áo đầu thu.

      Buổi sáng hôm đó, tuyết bất ngờ rơi trắng cả thành phố. Tôi nhìn qua cửa sổ với tâm trạng vô cùng hưng phấn.

      Sau mười hai năm được dạy dỗ ở nhà trường, tôi biết rằng do con người bảo vệ môit trường sinh thái nên dẫn đến việc Trái đất ngày càng nóng lên, vì thế Vũ Hán bây giờ mỗi năm may mắn lắm mới được đợt tuyết rơi, cứ như là năm chỉ có ngày Noel hay ngày Valentine vậy.

      Do thế thấy tuyết rơi tôi vô cũng phấn khích, hơn nữa tuyết ở đây còn rơi dày đến nửa tấc.

      Hứa Lật Dương bế tôi lên giường, nhàng : "Ngoan nào, cẩn thận em lạnh cóng đấy."

      Tôi đứng giường, nhảy lên nhảy xuống, : "Chúng mình ngắm tuyết , ra chỗ nào rộng, nhiều tuyết ấy. biết đấy, Vũ Hán mấy năm rồi chưa từng rơi tuyết dày như thế này."

      "Được, nhưng em có quần áo ấm để mặc mà ngoài trời lại rất lạnh."

      Mặt tôi bỗng xìu xuống, đàng phải chui vào chăn ngoan ngoãn ngồi trong đó.

      Hứa Lật Dương nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của tôi, liền : "Em đừng buồn, mua đồ ăn sáng cho em nhé, em muốn ăn canh SH đúng ?"

      nghĩ là có thể được ra ngoài choi tuyết bây giờ lại chỉ có thể ru rú trong phòng, tôi bỗng thấy bực bội, : "Vâng, em muốn ăn canh SH của nhà X được X. Em được nghịch tuyết nên phải đền bù cho em."

      Đường X cách trường học của hai người tận tiếng đồng hồ ngồi xe. Tôi như vậy là muốn thử xem phản ứng của Hứa Lật Dương thế nào.

      ngờ, Hứa Lật Dương lời nào, khoác áo vào rồi .

      Tôi ngẩn người ra. Về lý mà , bình thường tôi có thể giữ Hứa Lật Dương lại. ngày tuyết rơi nhiều, trời lạnh như thế này, phải đội gió đội tuyết từng ấy dặm đường mua cho tôi bát canh quả là hơi quá đáng.

      Thế nhưng, tôi lại làm thế. Tôi cảm thấy mình cần phải được chiều chuộng, tôi thiếu cảm giác an toàn, tôi cần người đàn ông luôn luôn có những hành động chứng minh tình cảm của ta dành cho tôi. Tôi ích kỉ đến mức có thuốc chữa, làm người khác cảm thấy đáng ghét.

      Nhìn Hứa Lật Dương bước ra khỏi nhà, câu giữ lại tôi cũng ra.

      Dịch Trì thấy vậy liền vào phòng trong hỏi tôi: "Cậu ấy đâu thế?"

      " đến đường X mua canh SH." Tôi trả lời tỉnh bơ.

      "Cậu ấy tốt với em quá," Dịch Trì cười cười. Nụ cười chân thành lắm. Tôi biết rằng nụ cười đó chứa bất mãn của Dịch Trì về hành động của tôi. Nhưng tôi chẳng thèm để ý.

      Tôi giải thích: "Vì em thích nghịch tuyết mà em lại mang quần áo ấm để mặc, chỉ có thể ngồi ở nhà. Vì thế Hứa Lật Dương bù cho em bằng cách mua canh. ấy là lúc bọn em ở bên nhau, ấy chiều mọi ý muốn của em."

      Tôi đứng trước cửa sổ, luyến tiếc nhìn những bông tuyết bay qua, rất muốn giơ tay ra đón lấy.
      Bỗng nhiên tôi cảm thấy có ai đó chạm vào người. Ngoái đầu nhìn lại thấy Dịch Trì cởi chiếc áo lông vũ của ra. "Nếu như em muốn nằm ở trong chăn mặc áo này vào và ra ngắm tuyết, nếu em bị lạnh biết ăn vơi Hứa Lật Dương như thế nào."

      Tôi nhận lấy chiếc ào từ tay Dịch Trì, mặc vào người. chiếc áo vẫn còn hơi ấm của ta. Bỗng nhiên, tim tôi đập rộn ràng. Có cái gì đó hồi hộp.

      Đúng thế, tôi và các bạn cũng giống nhau biết tại sao tôi lại có cảm giác đó với Dịch Trì. Tôi phải là người lăng nhăng, hay là loại con thích bồ bịch. Lúc đó tôi có thể khẳng định là tôi rất Hứa Lật Dương. Thế nhưng, có những giây phút cho dù chỉ là giây, tôi có cảm giác bị xao động trước người con trai khác.

      Tôi biết Dịch Trì đững ở sau lưng tôi nên tôi dám quay đầu lại nhìn, cũng dám gì. Còn ta, biết tại sao, cũng chẳng năng gì, cứ im lặng thế đứng sau tôi.

      Những bông tuyết vẫn từng bông từng bông bay qua cửa sổ. gian vô cùng im lặng, có thể nghe được tiếng thở gấp gáp của nhau. Tôi chìm trong cái cảm giác bị rung động đó. Thoáng qua nhưng như mùi nước hoa thơm nhất, nhàng nhưng lại thơm lâu, khiến người ta thấy ngây ngất.

      Dịch Trì bỗng nhiên đưa tay ra...

      Các bạn đừng hồi hộp.

      ta chỉ giúp tôi mở cửa sổ ra mà thôi.

      "Mở cửa sổ ra, em nhìn hơn." Có lẽ ta cũng cảm nhận được khí có đôi chút khác thường lúc đó, giọng bỗng nhiên trở nên rất dịu dàng, rất nhàng. "Mở cửa sổ ra ư? lạnh sao? đưa áo của cho em mặc rồi." Tôi nghiêng người, ngoảnh đầu lại với Dịch Trì câu đầu tiên sau mười phút. Chúng tôi im lặng trong vòng mười phút, với khoảng cách gần như vậy, chúng tôi với nhau câu nào trong mười phút. Lúc này tôi mới biết im lặng chính là vì ngại ngùng.

      Tôi biết mình có nụ cười chết người như số người khác, để khi quay lại cười làm nhiều người con trai chết đứng nhưng lúc quay lại, tôi vẫn cười.

      Tôi nhìn thấy Dịch Trì nhìn tôi. Ánh mặt chúng tôi gặp nhau, rồi nhanh chóng như điện xẹt, chúng tôi đưa ánh mắt nhìn ra chỗ khác. Mặt tôi bỗng đỏ bừng lên.

      Tôi nghĩ, mặt tôi đỏ vì ngại ngùng có lẽ là vì tôi tự tin với nụ cười khi tôi ngoảnh mặt lại như vậy. Mẹ tôi vẫn tôi đen, lúc tôi đỏ mặt trông càng đen.

      Nghĩ đến thế, tôi lập tức đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Bông tuyết ở phía Bắc mới thực tạo thành bông, to và đẹp như những bông hoa. Tôi thò tay ra đón lấy bông tuyết, hai bông, rồi ba bông, bốn bông... từng bông tưyết rơi xuống lòng bàn tay tôi, từ từ tan chảy.

      "Em dùng tay đón tuyết thế, tay lạnh đấy, cẩn thận kẻo bị cảm."

      Dịch Trì cong lấy cái ô, đưa ra ngoài cửa sổ, quay ngược ô lại, hứng lấy bông tuyết. Chiếc ô to hơn lòng bàn tay tôi nhiều, nhìn thấy từng bông, từng bông tuyết rơi xuống chiếc ô, như là rơi vào trong lòng tôi vây, cứ thế tất cả chúng thuộc về tôi. Nghĩ vậy, tôi bỗng nhiên cất tiếng cười sung sướng.
      Dịch Trì bỗng : "Em dễ thương giống hệt như con búp bê."

      Tôi quay đầu lại. Ánh mắt của chúng tôi lại lần nữa chạm nhau. Tôi bỗng dịu dàng cất tiếng trả lời: "Hứa Lật Dương cũng như vậy."

      Vừa xong câu đó, Hứa Lật Dương mở cửa bước vào nhà.

      cầm tay cái phích . Lúc mở ra, canh bên trong vẫn còn hơi ấm. Hứa Lật Dương : " sợ lúc mua về canh nguội mất nên mua chiếc phích, nhưng hình như cũng còn nóng lắm. Để đun lại cho nóng rồi em hẵng ăn nhé!" Hứa Lật Dương lật đật đun lại canh. Tôi nhìn những bông tuyết đọng cánh tay , tóc cũng bị ướt, biết là do những bông tuyết tan hay là mồ hôi. Giày của cũng ướt nhẹp. Tự dưng tôi muốn khóc. Hứa Lật Dương đối với tôi quá tốt.

      Chúng tôi từng nhau thực lòng như thế. Người có thể thay đổi chứ những kỉ niệm vĩnh viễn thể phai mờ được.

      Chúng tôi ôm lấy nhau, biết là bao nhiêu lâu sau, tôi mới phát Dịch Trì còn ở đó.

      Nghĩ đến khoảng thời gian bên cạnh Dịch Trì lúc nãy, tim tôi lại đập nhanh, cảm giác tội lỗi bỗng dâng trào.

      Tôi thấy day dứt. Tại sao lại như vậy nhỉ? Tại sao tôi lại có rung động với người con trai khác? người, đúng là việc kì quái.

      Lúc trước, tôi cứ nghĩ là người mãi, đến khi sông cạn núi mòn. Đó là chuyện vô cùng tự nhiên.

      Thế nhưng sau này, tôi phát , dù chúng ta bất cứ ai, cũng thể cứ thế mãi được. Đó mới là chân lý bất biến muôn đời.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 37 - BÁT NƯỚC GỪNG

      Sau buổi sáng hôm đó, mặc dù tôi mặc áo lông vũ của Dịch Trì nhưng nửa tiếng mở cửa nghịch bông tuyết làm tôi bị cảm lạnh. Tôi bị ốm và bắt đầu sốt.

      Hứa Lật Dương ôm lấy tôi, sờ vào trán nòng rực của tôi biết phải làm gì.

      Dịch Trì đứng bên cạnh chúng tôi rất lâu rồi mới đưa tay ra, dùng hai ngón tay nhàng sờ lên trán tôi, tôi như bị điện giật, mở mắt ra, Dịch Trì cũng như bị điện giật, rút ngay tay về. Dịch Trì : "Cậu mua ít thuốc . Đợi tuyết rơi nữa, ta đưa Thuỷ Tha Tha bệnh viện."

      Hứa Lật Dương buông tôi ra, mua thuốc. Trường của hai người rất hẻo lánh, mua được viên thuốc cũng phải ngồi xe nửa tiếng.

      Tôi nằm mình giường. Dịch Trì còn ở trong phòng tôi nữa.

      Tôi nghĩ lúc đó chắc chắn ta biết tại sao mặt tôi lại đỏ bừng lên. Thế nhưng, nếu thế sao? Liệu có thể làm được gì? Tôi là người của Hứa Lật Dương. Tôi mới gặp Dịch Trì chưa được bảy mươi hai tiếng đồng hồ. Dịch Trì là người nhiệt tình với bạn bè, tờ mờ sáng, lạnh lẽo đứng đợi tôi và Hứa Lật Dương nửa tiếng đồng hồ.

      thể làm được gì vì thế chỉ có thể im lặng, chỉ có thể để tôi ở mình trong phòng, còn mình ở bên ngoài.

      Tôi nằm giường suy đoán xem Dịch Trì làm gì. Chơi điện tử, xem sách hay là giống tôi, nhớ lại cảnh tôi giơ tay ra hứng những bông tuyết.

      Mơ mơ màng màng, tôi dần ngủ thiếp , lại mơ mơ màng màng thấy ai đó giúp tôi kéo lại chăn, rồi lại mơ mơ màng màng ngửi thấy mùi lạ. Tôi dần tỉnh dậy, hét toáng lên: "Có mùi lạ, cháy rồi!"
      Xin thứ lỗi cho ngu ngốc của tôi, từ trước đến giờ cứ ngửi thấy có mùi lạ trong phòng suy nghĩ đầu tiên của tôi là có cái gì đó cháy. Bởi vì ngày , có lần tôi lỡ làm bẩn quần áo, sợ bị mẹ mắng, sau khi trở về nhà tôi vội cởi ra, giặt chỗ bẩn đó, rồi đưa lên lò sưởi hong khô. Kết quả, mẹ tôi vừa về đến nhà liền kêu toáng lên là có cháy, rồi kêu gào tên tôi, xông thẳng vào phòng tôi, nhìn thấy tôi chỉ hong khô quần áo. Khuôn mặt mẹ chuyển từ sợ hãi sang vô cùng giận dữ, mắng cho tôi trận té tát.

      việc này ảnh hưởng đến tôi. Từ đó, bất kể mùi lạ nào có trong phòng, với tôi đều là dấu hiệu của việc cháy. Dịch Trì nghe thấy tôi kêu toáng lên chạy vội vào hỏi: "Ở đâu, ở đâu cơ?"

      "Hình như là ở ngoài phòng khách bay vào."

      Dịch Trì ngẩn người ra rồi giải thích: "tưởng gì. đun nước gừng."

      "Đun nước gừng ư?" Tôi nhât thời vẫn chưa kịp phản ứng lại.

      Dịch Trì tiếp tục giải thích: "Nước gừng có thể trừ hàn trị cảm, may mà ở đây vẫn còn ít gừng chưa dùng hết."

      Hai mắt tôi chằm chằm nhìn Dịch Trì. Tôi thề là tôi cố ý nhìn thế chỉ là vì tôi ngạc nhiên. Từ bé đến giờ trừ mẹ tôi ra chưa ai nấu cho tôi cái gì.

      Nhưng đúng là ánh mắt nhìn của tôi làm cho Dịch Trì cảm thấy ngại ngùng. Ánh mắt trở nên khác thường, ngại ngùng đưa mắt nhìn vào trung rồi nhìn tôi, rồi lại từ mặt tôi nhìn vào trung. Cả căn phòng như bị ngưng đọng, chỉ có ánh mắt xáo trộn ngại ngùng của hai người, như trốn chạy, như lẩn trốn.

      Tôi cúi mặt xuống, biết nên gì. Tôi thấy trong lòng rối bời. Lâu lắm rồi tôi có cảm giác này. Cái cảm giác giống như mấy năm trước tôi vẫn có mỗi lần chuyện với Hứa Lật Dương. Còn tôi và Hứa Lật Dương rất lâu rồi còn có cảm giác tim đập nhanh, loạn nhịp nữa rồi.

      Tôi trùm chăn lên kín đầu. Bắt đầu suy nghĩ lung tung.

      lúc sau, Dịch Trì lại vào phòng. Tôi nghe thấy tiếng nhàng bên tai: "Nước gừng đun xong rồi, em ngồi dậy uống ."

      Tôi ngoan ngoãn chui ra khỏi chăn, khoác chiếc áo lông vũ của Dịch Trì vào người. bê bát nước gừng lại gần.

      Khi đó tôi nghĩ mà biết ngượng, giá mà đút cho tôi tốt biết mấy. Nghĩ vậy thôi chứ tôi vẫn chủ động đưa tay ra đỡ lấy bát nước gừng chuẩn bị tự uống. Dù sao tôi vẫn là đứa con ngoan ngoãn, rung động tí chút có thể chứ quyến rũ con trai tôi chỉ ý định chứ chẳng hề có dũng khí để làm cái việc đó. Nếu là người con khác, có thể nhân cơ hội này mà nhõng nhẽo, bắt Dịch Trì bón cho, sau đó cố tình làm dây nước gừng lên quần áo, rồi lại nhờ Dịch Trì lau giúp cho, nhân lúc ấy hai người ôm lấy nhau và thế là thành công. Dù gì mình cũng bị thiệt, đối phương dẫu sao cũng là chàng trai rất đẹp.

      Có điều tôi biết đỉnh cao của việc quyến rũ là hấp dẫn vì thế nhất quyết bao giờ làm những việc đó.

      Tuy tôi rất quyết tâm nể mặt Dịch Trì mà uống cạn bát nước nhưng quả thực là rất khó uống.

      Đúng lúc tôi nhăn nhó, Hứa Lật Dương mua thuốc về.

      Tôi lại lần nữa cảm thấy xấu hổ vì những suy nghĩ linh tinh của mình.

      Hứa Lật Dương nhìn thất bát nước gừng. Dịch Trì cất tiếng như muốn thanh minh cho hành động của mình: "Cái này có thể có tác dụng vì thế mình tiện tay đun thử xem."

      Mặt Hứa Lật Dương bỗng nhiên biến sắc nhưng lại trở lại vẻ tự nhiên ngay lập tức. thay đổi sắc mặt của Hứa Lật Dương, tôi nhìn rất . Trong lòng bỗng thấy sợ hãi, tuy tôi và Dịch Trì chưa làm gì, thậm chí chỉ với nhau có hai câu.

      Nhưng thực tế người rất nhạy cảm.

      Hứa Lật Dương bê bát nước gừng lên, dịu dàng : "Bé ngoan nào, bé sợ đắng nhỉ? Uống được là đỡ ngay."

      Tôi cố gắng uống thử tiếp nhưng rất khó uống.

      Lúc này Hứa Lật Dương bỗng nhiên : " có cách làm cho thứ nước này khó uống nữa. Dịch Trì, cậu có thể ra ngoài lúc được ?

      Tôi và Dịch Trì đều ngẩn người ra. Dịch Trì cười : "Để bạn học tập tí nào, sau này có người cũng có thể biểu chứ."

      Hoá ra Dịch Trì chưa có người . Câu đó nhanh chóng được tôi cho vào bộ não xử lý thông tin.
      Hứa Lật Dương tự uống ngụm, sau đó đưa đầu lại gần, rồi hôn tôi. dùng cách này để cho tôi uống.

      Tôi bỗng giật nảy người. Hứa Lật Dương giữ chặt lấy miệng tôi, tôi đàng phải nuốt xuống.

      Đợi đến lúc uống xong, tôi mới phát ra Dịch Trì còn ở trong phòng nữa.

      Tôi chợt hiểu là Hứa Lật Dương cố tình làm như thế, để Dịch Trì nhìn thấy. Nghĩ vậy, tôi rất bực mình, rất ghét cách làm này của Hứa Lật Dương. Mặc dù chẳng có lí do gì.

      Tôi cầm bát nước gừng mà Dịch Trì nấu cho, uống hơi hết sạch.



      CHƯƠNG 38 - VỚI S.E.X

      Lúc tôi bắt đầu đỡ sốt, Hứa Lật Dương đề nghị chúng tôi ra ngoài tìm nhà nghỉ để ở.

      Nguyên nhân là do trời quá lạnh, ở chỗ của Dịch Trì đủ chăn đệm. Tất nhiên tôi chỉ có thể đồng ý, chứ thể khóc, là em muốn chuyển ra ngoài, em thích sống ở đây, em thích được nhìn thấy Dịch Trì.
      Và thế là Hứa Lật Dương tìm nhà nghỉ ở gần trường. Loại nhà nghỉ này ở khắp nơi cả nước, xung quanh các trường đại học, đâu đâu cũng có. Là nơi hẹn hò của những cặp tình nhân.

      Chúng tôi tìm được nhà nghỉ trông khá sạch . Diện tích phòng lớn lắm, 80 tệ tối, cái gì cũng có.

      Đây là lần đầu tiên tôi vào "nhà nghỉ". Hai chữ này viết kiểu gì cũng thấy nó thuận mắt. Có cảm giác chỉ cần đến hai chữ "nhà nghỉ" là chẳng bao giờ có việc gì đàng hoàng. phải bán dâm cũng là ngoại tình. biết mọi người có cảm giác đó .

      Ban ngày Hứa Lật Dương đưa tôi đến trường hoặc là thăm thú thành phố. Buổi tối chúng tôi về đó ngủ.
      Tối đầu tiên, lúc Hứa Lật Dương hôn tôi rồi dần ôm chặt lấy tôi. Lúc tay động vào ngực tôi, tôi giật mình đẩy ra.

      Mặt Hứa Lật Dương đỏ bừng lên, luôn miệng : " xin lỗi, xin lỗi mà."

      Tôi nhìn , biết gì, chỉ có cảm giác bất an, thậm chí thấy có gì đó hơi bẩn thỉu.

      Đối với đại đa số các bạn học cùng lứa với tôi, trường đại học là đường ranh giới. Thời phổ thông, nam nữ cùng ở trong phòng, dù họ có làm gì cũng nghĩ là họ có s.e.x. Chỉ nhiều lắm là nhưng lời đương, bộc lộ những nỗi nhớ nhung mà thôi.

      Lứa của chúng tôi được tận mắt chứng kiến thấy cởi mở về s.e.x nhưng trong thâm tâm tôi luôn cảm thây quan hệ tình dục là việc an toàn. Tôi quá thiếu cảm giác an toàn, rất nhiều lúc cảm thấy lo sợ cách vô căn cứ.

      Tuy tôi có tò mò về chuyện quan hệ tình dục nhưng lại hề tin rằng việc trải qua chuyện đó và những sung sướng mà chuyện đó đem lại có thể bù đắp những khổ đau mà tôi từng phải chịu đựng.

      Tôi sợ đau khi chúng tôi quan hệ tình dục, tôi mất cảm giác an toàn, sợ sau đó tôi mất ấy thậm chí còn mất nhiều thứ khác nữa. Đối với bé mười tám tuổi như tôi, rào cản phải là từng lớp quần áo mặc người mà là chiếc áo giáp bảo vệ mình. Cho càng nhiều thứ nắm được trong tay càng ít.

      Có thể có người coi đó là bình thường nhưng tôi thực cảm thấy đó là vấn đề, thậm chí là sợ hãi.

      Tôi sợ sau khi cho , từ đó trở cả hai bị lún vào vũng bùn của dục vọng.

      Tôi sợ sau khi quan hệ, thứ mà ấy chỉ là cơ thể tôi.

      Tôi sợ tình từ đó còn trong sáng nữa, sợ tình trong như thuỷ tinh của tôi bị vỡ vụn.

      Tôi sợ ngộ nhỡ chia tay, chẳng được kết quả gì, sau này tôi dám nhìn mặt chồng tôi, sợ được người đàn ông toàn tâm toàn ý mình.

      Tôi sợ có bầu, sợ nạo phá thai, sợ các bệnh phụ khoa, sợ đau đớn vào lần đầu tiên.

      Có lẽ, những thứ mà tôi sợ, quá nhiều. Đối diện với s.e.x, tôi đủ dũng cảm. Điều này liên quan đến việc bảo thủ hay lý trí bởi vì tôi quá bản thân mình.

      Chỉ là vì tôi người ta nhiều, quá ích kỉ, lúc nào cũng tính thiệt hơn được mất. dám hy sinh hết mình, cống hiến hết mình, vì thế nên ánh mắt luôn dòm trước ngó sau, chần chừ do dự, tính toán xem làm thế nào để dành cho mình con đường thoát thân.

      Phải mất bao nhiêu lâu tôi mới hiểu được đạo lý này? Vào lúc tôi đẩy tay người ra, chúng tôi có thể cảm nhận được hết những điều đó, thậm chí còn rất tự hào vì "trong sáng" của mình, cho đến ngày tôi gặp được người mà mình tình nguyện dâng hiến, lúc đó mới biết, bởi vì tình lúc đó chưa đủ sâu sắc nên mới đủ dũng cảm.

      S.e.x trở thành bức màn, nó chia đôi tình cảm ra làm hai, nó làm mờ bớt cái nhìn của chúng ta về tình cảm .

      Tôi nằm cuộn người lại vào góc giường, : "Em muốn thế."

      Hứa Lật Dương vẫn đỏ mặt : "Ừm chạm vào em nữa, chỉ ôm em thôi."

      Tôi do dự lúc rồi để Hứa Lật Dương ôm tôi. đêm bình yên rồi cũng qua . Tôi và Hứa Lật Dương chỉ như hai đứa trẻ ngoan ngoãn nằm cuộn tròn ôm chặt lấy nhau, sưởi ấm cho nhau.

      Tôi nhắm mắt, cảm nhận được hơi ấm từ cái ôm của Hứa Lật Dương, vừa như tự với mình vừa muốn giải thích với : "Em từ bé biết thế giới này có cảm giác an toàn biết bao. Em cần con đường lui dành cho bản thân. Thế giới người lớn còn nhiều nguy hiểm lắm."

      Hứa Lật Dương gì, chỉ xiết chặt thêm vòng tay.

      Từ đêm hôm đó, Hứa Lật Dương có bất cứ cầu nào đối với cơ thể tôi nữa. Hằng đêm chỉ ôm tôi tay cũng nằm yên, ngọ nguậy.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 39 - PHÚT LOẠN NHỊP

      Từ lúc chuyển ra khỏi nhà của Dịch Trì, tham quan bất cứ chỗ nào ở thành phố này, tôi cũng còn thấy hứng thú nữa. Ngày ngày tôi chỉ mong chờ Hứa Lật Dương đưa tôi đến trường chơi. Đến đó may ra tôi có thể được gặp Dịch Trì, bởi vì Dịch Trì ngày nào cũng chơi bóng rổ ở sân vận động.

      Đừng bao giờ để người của bạn và bạn của bạn ở mình với nhau, cho dù bạn có chắc chắc về họ đến mấy, chỉ cần họ là nam, nữ, xấu xí và xấu xa, đừng bao giờ để họ có cơ hội ở mình với nhau.

      Tôi và Dịch Trì chính là ví dụ sống cho chuyện đó. Chỉ mới có ngày gặp Dịch Trì thôi làm mặc dù ở bên cạnh Hứa Lật Dương, đầu óc tôi vẫn luôn nghĩ vẩn vơ.

      Cuối cùng, sau mấy ngày chơi bóng rổ, Hứa Lật Dương bắt đầu ngứa ngáy. Tôi vội vàng trang điểm rồi cùng . Lí do cần phải trang điểm là vì tôi muốn trông mình xinh đẹp chút khi gặp bạn trong đội của Hứa Lật Dương, tôi muốn mở mày mở mặt chút.

      Hứa Lật Dương nhìn thấy tôi đánh phấn liền : "Em đừng đánh thêm phấn nữa, em trắng lằm rồi."

      " đừng có đùa. Da em đen trông xấu lắm." Tôi cứ nghĩ là Hứa Lật Dương muốn giục tôi nhanh chóng để .

      "Ai da em đen nào? Như em mà đen á? Đến Dịch Trì cũng là da em rất trắng, ta cứ tưởng em đánh phấn, sau này mới nhìn ra là phải em đánh phấn, còn ca cẩm với cả ngày trời." Hứa Lật Dương có vẻ gì là dối cả.

      Tôi đóng hộp phấn vào, ngẩng đầu nhìn mình và Hứa Lật Dương đứng cạnh nhau. Tôi dám tin vào mắt mình, cái bé mà mẹ vẫn thường hay chê là "da đen thui", lúc này trong gương lại trắng trẻo xinh xắn đến thế, nhìn thế nào cũng thể là xấu, nhìn thế nào cũng thấy là mình khá xinh.

      Hứa Lật Dương nhìn tôi ngẩn người ra trước gương, dịu dàng, chân thành : " thấy em rất xinh, đấy, hơn nữa càng ngày trông càng xinh."

      Tôi vui vẻ cười tươi. Thu dọn đồ trang điểm, cùng Hứa Lật Dương ra khỏi nhà nghỉ. Quả nhiên chúng tôi gặp Dịch Trì ở sân vận động.

      Hứa Lật Dương dắt tay tôi đến trước mặt Dịch Trì. Hứa Lật Dương vẫn chưa kịp câu nào, Dịch Trì lên tiếng trước: "Cậu làm cái gì thế hả? Người mới ốm dậy, đáng nhẽ cậu phải mua cho Thuỷ Tha Tha đôi găng tay chứ hả? Tuyết vừa rơi, trời vẫn còn rất lạnh. Nhớ là mua loại tốt chút, đừng có mà có tiền. Chỉ bớt hút vài bao thuốc, bớt mua vài bộ quần áo là được. Nếu còn nhiều tiền lại dọn về nhà mình mà ở."

      Tôi nhìn Hứa Lật Dương với vẻ mặt buồn, nước mắt như sắp trào ra, cảm thấy việc mình cần đôi găng tay cũng phải do người khác nhắc nhở người mình mua cho quả là việc sỉ nhục.

      Nhưng Hứa Lật Dương lại tỏ ra rất thản nhiên, như có chuyện gì, : "Biết rồi, biết rồi!" Sau đó bọn họ bắt đầu chơi bóng. Tôi đứng bên ngoài đợi Hứa Lật Dương nhưng ánh mắt cứ nhìn dõi theo Dịch Trì. Trông dáng đánh bóng của ấy rất đẹp, giống hệt như Hứa Lật Dương ngày trước. Khi tôi còn là bé, tôi rất dễ bị thu hút bởi những chàng có dáng vóc thể thao.

      Dịch Trì quay người ném bóng, ánh mắt nhìn sang phía tôi. Lúc đó chúng tôi chỉ cách nhau có 20m. Tôi nhìn ánh mắt của , nhưng có thể chắc chắn là nhìn tôi, tìm hình bóng của tôi, tìm ánh mắt của tôi. Giây phút đó, tôi lại thấy lòng xao động.

      Lúc Dịch Trì nghỉ ra uống nước, từ từ tiến lại gần tôi. Tôi nghĩ, có nên chủ động chuyện với nhỉ? Nên gì đây?

      Trong lúc nghĩ vẩn vơ, Dịch Trì lên tiếng trước: "Em đứng thế này có lạnh ?"

      Ánh mắt của rất dịu dàng. Tôi luôn bị hút hồn bởi những ánh mắt diu dàng của người con trai, từ trước cho đến bây giờ vẫn vậy, chưa bao giờ thay đổi. Người con trai nào đọc xong cuốn truyện này mà muốn theo đuổi tôi hãy chú ý mỗi ngày lấy gương ra tập nhìn với ánh mắt dịu dàng rồi hẵng đến tìm tôi nhé.

      Tôi lắc đầu.

      tiếp: " lạnh tốt rồi. ăn cơm trước đây. Tí nữa nhớ nhắc Hứa Lật Dương đưa mua găng tay nhé."

      xong, Dịch Trì về phía nhà ăn. Tôi nhìn bàn tay lạnh đến nỗi sưng tấy của mình. Trong lòng bỗng thấy xót xa.

      Hứa Lật Dương đánh bóng xong đưa tôi ăn cơm, mãi đến tối mới trở về nhà nghỉ, hề nhớ đên việc phải mua cho tôi đôi găng tay. Tôi nhớ đên Dịch Trì, bỗng nhiên thấy vô cùng tủi thân, cảm thấy như mình bị đỗi xử tồi tệ. Buổi tối đó, tôi ngủ trước, với Hứa Lật Dương câu nào.



      CHƯƠNG 40 - ĐÔI GĂNG TAY LÔNG THỎ MÀU HỒNG

      tuần trôi qua rất nhanh. Đến lúc tôi phải về Vũ Hán. Vừa mới nhập học được ít lâu mà bỏ học chơi suốt cả tuần, đối với đứa con ngoan như tôi, là ghê gớm lắm rồi.

      Chuyến tàu tối hôm đó, Hứa Lật Dương mua vé nằm cho tôi. Tôi cần, tuần ở thành phố X chúng tôi tiêu hết gần 2000 tệ, hơn nữa cũng chẳng biết tiền tiêu vào những việc gì, thấy trong lòng bất an.

      Thế là Hứa Lật Dương mua vé ngồi. mua cho tôi vé nằm, tôi cho nhưng đến lúc mua vé ngồi, tôi lại cảm thấy thoải mái.

      Trước lúc , Dịch Trì mời chúng tôi ăn cơm.

      Dịch Trì đến quán cơm trước và chờ chúng tôi ở đó. Kết quả, Hứa Lật Dương nghe nhầm địa điểm, đưa tôi đến quán cơm khác. Lúc thấy Dịch Trì ở đó mới phát ra là chúng tôi đến nhầm chỗ, lúc đó mới lại đến đúng nơi hẹn.

      Ở phần tôi miêu tả, trường học của bọn họ bốn bề là núi, đường rất khó , hơn nữa sau đợt tuyết rơi, nhiệt độ vẫn luôn ở mức thấp. Tôi vẫn mặc chiếc áo của Hứa Lật Dương khoác ngoài để chống lạnh.

      Trời dần tối, đường càng trở nên khó . Tôi lại chưa ăn cơm, vừa lạnh vừa đói trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu vì thế rất chậm, Hứa Lật Dương luôn miệng giục tôi nhanh.

      Tôi rất khó chịu lại bị giục nên gắt lên: " giục cái gì nữa? Tại nhầm chỗ nếu chúng ta đến đó lâu rồi."

      Hứa Lật Dương nghe giọng tôi có vẻ bực bội liền buông tay tôi ra, tự mình lên phía trước.

      Tôi thèm đuổi theo, thế là hai người cứ thế trước, sau mò mẫm xuống núi. Hứa Lật Dương thuộc đường, tất nhiên là sao. Còn tôi quen đường nên thường xuyên vấp. Và đến lúc xuống dốc, chân bị hụt nên trẹo ngã lăn đùng ra đấy.

      Tôi liền khóc oà lên.

      Tại sao chứ, tôi ngồi cả đêm, vượt bao dặm xa xôi đến đây chỉ để gặp , vậy mà lạnh như thế này, tôi chỉ được khoác cái áo mỏng, con đường núi tối mù thế này, ta chỉ vì vài câu trách móc mà bỏ mặc tôi, mặc kệ tôi sống chết, tại sao tôi lại khóc chứ.

      Hứa Lật Dương thấy tôi khóc, lúc đó mới chạy lại vội vàng hỏi han: "Em sao thế? Có lạnh ? Đưa tay cho nào!"

      Tôi càng nghĩ càng tức, tôi thấy lạnh vô cùng, nước mắt cứ thế chảy giàn giụa, khóc đến tận lúc tới quán ăn mà Dịch Trì hẹn.

      Quả nhiên lúc Dịch Trì nhìn thấy chúng tôi bước vào, cái nhìn đầu tiên là hướng về tôi, sau đó mới đưa mắt sang nhìn Hứa Lật Dương, hỏi: "Thuỷ Tha Tha sao thế?"

      Hứa Lật Dương lắc đầu, ra vẻ đó như là do tôi làm nũng, ta chẳng biết làm thế nào.

      Dịch Trì gọi người phục vụ lấy cho tôi cốc nước. : "Em uống chút nước ấm , trông em có vẻ rất lạnh."

      Cốc nước nóng bốc hơi trước mặt tôi, rất nhanh hơi nước làm mờ đôi mắt. Nếu như Hứa Lật Dương quan tâm đến tôi bằng nửa Dịch Trì thôi, chắc tôi cũng dễ dàng có cảm tình với Dịch Trì đến thế. Tôi tìm thấy cái hợp lý cho tình cảm của mình.

      Dịch Trì thấy tôi vẫn cầm cốc nước lên, bèn đưa mắt ra hiệu cho Hứa Lật Dương, Hứa Lật Dương bèn bê cốc nước lên đặt vào tay tôi.

      Bỗng nhiên, tôi chỉ cảm thấy thất vọng mà còn cảm thấy chán ghét Hứa Lật Dương. Tôi đẩy tay, đáng nhẽ chỉ định đẩy chiếc cốc lại, nhưng ngờ lại làm cho cốc nước nóng đổ vào tay Hứa Lật Dương.

      Chiếc cốc thuỷ tinh lập tức rơi xuống vỡ tan tành. Cùng với tiếng cốc vỡ là tiếng Hứa Lật Dương cất lên giận dữ: "Rốt cuộc là em muốn gì? Em muốn làm gì hả? Sao em phiền phức thế?"

      Hứa Lật Dương với giọng rất to, rất to, nổi giận với tôi.

      thành phố phía Bắc xa xôi, trong đêm giá lạnh, người con trai ở bên cạnh tôi từ năm mười lăm tuổi bỗng nhiên nổi cáu với tôi. Còn tôi, từ lâu coi là người duy nhất tôi có thể thế giới này, người duy nhất, người bạn duy nhất của tôi. Ở trong tôi, là người duy nhất mang lại ấm áp.

      Vậy mà bây giờ quát tôi.

      Tôi bỗng khóc oà lên thành tiếng.

      Tôi thể chịu đựng được cảnh người con trai nổi cáu với tôi, đến bây giờ vẫn thể chịu đưng được, trừ khi là tôi làm việc sai bị sếp nổi cáu. Tôi phải là lá ngọc cành vàng nhưng tôi cũng biết cách chiều chuộng bản thân mình. ai có tư cách để nổi cáu với tôi. Cho dù tôi là kĩ nữ, là khách làng chơi mà nếu tôi muốn phục vụ làm sao nào?

      Trong giây phút đó, tôi bỗng cảm thấy mọi tình cảm trong ba năm vừa qua biến thành cát bụi; chúng vỡ vụn, bị giẫm đạp. Mãi mãi bao giờ hàn gắn lại được.

      Tôi khóc oà lên rồi chạy ra ngoài, vừa khóc vừa chạy dọc đường lớn, con đường dẫn đến ga.

      Chạy được bao xa tôi nghe thấy có tiếng bước chân chạy đuổi theo.

      Tôi cứ nghĩ đó là Hứa Lật Dương nên càng chạy nhanh hơn, nhưng tôi chợt nghe Dịch Trì gọi tên tôi: "Thuỷ Tha Tha ơi."

      Quay đầu lại, thấy Dịch Trì thở hổn hển theo tôi.

      Bỗng nhiên tôi do dự ngã nhào vào lòng Dịch Trì.

      Lúc đó tôi hề có ý muốn bày tỏ tình cảm của mình mà chỉ vì tôi cần người dịu dàng ôm lấy tôi.
      Tôi ôm chặt lấy cổ , nước mắt cứ thế rơi lã chã, hi vọng đưa tay ra ôm lấy tôi nhưng , chỉ đứng ở đó, để mặc cho tôi như quỷ đói bám chặt lấy cổ . lúc sau, : "Tay em lạnh quá, làm cho cổ lạnh toát rồi này."

      Nghe vậy, tôi thấy xấu hổ, vội buông tay ra.

      cởi chiếc áo lông vũ ra, vẫn là chiếc áo hôm đó cho tôi mượn. "Em khoác áo vào, tay em lạnh cóng rồi."

      Tôi khoác áo vào người, tay áo quá dài như diễn kịch hát vậy. cẩn thận xắn tay áo lên chút. Tôi ngoan ngoãn đứng đó, như đứa trẻ chưa biết mặc áo cần có người lớn mặc cho.

      Tôi chìm đắm trong cảm giác được làm đứa trẻ. Lúc đó tôi nghĩ nếu bây giờ Dịch Trì muốn tôi làm người của , chắc chắn tôi chần chừ mà đồng ý ngay lập tức.

      Thế nhưng tôi biết Dịch Trì , liều thế thôi chứ cũng chưa chắc tôi đồng ý .

      Chúng tôi đều là những người tốt, có lương tâm, có đạo đức, có tình, có nghĩa. Trong mối tình tay ba, người chịu thiệt thòi nhất chính là người đến sau.

      Dịch Trì lại dùng giọng nựng trẻ con để với tôi: "Ngoan, chúng ta quay về ăn cơm nhé! Ăn chút đồ em lạnh nữa đâu. Đừng khóc nữa nào!"

      Tôi ngoan ngoãn để Dịch Trì đưa về. Lúc gần về đến quán ăn, Dịch Trì bỗng rút từ trong túi áo ra đôi găng tay lông thỏ màu hồng : "Mãi mà chẳng có cơ hội đưa cho em, tối ngồi tàu chắc lạnh đấy."

      đeo găng tay vào tay tôi mà giúi vào túi của tôi.

      Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của sáng lấp lánh như sao mùa hè, lại gần thấy ánh mắt đó vô cùng ấm áp.

      Hứa Lật Dương chắc cũng bị Dịch Trì dạy dỗ cho bài, nên khi nhìn thấy tôi quay lại liền đứng ngay dậy chạy ra đón. Tôi vẫn tỏ ra lạnh lùng.

      Ăn cơm xong, tôi và Hứa Lật Dương ra ga. Tôi cứ tưởng Dịch Trì cũng tiễn tôi nhưng sau khi chúc tôi lên đường may mắn, quay người trở về nhà.

      Tôi chỉ nhớ ánh mắt cuối cùng trước khi quay người, nhìn vào tôi.

      Tôi có số điện thoại của , cũng chẳng có địa chỉ email hay nick chat. có phương tiện liên lạc nào, còn cũng chưa bao giờ hỏi tôi những thứ đó.

      Chúng tôi cố gắng để chạy trốn, cũng cố gắng để kìm nén. Có thể cả đời này chúng tôi gặp lại nhau, có thể cái duyên chúng tôi đến quá muộn vì thế nên gì, cũng chẳng nên làm gì.

      Đến ga, Hứa Lật Dương đổi vé ngồi thành vé nằm. Tôi vẫn luôn nghi ngờ biết đó có phải là chủ ý của Dịch Trì ? Nếu tôi thể hiểu nổi tại sao Hứa Lật Dương lại tỏ ra tinh ý đến thế.
      Lúc tàu chuẩn bị chuyển bánh, tôi nhìn qua ô cửa kính, thấy Hứa Lật Dương đứng đó nhìn tôi. Tàu bắt đầu chạy, bóng cũng khuất dần. Ngoài ô cửa sổ, trời tối đen như mực. Mắt tôi lại nhoà . Cảm giác lưu luyến làm tôi thấy nhói đau.

      Tôi lưu luyến nơi này là vì cái gì? Tôi cũng biết nữa.
      Có niềm vui gặp mặt cũng có nỗi buồn chia ly. Đó vẫn là quy luật của cuộc đời.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 41 - EM VẪN RẤT NHỚ .

      Về Vũ Hán, vừa về đến kí túc, tôi liền gọi điện cho Hứa Lật Dương, bảo với là tôi về đến nơi, an toàn. Điện thoại chỉ vừa đổ được chuông, Hứa Lật Dương nhanh chóng nhấc máy.

      Tôi : "Sao nhấc máy nhanh thế?"

      Hứa Lật Dương : "Cả đêm qua ngủ yên, chỉ chờ điện thoại của em. Hối hận vì đích thân đưa em về Vũ Hán."

      Trái tim lạnh lẽo của tôi bỗng thấy ấm áp phần nào. Vừa đặt điện thoại xuống chuông điện thoại lại réo vang.

      Tôi nhấc máy lên, nghe đầu dây bên kia, giọng nam cất lên: "Em đoán xem là ai?"

      Tôi : "Em đoán được."

      Bỗng nhiên đầu bên kia im lặng.

      Tôi chợt có linh cảm, có thể, người đó là Dịch Trì.

      : " Dịch Trì đây."

      Dịch Trì gọi điện cho tôi, sao lại có số điện thoại của tôi nhỉ? định gì với tôi?

      Tôi tiếp tục im lặng, biết nên gì. Tôi cứ nghĩ chắc là Dịch Trì có chuyện muốn với tôi nên sợ nếu mình gì đó đầu dây bên kia có dũng khí tiếp.

      Nhưng cũng vẫn im lặng.

      Cả hai chúng tôi luôn luôn im lặng.

      Cuối cùng, tôi lên tiếng trước: "Sao lại gọi điện cho em thế này?"

      " có gì đâu, chỉ nghĩ chắc em về đến nơi nên gọi điện xem em về trường an toàn chưa thôi."

      "Vâng." Có cảm giác vui vui xen lẫn với cảm giác ngại ngùng cùng xuất lúc trong tôi.
      "Thế dập máy nhé, lần sau nghĩ kĩ xem nên với em cái gì trước rồi mới gọi điện cho em?" Dịch Trì dò hỏi.

      "Vâng."

      Dịch Trì tiếp: "Em dập máy trước ."

      Hứa Lật Dương từ trước đến giờ chưa bao giờ bảo tôi dập máy trước. Lần nào cũng là tôi nghe thấy tiếng tít tít ở đầu dây bên kia. Lần này tôi dập máy trước, vào lúc trước khi đặt máy xuống, tôi cảm nhận được hơi thở của Dịch Trì ở đầu bên kia. Cứ như là hơi thở đó rất gần, rất gần vậy.

      Lúc Hứa Lật Dương làm tôi khóc, lúc Hứa Lật Dương buông tay tôi ra, lúc Hứa Lật Dương nổi cáu với tôi, ném cả chiếc cốc về phía tôi, tôi vô cùng thất vọng, và đau lòng, thậm chí còn hận . Tôi cứ nghĩ là tôi ghét , hận mãi cho đến lúc chia tay. Thế nhưng sau khi về đến Vũ Hán, tôi vẫn rất nhớ . Chúng tôi từng cùng nhau, viết những dòng nhật kí mà tôi vẫn giữ gìn.

      Tôi nằm giường trong kí túc xá, lật từng trang nhật kí mà tôi quý như báu vật ra đọc. Những nét chữ non nớt, những lời văn mộc mạc, ghi lại toàn bộ mối tình ba năm qua của tôi và Hứa Lật Dương.

      Lật trang bất kì, tôi đọc được những dòng thế này:

      Ngày 21 tháng 6 năm 1999

      Hôm nay, tôi ăn vải. Là vải của Hứa Lật Dương mang cho tôi.

      Cậu ấy , tối hôm trước cậu ấy nằm mơ, mơ thấy tôi muốn ăn vải. Thế là hôm qua cậu bảo người nhà mua vải. Sau đó giấu ít vào trong cặp, dùng túi nilon bọc lại mang đến trường cho tôi ăn.
      Tôi nghĩ, nếu cậu ấy cứ đối xử tốt với tôi như thế này, tôi mãi mãi ở bên cạnh cậu ấy, cả đời này rời ra.

      Tôi ăn hết chỗ vải đó. Kết quả là, tối nay tôi phát mặt tôi xuất hai cái mụn, rất đau. Tôi cứ ăn vải là nóng trong. Mà cứ nóng trong là mọc mụn. Lần ăn vải này cũng thế. Bây giờ tôi thấy hối hận vì ăn hết chỗ vải đó. Mọc hai cái mụn to thế này, ngày mai làm sao mà dám nhìn Hứa Lật Dương chứ. Xấu chết được. Ông Trời ơi, mau phù hộ cho cái mụn này của con sớm xẹp .

      Năm 1999 đến năm 2002, hơn nghìn đêm, mỗi trang nhật kí của tôi đều có tên Hứa Lật Dương.
      Tôi biết là cả cuộc đời này bao giờ tôi có thể viết tên ai cẩn thậnvà nhiều đến thế được nữa.
      Ngón tay tôi vuốt những tờ giấy lên màu thời gian, cảm nhận lại những kí ức ấm áp nhất của buổi ban đầu.

      Tôi biết tôi khó mà rời xa. Dịch Trì, sau đó gọi điện cho tôi nữa. Còn tôi, cũng chẳng có bất cứ thông tin nào về .

      Chúng tôi vô tình gặp nhau trong cuộc sống này, rồi kí ức về nhau lại mờ dần theo năm tháng.

      Có lúc nhớ, có lúc quên.



      CHƯƠNG 42 - HÙNG CỨU MỸ NHÂN

      Sau khi từ thành phố X trở về, tôi phát ra Giả Tếu Ảnh và Trịnh Thường quấn quýt như hình với bóng.

      Quen ba ngày rồi nhau, quen tuần quấn quýt như hình với bóng, sau nửa tháng là qua đêm về. Mối tình đầu thời phổ thông cứ chậm chạp trôi, còn ở đại học cho dù là tình thứ nhất hay tình thứ hai, thứ ba cũng đều phát triển nhanh chóng, chạy đua với thời gian. Do tính cách hướng nội, nên tôi đơn mình, làm quen thêm bạn mới cũng tham gia bất cứ hoạt động mang tính đoàn thể nào, chỉ ngày ngày nhốt mình trong thư viện đọc sách.

      Thời gian ở thư viện cũng thường xuyên có người con trai đến bắt chuyện để hỏi giờ, hỏi đường, hỏi chỗ để sách, hỏi tôi có phải tên là A, B, C, D gì đó ... chung cho dù họ bắt đầu câu chuyện bằng cách nào đến phút chót vẫn hỏi tên và số điện thoại của tôi.

      Mỗi lần chuyện với những người con trai đó xong, lúc quay về kí túc xá, tôi lại tự ngắm kĩ mình trong gương. Tôi phát ra là mình càng ngày càng xinh đẹp, còn đen đủi, xấu xí như bé ngày xưa mẹ vẫn hay chê bai nữa rồi. Bạn cùng phòng bắt đầu đua nhau hỏi tôi về cách làm trắng, cách giữ eo và cách làm cho nở ngực, còn tôi lúc đường còn cố ý khom lưng, cúi mặt xuống để che giấu những điểm nữ tính của mình nữa rồi. Dần dần, khi mọi người khen tôi xinh, tôi còn đỏ mặt, còn cảm thấy ngượng ngùng hay đoán già đoán non xem họ có ý trêu tôi hay nữa rồi.

      Có điều giống như việc phải người con nào cũng có người chủ động đến bắt chuyện, phải người con trai nào cũng bắt chuyện thành công. Bắt chuyện nếu hay gọi là tán tỉnh, nếu dở gọi là quấy rối. Con trai bao giờ muốn nhìn những người con vừa xấu vừa béo; con cũng vậy, cảm thấy cần thiết phải hạ mình quan tâm đến những thằng con trai rác rưởi. Nếu như bạn cảm thấy những câu này của tôi khó nghe, hoặc làm tổn thương đến lòng tự trọng của bạn hiệu quả của việc "Thuốc đắng dã tật, mất lòng" của tôi đạt được. Bạn cần phải tự xem xét lại xem có phải là mình quá xấu ? Tôi và Lương Triết quen nhau trong bối cảnh bắt chuyện làm quen như thế.

      Lúc còn học phổ thông, chúng tôi rất ghét quản lý của các thầy . Lên đến đại học, chẳng còn thầy nào quản, những người thực quản chúng tôi, làm chúng tôi sống thoải mái là đám người làm hậu cần. ràng là ba lạng gạo nhưng lại chỉ đưa cho chúng tôi tí tẹo cơm như cho mèo ăn vậy, ràng gọi là phòng để nước sôi nhưng lúc nào cũng chỉ cung cấp nước sôi "95" độ. ràng là thủ thư nhưng lại luôn làm mất sách rồi đổ lỗi cho học sinh chưa trả. Gặp phải hai chuyện trước thôi cho qua, chứ gặp phải chuyện thứ ba thể đập bàn đập ghế kêu oan. Bởi vì làm mất sách là phải đền tiền, vô duyên vô cớ sao lại bắt tôi rút tiền trong túi ra trả tiền cho thứ phải mình làm sai.

      Vì thế cuối tuần đó, lúc bà thủ thư với tôi là tôi chưa trả cuốn Bốn năm phấn hồng, bắt tôi phải đền gấp đôi giá bìa sách là 36 tệ, tôi : "Sao lại chưa trả chứ? Lần trước em mượn ba quyển sách, em trả hết cùng lúc rồi, sao lại có quyển chưa trả?" Bà ta thản nhiên trả lời: "Tôi làm sao mà biết được! máy ràng lên là quyển Bốn năm phấn hồng em chưa trả."

      "Em trả rồi. Em khẳng định là em trả rồi."

      "Em khẳng định có tác dụng gì chứ!" Bà ta đưa mắt lườm tôi. Có lẽ là do cuối tuần, thư viện chỉ có mình bà ta trực nên được thoải mái, thái độ vô cùng khó chịu
      .
      "Em trả rồi mà! Các ở thư viện thường xuyên có những chuyện như thế này, lúc học sinh trả sách, để sách chồng lên đống sách trả nhưng lại chịu quét vạch cẩn thận, cứ vứt bừa vào kho rồi đến lúc lại trách bọn em chưa trả." Tôi vạch ra vết hổng trong cung cách làm việc của bọn họ.

      "Em phải biết mình gì chứ!" Bà ta đứng hẳn dậy, dùng tay chỉ thẳng vào mặt tôi.

      "Sợ gì chứ!" Cuối cùng tôi ra những điều nên . Trừ mẹ tôi ra, tôi kiên nhẫn với bất kì ai. Tại sao tôi phải nhẫn nhịn chứ, bà chẳng phải là mẹ tôi.

      "Mày thêm câu nữa xem, đồ mất dạy! Bố mẹ mày dạy mày à? Thế mà cũng là sinh viên!" Bà ta tiếp tục quát lại, trợn mắt nhìn tôi.

      " có bố mẹ dạy à?" Câu đó chọc đúng vào nỗi đau của tôi, làm tôi cảm thấy vô cùng khó xử. Tôi giận dữ cần quyển sách chưa được nhập vào kho ném thẳng vào người bà ta, hình như kiểu bạo lực này tôi được di truyền từ mẹ!

      Tôi chỉ nghe thấy tiếng kêu thất thanh của bà ta, cuốn sách sượt qua người bà ta rơi xuống đất. Bà ta cúi xuống nhặt sách lên, : "Loạn rồi! Loạn rồi!" Bà ta xông ra khỏi quầy, chạy ra hành lang gọi thầy quản lý thư viện ở phòng bên cạnh.

      Thầy quản lý thư viện khoảng năm mươi tuổi, tóc hoa râm, trông có vẻ khá nhã nhặn, hiền lành. "Sao thế, sao thế, có chuyện gì thế?" Thầy quản lý thư viện thấy bà thủ thư đằng đằng sát khí, ngạc nhiên hỏi.

      "Em sinh viện này đấy! Đúng là vô giáo dục! những làm mất sách mà còn chửi người, đánh người!" Bà thủ thư béo ịch lên tiếng kết tội tôi trước.

      "Thưa thầy quản lý, em nghĩ thầy là người sáng suốt nên em muốn với thầy hai việc: thứ nhất, sách chắc chắn là em trả lại thư viện rồi; thứ hai, người chửi người đánh chính là thủ thư ở chỗ thầy." Tôi giả bộ vô tội giải thích với thầy quản lý.

      "Mày điêu!" Bà thủ thư béo ịch lại nhảy dựng lên.

      Tôi định xông vào cãi cho đến cùng nhưng vì mục đích cuối cùng nên vẫn cố gắng kìm nén.

      Quay người lại nhìn thấy người con trai chứng kiến cuộc cãi nhau của chúng tôi từ đầu đến cuối, tôi liền giả bộ vô tội chỉ vào người con trai đó : "Bạn này chứng kiến hết cả, bạn ấy có thể làm chứng." Tôi rất tự tin ra câu đó. Bởi vì tôi tin là người con trai đó chẳng có lí do gì mà lại từ chối giúp trẻ như tôi để giúp đỡ bà thủ thư béo ịch suốt ngày quát tháo sinh viên chúng tôi, coi chúng tôi chẳng ra cái gì. Cứ thế này mà cãi nhau với bà thủ thư chẳng bao giờ kết thúc được.

      Nhưng chỉ cần người con trai đó đứng ra làm trọng tài, tôi tin là tôi thắng. Bà thủ thư có lý gì, tại sao tôi lại phải khách khí với bà ấy cơ chứ? Đối với những người vô liêm sỉ như bà thủ thư này cần phải có cách cao tay hơn để trị. Tôi đưa ánh mắt cầu cứu nhìn cậu con trai kia, cố gắng dùng ánh mắt để truyền tải thông điệp: Bạn ơi, cơ hội hùng cứu mỹ nhân đến rồi.

      Cậu con trai đó bước lại gần chỗ chúng tôi, vô cùng chân nhìn thầy quản lý, thao thao bất tuyệt : "Những người như thủ thư đấy thực làm xấu hình ảnh của thư viện. Lúc em chuẩn bị trả sách, bạn này trông rất đáng thương. Bạn ấy chỉ hỏi có vài câu thôi mà thủ thư mắng bạn ấy, dùng tay chỉ thắng vào mặt bạn ấy. Em cũng nhìn vừa mắt, nếu như thầy đến em định gọi 110 để báo cảnh sát rồi."

      Tôi phối hợp tác chiến bằng cách làm cho mắt ướt đẫm nước. Chỉ cần khóc là có thể khóc được ngay, mà còn có thể khóc rất thảm thương, làm động lòng chắc của người con trai. Thầy quản lý lập tức xin lỗi chúng tôi, bà thủ thư định gì đó nhưng bị thầy quản lý gọi về phòng. Thầy quản lý gọi người khác đến đưa chúng tôi kiểm tra trong kho sách có đúng là quyển đó trả hay .

      uổng công đấu tranh đến cùng, sau hồi tìm kiếm, tôi tìm thấy quyển sách Bốn năm phấn hồng mà bà thủ thư béo ịch cứ leo lẻo cái miệng là chắc chắn tôi chưa trả. Cứ như là làm người chết trong quan tài sống lại, quyển sách tìm được là bằng chứng xác thực cho cách thức làm việc tắc trách của bà thủ thư. Cuối cùng tôi được lần vênh váo mặt mày trước mấy bà thủ thư già ở thư viện.

      Tôi như trút bỏ được gánh nặng, xuống tầng đến tủ gửi đồ lấy túi. Bỗng có người đập vào vai tôi từ phía sau ngoảnh lại nhìn ra là người hùng vừa cứu mỹ nhân lúc nãy. Nhìn kĩ, ta có đôi mắt mí và đôi môi mỏng, đúng kiểu con trai mà tôi khá thích. ta đứng đó rồi với tôi: "Xin chào người đẹp. Tôi muốn làm quen với bạn, có được ?"

      "Ồ!"

      "Tôi muốn biết số điện thoại của bạn."

      "Ừ...m!"

      "Sao bạn gì vậy?"

      Tôi cười, có thể là ta biết, tôi thích những chàng quá chủ động bởi vì tấn công của những chàng đó làm tôi cảm thấy được an toàn. "Tôi biết bạn là Thuỷ Tha Tha." ta tiếp.

      Tôi vô cùng kinh ngạc nhìn ta: "Làm sao mà bạn biết được?"

      "Bạn cho tôi biết số điện thoại của bạn , tôi cho bạn biết tại sao tôi lại biết tên bạn. Điều đó đem đến cho bạn niềm vui, còn nếu bạn bị thiệt đó!" ta với vẻ mặt đắc thắng.

      Tôi rất muốn biết tại sao ta lại biết tên tôi, vì thế đọc: "8888xxxx"

      ngờ ta rút điện thoại ra bấm số điện thoại phòng tôi, rồi lên tiếng hỏi: "Cho tôi gặp Thủy Tha Tha."

      ta muốn chứng thực số điện thoại mà tôi vừa đọc. Bỗng nhiên tôi cảm thấy hơi bực mình, có thể ta thấy biểu của tôi ở thư viện nên cho rằng việc dối trở thành tính cách của tôi, nghĩ thế tôi quay người thẳng. ta kéo tay tôi lại: "Thẻ thư viện của bạn này! Lúc nãy bạn đánh rơi, tôi nhặt cho bạn đấy!"

      Lương Triết và Thuỷ Tha Tha làm quen với nhau như vậy. Năm đó ta học năm thứ ba, khoa Thông tin điện tử. Tôi là sinh viên năm thứ nhất. Tôi hôm đó Lương Triết gọi điện cho tôi. Bây giờ chẳng còn nhớ là chúng tôi những gì nữa rồi, chỉ nhớ câu đầu tiên ta hỏi tôi là: "Em có người chưa?"

      Tôi do dự lúc rồi hỏi lại: " hỏi điều đó làm gì?"

      Bên kia đầu dây ta cười : " có gì, em muốn trả lời đừng ."

      Tôi hỏi lại: " có người chưa?"

      " có rất nhiều người , có điều quá khứ rồi." Đầu dây bên kia ta cười có vẻ hơi phô.

      Gặp phải thằng có tính lăng nhăng rồi. Tôi nghĩ. Nhưng cũng tốt, có lẽ đây là đối tượng tốt để tôi đỡ đơn. Khi đó, tôi thích Lương Triết nhưng cũng ghét ta, chỉ có điều trong lòng có chút bất an bởi vì tôi hiểu là mình chịu an phận. phần lí do của cảm giác bất an là vì Hứa Lật Dương. Khi đó tôi vẫn còn , thực . Tôi nhớ , hay ngắm ảnh , tối nào cũng ngồi đợi điện thoại của , viết thư cho , gửi quà cho thậm chí đan áo len cho . phần bất an nữa là chính bản thân mình. Giữa tôi và Hứa Lật Dương hình như chỉ là cảm giác mơ hồ, có thể nghe thấy tiếng của bên kia đầu dây điện thoại nhưng lại thể hôn đôi môi của ; có thể ngắm dáng vóc qua ảnh nhưng lại thể ôm lấy cơ thể .

      Khi tình còn có thể cảm nhận được, còn có thể động chạm vào nhau mà chỉ còn có thể nhớ, tôi biết rằng việc mở cánh cửa khác cho mình có thể bị gọi là chung thuỷ và phản bội hay ? Tôi bản thân nhiều hơn Hứa Lật Dương. Đó là lí do duy nhất. Tôi đơn. Tôi cần người ở bên cạnh. Lúc đó cảm giác đơn rất gần còn cảm giác đương lại ở rất xa.

      Chúng tôi từng nghĩ là người ta mình, sâm đậm nhưng thực ra chúng ta bản thân mình hơn. Thoát khỏi những ràng buộc vốn có, chúng ta mới thấy mình độc. Có lẽ con đường chúng ta tìm kiếm tình , thực ra cái mà chúng ta kiếm tìm từ đầu đến cuối chẳng qua là góc ấm áp cho trái tim độc và cho cơ thể lạnh lẽo của mình mà thôi.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 43 - NHỮNG BẮP NGÔ

      Ngày hôm sau, Lương Triết lại gọi điện cho tôi. Ngày hôm sa nữa lại tiếp tục gọi. Cứ thế gọi tuần liền. Cuối tuần, ta bắt đầu hẹn tôi, trong điện thoại ta là muốn mời tôi ăn .

      Tôi nghĩ: Dù sao cũng rỗi rãi chẳng làm gì, cũng được.

      "Em muốn ăn ở đâu? "

      Tôi : "Ăn ở BXE , ở đó buổi tối có nến, khí chắc ấm cúng."

      Lương Triết "Em ăn ở đâu cũng được."

      Hôm đó chúng tôi ăn cơm xong, vòng quanh trường vòng. Lúc đến cổng phía đông, bỗng nhiên tôi ngửi thấy mùi thơm của ngô. Ở cổng Đông có bà bán ngô nếp rất ngon. Tôi với Lương Triết :" đứng đây đợi em chút nhé!" Tôi chạy đến chỗ bà bán ngô, mua hai bắp, rồi chạy về bên cạnh Lương Triết đưa cho . "Ngô này rất ngon, ăn , cẩn thận chút, còn nóng đấy."

      "Ha ha, em chẳng giống với hôm đầu tiên gặp em gì cả." Lương Triết đón lấy bắp ngô cười .

      "Sao lại giống?" Tôi biết nhưng vẫn giả vờ hỏi. Nếu như ngày nào tôi cũng đanh đá như hôm cãi nhau với bà thủ thư ở thư viện hôm đó hình tượng bản thân thế là tiêu rồi .

      "Hôm đó em rất đanh đá, còn bây giờ rất dịu dàng, lại còn nhắc cẩn thận bỏng." Lương Triết .

      Tôi cười.

      Lương Triết tiếp: "Lúc cười trông em rất xinh."

      Tôi lại cười: "Nghe sáo quá à! Ai mà biết được có phải thế với cả trăm chứ?" Tuy miệng như vậy nhưng trong lòng tôi thấy vô cùng thích thú. chuyện hồi nhưng Lương Triết hề hỏi lại việc tôi có người chưa? Sau đó đưa tôi về kí túc xá và chúng tôi tạm biệt nhau . Lúc về đến phòng mình ở tầng năm, tôi rất muốn biết Lương Triết có ở dưới lầu nhìn tôi lên hay ? Bởi vì trong các tiểu thuyết tình cảm đều viết như vậy, nhân vật nam đưa nhân vật nữ về nhà, sau đó cứ thế đứng đó đến khi nhân vật nữ xuất ở cửa sổ .

      Thế là tôi bắt chước giống như trong tiểu thuyết, chạy đến bên cửa sổ, nhìn thấy Lương Triết quả nhiên vẫn đứng đó. Tôi vừa cảm thấy vui lại vừa thấy khó xử. Tôi vội vàng thu đầu vào ngay trước khi nhìn thấy tôi. Sau đó năm phút tôi lại thò đầu ra nhìn xuống dưới tầng lần nữa. Dưới ánh đèn vàng mờ mờ, chỉ có hai đôi tình nhân đứng đó ôm nhau. Bỗng nhiên tôi cảm thấy có gì đó hụt hẫng.

      Buổi chiều ngày hôm sau, tôi nhận được cuộc điện thoại của Lương Triết: "Thủy Tha Tha, ở dưới tầng, em mau xuống ." Tuy biết ta ở dưới tầng chờ tôi nhưng tôi vẫn thay đồ và trang điểm xong mới chạy xuống. Lương Triết đứng ở khoảng đất trống trước khu nhà, mặc chiếc quần bò xanh và chiếc áo len màu xám đậm, tay ôm chiếc áo khoác. nhìn thấy tôi xuống liền cười tươi và đưa chiếc áo khoác ở trong tay cho tôi. Tôi nhận lấy chiếc áo khoác, định hỏi tại sao lại đưa chiếc áo đó cho tôi bỗng nhiên sờ thấy vật được bọc bên trong. Tôi mở chiếc áo ra, nhìn thấy bắt ngô được dùng nylon bọc thức ăn bọc lại. Ngô vẫn còn nóng hổi, tôi nắm chặt trong tay biết nên gì .

      Lương Triết "Vẫn chưa nguội chứ?"

      Tôi trả lời "Vâng, vẫn còn nóng."

      Tôi cầm ngô mang về phòng. Các bạn trong phòng đều : "Ôi ấy lãng mạn quá, chu đáo quá. Hay là bỏ quách Hứa Lật Dương , béng Lương Triết cho xong." Tôi tẽ từng hạt ngô bỏ vào mồm.

      Những suy nghĩ trong đầu tôi lên rất ràng, đan xen và vô cùng tỉnh táo. Nếu như phải tôi chủ động thích người khác tôi luôn nghi ngờ độ chân thành của người thích tôi. Bọn họ rốt cuộc là muốn theo đuổi tôi hay chỉ muốn trêu chọc tôi? Chỉ là bắp ngô thôi mà! Chỉ vì thế mà chia tay với Hứa Lật Dương sao? Nực cười! người con trai khi theo đuổi người con luôn mua cho người con đó những quà ăn vặt mà ấy thích. Điều đó là việc quá ư bình thường. Lương Triết chỉ dùng mẹo đó để theo đuổi em mới học năm thứ nhất mà thôi. Có gì đáng cảm động chứ?

      Đối với những người vừa nhìn biết là loại con trai có kinh nghiệm đương phong phú tôi cũng cần có lập trường kiên định của riêng tôi.

      Từ hôm đó tôi biết Lương Triết bắt đầu chính thức tấn công tôi. Chả ai là ngốc cả. Chả thằng con trai nào ngốc đến nỗi chăm sóc đứa con mà mình thích, cũng chẳng có đứa con nào ngốc đến nỗi biết tâm tư của người con trai .

      Cảm giác được người chăm sóc chu đáo là thích, ít nhất chăm sóc chu đáo đó làm ta cảm thấy ấm áp, và có phần hãnh diện: có người con trai bỏ công sức ra để lấy lòng ta, muốn làm cho ta vui. Vì thế tất cả những cách mà người con trai đó dùng để theo đuổi con đều có thể được tha thứ .

      Ví dụ như có thể mỗi người con trai đều từng mua những đồ ăn vặt cho người con mà mình thích, cho dù đó là đồ ăn có đắt hay rẻ đến mấy, hay kể cả đồ ăn đó rất khó mua hoặc chưa bao giờ được biết hoặc khó bảo quản đến mấy họ cũng đều cố gắng làm mọi cách, cam tâm tình nguyện khắp thành phố để sau cùng mang về cho người con đó, làm thỏa mãn nhu cầu mà ấy muốn. Cái mà những chàng trai mong đợi chẳng qua chỉ là nụ cười sung sướng của người con . Cảm giác đó ấm áp .

      Buổi tối hôm đó, Hứa Lật Dương gọi điện cho tôi, như mọi khi, ấy hỏi: "Hôm nay em có chuyện gì vui ?"

      "Có, hôm nay có người mua cho em món ngô ngọt mà em vẫn thích."

      "Con trai hay con ?"

      "Tất nhiên là con trai rồi!" Tôi vui vẻ và đắc ý trả lời Hứa Lật Dương.

      Hứa Lật Dương ở đầu bên kia bỗng im bặt. Tôi biết ra ấy rất sợ mất tôi, ngày nào cũng lo lắng vì việc ấy. Tôi cứ nghĩ cầu tôi quan hệ với Lương Triết nữa, nhưng ngờ ấy lại : "Em vui là được. Ngoan nhé!"




      CHƯƠNG 44 - GIỚI HẠN CỦA NGƯỜI VÀ BẠN

      Tôi hề vì việc mình có bạn trai mà cố ý tránh Lương Triết. Ngoài việc tôi cảm thấy mình hơi có lỗi với Hứa Lật Dương ra, tôi tìm ra bất cứ lý do nào để thuyết phục tôi cần né tránh Lương Triết.

      Tôi chỉ thích cảm giác hai người ở cạnh nhau cho đỡ đơn. Hơn nữa chỉ cần tôi là người của Lương Triết, nắm tay, hôn nhau chẳng có gì có lỗi với Hứa Lật Dương cả. Tôi suy nghĩ ngây thơ và ích kỷ như vậy. Suy nghĩ như vậy nên bao nhiêu hoa hồng Lương Triết tặng tôi nhận hết, vì tôi thích hoa hồng. Nhưng nếu là hoa bách hợp tôi đều từ chối, lý do rất đơn giản, tôi thích hoa bách hợp .

      mời tôi ăn cơm, tôi đồng ý. Cứ 2 lần mời tôi mời lại 1 lần. giúp tôi xách nước nóng, tôi cũng từ chối. giúp tôi lấy chỗ ngồi tự học ở giảng đường, tôi cảm ơn. muốn cùng tôi chơi ngày Valentine, tôi được.

      Cứ thế thời gian, mối quan hệ của chúng tôi vẫn quá gần gũi, khoảng cách giữa 2 bờ vai vẫn luôn nằm trong khoảng từ 20 đến 30 cm. Có lần sau giờ tự học buổi tối, Lương Triết định đặt tay lên vai tôi, tôi giật mình tránh ra, giận giữ với rằng: " được đụng vào người em, ngoại trừ bố em, chưa ai đụng vào người em cả."

      tiu nghỉu hỏi: "Thế sau này là người của em em có cho đụng vào ?"

      Tôi trả lời: "Có"

      chút ngọt ngào vẫn phải có để cho cảm thấy rằng thời cơ chưa đến. Nếu tôi khi là người của tôi mà tôi cũng cho đụng vào người chắc chạy mất dép. Trong mắt tôi Lương Triết là người con trai như thế. Mồm mép như tép nhảy, tỏ ra rất lão luyện, rất có kinh nghiệm.

      Ngay từ đầu tôi cho là Lương Triết có thành ý nên tôi cũng chẳng để tâm. Trong trò chơi cảm xúc chân , ai nghiêm túc, người đó chết chắc. Hơn nữa, Lương Triết cực kì nhạy cảm, lại có tính muốn chiếm hữu cao. Mỗi lần khi tôi cùng mà chuông điện thoại reo, theo thói quen thò đầu vào nhìn xem ai gọi. Tôi rất dị ứng với hành động này của nên ngay lập tức giấu điện thoại ra sau lưng. im lặng trong 1 lúc lâu, cứ như là vừa bị tôi làm tổn thương vậy. Mỗi như thế là tôi lại cảm thấy có tính muốn chiếm hữa rất cao. Những chi tiết như thế thường thể tính cách của con người rệt nhất.

      Hơn thế nữa có thể ta biết rằng, tôi có mấy lần nhìn thấy cùng với những người con khác trong vườn trường. Tuy làm gì phải nhưng trông thái độ khá thân mật. Tôi chưa bao giờ với về chuyện đó sao có tư cách gì để cầu tôi cơ chứ. Đừng bao giờ cho rằng tôi bị giả tạo của làm cho cảm động. còn thích đưa tôi gặp bạn bè và những người bạn cùng phòng nhưng tôi gặp những người lạ đó mà chẳng thấy vui vẻ gì. Hơn nữa mỗi lần tụ họp với bạn bè là luôn là người trả tiền, tỏ ra mình là người có nhân duyên tốt, nhiều bạn bè, quen biết rộng. Trong con mắt của kẻ ki bo như tôi đó là việc vô cùng xuẩn ngốc. Nếu như là người của tôi, tôi nhất định thể chấp nhận cái "thói xấu" xuẩn ngốc này. Tại sao tiền lại phải tiêu cho người khác làm gì cơ chứ!

      tóm lại, những ưu điểm của người con trai này trong mắt tôi đều là khuyết điểm. Bây giờ tôi mới biết nhiều từ tưởng ngược nghĩa nhưng ra lại là từ gần nghĩa. Ví dụ như, vui vẻ hài hước đối với tôi là khéo mồm khéo miệng, ngon ngọt đối với tôi là những câu dối liên hoàn, lo lắng cho tôi đối với tôi là tính mong muốn chiếm hữu cao, khẳng khái hào phóng đối với tôi là khoa trương lãng phí, quan hệ rộng đối với tôi là sĩ diện... chuẩn mực về ý nghĩa của mỗi từ này là tốt hay xấu tùy thuộc vào bạn có thích đối phưong hay ?

      Tôi nghĩ, tôi thích Lương Triết nhưng tôi thích cảm giác có người ở bên cạnh. Chị em trong phòng cứ hai ngày lại hỏi chuyện tôi và Lương Triết tiến triển đến đâu rồi?

      "Tiến triển cái gì chứ? Tớ và ấy thể trở thành người của nhau đâu." Từ trước đến giờ tôi gì cũng đều rất .

      "Thực ra bây giờ trông hai người rất giống đôi rồi. Có nhau cũng chỉ giống như bây giờ mà thôi." Giả Tếu Ảnh vừa trêu vừa .

      "Trông giống đôi thế thôi chứ thực tế tớ chỉ là bạn bình thường của ấy, phải như người đâu." Tôi .

      "Mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa là nhau thế giới hạn giữa bạn và là ở đâu?" Tếu Ảnh tò mò hỏi .

      "Ranh giới chuẩn mực là việc kiss. Nhưng tớ với ấy đến nắm tay còn chưa nữa là..." Tôi ra cách nghĩ của mình.

      lần Lương Triết mời tôi xem phim. Nghe các bạn cùng lớp rạp chiếu phim là nới đặc biệt để nâng cao mối quan hệ. Hai người lúc vào rạp ai đường nấy, nhưng lúc ra nắm chặt tay.

      Tôi vô cùng tò mò việc hai người thân thiết nhau lắm có thể làm gì ở cái rạp chiếu phim cơ chứ! Vì thế cho dù là cuộc hẹn nhạy cảm nhưng tôi vẫn nhận lời mời của Lương Triết . Tôi nhớ là bộ phim hôm đó có tựa đề: em , bộ phim rất hay, tôi chăm chú xem từ đầu đến cuối. Lần đầu tiên khi hai nhân vật Từ Dĩnh Lôi và Đông Đại cãi nhau, Lương Triết : "Nếu em là người của , đảm bảo bao giờ cãi nhau với em." vừa vừa đặt tay trái lên vai phải của tôi.

      " cãi lại với em đâu." xong tôi lấy tay che miệng cười, và chuồn người ra khỏi tay .

      Trong bụng thầm nghĩ: Xem ra chị em đúng . Đợi xem tý nữa Lương Triết còn làm gì nữa nào. Đợi xem nào ...

      Tôi quay sang nhìn , màn hình thay đổi liên tục khiến khuôn mặt Lương Triết trông lạ lẫm . Lương Triết phát tôi nhìn , liền ghé sát lại gần tôi hỏi : "Em nhìn gì thế? "

      "Trông đẹp trai mà." Tôi trêu . (Chú ý: là tôi trêu chứ phải muốn khiêu khích) bóp mũi tôi, tôi né, chỉ cười. Hành động như làm với đứa trẻ con này tôi rất thích, như được quay về với tuổi thơ, chúng tôi là những đứa trẻ ngây thơ. Lương Triết thấy tôi né tránh lại đưa mặt tiến lại gần, tôi vội nhoài người ra đằng sau. Trong bóng tối của rạp chiếu phim, tôi nhìn thấy ánh mắt rạng rỡ niềm vui của tắt lịm. Thấy ánh mắt thất vọng của tôi, tôi bỗng nhiên cảm thấy nỡ làm tổn thương. Trong lòng tôi tự nhủ: Lương Triết, nếu đưa em xem bộ phim nghệ thuật tẻ nhạt nhất định em ngủ gật. Em mà ngủ muốn làm gì cũng được. nhàng cầm tay em, chỉ cần quá mạnh em cảm nhận được. Có trách trách chọn nhầm phim.

      chìm trong ý nghĩ đó Lương Triết bỗng nắm chặt tay tôi vào lòng bàn tay . Tôi giật mình muốn vùng tay ra nhưng càng vùng càng nắm chặt. Lúc đó, tôi dùng hết sức rút tay mình ra, và trong lúc cố tình vung tay tát cái. Đúng là chuyện bé xé ra to, chỉ muốn nắm tay tôi thôi, vậy mà bị tôi cho ăn cái tát đau điếng, hơn nữa lại do tôi tình nguyện cùng đến rạp chiếu phim tối tăm này. Chỉ vì tôi tò mò còn lại nghĩ đó là dấu hiệu cho việc tiến triển trong mối quan hệ của chúng rôi. Bởi vì tôi luôn nghi ngờ chỉ muốn đùa giỡn với tình cảm của tôi nên tôi càng tăng thêm tính trò chơi cho mối quan hệ này.

      thế giới này có bất kì ai có thể ép buộc tôi làm bất cứ việc gì. Chỉ cần tôi đồng ý quyết bao giờ thỏa hiệp, cho dù chỉ là cái nắm tay. Trong thế giới của tình , tôi thích cảm giác mình chiếm thế thượng phong. Và tôi cho phép bất kì ai có quyền đùa giỡn với tình cảm của mình . Tôi hạ thủ quá nặng tay. Trong bóng tối tôi nhìn thấy nước mắt của Lương Triết như sắp trào ra. đứng dậy ra khỏi rạp. Tôi thấy mình hơi đuối lý nên cũng đứng dậy ra khỏi rạp cùng . Hai chúng tôi nối đuổi nhau bước ra ngoài, người trước, người theo sau. Lương Triết rất nhanh về phía trước, tôi ở đằng sau cũng cố đuổi theo. Tôi biết rất giận. Đuổi kịp , tôi nhìn vào mắt và hỏi: "Có phải giận em rồi ?"

      "Tại sao phải giận cơ chứ?" vẫn cố thủ chịu chấp nhận vị trí hạ phong .

      "Bởi vì, bởi vì ..." Tôi định , bởi vì làm gì được em, nhưng nếu câu đó ra chỉ khiến tức thêm nên tôi kìm lại.

      Suốt dọc đường từ quảng trường Hồng Sơn về trường chúng tôi với nhau câu nào. Con đường đến rạp phim vừa mưa, lúc chúng tôi ra khỏi mưa vừa tạnh, được nửa đường bỗng nhiên có ngọn gió to. Người tôi gầy yếu, dường như chịu nổi từng đợt gió to thổi quá, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn bay thẳng lên trời . Lương Triết hậm hực lên phía trước tôi . Tôi bỗng thấy xót xa, tủi thân vô cùng, nước mắt chỉ trực trào ra. Cứ cho là tôi vạn điều tốt nhưng nếu thực thích tôi cũng nên bỏ mặc tôi, để tôi cảm thấy mình đáng đời, nhẽ ra có dự định người ta thôi lại còn cứ bám riết lấy tha.

      trận cuồng phong nữa nổi lên, tôi thầm đếm: 10; 9,5; 9; 8,5; .... nếu như tôi đếm đến 1 Lương Triết vẫn quay đầu lại tìm tôi tôi bắt taxi về trường và vĩnh viễn thèm để ý đến người con trai ích kỉ, nhen này nữa.

      Lúc đếm đến 5, Lương Triết quay đầu lại, cởi áo khoác ra nhanh đến bên cạnh tôi, để cho tôi phản kháng lại, khoác lên người tôi chiếc áo khoác vẫn còn hơi ấm của .

      Sau đó chúng tôi cứ thế im lặng tiếp. Lúc về gần đến trường, Lương Triết dừng bước giọng rất nghiêm túc "Thủy Tha Tha, từ giờ trở quấy rầy em nữa, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của em. Em tự chăm sóc mình cẩn thận nhé!" Tôi đứng ngẩn người ra giống đứa trẻ lưu luyến con búp bê của mình. Có thể đứa trẻ chỉ thích con búp bê : "I LOVE YOU", nó thích vẻ bề ngoài của con búp bê, thích mắt, màu tóc, quần áo. Nhưng những thứ đó cản trở lúc đơn, lấy con búp bê để lâu trong tủ ra chơi cho đỡ buồn. Bây giờ, con búp bê mở miệng : "Thực ra chân của tôi có thể tự . Tôi mang theo mọi thứ. thích những khuyết điểm của tôi tôi để có được cả những ưu điểm của tôi nữa."

      Cầu xin Lương Triết bỏ tôi ư? , thể, cũng chẳng có lý do gì. Còn mặc kệ để Lương Triết xĩnh viễn rồi xa? Tôi muốn, thích và cam tâm.

      Tôi im lặng. biết gì, thậm chí biết được cả suy nghĩ của bản thân lúc này. Thế giới tình cảm trở nên vô cùng hỗn loạn, ràng. Tôi biết mình muốn gì nhưng cũng biết mình muốn làm gì . Trời bỗng đổ mưa. Bàn tay lạnh cóng của tôi thò vào trong túi tìm ô. tìm thấy mới nhớ ra tôi để chiếc ô ở trong rạp chiếu phim và quên cầm về . Lương Triết lấy ô của ra. giương ô lên và cùng tôi từ từ trong mưa. Chiếc ô càng ngày càng nghiêng về phía tôi. Tôi đẩy chiếc ô hướng về phía , bám lấy cành tay , như thế cả hai mới có thể trọn vẹn trú dưới chiếc ô

      Đó là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với cơ thể . Tôi khoác chiếc áo của , bám lấy cánh tay . Hơi ấm của cơ thể truyền qua chiếc áo len. Phút giây đó tôi thậm chí còn nghe thấy nhịp đập của tim . Bỗng dưng má tôi ửng đỏ, tôi thấy hồi hộp cứ như là có vật gì đó vô hình khiến chúng tôi sát lại gần nhau. "Cảm giác này quả là rất tuyệt!" Bỗng nhiên .

      Tôi dám lên tiếng, sợ những câu lấy lại được. " có thể hỏi em câu được ?" Lúc về gần đến cửa ký túc xá, Lương Triết bỗng nhiên hỏi "Em có chút nào ?" Tôi vẫn im lặng gì.

      Lương Triết bỗng ôm chặt tôi vào lòng, ôm rất chặt. Tôi cảm thấy vô cùng lo sợ, nghĩ là hôn tôi, nhưng . Cái ôm ghì đó chỉ kéo dài giây lát rồi buông tôi ra.

      Tôi vội chạy lên tầng năm, mở cửa phòng, chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống. Chỉ có ánh đèn đường và những cặp tình nhân hôn nhau dứt. Bóng dáng của Lương Triết biến mất rất nhanh. Tôi cố gắng tìm trong bóng tối nhưng biến mất khỏi tầm mắt tôi ngay từ lúc tôi quay người chạy lên tầng. Hôm đó tôi nghĩ, Lương Triết bao giờ liên lạc với tôi nữa.

      Tôi cũng cảm thấy hơi buồn nhưng lại thấy như thế cũng tốt. Tôi thậm chí còn cảm thấy vui mừng và may mắn thay giữa tôi và Lương Triết chưa xảy ra chuyện gì, như thế mới dễ dàng buông tôi ra. Loại con trai như thế chẳng có gì đáng tiếc cả, làm người của ta đúng là phúc phận của tôi. Tối đó, sau khi chuyện cả buổi với Hứa Lật Dương, tôi cảm thấy ở bên vẫn là thoải mái nhất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :