1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CÔ ĐƠN VÀO ĐỜI - DỊCH PHẤN HÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 15 - TỪ ĐIỂN TÌNH

      Mối tình của chúng tôi bắt đầu như thế ấy.

      Thực ra, tình đẹp nhất là lúc mới bắt đầu, khi mà hai người đều phải dò đoán cảm xúc của nhau. Khi mối tình đơn phương trở thành mối tình song phương, tình từng bước đến triển, cũng là từng bước dẫn đến diệt vong, dẫn đến phản bội và chán ghét.

      Bất cứ vật nào cũng có ngày tận thế, chẳng lẽ bạn lại hy vọng rằng tình có thể là ngoại lệ sao?

      Chúng tôi có thể gọi là bắt đầu nhau. tình sớm. Năm đó với lứa tuổi của chúng tôi, ràng là tình quá sớm.

      Trong lớp, chúng tôi vẫn rất ít khi chuyện với nhau. Đợi đến lúc hết giờ, hai chúng tôi cố tình làm việc gì dó chần chừ kéo dài thời gian, đợi khi các bạn ra về gần hết, hai đứa mới đứa trước đứa sau rời khỏi lớp, ra khỏi cồng trường, vào con đường ngõ hẹp và yên tĩnh.

      Chúng tôi vẫn với nhau rất ít. Tôi rụt rè và trầm lặng, lại còn hay xấu hổ. Còn cậu ấy cũng là người con trai ít . Hai người chúng tôi cứ thế im lặng bên nhau. Khi ngang qua hàng điện tử, đúng lúc có mấy cậu con trai cùng lớp từ bên trong ra, nhìn thấy hai chúng tôi liền lập tức kêu toáng lên: "Gì thế này, Hứa Lật Dương, hai người?"

      Bọn họ vừa vừa cười lớn. Tôi ngượng đến nỗi nổi câu nào. Còn Hứa Lật Dương vội vàng quay sang quát bọn chúng: "Chúng mày đừng có mà ăn lung tung đấy nhé, buổi chiều học để xem tao xử lí bọn mày thế nào."

      Mặc dù rất ngượng nhưng trong lòng tôi rất vui, câu đó giống như minh chứng về việc tình của chúng tôi được người khác thừa nhận.

      Ở thời phổ thông, nếu như người con trai và người con thường xuyên ra vào cổng trường cùng nhau có khả năng bọn họ có vấn đề với nhau.

      Khi lớn lên, nếu như người đàn ông và người phụ nữ thường xuyên ra vào nhà nghỉ cùng nhau có khả năng bọn họ có vấn đề với nhau.

      Căn cứ để phán đoán về mối quan hệ của nam, nữ cứ thế tăng tiến theo mức độ thời gian.

      hôm trong giờ học ngữ văn, Hứa Lật Dương bỗng nhiên dùng tay gí vào lưng tôi.Lúc ngón tay trỏ của cậu ấy gí vào lưng tôi, tôi có cảm giác như có luồng điện vừa chạy qua người.

      "Cho mình mượn cuốn từ điển, mình muốn tra từ." Hứa Lật Dương dịu dàng.

      Tôi quay người lại, đưa quyển từ điển cho cậu ấy.

      Đợi đến lúc cậu ấy trả lại cuốn từ điển, tôi mở ra xem, quả nhiên bên trong thấy kẹp mảnh giấy có ghi dòng chữ: Tan học mình đợi mình, trời sắp mưa rồi, mình mang ô".

      Thế là hôm đó sau khi tan học tôi có được cơ hội mong đợi từ lâu. Đó là được cùng Hứa Lật Dương che chung chiếc ô, con đường có hoa thơm. cảnh tượng vô cùng lãng mạn.

      Tôi vẫn còn nhớ, chiếc ô ngày hôm đó có in hình hoa màu hồng nhạt. Hứa Lật Dương cao hơn tôi rất nhiều. Chúng tôi cùng nhau, cậu ấy luôn phải hướng chiếc ô nghiêng về phía tôi. Tôi nhìn thấy nước mưa từ ô rỏ xuống phía bên kia và rơi xuống người cậu ấy.

      Lúc đó, tôi thấy trong người cứ thấp thỏm yên, vội nép sát vào người cậu ấy. Lúc này Hứa Lật Dương mới dùng cánh tay còn lại đặt lên vai tôi.

      Giây phút đó chúng tôi tựa vào nhau sát, sát đến nỗi tôi có thể ngửi thấy mùi thơm của dầu gội đầu tóc cậu ấy, sát đến nối tôi có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim cậu ấy, sát đến nỗi tim của tôi đập nhanh tới mức tôi muốn ngất.

      Chúng tôi cứ thế nhàng ôm lấy nhau, dựa sát vào nhau trong mưa. Đó là lần đầu tiên tôi và Hứa Lật Dương dựa sát vào nhau đến vậy, lần đầu tiên tôi cảm nhận hơi ấm của cậu ấy, Chúng tôi im lặng và chìm đắm trong niềm hạnh phúc đó.

      Lúc đó ai nghĩ được rằng có chuyện tày trời sắp xảy ra.

      chỗ rẽ, chúng tôi gặp giáo chủ nhiệm lớp chúng tôi - Vu. Vu cầm ô về phía chúng tôi. Chúng tôi vừa rẽ gặp ngay Vu!

      Tôi đứng đần người ra, vội vàng tránh khỏi vòng tay của Hứa Lật Dương, còn Hứa Lật Dương cũng ngay lập tức bỏ tay ra khỏi vai tôi.

      Thế nhưng mọi việc quá muộn. Ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn tức giận của Vu làm tôi thấy vô cùng run sợ, tôi chỉ chực khóc. Tôi thể nào nghĩ ra được việc xảy đến như thế này.

      Cuối cùng, điều làm tôi thể tưởng tượng được là Vu nhìn chúng tôi lúc đó, tuy ánh mắt chứa đầy ngạc nhiên và thất vọng nhưng lại hề lời nào, cứ thế bước tiếp, cứ như thể là chưa hề có chuyện gì xảy ra.

      Tôi sợ đến nỗi mãi sau đó vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Đến khi tôi bình tĩnh lại Vu khuất, còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.

      Tôi hỏi Hứa Lật Dương giọng vô cùng lo sợ: "Chúng mình làm thế nào bây giờ? Thế là chính ta tiêu rồi. Tại sao Vu lại mắng mỏ gì chúng ta nhỉ?"

      Hứa Lật Dương ỉu xìu đáp: "Mình cũng biết nữa."

      Suốt cả đến hôm đó, tôi rất lo lắng.

      Tôi sợ Vu kể với các thầy giáo khác. Tôi biết là ở dưới văn phòng, các thầy giáo thường hay bàn luận với nhau về chuyện của học sinh. Có lúc thậm chí còn mang chuyện đương nam nữ của học sinh ra làm trò giải trí, nhận xét lung tung.

      Chắc chắn họ : Sao Thuỷ Tha Tha và Hứa Lật Dương lại thích nhau nhỉ? thể nào tưởng tượng nổi. Tôi sợ Vu bắt chúng tôi làm kiểm điểm, đọc trước lớp, thậm chí trước toàn trường. Trong bản kiểm điểm viết rằng: Em nhận thức được việc em và bạn Hứa Lật Dương nhau vào lứa tuổi này là đúng, ảnh hưởng tốt đến việc học tập của em và bạn ấy, làm xấu hình ảnh của lớp, của trường...

      Đó là lần đầu tiên tôi biết Tình việc hề đơn giản. Những người có liên quan với tình của chúng ta mới thực là những yếu tố làm cho chúng ta cảm thấy tình là khổ đau. Còn với tình sớm của những đứa học trò giống hệt những con kiến , bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác chà đạp hoặc thậm chí giẫm chết vì quá yếu đuối.

      Thực ra từ trước đến nay tôi vẫn thấy Vu là giáo rất tốt. Tuy khi lên lớp có hơi hà khắc, bài luận thường giảng giảng lại đến thuộc lòng (chúng tôi hay giải phẫu bài luận), nhưng rất hoà nhã với học sinh; so với những thầy khác thường xuyên doạ nat học sinh Vu là người luôn nhàng. Có lúc bài tập về nhà giao nhiều quá, học sinh ở dưới kêu la, đập bàn đập ghế chịu làm, liền ngậm ngùi bỏ bớt. Có lúc giảng bài rất chán, đặc biệt là những tiết văn nghị luận, cả lớp đều bò ra bàn nằm ngủ hoặc đọc trộm truyện, xem trộm báo dưới ngăn bàn. Chỉ có tôi quá phấn khích vì tối hôm trước cãi thắng mẹ hoặc nhận được giấy nhắn của Hứa Lật Dương nên vẫn nghiêm chỉnh ngồi nghe giảng. luôn hướng về phía tôi với ánh mắt cảm kích, say sưa giảng bài như thể cho mình tôi nghe vậy.

      Về lý mà người như Vu có lẽ kể chuyện chúng tôi ôm nhau ngoài đường với bố mẹ chúng tôi.

      Về lý mà thầy giáo nên có những biện pháp quá mạnh với những đối tượng học sinh sớm. Phản tác dụng!

      Về lý mà ...

      Đêm đó tôi luôn lẩm nhẩm với mình những điều đó.

      Trời sáng, tôi lại đeo ba lô học.

      Vừa bước vào lớp, đập ngay vào mắt tôi là sơ đồ lớp với tên từng người cụ thể được kẻ sẵn bảng. Vu chỉ đạo mọi người ngồi vào vị trí mới được sắp xếp.

      Chỗ ngồi của tôi bị chuyển lên hàng đầu tiên. Hứa Lật Dương vẫn ngồi ở hàng cuối cùng, Châu Hảo ngồi phía trước cậu ấy. Đoạn Tiểu Ngữ chuyển từ hàng thứ ba lên hàng đầu, cạnh dãy với tôi, chỉ cách tôi lối .

      Tôi cứ chắc mẩm ràng chắc Vu hẹn tôi ra để chuyện, thậm chí bảo tôi mời phụ huynh đến, nghiêm khắc với tôi rằng em thể làm như thế, em là hi vọng của các thầy giáo, tại sao em có thể làm việc có chút lý trí nào như vậy nhỉ? Em nhất định được thân thiết với Hứa Lật Dương nữa...

      Tôi chuẩn bị hết các dự tính, chuẩn bị sẵn tinh thần để chịu đựng những cơn bão tố đó. Thế nhưng, cả ngày hôm đó, Vu ngoài việc sắp xếp lại chỗ ngồi, hề gọi tôi ra chuyện riêng.

      Tôi dám tiếp tục chuyện với Hứa Lật Dương, lúc chuyển chỗ ngồi, đến quay xuống nhìn Hứa Lật Dương cái tôi cũng dám.

      Ngày hôm sau Vu vẫn gọi tôi.

      Ngày hôm sau nữa...

      tuần...

      Cứ như thể là chưa hề có chuyện gì xảy ra, Vu hề nhắc nửa chữ về việc ngày hôm đó.

      Chỉ có tôi, trong cả tuần đó dám chuyện với Hứa Lật Dương. Đứng ngồi yên. Vô cùng lo sợ.

      Hứa Lật Dương cũng dám chủ động bắt chuyện với tôi.

      Tờ giấy viết sẵn chỉ để chờ đưa cho Hứa Lật Dương bị tôi nắm tay cho đến khi nhàu nát mà vẫn chưa đủ can đảm đưa cho cậu ấy. Hơn nữa, tôi cũng chẳng có cơ hội nào để đưa. Hết giờ, Hứa Lật Dương nhanh chóng thu xếp sách vở và về theo lối cửa sau.

      tuần liền chúng tôi chẳng với nhau, cũng dám có bất cứ liên lạc nào. Qủa thực, đó là những ngày tháng cùng đáng sợ.

      Cứ như thể chúng tôi phải là người của nhau, mà là hai kẻ tội phạm, hai tên ăn trộm, làm những việc vô liêm sỉ, chính trực vậy. Vu tìm chúng tôi ân huệ to lớn rồi, nếu như chúng tôi còn biết tốt xấu cứ tiếp tục qua lại với nhau quả thực là chẳng còn tí liêm sỉ nào nữa.

      Trong giờ học, tôi luôn mất tập trung.

      Trong giờ nghỉ giải lao, tôi lúc nào cũng cảm thấy bất ổn. Khi tan học, tôi mong chờ.

      Lúc về nhà tôi lại thấy nhớ nhung.

      Bất giác nhớ lại chuyện về những tờ giấy nhắn của Hứa Lật Dương, tôi đưa tay ra lật quyển từ điển. Vô tình lật đến trang, bỗng nhiên phát chữ "Tớ' được bút chì khoanh tròn lại.
      Tôi thử lật tiếp trang 17, trang 325, quả đúng là tìm thấy chữ "" và chữ "Cậu" đều được khoanh tròn lai. Nét bút chì mờ mờ như như ảo khoanh tròn lại tấm lòng của Hứa Lật Dương.

      Trong lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp.

      Sau cùng, chịu nổi, tôi viết ra mảnh giấy những dòng sau: Sau khi tan học, đợi mình ở lớp học nhé!




      CHƯƠNG 16 - CHÚT SÓNG GIÓ

      Mảnh giấy ấy tôi viết vào tiết thứ hai của buổi sáng hôm đó, nhưng cho đến tận buổi chiều ngay hôm sau lúc tan học tôi mới đưa nó cho Hứa Lật Dương.

      Lý do rất đơn giản, tôi phải đợi cơ hội có chút sơ hở nào. Lúc tôi phát vở bài tập về nhà, tôi kẹp mảnh giấy đó vào vở Hứa Lật Dương. Chẳng có cách nào khác cả vì tôi từ bé người có thói quen lập kế hoạch chu đáo.

      Lúc phát vở, tôi đến bên cạnh Hứa Lật Dương, nhàng đặt vở cậu ấy xuống bàn, : " Trong vở có tin nhắn của tớ."

      Sợ cậu ấy xem ngay lập tức, tôi còn cố tình dùng tay ấn mạnh lên quyển vở và vội vàng nhìn vào mắt cậu ấy. May quá đúng lúc đó, cậu ấy cũng ngước mắt lên nhìn tôi. Điện giật! Tôi tin chắc đó là cảm giác như bị điện giật chạy qua người, cả cơ thể tôi run lên, đầu óc như chóng váng và tim đạp thình thịch.

      Thế mới thấy thời kỳ đó trong sáng làm sao, chỉ cần có ánh mắt thôi đủ làm cho con người ta thấy ngây ngất vì tình . Ánh mắt của cậu ấy vẫn dịu dàng, nồng ấm như thế, ánh mắt tôi cũng vẫn đầy say mê và trong sáng. Dường như chưa có chuyện gì xảy ra.

      Cậu ấy giữ chặt cuốn vở trong tay, mở ra ngay lúc đó nhưng tôi tin chắc rằng cậu ấy hiểu được ánh mắt và hành động của tôi nên tôi từ từ đến bàn khác, tiếp tục phát vở.

      Những người biết từ thời phổ thông thường đều có tố chất hoạt động bí mật.

      Buổi chiều lúc tan học, Hứa Lật Dương giống mấy ngày trước vội vội vàng vàng thu xếp để về mà cứ chần chừ ở lại. Đợi đến khi lớp học còn người, tôi đóng cửa trước, cậu ấy đóng cửa sau.

      Tôi đến bên cạnh Hứa Lật Dương, lên tiếng hỏi: "Mấy ngày gần đây cậu sao thê? Tại sao chẳng với tớ câu nào?"

      Tôi nhìn chằm chằm vào Hứa Lật Dương còn cậu ấy nhìn tôi cũng gi cả. Tôi lại hỏi: "Có phải là Vu gì với cậu ?"

      " Vu bảo tớ nên làm ảnh hưởng tới việc học tập của cậu." Hứa Lật Dương ngừng lát rồi tiếp: "Tớ thấy Vu rất đúng."

      Tôi cảm thấy lý do này là nực cười.

      Lý do này quá là bình thường.

      cái gì chứ, việc tôi học tập chăm chỉ có cần dạy ?

      Nếu như vì sớm mà dẫn đến việc kết quả học tập xuống dốc chỉ có thể vì lý do duy nhất, đó là do học sinh đó thực được , việc đó thuận lợi. Từ sáng tới tối chỉ nhớ nhung, sầu muộn.

      Những người khác liệu có biết điều đó ? Còn khi tình hưởng thụ trở thành động lực vô cùng hiệu quả.

      Tôi lên giọng chất vấn: "Lẽ nào cậu cũng thấy rằng cậu ảnh hưởng đến kết quả học tập của mình sao?"

      Hứa Lật Dương trả lời: "Có thể."

      Tôi bỗng thấy lòng nhói đau. Hoá ra lí do chủ yếu cậu ấy chuyện với tôi là vì cậu ấy muốn quan tâm đến tôi nữa. Lí do của việc muốn quan tâm đến tôi nữa chính là vì cậu ấy hoặc đủ tôi. Tất cả lí do khác chỉ là cái cớ mà thôi. Hoá ra cậu ấy quyết tâm cho tình của chúng tôi. Hoá ra cậu ấy hề tôi.

      Tôi thừa nhận tôi là người vô cùng nhạy cảm, hay nghĩ ngợi. Và cứ thế càng nghĩ tôi càng cảm thấy vô cùng tủi thân, thậm chí còn cảm thấy vô cùng nhục nhã. Tôi người đến thế, vậy mà người đó lại dễ dàng bỏ rơi tôi.

      Nước mắt tôi bỗng tuôn trào, Hứa Lật Dương nhìn thấy tôi khóc liền vội ôm lấy vai tôi, hỏi: "Thuỷ Tha Tha, cậu sao thế?"

      Đúng là uổng phí khả năng muốn khóc là khóc của tôi, nhìn thấy Hứa Lật Dương lo lắng tôi càng khóc thảm thiết. Tôi cứ lặng thinh, để cho nước mắt tuôn lã chã.

      Tôi thầm nghĩ, Hứa Lật Dương chắc đau lòng lắm. Nếu khi ôm tôi sao cậu ấy lại dùng tay vỗ vào lưng như dỗ dành đứa trẻ vậy?

      Đột nhiên, cửa trước mở ra. Đoạn Tiểu Ngữ bước vào.

      ta lập tức sững người lại. Tôi ở trong vòng tay của Hứa Lật Dương. thất vọng, hụt hẫng mặt ta.

      Hứa Lật Dương ngay lúc đó cũng vội buông tôi ra.

      Đoạn Tiểu Ngữ cười hỏi: "Các cậu vẫn chưa về à?"

      Nụ cười của ta luôn thường trực, kể cả là trước mặt thầy giáo hay là trước mặt lũ con trai, con . Cũng chính bởi thế tôi luôn cảm thấy nụ cười đó là giả tạo. Cuộc đời này có nhiều việc đáng để vui, để lúc nào cũng cười hớn hở như thế sao? Từ sáng đến tối lúc nào cũng cười hệt như bông hoa đào nát! Sau khi lấy từ ngăn bàn ra quyển sách, Đoạn Tiểu Ngữ lại ra khỏi cửa. Lúc ra còn rất lịch , tế nhị khép chặt cửa lớp học lại như cũ.

      Nghe tiếng bước chân của nó xa dần tôi mới lên tiếng hỏi Hứa Lật Dương: "Có phải bạn ấy thích cậu ?"

      Hứa Lật Dương rất ngạc nhiên hỏi : "Sao cậu biết? Có lần bạn ấy đưa cho tớ mảnh giấy, hẹn tớ tan học đợi bạn ấy. Nhưng tớ đợi mà về trước mình. Sau đó, đám bạn cùng lớp cứ suốt ngày trêu là bạn ấy thích tớ."

      Tôi trầm ngâm lúc, buồn vui lẫn lộn. Vui vì người Hứa Lật Dương là tôi. Đoạn Tiểu Ngữ cũng chẳng là gì. Buồn vì Hứa Lật Dương sớm biết rằng Đoạn Tiểu Ngữ thích mình nhưng lại hề với tôi. Nhìn từ góc độ khác có thể thấy là: Cậu ấy có thể giấu tôi về ấy cũng có thể giấu ấy về tôi.

      ai là có thể tin tưởng hoàn toàn được.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 17 - LỜI ĐỒN

      Ngày hôm sau, lúc hành lang tôi gặp Đoạn Tiểu Ngữ tới. mặt ta thể điều mà từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ từng thấy: ta nhìn tôi cười nụ cười, đểu cáng, ánh mắt thù hận.

      Lúc tôi vờ cúi đầu, ngang qua, bị ta cố tình va vào vai tôi cú cực mạnh, làm tôi chệch choạng. ngã người đập vào lan can.

      "Ôi, tớ xin lỗi, tớ xin lỗi, tớ cố tình va chạm đâu." Đoạn Tiểu Ngữ vừa vừa đỡ tôi dậy, vừa giẫm lên chân tôi cái.

      Tôi kìm nước mắt, cúi gằm mặt bám vào lan can tiếp dọc hành lang.

      Từ đó trở , mỗi lần gặp Đoạn Tiểu Ngữ và đám bạn của ta ở ngoài đường, chúng nó đều xếp thành hàng cố tình va vào tôi. Tôi thường xuyên né nhưng né được nên bị ngã dúi dụi về bên.

      Khi Đoạn Tiểu Ngữ trra vở bài tập, ta thường xuyên "nhỡ tay" đánh rơi cuốn vở của tôi xuống đất, có lúc còn "nhỡ chân" giẫm lên cả vở của tôi.

      Thậm chí còn có lần, Ngô Tam Cúc vừa bước vào lớp vô duyên vô cớ câu đầy hằn học: "Thuỷ Tha Tha, cậu và Đoạn Tiểu Ngữ ngồi cùng hàng mới thấy khác biệt của trắng và đen. Đoạn Tiểu Ngữ trắng là thế, còn cậu là đen. khác biệt ràng."

      Tôi tức tối vô cùng vì tôi kị nhất ai tôi đen.

      Ngày bé có lần tôi chơi đùa bên ngoài, lưng bị va vào tường. Về đến nhà tôi quay người, ngoảnh đầu lại để soi xem có bị vết bẩn nào lưng , nếu tôi bị bà mẹ ưa sạch của tôi mắng cho trận tơi tả. Kết quả là mẹ tôi nhìn thấy tôi chăm chú soi gương, liền lạnh lùng câu: "Trông mày giống như hòn than, soi cái gì mà soi? Soi thế chứ soi nữa cũng chẳng thể thay đổi được cái bộ dạng của mày đâu!"

      Mẹ thường xuyên ca ngợi nước da trắng của mình trước mặt tôi, còn tôi sinh ra có làn da đen giống hệt bố. Nước da của mẹ - người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi còn trắng hơn tôi - đứa trẻ mới mười mấy tuổi đầu. Mỗi lần mẹ về chủ đề này, bà đều tỏ ra dương dương tự đắc. Nhưng bà hề biết rằng những câu đó làm tôi càng ngày càng chán ghét làn da được trắng trẻo của mình, cảm thấy bản thân chính vì làn da đen đó mà xinh nên vô cùng tự ti.

      Có lần, có bạn nam học cùng lớp trêu tôi, cậu ấy : "Làn da cậu trông trắng mịn như trứng gà bóc vậy." Tôi nghe vậy, trong lòng rất lấy làm sung sướng, định : "Cảm ơn cậu", bỗng nhiên cậu ấy tiếp tục "Chỉ có điều là trứng gà muối bóc vỏ." Mặt tôi liền đỏ bừng lên, tức đến nỗi chỉ muốn quát, đánh cho cậu ta trận. Sau đó, cậu ta biết tôi giận xin lỗi tôi nhưng dù cậu ta xin lỗi thế nào chăng nữa, tôi cũng chịu tha thứ cho câu đùa quá trớn ấy. Và kể từ lần sau đó, tôi hề chuyện lại với cậu ta.

      Vì thế bắt đầu từ cấp III, tôi bỏ công sức và thời gian đào sâu nghiên cứu các cách làm trắng da, dùng hết các cách từ việc lấy các bài thuốc trong dân gian, các bí quyết trong cung đình, các sản phẩm nổi tiếng trong nước, trộn bột trân châu, vitamin C, dưa chuột và mật ong bôi lên mặt. Cuối cùng khi vào đại học, còn ai tôi đen nữa, ai ai cũng đèu phải ngưỡng mộ làn da trắng của tôi, kinh ngạc hiểu vì sao da tôi lại có thể trắng sáng đến vậy. Bọn họ biết rằng đằng sau cái đẹp ấy là cả gian nan.

      Ngô Tam Cúc tôi và Đoạn Tiểu Ngữ đen trắng ràng đích thực là có ý muốn bêu xấu tôi. Tôi hề lại câu nào. Đợi đến khi về nhà mới tức giận sang phòng mẹ trộm lấy lọ kem trắng da của mẹ bôi đầy lên mặt.

      Sau đó mấy ngày, lúc tan học, Châu Hảo với tôi: "Cậu biết , trong lớp có người xấu cậu đấy."

      Tôi hơi giật mình nhưng vẫn giả bộ bình thản hỏi lại Châu Hảo: " xấu thế nào?"

      Châu Hảo chần chừ lát rồi : "Tớ biết cậu chắc chắn phải là loại người mà mấy đứa đó , vì thế tớ mới cho cậu biết, cậu cũng đừng với mấy đứa đó là tớ với cậu nhé!"

      Tôi biết mấy đứa đó là mấy đứa nào. "Cậu , tớ bán đứng cậu đâu mà lo."

      "Mấy đứa đó ... mấy đứa đó cậu và thằng X lớp C ngủ với nhau, cậu còn trinh nữa." Châu Hảo tiếng, xong nhìn vào mắt tôi.

      Ánh mắt của nó cho tôi biết là nó thực lòng, có thể đúng là nó lòng muốn giúp tôi nó tìm được cách nào. Nó cho rằng kể cho tôi nghe về những tin đồn thổi mà nó nghe thấy chính là việc tốt cho tôi.

      Nhưng thực tế đúng như vậy. Chúng ta chẳng bao giờ hoan nghênh những người với chúng ta những tin đồn. Bởi vì chúng ta quá yếu đuối.

      Đôi mắt của tôi còn giả bộ là tỉnh bơ được nữa rồi. Ở thời trung học, tung tin đồn đứa con người khác ngủ với nhau, còn trinh là đòn trả thù phổ biến nhất và cũng là cách có khả năng tổn thương đối phương nhiều nhất. Nếu như phải là hận thù lên đến cực điểm chẳng bao giờ người ta dùng cách tung tin đồn này để làm tổn thương đứa con mười bảy tuổi. Càng thể tung tin là làm cái việc đó với thằng X, thằng nổi tiếng là biến thái và lưu manh, rất nhiều người , thằng đó có tật thích bạo hành.

      Tôi tìm Đoạn Tiểu Ngữ, mặc dù tôi biết tin đồn đó nhất định có liên quan với ta. Tôi những tìm ta để tính sổ mà thậm chí cứ nhìn thấy ta là tôi tránh ngay từ xa.

      bé Thuỷ Tha Tha mười sáu tuổi là đứa trẻ vô cùng yếu đuối và sợ sệt. có bạn bè. chỉ đơn mình. chị em. luôn mình đối diện với mọi buồn vui. Cả thế giới của , cả tâm hồn của , ngoài người mẹ của mình ra chỉ có mỗi mình Hứa Lật Dương. Cậu là người của , cũng là bạn của , là người trai của , là người có thể chia sẻ với mọi niềm vui, nhưng lại đủ để làm phá vỡ cái thành trì của tự tôn của bé yếu đuối nhưng rất vững vàng.

      Hơn nữa, mười sáu tuổi, đứa con bị hội con khác bắt nạt là việc vô cùng nhục nhã, khó mà có thể mở miệng để kể cho ai. Cũng giống như thằng con trai bị cả lũ hư hỏng bắt nạt hoặc trấn lột, chắc chắn thằng con trai đó dám, muốn với bạn bè mình, bố mẹ mình vậy. Nó mình chịu đựng hết đau đớn và sỉ nhục, mình tìm cách để trốn chạy.

      Cái cảm giác này, bây giờ chúng ta nhìn lại, thấy sao mà khó hiểu. Nhưng trong bầu trời của thiếu niên mười sáu tuổi, điều đó tồn tại vững chắc như chân lý vậy.

      Từ trước tới giờ Hứa Lật Dương chưa từng hỏi tôi về những chuyện này, còn tôi cũng chưa bao giờ kể cho cậu ấy nghe.

      Chỉ cần Hứa Lật Dương tin vào những tin đồn, tôi tiếp tục nhẫn nhịn đến cùng, kiên cường đến cùng. thế giới này, người phụ nữ duy nhất có thể làm tổn thương tôi chỉ có mình mẹ tôi, nhưng tôi sớm hoá đá trước những việc bà gây tổn thương cho tôi. Những việc Đoạn Tiểu Ngữ làm nào đáng gì? Đối diện với những công kích của phụ nữ, chắc chắn tôi là người khổng lồ đủ kiên cường và vững chãi. Từ trước đến giờ vẫn vậy.




      CHƯƠNG 18 - MƯU ÁC ĐỘC

      Thời gian đó, gần như tất cả con trong lớp đều tránh xa tôi, trừ Châu Hảo, ai chuyện với tôi.

      Tôi biết bọn chúng xấu sau lưng tôi.

      Tôi biết bọn chúng vốn luôn ganh tị với xuất sắc trong học tập của tôi.

      Thêm vào đó tôi lại là người ít , khéo léo, vì thế chẳng mấy ai ưa thích tôi cả.

      Tôi biết bọn chúng nhìn thấy tôi đồng loạt lườm tôi cái.

      Tôi cũng biết bọn chúng quan hệ rất tốt với Đoạn Tiểu Ngữ.

      Ai thế giới của trẻ con nhất định là thơ ngây, trong sáng? thực tế, trong thế giới đó, giới hạn của trắng và đen có lúc chỉ quyết định bởi bạn có nhiều đồng bọn hay ?

      lần, đường mình tan học về nhà, bỗng nhiên tôi bị ai đó ném đá vào đúng chân. Tôi quay đầu lại nhìn ra là mấy đứa con cùng lớp. Chúng nó dàn hàng ngang bảy, tám người, nghênh nghênh ngang ngang qua mặt tôi, sau đó chúng đồng thanh hét lớn: "Đúng là đồ biết xấu hổ, bé tí mà còn trinh, ngủ với người khác rồi."

      Tôi cắn chặt răng để nước mắt trào ra. Tôi nhìn thấy Đoạn Tiểu Ngữ ngoảnh mặt lại nhìn tôi, đắc ý cười.

      Lúc đó, tôi tự thề với lòng mình: Tao nhất định học giỏi, phải luôn luôn vượt tất cả lũ chúng mày! Sau này tao nhất định phải sống tốt hơn lũ chúng mày! Tất cả những đố kị của chúng mày cũng thể làm tao tổn thương được.

      Bẵng vài ngày, lúc hết giờ, đứa con ngồi sau lưng tôi kêu ầm lên là nó mất chiếc bút mực hiệu Packer. Tôi vẫn còn chưa kịp biết xảy ra chuyện gì Ngô Tam Cúc tiến đến trước mặt tôi, : "Thuỷ tha Tha, cậu được về ngay. Chúng tớ khám cặp."

      Đứa con đó, và cả Ngô Tam Cúc đều cùng hội với Đoạn Tiểu Ngữ.

      Tôi liền hiểu ngay, đây nhất định là mưu.

      "Cậu dựa vào đâu chứ? Tớ hề lấy bút của bạn ấy. Tớ còn chưa bao giờ chuyện với bạn ấy cả!" Tôi đáp trả lại cách yếu ớt. Yếu ớt như vậy là vì tôi biết bọn chúng sắp đặt hết rồi. Và nếu như bọn chúng sắp đặt hết rồi tôi có giải thích thế nào chăng nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.

      Ngô Tam Cúc trả lời lại tôi cách rất lịch : "Tớ có ý đó, lấy lấy! Chúng ta cùng khám cặp mọi người có phải là biết ngay ai lấy ? Có phải chỉ khám mỗi cặp của cậu đâu."

      " được!" Tôi kiên quyết lắc đầu, "Các cậu muốn khám cặp cũng phải để giáo khám. Các cậu báo Vu ."

      "Đúng đấy! Sao lại có quyền khám cặp của bạn cơ chứ?" biết Châu Hảo chạy lên từ lúc nào, cất tiếng ủng hộ tôi.

      "Được thôi!" Đoạn Tiểu Ngữ cũng chạy lại, : "Vậy chúng mình báo Vu! Tự khám cặp của nhau đúng là được hợp lý lắm. Tớ cũng tin là nhất định phải Thuỷ Tha Tha lấy chiếc bút. Thái độ của Đoạn Tiểu Ngữ vô cùng thành .

      "Vậy để tớ tìm Vu!" Châu Hảo chạy ra khỏi lớp.

      Mặc dù dã hết giờ nhưng thấy khu vực xung quanh tôi túm tụm lại nên có rất nhiều người ra vào nhìn cả bọn. Tôi thấy Hứa Lật Dương vừa nhìn tôi cái, rồi ra khỏi lớp. Có lẽ cậu ấy hoàn toàn biết xảy ra việc gì và tôi cũng chẳng muốn để cậu ấy biết chuyện.

      Tôi biết là tôi sao cả bởi vì Châu Hảo gọi Vu.

      Vu vào lớp hỏi về chuyện diễn ra.

      Đoạn Tiểu Ngữ vừa đứng bên bàn tôi vừa nhàng kể cho nghe, vừa cầm túi bút chưa kịp cất vào của tôi kéo ra kéo vào chiếc khoá. Nhìn thấy ta làm vậy, tôi kìm được, liền cắt ngang lời nó: "Đừng có kéo ra kéo vào cái khoá thế! Nó hỏng bây giờ!" Tôi chúa ghét người khác động vào đồ của tôi. Đoạn Tiểu Ngữ ngừng lại, sau đó quay sang cười với tôi : "Xin lỗi nhé, để tớ kéo vào cho cậu."

      Em tiếp , rốt cuộc là có chuyện gì?" Vu thấy ta ngừng kể, hỏi giục.

      Bồng nhiên Đoạn Tiểu Ngữ thất thanh kêu lên: "Trời ơi!"

      Tất cá ánh mắt của chúng tôi đổ dồn vào tay Đoạn Tiểu Ngữ, cây bút mực màu đen.

      "Thuỷ Tha Tha, tại sao cây bút đó lại nằm trong túi bút của cậu thế?" Đoạn Tiểu Ngữ tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.

      Tôi được gì, khóc cũng khóc nổi. Tôi biết rất xảy ra việc gì. Tôi vẫn biết là có ngày hôm nay, Đoạn Tiểu Ngữ trả thù tôi cách đau đớn nhưng tôi thể ngờ rằng ta lại dùng cái cách vô cùng bỉ ổi, vô cùng đê tiện như thế này.

      Tôi ấm ức với Vu: "Thưa , phải là em. Thực phải là em. Em hề lấy chiếc bút này. Em hoàn toàn biết tại sao nó lại ở trong túi bút của em!"

      Ánh mắt của Vu tỏ vẻ bối rối. do dự lúc lâu rồi với mấy đứa con chúng tôi: "Bút được tìm thấy rồi. Có thể là Thuỷ Tha Tha mượn bút và quên trả lại. Bây giờ tìm thấy rồi ai về nhà nấy. Về cho sớm kẻo bố mẹ lại lo."

      "Thế là xong ạ?"

      "Thế là công bằng ạ." Mấy đứa con thấy Vu thế liền nhao nhao lên .

      "Tất cả về nhà , bút tìm thấy rồi hết việc rồi. Chiều còn phải học nữa. Về nhà nghỉ ngơi ăn cơm, chiều học đúng giờ." Vu vừa với mấy đứa, vừa đập vai tôi : " theo nào."

      Mấy đứa chúng nó vênh mặt lên ngang qua tôi, ra khỏi cửa lớp. Châu Hảo tiến lại gần đập vào vai tôi : " sao, sao đâu! Đừng có để bụng làm gì, vui vẻ lên nhé!"

      Tôi quay lưng lại, khóc oà lên. Vu nhàng nắm lấy tay tôi, : "Đừng khóc nữa, tin em, bạn bè cũng tin em, mọi việc chỉ là hiểu nhầm thôi mà."

      Bàn tay ấm áp đó làm ấm áp cả bầu trời của bé mười sáu tuổi. Cả đời tôi bao giờ quên và luôn ghi nhớ ấm áp này như ân đức dành cho tôi.

      Và cả đời này tôi cũng bao giờ quên được Đoạn Tiểu Ngữ, hơn nữa tôi còn biết rằng đứa con mười sáu tuổi có thể ác độc đến mức độ nào, và càng cảm thấy xấu hổ và ân hận vì thái độ ngạo mạn mà trước đây tôi dùng để đối xử với Châu Hảo.

      Khi đó, Châu Hảo chính thức cậu bạn trai ở lớp bên cạnh. Tan học, cậu bạn trai đó đạp xe đứng trước cổng trường chờ nó. Mấy lần bị chúng tôi bắt gặp nhưng Châu Hảo hề tỏ ra ngượng ngùng.

      Trước đây tôi cứ thầm cười về dễ dãi, bộp chộp của Châu Hảo. Nhưng bây giờ tôi biết đó là dũng cảm.

      Lúc ra khỏi cổng trường, tôi nghĩ lần này chúng nó đạt được mục đích của mình, nhất định lại tiếp tục bắt chẹt tôi nhưng tôi thể ngờ rằng, lần tiếp theo lại nhanh đến thế.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 19 - TỨC NƯỚC VỠ BỜ

      Sáng sớm ngày hôm sau, tôi bê bát mỳ trộn lên lớp.

      Bỗng nhiên đám bụi dội thẳng lên người.

      Tôi kịp chạy tránh. Cả đám bụi bẩn đó rơi đầy người và vào cả bát mỳ của tôi.

      Tôi ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra hôm nay là ngày lũ con ấy trực nhật, chúng quét dọn cầu thang.

      Khi tôi ngẩng đầu lên, bọn họ đắc ý đứng bậc thang cao nhất cười ha ha.

      Ngô Tam Cúc tay cầm chổi, hất mạnh, miếng giấy ăn bẩn bay thẳng vào chiếc bát tay tôi. Nó sung sướng cười to, Đoạn Tiểu Ngữ thấy vậy cũng cười vang. Bọn chúng vờ như có ai, tiếp tục quét cầu thang. Quét ngay đầu tôi, vừa quét, vừa hất, vừa nhìn tôi cười rúc rích.

      Chúng nó cười mới đắc ý làm sao!

      Chúng nó cười mới ác độc làm sao!

      Cho dù đến bây giờ, câu chuyện xảy ra bao nhiêu năm, khi nhớ lại tôi vẫn hình dung ra được điệu bộ và giọng cười của chúng lúc đó. Và khi nhớ lại, tôi thấy người mình như muốn bốc hoả, tức giận vô cùng. Lời đồn ác ý của bọn chúng, bắt chẹt của bọn chúng, mưu thâm độc của bọn chúng, từng hình ảnh cứ lên trước mắt tôi như những thước phim tua nhanh.

      Tôi như quả bóng bay bị xì hơi, mềm nhũn, nay vì bị thổi quá nhiều mà cứ thế căng phồng lên, căng mãi cho đến khi vượt quá giới hạn của nó.

      Tôi thể cứ im lặng mãi thế này được nữa, thể tiếp tục chịu đựng hơn được nữa. Chỉ còn cách giống như qủa bóng kia. Nổ tung!

      Tôi bước nhanh lên mấy bậc thang, nắm lấy tóc Ngô Tam Cúc, cầm bát mỳ trộn, lấy hết sức đổ ụp lên đầu nó.

      Chưa đợi đến lúc nó vứt chiếc bát giấy xuống, tôi giật chiếc chổi từ tay nó, cắm đầu cắm cổ dùng chổi đập lên người Đoạn Tiểu Ngữ, hề nương tay, hề nể nang. "Tao hận chúng mày!

      "Tao hận tất cả lũ chúng mày! Tao muốn nhìn thấy mặt chúng mày nữa, tao cũng muốn sống chung với chúng mày cái thế giới này nữa! Mày phải chết! Tao ghét mày, tao muốn giết chết mày! Tao thể tiếp tục chịu đựng được nữa! Tao muốn mày thấy tao bị mày làm tổn thương. Tao phải cho mày biết việc mày bắt nạt tao là sai lầm của cuộc đời mày."

      Tôi câu nào, cứ thế dùng chiếc chổi cán dài đánh, đập vào người Đoạn Tiểu Ngữ.

      Mỗi lần giáng chổi xuống, tôi lại thầm chửi rủa trong đầu: "Mày cũng phải có ngày hôm nay, con tiện nhân này! Ai bảo mày bắt nạt tao! Ai bảo mày bắt nạt tao!" Trong tíc tắc, tôi còn để ý đến bất cứ điều gì nữa, chỉ muốn trút tất cả những uất ức trong người trả lại cho chúng nó gấp mười, gấp trăm lần. Càng đánh tôi càng mạnh tay, cứ thế giáng chổi xuống cánh tay ta giơ lên để che mặt, như thể bị điên vậy
      .
      Đoạn Tiểu Ngữ bị tôi đánh, kêu toáng lên chạy xuống sân thể dục ở tầng dưới. Lũ bạn ác độc của ta lúc đó cũng chỉ dám giương mắt lên đứng nhìn. Tôi nghỉ lát, đổi lại đầu chổi, bởi vì đột nhiên tôi nghĩ ra diện tích chịu lực càng lớn đánh xuống càng đau.

      Thế là tôi đổi đầu chổi, đuổi theo Đoạn Tiểu Ngữ.

      Nhận được tin báo, Vu liền chạy đến giữ chặt lấy tôi, lúc đó ở trong trạng thái còn tỉnh táo. Lúc ấy tôi mới nhìn Đoạn Tiểu Ngữ bị tôi đánh cho đầu bù tóc rối, dưới chân chỉ còn chiếc giày, đứng trốn sau lưng giáo, mồm gào lên khóc.

      Việc này khiến tôi phải chịu mức kỷ luật lớn nhất trong thời kỳ học cấp III. Tôi hề vừa lòng với việc xử phạt này. Vì ràng là Đoạn Tiểu Ngữ kiếm chuyện bắt nạt tôi trước. Tôi cùng quá chỉ là tự vệ quá tay. Tại sao lại chỉ ghi mỗi tội của tôi thôi? Nhưng nghĩ đến việc từ giờ trở đám con độc ác đó dám bắt nạt tôi nữa, tôi thấy hề hối hận về hành động điên cuồng hôm đó nữa
      .
      Thực ra, tôi, người con hết sức bình thường, ước vọng lớn nhất là có cuộc sống hạnh phúc. Có gia đình và bạn bè thương tôi, có người tôi. Hằng ngày sống cuộc sống bình thường mà ấm áp. Nếu như ông trời đáp lại ước vọng này của tôi, tôi thề là tôi vô cùng quý trọng, đòi hỏi gì thêm và rất biết ơn vì điều đó.

      Thế nhưng, tôi có được những thứ đó. Tôi biết tôi làm sai điều gì, cũng biết tại sao tất cả những người và những việc tôi gặp phải đều làm tôi thất vọng, đều làm tôi đau lòng. Tại sao bọn họ lại có chút hoà khí, tại sao bọn họ luôn muốn làm tổn thương tôi cho dù là vô tình hay cố ý, làm cho tôi thể lớn lên đúng với dịu dàng, ngây thơ và lương thiện vốn có của đứa trẻ. Luôn phải lạnh lùng chống trả những hằn học, hận thù.

      Tôi nghĩ chắc mình thuộc típ người: ra tay, còn khi ra tay rồi dồn hết sức, quyết trận sống mái. Chỉ có điều tôi quên mất rằng luôn có lực phản lại cái lực mà tôi vừa tác động vào, con dao chặt xuống, khúc xương nằm thớt được chặn gọn đứt đoạn đến đâu tay của người chặt đau từng ấy.

      Mỗi lần tôi nhìn thấy bốn chữ "Chó cùng rứt dậu" tôi lại muốn để ở phía dưới câu chú thích cho chính bản thân mình: Đừng bao giờ bắt nạt những người mà bạn thấy họ yếu đuối, ít .



      CHƯƠNG 20 - QUÀ SINH NHẬT

      Việc tôi đánh Đoạn Tiểu Ngữ trận dữ dội lan khắp trường. Hứa Lật Dương vô cùng kinh ngạc, cũng cảm thấy đôi chút ngại ngùng nhưng bao giờ giờ hỏi tôi về các tình tiết việc cũng như nguyên nhân.

      Tâm trạng tôi cũng có gì đó trầm xuống, buồn bã.

      Tôi thắng nhưng trong lòng chẳng cảm thấy vui vẻ gì. Mấy ngày hôm đó chúng tôi về cùng nhau, hầu như chẳng với nhau câu nào.

      Ngày thứ Ba của tuần thứ hai sau đó là sinh nhật tôi. Trước đó tháng, tôi dự định là cùng Hứa Lật Dương tổ chức sinh nhật lần thứ mười sáu cho mình. Trong suốt những năm trước đó, tôi chưa bao giờ có cái sinh nhật thực theo đúng nghĩa của nó.

      Vậy mà vào lúc này tôi vẫn chiến tranh lạnh với Hứa Lật Dương. Tôi vô cùng thấp thỏm bất an, vô cùng buồn rầu và sợ hãi. Tôi sợ Hứa Lật Dương quên mất sinh nhật của mình, sợ cậu ấy chẳng thèm để ý đến tôi, sợ trước ngày hôm đó cậu ấy đến tìm và bảo với tôi rằng tình đầu ngắn ngủi của chúng tôi thế là chấm dứt.

      Sáng hôm đó, tôi bước vào lớp, việc đầu tiên là đưa mắt hướng về chỗ ngồi của cậu ấy. Vẫn chưa đến. Tôi thấy có chút thất vọng. Lúc đút chiếc cặp vào ngăn bàn, tôi còn cố tình đẩy rất , tôi cứ mơ tưởng rằng cậu ấy tặng tôi món quả , và món quà đó được đặt ở trong ngăn kéo. Tôi nhàng ấn chiếc cặp vào sâu trong ngăn bàn. Thế nhưng, chiếc cặp cứ thế tiến vào mà chẳng gặp trở ngại nào cả. Trong ngăn kéo có hộp quà nào.

      Cả ngày hôm đó, gần như tiết nào tôi cũng lơ mơ, tập trung. Gần như mỗi giờ nghỉ năm phút tôi đều nhìn trộm về phía Hứa Lật Dương. Lúc này tôi còn mong chờ món quà của cậu ấy nữa rồi. Tôi chỉ mong cậu ấy tiến lại gần và chỉ cần với tôi câu "Chúc mừng sinh nhật" thôi tôi cũng cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.

      Thế nhưng, cậu ấy chẳng có vẻ gì khác với ngày thường cả.

      Mỗi phút trôi qua, tôi lại cảm thấy hi vọng của tôi giảm chút và đau khổ của tôi tăng thêm chút. Tôi cảm thấy nực cười, tôi quá xem trọng bản thân rồi. Mày nghĩ mày và người ta nhau cách chính thức sao? Thuỷ Tha Tha, mày tự huyễn hoặc giỏi quá. Mày lại mong chờ người con trai thích đứa con cầm chổi đuổi đánh bạn khắp sân trường sao? Mày mong chờ Hứa Lật Dương giữ lại hình ảnh đẹp về mày sao?

      Từ mong chờ, hy vọng rồi đến thất vọng, và cuối cùng, gần như là tuyệt vọng.

      Tiết học cuối cùng của buổi chiều, tôi dường như chẳng còn có gì để hi vọng nữa. Tiếng chuông tan học cất lên, tôi thất thểu, chậm chạp thu dọn sách vở cho vào cặp. Hứa Lật Dương như thường lệ nhanh chóng ra từ cửa sau. Sinh nhật lần thứ mười sáu của tôi thế đấy. ai chúc tụng, cũng chẳng có ai nhớ đến.

      Còn gì làm cho Thuỷ Tha Tha, bé luôn cao ngạo buồn hơn việc bị lãng quên trong ngày sinh nhật hôm đó nữa chứ? mình bước đường, nước mắt chỉ trực trào ra. Mười sáu tuổi đơn. Cả thời niên thiếu đơn.

      Vẫn là cái khúc rẽ đó, cứ như là tôi nằm mơ. Hứa Lật Dương bỗng nhiên ra trước mặt. tay còn ôm chiếc hộp rất to, giấy bọc màu hồng, rất đẹp.

      Tôi dường như tin vào mắt mình nữa.

      Trong những giây phút tuyệt vọng, niềm vui quá bất ngờ khiến người ta khó mà tin được! Tôi có cảm giác như được hưởng phép màu nhiệm trong các câu chuyện cổ tích.

      Tôi sung sướng đến nỗi thốt nên lời. Hứa Lật Dương đặt chiếc hộp vào trong tay tôi câu "Chúc sinh nhật vui vẻ, Thuỷ Tha Tha!" rồi tiếp "Trong hộp có thư, trong thư viết những điều tớ muốn . Tớ nhiều nữa, nếu lại bị thầy bạn bè bắt gặp phiền ra."

      Tôi ôm chặt chiếc hộp vào lòng, gật đầu lia lịa. Hứa Lật Dương nhìn tôi rồi quay người trước.

      Tôi như thể ôm món quà quý nhất trần gian. Trong lòng tràn ngập niềm hạnh phúc. Về đến nhà, nhân lúc mẹ có ở nhà, tôi vội vào phòng, khoá trái cửa lại. Tôi mở chiếc hộp ra.

      Trời ạ!

      chiếc hộp chứa đầy hạc giấy.

      Chiếc hộp toàn hạc giấy được gấp bằng những màu nhạt như hồng nhạt, vàng nhạt, xanh nhạt... những con hạc giấy im lặng nằm trong chiếc hộp, từng lớp từng lớp san sát bên nhau. Mỗi con đều có dáng vẻ như muốn bay lên.

      Người tôi bỗng mềm nhũn ra, chưa bao giờ tôi cảm thấy xúc động như lúc này, chưa bao giờ thấy hạnh phúc đến thế, chưa bao giờ tôi có cảm giác sung sướng đến như vậy. nghìn con hạc giấy ở thế hệ nào đó từng là trong những yếu tố lãng mạn thể thiếu được của tình . người thắp đèn ngồi trong gian phòng , gấp từng con hạc, từ lúc hoàng hôn đấn tận lúc bình minh. Hàng nghìn con hạc bay bay như những ngôi sao may mắn lấp lánh bầu trời. Năm đó, đôi bàn tay của cậu có phải vì chút lãng mạn này mà sưng rộp lên ?

      Đúng thế, chúng tôi là người cùng chẳng thế hệ. Chúng tôi có những câu chuyện và các tình tiết giống nhau. Tôi cũng gấp hạc, bọn con trong trường đều biết gấp hạc. Bọn họ sau khi gấp xong đem tặng người con trai mà họ đem lòng thương mến. Thế nhưng, người con trai vì người con mà gấp từng này con hạc rồi đem từng đó con hạc đến tặng người con đó là việc từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ được nghe.

      Vẫn chưa kịp đếm mẹ làm về. Tôi giấu chiếc hộp xuống gầm giường.

      Tôi cứ nghĩ là mẹ nhớ đến sinh nhật của tôi, ai ngờ mẹ về nhà với hộp bánh gatô tay.
      "Thế là mày mười sáu tuổi rồi đấy, tao nuôi mày được mười sáu năm ròng. Chẳng biết đến lúc nào mới được mày nuôi." Giọng mẹ hết sức lạnh lùng.

      Tôi nhàng gật đầu, trong lòng hơi khó chịu nhưng vẫn cảm thấy có chút ấm áp. Mẹ ơi, thực con đâu có muốn gì nhiều đâu, chỉ cần bông hoa là làm cho trái tim con biến thành mùa xuân, có ánh nắng ngập tràn, nhàng, ấm áp.

      Đêm đó, dưới ánh trăng, tôi đếm chỗ hạc đến gần sáng. Vì sợ mẹ tôi nửa đêm thức dậy phát ra phòng tôi đèn vẫn sáng nên tôi đành phải ngồi dưới ánh trăng, đổ hết chỗ hạc ra, đếm từng con . Có rất nhiều lần bị đếm nhầm hoặc là do buồn ngủ quá đếm rồi lại quên, lại phải đếm lại từ đầu.

      Gần như cả đêm hôm đó tôi mới đếm chính xác được chỗ hạc. Tôi đếm tất cả ba lần. nghìn linh con, thừa, thiếu.

      Ánh trăng rọi vào giường tôi, ánh trăng phủ chiếu lên những con hạc. Ánh trăng sao mà dịu dàng và ân tình đến thế.

      Tôi nhớ mãi đêm hôm đó. Trong lòng tôi ấm áp và ngọt ngào, Đó là đêm mà tình của tôi cháy sáng, thứ ánh sáng lung linh tuyệt đẹp.

      Bao nhiêu năm sau này qua , tuy từng có người tặng tôi chín trăm chín mươi chín bông hoa hồng, tuy từng có người tặng tôi những đồ trang sức đắt tiền, thế nhưng, tâm trạng khi đếm hạc vào cái đêm năm ấy chẳng bao giờ có được lần nữa.

      Hay cách khác, nếu như với người khác là tôi từng được người con trai gấp cho nghìn linh con hạc giấy, tôi cảm thấy tự hào hơn nhiều so với việc với họ rằng có người con trai tặng tôi chiếc nhẫn hột xoàn trị giá mười vạn tệ.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 21 - NHẬT KÝ TÌNH

      Ngày hôm sau, tôi mới phát ra chiếc hộp đựng hạc đó là hộp đựng giày. Mặc dù Hứa Lật Dương dùng giấy màu bọc ngoài rất cẩn thận nhưng tôi vẫn phát ra đó là chiếc hộp đựng giày. Lúc phát ra tôi bỗng thấy cậu ấy là đáng .

      Trong hộp còn có quyển nhật ký. Hứa Lật Dương viết hết nguyên nhân cậu ấy chủ động tìm tôi, viết về những nỗi nhớ của cậu ấy dành cho tôi trong những ngày chuyện với nhau, kể về những chuyện xảy ra trong những ngày vừa qua. Và trong quyển nhật ký đó lần đầu tiên cậu ấy viết cho tôi ba chữ "I LOVE YOU"

      Quyển nhật lý tình đó khiến tôi cảm thấy vô cùng ấm áp, và thế là tôi cũng mua quyển nhật ký rất đẹp có khoá, viết vào đó những câu chuyện xảy ra trong những ngày qua. Những trách móc, những nhớ nhung, những đau khổ và những vui sướng.

      Và cứ thế, mỗi ngày chúng tôi đều viết vào quyển sổ của chính mình. Có lúc là để kêu ca, có lúc là để kể những chẳng buồn trong lòng, có lúc là những nỗi nhớ, những tình cảm dành cho nhau.

      Sau đó, cứ tuần chúng tôi lại đưa cho nhau lần. tình với những giao lưu về mặt tinh thần. cách thức biểu lộ tình cảm nguyên sơ. Bây giờ nghĩ lại, những trang nhật ký đó xa vời như những câu chuyện ở kiếp trước vậy.

      Trong cuốn nhật ký đó có điểm số và thứ hạng của tôi lần thi.

      Trong cuốn nhật ký đó có tất cả những câu chuyện buồn vui của tôi trong suốt ba năm cấp III.

      Trong cuốn nhật ký đó, tôi viết chữ cực kỳ nắn nót và cẩn thận.

      Chìa khoá của cuốn nhật ký đó, ngày ngày tôi manh nó theo mình.

      Trong cuốn nhật ký đó, tôi viết dòng chữ "I LOVE YOU" đầu tiên.

      Hứa Lật Dương cũng vậy.

      Ba năm học cấp III, chúng tôi viết tất cả mười hai cuốn nhật ký. Sở thích viết văn của tôi có lẽ ra đời từ ngày đó. Có thể coi đó chính là khởi nguồn cho việc sáng tác văn học sau này của tôi.

      Lúc mới viết, tôi rất giận Hứa Lật Dương bởi vì cậu ấy thường viết dài bằng tôi. Các bạn thấy khả năng viết những câu chuyện dài này của tôi biết là việc tôi viết mỗi ngày hàng nghìn chữ chắc chắn là chẳng có vấn đề gì. Nhưng từ trước đến giờ, Hứa Lật Dương rất kém môn văn, bài viết dài, làm rung động lòng người, kết cấu lộn xộn, văn phong mờ nhạt... Tất cả những yếu điểm đó đều được tôi chỉ ra từng cái .

      Và kết quả là dưới bồi dưỡng của tôi, trình độ làm văn và khả năng đọc hiểu của Hứa Lật Dương tiến bộ rất lớn. Lúc thi đại học cậu ấy còn dành được những 120 điểm có lẻ.

      Viết nhật ký chẳng có rắc rối gì nhưng lúc đổi nhau cuốn nhật ký quả là có lắm gian nan.

      Để đảm bảo lúc chúng tôi trao đổi nhật ký có những yếu tố bất ngờ xuất , tôi nghiên cứu năm mươi quyển truyện trinh thám và truyện cách mạng; nghiên cứu truyện trinh thám là để nâng cao khả năng chống chọi với các hoạt động trinh sát còn nghiên cứu truyện cách mạng là để học tập kinh nghiệm hoạt động của các tổ chức bí mật của Đảng.

      Cách biểu tình nguyên thuỷ này của chúng tôi duy trì được năm, cho đến khi tách lớp.

      Nếu như tình cảm của chúng tôi khi đó được gọi là tình sau khi nhau năm, chúng tôi vẫn chưa dành cho nhau nụ hôn đầu chứ đừng đến những chuyện quan hệ nam nữ khác.

      Tình lúc đó sao lại có thể trong sáng đến thế?

      biết bắt đầu từ lúc nào, chúng ta tình thể xác nhiều hơn tình chỉ đơn thuần là về mặt tinh thần.

      biết bắt đầu từ mối tình nào, chúng ta bắt đầu quen thuộc với mùi hương của cơ thể người ta hơn là hiểu về tâm hồn họ.

      Đợi đến lúc chúng ta có thể ngồi để đo đếm những tình tiết này, mới phát ra rằng thời gian đẹp nhất của tuổi thanh xuân vừa tuột khỏi tay ra mãi mãi, quay trở lại.



      CHƯƠNG 22 - NGÃ RẼ ĐẦU TIÊN

      Trong cuộc đời, có những giai đoạn chúng ta cùng nhau cùng con đường. Nhưng trong cuộc đời, có hàng trăm, hàng ngàn ngã rẽ, tất phải có người rẽ trước.

      Đó là lời bài hát mà tôi rất thích. Cuộc đời vốn là những ly biệt tiếp nhau. Chúng ta liên tục gặp những con người mới. Chúng ta rồi dừng lại, có lúc đứng quay đầu nhìn lại, có lúc cứ thế mà thẳng tiến.

      Mặc dù những năm cấp III, việc phân ban bị phản đối và lên án rất nhiều song rốt cuộc, năm lớp Mười , chúng tôi vẫn phải phân thành hai ban: Tự nhiên và Xã hội.

      Ngày Vu phát cho chúng tôi tờ đơn chọn ban, chúng tôi với nhau câu nào.

      ra là bởi vì trong lòng cả hai có quá nhiều do dự và dằng xé. Sợ rằng chỉ cần người ra thôi người kia lựa chọn theo đúng sở trường của mình nữa. Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy cái tinh thần sẵn sàng hi sinh bản thân vì người mình đó làm tôi cảm thấy xúc động vô cùng.

      Tôi chỉ muốn có thể ở bên cạnh Hứa Lật Dương cả đời, cả kiếp này.

      Tôi chỉ muốn ngày ngày được thấy cậu ấy, cho dù chỉ là cái liếc nhìn. Tôi chỉ mong muốn ngày nào cũng được chia sẻ với cậu ấy, cho dù chỉ là ánh mắt từ phía xa thôi cũng đủ để lấp đầy khoảng cách về gian và xa cách về thời gian.

      Ngày hôm sau, sau khi nộp đơn, tôi nhìn thấy Hứa Lật Dương đứng ở của sau lớp học đợi tôi.

      Tôi điền vào đơn chọn ban Tự nhiên. Còn cậu ấy điền vào đơn chọn ban Xã hội.

      Giống hệt như hàng trăm, hàng nghìn câu chuyện tình cảm lãng mạn viết trong các cuốn tiểu thuyết. Vì tình mà có những sai lệch đầy tiếc nuối. Và chính vì tiếc nuối đó chúng tôi mới cảm nhận được tình sâu đậm mà cả hai dành cho nhau.

      Lúc Hứa Lật Dương với tôi cậu ấy điền vào đơn chọn ban Xã hội, nước mắt tôi liền trào ra.

      Cậu ta vội vàng : "Cậu đừng khóc, đơn tự nguyện vẫn có thể sửa được mà. Mình với , đổi thành ban Tự nhiên."

      Tôi nghĩ thế cũng tốt. Vì dù sao những môn xã hội và tự nhiên của tôi cũng chệnh lệch nhau là mấy, mà tôi chúa ghét cái đám con chụm năm tụm bảy, xấu, kèn cựa nhau ở lớp xã hội.

      Ngay hôm đó, lúc tan học, Hứa Lật Dương vớí tôi cậu ấy sửa đơn tự nguyện thành ban Tự nhiên.

      Và như thế, chúng tôi cùng được phân vào lớp.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 23 - TẠM BIỆT VU

      Cùng với việc điền vào đơn tự nguyện phân ban, trường còn phát bảng đánh giá nữa. Đó là bảng đánh giá chất lượng giảng dạy của giáo viên. Dựa vào bảng đánh giá này, những giáo viên tốt lắm được điều xuống những lớp kém hơn. Những giáo viên được đánh giá kém hơn cho thôi việc hoặc là phải qua đợt tập huấn, sau đó, trải qua kỳ sát hạch mới được tiếp tục làm giáo viên.

      Những giáo viên giảng dạy hay, nhân cách tốt được xếp loại "Ưu".

      Những giáo viên giảng hay, nhân cách lại tốt cuốn gói về quê.

      Những giáo viên giảng hay nhưng nhân cách lại tốt, ví dụ như hay đánh đập, mắng mỏ học sinh v.v.., có giáo viên còn công khai đứng lớp học sinh nào đó là ngu như lợn, hoặc khi học sinh nào đó làm được bài đơn giản là em xứng đáng là con người tồn tại Trái Đất này mà nên quay trở lại sao Hoả... tất cả những giáo viên như thế đều bị xếp loại "Kém". có cách nào khác, vấn đề này thuộc về nhân cách của người làm nghề giáo.

      Nhưng khó xử lý nhất là những giáo viên giống như Vu. Bạn có thể rằng ây là giáo viên rất hoà nhã với học sinh nhưng cũng có thể ấy là người nhu nhược. Các tiết học của ấy thực là rất tồi. Mỗi bài luận trước tiên đều phải dành khoảng mười phút để cả lớp cùng đồng thanh đọc từ đầu đến cuối lần. Tiếp đó lại dành mười phút để phân thành đoạn, thành từng tầng, từng lớp. Tiếp đó là mười phút để giải thích từ ngữ. Rồi mười phút để hướng dẫn làm bài tập sau phần nội dung bài luận. Tiếp đến là năm phút dành cho việc xử lý những tình huống khác xảy ra. Thế là kết thúc tiết học. Những tình huống khác cần xử lý ở đây là trong giờ của luôn luôn có học sinh ở dưới hô hào ầm ĩ, đập bàn đập ghế.

      Đến bây giờ tôi vẫn nhớ, mỗi lần những thằng con trai ở phía sau kêu gào ấm ĩ, đều dùng giọng gần như là cầu xin, van nài: "Các em đừng làm ồn nữa! Các em đừng làm ồn nữa! Có được ?" giương cao mày, đứa ánh mắt cầu xin hướng về đám học sinh.

      Nghe thiên hạ đồn rằng, chồng Vu là công nhân của nhà máy dệt may. Nhà còn có bà mẹ già bảy mươi tuổi và đứa con chừng năm sáu tuổi. Hằng sáng, cho dù có giờ lên lớp sớm hay tôi đều nhìn thấy đúng bảy giờ, có mặt tại cổng trường với chiếc xe đạp cũ nát. Nếu như ngày nào tôi nhìn thấy ở cổng trường ngày đó chắc chắn tôi muộn.

      Nghĩ đến mọi thứ như , tôi do dự trong chốc lát rồi điền cho Vu chữ "Ưu".

      Tiết văn cuối cùng trước khi phân lớp, Vu như thường lệ, cho chúng tôi đồng thanh đọc bài lượt, sau đó là phân đoạn. Tôi còn nhớ bài hôm đó chúng tôi học là tác phẩm của Lỗ Tấn. Lúc sang đến phần giải thích từ ngữ, ở phía dưới có bạn nam bỗng nhiên cao giọng : "Thôi, chẳng đâu vào đâu cả! Chúng em phải là có từ điển, làm lãng phí cả tiết học văn của chúng em."

      Câu đó là của cậu học rất khá trong lớp. Câu đó nhận được đồng tình của gần hết học sinh. Lớp học lập tức trở nên hỗn loạn. ít học sinh phẫn nộ gập ngay sách vào, đập mạnh xuống bàn.

      Sau đó thi nhau : " giảng bài chán quá! Mà phải chán suông đâu. Cực chán!"

      "Tiết cuối cùng còn giảng làm cái gì, tốt nhất là nghe ý kiến của chúng em đây này, về nhà chịu khó nâng cao trình độ thôi."

      Tôi ngoái đầu sang nhìn thấy Đoạn Tiểu Ngữ khua chân múa tay, cười với cậu bạn ngồi sau những câu kiểu như là "Cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay."

      Tôi bỗng thấy thương Vu vô cùng. Bao nhiêu học sinh như thế này, trong tiết học cuối cùng, tặng cho giáo dạy mình gần năm trời dấu chấm vỡ nát.

      Tôi quay mặt lại đưa mắt tìm ánh mắt của Vu, mong muốn dùng ánh mắt của mình trao cho chút cảm thông, an ủi, cho dù đó chỉ là ánh mắt của mình tôi.

      Nhưng Vu quay lưng, mặt hướng lên bảng.

      Qua lúc lâu, tôi thấy lưng của run lên, hình như lấy hết dũng khí để quay người lại.

      Trước mặt tôi lúc này là khuôn mặt đầm đìa nước mắt.

      Tôi nhìn thấy người lớn, người độ tuổi trung niên, mặt xuất hiên những nếp nhăn, người tuổi chưa đến bốn mươi nhưng tóc bạc quá nửa, đứng trước mặt tôi khóc, như đứa trẻ khóc nấc lên, mà khóc lặng lẽ và nước mắt chảy dài khuôn mặt . Mắt đỏ hoe. Nước mắt lăn đều mặt, dường như thể nào ngăn được. Từng giọt nước mắt của như rơi trong tim tôi, làm tôi thấy vô cùng thương cảm, vô cùng hối hận. Bỗng nhiên tôi thấy lòng mình nặng trĩu và buồn vô cùng.

      Lớp học bỗng yên lặng như tờ. Tất cả đều cúi đầu dám nhìn vào mắt Vu. Vu cố gắng kiềm chế khóc nữa, miệng mở ra như định điều gì đó. Nhưng sau đó lắc đầu và mím môi lại. gì, gấp sách vở cho vào cặp rồi quay người ra khỏi lớp.

      Từ đó trở Vu nghỉ dạy. Nghe trong ba lớp dạy, có tất cả trăm năm mươi học sinh có những trăm dấu tích vào ô đánh giá "Kém".

      Tôi nghĩ lại tiết học cuối cùng đó, nghĩ lại khuôn mặt đầy nước mắt của bục giảng hôm đó, rồi nghĩ đến mẹ già và đứa con của : Cuộc đời con người là như thế đấy, đằng đẵng và đau khổ. Chúng ta đều như vậy!



      CHƯƠNG 24 - GIÁO MỚI: LÝ

      Tôi vốn cho rằng sau khi chúng tôi tách lớp mọi việc bình lặng lại. Thế nhưng tiết đầi tiên của giáo chủ nhiệm mới làm cho tôi toát mồ hôi hột. Giáo viên chủ nhiệm mới của lớp tôi tên là Lý , dạy môn vật lý.

      Đứa con nào trong nghiệp học từ cấp I cho đến cấp III cũng ít nhất phải gặp giáo khác thường. Có người quên, còn có người trí nhớ tốt cùng với tôi chia sẻ những cảm xúc trong thời gian này.

      Lần đầu tiên gặp , suy nghĩ đầu tiên của tôi là phụ nữ mà xấu được như thế phải chuyện dễ dàng. xấu, phải vì có chiếc mũi lợn hay chiếc tai lừa khác với ngũ quan thông thường của con người mà là vì ngũ quan của rất bình thường nhưng nhìn tổng thể rất khó ưa. Mặt lúc nào cũng nặng như đeo đá, ánh mắt lúc nào cũng chứa cái nhìn độc ác. Vì thế khi tôi nhìn thấy Dung mama trong bộ phim Hoàn Châu cách cách, tôi phải giật cả mình tự hỏi tạo sao chủ nhiệm lại chạy đóng phim thế này?

      Tôi nghe những chị lớp kể, giáo vô cùng khó tính, nghiêm khắc nhưng giảng bài lại rất hay. Những lớp dạy lớp Mười hai, thi đại học, tỉ lệ đỗ luôn cao nhất. Tôi còn nghe kể là đứa con trai bị thiểu năng trí tuệ, hàng ngày đóng đô ở cửa hàng tạp hoá trong trường, trước sân bóng rổ

      Cửa hàng tạp hoá đó nghe do em mở. Hàng ngày, ấy bán đồ ăn vặt cho học sinh như bánh, ô mai, nước Cocacola, nhân tiện giúp trông coi thằng bé. Ví dụ như nếu thằng bé có chạy đâu xa lôi nó về. Hay nếu như có học sinh nào bắt nạt, trêu chọc thằng bé, ấy quát cho vài câu... Ở trường cấp III, những câu chuyện về thầy giáo và các "hot girl" luôn luôn kể hết.

      Lần đầu tiên lên lớp, ta dành bốn mươi lăm phút để ba hoa với chúng tôi. ngồi liệt kê những học sinh từng dạy. Những ai dỗ vào trường Đại học Bắc Kinh, đại học Thanh Hoa, những ai sang Mỹ học Harvard, những ai vào trường Oxford v.v ... và những tiết học sau đó, luôn mồm nhắc lại tên những con người đó, nhưng nhiều nhất là câu: "Các em phải học tập các chị trước, đó đều là những học sinh ưu tú của tôi."

      bi thảm làm sao, những con người đỗ vào các trường đại học Bắc Kinh, Thanh Hoa, Harvard hay Oxford đó sau khi tốt nghiệp có lẽ chẳng còn nhớ nổi giáo viên nào tên là Lý , cũng chẳng bao giờ nhắc đến tên trước mặt mọi người khác. Còn tôi, người luôn là "Sau này có lẽ chẳng làm nên trò trống gì đâu!" lại rất lấy làm vui vẻ viết những dòng chữ này kể về , để cho có thể lộ nguyên hình trong cuốn sách này, nhớ về trước mặt tất cả mọi người.

      là người duy nhất đời này, trừ mẹ tôi ra, ngại ngùng mắng chửi tôi trước mặt mọi người.

      có lúc làm tôi bức xúc đến nỗi muốn tự sát.

      từng có lúc cay nghiệt tôi trước lớp: "Thuỷ Tha Tha, em có lòng tự trọng đúng ? Em là đồ vô tích , đồ bỏ ! đúng là biết nhục!"

      Ngày đầu tiên lên lớp, lôi tôi ra trước lớp, lên giọng dạy dỗ tôi: "Thuỷ Tha Tha, môn vật lý của em tồi quá! Thuỷ Tha Tha, em làm thế nào thế? Thuỷ Tha Tha, em cứ thế này được, học sinh của tôi ai ai đó dạy khoa Vật lý trường Thanh Hoa..." Lúc xa xả mắng vào mặt tôi, tôi dám ngước mắt lên nhìn vào mắt bởi vì tôi sợ ánh mắt đầy ác độc đó. Ánh mắt đó làm tôi cảm thấy đau đớn.

      học sinh thích giáo viên, có lúc là chẳng có lý do chính đáng nào, cũng giống như người con trai thích người con có thể đơn giản chỉ vì ngực ta quá . học sinh thích giáo viên có thể bởi vì người giáo viên đó quá thấp, cũng có thể bởi vì quá béo, hay có thể vì người đó có dáng rất buồn cười, và tất cả những điều đó chẳng có liên quan gì đến trình độ của họ cả.

      Tôi thích bởi vì có đối mắt ác hiểm giống hệt Dung mama, thêm vào đó lại dạy đúng cái môn mà tôi ghét cay ghét đắng nhất - môn vật lý.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :