1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CÁM ƠN ĐỊNH MỆNH ĐÃ ĐỂ ANH GẶP ĐƯỢC EM - HOA TUYẾT TỬ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 19

      Khả ông trời lại để nhân vừa ý, vì khi họ về đến nhà bắt gặp mấy vị khách mời. Đó chính là người của hai nhà Trương Cố khiến bầu khí vui vẻ của ba người chẳng mấy chốc biến mất thấy đâu.

      " Các người lại đến làm gì??? " An Tuấn Hạo lạnh lùng nhìn những người đứng trước cửa nhà mình hỏi.

      " Chúng ta có thể chuyện sao??? " lần này người lên tiếng là Trương Chính Khải.

      " Được thôi. Tôi cũng muốn biết, các người muốn gì??? " An Tuấn Hạo chưa lên tiếng Tuyết Dung giành trước.

      An Tuấn Hạo nghe xong, cũng phản bác. Nếu Tuyết Dung có ý này tin tưởng mà làm theo, nên quyết định mở cửa để họ vào nhà.

      Sau khi vào trong, An Tuấn Hạo để Tuyết Nhi vào phòng, dặn dò con bé cần bước ra, để tránh những người kia dùng lời làm tổn thương đến con bé. Tuyết Nhi cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, im lặng ngồi trong phòng xem tivi, làm phiền ba cùng mẹ 'giải quyết' những người kia.

      " . " Tuyết Dung nhìn người của hai nhà Trương Cố, lạnh giọng hỏi.

      " Cậu An, tôi có thể nhờ cậu đứng ra đính chính tin đồn về chuyện của chị cậu ??? " người lên tiếng lần này lại là Cố Mạnh.

      " Tôi có gì cần đính chính chứ??? Những lời của báo chí hoàn toàn là cả mà. Hay là các người sợ thân bại danh liệt nên muốn tôi thay các người dối??? " An Tuấn Hạo cứ nhìn thấy Trương Tuấn Khải, là khỏi nhớ đến cái chết bi thảm của chị mình. Điều này khiến khỏi khó chịu mà ăn có chút thô lỗ hơn thường ngày.

      " Ý của tôi phải như thế. Ý của tôi là hy vọng cậu có thể đôi điều với cánh phóng viên. Chuyện năm đó, con trai của tôi và chị cậu là chia tay rồi, sau đó nó mới quen với Cố Mộng Tuyền, chứ hề là do con trai của tôi, bỏ rơi chị cậu. " Trương phu nhân như ngày thường, ăn trở nên khép nép vô cùng.

      " Hừ!! " Tuyết Dung nghe xong lời Trương phu nhân, khỏi khinh thường hừ lạnh.

      Người da mặt dày, Tuyết Dung thừa nhận gặp nhiều. Nhưng như những người này lần đầu tiên mới thấy.

      Tám năm trước đến nhà người ta, dùng tiền vũ nhục người ta. Sau đó còn gián tiếp hại chết vô tội, khiến đứa bé vừa chào đời mất tình thương của người mẹ. Tám năm sau mặt dày đến nhờ vã người ta, đứng ra dối giùm bọn họ. Đúng là biết liêm sỉ mà.

      Hai nhà Trương Cố nhìn thái độ của Tuyết Dung khỏi lo lắng, nhưng vẫn im lặng gì. Vì dù sao này, bọn họ là thể đụng chạm nên bọn họ đành nhẫn nhịn vậy.

      " Tôi làm chuyện đó, mời các người cho. " An Tuấn Hạo sắc mặt càng ngày càng trầm, ngữ khí trở nên sắc bén hơn.

      " Chúng tôi... " Cố phu nhân dường như con muốn gì đó lúc này chuông cửa lại vang lên.

      " Đinh...đinh...đinh "

      Tuyết Dung đứng dậy, tiến ra ngoài mở cửa. Bởi vì muốn ở lại đây mà cùng đám người này đối diện nữa. Nếu cũng dám đảm bảo, có thể hay cầm lòng được mà lớn tiếng mắng họ.

      Nhưng mà khi cánh cửa kia vừa mở ra Tuyết Dung lại khỏi sửng người. Bên ngoài cửa, hai người đứng nhìn thấy Tuyết Dung ra khỏi mỉm cười.

      Hai người này, người tuổi gần ba mươi, thân vận đồ vest sang trọng, gương mặt nghiêm nghị, tràn ngập chính khí. Người còn lại tuổi ngoài lục tuần, ăn mặc giản dị hơn, vẻ mặt nhân hậu hiền từ, nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ giảo hoạt hơn người.

      " Ông ngoại.... " Tuyết Dung nhìn lão nhân, kinh hô tiếng.

      Bên trong, An Tuấn Hạo nghe thấy tiếng của Tuyết Dung, khỏi lo lắng chạy ra. Nhìn thấy hai người vừa mới đến An Tuấn Hạo lại khỏi sửng người.

      Vì nhìn đến lão nhân lớn tuổi kia An Tuấn Hạo có thể đoán ra người này là ai. Gương mặt người này, có ba phần giống Tưởng Hải Nguyệt, nhưng đôi mắt lại rất giống Tuyết Dung. cần , cũng biết người này ai khác chính là Tưởng Quang, ông ngoại của Tuyết Dung.

      " Ta có tư cách để cậu gọi ta tiếng ông ngoại sao?? " Tưởng Quang nhíu mày nhìn An Tuấn Hạo hỏi.

      " A...Ách, ông ngoại, mời ông vào nhà. " An Tuấn Hạo nghe xong, khỏi phục hồi tinh thần, ngay lập tức chào hỏi.

      Tưởng Quang cùng người nam nhân còn lại cũng khách sáo, lập tức tiến vào. Tuyết Dung cùng An Tuấn Hạo im lặng theo sau.

      " Họ đến đây làm gì??? " vừa vào đến nơi, Tưởng Quang nhìn thấy người của hai nhà, Trương Cố, khỏi khó chịu hỏi.

      " Họ đến cầu Tuấn Hạo đứng ra thay họ dối, lừa gạt mọi người. " Tuyết Dung đứng bên cạnh, lập tức lên tiếng. Đồng thời, thuận tiện đem mọi chuyện mấy ngày nay, người của hai nhà Trương Cố luôn đến làm phiền họ. Thậm chí đến cả Tuyết Nhi họ cũng buông tha kể ra.

      Mỗi lời, càng làm cho sắc mặt Tưởng Quang càng trở nên khó coi hơn. Khi Tuyết Dung kết thúc sắc mặt Tưởng Quan trở nên u ám vô cùng. Ông xoay người nhìn người nam nhân còn lại, trầm giọng lên tiếng.

      " Peter, tôi muốn ngày mai, tập đoàn Tuân Hoa, cùng tập đoàn Cố thị vĩnh viễn biến mất khỏi thương trường. "

      " Dạ chủ tịch. " người nam nhân kia gật đầu chấp hành, sau đó xoay người gọi điện thoại.

      " Ông là ai??? Ông muốn làm gì??? " Trương Tuấn Khải lúc này lại đột nhiên cảm thấy áp lực, sợ hãi. Dường như có thứ gì đó khiến tin tưởng, lão nhân trước mặt này hoàn toàn có thể thực lời mình vừa .

      " Là ai?? Ta chính là người khiến cho hai nhà các người ra nông nỗi như ngày hôm nay. Ta muốn cho các người biết, động đến con cháu của Tưởng Quang ta, có hậu quả gì. " Tưởng Quang nhìn Trương Tuấn Khải, khinh thường hừ lạnh, thèm thêm lời nào.

      " Tưởng Quang??!! Ông chính là chủ tịch ngân hàng Quang Nguyệt. " Trương Chính Khải trong giọng tránh khỏi có chút run run.

      " Hừ!!! " Tưởng Quang xoay người, đáp, nhưng ở đây mọi người đều đáp án.

      " Tưởng Quang...Tưởng Hải Nguyệt...Tưởng Tuyết Dung lại theo họ mẹ. Vậy ông...ông chính là ông ngoại của Tưởng Tuyết Dung??? " Trương phu nhân lúc này đột nhiên nhớ đến bài báo mà mình từng đọc, khỏi hoảng sợ lên tiếng.

      " Bà cũng đâu quá ngốc. " Tuyết Dung cười mỉa mai châm chọc.

      Người của hai nhà Trương Cố ngay lập tức hóa thạch tại chỗ, được lời nào nữa rồi.


      CHƯƠNG 20 - END

      Hôm nay, tin tức mới chấn động giới thương nhân lại ra lò. Hai tập đoàn Cố thị cùng Tuân Hoa trong đêm tuyên bố phá sản.

      Trương Chính Khải, Trương phu nhân, cùng Trương Tuấn Khải sau đó rời khỏi Đài Bắc, trở về quê sinh sống. Cố Mạnh cùng Cố phu nhân cũng chuyển về miền Nam. Riêng Cố Mộng Tuyền lại thảm hại, trong đêm mất tất cả nên ta giờ đây điên rồi.

      Tuyết Dung cầm trong tay tờ báo, đọc xong khỏi cảm khái. Ở đời đúng là nếu làm chuyện ác, rồi có ngày gặp quả báo cho mà xem. Chuyện của hai nhà Trương Cố chính là điển hình thiết thực nhất. Cứ nghĩ dùng tiền là có thể mua được tất cả, nhưng rồi lại đánh mất tất cả cũng chỉ vì quá ham muốn danh lợi tiền tài.

      " Được rồi, đến lúc nên bàn chuyện hôn của hai đứa là vừa. " Tưởng Quang cười hiền từ nhìn Tuyết Dung cùng An Tuấn Hạo nhắc nhở.

      " Đúng a~ Hai đứa cũng nên kết hôn . Mẹ rất muốn thay con mình chuẩn bị váy cưới. " Tưởng Hải Nguyệt cũng nôn nóng kém.

      " Đúng rồi, hai đứa nên chuẩn bị là vừa. " Lăng Thời Khiêm cũng đồng ý tán thành.

      " Vậy , lựa ngày bằng chọn đại ngày. Thứ ba tuần sau , ngày đó tốt đấy, chọn ngày đó nha. " Tưởng Quang suy nghĩ trong chốc lát, quyết định luôn.

      " Được đó, vậy cứ chọn ngày đó . " Tưởng Hải Nguyệt lập tức giơ hai tay tán thành.

      " Mẹ, ông ngoại, liệu có nhanh quá ??? Đám cưới có rất nhiều thứ cần chuẩn bị mà. " Tuyết Dung vẻ mặt khó xử nhìn hai người nhắc nhở.

      " Hai đứa cứ yên têm làm dâu chú rể . Còn về đám cưới, cứ để ba, mẹ và ông ngoại lo cho. " Lăng Thời Khiêm ngữ khí tràn ngập tự tin lên tiếng.

      Sau đó cùng Tưởng Hải Nguyệt và Tưởng Quang bắt đầu bàn bạc cho hôn lễ. Để lại hai nhân vật chính bất đắc dĩ nhìn nhau nên lời.

      .............

      Thứ ba, ngày nắng đẹp. Hôm nay, con của ngôi sao quốc tế Tưởng Hải Nguyệt cùng chủ tịch tập đoàn Khải Thiên, Lăng Thời Khiêm kết hôn. Chú rể ra chỉ là viên cảnh sát bình thường, có gì nổi trội.

      Tuy nhiên điều làm cách nhà báo chấn kinh chính là ra dâu hôm nay còn là cháu ngoại của chủ tịch ngân hàng Quang Nguyệt lớn nhất Châu Á. Điều này làm cho rất nhiều người nhìn An Tuấn Hạo với ánh mắt ngưỡng mộ, cũng có nhiều người nghi hoặc. Liệu có phải vì tiền nên chàng kia mới lấy Tưởng Tuyết Dung ???

      Nhưng đối với điều này, An Tuấn Hạo quyết định làm ngơ. Bởi vì giờ đây, hoàn toàn gạt bỏ cảm giác tự ti. tin vào tình của mình cùng Tuyết Dung. dùng thực lực của mình để chứng mình cho người ngoài thấy, đến với Tuyết Dung phải vì tiền, mà chỉ vì lý do rất đơn giản, .

      An Tuấn Hạo hôm nay thân tây trang, hạnh phúc mỉm cười nhìn Tuyết Dung dưới dẫn dắt của Lăng Thời Khiêm bước vào lễ đường. hôm nay thân váy trắng, sang trọng, phong cách, nhưng kém phần thanh nhã, dịu dàng.

      Xung quanh mọi người đều đứng dậy vỗ tay chúc mừng. Tại đây, đa phần đều là bạn bè cùng người thân của dâu chú rể. Thậm chí còn có cả những cặp tân nhân do Tuyết Dung tay tổ chức hôn lễ cho, cũng đến chức mừng. Điều này làm Tuyết Dung hạnh phúc vô cùng. Trước đây luôn thay người khác tạo dựng hạnh phúc. Hôm nay rốt cuộc cũng có thể vì chính mình mà xây dựng hạnh phúc cho riêng mình rồi.

      Hôn lễ diễn ra vô cùng long trọng cùng náo nhiệt. Tân khách đùa vui vẻ hòa nhập cùng nhau, tuy nhiên vẫn có người bức bối vô cùng.

      " rốt cuộc muốn gì??? " Tịnh Hà nhìn tên nam nhân chết tiệt cứ bám theo mình tức giận hỏi.

      " Đương nhiên là muốn cám ơn a~ Lần trước giúp tôi làm tấm mộc chia tay với bạn cũ của tôi. Tôi còn chưa đền ơn đâu. Thế nào?? rảnh ?? Chúng ta cùng ăn bữa nha. " nam nhân hoàn toàn để tâm đến vẻ mặt tức giận của Tịnh Hà, mà ngược lại còn bày ra bộ tựa tiếu phi tiếu nhìn đầy hứng thú.

      hiểu sao mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận, cả gương mặt đều trở nên hồng hồng của Tịnh Hà lại khiến cho tâm trạng của vui vẻ đến dị thường. Hơn nữa lại đột nhiên phát , này tính tình rất thú vị, rất đáng để giành thời gian.

      " chết . " nhắc đến chuyện này thôi, nhắc đến Tịnh Hà lại tức giận, vung chân đá vào chân nam nhân cước, sau đó xoay người bỏ .

      " Nè, chúng ta nhất định còn gặp lại đó. " nam nhân ôm lấy cái chân bị đau, thản nhiên nhìn theo bóng dáng Tịnh Hà rời mà khẳng định. Đây là , chỉ cần là do nhìn trúng, ai đều đừng hòng thoát được tay . Và cũng đừng ai có ý nghĩ, có thể giành được đó từ tay .

      ............

      Năm năm sau.

      " Duật Thần, Tuyết Nhi, từ từ thôi. " Tuyết Dung phía sau nhìn hai thân ảnh bé phía trước chạy vội vã, khỏi lên tiếng nhắc nhở.

      " Mẹ, Duật Thần ức hiếp con. " Tuyết Nhi phụng phịu gương mặt nhìn Tuyết Dung ai oán.

      " Mẹ, là chị hai ức hiếp con mới đúng a~ " An Duật Thần gương mặt bé mếu máo cãi lại.

      " Được rồi, cả hai đứa đều có lỗi, đều bị phạt, được chưa??? " Tuyết Dung vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm khắc hẳn.

      " Mẹ, đừng phạt chị hai mà, là do con làm sai trước. " tiểu Duật Thần lập tức đứng ra cầu xin.

      " Mẹ, là con sai a~ Con là chị nên nhường cho em trai, mẹ đừng trách Duật Thần mà. " Tuyết nhi vẻ mặt cũng trở nên mếu máo, như sắp khóc năn nỉ.

      " Được rồi, mẹ chỉ đùa thôi, hai đứa cần để ý, mau chơi . " lúc này An Tuấn Hạo từ bên ngoài tiến vào, tươi cười vì hai đứa con giảng hòa.

      " Dạ, ba ba " hai đứa như nhận được ân xá, lập tức chạy chơi.

      " Vừa về tới, dạo này ở công ty bận lắm à??? " Tuyết Dung cười nhìn An Tuấn Hạo ôn nhu hỏi.

      " Ân, sao, lo được mà. " An Tuấn Hạo mỉm cười trả lời.

      Hai năm trước Tưởng Quang về hưu, Tuyết Dung chính thức tiếp nhận ngân hàng Quang Nguyệt. Nhưng mà An Tuấn Hạo chứng kiến cảnh vợ mình vất vả lại đành lòng, đành xin nghĩ việc, vào tập đoàn Quang Nguyệt thay vợ gánh vác.

      dùng năm thời gian, chứng minh cho mọi người thấy được bản lĩnh của mình. Và cũng dùng thời gian năm trở lại đây, phát triển tập đoàn Quang Nguyệt ngày càng lớn mạnh hơn. Điều này làm cho những người từng nghi ngờ , nhìn với cặp mắt hoàn toàn khác xưa.

      Giờ đây, dù bân rộn nhiều việc, nhưng hầu như ngày nào, cũng dành thời gian cho gia đình. cùng Tuyết Dung sinh được đứa con trai, đó là An Duật Thần. giờ trong gia đình, có con trai, có con , cũng đủ rồi. Cho nên đối với hai người bọn họ mà , đây chính là gia đình hạnh phúc mỹ mãn mà kiếp này họ rất cảm tạ định mệnh ban cho họ.

      An Tuấn Hạo nhìn hai đứa con chơi đùa, cùng Tuyết Dung dịu dàng thay ba cha con chuẩn bị thức ăn, khỏi cười càng thêm ôn nhu. ngẩng đầu nhìn trời cao, trong lòng thầm cười, 'Chị hai, Tuyết Nhi giờ rất hạnh phúc, em cũng rất hạnh phúc, chị cứ yên tâm mà ra .'

      bầu trời, bóng dáng của An Tiêm Như dường như xuất nhìn An Tuấn Hạo mỉm cười, sau đó biến mất, trả lại bầu khí ấm áp, vui vẻ cho gia đình nho cùng nhau tận hưởng hạnh phúc có của mình.



      PHIÊN NGOẠI

      Bạn có tin vào định mệnh hay ??? Đây là câu hỏi trước đây từng có nhiều người hỏi tôi, nhưng khi đó tôi lại tài nào trả lời được. Bởi vì tôi hiểu thế nào là định mệnh và tại sao lại phải tin tưởng vào nó.

      Nhưng giờ phút này đây, nếu bạn hỏi tôi tôi có thể cho bạn biết.

      Tôi tin tưởng vào định mệnh.

      Năm năm trước, tôi vì bạn mình, lúc nghiệp đỉnh cao, chấp nhận từ bỏ, trở về nước. Lúc đó nhiều người cho rằng tôi ngốc, nhưng tôi lại nghĩ thế. nghiệp thành công, kiếm được nhiều tiền, nhưng thủy chung lại thể giúp tôi có được tình bạn chân , thể giúp tôi mua được thứ tình cảm chân thành tha thiết giữa những người bạn, từng cùng tôi chia sẻ vui buồn. Nên lúc đó tôi hề do dự mà từ bỏ nghiệp, chọn bạn bè của mình.

      Đến hôm nay, tôi cũng chưa từng hối hận vì điều đó. Bởi vì quyết định này của tôi, để tôi gặp được , tình của đời tôi.

      Tôi trước khi gặp , từng tiếp xúc qua rất nhiều ngươi đàn ông. Tất cả họ đều là người có nghiệp riêng, nổi tiếng, thành đạt, tuấn và cũng là mẫu người trong mộng của nhiều . Nhưng với tôi, họ lại chẳng tạo được chút cảm giác rung động nào, nên chúng tôi quyết định trở thành bạn bè. Thậm chí trong đó còn có người kết hôn, đến nhờ tôi tổ chức hôn lễ giúp họ, lúc đó tôi vui vẻ mà nhận lời ngay.

      Bạn bè tôi hỏi tôi rằng 'Cậu thấy buồn vì chuyện này à???' nhưng tôi lúc đó lại cho là thế. Cho dù chia tay rồi vẫn là bạn bè, đâu nhất thiết phải trở thành kẻ thù. Giữa con người với nhau, có duyên mới có thể trở thành người , chia tay chứng tỏ duyên phận dứt. Thay vì giành thời gian quan tâm đến người hết duyên với mình, chi bằng sử dụng thời gian đó mà tìm duyên phận của mình. Chẳng phải hay hơn sao???

      Và thực tế, tôi đúng. Tôi nhớ mãi lần đầu tiên gặp . Khi đó, tôi cùng con vừa trốn khỏi tay bọn bắt cóc trở về. Khi tôi nhìn đến lần đầu tiên, ấn tượng cho tôi chính là người cha rất thương, quan tâm con mình. Ba của tôi quả cũng rất thương tôi, nhưng do ông bận việc nên cũng thường xuyên ở bên tôi lắm. Vì vậy từ tôi luôn ngưỡng mộ những đứa trẻ được ba mẹ dẫn chơi. Chỉ là tôi biết mình thể hưởng thụ niềm vui nhoi đó, vì ba mẹ tôi giống người khác. Cho nên khi nhìn đến quan tâm con mình, lúc đó tôi rất hâm mộ hai cha con họ.

      Từ bạn mình, tôi biết được là người cha đơn thân, lúc đó tôi càng thêm khâm phục . người đàn ông, thân, mình làm gà trống nuôi con, thậm chí còn khó hơn người mẹ đơn thân. Huống chi, đây còn là đứa bé , có rất nhiều chuyện rồi phát sinh khi con bé đến tuổi dậy . Lúc đó tôi rất tò mò, xử lý ra sao??? Nhưng mà dường như hề quan tâm đến chuyện này, mà vẫn như cũ, thương con mình, chăm sóc nó chu đáo.

      Lần đầu khi hẹn tôi cùng con ăn trong điện thoại, giọng ngập ngừng, khó , khiến tôi khỏi buồn cười. Vì theo tôi biết, người rất ít , lại lạnh lùng, thế mà ngờ cũng có mặt đáng như thế.

      Khi chúng tôi gặp mặt, nhìn quan tâm đến con , cùng thái độ ngượng ngùng khi đối mặt với tôi, khiến tôi nhẫn được, chút nữa cười ra tiếng, vì rất đáng a.

      Khi tôi cùng đến nhà bác Triệu, nhìn Triệu gia sau khi biết có con riêng, nhưng lại hiểu lầm như thế mà vẫn qua lại với tôi. Vì thế họ liên tục khuyên từ bỏ. Lúc đó tôi biết, họ làm vậy là tốt cho . Bởi vì với cá tính của ông ngoại cùng ba tôi, chắc chắn chấp nhận chuyện này, đến lúc đó người chịu thiệt chỉ có . Nhưng khi nhìn đến ánh mắt ưu buồn, cùng đau khổ của tôi lại hề nhẫn tâm được. Thậm chí trong lòng tôi còn cảm thấy rất đau, rất khổ sở.

      Tôi và mất liên lạc ngay sau đó, ba tuần dường như trống rỗng. Cái ánh mắt đau lòng của , thái độ miễn cưỡng cười của vào cái ngày tiễn tôi về đến nhà, luôn quay cuồng và ám ảnh trong đầu tôi. Hình bóng của khiến tôi tài nào quên được, nhưng tôi lại biết phải làm sao cả.

      Đến hôm, khi tôi đường, chứng kiến người đàn ông, ôm , khóc đau thương. Do bản tính tò mò, khi đó tôi mới đến gần xem thử. Thông qua cuộc chuyện của người xung quanh, tôi mới biết được ít chuyện. ra đó cùng người đàn ông nhau nhưng từng có đời chồng, còn có đứa con riêng nên gia đình bên nhà trai phản đối. Người đàn ông lúc đó do dự, biết nên làm thế nào lại phát mình bị ung thư, sống được bao lâu nữa. Đến khi sắp chết người đàn ông lúc này mới đưa ra quyết định, nhưng tất cả quá trễ. Vì mọi chuyện thể vãn hồi được nữa.

      Lúc đó, tôi chợt hoảng hốt nhận ra điều. làm cảnh sát, tính mạng lúc nào cũng nguy hiểm nên nếu có ngày, bị thương, mà may xảy ra chuyện ......

      Khi tôi nghĩ đến đây dám nghĩ tiếp nữa. Bởi vì tôi sợ hãi. Đúng, chính là sợ hãi, sợ ngày thể nhìn thấy được nữa, đến lúc đó tôi biết phải làm sao??? Lúc này tôi mới nhận ra, biết từ lúc nào, hình ảnh người cha hiền từ của , hình ảnh ngượng ngùng khi đối diện với tôi của , thậm chí là hình ảnh đau lòng của đêm đó, tất cả đều khắc sâu vào lòng tôi. Đến giờ phút này đây, tôi mới hiểu điều sâu tận trong tim. ra vốn ở trong lòng tôi, kể từ cái lúc chúng tôi gặp nhau đó, ấn tượng đầu tiên của khắc sâu vào tôi, nhưng tôi chẳng qua hay biết mà thôi.

      Nghĩ đến đây, tôi hạ quyết tâm. Cho dù mọi ngươi phản đối, tôi cũng đến với . Bởi vì tôi biết, cũng tôi. Quyết định này của tôi khiến ông ngoại tôi nổi giận, thậm chí chúng tôi còn vì chuyện này mà cãi nhau. Đây là lần đầu từ đến giờ, tôi cùng người ông thương tôi hết mực này to tiếng, cũng là lần đầu tôi cãi lời ông. Nhưng tôi biết mình hối hận vì chuyện này.

      Sau khi ba tôi biết chuyện này, cho người điều tra về , và khi kết quả vừa được báo cáo khiến tôi rung động thôi. Tuyết Nhi phải con ruột của , mà chỉ là cháu của thôi. Lúc đó tôi rất sốc, thể nào nên lời, trong lòng tôi biết bao cảm xúc dâng trào. Xấu hổ, đau lòng, cảm động, tôn sùng, thậm chí là ngưỡng mộ. Tất cả chúng cùng hòa lẫn vào nhau khiến tôi nhất thời ngốc lăng, biết hành xử ra sao.

      Trong thời đại này, lại có người đàn ông, đem cháu của mình, làm con ruột, bận tâm chuyện này ảnh hưởng đến tương lai, cùng hạnh phúc sau này của mình. những thế, vẫn rất mực thương con bé. Thậm chí vì con bé, tôi biết rốt cuộc từ bỏ bao nhiêu hạnh phúc, cùng bao nhiêu thời gian có thể cùng bạn bè vui đùa, có thể cùng những người trước đây gặp mặt. Tôi , lúc đó tôi đột nhiên cảm thấy rất vĩ đại. Trong lòng tôi, quyết tâm ở bên cạnh lúc này, lại càng mãnh liệt hơn gì có thể ngăn cản được nữa.

      Ông và ba mẹ tôi sau khi biết được chuyện này, cũng khỏi sững sờ. Nhưng sau đó là đồng ý chuyện của chúng tôi. Lúc đó, tôi rất vui mừng, rất muốn bay đến bên cạnh cho biết, nhưng tôi phải cố gắng lắm mới có thể khống chế được mình. Bởi vì tôi biết tôi thể lỗ mãng lúc này, tôi phải cho bất ngờ.

      Tôi và lại gặp lại nhau. Ánh mắt nhìn tôi lúc này cho tôi biết, vẫn muốn buông tay tôi. Nhưng khi biết thân phận của ba mẹ tôi thứ mà tôi nhìn đến chính là ánh mắt tuyệt vọng của . Điều này khiến tôi rất đau lòng. Ba bên cạnh bảo tôi hãy để ông chuyện với . Tôi nhìn ba, rồi lại nhìn , sau đó tôi đồng ý.

      Sau khi kết thúc cuộc chuyện với ba tôi, ánh mắt nhìn tôi lúc này là tràn ngập thương cùng cảm động. Tôi chỉ mỉm cười đáp, cùng theo ra bãi biển. Tại đó, chúng tôi rốt cuộc đem những chuyện giấu trong lòng bao lâu nay, bộc lộ ra hết. Vào giây phút đó, chúng tôi cũng có thể hiểu biết nhiều hơn về đối phương. Điều này với chúng tôi mà , chính là bắt đầu, bước ngoặt lớn trong mối quan hệ của cả hai.

      Lúc đó tôi hỏi vì sao tôi??? chỉ mỉm cười rồi sau đó thâm tình nhìn tôi trả lời. Vì khi gặp tôi lần đầu, thứ mà nhìn thấy ở tôi chính là kiên cường mạnh mẽ, hoàn toàn giống với những trước đây từng quen. Tuyết Nhi lúc đó cũng rất thích tôi, thấy được tôi là tình quan tâm Tuyết Nhi, chứ hề giống các trước đây. Bọn họ vì tiếp cận , mà tìm cách lấy lòng con bé, thậm chí là giở trò lừa gạt. Điều này làm cảm động sâu sắc.

      Lần đầu hẹn tôi ăn, hiểu sao mình lại lung túng. Khi đó, cảm thấy mình vô cùng hồi hộp, nên lời. Cảm giác này trước đây chưa từng có bao giờ. Sau đó khi đối mặt với tôi, lại đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, biết ra sao. Nhìn đến tôi tận tình xử lý công việc chỉ câu khiến hai người sắp trở thành thông gia nhanh chóng hoà hảo khiến cảm nhận được đặc biệt khác ở tôi.

      Nhưng khi đến Triệu gia tất cả mọi thứ với lúc đó gần như sụp đổ. Lúc đó, biết cùng tôi thích hợp nên quyết định mang cảm tình vừa mới nảy mầm này chôn xuống đáy lòng. Nhưng cũng ngờ. Thời gian qua , những quên được tôi, ngược lại khiến càng nhớ tôi nhiều hơn. Cảm xúc của lại sâu hơn tầng nữa và mầm tình cứ nghĩ chôn xuống kia, biết từ lúc nào kết cành, ra hoa. lúc đó đột nhiên rất sợ hãi, sợ rằng và tôi thể nào. Nhưng khi gặp lại tôi, cùng ba tôi chuyện, mới biết ra còn cơ hội. Khi đó, rất vui mừng, thậm chí thể nào nên lời nào.

      Ông tôi giúp giải quyết chuyện của ba ruột Tuyết Nhi. Tôi biết phân vân, biết nên xử lý ra sao. Thế nhưng cũng may Tuyết Nhi thông minh, hiểu chuyện nên cuối cùng cũng giúp hạ quyết tâm mà lấy lại công bằng cho chị mình.

      Sau khi kết thúc, cùng tôi có hôn lễ lãng mạn. Chúng tôi kể từ ngày đó bắt đầu tương lai tốt đẹp hơn. tương lai thuộc về chúng tôi, thuộc về gia đình mới mà chúng tôi gây dựng nên sau khi trải qua biết bao khó khăn.

      Giờ đây, tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc, còn gì có thể đỏi hỏi hơn nữa. Và tất cả những điều kỳ diệu này, tôi chưa từng nghĩ rằng mình đạt được đến vào ngày nào đó.

      Nhưng duyên phận chính là thế.

      Mỗi người trong chúng ta...

      ... vận mệnh của riêng mình.

      Con người sau khi sinh ra và tồn tại đời này, đều được định mệnh sắp đặt sẵn cho mình tương lai riêng, hạnh phúc riêng.

      Vì thế, bạn đừng bao giờ bỏ cuộc mà hãy tin tưởng vào tương lai, vào ngày mai.

      Thậm chí là tin tưởng chính mình....

      Vì chỉ có như thế, rồi cũng ngày, bạn tìm thấy hạnh phúc cho chính mình.

      ______ [ TOÀN VĂN HOÀN ] ______

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :