Bùa thần - Hùng Sơn (20c)(Kinh dị)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12


      Từ ngày có trí khôn và biết chút ít về thế giới vô hình tới giờ, lần đầu tiên Đinh ăn chay hơn ba tháng như vậy. Lúc đầu chàng chẳng cảm thấy có gì thay đổi, nhưng sau vài ngay, thèm khát thịt cá dồn tới kinh khủng. Nhưng ít ngày sau đó nữa, chàng từ từ quen với những mùi vị lạt lẽo của thức ăn chay hàng ngày.


      Hơn tháng sau, tự nhiên Đinh thấy tâm thần nhõm. Khi trước, những bực bội và nôn nóng nhiều khi tới với chàng thực dễ dàng, bây giờ như phù du mây nước. Đinh còn thấy điều gì làm chàng phải bận tâm tới lo lắng, mất ăn mất ngủ như xưa nữa.


      biết đó có phải là kết quả của những thức ăn hàng ngày , hay là nghỉ ngơi của tâm thần mà chàng nghe lời sư phụ Thảo; tạm quên tất cả trong thời kỳ ăn chay này.


      Hôm nay là ngày sau cùng của kỳ hẹn để trở lại nhà thầy San, tiếp tục tìm hiểu xem trong chiếc hộp sắt chứa đựng cái gì. Thảo tới nhà Đinh rất sớm, nàng có.vẻ hí hửng vì giữ trọn được lời hứa trường chay trong trăm ngày. Điều này làm cha nàng rất ngạc nhiên và khâm phục người sư huynh đồng đạo


      của mình hơn bao giờ hết.


      Đinh và Thảo chở nhau tới nhà thầy San khi ông đangngồi ngắmnghía chiếc hộp sắt trong phòng khách. Vừa bước vô nhà, cả hai chưa kịp chào hôi gì, thầy San hỏi:


      - Con có quen với Chế Mạc Sô ?


      Đinh trả lời:


      Con liên lạc được với thầy Sô qua người bạn nghiền thuốc phiện. này giới thiệu con với tên Cư. Y là đàn em của tên trùm du đãng để lần tới thầy Sô. Tuy nhiên, con chưa được gặp mặt ông ta bao giờ, mà chỉ được nghe người ta về bản lãnh và con người kỳ dị của ông ấy mà thôi.


      Thầy San hỏi:


      - Cậu muốn biết cái bất hạnh của ông ta ?


      Đinh buồn bã :


      - Con có đọc báo, và nghe nhiều người trong xóm của tền Cư về vụ ông ấy rồi.


      - Ông ta bị chếttrong cuộc cảnh sát bố ráp du đãng trong nhà ông ấy. Nhưng các con có biết thực ông ta chết vì nguyên do gì ? .


      - Báo chí ông ấy đứng tim chết! Nhưng con tin là ông ta có thể chết vì ma quỉ gì đây.


      - phải có thể. thực là như vậy! Ông ấy chết vì bị hồn ma trả thù.


      Đinh nhìn thầy San đăm đăm hỏi:


      Tại sao thầy lại biết chuyện của ông thầy Sô vậy?


      Thầy San tư lự, :


      - Chế Mạc Sô là bạn của tôi. Hành động ông ta dù dấu được mọi người, nhưng làm sao qua được pháp nhãn của tôi.


      Pháp nhãn Đinh hỏi liền:


      - Pháp nhãn là cái gì vậy hả thầy?


      - Pháp Nhãn là sức mạnh siêu nhiên, các con thế nào hiểu nổi đâu. Hơn nữa, tôi cũng thể ra được.


      Thảo hậm hực :


      - Cũng lại cái vụ “Thiên cơ bất khả lậu” !


      Thầy San gật đầu:


      - Đúng vậy.


      Thảo hỏi:


      - Thầy có chắc chắn ông thầy Sô bị con ma nào đó giết ?


      - Chắc chắn là như vậy. Chỉ cần thấy Chế Mạc sô nằm chết ngôi mộ ấy là biết roi. Nhưng thực ra, nội tình cũng có nhiều phức tạp lắm, Nhưng người ngoài cuộc khó có thể biết được.


      Thảo lại hỏi:


      - Như vậy thầy là người ngoài cuộc hay trong cuộc?


      Thầy San thở dài.


      - Tôi phải là người trong cuộc, mà cũng chẳng phải là người ngoài cuộc. Bởi vì, mang cái nghiệp thầy bùa này vào thân hầu như mình là những người lắm chuyện thôi.


      Đinh hỏi:


      - Như vậy có nghĩa là thầy muốn bắt con ma giết hại thầy Sô à. Có chắc làm được điều đó hay ?


      - Cậu muốn biết như thế nào, còn phải cố gắng học hỏi thêm nhiều lắm.


      Cố gắng ra sao, học hỏi cái gì nữa?


      - Phải khổ công nghiên cứa linh hồn học.


      - Dạ, con liên tục học hỏi về môn này bấy lâu. Nhưng thú thực khó quá. Chắc cả đời cũng hiểu nổi hết cái chân lý của những việc xảy ra trong thế giới vô hình này. Thầy San mỉm cười.


      - Lòng người còn ai đo được. Há chi ma quỉ làm sao mà hiểu cho thấu. Cậu phải biết là ma quỉ cũng có nhiều loại: Có hiền, có dữ, có bản lãnh cao, bản lãnh thấp Ôi đáng lẽ tôi nên chuyện này ra cho cậu nghe, nhưng vì có duyên này nên tôi mới thổ lộ ra như thế.


      Thảo cười hì hì.


      - Bây giờ thầy hết sợ tiết lộ thiên cơ rồi sao?


      Thầy San cũng cười vui vẻ, :


      - Việc đầu tiên muốn biết những gì chứa đựng trong chiếc hộp sắt này là đừng có chọc quê thầy mới được


      Thảo níu tay thầy San, ôm vô lòng, mơn trớn.


      - lý thầy giận con được hay sao?


      Đinh cũng vô:


      - Đúng rồi, nếu em làm thầy giận làm sao thầy vui vẻ được mà giúp đỡ chúng mình chứ.


      Thầy San vẫn cười hì hì.


      - Có lẽ cậu Đinh là kẻ hiểu đời nhiều hơn con Thảo.


      Thảo nhìn Đinh trề môi, mỉm cười hỏi thầy San:


      - Đương nhiên rồi. Nhưng thầy ơi, xin đừng làm khó con nữa chứ. Bây giờ thầy cho con biết con ma khác như thế nào .


      - Con muốn biết chân tướng của nó hay sao?


      - Tại sao lại cơ chứ?


      Thầy San cười khanh khách, ;


      - Đừng có giận nữa, để tôi cho manh mối, có thể tìm hiểu tường tận việc hơn.


      Thảo nôn nóng.


      - Vậy thầy mau .


      - Các con phải gặp tên Vinh, trùm du đãng trong đường hẻm Khánh Hội.


      Thảo ngơ ngác hỏi:


      - Tên du đãng Vinh, là ai vậy?


      - Tên Vinh là em kết nghĩa với Chế Mạc Sô, thằng này điều thất nhân ác đức nào là dám làm cả. Nếu gặp nó, các con chịu khó chi tiền cái gì cũng xong ngay.


      Thảo ngập ngừng lúc, nhìn chìếc hộp :


      - Còn chiếc hộp sắt này sao?


      - Con cứ để đây cho thầy lo.


      - Thầy sợ nguy hiểm à?


      Thầy San mỉm cười.


      - Bất cứ chỗ nào, lúc nào, đều có nguy hiểm cả. Những người sợ nguy hiểm lại hay gặp nguy hiểm hơn nhiều.


      Thảo với Đinh:


      - coi, sư phụ em có kiêu ngạo ?


      Đinh mỉm cười, nhìn thầy San :


      - Đúng rồi, nhưng lại được mọi người kính nể và bái phục nữa.


      Thảo hừ tiếng :


      - học được cái lối nịnh bợ đó ở đâu vậy?


      Thầy San cười khà khà, bưng chiếc hộp sắt vô nhà trong, :


      - Bây giờ tôi phải nghỉ để tối nay còn sức luyện Bùa Thần. Các con lo tìm tên Vinh .


      ° ° °


      Muốn tìm được vinh trong thời gian này phải là dễ. Sau hôm cảnh sát bố ráp nhà thầy Sô, cả xóm lại náo loạn vì Vinh lần nữa.


      Tối hôm Cảnh Sát bố ráp nhà thầy Sô trời mưa như thác đổ. Vinh băng ngang nghĩa địa, bơi theo con lạch Vĩnh Hội, lần ra tới sông Sài gòn rồi mò về nhà Tình. Lúc ấy Vinh mệt ngất ngư, chàng dùng chìa khoá giả lẻn vô nhà Tình làm nàng tá hỏa.


      Cũng chỉ vì hồi chợp tối, Sửu với Tài tới nhà nàng. Tình biết Tài hơn ai hết, nhưng nàng chỉ ngờ y lại là em họ của Sửu mà thôi. Tình biết hai người này tới nhà nàng là thếnào cũng có chuyện rồi. Nàng vội vàng lấy bia và đồ nhắm ra đãi hai người ngay. Tình cũng lại kêu cả đám em út ra đùa dởn để lấy lòng Tài và Sửa.


      Sau vài chai bia, Sửu để đám con lại cho Tài. Chàng kéo tay Tình vô phòng trong :


      - Em vô đây, cho em biết việc hết sức thú vị và quan trọng.


      Linh tính cho nnh biết có chuyện chẳng lành, nàng vội vã theo Sửu vô nhà trong ngay. Sau khi khoá cửa phòng lại đàng hoàng, Tnh tưởng Sửu đè nàng xuống rồi. Ai ngờ chàng vẫn tỉnh bơ và còn làm bộ ngồi xa xa mới kỳ lạ. Kinh nghiệm từ bấy lâu nay cho Tình biết có chuyện xong. Nàng cố tình ngồi sát vô mình Sửu, ngả ngớn :


      - Sửu hôm nay sao khách sáo quá vậy. Làm cái gì mà như người xa lạ thế biết. Bộ giận em rồi hả?


      Sửu cười hề hề.


      - Giận cái gì cơ chứ. Người đáng giận là thằng Vinh, giận thôi, chứ mắc mớ gì tới em đâu.


      Tình làm bộ :


      - Ở khu này có ai lại ngán Vinh, chỉ có mình là người đầu tiên dám đương đầu với ấy.


      - Đương đầu ư, chạy dài chứ đương đương cái gì.


      Tình làm bộ nịnh Sửu.


      - Em thú thực, hôm ấy bị bất ngờ thôi. Hơn nữa, . Vinh hai người, còn thân mình mà cũng lỳ thực.


      Sửu cười ha hả, cốý kéo chiếc áo sơ mi lên cao cho Tình nhìn thấy cây súng giắt trong bụng chàng vừa mượn của Tài.


      - Bây giờ mình cũng chấp cả đám tụi nó. Từ bữa đó tới nay, em có thấy đứa nào lớ quớ ở đây ?


      Tình sờ nhè vô báng súng, cười cầu tài.


      - Em phục thực, bây giờ có cái này rồi chắc chắn phải là nhân viên của nhà nước rồi. Ai còn dámchống nữa đây. Khi nào hành , xin nương nương tay cho em út nhờ nhé.


      Sửu thấy Tình có vẻ thuận tình và nịnh bợ mình ra mặt, khoái chí lắm. Chàng choàng tay ngang lưng nàng, kéo Tình sát vô lòng hỏi:


      - Bây giờ em còn nhớ những lời hứa tối hôm đó ?


      Tình làm bộ đưa đẩy:


      - Chẳng những mình em thôi, muốn bất cứ đứa nào trong nhà này em cũng vui lòng cho hưởng hết đó.


      Sửu khoái chí cười hành hạch.


      - Như vậy em còn đãi hơn cả thằng chó đẻ Vinh nữa rồi phải ?


      Tình lấy tay bịt miệng Sửu lại, ngả ngớn.


      - nho chứ, đàn em Vinh nghe được là khổ cho tụi em đó.


      Sửu được thể càng lớn hơn;


      - Bây giờ mà em còn sợ tụi chó đẻ đó nữa sao.


      Nội tối nay, tụi qua nhà thằng cha già Sô, hốt hết còn đứa cho em xem.


      Tình còn lạ gì đám Vinh và đám con Tý lẩn trốn bên nhà thầy Sô, nhưng nàng cũng làm bộ ngây thơ hỏi:


      - Ủa, các ấy trốn hết ở bên Cầu Hàn à. Hèn gì mấy bữa nay thấy nào lai vãng ở trong xóm hết. Các qua được bên đó bố ráp hay sao?


      Sửu vênh váo:


      - Ở đâu mà được. Dân Tổng Nha chứ bộ em tưởng tụi lèng phèng cái thứ địa phương này thôi hay sao.


      Lúc đầu Tình chỉ giả bộ đưa đẩy để bỡn cợt Sửu, ai ngờ nghe Sửu khoe khoang cũng làm nàng sờ sợ. Nếu quả thực Sửu bây giờ là nhân viên Tổng Nha Cảnh Sát thếlực của y đâu phải . Cái hận Vinh ném dao hôm trước thế nào cũng lớn chuyện rồi. Tối nay mà Tổng Nha bố ráp bên ấy coi bộ chết cả đám chứ phải chơi. Lúc đầu Tình có ý tìm cách thông báo cho mọi người hay. Sau nghĩ lại tội gì mạo hiểm như vậy. Nghêu cò đả nhau, ngư ông thủ lợi. Tự nhiên nàng lại mừng thầm trong bụng. ý nghĩ thâm độc thoáng qua trong đầu nàng, Tình ghé miệng vô tai Sửu nho :


      - lên làm đại ca ở xóm này, em hổ trợ hết mình. Đừng với ai nghe cưng.


      Sữu nghe cười hềnh hệch.


      - Nhất định, nhất định như vậy rồi.


      Vừa xong, Sửu kéo Tình nằm xuống giường. Nàng thầm:


      - Coi chừng mất sức, tối nay tốt đâu .


      - Ôi lo gì, cả trăm nhân viên chứ bộ mình sao.


      Vừa xong, môi Sửu ngậm cứng miệng Tình. Nàng cong người lên và tin tưởng là tối nay thế nào Sửu cũng tnệt hạ hết đám em Vinh, và lẽ dĩ nhiên cả đám con Tý ở bên đó nữa, làm sao tụi nó thoát khỏi cuộc bố ráp đại quỉ mô như thế này được.


      Ngoài trời bắt đầu mưa mặng hột, nhttng tiếng kẽo kẹt của chiếc giường cây bị tiếng mưa rơi át hẳn . Hình như gió thổi thực mạnh, lại có bão rớt ở đâu thổi Về nằm bên dưới Sửu, Tình nghĩ ngợi miên man về những dự định sắp tới. Nàng biết, tình hình trong xóm này sau cuộc bốráp chắc chắn có nhiều thay đổi. Nếu đám Vinh và Tý bị dẹp rồi, kể như còn ai đáng mặt là địch thủ với nàng nữa. Cho dù có Sửu và Tài đỡ đầu thế lực nàng vẫn còn trội hẳn hơn tất cả mọi đám làm ăn lẻ tẻ trong xóm. Tự nhiên Tình thích thú, ôm ghì lấy Sửu trong khi chàng nẩy người lên bắt đầu vào cơn hoan lạc cùng cực...


      Chỉ vài phút sau, Sửa thở hổn hển nằm vật sang bên cạnh. Tình gác chân lên mình chàng vuốt ve để yên cho Sửu ngủ. Nhưng ngay lúc đó có tiếng Tài gọi oang oang bên ngoài:


      - Sửu Sửu ơi chứ mày. Tới giờ hành quân rồi, trễ là bà hú đó em.


      Cả Tình và Sửu cùng giật mình, lồm cồm bò dậy mặc quần áo thực nhanh. Sửu cười hì hì, :


      - Có chút xíu mà cũng mệt thấy mụ nội luôn. Nếu mắc vụ thằng Vinh nhất định trời đánh cũng thèm dậy nữa.


      Tình cười khúc khích:


      - em rồi mà, nhưng sao đâu, uống vài chai là lại sức ngay. ở nhà em làm đồ nhậu đợi các mang tin vui về nhé.


      Tài cũng vừa vào tới, nghe Tình cười hề hề.


      - Đúng rồi, tụi chừng vài tiếng, thế nào cũng trở lại. Hôm nay trời mưa to quá. Bố ráp xong vụ này chắc cũng mệt phờ râu, phải trở lại đây nhậu


      bữa cho lại sức mới được.


      Tình níu lấy vai Tài, cốtình cọ sát thân hlnh núi lửa nóng hừng hực vô da thịt chàng.


      - Nhớ nhé cưng, em chờ các mang tin chiến thắng trở về đó. Như vậy xóm này mới có thể yên ổn làm ăn được.


      Tất cả mọi người vui vẻ cười rất hỉ hả. Mặc áo mưa vô xong, Tài và Sửu băng mình trong đêm tối về phía đầu hẻm.


      Cả hai chưa đầy vài tiếng. Vinh lù lù ra trước mặt Tình hỏi làm sao nàng tá hỏa lên cho được Chân tay nàng run rẩy nhìn Vinh như bóng dáng tử thần về đòi mạng. Nàng làm sao ngờ được Vinh có thể thoát khỏi cuộc bó ráp đại qui mô và bất ngờ như thế này trong đêm mưa bão mịt mù như đêm nay.


      Nhưng cũng chính trời mưa bão giúp Vinh trốn thoát khỏi cuộc vây bắt khó khăn gì. Khi chàng kéo Huệ chạy băng ra ngả sau, gặp ngay nhân viên cảnh sát. Vinh ra tay liền, chờ cho nhân viên kia lên tiếng. Lưỡi dao bay ghim ngay cuống họng làm thân thể người cảnh sát xấu số té bật ra sau. Vinh cúi xuống lượm cây súng của ta, băng mình vượt qua nghĩa địa. Bóng tối và mưa bão mịt mù giúp chàng biến thực mau khỏi vòng vây của cảnh sát và trở lại nhà Tình.


      Nhìn thấy bàn rượu thịt ê chề sắp sẵn và hốt hoảng của Tình. Linh tính Vinh báo cho chàng biết, nơi đây chắc chắn xảy ra chuyện gì hy hữu. Chàng buột miệng câu vu vơ:


      - Lại có sẵn cả bàn tiệc nữa hay sao?


      Tự nhiên Tình khụy xuống, hai tay chắp lên ngực lạy Vinh như tế sao làm chàng ngạc nhiên tới tột độ. Chàng gắt lên:


      - Mày làm cái trò gì đó Tình, có gì , tao là thằng Vinh chứ phải thằng Sửu đâu.


      Nghe Vinh nhắc tới tên Sửu, Tình càng run rẩy hơn, miệng nàng đắng nghét. Mặt mũi còn hột máu nào nữa. Nàng nghĩ, như vậy là tất cả mưu bại lộ rồi. Vinh trở về đây được, có nghĩa là cuộc bố ráp thất bại hoàn toàn. Bây giờ việc sắp tới là những màn trả thù của nhóm Vinh chứ còn gì nữa!


      Cứ như xuất của Vinh vào lúc này ở đây ngửời đầu tiên của trả thù nhắm vào nàng rồi. Làm sao thoát khỏi cái chết với tay chị khát máu này hôm nay đây. Bây giờ chỉ còn tin vào số mạng. Nhưng bỗng l"mh nghĩ ngay tới việc cứ đổ hết tội lỗi lên đầu Sửu, may ra vớt vát được phần nào. Nàng mếu máo :


      - Em... em lạy đại ca. Quả thực vụ này em biết gì. Tự nhiên thằng Sửu mang thằng Tài tới bắt buộc em làm thịt rượu đãi tụi nó đêm nay, chứ em tuyệt nhiên biết tí ti gì về vụ chúng nó bố ráp các hết. Xin nghĩ tình tha cho em tội nghiệp.


      Vinh ngây người, chàng ngờ tự nhiên Tình lại phun ra cái mưu này của Sửu. Vậy mà từ trước tới giờ, chàng đâu có ngờ có bàn tay của Tình trong vụ này nữa. Vừa băng qua nghĩa địa, lội qua sông lết về đây Vinh định lợi dụng nhà Tình làm nơi nghỉ ngơi ít tiếng. ngờ chàng lại khám phá ra thêm nhân vật nữa ngay sát cạnh mình làm nội gián cho tên Sửu khốn kiếp. Máu nóng trong người chàng trào lên mặt. Hai hàm răng chàng nghiến trèo trẹo.


      - Bây giờ mày còn dám nhìn mặt tao nữa hay sao con chó đẻ.


      Tình nhìn thấy lưỡi dao bay rơi vô tay Vinh nhanh như lằn điện. ánh thép long lanh tới rợn người. Chân tay nàng rụng rời, Tình ngã nhoài người ôm lấy chân Vinh khóc rống lên:


      - Đại ca ơi... oan cho em, đừng giết em tội nghiệp. Em có làm gì đâu. Lúc nào em cũng trung thành với đại ca mà.


      Vinh lui chân về phía sau giữ thăng bằng, chân trướcchàngbịTìnhômchặt. Tựnhiênchàngthấychóng mặt và mệt mỏi kinh hồn. Vinh cốgượng lại chút, nhưng hình nhưchàng kiệt sức nên đành ngồi xuống sát ngay đầu Tình.


      Hai tay chàng nắm lấy tóc nàng, kéo mặt Tình ngước lên hỏi:


      - Tao nghe mày đây. Cứ ngụy biện .


      Miệng Tình méo xẹo, hai mắt sợ hãi tới trắng dã, lắp bắp :


      - Em lạy đại ca. Xin thương em. Em đâu dám biện bạch gì đâu. Chẳng qua là tối nay, tự nhiên thằng Sửu nó dẫn thằng Tài tới bắt ép em làm rượu thịt đãi chúng nó, và bảo bố ráp tụi về ghé đây thôi. Chứ quả thực em biết gì cả.


      - Thế rồi mày làm theo lời chúng nó, bày tiệc ăn mừng tao bị vồ phải ?


      Tình lắc đầu lia lịa, nước mắt dàn dụa.


      - Dạ... phải đâu, xin đại ca đừng vậy tội nghiệp em. Chúng nó bắt em làm vậy em phải nghe theo thôi chứ em đâu có dám phản lại đại ca bao giờ.


      - Thếsao mày kêu tụi em út báo cho tao hay mà lại ở đây làm tiệc thế này chứ?


      Nghe Vinh hỏi vặn, tự nhiên Tình nghĩ ngay tới con Sún Rỗ. Nàng vừa cho nó nghỉ việc sáng nay về quê lấy chồng, vì con xấu quá, nên có người nào chịu nó hết. Tình vội vàng :


      - Dạ, sau khi tụi nó rồi, em có sai con Sún Rỗ chạy qua bên thầy Sô báo cho các hay, biết bây giờ nó ra sao rồi mà chưa thấy về.


      Nghe Tình vậy, tự nhiên Vinh thấy thương hại con này hơn là giận. Nhưthếđâu có phải nó muốn phản chàng. Vinh tát nhe vô má Tình, hỏi:


      - Thiệt đó?


      Thấy Vinh thay đổi thái độ, Tìnhmừngrỡ, biết đánh trúng tim đem chàng rồi. Nàng nhướn mình lên, ôm lấy Vinh kể lể:


      - Đại ca ơi, lúc ấy em sợ muốn chết. Chỉ lo đại ca có bề nào tụi em biết dựa dẫm vào ai. Ngoài trời mưa to gió lớn như thếnày, biết con Sún Rỗ có thông báo kịp cho các .


      tới đây bỗng trong đầu Tình lại nảy ra ý nghĩ mới, nàng để cho Vinh , tiếp lời ngay.


      - Cũng vì thế, em vội vàng sửa soạn rượu thịt cho tụi nó ngay và có sẵn sàng gói thuốc chuột, định đổ vô rượu cho tụi nó uống tới.


      Lời dối trá của Tình ai ngờ lại như liều thuốc bổ làm cho nét mặt Vinh tươi hẳn lên. Chàng ôm lấy nàng cười ha hả.


      - Nếu vậy trách lầm em rồi. Bây giờ để thưởng công cho em, mang rượu ra đây, hai đứa mình uống cái , rồi tính mấy thằng chó đẻ này sau cũng


      muộn.


      Thực tình lúc này Vinh mệt lắm rồi, chàng chỉ làm bộ thay đổi thái độ để gạt Tình, nếu để Tình biết mình kiệt sức, vô phúc con phản phé quật ngược lại là bỏ đời. Chàng muốn uống hớp bia và nghỉ ngơi lát để lấy lại sức. Tình đâu biết tình hình như thế nên mừng rỡ lật đật mang chai rượu lại cho Vinh liền. Châng lắc đầu :


      - Cho chai bia, đem ra đây hãy khui. muốn uống thuốc chuột đâu.


      Tình lại lật đật để chai rượu lên bàn, đem luôn mấy chai bia 33 và cái khui ra cho Vinh, :


      - Có trời bảo em cũng dám cho uống thuốc chuột, chứ đừng gì tự nhiên mà dám làm.


      Vinh mở chai bia, tu hơi. Chất men chạy dài xuống cổ họng, lan ra các mạch máu thực mau làm chàng tỉnh hẳn người lại. Tình lại đem tới cho chàng đa thịt gà luộc. Vinh bốc miếng bỏ vô miệng nhai ngấu nghiến thích thú.


      Chàng ngồi dưới đất, dựa lưng vô chân giường ăn uống lúc hết đa thịt gà và mấy chai bia. Lúc ấy mới tươi tỉnh bảo Tình:


      - Bây giờ em pha thuốc chuột vào rượu được rồi. sợ chúng nó cũng sắp về tới nơi đó.


      Tình lật đật lấy gói thuốc chuột, mới mua mấy bữa trước đổ hết vô chai rượu, lắc lên thực mạnh. Nàng nhìn Vinh mỉm cười, nụ cười đầu tiên khi Vinh bước chân vô nhà nàng đêm nay. Vinh cũng cười nhìn nàng :


      - Tốt, để đó . Lát nữa cho hai thằng chó đẻ đó về uống mừng chiến công tối nay. Bây giờ em lại đây. Tình lon ton chạy lại ngồi bên cạnh Vinh ngay. Nàng " ngờ mình lại thoát chết trong đường tơ kẽ tóc như vậy. Vừa ngồi xuống, Tình ôm lấy Vinh ngay, nhưng chàng xô nàng ra nhè :


      - Khoan , em dọn dẹp cho sạch ba cái chai bia này .


      Trong lúc Tình dọn dẹp. Vinh móc khẩu súng trong bụng rạ, chàng kéo chiếc khăn trải giường xuống lau cây súng đem ngòm ướt át, mỉm cười bảo Tình:


      - Chút nữa tụi nó tới đây, còn là Vinh dao bay nữa, mà phải là Vinh chó lửa đàng hoàng, hà... hà... hà...


      Tình cười nịnh:


      - Chi cần dao thôi, vô địch rồi, bây giờ có súng nữa còn ai chịu nổi đây.


      Bây giờ Vinh mới để ý quần áo mình còn ướt nhem ướt nhẹp, chàng bảo Tình:


      - Em lấy cho bộ đồ .


      Tình mở tủ lấy ngay bộ đồ thực đẹp của Cư chưa kịp bỏ , đưa cho Vinh. Nàng tự tay cởi quần áo cho chàng, lau mình Vinh khô ráo rồi thay bộ đồ mới cho Vinh. Tình săn sóc Vinh như người vợ hiền săn sóc chồng lúc ốm yếu. Vinh vẫn ngồi dựa lưng vô chân giường mân mê cây súng. Chàng để cho Tình tự nhiên thay quần áo cho mình.


      Mọi việc xong xuôi, Vinh nghĩ có lẽ tụi thằng Sửu và Tài cũng sắp về tới. Chàng bảo Tình tháo cục cầu chì điện, chỉ để cây đèn dầu bàn ăn, rồi ôm Tình chui vô gầm giường. Tình biết Vinh định làm gì nên hỏi:


      - làm cái gì kỳ vậy, tại sao lên giường nằm mà chui vô đây chứ.


      Vinh ôm Tình trong tay, cười hì hì:


      - ngu gì nằm đó cho chúng nó về nổ vô đầu hay sao. Nằm với dưới gầm giường này cũng sạch chán, nhà sàn lo gì hơi đất chứ.


      Tình ngờ Vinh lo xa như vậy, hèn chi chàng vùng vẫy mấy năm nay trong xóm này mà cảnh sát động được tới người chàng cũng là phải rồi. Bàn tay Vinh cũng luồn qua.áo nàng vầy vò bộ ngực núi lửa của lnnh, nàng cười nho thực dâm đãng:


      - Em cho hết đó, chịu ?

      Vinh nửa đùa nửa thực.


      - Em phải để dành cho hai thằng hồn trước .


      - Khi nào lấy ai có quyền đụng vô nữa.


      Tình rúc vô ngực Vinh, đập vô vai chàng.


      - Cái này...


      - phải sao?


      - Phải chứ sao lại , nhưng mà bây giờ có muốn chăng nữa có mà trời bảo emcũng dám cho người khác đụng vô. Chứ sá gì thằng Sửu với thằng Tài cơ chứ.


      Vinh cắn nhè vô tai Tình thào:


      - Em có dám đó.


      - Có gì mà dám chứ?


      - Em quên là chúng nó có chó lửa và pháp luật trong tay hay sao?


      Tình cười hì hì.


      - Bộ có chó lửa sao. Còn luật pháp ư? Có bằng luật giang hồ ?


      - Em hiểu là những kẻ chơi luật giang hồ chết vì luật giang hồ hay sao?


      - Biết chứ , vì vậy em mới sợ!


      Vinh ngờ Tình thông minh như vậy. Từ trước tới nay, chàng chỉ tưởng mụ tú bà trẻ tuổi này cũng như những làng chơi khác; sống lâu lên lão làng.


      Bây giờ chàng mới thấy Tình thể xếp vào những hạng người này rồi.






      Chương 13


      Tự nhiên Vinh rùng mình. Chàng hiểu là mình đùa với con dao hai lưỡi. Ngay bản thân mình, khi bỏ nhà ra sống cuộc đời giang hồ. Chàng cũng kiến thức khá so sánh với những người thành danh trong xã hội. Cũng vì thế, khi lạc vô thế giới của những ké đầu trộm đuôi cướp này, Vinh nghiễm nhiên trở thành thủ lãnh của đám du thử du thực cách dễ dàng.


      Bây giờ gặp Tình, tự nhiên Vinh thấy ngài ngại, chàng linh cảm thấy người con này phải đơn giản. Vinh thử lại bài toán vừa lêntrong đầu chàng.


      Khi thức dậy, chung quanh tối thui, nhưng hơi ấm của người con vẫn còn ép sátbên mình. Chàng nằm yên lúc rồi hỏi nho :


      - Ngân ngủ chưa?


      - Dạ, chưa .


      - Em có mệt ?


      - Trông như thư sinh mà khoẻ hơn lực sĩ thế vận đó có biết ?


      Đinh cười trong bóng tối, chàng vòng tay ôm lấy nàng.


      - Em có sợ chưa?


      - còn thua thầy Sô hàng cây số.


      Đinh bật cười, hỏi:


      - Ông ấy như thế nào nữa?


      - Ông ta lên cơn như con bò mộng. Có lần em xỉu trong vòng tay ông ấy.


      - Em tưởng tin lời em sao? Ông ta mấy chục tuổi rồi em có biết ?


      - Nhưng có biết là lúc ấy thầy Sô còn là thầy Sô nữa.


      - Như vậy ông ấy là ai?


      - Ma Hời?


      Đinh ngạc nhiên lập lại lời Ngân.


      - Ma Hời à?


      - Phải đó ạ, lúc đó ông ta là con ma Hời.


      - Sao em biết?


      - Khi ngủ với em ông ấy trước rồi.


      - Em sợ sao?


      - Sợ chứ , nhưng hồi này ế ẩm quá nên em phải chịu ngủ với ông ta. Hơn nữa, lúc đầu em cũng biết. Chỉ nghĩ là ông ấy chơi. Khi biết rồi rút ra được nữa, nhưng mà cũng quen thôi. Tại sao lại rút ra được nữa?


      Nếu em làm hỏng chuyện của ông ta, em bị giết chết ngay.


      - Ông ấy như vậy à?


      - Dạ.


      - Em ngủ với ông ấy ở đây hay sao?


      - Dạ .


      - Vậy ở đâu?


      - Thường ở trong những hang hóc?


      - Hang hóc? Hang hóc ra sao?


      - Có lẽ em phải dài dòng lắm mới hiểu được


      - Em .


      - có biết thầy Sô chuyên môn đào mả người chết ?


      - có nghe nhiều người .


      - Nhưng em dám chắc ai biết là những cái mả thầy Sô đào, hình như ông ta biết trước ở dưới đó xây cất thế nào rồi.


      - Có chuyện đó nữa sao?


      - Dạ, vì hôm đó ông ta dẫn em tới cái mả trong Đồng Ông Cộ. Bảo em tối nay ngủ tại đây. Em bằng lòng ngay vì nơi đó hoang vắng nhưmột cánh rừng. Em nghĩ ông ta lén lút ở nơi này cũng có lý, vì sợ lỡ có ai nhìn thấy ngủ với tụi em mất mặt thầy bà.


      - Bộ em mình với ông ta hay sao?

      - Dạ, . Em luôn luôn với con Lệ nữa. Nhưng sau này nó chịu nổi nên trốn về quê luôn.


      - Rồi sao nữa?


      - Hôm ấy em cũng ỷ có con Lệ. Vả lại ông ấy hứa chắc với tụi em là chỉ có mình ông ta thôi nên rất an tâm. Bởi vì hai đứa tụi em sợ gì ông già chứ.


      Nhưng có biết ?


      - Chuyện gì xảy ra vậy?


      Tối hôm ấy trời tối thui vì là đêm ba mươi Tết.


      - Ba mươi Tết à?


      - Dạ, ngày đó mới độc địa chứ. Tụi em cũng chỉ tưởng là cùng lắm là đùa giỡn với ông ta chừng vài giờ là cùng, ai ngờ kẹt luôn ở đó ba ngày ba đêm mới về được. Về tới nhà, cả hai đứa đau hơn tuần lễ mới ngóc đầu dậy được.


      - Chuyện gì mà nghê gớm vậy?


      - có biết . Cái mộ đó ông ta đào lên tự hồi nào. Ở dưới đó là cả gian nhà nho bằng đá ong, chắc là xưa ghê lắm rồi. ở mặt đất ai có thể ngờ được, bên dưới lại như thế. Khi đào lên rồi, Thầy Sô cũng lại khéo ngụy trang cái miệng hầm bằng tấm bửng xi măng, lấp đất lên nên ai biết. Khi tụi em xuống dưới đó rồi mới tá hoả vì ông ta trói cả hai đứa lại và la lên là ông ta giết chết ngay. Hơn nữa, tụi em cũng biết; ở đó dù có lấy trống mà đánh cũng có ai nghe thấy chứ đừng gì là la bằng miệng. biết khu Đồng Ông Cộ mà phải ?


      - Ừ khu đó hoang vu như cánh đồng. Và nghe mấy ngàn năm trước, ở đó là thành phố của người Chàm hay Chân Lạp gì đó phải. Bây giờ ai ở đó cả, khu này toàn là mồ mả bằng đá ong thôi.


      - nhưvậy biếtrồi. Tụi em ở đó ba ngày ba đêm, như mơ như tỉnh, chứ có lúc nào là tỉnh táo như bây giờ đâu.


      - Tại sao vậy?


      - Em nghĩ là thức ăn và nước uống thầy Sô cho tụi em dùng.


      - Và cả hai cùng bị trói lại liên tiếp ba ngày ba đêm hay sao?


      - Dạ, nhưng lúc sau này chỉ bị khoá lại bằng sợi giây xích sắt ở chân, cột dính vô cái khoen đóng sâu vô đá ong, thế nào thoát khỏi.


      - Cả ba ngày ba đêm, thầy Sô cũng ở luôn đó với tụi em à?


      - Dạ, ông ta ở đó luyện phép tà ma. Sau này em mới biết. Ông ấy dùng tụi em làm lễ vật tế thần thánh gì đó để luyện ma Hời.


      - Em có thấy con ma nào ? Nó ra sao?


      - biết chúng có phải là ma hay . Nhưng mà khi , khi .


      - Có nhiều ?


      - Chỉ có hai con thôi. Bởi vậy hôm đó thầy Sô mới kêu em và con Lệ chung. Sau này con Lệ trốn rồi, chỉ còn mình em lần nào cũng chỉ thấy có con chứ như lần với con Lệ nữa.


      - Em luyện ma với thầy Sô bao nhiêu lần?


      - Nhiều lần lắm, cho tới khi xảy ra vụ cảnh sát bố ráp và ông ấy bị chết mới thôi.


      - Ngoài con Lệ ra, có ai biết tụi em luyện ma với thầy Sô ?


      - , mà tụi em cũng dám với ai cả.


      - Vinh có biết ?


      - đâu.


      Bỗng có tiếng lạch cạnh như có ai mở cửa. Ngân :


      - Chắc con Huệ nó về. đừng với nó vụ em và thầy Sô nhe.


      - Ừ đâu.


      Có tiếng Huệ nho :


      - Mày có khách hả Ngân. Tối nay lạnh quá , tao đứng tê cả chân mà đồng xu, phải bộ về mệt quá.


      Đinh hỏi Ngân.


      - Hình như nhà có cái giường, Huệ ngủ đâu?


      - Thường tụi em ngủ chung, nhưng đứa nào có khách đứa kia ngủ dưới sàn. Nhưng con Huệ ít khi mang khách về đây lắm, nó thích ngủ khách sạn hơn.


      Có tiếng Huệ vừa vừa cười.

      - Tối nay nào đó, có cho em ngủ chung giường ?


      Đinh cười hì hì:


      - Có sao đâu, ngủ chung càng ấm mà.


      - Em thiệt đó.


      - tôi cũng có chơi đâu.


      Ngân lên tiếng:


      - Đinh về đây ngủ với tao là chờ mày đó. ấy muốn gặp Vinh.


      Huệ ngạc nhiên hỏi:


      - Ủa, là ai mà biết Vinh hả, Đinh trả lời:


      - Tụi tôi cũng mới quen nhau đây thôi.


      Có tiếng Huệ cởi quần áo sột soạt, rồi hình như nàng vừa ngồi lên giường vì Đinh thấy chiếc giường rung rinh.


      - quen với Vinh như thế nào?


      - À chỉ là thầy Sô nhờ ấy đưa cho tôi chiếc hộp sắt.


      Đinh vừa nới tới đó, nghe Huệ kêu "á' lên tiếng. Giọng nàng run run:


      - Hôm đó trời mưa và chiếc hộp sắt nhảy khỏi tay chạy mất rồi phải ?


      Đinh ngạc nhiên ngồi nhổm dậy, nắm lấy tay Huệ vừa đụng vô chàng:


      - Ủa, là ai mà biết vụ này. Chiếc hộp sắt có nhảy khỏi tay tôi, nhưng chạy mất như đâu.


      - sao, hôm đó em, Cư và Phu chạy bán mạng nên biết ra sao.


      Đinh chợt nhớ ra con ngồi với người trao chiếc hộp sắt cho chàng, nên ngay:


      - À ra là . ngờ chúng mình lại gặp nhau ở đây.


      Ngân lên tiếng:


      - ra hai người biết nhau rồi à?


      Huệ trả lời Ngân mà lại hỏi Đinh:


      - Bây giờ chiếc hộp sắt chứa con ma ấy ra sao rồi?


      - Tụi tôi còn giữ, nhưng tại sao biết trong đó chứa con ma chứ?


      Huệ cười khổ.


      - Thầy Sô . Mà dù cho thầy Sô em cũng biết ở trong đó có con ma, chứkhông lẽ hộp bánh Trung Thu lại biết nhảy tưng tưng và giết luôn được cả


      Cư lẫn Phu hay sao?


      - Nếu đúng là nó giết Cư và Phu tại sao nó tha và tôi?


      - Em nhờ có thầy Sô cũng bán mạng cho con ma này rồi. Còn , em đâu có biết. Bộ cũng có bùa hả?


      - , tôi học về linh hồn học. Tuy có bùa phép gì, nhưng về thế giới vô hình cũng có chút ít hiểu biết.


      - À ra thế.


      Huệ nằm xuống bên cạnh Đinh, chàng thấy ngay nàng cởi hết quần áo ra rồi. Thân mình nàng lạnh ngắt ép sát vô bên hông chàng:


      - có sợ em làm lạnh ?


      Đinh quay qua ôm lấy Huệ:


      - muốn làm cho em ấm có chịu ?


      Huệ ôm ghì lấy Đinh, nho :


      - tốt với em quá.


      Bộ ngực săn cứng và đẫy đà của Huệ còn hơn Ngân nhiều. Đinh ngờ hôm nay chàng lại được nằm giữa hai người đàn bà hấp dẫn như vậy. Ngân cũng ép sát vô phía sau Đinh, chàng thấy thân thể nàng nóng bỏng sau lưng từ xuống dưới.


      - Em quen với Vinh lâu chưa?


      - thực cũng lâu lắm. Nhưng em biết ấy ngay từ khi tới xóm này.


      - dò hỏi cả tháng nay mà ai biết Vinh ở đâu. Nay nghe Ngân em biết chỗ ở của Vinh chắc là em với Vinh phải có mối liên hệ gì mật thiết lắm.


      Huệ thở dài.


      - thực là như vậy, mặc dù em cũng thân với Vinh được bao lâu. Phải em chỉ là người của ấy vào cái đêm mà em ngồi với Phu đợi trao chiếc hộp sắt ấy cho .


      - Tại sao lại như vậy?


      - Để em kể cho nghe.


      Huệ từ từ kể lại hết những việc xảy ra từ khi Phu trao chiếc hộp sắt cho Đinh và vụ đánh ghen của Tý lúc Vinh có mặt ở nhà nàng, cũng như cuộc bố ráp ở nhà thầy Sô rồi Vinh nắm tay nàng chạy ra ngả sau nhà, giết người cảnh sát ở đó cướp đường bơi qua sông. Huệ về căn nhà cũ chờ Vinh cho tới sáng rồi tới nhà bạn của chàng trong Chợ Lớn. Xong xuôi nàng lại trở về xóm và nghe lời Vinh trả lại căn nhà cũ, mướn nhà chung với Ngân cho tới ngày hôm nay.


      Đinh nghe xong câu chuyện, chàng ngờ hôm nay mình lại có cái may mắn gặp được những người nằm ngay trong cuộc của câu chuyện ly kỳ ngoài sức tưởng tượng của chàng. Cả tháng nay, chàng cứ dò la nơi những hàng quán và những người dân làm ăn lương thiện ở vùng này, hèn chi chàng thu lượm được chút kết quả nào. Đinh rà tay lên bụng Huệ cười nho :


      - Bây giờ em có thai để luyện Thiên Linh Cái chưa?


      Huệ cười khúc khích.


      - Nếu có tối nay em cũng cho trục ra mà luyện Thiên Linh Cái nữa đó.


      Đinh chồm lên mình Huệ, hôn lên môi nàng:


      - Em hứa chắc nghe.


      Huệ "Dạ" tiếng thực ngoan ngoãn, ưỡn hẳn mình lên hứng lấy làn hơi ấm từ da thịt Đinh ập xuống. Thời gian trôi qua thực mau, văng vẳng xa xa có tiếng gà gáy sáng. Huệ ngờ Đinh lại có thể dai sức như vậy. Có lẽ chàng vừa mới ân ái với Ngân nên lần này mới lâu như vậy. Da thịt nàng nóng bỏng, Huệ cong cớn trong cuồng nhiệt của Đinh như bất tận. Nàng rên lên trong tiếng gáy đều đều của người bạn giang hồ nằm bên cạnh...






      Chương 14


      Được chỉ dẫn của Huệ, hai ngày sau Đinh tìm tới nhà Trang, người bạn của Vinh trong Chợ Lớn. Nàng ở ngôi biệt thự nho ngay đường Nguyễn Trãi, nơi có nhiều vườn ươm cây và bán hoa kiểng.


      Đinh nhìn đồng hồ. Mới có chín giờ sáng. Căn nhà đóng cửa im iìm Đinh chắc chắn vào giờ này chủ nhân của căn nhà ngủ ngon giấc, vì ta là vũ nữ ỉàm sao có thể dậy sớm được. Làm nghề lấy đêm làm ngày, lấy ngày làm đêm giờ này làm sao có thể gặp ta chứ.


      Đinh quan sát chung quanh căn nhà kỹ càng. Chàng để ý từng chậubông treo trước ngõ cho tới những cây kiểng trồng chung quanh vườn. Bỗng Đinh để ý thấy trước cửa nhà có chiếc xe hơi sang trọng, mới tinh.


      Đinh suy nghĩ biết chiếc xe này của Trang hay của Vinh đây. Chàng nghĩ Trang chỉ là vũ nữ làm gì có số tiền lớn như vậy mà mua nổi chiếc xe này. Còn Vinh từ trước tới giờ chỉ nghe y sống luẩn quẩn trong cái xóm lao động nghèo khổ kia lấy tiền đâu mà mua được chiếc xe loại này cơ chứ. Suy nghĩ mãi cũng thể nào đoán được chiếc xe ấy là của ai. Tuy nhiên, nhất định chủ nhân của chiếc xe đó phải là người ở trong cái biệt thự nho này.


      Như vậy chủ nhân của chiếc xe này là ai vậy? Chàng tính vòng qua ngả sau. Bỗng có tiếng gọi nho , thào nhưng nghe thực . thanh vi vút trong màng tai Đinh.


      - Xin... cậu... qua... đây...


      Đinh giật mình, vì chàng tới đây lúc khá lâu mà thấy ai. Chàng biết người nào gọi chàng bằng cái giọng rờn rợn như rên rỉ trong cơn hấp hối của người sắp chết vì đau đớn đó. Chàng nhìn về hướng phát ra tiếng ấy.


      Đằng sau Đinh, phía bên kia đường có cây me thực lớn. Chàng nhìn thấy ông lão đầu tóc bạc phơ, ngồi tréo chân như thiền định, dựa lưng vô gốc cây me. Ông ta bận quần áo thực sang trọng. Chắc chắn bộ đồ lớn phải thực đắt tiền. Nhìn qua chiếc cà vạt thắt đúng kiểu và cây gài bằng hột xoàn lớn phải biết ông ta là người khá giả. Đó là chưa kể tới chiếc đồng hồ vàng lóng lánh những hột xoàn, cũng như chiếc nhẫn nơi tay ông chắc chắn phải là loại ít tiền rồi. Vậy mà ông ta ngồi bệt dưới đất nơi thưa thớt đân cư này kể cũng lạ lùng.


      Đinh băng qua đường, tiến tới gần ông lão, hỏi:


      - Cụ là ai, sao lại ngồi đây. Hình như là cụ được khoẻ phải ...


      Ông lão nhìn Đinh với đôi mắt sáng như sao, nhưng hình như có vẻ mệt mỏi lắm.


      - Cậu tới đây tới gần đây, tôi có chuyện rất quan trọng muốn với cậu...


      Đình vội vàng tới gần, chàng ngồi xuống sát cạnh bên ông, hỏi:


      - Cụ có sao , tôi có thể giúp cụ được chuyện gì ạ?


      Ông lão thở hổn hển hồi rồi :


      - Tôi là Chế Mạc Triết, bác ruột của Chế Mạc Sô.


      Đinh ngỡ ngàng tới bần thần vì tự nhiên lại gặp nhân vật này ở đây. Như vậy ông này lại có thể là những đầu mới chàng truy lùng hay sao. Chưa kịp trả lời, ông lão tiếp cách hết sức mệt mỏi:


      - Tôi biết cậu là Đinh, học hỏi về linh hồn học phải ? "


      Nghe ông lão , Đinh càng hoang mang tới khờ khạo Chàng lắp bắp hỏi:


      - Xin lỗi cụ, tại sao cụ lại biết cháu như vậy?


      Vừa lúc ấy, ông lão ho lên sặc sụa hồi, mặt mày đỏ gay và miệng ọc ra bụm máu. Nhưng ông vẫn ngồi yên và thực thẳng, hình như thân thể hề nhúc nhích. Đinh vội vàng :


      - Để cháu đưa cụ nhà thương nhé.


      Ông lão lắc đầu, từ từ :


      - Khỏi khỏi cần. kịp nữa đâu. Để tôi phải hết cho cậu nghe . Tôi là bạn bè thân thiết cửa ông Trung. Ông Trung là người nhà của cậu đó...


      Từ ngạc nhiên này, tới ngạc nhiên khác. Đinh hấp tấp hỏi:


      - Ủa, tại sao cháu chưa bao giờ nghe thấy bác Trung gì về cụ cả?


      Ông lão mỉmcười, nụ cười đầu tiên gặp Đinh, nhưng khuôn mặt ông méo xẹo tới thảm thương.


      - Tánh bác Trung nhà cậu kỳ cục lắm. Ông ta ghét cay, ghét đắng những người có nhiều tiền.


      Đinh hỏi:


      - Vậy chắc cụ giàu lắm phải ?


      Vừa hỏi xong, Đinh nhận thấy ngay là câu hỏi này quả đúng lúc. Nhưng chàng cũng vẫn chưa nhận định được ông lão tnlớc mặt là hạng người nào.


      Có liên quan gì tới chiếc hộp sắt mà chàng tìm hiểu hay .


      Chế Mạc Triết nghe Đinh hỏi lại mỉm cười trả lời:


      - Tôi là chủ nhiều công ty có giao dịch toàn thế giới. Công cuộc làm ăn cũng khá phát đạt.


      Đinh thấy ông cụ này bắt đầu những câu mà chàng vừa cho là thừa thãi trong lúc cơn đau hành hạ ông ta. giờ quí báu này đối với ông bây giờ có lẽ phải kêu người ta gọi xe cứu thương hay thân nhân gì mà trăng trối, chứ đâu chuyện triết lý vụn như thế này được. Bởi vậy nên Đinh im lặng để cho ông ta độc thoại Thấy chàng gì, Chế Mạc Triết lại tiếp:


      - Cậu có nghĩ là tiền bạc làm nên tất cả ?


      - Theo tôi nó có thể là vạn năng và cũng có thể là vạn ác? Vấn đề là ở chỗ cái nhìn và nhu cầu của mọi người như thế nào.


      Tới đây Đinh lại càng thấy ông cụ này quá xa vào vấn đề vô bổ. ít nhất là trong lúc này với cả chàng và ông ta. Chàng cố lái câu chuyện sang ngả khác.


      - Thưa cụ, xin cho phép cháu hỏi. Cụ vớibác Trung là bạn bè như thế nào, từ bao lâu rồi?


      - À chúng tôi cùng xuất thân trong những gia đình nghèo khổ, ở miền Trung. Có nhiều khi đủ tiền mà ăn cháo nữa! Theo tôi nghèo phải là tội lỗi và giàu có cũng chưa hẳn là phúc lộc đáng mừng. Bởi vì, nghèo giàu còn tùy thuộc vào hành động của mình trong cuộc sống để xử dụng đồng tiền có trong tay mới là đáng kể. Hơn thế nữa, đồng tiền mà mình làm ra bằng cách nào mới là đáng .


      lần nữa, Đinh lại thấy ông cụ này cứ vướng mắc tư tưởng vào giàu nghèo và tiền bạc mãi, chàng :


      - Thưa cụ, cháu chẳng có chút mặc cảm nào về tiền bạc cả. Giàu nghèo có làm thay đổi được gì về tư tưởng chân chính của mình đâu. Tại sao người ta cứ


      băn khoăn về vấn đề này để làm gì chứ?


      Chế Mạc Triết gật gù:


      - Cậu đúng ý tôi lắm. Nhưng ông Trung nhà cậu lại nghĩ như vậy. Bởi vậy mới có vấn đề !


      - Thưa cụ, vấn đề ra sao ạ?


      Chế Mạc Triết thở dài, ngước mặt nhìn về phía xa xa, từ từ tiếp:


      - Lúc mà tôi và Trung còn nghèo khổ chúng tôi gặp chuyện lạ.


      Đinh thấy câu chuyện có vẻ bây giờ mới bắt đầu chàng nôn nóng hỏi:


      - Thưa cụ chuyện gì xảy ra ạ?


      Chế Mạc Triết thở hổn hển hồi rồi :


      - Vào đêm tối trời, chúng tôi gặp người sườn núi. Ông ta chỉ có nửa thân người!


      Đinh sững sờ hỏi:


      - người mà chỉ có nửa thân người thôi hay sao. Thưa cụ, nửa hay nửa dưới?


      Chế Mạc Triết :


      - phải nửa , cũng chẳng phải nửa dưới.


      Đinh chưng hửng, hỏi:


      Như vậy là thế nào?


      - Ông ta chỉ có bên phía trái thôi!


      - Như vậy là xác chết, chứ thể nào là người chỉ có phân nửa như vậy mà sống được.


      - Cũng chưa hẳn là xác chết, nhưng cũng phải là người sống.


      - lý là con ma...


      Chế Mạc Triết gật đầu.


      - Đúng là con ma. đúng hơn là hồn ma, và là hồn ma rất thê thảm!


      - Thưa cụ, câu chuyện cụ và bác Trung gặp hồn ma đó rồi ra sao nữa?


      - Nó nhờ chúng tôi làm việc?


      Đinh hồi hộp hỏi:


      - Hồn ma đó lại nhờ cụ và bác Trung làm cái gì đó nữa hay sao?


      - Phải, hồn ma đó nhờ chúng tôi trả thù cho nó.


      - Trả thù à?! Con ma này bị người ta giết hại hay sao?


      - Đúng như vậy. Kẻ giết hồn ma đó là tên phản quốc. Làm tay sai cho Pháp, bán đứng đội du kích của đảng phái quốc gia nước. Y cưa đôi người Trung Đội Trưởng này trong nhà máy cưa gỗ.


      Đinh rùng mình :


      Thủ đoạn này tàn nhẫn quá !


      Chế Mạc Triết kể tiếp:


      - Sau khi cuộc chiến chấm dứt. Tên Việt gian này những bị bắt, mà còn trở thành tên có thế lực rất mạnh và giàu có tại địa phương đó nữa.


      - Con ma ấy xuất để nhờ các ông báo thù rồi phải ?


      - Phải, nhưng chúng tôi đủ tư cách để đối đầu với tên Việt gian này.


      Như thế bất công quá.


      - hẳn như vậy đâu. Hồn ma này rất linh thiêng, báo mộng cho chúng tôi biết là dẫn dắt kẻ thù tới sườn núi chúng tôi gặp hồn ma hồi trước cho chúng tôi ra tay.


      - Rồi chuyện gì xảy ra?


      - Tôi y lời hồn ma báo mộng, cùng với Trung tới chỗ hẹn và giết chết tên Việt gian đó bên sườn núi. Câu chuyện kết thúc ở đó. Vì chúng tôi tìm được trong mình tên Việt gian này số tiền cũng như hột xoàn lớn lao. Phải gia tài địch quốc lúc bấy giờ.


      - Cụ và bác Trung làm gì với số tiền đó?


      Lúc ấy Trung đạo sĩ nghèo. Còn tôi cũng chẳnghơn gì anhta. Bởi vậy tôi mới bàn với Trung là chúng tôi chia hai số gia tài của tên Việt gian này.


      - Bác Trung có chịu , việc chia chác ra sao?


      Trung chịu dùng của mà ông ấy cho là bất nghĩa ấy, và đề nghị đem cho cơ quan từ thiện hết để làm phước.


      - Cụ nghĩ sao?


      - Làm sao tôi có thể bỏ được cơ hội tốt như thế này, trong lúc tôi nghèo kiết xác chứ.


      - Như vậy có cuộc tranh chấp phải ?


      - Cũng hẳn như thế.


      - Vậy kết quả ra sao?


      - Tôi đề nghị chia ra làm ba phần, tôi phần, Trung phần và cho cơ quan từ thiện phần.


      - Bác Trung có chịu ?


      - ?


      - Rồi cụ làm thế nào?


      - Trung bỏ , nên tôi bèn chia ra làm hai phần, nửa cho cơ quan từ thiện và nửa là phần của tôi


      - Từ đó cụ trở nên giàu có phải ?


      - Đúng vậy, nhưng tôi mất người bạn tốt.


      - Cụ có hối hận ?


      Chế Mạc Triết trầm ngâm, :


      - Tôi nghĩ là mình làm sai tại sao lại hối hận? Nhưng bây giờ quả báo tới, có lẽ tôi sống được lâu hơn nữa mà hưởng của cải có của mình... !


      Đinh vội vã :


      - sao đâu, để cháu đưa cụ nhà thương ngay.


      Chế Mạc Triết lắc đầu lia lịa, :


      - giúp ích gì được tôi đâu. Bấtcứ bệnh viện nào cũng vô ích thôi. Tôi phải bị bệnh mà bị trúng tà.


      Đinh hỏi:


      - Tại sao cụ lại bị trúng tà ở đây chứ?


      Chế Mạc Triết than:


      - Vì thằng Sô, cháu tôi ấy mà ?


      Thầy Sô bị chết trong cuộc bố ráp của cảnh sát rồi cơ mà.


      Chế Mạc Triết nghiêm nét mặt hỏi:


      - Cậu nghĩ là cảnh sát có thể giết nổi Chế Mạc Sô hay sao?


      - Cháu cũng nghĩ là vụ này có nhiều nghi vấn, vì báo chí thầy Sô chạy ra ngả sau và chết vì đứng tim.


      - Cậu tin được người như thằng Sô mà sợ cảnh sát tới đứng tim mà chết hay ?


      - Có thể là . Nhưng cháu có bằng chứng gì là thầy Sô tự nhiên mà chết được.


      - Làm sao tự nhiên mà chết được. Nó chết ngôi mộ đó. Điều này chưa đủ để lên là có liên quan tới thế giới vô hình hay sao?


      - Dạ, cũng có thể như vậy.


      - phải là có thể mà chắc chắn là như vậy.


      - Chỉ có thế mà cụ cũng quả quyết được là thầy Sô chết vì ma quỉ hay sao? phải thầy Sô từng là thầy Bùa nổi tiếng à?


      - Đúng, nó biết rất khá về thế giới vô hình. Nhưng cậu đâu có biết tôi chẳng những là bác nó, mà còn là sư phụ nó nữa. Những phép thuật mà nó có là do tôi


      truyền lại. Bởi vậy nên nó mới biết vẽ bùa bắt ma chứ. Đinh chưng hửng. ra là thế, hèn gì ông lão này ăn mạnh miệng như vậy. Chàng :


      - Chiếc hộp sắt mà thầy Sô cho cháu...


      Chế Mạc Triết ngắt lời Đinh.


      - Chiếc hộp đó giam giữ con ma nữ. Đó là con ma nữ dâm dật có hai đời này.


      Đinh hỏi ngay:


      - Tại sao cụ biết?


      Đó là hành động gian ác của thằng Vinh với con ma nữ dâm dật này.


      - Ồ, Vinh bạn của Trang trong căn nhà này à?


      - Phải, chính . Thằng cháu tôi kết nghĩa em với nó.


      - Vinh làm gì mà liên quan tới chiếc hộp sắt đó


      - Nó giết cặp nam nữ hết sức tàn nhẫn, mà họ lại là những người em sống chết của nó.


      - Có chuyện này thực sao?


      - Phải?


      - Nhưng có liên quan gì tới thầy Sô đâu.


      - Thằng Sô là người chuyên luyện ma, nuôi quỉ. Nó biết được ở đâu có những oan hồn dữ dằn thế nào bỏ qua được. Hai người bị Vinh sát hại từng là những tướng cướp lừng danh, tàn ác và hung dữ hơn người. Khi chết lại vì tay em dưới trướng làm sao mà nhắm mắt được, cho nên mới thành quỉ về đòi mạng.


      - Làm sao thầy Sô biết được chuyện này?


      - Thằng Sô thường dùng những giang hồ, luyện bùa nuôi ma. Đám này cũng lại là em út của thằng Vinh nên biết chuyện chém giết của Vinh hơn ai hết. Bởi vậy mới tới tai thằng Sô, mặc dù chuyện này thằng Vinh bao giờ cho thằng Sô hay.


      - Tại sao Vinh lại giết chết em của ta?


      - Cái đó chắc cậu phải tìm tới những giang hồ trong xóm thằng Vinh ở hỏi họ, có lẽ đám đó hơn tôi nhiều.


      - Dạ, cháu từng gặp vài trong đó.


      - Như vậy muốn biết chuyện chém giết của Vinh hỏi ngay các này là hơn cả.


      - Như thế có nghĩa là thầy Sô bắt hai con ma này nhốt vô cái hộp sắt đựng bánh Trung Thu đem cho cháu?


      - Đúng như vậy, nhưng trong đó chỉ có con ma nữ thôi.


      - Còn con ma đực thầy Sô bắt bỏ luôn trong hộp đó hay sao?


      - phải là muốn bắt con ma đực đó, mà là vì đủ khả năng nên bắt được. Con ma này công lực caothâm và dữdằn, cỡ thằng Sô làm gì nổi nó. Bởi vậy, khi nghe tin cậu cũng là cao thủ trong làng nghiên cứu thế giới vô hình, nên nó mới biếu cậu con ma nữ đó. Với chủ ý công đôi ba việc.


      Đinh thắc mắc hỏi dồn:


      - Cháu chưa hiểu ý cụ muốn gì?


      Chế Mạc Triết lắc đầu.


      - Có gì đâu. Thằng Sô định bán cái cho cậu. Bởi vì nếu cậu giữ cái hộp sắt có con ma dâm nữ đó con ma đực kia tới tìm cậu mà đòi. Nó hy vọng cậu có thể thu phục được con ma đực đó.


      Đinh thực thà.


      - Cháu có biết gì đâu. Nếu như thầy Sô mà còn trị nổi con ma đực kia cỡ cháu làm sao địch nổi nó. Nhưng nó giết thầy Sô, tại sao lại tìm tới cháu hả cụ?


      - Nó tới rồi, và tới ngay hôm cậu đem con ma dâm nữ đó về. Nhưng số cậu may mắn. Con ma đó gặp ông Trung nên phải bỏ chạy.


      Đinh nhớ lại ngày đem chiếc hộp sắt về nhà và những chuyện xảy ra ngày hôm đó trước khi chàng và Thảo đưa bác Trung vô nhà thương.


      - ra hôm đó bác Trung bị đau vì đấu với con ma đực tìm tới nhà cháu.


      - Con ma đực đó phải là địch thủ của ông Trung đâu. Nhưng ông Trung cũng chưa làm gì được nó.


      Đinh vừa tính hỏi thêm Chế Mạc Triết lại ho lên sù sụ và ọc ra bụm máu thực lớn. Lần này máu chảy dài xuống áo ông đỏ lòm.


      Ông ta bắt đầu run rẩy và có vẻ đuối sức lắm rồi. Đinh thực mau:


      - Tại sao cụ ra nông nỗi này?


      Chế Mac Triết thều thào:


      - Cũng tại thằng Sô, nó nên chỉ bắt con ma dâm nữ. bắt thôi, nếu bắt phải bắt cả hai. Tới khi lỡ chuyện biết mình đủ công lực, tính đẩy qua cho cậu cũng xong. Bởi vậy trước khi chết, y có cho tôi hay bằng mọi giá phải bắt được con ma đực này.


      tới đây, Chế Mạc Triết lại ho lên sặc sụa. Xong, ông ta lại thều thào tiếp, hình như cố thực mau cho hết câu chuyện.


      - Thằng Sô biết rằng bây gíờ chỉ có tôi mới may ra có thể chếngự được con ma đực kia. Nhưng quả thực là ý trời. Tôi tới đây cũng chẳng làm nên trò trống gì mà còn mang hại vào thân nữa.


      - Như vậy là con ma đực đó lại lần nữa thoát thân rồi hay sao.


      - Đúng, quả là ý trời. Chính tôi cũng ngờ được chuyện này lại xảy ra như vậy.


      - Còn Vinh và bạn của ta bây giờ ở đâu?


      - Vinh chết rồi, cũng vì cố bảo vệ hai đứa nó mà tôi phải vong mạng. Nhưng cuối cùng cũng chỉ cứu được . Còn con ma đực kia lại tuột khỏi tay tôi.


      - Nếu vậy con ma này dữ dằn quá . biết nó còn giết hại bao nhiêu người nữa.


      Chế Mạc Triết lại ho lên hồi. Máu ọc ra miệng ông ta có vòi. Nhưng ông cố :


      - Cậu Đinh à, cậu tới đây kịp thời. Coi như cậu có duyên với tôi, nên lời của tôi cậu phải nhớ cho kỹ.


      Đinh hấp tấp :


      - Dạ... dạ, thưa cụ cứ chỉ bảo.


      Chế Mạc Triết có vẻ hài lòng, cố :


      - Tuy cậu nghiên cứu linh hồn học, nhưng kinh nghiệm đấu với hồn ma vẫn còn nonlắm. Cho nên đừng chọc tức con ma đực kia, hãy lấy chiếc hộp bằng bạc tôi đựng trong thùng xe kia gặp thầy San và dẫn Trang tới ông ta bảo là tôi nhờ ông ta tiếp... tiếp dùm tay mới... được.


      tới đây Chế Mạc Triết nấc lên tiếng rồi tắc thở thân hình buông ngã xuống nền đất lạnh.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15


      Đinh ngờ rồi cuối cùng cũng phải trở lại với sư phụ Thảo. Lời trăn trối của Chế Mạc Triết càng làm choĐinh thán phục người thầy bùa vui tính đó. Chàng lấy chiếc hộp bằng bạc trong xe của Chế Mạc Triết và dẫn Trang lại nhà thầy San ngay trưa hôm đó. Chàng nhớ lại lời thầy San như đùa chơi.


      - Cái số của đào hoa nên còn phải lận đận lắm. Tôi muốn biết tung tích cặp ma nam nữ này nên mới bảo kiếm tên Vinh. Bây giờ y lại chết rồi. Theo lời Chế Mạc Triết chỉ còn mấy giang hồ trong xóm tên Vinh biết về vụ này, nên cũng chỉ còn nước tới gặp các nàng này mà thôi. Tôi có muốn giúp cũng chỉ thông cảm cho cái số đào hoa của mà che mắt con bé học trò bướng bỉnh của tôi là cùng.


      Đinh hiểu thầy San có biết gì về đêm chàng ngủ lại nhà Ngần và Huệ . Nhưng theo cái lối chuyện của ông, chàng có linh cảm khó cớ thể qua mặt ông ta về vụ này. Tuy nhiên, dù muốn hay , chàng cũng phải gặp Ngân ít nhất lần nữa. Câu chuyện Vinh giết cặp nam nữ đó và thân thếcủa họ bây giờ có thể Ngân hiểu .


      ° ° °


      Buổi trưa hôm nay trời nắng chang chang. Hơi nóng tỏa đầy con hẻm nghèo nàn trong khu Khánh Hội này dữ dội. có chủ tâm phải ngủ lại nhà Ngân nên Đinh thuê xe taxi tới đó. Chàng lững thững thẳng vô nhà nàng. Bước qua cây cầu gỗ ọp ẹp, tự nhiên Đinh thấy hồi hộp lạ thường. biết nàng có nhà . Khi chạm vào cánh cửa biết là có khoá. Đinh lên tiếng gọi hai ba lần thấy ai trả lời. Chàng nhớ lại lời Ngân khi vắng cửa chỉ khép hờ chứ có khoá. Chàng đứng chờ lúc thấy có ai về nên lững thững trở ra. Hy vọng có thể tìm gặp Ngân hay Huệ rước khách ngoài đầu hẻm hoặc trong mấy quán cà phê.


      Chàng lên xuống mấy lần mà vẫn thấy bóng dáng cả Ngân lẫn Huệ đâu. Đinh thấy hơi mỏi chân nên vô quán cà phê bữa trước gặp Ngân ngồi uống nước. Chàng cũng có hy vọng may ra Ngân ghé ngang qua đây. chàng phổ ky hình như nhận ra chàng là ai nên cười hì hì kiểu hiểu biết có mặt của chàng ở đây là gì. Y nham nhở hỏi:


      - Hai ăn cái gì, hay là uống cà phê sữa nhe.


      Đinh cũng mỉm cười, :


      - Cho tôi tô hủ tiếu mì , cà phê sữa nữa càng tốt.


      - Dạ... dạ có ngay.


      Sau khi Đinh ăn hết tô hủ tiếu mì, chàng bắt đầu nhâm nhi ly cà phê sữa chợt thấy Ngân ngang với người đàn ông lạ. Chẳng phải , Đinh cũng biết ngay là Ngânđã tìmđượckháchvề ngủ đêmnay. Chàng nhìn theo nàng cho tới khi khuất hẳn vô khúc quẹo trong xóm. Bỗng có tiếng ngay bên cạnh:


      - Hai muốn kiếm em út hả, thiếu gì. Đâu có phải chỉ có con đó trong xóm này.


      Đinh quay lại thấy tên phổ ky đứng cạnh chàng từ hồi nào. Có lẽ y nhớ hôm chàng bao Ngân uống cà phê và về ngủ với nàng nên hôm nay thấy chàng nhìn theo Ngân với người khác mới với chàng như có ý mách nước. Đinh mỉm cười, hỏi:


      - Bộ chú biết nhiều mấy đó lắm hả?


      phổ ky cười hì hì.


      - Trong xóm này, có đứa nào tới đây ăn hủ tiếu của tôi chứ. Con đó mà ăn nhằm gì, còn nhiều đứa trẻ đẹp gấp mấy lần tụi đó nữa. Hai có muốn


      , tôi bảo xấp kêu dùm ngay.


      Biết là y hiểu lầm mục đích chàng tới đây, nhưng Đinh cũng cười cười :


      - Tôi khoái con đó vì nó kể cho tôi nghe câu chuyện thầy Sô gì gì đó, rùng rợn mà vui lắm.


      phổ Ky cười ha hả, :


      - Tưởng chuyện gì, chuyện thầy Sô bắt ma phải , ai mà biết. Chắc Hai ở xa tới chứ gì. Để tôi gọi con Lệ với Hai cho coi. Nó còn biết nhiều chuyện bí mật ghê gớm của thầy Sô hơn nữa kìa.


      Rồi như muốn cho Đinh tin mình là người sành sỏi, y tiếp:


      - Hai đâu có biết, con Lệ vì biết nhiều về thầy Sô quá mà phải trốn về quê. Tới bây giờ nghe tin ông ấy chết rồi mới dám mò lên làm ăn đó. Con Ngân mà biết cái gì.


      Đinh chợt nhớ lại câu chuyện của Ngân về vụ thầy Sô mướn nàng và Lệ luyện ma Hời ở Đống òng Cộ. Tự nhiên chàng có ý định muốn nghe thêm về vụ này.


      - Thiệt vậy sao, chú kêu dùm tôi đó nhe.


      xong để cho y trả lời, chàng dúi vô tay ta xấp giấy bạc, rồi tiếp:


      - Chú tính tiền cà phê hủ tiếu , khỏi thối.


      phổ ky cầm tiền, cười hềnh hệch chạy vội vô trong thào gì với đứa đứng đó, và chỉ vài phút sau, thằng dẫn tới bàn Đinh. ta nhìn chàng mỉm cười, Đinh hiểu ý ngay:


      - Em uống cà phê nhé.


      Dạ, Hai kêu cho em ly cà phê sữa hột gà .


      Đinh chưa kịp quay qua, phổ ky la lớn:


      - ly cà phê sữa hột gà, có ngay, có ngay...


      Đinh hỏi:


      - Em tên Lệ à?


      - Dạ.


      - Em biết Ngân ?


      Lệ nhìn Đinh như dò hỏi.


      - Biết, mà có chi Hai.


      - Hôm trước, Ngân chuyện thầy Sô cho nghe. Có nhắc tới tên em.


      Lệ cười khúc khích, nhìn Đinh :


      - Con hà bá, chuyện ấy mà cũng ra nữa. Nó làm em sợ hết hồn, phải trốn về quê, tưởng phải ở dưới đó làm ruộng luôn rồi chứ.


      Đinh làm bộ :


      - Bộ có chuyện ấy nữa hay sao vậy em. Làm gì mà dữ vậy?


      Lệ vô tình :


      - Chắc ở chỗ khác nên biết. Ở vùng này ai biết tiếng thầy Sô cơ chứ. cần tới vụ bùa ngải của ông ta, chỉ cần ông ấy có người em như đại ca Vinh thôi cũng đủ cho người ta tới tên ông ta là sợ rồi.


      Đinh lảng qua chuyện khác, chàng muốn Lệ nới nhiều về vụ đó tại đây.


      - họ cũng là người thôi. Làm ba cái vụ đó có ai chết bao giờ đâu.


      Chàng ngờ Lệ lại cười khúc khích, :


      - đâu có biết hôm đó thầy Sô trói em lại, hành hạ em tới ba ngày ba đêm ở trong cái hang ấy, chết lên chết xuống chứ có đùa đâu.


      Đinh cũng cười hì hì, cố khơi chuyện:


      - Ông ta già như vậy rồi mà còn làm nên trò trống gì cơ chứ. Với lại Ngân cũng với hai đứa tụi em chung với nhau mà.


      - Hai đứa hay mười đứa cũng vậy thôi. Bộ con Ngân với sao. Ông ta dùng ngải thoa vô đó làm nó cứng lên như khúc gỗ mấy ngày liền. Con Ngân còn đỡ, nó to con mà la nghề cũng lâu rồi. Còn em mới mười sáu, lên đây chưa đầy năm, đụng ba cái vụ đó Bà hú!


      Đinh làm bộ hù Lệ:


      - cũng có ngải và còn khoẻ gấp mười thầy Sô tối nay em phải coi chừng.


      Lệ phát lên cười ha hả:


      - Em chấp hai người như , có cả bùa nữa chứ gì tới ngải thôi mà làm em sợ nổi.


      - Có đó?


      Lệ đưa ngón tay ra móc ngoéo thực trẻ con.


      - Cá


      - Cá thế nào? . . .


      - làm em sợ, chơi khỏi trả tiền.


      Đinh cười hề hề.


      - Nhưng nếu thua sao?


      Lệ thực nhanh:


      - Chỉ cần sáng ra bao em ăn hủ tiếu là được rồi.


      - Xong rồi, bây giờ em muốn đâu?


      - muốn đưa em đâu cũng được, nhưng mà sáng mai phải đưa về đây, và trả tiền trước cho má nuôi em .


      Đinh gật đầu. Lệ quay ra phía sau ngoắc người đàn bà đứng bên ngoài quán từ hồi nào. Bà ta chạy lại ngay, Lệ nhìn Đinh, chàng hiểu ý, hỏi người đàn bà bao nhiêu và đưa cho bà ta ngay. Bà ta vui vẻ bảo Đinh:


      - Ngày mai mấy giờ Hai đưa em nó về cũng được.


      Đinh đưa Lệ về nhà chàng, vì bác Trung còn nằm trong nhà thương và Thảo cũng vừa Đà Lạt với ba nàng từ hồi sáng. Căn nhà rộng như cái lâu đài người ở.


      Lệ có vẻ hơi khớp sợ khi bước vô nhà. Nàng ngờ Đinh lại ở cái nhà sang trọng và to lớn như vậy Trong căn xóm lao động nghèo nàn tại Khánh Hội, Lệ ngổ ngáo bao nhiêu, tự nhiên bước vô đây, nàng trở nên rụt rè và ngơ ngác bấy nhiêu. Lệ trở về với bản tánh của bé nhà quê mới lên tỉnh. Nàng níu lấy Đinh nho :


      - Bộ ở đây thiệt hả?


      Đinh bật cười, :


      - , đây là nhà ai đâu có biết. Tụi mình vô đại thôi.


      Lệ lại tưởng , đứng dừng lại, níu lấy Đinh, nhìn dáo dác:


      - đừng chơi nghe . Coi chừng chủ nhà kêu lính bắt đó.


      Đinh im lặng, chàng cố làm cho thần kinh Lệ căng thẳng hơn. Từ từ đưa nàng vô phía trong nhà rồi làm bộ sợ sệt, kéo Lệ nép sát phía sau cánh cửa lớn. Đúng như dự đoán của chàng, người Lệ bắt đầu run run thực , nàng lại nho :


      - Sao ẩu quá vậy, ở xóm em thiếu gì phòng. Dưng lôi em vô đây làm gì hả?


      Đinh vẫn gì, chàng ôm cứng lấy nàng, hôn lên bờ môi mũm mĩm như đồng tiền. Lệ hơi kiễng chân lên hôn lại, nhưng chỉ lúc sau, nàng xô Đinh ra nhè , thào:


      - Thôi về , ở đây ghê quá hà.


      Đinh luồn cả hai tay vô người nàng, cúi xuống nho :


      Sao lúc ngồi trong quán cà phê, em chấp hai người như cũng sợ mà.


      - Em sợ là cái vụ ấy thôi, chứ cái vụ này ghê quá hà.


      Đinh cố thực bên tai nàng:


      - Bất quá thằng chủ nhà bắt gặp cũng chỉ thêm có người như nữa thôi chứ có gì đâu mà sợ.


      Lệ nhảy tưng tưng, kêu lên nho :


      - Trời ơi, nó mà bắt gặp bây giờ bà hú. Thôi ơi, về nhà má nuôi em chơi cũng được. Khỏi phải trả tiền phòng đâu.


      Đinh lắc đầu.


      - , nhất định phải chơi em tại đây.


      Lệ như muốn khóc, khi Đinh kéo hàng nút áo trước ngực nàng ra.


      - Hai ơi, thôi mà. Đừng có dỡn kiểu này nữa, chúng mình về .


      - Về đâu chứ, đây là nhà mà.


      Vừa Đinh vừa kéo hẳn áo Lệ xuống, nàng vội vàng đưa tay giữ lại, cố năn nỉ Đinh:


      - Em xin mà, về . muốn chơi em thế nào cũng được. Đừng có vô nhà người ta như thế này mà.


      Đinh cúi xuống hôn lên bộ ngực con chắc nịch, nhắn rồi làm bộ mở he hé cánh cửa đứng bên cạnh, nhìn vô trong phòng, :


      - Hình như phòng này khống có ai, chúng mình vô trong .


      Lệ níu cứng lấy Đinh, cho chàng di chuyển. Đinh bèn cúi xuống bế bổng nàng lên đưa vô phòng. Chàng nhìn mặt mũi nàng xanh dờn mà tội nghiệp, cười


      lớn:


      - chơi với em thế thôi, chứ đây là nhà . Hôm nay có ai ở nhà đâu, đừng có sợ nữa.


      Lệ vẫn chưa tin hẳn lời Đinh, nàng hỏi lại:


      - thiệt đó?


      - Chứ em tưởng điên hay sao mà dám vô nhà người ta hả.


      Chàng chỉ bức hình treo tường :


      - Em tin nhìn xem hình ai treo tường kia.


      Lệ nhìn theo tay Đinh, thấy bức hình chàng thực lớn treo tường. Nàng ôm ghì lấy chàng, cắn vô cổ Đinh thực mạnh rồi la lên:


      - Ghét quá , từ nãy tới giờ làm người ta hết hồn hết vía à.


      Đinh kéo mạnh quần áo Lệ rơi lả tả xuống sàn nhà. Nàng mỉm cười bám lấy chàng mà níu kéo như lúc nãy nữa, nhưng trống ngực vẫn còn đập thình thịch, chứng tỏ Lệ vẫn còn hồi hộp.


      Thân thể Lệ phơi trần dưới ánh đèn lồ lộ. nhắn và bé bỏng làm sao. Đinh hiểu sao nàng có thể sống bằng cái nghề này quá sớm như vậy. Chàng kéo mặt nàng lên nhìn thực sâu vào đôi mắt như nai tơ thào:


      - Em còn sợ ?


      Lệ nhí nhảnh : '


      - Còn chút xíu thôi.


      - Sợ cái gì nữa chứ?


      Vừa Đinh vừa rà bàn tay xuống dưới. Lệ cười mím chi:


      - Ba cái vụ đó em đâu có sợ.


      Em nhắn như thế này làm sao chịu nổi?


      - Em mười sáu rồi mà.


      - Mười sáu sao?


      - Mười sáu rồi đâu có ăn nhằm gì ba cái vụ ấy nữa chứ. Mấy đứa bạn em ở nhà quê mười lăm là chúng nó có con hết rồi.


      - Thế em biết vụ đó từ hồi nào?


      - Lâu rồi, từ năm đó, lúc em lên đây ở cho má nuôi mới có hơn mười bốn thôi.


      - Lần đầu tiên còn tuổi như vậy mà em sợ à?


      - Sợ chứ , em khóc gần chết mà đâu có thoát.


      - Tại sao?


      - Hôm ấy má nuôi với ông già đó lên Chợ Lớn lấy đồ. Em đâu có biết bà ấy bán trinh em cho ông ta. Tới khi vô nhà, ông ta đè em xuống mới vỡ lẽ ra là bị dụ phá trinh. Em khóc lóc, dẫy dụa, nhưng ông ta to con và khoẻ quá nên đành chịu trận. Y banh hai chân em ra như xé gan xé thịt, máu ra ướt cả đùi.


      - So sánh lần đó và lần thầy Sô đưa em tới cái hang ở Đồng Ông Cộ, lần nào em sợ hơn?


      - Hôm thầy Sô có đau đớn mấy, chỉ thấyran rát, nhưng sợ hơn nhiều. Còn hôm bị phá trinh đâu có sợ gì, chỉ bị đau quá trời trời thôi. Hơn nữa, ba cái vụ ấy, ở nhà má nuôi em cũng thấy mấy chị làm hàng ngày, đâu có gì mà sợ.


      Với thầy Sô tại sao lại sợ?


      - Ông ấy là con quỉ chứkhông phải con người đâu .


      - Tại sao?


      - đâu có biết, ông ta thường hay vắng nhà thời gian dài. Những lúc đó, ông ta sống dưới các ngôi mộ trong lòng đất.


      - Sao em biết?


      - Sở dĩ em phải trốn về quê là vì vụ này. Hôm với con Ngân còn đỡ. Mấy tuần sau đó, ông ta gạt em lên Biên Hoà lựa trái cây dùm. Lúc đầu em đâu có chiu


      , sau đại ca Vinh với má nuôi em giúp dùm ông ta ít bữa, nên emphải theo ổng . Sau khi về được nhà, em trốn về quê luôn.


      - Ông ấy làm gì em?


      - muốn nghe chuyện ấy à?


      - Em làm tò mò rồi.


      - Vậy để em kể cho nghe nhé.


      xong, Lệ từ từ kể lại hết vụ thầy Sô đưa nàng lên Biên Hoà. Tưởng là lựa trái cây, thực ra ông ta đưa nàng đào ngôi mộ cổ tại bìa rừng. Lệ vừa là món Đồ cho ông thoả mãn thú tính, vừa là người phụ tá đào mộ. Nghe xong câu chuyện, Đinh biết ngay thầy Sô thuộc hạng người nào. Chàng có đọc trong cuốn sách y học; thấy có loại người chỉ thích làm tình với đàn bà bên cạnh những xác chết ở các nơi hoang vắng. Họ là người bị mắc thứ bệnh tâm thần về tình dục. ra ngoài nhưng thứ bùa ngải mà thầy Sô học được của người bác là Chế Mạc Triết, ông ta lợi dụng vào những phép thuật này, tạo ra những chuyện hoang đường để đỉ tìm thú vui xác thịt, thỏa mãn thú tính trong trạng thái bệnh hoạn này.


      Sáng hôm sau, Đinh đưa Lệ về. Chàng vô xóm, nhưng với Lệ nhắn dùm Ngân tới nhà chàng tối nay. Lệ vui vẻ cầm tờ giấy bạc Đinh vừa dúi vào tay nàng và hứa nhất định với Ngân những gì chàng muốn.






      Chương 16


      Trời vừa chợp tối, Ngân tới nhà chàng. Có lẽ Lệ với Ngân cảnhgiàusang cúa chàng nên Ngân mò tới ngay, hình như còn sớm hơn cầ giờ hẹn. Hơn nữa, tối hôm ngủ ở nhà Ngân, Đinh cho nàng số tiền nhiều hơn khách làng chơi của nàng từ trước tới nay. Bởi vậy, Đinh cũng lấy làm lạ khi thấy


      Ngân tới sớm như vậy.


      Tuy nhiên, hôm nay tự nhiên Đinh có hứng gần đàn bà nữa, đầu óc chàng luôn luôn nghĩ tới chiếc hộp sắt nhốt con ma nữ kia. Đinh định rủ Ngân lên chợ Sài gòn ăn cơm tối và gợi chuyện cho llàng hết về thân thế và vụ thảm sát hai vợ chồng con ma chàng theo đuổi. Đó là điều thầy San muốn biết, trước khi ông chịu giúp chàng và Thảo nhiều hơn về vụ này.


      Ngân biết ngay ý định của Đinh, sống trong nghề bấy lâu nay, kinh nghiệm cho biết, những chàng như Đinh ngày hôm nay muốn tìm tới phải vì họ cần tới những thú vui xác thịt thường tình. Bởi vì nếu chỉ muốn những đường cong, những bắp thịt, hoặc những ái ân ve vuốt bên ngoài cần phải cầu kỳ mời cho được nào đó nhất định. Với dân chơi, họ thích thay nhưthay áo, họ thích nay này, mai khác. có ai dư tiền để ôm mãi giang hồ trong tay. Những thú vui xác thịt bên ngoài là những đổi mới hàng ngày.


      Thấy Đinh rủ nàng lên Sài gòn ăn cơm tối là Ngân thấy phải đào sâu vô tâm địa của chàng này hơn nữa. Nàng nghĩ ngay tới điều mà Đinh muốn là những câu chuyện về thần linh, ma quỉ, bùa ngải. Chứ phải những runrẩy của xác thịt nàng có sẵn trong tầm tay. Bởi vậy, Ngân mới thỏ thẻ :


      - Đinh à, em biết rành về những tiệm ăn bên Khánh Hội. ở đó có những chỗ mà phải người ta chỉ tới để mà ăn, nhưng còn thưởng thức nhiều tiết mục ly kỳ hơn là ăn uống nữa.


      Đinh tưởng Ngân rủ chàng tới những nơi chơi khác nên từ chối khéo:


      - mình em, cũng thấy đủ rồi, đâu còn cần thêm cái gì khác nữa.


      Ngân biết ngay Đinh nghĩ gì, nàng cười khúc khích, :


      - Có đời nào em lại ngu tới nỗi kiếm thêm cho . Hôm. ngủ lại nhà, em để con Huệ ăn ké vì trước khi tới muốn gặp nó. Hôm nay là ngày độc quyền của em phải ?


      - Vậy em muốn đâu?


      - biết xóm em nằm đường Tôn Đản phải ?


      - Phải.


      - hết đường Tôn Đản đụng đường Tôn Thất Thuyết chạy dọc theo bờ sông.


      - Có gì ở đó?


      - Ngay ngã ba đườngTônĐảnvà TônThất Thuyết là bến đò để qua bên kia nhà thầy Sô. ở đó có nhà chứa của mụ Hai Sứt.


      - Em tính đưa tới nhà chứa của mụ Hai Sứt để làm gì?


      Ngân cười khúc kích.


      - , đâu. Em đưa tới đó kiến đâu. Nơi đó rẻ tiền, phải là chỗ thích. Nhưng mà em nhắc tới đó là vì đại ca Vinh xuất thân từ nơi đó.


      Ngân thấy nàng nhắc tới Vinh, Đinh có vẻ chú ý tới câu chuyện, nàng tiếp:


      - Và từ chỗ chứa của mụ Hai Sứt tại bến đò, dọc theo đường Tôn Thất Thuyết, tới gần chân cầu Trịnh Minh Thế, có mấy cái quán ăn cất sông là nơi đại ca Vinh thường hay ăn nhậu và nghe ca nhạc.


      - Em muốn đưa tới đó ăn cơm tối nay phải ?


      - Dạ, em muốn bất ngờ.


      Đinh cười.


      - Chỉ ăn cơm tối và nghe nhạc thôi mà cũng có bất ngờ nữa hay sao?


      Ngân đứng thực sát vô mình Đinh.


      - Nếu chỉ có thế thôi làm sao em dám rủ tới đó.


      Đinh vòng tay ôm lấy Ngân, bộ ngực nàng như chỉ chờ có dịp này ép thực sát vô mình chàng. Đinh cảm thấy hơi nóng hừng hực của da thịt truyền qua thân thể chàng.


      - Nếu tới đó có những bất ngờ thích thú còn chờ gì nữa mà chúng ta liền bây giờ chứ.


      Ngân nhún nhảy, nàng bá lấy cổ Đinh, :


      - Nhưng trước khi , em muốn hôn em cái .


      Đinh siết chặt vòng tay, chàng cúi xuống thấp, hỏi:


      - Em muốn hôn thế nào?


      Ngân vừa nhắm mắt lại, ngước mặt lên sẵn sàng đón nhận nụ hôn bờ môi ướt át của nàng, thấy Đinh hỏi, Nàng từ từ mở mắt ra, khuôn mặt Đinh kề sát Ngân kiễng chân lên, bờ môi nàng cuốn lấy miệng Đinh. Ngân tham lam ngậm lấy hết những run rẩy vừa chợt thấy môi chàng.


      Người Đinh bắt đầu nóng lên, những tê chồn chạy dọc theo sống lưng và lan ra khắp thân thể. Chàng từ từ kéo bật hàng nút áo Ngân ra, bộ ngực căng tròn ra lồ lộ. Hình như Ngân bao giờ mặc áo lót bên trong. Những đường cong nhô lên trắng muốt và thực mịn làm Đinh run rẩy, chàng vội vàng cúi xuống, chạy dài bờ môi da thịt nàng. Ngân rùng mình thào:


      - ơi... .


      Đinh hỏi nho :


      - Em gì?


      - Em muốn với em tới nhà hàng ăn cơm .


      Đinh hơi ngạc nhiên hỏi:


      - Ủa, chứ phải lúc nãy định đưa em em muốn hôn em sao?


      Ngân lại cười khúc khích.


      - Muốn chứ , em còn muốn nhiều hơn nữa.


      - Nhưng tới đó ăn cơm, nghe hát xong, chúng mình còn mướn chiếc ghe chơi đêm nay.


      Đinh ngạc nhiên hỏi:


      - chơi bằng ghe à?


      Ngân luồn tay vô mình Đinh, :


      - Dạ, em muốn biết Vinh sống như thế nào về đêm.


      - Có nhiều chuyện ly kỳ lắm hay sao?


      - Muốn nổi tiếng trong giới giang hồ, khi khởi đầu cuộc sống, chắc chắn phải có cái gì nổi bật.


      - Khi ấy Vinh có gì làm cho mọi người chú ý?


      Ngân mỉm cười.


      - Em muốn cho mắt thấy, tai nghe ngay tại những nơi Vinh vẫy vùng.


      Đinh thấy có nhiều hứng thú với giang hồ này. Chẳng những da thịt và hơi thở nàng quyến rũ mà Ngân còn biết chia sẻ tâm tưcùng người mà nàng ôm ấp trong vòng tay nữa.


      - Như vậy còn chờ gì mà lẹ lên .


      Mặc dù được Ngân cho biết trước ở đây có những gì, nhưng Đinh cũng khỏi ngạc nhiên khi thấy chốn này thiên hạ ăn chơi có vẻ kỹ quá. Ở bến Bạch Đằng, bên cột cờ Thủ Ngữ chỉ có nhà hàng nổi Mỹ Cảnh để ăn uống và hóng mát. Nhưng tại đây, người ta làm nhà hàng con phà như nhà hàng nổiMỹ Cảnhmà cấtluônnhà sông như những ngôi nhà Thủy Tạ thời xa xưa.


      Ở đây lại có cả sân khấu và ban nhạc trình diễn đủ loại nhạc. Hơn thế nữa, những ca sĩ dù phải là những danh ca như các phòng trà lớn tại trung tâm Sài gòn, nhưng họ thực đẹp và trẻ trung.


      Đặc biệt, thời trang của các ca sĩ ở đây làm cho khách nam giới thả cửa rửa mắt. Gió sông mátrười rượi thổi bật lên những mảnh áo quần lồng lộng da thịt nõn nà tươi trẻ, khó có thể kiếm được ở chỗ khác.


      Đinh ngồi với Ngân ở góc nhà hàng, sát lan can nhìn xuống giòng sông. Bên cạnh chàng là những chậu dừa kiểng che khuất chỗ này với những bàn thực khách khác Hơn thế nữa, đèn sáng lờ mờ như ánh trăng lung linh mặt nước càng làm cho thực khách tự nhiên hơn với người bạn ngồi bên. Chàng luồn tay qua đùi Ngân thầm:


      - ca sĩ nào hát mà mê ly quá vậy biết?


      Ngân cười khúc khích, hỏi:


      - Cái Đùi nàng mê ly hay là giọng ca mê ly?


      Đinh cười hì hì, bóp mạnh vô đùi nàng làm Ngân nhảy nhỏm lên, níu cứng lấy cổ chàng. Bàn tay nàng cũngvừa luồnqua lưng quần Đinh làm chàng phải gồng mình lên, nhắm mắt lại.


      ca sĩ sân khấu cũng ngửa mặt lên, hai mắt nàng từ từ nhắm lại, vòng tay đưa ra nhưôm người tình trong thanh vừa trùng hẳn xuống thực thấp, giọng nàng thào như hơi thở trong đam mê:


      - ai, cả cuộc đời...


      thả hồn theo mộng mơ bởi giọng ca quá truyền cảm của người ca sĩ này, bỗng Đinh giật nẩy mình vì vừa nghe Ngân thào bên tai chàng:


      - ca sĩ này cũng là trong những nạn nhân của hai vợ chồng mà đại ca Vinh giết, vùi xác sau nhà thầy Sô đó . Mỗi lần ta hát bài này là em biết nàng nhớ Vinh. ta và tôn sùng Vinh như thần tượng.


      Đinh hỏi thực mau:


      - Có phải em hai vợ chồng đàn của Vinh hồi đó hay ?


      Ngân có vẻ hơi ngạc nhiên hỏi:


      - Ủa, sao biết?


      Đinh trả lời mà hỏi lại:


      - Em có biết về hai người này ?


      - Tụi em ai mà biết hai vợ chồng thằng Tám Dao Cạo đó nữa. Mười đứa cũng phải tới chín đứa là nạn nhân của chúng nó rồi.


      - Chúng nó làm gì mà ghê gớm vậy?


      - Chúng bán thuốc phiện. Nhưng chỉ có thế ai làm gì, vì kẻ nào tự nguyện đâm đầu vô chết thôi. Đằng này, hai vợ chồng thằng Tám Dao


      - Cạo bắt người ta hút để bán thuốc.


      - Chúng nó làm sao mà bắt người ta hút được.


      - có để ý cái tên của nó ?


      Đinh chợt nhận ra, chàng :


      - Ờ ờ Tám Dao Cạo, dao cạo là dao cạo râu ấy phải ?


      - Dạ, thằng chồng lúc nào cũng thủ trong túi con dao cạo bén như nước. Thứ dao cạo hiệu của Đức, có cán xếp bằng ngà voi. Nó có biệt tài xử dụng con dao này nhưmột thanh kiếm. biết bao nhiêu người bị nó cứa cổ thả trôi sông rồi. Con vợ còn ghê gớm hơn. Khi đụng chuyện, nó bẻ lưỡi dao cạo râu loại thực mỏng rồi cột vô móng tay bằng băng keo. Những lưỡi dao cạo này như những móng chim ưng, sẵn sàng rạch mặt bất cứ kẻ nào làm trái ý vợ chồng chúng nó.


      - Nhưng nếu đừng ai giao dịch với tụi nó thôi chứ gì.


      - Nếu như vậy đâu còn chuyện gì để nữa . Tụi em có đứa nào thích chạm mặt hai vợ chồng này đâu. Nếu mình tìm tới chúng chúng tìm tới mình thôi.


      - Em có bị nó chiếu cố ?


      - Làm nghề này ở đây, làm sao thoát khỏi tay tụi nó hở .


      - Nó làm gì em?


      - Trường hợp em cũng như tất cả các khác. hôm thằng Tám Dao Cạo mời em chơi. Lẽ dĩ nhiên em biết tới phiên mình rồi.


      - Tại sao em còn với nó?


      - tưởng có thể từ chối được à?


      - Tại sao ?


      - Để em kể hết tnlờng hợp của em cho nghe.


      Ngân nhìn xuống giòng sông như nhớ lại biến cố đau thương ấy xảy ra. Nét mặt nàng cau lại, từ từ :


      - Tối hôm ấy, trời tựnhiên trở lạnh. Em co ro đứng ở đầu hẻm đón khách. Từ sáng sớm tới chợp tối cũng chưa có con ma nào hỏi tới mình. Bỗng Tám Dao Cạo tới :


      - Hôm nay em có khách à?


      Em thực thà trả lời:


      - Dạ, thưa chán quá. kiếm được đứa làm thuốc nữa.


      Tám Dao Cạo ôm lấy em, hôn lên má, :


      - Tối nay bà xã khỏi, về ngủ với .


      xong, Tám Dao Cạo dúi vô tay em tờ giấy bạc còn nhiền hơn cả những người khách sộp ngủ đêm nữa:


      - Đây là bài bản của y từ trước tới nay ai mà biết. Nếu nào từ chối là kể như y trở mặt liền. Lưỡi dao cạo của y chắc chắn rạch nát khuôn mặt đó ra ngay. phải tụi em chỉ nghe nhìn thấy trong xóm cũng có ít nhất là ba đứa rồi. Bởi vậy em biết chắc chuyện gì xảy ra, nhưng cũng phải bóp bụng líu díu theo .


      Tám Dao Cạo đưa em tới đây ăn uống rồi dắtxuống chiếc thuyền cột bên dưới kia. Vừa Ngân vừa chỉ tay ra mé sông gần đó. Đinh thấy cả chục chiếc ghe đậu san sát bên nhau.


      - nhìn thấy mấy chiếc ghe đó . Hồi ấy, Tám Dao Cạo có chiếc lớn đậu ở đó. ghe có đủ bàn đèn, thuốc phiện ê hề. Khi y đưa em xuống ghe rồi, chèo sang bên kia sông, cho ghe vô con lạch um tùm dừa nước kín đáo và vắng vẻ. Ở đó, dù y có làm gì, em có la lên cũng ai nghe tiếng.






      Chương 17


      Nhưng Tám Dao Cạo phải là kẻ vũ phu. Y hết sức ngọt ngào với . Y luôn luôn dùng thủ đoạn vuốt ve trước, nếu bị cự tuyệt mới dùng vũ lực sau. Khi cột ghe xong xuôi rồi, y ôm lấy em hôn vô môi thực đắm đuối rồi từ từ cởi hết quần áo em ra. Bàn tay y thực điệu nghệ. Lúc ấy dù biết mình nạn nhân mà trong người cũng rạo rực. Y làm tình với em nhàng và đắm đuối như người tình lâu năm.


      Cho tới nửa đêm, Tám Dao Cạo mới bầy bàn đèn ra dậy em cách tiêm thuốc, y :


      - Em giúp làm vài ngao cho lại sức nhé.


      Thế là em phải nằm đó và chuyện gì tới nó phải tới Tám Dao Cạo hút xong hồi rồi y kê ống điếu vô môi em bảo làm hơi. Em từ chối thực nhàng,


      y làm mặt giận, chịu và lẽ dĩ nhiên làm sao em nghe lời cho được. Điếu này qua điếu kia và em say mèm.


      Đinh :


      - Chỉ lần như thế làm sao em nghiện được?


      có biết Tám Dao Cạo đậu ghe ở đó bao lâu ?


      - .


      -Y nằm đó đúng tuần lễ. Chắn chắn có chuẩn bị sẵn nên đồ ăn ê hề, có lẽ ăn cả tháng hết. Hàng ngày em phải nấu cơm, hầu hạ y như ông vua. hút thuốc ly bì nên làm tình khoẻ như con trâu nước. Cái đó đối với em đâu có nhằm nhò gì, nhưng điều tai hại và cũng là ý định của y là làm cho em nghiện thuốc. Bởi vậy, cứ tới nửa đêm là y bắt em hút lu bù cho tới khi say mèm mới thôi. Y lấy lý do là vào giờ đó, khi em say thuốc chợp chờn, làm tình mới thấy sảng khoái. Mà quả thực y ngoa, vì chính em, khi say thuốc, y đè em ra đem tới cho em những cảm giác ngây ngất thấu trời xanh, sao cưỡng lại được với cái thú xác thịt lạ lùng trong lúc đó.


      - Rồi em nghiện thuốc từ lần đó hay sao?


      - Dạ, sau đó cứ tối tối, y lại cho đàn em bảo em tới nhà y hút vào mười hai giờ đêm. Cái giờ em làm về Hôm nào có tiền trả, hôm nào y cho thiếu. Riết rồi quen , ai nhắc nhở mình cũng tự động mò tới tìm kiếm y, và đương nhiên trở thành tên nô lệ trong tay vợ chồng y lúc nào hay.


      Đinh nhìn Ngân hỏi:


      -Tại sao em tìm cách cai thuốc ngay từ đầu có phải dễ ?


      Ngân lắc đầu:


      - dễ dàng nhưvậy đâu , khi mình ghiền rồi, khó có thể bỏ lắm.


      - thấy cũng có nhiều người bỏ được chứ.


      Ngân lại lắc đầu, :


      - Đâu có dễ nhưvậy, kiếm được chàng có thuốc cai, hay là cách thức cai thuốc làm sao đó. Tám Dao Cạo biết được, và ngay sáng hôm sau, người ta thấy chàng này bị cứa cổ thả trôi sông liền. Từ đó, ai dám nghĩ tới vụ cai thuốc nữa. Thà là ghiền còn hơn là bị cứa cổ thả trôi sông!


      - Sao trốn nơi khác?


      - Trốn đâu bây giờ.hở , đây là chỗ mình làm ăn mà. cho ngay, những đứa chơi bời như tụi em, sống nay chết mai; đâu có cần gì. Chỉ cầu cho yên thân là tốt rồi. Nhất là khi đứa nào là người của Tám Dao Cạo rồi, ai dám dụng tới nữa. Cũng vì thế mà có nhiều đứa còn tự nguyện ghiền để được bao bọc của Tám Dao Cạo nữa đó.


      - Có ai dám chống lại hai vợ chồng Tám Dao Cạo ?


      - Dám chống lại có, nhưng sống còn .


      - Tụi nó giết hết à?


      - Dạ, giết sạch. Chỉ trừ có người.


      Đinh ngạc nhiên hỏi:


      - Ai mà kiên cường như vậy? .


      Ngân mỉm cười nhìn lên sân khấu :


      - ca sĩ hát sân khấu đó.


      - Có chuyện đó sao em?


      - Dạ, con này coi vậy mà mưu sĩ ai bằng.


      - ta làm sao mà có thể qua mặt được vợ chồng Tám Dao Cạo?


      - Nó là đệ tử của thầy Sô.


      - Bộ vợ chồng Tám Dao Cạo sợ thầy Sô à?


      - , nhưng tụi nó dại gì chọc vô ông ta. Có điều chính sau này thầy Sô cho em biết, ông ta cũng ngán tụi nó lắm, nên mạnh ai nấy sống thôi. ai đụng chạm tới ai cả.


      - Như vậy thầy Sô đâu có phải là chỗ dựa lưng


      của ca sĩ kia.


      - Dạ , nhưng mà con đó đưa đại ca Vinh tới nhà thầy Sô, và chính thầy Sô dạy Vinh


      ném dao. . .


      - ta quen Vinh ở đâu?


      - Tại chỗ chứa mụ Hai Sứt ở bến đò, lúc nãy em chỉ cho đó.


      - Tại sao ca sĩ này lại quen yới mụ Hai Sứt?


      - Hồi đó nó là của mụ ấy mà.


      Còn Vinh là khách làng chơi à? '


      - Có lẽ như vậy, nếu muốn biết tối nay tụi mình rủ con này chơi .


      Đinh mỉm cười, hỏi:


      - Em lo được vụ đó ?


      Ngân cười thực đĩ.


      - Nếu đừng quên em. Có cái gì muốn là em chiều được.


      Đinh trả lời, chàng cúi xuống hôn lên môi Ngân, nàng le lưỡi nhè lùa vô miệng chàng. Đinh ôm ghì lấy nàng trong vòng tay đam mê nóng hổi. lúc sau, Ngân thầm:


      - Tối nay chúng mình rủ con Lyly Lan xuống ghe ngủ nghe .


      - ca sĩ này tên Lyly Lan à?


      - Dạ.


      - Rủ ta được ?


      - Với ai biết, nhưng chắc chắn được. Tại sao?


      - Con này có tánh lãng mạn chịu được. Nó thích tâm với bạn bè của Vinh, người thần tượng của nó. Hơn nữa, dù ca hát ở đây, nó vẫn ngủ với người ta như thường. Chỉ có điều, khách của nó bây giờ phải là kẻ chịu chi. Em biết phải là người keo kiệt mà.


      Đinh cười hì hì, :


      - phải là kẻ ném tiền qua cửa sổ cách bừa bãi. Nhưng lúc cần chi phải chi thôi.


      Ngân cũng cười khúc khích.


      - Nếu vậy để em ra sau sân khấu với nó nhe.


      Đinh gật đầu, Ngân đứng dậy ngay. Lúc ấy Lyly Lan cũng vừa hát xong. Khán giả vỗ tay ào ào và nàng lại tiếp tục hát bản khác. Vẫn cái giọng thiết tha và trầm buồn ấy, quyện với tiếng kèn đồng như ai oán, rên rỉ làm não lòng người nghe tới tận xương tủy.. Đinh đờ đẫn nghe nàng hát mà thế nào tưởng tượng được Lyly Lan lại có thể sống trong cảnh bùn nhơ của loại giang hồ này.


      Chàng phòng trà rất thường, và biết nhiều ca sĩ còn kém tài Lyly Lan trời vực, kể cả nhan sắc tới tài ba. Vậy mà họ sống rất thanh sạch trong nghề ca hát, chứ có đâu như nàng này, vừa hát lại vừa ngủ với khách bao giờ. Giọng ca Lyly Lan mới tình tứ và mơ mộng làm sao:


      …Hẹn , từ muôn tiếp trước.


      Nhớ , tới thủa bạc đầu.


      Em vẫn âu sầu vì đường tơ vương vấn...


      Đinh ngả người ra sau, nâng ly bia lên uống hơi. Chất nem thấm vô mạch máu từ nãy tới giờ bắt đầu làm chàng thấy lâng lâng. Ngay lúc ấy, Ngân cũng trở lại nàng ngồi xuống, nho :


      - Em với ông chủ nhà hàng nhắn với nó; hát xong, xuống bàn mình ngồi rồi.


      - Có chắc ta chịu xuống ngồi với tụi mình ?


      Ngân cười khúc khích.


      - Xuống đây ngồi thôi có lẽ . Nhưng xuống thuyền ngủ với tụi mình đêm nay hút thuốc phiện chẳng bao giờ nàng từ chối đâu. Em tính có cái mục đó nữa hay sao?


      - có sợ ?


      - Các em muốn hút hút, còn hút, lý em lại cứa cổ thả trôi sông hay sao?

      Ngân cắn vô cổ Đinh, cười nho vai chàng.


      - Em cứa cổ rồi lấy ai trả tiền thuốc đây?


      - Như vậy đâu có sợ.


      Nhưng con Lyly Lan nó dâm lắm có biết ?


      - Bằng em với Huệ tối hôm đó là cùng chứ gì.


      Cứ để tới lúc đó mới biết được. bây giờ tin đâu.


      Đèn vừa bật lên thực sáng. Tiếng khán giả vỗ tay ào ào, Lyly Lan cúi đầu chào mọi người rồi lui vô sân khấu Đinh nhìn Ngân :


      - Chúng mình phải kêu thêm cái gì ăn nữa chứ. Đồ ăn dở dang thế này, mời Lan ăn kỳ cục chết.


      Ngân ngồi dựa vô mình Đinh, : .


      - Con này nó chịu ăn uống gì đâu, chị khoái hút và làm tình thôi.


      - Ai mày tao chịu ăn. Con hà bá, dám xấu tao tnlớc mặt người tao đó phải ?


      Cả Đinh và Ngân cùng giật mình nhìn lại thấy Lyly Lan đứng đằng sau tự hồi nào. ai ngờ nàng lại có thể tới nhanh như vậy. Ngân cười hì hì, :


      - Ai là người của mày, con tinh cái này. Mày thấy mặt Đinh lần nào chưa hả?


      Đinh cũng cười, :


      - Ngồi xuống đây em, ăn gì kêu . Tụi chơi thôi mà.


      Lyly Lan ngồi xuống bên cạnh Đinh ngay. Nàng chưa kêu gì thấy bồi bàn bưng thức ăn ra. Ngân ngạc nhiên hỏi:


      - Ủa, ai kêu những thứ này đó ?


      bồi bàn mỉm cười nhìn Lyly Lan.


      - Đáng lẽ những thứ này Lyly Lan kêu cho bàn khác. Nhưng ấy đổi bàn nên tôi mang theo ta thôi.


      Đinh mỉm cười hỏi Lyly Lan.


      - Em chạy bàn cái kiểu này, lại mang hết đồ ăn của người ta qua đây, liệu có làm cho họ khó chịu ?


      Lyly Lan bá lấy cổ Đinh nho :


      - Em vì chàng mà hy sinh tất cầ, có xá gì chuyện nhen này đâu.


      Ngân cười phá lên:


      - Con này bây giờ láo hơn Cuội nữa. Nhìn các món ăn này, tao còn lạ gì mày đặt sẵn để ngồi bàn nào là bồi mang ra bàn ấy, đặng mày lấy huê hồng mà


      còn bầy đặt làm bộ hy sinh với chẳng lại vì chàng vì thiếp.


      Lyly Lan chồm qua người Đinh đập mạnh tay vô vai bạn, la lên:


      - Con quỉ cái, mày dám bôi lọ cái trong trắng của tao với chàng hay sao?


      Hai người con dỡn qua đùa lại, Đinh ngồi giữa cũng thấy vui vui. Bỗng Đinh để ý, Lyly Lan chồm qua người chàng hầu như nằm dài bắp vế từ nãy tới giờ. Cả bộ ngực đè nặng hai bắp đùi Đinh, phập phồng, nung núc khối thịt khổng lồ. Người chàng nóng lên thực dễ dàng, hơi thở mau hơn. Đinh ngờ người con này có sức quyến rũ như vậy. Chàng muốn lật ngửa nàng lên mà còn ngài ngại. Hơn thế nữa, đèn cũng vừa bật sáng lên đôi chút và Lyly Lan bắt đầu ngồi dậy. Nàng liếc Đinh tình tứ.


      - Chắc con Ngân nó hết chuyện em cho hay rồi. Chúng mình khỏi cần vờ vĩnh nữa. ăn với em lát rồi xuống thuyền du ngoạn sông tối nay nhé.


      Đinh gật đầu thực dễ dãi, chàng nhìn lên bàn ăn, bây giờ mới để ý toàn những món ăn bất hủ dành cho đàn ông. Bỗng Ngân lại kêu lên:


      - Lan à, mày muốn giết Đinh tối nay hay sao mà cho ấy ăn toàn đồ cường dương vậy hả?


      Lyly Lan cười hì hì, với Đinh:


      - có sợ ?


      Tự nhiên Đinh thấy mình vui vễ.


      - Ma còn sợ, há gì ba cái lẻ tê này.


      Lyly Lan cười khúc khích, gắp miếng thịt dê đút vô miệng Đinh, :


      - Cái này là thịt dê hầm thuốc bắc. ăn thử xem thế nào?


      Đinh nhai nhồm nhoàm, chất thịt ngầy ngậy, thơm phức. Chàng thấy quả thực nhà hàng này nấu ngon và vừa miệng. Bây giờ Đinh mới thấy lời quảng cáo của Ngân ngoa.






      Chương 18


      Phải trung tâm ăn chơi của những kẻ sành điệu phải là chốn này chứ phải ở trung tâm thành phố. Chàng từng đọc nhiều sách báo ngoại quốc về


      những chốn ăn chơi quốc tế nổi tiếng. Nhưng nếu đem cái xó sỉnh này mà so sánh với những chỗ đó, người ta cũng khó có thể định được hơn kém.


      Ở bên Ý nổi tiếng thế giới với những con thuyền tình ái nơi đây, có ai phủ nhận được những chiếc ghe đậu dọc bờ sông kia, với những


      sẵn sàng dâng hiến tất cả thân thể sóng nước cho người tình đêm bên bờ lạch vắng lặng, bao trùm bởi những hàng dừa nước tình tứ và thơ mộng là thua


      kém.


      Đó là chưa kể tới những mâm bàn đèn, những dọc tẩu thuốc phiện được các nàng hầu hạ tận miệng kẻ mua vui, dù là dân ghiền, hay khách làng chơi muốn thử vài điếu cho biết mùi đời, cũng được các thần vệ nữ trong đêm săn sóc tận tình.


      Đinh nhìn lên sân khấu. màn vũ dân tộc hấp dẫn với những chiếc nón lá và tà áo dài thướt tha. Ở đây hình như người ta luôn luôn cố tình lợi dụng những ngọn gió sông để thổi bật các tà áo dài lên cho khách nhìn những cặp đùi ra lồ lộ, dính sát vô làn vải quần mỏng manh ngược chiều ánh đèn sân khấu. Những đường cong, những vùng thịt nhấp nhô , chỗ u lên, nơi chũng xuống đen ngòm hay hồng trắng...


      Người Đinh nóng hổi, những làn gió đêm từ dưới sông thổi lên cũng làm chàng thấy thỏa mãn chút nào. Chất men của rượu bia hừng hực trong lòng.


      Nhất là thân thể của cả Ngân và Lyly Lan mới làm chàng ngây ngất làm sao. Da thịt hai người con này thi nhau cọ sát vào thân thể chàng tới run rẩy cả châu thân. Cho tới lúc, chính Đinh chịu nổi kích thích cùng tột đó, chàng phải nhướn người lên hỏi nho :


      - Các em định mướn ghe ở đâu?


      Lyly Lan mỉm cười.


      - Em có chiếc thuyền riêng, cột ngay dưới nhà hàng này. Chúng ta chỉ cần tới cuối hành lang là có cầu thang xuống thuyền em ngay.


      - Bộ em ở luôn thuyền à?


      Lyly Lan ôm lấy cổ Đinh cắn nhe , cười khúc khích, :


      - , ai lại ở thuyền bao giờ. Em chỉ mua chiếc thuyền này để đêm đêm lên đó hút thuốc, tránh tai mắt của nhân viên công lực thôi. Bây giờ cũng khuya rồi, chúng mình xuống thuyền vòng nhé.


      Đinh chịu liền, chàng gật đầu, cả Lyly Lan và Ngân cùng đỡ chàng đứng dậy. dọc theo hành lang nhà hàng, leo xuống cái thang phía sau, cả ba người bước xuống con thuyền cột tại đây. Nước sông lên cao nên xuống thuyền thực dễ.


      Đinh ngờ được chính Lyly Lan lại là người tự chèo con thuyền ra giữa giòng sông như vậy. Nàng cho thuyền chui qua cầu, quá về phía bên kia bờ sông khúc rồi đâm vô bờ.


      Nơi đây hình như cách biệt với hẳn thế giới bên ngoài. Những khu đất lầy lội kéo dài xa tít chằng chịt dừa nước. Nhất là vào giờ này, còn gì hơn là hoang vu và bóng tối. Lyly Lan cắm cây sào xuống lòng sông, neo thuyền tại đây, cách bờ cũng mấy chục sải tay. Đinh nhìn qua bên kia sông, dãy nhà hàng ca nhạc chàng vừa ngồi đó, chập chờn ánh đèn như những bóng ma chơi, mịt mù trong đêm tối.


      Khi Lyly Lan chui vô khoang trong Ngân bày bàn đèn ra rồi. Hình như nàng quen thuộc nơi đây như căn phòng của chính mình vậy. Nàng nhìn Lyly Lan cười khúc khích, :


      - Hôm nay mày nôn nóng cái gì mà chèo thuyền mau quá vậy. Tao chưa kịp làm ngao nào mà mày neo thuyền rồi.


      Lyly Lan sâ xuống bên cạnh Đinh, nàng đưa cả hai bàn tay bợ lấy má chàng, trả lời Ngân mà với Đinh:


      - Tay em. có lạnh mình?


      Đinh mỉm cười, :


      - Trời nóng nực, bàn tay mát mẻ cúa em làm cảm thấy sảng khoái.


      Lyly Lan chồm lên, hôn vô miệng chàng.


      Quả thực là người biết chuyện cho đàn bà sung sướng.


      Đinh ôm lấy nàng, chàng thào, gợi chuyện ngay:


      - nghĩ em còn biết nhiều chuyện đàn ông thích thú được nghe hơn.


      Lyly Lan ngả ngớn, :


      - Chuyện gì, .


      - nghe em có người tình tuyệt diệu.


      Ai đó ?


      - Vinh.


      Lyly Lan hơi nhổm dậy, hỏi;


      - Ai cho biết điều đô?


      - nghe trong lời ca. Những bài hát vừa rồi trong nhà hàng phải là em hát cho Vinh đó hay sao? Có ai lại biết điều này.


      Lyly Lan nhìn vô bóng đêm mờ mịt, nàng như trong mơ:


      - Phải rồi, hồi đó chỉ có mình ấy mới làm lòng em mê mẩn được như vậy.


      - Còn bây giờ sao?


      - Chỉ là kỷ niệm thôi.


      xong, nàng với chiếc dọc tẩu Ngân vừa trao, hít hơi thực mạnh.


      Đinh thực :


      - Em kể cho về những kỷ niệm êm đẹp đó đêm nay được ?


      Lyly Lan trả lại dọc tẩu cho Ngân, nho :


      - Được chứ , em thích được tâm . có thực tình muốn nghe hay ?


      - em, đó là điều hằng mong ước.


      Trong ánh sáng lờ mờ của cây đèn dầu lạc. Lyly Lan bắt đầu kể về mối Unh giang hồ của nàng với Vinh. câu chuyện có máu và nước mắt chan hoà, rồi kết thúc bằng những chém giết man rợ. Những giành giựt địa vị trong làng chơi cho tới những tội ác ai ngờ có thể lại xảy ra. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn lại là kỷ niệm trong ký ức của ca kỷ giang hồ.


      ° ° °


      Sáng sớm trở về nhà, Đinh được tin Thảo về, chàng tới nhà nàng rủ qua nhà thầy San ngay. Thảo vui vẻ tíu tít như con chim bên người tình. Nàng ngờ Đinh tìm ra tất cả những gì cần thiết trong câu chuyện này.


      Đinh kể lại hết tình tiết những gì chàng thu lượm được trong mấy hôm nay. Lẽ dĩ nhiên chàng chẳng dại gì thú tội trước mặt Thảo những gần gủi với giới giang hồ như vừa rồi. Nhưng có lẽ Đinh qua mặt được thầy San, chàng thấy mặt ông rầu rầu và có cái nhìn Đinh hơi khác.


      Thảo nghe xong những gì Đinh lại, le lưỡi hỏi:


      - việc xảy ra có ghê gớm tới độ đó thực .


      Lợi hại tới như vậy hay sao?


      Đinh trả lời:


      - trước mắt, tin được.


      Thầy San trầm ngâm hồi lâu mới :


      ChếMạc Triết là tay cao thủ trừma ai cũng biết, y đối phó cũng xong, phải tình thế rất nguy hiểm.


      Thảo :


      - Sư phụ à, chúng mình có nên rút lui ?


      Thầy San nhìn Thảo hiền từ hỏi:


      - Con mong chúng mình rút lui à


      Thảo lắc đầu, cương quyết :


      - Dạ , thưa thầy, ma kia giết hại biết bao nhiêu người. Con nhất định phải đương đầu với nó.


      Thầy San hỏi:


      - Con có cách nào?


      Thảo mím môi:


      - việc như vậy làm sao con có cách gì được chứ. Nhất định là phải nhờ sư phụ rồi.


      Thầy San thở dài:


      - việc này đơn giản như con nghĩ đâu.


      ChếMạc Triết tài ba kém gì thầy, trực diện với con ma đó còn bỏ mạng. Bây giờ ta nhất định dùng đường lối cứng rắn đó có hơn gì ông ta đâu.


      Thảo :


      - Như vậy nhất định sư phụ phải có biện pháp. Ác quỉ kia trước sau gì cũng tìm tới đây vì chiếc hộp sắt giam giữ con ma vợ nó còn nằm trong tay ta. Hơn thế nữa, khi còn sống, chính con ma vợ này còn gian ác hơn thằng chồng nó gấp bội. Nếu bây giờ được thằng chồng về giải thoát, chắc chắn nó để cho chúng ta yên.


      Thầy San gật đầu.


      - Cũng vì vậy mà mình nhất định phải tìm ra biện pháp trước trời tối, vì hôm nay chính là ngày phải làm cho xong việc này.


      xong, người ông sững lại, ngơ ngơ, ngáo ngáo; thậm chí hai mắt cũng lờ đờ. Thảo là học trò cưng của ông từnhiều nămnay cũng khônghiểunổi sưphụ mình.


      Có lúc ông đùa dỡn như con nít, có lúc ông nghiêm trang đạo mạo khác thường. Nhưng tình trạng nhưngày hôm nay nàng chưa từng thấy. Thảo hoảng hốt :


      - Sư phụ, sư phụ bệnh rồi hả. Có cần con đưa bác sĩ ?


      Thầy San tự nhiên trong trạng thái phờ phạc, giống như người kiệt sức, thều thào :


      - , tôi có sao đâu.


      Thảo vẫn an lòng hỏi:


      Sư phụ có gì thực ?


      Thầy San hơi mỉm cười.


      - Nếu có gì xảy ra rồi, tôi đâu có ngồi mà chuyện nhưthế này được nữa. Sắc diện tôi vẫn còn tốt lành phải ?


      Thảo lắc đầu.


      - Sư phụ còn cho là có sắc diện tốt nữa hay sao.


      Để con lấy tấm kiếng cho thầy coi nhé.


      - Khỏi cần, con tưởng sư phụ bị ma bắt rồi hay sao. thực mấy bữa nay ta bảo các con truy lùng tung tích của hai vợ chồng con ma này là để được yên tĩnh, rảnh rỗi mà tìm con ma kia. Con ma đực nó khôn lanh và quỉ quyệt vô cùng, bao giờ y chịu trực diện với chúng mình trong những lúc mình tìm nó.






      Chương 19


      Nhưng lại chờ đợi lúc nào mình sơ ý nhất là tấn công ngay. Cũng vì vậy mà ChếMạc Sô phải thảm bại vì tay nó. Còn trường hợp Chế Mạc Triết cũng tội nghiệp cho ông ta, vì muốn bảo vệ cho tên Vinh và Trang mà phải vong mạng, đó cũng là chiêu thức của con ma đực nhắm đúng những lúc mình sơ hở hay bận tâm lo lắng cho người khác là y lấy mạng mình liền. Bây giờ các con hiểu tại sao ta bảo các con phải ăn chay trăm ngày rồi mới được trở lại tìm ta.


      Cả Thảo và Đinh đều chưng hửng. ra thầy San biết hết mọi chuyện từ lâu rồi. Ông muốn bị bận bịu trong việc tìm bắt con ma đực kia, nên đuổi khéo cả Đinh lẫn Thảo mà ai hay. Thảo hỏi:


      - Thưa sư phụ, như vậy có nghĩa là sư phụ tìm bắt con ma đực kia, chứ sư phụ phải bị ma bắt phải ?


      Thầy San mỉm cười hiền hoà:


      - Cũng có thể như vậy. Nhưng trong trường hợp này gọi là bắt ma mà phải là truy linh.


      Thảo rùng mình hỏi:


      - Truy linh là làm sao. Từhồinào tới giờ conkhông nghe sư phụ tới.


      - Phải, từ trước tới giờ, con chỉ biết những vụ bắt ma. Khi mình bắt ma là những oan hồn trực diện với mình cách tích cực ở thế giới loài người này. Còn truy linh là mình phải xuất hồn đuổi theo linh hồn của con ma đó. Những trường hợp này rất nguy hiểm, vì con ma đó dồn mình vào cái thế phải xuất đầu lộ diện trong thế giới vô hình của nó mà đánh với nó. Nơi đây, trời đất bao la, cũng có thể đất trời liền nhau. Mà cũng có thể trời đất. ngũ ấm, lục căn, lục trần, lục thức. Phải đó là chơn . Phải tiến tới bực đại định mới có thể vào thế giới vô hình được.


      Cả Thảo và Đinh đều ngơ ngác. Đinh vội hỏi:


      - Từ trước tới nay, con nghiên cứu về linh hồn học lâu mà chưa bao giờ được nghe thấy những chữ: ngũ ấm, lục căn, lục trần, lục thức đó là những điều gì vậy hả thầy?


      Thầy San trầm ngâm.


      - Con theo tây học nhiều hơn nên khôngbiết. Triết học tây phương và đông phương tuy giống mà khác. Tuy khác mà giống. ngũ ấm là: có sắc, có thọ, có hành, có tưởng, có thức nữa. lục căn là: có mắt, có tai, có mũi, có lưỡi, có thân xác và có ý nữa. lục trần là: có hình tướng, có tiếng, có mùi, có vị, có cảm xúc và cũng có pháp nữa. Lục thức là: có ý, thức, già, chết, khổ, trí.


      Khi tới có sắc, cũng có chu có, và khi bảo là vô minh cũng hết vô minh. Ở thế giới vô hình này chẳng có quá khứ, tại mà cũng có tương lai. có lo sợ, chẳng có xa na và cũng vướng mắc, rối loại, mộng tưởng vu vơ Tóm lại là chân ở đó như vậy.


      Lại lần nữa Thảo và Đình ngơ ngác. Cái gì mà lại có, có lại . Là hay là có cũng là có hay ?


      Thảo rụt rè hỏi:


      - Như vậy sư phụ truy linh chưa, và làm thế nào để truy linh trong cái , có có mù mịt đó?


      Tôi dùng phương pháp đặc biệt của Bùa Thần để chuyên chở. Đó là minh tưởng pháp. Dùng thần pháp này phải có quyết tâm và dũng cảm, nếu lạc đường trong dương giới ngay. Thảo hoảng hốt :


      - Như vậy nguy hiểm quá phải thầy?


      - Nếu nguy hiểm, chẳng đời nào ba con phản đĐí và ngăn cản con tìm hiểu về linh giới.


      Thảo hỏi:


      - Có phải sư phụ cũng suýt nữa lạc đường rồi phải ?


      Tự nhiên thầy San lại thở dài :


      - Rốt cuộc tôi cũng trở về thể xác tôi bình yên, nhưng có người, tình cảm rất nguy ngập.


      Thảo ngơ ngác, Đinh bỗng kêu lên:


      - Là bác Trung! !


      Thầy San gật đầu chận rãi :


      - Ông ta vẫn còn ở bệnh viện phải ?


      Đinh hỏi ngay:


      - Ý thầy , bác Trung phải bị hôn mê vì bệnh tật mà lạc đường về trong thế giới vô minh phải ?


      Thầy San gật đầu.


      - Đúng vậy, ông ấy dùng phương pháp khác truy linh, nhưng cho tới giờ này vẫn chưa thành công. Tuy vậy cũng chưa thấtbại, chỉ lạc hướng nơi dương giới.


      Đinh tái mặt hỏi:


      - Bác Trung có thể về được ?


      Thầy San lại thở dài.


      - biết sao mà bây giờ.


      Đinh lại hỏi:


      - Tại sao thầy lại biết chuyện của bác Trung?


      Thầy San trả lời:


      - Trong lúc tôi suýt bị lạc hướng, tôi thấy bóng của ông ta.


      Đinh lại hỏi tiếp:


      - Sao thầy biết là cái bóng ấy là bác Trung?


      Thầy San mỉm cười.


      - Đó là cảm giác ngoài sức lý giải của người thường. Trong cảm giác ra nhưhoang đường đó; tôi có thể cảm giác tên họ lạ, thậm chí cái thế giới nội tâm của họ.


      Đinh chồm tới như muốn nhảy tung lên:


      - Đó là hiệu quả tạo thành bởi tương thông của làn sóng não!


      Thầy San nhíu mày :


      - Đầu óc cậu quá khoa học. Tôi biết cái đó. Tôi cũng nghĩ cậu cũng hoàn toàn hiểu được làn sóng điện bộ óc là cái gì.


      Mặt Đinh đỏ lên, nhưng chàng dám tranh luận với thầy San. Bây giờ điều cần thiết nhất là an toàn của bác Trung, chàng im lặng lúc rồi :


      - biết tình trạng bác Trung bây giờ ra sao?



      ---End---

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :