1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Buông Gian Thần Của Trẫm Ra - A Tiều (77/349) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Phần III – Đại thần vô lương

      Chương 64 – Trẫm muốn làm người đàn ông của ái khanh!


      "Phá hủy trong sạch của ta !" - Tào Mộng Bình có chút sửng sốt, sắc mặt trong phút chốc trở nên trắng bệch, môi run run : "Cái này. . . khỏi quá mức ti tiện, trong sạch của có biết bao quan trọng, bị mất trinh có thể tự sát vì bảo vệ danh dự gia tộc, chị ơi, em. . . Chúng ta thể làm chuyện như vậy được!"

      Đậu Nguyên Nguyên dụ dỗ nàng, : "Đổng đại nhân là trọng thần triều đình, lấy tư cách của chàng trai vào triều làm quan, bên ngoài đồn ta là con riêng của Đổng lão Tư mã, căn bản có nhiều người biết ta là con . . . , phá hủy trong sạch của ta, chẳng qua là để ta chung thân được làm con , có thể diện lập gia đình, ta vẫn là Đại Tư mã mà, chẳng qua là để ta an phận an phận là nam, việc này có sao đâu?".

      "Nhưng. . ." - Tào Mộng Bình vẫn do dự, cảm thấy rất ổn thỏa, nàng hạ thấp giọng, : "Em chỉ muốn ta tranh đoạt Ký ca ca, sao có thể nào phá hủy hạnh phúc chung thân của ta cho đành? Việc này làm sao có thể đối xử với ta như vậy được? Lương tâm của em bất an . . ."

      Đậu Nguyên Nguyên "Xì” tiếng, : "Đồ ngốc, người đàn ông của mình cũng sắp bị đoạt mất rồi, còn ngồi suy nghĩ thay cho ả, thế nhưng cảm kích thiện lương của đâu, kẻ thiện bị người bắt nạt, này sao mau quên, ngày hôm đó Ninh vương cam nguyện vì ta mà dâng lên vương vị như thế nào hả? Hôm đó, Ninh vương gì hả? “Đổng Uyển, đây là chuyện mà nàng mong muốn phải ?”, Đổng Uyển kia chính là Đổng Khanh, tên ‘Uyển’ là khuê danh của ta. Có lẽ, Ninh vương giãi bày tình đối với ta ra rồi ? Nếu , ta có lý do gì để quyết cự tuyệt chứ?"

      Tào Mộng Bình nghe xong, lập tức rơi lệ, Ký ca ca thương của mình vì lại giải thích gì mà nhận tội, quyết tuyệt như thế, hoàn toàn cân nhắc đến an nguy của bản thân, kia ở trong lòng y quan trọng như thế nào đây?

      Đậu Nguyên Nguyên tiếp tục cất giọng, : " biết dùng phương thức gì mê hoặc được Ninh vương chạy vòng vòng, đến đầu óc cũng tỉnh táo. . ."

      Tào Mộng Bình cắn môi dưới, : "Chị à, em phải làm sao đây?"

      Mục tiêu đạt thành, Đậu Nguyên Nguyên lộ ra nụ cười gian hiểm, : "Việc này khó, xuống tay từ chỗ Cố Tử Khâm, gã thực để ý đến , tuyệt đối hoài nghi ." - , lại vọng ra với a hoàn ở bên ngoài: "Bảo Châu mang cây nến ta đặc chế đến đây!"

      Bảo Châu thưa tiếng, rất nhanh cầm đến cây nến.

      cây nến màu trắng rất bình thường, tùy tiện đều có thể bắt gặp, cũng có gì đặc thù.

      Tào Mộng Bình nhíu lông mày, xem xét hồi lâu, vẫn nhìn ra dùng để làm gì. Đậu Nguyên Nguyên cười : "Ngoài mặt chỉ là cây nến bình thường, quan trọng là trong lõi nến. Trong lõi nến này có chứa chất lỏng độc Nấm tán bay, hòa với Trúc đào và hạt giống Mạn đà la, cùng với chút hoa kích dục. khi đốt nến lên, đốt cháy vào trong lõi, liền tỏa ra làn khói mỏng, khi người nào hít vào khói nến, cảm thấy khỏi hưng phấn mãnh liệt, thậm chí sinh ra ảo giác, quan trọng là... bị kích dục, ngửi vào khói này, trong lòng rạo rực động tình . . ."

      Tào Mộng Bình nghe thấy là thứ kinh hoàng đáng sợ như thế, sợ hãi đến độ lập tức ném cấy nến xuống đất. Ánh mắt Đậu Nguyên Nguyên nhanh chóng ra ác độc, cao giọng : "Nếu muốn đoạt trở lại Ninh vương phải nghe theo ta."

      Vì đế có được chàng trai mình mến, Tào Mộng Bình củng cố lại tâm thần, thả lỏng trong chốc lát, rồi ngồi xổm xuống, lần nữa cầm cây nến nắm vào trong lòng bàn tay, cắn cắn răng : "Mộng Bình hoàn toàn nghe theo chỉ bảo của chị!"

      Đậu Nguyên Nguyên nhìn nàng, tiếp tục sắp đặt, : "Cố Tử Khâm rất thích danh họa, Ninh vương cất dấu ít những họa phẩm như thế, đến chỗ ngài ấy mượn bức để thưởng lãm. Đến khi vào đêm, liền mang theo danh họa và đèn nến tìm Cố Tử Khâm. Ban đêm ngắm tranh, mang theo cây nến khiến người khác khả nghi, tùy tình hình ứng phó với gã chút, sau tìm lấy cớ, để lại danh họa và cây nến rồi bỏ , Cố Tử Khâm có giao hảo với Đổng Khanh, có được danh họa rồi, nhất định muốn phỏng theo, cũng nhất định cho mời Đổng Khanh đến phòng cùng thưởng thức, khi chuyện hay ấy thành, ta nghĩ biện pháp dẫn Ninh vương đến xem trò vui, để ngài ấy tận mắt nhìn thấy tiện nhân đó dâm đãng đến cỡ nào…, ván đóng thuyền, việc đến tình cảnh thể vãn hồi, còn sợ đến quyến rũ Ký ca ca của hay sao?"

      Nghĩ đến mình sắp làm ra chuyện đáng xấu hổ, Tào Mộng Bình liền cảm thấy toàn thân rùng mình. Nàng mặt tái nhợt, run run : "Toàn bộ nghe theo chị."

      "Chuyện cũng xấu hổ lắm đâu, mà bị dọa thành bộ dạng này sao?" - Đậu Nguyên Nguyên rút ra khăn lụa từ ống tay áo, lau mồ hôi lạnh chảy từng giọt trán cho nàng ấy, : "Đừng căng thẳng, để lại danh họa và cây nến rồi lập tức rời khỏi, ổn định hơi thở, nhất thiết đừng để người khác nhìn ra manh mối, đừng để đến lúc đó thất bại trong gang tấc (*), ngược lại rước lấy tai vạ, ngay cả cha của cũng bị liên luy theo."

      (*) Nguyên tác là: Công khuy nhất quỹ 功虧一簣, câu này trích trong Luận ngữ: Đắp núi cao chín nhận (1 nhận = 8 thước), chỉ vì thiếu mất 1 sọt đất mà hoàn thành.

      "Nhưng mà. . ." - Nàng ấy cầm lấy cây nến, trong lòng thực trống rỗng, lên tiếng : "Cố Tử Khâm xuất thân thư hương môn đệ, tướng mạo khá đẹp, tương lai nhất định có thể có được hôn phối rất tốt, gã là người tốt, em muốn hại gã."

      "Em đừng lo lắng, đàn ông ấy mà, giống với con , cho dù phong lưu chút, cũng đến mức bị hỏng danh dự, yên tâm hành động , vị trí Ninh vương phi phải của còn là của ai khác đâu." - Đậu Nguyên Nguyên cười .

      *
      Trong sương trong tràn ngập mùi hương trà, ánh trăng xuyên qua song cửa sổ loang loáng bàng bạc chiếu vào, trong nhà ánh nến lờ mờ, Lưu Lăng cùng Lưu Hâm ngồi ở ghế tựa lớn trạm khắc hình rồng bằng gỗ Hồng Mộc đấu cờ vây, Đổng Khanh đứng bên cạnh bọn họ cắn hạt dưa, nhìn trận cờ gì, Đậu Nguyên Nguyên bên đánh đàn trợ hứng, Tiểu An Tử ngồi ở trong góc phòng, rất tập trung nấu trà, Như Họa bận bịu cắt bỏ tàn nến.

      Lưu Hâm nắm lấy quân cờ trắng trong tay, nhìn chăm chú bàn cờ lúc lâu, nhưng vẫn chậm chạp hạ xuống, Lưu Lăng thong dong nâng lên ly trà , cười : "Hoàng đệ, nghĩ nữa hỏng đầu mất, bằng sớm đầu hàng ."

      Lưu Hâm lại xoay đầu liếc Đổng Khanh cái, cười : "Đổng đại nhân, xem thế cục ván cờ này nên phá như thế nào?"

      Đổng Khanh lắc lắc đầu, : "Xem cờ , chính là quân tử vậy."

      Lưu Lăng cười : "Viện binh cũng được, ai có thể phá thế cục của trẫm, trọng thưởng."

      Lưu Hâm lại xoay đầu hỏi Đổng Khanh, : " có thể giải ván cờ này ?"

      Đôi mắt Đổng Khanh chợt lóe lên tia tinh ranh, thong thả lên tiếng : "Đổng Khanh có khả năng, nhưng mà vương hợp sức với Ninh vương, có lẽ có thể phá thế cục này."

      ràng là trong lời ý, ám chỉ gã và Ninh vương ngầm thông đồng với nhau.

      Lưu Hâm liếc xéo Đổng Khanh cái, cười lạnh : "Thân sơ có phân biệt, bản vương và hoàng huynh là em ruột thịt, khi em trai phá được trận cờ của trai, đầu hàng là được rồi, cần gì phải hướng về phía người khác cầu viện đâu? Ta cũng chỉ là tò mò, nghĩ thử lần có thể phá giải thế cục của hoàng thượng hay mà thôi."

      Đổng Khanh thuận tay cầm miếng bánh chín tầng mấy ở bàn, vừa ăn, vừa giả bộ để ý, : "Đổng Khanh cho là vương và Ninh vương thường qua lại, hai người cực kỳ thân mật cơ đấy, hóa ra còn có húy kị phân biệt như thế sao?"

      Lưu Lăng im lặng nhìn cảnh Đổng Khanh đấu võ mồm với Lưu Hâm, khóe miệng trước sau vẫn hàm chứa nụ cười. Đậu Nguyên Nguyên dừng tiếng đàn lại, nàng ta bỏ lại đàn, đến sát bên.

      "Phải chăng là vì chuyện long bào?" - Lưu Hâm thừa dịp biểu lộ lòng trung thành đối với Hoàng đế, rủ rỉ tiếp: "Đổng đại nhân suy nghĩ nhiều rồi, khi ấy bản vương chẳng qua là nhận ra Ninh vương vô tội, cho nên mới thay huynh ấy nhiều thêm vài câu, huống chi hoàng huynh vẫn là chứng thực được tình huống, nếu nhỡ cường thế xử trí Ninh vương, đoạt tước vương của huynh ấy, điều này tất khiến cho chư vương gia phản đối, vì suy nghĩ cho hoàng thượng, nên ta phải lên tiếng bảo vệ Ninh vương, đối với Lưu Hâm ta mà , hoàng huynh với họ Ninh vương, suy cho cùng giữa em họ vẫn có khoảng cách, sao có lý nào so được với em ruột thân thiết đâu."

      Lưu Lăng nghe được lời em ruột thịt thân thiết này, vô cùng tán đồng, : "Đúng vậy, em họ sao có thể so sánh với em ruột thân thiết được, Hâm hoàng đệ là chính là tay chân của trẫm, trong kiện vừa rồi, khanh với trẫm có cách nhìn bất đồng, trẫm tuyệt đối trách khanh."

      luôn luôn coi trọng tình cảm em, tất nhiên hoài nghi vương.

      Đối với diễn xuất vô cùng xuất sắc của vương, Đổng Khanh có cảm giác bội phục sâu sắc, bề ngoài vẫn cười châm biếm, : "Cái gọi là hoàng quyền, vĩnh viễn đều cưỡi lên cả máu mủ ruột thịt, thời xưa có sử, em vì tranh vị mà có nhiều chuyện ‘họa khởi tiêu tường’ (**) ."

      (**) Họa khởi tiêu tường: tai họa từ bức bình phong, có nghĩa dụ là tai họa phát sinh từ trong nội bộ, đây là thành ngữ cải biến từ câu “tại tiêu tường chi nội” được chép trong Luận Ngữ. Đó là lời của Khổng Tử dạy 2 học trò Quý Lộ và Nhiễm Hữu về việc họ Quý định đánh nước Chuyên Du. Ngoài ra còn có câu: “Tiêu tường chi ưu”, hay “Tiêu tường chi họa”

      Lưu Hâm thả quân cờ trắng trong tay trả về lại trong cái bát, nhìn thẳng vào Lưu Lăng cười : "Hoàng huynh, thần đệ thua ván cờ này. Nhưng mà, cận thần của Người đúng là miệng lưỡi bén nhọn đó."

      Lưu Lăng lóe lên ý cười trong ánh mắt, : " bé đáng ghét này, đúng là được lí tha cho ai cả! Quả là tinh thần ganh đua mạnh mẽ, văn võ cả triều cũng phải là đối thủ của nàng đâu."

      bé đáng ghét !?

      Đổng Khanh nghe được, bất ngờ bị sặc, cẩn thận, miếng bánh chín tầng mây bị nghẹn tại cổ họng, trong chớp mắt liền cảm thấy hô hấp thông, cả khuôn mặt ngay lập tức trướng đỏ, ho sặc ngừng, Lưu Lăng thấy vậy, lập tức bước nhanh tới, đích thân đấm lưng giúp nàng, nhíu mày : "Hẳn là bị nghẹn rồi, làm sao lại cẩn thận như vậy?"

      Vừa , vừa xoay người đối diện với Tiểu An Tử, : "Mau! Đưa chén nước ấm lại đây."

      Tiểu An Tử lập tức theo làm, đưa nước lên, Đổng Khanh lại bởi vì ho sặc dữ dội, cách nào uống nước được, Lưu Lăng rất lo lắng, lập tức cất cao giọng : "Ninh vương đâu? Bảo ta lập tức phái người mời đại phu lại đây!"

      Đậu Nguyên Nguyên : "Thân thể của Thái phu nhân tốt, hôm nay hôn mê mệt mỏi, Ninh vương đích thân chăm bệnh, dâng thuốc thang, bây giờ người có lẽ vẫn còn ở chỗ của Thái phu nhân."

      Lưu Lăng lòng như lửa đốt, ra lệnh : "Ho sặc kéo dài tổn thương tim phổi. Nhanh! Bảo người báo cho Ninh vương, lập tức mời đại phu lại đây!"

      Như Họa thấy Đổng Khanh ho sặc dữ dội, để xuống cây kéo cắt nến, tới : "Việc này nên vỗ mạnh, để tôi làm tốt hơn!"

      xong, liền dời bước đến phía sau Đổng Khanh, hai tay nắm thành quyền, dùng mép ngón tay cái cùng mép ngón trỏ gập lại, hướng chính xác đến bụng của nàng, tay kia nắm thành nắm tay đặt sát ở cằm, bất thình lình, nhanh gọn hất lên phía …, chỉ thấy Đổng Khanh "Wow" tiếng, theo thanh , miếng bánh chín tầng mây bị mắc kẹt trong cổ họng phun ra ngoài.

      Hô hấp trở nên thông thuận, Đổng Khanh thả lỏng hơi thở, nhấp hớp trà nóng, trong lòng lại nhanh chóng lên mối nghi ngờ.

      Lưu Hâm thấy nàng thư thái trở lại, mới nhếch miệng cười : " may mắn, Đổng Tư mã bình an việc gì, nếu bản vương đúng là phạm tội rồi, hoàng huynh quở trách bản vương chọc giận ái thần của huynh ấy mất."

      Đậu Nguyên Nguyên hừ lạnh tiếng : "Chính nàng ấy cẩn thận, có thể trách lên đầu ai? Ai bảo nàng ấy ăn bánh ngọt, lại khong cẩn thận như vậy."

      Lưu Lăng nhìn kỹ Đổng Khanh, thấy nàng an nhiên vô , mới thả lỏng hơi, cười : " nương nhà người ta ăn bánh ngọt đều là cầm miếng , từ từ nếm qua, sao nàng lại nhét cả cái vào như thế? Con nên có dáng vẻ đáng có của con chứ!"

      Đổng Khanh có hơi sững sờ, sau đó cất tiếng ho , nàng mặc quần áo của nam giới, nếu như cử chỉ còn giống như của nữ, vậy có thể nhìn nổi ?

      Đậu Nguyên Nguyên lạnh lùng : "Có lẽ là vì có đàn ông rồi, Đổng Tư mã liền còn giống như kẻ giả nam nữa."

      Lưu Lăng trở về ngồi ngay ngắn ghế tựa lớn, nhìn hướng về phía Đổng Khanh, nhu tình cười tiếng: "Trẫm, chính là người đàn ông đó (***)!"

      (***) Ở đây có chơi chữ. Đậu Nguyên Nguyên muốn tới việc Đỏng Khanh có người đàn ông của mình để dựa dẫm, nên cần đóng giả làm nam nữa. Còn ý của Lưu Lăng chính là tự nhận mình là người đàn ông (của Đổng Khanh). Trong tiếng Hán chữ nam nhân / trượng phu vừa mang nghĩa đàn ông, nam giới, vừa có nghĩa là người chồng.
      windlove_9693 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 65 – Tình dục sôi sục

      Hoàng thượng tự nhiên thẳng thừng như thế, Đổng Khanh có hơi chút ngượng ngùng.

      Đây phải là biểu lộ muốn làm người đàn ông của nàng sao? Việc này sao có thể chứ ?!

      Đậu Nguyên Nguyên nét mặt trong phút chốc biến sắc.

      "Ninh vương cũng là đàn ông đấy! Hoàng thượng mặc dù là chàng trai tuổi trẻ tuấn, khí vũ hiên ngang, nhưng luận dung nhan khí độ, Ninh vương cũng là phân cao thấp với hoàng thượng đâu." - Đậu Nguyên Nguyên thấy hoàng thượng vẫn để ý tới Đổng Khanh, trong lòng tràn ngập vui, bĩu môi : "Hừ, là tuyệt đó, Ninh vương với điều kiện tốt như thế lại tìm duyên đẹp, sắc lập chính phi, ngược lại tựa hồ như rất để ý tới Đổng đại nhân của hoàng thượng."

      Lưu Lăng nghe được, sắc mặt lập tức tối sầm.

      Ninh vương quả thực đối với Đổng Khanh rất bình thường.

      Lưu Hâm cười : "Ninh vương đến nay chưa cưới hỏi, chính là truy tìm hôn phối tương xứng, mà Đổng Tư mã dù thân quần áo nam giới, nhưng lại là dung nhan tuyệt lệ, nếu thay vào váy la, thêm vào hoa cài đầu, quay về hình dạng , đúng là đủ để làm khuynh đảo đàn ông trong thiên hạ ?"

      Lưu Hâm thầm nghĩ, Đổng Khanh cực thông minh, lại hoài nghi gã, người này thể để ở bên cạnh hoàng thượng hàng ngày được, nhất thiết phải phân hoá tín nhiệm giữa nàng và hoàng thượng. Gã quan sát Lưu Lăng cái, thấy mặt tràn đầy nét vui, cho nên tiếp tục : "Cho dù Ninh vương vì Đổng Tư mã mà khuynh đảo cũng là đương nhiên , Ninh vương tuấn phóng khoáng, vừa phong lưu đa tình, Đổng Tư mã nếu quay trở về hình dạng người nữ cũng là đại mỹ nhân, cái gọi là hùng phối người đẹp, mỹ nhân mến hùng, chừng ở chung lâu, hai người liền sinh tình rồi."

      Lưu Lăng càng nghe sắc mặt càng khó coi, nhớ tới tên Ninh vương kia từng dẫn Đổng Khanh của đơn độc chơi hai ngày, liền nổi giận trong bụng, nghe còn cùng cưỡi ngựa, thân mật như thế. . . Tên đáng chết đó, ngang nhiên như vậy nhúng chàm ái khanh của !

      Tay của chặt chẽ chế trụ bàn cờ, cố chịu đựng mới hất tung.

      Đậu Nguyên Nguyên mím môi, cười , thêm mắm thêm muối: " thầm nảy sinh tình cảm? Ngài nhìn thấy, hai người này xứng đôi như thế nào sao? chừng người ta sớm vừa gặp đấy?"

      Lần này, lời vừa thốt ra, ánh mắt mọi người đều rơi vào người Đổng Khanh.

      Đổng Khanh đối với châm ngòi của hai người kia, lại có thái độ thong dong, cười trừ : "Đổng Khanh thừa kế nghiệp của cha, làm quan trong triều, toàn tâm toàn ý chỉ muốn phụ tá hoàng thượng, ở đâu đến hùng mỹ nhân vừa gặp ? vương cùng Đậu nương suy nghĩ nhiều rồi."

      Về chuyện nam nữ, càng giải thích, càng có vẻ chột dạ, chỉ biết càng tô càng đen, ngược lại rơi vào miệng của bọn họ, dẫn tới lòng nghi ngờ của hoàng thượng, còn bằng thái độ thản nhiên.

      Giữa nàng và Ninh vương, có hay có mập mờ, phương thức tốt nhất, chính là lấy hành động để chứng minh.

      Nàng thân cận với Ninh vương, thầm gặp mặt, còn có thể ra cái quái gì chứ ?

      Hai ngày này, thân thể Thái phu nhân bị bệnh , cộng thêm chuyện của Tào Mộng Bình, Ninh vương thực bận bịu, tiểu thư nhà họ Tào si tâm như vậy, vì y tiếc tổn hại dung nhan, Ninh vương là chàng trai trọng tình nghĩa, có trách nhiệm, tất nhiên hẳn là thể cưới nàng ấy, vương phủ bề bộn nảy sinh nhiều việc, Ninh vương cũng chưa từng lén đến tìm nàng.

      Nàng tiếp tục : "Đổng Khanh chính là trọng thần của hoàng thượng. phải là thần tử của Ninh vương, Đổng Khanh đương nhiên duy trì tuân thủ đúng mực, nhắc tới chuyện hôn phối của Ninh vương…, ta dường như nghe qua, Ninh vương từng nhiều lần hỏi chuyện Đậu Thừa tướng xin cưới nhỉ?"

      xong, ngước mắt nhìn chằm chằm vào Đậu Nguyên Nguyên.

      Nàng khéo léo đem lời đồn thổi dẫn về phía Đậu Nguyên Nguyên.

      Đậu Nguyên Nguyên trong nháy mắt thoáng qua chút chột dạ, rồi ngay lập tức sắc mặt đỏ lên, sẵng giọng: "Đổng Tư mã câu này sai rồi, Nguyên Nguyên xinh đẹp đa tài, bị danh tiếng làm phiền, Ninh vương mộ danh mà đến, mối hôn đó chẳng phải bị cha ta quuyết đoán từ chối rồi sao?" - đến đây, nàng ta quay đầu về phía Lưu Lăng, mỉm cười duyên dáng, : "Đậu Thừa tướng cha ta trung thành với hoàng thượng, trời đất kia chứng giám!"

      Lưu lăng nhàng nếm hớp trà, phát ra từ.

      Đổng Khanh cười : "Điều này là đương nhiên, Đậu tiểu thư là hoàng hậu tương lai mà."

      Lúc này, gã sai vặt đến, hướng về phía Đổng Khanh, cúi khom người : "Cố công tử có được bức danh họa, ở trong phòng mô phỏng lại, ngài ấy mời Đổng công tử qua chuyến, đến nhìn qua kỹ năng hội họa của ngài ấy có tiến bộ hay ."

      Đổng Khanh vốn muốn cáo lui, trùng hợp là Cố Tử Khâm có ước hẹn, cho nên liền thuận thế mà hành động, lập tức quay ra : "Ta đến ngay lập tức."

      Vừa , lại hướng về phía hoàng thượng chắp tay thi lễ : "Đổng Khanh cáo từ."

      Lưu Lăng để xuống ly trà , ngước mắt lên : "Trẫm cũng cùng khanh chuyến xem sao."

      Đậu Nguyên Nguyên nghe thấy, vội vàng chen miệng : "Ban đêm trời giá rét, hoàng thượng mới vừa lành bệnh, thân thể còn hư nhược, đến nay vẫn chưa điều dưỡng đủ, ra khỏi cửa tránh khỏi gió lạnh, nếu như lại nhiễm bệnh vậy đâu có tốt? Vương phủ dù tốt, nhưng vẫn thể so với hoàng cung, nơi đó có thái y y thuật cao minh tùy thời chăm sóc."

      Trò hay muốn bắt đầu, sao có thể nào để hoàng thượng phá hoại cho đặng?

      Đổng Khanh : "Lời ấy của Đậu nương có lý, long thể của hoàng thượng trọng yếu, nên để trúng gió lạnh, nếu hoàng thượng có thích thú thưởng tranh, như vậy thần bảo Cố Tử Khâm đem danh họa mang đến đây cùng hoàng thượng đánh giá, có thể được hay ?"

      Đậu Nguyên Nguyên : "Bệnh của hoàng thượng mới tốt chút, thích hợp mệt mỏi quá mức, vẫn nên nghỉ sớm hơn."

      Lưu Lăng giơ tay lên : "Vậy cũng được, trẫm cũng mệt mỏi, bây giờ là thời điểm dùng thuốc rồi, tranh vẽ để chờ ngày mai đánh giá cũng được, tất cả các người lui ."

      "Vâng." - Mọi người hành lễ, rồi lui ra.

      Đổng Khanh sau khi rời khỏi sương phòng của hoàng thượng, liền trực tiếp đến sương phòng của Cố Tử Khâm. Trong phòng chỉ có mình gã, ánh nến lập lòe, lúc sáng lúc tối nhảy múa lay động trong phòng, chỉ thấy Cố Tử Khâm chấp bút vẽ, cầm lấy tay áo dài rộng, chăm chú mô phỏng lại bức tranh treo tường.

      Nàng từ từ tiến vào, rồi khép lại cánh cửa phòng, phụ lấy tay, đưa tay ra sau lưng, lững thững tới trước bức tranh, tỉ mỉ nhìn chăm chú, nhìn lúc, rồi cười : "Huynh xem, bức tranh này đến tột cùng là xuất từ tay vị danh gia nào, mà khiến ta nhìn ra?"

      Cố Tử Khâm ngẩng đầu cười : " bức tranh có lạc khoản, cũng biết xuất từ tay người phương nào, người vẽ tranh vận dụng bút pháp cứng cáp mạnh mẽ, lại hết sức thoải mái, phác họa nhìn như rời rạc, tinh tế nhìn lại hết sức thú vị, ta nhìn thấy bức tranh này, dù tính là tác phẩm của đại gia, phong cách lại hết sức đặc thù, cho nên liền cầm đến để mô phỏng theo."

      "Bức tranh này phong cách quả giống với người thường . . ." - Đổng Khanh nheo nửa con mắt, chăm chú nhìn kỹ bức tranh, đồng thời lên tiếng hỏi: "Từ nơi nào mà huynh có được bức tranh này ?"

      Cố Tử Khâm để bút vào bên trong ống rửa, cười : "Là Tào nương trong lúc vô ý nhìn thấy ở trong thư phòng của Ninh vương đấy, nàng ấy thấy này bức tranh nét vẽ đặc thù, biết ta luôn luôn thích tranh vẽ, cho nên liền đặc biệt cầm lại đây cho ta đánh giá, ta nhàn rỗi có việc gì, nghĩ đến phỏng tác cũng có gì ngại, cho nên bảo ngươi cùng lại đây thôi."

      Đổng khanh để tay sau lưng, đứng ở bên cạnh bức tranh, chăm chú nhìn, nghĩ thầm, bức tranh này, nhìn xa xa, xuất trần thoát tục, nhìn gần gần, bút pháp lại ràng lộn xộn, người vẽ tranh này đến tột cùng là có tính cách mâu thuẫn như thế nào đây?

      Ngọn nến theo gió nhảy múa, chập tắt chập sáng, nguồn sáng khiến cái bong của Đổng Khanh nửa chiếu vào bức tranh, che ở hơn phân nửa bức tranh, Cố Tử Khâm thấy tình trạng đó, liền cầm lấy cây nến trắng ở án do Tào Mộng Bình đem tới, đưa tới gần đế nến, cười : "Trong nhà quá tối rồi, phải châm thêm ngọn nến nữa."

      Gã châm lên cây nến màu trắng, để vài giọt sáp nến chảy ở án, rồi cố định cây nến, trong nhà tức khắc trở nên sáng hơn.

      Ngay lập tức, gã tiếp tục cầm lấy bút vẽ, phỏng tác lại bức tranh. Đổng Khanh đến gần, đứng ở bên cạnh người gã, nhìn gã vẽ tranh, vừa cười : "Mô phỏng lại toàn bộ nhưng lại có ý tứ, sao huynh tự vẽ bức hả?"

      Cố Tử Khâm cười : "Mô phỏng tự có điểm tốt của mô phỏng, hấp thụ sở trường của người khác, lấy dài bù ngắn, chỉ cần mất phong cách của bản thân, cuối cùng có thể luyện tập thành các đại gia rồi."

      Đổng Khanh cười : "Cố huynh trong lĩnh vực hội họa rất có thành tựu rồi, nét bút bức vẽ của huynh, đều khiến Đổng Khanh tự than thở sánh bằng, so với thơ dâm cái này của huynh được xưng là dâm mà lộ, tốt hơn rất nhiều đó."

      "Luận thơ ta so ra kém ngươi, luận tranh, Cố Tử Khâm ta tuyệt thua Đổng Khanh ngươi." - Cố Tử Khâm đưa bút long trong tay cho nàng, cười : " đến đây, ngươi cũng cầm lấy bút vẽ bức tranh , hãy lấy núi sông trong bức tranh tường làm đề, chúng ta đấu họa, thấy thế nào?"

      Đổng Khanh cười : "Đổng Khanh cung kính bằng tuân mệnh."

      Vừa , hai người lập tức từng người trải giấy Tuyên lên án, tập trung vẽ tranh.

      Ánh nến đung đưa mãnh liệt, ánh nến hơi sáng cùng với từng làn khói trắng, thuận theo gió nhảy nhót, màn che bên giường hơi hơi phiêu động.

      lâu sau, Đổng Khanh đột nhiên cảm thấy cơn choáng váng hoa mắt, kèm theo là toàn thân trận tê dại, biết là chuyện gì xảy ra, mà cả người nôn nao nóng bức khó hiểu, trong trí óc có ham muốn nên lời, vùn vụt muốn trào ra, sắp lao ra bên ngoài cơ thể.

      Trong khi nàng phát ra bất ổn, muốn rời , hoa mắt thần mê, tâm động thần dao động, thấy bóng dáng chàng trai bên cạnh, hình bóng xinh xắn, nàng lại nổi lên tà niệm, ý nghĩ muốn cùng hoan hảo đáng sợ thôi thúc ngừng xông thẳng lên não, phút chốc, Cố Tử Khâm lại hai mắt mê mang bất ngờ xông về phía nàng, gắt gao đè nàng ở bàn, rên rỉ : "Đổng khanh à, Cố Tử Khâm ta phải là kẻ đồng tính, nhưng bây giờ đối với ngươi lại nhịn được, ta cũng biết là chuyện gì xảy ra, đột nhiên tình dục sôi sục, đói khát khó chịu, chúng ta đều là nam cả, cho dù làm ra chuyện xấu hổ kia cũng tổn hại đến danh dự . . ."

      "Ngươi bậy cái gì đấy?" - Hơi thở của đàn ông như đòi mạng đánh úp về phía nàng, cả người nàng run rẩy, da gà toàn thân nổi lên, run run : "Đừng làm bậy. Mau! Mau cút!" - Nàng khắp người đổ mồ hôi lạnh, cắn chặt răng, dùng sức khước từ lực hấp dẫn cực lớn từ phía phái nam kia.

      Bên trong thân thể, cảm giác kỳ quái lại như thủy triều vỗ vào bờ đá, từng đợt sóng cuộn trào, khắc cũng chịu bỏ qua cho nàng, nàng cắn chặt răng, liều chết chống đỡ.

      "Ta, ta bây giờ nhịn được nữa.. . , ta nghĩ muốn , ngươi là nam, mà ta nhịn nổi kích tình, đồng tính đồng tính ! Ta phải hoan hảo với ngươi!"

      chặt chẽ đè ở người nàng, lồng ngực rắn chắc cùng với hơi thở nam tính nồng đậm, cơ hồ đánh nàng vỡ tan, nàng cả người run rẩy, cắn răng, chịu đựng ham muốn sôi sục bên trong thân thể trào dâng, : "Đừng làm loạn ! Đừng . . ."

      "Phía dưới thân của ta cứng rồi, cả người cũng sắp nổ tung, tin ngươi sờ sờ !" - Gã tự tay nắm lấy tay nàng, hướng vào bên trong đũng quần dò xét, phái nam rất cứng, rốt cuộc khiến cho nhẫn dục vọng của nàng triệt để vỡ đê, như vạn con ngựa phi nhanh, ở trong thân thể của nàng kích động lật chuyển khuấy đảo, cuối cùng là phá kén mà ra, nàng phát ra tiếng ngâm, đói khát gặm cắn lồng ngực của gã.

      Cố Tử Khâm chịu được kích tình, rên rỉ tiếng, : "Ngươi phải lật người lại , nam với nam đều là dùng phía sau để làm."
      Dung Nguyễn 1995, xixonwindlove_9693 thích bài này.

    3. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      K biết a hoàng thượng có xông vào và... K nhỉ. Hì mong chương mới quá

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 66 – Đổng Tư mã phải là nam

      xong, liền sờ loạn lung tung người nàng hồi, bàn tay tới phần eo từng bước dò xét xuống dưới, muốn thử sờ đến phần mệnh căn kia của nàng, lại ngạc nhiên phát giác ra có điểm đúng, chỉ sờ vào được khoảng hư , lập tức kêu thét tiếng, : "Ngươi có cái kia à, ngươi là thái giám sao ?!"

      Đổng Khanh sớm đánh mất thần trí, nàng nằm ở án, hai mắt mê mang, môi đỏ mọng hé mở, mơ mơ màng màng than : "Nóng quá... , toàn thân của ta nóng bức… khó chịu a... ."
      Cố Tử Khâm dùng sức kéo mở vạt áo của nàng, lại phát ngực của nàng dùng đai màu trắng quấn chặt, gã chịu đựng cơn tình dục cuộn trào, giọng run run, : "Ngươi phải là con riêng của Đổng lão Tư mã! Con bà nó, ngươi là con trưởng của ông ấy!"

      Bạn rượu thịt của gã lại là !

      Giờ phút này gã xuân tình dạt dào quấy động, tình dục khó kìm nén, hạ thân căng cứng khó chịu, máu nóng sục sôi. Tình dục sôi sục từng đợt mãnh liệt đánh úp lại, cơ hồ sắp cắn nuốt gã rồi.

      Gã kích động rất muốn xé mở quần áo của nàng, cùng nàng làm chuyện nam nữ, giải trừ tình dục trong người bốc lên, khó có thể ngăn chặn nổi.

      Nếu Đổng Khanh là nam, dù đồng tính cùng với gã, nam nam hoan ái, giữa đàn ông với nhau cũng mất danh dự, nhưng… Nàng cố tình lại là , khi ân ái cùng gã, trong sạch đời này của nàng bị hủy hết.

      Giờ phút này, cả người Cố Tử Khâm sớm bị tình dục dâng trào, như vạn con kiến gặm cắn, khó chịu, trước mắt còn cách nào cầm giữ, vì thế gã cắn chặt hàm răng, hạ quyết tâm, nhanh chóng lao đến đập mạnh vào tường, bỗng chốc, phát ra tiếng vang trầm đục, rồi sau đó, cả cơ thể buông mình đổ ở dưới tường.

      Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng của Ninh vương: "Đổng Khanh, nàng có ở trong phòng của Cố huynh ?"

      Ngay sau đó là tiếng gõ cửa.

      Nàng mở ra đôi mắt mê mang, vẻ mặt mơ màng nhìn ra cửa, cửa gỗ màu đỏ ngừng phát ra tiếng "Cốc cốc cốc", lâu sau, chàng trai cao lớn tuấn chạy vào, trong mơ màng chỉ nghe thấy y : "Nàng làm sao thế? A, Cố Tử Khâm bị sao vậy?"

      Y tiến đến gần, cẩn thận tỉ mỉ nhìn nàng lúc, thần sắc đột nhiên thay đổi, rồi sau đó ôm lấy thắt lưng của nàng... .

      Tấm màn nhàng lay động theo gió, trong mông lung, mặt khẽ lướt qua xúc cảm lạnh lẽo, nàng bỗng dưng mở hai tròng mắt, ngơ ngác nhìn chàng trai ngồi bên cạnh ao.

      Nàng quả thực cảm thấy giật mình, đôi mắt hạnh nhanh chóng xẹt qua bốn phía, phát bản thân nhưng lại ở trong tẩm điện phía sau Hồ nước nóng của Ninh vương, mà nàng mặc quần áo ngâm ở trong ao lạnh giá.

      Bên cạnh ao, trồng vườn cây hạnh (*), hoa rụng lả tả, như bông tuyết bay xuống, mang đến loại hương khí nhàn nhạt cùng cái se lạnh của xuân ý. Lưu Ký đưa tay nhặt lên cánh hoa hạnh rơi ở tóc của nàng, khẽ cười tiếng, : "Nàng ở trong nước hơn canh giờ, tại cảm giác như thế nào rồi ?"

      (*) Cây Hạnh: ở đây đến giống cây Mơ tây, Hạnh đào, trong tiếng việt khi dịch cũng có thể gọi là cây mơ.

      "Lạnh." - Nàng cả người lạnh phát run.

      Ban đêm, gió rét, nàng lại ngâm ở trong ao lạnh. Da thịt cảm thấy lạnh thấu xương.

      “Ta... . . Rốt cuộc là phát sinh chuyện gì vậy?" - Nàng cắn cắn môi dưới, hỏi.

      Trí nhớ của nàng hỗn loạn vô cùng, mơ hồ chỉ nhớ bản thân biết là chuyện gì xảy ra, lúc đó đúng là tình dục bốc lên, máu nóng sục sôi, tinh thần hoảng hốt.

      "Nàng trúng kích tình vật. Đại phu đến xem qua, ta phát sớm, may mà vẫn chưa hại đến thân thể. Nàng chỉ cần chậm rãi đợi độc tình trong cơ thể biến mất dần, an nhiên vô thôi." - Y thoáng nhìn thấy vẻ bất an trong đáy mắt nàng, lập tức bổ sung thêm: "Nàng yên tâm, ông ta tuyệt đối ra, việc này chỉ có nàng biết, ta biết, Cố Tử Khâm biết, ngoài ra kẻ hạ độc cũng biết."

      Đổng Khanh cúi đầu trầm tư, chú ý tường tận ngọn nguồn, nàng vào trong phòng của Cố Tử Khâm, nguyên nhân hoàn toàn là vì bức tranh kia, tranh là Tào Mộng Bình đem đến, Tào Mộng Bình bản tính ác, đơn thuần vô tri, có nhiều tâm tư như vậy, phía sau tất là có người xúi giục, ngay sau khi nàng trúng độc tình, Ninh vương liền xuất , việc này cũng phải trùng hợp... , ở trong sương phòng của Hoàng thượng, Hoàng thượng hỏi Ninh vương ở đâu, Đậu Nguyên Nguyên lại lập tức thốt ra, có thể thấy được nàng ta nắm giữ vô cùng ràng hành tung của Ninh vương.

      Tại sao hôm nay nàng ta lại hết sức nắm giữ hành tung của Ninh vương?

      Dễ nhận thấy lại là Đậu Nguyên Nguyên làm!

      Nàng ngước mắt lên, hỏi: "Vì sao ngài lại đột nhiên tới phòng của Cố Tử Khâm?"

      "Ta ở chỗ của mẹ ta, nghe thấy bọn người hầu huyên thuyên ở ngoài cửa, Đổng đại nhân cùng Cố công tử tựa hồ rất có ý kiến với tranh vẽ của người bạn của ta, còn xảy ra tranh luận, lòng hiếu kỳ nổi lên, ta liền đến sương phòng của Cố công tử, vậy mới phát ra nàng thần chí tỉnh táo nằm ở bàn, mà Cố công tử đầu sưng lên cục, té xỉu ở cạnh tường... ."

      Hóa ra Cố Tử Khâm dưới tình thế cấp bách, lại làm cho chính mình hôn mê , có như thế mới làm ra chuyện sai lầm thể vãn hồi, nàng nghe xong, cảm thấy rất vui mừng, tinh tế nghĩ đến đoạn giao tình giữa hai người, trải qua việc hôm nay, nguy nan thấy được nhân tâm, quả là người đáng giá tương giao.

      Lưu Ký rất ái muội nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập trêu chọc, khóe miệng gợi lên vẻ tà nịnh, cười nhạt : "Vốn dĩ, ta có thể giúp nàng, về chuyện nam nữ, ta dù sao phải có kinh nghiệm, chắc chắn làm nàng vừa lòng, vừa giải bớt được sóng tình dâng trào của nàng, còn có thể cho nàng hưởng thụ như thế nào là nam nữ hoan ái cực lạc. Nhưng mà, ta cũng muốn trong lúc nàng thần chí ràng mà làm chuyện nam nữ giao hoan, đành phải để nàng vào trong ao nước lạnh thôi . . . Nếu có thể lại làm lại lần nữa, ta chắc chắn ôm nàng lên giường, so với cho nàng vào trong nước đá chịu lạnh, bổn vương đành lòng xiết bao, chẳng bằng để nàng ở trong lòng ta hưởng thụ ấm áp."

      Nàng nghe xong, thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, lập tức bực bội : "Đổng Khanh vạn phần cảm tạ Ninh vương ném ta vào trong ao đá."

      Y khẽ cười tiếng, ngay sau đó đứng dậy, quay vào trong tẩm điện , cầm lấy bình ngọc to rót ra gì đó tới, đưa cho nàng, : "Đây là mật hoa Dâm bụt, uống !"

      Nàng lập tức uống hết toàn bộ nước mật hoa này, y lại giúp nàng nghiêng bình đổ đầy, nàng vẫn cứ hơi uống hết, y tiếp tục lại nghiêng bình đổ ra... , cho đến khi uống sạch toàn bộ chiếc bình to, nàng mới đưa chiếc cốc vàng trả lại cho y.

      "Là... ." - Nàng do dự chút, cưỡng chế ngượng ngùng vào trong lòng, thấp giọng : "Là thứ có thể giải độc tình trong cơ thể ta sao?"

      Y bật cười vang, : " phải, ta cảm thấy nàng khát, cho nên mới rót cốc nước mật hoa cho nàng uống, mật hoa Dâm bụt sinh tân chỉ khát(**), đồng thời dưỡng nhan làm đẹp, mẹ ta đều uống mỗi ngày."

      (**) Sinh tân chỉ khát: là cụm từ phổ biến trong Đông y, về tác dụng của các vị thuốc. Cụm từ có ý nghĩa là: tạo ra nước dịch (nước miếng) giải khát.

      Nàng nghe xong, vừa tức vừa thẹn, bèn chuyện nữa.

      Đồ đàn ông đáng ghét, ràng là cố ý, làm cho nàng nghĩ lầm đó là dùng để giải độc tình trong cơ thể, vì thế liền liều chết uống sạch cái bình to ấy, làm hại nàng rót nước mật hoa vào đầy bụng cách vô ích, căng đến đòi mạng.

      Y đặt bình ngọc trở lại chỗ cũ, hướng về phía nàng, cười : " có thuốc nào chữa được độc tình trong thân thể nàng, chỉ có thể chờ dục tình tự nhiên chậm rãi tản , nước ao lạnh như băng hại đến sức khỏe, nên ngâm lâu, chờ dục tình trong nàng rút hết, chuyển qua hồ nước nóng, lầm ấm cơ thể, ta giúp nàng nấu ít thuốc ôn bổ, uống chén, hẳn là có việc gì đâu."

      "Ngài nên đối xử tốt như vậy với ta, đừng quên, lập trường giữa ngài và ta là đối lập." - Nàng ngước mắt lên, nghênh với ánh mắt của y, bốn mắt giao nhau với y, cắn cắn răng cái : "Ngài hận ta bố trí hãm hại ngài sao?"

      Y cười : "Nếu như nàng muốn tính mạng của ta, phải chỉ là thiêu hủy long bào đơn giản như vậy ?"

      "Ngài biết ta hãm hại ngài, ngài lại cam tâm nhận tội ?" - Nàng tức giận trừng mắt với y - "Ngài là cố ý, muốn cho Hoàng thượng sinh nghi với ta?"

      Bờ môi Lưu Ký cong lên nét cười thâm trầm, : "Trường Phong chỉ là thuận thế hành động, cũng giống như Lưu Lăng, đều là thuận thế hành động, nghĩ muốn thừa cơ tước vương vị của ta, mà ta lại muốn thừa cơ phân hoá các người, xem ra trước mắt… Lưu Lăng với nàng đều thua ván, ta thắng ván!"

      Đổng Khanh lườm y, : " câu , vì Đổng Uyển, ngài liền thản nhiên nhận tội, hoàng thượng nhất định nghi ngờ ta và ngài có quan hệ, nhưng ngài có nắm chắc vương nhất định nỗ lực bảo vệ ngài hay ?"

      "Ta cũng muốn đến bảo vệ ta, cho dù tính bị tước vương vị, ta vẫn là con trai của Huệ Đế, ta làm hết thảy, đều là nghĩ muốn nhường giang sơn của tổ tông lọt vào tay người ngoài, dù tính nhất thời bị xuống làm tước hầu, khi có thể chứng minh Lưu Lăng phải do tiên đế sinh ra, chư vương họ Lưu đồng lòng ủng lập ta, nhất thời bị tước vị thế nào ? Lưu Ký ta nhìn về lâu dài, mà phải là lợi ích nhất thời trước mắt."

      Đổng Khanh cả giận : "Ngài quá xem tín nhiệm của hoàng thượng với ta rồi!"

      tiến sát đến bên cạnh ao, ngồi xổm xuống, vọc nước ao, phát ra tiếng nước vang từng hồi, thấp giọng : "Trọng điểm ở chỗ tín nhiệm, mà ở cảm tình. Chỉ có cảm tình mới là nhược điểm lớn nhất của nhân tính... . ."

      Thần sắc của y như cứng lại, bộ điệu như đăm chiêu.

      Y nhưng bản thân lại chẳng phải cũng như vậy? Y đối với phụ nữ quá mềm lòng, quá dễ dàng để cho phụ nữ đùa bỡn, cũng ăn qua thiệt thòi từ đàn bà, cả đời y gặp qua nhiều người nữ, chỉ có Đổng Uyển là khác biệt, nàng ràng giúp đỡ hoàng thượng đối phó y, càng như thế, lại càng làm cho y dường như động chân tình...

      Y vốn tưởng rằng chính là áy náy, lòng muốn bồi thường nàng, vì thế liền tính toán cưới nàng, cả đời chiếu cố nàng, cùng nàng đời vinh hoa phú quý, để nàng vị cực tôn vinh, về phương diện khác cũng có thể khiến Lưu Lăng mất cánh tay quan trọng nhất, là nhất cử lưỡng tiện.

      Nhưng mà y càng lúc càng mê võng rồi.

      Y làm sao biết, khi động chân tình, khó có thể thành đại .

      Tình cảm bị thương tổn khó lành, thể ghi nhớ giáo huấn, tuyệt đối thể lại tái diễn chuyện Đậu Nguyên Nguyên, cảm tình bi thương suy sụp, khiến y tỉnh ngộ.

      ! Y chỉ là lòng áy náy dâng trào, chính là ảo giác, lại ngộ nhận là tình mà thôi.

      Đổng Khanh liếc y cái : "Ngài tìm qua nguyên nhân ta trúng độc tình rồi hả ?"

      Trong sương phòng của Cố Tử Khâm nhất định có vấn đề, rốt cuộc Đậu Nguyên Nguyên dùng phương thức gì làm được?

      Là phái người ở bên ngoài cửa sổ, lén lút dùng ống dẫn đem kích tình vật phát tán vào? Hay là...

      Ngọn nến ?!

      Sau khi Cố Tử Khâm châm ngọn nến màu trắng án, nàng lập tức thấy tâm thần nhộn nhạo.

      Mà lúc này còn tìm được vật chứng của Đậu Nguyên Nguyên hãm hại nàng sao?

      Đậu Nguyên Nguyên còn giảo hoạt hơn so với trong tưởng tượng của nàng.

      bỏ lỡ thời gian quan trọng nhất lục tìm chứng cớ, trong sương phòng hẳn được nhanh chóng thu dọn qua, chứng cớ gì cũng tìm ra được rồi...

      trầm ngâm của nàng rất nhanh liền bị ngắt đoạn, thị nữ giữ cửa ở ngoài hướng vào bên trong, : "Điện hạ, Lưu công tử và Đậu nương về phía bên này."

      Nàng nghe thấy, trong lòng liền cảm thấy hoảng sợ.

      Nàng lâu vừa mới ở trước mặt hoàng thượng, trước mặt mọi người, chứng tỏ bản thân và Ninh Vương tuyệt đối có quan hệ mập mờ, lúc này thời gian mới trôi qua bao lâu cơ chứ ? Trong lúc đêm khuya, nàng lại ở trong tẩm điện của y, lại còn toàn thân ướt đẫm.

      Hoàng thượng mà thấy, chỉ sợ lập tức xác định cận thần quan to nhất phẩm của ở sau lưng ngầm kết giao tâm tình cùng với Ninh vương.

      Khẳng định là mặt rồng giận dữ, rồi sau đó lập tức miễn chức Đại Tư mã của nàng.

      Lưu Ký quay về phía nàng, cười tiếng : "Xem ra, có người ở ngầm trợ giúp bổn vương đây?”
      windlove_9693 thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 67 – Bắt gian tại giường?

      Lưu Ký quay về phía nàng, cười tiếng, : "Xem ra, có người ngầm trợ giúp bổn vương đây?”

      Nàng oán hận trợn mắt nhìn y, lập tức từ trong ao đứng dậy, rồi sau đó tìm chung quanh lối có thể chạy trốn.

      Lưu Ký cười, chỉ vào bức tường thấp, hếch hếch đôi lông mày lên, có vẻ vui sướng khi người gặp họa, : "Nếu nàng leo được ra ngoài, vậy xem như được giải nguy, nếu bị Lưu Lăng phát , nàng và ta trong đêm khuya ở tại tẩm điện nước nóng ngầm kết giao tâm tình, chính nhất phẩm Đại Tư mã chỉ sợ lập tức thay đổi người ."

      xong, liền xoay người ra ngoài đón khách.

      Đổng Khanh bỏ lỡ thời gian, lập tức phi nhanh tới bờ tường thấp, nhưng khi đến góc tường lại khiến nàng muốn chửi bậy.

      Cái gọi là tường thấp quả là thấp hơn so với những bức tường cao vót có thể dễ dàng bắt gặp của phủ Ninh vương, nhưng mà vẫn cao hơn nàng cái đầu, ngay cả bám nàng cũng bám lên nổi, càng đừng đến trèo tường ra.

      Lưu Lăng bán tín bán nghi, từ từ bước tới tẩm điện bên cạnh hồ nước nóng của Ninh vương.

      Đổng Khanh có ở trong phòng, cái gì mà đánh giá danh họa lại chỉ thấy được Cố Tử Khâm nằm ngủ ngon ở giường, vừa khéo, ngay cả Ninh vương cũng có ở trong thư phòng tại tẩm điện của y?

      nét mặt thâm trầm, bước chân rất nặng nề, Đậu Nguyên Nguyên theo bên người , mỉm cười duyên dáng : "Em Bình bị thương nên ở trong tẩm điện của Ninh vương, vì thế Ninh vương phải dời đến thư phòng, cũng là ở gần để chiếu cố, đêm khuya rồi, vì sao ngài ấy còn chưa trở về phòng, trái lại nghe ở tẩm điện cạnh suối nước nóng? Đừng là đêm khuya tới hưởng thụ suối nước nóng, vừa hay, vậy mà ngay cả Đổng Khanh cũng biến mất... . . Chẳng lẽ hai người ước hẹn gặp riêng tại đây sao?"

      Đậu Nguyên Nguyên vội vàng châm ngòi.

      Đổng Khanh thành chuyện tốt với Cố Tử Khâm, nhưng lại cùng Ninh vương rồi ư ? Nàng trúng độc tình, khẳng định là cần đàn ông. Kẻ ngu ngốc Cố Tử Khâm kia, uổng phí cho gã nằm đàn bà, ngược lại làm cho bản thân hôn mê, Ninh vương mang Đổng Khanh , chừng giúp nàng giải cứu tình dục trong cơ thể muốn trào ra?

      Nếu Ninh vương thực coi trọng Đổng Khanh, đối với nàng ta rất bất lợi.

      Nhưng chỉ cần tình cảm của Hoàng thượng đối với Đổng Uyển vẫn còn. Cái ngôi Hoàng hậu tương lai của nàng ta cảm thấy vững chắc lắm, có gì quan trọng hơn so với việc bảo trụ địa vị hoàng hậu.

      Biết được Ninh vương mang Đổng Khanh , nàng ta liền cố ý dẫn hoàng thượng đến tìm Đổng Khanh. khi Đổng Khanh buông thả cùng Ninh vương, dù công hay tư ắt hẳn đều bị Hoàng thượng bãi truất, Đổng Đại Tư mã còn khả năng vùng lên nữa. khi Đổng Khanh bị miễn chức, kế tiếp muốn trừ bỏ nàng dễ dàng hơn nhiều rồi... , chỉ có Đổng Khanh, toàn bộ dòng họ Đổng cùng với đám người ăn kẻ ở, dựa vào thế lực Đại Tư mã kia, sắp sửa giải thể, như vậy cha của nàng ta - Đậu thừa tướng liền có thể độc chiếm đại quyền rồi.

      lát sau, rèm châu ràng rung động, chỉ thấy Ninh vương Lưu Ký nhanh ra nghênh đón, tươi cười, chắp tay hành lễ : "Vì sao Hoàng thượng đến tẩm điện vào đêm khuya? Hay là muốn hưởng thụ suối nước nóng?"

      Lưu Lăng : "Trẫm ban đêm ngủ được, nhìn thấy ánh trăng đêm nay sáng tỏ, tinh quang lóe ra, nhất thời hứng khởi, muốn cùng ái khanh của trẫm và Ninh vương cùng ngắm trăng. Nhưng lại thiếu mất người, Lưu Ký ngươi có từng nhìn thấy Đổng Khanh ?"

      xong, ánh mắt dừng lại ở mặt Ninh vương, mang theo ý tứ cảnh cáo kín đáo.

      Lưu Ký cười : " trễ thế này, Đổng Tư mã chắc vào giấc ngủ, sao vậy, nàng ở trong sương phòng sao?"

      Đậu Nguyên Nguyên bĩu môi : " là cùng Cố công tử thưởng tranh, Hoàng thượng uống thuốc, ngủ được, mới đến phòng của Cố công tử chuyến, lại phát ta ngủ, thế nhưng thấy bóng dáng của Đổng Tư mã, người cũng có ở trong phòng của mình, lúc này đêm cũng khuya, nàng ta nhưng lại chạy vào chỗ nào rồi?"

      tới đây, đôi mắt hạnh cố ý hướng vào trong tẩm điện của y dò dò xét xét, nồng đậm ý tứ truy tìm.

      Lưu Ký ở khắc này sớm hiểu ý nghĩ của hoàng thượng khi đích thân tới. Y tỏ thái độ tự nhiên, khẽ cười tiếng : "Mời vào trong phòng!"

      Lưu Lăng bước vào tẩm điện của Ninh vương với thần sắc trầm. cũng biết bản thân rốt cuộc là như thế nào, vậy mà rất giống ông chồng đêm khuya chạy tới bắt gian, đầy bụng vừa ghen vừa giận.

      Nếu thực phát Đổng Khanh ở đây, nên làm thế nào ?

      Đổng Khanh ở sau lưng lại thân mật cùng với Ninh vương, vì củng cố hoàng quyền, vạn lần thể lưu nàng ở bên người nữa. Nhưng mà vì bản thân... .

      Bất luận như thế nào, đều phải bãi miễn chức Đại Tư mã quyền cao chức trọng của nàng.

      Lưu Ký sau khi vào phòng, lập tức hướng ra ngoài kêu: "Dâng trà!"

      lát sau, vài thị nữ đến, ào ào đưa lên trà bánh và các thức điểm tâm cùng hoa quả, bận rộn hồi rồi mới lui ra.

      Lưu Lăng làm bộ nhàn nhã, phóng khoáng ngồi lên cái ghế lớn, nâng lên cốc trà, hớp ngụm, Đậu Nguyên Nguyên lại thẳng vào phòng trong, đồng thời mở miệng : "Quy mô tẩm điện này của Ninh vương quả hơn so với chỗ điện các phía sau rừng hạnh hoa."

      xong, hai tròng mắt cấp tốc đảo qua bốn phía.

      Trong tẩm điện nhìn như bóng người, bên giường, trướng mành buông xuống, ở bên ngoài nối liền với cái ao , cửa khép.

      Lưu Ký rót trà mới cho Hoàng thượng, cười : "Tẩm điện là vì có Hồ nước nóng mới xây lên, thỉnh thoảng dùng để nghỉ ngơi, quy mô có chút , cũng có chút đơn sơ."

      Lúc này, Đậu Nguyên Nguyên tiến vào phòng trong, cách rèm châu hướng về phía Hoàng thượng cười : " phải là đơn sơ, là bí mật, đúng là chỗ tốt để đương vụng trộm đây. "

      " đương vụng trộm? Lời này sai rồi." - Lưu Ký thong dong nâng lên cốc trà, cười : "Bổn vương muốn phụ nữ, tùy tiện vung tay cái là có, há cần phải lén lút? Đâu có chỗ tới đương vụng trộm?"

      Đậu Nguyên Nguyên tiếp tục vào trong nhà, hướng về phía cái ao bên kia dò xét tìm tòi, vừa : "Ninh vương đa tâm rồi, em Bình ở tẩm điện dưỡng thương, ngài tất nhiên thể đem phụ nữ tới nơi đó, tẩm điện lại là chỗ tốt.. . . ."

      Nhìn bộ dạng này của nàng ta ràng là bận tìm người. Lưu Ký lạnh lùng trào phúng : "Ồ, Đậu nương thế nhưng lại rất có kinh nghiệm, thường xuyên cùng đàn ông đương vụng trộm chăng? Đêm nay ánh trăng mờ mờ, dựa theo kinh nghiệm của , hẳn là thời cơ tốt để đương vụng trộm hả?"

      Đậu Nguyên Nguyên đối với châm chọc khiêu khích của y, nhịn xuống tức giận, gắt giọng: "Chẳng qua chỉ là suy đoán thường tình, Ninh vương sao lại lời ấy?"

      Cái ao bên kia ngay cả bóng người cũng có, nàng ta lui về trong phòng, xoay người, cẩn thận liếc qua lần ở bên trong, ngay sau đó, đôi mắt sắc nhìn chằm chằm vào chiếc giường lớn trước mắt... .

      Bên giường, trướng mành buông xuống, màn trướng màu vàng dày đặc khít khao che khuất lấy giường lớn, phía sau đám rèm này là cái gì ?

      Là Đổng Uyển bị ham muốn dâng trào ?

      Quả thực trốn ở chỗ này rồi !

      Khóe miệng nàng ta dương lên rất cao nụ cười đắc ý, lặng lẽ tiến đến, rồi sau đó bất ngờ kịp đề phòng đột nhiên kéo màn trướng... .

      giường của Ninh vương có người nằm, lại dùng chăn khít khao bao quấn lên cơ thể, khi màn che giường bị kéo ra trong nháy mắt, thân hình đó ràng có chút run run.

      Tiện nhân quả thực ở đây!

      Trong đêm khuya, nằm ở giường Ninh vương, mặc cho lưỡi của nàng ấy có nở hoa sen, cũng hết đường chối cãi rồi.

      Đậu Nguyên Nguyên cõi lòng tràn đầy vui mừng. Rốt cục để cho nàng ta bắt gian tại giường, nàng ta cố ý cất cao giọng : "Ninh vương quả là tính tình sảng khoái, chúng ta tới thực phải lúc, giường ngài ấy giấu người đó, chắc là trong lúc vui hoan, may bị chúng ta quấy rầy rồi."

      Hai chàng trai ở gian ngoài nghe thấy được, lập tức chạy vội tiến vào.

      giường quả nhiên cất giấu người, thân thể rúc ở phía dưới chăn mền ngừng run run.

      Sắc mặt Lưu Lăng lập tức lúc xanh, lúc trắng, trong ống tay áo, bàn tay nắm chặt, sắp trở nên trắng bệch, đốt ngón tay vang lên răng rắc.

      rất xúc động, tức giận bốc lên. muốn giết người!

      Sắc mặt Lưu Ký nhanh chóng biến đổi, thấp giọng : " giường là a hoàn thông phòng, bản vương ngẫu nhiên sủng hạnh, lúc giao hoan, vừa khéo các người đến đây. trang phục nghiêm chỉnh, tất nhiên là thể gặp người khác, Lưu Ký khẩn cầu Hoàng thượng dời bước tới gian ngoài ."

      Ninh vương có lòng muốn giúp Đổng Khanh giải nguy.

      Nàng có thể nằm ở giường của y, ngay cả Hoàng thượng cũng tới rồi, khi tận mắt nhìn thấy, có cái gì khó có thể chịu nổi so với việc này đây?

      Đại Tư mã Đổng Khanh nàng còn có thể làm người sao?

      Đậu Nguyên Nguyên há có thể bỏ qua cơ hội lần này. Nàng ta trăm phương ngàn kế, xúi giục Tào Mộng Bình, mượn tranh hạ thuốc. Kế hoạch tuy rằng xảy ra chút lầm lỗi, nhưng vẫn có thể vùi dập Đổng Khanh vạn kiếp bất phục, nàng ta vất vả mới Hoàng thượng đến nơi đây, có thể nào tốn công vô ích mà lui?

      tận mắt nhìn thấy Hoàng thượng vô cùng đau đớn vì Đổng Khanh, nàng ta sao có thể nào cam nguyện?

      Đậu Nguyên Nguyên : "Thực là a hoàn thông phòng sao? Nhưng mà nghe qua Ninh vương có thị thiếp sủng ái nhỉ? Rốt cuộc là như thế nào nữ có thể khiến cho Ninh Vương hân hoan như thế. Nguyên Nguyên tò mò vô cùng, sao lộ cái mặt để chúng ta coi chút. Chỉ lộ cái mặt, cũng thất lễ ?" - tới đây, quay đầu nhìn Hoàng thượng, cười dịu dàng : "Hoàng thượng xem hay là xem?"

      Vượt ngoài dự đoán của nàng ta, Lưu Lăng lại phất ống tay áo dài cái, buồn bực : " nương gia áo rách quần manh che được thân thể, tất nhiên là thể gặp người khác, có cái gì đẹp mắt chứ?"

      Đến thời điểm mấu chốt nhất, hoàng thượng thế nhưng nghĩ muốn giữ gìn danh dự của Đổng Khanh.

      Đáy mắt bốc hỏa, ràng là cưỡng chế cơn tức giận, lại vẫn bận lòng về Đổng Khanh, cho nên muốn vạch trần chuyện thực chịu nổi này.

      Lưu Ký thừa cơ : "Hoàng thượng muốn ngắm trăng, bằng dời bước tới đình tạ, tiểu vương lập tức phái người hâm nóng bình rượu ngon, thời điểm này Mai tửu rất ngon, Hoàng thượng thế nào cũng phải nếm thử bình Mai tửu của riêng vương phủ, mới được coi là đến phủ Ninh vương."

      Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Lăng lên vẻ trầm, đôi mắt sâu tối tăm nhìn chằm chằm cái chăn giường ngừng run run, lại vẫn ghìm nén cơn tức giận, nâng nâng tay lên, : "Bãi giá."

      xong, hai chàng trai lập tức đồng thời ra ngoài.

      Cứ như vậy mà bỏ sao ?

      Đậu Nguyên Nguyên hận đến cắn răng, chỉ thiếu nước đá vào cửa cước.

      Nàng ta theo ở phía sau hai người, được vài bước, lại dứt khoát quay đầu, bất ngờ kịp đề phòng dùng sức xốc lên cái chăn giường.

      Theo chiếc chăn bị kéo mở ra, giường bỗng nhiên thấy ánh sáng, đón nhận lấy hoảng sợ lớn, lập tức phát ra tiếng hét thảm thiết, ngay sau đó rụt lùi lại, rúc vào giường, đồng thời nhanh chóng ôm lấy cái gối bên cạnh, ý định che kín nửa thân hình trần bị lộ ra của mình.

      Đậu Nguyên Nguyên chợt ngẩn ra, theo bản năng buông rơi chiếc chăn trong tay, há to mồm, câu cũng được...

      Tiếng kêu thảm thiết của nàng kia làm cho hai chàng trai định rời nhanh chóng lại quay trở vào bên trong.

      giường là hầu tuổi chừng mười bảy, dung mạo thanh tú, cơ hồ nửa thân trần trụi, chỉ mặc áo lót quần trong, nét mặt kinh hoảng.

      Lưu Ký nhanh chóng lên nghi hoặc, lại chỉ trong thoáng chốc, y phản ứng tức , nhanh chậm mở miệng an ủi a hoàn giường, : "Văn Tâm đừng sợ, Đậu nương chỉ là muốn nhòm ngươi chút."

      Nét mặt Lưu Lăng luôn luôn u tối sầm, khi trông thấy giường, giờ phút này rốt cục mới dâng lên nét tươi cười, ràng nhàng thở ra, cũng quên chỉ trích Đậu Nguyên Nguyên, : "Rốt cuộc nàng làm cái gì vậy? Sao lại lỗ mãng như thế, khiến tiểu nha đầu người ta hầu hạ Ninh vương bị dọa sợ, cho dù là người có địa vị cao, nhưng thất lễ như thế, cũng phải nên bồi tội mới đúng. Nàng phải là tri thư đạt lễ sao? Như thế nào mà cử chỉ đúng lễ nghi? giống lời đồn! Còn ra thể thống gì chứ hả?"

      Vừa chuyện đồng thời đưa tay buông màn trướng xuống, giúp giường duy trì kín đáo.

      Đậu Nguyên Nguyên sợ run cả buổi, lâu sau mới hồi phục tinh thần lại, nàng ta vậy mà biến khéo thành vụng rồi... .
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :