1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Buông Gian Thần Của Trẫm Ra - A Tiều (77/349) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 59 – Gặp quỷ rồi! Long bào tự bốc cháy:

      Lưu Ký cười : "Đệ nếu dám cướp, ta khẳng định đệ trước tiên bị đánh trận!"

      Lưu Hâm chắp tay, cười : “Đệ đương nhiên dám."

      Đổng Khanh xấu hổ thôi, liên tục : " đắc tội quá rồi."

      "Đắc tội quá rồi ư ?" - Lưu Hâm cười : "Những lời này ra cũng quá mức cứng nhắc, chỉ có đàn ông mới có thể chuyện như vậy, Đổng Uyển này, ta vẫn thích dáng vẻ trước kia của hơn, mặc váy lụa màu mơ, cầm quạt hương bồ vợt buớm ở trong ngự hoa viên, cười duyên xinh tươi, mắt đẹp sáng ngời, ngoái đầu nhìn lại mỉm cười, uyển chuyển phong lưu, làm cho trăm hoa phai sắc, để Đổng Uyển tuyệt sắc giống tiên trời như vậy mặc vào trang phục của nam, học khẩu khí chuyện của cánh đàn ông, là rất đáng tiếc."

      Đổng Khanh nghe xong, lập tức thu lại nét tươi cười, : " đời này còn cái người Đổng Uyển đó nữa, chỉ có Đổng Khanh thôi."

      Lưu Hâm chỉ nhàn nhạt nhìn nàng, tiếp tục chuyện nữa.

      Lưu Ký cũng chăm chú nhìn nàng sâu, đôi mắt đen thâm trầm như đầm tối, lâu sau, cuối cùng mới chậm rãi lên tiếng: "Được rồi, ta làm cho Đổng Uyển sống trở lại!"

      Năm đó, y sát hại Đổng Bá Trung, lại liên đới giết người con Đổng Uyển ngoái đầu nhìn lại cười duyên ấy.

      Đổng Khanh nghiêm nghị : "Đổng Khanh là Đại Tư mã của hoàng thượng, chắc chắn nguyện trung thành vì hoàng thượng, bảo vệ hoàng thượng chu toàn."

      xong, quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Lưu Hâm thấy Đổng Khanh kiên quyết biểu đạt lập trường, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trầm.

      ***

      Đoàn người vội vàng đến phủ Chức tạo ở Giang Ninh, sau khi nghiệm thu long bào và phượng bào đại hôn của hoàng thượng và hoàng hậu, vương vốn định dong nhàn ngủ lại đêm, cách ngày mới khởi hành, Đổng Khanh lại kiên trì muốn bị Đậu Nguyên Nguyên cố ý gây khó dễ, khăng khăng đòi mau chóng quay trở về phủ Ninh vương, bởi vậy liền gấp rút chạy ngay trong đêm khuya. Tào Chức tạo dám sơ suất, cũng cùng theo, dự tính đích thân đến phủ Ninh vương phục lệnh với hoàng thượng.

      vầng trăng sáng treo cao trung, những ngôi sao đầy trời cùng sáng với ánh trăng, lấp lánh nhấp nháy phát ra ánh sáng nhàn nhạt, quan đạo, hai chiếc xe ngựa, trước sau, nương theo ánh trăng mênh mang, thong thả chạy .

      Lưu Hâm chăm chú nhìn bóng cây đầu ở bên ngoài, nhăn mày, : "Trăng sáng sao thưa, gió hiu hiu, nhưng mà cái gì cũng nhìn thấy, chỉ thấy màu đen trùng trùng của bóng cây."

      Đổng Khanh ngước mắt cười : "Ánh trăng sáng tỏ, hơn nữa sao sáng đầy trời, đó là cảnh đẹp tốt nhất rồi."

      lâu sau, xe ngựa lại đột nhiên ngừng lại, Lưu Ký hướng ra bên ngoài, thăm dò hỏi: "Vì sao dừng lại?"

      Phu xe ở bên ngoài : "Tiểu thư chiếc xe ngựa kia muốn xuống xe tiểu, xin chúng ta trước hết hãy chờ ."

      Lưu Ký cau mày : "Bên ngoài toàn màu đen, tầm nhìn tốt, chớ để cẩn thận mà té ngã, đèn đâu rồi ? phải là ở mỗi bên đầu xe ngựa có treo hai ngọn đèn sao? Đèn vỡ rồi à?"

      Phu xe : "Tiểu nhân dự đoán được trong đêm, cho nên mang theo cái đánh lửa, có cách nào thắp sáng đèn."

      Lưu Ký nghe xong, lập tức từ trong tay áo lấy ra hai cái đánh lửa, đưa ra bên ngoài, căn dặn, : "Châm đèn lên rồi đưa qua đó, bảo các nương cần phải để ý, đừng dẫm phải thân cây mà té ngã."

      "Vâng” – Phu xe tiếp nhận cái đánh lửa, rồi chạy tới chiếc xe ngựa kia, thắp sáng ngọn đèn.

      Ba nương cầm theo ngọn đèn vào trong rừng, cho đến khi ánh sáng của ngọn đèn loáng thoáng chiếu hắt ra từ trong rừng cây, xe ngựa mới lại chậm rãi khởi hành.

      Xe ngựa bôn ba cả đêm, đến khoảng thời gian canh hai, Đổng Khanh thực mệt muốn chết, liền tựa đầu vào bên cửa sổ, ngủ say.

      Lưu Ký thấy nàng ngủ thiếp , lập tức cởi xuống áo lông vũ người của mình, nhàng phủ lên người nàng.

      Lại qua khoảng thời gian, tiếp đó là cánh đàn ông xuống xe tiểu.

      Trong rừng, Lưu Hâm xuống xe, xách theo ngọn đèn, bước ở bên cạnh Lưu Ký, thấp giọng cười : " hùng khó qua ải mĩ nhân, Ninh vương là người đàn ông phải gánh trọng trách to lớn, nên có tình cảm. Đàn ông muốn làm đại , cần vô tình, phải tuyệt tình, đối với đàn bà con càng nên như thế, nữ nhân là trở ngại trong nghiệp lớn, càng cách xa càng tốt, nhất là Đổng Khanh, khúc mắc của các người quá sâu, nghiệp lớn muốn thành, thể xin khuyên huynh trưởng câu, huynh phải tuyệt tình bỏ qua mối tình này."

      Lưu Ký sầm mặt, : "Đổng Bá Trung vô tội , là ta nợ nàng ấy."

      Lưu Hâm lạnh nhạt : "Vô tội thế nào? Đổng Bá Trung có vô tội cũng quan trọng, chúng ta là hoàng tộc họ Lưu, ánh mắt nên chỉ đặt tại hai cái tính mạng vô tội, cần lãng phí tình cảm vô vị, trọng yếu nhất vẫn là giang sơn của tổ tông, sơn hà nguy nga mới là cái chúng ta nên coi trọng, huynh phải nhớ kỹ, Lưu Lăng phải là người của hoàng tộc chúng ta, thể ở vị trí đó được, huynh lại là con nối dòng duy nhất của Huệ đế, chỉ cần có thể chứng minh Huệ đế bị tiên đế làm hại, hơn nữa tìm được Kim thị, bóc trần xuất thân của Lưu Lăng, là có thể vung tay hô hào, các vị chư vương cộng thêm cả đệ liên hợp lại, phế Lưu Lăng, ủng lập huynh xưng đế."

      Lưu Ký nghe xong lời này, trong nháy mắt, con ngươi lên tia băng lạnh, trầm giọng : "Tiên đế cũng là cha ruột của đệ, đệ nhẫn tâm để cho danh thơm cả đời của ông ấy bị hoen ố sao?"

      Lưu Hâm lộ ra nụ cười lạnh lùng, : "Muốn thành đại , tất phải có hy sinh. lại, năm đó nếu phải ông ấy hồ đồ, dễ dàng bị Vệ hoàng hậu lừa gạt, sao có thể nào sắc lập Lưu Lăng làm thái tử chứ ? Chư vương họ Lưu từng nhiều lần liên hợp dâng thư cầu ông ấy sắc lập cho huynh làm thái tử, ông ấy lại khư khư cố chấp thể lập con trai của bản thân mình, vậy là hay rồi, Lưu Lăng căn bản chính là thứ con hoang ở ngoài mà Vệ hậu mang trở về, huynh và ta đều là hoàng tộc, lại bị tên con hoang xuất thân thấp hèn đè đầu, chẳng lẽ huynh tức giận sao. . . . . . . ."

      Lưu Ký lạnh lùng : "Ta ở bên ngoài mấy năm, vẫn chưa từng có cơ hội sống tại đế đô, nhưng từ đến lớn lại nghe thấy ít lời đồn bên lề về chuyện này, nghe tiên đế tương đối sủng ái thái tử Lưu Lăng, đối với con trai thứ Lưu Hâm tình cảm xa cách bằng được thái tử, xem ra tin đồn quả nhiên là thực."

      Lưu Hâm bình tĩnh mặt nước phẳng lặng, ảm đạm cười, : "Dù cho là như vậy thế nào đây ? Phụ hoàng bất công, chỉ làm cho đệ càng thêm mạnh mẽ, Lưu Lăng mới sinh ra bao lâu, liền được sắc lập làm thái tử tôn quý, từ cha sủng mẹ thương, bên người có ai dám trái nghích, hình thành cho tính cách bá đạo dễ nổi giận, mà đệ bởi vì nhận được lạnh nhạt, ngược lại trở thành người hiểm tỉnh táo, giỏi phân tích phán định tình thế. Lưu Hâm đệ hiểu rất , là người nếu trọng tình tất hỏng việc, huynh và Lưu Lăng cùng có khuyết điểm lớn đồng dạng, đó là chính là trọng tình, nếu huynh muốn giành được nghiệp lớn, đệ có thể khẳng định , huynh trước tiên phải đoạn tình."

      "Đoạn tình ?" - Lưu Ký cười lạnh : "Nếu là người vô tình vô ái, khi ngồi ở cái vị trí cao kia, chỗ cao chịu được lạnh, vậy vô cùng thê lương và tịch mịch."

      Lưu Hâm đúng sai, cười nhạt: "Đàn bà chính là dùng để làm ấm giường, dùng vô số đàn bà tới làm ấm giường vậy cảm thấy thê lương và tịch mịch nữa."

      Lưu Ký xoay người, dưới ánh trăng, ánh mắt của y nhìn xuyên qua cửa sổ xe, dừng ở khuôn mặt ngủ say của Đổng Khanh, thở dài yếu ớt, : "Trong lòng nếu như có tình , lại ôm ấp nhiều người phụ nữ, ấm được giường, nhưng ấm được tâm. Đệ yên tâm , trước khi nghiệp lớn chưa hoàn tất, ta dễ dàng động tình đâu."

      ***

      Xe ngựa trở lại phủ Ninh vương khi qua buổi trưa, mặt trời treo cao trung, ánh mặt trời xán lạn, chiếu rọi mặt đất. Đổng Khanh ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, khóe miệng lập tức cong lên nụ cười.

      Rất nhanh, đoàn người tới chính điện bái kiến hoàng thượng.

      Lưu Lăng ngồi ngay ngắn chiếc ghế dựa lớn ở chính điện, ngón tay thờ ơ gõ lên chiếc ghế dựa, nét mặt sa sầm, lời nào, Đậu Nguyên Nguyên lòng tràn đầy vui mừng bào Tào Chức tạo dâng lên phượng bào.

      Mở rương hòm, lấy ra phượng bào, hai người thị nữ đứng ở hai bên trái phải, mỗi bên kéo ra cái tay áo dài, áo bào màu đỏ bằng tơ lụa được trải ra, con chim Phượng giương cánh bay lên trời bất ngờ xuất phượng bào màu đỏ thắm tươi vui. Chim Phượng màu vàng được dệt thêu bởi kỹ thuật phức tạp, sống động như , cơ hồ như sắp sửa bay ra, lên tận trời cao.

      Đậu Nguyên Nguyên cảm thấy cực kỳ vui mừng, cười đến miệng sắp thể khép lại được nữa, liên tục khen: "Tay nghề của phủ Chức tạo quả là giỏi."

      Tào Chức tạo chiếm được tán dương của hoàng hậu tương lai, lập tức chắp tay thi lễ, : "Thưa nương nương, từng mũi kim sợi chỉ phượng bào, tất cả đều là do thợ cả kinh nghiệm phong phú tỉ mẩn khéo léo khâu, kỹ càng thêu mà làm ra, vì để kịp cho đại hôn, khêu đèn thâu đêm, có người nào dám sơ suất."

      " hổ là Chức tạo của Giang Ninh, kỹ thuật nghề đúng là tốt hơn hẳn so với phường thêu bình thường." - Đậu Nguyên Nguyên tương đối hài lòng, lại liên tục khen ngợi vài câu, rồi sau đó quay đầu nhìn sang hoàng thượng, cười duyên : "Hoàng thượng cũng đến nhìn xem long bào !"

      Lưu Lăng lơ đãng, khoát khoát tay : "Trình lên ."

      "Vâng”.

      Tào Chức tạo lập tức tự mình mở ra rương hòm chứa long bào, hai thị nữ cẩn thận lấy ra long bào, rồi sau đó chia làm hai bên, mỗi người đứng ở bên, trải long bào ra, long bào màu vàng sáng thêu con rồng năm móng màu xanh, uốn lượn quanh đám mây ngũ sắc, rất có thần, sống động như .

      Đậu Nguyên Nguyên gật gật đầu, cười : "Quả thực là sinh động, hoàng thượng, ngài xem này, rồng tựa như sắp sửa bay ra đến đây vậy!"

      Tiểu An Tử ở bên cạnh, cười : "Long bào dùng cho đại hôn được đưa tới, hay là hoàng thượng mặc thử nhìn xem sao?"

      Lưu Lăng lườm cái sắc lẻm về phía gã, có phần bực mình, : "Có cái gì tốt mà thử ? Long bào cũng chỉ là long bào, trẫm có nhiều rồi, Chức tạo Giang Ninh đối với dáng người của trẫm còn biết hơn cả bản thân trẫm, cứ thu lại , ngày mai phái người mang trở về cung."

      "Vâng” - Tiểu An Tử cúi cúi người, rồi sau đó đến phía trước long bào, liếc cái, khoát tay với hai thị nữ trải rộng long bào, : "Cẩn thận thu lại !"

      Lời vừa mới hạ xuống, bất thình lình, thấy long bào đột nhiên phát ra vài tiếng trầm đục, mấy tiếng "xèo xèo" vang lên, đồng thời kèm theo vài điểm lân quang màu xanh, rồi làn khói trắng nhanh chóng bốc lên, ngay sau đó vài ngọn lửa xuất , long bào mới tinh thế nhưng tự bốc cháy trước con mắt của mọi người.

      Trong điện, mọi người kinh ngạc nhìn long bào dần dần bị lửa cắn nuốt, trong lòng tràn ngập nỗi lo sợ yên.

      Thấy long bào tự nhiên bốc cháy, hai thị nữ cầm long bào tâm tình kinh hãi vạn phần, sợ tới mức thét lên chói tai mấy tiếng, nhanh chóng vứt bỏ áo bào, ôm lấy nhau, sắc mặt trắng bệch run run : "Quỷ! Có quỷ! Long bào tự nhiên bốc cháy, có quỷ a!"

      "Quỷ, tuyệt đối là có quỷ!" - Tiểu An Tử trợn to hai mắt, mắt thấy long bào vô duyên vô cớ tự bốc cháy, dọa gã run lên cầm cập, môi run rẩy : "Sao long bào tự cháy được chứ, chẳng lẽ là . . trong đại điện của Ninh vương có chuyện ma quái hay sao ?"

      Đổng Khanh trừng mắt với gã, giận dữ lên tiếng quát mắng, : "Bậy bạ, cái này đâu phải là chuyện ma quái, ràng là có người giả thần giở trò, ác ý phá hủy long bào của hoàng thượng, ý đồ mưu phản! Nếu như hoàng thượng mặc long bào, chẳng phải là muốn thiêu chết hoàng thượng hay sao?"
      Caocaomapwindlove_9693 thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 60 – Ninh vương nhận tội

      Tào Chức tạo gặp tình hình như vậy, sợ tới mức hai chân như nhũn ra, bất luận như thế nào, long bào hư hỏng, thân là Chức tạo, ông ta tuyệt đối thoát khỏi có liên quan, ông ta lập tức quỳ rạp xuống trước mặt hoàng thượng, vội vàng lên tiếng, : "Bẩm hoàng thượng, thần biết gì hết, thần cái gì cũng biết ạ!"

      Long bào tuyệt đối vô cớ tự nhiên cháy, Lưu Lăng nhướn mày, ánh mắt đảo qua loạt những người ở đây, trong lòng lập tức hiểu phân nửa, vỗ mạnh lên bàn, cả giận : "Rốt cuộc có những ai chạm qua long bào, còn thành thực khai báo toàn bộ ."

      Trong đại điện, lập tức quỳ xuống đất.

      Trừ bỏ tiếng long bào bốc cháy, toàn phòng im lặng, trong khí tràn ngập hơi thở dè chừng căng thẳng, quanh quẩn giữa mọi người, ngưng trệ .

      Trừ bỏ Tào Chức tạo phụ trách long bào, Ninh vương Lưu Ký, vương Lưu Hâm, và Đại Tư mã Đổng Khanh lấy danh nghĩa nghiệm thu, đều tiếp cận long bào.

      Người đứng mũi chịu sào, chính là Tào Chức tạo.

      Lưu Lăng vô cùng tức giận, trợn mắt nhìn Tào Chức tạo, nghiêm nghị : "Tào Chức tạo, long bào được may ở trong phủ của ngươi, cũng là ngươi đích thân đưa tới, ngươi nên bị tội gì hả?"

      Tào Chức tạo vừa sợ vừa hoảng, vội vàng dập đầu : "Long bào là do thần phụ trách giám sát may, cũng là thần tự mình đưa tới, thần bụng làm dạ chịu, nhưng thần sao có thể tự mình hại chính mình? Long bào bị đốt cháy, thiếu chút nữa gây nguy hiểm đến thánh an của hoàng thượng, bất luận như thế nào hạ thần cũng bị liên lụy, hạ thần chịu nổi trách nhiệm, nhưng tuyệt đối phải do hạ thần gây nên, xin hoàng thượng nắm !"

      Tào Mộng Bình thấy cha bị liên can, rất sốt ruột, lập tức quỳ rạp xuống đất, bi thương lên tiếng xin tha : "Hoàng thượng, gia phụ làm Chức tạo, sao có thể nào phá hỏng long bào, sao có thể nào muốn hại hoàng thượng được? Nhất định là có người mưu hãm hại gia phụ, xin hoàng thượng thánh giám."

      Đậu Nguyên Nguyên liếc xéo đôi mắt sắc bén về phía Đổng Khanh, lạnh lùng : "Bẩm hoàng thượng, long bào là do Đổng Khanh tự động xin lệnh, xung phong nhận việc đến phủ Chức tạo mang về đây, như thế nào nàng ấy cũng thể đùn đẩy trách nhiệm cho người khác mới đúng, sao lại chỉ đổ tội cho Tào Chức tạo ? Ông ta há có thể cam chịu sao?"

      Tào Chức tạo nghe xong, cũng lập tức gào to tiếng cao vút, run rẩy : "Hạ thần dám!"

      Cả phòng đều là hoàng thân quốc thích, còn có chính nhất phẩm đại quan, ông ta thể chọc vào bất kì người nào, vạn lần cũng dám đắc tội với người, nhưng làm tổn hại long bào, nguy hiểm đến an nguy của hoàng thượng, đắc tội này cũng quá lớn, ông ta có sức gánh vác, đành phải dập đầu : "Cúi xin hoàng thượng và các đại nhân nắm !"

      Dưới chỉ trích của Đậu Nguyên Nguyên, Đổng Khanh vẫn thong dong tự nhiên, kinh sợ, nàng thong thả thành khẩn : "Đậu tiểu thư đại khái là nhớ lầm rồi, ràng là thỉnh nhờ vương đến phủ Chức Tạo mang lễ bào đại hôn về, vương cầu bản quan hộ tống, bản quan tiện chối từ, vì thế liền chủ động đáp ứng, chuyện cho tới bây giờ, sao lại biến thành bản quan tự động xin lệnh vậy hả ? Bản quan cũng có có ý định đến phủ Chức Tạo đâu!"

      Đậu Nguyên Nguyên cười lạnh : " có ý định nhưng vẫn có cơ động làm việc, rốt cuộc là ngươi từng có mối hiềm khích với Tào Chức tạo hay ? Hoặc là.. . mục đích của ngươi là hoàng thượng?"

      Đậu Nguyên Nguyên gắng hết sức đẩy tội lên người Đổng Khanh.

      Đổng Khanh hề để ý tới nàng ta nữa, mặt đanh lại, hướng về phía hoàng thượng, nghiêm nghị : "Long bào tuyệt đối vô cớ bắt lửa, nhất định là có người cố sức động tay chân ở phía , đoàn người chúng thần đến phủ Chức tạo, liền cẩn thận kiểm tra đường may của áo bào xem có sơ sót , chế công có phù hợp với nghi điển hay , người chạm qua long bào cũng phải chỉ có mình Đổng Khanh thần, theo lẽ thường, mọi người ở đây đều bị hiềm nghi."

      Đậu Nguyên Nguyên thừa cơ lấn tới, lạnh lùng quát lên: "Trừ bỏ Đổng Khanh nhà ngươi gian trá giảo hoạt, còn có thể là ai? Hoàng thượng để ý tới phản đối của Đổng Đại Tư mã nhà ngươi, sắc lập Đậu Nguyên Nguyên ta làm hoàng hậu, ngươi trong lòng mang hận ý, vì thế liền cố ý hủy hoại long bào để tiết hận, nhất định là ngươi làm!"

      Đổng Khanh liếc nàng ta cái, lạnh lùng trào phúng : "Hoàng hậu nương nương thêu dệt tội danh cho vi thần, là quá tài tình rồi, nếu Đổng Khanh bởi vì việc lập hậu, lòng mang ý hận, như thế, sao đốt phượng bào, việc gì lấy long bào của hoàng thượng để trút giận, hủy hoại long bào, đồng nghĩa tạo phản, tội danh phải là , huống chi còn nguy hiểm cho hoàng thượng, Đổng Khanh há có thể làm như vậy sao ? Xem ra Đổng Khanh vẫn chưa đủ gian trá giảo hoạt đâu nhỉ?"

      "Ngươi, ngươi!" - Đậu Nguyên Nguyên nhất thời nghẹn lời, đành phải trợn mắt : "Hừ, giảo biện!"

      Lưu Ký thấy long bào vẫn cháy, trong lòng nghi ngờ vô cùng, y tiến lên phía trước : "Mọi người ở đây đều bị hiềm nghi, sao trước tiên xem long bào bị cháy như thế nào?"

      xong, lập tức đứng dậy, nhanh lên phía trước, cởi bỏ ngoại bào người xuống, phủ lên long bào vẫn còn bốc cháy, dập tắt đầu ngọn lửa, sau đó hơi híp mắt, cẩn thận tra xét nguyên nhân bốc lửa, vừa cúi đầu quan sát vừa lẩm bẩm : "Lúc long bào tự bốc cháy, đầu tiên là xuất lốm đốm ánh huỳnh quang màu xanh, ngay sau đó tỏa ra khói trắng, rồi sau liền bốc lửa. . ." - Y ngẩng đầu nhìn cả căn phòng xán lạn ánh mặt trời, đột nhiên, chợt hiểu ra, cất cao giọng : "Là lân tinh!"

      "Lân tinh?" - Lưu Hâm cả kinh .

      "Đúng! Nhất định là lân tinh, có người cố tình rắc lân tinh ở long bào, lân tinh dễ bốc cháy, tại giữa trưa, nhiệt độ khí rất cao, lân tinh bị phơi ở trong khí rất dễ cháy, vì thế liền đốt cháy long bào!" - Lưu Ký biểu đạt phán đoán của bản thân bằng giọng điệu rất khẳng định.

      Lưu Hâm nghe xong, vội vàng hỏi: "Lân tinh cũng phải là thứ sẵn có, mấy người chúng ta là lập tức tuân lệnh đến phủ Chức tạo, nào có thời gian chuẩn bị lân tinh đâu?"

      Lưu Ký khẽ thở dài lúc, : "Lân tinh quả phải vật dễ dàng mang theo. . . , vật ấy dễ cháy, vô cùng nguy hiểm, người bình thường tùy tiện mang theo bên người. . ." - Y suy tư lát, đột nhiên sắc mặt bất ngờ thay đổi.

      Tiểu An Tử nghiêng đầu, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, cao giọng : "Là cái đánh lửa! Trong cái đánh lửa có lân tinh!"

      "Như vậy chỉ cần cạo lân tinh cái đánh lửa xuống, rồi rắc lên long bào. . ."

      Nhắc tới cái đánh lửa, lập tức ánh mắt kinh hãi của mọi người rơi lên người Ninh vương Lưu Ký, tối hôm qua là y lấy ra cái đánh lửa.

      Nhưng chỉ thấy nét mặt Ninh vương trầm.

      Lưu Ký thầm nghĩ, đêm đó bởi vì trời tối, y ở trước mặt mọi người lấy ra cái đánh lửa, việc này ràng là cạm bẫy, hoàn toàn là nhằm về phía y, có người hãm hại y!

      Lúc này, Đổng Khanh tiến lên, chắp tay thi lễ với hoàng thượng, chậm rãi lên tiếng : "Bẩm hoàng thượng, lân tinh chẳng phải vật mang bên mình, vừa rồi Ninh Vương cũng , người bình thường cố tình mang người, mà tối hôm qua, cũng chỉ có Ninh vương chuẩn bị cái đánh lửa bên người, chuyện này mọi người ở đây có thể chứng minh, là ngài ấy cầm cái đánh lửa đưa cho phu xe thắp sáng đèn, xin hoàng thượng nắm !"

      Lưu Ký bình tĩnh đem ánh mắt chăm chú nhìn đến gương mặt Đổng Khanh, trong khắc kia khi nàng với y bốn mắt giao nhau, cũng nhanh chóng lộ ra chút áy náy, chỉ thoáng qua rồi biến mất.

      tình biến chuyển đột ngột, Ninh vương tự nhiên thành người bị tình nghi số , dưới ánh mắt hoài nghi của mọi người, vương Lưu Hâm tiến về phía trước bước, nhanh chậm thay y giải vây, : "Chỉ bằng vào như vậy, cũng thể chứng minh là Ninh vương gây nên !"

      Đổng Khanh liếc mắt nhìn gã, nghiêm mặt : "Đương nhiên chưa hẳn là Ninh vương gây nên, nhưng mà người ai có cái đánh lửa, như vậy người đó liền bị hiềm nghi nhất, vương có nghi ngờ, sao sử dụng phép loại trừ, loại trừ dần từng người có khả năng nhất, vậy , hung phạm bị vạch trần ra thôi."

      Lưu Hâm tiếp tục thay Ninh vương giải vây, : "Như vậy cũng công bằng, Ninh vương thường xuyên ra ngoài, khi hành tẩu trong giang hồ, huynh ấy chuẩn bị cái đánh lửa người, việc này cũng khó đoán, có lẽ là có kẻ rắp tâm cố ý vu oan, hãm hại cho huynh ấy."

      Đổng Khanh : "Hôm đó ngay cả phu xe cũng chuẩn bị cái đánh lửa, phỏng đoán này cũng hợp lý ? vương còn nhớ, Ninh Vương là tức thời nảy ra ý định đến phủ Chức tạo chứ? Khi bản quan gặp ngài ấy ở cửa, cũng cảm thấy kinh ngạc đó, nếu là có người cố ý muốn hãm hại Ninh vương, vậy trước tiên phải xác định ngài ấy đến phủ Chức tạo! Ngoại trừ chính ngài ấy, có ai có thể nắm giữ chuẩn xác hành tung của ngài ấy đây? như thế, tại sao lại là hãm hại?"

      Lưu Hâm : "Cho du là huynh ấy nhất thời cao hứng, cũng hẳn là do huynh ấy gây nên, kết luận như thế khỏi quá mức võ đoán."

      Đổng Khanh : "Như vậy, hôm qua vì sao Ninh vương đến phủ Chức tạo?"

      Lưu Ký thần sắc thâm trầm, trầm mặc nhìn chằm chằm Đổng Khanh, lúc ở trong xe ngựa nàng kiên quyết biểu lộ lập trường, nàng khẳng định ủng hộ hoàng thượng chu toàn, vừa mới rồi khi bốn mắt giao nhau, lòng của y sáng tỏ như gương, chuyện này là do nàng sai người làm.

      Mục đích đơn giản là thay hoàng thượng quét sạch trở ngại, củng cố hoàng quyền của .

      Nàng thông minh, gan dạ sáng suốt hơn người, hổ là con của Đổng Bá Trung.

      Lúc đó, cho dù y xuất ở cửa, Đổng Khanh cũng có phương pháp, khiến y đến phủ Chức tạo.

      Đôi mắt chợt lên vẻ phức tạp, y bình tĩnh nhìn Đổng Khanh, trầm thấp cất giọng : "Đổng Uyển, đây là việc nàng muốn làm sao?"

      Đổng Khanh nghe vậy, ngẩn ra.

      Sao Ninh vương có gì biện giải, lại những lời đâu này?

      Đương nhiên là nàng mong muốn, nàng thân là cận thần của hoàng thượng, còn là Đại Tư mã, nàng phải thay hoàng thượng trừ bỏ mối uy hiếp lớn nhất là Ninh Vương.

      Lúc này, Ninh vương lại làm việc khiến nàng bất ngờ, y nhanh tới trước mặt hoàng thượng, phất tay áo, quỳ đất, nâng tay ôm quyền, nghiêm mặt : "Lưu Ký có tội đốt hủy long bào, thỉnh hoàng thượng giáng tội."

      Ninh vương Lưu Ký thế mà nhận tội trước mặt mọi người!

      Đổng Khanh nét mặt đổi, nhưng ánh mắt có hơi biến đổi.

      Cứ như vậy, Ninh Vương dễ dàng nhận tội, có tranh luận kịch liệt như trong dự kiến của nàng? có kích động liến thoắng giải vây cho bản thân? nghĩ phương nghĩ cách chứng minh bản thân là bị người hãm hại sao?

      Cứ thế liền dứt khoát thừa nhận y chịu trách tội như vậy sao?

      Long bào bị đốt, Ninh Vương nhận tội.

      Lưu Lăng phất tay áo cả giận : "Càn rỡ! Lưu Ký, ngươi có biết hủy hoại long bào, đồng nghĩa với tạo phản ? Hay là, ngươi căn bản nghĩ muốn mưu hại tánh mạng của trẫm?"

      tình phát triển bất ngờ đoán được, Lưu Hâm có phần hơi kinh ngạc, vội vàng tiến lên trước, thay Ninh vương giải vây, : "Hoàng thượng minh giám, suốt đêm bôn ba lui tới, Ninh vương Lưu Ký đêm vẫn chưa từng chợp mắt, nhất định là đầu óc trở nên nặng nề, thần chí ràng, cho nên mới hồ đồ thừa nhận chịu tội, tuyệt đối phải là huynh ấy làm, sao huynh ấy có thể mưu hại tánh mạng hoàng thượng được?"

      Lưu Lăng nét mặt nặng nề, ánh mắt dán chặt lên gương mặt Ninh vương, chậm rãi cất giọng hỏi: "Đây đúng là điều trẫm muốn hỏi, Lưu Ký, vì sao ngươi muốn mưu hại tính mạng của trẫm?"

      Lưu Ký ngước mắt nhìn thẳng vào , thản nhiên : "Lưu Ký thần chưa bao giờ nghĩ tới việc mưu hại tính mạng hoàng thượng."

      "Đúng vậy , nhưng mà đốt hủy long bào. . ." – Đôi mắt của Lưu Lăng trong nháy mắt lên nét thâm trầm, cũng trong thoáng chốc, nhìn thẳng y, trầm giọng : "Nếu như trẫm mặc vào long bào, chẳng phải bị nguy hiểm rồi sao hả?"
      windlove_9693 thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 61 – Ký ca ca vô tội

      Mắt thấy tội danh nghiêm trọng, Ninh vương lại tự mình nhận tội, Lưu Hâm lo lắng Ninh vương khó được an toàn, sắc mặt ngay lập tức tối sầm, nghiêm nghị chợt : " thực tế, hoàng thượng cũng mặc vào long bào, thể luận Ninh vương tội mưu hại được."

      Lưu Lăng phất tay áo rộng lớn cái, lạnh nhạt : "Trẫm mặc vào, nhưng nếu mặc vào thế nào ? Trẫm còn sống được ? Bất luận như thế nào, hủy hoại long bào, mưu mưu hại hoàng đế, có thể luận là tội mưu hại giết vua!"

      Tào Mộng Bình thấy Lưu Ký vô cớ bỗng dưng nhận tội, lại nghe thấy hoàng thượng tính toán phán Ninh vương tội mưu hại, trong lòng vừa gấp vừa sợ, vội vàng quỳ gối di đến trước mặt hoàng thượng, dập đầu phát ra tiếng vang dội, : "Hoàng thượng thánh minh, Ký ca ca tuyệt đối mưu hại hoàng thượng, huynh ấy tuyệt đối làm ra chuyện này, huynh ấy là bị người khác hãm hại!"

      Tào Chức tạo thấy con bất ngờ trở nên đường đột, trong lòng vừa gấp vừa sợ, lập tức giật lấy tay áo của nàng ấy, thấp giọng ở bên tai nàng ấy: "Con ơi, bọn họ là hoàng tộc, tình này đơn giản, hoàng tộc tranh giành quyền thế, ích lợi chằng chịt, phải là chỗ chúng ta có thể nhúng tay, con mau lui xuống ."

      Ông ta làm quan nhiều năm, cho nên có hiểu biết chút đối với những trò đấu ngầm quan trường. Long bào bị hủy, có phải Ninh vương làm hay căn bản quan trọng, trọng điểm của việc nằm ở chỗ này, mà là ở chỗ tranh đấu hoàng quyền quyết liệt.

      Hoàng thượng thân làm vua nước, tự nhiên có hoàng quyền tối cao vô thượng, Ninh vương lại có quyền thế qua lớn, tin đồn Huệ đế là do tiên đế làm hại, vì vậy chúng chư Vương họ Lưu đặc biệt đồng tình với Ninh vương, đa số ủng hộ cho y, dẫn đến hoàng quyền mất cân bằng.

      Việc hoàng thượng làm suy yếu quyền thế của Ninh vương sớm ở thế tất yếu.

      Mọi người ở chỗ này đều nắm giữ quyền thế chủ chốt, đều có lợi ích, đều có suy nghĩ riêng, ông ta chỉ là quan râu ria, chỉ cầu mong bị dính líu.

      Tào Chức tạo thần sắc hoảng loạn, túm lấy con , : "Con , mau! Con mau trở về phòng . Con quan chức, chỗ nầy có chuyện của con, con mau cáo lui với hoàng thượng ."

      Tào Mộng Bình nào có thể hiểu được những phức tạp trong chuyện tranh đấu quyền lực, toàn tâm toàn ý của nàng ấy chỉ có an nguy của Lưu Ký, nàng ấy dùng sức hất tay cha mình ra, bò đến bên chân hoàng thượng, chảy nước mắt, đau khổ cầu khẩn : "Bẩm hoàng thượng, Ký ca ca là người tốt, huynh ấy làm người ngay thẳng đơn giản, tuyệt đối thể nào sử dụng mưu quỷ kế để tổn hại hoàng thượng, nhất định là có người hãm hại huynh ấy!"

      Lưu Lăng chau chặt lông mày, giơ tay lên : "Tào nương, lui ra ."

      Tào Mộng Bình nào có chịu lui ra, tóm lấy tay áo của hoàng thượng, đau lòng khóc òa lên.

      Thấy nàng ấy khóc đến thương tâm, Đậu Nguyên Nguyên lập tức đến gần, đưa chiếc khăn cho nàng ấy, cúi đầu hỏi: "Đừng khóc, có việc gì, lau khô nước mắt , cẩn thận suy nghĩ chút, em à, phải là em cũng đồng hành cùng Ninh vương, vương và Đổng Tư Mã sao? Em chính là nhân chứng trọng yếu đó. Rốt cuộc em có nhìn thấy điều gì ?" - , lông mày khiêu lên, con ngươi chuyển động, lặng lẽ liếc về phía Đổng Khanh, ý bảo nàng ấy vu cáo cho Đổng Khanh.

      Tào Mộng Bình ngay lập tức cảm nhận được, liền vội vàng đem tội đổ lại cho Đổng Khanh, thuận tiện giải vây cho Ký ca ca của mình.

      Nàng nước mắt ròng ròng, cắn răng, lòng hạ quyết tâm, ngón tay chỉ về phía Đổng Khanh, căm ghét mạnh mẽ : "Là Đổng Tư mã! Là nàng ấy vẩy bột lân tinh vào trong hòm long bào."

      Tào Chức tạo nghe xong, ngay lập tức mặt cắt còn giọt máu, vội vàng tóm lấy con , : "Con bé ngu xuẩn này, bằng cớ, lời này cũng thể lung tung được, Ninh vương cũng nhận tội rồi, con đừng chuyện nữa!"

      Đổng Khanh lòng sáng tỏ như gương, biết nàng ấy nóng lòng cứu người, trong lòng cũng làm thế nào trách nàng ấy được, nàng chỉ tỏ thái độ trầm ổn, thong thả lên tiếng : "Tào nương, xác định tận mắt thấy Đổng Khanh ta động thủ với long bào sao? Hay là xe ngựa mệt nhọc, hoa mắt chăng? Nếu là chính mắt nhìn thấy, vậy, ta làm thế nào hả ? Sau đó làm gì ? Làm thế nào để che dấu tai mắt của mọi người hả ? Vì sao những người khác nhìn thấy, chỉ duy nhất có nhìn thấy?"

      Tào Mộng Bình hít sâu hơi, quyết định bất luận như thế nào đều phải mực khăng khăng là Đổng Tư mã, để giải cứu cho Ký ca ca của mình. Chỉ cần Ký ca ca thân bình an vô , nàng nguyện ý làm bất cứ chuyện gì, thái độ của nàng vô cùng kiên quyết, cắn răng, lần nữa cao giọng chỉ trích : "Là nàng ấy! Là nàng ấy làm! Ngày đó lúc rời khỏi phủ Chức tạo, tôi tận mắt nhìn thấy Đổng Tư mã mở cái hòm đựng long bào, vẩy cái gì vào, khi ấy mọi người bận rộn lên xe ngựa, nhưng lại bị tôi liếc thấy."

      Trợn mắt mò, kỳ nàng nhìn thấy cái gì hết, là vu oan cũng được, Đổng Tư mã chết hay sống quan hệ với nàng, chỉ cần Ký ca ca của nàng sao là tốt rồi, nàng quản được nhiều như vậy.

      Nhưng Lưu Ký lại tuyệt đối cảm kích nàng, ngược lại đưa tay vỗ vai của nàng ấy, khóe miệng cong lên nụ cười dịu dàng, : "Bình muội muội đừng nữa, chuyện này liên quan tới Đổng Tư mã, là ta làm, ta nhận tội rồi."

      Tào Mộng Bình ngơ ngác nhìn Ninh vương, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác rét lạnh.

      Ký ca ca quý của nàng rốt cuộc vì sao lại như vậy?

      câu "Đổng Uyển, đây là chuyện nàng mong muốn phải ?", y liền cam nguyện nhận lấy cái chết.

      ! Nàng thể để Ký ca ca như thế này được.

      Tào Mộng Bình càng thêm kiên định ý niệm, hết sức kiên quyết lắc đầu, vẫn cắn chặt lấy Đổng Khanh, : "Là Đổng Tư mã giở trò với long bào, tôi tận mắt nhìn thấy, nàng ấy toan tính mưu hại hoàng thượng, chuyện này liên can đến Ký ca ca, xin hoàng thượng minh xét ạ."

      Lưu Hâm lộ thái độ nhìn Đổng Khanh, phát thấy dù bị tố cáo nhưng biểu cảm của nàng vẫn trầm ổn, liền đoán được, nàng sớm chuẩn bị, tuyệt đối thể nào tự mình ra tay, cho dù Tào Mộng Bình vu oan nàng, cũng tra ra bất kỳ cái gì ở người nàng.

      Thái độ của Ninh vương và Đổng Khanh đều vượt quá bình thường, đủ để gã luận đoán, chuyện này đích thị là kế sách của Đổng Khanh!

      Nhưng mà, thần sắc của nàng lại tương đối nặng nề, có lẽ là nghĩ rằng Ninh vương dễ dàng nhận tội, y tiếc gánh lấy tội lỗi đúng, chỉ vì để nàng vui vẻ, làm cho giai nhân thoải mái. Đối mặt với hành động si ngốc đó của Ninh vương, làm cho nội tâm của nàng nảy sinh áp lực trầm trọng, đáng tiếc cỗ áp lực này vẫn vượt qua được cảm tình nhiều năm giữa nàng với hoàng thượng.

      Ninh vương quá nặng tình, sớm muộn chết trong tay đàn bà!

      Lưu Ký là con nối dòng duy nhất của Huệ Đế, là cháu đích tôn của Thái tổ hoàng đế khai quốc, có sức ảnh hưởng đến toàn bộ chư vương họ Lưu, gã thể để mất thẻ bài thương lượng trọng yếu này được.

      Trước kia gã thỉnh thoảng nghe thấy phụ hoàng tán dương Đổng Uyển, khen nàng xinh đẹp thông tuệ, đủ để phụ giúp thái tử, tương lai thống ngự hậu cung, nghĩ đến lại khó ứng phó như thế.

      Bất ngờ lớn nhất là biểu của Lưu Lăng hoàn toàn vượt ra ngoài phỏng đoán của gã. phản ứng nhanh chóng, nhanh chóng làm ra phán quyết ràng chính xác, chút nào do dự thuận thế tiến tới, làm việc quả quyết như thế, rất có khí thế đế vương, nhất định thừa dịp cơ hội này đoạt tước Vương của Ninh vương, thuận tiện củng cố hoàng quyền, mục đích cuối cùng chính là tập trung quyền lực.

      thể mở to mắt nhìn Lưu Lăng tập trung quyền lực được.

      Đổng Khanh nhanh nhẹn giỏi biện bác, hơn nữa Ninh vương thản nhiên nhận tội, tình huống cực kỳ bất lợi, gã chỉ có thể lấy địa vị hoàng thân của vương để nỗ lực bảo vệ, mới có thể giải vây thay Ninh vương, nhưng chuyện liên quan đến hoàng quyền, hoàng thượng muốn thừa thế làm tới, ràng là gã thể quá mức bảo vệ Ninh vương, khiến hoàng thượng nhìn ra dị tâm của gã, nay chỉ còn đường là thí tốt giữ tướng mà thôi.

      Chủ ý định, Lưu Hâm cúi đầu đối diện với Tào Mộng Bình, : "Tào nương, có lẽ cũng phải là Đổng đại nhân gây nên, thực có thấy ràng ? Hay là có bất kỳ chứng cứ nào ?"

      "Chứng cứ !?" - Tào Mộng Bình ngước mắt nhìn thẳng Đổng Khanh, chặt cắn môi dưới, khóe môi cũng thấm ra tơ máu, nàng vẫn kiên trì : "Tào Mộng Bình tôi tận mắt thấy, chẳng lẽ các người đều tin sao?"

      Lưu Hâm lại tiếp tục : " phải là chúng ta tin , mà là Ninh vương nhận tội, mà lại đưa ra cứ, chỉ dựa vào câu của , hoàng thượng tin tưởng đâu."

      Tào Mộng Bình bị gã chọc giận, xoay đầu, hung tợn trừng mắt với gã, bất chợt tức giận : "Chẳng lẽ cái đánh lửa còn hữu dụng hơn so với người sống sờ sờ như tôi sao? Cái đánh lửa người Ký ca ca có thể chứng tỏ huynh ấy muốn mưu hại hoàng thượng rồi ư ? đôi mắt của Tào Mộng Bình tôi thể chứng tỏ là Đổng Tư mã làm được sao?"

      Lưu Hâm thấy cảm xúc kích động của nàng ấy đạt tới đỉnh, thời cơ đến, cho nên liền cố ý khơi lên cảm xúc của nàng ấy, cổ động : "Có lẽ lập lời thề độc, dùng nước mắt máu để thề, nhìn thấy hành động , có lẽ hoàng thượng tin tưởng. . ."

      Tào Mộng Bình nghe thấy, cuối cùng dằn lòng hạ quyết tâm, dứt khoát quyết tuyệt rơi xuống nước mắt, cất cao giọng : "Đốt cháy long bào, mưu hại hoàng thượng, là do Đại Tư mã Đổng Khanh làm! Tôi tận mắt thấy, Ninh vương Lưu Ký bị hãm hại, Tào Mộng Bình tôi nguyện lấy cái chết để làm , chứng tỏ lời hôm nay là !"

      Lời vừa dứt, mọi người chưa kịp phản ứng, nàng ấy nhanh chóng đứng lên, lao thẳng về phía cột trụ lớn bên cạnh điện, đâm vào đó.

      "Bình muội muội!" - Lưu Ký gầm khẽ tiếng. Y thấy tình thế phù hợp, sớm đứng lên, cấp tốc phóng đến gần, nhưng vẫn kịp ngăn cản.

      Tào Mộng Bình đâm vào cột trụ. Bên trong đại điện, "Rầm", tiếng vang phát ra nặng nề, ngay tức máu bắn tóe ra bốn bề, trong khoảnh khắc, cột trụ màu đỏ dính mảng đỏ thẫm, vô cùng đập vào mắt, kinh tâm, Tào Mộng Bình theo tiếng vang té xuống tại cột trụ.

      Chuyện đột nhiên mất khống chế, Tào Mộng Bình vì bảo hộ Ninh vương, thế nhưng lao vào cây cột trụ, lấy cái chết để thề.

      "Con ơiiii" - Tào Chức tạo thấy ái nữ đột nhiên chạy đâm vào cột trụ tự sát, lập tức kêu trời gọi đất, khóc rống lên, chạy vội qua, ôm chặt con nức nở thất thanh.

      Tiếng gào khóc đau thương mất ái nữ của Tào Chức tạo vang vọng khắp đại điện.

      Lưu Ký vừa đau lòng, vừa tự trách, Bình muội muội vì bảo hộ y mà tiếc dùng tính mạng, thấy nàng ấy nằm trong vũng máu, trán rỉ ra máu đỏ tươi, y ngừng rơi lệ, đến gần cơ thể Tào Mộng Bình, đưa tay nhàng vuốt khuôn mặt của nàng ấy, lại phát thấy hơi thở thoi thóp còn sót lại của nàng ấy, bỗng nhiên giật mình, lập tức ôm ngang thắt lưng nàng ấy, sải bước ra bên ngoài, đồng thời hét lớn: "Mau! Mời đại phu!"

      Đại điện, sau khi trải qua cảnh bấn loạn, chính là mảnh vắng lặng, Đổng Khanh bị hành động quá khích của Tào Mộng Bình sớm chấn động sợ hãi đến thể làm gì được, cho đến khi hoàng thượng bảo mọi người lui ra, còn người nào khác, nàng rốt cuộc cũng chống đỡ nổi nữa, đột ngột ngã ngồi mặt đất.

      Nàng ngơ ngơ ngác ngác ngồi dưới đất, lã chã rơi lệ.

      Lưu Lăng tiến đến gần, dịu dàng giúp nàng lau nước mắt khuôn mặt, an ủi: "Đừng lo lắng, Tào nương có việc gì."

      Nàng hoảng sợ hồn vía chưa an định, ánh mắt vẫn rời rạc, chỉ biết lẩm bẩm lên tiếng: "Nàng ấy sao lại có thể lao như vậy, sao lại có thể hồ đồ như thế? Vì cái gì chứ? Ta suýt chút nữa hại chết nàng ấy rồi!"

      vỗ vào vai của nàng, an ủi : " phải là lỗi của nàng, nàng đừng tự trách, Tào nương bất chợt lao như thế, ngay cả trẫm cũng bị bất ngờ."
      windlove_9693 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 62 – Vô tình chính là vô địch

      Từ khoảnh khắc long bào vô cớ tự bốc cháy, liền biết , và Đổng Khanh ở trong chính , luôn luôn vô cùng ăn ý.

      "Hủy hoại long bào, nhưng cũng thể chứng minh được tạo phản thực tế, mà thánh thể của hoàng thượng bình yên vô , nhiều nhất chỉ có thể trị Ninh vương tội đại bất kính, nhiều nhất cũng chỉ là tước vương vị mà thôi, Ninh vương vẫn cứ có thể an nhiên ở tại thành Tô hưởng thụ cuộc sống phú quý của y, cần nàng ấy phải lấy mạng để đổi lại hay sao? lẽ tính mạng của nàng ấy so ra còn bằng vương vị của Ninh vương sao?"

      "Tào nương hồ đồ, nghe thấy trẫm cố ý nghiêm khắc chỉ trích Ninh vương, đại khái là bị dọa đến choáng váng rồi, tiểu thư nơi khuê phòng có mấy người hiểu được việc này, nàng ấy đại khái cho rằng trẫm giết Ninh vương ? Trong lòng nhất thời sốt ruột, cho nên trí óc mới hồ đồ như vậy..." - Lưu Lăng thở dài : "Tào Mộng Bình mực khăng khăng là nàng làm, thậm chí thiếu chút nữa náo loạn đến cả mạng người, chuyện này thể tiếp tục truy cứu nữa, nhất định liên lụy đến nàng, trẫm sao có thể nào khiến nàng chịu liên lụy? Trẫm biết nàng là vì trẫm, nhưng trẫm cũng phải bảo vệ nàng chu toàn, chuyện gia tộc của trẫm, nàng đừng nhúng tay nữa, trẫm tự có biện pháp có thể làm suy yếu thế lực của Ninh vương."

      Đổng khanh ngước mắt lên, : "Hoàng thượng yên tâm, vương cũng tra ra được cái gì, cũng thể tiếp tục truy tìm."

      Như Họa tay chân nhanh nhẹn, nàng ta rất thông minh, ắt hẳn lo lắng bản thân bị liên lụy, sớm hủy diệt dấu vết, về điểm này, nàng có thể yên tâm.

      " đời này có bức tường nào bị gió lùa, có người thực có thể tin được, tuy rằng trẫm biết vì sao nàng làm được, nhưng mà, trẫm mong muốn nàng mạo hiểm, dù chút nguy hiểm cũng để nàng trải qua!"

      "Hoàng thượng trách thần tự ý quyết định phải ?"

      Nàng vạch kế sách này nguyên bản định để hoàng thượng nhân cơ hội xử lý Ninh Vương, hạ địa vị của y, làm suy yếu quyền thế của y, nghĩ tới tình nhưng lại phát triển thành ra như vậy, suýt chút nữa là chết uổng tính mạng vô tội.

      "! Trẫm sao có thể trách nàng đâu, trẫm chính là lo lắng cho nàng thôi." - nhìn chằm chằm gương mặt mỹ lệ này của nàng, ánh mắt thâm trầm khó dò.

      Hành động của Ninh vương thực khiến cảm thấy bất ngờ. Lưu Ký lại vì nàng mà cam nguyện thừa nhận hàm oan?

      Y biết rành rành nhất định nhân cơ hội lột bỏ tước vương của y, vậy mà cam nguyện thừa nhận ư?

      Tại sao Lưu Ký lại để ý đến Đổng Khanh của như thế?

      Đổng Khanh thấp giọng : "Hoàng thượng tính làm thế nào? Lần này có biện pháp tước bỏ vương vị của Ninh vương thành công, chỉ sợ bứt dây động rừng, sợ rằng về sau hoàng thượng lại càng dễ ra tay. . ."

      Lưu Lăng cau chặt lông mày, : "Ninh vương dù sao cũng là con trai của Huệ đế, là họ của trẫm, bất luận như thế nào, trẫm cũng thể lấy tính mạng của y, trừ phi y tạo phản, xung đột vũ trang với trẫm, đến lúc đó cũng thể ra tay nữa rồi."

      Nàng thở dài lúc, rồi sau đó ngước mắt lên, hỏi: "Nếu người chân chính có ý tạo phản là vương Lưu Hâm sao?"

      Nhắc tới Lưu Hâm, sắc mặt Lưu Lăng lại bất chợt thay đổi, trầm giọng : "Nàng đa tâm rồi, Hâm hoàng đệ là thủ túc (*) của trẫm, bọn ta là em ruột, khác với Ninh vương, sao có thể nào phản bội trẫm?"
      (*) Thủ túc: tay chân, thường dùng để ví tình cảm em, hoặc vây cánh thân tín
      Đổng Khanh tiếp tục : "Hoàng thượng trọng tình, còn nhớ đến tình thủ túc. Nhưng vương coi Người là em ruột của sao? Nếu luôn luôn mơ ước ngôi Hoàng đế sao?"

      Sắc mặt Lưu Lăng tối lại, giơ tay lên ngăn lại, : "Đừng nữa, Lưu Hâm là em ruột thịt của trẫm, tuyệt phản bội trẫm!"

      Tiên đế cả đời bị hoài nghi có liên quan đến việc Huệ đế đột nhiên mất, cho nên uất ức mà chết, bởi vậy hoàng thượng đặc biệt coi trọng tình thủ túc.

      Đổng Khanh khỏi gắt gao nhíu mày.

      Nàng nguyên tưởng rằng kẻ địch lớn nhất là Ninh vương Lưu ký. Mấy ngày nay tiếp xúc lại để cho nàng phát thấy Ninh vương hào sảng quang minh, trọng tình trọng nghĩa…Nếu phải vì lập trường trái ngược với y, nàng cũng đến mức nhẫn tâm với y như thế.

      nghĩ tới kẻ đáng sợ nhất lại là vương Lưu Hâm, vị hoàng tộc họ Lưu này bề ngoài trước sau tươi cười, đáy mắt lại dị thường lạnh lùng, mang theo tia tình cảm. Nếu phải gã tận lực xúi giục khích động, sao Tào Mộng Bình có thể lao vào cột?

      Gã vậy mà lại muốn Tào Mộng Bình hi sinh bản thân để bảo trụ vương vị của Ninh Vương.

      Chuyện này cho thấy tính cách Lưu Hâm hung ác nham hiểm vô tình, rốt cuộc khiến nàng rét mà run.

      Người đáng sợ, đáng sợ nhất đó là máu lạnh vô tình, người chỉ cần vô tình, chính là vô địch rồi.

      ***

      "Ký ca ca đâu rồi, huynh ấy có việc gì chứ? Hoàng thượng bỏ qua cho Ký ca ca rồi sao? Ngài ấy chịu tin huynh ấy vô tội ?"

      Tào Mộng Bình vất vả mới tỉnh lại, nàng ấy từ giường đứng lên, đôi mắt hạnh cấp tốc đảo qua bốn phía, mở miệng chuyện đầu tiên đó là Ninh vương Lưu Ký.

      Giờ phút này, nàng ấy nằm ở trong tẩm điện của Ninh vương.

      Trong tẩm điện vô cùng yên tĩnh, chỉ có Đậu Nguyên Nguyên cùng nha hoàn thân cận Bảo Châu ở bên cạnh.

      Đậu Nguyên Nguyên mím môi, cười : "Còn thực biết xấu hổ, cũng biết trước tiên phải hỏi qua cha ruột của mình ở nơi nào, chỉ chú ý Ký ca ca, mở miệng là kêu ca ca." - xong, quay sang a hoàn : "Mau! mang thuốc đến đây."

      Bảo Châu vén áo thi lễ, lập tức xoay người bưng chén thuốc đến.

      Tào Mộng Bình bị bóc trần ý tứ, sắc mặt bỗng dưng ửng hổng, thấp giọng : "Vậy, cha của em đâu?"

      Đậu Nguyên Nguyên túm lấy tay nàng ấy, cười : "Nơi này là tẩm điện của Ninh vương, trễ thế này, Tào Chức tạo hẳn là nghỉ ngơi ở trong sương phòng phía Đông, lão nhân gia ông ấy lớn tuổi, chịu được giày vò, tại nên nằm ngủ rồi."

      "Như vậy..." - Tào Mộng Bình cúi đầu, ấp a ấp úng hỏi: "Ký ca ca đâu? Huynh ấy bị hoàng thượng bắt chứ?"

      "Ninh Vương có việc gì, đụng cái trán bị thương, hôn mê hai ngày, ngài ấy ngủ nghỉ trông hai ngày, Thái phu nhân lo lắng ngài ấy mệt ngã, liền cưỡng bức ngài ấy đến thư phòng nghỉ ngơi, vừa mới được lúc thôi, yên tâm , chờ trời sáng, ngài ấy nhất định tới nhìn ."

      Tào Mộng Bình đỏ mặt, vạn phần thẹn thùng, thấp giọng : "Huynh ấy trông em hai ngày, có vậy ?"

      " cũng ngốc mà, sao có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy chứ? Hủy hoại long bào là tội đại bất kính, có thể luận xử như tội tạo phản. Nhưng mà Ninh Vương là ai hả? Cháu đích tôn của khai quốc thái tổ, con nối dòng duy nhất của cố Huệ đế, nếu hoàng thượng muốn hỏi tội lớn của ngài ấy, chư vương họ Lưu cũng là bỏ qua, trừ phi ngài ấy làm ra tình hưng binh tạo phản, mới có thể vướng tội chết, bằng dù là hành vi phạm tội lớn, cũng là đến mức đánh mất tánh mạng. Huống chi ý của hoàng thượng vốn cũng phải muốn bắt ngài ấy vấn tội, hoàng thượng còn có thể làm như thế nào? Chỉ là muốn nhân cơ hội cắt tước vương của ngài ấy, hạ xuống Hầu gia, gạt bỏ thế lực của ngài ấy. Ngay cả là biến thành Hầu gia, giống như các hoàng tộc họ Lưu, vẫn hưởng thụ phú quý trời ban của ngài ấy, cũng có gì đáng ngại, bé ngốc, cần gì phải lấy tính mạng ra để đỡ đâu?"

      Bên giường nằm của Đế vương, há có thể tha cho người khác ngủ say sao. Quyền thế của Ninh vương quả quá lớn, ngay cả hoàng hậu tương lai là mình đây cũng cảm thấy thậm an ổn, vốn muốn lợi dụng việc này trừ bỏ Đổng Khanh, để cho Ninh vương và Đổng Khanh cùng bị hoạch tội, Lưu Ký là hậu duệ thiên hoàng quý tộc, thân phận của y đủ để bảo vệ bản thân phải lo ngại. Đổng Khanh lại khác, nàng ta phải hoàng thân, cũng phải quốc thích, tội hủy hoại long bào, cho dù là nàng ta chết, cũng phải bị hạ ngục thôi.

      ngờ lại bị con bé Tào Mộng Bình ngu xuẩn tìm cái chết này phá rối rồi.

      "Nhưng Ký ca ca là bị hãm hại mà!"

      Nhắc tới chuyện Ninh Vương bị tội, Tào Mộng Bình liền tức giận khó tiêu, nghiến răng nghiến lợi : "Ký ca ca là người tốt, em thể tha thứ cho kẻ hãm hại huynh ấy!"

      Đậu Nguyên Nguyên lấy chén thuốc đến, nhìn xem bóng ảnh ngược của chính mình trong chén thuốc, rồi lấy cái thìa khuấy đảo chút, cười : "Em có biết là ai làm ?"

      Tào Mộng Bình lắc đầu.

      "Uống thuốc ." - Đậu Nguyên Nguyên tự mình hầu hạ nàng ấy uống thuốc, rồi sau đó đặt chén canh ở bàn, cẩn thận nhìn mảnh băng màu trắng trán nàng ấy thấm máu, chậm rãi : " trán của bị đụng cái lỗ lớn, may mà bảo vệ được tánh mạng, đại phu khả năng lưu lại sẹo... ."

      Tào Mộng Bình nghe thấy dung mạo bị hủy, lập tức sợ tới mức rơi lệ, thương tâm : " lưu lại sẹo sao?"

      Đậu Nguyên Nguyên an ủi: "May mắn là cái trán, về sau để tóc mái ước chừng có thể che khuất, vẫn xinh đẹp, đừng lo lắng, Ninh vương là người trọng tình nghĩa, thời như vậy, tiếc trả giá tính mạng, trán có sẹo, cũng là vì ngài ấy mới bị thượng, dung mạo của trọn vẹn, ngài ấy phụ trách, ngài ấy nhất định cưới ."

      "Nhưng huynh ấy tựa hồ coi em như em thôi, Ký ca ca ...." - Nàng cúi đầu, giọng : " cưới em sao?"

      Nàng dám chắc.

      Đậu Nguyên Nguyên trong dạ định liệu trước, : "Nhất định ! vì ngài ấy ngay cả tính mệnh đều có thể bỏ , thời dung mạo bị phá huỷ, ngài ấy hẳn thể phụ , chừng là đưa ra hôn với cha của rồi, nhưng mà còn tuổi, ngài ấy phải định ra việc hôn nhân trước , năm sau mới có thể cho qua cửa, bằng cũng phải chờ sau khi chính phi vào nhà, mới có thể cho vào cửa."

      "Chính phi ?" - Tào Mộng Bình nghe việc này, sắc mặt đột biến, thất thanh : "Ký ca ca muốn kết hôn người khác ư? Còn là chánh phi nữa, như vậy em sao? Em là cái gì?"

      " là thiếp thất." - Đậu Nguyên Nguyên liếc nàng ấy cái, rất vừa lòng với vẻ thất kinh của nàng ấy, nhanh chóng tiếp tục mở miệng : "Nếu ta, nhất định là chính phi."

      Tào Mộng Bình bất chợt nghe được việc này, vừa kinh, vừa hoảng, vội vàng hỏi: " ta? ta là ai? Em chưa bao giờ trông thấy Ký ca ca có những khác?"

      Đậu Nguyên Nguyên lộ ra vẻ tươi cười giả dối, : "Kỳ thực ta cũng là lắm, ta và Ninh vương cũng quen biết..., chính là trong lúc vô tình, nghe vương là em bên họ ngoại của ta nhắc tới, Ninh vương có người trong lòng, hơn nữa còn tính cưới ta. vương và Ninh vương thường xuyên lại, ta nghĩ việc này hẳn là giả, nghe vị nữ tử này xuất thân danh môn, tất nhiên là thể làm trắc làm thiếp... ."

      Ninh vương vì Đổng Uyển, cam nguyện mất vương vị, còn là lòng tràn ngập áy náy nữa rồi, nếu phải có tính toán khác, như vậy chính là động chân tình. . . Y nhất định nghĩ biện pháp phá rối hôn của nàng với Vệ gia, rồi sau đó cưới nàng. Đổng Uyển làm quan lớn chính nhất phẩm, là quan viên cấp bậc cao nhất triều đình, từ xưa hôn phối của hoàng tộc, chỉ có bám long phối phượng, Đổng Uyển tất nhiên thể làm thiếp thất của y, giáng hạ cấp bậc, trở thành trò cười của triều đình.

      muốn kết hôn với Đổng Uyển, cưới hỏi đàng hoàng, phải đến thái miếu tế cáo tổ tông, nhập gia phả Hoàng thất, rồi sau đó sắc phong làm chính Vương phi.

      Chính Vương phi chỉ có người, nếu y cưới Tào Mộng Bình làm chính phi, vậy thể cưới Đổng Uyển được nữa.

      Đậu Nguyên Nguyên tiếp tục : " đó, sao xin cha của ra mặt, đến cầu hoàng thượng tứ hôn , khi thành chính phi, Ninh vương tất nhiên thể cưới ta làm vợ, từ đó còn sợ khác giành Ký ca ca của sao?"

      Tào Mộng Bình nghe xong, nhướn mày, : "Cha của em còn biết có vì chuyện long bào bị hủy mà chịu liên lụy hay đâu? Tại ngay lúc này, ông ấy sao có thể nào mở miệng, cầu hoàng thượng tứ hôn được ?"

      Đậu Nguyên Nguyên cười : "Việc này còn đơn giản ư, cầu Đổng đại nhân, ta chắc chắn giúp ."

      khi Đổng Uyển nhiều chuyện, can thiệp vào hôn của Ninh Vương, Lưu Ký nhất định dễ bị kích động.
      windlove_9693 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 63 – Phá hủy trong sạch của ta:

      Đổng Uyển tiện nhân, giỏi nịnh hót hai mặt, nàng chỉ biết kẻ hai đằng phải là người.

      Tào Mộng Bình do dự ngập ngừng kéo chăn lên, lúc sau, cuối cùng rốt cuộc vô cùng thẹn thùng lên tiếng : "Vì Ký ca ca, em… đành xấu hổ nhờ cậy Đổng đại nhân, trong lòng ta bây giờ nhất định là hận em, sao có thể giúp em được?"

      Đậu Nguyên Nguyên mềm mại cười, : "Cho nên , phải cầu van xin ta, chẳng lẽ muốn mở to mắt nhìn Ninh vương cưới ta qua cửa trở thành chính phi, còn mình luân lạc làm thiếp thất sao?"

      "! Ta thể chia xẻ Ký ca ca cùng khác." - Tào Mộng Bình cắn cắn răng : "Quyết !"

      "Điều này đúng rồi ..., con ấy mà, dù ôn nhu uyển chuyển đến thế nào, dù có tự nhiên hào phóng thế nào, dù tri thư đạt lễ như thế nào . . . Cái gì cũng có thể nhường người khác, cũng có thể so đo, chỉ có thứ, đó chính là đàn ông, người đàn ông của mình nhất thiết để được , khi bị người khác đoạt mất, cả đời này còn hi vọng được rồi."

      "Lời chị , Mộng Bình hiểu cả."

      *
      Sáng sớm nghe Tào Mộng Bình tỉnh, Đổng Khanh liền vội vàng đến tẩm điện của Ninh vương, ở đường lại vô tình gặp Cố Tử Khâm, gã ngược đến đón, cười với nàng: "Nghe Tào nương tỉnh lại rồi, ta muốn thăm nàng ấy đây, vừa vặn ngài cũng đến, cùng nhau tới đó ."

      Đổng Khanh trong lòng rất hiểu tâm ý của Cố Tử Khâm đối với Tào Mộng Bình, liền nhàng cười : "Cố huynh quá có lòng rồi."

      Cố Tử Khâm : "Tào nương xinh đẹp phóng khoáng, ta vẫn nghĩ ra, vì sao nàng ấy phải lao đầu vào cột trụ nhỉ ?" – Gã nhíu nhíu lông mày, tiếp tục : "Cha của nàng ấy là Tào Chức tạo, coi như là bị dính líu vì chuyện long bào, cũng cần kịch liệt như vậy ? yên lành, đụng bị thương là đáng tiếc."

      Khi ấy Cố Tử Khâm có mặt, tất cả tình hình đại khái là nghe đám người hầu truyền lung tung. Đổng Khanh cười : "May mà Tào nương an nhiên vô ."

      "Đúng vậy, tính mạng so với những thứ khác đều quan trọng hơn, nhìn nàng ấy trải qua chuyện này, có thể càng thêm trân trọng chính mình."

      Trong lúc chuyện, hai người bộ tới hành lang ngoài tẩm điện, lại nghe thấy bên trong truyền ra tiếng tranh cãi nho .

      "Cha, vì cái gì mà người đồng ý?"

      "Là thị thiếp đó! Dù gì chúng ta cũng là thư hương thế gia, ‘thà làm đầu gà, cũng làm đít trâu’ (*), ở Giang Nam, thanh niên tài tuấn môn hộ tương xứng với Tào gia chúng ta còn nhiều mà. Hôn nhân chú trọng dòng dõi, người ta là hoàng tộc, lại là tước vương đấy, con bảo cha làm sao biết xấu hổ lên tiếng để con làm vương phi được đây? Tốt hơn hết là cự tuyệt, tìm nhà quan lại thế gia môn đăng hộ đối, an an ổn ổn làm chính thất phu nhân..."

      (*) Thà làm đầu gà, cũng làm đít trâu: câu gốc là “ninh vi kê thủ, bât vi ngưu hậu”. Đầu con gà tuy bé nhưng ở vị trí đứng đầu, trang trọng, đít trâu tuy to nhưng ở phía sau cùng, bẩn thỉu.

      "Người cầu hoàng thượng , người là Chức tạo cơ mà, chỉ cần hoàng thượng tứ hôn, còn có cái gì thể được đây ?!"

      "Hoàng thượng khai ân chuyện long bào, truy cứu nữa, ghế quan của cha còn có thể giữ được là khó khăn rồi. Việc này. . . Sao mở miệng được?"

      Cố Tử Khâm ở ngoài cửa nghe thấy, sắc mặt lập tức tối sầm.

      Vốn dĩ gã và Tào nương môn đăng hộ đối.

      Hóa ra, người ấy lại lòng muốn gả cho Ninh vương. Hoàng thất quý trụ, luận thân phận địa vị, Cố Tử Khâm gã đều cách xa thể theo kịp.

      Đổng Khanh hiểu gã thấy mất mát, liền vỗ vai gã, an ủi: "Chân trời nơi nào có cỏ thơm (**)."

      (**) Chân trời nơi nào cỏ thơm: là câu trong bài thơ “Điệp luyến hoa - Xuân tình” của Tô Đông Pha ( Tô Thức)
      花褪殘紅青杏小,
      燕子飛時,
      綠水人家繞。
      枝上柳棉吹又少,
      天涯何處無芳草!

      牆裡鞦韆牆外道,
      牆外行人,
      牆裡佳人笑。
      笑漸不聞聲漸悄,
      多情卻被無情惱。

      Phiên Hán Việt:
      Hoa thốn tàn hồng thanh hạnh tiểu,
      Yến tử phi ,
      Lục thủy nhân gia nhiễu.
      Chi thượng liễu miên xuy hựu thiểu,
      Thiên nhai hà xứ vô phương thảo!

      Tường lý thu thiên tường ngoại đạo,
      Tường ngoại hành nhân,
      Tường lý giai nhân tiếu.
      Tiếu tiệm bất văn thanh tiệm thiểu,
      Đa tình khước bị vô tình não.

      Dịch thơ:
      Hoa lạt màu hồng, cành mơ xanh.
      Mùa về cánh én chao nghiêng,
      Nước biếc nhà ai lượn lờ
      cành tơ liễu phất phơ
      Chân trời nơi nào có hoa thơm!

      Trong tường đu dây, ngoài tường .
      Ngoài tường, người rồi,
      Trong tường, giai nhân cười
      Tiếng cười dần nhạt, dần dần tắt
      Người đa tình phiền muộn kẻ vô tình.

      (Bản quyền dịch thơ thuộc về editor nhé)


      Cố Tử Khâm cười tự giễu tiếng, : "Đúng vậy, chân trời nơi nào cỏ thơm. Cần gì treo cổ ở cái cây, đành phải cố gắng thử tìm thêm vài cây nữa, phải xem xem cái cây có thể treo cổ người a."

      Đổng Khanh rất nghĩa khí dùng khuỷu tay đẩy đẩy gã, cười : "Xế chiều, nếu rảnh rỗi, ta và ngươi đến quán rượu cua ! Có thể đại thụ ở bên ngoài nhiều hơn so với vương phủ đấy."

      Lúc này, Bảo Châu bưng chén thuốc đến, ở cửa nhìn thấy bọn họ, lập tức vọng vào bên trong: "Đổng đại nhân và Cố công tử đến!"

      "Mau! Mời vào !"

      Hai người lập tức tiến vào phòng. Bên trong nhà, Tào Mộng Bình nghiêng ngả ở giường, Tào Chức tạo lập tức sải bước nghênh đón hai người, chắp tay thi lễ, : "Đổng đại nhân đến rồi!"

      Đổng Khanh đáp lễ : "Lệnh viện (***) khỏe hơn ?"

      (***) Lệnh viện: là cách gọi tôn trọng đối với con của người đối thoại, thuộc gia đình quyền quý. Tương tự có từ “lệnh lang” là cách gọi con trai.

      "Cảm ơn đại nhân quan tâm, còn đáng ngại nữa rồi, như vậy hạ thần cáo lui trước."

      "Xin mời."

      Tào Chức tạo vái lạy rồi lui ra. Tào Mộng Bình thấy Đổng Khanh mình tiến vào trong phòng, định từ giường bò dậy, Đổng Khanh lập tức ghé gần trước giường : "Tào nương đừng câu lễ, thương thế của còn chưa tốt hẳn đâu, vẫn nên nằm ra nghỉ ngơi ."

      Cố Tử Khâm cũng theo sát bên, cẩn thận nhìn vết thương trán Tào Mộng Bình thấm máu, nhíu mày : " nương bị thương có nghiêm trọng ?"

      Tào Mộng Bình rất thẹn thùng cười : " có chuyện gì, buổi sáng, đại phu đến thay thuốc rồi, ông ấy chỉ cần cố gắng điều dưỡng, nhanh phục hồi như cũ."

      Cố Tử Khâm vẫn chau chặt lông mày, : "Bị thương thế này sợ là để lại sẹo rồi, đúng rồi ..., nhà của ta có nhánh sâm ngàn năm, nhân sâm điều dưỡng là tốt nhất, ta lập tức phái người quay về lấy đến đây. . ."

      Tào Mộng Bình nghe xong, nhàng cự tuyệt : "Cám ơn ý tốt của Cố công tử, trong phủ Ninh vương cái gì cũng có, cần phải phí chuyến đường."

      Cố Tử Khâm nghe xong, hề chuyện nữa.

      Cái nhánh sâm ngàn năm nho đó làm sao so được với của vương phủ người ta chứ ? chừng sâm ngàn năm của Ninh vương còn to hơn so với trẻ sơ sinh nữa kìa, đem ra so sánh, sâm của gã liền giống như củ cải khô phát dục còi cọc (****).

      (****) Củ cải ở đây là về củ cải trắng. Củ cải trắng được ví von là nhân sâm trắng vì có tác dụng chữa bênh, và chứa nhiều chất dinh dưỡng, vitamin. Nhiều củ còn mọc rễ phụ dài, hình dạng khá giống nhân sâm. Trong câu , tác giả dùng từ “phát dục bất lương”, có thể dịch là: sinh trưởng còi cọc. Tuy nhiên, bản thân editor cảm thấy từ “phát dục” khá hay, đa nghĩa, nên giữ nguyên (E hèm! Đọc đoạn cứ cảm thấy chàng Tử Khâm này bị tự ti phải củ sâm của mình mà vì cái “ấy” của mình á… Đầu óc đen tối ! )

      Ba người cực khách sáo hàn huyên lát, sau thời gian ly trà , Tào Mộng Bình ngẩng đầu nhìn Đổng Khanh : "Ta có vài lời riêng muốn nhờ Đổng đại nhân chút."

      Cố Tử Khâm lập tức hiểu , chắp tay thi lễ : "Như vậy, xin nương cố gắng dưỡng thương, Tử Khâm chốc nữa lại đến thăm ."

      xong, liền sải bước ra cửa.

      Nhất định là vì Ninh vương, Đổng Khanh trong lòng có định kiến. Nàng để cái ly trà xuống, thong thả lên tiếng : "Đổng Khanh ở ngoài cửa nghe thấy chút, tựa hồ là liên quan đến hôn của nương ? nương giữ lại Đổng Khanh đơn độc đàm thoại, chính là vì chuyện này phải ?"

      "Đổng đại nhân quả nhiên là người thẳng thắn." - Tào Mộng Bình sắc mặt ửng đỏ, giật lấy chăn, thấp giọng : "Mong đại nhân tác thành!"

      Gương mặt Đổng Khanh lập tức tối lại.

      Nàng ấy là muốn nàng ra mặt thay nàng ấy xin cưới với Ninh vương.

      Chuyện này quá mức hoang đường.

      Nàng lập tức cự tuyệt, nghiêm mặt : "Đổng Khanh cũng phải là hoàng tộc, nương chẳng lẽ sao? Thân phận của Ninh vương phải bình thường, là tôn thất hoàng tộc, thiên hoàng quý trụ, hôn của ngài ấy, ta là triều thần nên thể quá giới hạn. xin lỗi, chuyện này phải là việc Đổng Khanh có thể nhúng tay."

      "Đổng đại nhân là cận thần của hoàng thượng, phải sao?" - Tào Mộng Bình vội vàng tóm lấy tay nàng, cầu khẩn : " chính là Đại Tư mã đương triều mà, chức quan này lớn biết bao, có biết bao quyền thế, có thể ở trước mặt hoàng thượng vài câu về người kia, Mộng Bình cầu xin , chỉ cần câu, liền có thể tác thành cho đoạn nhân duyên tốt đẹp rồi! sao lại làm đây?"

      Chỉ cần câu ?

      Hôn nhân của Ninh vương há lại tùy ý câu là có thể định ra được sao ?

      Nếu nàng nhúng tay, chính là đem ao nước trong quấy phá thành nước đục, những vất vả công, mà còn có lỗi với cả hai phía!

      Đổng Khanh từ chối, nhã nhặn : "Xin Tào nương suy xét, về vấn đề này, Đổng Khanh quả thực đủ năng lực, phải là nguyện giúp, mà là lực bất tòng tâm."

      Tào Mộng Bình lập tức quỳ gối ở giường, năn nỉ : "Tác thành cho cuộc nhân duyên là chuyện tốt phải ? Vì sao chịu? Hay là bởi vì chuyện long bào mà oán hận Mộng Bình chăng? Chuyện đó là Mộng Bình sai, Mộng Bình trong lúc nóng lòng, lo lắng cho Ký ca ca, cho nên mới vấy bẩn Đổng đại nhân, xin Đổng đại nhân tha thứ cho lỗi vô tâm của Mộng Bình!"

      Đổng Khanh nhanh chóng đỡ nàng ấy dậy, : " nương hiểu lầm rồi, Tào nương nặng tình với Ninh vương, vu cho ta chỉ là vì vội vã nóng lòng, Đổng Khanh tuyệt đối ghi hận , chẳng qua hôn của Ninh vương nằm trong năng lực của ta, tại hạ xác thực là dư tâm mà thiếu lực, Đổng Khanh phải là nguyện giúp, mà là có cách nào giúp được."

      "Đổng đại nhân kia, Mộng Bình cũng cầu xin như vậy, sao nhẫn tâm cự tuyệt chứ? chỉ cần ở trước mặt hoàng thượng nhắc đến, tứ hay tứ hôn là ở hoàng thượng, với dễ dàng, mà lại quyết cự tuyệt, quả là oán hận Mộng Bình đúng ?"

      Đổng Khanh thấy nàng ấy khăng khăng cố chấp, còn tiếp tục từ chối nhã nhặn nữa chỉ vô duyên biến thành tranh chấp, sợ rằng chỉ tạo ra khúc mắc cần thiết.

      Nhưng hôn của Ninh vương, nàng tuyệt đối thể nhúng tay, nhiều lần cân nhắc đắn đo, nàng chỉ đành thở dài hơi, thực bất đắc dĩ chắp tay thi lễ : "Tào nương bị thương trong người, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt , Đổng Khanh cáo lui."

      xong, liền sải bước ra ngoài.

      Đau khổ cầu khẩn gặp phải vô tình cự tuyệt, trái tim Tào Mộng Bình ngay lập tức như chìm vào đáy cốc, mở to mắt nhìn bóng lưng nhẫn tâm rời của nàng, định cầm lấy chén thuốc đập phá.

      Đổng Khanh chân trước mới , Đậu Nguyên Nguyên chân sau liền đến.

      Quả nhiên vượt ra khỏi suy đoán của nàng ta, Đổng Khanh cự tuyệt Tào Mộng Bình rồi.

      Đổng Uyển là thông tuệ, có kiến thức, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì nên làm, nàng sao có thể đáp ứng nhúng tay vào hôn của Ninh vương, để mình dính vào thân tanh tưởi lộn xộn.

      Đậu Nguyên Nguyên nhàng vỗ về Tào Mộng Bình nằm ở giường khóc rống nước mắt chảy dài, giả vờ an ủi: " nghĩ đến Đổng Tư mã nhẫn tâm như thế, chẳng qua chỉ là câu , ta thế mà cũng chịu giúp."

      Tào Mộng Bình khóc sướt mướt : "Chị, chị đừng nhắc đến ta nữa."

      Đậu Nguyên Nguyên thấy thời cơ chín muồi, liền cố ý thiêu dệt : " mỗi ngày hoàng thượng đều gặp Đổng Tư mã, cũng chỉ là xin cái hôn , đối với ta mà , có gì khó xử đâu? ta chỉ cần nhàng nhắc đến, có được hay là do hoàng thượng, ngay cả việc này cũng chịu. . . xem, có khả năng ta có tư tâm kia hay ?"

      "Tư tâm?" - Tào Mộng Bình nghe thấy, lập tức ròng ròng nước mắt, cuống quít hỏi: " ta có cái tư tâm gì?"

      "Tư tâm đối với Ninh vương đấy!"

      " thể nào! Chính miệng ta với em, ta có hôn ước, do hoàng thượng khâm tứ, vị hôn phu là phía nhà mẹ đẻ của Thái hậu, chuyện này ngàn vạn xác, chuyện như vậy ta thể nào lừa em được."

      "Con bé ngốc." - Đậu Nguyên Nguyên vỗ vỗ vào tay của nàng ấy, : "Ninh vương Lưu Ký chỉ tuấn phóng khoáng, còn là hoàng tộc, nhà họ Vệ mặc dù quyền thế cũng , nắm binh quyền, lại còn là ngoại uy. Ngoại uy đúng là phong hầu liệt tướng, nhưng ngoại uy thủy chung vẫn là ngoại uy, về mặt địa vị làm sao có thể luận ngang hàng cùng hoàng tộc được? Mọi người đều nhắm chỗ cao để trèo lên, về thân phận, thiếu phu nhân Vệ Vũ hầu vẫn có cách biệt với Ninh vương phi, nếu gả cho Ninh vương, đó chính là liệt vào tộc phả của họ Lưu, tấn thăng trở thành hoàng tộc. Đổng Khanh là người giảo hoạt, chừng ta nhìn trúng cái vị trí hoàng tộc Ninh vương phi, luận xuất thân, làm sao có thế đấu thắng được ta đây?"

      Tào Mộng Bình nghe được, lập tức trở nên sốt ruột, vội vàng cầu cứu : "Như vậy, chị ơi, em nên làm thế nào đây?"

      Tròng mắt Đậu Nguyên Nguyên lập tức vụt lên tia ác độc, cao giọng : "Phá hủy trong sạch của ta, cho dù là ai ta cũng gả được ."
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :