1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Boss Yêu Nghiệt, Chớ Mập Mờ - Sơn Thần (200C + 4PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 57: Đến màn diễm ngộ, cần hoa lệ như vậy sao? 2

      "Thân Vĩ Văn này rốt cuộc đùa cái gì, ta có thân phận thế nào? Tại sao nhân viên phục vụ nơi này vừa thấy liền có thể kêu tên của ta?" Nơi này chính là đại sảnh của khách sạn Oman, Tô Tiểu Mễ nhịn được lại nhìn cái.


      "Trời cao, xin tha cho con , con chỉ là bình thường, cho phép con có lòng hư vinh nho đối với đàn ông đẹp trai lại nhiều tiền !" Nội tâm của khe khẽ vui chút.


      Tô Tiểu Mễ còn bận tự kỉ trong lòng, Thân Vĩ Văn nhàng cười : "Cho tôi mượn điện thoại di động của dùng chút, điện thoại của tôi hết pin rồi?" Truyện Sắc Hiệp -


      "A..." quái lạ ngước nhìn , nhưng rất nhanh, lấy điện thoại di động ra cho mượn.


      Thân Vĩ Văn cầm điện thoại di động đè xuống những chữ số quen thuộc. Sau khi bấm xong, trả điện thoại di động lại cho , hơn nữa lễ phép : "Cám ơn!"


      Tô Tiểu Mễ có chút buồn bực, sao nhanh như vậy? Nhưng cũng có suy nghĩ nhiều, theo nhân viên phục vụ đến gian phòng của mình.


      Đó là tòa tiểu viện, cổ kính, đẹp và tĩnh mịch, đặc sắc, yên lặng... loạt từ thoáng qua ở trong đầu Tô Tiểu Mễ.


      Nghỉ ngơi ở khách sạn kiểu này, là loại thả lỏng, buông lỏng đến gần tự nhiên, nơi này ở chỗ náo nhiệt của Hàng Châu, là thôn cải tạo mà thành, căn bản bảo lưu lại đặc sắc thôn cổ vốn có, ở chi tiết lại tăng lên rất lớn. Phục vụ nơi này khiến cho khách có loại cảm giác xem như ở nhà.


      Mỗi con đường mòn, cũng tràn đầy mùi vị Giang Nam, ánh mắt Tô Tiểu Mễ bỏ qua bất kỳ phong cảnh và những chi tiết có thể bỏ qua của khách sạn, tới nơi này chủ yếu nhất là thể nghiệm phục vụ và phát đặc sắc.


      Tô Tiểu Mễ vừa tới bên trong gian phòng của mình, liền truyền đến cái tin nhắn: buổi tối cùng du hồ, Thân Vĩ Văn.


      "Thân Vĩ Văn... ta lúc nào biết số di động của mình?" Tô Tiểu Mễ suy nghĩ lâu mới chợt hiểu được, ra là mượn điện thoại di động của gọi số di động của chính mình, người đàn ông này cũng đủ "Cao chiêu" a.


      còn chưa kịp trả lời tin nhắn, chuông điện thoại di động vang lên, vừa nhìn là Hạ Tử Vi, lập tức nhận.


      " công tác? Cậu chơi trò gì a? Tại sao cho mình biết? Có phải chuẩn bị ném mình ở góc để dễ bề thể thông minh tự sanh tự diệt ? công tác ở khách sạn có rượu ngon như vậy cũng với mình tiếng. Thế nào, sợ mình giành ăn với cậu sao? Người xấu!" Hạ Tử Vi ở bên kia liên tiếp đặt câu hỏi.


      "Đại tiểu thư, mình nào có, oan uổng a!" Tô Tiểu Mễ chỉ đành phải nôn ra khổ tâm, trong lòng cũng rất vui vẻ, hai người bọn họ lại có thể giống như có gì loạn tán gẫu.


      "Cậu có biết hay , công tác là diễm ngộ tuyệt hảo. Nhớ lời chị đây, gặp phải đàn ông tốt cũng cần bỏ qua cho, đặc biệt là những người gặp được trong khách sạn, thế nào cũng kém đâu. phải là người giàu chính là tinh làm ăn, đánh bóng ánh mắt, dùng mỹ nhân kế của cậu, câu dẫn lừa gạt , câu dẫn đôi chơi đôi!"


      Hạ Tử Vi lại khôi phục "tinh thần" của , giống như tất cả ngày hôm qua đều chẳng qua là nằm ác mộng, là người có nội tâm cường đại.


      Khi từ chỗ Lâm Khải biết nguyên nhân Tiểu Mễ công tác thể lấy ra lòng tốt của chị em cho Tiểu Mễ biết, cơ hội như vậy tuyệt đối là thời cơ tốt nhất để diễm ngộ (gặp chuyện đẹp), tuyệt đối thể bỏ qua, nhất định phải dặn dò kĩ, xin tha thứ cho cái tính chết cũng đổi này của !


      Tô Tiểu Mễ nghe lời kiểu như thế, cảm thấy vô cùng thân thiết, ít nhất cảm thấy Hạ Tử Vi có bởi vì lời nhất thời tức giận của mà tức giận, cũng có bởi vì "tiện nam" Hà Kính Vũ mà tình cảm bị tổn thương.


      Tô Tiểu Mễ chưa từng hỏi chuyện về Hà Kính Vũ, nhưng Hạ Tử Vi có thể sử dụng lời như thế, nhất định là xảy ra chuyện, hoặc là hiểu lầm, hoặc chính là hai người chia tay.


      Tô Tiểu Mễ đợi , nếu như , chờ trở về Bắc Kinh liền có thể hỏi.

      Chương 58: Có thể như vậy?

      Cả người Tô Tiểu Mễ thoải mái, dọn dẹp đơn giản xong, chuẩn bị khách sạn dùng cơm, phải biết, ăn uống cũng là loại đặc sắc của khách sạn.


      Quần dài đến nửa người và áo ba lỗ đơn giản làm tôn lên vóc người cao ráo của , áo khoác ngắn tay màu cà ri nhạt ở ngoài khiến cả người tăng thêm phần nhu mỹ.


      Màu xám nhạt xem như là màu tương đối sáng trong tủ quần áo của , mặc cái áo ngực đơn giản, lại làm cho cả người nhìn qua vừa tinh thần lại thanh xuân, chênh lệch khá xa với phong thái trầm muộn khi làm việc. Tuy cùng y phục đó, cùng màu đó nhưng đổi phong cách ăn mặc, đổi kiểu tóc khác lại làm cho người ta cảm giác khác hẳn.


      lẳng lặng ngồi ở chỗ gần hồ dùng cơm, phong cảnh đẹp mà tĩnh mịch này, còn có thanh đàn tranh xa xa kia, Tô Tiểu Mễ suy đoán chơi đàn tranh nhất định có khí chất trầm tĩnh và ưu nhã.


      ly trà Long Tĩnh pha rượu khiến cho Tô Tiểu Mễ thần thanh khí sảng. Phục vụ nơi này khuôn mặt luôn tươi cười, mỗi chi tiết, động tác của bọn họ cũng làm cho Tô Tiểu Mễ cảm thấy thân thiết.


      "Rượu nơi này ủ có phải hay rất có mùi vị?" Thanh trong veo của đàn ông vang lên sau tai .


      Tô Tiểu Mễ quay đầu lại liền nhìn thấy Thân Vĩ Văn mặc trang phục đơn giản, lại cũng màu xám, cùng màu với , này hoàn toàn là ngoài ý muốn trờ thành "áo tình nhân".


      "Thanh nhuận, mát mẻ, tinh khiết và thơm, có vị rượu, lại có mùi trà thơm ngát." Tô Tiểu Mễ cho nụ cười lễ phép.


      Thân Vĩ Văn rất thoải mái ngồi ở đối diện , phục vụ đem lên cái ly cho . nhàng cụng ly với trung, bộ dạng uống rượu giống .


      Trong lòng Tô Tiểu Mễ có ít cảm xúc hỗn loạn, trong đầu cũng đầy các loại tư tưởng.


      loại thanh tự với mình: " muốn có cuộc diễm ngộ sao? Có thể như vầy ? Có phải lại đùa với lửa hay ? Vẫn nên đừng chơi, chơi với lửa có ngày chết cháy cũng phải là hậu quả tốt gì."


      loại thanh khác lại cho biết: "Sợ cái gì, rượu ngon như vậy, cảnh đẹp như vậy, càng khó gặp phải người đàn ông có duyên mà dáng dấp khiến cho mình ghét như vậy. Lúc này diễm ngộ, còn đợi khi nào đây?"


      Trong đầu Tô Tiểu Mễ đánh nhau, cảm giác khi mình đối mặt người đàn ông này có chút cách nào điều khiển chính mình được.Điều này phải muốn đến người đàn ông này có bao nhiêu hấp dẫn , mà là cảm giác nội tâm mình cư nhiên cũng có thể an phận như vậy. bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ an phận như trước là bởi vì những người đàn ông bên cạnh đều có được dụ hoặc?


      "Biết lúc nào Tây Hồ đẹp nhất ?" có chút hăng hái nhìn , khóe môi nhếch lên nhàn nhạt cười, bộ dạng khóe mắt híp lại khi cười rất đẹp.


      " đôi mắt đào hoa trời sinh này!!!" Đây là câu đầu tiên lên trong lòng sau khi Tô Tiểu Mễ nhìn thấy cười. Đàn ông mắt đào hoa dễ chọc, phụ nữ rất dễ dàng bị thương, hơn nữa khi đàn ông có mắt đào hoa khiêu tình chính là cao thủ tình trường.


      "Tôi nghĩ hẳn là buổi tối." Tô Tiểu Mễ vẫn tương đối thích an tĩnh, Tây Hồ ban ngày nhất định rất xao động, thích quá nhiều du khách.


      "Đúng là buổi tối, nhưng mười hai giờ khuya qua Tây Hồ đẹp hơn, khi đó du thuyền có loại an tĩnh thoát khỏi trần thế này." nhàng , nhìn bổ sung, "Tôi nghĩ, em nhất định thích Tây Hồ như vậy."


      Tô Tiểu Mễ nghe được lời khẳng định lời đó, vẻ mặt lớn mật chống lại với , "Tại sao cảm thấy như vậy?" Bạn đọc truyện được copy tại Y


      "Trực giác thôi, theo tôi em chính là loại phụ nữ thích yên lặng đặc biệt đó."


      Ánh mắt của lớn mật mà tự tin, nội tâm Tô Tiểu Mễ giống như bị đụng phải. Mục đích của người đàn ông này khiến cho cảm giác tới quá trực tiếp, trực tiếp đến có chút khiến biết làm sao.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 59: Có thể như vậy 2

      Tô Tiểu Mễ biết, có thể cự tuyệt lời mời của , ngay cả ra hiệu thiện cảm đầy đủ mọi thứ, hay dù là ra hiệu lễ phép, nhưng vì lòng hiếu kỳ nho , cũng có cự tuyệt , liền đáp ứng lời mời của .


      tới Hàng Châu phải là lần lần hai.


      Hai người đơn giản ăn chút bữa tối, liền mang dạo phố đêm Tây Hồ, nơi đó có đủ loại thức ăn vặt đầy màu sắc hình dạng, còn có rất nhiều vật , Tô Tiểu Mễ đặc biệt hưng phấn ngạc nhiên, mỗi dạng đồ nơi này, thích buông tay.


      "Trời ạ, cây quạt này tại sao có thể làm được tinh xảo như vậy, quá đẹp!" Tô Tiểu Mễ cầm cây quạt đan bằng tay xem đến có chút ngây dại, mỗi đường, từng cái hoa văn phía khiến thích.


      "Bà chủ, cái này bán thế nào?" cầm cây quạt này, nghĩ thầm vật này Hạ Tử Vi cũng nhất định vô cùng thích. -


      " , cây quạt này năm nghìn năm trăm đồng, xin miễn trả giá." người phụ nữ trung niên đứng ở trước mặt , khuôn mặt mang theo nụ cười, "Vừa nhìn liền biết là người biết nhìn hàng xịn, cây quạt này người bình thường cũng mua, bởi vì nó đắt, nhưng nó đáng giá này, vô luận là đặt ở trong nhà làm trang sức hay dùng để tặng người, kia đều rất có thể diện."


      "Woa, cây quạt này năm nghìn năm trăm đồng, quá mắc !" Tô Tiểu Mễ nhìn trái nhìn phải, cây quạt này quả đẹp mắt, nhưng năm nghìn năm trăm đồng vẫn hơi mắc.


      "Bà chủ, cây quạt này thể giảm giá sao?" Tô Tiểu Mễ chưa từ bỏ ý định hỏi, năm nghìn năm trăm đồng, muốn móc ra là có chút đau, nội tâm lại thầm to: "Hạ Tử Vi, mặc dù hai ta tình cảm hai mươi bảy năm, nhưng cây quạt này mình vẫn muốn trả giá, phải là tình cảm hai ta chưa đủ tốt, hãy tha thứ cho mình!"


      " , có thể sờ thử, mỗi cây gỗ quạt này đều là dùng gỗ đàn hương thượng đẳng làm, hơn nữa là đan bằng tay, còn có phong cảnh phía , cũng là từng điểm từng điểm khắc lên, nhàng phẩy, có mùi thơm ngát của gỗ đàn hương, có hiệu quả trấn định thanh thần, cái giá này, là giá , phần cũng thể thiếu."


      Tô Tiểu Mễ khẽ quạt xuống, đúng thế, chỉ là thợ làm, bất kể bà chủ có khoe khoang , nhưng đúng là rất tinh sảo, đây cũng là lý do nó.


      "Bà chủ, bốn ngàn ! Bốn mùa phát tài, cây quạt này có duyên với này, cây quạt bán cho người có duyên là quan trọng nhất." Thân Vĩ Văn đến gần bà chủ, nhanh chóng tìm cách hạ giá.


      Hai người chuyện qua lại với nhau, cuối cùng cây quạt vào tay Tô Tiểu Mễ với giá bốn ngàn đồng.


      Tô Tiểu Mễ thể tin được, người nho nhã như vậy lại có thể ép giá, mặc dù ép giá tiền chỉ tạm được, nhưng trong lòng Tô Tiểu Mễ vẫn là vui vẻ.


      Bốn ngàn đồng tiền, lấy thẻ ra chút do dự quẹt xuống, nhưng trong lòng vẫn đau đớn nho , sai biệt lắm phần tư tiền lương của .


      Thân Vĩ Văn nhìn từ đầu đến cuối, tia tỏ thái độ muốn trả tiền, đột nhiên kính trọng vài phần với này. Vẫn cho là, phụ nữ vây lượn ở bên cạnh , phần lớn đều thích mua quà cho bọn họ, thích biến đổi ảo thuật để cho tính tiền, mặc dù luôn luôn rất rộng rãi, nhưng hôm nay, chỉ yên lặng ngay ngắn làm "Thần giữ của".


      thích nhìn vẻ mặt ngây thơ của khi phát vật mới lạ, càng thích độc lập lộ ra từ trong bản chất của , cái loại khí chất nhàn nhạt dựa dẫm vào bất cứ người đàn ông nào. cười lên ánh mắt sáng như trăng, khiến cho nhịn được muốn hôn mắt , muốn cho biết: "Con mắt của em rất đẹp, rất tinh khiết, đẹp đến mức yên tĩnh trong veo như ánh trăng."

      Chương 60: Có thể như vậy 3

      Tô Tiểu Mễ vừa thấy được thức ăn ngon liền cách nào cự tuyệt, cái gì giảm cân cái gì giữ dáng người, hết thảy ném qua bên, cũng may vóc người của có ăn bao nhiêu cũng mập lên được, luôn luôn hơi gầy, đây cũng là Hạ Tử Vi cũng vì điều này hay tỏ ra lo lắng cho .


      Mỗi khi thấy thức ăn nào ngon, cả 2 đều nhịn được, nhanh nhảu mua lấy, rồi ăn, Thân Vĩ Văn nhìn bộ dạng ăn, cảm thấy mỗi món ăn như có mùi vị đặc biệt, thường ngày hay kiêng ăn như cũng nhịn được, theo ăn thử món này, món nọ.


      "Cuộc sống lý tưởng đối với tôi chính là cuộc sống như thế này, du lịch, thưởng thức món ăn ngon, lại thêm trai đẹp phụng bồi dạo phố, ha ha..."Tô Tiểu Mễ tâm tình cao hứng, những gì nghĩ trong lòng liền ra, gương mặt vui vẻ, hứng khởi.


      "Tôi còn rất thích kể chuyện cười, nhưng tôi kể chuyện cười rất vô duyên, mỗi lần tôi kể là chính mình liền cười, người khác đều cười, ha ha!!"Tô Tiểu Mễ vừa vừa vui vẻ .


      "Vậy em kể cho tôi nghe thử ?" theo bên cạnh , tâm tình cũng trở nên vui vẻ.


      "Ngày xưa, ở ngôi làng nọ, có người chết, người này tên là A Tiếu, hôm đưa linh cữu về trời, gia đình mọi người lớn tiếng khóc, đúng lúc, có người ngang qua nơi đó, thấy bọn họ khóc đến thương tâm như vậy, liền hỏi bọn họ xảy ra chuyện gì?"Tô Tiểu Mễ quay mặt sang, híp mắt cười vui vẻ, " đoán xem bọn họ gì?"


      Nhìn khuôn mặt cười của , nhịp tim của bỗng tăng nhanh. Nhiều năm nay, rất ít khi như vậy, mỹ nữ gặp qua vô số, Tô Tiểu Mễ phải là đại mỹ nữ, nhưng ở loại lực hút kì lạ, có thể hấp dẫn ánh mắt của .


      " biết, họ cái gì?" Tay của nhịn được nhàng nghịch vài lọn tóc trán . Y - www.


      "Ha ha... Ha ha..." Tô Tiểu Mễ còn chưa đáp án, chính ngược lại cười to, "Bọn họ Tiếu chết, Tiếu chết... Ha ha... Ha ha... Mấu chốt là người đường đó hiểu nếu cười ngạo tại sao còn phải khóc, ha ha... Ha ha..."


      Tô Tiểu Mễ cười đến nghiêng ngả, tay của đỡ cánh tay của , khóe miệng cũng cười theo, nhưng cười phải chuyện cười kia, mà là cười theo Tiểu Mễ.


      *********


      Đường phố náo nhiệt dần trở nên yên tĩnh, đường du khách cũng chầm chậm tản ra, bóng đêm cũng làm cho lòng người khôi phục an tĩnh, gió thổi qua mặt, hơi lạnh lại mang theo chút tia ấm áp.


      chiếc thuyền theo phong cách Giang Nam hướng tới bọn họ, Thân Vĩ Văn nhìn cười tiếng, ý bảo vào.


      Đêm Tây Hồ, đây chính là ước nguyện đặc biệt thành thực cùng với bóng đêm, Tô Tiểu Mễ nhìn , từ khi quen biết nhau đến giờ, có điểm nào để cho chán ghét, đến ngay cả từ chối chuyện chơi đêm này cũng thể ra.


      Tiểu Mễ bước vào thuyền trước, Vĩ Văn cũng theo đó vào


      Ở cách bọn họ xa, đôi lãnh nhìn thấy hết thảy, mới phát quá khinh thường người phụ nữ này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 61: có nhận thức được rằng bị lạc

      Hơi gió thoảng qua mặt hồ, làm cho bóng đêm ở Tây Hồ càng tăng thêm phần thú vị.


      Ở bên trong thuyền có cái bàn nho , bàn có điểm tâm ngon lành, hai chén trà , chính là loại trà Long tĩnh pha rượu .


      Tô Tiểu Mễ nhìn đây hết thảy, lần nữa quay đầu lại nhìn thấy Thân Vĩ Văn chèo thuyền, tim lại nhảy sai nhịp, điều này làm cho cảm thấy cùng người như vậy ở nơi như thế này chính là đêm tuyệt diệu.


      "Có thể cho tôi cùng chèo thuyền được ?" Tô Tiểu Mễ cũng tới mũi thuyền, vui vẻ cười .


      "Có thể, tới đây, tôi dạy cho em!" Thân Vĩ Văn ở bên nhìn cười, ánh mắt phát ra ánh sáng lấp lánh.


      Chèo thuyền thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng muốn nắm giữ kỹ thuật cũng phải chuyện dễ dàng, Tô Tiểu Mễ sau khi chèo hai nhịp, ràng cảm giác tay mình có chút đau.


      "Em vậy mà cũng đòi chèo thuyền!" Tay của từ phía sau đưa qua người , bao quanh cánh tay của , bàn tay ấm áp bao trùm ở tay của , thở vào bên tai , làm tim lại nhảy sai nhịp.


      Tô Tiểu Mễ theo bản năng nhích người về phía trước ngồi xuống, trong lòng nhịn được cảnh cáo chính mình: "Tô Tiểu Mễ, gần đây ngươi thế nào? chẳng lẽ gần đến ba mươi tuổi rồi, thấy đàn ông tâm liền lay động? Ổn định ổn định, ngàn vạn lần muốn mập mờ, diễm ngộ chính là từ ngữ khá dễ nghe, theo đúng ý nghĩa của nó là được, cần thiết làm ra thêm nữa, thể được, thể được..."


      "Hai tay, về phía sau... Đúng, chính là như vậy... Lực độ đều chút..." Thanh của thấp, làm cho Tô Tiểu Mễ lại lần nữa lâm vào mê trận.


      cảm giác được thân thể của từ từ hướng đến gần , muốn lui về sau nữa, thân thể lại giống như đổ chì, cách nào nhúc nhích.


      "Chẳng lẽ mình là sắc nữ rồi?" Tô Tiểu Mễ trong lòng ức chế tự hỏi. Là người phụ nữ 27 tuổi, hiểu rất nếu cứ như vậy tiếp tục, nếu như cự tuyệt, nhất định phát sinh chuyện gì.


      "Mình muốn cự tuyệt? Tô Tiểu Mễ, ngươi phải cự tuyệt, mặc dù còn là xử nữ nhưng cũng có nghĩa là có thể làm loạn a."


      "Xã hội này chính là như vậy, tốt có nghĩa là thể trải qua nhiều đàn ông khác nhau, phải có rất nhiều tình đều là bắt đầu từ thể xác đó sao? Hơn nữa, xã hội này, phụ nữ nếu cứ trải qua cuộc sống bình thản, về sau nhớ lại cũng cảm thấy buồn tẻ"


      Hai luồng suy nghĩ trong đầu Tô Tiểu Mễ bắt đầu mâu thuẫn, phản đối phóng túng như vậy, lại ủng hộ phóng túng, cơ hội như vậy cầu còn được, khi gặp phải, tình nguyện phạm sai lầm cũng cần phải thấy ân hận.


      "Em gầy!"thanh Thân Vĩ Văn cơ hồ dán bên lỗ tai của , tràn đầy ma lực từ tính khiến cho trong lòng ít chống cự nho cũng hoàn toàn bay mất. Truyện Tiên Hiệp - -Y


      cảm giác được phòng bị của từ từ nới lỏng, đầu của chậm rãi từ phía sau áp vào bả vai của .


      "Bóng đêm như vậy, em như vậy... Làm tim tôi loạn nhịp..."


      lẩm bẩm , nụ hôn của giống như mưa phùn,từng ly từng tý, rơi vào cổ của làm cho trong nháy mắt ý loạn tình mê.


      Tô Tiểu Mễ hơi nhắm mắt lại.

      Chương 62: có nhận thức được rằng bị lạc 2

      Phụ nữ nha, khi tư tưởng bị đàn ông khống chế, liền hành động theo cảm tính của bản thân.


      Bóng đêm cùng hoàn cảnh như vậy càng thêm sản sinh những cảm tính độc dược, tay của người kia từ từ buông ra, lặng lẽ hướng eo thon của đánh tới, nhàng ôm , mỗi bước cũng từ từ xâm chiếm linh hồn .


      Thân Vĩ Văn giống như cao thủ tình trường, khiến mới vừa rồi còn có chút ý niệm giãy giụa, giờ phút này trở nên vô cùng yếu ớt, sắp từ bỏ .


      "Tôi thích mùi hương của em, thấm vào lòng người." Do cổ của co lại, nụ hôn của liền trượt xuống tóc.


      tuyệt nóng lòng chiếm cứ thân thể , biết Tô Tiểu Mễ phải dạng con dễ dãi, khi nóng lòng hành động, dễ dẫn đến kiếm củi ba năm thiêu giờ.


      "Chúng ta như vậy... như vậy có phải quá mức hay ..." Trong ý thức Tô Tiểu Mễ còn muốn cự tuyệt.


      " phải, phải như vậy." Nụ hôn của tỉ mỉ mà chạy dài, "Giờ phút này, quên em là ai, quên là ai... Chúng ta ở cùng con thuyền, cùng nhau làm những chuyện này chỉ để làm cho em có những thời khắc vui vẻ, sau này nhớ lại xem như cũng là kỉ niệm đẹp." lướt nhàng qua vành tai của , như có dòng điện chạy qua, làm cho run lên chút


      "Này..." thở , "Có phải quá nhanh hay ... Chúng ta quá nhanh..." Tô Tiểu Mễ càng ngày càng phát , mình chỉ là người phụ nữ bình thường, có dục vọng, có tham luyến, muốn tiếp tục giờ khắc này, đồng thời, lại sợ giờ khắc này đến.


      " cần sợ, cần sợ...Thả lỏng chút... Du lịch là cuộc sống, du lịch là vui vẻ, chúng ta du lịch cuộc sống cũng vui vẻ, như vậy là tốt rồi... Như vậy là tốt rồi..." Nụ hôn của theo vành tai của lên, ôm chặc hông của , đầu của lướt qua khuôn mặt , từng cái hôn mang theo ấm áp ẩm ướt, ăn mòn các dây thần kinh của .


      "Ừ..." phát ra tiếng rên rỉ thấp. Giống như là phản kháng, hoặc như là cam chịu, rồi lại càng giống như là phối hợp.


      "Mùi hương người em dễ chịu, nhàn nhạt, thanh thanh." vừa nhàng , vừa từ từ trượt tới da thịt của . Nguồn truyện: Y


      "Như vậy...Có phải hay là tốt hay ... tốt..." Nghe được hai chữ mùi thơm, trong lòng của khỏi ưu sầu.


      Mỗi người phụ nữ đều có mùi hương, mùi hương này là đặc trưng mùi vị của người đó, tương tự đàn ông cũng như vậy, khi hai người cùng nhau, nếu như mùi vị này hấp dẫn nhau sâu cách nào dứt bỏ, đó chính là tình .


      Đối với Tô Tiểu Mễ tại, , mà cũng phải là tình , thân thể của hề trung thành với tư tưởng của nữa. từng qua chỉ "cùng" đàn ông mình , nhưng dạo gần đây, trước hết đem lần đầu tiên của mình dâng hiến cho người hoàn toàn xa lạ, rồi sau đó người đàn ông này lại trở thành cấp của .


      tại, lại cùng người xa lạ khác, hơn nữa trong thời gian ngắn như vậy lại xảy ra chuyện thế này.


      "Tất cả đều là của em, chỉ cần em vui vẻ, bất cứ điều gì cũng cảm thấy tốt cả, tin tưởng ..." Đầu lưỡi của đột nhiên mở môi ra, linh hoạt trượt vào bên trong, dọc theo miệng của êm ái xoay chuyển, lòng vòng, triền miên mà ôn nhu làm cho tia chống cự còn sót lại của Tô Tiểu Mễ cũng từ từ hạ xuống.


      Tô Tiểu Mễ siết chặt tay, khi hôn xuống, hô hấp của từ từ trở nên loạn nhịp.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 63: có nhận thức được rằng bị lạc 3

      Thân thể của trở nên đông cứng, tay của khẽ vuốt ve , ý bảo buông lỏng.


      Nụ hôn của từ ôn nhu dần trở nên bá đạo,từng chút từng chút mút lấy hương thơm của . Truyện Sắc Hiệp -


      "Em nhất định là điên rồi, điên rồi..." Tô Tiểu Mễ nhàng đẩy ra, hô hấp dồn dập .


      ", là chúng ta cùng điên rồi, cứ để như vậy !" thuận theo lời của vừa , cho có bất cứ cơ hội nào mở miệng, nụ hôn của lại lần nữa đánh tới. Giờ phút này, nụ hôn của giống như bão táp đột kích, hôn Tô Tiểu Mễ cơ hồ thở nổi, chỉ cảm thấy toàn thân như muốn nổ tung.


      Tay của cũng bắt đầu từ từ dọc theo eo nhàng hoạt động.


      Thuyền xa bờ, hướng ra phía trung tâm mà lướt , gió cũng dần trở nên mạnh mẽ, như nụ hôn của .


      Tay của đột nhiên ôm chặt lấy , bọn họ dán vào nhau.


      Dưới ánh đèn lờ mờ, Tô Tiểu Mễ lại nhìn Thân Vĩ Văn lần nữa, hai người giờ phút này chỉ có có thân thể trao đổi, ánh mắt cũng trao đổi, mặc dù hơi có chút lúng túng nhưng lại làm cho có chút rung động.


      Cho đến giờ phút này, vẫn có tìm được lý do để ghét .


      "..."


      "Em..."


      Hai người giống như là có chút ăn ý, rồi lại hơi trốn tránh cái gì.


      Thân Vĩ Văn có hỏi tới muốn cái gì, mà là trực tiếp hôn , càng lúc càng nóng dần lên.


      "Chậm chút... Chậm chút..." quay đầu , hô hấp có chút rối loạn.


      gần sát , cứ như vậy nhìn , cũng gì.


      Cặp mắt hoa tâm đáng ghét kia, như phóng ra điện làm cho có chút rối loạn.


      " thích em như vậy, có chút sợ rồi lại có chút mong đợi, có chút lo lắng lại có chút khát vọng..." Thanh của như thủy triều đánh tới, "Em tựa như con thú bị thương lại như con thỏ ."


      khẽ cắn vành tai của , cằm của , cổ của ...


      Thân thể đông cứng của từ từ trở nên thư giãn.


      Tay của từ trầm tĩnh ban đầu dần dần chuyển sang lớn mật, da thịt trơn mềm mà nhẵn nhụi của làm cho thích thôi, thân thể cũng dần trở nên căng thẳng.


      Hai người có chút quên tại, hoàn toàn biết được rằng giờ phút này chiếc thuyền khác hướng tới gần mình.


      Lúc này, ánh trăng bầu trời cũng chầm chậm biến mất, mây đen dần kéo tới, làm cho mặt hồ trầm tĩnh nhàng xao động mấy cái.


      Ầm ầm hai tiếng, liền tách rời đôi nam nữ say sưa lẫn nhau thuyền.


      Tô Tiểu Mễ vừa nghe đến tiếng sấm, đầu lập tức thanh tỉnh nửa, ngăn trở đôi bàn tay Thân Vĩ Văn muốn hướng đến "bộ phận trọng yếu phía trước".


      " muốn... Trời sắp mưa..." vừa hô hấp dồn dập vừa .


      " sao đâu, khí trời chẳng qua là dọa người chút!" Giờ phút này thân thể hoàn toàn bị người trước mắt này đốt cháy, muốn ngừng cũng cách nào ngừng được.


      có buông ra ngược lại dán càng chặt hơn, có thể cảm giác được dục vọng của dần lớn lên.


      " muốn... Đừng...Trời mưa đó..." Tô Tiểu Mễ .


      Thân Vĩ Văn chưa kịp vì dục vọng của mình giải thích thêm, trời mưa lất phất, cho đến khi hai người cảm giác được, mới lưu luyến rời từ người bò dậy.


      kéo vào bên trong thuyền.

      Chương 64: có nhận thức được rằng bị lạc 4

      Những giọt mưa rơi tí tách, làm cho mặt hồ yên tĩnh hơi có chút lao xao.


      "Cái đó... Cái đó, chúng ta hay là trở về thôi, em lo lắng lát mưa to, lại thêm gió lớn, con thuyền của chúng ta cũng yên ổn." Màu đỏ mặt Tô Tiểu Mễ còn chưa tan hết, đôi mắt trong suốt như hạt mưa tuôn rơi ngoài trời.


      "Nếm thử ly rượu này, rất ngon, thưởng thức phong cảnh Tây Hồ đêm mưa, cơ hội như vậy cho dù lần sau em trở lại cũng khó có thể gặp được, cần gì nóng lòng muốn rời ." Khóe miệng của cười yếu ớt, mắt nhìn chớp.


      chống lại nhìn vào đôi mắt ấy, có cảm giác nếu cứ nhìn vào đó mình dễ dàng lâm vào mê trận.


      đem trà Long Tĩnh pha rượu đổ vào ly, cầm lên nhàng xoay hai cái, "Tinh khiết và thơm, cả người cũng rất thoải mái, uống chút rượu, thấy rất thích ý."


      Thân Vĩ Văn thấy vẫn còn do dự liền đứng lên mở cửa sổ ra, quang cảnh mưa bên ngoài ngay tức khắc đập vào mắt. là đẹp! đêm mưa thu Tây Hồ.


      Cánh cửa lòng Tô Tiểu Mễ đột nhiên giống như có cái gì mở ra, bỏ rơi ý niệm chần chừ.


      Bưng ly rượu bàn, hơi uống hết.


      "Rượu ngon, cảnh đẹp lại có mỹ nhân ngay bên cạnh, cuộc sống như vậy, thiên hạ khó cưỡng cầu." Thân Vĩ Văn nhìn cảnh đêm, cũng ức chế được cảm tính.


      Bao nhiêu đêm, Tô Tiểu Mễ từng hi vọng có thể tìm được người mình mến bầu bạn ở bên người. Vô luận đến nơi nào, bọn họ cũng có thể cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp, cùng trải qua đêm mưa, có thể ôm ấp nhau đến sáng.


      nghiêng người ra ngoài cửa sổ, lắng nghe mưa phùn, ly rượu cũng nắm trong tay, bỏ xuống.


      Thân Vĩ Văn đến bên cạnh, đem thân thể nhàng tựa vào vai .


      Lúc này, cũng cự tuyệt, lại còn rúc vào trong ngực của , phối hợp vơi nhau ăn ý. Hai người cũng gì nữa, lẳng lặng ôm lấy nhau.


      bưng ly rượu lên đặt vào môi , nhàng uống vài hớp, hơi nhắm mắt lại. Bất kể hai người còn nhiều xa lạ, nhưng giờ phút này, muốn xa rời người đàn ông này.


      lại đem ly rượu uống cạn, để ly rượu xuống, nâng mặt của lên, hướng về phía môi , đem rượu uống truyền vào bên trong miệng .


      Tô Tiểu Mễ cảm thấy hơi bối rối, rượu từng chút từng chút tiến vào miệng của , thấm vào tận dạ dày.


      muốn đẩy ra, muốn cự tuyệt, lại ôm chặt vào trong ngực, dùng sức mút làm cho cách nào hô hấp.


      "Ừ... Ô..." nhịn được mê sảng, muốn cự tuyệt rồi lại có khí lực.


      Thân thể của căng thẳng, mềm mại dán vào , làm cho nhịn được muốn động tay nhiều hơn.


      "Ừ... Em sắp... sắp thể... hít thở..." Mặt Tô Tiểu Mễ bị hô hấp kìm nén đến đỏ bừng.


      " muốn em cách nào hô hấp được!" bá đạo , ngay sau đó, lại dùng sức cắn lấy môi lần nữa, quấn quít lấy nó.


      Tô Tiểu Mễ cảm giác mình giống như lọt vào vực sâu, muốn thoát nhưng làm thế nào cũng trốn thoát được. Mưa bên ngoài tí tách rơi xuống mặt hồ, tạo thành những dao động , bên trong thuyền, mảnh xuân sắc sắp ra.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 65: có nhận thức được rằng bị lạc 5

      chỗ khác của mặt hồ, con thuyền từ từ đến gần chỗ thuyền của Tô Tiểu Mễ.


      "Tô Tiểu Mễ...!!! đủ lớn mật, để cho tới thể nghiệm khách sạn, đây là công việc, là nhiệm vụ, giỏi, cư nhiên làm thành diễm ngộ rồi, xem ra tôi quá tín nhiệm !" Người đàn ông thuyền dùng sức nắm chặt ly rượu trong tay.


      Người chơi đùa qua cư nhiên có thể nhìn đến như thế? Đây là lần đầu tiên có người sau khi lên giường lại có nảy sinh bất kỳ thương gì với . quấn cũng được, nhưng lại còn trắng trợn dây dưa với những người đàn ông khác! Người phụ nữ này, chẳng lẽ bị phá trinh rồi, sinh nghiện?


      Nghĩ đến thời khắc này cùng người đàn ông khác đơn độc chung đụng ở thuyền, tuyệt đối tin người đàn ông kia ngu ngốc bỏ qua cơ hội tốt như vậy, ánh mắt của liền dần dần trở nên lãnh!


      *********


      Bên trong thuyền ô bồng[1], thân Vĩ Văn đem Tô Tiểu Mễ đặt ở dưới thân thể của mình.


      đầu tóc dài như thác nước của tán loạn xuống, nỉ non : " đẹp... là đẹp..." Nụ hôn của lần lại lần rơi vào tóc .


      Đầu Tô Tiểu Mễ ngã về phía sau, nụ hôn của từ tóc đường trượt xuống cổ, hôn đường.


      "Ừ..." Thân thể của dưới trêu đùa của , từ từ nóng lên.


      Tay của từ từ trượt vào bên trong quần áo , nhàng càn quét ở bên eo, " thích da thịt của em, trơn, non mịn!"


      " muốn... Quá nhanh..." Tay trượt về phía tay , ngăn cản lên trước nữa.


      "... thích mùi thơm của em, thích vẻ đẹp của em... Thích tất cả mùi vị người em..." Lời của mang theo chút vẻ cậy mạnh của trẻ con.


      "Ừ... Nhưng chúng ta quá nhanh , em còn thanh tỉnh..." Tô Tiểu Mễ vẫn cách nào khiến mình hoàn toàn say, hoặc là trong tiềm thức của đối với người đàn ông này cũng đủ buông lỏng, còn có chút phòng bị.


      Tay kèm theo tia cậy mạnh thoát khỏi tay bé của , mang theo hơi thở bá đạo mạnh mẽ xâm nhập thân thể . Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:


      "A..." rên rỉ, theo tay của mạnh mẽ chiếm lĩnh phần đẫy đà của .


      "Buông lỏng mình, tin tưởng ...Tin tưởng em... Em là đẹp nhất... Em tối nay, là người đẹp nhất..." Thân Vĩ Văn tuyệt đối là người đàn ông am hiểu ngôn ngữ khiêu tình, biết phụ nữ dạng nào thích hợp dạng chiêu thức nào nhất.


      chút xíu bá đạo vừa phải thích hợp Tô Tiểu Mễ, nếu mạnh mẽ dùng sức chỉ làm ghét và bài xích, như vậy nghĩ muốn đến gần thậm chí là chạm được vào đều phải dừng lại. Nhưng đối với người phụ nữ này, lại nghĩ muốn tiến thêm bước nữa để hiểu về , hiểu người phụ nữ chiếm thân thể của người đó vào tay trước là cách nhanh nhất, hữu hiệu nhất.


      Tô Tiểu Mễ khẽ cắn đôi môi, dùng sức thuyết phục mình.


      Tay của vừa có lực mà vừa có tiết tấu gảy chỗ nhạy cảm của , cảm giác được bởi vì trêu chọc của mà thân thể khẽ tự ý run, mặt lên ửng đỏ.


      "Ừ..." Tô Tiểu Mễ chỉ cảm thấy tay của giống như tràn đầy ma lực, chính mình cũng cảm giác được thân thể bởi vì tay của mà trở nên nhạy cảm, từng hồi từng hồi khoái cảm ập tới khiến cho thân thể đột nhiên có dục vọng khẩn cầu.


      " thích phản ứng của em, thích thanh của em..." ngừng ca ngợi thân thể của , thanh của .


      Nếu như là dưới tình huống lý trí còn tỉnh táo, có lẽ phụ nữ lập tức có thể kết luận ra những lời lẽ này có bao nhiêu là chân , nhưng ở dưới tình huống bị lạc mình như thế này những ngôn từ ca ngợi thường thường chính là loại máy gia tốc cho cảm xúc.


      biết nhược điểm của phụ nữ và bệnh chung của phụ nữ, Tô Tiểu Mễ giống như cũng ngoại lệ, cũng vào khu mê mà phụ nữ thường vào.








      ~[1]Thuyền ô bồng: có cái vòm ở thế này, là lại thuyền thôi, vòm lớn tuỳ cỡ thuyền, vòm có thể kiểu vuông và tròn.

      Chương 66: có nhận thức được rằng bị lạc 6

      "Ừ!" cắn chặt môi, trong hàm răng hơi tiết ra những thanh khao khát dục vọng mà thân thể cố đè nén.


      Nhiều năm như vậy, Tô Tiểu Mễ vẫn là chưa quen đời, thân thể nhạy cảm khi bị đàn ông kích thích, dục vọng bị đè nén kia liền bộc phát.


      "Có phải cảm thấy rất khó chịu hay ?" Đầu của chôn ở bên cổ , khẽ cắn cái.


      "Ừ, khó chịu..." .


      "Có phải muốn nhiều hơn hay ..." Tay với tới chỗ mẫn cảm của .


      "A... ... thể..." biết , địa phương đó là bí mật nhất của phái nữ, là chỗ thể tùy tiện bị xâm phạm.


      Tay dùng sức che lại chỗ muốn đâm vào.


      Thân Vĩ Văn hơi có chút thất bại, người phụ nữ này rất dụng tâm trêu đùa, lấy lòng thân thể của rồi, lại nghĩ rằng vào giờ khắc này còn có thể thanh tỉnh, ý thức được tầm quan trọng của việc xảy ra.


      " chỉ muốn em khoái hoạt hơn, tin tưởng !" Chân của chống đỡ chặt vào hai chân của .


      Ầm... Ầm...


      Trong lúc bất chợt, sấm sét chớp giật bầu trời khiến cho thần kinh Tô Tiểu Mễ thanh tỉnh rất nhiều.


      Ngay sau đó, giọt mưa dần lớn như hạt đậu, ào ào hạ xuống, Tô Tiểu Mễ cảm giác được thuyền bè ngừng đung đưa.


      "Mau... Dừng lại...Thuyền giống như sáng ngời..." Chân của Tô Tiểu Mễ dùng sức chống đỡ trở về, dừng lại hành động đến gần chuẩn xác nhất của .


      "A..." Y - www.


      "A..."


      Hai người cùng cả kinh kêu lên, thuyền giống như nghênh hướng sóng gió, bị sáng chung quanh đung đưa, sét ngừng nổ vang, điện cũng tiếp tục lóe, gió càng hung mãnh hơn trước.


      Thân Vĩ Văn tựa hồ cũng ý thức được nguy cơ của tình huống, vội vàng bò dậy muốn ổn định thuyền, lại chạm mặt sóng gió khiến té vào bên trong thuyền lần nữa.


      "Trời ạ... em thể đứng dậy..." Tô Tiểu Mễ nhịn được sợ hãi kêu, mới vừa đứng lên thân thể liền bị gió thổi ngã.


      "Tiểu Mễ, em cần lo lắng, có việc gì, có ở đây!" Thân Vĩ Văn rất nghiêm túc , tay dùng sức nắm tay .


      Giờ khắc này, Tô Tiểu Mễ cảm thấy rất cảm động. Người đàn ông này ngay tại thời điểm nguy hiểm ít nhất còn có thể chiếu cố đến cảm thụ của , đúng là dễ dàng.


      "Chúng ta có thể bị vây ở chỗ này hay ? Ngộ nhỡ thuyền của chúng ta chìm mất rồi làm sao bây giờ?" Tô Tiểu Mễ vẫn nhịn được lo lắng, diễm ngộ mặc dù xinh đẹp, đối phương mặc dù cũng có "vứt bỏ", nhưng so với sinh mạng, tại Tô Tiểu Mễ còn muốn chết nha.


      " sao, thuyền chìm chúng ta có thể bơi về!" tin chắc nhìn .


      "Oh, !" Tô Tiểu Mễ theo bản năng kêu to: "Em biết bơi!"


      Lời của vừa mới xong, sóng gió lại cuốn qua lần nữa, nước hồ rất nhanh cuốn vào bên trong thuyền, đánh vào người Tô Tiểu Mễ.


      "A... Cứu mạng a!" Tô Tiểu Mễ bị nước hồ đả kích, nhịn được liều mạng kêu lên.


      "Thân Vĩ Văn, em muốn chết a! Làm sao bây giờ? Nhưng em biết bơi! Em biết bơi a!" Giờ khắc này, Tô Tiểu Mễ nóng nảy, hối hận mình con mẹ nó quá vọng động rồi, làm diễm ngộ cái gì, chơi mập mờ cái gì, cuộc du lịch khiêm tốn xa hoa tốt, biến thành bỏ mạng, khóc ra nước mắt a.


      Thân Vĩ Văn vươn tay, dùng sức kéo tay của , hai người mới vừa nắm chặt, gió phía ngoài lại càng thêm mạnh, nước hồ càng thêm mãnh liệt.


      "A... được buông em ra... Thân Vĩ Văn..." liều mạng muốn bắt được .


      "Nắm chặt , Tiểu Mễ! Nắm chặt ..." Lời của lại bị lại ngọn sóng bao phủ qua.


      "Thân Vĩ Văn... Cứu em... Em biết bơi...Em muốn... muốn chết..." Tô Tiểu Mễ cảm giác được thuyền bè phải chìm xuống rồi, cơn gió lớn thổi qua, liền bị thổi bay ra xa.


      "Tiểu Mễ...Tiểu Mễ... Nắm chặt thuyền, nắm chặt... Ngàn vạn lần đừng buông tay!" Thân Vĩ Văn kêu to, nhanh chóng đứng dậy chạy đến chỗ , lại bị sóng gió quét đến ngăn cản.


      "Tô Tiểu Mễ, lần này chơi xong rồi. Mình còn chưa có viết di chúc a, cũng chưa từng có cao trào Hạ Tử Vi , lại còn chưa có hảo hảo hiếu thuận ba mẹ nha, còn chưa tìm con rể cho ba mẹ. Trời ạ, tiền gửi ngân hàng của mình còn có vài chục vạn chưa xài...A a..." Khi Tô Tiểu Mễ vùng vẫy giãy chết phát mình còn có rất nhiều, rất nhiều chuyện chưa có làm. muốn chết, muốn chết.


      Thuyền ở trong bão táp rất nhanh bị bao phủ. Thân thể Tô Tiểu Mễ hoàn toàn bị cuốn vào trong hồ, đưa đầu và tay ra liều mạng muốn hô hấp, hô hấp...


      khắc rơi xuống, có người nhanh chóng đâm đầu vào trong Tây Hồ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :