1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Boss Yêu Nghiệt, Chớ Mập Mờ - Sơn Thần (200C + 4PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 188: Phản bội

      Lâm Khải đứng ở ngoài cửa, tay nhàng đẩy cửa, cửa được mở ra liền thấy mẹ mình cùng Lý đổng thương lượng cái gì đó. Lý đổng là vẻ mặt bị làm khó, mà An Ôn mặt lại mang theo cường ngạnh bắt buộc.


      "Lâm tổng, cuối cùng ngài đến rồi!" Lý đổng đứng dậy, mặt lộ ra nụ cười như được giải thoát, nhìn thấy tựa như thấy được cứu tinh.


      "Lý đổng, có thể để cho tôi cùng An tổng hàn huyên chút được ?" giọng hỏi.


      "Dĩ nhiên có thể, hai người cứ từ từ tán gẫu, có cái gì cần tìm tôi, tôi ra ngoài trước." Lý đổng cười cười, còn kịp chờ đợi liền nhanh chóng lui ra ngoài, cung quên tiện tay đóng cửa lại.


      Sắc mặt của An Ôn vẫn như cũ có hòa hoãn, dạo này hai mẹ con gặp nhau đều như vậy, điều này Lâm Khải cũng đoán trước.


      "Mẹ, người cảm thấy làm như vậy là tốt nhất sao?" Lòng của Lâm Khải lạnh băng, có nghĩ đến, mẹ của mình vì ngăn cản mình cùng Tô Tiểu Mễ ở chung chỗ tiếc điều động hội đồng quản trị, ý đồ đem từ Dung Khoa đá ra khỏi cửa, tựa như lúc đá ba ra cùng dạng, chỉ tiếc, thời gian sớm bất đồng.


      "Vậy ta hỏi con, con cảm thấy con làm như vậy là tốt nhất sao?" An Ôn đem vấn đề xoay ngược lại, người phụ nữ mà cùng mẹ mình tranh đấu, rốt cuộc là ai làm khó ai?


      "Việc con làm rất ràng, con theo đuổi tình của mình có lỗi gì? Mẹ tại sao nhất định phải phản đối đây?"


      "Tình ? Nó phải được thành lập dựa môn đăng hộ đối, Tô Tiểu Mễ với con căn bản cũng xứng, ta xứng với con, ta cũng xứng làm con dâu của An Ôn ta!" Bà nhanh chóng tìm được lí do.


      "Hai người xứng với nhau hay , phải là người khác , mà là người trong cuộc cảm thấy thế nào kìa. Con ấy, ấy cũng con, chúng con tại sao thể ở chung chỗ? Chẳng lẽ cũng bởi vì ấy phải con nhà giàu có? Mẹ cảm thấy cái này đối với con mà hữu dụng ? Nhà chúng ta thiếu tiền sao? Nhà chúng ta thiếu quan hệ sao? , chúng ta thiếu thứ gì cả, thiếu nhất chính là ấm áp của gia đình!" Lâm Khải có chút đau lòng nhìn mẹ, mong đợi bà có thể đồng ý và Tô Tiểu Mễ lui tới.


      "Ấm áp? Con chỉ trích ta đây đối với con chưa đủ tốt sao?"


      "Mẹ biết ý con phải là vậy mà!" có chút vô lực trả lời.


      "Con chính là ý này, kể từ khi có Tô Tiểu Mễ, con có mấy đêm về nhà? Ăn với ta được bao nhiêu bữa cơm? Con có bao nhiêu lần cùng mẹ dạo phố?" An Ôn thái độ khác thường, giống như phụ nữ ghen, chỉ trích Lâm Khải.


      "Mẹ, những việc này căn bản có liên quan. Sau này chúng ta ở chung chỗ, ở chung nhà, chỉ cần mẹ cùng Tiểu Mễ ở chung vui vẻ, chúng ta có lúc như vậy. Lúc trước thể chăm sóc mẹ nhiều, phải là bởi vì con ở cùng Tiểu Mễ, mà là công ty có quá nhiều chuyện cần xử lý."


      "Ta muốn nghe giải thích gì hết, dù sao ta cũng thể nào tiếp nhận Tô Tiểu Mễ làm con dâu của ta. Con nếu cưới ta, cũng đừng nhận thức ta đây là mẹ!" An Ôn đem quan hệ mẹ con ra để chuyện.


      "Mẹ, người đây là uy hiếp con?" Lâm Khải đau lòng, tại sao mẹ khi xử lý chuyện tình cảm, vĩnh viễn đều là cực đoan như vậy?


      "Đây là giới hạn chịu đựng của ta, nếu như con muốn chạm tới, vậy cũng chỉ có thể Nhất đao lưỡng đoạn!"


      "Con là con trai của mẹ mà, mẹ nhất định phải làm như vậy sao? Mẹ mất ba, ngay cả đứa con trai duy nhất này là con cũng muốn mất ?" Trái tim Lâm Khải băng giá, đồng thời, cũng rất đau lòng.


      Ngày đó đứng ở phòng làm việc nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy ba cùng người phụ nữ khác về với nhau trước mặt mẹ. ra có thể cảm giác được mẹ rất đau lòng. Mẹ của cả đời đều là đơn, mà bà cho tới bây giờ, vẫn còn khăng khăng mực, vẫn còn cho rằng hết thảy những điều mình làm là chính xác.


      "Con với ba con đều cùng dạng, đều nghe ta ..., đều phản bội ta, vậy ta còn chờ đợi gì ở con nữa?"


      "Vậy có phải trước khi đuổi con ra khỏi công ty, cũng cắt hộ khẩu?"


      An Ôn im lặng gì.


      "Nhưng mẹ à... mẹ có nghĩ tới hay ? Mẹ có thể cắt hộ khẩu của ba là bởi vì có con giúp mẹ, còn có ba cũng cách nào phản kích, bởi vì Dung Khoa vốn phải là của ông ấy, ông có thể buông ra hề chấp nhất, còn mẹ..."


      "Ta thế nào? Chẳng lẽ con với ông ấy phải thuộc về ta sao?"


      "Chúng ta là nên thuộc về mẹ, nhưng mẹ lại từng bước từng bước đem con cùng ba ép , đến lúc đó, mẹ có hối hận cũng thể vãn hồi." Lâm Khải hi vọng mình có thể khai thông suy nghĩ của bà, để cho An Ôn tỉnh lại.


      An Ôn chỉ lạnh lùng nhìn , giống như trước mắt Lâm Khải cùng bà có bất cứ quan hệ gì.


      "Mẹ, mẹ đừng cố chấp nữa, mẹ cũng thể đẩy con ra khỏi nhà. Chưa kể Dung Khoa giờ mẹ căn bản cũng thể điều động, chỉ cần con buông tay, mẹ thể đem con từ vị trí này kéo xuống được, con nghĩ mẹ cũng có thể cảm nhận được." Lâm Khải quên nhắc nhở mẹ mình đừng làm việc vô dụng.


      "Phải ? Có thể kéo con xuống hay , đến bước cuối cùng mới biết, ta có thể đem ba con kéo xuống chẳng lẽ có cách đem con kéo xuống?" An Ôn trong mắt thoáng qua chút đau lòng, tại sao hai người đàn ông bà thương nhất này, đều muốn buộc bà đối phó bọn họ?


      "Mẹ, tỉnh lại ! Nếu như mẹ muốn Dung Khoa, con dâng cho mẹ, vị trí này con căn bản cũng ham, con có thể mang theo Tiểu Mễ ra nước ngoài, nghiệp của con ở nước ngoài căn bản kém so với ở Dung Khoa, mà mẹ thể động đến nghiệp của con ở đó. Con ở lại trong nước cũng bởi vì muốn chăm sóc mẹ, tại sao mẹ chịu nghĩ tới?" Lâm Khải khổ tâm giải thích.


      "Trước kia con có thể là bởi vì ta, nhưng bây giờ, lòng của con tất cả đều ở nơi hồ ly tinh đó, trong lòng con căn bản cũng có ta đây là mẹ con." Truyện Tiên Hiệp - -Y


      "Mẹ, mẹ đừng giống như đứa bé vậy được ? Con là con trai của mẹ, ấy là con dâu tương lai của mẹ, coi như có Tiểu Mễ, cũng có người phụ nữ khác xuất . Chẳng lẽ mẹ muốn cho con cả đời đều cưới vợ, ở bên cạnh mẹ sao?" Lâm Khải thể tin được, mẹ của vẫn còn có tư tưởng như vậy.


      "Ta là người hiểu chuyện, con lấy vợ sinh con, ta trong lòng rất vui vẻ, chẳng qua là ta muốn nhìn thấy con bị người phụ nữ kia đùa bỡn xoay quanh. ta căn bản có tư cách vào cửa nhà họ Lâm, ta tâm xấu, hơn nữa cũng phải là con dâu tốt, cưới về, con chắc chắn hối hận. Ta chẳng qua là muốn ngày đó xảy ra, muốn làm cho con nhiều đường quanh co, tại sao con thể hiểu nỗi khổ tâm của người làm mẹ như ta?" An Ôn cố chấp tự cho mình là đúng, tự vẽ nên viễn cảnh ngày sau nếu cưới Tô Tiểu Mễ.


      Lâm Khải nghe xong, đối với mẹ mình lại lần nữa cảm thấy thất vọng, đồng thời, cảm giác thất bại cũng nhen nhóm trong lòng. biết rốt cuộc phải làm như thế nào mẹ mới có thể tỉnh ngộ, để xuống cố chấp cùng ích kỉ tham muốn giữ lấy, học cách buông ra, học cách tiếp nhận...

      Chương 189: Phản bội 2

      "Mẹ, buông tay , nên để cho chúng ta có thêm bất kỳ tổn thương nào nữa, có thể ?" Lâm Khải cố gắng khẩn cầu mẹ mình lần cuối cùng.


      "Tại sao là ta buông tay, mà phải con buông tay?"An Ôn hỏi ngược lại.


      "Bởi vì người sai là mẹ" Tiếp tục như vậy nữa, nhất định bị mẹ của mình hành hạ điên mất.


      "Đứa con hư này, ràng là lỗi của con, tại sao con muốn đem lỗi đẩy tới người ta? Ta dùng hành động cho con biết, người sai là con, phải ta! Ta vạch trần Tô Tiểu Mễ, đến lúc đó con trở lại bên cạnh ta!" An Ôn bình tĩnh nhìn , tuyệt hoài nghi sức phán đoán của mình.


      "Mẹ, bất kể mẹ làm chuyện gì, nếu như làm hại đến Tiểu Mễ, cả đời này, con nhất định tha thứ cho mẹ! Đây là giới hạn thấp nhất của con!" Lâm Khải muốn nhắc nhở An Ôn nên làm cái gì thương hại tới Tiểu Mễ.


      Lâm Khải nhắc nhở càng làm cho lửa giận trong lòng An Ôn bùng cháy, bà cố gắng đè nén biểu ra, chẳng qua là nhàn nhạt câu: " ra ngoài!"


      Nhìn bóng lưng Lâm Khải rời , to lớn mà cao ráo, lúc kề cận với mẹ, giúp con! Lâm Khải còn cần bà, thậm chí ngược lại uy hiếp bà, cũng bởi vì người phụ nữ khác xuất , biến chuyển như vậy làm cho lòng của An Ôn lại lần nữa khó chịu. Bà nhất định phải dùng hành động của mình cho Lâm Khải, lựa chọn của là sai.


      *********


      Tô Tiểu Mễ ra khỏi cửa bệnh viện bao xa, chỉ cảm thấy có người từ phía sau bụm miệng lại, kịp kêu lên, liền hôn mê bất tỉnh, cuối cùng ý thức được là mình bị người kéo dài tới xe, đoạn đường dài, mà cũng hôn mê.


      Khi tỉnh lại, phát mình bị trói cái giường, áo có chút xộc xệch, trước mắt của thấp thoáng vài bóng người, định thần nhìn lại, người ngay trước mặt lại là Lãnh Tĩnh Thi.


      "Tiểu Mễ, chị tỉnh?" Lãnh Tĩnh Thi cười ngọt ngào, đơn thuần vô hại. Nguồn:


      Tô Tiểu Mễ thân thể tự kìm hãm được lui mấy bước, nhìn nụ cười vô hại, nhìn lại sợi dây người, giống như là chợt hiểu ra được điều gì: "Là bắt cóc tôi tới đây?"


      "Em chỉ là mời chị tới vui đùa chút, chị nên đem chuyện bắt cóc gieo lên người em!" cười đến càng thêm quyến rũ, xem ra càng thêm xinh đẹp động lòng người.


      "Nếu là mời tôi tới chơi, vậy hẳn là nên đem sợi dây người tôi cởi ra phải sao?" Tô Tiểu Mễ theo lời của tiếp.


      "Dĩ nhiên cởi, chị đừng vội..." hé miệng cười tiếng, xoay người hướng về phía người đàn ông bên cạnh ra lệnh: "A Lực, đem thuốc cùng nước bưng lại đây, ép ấy uống."


      "Dạ!" Người được gọi là A Lực cầm chai nước suối hướng Tô Tiểu Mễ tới.


      " muốn làm gì?" Tô Tiểu Mễ theo bản năng cảnh giác.


      " có làm gì cả, chẳng qua là chút đồ ngọt cho chị ăn đỡ thèm thôi mà, ăn xong, kế tiếp mới có thể để cho chị vui vẻ cùng thỏa mãn, yên tâm, Tiểu Mễ, em vẫn xem chị là chị em tốt nhất. Em nhất định hành hạ chị đâu, chỉ làm chị rất vui vẻ." Lãnh Tĩnh Thi thiển thiển cười, đứng ở bên cạnh , nhìn hốt hoảng và sợ hãi, trong lòng tràn đầy vui sướng.


      Tô Tiểu Mễ mím chặt môi, căm tức nhìn bọn họ.


      "Giúp ấy uống vào!" Lãnh Tĩnh Thi đứng dậy, lạnh lùng .


      A Lực mạnh mẽ đến cạy môi của ra, Tô Tiểu Mễ hung hăng cắn, chính là chịu mở ra.


      Thấy tình cảnh này, Lãnh Tĩnh Thi tay đẩy A Lực ra, hướng về phía mặt Tô Tiểu Mễ vung tay lên "Để tôi xem là bàn tay tôi lợi hại hay là đôi môi của lợi hại!"


      Sắc mặt của Lãnh Tĩnh Thi đột nhiên trở nên ngoan, ngay sau đó, tát vào mặt Tô Tiểu Mễ mạnh khiến cho hai bên má rất nhanh liền sưng lên, để lại khuôn mặt dấu vết năm ngón tay rệt.


      "Cạy miệng ta ra!" Lãnh Tĩnh Thi nhịn được nữa, Tô Tiểu Mễ này là lỳ, bàn tay vừa tát xong chính mình vẫn còn hơi ê ẩm, ta lại còn liều chống, chịu mở miệng.


      Lúc này, người đàn ông khác cũng vào, cùng với A Lực hung hăng đem miệng của cạy ra, Lãnh Tĩnh Thi đem bình nước cùng với khối thuốc hung hăng đổ vào miệng .


      Sau đó ném bình nước qua bên, nhìn bộ dạng Tiểu Mễ chật vật ho khan ngừng, hài lòng cười.


      "Tiểu Mễ, thoải mái sao?" Lãnh Tĩnh Thi nhàng vỗ gương mặt của "Nơi này có còn đau hay ?"


      "Rốt cuộc cho tôi ăn cái gì?"


      "Đương nhiên là để cho chị vui vẻ chút a! Người làm em như em làm sao có thể để cho người chị kính mến của mình trong lòng thoải mái vậy. Chị nghe lời, em đánh chị, đánh vào thân chị lại đau lòng em, trong lòng em ra cũng rất khổ sở, chị chớ có trách em, được ?" nhu nhu nhược nhược nhìn Tiểu Mễ, trong mắt lại hàm chứa nụ cười.


      " là đáng sợ!" Tô Tiểu Mễ nhìn , rét mà run.


      "Tiểu Mễ, chị lại hiểu lầm em rồi. Tại sao chị luôn hiểu lầm em như vậy? Chị xem chị kìa, chị câu dẫn Khải, em cũng tận lực xem như biết, còn có, em hề làm khó chị, cũng rất để cho chị mặt mũi, phải ? Chị ngược lại, luôn cùng với người em ở cùng nhau, xem em là kẻ ngu. Em cho là em thiện lương làm cảm động chị, nhưng chị chỉ cảm động, mà còn làm trầm trọng thêm, làm cho em thể nhịn được nữa mới ra tay!"


      ủy khuất như vậy, giống như Tô Tiểu Mễ mới là người làm cho đến bước đường cùng.


      "Lãnh Tĩnh Thi, tôi cảm thấy cần khám bác sĩ tâm lý , biến thái!" Tô Tiểu Mễ chịu nổi mà rùng mình, bên cạnh lại còn những người làm cho ghê tởm, ta ngụy trang quá tuyệt với, vượt quá xa phạm vi tiếp nhận của Tiểu Mễ.


      "Biến thái sao? Em cảm thấy vậy, chẳng lẽ chị là chính mình? Chị có phải cũng cảm thấy mình quá độc ác hay ? Chị xem, em vì Khải có thể chết, nhưng là chị sao? Có thể ?"


      " ra phải là muốn chết, chẳng qua là chỉ muốn ép Lâm Khải vào khuôn khổ, ép ấy cưới . càng như vậy, càng muốn cùng ở chung chỗ!"


      "Bang!"


      Lãnh Tĩnh Thi hung hăng cho Tô Tiểu Mễ cái tát, máu tươi từ trong miệng của phun ra, Lãnh Tĩnh Thi lãnh : "Tô Tiểu Mễ, chị nên ở trước mặt tôi giả vờ. Ở trong mắt tôi, chị khác gì con điếm biết xấu hổ, cởi quần áo liền lập tức leo lên giường đàn ông. Trong lòng chị hận được tất cả đàn ông thế giới vây quanh mình, nếu là như vậy, chị cùng những người đàn bà dâm phụ khác có cái gì khác nhau?"


      Tô Tiểu Mễ nhổ ra máu, nhìn lại bộ mặt tinh mỹ kia, nghĩ tới lòng dạ hiểm độc của ta, biết kế tiếp người phụ nữ này còn làm cái gì với nữa?

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 190: Nguy cơ của Tô Tiểu Mễ

      Ngón tay của Lãnh Tĩnh Thi nâng mặt của Tô Tiểu Mễ lên, chợt phun nước miếng vào mặt .


      "Tiện nhân! Cho chị mặt mũi lại biết xấu hổ, vậy tôi để cho chị mang danh hiệu tiện nhân dâm phụ khắp toàn cầu này!" Mặt ngoan của nhanh chóng ra nụ cười độc.


      "Lãnh Tĩnh Thi, đối với tôi vậy cũng thể làm Lâm Khải thích . càng như vậy, Lâm Khải lại càng thích , coi như giết chết tôi rồi, cũng chiếm được vị trí trong tim của !" Tô Tiểu Mễ lạnh giọng cười tiếng, trả lại kích.


      "Coi như Lâm Khải thích tôi, vậy thế nào? Chỉ cần có tôi ở đây, Lâm Khải cũng thể cưới chị!" Lãnh Tĩnh Thi dùng sức bấm, cái móng tay liền hung hăng rơi vào trong da thịt , từng chút từng chút máu tràn ra bên ngoài, ta lại cười rất ngây thơ "Bởi vì tôi hạnh phúc nên cũng để cho các người hạnh phúc."


      Tô Tiểu Mễ nhịn đau muốn lên tiếng.


      "Bây giờ chị chịu kêu, đợi lát nữa nhất định kêu, hơn nữa còn rất dâm đãng, rất hạ lưu, mà tôi, cũng để cho người của toàn thế giới xem được màn biểu diễn động lòng người giường của nữ quản lý cao cấp trong công ty đứng top năm trăm toàn cầu là như thế nào! Như vậy có phải rất thoải mái hay , Tiểu Mễ?"


      Tô Tiểu Mễ hoảng sợ nhìn , " rốt cuộc muốn làm cái gì?"


      "Chị còn muốn tôi lặp lại lần sao? sao, tôi rất vui lòng! Bởi vì lập tức, tôi muốn nhìn thấy y phục của chị bị chính mình xé rách, Còn nữa..., tôi còn muốn thấy chị chủ động đến kéo A Lực, A Đào bên cạnh tôi, cởi xuống y phục của bọn họ, sau đó vô sỉ và dâm đãng đưa mình qua, lớn tiếng kêu muốn, ha ha... ha ha..."


      Lãnh Tĩnh Thi điên cuồng cười lớn, "Dĩ nhiên, tôi vẫn đứng ở bên cạnh chị, để cho chị mình đơn sợ hãi. Tôi rất nghiêm túc, rất phụ trách quay lại cảnh tượng và hình ảnh chị chơi đàn ông và bị đàn ông chơi rất vui thích, dĩ nhiên, càng bỏ qua tiếng thét phóng đãng của chị, thanh mỹ lệ của nữ quản lý cao cấ́p nhất định là thứ bọn đàn ông phong lưu thích nhất. Khi những đoạn clip này truyền lên web, nhất định rất bốc lửa, nghĩ tới những thứ này, tôi đều cảm thấy rất phấn chấn lòng người nha... ha ha..."


      Giờ phút này Tô Tiểu Mễ mới biết, mục đích thực của Lãnh Tĩnh Thi là muốn tổn hại thanh danh của , mà, coi như là Lâm Khải nguyện ý cưới , cũng nguyện ý gả, lòng của ta rất độc, mà thân thể của cũng từ từ có biến hóa, từng chút từng chút trở nên nóng hơn.


      "Lãnh Tĩnh Thi, nhất định hối hận, nhất định trả giá rất lớn vì hành vi hôm nay của mình!" Tô Tiểu Mễ cắn môi, nếu như bị gì kia, nhất định bỏ qua Lãnh Tĩnh Thi, nhất định !


      "Hối hận? Chị biết tôi hối hận nhất chính là cái gì ? Là thể áp dụng phản kích với chị từ sớm, sớm biết mọi chuyện đến mức này vừa bắt đầu tôi dùng chiêu này, clip khiêu dâm và dâm đãng của chị được chiếu khắp toàn cầu. Lúc đó để tôi xem còn có người đàn ông tốt nào nguyện ý cưới chị! Đường đường là tổng giám đốc của Dung Khoa, còn có mẹ của Lâm Khải, tuyệt đối tiếp nhận người phụ nữ cởi sạch trước mặt đàn ông toàn cầu, người tôi gả cho được, chị cũng đừng hòng nghĩ tới!"


      "Như vậy cảm thấy vui vẻ sao?" Nhìn vẻ mặt xinh đẹp của Lãnh Tĩnh Thi bị bóp méo, khỏi thắc mắc hỏi.


      "Dĩ nhiên, chỉ cần thấy hai người thể ở chung chỗ, tôi liền rất vui vẻ! Mà tôi vẫn là người phụ nữ thích Lâm Khải nhất, là Tĩnh Thi có thể tự sát vì , thậm chí tuyệt thực khi đến thăm, mà chị lại là tiện phụ! Chị xem ấy muốn chị hay là tôi?"


      "Tôi dám cam đoan, ấy tuyệt cưới , bởi vì lòng dạ của đen tối!" Tô Tiểu Mễ hung hăng , nhưng thanh lại trở nên rối loạn, hô hấp cũng tăng thêm.


      "Oa, Tiểu Mễ, ra là bộ dạng phát tình của chị đáng , xem chị kìa, sắc mặt đỏ thắm, ánh mắt mê ly, trời ạ! Vừa nhìn chính là bộ dạng chưa thỏa mãn dục vọng nha, biết A Lực và A Đào có đủ cho chị hưởng dụng hay ? Nếu như đủ liền cho tôi biết, tôi nhất định tìm thêm mấy người nữa cho chị, để cho bọn họ thỏa mãn chị dừng lại được."


      "Khốn kiếp!" Tô Tiểu Mễ gầm , nhiệt độ thân thể cũng nhanh chóng lên cao, nóng bức khiến tâm nhộn nhạo khó nhịn.


      "Đều như vậy rồi, còn muốn giãy giụa sao? Có phải rất là khó chịu hay ? Có phải muốn có người tới lấp đầy thân thể trống của chị hay ?" Lãnh Tĩnh Thi cười xấu xa nhìn về phía phản ứng của .


      "Tất cả đều cút ngay cho tôi, cút ngay!" Tô Tiểu Mễ núp ở chỗ chặt.


      "Tiểu Mễ, vậy làm sao có thể? Nếu chúng tôi ra ngoài, chị bởi vì có được người làm dịu mà mạch máu nổ tung. Nếu tôi , ai tới xem mặt mỹ lệ của chị đây? Yên tâm, mặc dù người làm chị như chị bất nhân đối với tôi, nhưng làm em như tôi nhất định bất nghĩa đối với chị, tôi ngoan ngoãn theo đến cùng!"


      Nhìn phản ứng hiểu của Tô Tiểu Mễ, Lãnh Tĩnh Thi càng cười càng ngây thơ.


      Quá đáng sợ, người phụ nữ trước mắt này hoàn toàn là ác ma. Tô Tiểu Mễ nhìn Lãnh Tĩnh Thi đẹp như thiên sứ, nhàng đến như mây trời, trôi nổi, lơ lửng, nhưng biết hạ xuống thế nào, đối mặt người như thế, phải làm gì đây?


      Lãnh Tĩnh Thi từ từ lui ra, nháy mắt cái, A Lực và A Đào thay thế vị trí của , về phía Tô Tiểu Mễ.


      Tô Tiểu Mễ thấy tình cảnh này, càng co lại chặt hơn, nhưng phản ứng thân thể cũng từng điểm từng điểm làm hao lực chống cự của .


      "Tô Tiểu Mễ! Trấn định lại! Nhất định phải trấn định lại! thể bị lạc lối, nhất định thể bị khống chế, thể để cho Lãnh Tĩnh Thi được như ý, thể!" khích lệ động viên chính mình ở trong nội tâm.


      Lãnh Tĩnh Thi lấy máy qua ra, nhắm ngay Tô Tiểu Mễ, chờ xem trò hay, lại phát người phụ nữ này tuyệt động, đè nén dục vọng trong cơ thể mình.


      "A Lực, A Đào!" L ãnh Tĩnh Thi kiên nhẫn đợi nữa, cũng muốn tốn thời gian "Các người chủ động khơi dậy ấy, tôi cũng tin người phụ nữ này có thể cứng đến cùng!"


      A Lực và A Đào vừa nghe chỉ thị liền bắt đầu hạ thủ về phía Tô Tiểu Mễ.


      A Lực dùng sức cởi sợi dây ở người , A Đào xé ra quần áo người .


      "Ai ui..." A Đào nhìn da thịt trắng nõn người Tô Tiểu Mễ, còn có hai bầu ngực, trong lòng hồi hộp, hơn nữa kềm chế được muốn tranh thủ thấy nhiều thứ tuyệt vời hơn.


      "Cút ngay... Các người cút ngay cho tôi..." Tô Tiểu Mễ theo bản năng ôm y phục sắp bị xé tan vào người mình, để tránh cảnh xuân của mình lộ ra ngoài.


      "Xem ra còn là người tính tình ác liệt... Tao thích... Chinh phục ngựa hoang sau mới có thể có cảm giác nhiều hơn... Ha ha..." A Lực cười càng thêm ngông cuồng, trong ánh mắt toát ra nhiều bỉ ổi hơn.


      "Tao với mày cùng tới kịch liệt, trước sau, đồng thời lên, như thế nào?" A Đào sờ sờ lên cái cằm, nhìn vẻ đáng thương của trước mắt, khiến lửa trong cơ thể thiêu đốt hừng hực.


      A Lực cười tiếng với , lộ ra nụ cười khoa trương hơn: " nghĩ tới, khẩu vị của mày nặng giống tao!"


      Hai người hướng về phía nhau, nhìn nhau cười to lên vài tiếng, sau đó nhìn lại Tô Tiểu Mễ...

      Chương 191: Nguy cơ của Tô Tiểu Mễ 2

      Tô Tiểu Mễ sợ hãi nhìn hai người, cả khuôn mặt lại tản ra hương thơm tình dục.


      "Các người nên tới đây... nên..." bất an kêu lên, thân thể lại tự chủ được dừng lại.


      "Em à... Em muốn tụi qua đó sao? Bây giờ em khó chịu sao? Nơi đó nhột hay nhột? Có cần tụi tới an ủi em !" Mặt A Lực dâm đãng xoa xoa tay với .


      "Tới chứ sao... em , tới đây này... ông cho em ấm áp, ông nhét đầy chỗ trống của em, lắp khin khít, mau tới..." Sắc mặt cơ hồ muốn chảy ra nước miếng của A Đào làm cho người ta nhìn sinh chán ghét.


      Tay Tô Tiểu Mễ dùng sức ôm mình, hi vọng có thể làm thanh tỉnh mình từ công dụng của thuốc, mà chỉ mới vừa đứng lên, còn chưa ra bước, thân thể của liền bị bọn họ kéo trở lại.


      "Cũng đói khát thế này rồi, em còn muốn chạy trốn?"


      "Em , đây chính là em đúng, chẳng lẽ em sợ các đại gia thỏa mãn được em sao?" Tay A Đào kịp chờ đợi kéo quần áo của .


      " cần...Các người cút ngay cho tôi... nên đụng vào tôi... nên..." Tô Tiểu Mễ ra sức chống cự.


      "Vô dụng, em có la nát cổ họng cũng có người biết, tại để cho tới lấp đầy em..."


      Chỉ nghe tiếng "Xích" vang lên, là thanh y phục bị xé rách nát.


      Ngay sau đó, truyền đến tiếng A Lực kêu to: "A..."


      Nhìn cánh tay bị cắn đỏ của mình, giận đến nâng lên cái tay, vung lên đánh xuống cái tát, đánh cho mắt Tô Tiểu Mễ nổ đom đóm.


      "Con mẹ nó, ông nể mặt mày lại muốn, cho mày ngọt ăn lại muốn đắng, tại tao liền giáo huấn mày chút, để cho mày nếm thử tư vị bị người luân phiên!"


      , hất từng cái từng cái y phục của mình ra, thậm chí ngay cả quần đều cởi , lộ ra khổng lồ đáng sợ kia.


      "Choáng nha, mày nhìn kỹ cho ông, ông có tư cách, mặt cũng đỏ thành ra như vậy, nhìn đồ chơi này có phải nuốt nước miếng hay ? Có phải muốn hay ? tại ông liền cho mày biết, muốn ông, trước dùng miệng phục vụ nó cho tốt, nó thỏa mãn ông cho mày!" lộ ra cười đắc ý và tham lam, nắm khổng lồ của mình đến gần Tô Tiểu Mễ.


      Lãnh Tĩnh Thi ở bên nhìn rất bình tĩnh, cầm máy quay quay, giọng : "A Đào, nắm đầu của ta, để cho ta phục vụ A Lực tốt, phục vụ xong rồi để cho ta phục vụ tới !"


      Quay được hình ảnh khẩu giao cho hai người đàn đó chính là chuyện tình làm cho tinh thần người ta vui vẻ cỡ nào. Hình ảnh như vậy truyền lên, cũng đủ làm cho Lâm Khải mở rộng tầm mắt rồi.


      A Đào cũng chút do dự cởi y phục của mình xuống, đợi Tô Tiểu Mễ có bất kỳ cơ hồi chạy trốn, nắm đầu Tô Tiểu Mễ, cố định vị trí của .


      A Lực nhướng lông mày ánh mắt gian tà mà cười cười, nắm mấu chốt của mình nhắm ngay miệng Tô Tiểu Mễ, "Em ngoan, ăn nó , mau, ăn ngon, thơm thơm, ngọt ngào, làm cho em rất vui vẻ!"


      Tô Tiểu Mễ nhắm chặt hai mắt và đôi môi, tất cả ủy khuất và tức giận thiêu đốt ở trong lòng của , người ghê tởm và chuyện ghê tởm, khiến cho ngực khó chịu vô cùng.


      "Bà tám thối, há mồm cho tao!" A Lực thấy ngậm chặt lại đôi môi, hai mắt phẫn nộ, giơ tay lên hung hăng cho cái tát.


      Tay A Đào dùng sức bóp, đôi môi Tô Tiểu Mễ bị ép buộc mở ra, A Lực cầm dị vật của mình liền nhét vào, nhét mạnh đến mức khiến cho đầu Tô Tiểu Mễ choáng váng.


      Mà ở phía bên cạnh có tia hồng ngoại thoáng qua, đó chính là Lãnh Tĩnh Thi cầm máy quay hướng về phía Tiểu Mễ quay màn đặc sắc, khóe miệng của lộ ra cười đắc ý.


      Tô Tiểu Mễ nhìn , trong ánh mắt lộ ra cầu xin tha thứ, hi vọng có thể thả ra, mà Lãnh Tĩnh Thi cũng là gương mặt cười, cười đến ngây thơ và đắc ý, thân thể lại nhúc nhích, thấy cảnh này, rất sung sướng.


      Tô Tiểu Mễ biết, muốn cho Lãnh Tĩnh Thi thả , đây là chuyện tuyệt đối có khả năng, nhưng bảo vì vậy thỏa hiệp, cũng tuyệt cam tâm.


      "Liếm a... Mau liếm...Liếm cho ông thoải mái..." A Lực lớn tiếng kêu lên, mà dị vật của cũng tiến toàn bộ vào trong miệng Tô Tiểu Mễ.


      Tô Tiểu Mễ nhắm hai mắt, tự với mình nhịn xuống... Nhịn xuống...


      cái tay của A Đào nắm tay Tô Tiểu Mễ, để cho khuấy động giúp dị vật của mình.


      "Đúng, chính là như vậy... Hai người cực kỳ giỏi, tiếp tục ...Hiệu quả là tốt!" Lãnh Tĩnh Thi nhìn màn này, Tô Tiểu Mễ lên hình so với những người con quay AV kia, quả tuyệt kém.


      Nếu như có thể ói, Tô Tiểu Mễ hận thể ói ra cả nước mật vàng trong bụng, nhưng thể ói, bởi vì trong miệng bao quanh thứ ghê tởm, mà tay của còn nắm cây ghê tởm.


      thầm tự , nhịn hồi... Nhịn hồi là tốt...


      tự với mình, ra vẻ mình bị buộc tiếp nhận trong phản kháng, sau đó đến quá trình thuốc khiến cho mình tự nhiên tiếp nhận, như vậy là tốt, chỉ có như vậy mới có thể làm cho mình có phần năng lực phản kích.


      "A... Nha... Quản lý cao cấp là có khác, làm cho đủ thoải mái đó a... Nha..., lại dùng sức chút, mạnh hơn chút..."


      "Sướng chết ông rồi...Thoải mái... con mẹ nó thoải mái... Thêm chút nữa...Sâu hơn chút... Liếm... Dùng sức liếm... Để cho ông thoải mái chút... A nha... a..."


      Hai người đàn ông từ từ buông lỏng cảnh giác, từ từ tiến vào trạng thái thân thể buông lỏng là nhược điểm tiến công tốt nhất của người con .


      Tô Tiểu Mễ chịu đựng ủy khuất và phẫn hận đầy bụng, nhìn bộ dạng sai biệt lắm, miệng của chợt dùng lực, hung hăng cắn, mà tay của , cũng dùng toàn bộ khí lực, dùng sức siết chặt cái trong tay.


      "A..." Bạn đọc truyện được copy tại Y


      "A..."


      Chỉ nghe hai tiếng vô cùng thê thảm vang lên.


      Tay Lãnh Tĩnh Thi run lên, trong miệng chửi .


      "A... Gốc rễ của tôi... A..." Nhìn bảo bối mang theo máu chảy, A Lực đau đến đỏ mắt, rống giận, bản năng nâng lên cái chân của mình, đạp ngực Tô Tiểu Mễ cái.


      Tô Tiểu Mễ té xuống đất, chợt khạc ra hai cục máu từ trong miệng mình, mùi máu tanh mặc dù là đau đớn cũng phải là thứ ghê tởm nhất.


      "Con ... đồ chết tiệt... điếm thúi... Dám đả thương ông mày, dám khiến ông làm đàn ông được, hôm nay tao đây liền khiến mày làm phụ nữ được... A..." giống như con sói hung ác, hung hăng căm tức nhìn Tô Tiểu Mễ, nhưng thương thế của đến từ gốc sinh mạng, cước vừa rồi, hao tổn hết khí lực của .


      Thương của A Đào cũng có tốt hơn bao nhiêu, Tô Tiểu Mễ dùng lực hung hăng xuống tay với , đau đến giờ phút này té xuống đất dậy được, chỉ chờ mình có sức lại mới hung hăng hành hạ bà tám đáng chết kia.


      Lãnh Tĩnh Thi ngàn tính vạn tính, nhưng có tính đến Tô Tiểu Mễ lại có thể biết chiêu này, mặt của càng thêm hung dữ.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 192: Nguy cơ của Tô Tiểu Mễ 3

      Lãnh Tĩnh Thi về phía Tô Tiểu Mễ.


      "Lãnh tiểu thư, xin lỗi... Con mẹ nó điếm này quá độc ác!" A Lực cắn răng , đau đến cả người té xuống đất.


      "Hai người mau ! Đến bệnh viện xem chút, chớ lộ tin tức ra, nếu phân tiền các người cũng đừng nghĩ lấy được." Lãnh Tĩnh Thi lạnh lùng nhìn bọn họ .


      "Cám ơn Lãnh tiểu thư, bất quá tôi nhất định trở lại báo thù này, TNND, tiện nhân đáng chết!" A Lực quên hung hăng phun bãi nước miếng về phía .


      Lần đầu tiên Tô Tiểu Mễ bị người vũ nhục như vậy, dù là lần trước Lý Hiếu Thiên tóm , cũng có vũ nhục , nhiều nhất chỉ là hành hạ mấy cái.


      Tô Tiểu Mễ lạnh lùng liếc lại, giờ phút này, hận Lãnh Tĩnh Thi, thậm chí... Nếu như có khí lực, xác định được mình có qua bóp chết ta .


      "Tô Tiểu Mễ, chị đủ khả năng à?" cười lạnh nhìn về phía , thậm chí còn quên dùng chân hung hăng đá mấy cái.


      nằm mặt đất, máu nhanh chóng chuyển động, giờ phút này, tim của đập nhanh hơn bình thường rất nhiều, ửng đỏ mặt càng ngày càng đậm, thuốc cũng bắt đầu phát huy chân chính.


      "Chị có biết hay , nếu như có đàn ông tới cho chị ăn no, chị đói khát mà chết, loại thuốc này uống vào phải có đàn ông làm dịu mới được! Mà chị, lại làm bị thương sinh mệnh của hai người đàn ông duy nhất ở đây mất rồi!" ngồi chồm hổm xuống, nâng đầu của Tiểu Mễ lên, ngón tay ngắt vào. Nếu như giết người phạm pháp, Tiểu Mễ muốn làm như vậy.


      "Tôi tình nguyện chết cũng mặc xếp đặt!" Tô Tiểu Mễ đỏ mắt, cắn răng .


      "Chị cho rằng tôi để chị chết sao? Chị cảm thấy tôi để chị chết tử tế sao?" Ngón tay của Lãnh Tĩnh Thi ngắt vào sâu, dùng sức nắm cằm của .


      "Tôi tan ca lâu như vậy, Lâm Khải tìm được tôi, ấy nhất định rất vội, cho rằng ấy là kẻ ngu sao? ấy nhất định tìm tới nơi này, tôi tin tưởng ấy!" Ánh mắt của lúc này chính là khẳng định, kiên định, bởi vì tin tưởng, cho nên vẫn nỗ lực kiên trì, phải kiên trì đến giây phút cuối cùng. muốn nhìn thấy xuất , biết Lâm Khải để cho thất vọng.


      "Tô Tiểu Mễ, chị vẫn còn nằm mơ? Tôi cho chị biết, quá ba phút, có người đàn ông mới vào. Chị cắn bị thương đôi, tôi liền đưa cho chị hai đôi, hai người đàn ông này đủ, vậy bốn, có được hay ? Tôi xem chị còn cắn thế nào!"


      "Lãnh Tĩnh Thi, lòng của ác độc, trách được Lâm Khải thích . có ngày hôm nay là đáng đời, may mắn khi tôi nhường Lâm Khải cho người lòng lang dạ sói như !" Tô Tiểu Mễ nén lấy, hung hăng phun ra nước miếng mang theo máu về phía Lãnh Tĩnh Thi.


      "A..." Lãnh Tĩnh Thi giận kêu to tiếng, đứng lên, liền hung hăng đá Tô Tiểu Mễ, dùng sức đạp, trong miệng lớn tiếng mắng: "Tiện nhân...Dâm phụ..."


      chùi máu mặt, cầm máy quay tay, phát hình ở trước mặt Tô Tiểu Mễ, đó là hình ảnh khẩu giao cho người đàn ông, tay nắm của người đàn ông khác.


      "Tiện nhân, chị xem cho ràng. Đây chính là chứng cứ cho hạ tiện của chị, chị giả bộ thuần khiết cỡ nào nữa bản chất cũng vẫn là điếm, chờ người khác đến, tôi liền truyền cái này , để cho người toàn cầu đều biết... đều xem được màn biểu diễn hạ tiện của chị!"


      " điên rồi... Chỉ cần tôi chết, tôi bỏ qua cho . Tôi nhất định kiện !" Tô Tiểu Mễ nhìn từng hình ảnh, ngực chỉ cảm thấy khó chịu, cộng thêm thuốc phát tác, máu vận hành nhanh hơn, nhịn được lại phun ra ngụm máu.


      "Kiện tôi? Đó phải chứng cớ, có chứng cớ, chị kiện thế nào đây? Chị biết những người đàn ông đụng vào chị đều là loại gì ? Những người kia đều là xã hội đen côn đồ, chị cho rằng lời của bọn họ quan toà tin sao? Chị cho rằng có khả năng kiện được tôi sao? Tính kỹ chút, coi như chị có thể kiện tôi sao? Tôi ở Trung Quốc, hộ khẩu của tôi là ID nước ngoài, chị cho rằng chị có bản lãnh này sao?" Lãnh Tĩnh Thi tiếc hoàn toàn đánh sụp .


      Loại cảm giác bị người hoàn toàn điều khiển khiến cho Tô Tiểu Mễ hỏng mất, phẫn hận nhìn chằm chằm Lãnh Tĩnh Thi, nếu ánh mắt có thể giết người có lẽ Tĩnh Thi bị giết hàng trăm lần...


      "Đừng trách tôi hung ác, muốn trách trách chị lỡ tay giật đồ của tôi, còn giành thứ tôi thích nhất, đáng đời chị có ngày hôm nay! Còn nữa..., tôi khuyên chị nên chết tâm . Khi đoạn clip của chị truyền khắp toàn cầu, tôi nghĩ Khải cũng quan tâm đến chị nữa đâu. Người nào lại cưới điếm, hơn nữa còn là điếm bị mọi người xem sạch bách!"


      đắc ý nhìn Tô Tiểu Mễ, trong ánh mắt phản chiếu ánh sáng thắng lợi.


      Thanh nhấn chuông cửa vang lên, Lãnh Tĩnh Thi liếc mắt nhìn Tô Tiểu Mễ nằm mặt đất chịu nhịn dục vọng hành hạ, "Chị cần phải nhịn nữa rồi, các chàng trai dành cho chị lập tức tới ngay, kế tiếp ngoan ngoãn hầu hạ bọn họ, bọn họ cho chị được giải thoát, giải thoát từ thân đến tâm nha... Ha ha..." cười đến cực kỳ kiều mỵ, bước chân nhàng về phía cửa.


      Lãnh Tĩnh Thi vẫn rất cảnh giác nhìn vào máy quay hình từ cửa sổ, đó là mặt của người đàn ông xa lạ, hướng về phía máy quay hình làm tư thế V, Lãnh Tĩnh Thi mới mở cửa.


      Cửa vừa mở ra, người đàn ông phía sau người kia liền cước đá vãng ra, gầm tiếng: "Cút!"


      xoay người hướng về phía Lãnh Tĩnh Thi, trong ánh mắt phẫn hận đầy vẻ chán ghét, "Khải... Sao lại ở chỗ này?" Trong thanh của chứa đầy ngoài ý muốn và khủng hoảng.


      Phía sau Lâm Khải còn người đàn ông đứng, Lãnh Tĩnh Thi thể tin được mà : "Chính Kiệt, ... Sao trở lại?"


      Lâm Khải kéo tay Lãnh Tĩnh Thi lớn tiếng rống giận: "Tiểu Mễ đâu?"


      "Em...em..." Nửa ngày cũng ấp úng ra được, trong đầu chuyển nhanh, muốn mượn cớ để che dấu chuyện xấu làm, Lâm Khải lại cực độ có kiên nhẫn chưởng đẩy ra khiến thiếu chút nữa té xuống, may mắn được Chính Kiệt đỡ được.


      Lâm Khải vào vừa nhìn liền thấy thân thể Tô Tiểu Mễ co rúc, bên cạnh đống máu, Lâm Khải nhìn đến tim gan run sợ.


      "Khải..." Tô Tiểu Mễ nhìn thân ảnh cao lớn đó, lòng của rốt cuộc rơi xuống đất, tới, đến rồi! để cho thất vọng, ở thời điểm cần trợ giúp nhất, luôn hành động kịp thời, khóe mắt lại nhịn được ê ẩm, muốn khóc, là muốn ôm khóc lớn.


      "Tiểu Mễ, đừng sợ... Đừng sợ... Có ở đây... ở chỗ này!" Lâm Khải tay ôm vào lòng.


      Mắt Tô Tiểu Mễ vô tình quét qua máy quay, nhìn Lâm Khải, dùng hết khí lực : "Phá hủy máy quay... máy quay..."


      Lâm Khải theo ánh mắt Tô Tiểu Mễ nhìn về phía máy quay đó, khi chân của muốn đạp xuống, thân ảnh nhào tới, bảo vệ máy quay đó chặt.


      "Lãnh Tĩnh Thi, tránh ra cho tôi!" Lâm Khải độc .


      "... Khải, thể tổn thương em nữa... Tổn thương của đối với em đủ rồi, tại, mau mang ấy . Nếu như ấy ở cùng đàn ông, ấy chết. ấy uống thuốc, nhanh cứu ấy !" Lãnh Tĩnh Thi nhu nhược , thân thể che chở máy quay chặt.


      Lâm Khải nhìn sắc mặt Tô Tiểu Mễ đỏ đến dị thường, mà thân thể nóng bỏng, biết lời Tĩnh Thi .

      Chương 193: Nguy cơ của Tô Tiểu Mễ 4

      Tô Tiểu Mễ coi như bị thuốc kích dục làm mình khó chịu đến cỡ nào nữa nhưng cũng biết cái máy quay kia đối với bọn họ mà loại tổn thương lớn, tuyệt để cho chuyện như vậy phát sinh.


      "Khải, phá hủy cái máy quay, nhất định phải phá hủy nó!" Sắc mặt hồng hào của càng làm mê người, thanh rối loạn cũng trở nên kiều mỵ.


      Lãnh Tĩnh Thi sau khi nghe xong lời càng thêm ôm chặt máy quay, từ từ lui bước, chuẩn bị chạy trốn.


      Lâm Khải lạnh giọng : "Đưa đây!"


      "... Đây là của em... thể lấy ..." lắc đầu nhu nhược .


      "Đưa cho tôi!" nhấn mạnh lần nữa.


      Lãnh Tĩnh Thi ôm máy quay sãi bước ra ngoài, nhưng mới có mấy bước, phát Đoàn Chính Kiệt ngăn ở trước mặt .


      "Chính Kiệt, mau... Giúp em ngăn bọn họ lại..." thở hổn hển nhìn .


      "Tĩnh Thi, đưa nó cho Lâm Khải ! Đừng mê muội nữa!" Đoàn Chính Kiệt trong mắt thoáng qua đau lòng, bao nhiêu lần tỉnh mộng, trong óc của vẫn chỉ có thân ảnh của người con này, sao xóa mờ được.


      " phải em sao? phải chỉ cần em muốn, giúp em lấy được sao? tại chính là lúc chứng minh em, chẳng lẽ muốn buông tay sao?" nhìn , trong lòng rung động.


      "Chính là bởi vì em, cho nên muốn phóng túng để cho em từng bước từng bước gây thêm lỗi lầm nữa." càng thêm đau lòng.


      "Nếu như em, hãy để cho em !"


      "Em để máy quay lại, liền để cho em !" Đoàn Chính Kiệt hiểu rất , muốn làm cái gì cơ hồ cũng có thể đoán được, mà cũng từng giúp làm rất nhiều chuyện, từng có ảo não, nhưng chưa từng hối hận qua, vì đến điên rồi.


      "... Chẳng lẽ ngay cả cũng muốn đối nghịch với em sao? Tại sao?" Lãnh Tĩnh Thi gầm .


      " phải là cùng em đối nghịch, giúp em, Tĩnh Thi, nghe lời, có được hay ? Ngoan chút..." giọng , nhu tình trong mắt cho tới bây giờ đều chưa hề dừng lại.


      "... đây là hại em... muốn em thuộc về người khác, bản thân mình tư lợi... chỉ muốn cho em sống ở bên cạnh của , phải ?"


      "Đúng, muốn em sống ở bên cạnh , nhưng là, cho tới bây giờ đều hi vọng em hạnh phúc, em em muốn gả cho Lâm Khải mới có thể hạnh phúc, chấp nhận để cho em theo đuổi hạnh phúc, nhưng ta căn bản em... ta thương em... thể cho em hạnh phúc, cho nên trở về, muốn trở lại tiếp tục mang hạnh phúc đến cho em!"


      "Nếu như muốn cho em hạnh phúc, nên giúp em đạt được cái em muốn, mà phải giúp đỡ người khác ngăn cản em lấy cái em muốn." Lãnh Tĩnh Thi ích kỉ , thừa nhận, là vì đạt tới mục đích, có thể lợi dụng hết mọi người, nhưng đó cũng là người khác tự nguyện, có miễn cưỡng.


      "Tĩnh Thi... nên như vậy nữa... Có được ?" Đoàn Chính Kiệt đối mặt sau đó, luôn là kìm hãm được thỏa mãn , chỉ là nho đô cái miệng, cũng giận mình thể ngay lập tức đạt tới tâm nguyện của , nhiều lần sau đó, cảm thấy còn sống, cũng là bởi vì Lãnh Tĩnh Thi còn sống.


      Hai người chuyện, Lâm Khải lại đột nhiên từ phía sau lưng hung hăng cho Lãnh Tĩnh Thi chưởng, trước mắt thoáng qua bầu trời sao, ngay sau đó liền hôn mê bất tỉnh.


      Lâm Khải từ trong tay của cầm lấy máy quay, lấy ra thẻ từ, sau đó đem máy quay hung hăng quăng xuống đất, dùng sức đạp, trong thẻ từ là cái gì, muốn nhìn đến, tay bóp cái, mọi thứ đều nát vụn...


      " mang ấy ! Nếu như có thể, mang ấy xa chút, ấy từ từ thoát ra khỏi bóng ma của tôi!"Lâm Khải sau khi xong, ôm thân thể Tô Tiểu Mễ rời .


      *********


      Bên trong gian phòng, Tô Tiểu Mễ chủ động đến cởi y phục của , đôi môi ngừng hôn người .


      "Tiểu Mễ... Tiểu Mễ..." dán vào da thịt nóng bỏng của , trong miệng gọi tên .


      "Em khó chịu... Em muốn... Em nghĩ muốn..." Thân thể Tô Tiểu Mễ nóng rực đến gần như hỏng mất, dùng sức cởi y phục của , dán sát vào da thịt của mới thấy thoải mái chút.


      "Ừ... biết... để cho em khó chịu quá lâu..." Tay của di động vật đẫy đà của , vuốt ve lên xuống.


      "Ừ... Em còn muốn..." thở hào hển, đôi môi hạ thấp xuống, hung hăng cắn cái vào vật ấy của .


      Lâm Khải tay dò hướng bí của , nơi đó sớm phiếm lạm thành con sông , ngón tay của chỉ là vừa mới đụng phải nơi đó, liền tự kìm hãm được hút lấy ngón tay của , phát ra vui vẻ thanh .


      "Em chỗ này khó chịu... Khó chịu... Khải... Giúp em..." có chút mơ hồ, mặt triều hồng càng thêm phiếm lạm.


      Ngón tay của dùng sức ở nơi đó tiến tới rút ra, cắm vào, đưa tới hồi, thanh thủy triều dội lại.


      "Ừ... Thoải mái... A... Nặng hơn chút..." Tô Tiểu Mễ mê say đôi mắt, chỉ có muốn...


      Lâm Khải biết khó chịu, da thịt của chưa từng nóng bỏng như vậy, mà thanh của chưa từng có chủ động cùng tích cực như vậy, mùi vị trong miệng làm cho mê man, mỗi tấc da thịt mềm mại người cũng làm cho phát điên.


      dụ hoặc vẻ mặt mị thái kích thích thân thể của dưới thân thể của .


      "Ừ... Em được... Khải... Cho em... Em muốn..." Giờ phút này, bị thuốc phát tát có xấu hổ, chỉ muốn, muốn , hung hăng muốn .


      Lâm Khải chuẩn bị đứng dậy thẳng tiến , Tô Tiểu Mễ cũng kịp đợi, lật người đè lên, nắm lấy trướng đại của , nhắm ngay của mình nhập khẩu hung hăng ngồi chồm hổm lên. Truyện Tiên Hiệp - -Y


      "Ừ..."


      "A..."


      Hai người cũng phát ra thanh thỏa mãn, ngồi ở người của Tô Tiểu Mễ, thân thể bị lấp đầy chặt, đó là loại cảm giác kích thích vui vẻ, người bắt đầu vận động, lúc lên lúc xuống.


      thân thể kích thích, mỗi động tác hạ xuống, liền muốn kích thích phải nhanh hơn, nặng hơn, thân thể của cũng theo động tác của càng lúc càng nhanh, kia trước mắt hai khỏa lộ ra, lóe phấn hồng thủy tinh sáng, hai tay của hung hăng nhu hai vật đó của .


      "Ừ... thoải mái... A..."


      khép hờ đôi mắt, hưởng thụ giờ phút vui vẻ này, giống như thể thỏa mãn, ở người tác thủ biết mệt, mỗi kích thích làm cho muốn tìm lấy mau hơn. Cảm giác thân thể lẫn nhau đến cực hạn, điên cuồng thét lên, giống như chỉ có như vậy, thân thể của mới có thể hóa giải.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 194: Lãnh Tĩnh Thi muốn người khác biết quá khứ qua

      Bão tuyết ở Bắc Kinh vẫn còn kéo dài, từng mảnh từng mảnh, giống như vĩnh viễn cũng ngừng.


      Đoàn Chính Kiệt nhìn Lãnh Tĩnh Thi vẫn đứng ở cửa sổ ngẩn người, đẹp như vậy, nhưng lòng của lại là cố chấp như vậy, khóc xin Lâm Khải thể rời bỏ , làm tổn hại máy quay của ... Nhưng Lâm Khải rời bỏ , đạp bể máy quay, bóp nát thẻ từ, tia hi vọng cuối cùng cũng bị lấy mất. nhìn như chết , tâm thấy đau.


      "Tĩnh Thi..." Thanh của ôn nhu như vậy, ôn nhu giống như sợ quấy rầy đến .


      "Tại sao ấy thích em? Là do em đủ xinh đẹp sao?" Ánh mắt u oán sắp khóc.


      ", em rất đẹp! Chẳng qua ta thích người xinh đẹp đến hoàn mỹ."


      "Vậy cho em biết , ấy tại sao có thể thích Lãnh Tĩnh Dạ? Em cùng ấy dáng dấp cơ hồ là giống nhau, tại sao ấy có thể thích ấy mà thể thích em?" Lãnh Tĩnh Thi hiểu, nếu như thích xinh đẹp của , ban đầu Lâm Khải tại sao lại có thể vì Lãnh Tĩnh Dạ chết sống lại như vậy.


      "Tĩnh Thi, cùng trở về Pháp, có được ? Để cho chăm sóc em!" nghĩ tới muốn quên người con này, nhưng thể làm được. biết hư, cố chấp, nhưng vẫn cứ như thế .


      ", em trở về, ván bài này vẫn chưa ngã ngũ mà, em chịu thua!" kiên trì với ý nghĩ của mình. Nguồn:


      "Tĩnh Thi, em tỉnh lại , đừng khăng khăng cho mình làm đúng nữa, Lâm Khải tại sao vừa bắt đầu chú ý em, thích em? phải là bởi vì em thể giống như Lãnh Tĩnh Dạ sao? Nhưng tiếp xúc lâu dài, phát em phải là người muốn tìm, cho nên cũng thể em."


      " bậy, em ràng theo nhật ký của Lãnh Tĩnh Dạ tiếp xúc với ấy, từng động tác rất của Lãnh Tĩnh Dạ em đều luyện tập trong gương trăm lần, ấy cùng em ở chung chỗ, nhất định có cảm giác." Lãnh Tĩnh Thi có chút bối rối khẩn trương.


      "Ngay cả chính em cũng biết mình bắt chước Lãnh Tĩnh Dạ, nhưng bản tính trời sinh của em là thay đổi được. Tại sao em cứ cố chấp như vậy? Em diễn có khá hơn nữa em vẫn chỉ là Lãnh Tĩnh Thi, thể biến thành Lãnh Tĩnh Dạ được, nhất định thể nào thích em!" Đoàn Chính Kiệt hi vọng có thể tỉnh táo lại.


      " im miệng! Em nhất định có biện pháp để cho ấy thích em, em nhất định là người của ấy!" kiên trì quyết buông tay.


      "Em dùng biện pháp gì để cho thích em? Tự sát, em dùng qua, cũng tới nhìn em cái; tuyệt thực, em cũng thử qua, vẫn như cũ chưa có tới xem em lần; em bắt cóc Tô Tiểu Mễ, cố gắng để cho đàn ông của toàn thế giới nhìn thấy ấy màn chịu nổi, làm Lâm Khải vĩnh viễn cũng cưới được , coi như Lâm Khải nguyện ý cưới, Tô Tiểu Mễ cũng nguyện ý gả, chiêu hung ác như vậy nhưng kết quả ra sao? Em vẫn thất bại như cũ! Chẳng lẽ em vẫn thể tỉnh lại sao?" Đoàn Chính Kiệt nhìn , biết cũng chịu nổi những chuyện qua, trừ ra, có ai biết.


      "Em cam lòng... cam lòng..."


      "Tĩnh Thi, em nên như vậy... Em rất khá, tại sao nhất định phải ép mình?"


      " căn bản cũng biết trong lòng em có bao nhiêu thống khổ, chỉ biết là để cho em đừng theo đuổi cái gì thuộc về mình, nhưng có biết hay , những chuyện từng phát sinh ở người em, là đau lòng cỡ nào. Năm đó, nếu như phải là bởi vì em cùng Lãnh Tĩnh Dạ lớn lên giống nhau, em căn bản cũng có khả năng bị những người đó luân phiên hãm hiếp! Tại sao ta có được tình , mà em lại phải thay ta chịu tội, tại sao?" Nghĩ đến chuyện trước kia, nước mắt trong mắt khống chế được liền chảy xuống.


      "Tĩnh Thi, cần suy nghĩ nữa... cần suy nghĩ nữa..." Đoàn Chính Kiệt ôm chặt ở trong ngực của mình, ôn nhu an ủi: "Hết thảy đều qua, vĩnh viễn đều là quá khứ."


      "... Em làm được, chỉ cần nghĩ đến những chuyện này, trong lòng em liền đau, đau đến như bị kim châm!"


      "Có ở đây, hết thảy đều khá hơn, tin tưởng !" ôm chặt hơn.


      ", em muốn buông tha cho, em còn có thể tranh thủ..." tự mình lẩm bẩm.


      "Tĩnh Thi, em dùng hết tất cả phương thức tranh thủ tình cảm của Lâm Khải rồi, nhưng người chính là người khác, mà phải là em."


      "Vậy em phá hủy mọi chuyện, cũng giống như từng phá hủy Lãnh Tĩnh Dạ!" Lãnh Tĩnh Thi mắt lạnh, nơi khóe mắt lộ ra hung quang.


      "Em điên rồi! Em đối với Lãnh Tĩnh Dạ trả thù có thể hiểu, nhưng em đối với Tô Tiểu Mễ trả thù, hoàn toàn chính là ích kỷ của em. Em cứ tàn nhẫn như vậy em hoàn toàn mất chính mình, mất người cuối cùng em là !" Đoàn Chính Kiệt đau lòng, cho tới bây giờ, tại sao còn nguyện ý buông tay?


      " chiếm được người em , em cũng để cho người khác lấy được, nếu như em, liền ủng hộ em lần cuối cùng này , xong việc em liền theo , có được ?" Nỗi hận dành cho Lâm Khải nay muốn vượt xa tình .


      "Tĩnh Thi, nếu như em biến thành như vậy, em cũng dám ở chung chỗ với em. Bởi vì lo lắng, lo lắng ngày kia chọc em tức giận, em cũng có thể để cho người tiêu diệt , em biết loại cảm giác này đáng sợ đến cỡ nào ?"


      " ... tốt với em, em hiểu... Em cũng biết!" hết sức giải thích, muốn thấy ánh mắt như vậy của Đoàn Chính Kiệt.


      "Em hại được Tô Tiểu Mễ, cuối cùng lại làm hại chính em. Nếu như em hại chết Tô Tiểu Mễ, em cũng có kết quả tốt, bởi vì thế lực của Lâm Khải so với tưởng tượng của em khác xa, khi tra được, việc em nhằm vào Tô Tiểu Mễ bại lộ, chỉ động ngón tay là có thể bắt được em; nếu như để cho biết năm đó Lãnh Tĩnh Dạ chết với em có liên quan, em cảm thấy bỏ qua cho em sao?"


      "Chỉ cần em , cũng có người biết!" chột dạ giải thích," ta chỉ là sớm hay muộn, chúng ta chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi."


      "Tĩnh Thi, đây là cho em cơ hội cuối cùng." xong, từ trong túi móc ra vé máy bay "Đây là vé máy bay mười giờ sáng mai Paris, chờ em, nếu như em đến, bao giờ chờ em nữa!"


      Lãnh Tĩnh Thi nhận lấy vé máy bay, nhìn lại Đoàn Chính Kiệt, ánh mắt của vẫn trong suốt như trước kia, rất hoan hỉ nhân nhượng , cũng nguyện ý giúp làm, chỉ vì vui vẻ, cho dù là người đàn ông khác, cũng ở bên cạnh yên lặng giúp đỡ .


      nhìn cái sâu, ôn nhu : " hi vọng mười giờ ngày mai gặp lại em, bởi vì muốn mang lại hạnh phúc cho em, ở trong thế giới của , em vĩnh viễn đều là nữ chủ."


      Lãnh Tĩnh Thi nắm vé máy bay trong tay, nhìn dần biến mất trong tầm mắt của mình.

      Chương 195: Lãnh Tĩnh Thi muốn người biết quá khứ 2

      Nhìn bông tuyết rơi ngoài cửa sổ, rất nhiều chuyện cũ dần dần lên ở trong đầu của .


      Lãnh Tĩnh Dạ so Lãnh Tĩnh Thi lớn hơn ba tuổi, cách khác, cha của Lãnh Tĩnh Thi trước khi cùng mẹ kết hôn, đứa con riêng, hơn nữa vẫn nuôi ở nước ngoài, còn là nuôi cách giấu diếm nên ai biết được.


      Nhưng cây kim dấu trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, mẹ Lãnh Tĩnh Thi náo qua rất nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tha thứ. Dù vậy bà cam lòng, bà đem Lãnh Tĩnh Thi ra nước ngoài, thứ nhất là muốn bồi dưỡng, thứ hai cũng là giận dỗi.


      Mười sáu tuổi dáng dấp Lãnh Tĩnh Thi cực kỳ xinh đẹp, xem nhiều tờ báo thương mại cùng giải trí, thầm mến người đàn ông tuấn tú thường xuất báo, báo thương mại thỉnh thoảng có đăng chút về chiến lược buôn bán của , báo giải trí luôn có chút scandal của cùng minh tinh điện ảnh quốc tế hoặc là đại danh viện nào đó...


      Còn tuổi, nhìn thấy lần đầu tiên liền , thề, thậm chí đem bí mật của mình chia sẻ với người bạn thân nhất là Đoàn Chính Kiệt, nhất định phải chinh phục người đàn ông này, nỗ lực để cho mình trở nên ưu tú hơn, xinh đẹp hơn.


      Trong hai năm cố gắng trở nên ưu tú cùng xinh đẹp, tin tức về cũng biến mất. Mà lại có chuyện khác phủ xuống đầu .


      Đó là vào đêm mưa, vừa bước ra đường tới phút, liền bị người bắt lên xe, dẫn tới cái kho hàng, ba người đàn ông chút khách khí thay nhau hãm hiếp .


      Thậm chí đợi lên tiếng, ba người kia liền thay nhau hành hạ , cái đêm mưa đó thành kí ức đau đớn nhất của , nhìn hạ thể của mình ngừng chảy máu, biết lần đầu tiên của mình cứ như vậy mất , kia vốn nên giao cho người thích nhất lại bị người ta dùng phương thức tàn nhẫn nhất đoạt , cổ họng của cơ hồ thể phát ra thanh .


      Thấy chảy máu, trong ba người đàn ông ném câu: "Này Lâm Khải cư nhiên đem dâng cho chúng ta, là hào sảng!"


      Bọn họ cười nghênh ngang rời , mà dùng hơi sức cuối cùng gọi điện thoại cho Đoàn Chính Kiệt.


      Sau này mới biết, đêm hôm đó người bọn họ muốn tìm là Lãnh Tĩnh Dạ, mà phải là Lãnh Tĩnh Thi, nhưng bởi vì các lớn lên giống nhau, thành vật thế thân cho Lãnh Tĩnh Dạ.


      Ba người kia là người của xã hội đen, cũng là được những người khác trả tiền muốn cho Lâm Khải chút giáo huấn, mà người phụ nữ Lâm Khải thích nhất - Lãnh Tĩnh Dạ chính là mục tiêu bọn họ hạ thủ, lại chưa từng nghĩ mình lầm đối tượng.


      Nửa tháng sau, nhận được tin báo mình mang bầu, nhìn giấy khám bệnh, nắm chặt ở trong tay, trong mắt cừu hận càng thêm sâu! Đây hết thảy, đều là tội của Lãnh Tĩnh Dạ, lại toàn bộ đáp xuống đầu .


      Mẹ Lãnh Tĩnh Dạ câu dẫn ba , mà ta lại đoạt người nhất, ghê tởm hơn chính là, còn phải thay ta cõng thân tội nghiệt, muốn trả thù... muốn đem những tội nghiệt mình phải gánh trả lại, muốn đoạt lại những gì thuộc về mình.


      do dự liền giết chết dã chủng trong bụng, lòng của cũng từng chút từng chút trở nên ngoan độc. lúc mới biết ra Lãnh Tĩnh Dạ là chị cùng cha khác mẹ với mình, mẹ của còn chưa có gì với về chuyện này.


      Để cho đắc ý nhất chính là, dòng họ của Lãnh Tĩnh Dạ có bệnh tiểu đường, tùy thời có thể chết, tựa như mẹ của Tĩnh Dạ, sống tới bốn mươi tuổi liền chết, nhưng đợi được Lãnh Tĩnh Dạ bốn mươi tuổi mới chết.


      nhìn đến vô số hình ảnh của Lâm Khải đối với Lãnh Tĩnh Dạ, trong lòng tuôn ra cái ý niệm, đó chính là chờ Lãnh Tĩnh Dạ chết, sau đó lại ra trước mắt của .


      Từ khi có ý nghĩ kia, liền mua chuộc người giúp việc của Lãnh Tĩnh Dạ. Trong bữa cơm hằng ngày kêu người đó cho thêm chút thuốc, làm cho Tĩnh Dạ suy kiệt nhanh hơn, thêm chút tác động ngoại giới, Lãnh Tĩnh Dạ cũng bắt đầu tự làm khổ mình, ý thức tiêu cực rất mạnh, ba tháng sau, liền bệnh tim đột phát chết .


      , từ chỗ Lãnh Tĩnh Dạ lấy vật, đó chính là nhật ký, ghi chép tất cả quá trình từ khi quen biết Lâm Khải đến khi nhau, cùng mỗi động tác rất của đối với , Tĩnh Thi đều từng điểm từng điểm ghi tạc trong đầu.


      Hai năm sau, bắt đầu xuất ở các tạp chí lớn, lấy thân phận quốc tế danh viện trở về nước, sau đó thông qua các loại quan hệ cùng Lâm Khải tiến hành vô tình gặp được, hơn nữa thành công hấp dẫn tầm mắt Lâm Khải, đạt được tốc độ nhanh nhất trở thành bạn của , sau đó là vị hôn thê, hơn nữa đạt được An Ôn hoàn toàn ủng hộ.


      Nhưng người tính bằng trời tính, có Lãnh Tĩnh Dạ, lại xuất Tô Tiểu Mễ, kế hoạch của đột nhiên có lỗ hổng, lỗ hổng ngày lớn, càng nỗ lực vùi lấp nó, lại phát càng khuyết lớn hơn.


      cam lòng, lần nữa lợi dụng trí tuệ cùng thủ đoạn của mình dành lấy tình , và cũng vì những thủ đoạn đó, dần dần mất chính mình.


      Từ mười sáu tuổi đến hai mươi ba tuổi, thích bảy năm, tình này ở trong lòng của in dấu sâu, nếu muốn cứ như vậy thối lui, làm được!


      Thứ có được, phá hủy, phá hủy đến tan nát, lòng của mới có thể hoàn toàn bình phục lại.


      tự với mình, cú đá cuối cùng, bất kể thành công hay , đều cầm vé máy bay Pháp.


      *********


      Điện thoại của Tô Tiểu Mễ vang lên, đầu kia là thanh lạnh lùng của đàn ông.


      "Tô Tiểu Mễ, mẹ mày bây giờ ở trong tay tao, tao hạn cho mày mười phút sau chạy tới, nếu như dám báo cảnh sát hoặc là cho những người khác, vậy mày cũng nên chuẩn bị nhặt lại xác của mẹ mày !"


      " là ai? Đừng ở đó bậy nữa!" Tô Tiểu Mễ cảnh giác .


      "Đàn bà thúi đáng chết, chuyện, gọi tên con bà !" nghe được tiếng tát tay vang lên.


      "Tiểu Mễ..."


      Tô Tiểu Mễ vừa nghe liền biết là mẹ, khẩn trương : "Mẹ... Bọn họ có làm gì mẹ hay ?"


      có tiếng mẹ trả lời, vẫn là tiếng của người đàn ông kia," Tao ở dưới lầu công ty của mày, nếu như muốn phải nhặt xác lập tức xuống đây ngay bây giờ cho tao. Nếu như tao phát bên cạnh mày có người khác, tao nhất định cho mày biết hậu quả là như thế nào!"


      "Được, tôi lập tức xuống ngay, các người ngàn vạn lần được tổn thương mẹ tôi!"


      Tô Tiểu Mễ kịp ngẫm nghĩ nữa, chạy nhanh ra khỏi công ty.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 196: Trùng hợp trong trùng hợp

      Lãnh Tĩnh Thi tự với mình, đánh cuộc lần với số mạng, nếu như ông trời bảo buông tay trả thù, liền nghe theo, nhưng nếu như Tô Tiểu Mễ xuất , nếu như cho cơ hội, vậy xin lỗi rồi, nhất định phải làm như vậy.


      lái chiếc xe chạy nhanh hướng đường có trụ sở của Dung Khoa quốc tế, chờ Tô Tiểu Mễ ra ngoài, cầu của tính là cao, muốn mạng của ấy. chỉ muốn biết, nếu như Tô Tiểu Mễ bị tàn phế, Lâm Khải có phải có chút nào so đo cùng ấy ở chung chỗ, chiếu cố ấy cả đời hay !


      *********


      Điện thoại của Tô Tiểu Mễ lại lần nữa vang lên.


      "Các người ở đâu? Tôi xuống lầu!" hướng về phía điện thoại lo lắng .


      "Mày hướng bên trái ra ngoài, có con đường cái, chúng ta ở đường đối diện, xe Audi màu đen, mẹ mày ở trong xe!" Thanh của người đàn ông kia lãnh giống như tới từ địa ngục.


      Miệng của mẹ Tiểu Mễ bị dán lại, nhưng ánh mắt của bà hoảng sợ trợn to, bà nghĩ muốn phát ra thanh , bà muốn với con mình nên tới, ngàn vạn nên tới, nhưng là thanh phát ra cũng cực kỳ yếu.


      "Tôi ở đường đối diện rồi, tôi tại đến chỗ các người."Tô Tiểu Mễ ngẩng đầu tìm, liền nhanh chóng tìm thấy chiếc xe Audi màu đen.


      Ở đường phố bên kia, Lãnh Tĩnh Thi nghĩ tới ông trời cư nhiên như vậy nể mặt , uổng công chờ đợi. Tô Tiểu Mễ trùng hợp như thế ra trước mặt , nếu như cơ hội này nắm lấy, vậy cả đời này phải hối hận.


      Ở đường phố bên kia, chiếc xe hàng cũng dừng ở đối diện, sau khi nghe được điện thoại chỉ thị, khởi động xe, hướng về phía Tô Tiểu Mễ.


      Lãnh Tĩnh Thi cũng khởi động xe, hướng Tô Tiểu Mễ lao tới.


      Hai chiếc xe, ai cũng ngờ rằng vọt tới cùng người, Tô Tiểu Mễ cầm điện thoại di động chuẩn bị tới, lại chỉ nghe được tiếng va chạm ầm ầm, điện thoại di động của bay ra ngoài.


      nhắm lại hai mắt, cứ ngỡ là mình chết chắc. Hai chiếc xe đồng thời đụng tới, quá ngoài ý muốn. Khi cho là mình sắp tiêu đời bỗng cảm giác được thân thể của mình bị người dùng lực kéo, cả thân thể ngã vào trong ngực của người đó, ngửi thấy mùi vị quen thuộc và mê luyến, quay đầu lại thấy lo lắng khuôn mặt, ánh mắt đầy khẩn trương và nhu tình, khắc kia, cảm thấy chính là có chết tại trong ngực cũng cam lòng.


      Xe hàng lăn mấy cái đụng vào xe của Lãnh Tĩnh Thi, phá vỡ cửa sổ xe, mảnh vụn của cửa kính đâm vào đầu Lãnh Tĩnh Thi, còn có vài mảnh vụn khác đâm vào trong da thịt , mà thân thể của khi bị xe hàng đụng phải, đầu chợt đụng vào tay lái, máu tươi trong nháy mắt chảy ra, ngất xỉu tại chỗ.


      Lúc tai nạn xe cộ phát sinh tới phút sau, cảnh sát cũng chạy tới.


      Tô Tiểu Mễ hoảng hốt, lớn tiếng kêu lên: "Khải, em muốn cứu mẹ, mẹ em bị bắt cóc rồi!"


      " cần lo lắng, hết thảy đều sao, tin em xem xem!" ôm đứng dậy, để cho có thể nhìn về phía đối diện.


      Tô Tiểu Mễ thấy mẹ từ trong xe ra, còn có hai người đàn ông khác bị cảnh sát mang , mẹ của cũng nhìn thấy , hai người hướng đối phương tới nhanh.


      *********


      Đây hết thảy đều là trong dự liệu của Đoàn Chính Kiệt, Lãnh Tĩnh Thi cuối cùng vẫn bỏ được cái gai trong lòng , còn chưa cam tâm, lựa chọn mạo hiểm, lại chưa từng nghĩ đến trùng hợp như thế.


      Bác sĩ cho biết, tay phải của Lãnh Tĩnh Thi bị tàn phế, gân tay của bị thủy tinh ghim hư hết, đừng đàn dương cầm, ngay cả khí lực cầm đũa cũng còn.


      Bác sĩ còn bảo đầu của bị thương nghiêm trọng, thủy tinh ở bên trong mặc dù được lấy ra ngoài, nhưng có nguy hiểm hay phải đợi tỉnh lại, mà cũng mực ngồi ở bên giường bệnh chờ mở mắt.


      Hai mươi giờ sau, Lãnh Tĩnh Thi tỉnh, mờ mịt nhìn tất cả, ánh mắt trong veo tia tà niệm, mở miệng câu đầu tiên ngờ rằng lại là: " là ai? Tại sao tôi lại ở nơi này?"


      "Tĩnh Thi..." gọi tên "Rốt cục em tỉnh, có đau ở đâu ?"


      Đoàn Chính Kiệt vẫn như cũ khống chế được mình, vẫn muốn quan tâm .


      "Tĩnh Thi? gọi tôi sao?" Lãnh Tĩnh Thi nhìn , tại sao nhớ gì hết? "Tôi là ai? cho tôi biết xảy ra chuyện gì? Tôi tại sao lại ở chỗ này? là ai?"


      "Tĩnh Thi, ..." Đoàn Chính Kiệt kinh ngạc nhìn " là Chính Kiệt, em nhớ sao?"


      "Chính Kiệt...Chính Kiệt? Tôi có biết sao? Tôi là ai? Tôi nhớ gì hết, tại sao lại như vậy? cho tôi biết, tôi là ai, tôi làm nghề gì, nhà ở đâu?" Lãnh Tĩnh Thi nâng tay định ôm đầu nhưng tay phải hề có phản ứng, có chút thống khổ kêu "Tay của tôi... Tay phải của tôi tại sao chút khí lực cũng có? Tại sao lại như vậy? Tôi bị tàn phế sao?"


      Lãnh Tĩnh Thi khóc, thống khổ nhìn .


      Đoàn Chính Kiệt ôm , để cho tỉnh táo lại. Bạn đọc truyện được copy tại Y


      lát sau, bác sĩ vào, cho thuốc an thần, đồng thời cũng xác định Lãnh Tĩnh Thi mất trí nhớ, những gì trải qua, toàn bộ nhớ .


      Đoàn Chính Kiệt nhìn ngủ say, đây hết thảy đối với Lãnh Tĩnh Thi mà có lẽ là tốt. nhớ gì liền có thể buông tha trả thù, bắt đầu cuộc sống mới đơn giản đầy hạnh phúc.


      thậm chí tự ôm mộng đẹp chính là đợi Lãnh Tĩnh Thi khá hơn, muốn cho biết là vị hôn phu của , bọn họ vô cùng nhau, bọn họ chuẩn bị kết hôn...


      *********


      Khi Lãnh Tĩnh Thi tỉnh lại lần nữa, Đoàn Chính Kiệt liền cho biết mọi chuyện trước đó dựa theo ý nguyện của chính , Lãnh Tĩnh Thi từng chất vấn, nhưng giường bệnh cũng chỉ có mình bên cạnh chăm sóc. thân nhân nào khác đến thăm , chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.


      Đoàn Chính Kiệt che giấu Lãnh Tĩnh Thi, bởi vì tại các tờ báo lớn cũng đăng tin cha của Lãnh Tĩnh Thi tham ô, mẹ lạm dụng chức quyền, mà cha mẹ mười giờ trước bị trục xuất trở về nước, ở đồn cảnh sát tiếp nhận điều tra.


      nhìn , cho nghe quá trình bọn họ quen biết nhau, nhau, bên nghe hồi liền nguyện ý tin lời , từ từ tiến vào câu chuyện xưa của bọn họ, nhau rất gian khổ nhưng cũng rất ngọt ngào.


      Đoàn Chính Kiệt nhàng hôn môi , mà từ từ nhắm mắt lại, nhận lấy nụ hôn của , mềm mại mang theo hương thơm ngọt ngào, loại mùi vị này là mong ước từ lâu rồi.


      Giờ phút này, rất cảm kích trời cao. Ông đem Lãnh Tĩnh Thi hoàn toàn khác tới bên .

      Chương 197: Trùng hợp trong trùng hợp 2

      Dung Khoa thành công thu mua Thái Hoa.


      Trần gia đánh bại Lý Hiếu Thiên, tạm thời trở thành hắc đạo lớn nhất.


      Tô Tiểu Mễ cũng mới biết, cỗ xe hàng kia là Lý Hiếu Thiên cố ý an bài, khi biết được kế hoạch của mình bị thất bại, muốn trả thù, ba của đụng chết con , vậy muốn mẹ của tận mắt nhìn thấy con mình bị xe đụng chết.


      Chẳng qua là có ngờ tới, muốn hại Tô Tiểu Mễ còn có người khác, chẳng qua là lão Thiên công bằng, muốn hại người rốt cục lại bị người hại.


      Lâm Khải nắm tay Tô Tiểu Mễ vào bệnh viện, muốn tới với Lãnh Tĩnh Thi, muốn khởi tố tội cố ý gây thương tích cho người khác.


      Khi bọn đứng ở phòng bệnh của Lãnh Tĩnh Thi, nhìn gương mặt mờ mịt lại lộ ra hạnh phúc, hai người bọn họ ngây ngốc đứng nhìn.


      "Chính Kiệt, hai người bọn họ là bạn của chúng ta sao?" Lãnh Tĩnh Thi cười ngọt ngào nhìn về phía bọn họ, từ lúc nhập viện tới nay, trừ Đoàn Chính Kiệt, đây là lần đầu tiên có người đến thăm .


      Đoàn Chính Kiệt nháy mắt, ý bảo bọn họ nên lên tiếng.


      "Là bạn làm ăn của , em trước ngoan ngoãn ăn cháo, cùng bọn họ chuyện chút trở lại với em có được ?" trìu mến vuốt ve gương mặt của .


      gật đầu, mỉm cười : "Được rồi mà, cần lo lắng, em dùng tay trái giải quyết nó!"


      *********


      Bên ngoài phòng bệnh.


      "Lâm tổng, tôi biết tới là muốn làm gì, nhưng tôi hi vọng bỏ qua cho Tĩnh Thi, ấy tại mất trí nhớ." Đoàn Chính Kiệt thỉnh cầu .


      "Nếu như có ngày, ấy nhớ lại tất cả, lại quay trở lại tiếp tục hại Tiểu Mễ, làm sao bây giờ? ấy phạm tội, bị luật pháp trừng trị cũng đúng thôi!"Nghĩ đến việc muốn hại chết Tô Tiểu Mễ, Lâm Khải cách nào tha thứ được, người phụ nữ này lòng dạ quá độc ác.


      " , tin tưởng tôi, tôi nhất định làm cho ấy theo chánh đạo."


      "Chính Kiệt, ra tôi căn bản cũng tin tưởng ấy bị mất trí nhớ. ấy có thể giả bộ, lấy phương thức như thế tránh né tội ác mình gây ra. Đây có thể chính là thủ đoạn của ." Lâm Khải thể hoài nghi Lãnh Tĩnh Thi.


      "Bác sĩ chẩn đoán chính xác rồi, mất trí nhớ , đầu của ấy bị thương rất nặng, còn có gân tay của cũng bị thương rồi, tay phải chẳng khác gì tàn phế, cả đời này cũng cầm nổi đồ vật gì." Trong mắt của thoáng qua tia ưu thương, điều này cũng là ông trời trừng phạt ấy.


      Tô Tiểu Mễ nhàng nắm tay Lâm Khải, cười : "Nếu như vậy, coi như xong! Có lẽ đây chính là trời cao an bài, nếu như phải là Lãnh Tĩnh Thi muốn hại em, chừng em bị xe Lý Hiếu Thiên đụng, lúc đó người nằm viện là em, hoặc em bây giờ cũng như ấy, nhớ gì."


      Tô Tiểu Mễ mặc dù đối với hành động của Lãnh Tĩnh Thi cũng rất tức giận, nhưng là trời cao đúng là vẫn còn rủ lòng thương xót , dưới trùng hợp, ngược lại cứu , Lãnh Tĩnh Thi muốn hại người lại gặp phải kiếp nạn, đây là kiếp số.


      " được, nếu như phải là trùng hợp, mạng của em có thể cũng còn, em có biết ?" Lâm Khải ngược lại bỏ được, bởi vì muốn về sau còn có thể bị chút tổn thương nào. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:


      Đoàn Chính Kiệt nhìn Lâm Khải, đột nhiên đổi giọng "Lâm tổng, tôi với chuyện xưa, nghe xong chuyện này hiểu, có số việc trùng hợp, hại người cũng là cứu người."


      nhắm mắt lúc, nuốt nước miếng, mở mắt ra liền nó: "Vào đêm mưa nọ, có từ nhà ra ngoài, chưa được mấy bước liền bị người đàn ông đánh ngất, sau đó bị kéo tới cái kho hàng. Tại nơi này ấy bị ba người đàn ông khác thay phiên nhau cưỡng hiếp. tháng sau, mang thai, vì vậy, thân thể của cũng bị tổn thương, bởi vì thể lưu giữ đứa bé đó."


      "Lâm tổng, đoán thử coi, kia tại sao vô duyên vô cớ bị người bắt làm điều đồi bại?"


      " cần vòng vo, tôi tới nơi này phải là nghe Đoàn tiên sinh kể chuyện xưa." Lâm Khải lạnh giọng .


      "Bởi vì kia cùng khác có khuôn mặt giống nhau như đúc, những người đó vốn là muốn bắt kia chứ phải là Tĩnh Thi, nhưng ấy lại bị biến thành vật thay thế, mà kia tên gọi Lãnh Tĩnh Dạ, là người chị cùng cha khác mẹ với Tĩnh Thi!" Đoàn Chính Kiệt bình tĩnh hết mọi việc.


      Mặt của Lâm Khải đột nhiên trắng bệch, nắm tay Tô Tiểu Mễ vô cùng chặt, chặt đến mức khiến tay đau nhói. muốn vùng tay ra nhưng là nhịn đau, bởi vì khi nhìn lên liền thấy mặt ửng đỏ.


      " tại sao muốn cho tôi biết những việc này? làm sao biết?" Nhiều năm như vậy, Lâm Khải vẫn cho là lần đó nhận được tin tức sai lệch. Lần đó nhận được tin có người đối với người bên cạnh gây bất lợi, mà ngày đó cùng Tĩnh Dạ mua đồ, nhận được tin tức, liền dẫn Tĩnh Dạ từ phía sau rời , chưa từng có nghĩ đến là có người khác thay thế Tĩnh Dạ.


      "Bởi vì tôi vẫn luôn ở bên cạnh Tĩnh Thi, chỉ là tôi cũng cho ấy biết chân tướng . Bao năm nay ấy vẫn luôn cho rằng chẳng qua là do mình vận khí tốt, nếu như tôi cho ấy biết mọi việc, ấy có thể cũng . Tất cả những chuyện sau này cũng phát sinh, tại đêm mưa đó, thay cho người phụ nữ thích nhất chịu tội, đây cũng là trùng hợp. Mà bây giờ, ấy mặc dù muốn hại Tiểu Mễ, nhưng là dưới trùng hợp, ấy lại cứu Tiểu Mễ, ngược lại còn khiến mình thành như tại, vậy cũng là loại báo ứng!"


      Đoàn Chính Kiệt rất xảo quyệt đem chuyện phức tạp đơn giản hóa, mà chuyện làm hại Lãnh Tĩnh Dạ chết sớm, chữ cũng tới.


      "Khải à, chúng ta !" Tiểu Mễ ôn nhu , lôi kéo tay của ra ngoài. Nghe được Đoàn Chính Kiệt kể chuyện, Tô Tiểu Mễ càng thêm tha thứ cho Lãnh Tĩnh Thi, ra ấy cũng là người đáng thương. Hôm nay mọi chuyện thành ra như vậy, đối với ấy mà cũng là loại giải thoát, đối với người nhớ gì lại tiến hành chèn ép, để cho ấy sống trong thống khổ,nếu làm như vậy, Tô Tiểu Mễ cùng Lãnh Tĩnh Thi trước kia có cái gì khác nhau?


      "Tin tưởng tôi, tôi nhất định chiếu cố Tĩnh Thi tốt, chúng tôi quay lại Pháp, tôi cùng ấy sống ở nơi an tĩnh và cách xa dư luận, vĩnh viễn trở về nước." Đối với Tĩnh Thi mà , bắt đầu cuộc sống mới là quan trọng nhất.


      Lâm Khải có chút nhẹn ngào, có số việc cần phải nữa, tỷ như cái đêm mưa đó, trong đầu óc nhớ rất , đêm đó trời mưa rất lớn, tấc cũng rời Tĩnh Dạ, ngày hôm sau mang lên máy bay tư nhân rời , lựa chọn thị trấn , bí , vui vẻ sống đến nửa năm.


      Hoặc giả đây là số mệnh, ông trời cũng muốn bọn họ lựa chọn buông tha khởi tố Lãnh Tĩnh Thi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :