1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Boss Yêu Nghiệt, Chớ Mập Mờ - Sơn Thần (200C + 4PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 157: Tuyên chiến bắt đầu

      "Tiểu Mễ, hôm nay tan tầm cùng nhau ăn cơm nhé?"Lãnh Tĩnh Thi từ văn phòng Lâm Khải ra liền tới chỗ Tô Tiểu Mễ.


      "Tĩnh Thi, ngại quá, hôm nay chị có hẹn rồi."Tô Tiểu Mễ cự tuyệt .


      "Chị có phải hay vẫn còn tức giận Khải, cho nên muốn cùng tụi em ăn cơm?" đô đô cái miệng nhắn chút, có chút ủy khuất nhìn Tiểu Mễ.


      " phải vậy." Tiểu Mễ vội vàng lắc đầu giải thích " nên hiểu lầm, chị hôm nay hẹn Bạch chủ quản cùng ăn cơm, tin em có thể hỏi ."


      " thể để lúc khác với ấy được sao?" vẫn chưa từ bỏ ý định cố ý nài nỉ.


      "Bạch chủ quản là học tỷ của chị, chị sớm nhận lời ăn cơm cùng ấy, hôm khác cùng hai người." Nếu có thể cự tuyệt, kiên quyết cự tuyệt cùng đôi vợ chồng này đồng hành, đây là nội tâm của theo bản năng phản ứng.


      "Ừ, được rồi! Nhớ đó, lần sau em lại hẹn chị, thể cự tuyệt nữa, bằng em tức giận."


      "Được rồi, chị biết rồi." Tô Tiểu Mễ cười đồng ý, bất kể như thế nào, ngày đó Tĩnh Thi giúp cho , hẳn là cũng nên cảm tạ.


      Trong phòng rửa tay, Bạch Gấm vào, đóng cửa lại, lấy điện thoại di động ra, nhắn tin: quán Giang Nam, từ tối nay bắt đầu, hãy cùng Lâm Khải tuyên chiến, theo kế hoạch tiến hành.


      bao lâu liền có hồi , đơn giản chỉ có chữ: được.


      Bạch Gấm sau khi xem xong, có chút do dự nào liền đem tin gửi và tin nhận được xóa .


      *********


      Quán Giang Nam.


      Lãnh Tĩnh Thi kéo tay Lâm Khải vào, đây là trung tâm thương mại cao cấp, quán ăn trong tòa nhà này tinh sảo cùng thơm ngon, quán Giang Nam là trong những quán có tiếng tăm ở đây.


      Quán ăn chia làm hai tầng, trang hoàng lớn vô cùng, các món ăn ở đây cũng rất nổi tiếng.


      "Lâm tiên sinh, xin mời lên lầu." Nhân viên phục vụ lễ phép dẫn đường.


      Thang lầu toàn bộ đường thảm đỏ, đạp lên mềm nhũn, vô cùng thoải mái.


      lầu có bàn gần cửa sổ rất trang nhã, cách cửa thang lầu rất gần, Lãnh Tĩnh Thi vừa vừa nghĩ: "Phải nhanh hơn nữa, qua tuần, tại chỉ còn có ba ngày. Tối hôm nay vô luận như thế nào đều phải thành công, nếu như tối nay thua hết, phải tìm cách khác càng khó khăn." thầm tự với mình: " thể thua!"


      Mới vừa lên lâu, Lãnh Tĩnh Thi liền nhìn thấy Tô Tiểu Mễ, Bạch Gấm, còn có Lý Triết, ba người trò chuyện.


      "Hi, mọi người! là đúng lúc, nghĩ tới ở chỗ này có thể gặp mọi người."


      "Lâm tổng, Lãnh tiểu thư!" Bạch Gấm vội vàng gọi, nhiệt tình mời chào"Nếu như hai người cũng đến đây ăn cơm sao ngồi cùng bàn với chúng tôi cho vui."


      " có thể ?" Lãnh Tĩnh Thi cao hứng.


      "Dĩ nhiên, đây phải gọi là vinh hạnh mới đúng, Tiểu Mễ, em có phải ?"Bạch Gấm nghiêng đầu nhìn về phía Tô Tiểu Mễ.


      "Đúng vậy!" Tiểu Mễ cười phụ họa, trừ như vậy, có cách nào khác, nhưng mơ hồ bất đắc dĩ trong mắt thoát khỏi ánh mắt của Lý Triết. Nguồn:


      Tô Tiểu Mễ tránh né rất nhiều ngày rồi, hôm nay nếu phải là Bạch Gấm ra mặt, nhất định tiếp tục tránh .


      Đúng lúc đó, phục vụ bưng thức ăn lên.


      "Oa, thơm quá, nhìn thôi muốn chảy nước miếng." Lãnh Tĩnh Thi nhìn món ăn kia, muốn rời "Khải, chúng ta ngồi xuống cùng ăn cơm với mọi người có được ?"


      "Ừ, tùy em, em muốn sao cũng được, tất cả nghe theo em." chút giọng điệu cùng ánh mắt cưng chìu, trong nháy mắt liền làm cho Tô Tiểu Mễ đau nhói, mà lại còn phải ngồi yên đó giả bộ tươi cười.


      Ở phía dưới bàn, tay của Lý Triết bắt được tay của Tiểu Mễ, quay đầu lại trợn mắt nhìn , ý bảo nên như vậy, tay của ở dưới mặt bàn muốn dứt ra, thế nhưng lại cầm chặt, ánh mắt cũng cho biết, có , chuyện gì cũng sợ.


      "Lãnh tiểu thư, xem chút có còn món gì muốn ăn hay ?" Bạch Gấm bắt đầu nhiệt tình cùng Tĩnh Thi hàn huyên.


      "Em giờ phút này liền muốn ăn cái này." có chút ngượng ngùng .


      "Tôi cũng vậy cực kỳ thích ăn món này, bất quá cái vị chua này thích hợp với hơn, hắc hắc." Bạch Gấm cười, hai người giống như rất ăn ý cùng thích món ăn.


      Tô Tiểu Mễ có chút khó hiểu nhìn màn trước mắt, Lãnh Tĩnh Thi thích ăn chua là vô cùng bình thường, bởi vì ấy mang thai, nhưng học tỷ Gấm mới là lạ, nhớ lúc liên hoan ở đại học, có lần nấu canh cá cải chua, Bạch Gấm hề đụng đũa, bởi vì ấy ấy thích ăn chua, Tiểu Mễ đến bây giờ vẫn nhớ rất .


      Lãnh Tĩnh Thi cùng Lâm Khải ngồi xuống, cười với Tiểu Mễ: "Tiểu Mễ, hai người là thân mật, nhìn thấy tụi em tới vẫn cùng nhau tình chàng ý thiếp, đều để ý đến em."


      nửa cười giỡn nửa trêu ghẹo.


      Tô Tiểu Mễ sau khi nghe xong liền đỏ mặt, giống như bị người phơi bày khiến chột dạ, bởi vì giờ phút này tay Lý Triết gắt gao nắm tay , dùng sức thế nào cũng dứt ra được.


      Ánh mắt lãnh của Lâm Khải chợt lóe lên, nghiêm mặt, lời nào.


      "Cám ơn Lãnh tiểu thư khen ngợi, tôi cùng Tiểu Mễ luôn luôn rất ân ái, bất quá, nếu so sánh với các người, hai chúng tôi còn kém chút." Lý Triết lạnh lùng cười tiếng, tuyệt băn khoăn đến Tô Tiểu Mễ.


      "Lời này có ý gì?" Tĩnh Thi tò mò nháy mắt to.


      " thí dụ như, tôi cùng Tiểu Mễ ở dưới mặt bàn nắm chặt tay..." xấu xa cười, hoàn toàn để ý đến cảm thụ của Tô Tiểu Mễ, đem tay nắm chặt dưới mặt bàn giơ lên " mà cùng Lâm tổng... luôn có nắm tay."


      "Ha ha... Hình như đúng là vậy..." Tay Lãnh Tĩnh Thi kéo tay Lâm Khải "Nhưng hai người muốn nắm tay tại sao lại nắm dưới bàn, để bàn phải tốt hơn sao?"


      "Có chút tình cảm, lén lút chơi kích thích hơn, phải Tiểu Mễ?" xong, mặt của tiến tới trước mắt của , hơi thở mãnh liệt như lôi vũ đánh tới, giờ phút này, là ghét Lý Triết, tại sao phải làm như vậy?


      " ra là các người thích chơi tình bí mật nha, như vậy quả rất kích thích, Khải, hôm nào chúng ta cũng thử chút nha?" nghịch ngợm ngẩng mặt lên, trêu ghẹo cười, biết lời của Lý Triết là ý tại ngôn ngoại (còn có ý khác).


      Lâm Khải nhìn bọn họ nắm chặt tay nhau, sắc mặt trầm hơn, Lãnh Tĩnh Thi gì, câu cũng có nghe vào, chết lặng : "Được thôi!"


      Lý Triết nhìn phản ứng của , trong lòng hừ lạnh cười tiếng, nắm tay Tô Tiểu Mễ chặt hơn, nếu như cẩn thận quan sát phát , bàn tay trắng nõn, bé của Tô Tiểu Mễ tái đỏ lên.

      Chương 158: Tuyên chiến bắt đầu 2

      "Lâm Khải, trò hay vẫn còn ở phía sau, kế tiếp xem mày làm sao thu dọn!!!" Lý Triết lạnh lùng ở trong lòng.


      "Tôi và Tiểu Mễ quen chơi tình bí mật rồi, bất quá Lâm tổng, chắc cũng là cao thủ, tin tưởng Lãnh tiểu thư rất nhanh trở thành cao thủ tình nhân bí mật." Lời của Lý Triết bắt đầu sáng lên, những lời này tựa như để xuống quả bom, tùy lúc đều có thể nổ tung.


      Lãnh Tĩnh Thi ngồi ngay tại chỗ, sắc mặt đột nhiên hồi trắng hồi đỏ.


      Tô Tiểu Mễ cũng chịu được nữa, đứng lên, dùng sức vung tay cái, rút tay từ trong tay Lý Triết ra, gầm : "Lý Triết, đủ rồi! Chớ giả bộ, chúng ta căn bản cũng phải là người ."


      Tô Tiểu Mễ tức giận, giống như ở trong dự liệu, chẳng qua là sắc mặt của mỗi người vẫn lên đầy vẻ kinh ngạc.


      "Này... Đây là chuyện gì xảy ra?" Lãnh Tĩnh Thi có chút hiểu nhìn về phía bọn họ.


      "Tiểu Mễ, em nhận thực tế có được hay ? Người giả bộ chính là em, mà phải !" Gương mặt Lý Triết cũng tức giận, lớn tiếng .


      "Đủ rồi, tôi muốn nghe nữa. xin lỗi, tâm tình tôi hôm nay tốt, cho nên muốn trước bước." Sau khi Tô Tiểu Mễ xong, quay người cầm túi xách muốn rời , lại bị Lý Triết gắt gao níu lại.


      "Em xem em kìa, lại trốn tránh! Là ai ngại lớn trước mặt , em người đàn ông kia, bất kể em tiền của hay con người của , nhưng tại muốn cho em biết, người đàn ông này đáng giá em ."


      " buông em ra..."


      "! phải để cho em nhận thực tế, thả em ." Lý Triết cố chấp kéo chặt tay của , mấu chốt là tuyệt buông tay.


      "Lý Triết, có phải còn thể tin được, đầu óc bị nước vào rồi đúng ? Có phải muốn em ngàn lần, vạn lần mới bằng lòng tin tưởng? Em , chút cũng . Hai chúng ta từ đầu đến cuối cũng chỉ là quan hệ bạn bè, hi vọng có thể tôn trọng mối quan hệ này, nếu , cả đời em cũng tha thứ cho !" Tô Tiểu Mễ mặt lạnh, thả ra lời dữ, tuyệt đối thể để cho ra.


      "Coi như cả đời em tha thứ , cũng muốn làm cho em tỉnh lại."


      "Im miệng! đừng nữa, buông tôi ra... Nhanh lên... Buông tôi ra..." Cảm xúc của Tô Tiểu Mễ đột nhiên liền kích động đến bành trướng.


      Tất cả mọi người nhìn, chờ chuyện kế tiếp xảy ra giữa hai người, Lãnh Tĩnh Thi kéo tay Lâm Khải chặt hơn. Ánh mắt của Lâm Khải cũng càng lạnh, vốn nên đứng ra ngăn cản tất cả, nhưng lại muốn, coi như quan hệ của họ công khai rồi, vậy như thế nào?


      "Tô Tiểu Mễ, em xem ràng ." Hai cái tay của đột nhiên nắm chặt bả vai của , xoay mặt của về phía Lãnh Tĩnh Thi và Lâm Khải, "Người đàn ông ngồi đối diện em kia..."


      Tô Tiểu Mễ đột nhiên giống như con sư tử tức giận, nâng lên cái tay, hung hăng quăng cái tát mặt Lý Triết, lớn tiếng rống về phía : "Tôi bảo câm miệng, có nghe !"


      khắc bàn tay kia rơi xuống, Lý Triết thấy được kiên cường và bảo vệ từ trong mắt của , bảo vệ người , người phụ nữ này Lâm Khải, tim của lại dâng lên hồi phiền muộn.


      khí đột nhiên lập tức căng thẳng tới cực điểm, tiếng va chạm vang ở trung, khiến tim những người khác cũng thót lên tới tận cổ họng.


      Nhưng giờ phút này, Lãnh Tĩnh Thi lại buông lỏng tay Lâm Khải ra, nhàng đứng lên, "Lý Triết, muốn gì? Người đàn ông đối diện cái gì? Người ở đối diện Tiểu Mễ lúc này phải là Khải sao?"


      "Tĩnh Thi, em đừng nghe ta hưu vượn... ấy ... bậy... bậy." Đôi môi Tô Tiểu Mễ có chút run rẩy, tất cả lời giống như bị nghẹn lại.


      " hươu vượn? Em xem bộ dạng của em bây giờ , người mà em tân tân khổ khổ bảo vệ lại ngồi đối diện em nhìn em bị hành hạ kìa, em cảm thấy người đàn ông như vậy đáng giá sao? Đáng sao?" Lý Triết ra.


      "Hai người cái gì... Tại sao em nghe hiểu? Tại sao em có cảm giác nghe hiểu?" Lãnh Tĩnh Thi có chút ngây ngốc cười, ra tâm minh bạch như gương sáng, chẳng qua là giả vờ như muốn thừa nhận.


      " có gì, Tĩnh Thi, ấy tức giận chị, cãi nhau với chị thôi." Tay của Tiểu Mễ đột nhiên khoác lên tay Lý Triết, giống như cho biết, giúp chút.


      Lý Triết tỏ ra chịu, mà Lâm Khải, người an ổn vô ngồi xem kịch vui lại nhàng mở miệng, "Lý Triết có ý tứ là... Tô Tiểu Mễ là tình nhân của ."


      Lời này vừa ra, chỉ có Lãnh Tĩnh Thi chấn kinh, Tô Tiểu Mễ cũng kinh ngạc dứt.


      ", Khải... đùa với em, đúng ? Đúng vậy mà phải ?" Lãnh Tĩnh Thi lôi kéo tay của , trong mắt dấy lên từng tia bọt nước.


      "Tĩnh Thi... đúng vậy, Lâm tổng chỉ đùa thôi, chị và Lâm tổng có quan hệ gì cả, chẳng qua là quan hệ cấp cấp dưới thôi, Lý Triết và Lâm Khải đều đùa, hai người bọn họ nhàm chán, là nhàm chán cực kỳ." Tô Tiểu Mễ lại càng tình nguyện tin tưởng hơn Lãnh Tĩnh Thi, thân phận lúng túng của đột nhiên bị vạch trần, lòng có bất kỳ chuẩn bị gì cả.


      có chút lúng túng giải thích, thậm chí ngay cả khóe miệng cũng có chút khống chế được.


      "Tiểu Mễ, em chỉ gạt ấy, mà là tự gạt chính mình, em rốt cuộc có biết làm như vậy chỉ tổn thương ấy, mà còn cả em nữa hay ?" Lý Triết nắm bả vai của lớn tiếng gầm .


      "Tôi bảo câm miệng a, đều là do , tại sao muốn chọc vào nhiều chuyện như vậy, tôi phải ràng với rồi sao? Chuyện của tôi cần phải để ý đến, cần quan tâm!" Tâm tình Tô Tiểu Mễ đột nhiên lại mất khống chế lần nữa, vẫy người ra cả giận .


      " thích em, muốn nhìn thấy em bị thương... muốn em bị thương, chỉ có đối mặt với thực tế mới có thể giải thoát, em rốt cuộc có hiểu hay ."


      "Tôi cần được thích, càng muốn để ý tôi. Miệng luôn muốn làm cho tôi bị thương, nhưng những gì làm chỉ làm nhiều người bị thương hơn."


      "Khiến cho nhiều người bị thương như vậy phải , là !" Ngón tay Lý Triết chỉ hướng Lâm Khải, trong mắt đều là địch ý.


      "Lý Triết, đủ rồi!" Tô Tiểu Mễ lớn tiếng , sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác về phía cầu thang.


      Lý Triết khẩn cấp kéo lại, để cho , Lãnh Tĩnh Thi cũng theo sát sau.


      "Tiểu Mễ, cho em biết , đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chị cho em lời giải thích , có được hay ? Tại sao chị muốn với em ? Là do em chưa đủ tốt đối với các người sao?" nháy đôi mắt ngập nước, miệng ủy khuất đóng mở.


      "Tĩnh Thi, em nên nghĩ nhiều... , những lời đó em coi như chưa từng nghe , đó là do Lý Triết nổi điên thôi."


      " có điên, chính là như vậy, Lâm Khải, tại sao mày lời nào, lúc này lại giả bộ câm à!" Lý Triết lôi kéo thân thể Tô Tiểu Mễ về phía trước hai bước, Lâm Khải cũng theo hai bước.


      "Tôi rồi, Tô Tiểu Mễ là người phụ nữ của tôi, đừng có ý với ấy nữa, bởi vì loại đàn ông như ... xứng!" Lâm Khải nhìn Tô Tiểu Mễ bị Lý Triết ép có chút hỏng mất, tâm tràn ngập đau lòng.


      Lý Triết vừa nghe lời này, hàm răng nghiến vang lộp cộp, nắm chặt quả đấm.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 159: Muốn chính là hiệu quả này

      "Mày lại dám tao xứng? tại tao liền muốn cho mày biết, rốt cuộc là tao xứng hay loại đàn ông dối trá như mày mới xứng!" Quả đấm của vung lên, hung hăng đánh vào mặt Lâm Khải.


      Lâm Khải cũng đưa tay ra, tay cầm tay của , hai người bắt đầu đấu.


      Tô Tiểu Mễ và Lãnh Tĩnh Thi đứng ở phía sau có chút thất thần, Bạch Gấm đứng ở đằng trước, lớn tiếng : "Có gì từ từ , buông tay, đừng đánh... Đừng đánh nữa..."


      tuyệt sợ hãi, chạy đến giữa bọn họ khuyên can, Tô Tiểu Mễ thấy tình cảnh này cũng hai bước về phía họ, hy vọng có thể ngăn hai người lại.


      Trong vô hình, chẳng qua là mấy ánh mắt nhìn nhau, Lâm Khải huơ ra đấm, Lý Triết cố ý né qua bên trái, Tô Tiểu Mễ chạm mặt tới lại vừa đúng đón đấm này, lớn tiếng la lên, thân thể theo bản năng ngã về sau.


      Vừa vặn khéo, vị trí lui về phía sau lại đụng phải Lãnh Tĩnh Thi, theo quán tính, thân thể Lãnh Tĩnh Thi cũng ngã về sau, nhanh chóng bắt được tay vịn cầu thang, nhưng chỉ trong nháy mắt, tay của liền nắm vững, cả người trực tiếp lăn xuống cầu thang, truyền đến tiếng thảm thiết kêu gào bi thống.


      Ánh mắt của tất cả mọi người cũng nhìn xuống dưới, mà giữa chân của Tĩnh Thi trong nháy mắt mảnh đỏ bừng, mặt của Tô Tiểu Mễ bị dọa cho sợ đến tái nhợt, có nghĩ lực va chạm lại mạnh đến vậy, cũng muốn hại Lãnh Tĩnh Thi ngã lăn xuống cầu thang...


      *********


      Bên ngoài phòng cấp cứu, An Ôn nhận được tin tức liền giận đùng đùng chạy tới.


      "Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao lại như vậy? Các người mau giải thích cho tôi?" Mặt An Ôn lãnh, tất cả đều là tức giận.


      Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, Lâm Khải xông lên trước đầu tiên, khẩn cấp hỏi: "Bác sĩ, như thế nào? Có nguy hiểm hay ?"


      "Bệnh nhân thoát khỏi nguy hiểm rồi, nhưng đứa trẻ thể giữ được!"


      An Ôn vừa nghe thể giữ được đứa trẻ, trong lòng càng thêm tức giận, "Tại sao như vậy? Đứa bé tốt sao lại thể giữ? Rốt cuộc là ai làm?"


      "Mẹ, mẹ trước đừng kích động, đây là ngoài ý muốn!" Lâm Khải muốn An Ôn bình tĩnh lại, nhưng An Ôn căn bản nghe đến.


      "Ngoài ý muốn? Làm sao có thể? Tĩnh Thi thương đứa bé như vậy, tại sao có thể ngoài ý muốn?" Bà quét mắt qua Tô Tiểu Mễ đứng ở bên, độc : "Có phải do người phụ nữ độc ác này hay ? Có phải là do hay ?"


      " phải do ấy, là do con!" Lâm Khải đẩy trách nhiệm lên người mình, thực tế nguyên nhân cũng là do của , nếu như phải là huơ ra quyền kia, Tiễu Mễ cũng ngã xuống, như vậy cũng đụng phải làm té Tĩnh Thi, cho nên đầu sỏ gây nên vẫn là .


      " xin lỗi, tôi phải cố ý!" Tô Tiểu Mễ xin lỗi, muốn hại Lãnh Tĩnh Thi sẩy thai, tất cả xảy ra quá đột ngột, mặc dù rất dùng sức giữ thăng bằng rồi, nhưng vẫn thể nào tránh khỏi chuyện xảy ra.


      " xin lỗi? phải cố ý?" An Ôn về phía trước hai bước, hung ác nhìn : " cho rằng chỉ hai câu này của là có thể khiến cho cháu tôi sống lại sao? cho rằng chỉ với hai câu này là có thể khiến cho Tĩnh Thi thương tâm, khó chịu sao?"


      "An tổng, ... xin lỗi... xin lỗi..." tự trách .


      "Bang! Bang!" Tiếp theo là tiếng tát tau vang vọng trong khí.


      Lâm Khải lên trước, lớn tiếng : "Mẹ, đủ rồi! Chuyện này liên quan đến Tiểu Mễ, đây là vấn đề của con!"


      Nhìn hai dấu tay sưng đỏ mặt , trong lòng của rất là khổ sở.


      "Con trai, chỉ có con mới ngu xuẩn như vậy, chỉ có con mới có thể tin tưởng người phụ nữ này. Mẹ với con rồi, ta chính là cố ý, chính là muốn cho Tĩnh Thi sẩy thai, như vậy hai người các con thể kết hôn được, như vậy ta có cơ hội, bởi vì cái ta muốn chính là vị trí thiếu phu nhân của nhà họ Lâm ta!" An Ôn tự cho rằng Tô Tiểu Mễ phải là thứ dễ đụng vào.


      Tô Tiểu Mễ vô lực nhìn hai mẹ con trước mắt, giờ phút này, còn sức lực để có thể giải thích.


      "Tiểu Mễ, em trước !"


      "Em muốn thăm Tĩnh Thi." giọng xong, đối với Lãnh Tĩnh Thi, rất áy náy, bất kể như thế nào, việc ấy sẩy thai cũng có phần trách nhiệm.


      " còn mặt mũi ra câu đó sao? tiện nhân biết xấu hổ!" An Ôn trái ngược thái độ ưu nhã bình thường, tức giận ra hai chữ tiện nhân.


      "Mẹ, con là đủ rồi!" Lâm Khải đột nhiên rống giận, mà cũng ra lệnh cho Tô Tiểu Mễ nhanh chóng rời !


      Tô Tiểu Mễ gì nữa, yên lặng ra ngoài, cái chỗ này có lẽ thích hợp với , càng đứng ở chỗ đây chỉ làm cho họ loạn càng thêm loạn.


      "Con lại vì người phụ nữ kia mà chống đối mẹ?" An Ôn bị tiếng hô của Lâm Khải làm kinh ngạc.


      "Là mẹ cư xử quá mức, hơn nữa mẹ còn ra tay đánh người." Nghĩ đến bộ dạng lúc bị tát, cảm giác mình là vô dụng. Lần đầu tiên cảm giác thấy mình thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ, đặc biệt là khi đứng giữa mẹ và người ấy.


      "Là ta khiến cho Tĩnh Thi sẩy thai, mà ta chẳng qua là tát ta có hai cái, lại, rốt cuộc là là ta quá mức hay là ta quá mức? ta coi như là đời này có thai được cũng đáng đời." Bà ác độc .


      "Con muốn tranh cãi với mẹ nữa, tóm lại, chuyện này có quan hệ với Tô Tiểu Mễ, mẹ muốn trách trách ở đầu con , là con làm hại Tĩnh Thi sẩy thai."Lâm Khải ôm tất cả mọi trách nhiệm vào thân mình.


      "Đừng cho là ta biết việc là thế nào, chuyện cháu của ta còn nữa, ta tuyệt bỏ qua cho ta." Bà hừ lạnh tiếng, vào trong phòng bệnh.


      Sắc mặt Lãnh Tĩnh Thi tái nhợt, nhìn qua suy yếu.


      "Tĩnh Thi!" An Ôn trìu mến nhìn .


      "Mẹ..." ngẩng đầu lên, nước mắt trong mắt liền rơi xuống ngừng.


      "Con, chịu khổ rồi! Khiến cho con chịu ủy khuất!" Tay của bà xoa tóc của , nhàng an ủi.


      "Mẹ, xin lỗi... đứa trẻ còn... đứa trẻ còn nữa..." khóc nhìn về phía An Ôn, nước mắt theo gương mặt chảy xuống như suối. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:


      " phải là lỗi của con... phải là lỗi của con... Đừng tự trách."


      Lãnh Tĩnh Thi nhào vào lòng An Ôn, nhàng nức nở : "Con rất đứa bé... Giờ nó còn nữa, làm sao bây giờ? Đứa bé của con và Khải còn... Con đứa bé, con Khải, nhưng nó lại biến mất từ trong bụng con, con là khổ sở... khó chịu... Con muốn đứa bé..."


      " có... có thôi, con còn trẻ, còn có thể có đứa bé khác mà! Đừng khóc, đừng thương tâm nữa, mẹ nhất định giúp con đòi công đạo." Bà nhàng vỗ lưng Lãnh Tĩnh Thi, trong hai tròng mắt bình tĩnh của bà thoáng qua tia lãnh.


      Lâm Khải đứng ở bên cửa, nhìn Lãnh Tĩnh Thi khóc sướt mướt, trong lòng của tràn đầy áy náy, nếu như phải do , đứa bé cũng mất...

      Chương 160: Muốn chính là hiệu quả này 2

      Tô Tiểu Mễ vừa ra khỏi bệnh viện liền thấy Lý Triết đứng dựa vào cạnh xe.


      "Tiểu Mễ!" hô tên của .


      Tô Tiểu Mễ chẳng qua là lạnh lùng liếc mắt nhìn, sau đó quay đầu rời , căn bản cũng muốn để ý đến .


      "Tiểu Mễ, mặt của em... làm sao vậy? Là ai đánh em? Có phải tên khốn Lâm Khải hay ?" quan tâm hỏi thăm, trong giọng lại mang theo bất mãn.


      " cần quan tâm, tôi cũng muốn gặp lại nữa!" Tô Tiểu Mễ lạnh lùng trả lời, thanh rất .


      "Tiểu Mễ, hiểu bây giờ em rất khó chịu, nhưng em nhất định phải chiếu cố mình tốt..." Truyện Tiên Hiệp - -Y


      "Đủ rồi, chớ nữa!" Tô Tiểu Mễ lạnh lùng , bước chân cũng ngừng lại, quay đầu nhìn : "Lý Triết, tới hôm nay tôi mới phát lại ích kỷ như vậy!"


      ", em hiểu lầm , làm tất cả đều là vì em." hết sức biện giải.


      "Là vì tôi hay là vì ? Trong lòng hẳn là ràng hơn ai hết. Nếu như là vì tôi, nên quan tâm đến cảm thụ trong lòng tôi, nếu như là vì tôi, cũng làm chuyện tôi hết sức để ngăn cản. tại có phải rất đắc ý? Mục đích của cuối cùng cũng đạt được rồi, nhưng là từ thống khổ của người khác mà đạt được, tôi vĩnh viễn cũng tha thứ cho !" cắn răng ra câu cuối cùng.


      "... cần như vậy... chỉ là muốn em bị đắm chìm trong ảo tưởng nữa. chỉ là muốn cho em thấy ràng, Lâm Khải căn bản cũng em, em theo , có kết quả!"


      " tôi hay quan trọng, quan trọng là tôi , tôi ở chung với cần quan tâm đến kết quả, đơn giản chỉ là vậy thôi, ai cũng thể thay thế, ngay cả cũng thể!" Tô Tiểu Mễ giận dữ nhìn , ra những lời này liền về phía trước.


      Lý Triết muốn đuổi theo.


      Tô Tiểu Mễ hai bước đột nhiên quay đầu lại lạnh lùng : "Đừng đuổi theo nữa!"


      " chỉ là sợ em gặp chuyện may mà thôi." Trong mắt của cất dấu tia ưu thương.


      " quan tâm của chỉ làm tôi cảm thấy ghê tởm hơn mà thôi!" vô cùng máu lạnh trả lời, xoay người liền sải bước về phía trước.


      Nhìn bóng lưng gầy yếu mà quật cường của , ánh mắt của Lý Triết lại dấy lên ưu thương nhè . tại người phụ nữ này nhất định hận đến chết, nhưng có biện pháp, nhất định phải làm như vậy... bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể có hi vọng...


      " xin lỗi, Tiểu Mễ!" , đến mức chỉ có chính mới có thể nghe được.


      đứng đó cho đến khi thân ảnh của Tô Tiểu Mễ biến mất hẳn khỏi tầm mắt, mới nhàng xoay người sang chỗ khác, lại phát phía trước cách khoảng 10 thước, Bạch Gấm đứng đó. đứng đối diện cười tươi.


      "Sao em vẫn chưa về?" Lý Triết miễn cưỡng cười về phía .


      cười nhạt đáp lại "Bởi vì còn chưa về, cho nên em cũng về!" Từ khi gặp phải Lý Triết, chính là cố chấp như vậy, cố chấp tất cả ưu điểm và khuyết điểm của người đàn ông này.


      "Đứa ngốc, nơi này lại lạnh như thế, nhanh lên xe, đưa em trở về!" kéo thân thể của qua, sau đó ôm vào trong xe.


      Nằm ở trong áo khoác ngoài của , Bạch Gấm lại cảm giác được ấm áp, vẫn đứng ở phía sau , nhìn ngẩn người nhìn theo bóng lưng Tô Tiểu Mễ biến mất, mà ... chỉ yên lặng đứng ở phía sau, muốn làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của .


      "Em tới lúc nào?" làm bộ rất tùy ý hỏi câu.


      "Mới vừa từ đầu đường bên tới, vừa đúng lúc xoay người lại, hai tụi mình vẫn là ăn ý như trước kia." toét miệng cười tươi, trong lòng lại ngập tràn chua xót.


      thông minh giấu suy nghĩ của chính mình, chỉ muốn để lại mặt tốt nhất trong lòng , bộ mặt mà thích nhất ở .


      " bé ngốc!" vuốt vuốt tóc của , vuốt lỗ mũi cái.


      cũng giống trước kia, rúc vào trong ngực của cười ngây ngốc.


      Xe vẫn chạy về phía nhà trọ của Bạch Gấm, hai người ở trong xe đều ăn ý trầm mặc, cho đến khi xe của dừng ở dưới cư xá của .


      "Hôm nay cũng đủ mệt rồi, lên nghỉ ngơi tốt !" lại vuốt vuốt tóc lần nữa, ánh mắt ôn nhu, chẳng qua là có chút mệt mỏi núp sau ánh mắt.


      "Triết, em nhớ ... Muốn ở cùng em tối nay!" dùng dằng mở miệng làm nũng " lâu ở với em rồi."


      chỉ sợ cự tuyệt, cho nên bổ sung câu phía sau, phải là người phụ nữ mở miệng ra là đòi hỏi quá mức, chẳng qua là tối hôm nay, muốn ở cùng .


      Lý Triết nhìn ánh mắt ôn nhu khát vọng của , do dự hồi, cuối cùng vẫn gật đầu, dắt tay vào trong nhà.


      Lần này, vừa vào cửa nhà, liền chủ động hôn , ôn nhu mà cuồng nhiệt, mùi hương quen thuộc của xông vào mũi, đó là mùi vị tưởng niệm lâu.


      "Triết, lâu như vậy, có nhớ em ?" thấp giọng hỏi trong khe hở của nụ hôn.


      "Nhớ, dĩ nhiên là rất nhớ!" ôm lại, hôn đáp trả .


      "Chúng ta sắp hai tháng có làm rồi, em nhớ cảm giác chúng ta ở chung chỗ, có muốn hay ?" Thân thể của dán vào , cái chân của nhàng chống đỡ phía dưới , có thể cảm giác được nơi đó chậm rãi đứng lên.


      "Uhm, muốn...!" nhàn nhạt cười tiếng, ôm chặt thân thể của .


      Bàn tay luồn vào trong quần áo của , dò dẫm da thịt của , dùng sức ma sát, trong miệng giọng thầm, "Em rất muốn... là rất nhớ ... Nhớ cảm giác hít thở thông lúc ôm chặt em, nhớ ôn nhu triền miên lúc hôn em, nhớ thấp giọng thầm ở bên tai em, tưởng niệm nụ hôn của rơi vào mỗi tấc da thịt của em, còn tất cả hơi thở phát ra từ ..."


      "Gấm... biết , mọi điều đều biết... Chuyện đáp ứng em, nhất định làm được, hoàn thành nhiệm vụ lần này rồi, chúng ta liền tự do, đến lúc đó chúng ta kết hôn, chúng ta định cư ở Mĩ, bao giờ trở về nữa, có được hay ?" hôn tóc của , cái trán của , còn có lông mày lẫn cái mũi nhắn của .


      "Ừ, em đều nghe lời , em giúp , vô luận ở thời điểm nào, em đều đứng bên , ..." nâng gương mặt của lên, hôn xuống sâu... sâu.


      đáp lại bằng nụ hôn nhiệt tình và triền miên, bị trêu chọc, thân thể của liền nóng lên. Bạch Gấm luôn biết chỗ nhạy cảm của , biết thích được vuốt ve như thế nào.


      nâng lên cái chân của , theo bản năng ngã eo về sau, khiến cho nhạy cảm của có thể thẳng vào chỗ kích thích của , cách quần áo, cũng có thể biết phía dưới ướt thành dòng sông , môi của , cảm giác quyến rũ, cả người tản ra hơi thở say lòng người giống như tinh.


      Tay của dùng sức xé ra, quần lót của bị kéo xuống.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 161: nghĩ tới

      Bạch Gấm cũng xé rách y phục của , cho đến khi thân thể hai người cũng còn gì, đối mặt nhìn nhau.


      Tay của quấn lên cổ , cặp chân cũng quấn chặt ở hông , dùng sức kẹp nó lại.


      "Xem ra, em đói bụng lắm rồi!" cười xấu xa.


      "Đúng vậy, em đói, đói! Nhanh lên, hung hăng giúp em ăn, em muốn ăn thỏa thuê, nếu cũng để xuống giường..." cười khanh khách, hông nhàng lắc đụng vào điểm mẫn cảm của .


      ôm lấy thân thể của , cước đá văng ra cửa phòng ngủ, sau đó lăn đến chiếc giường mềm mại, thân thể hai người nhanh chóng dây dưa thành đoàn.


      "Ừ... Triết... Chính là chỗ đó, là nhột... Dùng lực chút ..." đỏ hồng khuôn mặt, cặp chân gắt gao quần lấy .


      gầm , dùng sức đụng chạm, từng trận cảm giác truyền khắp thân thể hai người.


      "A... thoải mái... Ừ... Đúng, chính là chỗ đó, sâu hơn chút...Sâu chút... ..." Phía dưới chặt, mà bảo bối của dính vào bên trong , cảm giác như xông thẳng tới ót.


      Nhưng ở cao trào, ngay khắc kia, trong óc của thế nhưng lại xuất ánh mắt thống hận cùng chán ghét của Tô Tiểu Mễ, còn có bộ dáng lúc ủy khuất cùng tức giận.


      Nghĩ đến những điều đó, thân thể của mềm nhũn xuống, có cảm giác nên lời.


      " , sao vậy?" Bạch Gấm phát đến khác thường của , nâng mặt của lên, hôn lên trán cùng gương mặt .


      "Gấm, xin lỗi... Hôm nay tâm trạng tốt lắm..." biết phải là vấn đề tâm trạng, mà lòng lúc này rất loạn, rất phiền...


      ôm chặt, vỗ lưng , : " việc gì, mệt mỏi rồi an ổn nghỉ ngơi chút, nếu như trong lòng có chuyện liền cho em biết."


      Khi nhắm hai mắt muốn đẩy lên cao trào, liền phát vẻ khác thường của , hiểu rất , giống như có thể hiểu biết đến từng cái lỗ chân lông người .


      có tâm ! Hơn nữa là việc có liên quan đến Tô Tiểu Mễ, chuyện lo lắng nhất, đúng là vẫn thành . Người đàn ông của bắt đầu động tâm đối với Tô Tiểu Mễ!


      nằm ở trong ngực của , có loại cảm giác thân thiết cùng ấm áp, Bạch Gấm luôn cho cái ôm khích lệ tốt nhất. Mặc dù trong lòng cất giấu hình bong người phụ nữ khác, nhưng biết, thế giới này, thích hợp với nhất, hiểu nhất...chỉ có mình Bạch Gấm .


      "Gần đây hơi mệt chút, cho nên... Chờ về Mỹ, chúng ta nhất định rất hạnh phúc." chỉ là với Bạch Gấm, cũng như là nhắc nhở chính mình, người phụ nữ tốt như vậy, thể nào phụ .


      "Ừ, em tin , đợi đến ngày như thế." ôm chặt , tựa đầu nằm bả vai rộng rãi của .


      "Cám ơn em... Gấm!" Lời cảm tạ phát ra từ nội tâm của


      "Triết, trong cuộc sống, đôi khi có những lựa chọn làm chúng ta mất số thứ, tỷ như tình bạn với Tiểu Mễ, điều này chúng ta cũng dự liệu trước, cho nên khi nó tới, nên quá thống khổ." phân tích cho biết.


      "Ừ, biết, chẳng qua là đau lòng khó tránh khỏi, hi vọng ấy cả đời này cũng biết được, chuyện này có hai ta dính vào."


      "Tin tưởng em, , công việc của chúng ta làm tỉ mỉ như vậy, ấy nhất định biết. Dung Khoa nếu như sụp đổ, đó cũng phải là lỗi của chúng ta, nhiều khi nhờ hai chúng ta tham gia mà có thể giúp ấy thoát khỏi trói buộc của Dung Khoa nhanh hơn nữa kìa."


      "Nhưng lo lắng Mạc gia đến lúc đó cũng bỏ qua cho Tiểu Mễ, nếu là như vậy, rất áy náy, là chúng ta góp tay đưa ấy tới bước đường đó, cuộc sống của ấy sau này ra sao, hai chúng ta cũng biết được." Nghĩ tới chút tình huống tương lai có thể xảy ra, tim của hồi lạnh lẽo.


      " , Mạc gia đáp ứng chúng ta, thả cho Tiểu Mễ con đường sống, cái họ muốn lấy chính là Dung Khoa, phải là người của Dung Khoa. Sau khi ấy rời khỏi Dung Khoa, với tài năng của chính mình, em tin ấy nhất định tìm được công việc tốt hơn, tiền lương cao hơn, cũng có thể thoát khỏi vòng kiềm cặp của Lâm Khải, này phải là chuyện tốt sao?" an ủi , để cho bớt áy náy với Tô Tiểu Mễ.


      "Nhưng ấy Lâm Khải rồi, em cũng biết với tính cách Tiểu Mễ có lúc rất cố chấp, đặc biệt là về mặt tình cảm." những lời này, hoàn toàn quên rằng nằm bên cạnh còn có người phụ nữ cũng cố chấp như vậy.


      chỉ là đem thân thể của mình núp chặt hơn dưới cánh tay của Lý Triết, ôm , mới có cảm giác mình cùng ở chung chỗ, là thuộc về !


      "Triết, em ... Rất , rất , em thể mất được." Thanh của rất ôn nhu, rất nhàng, giọng thào giống như luồng gió thổi qua.


      "Ừ, biết." ôm , ánh mắt dần dần có chút trống rỗng.


      *********


      Phòng bệnh đặc biết, An Ôn để cho Lâm Khải cùng Lãnh Tĩnh Thi gian riêng.


      Ánh mắt trống rỗng nhìn mảnh tường trắng, dung nhan tái nhợt nhưng vẫn tổn hại đến vẻ đẹp của , chẳng qua nhìn có chút tiều tụy.


      "Tĩnh Thi..." Thanh khàn khàn, đối mặt , thấy bứt rứt, tất cả đều là do , nếu như phải do quyền kia của , mọi chuyện cũng trở thành như vầy.


      "Tĩnh Thi..." lại lần nữa khẽ gọi tên .


      Ánh mắt trống rỗng của từ từ chuyển sang ... Trong ánh mắt như lên tầng sương mờ, vô lực : "Khải... Con của chúng ta... em muốn con của chúng ta..."


      "Tĩnh Thi, đừng khổ sở nữa...Chúng ta lại có đứa trẻ khác!" Nhìn bộ dáng Lãnh Tĩnh Thi bây giờ, trong lòng cũng chịu nổi, vươn cánh tay ôm vào trong ngực.


      "Khải, chúng ta còn có sao? còn có thể muốn em sao?" hai mắt đẫm lệ nhìn .


      " có, chờ thân thể của em tốt lên, chúng ta còn có thể có."Ánh mắt của nhìn xa xăm, tay vỗ lưng của .


      "Nhưng con của chúng ta còn nữa, còn có thể em sao?"


      "Đồ ngốc, con là con, em là em!"


      "Nhưng em sợ về sau có người khác cũng em nữa, nếu như em, em khó chịu muốn chết, nhất định ... Khải... Làm sao bây giờ? Em , , ..." tựa đầu vào ngực của .


      " cưới em, chờ thân thể em tốt lên, chúng ta liền kết hôn."Giống như là loại bồi thường.


      "Khải, em , có thể ở bên ngoài có người khác cũng được nhưng là nhất định phải chọn người có phẩm chất khá chút, nên chọn người có tâm cơ quá nặng, có được ? Em sợ, sợ về sau khi em mang thai lần nữa, lại có những người phụ nữ khác đến đùa bỡn." nhàng nức nở, là ủy khuất.


      Lâm Khải nghe được lời của , thân thể đột nhiên cứng đờ, nắm chặt bả vai , nhìn thẳng vào mắt "Tĩnh Thi, những lời em vừa có ý tứ gì? Em có người cố ý hại con chúng ta?"


      "Khải, nên hỏi, em muốn , em chỉ là nhắc nhở , em biết rất ưu tú, có rất nhiều người phụ nữ đều hướng vào , muốn gả cho . Người khác gả cho vì cái gì em cần biết, nhưng em muốn với , em gả cho chỉ vì em , dám hy vọng xa vời cả đời chỉ thích mình em, nhưng em hi vọng có thể em, quan tâm em, có được ?" Nguồn truyện: Y


      "Em ràng , sau khi em té xuống, còn có chuyện gì?" nhất quyết để trốn tránh vấn đề.


      "Em biết, lúc đó em giữ nổi trọng tâm nên...nhưng em cảm thấy ban đầu Tiểu Mễ vọt tới phía em, căn bản cũng phải là rất nặng, em chỉ là hơi chút lung lay té xuống, nhưng tới giây, ấy lại lui thêm bước, hơn nữa là lực rất lớn, khiến cả người em gục xuống, ngay cả tay vịn cũng vịn vào được..." khóc lóc giải thích "Nhưng em muốn tin Tiểu Mễ có thể làm như vậy, nhất định là em giữ vững trọng tâm thân người mới té xuống, thể trách người khác, đều là em tốt, em bảo vệ tốt con của chúng ta."


      Trong đầu Lâm Khải hồi tưởng lại màn kia, Tô Tiểu Mễ đúng là ngừng chút, rất nhanh lại lui bước, nhưng là vẫn cảm thấy đó là nắm đấm của quá mạnh làm cho như vậy, nhưng bây giờ nghĩ, đấm của , mặc dù bị thương nhưng cũng nghiêm trọng, nếu như có thể dừng lại, tại sao dừng? Trừ phi cố ý?


      "Khải... cần suy nghĩ nữa, đều là em tốt, em có bảo vệ tốt con của chúng ta, em rất khó chịu... Khải, em sợ... em sợ lắm!" ôm chặt , chỉ sợ rời .


      "Tĩnh Thi... Em nên tự trách mình, là tốt, nếu như phải là do nắm đấm của , em cũng bị chuyện ngoài ý muốn như vậy, là hại chết con của chúng ta!"


      "Khải, nên tự trách... cũng là bất đắc dĩ thôi, hết thảy, đều là bởi vì em quá tham rồi, ô ô... Bằng chuyện này cũng xảy ra."


      "Em sao lại cứ thiện lương như vậy? Còn phải gánh tội thay , em muốn phải đối với em như thế nào bây giờ?" an ủi , trách cứ, ngược lại nhận hết về mình.


      Lãnh Tĩnh Thi đầu tựa vào trước ngực của , thỉnh thoảng thấp giọng nức nở, coi như khóc nhưng khóe miệng của đều là mang theo nụ cười, chuyện so với tưởng tượng của còn thuận lợi hơn, chỉ thành công giá họa, càng làm cho Lâm Khải đối với đau lòng cả đời, ngay cả Tô Tiểu Mễ cũng áy náy dứt.


      Trải qua lần này, Lâm Khải là thể nào đến với Tô Tiểu Mễ được nữa, mà , coi như có đứa trẻ trong bụng cũng an ổn ngồi vào vị trí thiếu phu nhân nhà họ Lâm. nhàng vuốt bụng, ở trong lòng hướng về đứa con sớm chết lời cảm tạ.

      Chương 162: Vô tình nghe được

      Tô Tiểu Mễ quyết định thăm Lãnh Tĩnh Thi, dù sao chuyện này cũng có phần trách nhiệm.


      chuẩn bị gõ cửa, lại phát cửa phòng bệnh khép hờ, muốn kinh nhiễu Lãnh Tĩnh Thi nghỉ ngơi, nhàng đẩy cửa ra.


      Phòng bệnh là gian phòng xa hoa, có tiền có quyền luôn có thể hưởng thụ đến những thứ bệnh nhân bình thường cả đời này cũng thể mơ tưởng.


      Tiểu Mễ chuẩn bị bước vào bên trong, nhàng gõ cửa, lại nghe được có người chuyện, lui lại hai bước, nhưng lại nhịn được tiến về phía trước thêm mấy bước.


      Đó là thanh của Lãnh Tĩnh Thi.


      "Dì Lưu, chuyện này khổ cực cho dì rồi."


      "Tĩnh Thi, cái gì vậy. Trợ giúp là chuyện tôi nên làm, bất quá hôm qua tôi lo lắng, phải biết, chỉ cần hơi chậm bước, có thể thể mang thai được nữa." Bác sĩ Lưu trả lời.


      "Con lại cho là rất tốt, đứa bé này cùng con vô duyên, nhưng con vẫn rất thương nó." Thanh của dằng dặc có chút buồn bả.


      Tô Tiểu Mễ sau khi nghe, trong lòng vừa hồi tự trách, giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa xin lỗi, lại nghe được lời của bác sĩ Lưu.


      "Tĩnh Thi, cũng chỉ có mới dám mạo hiểm như vậy, phải biết thai chết để trong bụng rất nguy hiểm, hơn nữa còn dùng loại phương thức này lấy ra, như vậy nguy hiểm đối với thân thể chỉ tăng chứ giảm, nhất định phải điều dưỡng thân thể tốt, thể để lưu lại di chứng gì."


      Tay Tiểu Mễ dừng ở trong trung, thai chết... thai chết...? Hai chữ này ở bên tai của ngừng bao quanh.


      "Dì Lưu, lời như vậy về sau cũng cần nữa. thế giới này, chuyện này trừ con biết, cũng chỉ có dì biết, nếu như có người thứ ba biết, con của dì bất cứ lúc nào cũng có thể bị trường học khai trừ, bởi vì con nghe nó rất bướng bỉnh, làm cha mẹ như dì chắc là cũng là biết chứ?" lại nhắc nhở lần nữa.


      "Dĩ nhiên, dĩ nhiên, việc này cứ yên tâm, tôi bảo đảm đem điều bí mật này tiến vào quan tài, con của là bởi vì ngoài ý muốn mà chết, chẳng qua là tiếc cho đứa nhóc khỏe mạnh." Bác sĩ Lưu phụ họa ở bên ngây ngốc cười.


      "Con tin tưởng dì Lưu nhất định là người thông minh, có thể biết cái gì nên , cái gì nên ." thiển thiển cười.


      Tô Tiểu Mễ xách theo đồ tay cũng xoay người muốn sau đó đụng phải đứa bên cạnh, phát ra tiếng động.


      "Là ai?" Bác sĩ Lưu hét lớn tiếng, khuôn mặt khẩn trương biến sắc.


      Mặt Lãnh Tĩnh Thi càng thêm tái nhợt, những lời vừa rồi, nếu có người khác nghe được, đó chính là chuyện cực kỳ nguy hiểm.


      Tô Tiểu Mễ cười đẩy cửa ra, cầm bó hoa tươi cùng giỏ trái cây.


      "Là tôi, mới vừa thấy cửa bên ngoài có khóa, tôi liền trực tiếp vào, ngại quá, có phải tôi quấy rầy đến mọi người?"


      "Tiểu Mễ, ra là chị!" gương mặt tái nhợt của Lãnh Tĩnh Thi cố nặn ra vẻ nụ cười tươi, đồng thời, hướng bác sĩ Lưu nháy mắt cái, bà ta hiểu ý dặn dò mấy câu như chú ý ăn uống, liền rất thức thời lui ra ngoài.


      "Tĩnh Thi..." Tô Tiểu Mễ gọi hai chữ này, cảm giác lòng mình hồi khủng hoảng, người phụ nữ hướng về phía tươi cười này lại có thể là loại phụ nữ thâm sâu như vậy? dám nghĩ thử xem có phải hay tất cả mọi chuyện đều là ta cố ý an bài.


      "Tiểu Mễ, chị làm sao vậy?" Lãnh Tĩnh Thi thử dò hỏi, ánh mắt sắc bén quan sát cách kĩ càng, phải xác định được rằng Tiểu Mễ nghe được những lời đó.


      "Chị tới thăm em, thân thể khá hơn chút nào ?" Tiểu Mễ mạnh dạn cười, chuyện này cũng biết có nên vạch trần hay .


      " còn nguy hiểm, ổn định lại rồi, cám ơn chị đến thăm em."


      "Tĩnh Thi, em hận chị sao?"Nhìn người phụ nữ nở nụ cười trước mặt, nếu như phải là bởi vì ở ngoài cửa nghe được những lời kia, thể tin được ta là loại người như vậy.


      " tức giận đó là giả, nhưng trong lòng em rất ràng, đây chẳng qua là việc ngoài ý muốn, cũng phải là chị cố ý, nếu như bởi vì hiểu lầm mà mất người bạn, đó là tiếc nuối đến cỡ nào, đáng." hào phóng hướng về phía Tiểu Mễ cười .


      Tô Tiểu Mễ cười theo, Lãnh Tĩnh Thi càng như vậy, càng phát người phụ nữ này đáng sợ đến cỡ nào, nhìn qua thiện lương cùng đại độ như vậy, nhưng thực chất trong bụng lại bồ dao găm.


      "Tĩnh Thi, ngại quá, chị là cố ý." chỉ có thể giả bộ như biết gì, áy náy : " xin lỗi!"


      "Chị em như chúng ta, chị là người như thế nào đương nhiên em rất ràng." kéo tay Tiểu Mễ, cười đến rất ngây thơ "Em trách chị, chúng ta sau này vẫn là chị em tốt."


      "Ừ, cám ơn em!" Khóe miệng của Tiểu Mễ giật giật, miễn cưỡng ra hai tiếng "cám ơn".


      "Tiểu Mễ, mới vừa rồi em cùng bác sĩ Lưu chuyện, chị ở ngoài có nghe thấy gì ?" có chút khổ não nhìn Tiểu Mễ.


      "A... cái gì? Chị biết em tới chuyện gì?"


      "Em là muốn biết lúc chị vào có nghe được chuyện gì ?" cẩn thận nhìn Tiểu Mễ, hỏi thẳng ra, cũng thể khiến Tô Tiểu Mễ nghi ngờ có gì mờ ám.


      "Chị nghe được bác sĩ muốn em bồi bổ thân thể."Tiểu Mễ có chút chột dạ .


      "Phải ?"


      "Dĩ nhiên, thế nào? Hai người còn chuyện gì khác sao? Hay là bác sĩ còn em có chỗ nào khỏe, còn chưa có khôi phục?" làm bộ quan tâm hỏi câu.


      "Cũng có cái gì nghiêm trọng, chính là bác sĩ nếu như điều trị tốt, có thể suốt đời em thể mang thai nữa." lại nức nở, ánh mắt lại len lén nhìn hướng Tô Tiểu Mễ.


      "Nghiêm trọng như vậy sao? Em nhất định phải điều dưỡng thân thể cho tốt. Em muốn ăn cái gì cứ cho chị biết, chị mua cho em ăn." thuận miệng xong, trong lòng như thở hơi dài nhõm.


      "Cám ơn chị Tiểu Mễ quan tâm, bất quá cũng may mẹ Khải đối với em vô cùng chiếu cố, cho nên trong lòng của em có áp lực gì, rất thoải mái." Trong mắt của lóe sáng, đó là loại hạnh phúc khi được người khác thương.


      Trước đây, khi nghe đến Lâm Khải, mặt luôn tràn đầy hạnh phúc là làm cho người khác hâm mộ, nhưng bây giờ, khi nhìn đến chỉ càng làm cho người người cảm thấy đáng sợ.


      Mà giờ khắc này, An Ôn lại xuất ở trước mặt các .


      Bà mắt lạnh liếc qua Tô Tiểu Mễ, lại trìu mến nhìn Lãnh Tĩnh Thi "Tĩnh Thi, con tại sao còn để cho loại phụ nữ này vào? Chẳng lẽ con quên con của con là do ai làm hại sao?"


      "Mẹ, có thể chỉ là hiểu lầm, Tiểu Mễ phải là cố ý." hết sức vì Tô Tiểu Mễ giải thích.


      Nghe lời giải thích của , Tô Tiểu Mễ trong nháy mắt cảm thấy người phụ nữ này có phải hay cũng còn chút thiện lương? Ít nhất còn có thể thay người oan uổng như công đạo.


      "Con cũng chẳng qua là có thể thôi, loại phụ nữ như ta nhất định là có tâm hại người, mọi chuyện chính là cố ý, về sau thấy ta liền đuổi ngay !"An Ôn hừ lạnh.


      Tô Tiểu Mễ nhìn khuôn mặt tức giận của An Ôn, đứng nghiêm ở nơi đó, hề nhúc nhích.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 164:Có cần thiết kiên trì sao?

      Vô luận Tô Tiểu Mễ tới phòng rửa tay hay là phòng giải khát, cảm giác sau lưng đều có nhóm người chỉ chỉ trỏ trỏ, khi quay đầu lại, đồng nghiệp lại vui vẻ hướng về phía cười, vẫy tay thân thiết gọi tên .


      biết, những người đó cũng thảo luận về chuyện của , về việc xen vào giữa Lãnh Tĩnh Thi cùng Lâm Khải.


      " biết loại phụ nữ này mặt dày đến cỡ nào nữa, đến nước này còn có mặt mũi ở công ty tiếp tục làm việc sao? Chỉ cần là có chút tôn nghiêm chắc chắn cuốn gói ngay." Đồng nghiệp Giáp .


      "Người thứ ba chính là có khả năng chịu nhục nha, cho nên mới chúng ta nhất định thể làm tình nhân của Tổng giám đốc, chúng ta chính là có cái loại mệnh đó, dù sao chúng ta vẫn có tôn nghiêm của con người!" Đồng nghiệp Ất liền hùa theo lên án.


      cầm đống văn kiện chủ động tới phòng làm việc Lâm Khải.


      "Tìm tôi có chuyện gì?" lời lãnh đạm, nhìn cái liền cúi đầu trở lại.


      "Lâm tổng, rất nhiều chuyện tôi tin tưởng cũng có nghe thấy, tôi còn im hơi lặng tiếng sống ở công ty này là bởi vì tôi đáp ứng , tôi nhất định tra ra chân tướng tình. tại, tôi mong có thể giúp tôi lần nữa, phối hợp với tôi diễn tuồng kịch."


      "Diễn tuồng kịch? đúng là việc em am hiểu nha, thẳng em muốn làm gì!"Ánh mắt của sắc như mũi tên nhọn.


      "Ở hội nghị lần này, lần nữa nhắc tới dự án mô hình công viên ăn uống đặc sắc, hơn nữa cầu tôi tiếp tục thực , thậm chí cầu trong vòng ba ngày, bảo tôi làm phương án giao cho !"


      "Dẫn xà xuất động?" sờ soạng từng cái hồ sơ, có chút hăng hái nhìn cái, đây quả có thể xem là biện pháp tốt "Làm sao em xác định tôi đáp ứng em?"


      "Bởi vì cùng tôi đều muốn biết chân tướng."


      "Tô Tiểu Mễ, em tại sao phải làm chuyện như vậy?" đột nhiên lỡ miệng hỏi câu có gì liên quan.


      "Tôi có gì để giải thích. Chỉ có câu tôi từng , việc tôi chưa từng làm tuyệt đối nhận, Lâm tổng tin hay tin, có thể tự hỏi chính mình, đời này có rất nhiều chuyện chúng ta cứ tưởng rằng thấy ràng nhưng ra lại thấy được gì cả." rất muốn nhắc nhở , có vài người thể tin, tựa như Lãnh Tĩnh Thi, nhưng biết, nếu như bây giờ bất kỳ câu xấu gì về Lãnh Tĩnh Thi, chỉ làm Lâm Khải ghét hơn, thậm chí tin chắc chính là mụ la sát hại người.


      "Em bán nhà, đầu tư vào nhà hàng ăn uống , chẵn tròn bốn trăm vạn!" Chỉ là vừa ký hiệp ước hai ngày, Lâm Khải liền nhận được tin tức.


      "Đúng vậy." còn hỏi ngược lại tại sao điều tra , mà là thẳng thắn thừa nhận.


      "Số tiền đó em lấy đâu ra? Là bên Thái Hoa đưa cho em sao?" Đôi mắt lạnh lẽo nhìn Tiểu Mễ.


      " còn hoài nghi?"


      "Tôi có lí do để tin em, bởi vì hết thảy quá trùng hợp rồi, phải sao?"


      "Nếu là trùng hợp, đó chính là trùng hợp." cố chấp thọt câu trở lại.


      "Gần đây, những chuyện trùng hợp, ngoài ý muốn phát sinh ở người em quá nhiều rồi, điều này khỏi làm cho tôi hoài nghi, thậm chí hoài nghi em từ lúc bắt đầu dự mưu, bởi vì em hận tôi, phải sao?"


      Tô Tiểu Mễ cảm giác mình là nghe được chuyện cười, nhép nhép miệng, lại ức chế được cười to hai tiếng, cười đến chảy cả nước mắt đè nén trong lòng.


      "Lâm tổng, cảm thấy tôi hai trăm vạn mà bán công ty sao? từng cho tôi tiền, tôi có lấy sao? cho tôi nhà ở, tôi có ở qua sao? Chỉ cần tôi chấp nhận, tùy tiện cũng có thể cho tôi mấy trăm vạn, nhưng Tô Tiểu Mễ tôi mặc dù thiếu tiền của , thiếu tình của , tôi cũng chưa từng nghĩ qua muốn ở người lấy thứ gì. cảm thấy tôi là giả bộ thanh cao cũng được, ngu xuẩn cũng được, nhưng tôi có nhân cách của tôi. Nếu như muốn phối hợp giúp đỡ, nếu như lựa chọn tiếp tục hoài nghi, tốt lắm, tôi lập tức rời !"


      Khi hết thảy mọi việc đều còn ai chấp nhận tin tưởng, tiếp tục kiên trì còn có ý nghĩa sao?


      "Tâm tình em giống như rất kích động!"


      " TMD bị người mang vô số cái mũ chụp lên đầu, còn có thể hào phóng có gì sao? Tại sao cứ như vậy muốn tin tưởng tôi? Tôi ở trong lòng chính là dạng tội ác nào cũng có thể làm, người phụ nữ đầy ác độc sao?" lẩm bẩm đùa cợt "Nếu như tôi muốn có được chú ý của , cảm thấy tôi có cần thiết cố ý làm cho vị hôn thê của sanh non ? Nếu muốn gả vào nhà giàu có, tôi sao lại ngu ngốc phá hư công ty thuộc tài sản tôi ngắm tới kia? Tôi Tô Tiểu Mễ dù trí thông minh thấp nữa, cũng đem mình vùi lấp đến loại còn đường lui như thế!"


      Tô Tiểu Mễ tức giận mắng thô tục, lần đầu tiên ở trong phòng làm việc hướng về phía Lâm Khải bộc lộ tính khí.


      Nhìn như thế phát tiết đến mức quan tâm tới hình tượng, thế nhưng có tức giận, thậm chí trong lòng còn rung động nhìn bộ dáng tại của .


      " tới mười câu, mà em lại dùng trăm câu trả lại, em còn tâm tình kích động? Nếu như em mang theo loại tâm tình này đối mặt địch nhân, em muốn thế nào tin tưởng em có thể đem chân tướng phơi bày ra cho !"Thanh của vẫn còn lãnh nhưng đôi mày rậm kia giãn ra lên quyết định của .


      Tô Tiểu Mễ bị Lâm Khải làm cho có chút thể nhận thức được việc. rốt cuộc muốn làm gì? Cho người điều tra việc của rồi lại những lời này là ý gì...


      " muốn em đặc biệt lưu ý Bạch Gấm cùng Thôi Viên Viên!"


      "Bạch Gấm?" Lưu ý Thôi Viên Viên cảm thấy là có thể, nhưng là Bạch Gấm... chỉ là có ý niệm, chứ chưa từng hoài nghi sâu sắc.


      "Hai người kia, em lưu ý nhiều là được, ba ngày sau, muốn biết đáp án, về phần công ty, nghĩ biện pháp!"


      Thái độ biến chuyển làm cho lửa giận của Tô Tiểu Mễ lập tức giảm xuống, nhưng nội tâm lại dấy lên hồi mất mát hiểu nổi.


      "Còn có chuyện gì sao?" Nhìn Tiểu Mễ có phản ứng gì, hỏi tiếp. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:


      " có, vậy tôi trước, nếu như Lâm tổng có chuyện tìm, xin trực tiếp gọi tôi là được!" sau khi xong lập tức lui ra ngoài, nhưng trong lòng lại tuyệt thể bình tĩnh được.


      Tại sao Lâm Khải có chất vấn việc cố ý làm hại Lãnh Tĩnh Thi sanh non? Mặc dù biết mình phải cố ý, nhưng là lời đồn đãi lại truyền khắp công ty, Lâm Khải thể nào có nghe thấy.


      có chất vấn tại sao bán phòng ốc, đầu tư nhà hàng ăn uống đều với tiếng... Rất nhiều, rất nhiều chuyện khác nữa..., cũng có phát giận, mà là bình tĩnh đem hết thảy từng chuyện vài lời đề cập qua thôi, này giống phong cách của , phải sao?


      Lòng Tô Tiểu Mễ lại lần nữa rối loạn.


      Trở lại bàn làm việc tới phút, Tô Tiểu Mễ liền nhận được email của thư ký Lâm Khải gửi tới, mười lăm phút sau, tất cả cán bộ liên quan đều phải họp, bàn về dự án công viên ăn uống.


      Tốc độ xử lý chuyện của Lâm Khải là nhanh như vậy, lần này, lại lần nữa lựa chọn tin tưởng Tô Tiểu Mễ, lựa chọn tin tưởng lòng mình.

      Chương 165: Con quyết định ở chung với ấy

      Biệt thự nhà họ Lâm.


      Lâm Khải vừa vào cửa nhà, An Ôn liền từ ghế salon đứng lên, gương mặt bình tĩnh giờ phút này còn nữa, thay vào đó là trầm. Bà chờ lâm Khải cho bà lời giải thích.


      "Mẹ, trễ thế này, sao mẹ còn chưa ngủ?" Lâm Khải cởi áo khoác xuống, Trương quản gia nhận lấy liền thức thời tránh ra, thấy sắc mặt phu nhân, bà biết có cơn bão táp sắp nổi lên.


      "Ta đợi con trở lại!"


      "Gần đây công ty xảy ra nhiều chuyện như vậy, chính con cũng xác định thời điểm nào có thể trở về, về sau mẹ nghỉ ngơi sớm chút, cần chờ con." Ánh mắt của mang theo chút mệt mỏi, những ngày qua giấc ngủ của rất ít ỏi.


      "Ta cũng là cổ đông của công ty, công ty xảy ra chuyện gì ta đều biết , nhưng con càng ngày càng để người mẹ như ta trong mắt. Có phải con tiếp quản công ty rồi liền cần mẹ trợ giúp, thậm chí hận thể khiến ta rút lui khỏi Dung Khoa, để nó trở thành thiên hạ của mình con?" An Ôn mặt lạnh, giọng mang theo vài tia hung ác.


      "Mẹ, mẹ biết vì sao con phải tiếp quản công ty mà. Nếu như con tiếp quản nó, con liền có trách nhiệm làm cho tốt, con cũng chưa từng xem mẹ trong mắt." mệt mỏi trả lời, cả người đều nằm ở salon.


      "Nếu như con để ta ở trong mắt, vậy tại ta muốn con đáp ứng ta, ngày mai vừa đến công ty liền khai trừ Tô Tiểu Mễ." Bà trực tiếp ra mục đích của mình.


      Lâm Khải nhàng mở mắt ra, nhìn khuôn mặt tức giận của An Ôn, có chút hiểu nhìn về phía bà "Tại sao mẹ lại ghét Tiểu Mễ như vậy?"


      "Bởi vì ta căn bản phải là tốt, tồn tại của ta khiến Dung Khoa bị tổn thương, khiến cho con do dự ngừng, còn khiến Tĩnh Thi bị tổn thương lớn như vậy, thậm chí ta còn làm thương tổn đến đứa cháu còn chưa ra đời của ta, con của con, chẳng lẽ những việc này còn chưa đủ để khiến cho người phụ nữ kia cút sao?" Bà hung ác trả lời lại.


      "Có số việc chẳng qua là hiểu lầm, con tin tưởng Tiểu Mễ phải là người như vậy." rất xác thực tự với mẹ mình, tin tưởng Tô Tiểu Mễ.


      "Con điên rồi... Người phụ nữ kia có cái gì tốt? ta hơn Tĩnh Thi chỗ nào? Con làm gì lại bị ta mê đến đầu óc choáng váng!" Bà hận thể gậy quất tỉnh con trai của mình.


      "Có số việc phải dựa vào cảm giác!"


      "Cảm giác? Cảm giác đây chẳng qua là thoáng qua nhất thời, cuối cùng vẫn phải đối mặt với thực tế, bối cảnh gia đình ta và ta chênh lệch xa như vậy, văn hóa tiếp nhận và tư tưởng cũng có chênh lệch, huống chi, ta có bất kỳ trợ giúp gì cho nghiệp của con." An Ôn tận tình khuyên bảo đạo lý với Lâm Khải, hi vọng con trai của mình hiểu, người phụ nữ kia thích hợp với .


      "Mẹ, con khai trừ Tiểu Mễ. Công tư phải ràng, đây phải là quy định của chúng ta sao?" hỏi ngược lại An Ôn.


      "Nhưng ta phản bội công ty, khiến công ty bị hao tổn, con chẳng những khai trừ , ngược lại còn để cho tatiếp tục thực phương án, thậm chí còn cho quyền lực cao hơn, ta thấy con là điên rồi! Làm như vậy con khiến nhân viên khác nghĩ như thế nào? Có phải muốn để cho người phụ nữ kia phá đổ công ty, con mới có thể tin tưởng ta là đồ lừa gạt ác độc!"


      "Chuyện kia có quá nhiều chỗ sơ hở rồi, Tiểu Mễ cũng tra được, vậy tại sao chúng ta chọn tin tưởng ấy, cho ấy cơ hội."


      "Con trai a con trai... Sao con lại ngây thơ như vậy, con cho ta cơ hội, có đuổi ta ra khỏi Dung Khoa, ta liền hại Tĩnh Thi sẩy thai, mẹ có cháu trai, con có con trai, còn làm trễ nãi hôn lễ, mục đích của ta ràng quá rồi, chính là muốn làm cho con nhà tan cửa nát!" Ánh mắt của An Ôn tràn đầy hận ý.


      "Tĩnh Thi sẩy thai căn bản là hiểu lầm, liên quan gì đến Tiểu Mễ." đặc biệt khẳng định với An Ôn.


      "Con... Con làm cho ta tức chết!" An Ôn nhìn con trai ngoan cố như thế, bà tức giận nuối trôi. Y - www.


      "Mẹ, chuyện này ngừng ở đây, đừng làm mọi việc trở nên rối rắm thêm, con hy vọng mẹ dùng thái độ khác đối đãi Tiểu Mễ, bởi vì con quyết định ở chung với Tô Tiểu Mễ!" vừa xong, chính cũng kinh ngạc, bởi vì theo bản năng ra thích Tô Tiểu Mễ, ra rồi, tim của lại cảm thấy rất ràng, thư thản.


      Lâm Khải vừa xong, mắt An Ôn liền mở lớn hơn, tay của bà vung lên, ly trà bàn té lăn đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.


      "Con vừa cái gì? Con dám lặp lại lần nữa ?"


      "Con , con quyết định ở chung với Tô Tiểu Mễ!" so với câu trước càng thêm khẳng định.


      "Muốn cho người phụ nữ đó vào cửa nhà họ Lâm? có cửa đâu! Chỉ cần An Ôn ta còn sống, liền tuyệt cho phép ta vào cái nhà này! Con bị ta làm choáng váng đầu óc rồi, nhưng ta đây vẫn còn thanh tỉnh." An Ôn thế nào cũng nguyện ý tin tưởng, nhanh như vậy cho bà biết, muốn ở chung với con tiện nhân Tô Tiểu Mễ kia.


      "Nếu như con muốn ở chung với ấy, ai cũng ngăn cản được, mẹ, con hy vọng về sau thấy cảnh tượng như vậy."


      "Con muốn ở chung với ta? Vậy Tĩnh Thi sao, con đến cùng có phải là đàn ông ? Từ mẹ dạy con làm chuyện gì cũng phải có trách nhiệm, người phụ nữ kia làm hại Tĩnh Thi sẩy thai, con lại còn muốn ở chung với ta. ta là hung thủ giết chết con trai của con a, con có biết hay ?" An Ôn thất thố rống lên.


      "Mẹ, rất nhiều chuyện, cũng phải như mẹ thấy, về phần Tĩnh Thi sẩy thai, đó là ngoài ý muốn, cũng do ấy sẩy thai mới khiến con ý thức được, con căn bản ấy, đối với Tĩnh Thi, trừ áy náy ra vẫn chỉ có áy náy! Bởi vì áy náy mà cưới ấy, hai người chúng con cũng hạnh phúc, đợi thân thể ấy khôi phục khá hơn chút, con chia tay với ấy!" ra như .


      " tại ta liền cho con biết, tất cả người phụ nữ nào cũng đều có thể vào cái nhà này, duy chỉ có Tô Tiểu Mễ là thể!" An Ôn bị Lâm Khải chọc giận đến đau thắt cả ruột gan, xoay người liền rời phòng khách, bỏ lại bầu khí u ám bao trùm.


      Tay Lâm Khải nhàng xoa thái dương, thái độ của An Ôn đối với Tô Tiểu Mễ nhất thời thể nào biến chuyển được. Mấy ngày nay, ở chung với Tĩnh Thi nhưng trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới Tô Tiểu Mễ, nghĩ đến làm gì? Ăn cái gì? Ngủ có ngon ?


      Lần đầu tiên thể nghiệm tư vị nhớ người sâu như vậy, đè nén ý muốn của mình mà quý trọng Tĩnh Thi, muốn trôi qua cả đời với ... Nhưng càng ở chung, càng chìm vào trong đè nén và phiền muộn, muốn mau chóng được thoát ra.


      Đứa bé ngoài ý muốn bị sẩy, đau lòng dứt, nhưng nhiều hơn, thậm chí có loại giải thoát, có đứa bé ràng buộc, Tĩnh Thi có thể tìm được người đàn ông ấy , mà cũng cần phải đè nén tình cảm của chính mình, vào trong địa ngục lối thoát kia.


      Tô Tiểu Mễ nhắc nhở , thấy nóng nảy của , kiên trì của ... tất cả mọi thứ làm đều khiến cho muốn ôm vào lòng. Đây là loại khát vọng đoạt lấy từ nội tâm, mà phải xem là thế thân của người kia, như Tĩnh Thi, cho tới nay chỉ xem là thế thân của Tĩnh Dạ.


      Nếu ngay cả ông trời đều an bài việc ngoài ý muốn này, tại sao thể đối mặt với nội tâm của mình?

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 166: Lần này, nghiêm túc

      Sau hôm Lâm Khải ra lời đó, lời đồn bậy bạ trong công ty biến mất trong nháy mắt. Bất kể Lâm Khải dùng thủ đoạn gì, cũng quản những bà về nhà còn nhiều chuyện hay , nhưng ít ra ở công ty, cũng người nào dám nhắc tới.


      Tô Tiểu Mễ và Bạch Gấm tiếp xúc nhiều hơn, đôi khi, thậm chí làm bộ vô tình qua lúc Bạch Gấm ở phòng giải khát, sau đó tùy tiện tán dóc vài câu với .


      Bạch Gấm với nhiều nhất là khuyên tiếp nhận Lý Triết, mà bày tỏ nghiêm túc suy nghĩ chút, nếu như Lý Triết còn nguyện ý kiên trì tiếp tục như vậy, xem xét.


      Lý Triết lại chưa từ bỏ ý định hẹn hò với Tiểu Mễ, mà lần này đồng ý.


      *********


      Trong nhà hàng món tây đầy lãng mạn, vừa có nến lại kèm theo tiếng đàn violin réo rắt.


      "Học trưởng, lần này hẹn em, em nguyện ý tới là là muốn với tất cả mọi chuyện." Tô Tiểu Mễ chủ động mở miệng .


      "Tiểu Mễ, chỉ cần em nguyện ý với , liền rất vui vẻ, cũng tiếp nhận bất kỳ đề nghị của em, trừ việc em muốn chết tâm với em." Hướng về phía , vẫn ôn nhu cố chấp.


      " ra em hiểu đối với em rất tốt, bỏ lỡ có thể em gặp được người nào tốt hơn , nhưng có số việc em có cách nào thay đổi, tỷ như, em thiếu tiền Lâm Khải."


      "Em cho biết, em nợ bao nhiêu, hai chúng ta cùng trả từ từ, nguyện ý trả thay em!"


      ", em muốn dụ dỗ cùng chết chung với em. Bởi vì em thiếu rất nhiều, món nợ này hai ta trả cả đời cũng hết, cho nên nên cách xa em, em rất nhanh khá hơn, cũng tìm được người thích hợp với hơn em." Tô Tiểu Mễ khẽ giương mắt, cẩn thận quan sát biến hóa của .


      " ai đều có thể đánh đổi tất cả vì ấy, đây là cam tâm tình nguyện, em cần có ý nghĩ kéo xuống nước, lời như vậy khiến đau lòng." vươn tay ra cầm tay .


      Tô Tiểu Mễ có rút tay ra từ trong lòng bàn tay , mà là cúi đầu .


      "Tiểu Mễ, đáp ứng , làm bạn của , nhất định bảo vệ em tốt, để cho em bị bất cứ tổn thương gì, có được hay ?" lại thổ lộ lần nữa.


      "Em có thể thêm lần nữa sao?" ngẩng đầu lên, có chút tin nhìn .


      "Dĩ nhiên, chỉ cần em dũng cảm theo đuổi, em liền có quyền và được !"


      " ra , em vô cùng muốn thoải mái lần, người đàn ông này có thể dắt tay em cùng nhau dạo, shopping, cùng nhau về nhà, còn có thể lấy em, cho em danh phận ràng..." Ánh mắt Tô Tiểu Mễ có chút ưu thương nhìn về phía khác, trong đầu thoáng qua có ngày, Lâm Khải có thể đối với như vậy hay ? Chẳng qua là muốn tin tưởng vào tình của .


      "Những việc đó thể cho em nhưng đều có thể, Tiểu Mễ!" ôn nhu chỗ nào cũng có, quan tâm của thông qua nhiệt độ ngón tay truyền đến trái tim của . Nguồn:


      " để cho em ngẫm lại cẩn thận chút , chúng ta ở chung chỗ, Lâm Khải nhất định bỏ qua cho chúng ta! Bởi vì em là tình nhân của , mặc dù em thích , nhưng cuộc sống như thế em chịu đựng nổi nữa, vô số buổi tối, nghĩ tới thân phận lúng túng của em, tâm liền như chết, nhưng mà em lại... lại..."


      " hiểu, đều biết... Tiểu Mễ, chớ khó chịu, tất cả còn có ! Chỉ cần em nguyện ý, tùy lúc đều ở cạnh em."


      "Học trưởng... đều là sao?" ngây ngốc nhìn .


      "Dĩ nhiên, đều là ! Mỗi lời đều là ." vỗ ngực bảo đảm.


      "Học trưởng, em đáp ứng , trước bài xích , thử chấp nhận , thử tìm hiểu nhau. Nếu như chúng ta cách nào ở chung chỗ, vậy cũng chỉ có thể chia tay, có được hay ?"


      "Tiểu Mễ, em sao?" thể tin được thái độ đột nhiên biến chuyển của Tô Tiểu Mễ.


      "Gấm học tỷ đúng, rất nhiều tình cảm chỉ có thể là quá khứ, qua nhất định phải để nó qua luôn, thể mê muội lôi kéo nó trở lại. Nếu như mà em bỏ lỡ , có lẽ bao giờ tìm được người nào tốt với em như vậy nữa." cười, nhưng cười đến tâm đều mệt mỏi, căn bản cũng thích Lý Triết nhưng vẫn phải giả vờ tiếp nhận .


      "Chỉ cần em có ý nghĩ này, chúng ta nhất định có thể đối mặt tương lai khó khăn, xa rời, cùng nhau phấn đấu!"


      "Lâm Khải rồi, lần này chỉ cần em làm xong phương án này, để em , dù sao xảy ra nhiều ngoài ý vậy, Tĩnh Thi cũng biết quan hệ của tụi em, tiếp tục như vậy đối với tất cả mọi người đều là tổn thương, chỉ có em rời khỏi mới là lối thoát duy nhât!"


      "Nhưng tại sao để cho em ngay?" buồn bực nhìn .


      "Trước đó công ty em có phương án về công viên ăn uống, nhưng cuối cùng bị đối thủ đoạt , nhưng nhờ quan hệ của Lâm Khải chọn được công viên khác. Bởi vì vừa bắt đầu phương án này là do em phụ trách, cho nên muốn em tiếp tục, dự án thành công rồi, em liền có thể , nguyện ý chờ em đến ngày đó sao?"


      "Dĩ nhiên... Dĩ nhiên có thể... Đây là chuyện vẫn luôn mong ngóng!" kích động có chút kìm hãm được đứng lên, cho cái ôm nồng nhiệt.


      nhàng đẩy ra, cười duyên , "Em có thể đáp ứng , ra thể bỏ qua thuyết phục của học tỷ Gấm, nếu như hai chúng ta ở chung chỗ nhất định phải cám ơn học tỷ Gấm, bởi vì ấy chính là người làm mai cho chúng ta."


      Tô Tiểu Mễ rất nghiêm túc, rất cẩn thận xong, ánh mắt nhìn cũng đặc biệt chăm chú hơn. khát vọng từ trong ánh mắt của tìm kiếm được tia khác lạ, mà những thứ đó đều là trợ giúp tốt nhất cho .


      "Dĩ nhiên rồi, ấy có công làm mai cho chúng ta, nhất định phải cám ơn, nhất định phải cám ơn..." có chút nỉ non lặp lại câu sau cùng.


      Hai người rất vui vẻ cùng ăn bữa tối, rồi sau đó Lý Triết đưa về nhà.


      *********


      Xe của Lý Triết vừa khỏi, điện thoại của Tô Tiểu Mễ liền vang lên, bên đầu điện thoại kia là hai chữ cường ngạnh của Lâm Khải: "Xuống đây!"


      Tô Tiểu Mễ len lén từ trong nhà chạy ra ngoài, vừa ra cửa liền thấy xe của Lâm Khải, Lâm Khải lôi kéo thân thể của tiến vào bên trong xe, khởi động xe liền ra ngoài.


      "Lâm tổng, muốn dẫn em đâu? tới tìm em như vậy, quá nguy hiểm." Tô Tiểu Mễ giọng nhắc nhở câu.


      "Nguy hiểm? Là sợ gặp được em và học trưởng thân của em tình chàng ý thiếp, chàng chàng thiếp thiếp sao?" có chút ê ẩm xong, ngay cả ánh mắt cũng nhìn cái.


      " biết ràng bản chất mọi chuyện phải là như vậy." Tô Tiểu Mễ giọng xong, ánh mắt lại nhịn được nhìn về phía Lâm Khải bên cạnh, lái xe, tay lại đưa đến tay của , nắm tay chặt, nhàng cử động, cư nhiên lại như sợ chạy trốn, ngược lại nắm chặt hơn.


      Hai ngày nay, biến hóa của Lâm Khải với , khiến cho vừa ấm áp vừa sợ hãi, vừa lo lắng lại vừa mong đợi, mâu thuẫn như vậy lại lên ở trong cuộc sống của lần nữa, giãy giụa, trốn tránh, đối mặt...

      Chương 167: Lần này, nghiêm túc 2

      Dọc theo đường , Lâm Khải cũng gì nữa, lái xe vào biệt thự xa hoa.


      Trừ bỏ lúc mở cửa xe ra, tay của đều nắm chặt tay , giống như là dùng hết toàn bộ khí lực lôi kéo thẳng vào trong nhà.


      Tô Tiểu Mễ há lại biết, lôi kéo vào phòng là vì cái gì.Mà lòng của cũng biến thành lạnh như băng, cho là mình có thể thay đổi địa vị ở trong lòng sao? Thực chất, vẫn chỉ là công cụ làm ấm giường của mà thôi.


      Cửa vừa mở ra, mùi thơm ngào ngạt liền thổi tới, còn chưa chờ hồi hồn, cửa liền bị đóng lại.


      Vừa đóng cửa, ngay cả đèn cũng có mở, liền kịp chờ đợi cắn bờ môi của , thậm chí dùng sức cắn bả vai của , muốn in dấu ấn của lên người .


      "Lâm tổng..." gọi câu.


      " nên gọi Lâm tổng, gọi tên !" dùng lực cắn vành tai của .


      "A..." Vành tai yếu ớt bị khẽ cắn, cả người đau đớn kích thích.


      "Tiểu Mễ... nhớ em, nhìn thấy em rồi vẫn nhớ em!" đột nhiên ôm chặt, ôm chặt đến mức ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn. Nhưng việc làm cho hô hấp của bị nghẽn chính là lời đó, nhớ !


      "... Này..."


      "Có phải hay còn chưa tin được những gì em vừa nghe được?" dán sát vào lỗ tai của , giọng .


      "Đúng vậy, đây giống như Lâm... giống phong cách của ." thể tin được Lâm Khải nhớ .


      giờ phút này, đèn trong phòng đột nhiên sáng lên, hoa hồng màu đỏ đầy phòng xếp thành tên của , tay của che miệng, đôi mắt to mở lớn vì kinh ngạc.


      "Có thích hay ?" ở sau lưng nhàng ôm , hôn tóc thơm của .


      Tô Tiểu Mễ nhìn tất cả trước mắt, hốc mắt giống như có chút ướt át, suy nghĩ có chút ảo tưởng, tâm tình có chút kích động... Nhưng hơn nữa là, có ý niệm kháng cự đối với việc làm.


      "Tiểu Mễ, ở chung với , phải với tư cách là tình nhân, mà là làm bạn của !" dán vào lỗ tai của xong, thanh ấy tràn đầy hấp dẫn và từ tính.


      Những hoa hồng đỏ rực kia, đỏ đến chói mắt mà mê loạn! Nếu như là trước kia, vô cùng hưng phấn, vô cùng cảm động, mặc dù ai nhận ra nhưng cũng thuộc tuýp người rất thích lãng mạn. Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm tình của chậm rãi biến hóa, trái tim từng bị Lâm Khải tổn thương cũng phải chỉ cần có mấy trăm đóa hoa hồng liền có thể bình phục được.


      nhàng mở tay của ra, quay người lại, nhìn cười nhạt tiếng: "Lâm tổng, em nghĩ chúng ta thích hợp làm người ."


      "Em tin tưởng ?" kinh ngạc nhìn về phía , nắm chặt tay bảo đảm : "Lần này, nghiêm túc. suy nghĩ lâu, biết người trong lòng mình chính là em. thích em, em cũng thích , như vậy tại sao chúng ta thử lui tới?"


      "Nếu chúng ta ở chung, Tĩnh Thi làm sao đây?" Tô Tiểu Mễ tự với mình ở trong lòng, nên ích kỷ chút, có thể lấy Tĩnh Thi làm bia đỡ đạn.


      "Việc của Tĩnh Thi, xử lý tốt!"


      "Mẹ làm sao bây giờ?" lại tiếp tục hỏi: "Nếu như tụi mình ở chung mà được người thân chấp nhận, vậy ở chung có ý nghĩa gì nữa? Mẹ của tuyệt đối tiếp nhận em, mà em cũng phải loại phụ nữ biết lấy lòng cùng cúi đầu dạ vâng, đến lúc đó bị kẹt ở giữa chỉ có thống khổ cùng mệt mỏi mà thôi."


      "Những chuyện này đều là do chọn lựa, em cần quan tâm đến, chỉ cần ngoan ngoãn làm bạn của là được." Đối với tình cảm, đối với làm sao dùng trái tim để người, căn bản thể hiểu được!


      " tại em muốn làm bạn của , xin lỗi." đưa ra bất kỳ lý do gì liền trực tiếp cự tuyệt Lâm Khải, hơn nữa cự tuyệt cách thẳng thừng nhất.


      "Tại sao?" Lâm Khải ngờ rằng Tô Tiểu Mễ lại từ chối .


      "Lâm tổng, chúng ta thích nhau đúng lúc, khi em thích , thích em; tại thích em, mà em còn thích ." Tô Tiểu Mễ như nghe thấy tiếng lòng mình tan vỡ lần nữa, cũng ngờ rằng mình lại có thể bình tĩnh như vậy khi từ chối người mà từng khát vọng n lần.


      "... Đây phải là , em dối!" Thanh của đột nhiên trở nên vội vàng.


      "Là , em dối." kiên định đáp trả.


      "Tiểu Mễ, em đừng như vậy nữa. cho em cơ hội, em liền phải quý trọng, mà phải bỏ qua!" Tim của bắt đầu luống cuống, thậm chí muốn biết làm sao khiến cho tin tưởng là người có thể tiếp tục .


      "Em có nghĩ phức tạp như , chính là , chính là ."


      "Chẳng lẽ làm bạn còn ủy khuất em hơn làm tình nhân sao? Tại sao em có thể đáp ứng làm tình nhân, mà làm bạn của lại thể? Em phải rất để ý tôn nghiêm sao? tại cho em tôn nghiêm sao em lại cần?" Lâm Khải muốn tin tưởng lời Tiểu Mễ bởi vì càng nguyện ý tin tưởng mình lại bị phụ nữ từ chối.


      "Chấp nhận làm tình nhân của là bởi vì em nợ ân tình của , đây là em nên trả, bởi vì đó là nợ. Về việc làm bạn của là do tình cảm cá nhân của em quyết định, em thích mà làm bạn , mới để ý tôn nghiêm!" Tô Tiểu Mễ lắc đầu trả lời, mà tay của đồng thời rút ra khỏi tay . Nguồn truyện: Y


      " cho em như vậy, muốn em làm bạn của , em phải làm bạn của !" lại cố chấp bá đạo lần nữa, nếu như muốn từ bỏ, Tô Tiểu Mễ liền thể chấm dứt.


      "Nếu như làm bạn của , là nhiệm vụ em phải phải chấp hành trong năm này, vậy em , nhưng năm sau, em vẫn !" Tô Tiểu Mễ nhìn qua thấy nhàng hời hợt, nhưng ra nội tâm của đau đớn vô cùng. Bởi vì biết, Lâm Khải đối với chẳng qua là đoạt lấy mà phải , mà cũng biết làm sao để có thể ở bên nữa, mặc dù còn , nhưng tâm lại bị thương...


      "Em ép ?" lại nắm tay của lần nữa, lực đạo lại tăng thêm mấy phần.


      "Em có, em chỉ lời lòng." bình tĩnh trả lời, che dấu hốt hoảng rất tốt, bị phát , để cho có cơ hội nào để phơi bày nỗi lòng của .


      "Lời lòng của em chính là em !" đột nhiên gầm thét, giọng trầm thấp gằn từng chữ: " tại liền có thể chứng minh em !"


      Trong lúc bất chợt, chuyển thân thể của đến gần bên tường, hơi thở hỗn loạn mà nóng bức, toàn thân như dán sát vào nhau, nghiêng đầu cướp đoạt đôi môi tùy tiện cạy mở, dùng sức mút vào.


      Tô Tiểu Mễ chẳng qua là chết lặng mặc cho tùy ý đùa nghịch thân thể của , giống như vô số lần trong tưởng tượng của , chỉ là tình nhân của , công cụ tình dục của , làm lần hay làm mười lần cũng có gì khác nhau!


      Lâm Khải chẳng qua là dùng phương thức đoạt lấy của mình truyền lại niềm tin Tô Tiểu Mễ, mà quên mất nếu tôn trọng cần những thứ này, quan niệm tình của cho, nhất định cần tiếp nhận, , nhất định cũng phải .


      Chẳng qua là từng trải qua đâu thương, lòng của Tô Tiểu Mễ rất khó khôi phục lại hồn nhiên ban đầu!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :