1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Boss và Thiên Thiên ai là người lưu manh - Từ Liễm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      30, Mặt người dạ thú! . . .

      Tác giả: Từ Liễm

      Chuyển ngữ : Tuyết Liên



      “Thiên Thiên, lên xe chờ .” Vân Từ dắt tay Thiên Thiên: “Tay lạnh như vậy, có phải hay chỗ này giá quá lớn?”


      Thiên Thiên cuống quít rút tay:

      lạnh, cám ơn Vân tổng quan tâm.”

      “Có lẽ nên sớm cho em biết điều này, thoáng cái toàn bộ ra, hù dọa em phải .”

      “Ách..có lẽ.” Ngay cả có điểm quá phim ảnh…

      Thiên Thiên còn có suy nghĩ cẩn thận tiếng còi quen thuộc vang lên, ngay sau đó là tiếng thắng xe, sau đó nghe thấy tiếng xe cửa đóng lại, nàng đều vì BOSS thỉnh thoảng đập mạnh xe mình mà cảm thấy đau.

      Lăng Phong mặc âu phục cùng Vân Từ sai biệt lắm chẳng qua là bất đồng màu sắc, khác biệt lớn nhất là ràng phải y phục mặc ở thân hai người, mà là ràng khí chất hoàn toàn bất đồng.

      Thiên Thiên quan sát nét mặt BOSS.

      Lăng Phong hướng Vân Từ gật đầu xem như chào hỏi, ngay cả bình thường Thiên Thiên đều thấy nụ cười dối trá cũng có mang theo, hơn nữa nàng phát ánh mắt tổng giám đốc nhìn Vân Từ hôm nay tựa hồ có chút địch ý, hai người gặp mặt càng giống là giằng co.

      Thiên Thiên suy tư BOSS đại nhân hôm nay đây là thế nào, ngẩng đầu phát đại BOSS cúi đầu nhìn chằm chằm nàng, mang theo vẻ mặt câu: “Lên xe.” Mà là người chạy tới cửa xe bên cạnh mở cửa.

      “Nha.” Thiên Thiên quay đầu lại nhìn nhìn Vân Từ, muốn cái gì, còn chưa kịp mở miệng cũng bị BOSS đại nhân hề thương hương tiếc ngọc cứng rắn lôi lên xe.

      Đại khái là Thiên Thiên cảm giác mình làm gì thực xin lỗi trời đất phải, khi bị Lăng Phong trực tiếp nhét vào xe thời điểm đó chút giãy dụa cũng có, ngoan ngoãn ngồi.

      Xe tăng tốc nhanh chóng biến mất. có ai chú ý tới người đứng ở xe bên kia mặt làm cho người ta đoán ra thần sắc.

      “Thắt dây an toàn.” BOSS mang theo vẻ mặt, xe lái nhanh.

      Ngẩn người …

      “Thắt dây an toàn.” Lăng Phong lại, giọng có vẻ bực mình ở bên trong.

      Tiếp tục ngẩn người…

      Đột nhiên phanh xe, Thiên Thiên trong trạng thái suy tư hề đề phòng, đầu thoáng cái cúi xe.

      “- – a…” Thiên Thiên xoa trán, hoàn hảo sao… Di?

      “Tổng giám đốc, …” Nhìn Lăng Phong đặt bàn tay ở phía trước, thuận lợi tránh cho đầu nàng bị đầu bể, Thiên Thiên trong lòng dâng lên cổ ấm áp , 1 cảm giác nàng hiểu.

      “Thực xin lỗi tổng giám đốc, em vừa rồi…”

      Lăng Phong cắt đứt lời nàng lạnh lùng :

      suy nghĩ có nên hay cùng Vân Từ chỗ?”

      Thiên Thiên mới vừa muốn phản bác, đột nhiên nhớ tới làm sao biết nội dung nàng cùng Vân Từ chuyện, ngoại trừ loại khả năng – -

      “Tổng giám đốc theo dõi em… ?” Còn ghi !

      hất định là buổi sáng lúc ra cửa…

      Khó trách hôm nay buổi sáng có tìm nàng gây phiền phức, chắc là nhất cử nhất động của nàng mỗi câu đều bị nghe được, như vậy mà ngay cả nàng toilet đều…

      “Lưu manh!” Thiên Thiên đập đập.

      tìm cái này sao?”

      Nhìn xem Lăng Phong tay lấy ra cái vật màu đen, Thiên Thiên hận nghiến răng nghiến lợi:

      “Tổng giám đốc, làm chuyện như vậy là xâm phạm riêng tư, là phạm pháp!”

      “Muốn khởi tố chuyện này chờ em có thể trở về hẵn làm tiếp.” Lăng Phong đến gần Thiên Thiên:

      ” Làm xong chuẩn bị chạy trốn tốt hơn.”

      Theo dõi dựa vào mặt nàng càng ngày càng gần Thiên Thiên tâm thoáng cái khó , tâm trnagj tức giận vừa rồi có, thay vào đó là… mặt hồng tim đập.

      Thiên Thiên mãnh liệt nháy mắt mong tỉnh lại lý trí ngủ quên.

      đúng đúng đúng nha…. loại tình huống này nàng cần phải hô cứu mạng, cần phải chạy trốn … như thế nào…

      “Rất mong đợi?” Lăng Phong như cũ là mặt chút thay đổi, chỉ là trong mắt nhiều hơn chút ít ánh mắt Thiên Thiên hiểu, ràng là nhìn người trong lòng mới có ánh mắt đó mà lời ra lại bén nhọn đả thương người:

      “Sở Thiên Thiên, biết em là đơn thuần hay là giả bộ, có lẽ chúng ta có thể thử xem.”

      Lửa nóng ấm áp trong nháy mắt bị chậu lạnh buốt nước dập tắt, Thiên Thiên thể tin gương mặt gần mình trong gang quên lễ nghi, quên tiền lương trong tương lai, tay phải khống chế nâng lên hướng Lăng Phong tát bạt tai. Sau tiếng vang khí đều đọng lại. Thiên Thiên thể tin được nàng vừa rồi ràng đánh lão bản của mình lần nữa.

      Lăng Phong mặt vẫn vẻ mặt , chỉ là đáy mắt ngọn lửa càng đốt càng mạnh nhìn chằm chằm mặt Thiên Thiên, nàng cảm giác mình mặt mỗi tấc da đều bị nó đốt tổn thương.

      Xe đột nhiên khởi động, buổi trưa này trải qua quá kỳ diệu làm cho người ta thể tin được, Thiên Thiên đầu lẫn vào suy tư, trong đầu tất cả đều là cách nào suy tư.

      Đợi nàng có thể suy tư lúc ở trong nhà của Lăng Phong.

      Lâm má mang theo Nam Nam giống như là muốn ra cửa, chứng kiến Lăng Phong về nhà lên mấy câu rồi cười đối với nàng ra sức thoát ra tay của , nghĩ chạy về phía Thiên Thiên bên kia Nam Nam cái gì đó đột nhiên liền an tĩnh, ngoan ngoãn theo Lâm má ra cửa, được ba bước vừa quay đầu lại hướng Thiên Thiên làm mặt quỷ.

      Thiên Thiên đương nhiên có tâm tư đáp lại , tập trung tinh thần đặt ở mặt “tổng giám đốc đây là muốn làm sao”.

      “Tỏng tài, có việc gì em trước.” Quay đầu .

      “Đừng quên hợp đồng.”

      Thiên Thiên dừng lại chân: “Hợp đồng chỉ em phải chiếu cố Nam Nam ba tháng, chưa phải chiếu cố tổng giám đốc… .” Vốn là 1 câu cây ngay sợ chết đứng dưới ánh mắt bén nhọn của Lăng Phong nhìn chăm chăm cũng có sức lực gì.

      “Hợp đồng cũng , quyền giải thích cuối cùng đều thuộc về tôi.”

      Đây tuyệt đối là lợi dụng chức quyền, quá nhân tính ! !

      “Thực xin lỗi, người trong cuộc có ở đây, em có thể lựa chọn rời .” Bình thường còn chưa tính Thiên Thiên cũng biết mình hôm nay là thế nào, cũng bởi vì Lăng Phong khi ở xe câu kia nên chính là muốn cúi đầu chịu thua, cơn tức cũng theo lên .

      Vừa mới chuyển thân, vòng eo bị người ta ôm, sau đó cái chuyển mình Thiên Thiên chỉ biết là BOSS ở công ty đối với nàng giở trò lưu manh, lần này tốt lắm dưới ban ngày ban mặt liền đùa giỡn lên – -

      “Lưu manh! Thả em xuống, cứu mạng, cứu…”

      “Lại kêu thử xem.”

      “Cứu mạng, tổng giám đốc giở trò lưu manh! !” Tiếp tục kêu.

      Động tác thoáng cái đảo ngược biến thành nằm ngang tại trong ngực Lăng Phong đây là tư thế nguy hiểm cỡ nào, bởi vì miệng nàng tùy thời cũng có thể bị…

      “Ngô… Buông ra… ưm…” Đôi môi bị khép kín, hô lên mấy chữ liền còn có 1 chút khe hở.

      Chờ môi của lúc rời Thiên Thiên phát mình nằm ghế trong phòng khách, mới vừa mới đối giở trò lưu manh, BOSS cứ như vậy đè ở người nàng.

      Lúc này tổng giám đốc chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung – -Mặt người dạ thú!

      Thiên Thiên sợ hãi.

      “Em… em cần tiền lương…” thả em .

      được.” Đơn giản dứt khoát hai chữ.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      31, quy tắc ngầm . . .



      Tác giả: Từ Liễm

      Chuyển ngữ : Tuyết Liên

      Váy liền áo sau lưng khóa bị kéo ra, ngón tay linh hoạt trượt vào, nhu có dòng điện ngừng nghỉ chút khuếch tán, nàng nhịn được sống lưng run rẩy:

      …”

      “Em cần phải đối với Vân Từ .” lúc này trong mắt có nồng đậm lửa ghen che giấu:

      “Về sau cách xa chút, biết .”

      Lăng Phong ngày thường thái độ đối với nàng mặc dù liên tục lạnh lùng thế nào, nhưng là cùng tại so sánh đây cơ hồ là loại an phương thức biểu đạt cực đoan, làm cho nàng sinh ra loại n bất lực, khủng hoảng thể kháng cự.

      Vô ý thức lung tung giải thích:

      “Em cùng Vân Từ là trước đây lâu liền biết, chỉ là chưa từng gặp mặt, chân tướng vừa rồi cũng nghe được , em cũng biết làm sao …. làm sao thích…” Đối với Vân Từ đột nhiên xuất thổ lộ, Thiên Thiên vẫn có hiểu .

      “Bởi vì biết em.”

      Lăng Phong câu này vừa ra khỏi miệng, Thiên Thiên chấn kinh đến thân thể cứng đờ.

      “Có thể… nhưng là cái đó cùng em… cái đó cùng…” Đầu lưỡi như bị thắt biểu đạt thể, ngay cả lời đều xong.

      “Em bây giờ cần biết những thứ này.” Lăng Phong trong mắt lửa ghen chuyển thành loại ngọn lửa khác, trong tay trợt xuống rơi vào ghế, áo trơn rơi đến sàn nhà.

      Bị cách bá đạo thổ lộ Thiên Thiên phát mình thân mảnh vải, nửa người ở trong ghế mặt đỏ như bị hiến máu, thẹn quá hoá giận:

      … Làm gì cởi xuống y phục của em, em muốn tố cáo …”

      “Cáo cái gì? Chiếc váy này là tặng cho em , tại thu hồi mà thôi.”

      … Hẹp hòi!”

      “Muốn đem y phục của cho em mượn sao?” cởi bỏ nút ở cổ áo.

      “Lăng Phong, … tên lưu manh!” Mắt thấy mặt của cách nàng càng gần, nàng lại có cách nào thoát ra khống chế của chỉ có thể bảo vệ vị trí bộ ngực tránh cho việc quá ác, bất đắc dĩ thấp giọng cầu xin tha thứ:

      “Tỏng tài..em sai rồi, bỏ qua cho em …”

      “Tốt.” buông ra tay ôm vòng eo của nàng, giây sau đôi môi ấm áp liền che lên, nàng toàn thân run rẩy càng thêm lợi hại, tại khi cạy ra hàm răng của nàng tại trong miệng nàng tùy ý cướp đoạt, giống như nghe thấy giọng buồn buồn :

      bỏ qua cho em, nhưng chính em…” Sau đó tiếp tục say mê.

      Mở mắt ra phát nơi này phải là đại sảnh Thiên Thiên tới mà là phòng của Lăng Phong. Mùi hương nam nhàn nhạt tràn ngập khoang mũi, hơn nữa là hương vị của .

      Thiên Thiên còn muốn giãy giụa nhưng là lòng đủ lực, môi của chỉ là từ mặt nàng lướt qua mà thôi mà có thể làm cho nàng toàn thân mềm yếu, đầu ngón tay vô tình hay cố ý nhàng vừa đụng nàng cơ hồ phải la lên.

      “Thiên Thiên, cho ….” Giọng khàn khàn trước sau như dễ nghe ở bên tai nhàng vang lên, giống như là hỏi thăm, hoặc như là dụ dỗ thần kinh của nàng.

      Nàng còn chưa kịp mở miệng : “ cần ” trước ngực mềm yếu chưa từng có người đụng vào qua lúc sau bị bá đạo chiếm lĩnh, cự tuyệt bật thốt lên thành tiếng rên rỉ.

      Nàng hít thở thông, ngắn ngủi giữa nóng lòng, khẽ mở đôi môi tiếng đón lấy tiếng rên rỉ nỉ non thanh â đó nghe được, làm cho rốt cuộc khống chế được chính mình muốn thuần phục nàng.

      Gió xuân phất qua nhạt rèm che cửa sổ màu lam nhạt sát đất, giường hình ảnh 2 người ôm nhau chiếu rọi ở tường hình thành đạo hình ảnh duy mỹ.

      Nàng giọng khóc sụt sùi: “ cần …em cần .., đau quá!” Giơ chân lên chuẩn bị đem nam nhân người đá văng, bắp đùi đau hơn, chuyển thành khóc lớn:

      “Bại hoại, đau quá, em cần!”

      Lăng Phong đầu đầy mồ hôi, vừa trấn an tâm tình nữ nhân dưới thân còn muốn khống chế chính mình bảo trì tư thế bị nàng bỏ qua, khống chế hết thảy tỉnh táo lúc này hoàn toàn mất khí phách, chút bình tĩnh có.

      sớm lĩnh giáo qua khí lực của nàng phải bình thường chỉ là khi này… Đại khái người nào, nam nhân nào chẳng phân biệt được huống chi tình huống là loại mới vừa… vừa tiến vào nửa bị nàng dùng đầu gối cho phép tiến vào.

      “Ngoan ngoãn, lập tức đau.” cúi đầu hôn cái ngừng, mày đẹp nhíu lại giống như là ảo não lỗ mãng của mình. Nhưng ra là nghĩ tới Thiên Thiên còn là lần đầu tiên, cứ như vậy lỗ mãng vọt vào… tạo thành tại loại tình huống lúng túng như thế…

      “Đến, nghe lời… đem chân bỏ ra.”

      “Em cần … khiến cho em đau quá…” Khóc lóc kể lể.

      nhìn ánh mắt của nàng, hơi thở thô gấp thấp giọng : “ bảo đảm.”

      Thiên Thiên vừa thở phì phò để tùy ý đem bắp đùi của nàng dời , cảm nhận được nhịp đập của tại trong cơ thể nàng đau đớn dần dần giảm bớt…

      “Lăng Phong bại hoại! Em… em muốn xin nghỉ… thể trừ chuyên cần của em… A, cứu mạng – – “

      Đây là lần thứ 3 trong biệt thự phát ra tiếng gọi ầm ĩ như thế, người giúp việc cứ như chuyện liên quan đến mình, phảng phất thanh gì cũng nghe thấy.

      Cái này chính là chuyên nghiệp!

      Tỉnh lại lần nữa, là lúc hoàng hôn phủ xuống. Thiên Thiên phản ứng đầu tiên chính là nhanh trở về nhà trọ.

      “Sở tiểu thư tỉnh rồi, tiên sinh buổi chiều ra ngoài, tối nay trở lại, để tôi giúp Sở tiểu thư.” Lâm má đem bộ váy liền áo để ở đầu giường, sau đó nhìn Thiên Thiên cười cười xoay người ra ngoài:

      “Phòng tắm ở bên cạnh, trước thay quần áo, tôi lấy cơm.”

      Thiên Thiên ngẩng đầu, cảm thấy muốn sụp đổ xuống .

      Bị kịch như vậy màn ràng bị đụng phải, đây là có bao nhiêu xúi quẩy!

      “Ha ha, Sở tiểu thư đây là túi sách của .” xong Lâm má lại ra ngoài

      “Ai da…” Thiên Thiên xoa trán rên rỉ vài tiếng, đưa tay túm qua túi sách lấy di động ra.

      “A lô, Hách Sảng, bà ở nơi nào?”

      “Tại nơi hẹn hò … cần phải để ý đến mình, buổi tối mình quay về !” Đầu bên kia điện thoại ầm ĩ, vừa nghe cũng biết là tại KTV.

      Trước kia mặc kệ hẹn hò bao nhiêu bạn trai, buổi tối thời điểm nàng cũng trở về chơi game còn khinh bỉ mình vài cái, đối với Hách Sảng gần đây thường xuyên trở về nhà trọ Thiên Thiên mặc dù buồn bực nhưng là nghĩ nhiều.

      Rất uể oải : “Hách Sảng, mình… mình…”

      Đầu bên kia điện thoại Hách Sảng hiển nhiên nghe ra Thiên Thiên thích hợp, ống nghe an tĩnh hơn rất nhiều, hẳn là trốn vào phòng rửa tay:

      “Làm sao vậy Thiên Thiên, bà bị đánh cướp sao? Bà mình ra cửa chưa bao giờ mang người hai mươi đồng, ai ngu như vậy cướp bóc cậu nha?”

      Thiên Thiên rất muốn lườm nàng cái:

      “Muốn cướp cũng là cướp bóc đại tiểu thư nhà cậu, cướp bóc mình làm gì, mình là… mình là bị lão bản…”

      “Gì? Bị lão bản cho cuốn gói ?” Hách Sảng bắt đầu an ủi:

      quan hệ … cùng lắm công ty cha mình làm, vừa vặn cha mình thích cùng bà đánh cờ, bà nếu như đến ông ấy rất mừng rỡ vô cùng…”

      đúng phải…” Thiên Thiên hít sâu hơi:

      “Bà đừng trước nghe .”

      “Ừ, nghe đây…cứ .”

      “Mình… Mình bị lão bản lẻn a a a!” Ô ô ô ô.

      “Hả? Gì? Bị quy tắc ngầm rồi? Nha, chúc mừng bà…, ai nha Lăng Phong rốt cục thông suốt rồi!”

      Thiên Thiên bối rối.

      “Hách Sảng, cậu có phải là có chuyện gì giấu diếm mình?” Cái gì gọi là “Lăng Phong rốt cục khai khiếu?”

      Hách Sảng ấp a ấp úng: “ạch… Gì kia, Thiên Thiên… bạn trai mình còn ở bên ngoài chờ đây, mình cúp máy…2 người từ từ chơi, bye bye!”

      Chuyện này có quỷ, Thiên Thiên bắt đầu hoài nghi hành động kì quái gần đây của Hách Sảng, bắt đầu sinh cái ý nghĩ – – chẳng lẽ Hách Sảng cùng tổng giám đốc vốn là biết?

      “Sở tiểu thư, xonge chưa?” Lâm má lần thứ hai gõ cửa thúc giục Thiên Thiên ăn cơm .

      Tắt vòi hoa sen: “Được rồi, cháu tới.”

      Nghe Lâm má làm cho nhà Lăng Phong quản gia lâu, cho khẩu vị ăn của Lăng Phong là bị Lâm má ảnh hưởng, món ăn Lâm má nấu thậm chí so với nhà hàng cao cấp vị còn ngon hơn làm cho Thiên Thiên tuyệt kinh ngạc.

      Chỉ mực tán thưởng: “Lâm má, món ăn má làm ngon , nếu là mỗi ngày đều có thể ăn như vậy phỏng đoán nửa tháng cháu liền biến thành 1 người mập mạp .”

      Lâm má kiến thức rộng rãi, gặp qua mọi thiên kim dnah môn truy đuổi Lăng Phong hoặc là mọi muôn hình muôn vẻ nhưng là tiên sinh mang về nhà vị trước mắt này câu nệ tiểu tiết rất tự nhiên, vô hình làm cho người ta loại cảm giác thân thiện.

      “Sở tiểu thư thích có thể tới đây ăn cơm tối, vừa vặn cũng có thể cùng Nam Nam chơi.”

      Thiên Thiên cười nheo mắt, nhích người phía dưới truyền đến đau nhức làm cho nàng thoáng cái thanh tỉnh, cắn đũa:

      “Còn chưa phải muốn…. ngẫu nhiên nếm thử tay của má là tốt rồi, Thiên Thiên đến thích hợp, ha ha ~ “

      “Cũng đúng… người trẻ tuổi ngay từ đầu thời gian dính cùng chỗ nhiều hơn, cuộc sống sau này nóng như vậy .”

      Thiên Thiên khuôn mặt đỏ lại hồng, ánh mắt lóe lên, nghĩ giải thích cũng bị Lâm má bắt được tại trường thể che giấu, yên lặng ăn cơm câu đều thẹn thùng đáp.

      “Ha ha, Sở tiểu thư cần thẹn thùng, tiên sinh thích chúng ta cũng nhìn ra được, lâu hãy liền chuyển vào cùng chúng ta cùng nhau ở.”

      Ai!

      Thiên Thiên ai oán, chẳng lẽ Ngô má quan tâm chuyện ta quy tắc ngầm sao…..? Ta chỉ là bình thường bị lẻn, có chính thức nha!

      Gia tốc ăn … sớm chút ăn no về sớm chút, miễn cho trong chốc lát BOSS đến lại bị lẻn lần, toàn bộ chuyên cầncủa tháng liền tong!

      Nhớ tới buổi trưa ở giường… người nam nhân này sao có nhiều tinh lực như thế, ngay cả nàng từng luyện qua TaeKwonDo đều đánh lại được , khoa học… này khoa học!

      “Tiên sinh về rồi, vừa vặn… Sở tiểu thư ăn.” Lâm má hướng cửa phòng ăn nghênh đón, sống lưng Thiên Thiên trực tiếp cứng, miếng cơm móc ở trong miệng rốt cuộc nuối trôi.

      “Ừ, vừa vặn cháu còn chưa ăn.”

      Thiên Thiên cảm thấy đạo mắt nhìn chằm chằm lưng của nàng, thân thể cứng lợi hại hơn.

      “Tốt, tôi lấy bát, tiên sinh hãy vào ngồi trước.”

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      32

      “Tổng giám đốc, em ăn no, nên… Cần phải trở về…” Nàng biết vì cái gì, ngay cả dũng khí liếc cái cũng có, ràng nàng mới là người bị hại, làm sao lại bộ dạng đường hoàng còn mình như kẻ làm chuyện xấu.

      Lăng Phong sắc mặt biến hóa: “ còn chưa cho em , em sợ cái gì.”

      Sợ cái gì BOSS đại nhân lại biết…

      “Bởi vì…” Loại chuyện như vậy như thế nào dễ :

      “Bởi vì trời tối, quá muộn trở về Hách Sảng oán giận em… ừ, đối thế”

      ấy trở về, về sau cũng .” Giọng chắc chắn.

      “Hả?”

      Lăng Phong buông lỏng chút cà vạt tại bên ghế cạnh Thiên Thiên ngồi xuống: “Chỗ nhà trọ em ở mua lại, bất động sản tên là của em.”

      Thiên Thiên phản ứng đầu tiên là: “Tỏng tài, ngài tại sao có thể tùy tùy tiện tiện đem thẻ căn cước nhân viên sao chép cầm sử dụng?” xong, đúng… tên của nàng…

      “Đây là văn kiện bất động sản, em cất kỹ.” Lăng Phong từ trong cặp tài liệu xuất ra túi đặt ở trước mặt Thiên Thiên.

      Thiên Thiên giờ mới biết nàng đứng tên tòa nhà trọ kia, mặc dù phải là khu vực nội thành xa hoa bất quá chỉ riêng tiền thuê mỗi tháng đều đắt tiền làm cho nàng choáng váng nếu phải là Hách Sảng chia đôi tiền nàng chắc sớm bị chử nợ đòi đến chạy chết rồi .

      Lăng Phong bộ dạng rất nghiêm túc, lừa gạt nàng, mà thôi giấy trắng mực đen tại trước mặt, cái ý niệm kỳ quái nhảy lên trong đầu của nàng.

      “Tổng giám đốc, là muốn dùng cái này…” có cách nào ra vài từ trái với đạo đức: “Là muốn dùng cái này đền bù tổn thất của em sao?”

      “Đền bù tổn thất?” Lăng Phong dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn nàng, lát sau gật gật đầu:

      “Xem như thế .”

      Thiên Thiên trầm mặc hồi, sao cả cười cười:

      “Lần đầu tiên mà thôi…tổng giám đốc cần quá để ở trong lòng, chúng ta đều là người trưởng thành phải là.” Giả vờ dem túi tài liệu bất động sản đẩy tới trước mặt Lăng Phong: “Tâm ý của tổng giám đốc em lĩnh, em chẳng qua chỉ là 1 nhân viên bình thường của Lăng thị, đảm đương nổi lễ vậy lớn như vậy, tái kiến.”

      .

      Tâm như bị kim châm, đau đến hít thở thông, nàng liên tục biết tối ngày hôm qua khi đưa cho giấy tờ nàng tại sao phải khó qua như vậy, nàng cho rằng nàng có thể thản nhiên đối mặt với việc quy tắc ngầm, đúng vậy nàng vốn là có thể. Chỉ là trước hôm nay nàng hiểu… ra là lòng của nàng từ từ trầm luân, hề thuộc về mình.

      Hách Sảng gọi điện thoại, Thiên Thiên chưa đón nghe, lật người dùng gối đầu che tiếp tục ngủ.

      Đây là lần đầu tiên từ trước tới nay nàng iên trốn việc, lần đầu tiên cự tuyệt người chuyện, nhốt mình cái gì cũng thèm nghĩ nữa.

      Làm sao có thể cái gì cũng muốn, tựa như ngày hôm qua…

      Điện thoại lại như mong muốn lần nữa vang lên, Thiên Thiên chút do dự ấn phím tắt máy.

      Có lẽ nàng nên đối với động tâm, nàng cùng vốn chính là người của hai thế giới, là lão tổng cao cao tại thượng nàng chẳng qua là 1 dân thường trong 1 gia đình biến cố cùng mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau, biết những thứ này, ràng có thể thấy thực tế… vì cái gì còn khó như vậy …

      Chuông cửa tiếng lại tiếng, Thiên Thiên rốt cục thể nhịn được nữa đẩy lấy tóc rối mở cửa, cửa vừa mở ra: “Làm gì đó…. vài ngày tới, lúc này chạy về làm gì, nhìn bộ dạng mình bị khi phụ ra sao ư, sao laijc ó loại bằng hữu như bà chứ…”

      Thấy người đứng ở bên ngoài, Thiên Thiên phản ứng đầu tiên chính là đóng cửa.

      Lăng Phong đứng ở cửa cái tay chống cửa phòng, khuôn mặt tuấn mỹ lộ vẻ bất đắc dĩ, còn có ràng mệt mỏi:

      nhiều năm như vậy …vẫn là bướng bỉnh như thế, cùng giống như lúc trước đồng dạng, thà bị đau chứ cho đưa em bệnh viện.”

      Thiên Thiên đột nhiên ngửa đầu:

      cái gì…”

      “Sở Thiên Thiên, em thực phải ngây ngốc bình thường.”

      … ?”

      Khuôn mặt mệt mỏi giãn ra, Lăng Phong cười:

      “Nhìn lại chút, còn mắt lé sao?”

      Thiên Thiên giật mình, ấp úng phun ra mấy chữ:

      ” Ca ca xinh đẹp?”

      “Nhìn thấy ca ca còn cho vào hả/ rót ly nước cho , tại dưới lầu nhà em đứng nửa ngày trời, sắp chết khát rồi .”

      Bốn mắt nhìn nhau cực kỳ lâu, ngoại trừ thân phận tại của Lăng Phong, hết thảy hết thảy động tác cử chỉ đều cùng Đại ca ca tương tự, nàng trước kia như thế nào chút cũng có phát …. là nàng quá trì độn, ngây ngốc như sao?

      “Còn có xem đủ sao?”

      “Em sợ có người giả mạo ca ca của em.”

      “Yên tâm, tuyệt nghĩ giả mạo .” Lăng Phong tiến tới gần Thiên Thiên:

      “Em chỉ nghĩ…để làm chồng của em mà thôi.”

      lần nữa nhìn thấy Đại ca ca kia vốn là chuyện phi thường vui vẻ nhưng là bây giờ tình huống tựa hồ chẳng như lý tưởng, tất cả sung sướng đều bị nàng nhất thời mất khống chế quấy rầy.

      Hồn nhiên nhớ lại, chịu nổi thực tế cỡ nào!

      “Chuyện ngày hôm qua, chúng ta đều quên .” Thiên Thiên nhịn lâu mới mở miệng, nhớ lại là rất tốt đẹp nhưng là thực tế tàn khốc, nàng tin Lăng Phong nam nhân hào quang vạn trượng thích nàng.

      quên?” Lăng Phong đáy mắt từ từ dâng lên tức giận:

      “Em xác định.”

      Trầm mặc lát: “Xác định.” Thanh thấp đủ cho chỉ có chính mình nghe thấy.

      “Tốt.”

      Lăng Phong , Thiên Thiên cảm giác được phẫn nộ của .

      Ngày này là 1 ngày mà hơn hai mươi mấy năm qua nàng tối loạn nhất, cuộc sống tâm loạn như ma.Là 1 phụ nữ đại, trốn việc, là đúng.

      Ngày hôm sau

      Thiên Thiên bình thường làm, gương mặt xinh đẹp có vẻ tái nhợt nhu nhược, cho dù ai nhìn cũng sinh lòng thương cảm, đại khái là bởi vì Thiên Thiên sắc mặt tốt bát quái trong phòng làm việc khó được tới gần hỏi lung tung này kia, thức thời chỉ ở bên thảo luận.

      “Này, a Nhiếp, cậu có chú ý tới , tổng giám đốc hôm nay tới công ty bên cạnh mang theo 1 nữ nhân, biết có phải hay là mới nhậm chức.”

      “Cái gì mới nhậm chức, tổng giám đốc dù là…”

      Ngón trỏ len lén chỉ chỉ phía Thiên Thiên: “ giọng chút.”

      Chung quanh vài cái đồng nghiệp bà tám ngầm hiểu: “Lão bản ở đâu là dễ dàng như vậy thuộc về ai đó .. ai, cho tới bây giờ chỉ thấy người nay cười, có ai nghe được người xưa khóc nha!”

      “Cho nên tôi , giữ mình trong sạch tương đối khá, trèo càng cao đến cuối cùng rơi lại càng đau…”

      Tiếng thảo luận im bặt.

      Thiên Thiên thành thói quen thời gian các nàng nghỉ trưa trnah thủ buôn chuyện, đột nhiên lời nào ngược lại làm cho người ta thích ứng, nhịn được quay đầu lại nhìn cái.

      Người luôn luôn lúc này vào lầu ba mà Lăng Phong hôm nay ràng đến, ai cũng nghĩ tới, đám bát quái mặt bị hù dọa xám xịt trở lại vị trí của mình khẩn cầu phật tổ phù hộ bị cuốn gói .

      “Thư Bội, em lên trước .” Lăng Phong đối với cao gầy bên cạnh .

      bé kia rất đẹp, tươi mát tuổi cùng Thiên Thiên sai biệt lắm, tư thái khác ngoại trừ làn da nếu so với Thiên Thiên hơi đen chút, những phương diện khác rất giống, mà ngay cả việc trước khi đối với Lăng Phong làm mặt quỷ bộ đều giống Thiên Thiên đồng dạng.

      “Sở Thiên Thiên, em theo .”

      Nàng bây giờ sợ hãi nhìn thấy , khác với dĩ vãng e ngại mà là loại sợ hãi. Nàng sợ nàng càng thể cứu vãn, sợ chỉ là 1 phút chơi đùa đem nàng bị thương tích đầy mình, nàng sợ cha mẹ giống cha mẹ chồng trong tiểu thuyết cầu rất cao, sợ bọn họ từ đâu tới gây cho nàng áp lực, sợ hãi.Đường lối thoát… đúng tình là đáng sợ.

      Có lẽ là nàng nghĩ quá nhiều, có lẽ là 1 ngây ngốc khi thông suốt liền thích nghĩ nhiều, tóm lại có thể phân tích, có thể nghĩ đều bị nàng suy nghĩ lần.

      “Tổng giám đốc có chuyện gì có thể ở chỗ này .” Tận lực làm cho mình thoạt nhìn rất tỉnh táo.

      lập lại lần nữa, cùng ra.”

      Nhiệt độ phòng làm việc thoáng cái xuống đến dưới 0 độ, ngay cả thanh đồng hồ đều trong lúc nhất thời đình chỉ.

      có mục tiêu mới, biết là ai ngày hôm qua còn nàng, trở mặt là nhanh…

      Cánh tay bị sít sao cầm chặt, Thiên Thiên bị đau:

      “Thả em ra!”

      thả.”

      “Buông ra!”

      thả.”

      … Buông ra!”

      thả.”

      Trong phòng làm việc những người khác bị coi thành khí, những khí này cũng rất thức thời làm tốt vai trò của mình, cứ coi chúng tôi là khí ~~~~~~~~

      Ai cũng chưa từng thấy qua tổng giám đốc có 1 màn quấn quít như vậy, ai cũng chưa từng nghe qua tổng giám đốc đối với người nào đó câu quá hai lần. Bởi vì dưới tình huống bình thường, có thể làm cho tổng giám đốc nhắc lại câu người đó là bị cuốn gói….

      Xung quanh đám khí kia nhìn Thiên Thiên tự nghĩ trường hợp lần này giống như bị thế, mà là…

      “Ngoan … đừng làm rộn, theo ra ngoài có lời muốn cùng em .”

      Thiên Thiên mím môi ủy khuất muốn khóc, xoay người sang chỗ khác: “ .”

      Bắt cá hai tay còn giả bộ thực ôn nhu như thế, nam nhân này thực đáng tin cậy!

      “Nghe lời.” Lăng Phong dắt tay Thiên Thiên:

      theo .”

      Chưa từng gặp qua mặt này Thiên Thiên và đám khí kia đều bị ngây dại, vốn là ngây ngốc Thiên Thiên ở đâu còn có thể ngoan cường chống cự nên theo , mặc dắt nàng ra khỏi phòng làm việc.

      “Cái… Cái gì? Cha mẹ muốn gặp em?”

      “Đúng vậy, vừa rồi bé kia em thấy được , là em của , được mẹ phái tới .”

      Nguyên lai là muội muội nha.

      “Khó trách cùng bộ dạng giống như vậy.” Nàng còn thoạt nhìn rất xứng đôi đây ánh mắt mình bị gì thế…

      “Ừ, muội muội từ trước đến nay cùng cha mẹ ở tại Mĩ, tính tình thô lỗ với em rất hợp.”

      Thiên Thiên cúi đầu đỏ mặt: “Này có quan hệ gì tới em…”

      “Mẹ tại khách sạn chọn địa điểm, buổi chiều và em cùng tới đó.”

      Đây là nàng dâu gặp cha mẹ chồng trong truyền thuyết sao? A đúng, nàng khi nào thành vợ .. ràng còn giận dỗi, ràng nàng còn có nghĩ thông suốt mà…

      “Được rồi.” Lăng Phong nhéo mặt Thiên Thiên mặt:

      “Ngốc nương, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, có đây.” Thiên Thiên từ trong mắt nhìn qua là sủng ái chân thành tha thiết, còn có mong đợi.

      Hết thảy tới quá nhanh, cái vấn đề còn có hiểu vấn đề khác nối gót tới, làm cho nàng vốn là tế bào não khó phát triển giờ như khó gánh vác.

      “Này quá… Quá đột nhiên.”

      “Sau đó sao?”

      “Em có thể hay mấy ngày nữa gặp bá phụ bá mẫu… Em còn có chuẩn bị tốt.” Muốn mời nàng gặp cha mẹ của , đứa ngốc cũng nhìn ra được tâm ý của đối phương khụ khụ, mặc dù Thiên Thiên thể so với đứa ngốc thông minh hơn bao nhiêu.

      Bên cạnh BOSS thở phào nhõm: “Buổi sáng mẹ điện thoại tới cảm thấy này quá vội vàng sợ em khó có thể tiếp nhận, tốt cho em 3 ngày, thứ bảy dẫn em gặp cha mẹ .”

      “Nhìn sắc mặt em kém như vậy, cũng nên nghỉ ngơi tốt hai ngày.”

      “Cảm ơn…”

      “Còn khách khí với ?”

      “Ách… .”

      Lăng Phong tạm thời gặp cái khách hàng, dặn dò lái xe đưa Thiên Thiên trở về, sau đó tiếp khách, Thiên Thiên tại bãi đậu xe chờ lái xe thời điểm Vân Từ xuất ở bên cạnh nàng.

      “Ở cùng chỗ sao?”

      Thiên Thiên gật gật đầu.

      “Lăng Phong thay đổi, trước kia vĩnh viễn đều là bày mưu nghĩ kế, ngay cả tình cảm cũng thế… hoảng loạn như vậy lần đầu tiên chứng kiến.”

      Thiên Thiên vẻ mặt mờ mịt:

      “Hả?”

      Vân Từ nở nụ cười, cười đến có điểm thê lương:

      làm nhiều như vậy… vẫn là nhìn tới. cảm tạ khi cha làm ăn thất bại thời điểm thỉnh cầu phụ thân của đầu tư, chú ý nhất cử nhất động của … cho đến phát có em.” Tốt đẹp chính là nhớ lại, ngay cả vẻ mặt thê lương vừa rồi cũng thay đổi nhu hòa:

      chỉ là muốn hiểu càng nhiều, cũng kể cả chuyện của em.”

      Thiên Thiên hoàn toàn nghe có hiểu, đành lòng cắt đứt chuyện cũ tốt đẹp cứ như vậy lẳng lặng đứng nghe.

      “Chúc 2 người hạnh phúc.” Câu sau cùng xong, Vân Từ , ngay cả 1 câu “Tái kiến” cũng .

      Từ đó về sau Thiên Thiên chưa từng gặp qua Vân Từ, Vân Từ tập đoàn giao cho Tiêu Hàn quản lý. Trước đó nàng vẫn cho là từng thích qua nàng, cho nên thương tâm rời nhưng em Lăng Phong về sau cho nàng biết mười năm trước có 1 đứa con trai truy đuổi ca ca của nàng, người nam kia chính là Vân Từ. phải là Thiên Thiên mà là Lăng Phong.

      Thiên Thiên có thể hiểu được vì sao cấp cho nàng loại cảm giác đó, còn tiếc lãng phí thời gian tại người nàng nhiều năm như vậy, bị lời thề của làm nàng… Vấn đề này chỉ sợ chỉ có Vân Từ tự mình biết.

      .

      Được lãnh đạo phê chuẩn nghỉ phép hai ngày, Thiên Thiên ngoại trừ cùng Lăng Phong gọi điện thoại, căn bản là chơi game. Chỉ có như vậy mới có thể thèm nghĩ đến vấn đề của Vân Từ. Trong lúc đó Bạch y như phong cơ bản đều online cùng nàng, hỏi tâm của nàng thay nàng giải đáp, Thiên Thiên còn cho biết nàng Boss đại nhân mà chính mình trước liên tục sợ hãi ,Bbạch y như phong cười ngày kia mang nàng phó bản đánh BOSS cho ghiền.

      Thiên Thiên vừa định ngày kia nàng phải gặp cha mẹ BOSS nhưng hệ thống nhắc nhở Bạch y như phong logout .

      giải thích được bBạch y như thế nào đột nhiên off chuông điện thoại di động vang lên… là Lăng Phong đánh tới.

      “A lô…” Thiên Thiên tại biết xưng hô như thế nào với , mặc dù ngày gọi 10 cuộc điện thoại còn nhắn tin QQ tóm lại… Ngoại trừ khi nàng chơi game hai người cơ hồ đều ở liên lạc, nàng cũng chỉ biết mờ mịt nên xưng hô với như thế nào:

      “Tổng giám đốc.” Gọi thế này thuận miệng hơn.

      Lăng Phong cũng bắt buộc: “Ừ, chuẩn bị 1 chút tại dưới lầu chờ em,rồi cùng nhau ra ngoài 1 chuyến.”

      chỗ nào?”

      “Làm sao vậy, muốn ra cửa?” Lăng Phong thanh nghe rất ôn nhu.

      Thiên Thiên duỗi lưng cái, tìm nàng ra cửa còn có thể chỗ nào, đơn giản chính là ra ăn cơm:

      “Em nghĩ ở nhà làm.”

      Thanh trong điện thoại kinh ngạc mừng rỡ:

      “Tốt, gọi điện thoại kêu Lâm má đưa món ăn tới đây.” Thiên Thiên còn chưa kịp : “ cần em mua là tốt rồi.” bên kia cúp điện thoại.

      phút đồng hồ sau chuông cửa vang lên, Thiên Thiên đoán được là Lăng Phong đến đây, tắt máy tính mở cửa.

      Cửa vừa mở ra bị bế lên, đúng ra là bị ôm tiến gian phòng…

      làm gì… A…”

      “Ở nhà làm…. em .”

      Lúc chuyện người bị đặt lên giường áp dưới thân thể.

      được!” Nghiêm trọng kháng nghị, hai ngày trước lần đó là đáng sợ…

      Tại trước mặt BOSS kháng nghị, ràng có thực tế hiệu quả …. hậu quả có thể nghĩ.

      Buổi tối hôm đó, rau tươi hải sản Lâm má đưa tới đều rất xúi quẩy, đáng thương bị ném vào tủ lạnh nằm đó .

      Thê thảm hơn chính là Thiên Thiên. Lại mệt nhọc đêm sau còn bị BOSS bắt công ty, đơn giản là vì nửa đêm hôm qua, mệt mỏi chịu nổi nàng suy yếu qua câu : “ vô độ, em muốn chạy trốn…” Cho nên bị BOSS đại nhân sáng sớm ôm lên xe mang tới công ty.

      Cũng may ghế của phòng làm việc rộng thùng thình thoải mái, ngủ dậy so với giường của nàng còn thoải mái hơn nên cũng liền chấp nhận như vậy ngủ.

      Thiên Thiên khi tỉnh lại Lăng Phong mới vừa họp xong, còn buồn ngủ kêu đói bụng, vừa nhìn Lăng Phong loại ánh mắt nhìn như lang hổ xem nàng :

      cũng vậy… đói.” Thời điểm này nàng như vậy đói bụng nữa. Rơi lệ…

      “Tổng giám đốc, em….’

      “Có thể về trước sao?” Nơi này quá nguy hiểm … quá nguy hiểm.

      “Trở về làm gì. Muốn cùng em trở về sao?” Cười mê người i.

      “Ách…” Tìm lý do kiếm cớ:

      “Trở về chơi game, ha ha.”

      “Được.” Lăng Phong tắt máy tính xách tay:

      cũng vậy… trở về chơi game.”

      Thiên Thiên mãnh liệt lắc đầu: “Đừng đừng đừng đừng.” Cười đến so với khóc khó coi:

      “Tỏng tài trăm công ngàn việc, sao có thể cùng em đồng dạng bận rộn mà chơi game đây.”

      “Cũng đúng.” BOSS đại nhân gật đầu…

      “Bất quá, ngẫu nhiên giải trí chút cũng sao, “

      “Kỳ chơi game cũng là vì theo đuổi.”

      Thiên Thiên kinh ngạc:

      “Hả?”

      BOSS giương mắt, triển lộ nụ cười mê người yếu ớt, lời xoay chuyển:

      “Đêm nay còn ….kia.”

      Nhớ lại tối hôm qua, Thiên Thiên cái kia… Kinh nha! Lập tức từ chối nhã nhặn:

      được, như vậy người ta tổng giám đốc… đối với thuộc hạ giở trò lưu manh .”

      Lăng Phong dù bận vẫn ung dung cúi đầu xem nàng lát, chuyển thành ánh mắt:

      “Sở Thiên Thiên, chẳng lẽ em có đối với giở trò lưu manh qua?”

      “…”



      Vì vậy cuộc sống tiếp sau của Thiên Thiên chính là liên tục bị boss dở trò lưu manh, và đương nhiên có chuyện Lăng Phong lão bản bị ăn 1 cái tát gì nữa. Mọi việc cứ êm đềm trôi qua, Thiên Thiên đánh Ba Tư max lv, mặc trang phục lóng lánh đủ hiệu ứng trang bị phang đám tiểu quái chút giận còn Bach y như phong vẫn tiêu sái nổ pháo hoa thi thoảng làm nhiệm vụ con với phu nhân mình đương nhiên tiền công nhân được là rồi.



      ———-oOo———-

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :