1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Boss và Thiên Thiên ai là người lưu manh - Từ Liễm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      25, Tổng giám đốc là lưu manh!

      Tác giả: Từ Liễm

      Chuyển ngữ : Tuyết Liên

      thể chịu được nữa, ta phải là phú nhị đại phải là bạch phú mỹ nữ phải là phần tử cao cấp của xã hội nhưng… Ta là con người, sinh mạng thể để cho chà đạp!

      “Tổng giám đốc.” Thiên Thiên ngửa đầu nhìn qua Lăng Phong, trừng to mắt làm cho đối phương thấy tất cả bất mãn:

      “Xin ngài cần phải luôn nhìn chằm chằm em” nuốt nước miếng:

      “Em…”

      “36B, gầy chút.”

      Quá phận nha! ! !

      “Em bình thường nhất định thích ăn đu đủ thường uống sữa tươi.”

      “Làm sao biết?”

      Lăng Phong nhún nhún vai:

      “Người thái bình đều như vậy.”

      “Hả?” Bật thốt lên Thiên Thiên giác ngộ rồi:

      “…” Liền nàng như vậy còn là thái bình, nam nhân này có hay ánh mắt nhìn ra nha! !

      Bất quá… Nàng tại sao phải cùng thảo luận loại vấn đề này…

      thôi, ăn cơm trưa xong có chuyện rất trọng yếu muốn giao cho em làm.”

      Vừa nghe có chuyện trọng yếu Thiên Thiên đương nhiên cảm thấy là vụ án mới, béo bở nhất định rất dầy, đem tình vừa rồi ném sau ót theo Lăng Phong .

      Ngoài dự liệu của Thiên Thiên tổng giám đốc hôm nay đặc biệt tới địa phương khác, chỉ mời nàng ăn cơm trưa phong phú, còn tặng kèm 1 nồi đu đủ hầm cách thủy và 1 lon nước ngọt.

      Nếu lão bản rộng lớn như vậy nàng cũng thể cất giấu nữa các kiểu kỹ năng toàn bộ đều dùng tới, chỉ vì giúp tổng giám đốc đại nhân chọn phần cá nữa.

      “Còn chưa được sao.” Đối diện chờ ăn cá BOSS bực mình .

      “Nhanh nhanh thôi…ngài lại đợi lát nữa.” Con cá này xương nhiều, nhặt lấy nửa ngày còn có sạch Thiên Thiên cũng muốn dùng miệng cắn.

      “Em muốn ăn?” Đối diện chờ đợi lâu hỏi.

      Nàng vừa rồi bộ dạng thèm thuồng khay hấp cá như vậy sao?

      Thiên Thiên tươi cười rạng rỡ:

      “Đồ ăn tổng giám đốc thích em làm sao dám đoạt.” Đem đống cá gỡ xong xương đẩy đến trước mặt Lăng Phong:

      “Tổng giám đốc thỉnh chậm dùng.”

      lại đột nhiên muốn ăn.”

      “…” Ngài đây là nháo loại à!

      “Nhìn làm gì, nhân viên Lăng thị phải tiết kiệm, em ăn .”

      “Cái này…” Việc nhân viên làm là sai, Thiên Thiên xoa tay:

      “Kia… Vậy em ăn nhé?” Nhận được BOSS cho phép gật đầu, Thiên Thiên “Thẹn thùng” “Hắc hắc” nở nụ cười hai tiếng ..chén.

      Phát giác BOSS theo dõi cười nhạt, Thiên Thiên cảm thấy đúng, chẳng lẽ con cá này bên trong có độc? !

      Phi phi phi..phim cổ trang nhiều tập thấy nhiều.

      “Lăng tổng, hạnh ngộ.”

      Thiên Thiên ăn uống no đem khay cá tỉ mỉ chọn lựa xương kia toàn bộ ăn sạch, nghe thấy có người cùng Lăng Phong chào hỏi, đứng dậy lễ phép chuẩn bị cùng đối phương lên tiếng chào hỏi, đầu tiên là cảm thấy thanh này quen tai, giương mắt phát Tiêu Hàn liền ở trước mặt.

      “Di, Tiêu Hàn, tại sao là cậu?”

      “Thiên Thiên, 2 người biết?” Tiêu Hàn chỉ vào người ngòi chung bàn cùng Thiên Thiên Lăng Phong:

      “A nha, cậu vốn là tại Lăng thị làm, trí nhớ mình là.” Ha ha nở nụ cười:

      “Chỉ là nghĩ tới cậu lợi hại như vậy, công tác mới bao lâu liền lên tới chức vị cao như vậy a.”

      Thiên Thiên mới biết ý Tiêu Hàn là chỉ nàng cùng tổng giám đốc cùng nhau ăn cơm, bình thường nhân viên có cơ hội cùng lão bản dùng cơm, lệ rơi đầy mặt, ngoại trừ….

      “Ha ha, tình cờ Ít nhất hôm nay tổng giám đốc có cho nàng ăn chay.

      “A, để mình giới thiệu chút!” Tiêu Hàn trịnh trọng đưa tay chỉ hướng người bên cạnh:

      “Vị này là Vân Từ chủ tịch Vân , cũng là…”

      “Vân Từ… A …. chủ tịch, chúng ta giống như gặp qua?”

      “Sở tiểu thư, nhĩ hảo.” Vân Từ gật gật đầu, đưa tay phải ra cùng Thiên Thiên nắm tay: “Sở tiểu thư quên, bán nước có ga…”

      Thiên Thiên bừng tỉnh:

      “A, tôi nhớ ra rồi.” Thực xin lỗi, sắc mặt ửng đỏ:

      “Ngày đó có chút ít gấp rút, cho nên tiếng xin lỗi liền …. là quá ngại rồi.”

      sao… Sở tiểu thư lầm tưởng Vân mỗ là người bán nước… đúng là tập đoàn chúng tôi gần đây làm quảng cáo nước có ga.”

      Thiên Thiên nở nụ cười: “Vân tổng thực hài hước, rất hân hạnh được biết ngày…. tôi tên…”

      “Sở Thiên Thiên.” Vân Từ lay ngón trỏ:

      sớm nghe Tiêu Hàn nhắc tới, Sở tiểu thư thông minh khó được.”

      Thiên Thiên bị khen nghe lâng lâng, bỏ quên người bên cạnh đầy bất mãn trong ánh mắt, lập tức nghe thấy tổng giám đốc liên tục ho khan vài tiếng, gấp rút từ trong túi móc ra khăn: “Tổng giám đốc, ngài có sao chứ, phải là vừa rồi ăn cá bị hóc chứ …”

      “Cá của đều bị em ăn sạch, em trí nhớ kiểu gì vậy.” Lăng Phong sủng ái cúi đầu nhìn Thiên Thiên.

      Thiên Thiên mờ mịt, kim cương có ở đây, tổng giám đốc đây là muốn diễn trò cho ai xem đây?

      Vân Từ gật đầu cười chút:

      “Lăng tổng, bằng chúng ta tới bàn kia uống vài chén, nghe ở đây có món ăn và rượu hương vị rất ngon.”

      Thiên Thiên vừa rồi bị lấp đầy bụng đột nhiên liền có gian, nuốt vài giọt nước miếng thầm cầu nguyện, tổng giám đốc,

      được rồi, chúng tôi mới vừa ăn no, hôm nào khác .”

      Hu hu hu…

      “Kia… Sở tiểu thư đây?”

      “Tôi?” Thiên Thiên ngón trỏ chỉ vào cái mũi của mình, nghiêng đầu nhìn nhìn sắc mặt, lão bản thấy ổn:

      được rồi, tôi mới vừa cùng tổng giám đốc ăn nhiều, no rồi, lần sau, lần sau lại…” BOSS ràng dùng ánh mắt uy hiếp nàng!

      “Có cơ hội… ha ha, có cơ hội cùng nhau ăn được .” Quá lãng phí nha.

      Mấy người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, mắt nhìn xéo dựng thẳng giao đấu, xong rồi cáo biệt, Thiên Thiên quá sảng khoái theo sát Lăng Phong ra nhà hàng.

      Thiên Thiên vui, Lăng Phong tựa hồ cũng sai biệt lắm, bước nhanh sau khi lên xe câu cũng . Thiên Thiên ngồi ghế cạnh hồi lâu cũng thấy tổng giám đốc khởi động xe.

      “A…tổng giám đốc, chúng ta còn phải đợi người nào ư?” Thiên Thiên hướng ra ngoài nhìn quanh.

      “Lăng thị mỗi tháng cho em bao nhiêu tiền lương?”

      Trầm mặc mười phút BOSS đột nhiên đặt câu hỏi, hỏi loại vấn đề này, Thiên Thiên có điểm theo kịp suy nghĩ của :

      “Như thế nào… Tỏng tài ngài biết mỗi tháng tiền lương của em sao.”

      Lăng Phong nhìn ngày Thiên, mang theo thỏa hiệp ý tứ:

      “Như vậy… về sau em muốn ăn cái gì trực tiếp cho biết, đừng làm cho người ta cảm thấy nuôi nổi em.”

      Thiên Thiên sửng sốt. Lời này như thế nào nghe kỳ quái như thế.

      Nhưng lại vô ý thức giải thích:

      phải vậy tổng giám đốc, Lăng thị lớn như vậy, dưới nhiều nhân viên như vậy ngài đều nuôi nổi, làm sao nuôi nổi em đây.”

      Lăng Phong liếc xéo Thiên Thiên:

      “Em quả là ngốc?”

      Bị tổng giám đốc biểu dương ai… hôm nay là ngày mấy nha, là nhân gian khắp nơi có ca ngợi ~~

      “Thích ăn tôm?”

      Thiên Thiên trông thấy lão bản mỉm cười hòa ái dễ gần hỏi, cũng vừa cười vừa gật đầu:

      “Ừ.” Tổng giám đốc em trở về liền ăn bữa.

      “Ở vào kì sinh lý con nên ăn quá nhiều thức ăn ăn.”



      Này này này… Còn có hay là chuyện đáng ! !

      “Mặt như thế nào hồng như vậy, em xem… cần phải ăn quá nhiều đồ cay, mặt em vừa rồi nhưu trái ớt vậy.”

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      26, Giúp tổng giám đốc trông đứa . . .



      Tác giả: Từ Liễm

      Chuyển ngữ : Tuyết Liên

      Cơm trưa sau, nhiệm vụ trọng yếu đúng hạn tới, làm cho Thiên Thiên thất vọng chính là, tổng giám đốc giao cho nàng cũng phải là dự án gì mới mà là – -

      “Như thế nào, muốn?”

      Thiên Thiên dở khóc dở cười, ngu đến phát ói nhìn qua khuôn mặt tươi cười chuyển thành mặt lạnh lùng của lão bản:

      phải vậy tổng giám đốc, em cái kia… Trình độ cũng được khá lắm, sợ… hơi sợ làm được, ngài…”

      quan hệ, chỉ là cùng đứa bé vui đùa chút, cần khẩn trương như vậy, cần thiết quá để ở trong lòng.”

      ” Như vậy liền ảnh hưởng đến công thưởng tháng này cuaer em, mà … này cũng hợp thích lắm, xem…”

      “Tiền thưởng tháng này như cũ, cùng chủ quản của em rồi, việc này cần em phải quan tâm.”

      Tốc độ nhanh, nàng như thế nào biết…

      Ở công ty đều sợ gần chết, còn muốn nhà , lão thiên ơi… cứu cứu con !

      Thiên Thiên ấp a ấp úng:

      “Đúng là… Như vậy tùy tiện …bọn họ, em lo lắng các đồng nghiệp có ý kiến, đúng thế…. mọi người có ý kiến, ảnh hưởng nhiều tốt, đúng tổng giám đốc.” Vốn là mọi người liền lầm tưởng nàng cùng lão bản có quan hệ bình thường.

      nhà tôi. Vậy qua nhà em cũng được.” Lăng Phong nghiêm nghị cùng Thiên Thiên thương lượng, tuyệt giống như là đùa.

      Thiên Thiên nước mắt rơi như mưa.

      Tổng giám đốc đây cũng quá có thể lăn qua lăn lại người, cho dù nàng bình thường công trạng cũng phải là kém nhất, tại sao lại bị đày biên cương, trông đứa trẻ cho sao!

      Mệnh lệnh lão bản nàng cho tới bây giờ đều chỉ có thể gật đầu :

      “Vâng.” Cò kè mặc cả chết cực kỳ thảm, Thiên Thiên trong đầu liên tục xuất cảnh tượng 1 đứa quệt mồm leo đến người nàng tìm ăn, hai tay ôm ngực đau khổ.

      “Loạn tưởng cái gì, bàn giao chút công tác của mấy ngày nay , bốn giờ rưỡi đúng giờ ở cửa công ty chờ lái xe đón em.”

      “Dạ.”

      Đối với Thiên Thiên thỉnh thoảng cùng tổng giám đốc tồn tại trong phòng làm việc làm việc, những đồng nghiệp khác ngầm hiểu lẫn nhau, loại viên chức này bị lão bản vừa ý tiền lệ phải là có, bất quá lão bản trẻ tuổi tiền nhiều tuấn nghiệp lớn biến thành nhưng tâm địa gian giảo có rất nhiều, tới kết hôn chuyện này quá là phiên bản lọ lem quen rồi

      Mọi người đối với tương lai Thiên Thiên đều là tâm tính ngắm nhìn, ai cũng dám. Nhưng là hôm nay khi Thiên Thiên bàn giao công tác các đồng nghiệp vẻ mặt bát quái truy vấn hết lần này đến lần khác đành :

      “Kỳ tổng giám đốc nhờ em giúp trông đứa bé .”

      xong cảm thấy thích hợp, gấp rút bổ sung: “Chỉ là vài ngày mà thôi, mọi người đừng hiểu lầm…”

      “Đứa nỏ của lão bản? ?”

      “Tổng giám đốc lại có con… thể nào… Thiên Thiên?”

      Thiên Thiên lập tức bị đồng nghiệp giáp ất bính đinh quay chung quanh, kéo đến trong phòng trà líu ríu hỏi.

      “Thiên Thiên, chúng ta làm đồng nghiệp lâu như vậy, cách làm người ta thế nào em ràng nhất, cho chị chút chuyện , chị bảo đảm để cho người thứ ba biết!” Giơ tay lên thề

      Thiên Thiên bất đắc dĩ nhìn thấy phong trà vốn lớn giờ chật ních người.

      cần lo lắng các ấy, đều cùng chị giống… ra !”

      “…” Kia còn như mở 1 đại hội công bố chuyện tổng giám đốc có con sao, đám người kia đều điên rồi sao…

      lúc Thiên Thiên bị vây phải chật như nêm cối thời điểm, điện thoại di động đúng lúc vang lên.

      “Thực xin lỗi a các vị, phiền toái nhường chút, em đón điện thoại, ha ha ~ “

      Như được cứu thoát Thiên Thiên lần đầu tiên nghe điện thoại lão bản mà khoái trá nhàng:

      “A lô, tổng giám đốc…, thực xin lỗi vừa rồi có việc trì hoãn chút, ngài chờ…em lập tức đến…”

      Sau lưng 1 đám bà tám hai mắt tỏa sáng.

      “Tặc tặc, các ngươi …. Sở Thiên Thiên có phải hay là Lăng thị phu nhân tương lai của chúng ta đây.”

      Nam đồng nghiệp nhiều chuyện chen vào câu:

      “Vậy còn phải , Thiên Thiên xinh đẹp như vậy, các xem, tỏng tài trước kia đến mười ngày nửa tháng tới công ty, kể từ khi Thiên Thiên tới làm sau liền Thiên Thiên đến tỏng tài đến, hơn nữa còn thường xuyên đem ấy trói ở bên người! Được ra kết luận…. chuyện như vậy, sai được!”

      lại biết … nhìn nhìn Thiên Thiên ánh mắt kia đầy sắc tâm, hừ!”

      “Chính thế.”

      Đồng nghiệp ất gom góp tới đây:

      “Nghe trong cuộc họp lành đạo cấp cao tổng giám đốc liền tuyên bố, ‘ Sở Thiên Thiên là nữ chủ nhân tương lai của Lăng thị’ ….mọi người đừng biết~” mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo, bộ ta hóng giỏi .

      “Hừ.” Bên cạnh 1 vài đồng nghiệp có vài phần tư sắc trong lỗ mũi hừ tiếng, vừa soi gương, chua xót:

      “Tin đồn mà thôi, cho dù tổng giám đốc thực lời này… kia cũng bất quá là trêu chọc chơi chơi mà thôi… tuấn như tổng giám đốc, lại lãnh khốc như thế làm sao dễ dàng như vậy đối với nữ nhân động tâm, bất quá chính là vui đùa chút, chờ xem.”

      Mặt lật như tiền các đồng nghiệp nữ đứng ở cùng trận chiến tuyến:

      “Chính thế…phụ nữ xinh đẹp còn rất nhiều… chưa chắc liền vừa ý Thiên Thiên .”

      Có chẳng phải tin đồn, bình thường cùng Thiên Thiên chuyện rất hợp ý mở miệng:

      “Tôi ..các người có thể hay lúc khen lúc xấu nhưu thế được , sau lưng người ta thế? ! Có công phu chạy tăng tốc độ đồ an có thể được tổng giám đốc vài phần kính trọng, cũng thấp thỏm lo tiền thưởng tháng này .”

      Thiên Thiên sau khi xuống xe gọi cho Hách Sảng thể về ăn cơm được, Hách Sảng ràng có hỏi nàng chỗ nào có cằn nhằn có phát hỏa, còn đặc biệt vui lòng :

      “A, mình biết rồi, bà cứ hảo hảo chơi, chơi lâu chút, cần quá nhớ mình đâu.”

      Thiên Thiên buồn bực, chẳng lẽ bà bạn lại thất tình?

      “Vào thôi.”

      Thiên Thiên hướng tay Lăng Phong nhìn lại, 1 vườn hoa lá, Thiên Thiên gặp qua khu vườn hoa lệ chính là biệt thự nhà Hách Sảng nhưng là ở chỗ của tổng giám đốc cũng có vẻ chỗ thua kém, phải là trình độ hoa lệ chỉ là phần ưu nhã, khác với tính lão bản, khó có thể nắm lấy nhưng đầu tiên nhìn để cho người cảm thấy kinh ngạc, có gan muốn tới gần nhưng nó lại đồng thời có đủ cảm giác làm cho người ta loại xa cuối chân trời khó có thể đụng chạm đến.

      Thiên Thiên hiểu, đây là khoảng cách nha!

      qua hành lang đá cẩm thạch, Thiên Thiên rất kinh sợ muốn đem giày cao gót của mình cởi xuống chân cảm thụ chút thoải mái lạnh buốt, bất quá phát chung quanh mười mấy ánh mắt nhìn chăm chú liền bỏ cái tâm tính bộ phát này.

      “Tiên sinh trở lại.” Cách ăn mặc ngắn gọn chất phác, 1 nữ trung niên nhìn qua hơn 40 tuổi lên chào hỏi.

      “Lâm má, bữa tối là theo như tôi dặn dò sao rồi.” Lăng Phong hỏi, thía độ đối với Lâm má hề giống đối đãi thuộc hạ hoặc là người giúp việc bình thường mà rất tôn trọng.

      “Được rồi tiên sinh.” Lâm má nhìn xem phía sau Thiên Thiên, sau đó lễ phép cười chút:

      “Sở tiểu thư, xin chào.”

      “Đại tỷ, ngài làm sao biết tôi…” Thiên Thiên nghi hoặc.

      “Sở tiểu thư gọi tôi là Lâm má .”

      Lâm má cười rộ lên rất hòa nhã khác so với tác phong trước sau như lạnh lùng của Lăng Phong, Thiên Thiên cao hứng người trong nhà giống như khó chung đụng.

      “Tiên sinh trước khi mang trở về cũng đề cập qua nhiều lần, trăm nghe bằng mắt thấy, Sở tiểu thư so với tấm hình thoạt nhìn càng xinh đẹp hơn.” Lâm má tựa hồ rất thích Thiên Thiên.

      Thiên Thiên thẹn thùng cười: “Ha ha, cám ơn Lâm má.”

      Cảm giác Lâm má nhất định là từ tạp chí thấy nàng, Thiên Thiên lúng túng.

      Ở phòng khách sau khi ngồi xuống Lăng Phong thấy tăm hơi, Thiên Thiên nhìn xung quanh chút nhìn thấy tung tích đứa bé, để xuống chén nước hỏi Lâm má bên cạnh:

      “Lâm má, đứa bé của tổng giám đốc ở nơi này sao?”

      Lâm má nghi ngờ chút, cười :

      “Tiên sinh chưa từng kết hôn, tại sao có thể có hài tử.”

      Hả? Con ngoài giá thú?

      Tổng giám đốc thực làm được, lưu manh lưu manh.

      “Sở tiểu thư, cháu đứa bé chắc là cháu trai bên ngoại của ông chủ ?” Chỉ vào phòng cách vách : “Nó ở bên trong, để tôi dẫn nó ra.”

      O (╯□╰ )o

      Hai phút sau, Lâm má dẫn 1 đứa bé trai ra, vừa thấy được Thiên Thiên bé trai cứ vui vẻ , đợi Lâm má giới thiệu, thanh non nớt đều là hưng phấn:

      “Oa, xinh đẹp tỷ tỷ, chị là người cậu đẹp trai mang về nhà theo em chơi !” Tuyệt sợ người lạ, lôi kéo tay Thiên Thiên: “Tỷ tỷ xinh đẹp, em cho chị xem thú nhồi bông của em, cậu luôn đẹp trai luôn thích chơi với em, em để cho cậu xem!”

      Thiên Thiên có chút phản ứng kịp bị tiểu tử này vừa lôi vừa kéo kéo vào gian phòng .

      “Em gọi là nam nam, năm nay ba tuổi rưỡi, tỷ tỷ xinh đẹp còn tỷ?” Nam nam rất hào phóng tự giới thiệu mình.

      Thiên Thiên bị nghiêm trang, bàn tay phải làm dạng tự giới thiệu mình chọc cười , cũng học bộ dáng của nó:

      “Chị gọi Sở Thiên Thiên, Sở trong Sở Lưu Hương sở, Thiên Thiên mặt trời ngày mai.” Bóp mũi Nam Nam:

      “Em biết Sở Lưu Hương là ai ?”

      Nam Nam hếch mũi: “Đương nhiên.”

      Vểnh lên cái miệng nhắn nhìn qua Thiên Thiên:

      “Cái này cậu đẹp trai là người có bản lĩnh so với ông ta lớn hơn, và chắc đẹp trai hơn ông ta.”

      Thiên Thiên đổ mồ hôi.

      Tổng giám đốc quả nhiên là đắc nhân tâm, già trẻ đều bị đồng hóa nha!

      “Dạ dạ dạ, cậu em đẹp trai nhất, vô địch nhất thiên hạ, được chưa?”

      “Ừ.” Nhún nhún vai gật đầu.

      Thiên Thiên nhìn xem đứa bé cách chuyện, giọng , cùng động tác giống Lăng Phong:

      “Này, em vì cái gì bắt chước động tác của cậu mình?” Xem người là đủ rồi, còn phải cả ngày đối mặt với đứa cùng y đúc, làm sao mà cho người ta sống. ~~~~ ( _ )~~~~

      Nam Nam bị nhìn khuôn mặt đỏ lên, rất nhanh lại khôi phục trấn định lại bộ dáng, cao hứng liếc mắt nhìn Thiên Thiên:

      ” Cậu , phụ nữ cần phải quá thông minh.”

      Thiên Thiên sững sờ, Nam Nam vẻ mặt này nhìn người cùng với ai đó trong trí nhớ giống tương tự.

      “Nam Nam, mẹ em tên gọi là gì?”

      “Mẹ em…”

      “Nam Nam, đừng đùa giỡn chị ấy.” Lăng Phong thay quần áo ở nhà, đứng ở cửa nhìn xem Nam Nam, ánh mắt mang theo ý cảnh cáo.

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      27, Tiến dần từng bước . . .



      Tác giả: Từ Liễm

      Chuyển ngữ : Tuyết Liên


      “Tổng giám đốc …” Thiên Thiên hiển nhiên nghĩ tới tổng giám đốc chẳng phân biệt được trường hợp giở trò lưu manh, nhưng là vấn đề kế tiếp nàng lập tức liền ý thức được.

      Nơi này là nhà , đứa ngốc mới có thể đứng ở chỗ này chờ bị lão bản lẻn!

      “Tiền công em cần.” Thiên Thiên vừa chạy vừa : “Tổng giám đốc thay người khác .” Sau đó bất hạnh đụng vào cửa kiếng, rơi dây chuyền …

      biết xấu hổ, cửa thư phòng còn điều khiển tự động. ~~~~ ( _ )~~~~

      “Em phảu ứng lớn như vậy làm gì.” Lăng Phong để xuống điều khiển từ xa, thập phần hiểu Thiên Thiên kinh ngạc như vậy là vì cái gì, mở ra tay phải, lòng bàn tay hé ra móng tay bị dán giấy nhiều nếp nhăn :

      “Cái này dính tóc em, chỉ giúp em lấy xuống mà thôi.”

      Thiên Thiên nhớ lại vừa rồi Nam Nam ở đầu nàng nghịch gì đó, mới vừa rồi xấu hổ, tổng giám đốc vừa rồi ràng là…

      “Đừng đem nghĩ bụng đói ăn quàng như thế.”



      đường trở về nhà trọ Thiên Thiên liên tục trầm mặc , ngoại trừ sợ hãi bên ngoài tổng giám đốc đương nhiên còn có chuyện hiểu lầm vừa rồi, là quá…囧 .

      Thiên Thiên nghĩ thầm, hẳn là cùng lão bản người tâm cơ thâm trầm chung đụng thời gian quá dài cho nên người cũng thay đổi luôn cả kinh sợ hãi phòng bị những người khác, phải mới vừa chính mình tà niệm quá nặng mà là động cơ tổng giám đốc quá thuần khiết…

      “Xuống xe Sở tiểu thư.” Lăng Phong xuống xe vòng qua bên kia giúp Thiên Thiên mở cửa xe:

      “Đến. mời lên ngồi chút sao?”

      Nghĩ đến vừa rồi chính mình động tác lỗ mãng, Thiên Thiên nhịn được hồi mặt đỏ. Chui ra cửa xe hơi ngửa đầu, phát Lăng Phong cúi đầu nhìn nàng, tay tại cửa xe thân hình cao lớn cứ như vậy tại trước người của nàng dưới bóng đêm hình dáng chê vào đâu được, vui vẻ như có như làm cho người ta phân hư thực.

      loại tư thế mập mờ như vậy, hơn nữa mê người như thế làm cho người ta đầu váng mắt hoa, như có ma lực trong nháy mắt mất năng lực suy tư.

      “Tốt.” Cho nên khi đầu váng mắt hoa Thiên Thiên chưa suy tư liền làm cái quyết định sai lầm như vậy:

      “Kia, tổng giám đốc… Ngài theo em.”

      Cho đến khi mở cửa phòng Thiên Thiên mới phát giác được thích hợp, còn chưa kịp chuyện tay dài chân lớn của BOSS đại nhân tiến vào phòng khách.

      Nhìn xem gian có đủ phòng bởi vì BOSS đến sao thấy nhìn qua diện tích bé bình thường, Thiên Thiên cảm thấy giờ khắc này ngay cả địa bàn của mình cũng bị cực độ cảm giác áp bách.

      “Hách Sảng giống như có ở đây.” Thiên Thiên nhìn chút căn phòng bên cạnh, bấm ngón tay tính toán chút ngày Hách Sảng lần trước thất tình là tuần lễ, kết luận:

      “Hẳn là hẹn hò.” Để xuống túi sách:

      “Tổng giám đốc ngài ngồi trước, em rót ly nước, đừng khách khí…” như thế nào tuyệt khách khí nha.

      Lăng Phong mở ra máy tính của Thiên Thiên, nắm con chuột rất tự nhiên ấn lên. Chờ Thiên Thiên từ phòng bếp chuẩn bị nước trái cây ra nhìn qua chính là như vậy màn.

      BOSS đại nhân chớp mắt nhìn chằm chằm quái – – chơi game!

      Thiên Thiên nhân vật game của Thiên Thiên cấp 75, mặc dù thao tác vẫn lơ ngơ như xưa, nhiệm vụ bị làm rối tinh rối mù nhưng là nhân vật cấp bậc là tăng lên vì thế Thiên Thiên tự hào kiêu ngạo: Bạch y chính là lợi hại tùy tiện chỉ đạo chút thăng cấp vù vèo .

      “Di, tổng giám đốc cũng chơi?” Thiên Thiên kinh ngạc thao tác của Lăng Phong ràng so với nàng còn thuần thục hơn, mấu chốt là… thời gian ngắn ngủi như vậy Thiên Thiên đánh Ba Tư ràng thăng lv! Đây quả thực, thần tốc a!

      Hưng phấn xong Thiên Thiên kỳ quái, tổng giám đốc làm sao biết id, mật mã game của mình? ?

      Nhưng là thao tác kế tiếp sắc bén của Lăng Phong thành thạo để cho Thiên Thiên nhìn ngây người. Thiên Thiên sợ hãi than ra là trang bị cùng cấp bậc có là cái gì, vấn đề là ở chỗ biết thao tác, cùng là cây kiếm nhìn tổng giám đốc 2 phát quái chết =.=.

      các kĩ năng phát ra bốn phía hệ thống nhắc nhở Thiên Thiên đánh Ba Tư thành công lên tới lv 78. Hai cấp nữa Thiên Thiên liền max level có thể tiến vào các đại bí tịch giết BOSS , tâm tình hưng phấn lời thương ngôn ngữ:

      “Tổng giám đốc rất lợi hại, ra là …”

      Thiên Thiên thân thể trực tiếp cứng đờ. Trách cứ chính mình vào xem tổng giám đốc giúp nàng thăng cấp, chính mình tại địa bàn liền chủ quan mất ý thức đề phòng, bỏ quên chuyện phải giữ khoảng cách…

      Lúc này Thiên Thiên cùng Lăng Phong chỉ có khoảng cách 1 chút, hơn nữa vừa rồi xem quá mức hứng nên cánh tay tổng giám đốc cứ như vậy khoác lên bờ vai nàng lúc nào mà có phát , đợi nàng tỉnh lại sau kịp phản ứng muộn.

      “Em đây là muốn lấy thân báo đáp?” Lăng Phong thanh nghe có chút khàn khàn, đợi Thiên Thiên thu tay lại đem cổ của nàng giữ chặt.

      Thiên Thiên trừng lớn 2 mắt thấy mặt tổng giám đốc gần trong gang tấc cách nàng càng ngày càng gần cho đến khi đột nhiên áp xuống tới đôi môi của nàng.

      Trong trò chơi Thiên Thiên đánh Ba Tư kiều mị mỉm cười, dáng người nhàng chuyển động, kĩ năng danh chấn tứ phương nhảy cùng với hoa ngũ sắc nhàng bay xuống…

      Các xúc cảm bên ngoài chen chúc cùng chỗ làm hai người hơi thở mất trật tự. Thiên Thiên tứ chi vô lực tựa ở trong ngực Lăng Phong trong ngực tùy ý để ôn nhu hôn, phảng phất qua thế kỷ, rất lâu dài.

      “Thiên Thiên…”

      “Lưu manh!”

      “Pằng!”

      Thanh cơ hồ đồng thời hưởng ứng. Sau đó hai người đều ngơ ngẩn.

      Thiên Thiên đôi môi sưng mặt đỏ bừng, chỗ giơ tay phải khiếp sợ.

      Lăng Phong tóc rối loạn, má trái hơi phiếm hồng, tay vẫn để tại thắt lưng Thiên Thiên. Mặt chút thay đổi bộ dạng hiển nhiên Thiên Thiên biết vừa rồi cái tát kia ra tay hơi nặng chút.

      Thiên Thiên hơi há mồm muốn xin lỗi nhưng là phát như thế nào cũng được miệng. Vừa rồi ràng là nàng bị khi phụ cái gì xin lỗi chứ!

      “Thực xin lỗi.” Lăng Phong vén lên sợi tóc rơi của Thiên Thiên, giọng mở miệng:

      “Thực xin lỗi Thiên Thiên, vừa rồi kìm lòng được liền…”

      Thiên Thiên thể tin nhìn qua , ngày thường đem bất luận kẻ nào để vào mắt, tổng giám đốc cuồng vọng duy ngã độc tôn ràng hướng nàng xin lỗi, rất chân thành xin lỗi.

      Vô ý thức liền rộng lượng :

      sao, tổng giám đốc thích tùy lúc…”

      “Hả?”

      bậy a! !

      Lăng Phong sung sướng cười tiếng, đem vị trí ghế nhường cho Thiên Thiên, sang chuyện khác:

      “Mau max level .”

      Lúng túng vừa quét là sạch, Thiên Thiên vui mừng nhìn thấy Thiên Thiên đánh Ba Tư rất kiều mị, lợi hại, ngửa đầu cười nheo mắt:

      “Cảm ơn tổng giám đốc ~ “

      “Dự định như thế nào cám ơn .” Lăng Phong giống như lơ đãng hỏi.

      Thiên Thiên khó xử gãi gãi đầu, Lăng Phong tiếp:

      “Buổi tối Nam Nam nháo tôi còn chưa ăn no.”

      “Em là cho chút gì đó.” Thiên Thiên xung phong nhận việc, mở ra ngăn tủ xuất ra thùng lương thực dự trữ, thả mấy gói mì ăn liền, thò đầu ra hỏi Lăng Phong:

      “Tổng giám đốc, ngài là muốn ăn vị cay hay là vị thịt kho tàu hay là nấm gà ?”

      Lăng Phong làm cái bộ tùy ý:

      “Tùy tiện.”

      Thiên Thiên gật đầu, nhìn nhìn ngày sản xuất, sắp quá hạn phải ăn trước. Vì vậy bi kịch cứ như vậy xảy ra.

      Bởi vì Thiên Thiên nhất thời phát triển tiên tiến tiết kiệm thức ăn, kết quả người kia đau bụng…

      “Sở Thiên Thiên em cho ăn là cái gì…” còn chưa dứt lời, cửa phòng lại đụng tiếng đóng kín tiếp theo là tiếng xả nước …. như thế nhiều lần.

      Thiên Thiên hối tiếc đứng ở cửa phòng chờ đợi lão bản ra, vài câu ngắn ngủi xin lỗi sau đó đưa mắt nhìn tổng giám đốc vào, như thế nhiều lần.

      Bên trong ngoại trừ tiếng xả nước chút động tĩnh cũng có, Thiên Thiên gõ cửa phóng giọng :

      “Tỏng tài, ngài có chuyện gì chứ?”

      Vẫn có động tĩnh.

      Thiên Thiên kinh hãi, hướng tiến gian phòng cầm lên cái chìa khóa lại xông về đến mở ra cửa phòng: “Tổng giám đốc đừng có chết a, tổng giám đốc!”

      Cảnh tượng trước mắt tựa hồ có trong tưởng tượng tổng giám đốc hoàn hảo tổn hao gì, chỉ là so sánh bình thường chút hư như vậy. Giọng còn có 1 chút áp lực

      “Còn sống.”

      phải thế…em vừa rồi ở bên ngoài gọi lâu có phản ứng, cho rằng…”

      “Tới đây.”

      “Hả?”

      Lăng Phong duỗi ra cái tay, Thiên Thiên xem hiểu tổng giám đốc ý là muốn nàng tới đỡ , ném xuống cái chìa khóa tới đỡ ở tổng giám đốc bị nàng gây độc thành như thế như vậy chột dạ vô cùng, thử nghĩ kỹ …72 cách chết thế nào… Thiên Thiên can đảm loạn nghĩ.

      “Em run cái gì.” Lăng Phong tức giận lườm cái Thiên Thiên:

      “Đỡ được sao?” Buông ra bả vai Thiên Thiên:

      “Tôi tự mình .”

      có… đừng đừng đừng, mấy ngày nay chuyển thu có điểm lạnh, trời lạnh nên em hay bị rút gân, vừa rồi chỉ là có chút rút gân, ha ha…. sao.” Ngài nếu là ném ngài ở đây có làm sao ta bán mình cũng nổi nha!

      Thiên Thiên dè dặt đem Lăng Phong đỡ đến giường gỗ:

      “Tổng giám đốc ngài trước liền nằm trong chốc lát, em mua ít thuốc.”

      “Ừ.”

      Gặp BOSS đại nhân rất khách khí tại giường mình nằm xong chợp mắt, Thiên Thiên mới buông lỏng tâm tình từ ngăn kéo cầm điểm tiền lẻ xuống lầu.

      Thiên Thiên rót nước cầm lấy viên thuốc vào phòng thời điểm phát tổng giám đốc ngủ , nghĩ nhất định là quá mệt mỏi, rón rén ra khỏi phòng.

      game Thiên Thiên đánh Ba Tư như xưa biết mệt mỏi nhàng nhảy múa, Thiên Thiên di động con chuột nhìn thoáng qua, nhân vật lv 79 đến gần tám mươi , quay đầu lại nghi ngờ lúc nhìn lại.

      Tổng giám đốc đúng là tổng giám đốc, làm gì cùng nhanh tay!

      Bất quá lúc này Thiên Thiên tuyệt hưng phấn, bởi vì trong phòng của nàng là BOSS, hơn nữa còn là ăn mì tôm của nàng bị ngộ độc, biết làm sao:

      “Tổng giám đốc bây giờ cũng còn sớm, ngài nên về nhà.”

      Tắt máy tính, Thiên Thiên nhìn cửa phòng đối diện đóng chặt, dự định đêm nay tại phòng Hách Sảng ngủ chạy đến tủ giày trong hộp lật nửa ngày cũng còn tìm thấy khóa phòng Hách Sảng, mồ hôi đầm đìa chuẩn bị gọi điện thoại cho bạn điện thoại di động liền vang lên.

      Vừa nhìn là Hách Sảng:

      “Này, Sảng ca ca, bà đâu vậy, đêm nay về ngủ phải ?”

      Đầu bên kia điện thoại là Hách Sảng hào sảng thanh: “ trở về Bà cứ việc tắc quái, náo loạn thiên địa !”

      Thiên Thiên mừng thầm: “Vậy chìa khóa gian phòng…”

      bàn nữa! cho phép ngủ phòng của mình! Mình hôm nay thất tình, muốn yên tĩnh… cứ như vậy, cúp máy đây… bye bye!”

      “Này này…” Điện thoại truyền đến thanh tút tút, Thiên Thiên chưa từ bỏ ý định lại gọi lại, nhưng lcus này đối phương tắt máy.

      Chẳng lẽ đêm nay muốn cùng với tổng giám đốc ngủ chung phòng? ! !

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      28, Tình xưa thôi để thành hoài niệm . . .

      Tác giả: Từ Liễm

      Chuyển ngữ : Tuyết Liên



      Chuyện tình này làm người ta hoảng sợ cỡ nào nha! Như vậy tốt, tốt.

      Thiên Thiên suy nghĩ 1 cái sách lược vẹn toàn, lên đem cửa phòng khóa trái, sau đó rón ra rón rén trở về ghế sofa nằm xuống.

      “Cảm giác an toàn tốt!”

      Nửa đêm thời điểm thoáng chốc nghe thấy trong phòng tắm tiếng nước chảy, sau đó có người giống như buồn cười:

      “Từ bên trong khóa trái cũng gọi là an toàn…” Thiên Thiên gào vài câu, oán hận Hách Sảng nhiều lời như vậy, trở mình ngọt ngào ngủ.

      Sáng ngày thứ hai.

      Ánh mặt trời như xưa lập lòe.

      Thiên Thiên ở tại nhà trọ dị thường thảm thiết.

      “- – có tặc! !”

      “Cứu mạng a! ! ! !”

      Còn mặc đồ ngủ ngồi ở ghế bịt miệng nàng.

      “Hét cái gì.”

      Nghe thấy thanh quen thuộc này, giây sau Thiên Thiên mới nhớ tới tối hôm qua BOSS đại nhân hạ mình tại ổ của nàng qua đêm, căn bản phải là tặc, mà bó thằng trộm cũng dám lúc này ra gây án.

      “Tổng giám đốc…”

      “Còn đứng ngây đó làm gì, đói bụng.”

      “A, em lấy bữa sáng.” Thiên Thiên vừa tới phòng bếp, luôn cảm thấy có chỗ nào thích hợp, bất quá sớm bị tổng giám đốc chỉ huy thói quen, cuối cùng ngẫm lại cũng thấy có cái gì ổn, ngoan ngoãn làm bánh mì nướng và nước trái cây.

      Thiên Thiên chỉ vào bàn ăn chút, rồi quan sát BOSS.

      Tổng giám đốc phải là thẹn thùng ?

      Thiên Thiên tận tình:

      “Tổng giám đốc, thỉnh dùng …. cần khách khí, ha ha ~ “

      nhíu mày nhìn xem trong đĩa bánh bao cùng trứng gà, ánh mắt lại chuyển qua li nước cà chua đỏ tươi: “ có nước chanh hoặc là cái khác sao?”

      “A, siêu thị mấy ngày nay cà chua giảm giá…” BOSS sắc mặt tốt… vi diệu:

      đúng đúng… ” Thiên Thiên phẩy tay vội vàng giải thích:

      “Này quả cà chua mới , .” uống hớp lớn, còn biểu ra cái này uống rất ngon:

      “Trái cà chua bổ máu dưỡng nhan, tổng giám đốc thích sao? Kia… Vậy em cho ngài nước táo, chờ, rất nhanh.” xong đứng dậy vào tủ lạnh cầm trái táo.

      cần.” Lăng Phong giữ chặt tay Thiên Thiên:

      “Coi như được thông qua.”

      Lão bản là khéo hiểu lòng người.

      “Cái này có thể ăn sao?” Đối diện BOSS chỉ vào 1 quả trong gà trong đĩa .

      Thiên Thiên quan sát mặt hoài nghi, còn mang theo vẻ mặt đáng ghét như vậy trở nên bình tĩnh!

      Những thứ khác chứ công phu trứng gà tươi Thiên Thiên là mỗi ngày đều làm lần dù thế nào cũng có thể xem là chuyên nghiệp, ngay cả cái này đều bị khinh bỉ, thể chịu được nữa!

      thể!” xong dĩa cắm xuống gắp lên trứng gà, cho toàn bộ vào trong miệng mình:

      “Em có thể!” Lau miệng lại uống hớp lớn nước cà chua, cầm lấy bánh mì tiếp tục gặm.

      “Lần đầu tiên chứng kiến có ăn như vậy.”

      Thiên Thiên tức giận: ” Sinh hoạt tổng giám đốc ở trong xã hội thượng lưu, bên cạnh đều là tiểu thư danh môn thiên kim nhìn thấy tới là rất bình thường, cần quá tự ti.”

      Thiên Thiên bình thường tính tình ôn hòa, bất quá nhất định phải loại trừ mấy ngày nay. Mấy ngày nay chính là Thiên Thiên mấy ngày nay.

      phản kháng, rất tốt, như vậy có vẻ tôi là khi dễ em.”

      Lăng Phong cười rộ lên rất đẹp nhưng nụ cười này làm cho người sinh ra cảm giác kinh sợ, Thiên Thiên vừa rồi bị chí khí bị kích thích trong nháy mắt sụp đổ, vùi đầu ăn câu cũng dám nhiều lời.

      Thu thập xong chén dĩa xem nhìn thời gian vừa vặn, Thiên Thiên thay xong y phục chuẩn bị ra cửa, bóng dáng của BOSS đại nhân cao lớn rất có khuôn cách vượt qua, lại quá tốt phê phán BOSS Đại lão gia chen cái cửa với nàng, đành phải có tiền đồ dự định từ khe hở chen ra ngoài, kết quả chen lấn nha chen lấn nha, chen lấn nhiều lần BOSS vẫn nhúc nhích.

      Chẳng lẽ tổng giám đốc có thí quen đứng cửa luyện công buổi sáng? !

      ” Máy giặt mất nước.” Lăng Phong đột nhiên đến đây câu.

      Thiên Thiên đầu tiên là hiểu ra sao, đón lấy kịp phản ứng, hít hà áo sơ mi người tổng giám đốc, ngửa đầu hỏi:

      tối hôm qua tự mình giặt quần áo?” Còn biết mất nước.

      “Đừng đem nghĩ giống như phế nhân đừng quên khi em mười ba tuổi…” Lăng Phong dừng lại.

      “Mười ba tuổi?” Thiên Thiên vô ý thức nhớ lại chính mình mười ba tuổi năm ấy làm những thứ gì… trước hết tràn vào đầu óc chính là vừa qua khỏi ngày sinh nhật ba mẹ gây gổ, mẹ chưa bao giờ cùng ba ba cãi nhau ném ly rượu bàn, nàng đuổi theo mẹ chạy ra chân dép bị rớt vụn thủy tinh đâm vào lòng bàn chân, nhịn đau đuổi theo mẹ chạy ra.

      Mẹ thấy, dưới chân ngừng chảy máu, lúc này nàng mới biết được đau nhức.

      “Đừng khóc.” Đại ca ca vỗ vỗ nàng an ủi, thay nàng xử lý miểng thủy tinh.

      Khi đến phòng khám bệnh thời điểm xếp hàng dài, nàng cực sợ, luôn luôn trong nhà có hơi ấm, mẹ luôn luôn mỉm cười luôn luôn ôn hòa ba ba. Chưa từng có gặp qua loại chuyện như vậy nàng lệ rơi ngừng.

      Đại ca ca biết từ đâu lấy ra 1 gói bông khử trùng cùng băng gạc, mười mấy tuổi nàng rất cao, Đại ca ca lại cao hơn nàng hai cái đầu cộng thêm đôi mắt vĩnh viễn lộ vẻ gì thấy thế nào đều là ca ca xinhd dẹp.

      “Còn đau ?” Ca ca đẹp khó có được liếc xéo nàng, trong mắt còn mang theo ân cần.

      Nàng khóc thành tiếng, động tác dịu dàng giúp nàng xử lý miệng vết thương…

      loạn tưởng cái gì?” Giọng của BOSS cắt đứt suy nghĩ của Thiên Thiên:

      cần phải cho là tại nơi này tá túc đêm có thể tùy tâm sở dục, muộn chuyên cần….” xong lạnh lùng xoay người xuống thang lầu.

      Thiên Thiên đuổi theo, hiểu cảm thấy tổng giám đốc vừa rồi ánh mắt nhìn nàng là lạ , giống như là trốn tránh cái gì, nghĩ lại tổng giám đốc cho tới bây giờ đều là bá đạo tay che trời, coi như là khi dễ nàng cũng rệt có đâu phải trốn tránh.

      Dọc theo đường giao thông tốt có xuất kẹt xe điều này làm cho Thiên Thiên rất vui mừng.

      Có thể giảm bớt thời gian cùng tổng giám đốc chung đụng kia đều là vạn hạnh nha!

      Nhưng là cùng vào cửa chính công ty liền được bình thường. Từ cửa thang máy đến tiến vào thang máy rồi đến bước lên phòng làm việc mắt theo đuôi Thiên Thiên lâu tiêu tan, hết lần này tới lần khác BOSS đại nhân còn đặc biệt có tự giác cùng nàng sóng vai sau đó cười đến hòa ái dễ gần ý vị thâm trường, cười xong mới nện bước tiêu sái vào thang máy, Thiên Thiên lập tức có gan dự cảm bất tường.

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      29, Bạn lâu năm? . . .



      Tác giả: Từ Liễm

      Chuyển ngữ : Tuyết Liên

      Suy đoán thấp thỏm bất an, Thiên Thiên yên lặng ai oán bị dày vò đến giờ cơm trưa.

      có nhận được điện thoại của Chu thư ký. Cũng có truyền đạt xuống bất kỳ chỉ thị gì.

      Thiên Thiên duỗi lưng cái thở hơi dài nhõm, có chú ý tới người phía sau thế cho nên có người gọi:

      “Sở tiểu thư.” Thời điểm tim bị cả kinh tim đập đều chậm nửa nhịp.

      Thiên Thiên quay đầu nhìn lại là LILY quầy lễ tân, nhắc tới tâm mới từ từ nơi xuống:

      “Ừ, LILY, có việc gì sao?”

      “Ha ha, là ….” Còn thẳng vào ý chính,LILY trước nâng váy Thiên Thiên : “Sở tiểu thư vóc người tốt, mặc cái gì y phục đều dễ xem. Nha ~ đây là váy tơ hàng mới nhất của Chanel năm nay số lượng hạn chế ?” LILY hai mắt chớp.

      Thiên Thiên lúng túng hỏi: “Cái này là Chanel số lượng?” Khó trách nàng cảm thấy mặc đặc biệt thoải mái, mặc dù mỗi lần mặc thời điểm cũng nhớ tới mặt lão bản toàn thân nổi cả da gà, bất quá váy này mặc vào tốt mặc lãng phí nha, chỉ là… mặc lâu như vậy hàng hiệu số lượng hạn chế nàng ràng chút cũng biết, hơn nữa vẫn là dùng máy giặt quần áo…

      Thiên Thiên lập tức có cảm giác tội ác tày trời.

      “Hì hì, là tổng giám đốc tặng ?” LILY cười đến càng nhiệt tình:

      “Tổng giám đốc thực là tinh mắt, cái váy này mặc lên rất đẹp!”

      Nhân viên Lăng thị làm gì có ai Thiên Thiên biết, ngoại trừ mấy bác nhan viên vệ sinh mới vào gần đây cơ bản đều đối nàng bát quái như lòng bàn tay, LiLy tại quầy lễ tân cương vị nhàn nhã nhàng nhàm chán đương nhiên cũng ngoại lệ chỗ nào hiểu, thái độ đối với Thiên Thiên đừng đề cập có nhiều nóng hổi, nóng hổi đên mức Thiên Thiên đều thích ứng được.



      Nhớ lúc trước ngày đầu tiên đến Lăng thị phỏng vấn thời điểm phỏng vấn mấy ấy cao ngạo lạnh lùng, sắc mặc trước nay chưa thay đổi, Thiên Thiên muốn hỏi chút LILY có phải hay có có chị em sinh đôi gì

      “Cái kia, LILY.” Thiên Thiên chỉ chỉ đồng hồ:

      còn sớm, có chuyện gì, vậy mình trước ăn cơm nha.” rồi túi xách chuẩn bị .

      LILY vội đuổi theo gọi Thiên Thiên: “ đúng đúng..tôi thiếu chút nữa quên rồi chính !” Xin lỗi cười:

      “Sở tiểu thư, Vân Từ còn ở bên ngoài chờ đây, mau , tới lâu rồi.”

      “Vân Từ?”

      “Đúng rồi, Sở tiểu thư quen biết nhiều!”

      “Ách…” Thiên Thiên gật đầu:

      “Vậy tôi trước.”

      Tại cửa công ty đỗ chiếc xe màu đen Thiên Thiên mới vừa ra liền chứng kiến Vân Từ mặc âu phục hướng nàng tới.

      Chần chờ chút: “Vân tổng nghe LILY ngài tìm tôi.”

      Vân Từ gật đầu, giỡn giọng :

      “Như thế nào, Sở tiểu thư hi vọng tìm em?”

      “A, đúng đúng…tôi là cảm thấy có điểm kỳ quái.” phải là muốn thọc gậy bánh xe , nàng cũng làm quảng cáo nha.

      “A, như vậy, lên xe .” Vân Từ giúp Thiên Thiên mở cửa xe.

      So với Lăng Phong, Vân Từ bộ dạng gặp mặt liền mỉm cười làm cho Thiên Thiên lưu lại ấn tượng an toàn nhiều hơn.

      Thiên Thiên hướng cửa lớn công ty nhìn cái, sau đó lên Vân Từ xe.

      Kỳ nàng cũng biết mình nhìn cái gì, mỗi ngày bị tổng giám đốc dùng các loại lý do muốn mời cùng ăn cơm trưa giống như có lẽ có chút thói quen.

      “Sở tiểu thư là người phương nam .”

      Thiên Thiên kinh ngạc: “Vân tổng làm sao biết tôi… ?”

      Vân Từ nghiêng đầu cười cười:

      “Con phía nam hay xấu hổ, Sở tiểu thư thoạt nhìn rất phù hợp.”

      “Ừ, tổ tiên là người phương nam.”

      “Phía nam có tòa thành , chỗ đó có 1 con sông , bình thường có người nào , bởi vì bọn họ biết sông có 1 cửa phía đông, phong cảnh bên trong rất đẹp, lhi còn học tôi thường xuyên .” Vân Từ khóe miệng hoài niệm mỉm cười.

      Thiên Thiên mới biết khi đó Tiêu Hàn từng mang nàng qua lần, là mang nàng gặp họ thần bí của kết quả khi nàng đến thời điểm họ thần bí kia bởi vì cha gặp chuyện may nên rồi.

      suy nghĩ gì?”

      “Vân tổng.” Thiên Thiên mang thể tin nhìn xem :

      “Ngài…”

      Vân Từ gật đầu:

      “Là .”

      Thiên Thiên kinh ngạc, hồi lâu mới phản ứng tới:

      , họ của Tiêu Hàn, thường xuyên tặng quà cho em.” có điểm kích động:

      “Vậy vì cái gì cho em biết là ai, này quá kỳ diệu, chuyện như vậy khiến em nhớ lâu vẫn muốn biết nguyên do đây.”

      nở nụ cười: “ vậy mà cũng có thể chơi, chơi nhiều năm như vậy.” Xin lỗi nhắc tới thổ lộ tin chuyện tình:

      “Kia nghĩ là trở về khi đó là …”

      “Là .”

      Xe ở bờ sông dừng lại, Vân Từ nghiêm túc nhìn Thiên Thiên:

      “Là .”

      Cửa sổ xe hơi lay mở, gió biển thổi vào mặt Thiên Thiên vài sợi tóc quét gò má ngứa chút.

      “Năm đó trong thư từng chữ đều là , Thiên Thiên, lời của em còn có là thực ?”

      Hết thảy tới quá đột ngột Thiên Thiên chỉ là chút tiếp thu được. Vốn chỉ là trò đùa, mà lúc này Vân Từ nghiêm túc muốn thực lời hứa làm cho nàng biết làm sao.

      “2 người… Cùng Tiêu Hàn giấu diếm em lâu như vậy…”

      “Khi đó cha phương diện làm ăn gặp phải vấn đề, vừa học, vừa làm việc muốn liên lụy đến em cho nên định ra 1 cái kỳ hạn bây giờ hết thảy đều vào quỹ đạo cũng là thời điểm thực lời hứa của .” Vân Từ mắt chuyên chú nhìn Thiên Thiên:

      tại có thể cho em hạnh phúc, có thể làm cho em giống như trước đây hay cười, Thiên Thiên làm bạn của , được ?”

      Đột nhiên gặp nhau, đột nhiên chân tướng ràng, đột nhiên thổ lộ. Nếu phải là gò má có chút cảm giác ngứa, Thiên Thiên cho là mình nằm mơ.

      phải …thé, Vân tổng… ngài đừng giỡn như vậy, em cảm thấy…”

      là nghiêm túc.”

      người thực ghê gớm chờ người khác lâu như vậy, thực ghê gớm chịu việc nhìn thấy nàng mỗi ngày, sau đó tại cảm thấy thời điểm có thể cho nàng hạnh phúc lại xuất , hoặc là vì người này có nghị lực nhẫn nại siêu phàm hoặc là chính là gạt người đem mình đùa giỡn. Chỉ là vẻ mặt Vân Từ rất chân thành tha thiết tuyệt giống như là dối trá .

      “Cho dù…” Thiên Thiên vén lên mặt tóc rơi:

      “Cho dù họ của Tiêu Hàn cùng em cũng chưa từng gặp mặt…” Làm sao có thể như vậy thích nàng, hơn nữa thể tưởng tượng nổi đợi nàng nhiều như vậy năm, đây cũng quá làm cho người ta cách nào tin nổi .

      Vân Từ lắc đầu: “…em chưa từng gặp qua nhưng là vẫn luôn nhìn em. Còn nhớ ở cửa trường học em hiểu lầm đứa con trai khi dễ nữ sinh, đem đau mắng trận về sau gặp lần lại mắng lần ?”

      Loại chuyện như vậy Thiên Thiên đúng là làm rất nhiều, cho nên nàng nghĩ ra…

      “Em … bộ dạng đẹp trai như vậy còn ra lừa gạt con , là đáng tiếc gương mặt này của mi, có nhớ ?”

      Như vậy nhắc tới Thiên Thiên nghĩ tới, lừa gạt con lại lớn lên đẹp trai …”A, là !”

      Thiên Thiên tự phát biên đạo: “ phải là bởi vì ít lần nhìn thấy em, cảm thấy em đặc biệt có tinh thần trượng nghĩa, sau đó liền mực lặng lẽ chú ý, dùng phương thức thần bí đến gần…” Phương thức như vậy quá giống trong tiểu thuyết ngôn tình ? ? ? ?

      Từ Vân khẽ kinh ngạc mặt, Thiên Thiên xác định bi kịch như thế bị nàng đoán trúng.

      Gió biển ơi, dẫn ta ~~~~

      “Em có muốn xuống chút ?” Vân Từ nhìn Thiên Thiên hai tay ở cửa sổ xe hỏi.

      Thiên Thiên tùy tiện gật đầu:

      “Ok”

      Dạo này, như thế nào chuyện cổ tỉnh nào nàng cũng đụng phải vậy, những là nữ chính mà là nữ phụ! ! ! !

      “Thiên Thiên, nếu như em nghĩ đổi ý, tức giận .” Vân Từ đột nhiên ở sau mở miệng.

      Trời xanh mây trắng, thanh của sóng biển hương vị gió biển trong nháy mắt làm cho Thiên Thiên thanh tỉnh.

      Thiên Thiên cởi xuống giày cao gót chân bờ cát vòng, dừng bước lại:

      “Vân Từ, em… biết hay giả, bởi vì…” Thiên Thiên có điểm loạn:

      “Chúng ta phải là quen thuộc, hơn nữa…. ” cắn cắn môi:

      “Năm đó người viết thư cho phải là em, là bạn cùng phòng em đùa giỡn, làm cho hiểu lầm xin lỗi…. .”

      xong những lời này, Thiên Thiên đều kinh ngạc chính mình khi nào trở nên bình tĩnh như thế.

      “Em tin ?”

      Thiên Thiên lắc đầu lắc tay: “ phải vậy, chỉ là chúng ta quá quen thuộc, mặc dù bởi vì Tiêu Hàn là nguyên nhân để cho chúng ta có phương thức liên lạc với nhau, biết đối phương như vậy nhưng là em liên tục cũng chưa từng thấy qua , biết nên như thế nào đáp lại… Thực xin lỗi em nghe điện thoại.”

      Thiên Thiên trở lại xe vị trí mở cửa xe cầm điện thoại, màn hình 4 chữ BOSS là như vậy nhìn thấy mà giật mình.

      Thiên Thiên lấy lại tâm trí hoàn toàn giống rói loạn biết thế nào như vừa rồi tỉnh táo trầm ổn, trong đôi mắt to chính là khẩn trương, khẩn trương cái gì….phỏng đoán Thiên Thiên chính mình cũng biết.

      Điện thoại bên kia trầm mặc vài giây, Thiên Thiên thiếu chút nữa liền cho rằng là Lăng Phong cẩn thận đụng phải bàn phím gọi lầm rồi, thử dò xét tính mở miệng:

      “Tổng giám đốc? A lô, tổng giám đốc?”

      “Em ở đâu.” phải là vấn đề…. nhưng nhất định phải trả lời giọng từ xưa thay đổi.

      Thiên Thiên nhìn cái Vân Từ đứng ở đàng xa nhìn xem nàng, chột dạ cũng biết trong lòng vì cái gì, yếu ớt mở miệng:

      “Ở… bờ biển.”

      “Cùng ai.”

      “Cùng…. có, mình em.” xong nhịn được tự hỏi tại sao mình phải dối.

      “Phải ?”

      Thiên Thiên tim đập thoáng cái rối loạn.

      Tổng giám đốc bình thường hỏi nàng vấn đề gì, nhiều lắm là vài cái đơn giản nếu như có “Hỏi” như vậy nhất định là hoài nghi a…

      “Tại chỗ đó, qua đó.”

      “Hả? Tổng giám đốc, ngài…” Ống nghe truyền đến thanh cúp máy.

      Thiên Thiên sợ hãi…sau đó vì chính mình tự cảm thấy giải thích được.Nàng rốt cuộc sao lại bối rối cái gì?

      Chẳng qua là cùng Vân Từ ra tâm , hơn nữa coi như còn là quen biết cũ, mặc dù đột nhiên thổ lộ dọa nàng nhảy dựng, bất quá quá trình tới coi như là cùng bạn cũ gặp nhau …sợ cái ì mà sợ!

      Nghĩ thông suốt Thiên Thiên cũng tất nhiên thể sợ .

      “Là Lăng tổng sao?” Vân Từ tới đây, đứng ở bên cnahj Thiên Thiên.

      “Ừ.”

      đúng! Tổng giám đốc làm sao biết vị trí của nàng? ? ! !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :