1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Boss và Thiên Thiên ai là người lưu manh - Từ Liễm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      18, Lưu manh . . .

      Tác giả: Từ Liễm

      Chuyển ngữ : Tuyết Liên

      18.2



      Lăng Phong nhún nhún vai vẻ mặt sao cả:

      ngại.”

      Thiên Thiên mím môi:

      “Chỉ là 1 chút…cũng phải cả đời .”

      “Nếu em nguyện ý, ngại làm người đàn ông của em cả đời này.”

      Những lời này từ nam nhân khác ra khả năng Thiên Thiên đánh trận, sau đó cộng thêm câu:

      “Lưu manh!”

      Nhưng lời này là BOSS , lưu manh nàng cũng thể tránh được, chỉ có thể lựa chọn ba mươi sáu kế trong tốt nhất kế – – chuồn!

      “Ách, tổng giám đốc, vậy em lên trước ?” Tổng giám đốc ánh mắt kỳ quái.

      Thiên Thiên có điểm hoảng sợ, tổng giám đốc làm sao nhìn mình như vậy, chẳng lẽ…

      “Thiên Thiên.”

      “Dạ?”

      Thiên Thiên chân mới vừa bước ra cửa xe bị Lăng Phong cầm cánh tay kéo vào, còn có kịp phản ứng chuyện gì xảy ra cũng nằm trong vòng tay ấm áp, môi truyền đến xúc cảm, mười giây sau Thiên Thiên mới tìm trở về chính mình.

      Tổng giám đốc

      ràng…

      “Lưu manh!” Kịp phản ứng Thiên Thiên chuyện làm thứ nhất chính là thoát ra khỏi tay của Lăng Phong, đồng thời tặng cùng hai chữ này.

      Nụ hôn đầu tiên, nụ hôn đầu của nàng, lưu manh .. hạ lưu, hèn hạ a, vô sỉ…

      “Đây chỉ là ngang qua sân khấu…Sở tiểu thư cần gì nghiêm túc như vậy.” Đầu sỏ gây nên chuyện mặt đổi sắc, vẻ mặt của 1 kẻ phạm tội cũng có, Thiên Thiên quả thực gì để phân Đông Nam Tây Bắc .

      “Mau trở về thôi, buổi chiều nhớ đúng giờ làm.” Quay lên đồng thời lại bổ thêm câu:

      “Buổi chiều gặp, Sở tiểu thư.”

      Xe thong thả trượt ra, mãi cho đến biến mất lâu, Thiên Thiên mới tìm trở về thanh của mình, mắng to:

      “Khốn kiếp! Lưu manh!” Nhưng là vì cái gì nàng giống như phải là đặc biệt chán ghét vừa rồi… suy nghĩ gì đấy, Thiên Thiên quyết đoán chặn lại suy nghĩ loạn tưởng của mình.

      Tâm tình phức tạp liên tục duy trì đến xế chiều.

      Làm viên chức , còn chỉ vào miệng của mình bị người ta hôn cái đùa giỡn giở trò lưu manh liền lùi bước… này cảm thấy phải là cá tính của nàng. Càng đánh càng hăng sợ gian nguy mới là phụ nữ của xã hội đại!

      Nhảy qua sải bước khuếch trương ngực vào công ty, Thiên Thiên đều bội phục lực chiến đấu của mình. Chỉ là biết những bước chân, tầm mắt di động vây quanh nàng là vì cái gì?

      “Các vị, sớm.” Thiên Thiên hiểu ra sao “Quan sát” đồng nghiệp của nàng lên tiếng chào. Cảm thấy gì đúng, lúc này đều xế chiều, lại đổi giọng:

      “Buổi chiều tốt, ha ha ~” nhìn cái gì chứ…

      “Oa, nữ chính tới rồi!” Lúc này chung quanh bà tám lập tức vây quanh . Các đồng nghiệp hay chuyện cười đến vẻ mặt mập mờ:

      “Thiên Thiên, em cùng lão bản khi nào bắt đầu…như thế nào cũng thông báo tiếng đây, ha ha ha a.”

      “Gì? Gì bắt đầu?” Thiên Thiên bối rối.

      “Di ~ còn giả bộ, Thiên Thiên, em liền thành khai báo , cùng tổng giám đốc khi nào lui tới…. này lại phải là chuyện gì mất mặt, có người ta em quyến rũ lao x bản .”

      Lúc này ngay cả người bình thường hay buôn chuyện cũng cùng nhau vây quanh ồn ào trong nháy mắt trở nên cùng chợ bán thức ăn sai biệt lắm. Thiên Thiên chính là bắp cải trắng.

      Các đồng nghiệp tại bên cạnh Thiên Thiên người chuyên gia, khám phá hết thảy tư thế, vẻ mặt chắc chắc:

      “Đừng giả bộ a, chúng ta đều chứng kiến.”

      “Chính thế…, còn giả bộ ~ hình chụp chúng tôi đều thấy được, tạp chí cũng đăng, đừng cho chúng tôi biết em còn có xem a ~” Các đồng nghiệp giơ tờ tạp chí tại trước mặt nàng sáng ngời.

      Thiên Thiên lần này nghĩ tới. Nhất định là họp báo gây họa.

      cái nữ đồng nghiệp cũng tĩnh quen thuộc tới cùi chỏ huých Thiên Thiên, cười hì hì giọng :

      “Thiên Thiên, chúng ta đều là hảo tỷ muội, về sau công ty n có cái đại biến động gì nên trước tiên cho cho mình trước.”

      “Ách… Mọi người hiểu lầm…” Ngoại trừ câu này Thiên Thiên đúng là tìm được lời giải thích nào, hàm hàm hồ hồ, lúng túng gật đầu lắc đầu, gật đầu lắc đầu.

      Đồng nghiệp nọ kia líu ríu ngừng, mãi cho đến khi tiếng chuông bị gõ vang. Thiên Thiên bị đám người cũng chưa quen thuộc này bình thường lạnh như băng ngạo mạn muốn chết, hôm nay thay đổi khuôn mặt vây xem mới tuyên cáo kết thúc.

      Thiên Thiên bị hiền hòa, nhiệt tình bất thình lình cùng khuôn mặt tươi cười bối rối, nhịn được đánh cho mình 1 cái .

      Thế giới quá ảo .

      “Sở tiểu thư.”

      Vừa ngồi vào vị trí Thiên Thiên vừa kinh vừa sợ, lo lắng nhất xuất ở bên tai nàng liền vang lên .

      Hết lần này tới lần khác nàng vẫn thể rệt phản kháng, kéo ra cái dấu hiệu cười, cung kính đứng lên chào hỏi:

      “Tổng giám đốc tốt.”

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      19, tái kiến, nụ hôn đầu tiên . . .



      Tác giả: Từ Liễm

      Chuyển ngữ : Tuyết Liên

      19.1


      Kiên quyết thể hướng thế lực ác cúi đầu, kiên quyết thể làm cho địch nhân phát giác mình ddng loạn. Thiên Thiên ngẩng đầu ưỡn ngực nhưng là thế nào nhìn BOSS đại nhân giống như là ghen ghét nàng, nhìn bất mãn cùng phẫn nộ…

      “Tiền thưởng tháng này ai muốn nhận sao? Trở về làm việc hết cho tôi, nhìn cái gì!” Mập chủ quản từ trời giáng xuống làm cho các đồng nghiệp nữ ưa tám chung quanh vây xem như làn khói toàn bộ chạy, chỉ còn lại mấy nam đồng nghiệp vẫn chưa thỏa mãn mới hoãn quá.

      Mập chủ quản là nhân viên của Lăng thị nhìn mặt mà chuyện bản lĩnh tốt nhất , vừa vào phòng làm việc cửa chính liền phát tổng tài ở lầu 6 ràng tự mình xuống thị sát công việc, lập tức liền phát nhanh chóng con mắt nhìn chằm chằm tổng giám đốc ở bên cạnh Thiên Thiên.

      Quay đầu lại thay đổi khuôn mặt tươi tắn:

      “Tổng tài, ngài là tìm Thiên Thiên lên lầu sáu tiếp tục sửa sang lại số liệu sao, ha ha…tôi ở chỗ này tự sắp xếp nhân … ngài có chuyện gì tìm Thiên Thiên xin cứ việc phân phó.”

      Thiên Thiên xem xét mập chủ quản xem ra trong nháy mắt biến thành cục thịt, nhìn lại BOSS đại nhân mặt từ từ vẻ mặt vui mừng, hiểu!

      ra là BOSS thích thủ hạ cười híp mắt, sau đó dùng góc độ này cùng chuyện!

      Thiên Thiên ghi nhớ.

      Phụng mệnh ôm văn kiện cùng lão bản trở về phòng làm việc tiếp tục thẩm tra đối chiếu số liệu, sau ba giờ Thiên Thiên vừa cùng Lăng Phong có mắt thần nhìn nhau lúc này liền cười, sau đó hí mắt, lại quay đầu lại tiếp tục làm việc làm biết mệt.

      Tới gần giờ tan việc boss ở sau lưng vang lên tiếng:

      “Sở Thiên Thiên, ánh mắt em làm sao vậy.”

      Thiên Thiên vô ý thức xoa xoa mắt, sau đó đứng dậy quay đầu lại, cười, ngửa đầu, híp mắt, đáp:

      “Báo cáo tổng giám đốc! Đôi mắt của em có chuyện gì, tạ tổng giám đốc quan tâm!” xong cảm giác động tác này động giống khi vào đội thiếu niên tiền phong…. thiếu chút nữa liền chào cái.

      Lăng Phong để xuống văn kiện trong tay giương mắt nhìn Thiên Thiên cái, bưng lên cà phê nhấp miếng, nhìn lại nàng:

      “Ngồi xuống , có chuyện gì từ từ .”

      Thiên Thiên ý thức được chính mình luống cuống, bất đắc dĩ mỗi lần nhìn thấy cũng khẩn trương biết làm sao.

      Lúng túng ngồi trở lại ghế của chính mình, Thiên Thiên nhịn được lại bắt đầu hối hận chuyện lần đầu gặp mặt đắc tội với lão bản.

      Nghĩ lại, tối hôm qua là chiếm tiện nghi của nàng nơi này mặc dù là địa bàn của , nhưng mình người nghèo chí nghèo, gì phải sợ , gì lấy lại công đạo cho nụ hôn đầu của mình đây? !

      “Đúng vậy, em có chuyện muốn .” Thiên Thiên ưỡn ngực ngẩng đầu, con mắt cũng híp, vì nàng đáng thương cáo biệt nụ hôn đầu tiên phải bất cứ giá nào :

      “Tổng giám đốc, tối ngày hôm qua…”

      “Hả?”

      “Xe… Trong xe…”

      “Trong xe?”

      Giả bộ! Biết còn cố hỏi!

      “Trong xe ở trong xe…”

      “Hôn em?”

      Thiên Thiên khuôn mặt ửng hồng, rốt cục BOSS gọn gàng dứt khoát ra cũng làm theo câu đầy đủ:

      “Dạ, đúng vậy!” Vẻ mặt tức giận:

      ở trong xe hôn xong… Ách, … em cảm giác như vậy rất tùy tiện.” Bất mãn kìm nén cả đêm lời đều ra thấy thoải mái hơn…

      Lăng Phong như có điều suy nghĩ gật đầu, sau đó kéo ra cái nụ cười mê người, đối với thái độ của nàng dám ở trước mặt tức giận thưởng thức. Thiên Thiên hiểu lão bản làm sao lộ ra loại cười vui mừng này nhưng nàng từng nghe các đồng nghiệp nghị luận qua khi lão bản cười chỉ ở hai loại trường hợp đối với hai loại người.

      Loại thứ nhất: chờ xử lý cao cấp. Lão bản vì lung lạc lòng người bình thường khi xử lý nhân viên cao cấp của công ty tạm rời cho rời chức vị dành cho đối phương cái cười, bày tỏ xin lỗi, cũng là vì cho bạn chết sướng mau chút, cười đối với bạn : “An giấc .”

      Loại thứ hai: đợi “Chém đầu” 1 đối thủ mạnh. Cười để mê hoặc địch nhân, làm cho địch nhân giảm xuống đề phòng, sau đó đánh úp xông tới làm cho người ta khó đề phòng đánh thêm mấy cước. Có thể dùng nụ cười sắc bén chứa dao để hình dung loại này là “cười lễ nghi” .

      Thiên Thiên suy tư nàng là loại nào chỉ nghe thấy tổng giám đốc đại nhân cười với nàng:

      “Vậy về sau như vậy.” chuyện người tựa ở trước mặt bàn làm việc của Thiên Thiên, nhún nhún vai cúi đầu, mũi cao đẹp cách Thiên Thiên chỉ có đến vài cm.

      BOSS tùy thời gây cho nàng áp lực đều là làm cho người ta hít thở thông, mơ màng như vậy trong nháy mắt Thiên Thiên cảm thấy có hơi thở quen thuộc truyền vào chóp mũi, kịp phản ứng muốn chạy trốn muộn.

      “Ngô…” Lưu manh lưu manh!

      Qua lâu, lâu đến khi Thiên Thiên muốn hít thở thông thời điểm đó BOSS mới buông nàng ra, gian kế thực được dường như nhéo nhéo mặt Thiên Thiên hồng thông:

      “Có tiến bộ.”

      Này đều cùng 1 câu…Thiên Thiên câu đều nên lời, nhìn xem người tựa ở bên cạnh nàng có ý định rời , hơi tức chút hơi thở lạc nhịp, tận lực để cho mình cáu lên:

      “Tổng giám đốc …” Thiên Thiên kìm nén nửa ngày câu ra miệng,

      .” Lăng Phong mặt vẫn là nụ cười mê người hiếm thấy:

      “Như vậy khác rồi chứ.”

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      19, tái kiến, nụ hôn đầu tiên . . .


      Tác giả: Từ Liễm

      Chuyển ngữ : Tuyết Liên
      [​IMG]
      [​IMG]

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      20, BOSS uy vũ . . .



      Tác giả: Từ Liễm

      Chuyển ngữ : Tuyết Liên

      20.1



      BOSS đại nhân rất là hài lòng phản ứng của Thiên Thiên trong dự liệu cũng là vui mừng Thiên Thiên thức thời như vậy. Thiên Thiên nhìn ra lão bản che dấu chút “Tán thành “nào, có điểm nhịn được…. cảm giác rất lúng túng.

      “Tổng giám đốc trăm công ngàn việc, kỳ tem chỉ là muốn giúp ngài chia sẻ chút.” Tại sao dùng loại ánh mắt này nhìn người…

      Lăng Phong khép lại hồ sơ muốn chuyện, bàn chuông điện thoại làm việc nội tuyến reo là thanh của Chu thư ký:

      “Giám đốc, Vu thị Vu Tĩnh tiểu thư muốn tìm ngài thương nghị khoản tiền tháng 3 của hạng mục kia, ngài có muốn gặp để bàn ?”

      Lăng Phong nhìn nhìn Thiên Thiên:

      “Ba giờ chiều, phòng họp công ty.” Ra sức nghiên cứu phương án Thiên Thiên:

      “Sở tiểu thư…”

      “Dạ! Tôi biết rồi, buổi chiều tôi nhất định xuất tại phòng làm việc tổng giám đốc! A …. xuất tại trước mặt ngài!” Thiên Thiên tự phát lời , vô cùng khéo hiểu lòng người đem mình “Điều ” nhường sân cho tổng giám đốc hẹn hò.

      Há liệu BOSS đại nhân bộ vẻ mặt nhìn h eo, nghiêm mặt đối với Thiên Thiên câu:

      “aAnh còn nên đem em chiều chuộng.”

      Người bình thường phỏng đoán sững sờ giây liền hiểu ý lão bản, Thiên Thiên đơn giản chỉ cần sửng sốt ba giây:

      “Tổng giám đốc ý của ngài là…” Quá thông minh phải là chuyện tốt muốn đem nàng làm sao?

      Tiếp tục bảo trì xem vẻ mặt kia: “Sở Thiên Thiên, chỉ số thông minh của em còn dừng lại vào mười năm trước sao?”

      Mười năm trước nàng thông minh nhiều lắm là cũng liền làm qua vài chuyện xấu. Ký ức hãy còn mới mẻ chính là có lần dắt chó dạo nó đem y phụ của đại ca mắt lé bên cạnh hồ bơi xé rách, sợ quay đầu lại phát chịu mắng nên dùng nhựa cao su dính, kết quả mắt lé Đại ca trở lại cũng thèm nhìn tới nhựa cao su còn có liền mặc vào cuối cùng chỉnh cái quần áo kia hơn nữa tại chỗ đem nàng bắt vừa vặn.

      Cũng may biết kính già trẻ bảo vệ tiểu muội muội, đối với nàng có đánh có mắng, chỉ là nhìn nàng cái rồi về sau bị ở phòng cứu thương giằng co đến trưa mới đem y phục toàn bộ bỏ được, nghe còn rớt mấy khối da .

      Mặc dù chỉ là mấy khối da bất quá bản thân đại ca ca quý báu cực kỳ lúc ấy còn đem cha mẹ ở nước ngoài dọa về nhà thăm, Thiên Thiên ước chừng ở nhà né hai ngày dám tùy tiện ra cửa chỉ sợ thúc thúc cùng a di ăn miếng trả miếng làm cho nàng cũng xuyên quần áo dính da.

      Vì thế Thiên Thiên đến nay tin cậy nhựa cao su 110 phẩm chất là quá tốt a!

      “Nghĩ gì thế?”

      Giọng BOSS vang lên, Thiên Thiên dám, nhìn lên:

      “Tổng giám đốc, kỳ em chỉ là thuận miệng …” Kỳ em cũng phải là rất thông minh, ngài đừng giáng chức em

      Ngẩng đầu phát BOSS cầm lấy cặp công văn ra ngoài, chỉ lạnh lùng thổi qua đến câu:

      cần em giúp tôi chế tạo cơ hội, Sở tiểu thư.”

      “Sở tiểu thư” ba chữ cái Thiên Thiên kinh hồn bạt vía.

      Mãi cho đến khi bóng lưng cao lớn vào thang máy, Thiên Thiên mới che ngực hít thở.

      Hù chết người…tổng giám đốc có gì đó thích hợp, động kinh sao… tại sao đột nhiên gọi nàng như vậy…

      Nghĩ lại cảm thấy đúng, tổng giám đốc gọi như vậy,..vậy gọi thế nào chứ?

      BOSS thái độ cùng chuyển biến rất cao thâm, Thiên Thiên dám tiếp tục tìm kiếm… Cách mạng chưa thành công, đồng chí còn cần nỗ lực!

      Buổi trưa trước khi tan sở Thiên Thiên bị Chu thư ký báo cho: “Tổng giám đốc cầu em cùng ngài ấy cùng phòng họp, tham thảo dự án hợp tác mới của Vu thị lần này.”

      Lệ rơi hóa đó, gió ơi thổi ta

      Bởi vì buổi chiều có hồi nghi thức tiếp khách khá gay cấn cho nên Thiên Thiên buổi trưa ước chừng ăn ba chén cơm, chén canh, tin chắc thân thể là tiền vốn, thân thể phải như cây gậy mới có thể dũng về phía trước, sợ hiểm nguy!

      Kim đồng hồ chỉ hướng ba giờ, Thiên Thiên giữ vững tinh thần sửa sang lại tài liệu hướng phòng họp chạy. Móc ra vài tờ tiền giá trị nhìn để lấy dũng khí. (L: ẹc…)

      kim cương kia đến tìm hiểu, nếu lão bản cầu nàng cùng cùng nhau tham dự tiếp khách, rất đơn giản lý do – – thiếu nợ trả tiền, đó là đạo lý hiển nhiên.

      Bởi vì Thiên Thiên thà chết theo nên lão bản tự mình lên cùng nàng giải thích, lúc ấy BOSS biểu rất hào phóng:

      “Sở tiểu thư kỳ thiệt thòi. Chỉ cần em giúp làm đủ tuồng vui này, tiền chữa trị nợ em cũng cần trả.”

      Tổng giám đốc ràng như vậy…

      nàng liền… Hoặc là làm, làm cho xong, làm !

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      20, BOSS uy vũ . . .

      Tác giả: Từ Liễm

      Chuyển ngữ : Tuyết Liên
      20.2

      Lần đầu tiên tại khách sạn, lần thứ hai tại nhà Hách Sảng, lần thứ ba ở phòng làm việc cong ty nàng từng bước thăng hoa, hiểu được nên như thế nào phối hợp với lão bản, biết cái gì là nàng có thể cự tuyệt cái gì là thể từ chối. Cho nên khi Lăng Phong cầu Thiên Thiên dựa ở bên cạnh , hơn nữa muốn thỉnh thoảng cho ánh mắt ôn nhu thời điểm Thiên Thiên khóc ra nước mắt thảm thảm lạnh lẽo tiếp nhận.

      ” Thẹn thùng như thế làm gì…cũng là lần đầu tiên cùng tiếp khách.” Nụ cười sủng ái.

      “Dạ tổng tài.” Thấp giọng trả lời.

      cần phải gọi tổng giám đốc, Lăng Phong. Lăng Phong, OK?”

      “Dạ, Lăng… tổng giám đốc.”

      “Em cách xa như vậy làm gì, hôn cũng hôn ôm cũng ôm, còn cần lần nữa làm mẫu sao?”

      Ông trời ơi!

      Thiên Thiên báo cho chính mình: này là công ty, là c địa bàn lão bản, là chỗ làm việc của minhd hết thảy nghe theo chỉ thị lão bản là 1 nhân viên tót, nhân viên tốt có thịt ăn! (L: @@ thịt)

      Trộm liếc mắt nhìn vài đồng nghiệp ngồi bên cạnh làm việc tại bàn lớn tốt độ đến thần kỳ, tất cả mọi người chuyên tâm phân phát văn kiện có chú ý bọn họ bên này. ( L: khụ khụ ~ người ta chỉ là làm bộ nhìn thấy. )

      “Ừ.” Thiên Thiên xấu hổ, chuyển ghế từ từ chuyển đến cạnh Lăng Phong.

      Vu Tĩnh cùng phụ thân ngồi tại bên kia bàn của phòng họp, lão nhân luôn luôn xảo trá khó được khi lời nào nghe nhân viên Lăng thị phát biểu ý kiến thời điểm dù cho bất mãn cũng chỉ là nhíu mày hừ hừ hai tiếng, lúc này nhìn bộ dạng 1 đôi nam nữ đối diện rỉ tai nhau giọng ràng vui:

      “Lăng tổng giám đốc, đề nghị vừa rồi của con bác, cháu cảm thấy như thế nào.”

      Cùng Lăng thị so sánh thế cục Vu thị hôm nay bằng năm đó, đâu dám gọn gàng dứt khoát như vậy, phải sợ Lăng Phong tức giận mà là 1 nguyên nhân là cùng cha của Lăng Phong có chút giao tình, chắc chắc Lăng Phong dám nể mặt ông.

      “Ừ, có thể tiến hành, bất quá… A, ngài chờ.” Lăng Phong vẻ mặt nhu tình, cúi đầu nhìn xem Thiên Thiên cúi đầu nhìn chằm chằm đầu gối khẩn trương vô cùng: “Thiên Thiên, em cảm thấy thế nào?”

      Thanh ôn nhu làm cho Thiên Thiên toàn thân nổi da gà, ngành quản lý đeo mắt kiếng đều hẹn mà cùng nâng mắt kiếng, bàn làm việc thoáng cái rớt đống bút…

      Kịp phản ứng là lão bản còn gọi mình hiểu bây giờ là thời điểm phát huy, Thiên Thiên kiềm chế trái tim, ngẩng đầu hỏi lại lần vấn đề sau đó ngồi nhìn kỹ lần nội dung phương án.

      Tại khi các đồng nghiệp mánh mắt đầy mong đợi, cũng chính là mười phút sau, Thiên Thiên xem xong hết phương án.

      Phát có nơi nào đó phù hợp khoản tiền Lăng thị đầu tư luôn chắc chắn, dùng rất có thành ý, cũng rất chuyên nghiệp giọng :

      “Vu Tĩnh tiểu thư, tôi vừa rồi có xem qua giản lược chút phương án của , đề nghị của kỳ rất tốt bất quá có vấn đề tôi muốn…”

      “Lăng tổng giám đốc.” Người đối diện rốt cục ngồi yên. Đó là phương án nàng khởi xướng, dựa vào cái gì để cho nữ nhân chẳng ra sao tới bình phẩm, còn bộ dang bà vợ cả làm cho nàng đợi lâu như vậy, làm bộ làm tịch!

      Vu Tĩnh đứng lên: “Taôi hi vọng vấn đề giữa 2 xí nghiệp hai chúng ta cần phải tùy tùy tiện tiện cho 1 ngoại nhân biết gì xem xét.” Khinh thường bổ thêmcâu:

      “Huống chi là loại người bình hoa… chỉ là 1 nhân viên quèn.”

      Lăng Phong biến sắc:

      “Vu tiểu thư, lời này phải có điểm hơi quá.”

      bình tĩnh câu giọng lạnh lùng làm cho Thiên Thiên ngồi ở bên cạnh cũng nhịn được run lên vài cái.

      Lập tức kịp phản ứng vừa rồi Vu Tại Tĩnh là nàng là bình hoa, chê bai nàng. Hậu tri hậu giác Thiên Thiên lúc này cảm thấy có cảm giác ủy khuất, trực tiếp phóng tới cổ họng, chung quanh đồng nghiệp mười mấy ánh mắt nhìn sang làm cho nàng cảm thấy rát khó chịu.

      Thiên Thiên mặc dù phản ứng tương đối chậm có lòng dạ hẹp hòi gì, nhưng là đối với thái độ làm việc liên tục cần cù và thà hăm hở tiến lên vừa rồi chính mình ràng rất nghiêm túc nhìn phương án, cũng rất thành khẩn đề nghị nhưng là lời còn có thốt lên tất cả nỗ lực cũng bị hủy bỏ. Bị chỉ chính là nhân viên quèn sao cả, nàng vốn là vô quan vô chức bất quá là bị tổng giám đốc bắt lính lên thống kê số liệu, nhưng là nàng bình hoa, nàng cảm thấy như mình có việc gì chỉ quyến rũ chú ý của sếp, cảm thấy nàng là kẻ nữ nhân ái mộ hư vinh đây là điều Thiên Thiên thể tiếp nhận.

      Nhịn nhiều lần cũng thể nhịn xuống, Thiên Thiên giả bộ được nữa, đứng lên tháo xuống mắt kinh, tận lực che giấu làm cho thanh , gắng cứng rắn :

      “Tổng giám đốc, em… em toilet.” quản được quá nhiều, đợi Lăng Phong cứ như vậy chạy trốn ra khỏi phòng họp.

      Lăng Phong ánh mắt lạnh lùng, nhìn Vui Tại Tĩnh có chút run rẩy :

      “Sở Thiên Thiên là nữ nhân của tôi, là nữ chủ nhân tương lai của Lăng thị, nể mặt ấy cũng chính là để cho Lăng Phong này chút mặt mũi.” Tài liệu bị vò thành cục, Vu Tại Tĩnh mặt cũng theo thay đổi, Lăng Phong tiếp:

      “Vu tiểu thư, tôi hi vọng thu hồi lời mới rồi, à …. cần.” Cười đến làm cho người ta rợn cả tóc gáy:

      “Các người…. có thể .”

      Vu Tại Tĩnh cho dù kinh nghiệm sống chưa nhiều cho dù có chút xảo trá nhưng nàng tự biết cái tên Lăng Phong là vang danh thế nào….hiểu nụ cười kia ý như thế nào, dám thêm nữa câu, ánh mắt xin giúp đỡ cha mình.

      Ông Vu muốn cái gì

      “Được rồi.” Lăng Phong đưa tay, vẻ mặt lãnh khốc :

      “Giữa chúng ta hợp tác kết thúc, nhị vị có thể về.”

      Ôm 1 tia may mắn cuối cùng:

      “Lăng tổng giám đốc, chúng ta cần thiết vì nữ nhân…”

      Trả lời hồi hữu lực, tiếng chân vội vã rời

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :