1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Boss, Chỗ Đó Không Thể Cắm Vào! - Cẩm Chanh (Full 60c+Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      hic hic. hồi gay cấn. mấy hôm nay lại còn bị ốm. chờ truyện mãi mà có. buồn chết mất thôi.
      LạcLạc thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @Yuusa mai nàng nhé, sáng mai chắc chắn có :yoyo51:

    3. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Ah....... Boss sử tên Diệp Hiên đó
      Dám làm NB bị thương :yoyo50::yoyo50::yoyo50::th_107::th_107::th_107:
      LạcLạc thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 44
      Editor: LạcLạc

      Ngay lúc này, chiếc xe màu sậm chậm rãi chạy tới, ánh mắt Nguyên Bảo sáng lên, giống như tìm được hi vọng.

      vẫy tay với chiếc xe, Chung Ly lái xe chợt phát bóng dáng vẫy tay có chút quen thuộc, híp mắt, dừng xe bên cạnh Nguyên Bảo, khi thấy cổ tay Nguyên Bảo sưng đỏ và người phụ nữ bị thương, sắc mặt Bạch Lạc tái nhợt, lập tức nghiêm mặt. kéo tai nghe xuống rồi xuống xe, trong nháy mắt gió lạnh sà vào, tới bên cạnh Nguyên Bảo đỡ lấy Bạch Liên.

      "Chuyện gì xảy ra?"

      “Chú mau đưa họ đến bệnh viện , tôi được, tôi phải ở đây chờ cảnh sát!”

      “Chờ cái gì, lên xe, bây giờ phải bệnh viện!”

      được!” Nguyên Bảo lắc đầu, ban nãy quá vội vàng, nếu bản thân rồi, cảnh sát tới cũng biết chỗ nào, hơn nữa Diệp Hiên bị mình trói lại, nếu ta chạy thoát được “Chú đưa họ đến bệnh viện trước , bà ấy chờ được đâu.”

      “Lên xe cho tôi!” Chung Ly mặc kệ nhiều như vậy, lập tức kéo lên xe, cũng đẩy Bạch Liên và Bạch Lạc vào.

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      “Tôi biết…” lắc đầu, từ kính chiếu hậu nhìn Bạch Lạc, sắc mặt Bạch Lạc giờ tốt, đôi mắt cậu trống rỗng, cả người còn chút sức sống nào, tâm trạng nhịn được lo lắng “Bạch Lạc, cậu ổn chứ?”

      “Mẹ… mẹ đừng chết… mẹ…” Lúc này Bạch Lạc mới phản ứng, tay cậu dính đầy máu, chất lỏng đỏ tươi đọng lại, cậu khóc, giống như mất thứ quan trọng nhất đời.

      “Bà ấy sao mà.” Nguyên Bảo khẽ an ủi, gương mặt Bạch Liên trắng bệch, hơi thở vô cùng yếu ớt, sợ rằng đến bệnh viện rồi cũng chống đỡ nổi “Vì sao ở cùng chỗ với Diệp Hiên?”

      Bạch Lạc cả người run rẩy “Ông nội ngủ, ấy tới muốn dẫn em gặp mẹ, em rất vui, nên theo ấy , ấy gạt em, em thực gặp mẹ, nhưng…” Bạch Lạc có chút căm ghét chính mình, hai tay nắm thành quyền, con ngươi xanh trong suốt trước kia lên tia căm hận.

      Chung Ly lái xe với tốc độ khá nhanh, thấy cổ tay Nguyên Bảo sưng đỏ, khẽ nhíu mày “Có ổn ?”

      sao.” bịt chặt miệng vết thương, bên ngoài còn đau nhiều, trái lại bên trong đau như kim châm, nhịn được cắn chặt môi dưới, trán đổ tầng môi hôi lạnh.

      “Sao Ngôn Sóc tới?”

      "BOSS họp!" khẽ đáp, nhớ lại chuyện vừa rồi còn có chút sợ hãi, đôi mắt Chung Ly thoáng tối sầm, cũng gì.

      Rất nhanh đến bệnh viện, đưa Bạch Liên vào phòng cấp cứu, Bạch Lạc lo lắng đợi bên ngoài.

      Cậu nhóc lẩm bẩm ngừng, túm tóc mình, nước mắt gần như rơi liên tục, xem ra tình cảm hai mẹ con rất tốt, ít nhất Bạch Lạc rất thương mẹ.

      sao.” Nguyên Bảo tới ôm Bạch Lạc “ sao mà…”

      “Mẹ chết chứ!” Bạch Lạc ôm khóc, cậu nhóc to xác vẫn run rẩy, đôi mắt Nguyên Bảo thoáng qua tia đau lòng, lúc này, nhớ mẹ mình, mẹ Kim và ba Kim chắc chắn cũng rất nhớ .

      sao, mẹ cậu có chuyện gì.”

      cũng để bác sĩ khám , tôi vừa gọi Ngôn Sóc, ta lập tức tới ngay.”

      Nguyên Bảo bình tĩnh nhìn ánh mắt Chung Ly, gật đầu, theo y tá phía sau, Chung Ly suy nghĩ chút, cũng theo.

      Vừa rồi cảm thấy gì, giờ mới phát thực rất đau, dao của Diệp Hiên dùng rất nhiều sức, cắt rất sâu rất dài, hơn nữa lúc nãy dùng sức rất lớn, ở ngoài trời bị lạnh thời gian dài , nơi đó sưng phù, vết thương ngừng rỉ mủ đỏ tươi, xem ra nhiễm trùng rồi.

      "Diệp Hiên..."

      " cần lo lắng, chốc nữa cảnh sát tới.” Như nhìn thấu suy nghĩ của , Chung Ly khẽ đáp, quét qua vết thương của Nguyên Bảo, tiến lên nắm bờ vai , Chung Ly cảm nhận được sợ hãi, bàn tay to phủ lên đôi mắt , để Nguyên Bảo thấy vết thương dữ tợn.

      “Đừng xem, càng xem càng đau!”

      "Vâng!" Lông mi rất dài run rẩy, ngoan ngãn nhắm mắt lại, Chung Ly cúi đầu nhìn được mình che hai mắt, lúc này rất biết nghe lời, mỗi lần đối mặt với mình đều bùng nổ, Chung Ly khẽ cười, dịu dàng như bây giờ thực rất hiếm thấy.

      “Chú xem Tiểu Lạc , cần để ý tôi.”

      “Cậu ta là con trai, là con !”

      Nguyên Bảo gì, chốc lát sau, từ hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cửa bị người đẩy ra, mũi khâu tay bác sĩ run lên, ngẩng đầu hung hăng trừng người mới đến “Sao hấp tấp vậy.”

      cũng thèm quan tâm đến cái liếc mắt của bác sĩ, nhìn chòng chọc Chung Ly lúc, sau đó tiến lên cầm bàn tay có phần lạnh lẽo của Nguyên Bảo, Nguyên Bảo đột nhiên mở mắt, lúc này Chung Ly cũng buông ra: Người đàn ông trước mắt hô hấp dồn dập, hai con ngươi màu mực đầy lo lắng, cả người khẽ run rẩy, nắm tay Ngôn Sóc.

      "BOSS..."

      sao rồi.” Ngôn Sóc thở hổn hểnh, đứng dậy ôm vào lòng, khi thấy vết thương rất dài, con ngươi lên tia đau lòng “Đau ?”

      đau…” Giọng có chút nghẹn ngào, lớn chừng này tuổi lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, mới vừa rồi còn tốt lắm, vừa thấy BOSS cả người liền suy sụp, tựa vào lòng Ngôn Sóc, nghẹn ngào.

      sao nữa, xin lỗi, họp, xin lỗi…” tại Ngôn Sóc cực kỳ tự trách bản thân, khi đó Nguyên Bảo chắc chắn gọi cho , nhưng vì xem , nếu Nguyên Bảo có chuyện gì nhất định rất khổ sở.

      "Em biết..." Nguyên Bảo nhìn vết thương, nhịn được quay đầu sang chỗ khác “Đừng lo lắng, tại em ổn rồi.”

      “Vết thương được tiếp xúc với nước!” Khi khâu và băng bó xong, bác sĩ vừa kê thuốc vừa dặn dò “ được cử động mạnh, chuyện gì cũng phải cẩn thận chút!”

      biết.” BOSS thay lấy thuốc, sau đó ra ngoài, Chung Ly ở cửa phòng phẫu thuật với Bạch Lạc, câu cũng , chỉ lẳng lặng đứng đó.

      BOSS khẽ mím môi, tiến lên “Tôi lại nợ cậu ân tình, lần này cảm ơn cậu.”

      Chung Ly lành lạnh nhếch môi “Ân tình tôi nhận, cảm ơn cần, lúc đó tôi rất muốn bóp chết này.” Con ngươi quét qua gương mặt Nguyên Bảo, khẽ nở nụ cười “Tiền viện phí nhớ đưa tôi đấy, tôi trước!”

      “Giờ đưa cậu luôn!” BOSS lấy tờ chi phiếu nhét vào túi áo “Còn dư lại xem như tiền boa!”

      “Hừ!” Chung Ly hừ lạnh, chút khách khí cầm tờ chi phiếu, sửa sang lại quần áo rồi ra khỏi bệnh viện.

      " mọn..."

      "Chuyện gì xảy ra?" BOSS tiến lên ôm vai , thoáng thấy sắc mặt ngốc lăng của Bạch Lạc, nhàng hỏi.

      giờ Nguyên Bảo nghĩ mà còn sợ, tựa vào lòng BOSS “Em biết, em vốn đến studio quay phim, sau đó thấy Bạch Liên, em… em theo, Bạch Liên vào con hẻm, rồi Diệp Hiên bước ra…”

      "Diệp Hiên?" hơi lên giọng “ ta dẫn Bạch Lạc gặp Bạch Liên, cuối cùng muốn giết bọn họ? !”

      sai!” Dè dặt nhìn sắc mắt BOSS biến đen, khẽ gật đầu.

      “Vậy… vì sao em bị thương.” Giọng chợt nghiêm túc “Em làm người tốt, chạy ra cứu họ? Vì sao báo cảnh sát trước, nếu em có chuyện gì sao? Kim Nguyên Bảo em có nghĩ đến hậu quả ?”

      “Em báo cảnh sát trước, nhưng mất tín hiệu, hơn nữa em thể thấy chết cứu, hai người họ đúng là…”

      “Sống chết của họ liên quan gì đến em, cho dù chết cũng là tự làm tự chịu.” Lời lẽ Ngôn Sóc rất sắc bén, khí thế trong nháy mắt nghiêm túc, cả người Nguyên Bảo cứng đờ, cúi đầu gì.

      hai…”

      “Đừng gọi tôi là hai!” Ngôn Sóc quay sang Bạch Lạc rống to, Bạch Lạc kinh ngạc trợn mắt, con ngươi dần dần tối sầm: Kẻ ngu cũng thấy Ngôn Sóc ghét họ cỡ nào, nhưng… cho dù là vậy, mẹ cũng là mẹ Ngôn Sóc, vì sao khổ sở chút nào?

      Bạch Lạc nghĩ ra, cậu thấy ánh mắt hai đầy lạnh lùng và chán ghét, có chút tình cảm nào, cho dù trước đây Bạch Liên đếm xỉa cậu, nhưng Bạch Lạc vẫn rất thương mẹ.

      "Đinh!"

      Đèn ở phòng phẫu thuật sáng lên, Nguyên Bảo ngẩng đầu, trong nháy mắt bác sĩ bước ra, Bạch Lạc vội vàng chạy đến “Mẹ tôi sao rồi?”

      “Chúng tôi cố gắng hết sức, bà ấy qua nổi đêm nay, dành thời gian cùng bà ấy .”

      Con ngươi Nguyên Bảo co rụt, nhìn cậu bé 15 tuổi, cả người dường như chết lặng, ngơ ngác nhìn người giường.

      “Mọi người đưa đến quá muộn, con dao vừa vặn đâm vào vị trí tim, khi đó chết vô cùng may mắn rồi.

      Nguyên Bảo cắn môi, nhìn người đàn ông, gương mặt tuấn mỹ có biểu cảm gì, đôi mắt màu mực ngưng động ánh sáng nhàn nhạt, hờ hững nhìn người phụ nữ tái nhợt giường, giống như xem người xa lạ.

      “Tôi cho biết, Ngôn Sóc là cầm thú, ta có trái tim, ta chỉ có dục vọng và tiền bạc, ta là cái máy, có linh hồn và quả tim.”

      bỗng nhớ lời Chung Ly lúc đó, đôi mắt trống rỗng nhìn Ngôn Sóc: Mẹ vĩnh viễn ra , BOSS khổ sở sao? Ánh mắt vì sao lại lạnh đến thế, thực chút cũng quan tâm sao?

      " thôi." Im lặng rất lâu, chỉ hờ hững câu.

      “Tiểu Sóc…”

      Người phụ nữ thều thào, cả người Ngôn Sóc khẽ run, khi còn bé, Bạch Liên gọi như thế, cười lạnh, sau đó xoay người tới, sắc mặt Bạch Liên tái nhợt, giữa chân mày phủ tầng khí chết chóc, nhàn nhạt nhìn Bạch Liên, gì.

      "Xin lỗi... Thực xin lỗi... Tiểu Sóc... Hãy tha thứ cho mẹ... Tiểu Sóc..." Cả đời bà làm ít chuyện sai, nhưng chuyện duy nhất bà muốn xin lỗi chỉ có con trai bà - Ngôn Sóc, đứa con xuất sắc như vậy…

      “Bà nghĩ tôi tha thứ cho bà sao?” lạnh giọng nhìn bà, ánh mắt Bạch Liên rất đẹp, khi còn bé, thích nhất đôi mắt ấy, nhưng giờ chỉ thấy buồn nôn.

      , mẹ của tôi…” Ngôn Sóc khom người, lành lạnh câu bên tai bà “Đợi đến ngày tôi chết, cũng chắc tha thứ cho bà!”

      Con ngươi Bạch Liên co lại, ngón tay khẽ giật giật, toàn thân phát run!

      , đồ ma quỷ, ra! ra! Mẹ!” Bạch Lạc đẩy Ngôn Sóc ra, quỳ trước giường Bạch Liên, ôm cơ thể bà khóc.

      "Xin lỗi..." Bạch Liên hai chữ sau cùng, cả người co giật dần dần ngừng lại, ánh mắt hoàn toàn hóa tro tàn.

      Bà ấy chết rồi, chết nhắm mắt.

      ****************
      Đọc xong chương này, rồi kéo xuống đọc tiếp 3 chương nữa, xem như bù cho mọi người dạo này lười :yoyo36:
      @Tiểu tinh @thanh thanh @Mon Ú @chuotanmeo @Mizuki @thomap @Lnmt131 @lyly @người qua đường @Avehil @Mục Huyền
      Last edited: 11/10/14
      shakugan012, Linh Phuong 218, HoanHoan27 others thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 45
      Editor: LạcLạc

      trả mẹ lại cho tôi, là hung thủ giết người, hung thủ!” Bạch Lạc phát điên xông lên túm áo ra sức lắc.

      BOSS nhìn hai mắt sung huyết của Bạch Lạc, chậm rãi tách từng ngón từng ngón, đôi mắt đầy lạnh lùng, đôi mắt này phải đôi mắt của người, hệt như dã thú, lạnh lùng có chút ấm áp nào, trong lòng Bạch Lạc chợt rùng mình, mẹ cậu hai là người xuất sắc nhất, là người lợi hại nhất, cũng là người hiền lành nhất đời này, toàn bộ đều gạt người!

      ấy chắc chắn là người tàn nhẫn nhất mới đúng!

      “Cậu xem , mẹ cậu bị Diệp Hiên hại chết, cậu hận sai người rồi, thực ra người cậu hận phải tôi, cũng phải Diệp Hiên.” lành lạnh nhếch môi “Người cậu hận phải là bà ta.” Ngón tay thon dài chỉ về phía Bạch Liên “Bà ta vì lợi ích mà từ bỏ cậu, tất nhiên, bà ta cũng vứt bỏ tôi, vì sao cậu hận bà ta, người như vậy có chết cũng đáng.”

      “Mẹ mẹ —— "

      Bạch Lạc quỳ xuống đất khóc thảm thiết, tiếng khóc ấy có chút vô lực, cậu vẫn còn là thằng nhóc, đối mặt với Ngôn Sóc hùng mạnh cậu cũng bất lực, cổ họng Nguyên Bảo có chút chua xót, tiến lên muốn đỡ cậu nhóc kia, nhưng bị Ngôn Sóc cản lại.

      “BOSS…”

      “Mỗi người đều phải trải qua vài chuyện đau đớn trong đời, đây chính là trưởng thành, đây chính là vận mệnh, có thể đứng lên hay đều do bản thân cậu ta.”

      BOSS trưởng thành như vậy sao?

      Chẳng qua còn đau khổ hơn Bạch Lạc nhiều, bị ruồng bỏ như vậy, cái gì cũng có, khẽ thở dài, vừa lúc đó, hai người cảnh sát bước vào.

      “Chào , là Kim tiểu thư đúng ?”

      “Vâng.” Nguyên Bảo lên tiếng, sau khi chào hỏi với Ngôn Sóc, hai người bước vào làm hồ sơ.

      Diệp Hiên chạy rồi, có thể là bốc hơi khỏi nhân gian, hiểu sao lại biến mất, cuộc sống sau đó cũng có chút gợn sóng nào, Bạch Lạc lại trở về Ngôn gia, khi biết Bạch Liên chết, cho dù quan tâm, nhưng sức khỏe Ngôn lão càng ngày càng tệ.

      là mùa đông rồi,《 Chân Tử 》 cũng sắp kết thúc, mùa đông năm nay lạnh lắm, từng mảng tuyết trắng lượn lờ bầu trời, thoạt nhìn rất đẹp.

      “Còn ở đây chờ ta sao?”

      “Vâng.” Nguyên Bảo hút ly trà sữa, cái mũi xinh xắn vì lạnh nên hồng hồng.

      “Tôi cùng em đợi, hôm nay khuya lắm rồi.” Lâm Thiệu Huy đứng bên cạnh , dưới ánh đèn đường bông tuyết trở nên đủ màu sắc, Nguyên Bảo thấy thú vị, vươn tay đón vài mảng, bông tuyết lành lạnh hòa tan trong lòng tay, chợt đôi tay đột nhiên cầm tay .

      “Vậy rất lạnh.”

      “Cảm ơn đàn .” Nguyên Bảo thầm rút tay về, trong lòng có chút khó chịu.

      phải kẻ ngu, mỗi lần ở đoàn làm phim Lâm Thiệu Huy đều quan tâm mình hơi quá mức, với ai cũng dễ gần, ngay cả Minh Kiệt ban đầu thích , tại đều trở thành bạn thân, nhưng lại thích gần gũi Lâm Thiệu Huy, cảm thấy rất kỳ kỳ, khiến khó chịu.

      Lâm Thiệu Huy cười cười, cũng gì.

      "Đến rồi." Nguyên Bảo vứt ly trà sữa vào thùng rác, chiếc xe màu đen dừng lại bên cạnh , BOSS mặc áo khoác đen trông càng thêm tuấn, con ngươi nhàn nhạt lướt qua Lâm Thiệu Huy, rồi tiến lên ôm vào lòng.

      “Chờ lâu ?”

      lâu lắm.”

      “Có lạnh ?”

      " lạnh." lắc đầu, vòng tay qua thắt lưng BOSS “Đói bụng.”

      “Về nhà cho em ăn ngon.” Đôi mắt màu mực lên ý cười, bàn tay mang theo bao da bẹo má “Vậy, em lấy gì hối lộ .”

      Hả?

      Nguyên Bảo thoáng sửng sốt, sau đó hiểu được ý , hai bên tai chợt ửng hồng, ánh mặt lặng lẽ liếc Lâm Thiệu Huy cái: Người này là cố ý, cố ý trước mặt người ta, xấu … xấu xa.

      “Chúng tôi trước, cảm ơn chăm sóc Nguyên Bảo.” Vừa lễ độ vừa xa cách nở nụ cười với Lâm Thiệu Huy, sau đó mở cửa xe, dõi theo Nguyên Bảo bước vào, quay đầu nhìn Lâm Thiệu Huy, chậm rãi câu.

      “Có người có thể chạm vào, có… thấy đẹp mắt nhất cũng được liếc mắt nhìn.”

      ràng đây là lời cảnh báo và uy hiếp khiến Lâm Thiệu Huy cứng đờ, ràng là tháng 11, nhưng sóng lưng lại đổ mồ hôi.

      mới gì với ấy đó.” Nguyên Bảo thắt chặt dây an toàn, tháo khăn quàng cổ và mũ, đưa tay xoa xoa hai bên má “Em ghét mùa đông.”

      “Haha.” BOSS cúi đầu khẽ cười vài tiếng, bàn tay to ấm áp bao bọc cái tay bé “Chốc nữa hết lạnh.”

      với ấy gì đó, trả lời em.”

      “Muốn biết hối lộ .”

      Nguyên Bảo “…” Đây là câu cửa miệng của BOSS sao?

      “Mai cùng đến Ngôn trang.”

      “Ngôn lão đỡ hơn chút nào chưa?”

      “Ừ, tốt hơn nhiều rồi.” Ngôn Sóc làm xong bữa ăn phong phú cho Nguyên Bảo “Quay xong bộ này đừng quay nữa.”

      “Á… biết rồi ạ…” Nguyên Bảo qua loa câu, rồi vùi đầu ăn mãnh liệt.

      “Còn có.” Con ngươi hời hợt, đột nhiên cười cười “Em phải gọi là baba.”

      Nguyên Bảo “…”



      Ngôn trang vào mùa đông càng thêm đẹp đẽ, bao phủ tầng bông trắng, mờ mờ ảo ảo chân , trận bệnh đó quá mức giày vò Ngôn Lão, cả người ông đều gầy guộc, nhưng đôi mắt vẫn có thần và sắc bén, thấy Ngôn Sóc và Nguyên Bảo đến, gương mặt hờ hững của ông chợt vui vẻ.

      “Ba, ba khỏe ?” Đưa đồ cho lão Vương, sau đó đứng cạnh Ngôn lão, cầm bàn tay có phần lạnh lẻo của ông.

      “Khỏe, cơ thể tốt rồi, nghĩ thế nào lại trở về.”

      “Con với Nguyên Bảo đến thăm ba chút.”

      “Nguyên Bảo, qua đây cho bác xem.” Ngôn lão vẫy vẫy tay, Nguyên Bảo tới, Ngôn lão quan sát dưới khiến có chút 囧.

      “Nguyên Bảo trưởng thành rồi.” Ngôn lão có hàm ý sâu xa, sắc mặt Nguyên Bảo ửng hồng: Nửa năm nay quả thực trưởng thành ít, có điều khuôn mặt vẫn mang nét trẻ con mũm mĩm, khiến người ta nhịn được muốn nựng.

      “Có thể sinh em bé rồi.”

      “Hả?”

      Ngôn Sóc đứng bên mỉm cười, tầm mắt rơi bụng : Gần đây rất cố gắng cày cấy, nơi đó nên có bé cưng của rồi, tốt nhất là con , có dáng dấp giống như Nguyên Bảo, chẳng qua thai đầu là bé trai cũng tệ, có thể bảo vệ em và mama.

      Nguyên Bảo biết BOSS đánh kế hoạch lâu dài, mà ngay lúc này, Bạch Lạc đến, trông thấy Ngôn Sóc và Nguyên Bảo, cậu thoáng sửng sốt, con ngươi xanh long lanh dần dần tĩnh lặng, đứng ở đó dường như có chút luống cuống.

      “Tiểu Lạc, qua đây.”

      “Cha già…” Cậu nhàn nhạt gọi hai chữ này, Ngôn lão cố tình bắt Bạch Lạc gọi ông như vậy, Ngôn Sóc rất bình tĩnh, giống như người đứng trước mặt mình là người có quan hệ gì với mình.

      “A Sóc, Bạch Lạc giúp ba rất nhiều, thằng bé này rất thông minh, ba chuẩn bị để nó học quản lý vài năm, đến lúc đó có thể giúp con tay.”

      “Con đồng ý.” Sắc mặt Ngôn Sóc lập tức thay đổi “Làm vậy thức thời, ba, để cậu ta ở bên cạnh ba trước , nếu thực có gì giao cửa hàng bên Trung Quốc cho cậu ta, vừa học vừa luyện tập.”

      Con ngươi Bạch Lạc hơi rụt lại, ông cụ im lặng híp mắt, lúc sau, ông gật đầu “Ý tưởng tệ, nhưng thằng bé còn quá …”

      !” Giọng Ngôn Sóc có chút mạnh mẽ “Nguyên Bảo chỉ hơn cậu ta tuổi, nhưng ba muốn ấy sinh cháu cho ba.”

      Nguyên Bảo: Cái này hình như thể so sánh.

      “Cứ vậy , Tiểu Lạc con có ý kiến gì ?”

      ạ.” Bạch Lạc khẽ lắc đầu “Đều theo ý hai ạ.”

      Thấy Bạch Lạc ngoan ngoãn, Ngôn Sóc khẽ cười: Mục đích của rất ràng, đem điều nguy hiểm ném qua đại lục, đương nhiên hoàn toàn bỏ mặc Bạch Lạc, đây là cuộc dò xét, tính tình Bạch Lạc quật cường, điểm này có chút giống , xảy ra việc như vậy từ đầu đến cuối cậu ta lời, nếu ghi hận trong lòng mà ở lại trả thù, chính là quá đơn thuần, hiền lành.

      Nhưng nếu cậu ta thực có gì mờ ám, Ngôn Sóc có cả ngàn cách khiến cậu ta biến mất khỏi thế giới này.

      vậy, qua năm sau hẳn , khoảng thời gian này làm bạn với ba.” Ngôn Sóc giống như hai tri kỷ vỗ vỗ vai Bạch Lạc, nhưng trong lòng Bạch Lạc lạnh cả người: Cậu biết mình phải đối thủ của người đàn ông này, tâm tư ấy quá sâu, khiến cậu sợ hãi, muốn lật đổ người như vậy phải chuyện dễ.

      “Cơm nước xong ở lại đêm, ba kêu bác sĩ đến khám cho Nguyên Bảo chút.”

      Bác sĩ!

      Cả người Nguyên Bảo cứng đờ, trong nháy mắt có cảm giác như rơi vào lòng địch, ném ánh mắt cầu cứu qua người đàn ông kia, vẫn hờ hững, có hành động gì.

      cần bác sĩ đâu, con dẫn Nguyên Bảo đến khám trước đó rồi.”

      “Khi nào?”

      tuần trước ạ.” BOSS vẫn bình tĩnh hề luống cuống “Hơn nữa Nguyên Bảo xấu hổ.”

      “Bác sĩ sao?” Ngôn lão hiểu sao có chút vội vàng, xem ra ông thực rất thèm cháu.

      “Bác sĩ tốt ạ.” Khóe mắt cong cong “Yên tâm, sang năm con cho ba bồng cháu.”

      Sang năm…

      Nguyên Bảo lần nữa 囧, đưa tay sờ cái bụng của mình: Đâu phải muốn có là có?

      Cơm nước xong đều ngủ sớm, khi trở về phòng, BOSS từ phía sau vòng quanh eo , đầu lưỡi liếm lên động mạch xanh của Nguyên Bảo “Cục cưng…”

      “Đừng… tối qua …”

      “Tối qua là tối qua, nghe ba muốn chúng ta sinh con sao?” Bế thóc Nguyên Bảo lên, đặt lên chiếc giường mềm mại, vội vàng cởi áo len của “Mùa đông tốt.”

      Nguyên Bảo “…” Bởi vì áo khó cởi sao?

      “Mang thai nhanh lên, ông cụ vui vẻ, sức khỏe tốt hơn, vì vậy con của em đại diện cho ông cụ khỏe mạnh!” Ngôn Sóc đâu ra đấy, bộ dáng nghiêm túc khiến Nguyên Bảo có chút tin là .

      Có điều, tại mình mang thai thực sao chứ!
      Last edited: 11/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :