1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Boss, Chỗ Đó Không Thể Cắm Vào! - Cẩm Chanh (Full 60c+Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Ôi zời ơi, boss ơi, có cần phải kích thích UTD của ng ta như thế k, bất kì thời điểm, thời gian đều hôn NB vậy, UTD đáng thương :4: Mà đọc chương 34 này thấy sảng khoái quá, UTD :2one: độc miệng là phải để dành vào những hoàn cảnh như zầy đó, nghe a LLN xong thấy thư thái, sảng khoái biết bao :uong2:
      LạcLạc thích bài này.

    2. Mizuki

      Mizuki Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      519
      Lúc đọc khúc cuối ta suýt nữa té ghế:yoyo41:
      Thử tưởng tượng hình ảnh đó làm ta nhịn nổi mà cười, mà ra cũng tội nghiệp UTD :yoyo36:
      LạcLạc thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 35
      Editor: LạcLạc
      Uất Trì Dung dám về nhà mình, khu nhà trọ của cũng có ai, Uất Trì Dung dùng ánh mắt đáng thương nhìn Ngôn Sóc, chờ rủ lòng tốt thu nhận, nhưng Ngôn Sóc trước sau vẫn đổi, liếc cũng chưa từng liếc .

      “A Sóc…”

      “Đừng thương lượng.” Ngôn Sóc trả lời dứt khoát, thoáng nhìn Nguyên Bảo từ kính chiếu hậu, Nguyên Bảo dường như rất mệt mỏi, ở chỗ ngồi ngủ rất say sưa.

      Uất Trì len lén nhìn Nguyên Bảo cái “Tớ làm phiền cậu, nghe lén phải phong cách của tớ.”

      “Phong cách của cậu là trực tiếp quay thành AV.” Ngôn Sóc giễu cợt câu “ nhanh chút, phải về chỗ nào?”

      tại Uất Trì vô cùng rầu rỉ, nếu Dương Dư ở đây sớm đến chỗ Dương Dư, nhưng hết lần này tới lần khác... nếu trở về nhà chính, nghĩ đến dáng vẻ của mẹ, lại đau đầu, Uất Trì là con , cha cả ngày đều quấn lấy để thừa kế gia nghiệp, còn mẹ đúng là biến thành con nít ba tuổi mà chăm bẩm, nghĩ đến về nhà bị nhị lão giày vò, da đầu lại tê rần.

      " thể thương lượng?" Uất Trì bây giờ muốn buông tha chút nào, ngoại trừ chỗ Ngôn Sóc, còn chỗ để .

      nhanh chút đâu.”

      “Được rồi được rồi, về nhà.”

      Nhà chính Uất Trì vô cùng cổ kính, từng là biệt viện vương phủ đời nhà Thanh, về sau tu sửa phen, mới trở thành nhà chính của dòng họ Uất Trì.

      Sĩ quan Ngôn Sóc cõng Uất Trì tiến vào, nhóm người giúp việc thấy Uất Trì bị thương hơi sửng sốt, sau đó rối rít chạy vào nhà báo cáo, vừa chạy vừa kêu “ xong rồi, thiếu gia bị thương —— bị thương rồi —— "

      “Phiền chết được!” Uất Trì kiên nhẫn nhíu mày, cảm thấy phiền muộn.

      Sĩ quan Ngôn Sóc dứt khoát ném Uất Trì cho quản gia, rằng, quay đầu bước , ba mẹ Uất Trì và An lão kinh khủng, BOSS muốn đối mặt, nhưng…

      “A Sóc! Ai da, đúng là lâu ngày gặp, mau bước vào.” bên vai Ngôn Sóc hơi nặng, liền bị kéo vào trở lại.

      “Chào An lão.” Ngôn Sóc lễ phép ân cần chào tiếng, trong lòng lại nhịn được thở dài, xem ra hôm nay về được rồi.

      Uất Trì An ông của Uất Trì Dung gần thất tuần, nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh, có niềm đam mê chơi cờ, mà tài đánh cờ của Ngôn Sóc cũng tồi, từ đó về sau, chỉ cần Ngôn Sóc đến, An lão quyết quấn lấy bắt đánh cờ cả ngày, Ngôn Sóc trầm tuy thích chuyện, nhưng có nghĩa là có thể nhẫn nhịn cùng An lão chơi cả ngày, nếu như vậy còn bằng để tưới cây cả ngày còn thú vị hơn.

      “Đến đây đến đây, cùng ông chơi vài ván.” An lão xong liền kéo vào trong.

      Ngôn Sóc hơi nhíu mày “Hôm nay được, Uất Trì bị thương, hơn nữa xe cháu còn có bạn , nên…”

      “Bạn ?” An lão đầy kinh ngạc nhìn Ngôn Sóc “Cháu vậy mà có phụ nữ, là, ông cứ tưởng cháu là đoạn bối sơn [1], còn tính làm mai với cháu ông…

      [1] Đoạn bối sơn nguyên văn là 背背山 Brokeback Mountain (núi lưng gãy) là bộ phim đồng tính từng đoạt các giải thưởng danh giá của Hollywood, do Lý An làm đạo diễn.

      Ngôn Sóc "..."

      “A Sóc, , dẫn bạn của cháu vào đây, ông muốn nhìn xem ai lại tốt số đến vậy.”

      Ngôn Sóc cũng tiện từ chối ông, khẽ thở dài, sau đó bước ra ngoài.

      Cả người Nguyên Bảo nhắn rúc vào âu phục đen, dáng vẻ đó như con nhím co lại thành khối rất đáng , Ngôn Sóc cúi đầu khẽ cười vai tiếng, cúi nửa người vào trong, sau đó nhàng kéo áo che kín đầu.

      giờ bé ngủ rất say sưa, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, thỉnh thoảng khẽ lẩm bẩm gọi tên , thực rất đáng , Ngôn Sóc nhếch môi, sau đó hôn lên môi , đầu lưỡi chậm rãi vẽ vời ở cánh môi, đến khi cánh môi trở nên ướt át.

      “Ưm...”

      Cả người Ngôn Sóc dần dần chui vào, “Ầm” tiếng cửa sau đóng lại, gian vốn thu hẹp nay càng hẹp hơn.

      “BOSS…” Nguyên Bảo mơ mơ màng màng mở đôi mắt ngái ngủ nhìn đỉnh đầu Ngôn Sóc, cách rất gần, hơi thở phả lên mặt , khiến làn da rất nhanh ấm lên.

      “Chúng ta về nhà chưa?”

      “Chưa.” Giọng Ngôn Sóc khàn khàn, con ngươi sáng quắc nhìn Nguyên Bảo, sau đó thấp giọng nở nụ cười “Đồ ngốc.” Ngôn Sóc cảm thấy bản thân có chút vui vẻ , giống như chỗ trống trong lòng đột nhiên bị lấp đầy, cảm giác này chỉ khi Nguyên Bảo ở bên mới có, muốn nó lại biến mất.

      “Sao lại em.”

      “Bản thân đều ngốc nghếch.” Cả người đè xuống, sau đó ngậm cái cằm xinh xắn của , chậm rãi dời xuống.

      “A…” Nguyên Bảo bị gặm có chút ngứa ngáy, nhịn được dời sang bên.

      Bàn tay nhàng vuốt ve người , sau đó trượt vào trong áo, Nguyên Bảo cảm thấy có chút khẩn trương, giờ ở trong xe á, nếu để người khác thấy tốt.

      “Đừng, em muốn ở chỗ này.”

      vào.” Ngôn Sóc trắng ra, tay trượt xuống mông , nhàng vuốt ve khe cắm nho .

      “BOSS, nơi đó… nơi đó thể cắm vào!” Nguyên Bảo rất ngượng ngùng ra mấy từ đó, đôi mắt đen láy nhìn Ngôn Sóc, bản thân cũng quên khi đó BOSS cầm thú đòi cường X mình.

      Ngón tay BOSS chợt cứng nhắc, sau đó dùng lực ấn khe cắm cái, giọng có chút hổn hển “ như vậy, có thể vào à? Em cái đồ ngốc này!”

      Mà ngay lúc này, bên ngoài văng vẳng tiếng bước chân, cửa sổ xe nhàng bị gõ cái, giọng nữ vang lên “Ngôn thiếu, ông cụ giục đấy.”

      “Tôi biết rồi, lập tức qua đó.”

      “Mời Ngôn thiếu nhanh chút, đừng để ông sốt ruột chờ đợi.”

      “Chúng ta đến nhà Uất Trì?” Nguyên Bảo nhìn gương mặt BOSS, bản thân còn ngái ngủ có chút lờ mờ, chuyện lúc nãy hoàn toàn quên mất, người có đầu óc chập mạch chính là có cách nào.

      “Đúng vậy, mau đứng lên.” Ngôn Sóc đưa tay sửa sang quần áo Nguyên Bảo chút, sau đó đứng dậy mở cửa xe.

      Nguyên Bảo xem xét kiến trúc cổ kính của trang viên, khỏi thầm than thở, quanh co vòng vèo, bọn họ cũng vào đến phòng khách. Thấy Uất Trì ngồi ghế salon, người phụ nữ quay về phía khóc lả chả, sắc mặt Uất Trì vô cùng tệ, dường như thầm chịu đựng gì đó.

      “A Sóc, đây là bạn của con à!” Ông cụ ngồi ghế thoạt nhìn khí thế hết sức uy nghiêm, cực kỳ giống lão vương gia tâm cơ thâm trầm thời cổ đại, Nguyên Bảo khỏi khẩn trương.

      “Đây là An lão, chào An lão em.” BOSS nhàng đẩy về phía trước.

      Nguyên Bảo thoáng nhìn gương mặt ông, sau đó vội vàng cúi đầu “Chào An lão, con là Nguyên Bảo.”

      “Đến đây đến đây, để con bé chơi mình, A Sóc chơi cờ với ông.”

      Chơi mình, Nguyên Bảo đen mặt, khi Ngôn Sóc viện cớ thoát khỏi An lão, vốn mất tích rất nhiều ngày trở về.

      “Dương… Dương Dư…” Uất Trì Dung kinh ngạc nhìn Dương Dư vào cửa, nét mặt thể tin tưởng nổi.

      Khi Dương Dư thấy Uất Trì, sắc mặt vốn dịu dàng lập tức lạnh xuống, xoay đầu, nhìn Uất Trì.

      “Tiểu Dư trở về rồi à.” Ba Uất Trì cười thân thiết với Dương Dư “Sao rồi, vụ án bên Mỹ.”

      “Đàm phán vô cùng thành công, bác trai có thể yên tâm.” Dương Dư dịu dàng trả lời, nhìn lướt qua mọi người “Nếu có việc gì con trước, con vẫn còn nhiều chuyện phải làm.”

      “Đừng , con xem A Dung bị thương, Ngôn Sóc và bạn nó cũng tới, chúng ta lâu tụ họp, ở lại ăn cơm , vừa vặn bàn chuyện kết hôn của các con.”

      "Kết hôn." Sắc mặt Uất Trì Dung vui vẻ hẳn, sau đó lập tức ảm đạm, bọn họ qua lại rất nhiều năm rồi, nhưng mỗi lần mình cầu hôn đều bị từ chối, lần này chỉ sợ cũng…

      “Được ạ!” Ai ngờ Dương Dư trả lời vô cùng dứt khoát, mỉm cười nhìn Uất Trì Dung “Chúng ta lâu rồi tụ họp.”

      “Con và Nguyên Bảo về trước, sau này đến thăm hỏi.” Ngôn Sóc kéo Nguyên Bảo muốn , tình hình bây giờ bọn họ thích hợp ở lại, nhưng người ta nghĩ vậy.

      “Đừng, chúng ta cũng coi Ngôn Sóc là người ngoài, hơn nữa đem chuyện hai con cùng bàn luôn.” Uất Trì phu nhân khẽ mở miệng, giữa chân mày cực kỳ vui vẻ, khi Ngôn Sóc còn học thường đến đây chơi, bà cũng xem như con trai mình.

      “Hả?” Nguyên Bảo ngốc lăng nhìn Uất Trì phu nhân hăng hái bừng bừng, phải Uất Trì Dung và Dương Dư sao, thế nào chuyển qua bọn họ rồi, khả năng mở rộng tầm thường.

      Hai con ngươi màu mực của Ngôn Sóc thoáng qua ánh sáng nhạt, vươn tay vuốt tóc Nguyên Bảo “ ấy còn quá , con nghĩ thêm vài năm…” Dù sao bọn họ đều lên xe rồi, cũng lo mua vé bổ sung sau.

      “Vậy chúng ta cùng Ngôn Sóc tổ chức chung, qua hai năm nữa, thấy được , A Dung.” Dương Dư dịu dàng nhìn Uất Trì, giọng điệu này khiến Uất Trì thoáng mất tự nhiên. nghĩ nghĩ chút vẫn gật đầu.

      Nhưng mà ông cụ ngồi lại vui “Cái gì qua vài năm, qua vài năm ông sớm vào quan tài rồi, ở lại bàn bạc chút, kêu nhà bếp chuẩn bị cơm.”

      Xem ra hôm nay quyết định chuyện này, sợ là ông thả người.

      “A… làm sao giờ.” Nguyên Bảo vừa nghĩ đến kết hôn, liền khủng hoảng, và BOSS phát triển quá nhanh, tại nếu kết hôn chừng ngày hôm sau có em bé, hôm sau nữa lên chức bà, cả người Nguyên Bảo run run, khủng khiếp.

      “Em vui?” BOSS lập tức trầm giọng, nhếch môi, xem ra hơi bất mãn.

      phải em còn sao?” Nguyên Bảo thấy thời kỳ mãn kinh của BOSS đến rồi, tâm trạng buồn vui thất thường, nhìn thấu BOSS.

      Ngôn Sóc khe khẽ cười, sau đó bên tai “Kim Nguyên Bảo, em xem chúng ta còn chuyện gì chưa làm nữa, hửm?”

      Cái từ hửm sau cùng mang ý nghĩa sâu xa, nặng lưu loát, khuôn mặt Nguyên Bảo thoáng ửng hồng, ngậm miệng gì nữa, thấy Nguyên Bảo im lặng, BOSS hài lòng nở nụ cười.

      Bên này hai người vui sướng ve vãn nhau, bên kia Uất Trì lại rầu rĩ, đôi mắt hẹp dài nhìn ông cụ chuyện phiếm rất vui vẻ với Dương Dư: vẫn biết là người hết sức ưu tú, đối với ai đều lễ phép, càng vui vẻ với người lớn, làm việc thẳng thắn, rào trước đón sau, Uất Trì lúc bắt đầu cũng là người rất mạnh mẽ, nhưng vì Dương Dư ương bướng nên tự nguyện buông bỏ, Uất Trì cảm thấy gì cả, đối xử với người mình cần phải như vậy.

      Nhưng Dương Dư, hình như cho đến bây giờ vì mình làm gì cả?

      Có lẽ nghĩ vậy có chút hèn hạ, tình vốn phải công bằng, nhưng vẫn muốn Dương Dư dựa dẫm mình lần, vì như vậy cũng cảm thấy tủi thân bao nhiêu.

      “Vết thương khá hơn chưa?” Dương Dư tới, bàn tay mảnh khảnh phủ lên tay “Xin lỗi, lúc trước em đến thăm .”

      biết em bận rộn mà.” nhàng lắc đầu “ gì với ba rồi?”

      " gì." Tâm trạng rất tốt mỉm cười “Hoa đào làm phiền của .”

      Uất Trì khẽ cười “Đại khái là, em ghen sao?”

      Dương Dư im lặng lúc, sau đó lắc đầu, thấy Uất Trì trong nháy mắt sa sút, tâm tình tốt hẳn tươi cười “Em biết trong lòng chỉ có em, vì vậy em ăn dấm chua của những người liên quan.” Đáp án này là hoàn mỹ nhất, chẳng qua, chẳng qua Dương Dư cũng thông suốt chuyện, ông xã tương lai của mình, hẳn phải săn sóc thích hợp, luôn quản lý sợ là phản tác dụng. Hơn nữa, rất người đàn ông trước mặt! Thực muốn cùng hết quãng đời còn lại.

      ***************
      @Tiểu tinh @thanh thanh @Avehil @chuotanmeo @Mon Ú @lyly @Mizuki @Lnmt131 @Mục Huyền @thomap
      Last edited: 22/10/14
      shakugan012, Linh Phuong 218, HoanHoan26 others thích bài này.

    4. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      oa, chương này nàng, nhưng lại ngọt ngào làm ngta thấy thoải mái. thích quá , sau này chắc boss còn phải đấu tranh, phải mệt mỏi nhiều nữa, mong là NB luôn ngoan ngoãn ở bên cạnh boss.thanks Lạc.:Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader:
      LạcLạc thích bài này.

    5. Mizuki

      Mizuki Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      519
      Đọc chương này có 1 câu của tên truyện, đọc tới đó thấy mờ ám ghê:yoyo60:
      Tung bông cho cặp Uất Trì - Dương Dư:yoyo14::yoyo14:
      LạcLạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :