1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Boss, Chỗ Đó Không Thể Cắm! - Cẩm Chanh (c56+7NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 33
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Nguyên Bảo mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhàng lật người, lại cảm giác toàn thân đau nhức, nhàng mở trừng hai mắt, trí nhớ lúc trước toàn bộ về: nhớ mình ở cùng BOSS ân ái với nhau, sau đó. . . . . . Sau đó. . . . . . sai, hết pin nên tự động tắt máy!

      Sắc mặt nguyên Bảo lập tức đen thui, máy sạc điện của kết nối vào rồi, và Nguyên Bảo vẫn còn ở trong phòng BOSS, thân thể của cũng thoái mái hơn trước, nhìn kiểu này chắc BOSS dọn dẹp sạch cho , Nguyên Bải ngại ngùng vùi đầu vào trong chăn, BOSS quả nhiên là người đàn ông tốt, chỉ là, nếu có điện BOSS ắt hẳn phải thông dâm với tử thi sao ?

      Nhưng BOSS nhà bọn họ chắc chắn làm chuyện cầm thú như vậy đây.

      "Tỉnh chưa?" Cửa chầm chậm bị người nào đó đẩy ra, Ngôn Sóc vào. Edit by Bỉ in diendanleduydon

      "BOSS, có khỏe ?" đem mình trùm kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt để nhìn Ngôn Sóc.

      Cái này nhắc cũng may, vừa nhắc đến bản thân có chút khó chịu, trong đôi mắt kia ràng viết " rất bất mãn, rất rất chưa thỏa mãn dục vọng."

      "Có đói bụng ? Thời gian em ngủ hơi lâu."

      " tại là mấy giờ rồi?"

      "Sắp đến giờ ăn tối rồi." BOSS tới, kéo tấm chăn người .

      Nguyên Bảo nhàng lắc đầu cái, nhìn khuôn mặt dễ nhìn của BOSS, vẻ mặt của càng thêm mất tự nhiên: "BOSS . . . . ."

      "Ừ, thế nào?"

      " xin lỗi." Nguyên Bảo ấm ức nhìn , sau đó con ngươi đảo vào: "Thời khắc mấu chốt mà lại có điện tuyệt đối phải nguyên nhân của em đâu, nếu bọn mình lại lần nữa nhé, em cắm sạc điện luôn vậy." xong, đem cái dây sạc đằng sau mông đưa ra cho Ngôn Sóc xem.

      tai Ngôn Sóc như bị nội thương, chẳng lẽ về sau bọn họ làm chuyện đấy đều phải kèm theo cái dây, đùa gì thế: "Nguyên Bảo." Ngôn Sóc cúi đầu vuốt ve khuôn mặt của : "Em chừng nào mới biến thành người bình thường đây?"

      "Em biết." ÁNh mắt dần dần ảm đảm, mình bây giờ là cái dạng người ra người mà ma cũng chả ra ma, lúc ấy biến thành máy là được rồi, ai nghĩ lại thêm việc biến thành người, phía đằng sau còn dẫn theo ổ điện, sạc điện lấy tiền hay là thế nào chứ .

      Ngôn Sóc thấy ràng khuôn mặt bi thương của , trong lòng khỏi dâng lên tự trách: " nên hỏi em cái này, dọn dẹp lại rồi đứng lên , bọn mình ra ngoài ăn cơm, sáng sớm ngày mai về nhà nhé."

      "Dạ."

      Nguyên Bảo đổi bộ quần áo, theo BOSS xuống lầu, chân như nhũn ra vậy, bước cũng có chút khó khăn, BOSS ở bên đỡ nàng, vừa chậm rãi xuống lầu, thằng ngốc Bạch Lạc kia lúc nhìn thấy Ngôn Sóc cuối đầu thấp, dám nhìn thẳng vào mắt của , ông cụ hình như cũng rất vui vẻ, nên sắc mặt của ông cũng khá lên ít. Edit by Bỉ in ***************

      "Ngồi xuống ăn cơm ."

      "Ba, ngày mai bọn con phải về."

      "Về về thôi." Ông Ngôn cẩu thả phất tay "Công ty quan trọng hơn mà, nhưng cháu nội vẫn phải có." xong, ý vị sâu xa nhìn Nguyên Bảo cái, Nguyên Bảo trợn to hai mắt của mình, nhiệt độ tự dưng tăng cao.

      Ngôn Sóc cười thấp vài tiếng: "Con biết rồi." Ánh mắt của lại rơi vào người Bạch Lạc ngồi bên: "Ngày mai con cũng mang cậu ta theo."

      "Coi như hết ." Ngón tay ông Ngôn hơi run rẩy, khuôn mặt già nua ra ý dẽ dàng hiểu được: "Để nó ở lại phụng bồi ta , đứa trẻ này cũng đáng thương, hình dáng của nó cũng giống con khi còn trẻ." Hình như nghĩ tới hình dáng của Ngôn Sóc khi còn , ánh mắt Ngôn Sóc nhìn Bạch Lạc mang theo chút ý thương người.

      Ngôn Sóc cũng gì thêm, chỉ cúi đầu lẳng lặng ăn cơm.

      Nguyên Bảo cảm thấy công bằng giùm cho BOSS: coi như Bạch Lạc là con trai của Bạch Liên, coi như Bạch Liên là là người phụ nữ ông ấy thương, nhưng cũng thể bận tâm đến cảm nhận của Ngôn Sóc được, Nguyên Bảo đột nhiên cảm thấy BOSS nhà mình lại khiến cho người ta cảm thấy đau lòng, ràng là người đàn ông tốt như vậy, chung quy lại mang lưng rất nhiều thứ. . . . .

      Cơm nước xong xuôi Nguyên Bảo vườn hoa để tiêu bớt cơm, mà Ngôn Sóc hầu như cứ ở bên cạnh nhưng gì cả.

      "Bảo Bạch Lạc ở đây có được ?"

      Ngôn Sóc suy nghĩ trong chốc lát, nhàng mở miệng: "Ông cụ nhìn rất vui là được rồi."

      "Vậy có vui ?" Ngôn Sóc vừa dứt lời, cũng vừa lòng mở miệng, quay đầu lại nhìn về phía , đôi mắt màu đen mang theo khó chịu cũng nỗi cam lòng, Nguyên Bảo nhìn ra ghét Bạch Lạc nhiều chừng nào, nhưng dĩ nhiên vẫn phải để Bạch Lạc ở lại nhà họ Ngôn, ở lại bên cạnh công cụ, chuyện này đối với ai chăng nữa cũng phải là chuyện dễ dàng tiếp nhận.

      Ngôn Sóc nhếch khóe môi, tiến lên ôm lấy : "Như vậy cũng tốt, có gì mà vui với vui cả, ông cụ ở chỗ này có người bạn để chuyện phiếm, cũng yên tâm."

      Tuyệt đối là lời trái lương tâm!

      Nguyên Bảo bất mãn cong lên môi đỏ mọng: " mà tốt bụng như vậy à? là nhân vật phản diện."

      Câu phía sau của nghe được, nhưng câu trước đấy nghe rất , cúi đầu hung hăng cắn lấy đôi môi đỏ mọng của , hai đôi mắt sắc bén như nhuộm phải màu đậm đặc hơn: "Chúng ta trở về thôi." Giọng Ngôn Sóc hơi khàn, mang theo mùi tình dục nồng nặc, bàn tay to của rời khỏi lưng , có loại kích động muốn làm xé rạch vậy.

      Nguyên Bảo tránh khỏi ngực , lui về phía sau mấy bước: " được, em bây giờ có điện đâu."

      BOSS: ". . . . . ." Quả nhiên là do trước kia ép nát nàng Nguyên Bảo này rồi, cho nên bây giờ báo ứng mò tới đây, nhưng cũng có liên can gì, NGôn Sóc khẽ nhếch mày: "Nghe ngày hôm kia em thử vai."

      ". . . . . ."

      Nguyên Bảo cứng đờ người, kinh ngạc mà nhìn Ngôn Sóc: ". . . . . . Làm sao biết? !" Đúng là có kỹ thuật mà, mình làm chuyện bí mật như vậy, chẳng lẽ là Dương Dư? Nhưng Dương Dư cũng phải là người lắm mồm.

      " đương nhiên biết, em đâu cũng biết." Ngôn Sóc bế ngang lấy " về."

      " được, phải cho em làm sao biết được chứ?" Đây tuyệt đối là vũ nhục, chẳng lẽ đây chính chuyện phái người bảo vệ trong truyền thuyết?

      " tại bọn mình còn chuyện khác, chờ sau này cùng em tính sổ cả thể luôn." Vừa về tới phòng, liền kịp chờ thêm nữa mà cởi bỏ quần áo người xuống, đôi môi liền hôn lên thân thể của .

      "Ưmh. . . . . ." Đại não Nguyên Bảo mơ mơ màng màng, chỉ là, vẫn tò mò vì sao Ngôn Sóc lại biết chuyện ngày đó, chẳng lẽ còn là nhân vật phản diện auto (*bọc ngoài) có kỹ năng này.

      . . . . . .

      Ngày hôm say BOSS và Nguyên Bảo quay trở lại coongt y, mà lúc này đây, Nguyên Bảo cũng nhận được cuộc điện thoại, thanh bên trong điện thoại có chút quen thuộc, Nguyên Bảo suy nghĩ lát, nhưng vẫn nhớ ra điều gì.

      "Xin chào, Kim , chúc mừng nhận được vai diễn này, xin mời ngày mai ba giờ chiều chuẩn bị đến studio, bọn tôi chờ ."

      "Hả?" Nguyên Bảo hơi sững sờ, lúc này mới nhớ tới cuộc điện thoại trước khi diễn thử vai, cũng là người này, mà được chọn sao? mặt Nguyên Bảo khỏi lên tia vui mừng.

      "Sao vậy, sao vui như vậy?"

      "Em được chọn vào vai ấy, cảm giác tuyệt vời." Nguyên Bảo ngồi tại chỗ mà lại muốn nhảy cẩng lên vì sung sướng, nghĩ đến mình thành công, chuyện này đối với giống như giấc mơ huyền ảo vậy.

      BOSS cũng chúc mừng cho , nhàn nhạt lướt nhìn Nguyên Bảo: "Chuyện gì cũng được nghĩ nó hoàn hảo hiểu , thiên hạ có bữa
      ăn nào là miễn phí, em hiểu ? Nếu hiểu mà chỉ muốn thỏa mãn lòng mình, đến lúc đó quản em đâu.”

      “Mới cần quan tâm nhé…” Giống như bị hắt chậu nước lạnh vậy, khiến cả người Nguyên Bảo ướt sũng, nghiêng đầu nhìn gò má Ngôn Sóc, dịu dàng lúc trước như giấc mộng vậy, khuôn mặt vẫn như cũ, cười chuyện.

      thú vị…” Nguyên Bảo thấp giọng thầm câu, đưa mắt ra ngoài cửa sổ.

      Ánh mắt BOSS quét qua gương mặt , đôi mắt dài hẹp thoáng qua ý cười nhàng: “ lát nữa bọn mình xem Uất Trì Dung như thế nào, hôm nay cậu ta xuất viện đấy.”

      “Khỏe nhanh như vậy sao?” cái kia vết thương kia tối thiểu cũng mất tháng, tại mới tuần lễ.

      “Ha ha, xem chút.” Vừa nghĩ tới Uất Trì Dung BOSS dường như rất vui vẻ, Nguyên Bảo lần nữa phát ghen, vươn tay nhéo lên bắp đùi rắn chắc của BOSS.

      “Có phải rất thích Uất Trì Dung đúng ?”

      “Tại sao như thế?” nhíu mày, có chút này nghĩ cái gì: “Khuynh hướng giới tính của rất bình thường, cho là Nguyên Bảo biết rồi chứ.” Câu của ràng có hàm ý khác, Nguyên Bảo trầm mặc, BOSS quá sắc bén, phải mình có thể chống đỡ được.

      tới khu bệnh viện đợt trước, bọn họ vào phòng bệnh, sau đó thấy được Uất Trì Dung ngồi ở đầu giường biết suy nghĩ cái gì, mấy hôm nay có lẽ Uất Trì Dung sống tồi, gương mặt đỏ thắm, vóc người mập mạp ít, chỉ là đôi mắt đen hẹp dài kia lại mang theo mấy phần bi thương.

      “Sao rồi, Lâm Đại Ngọc à ~~.” Ngôn Sóc dẫn Nguyên Bảo vào trong, nhìn chung quanh vòng, sau đó cong khóe môi: “Hoa đào của cậu có ở đây ?”

      “Cút.” Sắc mặt Uất Trì Dung có chút ổn, vẻ mặt lạnh nhạt, trong tròng mắt lóe ra ánh sáng lành lạnh.

      “Tính khí chả tốt tẹo nào.”Ngôn Sóc đứng ở trước giường, cười nhạt nhìn Uất Trì Dung trước mặt “Xem ra cuộc sống mấy ngày của cậu ở bệnh viện rất tốt.”

      “Tôi cút.” nhàng nhíu mày, trong lòng mắt mang theo tức giận mơ hồ.

      “Ăn hỏa dược rồi à, mình là tốt bụng tới thăm cậu, như thế nào, có muốn mình tiễn đưa cậu về ?”

      “Tiểu nhân.”

      “Đều rồi, Dương Dư bỏ chính là nguyên nhân từ cậu.” Ngôn Sóc biết người em của mình suy nghĩ cái gì: Uất Trì Dung là người tương đối cố chấp, điểm này so với cũng giống nhau y chang, còn nhớ lúc thời điểm còn học ở trường. Uất Trì Dung cũng là người gặp người sợ, nhưng sau khi biết Dương Dư càng ngày càng có tiền đồ, BOSS đối với chuyện này, hết sức khinh thường, đến lúc đó phụ nữ của chỉ có thể bị ức hiếp thôi!

      Ừ, điểm này Kim Nguyên Bảo rất phù hợp với tiêu chuẩn của , Ngôn Sóc nhíu mày, ánh mắt khỏi đặt lên người Nguyên Bảo bên, cảm thấy ánh mắt của , Nguyên Bảo hướng về phía nụ cười lộ cả hàm răng trắng tinh.

      “Đồ ngốc…”

      “Tôi bảo mấy người đủ rồi đấy!” Bây giờ Uất Trì Dung đủ phiền não rồi, điện thoại của Dương Dư đến chết vẫn gọi được, tra IP hầu như cũng bị hacker ngăn trở, chút tin tức nào về , tại thân là bạn bè mà lại đứng trước mặt tình tứ với nhau, kích thích !

      “Bọn tôi đâu có làm gì chứ, Uất Trì Dung sao vậy?”Nguyên Bảo hấp ta hấp tấp nhào vào ngực Ngôn Sóc, nhón chân lên hướng về cái cằm nhọn của Ngôn Sóc rồi cắn cái.

      “Mỗi tháng cậu ta đều có mấy ngày như vậy, cần lo cho cậu ta đâu.” Ngôn Sóc thuận thế ôm lấy eoNguyên Bảo, sau đó nhắm ngay vành môi đỏ mọng mà hôn.

      “Umh…” nhắm mắt thuận theo, lè lưỡi phác họa bờ môi của .

      Bây giờ Uất Trì Dung bị đủ loại kích thích, nếu phải đùi mình còn vết thương, đứng dậy nổi, thôi sớm đứng lên đâm cho hai người này nhát rồi, sau đó để cho bọn họ làm đôi uyên ương chết cùng nhau.

      “Cầm thú…”

      “Mình cho là cậu sớm biết rồi chứ.” Ngôn Sóc khẽ thở dài rời cánh môi Nguyên Bảo, nhàng lướt qua vành môi lần nữa: “Cậu hâm mộ hay ghen tỵ?”

      “Cút!Ngay cả nữ sinh cũng bỏ qua, đúng là đồ cầm thú.”

      “Cậu chính là hâm mộ cùng ghen tỵ.”

      Uất Trì Dung: “…”

      Nguyên Bảo: “…” Nếu bọn họ cái đá nào tin, làm thế nào, lại ghen.

      Mà ngay giữa cái cảnh hào thuận này, Lý Lạc Nhi với đôi mắt đỏ ngầu vào trong.
      Last edited by a moderator: 11/10/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ♥, Chương 34
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Tận mắt thấy Lý Lạc Nhi vào phòng, Nguyên Bảo vả BOSS quyết định im lặng, ánh mắt Uất Trì Dung nhàn nhạt quét qua khuôn mặt Lý Lạc Nhi , rồi cũng gì.


      “Dung công tử!"

      Cũng biết chuyện gì xảy ra, Lý Lạc Nhi nhào vào lòng Uất Trì Dung khóc lóc to, nhưng sắc mặt Uất Trì Dung trước sau vân lạnh lùng, đẩy Lý Lạc Nhi ra, nhưng cũng câu gì, ràng chao thấy mình bị uất ức , khóc đến nổi còn hình dáng gì nữa. Và cái cảnh trước mắt này hình như hơi quen thuộc, hình như Lý Lạc Nhi bị Vưu Tinh Bân cưỡng hôn, sau đó Lý Lạc Nhi chạy đến tìm BOSS để cần an ủi, BOSS đau lòng thay cho Lý Lạc Nhi, và từ lúc này trở , BOSS cũng biết vị trí của Lý Lạc Nhi trong lòng của mình có khác biệt như thế nào rồi, cũng chính vào lúc này, Vưu Tinh Bân xông vào phòng, cuộc chiến giữa hai người họ mới chính thức bắt đầu.
      Nguyên Bảo nhìn khuôn mặt đẹp trai của BOSS, nâng cánh tay lên, sau đó khoát lên vai mình: bây giờ, người đàn ông này là của Nguyên Bảo.

      "Khóc đủ rồi đứng lên " Uất Trì Dung khôn giống như bề ngoài vô hại của , so với BOSS vẫn được tính là người hiền lành , chỉ cần chạm đến ranh giới cuối cùng của đều có thể dễ dàng tha thứ, huống chi đối mặt với trói ga chặt như thế nào, nhưng mỗi người đều có tính cách riêng của mình, huống chi, Uất Trì Dung cũng muốn mới bắt đầu bị hạn chế nhứ thế này.

      Lý Lạc Nhi bị thanh của Uất Trì Dung làm cho tinh thần mơ hồ, đôi mắt chưa đầy nước nhìn Uất Trì Dung: "Dung công tử. . . . . ."

      " Lý." Uất Trì Dung hơi cong khóe môi, cười như vậy hơi hơi giống BOSS: “Xin chú ý cách xưng hô của , bây giờ phải là thời đại nhà Đường hay nhà Thanh, tôi cũng phải công tử nào cả, mà cũng phải hát rong, cho nên xin hãy gọi tôi là Dung, cám ơn."

      ~~~~~~~~~~~~~~~ edit by Takakichan ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Nguyên Bảo yên lặng rồi há mồm, độ sâu khóe môi BOSS càng thêm cong , còn tường rằng Uất Trì Dung mềm lòng với người ta, nhưng quên mất câu , người phân theo nhóm vật họp theo loài, người có thể hợp tác với BOSS nhiều năm như vậy có thể là loại gì.

      Câu phải hát rong kia có chút tàn độc, khuôn mặt nhắn của Lý Lạc Nhi chợt biến, sau đó đôi môi run rẩy khiến nên lên.

      "Lý Lạc Nhi, đây chính là người tình của em sao?"

      Cửa bị người kia đẩy ra, sau đó Vưu Tinh Bân tức giận đằng đằng vào, kế tiếp tuyệt đối là chuyện hay thể giải thích được.

      Có lẽ bởi vì cảm xúc giờ kích động, Vưu Tinh Bân chú ý đến đối thủ Ngôn Sóc của , đôi mắt đầy tia máu nhìn Lý Lạc Nhi và khuôn mặt lạnh lùng của Uất Trì Dung.

      "Cách chuyện khó nghe!" Lý Lạc Nhi đứng lên, bảo hộ Uất Trì Dung phía sau lưng mình, mặt vẫn còn mang theo nước mắt, nhưng trong đôi mắt ấy lại mang theo quật cường: "Dung công tử là người tốt, mời ngay giùm tôi."

      "Người tốt? !" Vưu Tinh Bân cười lạnh lùng, nhìn về phía Uất Trì Dung: "Đây phải là tổng giám đốc của RY sao, vị hôn thê xinh đẹp vậy mà lại cần, thế mà trêu chọc cái loại hàng hóa này sao, cũng ngại hạ thấp giá trị của bản thân sao?"

      " câm mồm!" đợi Uất Trì Dung lên tiếng, Lý Lạc Nhi ngược lại kích động: "Xin mời lập tức rời khỏi đây ngay, Dung công tử phải nghỉ ngơi cho khỏe, như vậy là ảnh hưởng đến ấy!"

      "Dung công tử?" Vưu Tình Bân hừ lạnh tiếng" Em cho rằng Dung công tử để ý tới em à, lập tức cùng tôi, em cần quên, nợ của trai em là do tôi trả, tôi tại mới là chủ nợ của em!"

      Lý Lạc Nhi cắn môi dưới, thân thể gầy gò lảo đảo như muốn ngã, trong đáy mắt Vưu Tinh Bân thoáng qua tia thương, ánh mắt của trong nháy mắt dịu lại: "Lạc Nhi, trở về cùng tôi , tôi đối xử với em tốt, tôi xin thề!"

      Nguyên Bảo thầm tặc lưỡi, đây quả thực là vở kịch đẳng cấp, với tên gọi: "Công tử bột nhà giàu bình tĩnh gỡ bỏ vướng mắc hận của thôn quê." Cuối cùng Uất Trì Dung công tử trúng đạn.

      "Tôi. . . . . . Tôi thể về cùng được, tiền của tôi trả hết, tôi phải chăm sóc ấy tốt rồi mà, vết thương của ấy giờ còn chưa lành , tiền của tôi nghĩ biện pháp để trả."

      . Lý Lạc Nhi bây giờ vẫn cố chấp như cũ, nếu như tiến hành theo kịch bản phim truyền hình, BOSS sớm thay Lý Lạc Nhi trả món nợ này rồi, đáng tiếc, đây cũng phải là phim truyền hình, nằm ở giường trước mặt cũng phải là Ngôn Sóc.


      ~~~~~~~~~~~~~~~ edit by Takakichan ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      "Em có thể trả nổi sao? Lập tức về cùng tôi! Nếu em xem tôi xử lý em như thế nào!" Vưu Tinh Bân xong muốn tiến lên , trong ánh mắt Lý Lạc Nhi thoáng tia hoang mang, trốn nhanh bên người Uất Trì Dung, đưa tay nắm lấy mép áo của "Dung công tử, cứu cứu tôi với. . . . . . Van đấy. . . . . ."

      tại tuồng vui này có thể gọi là "Công tử nhà giàu ngang ngược cưỡng ép, công tử chính nghiã ra tay cứu giúp" a ~ sai rồi, có cái câu phía sau kia đâu.

      Uất Trì Dung nhếch miệng: “Cửa ở bên kia, thong thả tiễn!"

      ". . . . . ."

      "Dung công tử." Lý Lạc Nhi rơi nước mắt lần nữa: “ nhẫn tâm như vậy sao? Lòng em chỉ nghĩ đến mà thôi, ngày hôm đó. . . . . ." ngượng ngùng cúi đầu"Ngày hôm đó công tử xả thân cứu giúp, em liền. . . . . . Liền. . . . . ."

      "Ngôn Sóc." đợi ấy hết lời, Uất Trì Dung ngẩng đầu nhìn Ngôn Sóc "Trong đoàn diễn có thiếu người ? Mình thấy Lý đây đóng vai nữ hát rong đáng thương cũng tệ lắm đâu, tư cách ấy rất chi là phù hợp.."

      "Bên đó của mình là diễn cổ trang huyền huyễn, có vai nữ hát rong đâu, chỉ là. . . . . . Chỉ là thiếu nữ múa vui cho khách đấy." Hai đôi mắt mang theo ý cười, phối hợp chê vào đâu được cùng Uất Trì Dung .

      "Nghe ?" Uất Trì Dung nhàng đẩy tay ra "Để Uất Trì Dung này giới thiệu vào đoàn diễn , đến lúc đó nhất định kiếm được ít tiền mà trả nợ, nếu bất đắc dĩ lấy thân báo đáp cũng được mà, tôi thấy tổng giám đốc Vưu đối với cũng có ý có tình đấy!"

      "Mấy người có ý gì?" Sắc mặt Vưu Tinh Bân lập tức đen thui, đôi mắt rơi lên người Ngôn Sóc "Ý của là Vưu Tinh Bân tôi chỉ xứng với vũ nữa?"

      ". . . . . ."

      Vưu Tinh Bân chuyển sang tình tiết trong kịch bản là nhanh, đoàn người Nguyên Bảo có chút theo kịp tiết tấu của ta, rồi Nguyên Bảo nhích lại gần ngực Ngôn Sóc, nhìn Vưu Tinh Bân cách vô tôi: " có bệnh tình dục Bắc Kinh cũng tệ đâu, ngài chỉ xứng đến Bắc Kinh, có bệnh tình dục đến Bắc Kinh , ở Bắc Kinh có bênh viện chuyên chữa bệnh tình dục đấy."

      ". . . . . ."

      "Này! bảo được mấy thứ này mà." BOSS có chút bất mãn, cong lên ngón tay rồi dùng sức búng trán cái, sau đó bảo vệ Nguyên Bảo trong lòng ngực của mình, cản trở ánh mắt của Vưu Tinh Bân.

      "Đúng là kiểu đàn ông như thế nào thích cái loại phụ nữ như thế ấy!" Vưu Tinh Bân thầm châm biếm thân phận của Nguyên Bảo, nhân tiện mắng luôn BOSS.

      Ngôn Sóc da mặt dày mà, người ta thèm để ý, nhưng Nguyên Bảo chịu được, dùng sức ngẩng đầu từ trong ngực BOSS lên, sau đó chịu yếu thế phản kích lại: "Đúng là cái hạng người giống tên."

      ". . . . . ."

      "Bọn mình biết là được, đừng có ra nhé, ngoan ." Ngôn Sóc cuối đầu hôn lấy , cuối cùng ngậm lấy cánh môi trong miệng mình, nhàng lật qua lật lại.

      "Ưmh. . . . . ." Bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng hôn được, đúng là cầm thú, nhưng mà Nguyên Bảo rất là thích.

      ~~~~~~~~~~~~~~~ edit by Takakichan ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


      Sắc mặt Trì Dung đen thui nhìn cảnh ân ân ái ái của Nguyên Bảo và NGôn Sóc: "Tôi mấy người đủ rồi đó, dọn dẹp đồ đạc. Ngôn Sóc, cậu đưa mình về nhà."

      "Được" Náo nhiệt cũng xem đủ rồi, đúng lúc nên thu tay lại.

      "Chờ chút!" Lý Lạc Nhi lúc này có chút nỡ, vươn tay kéo lấy áo Uất trì Dung:"Dung công tử, vết thương của là do tôi mà có, xin để tôi chăm sóc cho , cầu xin , nếu lòng tôi được yên."

      "Vậy vĩnh viễn yên cũng tốt lắm đấy." Uất Trì Dung kéo áo mình lại, thuận tiện vỗ lên mặt đất trống "Ngôn Sóc, đỡ mình nào!" Uất Trì Dung có cảm giác mình sắp thoát khỏi khổ ải rồi, mình bị thương mà cũng dám cho người nhà biết, mỗi ngày ở trong bệnh viện lại còn bị cái người Lý Lạc Nhi nàygiày vò đủ kiểu, buộc ăn mấy loại đồ bổ kỳ quái đến ghét luôn, nếu giờ ở thêm mấy ngày nữa nhất định chết, nhất định !

      "Đừng!" Lý Lạc Nhi đột nhiên kích động, ôm chặt lấy Uất Trì Dung: "Tôi đây thích , để em ở cùng với , cái gì em cũng cần, để cho em ở cùng với có được hay , coi như để cho em ở bên cạnh chăng nữa, cũng cho em hầu hạ và chăm sóc cho !"

      Giữa hai người trong lúc đó có gì khác lạ sao ?

      "Tôi có vị hôn thê,xin hãy tự trọng, cần dang tiếng như tôi cần." Uất Trù Dung đẩy ra, ánh mắt mang theo ý lạnh " Lý, sau này đừng có quấn lấy tôi nữa, tôi phải cứt, cũng phải là ruồi!"

      ". . . . . ."

      Vâng. . . . . . Đúng là ác!

      Công tử Uất Trì Dung vì bở rơi miếng kẹo mè xửng Lý Lạc Nhi đây, mà thậm chí đem chính bản thân mình gộp vào đó, tuồng vui này tên là: "Vì bảo vệ danh tiếng, đồng quy vu tận?"

      Ngôn Sóc tiến lên đỡ Uất Trì Dung, cuối cùng quyết định cõng ta lên lưng, để lại mấy người trong phòng bệnh giương mắt nhìn Ngôn Sóc cõng Uất Trì Đung di ra ngoài.

      Nguyên Bảo nhìn quanh chút, sau đó cầm cái túi áo quần giường rồi theo ra ngoài.

      "Dung công tử, đừng mà. . . . . ."

      "Tôi em đủ rồi đấy!" Vưu Tinh Bân chịu được nữa vươn tay kéo lại "Em xem mình là con ruồi là hát rong sao hả, đàng hoàng mà sống bên cạnh tôi , tô đối xử với em tốt!"

      "! Hạnh phúc của bản thân mình mình phải tranh lấy! Dung công tử chính là hạnh phúc suốt đời của tôi, ngoài ấy ra tôi gả cho ai hết!"

      Câu cuối cùng ngoài ấy ra gả cho hết thiếu chút nữa làm Nguyên Bảo ngã mặt đất.

      Hôm nay thời tiết cực kỳ tốt, Uất Trì Dung thoải mái phơi nắng, cảm giác xúi quẩy mấy ngày nay cũng tan biết , mà BOSS cõng lưng đấng mày râu như vậy, cũng có cảm giác tốn bao nhiêu sức lực.

      Uất Trì Dung biết nghĩ tới điều gì, cười khẽ khẽ: "Mình nhớ ra lúc tụi mình học cấp hai cậu cũng cõng mình lưng như thế này nè, sau đó diễn dàn trường bọn mình là đôi công thụ nữa!"

      Đó là chuyện rất xa xôi, lúc ấy Uất Trì Dung bị ngã từ gác xuống khiến chân bị thương, đó là lúc Uất Trì Dung và Ngôn Sóc có tâm tư nhiều như bây giờ, cũng có chuyện buông tha người khác như bây giờ, Ngôn Sóc là người khó chịu, biết cách diễn đạt, đúng lúc ấy bị hù đến hoảng tại chỗ, rồi hai lời cõng Uất Trì Dung lưng đến bệnh viện. . . . . .

      Cái dáng vẻ ấy là ngu, chả giống Ngôn Sóc là bao.

      Ngôn Sóc nở nụ cười : "Đừng nên bậy, bây giờ mình có Nguyên Bảo rồi."

      Uất Trì Dung cười cười, gì, bọn họ đều có ngườu của riêng mình, đều nghiệp mà mình muốn, nhưng từng có tình bạn bè mà mỗi lần nhớ tới, Uất Trì Dung vẫn cảm nhận được cái ấm áp lâu ấy, cả đời người chính là như vậy, có người em tốt, có tốt, cuối cùng có mái nhà, đơn giản, nhưng mọi chuyện dễ dàng, bạn càng muốn nó yên ổn ai đó cố tình khiến bạn có chuyện.

      "Em là ghen tỵ!" Nguyên Bảo vất vả đuổi theo, thở hổn hển: "BOSS cũng chưa có cõng em cơ đấy, ghét, em ghét Uất Trì Dung!"

      " cũng rất ghét cậu ta đấy nhé." Ánh mắt NgôN Sóc dịu dạng, dừng bước nhìn Nguyên Bảo "Tới đây."

      "Làm gì, chẳng lẽ cong bạn với thụ lưng?" Nguyên Bảo xong, giọng mang theo vị chua lè, nhưng vẫn ngoan ngoãn qua.

      "Nhón chân lên."

      "Hả?" Nguyên Bảo nghi hoặc nhìn BOSS, sau đó nhón chân lên.

      Trong nháy mắt, BOSS nhàng cúi người xuống, nhắm mắt lại, hôn lên bờ môi của , đầu lưỡi linh hoạt trượt vào khoang miệng của , cái dáng vẻ này như đại biểu cho tiếng lòng của dành cho Nguyên Bảo, hình ảnh ấy rất đẹp. . . . . Nếu là. . . . . . Nếu là có cái vị phía sau lưng kia.

      Uất Trì Dung cảm giác như mình là người bị kịch vậy: "Tôi mấy người đủ rồi đấy! Cố ý chọc giận tôi!"

      ~~~~~~~~~~~~~~~ edit by Takakichan ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ♥, Chương 35
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Uất Trì Dung dám về nhà, mà căn hộ của cũng bóng người, Uất Trì Dung vẫn làm dáng vẻ đáng thương nhìn NgôN Sóc, chờ đợi có thể tốt bụng chứa chấp khoảng thời gian, nhưng Ngôn Sóc trước mặt vẫn thủy chung đổi sắc, ngay cả ánh mắt cũng ngó lấy cái.

      "A Sóc. . . . . ."

      " có chuyện thương lượng." Ngôn Sóc trả lời gọn gàng linh hoạt, nhìn Nguyên Bảo qua kính chiếu hậu, hình như Nguyên Bảo quá mệt nên ngủ say xưa ở ghế đằng sau.

      Uất Trì Dung nghiêng đầu len lén liếc Nguyên Bảo ngủ phía sau: "Mình quấy rầy cậu đâu, nghe chuyện giường chiếu phải là phong cách của mình."


      >>>>>>>>>>>>> edit by Takakichan <<<<<<<<<<<<<<<<<<<<

      "Phong cách của cậu là trực tiếp quay phim AV." Ngôn Sóc đùa bỡn câu " nhanh chút, phải về nơi nào?"

      Bây giờ Uất Trì Dung sựu rất rối rắm, nếu Dương Dư ở chỗ này lập tức tới chỗ của Dương Dư rồi, nhưng nếu cố tình. . . . . . trở về nhà, nhớ tới cha mẹ mình lại nhức đầu. Uất Trì Dung là con trai độc nhất của nhà, cha cả ngày quấn lấy để bảo tiếp nhận cơ nghiệp, còn mẹ cứ coi như đứa con nít ba tuổi mà đối đãi, nghĩ đến việc quay về mà bị hai ông bà già hàng hạ hằng ngày lại nhức.

      " thể thương lượng?" Uât Trì Dung bây giờ khống muốn từ bỏ, trừ chỗ của Ngôn Sóc ra còn chỗ nào để ở.

      " nhanh chút nơi nào ."

      "Được rồi được rồi, về nhà ."

      Nhà Uất Trì hết sức cổ kính, nơi đây từng là vương phủ đặc biệt của người trong tộc thời Đại Thanh, cuối cùng sau quá trình sửa sang lại, nó mới trở thành biệt thự của nhà Uất Trì Dung.

      Ngôn Sóc cõng Uất Trì Dung vào nhà, mấy người giúp việc thấy cậu chủ Uất Trì Dung bị thương hơi sửng sốt, sau đó rối rít chạy vào phòng trong, vừa chạy còn vừa kêu: " xong rồi, cậu chủ bị thương —— bị thương ——"

      "Phiền chết được !" Uất Trì Dung kiên nhẫn nhíu mày, cảm giác trái tim mình phiền loạn.

      Ngôn Sóc linh hoạt ném Uất Trì Dung cho quản gia, hai lời, quay đầu bước , cha mạ Uất Trì Dung và ông nội An này rất kinh khủng, BOSS bày tỏ mình cũng muốn đối mặt, nhưng . . . . .

      "A Sóc hả? Ôi chao, đúng là lâu gặp, nhanh vào đây ." Bả vai Ngôn Sóc liền nặng nề, bị kéo vào trong.

      "Ông nội An khỏe ạ." Ngôn Sóc lễ phép thăm hỏi tiếng, ở trong lòng ngừng than thở, nhìn kiểu này hôm nay về được rồi.

      >>>>>>>>>>>>> edit by Takakichan <<<<<<<<<<<<<<<<<<<<

      Ông nội Uất Trì An của Uất Trì Dung gần 80 tuổi, nhưng cơ thể vẫn cường tráng như cũ, thứ đam mê nhất là việc đánh cờ, mà đối với kỹ thuật chơi cờ của Ngôn Sóc cũng kém, từ đó về sau, chỉ cần NGôn Sóc tới chơi, ông nội AN lập tức quấn lấy đòi chơi cờ, mặc dù Ngôn Sóc nghiêm túc và thích chuyện, nhưng cũng đại biểu là tình nguyện ngồi tiếp cờ với ông nguyên ngày, nếu như vậy thà dành thời gian tưới hoa còn thú vị hơn chuyện này.

      "Đến đây, cùng cùng ông đây chơi ván cờ." Ông nội An xong kéo Ngôn Sóc vào trong nhà.

      Ngôn Sóc nhíu mày cái: "Hôm nay được ạ, Uất Trì Dung bị thương, huống chi bên trong xe còn có bạn con nữa, cho nên. . . . . ."

      "Bạn ?" Ông nội An kinh ngạc nhìn Ngôn Sóc "Con mà cũng có phụ nữ à, thiệt là, ta vẫn cứ cho con là đồng tính nam chứ, còn nghĩ xem có nên hay nên hợp tác con với cháu trai ở cùng với nhua nữa này . . . . ."

      Ngôn Sóc: ". . . . . ."

      "A Sóc, , đem bạn của con vào đây ta xem, ta ngược lại muốn nhìn đưa con nào só tốt như vậy chọn được NGôn Sóc."

      Ngôn Sóc tiện cự tuyệt ông già cười hả hê, nhàng thở dài cái, sau đó ra ngoài.

      Cơ thể Nguyên Bảo lúc này rúc toàn bộ người vào bên trong chiếc áo vest màu đen, cái kiểu kia giống con nhím, Ngôn Sóc nở nụ cười khẽ, cúi tiến vào, sau đó nhàng kéo tấm áo trùm đầu kia ra.

      >>>>>>>>>>>>> edit by Takakichan <<<<<<<<<<<<<<<<<<<<

      nhở giờ đây ngủ rất say, khuôn mặt đỏ bừng lên , thỉnh thoảng còn thầm câu tên của , đúng là dễ thương mà, Ngôn Soc cong khóe môi, sau đó đặt lên môi nụ hôn, đầu lưỡi từ từ đáng vòng vành môi của , cho đến khi cánh môi khô khốc chuyển thành ướt át

      "Ưmh. . . . . ."

      Ngôn Sóc chui người vào trong, rồi đóng cửa cái rầm , gian bên trong vốn giờ hẹp hơn trước.

      "BOSS. . . . . ." Vốn mơ mơ màng màng mở to đôi mắ ra, vẫn còn buồn ngủ nhìn khuôn mặt của BOSS, cách rất gần, hơi thở ra vờn lên làn da mặt , khiến nhanh chóng nóng lên.

      "Bọn mình về nhà rồi sao?"

      "Chưa." thanh Ngôn Sóc khàn khàn, ánh mắt nhìn Nguyên Bảo sáng quắc, sau đó cười khẽ: "Đồ ngốc." Ngôn Sóc cảm thấy mình đáng có niềm vui vô hình, cái nơi trống trãi trong long kia giờ như được lấp đầy bởi gì đó, loại cảm giác này là từ khi Nguyên Bảo đến bên cạnh , và chẳng muốn mất nó .

      "Tại sao lại em vậy?"

      "Bản thân ngốc rồi mà ." hạ người xuống, sau đó chiếm lĩnh cái cằm , từ từ hôn dần xuống dưới.

      "Ừ. . . . . ." Nguyên Bảo bị quấy nên hơi ngứa ngáy, khỏi hướng vừa dời .

      Bàn tay to của nhàng vuốt ve người , sau đó trượt vào trong quần áo, Nguyên Bảo cảm giác mình có chút khẩn trương, bây giờ ở trong xe, nếu để người khác nhìn thấy ổn.

      "Đừng mà, em muốn ở đây."

      " vào được." Ngôn Sóc rất là thẳng thắn, tay của trượt đến cái mông , nhàng vuốt ve cái chỗ cắm sạc bằng kim loại kia.

      "BOSS, nơi đó. . . . . . Nơi đó thể cắm!" Nguyên Bảo rất là ngại ngùng ra chữ này, đôi mắt đen lánh của thấp thỏm nhìn Ngôn Sóc, mình cũng quên lúc ấy chính bản thân BOSS có ham muốn mạnh mẽ cũng biến thành cầm thú .

      Ngón tay BOSS cứng đờ, sau đó dụng lực ấn cái lên cái chỗ cắm ấy, giọng cực kỳ tức giận: " như vậy, có thể vào sao? Cái đồ ngốc này!"

      Mà ngay tại lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, cửa sổ xe gõ cái, truyền đến giọng nữ: "Cậu Ngôn, ông cụ giục cậu đấy ạ."

      >>>>>>>>>>>>> edit by Takakichan <<<<<<<<<<<<<<<<<<<<

      "Tôi biết rồi, vào ngay."

      "Xin cậu Ngôn nhanh chút, đừng làm cho ông cụ ngồi chờ mà sốt ruột."

      "Bọn mình tới nhà Uất Trì Dung rồi hả?" Nguyên Bảo nhìn khuôn mặt Ngôn Sóc, bản thân mình lại ngủ mất, chuyện quan trọng vậy mà lại quên, não ngắn đúng là có biện pháp.

      "Ừ, nhanh lên . " Ngôn Sóc đưa tay chỉnh sửa lại quần áo Nguyên Bảo, sau đó đứng dậy mở cửa xe ra.

      Nguyên Bảo nhìn khuôn viên nhà theo kiến trúc cổ xưa, khỏi thầm than thở, sau bảy lần quẹo tám lần rẽ, bọn họ cũng vào được phòng khách chính. Chỉ thấy Uất Trì DUng ngồi ở bên sofa, vị người phụ nữ khóc lóc quay lưng về phía bọn họ, sắc mặt Uất Trì Dung bây giờ hết sức ổn, hình như là thầm nhẫn nhịn cái gì đó vậy.

      "A Sóc, đây chính là bạn con sao?" Ông cụ ngồi ghế rất chi là khí thế, cực kỳ giống Vương Lão thời cổ đại, Nguyên Bảo khỏi lo lắng.

      "Đây là ông nội An, em chào ông nội An tiếng ." BOSS nhàng đẩy đến trước mặt.

      Nguyên Bảo liếc nhìn khuôn mặt uy nghiêm của ông nội AN, sau đó nhanh chóng cúi thấp đầu xuống: "Chào ông nội An, con là Nguyên Bảo."

      "Đến đây, để bé này tự chơi , A Sóc đánh cờ với ta nào."

      Tụ mình chơi, Nguyên Bảo có chút hắc tuyến, lúc Ngôn Sóc nghĩ nềm kiếm lý do gì để thoát khỏi ông nội An Nguyên BẢo chợt sửng sốt, người con vốn mất tích kia quay trở lại.


      "Dương. . . . . . Dương Dư. . . . . ." Uất Trì Dung kinh ngạc nhìn Dương Dư từ cửa vào, vẻ mặt tràn đầy biểu thể tin.

      Thời điểm Dương tận mắt thấy Uất Trì Dung, sắc mặt vốn nhu hòa giờ lại lạnh lùng, quay đầu ra, muốn nhìn Uất Trì Dung.

      "Tiểu Dư về rồi à?" Ba Uất Trì Dung thân thiết hỏi "Thế nào, vụ bên Mỹ sao rồi?"

      "Vô cùng thành công, bác trai có thể yên tâm." Giọng Dương Dư dịu dàng, nhìn lướt qua mọi người "Nếu còn chuyện gì con trước, con còn có rất nhiều chuyện cần phải làm."

      "Đừng , con lại xem A Dung bị tương này, Ngôn Sóc và bạn nó cũng tới đây, thời gian lâu rồi chúng cũng tụ tập lại với nhau, ở lại ăn bữa cơm , rồi kể ít chuyện về việc kết hôn của mấy đứa cho ta nghe."

      "Kết hôn!" Uất Trì Dung vui mừng, sau đó lập tức ảm đạm, bọn họ tại cũng qua lại với nhau được mấy năm rồi, nhưng mỗi lần mình cầu hôn đều bị cự tuyệt, lần này chỉ sợ cũng. . . . . .

      "Được ạ!" Ai ngờ Dương Dư trả lời vô cùng dứt khoát, cười yếu ớt nhìn Uất Trì Dung"Chúng ta lâu rồi tụ tập."

      "Con với Nguyên Bảo về trước, sau này qua viếng thăm sau." Ngôn Sóc kéo Nguyên BẢo như muốn , trường hợp bây giờ thích hợp để ở lại, nhưng những người khác lại cho làvậy .

      "Đừng , chúng ta cũng đem Ngôn Sóc làm người ngoài, huống chi nếu có thể để hai người bọn con tổ chức cùng hay." Mẹ Uất Trì Dung giọng mở miệng, sắc mặt thể vui mừng, lúc còn học Ngôn Sóc thường hay tới đây chơi, bà cũng coi như người con trai khác mà đối đãi.
      "Hả?" Nguyên Bảo sững sờ nhìn mẹ Uất Trì Dung hào hứng bên cạnh, phải là Uất Trì Dung và Dương Dư sao? Thế nào mà lại kéo bọn họ vào đây, đúng là triển khai kiểu thần thánh..

      Hai con người Ngôn Sóc thoáng qua tia ánh sáng nhạt màu, tự tay vuốt ve mái tóc Nguyên Bảo: " ấy còn quá , con muốn mấy năm tiếp theo. . . . . ." Dù thế nào chăng nữa bọn cũng lên xe, cũng lo lắng chuyện sau này mua vé bổ sung.

      "vậy hai năm sau bọn mình tổ chức cùng với Ngôn Sóc , có được , A Dung." Dương Dư dịu dàng nhìn Uất Trì Dung, giọng điệu như vậy khiến được tự nhiên. nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu cái.

      Nhưng ông cụ ngồi ghế lại hài lòng." Cái gì mà qua mấy năm, qua mấy năm ta sớm vào quan tài rồi, ở lại bàn bạc thêm , bảo phòng bếp chuẩn bị bữa cơm tối."

      Xem ra hôm nay nếu nhất định chuyện này, ông cụ sê thả người.

      "Ưmh. . . . . . Làm thế nào đây?" Nguyên Bảo vừa nghĩ đến việc kết hôn có chút khủng hoảng, bản thân và BOSS phát triển nhanh rồi, tại nếu bàn tới chuyện kết hôn ngày thứ hai có em bé, ngày thứ ba lên chức bà nôi, Nguyên Bảo run người cái, là khủng khiếp.

      "Em vui?" BOSS lập tức trầm xuống, mím chặt mỏng, xem ra có chút bất mãn.

      " phải bây giờ em còn sao?" Nguyên Bảo cảm thấ thời mãn kinh của BOSS mà đến tâm trạng vui giận bất thường đủ kiểu , có chút nhìn ra BOSS rồi.

      Ngôn Sóc nhàng cười cười, sau đó tiến tới bên tai : "Kim NguyÊN Bảo, em thấy bọn còn có chuyện gì làm, hả?"

      Cái chữ cuối cùng ấy có ý nghĩa sâu xa , cao thấp lưu chuyển, khuôn mặt Nguyên Bảo lập tức đỏ bừng, sau đó ngậm miệng gì, thấy Nguyên Bảo trầm mặc, BOSS hài lòng cười.

      >>>>>>>>>>>>> edit by Takakichan <<<<<<<<<<<<<<<<<<<<

      Bên này hai người tán tỉnh đến sung sướng, bên kia trong lòng Uất Trì Dung rối rắm đủ loại, hai mắt hẹp dài của cứ nhìn ông nội chuyện phiếm vui vẻ với DƯơng Dư bên kia: luôn cho rằng người vợ tương lai rất ưu tú, đối với người nào đều rất có lễ phép, càng thêm việc làm người lớn thích thú nữa, làm việc dứt khoát, chừa đường lui, Uất Trì Dung lúc bắt đầu cũng là người cường thế, nhưng vì Dương Dư mà cứng rắn mà buông bỏ nó xuống, Uất Trì Dung cũng thấy gì lạ, đối với người mình chỉ như vậy đối với người mình mà thôi.

      Nhưng Dương DƯ, giống như cho tới bây giờ cũng vì mình làm gì đúng ?

      Có lẽ nghĩ như vậy có chút hèn hạ, tình vốn cũng phải là cái chuyện công bằng gì cả, nhưng vẫn còn muốn Dương Dư ủy thác mình lần, như vậy mới thấy có mình có nhiều uất ức.

      "Vết thương đỡ hơn chút nào chưa?" Dương Dư tới, bàn tay mảnh khảnh bao bọc lên bàn tay to của " xin lỗi, hôm trước em quan xem ."

      " biết em bận bịu mà." nhàng lắc đầu cái " gì với ba vậy?"

      " gì." Tâm trạng tôt nên cong khóe môi với " đào hoa đấy."

      Uất Trì Dung cười khẽ tiếng: "Chẳng lẽ là, em ghen sao?"

      Dương Dư trầm mặc hồi, sau đó lắc đầu cái, nhìn vẻ mặt Uất Trì Dung bỗng sầm xuống trong phút chốc, thích thú mà cười: "Em biết trong lòng chỉ có mình em, cho nên ăn dấm với nhân viên đâu." Lời đáp lại lúc này hoàn hảo nhưng Dương Dư cũng muốn làm ràng chuyện, ông chồng tương lai của mình, nên là thích hợp bảo vệ , luôn làm theo lời thôi lại phản tác dụng. Huống chi, người đàn ông trước mặt này! muốn cùng hết nửa đoạn đường còn lại.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 36:

      khí bàn ăn rất hòa thuận, Nguyên Bảo có chút tự nhiên, tay đặt ở đầu gối vẫn bị BOSS giữ chặt, liền trầm mặc ăn cơm, câu cũng , mà ngay lúc này, An lão lại mở miệng chuyện.

      "Tháng sau có ngày hoàng đạo, các cháu nên tổ chức cho xong , nếu thời tiết từ từ chuyển lạnh, xương cốt của ông già như ta đây cũng chịu nổi."

      "Được ạ, cháu có ý kiến." Uất Trì trả lời rất dứt khoát, mặt vẫn luôn cười tủm tỉm, điều này chứng tỏ từ đầu đến cuối tâm tình của ta vẫn rất tốt.

      "A Sóc và này cũng cùng nhau tổ chức luôn , như thế càng thêm náo nhiệt."

      " được." Ngôn Sóc vuốt ve bàn tay nho của rồi tiếp: "Bọn cháu định vào mùa xuân sang năm rồi, tại chỉ e là hơi sớm."

      Ngôn Sóc vẫn luôn luôn kiên trì, ra cũng suy tính vì Nguyên Bảo, An lão cũng thêm gì nữa, nhưng vẻ mặt hơi thất vọng. Lúc này, cha Uất liền quay sang hỏi Dương Dư vẫn mực im lặng từ đầu đến giờ: "Tiểu Dư, phải quá vất vả rồi chứ? Nếu thấy mệt mỏi cứ nghỉ ngơi thời gian để, chú đến công ty giúp cháu tay."

      " có ạ, cháu vẫn còn trẻ, nên làm nhiều chuyện chút, cám ơn chú quan tâm." xong liền liếc sang phía Uất Trì Dung đầy ý.

      Uất Trì Dung tràn đầy mờ mịt nhìn bọn họ: "Hai người. . . . . . đến chuyện gì vậy?"

      "Vẫn cho con biết." Mặt của Cha Uất vốn nghiêm túc liền nhu hòa hẳn xuống: "Thằng con bất hiếu như cả ngày chỉ biết xử lý chuyện công ty thời trang gì gì đó của mình mà mặc kệ mọi chuyện trong nhà, cha tại lớn tuổi, rất nhiều chuyện tuy có tâm nhưng vô lực, chỉ có thể tìm người khác đến giúp tay cũng may là có Dương Dư tới giúp cha."

      "Bắt đầu từ lúc nào?" Uất Trì Dung hơi nhíu mày hỏi, nhìn sang bên cạnh, thủy chung an phận ăn các món ăn trước mặt của mình, hình như người vừa mới được đến phải là bản thân mình.

      "Tiểu Dư cho chúng ta cho con biết, cũng hơn nửa năm rồi, con nên tìm thời gian để giúp đỡ tiểu Dư, nó ba ngày hai bữa suốt ngày phải chạy ra ngoài, cũng rất mệt mỏi." Mẹ Uất hiền từ nhìn con dâu của mình giải thích, Uất Trì Dung cũng gì nhưng cảm thấy chuyện này có chút nằm ngoài dự liệu của , vẫn cho là bản thân mới chính là người phải trả giá, vẫn cho là những việc mình làm vĩnh viễn so với nhiều hơn rất nhiều, nhưng xem ra chỉ có tự cho là đúng mà thôi.

      " xin lỗi." thấp giọng , liền sau đó nắm lấy tay của , sao lại nghĩ tới chứ? Dương Dư là quật cường, có chuyện gì vĩnh viễn cũng cho biết, thế nhưng lại cả ngày oán giận cái người này mình.

      Ngón tay của Dương Dư đột nhiên cứng đờ, sau đó vành mắt liền đỏ lên, cúi đầu đảo đảo cơm trong bát, muốn cho người khác nhìn thấy mình rơi nước mắt.

      bữa cơm này quả rất vui vẻ, lúc Ngôn Sóc và Nguyên Bảo sắp , ông lão còn có chút lưu luyến, bây giờ trời sẩm tối, Nguyên Bảo ngồi ở trong xe cảm thấy rất buồn ngủ , Ngôn Sóc đưa tay véo vào gương mặt của : " được ngủ, về nhà rồi hãy ngủ tiếp."

      "Buồn ngủ quá." miễn cưỡng ngáp cái, sau đó nhìn vào gò má của Ngôn Sóc tiếp: "Ngày mai em muốn vào tổ diễn kịch, nên hơi khẩn trương thôi." rất chờ mong BOSS có thể dũng cảm hôn mình ....

      Nhưng Ngôn Sóc lành lạnh cười, có chút giễu cợt nhìn Nguyên Bảo: "Kim Nguyên Bảo, em có làm gì tôi cũng ngăn trở, chỉ là được bỏ dở giữa chừng, em cho rằng tổ diễn kịch ấy có gì tốt mà lại tham gia vào."

      Lời của BOSS có có tí ti cảm xúc nào, nếu phải Nguyên Bảo quen với những lời ác độc của nhất định sớm khóc rồi. Nhưng vẫn thấy chút khổ sở, thế nào chính mình cũng là người của BOSS, nhưng người đàn ông trước mắt này cổ vũ còn chưa tính lại còn đả kích như vậy.

      "Uất ức sao?" Ngôn Sóc nhếch môi , sau đó đỗ xe lại, tiến lên phía trước nâng gương mặt của lên: "Xem vẻ mặt của em như vậy, nếu mà dám khóc xem tôi thu thập em như thế nào."

      "Em còn lâu mới khóc." bất mãn gầm , sau đó liền đỏ hồng vành mắt.

      " sao." nuông chiều cười cười: "Ngày mai cố gắng lên, trở về ngủ giấc ngon, mới vừa rồi chỉ mà thôi." Ngôn Sóc nhàng hôn lên đôi mắt của :"Tổ diễn kịch rất mệt mỏi, tôi cũng quá hi vọng em tham gia vào lĩnh vực điện ảnh hay truyền hình. Làng giải trí là vực nước sâu, cái cứt chó gì đều có, tôi thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh em, thể bảo vệ em bất cứ lúc nào, em hiểu ?"

      Đôi mắt sắc sảo tràn đầy nghiêm túc, Nguyên Bảo thấy trong đôi mắt quyến luyến và thương đối với , người đàn ông này là , nhưng. . . . . .

      "Em thể để cho phải nuôi em mãi được." đúng người tốt, coi như có là người vô sụng chắc chắn cũng ghét bỏ, còn có thể chăm sóc tốt, như thế chẳng khác gì đem Kim Nguyên Bảo chôn xuống đất thêm lần nữa .

      "Cho nên. . . . . . em muốn làm minh tinh, sau đó dùng quy tắc ngầm?"

      " có!" Nguyên Bảo mở to hai mắt đáp: "Ngôn Sóc chuyện là quá đáng, em còn lâu mới dùng quy tắc ngầm!"

      Ngôn Sóc cười nhạt, sau đó rời khỏi , đột nhiên liền khởi động xe, gia tăng tốc độ , Nguyên Bảo kêu lên tiếng, sau đó nhìn chằm chằm về phía người đàn ông thể xuyên thủng kia.

      Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ gây gổ, trong lòng Nguyên Bảo rất tức giận buồn bực, biết vì sao mình lại thay đổi thành như bây giờ. Nếu là người của BOSS, việc chăm sóc cũng là lẽ thường, nhưng mà bọn họ về sau muốn ở cùng nhau, muốn kết hôn, cũng phải có con của mình, cho nên cũng phải có chuyện để làm, như vậy tại người đàn ông này ở đây tức tối cái gì chứ?

      Chủ nghĩa đàn ông, thể giải thích được, thể lý!

      Nguyên Bảo hung hăng lườm nguýt tên đàn ông Ngôn Sóc kia hàng trăm lần.

      Dọc theo đường đều là im lặng mà trở về nhà, căn biệt thự to như vậy có chút lạnh lẽo, cảm giác có chút người nào, BOSS tháo caravat ném lên ghế sofa, sau đó liền lên lầu, cả quá trình cũng với Nguyên Bảo câu nào.

      Nếu mà để ý tới , cũng cũng để ý tới nữa.

      Nguyên Bảo kiêu ngạo hừ lạnh tiếng, sau đó xoay người lên lầu, về tới phòng của mình, sau đó nặng nề đóng “Rầm” cửa phòng lại.

      Ngôn Sóc đứng ở cửa có chút nhẫn, đôi mắt đen toát ra khí lạnh: rất tốt, xem dáng vẻ này của Kim Nguyên Bảo hoàn toàn thấu tình đạt lý mà, ba ngày đánh, liền nhảy lên đầu lật ngói rồi, Ngôn Sóc phải lập tức dạy dỗ hiểu chuyện này mới được.

      Đầu tiên xuống lầu dưới lấy chìa khóa, sau đó lên mở cửa phòng của Nguyên Bảo ra. ra phòng này chính là phòng của BOSS trước đây, bài trí bên trong hoàn toàn đổi, rèm cửa sổ, thảm, giấy dán tường cũng đổi thành màu sắc sặc sỡ, hơi nhíu mày, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, nhìn bóng dáng của từ trong phòng tắm hắt ra.

      Ngôn Sóc liền từ từ tiến đến phòng tắm.

      "A ~BOSS gì chứ, quả nhiên là đáng ghét nhất." liền thầm câu, mà đúng lúc này có hai cánh tay tráng kiện từ phía sau vòng lên eo của .

      Thân thể của Nguyên Bảo chợt cứng đờ, kinh ngạc nhìn vào trong gương mang theo hơi nước mờ mịt nhìn người đàn ông ở sau lưng mình, liền mắt chữ A mồm chữ O: ". . . . . . . ."

      "Tôi thế nào? Ghét ai nhất hả? Hả?" Ngôn Sóc càng ôm chặt hơn, sau đó từ phía sau hôn lên vành tai của .

      "Hừ. . . . . . Ai cho vào đây!" Nguyên Bảo liền ấm ức , trong giọng có chút tức giận.

      "Phòng này chính là phòng của tôi, em nhốt tôi ở bên ngoài, tôi còn chưa tính sổ với em đấy." Ngôn Sóc nham hiểm xong hai bàn tay từ từ đưa lên phía trước, đặt lên hai đầy đặn.

      "Ưmh. . . . . . Làm cái gì vậy, buông em ra. . . . . ."

      "Kim Nguyên Bảo, em phải hối lộ tôi nhiều, phải lấy lòng tôi, chừng tôi còn có thể tha thứ cho em." Thắt lưng của giật giật, vật cứng rắn giữa hai chân cọ xát vào cặp mông vểnh lên của .

      "Ưhm. . . . . ." Nguyên Bảo hơi rên lên tiếng, hai mắt hoảng hốt, đàn ông quả nhiên có người nào tốt cả, BOSS chính là tên đáng ghét nhất trong số đó.

      Tiếp theo chính là màn rất hài hòa, cấm trẻ , vì nghiêm thủ tuân theo quy định của pháp luật nên tác giả tự động khóa lại, cùng với bản thân tác giả có bất cứ quan hệ trực tiếp nào! Chúng ta đều là những công dân gương mẫu, xem H là đúng!

      . . . . . .

      Lúc Nguyên Bảo từ trong phòng tắm ra hai chân sớm mềm nhũn rồi, hôm nay tại sao có hết pin mà tự động tắt máy cơ chứ? Nguyên Bảo thấy rối rắm, Ngôn Sóc dịu dàng lau tóc cho , sau đó đưa tay sờ lên cánh môi mới vừa rồi bị chính mình hôn đến sưng đỏ hỏi: "Nghĩ cái gì thế?"

      "BOSS, đáng ghét!" lúc này Nguyên Bảo mới phản ứng kịp, bất mãn hầm hừ với Ngôn Sóc: " lưu manh!"

      "Tôi vẫn biết rằng mình lưu manh, cần em nhắc nhở, chúng ta ngủ thôi." Ngôn Sóc ôm lấy sau đó ném lên giường, giây sau thân thể cao lớn liền nặng nề đè lên .

      "Ưmh. . . . . . được. . . . . ." cảm thấy mình sắp thở ra hơi rồi, Ngôn Sóc vừa hôn lên môi vừa : "Kim Nguyên Bảo, ngày mai em nhất định phải sao?"

      "Vâng. . . . . ." Gật đầu đáp, hai mắt lấp lánh ánh nước nhìn Ngôn Sóc: " muốn đổi ý đấy chứ?" Mới vừa rồi cũng dùng thân thể của mình để hối lộ rồi, tại nếu đổi ý nhất định giết chết BOSS.

      " hề." cười cười tiếp: "Vậy em cứ , nếu mà phải diễn cảnh hôn hặc cảnh giường chiếu phải lập tức trở lại, nếu để cho tôi biết, em dám diễn những cảnh đó sau lưng tôi tôi bóp chết em."

      Nguyên Bảo". . . . . ."

      Boss, nơi đó thể cắm! tại

      Ngày hôm sau, thời gian ước định là ba giờ chiều, Nguyên Bảo thức dậy từ sớm, chuẩn bị ăn mặc chỉnh tề, dù sao đây cũng là lần gặp mặt chính thức đầu tiên.

      Rồi sau đó đến tổ diễn kịch đầy khí kia, Nguyên Bảo vừa đến liền bị kéo ngay vào phòng làm việc.

      "Kim tiểu thư, xin mời xem hợp đồng."

      "Được rồi." Nguyên Bảo gật đầu trả lời, đưa mắt quét lên hợp đồng nội dung ở trước mặt, sau đó lại nhìn thất hai chữ rất kỳ quái, liền kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn đạo diễn Lý An : "Chân Tử? phải là Trăn Tử sao?" (*)
      (*): Chân tử: 真子 và Trăn tử: 臻紫 là hai từ đồng (Zhēnzĩ) nhưng khác nghĩa. Trăn tử còn có nghĩa là hạt dẻ tím. Còn Chân tử hay còn gọi là Shinji: ý chỉ đứa bé trong trắng.

      "Chân tử sao?" Đạo diễn hiểu nhìn Nguyên Bảo: "Nếu có vấn đề gì xin mời ký tên, sau đó chúng tôi đưa cho xem kịch bản."

      "Chính xác là Chân tử, chứ phải là Trăn tử à!"

      "Chân tử là Chân tử, nếu có thể là Chân tử nào khác chứ." Đạo diễn có chút kìm chế được tiếp: "Nếu Kim tiểu thư đồng ý, chúng ta cũng cần lãng phí thời gian của cả hai bên, tôi còn có người tốt hơn. . . . . ."

      " cần đâu, tôi ký!" Nguyên Bảo vội vàng cắt đứt lời của đạo diễn, đây là cơ hội khó có được, nếu mà bỏ qua chỉ sợ sau này chẳng còn có cơ nội nào tốt hơn, soàn soạt ký tên lên giấy, sau đó đưa lại hợp đồng cho đạo diễn.

      "Rất tốt, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!" Đạo diễn mỉm cười hài lòng, Nguyên Bảo cũng thở phào nhõm, mà đúng lúc này, nhìn thấy mặt bàn có bức ảnh nho , phía của nó là hàng chữ.

      Chuyện cổ tích bí tuyệt đẹp —— Chân tử.

      Chân tử. . . . . .

      Tử. . . . . .

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 37:

      Nguyên Bảo biết mình lại bị Baidu chết tiệt kia lừa gạt rồi, nhìn cuốn kịch bản trước mắt cơ hồ muốn rơi lệ, Chân tử, Trăn tử, sao lại nghĩ tới chứ?

      Trong lòng thầm chảy nước mắt, nếu tại mà cự tuyệt chính là bội ước rồi, chuyện như vậy Nguyên Bảo làm sao có thể làm được, lật tới lật lui kịch bản trong tay, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà đột nhiên trọng sinh từ phim tình cảm sang thể loại phim kinh dị, đây chính là biến chuyển to tát cỡ nào.

      Nguyên Bảo nhớ đến trong thế giới trước kia của , Chân Tử là tên của nhân vật trong phim kinh dị, đó ra cũng rất đáng thương, bị chết ở trong giếng, lại còn bị người của tổ diễn kịch bắt nạt nữa.

      " về làm quen với kịch bản trước, thời điểm bấm máy chúng tôi thông báo cho sau."

      "Vâng, cám ơn đạo diễn." Nguyên bảo ra khỏi tổ diễn kịch, tự nhận thấy tiền đồ của mình quả quá bi ai, ma nữ, ma nữ. . . . . . Tại sao vai diễn của lại là ma nữ chứ.

      Tiểu thư Chân Tử, chưa bao giờ nghĩ đến có ngày mình lại gần với ấy đến như thế.

      BOSS còn lo lắng sợ gặp phải quy tắc ngầm gì gì đó, ai dám bắt nạt Shinji, Shinji liền từ trong TV bò ra ngoài cắn chết người đó. Bây giờ Nguyên Bảo lại dám về nhà, BOSS nhất định chê cười , sau đó tất nhiên là khinh bỉ, nghĩ đến đấy liền thấy nhức đầu, đưa tay lên vuốt vuốt tóc, sau đó ngồi im lìm ở ghế suy tư.

      Vừa lúc đó, lại có đôi giày da màu đen bóng loáng đập vào mắt, ánh mắt của từ từ dời lên , liền thấy đôi chân thon dài, lên chút nữa lập tức nhìn thấy được khuôn mặt vô cùng tuấn.

      "Sao em lại ở chỗ này?"

      "Sao tôi lại thể ở chỗ này được chứ." Chung Ly ngồi xuống bên cạnh , Nguyên Bảo ghét bỏ quay mặt sang chỗ khác trả lời.

      Chung Ly cũng hề để tâm, ta nhàng mỉm cười : "Em , hình như lâu chúng ta gặp nhau rồi nhỉ?"

      "Tôi tuyệt muốn gặp chú." Nguyên Bảo khinh thường thẳng, người này dương quái khí, vừa nhìn biết phải là người tốt rồi, chính là nhân vật phản diện trong phản diện, cho nên thể làm bạn với người như vậy được!

      "Vẫn chán ghét tôi như thế sao." Chung Ly vừa vừa khoác tay lên vai , động tác vô cùng tự nhiên làm cho Nguyên Bảo ngớ người ra, sau đó liền gạt cái tay đáng ghét kia ra nhưng lại bị kìm chặt thể làm gì được.

      "Này! Chú làm gì thế!"

      "Làm gì là làm gì!" Chung Ly đột nhiên sát lại gần, ngón tay thon dài nâng cằm của lên, quay sang Nguyên Bảo cười tà tiếng rồi tiếp: " cho trai biết, em “tính phúc” hay chưa?"( Tính phúc: quan hệ nam nữ hay còn gọi là sex)

      Nguyên Bảo im lặng đáp, cũng rất bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú trước mắt: "Tôi phải họ Phúc mà là họ Kim, về sau đổi sang họ Ngôn, còn nữa, chú lớn tuổi như vậy mà lại tự xưng là trai khiến cho người ta thấy buồn nôn lắm đấy!"

      (Ở đây bạn Nguyên Bảo của chúng ta hiểu nhầm nghĩa của từ “Tính” thành danh tính, đây cũng là hai từ đồng khác nghĩa, 性 và 姓 đếu được đọc là xìng)

      Tuy nhiên Nguyên Bảo lời của tên này hình như có gì đó kỳ quái.

      Chung Ly trầm mặc giây, sau đó dùng lực bóp chặt gương mặt của : "Miệng lưỡi sắc bén, cũng biết Ngôn Sóc thích em ở điểm nào?"

      " cần đặt chủ ý lên BOSS của tôi!" Vừa thấy nhắc đến Ngôn Sóc, Nguyên Bảo liền có chút gấp gáp rồi."BOSS là của tôi, những người có liên quan mời cút sang bên!"

      Chung Ly cúi đầu cười thành tiếng, dáng vẻ của trước mắt khi xù lông lên trông cực kỳ giống với chú mèo vô hại, liền cảm thấy trêu chọc nhóc cũng là việc rất thú vị. Chung Ly lại nâng mặt của lên, rồi ôm vào trong ngực của mình : "Vậy hãy xem, cái tên Ngôn Sóc nghiêm túc đó có điểm nào để cho em thích chứ?"

      "Vì sao tôi phải với chú." Nguyên Bảo giãy dụa muốn thoát ra khỏi lồng ngực của Chung Ly, nhưng thể nào thực được, sức lực của đàn ông rất lớn, cho dù có dùng hết sức của mình cũng có biện pháp thoát ra được.

      "Ngôn Sóc phải là người tốt đâu, em nên bị lừa, nếu theo tôi? Tôi đối xử với em tốt! Chung Nguyên Bảo so với Nguyên Bảo còn dễ nghe hơn nhiều"

      " được! Buông tôi ra! Buông ra!" Nguyên Bảo vô cùng tức giận, cố gắng tránh thoát mà ra được, liền há miệng rồi dụng lực cắn vào cánh tay ccuar người đàn ông kia, ai bảo ta tự tìm chết chứ!

      Chung Ly rên lên tiếng, nhưng cũng buông ra, ngược lại còn ôm Nguyên Bảo chặt hơn: "Tôi cho em biết! Ngôn Sóc phải là đồ tốt gì! Tôi chỉ tốt bụng khuyên em vài câu thôi, đừng có biết tốt xấu!"

      “ Chú mới là người biết phân biệt tốt xấu! cần đến những lời khuyên chó má kia của , Ngôn Sóc là của riêng mình tôi, tôi cũng là người của ấy, tôi rất thích ấy, tôi quan tâm ấy là người như thế nào ....!" Nguyên Bảo kích động hét lên, luôn thấy BOSS là người tốt nhất thế giới này, người đàn ông kia vốn rất ưu tú, người tốt như vậy, mặc dù nhiều với , nhưng Nguyên Bảo vẫn có thể cảm nhận được người đàn ông này vô cùng thương mình!

      mặc kệ trong phim truyền hình Ngôn Sóc là dạng người gì, chỉ biết mình muốn ở cùng với và cũng chỉ thuộc về mình Ngôn Sóc.

      Ánh mắt của Chung Ly dần dần thay đổi nồng đậm, giễu cợt : "Ngôn Sóc lòng dạ độc ác, chỉ cần ta mở miệng khiến người ta nhà tan cửa nát, đại khái chỉ có em mới cho ta là người mà thôi!"

      "Tôi cho em biết, Ngôn Sóc là cầm thú, ta hề có trái tim, chỉ có dục vọng và tiền bạc, ta là người máy, có linh hồn và trái tim." Chung Ly biết bản thân đến cùng hận Ngôn Sóc bao nhiêu, ta bị hủy hoại lần, nhưng ta cam tâm, Ngôn Sóc cho con đường sống, cũng cho Chung gia đường lui, như vậy phải chặt đứt đường sống của ta.

      Chung Ly từ từ buông Nguyên Bảo ra, rồi nở nụ cười lạnh lùng, muốn nhìn xem, Ngôn Sóc muốn danh lợi, hay là muốn phụ nữ.

      Vừa được thoát khỏi trói buộc, Nguyên Bảo liền chạy như gió tránh ra xa, vừa nãy Chung Ly quá đáng sợ, Ngôn Sóc cũng chưa từng thể vẻ mặt như vậy, cho nên liền hiểu được BOSS đào xới mộ phần của nhà Chung Ly lên rồi.

      Nguyên Bảo chạy nhanh như làn khói đến công ty của BOSS, lần này người ta cũng dám ngăn cản , Ngôn Sóc tại họp, vào trong phòng làm việc của BOSS, sau khi ngồi ở ghế sofa mới thở phào nhõm.

      Nguyên Bảo đem hết những chuyện mới vừa rồi ném ra sau đầu, sau đó lấy kịch bản từ túi ra nghiên cứu: bản thân nhân vật Chân Tử ra cũng kinh khủng lắm, có điều lại dính dáng đến ân oán mấy đời. Nguyên Bảo nhớ đến lúc xem Chân Tử là khi mới mười ba tuổi, đó là bộ phim kịnh dị đầu tiên xem, xem xong cũng có bao nhiêu cảm giác.

      Kịch bản này được Trung Quốc phục chế rồi cải biên: Shinji là nữ sinh tương đối thiện lương, ấy và bạn trai Viễn Sơn của mình ở bên nhau rất hạnh phúc, nhưng đạo diễn lại muốn cường bạo ấy. Sau khi Shinji bị cưỡng bức, cộng thêm uy hiếp của đoàn làm phim, oán niệm trong lòng Shinji rốt cuộc hoàn toàn bị kích thích, cũng hoàn toàn bị Chân tử tà ác trong lòng khống chế, sau đó liền giết mọi người và bạn trai Viễn Sơn của mình, cuối cùng lại bị cha mình hại chết ở trong giếng. . . . . .

      Cốt phim căn bản rất giống với The Ring, Nguyên Bảo chăm chú đọ kịch bản trong chốc lát cảm thấy trong lòng như có gì bị đè nặng, ở kiếp trước cảm thấy tiểu thư Chân Tử là người rất đáng thương, chỉ vì người oán khí quá nặng, sau đó bị người trong nhà đề phòng, cuối cùng bị hại chết đuối trong giếng. Bản thân ấy cũng chưa có sai lầm gì, có lẽ ấy cũng có thể giống như người bình thường cùng với Viễn Sơn trải qua cuộc sống hạnh phúc, đáng tiếc. . . . . .

      "Trở về rồi sao." Bên cổ đột nhirn có khí nóng phả vào, BOSS biết quay về phòng làm việc từ lúc nào, ôm vào lòng, đầu của chôn vào cổ , nhưng ánh mắt lại liếc sang kịch bản đặt ở giữa gối.

      Nguyên Bảo vội vàng khép kịch bản lại, sau đó mới nhớ tới chuyện gặp gỡ Chung Ly trước đó, liền thấy do dự, biết có nên cho hay .

      "Hửm, sao thế? thuận lợi sao?"

      " phải!" Nguyên Bảo nghiêng đầu sang chạm phải đôi môi mềm mại của ai đó.

      Ngôn Sóc liền thoáng sửng sốt, sau đó ánh mắt thoáng qua ý cười, muốn hôn sâu hơn, đầu lưỡi thuần thục cạy mở cánh môi của ra, sau đó cả người liền từ từ ngả xuống đè lên ghế sofa.

      "Ưmh. . . . . ."

      "Ở chỗ này làm lần cũng tồi." Ngôn Sóc cười tà rồi lập tức kéo khóa váy của xuống.

      "Ưmh. . . . . . Em có chuyện muốn với ."

      "Có thể có chuyện gì chứ?" Ngôn Sóc cắn cắn lên xương quai xanh của sau đó dừng lại tiếp: " , có chuyện gì."

      "Em. . . . . ." Nguyên Bảo ấp úng, thận trọng nhìn BOSS, nếu cho biết Chung Ly mắng là cầm thú biết BOSS có tức giận hay . Mặc dù BOSS rất cầm thú .

      "Hả? Rốt cuộc là có chuyện gì?" Ngôn Sóc nhíu mày, bàn tay nắm chặt cái mông ngạo nghễ vểnh lên của : " tôi tiếp tục làm."

      "Đừng!" Nguyên Bảo lập tức luống cuống, ở văn phòng làm chuyện như vậy là quá nhân đạo rồi." Em là được chứ gì, em gặp Chung Ly rồi !"

      "Chung Ly." Quả khi BOSS nghe đến cái tên này vẻ mặt nhu hòa trong nháy mắt liền nghiêm túc, đưa đôi mắt đen sắc sảo nhìn Nguyên Bảo" chuyện gì?"

      "Cũng gì nhiều." Ánh mắt của Nguyên Bảo liền lay động, nhìn cái cũng biết chắc chắn là có quỷ.

      "Có hay !" Ngôn Sóc bẹo má của : " ta làm như vậy với em chứ?"

      " có, chỉ là. . . . . . ta tính cách của có rất nhiều chỗ tốt."

      " ta chuẩn bị bỏ công sức lên em sao." Ngôn Sóc cười lạnh , lôi lên, sau đó ôm vào trong ngực của mình, bàn tay như có như du ngoạn người : " cần để ý tới ta? Tôi là cầm thú, còn ta chính là mặt người dạ thú!"

      "Hai cái này khác nhau sao?"

      "Đương nhiên." Ngôn Sóc nhếch môi tiếp: "Tôi từ trong ra ngoài đều là cầm thú, còn ta chính là sói đội lốt cừu, bên trong vô cùng hắc ám, người như em đến lúc đó có bị bắt nạt mà cũng biết, "

      Nguyên Bảo". . . . . ." Ưmh, thế này có phải ? Cảm giác hình như có chút đúng.

      "Đừng đến ta nữa." Ngôn Sóc nhấc Nguyên Bảo lên, sau đó đặt lên đùi của mình. Nguyên Bảo đưa tay ôm lấy cổ của BOSS, lúc này mới phát ra quần áo của mình bị cởi ra từ bao giờ rồi.

      "Bảo bảo, sinh cho tôi tiểu bảo bảo nhé." Ngôn Sóc trầm thấp , đầu tựa vào trước ngực , đầu lưỡi nhàng liếm vào nơi nào đó.

      "Ưhm. . . . . ." Nguyên Bảo khỏi thốt lên tiếng rên rỉ, vẻ mặt bắt đầu mơ màng.

      "Nguyên Bảo tại còn quá ." Ngôn Sóc đột nhiên nhớ lại lời của cha mình, đúng là Nguyên Bảo vẫn còn , ánh mắt thoáng qua tia mờ mịt, nghĩ tới chuyện đứa bé khỏi cười cười, bỏ ý niệm trong lòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :