1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Boss, Chỗ Đó Không Thể Cắm! - Cẩm Chanh (c56+7NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ♥, Chương 28
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa



      bệnh viện, Uất Trì Dung được đưa vào phòng cấp cứu , Lý Lạc Nhi mặt hoảng hốt cứ lòng vòng, Nguyên Bảo bị làm cho choáng đầu , xê dịch cái mông, mông có cái lỗ cắm kia khiến thoải mái.

      "Này, cần vòng vậy đâu, ta chết đâu."

      "Làm thế nào làm thế nào, đều nguyên nhân của rôi, bằng ấy cũng bị thương, ! Đều là nguyên nhân của Vưu Tinh Bân!"

      "Có bệnh lây qua đường sinh dục?" Nguyên Bảo mở trừng hai mắt, trong hành lang sực mùi thuốc khử trùng khiến cực kỳ khó chịu "Dính dáng gì đến tên ấy?"

      "Là Vưu Tinh Bân!" Lý Lạc Nhi sửa lại ngữ pháp của " Tóm lại chính là lỗi của tên đầu heo kia!" Lý Lạc Nhi nhu miệng, động tác có chút đáng ."Nếu phải là ta cưỡng quyền, tôi cũng mình vác cái bao tải to như vậy đâu, cũng thể tránh được cái xe đó, càng để cho ấy bị thương vì tôi." Lý Lạc Nhi thấp giọng: “Người kia, là Uất Trì Dung?"

      Nhìn lên Lý Lạc Nhi đột nhiên đỏ mặt, cơ thể Nguyên Bảo run cái: "A ừ, trước đo tôi qua với rồi, ta gọi là Uất Trì Dung."

      "Vậy à." Lý Lạc Nhi lộ biểu như thiếu nữ mới lớn"Mấy người yên tâm, tôi phụ trách ấy."

      Nguyên Bảo: ". . . . . .” có thể Uất Trì Dung có vị hôn thê được ?

      bên BOSS hình như biết suy nghĩ trong lòng của , đưa tay nhéo tay Nguyên Bảo: "Nếu như cậu ta nguyện ý." Chiêu này của BOSS có chút ác độc, Uất Trì Dung giờ hôn mê bất tỉnh, còn bị thương nghiêm trọng như vậy, có nguyện ý hay . . . . . . Dường như quyền quyết định cũng trong tay của ta.

      Lúc này bác sĩ từ bên trong ra, Nguyên Bảo và BOSS đứng dậy, Lý Lạc Nhi vội vàng chạy tới: "Bác sĩ, ấy như thế nào rồi?"

      "Bắp chân bị gãy xương , chân trái bị trật, đầu bị chấn thương sọ não mức độ , nằm viện quan sát mất khoảng mấy ngày, rồi ta tỉnh lại, mọi người cần lo lắng."

      "Làm phiền ông rồi, bác sĩ, làm phiền ông!" Lý Lạc Nhi liên tục cúi người, trong tròng mắt lóe lên chút nước.

      Khóe môi BOSS cong lên: "Chỗ này trước hết giao cho , bên studio của tôi còn chút chuyện phải làm."

      "Vậng ạ." Lý Lạc Nhi lau nước mắt"Ông chủ thong thả!"

      Cái từ "Ông chủ" đó khiến cơ thể Nguyên Bảo lảo đảo, biết vì sao, đột nhiên nghĩ đến mấy ông nhà giàu mới nổi bụng to phệ phệ, BOSS cười cười, sau đó kéo tay Nguyên Bảo lôi ra ngoài.

      " có vấn đề gì sao? Để lại Uất Trì Dung ở đó mình."

      " phải mình." BOSS mở cửa xe, dời người sang bên cạnh, ý bảo ngồi lên "Còn có bé kia mà, huống chi cậu ta có bản lãnh cứu người, có bản lãnh làm cho người ta chịu trách nhiễm."

      Hai đôi mắt sắc bén mang theo ánh nhìn đùa bỡn, hình như là chờ mong vở kịch hay diễn ra, Nguyên Bảo có cảm giác hiểu lắm , ngồi lên, thắt dây oan toàn: "Nhưng để cho chị Dương Dư biết việc này sao?"

      " có việc gì, để cho bọn họ chơi đùa ." Biểu của BOSS vẫn tự nhiên "Bọn mình về nhà , studio cũng có chuyện gì nữa rồi."

      "Được." Nguyên Bảo gật đầu cái, biết ra BOSS chẳng muốn đối mặt với Chung Ly mà thôi.

      Chờ đến khi về đến nhà đồng hồ cũng điểm 6 giờ tối, Nguyên Bảo đói lã người, xe chậm rãi lái vào bãi đậu xe, đợi xe dừng , Nguyên Bảo nhảy xuống, BOSS dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn sang : "Em muốn ngã chết mình à?"

      Nguyên Bảo: ". . . . . ."

      Đến cửa nhà, bọn họ đột nhiên nhìn thấy thằng to con ngồi bậc thềm, cậu ta ôm cái bao lớn lớn, thân thể nhàng lắc lư.

      "A ừ ~" Nguyên Bảo mở to hai mắt, đưa tay kéo áo BOSS : "Cậu ấy là ai?"

      BOSS cau mày lại, tới rồi nhìn nó từ cao xuống: "?Cậu ngồi ở cửa nhà tôi làm cái gì?"

      Nghe được giọng BOSS, cái cơ thể to lớn kia đột nhiên bị chấn động, sau đó cậu nhảy lên: "Ợ ~~~~"

      Ợ~~~~~

      Nguyên Bảo và BOSS tràn đầy mông lung nhìn thằng nhóc ở trước mặt mình, ngoài ý muốn dáng vẻ của thằng này rất đẹp, làm da hơi ngăm đen, mái tóc thuộc về người phương Đông, nhưng đôi mắt màu xanh dương lại thuộc về người phương Tây, nụ cười của thằng nhóc như ánh nắng mặt trời vậy, nhưng dẫn theo chút ngốc nghếch, chỉ là, Nguyên Bảo cứ có cảm giác thằng nhóc trước mắt này có chút quen thuộc, cứ có cảm giác gặp qua ở nơi nào rồi vậy.

      BOSS nhíu mày : "Cậu là ai?"

      "Ợ, em là Bạch Lạc ~~~"

      Bạch Lạc. . . . . .

      Sóng mắt BOSS lắng xuống, đôi môi mỏng của từ từ mím chặt, sau đó quanh người nổi lên làn khí lạnh lẽo: "Bạch Liên ném cậu tới đây?"

      Bạch Liên.

      Nguyên Bảo ngẩn ra, nhìn về phía thằng nhóc trước mặt, cuối cùng biết ký do tại sao nhìn nó quen mặt rồi, dáng người nó rất giống Bạch Liên, chỉ là Bạch Liên cùng và nó có quan hệ gì, và nó với BOSS có quan hệ gì? Quan hệ lớn này khiến cho Nguyên Bảo nhức đầu.

      “Ợ~ em hơi đói, mẹ đối xử với em tốt. " Khẩu của thằng hơi kỳ quái, ngữ phương Đông cũng giống phương Đông, giọng ngoại quốc cũng giống kiểu ngoại quốc.

      BOSS gì, bước nhanh về phía trước, phen niius lấy cổ áo nó, sau đó nặng nề ném ra bên ngoài "Nguyên Bảo, vào." cơ hồ hỏi ý kiến của Nguyên Bảo, cứ cưỡng ép kéo Nguyên Bảo vào nhà.

      "Này—— nên ném em ra ngoài chứ! ! Mở cửa ra ! !"

      "Này ——"

      . . . . . .

      "Ai ~BOSS, tại sao cho nó vào trong?" Nguyên Bảo buồn bực nhìn BOSS, tiếng gõ cửa ngoài kia vẫn tiếp tục, nhưng thanh càng thấp dần.

      "Câm miệng!"

      BOSS lớn giọng quát lớn tiếng, Nguyên Bảo bị rống làm cho sững sờ, im lặng lúc, Ngôn Sóc phiền não kéo cà vạt ra, sau đó phen lôi vào trong ngực mình.

      "Ưmh. . . . . . Ngôn Sóc. . . . ." Nguyên Bảo cảm thấy hôm nay BOSS được bình thường, mặc dù cho tới bây giờ BOSS cũng chưa bình thường bao giờ, nhưng. . . . . .

      "Tôi nấu cơm, em qua bên kia xem tivi " BOSS dịu dàng xong, sau đó cởi áo khoác vào nhà bếp.

      Nguyên Bảo nhìn cửa nhà đóng chặt, thằng kia vẫn còn bên ngoài, nhưng BOSS dữ như vậy, căn bản có can đảm mở cửa.

      Bữa cơm tối làm rất phong phú, nhưng Nguyên Bảo cảm giác nhai mấy miếng đồ ăn kia giống như nhai sáp nến vật, len lén liếc cái BOSS, sau đó bị trừng mắt nhìn lại.

      "Rầm rầm ——"

      Tiếng sấm bên ngoài khiến tay Nguyên Bảo run lên, nhìn cơn mưa qua cửa sổ, mưa rơi nặng hạt, mỗi hạt đều lớn như viên ngọc nện lên cửa sổ.

      "Ăn cơm , bên ngoài có gì để nhìn."

      "Người kia vẫn còn bên ngoài."

      "Vậy như thế nào?" BOSS lạnh nhạt ăn thức ăn trong chén, chỉ là động tác tăng nhanh chút.

      " biết người kia sao? Tại sao cho cho cậu ấy vào, giống như cậu ấy gọi là. . . . . trai?" có sai chứ? Phiên dịch mấy từ vừa rồi ra chính là trai.

      Bàn tay BOSS cứng ngắt , đặt cái chén cách nặng nề lền bàn cơm: "Em ăn no chưa? Ăn no mau nghỉ ngơi !"

      Được rồi, BOSS rất dữ.

      Nguyên Bảo mở to mắt hai mắt, sau đó hơi nước ngưng tụ lại với nhau, nháy mắt, giọt lớn nước liền rơi xuống, Nguyên Bảo thấp giọng khóc sụt sịt, tiếng khóc là nửa nửa giả.

      BOSS nhíu mày nhìn , u ám mặt tản ít: "Khóc đủ chưa?"

      "Còn chưa đủ." Nguyên Bảo thút tha thút thít đáp trả “ ra bảo thằng vào được hay , mưa bên ngoài lớn như vậy, nó đáng thương."

      "Kim Nguyên Bảo." BOSS chống người lên, sau đó bàn tay nâng cái cằm lên nhìn " Tôi mới phát em rất có tiềm năng làm Thánh mẫu đấy ."

      Nguyên Bảo: ". . . . . ."

      " Em có bản lãnh để nó vào đây cái thử xem." BOSS lành lạnh cười tiếng "Em cho rằng em bò ra từ điện thoại, tôi dám ném em từ tầng 49 xuống à."

      Nguyên Bảo ngẩn ra, sau đó"Oa ——" tiếng khóc lớn lên, tiếng khóc của cùng tiếng mưa bên ngoài hỗn hợp vào nhau, có chút ồn ào "Rốt cuộc. . . . . . Rốt cuộc là 48 tầng chứ có phải là . . . . . 49 tầng đâu!" Đôi mắt Nguyên Bảo đẫm lệ nhìn BOSS, khóc đến mức thở ra hơi.

      "Có khác nhau sao?"

      "Đương nhiên là có!" Nguyên Bảo vỗ bàn cái"Giữa đó còn cách nhau 1 tầng, rm còn có thể thay đổi góc độ rơi xuống!"

      BOSS: ". . . . . ."

      "Rốt cuộc có mở cửa ra ?" Nguyên Bảo nhanh chóng nhảy lên.

      BOSS trầm mặc hồi: "Kim Nguyên Bảo, em cần phải hối lộ tôi."

      "Hối lộ?" Nguyên Bảo hít mũi cái, sau đó ngượng ngùng đỏ ửng hai má, đôi tay ôm lấy ngực, mắt mang sóng thu nhìn : "Ngôn Sóc, xấu xa."

      BOSS lạnh lùng liếc cái: "Em nghĩ nhiều rồi, Kim Nguyên Bảo."

      Nguyên Bảo: ". . . . . ."

      Cuối cùng BOSS cũng muốn hối lộ thế nào, chỉ là ngược lại BOSS từ bị để thằng vào nhà, BOSS muốn cho cái tên tiểu thử thúi này xuất trước mặt , làm bẩn ánh mắt của . Nguyên Bảoảo bày tỏ có vấn đề gì.

      bạn đpẹ trai bé đáng thương bị ướt nhũn của người, cậu ôm cái túi lớn, đôi mắt màu xanh dương uất ức nhìn Nguyên Bảo: "Giúp việc ~~ cám ơn chị~~"

      "Giúp việc?" Nguyên Bảo mờ mịt nhìn bạn , sau đó nở nụ cười hả hả "Chị phải người giúp việc, tên chị là Kim Nguyên Bảo, em gọi chị Nguyên Bảo là đươc rồi, vào đây nhanh lên !"

      “Chị đúng là người tốt, Mỹ Kim Bá"

      Nguyên Bảo mở trừng hai mắt: "Chị là Kim Nguyên Bảo, phải là Mỹ Kim Bá!"
      Xen ngang: Mỹ Kim là tiếng Hán của từ USD, đồng vàng, đô- la
      "Em biết rồi!" bạn gãi mái tóc của mình "Ngữ Trung của em được tốt cho lắm, em chỉ sống ở vùng nông thôn bên nước ngoài, người ở đó chuyện với em đều là kiểu này ."

      Nước ngoài, ở vùng nông thôn ~~

      Đầu óc Nguyên Bảo có chút khỏi chuyển động, tò mò vùng nông thôn ở nước ngoài như thế nào. . . . .Giọng đặc sệch quê mùa!

      Nguyên Bảo nhìn cả người ướt nhẹp của cậu, sau đó dẫn cậu đến phòng tắm: "Em vào tắm trước, chị tìm mấy bộ quần áo cho em."

      "Cám ơn, Nguyên Phách!"

      "Dạ, Nguyên Bảo!" nhẫn nại nhắc nhở lần nữa, sau đó xoay người lên lầu.

      Nguyên Bảo gõ cửa phòng BOSS, sớm thay áo ngủ, ngồi ở giường, lúc này cứ ngồi ngây ngô nhìn tấm hình trong tay.

      "BOSS, xem cái gì vậy?

      Nhìn ảnh rất nghiêm túc, bị giọng đột nhiên xuất của Nguyên Bảo làm cho hết hồn, BOSS ngẩng đầu lên, nhìn Nguyên Bảo đầy trách cứ: "Lúc vào sao biết gõ cửa?" Bên quát lớn, bên đổi mặt cất khung ảnh .

      "Em gõ cửa." Nguyên Bảo uất ức bĩu môi "Em đến tìm mấy bộ quần áo, cả người cậu ấy đều ướt cả rồi."

      "Tầng dưới tủ treo quần áo kia kìa, tùy tiện đưa cho nó bộ, nên v vào đây làm phiền tôi." Ngôn Sóc lên giường, đem cả người chui vào trong chăn.

      "Biết." Nguyên Bảo cười vài tiếng thấp, dáng vẻ bây giờ của BOSS giống giận hờn, Nguyên Bảo cầm lấy bộ quần áo, nhanh tóm lấy cái áo lót, tính chạy ra ngoài, nhưng khi nhìn BOSS nằm giường, đôi mắt đảo cái, đột nhiên nhào tới, đem trọn người đặt lên người BOSS: "A ~Lão gia à, thiếp cười cho người cái nhé ~"

      " chết ." BOSS cong khóe môi, đưa tay nhàng đẩy cái người Nguyên Bảo.

      Nguyên Bảo vô sỉ hôn chụt lên môi BOSS< sau đó nhảy khỏi nhanh: "Lão gia, thiếp nhé ~"

      "Kim Nguyên Bảo!"

      Tiếng rống giận của BOSS sớm bị Nguyên Bảo vứt bỏ, tâm trạng rất tốt, sau đó chạy nhaanh xuống lầu.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 29
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Cuối cùng Nguyên Bảo cũng moi ra từ miệng Bạch Lạc tin tức: năm nay cậu 14 tuổi, Bạch Liên là mẹ của cậu, nhưng lý do vì sao cậu ta gọi BOSS là trai chịu câu.

      Ngày hôm sau BOSS chuẩn bị đến bệnh viện thăm Uấ Trì Dung, nhưng Bạch Lạc mặt dày theo, lúc đến bệnh viện, Nguyên Bảo thấy bọn họ 囧囧, bàn đầy thức ăn và mùi thức ăn lan tỏa ra bốn phía, Lý Lạc Nhi lúc này ân cần đút canh cho Uất Trì Dung, vẻ mặt Uất Trì Dung như nhẫn nhịn được, nhưng toàn thân đểu bị thường, tránh cũng có cách nao tránh được, thấy cảnh tượng như vậy, Nguyên Bảo và BOSS cũng vui vẻ.

      Nghe được tiếng cười của bọn họ, Uất Trì Dung nghiêng đầu qua, sau đó hai mắt sáng lên: "Ngôn Sóc."

      "đỡ hơn chút nào chưa?" Bọn họ vào, Nguyên Bảo đặt giỏ trái cây lên bàn, nhìn thức ăn đủ dạng đặt bàn, khỏi hâm mộ: "Đúng là tệ, Uất Trì Dung công tử."

      Sắc mặt Uất Trì Dung lập tức u ám: "Dươn Dư có biết mình bị thương ?" Nhớ tới cái câu cuối cùng mình rống lên kia, chắc Dương Dư cũng biết mình xảy ra chuyện gì rồi, nhưng đáng tiếc chính là, điện thoại di động của sớm biết rơi chỗ nào rôi, mà cái người phụ nữ trước mắt này hiểu là ai lại cho chạm vào đồ điện tử.
      "Uất công tử, mau há mồm ra, món này ngon lắm." Lý Lạc Nhi gắp miếng thức ăn, tỉ mỉ thổi thổi, rồi đưa đến bên miệng .

      Uất Trì Dung đen mặt: " gặp qua bênh nhân nào từng ăn đồ dầu mỡ ?"

      "Dầu mở sao?" Lý LạcNhi buồn bực nhìn "Nhưng bây giờ bị thương, nhất định phải t bồi bồ cho tốt vào.”

      "Uất Trì Dung, đây đúng là phúc tới người đó a, cậu tốt nhất nên hưởng thụ nó !" BOSS ngồi lên cái ghế bên cạnh, sau đó cầm lên quả táo, cúi đầu gọt táo cách ưu nhã.

      Ánh mắt Uất Trì Dung sáng lên: "MÌnh muốn ăn táo, cảm ơn nha Ngôn Sóc."

      "Quả táo này là cho Nguyên Bảo nhà mình, cậu bảo Lý gọt cho kìa." Ngôn Sóc vô tình đả kích cậu ta.

      muốn ăn táo chút nữa ăn, tại ngoan ngoãn ăn cơm ."

      "Tôi phải con nít, còn nữa, tôi biết ." Uất Trì Dung tránh xa đôi đũa "Ngôn Sóc, cậu mau đem người phụ nữ này ra ngoài cho mình!" sắp phát điên mất rồi, người nào thích lúc mình vừa mở mắt trong phút chốc thấy ngay phụ nữ cằn nhằn trước mặt mình chứ, đúng là phiền toái.

      Lý Lạc Nhi hoàn toàn thèm để ý, cứ thao thao: "Cái tôm kho tàu này rất là ngon."

      " sai, cái món kho tàu này ăn ngon!" Bạch Lạc biết từ lúc nào tới, cậu ta ăn như hổ đói, sau đó đứng bên khen dứt "Cái này em cũng biết nè, là phao câu cảu con gà, ừm ừm, ăn ngon."
      -phao câu: hậu môn của con gà

      "Cái đó phải là phao câu của con gà đâu, là mề gà của con gà, nhưng cũng là món ăn ngon."

      "Em biết mà, mẹ em qua, oa —— món này cũng tồi, chưng tay người!"

      " phải chưng tay người, là chân gà chưng, rất bổ, Dung vừa vặn bị thương ở tay."

      "Chị là số , chính xác phải bình thường."

      "Chị biết tài nấu ăn của mình tệ, nhưng em như vậy cũng khiến cho người khác hiểu lầm đấy." Lý Lạc Nhi tiếp tục dùng bộ mặt tỉnh bơ phớt lờ khẩu ngữ kỳ lạ của Bạch Lạc.

      "Cái này canh là gì?."

      "Canh hạt sen, cái này đúng là đắt, may mà lúc ấy chị lừa tên đầu heo kia được ít tiền."

      "Canh hạt sen? Em biết, nhưng mẹ em có nấu canh trẻ con cho em ăn."

      ". . . . . ." Ai biết canh trẻ con là canh gì.

      "Ừm." Nhìn BOSS đưa quả táo sang, Nguyên Bảo lắc đầu cái, ai mà bình thường lại ăn trong khi nghe người khác chuyện cơ chứ, BOSS cắn miếng táo, gì.

      Uất Trì Dung tại càng muốn ăn mấy thứ đó, tràn đầy uất ức nhìn BOSS: "Làm ơn , giúp mình gọi gọi điện thoại cho Dương Dư với, sau đó để cho mình chuyển viện, rồi cuối cùng làm hai người này biến mất giùm mình."

      "Này, được ." Lý Lạc Nhi ngẩng đầu lên " Uất thể cứ động cơ thể được, chỗ này cũng tốt mà, tôi tan làm rồi chăm sóc cho , chính là như vậy."

      "Tôi rồi tôi cần chăm sóc, Ngôn SÓc, mau giúp mình gọi điện thoại nhanh ." Uất Trì Dung nóng nảy.

      "Nguyên Bảo, gọi điện thoại cho Dương Dư ." BOSS lấy điện thoại di động ra rồi ném cho Nguyên Bảo, tiếp tục tại chỗ nhìn náo nhiệt.

      Nguyên Bảo bấm dãy số điện thoại, đầu dây vang lên mấy tiếng, rồi truyền đến giọng nữ dễ nghe: "Chào Ngôn Sóc."

      "Chị Dương Dư." Nguyên Bảo ngẩng đầu liếc Uất Trì Dung cái, cái tên kia trông chờ đến sắp phát hỏa rồi ." Uất Trì Dung bị thương, dạ , ở trong bệnh viện cách studio xa. . . . . .Vâng. . . . . ."

      "Dương Dư gì?"

      "Chị ấy lát tới đây." Nguyên Bảo cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, sau đó ném đến tay BOSS nhanh, Ngôn Sóc cười cười, duỗi bàn tay, kéo vào trong ngực của mình.

      "Mình này, các cậu cần chán ngáy như vậy trước mặt mình đâu!" Lòng Uất Trì Dung chua xót đủ loại, chỉ cầu mong Dương Dư đến đây nhanh chút.

      "Thằng ngốc kia là ai?" Uất Trì Dung liếc nhìn mấy cái loại ưa, tựa như nhìn Lý Lạc Nhi vậy.

      "Tôi phải gà cũng phải vịt, tên tôi là Bạch Lạc."

      trách được Uất Trì Dung nhìn cậu ta thuận mắt, ra là bên trong tên cũng có chữ Lạc, chỉ là họ Bạch. . . . . .

      "Ưmh, khoai tây là ai ?"

      "Là Dương Dư!" Uất Trì Dung nhắc nhở, vẻ mặt có chút bất mãn.

      Bạch Lạc nhún nhún vai, gì.

      " biết đến từ nơi nào, mình chuẩn bị đưa nó ."

      "Nó nó họ Bạch?"

      Nguyên Bảo nhạy cảm phát người BOSS cứng đờ lát, giây kế tiếp, BOSS cười cười: "Cái thế giới này họ Bạch cũng nhiều ."

      " cũng phải. . . . . ."

      Vừa lúc đó, cửa chậm rãi bị người nào đó đẩy ra, sau đó ăn mặc rất thời thượng vào, hình như ấy đến đây có chút vội vã, mái tóc vốn chỉnh teed giờ lại có vài cọng tóc dính lên khuôn mặt của , thở hổn hển: "A Dung."

      "Dương Dư!" Bộ dáng Uất Trì Dung giờ này như mèo thấy được xương vậy. mắt thấy chuẩn bị nhào qua, Lý Lạc Nhi dùng tay ép về lại " Dung, , bây giờ bị thường, thể cử động."

      Uất Trì Dung kìm nén: " quan hệ đến . . . . . ."

      "Tại sao có quan hệ?" Lý Lạc Nhi trợn to hai mắt, thanh hơi đề cao " Dung vì cứu tôi nên mới bị thường, vì tôi mà thành ra cái dạng này, tôi chịu trách nhiệm về rồi còn gì!" Sau khi Lý Lạc Nhi ra đoạn dài, tất cả mọi người trong phòng đều im lặng.


      Qua lâu, Dương Dư tao nhã sửa lại mái tóc của mình, sau đó từ từ tách ra nụ cười: " ra là. . . . . . A Dung làm hùng cứu mỹ nữ a~" ấy kéo dài cuối, điệu lưu chuyển, cực kỳ mê hoặc.

      Uất Trì Dung có cảm giác mình gặp phải chuyện xui xẻo. Lý Lạc Nhi cảm thấy trong lòng hơi ngại. BOSS và Nguyên Bảo cảm thấy có trò hay để xem. Bạch Lạc. . . . . . nhìn ổn lắm.

      "Uất Trì Dung có thể chết ?"

      " !" BOSS ôm hết sức chặt, ngay ở lúc ai chú ý hôn lên khuôn mặt mềm mại của cái "Nhiều lắm là nửa chết nửa sống."

      Nguyên Bảo:". . . . . ."

      " phải vậy đâu, lúc ấy chân mất trọng tâm nên chệch, sau đó vô ý đụng phải ta, sau đó cẩn thận bị đụng thôi! Chính là như vậy, Dương Dư em nhất định phải tin !"

      "Em đương nhiên tin tưởng rồi." Dương Dư tới kéo lỗ tai của Uất Trì Dung “ cẩn thẩn, tại sao ở lúc nào đó mà cẩn thẩn bước lệch chân, lại cứ ở ngay lúc đó bước lệch chân hả? !"

      " phải vậy. . . . . ."

      "Bây giờ ấy bị thường, thể làm như vậy." Lý Lạc Nhi tiến tới déo DƯơng Dư, sau đó như con gà mẹ bảo vệ con khỏi Dương Dư "Bố [bad word] cần biết là ai, nhưng mà tôi cho phép ức hiếp Dung!"by Bỉ in lequydon

      ". . . . . ."

      "Rất tốt." Dương Dư lạnh lùng cười, chỉnh sửa lại mái tóc "Uất Trì Dung, có bản lãnh khiến con bảo vệ rồi đấy, rất tốt."

      " phải vậy. . . . . . Dương Dư, em hãy nghe . . . . . ."

      " bảo rồi mà!" Lý Lạc Nhi cắt đứt lời của Uất Trì Dung, nhìn Uất Trì Dung cách thâm tình "Em cảm thấy người như Dung đấy rất là ít, em. . . . . .Em. . . . . ."

      " cái rắm!" rốt cuộc nóng nảy, nổi giận gầm lên tiếng "Để cho tôi câu có được hay hả!"

      ,

      "Dĩ nhiên có thể, cần quá kích động." Đưa tay vỗ lên vai Uất Trì Dung an ủi, sau đó khéo léo đứng bên chở Uất Trì Dung mở miệng.

      Uất Trì Dung: “. . . . ."

      " , làm sao lại ?" Dương Dư nhìn từ cao xuống, trong tròng mắt có nhiệt độ.

      chút ~ gì đây~

      Uất Trì Dung sắp khóc, nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Lạc rồi giọng : " Chỗ đó có canh hầm não người , cho tôi ăn lót dạ bồi bổ !"by Bỉ in lequydon

      "Canh não người có, nhưng có canh đậu hũ."

      ". . . . . ."

      "Hừ!" Dương Dư hừ lạnh tiếng" Dung, tốt nhất dưỡng thương, chờ dưỡng khỏe rồi tới tìm tôi, hẹn gặp lại." xong, giày cao gót bước ra ngoài.

      "Dương Dư, em quay lại đay !" Uất Trì Dung hít sâu hơi, sau đó nhìn về phía Lý Lạc Nhi "Cầu xin ra ngoài trước có được hay , để cho tôi an tĩnh lát."

      Nhìn dáng vẻ buồn bực của Uất Trì Dung, Nguyên Bảo nhìn cửa chút, sau đó tránh khỏi lồng ngực BOSS: "Em đuổi theo ấy."

      Dương Dư cũng đâu xa, đứng ở cửa bệnh viện gọi điện thoại, lúc Nguyên Bảo định ra ngoài, lại phát ấy cái tên quen thuộc: "Chung Ly."

      Là Chung Ly, Nguyên Bảo nhíu mày cái, sau đó núp vào.

      "Ừ, ấy vẫn may mắn, tôi chuẩn bị ra nước ngoài, công ty của tôi chuyển sang cho rồi. . . . . . Ngôn Sóc hỏi cái gì, theo tính cách ta chắc chính miệng hỏi đâu. . . . . . Tôi biết rồi. . . . . . cẩn thận chút. . . . ." by Bỉ in lequydon

      Tiếng chuyện đứt quãng, cuối cùng DƯơng Dư cũng cúp điện thoại, ấy hít sâu hơi, sắc mặt xem ra có chút tốt, Nguyên Bảo suy nghĩ chút, sau đó ra ngoài: "Chị Dương Dư."

      Dương Dư thấy cũng tỏ vẻ kinh ngạc, hướng về phía Nguyên Bảo cười cười: “Tại sao em lại ra đây? "

      Nguyên Bảo trả lời, tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Dương Dư, khỏi khiến sinh ra chút áp lực: "Chị và Chung Ly hợp tác? Chị muốn hại BOSS sao?"

      "Chị hại Ngôn Sóc!" Dương Dư trả lời rất nghiêm túc"Mặc dù chị tính là người tốt, nhưng cũng phải là người xấu, em có thể yên tâm."

      "Vậy chị với Chung Ly có quan hệ như thế nào?" Nguyên Bảo nhíu mày"Tại nạn xe của Giảng là hai người gây ra?"

      "Giản?" Đáy mắt Dương Dư thoáng qua tia kinh ngạc"Chị biết, chị chú ý tin tức."

      Nhìn cái bộ dạng Dương Dư hình như là dối, Nguyên Bảo cong cong khóe mắt: "Chị Dương Dư, hợp tác cũng phải cần nhìn người , Chung Ly lòng dạ độc ác như vậy, chị cũng nên cẩn thận chút. . . . . . Còn nữa chị cứ yên tâm, em đem chuyện ngày hôm nay cho BOSS biết đâu ."

      Nguyên Bảo nghiêng đầu nhìn vào bệnh viện, bây giờ , có nghĩa là sau này , dù sao Dương Dư cũng là vị hôn thê của Uất Trì Dung., là bạn đại học của bọn họ, nếu bây giờ vạch ra , mặt mũi của BOSS khó coi, Uất Trì Dung khó những hai bên, Nguyên Bảo nhìn ra, Dương Dư phải là cái loại người xấu gì, chỉ là tại sao ấy muốn hợp tác với Chung Ly vẫn nguyên nhân là gì, nhưng thủ đoạn của BOSS cũng phải dễ đùa.

      Chỉ là, Nguyên Bảo dừng bước, nếu cũng tới nơi này rồi, gieo họa cho người nào đó có phải tốt lắm , nhưng mà, bây giờ phải làm sao nào?

      【Có khó khăn gì, tìm Thống Mẹ! 】

      Đúng vậy, còn có Baidu đây nè.

      Ánh sáng kỳ diệu của Nguyên Bảo ra, rốt cuộc nhớ tới lâu nay chính mình xem Baidu rồi.

      Chỉ là. . . . . . có thể tìm tiểu thư hệ thống ?

      【Tiểu thư hệ thống mặc kệ có chuyện gì, người sử dụng tôn kính, bạn cần tôi giúp gì? 】

      " , tôi phải làm như thế nào mới giúp được BOSS?" Những thứ khác , Nguyên Bảo phải làm sâu gạo sao, được rồi, mặc dù bây giờ rất giống sâu gạo, nhưng cũng thể cú dựa vào BOSS như vậy được?

      【 a ~ Người sử dụng à, ngài tìm đúng người, ha ha ~】

      Baidu cuối cùng cười ha ha chỉ khiến Nguyên Bảo cảm thấy ghê tởm: "Baidu, mời ngọt ngào cho tôi biết lừa tôi nữa !"

      【Xin gọi tôi là Thống Mẹ, cám ơn, hoài nghi bọn tôi sao? Chớ quên! ! Bọn tôi hợp thể trong thế giới đen tối này rồi! 】

      Nguyên Bảo: ". . . . . ."

      【Người sử dụng có muốn hay vào hệ thống gian! 】

      Lần này đổi thành thanh ngọt ngào của tiểu thư hệ thống rồi, Nguyên Bảo dạ, mảnh hoa râm, thế giới trở thành mảnh trắng xanh, chỉ có khung Baidu đê tiện lộn xộn ở trước mặt .

      【Nhìn thấy Thống Mẹ xinh đẹp tôi đây, người sử dụng có thấy vui mừng hay , xin trả lời vâng, cám ơn. 】

      "Vâng" Nguyên Bảo miễn cưỡng trả lời"Tiếp theo tôi nên làm sao?"

      【Xin người sử dụng gõ vào khung tìm kiếm của tôi cụm từ Buổi thử giọng Hạt dẻ tím, sau đó mở mục đầu tiên, rồi kích vào đó là được. 】

      Hạt dẻ. . . . . . Tím

      Đây là cái gì?

      Nguyên Bảo kích tìm kiếm, sau đó chạy ra từ, phía viết rất đơn giản: "Đây là chuyện cổ tích đẹp về biển. "

      Nguyên Bảo lúc ấy có bất kỳ hoài nghi gì, chờ kích xác định để ra ngoài , lúc ra khỏi gian , mới phát có chuyện gì đó đúng.

      Luôn có loại. . . . . . cảm giác Baidu lần này cũng lừa đảo vậy.

      Cơ thể Nguyên Bảo run lên, lắc đầu cái, sau đó lên lầu hai.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 30
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Nguyên Bảo trở lại phòng bệnh, Lý Lạc Nhi vẫn như cũ chăm sóc ân cần cho chàng trai của ấy, thấy Nguyên Bảo trở lại, ánh mắt Dung sáng lên: "Dương Dư đâu?"

      Nguyên Bảo nhíu mày cái, gì, nhớ lại lời ấy ban nãy trong điện thoại với người kia, vậy thể cho Uất Trì Dung muốn để biết chuyện ấy nước ngoài, Nguyên Bảo suy nghĩ chút, sau đó lắc đầu cái.

      Đôi mắt sắc của từ từ ảm đảm, phiền não nhìn Lý Lạc Nhi: "Làm phiền nhanh chút."

      "Em nó qua phải chăm sóc rồi!"

      "Tôi cần chăm sóc!" Uất Trì Dung hét lớn lên, sắc mặt tốt.

      BOSS bên cười cười, gì: "Phát bạo cái gì mà phát, bình tĩnh chút ."

      Tỉnh táo, muốn tỉnh táo thế nào đây, giải thích nổi vì sao cứu được mạng người, giải thích được vì sao chọc nguyên cái phiền phức vào người, lại giải thích được tại sao bị Dương Dư hiểu lầm, Uất Trì Dung lòng có cảm giác mình dính phải bi kịch, từ đầu đến cuối đều bi kịch.

      "Công ty mình còn ít việc, dẫn bọn họ về trước, mấy ngày sau ghé qua thăm cậu!"

      "Này, được !" Uất Trì Dung có chút gấp gáp." Cậu rồi mình phải làm thế nào."

      " Cậu có người đẹp chăm sóc rồi mà!" BOSS mở to hai mắt, sau đó kéo Nguyên Bảo ra ngoài.

      "Chờ em với, Ợ~" Bạch Lạc nhìn hai người xa, sau đó quay lại nhìn Lý Lạc Nhi, cậu cười. cái to với Lý Lạch Nhi : "Chị làm gì em đều thích, chúng ta. . . . Về sau. . . . . ." Bạch Lạc nhíu mày cái, có chút sắp xếp được từ ngữ phù hợp.

      "Sau này chị làm cho cậu!" Lý Lạc Nhi gật đầu với cậu cái, lấy được đáp án hài lòng, Bạch Lạc cười cười, sau đó cũng chạy ra ngoài.

      "Sao mọi người đợi em chứ?"

      " cần theo. " BOSS lạnh nhạt nhìn Bạch Lạc" tìm mẹ cậu , cần theo tôi đâu."

      "Nhưng. . . . . ."

      Bạch Lạc vừa định gì, tuy nhiên nó đạ bị ánh mắt của BOSS cắt đứt, ngó nhìn Nguyên Bảo, nhàng vỗ lên đầu : “Em lên e trước , có chuyện muốn với nó."

      "Dạ" Nguyên Bảo sớm cảm thấy cái thằng nhóc đột nhiên xuất này với BOSS nhà mình có quan hệ bình thường rồi, nhìn hai người cái, sau đó lên xe.

      "Mẹ cậu ở đâu?" Thấy Nguyên Bảo lên xe, BOSS kéo Bạch Lạc qua chô khác "Tôi cho cậu biết, tự cậu cút về tìm cái bà mẹ của cậu đó , cho phép cậu ở chỗ này của tôi."

      "Nhưng. . . . . ." Cậu uất ức nhìn Ngôn Sóc "Mẹ bảo em tới tìm , bà ấy chăm sóc tốt cho em!"

      Giống như nghe câu chuyện cười, khóe môi từ từ cong lên: “Tôi có tư cách để nuôi trẻ con, mau chóng bò lại đó cho tôi!” lạnh nhạt nhìn Bạch Lạc, rồi quay đầu .

      "Chờ chút!" Bạch Lạc có chút nóng nảy"Chúng ta là em, thể như vậy."

      "Buông tay!" dùng lực hất tay của cậu ta ra, phen tóm lấy cổ áo của cậu ta: "Cậu đến tìm mẹ của mình, cho bà ấy biết, đừng được voi đòi tiên ở tôi, Ngôn Sóc tôi phải là cái nhà từ thiện, để bà ta làm gì làm đâu!" sửa sang quần áo, sau đó nghiêng người rời .

      Bạch Lạc nhìn bóng lưng của , hàng lông mi dài run rẩy, bộ quần áo kết hợp với biểu cảm khuôn mặt khiến cậu như con thú đáng thương.

      " bảo cậu ấy rồi à?"

      "Nó muốn về nhà." BOSS dịu dàng , sau đó khom lưng thắt dây an toàn cho "Chúng ta thôi."

      "Nhưng. . . . . . Cậu ấy muốn đâu?"

      "Em hỏi nhiều như vậy làm cái gì?" Có chút bất mãn nhíu mày" cần lo chuyện của người khác, Kim Nguyên Bảo, hiểu chưa?"

      Tâm trạng của BOSS lại thay đổi cách giải thích được!

      Nguyên Bảo bĩu môi, nhìn đứa trẻ đứng nhúc nhích tại nơi đó, đột nhiên có chút đau lòng.

      Bạch Lạc đứng tại chỗ rất lâu, cậu ôm cái túi xách lớn nhưng chẳng có mục đích gì, vừa lúc đó, chiếc thể thao màu đỏ lửa dừng bên cạnh cậu, sau đó từ bên trong truyền tới giọng của đàn ông: "Cậu là Bạch Lạc?"

      "Làm sao biết?"

      "Lên xe , tôi có biện pháp để cho cậu trở về căn nhà đó cách chính thức."

      Bạch Lạc do dự lát, sau đó lên xe.

      . . . . . .

      Hôm nay rất là yên tĩnh, BOSS công ty, mông cắm dây sạc, vừa nhìn TV, bên nghịch sợ dây sạc dài trong tay, vừa lúc đó, chuông điện thoại di động reo lên.

      Nguyên Bảo nhìn màn hình điện thoại, là dãy số lạ, kết nối, từ bên trong truyền ra giọng của đàn ông: "Người khỏe chứ, là Kim sao?"

      "Là tôi, ngài là?"

      "Tôi là nhân viên trong tổ đạo diễn, đặc biệt thông báo để biết 3 giờ chiều nay đến đây để diễn thử vai." Tiếp theo, người nọ báo địa chỉ, Nguyên Bảo đồng ý tiếng , sau đó cúp điện thoại.

      Nguyên Bảo mông lung nhìn đứa bên trong TV : Hạt dẻ tím? Chính là cái cụm từ con hôm qua gửi sao? Lần này Baidu lừa bịp sao? cách khác, nhất định có khả năng làm minh tinh.

      Nguyên Bảo ở trong lòng hoan hô tiếng, lúc này cũng vui vẻ làm hàng điện tử nhái khác là bao, Nguyên Bảo chạy lên lầu trang điểm lại cho mình, chuẩn bị đến tổ đạo diễn kia, chỉ là chuyện này tuyệt đối để cho BOSS biết, lấy hiểu biết của Nguyên Bảo đối với BOSS, nhất định ném xuống đất từ tâng 49.

      Nhưng ảo tưởng đẹp, còn thực rất tàn khốc.

      Nguyên Bảo trang điểm lại cho đẹp, cõi lòng đầy kích động tới ban đạo diễn, thiếu chút nữa khiến mình nhầm địa chỉ.

      Nơi này quả có thể dùng cụm từ u tĩnh mịch để hình dùng, hành lang là khoảng gian đen kịt , vách tường dán mấy tấm wallpaper kỳ quái, thỉnh thoảng từ bên trong truyền đến thanh huyên náo, Nguyên Bảo cách thận trọng, rốt cuộc cũng thấy được ánh sáng, tăng nhanh bước chân: tầm mắt dần dần chuyển sáng ánh sáng, khu bên trong rất lớn, đất bày ít đạo cụ diễn viên, thế nhưng studio to như vậy lại có lấy bóng người , Nguyên Bảo nhìn chung quanh vòng, giày cao gót nện lên sàn nhà khiến nó vang lên thanh cực kỳ chói tai.

      "Có ai ?" nhàng gọi tiếng, nhưng trừ tiếng vọng đáp lại ngoài ra chẳng còn gì nữa.

      Chẳng lẽ mình nhầm?

      Nguyên Bảo nghi ngờ nhíu mày, ngẩng đầu lên, sau đó thấy người to lớn tới, Nguyên Bảo vội vàng qua bên đó: “Xin hỏi chút, nơi này là tổ đạo diễn phim Hạt dẻ tím phải ?"

      Người nọ quan sát từ xuống dưới, sau đó gật đầu cái: "Đúng rồi, nơi này làtổ diễn kịch Shinji, là…."

      Vừa nghe được câu trả lời khẳng định, thấp thỏm trong lòng được bỏ xuống: "Ngài khỏe chứ, tôi tới đây quay phim thử, tôi tên là Kim Nguyên Bảo."

      " chính là Kim sao." Người to lớn kia lộ ra vẻ giật mình "Xin mời vào, tất cả mọi người họp ở bên trong, cho nên có nhiều người biết đến đây."

      Nguyên Bảo theo vào trong, vừa thấy con đường tối đen như mực, nhìn mà lưng lạnh toát: “Cho tôi hỏi chút, Hạt dẻ tím của mọi người là kể về chuyện xưa à?"

      " chưa xem qua sao? Bọn tôi đây là phục chế, chính là bi ai cả cuộc đời mình khi còn sống, cuối cùng ấy lại xuất để bảo thù xã hội."

      "Hoá ra là như vậy" Nguyên Bảo lại hiểu thêm: nghĩ thế giới này cũng cởi mở như vậy, chuyện trọng sinh cũng bắt đầu được để ý, Hạt dẻ tím này nhất định nổi lửa, nhất định nổi lửa.

      Lại là gian khác, nhưng so với ban nãy hơn ít, bên trong phòng có mấy nam mấy nữ đứng, ở giữa là người ông nghiêm túc chuyện gì đó, người to lớn lúc này vẫy vẫy bàn tay: "Đạo diễn, Kim đa tới "

      "Tốt lắm, chính là như vậy, tan họp!" Người đàn ông kia phất tay, sau khi đợi đám người rản hết ra, ông ta tới: "Xin chào, tôi là đạo diễn Cap Hiểu Tùng!"

      Cao Hiểu Tùng.

      Nguyên Bảo mất hồn nhìn người đàn ông nghiêm túc trước mặt, sau đó gật đầu cái: "Ông khỏe chứ, tôi tên là Kim Nguyên Bảo."

      \Cao Hiểu Tùng liếc Nguyên Bảo từ xuống dưới, sau đó gật đầu cái: " và tôi đến đó, Hổ Tử theo luôn."

      Cái người to lớn gọi là Hổ Tử kia vui vẻ gật đầu cái, sau đó cùng , Cao Hiểu Tùng còn gọi thêm vài người, sau đó vào cái phòng tối thui.

      "Mời biểu diễn độ mềm dẽo của cơ thể, có 3 phút để chuẩn bị."

      Nguyên Bảo ngồi lên chiếc ghế giữa, hai đôi mắt màu đen tràn đầy mông lung, độ mềm dẽo của cơ thể, đây là cái đề tài gì vậy? biết, nữ chính trong kịch bản nhất định chuyên nhảy múa, Nguyên Bảo trong lòng gật đầu cái, sau đó đứng dậy bắt đầu biểu diễn.

      Lúc này Nguyên Bảo đem hết nhưng thứ học được trong Công chúa trổ tài cho mọi người em, đem cở thể của mình tạo thành đủ loại hình dáng khác nhau , thoải mái đến chút áp lực.

      Vẻ mặt mấy người ngồi bên cạnh từ từ thay đổi, lúc này, lên tiếng: "Xin mời cần ngôn ngữ, cần bất kỳ biểu lộ gì, nhưng có thể làm ra thần thái khiến mọi người sợ hãi, có ba phút để chuẩn bị."

      Cái đề này hình như hơi khó, Nguyên Bảo nhíu mày cái: chỉ là, bộ phim này tại sao phải khiến cho người xem sợ hãi, a ~ biết, này là chết sống lại , ấy thống hận những người khiến ấy khổ sở khi còn sống, tình cảm trong lòng vẫn còn khiến biểu tình ấy đứt đoạn, cho nên cũng làm người khác cảm thấy sợ hãi. Nguyên Bảo lại cảm giác ra được chân tướng.

      Nguyên Bảo lấy mái tóc đen của mình tản ra hai bên sườn mặt, gì, chỉ dùng hai con mắt đen láy lẳng lặng nhìn ban giám khảo, đôi mắt nháy cái, hai tròng mắt màu đen dần dần ngưng tụ sương mù màu đen, sau đó có tiêu cự cụ thể. . . . . .

      Đôi mắt của con người có thể khiến đối phương hiểu được: bi thương, vui vẻ, tuyệt vọng, nhưng ở lúc nào đó khi đôi mắt còn tiêu cự, điều nó biểu đạt chính là sợ hãi.

      Mấy người kia run người cái, sau đó gật đầu : “Có năng lực."

      "Mắt xót quá." Nguyên Bảo nháy mắt cái, nước mắt liền tuôn rơi.

      "Rất tốt, Kim, mời về trước , đến lúc đó chúng tôi gọi điện thoại thông báo."

      "Dạ vâng, làm phiền ông."

      Tâm trạng Nguyên Bảo rất tốt sau khi rời khỏi phòng, sau đó lại thấy mấy con vào liên tục, nhưng có điều Nguyên Bảo hiểu, mấy kia tại sao đều để tóc đen thẳng, sắc mặt tất cả đều là trắng xanh trắng xanh , mờ mịt mở to đôi mắt, sau đó ra ngoài.

      đường trở về, Nguyên Bảo ngờ gặp DƯơng Dư dạo phố, Dương Dư thấy cũng có chút kinh ngạc, sau đó ấy từ tiệm báo quân áo ra: "Chỉ cò mình em sao?"

      "Ừ, " Nguyên Bảo gật đầu cái" Chị cũng có mình."

      Tâm trạng hôm nay của Dương Duư rất tốt, quan sát Nguyên Bảo , sau đó nở nụ cười: "Nguyên Bảo hôm nay đẹp!"

      "A, là sao?" Nguyên Bảo cúi đầu quan sát mình, vì thử đóng phim, cố ý mặc chiếc váy dài chững chạc hơn, kết hợp với đôi giày cao gót , ngược lại lại gợi cảm ít.

      " uống ly cà phê nhé."

      Nguyên Bảo suy nghĩ chút, sau đó gật đầu.

      "Ngôn Sóc để cho em ra ngoài à?" Dương Dư lắc chiếc tách tinh xải tay, giọng mà hỏi .

      Nguyên Bảo sửng sốt chút: "TẠi sao ấy cho em ra ngoài?" Mình cũng phải là tội phạm, sao BOSS lại nhốt mình chứ.

      Dương Dư cười thập thấp, ánh mắt mang theo ý đùa bỡ: "Ngôn Sóc canh giữ bảo bối cũng chặt gớm, ngày hôm đó chị muốn dẫn em ra ngoài chơi, nhưng ta lại đồng ý."

      Chuyện khi nào, thế nào mà lại biết?

      Nguyên Bảo nhíu mày cái: "Chị xem Uất Trì Dung thế nào à? Bây giờ ấy ổn."

      " ta có gì mà ổn." Dương Dư vẫn cười yếu ớt như cũ, lời ra đều mang ý giễu cợt: " phải ta có người đẹp ở bên sao, có cái gì mà ổn chứ."

      Nguyên Bảo nghe được Dương Dư lẫy, nhưng chuyện của người khác Nguyên Bảo biết nên gì cho phải, huống chi bọn họ cũng thân là bao, nên lập tức im lặng, suy nghĩ trong chốc lát, giọng mở miệng: "Hôm đó chị ngày mốt ra nước ngoài à?"

      "Ừ." Dương Dư gật đầu "Muốn nước ngoài chơi thôi, cũng muốn thả lỏng chút."

      Nguyên Bảo nhìn tinh tế trước mặt mình: ắt hẳn Dương Dư phải là người phụ nữ rất quật cường cũng rất kiêu ngạo, ở trong thế giới của ấy, chỉ có người khác chịu thua mà thôi, điểm này lại có vẻ hơi giống BOSS, thế nhưng người như vậy sống rất mệt mỏi.

      Nguyên Bảo thở dài: " Còn Uất Trì Dung, chị rồi ấy nên làm thế nào."

      " ấy phải tập làm quen thôi." Dương Dư mở to đôi mắt "Chị thường xuyên mắt tích, mà ấy cũng thường có thói quen đó, có gì đâu, huống chi bây giờ ấy sống rất tốt . . . . . Rất tốt. . . . . ." Dương Du hai từ rất tốt liên tiếp, có thể thấy được có nhiều chuyện rất để ý.

      Nguyên Bảo lúc này nghĩ tới vấn đề, nhìn người con trước mặt: "Cái đó. . . . . . Chị có biết tại sao BOSS với Chung Ly thành cái dạng kia ?" Nếu DƯơng Dư là bạn học của BOSS, vậy ấy cũng biết được vậy thứ.

      "Rất phức tạp, đến lúc đó em mà hỏi Ngôn Sóc nhà em ." nâng cổ tay nhìn đồng hô "Chị phải , chuyện với em rất vui, gặp lại sau nhé, Nguyên Bảo."

      "Hẹn gặp lại." Nguyên Bảo hạ giọng đáp lại câu, nhìn café động đậy trong ly: nhìn dáng dấp, quan hệ của Chung Ly và BOSS chắc hẳn tầm thường, chẳng lẽ là ~ con riêng? Trong phim truyền hình Đài Loan đều diễn như vậy, hai em nhau giết nhau, cùng giết cùng ngược, cuối cùng cũng trải qua tranh đoạt của tôi này nọ, rồi chuyện xưa tình như tay chân, ừ ừ, rất có khả năng này! Đến lúc đó nhất định phải về nhà hỏi BOSS mới được .

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ♥, Chương 31

      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Chờ BOSS vừa tan tầm, Nguyên Bảo liền nhào tới: "Ngôn Sóc, Chung Ly có phải là hay em trai thất lạc nhiều năm của hay ?"

      BOSS chợt sửng sốt đối với vấn đề giải thích được của ,đôi mắt đen sắc sảo của hiểu rõýđồ của Nguyên Bảo: " Cả ngày nay em nghĩ vớ vẩn cái gì vậy? Tôi nào có hay em trai nào hả?"

      "Nhưng quan hệ giữa và Chung Ly là như thế nào, phải là. . . . . ." Nguyên Bảo chớp chớp hai tròng mắt màu đen của mình “Embiết rồi, từng cùng Chung Ly là đôi bạn cực tốt."

      BOSS: ". . . . . ."

      Ngôn Sóc nhàng thở dài, tới ôm Nguyên Bảo vào trong ngực mình, trong đôi mắt thoáng qua tia u ám, giọng trầm thấp vang lên:"Tôi với ta là đôi bạn cực tốt, em làm sao?"

      "Chuyện liên quan gì tới em?"

      "Ngốc à." Giọng của Ngôn Sóc có chút bất đắc dĩ, nhàng vỗlên đầu cái, cúi đầu hôn lên môi .
      "Ưmh. . . . . ." Nguyên Bảo níu lấy cổ , đầu lưỡi nho có chút vụng vềđáp lại cái hôn của BOSS, khí giữa hai người dần càng hao hụt ,Nguyên Bảo cảm giác mình sắp thở ra hơi nữa rồi.

      "Kim Nguyên Bảo, em mau mau lớn nhanh chút . . . . . ." thanh củaanh hơi khàn khàn, bên trong như mơ hồ mang theo vài phần chờđợi.

      NguyênBảo hiểu ý của , hai má khỏi đỏứng, hai mắt lóe sáng nhìn Ngôn Sóc, rất chân thành: " ra em ngại đâu."

      BOSS trầm mặc hồi: "Tôi là chính nhân quân tử, xâm phạm trẻ vị thành niên."

      Nguyên Bảo:". . . . . ."

      Sau khi ăn cơm tối xong,Ngôn Sóc nhận được điện thoại bên nhà họ Ngôn tới, giọng bên trong có chút khẩn trương, đôi mắt đẹp của BOSS ngày trở nên u ám,anhcúp điện thoại, sau đó cầm áo khoác lên.
      phải đâu vậy?"

      "Trở về nhà họ Ngôn, chú Vướng báo có chuyện."

      "Vậy em cùng với ."

      NGôn Sóc nhìn cặp mắt kia, sau đó nhàng gật đầu cái.


      Biệt thựnhà họ Ngôn có chút khoảng cách xa, chờđến lúc đến nơi cũng muộn, đây là lần thứ hai Nguyên Bảo đến nơi này, chỉ cóđiều lần này vai vế so với lần trước giống nhau, buổi tối nhà họ Ngôn rất yên tĩnh, cẩn thận nghe cũng có thêt nghe được tiếng nước chạy róc rách,Ngôn Sóc nắm chặt bàn tay ,sau khi rẽ qua bảy tám ngã quẹo mới đến hành lang cổ kính.
      Ông Ngôn ngồi ghế, chính lúc này nhắm mắt,vè mặt bình tĩnh ấy khiến người ta biết ông nghĩ cái gì, lão Vương đứngở sau lưng ông, sau đó bọn họ nhìn thấy Diệp Hiên và Bạch Lạc cười khúc khích ở bên, con người co rút lại, mấp máy môi mỏng, vào : "Thưa ba."

      "Ôi em họ rốt cuộc cung về rồi, xem họ mang đến cho em người nào này, là em trai thất lạc nhiều năm của em đó nhé." Diệp Hiên nhìnNgôn Sóc, giọng mang théo ý châm chọc.

      Ánh mắt lợi hại của Ngôn Sóc lướt qua, Diệp Hiênngười run cái, lập tức im lặng.

      "~" Bạch Lạc cười rực rỡ nhìn Ngôn Sóc " ấy sai mà,quả nhiên dẫn em em đến gặp này."

      Tay Ngôn Sóc nắm chặt thành đấm,anhhít sâu hơi, nhìn về phía người từđầu đến cuối tiếng nào: "Bàà, trễ thế này tại sao ba còn chưa ngủ?"

      "Chuyện gìđa xảy ra?" Ông Ngôn đột nhiên mở mắt ra, đôi vốn đục ngầu giờ thay đổi khiến con người ta cảm thấy áp bức.

      Ngôn Sóc gì, chỉ là nhìn ông Ngôn, đôi đôi mắt tĩnh mich:"Con rất xin lỗi."

      "Vậy A Hiên , mẹ con có chết, ômthằng nhóc nước ngoài, hoàn. . . . . ." Lời kế tiếp ông dám ra, ông Ngôn già rồi nên dễ dàng bị kích động, mà cảm xúc bây giờ của ông cũng ổn định.


      Ngôn Sóc đau lòng nhìn, cũng dám tiến lên nhìn chút thế nào: "Con rất xin lỗi, ba à."

      "Vậy tại sao con cho ta hả?Con biết ta đãđi tìm Bạch Liên bao nhiêu năm nay ? Đây chính đứa con ngoan do chính tay ta dạy dỗđây ư,lại dám giấu sống chết của mẹ nó với ba nóư?" Ông như tố cáo, thanh già nua vang vọngbên trong hành lang yên tĩnh.

      "Ông chủ, nên kích động." Ông Vương cúi người xuống, cho ông thuận khí.

      Mà Nguyên BẢo đứng bên hoàng toàn khiếp sợđến mức nên lời: cái người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp tên Bạch Liên kia là mẹ của BOSS? Nếu như Nguyên Bảo xem phim truyền hình nhất định hét to là máu chó rồi, nhưng bây giờ côđã lạc vào thế giới kỳ lạ này, và BOSS vừalà người côđểý.

      Cơ thể cao lớn của Ngôn Sóc nhúc nhích, người đàn ông này vào lúc này gần như thể chịu đựng được sựđả kích, Nguyên Bảo tới, im lặng nắm lấy tay , đầu ngón tay Ngôn Sóc lạnh lẽo, thậm chí kèo theo ý biết nên làm sao cho đúng.

      " phải con cố ý lừa người, bàà, con chỉ là . . . . ."

      "Con chỉ là cái gì . . . . ." tại ông Ngôn nghe cái gì cũng lọt, ông kích động đứng lên,gương mặt già nua bởi vì kích động mà vặn vẹo "Ta đau khổ cay đắng bồi dưỡng con,nuôi sống con , nhưng con cũng lừa gạt ta ư?"

      " Dượng à, đừng nên kích động." Diệp Hiên tới "A Sóc nhất địnhcó nỗi khổ tâm trong lòng của nó, đúng , Ngôn SÓc."

      Ngôn Sóc nhếch miệng lên, gì.

      "Cậu chủ,mọi người xuống dưới nghỉ ngơ trước , đợi ngày mai ông chủ tỉnh táo hẳn rồi bàn tiếp." Tình huống bây giờđối với ông Ngôn cũng ổn,Ngôn Sóc gật đầu cái, kéo Nguyên Bảo ra ngoài.

      Phía ngoài là màn đêm mang theo hơi lạnh, làm cho cả người tình táo ít.

      Nguyên Bảo đứng nhìn Ngôn Soc dưới ánh trăng, bây giờ nhìn được ổn định, Nguyên Bảo chỉđứng co ro ởđó, biết mình nên làm sao bây giờ.

      "Kim Nguyên Bảo, tới đây." Đột nhiên Ngôn Sóc gọi , giang hai cánh tay ra ,hai con mắt thâm tràm, Nguyên Bảo tới tựa người lên ngực .

      BOSS ôm chặt lấy , sau đó thở dài hơi.

      "BOSS, rất khổ sở sao? Em sẽở lại bên cạnh ." Đây là lời kịch kinh điển trong phimchuyển thể từ tiểu thuyết ngôn tình, nhưng mà Nguyên Bảo thề,lời mình là chân thành.

      Ngôn Sóc nhàng cười cười, đưa tay vò tóc rối của

      "Ngôn Sóc tìm từđâu ra bạn rồi này." Diệp Hiên ra, nhàn nhạt lướt qua Nguyên Bảo, đưa mắtnhìn Ngôn Sóc: "Xem ra cũng lo lắng mấy, còn có tâm trạng đểđứng đây chuyện đương."

      Ngôn Sóc nhàng nở nụ cười, đến , phen tóm lấy cổáo ta: "Diệp Hiên, cứởđó chờ tôi , tôi khiến phải hai bàn tay trắng." Câu sau cùng kiaanh rất thấp, chỉ có thểđể cho hai người bọn họ nghe được, sắc mặt của Diệp Hiên tái , sau đó gợi lên nụ cười.

      "Cậu có thể làm gì tôi?"
      "Hừ!" Dùng sức đẩy Diệp Hiên ra: “ cho rằng Bạch Lạc là con trai của ông ấy, cho rằng để Bạch Liên quay vềtìmanh có thể tóm được gia tài nhà họ Ngôn, tôi cho biết, nằm mơđi."

      "Cậu cóý gì?"

      Ngôn Sóc cười lành lạnh, gì: Diệp Hiên chỉ biết thời điểm nhà họ Ngôn gặp khó khăn nhất Bạch Liênrời bỏông Ngôn, nhưng biết năm Bạch Liên 30 tuổi ngoại tình, 1 năm sau, Bạch Liên phát mình mang thai, màđứa bé kia phải của ông Ngôn, lúc này cũng là lúc nhà họ Ngôn gặp khó khăn, Bạch Liên bỏ lạiNgôn Sóc mười ba tuổi vàông Ngôn, cho xong chuyện, theo người đàn ông kia đến nước Mỹ.

      Ngông Sóc là đưa trẻ hiếu thuận, đành lòng để cho ba của mình đau khổ, đành lòng nhìn nhìn người cho nhiệt tình trở thành người ba già nua, cho nên lúc mười ta tuổi đãđi tìm mẹ khắp thế giới,và tìm được,lúc ở sân bay, nhìn bàấy và người đàn ông kia lòi xin lỗi, sau đó kéo cổ tay người đàn ông kia rời .


      Bạch Liên ấy là chính là vô tình, vậy tai sao muốn nể tình đây?

      Lòng dạ Ngôn Sóc ác độc, từ từ trở nên mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn, sau đó làm bộtìm kiếm người mẹ Bạch Liê của mình,nhưng lại bí mật tìm người ché giấu hết tất cả thông tin về họ.

      Bạch Liên sông ở nước ngoàimấy năm đều hạnh phúc, đàn ông MỸ hay bạo lực, thường đánh Bạch Liên và Bạch Lạc dữ dội, cơ thể chiều chuộng của Bạch Liên làm sao chịu nổi,sau đóđem Bạch Lạc ném cho ông bà nội ở quê, rồi bà chuẩn bị trở vên bên ông Ngôn sống qua ngày.

      Tại sao Ngôn Sóc có thểđể cho bàđược nhưý cơ chứ,Ngôn Sóc lúc ấy nhìn người mẹ của mình bằng ánh mắt lạnh lùng, nhìn về phía bà ta rồi mở miệng: "Tôi cho bà số tiền lớn,bà chỉ cần chứng mình mình chết, sau đó vĩnh viễn được xuất tại chỗ này!"

      ngờ, Ngôn Sóc thể nghĩ được cái người Bạch Liên kia lại có thể mặt dày đem đưa con đẻ hoang kia ném vào đây, càng nghĩđến Diệp Hiên gặp phải Bạch Lạc, sau đó mangnóđến cạnh người ba Ngôn.

      Bây giờ chuyện có chút phiền phức.

      Ngôn Sóc lạnh lùng nhìn Diệp Hiên: "Tôi khiến và cả nhà họ Diệp trả giá lớn,tôi muốn để cho xem bản thân có cái gì tốt ."

      Diệp Hiên nhìn cặp mặt lạnh lẽo kia: loại dự cảm xấu tự nhiên sinh ra.

      "Nguyên Bảo, chúng ta ngủ thôi." cười dịu dàng đối với Nguyên Bảo, sau đó dắt tay .

      Ngon Sóc nhìn ánh trăng rằm kia: sẽđem hết tất cả cho ông lão đáng thương ấy, mặc kệông ấy có tiếp nhận hay chịu nổi cũng được.

      . . . . . .
      Đêm khuya, nguyên Bảo ngủ rất sâu rồi, Ngôn Sóc tỉnh táo mở mắt nhìn chúng quanh, nhàng hôn lên vàng môi , sau đó xuống giường mởmáy tinh trong phòng lên.

      Ngôn Sóc nhìn vật thể màu đen màn hình vi tính, cuối cùng vẫn nhấn nút in, đem tờ giấy sửa sang lại chút rồi ra khỏi phòng.

      Phòng ông Ngôn im ắng, Ngôn Sóc nhàng vào, cúi đầu nhìn người cha yên giấc của mình, sau đóđem túi tài liệu đặt bàn, nghiêng đầu chuẩn bị rời .

      "Ngôn Sóc." Tay chợt bị người ta cầm lại,Ngôn Sóc quay đầu lại, kinh ngạc : "Ba à, ba còn chưa ngủ sao?"

      "Ngồi xuống." Ông Ngôn tốt hơn nhiều, giống với biểu hiển kích động ban nãy, NGôn Sóc ngồi lên chiếc ghếđặt bên rồi nhìn ông.

      "Bên trong túi là cái gì?"

      "Thứbamuốn." giọng đáp trả" ra con hi vọng ba xem nó, nhưng quyền lựa chọn ở trong tay ba, con chỉ hi vọng ba biết mà thôi."

      Ngôn Sóc rất thích ba của mình, tình cảm đối với ông là kính nể,ở trong suy nghĩ của , ba của mãi mãi là hùng,nhưng nửa cuộc đời này của ông lại bỉ hủy bởi người phụ nữ, mà người phụ nữ kia lại là mẹ của .

      "Nếu nhưnhìn rồi mong ba đừng hối hận, cũng hi vọng ba khổ sở."

      "Ba hiểu . . . . . ."Bàn tay gầy guộc của ông Ngôn cầm lấy tay Ngôn Sóc "Nhìn, ta xem."

      "Dạ." Ánh mắt Ngôn Sóc chìm ngỉm, mởđèn ngủ lên, đem cường độánh sángchỉnh cho thích hợp, sau đóđem cái túi giấy ấy đưa tới.

      Ngôn Sóc đặt kiểu chữ lớn đểông đọc mất sức, có thể thấy đượcanh là người đàn ông nghiêm túc mà cẩn thẩn.

      Từđầu tới cuối Ngôn Sóc câu , chỉ là lẳng lặng nhìn ông,tựa như cái im lặng ấy là sựủng hộ cho ông.

      "Xem xong rồi." lát sau, ông đem cái túi đặt sang bên, con mắt màu xanh lam làm cho con người ta thấy rõông nghĩ cái gì,biểu bình tĩnh của ông Lão nằm ngoài dựđoán của mọi người, thế nhưng cái loại bình tĩnh lại càngkhiến cho người ta lo lắng.

      Ngôn Soc khẽ mím môi: “Ba. . . . . . Vẫn bàấy sao?" Có lẽ vấn đề như vậy có chút buồn cười,cha của lớn hơn mẹ những mười ba tuổi,vào lúc ba Ngôn còn trẻ, bọn họ như vậy xứng đôi, ba Ngôn rất cưng chiều mẹ , để chobàấy chịu chút xíu khổ cực nào, cho nênNGôn Sóc thề, sau này cũng tìm người con như vậy, vô luận xảy ra chuyện gì thìđều bỏ nhau, tính cách hai cha con bọn họđều cố chấp như nhau , chọn chính là cảđời.

      NGôn Sóc nhìn ba Ngôn im lặng : biết đáp án.

      "Cám ơn người, ba." Từ khi hiểuchuyện đời, đây lần đầu tiên Ngôn Sóc gọi ông như vậy.

      "Bàấyđã chết, con se ở bên cạnh người , vẫn phụng dưỡng người đến cùng."

      Trong đôi mắt đục ngầu màu xanh dương phát ra ánh sáng lạ kỳ, sau đó hơi nước trào dâng.

      " ngủ sớm chút." Ngôn Sóc nhân trước lức nước mặt chảy xuống tắt đèn ngủđi, sau đóđi ra ngoài,lúc đóng cửa lại trong nháy mắt, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc đè nén, như như tiếng khóc của đưa trẻ con vậy.

      Tình của ba chính là như vậy,Ngôn Sóc hiểu ba của mình, biết niềm kiêu ngạo của ông, có người ba nào lại tình nguyện rơi nước mắt trước mặt đứa con của mình, cho dù là giọt.

      nhàng thở dài cái, sau đó thấy nhỏđang đứng ở hành lang, trong bóng tối,Ngôn Sóc thấy gương mặt của , lại nhìn thấy đôi mắtcực kỳ sáng của . . . . .

      "Kim Nguyên Bảo, em như vậy bị bệnh đấy."

      "Mớikhông bệnh đâu."Thân chỉ mặc cái áo ngủ, thân thể lạnh run lẩy bẩy, nhưngcô vẫn cố chấp nhìn Ngôn Sóc như cũ "Em luôn luôn chờđợi ,luôn luôn."

      " hiểu biết ." tách ra nụ cười yếu ớt, giống như vầng trăng nhuộm màu mực, đẹp mắt thể tưởng tượng nổi.

      Nguyên Bảo có chút hoảng hốt, sau đó nhón chân lên áp môi lên môi : "A ~BOSS,em càng ngày càng thích , làm thế nào đây,bọn mình kết hôn ."

      "Em bây giờ là trẻ vị thành niên." tốn sức chút nàobế lên "Nếu như em khiến vui vẻ xem xét chuyện lên tàu trước rồi mua vé sau nhé."

      Nguyên Bảo: ". . . . . ."

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ♥, Chương 32
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Ông cụ vẫn lẳng lặng ngồi trong vườn hoa, đôi mắt nhìn về nơi xa, biết ởđó nghĩ về cái gì, Ngôn Sóc lo lắng cho bacủa , cho nên chuẩn bịở lại nhà họ Ngôn hôm.

      Nguyên Bảo nhìn bóng lưng của ông cụ ,mặc dùông già, nhưng sống lưng vẫn ưỡn lên thẳng tắp, ngồi tại chỗđó như vị lão tướng uy nghiệm vậy,Nguyên Bảo đứng lên từ từđi qua đó, ánh mắt của có chút co lại, dù sao thoạt nhìn ông Ngôn có vẻ nghiêm túc,nhưng Nguyên Bảo của am hiểu chuyệnqua lại với ông như thế nào.

      "Muốn gì?" Cặp mắt sắc bén kia quét tới,Nguyên Bảo khỏi ngừng bước chân, ánh mắt ấy cực kỳ giống NGôn Sóc,ở trong ánh mắt ấy , giống như Nguyên Bảo có thể nhìn thấy Ngôn Sóc nhiều năm sau.

      "Người với BOSS giống nhau" Nguyên Bảo ngồi chồm hổm mặt đất, bàn tay trắng nõn khẽ chạm lên mấy ngọn cỏ xanh đất.

      "Ta với con ta dĩ nhiên là giống nhua rồi" Ông cụ hơi hất mày, trong giọng như mang theochút kiêu ngạo"Đẩy ta qua bên kia chút ."

      "Dạ." Côđáp tiếng, đẩy xe lăn lên con đường bên cạnh.

      Nhà họ Ngôn rất lớn cũng rất đẹp,hành lang ồi hành lang, mỗi cây cột đều mang vẻ cổ kính, trong lúc giật mình ấy Nguyên Bảo cứ ngỡ mình vào nơi ở của bậc đế vương vậy.

      "Con bao nhiêu tuổi?"

      "Mười sáu tuổi." Nguyên Bảo suy nghĩ trong chốc lát, vẫn hết sức đàng hoàng mở miệng.

      "Mười sáu tuổi, mặc dù hơi, nhưng cũng có thể sinh con rồi. . . . ."

      Nguyên Bảo: ". . . . . ." bản thân nghĩđến chuyện sinh con sao? Huống chi, BOSS nhà bọn họ là chính nhân quân tử, mớikhông làm cái chuyện cầm thúấy với côđâu, qua được đâu, ha ha. . . . . .

      "Thưa ba." Lúc này Ngôn Sóc tới, người mặc bộđồđơn giản, ánh mắt nhu hòa nhàn nhạt quét qua khuôn mặt Nguyên Bảo.

      "Ngôn Sóc."
      “Ngày mai con sẽđưa Bạch Lạc đến. . . . ."

      "Đưa đâu?" Ông Ngôn trực tiếp cắt lời , ông nhàng thở dài "Để cho ta suy nghĩ chút, còn nữa, chừng nào con kết hôn?"

      Hả?

      Nguyên Bảo và BOSS đềusững sờ, ông Ngôn chuyển chủđề nhanh ,hơi khiến người ta theo kịp tiết tấu, thế nào màđột nhiên chuyển từ chuyện Bạch Lạc sang chuyện kết hôn của NGôn Sóc vậy?

      Ngôn Sóc rất nhanh phản ứng kịp, cườinhẹ nhàng, đôi mắt sắc xảo rơi lên bóng lưng Nguyên Bảo: "Mặc dùởĐài Loan mười sáu tuổi kết hôn, nhưng Nguyên Bảo còn , nếu thìđợithêm khoảng thời gian nữa được ạ?"

      "Chờ khoảng nữa?" Ông Ngôn hơi nhíu mày"Cũng có thể,trước hết hai đưa sinh cho cháu nội ,bây giờ ta cũng già rồi, sợ sống được bao lâu nữa, Ngôn Sóc con có thể thỏa mãn ý nguyện của ta ?."
      "Dĩ nhiên có thể." BOSS đồng ý rất là dứt khoát, tới ôm lấy eo Nguyên Bảo: “Muốn cháu nội cũng phải là chuyện đơn giản." thanh của rất là trầm thấp, khóe môinở nụ cười dịu dàng khiến Nguyên Bảo cảm thấy choáng váng, dường như tại thời điểm còn chưa hiểu rõđiều gì, hai cha con này quyết định điều gì vậy/.

      Diệp Hiên sớm trở vềđịa bàn của mình, Bạch Lạc hình như cũng biết được chuyện gì. Cả ngày đều trốn Ngôn Sóc, cứ mình bên trong phòng mình và cũng dám bước ra ngoài, ngày mai bọn họ chuẩn bịđi vè nhà, dù sao trong công ty cũng còn rất nhiều chuyện, mà ngó thấy tâm trạng của ba cũng ổn định hơn rồi,nên tâm trạng treo lơ lửng cũng bỏ xuống,có lúc đem hết mọi bí mật ra cũng là loại giải thoát.

      "Ngày mai bọn mình về sao?" NguyênBảo vừa buồn cũng vì cóđiện,trong phòng giờ toàn dây sạc điện,BOSS làm cho cái dây sạc rất là dài, điều nàycũng giúp hạn chế việc tự do của mình.

      " muốn vềà?"

      " Ba BOSS ở nơi này có côđơn vậy?" Nguyên Bảo mở cửa tủ sách ra,lấy từ bên trong ra cuốn sách dày, nhưng toàn bộđều là bản nguyên văn , chữ xem cũng hiểu,nhưng Nguyên Bảo để nó xuống, vẫn cố chấp nhìn dòng chữ màu đen cuốn sách, có chút vụngvề nghĩ mấy thứ này có nghãi là gì.

      "Em nghĩ gì vậy?" đột nhiên ôm lấy từ phía sau, sau đó lè lưỡi liếm vành tai trắng nõn của .

      Nguyên Bảo trong lòng cả kinh, vội vàng néđầu sang bên cạnh: "BOSS, thểgiở trò lưu manh với em đâu!"

      " phải giở trò lưu manh, lưu manh.”Đôi mắt đẹp của Ngôn Sóc mang theo tia đùa bỡn, nhìn trước mặt đỏ mặt beiets nên làm sao, bày tỏ tâm trạng giờ của mình rất tốt:"Điện còn đầy chứ?" Câu hỏi đó của có chút ý sâu xa, hình như làđang tính toán chuyện gìđó tốt.

      Nguyên Bảo khỏi nuốt nước miếng cái, khe khẽ gật đầu, sau đó ngập tràn rối rắm nhìn BOSS: "BOSS, ra em vẫn muốn hỏi. . . . . ."

      "Hỏi cái gì?"

      " cảm thấy rất già sao? A ~ em bây giờ còn ởđộ tuổi thanh xuấn tướng mạo lại xinh đẹp nữa, BOSS có sức quyến rũ của người đàn ông trung niên, chẳng may đến lúc đó lên được rồi làm thế nào?"
      BOSS: ". . . . . . Kim Nguyên Bảo, em đê tiện."

      Nguyên Bảo: ". . . . . ." Đáng ghét, đê tiện nhất ràng là Baidu mới đúng chứ,côđây chỉ là nối nghiệp thôi.
      【Bởi vì người dùng Baidu đê tiện, cúp 50%lượng điện. 】

      Nguyên Bảo: được rồi, tại thế nào mà ta chịu nhận mình là Baidu vậy, phải bảo là Thống Mẹ sao?

      ThấyNguyên Bảo mất hồn,Ngôn Sóc bất mãn đưa tay ôm lấy khuôn mặt , sau đóđưa tay rút máy sạc điệnra.

      "Ai, còn chưa đủ mà. . . . . ."

      Từ tiếp thoe Nguyên Bảo còn chưa ra, liền bị BOSS cái hôn mãnh liệt của BOSS chặn lại, đầu lưỡi của từ từ dò xét cánh môi hình vòng cung của , sau đó nhàng vào. . . . . .

      "Ưmh. . . . . ." Nguyên Bảo bị cái hôn nhàng này làm cho ngây ngất, khỏi nhắm hai mắt lại, có chút vụng vềđáp lại.
      có thể cảm nhận được hơi thở của BOSS tăng lên, nhiệt độ cũng dần dần tăng lên cao, hơi hài lòng với việc chỉ hôn hít đơn giản như thế này, đôi môi nóng từ từ di chuyển xuống phía dưới, sau đó ngậm lấy cái cằm nộn của , sau khi dùng sức liếm cái đưa lưỡi ra liếm nó. . . . . .

      "Ừm. . . . . . BOSS. . . . . ." Nguyên Bảo sống nhiều năm như vậy cũng chỉ nhiều nhất làđược con nắm tay mà thôi, chỉ mới trêu đùa ít màđã khiến mê loạn trong đó.

      "Cóđược ? Nếu em muốn lập tức ngừng lại." Ngôn Sóc nhàng nó, ngón tay kéokhóa váy ra, sau đó bóng lưng sáng bóng ra.

      " phải là chính nhân quân tử sao?" Nguyên Bảo mêđắm nhưng mang theo nghi ngờ.

      " ra là mặt người dạ thú.” xong, liền mở cài áo ngực ra, sau đóôm chặt vào trong lồng ngực của mình

      BOSS quả người đàn ông rất thành thục, tuyệt đối cho bất cứ người nào biết khi còn bé câu đầu tiên khi mở miệng là "Tôi là cầm thú!" Cho nên từ BOSS cho mình là con cầm thú, saunày trưởng thành hơn,rồi cho mình là mặt người dạ thú, thế nhưng cách ấy lại phù hợp với phong cách của , ra cũng bằng cầm thú. Ừ, đây mới là phong cách của Ngôn Sóc .

      "Em muốn." Lúc mới bắt đầu Nguyên Bảo xác định mình toàn nghĩđến chuyện BOSS cởi trần, nhưngkhi lên được chiến trường này bỗng sợ hãi.

      " muốn?" BOSS nhếch mày,màu xanh đậm trong đôi mắt dần tăng lên "Em chắc chắn chứ?"

      Nguyên Bảo: ". . . . . ." Đây là uy hiếp mà.

      Cuối cùng, dưới uy hiếp, vẫn lắc đầu cái, uất ức nhìnBOSS: "Ông cứ tiếp tục , em quấy rầy ông đâu, có thể cho em đánh mạnh cái ?"

      BOSS: ". . . . . ." Con bé ngốcnày biết bây giờ bọn họđang làm gì sao?

      BOSS đen mặt ôm lên giường, sau đó cúi người lên :" ra là lần đầu tiên,Kim Nguyên Bảo, cho nên em nhất định phải phụ trách đấy." chưa kịp trả lời, liền ngậm bờ môi , đôi bàn tay nhàng lướt lên ngực , sau đó lộtlớp áo ngực bên xuống.

      "Ưmh. . . . . ."

      Thân thể củaanh từ từáp sát người ,gon tay đẹp đe ấy khẽ chạm lên xương quai xanh của ,cơ thể Nguyên Bảo bị trêu đùa khỏi run rẩy lên, tay củaanh đột nhiên tuột xuống, tùy ý vuốt ve nơi tròn trịa ngực , Nguyên Bảo có cảm giác muốn khóc , nếu đây là lần đầu tiên của BOSS côđâm mù hai mắt mình! Đâm chết mình cũng cần đền mạng đấy!

      " cần sợđâu, vẫn luôn dịu dàng. . . . . ."

      Nguyên Bảo: ". . . . . ." Dịu dàng?Thế nào mà có cảm giác như bị táo bón vậy chứ?

      "Ừ. . . . . ." ngực truyền đến cảm giác tê liệt khỏi khiến run người. Ngân ra thành tiếng,chính lúc này ngón tay thon dài của BOSS nắm lấy hai viên ngực .


      Đôi mắt ngập nước, có chút lo lắng nhìn Ngôn Sóc: "BOSS, như vậy làm em rất xấu hổ~ em vẫn cho rằng lên được, em cho rằng cảđời sau mình cũng tính đến chuyện hônnhân nữa cơ." Dù sao mình quyến rũ BOSS thế nào, đều mắc câu, nhưng cái thời buổi như bây giờ, nào có mấy ai như Liễu Hạ Huệđột nhiên nhiệt tình như vậy, Nguyên Bảo có cảm giác mình tiếp nhận nổi chuyện này.

      Lúc nghe được câu của Nguyên Bảo, cơ thể Ngôn Sóc cứng đờ, sau đó biểu ra dáng vẻ cực kỳ khổ sở, hình nhưrôi rắm suy nghĩ có nên tiếp tục hay , nhưng dù có tiếp tục cũng bị dán cái mác " lên”, nếu nhưđang lên sợ trong quá trình làm việc Nguyển Bảo lại phát ngôn thêm câu kinh khủng nào, đến lúc đó đoán chừng mình lên cũng được. . . . . .

      Vì vậy, BOSS đại nhân bị ngã?

      "Nhìn dáng vẻ của người chắc lên được rồi." NguyênBảo thương hạinói " có quan hệ, em có thể. . . . . ."

      Lời kế tiếp vẫn chưa hết, liền bị BOSS dùngdùng đồ mộ bên nhét vào miệng :"Câm miệng."

      Bây giờ nhóc Nguyên Bảo có chút đáng thương, nhưng rốt cuộccũng có thể tiếp tục, BOSS cong khóe môi, sau đó từ từ hết đồ người ,cả người trần truồng khiến Nguyên Bảo trở nên đẹp lạ thường,màu sắc trong mắt càng ngày càng đậm, hình nhưcó thứ gìđó muốn chui ra bên ngoài vậy

      Ngôn Sóc rất dịu dàng, ngón tay của ngừng chuyển động người , đưa tới cho hàng loạt run rẩy,Nguyên Bảo cảm thấy có gìđó trong người muốn lao ra vậy, cảm giác khó chịu khỏi khiến nghẹn ngàothành tiếng.

      tại vô cùng thương, trong miệng bi BOSS nhét đồ, đôi mắt to to chứa nước mắt, chất lỏng trong suốt ấy theo góc cạnh khuôn mặt chảy xuống, NgôN Sóc nhìn màđau lòng, tách ra hai chân của ra, sau đó thân thể từ từ chen vào.

      "Nguyên Bảo. . . . . .Nguyên Bảo của . . . . . ."

      "Ưmh. . . . . ."

      "Nhịn thêm lát, được ? lát nữa hết đâu." Ngón tay nhàng lau nước mắt mặt , sau đó nânghai chân lên , eo ếch đột nhiêndùng sức chen vào cơ thể ,bị bao bọc bởi nơi mềm mại ấm áp ấy khiến thốt ra tiếng thoải mái, sau đó từ từcủa động bên trong nơi chật hẹp của .

      "Ưmh. . . . . ." Nước mắt lần nữa trào lên, bụng của khỏi thắt chặt lại,cái đau đớn tê liệt ấy khiên bật khóc thành tiếng, nhưng bị món đồ trong miệng che lấp .


      Ngôn Sóc có cảm giác hơi khó chịu, lấy đồ trong miệng ra , rồi dừng động tác lại, cưỡng ép bản thân chịu đựng cảm giác căng đến đau bên dưới thân mình: "Nhẫn nại chút, được em?."

      " cần. . . . . . Đau. . . . ." đau, cho nên bảo mấy người toàn làđồ lừa đảo "Cầm thú, Baidu ơi mau tới cứu tôi."

      "Bây giờ gọi mẹ cũng vôích ." BOSS nhàng cửđộng, nỗ lực xâm nhập.

      tại Nguyên Bảo vừa muốn khóc cũng vừa muốn cười, muốn : Baidu có nghĩa là mẹ của , BOSS nhất định từ ngữ sử dụng Internet.

      "Ừm. . . . . . Chậm chút. . . . . ."

      ôm chặt lấy cơ thể co, hơi nâng eo lên cao, để dán người lên mình, đến nỗi chịu đựng sựđau đớn lơn như vậy nữa, thấy phía bên dưới ra vẻ mặt khổ sở cũng khiến rất khó chịu,Ngôn Sóc nổ lực đè nén dục vọng mạnh mẽ bên trong lòng của mình, môi áp lên vành môi , sau đó từ từ dùng khẩu hình miệng để phát . . . . . .

      Trong nháy mắt, Nguyên Bảo rơi nước mắt đầy mặt.

      : " em, Nguyên Bảo à."
      Đây là lời tiếng động,cái đau đớn toàn thân cũng giảm dần trong nháy mắt, cả người thoải mái hơn. Tiếng rên từ bên môi thốt ra, rất là mê người,Ngôn Sóc biết bây giờ côđã tốt hơn nhiều, liền từ từ tăng nhanh tốc độ cửđộng bên dứoi, giống như làđang làm Yun-night Speed (mây bay =_= ), cảm giác cơ thể mình lao rất nhanh, sau đó càng lúc càng nhanh, càng ngày càng đẹp . . . . .

      Mà ngay tại lúc này, trong đầu đột nhiên nhảy ra thanh.
      【Dung lượng điện thấp nên tựđộng tắt máy. 】

      Nguyên Bảo: ". . . . . ." XXOO , Baidu chết ngàn lần ! ! !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :