1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Boss, Chỗ Đó Không Thể Cắm! - Cẩm Chanh (c56+7NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      hay
      :food: :food: :food: :food: :food: :food: :food:
      ☆, Chương 22
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa


      "Mau! lên đây!" Chung Ly cởi con ngựa tuấn tú đến, Nguyên Bảo nhìn bàn tay hướng về phía mình, sau đó vô cùng rối rắm nhíu mày."Sao vậy, nhanh lên ."

      "Nhất định phải ngồi cùng chỗ với chú sao?" Nguyên Bảo bày ra tư thế "Tôi rất tình nguyện" "Tôi hết sức ghét bỏ con người "

      Sắc mặt Chung Ly đen lại lần nữa: "Rốt cuộc muốn lên?"

      "Được rồi." Nguyên Bảo thở dài, sau đó nắm lấy bàn tay duỗi ra của ta, Chung Ly dùng lực cánh tay, vững vàng được lôi lên yên ngựa.

      "Ngồi cho chắc."

      Chung Ly cách rất gần, từ phía sau truyền đến hơi thở của phái nam khiến được tự nhiên, Nguyên Bảo trợn to hai con mắt của mình: "Chú à, chú tuyệt đối được có mưu đồ bất chính với tôi, nếu tôi kiện chú tội quấy rối đó!"

      Chung Ly: ". . . . . ." gì, ai mà có mưu đồ bất chính với con nhóc cọng lông cũng chưa mọc.

      Ngựa chạy rất nhanh, cơ thể Nguyên Bảo lắc lư nên có chút khó chịu, khi thấy nông trường ngay phía trước mắt tinh thần cực sảng khóa: BOSS, em tới đây! !

      Nhìn phía trước người cười tươi, khóe môi Chung Ly khỏi cong lên.

      Mà BOSS bây giờ vẫn cầm điện thoại của mình để nghiên cứu, điện thoại di động của có thể sử dụng lại bình thường, nhưng cái trò chơi Nuôi dưỡng bảo bối kia tháo gỡ rồi, điện thoại của quay về như cái điện thoại kim loại bình thường, và nguyên nhân có thể giải thích cho tình trạng này: Nguyên Bảo ra, nhưng biến mất, và biết nơi nào?

      BOSS chau mày, ngón tay vuốt nhè nhàng lên màn hình di động.

      " Cậu chủ Sóc." Áo bị Lão Trần kéo kéo, lấy lại tinh thần giữa suy nghĩ "Sao vậy?"

      "Cậu xem."

      Theo ngón tay của Lão Trần nhìn sang, chỉ thấy con ngựa khỏe mạnh chạy qua bên này, là người đàn ông mang theo mặc đồ trắng, cách nhau hơi xa, BoSS thấy khuôn mặt của bọn họ, chỉ là người con mặc đồ trắng ấy có chút quen thuộc dù hơi mờ mờ ảo ảo.

      " qua xem chút." BOSS cởi lên con "Quốc vương" của mình, sau đó hai chân kẹp chặt bụng ngựa, Quốc vương hí vang tiếng dài, liền chạy nhanh đến chỗ bọn họ.

      Bọn người họ rốt cuộc cũng gặp nhau, BOSS kéo ngược dây cương trong tay mình, ngước mặt nhìn người đàn ông trước mặt nhưng .

      Chung Ly cười lạnh tiếng, vỗ cái đầu của nhóc trong ngực: "Gặp lại BOSS của rồi này, nhanh qua đó ."

      Bây giờ Nguyên Bảo hơi sững sỡ, ánh mắt của ngập tràn lo lắng thấp thỏm, ánh mắt BOSS nhìn dáng vẻ xa lạ, nếu như bây giờ là trước kia, chẳng may. . . . . . Chẳng may BOSS nhận ra thế nào, Nguyên Bảo lại rơi mình vào vùng nước xoáy tìm được lối ra, cuối cùng, há miệng khóc om sòm.

      "Oa ——"

      Chung Ly bị thanh trách trời đất của khiến cơ thể nghiêng ngả, Chung Ly chịu được nhìn về phía : “Tôi vậy, khóc cái gì chứ, chẳng phải tôi dẫn tới đây rồi sao?"

      Nước mắt nước mũi dính lên mặt Nguyên Bảo, cái vẻ xấu xí này khiến đôi mắt BOSS thay đổi nhanh chóng, khóe môi từ từ nâng lên, sau đó dẫn ngựa về phía trước, ngay tại lúc Nguyên Bảo còn chưa phản ứng được gì, được kéo vào lồng ngực quen thuộc kia, cánh tay cường tráng ấy ôm chặt, Nguyên Bảo vẫn trong trạng thái đờ đẫn nguyên chỗ cũ, cái dáng vẻ này khiến tâm trạng của BOSS tốt hẳn lên.

      "Tôi đem con về đây, có phải nợ tôi món ân tình hay ?" Chung Ly muốn lộ ra vẻ khó chịu, đoán chừng ai cũng chẳng muốn người tình của mình được gọi là con cả.

      BOSS hề lộ ra vẻ lúng túng, lạnh nhạt về phía Chung Ly: "Chúng ta dù sao cũng là bạn bè cũ, con của tôi được chú của nó đưa về mà lại muốn đòi nhân tình, phải , Nguyên Bảo."

      Hai chữ Nguyên Bảo ấy lưu loát, trầm thấp mà dịu dàng, đầu óc Nguyên Bảo lập tức u mê, ngơ ngác gật đầu cái: “Dạ"

      Chung Ly: ". . . . . ."

      "Gặp lại sau, Chung Ly." BoSS cười khiêu khích, sau đó quay đầu ngựa, chạy về hướng nông trường của mình.

      "A a a a a a , BOSS." Nguyên Bảo ngớ ngẩn nửa ngày mới phát mình quya về lồng ngực của BOSS, kích động rống to, nghiêng đầu nhìn BOSS, nhưng đối diện chỉ là cái cằm nhọn nhọn.

      "Im lặng chút."

      "Em rất nhớ BOSS"

      "Tôi hiểu ." BOSS cúi đầu, nở nụ cười "Tại sao lại thấy?"

      Nguyên Bảo: ". . . . . ." Có chết cũng , chuyện mình từng biến thành Spongebob Squarepant là !

      Thấy Nguyên Bảo im lặng , BoSS cũng thêm chuyện gì, đến cửa biệt thự, BOSS nắm chặt dây cương rồi bước xuống ngựa, sau đó kéo tay của rồi ôm xuống ngựa, thấy màn như vậy khiến Lão Trần trợn mắt há to miệng, quen cả ngôn ngữ.

      "Mặc dù hơi , nhưng rốt cuộc cũng cần lo lắng cậu chủ là Gay, ừ, mình nên cho ông chủ biết. . . . . ." Lão Trần lẩm bẩm chạy ra ngoài.

      BOSS ôm Nguyên Bảo vào phòng, sau đó đặt mặt đất: " , tại sao chạy mất? "

      "Ba ba ~" Nguyên Bảo nhào vào ngực BOSS, hai chữ này khiến cho cơ thể BOSS cương cứng , nhìn cái dáng vẻ của nhóc con này là muốn "Em có tình" "Em muốn ".

      BOSS cũng hỏi nữa, đẩy ra khỏi ngực mình, nhìn lên nhìn xuống đánh giá phen sau đó gật đầu cái: "Dáng vẻ của con người."

      Nguyên Bảo". . . . . ." có thể hiểu BOSS khen được ??

      "BOSS, có nhớ em hay ... em rất nhớ ."

      " nhớ lắm." BOSS trả lời câu, sau đó đưa tay nhấc lên " tắm rửa sạch ." BOSS nhìn đầy vẻ ghét bỏ "Bẩn thỉu."

      Lại bị. . . . . . Chê.

      . . . . . .

      Buổi chiều bọn họ lên xe trở về thành phố, Nguyên Bảo thử kêu Thống Mẹ vài tiếng, nhưng họ vẫn còn trong hệ thống bảo trì, Nguyên Bảo có cảm giác quỷ dị khi họ . . . . . .

      " nên tự tiện bỏ ." BOSS bất mãn gõ lên đầu "Buổi chiều tôi dẫn em mua ít đồ dùng hàng ngày, rồi tôi tìm cho em cái trường học, em ngoan ngoãn học trong đó ."

      Nguyên Bảo hoảng hốt " muốn." Đùa gì thế, tối thiểu là sinh viên Đại học, mặc dù bây giờ mười sáu tuổi, nhưng số tuổi trong lòng vẫn thể coi thường nó, học lại, vừa nghĩ tới chuyện đám con nít học "ABCD" cực đau khổ.

      "Bây giờ em phải là điện thoại di động, nhất định phải trải qua cuộc sống của con người bình thường."

      "Em đều học qua rồi." bất mãn nhìn về phía khuôn mặt của BOSS, đôi tay sờ loạn đồ đạc trong xe.

      "Ngồi yên. " BOSS chịu được vỗ lên mu bàn tay .

      "BOSS, bị mắ bệnh cưỡng chế à . " Nguyên Bảo trợn hai con mắt mình nhìn BOSS "BOSS, có phải trước khi ngủ đều phải WC, mặc kệ có sao cũng dính bãi hay giọt."

      BOSS: ". . . . . ."

      . . . . . .

      BOSS trực tiếp lái xe mang Nguyên Bảo đến trung tâm bách hóa, Nguyên Bảo lấy tư thế kinh thường nhìn cái tòa cao mười mấy tầng, khi còn là cái máy rất sợ bị ném xuống, giờ làm người . . . . . . Ha ha. . . . . .

      Nhìn vẻ mặt tự hào giải thích được của Nguyên Bảo, BOSS nhịn được nữa nên nhéo cánh tay : " Đừng làm tôi mất thể diện, vào."

      Được rồi, da mặt BOSS mỏng , lại sĩ diện, còn phải chăm sóc cho BOSS nữa.

      Vào trung tâm bách hóa, đối với Nguyên Bảo tất cả đều mới mẻ, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, nhưng có cảm giác mình làm người nhiều năm, thấy cái gì mua cái nấy, có chút khách sáo.

      "Ngôn Sóc?"

      Vừa lúc đó, giọng dễ nghe vang lên từ đằng sau, Nguyên Bảo ngoảnh lại, đó thoạt nhìn rất dịu dàng, mái tóc dài màu đen dài đến ngang lưng, khóe mắt cong cong, hai mắt mang theo nét cười, người mang theo phong cách ôn hòa khiến người ta có ấn tượng tốt về .

      "Dương Dư?" Trong đôi mắt BOSS thoáng qua tia kinh ngạc " Em về khi nào?"

      "Đừng với A Dung." tên là Dương Dư cười vài tiếng, sau đó nhìn g về phía Nguyên Bảo đứng bên “Bạn của à?"

      BOSS đồng ý cũng phản bác, kéo Nguyên Bảo tới "Đây là Dương Dư, vị hôn thê của Uất Trì Dung."

      "A, chào chị."

      " ra đây là khẩu vị của ." Dương Du cúi người, đưa tay véo khuôn mặt nõn nà của Nguyên Bảo "Dáng dấp rất tinh xảo."

      Trong nháy mắt khuôn mặt Nguyên Bảo phím hồng, BOSS biến sắc kéo Nguyên Bảo về lại bên mình "Uất Trì Dung biết em về?"

      "Tại sao lại cho ta biết chứ?" Tròng mắt Dương Dư lrrn tia toan tính, móc tấm danh thiếp từ trong túi xách ra rồi nhét vào ngực của Nguyên Bảo "Tôi còn có chuyện, trước, nếu Ngôn Sóc ức hiếp em, cứ gọi cho chị." chớp chớp hai mắt mình rồi xoay người rời .

      "Ưmh. . . . .” Đầu óc Nguyên Bảo so với người khác chậm nửa nhịp, đợi người ta rồi, mới nhìn tấm danh thiếp trong tay mình, nó được mạ vàng nhưng cũng đơn giản, bên chỉ đề tên và số điện thoại của chị ấy, còn địa chỉ công ty .

      "Mấy người quen nhau à?"

      "Bạn học." BOSS kéo lên tầng hai "Lúc còn học đại học Uất Trì Dung theo đuổi ấy, từ từ rồi cũng quen biết."

      “Ồ" Nguyên bảo tiếng, tròng mắt đảo qua, rơi xuống cửa hàng nội y đầy màu sắc, ánh mắt của bừng sáng, ti tiện nở nụ cười, sau đó kép ống tay áo của BOSS.

      "Sao?"

      "BOSS. . . . . ." Nguyên Bảo tiếp tục cười, sau đó sợ hãi chỉ chỉ vào cửa hàng đồ lót đầy đủ thiết bị bên phía đối diện "Chúng ta vào đó được ? "

      BOSS im lặng, sau đó gật đầu cái, nhìn vẻ mặt đổi của BOSS, Nguyên Bảo có chút nghi ngờ: BOSS, sao xấu hổ, chuyện này phản khoa học, chẳng lẽ BOSS thường xuyên mang phụ nữ tới mấy chỗ này?

      Mang theo mối nghi ngờ, hai người vào cửa hàng bán đồ lót.

      "Ngài khỏe chứ, hoan nghênh ghé thăm, xin hỏi muốn mua gì?"

      "Tự chúng tôi xem." Nguyên Bảo chạy đến giá hàng nội y sexy, nhìn những món đồ lót tinh xảo đầy gợi cảm, trong lòng vui vẻ đến nở hoa, tưởng tượng cảnh mình mặc mấy loại đồ lọt này rồi cùng dáng vẻ hô mưa gọi gió của BOSS, trong lòng Nguyên Bảo bắt đầu dao động.

      Mà đúng lúc này, ngón tay thon dài duỗi tới, ngón tay móc cái áp lót in hoa: "Cái này được."

      Nguyên B: ảo". . . . . ." BOSS, phải đứa con nít, thích mấy cái kiểu áo lót in hoa như vậy đâu, Nguyên Bảo thầm rơi lệ.

      "Em muốn cái này" Màu tím, suông mềm, còn có Lace (viền tơ) , mặc vào nhất định rất gợi cảm.

      " được." BOSS quét cũng quét qua vòng, lại cầm mấy cái áo lót kệ bên cạnh "Cứ vậy , mặc vào cũng thoải mái."

      Nguyên Bảo nhìn cái loại Winnie the Pooh, toàn hoa với hoa, sắc mặt đen thui: " BOSS, chẳng lẽ mặc qua nó rồi? Thoải mái hay làm sao biết?."

      BOSS ". . . . . ."

      Lúc này nhân viên kia vang lên tiếng cười thấp, tới: "Loại áo lót này mặc vào thoải mái hơn loại kia, thuộc loại cotton thuần chất, bạn trai của tỉ mỉ."

      BOSS của đương nhiên tỉ mỉ rồi, Nguyên Bảo vui ra mặt khi được BOSS chon áo mót, thừa dịp BOSS chú ý, Nguyên Bảo len len cầm xuống mấy mon nội y sẽy, sau đó nhét vào túi.

      "Xong chưa?"

      "A, được rồi ạ."

      "Thiếu gì ?"

      ." Nguyên bảo lắc đầu cái.

      "Chúng ta về nhà, còn đồ chút nữa bọn họ manh tới."

      "Ừ, biết rồi." Nguyên Bảo ngaon ngoãn trả lời, chỉ là hình như có gì đó là lạ.


      【 Ting! Hệ thống bảo trì xong, bây giờ người có thể sử dụng lại bình thường~】

      【 Ting! Năng lượng điện cung cấp sắp hết, xin hãy sạc điện kịp thời. 】

      Ai?

      Nguyên Bỏa mở lớn hai mắt, ngó nghiêng xung quanh: mới vừa rồi hình như cố nghe cái gì mà sắp hết điện, gì vậy?

      【Khách hàng tôn kính, sin hãy sạc điện dịp thời】

      "Sạc điện. . . . . ." Nguyên Bảo lẩm bẩm mấy tiếng, hoàn toàn nghĩ đến tình huống như thế này.

      “Sao vậy?"

      "BOSS, em hết điện rồi." Nguyên Bảo xong câu đó, cũng bởi vì năng lượng điện suy trì hết nên【Tích——】 cái rồi tắt máy, cũng có thể lý giải là ngủ.

      "Hết điện. . . . . ." BOSS nhìn Nguyên Bảo xỉu trong ngực mình: như vậy, phải sạc điện cho bằng chỗ nào?

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ☆, Chương 23
      Editor: Bỉ Ổi


      Ôm Nguyên Bảo về phòng, BOSS khổ não nhìn Nguyên Bảo ngủ mê man, mày nhíu càng chặt, sau đó hai con mắt nhìn từ xuống dưới người Nguyên Bảo: hết điện rồi, phải sạc điện, nhưng cắm chỗ nào? Quá nhức đầu.

      BOSS thở dài, thân thể cao lớn phủ lên , gương mặt của con vừa trắng hồng, lại mềm nhũn, thoạt nhìn rất nắn bóp , BOSS đưa tay bóp mấy cái, sau đó cười nhè : bản thân Ngôn SÓc là người thú vị, lại giỏi chuyện, càng thích tiếp xúc với nhiều người, thích yên tĩnh, thích ồn ào. Trong từ điển của phụ nữ chính là đại biểu của hai từ: điềm tĩnh và nóng nảy.

      Ngôn Sóc là chủ tịch của công ty Supermodel, theo lẽ tự nhiên cũng có nhiều phụ nữ ngầm định, nhưng ghét loại phụ nữ như vậy, trong lòng phải là có tưởng tượng qua, nhưng trong cảm nhận của người con muốn phải vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, chung sống cả đời. . . . . .

      Dường như có chút lệch đề, BOSS mở to đôi mắt, hơi cúi đầu, đôi môi nhàng chạm lên vầng trán của Nguyên Bảo, mở ngăn kéo đầu giường, lấy ra máy sạc điện, BOSS gặp khó khăn, cắm vào chỗ nào đây?

      Nhìn cái sạc điện trong tay, rồi nhìn qua Nguyên Bảo, sau đó cỗ phiền não dâng lên trong đáy lòng.

      "Kim Nguyên Bảo, đứng lên cho tôi biết cắm vào chỗ nào mau?"

      ". . . . . ."

      Được rồi, có phản ứng.

      Tư tưởng trong BOSS vẫn đấu tranh kịch liệt: bây giờ nếu như mở quần áo của con người ta ra có phải là lễ nghĩa, nghĩ đến cái dáng vẻ khóc lớn của ấy khiến cho lại nhức đầu, nhưng nếu như mở ra tìm được chỗ cẵm USB, cho nên. . . . . .

      BOSS bồng Nguyên Bảo lên, ngó đỉnh đầu, ngó tứ chi, rất là bình thường, chỗ cắm USB của điện thoại đặt ở chỗ ngồi, như vậy người. . . . . .

      Ánh mắt BOSS sáng lên, sau đó tầm mắt từ từ hạ xuống: chỗ cái mông sai đúng ?

      BOSS lật người lại, sau đó khẩn trương vén váy lên, lộ ra cái quần lót màu hồng, nhàng kéo nó xuống dưới, nửa cái mông trắng nõn vô cùng chói mắt, BOSS trợn tròn mắt, sau đó nhìn thấy lỗ cắm bằng kim loại. . . . . .

      Quả nhiên sai.

      nhàng cong khóe môi, sau đó hướng về phía lỗ cắm vào. . . . . .

      【 Ting! Máy sạc điện kết nối, có mở máy hay ?】

      {Hay ? Tôi muốn thấy Baidu.}

      【Hệ thống lập tức tiếp nhận gian, xin hãy chờ hệ thống tiếp nhận gian xong. 】

      Nguyên Bảo tiến vào mảnh gian trắng xóa, mơt to hai con mắt tức giận: "Baidu, cái tên lừa đảo chết tiệt này! ! Tôi muốn giết !"

      "Xin gọi tôi là Thống Mẹ, cám ơn."

      Nguyên Bảo: ". . . . . ."

      "Khốn kiếp! Tại sao mông tôi lại có lỗ cắm USB?"

      【Hệ thống bị lỗi, xin lỗi vì gây bất tiện cho . 】

      "Xin lỗi?" Nét mặt Nguyên Bảo tươi như hoa "Tôi có thể giết chết ?"

      【Khách hàng, người đừng vội. 】 thanh ngọt ngào của Tiểu thư hệ thống thay thế Baidu【 Người tới nơi này là có nguyên nhân của nó, tại thời cơ chưa tới, chờ đến thời điểm, tất cả những gì bì thường hoàn toàn biến mất, người hãy bình tĩnh mà chớ nóng nảy, vậy, còn cái gì cần giúp tay nữa ? 】

      " có." Tiểu thư hệ thống như vậy rồi, còn có thể cái gì, chỉ có thể mang theo cái lỗ cắm USB này tới chân trời.

      Nguyên Bảo chầm chầm mở mắt ra, rồi ngồi dạy, sờ lên mông mình, quả nhiên mò đến đầu cắm sạc, sắc mặt Nguyên Bảo đen hơn phân nữa, giây kế tiếp, lòng Nguyên Bảo như hồ nước dao động.

      Nơi này chỉ có mình cùng với BOSS, cho nên, BOSS cởi quần của mình xuống rồi căm sạc điện USB vào mông ?

      A ~BOSS quả nhiên là người đàn ông tốt!

      "Lại ngồi đoán mò cái gì đó?" BOSS bưng thức ăn vào, nhìn Nguyên Bảo như kẻ ngốc dạng , lớn tiếng với .

      "BOSS——" vừa định muốn nhào tới, nhưng máy sạc điện mông khống chế lại của .

      "Ăn , đói bụng chưa?"

      Thế mà được ăn bồ tự tay BOSS làm?

      Nguyên Bảo ngập tràn hạnh phúc BOSS: " quả nhiên là người đàn ông tốt."

      "Đồ ngốc." BOSS có chút cảm kích với , đặt thức ăn lên bàn "Ăn rồi ngủ."

      "Còn ?" Nơi này là phòng của BOSS? Vậy buổi tối BOSS ở đâu?

      "Tôi phải đến công ty chuyến, phương án hợp tác của chưa chỉnh sửa xong."

      "Nhưng muộn rồi." Nguyên Bảo bất mãn chu cái miệng lên, Kim Thành tuyệt đối hợp tác cùng với K, mặc dù đến phút cuối xảy ra chút chuyện, nhưng Kim Thành vẫn nhờ vả K.

      " có chuyện gì, nghỉ ngơi cho khỏe ."

      Ngôn Sóc ra ngoài, Nguyên Bảo bất đắc dĩ thở dài hơi, sau đó cái miệng thưởng thức đồ ăn của BOSS: tài nấu nướng của BOSS rất là được, sắc lẫn vị đều chuẩn, Nguyên Bảo ăn sạch sành sanh , sau đó ngoan ngoãn ngủ giấc.

      từng vô số lần ước mơ mình ngủ cùng với BOSS cái giường, nằm trong lồng ngực BOSS, sau đó cánh tya cường tráng của ôm lấy , đấy nhất định là chuyện hạnh phúc nhất trần gian này. Mặc dù BOSS ở đay , nhưng ngửi được mùi vị thuộc riêng vê BOSS cũng là chuyện quá tốt rồi.

      . . . . . .

      Ngày hôm sau Nguyên Bảo mới tỉnh dậy, người quay căn biệt thự, đây là lần đầu tiên Nguyên Bảo quan sát đầy đủ gian sinh hoạt của BOSS, đơn giản, trừ đơn giản chính là đơn giản, dư bất cứ đồ vật nào, biệt thự này rất lớn, có chỗ còn có hơi thở của con người.

      BOSS có đơn ?

      Nguyên Bảo tự hỏi mình: ra khó có thể tin được mình gặp người có cuộc sống đơn điệu như vậy, công việc, về nhà, canh chừng những căn phòng trống .

      Nguyên Bảo đau lòng vì BOSS, đau lòng vì Ngôn SÓc của mình.

      A ~ của mình, ngại ngùng quá~

      Nguyên Bảo bị ba chữ kia làm lay động.

      Quá nhàm chán, Nguyên Bảo đến công ty tìm Ngôn Sóc, nhưng đến cửa chính, Nguyên Bảo bị người ta chặn lại.

      "Xin lỗi, có hẹn trước chưa?"

      "Ai?" Nguyên Bảo ngó bảo vệ "Tôi tìm BOSS."

      "Xin mời lấy thẻ nhân viên ra."

      Nguyên Bảo: ". . . . . ."

      "Tôi có thẻ nhân viên, cũng có hẹn trước, nhưng tôi muốn thấy BOSS."

      "Lại người hâm mộ BOSS." Người bảo vệ bất mãn nhíu mày, sau đó thương hoa tiếc ngọc đuổi người ta ra "Con nít mà theo đuổi thần tượng làm gì hả, mau mau về nhà ."

      Nguyên Bảo: ". . . . . ." mới theo đuổi minh tinh, cả nhà mới vậy.

      Nguyê n Bảo giận dữ nhìn bảo vệ, nhưng cũng thể làm gì khác hơn, mà đúng lúc này, nhìn thấy BOSS và người trung niên sóng vai ra.

      BOSS tận mắt chứng kiên cảnh đằng sau hơi kinh ngạc, tiếp theo cái gì đó với người bên cạnh, sau khi hai người bắt tay, người đàn ông trung niên kia ra cùng với người khác.

      "Vậy chúng ta hợp tác vui vẻ nhé, tổng giám đốc Ngôn."

      "Dĩ nhiên rồi."

      Nguyên Bảo trốn sang bên, nhìn người đàn ông kia lên xe rời , mới ra ngoài.

      "Sao em lại tới đây?" Đôi mắt BOSS mang theo ý cười nhìn , nắm lấy tay Nguyên Bảo dắt vào tòa cao ốc.

      Nguyên Bảo hung hăng trừng mắt với cái người bảo vệ đứng sững sờ bên kia, sau đó nhéo bàn tay khô cằn của BOSS: "Người mới vừa rồi là ai vậy?"

      "Tổng giám đốc của Kim Thành, hợp đồng ký kết, chờ kịch bản của ông ta." Tâm trạng của BOSS nhìn có vẻ tốt. mặt mày cũng nhu hòa ít.

      Nhìn người như BOSS chưa từng có phụ nữ bên cạnh giờ lại dắt theo bé xinh xinh, vẻ mặt của mọi người cực kỳ quỷ dị. Nguyên Bảo liếc quanh vòng, sau đó nợ nụ cười ngọt ngào.

      "BOSS, chúng ta hẹn hò ." Hai mắt Nguyên Bảo lóe sáng nhìn khuôn mặt đẹp trai của BOSS, vất vả mới thoát khỏi số mạng của chiếc máy, còn có rất nhiều việc chưa từng làm, ví dụ như ngủ giấc với BOSS. . . . . .

      Nguyên Bảo lần nữa lọt vào trí tưởng tượng của mình.

      "Lại nghĩ gì đó?" Đưa tay cốc cái lên đầu , sau đó vươn tay véo cái mã “Vậy muốn đâu?"

      Nguyên Bảo lấy lại tinh thần, cảm thấy động tác kia như cưng chiều cái mặt mình, hai má chợt đỏ ưng.

      "Sao nào?" BOSS hiểu nhìn gò má đỏ ửng của , sau đó đưa tay véo lần nữa, nhưng màu sắc ấy lại đỏ hơn.

      "Đồ ngốc." nhìn được mắng thành tiếng, sau đó vào thanh máy chuyên dụng của tổng giám đốc.

      "Buổi tối hẹn hò đii, em cho tôi lát, công việc còn bận đấy ngập đầu, có thể ?"

      Nguyên Bảo gật đầu, sau đó nhìn BOSS tràn đầy thường: "Ngài là cực khổ."

      Cái ánh mắt thương như mẹ nhìn con ấy khiến BOSS rùng mình cái.

      Ngôn Sóc hết bận cũng đến 4 giờ chiều, Nguyên Bảo ngồi chờ mà chán nản cực kỳ, nên lăn ra ngủ ghế salon. Căn phòng làm việc to như vậy nhưng chỉ còn thanh của tiếng đầu bút máy chạm mặt giấy, Ngôn Sóc cảm thấy tay mình mệt lả , bẻ bẻ cái cổ, rồn nhìn thấy cái bóng hình nho cuộn trọn ghế salon bên kia. . . . . .

      Giống như chú mèo vậy, thoạt nhìn vô hại.

      chống lấy cằm, nhìn dáng ngủ dễ sợ của Nguyên Bảo, nhàng đứng dậy, cầm theo chiếc áo giá móc tới, phủ chiếc áo khoác lên người , rồi ngồi chồm hổm mặt đất ngưng mắt ngắm .

      Đây là lần đầu tiên Ngôn Sóc nhìn chăm chú người như thế này; Nguyên Bảo đổi với như đứa trẻ con, quan chừng ấy thời gian lâu như vậy, cho rằng trong cuộc đời mình cuất thêm người nào, canh cũng cho mình sống đến già qua nhưng năm tháng dài đằng đẳng, có lúc rất mệt mỏi, có lúc rất độc, Ngôn Sóc cũng quên cái lúc nhìn thấy chiếc điện thoại quái lạ kia là biểu như thế nào. . . . . .

      Sau đó dường như gian của đầy ắp tiếng chuyện huyên náo.

      đính trán mình lên vầng trán của , từ từ nhắm hai mắt lại, giống như cảm thụ nhiệt độ vậy.

      Nguyên Bảo mở mắt thấy ngay khuôn mặt phóng đại kia khiến hết hồn, nhưng biết người trước mắt là người mình thích nhất - BOSS, tâm tình của từ từ bình tĩnh lại.

      Chỉ là, BOSS cách gần như vậy là ngại, nhiệt độ da từ từ tăng lên rồi cả nhịp tim cũng tăng lên cực nhanh: Nguyên Bảo mà đúng là cái người có sắc tâm mà có gan, người ta thân mật với mày chút là chân tay mày luống cuống rồi.

      "Sao vậy?" Hơi thở nóng hỏi phả lên mặt , khỏi muốn tránh né.

      Thấy xấu hổ, BOSS có ý xấu, thân thể của từ từ phủ lên tren, sau đó đem cố định dưới thân mình.


      "Ngôn. . . . . . Ngôn Sóc. . . . . ." BOSS cách gần như vậy là muốn làm cái gì? A ~ là muốn thực hành việc bất chính ao? Nhưng quá qua loa phải ? Nguyên Bảo nương hoảng loạn.

      "Am nghĩ bậy bạ cái gì vậy?" NGôn Sóc nháy mắt nhìn , trong ánh lấp lánh, con ngươi màu đen đảo vòng phát ra dạ quang, rất là đẹp mắt.

      Nguyên Bảo nuốt nước miếng, giống như chịu chết vậy, run run rẩy rẩy mở miệng: "BOSS làm gì với em em cũng đều nguyện ý!"

      Sóc khỏi vui vẻ, đưa tay nhéo khuôn mặt nõn nà của "Cái người này ngốc quá."

      Chẳng lẽ đúng như nghxi sao?

      thất vọng. . . . . .

      Các loại thất vọng. . . . . .

      "Tỉnh chưa?"

      "Bây giờ sao?" Nguyên Bảo cúi xuống nhìn đồng hồ, mới 4 giờ chiều, bên ngoài hình như vẫn còn sáng.

      " muốn ?" BOSS nhíu mày, đùa giỡn nhìn .

      Được rồi.

      Nguyên Bảo đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo, sau đó cùng ra khỏi phòng làm việc.

      Đầu tiên là Ngôn Sóc mang tới cửa hàng trang điểm, rồi giao cho thợ trang điểm, còn mình ngồi lên ghế sofa bên.

      Nguyên Bảo nhìn mình trong gương, biết đến ngày mình cũng thương nghiệm cuộc sống của ngân vật trong tiểu thuyết: nữ chính ăn mặc xinh đẹp, sau đó nam chính lộ ra ánh mắt ngạc nhiên. . . . . .

      Tưởng tượng khi BOSS thấy mình lên đôi mắt tươi đạp ấy, bắt đầu rung động.

      "Được rồi. . . . . ."



      “Hả? Nhanh vậy?" Nguyên Bảo có chút kịp phản ứng, dưới tình huống bình thường phải mấy tiếng đồng hồ sao? Nguyên Bảo nhìn mình trong gương, chỉ là nhàng điểm xuyến trang sức trang nhã, ngũ quan càng thêm xinh đẹp chút nữa, nhưng. . . . . . có cái loại cảm giác gây kinh diễm kia, vẻ mặt Nguyên Bảo lập tức thay đổi.

      "Váy chuẩn bị xong chưa?"

      BOSS đứng dậy nhìn từ cao, thợ trang điểm bên cạnh gật đầu cái rụp: "Đều chuẩn bị xong, quý cùng tôi ."

      sai, còn váy mà, mình có thể tươi đẹp bên cạnh BOSS.

      Nguyên Bảo vui vẻ thay váy.

      Đây là chiếc váy màu tím nhạt, váy rườm rà, đường cong ưu nhã, lại mất sức sống. Màu tím cao quý tôn vẻ đẹp lên mức chín chắn, làn da trắng nõn, cộng thêm nụ cười rực rỡ mặt, càng nhìn càng khiến người ta khong thể rời mắt. . . . . .

      ngưng mắt nhìn, sau đó nở ra nụ cười nhàn nhạt: " là đẹp."

      Đây là lần đầu tiên nghe Ngôn Sóc như vậy về mình, ba chữ ngắn ngủn, nhàng nhàn nhạt, nghĩ đến con người là dạng chịu nổi tình tiết lắc léo, nhưng lòng của Nguyên Bảo vì ba chữ này là dao động.

      " nào." biết từ nơi bào tìm được bông hoa Violet, đưa tay cài lên mái tóc , màu Violet hào cùng màu váy càng khiến đẹp rạng ngời.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ☆, Chương 24
      Editor: Bỉ Ổi

      Nơi BOSS mang đến là nhà hàng bên bờ biển, gian phòng ăn ở đây được trang trí đơn giản nhưng tao nhã, bên trong được phủ lên tiếng violon êm dịu , có vẻ rất hợp với tính tình của BOSS

      "Ngài khỏe chứ, xin hỏi mấy người?"

      "Hai người, đặt chỗ trước."

      "Vâng, hân hạnh đến chỗ chúng tôi."

      Bọn họ chọn vị trí gần cửa sổ, từ nơi này có thể ngắm được cảnh biển bên ngoài, như thi nhân ngâm thơ hòa mình vào biển vậy.

      "Thích nơi này ?"

      Nguyên Bảo gật đầu cái, sau đó nhìn về phía Ngôn Sóc: "Bây giờ là hẹn hò à?"

      NGôn Sóc ngưng mắt suy nghĩ lát, sau đó vẻ mặt thay đổi sang kiểu nghiêm túc: "Chờ tôi chút."

      "Ưmh, phải đâu?" Nguyên Bảo buồn bực nhìn bóng dáng BOSS rời , hoang mang chớp đôi mắt, cuối cùng vẫn cúi đầu ăn móhn ánh ngọt bàn cách vui vẻ.

      Ngôn Sóc trả lời, rẽ vào hành lang bên ngoài, sau đó lấy điện thoại di động ra, rồi bấm dãy số: "Uất Trì Dung, cho tôi biết hẹn hò phải làm những gì?"

      Bên kia truyền đến thanh trầm mặc quỷ dị, sau đó giọng Uất Trì Dung lạnh lùng vang lên: "Tôi biết làm thế nào mà trộm được điện thoại di động này, nhưng tôi gia hạn cho trong vòng năm phút phải trả lại nó, nếu hậu quả của rất thảm. . . . ."by Bỉ in diedanlequydon.com

      BOSS: “Uất Trì Dung, cậu ra khỏi cửa chè dù à? Đầu bị vào nước à?"

      Uất Trì Dung: ". . . . . . Ngông Sóc?" thanh của tràn đầy hoang mang "Mình hỏi cậu muốn làm gì vậy, chơi trò chơi gì đó?"

      Ngôn Sóc thầm nhìn về phía bên cạnh, ấy ngồi ăn bánh ngọt, nhìn dáng vẻ này chắc có thời gian chú ý đến phản ứng của , giảm thanh của mình xuống mức thấp: " cho mình biết, hẹn hò phải làm cái gì?" Cái này chính là hoàn toàn sai lầm, sớm biết vậy học hỏi sớm hơn rồi, giờ tốt rồi, giờ gặp chuyện chỉ có thể ôm chân Phật nhờ vả mà thôi, tuy nhiên với đầu óc của chắc chắn học nhanh .by Bỉ in diedanlequydon.com

      "Hẹn hò?" Uất Trì Dung bên kia chưa kịp phản ứng "Hẹn hò với ai? Ở nơi nào? Nam hay nữ vậy? Công hay thụ . . . . . ." Càng càng loạn, BOSS còn kiên nhẫn.

      "Uất Trì Dung, nam hay nữ vậy, công hay thụ, hình như quan hệ đến cậu phải ?" BOSS có chút nhịn được.by Bỉ in diedanlequydon.com

      "Đùa à, hẹn hò đơn giản mà, ăn cơm, xem phim, hoặc nghe nhạc kịch cái gì đó ấy, sau đó dẫn ấy dạo chợ phố chỗ nào đó."

      "Mình biết rồi." đợi đối phương phản ứng, liền cúp điện thoại, nhưng sắc mặt càng thiện chí: xem phim? Nhạc kịch? Tên ngốc kia làm rồi sao? Nhớ tới tình tiết trong rập chiếu phim lần trước, Ngôn Sóc khó yên ổn được.

      Giữa lúc BOSS suy nghĩ nên hẹn hò theo kiểu nào, Nguyên Bảo ăn đến dễ sợ phát ra chuyện thú vị.

      Chung Ly và vị hôn thê trong truyền thuyết của Uất Trì Dung ngồi chung với nhau.

      Có JQ. (JQ= gian tình)

      Cái tính bát quái trong lòng Nguyên Bảo rạo rực hẳn lwn, nhưng ở chỗ này hoàn toàn nhìn thấy , cho nên muốn lại gần nhìn xem, Nguyên Bảo mở to đôi mắt, sau đó cầm miếng bánh ngọt lên, lặng lẽ h về hướng đó.by Bỉ in diedanlequydon.com

      Hôm nay Chung Ly so với ngày kia đẹp trai hơn nhiều: bộ đồ vest được may hoàn hảo khiến cho cơ thể người mẫu của ta lên tuyệt đẹp, khóe môi cong 45 độ tạo thành nụ cười đẹp, đôi mắt phượng hẹp dài mang theo ý lạnh cuối thu, nhưng cũng khiếp người; con Dương Dư mặc đồ công sở màu xanh dương đạm, có vẻ cực kỳ trịnh trọng, nhưng cũng làm mất tao nhã.

      Hai người ở đó biết cái gì, Nguyên Bảo nghe ràng, khỏi ngồm chồm hổm đất, bên gặm bánh ngọt, bên di chuyên qua đó.

      Nguyên Bảo rúc lại góc bàn, hai người bây giờ dùng cơm, vì bị phát , quyết định chui xuống gầm bàn, sau đó ngồi xếp bằng, lẳng lặng nghe JQ.

      Mà lcus BOSS từ bên trong ra, lại phát cái chỗ ngồi gần cửa sổ nhìn cảnh ngoài trời, Nguyên Bảo biết đâu rồi, nhìn chung quanh vòng, bởi vì Dương Dư đưa lưng về phía , cho nên BOSS chỉ nhìn thấy Chung Ly, nhưng nhận ra Dương Dư, nhíu mày cái, sau đó thu hồi ánh mắt.

      Chỗ ngồi của Nguyên Bảo chỉ còn lại túi xách, bánh ngọt bàn lại ít ít, cho nên Nguyên Bảo lời mà bỏ .by Bỉ in diedanlequydon.com

      Lại đến bé Nguyên Bảo ngồi dưới gầm bàn nghe JQ, lâu rồi, thế nhưng hai người vẫn chưa tiếng nào, Nguyên Bảo có chút khó chịu, đưa bàn tay mềm mại lên liếm hết bơ còn dính ngón tay, bánh ngọt cũng ăn xong rồi, nhưng kịch hay còn chưa bắt đầu, kiểu này có phải quá nhàm chán ?

      "Ợ ——"

      Tiếng nấc vang lên dưới gầm bàn đen ngòm, phía vốn im lặng giờ hai người lại đảo mắt nhìn nhau, sau đó ánh mắt thoáng qua tia hoang mang : "Chung Ly, có nghe thấy thanh gì ?"by Bỉ in diedanlequydon.com

      "Có ?" Chung Ly nhìn chung quanh vòng, nhưng phát cái gì "Có thể bọn mình nghe lầm.”

      " cũng phải." Dương Dư cười cười, sau đó nhìn Chung Ly: "Kế tiếp nên làm sao bây giờ, tại có vẻ chưa chèn ép được Ngôn Sóc."

      Ngôn Sóc?

      Nguyên Bảo há to cái miệng của mình, chẳng lẽ hai người này thông đồng với nhau sao?

      Nhưng cái người tên Dương Dư đó nhìn hẳn là người xấu, trong phim truyền hình cũng chưa từng ló mặt, kịch tính tiếp theo là nam người mẫu biễu diễn chính đột nhiên bị thương, sau đó nam model cuat Thiên Tinh thay thế vị trí đó, Thiên Tinh biểu vượt bậc, nê Kim Thành và Thiên Tinh kí hợp đồng lâu dài , sau đó K bắt đầu chèn ép Thiên Tinh, nhưng Thiên Tinh lần lượt vượt qua từng hiểm họa, tiếp theo đó là chuyện gia tộc Diệp hiên phá sản, Diệp Hiên tới bước đường cùng nên phải hợp tác với K, câu chuyện tới đây bắt đầu kéo theo những việc máu chó và ngược trong bộ phim.

      Chỉ là, bên trong hoàn toàn nhắc đến những chuyện xảy ra với các công ty khác.

      " Ợ——"

      Tiếng nấc lại vang lên, Nguyên Bảo vội vàng che miệng của mình, sau đó dời qua hướng Dương Dư.

      "Vừa nãy có nghe thấy thành kỳ lại ?"

      "Có thể lại nghe lầm đấy." Chung Ly nhún nhún vai, sau đó tự thưởng thức hớp café "Ngược lại có tra ra chuyện."

      "Chuyện gì?"

      Chung Ly cười chế giễu: "Thủ đoạn của Ngôn Sóc chút cũng có thay đổi, vẫn ác như vậy, vẫn vô tình như vậy "

      mới hung ác, mới vô tình.

      "Ợ——"

      ". . . . . ."

      A ừ, phải tìm cái gì đó ăn để hạ thấp thanh xuống mức có thể, nếu sớm muộn gì cũng bị phát , Nguyên Bảo nhìn đôi giày da nam màu đen tuyền và đôi giày cao gót nữ tao nhã, quyết định chọn đôi giày cao gót kia. . . . . .

      "Rốt cuộc là thứ gì?" Chung Ly có chút vui, liếc qua liếc lại, thanh ấy lại biến mất.

      "Chắc nghe lầm nữa chứ?" Dương Dư bất đắc dĩ phóng mắt xuống bàn, tới lui nhìn chút, cái gì.

      " Ợ——"

      Nguyên Bảo phát tiếng hợp với tình hình, sau đó đưa cánh tay mảnh khảnh ra, lấy tốc độ bằng tốc độ ánh sáng cầm lấy miếng thịt bò bít tết trong đĩa.

      A ~ rất lâu rồi ăn mấy thứ nào, thịt bò bít tết chỉ mới cắn gần được nửa, nhét luôn vào miệng, sau đó nhai từng chút từng chút.

      Nhưng miệng quá , mà miếng thịt bò quá to, càng nhai càng khiến gian trong miệng càng .by Bỉ in diedanlequydon.com

      "Ưmh. . . . . ."

      Tại sao càng nhai càng nhiều, miệng Nguyên Bảo giống như con chuột đồng vậy, lại muốn che miệng phòng phát ra thanh nấc, đây công việc mang tính công nghệ cao, mà lúc này Dương Dư lấy lại tinh thần, lại phát đồ trong đĩa chỉ còn lại rau quả mà thôi, miếng thị bò bít tết kia thấy nữa?

      Chung Ly nhìn cái đĩa trống rỗng, sau đó cười cười: "Có muốn gọi thêm ?

      Sắc mặt Dương Dư đen lại: “ cần." Hai đôi mắt của thoáng qua tia u ám: xem ra bên trong có con chuột rồi đây, nhàng nhếch môi cười cười, sau đó gì.

      "Ưmh. . . . . ." là càng ngày càng nhiều, chỗ trống tong miệng còn, hu hu hu hu. . . . .Lòng chua xót, trong cuộc đời lần đầu tiên Nguyên Bảo ăn thịt bò bít tết mà lòng lại chua xót, lại rơi nước mắt. tay che miệng, tay lau nước mắt, tiếp tục nhai, sau đó từng chút nuốt xuống, nhưng ——

      Mắc nghẹn!

      "Khụ khụ khụ khụ. . . . . ." Nguyên Bảo ho khan bò ra hướng bên cạnh, và Chung Ly và DƯơng Dư biết thanh đó phát ra từ đâu.

      Chung Ly còn chưa kịp nổi giận, nhìn thấy bàn tay bé nhưng bẩn thủi duỗi ra, sau đó kéo bắp chân của mình.

      "Khụ khụ khụ khụ khụ. . . . . ."

      Tiếng ho khan vẫn còn tiếp tục, sắc mặt Chung Ly ngày càng kém, nhìn chõ kỹ bo ra ngoài kia, sắc mặt của càng đen thui.

      "Kim Nguyên Bảo."

      "Ba . . . . ." Nguyên Bảo run run rẩy rẩy bò lên , đôi mắt chứa đầy nước, má phình ra , thỉnh thoảng động đậy.

      Ưmh, muốn phun ra, cổ họng chịu đựng, Nguyên Bảo nhìn Chung Ly, sau đó miệng hơi mở, kèm theo đó là thanh nấc cụt vang lên, đống màu nâu đen, dính nước miếng ghê tởm phun lên chỗ đó của ta ——

      Giữa hai chân.

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      " xin lỗi." Đưa tay lau miệng cái, sau đó thở dài nhàng hơi dài, dùng ánh mắt hết sức thành khẩn nhìn Chung Ly, trời đất chứng giám, tuyệt đối phải cố ý.by Bỉ in diedanlequydon.com

      " xin lỗi?" Chung Ly cười lạnh mấy cái, đưa lôi ra ngoài, Chung Ly từ ghế ngồi dậy, đống đồ dơ bẩn kia "Soàn soạt soàn soạt" rơi xuống đất, cái vị trí của phái nam thần bí kia lên màu sắc đầy ám muội, thoạt nhìn như vừa mới tiểu~~~

      "Đúng là sao chổi, có việc sao lại chạy đến bàn người ta làm gì? " Cái dáng vẻ bây giờ của Chung Ly tựa như muốn phanh thây ra cho hả giận vậy.

      " xin lỗi." Vẻ mặt Nguyên Bảo như đưa đám mà lời xin lỗi, bộ dáng làm bộ đáng thương.

      "Thôi, Chung Ly." đôi tay dịu dàng kéo ra, sau đó người nọ lấy khăn lâu mấy chỗ bẩn mặt "Cùng so đo, phải là phong cách của ."

      "Khốn kiếp!" Chung Ly hung hăng mắng tiếng, nhìn cái chỗ chướng mắt kia, vẻ mặt càng ngày càng u.

      Đồng thời , thanh huyên náo ấy gây chú ý đối với người khác, tới chỗ này đều là người có học, bọn họ thấp giọng tám chuyện, cũng phát ra thanh quá lớn, Ngôn Sóc cảm thấy người kia khác quen, tròng mắt hơi nheo lại, sau đó thấy ba người.by Bỉ in diedanlequydon.com

      Chung Ly, Dương Dư, còn có. . . . . .

      "Kim Nguyên Bảo."

      BOSS đứng dậy tới, nhìn hai người bên Chung Ly, rồi ánh mắt dừng lại người Kim Nguyên Bảo.

      "Kim Nguyên Bảo. . . . . ."

      BOSS!

      Cả người Nguyên Bảo chấn động, theo phản xạ có điều kiện rúc sau lưng Dương Dư , sau đó khiếp đảm nhìn sắc mặt tốt của BOSS.

      Mắt hai người sáng như đuốc, xem ra rất có áp lực, mắt Nguyên Bảo khép lại , sau đó nước mắt chảy xuống: "BOSS~"

      " lại khóc cái gì chứ hả?" Chung Ly bất đắc dĩ nhìn Nguyên Bảo: phụ nữ đúng là cái loại phiền phức, còn chưa gì, ngược lại con nhóc kia lại khóc.

      "Thịt bò bít tết. . . . . .Nghẹn đến chết. . . . . .Ợ. . . . . ."

      "Em bẽ mặt chưa, Kim Nguyên Bảo." Ngôn Sóc chịu được nhấc ra ngoài, nhìn lên nhìn xuống đánh giá phen, cái vẻ ghét bỏ càng thêm nặng "Bẩn rồi."

      "Ngôn Sóc, quản phụ nữ của cho tốt vào." Chung Ly tại rất giận, đ bị phun lên cái chỗ kia, lại thể ở trước mặt mọi người đưa tay chùi, nhưng cái dáng vẻ bên giờ của chật vật.by Bỉ in diedanlequydon.com

      Ánh mắt Ngôn Sóc như bó đuốc liếc qua, cuối cùng dừng ở cái vị trí kia, sau đó cười lành lạnh: "Hình thượng gà trống rất thích hợp với đấy."

      Gà trống. . . . . .

      Nghe xong những lời này, ánh mắt mọi người cùng nhau quét đến, sau đó Nguyên Bảo thầm : mảnh đất đó. . . . . . rất giống như gà trống.

      "Làm rất tốt, Nguyên Bảo." Vỗ lên đầu Nguyên Bảo để tán dương "Lần tới phun nhớ tôi tiếng, bọn mình trực tiếp chuẩn bị sơn."

      Nguyên Bảo: "Ợ ——"

      "Ngôn Sóc, cần quá đáng như vậy!"

      "Tôi nào có quá đáng?" Ngôn Sóc nhíu mày, nhìn Chung Ly tràn đầy châm chọc "Mà này, mà lúc còn học đại học có cải trang thành gà mái đó, a, tôi nhớ ra rồi, tôi còn cái video hồi đó, có muốn xem ?"

      Chung Ly ngực bị lửa rực thiêu đốt, gương mặt tuấn tú bởi vì tức giận mà có chút vặn vẹo, Ngôn Sóc kia nhìn như cũ , trong tròng mắt là mảnh lạnh lùng. Hình như có châm chọc, lại hình như có.by Bỉ in diedanlequydon.com

      khí ở đây trở nên nghiêm trọng, bé Nguyên Bảo mới xuất thần, bừng tỉnh hiểu ra nhìn Chung Ly: “ ra chỉ nhìn gà của BOSS ~ Gà, còn cải trang gà mái vàng nữa chứ ~ Gà ~ nấc ~"

      BOSS: ". . . . . ."

      Chung Ly: ". . . . . ."

      Dương Dư: ". . . . . ."

      Kim Nguyên Bảo: ". . . . . . Ợ~"

      Dường như sai cái gì đó? Nguyên Bảo mờ mịt nhìn mấy người im lặng kia, chẳng lẽ có nhìn qua bọn của BOSS?

      Đợi chút. . . . . . Dường như quên mất cái gì. . . . . .

      bạn ~

      Gà ~

      là quên mất cái gì rồi~
      lyly thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ☆,Chương 25:
      Editor: Bỉ Ổi
      bé Nguyên Bảo làm điện thoại di động mấy ngày nay , ngay cả đầu cũng quá thông minh, ngây ngô nhìn từng ánh mắt ngày càng tốt, sau đó mờ mịt nhìn bọn họ: "Sao vậy?"

      "Đầu óc em cũng ngấm nước rồi." Dùng sức cốc lên đầu cái, sau đó lấy khăn tay ra lau mặt của "Tay vậy được chạm vào tôi. " Ngôn Sóc có bệnh ưa thích sạch , như vậy cũng chịu nổi.

      Nguyên Bảo đưa đầu lưỡi ra liếm khóe môi "Thịt bò bít tết ăn rất ngon, đáng tiếc. . . . . ." xong, len lén nhìn cái nơi bí ấy của Chung Ly.

      Chung Ly hít sâu hơi"Tôi toilet chuyến." ta hung hăng trừng Ngôn SÓc cái, sau đó cầm chìa khóa xe ra ngoài, nhưng phương hướng rời khỏi là lớn cửa.

      muốn người khác chú ý, bọn họ đổi bàn, mà đúng lúc này, Nguyên Bảo nhìn thấy người đàn ông dịu dàng vào, tướng mạo người đàn ống cực kỳ tao nhã, chỉ là trong hai con mắt toát lên vẻ tìm tòi nghiên cứu người Nguyên Bảo khiến ơn lạnh, kéo vạt áo BOSS "Đó là Uất Trì Dung?"

      Lúc nghe tên Uất Trì Dung, đầu ngón tay Dương Dư dừng lại giây, sau đó thưởng thức ly rượu đỏ trong tay, gì, chỉ có khóe môi gợi lên biểu thị vui lòng.

      Uất Trì Dung chung quanh vòng, sau đó thấy được bọn họ, ánh mắt sáng lên, tới "Ngôn Sóc cậu đúng là hăng hái đó, tới tận hai người đẹp. . . . . ." Mắt quét qua Nguyên Bảo, sau đó dừng lại người Dương Dư, chân mày từ từ nhíu chặt "Nhất định là cách mình tới đây đúng rồi. . . . . ." lầm bầm, chắc phải trở về.

      "A Dung." Dương Dư để ly cao cổ xuống, giọng gọi Uất Trì Dung " vui khi nhìn thấy em à?" Cái giọng điệu này nghe có vẻ uất ức.

      Uất Trì Dung giống như bị dịch bênh, chen vào, sau đó ngồi bên cạnh Dương Dư, cười hết sức chân chó: "Vợ à, rất nhớ em."

      " vậy em rất vui." Tâm trạng Dương Dư rất tốt nên lấy tay chọc chọc vào trán Uất Trì Dung.

      cảnh này thấy thế nào cũng kỳ quái.

      Nguyên Bảo nhìn về phía khuôn mặt đẹp của BOSS, sau đó học bộ dáng Dương Dư lấy ngón trỏ chọc chọc lên trán BOSS " như vậy em cũng rất vui."

      BOSS đen mặt lại chụp lấy tay "Đàng hoàng cho tôi chút." Bàn tay thon dài câm lấy dao nĩa, đem thịt bò bít tết cắt thành mấy miếng nho rồi bỏ trước mặt "Ăn từ từ."

      "A ~BOSS đúng là người tôi." Nguyên Bảo lộ ra nụ cười hạnh phúc, sau đó lấy tư thế thần thánh ăn thịt bò bít tết.

      khí của hai người hài hòa, Uất Trì Dung cảm thấy là lạ, đại thiếu gia họ Ngôn này chưa từng đối xử dịu dàng với ai như vậy, cười nhè , sau đó tiến tới cạnh tai Dương Dư "Cái người Lolita ấy là ai?"

      bạn của Ngôn Sóc, cảm thấy hứng thú à a ~" cái chữ a cuối cùng ấy được Dương Dư kéo ra rất dài, bàn tay ngọc ngà thong dài thò xuống dưới bàn mạnh mẽ nhéo đùi Uất Trì DUng .

      Sắc mặt Uất Trì Dung lập tức biến " có, chỉ hỏi thôi mà." thấy nhau thời gian dài như vậy, vị hôn thê của ngày càng mạnh bạo.

      "Tin rằng cũng dám." Khóe mắt Dương Dư cong cong, sau đó buông tha Uất Trì Dung.

      "MÀ em về khi nào vậy? Còn tại sao em lại ở đây? Em và người nào cùng đến đây?" Tâm trạng Uất Trì Dung bây giờ hết sức phức tập, vị hôn thể của từ trước đến giờ đều khó nắm bắt, chừng, tên nô lệ của vợ mình, đối với Dương Dư đều hận đan xen vào nhau, tại yên lặng mà rơi nước mắt.

      Dương Dư biết Chung Ly sớm khỏi, mà Ngôn Sóc nhất định cái gì nhiều, nên ghé vào lỗ tai .

      Nhìn hai vợ chồng người ta thân mật, Nguyên Bảo ghen tỵ ước ao đủ thứ, hung hăng cắn miếng thịt bò bít tết, sau đó nhìn về phía Nguyên Bảo: "Hôm khai mạc điện ảnh cũng phải à?"

      "Ừ, sao?"

      "Có thể dẫn em cùng ?" Studio chắc có nhiều điều thú vị.

      "Em ngoan ngoãn ở nhà cho khỏe , phải nơi nào cũng có chỗ sặc điẹn." tiến tới vành tai giọng , thành từ tính mang theo chút khàn khàn.

      Nguyên Bảo giận dữ trừng mắt với Ngôn Sóc, nhớ tới lỗ cắm USB phái sau mông của mình, liền thầm rơi nước mắt

      Baidu đáng chết, tất cả đều là lỗi của Baidu đấy! ! !

      Nguyên Bảo oán thầm Baidu lên thêm tầng nữa.

      "Bọn mình về trước.” Ngôn Sóc kéo Nguyên Bảo, ánh mắt sắc bén phóng về phía Uất Trì Dung, vẽ ra nụ cười lạnh lẽo "Cậu dám tra địa chỉ IP theo cuộc gọi. . . . . ."

      Lời của suông, chỉ mình Uất Trì Dung biết câu sau có ý gì.

      Lúc về cũng muộn rồi, trong nhà vắng tanh, Nguyên Bảo cũng thích kiểu nhà lớn như thế này, nghiêng đầu nhìn Ngôn Sóc, dưới ánh trăng mờ ảo bên trong, người đàn ông kia phát ra cái hơi lành lạnh làm say lòng người. . . . .

      Nguyên Bảo nhịn được lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ: "BOSS đúng là đẹp trai."

      "Đồ ngốc, tắm rồi ngủ."

      "Em ngủ chỗ nào?"

      "Phòng của tôi, tôi phòng khách." Phòng của Ngôn Sóc hướng về phía mặt trời, buổi sáng luôn ấm áp, rất là thoải mái.

      Nguyên Bảo suy nghĩ chút, sau đó nhìn về phía Ngôn Sóc: "Chúng ta thể ngủ cùng nhau sao? Chẳng may BOSS thấy ác mộng làm sao?"

      Ngôn Sóc đưa tay vỗ lên đầu cái "Tôi chắc hẳn mơ thấy ác mộng đâu, cho nên có chuyện chẳng may, lăn ngủ , nhớ rửa sạch ." ràng là cho thấy nhớ tới cái vẻ bẩn thỉu của Nguyên Bảo hôm nay, Ngôn Sóc lại thấy ghét.

      "Biết." Con ngươi Nguyên Bảo đảo vòng "BOSS, đồ bọn mình mua để ở đâu?"

      " lầu, trong phòng của tôi."

      "Biết." cong mắt, sau đó chạy lên nhanh "Em ngủ đây, BOSS ngủ ngon."

      Tiểu nương hình như là chạy quá nhanh.

      Ngông Sóc ngóng theo bóng lưng của mà có suy nghĩ sâu xa: cứ có cảm giác đúng ở chỗ nào đó.

      . . . . . .

      Nguyên Bảo vui vẻ đứng trong phòng tắm cọ rửa cơ thể, ngay cả cái lỗ cắm sạc sau mông cũng rửa sạch , tỏa sáng lấp lánh, soi tấm gương trước mặt mình
      “BOSS. Em khiến trải qua cảnh mất hồn ~ cả đêm ~” cười ha hả mấy tiếng, sau đó quấn khăn tắm ra ngoài.

      Từ trong ngăn tủ lật đống đồ mới mua, sau đó móc ra cái áo lót màu tím trong túi xách , đặt lên người rồi khoa chân múa tay, a ~ tốt, BOSS nhất định phát thú tính ~

      Ưmh, chảy máu mũi rồi

      che lỗ mũi, sau đó thay đồ.

      “Chụt ~ có muốn bao cao su ~ còn có thuốc ~ xuân dược ~ mạnh nữa a, mua tặng nha ~”

      cần.” Nguyên Bảo cự tuyệt “Baidu, về sau bớt .”

      “Xin gọi tôi là Thống mẹ, cảm ơn, còn có ~ chụt ~ khỏe mạnh lâu rồi mà vẫn chưa học Công chúa công chúa ~ đây là khóa học rất quan trọng.

      Quan trọng nhất là đêm xuân của và BOSS lần này, Nguyên Bảo kéo khăn tắm người xuống, sau đó đem áo lót mặc người, phía dưới quần lót chữ định rất gợi cảm, sau đó tìm miếng giầy dán lên chỗ cắm sạc kia.

      “Hoàn hảo” soi gương nhìn mở to đôi mắt: ấy đúng là có gương mặt của trẻ con mà dáng người lại cực kỳ ma quỷ, khoác bên ngoài chiếc áo lụa mỏng màu tím, da thịt trắng nõn như như , hấp dẫn.

      thả tóc dài, chân trần ra ngoài.

      Phòng của BOSS rất tối, đưa tay cầm lấy nắm cửa phòng, rất tốt, BOSS khóa cửa, Nguyên Bảo rón rén đẩy cửa ra, sau đó lại rón rén vào.

      Trong phòng mảnh tối đen, Nguyên Bảo chỉ có thể nhờ ánh trăng vào, trong phòng quanh quẩn tiếng hít thở nhàn nhạt, xem ra Ngôn Sóc ngủ rất sâu.

      Nguyên Bảo dừng ở đầu giường, trầm mặc nhìn BOSS nằm nghiêng, làm thế nào, hình như có chút khẩn trương ~

      Dù sao đây cũng là lần đầu tiên, có phải mình quá tùy tiện ?

      Nếu BOSS quá khích động, sau đó đem làm cho thảm làm thế nào?

      A ~ nhưng mới khởi hành mà có phần sợ rồi sao?

      Nguyên Bảo nâng má, rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề.

      “Khách hàng tôn kính, có muốn tìm 100 cách đối phó với đàn ông Baidu ? Hoặc là, trực tiếp cho ta uống xuân dược .”

      Xuân dược ~

      Hai chữ mất hồn, nhưng dường như có chút ổn.

      Nguyên Bảo rối rắm cắn móng tay của mình, đứng bên giường BOSS tiếng đồng hồ, nửa ngày cũng nghĩ ra chuyện gì sau đó.

      Sau đó ngủ thiếp .

      Rất tiêu hồn mà ngủ thiếp .

      BOSS nửa đêm tỉnh lại, chuẩn bị nhà vệ sinh, khi nhìn thấy có người đứng đầu giường mình, khó tránh khỏi sợ hãi, nhưng khi thấy người trước mắt, vừa bất đắc dĩ vừa giận.

      Mở đèn ngủ lên, cách ăn mặc trước mặt có thể dùng từ khó coi để diễn tả, trong lòng Ngôn Sóc khó tránh khỏi nén giận, sau đó hít sâu mấy hơi, đè xuống cơn lửa giận trong lòng, lại quan sát Nguyên Bảo lần nữa, mê người nhưng trong mắt vẫn tia bất chính.

      lạnh sao?

      Đứng cũng có thể ngủ, quả nhiên: “Đồ ngốc vẫn là đồ ngốc.”

      Ngôn Sóc đứng dậy ôm lấy Nguyên Bảo, Nguyên Bảo đáng thương bị đóng băng toàn thân, ra Ngôn Sóc rất bội phục Nguyên Bảo, làm như thế nào mà có thể ngủ mà ngã? thần kỳ.

      Đem Nguyên Bảo bưng bít phải cực kỳ chặt chẽ, từ phòng vệ sinh sau khi ra ngoài, sóc tắt đèn lên giường, sau đó đưa tay nắm ở này mềm mại nhu nhu thân thể.

      “BOSS, bọn mình ngủ giấc nào” nỉ non, sau đó thân thể nho rúc vào trong ngực Ngôn Sóc.

      Thân thể của cương cứng lát, cúi đầu nhìn khuôn mặt kiều diễm nhắn: Nguyên Bảo lúc ngủ luôn thích chu môi, mẹ Kim thường xuyên Nguyên Bảo là đứa trẻ chưa trưởng thành, thực tế, là đứa trẻ con.

      Cánh môi đỏ mọng nước, giống như quả đào chín trong núi băng vậy, thoạt nhìn rất là ngon miệng.

      Hôn hay hôn.

      Đây mới là vấn đề.

      BOSS nhíu mày, đại não cao quý bắt đầu vì vấn đề này mà vận hành, hôn lời bề ngoài có vẻ cầm thú, nhưng hôn cũng phải phong cách của , cho nên… Tiện nghi cho chiếm cũng uổng.

      Ai bảo bằng cầm thú?

      Đem Nguyên Bảo vào trong ngực ôm ôm, sau đó nhàng nâng cằm lên, cúi đầu hôn lên.

      Mềm nhũn, cũng có mùi vị gì, nhưng rất thoải mái, híp hai mắt hưởng thụ, nhàng mút từng chút môi , trong chốc lát, đôi môi của có chút sưng đỏ.

      “Ưmh…” Nguyên Bảo thoải mái vung tay lên, sức lực tuyệt đối , gò má đẹp đẽ của BOSS năm dấu ngón tay đỏ đỏ, nhàng nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn kia, sau đó giận dữ lật người, hướng lưng về phái Nguyên Bảo.

      “A ~ đùi gà là to, BOSS”

      “…”
      Last edited: 27/9/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ☆, Chương 26
      Editor: Bỉ Ôi
      Ngày hôm sau khi trời vừa bừng sáng, người nằm giường cũng chưa có ý muốn tỉnh dậy, đôi nam nữ nào ôm nhau chặt, mái tóc đen tuyền của người con hòa vào mái tóc của người đàn ông, cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy cơ thể bé.

      "Ưmh. . . . . ." giường uhm tiếng, lông mi dài khẽ run rẫy, sau đó hai mắt mở ra, lộ ra đôi mắt đen tinh tường cho lắm.

      " thoải mái. . . . . ." Hướng về phía lồng ngực trước mặt cọ xát, nửa ngày mới nghĩ ra có gì đó đúng, trợn lớn hai mắt, sau đó ngẩng đầu lên.

      Người ông trước mắt ngủ rất say, ngũ quan sắc ngọn nhu hòa hơn nhiều, Nguyên Bảo cảm thấy yên lòng , sau đó đưa tay chọc chọc vào làn da của BOSS.

      "Mấy giờ rồi?" Giọng BOSS có chút khàn khàn, ôm hết sức chặt, sau đó đem cằm tựa lên đầu .

      " Hơn bảy rưỡi rồi."

      BOSS mở bừng mắt ra: " trễ rồi sao?" BOSS nhíu mày cái"Hôm nay thể chạy bộ rồi đây." cũng phải, bình thường BOSS dậy rất sớm, sau khi chạy bộ ăn sáng rồi mới đến công ty làm việc, bây giờ chính xác là hơi trễ.

      "Nhưng chín giờ mới làm mà." Nguyên Bảo bất mãn chu miệng lên, sau đó rúc vào trong lòng co lại, đảo con mắt "BOSS, phải chịu trách nhiệm với em."

      BOSS: "Tôi chịu trách nhiệm với em cái gì?" Ánh mắt của rất mờ mịt, có chút hiểu Nguyên Bảo cái gì.

      Nguyên Bảo trợn to hai đôi mắt của mình, sau đó đôi mắt bày ra chút hơi nước: "BOSS, bằng cầm thú, bọn mình đều có cảm giác rồi mà!"

      BOSS im lặng hồi lâu, sau đó gật đầu cái: "Được rồi, chịu trách nhiệm với em cũng được." Đều là người nhà của , nếu có trách nhiệm tốt lắm, mặc dù có chút phiền phức.

      "Em ngủ tiếp , tôi rời giường lát."

      "Hôm nay studio à?"

      "Tuần sau mới chính thức diễn ra lễ khởi quay." BOSS đứng dậy về hướng phòng tắm.

      Nguyên Bảo suy nghĩ chút, sau đó chạy nhanh về phòng của mình, tốc độ hành động của BOSS đều rất nhanh, cho nên phải nhanh lên mới có thể được, nhưng sau khi tắm xong Nguyên Bảo mới phát ra vấn đề quan trọng: mình hoàn toàn quên mất ngày hôm qua dán giấy lên lỗ cắm sạc điện rồi, có cảm giác xấu!

      Nguyên Bảo lảo đảo người, chạy vọt đến phòng tắm lần nữa, sờ soạng cái mông phía sau, nơi đó có mảnh bị dán lại, độ dính chọn rất mạnh, vẫn là cái loại giấy dán đó, chỉ tháy thậm chí lỗ cắm sạc còn thấy

      " Thôi rồi mình ơi ~" Nguyên Bảo khổ sở ngồi chồm hổm mặt đất túm lấy tóc mình, làm thế nào? Làm thế nào đây? Đáng ghét, Nguyên Bảo đưa tay sờ bên dưới, nhìn tay dính thư đồ nhơn nhớt màu xanh lục, đúng là ghê tởm.

      Nguyên Bảo hít sâu hơi, lui người phía sau nhưng nguyên nửa ngày mà vẫn chưa chịu ra, tồi tệ nhất là cái lỗ cắm sạc đó nếu chạm mạnh có thể gây đau.

      "Nguyên Bảo, tôi phải đây."

      "Đừng!" Cũng để ý gì đến mặt mũi, Nguyên Bảo quấn khăn tắm ra ngoài , nước mắt lưng tròng nhìn BOSS "BOSS~"

      Nhìn Nguyên Bảo trong bộ dạng đáng thương như vậy, nhíu mày cái: "Sao vậy? Ai cho em ăn mặc như vậy ra ngoài."

      " hu hu hu hu ~" Nguyên Bảo yên lặng chảy nước mắt "Cái mông ~~ bị dính chặt rồi."

      BOSS: ". . . . . ." Hoàn toàn hiểu ý tứ trong lời của !

      Nguyên Bảo lau nước mắt: “Chỗ cắm sạc ~~ bị dính chặt rồi."

      "Chỗ cắm sạc, dính chặt?" Vẫn hiểu Nguyên Bảo cái gì.

      " vào đây." Nguyên Bảo đỏ mặt kéo Ngôn Sóc vào phòng, sau đó thẹn thùng bò lên giường: "BOSS, xem."

      Mặt BOSS tối nửa "Kim Nguyên Bảo, cho phép em quyến rũ tôi, em bây giờ là trẻ vị thành niên đấy!" BOSS đại nhân là người có khí chất, baao giờ làm điều bất chính với người khác dù họ lớn hơn .

      Khuôn mặt nhắn của Nguyên Bảo đỏ bừng lên, ngẩng đầu nhìn BOSS, nửa ngày mới phun ra mấy chữ: "Ngôn Sóc xấu xa!" Đây là lần đầu tiên Nguyên Bảo gọi tên đầy đủ của BOSS, BOSS sửng sốt hai giây, mới phản ứng được ý nghĩa trong lời của Nguyên Bảo, mặt đen lại và chuẩn bị ra "Tôi làm trước."

      " được !" Nguyên Bảo vội vàng rống gọi BOSS lại : "BOSS đại nhân! Lỗ cắm sạc điện của em bị dính lại rồi nè! nhất định phải giúp em mà, BOSS, cũng thấy rồi ~ cần xấu hổ đâu mà ~"

      BOSS: ". . . . . ."

      Ngôn Sóc hít sâu hơi, cởi ra áo khoác tới: "Chỗ đó bị dính chặt rồi hả?"

      "Dạ dạ." Nguyên Bảo gật đầu cái, chủ động kéo khăn tắm lên, nhìn BOSS: "BOSS, đến đây !"

      BOSS im lặng hồi, bất đắc dĩ nhìn Nguyên Bảo: “Em thay áo ngủ trước ." góc độ này của hơi bị tốt, đôi chân trắng nõn và cái nơi bí của Nguyên Bảo bị thấy mồn , huống chi, Kim Nguyên Bảo, em cảm thấy cách em kéo khăn tắm đúng hay sao?

      Nguyên Bảo mới đoán ra vấn đề: " a ~” cảm giác thẹn thùng này ra là vậy à? Quả nhiên mình quá thuần khiết rồi.

      BOSS: ". . . . . ."

      thở dài, sau đó ngồi xuống, BOSS cũng là quân tử, trừ chỗ cắm sạc nơi nào cũng nhìn tới, chỉ là mảnh trắng nõn ấy khiến người ta chói mắt, Ngôn Sóc mở lớn hai mắt, lúc tận mắt chứng kiến mảnh đen thui cái mồng, tất cả tâm trong lòng đều bị tiêu diệt toàn bộ.

      "Kim Nguyên Bảo, em là cái đồ ngốc , có việc tự nhiên dán giấy lên đó làm gì."

      "Chỗ cắm sạc ấy cũng là đồ nghiệp dư." Nguyên Bảo chẳng biết xấu hổ .

      Trải qua quá trình ngâm nước, lại dán cả đêm, dọn dẹp đống đồ này cũng rất phiền phức, hơn nữa dùng sức chút Nguyên Bảo có thể bị đau, BOSS làm cũng tốn thời gian hơi bị nhiều, mà cũng sớm trễ giờ làm, kéo chăn đắp lên người , sau đó cúi người : "Em ngoan ngoãn ở nhà cho tôi, đừng động vào bất cứ đồ gì, biết chưa?"

      "Biết." Nguyên Bảo ngoan ngoãn gật đầu cái, BOSS thoả mãn gật đầu, đứng dậy muốn , mắt Nguyên Bảo đảo vòng, sau đó phen tóm lấy cổ Ngôn Sóc,
      hôn lên cánh môi .

      Ngôn Sóc sửng sốt chút, sau đó đôi mắt sắc sảo lên tầng sương mù, ôm lấy gáy , lè lưỡi lướt lên môi .

      “Umh…” Vốn chỉ đơn thuần hôn mà thôi, nghĩ đến BOSS lại nhiệt tình đáp lại như vậy.

      Nụ hôn của BOSS có chút ngây ngô nhưng lực độ cùng vị trí lại rất tốt, đầu lưỡi của quấn lấy môi , nhàng quay cuồng trong khoang miệng, mới chậm rãi đưa ra, tiếp đến mút lấy cánh môi thêm cái nữa.

      Đầu óc Nguyên Bảo tại trống rỗng, nhắm mắt lại, để mặc cho BOSS hôn .

      “Tôi phải .” thở hổn hển rời khỏi đôi môi , vuốt ve mái tóc rồi mới khỏi phòng.

      Đợi BOSS khoảng lúc lâu, Nguyên Bảo mới lấy lại tinh thần, sờ lên đôi môi của mình, sau đó trợn lớn hai mắt: có phải BOSS quá nhiệt tình hay ? Hình như có cái gì đó đúng?

      Nguyên Bảo từ giường ngồi dậy: bây giờ phải là lúc bộc phát thú tính, kịch tính tiếp theo sắp vào quỹ đạo chính thức rồi. Nam chính K chọn bị thương ngoài ý muốn, sau đó Kim Thành quyết định hợp tác với Thiên Tinh, ở studio cũng có Lý Lạc Nhi theo, sau đó Lý Lạc Nhi chính thức tạo nên nghiệt duyên với BOSS, mặc dù trước đó cũng gặp nhau ở quán bar lần rồi, nhưng BOSS sớm quyên mất Lý Lạc Nhi.

      Nhưng…

      Nhìn bàn tay trắng nõn của mình: có lẽ nên giữ chặt lấy như vậy . BOSS có khả năng thích Lý Lạc Nhi.

      Nguyên Bảo đến phút cuối vẫn chưa quên câu của BOSS, dọn dẹp căn phòng bừa bộn ban nãy rồi chuẩn bị studio, nam chính kia, nhắc nhở ta chú ý cẩn thận chút, thôi nhất định kịch tính xảy ra.

      Nhưng suy nghĩ của Nguyên Bảo quá ngây thơ rồi, nam chính biểu diễn có bị thương, nhưng cái bất đồng ở đây, ta bị thương phải do ngoài ý muốn.

      ta đột nhiên có chiếc xe hơi chạy tới, chuyện này ràng là có người cố ý gây ra.”

      BOSS cúi đầu nhìn tờ báo, tai nạn vừa mới xảy ra nhưng gây xôn xao báo, nhíu mày: “ tìm người khác thích hợp được à?”

      ta chính là do tổng giám đốc Kim đề xuất, tại xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ tâm trạng của ta ổn, huống chi phim còn tuần nữa là khởi quay rồi, sợ là…

      “Sợ có thể hợp tác với công ty khác?” phen ném bút mực máy xuống rồi đứng lên, Lý nhìn bóng lưng của nhưng gì, lát sau, đáy mắt Ngôn Sóc thoáng qua tia u: “Bộ phim này là phim cổ trang?”

      sai, bên trong có cảnh quay đánh nhau, mà đặc biệt Giản Bất Luận lại vô cùng hợp với phong cách của vai nam chính Lí Mặc.”

      “Tôi biết người cực kỳ hợp với vai này rồi.” cong khóe môi “ tới phòng luyện tập.”

      ……….

      Nguyên Bảo đến phòng luyện tập mới biết mình chậm chân rồi, ngang qua mấy người mẫu đều nghe họ tám chuyện về vụ tai nạn xe cộ diễn ra sáng nay: Nguyên Bảo nhíu mày cái, sau đó kéo nam model ngang qua mình: “ ơi, bọn họ cái gì mà tai nạn vậy ạ?” Nguyên Bảo mở to đôi mắt, lộ ra nụ cười ngọt ngào, bộ dáng bây giờ của hết sức lừa tình, nam model lập tức bị lừa.

      “Là người mẫu đóng vai nam chính trong “Đồ Đằng Sát” đột nhiên bị tai nạn xe, mà hình như vụ tai nạn ấy có người cố ý gây ra, chúng tôi cũng lắm, em có chuyện gì ?”

      “A, , em chỉ là hỏi mà thôi.” Đôi mắt dần dần tối lại: người mẫu nam bị tai nạn phải cố ngoài ý muốn, là do người khác gây ra, vậy người nào làm, Thiên Tinh? Nhưng mà đúng với đạo lý, Thiên Tinh là đại biểu cho chính nghĩa mà, thể vì bộ phim mà hại người ta, nhưng bây giờ đến nơi này rồi, nhất định thể có cái gì khiến nó thay đổi được, hiệu ứng Hồ Điệp đúng là mạnh.

      “Tần Lãng, cái tên này lại sai chân rồi.”

      “Đúng là phiền chết được, tôi muốn nghỉ ngơi lát.”

      thanh quen thuộc từ đài chữ T truyền tới, Nguyên Bảo nhìn sang, bạn Tần Lãng khôi phục thân phận phái nam vốn có, phần cơ thể ta lộ ra bắt thịt rắn chắc, mái tóc dài cột lên cao, có mấy sợi rơi xuống khuôn mặt, ánh mắt của ta vẫn kiêu căng như trước, chỉ là trong đôi mắt ấy vui vẻ như trước đây.



      Xem ra, bạn Tần Lãng này quen với công việc người mẫu này rồi, môi cong lên, lẳng lặng nhìn bạn Tần Lãng, Tần Lãng hình như nhận ra cái gì, nghiêng đầu sang chỗ khác, đôi mắt hồ ly và đôi mắt cùng dừng chung điểm.


      ☆, Chương 27
      Editor: Bỉ Ổi

      Edit in dien-dan-le-quy-don

      Hai nguời như có chuyện gì xảy ra nhìn thẳng vào mắt trong thời gian rất dài, từ từ, đôi mắt màu nâu nhạt của Tần Lãng dâng lên vệt ánh sáng nhạt, sau đó từ từ khuếch tán ra, Nguyển Bảo nở nụ cười to, gì.

      ". . . . . . Shinji. . . . . ." Tần Lãng từ ghế té xuống, ta tràn đầy kinh ngạc nhìn Nguyên Bảo, cái biểu tình này như gặp phải ma vậy, nhưng đối với Tần Lãng mà , Nguyên Bảo chính xác là ma.

      " bạn Tần Lãng, nhận ra tôi sao?" Nguyên Bảo vui sướng chạy tới, đưa tay chọc chọc gương mặt Tần Lãng.

      ". . . . . . . . . . . .. . . . . ." Tần Lãng kinh ngạc mà lắp bắp, đứng lên vòng quanh người Nguyên Bảo " bò từ trong điện thoại à, thần kỳ? !"

      "Ưmh, đúng vậy đó, bò ra ngoài mệt lắm."

      "Mềm mềm, giống ý đúc bên trong đó nha." Tần Lãng ôm lấy , Nguyên Bảo cũng để ý.

      "BOSS khỏe ạ!"

      thanh vang lên đồng loạt khiến cơ thể Nguyên Bảo cứng đờ, , sau đó nhanh chóng trốn ra phía sau cái ghế, hướng Tần Lãng phất phất tay.

      BOSS nhìn thấy vẻ lấm la lấm lét của Nguyên Bảo , bọn họ về hướng Tần Lãng , sau đó nhàng câu : " cùng tôi tới chỗ này."

      Nguyên Bảo nhìn bóng lưng rời của Tần Lãng và BOSS, trong lòng có chút nghi ngờ: BOSS muốn dẫn Tần Lãng đâu? Chắc để Tần Lãng đóng vai nam chính Lý Mặc chứ?

      . . . . . .

      Ngôn Sóc hẹn Tổng giám đốc Kim Thành ở căn phòng yên tĩnh bên trong nhà hàng, Tần Lãng còn chưa biết chuyện gì xảy ra, biểu của cậu ta vẫn mông lung, đợi khoảng 40 phút, Kim Hoằng Sinh cùng thư kí của ông ta vào, ngoài dự đoán của mọi người, phía sau ông ta còn có Chung Ly.

      "Đây là Chung Ly, giám đốc đương nhiệm của Kim Thành , tổng giám đốc Ngôn chắc từng gặp qua Chung Ly rồi."

      "Dĩ nhiên." Ngôn Sóc che giấu kinh ngạc trong đôi mắt, trong lòng có kết quả rồi, nhưng vẫn nhìn về phía Kim Hoằng Sinh " biết tổng giám đốc Kim có ý gì" mặt vẫn mang theo nụ cười, nhưng trong tròng mắt là mảnh lạnh lẽo.

      Kim Hoằng Sinh bị vẻ dò chừng của làm cho sợ hãi, liền cười ha hả ba tiếng: "Về việc Giản bị tai nạn xe sáng nay đúng là chuyện đáng tiếc, nhưng 《 Đồ Đằng Sát》sắp khởi quay rồi, chúng tôi trì hoãn được nữa."

      "Ý của của tổng giám đốc Kim chúng tôi hiểu."

      " xin lỗi, tổng giám đốc Ngôn , chúng tôi chuẩn bị để cho Chung Ly vào vai diễn Lý Mặc, sắp sếp của Chung Ly cũng vô cùng hài lòng, cho nên tôi hi vọng ba người chúng ta hợp tác vui vẻ." Kim Hoằng Sinh đứng lên đưa tay ra.

      "Dĩ nhiên rồi." Ngôn Sóc liếc mắt nhìn Chung Ly, đưa tay ra "Hợp tác vui vẻ."

      "Tôi rất mong đợi." Chung Ly đáp tay lại, tại nơi người ta nhìn thấy được, ta lộ ra nụ cười khiêu khích.

      "Đúng rồi, vị này là. . . . . ." Kim Hoằng Sinh giờ đây mới chú ý bạn Tần Lãng bên.

      Tần Lãng ngẩng đầu lên, hướng về phía Kim Hoằng Sinh nụ cười: “Ngài khỏe chứ?"

      Kim Hoằng Sinh nhìn Tần Lãng từ xuống dưới, sau đó lộ ra nụ cười hài lòng : "Đây cũng người mẫu của quý công ty?"

      "Vâng, mới gia nhập làng nghê lâu, nhiều điều còn chưa biết."

      "Quý công ty đúng là nhiều nhân tài, hi vọng có thể hợp tác với bạn này lần."

      "Có cơ hội nhất định hợp tác."

      Sau khi chuyện khách sáo phen, cuối cùng bởi vì công ty có chuyện đột xuất nên Kim Hoằng Sinh trước. Ba người ngồi trong gian bao bọc, tất cả chỉ chiếm góc , Ngôn Sóc nhìn Chung Ly gì, lát sau, mợ miệng với Tần Lãng: "Cậu trước trở về, đúng rồi, phiền nhờ cậu chăm sóc cho Nguyên Bảo giùm tôi lát."

      Tần Lãng ngẩn người, sau đó gật rồi đứng dậy rời : ra BOSS sớm thấy Nguyên Bảo, chỉ là vạch trần mà thôi, nhưng Tần Lãng biết tại sao ta lại bảo mình chăm sóc Nguyên Bảo.

      Trong gian hẹp chỉ còn lại hai người, Ngôn Sóc bỗng chốc gõ cái ly rượu trước mặt: "Giản là là do tìm người làm bị thương?."

      Chung Ly nhíu mày: “ có chứng cớ gì?"

      "A. . . . . ." Ngôn SÓc cười lạnh tiếng “Tôi rất hiểu , Chung Ly, chỉ là hơi ngoài dự liệu của tồi." đem ly rượu trong tây uống cạn hơi, sau đó đứng dậy đem cái ly thả nặng nề bàn ăn "Tự lo liệu lấy, Chung Ly."

      "Những lời này nên dành cho ." Hai mắt Chung Ly phát ra ánh sáng sắc bén "Ngôn Sóc, đừng ỷ mạnh , nên quá xem thường người khác, biết tôi mấy năm nay học được những gì ?"

      Ngôn SÓc gì, Chung Ly nhìn bóng lưng của cười cười : "Đối với những người tàn nhẫn với phải tàn độc hơn so với , đối với những người hèn hạ với phải hèn hạ hơn so với ta." Chung Ly tới vỗ vỗ vai : “Ngôn Sóc, những gì nợ tôi, tôi đòi lại bằng được." ta xong cong khóe môi, sau đó xoay người rời .

      Ngôn Sóc hít sâu hơi, nhìn bóng lưng của ta mà sóng mắt ngưng lại.
      . . . . . .

      bạn Tần Lãng và Nguyên Bảo tới quán đồ uống đối diện với phòng luyện tập, Tần Lãng hết chuyện vừa mới xảy ra lúc nãy cho Nguyên Bảo nghe , Nguyên Bảo nhìn ly nước cam trong tay: trong lòng cũng suy nghĩ mười phần như vậy, chuyện lớn như vậy đoán ra cũng được chút ít, chỉ là vượt quá dự liệu của rồi, Chung Ly cũng phải là nhân vật tầm thường, ta với BOSS cũng được coi là vua gặp vua sao?

      May Nguyên Bảo hiểu thủ đoạn của BOSS, nhưng vẫn tránh khỏi lo lắng.

      "Nguyên Bảo, về nhà thôi."

      Ngôn Sóc vào quán nước, mặc đồ Tây khiến hợp với nơi này, Tần Lãng lười biếng dựa lên thành ghế phía sau, hướng Nguyên Bảo phất phất cánh tay: "Hẹn gặp lại, có thời gian qua thăm tôi nhé."

      "Ừ, biết rồi."

      Nguyên Bảo theo BOSS ra ngoài, dọc đường BOSS hề gì, Nguyên Bảo cũng hỏi gì thêm.

      Vài ngày sau, cuối cùng cũng tới thời điểm diễn ra khởi quay phim, ngày đầu tiên khởi quay nên BOSS phải theo, tiếp theo cũng chưa phát sinh chuyện gì, 《 Đồ Đằng Sát 》 kể lại câu chuyện cổ đại vì tranh đoạt Đồ Đằng thần bí mà phát sinh ra hàng loạt câu chuyện, phim được sản xuất có phần hơi lớn, tiền kỳ được dựng ở hậu trường studio, hậu kỳ phải tới hoang mạc bên ngoài thành phố.

      Nam chính của《 Đồ Đằng Sát 》 chính thức chọn Chung Ly, vai nữ chính Tiểu Nhi do người mẫu An Từ của K đóng.

      Studio cũng bố trí xong, người An Từ mặc bộ đò rất rực rỡ, sợi tóc màu đen được cài lên đơn giản, Chung Ly thân trường bào màu đen, khóe mắt lên vẻ tà mị.

      "Mấy bộ quần áo này hình như của công ty Uất Trì DUng?"

      "Ừ, đồ do RY cung cấp, em có biết, cái tên kia luôn thích đóng góp tí ."

      "Nghề diễn viên xem ra cũng tệ lắm." Nguyên Bảo nhìn nhóm người đọc kịch bản, khỏi lộ ra vẻ hâm mộ họ, khi còn bé vẫn hay mơ mộng được làm diễn viên, nhưng cũng chỉ là mơ mà thôi.

      BOSS xoa mái tóc , gì. giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Sao Uất Trì Dung còn chưa tới vậy ?"

      " ta cũng tới sao?"

      "Ừ, bảo là muốn quan sát xem sao." BOSS đối với lý do này có chút bất đắc dĩ.

      . . . . . .

      Mà bên Uất Trì Dung cũng sớm đến studio rồi, đem xe đậu sang bên, tính xuống xe gọi điện thoại, mà đúng lúc này, Uất Trì Dung thấy bón người nhắn mang mình bao tải to qua đường.

      Uất Trì Dung nhíu mày cái, để ý đến, về hướng studio.

      kia cõng lưng cái bao tải từ từ di chuyển, Uất Trì Dung có chút cảm thông chỉ lướt qua , mà đúng lúc này, từ phía trước truyền đến tràng thanh kêu gào.

      "Này, mau tránh ra mau tránh ra! ! Mau tránh ra!"

      thanh của người đàn ông kia vang vọng con đường , Uất Trì Dung nhìn sang, chỉ thấy chiếc xe đẩy chất đầy đồ bên trong lăn về phía này, bánh xe bên bị rớt ra, ràng cho thấy nó mất khống chế, người đàn ông trung niên kia lo lắng kêu lên, đầu đầy mồ hôi đuổi theo xe đẩy.

      kia ngẩng đầu lên, thấy chiếc xe đẩy nhanh về phía mình mà cứng người tại chỗ, chớ đừng chi là tránh sang chỗ khác

      Uất Trì Dung nhìn ấy, lại nhìn chiếc xe đẩy, đoán chừng nếu bị đụng phải e rằng khó giữ được cái mạng ấy,Uất Trì Dung chán nản nghĩ ngợi, vừa định muốn né tránh, nhưng lúc này chân đột nhiên nghiêng về bên, cơ thể nặng nề đụng vào kia , sắc mặt trắng bệch nhìn chiếc xe chuẩn bị đụng , đầu óc ong tiếng.

      "Vợ à, nếu như chết em nhất định phải gả cho !" Cuối cùng, hướng về điện thoại lên lời này.

      "Rầm"

      "Bộp ——"

      Sau mấy tiếng va chạm kịch liệt vang lên, thế giới khôi phục yên tĩnh lần nữa.
      . . . . . .

      "Uất Trì Dung sao còn chưa đến vậy ?" Nguyên Báo uống hớp nước ép trái cây, ngước mắt nhìn BOSS.

      BOSS giọng thở dài: "Tôi ra ngoài xem chút, em ngoan ngoãn ở đây, đừng có chuyện với tên Chung Ly kia."

      "Em biết mà, BOSS yên tâm, em ra ngoài đâu!" Nguyên Bảo trịnh trọng gật đầu cái. dáng vẻ em bao giờ phản bội , mở to cặp mắt, tiếp theo chính là lúc BOSS nhân cơ hội làm hùng, để cho bị thương, Ngôn Sóc bất đắc dĩ cười cười rồi ra ngoài. Chờ BOSS ra giây, Nguyên Bảo uống hớp hết sạch ly nước ép trái cây rồi theo.

      Chỗ này biến thành mảnh hỗn loạn, đủ thứ đồ chất đống mặt đất, chiếc xe đẩy bị hư sớm nằm yên bên, đất loang lổ vết máu tươi thấm vào nên đất, toàn thân người đàn ông kia bị thương nằm mặt đất, mặt tái nhợt, và bây giờ rơi vào trạng thái hôn mê.

      "A. . . . . ." kia đột nhiên phản ứng mạnh, ta đứng dậy từ dưới đất, sau đó chạy tới bên người Uất Trì Dung: “Này, sao chứ?"

      Nhìn dáng vẻ Uất Trì Dung cũng đủ biết phải có chuyện gì, gương mặt tuấn tú của mang theo vết bầm tím, trán còn thấm ướt máu tươi, chuyện mới vừa xảy ra đều ràng, cái xe đẩy đó hình như là trực tiếp đụng người Uất Trì Dung, nhưng Uất Trì Dung giống như né vậy.

      “Mau đưa bệnh viện thôi."

      ôm lấy Uất Trì Dung, vẻ mặt có chút nóng nảy: "Nhưng. . . . . . Nhưng bệnh viện xa quá, làm thế nào làm thế nào, ta chết chứ?" kia nhìn khuôn mặt Uất Trì Dung, lúc lâu, ánh mắt thoáng qua tia kinh ngạc: "Quầy rượu hôm đó. . . . . ."

      "Uất Trì Dung!"

      BOSS mới từ bên trong ra thấy cảnh như vậy vội vàng chạy tới: "Đây là thế nào?"

      "Xe đẩy đột nhiên bị rớt bánh xe, đồ xe hơi bị nhiều, trong khoảng thời gian khá ngắn nên tôi kéo lại được, vị tiên sinh này vì cứu này mà bị đụng . . . . ."Người trung niên nọ lo lắng , mặt tràn đầy vẻ biết nên làm sao.

      BOSS vội vàng đỡ Uất Trì Dung lên: "Bênh viện gần đầy ở đâu?"

      "Tôi . . . . . Tôi biết. . . . . ." lau nước mắt, sau đó vội vàng .

      "BOSS——" Nguyên Bảo nhanh chóng chạy tới" Uất Trì Dung sao vậy?"

      " phải bảo em được ra ngoài sao?" Ngôn Sóc trách cứ "Nguyên Bảo, móc chìa khóa xe trong túi ra giùm tôi, lấy xe , em theo luôn!" Hướng về phía Lý Lạc Nhi vào câu lạnh lùng, cõng Uất Trì Dung đnag bị thương về phía bãi đậu xe.

      Lý Lạc Nhi sớm ngồi bên cạnh BOSS, Nguyên Bảo ngồi phía sau chăm sóc cho Uất Trì Dung, Uất Trì Dung thất bị thương , Nguyên Bảo lấy tay che lấy vết thương ra máu của , rất có lương tâm đè lên gương mặt Uất Trì Dung, thở phào nhõm"Vẫn còn may là phải BOSS!"

      BOSS lái xe nhìn qua kính chiếu hậu: " cái gì vậy?"

      " có gì." Lực trong tay Nguyên Bảo mạnh hơn chút "BOSS, nếu Uất Trì Dung chết làm thế nào?"

      Vừa nghe đến chữ chết, sắc mặt Lý Lạc Nhi càng tái: “ Đều là lỗi của tôi, tôi. . . . . . Tôi chịu trách nhiệm. . . . . ."

      Chịu trách nhiệm. . . . . .

      Nguyên Bảo vừa nghe đến hai chữ này, nhàng cười : " có chuyện gì đâu, cần lo lắng."

      Lý Lạc Nhi thở phào nhõm"Cái đó, tôi tên là Lý Lạc Nhi ."

      "Tôi tên là Lý Lạc Nhi." Khóe mắt nàng cong cong “Kia là Ngôn Sóc, cái người sắp chết này là Uất Trì Dung."

      Quả nhiên, vừa nghe đến sắp chết, Lý Lạc Nhi lập tức lộ ra cảm giác muốn ngất.
      Last edited: 2/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :