1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Boss, Chỗ Đó Không Thể Cắm! - Cẩm Chanh (c56+7NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ☆, Chương 17
      Editor: Bỉ Ổi

      "Kẽo kẹt —— kẽo kẹt ——"

      Tiếng xương cốt xê dịch khiến trái im con người ta lạnh giá, vẻ mặt Nguyên Bảo đầy máu bò ra, dáng vẻ giương nanh múa vuốt cực giống với quỷ nữ trong phim ma, hoặc cũng có thể gọi là trinh chết trong WC, là quá chuẩn xác.

      "ting ting ting ting. . . . . ." Cho dù là nhân vật ảo, nhưng Nguyên Bảo vẫn có tấm lòng của con người, các bộ phận điện thoại di động này thể điểu khiển, chùi nước mắt, rốt cuộc cũng ló cái đầu ra, chống hai tay lên thành bồn với mớ tóc tai bù xù , sau đó trầm cười: BOSS, em tới đây.

      "Ưmh. . . . . ." BOSS sắp thiếp bị thanh làm cho tỉnh giấc, ngồi dậy, tại chỉ 4 giờ sáng, điện thoại di động phát ra ánh sáng nhàn nhạt, Ngôn Sóc cầm điện thoại di động lên, sau đó nhìn thấy gương mặt bị che khuất bởi mái tóc đen _ “Ma nữ”

      BOSS nhếch mày, quơ quơ cái điện thoại di động, ma nữ bên trong cũng quơ quơ theo.

      "A ~" Nguyên Bảo giữ vững thân thể, xương cốt tiếp tục phát ra thanh khó nghe, rốt cuộc, cơ thể của cũng bò hết ra bên ngoài, lắc lắc cái đầu và cánh tay phát ra thanh “kẽo kẹt kẽo kẹt” khiến cho người ta phải phát run.

      "BOSS——" thấy gương mặt đó, lập tức nhào tới , sau đó ——

      "Rầm ~”

      BOSS đành lòng nghiêng đầu sang chỗ khác, sau đó nhìn Nguyên Bảo cách kinh bỉ: "Đúng là ngốc nghếch."

      "BOSS, giờ phút nào tôi cũng nhớ , cuộc thi ấy có thắng , có thắng ? " Như con ngốc đứng từ dưới đất lên, sau đó nhảy lên cái ngay tại chỗ, mái tóc dài vung lên, BOSS vừa định nghe được giọng dễ nghe của tiểu thư hệ thống.

      【Ting! Chúc mừng đứa trẻ của người được mười ba tuổi, tiểu thư hệ thống tôi vì đứa trẻ của ngày đưa vào sử dụng chương trình Thám hiểm rừng rậm trong Trường học bé cưng, nhất định phải mang bé nhé~ có việc hay xảy ra ở đây, lần thăng cấp tiếp theo tiến hàng sau mười lắm ngày nữa~】

      Nguyên BẢo nghe tiểu thư hệ thống gì, nằm lên màn hinh, cái mặt to to gần như chiếm hết cả cái màn hình điện thoại: “BOSS, giúp bà đây đổi cái tên , đổi cái tên ." Ba chữ ngu ngốc Được Cắm Vào khiến phát điên.

      BOSS nhìn ba chữ thanh thuộc tính “Được cắm vào”, gương mặt tuấn tú vặn vẹo, BOss vào cửa hàng mua phiếu thay đổi tên, suy nghĩ chút, đổi tên thành —— Ngôn Bảo Bảo.

      Nhìn ba chữ màu hồng nhạt, BOSS thoả mãn gật đầu, tâm tình tốt hơn nên khóe môi cong lên.

      Nguyên Bảo rối tinh lên nhìn BOSS, trầm mặc lúc lâu: "BOSS, phải luôn luôn chờ đợi tôi hay ? a ~ quá cảm động ~ tôi biết BOSS thương tôi sâu đến vậy ~"

      BOSS gõ lên màn hình: “ nghĩ nhiều rồi." Cổ họng của hơi khàn khàn, vẻ mặt cũng được tốt lắm.

      Nguyên Bảo bắt đầu đau lòng, nghĩ tới chuyện BOSS bận bịu như vậy, còn cờ đợi dáng dấp thế này, tất cả đều do cái con Baidu chết tiệt kia: "BOSS, ngủ nhanh , còn có thể ngủ được mấy tiếng đấy !"

      "Ừm!" BOSS đặt điện thoại lên đầu tủ, sau đó ngã mình nằm ngủ, mấy ngày gần đây mệt đến sắp chết rồi, mỗi ngày hay đêm đều công việc, mà còn phải chăm sóc cái con nhóc Nguyên Bảo phiền phức này nữa

      A ~ Quả nhiên BOSS rất mình!

      Nhìn BOSS ngon giấc ngủ, Nguyên Bảo tự đắm mình trong mối tự luyến thể giải thích được.

      Sau khi thăng cấp căn phòng cũng lớn ít, còn là gian như trước, tăng thêm phòng tắm và phòng trang điểm, bây giờ Nguyên Bảo hết sức mong đợi hình dáng của mình, cúi đầu nhìn hai cái bánh bao trước ngực của mình, sau đó tâm trạng tốt hẳn rồi nhéo cái ~~ Mềm mềm ~ Nguyên Bảo giật giật khóe miệng, mở tủ treo quần áo ra, bên trong đều mấy bộ quần áo ngẫu nhiên do Tiểu thư hệ thông sắp đặt, đó có lễ phục dự tiệc, đồng phục học sinh mặc học, quần áo thể thao, còn mấy bộ đồ dành cho bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông.

      Nhưng có chỉ thị cua ba Nguyên Bảo thể mặc chúng được~

      Thân máy xoay cái, thấy BOSS ngủ ngon như vậy, quyết định lựa cách thành bé ngoan.

      Ngày hôm sau BOSS tỉnh dậy vẫn thấy Nguyên Bảo trong hình dạng lôi thôi lếch thếch, khỏi nhíu mày cái, nhìn đầy ghét bỏ: "Sao vẫn cái dạng này hả?"

      Nguyên Bảo uất ức nhu cái miệng: "Ba cho tôi đổi mà ."

      Được rồi. . . . . .

      BOSS nhìn đồng hồ, sau đó bàn tay nhanh chóng điểm lên màn hình, chỉ chốc lát sau, thuộc tính toàn thân Nguyên Bảo tăng lên, lúc tận mắt nhìn thấy Nguyên Bảo, BOSS có chút giật mình: nhân vật 3D bên trong đều rất xinh đẹp đến tinh xảo, nên Nguyên Bảo cũng ngoại lên, đầu tóc bù xù chuyển sang mái tóc xoăn màu đen, ngũ quan thanh tú xinh xắn, làn da giống như có thể bấm ra nước vậy, dáng dấp của bây giờ như đứa trẻ 12 -13 tuổi, đôi đen láy Obsidian ( loại đá, search má Gồ ) nhưng vẫn ngây thơ như cũ, mặc chiếc đầm công chúa màu xanh nhạt, con gấu bông trong tay biến thành chiếc dù màu xanh nhạt.

      "BOSS, tôi rất khó coi à?." Nguyên Bảo đứng tại chỗ xoay vòng, sau đó nhìn Ngôn Sóc đầy mong đợi.

      "Ngốc nghếch." Ngôn Sóc cong khóe môi, phủ nhận.

      "Tôi phải tới công ty, chuẩn bị làm học sinh ngoan ." Ngôn Sóc đặt vào trường học, lúc này mới bắt đầu xử lý chuyện bản thân.

      . . . . . .

      【 Ngôn Sóc – Tổng giám đốc công ty K ăn lỗ mãng, lại bại dưới công ty có danh tiếng gì, đây là chuyện cười à? Hay là trò cườii? 】

      Tiêu đề báo rất lớn, nội dung bên trong đều nhắm vào Ngôn Sóc và K, bên trong hoàn toàn nhắc đến chuyện của Thiên Tinh, Ngôn Sóc có chút buồn cười.

      "Cái tin này có vẻ hơi nhanh nhỉ, cậu mới trực tiếp thua cuộc, đằng sau có tin liền?" Uất Trì Dung cầm tờ báo vào , ý tứ của rất ràng, việc này có người dở trò.

      Ngôn Sóc cười cười: "Thiên Tinh của cũng lấy được chuyện tốt gì đâu, tháng sau mình tổ chức cuộc thi, cậu tài trợ được ?"

      Uất Trì Dung nhíu mày: "Cái người cậu chỉ muốn lừa mình khoản thôi!"

      "Đối với cậu đâu có chỗ gì tốt." Ngôn Sóc lật xấp hợp đồng trong tay "Mượn danh tiếng của cậu mình có thêt tìm thêm vài người hợp tác, người mẫu dưới tay mình cậu cũng biết, có thể để cho cậu dùng sức mạnh truyền thông quảng bá, phải trong thời gian gần đây cậu muốn mở rộng thị trường ra nước ngoài sao?"

      "Ha ha. . . . . ." Uất Trì Dung cười cười"Có thể là có thể, chỉ là. . . . . . Mình muốn nhìn điện thoại di động của cậu thôi."

      BOSS nhíu mày, nhìn qua là biết Uất Trì Dung chưa biết được bí mật về cái điện thoại này bao giờ bỏ qua, ném điện thoại di động qua: “ Này~"

      Uất Trì Dung với lấy rồi đưa mắt nhìn, điện thoại di động cũng là nhãn hiệu bình thường có gì khác biệt, mở khóa, sau đó thấy hình nền con Lolita học tập.

      "Ảnh người , nhưng vẫn là đưa trẻ con." Ngón trỏ thon dài kích cái, sau đó nở nụ cười khinh bỉ "Cậu còn có thể cổ quái như vậy sao?"

      "Xem xong rồi? xem xong rồi trả lại cho mình."

      Uất Trì Dung lật lật lại, đúng là nhìn ra cái gì, ngay trạch nam diễn H cũng có.

      "Mình bảo này, cậu phải nên tìm người bạn rồi sao?" Trả điện thoại lại cho BOSS "Tiếp tục như vậy nữa mình hoài nghi giới tính của cậu đấy."

      "Cậu quản rộng quá rồi đấy!" Sắc mặc BOSS tốt "Mình giống cái người bị viêm khí quản như cậu." nâng khóe môi lành lạnh lên, hài lòng thấy sắc mặt Uất Trì Dung thay đổi.

      Uất Trì Dung trầm mặt: nghĩ đến vị kia mình cũng rất nhức đầu, mây ấy ở Pháp, nếu ngày tự do mình cũng có.

      "Đúng rồi, cậu để mặc cho Thiên Tinh tiếp tục như vậy sao?"

      "Cái này cậu cần quan tâm!" BOSS đứng dậy "Buổi chiều mình phải phòng tập luyện, nếu còn gì cậu về trước ."

      Sau khi Uất Trì Dung mở máy lên, thấy kia nghiêng mắt nhìn, khỏi thở phào nhõm.

      Nguyên Bảo vẫn còn trong giờ học, hư ảo đều có khác biệt, tiểu học chỉ cần lát là trôi qua rồi, thêm chút nữa tốt nghiệp, Nguyên Bảo toét miệng cười nhìn BOSS: "Tôi làm có tốt hay ?"

      "Ngốc."

      A ~BOSS ngốc càng vui ~

      Nguyên Bảo ôm mặt lòng vòng, đột nhiên co cảm thấy cơ thể mình có chút đúng, giây kế tiếp, lập tức nghe được giọng của Tiểu thư hệ thống.

      【Ting! Người ba thân mến, bảo bối của người bị kinh nguyệt~ chuẩn bị y tá nhanh ~~ băng vệ sinh nữa ~】

      BOSS: ". . . . . ."

      Nguyên Bảo: ". . . . . ."

      Baidu : 【Hệ thống trong bảo trì】

      Đây là tình huống gì???

      Nguyên Bảo bỗng nhớ đến cảm giác té lên bàn, cúi đầu, quả nhìn thấy dòng máu chảy, liều mạng mà chảy. Này này, đây mới là mẹ dì cả, mà phải bị thương nặng sao?

      Nguyên Bảo lần đầu tiên biết, mẹ dì cả có thể khiến mất hồn như vậy.

      Sắc mặt của BOSS lộ ra điểm đo đỏ, rồi từ đo đỏ lên chút trắng trắng, nhìn Nguyên Bảo chảy đầy máu bên trong, khó tránh khỏi chút luống cuống: "Ngốc, có khỏe ?"

      " A a a~" bé Nguyên Bảo nước mắt lưng tròng nhìn BOSS "Đây phải là dì cả, mà là quạnh"

      BOSS: ". . . . . ."

      BOSS vội vàng di chuyển qua cửa hàng, nhưng y tá kia sống chết chịu tới sớm, sắc mặt của BOSS càng thêm đen: chỉ là chơi cái trò Nuôi dưỡng cục cưng thôi mà, vậy cái thế giới này là sao đây? Dì cả? Ha ha. . . . . .Có người nào từng gặp nhật vật ảo có dì cả tới chưa, công ty trò chơi còn cố ý chuẩn bị y tá diễn cảnh mất hồn này sao?

      "A a a a a, BOSS, tôi chảy nhiều như vậy có theetr chết , khoa học chút nào! " Máu dưới chân thành vũng, Nguyên Bảo lau nước mắt cái, quyết định gặp Baidu.

      Cuộc sống gần đây của Baidu có gì phải lo lắng, thấy cả người Nguyên Bảo toàn máu tươi mò vào khung tìm kiếm hết sức vui vẻ : "Hệ thống điện thoại nhiễm vi khuẩn?"

      " , tôi có dì cả đến thăm!"

      【 Dì cả? 】 Baidu trầm mặc hồi lâu【Nhập vào khung tìm kiếm của tôi Băng vệ sinh 360o dùng ngày và đêm, sau đó hết chuyện. 】

      Được rồi!

      Có lúc Baidu cũng rất vạn năng, tối thiểu còn chảy máu, nhưng BOSS thân mồ hôi quay trở lại, thấy co sao, khỏi sửng sốt chút rồi lên tiếng hỏi: "Xong rồi sao?"

      Nguyên Bảo gật đầu rồi phun ra ba chữ : "Người cha tốt."

      BOSS thở phào nhõm, kích chế độ về nhà: " nghĩ ngơi , lát nữa tôi vào cửa hàng mua ít thức ăn cho ."

      "Lại thể ăn." Nguyên Bảo buồn bực , cảm xúc tuột xuống.

      【 Ting! Con của người trong thời kỳ dì cả nên tâm trạng ổn định~ xin ba chú ý ~】

      BOSS nhìn cái người bé tí bên trong, lúc này cảm xúc của thành số , BOSS suy nghĩ chút, sau đó mở miệng: "Vậy muốn làm cái gì?"

      "Muốn nhìn BOSS khỏa thân ~ " bé Nguyên Bảo giương mắt ngại ngùng .

      BOSS nhàng gợi lên vành môi: "Được, tối về nhà cho xem."

      Ngay lúc chỉ số cảm xúc tăng lên đến đầy ắp.

      "Ngốc. . . . . ."Mắng thầm tiếng, cầm chìa khóa lên chuẩn bị tới phòng luyện tập.


      ~~~~> gửi mọi người a!! ^^ nếu sai biệt ,tối nay thêm chuơng 18

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ☆, Chương 18
      Editor: Bỉ Ổi

      Làm chiếc máy cũng có chỗ tốt, lúc dì cả đến thăm có thể tùy ý mà chảy máu, Nguyên Bảo đau khổ bị chảy máu đến năm ngày, nhưng vẫn ở bên trong gian này vui vẻ, làm điện thoại của người có tiền cũng rất tốt, vì có rất nhiều tiền tiêu vặt, còn chả phải làm gì cả, dưới người máu chảy nhưng mặt reo hò vì vui.

      "BOSS, tôi muốn thám hiểm rừng rậm."

      "Công việc bận bịu, tự chơi trong đó ." BOSS lật qua lật lại tài liệu trong tay, hiển nhiên có thời gian để ý đến .

      Nguyên Bảo im lặng lúc, trợn to hai mắt, sau đó bình tĩnh nhổ ra câu: "Tôi sắp chết rồi, hôm nay máu chảy vô cùng nhiều, nếu BOSS mang tôi thám hiểm rừng rậm, tôi kéo băng vệ sinh ra cho xem."

      Ngón tay BOSS hơi co lại, sau đó hít sâu mấy hơi, kìm nén nhìn : "Kim Nguyên Bảo, tôi rất bận."

      "Ba a` ~" Nguyên Bảo đê tiện ra vẻ đáng phải thông cảm cho tôi chứ, người vô tình đến cầm thú cũng bằng như vô lý!"

      "Tôi biết!" BOSS bất lực nâng trán "Tôi thực rất bận, K hợp tác với Kim Thành, nên tự tôi nghĩ ra bản kế hoạch cụ thể."

      " K muốn tiến quân vào Làng Giải Trí?"

      BOSS im lặng, kinh ngạc nhìn Nguyên Bảo: "Làm sao biết. . . . . . K muốn tiến quân vào Làng Giải Trí?" Hai con mắt sắc bén của như tìm tòi nghiên cứu, bầu khí trở nên nghiêm túc.

      Đầu óc Nguyên Bảo xoay chuyển nhanh: "Tôi là điện thoại di động, tôi có Baidu, có cái gì tôi làm được."

      BOSS nhìn chằm chằm trong phút chốc, sau đó cầm điện thoại di động lên rồi đưa tới trước mặt mình, hai đôi mắt sắc bén đen như mực: "Kim Nguyên Bảo, dối."

      "Tôi dối." Nguyên Bảo tiếp tục cải trang bình tĩnh "Tôi thề, tôi dối."

      "?" BOSS nhếch mày, có chút tin tưởng .

      "."

      "Được rồi." BOSS hoàn toàn tin tưởng " muốn thám hiểm rừng rậm?"

      "Ừ, Tiểu thư hệ thống phát hiên j ra chuyện thú vị."

      "Được rồi. . . . . ." BOSS gật đầu cái, sau đó tặng khu rừng rậm rạp.

      Trở thành chiếc điện thoại di động, lại còn là đứa con đặc biệt trong trò chơi Nuôi dưỡng, đối với hoàn cảnh giờ Nguyên Bảo rất tò mò, ra, nếu là khu rừng —— mấy cái cây và động vật đều làm giống nhau, còn có kẻ ngốc đứng tại chỗ dậm chân, à, kẻ ngốc đó chính là .

      " muốn nữa."

      【 Xin lỗi, bây giờ vẫn trong trò thám hiểm rừng rậm ~】

      Bây giờ Nguyên Bảo khóc ra nước mắt, thám hiểm cái em nhà , gặp qua có ai dậm chân tại chỗ như vậy chư, cảnh vật cứ ngừng lui về phía sau như vậy chưa? Đúng là lừa đảo.

      【Hả? thấy gì trước mặt mình ? Muốn nhấn qua đó ? 】

      "Được" Hả? nhớ mình đồng ý, cho dù là như vậy, Nguyên BẢo còn phải chịu khống chế tới, sau đó thấy cái hố sau, bên trong đó chôn. . . . . . Chôn . . . . . .

      【 oa —— Quả cầu này là đẹp, nhặt lên , phải đem về nhà cho baba thấy chứ. 】

      Này này, tiểu thư hệ thống lúc nào trở hành như vậy?

      Đó là quả cậu sao? Đó là quả cầu sao? Cái này ràng là bao cao su ngừa thai mà!

      Nhưng mà , nếu Nguyên Bảo nhặt lên cái quả cầu giống báo ngừa thai bảy màu xinh đẹp này, , BOSS giết .

      【 Cuộc thám hiểm rừng rậm ngày hôm nay xong, ngày mai nhất định phải đến đây! 7 ngày sau xảy ra chuyện ly kỳ . 】

      Nguyên Bảo cảm thấy giọng của Tiểu thư hệ thống cũng đáng ghét như Baidu, khóc ròng về nhà, sau đó bên khóc bên bày ra khuôn mặt tươi cười, sau lưng vẫn là gian 3 chiều đặc biệt: "Baba, hôm nay Bảo Bảo phát ra cái này rất thú vi, ba xem này."

      Lúc BOSS tận mắt nhìn thấy bao cao su ngừa thai bảy màu kia, sắc mặt lập tức đen thui, vừa muốn mở miệng mắng to, liền nghe được thanh ngọt ngào của tiểu thư hệ thống【 Ba ad, từ chối Bảo Bảo mức độ thiện cảm của Bảo Bảo tuột xuống~】

      BOSS: ". . . . . ."

      "Ba thích à?" Vành mắt Nguyên Bảo mọng nước, chỉ số tâm trạng lcus này xuống.

      " đâu, quả cầu rất đệp." Khóe miệng BOSS giật giật, sau đó bình tĩnh mở miệng.

      【 Ting! Tâm tình Bảo Bảo của người rất khá, ngày mai nhớ mang bé thám hiểm nhé, xảy ra chuyện rất thần kỳ ~】

      【 Bảo bối của người mới có kỹ năng học võ mới, công chúa công chúa, hãy làm Bảo Bảo của người trở thành công chúa võ đài ~】

      Công chúa công chúa?

      Vật gì vậy?

      【 Baidu tốt bụng nhắc nhở , nhất định phải học tập cho giỏi kỹ năng này, nhất định phải học. 】

      "Này, có ý gì?"

      【 Xin lỗi, hệ thống tiến hành bảo trì, xin khách hàng nên làm phiến. 】

      Nguyên bảo: ". . . . . ." Tại sao có cảm giác Baidu hơi thần bí, có cảm giác nó mưu cái gì đó.

      Ngày hôm sau, BOSS bận bịu đủ chuyện còn phải lo chuyện thám hiểm rừng rậm cho Nguyên Bảo, Nguyên Bảo tiếp tục ở bên trong dậm chân tại chỗ, sau đó nhìn cảnh vật trước mặt từ từ xuyên qua người.

      "Đồ lừa đảo. . . . . ." yên lặng châm chọc, nhưng thanh lần này là của Baidu.

      【woa—— trước mặt có món bảo bối lớn kìa, Bảo Bảo có muốn qua đó xem thế nào ? 】

      Cơ thể Nguyên Bảo run lên cái: căn bản vui vẻ gì giống như trong sách , lại là cái hố sâu, mặc dù biết tring hố kia có phải là bao cao su hay , ha ha, bên trong phải bao cao su, mà là —— Viagra. (Thuốc kích dục =_= )

      Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . .

      Nguyên Bảo tiếp tục khóc ròng chạy về nhà, sau lưng là ánh sáng như muốn chọc mù mắt : "Ba ơi, con phát ra viên kẹo ngọt này, ba có muốn ăn hay "

      Viagra—— Kẹo ngọt—— có muốn ăn ?

      Đây là tình huống phát sinh thêm?

      Sắc mặc của BOSS ngày càng đen hơn: "Kim Nguyên Bảo, ngày mai tôi cho phép thám hiểm rừng rậm."

      được đâu~ nếu như chỉ số thuộc tính về con số 0, ba suy nghĩ kỹ nha~】

      Được rồi, vậy cứ tiếp tục thám hiểm rừng rậm vậy, nhưng ngày chỉ có thể lần, gần đây Nguyên Bảo cũng rất bận, vừa phải thám hiểm dậm chân tại chỗ, còn phải điu cái gì mà công chua công chúa kia nữa, tồi tệ nhất là, hai ngày nữa phải trải qua cuộc chuyển đổi lần nữa, món đồ bằng ngọc tìm được vào ngày thứ 6 thám hiểm chỉ là thứ dùng để tính thời gian, Nguyên Bảo rốt cuộc cũng giận. . . . . .

      "Tôi muốn nữa, tôi muốn nữa, dù biến thành con nít cũng muốn nữa đâu."

      BOSS nhíu mày: “Ngày mai là ngày cuối cùng, chắc chứ?" Được rồi, BOSS thừa nhận mình có ý nghĩ muốn xem thử ngày mai bên trong kia có món đồ lừa đảo nào nữa mà thôi.

      " muốn."

      "Được rồi." BOSS gật đầu cái"Ngày mai là ngày cuối cùng, ở đây. . . . . . lần nữa, rồi tôi dẫn ra ngoài chơi có được hay ?"

      " muốn" chun chun cái mũi , ngồi ở giường khóc "BOSS bận như vậy, khỏa thân cũng cho tôi xem, giống y chỗ này, đều đáng ghét như nhau ~"

      bên trong khóc rất đáng thương, chân mày BOSS nhíu chặt, sau đó đưa tay chạm vào màn hình "Đừng khóc nữa." ra chỉ nghĩ đến việc mình khỏa thân thôi phải ?

      Bây giờ Nguyên Bảo bi thương, việc bản thân mình biến thành cái điện thoại di động thể giải thích được rồi, bây giờ còn phải ở cái nơi dậm chân tại chỗ kia nữa, còn phải luyện máy điệu nhảy, rồi mấy món đồ kỳ lạ nhặt về kia nữa chứ!

      Aaaaaaa, số mệnh trắc trở, chỉ có thể là Nguyên Bảo.

      khí bây giờ rất là cứng nhăc, ngón tay thon dài cuat BOSS vuốt ve khuôn mặt màn hình, mở miệng, thanh trầm thấp dịu dàng như nước, và dễ nghe như tiếng đàn violon kéo giữa đêm khuya tĩnh mịch :"Khóc cái gì mà khóc, vẫn còn có tôi bên cạnh em mà. . . . . ."

      Cơ thể Nguyên Bảo cứng ngắc, nhưng sau đó nước mắt càng rơi dữ dội: bọn họ chung sống với nhau 105 ngày, dù trở thành điện thoại di động của người thuộc vai phản diện như BOSS 105 ngày nhưng BOSS rất bao dung , mặc dù BOSS rất hung, cũng có khả năng rất xấu xa, thậm chí ở trong mắt người khác là kẻ ác , nhưng trong mắt Nguyên Bảo BOSS là người đàn ông dịu dàng.

      biết cách để biểu đạt, lúc khó chịu nhìn bạn cách lạnh lùng, nhưng. . . . . . luôn luôn bên cạnh mình, chưa bao giờ bỏ

      "BOSS, rất muốn ôm cái" Dáng vẻ lúc khóc của rất xấu, cả khuôn mặt vẹn vẹo, nhưng đối với Ngôn Sóc nó có vẻ rất đáng , đáng .

      " ngày em ôm được tôi."

      "Nhưng phải BOSS ghét tôi sao?" Nguyên Bảo thút thít nhìn , trong nước mắt cặp ngươi còn them trong vắt.

      BOSS nhàng gật đầu cái: " ghét em đâu, lúc em ôm tôi uống thuốc trị độc là được rồi."

      Nguyên bảo: ". . . . . ." Trước sau đều nham hiểm.

      Nguyên Bảo lau nước mắt, bây giờ sắc trời nhuộm đen, nhưng trong phòng làm việc rất sáng, gần đây BOSS đều bận đến khuya, Nguyên Bảo sớm được tin tức tờ báo bàn, bên là lời đồn đại về BOSS và K, nhưng BOSS cũng tính ra mặt để lên tiếng giải thích, cảnh tiếp theo chắc kịch tinhs được bắt đầu.

      Nguyên Bảo cắn vành môi dưới: "BOSS, tôi rất muốn ra ngoài."

      " được ra mà." BOSS thờ dài hơi nhàng "Tin tưởng tôi, em ra ngoài."

      "Ừm!" Nguyên Bảo gật đầu cái, tin tưởng vào BOSS.

      Ngày hôm sau vẫn vào cái nơi dậm chân tại chỗ lừa đảo kia, vẫn là cái cây kia, vẫn cái hố sâu kia, nhưng bên trong biến thành——

      "Baidu, tại sao lại ở bên trong đó?"

      Khung tìm kiếm đê tiện Baidu ở bên trong, ta ở bên trong đảo vòng rồi lên dòng chữ: 【 Baidu là là vũ khí cuối cùng, mời khách hàng ăn Baidu xinh đẹp này 】

      Nguyên bảo: ". . . . . ." BOSS, muốn về nhà.

      【Có lòng nhắc nhở thêm, nếu như khách hàng thực như khẩu lệnh, Baidu định dạng lại bộ nhớ máy~ thêm là khách hàng biết nơi định dạng ở đâu đâu ~ cho nên tốt nhất đừng nên tìm ba ~】

      Nguyên Bảo: ". . . . . ." là vui, tại sao nhìn thấy Baidu lại cảm thấy an tâm như vậy ta?

      Nuốt Baidu vào rồi giây sau, có điểm khác lạ, có thể , cái Baidu đê tiện đó tuột xuống, chỉ là giây kế tiếp, Nguyên Bảo cảm thấy mình cực kỳ khó chịu, có thứ gì đó đông phồng lên mạnh mẽ bên trong.

      "Đau quá ~BOSS, đau quá ~" Lúc này Ngôn Sóc chăm sóc cây cỏ trong khuôn viên nhà, vốn để ý đến tình trạng bên trong nhà.

      "BOSS. . . . . ." Nguyên Bảo bất lực kêu lên. A, sau đó nhìn chỉ số thanh thuộc tính chuyển về con số 0, quanh cảnh xung quanh bắt đầu biến mất cách từ từ.

      Ôi—— đươc, Baidu đáng chết này nhất định là đồ lậu rồi.

      A a a a a, BOSS cứu mạng, cuối cùng Nguyên Bảo cũng nhìn thấy được bóng lưng của BOSS, sau đó đống lộn xộn chiếm hết tâm trí trong đầu .

      【 Chương trình bị lỗi hoặc bị má hóa , hệ thống năng lượng lựa chọn tháo gỡ. 】

      【 Phần cứng của điện thoại (hard disk) bị lỗi, 3 giây sau bước vào trạng thái Fomat】

      【 Sim của điện thoại bị lỗi, 3 giây sau tiến vào trạng thái khóa. 】

      【 Điện thoại di động. . . . . . 】

      Thông báo còn lên nhưng Nguyên Bảo nghe nữa rồi, đến phút cuối chỉ quanh quẩn trong đầu thanh ngọt ngào của Tiểu thư hệ thống【 Bây giờ bắt đầu thăng cấp lần hai, thăng cấp này sau ngày hoàn thành, bây giờ bắt đầu thăng cấp, thăng cấp bắt đầu. 】

      Nửa tháng thăng cấp lần, đúng lừa bao giờ ngừng, ý thức của Nguyên Bảo lượn lờ ở giữa dòng chữ rồi chợt nhắm hai mắt lại.

      cắt sửa cây cảnh ngoài vườn tự dưng BOSS cảm giác trải tim mình nhảy lên nhịp, tay mất thăng bằng, cây kéo sắc bén đụng vào ngón trỏ của , trong tích tắc dòng máu đỏ chảy ra, lá cây xanh thẩm nhuộm màu máu tươi.

      ~~~ Bỉ Bỉ: *nuốt nước mắt* cay đắng cho người edit gấp T^T

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 19
      Editor: Bỉ Ổi


      Ánh mắt BOSS khỏi rơi lên bàn làm việc, trong tim cảm giác bất an rất lại lùng, để dao tu bổ cây xuống, màn hình di động là khoảng đen kịt, lần này thể mở máy lên được nữa. BOSS chặt sậu khởi chân mày, nhàng gọi tiếng: "Nguyên Bảo."

      màn hình lên dòng chữ xanh thẫm:【Điện thoại của người trong tình trặng thăng cấp, toàn bộ chương trình của điện thoại ngừng hẳn, sau khi chế độ thăng cấp hoàn thành có thể sử dụng lại bình thường. Xin người cần lo lắng. 】

      Vừa thăng cấp đó, lần trước thăng cấp trực tiếp chuyển Nguyên Bảo thành mười ba tuổi, lần này lại là cái gì, trong lòng BOSS có chút mong đợi, cũng có chút thấp thỏm lo âu.

      Nguyên ngày hôm nay trôi qua chậm, điện thoại di động tắt máy, và cũng có nhiều cuộc gọi làm phiền, khó được an tĩnh ngày nghỉ, BOSS nhìn tờ báo đặt khay trà, tin tức trang đầu tiên gây ấn tượng rất lớn, phía dưới là bức hình minh họa, bảo Ngôn Sóc vô cùng kiêu căng.

      tính mượn ngày chủ nhật này cho Thiên Tinh bài học, nhưng mà tâm trạng của hôm nay hơi bị tốt, cho nên muốn tìm thêm chuyện rắc rối cho mình, như thế cứ nhàn nhã nguyên ngày nghỉ, mà cũng có cái kẻ ngốc nào cứ lộn xộn bên cạnh mình, nên BOSS chuẩn bị xe vùng ngoại ô săn thú.

      Tài sản nhà họ Ngôn thuộc dạng khủng, trừ công ty kinh tế bên nước ngoài, dưới trướng còn cóc ngàng truyền hình và điện ảnh, bên hải ngoại cũng kinh doanh ít vốn, chỉ là những sản nghiệp ấy đều do cho người khác xử lý, thỉnh thoảng ở cong ty bận gì Ngôn Sóc cũng qua bên đó xử lý vài việc giùm bọn họ.

      Nông trường rất an tĩnh, xung quanh là non xanh nước biếc, nhưng con ngựa khỏe mạnh chạy đồng cỏ xanh rì, tiếng hí vang vọng trong khu thung lũng yên lặng.

      Ngôn Sóc mặc người bộ đồ màu xám tro cực thoải mái, khí chất cao quý mà tác phong nhanh nhẹn, môi túc trực nụ cười nên ác khí giảm xuống ít, nếu Nguyên Bảo mà có ở đây chắc rơi vào trạng thái mê si. . . . . .

      khí nông thôn mát mẻ khiến hít hơi sâu, lúc này có ông cụ hiền hậu tới, ông ta cười híp mắt nhưng khiến người ta sinh ra chút hảo cảm: "Cậu Sóc."

      "Cơ thể ông vẫn khỏe chứ? Lão Trần."

      "Vẫn khỏe ....!" Lão Trần cười sang sảng vài tiếng " hiếm khi, rất lâu rồi thấy như vậy." Lão Trần giống như người bạn lâu năm gặp tiến đến vỗ lên vai , Ngôn Sóc cười cười sau đó ôm lấy vai ông "Cha con chưa tới đây sao ạ?"

      "Người già, chắc cũng thích đâu xa ." Hai người vào bên trong, người trẻ tuổi thuần phục ngực qua bên cạnh họ, sau đó cung kính chào hỏi.

      Lão Trần là người mà Ngôn Sóc rất tôn kính , từ năm lên 7 tuổi vào ở nhà họ Ngôn, cùng với cha già lớn lên đến bây giờ, cho dù lúc nhà họ Ngôn rơi vào cảnh khó khăn cũng bỏ , say này khi cuộc sống của nhà họ Ngôn tốt hơn, lão Trần lại đột nhiên muốn tới nông trường, mọi người cũng đều hi vọng lão Trần sống tốt hơn, cho nên bây giờ ông trở thành người thuần phục ngựa ưu tú ở nông trường này.

      "Con chưa tìm bạn à? Ta ngày ngày đều nghĩ đứa bé của Ngôn Sóc con chắc cũng ưu tú như con đấy." .

      Ngôn Sóc cười nhưng trả lời câu hỏi: "Nghe khu đất bỏ trống đối diện với nông trường có người thuê rồi ạ?"

      "Đúng vậy, khách cũ của chúng ta cũng bị cướp ít, chỉ còn vài khắc lâu nay thường xuyên ghé chỗ chúng ta mà thôi."

      “Có biết người nào ?" Ngôn Sóc che giấu nụ cười, đáy mắt mang theo suy nghĩ sâu xa.

      "Chỉ nghe mới từ nước ngoài về, còn mấy thứ khác lão biết, chỉ là bản lĩnh của người này cũng lớn , trong vòng nửa tháng ngắn ngủn, biến cái khu đất bỏ hoang bên kia thành hình dạng như vậy, vừa nhìn biết phải nhân vật nào đâu."

      " cần để ý họ." Ngôn Sóc nhíu mày “Mang con xem ngựa , rất lâu, lâu con gặp con Quốc Vương rồi."

      "Quốc Vương của con đây này." Vừa nghe đến cái tên cũ ấy Lão Trần cười vui vẻ ngay "Chỉ là Quốc Vương quá ngông, trừ con ra cũng cho ai cưỡi."

      Quốc Vương là loại ngựa thuần chủng có lông mà đỏ nâu, thường ngựa thuần chủng cao quý đều rất kiêu căng, cũng hết sức đẹp. Thấy Ngôn Sóc tới, nó phát ra tiếng hí dài, sau đó đứng nguyên tại chỗ nhảy tán loạn.

      "Quốc Vương!"

      Ngôn Sóc bước tới vỗ lên lưng nó, sau đó người bên cạnh đưa tới bộ Sema1, Ngôn Sóc cầm chúng rồi vào phòng thay quần áo, thay quần áo nhìn điện thoại vẫn màu đen như mực, Ngôn Sóc suy nghĩ: "Nguyên Bảo, ngoan ngoãn ở đây nhé." (1- Sema: đồ đua ngựa )

      Nếu trước đây, kẻ ngốc kia : “Đừng hòng, tôi muốn ở cùng với BOSS."

      Ngôn Sóc hít sâu hơi: được rồi, thừa nhận, bé ngốc có ở đây rất chán.

      Nguyên Bảo vẫn còn trong chế độ thăng cấp, cơ thể của từng chút mọt xảy ra nhưng biến đổi , mặc dù Nguyên Bảo rơi vào trạng thái ngủ, nhưng chuyện bên ngoài kia vẫn cảm giấc ràng: cảm giác BOSS ném mình lại, chung quanh chỉ còn mình , lạnh lão, trống vắng , độc. . . . . .

      Nguyên Bảo nhìn thấy mọi thứ, theo tinh thần lo lắng của , hình dáng cơ thể cũng biến hóa theo.

      . . . . . .

      Chơi suốt ngày Ngôn Sóc hơi mệt, hơn 10 giờ, điện thoại di động vẫn tối đen như mực, trước đây chỉ cần gọi tiếng Nguyên Bảo xuất trước mắt . BOSS chớp chớp hai con mắt của mình, sau đó nhàng hướng về phía màn hình điện thoại di động đặt lên đó nụ hôn: "Ngủ ngon, Ngôn Bảo Bảo. . . . . ." Đây là lần đầu tiên gọi như vậy, mặc dù cái tên này nghĩ hơi lâu mới có, được rồi, BOSS mày tự thừa nhận , có tài đặt tên hay cho người ta.

      . . . . . .

      Ngày hôm sau điện thoại di động vẫn có bất kỳ biến hóa nào, BOSS đ đặt điện thoại di động ở trong phòng ngủ, sau đó thay quần áo, ngay ở giây vừa ra, điện thoại di động truyền tiếng vang “Tích”, sau đó màn hình phát ra ánh sáng trắng, mép hình, xuất rất nhiều chữ tiếng .

      【Quá trình thăng cấp điện thoại thành công, ba giây sau tự động mở máy, 3,2,1. . . . . . 】

      Rẹt ——

      Ánh sáng trắng phát ra khiến cho toàn bộ khung cảnh xung quanh chói lóa, Nguyên Bảo có cảm giác lực mạnh mẽ nào đó ở bên ngoài hút mình ra, sau đó cơ thể từng chút từng chút ra ngoài. . . . .

      Khốn kiếp ——

      Toàn bộ xương cốt trong người đều dồn vào chung chỗ, ép tới nỗi phát đau: rốt cuộc cũng biết vì sao mấy con Cương thi lại ra bằng TV mà phải bò ra từ điện thoại, đây là khảo nghiệm sức chịu đựng của con người.

      "Rắc rắc——Rắc rắc——"

      " Rắc rắc——Rắc rắc ——"

      thanh xuông cốt giãn ra càng nhiều thêm, Nguyên Bảo duỗi cánh tay cọn ra trước, sau đó hình như lĩnh ngộ ra được điều gì, dùng sức hóp bụng lại, rồi chui ra được nửa người.

      "Cố gắng lên, cố gắng lên, cố gắng lên " Nguyên Bảo giả mấy câu là nũng như chị Lâm, tiếp theo đó bò ra. Sau khoảng thời hgian, người cũng bò ra ngoài. . . . . .

      "Cốp —"

      Người mang theo điện thoại rơi xuống mặt đất, nhìn trần nhà bên , Nguyên Bảo có cảm giác như mình nằm mơ, mình. . . . . . Rốt cuộc. . . . . . Lại thấy được ánh mặt trời rồi ! !

      lúc chuẩn bị ngước nhìn trời hét to ba tiếng, đột nhiên có cảm giác gì đó đúng, sai, cứ có cảm giác mình có gì đó kỳ quái, Nguyên Bảo từ dưới đất bò dậy, cúi đầu mà xem , thiếu chút nữa bị hù chết——

      "Mẹ kiếp! ! ! !"

      Nguyên Bảo hét to, sau đó nhảy lên tại chỗ: ai đến đây cho biết , thân thể tại sao là hình chữ nhật, nhất định là so cách chui ra đủng ồi, muốn thửu lần nữa, Nguyên Bảo ôm lấy cái điện thoại rồi chạm vào màn hình, nhưng giỡn, vóc dáng lớn như vậy, điện thoại di động có như vậy, làm sao có thể chui vào đây?

      Nguyên Bảo nước mắt lưng tròng ngồi nhìn điện thoại: Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mới vừa thoát khỏi vận mệnh bi thảm của cái điện thoại, giờ lại biến thành nhân bản của Spongebob Squarepant 2, Ni Mã! ( 2- Spongebob Squarepant : US TV cartoon series from 1999 )

      Bên dưới, bên dưới là cái gì?

      Quái vật Shrek?

      "Baidu, lăn ra đây cho tôi mauuuuuuuuuuuuu " nên tin tưởng Baidu, biết cái hố kia tặng quà là điều bình thường mà, Nguyên Nảo khóc, bàn tay vỗ lên cơ thể hình chữ nhật, sau đó kéo ra nụ cười khóc coi.

      Hình dạng thế này gặp BOSS thế nào đây, hu hu hu hu , BOSS nhất định ghét , nhất định bảo là quái vật , a a a a muốn thân cận với BOSS mà.

      phải là nguyên nhân của tôi】 Giọng của Baidu vang lên đầu .

      Nguyên Bảo nhìn cái cơ thể hình chữ nhật của mình: "Toàn bộ đều là lỗi của , tôi muốn Google, chết 1000 lần !" Bị Baidu lừa đến lần thứ hai, Nguyên Bảo rốt cuộc cũng phát bạo.

      【 Cái đó. . . . . . Tôi thừa nhận cũng có liên quan tới tôi, nhưng nguyên nhân chủ yếu là do , ai bảo cứ nghĩ tầm bậy khi thăng cấp như vậy chứ, cuối cùng kéo virut đến, nếu bây giờ là hình tròn rồi, chứ phải hình chữ nhật đâu.】 Baidu đưa ra lý lẽ cách hùng hồn, nhận thấy mình lầm tưởng.

      Nguyên Bảo cắn chặt răng, sau đó tưởng tưởng mình như quả cầu bắn lên bắn xuống khi ra khỏi điện thoại, cho nên mới , cái này với giờ có gì khác nhau đâu chứ?

      "Tôi mặc kệ, phải lập tức nghĩ cách giúp tôi biến trở về, nếu tôi tìm cái chết, tôi với đồng quy vu tận." phẫn nộ của Nguyên Bảo lên đến đỉnh điểm, bây giờ thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành.

      【Tôi có thể biến trở lại . 】

      Thấy Baidu đồng ý dứt khoát như vậy, Nguyên Bảo lại bắt đầu hoài nghi: " có tấm lòng tốt vậy à?. . . . . ."

      Trầm mặc hồi, Baidu xù lông: 【 lại dám nghi ngờ năng lực của Baidu tô? 】

      " dám, vậy làm sao biến tôi trở về?" Baidu toàn lừa đỏa, chưa bao giờ ngừng, thất rất sợ Baidu biến thành cái thứ kỳ quái nào khác.

      【Như vậy, tôi dùng bản thân mình để sửa chữa hệ thống cho , xảy ra vấn đề . 】

      "Tự bản thân?"

      【 Có nghĩa chính là tôi. 】

      Nguyên Bảo im lặng lút, sau đó giọng hỏi: " Vậy ?"

      【 Tôi? Baidu còn ở đây, chỉ có mình ở bên cạnh thôi. 】

      Nguyên Bảo : ý tứ của Baidu rất ràng, nếu như sửa chữa lại hệ thống của mình, Baidu biến mất, mặc dù Nguyên Bảo thấy Baidu chuyên lừa bịp người ta, nhưng hi vọng Baidu biến mất vì mình, như vậy làm đau.

      Nhưng chính dáng vẻ của giờ, đừng là ở chung với BOSS, ra đường vòng cũng bị người nhìn.

      【 Bây giờ tôi có thể giúp cải tạo lại hệ thống, cải tạo mất bao lâu thời gian . 】

      "Khỏi cần." Nguyên Bảo từ dưới mặt đất đứng lên, mắt chứa đầy nước : "Tôi muốn biến mất." Mặc dù Baidu có chút đáng ghét, chút lừa đảo, chút chịu trách nhiệm, tuy nhiên nó bên cạnh Nguyên Bảo lâu rồii, điều này ít nhất khiến cuộc sống của ít độc lẫn lo lắng.

      Nguyên Bảo lau nước mắt, sau đó ra khỏi cửa.

      muốn đâu? 】

      "BOSS nhìn tôi trong hình dạng này nhất định bị hù, thừa dịp BOSS chưa về, tôi muốn rời khỏi đây."

      【. . . . . . 】

      Cho nên, Nguyên Bảo bỏ nhà ra .

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ☆, Chương 20
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa




      @all: cảm ơn tất cả mọi người ủng hộ! ^^
      @kyu: chuơng này có đáp án NB bao nhiêu tuổi

      Cho nên, Nguyên Bảo bỏ nhà ra .

      Nguyên Bảo cảm thấy may mắn vì chỗ này có ai, cho nên cần lo chuyện mình bị đem ra phẫu thuật!

      Đừng nghĩ bây giờ chân tay , còn kéo thoe cái thân thể hình chữ nhật nữa, nhưng vẫn có thể chạy nhanh, Nguyên Bảo vừa chạy vừa rơi nước mắt, thậm chí nghĩ mình như con ngốc bỏ trốn, và vẻ mặt may mắn của BOSS

      BOSS nhất định cảm thấy mình rất may mắn khi bớt thứ phiền phức.

      Nguyên Bảo trốn vào rừng, quá mệt cũng quá đói bụng, cho nên đứng ở gốc cây.

      【Tôi giúp sửa lại, như vậy có thể trở về bên cạnh BOSS. 】

      “Khỏi!"

      【 sao vậy, tin tôi? 】

      " cho làm." Nguyên Bảo lắc đầu cái "Tôi muốn biến mất."

      Im lặng lúc, Baidu mở miệng:【 Mặc dù để ý tới Baidu tôi, Baidu tôi cũng rất vui, nhưng Baidu thể diễn phim Quỳnh Dao được, cho nên Baidu vẫn muốn giúp

      "Ai đó?"

      Nguyên Bảo còn chưa kịp phản ứng, liền hào mình vào gian bạc: gian rất là rộng lớn, màu trắng trải dài, trước mặt dột nhiên xuất Menu, cùng nét vẽ nhân vật , giống như trò chơi hóa trang vậy, phía xuất đủ loại kiểu tóc và sắc thái.

      【Xin mời bạn lựa chọn bề ngoài và kiểu tóc lẫn màu sắc cho nhân vật, nếu như như người sử dụng làm hệ thống lựa chọn ngẫu nhiên. Bắt đầu đếm ngược thời ngay ngay bây giờ, 10. . . . . . 】

      "Này, Baidu, tôi muốn đổi."

      【8,7,6. . . . . . 】

      Được rồi. . . . . .

      Vì phòng ngừa Baidu ngẫu nhiên chọn lựa cái hình thù nào khác, cho nên chỉ có thể nhắm mắt chọn bừa!

      Nguyên Bảo ra sức quyết định, sau đó kích lên đó vài cái, tóc quăn màu đen, diện mạo có gì thay đổi, giống như bé trong điện thoại, con dáng người. . . . . . Nguyên Bảo mở to đôi mắt, sau đó mặt dần dần đỏ. . . . . .

      Chọn lớn hơn chút .

      Nguyên Bảo hổ thẹn chọn 36C.

      【 Nhân vật sửa lại thành công, ba giây sau thoát khỏi gian, 3,2,1. . . . . . 】

      Kèm theo tiếng Đinh, Nguyên Bảo lại trở về gốc cây đại thụ kia, trong rừng yên tĩnh, ánh mặt trời xuyên qua từng tán lá cây vào khu rừng, sau đó ngắm nhìn mái tóc dài đen đa phủ xuống trước ngực cùng dáng người giờ của mình.

      Nguyên Bảo trợn mắt, nhéo khuôn mặt mình cái, vẫn còn cảm giác nằm mơ, thực tế cho lắm!

      Vậy trở thành người rồi?

      thể nào đâu?

      Cứ có cảm giác Baidu lừa gì đó.

      Mặc dù Baidu hy sinh bản thân cứu , nhưng có cảm giác nhói lòng, chỉ có cảm giác hư ảo, tràn ngập hư ảo, Nguyên Bảo thở dài, sau đó ngồi dậy. . . . . .

      mình lại trong khu rừng, nó rất rộng lớn, sớm bị lạc đường rồi , càng chạy càng biết mình ở hướng nào, ở đây là đâu?

      Nguyên Bảo thở dài, sau đó tự chủ mở miệng hỏi: "Baidu, bây giờ chúng ta ở đâu?"

      ". . . . . ."

      Được rồi, thành thói quen hỏi han Baidu lừa đảo kia rồi, đột nhiên muốn , còn. . . . . .

      Nguyên Bảo chán nản dựa vào thân cây rồi ngồi xuống, nhưng ngay lúc ngồi xuống ở giây đầu tiên, giống như có thứ gì đó chải vào mông vậy, hết sức thoải mái, đôi mắt đen láy của nhìn lại, thấy ai, rồi đưa tay sờ vào cái mông mình, nếu sờ biết, giật mình ——

      "Khó hiểu —— tại sao lại có vết thương?" Nguyên Bảo lo lắng nhưng tiếp tục sờ, bằng kim loại, vết thương hình chữ nhật, quá lớn, có điểm giống. . . . . . Có điểm giống. . . . . .

      "Baidu, cái người khốn kiếp này! ! Tại sao lỗ cắm USB lại ở mông của tôi hả? " Nguyên Bảo gầm thét, sau đó ôm lấy thân cây.

      Khốn kiếp! Là họa do trời cao, biết. . . . . . biết Baidu lừa mình mà

      Nhưng là, nhưng cho dù là vậy, cũng còn lạ gì với Baidu, giận dỗi xong lại cảm thấy đơn: nếu mình trong hình dạng này tìm BOSS,chẳng may BOSS nhận ra mình thế nào? Baidu cũng còn, nên ở cái thế giới này làm gì đây? là khổ sở, là muốn về nhà.

      【 Ting! Tiểu Bảo Bảo thân mến, tôi là Tiểu thư hệ thống! 】

      Tiểu thư. . . . Hệ thống.. . . . . .

      【Tôi từng cho sur¬prised vào năm mười sáu tuôit. Tôi có thể hoàn thành chô nguyện vọng. nguyện vọng bất kỳ. 】

      Nguyện vọng!

      Ánh mắt Nguyên Bảo phát ra ánh sáng xanh, nếu như vậy có thể về nhà!

      Nhưng đột nhiên, Nguyên Bảo im lặng: nếu như mình về nhà theo lời , BOSS làm thế nào? Baidu làm thế nào?

      Cuộc sống mỗi ngày của BOSS đều diễn ra rất đơn điệu và vắng lặng, xứng với , đến phút cuối hai bàn tay trắng, kết cục của là chết .

      BOSS là người tốt, kiêu căng, là người đứng cao, nhưng cũng đơn, tĩnh mịch cả đời. . . . . .

      Tròng mắt Nguyên Bảo nổi lên tầng nước, thừa nhận mình thể ích kỷ bỏ lại người như BOSS, nhưng cũng muốn về nhà, muốn gặp người nhà và bạn bè của mình, nhớ tới cuộc sống bình thường khi ấy, nhưng nếu trở lại khi đó, Nguyên Bảo biết minhg có thể sống an tâm như trước đây được hay . . . . . .

      "Tôi muốn. . . . . . Baidu về lại bên tôi, tôi muốn Baidu biến mất."

      Trong nháy mắt khi xong câu đó, giống như có thứ gì đó được dặt xuống vậy, tinh thần cả người đều sảng khoái.

      Tiểu thư hệ thống hình như nghĩ tới phương án này, im lặng lát: 【 nghĩ kỹ chưa? Vì cơ hội này chỉ có lần.】

      " suy nghĩ xong, tôi hối hận!"

      Cuộc sống luôn gặp những lựa chọn khó hơn. biết cha mẹ thiếu mình sống ra sao, nhưng Nguyên Bảo biết chỉ cần mẹ ở cùng với cha đều hạnh phúc, bọn họ chỉ cần có nhau là đủ, nhưng BOSS cũng chỉ có duy nhất mình .

      【 Được, nguyện vọng đạt thành ~】

      【 Ting! Bai đu vạn năng quay về bên cạnh , hả? Tôi vào sao giống như bị lỗi vậy? 】

      【 Baidu, làm phiền cút ra ngoài! vào chương trình của tôi rôi. 】

      【. . . . . . 】

      Tiểu thư hệ thống. . . . . .

      Khụ ——

      Quá lừa đảo mà!

      Khi Baidu lừa đảo gặp Tiểu thư hệ thống phúc hắc, đây tuyệt đối là cuộc đua phân thua giữa dòng nước lạnh Seberia.

      【Khách hàng tôn kính, có thể cứu Baidu tôi tôi rất vui, kèm vụ tôi và tiểu thư hệ thống hợp thể , chúng tôi đổi tên thành —— Thống Mẹ! ! ! 】
      (thống trong Thống nhất, đừng nghĩ hệ thống nhé !)

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      Baidu, còn có thể lừa thêm nữa sao?

      【 Sắp tới tiểu thư hệ thống còn bất cứ quan hệ gì, hệ thống chuẩn bị tiến hành thăng cấp, ở trong quá trình này được sử dụng, thăng cấp bảo trì bắt đầu. 】

      Nguyên Bảo: vì cái gì mà luôn luôn dau khi tiếng hành xong đều có cảm giác bị lừa gạt vậy , loại này vô lực này là cái gì diễn ra đây?

      Mà đúng lúc này, Nguyên Bảo nghe được tiếng cho sủa.

      Nguyên Bảo quay đầu lại, con ngươi co rút: lập tức thấy con chó lông vàng chạy cực nhanh về phía Nguyên Bảo , đôi mắt nó đỏ bửng hẳn là do bị kích thích bởi thứ gì đó.

      Nguyên Bảo sợ hãi nuốt nước miếng, sau đó chính là chạy.

      "Gâu gâu gâu. . . . . ."

      Tiếng sủa của chó ngao Tây Tạng rất là đáng sợ, \Nguyên Bảo chạy nhanh, chân lướt như bay, phát mình rất có tiềm năng, nhưng có lẽ do chạy quá nhanh, hoàn toàn chú ý đến bên dưới chân mình, "Cốp" tiếng, Nguyên Bảo bị vấp ngã, mép đầu bên phải đụng trúng tản đá , máu tươi chảy ra từ từ, sau đó đôi mắt từ từ khép lại, hôn mê bất tỉnh. . . . . .

      . . . . . .

      Lúc tỉnh lại, nằm chiếc giường mềm mại, trong phòng phẳng lặng, có thể ngửi được mùi hương cỏ canh nhàn nhạt, mùi này rất dễ ngửi, Nguyên Bảo khỏi hít thêm vài hơi, từ giường ngồi dậy, sau đó chạm vào miếng băng trán, đây là căn phòng xa lạ, chắc là phòng của người cứu Nguyên Bảo. . . . . .

      " tỉnh rồi hả?"Lúc này hai người giúp việc người Philippines, ấy cười tươi xán lạn đến rực rỡ.

      Nguyên Bảo gật đâu: "Nơi này là nơi nào?"

      "Là cậu chủ dẫn về đây, đây là nông trường nhà họ Chung."

      Nông trường. . . . . .

      Nguyên Bảo trợn to đôi mắt: "Cậu chủ của mấy người là ai?"

      " Cậu chủ của chúng tôi tên là Chung Ly, lát thấy cậu chủ biết." Người giúp việc nữ kia đặt quần áo và thức ăn lên bàn "Trước tiên mời ăn ít, sau đó tăm rồi thay quần áo, chúng tôi ra ngoài trước."

      Nguyên Bảo gật đầu cái, bây giờ mình hơi bẩn thỉu. Sau khi ăn ít thức ăn, rồi vào phòng tắm: khi nước ấm mơn trớn người , nhớ cái cảm giác lâu này của mình.

      Giống như nhiều năm chưa được làm người!

      Nguyên Bao vươn tay chùi lớp hơi nước vương gương, sau đó thấy dáng vẻ của mình: bên trong là thiếu nữ khoảng mười sáu tuổi, khuôn mặt nhắn tinh xảo mịn màn, giống như đúc bé trong trò Nuôi Dương, chẳng qua là hơi thay đổi trang phục mà thôi, có dáng người tuyệt đẹp, hai gò bồng đào nhô lên cao ở trước ngực và cặp chân thon dài mà biết bao đều mơ thấy. . . . .

      Nguyên Bảo cong cong khóe mắt, trừ ngực có lớn hơn dáng vẻ vẫn giống với kiếp trước, đặc biệt làn da của cơ thể này hơn gấp trăm lần trước đây, làn da cực nõn nà. . . . .

      Chỉ là. . . . . .

      Nguyên Bảo đưa tay sờ vị trí mông mình, sắc mặt lập tức đen thui: Baidu đáng chết, cho cho với cái lỗ cắm sạc USB này là để làm gì? phải mộ ngày lừa ba mình mang thai sao?

      Sau khi tắm xong Nguyên Bảo thay chiếc vảy kiểu cung đình màu xanh nước biển, váy hơi rườm rà , nhưng lúc mặc vào rất thoải mái lại mát nữa, còn tháng nữa mới vào mùa thu, nên giờ khí trời rất nóng bức.

      Tóc có túi bọc lại nên chỉ có thể xõa, Nguyên Bảo nhấc vạc váy lên, sau đó mở cửa ra ngoài: Đây là người có tiền, vách tường dọc hành lang treo rất nhiều tranh ảnh, từ bút tích trang có thể nhìn ra xuất thân từ danh gia vọng tộc .

      Nguyên Bảo xuống lầu, chợt thấy người đàn ông đọc sách.

      Từ nơi này thể nhìn hết dáng người của ta, chỉ thấy mái tóc đen và cái cằm hơn nhọn, người ta mặc áo sơ mi và quần Tây, ngón tay thon dài lật qua lật lại cuốn sách cũ kỹ. . . . .

      Phương cách của người này cũng được, nóng vội, có chút lành lạnh, cứ có cảm giác gì đó giống BOSS vậy.

      Nguyên Bảo sinh ra hảo cảm đối với người này, cũng có thể , người này có phong cách giống BOSS cho nên sinh ra hảo cảm.

      Chung Ly sớm cảm nhận được ánh mắt kiên kỵ của kia, ngẩng đầu lên, lúc thấy người trước mặt có chút hốt hoảng: đó đôi mắt sạch , mang theo cảm giác kỳ ảo lẫn vô tội nhiễm bẩn việc đời. . . . . .

      Như phát ra cái gì đó thú vị, khóe môi Chung Ly câu lên.
      Xu trần thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ☆, Chương 21
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa


      Ngũ quan Chung Ly là loại mà các trẻ hiệ nay rất thích: sống mũi vừa cao vừa thẳng, cánh môi đầy đặn, lúc cười lên đều mang cái cảm giác tà tà của tên đàn ông xấu xa.

      Nguyên Bảo hiểu, lúc mình biến thành người mà người đầu tiên nhìn thấy lại là tên đàn ông quen biết, mặc dù người đàn ông này đẹp, nhưng trong tim chỉ có mình BOSS, BOSS đẹp trai nhất, ai có thể thay thế vị trí BOSS trong lòng của !

      "Tới đây." Chung Ly ngoắc ngoắc ngón tay hướng về , sau đó vỗ lên vị trí bên cạnh.

      Nguyên Bảo thấp thỏm tới, nhìn người đàn ông trước mắt, đoán chừng tuổi ta cũng kém BOSS bao nhiêu, dáng vẻ này cỡ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, Nguyên Bảo suy nghĩ lát, sau đó giọng : "Chào chú."

      Bị gọi là chú khiến Chung Ly trầm ngâm hồi, sau đó gì.

      Nguyên Bảo nhíu mày, trong lòng lại rối rắm lần nữa: chẳng lẽ gọi quá già? Nhưng số tuổi bây giờ của mình mới có mười sáu, bọn họ kém nhau tối thiểu mười tuổi, cho nên. . . . . . Gọi vậy là già sao?

      Chung Ly hít sâu hơi: "Tên của ."

      "Kim Nguyên Bảo." Nguyên Bảo thành trả lời, cái dáng vẻ mắc cỡ này quả nhiên giống đứa nhóc trả lời với bậc trưởng bối.

      Sắc mặt Chung Ly thay đổi : "Tên ?"

      Nguyên Bảo gật đầu cái "!" Xem ra người này cũng tin tên mình là , chỉ là cái tên này hơi vui tí, nhưng theo chừng áy năm, nên thể giả được.

      "Hôm nay dọa sợ rồi, ngồi xuống ." Chung Ly dời qua bên cạnh, sau đó vỗ lên vị trí cạnh mình.

      Nguyên Bảo chỉ ngồi góc nho , nhìn Chung Ly cách cảnh giác: cũng chưa tưng tin thế giới này còn có nhiều người tốt như vậy, tại có cụm từ Mặt người dạ thú!

      "Con chó đuổi theo là chó ngao Tây Tạng tôi nuôi, nó cẩn thận uống ít rượu, bình thường nó nó rất hiền."

      Nguyên BẢo hơi囧: ở nhà có việc hay sao cho chó uống rượu, còn hiền nữa chứ. . . . . . Nếu như mình bị cắn phát chắc nhà xác rồi.

      "Người nhà của đâu?"

      "Tôi. . . . . ." Ánh mắt Nguyên Bảo khỏi mơ hồ, bây giờ muốn như thế nào đây

      "Hả? mình chạy đến?"

      "Dĩ nhiên phải rồi !" Nguyên Bảo lên giọng "Tôi với người nhà đến nông trường chơi, cẩn thận nên tôi bị lạc!"

      "Là nông trường đối diện?" Con ngươi Chung Ly lên tia đen tối, ta tự vẽ lên nụ cười ôn hào "Như vậy, người nhà của là ai, tôi có thể tìm giúp."

      Nguyên Bảo lơ sợ nắm chặt tà váy, chỉ biết có mình BOSS mà thôi, việc này nên trả lời thế nào?.

      "Tại sao chuyện?"

      " phải vậy." Nguyên Bảo nhíu mày cái "Người nhà của tôi là . . . . . Là Ngôn Sóc!" Trước tiên là ra cái tên cho ổn thỏa, dù thế nào nữa hai người họ cũng biết nhau, đến lúc đó mình lén rời là hết chuyện.

      Ngay lúc nghe đến cái tên đó đôi con ngươi mà nâu sẫm lên tia lạnh lẽo, ta cười cười: "Tối nay ở lại đây trước, ngày mai tôi dẫn tìm người nhà!"

      "Làm phiền chú." Nguyên Bảo xoay người lên làu, sau đó thầm thở phào nhõm: lần này chắc có vấn đề gì chứ? Đợi đến lúc trời tối lén ra ngoài, như vậy thần biết quỷ hay.

      Nhìn bóng người Nguyên Bảo từ từ biến mất ở cầu thang, Chung Ly thu hồi lại nụ cười của mình, hừ lạnh tiếng, đáy mắt mang theo tia khác thường: "Chú An."

      "Cậu chủ!"

      " điều tra giúp tôi, có phải Ngôn SÓc cũng tới nông trường hay , sau đó xem thử , bên cạnh ta có người phụ nữ nào , điều tra nhanh!"

      "Dạ!"

      "Còn nữa!" Chung Ly đứng lên "Tìm mấy người trong coi con nhóc kia, đừng để nó chạy !"

      " Vâng, cậu chủ."

      Trong đại sảnh lần nữa rơi vào yên tĩnh, Chung Ly cuốn sách dày đặt ghế sofa, vẻ mặt phân tán.

      Nguyên Bảo trở lại phòng, Baidu —— đúng, bây giờ là Thống Mẹ, hai ấy hợp thể nên còn trong quá trình thăng cấp, chỉ cần Nguyên Bảo chưa về bên cạnh BOSS tinh thần vẫn lo lắng.

      Sau khi ăn xong bữa cơm tối, Nguyên Bỏa liền nghĩ đến sách lượt cho tối nay: nếu theo lời người kia , nông trường đối diện, cách khác khu rừng đối diện chính là địa phương của BOSS, ngờ bậy bạ mà vẫn ra khỏi BOSS. Buổi tối hơn 10 giờ, Nguyên Bảo chuẩn bị mưu lén . . . . .

      Lúc này chắc tất cả mọi người đều ngủ, trong phòng khách rất yên tĩnh, màu đen như mực, Nguyên Bảo chợt phát run: cảm giác mình gióng cái từ bi kịch quá, chuyển kiếp, biến thành điện thoại di động, trải qua vô số lần bị lừa, oa, có thể viết nên cuốn tự truyện về Nguyên Bảo rồi!

      Cuối cùng cũng tới cửa, ngay lúc Nguyên Bảo chuẩn bị mở cửa , ánh sáng trắng xanh khắp mọi nơi đều bật lên, Chung Ly ngồi ghế sofa, cao ngạo nhìn .

      "Trễ như vậy còn nghỉ ngơi mà đâu"

      Nguyên Bảo rùng người, nước mắt lưng tròng nhìn Chung Ly : "Tôi muốn về nhà."

      "Về nhà?" Chung Ly cười giễu, ta từ từ về phía , nhân vật này có khí thế thua gì BOSS "Tôi biết Ngôn Sóc lấy đâu ra đứa con hay người tình từ lúc nào vậy ta."

      mới là người tình, cả nhà đều là người tình!

      Trong nháy mắt, sắc mặt Nguyên Bảo căng cứng, hít sâu hơi, vẫn bình tĩnh mở miệng: "Cám ơn chú chưa chấp tôi, nhưng tôi phải về, nếu như phiền chú có thể đưa tôi về, nếu như quấy rầy chú tôi có thể tự về." Người này chắc bắt ở đây đâu nhỉ?

      Nhưng lần nữa Nguyên Bảo đánh giá cao ý nghĩ của mình, người ta giữ lại, nhìn cái dạng này chắc thả ra đâu.

      Khóe môi Chung Ly cong lên, thay vì đó là mỉm cười, còn bằng đó là động tác thói quen: "Xin lỗi, tôi tính để cho , chờ đến lúc thành khai báo mối quan hệ giữa mình và Ngôn Sóc thả, đưa vị này về phòng."

      "Hả . . . . . Này! Chú thể như vậy, tôi muốn ngay bây giờ a a a a!" Nguyên Bảo gào lên mấy tiếng, nhưng vẫn bị người ta mang vào trong phòng.

      Toàn bộ, đều là bị kịch phải ?

      Bây giờ Nguyên Bảo hoài ngh: lúc sinh ra, đào phải là khối vàng to, mà là phân vàng !Cái mạng này giống như phân. . . . . . Thối!

      "Tiểu thư hệ thống, có ở đó , nếu Tiểu thư hệ thống có ở đây Baidu ra ?" Làm ơn, nên bỏ lại mình ở nơi đây.

      【 Xin lỗi, hệ thống vẫn trong quá trình bảo trì. 】

      ". . . . . ."

      Được rồi, dựa vào trời dựa vào đất bằng dựa vào chính mình.

      Nguyên Bảo hấp ta hấp tấp chạy đến bên cửa sổ, nhìn mảnh đen như mực phía bên dưới, người run cái, quyết định bỏ qua phương án nhảy lầu trốn .

      cào nát đầu cũng nghĩ ra biện pháp khác, cuối cùng quá bù ngủ, ngủ thiếp .

      . . . . . .

      Đây là ngày thứ hai sau khi Nguyên Bảo biến thành người Spongebob Squarepant i, vẫn là câu kia, lừa đảo chưa bao giờ ngừng lại.

      "Này, thả tôi ra, tôi muốn về nhà, chú thể như vậy!"

      "Vậy sao quan hệ giữa và Ngôn Sóc ? " Cửa bị người nọ đẩy ra, Chung Ly nhìn Nguyên Bảo trạng thái cực kỳ tức giận, sau đó bình tĩnh thản nhiên ngồi sofa.

      Nguyên Bảo đảo mắt "Tôi là được chứ gì, nhưng tôi muốn ra ngoài, khí nơi này tốt!" Chỉ cần ra ngoài có biện pháp, nhận ra năng lực chạy của mình rồi, nếu ra ngoài, bỏ chạy là chuyện tuyệt đối có vấn đề gì, nhưng lần nữa Nguyên Bảo lại đáng giá cao tư tưởng của mình.

      nhìn con chó ngao Tây Tạng đứng canh cửa chính, kế hoạch của mình chưa bệnh mà mất!

      "Được rồi, chú muốn hỏi cái gì?" Nguyên Bảo hoàn toàn thỏa hiệp, giờ rất nóng lòng quay về đó, a ~BOSS, , ngày thấy, rất nhớ!

      " Tại sao lại Ngôn Sóc là người nhà của , tô điều tra, bên cạnh Ngôn Sóc ngay cả con chó đều là đực."

      Nguyên Bảo trầm mặc hồi, sau đó kinh ngạc nhìn Chung Ly: "Chú qúa bỉ ổi, thế mà rình cậu của chó nhà người ta. Cậu ? ! !"

      Chung Ly: ". . . . . ."

      "Tôi có thời gian đùa với !" Chung Ly nghiến răng nghiến lợi " và tên kia rốt cuộc có quan hệ gì."

      "Tôi với Ngôn Sóc có quan hệ thế nào liên quan đến chú à, hay và Ngôn Sóc có quan hệ gì ? Cho nên quan hệ của bọn tôi gấy ấn tượng đến quan hệ của bọn chú, cho nên quan hệ này khiến nhìn cậu của chó bên cạnh BOSS. Cậu ? ! !"

      ". . . . . ."

      Đồng thời đêm mối quan hệ của và Ngôn Sóc vào ngõ hẻm rồi, day day thái dương: " đừng ở đó mà giỡn quá trớn với tôi, xô xem tôi thu thập thế nào!"

      ". . . . . ."

      Thấy đối diện lên tiếng chuyện, Chung Ly khỏi ngẩng đầu nhìn sang, cái này thà nhìn biết gì, vừa nhìn bỗng luống cuống: ngồi đối diện với khuôn mặt uất ức, hai đôi mắt đen láy như nhuốm đầy nước, dạng như muốn khóc lại muốn khóc rất đáng thương, lòng Chung Ly hơi cuống, sau đó biết nên gì.

      "Chú . . . . . Chú. . . . . .Chú. . . . . . Cái người này nhìn bên cạnh BOSS toàn chó với gà. Chú gà biến thái! Oa —— tôi muốn BOSS, tôi muốn về nhà! !"

      Chung Ly: ". . . . . ."

      Dường như chuyện lệch hoàn toàn so với quỹ đạo ban đầu, thể chịu nữa nên tới: "Đừng khóc."

      "Tôi muốn về nhà ——" bé Nguyên Bảo tiếp tục chơi xỏ lá, nhắc đến chuyện học môn Công chúa công chúa kia cũng có lúc cần dùng, nghĩ khóc khóc.

      "Tôi đưa về nhà, được khóc!" Chung Ly thỏa hiệp, thừa nhận, mình có cách nào đối diện với nước mắt của con , huống chi chính mình là đấng mày râu nhưng yếu lòng trước phụ nữ rất mất thể diện, cũng phải là tên cầm thú Ngôn Sóc kia!

      "Cho nên. . . . . . Cho nên. . . . . . Chú có thể đưa tôi về nông trường?" Nguyên Bảo tiếp tục khóc thút tha thút thít , rất kỳ quái, khóc nhưng dừng lại được.

      "Ừ." Chung Ly đen mặt liếc nhìn cái "Chờ, tôi dắt ngựa."

      "Chờ chút!" Nguyên Bảo đứng dậy tóm lấy vạy áo Chung Ly, sau đó khiếp nhìn cón chó ngao Tây Tạng ngồi mặt đất "Đem nó ."

      Chung Ly sửng sốt chút, sau đó lên nụ cười lóa mát "Nó thích nơi này!"

      Nguyên Bảo: ". . . . . ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :