Chương 56
Editor: nhungchuoi
Beta-er: Bỉ Ngạn Hoa
Tháng 3 là lúc Nguyên Bảo và BOSS tuyên bố chuẩn bị kết hôn, thời điểm này thời tiết có những chuyển biến tốt đẹp.
Nguyên Bảo cảm giác được bản thân mắc bệnh sợ hãi trước khi kết hôn, cả người bị trạng thái bất an bao phủ, ngu ngơ nhìn gương mặt tinh xảo của bản thân trong gương, suy nghĩ biết bay đến nơi nào: Nhìn thấy , cha mẹ, con muốn kết hôn, chỉ là đáng tiếc hai người thể nhìn thấy hôn lễ của .
Hốc mắt của hơi ươn ướt, chớp chớp mắt thu hồi nước mắt bản thân, giờ phút này mà khóc làm lớp trang điểm trôi hết, như vậy tốt lắm, đúng lúc này nghe thấy thanh cửa mở, Nguyên Bảo hít sâu hơi, nhìn thấy Ngôn Sóc mặc comple màu đen qua tấm gương trang điểm, hôm nay trông Ngôn Sóc vô cùng đẹp trai, có chút dám tin người đàn ông ưu tú như vậy hôm nay trở thành chồng mình.
"Bảo Bảo.... ........." Ôm lấy eo từ phía sau, cúi đầu hôn lên gương mặt .
"Lúc này hình như thể vào." Nguyên Bảo né tránh, khuôn mặt hơi đỏ lên: từ cái ngày mà bọn họ nhận giấy đăng ký kết hôn, vậy mà BOSS cố gắng kìm nén chạm vào bản thân, kiên nhẫn như vậy khiến Nguyên Bảo có chút bội phục.
"Người nào quy định." Ngôn Sóc cầm khuyên tai lên đeo cho : "Hôm nay Nguyên Bảo rất đẹp."
"Úy Trì và chị Dương Dư đến chưa?"
" đến từ sớm, Dương Dư thể làm phù dâu cho em."
"Hả?" cũng hơi nghi ngờ, vì sao để Dương Dư làm phù dâu cho mà lại mời người quá quen thuộc như vậy.
" lát nữa em biết." Ngôn Sóc cười thần bí, vỗ vai : "Tôi ra ngoài trước."
"Ừ."
Hôn lễ nhanh chóng được bắt đầu, lần đầu tiên là khi tham gia hôn lễ của Dương Dư, ngờ nhanh như vậy đến lượt bản thân, khoác tay lên cánh tay Ngôn Sóc, cảm giác được nhõm trong chính bản thân, sau này ở bên cạnh Ngôn Sóc, sống cùng với người bước cùng thảm đỏ này, mãi mãi cùng nhau, Nguyên Bảo nắm chặt hoa cưới, lúc bước thảm thể nhìn sang nơi khác cho nên bản thân cũng biết đám người Dương Dư ở đâu nữa.
" Kim Nguyên Bảo, có đồng ý để người đàn ông này trở thành chồng , để trở thành vợ , cho dù có bệnh tật hay khỏe mạnh, hoặc bất kỳ lý do khác, đều , chăm sóc , tôn trọng , bao dung , vĩnh viễn chung thủy với cho đến khi sống kết thúc."
"Tôi đồng ý." Nguyên Bảo quay sang nhìn Ngôn Sóc rồi nhàng ra ba chữ kia.
"Ngôn Sóc tiên sinh, có đồng ý để này trở thành vợ , để trở thành chồng , cho dù có bệnh tật hay khỏe mạnh, hoặc bất kỳ lý do khác, đều , chăm sóc , tôn trọng , bao dung , vĩnh viễn chung thủy với cho đến khi sống kết thúc."
"Tôi đồng ý."
"Vậy mọi người xung quanh có đồng ý để cho hai người bọn họ kết duyên làm vợ chồng, sống đến bạc đầu răng long ?"
"Chúng tôi đồng ý."
"Bây giờ hai người có thể trao nhẫn và hôn đối phương rồi."
Sau khi đeo nhẫn xong, Ngôn Sóc kéo vào trong lồng ngực nhàng hôn lên môi , trái tim Nguyên Bảo rung động, ràng phải nụ hôn đầu tiên nhưng đối với cảm giác này vĩnh viễn mới mẻ như vậy, khiến mặt đỏ tai hồng.
Khi Nguyên Bảo thay chiếc váy dài màu đỏ để tham gia tiệc rượu, lúc này mới nhìn thấy Dương Dư, nhìn Dương Dư hơi khác trước, nhìn qua càng dịu dàng mê người hơn, bụng của ấy hơi nhô ra, Nguyên Bảo hơi kinh ngạc bước lại gần: "chị Dương Dư.... ........"
Mặt Dương Dư đỏ lên: "Năm tháng rồi."
"Vậy.... ........Sau ngày hai người kết hôn là.... ........."
"Đúng vậy" Dương Dư xấu hổ trả lời, bưng nước trái cây lên: "Chúc mừng hai người, lúc trước nghe em công tác nên chúng ta thể gặp mặt nhau được."
"Đúng vậy" Nguyên Bảo uống rượu đỏ: suy nghĩ kĩ lại cũng tin là trong hai tháng ngắn ngủi như vậy mà xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu bản thân trở lại biết còn xảy ra thêm chuyện gì nữa, tiếc là Chung Ly . . . . .
"Chúc hai người sớm sinh quý tử." Đêm nay Úy Trì rất vui vẻ, lúc này uống hơi nhiều, ánh mắt có phần mông lung: "Đến lúc đó Dương Dư nhà tôi sinh con trai, để Nguyên Bảo sinh con , sau đó chúng ta có thể kết làm thông gia."
"Vì sao phải là con gả cho con tôi." Ngôn Sóc nhìn về phía Dương Dư: "Chúc mừng ."
"Cám ơn." Dương Dư cười lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào: " ra tôi rất muốn kết thông gia với hai người, tuy rằng A Dung hơi ngốc nghếch chút nhưng chỉ số thông minh của tôi có thể bù lại.
Úy Trì". . . . . ." Ở trước mặt người ngoài lại đả kích chồng mình như vậy, đây là hành vi của bậc đại trượng phu sao?
Kết hôn là chuyện hạnh phúc nhất nhưng cũng chuyện giày vò người ta nhất, nhà của bọn họ được sửa lại, trở nên sáng sủa và ấm áp hơn.
Nguyên Bảo vẫn mặc lễ phục buồn ngủ nằm giường cưới, mí mắt nặng nề muốn mở, toàn thân đều đau nhức, hơn nữa lại uống ít rượu, cả người rơi vào trạng thái nửa sống nửa chết.
"Nguyên Bảo, lúc này thể ngủ." hơi thở nóng bỏng phun vào mặt mình, đôi mắt khép hờ của Nguyên Bảo khẽ mở ra, mơ mơ màng màng nhìn thấy hai má Ngôn Sóc.
"Em buồn ngủ quá."
"Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta." vòng tay ra ôm lấy , cúi đầu hôn lên môi .
Ngọn nến đặt bàn nhàng lay động, in lên mặt tường hình ảnh màu đen, người đàn ông hôn lên môi , nắm lấy bàn tay bé của đặt lên ngực mình.
"Nguyên Bảo. . . . . ."
"Hả?" người chợt lạnh, cảm giác được quần áo thân thể mình được cởi ra, trở mình cái, vòng tay lên cổ : "Ngôn Sóc, mát."
"Ngay lập tức nóng lên thôi." Gần đây phải nhẫn nại cực kỳ vất vả, cũng chỉ vì muốn cho đêm tân hôn hoàn hảo nhất, khiến hoàn toàn thuộc về bản thân.
Ngậm lấy vàng tai mịn màng của , bàn tay to từ từ di chuyển thân thể , Nguyên Bảo nhíu mày cái, có chút mệt mỏi muốn đẩy tay Ngôn Sóc ra.
"Đừng cử động!" Cúi đầu quát lớn tiếng, dùng sức xoa ngực . Tròn tròn mềm mại. Đầu vú non mềm dưới kích thích ngừng của bản thân mà trở nên dựng đứng lên.
"Nguyên Bảo của đẹp." lời dịu dàng, nhìn thấy được ham muốn trong đôi mắt nhắm chặt của Nguyên Bảo, làm sao có thể khiến Nguyên Bảo ngủ như vậy được, Ngôn Sóc nở nụ cười, ôm vào phòng tắm.
Khi dòng nước ấm áp rơi vào người bản thân, Nguyên Bảo run lên cái, nhưng vẫn mở mắt ra, Ngôn Sóc để thân thể ướt sũng của lên vách tường bằng đá cẩm thạch hơi lạnh, cắn cắn môi : "Nguyên Bảo, ngoan, mở mắt ra."
"Ngủ.... ........." chịu nổi giày vò như vậy, Nguyên Bảo hé mắt ra, nhìn thẳng vào tấm gương cực lớn phía sau, nhìn thấy cảnh tượng vô cùng ướt át, toàn thân xích lõa bị thân thể đầy nam tính đè chặt vào tường, những đường cong quyến rũ bị ép kín còn kẽ hở, hít vào hơi, mất lúc mới nhớ ra hôm nay là ngày nào.
"Ngôn Sóc.... ......"
"Gọi ông xã."
"Ông xã." Ngoan ngoãn gọi tiếng, khuôn mặt đỏ bừng nhìn .
"Chuẩn bị tốt chưa?" Ngôn Sóc ra câu rồi lè lưỡi liếm xương quai xanh của , đầu lưỡi ướt sũng từ từ xuống liếm những giọt nước người , đầu lưỡi ấm áp liên tục kích thích thần kinh Nguyên Bảo.
"Thích ?" Há miệng ngập lấy bầu ngực non mềm. Nụ hoa non mềm, đầu lưỡi bắt đầu đùa giỡn, bàn tay to trượt đến bụng, liên tục xoay vòng ở nơi nào đó.
"Ưm...... Rất ngứa, nơi đó. . . . . . Ngứa. . . . . ."
Hơi thở của Ngôn Sóc từ từ tăng nhanh, tiếng rên rỉ của chắc chắn rất dễ nghe, cảm giác được vị trí nào đó thân thể bản thân nhanh chóng nảy sinh biến hóa, đứng thẳng so với với thắt lưng. Cứng rắn, nóng bỏng. Vật lớn nóng bỏng dính sát vào bụng dưới của .
"Ưm......." Ý thức của Nguyên Bảo biết bay đến chỗ nào, vô cùng hỗn loạn, cảm giác được thân thể mình từ từ nóng lên, nóng bỏng như lửa.
Thân thể của trải qua lần cải tạo. Ngôn Sóc cũng hi vọng Nguyên Bảo của lại phải chịu khổ sở như lần trước, bàn tay to tách hai chân ra, ngón tay thon dài tìm được nơi ấm áp. Từ từ vào bên trong.
" cần....... Như vậy được.... ........" tay giữ chặt lấy cổ , tay ngăn cản hành động của Ngôn Sóc.
"Ngoan, buông ra." Ngón tay di chuyển vào bên trong, cảm giác được chặt chẽ của nơi đó . Bám vào ngón tay mình, vừa lòng nở nụ cười: "Bảo Bảo, chỗ này của em chán ghét ."
"Ông xã. . . . . ." Mặt càng thêm đỏ hơn, nhắm mắt lại, dám nhìn bản thân trong gương nữa.
Cúi đầu cười vài tiếng, ngón tay tách hai cánh hoa ra, ngón tay vào, hô hấp của Nguyên Bảo càng dồn dập, gần như máu toàn thân đều di chuyển đến bụng, những dòng dịch thể ẩm ướt, trơn láng tràn đầy trong thân thể, chảy ra rồi men theo ngón tay chảy xuống mặt đất.
Ngôn Sóc từ từ rút ra rồi lại cắm vào tốc độ của từ từ tăng nhanh.
"A. . . . . . Ông xã. . . . . . Em. . . . . . Em. . . . . ."
"Bảo Bảo.... .....Nhanh lên chút nữa được ? Phóng thích dục vọng của em ra ngoài, nhanh lên tôi sắp nhịn được nữa rồi." Hôn lên cánh môi của , đầu lưỡi càn quét trong miệng : "Nhanh lên, Bảo Bảo."
"Ưm....." Bụng dưới nhanh chóng co rút, từng lỗ chân lông người cũng đòi hỏi nhiều hơn, trong đôi mắt to mơ màng là tầng hơi nước: "Ưm.... ......."
"A!" Ngón tay từ từ ra, thở hổn hển nhìn gò má Nguyên Bảo, đợi đến khi chuẩn bị tốt vật to lớn vào bên trong.
"A........Ngôn Sóc.... ......."
" A, Nguyên Bảo của tôi chặt." Đắm chìm trong dục vọng, lí trí của Ngôn Sóc bị tước đoạt hoàn toàn, thắt lưng di chuyển ra vào, từng tiếng rên rỉ phát ra từ trong cổ họng, giữa lúc ý loạn tình mê, Nguyên Bảo nhìn qua gương thấy được bản thân và Ngôn Sóc trước kia.
Ngôn Sóc có đôi khi hề dịu dàng, lời ngon tiếng ngọt với , càng làm những chuyện lãng mạn để vui mừng, nhưng mà chính là thích Ngôn Sóc như vậy, từ ngày đầu tiên trở thành điện thoại di động, Ngôn Sóc vứt bỏ , nhìn cẩn thận quan tâm , chính là thích Ngôn Sóc có chút khó chịu này, muốn vĩnh viễn ở cùng chỗ với cho dù có xảy ra chuyện gì nữa, cũng muốn vĩnh viễn được ở cạnh nhau.
"Ưm.... ....Ông xã. . . . . ."
" em, Bảo Bảo."
Hình nhưu thân thể còn đau nữa, lưng hơi cong lên, phối hợp với tiến sâu của .
"Dùng sức chút nữa.... .....Ngôn Sóc.... .....Ngôn Sóc.... ........."
Cho dù là thân thể hay trái tim bọn họ muốn kết hợp chặt chẽ với nhau.
。◕‿◕。 Hết chính văn 。◕‿◕。
NGOẠI TRUYỆN 1
Beta-er: Bỉ Ngạn Hoa
Sau vài tháng ngọt ngào bên cạnh Boss, Kim Nguyên Bảo vẫn quên việc tháng sáu tới mình phải qua bên Nhật Bản quay phim, nếu đem chuyện này với Boss nhất định Boss đồng ý, len lén về tấu sau? Lá gan của Kim Nguyên Bảo lớn đến thế, cho nên, chuẩn bị lên thuyền xong mua vé bổ sung, mang theo tấm giấy , rồi chuồn mất.
Nhật Bản là nơi vô cùng xinh đẹp, được gọi là đất nước của Hoa Đào, lúc thấy Kim Nguyên Bảo tới, mắt mọi người sáng rực, xinh đẹp lại đáng , đến đâu cũng làm cho mọi người thích. Hôm nay tới đây còn với tư cách là người đại diện của tiểu thư A Hoa.
Tiểu thư A Hoa hai mươi chín tuổi, tuy là trưởng thành nhưng lại thích Anime cùng trai đẹp, lần này đến Nhật Bản khiến cho vô cùng kích động.
"Tiểu thư Kim, hoan nghênh đến với đoàn làm phim." Đạo diễn rất nhiệt tình tiến lên bắt tay "Tôi là Thượng Xuyên."
"Xin chào, "
"Đây là những diễn viên đóng chung, mọi người làm quen với nhau ." QQ
"Chào mọi người, tôi là Kim Nguyên Bảo."
"Tôi là Linh Tử, nhận vai Chức Hoa." Linh Tử nở nụ cười rất ngọt ngào, giọng cũng rất thanh thúy, Chức Hoa là nữ chính, là bạn tốt của An Hạ.
"Tôi là Tiền Xuyên Du, thường được gọi là Du." tại, Xuyên Du là đứa bé trai được mọi người thích.
"Chào, tôi là Jimmy." Jimmy đến từ nước Mĩ, nên thân thiện tiến lên ôm Kim Nguyên Bảo cái.
"Tôi là Xa Quân n, mong được chiếu cố nhiều hơn." Xa Quân n đến từ Hàn Quốc, tuổi cũng trưởng thành, nhưng rất hay xấu hổ.
"Xin chào, tôi là Bắc Đảo Hữu, xin được chỉ dạy thêm." Bắc Đảo Hữu vào vai bạn trai An Tử.
Nguyên lý quan trọng nhất trong nghề đạo diễn là tạo gian cho các diễn viên ôn lại chuyện xưa, hòa đồng lẫn nhau, còn dư lại chút thời gian tìm hiểu kịch bản, chờ ba ngày sau mới chính thức quay, cho nên trong khoảng ba ngày đó bọn họ có rất nhiều thời gian rãnh rỗi
màn hình điện thoại của Nguyên Bảo là mấy chục cuộc gọi nhỡ, nhìn màn hình xong thầm chắc lưỡi, có chút chột dạ sờ sờ chóp mũi, bấm số gọi lại.
"Kim Nguyên Bảo, tôi cho rằng chết bên ngoài rồi."
Nguyên Bảo ". . . . . ." BOSS nể tình gì cả, thế nào cũng là vợ của , tại sao có thể rằng chết chứ?!
Chu mỏ cái, lên tiếng: " khỏe ? Em rất nhớ ."
"Trước khi tôi hoàn toàn nổi giận, hãy lết về đây"
" chuyện dịu dàng chút ." Nguyên Bảo tiếp tục làm nũng, mũi chân đá mặt đất, đêm bầu trời Nhật Bản sáng rực ánh đèn, khí cũng rất mát mẻ, chút nữa mặc ki-mô-nô rồi " phải nghĩ đến em sao?"
Người đối diện có chút trầm mặc, sau đó thở dài cái: "Tại sao với tiếng? Chẳng lẽ em biết rất lo lắng cũng rất tức giận sau."
"Chính là sợ tức giận đó. . . . . ." Cho nên mới len lén bỏ trốn, dĩ nhiên câu kế tiếp Kim Nguyên Bảo chẳng có lá gan ra, dù sao BOSS nhà bọn họ cũng rất nóng tính.
" xin lỗi ..., có lần sau ..., ông xã. . . . . ." Nguyên Bảo thốt lên tiếng gọi ngọt ngào, tới lui nhìn chút, thấy có người thầm thở phào nhõm.
"Hả? Kim Nguyên Bảo, em kiêu ông xã mà cũng phải dò xét xung quanh là sao?"
Nguyên Bảo ". . . . . . . . . . . . Làm sao biết? !" Hét lớn tiếng, nhìn tới lui chút: thể nào! Sóc thể đuổi tới đây hay sao? Chẳng lẽ gặp quỷ? Sớm biết Nhật Bổn nhiều quỷ như vậy ở nhà rồi.
Ngôn Sóc cười lạnh tiếng " còn chưa cho em biết, thói quen của em là tìm kiếm xung quanh?"
"Thiệt là." Lúc này Nguyên Bảo thấy có người tới tìm mình "Em cúp điện thoại trước, gặp lại ông xã sau!" đợi người đối diện trả lời, vội vã cúp điện thoại
" chuyện với bạn trai sao?" Linh Tử dùng câu tiếng để hỏi .
Nguyên Bảo trả lời " trễ thế này, sao còn chưa ngủ?"
Mắt Linh Tử khẽ cong "Chúng ta gặp nhau từ trước rồi, lúc này thích hợp để tắm suối nước nóng, có muốn hay ?."
"Có ?" Ánh mắt Nguyên Bảo sáng lên: Suối nước nóng Nhật Bản rất nổi danh, gật đầu cái "Dĩ nhiên."
. . . . . .
Địa điểm đoàn quay phim chọn lựa là ngọn núi lớn, có tín hiệu điện thoại, thể sử dụng các sản phẩm điện tử, cho nên cuộc sống rất khô khan, Nguyên Bảo cũng có chút nhớ thương Boss.
Nếu lầm phải ở chỗ này bốn tháng, nên lòng có chút lo lắng cho ông xã của mình. Tuy thế Nguyên Bảo lại rất được mọi người ở đây mến, vì là Đông Phương xinh xắn và dễ gần cho nên dễ dàng lấy được tình cảm của những chàng trai Đông Dương, những người này ngoài sáng trong tối, bắt đầu theo đuổi Nguyên Bảo, nhưng bọn họ biết Nguyên Bảo kết hôn rồi.
Lúc này thời tiết Đài Loan vô cùng nóng bức, Dương Dư có bầu mang tháng tám rồi, nhìn mỗi ngày Úy Trì lại mang theo dáng vẻ hả hê làm, điều này làm cho BOSS có chút đứng ngồi yên.
Nên sau khi Ngôn Sóc xử lý hết công việc, qua Nhật Bản… dầu gì đó cũng là chuyện qua tháng, tháng này Nguyên Bảo là cá được tự do bơi lội, công việc thuận buồm xuôi gió, nhưng hoàn toàn biết ‘bi kịch’ đời mình sắp diễn ra
Trong núi sâu khách sạn rất là đơn sơ, mỗi ngày quay phim xong trở lại chỉ có thể ngủ giấc ngon, mọi người cũng có sức lực để chuyện phiếm, Nguyên Bảo lết tấm thân mệt mỏi vào phòng của mình, vừa vào cửa liền cởi ra áo, nhưng ngay khi lúc này, đôi bàn tay ôm lấy hông của .
Đôi mắt Nguyên Bảo co rụt lại, há mồm to, chuẩn bị thét lớn.
"Câm miệng!" bàn tay che miệng lại, khiến cho lồng ngực Nguyên Bảo phập phồng, cảm thụ đôi tay kia lướt lung tung thân thể mình, bắt đầu hoảng loạn: muốn thất tiết. Thuần khiết rất khó giữ? Là ai ?
"Ừ. . . . . ." Đôi tay kia cởi nội y của ra, vuốt ve đôi nhũ hoa mền mại, thời gian dài đụng đến khiến nó trở nên nhảy cảm. Nhưng đôi bàn xa lạ cứ vân vê nó.
"Ưmh. . . . . ." Liều mạng giùng giằng, nhưng thân thể lại có chút sức lực nào cả, những giọt nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt, thân thể người nọ hơi cương cứng chút, nhưng dừng những động tác của mình lại
"Ngu ngốc, tháng thấy cũng nhận ra chồng mình nữa sao." Giọng của người kia tràn đầy bất đắc dĩ.
Nguyên Bảo trợn to hai mắt của mình: Ngôn Sóc!
" phải em nghĩ đến sao?" Buông cánh tay chen miệng xuống, Ngôn Sóc hung hăng cắn cái lên vành tay trắng noãn của , trêu chọc bộ ngực đẫy đà ", nhất định là vì lâu quá đụng tới"
Nguyên Bảo giọng khóc sụt sùi, vừa tức giận vừa ngượng ngùng "Khốn kiếp! dọa em! dám dọa em!"
" cho là em biết." Boss khẽ thở dài hơi, làm sao lại ngờ đến chuyện Nguyên Bảo nhận ra , hù đến sợ chảy nước mắt, thế cũng có lỗi.
"Ừ. . . . . ." Tay bé vuốt ve tay của " tới đây khi nào?"
"Buổi chiều, khi em còn quay phim."
"Nhưng vì sao bọn họ lại cho vào đây?" Khách sạn này được bao trọn, cho phép khách lạ ra vào kia mà.
Ngôn Sóc mở miệng cười vài tiếng " là chồng của em, cho tiếp tân nhìn ảnh cưới của chúng ta, sau đó bọn họ để vào."
Nguyên Bảo ". . . . . ."
" nhớ em." Tay của từ từ đưa vào trong quần của , vào trong mật động…. vuốt ve nơi ấy.
"Ừ. . . . . . Vươn ra." Nguyên Bảo biết mình học cách chuyện của Ngôn Sóc vào lúc nào, kẹp chặt chân của , cảm nhận được phía dưới ươn ướt, tiếp tục như vậy nhất định xảy ra chuyện.
"Đừng mà, cách nơi này tốt, chúng ta bị phát ."
" tiếng chút." Đem cơ thể đặt vào cạnh vách tường, Ngôn Sóc cảm thấy có chút đau lòng khi nhìn thấy gương mặt "Gầy quá."
" cũng gầy." hơi đỏ mặt, nhón chân lên hôn lên môi của .
Ngôn Sóc giữ chặt lấy ót của , đặt nụ hôn lên môi .
Nụ hôn chạy dài khiến cho cơ thể mềm nhũn, cứ dán lên người , tay bé đưa vào trong áo sơ mi, bàn tay đặt trước bờ ngực vững chải.
"Hả? phải là muốn." Đôi mắt mang theo nụ cười, cắn lên môi , từ từ trượt xuống, đột nhiên ngậm lấy miếng Thạch nhũ hoa .
"Ừ. . . . . ." Nỗ lực khắc chế thân thể. Nhưng tiếng rên rỉ của lại vang qua đến tận phòng của Linh Tử, biết mình phải nên điều chế lại cảm xúc, nếu để cho người ta nghe thấy mấy tiếng này rất ngại.
"Bảo bảo, quấn lên eo của ." Ngôn Sóc nâng hai chân của lên, khiến cho Nguyên Bảo thể trượt xuống, chỉ có thể quấn chặt lấy hông của .
"Ngoan." cắn cằm của . " ."
"Em ."
Khi vừa xong, trận mưa hôn rơi lên mặt , Ngôn Sóc ôm lấy dến ghế dựa, nhanh chóng cởi dây nịt, tách hai chân của ra, hướng về phía động mật… tấn công liên tục.
"A. . . . . ." Nguyên Bảo gầm tiếng, ngực phập phòng, đưa tay ra như bắt thứ gì đó.
Ngôn Sóc vào quá gấp, còn chưa có đủ thời gian chuẩn bị, eo ếch cứ bị vật nóng bỏng cắm ra rút vào, đôi nhũ hoa trắng noãn nhàng rung lên, xem ra vô cùng mê người.
Sợi tóc màu đen dán chặt ở sau ót, nóng ran làm cho có chút thích ứng, nhưng thân thể khó nhịn được khó chịu.
"Về sau cho phép tùy tiện chạy mất. . . . . ." Ngôn Sóc thở hổn hển, chỉ mới tháng gặp nhau, thể chịu nổi, thân thể của Nguyên Bảo làm thích thôi, càng muốn xâm nhập, muốn có được nhiều hơn.
"A. . . . . . Ừ. . . . . . Chậm chút. . . . . ." Quá sợ hãi chuyện này bị người khác nghe được, như vậy gặp rất nhiều khó khăn.
"A. . . . . . Ừ. . . . . . Ngừng lại ~ Jimmy. . . . . ."
"A, Điềm Tâm, em xinh đẹp."
Đột nhiên từ sát vách truyền đến vài thanh lang thang, thân thể Nguyên Bảo cứng đờ, giọng kia là của Linh Tử , và Jimmy.
"Nghiêm túc chút." va chạm kịch liệt " có quan hệ, lần này sợ người khác nghe được."
"Đừng. . . . . . Ừ. . . . . ." Động tác của Ngôn Sóc càng thêm điên cuồng " kỳ quái. . . . . . A. . . . . ."
lần, rồi thêm lần, liên tục ra vào cơ thể . Bên cạnh cũng là va chạm, thanh cũng tốt, Nguyên Bảo đè nén thân thể. Tiếng rên, lồng ngực cứ theo cảm giác đau đớn mà trào ra khỏi hốc mắt.
"Ưmh. . . . . . Đừng. . . . . . Đừng, mệt quá, cần. . . . . ."
"Ngoan, lần cuối cùng." câu này rất nhiều lần rồi, nhưng chưa dừng lại lần nào cả, có hơi sức phản kháng, mí mắt Nguyên Bảo nhắm lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngoại truyện 2
Beta-er: Bỉ Ngạn Hoa
Ngày hôm sau khi nhìn thấy Ngôn Sóc ra từ phòng của Nguyên Bảo, có thể biết là mọi người có bao nhiêu ngạc nhiên , Lăng Tử nhìn đầy mờ mịt "Vị này là?"
"Tôi là chồng của ấy." Ngôn Sóc lưu loát câu tiếng Nhật, nét mặt hết sức bình tĩnh, có vài nam sinh thầm mến Nguyên Bảo vừa nghe mấy chữ này liền rơi nước mắt mà chạy , Ngôn Sóc nhíu mày, rất hài lòng với hiệu quả này.
Nguyên Bảo trừng lớn hai mắt của mình, chọc chọc vào eo của " học tiếng Nhật từ lúc nào."
Ngôn Sóc cười nhạt nhìn "Tôi chỉ học câu này."
Nguyên Bảo". . . . . ."
BOSS ở lại đây vài ngày cũng , hai tháng sau đoàn phim tuyên bố hoàn thành , rốt cuộc Nguyên Bảo cũng có cơ hội lên máy bay Đài Loan.
Dương Dư sinh ra bé trai vô cùng xinh xắn, mỗi ngày Uất Trì Dung đều bế đến chỗ BOSS khoe khoang, Ngôn Sóc tỏ ra rất bình tĩnh, cục cưng nhà lập tức sinh cho cục cưng , ngày đó rất cố gắng, nhất định là thai song sinh.
. . . . . .
"Cục cưng đáng , " Chuyện quan trong nhất khi trở về chính đến thăm đứa của Uất Trì Dung và Dương Dư, cục cưng mềm mại, đôi mắt rất giống Dương Dư, Nguyên Bảo lật chuyển đứa bé đáng này.
"Em và Ngôn Sóc có thể sinh đứa." Vươn tay sờ sờ gò má cua3 bé con, Dương Dư trêu ghẹo .
Mặt của Nguyên Bảo liền đỏ ửng, bây giờ Ngôn Sóc và Uất Trì Dung bàn bạc công việc, cũng chú ý tới tình hình bên này.
"Nguyên Bảo thôi!"
"Hả? đâu?"
" bệnh viện." Hôn lên gương mặt .
"Bệnh viện?" Nguyên Bảo buồn bực nhìn gò má của Ngôn Sóc " khó chịu sao? Vì sao phải bệnh viện?"
" phải." Ngôn Sóc cười cười, nhìn thoáng qua bụng của " khám cho em."
"Ai? Em có gì, vì sao phải bệnh viện?"
" thôi." Ngôn Sóc muốn nhiều lời : rất có lòng tin, Nguyên Bảo nhà mang thai, lần này mình thắng chắc rồi, chỉ chờ lấy góp vốn miễn phí của Uất Trì Dung thôi.
Đến khi đến bệnh viện kiểm tra, đúng là Nguyên Bảo mang thai hai tháng, cách khác là lần đó ở Nhật Bản.
Bây giờ ở trong trạng thái trống rỗng, đầu óc vẫn còn quay vòng : Làm thế nào mới tốt? Thoáng cái liền mang thai rồi.
Ngôn Sóc ngồi vào vị trí lái xe, khóe môi vẫn luôn mang theo ý cười, vươn bàn tay ra ôm vào lòng mình "Sợ cái gì, có đứa bé phải rất tốt sao, có trẻ con cho em chơi đùa lúc buồn chán."
(đứa : ra mình chính là sản phẩm để cha mình cho mẹ mình đùa giỡn. )
"Nhưng mà quá đột ngột." Nhíu mày cái : chưa từng nghĩ tới mình có đứa sớm như vậy, kết hôn cũng đủ vượt qua phạm vi tiếp nhận của mình rồi, bây giờ trực tiếp có cục cưng , tám tháng sau là mẹ? lo lắng, bối rối.
"Có đây." Hôn lên trán cái "Nhìn xem con trai của Uất Trì Dung rất đáng , chắc chắn là con của chúng ta cũng rất đáng , nếu là bé trai có thể làm lão đại của thằng nhóc kia, nếu là bé để cho nhóc kia làm kỵ sĩ, đến khi con nhà chúng ta gả mới thôi."
Nguyên Bảo bị chọc cười "xì" tiếng." Vậy nếu con chúng ta thích thằng nhóc kia?"
Ngôn Sóc nhíu mày"Làm sao có thể? cho nó có cơ hội." Từ trước đến giờ chưa bao giờ cho nhà người khác có lợi.
Nguyên Bảo". . . . . ." Được rồi, BOSS nhà lại kiêu ngạo, nhưng mà cảm giác BOSS lớn dẫn theo BOSS cũng tệ.
Nghe Nguyên Bảo mang thai, ông cụ hết sức vui mừng, bắt đầu tuyên bố khắp thế giới mình sắp có cháu trai, có lẽ là do quá vui mừng, ông cụ còn có sức lực hơn trước kia.
"Tiểu Sóc, con đặt tên đứa là Quốc Vinh hay là Quốc Uy?"
"Phốc ——" Tất cả sữa trong miệng đều văng ra ngoài, ông cụ bên cạnh vẫn nghiêm túc lật từ điển, Nguyên Bảo hoảng sợ, nếu đặt tên này đứa của bọn họ phải sống thế nào, lôi kéo góc áo của Ngôn Sóc, nhắc nhở nghĩ cách.
Bây giờ Nguyên Bảo hơi nghi ngờ cái tên Ngôn Sóc này đến từ đâu, là dám khen tặng kỹ thuật đặt tên của ông cụ.
"Con thấy tên Quốc Uy rất tốt , có quan hệ trực tiếp đến hình thành của Viagra*." Ngôn Sóc lật báo xem, thờ ơ câu.
*Viagra : tên loại thuốc trị liệt dương.
Lúc này, ông cụ và Nguyên Bảo đều cứng ngắc tại chỗ.
. . . . . .
Tám tháng sau đứa được sinh ra thuận lợi, từ lúc ra khỏi phòng sinh Nguyên Bảo vẫn khóc mãi, nắm cổ tay của Ngôn Sóc "Em muốn sinh thêm nửa."
"Ừ, nếu có thể tôi muốn sinh thay em." Vừa rồi rống đến tim đau phổi liệt, BOSS nghe được rất đau lòng, sờ sờ sợi tóc bị dính mồ hôi của , dùng tư thế thần thánh hôn lên khóe môi "Vất vả rồi, bà xã."
Nguyên Bảo cười thút tha thút thít "Đáng ghét."
Nhìn hình ảnh vô cùng hạnh phút này, y tá bên cạnh nở nụ cười, trong ánh mắt tràn đầy ý tốt "Chúc mừng, là đứa bé trai, bộ dáng rất xinh đẹp."
"Nhiều nếp nhăn như vậy đẹp ở chỗ nào." Trong ánh mắt lên tia ghét bỏ, Ngôn Sóc ôm đứa bé khóc cũng ầm ĩ vào lòng "Nhìn xem, con của chúng ta."
"Hơi xấu xí."
Đứa bé sơ sinh nho này, toàn thân đều có nhiều nếp nhăn, nhìn như là ông cụ , dường như đứa bé nghe hiểu xấu nó liền khóc lớn lên.
"Tôi ôm đứa bé đến phòng trẻ sơ sinh trước, đến lúc bú sữa ôm trở lại."
"Ừ, chăm sóc tốt."
Nghe Nguyên Bảo sinh con trai,Dương Dư liền ôm con trai Tiểu Phong của bọn họ chạy đến, lúc này Tiểu Phong tròn mười tháng tuổi, bộ dáng xinh xắn đẹp đẽ, được Dương Dư ăn mặc kỹ càng, nhìn giống như là bé .
"Sao con trai lại biến thành bộ dạng này?" Kéo cái nón đỉnh đầu Tiểu Phong xuống, dùng sức nhéo cái lên gò má mềm mại này, Tiểu Phong cũng khóc, chỉ toe toét miệng nhìn .
"Nguyên Bảo đâu?"
" ngủ." BOSS thích trẻ con, nhưng thích thảo luận về đứa của mình, thấy bộ dáng này của Tiểu Phong, cũng cảm thấy đáng , ôm lấy Tiểu Phong trêu đùa .
"Đứa đâu? Tại sao lại ôm Tiểu Phong nhà chúng tôi." Đưa tay ôm con trai lại, hung hăng trợn mắt nhìn "Cách xa Tiểu Phong nhà chúng tôi chút!"
Cười cười "Uất Trì Dung, đừng quên cậu nợ mình cái gì đó."
Uất Trì Dung ". . . . . ." Gian thương!Ai lại lấy con của mình ra để đánh cuộc chứ, suy cho cùng cái tên này chính là tên cặn bã.
"Tôi thăm Nguyên Bảo." ở để ý tới hai người đàn ông như trẻ con này, Dương Dư lặng lẽ lên lầu, lại chân tay đẩy cửa phòng ra.
Nguyên Bảo ngủ, bên cạnh giường là em bé sơ sinh, Dương Dư tới, thấy được đứa bé sơ sinh trắng mịn non mềm, bé sơ sinh rất xinh đẹp, đường nét mặt rất giống BOSS, đôi mắt mèo cực kỳ giống Nguyên Bảo, bên trong con ngươi màu đen xen lẫn màu xanh đen.
"Xin chào. . . . . ." Cầm cái tay bé đáng lên, đứa làm ra vẻ miễn cưỡng liếc cái, giống như là khinh thường và ghét bỏ muốn vẫy bàn tay của Dương Dư ra.
"Ách. . . . . ." Hoàn toàn ngờ là tình huống này, đứa này có vẻ như. . . . . .hơi kiêu ngạo, nhưng mà cũng có thể là mình cảm giác sai.
Dương Dư tới gần muốn hôn lên gò má nhắn, nhưng còn chưa kề sát vào, đứa bé liền chảy nước miếng ngừng, nhìn bộ dáng nhếch nhác của Dương Dư, đứa bé cười "khanh khách", cười hết sức vui vẻ.
"Nhóc con đáng ghét."
"Chị Dương Dư?" Nguyên Bảo dụi dụi mắt, đứng dậy nhìn ta "Hả? Chị tới lúc nào vậy?"
"Vừa tới lâu." Xấu hổ lau chùi nước miếng mặt "Đánh thức em sao?"
" có, ngủ rất lâu rồi."
"Thằng bé có tên chưa?" Dương Dư ôm đứa bé đưa vào trong lòng .
"Bánh bao , gọi bánh bao là được! Có phải bánh bao ?"
Bánh bao tiếp tục cười vui vẻ, vươn tay muốn túm tóc mẹ mình, chơi đùa lát cũng mệt mỏi, bánh bao ngủ ở trong lòng mẹ mình.
" đáng tiếc, chị còn tưởng là bé " Trong mắt Dương Dư lên tia mất mác "Nếu là bé tốt rồi, như vậy chúng ta có thể kết làm sui gia rồi."
"Chị sinh thêm bé là được." Nguyên Bảo cũng dám cho Dương Dư biết rất ghét bỏ con trai nhà bọn họ.
Hai người nhìn nhau nở nụ cười, gì.
. . . . . .
Thời gian trôi như nước, bánh bao nhanh chóng trường thành thành bánh bao lớn, hơn nữa còn có thêm em , bánh bao có tên riêng của mình, tên là Ngôn Sách, Ngôn Sóc lấy tên đơn giản này, là muốn đứa này luôn có nhiều kế sách, em hơn cậu hai tuổi, tên là Ngôn Tâm.
Tiểu Ngôn Sách nghiêm túc học hỏi thành tựu của ba ba, luôn lặng lẽ khinh thường Uất Trì Phong suốt ngày chỉ biết ăn và chơi, cho dù cha mẹ ở nhà cũng chăm sóc cho em tốt, thậm chí còn chăm sóc mẹ mình cực kỳ tốt.
Bánh bao hơi khinh thường mẹ mình, cảm thấy mẹ rất ngốc, rất sùng bái ba ba của mình, bởi vì ba ba cũng thông minh giống như mình, câu cửa miệng của bánh bao là đồ ngốc! Cho dù là mẹ mình cũng khách sáo.
"Đồ ngốc!" ngày kia, cậu dùng giọng điệu mềm dẻo khinh thường Nguyên Bảo"Mẹ ngốc, xếp gỗ cũng xếp được." Khuôn mặt nhắn xinh đẹp chút biểu cảm nào, đôi mắt mèo to to lóe ra ánh sáng trong suốt, cậu ngồi xổm người xuống,hai ba cái liền xếp gỗ thành tòa thành xinh đẹp.
"Thấy chưa? Phải như vậy."
"Ngôn Sách, tới đây." Nghe được con trai của mình mắng bà xã của mình, hơn nữa còn dùng câu cửa miệng kia, phần sau của câu kia mới là điểm quan trọng, đương nhiên là mặc kệ rồi.
Boss có tại diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn
Tiểu Ngôn Sách khịt khịt mũi, liền biết ba ba của mình muốn làm gì, che mà kín mông của mình theo phản xạ có điều kiện, quay người lại liền chui vào trong lòng mẹ "Mẹ, ba ba muốn đánh con, ba dùng bạo lực gia đình với con!"
"BOSS. . . . . ." Ôm sát đứa bé , hai đôi mắt giống nhau nhìn gò má của Ngôn Sóc biến thành màu đen : bên trong đó có ý rất là ràng.
Ngôn Sóc hít sâu hơi "Kim Nguyên Bảo, tới đây, để con tự chơi ."
"À." Đứng dậy phủi phủi đất ở người, tới "Sao vậy?"
" sao cả?" Dùng khóe mắt chăm chú nhìn con trai của mình, tốt lắm, bây giờ sức chú ý của con cũng ở bên này.
Chạm vào cánh môi của "Đưa bọn nó tới chỗ của ba ."
Từ khi có hai tiểu quỷ này, bọn họ chưa từng có cuộc sống vợ chồng trọn vẹn, là quá đau khổ.
Nguyên Bảo nghĩ lát, khẽ gật đầu.
Khi có người hỏi tiểu Ngôn Sách tại sao tới chỗ của ông nội ở, tiểu Ngôn Sách trịnh trọng trả lời"Vì cuộc sống vợ chồng trọn vẹn của bọn họ, bọn họ quyết định vứt bỏ con và em , là rất có trách nhiệm."
" có trách nhiệm. . . . . ." Em cắn cắn ngón tay theo, chớp chớp mắt to của mình, vươn tay kéo tay áo của trai mình " trai, có trách nhiệm là cái gì?"
Mọi người "Quá chịu trách nhiệm rồi !"
Last edited by a moderator: 14/3/15