1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Boss, Chỗ Đó Không Thể Cắm! - Cẩm Chanh (c56+7NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 43:

      , tôi chuẩn bị tâm lý rồi.” Nguyên Bảo lúc này giống như vì nghĩa diệt thân. bình thường, người bình thường thể mang theo cái đồ vật khủng bố này.

      [ chắc chứ?]

      “Tôi xác định.”

      [Được rồi] m thanh của hệ thống tiểu thư có chút bất đắc dĩ: [ quay trở lại là chiếc điện thoại, bắt đầu lại từ đầu, cách thức hóa tất cả, khi trở ra chính là người hoàn chỉnh.]

      Hả???

      Nguyên Bảo hoàn toàn sững sờ, ngờ lại phải trả cái giá như vậy. do dự nhíu mày nhìn về bên gò má đẹp mắt của BOSS. Nếu như vậy BOSS tịch mịch, huống chi cuộc sống của chiếc điện thoại rất tệ, mọi phương diện đều tốt!!

      [Sao? ra cũng tốn thời gian, chỉ cần BOSS nhà nuôi tốt, sau khi ra tất cả tốt hơn so với tại.]

      “Để tôi suy nghĩ lát!!” Quả cần cẩn thận suy nghĩ. Bản thân Baidu đáng tin cậy, tại hai người hợp thành thể rồi, Nguyên Bảo càng có cảm giác đáng tin. khẽ thở dài hơi, rất là ưu sầu.

      “Thế nào?”

      “BOSS, nếu em quay trở lại làm chiếc điện thoại như thế nào?”

      “Ngày ngày nuôi em, giống như trước vậy.” BOSS thấp giọng trả lời: “Sao lại hỏi như vậy?”

      “Vừa rồi hệ thống tiểu thư nếu em muốn chỗ cắm sạc kia biến mất nhất định phải quay trở lại làm chiếc điện thoại, bắt đầu lại từ đầu.”

      BOSS gì lâm vào trầm mặc. nghĩ trong chốc lát, rất kiên định mở miệng: “ được!!! Tôi cho phép em làm như vậy.”

      “Nhưng…” khổ sở nhíu mày: “Nhưng như vậy phải đồng nghĩa với việc cái vật kia luôn ở người em sao?” thò tay ra phía sau mông sờ sờ chỗ cắm sạc, ngay cả ngồi cũng dễ chịu, bây giờ mình quen, nhưng ngộ nhỡ có ngày nào đó vật này bị hư làm thế nào? Chẳng lẽ tìm người đến sửa?

      “Trở về rồi nghĩ.” dừng xe, hôn cái lên khóe môi : “ ra tôi ngại, vừa rồi là trêu em thôi.”

      “Em hiểu.” BOSS ngại, có nghĩa ngại. Sau này mình già rồi cái gì cũng dễ làm, vậy phải làm thế nào? Thời điểm sinh con bác sĩ thấy được sao? Trở về nhất định phải nghiên cứu lại bản thân mình mới được. run người cái, cảm thấy mình nghĩ hơi xa rồi. Nhưng vấn đề này mọc rễ ở trong lòng , nhổ thế nào cũng được.

      “Em rất muốn sống cùng với .” Nguyên Bảo chăm chú nhìn gò má Ngôn Sóc. Ánh mắt khẽ trầm xuống, nhàng cười: “Tôi biết.”

      Cũng bởi vì cái gì cũng biết nên mới câu nào. Nhưng Nguyên Bảo cố gắng trở thành xứng với .

      Những ngày tiếp theo bọn họ đề cập đến vấn đề của ngày hôm đó nữa, Nguyên Bảo bận rộn đóng phim, Uất Trì Dương mang theo Dương Dư nước Pháp, BOSS bận rộn chuyện ở công ty. Tất cả mọi người ai cũng bận, bất tri bất giác đến cuối mùa thu, mấy ngày nay Nguyên Bảo cũng thành thục ít.

      Chỉ là Nguyên Bảo chưa từng nghĩ tới có ngày gặp mặt người trong truyền thuyết, mẹ của BOSS – Bạch Liên. Ngày đó mình đến studio, vừa xuống taxi thấy Bạch Liên. Bạch Liên vẫn ưu nhã như trước, chỉ là sắc mặt bà tốt, trong mắt có gì là tức giận. Bà đội chiếc mũ lớn màu trắng, nhìn tới nhìn lui thấy có ai mới vào ngõ hẻm.

      Nguyên Bảo cảm thấy nghi ngờ, bình thường chỗ này rất ít người tới, Bạch Liên sao lại ở chỗ này? Suy nghĩ lát sau đó cũng theo: tại Bạch Liên phải ở nước ngoài mới đúng, ngày đó BOSS rất . Nhưng sao Bạch Liên lại trở về Đài Loan lúc này, tất cả đều có vẻ hợp logic. có hảo cảm gì với Bạch Liên, nhưng cũng ghét. Với bà chỉ là người xa lạ.

      Nguyên Bảo theo Bạch Liên sau bảy ngoặt tám rẽ, cuối cùng thấy bà vào căn phòng thấp. Nguyên Bảo theo núp ở trong góc, thấy có hai người đàn ông ra từ bên trong. Hai người này đều rất quen, Diệp Hiên cùng con trai của bà - Bạch Lạc. Trong lòng Nguyên Bảo cả kinh: Đây là có chuyện gì vậy? Bạch Lạc hẳn phải ở trong trang viên, tại sao lại xuất ở chỗ này? Là Diệp Hiên đưa Bạch Lạc ra ngoài sao?

      “Mẹ!!!”

      “Tiểu Lạc!!” Bạch Liên khóc ôm lấy Bạch Lạc, sau khi hai mẹ con thân thiết với nhau phen, Diệp Hiên đứng phía sau :

      họ, cháu mang Tiểu Lạc đến cho , có gì gọi là cảm ơn sao?”

      “Cảm ơn?” Bạch Liên khẽ sửng sốt, sau đó lấy ra tờ chi phiếu trong túi xách: “Đây là Ngôn Sóc cho tôi, bên trong còn ít, cậu cầm .”

      Diệp Hiên nhận lấy tờ chi phiếu xong cũng , ta quan sát bọn họ, sau đó cười: “ họ, có biết Ngôn Sóc có bao nhiêu ác ? Cậu ta khiến Diệp gia náo loạn hết rồi, chút nhân tình cũng có, tại Diệp gia nghèo rớt mùng tơi, lại đều do mẹ con các người.”

      Trong mắt Diệp Hiên lóe qua tia tàn nhẫn, ngờ Ngôn Sóc lại là dạng người nể mặt ai, hai người cũng có quan hệ máu mủ, nhưng cậu ta lại để ý đến máu mủ này hủy diệt toàn bộ Diệp gia của , để lại con đường sống.

      Nguyên Bảo kinh ngạc che miệng của mình, Diệp gia phá sản là do BOSS làm? phải là Tinh Bân? sai, ngày đó BOSS xác minh với Diệp Hiên, là do ta nghe nên thể oán BOSS. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, Diệp có thể tìm Tinh Bân hợp tác, hoặc là Chung Ly?

      “A Sóc làm chuyện như vậy!!!” Bạch Liên ôm Bạch Lạc lui về phía sau, cảm thấy sợ hãi người đàn ông trước mắt này.

      “Mẹ, hai người gì vậy?” cho cùng Bạch Lạc cũng chỉ là đứa bé biết nhân tình thế thái. Cậu mờ mịt nhìn mẹ mình và Diệp Hiên lâu vẫn hiểu được họ gì.
      được , Tiểu Lạc!!!” Bạch Liên vươn tay che kín miệng Bạch Lạc, hai mắt bà nhìn chằm chằm vào Diệp Hiên: “Đó cũng là do cậu làm chuyện gì đó khiến A Sóc giận, nó vốn ưa thích cậu.”

      “Stop!! đến còn phải vì mẹ con các người, biết xấu hổ ở lại trang viên, vụng trộm với ông cụ, làm hại ông đây..” Lời kế tiếp ta hết, quơ quơ tờ chi phiếu trong tay: “ họ à, có phải muốn tiếp tục ở lại Đài Loan hay ?”

      Bạch Liên trầm mặc, nhưng ánh mắt cầu khẩn của bà tiết lộ tất cả. Trước kia bà làm sai quá nhiều chuyện, mảnh đất dưới chân là nơi mà bà sống mấy chục năm, nơi này còn có con trai tâm tâm niệm niệm của bà. Tất nhiên bà muốn , bà muốn tìm cơ hội để chuộc tội, bồi thường cho con trai bà.

      “Nếu họ gì, vậy chính là thừa nhận. như vậy, tôi để vĩnh viễn ở lại chỗ này…” ta nở nụ cười tàn nhẫn.

      Nguyên Bảo đột nhiên cảm thấy ổn. còn chưa kịp hô lên thấy ánh sáng bạc lóe lên, Bạch Liên đẩy Bạch Lạc ở trong ngực ra, dao găm sắc bén đâm vào lồng ngực bà, ngực bà nở rộ đóa mai bằng máu.

      “Nếu tôi giết được Ngôn Sóc, vậy tôi giết các người! Ha ha ha ha, Ngôn Sóc phải cảm ơn tôi đấy, tôi giúp cậu ta giết người cậu ta hận nhất, nhất định cậu ta rất biết ơn tôi!!” Diệp Hiên trở nên điên cuồng, hoặc có thể ta bị điên rồi.

      Bản thân Diệp Hiên là phú nhị đại hết ăn lại nằm, bây giờ nhà ta phá sản, những bạn bè tốt kia của ta toàn bộ trở mặt, tại cái gì ta cũng có. đường cái, ngay cả con chó cũng coi thường ta, tất nhiên ta hận mẹ con Bạch Liên.

      Bạch Liên run rẩy nằm mặt đất cam lòng nhìn Diệp Hiên, ánh mắt dần dần nhìn về phía Bạch Lạc vẫn sững sờ, nhàng mở miệng: “Tiểu Lạc…. Chạy…. Chạy mau….”

      “Các người ai cũng chạy được!!” Diệp Hiên quơ quơ con dao trong tay về phía Bạch Lạc.

      Nguyên Bảo cảm thấy hoảng loạn, lấy điện thoại di động ra ấn 110, nhưng chưa được mấy câu vì tín hiệu kém nên phải cúp máy.

      “Thống mẹ Thống mẹ, gọi Thống mẹ!!”

      [Người tiêu dùng đáng kính, gọi Thống mẹ…]

      cần nhiều lời, báo cảnh sát, người này điên rồi!!!”

      [Xin lỗi, người người tiêu dùng có chức năng ấy, chỉ có thể tiến vào gian mới có thể…]

      có thời gian.” Nguyên Bảo gấp gáp, thể liều lĩnh xông ra, biết đó phải là hành động của đại trượng phu, nhưng xung quanh cũng có vũ khí gì lợi hại, nhưng….

      Trong đầu Nguyên Bảo lóe lên, ánh mắt dời đến túi xách người. từ từ nở nụ cười, có cách rồi….

      Bạch Lạc quá sợ hãi, người đàn ông trước mắt nhanh chậm đến gần cậu. Cậu chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, mẹ… mẹ cậu… Hai mắt Bạch Lạc đẫm lệ nhìn mẹ mình ngã trong vũng máu, hai mắt bà khép chặt, dường như còn hơi thở.

      “Xuống địa ngục với mẹ mày !!!” Mắt thấy con dao sắp đâm về phía mình, Bạch Lạc nhắm hai mắt lại. Mà ngay lúc này thứ gì đó màu trắng phủ lên hai mắt Diệp Hiên. Diệp Hiên cả kinh lui về sau mấy bước, dao trong tay vung loạn.

      “Đáng chết!!! Là ai??!!”

      “Tiểu Tiểu Tô!!” Sức lực tay Nguyên Bảo rất mạnh, dí chặt miếng băng vệ sinh lên mắt Diệp Hiên: tiểu y tá ban đêm, phiên bản dài 360cm, phòng ngừa bị rò ra hai bên, còn có thể phòng ngừa lưu manh a~~

      “Khốn kiếp!!” Diệp tức giận điên cuồng hét lên, dao trong tay vung loạn. Cổ tay Nguyên Bảo đau xót, con dao bén nhọn rạch lên làn da . rên lên, tay vẫn dám buông lỏng. nhìn về phía Bạch Lạc vẫn sững sờ ở bên, có chút tức giận.

      “Bạch Lạc, đánh, đá ta!!”

      “A?” Bộ dạng Bạch Lạc ngu ngơ, bộ dáng kia là bị dọa sợ.

      Trong lòng Nguyên Bảo cảm thấy tức giận, tay rất đau, nhưng dám buông tay: “Đá tiểu kê kê của ta, cái tên đần độn này!!”

      Đầu óc Bạch Lạc tốt lắm, tiếng Trung lại càng tốt, dáng vẻ vừa mờ mịt vừa sợ hãi khiến Nguyên Bảo tức muốn chết: “Kick small chicken chicken!!!”

      “Tôi biết…” Cậu dùng sức lắc đầu, trong đôi mắt màu xanh lam tràn đầy nước mắt.

      Được rồi!! Nguyên Bảo hoàn toàn vô lực rồi. nâng đùi phải lên hung hăng đá vào giữa hai chân Diệp Hiên cái –

      “A --------- ” Tiếng hét thê thảm vang vọng trong ngõ vắng vẻ. Con dao tay ta rơi xuống đất, mặt vẫn là miếng băng vệ sinh, hai tay che lại phía dưới đau đớn □.

      Nguyên Bảo nhặt con dao găm dưới đất lên, tay của sưng lên. tới nâng Bạch Liên dậy, tại bà ta vẫn thở, mặc dù rất yếu ớt.

      “Bạch Lạc, mau!!”

      Bạch Lạc nhìn Diệp Hiên quỳ đất, sắc mặt tái nhợt gật đầu. Cậu đỡ cánh tay còn lại của Bạch Liên chạy ra khỏi con ngõ . Nơi này rất hoang vu, bình thường có rất ít người đến đây. Khí trời bây giờ hơi lạnh, Nguyên Bảo vươn tay gọi điện thoại, đầu tiên là gọi điện cho cảnh sát cùng cấp cứu, sau đó bấm số điện thoại của BOSS. tại có lẽ BOSS vẫn họp nên mở máy, Nguyên Bảo nóng nảy nhìn xung quanh vẫn thấy bóng người.

      “Mẹ, mẹ đừng chết, Tiểu Lạc muốn mẹ chết, mẹ!!!” Thân thể Bạch Lạc ngừng run rẩy. Cậu khóc, làm gì Bạch Liên cũng có chút động tĩnh.

      Nguyên Bảo cúi đầu nhìn Bạch Liên. Người đàn bà này rất đẹp, nhưng tuyệt giống BOSS. biết vì sao Bạch Liên lại cấu kết cùng Diệp Hiên, có lẽ là vì con trai bà ta, hoặc có lẽ vì nguyên nhân khác. Trong điện thoại của Nguyên Bảo cũng chỉ có vài liên lạc như vậy, bọn họ đành phải ở chỗ này chờ xe cảnh sát cùng xe cứu thương.

      Mà ngay tại lúc này, chiếc ô tô sẫm màu chậm rãi về phía bên này. Ánh mắt Nguyên Bảo sáng lên, giống như thấy được hy vọng.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 44:

      Đúng lúc này, chiếc xe hơi màu tối chậm rãi về hướng này, ánh mắt Nguyên Bảo sáng lên, như nhìn thấy hi vọng.

      vẫy tay, hướng về phía chiếc xe phía trước. Chung Ly lái xe cảm thấy bóng dáng vẫy tay trước xe có chút quen thuộc, ta híp mắt lại, dừng xe bên cạnh Nguyên Bảo. Khi nhìn thấy cổ tay sưng đỏ của Nguyên Bảo, sắc mặt tái nhợt của Bạch Lạc và người phụ nữ bị thương bên cạnh, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm nghị. ta rút tai nghe ra rồi xuống xe, bước nhanh như gió, tới bên cạnh Nguyên Bảo đỡ Bạch Liên đứng lên.

      "Sao lại thế này?"

      " mau đưa bọn họ đến bệnh viện , tôi thể , tôi ở đây chờ cảnh sát!"

      "Chờ cái gì chứ, mau lên xe, bây giờ phải bệnh viện với tôi!"

      " được!" Nguyên Bảo lắc đầu, vừa rồi quá vội vàng, nếu ngay cả cũng , cảnh sát có đến đây cũng biết phải bắt người ở đâu, huống chi Diệp Hiên cũng bị trói chặt, nếu để chạy ổn. Diễ⊰nđà⊰nLêQ⊰uýĐ⊰ôn " đưa bọn họ đến bệnh viện trước, ấy chống đỡ được bao lâu nữa đâu."

      "Lên xe cho tôi!" Chung Ly quan tâm nhiều như vậy, lập tức kéo lên xe, đồng thời đẩy Bạch Liên cùng Bạch Lạc vào ghế sau.

      "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

      "Tôi biết. . . . . ." lắc đầu cái, nhìn về phía Bạch Lạc qua kính hiếu hậu, sắc mặt Bạch Lạc tốt lắm, hai mắt cậu ta trống rỗng, cả người chút sinh khí, trong lòng khỏi có chút lo lắng. "Bạch Lạc, cậu có khỏe ?"

      "Mẹ. . . . . . Mẹ đừng chết. . . . . . Mẹ. . . . . ." Bạch Lạc lúc này mới phản ứng kịp, tay cậu ta dính đầy máu của Bạch Liên, chất lỏng đỏ tươi khô lại, cậu thiếu niên bật khóc, giống như mất thứ quan trọng nhất thế giới.

      " ấy sao đâu." Nguyên Bảo giọng an ủi cậu ta, mặt Bạch Liên chút huyết sắc, hơi thở cũng rất yếu ớt, nếu đến bệnh viện kịp thời cũng chưa chắc chống đỡ được. "Tại sao cậu lại ở cùng chỗ với Diệp Hiên?"

      Thân mình Bạch Lạc run run. "Khi ông ngủ, ta tới, muốn dẫn tôi gặp mẹ, tôi rất vui mừng, liền cùng , gạt tôi, tôi gặp được mẹ, nhưng. . . . . ." Bạch Lạc cảm thấy thống hận chính mình, đôi tay nắm chặt thành quyền, trong đôi mắt màu xanh dương thường ngày trong suốt ra tia hận ý.

      Chung Ly tăng tốc độ xe nhanh nhất có thể, đưa mắt nhìn cổ tay sưng đỏ của Nguyên Bảo, nhàng nhíu mày cái. " ổn chứ?"

      " có việc gì." ôm vết thương chặt, lúc trước cảm thấy đau, bây giờ vết thương lại đau nhói từng trận, khiến cắn chặt môi dưới, trán cũng toát ra mồ hôi lạnh.

      "Tại sao Ngôn Sóc tới?"

      "BOSS họp!" giọng xong, bỗng nhớ tới tình huống vừa rồi, khỏi có chút sợ hãi, hai mắt Chung Ly hơi trầm xuống, nhưng gì.
      Xe rất nhanh chạy đến bệnh viện gần đây, sau khi đưa Bạch Liên vào phòng cấp cứu, Bạch Lạc lo lắng đứng ở bên ngoài chờ đợi.

      Cậu ta ngừng thầm, túm tóc chính mình, nước mắt cậu ta cơ hồ chưa từng ngừng lại quá khắc, xem ra quan hệ giữa mẹ con bọn họ rất tốt, ít nhất Bạch Lạc sựu rất mẹ của mình.

      " có chuyện gì đâu." Nguyên Bảo qua ôm Bạch Lạc" có việc gì. . . . . ."

      "Mẹ chết chứ!" Bạch Lạc khóc ôm , thân thể cậu thiếu niên run rẩy ngừng, trong mắt Nguyên Bảo lên thương xót, lúc này, cũng nhớ tới mẹ của mình, mẹ Kim và ba Kim nhất định cũng rất nhớ .

      " sao đâu, mẹ cậu có chuyện gì ."

      " cũng tìm bác sĩ khám qua , tôi vừa gọi điện thoại cho Ngôn Sóc rồi, ta lập tức tới ngay."

      Nguyên Bảo bình tĩnh nhìn Chung Ly, gật đầu rồi theo sau lưng y tá, Chung Ly nghĩ ngợi chút, rồi cũng theo.

      Mới vừa rồi để ý, tại mới cảm thấy là đau, dao kia của Diệp Hiên dùng lực rất lớn, vết cắt vừa sâu vừa dài, lại thêm lúc trước bị quá sức, bên ngoài vết thương bị đông lạnh trong thời gian dài, khiến chỗ bị thương sưng vù lên, miệng vết thương ngừng chảy ra mủ hòa lẫn với máu, khiến người bên cạnh chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau.

      "Diệp Hiên. . . . . ."

      "Đừng lo lắng, lát nữa cảnh sát tới." Như nhìn thấu tâm tư của , Chung Ly thấp giọng xong liền lại gần, nhìn lướt qua vết thương của Nguyên Bảo, tiến lên ôm vai , Chung Ly cảm nhận được sợ hãi, bàn tay to che mắt lại, để Nguyên Bảo tiếp tục nhìn vào vết thương dữ tợn.

      "Đừng nhìn, càng nhìn càng đau!"

      "Ừm!" Lông mi dài hơi run rẩy, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, Chung Ly cúi đầu nhìn bị mình che hai mắt lại, lúc này ngoan, chưa từng xuất trước mặt với dáng vẻ này, Chung Ly khẽ cười, tình huống hòa hoãn như bây giờ rất khó khăn .

      " xem tiểu Lạc , cần phải để ý đến tôi."

      "Cậu ta là nam giới, là nữ giới!"

      Nguyên Bảo nghe vậy cũng thêm gì nữa. Chỉ chốc lát sau, trong hành lang bệnh viện truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng đột ngột bị người đẩy vào từ bên ngoài, tay bác sĩ khâu vết thương khẽ run lên, ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn người vừa tới. " làm gì mà lỗ mãng như vậy."

      liếc bác sĩ lấy cái, tròng mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào Chung Ly lát, rồi tiến lên nắm bàn tay có lạnh như băng của Nguyên Bảo. Nguyên Bảo đột nhiên mở mắt, Chung Ly thấy vậy cũng nhàng buông ra. Người đàn ông trước mắt hô hấp dồn dập, đôi mắt đen đầy vẻ gấp gáp, thân thể hơi run rẩy, cầm lấy tay Ngôn Sóc.

      "BOSS. . . . . ."

      " sao." Ngôn Sóc thở hổn hển, tiến lên ôm vào trong ngực, khi chứng kiến vết thương dài tay , trong mắt thoáng qua tia đau lòng. "Đau ?"

      " đau. . . . . ." Giọng có chút nghẹn ngào, lớn đến nhường này, đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, vừa rồi còn thấy sao, nhưng vừa nhìn thấy BOSS, tất cả đều suy sụp, tựa vào trong ngực Ngôn Sóc, khe khẽ nghẹn ngào.

      " sao rồi. xin lỗi, họp nên biết, xin lỗi. . . . . ." Lúc này, Ngôn Sóc cảm thấy tự trách, lúc ấy Nguyên Bảo nhất định có gọi điện thoại cho , nhưng lại đếm xỉa đến, nếu Nguyên Bảo có mệnh hệ gì, nhất định rất khổ sở .

      "Em biết. . . . . ." Nguyên Bảo nhìn vết thương, cố nhịn đau. "Đừng lo lắng, tại em tốt lắm."

      "Nhớ được để vết thương chạm nước!" Sau khi băng bó kỹ, bác sĩ vừa viết đơn thuốc vừa dặn dò " nên vận động mạnh, chuyện gì cũng phải cẩn thận chút!"

      "Tôi biết rồi." BOSS thay cầm lấy đơn thuốc, sau đó ra ngoài, Chung Ly ở phòng giải phẫu với Bạch Lạc, ta câu, chỉ lẳng lặng đứng chỗ.

      BOSS khẽ mím môi, lên phía trước, : "Lần này, tôi nợ cậu nhân tình, cám ơn cậu."

      Chung Ly lạnh nhạt nâng khóe môi. "Nhân tình tôi nhận, cám ơn cần, lúc ấy tôi rất muốn bóp chết người phụ nữ này." Ánh mắt quét qua gò má Nguyên Bảo, thấp giọng cười. "Nhớ trả tôi tiền chữa bệnh, tôi trước!"

      "Bây giờ tôi liền trả cậu!" BOSS cầm chi phiếu nhét vào trong túi áo ta. "Số còn lại coi như là tiền boa!"

      "Hừ!" Chung Ly hừ lạnh tiếng, khách khí cầm lấy chi phiếu, sửa soạn lại quần áo, rồi ra khỏi bệnh viện.

      " mọn. . . . . ."

      " xảy ra chuyện gì?" BOSS tiến lên ôm bả vai , liếc mắt nhìn vẻ mặt sững sờ của Bạch Lạc, giọng hỏi.

      Đến tận bây giờ Nguyên Bảo vẫn còn thấy sợ hãi, tựa vào trong ngực BOSS,
      [​IMG]

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 45:

      " trả lại mẹ cho tôi, là hung thủ giết người, kẻ giết người!" Bạch Lạc giống như phát điên, xông lên túm cổ áo lắc mạnh.

      BOSS lặng lẽ Bạch Lạc nhìn hai mắt đầy máu, chậm rãi bẻ từng ngón tay cậu ta xuống, hai mắt tràn đầy lạnh lùng. đôi mắt giống mắt người, mà giống như mắt dã thú, lạnh lùng chút nhiệt độ. Trong lòng Bạch Lạc đột nhiên sinh ra dòng khí lạnh, mẹ cậu từng của cậu là người ưu tú nhất, lợi hại nhất, thiện lương nhất thế giới, tất cả đều là gạt người!

      ta phải là kẻ tàn nhẫn nhất thế giới mới đúng!

      "Cậu nhìn kĩ lại , mẹ của cậu bị Diệp Hiên hại chết, cậu hận sai người rồi, người cậu nên hận phải là tôi, cũng phải là Diệp Hiên." lạnh lùng nâng cái khóe môi. "Người cậu nên hận phải là bà ta." Ngón tay thon dài chỉ về hướng Bạch Liên vừa mới qua đời. "Bà ta vì lợi ích của bản thân mình mà từ bỏ cậu, đương nhiên, bà ta cũng là người vứt bỏ tôi, tại sao cậu hận bà ta? Loại người như bà ta, cho dù chết cũng là trừng phạt đúng tội."

      "Mẹ ——"

      Bạch Lạc ngồi thụp xuống nền nhà, bi thương khóc. Tiếng khóc bất lực như vậy, cậu ta chỉ là đứa bé, đối kháng với Ngôn Sóc cường đại, cậu ta chỉ đành bất lực. Cổ họng Nguyên Bảo có chút chua xót, tiến lên muốn đỡ đứa bé kia dậy, lại bị Ngôn Sóc kéo trở về.

      "BOSS. . . . . ."

      "Mỗi người đều phải trải qua những chuyện bi thảm, thống khổ, đây là trưởng thành, đây là số mệnh, có thể đứng lên hay hoàn toàn dựa vào chính cậu ta."

      BOSS cũng trưởng thành như vậy sao?

      Thậm chí, quá trình có lẽ còn thống khổ hơn Bạch Lạc nhiều, bị vứt bỏ, có bất cứ cái gì, khe khẽ thở dài hơi, đúng lúc đó, có hai ccảnh sát tới.

      "Xin chào, là Kim tiểu thư?"

      "Vâng". Nguyên Bảo đáp tiếng, vài câu với Ngôn Sóc, rồi theo họ lấy lời khai.

      Diệp Hiên chạy thoát, , phải biến mất khỏi thế gian, thậm chí thể giải thích được sựu biến mất của , cuộc sống những ngày sau đó trôi qua chút gợn sóng. Bạch Lạc trở lại Ngôn gia, sau khi ông Ngôn biết Bạch Liên chết, mặc dù quan tâm, nhưng thân thể lại càng ngày càng suy sụp.

      Mùa đông sắp qua , mùa đông năm nay quá lạnh, từng bông tuyết bay múa bầu trời, thoạt nhìn vô cùng mỹ lệ.

      "Vẫn còn ở đây chờ cậu ta sao?"

      "Vâng." Nguyên Bảo hút ngụm trà sữa, chóp mũi xinh xắn hơi hồng hồng.

      "Để tôi đứng đợi cùng , bây giờ khuya lắm rồi." Lâm Thiệu Huy đứng bên cạnh . Dưới ánh đèn đường, những bông tuyết biến đổi thành các màu sắc khác nhau. Nguyên Bảo thấy thú vị, vươn tay ra hứng, bông tuyết lành lạnh rất nhanh tan ra trong lòng bàn tay , bàn tay lớn hơn đột nhiên nắm lấy tay .

      "Như vậy lạnh."

      "Cảm ơn học trưởng." Nguyên Bảo bất động thanh sắc rút tay về, trong lòng có chút thoải mái.

      phải kẻ ngu, mỗi lần gặp nhau ở tổ diễn xuất, Lâm Thiệu Huy luôn có chút quan tâm quá phận đối với . DiễღnđànLêQღuýĐôn sống rất hòa đồng với mọi người, ngay cả Minh Kiệt lúc đầu ghét , bây giờ cũng thành bạn thân, nhưng vẫn thích giao du cùng Lâm Thiệu Huy, đứng gần ta có cảm giác rất kỳ quái, khiến thoải mái.

      Lâm Thiệu Huy cười cười, gì.

      "Đến rồi." Nguyên Bảo vứt ly trà sữa vào thùng rác, chiếc xe hơi màu đen chậm rãi ngừng lại bên cạnh , BOSS mặc áo gió màu đen càng thêm tuấn phi phàm, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua Lâm Thiệu Huy đứng bên, rồi tiến lên ôm vào trong ngực.

      "Chờ lâu chưa?"

      " lâu lắm."

      "Có lạnh ?."

      " lạnh." lắc đầu cái, vòng tay ôm hông BOSS, : "Em đói bụng."

      "Trở về làm món ngon cho em ăn." Đôi mắt đen thoáng qua nụ cười, bàn tay đeo bao da màu đen khẽ ngắt gương mặt . "Vậy em lấy cái gì hối lộ ?"

      A?

      Nguyên Bảo hơi sửng sốt, sau đó liền hiểu ý của , vành tai phiếm hồng, đôi mắt lặng lẽ liếc nhìn Lâm Thiệu Huy: cố ý như vậy trước mặt người ta , như vậy tốt. . . . . . rất tốt.

      "Chúng tôi trước, cám ơn chăm sóc Nguyên Bảo." Ngôn Sóc lễ độ mà xa lánh nở nụ cười với Lâm Thiệu Huy, mở cửa xe, nhìn Nguyên Bảo chui vào, rồi quay đầu lại nhìn Lâm Thiệu Huy cái, chậm rãi câu.

      "Có người có thể đụng, cũng có người cho dù xinh đẹp nhất cũng thể liếc mắt nhìn."

      Boss, nơi đó thể cắm tại ๖ۣۜDi-ễnđà-n๖ۣۜLêQu-ýĐô-n

      Câu này ràng muốn cảnh cáo cộng thêm uy hiếp. Cơ thể Lâm Thiệu Huy cứng lại, bây giờ ràng là tháng Mười , vậy cho phía sau lưng lại toát mồ hôi.

      " vừa gì với vậy?" Nguyên Bảo thắt chặt dây an toàn, sau đó tháo khăn quàng cổ và mũ xuống, đưa tay xoa xoa gương mặt đỏ bừng vì lạnh. "Em ghét mùa đông."

      BOSS cúi đầu nở nụ cười, bàn tay ấm áp bao đôi tay bé của lại. "Như vậy lạnh nữa."

      " vẫn chưa trả lời em, những gì."

      "Muốn nghe hối lộ ."

      Nguyên Bảo:". . . . . ." Đây là câu cửa miệng của BOSS sao?

      "Ngày mai cùng về nhà họ Ngôn."

      "Bệnh của ông Ngôn đỡ hơn sao?"

      "Ừ, tốt hơn nhiều." Ngôn Sóc chuẩn bị cho bàn ăn phong phú. "Sau khi quay xong bộ này, em cần làm nữa."

      "A. . . . . . Biết rồi. . . . . ." Nguyên Bảo câu ứng phó qua loa, rồi vùi đầu mãnh liệt ăn.

      "Còn nữa." Ánh mắt nhàn nhạt, đột nhiên nở nụ cười. "Em nên gọi ba ."

      Nguyên Bảo:". . . . . ."

      . . . . . .

      Mùa đông, Ngôn trang càng thêm mỹ lệ, nền tuyết trắng, thi thoảng lóe lên ánh bạc, như có như , như trong hư ảo. Trận bệnh kia hành hạ ông Ngôn ít, khiến cả người ông gầy sọp, nhưng hai mắt vẫn sắc sảo, có hồn, thấy Ngôn Sóc và Nguyên Bảo cùng vào, khuôn mặt lạnh nhạt của ông thoáng qua nụ cười vui vẻ.

      "Ba, ba có khỏe ?" đưa đồ tay cho ông Vương, còn đứng vào bên cạnh ông Ngôn, nắm bàn tay có chút lạnh của ông.
      "Tốt, thân thể ba tốt lắm, sao lại trở về?"

      "Con cùng Nguyên Bảo trở về thăm ba."

      "Nguyên Bảo, tới đây, cho ba nhìn xem nào." Ông Ngôn vẫy tay gọi Nguyên Bảo, Nguyên Bảo liền bước qua, ông Ngôn quan sát Nguyên Bảo từ
      [​IMG]

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 46

      Hai từ mang thai đối với Nguyên Bảo mà có hơi xa lạ, chưa đến tuổi tác của giờ, vẫn còn rất nhiều vấn đề cần được giải quyết. Cho nên tại dù có chuyện gì xảy ra cũng thể mang thai được! Bên cạnh BOSS ngủ rất say, hay khuỷu tay ôm chặt chẽ. Nguyên Bảo ngáp cái, nhắm mắt lại: chuyện sau này để sau này .

      Hôm nay là buổi cuối cùng của bộ phim, sau khi đóng máy mọi người đều vui vẻ, đạo diễn tiến lên vỗ vai Nguyên Bảo: “Quả nhiên nhìn lầm , tiếp tục cố gắng nhé.”

      “Vâng, tôi hiểu.” Đạo diễn là người rất tốt, bình thường giúp đỡ Nguyên Bảo khá nhiều, Nguyên Bảo cũng rất thích vị đạo diễn này.

      “Đóng máy rồi, đạo diễn mời chúng tôi ăn cơm sao?” Mộng Kỳ câu, những người khác cũng ồn ào theo.

      Tiểu Tử bước lên kéo vạt áo đạo diễn, “Tiểu Tử muốn người cho Tiểu Tử ăn cơm.”

      “Điều đó là chắc chắn rồi.” Bế Tiểu Tử lên, “Tiểu Tử muốn ăn gì?”

      “Đạo diễn ăn gì Tiểu Tử ăn nấy.” Tiểu Tử miệng lưỡi ngọt xớt chọc vui cả đoàn phim. Hậu trường phim chưa xong, vẫn còn vài việc cần làm, Nguyên Bảo muốn tham gia vài hoạt động nhưng BOSS muốn để lộ diện trước truyền thông.

      “Đạo diễn, tôi .”

      , mọi người cùng tụ họp, sợ ông chủ lớn nhà lo lắng đâu.”

      “Đúng vậy, bây giờ Nguyên Bảo cũng thể bị quản quá nghiêm.” Mộng Kỳ bước lên ôm cánh tay , “Bên ngoài trai đẹp còn nhiều, thể bị ông chú lừa gạt được.”

      “BOSS phải là ông chú…” Hơi bất bình nhíu mày: BOSS nhà bọn họ đẹp trai như vậy sao có thể là ông chú được.

      “Còn giúp người ta, bây giờ cũng thể quá tin đàn ông, nên để bị lừa Nguyên Bảo bé à.” Mộng Kỳ nhéo nhéo hai má Nguyên Bảo, Nguyên Bảo cũng để ý lắm, cười cười gì.



      Cuối cùng vẫn tham gia tụ tập với bọn họ, bây giờ còn sớm Nguyên Bảo chuẩn bị ra về. Đúng lúc đó nhìn thấy Lý Lạc Nhi bày quầy bán đồ trang sức bên ngoài. Nguyên Bảo hơi ngạc nhiên, bây giờ trời rất lạnh, ấy lại ở chung với Vưu Tinh Bân, sao giờ lại ở đây.

      Kim?!” Lý Lạc Nhi cũng rất ngạc nhiên, khom lưng vui vẻ chạy tới, “ ngờ gặp được … Sao lại ở đây?”

      “Tôi ngang qua, … bán thứ gì sao?” đưa tay cầm vài món đồ trang sức được làm rất tinh xảo, vừa nhìn biết là những trẻ thích.

      có muốn lấy cái , tôi tặng .”

      cần.” Nguyên Bảo nhàng lắc đầu, để đồ xuống, “Trời lạnh thế này sao lại bày hàng bán?”

      “Tiền thuê quá đắt, tôi thuê nổi phòng trọ.” Ánh mắt Lý Lạc Nhi vẻ mất mát, giây kế tiếp lại trở nên phấn chấn, “Đúng rồi Kim có thấy Dung ? Mỗi ngày tôi đều tìm ấy, nhưng… bọn họ biết ấy đâu.”

      “Cái này…” Mắt Nguyên Bảo lóe lên, “Uất Trì Dung với Dương Dư sang Pháp rồi, có lẽ rất lâu nữa mới có thể quay về.”

      “DƯƠNG DƯ? Có phải là người…”

      “Đúng vậy, là vợ chưa cưới của ấy.” Nguyên Bảo cười cười, xem giờ chút, “Tôi còn có chuyện, trước, hẹn gặp lại.”

      “Đợi… đợi chút…” Lý Lạc Nhi vội kéo tay Nguyên Bảo lại, “ Dung… Có phải Dung thích vợ chưa cưới của ấy ?”

      Nguyên Bảo thoáng vẻ kinh ngạc, “Nếu sao họ lại ở bên nhau, sao lại hỏi như vậy?” phải bé này thích Uất Trì Dung chứ? Nếu là cứ dính lấy Uất Trì Dung, ấy hoàn toàn là kẻ thứ ba, chuyện này đối với ấy mà cũng có lợi. Mặc dù đầu óc và nhân phẩm Vưu Tinh Bân có chút vấn đề nhưng vẫn có thể nhận ra là ta thích Lý Lạc Nhi. Vương lão ngũ như vậy muốn lại cứ cố tình dính lấy Uất Trì Dung là thế nào? Nguyên Bảo thể hiểu nổi.

      “Tôi vẫn cho là Dung bị ép buộc, dù sao… kia thoạt nhìn rất mạnh mẽ.” cắn cắn môi dưới, “Tôi mến Dung, tôi muốn… ở bên ấy.” Chỉ là cầu đơn giản mà thôi, chỉ là muốn ở bên người mình . Giống như truyện cổ tích, tìm được bạch mã Hoàng tử lòng dạ đối xử tốt với . Mà người đó chính là Uất Trì Dung. Từ lúc đẩy ra, cứu , thể khống chế chính mình thích người đàn ông đó.

      “Tôi muốn theo đuổi hạnh phúc của mình, tôi nhất định phải hạnh phúc!” Hai mắt nhìn chằm chằm Nguyên Bảo, ánh mắt như vậy khỏi khiến Nguyên Bảo run cả người.

      lui về sau mấy bước, cười ngượng, “Tôi về trước đây, hẹn gặp lại.”

      “Cám ơn , Nguyên Bảo.” Lý Lạc Nhi lập tức sửa lại gọi, “ đúng là tốt.”

      “Hẹn gặp lại.”

      Con người bây giờ càng ngày càng kỳ quái, cho nên Nguyên Bảo thích phim thần tượng máu chó Đài Loan: tiết mục , thương người khác, người khác lại khác khiến Nguyên Bảo cảm thấy đáng châm chọc, vẫn là với BOSS tốt nhất.

      Đúng lúc đó nhìn thấy tấm áp phích lớn: tư thế của người trong áp phích rất hiên ngang, hai mắt thâm thúy mang theo sát khí sắc bén. Đây là áp phích tuyên truyền của “Đồ Đằng sát”, tháng nữa chiếu phim. Nguyên Bảo thể quan tâm, bởi vì ‘Chân tử’ và ‘Đồ Đằng sát’ chiếu phim trong cùng tháng, cộng thêm điểm khác công ty điện ảnh và truyền hình, đến lúc đó biết phòng bán vé có đảm
      [​IMG]

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 47

      Bên ngoài có lẽ là hỏng rồi, Nguyên Bảo nắm chặt điện thoại di động trong tay. Điện thoại tới nhiều, nhận cuộc nào, chỉ mực chờ BOSS. Rốt cuộc chuông điện thoại cũng vang lên…

      “BOSS!”

      “Có khỏe ?”

      Giọng Ngôn Sóc trầm ổn, Nguyên Bảo nghe cũng cảm thấy yên tâm, nhìn thời tiết u bên ngoài, giọng trả lời: “Em rất nhớ . vẫn trở lại.”

      “Sợ sao?” Ngôn Sóc cười cười, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, hơi trễ.

      sợ.”

      sợ là tốt.” hai mắt Ngôn Sóc nhu hòa. “Vậy em đợi lập tức trở về.” Sau khi chờ điện thoại bên kia cúp, Ngôn Sóc mới cúp điện thoại.

      Nguyên Bảo buồn chán xem tin tức giải trí, quả nhiên lan truyền vụ bê bối của và Chung Ly. Hình ảnh bên trong rất đẹp, người đàn ông cao lớn ôm nhắn, người đường phía sau, tuyết bay lả tả, cảm giác yên tĩnh. Chỉ là bây giờ trong lòng Nguyên Bảo thoải mái, nghĩ tới bị Chung Ly sắp đặt, tên đàn ông kia cũng quá đáng. trắng ra là muốn lợi dụng mình trả thù BOSS thôi.

      trở về.”


      Giọng BOSS đột nhiên vang lên, Nguyên Bảo còn chưa kịp đổi kênh phát BOSS đứng ở sau lưng mình, khuôn mặt tuấn của thể gì, nhìn mặt cũng thể đoán ra tâm trạng thế nào.

      “Đúng là dựa vào rất sát.” Ngôn Sóc nhìn bóng người TV cười giễu cợt, lên thân thiết ôm vai Nguyên Bảo, cả người cứng đờ lập tức muốn đổi kênh.

      “Đừng đổi.” Ngôn Sóc cướp điều khiển trong tay , nhìn người dẫn chương trình những lời mập mờ. Lúc này Chung Ly xuất , đối diện với ống kính. cười rất mê người, lúc phóng viên hỏi đến chuyện tấm ảnh, ánh mắt nhìn đến bên này.

      “Mọi người cũng ?”

      Bốn chữ đơn giản, lần nữa đẩy Nguyên Bảo lên đầu sóng ngọn gió, cho nên người này là cố ý.

      “BOSS ~~” Nguyên Bảo uất ức nhìn Ngôn Sóc, hôn lên khóe môi . “ ta rất quá đáng.”

      “Chờ khoảng thời gian này hết bận rộn, chúng ta công khai tin tức.” Dịu dàng vuốt tóc , ngậm lấy cánh môi , “Hơi chịu nổi, Nguyên Bảo.” muốn tất cả mọi người biết trước mắt này là người thích nhất đời, muốn có được lời chúc phúc của người khác, muốn vĩnh viễn thuộc về Ngôn Sóc, chỉ thuộc về mình .

      “Ưm… vui là tốt rồi…” Hai người ngã lên ghế salon, lúc chuẩn bị thân thiết chuông cửa lại vang lên.


      Ngôn Sóc khó chịu nhíu mày: có vài người biết thức thời, kéo Nguyên Bảo sửa lại quần áo chút, chuẩn bị mở cửa.

      “A Sóc! Báo cho tin vui!”

      Trong nháy mắt lúc mở cửa bỗng xuất bó hoa hồng to trước mặt Ngôn Sóc. Mặt BOSS lập tức tối sầm, từ từ lấy bó hoa ra nhìn Uất Trì Dung và Dương Dư trước mặt.

      “Trẻ con sao? lớn lên sao? Trẻ con ngây thơ!”

      “…” Uất Trì Dung có ý tốt muốn đến thăm bạn tốt của mình, kết quả chỉ đổi lấy ghét bỏ của người ta. Người này ngày lời độc ác chết người hay sao?

      “Ai vậy?”

      “Mấy tên vô dụng thôi.” BOSS nhường đường, ôm lấy Nguyên Bảo ở trong ngực. Lúc nhìn Uất Trì Dung và Dương Dư, hơi kinh ngạc, sau đó nở nụ cười sáng lạn, “Hai người quay lại.”

      “Nguyên Bảo!” Dương Dư bước lên ôm lấy Nguyên Bảo, “ lớn rồi, rất nhớ em.”

      “Ngoài hoa còn gì nữa sao?” Ngôn Sóc nhìn tay bọn họ, trống , trong mắt lộ vẻ hài lòng, “Tới nhà người ta mà có gì sao?”

      Sắc mặt Uất Trì Dung lập tức tối lại, “Ngôn Sóc cậu quá đáng, chính mình lo trong lo ngoài có tiền lương còn chưa tính, quay đầu lại cậu còn đưa tay muốn quà tặng. Cậu cần phải như vậy sao?”

      nên sao?” Ngôn Sóc lạnh nhạt mở miệng, Uất Trì Dung im lặng lần nữa.

      “Ngược lại tôi có quà cho Nguyên Bảo, Nguyên Bảo với tôi.” Dương Dư mở to hai mắt trừng Nguyên Bảo, lôi kéo lên lầu. Sau khi hai rời , hai người đàn ông chuẩn bị mấy bình rượu đỏ…

      “Lần này mọi việc rất thuận lợi, cũng có được hiệp ước, Đài Loan xảy ra vấn đề gì.”

      “Ừ, ngược lại tên Chung Ly đó có chút thành .” Ngôn Sóc lấy mấy đồ ăn, “Khi nào hai người kết hôn?” cũng muốn nhắc tới chuyện của mình với Chung Ly trước mặt người khác.

      “Tháng mười hai.” Hai mắt Uất Trì Dung cong cong, có thể nhận ra bây giờ tâm trạng rất tốt, “Cậu với Nguyên Bảo sao?”

      “Ngày mai trời sáng.” Ngôn Sóc cong môi, vẻ mặt dịu dàng, “Đưa ấy đến Hawai.”

      “Chúc mừng cậu, mình còn tưởng cậu đơn tới già.” Dù sao tính tình Ngôn Sóc hơi lạ, cho dù với người mình cũng khăng khăng bóc lột, có rất ít người có thể chịu được tính tình Ngôn Sóc.

      “Vậy cậu có thể phải thất vọng…” Nở nụ cười , cụng ly với Uất Trì Dung.

      Dương Dư với Nguyên Bảo vào phòng, Dương Dư lấy trong túi xách ra cái túi
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :