Chương 7 Hạ Vy bỗng thấy khó thở. nỗi buồn bực nhanh chóng xâm chiếm và nhấn chìm , khiến chân bỗng chốc chao đảo. Nhắm mắt lại, tội nghiệp quay bước, quyết định bộ về lại khách sạn, tranh thủ những phút thong thả suy nghĩ và phân tích vấn đề. Trong vẫn ánh lên tia hi vọng, dù là rất mong manh, rằng xinh đẹp kia chỉ là trong trăm người hâm mộ . Thế nhưng, chính đôi mắt của Hoàng Dũng lúc ấy làm nhói đau. Ánh mắt nhìn đầy vẻ thương , tiếc nuối kèm theo ngạc nhiên đến sững sờ. ấy là ai? Có quan hệ gì với ? Vì sao lại có thái độ như thế? Tất cả những câu hỏi xoay quanh đầu Hạ Vy làm bối rối. Mà câu hỏi đau đớn nhất là: mình là gì của ? Hạ Vy nắm chặt điện thoại, ngừng mong chờ cuộc gọi, hoặc chỉ đơn giản là tin nhắn thôi. Thế nhưng cái – cục – sắt – chết – tiệt ấy cứ nằm im lìm ngái ngủ, chẳng thèm rung lên hồi nào. -0- Đêm về khuya, bên kia phòng khách sạn chẳng có tiếng động nào. Dẫu biết rằng cửa cách và việc căng tai ra để nghe ai đó về là điều tưởng nhưng Hạ Vy cứ ngồi nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt. Sau bức tường ấy, hôm qua là hình dáng hai người đổ trùm vào nhau, mãnh liệt. Vậy mà hôm nay…. Chuông điện thoại tít lên hồi, xóa tan gian tĩnh lặng. Hạ Vy chạy ập đến, hối hả đọc nhanh…Chỉ là tin nhắn của con bạn thân nhờ mua ít quà lưu niệm từ Ký Châu. thất vọng đổ ụp xuống giường. Mới chỉ cách đây tuần thôi, vẫn là con bé ngổ ngáo, nghịch ngợm và cứng đầu. Giờ đây là người đàn bà với tâm trạng rối ren khó tả. Mệt mỏi vì chờ đợi, Hạ Vy thiếp lúc nào hay. Lúc giật mình dậy là 4h sáng. Điện thoại có 3 tin nhắn đến. Đều là của Hoàng Dũng…Hạ Vy nín thở, cảm thấy tim đập nhanh hơn. Con ngốc, mày chờ tin nhắn của người ta cả đêm qua, vậy mà giờ dám mở ra xem. Thu hết can đảm, bấm nút: “Hạ Vy, xin lỗi để em về mình. Túi xách của em vẫn cầm đây. gửi phục vụ phòng đem lên cho em nhé?” “ phải về gấp. đặt vé cho em. Sáng mai có người đưa em ra sân bay. Khách sạn thanh toán tiền đầy đủ, em chỉ cần lấy hóa đơn thôi” “Chắc giờ em ngủ. giải thích mọi việc khi em quay về. Dũng” 3 tin nhắn, hơn kém. Như những người xa lạ nhắn tin cho nhau sau buổi họp dài. Linh cảm mất làm tim nhói đau. Dù sao cũng phải giải quyết cho xong, trở về, em đối mặt với điều gì hả Dũng? -0- vừa đáp máy bay về điện thoại liên tục réo vang. Công ty có việc lớn xảy ra: trong những hợp đồng dự thầu biến mất cách khó hiểu, tất cả thông tin mật của công ty bị công bố rộng rãi, nguy cơ bị các đối thủ cạnh tranh chèn ép là rất lớn. Trước tình thế đó, tự nhiên có cổ đông – từ - – trời – rơi – xuống đồng ý cấp vốn và ra tay ngăn chặn trước khi nguồn tin kịp phát tác. Tất nhiên là số tiền chi ra để bịt miệng đối thủ hề chút nào. Nhưng chuyện gì thế này? Chỉ trong 2 ngày mà vô số chuyện xảy ra là sao? Để chào mừng cổ đông mới, cuộc họp khẩn cấp diễn ra trong sáng nay. Thế nên Hạ Vy khốn khổ chưa kịp nuốt trôi miếng sandwich phải hộc tốc chạy vào cho kịp tiến độ. Khi đến công ty mọi người xuất đông đủ. Hoàng Dũng đứng phát biểu, cạnh bên là người đàn ông đứng tuổi, vừa béo lại vừa lùn. “Trông càng tương phản tệ, cứ như người đẹp và quái vật trong phim” – Dĩ Bình, bạn trong công ty thầm . Hạ Vy chỉ khẽ mỉm cười. Ra đó là cổ đông mới. Trông cũng có vẻ qua dữ dằn. Nhưng con người mà, ai biết được. Kết thúc buổi giới thiệu, Hoàng Dũng đưa vị cổ đông kính mến khắp công ty tham quan phòng. Lướt qua phòng , chỉ nhìn lâu rồi quay bước . Hạ Vy cảm thấy miệng khô lưỡi đắng. Rốt cuộc người đàn ông này là như thế nào? Sau bao nhiêu tháng làm việc cùng, khi nghĩ hiểu được bỗng nhiên trở nên khác lạ. Cuối ngày, chợt nhận được tin nhắn “Xin lỗi em. Cả ngày hôm nay rất nhớ em. Tối nay ăn cùng nhé?” Cảm xúc trong chợt vỡ òa, nước mắt chực trào. xem là cà chua à, phải rau củ cũng phải trái cây, phải nhân viên cũng phải người , muốn gọi đến là gọi, muốn đuổi là đuổi sao? Ấy vậy mà bất giác nhắn tin lại “Ừ. Ở đâu?”
Chương 8 -0- vừa đến thấy ngồi đó, như chờ đợi từ lâu lắm. gian nhà hàng sang trọng thể xóa ngượng ngập và bối rối trong lúc này. Chậm rãi ngồi xuống ghế, Hạ Vy nén hơi thở dài nhìn , cố tỏ vẻ tự nhiên “Dũng, sáng nay cạnh là cổ đông mới?” Hoàng Dũng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng cân bằng cảm xúc. bé này, nghĩ mình đóng phim Hàn Quốc à, còn giả vờ hỏi chuyện bao đồng. “Uhm, cổ đông mới…” “Góp vốn vào công ty 49% à?” “Uhm…” “Vậy sau này tất cả mọi chuyện phải thông qua cả và ông ta à?” “Em quan tâm làm gì. Chẳng phải em định rời sao?” – Hoàng Dũng đưa mắt nhìn người con đối diện. Hạ Vy chết sững người. Điều này chỉ vừa thoáng qua đầu cách đây mấy tiếng, rằng nếu như có người con khác trong lòng, buông tay và từ bỏ, vậy mà người đàn ông ấy lại đoán biết được tất cả. Cố gượng cười, Hạ Vy đáp trả: “Hoàng tổng, em còn chưa cất lời, lẽ định đuổi em sớm vậy sao?” “Em là của . E nghĩ gì đều biết. Em nghĩ buông em dễ dàng vậy à?” Hạ Vy chợt thấy tim nhói lên. Qua ly rượu, ánh mắt nhìn cháy bỏng. “Em phải là của . Sao tìm người con hôm nọ…” – dừng nửa chừng, biết mình kiềm được cảm xúc. Khỉ , đáng lẽ phải bình tĩnh hơn mới đúng “Sao em hỏi người đó là ai?” “Sao kể người đó là ai?” – Hạ Vy bướng bỉnh, ngước mặt thách thức. “Muốn kể, cũng phải có cái giá….” Vừa dứt lời, Hoàng Dũng đứng lên, kéo tay lôi xềnh xệch ra xe. “Khoan , em còn chưa ăn…. đâu vậy…Buông em ra xem. Đồ ăn…đồ ăn….” – Hạ Vy tiếc nuối nhìn con gà vàng rượm dĩa. Cái quái gì thế này, tim tôi đói vì chưa đủ, còn muốn bụng tôi trống mà sinh bệnh à? Bằng cú đẩy , Hoàng Dũng tống vào xe. Chiếc Ford đen đậu khuất trong góc sân vườn rộng rãi, lúc này như chiến trường lưu động của hai người. Vừa cố ép vào ghế, vừa phải chật vật khóa cửa xe cho thoát ra. “ có điên đấy, tránh ra xem nào…” – Hạ Vy vừa tiếc rẻ đồ ăn, vừa đói đến đau cả bụng. Ở đâu ra cái thứ người coi tiền là giấy như thế? đây suốt ngày quần quật đến hằn cả đít lên ghế mà chỉ được vài ba đồng lương còm cõi, vậy mà ta búng tay văng ra đô la, ho phát vàng ngập tới mũi. Thế nên cho cái quyền lãng phí thức ăn trong khi tôi héo bao tử à? Hoàng Dũng ngồi phịch xuống ghế lái, thở dốc “Con gì mà dữ thế…. cho take away cả rồi. Ngoan, chúng ta còn việc quan trọng hơn” “Việc gì?” – Hạ Vy quắc mắt nhìn. Vốn phải dữ, nhưng hễ cứ đụng đến chuyện ăn ngủ là kích động khủng khiếp. nhếch mép cười, hạ ghế xuống rồi hôn lên môi nụ hôn dài. Nghiêng đầu né tránh, gương mặt Hạ Vy bị bàn tay siết gọn, còn cách nào khác phải đón nhận hương vị của . Chiếc lưỡi tham lam quấn lấy , tận hưởng từng ngóc ngách trong miệng , rồi kéo dài đến cần cổ thon thon. Bàn tay bận rộn tìm kiếm trong lớp áo mỏng manh. Bầu ngực mềm mại của khẽ rung lên trước đôi tay phủ chụp. “Đừng…Em muốn….” – Hạ Vy xoay người lẩn tránh, vì gian quá hẹp nên lại thành vô tình dâng hiến cho cả đôi thỏ ngọc “Ngoan…Em muốn….Chẳng phải ướt rồi sao?” “Hạ lưu… có” – Hạ Vy xấu hổ nguyền rủa, tay cố đẩy ra. “Vậy để kiểm tra nhé….” – thuận theo lời , đưa tay kéo chiếc váy ngắn lên cao, lộ ra nơi tư mật nhất long lanh nước. ngón tay lách vào, chạm trúng hoa tâm. Hạ Vy giật bắn người, thở dốc “Em muốn….” – Nước mắt chực trào, cảm thấy tủi thân. Hóa ra chỉ là công cụ tình dục của thôi sao? Cần đến, chán lại đá ? “Lâm Lâm là em họ của …” “Gì cơ?” – Hạ Vy ngạc nhiên mở to mắt Đôi môi Hoàng Dũng tiếp tục lướt ngực “ hôm đó, tên là Lâm Lâm, em họ ” “ sao? Sao hai người lại hôn nhau?...Vì sao chứ?” – Hạ Vy kiềm được nữa. muốn biết lý do, muốn đòi lại công bằng cho 14 giờ ngủ đợi chờ … “Bọn từ có tình cảm đặc biệt. Rồi du học, khi về ấy kết hôn và sang Châu Âu cùng chồng. Từ đó bọn mất liên lạc. Cho đến hôm nay…” Hoàng Dũng nhìn thẳng vào mặt , hôn lên đôi mắt đẫm lệ “Bé con, ngoan….Cổ đông hôm nay…Là chồng Lâm Lâm…Thử hỏi làm sao lại có gì với ấy được?” Hạ Vy cắn môi, quá nhiều cảm xúc hỗn độn khiến biết nên làm gì mới phải. Chuyện cứ như trong phim giờ đổ ầm xuống đầu . Liệu có đánh lừa ? “Sau bao nhiêu năm, bọn ngồi café ôn lại những chuyện cũ, sau đó đưa ấy về. Rồi công ty xảy ra chuyện nên thể ở cạnh em…” “ sao? Ít ra cũng phải gọi cho em, hay là nhắn tin giải thích……” – Hạ Vy ấm ức cắn môi. “ giải thích đây… bé khó tính quá…Liệu hôm qua giải thích với em, có thể tập trung vào việc được ?” “Tại sao lại ?” - tròn mắt ngạc nhiên “Đó là vì….” – Tay Hoàng Dũng lướt đùi – “Em quá sức ngon miệng….” – Bàn tay phủ chụp lấy đỉnh đồi, qua làn áo mỏng, đôi môi tìm kiếm nụ hồng, khẽ ngậm lấy. Hạ Vy rung lên, vì khoái cảm lẫn lo sợ “…Đừng….Nơi đây là bãi xe…” “Trải nghiệm mới.” – nháy mắt, hạ ghế xuống thêm chút nữa rồi đè hẳn lên người .