Boss Đại Nhân ! Ta Thua Rồi - JenRee Nguyễn (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 029
      - Cậu mau ra ngoài gọi Luân đến đây cho tôi.

      Hàn Phong như phát điên lên gương mặt đen lại khiến mọi người cảm thấy khiếp sợ. Đôi mắt ưng long lên sòng sọc.

      - Tôi tới rồi đây.

      Luân mặc bộ áo blouse xanh thong thả đến, gương mặt tự tin bình thản trái ngược với Hàn Phong. Luân đặt tay lên vai Hàn PHong thấp giọng:

      - Cậu cứ bình tĩnh tôi nhất định cứu sống Uyển NHi cho cậu.

      Hàn PHong thấy Luân tâm trạng bình ổn hơn trước, nhếch bên môi ngữ khí nghe như đe dọa, với Luân:

      - Cậu hãy cứu ấy giúp tôi, nếu Uyển NHi mà xảy ra chuyện gì tôi san bằng bệnh viện của cậu bất cứ ai cũng thể ra khỏi đây.

      Luân nở nụ cười tươi gương mặt, an ủi cậu bạn thân:

      - Yên tâm, tôi nhất định cứu sống ấy.

      - Viện trưởng, đó… ấy.

      Vị bác sĩ đứng cạnh Hàn Phong lúc này mới lên tiếng giọng run rẩy.

      - ấy thế nào? – Luân nhíu mày hỏi.

      - đó, ấy còn chưa qua được thời kì nguy hiểm. – Mặt vị bác sĩ này trở nên tím tái toàn thân run lên bần bật ngay cả trong lời cũng toát ra vẻ sợ hãi.

      - Sao? Các người còn mau cứu ây.

      Hàn Phong như con dã thú kiểm soát được bản thân lao vào túm lấy cổ áo vị bác sĩ kia đạp lên xác của Harry. Ánh mắt Hàn Phong lúc này từ màu đen vốn có mà chuyển sang màu đỏ. Đôi đồng tử kinh người nhìn xoáy vào đôi mắt run rẩy vị bác sĩ khiến ông ta toàn thân co rúm lại. Đôi mày khẽ nhíu lại từng cơn giận dữ tuôn trào. Ngữ khí vừa lạnh như ngàn băng vạn năm lại nóng như núi lửa Hỏa Diệm Sơn khiến ai có mặc ở đó đều phải co người sợ hãi. Bộ dạng lúc này của Hàn Phong khiến người khác liên tưởng đến con sói cuồng dã muốn ăn tươi nuốt sống cừu non.

      Luận nhận thấy tình hình ồn này ngăn Hàn Phong lại.

      - Hàn Phong cậu hãy bình tĩnh, còn có tôi mà.

      Sau khi kéo được tay Hàn Phong ra khỏi người của vị bác sĩ Luân hỏi:

      - Tịnh trạng của Uyển NHi thế nào.

      - Ngàn lời khó , viện trưởng xin mời ngài theo tôi.

      Vị bác sĩ bước nhanh đến phòng cấp cứu sợ rằng nếu còn ở lại thêm giây phút nào đó chừng Hàn phong bóp chết ông ngại ngùng như giết cái người đàn ông mà đạp dưới chân. Luân cùng vị bác sĩ kia nhanh chóng khuất bóng sau cánh cửa phòng cấp cứu để lại Hàn Phong mất khả năng kiểm soát. nhướng đôi mày hai bàn tay nắm chặt thành hình quả đấm, dùng hết sức đấm mạnh vào tường. Máu từ trong tay rỉ ra ngoài từng giọt xuống đất nhưng cảm thấy đau, nhiêu đây có là gì kia chứ.

      - Tên tài xế đó, thể tha.

      - Phong cũng là bất đắc dĩ.

      - Bất đắc dĩ? Tôi giết là giết, từ khi nào mà cậu trở nên nhiều lời thế hả? – Han 2Phong gằn từng chữ ánh mắt đỏ ngầu long lên sòng sọc.

      - Tôi hiểu rồi.

      Vũ vừa định bước lại nghe tiếng lạnh lùng của Hàn Phong.

      - cái xác này đem quăng . ô nhiễm bầu khí.

      - Tôi làm ngay.

      rồi Vũ bảo đám vệ sĩ lôi cái xác ra ngoài thi hành nhiệm vụ.

      lúc sau Luân trở ra, vẻ mặt lo lắng đến bên Hàn Phong.

      - Hàn Phong nguy rồi ây… Uyển Nhi….

      - Có chuyện gì, Uyển Nhi làm sao cậu mau .- Hàn Phong kích động

      - Có lẽ cứu được. – Luân buồn rầu ngồi xuống cạnh Hàn phong.

      - Sao lại cứu được? phải cậu là bác sĩ sao? Luân tôi xin cậu cậu hãy cứu ấy cho tôi. Hãy cứu Uyển Nhi cho tôi. – Hàn Phong quay mặt sang Luân nắm chặt vai ta. Lần đầu tiên trong đời Hàn Phong lại van xin người khác nhưng quan tâm .

      Luân lắc đầu, ánh mặt lên vẻ bất lực:

      - Cậu hãy vào nhìn mặt Uyển Nhi lần cuối . Có thể sau này cậu còn thấy Uyển Nhi nữa đâu.

      - Mẹ kiếp Luân tôi van xin cậu như thế sao cậu lại giúp tôi phải chúng ta là bạn thân sao!

      Hàn Phong tức giận đứng lên ánh mắt đỏ ngầu nhìn Luân bất lực.

      - Phải chúng ta là bạn thân. Tôi cố gắng hết sức, cậu hãy vào nhìn ấy .

      - Bằng bất cứ giá nào cậu phải cứu sống ấy cho tôi. Hãy cứu sống ấy.

      Hàn Phong tin vào này, nổi điên lên ngữ điệu bỗng dưng cao vút. gì chạy đến phòng cấp cứu.

      - ra ngoài. Ra ngoài hết cho tôi.

      hét lên đuổi tất cả bác sĩ và y tá có mặt trong đó. Hàn Phong đến chiếc giường trắng toát, khuôn mặt lạnh lùng như núi băng tan chảy khi nhìn thấy gương mặt nhắn của tái nhợt , đôi mắt nhắm nghiền buồn nhìn . Hàn Phong nắm lấy tay , nó rất lạnh lạnh hơn tưởng.

      - Uyển Nhi tay em lạnh quá, có phải là rất lạnh ?

      như người mê sảng, kẻ tàn nhẫn này lại vì nằm đó mà đau buồn xót xa. đưa bàn tay lên miệng rồi hà hơi vào. cứ làm thế nhiều lần, khi bàn tay ấm hơn chút rồi dịu dàng :

      - Uyển Nhi tay em ấm hơn rồi này.

      vẫn nằm im lìm trả lời . Hàn Phong nhìn chứa đầy vẻ thương nhưng này vẫn thể thấy được tình cảm của vẫn mở mắt. Hàn Phong mỉm cười :

      - Uyển Nhi sao em xấu thế? Sao em lại ngủ mình mà đợi hả? Chờ em tỉnh dậy đánh em cho xem.

      vẫn nằm đó, hề lay động dù chỉ là cử chỉ . Hàn Phong tiếp tục . Giong5 nghẹn ngào chứa trong cổ , có cái gì đó len lỏi vào trong từng tế bào của khiến toàn thân run lên.

      - Em mau mở mắt ra cho , đó là mệnh lênh. Uyển Nhi mau mở mắt ra.

      ai đáp lại , chỉ có nỗi lạnh lẽo xâm chiếm cơ thể làm đau buồn nhìn .

      - Uyển Nhi em vẫn cứng đầu nhỉ sao em nghe lời thế hả?

      nắm tay mỗi lúc chặt ánh mắt ứng thôi đỏ ngầu mà thay vào đỏ là đôi đồng tử đen láy thâm tình nhìn .

      - Uyển Nhi van xin em hãy tỉnh lại, em được ngủ nữa.

      hôn lên tay . Bàn tay này còn hơi ấm, nó từ từ trở nên lạnh dần. Hơi lạnh từ bàn tay chạm vào môi Hàn Phong nó từng chút mà đóng băng con người lại.

      - Uyển Nhi, tay em lại lạnh nửa rồi. làm nó ấm hơn nhé, nếu em lạnh cho biết nhé.

      Hàn Phong lặp lại động tác hà hơi vào tay Uyển Nhi ngừng, mỗi lần thôi trong lòng lại nghẹn ngào , nước mắt bất lực chảy xuống khuôn mặt đẹp như tượng tạc. Đây là lần đầu Hàn Phong rơi nước mắt, ngày xưa cho dù có giết bao nhiêu người máu chảy ra nhiều như suối Hàn Phong vẫn chỉ lạnh lùng nhếch môi, gương mặt lạnh băng chút biểu cảm mà ngay giờ khắc này. Hàn Phong cao cao tại thượng, tuyệt tình lãnh khốc rơi lệ vì người con đủ thấy rằng xem trọng đến thế nào.

      - Hàn Phog cậu hãy bình tĩnh Uyển Nhi muốn thấy cậu như thế này đâu.

      Luân đặt tay lên vai Hàn Phong an ủi .

      - Tôi cho phép cậu tùy tiện ấy chết, Uyển Nhi chỉ ngủ thôi. ấy chỉ là ngủ. Phải rồi chỉ là ngủ thôi.

      - Hàn Phong cậu đừng như thế. – Luân nhìn Hàn Phong , cậu bạn thân của này rồi, Hàn Phong như núi băng vạn trượng ngàn năm tan chảy mà rơi lệ vì người con đủ thấy ấy quan trọng với như thế nào. Luân nhìn Hàn Phong rồi lại nhìn Uyển Nhi nằm đó. Khuôn mặt nhợt nhạt toàn máu, hàng mi dày rợp phủ xuống che đôi đồng tử to tròn xin đẹp.

      Đột nhiên vị bác sĩ lúc nãy hớt hãi chạy vào.

      - Thưa viện trưởng phải ngài vừa nghiên cứu được loại thuốc có thể chữa được tình trạng của này sao?

      - Phải rồi, xém chút tôi quên mất nhưng…. – Luân đập hai tay vào nhau vẻ mặt vui mừng hớn hở nhưng sau vài giây gương mặt ta lại thay đổi.

      - Nhưng sao?- Hàn Phong hỏi.

      - Loại thuốc tôi vừa chế tạo còn chưa thử nghiệm người, dùng loại thước này e rằng có nguy hiểm. – Luân bất lực .

      Hàn Phong nhíu mày bằng cách nào cụng phải cứu sống được Uyển Nhi phải cứu sống được ấy. Hàn Phong lạnh lùng nhìn Luận gương mặt hề toát ra vẻ lo lắng, chắc nịch.

      - Cậu hãy thử nghiệm lên người tôi.

      - Hàn Phong , cậu… Có thể chết bất cứ lúc nào đấy. – Luân nhìn Hàn Phogn tỏ vẻ ngờ vực, ngờ lại chấp nhận hy sinh cả cái mạng mình vì .

      - nhiều cậu mau làm . – Hàn Phong lạnh lùng , điệu bộ hề lo lắng.

      - Thôi được rồi. Ông hãy vào phòng làm việc của tôi, trong hộc tủ bên trái có mũi kim tiêm mang xuống đây.

      - Vâng thưa viện trưởng.

      - Hàn Phong cậu chắc chắn rồi chứ? Bây giờ cậu hối hận vận còn kịp.

      Hàn Phong nở nụ cười đánh vào lưng của Luân.

      - Tôi luôn tin tưởng câu.

      Luân mỉm cười. Chỉ cần lời này cố gắng hết sức, người bạn này tuy rằng suốt ngày hay gây chuyện với nhưng là người trọng tình trọng nghĩa, Luân biết chắc rằng lên lời này vì khi ai nhất định tới cùng cho dù cả thế giới này ngăn cản

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 030
      - Đây thưa viện trưởng,- Vị bác sĩ tay cầm ống kim tiêm khuôn mặt sợ hãi nhìn Luân, bàn tay ngừng run rẩy.

      - Được rồi, ra ngoài . - Luân nhận lấy ống kim tiêm rồi .

      từ từ mở ống kim tiêm ra rồi nhìn Hàn Phong tỏ vẻ lo lắng. Trái lại với lo lắng của gương mặt Hàn Phong trước sau vẫn vậy chút bộc lộ cảm xúc. xăng tay áo lên rồi :

      - Nhanh luân.

      - Tôi biết rồi, cậu nếu thấy có biểu gì lạ hãy lập tức báo cho tôi biết. - Luân đưa ống tiêm từ từ sát gần với cánh tay của Hàn Phong.

      - Lúc nãy vị bác sĩ kia Uyển Nhi mất rất nhiều máu như vậy có cần truyển máu cho ấy ?

      - Đương nhiên là cần rồi. Tôi xem ấy thuộc loại nhóm máu nào rồi truyền máu cho ấy.

      - Luân đặt ống tiêm lên tay Hàn Phong rồi nhàng ấn xuống

      Gương mặt vẫn chút cảm xúc chờ cho Luân tiêm xong. Sau vài giây nước màu vàng từ trong ống tiêm truyền hết sang người . Hàn Phong lời nào lẳng lặng buông tay áo xuống. Luân nhìn lúc rồi cất giọng:

      - Từ giờ đến ngày thứ năm cậu phải ở trong bệnh viện để tôi còn theo dõi

      - Tôi biết rồi, cậu nhất định phải cứu bằng được Uyển Nhi tôi giết chết cậu. - Hàn Phong lạnh lùng nhếch bên môi nụ cười nhàn nhạt

      - Cậu yên tâm. Cả cậu cũng được có chuyện gì đâu đó Hàn Phong.- Luân

      - Tôi có chuyện gì được chứ. Cậu mau truyền máu cho Uyển Nhi mất cả năm phút rồi. - Hàn Phong thúc dục.

      - Hàn Phong cậu yên tâm, mất năm phút chết được đâu. - Luân nhìn Hàn Phong lo lắng gương mặt lên ý cười đâm.

      - Tôi cậu mau truyền , cho dù là bạn thân tôi cũng giết cậu. - Hàn Phong nhìn Luân lạnh lùng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười nữa miệng đầy giễu cợt

      - Thôi được rồi, cậu mau ra ngoài . - Luân nhìn Hàn Phong nhoẻn miệng cười. Nhưng sau khi thân hình to lớn được che khuất sau cánh cửa trắng toát gương mặt ấy lại lên vẻ buồn, Ống tiêm này Luân sợ sau khi tiêm vào người Hàn Phong họa may chết có tác dụng phụ để lại di chứng sau này. Hàn Phong là người bạn thân nhất của , thể mất người bạn này. Bây giờ chỉ có thể chờ đợi năm ngày này mau chóng qua để biết được kết quả nhưng.... lại sợ năm ngày tử thần này lại cướp mất người bạn thân nhất của . Trong lòng Luân lúc này rối như tơ vò, nửa muốn thời gian trôi qua nhanh lại nữa muốn nó trôi chậm lại mâu thuẫn, thôi để mặc tự nhiên.

      .....................***********************************...........................................

      - Tôi có thắc mắc. - Triệu Tử Hào nhìn người thần bí ngồi chiếc ghế dài cạnh ban công hỏi.

      - . - Người bí từ tốn mà đưa điếu thuốc vào miệng, động tác nhanh chậm lại như ung dung hưởng thụ nhếch bên môi.

      - Tại sao lại thả Uyển Nhi về thế ạ? - Triệu Tử Hào nhìn người thần, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu.

      Người thần bí khẽ nhếch bên môi, từ từ thả ra làn khói thuốc mờ mờ ảo ảo che khuất tâm tư. Ngữ khí bình thản:

      - Ngươi đoán xem

      Triệu Tử Hào gãi đầu, là ông ta thể nào hiểu được tâm tư của người này, có thể gọi là như mò kim đáy bể. Mò thế nào cũng tìm thấy được, cho dù bỏ ít công sức mà Triệu Tử Hào cũng nhìn ra. Ông ta :

      - là tôi hiểu, xin ngài hãy giải thích cho tôi được mở rộng tầm nhìn.

      Người thần bí hừ lạnh tiếng, hai chân vắt chéo sang hai bên. Khắp người toát ra vẻ khí khái của bậc quyền quý lạnh lùng :

      - Ngươi là đồ ngu hay sao? Có thế mà cũng biết. Chẳng phải Hàn Phong là người giết ba của ta sao, chỉ cần cho ta biết được bí mật này ngươi nghĩ Uyển Nhi điên lên mà giết chết Hàn Phong sao?

      - Nhưng Hàn Phong đâu dễ giết như thế ạ. - Triệu Tử Hào thắc mắc.

      Người thần bí lần nữa hừ lạnh, đôi môi khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười khinh bỉ.

      - Đầu óc người làm bằng cao su phẳng lì hả, có nhiêu đó mà cũng hiểu. Có phải Hàn Phong ta ?

      TRiệu Tử Hào gật đầu.

      - Vậy Uyển Nhi muốn giết có phải đề phòng ?

      - Nhưng nếu Hàn Phong phát giác được phải làm sao ạ?

      - Chuyện này cũng có gì là khó. Ta nghĩ rằng Hàn Phong mà phát giác được trò chơi này còn thú vị nữa. quá tầm thường đến kế hoạch giết do người con yếu đuối tạo ra mà phát được ta tốn công mà dựng nên trò chơi này, ta biết chắc Hàn Phong phát đến lúc đó phát điên lên vì ngờ rằng người mà thương bấy lâu lại phản bội thế còn là Hàn Phong bất bại, như con vật bé bị tổn thương chúng ta chẳng phải dễ dàng tay mà bóp chết sao!

      Triệu Tử Hào ngờ người này lại thâm hiểm đến như vậy. Ngay cả kế hoạch có điểm sơ hở thế này mà người này lại có thể nghĩ ra đúng là khiến ông phải nể sợ. Triệu Tử Hào liên tục gật đầu.

      ..................................**********************************.................................................

      Ngày thứ nhất...

      Hàn Phong đến thăm Uyển Nhi, nhìn qua tấm kính trong suốt mà quặn đau . Gương mặt nhắn tái nhợt, đôi hàng mi dày ảo não phủ xuống che đôi đồng tử to tròn long lanh. Gương mặt được gắn ống thông mũi hầu và đầy những dây dẫn của nước thuốc, đôi môi nhắn trở nên tím tái, cánh tay vô lực buồn mà động đậy. đặt tay áp lên cửa kính mà nhìn trong lòng như có nút thắt chưa được tháo gỡ mà khiến tâm tư của bị cột chặt lại cách nào khi thông, như từng chiếc kim sắt nhọn từng mũi từng mũi xuyên qua trái tim của khiến lồng ngực trở nên đau buốt tê tái từng cơn.

      Khuôn mặt Hàn Phong trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, muốn nhanh chóng trôi qua năm ngày để cứu sống Uyển Nhi. mong thời gian dừng lại dù có thể sau năm ngày chết nhưng quan tâm cho dù có chết cùng cũng cảm thấy hối tiếc. Hằng ngày Hàn Phong sống trong buồn bã và ũ rũ mỗi ngày nhìn thấy trong tình trạng đó lồng ngực lại đau nhói lên cho dù tay có kìm chặt đến đâu cũng cách nào thoát khỏi cơn đau này, Nó dằn vặt Hàn Phong dặt vặt tâm tư của , dằn vặt vô tâm của để lâm vào tình trạng này. Cuối cùng cũng đến ngày mà mong đợi, Hàn Phong ngồi trước mặt Luân vẫn khỏe mạnh như ngày nào nụ cười nhàn nhạt in gương mặt đẹp như tượng tạc . mỉm cười :

      - Luân tôi sao cậu có thể tiêm liều thuốc này vào Uyển Nhi.

      Luân mỉm cười vui vẻ, :

      - Phải sao cả, liều thuốc này khi vào người cậu những xung khắc mà còn rất hòa hợp. Bây giờ thân thể của cậu rất tốt khỏe còn hơn lúc trước, tôi có thể tiêm cho Uyển Nhi rồi.

      - Còn mau .

      - Bây giờ tôi có thể chuyển sang phòng hồi sức cho ấy rồi. - Luân từ phòng bệnh đặc biệt ra, mỉm cười .

      - Vậy tôi có thể vào thăm ấy ? - Hàn Phong nhìn vào trong phòng, gương mặt lên ý cười đậm.

      - Có thể nhưng phải lúc này.

      Hàn Phong nghe Luân vậy khẽ nhíu mày.

      - phải lúc này lúc nào?

      - Tối nay , bây giờ còn chưa chuyển.

      - Thôi. được. - Hàn Phong vẻ mặt như vừa ăn phải bồ tạt nhăn nhó thôi.

      Cùng lúc đó vị cảnh sát đến trước mặt hai người, người đó :

      - Tôi là Lâm Hạo cảnh sát điều tra cái chết của thiếu ta Harry làm phiền ngài Hàn Phong đến sở cảnh sát lấy khẩu cung.

      - Hừm. Tôi có việc bận tôi bảo Vũ đến. Cảnh sát Lâm Hạo cứ về trước. - Hàn Phong tỏ ra vui, năm ngày rồi còn chưa vào thăm Uyển Nhi sao có thể nghe theo tên cảnh sát cỏn con thế này.

      - Xin lỗi ngài. Ngài là người bị tình nghi chứ phải Vũ- kẻ thân cận của ngài. Tôi chỉ làm theo lệnh mời ngài về sở cảnh sát hợp tác điều tra. - Lâm hạo chắc nịch, ngữ điệu tỏ vẻ gì là sợ hãi.

      - Hừ, tôi bảo có việc bận nghe hiểu à? - Hàn Phong nhếch môi lạnh lùng . Tên cảnh sát này quả biết sợ chết là gì.

      - Tôi biết nhưng thưa ngài phải theo chúng tôi, mạng người phải là , - Lâm Hạo kiên trì .

      Hàn Phong quả tức giận, tên này coi ra gì mà. Hàn Phong tức giận trong lòng nhưng bề ngoài vẫn lạnh lùng nụ cười nhàn nhạt bên môi. Luân thấy tình hình khả thi nên kéo tay , giọng giảng hòa.

      - Hàn Phong cậu theo cảnh sát Lâm Hạo lấy khẩu cung mất bao nhiêu thời gian đâu. Với lại Uyển Nhi cũng thể lập tức tỉnh dậy.

      - Hừ , thôi được. Cậu mau gọi Luật Sư Á cho tôi

      - Được rồi cậu mau . - Luân thấy Hàn Phong chịu nể mặt thở phào nhõm, Lập tức gọi điện cho luật sư Á.

      ...............................**********************************...............................................

      - Chủ nhật ngày 13 - 7 - 2014 vào lúc 10h 30 phút ở đâu và làm gì? - Lâm Hạo hỏi.

      Trong căn phòng kín , Hàn Phong nhìn Lâm Hạo chỉ nhếch bên môi, :

      - Bệnh viện.

      - Vậy tại sao ngài lại giết Thiếu úy Harry, thiếu úy làm gì ngài? - Lâm hạo nghiêm mặt,

      Đáp lại nghiêm túc của Lâm Hạo, Hàn Phong chỉ nở nụ cười khinh khỉnh:

      - Sao lại tôi giết , tôi làm gì cả.

      - Có người là thiếu Uý Harry chết sau khi gặp ngài và quay về.

      Hàn Phong cười thành tiếng nụ cười lạnh nhạt đủ khiến người khác phải lạnh sống lưng, Đôi đồng tử đen láy nhìn xoáy vào Lâm Hạo, Hàn Phong nở nụ cười nhàn nhạt:

      - cũng là chết sau khi gặp tôi và quay về đương nhiên là sau khi gặp tôi ta vẫn sống, Và đâu cảnh sát Lâm Hạo sao lại hỏi tôi, nên cho người tìm . Vạn nhất chết ở nơi nào sao lại đến bắt tôi. Tôi còn gì để , tôi về đây.

      Lâm Hạo nhìn chằm chằm vào Hàn Phong. vốn biết đầu óc rất nhạy bén nhưng ngờ lại có thể đổi trắng thay đen đến chóng cả mặt. Lâm Hạo nhìn tức tôi rồi :

      - Sau khi còn trong quá trình điều tra ngài là kẻ đáng tình nghi nhất vậy nên tôi thể thả ngài về cho đến khi điều tra ra hung thủ ,

      Hàn Phong nhếch môi nhún vai. biết Lâm hạo thể giam giữ được . Chưa đầy 5' luật sư Á đến.

      - Chào tôi là luật sư Á, xin hỏi thân chủ tôi làm gì mà bắt đến đây giam giữ?

      - Cảnh sát tình nghi ngài Hàn Phong giết Thiếu Uý Harry - Lâm Hạo

      Luật sư Á mỉm cười :

      - có chứng cứ chưa?

      Lâm Hạo lắc đầu :

      - Còn trong quá trình điều tra.

      - Vậy giờ là chưa có chứng cứ xác thực.

      Lâm Hạo bất đắc dĩ lắc đầu.

      - Vậy mời cảnh sát Lâm thả thân chủ tôi ra khi nào có chứng cứ xác thực chúng tôi theo về sở cảnh sát.

      Lâm Hạo ngậm bồ hòn làm ngọt, gượng cười :

      - Được xin mời theo tôi.

      Hàn Phong nhếch bên môi, tên cảnh sát đó muốn đấu với . Hừ có khả năng đó đâu.

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 031
      Hàn Phong mở cửa bước vào căn phòng. Bên trong im lìm môt tiếng động ngay cả hơi thở của cũng có thể dễ dàng nghe thấy. Uyển Nhi nằm giường, mặc bộ quần áo màu trắng của bệnh viện trắng như gương mặt giờ của . Vầng trán cao được quấn quanh lớp băng gạc, toàn thân mềm nhũn như thiếu sức sống.

      Hàn Phong vẫn biết như thế này nhưng ngờ nằm yên bất động như con búp bê bằng thủy tinh chút động đậy lại khiến đau lòng đến thế. hiểu sao lại chạy ra đường như thế, gọi nhưng hề nghe thấy tiếng gọi của . vẫn dùng tốc độ đó mà lao ra đường để rồi nằm chiếc giường này, mất hoạt bát thường ngày mà trở nên ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.

      rất thích ngoan ngoãn, im lặng chút ồn ào của nhưng bây giờ mới cảm nhận thấy im lăng này khiến càng hoang man càng lo âu hơn là những lúc ngồi cùng cười ríu rít khi làm việc có thể nắm tay mà vu vơ hát hò còn dịu dàng co rúc trong lòng ngủ tựa như đứa trẻ. Nghĩ đến đây trong lòng góc khuất nào đó co thắt lại khiến Hàn Phong ôm lấy lồng ngực phập phồng rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

      nắm lấy tay , bàn tay mất chút hơi ấm mà siết chặt lại. còn nhớ những lúc ngồi cạnh nắm chặt tay như thế này rồi lồng bàn tay nhắn vào bàn tay , hay áp bàn tay đó vào bàn tay so sánh kích cỡ rồi mỉm cười đầy dịu dàng rồi nháy mắt tinh nghịch hỏi : " Sao tay lớn thế? " Những lúc như thế chỉ biết xoa đầu rồi ôm vào lòng. vuốt ve gương mặt của , nó gầy ốm và xanh xao hơn nhiều so với trước nhưng mềm mại vẫn lan truyền đến bàn tay nó mát rượi mà lại êm ả như chạm vào miếng vải tơ tằm. Đôi môi mềm mại trở nên tái nhợt khiến dịu dàng cúi xuống mà sưởi ấm cho môi . Lúc chạm vào Hàn Phong khỏi ngạc nhiên hương vị ngọt ngào như bao trùm lấy đôi môi mỗi ngóc ngách đều được hương thơm ngọt ngào phủ lên.

      Sau lúc buông tha cho môi , Hàn Phong nhìn Uyển Nhi lúc rồi ra về. khép cửa lại rồi nhìn tiếc nuối.

      .....................******************************......................................

      lúc sau những ngón tay thon dài khẽ khàng động đậy, Đôi hàng mi dày rợp Khẽ chấn động. Tôi mở to mắt, đây là đâu? Còn tôi là ai? Trước mắt tôi đều là màu trắng , trắng toát nơi này là thiên đường sao? Ba tôi đâu, mẹ tôi đâu? Tôi sợ quá , sợ quá. Nỗi sợ hãi xâm chiếm lấy tôi, từ trong lồng ngực nhói lên đau đớn. Cùng lúc đó nước mắt từ đâu trào ra ngừng chảy dọc xuống mặt tôi, tôi ngồi dậy co ro chiếc giường hai tày vòng quanh ôm lấy gối gương mặt nhắn toát lên vẻ sợ hãi.

      - Uyển Nhi tỉnh rồi sao? - người con trai gương mặt tuấn dịu dàng hỏi.

      Tôi nhìn ta cảnh giác, người này là ai vậy? Sao ta lại gọi tôi là Uyển Nhi? Tôi có quen với ta sao?

      Người con trai đó nhìn tôi vẫn im lặng ngạc nhiên :

      - , nhớ tôi sao?

      Tôi nhìn ta lúc rồi lắc đầu, ánh mắt nhìn ta đầy vẻ cảnh giác.

      ta nhìn tôi ngờ vực rồi đến cạnh tôi. Ánh mắt thăng trầm lên vẻ buồn rầu.

      - là Vũ đây.

      Tôi nhìn ta lúc rồi lắc đầu.

      Vũ nhìn tôi đau xót, ánh mắt buồn cảm đưa hai tay vuốt tóc tôi. Mỉm cười dịu dàng rồi ra ngoài.

      - Phong à, Uyển Nhi ấy tỉnh dậy rồi.

      Hàn Phong ngồi giường của Uyển Nhi đứng bật dậy, ngữ khí thản thốt chứa đầy vẻ vui sướng.

      - Sao, ấy tình rồi sao? Tôi tới ngay.

      Vũ nghe ra sung sướng của Hàn Phong giọng:

      - Được rồi.

      Chưa đầy 5' Hàn Phong có mặt tại phòng bệnh của Uyển Nhi. lập tức đến bên cạnh , ngữ khí dịu dàng đầy vẻ vui sướng.

      - Em tỉnh rồi sao.

      Tôi nhìn người mới bước vào, gương mặt đẹp như tượng tạc, đôi mắt ưng đầy vẻ thương nhìn tôi nhưng tôi....tôi quen . Cảm giác nhói trong lòng, đau đến đến xé tim khi bàn tay to lớn ấy chạm vào người tôi, ôm tôi và lòng.

      - May , em tỉnh rồi sợ quá Uyển Nhi.

      Lại Uyển Nhi sao ai cũng gọi tôi là Uyển Nhi vậy? Tôi quen ta, hề biết ta. Tại sao người đàn ông này lại luôn miệng gọi Uyển Nhi thâm tình đến như thế, tôi muốn đẩy ra nhưng có cái gì đó khiến tôi đẩy ra được mà lại để mặc siết chặt trong lòng. Tại sao tôi thể đẩy ra, tôi có quen sao? Sao tôi lại cảm nhận thấy ấm áp nhưng trong lòng lại lên đau khổ thống thiết đến thế. Bản thân tôi hiểu tại sao mâu thuẫn. Sau lúc đắn đó suy nghĩ tôi lập tức đẩy mạnh ra, trở lại tư thế co ro cảnh giác nhìn nơi góc giường.

      - Uyển Nhi em...em sao thế? là Hàn Phong đây mà. - Hàn Phong ngờ Uyển Nhi lại đẩy ra, động tác vươn tay còn chưa kịp thu hồi, ánh mắt chuyển sang lạnh lùng.

      Tôi nhìn gương mặt lạnh ngàn băng của mà cảm thấy hoảng sợ, hai chân bất giác co lại vòng tay càng chặt hơn mà tự ôm lấy bản thân, ánh mắt vì thế mà trở nên cảnh giác.

      - Em sợ .?

      lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt này khiến tôi cảm thấy hoang man,. Đây vốn phải câu hỏi mà là câu khẳng định, theo phản xạ tự nhiên tôi gật đầu, nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lùng góc cạnh của .

      - Sao em lại sợ ? Sao em lại sợ hả, là Hàn Phong đây mà.

      là Hàn Phong, sao tôi lại thấy tên này quen thuộc thế, dừng như tôi nghe tên này ở đâu rồi. Bên tai tôi lại văng vẳng lên câu lạ lùng nụ cười đầy ma quỷ:

      - Mau giết Hàn Phong, mau giết Hàn Phong. là người giết chết ba của em mau giết chết .

      Đầu tôi đau quá, đau quá. Tôi theo lẻ tự nhiên dùng hai tay ôm lấy đầu, cái miệng nhắn khẻ run rẩy, ngữ khí theo đó mà càng trỡ nên run rẩy hoảng sợ.

      - Á Á Á Đừng nữa, đừng nữa huhu.

      Tôi sợ quá bật khóc nức nỡ, tiếng khóc vang vọng lên trong căn phòng yên tỉnh. đột nhiên vòng tay ôm lấy người tôi ủ vào lòng ngữ khí lạnh lùng ra lệnh cho người nào đó tên là Vũ:

      - Vũ mau gọi Luân gọi Luân đến đây.

      - sao rồi Uyển Nhi đừng khóc nữa, ngủ ngủ .

      tay ôm siết tôi tay ngừng xoa lên đầu tôi, giọng dịu dàng khác hẳn lúc nãy. Lúc này giọng của người lạ mặt còn vang vọng bên tai tôi nữa, cái ôm siết ấm áp khiến tôi cảm thấy yên tâm mà dựa vào.

      ........................***********************************.............................

      lúc sau Luân cùng Vũ hớt hải đến. Luân nhìn Hàn Phong ôm Uyển Nhi trong lòng ngừng dỗ dành ánh mắt trở nên đau lòng. Tên bạn thân này, rồi, có thể vì này mà ngay cả sinh mạng cũng cần quả trở nên sâu đậm lắm rồi, là bạn thân Luân cũng thấy vui. Nhưng hiểu sao dạo gần đây Luân lại có cảm giác lo sợ bất an trong lòng, có cảm giác này là khắc tinh của Hàn Phong. Hàn Phong có thể bỏ mặc bất cứ ai ngay cả việc tìm kiếm Thiên Băng vì này. sợ này là người tổn thương - Hàn Phong lạnh lùng kiêu ngạo.

      Luân đến cạnh Hàn Phong đập tay lên lưng rồi :

      -tôi có chuyện muốn cho cậu.

      Hàn Phong nhìn Luân rồi gật đầu. buông ra, đặt chiếc giường rồi .

      - Cậu .

      - Uyển Nhi ấy trải qua khỏi cơn nguy hiểm, ý chí ấy rất kiên cường nhưng...

      Hàn Phong nhíu mày lo lắng hỏi:

      - Nhưng thế nào?

      Luân nhìn Hàn Phong kích động :

      - Cậu phải bình tĩnh.

      Hàn Phong trong lòng dâng lên nỗi bất an, kìm chế được cảm xúc giọng trở nên cao vút:

      - Cậu mau .

      - ấy có thể nhớ cậu, nhớ những chuyện xảy ra.

      Trong mắt Hàn Phong ánh lên tia đau đớn, cả thân người to lớn đứng vững

      - Khi nào ấy có thể hồi phục.

      Luân nhìn Hàn Phong đau lòng mà cũng có vui vẻ gì cho cam, đến cạnh Hàn Phong đặt tay lên vai an ủi:

      - Có thể ngày mai nhớ, hay tháng hồi phục hoặc là....

      Luân ngưng chút thở dài não nề rồi :

      - Hoặc là cả đời mất kí ức.

      Hàn Phong như tin vào tai mình, gương mặt đẹp như tượng khẽ chấn động. lại gần chiếc giường, Uyển Nhi nằm ở đó. Hàng mi dày rũ xuống che đôi con người sinh động hoạt bát ngày nào, Gương mặt nhợt nhạt đầy những vết xước khiến tâm tư trở nên khó hình dung thành lời. Cánh tay dài vương ra chạm đến gương mặt nhắn vuốt ve chiều lên đó sợ rằng nếu chạm mạnh bể vụn ra như con búp bê thủy tinh yếu ớt. Làn da tái nhợt nhưng vẫn mịn màng như ngày nào khiến đôi mắt Hàn Phong càng buồn rầu chỉ mong rằng người nằm ở đây phải mà là . sao lại kém linh hoạt như thế, ngay cả đẩy ra mà cũng biết chỉ trơ mắt đứng nhìn chiếc xe hất văng lên khắp người đầy máu làm cho đau lòng như thế này. Bây giờ mất kí ức về , hằng ngày vẫn có thể trở nên vui vẻ hoạt bát nhưng lại thể nhớ ra là ai, loại cảm giác dày vò này khiến còn đau gấp ngàn lần với cảm giác vạn tiễn xuyên tâm.

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 032
      - Uyển Nhi em ăn chút cháo . - Hàn Phong đưa muỗng cháo lên nhìn tôi mỉm cười.

      Tôi nhìn , ánh mắt của rất dịu dàng như trong đó chỉ có mình tôi thôi khiến tôi cảm thấy hoang mang hoảng sợ. Tôi theo phản xạ co người lại hai tay ôm chặt chiếc gối bông lắc lắc đầu.

      Hàn Phong mỉm cười, nụ cười rất đẹp, đẹp như bức tranh điêu khắc tỉ mỉ. vương bàn tay to lớn xoa đầu tôi, mỉm cười :

      - Ngoan nào, ăn xíu thôi nhé.

      Tôi nhìn ánh mắt bớt phần nào cảnh giác, rồi khẻ gật đầu. Hàn phong nhận thấy cái gật đầu của tôi khóe miệng giãn ra kéo thành nụ cười vui vẻ, bàn tay đó lại xoa lên đầu tôi. Cái muỗng có sẵn cháo đưa ra Hàn Phong cười .

      Tôi nhìn muỗng cháo rồi há mồm ăn miếng.

      - Ngoan lắm, có ngon ?

      Mùi vị nóng của cháo, thơm nồng của mùi hành lại chút tiêu hơi cay cay lại ngọt liệm của tôm khiến tôi khẽ mỉm cười gật đầu với .

      - Giỏi. Nào ăn thêm chút nữa.

      Hàn Phong múc muỗng chào còn nghi ngút khói đưa lên miệng thổi chút rồi chìa ra trước mặt tôi.

      Tôi mỉm cười rồi ngoan ngoãn ăn hết thìa cháo đó. Mùi vị thơm thơm nong nóng khiến tôi vui vẻ mà ăn hết. Hàn Phong mỉm cười cúi xuống hôn lên môi tôi. Nụ hôn dịu dàng mà nhàng như nước, vị ngọt lan tỏa khắp đầu lưỡi tôi khiến tôi như tan chảy vào vòng tay vô lực mà buông thỏng xuống. Nụ hôn này tôi dường như cảm nhận được từ lâu lắm rồi. Nó như chạm vào góc lòng tôi, hai tay từ buông thõng mà nâng lên vòng qua cổ . Hàn Phong nhếch môi cười , ôm tôi càng chặt hơn cho đến khi vô lực mà ngã vào .

      Hàn Phong ôm tôi trong lòng vuốt bên tóc tôi mỉm cười :

      - Em có nhớ ra là ai ?

      Đầu tôi lại đau đớn như có ai dùng búa mà bổ vào ngừng lên những hình ảnh giữa chàng trai ôm vào lòng, họ cùng nhau đan tay cuùng nhau cười. tia chớp xẹt ngang qua, còn là hình ảnh đó nữa mà lại chuyển sang hình ảnh khác. Tôi nhìn thấy chàng trai thương hôn lên môi họ siết nhau như muốn cùng hòa vào đối phương. Lại xuất hình ảnh khác, chàng trai đem nhốt vào phòng cho dù có đập cửa có gào thét thế nào chàng trai cũng lạnh lùng quay . Họ là ai, tôi thấy rất quen. Chàng trai kia là ai sao trong lòng tôi lại đau như thế khi lên hỉnh ảnh cuối cùng lại hạnh phúc biết bao khi chàng trai ôm hôn . Tại sao vậy? Đầu tôi đau quá,. Tôi đưa hai tay ôm lấy đầu, giọng ma quỷ đó lại vang lên bên tai tôi.

      " Hãy giết Hàn Phong , hãy giết "

      - Á Á Á đừng nữa xin đừng nữa. Đầu tôi đau quá hức hức đau quá.

      Tôi khóc nấc lên, hai tay vẫn siết chặt lấy đầu theo bản năng mà toan bỏ chạy nhưng có lức lớn kéo lấy người tôi. Theo quán tính tôi ngã vào lòng người đó, gương mặt nhắn ướt nhẹp nước mắt rúc vào bờ ngực rắn rỏi. Tiếng khóc vang lên trong căn phòng.

      - Huhu, hức hức.

      Hàn Phong ôm tôi vào lòng, luôn miệng :

      - xin lỗi, em đừng khóc nữa. xin lỗi , em đừng khóc nữa.

      Lời ấy của lập lập lại nhiều lần nhưng tiếng khóc của tôi lại còn to hơn cả lời của .

      - Huhu. Huhu

      Hàn Phong nhìn thấy những giọt nước mắt trong suốt như pha lê lòng lại nhói. Mỗi giọt nước mắt ấy như là ngọn lữa ngừng thiêu đốt trái tim , cả thân xác con người . Thấy thế này thể chịu đựng thêm nữa. Tảng băng như lại động lòng vì , muốn buồn, muốn phải chứng kiến những giọt nước mắt của người con thêm giây phút nào nữa. cất giọng, giọng hát trong trẻo như thủy triều uốn lượn lúc cao trào lúc lại êm ả...

      Em à cuộc đời này ưu ái

      Nhưng em còn làm nó tươi đẹp hơn

      cái cách em đứng bên

      Vượt qua những sóng gió cuộc đời

      muốn chạy trốn đâu em

      chỉ muốn cho em những ngày hạnh phúc

      Khi mà em cái thấy cả thế giới này

      đè nặng bờ vai em

      muốn làm nó tệ hơn đâu

      chỉ muốn đôi ta được hạnh phúc

      Em à hãy cho biết

      làm cho em mọi thứ

      Dường như chưa từng có ai hiểu cho đến khi em biết đến

      Dường như chẳng có ai quý cho đến khi em đến và

      Dường như chẳng có ai muốn chạm vào cho đến khi em đến bên

      ( Lời :

      Baby life was good to me

      But you just made it better

      I love the way you stand by me

      Through any kind of weather

      I don’t wanna run away

      Just wanna make your day

      When you felt the world is on your shoulders

      Don’t wanna make it worse

      Just wanna make us work

      Baby tell me I will do whatever

      It feels like nobody ever knew me until you knew me

      Feels like nobody ever loved me until you loved me

      Feels like nobody ever touched me until you touched me

      Baby nobody, nobody,until you

      Baby it just took one hit of you now I'm addicted

      You never know what's missing

      Till you get everything you need,yeah

      I don't wanna run away

      Just wanna make your day

      When you feel the world is on your shoulders

      Don't wanna make it worse

      Just wanna make us work

      Baby tell me,I'll do whatever

      See it was enough to know

      If I ever let you go

      I would be no one

      Cos I never thought I'd feel

      All the things you made me feel

      Wasn't looking for someone until you

      Nobody, nobody, until you)

      Tiếng hát dịu dàng thăng trầm ấy như mật ngọt mà từng chút từng chút rót vào lòng tôi chạm đến nơi mong manh nhất. Tôi lắng tai nghe bỏ sót chữ nào, Hàn Phong ôm tôi nhàng, lúc này đây tôi có cảm tưởng như là cả thế giới của tôi, my sunshine. My sunshine? Từ ngữ này có phải có ai cho tôi rồi ? Hình như là có ai với tôi từ ngữ này rồi. Tôi nhắm mắt lại, hình ảnh đó lên trong đầu tôi tiếng trầm thấp ngọt ngào văng vẳng bên tai tôi. Tôi cố gắng mở mắt to để nhìn cho hình dáng đó nhưng dù có gắng như thế nào tôi cũng nhìn ra được nó cứ mờ mờ ảo ảo rồi lúc sau, hai mắt tôi từ chút thiếp lại tôi chìm vào trong giấc ngủ lúc nào cũng hay.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 033
      - Uyển Nhi, hôm nay là ngày được xuất viện, đưa em về nhà. - Hàn Phong mở cửa bước vào, theo sau có rất nhiều người.

      Tôi lắc đầu, từ khi tỉnh dậy đến bây giờ tôi còn chưa với lời nào. luôn ân cần chăm sóc tôi nhưng tôi vẫn chỉ im lặng.

      Thấy tôi lắc đầu gương mặt Hàn Phong có nét chuyển đổi. Nụ cười môi tắt liệm thay vào đó là gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị. nhếch bên môi, nở ra nụ cười nhạt:

      - về cũng phải về.

      Tôi lập tức lắc đầu lắc đầu nguầy nguậy tỏ vẻ đồng tình trước sau vẫn ôm chặt gối, nhìn bằng ánh mắt cảnh giác.

      - Em... hừ lại sợ tôi. Về thôi.

      Hàn Phong đợi tôi kịp lời nào bế tôi lên thẳng ra ngoài quên với bọn người trong đó:

      - Thu dọn mang về tòa thành cho chủ.

      Tôi nghe bọn họ gì vì nhanh chong bước nhanh đóng sập cửa lại. Tôi ngước mặt lên nhìn , nhìn từ dưới lên gương mặt quả thât đẹp gì để tả. Đôi mày kiếm sắc sảo, hàng mi dài nhìn từ góc độ này như phủ xuống che đôi đồng tử thăng trầm sắc bén, cái mũi cao vút thằng tắp lại nước da màu đồng rắn rỏi. Tôi ôm chặt chiếc gối trong lòng. Bỗng nhiên lúc lâu sau hiểu tại sao tôi lại vươn tay chạm lấy bờ ngực săn chắc của khẽ nhấn xuống chút. Cảm giác cứng nhắc truyền vào tay tôi nếu như dựa vào chắc là tâm lắm. Tôi bất giác dựa vào, hai mắt từ từ nhắm lại hàng mi đen cong vút che phủ đôi đồng tử sơ hãi vùi vào lòng tìm kiếm hơi ấm.

      Hình như Hàn Phong cảm thấy được có gì đó ngừng cọ vào người cúi mắt xuống xem. Đôi mày kiếm giãn ra, nụ cười theo đó cũng trở nên ôn hòa. nhìn lúc này tựa như chú mèo vùi vào lóng mà gương mặt đậm ý cười, nụ cười duy trì cho đến khi đưa vào phòng của chính mình đắp chăn rồi mới rời .

      ___________________________________________________________________

      - Cậu điều tra ra ai bắt cóc Uyển Nhi chưa? Hàn Phong ngồi sofa, hai tay dang rộng thành ghế bộ dạng ung dung.

      - Là tổ chức D.A. - Vũ ngồi đối diện , gương mặt nghiêm nghị.

      Hàn Phong nhíu mày gương mặt có chút biến chuyển.

      - Hừ lại là tổ chức này sao. Điều tra cho tôi nơi nấp của chúng.

      - Tôi điều tra nhưng cũng tra ra được gì, chúng quả là khôn khéo . Chúng nấp trong bóng đêm còn ta ở ngoài sáng khó mà lường. - Ngữ khí Vũ trở nên trầm thấp.

      Hàn Phong nhếch môi.

      - Vậy sao? ra cũng phải ra. Tôi tin bọn người đó có thể lẫn trốn cả đời.

      Còn về Thiên băng cậu điều tra đến đâu rồi?

      - Tôi bắt được Đông Âu. Ông ta cũng khá là ngoan cố nhất quyết nơi đó là nơi nào.

      Hàn Phong hơi nhíu mày.

      - sao, bây giờ tôi cũng gấp cứ từ từ mà tra tấn cứ đánh đến khi nào khai là được.

      - Vâng. còn chuyện gì nữa tôi cũng xin ra ngoài. - Vũ rồi ý định đứng lên

      - Khoan , tôi còn chưa hết. - Hàn Phong nheo mắt, khẽ cười cười.

      - Còn chuyện gì sao Phong? - Vũ hỏi

      - Tôi biết bên Australia thế lực của cậu rất lớn, tôi cũng biết ngày chuyện trong tổ chức cậu nắm rỏ trong lòng bàn tay... - Hàn Phong rút ra điếu thuốc, ý cười i đậm trong mắt chậm rãi đưa lên miệng.

      Đầu ngón tay khẽ run, Vũ cố lấy lại bình tĩnh :

      - Phong, tôi có ý này.... Tôi còn phải học hỏi , tôi chỉ cần như thế này là được rồi.

      Hàn Phong châm lửa rít hơi thuốc lá nở nụ cười nhàn nhạt hai chân vắt chéo.

      - Yên tâm, cần như thế tôi chỉ là có ý thế thôi. Tôi định về hưu sớm thế. Về nghỉ ngơi cho tốt, cậu vất vả quá rồi.

      Vũ hơi nheo mắt, quen Hàn Phong mười năm, theo như tính cách của những lời có mục đích bao giờ mở lời.

      - Phong tôi có năng lực như thế. đừng vậy.

      Hàn Phong lúc này đứng lên , vỗ vai Vũ.

      - Vũ, đến lúc nào đó người ta cần phải tự lập cậu cũng phải có năng lực đừng suốt ngày theo sau tôi. - Hàn Phong mỉm cười, đôi mắt chứa ý vị sâu xa...Bàn tay to lớn lần nữa vỗ vào vai .

      - Tôi biết cậu vì tôi mà luôn trung thành, cho dù chết cũng khôn ghề từ chôi.

      Vũ nhìn , ánh mắt thăng trầm khẽ gật đầu.

      ___________________________________________________________________

      Ngoài trời bắt đầu chuyển sang u tối, vài hạt mưa cũng bắt đầu lất phất rơi. chiếc giường của , Uyển Nhi nằm cuộn tròn đấy, đầu còn băng trắng toát quấn quanh, chiếc đèn cam vàng chiếu sáng bao phủ lên gương mặt nhắn xinh đẹp của .

      Hàn Phong bước vào, ánh đen chậm rãi chiếu lên khắp phòng ngủ ngay cả cũng phủ người lớp màu cam vàng, tiến đến gần nhìn tâm tư khẽ chấn động. Ngồi chiếc giường rộng rãi, nhìn cách say đắm như nhìn toàn cảnh " giang sơn " xinh đẹp thu vào trong mắt, nụ cười nhàn nhạt khẽ bên môi.

      Chỉ cần nhìn thấy như vậy trong lòng lại vấy lên chút tâm tư....

      biết từ lúc nhìn thấy - người con đơn thuần ngốc nghếch lại khiến tự chủ được mà muốn chiếm đoạt làm của riêng. Chỉ cần nhìn thấy lúc giận dữ quát mắng cảm thấy có chút mùi vị của cuộc sống, chỉ cần ôm vào lòng như cảm nhận thấy ôm cả thế giới tựa hồ chiều say đắm.

      Hàn Phong tự chủ được vươn ngón tay, vừa muốn chạm vào gương mặt đáng này tiếng sấm vang lên. Đôi mắt to xinh đẹp mở ra nhuốm màu sợ hãi, nhìn thấy người đàn ông to lớn bên giường vội vàng bổ nhào vào lòng Hàn Phong như đứa trẻ hoảng sợ cẩn được che chở.

      Bàn tay to lớn đặt lên lưng vuốt ve nhè lên lưng sau phút run run. Đôi mắt ưng sắc bén tựa hồ như đong đầy tình thương ngay cả hàng mày kiếm cũng được giãn ra. Tâm tư như hòa tan... Chỉ có thương là giữ lại.

      Bàn tay to lớn thôi vuốt ve mà thay vào đó ôm vào lòng, toàn bộ thân mình mềm mại đều run lên bần bật, khó để nhận ra run rẩy của . thấp giọng, ngữ khí trầm trầm như loại rượu vàng ngon ngọt, lại mang theo chút an ủi chở che.

      - Đừng sợ, đây rồi.

      Tôi từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, tiếng ma quỷ ấy vang lên bên tai ngay cả khi tôi ngủ từ từ mà giày vò tôi. Vòng tay to ấm vững chãi này khiến tôi biết đâu là thực đâu là mơ nữa hư hư nữa ảo ảo khiến tôi bối rối.

      - Đừng sợ.

      Rốt cục cũng phải mơ đây là , gương mặt dịu dàng, vòng tay săn chắc, vòm ngực rộng lớn như ủ tôi vào lòng đem cả thân thể lẫn gương mặt bé mà chôn vào lòng, hết thảy đều cho tôi cảm giác an toàn yên tâm nhất định.

      Nhưng giọng nói ngọt ngào êm ả ấy là thứ mà tôi cảm thấy sợ hãi, tôi sợ người đàn ông này, có một cái gì đó khi hắn gần gũi với tôi lại khiến tôi đau lòng như muốn chết . Tôi hiểu, vả lại....Người đàn ông này......tôi quen hắn sao? Nhưng tôi lại muốn ở trong lòng hắn mà nhắm mắt hưởng thụ giấc ngủ cần biết hắn là ai, cần biết tôi là ai...

      - Gặp ác mộng?

      Một lúc sau giọng nói trầm thấp truyền vào tai tôi. Cái cằm đặt ̉nh đầu tôi nụ cười nhẹ nhàng ẩn hiện.

      Vài phút trước còn lập một kế hoạch tra tấn dã mang người khác mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi từ băng tảng vạn trượng lại biến hóa thành loại rượu vang êm ả ngọt ngào.

      Đối với người đàn ông này chỉ cần được ôm vào lòng, được thấy ngoan ngoãn nghe theo lời hắn thì hắn đã mãn nguyện. Chỉ cần cả đời chịu nghe hắn thì muốn gì hắn cũng có thể đạp ứng tất cả cho . Nghĩ đến đây đôi môi giản ra để lộ nụ cười vui vẻ.

      Tôi khẽ gật đầu, nằm co rúc trong lòng hắn lại nghe giọng nói dịu dàng ấy ̉nh đầu, chiếc cằm ngừng cọ trong tóc tôi.

      - Chỉ là ác mộng , sau này khi nào em gặp ác mộng đều sẽ có bên cạnh, Uyển Nhi đừng sợ.

      Trong lòng khẽ chấn động, tôi ngước lên nhìn hắn, đôi mắt còn sợ hãi mà nhìn chăm chăm vào hắn, nhìn gương mặt tuấn đẹp như một bức tượng hoàn mĩ nhất thời quên luôn cả việc dời mắt

      Khẽ cười do ánh mắt ngây ngốc, Hàn Phong xoa đầu tôi. Đôi môi hé ra cúi xuống, môi chạm môi, tôi cảm thấy có một góc nhỏ đột nhiên đổ vỡ. Tia chớp một lần nữa lóe lên , tôi như còn nhận ra ngay chính bản thân mình mà mặc kệ đôi môi cùa Hàn Phong quấn lấy môi tôi, khi hắn rời còn mang theo hơi thở nam tính đặc trưng riêng mà rất quen thuộc của một người nào đó khiến lòng rượu cũng say.

      Hắn nhìn , đôi mắt đã còn cảnh giác còn sợ hãi khi nhìn hắn mà giờ phút này chỉ còn lại sự thương mà từ khi tỉnh lại đến nay hắn chưa từng thấy. Khuôn mặt ửng hồng đầy vẻ diễm lệ khiến lồng ngực Hàn Phong hô hấp trì chệ khiến hắn phải rung động trong lòng khẽ cất tiếng gọi đầy mê hoặc.

      - Uyển Nhi...

      Hàn Phong kiềm chế được bản thân một lần nửa chạm vào cánh môi . Say mê, chìm đắm....Đôi môi mang theo sự ấm áp cẩn thận hôn lên môi mang theo tình sâu đậm nhất của một người đàn ông đối với gái mà hắn thương. Giong nói uy quyền mang tính cưỡng chế.

      - Uyển Nhi em là của tôi mãi mãi là của tôi

      Tiếng sấm vang lên như xé toạc cả bầu trời đêm, tôi sợ hãi lao vào lòng hắn mang theo tiếng khóc đứt quãng.

      - Uyển Nhi, em đừng khóc.

      Nước mắt từ từ chảy xuống như giọt sương tinh khiết cẩn thận chạm nhẹ vào đóa hoa còn ôn nhu e ấp khiến Hàn Phong phiếm đau. Hắn ôm càng chặt, thở dài thườn thượt.

      - Em khóc khiến đau lòng, đừng khóc nữa

      Hàn Phong kéo lấy một tay đặt nên nơi lồng ngực, một giọng nói êm như nước chảy róc rách vào tai hắn mà bây giờ hắn mới được nghe.

      - đau lòng sao?

      Ngón tay dài mảnh khảnh khẽ vuốt ve. Nơi đâu đập thình thịch từng nhịp một rõ ràng, hương thơm quen thuộc bao vây lấy mũi , rất quen. Dường như đã từng có cảm giác này, cảm giác ấm áp hạnh phúc đến nghẹn ngào khi được nằm trong lòng hắn. Nhưng ́ nhớ đến thế nào cũng nhớ ra hắn là ai?

      Hàn Phong nâng cằm lên hôn lên những giọt nước mắt trong suốt như pha lê rồi nhẹ nhàng gật đầu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :