Boss Đại Nhân ! Ta Thua Rồi - JenRee Nguyễn (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 52: Thực ước muốn


      Hàn phong thở dài, biết nên gì vào lúc này lẳng lặng xoay người rời khỏi nơi đây. Bóng lưng cao lớn lại tỏ ra khổ sợ như thế khiến lòng tôi thắt chặt lại, đưa tay ra ý định níu giữ Hàn Phong nhưng vẫn là thể.. bàn tay bất lực rơi vào khí.

      Cánh cửa đóng lại thân mình cao lớn dựa vào, gương mắt lạnh như băng vào giờ phút này lại lên xót xa ánh mắt nhíu lại. hoàn toàn còn say, rất tỉnh táo. bờ môi chỉ còn lại nụ cười nhạt, đưa tay rút ra điếu thuốc bỏ vào miệng. Mùi khói xám xịt từ từ bay lên hòa quyện vào khí, trong phút chốc gương mặt của cũng từ từ chìm vào làn khói còn nhìn ra được biểu cảm như thế nào. Cái đầu khẽ xoay nhìn về bên cửa, vẫn là im lìm đóng kín lạnh lẽo phía sau lưng.

      Bên trong, cũng có người tựa vào bên cửa, nỗi đau đớn lên trong ánh mắt nhưng còn cách nào khác. thể ở bên cũng muốn tách rời cứ như vậy mà tự giày vò lẫn nhau sao? biết phải thế nào chi bằng tự giải thoát , như thế chã phải tốt hơn sao? Nghĩ đến lựa chọn đó tôi chỉ khẽ xoay đầu nhìn về phía cửa mái tóc mềm mại lẫn gương mặt tinh tế đều áp sát lên, đau khổ khôn nguôi.

      __________________________________________________________________

      Ánh nắng ban mai nhàng xuyên qua khe cửa sổ, soi sáng cả căn phòng. Trong khoảnh khắc tràn ngập mùi hương dịu trong lành, gió nhè thổi vang lên khúc nhạc lao xao vui tai. Tôi định ngay bây giờ mau chóng thu xếp đồ đạc để rời khỏi tòa thanh nhưng,....lại có chút nở. Cũng năm ở tại nơi đây, ít nhiều cũng có kỉ niệm. Tôi từng bước nhàng vòng quanh căn phòng, cách bài trí ấm áp này khiến tôi cảm thấy thích thú.

      Tôi từng bước xuống lầu, trong lòng xen lẫn nhiều xúc cảm nữa muốn ở lại nữa muốn rời. Nắm tay vịn cầu thang bằng bạc, hơi lành lạnh xuyên thấu qua từng tế bào, bất chợt khiến tôi thấy toàn thân dễ chịu hẳn, khí trong nhà lúc nào cũng theo mùa, đại ý là mùa đông trời ấm áp, còn mùa hè mát mẻ đến lạ thường.

      Tôi bước xuống lầu vừa vặn gặp phải bác Lương Điền vị quản gia khiến tôi mực kính trọng luôn chăm sóc tôi từ khi vừa về đây. Tôi còn nhớ mấy ngày đầu vì tinh nghịch của tôi khiến bác ấy chạy đằng đông sang đằng tây. Bây giờ ngẫm nghĩ lại khiến khóe môi nở ra nụ cười.

      - Bác Lương Điền.

      Bác Lương Điền nghe được tiếng gọi của tôi xoay người lại, gương mặt hiền hậu thêm nếp nhăn nhưng vì thế lại càng khiến phúc hậu trong bác thể hơn. Bác mỉm cười nhàng cất tiếng .

      - chủ sao lại dậy sớm thế?

      Tôi đến chỗ bác vui vẻ tươi cười.

      - Cháu sắp rồi bác à.

      Bác Lương Điền thoáng ngạc nhiên hỏi:

      - Sao vậy, tốt lắm mà chủ.

      Tôi cười khổ, đáp lại lời của bác:

      - Dạ, cháu phải trở về nhà với mẹ cháu.

      Bác Lương Điền buồn buồn.

      - Vậy à, thế bác buồn quá.

      - sao đâu, sau này cháu nhất định về thăm bác ạ.

      - Vậy sao? Thế bác vui lắm.

      - Dạ.

      Hàn Phong từ từ đến cất tiếng , lời ra chiều bắt ép:

      - Tôi cho em nữa, cần phải thu xếp hành lí.

      - Sao? ...định nuốt lời sao? Đừng quên hứa với tôi. - Tôi mở to đôi mắt nhìn . phải định rút lại lời chứ.

      - Tôi chưa từng hứa gì với em cả. - Hàn Phong cười cười. Thái độ này là muốn rũ bỏ mọi chuyện mà.

      - Tối hôm qua đồng ý với tôi rồi kia mà. - Tôi nhìn thẳng vào , ánh mắt trở nên nhuốm màu tức giận.

      - Hôm qua, tôi có gặp em sao? Hoàn toàn có. - Hàn Phong đến phía bên cạnh tôi, cúi đầu thầm vào tai tôi.

      Tôi giận đến run người, hai tay nắm chặt lại là bức ép tôi hay sao?

      - ... Tôi...

      Tôi đột nhiên biết nên gì cứ thế mà bị ôm lên phóng đóng rầm cửa lại.

      - Em ngoan ngoãn đừng lung tung, chuyện lần trước tôi còn chưa bỏ qua đâu.

      - là đồ dan trá, lại nuốt lời.

      - Em cứ cho là vậy . Tôi oán trách gì đâu.

      Sau đêm trằn trọc suy nghĩ cuối cùng quyết định buông tha cho . hận cũng được chỉ cần mỗi ngày nhìn thấy rất thỏa mãn.

      - ... - Tôi trợn tròn mắt, như vậy là thừa nhận chuyện hứa với tôi ngày hôm qua nhưng bây giờ phủi sạch phủ nhận.

      - Tôi cho biết, cho dù cho tôi tôi cũng bao giờ toàn tâm toàn ý đối xử với như lúc trước. Bây giờ trong tôi chỉ còn duy nhất từ hận để niêu tả về mối quan hệ của tôi và .

      Tôi hề sợ sệt, to gan lớn mật mà tức giận nhìn .

      Trái ngược với vẻ mặt giận dữ của tôi là nụ cười khinh khỉnh gương mặt của Hàn Phong. thấp giọng :

      - Em van xin tôi , nếu tâm trạng tôi tốt chừng buông tha em.

      Tôi ngạc nhiên nhìn , thân người run lên. Chắc có lẽ đây là cách duy nhất đành phải vậy thôi.

      - Van cầu buông tha cho tôi.

      Hàn Phong dựa thân mình chiếc ghế sofa, hai tay dang rộng sang hai bên nhếch bên môi,

      - Em đồng ý dễ dàng như vậy sao? Tôi còn tưởng em chịu chứ.

      Tôi nhíu mày, xuống đến mức đó rồi mà còn như thế khiến tôi phải tức giận.

      - Chẳng phải nếu tôi cầu xin thả tôi ra hay sao? Còn nữa, dù sao Thiên Băng cũng về rồi, đừng khiến tôi trở thành người thứ ba.

      Hàn Phong nhe vậy tỏ ý vui, đôi mày kiếm càng lúc càng nhíu chặt theo từng ngôn từ của tôi, cất giọng lạnh đạm.

      - Thế sao?

      Tôi lúc này thể nhẫn nhịn thêm chút nào nữa, hai tay nắm chặt lại thành hình cú đấm, ước gì có thể đấm mà đấm chết cho bỏ cơn tức. Giọng trở nên cao vút gần như là hét lên.

      - Tại sao ấy trở về mà lại còn chịu thả tôi , tại sao vậy hả? Tôi là tôi , hề mà. Tồn tại trong tôi chỉ có

      chữ hận.

      - Em tôi? - Hàn Phong hơi nhướng người lên sát với mặt tôi cất giọng lạnh lẽo.

      Zing Blog

      - Phải. - Tôi kiêng dè lập tức gật mạnh đầu, ánh mắt trừng lớn nhìn vào đôi mắt . Khuôn mặt cương nghị dường như cười, nụ cười giễu cợt.

      Sau đó cánh tay rắn chắc vòng ra phía đằng sau ép sát tôi vào nhanh chóng môi phủ môi, bá đạo mà chiếm đoạt nụ hôn hề dịu dàng mặt khác lại đầy rẫy thô bạo.

      - Ưm. - Tôi khua tay múa chân liên tục ngọ nguậy tránh nhưng trước sau vẫn là thể chỉ còn cách cắn chặt đôi môi cho di chuyển vào.

      - Buông ra. - Tôi cố gắng hét lớn tránh để được nguyện ý, tâm tình ngày càng căng thẳng.

      Nụ hôn của chút cũng ôn nhu, hôn đến nỗi môi của tôi đều thấy đau.

      Hàn Phong thoải mái tận hưởng, đột nhiên trận đau nhói từ đầu lưỡi truyền đến, làm cho phải dừng nụ hôn này lại, ngẩng đầu nhìn cánh môi sưng đỏ của Uyển Nhi, tiếp theo còn nếm được mùi máu nhàn nhạt trong miệng mình. Vốn nghĩ tới lại to gan lớn mật dám cắn mình, hơi thở của còn chưa được ổn định, mắt lộ ra tia giận dữ, nhưng giọng cùng thái độ trở nên nhàng.

      - Dám cắn tôi.

      Giọng nhàng như thế lại khiến cho toàn thân tôi trở nên lạnh lẽo thoát khỏi rùng mình cái, lắp bắp đáp lại :

      - Tôi thích.

      - thích. Vậy bây giờ thử lại .

      Hàn Phong xong liền trực tiếp thử lại với tôi, nỗi đau đớn lẫn tức tối khiến tôi vung tay tát cho cái, khuôn mặt tuấn liền lên năm ngón tay màu đỏ chói mắt.

      - Em dám đánh tôi. - Hàn Phong ngờ tới lại dám đánh mình, ánh mắt giận dữ long lên sòng sọc.

      - Tôi....tôi...tôi. Nhưng...đều là tại . Tôi là tôi muốn nhưng .... nên tôi... tôi mới làm thế.

      - Em.... là khiến tôi đau đầu, bây giờ em muốn tôi buông tha em về lại với Thiên Băng phải hay ? - Hàn Phong nhếch môi nở nụ cười nhàn nhạt.

      - Phải. - Tôi gật đầu.

      - Được rồi cứ theo ý của em . Tôi xem em có phải là còn tôi hay .

      Hàn Phong giận dữ ném cho tôi tia nhìn sắc bén sau đó tức tối đóng cửa ra ngoài.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 53: là tình nhân


      Hàn Phong thực lời hứa đó với tôi, nhốt tôi lại hay là suốt ngày phái người sau tôi nữa trả tự do về cho tôi. Vũ với tôi rằng bây giờ Hàn Phong ép buộc tôi phải làm theo lời nữa cho đến khi tôi nhận ra rằng " Tôi "

      Mấy ngày sau tôi ngay cả chạm mặt với cũng hề có, hàng ngày chỉ biết ngồi trước cửa số ngắm nhìn bóng dáng ấy lặng lẽ đến cũng lặng lẽ rời . Nhiều khi tôi cũng hiểu mình làm cái gì, hà cớ gì mãi lưu luyến rời. Chống cằm lên cửa sổ tôi thở hắt ra tiếng, cảm giác chán ghét liền vây lấy tôi.

      Tôi có thể thuộc làu làu cuốn sách dạy dương cầm, chỉ là muốn đến phòng nhạc tập luyện nhưng bây giờ, chán đến nỗi tôi cảm thấy ngột ngạt khi ở trong đây liền ngay đến phòng nhạc.

      Đây là lần đầu tôi đàn, biết có được hay nhưng thể hy vọng, trái tim tôi khẽ rung lên tiếng vì hồi hộp, các ngon tay thon dài đặt lên phím đàn nhấn tiếng. Lập tức phát ra thanh trong trẻo nhàng khiến tâm tình cũng thoải mải hơn, tự tin mà tiếp tục.

      Từng phím đàn nhảy nhót vang lên trong căn phọng rộng lớn, tôi châm chú vào từng phím đàn đến nỗi có người ở ngoài cũng hề hay biết.

      Người đó vốn nghĩ qua thư phòng lấy tập hô sơ cho dự án sắp tới ngờ vừa vặn nghe được tiếng đàn của , bước chân tuấn ngừng bước, đứng áp vào bên cánh cửa hai tay khoanh lại đặt trước ngực khóe miệng mỉm cười chăm chú lắng nghe.

      Thanh chuẩn lắm, kĩ thuật được tốt lại nghe ra vài nốt đánh sai nhưng lại khiến tâm tình người đó tốt hơn hẳn, khóe miệng từ từ giãn ra nụ cười. Mấy ngày nay vì lo cho công việc lẫn kế hoạch vừa mới hình thành để chỉnh nên cũng lâu hề gặp mặt, chỉ nghe qua loa người quản gia trong nhà kể lại hoạt động thường ngày của , còn nhấn mạnh thường xuyên ngồi cạnh cửa sổ mơ mơ màng màng suy tư. lại chịu , nghe được vậy chỉ cười gì.

      đột nhiên lại đổi bài, tiếng đàn bi thương ai oán vang lên chạm vào góc lòng khiến con người này bổng dưng rung lên thân hình cao lớn đứng như chôn chân tại và còn giọng hát này, lúc cao lúc thấp tựa như dòng nước mát nhàng xuôi chảy thấm qua từng mạch máu thẳng đến tim , êm ái đến nát lòng.

      Hàn Phong lúc này mới bừng tĩnh đến bên , nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, bàn tay đặt lên các phím đàn cùng hòa tấu.

      Tôi vì quá tập trung nên cũng nhận ra được điều gì khác thường nhưng vào chính lúc này cuối cùng cũng nhận ra được đó là Hàn Phong, gương mặt chăm chú nhìn vào phím đàn thi thoảng mỉm cười với tôi, từng ngón tay lẹ làng thanh thoát ấn những phím đàn. Tôi ngước mặt nhìn , quên phải đánh và hát như thế nào phút chốc im lặng. Hàn Phong thấy vậy liền nhắc nhở:

      - Hát tiếp .

      Tôi nhìn lúc rồi tiếp tục bài hát. THanh từ từ cất lên vang vọng...

      *Lúc này đây em thể nhìn thấy được tâm hồn lạc lõng của

      Cũng chẳng thể nào đoán ra được những sắc màu trong

      cơn gió thoảng qua , giấc mộng dài , tình giống như là số mệnh con người thể đoán trước được

      Rốt cuộc con tim bị điều gì mê hoặc?

      *Bóng hình như bị đêm tối nhấn chìm

      Kết quả cuối cùng của hoa đào khi nở rộ ra sao?

      Nhìn ôm lấy em vô cảm còn lạnh lẽo hơn cả ánh trăng kia

      Vì thế em để được hạnh phúc bên người khác

      **Tình em dành cho giống như nhịp đập ngừng của con tim

      Muốn phác hoạ nhưng lại hình dung được dáng vẻ

      Em chỉ mong chờ quyến luyến gương mặt .

      là bản tình ca bất tận trong em.( con tim em nguyện trao cả cho )





      Bài hát được kết thúc bởi nốt cao, tiếng đàn lẫn tiếng hát giờ đây chỉ còn lại dư , từ từ bị bóng đêm nuốt chững. Lúc này tôi mới chợt nhớ ra điều thắc mắc cần phải hỏi.

      - phải lúc nãy rồi hay sao?

      Hàn Phong vội đứng dậy, khóe môi giãn ra trả lời theo mục đích của tôi mà hướng sang ý khác.

      - Sao em lại đàn bài hát này vậy? Nghe rất thương tâm.

      Tôi nhìn sang Hàn Phong, nghe ra được hay sao?

      - Tôi chỉ là rất thích bài hát này, vừa may có giai điệu lẫn nốt nhạc trong cuốn sách nên đàn thôi.

      Hàn Phong nhìn tôi chút rồi rời tầm mắt, gì rồi đứng lên ra ngoài. Thấy vậy tôi gọi với theo.

      - định đâu?

      Hàn Phong nghe được dừng lại bước chân, cũng xoay người, thấp giọng :

      - Tôi có hẹn với đối tác, tôi đây.

      - Ừm. - Tôi biết được vậy cũng hề thêm gì, ngồi xuống định chơi thêm bài hát nữa.

      Hàn Phong thấy cũng im lặng nên tự mình rời khỏi đến thư phòng lấy tập tài liệu thẳng đến nơi gặp mặt.

      - Xin lỗi để mọi người chờ rồi.

      Hàn Phong cười lạnh, chỉnh lại tây trang ngồi xuống chiếc ghế đối diện với họ.

      - lâu, lâu. - Họ vội vàng xua tay, mỉm cười trang nhã nhưng trong lòng lại thầm than trách ngồi đợi tận bốn tiếng đồng hồ, nếu có lâu hơn cũng thể nào ra sợ may đắc tội vời Hàn Gia công ty của họ e rằng cũng phải thiệt thòi ít.

      Nghe bọn họ vậy Hàn Phong cũng chỉ cười cười ngồi xuống thẳng vào vấn đề.

      - Bên công ty MS các ông có phải muốn hợp tác với dự án xây dựng tòa nhà Viễn Chính bên khu A hay ?

      - Phải phải. - Nghe Hàn Phong trực tiếp vào vấn đề, họ cũng liền gật đầu nhanh chóng, cũng muốn ngồi thêm với , người này tốt nhất nên ít tiếp xúc.

      - Vậy được, ông dự định hợp tác như thế nào với công ty tôi.? - Hàn Phong nhếch môi. Mấy công ty con này căn bản cũng cho vào mắt nhưng dù sao cũng nể tình họ hợp tác với lâu như vậy nếu từ chối e rằng cũng phải phép.

      - Tôi dự định thiết kế tòa nhà Viễn Chinh theo hướng đông, nơi đó mát mẻ lại phù hợp, xây dựng khu công viên cao cấp kế bên chắc chắn đạt được mức lợi nhuận cao. khí tốt như vậy là như hổ mà thêm cánh.

      Hàn Phong cười đáp.

      - Ông thiết kế tòa nhà đó theo lối kiến trúc như thế nào?

      - Tôi xây theo hình tháp cao lấy những góc cạnh của kim cương để làm nguồn cảm hứng, bên ngoài có màu sáng chói của những viên kim cương còn bên trong là những căn phòng to lớn đầy đủ tiện nghi dành cho bậc thượng lưu. - Ông ta hào hứng .

      - Rất tốt, còn về phần lợi nhuận ông nghĩ sao? - Hàn Phong gật đầu, theo lời của ông ta quả làm rất vừa ý.

      - 50 - 50. Tổng giám đốc Hàn thấy thế nào?

      - 70 - 30. - Hàn Phong lãnh đạm

      - Thế sao được, tôi nhờ vào công ty Hàn Gia của ngài sao dám nhận 70% chứ.

      - tôi 70 , ông 30 thấy thế nào?

      - Sao... Làm thế sao được. - Ông ta nhìn chăm chăm vào Hàn Phong.

      - Có gì ổn, nếu ông đồng ý thôi vậy. Tôi về đây.

      Hàn Phong xong đứng lên tỏ ý ra về nhưng chưa kịp bước ông ta gọi với theo

      - Tổng giám đốc Hàn ngài bĩnh tỉnh, cứ làm theo ý ngài .

      - Tốt, vậy bây giờ kí hợp đồng. - Hàn Phong biết chắc thế nào ông ta cũng gọi lại, dựa vào Hàn Gia ông ta chỉ có thể làm theo lời của mà thôi

      - Được.

      Hợp đồng nhanh chóng kí tên, vì sảng khoái Hàn Phong uống đến say mèm khiến Thiên Băng phải trực tiếp đưa về nhà.

      - Phong , sao lại uống say thế chứ? - Thiên Băng dìu Hàn Phong ra khỏi xe, .

      - Uyển Nhi, em có biết họ là dựa vào , công ty họ phải nhờ vào Hàn Gia nên bị dắt mũi. sảng khoái. - Hàn Phong lè nhè .

      Uyển Nhi? Hàn Phong nghĩ mình là Uyển Nhi hay sao? Nỗi tức giận khiến Thiên Băng đỏ cả mặt, đấm vào Hàn Phong rồi .

      - Em phải ta. tìm ta lo cho em về đây.

      - Uyển Nhi, sao phải là em chứ. - Hàn Phong rồi kéo tay ta lại ôm vào trong lòng, cúi đầu hôn lên môi Thiên băng.

      __________________________________________________________________

      Tôi vốn nằm ngủ nhưng hiểu vì lí do gì lại ra cửa sổ vén bức màng che, trong lòng như có ai thôi thúc tôi. Sau khi vén bức rèm , cạnh tượng xấu xa của và Thiên Băng vừa vặn lọt vào tầm mắt tôi.

      Hai người họ lại dám làm càng trước cổng nhà?

      Tôi đem theo tức tối kéo rèm lại, nỗi bực tức như đợt sóng dâng trào trong lòng tôi, hận thể nhìn cho họ thủng lỗ.

      ___________________________________________________________________

      Sau khi Hàn Phong tưởng nhầm Thiên Băng là Uyển Nhi vừa hôn xong lại ngủ say mèm giấc đến sáng, đâu hay biết có chỉ mà là hai người giận dữ như núi lữa phun trào giờ hai người họ đối diện với nhau mọi chuyện.

      - là Uyển Nhi có phải hay ?

      Ngay tại phòng Uyển Nhi, Thiên Băng cất tiếng hỏi.

      - Phải, còn là Thiên Băng?

      - Đúng, chúng ta từng gặp nhau lần trong Hoàng Nhật có nhớ ? - Thiên băng .

      - Tôi nhớ rồi. - Tôi đáp.

      - tìm tôi có chuyện gì? - Tôi vào thẳng vấn đề hề muốn chuyện với ta tránh gây thêm rắc rối.

      - hỏi như vậy tôi cũng dài dòng nữa. Tôi muốn buông tha cho Hàn Phong đừng bám theo ấy nữa. - Thiên Băng nghiêm mặt , giọng điệu lạnh lùng nhếch bên môi.

      - Tôi hề đeo bám ta, mong năng cẩn thận. - Tôi cảm thấy tức giận, dám tôi đeo bám sao.

      - phải thế là gì hả? ấy là người của tôi còn là gì mà ở trong tòa thành này. - Thiên Băng nghênh mặt ,

      - Tôi... Tôi... Là ta muốn tôi ở đây thôi. - Tôi biết nên thế nào cho phải.

      - ấy muốn ? Làm ơn ấy trả tự do cho , tưởng tôi biết hay sao? - Thiên Băng nghe xong câu của tôi như nghe chú hề vừa phát ngôn, ôm bụng mà cười.

      - Tôi... - Tôi đột nhiên biết nên gì. Phải, ta rất đúng tôi dựa vào cái gì mà ở đây? Dựa vào chức danh người cũ hay sao?

      - mau về với mẹ già của . Tôi nghe bà ấy bị ung thư máu, chỉ cần rời khỏi Hàn Phong tôi nhất định đưa tiền để chữa cho mẹ . Chắc chắn đó là số tiền hề . - Thiên Băng nhếch môi nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, hai tay khoanh lại kiêu ngạo .

      - đừng kiêu ngạo, tôi muốn có bất kì dính dáng gì đến các người, cần số tiền đó của , tôi tự tìm được. Tôi phải ăn mày mà nhờ cố bố thí. - Tôi nắm chặt hai tay ánh mắt long lên sòng sọc nhìn con người ung dung phát ngôn ra những lời ấy bằng cái nhìn câm hận.

      - tưởng mình cao sang lắm hay sao hả? cũng chỉ là muốn có tiền nên nhờ vã để làm tình nhân của Hàn Phong thôi, nghĩ tôi biết hay sao? - Thiên Băng lạnh lùng , ánh mắt kiêng dè xoáy vào tầm mắt tôi.

      - đừng quá đáng, tôi hề làm tình nhân, được xúc phạm tôi. - Lúc này tôi thực bị lời của ta kích động mà mặt đỏ tía tai vung tay tát vào mặt ta nhưng đáng tiếc Thiên Băng tránh được cách dễ dàng ngược lại còn xô tôi ra đập đầu xuống sàn.

      - muốn đánh tôi hả? - Thiên Băng .

      Tôi lúc này chỉ cảm thấy đau nhức đến tột cùng, đau đến nỗi mắt hoa lên rồi ngất liệm

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 54: Là do ép tôi


      - Uyển Nhi. - Tiếng khàn khàn của người đàn ông cất lên. Tôi biết ông ấy là ai, sao lại biết tôi chứ? Tôi lên chút để tìm ánh sáng hơn, nhìn cho là ai, bóng tối quá dày bao phủ cả tôi. Cất lên tiếng hỏi:

      - Ai đấy?

      Giọng trầm thấp kèm theo vài tiếng ho khan vang lên:

      - Là ba đây.

      - Là ba sao?- Tôi thấy người, chỉ nghe được giọng nghiêng người xung quanh tìm kiếm cũng thấy chỉ thấy được con đường đen dài sâu hun hút. Hỏi với giọng cả tin.

      - Phải, con hãy trả thù cho ba. - Giọng ấy đột nhiên trở nên cao vút như là đem theo oán hận tột cùng, đanh lại khiến tôi chợt hoảng sợ.

      - phải ba là tai nạn ngoài ý muốn hay sao? - Tôi cao giọng, bước chân chầm chậm, con đường đó vừa tối vừa sâu biết khi nào tới nơi. Hai tay tôi đưa ra phía trước mò mẫm trong khí, gương mặt thanh tú nhuốm đầy mồ hôi.

      - hề. Là do Hàn Phong sắp xếp mọi thứ, con phải trả thù cho ba. - Tiếng lúc này làm tôi hoảng sợ, sợ hãi. Nó cao vút chứa nổi tức giận xen lẫn nộ khí lại như ngọn lửa sắp phun trào.

      Tôi biết có phải người đó là ba tôi hay , ông ấy bình thường rất hiền hậu, năng hề có chứa oán khí nhưng sao giờ đây giọng ấy khiến tôi cảm thấy gợn hết gai ốc, đáp lời ông bằng giọng run run, quên mất người mà ông mới là ai.

      - Ba, là ai giết ba?

      - Là Hàn Phong, Hàn Phong. Con phải trả thù cho ba. Phải trả thù cho ba. Phải trả thù...ù...ù.

      Tiếng vang lên cao rồi tắt , phút chốc chỉ còn lại gió lạnh, lạnh đến nỗi khiến tôi đau đớn rơi nước mắt. Là do gió quá rát hay là.... cái tên này khiến tôi đau. Tôi biết rất câu trả lời nhưng tai sao vẫn thể kìm được nước mắt, tôi và còn bất cứ liên quan nào nữa tại sao lại phải khóc vì ? Nhưng biết thế mà lại ngu xuẩn thừa thãi nước mắt vì người xứng đáng.

      Tôi đau, đau lắm, khuỵu xuống đất, ngồi bệt nền đất lạnh tôi thấy mình, ngay cả tay tôi còn thấy chỉ cảm nhận được vị mặn, đắng đến chua xót rơi vào vị giác của tôi, làm tê liệt hết mọi tế bào sâu trong cơ thể khiến tôi khó chịu vô cùng. Đầu tôi lần nữa lại ong lên, hình ảnh xen lẫn tiếng lạ vang lên, tôi nghe được quá trình giết ba tôi, giết ba tôi mà chút do dự.

      Tôi có hay ? Có. Nhưng nhiều khi nên để cho lí trí xử lí số việc, ví như lúc này. Tốt nhất là nên do dự mà trả thù cho ba tôi, còn giúp tôi giải tỏa được niềm ưu uất sâu trong cơ thể, nhất định phải thế nhất định phải trả thù. Phải trả thù.....

      ___________________________________________________________________

      - A. - Tôi hét lên, cái đầu đau nhức ngừng hoành hành giày vò cơ thể tôi nó khiến tôi ôm chặt bằng hai tay, đau đến nỗi hoa mắt chóng mặt mọi thứ đều xoay vòng trước mặt tôi.

      - Uyển Nhi em sao thế? - Tiếng quen thuộc vang lên bên tai tôi, là Hàn Phong chính xác là Hàn Phong. Nhưng tôi thể giết vào lúc này, ngu xuẩn khi làm như vậy.

      - Tôi đau đầu, Phong đừng đừng . - Tôi bắt lấy tay , ngã đầu vào cố gắng diễn sướt mướt.

      - Tôi , . - Hàn Phong ôm chầm lấy tôi, hai tay siết chặt, đầu tôi lúc này hoàn toàn dựa vào .

      - Cảm ơn. - Tôi mỉm cười trong lòng, là tôi gần đạt được mục đích chỉ chờ tối nay thôi, chỉ tối nay là tôi có thể trả thù cho ba tôi rồi. Tuy trong lòng mỉm cười đắc thắng nhưng là bên ngoài nước mắt lưng tròng trông đáng tội nghiệp, vì kế hoạch vĩ đại tôi nhất định phải hoàn thành vai diễn cách xuất sắc thể có li sai sót.

      Hàn Phong ngừng vỗ lưng trấn an tôi, thường làm như thế mỗi khi tôi hoảng sợ. Có chút lung lay nhưng tôi nhanh chóng lấy lại lí, thương gì tôi chẳng qua ở bên tôi vì chưa tìm được người thích hợp thôi, cũng như bây giờ Thiên Băng về rồi lập tức đá tôi sang bên thương tiếc tội tình gì phải nghĩ đến việc tha thứ cho , bao giờ. Tôi từng tồn tại trong tôi chỉ có nỗi uất hận sâu sắc đối với . Ánh mắt trở nên gian xảo hơn bất cứ khi nào, tôi khép mi lại yên phận nằm trong lòng .

      lúc lâu sau Hàn phong mới cất giọng.

      - Sao em lại ngất xỉu thế?

      - Em... Là do em tượt chân ngã, sao đâu. - Tôi vội . Nếu để tìm ra nguyên nhân cũng chẳng có gì lợi ích cả.

      - vậy được, bảo người ở đây chăm sóc em. - Hàn Phong buông tôi ra động tác muốn đứng lên. Thấy thế tôi nhanh chóng kéo tay xuống, ôm chặt lại.

      - Phong, em chỉ muốn ở bên em.

      Hàn Phong ngạc nhiên nhìn tôi khiến tôi cảm thấy sợ hãi. phải phát ra điều gì khác thường chứ? Nhưng chỉ chút sau nở nụ cười yên lặng ngồi bên cạnh tôi, cùng nhau đan tay mười ngón.

      Chúng tôi ngồi như thế cho đến khi trời tối hẳn...

      - Em ăn cơm hay sao?- Hàn phong cười.

      - À em muốn ngủ. - Tôi vội kéo lại, để tay lên đầu tôi nằm xuống nhắm mắt lại.

      - Ừm.

      Hàn Phong dựa vào thành giường im lặng gì tay vẫn đặt ở đó. Trong lòng giờ lên rất nhiều câu hỏi. Ánh mắt nhíu lại, rồi sau đó buông hàng mi che khuất đôi đồng tử nghi ngờ.

      Trời bây giờ là nữa đêm, có lẽ cũng ngủ rồi. Tôi mở to đôi đồng tử nhìn vào người bên cạnh. Ánh trăng bàng bạt chiếu lên gương mặt cương nghị ngủ say phát ra thứ ánh sáng dìu dịu.

      Tôi cũng muốn giết nhưng lại là người giết chết ba tôi. xin lỗi.

      Tôi đến hộc bàn bên cạnh chiếc giường, nhàng mở ra ngăn kéo cầm lấy khẩu súng mini ở bên trong. Hàn Phong từng rất tin tưởng tôi, tôi bao giờ phản bội nên để súng ở đây rồi chính giờ phút này, người mà mực tin tưởng lại chĩa súng thẳng vào người chút do dự.

      Tôi chầm chậm đến, hai tay nắm chặt khẩu súng mồ hôi liên tục ứa ra. Cười? cười hay sao? lẽ....

      là vậy rồi, đôi mắt mở to nhìn thẳng về phía tôi rồi lại nhìn đến cây súng tôi cầm tay mà nở ra nụ cười bàng bạt.

      - Giết tôi à? - Giọng trầm thấp vang lên, đúng chất độ. ( ý JenRee là lạnh đúng độ c, quá mức lạnh lẽo. )

      - Phải. Tôi...tôi phải giết . - Tôi run rẩy , mang theo tia hoảng sợ khi nhìn trực diện về phía tôi.

      - Em nghĩ giết được tôi ? - Hàn Phong vẫn giữ nguyên tư thế, nhếch môi nhìn tôi khinh thường.

      - Được. - Tôi nắm chặt hơn khẩu súng trong tay.

      - thể nào.

      Trong khi tôi còn chưa nhìn thấy gì Hàn Phong đến được chỗ tôi, đứng phía sau mà kìm hãm tôi trong vòng tay , khẩu súng rơi bộp xuống đất.

      - Buông tôi ra. - Tôi hét toáng lên, chân ngừng đạp đá.

      - , sao em muốn giết tôi? - Hàn Phong vẫn giữ chặt phía sau tôi, hơi thở lạnh lẽo phả vào lỗ tai tôi, lạnh đến mức khiến tôi rùng mình.

      - là hung thủ giết người, là người giết ba của tôi. - Tôi thổng khổ hét lên, này tôi cũng muốn nhắc đến.

      - Ba em là ai? - Tôi nhìn thấy nhíu mày.

      - Ba tôi là Trần Trọng Lâm, là người mà do dựng nên chuyện tai nạn ngoài ý muốn để che giấu hành vi ghê tởm của mình. - Tôi bất lực hét lên, nước mắt được dịp rơi lã chã xuống cánh tay rắn chắc của , cái nhíu mày thoáng qua.

      - ta đáng chết. - Hàn Phong lạnh lùng , gương mặt chút cảm xúc như là làm chuyện quang minh chính đại.

      - có còn là con người hả? - Tôi vùng vẫy cố thoát khỏi vòng tay , tôi muốn trả thù để phải đối diện với nữa, con người máu lạnh đến đáng sợ. Tôi bây giờ muốn , muốn rời xa nơi này.

      - Em muốn giết tôi, tôi còn chưa xử lí em. - Hàn Phong tức tối hét lên giận dữ.

      - giết chết tôi luôn , giết chết tôi luôn đồ ma quỷ. - Tôi gào lên bất lực.

      - thể, tôi phải ngày ngày hành hạ em để cho em muốn chết cũng dễ, muốn sống cũng xong, như vậy phải rất tuyệt sao? - Hàn Phong thầm bên tai tôi, nở nụ cười đầy sức hút.

      Con dao gọt hoa quả ngay bên bàn, tôi vội vàng vùng vằng để đến đó. Sau khi nắm chắc con dao trong tay tôi tức giận nghiến răng.

      - Là do ép tôi.

      Tôi vung dao đâm cái vào cánh tay rắn chắc của , máu ngừng tuôn ra lai láng. Sức tôi mạnh đến nỗi cả con dao đều đâm sâu vào, tôi còn biết nghĩ gì nữa hai tay đầy máu mà chạy

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 55: Vết thương


      Máu đỏ tươi nhuộm đầy áo sơ mi màu trắng của Hàn Phong, thể ngờ là lại có thể đâm như thế, khuỵu xuống nền gỗ, vết thương làm đau mà ngược lại lại làm đau lòng gấp bội lần, ngờ đúng là ngờ mà. Mi tâm nhíu chặt lại, gắng gượng đứng lên dùng tay đầy máu gọi điện cho Luân,

      - Mau đến giúp tôi. - Giọng khàn khàn vì mất sức.

      - Cậu sao thế? - Luân vội vàng quên cơn buồn ngủ mà hỏi Hàn Phong, giọng của cho thấy được ổn.

      - Mau đến nhà tôi, phòng Uyển Nhi. - Hàn Phong nhăn mặt, hơi thở đầy mệt nhọc môi tím tái lại vì mất quá nhiều máu.

      - Sao cậu lại bị thế? - Luân mặc vội chiếc áo sơ mi vào chạy nhanh xuống gara lấy đại chiếc xe mà phóng đến nhà Hàn Phong.

      - Tôi bị dao đâm, tôi mất rất nhiều máu. - Hàn Phong nhìn máu rỉ ra từ vết thương cau mày lại, ngữ điệu trầm thấp khàn khàn.

      - Cậu khoan hãy rút dao, sơ cứu trước chờ tôi đến. Cúp máy đây.

      Hàn Phong ngắt điện thoại, dùng tay mở cánh cửa tủ ra lấy chiếc hộp y tế ở bên trong từ từ sơ cứu. Cũng may là từng học qua lớp sơ cứu dù lâu nhưng ngược lại nhớ là đằng khác. Cũng may mắn có thể dùng được vào lúc này.

      Sau lúc chật vật cuối cùng cũng tạm coi là ổn, máu chảy nữa lúc đó mới nằm vật ra giường cho Luân đến. Dao cũng cắm ngay đó theo lời dặn của Luân. Đôi mắt nhắm hờ, mồ hôi tuôn ra thành dòng như suối khiến mất rất nhiều sức, rất mệt.

      Chỉ trong chốc lát Luân có mặt tại tòa thành, liền đến nơi của Hàn Phong. Thấy ta nhăn nhó khổ sở, là bạn thân cũng vui vẻ gì.

      Vội đến sơ cứu lại vết thương cho , Luân hỏi:

      - Là ai làm cậu ra nông nỗi này hả?

      Hàn Phong muốn trả lời im lặng đáp.

      - Hừ, tôi biết người đó là ai rồi. Sao Uyển Nhi lại làm cậu bị thương? - Luân lấy ra con dao, Hàn Phong nhăn mặt chịu đau cũng than tiếng, Kẻ ngốc cũng nhìn ra được là Uyển Nhi làm. ở trong phòng còn biến mất dạng phải sợ tội bỏ trốn là gì? Thế nhưng lại muốn hỏi, muốn dò xét thái độ của Hàn Phong.

      - Cậu nhiều quá, tôi có sức để tiếp cậu. - Hàn Phong đặt cánh tay chặn trán, nhắm mắt lại.

      - Tôi biết rồi là nữa đếm cậu đến phòng cường hãm ấy, nên mới chịu thế này chứ gì? - Luân có chuyện gì làm, rãnh rỗi thả câu cho Hàn Phong buông lời châm chọc.

      - Hừ. Cậu tưởng tôi rảnh như cậu chắc, là ấy bổng dưng cầm súng bắn tôi cũng may thân thủ nhanh nhẹn nên tôi tránh được nhưng ai ngờ lại lãnh nhát dao này còn ấy biến mất dạng. - Hàn Phong hừ lạnh.

      Nghe Hàn Phong vậy khiến cũng bất ngờ. tin được Uyển Nhi lại muốn giết chết Hàn Phong, lí do gì khiến ấy phải làm vậy chứ? phải Hàn Phong luôn đối xử rất tốt với sao?

      - Lí do gì vậy?

      - Là ấy muốn trả thù cho ba. - Hàn Phong lạnh lùng buông câu lãnh đạm nhưng nếu nhìn ra đau khổ thống khiết khi bị phản bội.

      Uyển Nhi là khó đoán, nhìn bề ngoại ngây thơ là thế nhưng trong lòng ấy nghĩ gì khó có thể biết đoán. Nó như cái hố màu đen ngòm sâu hun hút có đáy sợ rằng Hàn Phong quen ấy cũng lâu mà còn chưa biết chắc chắn về tính cách e là kỳ phùng địch thủ

      - Ba ấy là ai? - Luân vừa làm vừa hỏi, trong câu giấu được ngạc nhiên.

      - Trần Trọng Lâm. - Hàn Phong đáp, nở nụ cười nhàn nhạt bên môi.

      Về việc này Luân cũng nghe qua, người này cấu kết với Triệu Tử Hào ra tay sát hại Hàn Phong nhưng thành kết quả lãnh cái chết, có chết cũng đáng đời, là tự mình hại mình. nhíu mày ra câu hỏi:

      - Sao ấy biết được là câu giết chết, phải mọi người đều tin đó là tai nạn hay sao?

      Hàn Phong nghe vậy cũng tỏ thải độ ngạc nhiên, chưa suy xét về khía cạnh này may nhờ Luân nhắc nhở thôi... người như lại bỏ qua chi tiết đáng ngờ này.

      - Phải rồi. Ai là người dám cả gan qua mặt tôi mà với ấy? Tình cảnh năm đó cũng chỉ có cậu và những người trong tổ chức biết thôi, à còn có người trong bar hôm ấy nhưng tôi dám khẳng định phải họ....

      Luân nhíu mày.

      - Sao cậu lại chắc chắn là thế?

      Hàn Phong nở nụ cười ma quỷ, giọng đúng chất lạnh lẽo.

      - Họ mà dám mở miệng câu chã lẽ sợ tôi làm thịt họ hay sao? Cho dù biết thương bản thân nhưng người nhà cũng phải thương chứ.

      - Câu chắc vậy? - Luân hỏi lại.

      - Chắc. Tôi nghĩ đây là tổ chức D.A. Cậu còn nhớ có người từng bắt cóc Uyển Nhi ?

      - Nhớ. Cậu nghi ngờ là họ?

      - Phải, cậu nghĩ xem. Họ với ấy là tôi giết ba của ấy rồi Uyển Nhi kích động lao ra dòng xe ngay cả tôi còn ngăn lại được chắc 100% họ là người . - Hàn Phong cười

      - Phải rồi. Bây giờ chỉ cần tìm được Uyển Nhi chắc chắn tìm ra được tổ chức thần bí đó. - Luân vỗ tay giọng hào hứng

      - Phải. Tôi nhất định tìm. Uyển Nhi ấy là của tôi, tôi nhất định thuần phục ấy. - Hàn Phong rồi vang lên nụ cười ghê rợn đậm chất nguy hiểm.

      Tôi biết qua bao nhiêu thời gian nhưng mà giờ đây tôi lại đứng đất nước xa lạ. Nơi đó có rất nhiều hoa hướng dương và tôi quên tất cả bắt đầu cuộc sống mới tại nơi đây, nơi đó có Hàn Phong..

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 56: Người đàn ông đáng sợ


      - Hàn Phong, ba cần gặp con. - Giọng người đàn ông trung niên vang lên.

      - Có chuyện gì? - Hàn Phong cầm chiếc điện thoại trong tay mà như muốn bóp nát chúng thành mảnh vụn, nghe giọng giả nhân giả nghĩa của người này làm tâm trạng càng thêm bực tức.

      - 5h ngày mai hãy đến biệt thự của ta, con đến cũng được. - Ông ta cất lên giọng cười, nghe tiếng có vẻ đôn hậu thế nhưng ra con người ông ta chỉ có Hàn Phong mới biết , là loại cáo già so với ông ta có lẽ còn thua vài phần.

      - Ông uy hiếp tôi đấy hả? - Hàn Phong gằn giọng, nhíu đôi mắt ưng.

      - Con muốn nghĩ thế nào tùy . Nhưng bắt buộc 5h ngày mai phải đến cho ta. - Giọng lạnh nóng chỉ khẽ như lời nhắc nhở nhưng lại chứa uy hiếp sâu xa.

      Hàn Phong trả lời ngược lại bực tức trút giận lên chiếc điện thoại quăng mạnh vào tường, bây giờ còn nhận ra các linh kiện trong ấy nửa chỉ còn lại những mảnh rời rạc.

      - Mẹ kiếp.

      __________________________________________________________________

      Tôi khắp khu vực cánh đồng hoa hướng dương hỏi thăm nhà ở bằng tiếng Nga còn thay đổi cả tên cầu mong thoát khỏi tầm kiểm soát của .

      - ơi cho cháu hỏi nhà này cho thuê phải ạ? - Tôi dùng tiếng Nga lưu loát hỏi người dân bản địa.

      - PHải. Cháu muốn thuê sao? - Người đó nhìn tôi lượt rồi .

      - Vâng ạ, là chủ nhà phải ạ? - Tôi mỉm cười nhìn người phụ nữ đứng tuổi.

      - Phải. căn nhà còn trống cháu có muốn ở đó hay ? - Người phụ nữ hỏi tôi.

      - Dạ được ạ, kiếm được nhà là cháu mừng rồi. - Tôi vui vẻ kích động nắm lấy tay của người phụ nữ. Thấy thái độ quá khích của tôi ta cũng gì chỉ mỉm cười dẫn tôi xem nhà.

      - Phòng có toilet riêng, máy lạnh, wifi cáp quang, giường tầng, tủ tường, quạt máy. Bếp nấu ăn ngoài phòng và phía sau căn nhà còn có khoảng đất trống để cháu dùng để phơi đồ hay làm đại loại những thứ khác chỉ có 1688 rub cháu thấy thế nào quá rẻ phải ? - Ngu7oi2 phụ nữa nhiệt tình giới thiệu dẫn tôi tham quan khắp khu nhà.

      Nhà vừa đẹp, lại quá hẹp đủ để tôi ở mà tiền thuê nhà rẻ như thế chỉ có 1000000đồng tiền Việt Nam, đúng là quá tốt mà. ngần ngại tôi liền gật đầu lập tức làm hợp đồng. Bây giờ tên tôi còn là Trần Uyển Nhi nữa mà là Sarah.

      Việc tìm kiếm công việc tôi nghĩ cũng khó lắm.

      ___________________________________________________________________

      - Ông tìm tôi có việc gì? - Hàn Phong ngồi chiếc ghế gỗ ở phòng khách, vè mặt chán chường.

      - Dạo này con sống thế nào? - Người đàn ông trung niên vẻ mặt đôn hậu nhưng kém phần lạnh lùng nhìn vào Hàn Phong. Đúng là hai cha con, y chang nhau đều từ khuôn mặt.

      - Tốt, được rồi chứ, tôi rất bận. - Hàn Phong đáp qua loa.

      - Từ từ con đừng gấp. - Ông ta mỉm cười , tay cầm tách trà thơm ung dung nhấp ngụm.

      - Ông mau vào vấn đề , tôi có thời gian. - Hàn Phong mất kiên nhẫn, liên tục nhìn vào đồng hộ.

      - Xem con kìa lâu lâu về thăm ta mà thế sao? Bộ dạng đứng ngồi yên.. - Ông ta cười thành tiếng, hai chân vắt sang hai bên.

      - Tôi là do ông uy hiếp mới trở về bao giờ tôi muốn bước vào căn nhà này ông hiểu ? - Hàn Phong nhìn thẳng vào cặp mắt lạnh lùng của ông ta, nhếch môi khinh bỉ. Chuyện lúc trước vẫn còn nhớ như in.

      - Haha, tính tình vẫn đỗi. Ta rất thích tính cách của con, nó rất giống ta khi còn trẻ. Làm cái gì cũng vội vàng. - Ông ta cười lớn

      - Hừ, còn tôi luôn căm ghét ông, chỉ có tăng chứ có giảm. - Hàn Phong hừ lạnh.

      - Vậy à? Ta nghe con bị con bé nào tên Uyển Nhi làm cho bị thương đúng ?

      - Ông.. Tôi cấm ông đụng đến ấy. - Hàn Phong nghe đến tên liền vội vàng sừng cổ lên, hai mắt trợn trắng trông khiếp sợ.

      - Xem nào, con ta hay sao? Ta chỉ mới hỏi con như thế? - Ông ta biết được nhược điểm của Hàn Phong mỉm cười vui vẻ.

      - Ông... Ông muốn gì? - Hàn Phong lạnh lùng hỏi.

      - Rất dễ con chỉ cần nghe lời ta là được rồi. - Ông ta nâng tách trà lên uống chầm chậm như là thưởng thức

      - bao giờ, tôi là Hàn Phong mà dễ dàng bị ông điều khiển hay sao? - Hàn Phong gạt phăng lời đề nghị của ông ta.

      - Ta chỉ cần con lấy Thiên Băng thôi. Con cũng biết ta khiến con lên được cũng khiến con ngã được. - Ông ta nhếch môi cười, nụ cười thâm hiểm.

      - Đó phải là công ty do tâm sức của ông hay sao mà giờ ông lại muốn hủy nó?

      - sao, ta còn có công ty khác chỉ là công bố cho con biết thôi. - Ông ta nhìn vào Hàn Phong mặt đỏ tía tai chỉ lẳng lặng cười.

      - Ông. Tôi làm ai có thể bức ép tôi ngay cả ông. - Hàn Phong nhếch môi, đôi đồng tử trở nên sắc bén.

      - Vậy sao? Con là con ta ta cũng muốn còn phải thiệt thòi giờ ta muốn con cưới Thiên Băng, con bé con như vậy có gì tốt?

      - Tôi Thiên Băng và tôi.... chịu sai khiến của ông đâu. - Hàn Phong rồi toang đứng dậy.

      - Con.. vậy được ta ép nhưng ta đam bảo con bé Trần Uyển Nhi đó có vấn đề gì hay . - Ông ta có gì là kích động trước thái độ của Hàn phong chỉ lạnh lùng .

      - Cha nuôi. - Thiên Băng từ đâu xuất cất giọng gọi Hàn Thiên- ba của Hàn Phong cách thân thiết.

      - Con , ra đây. - Ông ta mỉm cười nhìn Thiên Băng.

      - Tôi về đây. Ông có tư cách để tôi làm theo sai khiến của ông. - Hàn Phong hừ lạnh cất bước ra về.

      - Phong, quả còn em sao? - Thiên Băng rớt nước mắt, tay níu lại Hàn Phong.

      - Phải. - Hàn Phong lạnh lùng gạt tay ta ra bước thẳng về phái trước trong lòng bây giờ ngoài Uyển Nhi ra bất kí ai cũng cho vào mắt

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :