1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bliss - Lynsay Sands ( 21c + kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 18 (tiếp theo và hết)

      Helen từ từ ngồi thụp xuống băng ghế và buồn rầu nhìn theo khi chồng nàng khỏi. Ít nhất, giận dữ của chàng hình như tiếp thêm sinh lực cho chàng, bước chân vững chắc và mạnh khỏe, chàng còn lảo đảo khi bước nữa.

      “Cháu biết đấy, dì tin rằng cháu đúng.” Dì Nell từ phía sau nàng. “Cậu ta phản ứng lại với việc cháu cho cậu ta uống thuốc ngủ như dì mong chờ. Có lẽ cậu ấy ra những lệnh trừng phạt đó. ”

      “Cháu với dì là ấy làm,” Helen ngắt lời.

      “Phải, nhưng …” Dì Nell ngừng lại, ánh mắt bà ta di chuyển ngang qua cháu . Tò mò quay theo, Helen bị sốc khi nhìn thấy Maggie. Nàng nhìn thấy bà hai ngày trước đây, khi con bà đau bụng sắp sinh vào buổi sáng hôm Hethe ngã xuống cầu thang. Bà lão quản lý mấy hầu phòng này xuống làng giúp đỡ con bà vượt qua cơn khó khăn, đầu tiên là sinh nở rồi sau đó là quản lý quán rượu cho đến khi con bà và đứa bé bình phục.

      “Chào, Maggie,” Helen bắt đầu, “Có chuyện gì ổn ư?”

      , ,” bà lão nhanh chóng quả quyết với nàng, rồi cau mày. “Vâng, tôi chắc lắm. Như biết đấy, tôi giúp đỡ con tôi ở quán rượu hai hôm vừa qua…”

      “Vâng, tôi biết. Điều này tốt.Chúng ta có thể tiếp tục cho đến lúc con của bà có thể tự ý quản lý công việc của ấy lần nữa."

      "Vâng. Cám ơn , nhưng …" Bà do dự, rồi thốt ra " Stephen ở trong quán rượu tối qua khi lãnh chúa của cậu ta ngã nhào cú như trời giáng đó."

      "Cái gì ?" Helen sững người cảnh giác.

      "Vâng. Tôi với , nhưng việc này cứ làm tôi áy náy mãi. Rồi, hôm nay khi tôi được biết Ngài Hethe phải bị rơi xuống cầu thang mà bị đánh mạnh vào đầu và ngã xuống đó, vâng …"

      “Bà biết về chuyện này như thế nào…” Helen quay nhanh nhìn về dì nàng với vẻ cáo buộc. Nell là người duy nhất mà nàng .

      “Vâng,” Dì nàng với vẻ hối tiếc, “Dì xuống thăm đứa bé và câu chuyện cứ thế trượt ra ngoài."

      "Dù sao nữa," Maggie tiếp tục " Tôi vừa mới nghĩ dù sao cũng nên biết rằng cậu Stephen ở đâu đó quanh đây. Tôi cần phải quay trở lại bây giờ. là bận rộn khi tôi bỏ , nhưng…" Bà nhún vai và quay .

      Helen cau mày nhìn theo dáng bà khuất. Stephen ở quán rượu tối hôm Hethe xảy ra tai nạn. Có phải cậu ta cũng ở Tiernay lúc ban ngày? Nàng phải và cảnh báo chồng nàng.

      Hethe dựa người vào bức tường thành lâu đài, ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Phần lớn là để thư giãn, cơn nhức đầu khi chàng thức dậy qua khi chàng hít thở bầu khí trong lành. Vài phút nữa thôi nó hoàn toàn biến mất. Nó chắc được gây ra bởi thuốc an thần, như Joan gợi ý.

      Hethe nhăn mặt khi nhớ phản bội của vợ mình. nàng đáng nguyền rủa này cho chàng uống thuốc loại thuốc đầy độc tố đó, lén lút bỏ nó vào trong thức uống của chàng mặc dù nàng biết chàng muốn. Chàng dời chỗ, nhăn mặt vì căng cứng khó chịu của vai và hông. Thậm chí sau hai ngày, chàng còn thấy đau khủng khiếp hơn, và trong lúc chàng biết ơn vì chàng tỉnh dậy. Chàng tự cười chế giễu mình. Vậy , chàng giận dữ hay biết ơn? Cả hai đều có chút, chàng cho là thế. nàng này quá thông minh với những toan tính của mình. Chàng khá thích nàng về việc đó, nhưng đồng thời cũng nhận thấy nó bực bội như là địa ngục.

      Tiếng bước chân là cảnh báo duy nhất mà chàng nghe được. Cứng người lại, Hethe bắt đầu quay người lại khi chàng bị đánh. Bị lóa mắt bởi những tia sáng trắng đau nhói vụt xuyên qua đầu, chàng nghiêng ngả dưới chính sức mạnh của cú đấm, rồi cảm thấy mình bị nhấc lên và đẩy mạnh. khí lao vùn vụt qua chàng. Chàng rơi, bay ngang trong khí. Chàng nghe tiếng thét, rồi tiếng nước bắn tung tóe khi đâm sầm xuống và chìm vào bóng tối.

      Helen ở nửa đường băng ngang qua đại sảnh khi cánh cửa lâu đài loảng xoảng mở ra. Dừng lại, nàng quay sang tò mò, mắt nàng mở to khi nhìn thấy William và người phụ tá của nàng Boswell loạng choạng vào trong với Hethe ướt đẫm, người rũ xuống được giữ ở tư thế đứng thẳng giữa họ.

      xảy ra chuyện gì vậy?” nàng la lên, phóng nhanh tới trước. Boswell trả lời. “Ngài ấy ngã nhào ra khỏi bức tường thành rơi xuống hào nước,” Người phụ tá của nàng kịp thở, nâng cánh tay Hethe lên choàng qua vai mình để giúp giữ cho Ngài Holden bất tỉnh thẳng người. “Tôi nghe cái gì đó như là tiếng kêu và nhìn lên kịp lúc thấy ngài ấy rơi trong khí và rớt xuống hào.”

      “Hả?” Helen kêu lên trong nỗi hoài nghi.

      “Vâng. Tôi vừa từ làng quay trở về nhìn thấy việc này.” Boswell thêm. “ Phải chạy tới và kéo ngài ấy lên. Ngài ấy nuốt ít nước trước khi tôi có thể với được ngài ấy, như thế đấy ”

      có muốn chúng tôi đưa ngài ấy lên lầu ?” William mỉa mai hỏi, và Helen nhận ra nàng chặn lối của họ. Lập tức nàng bước ra khỏi lối của họ, rồi theo sau khi họ kéo lê chàng tiến về phía trước.

      Nàng im lặng, tâm trí nàng đầy suy nghĩ khi họ đến bên phòng ngủ, William và Boswell chuyển chồng nàng lên giường. Sau đó nàng quay về lại thực tế.

      !” Nàng kêu thét lên khi họ bước tới đặt chàng nằm giường. Cả hai người đàn ông như hóa đá và quay lại nhìn nàng thăm dò. “ ấy… ở đây, hãy để ấy lên ghế cho đến khi chúng tôi lau rửa ấy sạch .”

      Nàng liếc nhìn chung quanh, cảm thấy bớt căng thẳng khi nhìn thấy dì nàng và người hầu theo sau. “Ducky, chuẩn bị nước tắm mang lên đây, nhanh lên.”

      “Vâng, thưa tiểu thư.” hầu lao nhanh .

      “Hai cậu nghĩ hai cậu đâu?” Dì nàng cầu khi William và Boswell bắt đầu về phía cánh cửa. “Chúng tôi vẫn cần giúp đỡ để tắm cho cậu ấy. ”

      “Bà muốn chúng tôi tắm cho Ngài ấy sao?” Boswell hỏi ngạc nhiên và Helen bắt gặp cái cách dì nàng tròn xoe mắt.

      , cậu cần phải tắm cho ấy đâu,” Helen cách nhẫn nại. Nàng bắt đầu kéo cái áo chẽn ướt đẫm qua khỏi bụng chàng. “Nhưng chúng tôi cần giúp đỡ của các cậu để đưa ấy vào và ra khỏi bồn tắm. ra, các cậu có thể giúp tôi cởi quần áo cho ấy trong lúc chúng ta chờ nước.”

      “Tôi có thể tự cởi quần áo.”

      Helen nhìn xuống thình lình khi nghe giọng khàn khàn của chồng nàng. “Chồng ơi, tỉnh dậy rồi.”

      Chàng nhấc đầu lên chậm chạp, để lộ ra đôi mắt mở sửng sốt chút. “Phải. cách đáng tiếc. Tôi có cảm giác như là địa ngục. Và tôi cảm thấy tồi tệ hơn.”

      “Phải, chắc phải thấy thế rồi,” Helen đồng ý, rồi cười xin lỗi khi chàng nhăn mặt với nàng. “Chuyện gì xảy ra? Làm thế nào lại kết thúc trong hào nước?” Chàng nhấc tay lên trán, cau mày khó chịu để tập trung. “ người nào đó đánh vào tôi. Đầu tiên đập vào đầu tôi.”

      lần nữa?” Helen kêu lên hoảng hốt. Dạo gần đây, bao nhiêu vết thương đầu chồng nàng phải chịu rồi? Có phải là 3 ? Và người đàn ông này vẫn sống. Chàng ràng có cái đầu cứng như bức tường thành này.

      “Phải. lần nữa. và tất cả là lỗi của em,” Hethe cáu kỉnh , thu hút chú ý của Helen và khiến nàng bật ra tiếng thở dốc giận dữ.

      “Của em ?”

      “Phải. Nếu đầu tôi bị lờ đờ chút vì đống thuốc an thần của em. Tôi có thể nghe tiếng gã ta đến.”

      Helen nhìn chằm chằm vào chàng với lời kết tội, rồi đôi mắt nàng hẹp lại trong cơn giận dữ điên cuồng. “Vâng, là tốt vì Ngài là kẻ cứng đầu như thế.” Dì Nell thở hổn hển trong nỗi kinh hoàng, và cả William cùng Boswell dời chỗ cách thoải mái khi im lặng bao phủ khắp phòng. Đáp lại, Hethe vô cùng bình tĩnh, “ Và vào lúc này câu đó có ý gì?”

      có gì.” Helen ngọt ngào . “ có gì hết. Mặc dù em muốn chỉ ra rằng hoàn toàn bình an vô trong khi ngủ. Tuy nhiên, kể từ lúc tiếp tục thư giãn và bình phục xong ở đây, nơi đây an toàn, có lẽ cần phải mang cái mũ sắt, có định lang thang bất kỳ nơi nào nữa hay . Nó xuất khi cần nó ."

      “Em-” Hethe bắt đầu nổi giận, nhưng dì Nell cứu nguy cho Helen khỏi phải nghe những lời của chàng bằng câu hỏi nhanh, “Ngài có thấy ai đánh Ngài ? ”

      Hethe ngừng lại và liếc nhìn bà. Chàng định lắc đầu, nhăn mặt trong đau đớn, rồi , “,” thay thế.

      Cơn giận dữ của nàng tan ra khi nhìn thấy đau đớn của chàng, Helen giải phóng hơi thở đầy cảm xúc bằng tiếng thở dài và vươn tay ra chạm vào má chàng. “ có còn đau ở đâu ngoài đầu ?”

      Hethe ngập ngừng, rồi hình như quyết định chộp lấy lời đề nghị hòa bình mà nàng ướm thử. Chàng miễn cưỡng thừa nhận. “Ngực và cổ họng của tôi.”

      “Ngực và cổ họng chắc phải bị vì bị sặc nước trong hào,” nàng giải thích. Nhìn tóc chàng ẩm ướt bện vào nhau, nàng phẫn nộ thấy cái gì động đậy trong đó . Nàng chắc chắn, nhưng tốt hơn là tắm cho chàng trước khi kiểm tra bất kỳ vết thương ở đầu nào nữa.

      "Ý của em là tôi nuốt thứ nước bẩn thỉu đó hả?" Hethe hỏi với rùng rợn.

      Helen gần như cười với giọng của chàng, nhưng xoay xở nén lại. "Em sợ như thế." Nàng liếc nhìn quanh khi người hầu của nàng trở lại vào trong phòng, dẫn theo nhóm người người hầu mang theo bồn tắm và những cái xô nước. "Ducky, em có thể sai hầu mang lên đây ít rượu ?”

      “Vâng, thưa phu nhân.”

      Dì Nell cắt ngang ta, , “, Dì lấy nó. Helen có thể cần giúp đỡ của em để tắm cho Ngài Hethe.” Bà bỏ trước khi có bất kì ai phản đối. có điều gì giống như vậy.

      Helen quay lại với Hethe. “Có lẽ chúng ta cởi quần áo ra và đưa vào bồn tắm.”

      Boswell và William ngay thức tiến lên về phía trước, và Hethe quắc mắt nhìn từ người đàn ông này sang người kia. “Tôi tôi có thể tự mình cởi nó.”

      “Vâng,”

      William nhàng đồng ý. “Chúng tôi chỉ ở quanh quẩn đâu đây trong trường hợp Ngài cần đến cánh tay mạnh mẽ để đưa ngài ra ngoài bồn. Tốt nhất là trong hai người chúng tôi hơn là Ngài cũng làm bẩn quần áo của phu nhân Helen.”

      Hethe có vẻ chú ý lúc đó khi cả hai người đàn ông đó đều ướt sũng và dơ bẩn như chàng vậy. Chàng quay lại tò mò nhìn vào William. "Cậu kéo tôi ra khỏi đó phải ?"

      " Boswell là người đầu tiên ở đó và làm hầu hết mọi việc. Tôi chỉ giúp đỡ."

      “Oh.” Hethe liếc nhìn người đàn ông này và gật đầu nghiêm nghị. “Cám ơn, ông Boswell.”

      Người phụ tá của Helen nhún vai thoải mái, nhưng xoay xở để “Thưa lãnh chúa.” khi nàng húc khuỷu tay vào Boswell.

      “Bây giờ chúng ta nên đưa vào bồn tắm?” Helen ngắt lời. Những người hầu xong việc và thành hàng ra ngoài.

      Lẩm bẩm, Hethe thúc mình đứng lên và gần như ngã úp mặt xuống. Boswell và William mỗi người túm lấy cánh tay để giữ chặt lấy chàng, rồi bắt đầu giúp chàng cởi y phục, mặc cho chàng phản đối, mà cơn đau càng tăng dần theo mỗi phút trôi qua. Khá ràng chàng càng ngày càng trở nên yếu ớt hơn, và Helen nhận ra người đàn ông này lờ quả quyết rằng chàng có thể tự xoay xở ở mình.

      người hầu mang rượu đến theo cầu đúng lúc họ giúp đưa Hethe vào bồn tắm. hầu này đưa nó cho Helen, báo cho nàng biết dì nàng thu xếp nước tắm để sẵn sàng cho cả Boswell và William, vì vậy họ cũng cần phải tắm rửa sạch . Cám ơn ấy, Helen chờ cho đến khi Hethe ngồi yên trong nước, rồi tuyên bố những thông tin về tắm rửa.

      Khi hai người đàn ông ra, Helen trao cho Hethe cốc rượu. Chàng quá yếu, chàng gần như đánh rơi cái cốc xuống nước, nhưng chàng từ chối cho phép nàng tới " Đút cho tôi như đứa trẻ sơ sinh."

      Giữ cái cốc trong hai bàn tay, chàng nuốt rượu xuống, rồi đưa trả lại cái cốc. Helen đặt cốc sàn nhà, sau đó cùng với hổ trợ của Ducky bắt đầu tắm rửa cho chàng. Đầu tiên họ gội đầu, nhăn mặt vì ít chất nhầy nhụa và bùn chảy ra. Mọi thứ và bất cứ thứ gì rơi vào trong hào xung quanh lâu đài, từ xác thú vật cho đến những cái chậu chứa nước tiểu. Cả hai phụ nữ đều làm hết sức, họ nghĩ phải quá khó khăn để làm việc này khi họ gội sạch đầu cho chàng . Ngay sau khi tóc của Hethe được sạch , Helen quan sát đầu chàng cho tới khi nàng tìm ra vị trí mà chàng bị đánh vào. Lớp da bị tét và cục u khác to như cái trứng ngỗng hình thành da đầu. Chàng có cả bộ sưu tập các cục sưng.

      “' là may ấy là kẻ cứng đầu”. nàng lạnh nhạt nghĩ, hài lòng nhìn thấy chàng chìm vào giấc ngủ.

      nhàng và yên lặng để cố giữ làm náo động chàng, Helen và Ducky tiếp tục tắm rửa cho đến khi chàng trông mạnh khỏe và hồng hào lần nữa. Hay khi trông chàng mạnh khỏe và hồng hào như họ mong muốn, quan sát vài cú đánh vào đầu chàng vừa qua. “Ducky, có lẽ tốt nhất là em tìm những người đàn ông khi nãy để giúp chúng ta mang vào giường,” Helen chỉ thị, nhưng ngay lập tức Hethe động đậy, đôi mắt chàng nhấp nháy mở ra.

      , tôi có thể tự xoay xở,” chàng bướng bỉnh.

      Helen tròn xoe mắt với tính kiêu ngạo ngu ngốc của người đàn ông này nhưng có chút gì đó nàng có thể hiểu được. Nhún vai trước cái nhìn dò hỏi của Ducky, Helen, người quỳ bên bồn tắm, từ từ đứng thẳng và chìa cánh tay ra cho chàng.

      Vờ nó, Hethe chống hai tay vào hai thành bồn tắm và tự nâng mình đứng lên. Quá nhiều để gây sửng sốt cho Helen, chàng đứng lên được. Vừa vặn. Nhưng khi chàng bắt đầu đong đưa như cây non trước gió, cả Helen và Ducky lao tới trước để giữ chàng mỗi người bên. Lo sợ chàng thể đứng vững quá lâu, họ lau khô chàng sau và giúp chàng ra khỏi bồn tắm tới giường. Chàng ngã quỵ xuống giường với tiếng thở dài , đôi mắt chàng khép lại ngay.

      "Đảm bảo rằng Ngài William và Boswell chờ ở đâu đó quanh đây để giúp đỡ. ấy lên giường rồi," Helen với Ducky. Khi nàng bắt đầu lau khô chồng của nàng, nàng nghe tiếng cửa đóng sau khi hầu khỏi. Kết thúc vài phút sau đó, nàng bỏ chiếc khăn qua bên và kéo chăn đắp lên người chàng, dịu dàng vén mớ tóc chàng ra khỏi trán. Nàng có ý định với chàng về Stephen, nhưng có lẻ phải chờ đến ngày hôm sau. Mặc dù có nhiều việc nàng phải trông nom mà thể chờ đợi được.

      Đứng lên, nàng nhàng tiến về phía cửa, từ tốn mở nó và lướt nhanh ra ngoài lặng lẽ nhất mà có thể.

      End of chap 18

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 19

      Khi thức dậy đầu Hethe đau như búa bổ, đó là trạng thái mà chàng vừa mới quen thuộc - may, chàng nghĩ khi cẩn thận quay đầu lại để nhìn chăm chú vào vợ ngủ của chàng. Vợ chàng ngủ và có ở đó, chàng bực tức. ấy nghỉ ngơi? Cau có giận dữ, chàng liếc nhìn về phía cửa sổ. Rèm cửa được kéo kín làm căn phòng tối mù mù trừ ánh sáng từ ngọn lửa ở lò sưởi. Hethe thể đoán được bây giờ là mấy giờ. Có thể là nửa đêm hoặc ban ngày. Thở ra mệt nhọc, chàng cẩn thận ngồi dậy rồi di chuyển ra ngồi mép giường. Ở đó chàng tạm dừng lại để chống hai khuỷu tay lên hai đầu gối và siết chặt đầu trong cả hai bàn tay mình. Chàng cảm thấy như địa ngục. Chúa lòng lành, tỉnh dậy ngày mà có nhức đầu là nghe như thể thiên đường vậy. Chàng chưa bao giờ tỉnh dậy mỗi buổi sáng đơn với cái đầu đau như thế này, phải cho đến khi chàng qua đêm tân hôn. Nếu đây là cái giá của cái giường êm ấm, cùng với vợ …Vậy , chàng cho rằng nó đáng giá.

      Khẽ cười với những ý nghĩ đó, chàng nhìn quanh tìm quần áo, nhận ra những thứ mà chàng mặc ngày hôm trước, nghi ngờ nó được cởi ra để đem giặt. Lẩm bẩm khó chịu, chàng về cái tủ bên cạnh giường và khom người mở nó ra. Chàng còn chưa cúi xuống được nửa chừng đầu chàng cảm thấy như thể nó sắp sửa nổ tung và vị đắng nghét trào lên trong cuống họng. Đứng thẳng lên, chàng nhanh nhẹn ấn hai tay vào hai bên thái dương, cố gắng giữ nó với nhau cho đến khi cơn đau giảm . Chàng buột ra tiếng thở dài nhõm khi cơn đau rốt cuộc rồi cũng tan biến .

      Di chuyển thận trọng, chàng chậm chạp quỳ xuống phía trước cái tủ, và giữ đầu ở tư thế thẳng đứng khi chàng mở nó ra và lục lọi khắp tủ. Tìm cái quần và áo chẽn sạch, chàng cẩn thận đứng lên và ngồi giường để mặc chúng.

      Còn hơn cả đáng khinh, chàng yếu ớt và mệt mỏi bởi cái nhiệm vụ này. Hethe quyết định rằng chàng đáng thương. Chỉ đơn giản là đáng thương. Chàng nghĩ nhanh đến việc nằm lại xuống giường chút cho đến khi cảm thấy khá hơn, nhưng, nhớ lại cách chính xác nơi mà vợ chàng cảm thấy chàng nên thuộc về, an toàn và thoải mái ở giường như đứa trẻ có khả năng tự vệ, chàng mau chóng loại ý nghĩ này ra khỏi đầu. Chàng phải là đứa trẻ có khả năng tự vệ hay ông lão yếu ớt. đủ tồi tệ về việc người dân ở Tiernay này nghĩ chàng là loại người tàn ác nào đó, chàng xứmg đáng bị nguyền rủa nếu chàng thêm vào tính thiếu nghị lực và hèn nhát cho bảng liệt kê của họ về những tội lỗi của chàng. Chàng là chiến binh. Mạnh khỏe, có năng lực và có đủ khả năng để tự chăm sóc mình. Và chàng kiên quyết chứng tỏ điều này với họ… thậm chí nếu như việc này giết chết chàng.

      Nhăn mặt với suy nghĩ này, Hethe ép mình rời khỏi giường, nơi chàng ngồi để giày và từ từ tiến đến bên cửa sổ. Chàng muốn biết bây giờ là mấy giờ trước khi chàng tự hỏi có nên xuống dưới nhà , và cái nhìn ra bên ngoài cửa sổ trả lời cho câu hỏi đó.

      Chàng kéo rèm cửa sổ, thở hổn hển khi cơn đau vụt xuyên qua đầu, rồi để rèm cửa rơi xuống che kín lại lần nữa. Đó là ánh sáng ban ngày. Ánh nắng ban ngày chói chan. Ánh sáng chiếu vào trong mắt và đầu chàng như cây kim. Phải, dù sao nữa điều đó trả lời cho câu hỏi của chàng. Xét đoán qua mặt trời đại sảnh đầy người cùng ăn trưa. Chàng xuống dưới đó và tham gia cùng họ, chứng minh cho ai đó hay tất cả mọi người rằng chàng vẫn khỏe mạnh và cường tráng.

      Quên cái yếu ớt làm cho chân chàng run rẩy với mỗi bước , Hethe đến cánh cửa, kéo nó mở ra, giật mình lùi lại nhanh khi thân hình ngã vào trong phòng ngay dưới chân chàng.

      Chớp mắt làm ngơ cơn đau vụt xuyên qua đầu vì chuyển động bất ngờ đó, Hethe nhìn cậu chiến binh trẻ dựa người vào cánh cửa. Cậu chàng đứng bật dậy, mặt mũi đỏ lự.

      “Chào buổi sáng, thưa Ngài,” chàng binh sĩ nhanh và với giọng lớn quá mức cần thiết.

      Nhăn mặt vì khó chịu, Hethe cau có với chàng trai. "Cậu làm cái gì vậy?"

      "Bảo vệ Ngài, thưa Ngài," Cậu bé trả lời tức thời, cũng khá là hãnh diện.

      “Bảo vệ tôi ?” Hethe gần như gầm lên. Chàng chưa bao giờ cần đến người bảo vệ nào trong cuộc đời mình. , kể từ khi chàng được phong tước hiệu hiệp sĩ . Thực ra vợ chàng bố trí người bảo vệ cho chàng dường như chỉ để chứng minh cho việc bây giờ nàng thấy chàng yếu ớt như thế nào. Sau khi chàng ngã xuống cầu thang, nàng chỉ để lại duy nhất con chó với chàng, còn giờ đây nàng cho canh gác giữ chàng khỏi bị nguy hiểm. Con chó đó ở chỗ quái nào rồi, dù sao nữa , cáu kỉnh cách lạ lùng. Chàng hài lòng chút nào khi nhận ra mình bị bỏ rơi bởi cả vợ và con chó ngu ngốc của nàng và để lại trông nom này cho cậu bé còn thò lò mũi xanh. Chàng bị hạ thấp đến mức này?

      “Chính xác cậu bảo vệ tôi khỏi ai vậy?” chàng với giọng dữ tợn.

      Cậu nhóc chiến binh đổi từ chân này sang chân kia, trông có vẻ ngập ngừng. “Phu nhân cảm thấy vì có kẻ nào đó muốn giết ngài …”

      ấy đâu?”

      “Ai cơ?”

      “Vợ tôi,” Hethe ngắt lời, mất hết kiên nhẫn. “ ấy đâu?”

      “Ồ, ấy xuống nhà để chuyện với phu nhân Shambleau.”

      Gầm lên, Hethe bước ngang qua cậu nhóc và bắt đầu xuống cầu thang, dừng lại quay ra sau và quắc mắt nhìn giận dữ khi cậu chiến binh này bắt đầu theo sau.

      Mắt của Hethe mở to khi nhìn thấy đội quân bảo vệ chàng được nhân lên. Bây giờ có hai người ở đó.

      “Cậu là đồ chết tiệt nào?” Chàng hỏi chàng mới xuất .

      “Garth, thưa ngài”

      , Ý tôi là … Cậu từ đâu đến?”

      “Tôi ở cuối hàng lang. Tôi ở đó và dự phòng cho Robert ở đây trong trường hợp có rắc rối. ” Cậu ta giải thích.

      Hethe tái nhợt với lời giải thích. những người bảo vệ mà đến hai người ? Chúa ơi! “Tôi cần bảo vệ,” Chàng ngắt lời.

      “Vâng, thưa Ngài. Ý tôi là, , thưa ngài,” cả hai người cùng đồng ý.

      Mắt Hethe hẹp lại với giọng ra vẻ kẻ cả của họ.

      “Tôi tôi cần bảo vệ . Cậu được giải thoát. mà làm việc khác .”

      Hai chàng trai do dự, rồi trao đổi cái nhìn với nhau.

      “Cậu nghĩ thế nào?” cậu nhóc dựa vào cánh cửa hỏi.

      Người kia lắc đầu, rồi giục bạn mình xa vài bước. Có lẽ, cậu ta nghĩ cậu ta ở ngoài tầm nghe, nhưng cậu ta sai. Hethe nghe hết mọi lời mà cậu ta .

      “Tôi nghĩ,” người bảo vệ bắt đầu, “rằng Ngài ấy bị va chạm vào đầu khá nặng trong lúc ngã và tôi nghĩ Phu nhân bảo tôi bảo vệ Ngài ấy. Bởi thế, chúng ta phải bảo vệ Ngài ấy thôi.”

      “Phải, nhưng ngài ấy là lãnh chúa. Chẳng phải chúng ta phải nghe lời ngài ấy sao? ” Cậu nhóc trẻ tuổi hỏi, giọng cậu ta thậm chí còn lớn hơn giọng của người kia, thêm vào cơn thịnh nộ tích tụ trong người Hethe.

      “Vâng, bây giờ, chắc chắn tâm trí Ngài ấy ổn định. Vì thế, chúng ta phải tuân lệnh phu nhân Helen, và tôi nghĩ , chắc chắn tâm trí Ngài ấy ổn định… nếu Ngài ấy phải đánh giá cao việc được bảo vệ. Ngài ấy là kẻ bị ghét bỏ ở đây. Có nhiều hơn kẻ muốn cắt cổ ngài ấy.

      Hethe nghe đủ. Chàng giận dữ đến nỗi gần như muốn bóp cổ cậu ta. Còn tệ hơn, đó là cơn giận dữ điên cuồng và mãnh liệt được buông thả tự do. Chàng thể nổi giận với vợ chàng về việc quan tâm đủ để bố trí người bảo vệ. Chàng thể khiển trách những người đàn ông này vì họ làm nhiệm vụ của mình. Thậm chí chàng cũng thể khiển trách người dân ở đây vì ghét chàng vì những việc họ nghĩ là chàng làm. Chàng phải chịu trách nhiệm về tất cả những việc đó. Stephen là người của chàng và từng là bạn chàng.

      Quay gót, chàng sải bước xuống đại sảnh nhanh như chớp, cơn tức giận như nhấn chìm chàng và làm cơn nhức đầu của chàng tăng thêm. Lúc này đây, chàng lờ tịt những người đàn ông khi họ theo sát phía sau chàng. Chàng thấy người bảo vệ thứ ba ở đầu cầu thang.

      Người đàn ông này ràng được bố trí ở đây để hỗ trợ cho hai người kia. Hethe nhìn trừng trừng vào ta, rồi bắt đầu xuống cầu thang, nhận biết mà cần kiểm tra giờ đây chàng có tất cả ba cái đuôi bám sát.

      Chàng ràng đoán sai thời gian, chàng nhận ra khi hết cầu thang và bắt đầu băng qua đại sảnh môt bóng người. Helen có ở đó. may, có cả dì nàng, nếu Hethe có thể hỏi bà vợ chàng đâu. Tiếp theo, chàng thử tìm trong nhà bếp tiếp, mong rằng nàng có ở đó, nhưng vẫn hy vọng người hầu của nàng có thể với chàng vài thói quen của nàng. may, Ducky cũng có ở đó, những việc này làm Hethe tức giận, nhưng nhiều bằng thực tế là chàng thấy mình qua những người bảo vệ khi chàng quay lại để rời khỏi nhà bếp. Nhìn về phía ba người, chàng dẫn đầu ra khỏi lâu đài và dừng lại ở bậc tam cấp để quan sát sân trong. Họ va vào nhau loảng xoảng khi dừng lại đằng sau chàng.

      Phát ra Helen bộ ngang qua khu vườn với Goliath bên cạnh, Hethe mau lẹ bước xuống bậc tam cấp. Nhóm người hộ tống chàng sát theo sau. Chàng có thể nghe tiếng lạo xạo của những bước chân họ khi chàng vội vã băng ngang sân trong, và thấy những tiếng động đó cực kỳ khó chịu. Nó những giúp ích cho cơn nhức đầu mà chàng phải chịu đựng mà còn có vẻ khuyếch đại những thanh này trong đầu chàng. Chàng nhanh hơn, bọn họ cũng nhanh hơn. Chàng bắt đầu chạy chậm và có thể nghe thấy tiếng họ chạy sát theo sau. Chàng thở ra hơi và mất hết kiên nhẫn vào cái lúc chàng chạy đến chỗ của vợ mình.

      “Chồng ơi!” nàng kêu lên ngạc nhiên khi chàng chộp lấy cánh tay nàng và kéo nàng đối mặt với chàng. Điều bất ngờ đó để lộ lo âu khi nàng đánh giá đúng gương mặt đỏ bừng của chàng. " có chắc cần phải lên lầu ? , quá sớm. cần phải nghỉ ngơi để vết thương lành lại. Đó là lý do tại sao em cho dùng thuốc an thần… "

      “Em," Hethe ngắt ngang dữ tợn. " Tôi thấy là em tự mình quản lý Tiernay trong nhiều năm và từng ban bố các mệnh lệnh, nhưng cầu xin em đừng cho bọn họ bám theo tôi."

      Đôi mắt nàng mở to với cái nhìn bị tổn thương, và Hethe ngay lập tức cảm thấy rất hối tiếc với những lời cáu kỉnh. Nhưng rồi có những thanh lạo xạo khi những người bảo vệ chàng tới và nhanh chóng dừng lại phía sau chàng, chàng cảm thấy mình nghiến chặt hai hàm răng.

      “Bảo họ tránh xa ra,” Chàng ra lệnh qua quai hàm nghiến chặt. bối rối thay thế cho cái nhìn đau đớn vì bị xúc phạm của nàng.

      “Ai?”

      “Ai? Bọn họ, Đó là ai!” Chàng chỉ mạnh thình lình ngón tay cái qua vai mình về phía ba người đàn ông.

      “Nhưng họ bảo vệ cho , Hethe. Có kẻ nào đó tìm cách giết .” Nàng với giọng vừa phải có ý dỗ dành chàng, nhưng lại gây ra phản ứng ngược lại. Cơn thịnh nộ hình thành trong Hethe bắt đầu lớn dần, nổi bọt và sôi ùng ục trước bằng chứng về việc nàng thấy chàng yếu ớt như thế nào.

      "Tôi có thể tự lo liệu cho mình." Chàng ngắt lời.

      "Em biết có thể làm được," Nàng dịu dàng “Nhưng cần phải làm như vậy nữa. có vợ và gia đình, và mọi người ở Tiernay để …"

      “Giết tôi ?” Hethe lạnh lùng ngắt ngang. Chàng nhận ra mình dịu khi nghe nàng bây giờ chàng cần phải làm những việc này mình nữa, rằng chàng có vợ và gia đình. Điều này mang lại cảm giác ấm áp, nhàng trào dâng trong người chàng… cho đến khi nàng thêm về phần những người dân ở đây Tiernay. Họ ghét chàng và chàng biết điều đó. ấm áp bị rút cạn ra khỏi người chàng được thay thế bằng giận dữ đùng đùng.

      Vợ chàng nhăn mặt khi bị cắt ngang, rồi nhàng . " Lẽ ra em nên với điều này sớm hơn, nhưng em cho rằng, bị thương. Tuy nhiên, có vẻ như nghĩ rằng đứng lên được và chỗ này chỗ kia bây giờ, nên biết rằng điều đó là Stephen , người …“

      “Stephen ?” Chàng gầm lên cắt ngang. “Em thể đổ lỗi những cuộc tấn công này cho Stephen. Chúng thậm chí còn bắt đầu cho đến khi chúng ta đến Tiernay. trong những người dân của em đẩy tôi ngã xuống cầu thang, trong những người dân của em người ném tôi qua tường.”

      Helen sững người, mắt nàng hẹp lại thành khe , và nàng lạnh lùng hỏi, “Có phải nó hợp lý hơn khi đó là trong những người dân của , người mà sống ở đây để được che chở ?"

      Hethe có cảm giác như thể nàng đấm vào mặt chàng. Đầu chàng ngả ra sau, chuyển động bất thình lình này khiến cơn đau như bổ xuyên qua óc chàng. Chàng vẫn còn choáng váng vì lời nàng bổ sung thêm, “Bên cạnh đó, Stephen bị phát ở trong quán rượu trong làng vào đêm ngã xuống cầu thang. Sau cùng, chả có vẻ gì là giống người của em làm cả. ”

      Hethe có cảm giác cơn thịnh nộ bùng nổ trong người chàng. Đau đớn, thất vọng và cảm giác thất bại, tất cả quay cuồng trong người chàng cách bất ngờ, chàng siết chặt bàn taylại, nắm chặt các ngón để giữ cho nắm đấm khỏi vung ra. Chàng muốn đánh ai đó. Bất cứ ai. Và tiếp tục đánh họ , và …

      Lắc đầu như con chó cố gắng giũ sạch nước, chàng bất ngờ quay người và bắt đầu khỏi, băng ngang qua sân trong.

      đâu vậy?” Helen kêu lên hoảng hốt. Nàng vội vã theo sau lưng chàng, những người bảo vệ tích cực nối gót nàng.

      “Tôi biết, bất cứ nơi đâu nhưng ở đây.” Lời chàng sắc lẻm và lạnh lùng.

      bỏ chạy lần nữa” nàng gào lên mất tinh thần.

      Chàng cứng người, rồi cuốn theo cơn giận dữ của nàng. “Tôi chưa bao giờ chạy trốn bất cứ điều gì trong cuộc đời tôi ! ”

      “Vâng, nhưng chưa bao giờ ở lại để đối mặt với nó, chưa bao giờ! với em rằng chính mãi mãi đeo đuổi những trận đánh để chạy trốn. nghi ngờ gì nữa, vì đánh trận dễ hơn là đối phó với thực tế." Giọng của Helen sắc lẻm, đầy giận dữ. Thực tế là chàng chỉ đơn giản bỏ như con dao đâm vào tim nàng, và nàng phản ứng lại như con thú bị thương, cắn xé và gầm gừ với chàng.

      “Phải, ít nhất trong chiến trường em biết kẻ thù của em là ai. Em phải lo lắng về ai đó lén lút phía sau mình để cắt họng em! ” Chàng quay , rồi bất ngờ quay ngược lại, ánh mắt chàng lạnh lùng bắn vào ba người bảo vệ. “Nếu ba người này biết điều gì là tốt cho họ , họ dừng theo tôi.” Giọng đe dọa của chàng thể nhầm lẫn vào đâu được. Chàng quay lại và tiếp tục băng ngang sân trong.

      Những người đàn ông do dự, cái nhìn như dò hỏi của họ hướng về phía nàng. Nàng lắc đầu. Gật đầu ràng đầy nhõm, họ quay nhanh theo hướng ngược lại, để nàng lại mình dõi theo dáng chồng nàng bộ vào chuồng ngựa. Nàng bất ngờ và nhanh chóng trở nên rất buồn bã khi chàng ra lát sau đó, dẫn theo con ngựa của mình.

      Trèo lên, Hethe " Hammer," Ngài Holden, quay ngựa hướng về phía cổng và phi . Chỉ như thế, Helen yếu ớt nghĩ. Lên ngựa và bỏ . Mang theo tất cả hy vọng của nàng về cuộc hôn nhân hạnh phúc với chàng.

      (Còn tiếp)

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 19 (tiếp theo và hết)

      Chàng cưỡi ngựa được lúc trước khi cơn giận dữ qua đủ cho để bắt đầu suy nghĩ cách mạch lạc súc tích. Cuộc cãi vã giữa chàng và vợ cứ lẩn quẩn trong đầu. Phần làm chàng lo lắng, băn khoăn nhiều nhất là mất tinh thần của vợ chàng, “ bỏ chạy lần nữa? ”

      Chàng cau có khi nhớ lại cuộc cãi vã. Chàng chạy trốn. Chạy trốn là hèn nhát, và Hethe phải là người hèn nhát. Thực ra chàng chạy trốn ra chiến trường để chứng minh rằng chàng hèn nhát. Hethe nhăn mặt khi nghĩ lại những lời của mình. là chàng chạy trốn ra chiến trường? Điều này nghe có vẻ hay lắm. Dĩ nhiên là chàng chạy trốn ra chiến trường, phải ?

      Well, chắc chắn là mày cũng ở lại, phần não chàng chỉ ra cách lôgic. Chàng nhăn mặt. Phải, nhưng có khác nhau giữa ra và bỏ chạy, chàng lý luận. Nhưng chàng thể xoay xở để tự lừa mình.

      Chúa ơi, chàng bỏ chạy. bỏ chạy trong thời gian dài. Nhận thức này dày vò chàng. Hethe luôn luôn tự hào với chính mình về dũng khí của chàng. Lòng can đảm của chàng chiến trường thực là tất cả những gì mà chàng có thể tự hào. Chính xác Hethe phải là lãnh chúa, người chồng hay đứa con trai xuất sắc. Và thậm chí chàng còn nhận ra được thiếu sót trong nhiệm vụ của lãnh chúa của mình cho tới dạo gần đây. Bây giờ biết rằng lòng can đảm của chàng trong trận đánh chỉ đơn giản là kết quả của lẩn tránh về cái gì đó dường như lấy tất cả những gì mà chàng làm được. Chàng lẩn tránh cái gì? khó chịu ư?

      , thể là nó, chàng nghĩ. Những trận chiến cực kỳ khó chịu, tuy thế chàng chưa bao giờ chạy trốn nó. Vậy là nỗi sợ hãi ư? Hethe xem xét nó nghiêm túc, nhưng dường như nó đúng. Chàng chạy trốn Tiernay bởi vì chàng sợ vợ, hoặc bởi vì chàng sợ hãi bất cứ người nào đó tìm cách giết chàng. Chàng ý thức được lời đe dọa này và cảm thấy tự tin rằng chàng có thể đề phòng nó … bây giờ chàng chắc chắn rằng sợ hãi phải là lỗi lầm ở đây.

      "Vậy , tại sao mình quay lại đó giải quyết lại mọi việc?" chàng lẩm bẩm mình đầy thất vọng. Với tiếng thở dài, chàng buộc mình bình tĩnh và suy nghĩ cho ràng. Câu trả lời hầu như chắc chắc được đưa ra trong lần đầu tiên khi chàng bỏ ra trận. Bây giờ chàng nghĩ về lúc đó, cho phép những kí ức này ảnh hưởng sâu sắc đến chàng. Chàng cuộc tranh luận với cha. Đúng, chàng nghĩ gọi nó là cuộc tranh luận hơi lầm lạc chút. Nó phần lớn là cha quát tháo, gầm thét và chỉ trích chàng.

      Chỉ cần nhớ lại nó cũng làm cho cơn giận dữ trước đây tập hợp lại bên trong Hethe, và thình lình chàng biết câu trả lời. Chàng lẩn tránh giận dữ của chính mình. Ngày hôm đó chàng đứng đấy, càng ngày càng trở nên giận dữ điên cuồng khi cha gào thét vào chàng. Hai nắm tay chàng siết chặt lại, những thanh lùng bùng vang lên trong tai, và máu chàng dường như sục sôi. Chàng muốn tấn công cha. Chàng muốn xé tan ông ra thành từng mảnh . Đó là cơn thịnh nộ chết người.Và việc này làm chàng kinh hãi. Chàng rời Holden từ khi đó và xông ra chiến trường, nơi mà chàng có thể giải toả cơm giận dữ chết người đó. Và chàng làm như thế mỗi khi cơn giận dữ lại xuất – khá nhiều lần mỗi khi chàng trở về Holden trong lúc cha vẫn còn sống.

      Tiếp theo là vấn đề với Nerissa. Nhưng là nguyên nhân làm chàng nổi giận. xinh đẹp, ngây thơ và dịu dàng. Cái chết của tác động xấu đến chàng, kiện này biến cơn thịnh nộ của chàng đối với cha thành cơn thịnh nộ đối với chính bản thân mình. Chàng thờ ơ với . Cái chết của là kết quả của thất bại của chàng vì cẩn trọng trong đêm tân hôn. Chàng có thể nhớ lại ràng tâm trạng thất bại và cơn giận dữ điên cuồng mãnh liệt của mình với cái chết của . Chàng muốn làm đau người nào đó như chính chàng bị làm đau. Chàng quay đầu hướng thẳng ngay tới những trận đánh.

      Chàng nghĩ rằng bây giờ chàng cũng làm việc đó. Tâm trạng thất bại và cơn giận dữ của chàng vẫn ám ảnh như là tội lỗi của chàng qua những gì xảy ra ở Holden những năm trước đây. Hơn nữa chàng nắm vận mện của những người dân của chàng trong tay, và chàng lơ là bảo vệ họ. Hethe rời Tiernay với ý định cưỡi ngựa cho đến khi tìm thấy người của nhà vua, người nào đó tham gia vào trận đánh mà trong đó chàng có thể đánh mạnh vào vài cái đầu. Người nào, thình lình chàng nhận ra, là việc chàng bỏ mặc những người dân ở Holden khiến họ bị tổn thương do hành động tàn ác hung bạo của Stephen.

      Tệ hơn, nhìn lại, lần nào chàng chạy trốn tới chiến trường mà làm cho chàng cảm thấy tốt hơn. ra, cảm xúc mãnh liệt và giận dữ vẫn như nhau trong suốt những năm qua, lạnh nhạt, hình phạt khổ sai này chỉ đông cứng trong ngực chàng và nó chỉ bùng lên thành ngọn lửa mỗi khi có cơ hội. Chàng tìm thấy được an bình bằng việc lẩn tránh, bởi vì chàng thể tự giải thoát mình. Cơn thịnh nộ của chàng được tạo ra bởi cha chàng nhưng nó thiêu đốt chàng trong suốt những năm qua. Giờ là lúc để cho ngọn lửa này lụi tàn .

      Mình nên quay lại và trở về nhà với vợ, chàng nghĩ thế, và hình ảnh gương mặt nàng tươi cười vui vẻ lên trong tâm trí chàng. Miệng chàng dễ dàng nhoẻn cười, chàng cảm thấy nhàng khi nghĩ tới nàng. Sau đó chàng nhớ lại nàng tổn thương và giận dữ thế nào vào những giây phút cuối trước khi chàng bỏ , Hethe cảm thấy nỗi đau đớn trong tim vì phản ứng này. Chàng cố ý làm nàng tổn thương. Chàng cũng mong làm tổn thương nàng để làm chàng đau đớn. Nhưng việc này xảy ra.

      Điều kỳ lạ là làm cho nàng trở nên hạnh phúc cũng là làm cho chàng trở nên hạnh phúc. Chàng cưỡi ngựa chậm lại khi những suy nghĩ này trôi qua tâm trí, và chỉ lần này thôi chàng biết chính xác chàng nghĩ gì.

      Chàng nàng.

      Ý nghĩ này làm chàng ngạc nhiên. Chàng và say mê nàng từ khi họ gặp nhau lần đầu tiên.

      Tình phải là bước nhảy lớn, kể từ đó và nàng ràng là người phụ nữ xứng đáng với tấm chân tình như thế. Nhưng liệu chàng có xứng đáng với tình của nàng hay ? Câu hỏi này gây ra nỗi đau đớn trong tim chàng. Rồi chàng nhớ lại họ ân ái với nhau như thế nào, tiếng cười của họ, niềm hãnh diện cùng với sắc đẹp của nàng - và quan tâm chăm sóc của nàng. Nàng tỏ ra cho chàng thấy nhiều hơn kể từ đêm họ hoàn thành cuộc hôn nhân hơn là cha cho chàng trong tất cả những năm cuộc đời chàng. Nhưng giờ đây nàng là người đàn bà đặc biệt.

      Họ chuyện trò vào buổi chiều trước đêm tân hôn. Sau lần đầu tiên ân ái với nhau, họ chuyển đến ngồi ghế cạnh lò sưởi, dùng bữa và uống rượu mà người hầu để lại đằng sau. Helen quấn mình trong chiếc khăn, còn Hethe trần truồng và họ dùng bữa trong im lặng ngượng ngùng kỳ lạ lần đầu tiên. Sau đó men rượu làm nàng ăn ba hoa. Hethe bắt đầu hỏi những vấn đề của nàng và làm cho nàng bộc bạch.

      Chàng tìm hiểu về thời thơ ấu của nàng, về việc mẹ nàng mất ra sao, dì nàng giữ vai trò nuôi nấng Helen như thế nào. Nàng kể cho chàng nghe về cái chết của cha mẹ nàng và gánh nặng trách nhiệm mà nó trở thành của nàng vào lúc cha nàng chết. Nàng gánh lấy trách nhiệm này cách rất nghiêm túc. Và chàng cảm thấy xấu hổ khi nghe những lời nàng . Nàng giữ lòng thương và chịu trách nhiệm cách tường tận đối với những người dân của nàng. Nàng biết tên của họ, công việc của họ, nỗi phiền muộn và niềm vui sướng của họ, ưu điểm và khuyết điểm của họ. Tiểu thư Helen của Tiernay đúng là đáng khâm phục.

      Hethe suy nghĩ lại với hai tư duy. tập trung vào những điểm giống nhau giữa chàng và vợ. Trong khi chưa bao giờ nàng như thế, nhưng chàng nghe thấy trong những câu chuyện của nàng, cái cách mà cha nàng ít quan tâm chăm sóc nàng, lạnh lùng và thờ ơ như chàng biết. , giống như cha của chàng, người mà khi bị buồn bực, lo lắng gào thét với Hethe tất cả, để chỉ trích phê bình. Cả hai bà mẹ của họ đều chết lúc họ còn tuổi, và lúc đó bà dì goá bụa của Helen bước vào cuộc đời nàng và lấp đầy cảm giác mất mát đó, còn Hethe được biết William và Stephen.

      Ngoài ra, cả chàng và Helen đều là nỗi thất vọng đối với những người cha của họ – với Hethe là do gặp khó khăn trong việc đọc và viết, và do đó có quá nhiều bài học cho chàng, còn với Helen là do nàng phải là đứa con trai mà cha nàng hy vọng có.

      Phải, có quá nhiều điểm giống nhau trong hoàn cảnh của họ, nhưng cũng có nhiều điểm khác nhau. Những câu chuyện mà nàng kể chỉ ra như thế, cứ mỗi khi gặp rắc rối hay xung đột, nàng xắn tay áo lên và đương đầu với nó. Như khi nàng có mặt vào lúc Templetun đến với sắc lệnh của nhà vua về cuộc hôn nhân này. Mặc dù nghĩ Hethe là kẻ hung bạo tàn ác, kẻ có thể làm tổn hại ngay đến cả nàng, nàng vẫn bỏ chạy tìm an toàn ở nữ tu viện và nấp đằng sau những lời thề nguyện. Nàng quyết định chịu đựng và đấu tranh, nghĩ ra kế hoạch và thực nó. Những hành động này đúng là trái ngược với những gì mà Hethe luôn làm. Chàng luôn quay lưng và bỏ chạy, bỏ lại mọi trách nhiệm của mình cho Stephen gánh vác và rút lui để những cảm xúc được an toàn trong cuộc xung đột dữ dội này. Chàng có thể nhận ra điều đó mặc dù bây giờ phải là lúc.

      Chàng bỏ chạy lần nữa, chàng quyết định ngay lập tức. Giờ là lúc chàng chấm dứt việc phản ứng như đứa trẻ và bắt đầu cư xử như người đàn ông. Thời gian để đối mặt với trách nhiệm của chàng đến, có vấn đề nào mà chàng cảm thấy đủ sức để đối phó. Chàng thể làm gì tệ hơn là lẩn tránh. Phải. Chàng quay trở lại Tiernay và giải quyết vấn đề ở đó. Chàng làm vậy, chàng quyết định, làm hết sức mình để vợ chàng đáp trả tình của chàng. kì lạ, việc quyết định đối mặt với mọi việc, để đương đầu với nỗi sợ hãi lo lắng của chàng, cho chàng kết quả đáng ngạc nhiên. Nó cũng dường như loại bỏ hết đám than hồng cuối cùng của cơn giận dữ thiếu đốt ngực chàng.

      Hethe ghì cương ngựa để dừng lại và bắt đầu giục nó quay lại cơn đau ập đến. Hít hơi đầy kinh ngạc, chàng nhanh chóng nhìn xuống ngực mình và thấy mũi tên nhô ra ở đó đúng lúc chàng bắt đầu rơi xuống ngựa.

      Mọi thứ trở nên tê cứng lại, chàng nhận ra hai tay và cơ thể chàng từ chối tuân theo điều khiển của mình. Thậm chí chàng còn gần như cảm giác về chúng khi chàng ngã huỵch xuống mặt đất, dù cho chàng nghe tiếng ồn ào và tiếng thở phì phò hốt hoảng của con ngựa chàng cưỡi trước khi nó phóng ra ngoài để chàng nằm lại mình con đường.

      Chàng ngã nghiêng sóng soài, má chàng ép xuống đất tạo thành góc cho phép chàng nhìn thấy máu rỉ ra ngoài. Nhìn chằm chằm, chàng thấy mặt đất hăm hở thấm đẫm máu chàng và ý nghĩ mơ hồ xa xăm rằng còn hơn cả xấu hổ. Bây giờ chàng bao giờ có thể với Helen rằng chàng nàng.
      *******

      “Thưa tiểu thư!”

      Hethe chớp mở mắt và buộc nàng nhỏm dậy khỏi giường. Nàng lên lầu để nằm sau khi Hethe bỏ . phải ngay lập tức – nàng cố gắng để hành động như thể có chuyện gì xảy ra và bắt tay vào công việc của mình, và sau lúc nhận ra mình nỗ lực quá nhiều. Nàng lên lầu và nằm nghỉ, cặp mắt ráo hoảnh, trong lúc lâu, trước khi cuối cùng cũng rơi vào giấc ngủ.

      “Thưa tiểu thư!” Tiếng thét lần thứ hai vừa mới vang lên trước khi cánh cửa mở tung ra để Ducky vào phòng. Nét mặt hoảng hốt lo lắng của làm Helen bật dậy ngay lập tức.

      “Chuyện gì vậy?” nàng hỏi, vội vã gặp hầu .

      “Lãnh chúa! Bị thương! Lần nữa!” hầu kéo dài những từ cuối, có phần nào nghi ngờ khiếp sợ, và Helen cảm thấy ngực mình như bị siết chặt đau đớn.

      phải vết thương khác ở đầu chứ?” nàng hỏi trong cơn tuyệt vọng. Ducky có cơ hội để trả lời:

      William and Boswell loạng choạng vào trong phòng ngay lúc đó, mang theo Hethe ở giữa họ. Helen đưa mắt nhìn về mũi tên nhô ra trước ngực chồng nàng và có cảm giác như máu mặt nàng chảy hết. Vết thương ở đầu có vẻ đở nguy hiểm hơn. Ít nhất nàng biết gã đàn ông này đầu đủ ngu ngốc để có thể sống sót. Nhưng ở đây? Nàng nhìn phần than đẫm máu của chàng và lắc lư cách yếu ớt chân nàng.

      “Đặt ngài ấy lên giường,” Joan ra lệnh, hối hả bước vào phòng với dì Nell. “Đúng thế, đừng dịch chuyển ngài ấy nhiều quá.”

      xảy ra chuyện gì?” Helen đau đớn hỏi, đến bên cạnh giường. Nàng chỉ vừa đủ ý thức được rằng nàng níu chặt Ducky và cũng bị nắm chặt bởi hầu này khi nàng bước lên phía trước.

      gã nào đó vừa mới cưỡi ngựa đến trước cổng và đặt ngài ấy xuống, ” Boswel trả lời, lắc đầu.

      “Ai?”

      Người phụ tá nhăn mặt. “ gã tóc đỏ. dừng lại cho biết tên, chỉ đặt ngài ấy xuống, rồi cưỡi ngựa . ”

      “Tóc đỏ,” Helen thầm.

      “Đó là Stephen,” William dứt khoát.

      Helen nhắm mắt, và sau đó, để cho mối quan tâm của nàng về ai làm chuyện này và làm như thế nào trôi , Nàng chuyển quan tâm đến những việc nàng có thể làm để giúp đỡ Joan làm cho chồng nàng khá hơn. yếu ớt mà kẹp chặt nàng từ lúc họ mang Hethe về bất ngờ biến mất, thay thế bằng những ý định cụ thể. Nàng vừa mới nhận ra khi những người đàn ông bước ra khỏi phòng.

      Trong nửa giờ sauđó, những người phụ nữ làm việc điên cuồng, cởi chiếc áo chẽn ướt đẫm máu ra khỏi người chàng, lau sạch máu từ vết thương, lấy mũi tên ra, rồi lau rửa và khâu lại vết thương. Helen nâng Hethe lên trong khi Joan rót chất lỏng có công dụng làm khỏe hơn xuống cổ họng chàng; sau khi làm tất cả những gì họ có thể, thầy thuốc và những người phụ nữ khác rời .

      Helen đến cái ghế bên cạnh giường và ngồi xuống quan sát chồng mình. Nàng theo dõi chàng suốt cả ngày và đêm hôm đó, chỉ nhận ra khi dì nàng và Ducky vào kiểm tra. Sợ phải rời chàng, nàng vẫy tay từ chối mọi lời đề nghị thế chỗ của nàng, ngay cả những người để cho nàng có thể ngủ hoặc ăn. Nàng thỉnh thoảng ngủ gật vào ban đêm, chỉ thức giấc vì giật mình và đưa tay sờ vào trán của Hethe. Da chàng mát rượi và khô mỗi khi nàng kiểm tra, và Helen cảm ơn Chúa rốt rít vì ít nhất chàng sốt.

      Khi dì nàng đến gặp nàng vào sáng sớm, Helen nở nụ cười thờ ơ với bà, rồi nhanh chóng quay lại nhìn chồng nàng. Gần như nàng lo sợ chàng ngừng thở, hay đột ngột sốt cao hơn sau tất cả mọi việc như thế, có lẽ nàng thể rời mắt khỏi chàng.

      “Cậu ấy có động đậy chút nào ?” Nell hỏi sau khi họ ngồi im lặng trong nhiều phút.

      Helen lắc đầu và cố gắng nghĩ tới những điều xấu. Mối quan tâm chắc chắn của nàng cho tới bây giờ chỉ là nhiễm trùng, hay sốt. cơn sốt có thể qua khỏi vấn đề gì nếu vết thương . Giờ đây nàng bắt đầu lo lắng rằng giấc ngủ sâu quá lâu của chàng là dấu hiệu xấu.

      “Cậu ta chắc chắn cần được nghỉ ngơi,” dì nàng thầm nhàng.

      “Vâng,” Helen đồng ý, “Có ai ra ngoài tìm Stephen ?”

      “Dì tin chắc Ngài William phái ai đó ra ngoài hôm qua, ngay sau khi mang Hethe lên đây.”

      “Ngài William ở đâu?”

      “Trong đại sảnh. Cậu ta rời chỗ đó từ khi xuống dưới. Cậu ta chỉ ngồi ở bàn ăn, mòn mỏi và chỉ hỏi thôi nếu như có bất kỳ mỗi lần thay đổi từ Ducky hay dì đến kiểm tra ở đây."

      Helen gật đầu. "Cháu cầu xin Chúa trời cho họ tìm thấy Stephen. Cháu thể chấp nhận cố khác như việc này."”

      “Cháu tin chắc Stephen làm việc này ư, ngay lúc này?”

      Helen nhìn dì nàng ngạc nhiên. “Dĩ nhiên, William nhận ra cậu ta mà.”

      “Phải. William nhìn thấy Stephen mang Hethe về đây và để cậu ấy lại ở cổng chính, nhưng cậu ta nhìn thấy người đàn ông bắn mũi tên vào Hethe.”

      “Vâng, aye, nhưng …”

      lẽ Stephen bắn Hethe rồi lại mang cậu ấy về đây để cứu chữa.”

      Helen ngồi thẳng dậy, bối rối. này màng nhiều ý nghĩa. “Dì nghĩ rằng đó phải là Stephen ?”

      “Dì chỉ nghĩ liệu có khó nếu ai đó tóc đỏ hoe bộ ngang qua sân trong, vào trong lâu đài, và gần như giết chồng cháu, rồi bộ ra ngoài qua sân trong lần nữa mà ai chú ý. Hai lần. Và rồi mang Hethen về để được cứu giúp. ”

      Helen cân nhắc nhanh chóng. “Có lẽ những người lính của cháu bảo vệ Stephen .”

      “Helen,” dì nàng kiên quyết. “Họ có thể thích hay hiểu nhiều về Hethe, nhưng họ quý, kính trọng và trung thành với cháu. Họ dối. Ngoài ra, đánh giá của họ về Helen bắt đầu thay đổi. Có những lời lan truyền về việc cậu ta biết chuyện gì xảy ra, và đa số mọi người bằng lòng vì còn nghi ngờ nên chưa buộc tội cậu ấy được."

      "Nhưng nếu đó phải là Stephen, là ai? Và tại sao cậu ta lại phải lẩn trốn?”

      “Maggie chỉ cậu ấy ở quán rượu vào buổi tối hôm kia. Có lẽ cậu ta trốn tránh.”

      “ Thế tại sao cậu ta trở về Holden trong khi chúng cháu ở đó ? Và tại sao cậu ta ở lại khi mang Helen về đây? ”

      Dì Nell im lặng trong lúc, rồi đáp, “ Dì nhận thấy có khá nhiều máu lưng áo chẽn của Hethe.”

      Helen nhớ lại chiếc áo, và nàng gật đầu.

      “Nhưng mũi tên xuyên vào lưng ông ấy,” Dì Nell nhắc nhỡ nàng.

      Đôi mắt Helen mở to. “Dì nghĩ Stephen cũng bị thương.”

      “Hethe có thể ngồi ngựa phía trước cậu ấy, lưng cậu ta tựa vào ngực của Stephen. ”

      “Vết thương ở ngực,” Helen thầm, rồi đứng dậy ngay lập tức.

      “Cháu định đâu?”

      “Cháu phải giải quyết việc này. Cháu phải tìm cho ra cậu ta.”

      , Helen ” dì nàng kêu lên hốt hoảng. “Cử ngài William hoặc…”

      . William rất tức giận với Stephen, cậu ta có thể giết Stephen mà tìm hiểu .”

      “Nhưng…”

      “Dì, cậu ấy có thể bị thương. Cậu ấy chắc cần giúp đỡ. Và chúng ta chịu ơn cậu ấy về việc giúp đỡ cho Hethe.”

      Nhìn thấy vẻ mặt do dự của dì, nàng thêm vào. “Cháu cẩn thận. Cháu mang Goliath. Theo dõi Helen giúp cháu. Đừng để ai đến gần ấy trừ William. Cháu quay trở lại nhanh nhất có thể.”

      End of chap 19

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 20

      Với giúp đỡ của Goliath, Helen dễ dàng tìm thấy chỗ Hethe bị ngã xuống; con chó, kẻ chạy thong dong hạnh phúc chỉ vài feet trước ngựa của Helen, dừng ngay tắp lự tại chỗ đó và ngồi xuống. Ghì ngựa dừng lại, Helen leo xuống và cẩn thận di chuyển về phía trước, cái nhìn của nàng trượt qua chỗ con chó ngồi đến chỗ nó đánh hơi. Con đường đầy bụi bẩn được phủ lớp bụi nâu vàng khắp nơi, nhưng tại chỗ bị nghi ngờ thấm đẫm vệt màu đậm hơn, màu nâu hơn – máu của Hethe. Quỳ xuống, nàng kiểm tra những chiếc lá và các mảnh vỡ nằm xung quanh, và thấy vài giọt màu đỏ khô.

      Helen cảm thấy nước mắt dâng lên ngập mắt nàng khi nhìn thấy cảnh tượng này. Vết máu còn hơn cả lớn. Quá nhiều máu. Nàng biết chàng mất nhiều máu như thế. Nàng bất ngờ nhận ra nàng có thể mất chàng. Ý nghĩ này đau đớn. Nàng dần quen với diện của chàng trong cuộc sống của nàng.

      đối, trái tim nàng kêu lên. Còn hơn cả nàng quen với diện của chàng. Nàng thích nó. Nàng thích thú với bầu bạn đầy ngạc nhiên và nhanh trí của chàng. diện của chàng khiến các cảm giác của nàng bị khuấy động mạnh. Nàng cảm giác như bị điện giật mỗi khi chàng ở xung quanh. Cảm thấy tràn đầy năng lượng như thể ở trong cơn bão bất cứ khi nào chàng ở gần. Chàng khiến nàng cảm thấy sống động. Cho dù họ có những ý muốn khác nhau, hay có cuộc đấu trí hay làm tình, nàng đều cảm thấy chỉ có duy nhất chàng ở xung quanh. Nàng cảm thấy mình được lấp đầy, xinh đẹp và đặc biệt. Chàng khiến nàng cảm thấy điều đó. Chàng nhìn nàng với vẻ ngưỡng mộ và tán thành, và nàng cảm thấy mình như nở bừng dưới ánh nhìn của chàng như bông hoa dưới ánh mặt trời.

      Nàng chàng.

      Helen cảm thấy lời thú nhận đó vang dội trong sâu thẳm tâm hồn nàng và biết nó đúng . Nàng chồng nàng, Hammer của Holden. Nàng thể mất chàng. Và nàng mất, nàng trấn an mình cách nghiêm nghị. Joan cho rằng, nguy hiểm qua. Chàng sống sót sau lần tấn công mới nhất vừa qua. Và bản thân Helen chắc chắn đảm bảo xảy ra lần tấn công khác nào nữa.

      Hít hơi sâu, nàng chậm chãi đứng thẳng lên, vỗ lên đầu Goliath, sau đó liếc nhìn xung quanh. Mặt đất phủ đầy bùn vì trận mưa đêm hôm trước khi Hethe cưỡi ngựa tới đây. Các dấu vết rất ràng và dễ đọc, ngay cả đối với nàng. Nàng thấy bằng chứng của hai con ngựa. trong số chúng là của Hethe, đến từ Tiernay; cái khác dường như là từ hướng đối diện, hướng tới Tiernay.

      Helen cau mày. Stephen dừng lại ở Tiernay ngày trước đó. Tại sao cậu ta lại đến từ Holden?

      Nàng nhìn chăm chú dấu vết ngựa của Hethe, chú ý rằng nó trông giống như thể chàng bắt đầu quay trở lại. Có lẽ chàng nhìn thấy người sắp tấn công mình và cố gắng để quay lại và chạy . Nhưng dường như phải. Hethe phải là loại người bỏ chạy khỏi những trận chiến. Những trận chiến bằng mồm mép có thể, nàng nghĩ cách khô khốc, nhưng trận chiến cơ bắp. bao giờ.

      Gạt này sang bên, trong khoảnh khắc, nàng cẩn thận nhìn chăm chú những dấu vết. Nàng có thể thấy khá rằng ai đó đến từ Holden. Stephen? Những dấu vết này gặp những dấu vết của Hethe, sau đó tiếp tục hướng về phiá Tiernay, bị lún sâu vào mặt đất đầy bùn. Đấy chắc là vì trọng lượng thêm vào của Hethe. Sau đó, dấu vết thứ ba xuất ở bên trái, cũng đến từ Tiernay. Chúng tiếp tục hướng về phía Holden, nơi Hethe hướng đến. Helen cảm thấy sâu trong trong xương tuỷ của nàng rằng chúng là những dấu vết của Stephen, trong chuyến hành trình trở lại của cậu ta.

      Túm chặt cương ngựa, nàng qua chỗ Hethe ngã xuống, kéo cái áo của chàng ra khỏi cái túi mà nàng treo ở bên yên ngựa. Gấp nó lại chỉ để lại mặt sau của chiếc áo, nơi vương những vệt máu nàng chắc phải là của Hethe, nàng gọi Goliath đến và đưa cái áo cho nó. Con chó đánh hơi cái áo chút, sau đó bắt đầu khụt khịt xung quanh mặt đất. vài phút sau, nó sủa vang và bắt đầu đào bới.

      Kéo ngựa đằng sau mình, Helen tiến đến bên con chó để xem nó tìm thấy những gì, mắt nàng hẹp lại trước vệt máu. Nàng đoán đúng. Stephen bị thương. Cậu ta để lại vệt máu. Quay lại với con ngựa, Helen leo lên và tóm chặt lấy giây cương.

      " tìm ," nàng ra lệnh cho con chó săn từ ngựa. "Tìm ".

      Con chó nhập cuộc ngay lập tức, lần theo dấu vết theo cách của nó, sau đó quay sang con đường mà nàng hề chú ý tới. Họ lần theo dấu vết mới này lúc, và Helen biết họ đến đất của Holden khi con đường đột nhiên quang đãng hẳn xung quanh ngôi nhà tranh nho . Phi đến cánh cửa, Goliath kiên nhẫn ngồi xuống và đợi.

      Helen nhỏm lên từ yên ngựa, xem xét xung quanh cách lo lắng. có dấu hiệu gì của con ngựa. Hoặc có người ở. Ngọ nguậy yên ngựa, nàng liếc lại đầy lo âu con đường nàng vừa qua. Nàng hề sợ hãi khi nàng lần theo dấu vết, cực kỳ kiên định, nhưng bây giờ nàng bất ngờ nhận thức được nàng bị lập như thế nào.

      Tiếng rên rỉ của Goliath kéo cái nhìn của nàng trở lại. Nàng mình. Đây là lúc giải quyết việc này, nàng tự với mình và trượt xuống khỏi yên ngựa.

      Dừng lại chút, nàng kéo con dao găm ra khỏi túi – nàng chuẩn bị, đúng – siết nó chặt trong tay, sau đó về phía cánh cửa. Dừng lại, nàng tóm lấy cái dây xích cổ của con chó bằng bàn tay còn để của mình và rón rén mở cửa với bàn tay nắm chặt vũ khí của nàng. Đẩy nhanh đến nỗi cánh cửa đập sầm vào tường. Ánh sáng tràn vào qua cánh cửa xung quanh nàng, chiếu lên những món đồ nội thất của ngôi nhà và chiếu rọi vào người đàn ông nhỏm lên từ giường.

      "Phu nhân Helen!" Stephen thở hắt ra, sau đó đổ sụp xuống.
      *****

      Hethe mở mắt và nhìn chằm chằm vào cái đình màn đầu. Chàng cảm thấy như địa ngục và tự hỏi chuyện gì xảy ra với chàng. Chàng cảm thấy miệng mình khô khốc, cứ như thể nó bị nhồi đầy len trong suốt mấy ngày qua. Nó như lần chàng bị hạ gục bởi cơn sốt. Chàng ốm? Chàng lục lại bộ nhớ của mình, cố tìm cho ra kiện cuối cùng chàng nhớ được, khi chuyển động kéo cái nhìn của chàng sang bên.

      William đứng mình quay lưng lại căn phòng, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Tay cậu ta nắm lại thành nắm đấm và chống vào hông. Vẻ mặt cậu ta – Hethe có thể nhìn thấy nó – dữ tợn và đường nhăn bất mãn hằn lên trán.

      "Cậu hài lòng." Hethe muốn lên những từ đó, nhưng chúng phát ra như tiếng khò khè khô rát. Tôi muốn uống nước, chàng nôn nóng nghĩ. Nhưng, dù thầm hay to, cậu ta cũng nghe thấy chàng và quay lại cách sắc lẻm.

      " tỉnh rồi." Phụ tá thứ nhất của chàng nghe như giật mình bởi điều đó.

      "Phải. Còn hơn cả đáng thương." Hethe bắt đầu ngọ nguậy, sau đó nhăn mặt bởi cơn đau ở vai chàng. Liếc xuống, chàng thấy đống bông băng ở đó và nhắm mắt lại.Chàng bị bắn, chàng nhở lại rồi. Làm thế nào chàng có thể xoay xở để quay lại Tiernay được? Điều cuối cùng mà chàng nhớ được là suy nghĩ chàng chết ở rừng mà bao giờ có thể với Helen chàng cảm thấy thế nào về nàng.

      William bước đến cạnh giường ngủ, kéo chú ý của Hethe khỏi vợ chàng. Phụ tá thứ nhất nhìn chăm chăm vào chàng, nỗi băn khoăn dường như có trong mắt cậu ấy. Có cái gì đó ràng làm phiền cậu ta. nghi ngờ nữa, đó là phản bội của Stephen, Hethe quyết định cách hài lòng. Họ trưởng thành cùng với nhau, ba người bọn họ, gần như là em. Chàng nhận ra mình chắc chắn tin cậy Stephen như tin cậy người em. Và trong tất cả những năm qua, hề có dấu hiệu nào của tính nết độc ác, hay của phản bội có thể đến. có lấy . Cậu ta thậm chí còn thích bạo lực, cậu ta dường như chắc chắn bao giờ để tâm đếm các trận chiến như William hoặc Hethe quan tâm. Cậu ta chiến đấu bên cạnh Hethe những khi cần thiết và còn chiến đấu giỏi nữa, nhưng cậu ta luôn thích việc quản lý lâu đài Holden và các trang ấp của nó hơn là các cuộc chiến. Cậu ta dường như bao giờ ngại bị bỏ lại đằng sau, mỗi khi William và Hethe cưỡi ngựa xông vào các trận chiến. thực tế, cậu ta có vẻ thích nó, rằng đánh nhau quá máu me so với sở thích của cậu ta. Liệu Stephen có thực thích những hành động tán tận lương tâm gây thương tật cho những nông nô và người hầu vô phương tự vệ hơn là trận chiến công bằng?

      Ngọ nguậy cách nôn nóng khi chàng bị vây hãm bởi cảm giác bị phản bội đầy chua chát, Hethe bắt đầu đấu tranh chống lại đống vải lanh và lông thú bao quanh người chàng, cố gắng ngồi lên.

      William ngập ngừng chút, tìm kiếm cái gì đó mặt Hethe khi chàng chống cự, sau đó với cố gắng lờ mờ đặt tay lên vai chàng để ngăn cản. " quá yếu để ngồi dậy. Phải nghỉ ngơi thôi."

      Hethe từ bỏ mọi cố gắng để lấy lại nhân phẩm của mình với tiếng thở dài và cho phép những cơ bắp yếu ớt của chàng thư giãn. Dù sao chúng cũng thành công, quá run rẩy dù rất cố gắng.

      "Vậy ," chàng thở dài, sau chút thời gian lấy hơi. Chỉ cố gắng ngồi dậy cũng khiến chàng thở dốc. "Sao lại hoang vắng thế này? Tôi sắp chết ư?"

      William ngập ngừng, sau đó nhún vai. "Dường như lại sống sót lần nữa. là gã con hoang may mắn nhất mà tôi biết."

      Hethe nhăn mặt, chẳng cảm thấy đặc biệt may mắn tí nào. Sau khi tất cả, chàng gần như bị nghiền nát, hạ đo ván, ngã lộn cổ xuống cầu thang, bị đập vào đầu, bị đẩy qua tường rào, bị bắn lén trong rừng và bỏ lại cho đến chết. Chàng cho rằng tất cả chỉ là vấn đề thời gian thôi. Cái nhìn của chàng dịch chuyển tới cái tủ cạnh giường, bừng sáng trước cái bình và cốc được đặt ở đó. "Có cái gì uống được ?"

      "Được." William tự mình rót nước từ bình ra cốc, sau đó giúp Hethe ngồi dậy, nâng chàng chỉ với tay và đưa cái cốc vào miệng chàng. Đó là nước, trong sạch và mát rượi. Hethe uống chút, buộc mình được nuốt chửng, sau đó vẫy tay rằng chàng uống đủ. William hạ chàng nằm lại giường và đặt cái cốc sang bên.

      Hethe thở dài. "Vậy , cậu nghĩ gì khi cậu nhìn ra ngoài cửa sổ? Điều gì khiến cậu trông tàn nhẫn vậy?"

      William nhìn chàng cách nghiêm nghị. Mắt cậu ta cháy bùng lên khi cậu ta thú nhận, "Tôi nghĩ rằng đây là lúc cái đống hỗn loạn này cần phải được giải quyết."

      "Phải". Hethe cảm thấy như vỡ tung ra trước nỗi buồn khi phải làm những việc cần làm. "Đây là lúc ấy. Lần tới cậu ta có thể thành công trong việc giết tôi.”

      "Cậu ta?"

      "Stephen".
      *****

      "Tốt hơn rồi chứ?" Helen hỏi, hạ chiếc cốc xuống khỏi miệng Stephen và cúi xuống nhìn cậu ta chằm chằm đầy lo lắng.

      "Vâng". Stephen gật đầu, sau đó nhăn mặt. "Thưa phu nhân, tôi xin lỗi vì tiếp đón như thế này." Cậu ta gạt cái chăn lông nàng đắp cho cậu ta. "Tôi nghe thấy tiếng ngựa của và sợ rằng William tìm thấy tôi. Tôi cần phải biết nếu đó là ấy."

      Helen cau mày trước giọng điệu đầy nghi thức của cậu ta. Cậu ta hành động như kẻ giết người điên loạn. Nàng quyết định tốt nhất là thẳng vào vấn đề. Cậu ta ở trong điều kiện có thể đe dọa được bất ký ai. Nàng nhìn thấy bông băng quấn quanh ngực cậu ta và máu rỉ ra thấm ướt chúng. Cậu ta ràng yếu ớt và sốt chút nữa.

      "Cậu là kẻ bắn lén Hethe?"

      "!" Cậu ta kêu lên, ràng bị sốc trước câu hỏi đó. "Tôi bao giờ làm điều đó. Tôi đưa ấy về cho để có thể băng bó cho ấy."

      "Xé toạc những mũi khâu của con và huỷ hoại tất cả những công việc khó khăn của mẹ trong khi con làm thế."

      Helen nhìn cái sắc lẻm trước những lời cáu kỉnh này. phụ nữ lớn tuổi vẫn còn rất đẹp đứng trước cánh cửa mở, liếc nhìn cậu chàng nằm bẹp giường với vẻ hài lòng. Tóc bà màu đỏ, như màu tóc của người nằm trong giường, nhưng ngả sang màu xám. Khuôn mặt của bà cũng lấm tấm tàn nhan như của cậu ta, và bà cũng có cùng đôi mắt màu xanh lá cây sáng lấp lánh, mặc dù mắt bà tại thời điểm này toé lửa và mắt cậu ta mệt mỏi và đờ đẫn. Mẹ của Stephen? Helen tự hỏi. Những từ tiếp theo của cậu chàng trẻ tuổi trả lời câu hỏi đấy.

      "Con thể để ấy nằm lại giữa đường, mẹ."

      Miệng của người phụ nữ mỏng lại, nhưng bà chỉ lắc đầu và bước tới gần lò sưởi để thả rơi những khúc gỗ bà ôm. Hình như bà ra ngoài nhặt củi khi Helen đến.

      "Nếu phải là cậu, vậy ai là người bắn ấy?" Helen hỏi, liếc nhìn Stephen. Cái nhìn của nàng hẹp lại khi cậu ta tránh ánh mắt của nàng.

      "Tôi nhìn thấy. Tôi định đến Tiernay để chuyện với Hethe. Tôi tìm thấy ấy nằm đường… bị thương rồi." Cậu ta nhìn nàng cách vô tội hề có tí sức thuyết phục nào hết.

      "Cậu có thể nhìn thấy, nhưng cậu có ý tưởng đó là kẻ nào", nàng đoán. Khi cậu ta lưỡng lự, nàng biết nàng đúng. "Ai?"

      Stephen lắc đầu. "Tôi phải chuyện với Hethe trước ."

      "Ai?"

      "William". Câu trả lời đến từ người phụ tá thứ hai của Hethe.

      "Mẹ!" Cậu ta hét lên, và Helen liếc người phụ nữ sắc lẻm khi bà đứng thẳng dậy sau khi thêm củi vào lò sưởi. Cái nhìn của họ gặp nhau và bà gật đầu. "Nó luôn là đứa hư trong ba đứa."

      " ấy hư," Stephen phản đối. " ấy chỉ…"

      "Xấu tính," mẹ cậu kết thúc. "Đầy hằn thù. Luôn luôn bắn nạt những kẻ bé hơn nó."

      " ấy luôn luôn là đứa bị bắt nạt," Stephen lập luận. "Những đúa trẻ khác trong làng luôn cười nhạo ấy - bởi vì mẹ ấy là điếm. Họ ghen tị, vì cha của chúng tôi, vì chúng tôi được học tập với Hethe."

      "Nhưng tôi nghĩ rằng mẹ cậu mới là …" Helen dừng ngay tắp lự khi nàng nhận ra mình cái gì và trước ai. Khi Stephen cau mày với nàng, nàng đỏ mặt và xin lỗi, "William với tôi rằng mẹ cậu ấy là con ông thợ rèn."

      "Tôi mới là con ông thợ rèn," Mẹ Stephen thông báo cách khô khốc.

      "Oh." Helen liếc từ người này đến người khác, sau đó cảm thấy sợ hãi chút. Nếu Stephen phải là cái gã ham mê quyền lực điên cuồng, kẻ gây ra bao nhiêu chuyện sai trái ... "Hethe có ra lệnh cho cậu trừng phạt George bằng cách cắt chân cậu ta hay ?"

      "Tôi biết."

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      20.2

      Helen bị giằng xé giữa bị sốc và khó chịu. "Cậu có ý gì, cậu biết? ấy có ra lện hay ? "

      "Tôi nhận được những lệnh đó, phải. Và chúng được ký bởi Hethe."

      Helen cảm thấy như thể trái tim nàng vỡ vụn ra. Nàng nghe tiếng được tiếng mất khi nàng thầm, "Vậy , sau cùng những lệnh đó là do ấy ban ra."

      "Tôi biết."

      Nàng nhìn cậu ta chằm chằm đầy bối rối. "Nhưng cậu vừa …"

      "Những lệnh đó được viết giấy báo có chữ ký của Hethe," cậu ta lặp lại cẩn thận.

      Helen lắc đầu đầy bối rối. "Vậy , ấy phải…"

      "Trừ khi William viết xuống những gì ấy muốn được thi hành, những gì Hethe ra lệnh."

      "William? Tại sao William lại viết hộ Hethe những mệnh lệnh gửi cho cậu?"

      "Hethe biết viết. ấy cũng biết đọc."

      "Cái gì?" Nàng kêu lên đầy kinh ngạc.

      "Đó là lý do tại sao cha đưa chúng tôi vào cùng học với ấy," cậu ta giải thích. "Hethe biết đọc. Cha chúng tôi cho rằng đó là vì lười biếng. Giáo viên cố gắng với cha rằng ông ấy gặp trường hợp này trước đây, nó phải là do thiếu nỗ lực, rằng Hethe cần những bài học đặc biệt, rằng ấy thỉnh thoảng nhìn chữ bị lộn ngược, những thứ đại loại như vậy và cần giúp đỡ ... Nhưng Ngài Holden nghe. Ông cố gắng dùng chúng tôi để chống lại ấy." (Hethe bị mắc chứng khó đọc (tiếng =Dyslexia) Đây là chứng tật bẩm sinh. Người bị tật này thiếu khả năng đọc và viết mặc dầu phát triển đầy đủ trí thông minh, hiểu biết. Chứng này phải do mắt kém mà là do bất thường tại tầng lớp của vỏ não - làm mất khả năng ghi nhận và hiểu đường nét của chữ và ký hiệu. Phần lớn người bị chứng khó đọc có trí thông minh bình thường; có người có chỉ số thông minh cao hơn trung bình. Chứng khó đọc là do khúc mắc trong liên hệ thần kinh não, dính líu gì đến khả năng suy nghĩ hay thông hiểu các khái niệm cao cấp.)

      "Vì thế hai người che dấu cho ấy," Helen thầm, ghi nhớ những gì William và Hethe kể cho nàng. Tuy nhiên, ai rằng Hethe thể đọc hay viết, chỉ ấy gặp khó khăn với nó.

      "Phải. William hay tôi luôn ở bên cạnh ấy. người trong chúng tôi đọc hay ghi. ấy chỉ việc ký tên mình."

      " ấy có thể viết tên mình?"

      "Phải. ấy cũng có thể đọc chút, nhưng nó khiến ấy mất thời gian dài và rất vất vả. dễ dàng hơn nếu chúng tôi làm điều đó."

      "Vì thế ấy ra chưa bao giở thực viết bất kỳ mệnh lệnh nào cho cậu?"

      ". William viết."

      "Lạy chúa." Nàng chìm xuống chỗ ngồi bên cạnh chiếc giường . "Toàn bộ là do William."

      "Tôi cũng lo như vậy." Cậu ta thở dài có vẻ hài lòng. "Khi những mệnh lệnh bắt đầu đến với những việc như thế, tôi ... Vâng, đối với tôi nó có vẻ giống Hethe. Nhưng tôi bao giờ có thể hỏi ấy. ấy rất hiếm khi ở Holden, và khi ấy ở đó, ấy thường hay mệt mỏi sau những trận chiến và đuổi tôi . Sau đó, ấy rời khỏi, hoặc ngay lập tức, tôi viết thư nếu tôi có thắc mắc gì, hoặc William gửi cho tôi những nhiệm vụ này khác…" Cậu ta nhún vai cách tuyệt vọng. " ấy luôn giữ những mệnh lệnh đến từ Hethe. Tôi thể từ chối. Tôi bắt đầu nghi ngờ rằng William cố ý giữ chúng tôi tách khỏi nhau khi mọi việc nằm ngoài vòng kiểm soát."

      Helen nhướn lông mày, và cậu ta giải thích. "Buổi sáng đầu tiên sau khi Templetun đưa , sau đó Hethe, quay lại Holden, William trở lại. ấy gửi tôi vào làng với vài nhiệm vụ nhặt ngay sau khi ấy về tới. Sau đó ấy lại xuất và dừng tôi lại đường về lâu đài. ấy lo ngại về tình trạng tâm thần của Hethe, rằng ấy ngày cáng trở nên độc ác. ấy rằng ấy muốn chuyện với tôi. Tôi nghĩ rằng chúng tôi cuối cùng cũng giải quyết được mọi việc. ấy đề nghị chúng tôi cưỡi ngựa chút và thảo luận về tình hình, và tôi đồng ý. Chúng tôi cưỡi ngựa xa ấy tấn công tôi. Tôi nhìn thấy nó đến." Cậu ta lắc đầu. " ấy bỏ lại tôi nằm trong rừng cho đến chết."

      "Tuy nhiên, cậu chết," Helen .

      ". Tôi leo lên ngựa và tới đây."

      "Nó gần chết khi nó đến đây," mẹ cậu ta to lên. "Tôi nghĩ rằng nó có thể sống sót."

      "Nhưng con sống, nhờ có mẹ." Cái nhìn của Stephen hướng về phía mẹ với tình thương và lòng biết ơn lúc, sau đó tiếp tục. "Khi tôi đủ lành lặn để trở về Holden…"

      "Con chưa đủ lành lặn," mẹ cậu quát lên.

      "Mẹ tôi nghe tin rằng Hethe đưa đến Tiernay", Stephen tiếp tục, lờ câu gắt của bà .

      "Vì vậy, cậu cũng đến Tiernay."

      Lông mày Stephen nhướn lên. "Làm sao biết?"

      "Maggie nhận ra cậu trong quán rượu."

      "Maggie." Cậu ta thở dài, ràng nhớ bà. "Bà ấy thế nào? Bà ấy vẫn làm việc tốt chứ? "

      "Phải. Bà ấy vẫn khoẻ. Tại sao cậu lại đến Tiernay? Để chuyện với Hethe?"

      "Vâng." Cậu ta cau mày. "Nhưng tôi được người thuê nhà cũ ở Holden cảnh báo rằng Hethe tìm kiếm tôi. Rằng ấy nghĩ tôi là kẻ thực thi những hình phạt được phê chuẩn. Việc mà thôi thực cho rằng tôi cũng làm." Cậu chàng đó trông phiền muộn đến nỗi Helen phải dành chút thời gian để xoa dịu cậu ta, mặc dù nàng cũng nôn nóng muốn nghe phần còn lại của cậu chuyện.

      "Cậu biết điều đó. Bên cạnh đó, chúng được phê chuẩn. Chữ ký của ấy thậm chí đó dù ấy biết mình chấp thuận những gì."

      "Vâng." Cậu ta tặng nàng nụ cười biết ơn sau đó chuyển thành ngượng ngiụ khi cậu ta thú nhận "Dù sao, tôi cũng rời . Chạy trốn trong khi hoảng sợ, tôi đoán thế. Tôi nhận ra lỗi lầm của mình gần như cùng lúc đó và định quay trở lại, nhưng tôi quyết định tôi cần kế hoạch. Nhưng khi tôi quay lại vào buổi sáng hôm sau, tôi nghe rằng ấy bị ngã cầu thang và phải nằm im giường. Tôi quyết định chờ vài ngày cho ấy hồi phục trước khi quay lại. Lần tiếp theo tôi tới Tiernay tôi tìm thấy ấy nằm im đường. ấy bất tỉnh và bị thương rất nặng. Tôi biết tôi phải giúp đỡ ấy, nếu ấy chắc chắn chết. Vì vậy, tôi kéo ấy lên ngựa."

      "Và làm vỡ vết thương của con," mẹ cậu ta thêm vào cáu kỉnh.

      "Well, con thể cứ bỏ mặc ấy ở đấy," Stephen lặp lại cách yếu ớt, và Helen nghi ngờ rằng cậu ta câu đó hàng trăm lần để trả lời những câu phàn nàn của mẹ.

      "Vậy tại sao cậu lại mang ấy đến Tiernay? Holden gần chỗ ấy bị ngã hơn."

      "Tôi nghi ngờ William là thủ phạm. Tôi khó có thể mang Hethe lại đó cho William kết thúc công việc, vì vậy tôi mang ấy đến cho ."

      "Nhưng William ở Tiernay. phải ở Holden. Điều gì khiến cậu nghĩ rằng ta ở Holden? "

      Cậu ta dường như ngạc nhiên trước tin tức này. "Tôi chỉ giả định rằng Hethe cho ấy hành động như quản lý."

      Helen lắc đầu. "Hethe William có đủ kiên nhẫn để đảm nhận vị trí như vậy. ấy bổ nhiệm Johnson làm quản lý."

      Stephen điều đó chút, sau đó gật đầu phê duyệt. "Johnson là lựa chọn tốt. Chờ ! là William ở Tiernay? "

      "Phải.”

      " mình với Hethe?"

      ", tất nhiên là . có hàng trăm người ở đó. Dì tôi, những người hầu, các…" nàng đột ngột cau mày, “Dĩ nhiên William thử làm bất cứ điều gì khi có người xung quanh, đúng ? "

      "Có ai đó ở với Hethe ? Để bảo vệ ấy?"

      "Có. Dì tôi ngồi với ấy. Tôi với bà để cho bất cứ ai lại gần ấy, ngoại trừ ...William." Helen rên lên và nàng thấy nỗi kinh hoàng của mình được phản ánh trong mắt Stephen. Nàng đứng bật dậy gần như cùng lúc. "Tôi phải quay về với ấy."

      "Tôi cũng ." Stephen tuyên bố, xô cái chăn sang bên và trượt ra khỏi giường.

      "Bước qua xác mẹ !" Mẹ cậu ta gầm lên, lao tới để dừng cậu ta lại. Helen bị tạm dừng để liếc lại phía sau khi bà thêm vào, "Mẹ khâu vết thương lại cho con đâu. Quay lại giường mau! "

      Nhưng Stephen nghe lời bà. Cậu ta kéo cái quần chẽn vẫn dính đầy các vệt máu lên. Có khả năng số trong chúng là máu của Hethe, nàng nhận ra cách khó chịu. "Có lẽ mẹ cậu đúng, Stephen. Cậu ở trong tình trạng để…"

      "Tôi ", Stephen khăng khăng, co rúm lại và trượt chân về phía nàng khi cậu ta nhặt cái áo cũng đầy máu lên.

      "Nhưng," Helen bắt đầu mẹ cậu ta quát, "Đừng có ngốc nghếch! Quay lại…”

      "Mẹ buộc ngựa con ở đâu, mẹ?" Stephen lờ cả hai người .

      Mẹ nhìn cậu ta cách vô vọng chút, sau đó chùng xuống và vội vã tiến ra cửa. "Mẹ dấu nó sau nhà. Mẹ dẫn nó ra cho con. đôi ủng chết tiệt của con vào.”

      Helen ngập ngừng khi nàng theo dõi người phụ tá thứ hai của Hethe tìm và sau đó là "chiến đấu" với đôi ủng của cậu ta. Nàng muốn bỏ cậu ta lại đó và cứ thế , nhưng thể. Lầm bầm trong hơi thở của mình, nàng lao tới giúp cậu ta. Nàng túm lấy chiếc ủng của cậu ta và tháo dây ra cách nhanh chóng, nhưng mẹ cậu ta còn nhanh hơn. Bà mang ngựa ra và thắng yên kỹ càng khi họ ra khỏi căn nhà.

      "Mẹ làm gì đấy?" Cậu ta sủa ăng ẳng khi thấy bà.

      "Mẹ cũng . Phải có ai đó giữ con con ngựa to vật vã này chứ."

      Stephen định mở miệng để tranh luận, nhưng sau đó có vẻ nghĩ tốt hơn là nên im lặng và chỉ đơn giản là tiến về phía trước. Với mẹ kéo từ yên ngựa và Helen đẩy từ dưới đất, họ cũng xoay sở để đưa được cậu ta lên yên. Helen sau đó vội vã vòng qua con ngựa của nàng và leo lên. Nhớ đến Goliath, nàng liếc quanh. Nàng để con chó ở ngoài khi thấy rằng Stephen quá yếu để có thể đe dọa. Chẳng thấy nó ở xó xỉnh nào cả. Helen gọi nó, huýt sáo, và cuối cùng cả người khi con chó phóng ra từ bụi cây.

      " nào," nàng ra lệnh, giật cương con ngựa của nàng. Và với điều đó, họ lên đường.

      End of chap 20

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :