1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bliss - Lynsay Sands ( 21c + kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Helen nhìn chăm chú xuống bàn tay nàng. Nó nằm gọn trong tay chàng. Nàng, hay chàng, nàng chắc ai trong số họ làm điều đó, nhưng trong hai người họ cố tìm cho được niềm an ủi qua đụng chạm của người kia. Đó có thể là nàng. Nhìn thấy chàng bị tấn công bởi con ngựa làm nàng sợ hãi cách ngốc ngếch. Nàng vẫn còn cảm thấy run rẩy sau việc này. Nàng nên, , nàng biết về người đàn ông này nhiều, nhưng nàng nhìn thấy phản ứng của chàng trong nhiều tình huống suốt những ngày vừa qua. Nàng quan sát chàng tiến hành cuộc chiến tranh im lặng của họ với hài hước và tấm lòng rộng lượng. quan sát chàng giữ được bình tĩnh khi đối mặt với vài cuộc tấn công bất thường. Nàng chứng kiến thông minh và quyến rũ của chàng. Và nàng làm tình với chàng.

      “Helen?” Chàng hỏi, nhưng nàng được cứu nguy khỏi trả lời bởi tiếng gõ vào cánh cửa. Buông tay ra khỏi chàng, nàng bước tới để trả lời, bước sang bên để cho phép hai hầu trẻ vào. Nàng bắt đầu chỉ họ đến cái tủ bên cạnh lò sưởi, nhưng Hethe thèm đếm xỉa đến nàng, ra lệnh cho những hầu đặt thức ăn và rượu nho cái tủ bên cạnh giường.

      Theo sau họ cách miễn cưỡng, Helen nhìn những người phục vụ sắp xếp thức ăn, chú ý với quan tâm nào đó mà họ thử gửi những nụ cười về phía Hethe khi họ làm. Helen nghi ngờ rằng những tin tức được phát ra chung quanh. Mary tuyên bố về rằng Hethe hề ra lệnh trừng phạt thô bạo và loại bỏ những phục vụ xinh đẹp. Họ cũng được biết rằng chàng cầu mẹ của Mary trở về, rằng chàng tìm kiếm Stephen để làm sáng tỏ những hoài nghi về việc này. Nàng thấy phản ứng của họ với Hethe trước đây, nhưng Helen nghi ngờ phản ứng vui mừng của chàng trước những nụ cười đầu tiên của những người hầu mà chàng nhận được trong thời gian dài. Nàng đợi cho đến khi những hầu ra ngoài để bình luận.

      "Họ dường như còn nghi ngờ nên buộc tội ," nàng khi cánh cửa đóng lại phía sau khi hai người hầu rời khỏi phòng. Nàng ngồi mép giường gần cái tủ có đặt thức ăn và rượu. Hethe cười gượng gạo. " Tôi xấu hổ khi phải thừa nhận, nhưng tôi chưa bao giờ quan tâm đến nỗi sợ hãi và phẫn uất của họ vì tôi. Nhìn lại, tôi hiểu bọn họ khó lòng vui mừng chào đón tôi, nhưng tôi hiếm khi ở đây.”

      “Tại sao?” Helen hỏi, mong muốn tránh để cho chồng nàng nhớ lại câu hỏi trước đó. Nàng chắc lắm cảm giác của nàng về cuộc hôn nhân này như thế nào. Mặc dù bây giờ nàng cảm thấy dường như quá tốt- nàng dứt khoát bắt đầu xem Hethe như là con người thực thụ - còn quá sớm để nàng ao ước dừng lại ở đây. Vẫn cứ tiếp tục vài đề tài khác có vẻ là ý tưởng hay.

      Hethe im lặng quá lâu, nàng nghĩ chàng trả lời. Nhìn chăm chú vào việc, nàng thấy vẻ mặt bất ổn và buồn rầu của chàng. Khi nàng đề nghị chàng dùng ly rượu mà nàng rót đầy, chàng từ chối và nhắm mắt. Khi nàng nghĩ chàng trôi vào giấc ngủ chàng lên tiếng.

      “Khi tôi còn trẻ,” chàng bắt đầu chậm rãi, “Tôi ghét nơi này.”

      Helen nhướng bên chân mày với lời thú nhận đó. Holden là tòa lâu đài ảm đạm rộng lớn, thế, nhưng nó cần trở nên như thế. Nó chỉ thiếu những chi tiết cầu kỳ sặc sỡ mà có thể làm cho pháo đài thành căn nhà, những trang trí bằng thảm và điều tương tự. Nó bị bỏ mặc chăm sóc, và cảm thấy như thế. Trừ phi chắc chắn nó luôn luôn là như thế? Khi cha mẹ chàng còn sống?

      "Mẹ tôi chết khi tôi vẫn còn rất , và cha tôi là người đàn ông nghiêm khắc," chàng trả lời như thể nàng hỏi to. "Tôi là nỗi thất vọng to lớn của ông."

      Helen bắt đầu trang luận rằng điều này có thể đúng nhưng chàng phẩy tay xua những nổ lực của nàng để an ủi chàng.

      “Đó là . ra, cha tôi đưa cả William lẫn Stephen vào học cùng với tôi để làm cho tôi cảm thấy xấu hổ mà cố gắng hơn. Ông nghĩ rằng ganh đua tốt hơn cho tôi. Tôi cố gắng làm tốt hơn ' hai kẻ hỗn xược nhà quê kia,' như ông gọi họ. Mọi việc hoàn toàn theo cái cách mà ông hy vọng." Miệng chàng cong lên cách gượng gạo. "Tôi cố gắng, em thấy đấy. Nhưng dù tôi cố gắng như thế nào, tôi dường như luôn gặp khó khăn. William và Stephen, thay vì trở thành đối thủ, lại bao che cho tôi. Chúng tôi trở thành bạn thân của nhau. Tất nhiên, tôi bao giờ cho cha biết, ông loại bỏ họ ngay. Vì vậy, chúng tôi giả vờ ghét nhau khi mà ông ở đâu đó xung quanh…, cảm ơn chúa, nó thường xuyên. Sau đó khi đến lúc huấn luyện trở thành hiệp sĩ , ông để tôi ở đây và cho họ được đào tạo cùng với tôi. Họ trở thành hai trong số những chiến binh cừ nhất.”

      “Và họ là những người bạn thân nhất của ,” Helen thầm. Chàng gật đầu. “Ngay khi vừa đủ tuổi, tôi ra trận và họ cùng với tôi.”

      “Cha chắc phải giận tím gan.”

      “Oh, phải.” Chàng phát ra tiếng cười ngắn. "Cha tôi cho tôi tất cả huấn luyện và giáo dục để tôi tàn sát các chiến trường vì lòng tham của nhà vua," Chàng trích dẫn cách lãnh đạm và lắc đầu. "Lần đầu tiên khi tôi về nhà, cha tôi thu xếp cho tôi cưới Nerissa. Ông muốn nhìn thấy tôi kết hôn, để có người thừa kế trước khi tôi chết chiến trường."

      “Nhưng nó phải là lý do?” Helen đoán qua giọng điệu của chàng.

      , ra cha muốn của hồi môn của Nerissa. ấy vẫn còn rất trẻ- chỉ vừa mới mười hai, quá trẻ để lập gia đình – nhưng đất đai của chúng tôi cần phải có tiền. Cha thúc giục làm đám cưới.”

      “Thế còn cha của Nerissa?” Helen tò mò hỏi.

      Chồng nàng phát ra tiếng cười cay đắng ngắt. “Ông ta ham muốn tước vị. Họ là gia đình thương gia giàu có nhưng là dân thường. Họ muốn thành trong những người thuộc giới chúng ta. Những quý tộc.”

      “Vì thế đám cưới được xúc tiến mạnh mẽ.”

      “Phải.” Hethe thở dài, và mắt mở nhanh nhìn quanh về những tấm thảm trang trí đầu. “Tôi cố gắng thuyết phục họ rằng chúng tôi cần phải chờ ít nhất năm hay nhiều hơn để qua đêm tân hôn nhưng họ đồng ý ”.

      Chàng im lặng trong vài phút và nàng chắc chàng hồi tưởng lại. Nàng có thể thấy được tức giận và thất vọng. Lòng thương tiếc. “Nerissa chết chín tháng sau khi sinh đứa bé. Nó kéo dài ba ngày." Chàng tạm ngừng, và cái nhìn đầy ám ảnh lên nét mặt chàng. "Đôi khi tôi vẫn còn nghe thấy những tiếng thét của ấy."

      Chàng có vẻ phiền muộn ray rứt trong giây lát, rồi ánh mắt đột nhiên hướng tới đôi mắt nàng với nỗi kinh hoàng. "Chúa ơi, tôi quên tất cả! Tôi bị rối trí như vậy – Đầu tiên, với việc cố gắng hoàn thành nhiệm vụ , rồi với việc làm chính nó – mà tôi nghĩ tới việc đề phòng."

      “Đề phòng” Helen hỏi, cả hai đều bối rối và lo âu bởi đau khổ ràng của chàng.

      "Tôi cần phải rút lại hoặc …" Nỗi ân hận ra khắp gương mặt chàng. "Nếu em có con bởi vì tôi…”

      “Em phải là Nerissa, thưa Ngài,” Helen ngắt ngang nhanh chóng, tim nàng ấm áp bởi lo lắng của chàng. “Em còn là đứa trẻ. Em chết trong khi sinh nở,” nàng quả quyết với chàng, cho dù nàng dám chắc lắm về việc như thế. Nhưng Helen muốn để chàng lo sợ trong tình huống như vậy.

      Quyết định đề tài ban đầu của họ an toàn hơn, nàng lái chàng quay lại nó. "Như vậy, sau khi Nerissa chết, quay để tránh Holden?"

      "Phải. Và bỏ mặc lâu đài và những người dân của tôi ... và họ phải đau khổ vì việc đó. "

      Helen vươn tay tới ngập ngừng chạm vào tay chàng. Cảm giác tội lỗi lên trong giọng của chàng nghe đầy thống thiết khổ sở. Nàng muốn an ủi chàng, nhưng thể nên lời. Hơn nữa, trong thâm tâm nàng,có lẽ nàng cho là chàng đáng bị khiển trách. Ít nhất là chút. Trở thành lãnh chúa hay nữ chủ nhân, kèm cùng với nhiều trách nhiệm. Cuộc sống của mỗi người dựa địa vị, tài sản mà họ có, cuối cùng, cũng trong chính đôi tay họ. Chàng lơ là những người dân nghèo của chàng qua việc tin tưởng người trung thực, và với việc này chàng phạm sai lầm khủng khiếp.

      Cả hai người đều im lăng lúc, sau đó Hethe nhún vai sốt ruột. “Cha mất vài năm sau đó. Người quản gia của ông ta vẫn tiếp tục đảm nhiệm vị trí như quản gia của nhưng ông ta cũng chết vài tháng sau khi cha chết. Tôi cho Stephen thế chỗ ông ấy, người mà tôi nghĩ có thể tin tưởng được.” Đôi môi chàng mím chặt nhanh; sau đó ánh mắt chàng có vẻ tập trung vào tay nàng vẫn còn đặt trong tay chàng. Tay chàng xoay và nắm chặt tay nàng cương quyết. “Tôi sai. Tôi cho phép chuyện này xảy ra lần nữa.”

      Chàng có vẻ như tuyên bố với nàng . Helen mở miệng , mặc dù nàng chắc những gì mà nàng định ra, nhưng có tiếng gõ ở cửa làm nàng im lặng như cũ.

      “Vào !” Hethe gọi, và cánh cửa mở ra.

      Đó là William nhưng cậu ta vào mình. Cậu ta giữ chặt đứa trẻ còn bằng cách tóm cổ và đẩy nó vào trong phòng đằng trước cậu ta. Đứa trẻ thể hơn năm hay sáu tuổi, nàng nhận xét và nàng bị cuốn bởi làn sóng tò mò và quan tâm.

      Hethe nhăn mặt từ cậu bé ràng sợ hãi tới phụ tá thứ nhất của chàng. "Chuyện gì đây?"

      “Thủ phạm đằng sau chuyện con ngựa lồng lên," William thông báo dứt khoát. "Có vẻ như cậu nhóc Charles đây thích ném đá. Nó ném đá vào bên hông phía sau con ngựa làm con ngựa lồng lên.” Hiệp sĩ lắc thằng bé. “ với Ngài ấy .”

      “Vâng, thưa Ngài. Cháu xin lỗi, thưa Ngài,” Thằng bé thở hổn hển, dường như thở nổi. “Cháu cố ý ném con ngựa đó, thưa ngài nhưng cháu ngắm được tốt lắm.”

      Helen nhìn đứa trẻ chăm chú và cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Cậu bé trông xanh xao và mất bình tĩnh, giọng nó run rẩy khi . Nàng nhớ lại cách mập mờ khi nó đứng trong vòng tròn của những người lớn bao vây chung quanh Hethe khi nàng lao đến với chàng. Nàng cũng nhớ lại gương mặt xanh xao, kinh hoàng của nó lúc đó. Cậu nhóc chắc hẳn cố ý gây ra mọi rắc rối này.

      “Cho cậu nhóc , William ,” Hethe sau thời gian dài. Helen cảm thấy nhõm cả người .

      “Nhưng…”

      “Để cho nó . Tôi nghĩ cậu nhóc học được bài học. Cậu ta bao giờ ném bất kì viên đá nào nữa. bao giờ. Phải , cậu bé?” Hethe cao giọng. Đôi mắt cậu nhóc mở to trước cái giọng đe dọa đó, và rồi nhanh chóng lắc đầu.

      “Thấy chưa?” Hethe cười nhàng. “Để nó .” William ngập ngừng, quắc mắt nhìn cậu bé đầy giận dữ nhưng rồi thả nó ra. Là cậu bé thông minh, nó chuồn ra cửa ngay lập tức và chạy biến .

      Người phụ tá thứ nhất của Hethe nhìn theo cậu nhóc vẻ bất mãn. “Ngài quá dễ dãi với nó, Hethe. Ngài luôn luôn như vậy. Chúng tôi có thể mất ngài … và tất cả chỉ vì ngu ngốc của thằng nhóc.”

      “Tôi đâu có chết” Hethe nhàng chỉ ra.

      .” Gánh nặng của William từ từ giảm .

      "Tôi lên kế hoạch để tìm kiếm Stephen. Tôi nghĩ rằng bây giờ tôi có khả năng để làm việc đó. Cậu đảm nhận nó chứ?"

      " Vâng. Tất nhiên."

      "Tốt. Nếu cậu tìm thấy cậu ta, mang cậu ta tới gặp tôi. Nếu …"

      “Dù thế nào tôi cũng cho ngài biết," William đảm bảo với chàng và rời khỏi phòng.

      Ngay khi cậu ta rời khỏi phòng, Helen quay sang cười đầy biết ơn với chồng nàng và siết chặt bàn tay vẫn còn còn giữ trong tay nàng . “Cám ơn thưa ngài.”

      Chàng quay sang nàng , ràng ngạc nhiên khi nhìn thấy thư giãn và vui thích gương mặt nàng. “Vì cái gì?”

      “Vì trừng phạt cậu nhóc đó.”

      “Tôi thể nghiêm khắc phạt cậu nhóc vì nhắm sai đích. Cậu nhóc chỉ chơi mà thôi.” Mắt chàng hẹp lại. “Có phải em tin rằng tôi là kẻ cực kỳ xấu xa phải ? Em vẫn tin rằng tôi là kẻ ra lệnh trừng phạt những người dân của tôi sao?”

      ” Helen phản đối, rồi nhận ra rằng nàng trả lời quá nhanh. Nàng thở dài khi gương mặt nàng đỏ bừng lên vì mặc cảm tội lỗi. “Ít nhất … em chắc lắm.”

      Chàng có vẻ tự tranh đấu trong lúc rồi hỏi. “Bây giờ em khẳng định chưa?”

      Helen xem xét cách nghiêm túc, sau đó nàng gật đầu. "Rồi".

      "Vậy em có chấp nhận kết hôn với tôi ?"

      Lại quay lại điều này? Nàng nghĩ. Helen ngưng lại để cân nhắc cảm xúc của mình. cưới Hethe, hợp thức và vĩnh viễn-hoặc ít nhất là cho đến khi chết mới chia lìa họ ... Nàng cố gắng tưởng tượng về tương lai, nhưng tất cả tâm trí của nàng có thể làm là vẽ lên những hình ảnh của mối quan hệ của họ cho đến lúc này. Gương mặt khiếp hãi của chàng mỗi khi nàng đặt đứa bé vào trong tay chàng cái ngày họ ngoại. Phải, chàng dường như chết điếng và hoàn toàn lúng túng biết phải làm gì với đứa bé, nhưng chàng đẩy trả lại hay đánh rơi nó dù bị chọc tức. Và vào cái ngày dạo thuyền. Nước là nỗi ám ảnh thời thơ ấu trước kia, nhưng chàng dồn hết can đảm để đối mặt với nó – dù nó chỉ đơn giản là chàng biểu lọ vẻ yếu kém trước nàng . Và sau đó là những nụ hôn của chàng. Cơ thể nàng bắt đầu khuấy động chỉ với những ký ức âu yếm của chàng.

      “Helen?”

      Nàng giật mình nhìn lên. Lần đầu tiên nàng nhận ra rằng chàng dùng tên nàng mà có từ “tiểu thư” phía trước. Nàng thích như thế. Và nàng cũng thích ngọn lửa trong mắt chàng. Nó làm những cơn run rẩy chạy dọc sống lưng nàng.

      "Có phải em mong muốn cuộc hôn nhân này bền vững ?"

      "Vâng," Helen thốt lên, biết rằng đồng ý của nàng bây giờ có nhiều ràng buộc hơn là lời tuyên thệ hôn nhân lúc trước. Nàng chỉ hy vọng nàng phạm sai lầm.

      End of chap 15

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 16

      Helen ngồi ghế trước lò sưởi trong đại sảnh, vá lại đường rách chiếc áo choàng nàng mặc đường đến Holden. Đó là cái áo choàng cũ, bạc màu và bị sờn rách chút. Đường rách có thể có từ lần đầu nàng mặc chiếc váy, nhưng với mùi hôi của nàng khi đó nàng ko muốn mạo hiểm hủy hoại bất cứ chiếc váy mới nào của nàng với mùi hương đó. Bây giờ, nó là cái áo choàng thêm duy nhất mà nàng có. Ducky chỉ nhét vào đúng chiếc áo choàng trong cái túi mà mang xuống dưới – như Templetun có lệnh, Helen cáu kỉnh nghĩ, nhưng thực tức giận về chuyện này. Vị cố vấn của nhà vua nghĩ rằng nàng rời khỏi Tiernay lâu như thế. có nghi ngờ ông mong đợi Hethe trở về chiến trường của mình và nàng trở về nhà ngay lập tức. Tuy nhiên, trường hợp này phải thế. Nàng bây giờ là phu nhân Lady Holden. Ý nghĩ đó khiến nàng nghĩ đến chồng, và Helen liếc về phía cầu thang dẫn lên tầng . Hethe chìm vào giấc ngủ lâu sau khi nàng đồng ý công nhân cuộc hôn nhân này. Đó là giấc ngủ sâu và chàng còn ngáy và khụt khịt trong khi ngủ, thỉnh thoàng tạm dừng càu nhàu ngái ngủ. Chàng thực rất đàng , Helen quyết định khi nàng nhìn khuôn mặt ngọt ngào đầy ngây thơ của chàng trong giấc ngủ. Nhưng nàng chán việc đó sau lúc và xuống dưới nhà để khâu vá và suy nghĩ về hoàn cảnh bị thay đổi của nàng. Nàng vẫn ngồi đó, tâm trí lang thang, khi cánh của đại sảnh mở ra và William mệt mỏi bước vào.

      Phụ tá thứ nhất của chồng nàng tiến về phía cầu thang dẫn lên tầng , nhưng dừng lại khi nàng gọi cậu ta. Cậu ta quay lại và tiến về phía nàng.

      " có may mắn nào?" Nàng tò mò hỏi khi cậu ta đừng trước mặt nàng.

      ". Ngài ấy tỉnh dậy chưa?"

      Helen lắc đầu. "Mary rằng ấy nên ngủ chút."

      William gật đầu, sau đó liếc về chiếc ghế đối diện nàng. Sau chút ngập ngừng, cậu ta tiến đến, ngã vào đó với tiếng thở dài.

      "Chắc cậu phải buồn bực lắm."

      "Cái gì?"
      "Cách cư xử của Stephen. Tôi biết là Hethe hài lòng."

      "Vâng." William gật đầu và liếc về phía lò sưởi. Helen cầu trong số những người hầu nhóm lên để xua cái lạnh trong khí. Cơn bão nàng dự đoán sáng nay vẫn chưa tới, nhưng bầu khí ngột ngạt và ẩm ướt. "Chúng tôi rất thân thiết. Vâng, chúng tôi từng như thế. Tôi đoán Stephen thay đổi trong năm năm qua, việc luôn là người bị bỏ lại.”

      " lạ ..."

      "Hmm?" William nhìn thẳng vào nàng khi nàng ngập ngừng.

      Nhún vai, hơi xấu hổ, nàng ngập ngừng, sau đó : "Hôm chúng tôi đến đây, tôi lầm tưởng Stephen là Hethe khi cậu ấy lần đầu tiên bước ra khỏi lâu đài. Hôm nay tôi nhìn nhầm cậu khi cậu băng qua sân trong. Đúng, tôi nhìn từ cửa sổ phòng ngủ, nhưng tất cả các cậu đều có cùng dáng người. Và, trong khi Stephen , cậu thậm chí còn có nước da giống Hethe. Ba người các cậu có thể là họ hàng gần cũng nên."

      "Đó là bởi vì chúng tôi là thế."

      Helen nhìn lên sắ lẻm, nhận thấy cái nhìn cảnh báo ngang qua mặt của chàng hiệp sĩ. Cậu ta có ý như vậy chứ.

      "Tôi muốn là…"

      "," Helen chen ngang, biết rằng cậu ta cố gắng phân trần. " cho tôi biết ."

      William ngập ngừng, sau đó thở dài. "Chúng tôi là em cùng cha khác mẹ. Mẹ Stephen là điếm trong làng; mẹ tôi là con ông thợ rèn."

      "Tôi hiểu," Helen lầm bầm. "Và ba các cậu đều được nuôi dạy ở đây, trong lâu đài, cùng với nhau?" Nó là kết luận logic, nàng nghĩ. Sau tất cả, nàng biết rằng cả ba người trong số họ đều học làm hiệp sĩ ở đây với nhau.

      "Oh, ." Cậu ta cười khẽ trước ý tưởng đó. "Mặc dù Stephen và tôi được cho cùng học, sau đó cùng được đào tạo chiến trường, cả hai chúng tôi vẫn tiếp tục sống trong làng. Cha chúng tôi cho chúng tôi diễu qua diễu lại chỉ khiến Hethe xấu hổ để cố gắng là học sinh tốt hơn. ấy học hơi kém."

      "Phải. ấy cũng với tôi như vậy, "Helen thú nhận, sau đó lắc đầu. "Tôi bao giờ có thể đoán ra. ấy rất thông minh và năng sắc sảo."

      "Oh, vâng. ấy thông minh, " William đảm bảo với nàng cách nhanh chóng. " ấy luôn làm tốt với ngôn ngữ và những thứ như vậy nếu như nó được thực bằng miệng, nhưng ấy thực gặp khó khăn với chữ viết. ấy thỉnh thoảng viết ngược và…" William lắc đầu, dường như lúng túng khi phải giải thích. " trong những giáo viên của ấy xác nhận ông ấy gặp trường hợp này trước đây, rằng cách tốt nhất để giảng dạy và kiểm tra Hethe là bằng miệng và quên các văn bản bằng chữ . Nhưng cha chúng tôi chỉ đơn giản xách tai tống cổ ông ấy ." Cậu ta nhăn mặt. "Theo cách nghĩ của ông, Hethe phải bị đánh nhiều hơn để lười biếng như thế nữa."

      Helen càng nghe nhiều về Hethe, và nàng càng băn khoăn hơn. Bây giờ, nàng càng thấy khó chịu hơn. Nàng muốn nghĩ rằng chồng nàng là đứa trẻ bị bạo hành. Nàng quyết định thay đổi chủ đề. "Chắc cậu và Stephen gặp nhiều khó khăn lắm. Sống ở trong làng và bị buộc phải đến lâu đài học."

      "Vâng, đôi khi," William thú nhận. "Nhưng Hethe luôn khiến chúng ta cảm thấy được chào đón. ấy vui vì có bạn bè, mặc dù giáo viên của chúng tôi bao giờ để chúng tôi quên chúng tôi thuộc về đâu. Và lũ trẻ chế nhạo Stephen khủng khiếp về mẹ cậu ấy - về việc là con hoang. Về việc bị công khai và học trong lâu đài."

      Helen cau mày trước ý nghĩ đó. Trẻ con có thể rất độc ác.

      "Phu nhân có thể đừng để lãnh chúa biết những gì tôi vừa kể," William đột ngột , nhìn có vẻ khó chịu. "Ngài có thể là tức giận."

      định , Helen chợt nhìn lướt qua người đàn ông được đến xuống cầu thang. Mắt mở lớn đầy báo động, nàng đứng dậy cách nhanh chóng. "Hethe!"

      Quay đầu lại, William thấy lãnh chúa của cậu ta khập khiễng hướng về phía họ. William lao ra khỏi ghế nhanh như chớp và vội vã theo sau phu nhân ông chủ khi nàng lao về phía chân cầu thang.

      " làm gì đấy? có thể bị ngã gãy cổ!" Helen kêu lên, lao lên cầu thang. Nàng thấy chàng quá khập khiễng cái chân bị thương như nàng lo sợ.

      "Tôi ổn," chồng nàng càu nhàu khi William bắt kịp và nhàng đẩy Helen ra. Mặc kệ phản đối của chàng, chàng hiệp sĩ kéo cánh tay của Hethe qua vai mình và giúp chàng xuống nốt những bậc thang còn lại. Helen theo sau, tay nàng nắm những nết gấp của chiếc váy cách lo âu.

      "Ngoài ra, tôi chán ngấy phải ở gác mình," Hethe tiếp tục khi William giúp chàng băng qua sàn nhà tiến đến những chiếc ghế cạnh lò sưởi.

      " đáng lẽ phải để chân được nghỉ ngơi," Helen nghiêm khắc nhắc nhở chàng.

      "Tôi cho nó nghỉ đấy chứ. Tôi đặt bất cứ tí trọng lượng nào lên nó. Tôi nhảy lò cò đến cầu thang."

      "Và nửa đường xuống đây. có thể làm mình bị thương."

      Hethe đảo mắt và nhìn phụ tá thứ nhất của chàng. "Xem xem cậu bỏ lỡ những gì khi kết hôn, William? Chúng tôi sẵn sàng tìm cho cậu người vợ."

      William chỉ tặc lưỡi khi cậu ta giúp Hethe ngồi xuống chiếc ghế cậu ta vừa chiếm cứ lúc trước. Helen nhanh chóng di chuyển đến cái rương bên cạnh chiếc ghế nàng vừa ngồi lúc trước, và bắt đầu kéo nó đến trước Hethe, nhưng William hoàn thành nhiệm vụ đó cho nàng.

      "Để làm gì?" Hethe hỏi đầy ngạc nhiên.

      "Để đặt chân. nên giữ nó được nâng lên."

      Hethe càu nhàu, nhưng chàng cho phép nàng nâng cái chân bị thương đặt lên chiếc rương. Cái nhìn của chàng lướt tới William. "Cậu tìm thấy Stephen chưa?"

      "Chưa," phụ tá thứ nhất thú nhận, lắc đầu như xin lỗi. "Tôi tìm mọi
      nơi tôi có thể nghĩ ra. Tôi hỏi quanh làng, tôi thậm chí gửi người đến các vùng lân cận để hỏi bà con nông dân, nhưng ai nhìn thấy cậu ấy cả. Cứ như thể cậu ta cưỡi ngựa ra ngoài và biến mất vậy."

      Hethe thở dài, trông mệt mỏi. "Đó phải là điềm lành."

      "," William miễn cưỡng đồng ý. "Cậu ta nên khỏi lâu dài lâu như thế."

      "Cậu ấy có thể bị thương, hoặc ..."

      Giọng Hethe kéo thành vệt dài hài lòng, nhưng Helen thấy chàng nhìn lên sắc lẻm khi William thêm vào, "Hay cậu ta sợ hãi ngài khám phá ra những việc cậu ta làm."

      "Làm sao cậu ấy biết được?" Hethe hỏi.

      "Well, Stephen phải là kẻ ngốc. Bên cạnh đó, còn có Lady Helen ở đây."

      "Tôi?" Helen hỏi, mắt mở lớn. "Sao lại tôi?"

      "Vâng, cậu ta phải biết hai người cuối cùng chuyện, mọi việc bị lộ tấy."

      "Phải," Hethe đầy suy nghĩ.

      Helen nhặt chiếc áo choàng nàng vá dở lên và ngồi lại vào chỗ của mình. Nàng nhận thấy mắt chồng nàng xem xét việc nàng làm, nhận thấy tấm vải đó là cái váy xấu xí, sơ xác, mòn rách nàng mặc vào ngày cuối cùng tại Tiernay.

      "Sao nàng phải bận tâm vá cái áo đó?" Chàng cáu kỉnh hỏi khi nàng bắt đầu khâu. "Chắc chắn em có những cái khác?"

      "Vâng", nàng bình thản đồng ý, biết rằng cáu gắt của chàng là do lo lắng về Stephen. "Ở Tiernay."

      "Ở Tiernay? Em muốn rằng cái váy em mặc và cái váy đó là những quần áo duy nhất em có ở đây?" Chàng hỏi giọng chắc chắn lắm.

      Helen tặng cho chàng cái liếc. "Ngài Templeton đến đây khá là vội vã. Ông ấy ra lệnh cho Ducky bỏ cái áo choàng vào túi rồi mang xuống dưới nhà, sau đó ông ấy kéo em ."

      "Quỷ bắt lão già ngu ngốc đó ," Hethe lầm bầm, ngọ ngoạy nôn nóng trong ghế của mình. "Well, chúng ta phải khắc phục điều đó. Chúng ta làm chuyến ngắn tới Tiernay. Dù sao, đó cũng là cách tốt nhất. Dì có thể rất lo lắng về em. Tôi chắc chắn bà ấy cả người khi biết em còn sống và khỏe mạnh. nghi ngờ tí nào bà ấy sợ bây giờ tôi giết em rồi," chàng cục cằn thêm vào.

      " nghi ngờ," Helen thầm đầy thích thú. "Dì rất có thể chuẩn bị tang lễ cũng nên."

      Mắt chàng bắn thẳng vào nàng, miệng mở ra định trả đũa. Sau đó, chàng tóm được ánh cười nhảy múa trong mắt nàng và chàng chậm trãi thư giãn, nụ cười nở môi. "Phải. Chúng ta có lẽ có thể tham dự nó. Xem thử nó được tiến hành ra làm sao, sau đó cung cấp vài chú ý cho bà để tham khảo trong tương lai."

      Helen cười khẽ, cúi đầu tiếp tục khâu. Hethe im lặng chút. Nàng cảm thấy chàng có lẽ nhìn nàng, sau đó chàng với William. "Chúng tôi rời vào ngày mai. Vào buổi chều."

      Helen nhìn lên đúng lúc chàng hiệp sĩ gật đầu. "Tôi sắp xếp. Ngài muốn đem theo bao nhiêu người? "

      Hethe cân nhắc chút, sau đó nhún vai. "Cậu và mười người nữa là đủ. Nó phải là hành trình dài."

      Gật đầu, William bắt đầu bước , nhưng trước khi cậu ta ta có thể, Hethe thêm vào, "Gọi Johnson vào, tôi bổ nhiệm cậu ta như quản lý (chatelaine). Tôi muốn thảo luận với cậu ta về cách mà tôi muốn cậu ta cư xử với những người dân ở đây. Và làm cách nào để đối phó với Stephen nếu cậu ấy trở về trong khi chúng ta hết."

      William vẫy tay như biết mệnh lện, sau đó tiếp tục tiến đến cửa ra vào.

      "Tại sao phải là William?" Helen hỏi. Khi Hethe nhìn nàng mơ hồ, Helen giải thích. "Tại sao bổ nhiệm William vào vị trí quản lý?"

      Hethe nhìn rối tung chút, sau đó chàng lắc đầu và nhún vai. "William luôn ở bên tôi. Cậu ấy là phụ tá thứ nhất của tôi."

      "Vâng, nhưng…"

      "Bên cạnh đó, cậu ấy kiên nhẫn của quản lý. Cậu ấy trở nên bồn chồn ở đây, chỉ sau có vài ngày. Chuyến nho này có thể khiến cậu ta vui lên chút."

      Helen chấp nhận những lời của chàng cách im lặng, sau : " nghĩ rằng chúng ta tốt nhất nên đợi hoặc hai ngày trước khi lên đường à?"

      "Đợi?" Hethe cau mày.

      "Vâng. Để mắt cá chân của có thời gian hồi phục trước khi , và có lẽ Stephen trở lại trong khi đó."

      Chàng xem xét chút rồi , "Nhưng em chỉ có hai cái váy."

      "Hmmm. Đó là vấn đề, " nàng nghiêm túc đồng ý. "Em cho rằng em chỉ phải mặc chúng ít nhất có thể." Bắt gặp cái nhìn của chàng, nàng cười bẽn lẽn, sau đó nháy mắt.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 17

      Họ chờ vài ngày cho chân Hethe liền lại trước khi hướng đến Tiernay. Tuy nhiên, Stephen vẫn trở lại.

      Helen và Hethe dành hầu hết thời gian để tìm hiểu nhau kỹ hơn. Họ chơi cờ, làm tình, chuyện, làm tình, tranh cãi, làm tình. Hethe nắm bắt các kiện ở Holden cùng quản gia của chàng. Helen biết tất cả những người làm trong lâu đài. William ngày càng trở nên nôn nóng hơn và háo hức muốn được rời , nhưng vào lúc họ rời , người dân Holden bắt đầu cảm thấy thoải mái xung quanh lãnh chúa và phu nhân của họ. Họ bắt đầu trông có vẻ ít căng thẳng hơn, và thậm chí hoặc hai người thử nở nụ cười, Helen nghĩ đầy hài lòng khi họ băng qua cổng vào Tiernay và cưỡi ngựa vào sân trong.

      Họ chỉ vừa mới đặt chân lên bậc tam cấp cánh cửa lâu đài mở tung và Dì Nell và Ducky ào ra.

      "Cháu !"

      Helen cau mày trước tiếng hét của dì nàng và nhanh chóng xuống ngựa khi bà chạy xuống những bậc cầu thang lao về phía nàng với hầu bám sát gót. Nàng xoay xở để đứng xuống đất, quay người lại đúng lúc bị hai người phụ nữ kia bắt giữ và bị siết chặt gần như ngất bởi những cái ôm của họ khi họ kêu lên nhõm và vui mừng vì nhìn thấy nàng. Nàng mới được chưa đến tuần, nhưng nàng có thể nghĩ rằng nàng vắng nhiều năm. Hoặc là họ mong đợi được nhìn thấy nàng trở lại.

      Helen liếc cái đầy xin lỗi về phía Hethe, xấu hổ với chàng về những ý nghĩ quỷ quyệt mà những người phụ nữ này chắc chắn nuôi dưỡng, nhưng chàng chỉ lắc đầu, nhìn hơi ngạc nhiên chút. Đó là thay đổi dễ chịu từ khuôn mặt đau đớn chàng đeo trong suốt phần chuyến tới đây. Việc cưỡi ngựa dễ chịu lắm. thể nào cưỡi ngựa mà bị xô đẩy và xóc nẩy. Mắt cá chân Hethe bắt đầu đau nhức trong suốt phần chuyến tới đây, nàng biết thế, mặc dù chàng quá kiêu hãnh để ra.

      "Cháu trông vẫn khoẻ," dì nàng , kéo tay Helen vòng qua tay bà và thúc dục nàng lên các bậc thang khi Hethe xuống ngựa và hướng dẫn người trông coi ngựa chăm sóc ngựa của họ. ngạc nhiên ràng của Nell trước sức khoẻ của nàng chỉ xác nhận ngờ vực của Helen về việc bà tưởng tượng ra hàng đống chuyện khủng khiếp Hammer trừng phạt nàng vì những trò né tránh kinh dị lúc trước.

      "Vâng", nàng thú nhận, sau đó cười toe toét. "Cháu vẫn khoẻ."

      "Kể cho dì nghe." Mắt dì Nell mở lớn đầy thích thú, sau đó bà hỏi với giọng thầm chỉ đủ cho Helen và Ducky nghe, "Vậy , Dì cho rằng vẫn có khả năng huỷ bỏ đám cưới này chứ?"

      "Oh, ." Mặt Helen đỏ như tôm luộc.

      Dì liếc nàng cái sắc lẻm "?" Bà và Ducky cùng nhau thở hắt ra. Helen cười toét cả miệng.

      "Có rất nhiều thứ phải giải thích. Nhưng…" Quay người lại, nàng nhìn về phía chồng mình đầy quan tâm khi chàng khập khiễng tiến về phía cầu thang, William vẫn ở sát bên cạnh.

      "Chuyện gì xảy ra? khiến ta bị thế à?"

      "Ducky!" Helen gắt lên, bị sốc rằng hầu có thể nghĩ được những chuyện như thế. Sau đó, nàng nhớ ... ", tất nhiên là rồi. ấy bị tai nạn."

      "Hmmmph." Dì Nell lắc đầu, sau đó lần nữa nắm lấy tay cháu để dục nàng tiến lên. Hethe và William bắt đầu bước lên những bậc cầu thang ngay sau họ. " nào, cháu tốt nhất là cho chúng ta chuyện gì sảy ra, và liệu có bất cứ điều gì đặc biệt chúng ta cần phải thực ."

      Helen cau mày trước những lời đó, hiểu rằng những việc đặc biệt dì nàng ám chỉ đại loại như thức ăn ôi thiu hoặc thả bọ chét vào giường của Hethe. Tất nhiên, mọi thứ đều cần thiết nữa. thực tế, nàng bây giờ biết rằng nó cần thiết để bắt đầu nữa. Tuy nhiên, mọi chuyện vui, nàng nghĩ, sau đó mỉm cười khi dì nàng kéo nàng vào trong lâu đài.

      "My, my, my," Dì nàng nhận xét khi họ đến bàn ăn. "Cháu chắc phải giải thích nhiều lắm đấy. Đó là nụ cười hạnh phúc khủng khiếp. Dì cho rằng ta nhàng trong phòng ngủ hơn cương vị lãnh chúa, đúng ?"

      Quai hàm Helen rơi ra trước thô lỗ của dì nàng. "Cháu thể tin dì lại thế.”

      "Aye, tốt, dì nhiều hơn, nếu cháu sớm giải thích chuyện gì xảy ra. Mới vài ngày trước đây, cháu gần như gào thét, đấm đá khi ngài Templetun kéo cháu ra khỏi đây. Từ hôm đó dì lo cháy ruột. Bây giờ cháu về nhà nhìn như con mèo được cho ăn kem."

      "Ngài Hethe ra bất kỳ mệnh lệnh nào trừng phạt người dân Holden
      trong suốt năm năm qua," Helen bất ngờ tuyên bố để ngăn dì nàng khỏi suy đoán những ham muốn trần tục là căn cứ thay đổi tâm trạng của nàng.

      "Oh?" Dì Nell nhìn có vẻ ấn tượng lắm. thực tế, ràng bà chẳng tin cháu tí nào cả. Ducky trông cũng thiếu tin tưởng y hệt. ai trong số họ chấp nhận vô tội của Hethe cách dễ dàng. Cả hai người phụ nữ đều nhìn nàng đầy nghi ngờ và thương cảm, ràng bị thuyết phục rằng Hethe làm nàng mờ cả mắt.

      "Điều đó là đúng," Helen khẳng định. " ấy cũng cảm thấy khủng khiếp khi cháu với ấy ngững chuyện xảy ra ở Holden, trong khi ấy vắng mặt. ấy xa, hầu hết là chiến đấu trong suốt mười năm qua, dì thấy đấy. Stephen, quản lý của ấy," nàng giải thích, ngồi xuống với tiếng thở dài khi họ đến bàn ăn. "Cậu ta điều hành Holden trong suốt năm năm qua. Và đó là khi các rắc rối bắt đầu, nếu dì nhớ lại. Cậu ta thực thi những hình phạt được phê chuẩn."

      "Cậu ta làm thế, đúng ?" Dì Nell trao đổi cái liếc đầy băn khoăn với Ducky. "Và Ngài Holden trừng phạt cậu ta?"

      ". Stephen cưỡi ngựa khỏi vào buổi sáng sau khi Templetun đưa Hethe trở lại, và cậu ta trở lại. nghi ngờ gì nữa, cậu ta bỏ trốn vì lo sợ phẫn nộ của Hethe."

      "Hmmm." Nell dường như xem xét điều đó rất nghiêm túc, và Helen cảm thấy mình bắt đầu thư giãn. Ít nhất vẻ hồ nghi của những người bạn tâm tình của nàng dịu chút. Họ xem xét những điều mà nàng vừa xác nhận có thể chấp nhận được hay .

      Quay người, Helen liếc về phía hai người đàn ông chậm rãi qua đại sảnh tiến về phía họ. Nàng muốn thấy chồng mình đau đớn. Chắc chắn họ phải làm gì đó cho chàng. "Joan đâu rồi?"
      ***

      "Chào buổi sáng, cháu ."

      "Chào buổi sáng". Helen cúi xuống, đặt nụ hôn lên má dì nàng, sau đó trượt lên cái ghế bên cạnh bà.

      Đó là vào buổi sáng sau ngày họ trở về Tiernay. Helen dành cả buổi chiều và tối hôn trước để giải thích và đảm bảo mọi thứ đầu tiên là cho dì nàng, sau đó là Ducky và cuối cùng là Maggie rằng Hethe phải là con quỷ mà họ vẫn nghĩ. Maggie là người khó thuyết phục nhất. Bà cứ khăng khăng tin rằng Hethe, chứ phải là Stephen mới đúng là con quỷ của Holden. Helen vẫn thể chắc chắn rằng nàng hoàn toàn thuyết phục được bất cứ ai trong bọn họ, nhưng ít nhất họ ngừng phản đối và đồng ý xem xét các khả năng.

      "Sáng nay Ham…chồng cháu sao rồi?"

      Helen cười gượng gạo trước câu chệch của dì nàng, nhưng chỉ “Khi cháu xuống đây ấy vẫn còn ngủ. ấy trăn trở cả đêm. Chân ấy đau và khiến ấy bị mất ngủ."

      "Hmmm. Cậu ta đáng lẽ phải uống chỗ thuốc cồn Joan đưa cho."

      "Vâng", Helen lơ đãng đồng ý, cái nhìn của nàng chuyển đến cầu thang khi nàng nhớ lại những tiếng càu nhàu và chửi thề liên tục đánh thức nàng suốt đêm. Người đàn ông đó thực cần phải uống chỗ thuốc bà lão Joan đưa cho, nhưng chàng cho rằng, nó chỉ làm cho chàng ngủ mà thôi, và chàng muốn uống. thực tế, chàng nghe như cậu nhóc vùng vằng, nàng nghĩ cách ngạc nhiên, khoé miệng cong lên như nụ cười . Chàng đáng khi chàng càu nhàu.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      17.2

      Điều đó khiến Helen mất chút thời gian mới nhận thức nàng nhìn cái gì. Cái nhìn của nàng hướng lên cầu thang, nhưng nàng thực tập trung lắm cho đến khi chuyển động kéo tâm trí nàng trở lại từ suy nghĩ của mình. Khi nàng nhận thức được chuyển động đó là cơ thể đổ nhào xuống cầu thang, nàng thở hổn hển, tay áp chặt lên ngực. Sau đó nàng nhận ra cơ thể đó là ai, nàng đứng bật dậy.

      "Hethe!" Helen lao đến cái đống nằm dưới chân cầu thang, tim nàng đập điên cuồng trong lồng ngực. Chàng chết. Nàng biết mà. Nàng biết chàng chết. Chàng chắc hẳn phải thế. ai đổ sầm sầm xuống cầu thang như thế mà lại sống cả. Chàng chết. Helen nghĩ vậy khi nàng chạm tới cái cơ thể bầm dập, im ắng của chồng nàng. Quỳ gối bên cạnh chàng, nàng ngập ngừng, sau đó vươn tới chạm vào chàng, tiếng thở phào nhõm trượt qua môi nàng khi chàng rên lên cách yếu ớt.

      "Cậu ta còn sống chứ?" Dì Nell thở hổn hển, bắt kịp nàng, đám đông tụ tập ở đại sảnh.

      "Vâng. Gọi Joan ," Helen ra lệnh, cố lật chồng nàng lại. Chàng hề phát ra thanh nào khi nàng lật chàng nằm thẳng lưng. Helen có thể cảm thấy tốt hơn nếu chàng rên rỉ, nhưng hình như tiếng rên đầu tiên là dầu hiệu duy nhất về sống của chàng mà nàng có được.

      "Tôi ở đây, thưa phu nhân," Bà lão Joan lên tiếng, đẩy đám đông tránh đường để tới quỳ xuống bên Hethe. "Ngài ấy ngã lộn nhào từ cầu thang xuống phải ? Tôi với ngài ấy nên để cho cái chân đó nghỉ ngơi chút!"

      "Vâng, Well, hình như ấy nghe theo lời chỉ dẫn đó lắm." Helen cằn nhằn. " ấy là kẻ cứng đầu."

      "Cứng đầu có vẻ là tốt trong trường hợp này." Câu trả lời của bà thầy thuốc gồm chút ngạc nhiên khi bà đưa tay kiểm tra nhanh đầu chàng. "Có hai cục xưng ở đắng sau, ở bên cạnh đầu, và cục này ở trán."

      "Cục sưng ở trán có vẻ như là của tai nạn lúc trước," Helen giải thích. "Cục sưng ở phía sau đầu cũng vậy."

      Gật đầu, tay Joan nhanh chóng dò dẫm cơ thể ngài Holden, kiểm tra tay, ngực và chân. "Có vẻ như gãy cái xương nào."

      " đáng ngạc nhiên," Dì Nell thở ra từ chỗ bà ngó qua vai phải của Helen.

      "Ngài ấy chắc phải bị đập đầu ngay lúc ngã," Joan đoán. "Chỉ có cơ thể mềm oặt mới có thể ngã cú như thế mà kết thúc với đống xương gãy vụn. Việc gãy xương thường xảy ra khi cơ thể cố gắng níu hoặc trụ lại. Đó là lý do tại sao mấy gã say xỉn hiếm khi bị gãy xương dù hay loạng quạng. Họ say bí tỉ để mà biết."

      Helen cau mày. "Nhưng ấy say bí tỉ. là buổi sáng. ấy chưa uống tí gì và từ chối uống chỗ thuốc cồn của bà…"

      "". Joan lắc đầu. "Đó là lý do tại sao tôi ngài ấy phải đập đầu khi ngã xuống. Nó có lẽ khiến ngài ấy ngất và cứu ngài ấy suốt quãng đường còn lại."

      "Oh."

      "Mặc dù ngài ấy sớm bị đau và thâm tím," Joan liếc Helen. "Chúng ta nên đưa ngài ấy vào giường."

      "Vâng." Helen liếc xung quanh, nhõm bao phủ khuôn mặt nàng khi nàng thấy William đẩy đám đông ra tiến về phía trước.

      "Tôi đưa ngài ấy ," cậu ta lầm bầm, cúi xuống để nâng lãnh chúa cũng như người cùng chan khác mẹ của mình lên.

      "Cảm ơn, William," Helen .

      Nâng lên với tiếng càu nhàu, chàng hiệp sĩ gật đầu và quay người di lên cầu thang. Helen ngay lập tức theo sau, biết rằng dì nàng, Joan và Ducky lần lượt nối đuôi.

      Ngay khi vào đến trong phòng ngủ chủ nhân, những phụ nữ nhanh chóng cởi quần áo Hethe. Những dự đoán của Joan về những vết bầm tím của chàng được chứng minh là đúng.

      Những vết thâm lớn, xấu xí bắt đầu hình thành số bộ phận cơ thể. Hông phải. Vai trái. Phía cánh tay phải. Chân trái và hai bên sườn. Mỗi lần nhìn thấy vết thâm mới, Helen lại nhăn mặt. Hethe bị căng cứng và đau khủng khiếp khi chàng tỉnh lại.

      Helen nhìn chồng nàng nữa và nhanh chóng kéo tấm chăn đắp lên chàng. Nàng liếc nhìn Joan. "Bà cho ấy uống cái gì giảm đau chứ?"

      Người phụ nữ cau mày nhìn xuống bệnh nhân của bà có vẻ suy nghĩ, sau đó lắc đầu. "Ngài ấy bị va đập mạnh. Tôi muốn xem ngài ấy tỉnh táo trước khi cho thuốc."

      "Oh." Helen quá hài lòng với lời tuyên bố, nhưng nàng cũng phản đối. Trong khi nàng muốn nghĩ rằng chồng nàng phải chịu đau đớn, nàng cũng biết rằng vết thương ở đầu là vấn đề phức tạp

      "Tôi ngồi lại với ngài ấy," Joan thông báo, liếc nhìn xung quanh cho tới khi mắt bà đậu chiếc ghế cạnh lò sưởi. Bà bắt đầu tiến về nó Helen .

      ". Bà cứ xuống nhà và kết thúc bữa ăn của mình. Tôi ngồi lại với ấy."

      Joan ngập ngừng, gật đầu và sau đó tiến về phía cửa ra vào. "Hãy gọi tôi khi nào ngài ấy tỉnh lại, thưa phu nhân."

      "Được," Helen thầm khi cánh cửa đóng lại phía sau nàng. "Khi ấy tỉnh lại." Sau đó nàng nhìn tới dì nàng và Ducky. "Hai người cũng ăn . Tôi ở bên ấy."

      "Cháu có chắc cần bầu bạn ?" Nell hỏi, nhưng Helen lắc đầu.

      "Được rồi." Dì Nell đồng ý, và sau đó bà cùng Ducky để nàng lại mình.

      Helen thở dài khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ, sau đó liếc nhìn từ chỗ trống giường cạnh Hethe đến cái ghế gần lò sưởi. Nàng cho rằng ngồi vào trong những chiếc ghế có lẽ tốt hơn là làm phiền chàng khi ngồi giường. Bước tới, nàng cố gắng nhấc chiếc ghế gần nhất, nhưng nó được làm bằng gỗ đặc và rất nặng. Nhăn mặt trước tiếng ồn ào nàng vừa tạo ra, nàng dứt khoát kéo chiếc ghế lại gần giường, sau đó thả người vào đó với tiếng thở dài.

      "Em cố gắng để giết tôi?"

      Nàng giật mình trước câu hỏi khàn khàn và nhanh chóng cúi xuống giường. "Chồng ơi?"

      Hethe rên lên tiếng đầy đau đớn, giơ tay cách yếu ớt để gạt nàng .
      "Em cố gắng để giết tôi."

      Helen che miệng cách tội lỗi. Có vẻ câu đáp trả đầy hăng hái của nàng trước việc tỉnh lại của chàng quá ồn ào đối với cái đầu đáng thương của chàng. Nàng chờ cho đến khi cơn đau khuôn mặt chàng dịu và chàng yết ớt thả tay xuống, sau đó thầm. "Em gọi Joan."

      "". Chàng nhăn mặt trước thanh tiếng của chính mình, nhưng tóm lấy tay nàng trước khi nàng có thể di chuyển. "Kẻ đó là ai?"

      Helen ngây ra nhìn chàng. "Ai cái gì, chồng ?"

      "Ai là kẻ đánh tôi?"

      Helen khó có thể giấu kinh ngạc của nàng. "Cái gì? Ai đó đánh ư? Đó là lý do tại sao bị ngã xuống cầu thang? "

      "Tôi bị ngã xuống cầu thang?"

      Họ nhìn nhau chằm chằm, mỗi người say sưa với những mẩu thông tin khác nhau, sau đó Helen ngồi lên bên cạnh giường và nhìn chồng nàng đầy quan tâm. "Có ai đó đánh ?"

      Hethe nhăn mặt. "Phải. Tôi ở bậc cầu thang cùng. Tôi nghe thấy tiếng động, định quay lại ... " Chàng nhăn mặt và nhún vai. "Có cái gì đó đập vào sau đầu của tôi. Cảm giác như não tôi bùng nổ ấy. Đó là điều cuối cùng tôi nhớ được." Chàng nhận thấy vẻ hài lòng của nàng. “Tôi cho rằng sau đó tôi bị ngã?"

      Helen nghiêm nghị gật đầu. "Cũng may, bị gãy cái xương nào. Joan bị ngất . Bà ấy nghĩ rằng bị ngã đập đầu xuống trước," Nàng thêm vào đầy hy vọng, nhưng chàng dứt khoát lắc đầu.

      "Tôi bị đánh trước khi tôi bị ngã ..."

      "Nhưng ai là kẻ ...?" Nàng đột ngột dừng lại trước cái cách chàng trang trọng nhìn nàng. "Dĩ nhiên nghĩ là em chứ?"

      "". Chàng cười ra hơi trước ý nghĩ đó. "Em có thể là kẻ phiền nhiễu khi em chiến đấu cho cái gì mà em muốn hay muốn, tùy từng trường hợp …nhưng em khó có thể là kẻ sát nhân."

      "Kẻ sát nhân?" Giọng Helen cao lên đầy báo động, và chồng nàng nhăn mặt. Nàng ngay lập tức thào xin lỗi, sau đó hỏi trong tiếng rít, "Dĩ nhiên nghĩ rằng ai đó cố gắng để ám sát chứ?"

      "Vậy em định gọi nó như thế nào?"

      Helen im lặng chút, vẻ mặt nàng phiền muộn. Ám sát. Có kẻ nào đó ở Tiernay cố gắng ám sát chồng nàng? Nàng chỉ đơn giản thể chấp nhận được khả năng này. Người của nàng làm việc này. Nhận ra rằng nàng nắm chặt tay chàng đầy tuyệt vọng thay vì tay mình, nàng nhanh chóng bỏ ra, sau đó vỗ vào nó khi nàng nhỏm dậy. "Em gọi Joan lên đây. Bà ấy cho cái gì đó giúp ngủ được. "

      "". Chàng tóm lấy nàng lần nữa. ". Tôi muốn tí thuốc nào của bà ấy. Tôi muốn tỉnh táo, bên cạnh đó, tôi cần phải làm chuyện này." Chàng bắt đầu kéo cái chăn sang bên, chuẩn bị nhổm dậy.

      Helen nhanh chóng đặt tay nàng lên vai chàng để giữ chàng lại. ", chồng ! cần phải nghỉ ngơi để mau lành bệnh."

      "Tôi cần phải tìm ra ai là kẻ đánh tôi để nó xảy ra lần nữa," chàng lập luận, nhưng nhăn mặt đau đớn và cho phép mình bị đẩy trở lại giường, đưa tay lên day day lông mày cách cáu kỉnh. "Khỉ . Tôi hài lòng về việc tỉnh dậy với cơn đau đầu khác."

      "," Helen thầm, kéo chăn lên ngực chàng. Mở mắt ra, Hethe cau có với hành động đó và đẩy cái chăn cách nôn nóng.

      "Tôi giường, vợ . Tôi phải sắp xếp cái đống lộn xộn này. Kẻ nào đó cố gắng giết tôi."

      "Vâng. Nhưng nên đợi đến lúc cảm thấy khoẻ hơn, đúng ?"

      "Oh, em thích thế, đúng ?" Chàng gắt lên, nhìn thẳng vào nàng. "Nằm bẹp ở đây, chờ bọn chúng thử lại lần nữa, và lần này thành công. Sau đó, em phải tiếp tục kết hôn với tôi. Tình trạng mà lúc đầu em hề muốn tí nào."

      Helen ngọ nguậy trước những lời đó, bị tổn thưong bởi chúng dù biết đàn ông khó tính thế nào khi họ ốm. Cha nàng cư xử còn tệ hơn trẻ con khi ông khoẻ. Hình như Hethe cũng chẳng khá hơn. Nhưng nàng khó có thể tin rằng chàng những lời độc ác như thế sau thân mật mà họ chia sẻ. Dĩ nhiên chàng thực tin rằng nàng muốn chàng chết còn hơn là phải tiếp tục lấy chàng?

      , tất nhiên là , nàng tự trấn an bản thân. Những vết thương ở đầu có thể khiến tâm trí bị bối rối và ... well, lẫn lộn. Chắc chắn là thế. Có những điều cũng chứng minh quan điểm của nàng. Chàng thực nên dậy ngay lập tức. Chàng có thể ầm ầm quát tháo bất cứ kẻ nào vừa đẩy chàng xuống cầu thang và giết phắt . Nàng cho phép chàng làm điều đó. Nhưng nàng có thể làm gì?

      Ngồi thẳng dậy, Helen liếc về phía cửa ra vào, tay vô thức tóm lấy vạt váy và vặn xoắn nó. Nàng cần bắt chàng uống thuốc ngủ để khiến chàng thiếp và lấy lại sức lực. Nàng cần chàng có khả năng chiến đấu để đối mặt với bất cứ kẻ nào gây ra chuyện này. Và nàng cần phải phái người canh gác ở cửa ra vào để giữ chàng an toàn, trong khi chàng nghỉ ngơi lấy lại sức.

      "Khỉ ." Helen nhìn lại khi tiếng kêu cất lên để thấy Hethe nhỏm đậy được nửa, đầu vùi vào hai bàn tay, mặt nhăn lại vì đau đớn.

      "Có lẽ Joan có cái gì đó giảm đau mà ảnh hưởng đến tỉnh táo của ," nàng thử đề nghị. Khi chàng mở miệng định cất lên bất cứ thứ gì nàng đoán như lời từ chối tự động, nàng nhanh chóng thêm vào, "Em cũng gọi bà ấy lên đây. Em muốn bà ấy kiểm tra để chắc chắn rằng vẫn ổn."

      Hethe nhìn cáu kỉnh chút, sau đó nằm xuống với tiếng thở dài nho . "Rất tốt. Gọi Joan lại với cái gì đó giảm đau đầu. Gọi cả William lại đây."

      Gật đầu, Helen nhanh chóng tiến về phía cánh cửa trước khi chàng có thể thay đổi ý định của mình. Nàng bảo Joan đưa cho chàng cái gì đó giảm đau đầu, cái gì đó khiến chàng ngủ chút. Sau đó nàng phái lính đứng gác ở cửa để giữ chàng an toàn trong khi nàng tìm kẻ được cho là ám sát chàng. Tiernay luôn luôn là nhà của nàng. Người dân ở đây là trách nhiệm của nàng. Và nếu trong số họ cố gắng để giết chàng ... Well, bẽ bàng khi phải thừa nhận, họ có thể cho rằng họ ban cho nàng ân huệ. Nàng nhớ khá cái ngày Templetun thông báo cho họ tin tức về đám cưới sắp tới – Ducky gợi ý rằng Maggie biết “ chút cái này cái kia về thảo mộc”, hoặc Joan "có thể biết cái gì đó chúng ta có thể cho để…"

      Giết người, nàng bây giờ hoàn thành nốt những gì nàng từng ngăn hầu lúc đó. Lạy Chúa, có lẽ chẳng có người nào ở Tiernay này lại nghĩ họ ban cho nàng ân huệ bằng cách giết Hethe, và nó đặc biệt là lỗi của nàng. Tiếng tăm của chàng như là kẻ bạo chúa độc tài có lẽ là phần của nó, nhưng phần là nàng thể ước muốn của nàng về vấn đề này quá ràng với những mùi hôi và thức ăn ôi thiu.

      Điều này khiến nàng lâm vào tình trạng cực kỳ khủng khiếp. Nàng phải giữ chồng mình an toàn với những người dân của nàng, và giữ những người dân của nàng an toàn với chồng mình, cho đến khi nàng có thể sắp xếp lại toàn bộ cái đống lộn xộn này.

      End of chap 17

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 18

      "Cậu ta thế nào rồi?"

      Helen gật mình trước câu hỏi đó và quay lại sau khi đóng cửa phòng ngủ để thấy dì nàng xuống đại sảnh từ phòng riêng của mình. "Tốt. Cháu để Goliath ở lại bảo vệ ấy. ấy vẫn còn ngủ. Nhưng cháu nghĩ rằng ấy sớm cần liều thuốc khác của Joan."

      Dì Nell nhướng bên chân mày và trao cho Helen ánh mắt thích thú khi họ bắt đầu xuống cầu thang. “Vậy cháu định cho cậu ta uống thuốc ngủ trong bao lâu?”

      Helen nhăn mặt khi cảm giác tội lỗi bao phủ nàng. Kể từ lúc Hethe tự ý từ chối dùng thêm bất cứ thuốc an thần nào, nàng bảo Joan đưa nó cho chàng dùng thay thế cho liều thuốc giảm đau đầu vào buổi sáng đầu tiên đó. Nhưng Helen vẫn tiếp tục để cho chàng dùng thuốc an thần hai ngày trước đó, đổ thuốc vào trong cổ họng của Hethe bất cứ lúc nào mà chàng tỏ ra cho thấy những dấu hiệu của kích thích. Nàng xoa dịu lương tâm bằng cách tự thuyết phục mình rằng đó chính là quan tâm tốt nhất dành cho chàng, rằng vết thương của chàng ràng làm cho chàng lẫn lộn, nếu chàng những điều kinh khủng về việc nàng hạnh phúc khi chàng chết. Nhưng, là nàng hy vọng dàn xếp ôn thoả vấn đề người nào đó cố tình giết chết chàng trước khi chàng tỉnh dậy và có thể bị làm hại lần nữa. phải nàng nghĩ rằng Hethe thể tự chăm sóc mình, nhưng có quá nhiều người ở đây, mà họ có thể ở tấn công từ phía sau, có quá nhiều người khổ sở dưới cai trị của chàng.

      Helen dành hầu hết cả hai ngày vừa qua hỏi han cách tế nhị bất cứ ai và tất cả mọi người, liệu họ có nhìn thấy hoặc lưu ý đến ai đó ở , gần, hoặc lên cầu thang trước tai nạn đó. ai nhìn thấy bất cứ điều gì, dĩ nhiên. Nàng tiến thêm được bước nào trong việc sắp xếp lại vấn đề này hơn là khi chàng bị làm hại - và với lương tâm trong sạch, nàng thể tiếp tục cho Hethe dùng thuốc. Chàng ngủ trong suốt hai ngày và các vết thâm tím bắt đầu tan. nghi ngờ gì nữa vết thương ở đầu của chàng cũng khỏi ngay bây giờ. Nàng tìm cách khác để đảm bảo an toàn cho chàng.

      Thở dài, Helen buồn bã nhìn mọi người tụ họp dùng bữa tối khi nàng và dì tới chân cầu thang và bắt đầu băng ngang qua đại sảnh về phía chỗ ngồi của họ. trong số những người này đẩy Hethe xuống cầu thang. trong số những người dân của nàng.

      Ánh mắt của nàng nhìn lướt qua những khuôn mặt lần nữa, nhận ra nhiều người lánh nạn đến từ Holden. Những tá điền và những nông nô mà nàng thu nhận vào sau khi bị ngược đãi khủng khiếp. Đa số những người này vẫn còn nghĩ là Hethe ra lệnh. Bất cứ người nào trong số họ có thể nuôi dưỡng hận thù và phẫn uất đủ để mong cho chàng chết. Nàng thậm chí còn có thể hiểu được cơn giận của họ. Quá nhiều người đau khổ nhiều như vậy. Ai có thể khiển trách họ vì họ muốn báo thù?

      Nàng cảm giác cơn rùng mình chạy dọc suốt sống lưng. bất ngờ, những người mà số nàng nghĩ rằng nàng biết trong nhiều năm qua, số nàng biết trong cả cuộc đời của nàng - còn vô tội như trước đây. Cảm nhận được cảm giác nguy hiểm ở gần, nàng siết chặt hai bàn tay ở hai bên hông. Nàng phải tìm cách nào đó để người dân nào của nàng cố gắng tìm cách giết Hethe lần nữa. Họ là ai? Họ là những người nổi giận đủ để giết người mà vẫn giữ im lặng như cũ, và nếu có bất kì người dân nào của nàng biết chút gì , họ cũng giữ kín nó – và nàng cho rằng nàng thể khiển trách họ được. Nàng chỉ có thể tự mình bảo vệ kẻ ám sát Hethe trước khi nàng biết được rằng chàng phải là người đứng đằng sau thế lực tàn ác ở lâu đài Holden và những vùng đất của nó. Suy nghĩ này khiến Helen ngừng lại.

      "Dĩ nhiên," nàng thầm, tâm trí nàng chạy đua. Nàng cần phải tìm thấy kẻ có tội. Nàng chỉ cần vung vãi tin tức về việc Hethe phải là người đứng đằng sau những mệnh lệnh tồi tệ và những hình phạt đầy thương tổn xảy ra. Chắc chắn, bất cứ ai tấn công Hethe nhận thức được rằng chàng mắc lỗi và để chàng được yên.

      “Cháu ?” Dì nàng nhắc nhở.

      “Cháu ngưng thuốc an thần cho ấy bây giờ,” nàng , trả lời câu hỏi của dì nàng khi bà hỏi nàng ở cầu thang. “Vết thương của ấy sắp lành hẳn rồi ”

      Hethe mở mắt cách chậm chạp, phản ứng theo bản năng gây ra cái đau như nện xuyên qua đầu chàng. Tàn dư của tối hôm qua, chàng nhận thức ra và nhăn mặt. Chàng cần phải biết ơn vì chỉ có cơn nhức đầu, đó là tất cả những gì mà chàng phải chịu đựng. Chàng có thể chết dễ dàng. Đó là cú ngã đau điếng mà chàng từng bị. thiên thần chắc hẳn làm bớt cú rơi của chàng khi chàng lao sầm sập xuống cái cầu thang đó.

      Tuy vậy chàng cảm thấy biết ơn. Ồ, chàng chắc hẳn vui mừng vì thấy mình còn sống sót trong ngày hay đại loại như thế, nhưng lúc này cơn đau đầu của chàng khiến cái chết có vẻ như chỉ là nghỉ ngơi thanh thản.

      "Mày thực ở trong tình huống tồi tệ," chàng tự với mình cách giận dữ và nhắm mắt lại. Chàng nghe tiếng rên rỉ phía chân giường, rồi lát sau, cái gì đó ấm và ẩm ướt quét qua mặt chàng. Mắt Hethe mở bừng ra và chàng thấy mình thở hắt ra trước khuôn mặt có nụ cười ngoác đến mang tai, lưỡi thè dài ra của con chó Goliath.
      “Chúa ơi,” chàng than vãn, đẩy con quái vật có hơi thở kinh tởm ra xa, rồi liếc về phía bên giường của Helen để phàn nàn. Chàng nhìn thấy bên giường nàng trống rỗng. Cau mày, chàng chậm chạp ngồi dậy, rên rỉ về co cứng dường như trong mỗi phần thân thể của chàng. Lạy chúa, chàng có cảm giác như thể bị cả đội quân giẫm đạp lên.

      Quắc mắt nhìn, nhăn mặt khi thấy vết thâm tím hầu như đổi màu mỗi inch cơ thể mình. Điều này giải thích cho đau đớn của chàng. Lắc đầu, chàng cử động cách chậm chạp và thận trọng giường và lắc lư choáng váng. Chàng cảm thấy yếu ớt như đứa bé. Mẹ kiếp. Bắt đầu hướng về phía trước, chàng dùng sức mạnh đẩy Goliath ra xa khi con chó cắt ngang lối của chàng.

      “Mày làm gì ở đây?” chàng cáu kỉnh khi con chó lần nữa bước lên đằng trước chàng, kỳ thực cứ như là nó cố gắng cho chàng đứng dậy. “Tao nghĩ mày theo dấu vết chủ mày như là cái bóng, hmmm”

      Goliath rên rỉ, rồi tới lui tới cánh cửa và quay lại. "Rồi mày cũng bị ruồng bỏ, phải ?" Chàng cộc lốc. Di chuyển tới chậu tiểu trong phòng để giải tỏa, chàng thêm, " Vậy , tao cho mày ra ngoài phút. Chỉ có tao được phép thôi …" Chúa ơi, Hethe nhận ra. Chàng chuyện với con chó chết tiệt.

      " Xem ra cú đánh vào đầu nặng hơn là mình nghĩ," chàng thầm, kết thúc “công việc” của mình và vội vàng kéo quần lên.

      Goliath kiên nhẫn chờ bên cánh cửa khi Hethe cuối cùng sẵn sàng và run rẩy về phía nó. Chàng hoàn toàn nghĩ rằng con vật nhảy ra ngoài và ba chân bốn cẳng lao xuống dưới nhà để tìm chủ của nó ngay khi chàng mở cửa, nhưng con chó làm thế. Thay vào đó, nó nhanh chóng giữ Hethe lại, bộ cùng với chàng từ hành lang tới cầu thang, rồi cũng hộ tống chàng xuống dưới đó nữa. Hethe nhận thấy mình hơi thích con chó này.

      Khi chàng xuống đại sảnh, Hethe bắt đầu tiến về chiếc bàn chính dành cho chủ nhân, chỉ dừng lại ở nửa đường tại đó khi chàng thấy chỉ có dì nàng ở đó nhưng vợ chàng .

      ấy đâu rồi?” chàng hỏi phu nhân Shambleau.

      Goliath nhanh chóng bắt đầu đến trong những cái bàn kê sát tường. Hethe do dự, rồi theo sau con chó. Nó trực tiếp dẫn chàng đến cái bàn thấp hơn. Ở đó, chàng nhìn thấy vợ mình ngồi, chuyện huyên thuyên ngừng. Nàng ra lưu tâm tới những gì nàng , nàng dường như vừa mới nhận ra Goliath đến, chỉ đưa tay lơ đãng vỗ vào đầu nó trong khi nàng tiếp tục trò chuyện với người đàn bà trẻ bên cạnh.

      Tò mò, Hethe bước đến gần hơn để nghe. “Oh, tôi , vâng. Là . ấy chỉ thị cho Stephen làm bất cứ việc gì hết. Thực tế, ấy cố gắng đối chất với Stephen về vấn đề này khi chúng tôi ở Holden, nhưng cậu ta biến mất. Việc này là thú nhận tội lỗi nếu như tôi từng nghe thấy lời nào như thế. có đồng ý ?” trước khi người đàn bà này đáp lại, Helen thêm, “Oh! Và ấy cố gắng sửa lại vài việc mà người phụ tá thứ hai của làm. ấy cũng đưa trở về lâu đài càng nhiều người lớn tuổi càng tốt, và ấy muốn trả tiền lương hưu cho vài người bị thương tật do bị đối xử bất công…”

      “Vợ ơi,” Hethe ngắt ngang.

      Helen sững người trước giọng của chàng. Sau đó bất ngờ ngọ nguậy băng ghế há hốc miệng nhìn chàng. “Chồng hả! thức dậy rồi à. cảm thấy thế nào?”

      Tự mình lao khỏi cái ghế nàng ngồi, vợ chàng vội vã đến bên cạnh chàng nhìn chăm chú vào trán chàng đầy lo âu. Hethe tóm lấy cơ hội này để nắm lấy tay nàng và kéo nàng đến lò sưởi, ra khỏi tầm nghe của những người dân Tiernay. Goliath theo sau vừa chạy vừa nhảy cẫng lên hạnh phúc, hạ cánh xuống mặt đất gần chân của họ khi Hethe dừng lại và quay lại đứng trước mặt nàng, vẫn buông tay nàng ra. "Em làm cái gì thế?"

      “Đứng lại, chuyện với ,” nàng kín đáo trả lời.

      Đôi mắt chàng hẹp lại nhìn nàng . "Tất cả những lời ba hoa rỗng tuếch mà em phun ra với người đàn bà kia là gì vậy? Và ta là ai?"

      "Ồ, Đó là Gert," Vợ chàng nhanh chóng trả lời. "Và em chỉ … chuyện " nàng kết thúc ngang.

      "Em chỉ ngồi lê đôi mách về công việc riêng tư của tôi," Chàng trách cứ. "Và tôi muốn biết tại sao."

      Helen cắn môi, ngập ngừng trong lúc, rồi miễn cưỡng thừa nhận, “”Gert từng sống ở Holden.”

      “Ồ?” Chàng có cảm giác như bụng mình co thắt lại. “Và?”

      “Và có vài rắc rối.”

      Hethe quay lại nhìn người phụ nữ, quan sát ta kỹ hơn. “ ta hình như mất bất kì cái tay hay chân nào,” Chàng với nhõm trong lòng.

      “Oh, .” Helen cũng liếc nhìn Gert, và thấy cái nhìn của người phụ nữ này hướng về phía họ, nàng tặng cho nụ cười, rồi quay lại Hethe. “Vâng , nhìn thấy đôi tai của ấy, dĩ nhiên. ấy đội nón để che phủ nó.”

      “Che phủ?” Hethe hỏi bất đắc dĩ.

      “Vâng,” Vợ chàng như xin lỗi, ràng hối tiếc để phải kể lại câu chuyện bi kịch khác. " ấy là thợ giặt ở Holden."

      "Và?" Chàng nhắc, biết rằng mình muốn nghe chúng.

      "Và gã bảnh choẹ tán tỉnh thợi giặt khác bắt đầu tỏ ra quá chú ý tới Gert. này bị ghen tị và bị buộc tội ăn trộm vải lanh đem bán trong làng. Stephen phải người tới kiểm tra căn nhà của ấy và tìm thấy bằng chứng. Lúc đó, Gert thề lấy bất cứ cái gì. ta kể cho tôi nghe rằng nghi ngờ khác dựng chuyện này lên để buộc tội .”

      “Và?” Hethe chán chường . “ ta bị phạt như thế nào? Stephen cắt tai ấy?”

      . Vâng , chính xác,” Helen nghiêm nghị , hối tiếc dâng đầy trong mắt nàng. “ ấy cự tuyệt thú nhận tội, vì vậy họ đặt trong cái giàn gông. ấy đứng ở đó nhiều ngày. Sau đó Stephen quả quyết nhận lệnh từ để đẩy nhanh việc này. Cậu ta đóng đinh tai ấy vào giàn gông. ấy từ từ được đẩy ra để được thả tự do nhưng mất phần khá lớn cái tai do kết quả của nỗ lực hết mình."

      "Ồ, Chúa ơi," Hethe thốt lên đầy kinh hoàng.

      "Vâng." Cả hai người đều im lặng trong phút; Rồi Hethe nhìn chăm chú vào vợ chàng và từ từ lắc đầu. "Tôi hiểu làm sao mà cậu ta có thể che giấu tính nết quái dị như vậy. Stephen luôn luôn là người trầm lặng và kín đáo. Đó là lý do tại sao tôi để cậu ta ở lại Holden. Cậu ta quan tâm đến chiến trận."

      Helen vuốt ve cánh tay chàng đầy thông cảm. "Cậu ta cũng có vẻ là người đàn ông hoàn toàn dẽ thương đối với em. Và em thường là người rất am hiểu về tính cách," nàng thêm vào, cứ như thể việc này bù đắp cho thực tế rằng nàng, trong khoảnh khắc, nhìn thấy những gì chàng bỏ mất cơ hội trong những năm qua.

      "Ngài cần phải ăn cái gì đó, thưa ngài," nàng khi nhìn thấy chàng lảo đảo. Nắm lấy cánh tay chàng, nàng giục chàng tiến về phía bàn ăn chính. " cảm thấy tốt hơn sau khi ăn."

      Hethe biết rằng thức ăn chẳng giúp được gì trong trường hợp này, nhưng cũng chẳng thấy nhiều thứ có thể giúp. Lắc đầu, chàng bắt đầu tiến về phía bàn ăn chính. được vài bước chàng nhận ra Helen có ở bên cạnh nữa. Cau mày, chàng quay ngoắt lại, nhăn mặt vì cử động đột ngột này gây ra cơn đau xuyên thẳng qua đầu. Nó giúp gì khi chàng nhìn thấy, quả thực, vợ chàng về hướng ngược lại

      “Vợ ơi!”

      Nàng dừng lại khi nghe chàng gọi và quay lại như dò hỏi. “Vâng?”

      “Em tính đâu vậy?”

      “Oh, Em chỉ định …” Giọng nàng như kéo dài ra và nàng vẫy tay ra hiệu mập mờ về phía những bàn ăn khác, rồi từ từ hạ thấp xuống bên hông nàng. Thở dài, nàng quay lại tiến đến với chàng. " có gì. Nó có thể đợi được."

      Nhìn nàng với vẻ nghi ngờ, Hethe nắm lấy cánh tay của vợ chàng và theo nàng tới chỗ ngồi của họ. " ngủ như thế nào?" Nàng lo lắng hỏi khi họ ngồi vào bàn ăn chính.

      “Giống như chết vậy,” Hethe thầm. Khi nàng như bối rối với lời bình luận này, chàng sửa lại, “rất tốt, cám ơn em.”

      “Oh, tốt quá” lời đáp lại của Helen cũng lơ đãng và hình như vui, nó dường như là do tông giọng, khi người phục vụ đặt dĩa ăn trước mặt mỗi người. Người phục vụ khác theo sau với hai cốc rượu nho. Khi Hethe bắt đầu nâng cốc lên, nàng nhanh chóng chộp lấy nó đẩy ra xa và giữ tay chàng lại trong tay mình.

      “Em làm gì vậy?” chàng hỏi khi nàng cầm cốc rượu đầy của chàng đưa cho người phục vụ.

      được uống” nàng trả lời cách ngây thơ, dọn cái dĩa ăn của chàng ra và trượt cái dĩa của nàng vào giữa họ.

      “Helen?”

      Mắt nàng mở to trước giọng ai oán của chàng. “Nó có trong hợp đồng hôn nhân, chồng . them vào đấy. Chúng ta phải uống cùng ly và ăn chung dĩa. Đây là của chúng ta.” Nàng đẩy dĩa của nàng đến gần hơn chút, khuyến khích và Hethe cau mày giận dữ.

      “Bây giờ cần thiết phải làm việc này. Đó chỉ là cách ngăn cản em cho uống loại rượu dở tệ và ăn thịt có mùi ôi.” Chàng chỉ ra. “Em cần phải làm như thế nữa .”

      Helen nhún vai và lấy mẩu phó mát từ dĩa của họ, tránh cái nhìn của chàng. " Nó có trong hợp đồng."

      "Đúng, Nhưng ..." Chàng tạm ngừng, và nàng liếc nhìn chàng hoảng sợ. Chàng nhìn thấy sợ hãi trong đôi mắt nàng, và tâm trí chàng thực những tính toán cần thiết. "Em lo lắng về thức ăn hỏng; em lo lắng có chất độc!"

      "Ai? ? Chất độc? Đừng ngớ ngẩn nữa."

      Chàng liếc nhìn nàng . “Em gì với người phụ nữ đó?” Khi nàng nhún vai và tránh ánh mắt của chàng lần nữa, Chàng nghĩ lại về những việc mà chàng nghe được, rồi đặt mạnh cái cốc vừa mới nâng lên xuống bàn. “Em vẫn còn bị buộc phải với họ rằng tôi phải là kẻ tàn ác!” Và chàng bị nguyền rủa trong bao lâu nữa bởi quyết định lựa chọn phụ tá thứ hai cách sai lầm? Chàng phải là người đàn ông đáng kinh sợ đến như vậy. Và nó làm chàng mệt mỏi khi bị coi là như vậy. Và có những kẻ cố gắng giết chàng bởi vì…

      " Em vừa mới nghĩ rằng là tốt khi phổ cập tin tức phải là người phải chiụ trách nhiệm về những trừng phạt do Stephen gây ra."

      Chỉ giây sau chàng đùng đùng nổi giận; sau đó thở dài hơi và ép bản thân mình thư giãn. Nàng cố gắng để giúp đỡ chàng. Chợt thấy chuyển động qua khóe mắt, Hethe liếc nhanh qua vai mình để thấy Joan đến.

      “Xin chào, thưa Ngài. Ngài ổn chứ ạ?” Bà già hỏi, đôi mắt bà quan sát chàng thân thiết.

      Hethe càu nhàu đáp lại. “Như là địa ngục, vậy. Cái đầu của tôi như bị búa của gã thợ rèn nện vào ”

      “Đầu của Ngài?” Helen hỏi, rồi nhìn Joan. “Đầu ấy đáng lẽ giờ phải khá hơn rồi chứ? qua hai ngày rồi.”

      “Chắc có lẻ do thuốc,” bà thầy thuốc đáp. “Dùng thuốc vài ngày có thể là nguyên nhân gây ra chứng nhức đầu.”

      “Oh.” Helen hơi có phần nhõm trong lòng chút, rồi chợt thấy vẻ bị sốc của chồng nàng. Nàng bật ra tiếng “Oh!” khác, lần này có vẻ hơi tội lỗi chút.

      “Em hai ngày sao?”

      “Oh, vâng ,” Helen thốt ra.

      “Và thuốc gì? Tôi dùng bất kì loại thuốc nào.” Chàng nhìn Joan, người chăm chú nhìn Helen .

      “Dì bảo cháu nên bỏ thuốc an thần vào thức uống của cậu ấy theo cách đó,” phu nhân Shambleau thầm, kéo cái nhìn của Hethe về phiá bà ta trước khi nó chiếu vào vợ chàng đầy vẻ buộc tội.

      “Em cho tôi dùng thuốc mà cho tôi biết sao?” Chàng gầm lên.

      Helen giật mình. Hai tay nàng lo lắng mân mê cái dĩa ăn của họ khi lối vào đại sảnh vắng ngắt.

      cần phải nghỉ ngơi và bình phục”, nàng , đỏ bừng tất cả những bộ phận bên dưới mắt nàng.

      “Tôi với em tôi muốn dùng thêm bất kì thứ thuốc chết tiệt nào nữa! Quá dài… cho hai ngày!” Chàng tự trả lời câu hỏi của mình khi nhớ ra những gì mà Helen vừa mới trước đây. “Em cho tôi dùng thuốc trong suốt hai ngày phải ?”

      “Bây giờ, ,” vợ áy náy đáp lại. “Em chỉ…”

      “Tôi muốn nghe nữa!” Hethe ngắt lời, đứng lên.

      đâu?” , nàng hỏi

      Chàng nghe nàng hổn hển đầy hoảng hốt khi chàng quay ; sau đó, dừng lại, chàng quay nhanh lại và chụp lấy cái đùi gà ở mép dĩa ăn của nàng. “Để hít thở khí trong lành. Tôi cần phải suy nghĩ. mình,” chàng thêm vào lạnh lùng khi nàng bắt đầu đứng lên. Chàng cần được ở mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :