1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bliss - Lynsay Sands ( 21c + kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      6.2

      Phòng lớn đầy những người dùng bữa trưa khi Hethe hộ tống Helen quay trở lại Lâu đài Tiernay. Chàng dìu nàng, bởi vì lúc này đôi mắt nàng hoàn toàn sưng húp, che khuất tầm nhìn của nàng chút. Họ về đến vào giữa bữa ăn, mặc dù có dừng lại để ăn vài giờ trước đó, bởi vì Hethe chỉ mất ngừng ấy thời gian để tiêu thụ mọi mẩu thừa cuối cùng của đống thức ăn mà William mua từ quán rượu.. Và chàng ăn đến hết tất cả. còn cái xương gà nào còn dính thịt nó, hay thậm chí mảnh vụn bánh mỳ rớt từ ổ bánh mì lúc chàng ăn. ( Chết đói mà)

      Kẻ háu ăn, Helen cay đắng nghĩ. ta còn thèm đề nghị nàng thậm chí dùng miếng phô mát từ bữa tiệc của nhưng lại khuyến khích nàng ăn thức ăn của mình, rằng biết đầu bếp của nàng hẳn phải nấu theo đúng sở thích của nàng, mà nghĩ đến việc nàng từ chối niềm thích thú đó khi thưởng thức nó. Helen phải mất hai giờ cuối để khạc nhổ đống phó mát cũ, mốc meo và bữa ăn kém chất lượng ấy ra khỏi miệng dưới che đậy bằng những tràng hắt hơi, mà nó càng lúc càng trở nên trầm trọng hơn và liên tục hơn với mỗi giây phút trôi qua.

      “Tiểu thư có muốn ngồi vào bàn ?”

      Helen cứng người khi cái giọng lo âu đó vang lên bên tai nàng. Nàng bị nó lừa đâu. Gã đàn ông này là gã chằn tinh. con quái vật. ta độc ác giống như chúng vậy. Và nàng bị ghê tởm nếu nàng xuất trong tình trạng tại trước tất cả mọi người- tình trạng mà ta là kẻ phải chịu toàn bộ trách nhiệm, nàng biết như thế. Nàng thấy cái bẫy khéo léo mà giăng ra khi cuối cùng họ cũng cùng nhau chấm dứt bữa ăn và thu nhặt mọi thứ để ra về. ta thậm chí hề có nổi chút áy náy tìm cách ngăn cản nàng nhìn cái gì đó bên dưới tấm chăn lót khi ta nhặt nó lên. Khi ta gấp tấm lót lại lần nữa, Helen chết đứng, liếc nhìn trong nỗi kinh hoàng cái mảnh vườn đầy hoa dại bị đè bẹp bên dưới. Rồi, nàng nhớ lại cái cách mà ầm ĩ giũ tấm chăn lót. giũ nó phành phạch vài lần mặt đất, nhặt nó lên và lật ngược giũ lần cuối trước khi hoàn toàn thoả mẵn. nghi ngờ gì nữa, cái mặt chăn mà họ ngồi đè lên bị phủ đầy phấn hoa. Đó chính là nguyên nhân của cơn dị ứng khủng khiếp của nàng.
      Oh, Ngài Holden là kẻ quỷ quyệt, đúng như thế. Ngay cả lời đề nghị quay về lâu đài của ta khi nàng bắt đầu hắt hơi cũng là dàn cảnh. ta hỏi nàng trước khi lấy ra đống thức ăn mua từ quán rượu. Nếu Helen biết điều này, nàng chắc chắn đồng ý về lâu đài ngay lập tức, vì biết rằng mưu của nàng bị bại lộ. Nhưng , ta đoán được rằng nàng chắc chắn ở lại, trước khi tung ra cú đòn quyết định khiến cho nàng ko còn lựa chọn nào khác ngoại trừ ở lại và giả vờ ăn đống thức ăn bị ôi của nàng.

      "Tiểu thư?"

      Helen giật mạnh cánh tay của nàng để thoát khỏi bàn tay dẫn dắt của ta, rồi lắc đầu. " , Tôi nghĩ tôi nên nằm và nghỉ ngơi, cám ơn Ngài," Nàng cách kiên quyết. Nàng chờ cho ta biến , thở phào nhõm khi sau chút ngập ngừng, ta cuãng buông cánh tay nàng ra và cất bước.

      " quý ông mẫu mực," nàng cười nhạo khi nàng nghe tiếng những bước chân của ta hướng về phía bàn ăn. Buông ra tiếng thở dài, nàng nheo mắt cách khó khăn trong nỗ lực cố để nhìn thấy nơi nàng và tìm được lối về phía cầu thang. Nàng vừa mới được vài bước nghe thấy tiếng hàng trăm bước chân hấp tấp đến. "Helen?"

      “Dì Nell?” Nàng thở phào nhõm.

      “Aye, cháu cưng. Ngài Holden rằng cháu cần giúp đỡ của dì . Có chuyện gì vậy? – oh, Chúa ơi?” Người đàn bà há hốc miệng vì kinh ngạc, có vẻ như nhìn thoáng qua khuôn mặt của nàng. "Chuyện gì xảy ra?"

      " Hãy giúp cháu lên lầu và cháu giải thích."

      "Chờ chút. Để Dì kêu Duck đến - Oh, Ngài Holden phái nó đến liền sau chúng ta bây giờ. Chờ lát."

      tiếng hối hả khi bà dì nàng tiến lên vài bước để gặp Ducky, rồi cuộc chuyện thầm ngắn gọn diễn ra trước khi dì Nell vội vã trở lại. Dì cầm lấy tay Helen và dẫn nàng lên cầu thang.

      “Chuyện gì xảy ra với cuộc đàm phán hôn nhân ?” Helen hỏi khi họ bắt đầu lên cầu thang.

      “Oh. Dì trì hoãn chúng hết mức có thể,” Dì nàng thầm, rồi siết chặt tay vai Helen. “Đó là những gì cháu mong muốn, có phải ?”

      “Aye, Cháu cần nhiều thời gian hơn. Chúng ta cần có kế hoạch khác. ta phát ra kế hoạch này rồi.”

      “Cái gì? Oh, . Như thế nào?”

      “Cháu biết như thế nào,” nàng thừa nhận trong tiếng thở dài khi họ lên đến tầng và bắt đầu dọc theo hành lang về phía phòng ngủ của nàng. “Đầu tiên cháu chỉ nghi ngờ ta biết về kế hoạch này vào cái đêm đầu tiên ở đây, và bây giờ cháu quả quyết là ta biết nó.”

      “Chuyện gì xảy ra vào ngày hôm nay? Làm thế nào mà cháu lại trông như thế này? " Giọng Dì Nell đầy quan tâm khi họ tiến đến phòng của Helen và bà hộ tống cháu vào bên trong. " ta đánh cháu phải ?"

      "". Helen nhăn mặt hài lòng. " ta để chúng cháu dùng bữa ăn ngoài trời mảnh vườn đầy hoa dại."

      " Hả?" Bà ta kêu lên hoảng hốt "Nhưng tại sao cháu lại cho phép?"

      “Cháu biết chúng ở đó” Helen thừa nhận với bực bội khi nàng nằm dài thư giãn giường. “Chắc cháu quẫn trí và ta đặt tấm lót phủ lên mảnh vườn hoa. ra, ta giủ mặt của tấm chăn lên mảnh vườn liên tục nhiều lần, rồi sau đó quay ngược tấm phủ và trải nó lên mảnh vườn. Cháu ngồi ngay xuống mà nhận ra, và thể hiểu nổi tại sao cháu bị dị ứng như vậy." Nàng chua xót thừa nhận.

      "Nhưng khi cháu bắt đầu hắt hơi và mắt cháu bắt đầu bị đau rát , tại sao cháu cầu ta đưa cháu về lâu đài?" "Cháu muốn bắt ta ăn những cái bánh ngọt và phó mát dở tệ trước khi quay về," Nàng bực tức thú nhận "Vào lúc cháu nhận thấy rằng ta làm kế hoạch rối tung lên quá muộn. Cháu bị mắc kẹt ở đó."

      ta làm thế nào …”

      Helen nôn nóng vẩy tay ra hiệu cho dì im lặng . Nàng muốn, thậm chí chỉ nghĩ thôi về cái buổi sáng bẽ bàng đó, hãy lờ tịt chuyện giải thích . Nàng quan tâm đến những việc khác hơn. "Chúng ta có kẻ phản bội ở đây."

      "Cái gì!" Dì Nell kêu lên. Rồi cả hai người họ rơi vào im lặng khi cánh cửa phòng ngủ mở ra. Helen quay đầu nheo mắt nhìn người vừa bước vào. Khả năng nhìn của nàng giờ khá yếu, nhưng có vẻ là người phụ nữ trong chiếc áo dài sẫm màu. Ducky, nàng đoán khi người xuất mờ mờ nét lao nhanh tới cạnh giường.

      “Cháu mang nước lạnh và khăn sạch đến như bà cầu, phu nhân Shambleau.” Có thể dễ dàng nhận ra giọng của Ducky, và Helen cảm thấy phần nào thư giãn. Khi hầu thở hổn hển khiếp sợ Helen lại căng thẳng lên lần nữa, đầu nàng xoay hướng này rồi hướng khác, cố gắng để dòm ngó khắp phòng tìm nguyên nhân lo lắng của Ducky. “Chuyện gì vậy?”

      “Mặt tiểu thư. Tiểu thư bị sưng phù lên khắp người ”

      hầu của nàng hoảng hốt kêu lên. Helen hạ lưng thấp dần dần xuống giường cách khổ sở. Cơ thể nàng sưng phồng và căng lên hết mức. Đầu nàng đau ỉ phía sau mắt, và nàng chống lại cái ham muốn mạnh mẽ gãi vào những chỗ sưng tấy – việc mà nàng ko thể ko làm khi họ dùng bữa ngoài trời tại khoảng rừng thưa. Tình trạng của nàng có lẽ cũng xấu đến mức này nếu nàng có thể tự kiềm chế mình ở đó, nhưng nàng cảm thấy ngứa ngáy và đau rát…

      “Đưa cho ta thau nước, Ducky,” Helen nghe dì nàng nhàng cầu. Và rồi có tiếng nước chảy êm ái, và miếng vải ướt được đặt ngang trước mặt nàng. Helen bắt đầu có cảm giác, và sau đó thở phào nhõm. Cái khí mát mẻ ẩm ướt lập tức làm nàng dễ chịu và khiến nàng lần đầu tiên cảm thấy thoát khỏi đau rát mà nàng chịu đựng trong hai giờ liền. là tuyệt vời.

      “Có chuyện gì vậy?” giọng lo âu của Ducky vang lên, và Helen bĩu môi cay đắng.

      cho chúng tôi dùng bữa ngoài trời mảnh vườn đầy hoa dại.”

      “Hoa dại? Nhưng tiểu thư dị ứng với hoa dại mà.”

      “Aye, ta biết điều này, kẻ phá đám.”

      “Nhưng tại sao?”

      Helen sụt sịt cách khổ sở . “Chúng ta có kẻ phản bội”

      “Dì e rằng chắc dì là kẻ phản bội” Nell nhanh. Helen với tay đẩy mảnh vải ra khỏi mặt và ngạc nhiên nhìn hình ảnh mờ mờ của dì nàng .

      “Cái gì?”

      “Ôi, cần thiết phải nhìn dì như thế. Dì cố ý …” Bà ngưng lại, cầm lấy mảnh vải từ tay Helen, và có tiếng nước chảy lần nữa khi bà vắt khô nó. Quay lại, bà đặt nó nằm trở lại ngang mắt Helen. Khi ta đề cập đến chuyến dã ngoại, Dì nghĩ dì có với ta tránh xa hoa dại – vì cháu bị dị ứng với nó. Nhưng Ngài Templetun kéo dì khỏi trước khi dì kịp .” Bà ta im lặng trong lúc, và Helen hầu như có thể nghe được nỗi lo lắng trong giọng của dì khi bà tiếp tục đầy bực bội.

      ta chắc phải nghe lỏm khi dì chuyện với ngài Templetun.” Bà ta tạo ra thanh lục khục (hắng giọng). “ ta khủng khiếp , dùng nó để chống lại cháu. Đúng là hào hiệp chút nào.” Helen khịt khịt mũi trước lời nhận xét. “ là Hammer của Holden. ta có phong cách hiệp sĩ.”

      Im lặng trong giây lát, rồi Nell hỏi, “Cháu có kế hoạch làm gì bây giờ chưa?” “ Cháu chưa biết,” Helen khổ sở thú nhận.

      “Được rồi.” Dì Nell thốt ra tiếng thở dài, rồi vỗ vào tay Helen. “Dì phải quay trở xuống dưới; Templetun bây giờ chắc chắn tự mình ngấu nghiến thức ăn và sẵn sàng quay lại để thảo luận tiếp. Cháu nghỉ ngơi lát và thư giãn . Có thể vài ý tưởng đến với cháu.”

      Helen khẽ gật đầu về gợi ý đó và nghe tiếng kêu sột soạt áo quần khi dì nàng tiến ra phía cửa và rời khỏi phòng.

      “Dì có thể làm gì cho cháu trước khi dì xuống dưới nhà ?”

      Helen chớp chớp mở mắt khi miếng vải được lấy để làm ướt và vắt ráo lần nữa. nhõm, những miếng vải mát lạnh phát huy tác dụng. Vài chỗ sưng phồng xẹp xuống, do đó nàng thực gần như có thể nhìn mọi vật. Mặc dù đầu nàng vẫn còn đau. “Có lẽ là cái gì đó cho cơn đau đầu của cháu và cái gì đó để ăn.” Helen , nhắm mắt lại khi miếng vải được đặt trở lại. “ Và dì có thể mang Goliath đến đây khi dì quay lại để nó cùng ở với cháu cho có bạn được ?”

      “Aye, Có món gì đặc biệt mà cháu thích dùng ?”

      “Gà quay,” Helen kiên quyết . “Nếu nhà bếp có, cử người xuống quán rượu trong làng và Maggie bán cho vài con”
      ***********************

      “Có điều gì ko ổn với tiểu thư Helen à?”

      Hethe cứng người bởi câu hỏi của Ngài Templetun, rồi lắc đầu và ngồi lọt thỏm xuống cái ghế ở bàn ăn bên cạnh ông.

      “Vậy tại sao ấy tham gia cùng với chúng ta? Và tại sao Ngài ấy để chăm sóc cho ? ” Ông già khăng khăng hỏi khi Hethe chụp lấy cốc rượu từ phục vụ ngang qua. Hethe phải mất ít phút để nếm thử cốc rượu này và thở hơi nhõm vì mùi vị tươi ngon của nó trước khi ấy khỏe. Hoặc ấy khoẻ thôi.” Chàng thêm vào với vẻ bực bội, cố gắng để giũ sạch cảm giác tội lỗi của chàng. Chàng hy vọng nàng bình an vô và khỏe mạnh. Nàng bị dị ứng khủng khiếp với những bông hoa dại mà chàng chủ tâm phủ tấm chăn lót lên. Chàng cố ý để làm cho nàng khó chịu nhiều đến thế. vài cái hắt hơi, chút đau rát là tất cả những gì mà chàng trông đợi. Bây giờ, gương mặt nàng sưng húp như cái xác chết ngâm trong nước cả tuần. Chàng nhăn mặt khi nghĩ như thế, rồi lắc đầu và uống thêm chút rượu nữa.

      “Hoặc ấy khoẻ thôi?” Templetun chậm chạp lặp lại, nhìn chăm chú. “Có cái gì ổn với ấy ư?”

      Hethe nghĩ có quá nhiều hy vọng để người đàn ông này đồng ý bỏ qua chuyện này. Nhún vai giả vờ lãnh đạm, chàng hớp ngụm rượu khác trước khi , " ấy xem ra bị dị ứng nặng với địa điểm mà tôi chọn cho buổi picnic của chúng tôi."

      Templetun yên lặng trong giây lát, ngâm ngợi điều gì đó rồi đôi mắt của ông thình lình mở to. "Ngài chọn địa điểm gần những cây hoa dại, phải ?”

      ,” Hethe trả lời và quan sát ông già giãn ra trước khi thú , “Nhưng tôi đặt tấm chăn lót vài cây ”

      vài cây?” Đặt – Ngài đặt tấm chăn phủ lên chúng – Nhưng tiểu thư Helen bị dị ứng với những cây hoa này! Dì của ấy nhấn mạnh điều đó sáng nay. Oh, trời ơi – ấy –” Ông ngừng lại thình lình, cái nhìn chăm chăm của ông chuyển qua vai Hethe. “ ấy khỏe chưa?”

      Hethe nhìn quanh ngạc nhiên, rồi chùn người lại như hối lỗi dưới cái nhìn ràng giận dữ của phu nhân Shambleau khi bà dừng lại phía sau chàng.

      ấy bình phục, nhờ vào Ngài,” người phụ nữ lạnh lùng , và Hethe ngọ nguậy lần nữa, cảm thấy như là kẻ đáng trách. Sau đó cảm giác bực dọc phủ đầy chàng. Tự nhắc nhở mình rằng tiểu thư Tiernay hề cảm thấy tội lỗi khi chàng là kẻ phải chịu đau khổ, và nàng, cùng với người phụ nữ đứng cau có với chàng, mưu để nó xảy ra như vậy, chàng ngồi thẳng lưng và khẽ nhún vai tỏ vẻ nghi ngờ.

      "Tôi cố gắng thuyết phục ấy trở về sớm hơn," chàng thêm khi bà nhìn đầy nghi hoặc, " ra khi lần đầu ấy hắt hơi. Tôi đề nghị chúng tôi tốt nhất nên quay về lâu đài. Nhưng ấy cực kỳ mong muốn tôi thưởng thức các món ăn mà ấy cố công chuẩn bị... " Chàng nhìn chăm chăm vào bà với cái nhìn đầy ý nghĩa và hài lòng khi nhìn thấy vẻ tự mãn của bà khi tự cho mình là đúng biến mất, thay thế bằng nỗi lo âu khó chịu.

      Quay khỏi chàng, phu nhân Shambleau liếc nhìn Ngài Templetun. "Chúng ta tiếp tục đàm phán chứ?" " Vâng, vâng. Chúng ta trở lại công việc thôi," Ông già thầm, hăm hở đứng dậy để dẫn đường cho quý bà. Hethe thấy rắng vị cố vấn của nhà vua có vẻ như vẫn mù mờ về nội dung ngấm ngầm bên dưới cuộc trò chuyện vừa rồi và ko có ý định lật tẩy nó. Đồ nhát chết, chàng lạnh nhạt nghĩ khi nhìn cặp đôi biến mất vào đại sảnh.

      "Well, hy vọng rằng lần này họ hoàn tất việc đàm phán," William bất ngờ , kéo chú ý của Hethe về phía phụ tá thứ nhất của chàng. Cậu ta nâng cốc rượu của mình lên môi. Cậu ta vẫn ngồi im lặng kể từ khi Hethe quay về, chỉ lắng nghe cuộc chuyện xung quanh mình.

      "Háo hức mong nó hoàn tất, phải ?" Hethe hỏi.

      Bạn của chàng cười chế giễu. "Vậy , Ngài cũng phải sẵn sàng để nó hoàn tất. Chắc chắn phải là thử thách đối với Ngài để ngủ với nàng; sau đó chúng ta có thể rời khỏi đây và quay lại với trận đánh." Cậu ta khẽ cau mặt với chiếc cốc của mình . "Người của chúng ta dần trở nên bồn chồn".

      “Chúng ta chỉ vừa mới ở đây hơn ngày chút thôi,” Hethe cáu kỉnh chỉ ra.

      "Aye, Được thôi. Chúng ta hiếm khi nghỉ lại cả ngày đêm tại Holden. Tại sao nơi đây lại có khác biệt chứ? Người của chúng ta ko quen ngồi chỗ lâu như vậy." Hethe suy ngẫm những lời của người phụ tá thứ nhất của chàng cách vui nhưng thể tranh luận được. Đây là khoảng thời gian lâu nhất mà họ xa rời náo động và hoạt động của trận chiến. Phải, người của chàng rời xa khỏi nó ...
      ****************************

      " . . Mày thể vào. Goliath!"

      Helen xoay người khỏi cửa sổ phòng nàng khi nghe thấy tiếng huýt sáo để thấy Ducky chiến đấu, cố vào trong phòng mà có con chó săn to lớn theo chân . Với đôi môi giễu cợt đầy hài hước, nàng đưa ra cái kết cho cuộc tranh đấu yên tĩnh này. "Hãy cho nó vào, Ducky. Nó ở đây cả đêm qua, nhưng tôi cho nó ra ngoài để làm vài “công việc của nó” sáng nay."

      "Oh! Tiểu thư dậy rồi," Ducky từ bỏ chiến đấu với con quái vật và thẳng người dậy, nụ cười nhỏm nở gương mặt . " Hôm nay Tiểu thư trông có vẻ khá hơn."

      "Aye. Tôi nghĩ rằng tôi hoàn toàn bình phục. " Nàng chào đón Goliath với cái vỗ đầu khi nó nhảy cẫng lên băng qua phòng đến với nàng, nhưng vẻ mặt nàng vẫn còn khó chịu. Helen dành từng giây phút tỉnh táo kể từ khi quay về từ buổi dã ngoại ngày hôm qua để cố gắng đưa ra chiến lược thuyết phục Ngài Holden để hủy bỏ hôn lễ. có ý tưởng xuất sắc nào xuất trong tâm trí nàng. , thậm chí ngay cả trong việc tắm táp mà nàng cầu - và Helen luôn luôn suy nghĩ sáng suốt nhất trong bồn tắm.

      "Ngài Templetun phái tôi lên đây để xem tiểu thư hôm nay có khoẻ ko. Ông ta và dì tiểu thư kết thúc cuộc đàm phán. Ngay tại lúc này, ngài Holden và người của ông ta duyệt sơ qua hôn ước. Templetun tuyên bố nếu cả hai đồng ý, có gì có thể ngăn cản buổi hôn lễ."

      Helen nhăn mặt với những lời của hầu của nàng, mặc dù nàng trông đợi chúng. Dì nàng lẻn vào gặp nàng tối hôm qua, chỉ để xin lỗi rằng bà làm tất cả những gì có thể để trì hoãn đám cưới, nhưng cuộc đàm phán xong. Sau đó Helen được biết rằng Templetun hề muốn lãng phí thời gian vào việc kết thúc công việc này. Hôn lễ được tổ chức vào hôm nay trừ phi nàng tìm ra cách nào đó để ngăn nó lại. Nàng tìm được cách nào cả.

      Cũng có vài lý do có thể chấp nhận được để từ chối hôn lễ. Quan hệ huyết thống là trong những số đó. Nhưng Ngài Holden thậm chí phải là người em họ của người em họ. Họ chẳng dây mơ dễ má gì cả, vì vậy nàng thể sử dụng lý do này. lý do khác nữa là nếu trong hai bên là tội phạm, phạm tội cướp đoạt hay giết người. Tuy nhiên, mặc dù nàng cảm thấy ta chiếm đoạt đất và giết người của chính ko hể ghê tay, ai khác nhìn thấy điều này theo cách đó, vì vậy lý do này cũng giúp đỡ được gì. Lối thoát cuối cùng là nếu trong hai bên lời thề mộ đạo. (Religious vows: Lời thề mộ đạo: trong những quy tắc đối với người thề lời thề mộ đạo là họ ko được phép kết hôn – summerwind210) may, nó cũng dùng được trong trường hợp này, thình lình nàng ước nàng chuẩn bị trước để làm như thế.

      " Billy của tôi chuyện với Edwin tối qua," Ducky bất ngờ . Helen ngây người ra nhìn qua , bối rối bởi thay đổi của chủ đề. "," Con trai út của tôi, Billy,” Ducky giải thích. "Nó chuyện với điền chủ Edwin của Ngài Holden hôm…"

      "Ồ?" Helen thầm, vẫn chắc phải làm gì với vấn đề này.

      "Aye. Billy rằng cậu trai trẻ Edwin đề cập đến việc Ngài Holden thích nước nhiều lắm."

      " ta thích à?" Helen thích thú quan tâm .

      "Aye. Cậu ta ngài lãnh chúa thà cưỡi ngựa hàng giờ, nhiều hơn là cần thiết chỉ để tránh băng ngang qua con sông hay cái gì đại loại như thế. Cậu ta còn trong những người đốn củi khác với cậu ta rằng khi còn , Ngài Holden gần như bị chết đuối và bao giờ đến gần nước từ dạo đó."

      Đôi mắt Helen sáng lấp lánh đầy tinh quái rồi tia sáng lấp lánh ấy tắt và vai nàng sụp xuống. "Phải, cám ơn Billy về việc khám phá ra việc này, Ducky. Nhưng tôi nghi ngờ nó hữu ích đối với chúng ta bây giờ. Cuộc đàm phán xong. có gì nghi ngờ, Templetun nhắn cho Cha xứ Purcell." Nàng nhăn mặt, rồi thở dài và về phía cửa. "Tôi nghĩ rằng tôi xuống dưới nhà và xem xem chuyện gì xảy ra. có ý nghĩa gì khi phải hoãn lại điều khó chịu này lâu hơn nữa."

      End of chap 6

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      7.1

      Chương 7

      "Điều này ko thể chấp nhận được."

      Helen giật nảy mình trước lời tuyên bố ràng của Ngài Holden khi chàng nện nắm đấm xuống bàn ăn nơi nàng ngồi giữa Ngài Templetun và dì nàng, xem xét kỹ bản hợp đồng mà họ dành rất nhiều thời gian để lập lên . Bản hợp đồng có vẻ ổn cách tuyệt vọng đối với nàng. Dì Nell chắc chắn chấp nhận việc tất cả mọi thứ đều được tiến hành theo cách của Ngài Holden.

      Helen nghĩ rằng với thực tế là nàng muốn kết hôn với chàng cho phép dì nàng đòi hỏi nhiều như vậy. Bây giờ, với than phiền của gã đàn ông này, Helen cảm thấy lóe lên tia hy vọng là hôn lễ có thể ít nhất bị trì hoãn lâu hơn chút. Hethe kéo Ngài Templetun qua bên, và Helen thực nín thở khi quan sát cuộc thảo luận của họ diễn ra. Ngài Holden hung dữ và kiên quyết; Ngài Templetun quơ tay chung quanh và trông có vẻ mất hết tinh thần. Dù Holden muốn bất của thứ gì, nó cũng gây ấn tượng với người đàn ông này, nàng chú ý với chút thích thú và bối rối. Cuối cùng, Templetun đầu hàng và quay trở lại bàn ăn, thái độ của ông rất khó chịu khi ông tìm thấy dì nàng.

      “Hình như chúng ta lại có thêm việc để làm.” Ông thông báo.

      Dì Nell do dự, hướng cái nhìn sang Helen; rồi bà đứng lên với cái nhún vai đầy nghi ngờ . “Tốt thôi, thưa Ngài. Chúng tôi chuẩn bị.”

      Helen vẫn còn quan sát hai người bước khi Hethe ngồi xuống chiếc ghế cạnh nàng và vui vẻ , “Vâng, hình như chúng ta có thêm chút thời gian để làm quen. Chúng ta làm gì sáng nay? buổi dã ngoại nữa ư?”

      Helen từ từ quay lại giận dữ, đôi mắt nàng nheo lại trước nụ cười toe toét phấn khởi của chàng. “Tôi nghĩ tiểu thư nên …”

      Cố kiềm chế, Helen bất ngờ đứng dậy, nhìn chằm chằm về hướng cánh cửa nhà bếp. Nàng xem xét đến chuyến chớp ngoáng vào nhà bếp lấy tỏi, nhưng rồi nàng thay đổi suy nghĩ. Liệu có ích gì? Hethe ràng nhận ra mánh khóe này rồi. Cái mà nàng cần là được ở mình để tìm ra vài mưu kế mới.


      “ Đến đây, Goliath,” nàng ra lệnh, quay người rời khỏi bàn ăn. Nàng được nửa đường tới cửa chính trước khi nhận ra nàng chỉ có mình. Ngài Holden đứng đó và bây giờ sánh bước cùng nàng.

      “Chúng ta đâu?” Chàng hỏi.

      “Chúng ta đâu hết. Tôi muốn dạo để hít thở khí trong lành,” nàng cách dứt khoát.

      “Ah, dạo nghe thú vị. Nó cho chúng ta thêm cơ hội để trở nên thân thiết hơn.”

      Helen chỉ còn biết cứng họng. Điều cuối cùng nàng muốn là bất cứ nơi nào cùng với chàng. Nhưng nàng nghĩ rằng với Ngài Holden điều này chỉ làm chàng hài lòng mà thôi.

      Nhìn xuống con chó vẫn sánh bước bên trái nàng, nàng với tay xuống vỗ lên đầu nó âu yếm. Nàng nhớ con quái vật này trong suốt thời gian nó bỏ , nhưng khó có thể khiển trách nó được. Nàng còn thể chịu đựng được tại xung quanh mình.

      Cố gắng hết mức có thể để lờ tịt cái kẻ diện lù lù đống bên phải nàng, Helen bước qua cửa chính, xuống cầu thang và bắt đầu nhanh băng ngang qua sân của lâu đài và Holden khó khăn gì để theo kịp nàng. Họ rời sân và bắt đầu tiến về phía trước xuyên qua những hàng cây bao xung quanh tòa lâu đài ý tưởng chợt nảy ra.

      Họ cách xa con sông là bao! Nàng có thể nghe tiếng nước chảy cuồn cuộn xen lẫn với tiếng chim và các con thú khác. Nàng nghi ngờ Hethe biết thanh đó là gì.

      nụ cười đột ngột nở bừng khuôn mặt nàng và nàng rẽ xuống lối bên cạnh, dịu dàng mỉm cười khúc khích khi Goliath hứng thú sủa ầm ĩ chạy tới trước, chạy trở về bên nàng, sau đó làm chạy lần nữa. Khi lối dẫn đến khoảng rừng thưa ven bờ sông, nụ cười Helen nở rộng, phủ đầy khắp gương mặt nàng. Nàng ở giữa khoảng rừng thưa, hướng về con thuyền độc mộc có trụ bánh lái được buộc vào bờ, trước khi nàng kịp nhận ra nàng bị mất người bạn đồng hành: cái kẻ là người mà lại cao lớn ấy.

      Dừng lại, nàng quay lại để thấy chàng đứng ở ven khoảng rừng thưa, chàng nheo mắt nhìn chăm chăm như xem xét chiếc thuyền và dòng sông.

      “Có chuyện gì ổn ư, thưa Ngài ?” nàng hỏi cách ngọt ngào.

      Đôi mắt chàng nhìn nàng đầy nghi ngờ . “Chúng ta làm gì ở đây?”

      “Tôi nghĩ chiếc thuyền xinh trôi sông là tuyệt. Đúng ko nào?” Nàng thách thức.

      Hethe mím chặt môi. “Tôi nghĩ như thế …”

      “Oh, Ngài sợ à? ” Nàng chế giễu. Chàng thẳng người lên, cao hơn ít nhất inch, nét mặt chàng tối sầm lại nhưng chàng lời nào. Chàng chỉ di chuyển thận trọng về phía trước, dẫn đường tới con thuyền độc mộc ở bờ sông. Khi đến đó, chàng dừng lại, trông đầy vẻ do dự.

      Thích thú trước khó chịu của chàng, Helen tiến đến, nhìn chăm chú vào chiếc thuyền, rồi mỉm cười và chìa bàn tay của nàng ra. Cau mày lại, chàng nắm lấy tay nàng, siết chặt nó trong tay mình khi nàng nhanh chóng lợi dụng chàng để giữ thăng bằng khi nàng bước vào con thuyền . Thả tay chàng ra, nàng giơ tay ra để giữ thăng bằng và bước tới chỗ ngồi phía cuối, nơi nàng có thể ngồi thoải mái, sau đó quay lại và nhìn chàng đầy vẻ chờ đợi.

      Càu nhàu dưới tiếng thở dài, Hethe siết chặt cái trụ thuyền bị buộc chặt, rồi theo sau, trèo vào trong thuyền, trông có vẻ vui. Helen chờ cho đến khi chàng ngồi đối diện với nàng rồi mới , " Ngài phải tháo dây buộc thuyền ra."

      Chàng ngây người ra nhìn nàng trong lát, rồi quay người nhìn chằm chằm vào cái trụ và sợi dây nối từ trụ đến cái neo bằng kim loại bên trong thuyền.

      Nàng cố ý để cho chàng phải đứng lên tháo cái nút buộc vào trụ, nhưng thay vào đó chàng tháo cái nút buộc trong thuyền và quăng nó qua mạn thuyền nơi nó bị kéo lê trong nước. Chàng quay lại nhìn nàng với nụ cười của kẻ lừa đảo, biết rằng chàng làm hỏng kế hoạch của nàng là chờ xem nỗi khó chịu lo lắng của chàng. Mắt Helen hẹp lại, nhưng cuối cùng nàng "Ngài phải ra đẩy thuyền ra."

      Trong thoáng, nàng nghĩ rằng nàng chiến thắng, rằng chàng lao ra khỏi thuyền và phóng thẳng về nhà. Cái suy nghĩ này làm nàng choáng váng. Nàng cần thời gian để suy nghĩ. Phải có cái gì đó để nàng có thể vẫn còn ngăn chặn được đám cưới này. Nhưng quả là chàng lao ra khỏi chiếc thuyền, nhưng chỉ để đẩy nó xuống nước.

      “Goliath!”Helen gọi, và con chó, kẻ sục sạo xa hơn bờ sông chút, quay lại và phóng nhanh về phía họ, nhảy vào bên trong thuyền khi Hethe đẩy chiếc thuyền ra khỏi bờ, xoay xở vụng về với đống lộn xộn trong thuyền để bị quá ướt.

      Rơi tòm xuống ngay phía sau chàng, Hethe níu lấy cả hai bên mạn thuyền như thể cuộc sống của chàng dựa cả vào đó khi Goliath cuối cùng cũng ngồi cạnh chân của Helen phía cuối thuyền.

      "Ổn rồi, ko phải tuyệt sao?" Nàng thốt lên, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ khi chàng nhìn chăm chú vào dòng nước trôi qua và nuốt ực cái.

      'Hmmm," Chàng cằn nhằn, bất mãn nhìn trừng trừng từ nàng đến những mái chèo nằm dưới đáy thuyền. Có vẻ như nhận ra rằng chàng được mong đợi chèo thuyền, chàng nhặt chiếc mái trèo lên, kiểm tra nó nhanh, rồi đặt nó vào dây chão.

      Cái mái chèo thứ hai cũng được nhanh chóng đặt vào vị trí, chàng bắt đầu đẩy tới với cố gắng vụng về. quá ràng là trước đây chàng chưa từng làm việc này, nhưng Helen thèm quan tâm. Họ xa. ko có nhiều dòng chảy ở đây. Đoạn này của con sông, mặc dù rộng, nhưng nước chảy rất chậm và sâu. Dĩ nhiên, nàng với chàng điều này. Nàng ko thể đùa giỡn cái được cho là nỗi sợ hãi về nước của chàng, nếu chàng biết thực đây chỉ là vũng nước rộng - ít nhất là so sánh với vài chỗ khác sâu hơn và nước chảy xiết hơn gần những đoạn này.

      Tựa vào mạn thuyền, nàng lướt tay vào dòng nước mát. Helen vẫn thường xuống đây với Goliath, nhưng ít khi chèo thuyền. Bây giờ nàng tự hỏi tại sao nàng thử chèo thuyền hay hai lần trước đó. Thuyền này của ai cả - ra là của tất cả mọi người. Nó ở đây lâu lắm rồi nàng nhớ như thế, là trong những chiếc thuyền của bến đò tạm, được dùng bởi bất cứ ai muốn tìm lối tắt ngang qua sông thay vì phải vòng qua hay lội qua sông, miễn là nó được trả về bờ bên kia.

      “Có lẽ tiểu thư nên vươn ra xa như thế, ” Hethe thình lình , kéo cái nhìn của nàng trở lại. “Con thuyền dường như hơi bị nghiêng khi nàng làm như vậy”

      thể nào nhầm lẫn được căng thẳng trong giọng của chàng. Ko còn nghi ngờ gì nữa, gã đàn ông này lo lắng. Helen cười thầm. Sau những gì mà ta khiến nàng chịu đựng ngày hôm qua, là tốt khi thấy cũng phải chịu đựng chút. Mặc dù, phải chịu đựng nhiều còn tuyệt hơn, nàng quyết định. Thay vì ngồi thẳng người lên như chàng cầu, nàng vươn ra xa hơn nữa. Con thuyền tròng trành nghiêng ngả dưới sức nặng của nàng, cho đến khi mép thuyền và mặt nước cách nhau vài inch. Nàng mỉm cười khi làm vậy, quan sát nét mặt căng thẳng cùng với lo âu của Hethe. Nghiến răng, chàng chuyển sang ngồi đối diện với chỗ cũ của mình, cố giữ thăng bằng cho con thuyền chút và phá hỏng trò đùa của nàng. Thở hổn hển, Helen thẳng người và liếc nhìn xung quanh. Lúc mới bắt đầu, chàng còn chèo thuyền lóng ngóng nhưng bây giờ dần trở nên thành thạo hơn. Thuyền họ lướt dưới vòm cây mọc ở hai bên bờ sông, những nhánh cây trải dài phủ đầu trông giống như ngôi nhà nghỉ mát. Ngôi nhà nghỉ này là lãng mạn nếu như kể đến rằng nàng ở cùng với ta.

      Tiếng sủa của Goliath làm nổi lên tai họa. Con chó nằm thanh thản và yên lặng dưới thuyền, bất thình lình ngọ ngoạy yên, nó ngồi dậy nhìn chăm chú qua mạn thuyền về phía bờ vừa lướt qua. Helen nhìn thấy những con vịt lội nước trôi qua cùng lúc với Goliath, vì vậy nàng chuẩn bị cho hứng thú bất ngờ của nó. Đứng bật dậy, con chó săn bắt đầu sủa ầm ĩ, rồi nô đùa, đầu tiên nó nhảy sang phải rồi nhảy sang trái, rồi dừng lại và đặt chân lên mạn thuyền như thể nó chuẩn bị lao vào lũ vịt. Ngay lập tức lũ vịt bắt đầu kêu quang quác điên cuồng và bay .

      “Goliath! !” Helen hét to, thể thưởng thức vẻ mặt bất ngờ xanh như tàu lá của Hethe; cái cách mà con chó đặt chân lên mạn thuyền khi nãy làm con thuyền tròng trành cũng khiến nàng hoảng hốt. Nàng bắt đầu nhảy ra khỏi chỗ, chộp lấy con chó săn cố làm dịu cơn kích động của nó đúng lúc nó quay lại và hướng về phía nàng nô đùa ầm mĩ. Lần này nó đâm sầm vào nàng đầy phấn khích. Nàng bị mất thăng bằng trong lúc chiếc thuyền nảy bật lên, và tiếp theo nàng biết là nàng ngã nhào qua mạn thuyền vào thẳng dòng nước lạnh lẽo. Goliath sủa, Hethe kêu lên, và Helen hét to hết mức có thể. Rồi nước phủ ngập đầu nàng, nhấn chìm nàng cách lặng lẽ.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      7.2

      lát sau nàng nổi mặt nước, điên cuồng ho và phun đống nước trong miệng nàng ra.

      ý tưởng loé lên trong đầu nàng nhanh như chớp. Vẫn còn ho và thở phù phù, nàng lại chìm trong làn nước lần nữa, quơ mạnh cánh tay cho thêm phần hiệu quả. Nàng nhô lên khỏi mặt nước ngay giây sau đó, kêu cứu cách yếu ớt, rồi lại chìm nghỉm dưới nước lần nữa. Sau khi chờ đợi vài giây, nàng lại vọt lên, cái nhìn của nàng điên cuồng tìm kiếm và tìm thấy Hethe, kẻ ngồi trong thuyền cách xa vài feet, vẻ kỳ lại gương mặt chàng khi chàng theo dõi nàng lại ngụp lặn dưới sông.

      Nghiến chặt quai hàm. "Tôi dìm chết Ngài, đồ lỗ mãng. Ngài định cứu tôi sao? "

      Đôi môi của vị hôn phu của nàng run rẩy; rồi chàng ra hiệu. Helen xoay người trong nước chỉ để nhìn thấy Goliath nô đùa ở đằng sau nàng, săn đuổi những con vịt kêu quang quác và điên cuồng đập cánh đen đét mỗi lần nó bơi đến. Nước chỉ mới đến ngang vai của nó. Cám ơn con chó săn, nhờ nó mà nàng lừa gạt được Holden dù chỉ giây.

      Cố cắn chặt răng khi bất ngờ Hethe phá ra cười, Helen đứng dậy. Dĩ nhiên người nàng hoàn toàn ướt đẫm. Áo váy của nàng thấm đẫm nước sông, tóc nàng cũng là mớ ẩm ướt rối mù rũ xuống đầu và vai nàng, và nàng lạnh buốt. Lòng tự trọng của nàng bị xé nát, Nàng ngẩng đầu kiên quyết và ra khỏi vũng nước, áo váy nàng sũng nước quấn quit lấy chân nàng, giâyf nàng lẹp nhẹp những nước sau mỗi bước
      *********

      “Oh, Helen! xảy ra chuyện gì vậy? Cháu ổn chứ!”

      Helen dừng lại ở cầu thang dẫn lên tầng hai của lâu đài Tiernay và ngạc nhiên tự hỏi điều gì khiến nàng nghĩ nàng có thể lẻn vào nhà và trốn vào phòng nàng trước khi có ai đó trở nên quan tâm đến tình trạng bẽ bàng của nàng. Nàng đáng lẽ phải hiểu biết hơn. có gì còn đúng kể từ khi Ngài Holden đến đây. Tại sao lần này lại có khác biệt chứ? Dĩ nhiên, dì nàng và Templetun ngồi trong đại sảnh, đợi để chứng kiến hậu quả của dại dột của nàng.

      "Có chuyện gì xảy ra với cháu vậy, cháu ?" Dì Nell kêu lên khi bà đến bên cạnh nàng và thấy nàng ướt như chuột lột.

      "Cháu gặp cố ," Helen trả lời vắn tắt, tiếp tục về phía cầu thang và ngượng ngùng nhăn mặt với những thanh lẹp nhẹp nàng tạo ra với mỗi bước chân.

      “Dì thấy rồi,” Dì Nell ngắt lời, đuổi theo nàng. “Nhưng xảy ra chuyện gì thế? ”

      “Nghe này, tiểu thư. Thế còn Ngài Holden đâu?” Ngài Templetun chen vào, đuổi kịp họ khi họ tiến đến cầu thang.

      “Tôi hy vọng ta nổi bềnh phềnh sông nhưng e rằng tôi may mắn được như vậy.” Helen quay lại mát mẻ, bắt đầu lên cầu thang, phớt lờ tiếng thở hắt ra vì sốc của Templetun. Ông ta muốn hiểu như thế nào về những lời của nàng cũng được. Nàng chẳng cần quan tâm. Để lại họ trong nỗi ngạc nhiên, nàng lép nhép lên cầu thang về phòng mình. Nàng xoay xở để cởi cái áo dài sũng nước và lau khô mình với cái khăn ở đầu giường khi Ducky lao nhanh vào phòng.

      hầu của nàng đưa mắt nhìn nét mặt hầm hầm của Helen và hình như quyết định giữ im lặng dám hỏi. Hai người phụ nữ làm việc trong yên lặng cố lau khô mái tóc của nàng hết mức có thể. Rồi Ducky chải và kéo mái tóc ra sau lưng thành kiểu có thể chấp nhận được trước khi giúp Helen mặc cái áo mới, màu xanh lục để thay cho cái áo dơ bẩn màu xanh dương bị ướt mà nàng vừa cởi ra.

      Vẫn giữ im lặng, Helen xuống đại sảnh. Hôm nay nàng trốn trong mình phòng như buổi picnic ngày hôn trước! Nàng quyết định thế. Nhưng rồi nàng hối tiếc cái quyết định ấy ngay giây phút nàng bước xuống cầu thang đặt chân lên nền đại sảnh. Vâng, có lẽ phải chính vào giây phút đó, nhưng rồi khi cánh cửa lâu đài mở ra và Hethe bước vào cùng với con Goliath vui mừng theo sát gót chàng. Cái đuôi ve vẫy phóng túng, con chó nhận ra ngay chủ của mình và nó chạy tới trước lao thẳng vào người nàng. Helen nghe Ducky kêu lên hốt hoảng trước khi nàng bị bật ngược ra sau dưới sức nặng của con chó; rồi nàng đẩy thân hình ẩm ướt của Goliath ra xa, kinh ngạc nhìn cái áo choàng màu xanh lục mới thay của nàng bị ướt và dính đầy bùn .

      là đáng tiếc.” Hethe vui vẻ về phía trước. “Tôi nghĩ rằng tôi nên để nó ở bên ngoài nhưng tôi thấy tôi trở nên khá thân thiết với con chó này. con vật là thông minh. Có phải tiểu thư cũng huấn luyện để nó làm những trò đó thuyền phải ? ” Chàng hỏi với nụ cười chế giễu khiến Helen đau buốt .

      ,” nàng hầm hè nhớ lại những gì nàng huấn luyện Goliath. Gã đàn ông này thậm chí thèm che dấu niềm thích thú của ta và nàng đánh giá cao điều này vì nàng là kẻ phải trả giá.

      “Ah! Phải, nó là thông minh.” Ngài Holden gãi gãi xung quanh tai Goliath làm nó mê mẩn, và chàng cười toe toét suốt với Helen, sau đó chàng đứng thẳng dậy và quay về phía cửa. "Tôi để nó ở bên ngoài cho khô trong khi tiểu thư thay quần áo lần nữa."

      Cơn giận dữ của nàng bốc lên ngùn ngụt khi chàng chỉ cần vỗ vỗ tay mình vào chân là Goliath, kẻ phản bội, lao nhanh theo chàng ra cửa. Với thôi thúc trẻ con, Helen định gọi con chó quay trở lại bên cạnh nàng chỉ để chứng tỏ cho tên đáng ghét kia biết con chó là của ai, nhưng bị cản lại khi Ngài Templetun to.

      “Aye. Tốt nhất là nên thay đồ,” vị cố vấn của nhà vua , quan sát bộ váy vấy bẩn và ẩm ướt của nàng với cái cau mày. “Cuộc đàm phán xong. Chúng tôi sẵn sàng để bắt đầu hôn lễ. Tôi cho mời cha xứ của tiểu thư đến.”
      ***********************

      “Tôi thể tin nó lại ko hiệu quả ”

      Helen ngọ ngoạy cáu kỉnh với những lời buồn rầu của Ducky. “Tôi có. Gã đàn ông này là kẻ tối dạ. ta cũng là kẻ khiếm nhã. Tôi chưa bao giờ gặp kẻ nào đần độn, vụng về và khó chịu hơn” nàng ngắt ngang khi hầu khác tiếp tục cài những bông hoa lên mái tóc nàng.

      "Aye, là tỏi và – ta tuyên bố hơi thở của tôi có mùi thơm như những bông hoa," Helen lầm bầm giận dữ.

      Ducky há hốc miệng kinh ngạc liếc nhanh nàng rồi lắc đầu. "Có lẽ ta có khả năng thưởng thức mùi vị kém."

      " Khả năng thưởng thức mùi vị quá tệ, theo đánh giá của tôi! ta đoán ra chính xác những gì chúng ta làm và cố làm mọi thứ có thể để khiến tôi lúng túng. "

      " Tiểu thư có chắc ? Ý tôi là, tôi biết tiểu thư nghĩ rằng buổi picnic mảnh vườn hoa dại là có chủ tâm, nhưng ... có lẽ là . Có lẽ thực nhìn thấy mảnh vườn đó khi trải tấm chăn lên. Và có lẽ ta nghe dì tiểu thư chuyện với Ngài Templetun về việc tiểu thư bị dị ứng với loại hoa đó.

      "Aye, và có lẽ thực làm như thế với loại rượu dở tệ mà tôi mang lại cho , và nghĩ rằng nó là trong những loại rượu tốt nhất mà ta từng nếm qua," Helen càu nhàu.

      " ta thế?" Ducky trông sửng sốt, rồi cắn môi. " Vậy ta gì về việc thiếu màn che hay lò sưởi trong phòng?" Miệng Helen mím chặt. " ta nhận ra những mưu kế trơ tráo nối tiếp nhau."

      "Lũ bọ chét?" Ducky hỏi gần như tuyệt vọng. "Da của hẳn phải dày lắm mới miễn dịch được với những con vật bé đó. hé nửa lời về chúng."

      Ducky im lặng trong khi cài những bông hoa vào trong mái tóc vàng óng của Helen, sau đó thầm vui," Tôi để ý thấy ta ăn ngon lành những món ăn mà chúng ta phục vụ".

      " Aye ". Helen đau đớn nhớ lại mình bị chọc tức như thế nào. " ta tuyên bố tôi có người đầu bếp giỏi nhất trong những nước theo đạo cơ đốc (Christendom)."

      “Oh.” Ducky có vẻ thất vọng khủng khiếp với tin này. Nhưng thể thất vọng nhiều hơn Helen được, nàng thực tin chắc rằng ta bước lên phía trước, khước từ mệnh lệnh lố bịch bắt họ cưới nhau của nhà vua. Gã đàn ông này làm nàng thất vọng và hôm nay là ngày cưới của nàng .

      “Oh Chúa ơi!” Ngày cưới của nàng, nàng tuyệt vọng nghĩ. Cha xứ Purcell chắc chắn chờ trong nhà thờ rồi. Họ tổ chức buổi hôn lễ ngay khi nàng sẵn sàng.

      Và nàng chẳng có nhiều lựa chọn ngoại trừ vâng lời Templetun, may, chẳng có gì còn lại để có thể trì hoãn điều thể tránh khỏi này. Tất cả mọi người sẵn sàng. Những người hầu của Helen đều giàu kinh nghiệm và thạo việc. Ngay cả khi họ thực mưu đồ của nàng để kết thúc trò hề này, nàng vẫn sai họ trang trí lâu đài, chuẩn bị cho cái đám cưới nàng chưa bao giờ tin xảy ra.

      Việc trang hoàng, nghi lễ trang trọng - Tất cả sẵn sàng. Nàng tiến hành việc chuẩn bị cho đám cưới hầu như với lý do chỉ để ngăn ko cho những khách mời của nàng hoài nghi bất cứ điều gì ko ổn; bây giờ chúng là những thứ cần thiết. Hôn lễ này thể bị hủy bỏ. ra, bất chấp mọi nỗ lực của họ, Ngài Holden xem ra hài lòng cách lo lắng về toàn bộ sắp đặt này.

      Helen nhăn mặt khi Ducky vô tình chọc cái cuống hoa lên đầu nàng.

      “Xin lỗi,” hầu thầm, tập trung cao độ vào công việc của mình .

      “Đủ rồi, thế là đủ lắm rồi” Helen ngắt lời, vung tay ra xa nôn nóng đứng lên. Quay về phía hầu , nàng giơ tay ra. “Mang tỏi đến đây …”

      “Aye, nhưng ta ta thích nó” Ducky bước tới nhặt những nhánh tỏi và cái cốc chứa hỗn hợp làm tăng hơi thở hôi thối của họ .

      "Tại sao tiểu thư tự tra tấn mình với những thứ này nếu như nó có tác dụng đối với ta?" " Bởi vì tôi chắc chắn nó có hiệu quả đối với ta." Nàng lắc đầu. "Tôi thể quên được phản ứng của khi ta đến đây lần đầu tiên. Tôi thề gã đàn ông này chết vì cái mùi đó." "Thế nhưng tại sao ông ta lại khẳng định thích nó?" hầu bối rối hỏi. "Chắc chắn ta mong muốn kết hôn với người phụ nữ mà xem thường ý nghĩ kết hôn với ?"

      Helen nhún vai vô vọng và cầm lấy nhánh tỏi, khi nàng bắt đầu bóc vài nhánh. “Có lẽ chúng ta đánh giá quá cao khả năng có thể từ chối của . Có lẽ ta cũng ko thể xem thường mệnh lệnh của nhà vua như tôi ."

      "Vậy tiểu thư có nghĩ rằng ta muốn kết hôn với tiểu thư nhiều như tiểu thư ko muốn phải kết hôn với ? Rằng ta lựa chọn nào cả?"

      "Kết luận là như vậy đó," nàng thầm cách cam chịu, đưa nhánh tỏi đầu tiên lên miệng. "!" Nell kêu thét lên từ cửa. Helen chuyển cái nhìn chằm chằm đến người phụ nữ trong kinh ngạc khi bà ta lao nhanh về phía trước và giật lấy những nhánh tỏi.

      “Chuyện gì vậy” Helen bối rối hỏi và há hốc mồm nhìn dì nàng khi bà ném nhánh tỏi ra ngoài sân. “Dì làm gì vậy?”

      “Tống khứ những cái này” Nell quay lại từ cửa sổ và dò xét cháu với tiếng thở dài. “Đó là trong những điều khoản thêm vào mà Ngài Holden khăng khăng cầu bổ sung vào hợp đồng. Nó là lý do tại sao chúng ta phải đàm phán thêm nữa. Hơn nữa cháu chưa bao giờ ăn tỏi.” “Hả” Helen kêu thét lên. “Nhưng nhà bếp cho chúng thêm vào …”

      “Việc này tốt thôi, theo như hợp đồng, nhưng cháu được phép ăn tỏi sống, chưa nấu chín.” “Dì có đồng ý với điều này ? ”

      “Có, dì còn có thể làm gì khác nữa chứ?" Nell khích. "Chính vì cái thực tế Ngài Holden đòi hỏi khắt khe về điều này, Templetun thắc mắc tại sao. Dì phải đồng ý chỉ để tránh tò mò của ông ấy. Dì phải đồng ý tất cả."

      "Tất cả?” Helen cảm giác đau thắt ruột. "Còn cái gì khác nữa ?"

      Nell di chuyển và nhăn mặt. “Cháu bao giờ nấu ăn cho . Cháu phải ăn chung đĩa với ta. Cháu phải uống chung cốc với ta . luôn luôn có những tấm màn che cửa sổ trừ phi ta cầu khác . ngọn lửa được đốt trong phòng ngủ của mỗi đêm, và đích thân cháu phục vụ ta tắm." Helen chịu đựng trong yên lặng và nín lặng người trước những hung tin này, tâm trí nàng dường như làm việc. Ducky thầm, " Hình như ta thấy thức ăn hay hơi thở của tiểu thư quá dễ chịu sau tất cả những chuyện như vậy."

      "Mẹ kiếp," Helen rít lên, và hầu nhìn nàng chăm chú đầy quan tâm lo lắng.

      “Chắc chắn chúng ko phải lầ vấn đề gì to tát, phải thưa tiểu thư?”

      “Chúng thể là vấn đề bây giờ, Helen,” Dì Nell đồng ý, tới ngồi bên cạnh nàng . “Chúng ta cố gắng hết mức, nhưng nhà vua ra cầu đám cưới này và có vẻ nó phải được tiến hành."

      "Nhà vua có thể ra lệnh cho chúng cháu kết hôn, nhưng ngài thể bắt chúng cháu thích nó. Hơn nữa, cháu hy vọng nếu cháu tự làm mình bốc mùi hôi thối Holden có thể từ chối trải qua đêm tân hôn. Việc này cho cháu nhiều thời gian để tìm ra lối thoát."

      “Oh.” Ducky gật đầu chầm chậm tỏ vẻ đồng ý. “Tiểu thư luôn luôn nhanh trí, thưa tiểu thư.”

      “Tôi e rằng đủ nhanh,” Helen cách ảm đạm.
      ***********************

      Hethe liếc nhanh về phía cửa phòng chàng khi William vội vã bước vào. Đứng dậy, chàng nhướng chân mày đầy dò hỏi với phụ tá thứ nhất của chàng." Cậu có chúng rồi phải ko?"

      " Aye. Tuy nhiên tôi vẫn hiểu tại sao Ngài lại muốn có tỏi," cậu ta thú nhận. Cậu ta chìa ra vài nhánh tỏi có mùi thảo mộc thơm ngát.

      “Well, tôi khá sai lầm với chiến lược mới trong cuộc chiến này ," Chàng thầm, bắt đầu bóc những nhánh tỏi.

      William trông cáu kỉnh. "Vậy nó là cái gì ?"

      " Đôi khi cách tốt nhất để đánh bại kẻ thù là tham gia với họ vào trò chơi của chính họ theo cách riêng của mình." Cố tình lờ cái nhìn sửng sốt của William, chàng thình lình thả nhánh tỏi vào trong miệng, cố lờ cái cách chúng thiêu đốt lưỡi và hai bên má khi chàng cương quyết nhai nó.

      “Và chính xác là kẻ thù nào bị chúng ta đánh bại bằng tỏi?” William hỏi cách cẩn thận.

      Hethe nuốt xuống, lưỡng lự, rồi lắc đầu. Chàng kể cho phụ tá thứ nhất của chàng bất cứ thủ đoạn nhen vụn vặt nào mà nàng dành cho chàng nhằm cố gắng chống lại đám cưới. là quá bẽ bàng để chấp nhận rằng nàng ghét cái ý tưởng là vợ của chàng - ko kể đến bản thân chàng cũng chẳng hào hứng gì với kết hợp này. Lòng kiêu hãnh của chàng bị thử thách cách nghiêm trọng bởi thực tế trong khi chàng, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, quyết định rằng cuộc hôn nhân này sau cùng có lẽ cũng phải là thử thách ghê ghớm, nàng có bất cứ thay đổi tình cảm nào tương tự. , đây là cuộc chiến cá nhân và lặng lẽ, và chàng dự định cứ giữ nó theo cách như vậy. Đó là lý do để dùng tỏi. Chàng tin rằng nàng phù thuỷ bé này lờ bản hợp đồng và vẫn cứ tiếp tục với những mưu mẹo với hơi thở rồng của nàng. Dù sao, nàng cố gắng tránh kết hôn với chàng, và chắc chắn nàng thấy việc phá vỡ hợp đồng là cơ sở để kết thúc nó. Hơi thở tươi mát của chàng là bảo đảm tuyệt đối chống lại cố này.

      Hethe cười thầm khi nuốt mớ tỏi cay nồng. Chàng có bất cứ ý tưởng nào về cái thứ nàng dùng để tự gây ra mùi hôi thối nhằm công kích chàng mỗi khi họ gặp nhau, nhưng ra tỏi là thứ khủng khiếp nhất trong số đó. Thứ mà chính tay chàng hủy bỏ hết.

      “Xuống dưới thôi. ấy sẵn sàng nhanh thôi," Chàng với cậu bạn. Chàng mặc chiếc áo chẽn mới nhất và quần ống túm trong lúc chờ cậu ta quay trở lại với tỏi. Bây giờ chàng tiến đến cửa và liếc nhìn lại William chỉ để thấy cậu ta nhìn xung quanh phòng với chán ghét.

      “Ngài có màn che cửa sổ à.” Hethe nhún vai quan sát. “Màn che được đưa giặt sạch.”

      “Nhưng nếu nó được lấy , Ngài nên đốt lửa lên. Và thực , căn phòng này chỉ bằng nửa kích thước phòng của tôi. Ngay cả phòng của Templetun cũng vậy- ”

      “Aye, Nhưng căn phòng này chỉ dùng trong đêm thôi. Chúng tôi mong buổi lễ bị trì hoãn. Tiểu thư Helen nghĩ rằng tốt nhất tôi nên ngủ ở đây đêm hơn là để cho cậu bị kẹt ở đây đêm, rồi sau đó lại chuyển đến phòng khác tiện nghi hơn. Tôi đồng ý, ” chàng nghiến chặt răng . “ thôi, nếu ko tôi bị muộn lễ cưới của chính mình.”

      “Aye,” William tiến về phía chàng, nhưng cậu ta trông có vẻ hài lòng. "Ngài có chắc rằng Ngài muốn tiến hành đám cưới này ? nàng có vẻ đáng , nhưng vẫn là kẻ bạo chúa của Tiernay '.

      Hethe nhăn mặt với cái tên này. Nàng quả là bạo chúa . bạo chúa dấu mặt . bạo chúa dấu mặt, xinh đẹp với giọng ngọt ngào, nụ cười làm say đắm, và thân hình nhắn gợi cảm nhất mà chàng từng thấy trong thời gian rất dài.

      Nuốt ực cái, chàng gạt bỏ những suy nghĩ đó . "Tôi là huân tước với số quyền lực, William. Vì vậy, tôi từ chối mệnh lệnh trực tiếp của nhà vua mà lý do chính đáng ".

      " Aye, nhưng nếu Ngài với Nhà vua về chuyện nàng quấy rầy và lăng mạ Ngài như thế nào trong nhiều năm qua …"

      " Nhà vua biết, "Hethe lặng lẽ nhắc nhở cậu bạn chàng. "Tôi đọc cho cậu viết đống thư đủ để cho nhà vua biết về điều đó."

      “Oh, được thôi.” William quắc mắt cáu kỉnh. “Tất nhiên.”

      thôi.” Hethe vỗ vào vai cậu ta cách thân thiện và đẩy cậu ta ra khỏi phòng. “Hãy có chút ít niềm tin vào tôi. Tôi là lãnh chúa của cậu và là chiến binh. Tôi có thể quản lý vợ bé bỏng, cậu nghĩ thế sao?”

      “Tôi cho là thế,” William hồ nghi . Hethe nhăn mặt vì thiếu tự tin mà người của chàng bộc lộ. may, bản thân chàng cũng có vài nghi ngờ như thế. nàng tự chứng minh mình là người khá thông mimh. Và có gì nguy hiểm hơn người đàn bà thông minh.

      End of chap 7

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      8.1

      Chương 8

      “Con có thể hôn dâu.”

      Chết đứng tại chỗ, Helen trông đầy đau khổ khi gã chồng mới của nàng quay lại để đặt lên nàng nụ hôn dành cho dâu. Đây là ngày tệ nhất cuộc đời mình. Nàng chắc chắn thế.

      Nàng đứng yên, ko đáp trả khi môi chàng khép lại môi nàng, mong chờ nụ hôn chớp nhoáng. Nàng nhận được còn nhiều hơn thế. Môi chàng chạm lên môi nàng, sau đó lưỡi chàng trượt miệng nàng, khiến môi nàng mở ra đầy sửng sốt. Ngay lập tức, lưới chàng trượt vào trong, mắt Helen bất ngờ mở lớn trước cai mùi hăng tấn công nàng.

      "Ông!" Nàng thở hắt ra đầy cáo buộc, đẩy chàng ra. Gã đàn ông đó còn điềm tĩnh tặng cho nàng nụ cười chậm rãi, đầy hài lòng.

      "Lấy độc trị độc," (Fire with fire) chàng thầm, gây nên vẻ bối rối ở những người ở đủ gần để nghe thấy chàng. Sau đó, ngả người về phía trước, chàng đặt ngón tay dưới cằm nàng và đẩy nó lên, khép miệng nàng lại để môi chàng có thể chạm vào nó lần nữa trong nụ hôn đúng đắn hơn. Thẳng người dậy, chàng quay lại đối mặt với vị linh mục và kết thúc buổi lễ.

      Helen quay lại. Nàng đơn giản chỉ đứng, nhìn thẳng vào con quái vật cạnh nàng. Nàng thấy chiến thắng chếu sáng trong mắt . nhận được những gì muốn. ta muốn đám cưới này. Nhận thức đó chìm xuống cách chậm rãi và đau đớn. Nàng chiến đấu trận chiến này với giả định rằng hề quan tâm đến cuộc hôn nhân này, rằng chỉ cần nhận thấy cuộc hôn nhân này khó chịu như thế nào. Nhưng gì tiến triển giống với kế hoạch nàng lập ra. Đầu tiên, tỏ vẻ thích thú tất cả những thứ nàng dựng nên với mục đích để ghét; sau đó “ ghi bàn” lại nàng tại buổi picnic (he’d turned the tables on her at that picnic), sau đó nàng ngã lộn cổ xuống sông thay vì , và bây giờ dùng vũ khí của nàng để chống lại chính nàng. Tỏi! Nàng giận dữ nghĩ. Mình nên có kế hoạch dự phòng, nàng thừa nhận. cái gì đó trong trường hợp kế hoạch đầu tiên hiệu quả. Có thể bỏ độc vào trong bát cháo của , hay cắm phập con dao vào tim .

      Hoặc, nàng bất ngờ nhận ra, mình đáng lẽ phải biết tại sao nhanh chóng từ chối cuộc hôn nhân này. Nàng chắc chắn gã đàn ông này ko hề quý mến gì kẻ khiếu nại gã với nhà vua trong suốt những năm qua. Tại sao ko từ chối ngay lập tức? Tại sao đến đây, hoàn toàn, sẵn sàng tiến hành đám cưới?

      Câu trả lời vô cùng đơn giản và ràng, Helen gần như rên lớn tiếng. Tiernay, tất nhiên rồi. Nàng quên mất thái ấp này giầu có và thịnh vượng như thế nào, nó hấp dẫn đối với như thể nào. Bản thân Helen chỉ là phần trong những thứ đạt được thông qua cuộc hôn nhân này. Tiernay là phần thưởng. Và kẻ xứng đáng đoạt được nó. Bất ngờ, nàng nhận ra nàng sai ở đâu. Nàng đáng lẽ nên hô biến Tiernay trở nên khó ưa hết mức có thể. Nàng đáng lẽ nên sơn đen và làm Tiernay bốc mùi.

      Trong khoảnh khắc, nàng cực kỳ phấn kích với nhận thức mới mẻ này, nhưng sau đó nàng nhận ra rằng quá muộn. Hoặc là ko? Nàng vẫn có thể trì hoãn việc hợp thức hoá cuộc hôn nhân này? Có thể nàng vẫn còn tìm thấy phương pháp để thoát khỏi nó? Nàng phải tiến hành thôi!

      Nàng trải qua buổi lễ kỷ niệm sau đó trong tâm trạng bối rối, tâm trí nàng chạy đua với ý nghĩ đó giống như con chuột điên. Nàng phải làm gì đó. Nàng phải nghĩ ra cách đẩy ta xa, lâu đủ để nàng làm cho Tiernay xấu xí. cái gì đó ta thể chống lại. Xung quanh nàng, lễ hội vấn tiếp tục. Có nhiều lời chúc mừng và tiếng reo hò. Nhiều những lời cợt nhả và những tràng cười tục tĩu. Nhưng nàng ko nhớ được gì nhiều.

      Mọi thứ cứ như thế cho đến khi món ăn cuối của buổi tiệc cuối cùng cũng truyền cảm hứng cho nàng. Bất ngờ đứng dậy, Helen lờ cái giật mình và cái nhìn đầy dò hỏi của ông chồng mới của nàng, nhanh chóng tiến về phía nhà bếp. Như nàng mong đợi, Ducky ở đó.
      ***********************

      Hethe lơ đãng xoa bụng mình và theo dõi dâu mới của chàng biến mất vào nhà bếp, cảm giác rùng mình bất ngờ lướt qua chàng. Cái nhìn của chàng trượt qua dì nàng chỉ để thấy bà nhìn theo cháu với vẻ quan tâm lo lắng. Chàng có cảm giác đó phải là điều tốt. Chàng nhận thấy người vợ mới của chàng im lặng trong suốt bữa ăn. Nàng đụng tới mẩu thức ăn được đặt trước mặt nàng. Chàng gần như có thể nhận thấy tâm trí nàng hoạt động về việc chàng đáp trả trận đấu hơi thở dở tệ của nàng bằng chính hơi thở hôi thối của chàng. Và nó hiệu quả. Ít nhất, chàng cho rằng nó hiệu quả. Với cái miệng nồng nặc mùi tỏi, chàng thực ko thể liệu nàng có coi thường những điều khoản trong hợp đồng hôn nhân của họ và cũng nhai cái đống tỏi lạo xạo đó ko. Chàng cho rằng nó chỉ là vấn đề xíu. Vấn đề bây giờ là với hơi thở nồng nặc mùi tỏi, hơi thở của nàng chẳng thể nào công kích chàng. Trong khoảng khắc, trước khi nàng đẩy ra, chàng thấy mình thích thú nụ hôn đó nhiều hơn là chàng mong đợi. Đêm tân hôn chẳng phải là thử thách đối với chàng.

      thực tế, bây giờ vấn đề công kích của hơi thở của nàng được giải quyết, chàng hướng tới đêm tân hôn phía trước với nhiều hy vọng.

      Cánh cử nhà bếp mở ra kéo Hethe ra khỏi suy nghĩ của chàng, và chàng tò mò theo dõi dâu mới của chàng trở lại bàn. Nàng nhìn hơi lo âu và sao nhãng, chàng chú ý với cái cau mày, và chàng nhướn bên lông mày khi nàng về lại chỗ của mình. Nếu nàng có nhìn thấy cái nhìn dò hỏi của chàng, nàng cũng lờ tịt nó , chỉ đơn giản nhặt cái đùi chim cút đĩa của nàng và chén nó với vẻ ràng là ko thích thú.

      "Thức ăn ko hợp với khẩu vị của nàng phải ko?” Chàng hỏi xã giao, và biết rằng thức ăn phải là vấn đề, nhưng thể ko trêu trọc nàng chút sau những trò tra tấn nàng bắt chàng trải qua. đề cập đến những gì chàng buộc phải làm để chống lại nó. Ăn tỏi, bản thân nó cũng ví dụ rồi. Nó là ý tưởng thông minh khủng khiếp, nhưng bụng chàng bây giờ cuộn lên còn hơn cả đáng ngại. Chàng muốn đổ lỗi lên bữa ăn mà chàng vừa mới dùng, nhưng theo hợp đồng, chàng và vợ mình ăn cùng đĩa. Như chàng hy vọng, hương vị bữa ăn của chàng được cải thiện rất nhiều. Bữa tối rất ngon. Nó chắc chắn phải là nguyên nhân khiến dạ dày chàng nổi loạn. Đống tỏi mà chàng tiêu thụ hoàn toàn chịu trách nhiện về điều đó. Nó dường như thích hợp với chàng, và chàng bị ợ chua kể từ lúc đó.

      "," Helen cuối cùng cũng trả lời, xoay xở trưng bày cho chàng cái có thể coi là nụ cười cứng nhắc. "Ý tôi là, vâng. Chúng khá ngon. Chỉ là tôi thấy đói. "

      "Ah. Quá háo hức vì đêm phía trước, " Chàng gợi ý, nụ cười nở mặt chàng. Chàng gần như phá ra cười trước phản ứng của nàng trước lời chế nhạo của chàng. Nàng tái nhợt , vẻ mặt nàng pha trộn thành vẻ khó chịu khủng khiếp trước khi nàng dường như nhận thức được điều mà nàng làm. Rặn ra nụ cười nhuộm đầy mỉa mai, nàng trả lời khô khốc.

      "Vâng. Chắc chắn rồi, " nàng lầm bầm, sau đó liếc về nơi hầu của nàng thình lình xuất .

      Hethe tò mò theo dõi khi hầu cúi xuống thầm điều gì đó vào tai chủ rồi lao về phía cầu thang, và Helen quay lại, rạng rỡ với chàng.

      Hethe chớp mắt. Vợ chàng hoàn toàn đáng . tạo vật xinh đẹp. Gần đây chàng bị làm sao nhãng đến nỗi chàng gần như quên mất điều đó.

      "Vâng, chồng . Thực tế, em quá háo hức, em nghĩ em lên gác bây giờ và dành thêm chút thời gian chuẩn bị cho ngài. Ngài ko phiền chứ? "

      "Được," Hethe lầm bầm, ko thể cưỡng lại việc mỉm cười đáp trả. Helen quả là xinh đẹp, mắt lấp lánh, vành môi cong, chỉ dành cho chàng! Chàng nhìn nàng đứng dậy, ra dấu cho dì nàng, sau đó vội vàng hướng về phía cầu thang. Cái nhìn của chàng rơi xuống, và chàng nhìn hông nàng khẽ đung đưa khi nàng bước .

      "Họ đâu vậy?" Ngài Templetun tò mò hỏi.

      "Hmm?" Hethe miễn cưỡng dứt cái nhìn ra khỏicuộc rút lui của dâu của chàng.

      "Tiểu thư Helen và dì nàng," ông già lặp lại. "Họ đâu?"

      "Oh. Họ rút lui để chuẩn bị giường ngủ." đống các hình ảnh đa dạng lướt qua đầu chàng khi chàng nghe chính mình . Chàng hình dung Helen trần truồng bước vào bồn tắm với những cánh hoa hồng nổi mặt nước.

      "Sẵn sàng rồi ư?"

      Câu hỏi của Templetun làm Hethe giật mình quay lại thực tế. Chàng ngây ra nhìn ông già, sau đó liếc xung quanh phòng. Bữa tiệc thậm chí còn chưa kết thúc. Mọi người hầu hết mới chỉ ăn xong nửa. Buổi tiệc được sắp xếp sát ngay gót đám cưới, vì vậy trời vẫn còn rất sớm. Quá sớm để ngủ, hoặc chuẩn bị cho nó. Đột nhiên hình ảnh lên trong đầu chàng phút trước lại về. Tuy nhiên, lần này thay vì bước vào bồn tắm với những cánh hoa hồng, vợ chàng bước vào bồn tắm với vật màu nâu to lớn nổi trong đó. Nếu chàng hết sức tập trung, Hethe có thể chúng là phân bò.

      "Sweet Jesu!" Chàng bật lên khỏi ghế như thể có chiếc lò xo ở dưới mông vậy, nhưng trước khi chàng có thể di chuyển, Templetun tóm lấy cánh tay và kéo chàng trở lại.

      "Được rồi, được rồi, nên quá hăm hở. Có thể hơi sớm cho việc ngủ, nhưng nếu ấy muốn mình được chuẩn bị đặc biệt cho ngài, ngài nên cho phép ấy. Bây giờ khi tôi nghĩ lại, là phi thường cái cách ấy cam chịu trước hợp nhất này. Tôi có lẽ nên cho ngài biết điều này, nhưng khi lần đầu tiên tôi đến với lệnh của nhà vua cầu hai người cưới nhau ... Vâng, có thể ấy là dâu ít hăm hở nhất, " ông tâm với chút ngạc nhiên. Ông thêm vào, " thực tế, khi tôi rời đến Holden để gặp ngài, tôi sợ rằng tôi rất có thể gây nên cuộc chiến."

      Hethe rên tiếng đáp trả. Chẳng lẽ có nổi người khác nhận thức được cuộc chiến thầm lặng diễn ra từ khi chàng đến? , tất nhiên là . Nàng bao giờ thở cái hơi thở độc hại đó vào họ và cả William lẫn Templetun đều phải chịu cái lạnh, bị luộc chín hay lũ bọ chét. Và Hethe cũng với họ về các kiện đó, kiêu hãnh của chàng ko cho phép.

      "Được rồi, được rồi." Hiểu nhầm tiếng rên của chàng, Templetun vỗ vỗ đầy khuyến khích lên lưng chàng. "Như ngài thấy đấy, ấy vượt qua nó cách nhanh chóng. Nó gần như chỉ là đơn giản là lo lắng. ấy ràng là khá hài lòng với tình trạng nay. Nhìn xem ấy chuẩn bị thế nào. "

      Câu trả lời duy nhất của Hethe là để tuột ra tiếng rên rỉ khác và thả đầu chàng xuống bàn trong thất vọng, ràng quên mất cái đĩa của chàng ở đó. Tâm trí chàng ngập đầy với đống cách mà nàng có thể chuẩn bị cho giây phút này. cách nào trong số chúng là tốt cả.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      8.2

      "Ugh! Oh, Gawd! Ồ, nó là khủng khiếp ... Oh! "

      "Phải ," Dì Nell đồng ý từ vị trí của bà ở gần cửa, khoảng cách an toàn từ cháu và Ducky tội nghiệp, người giúp đỡ nàng.

      "... Oooooh tôi ko thể… Điều này… tốt là tôi ăn chúng, nếu ko tôi chắc chắn nôn hết ra ngay lập tức." Helen lầm bầm đầy bực mình, sau đó rên lên và thở dài trước khi hét lên, "Oh, God! ko thể chịu nổi! "

      "Phải. Ko thể chịu nổi ", Ducky đồng ý, mũi nhăn lại đầy ghê tởm dưới tấm vải lanh buộc quanh mặt để che mũi. Tuy nhiên, khi nhìn thấy nước mắt lấp lánh nơi mắt của Helen, quyết định chút khuyến khích là cần thiết. "Nhưng rồi ổn thôi. Nó có nghĩa là kế hoạch của tiểu thư hiệu quả. Tôi nghĩ là, ta chạm vào tiểu thư khi tiểu thư thế này đâu. Tất nhiên rròi," thêm vào với chút lo lắng "Bây giờ đám cưới kết thúc, thể ta phản ứng thế nào. Điều gì xảy ra nếu ta đánh tiểu thư, hoặc…" tạm dừng, vẻ quan tâm mờ nhanh chóng thay thế bằng nụ cười ranh mãmh. "Ko. ta muốn tới gần đủ để đánh tiểu thư đâu. "

      Câu trả lời của Helen là tiếng rên khác. Nàng cũng muốn ở gần với chính mình bây giờ. Điều này khủng khiếp, ý tưởng hay nhất và tệ nhất mà nàng từng có.

      Tiếng gõ cửa khiến cả ba người phụ nữ đông cứng, cái nhìn của họ va vào nhau. Cho đến tiếng gõ của lần thứ hai cũng ko ai di chuyển.

      Ngồi phịch xuống, Helen theo bản năng vội vàng chui tọt vào giường, sau đó ngó ra để rít lên với Ducky, "Xem người đó là ai. Nhưng cho họ vào "
      Khi hầu gật đầu, Helen tụt xuống thấp hơn chút, chộp lấy cơ hội ngó ra và thả vào miệng trong những nhánh tỏi Ducky mang lén vào lúc trước mà ko bị dì nàng nhìn thấy. Cái hợp đồng chết tiệt, ta dùng tỏi, và nàng ko bị tóm lần nữa mà ko có nó. Nàng liếc qua thành giường, vừa nhai vừa thấy rằng Ducky tiến đến cửa. hầu ngập nhừng khi dì Nell ngọ nguậy để tránh đường, sau đó mở hé cửa chỉ đủ để ló ra ngoài. Helen nghe thấy giọng nam thấp thầm, sau đó tiếng trả lời cao hơn của Ducky. hầu chỉ vừa kịp trả lời trước khi đóng sầm cửa và lao tới.

      " Là phụ tá thứ nhất của ngài Holden. Cậu ta rằng Ngài Templetun sai cậu ta lên xem liệu sẵn sàng chưa. Hammer rất hăm hở muốn lên nhưng Templetun muốn chắc rằng trước hết sẵn sàng."

      Helen ngập ngừng. Phản ứng đầu tiên của nàng mạnh mẽ. "!" Nhưng là, nàng sẵn sàng. Hoặc sẵn sàng như nàng . Cắn môi, nàng gật đầu. Ducky chiếu cho nàng cái nhìn thông cảm, sau đó quay lại và bắt đầu mở cửa.

      "Chờ !" Helen kêu lên, và Ducky nhanh chóng đóng sập cánh cửa mới chỉ bắt đầu mở ra.

      "Chuyện gì vậy?" Dì Nell hỏi đầy quan tâm, tiến vài bước về phía cháu trước khi đông cứng lại, mũi bà nhăn lại đầy ghê tởm. Bà hấp tất chạy vội về chỗ của mình bên cạnh cửa ra vào. "Cái gì?"

      "Chúng ta cần lùa hết khí ra khỏi phòng, nếu ko tất cả những người khác biết chúng ta định làm gì." Helen giải thích cho dì nàng, sau đó quay về phía Ducky, " với họ tôi sẵn sàng chỉ trong phút nữa, rằng thông báo cho họ khi tôi sẵn sàng. "

      "Vâng, thưa tiểu thư." Ducky gật đầu và di chuyển cách nhanh chóng để mở cửa và chuyển tin nhắn.
      *******************

      "Tôi lên đó." Hethe kiên quyết đứng dậy, chỉ để bị kéo ngồi xuống cách nhanh chóng bởi cả ngài Templetun và William.

      " là thiếu kiên nhẫn, thưa ngài," Templetun quở trách nhàng. " ấy sẵn sàng sớm thôi. William rằng cậu ấy nghĩ họ định cho ngài lên, nhưng vợ ngài quên cái gì đó. nghi ngờ gì hầu xuống bất cứ …"

      " ấy đây rồi", William chen vào.

      Hethe hướng theo cái nhìn của cậu ta để thấy hầu băng qua sảnh tiến về phía họ. gì có thể giữ chàng ghế nữa. Bật giậy khỏi ghế ngồi, chàng ngay lập tức bắt đầu băng qua sảnh hướng về phía cầu thang. Những người khác phản ứng hơi chậm chút. Chàng nghe thấy Templetun thầm trong thất vọng, sau đó bất ngờ bị xô tới khi tất cả đàn ông trong lâu đài tranh giành lấy chàng. Thâm tâm chàng co rúm lại. Chàng cố thuyết phục họ rằng cần nghi thức khi ngủ. Sau cùng, chàng chỉ ra, vợ chàng chỉ cần hầu và dì nàng chăm nom cho nàng ở gác, do đó họ chỉ nên cho vài chàng trai khiêng chàng lên thôi. Nhưng những người đàn ông, tất cả bọn họ đều chỉ đơn giản phá ra cười trước gợi ý đó. Đặc biệt là những chiến binh của chàng. Chàng thể thoát được mà can thiệp của họ.

      Hethe ngại bất cứ điều gì ngoại trừ chàng chắc chàng tìm thấy gì khi họ lên đó. Chàng bắt đầu cảm thấy nhộn nhạo, cảm giác điều khủng khiếp sắp đến gần. Chàng từ bỏ nhanh chóng tưởng tượng của chàng rằng nàng tắm và sức nước hoa vì hài lòng của chàng. Thay vào đó, Hethe rất nghi ngờ rằng nàng chuẩn bị mưu mẹo quỷ quái khác và hề muốn công chúng biết rằng vợ chàng hề hài lòng với cuộc hôn nhân của họ. Chàng giữ im lặng về các thủ đoạn của nàng và cuộc chiến hôi thối chỉ để nó bị tiết lộ trước tình huống này, và khá là công khai.

      "Đợi phút," Templetun rít lên, tóm được Hethe ở hành lang bên ngoài phòng ngủ của chủ nhân, kéo chàng tạm dừng lại. "Chúng tôi có nghĩa vụ phải mang ngài lên đấy, nhưng phải theo đuôi ngài như lũ xu nịnh."
      Trước khi có thể phản đối, Hethe thấy mình bị nhấc bổng lên vai của người phụ tá thứ nhất và chiến binh khác của chàng. Chàng nhăn mặt. Trong đêm đám cưới của chàng với Nerissa, chàng được khênh lên bởi vì chàng quá say ko thể bộ. Chàng nghi ngờ rằng cha chàng biết, say là cách duy nhất chàng thực nghĩa vụ người chồng của mình mình với dâu trẻ. Bây giờ chàng lại miễn cưỡng bị khênh lên, vì chàng sợ những gì chờ đợi chàng. Đó là ý nghĩ cuối cùng của Hethe trước khi Templetun mở cửa và chàng bị đưa vào.

      "Cậu ấy đây rồi. Chú rể của , "Templetun vui mừng kêu lên khi ông dẫn đầu đám đông nửa là những gã đàn ông say xỉn tiến vào phòng.

      Tóm chặt tay vào tóc của người chiến binh mà vai của cậu ta ở ngay dưới mông chàng, Hethe cố gắng giữ ko bị bổ nhào khỏi cái ghế tạm thời khi chàng liếc nhanh đầy nghi ngờ xung quanh căn phòng. Tại cái liếc đầu tiên, mọi thứ có vẻ như đều ổn. Dì của vợ chàng đứng tránh ra xa gần chiếc cửa sổ kín mít. Có chiếc giường, đống lửa, hai cái ghế, vài cái rương, và dâu của chàng nằm giường, tóc nàng xoã ra xung quanh, vàng rực rỡ. Đó là tất cả những gì Hethe tóm được trong cái nhìn lướt qua trước khi chàng được nâng lên từ vai của những người khiêng chàng và đặt xuống sàn nhà. Chân chàng chỉ vừa chạm mặt đất khi nhóm người đổ xô vào chàng. Ribald cười đùa và quần áo chàng bất ngờ bay ngang khí, sau đó chàng trần truồng. Và lạnh. Ngay khi quần áo chàng bị cởi bỏ, chàng nhận thấy căn phòng lạnh buốt cách kỳ quái. Cái nhìn của chàng hướng vào lò sưởi, nhưng như chàng thấy, ngọn lửa vẫn rừng rực ở đó. Trước khi có thể xem xét vấn đề kỹ hơn nữa, Hethe bị kéo vào giường, nơi chàng bị nhét vào. Sau đó, vẫn cười và tung hứng ra xung quanh vài lời nhận xét thô tục, những người đàn ông cho phép bản thân họ bị lùa ra khỏi cửa bởi Templetun cười rạng rỡ. Phu nhân Shambleau, người đứng im lặng trong suốt thời gian qua, rời với những bước chân còn hơn cả cao quý.

      Hethe nhìn cánh của bị đóng lại đầy ngạc nhiên. Chuyến sâm nhập của chàng kết thúc mà ko gặp phải bất cứ trở ngại nào. Ko hề có bẽ bàng công khai, dấu hiệu nào báo rằng dâu của chàng ước rằng chàng biến bất cứ nơi đâu ngoại trừ đây. về dâu của chàng ...

      Chàng quay lại để nhìn người phụ nữ giường cạnh chàng. Những người đàn ông đặt chàng ngồi đệm, và Helen nằm thẳng lưng. Nàng lặng im và trầm ngâm trong khi người của chàng cười đùa, chế giễu thô lỗ. Nàng chỉ đơn thuần nằm im dưới lớp chăn, chở đợi. Chàng thấy nàng vẫn nằm im và bình tĩnh, chờ đợi khi chàng nhìn xuống nàng.

      "Well." Chàng hắng giọng. Nàng thậm chí còn nhìn chàng, nhưng nhìn đăm đăm lên tấm vải phủ đỉnh giường, má nàng hồng rực đầy ngượng ngịu. Hethe hắng giọng lần nữa, lần đầu tiên nhận ra đây là tình huống ko thoải mái chết tiệt. Chàng cố gắng gợi lại đêm đầu tiên đám cưới của chàng, để nhớ lại nó diễn ra thế nào, nhưng , lần đầu tiên đó chàng còn trẻ và lo lắng, thêm vào đó còn khá say nữa. Tất cả như đám mây mờ. Chàng nhớ lại cách mơ hồ chỉ đơn giản là bổ nhào vào vợ đầu tiên của chàng.

      Nhưng khi đó chàng còn trẻ và ngờ nghệch. Chuyện đó có thể tha thứ được. Nhưng bây giờ ko. Mặc dù chàng uớc chàng có thể, chàng thú nhận với tiếng thở dài. Tệ hơn, Hethe tỉnh như sáo và hối thúc chàng làm vậy. Chàng có thể cảm thấy cái cách tấm vải lanh lòng chàng dựng rạp vì phấn kích. Nhưng chàng phải thể vài điều tốt đẹp ở đây. là xấu hổ nếu chỉ vồ ngay lấy.

      Thay vào đó, chàng cố gắng thử vài mẩu đối thoại. "Vâng, nó ko tệ đến thế. Tôi sợ rằng họ có thể mang . "

      Tiểu thư Helen cót két cái gì đó như đồng ý, nhưng hề nhúc nhích. Hethe thở dài. "Tôi-"

      "Chúng ta có thể tiến hành được ko, thưa ngài?" Nàng hỏi với giọng được điềm tĩnh lắm. Hethe dừng lại, mắt chàng mở lớn. Lạy Chúa! Nàng vừa mới cho phép chàng chạm tới!

      nụ cười nhõm lướt qua khuôn mặt chàng, Hethe xoay lại và cúi xuống đặt nụ hôn lên môi vợ mới của chàng.
      ****************

      Helen ngọ nguậy khi miệng chàng bao phủ lấy miệng nàng, cơ thể nàng cứng lại vì sốc bởi đụng chạm của chàng. Nàng mong đợi chàng bắt đầu như thế này! Well, nàng thực xem xét việc chàng bắt đầu như thế nào, nếu ko nàng phải nhận ra nụ hôn là điểm khởi đầu tự nhiên nhất. Chàng khó có thể chỉ xé toạc tấm chăn và xông tới nàng như con chó háo hức đuổi theo con chó cái.

      Môi chàng di chuyển môi nàng, vô cùng nhàng nhưng vững chắc. Còn hơn cả mất can đảm, nàng có khao khát kỳ lạ nhất là mềm trước âu yếm đó. Điều đó cũng đủ khiến nàng hoảng sợ, và Helen bắt đầu ngọ nguậy bên dưới tấm chăn, có ý định vươn tay ra khỏi chỗ chúng được đặt vào hai bên người nàng dưới lớp chăn phủ. Tuy nhiên đúng vào giây phút mà nàng ngọ nguậy, Hethe hạ thấp cơ thể chàng lên nàng, khiến nàng như bị mắc bẫy tại nơi nàng nằm.

      Helen vội vã mở miệng để cầu chàng thả nàng ra, nhưng giây phút môi nàng hé ra, cái gì đó lấp đầy chúng. Lưỡi chàng, nàng sửng sốt nhận ra khi nó trượt vào bên trong. Ý nghĩ tiếp theo của nàng còn hơn cả rời rạc. Oh, trời ơi khi nàng cảm thấy thân thể nàng bắt đầu có cảm giác như bị khuấy tung mà nàng chưa hề trải qua trước đó. Có cái gì như tiếng rên ấm áp kỳ lạ chảy trong máu nàng khi chàng hôn nàng. Nó tạo nên bản năng kỳ lạ nhất trong nàng để cong lên bên dưới tấm chăn, để áp cơ thể nàng vào sát chàng hơn, mặc dù họ thực ko thể nào gần hơn với cái cách chàng gần như nằm nửa người nàng. Sau đó, nàng cảm thấy tay chàng ở tấm chăn lông nặng nề bên dưới tấm chăn phủ lên nàng, vuốt qua ngực nàng, nhanh chóng bao quanh nó, nhàng siết chặt, sau đó mạnh hơn khiến nàng rên lên miệng chàng.

      thanh khoái lạc của chính nàng như đâm vào tai nàng. Sốc, xấu hổ và hoảng sợ phồng lên bên trong nàng, Helen bắt đầu phản kháng. Nàng đột ngột đến tuyệt vọng muốn rút tay ra, nhưng nàng bị mắc bẫy và biết rằng tất cả là lỗi của nàng. Sau đó, tay chàng di chuyển khỏi ngực nàng. Nó trượt qua tấm chăn, lướt qua bụng nàng, lần theo dấu vết cơ thể nàng đến cái đỉnh ở giữa hai chân nàng. Chàng tạm dừng ở đó chỉ để ấn vào nhàng, và lần này Helen thể kiểm soát bản thân, cong người lên. Nàng nâng chàng lên với phản ứng của nàng, kết hợp bất ngờ đến giật mình của cả đụng chạm và hơi nóng đốt cháy bên trong nàng.

      Nàng bị sốc, chân của Helen khẽ tách ra bên dưới tấm chăn. nhiều. Chiếc áo ngủ chỉ cho phép vài inch. Nhưng nó cũng đủ cho Hethe dễ dàng trượt tay chàng vào giữa chân nàng và áp vào nàng thân mật hơn.

      Khi nàng cảm thấy tia lửa bên trong nàng trở thành nhức nhối bùng cháy, Helen ngừng lại nằm yên bên dưới chàng và bắt đầu hôn trả đầy đói khát; miệng nàng mở rộng bên dưới chàng, đầu nàng khẽ ngọ ngoậy, luỡi nàng dũng cảm đưa ra gặp lưỡi chàng. Nàng chắc rằng nàng làm chuyện đúng đắn, nhưng mấy quan tâm – nàng chỉ làm những gì cảm thấy tuyệtt. Và, Lạy chúa, nó tuyệt. Ko nhận ra việc mình làm, nàng khép chân lại xung quanh tay chàng, nhanh chóng đặt bẫy nó ở đó khi nàng hôn chàng, áp nó vào nàng chặt hơn. Sau đó, nàng cảm thấy chàng nhấc tay ra và rên rỉ đầy thất vọng miệng chàng.

      Khẽ cười thầm, Hethe phá vỡ nụ hôn và cười với nàng. "Đừng lo, em . Tôi…"

      Helen chớp mắt và liếc xuống khi chàng đột ngột ngừng . Cái nhìn của chàng lướt xuống và chàng bắt đầu bối rối. Nàng cũng nhìn xuống mình, tấm chăn lông lộ ra vì chàng bỏ tấm chăn vải lanh phía ra trong khi nàng sao lãng. Ham muốn bên trong nàng chết cách nhanh chóng. Uh-oh, phần của não bộ nàng kêu lên như đứa trẻ. Helen cứng người lại chờ đợi điều sắp xảy ra.
      ******************

      Hethe nhìn còn hơn là ngây ra. Đêm ko lạnh. Chăn lông là cần thiết; chiếc chăn bằng vải lanh đơn giản là đủ. Tuy nhiên, vợ chàng quấn mình chặt trong cái chăn lông, che phủ cơ thể nàng từ cổ trở xuống. Ngay cả cánh tay nàng cũng được quấn trong đó. Chàng nhận thấy khi họ xô chàng vào giường, nhưng bây giở, khi chàng nhìn nó, chàng cảm thấy những đam mê trong chàng nhạt thay thế bằng nỗi sợ hãi. Tất cả nghi ngờ lúc trước của chàng về “ chuẩn bị” của nàng quay lại. Chàng cho rằng cái chăn lông này chẳng báo trước điều gì hay ho cả. phần chàng muốn nghĩ rằng nàng che đậy chỉ vì xấu hổ, để ngăn bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy bất cứ điều gì mà chỉ riêng chàng nên thấy, nhưng chàng cũng rất sợ rằng trường hợp này ko phải như vậy. Với quyết định tốt nhất nên xem xét và vượt qua nó, Hethe cương quyết vươn tới và kéo tấm chăn lông qua bên.

      Helen chờ đợi cơn bùng nổ. Nàng dự tính cách đầy đủ. Kêu, hét, gầm, rống. Thậm chí cả đánh. Nàng biết đó là khả năng có thể xảy ra; Sau cùng, là Hammer. Nhưng nàng ko phải chịu bất cứ thứ nào trong số đó. thực tế, đầu tiên chàng ko phản ứng gì cả. Chàng chỉ ngồi đó, đông cứng bên cạnh nàng, khi mùi hương ghê tởm của loại cây Ducky gọi là cây cỏ hôi bắt đầu thoảng ra ko gian xung quanh họ. Helen chà sát loại cỏ này lên mỗi inch cơ thể nàng, như thể xoa nước thơm vậy.

      Nàng biết nó có hiệu lực khủng khiếp, nhưng Hethe ko phản ứng như nàng mong đợi. Chàng chỉ ngồi đó. Khi nàng có cơ hội nhìn vào mặt chàng và nhận thấy mắt chàng mở lớn đầy kinh dị, miệng chàng mở ra rồi lại đóng vào trong yên lặng, và mũi chàng nhăn lại hết mức có thể. Chàng tái nhợt, nhưng nhanh chóng chuyển sang tím ngắt.

      "Có gì ko ổn ư, thưa ngài" Nàng hỏi khi thể chịu đựng im lặng lâu hơn được nữa. Nàng hy vọng nàng có thể xoay xở để giọng nàng ngây thơ vô số tội. "Chúng ta hợp thức hoá cuộc hôn nhân này bây giờ phải ko?"

      Chỉ để tạo điểm nhấn cho thời khắc đó, nàng ko những trơ trẽn giật toàn bộ tấm chăn che phủ cơ thể nàng ra, trưng bày bản thân, mà còn quạt cái mùi hương đó vào thẳng chàng. Các bẫy được giương lên! Nàng theo dõi đầy thích thú khi chàng tái nhợt , bịt miệng lại trước cuộc đột kích, sau đó ba chân bốn cẳng phóng ra khỏi giường như điên.

      Chàng lùi ra xa nàng, mắt chàng lồi ra kinh hãi liếc xung quanh phòng cho đến khi chúng đậu lại ấm nước trong phòng. Điều tiếp theo mà Helen biết là ông chồng mới của nàng đưa nó lên, nôn toàn bộ bữa ăn của chàng vào đó.

      Điều này chắc chắn đẩy ra khỏi ngưỡng chịu đựng và khiến chạy ngay đến chhõ nhà vua xin bãi bỏ đám cưới này, nàng nghĩ đầy hài lòng. Quan trọng hơn, quá nhiều cho đêm tân hôn, nàng ngạc nhiên nghĩ, chỉ gặp phải trở ngại bởi chính mùi hương của nàng (More importantly, so much for the wedding night, she thought with an amusement impeded only somewhat by the misery her own scent was causing her). ngạc nhiên nhạt khỏi mặt nàng và nàng lo lắng quan sát chàng khi cơn nôn oẹ của ông chồng mới của nàng cuối cùng cũng hết và chàng thẳng người lên để nhìn chằm chặp vào nàng.

      ta hài lòng.

      ra , nàng chàng giận điên lên. Nổi khùng. Phải, nàng chắc chắn đạt được chú ý của chàng với kỳ công này. Ko còn chiến tranh im lặng nữa. Nó được công khai rồi.

      "Cái gì thế?" Chàng hỏi dứt khoát.

      Helen thậm chí còn thèm giả vờ biết chàng về việc gì. "Ducky gọi nó là cỏ hôi. Nó mọc trong vùng đầm lầy xa đây lắm." nàng cười ngọt ngào và hỏi, "Ngài có muốn dùng thử như ngài làm với tỏi ko? Tôi chắc chắn Ducky có thể lấy thêm chút, nếu ngài muốn."

      Nàng cảm thấy cực kỳ hài lòng khi chàng tái nhợt đầy kinh dị. Ko cần phải lo sợ việc hợp thức hoá đêm nay. Nàng thắng. Helen chỉ vừa mới hình thành cái ý nghĩ đầy thoả mãn đấy Hethe đột nhiên bước về phía cửa và giật nó mở ra. Nàng ko hề ngạc nhiên tí nào khi nhìn thấy dì nàng và Ducky ở bên ngoài, túm tụm vào với nhau cạnh cửa chờ đợi phản ứng của chàng. Cả hai người có lẽ sợ rằng chàng giết nàng; Helen nghi ngờ rằng chàng có thể làm như thế lắm nếu chàng có thể chịu đựng việc đến gần nàng. Chàng nổi trận lôi đình.

      Trong khoảnh khắc, Helen sợ rằng chàng có thể trút cơn giận dữ lên dì nàng và hầu run rẩy, nhưng chàng làm vậy.

      Giọng chàng lạnh lẽo đầy giận dữ nhưng có kiểm soát, khi chàng phớt lờ dì nàng và cáu gắt với Ducky. " đem ngay bồn tắm lên đây. cũng tìm ngay mỗi ounce nước hoa, mỗi cánh hoa, bất cứ thứ gì có mùi dễ chịu và mang chúng lên đây! có hiểu ? "

      "Vâng, thưa ngài." Ducky chạy nhanh hết mức có thể. Helen thấy hầu băng qua nàng khi lao về phía cầu thang. Cái nhìn của chồng nàng chuyển đến dì Nell, người lo lắng lùi lại bước.

      "Tôi nghĩ tôi ..." Bà vung tay cách lơ đãng và nhanh chóng tẩu thoát dưới cái nhìn trừng trừng của chàng.

      Helen ngọ nguậy trong giường, kéo mạnh cái chăn lông để che phủ người nàng. Hành động này ngay lập tức kéo cái nhìn của chồng nàng quay trở lại giường. Nếu cái nhìn có thể gây ra bất cứ tổn hại nào, nàng chắc hẳn phải cháy ra tro

      Helen liếc xuống cái chăn lông che phủ nàng và bắt đầu nhổ lông nó đầy lo lắng để tránh cái nhìn của chồng nàng. Hơn cả kinh ngạc, nàng bất ngờ cảm thấy tội lỗi. Nghĩa vụ của người vợ là phục vụ, và nàng làm vậy.

      Cáu kỉnh bởi lương tâm ko thoải mái, Helen nhắc nhở mình rằng gã đàn ông này là gã con hoang độc ác, vô lương tâm, và rằng nàng hề muốn trở thành vợ . Thực ra ko hành vi nào của chàng kể từ khi đến Tiernay củng cố những ý kiến xấu về chàng mà nàng nghe được trong vài năm trước, nhưng nàng buộc mình phải hất cằm lên. chẳng có gì khiến nàng cảm thấy tội lỗi hết.

      End of chap 8

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :