1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Black Ice - Anne Stuart ( 25c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 8

      Chloe Undewood nhìn trân trân cứ như là tên đồ tể vậy, Bastien thầm nghĩ. hốt hoảng – cơn hốt hoảng hoen vệt nước mắt và thất thần, có vẻ tăng thêm chút bằng chứng rằng người hoàn toàn vô tội tình cờ mắc vào đống lộn xộn này. Trừ việc Bastien tin vào những tình cờ.
      Giống như ta nhìn vào gian phòng gương, nghĩ. Chẳng thể biết được nguyên bản gốc ở đâu, hay chỉ là hình chiếu của đồ . có phải người vô tội ? Hay gián điệp kém cỏi? Hay gián điệp xuất sắc giả bộ là người vô tội? Giả bộ là kém cỏi?
      Thời gian cạn dần, và chỉ có cách để biết chân tướng vấn đề. Tra khảo dẫn tới đâu hết – được huấn luyện để chịu đựng đau đớn và hé răng nửa lời về những gì muốn tiết lộ.
      Nhưng còn cách khác, những cách vui vẻ hơn nhiều để có được những gì muốn biết. đá cánh cửa đóng lại sau lưng, nhìn thấy tia cảnh giác tăng dần trong mắt .
      biết các camera an ninh đặt ở đâu – tối qua kiểm tra chúng khi lục soát phòng . Chúng bao quát gần như toàn bộ căn phòng, bao gồm cả giường ngủ và phòng tắm, và có chút nghi ngờ rằng nếu họ khán giả háo hức ít nhất họ được ghi hình lại cho thế hệ mai sau. cần diễn màn tốt – Hakim và đồng bọn bị gạt dễ dàng.
      Thế có nghĩa phải có khán giả. Có góc phòng gần như nằm ngoài phạm vi của camera, chốn nghỉ nho với chiếc kệ tủ thấp mạ vàng thời Louis XIV. Có lẽ đúng hơn là Louis XV. Nó được việc.
      đứng giữa phòng, bất động, nhưng khi tiến về phía thối lui lại đầy lo lắng. nghĩ biết là ai, có khả năng gì. còn chưa biết được nửa.
      mở cánh tủ, lộ ra chiếc ti vi đặt bên trong, và bật lên. Chỉnh thanh lớn, và chuyển kênh cho đến khi tới kênh muốn. Hakim có kênh phim khiêu dâm phát hai tư giờ bảy ngày trong tuần, và những tiếng rên rỉ của khoái cảm giả tạo lập tức tràn ngập phòng.
      làm gì thế?” Chloe hỏi, kinh hãi, ngoảnh khỏi cái màn hình rộng. Hai tên đàn ông phục dịch cho phụ nữ, phải kiểu thích của , nhưng thanh tiếng động đủ át hết tiếng đối thoại của họ.
      đứng đó, chẳng năng gì khi cởi bỏ cái áo jacket, ném lên ghế. vừa vặn ở ngoài tầm camera, và những thanh phát ra từ ti vi dập tắt bất cứ lời nào họ . “Lại đây,” .
      có thể đoán được thà nhảy khỏi nóc tòa cao ốc còn hơn. lắc đầu ngoan cố. “Tôi biết làm gì ở đây. Nhưng tôi muốn ra ngoài cho.”
      “Lại đây.”
      định nhúc nhích nếu muốn làm thế. sắp đặt kịch bản kín kẽ - bị mê hoặc bởi biết điều đó. May mà hoàn tất những gì bắt đầu trong xe hơi – vẫn còn lợi thế lớn. sợ hãi, vậy mà cơ thể vẫn cảm thấy sức mạnh của khuấy động trong người. Và nó còn mạnh hơn nỗi sợ của .
      dừng lại cách quãng ngắn, vẫn nằm trong tầm camera. “Tôi thích xem phim khiêu dâm,” . ràng hi vọng có giọng lạnh nhạt, thế mà nó vẫn thành ra căng thẳng.
      “Tôi nghĩ là thích. Suy cho cùng, người Mỹ có chiều hướng yếu ớt về chuyện tình dục.”
      “Tôi hoàn toàn lành mạnh trong chuyện tình dục,” gắt, nhất thời quên luôn nỗi sợ của mình, đúng như muốn. “Tôi phải trinh nữ người Mĩ bị ức chế, mặc kệ nghĩ sao.”
      “Vậy lại đây.”
      nhận ra lùi dần, kéo ra khỏi phạm vi máy quay. Có thể còn hay biết có các camera trong phòng, trong mỗi căn phòng của tòa lâu đài được nâng cấp.
      bước thẳng về phía , hai vai so lên, như người sắp vào trận đánh. “Tôi sợ đâu,” .
      “Tất nhiên rồi, cưng ạ,” . “Như thế mới vui.” luồn tay ra sau cổ , bên dưới suối tóc dày, và ngửa gương mặt lên cho . nhìn thẳng vào , đôi mắt mở to và hoảng hốt, và cảm thấy… điều gì đó. Thương hại? Do dự? Mủi lòng? có chỗ cho bất kỳ cảm xúc nào như thế.
      hôn . nhớ mùi vị của miệng , thanh êm tai khe khẽ tạo ra, cách đôi môi chuyển động dưới môi . Nhớ, và ham muốn nó. đột nhiên vô cùng vui mừng vì quyết định làm chuyện này, vì bị ép buộc vào chuyện này. Bằng phải kiếm cái cớ khác.
      dấn sâu nụ hôn, vòng tay qua eo và nâng lên. níu lấy , và xoay vào góc phòng, ấn lên vách tường kính và lần tay lên hai bầu ngực .
      ghim những mép áo vào. Và lùi lại khắc, thở mạnh. “ làm trò gì với cái váy thế?”
      tìm cách thoát ra. “Nó lỏng quá, tôi phải đính lại.”
      “Kiểu của nó là thế. Tháo ra .”
      chớp mắt, dấu hiệu duy nhất của lưỡng lự. Rồi đưa tay lên và tháo cái ghim an toàn ra.
      “Giờ mở nó ra,” .
      nghĩ chùn lại. Nhưng . kéo chiếc váy lụa mở ra, và trông thấy bên trong là bộ đồ lót bằng lụa và đăng ten. Từ cửa hàng đồ lót đắt giá nhất toàn Paris, chúng phải là loại mặt hàng mà dịch giả có thể mua được, mà là thứ được mua tặng giữa những cặp tình nhân giàu có. Lại thêm dối trá nữa.
      Nhưng chẳng phải biết được mặc đồ lót sai cỡ hay sao? Làn da mịn màng của như bị ép chặt trong lớp đăng ten đen, và muốn lột chúng ra khỏi người . Nhưng thời gian sắp hết.
      Cho nên chỉ hôn lần nữa, kéo lên ép sát vào , cơ thể gần như trần trụi của nóng rực qua chiếc áo sơ mi mở phanh của , và hôn lại với nồng nhiệt đủ để tin lời phải trinh nữ rụt rè là hoàn toàn đúng. Dù rằng run rẩy trong vòng tay .
      Những tiếng rên rỉ vẳng ra từ ti vi, rất to và chân thực, bị đứt quãng bởi những tiếng thét và gầm gừ. Họ tạo ra những thanh kiểu gì chẳng thành vấn đề - ai có thể phân biệt giữa phim và đời thực.
      Da nóng hổi trước ma sát, mịn màng như lụa dưới bàn tay . Giờ vòng hai tay qua cổ , bám vào như thể bị thổi bay bởi cơn gió mạnh, và thích điều đó. “Cởi đồ lót của ra,” .
      Đôi mắt , nhắm hờ trong sung sướng mơ màng, mở bừng ra. “Gì cơ?”
      nghĩ chúng ta làm gì, hả Chloe? Cởi quần lót ra, có thể giữ lại chiếc áo nếu khăng khăng muốn thế.”
      cứng đờ người, và màu sắc rút hết khỏi gương mặt . “Tránh xa tôi ra,” , đẩy ra.
      Nhưng quá muộn. quá muộn kể từ lúc đặt chân vào phòng . Có lẽ quá muộn kể từ khoảnh khắc nhìn thấy .
      Cái quần lót cao cấp được thiết kế để dễ dàng vứt bỏ. vươn tay túm lấy mảnh đăng ten, giật mạnh, và những sợi dây bị đứt lìa.
      ,” . Phải tàn nhẫn, nhắc nhở mình, khi nhấc lên ép vào cơ thể . Đây là công việc, là việc phải làm. lại hôn , và trong lúc đôi tay cố gắng đẩy ra miệng lại đáp ứng .
      Và rồi quá muộn. nhấc bổng lên, mang tới chiếc kệ tủ cổ và đặt lên đó, di chuyển vào giữa hai chân . biết liệu có nhận thấy chuyện gì sắp xảy ra , hay liệu còn khả năng suy nghĩ minh bạch .Chuyện đó chẳng quan trọng.
      ướt đẫm, đúng như nghĩ. chỉ mất ít thời gian để tháo cúc quần mình, và rồi ở bên trong , rất sâu bên trong, rồi cảm thấy choáng váng thể nhầm lẫn của cơn cực khoái rất tràn qua trước khi có thể ngăn mình lại.
      hét lên, đẩy ra khỏi , và định để chuyện đó xảy ra. chặn miệng lại trước khi có thể phản đối, quàng hai chân quanh hông và bắt đầu chuyển động, nhả miệng ra cho đến khi biết khuất phục được , rằng cố gắng tới gần hơn, muốn thụt lùi lại nhưng thể bởi vị trí của mặt tủ. có thể cảm thấy từng luồng run rẩy tăng dần, biết rằng dù lí trí có bảo những gì, cơ thể cũng gạt phăng nó , và tất cả những gì muốn là tận cùng. thỏa mãn. Là .
      rút ra, gần như hoàn toàn, uống lấy tiếng kêu khổ sở của như uống thứ mật ngọt. “ là ai?” thầm bên tai . “ làm gì ở đây?”
      quắp lấy , cố gắng tuyệt vọng để đem trở lại, nhưng khỏe hơn nhiều so với , và giữ bất động, hai bàn tay ghim chặt hông vào mặt tủ mạ vàng. “ là ai?” hỏi lại, giọng lạnh băng trong khi cơ thể nóng bỏng.
      Đôi mắt đờ đẫn, miệng vết thương mềm mại. “Chloe…” bằng giọng thổn thức.
      đâm vào trong , rất mạnh, rồi rút ra trước khi kịp ngăn lại. lần nữa thét lên, nhưng mảy may ăn năn. “Quần áo của thuộc về ,” thầm, và nền thanh từ cái ti vi gia tăng cường độ, kết hợp với khuấy động ngừng của , “ được những ngôn ngữ giả bộ biết. ở đây là có lí do, và nó chẳng liên quan gì đến dịch thuật. Có phải tới đây để giết người?”
      “Làm ơn!” nức nở.
      lại đâm vào lần nữa, và có thể cảm thấy cận kề ranh giới, sẵn sàng bùng nổ, bất lực như biết có thể gây ra cho , biết rằng cần bắt chịu đựng. “ muốn gì, Chloe?” thầm, biết rằng cuối cùng có thể lấy được từ .
      Đôi mắt rưng rưng nước mắt, và run lên. “,” . Và tin .
      Rồi thôi thèm nghĩ ngợi. nhấc ra khỏi bàn, quấn hai chân quanh hông , chôn sâu mình vào trong , và cực khoái ập vào mạnh đến nỗi hét lên, còn to hơn cả những thanh ti vi, tiếng kêu nghẹn ngào của khoái cảm thể chống đỡ.
      còn chưa xong – chán chơi đùa rồi. thúc vào trong , chậm rãi, thong thả, ngả lưng vào vách kính làm chỗ dựa, ôm lấy hông , dày vò cách chậm chạp, ngọt ngào, cho đến khi nó cũng tràn qua , và trút hết bản thân mình vào trong , giải phóng hết tất cả, chìm đắm trong da thịt nóng bỏng ngọt ngào của , cái miệng mềm mại ngọt ngào của .
      đợi cho đến khi lấy lại nhịp thở, đợi cho những làn sóng run rẩy kết thúc việc quét qua cơ thể , rồi rút ra, đỡ thân hình mềm rũ của tựa vào vách đến khi đôi chân có thể chống đỡ cho sức nặng cơ thể. ôm vào lòng trong lúc, và có thể nhìn thấy mặt mình trong vách kính, đen tối và tàn nhẫn. Trông đúng như tên khốn kiếp, và chẳng thể làm được gì về chuyện đó. chấp nhận này bao lâu rồi.
      lùi ra khỏi , mặc lại quần áo. nhìn như thể bóng ma, và muốn kéo vào lòng, vỗ về . Nhìn quá ư mất mát. Với bản tính tinh tế của mình ràng quen với những gì vừa bắt trải qua, trông hoàn toàn mất phương hướng, lạc lõng.
      Nhưng thể. nhắm mắt lại và tựa trán vào trán , kéo chiếc váy choàng qua người và thắt lại ở eo. thể giữ ở ngoài tầm camera lâu hơn nữa, nhưng có thể khiến nó được quá dễ dàng đối với bọn người kia.
      Khi những đáp án logic bị loại bỏ, người ta còn cách nào khác ngoài tin vào chuyện tưởng. Chloe đúng là người như . người vô tội, bị cuốn vào vòng xoáy quá khốc liệt ngoài sức tưởng tượng của . Và lố bịch thay, cái gã được gọi là người tốt lại chính là kẻ gây ra hủy hoại độc ác nhất.
      phải để công việc của diễn ra như định trước, lái Hakim ra khỏi những nghi ngờ của . cần quay lại chỗ cái máy tính, xóa những dấu vết của nàng hậu đậu này và thuyết phục những người kia rằng có gì đáng ngại ở cả.
      Nhưng trước tiên phải kết thúc với . hôn lên miệng , nhàng, bừa bãi. “Chà chà, em ,” . “Rất tuyệt. Quá tệ là chúng ta đủ thời gian để tận hưởng thêm.”
      nhìn lên trân trân, ngơ ngác lúc. Rồi giơ tay lên cho cái tát, sử dụng tất cả sức lực bị phá hủy trong người, và nó làm đầu xây xẩm.
      Nuối tiếc cũng vô ích, hối hận là cảm xúc tên, và cơ thể vẫn còn chấn động với thỏa mãn. tặng nụ cười gian manh, cầm cái áo jacket bị vứt hồi nãy lên và bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại nhàng sau lưng.
      Chloe dựa lưng vào tường. Chân có cảm giác vô cùng yếu ớt, gần như chịu được sức nặng cơ thể, từ từ trượt xuống, ngồi phịch sàn nhà lát gỗ tuyệt đẹp. bắt đầu run lên – ban đầu từ từ, như có cảm giác gì ngoài rung động yếu ớt rồi tăng dần lên thành những cơn rung chuyển thể kiềm chế. vòng hai tay ôm quanh người, nhưng thể ấm lên. nhắm mắt lại, nhưng ti vi vẫn còn bật, những tiếng rên rỉ của bản nhạc ngắt quãng đánh thẳng vào nỗi xấu hổ của , và lại mở mắt ra. Chiếc quần lót bị xé rách nằm sàn trong góc phòng, trước mặt cái tủ áo kiểu cổ chắc có lẽ chưa bao giờ được sử dụng theo cách ấy trong cuộc đời thanh cao đằng đẵng của nó. Nhưng đây là nước Pháp mà. muốn nôn ra. nghi ngờ gì về chuyện đó – ghê tởm và phát bệnh trong người trước những gì diễn ra, và vẫn thể hiểu được tại sao.
      ’. có cách nào tránh được rành rành ấy – với ta. Dù ta có coi nó là câu trả lời hay lại là chuyện khác. để ta làm chuyện đó với mình.
      điều kinh tởm và khủng khiếp là, thích nó.
      , từ đó đúng. ‘Thích’ có liên quan gì ở đây cả. thích bị điều khiển, hăm dọa, dày vò và bị sử dụng.
      Nhưng bất chấp tất cả những điều đó, dù sao ta cũng làm cho đạt cực đỉnh. Hay, khủng khiếp hơn cả, là bởi vì những điều đó.
      . hề có nhu cầu sâu kín và tăm tối là bị hành hạ, lăng nhục, sử dụng và vứt bỏ. có vết đen nào lẩn khuất trong quá khứ của , ghê tởm bản thân dồn ép tới mức van cầu được đối xử thô bạo.
      Vậy tại sao để ta làm thế? Tại sao tâm trí kêu còn bản thân vẫn hôn lại ta? Tại sao bám chặt lấy ta? Biết ta là ai và là người như thế nào? Tại sao vẫn bước tới?
      chỉ có thể với mình đấy là bản năng sinh học thuần túy. Gia đình , nếu đủ quẫn trí để thảo luận nó với họ, bảo rằng đấy là phản ứng sinh lý thông thường. có gì phải xấu hổ, việc gì phải thấy kinh hãi và ghê tởm.
      Vấn đề là, biết, ở sâu bên trong, cái gì là xấu hổ, cái gì là kinh hoàng, cái gì là ghê tởm. Chẳng phải là vì tìm cách đạt tới cực khoái mãnh liệt nhất đời mình trong những hoàn cảnh có tình .
      Mà là muốn lặp lại chuyện đó lần nữa.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 9

      Bastien quay lại chỗ cái máy tính, lướt qua những trang tin được vào bằng tốc độ thoăn thoắt. luôn có khả năng đặc biệt là phân biệt rạch ròi những ý nghĩ, đời sống, và những cảm xúc của mình. Nó bắt đầu từ khi còn là đứa trẻ, theo chân mẹ khắp đó đây, chỉ vừa đủ sức theo kịp bà.
      Nếu ta gửi tâm trí vào nơi riêng biệt ta còn cảm thấy đau đớn. Ta nghe thấy cơn thịnh nộ, hoặc những tiếng kêu thét trước khi chết, hoặc ngửi thấy mùi máu tanh, hoặc đếm từng mạng người. Ta lái tâm trí vào hướng duy nhất, và tất cả những thứ khác rơi trở lại vào gian ngăn nắp của chúng, thể nào chạm vào ta.
      rất rành vi tính, nhanh và dứt khoát, và biết mình có nhiều thời gian. chỉ biết là ngay lúc này có kẻ nào sử dụng hệ thống giám sát điện tử để theo dõi họ qua các camera an ninh . Có thể lắm – có thể ai đó ở trong những căn phòng bí mật quan sát mọi thứ làm máy tính, nhận thấy những dòng tìm kiếm vụng về của Chloe.
      Hoặc chúng chỉ lần lại các dữ liệu bình diện thông thường, trong trường hợp đó chắc chắn xóa sạch những dấu vết của Chloe.
      Dù sao chăng nữa, vẫn làm – nếu Hakim và những người khác phát ra bất cứ manh mối nào bọn họ cũng thể biết ai xóa nó . có thể làm chút chuyện nho ấy cho , nhiều hơn được bởi đánh động đến vỏ bọc của . Ngoài ra, lúc nào mà chả có những thường dân thiệt mạng trong mỗi cuộc chiến tranh, chỉ tại có mặt đúng chỗ và đúng lúc thôi.
      vừa định nhấn phím delete nghe thấy tiếng động đằng sau. cần quay lại – giác quan gần như siêu phàm biết kẻ lại gần là ai, và tiếp nhận nó bằng điềm tĩnh, thản nhiên. Đấy là Hakim, và xuất của thể là tình cờ.
      Bastien đặt tay lên chuột. cú click, và thế là xong. cú click, và có cơ hội chiến đấu giành sống sót.
      “Thế tìm hiểu được gì về Miss Chloe bé bỏng, hả Bastien?” Hakim hỏi, châm điếu xì gà Cuba to cộ.
      Những ngón tay chần chừ. “ ta trong sạch,” . “ ai cử ta đến hết. ta có kế hoạch gì. ta đúng là người như ta .”
      “Đáng tiếc quá. Tức là cho ta ấy. có muốn cho tôi biết ta nghi ngờ những gì ?”
      Bastien nhìn xuống bàn tay mình. nhấc nó khỏi con chuột, và xoay màn hình để Hakim trông thấy. “Tất cả,” bằng giọng bình thản chết chóc.
      Hakim chồm người tới, săm soi cái màn hình. gật đầu. “Quá tệ,” . “Tức là với ta ấy. Nhưng tôi nghĩ nó nằm ngoài dự đoán. Tôi coi sóc ta – tôi khá rành khoản đó. Tôi nên biết là nam tước rất vui khi ở ngoài phạm vi camera. Tôi hiểu đủ để biết đấy phải ngẫu nhiên. thực là gian lận, Bastien à. Nam tước thích những niềm vui nho của ông ta, và chúng đâu có hại gì.
      “Tôi có hứng thú trình diễn trước mặt lão.”
      “Trong quá khứ từng làm thế đấy thôi, với vợ lão ấy. Đừng có chối, hoặc biện bạch là biết camera đặt ở đâu. luôn biết chỗ đặt các camera. Vậy tối nay khác biệt ở chỗ nào?”
      Câu hỏi ngẫu hứng, gần như uể oải, nhưng Bastien ngốc. “Làm tình với vợ lão là chuyện khác – nếu lão muốn xem và vợ lão muốn có khán giả tôi phản đối làm gì?”
      “Thế sao muốn lão xem và Chloe? bảo vệ ta? điểm mềm yếu đối với ta trong con tim băng giá à?” Hakim gừ gừ.
      Bastien hướng ánh mắt vào , lạnh nhạt và vô cảm, và Hakim nhún vai. “ câu hỏi ngu ngốc, Toussaint à. Thứ lỗi cho tôi nhé. Tôi và mọi người đều biết có bất cứ tình cảm yếu đuối nào. có muốn xem tôi giết ta ?”
      Bastien nhấn nút delete, và toàn bộ dấu vết tìm tòi của Chloe biến mất. “ có hứng. Ông có chắc đấy là cách tốt nhất để xử trí với ta ? Khi công dân Mĩ biến mất tăm hơi có thể đặt ra rất nhiều nghi vấn rầy rà.”
      cách nào tránh được. Số Miss Underwood hẩm hiu, nhưng ta nên quá tọc mạch. Tính tò mò giết chết con mèo, ở quê hương ta có ngạn ngữ ấy. Và ta biến mất như bong bóng xà phòng đâu. Tôi bảo người của tôi dàn xếp cái gì đó – vụ đâm xe, tai nạn thảm thương chẳng hạn.”
      “Chẳng phải chuyện đó kìm hãm phong cách của ông sao? Tôi biết niềm thích của ông đối với lửa và kim loại, và chúng để lại dấu vết. Kiểu đó xuất trong vụ tai nạn đơn giản được.”
      là tốt khi nghĩ cho tôi, monsieur, nhưng tôi lo liệu đâu vào đấy rồi. Nếu tôi có lỡ quá tay với ta chúng ta luôn có thể đốt hẳn cái xe, để xác ta bị thiêu cháy đến độ điểm nhận dạng cũng còn.”
      “Rất thiết thực,” Bastien .
      có chắc muốn tham gia cùng tôi trong chuyện này ? Tôi rất vui lòng chia sẻ.”
      “Tôi có được cái tôi muốn từ Miss Underwood rồi,” chút xúc cảm. “Phần còn lại giao cho ông.”
      vào phòng khách uống cà phê và rượu mùi với những người khác, buông mấy lời tán tỉnh nhàng với Monique.Nam tước ném cho hai ánh mắt bất bình, nhưng ngoài chuyện đó ra vắng mặt ban nãy của bị chú ý. Dường như ai nhận ra Hakim cũng biến mất, Bastien nghĩ khi châm điếu thuốc cho Monique. Nhưng như Hakim , tính tò mò giết chết cả con mèo. Và những thành viên của tổ chức thương mại tinh túy này là bậc thầy trong bảo vệ tính mạng bản thân, và chỉ biết những gì cần phải biết. Họ biết là có thể tin tưởng cách làm việc kín kẽ của Hakim, như từ trước đến nay. Chỉ cần thế là được.
      xem đồng hồ đeo tay. chia tay Hakim được tiếng đồng hồ - Chloe chết chưa biết? nghĩ buộc phải hi vọng là rồi. Hakim là tên tàn bạo lắm trò, và có thể kéo dài việc đó trong vài giờ, thậm chí vài ngày nếu quá kén chọn. xa xỉ kiểu đó, nhưng ngờ rằng lòng nhân từ và nhanh gọn là những từ xa lạ với ta.
      Đêm nay Monique đến phòng ta ngụ ý còn hơn cả trắng trợn, phớt lờ xua đuổi lúc trước của . Lão nam tước muốn chuyện đó cho bằng được, bởi cái thú quan sát của lão bị thiếu thốn. Bastien chiều ả, để cho kỹ năng trám chỗ những nơi hứng thú suy yếu. Nếu là Hakim ý tưởng Chloe bị hành hạ làm khoan khoái. Nhưng phải Hakim, và tất cả những gì có thể hi vọng là được chết nhanh chóng.
      nấn ná ở phòng khách lâu hết mức có thể, muốn quay lên lầu. chỉ muốn nó kết thúc cho rồi – thể làm điều gì để bảo vệ , mà làm hại đến chính chỗ đứng của . Và cuối cùng, mạng người vô tội làm sao so sánh được với hàng ngàn, hàng trăm ngàn mạng sống có thể được cứu nếu cái băng buôn vũ khí này bị xóa sổ? Giả dụ chuyện đó xảy ra – Thomason và bè đảng của ông ta có vẻ chỉ muốn duy trì việc theo dõi nó. Mà cuộc đời đầy ắp những cào bằng xấu xa, chấp nhận chuyện đó từ lâu, và định lãng phí thời giờ thở than tiếc nuối.
      Chẳng ích gì khi phòng ở kế phòng , chái nhà ấy chỉ có hai người. Những người hầu lau dọn nó khi trở về phòng mình, và rảo bước ngang qua cánh cửa để mở với thái độ bình thường hết sức. có những dấu hiệu của vũ lực – chắc giải quyết ở nơi khác.
      Những người hầu lột ga giường. “Miss Underwood đâu?” hỏi, hiếu kì muốn xem Hakim bịa ra cái cớ gì.
      ấy phải gấp, thưa Mosieur Toussaint,” người đáp. “Gia đình ấy có người vừa qua đời, Monsieur Hakim bảo thế. ấy vội tới mức kịp mang theo hành lý. Chúng tôi phải gửi nó cho ấy sau.”
      Gia đình có người chết, được rồi. Chính là . Chiếc va li vẫn đặt ở cửa, và cân nhắc có nên bảo hầu rằng tốt hơn đừng có để ý đến những vô lý trong chuyện này. Nếu ta còn muốn sống.
      Nhưng có nhiệm vụ cứu những người vô tội, cho nên chẳng gì, chỉ gật đầu, và trở về phòng mình.
      Lúc tắm nghĩ mình nghe thấy tiếng thét của . lập tức tắt nước, nhưng nghe thấy gì cả. có tiếng động, tiếng khóc. Nếu như bằng bước ngoặt nghiệt ngã nào đó của số phận mà vẫn còn sống cũng khó mà ở trong tầm nghe thấy. Hakim tất đưa đến nơi cũ kỹ trong tòa lâu đài, phần chái nhà nom như vừa mới được tu sửa lại, được trang bị công nghệ đại và hệ thống cách tiên tiến nhất. Nếu có la hét cũng nghe được. Hơn nữa, biết Hakim, Còn lâu mới có thể tạo ra bất cứ thanh nào, dù là tiếng thút thít. phải gạt chuyện đó ra khỏi đầu – Trong bản tính của hối hận, hoặc phân vân, hoặc lòng trắc .
      nhanh chóng mặc quần áo, toàn màu đen. Chiếc quần dài thoải mái và áo sơ mi tròng qua đầu. vuốt mái tóc dài ra sau gáy, xỏ chân vào đôi giày lười và ra cửa.
      quá nửa đêm. Chẳng mấy chốc Monique đến tìm . cân nhắc ý định vô hiệu hóa mấy cái camera giám sát trong phòng mình, chỉ để chọc tức nam tước, rồi suy nghĩ sáng suốt hơn. Làm thế chỉ đẩy mọi việc quá xa, và gã đàn ông mà đội lốt, gã đàn ông trở thành, khoái có khán giả.
      mở cửa bước ra hành lang vắng lặng. Những người hầu khỏi căn phòng bên cạnh, cánh cửa còn mở. Mọi vết tích của Chloe Underwood biến mất khỏi lâu đài Mirabel, biến mất như thể chưa từng tồn tại. Cũng biến mất khỏi tâm trí , thêm tổn thất bị quên lãng dễ dàng. Lần đầu tiên trong bao năm trời quyết định phi lí trí, thậm chí còn cảm tính. Trừ việc có cảm xúc.
      tìm Chloe.
      đóng cửa lại sau lưng và về phía chái nhà bị ngăn cấm của lâu đài. Nếu chưa chết ít nhất có thể giục Hakim nhanh lên. Dù đa cảm hay , cũng muốn phải chịu đựng. Cứu có đâu, nhưng có thể giải thoát cho khỏi bị hành hạ. Có lẽ còn sót lại quá nhiều tính người.
      tìm thấy co rúm góc trong gian phòng Hakim thích dùng để thẩm vấn, và khóc nức nở. Còn sống, nhưng kéo dài được lâu, Bastien nghĩ cách bình thản khi đóng cửa lại sau lưng. Hakim quay lại nhìn , vẻ giật mình nét mặt.
      đến đây có việc gì, Bastien? bảo tôi là thích chơi đùa với Miss Underwood cơ mà. Tôi chắc là tôi muốn đổi ý đâu.”
      cởi áo jacket và cà vạt, xắn hai ống tay áo lên và mở bớt khuy áo sơ mi. Bộ ngực dày rậm lông đen của ướt mồ hôi, và ở trong tâm trạng thống khoái khi hơ lưỡi dao găm mỏng như lá lúa cái đèn hàn.
      có thể ngửi thấy mùi da thịt bị cháy sém. nhìn lại Chloe. còn mặc bộ đồ lót hãy-đến-với-em nữa – bằng cách nào đó thay được quần áo trước khi Hakim đến tìm . mặc quần dài sẫm màu và áo sơ mi. Hoặc từng mặc. Hai ống quần bị cắt toạc, lộ ra đôi chân dài của . Và chiếc áo sơ mi bị kéo xuống tận hai bên khuỷu tay, để lộ bộ ngực và chiếc áo lót màu trắng đơn giản.
      có thể nhìn thấy những vết thương. Hakim dùng con dao để vừa rạch vừa đốt, và mê mải khắc những hoa văn hai cánh tay Chloe. vẫn chưa lâm vào trạng thái kinh hoàng, nhưng được bao lâu nữa đâu. biết ở đó, nhưng nhìn , chỉ ngồi co rúm vào góc tường, mắt nhắm nghiền, đầu tựa vào tường khi khóc thút thít trong lặng lẽ.
      “Tôi định xen vào niềm vui của ông, Gilles,” . “Tôi chỉ muốn xem bậc thầy thi triển tài nghệ thôi.”
      mở bừng mắt ra trước câu ấy, nhìn thẳng vào qua gian phòng tối lờ mờ. nhìn trả lại đôi mắt nâu của , và lần đầu tiên thấy bộ mặt của mình. Con người mình, và cái thứ mình trở thành.
      “Cứ tự nhiên,” Hakim . “ giống , tôi lúc nào cũng thích có khán giả. ta quả là rất xinh xắn, đúng ?” tới chỗ , nâng lọn tóc dày lên bằng con dao nóng cháy. Chúng kêu xèo xèo lưỡi dao, và nhúm tóc trong đó rơi xuống sàn.
      “Rất xinh xắn,” Bastien , quan sát . vẫn chưa đụng đến gương mặt – chuyện đó dành cho khúc sau. chưa bao giờ đứng xem công việc của Hakim, nhưng nghe đủ các câu chuyện để biết chính xác nó được tiến hành như thế nào.
      chẳng thể làm gì, chẳng thể làm gì để ngăn ta. đừng bao giờ nên đến đây, trông thấy ở đó, nhưng luôn luôn làm những việc cần phải làm. “Nam tước tìm ông đấy,” đột ngột. “Có vấn đề với bọn Iran.”
      “Lúc nào mà chả có vấn đề với bọn Iran,” Hakim làu bàu. “Nghiêm trọng đến mức nào?”
      “Cũng nghiêm trọng đấy. Tôi biết liệu nó có để được đến sáng mai .”
      “Việc gì cũng để sáng mai hãy ,” Hakim , kéo con dao xuống cánh tay Chloe, nung cháy da thịt. hề kêu thét. “ thấy ta có ngoan ? Rất dễ bảo. Tôi bảo ta là nếu ta gây tiếng động quá ầm ĩ tôi sử dụng con dao này ở giữa hai chân ta. Hồi tối ta ở đó rồi, và tôi nghĩ như thế là đủ.”
      Bastien gì. lại nhắm nghiền mắt, và nhận thấy gương mặt tái nhợt đến độ nào bên dưới những giọt nước mắt lặng lẽ chảy.
      có nghĩ tôi làm cho ta ngưng khóc được ?” Hakim lẩm bẩm mơ màng. “Tôi có thể khoét mắt ta.”
      Chloe giật mình, xong lại trở nên bất động. “Có lẽ ông nên gặp nam tước ,” Bastien nhắc. “Xét cho cùng chúng ta ở đây để làm việc, phải để vui vẻ.”
      Hakim xoay người lại và bĩu môi. “Tôi nghĩ đúng,” . “Hãy còn những người khác…lúc nào cũng có những xinh đẹp thích nhúng mũi vào chuyện người khác. Tôi kết liễu ta ngay đây.”
      Chloe thể cử động ngay cả khi nghĩ nó đem lại cho bất cứ ích lợi nào. Lúc trước cố chạy trốn, nhưng ta làm đau đến mức ngất xỉu, để rồi tỉnh dậy trong gian phòng khủng khiếp này, cảm thấy lưỡi dao nóng bỏng da mình.
      mất khả năng suy nghĩ, lập luận. sắp chết dưới tay con quỷ. tên tàn ác hứng thú với những sắc thái của đau đớn. chấp nhận rằng mình phải chịu số phận bi thảm, rằng thể làm được gì về chuyện đó, Bastien bước vào phòng.
      Chưa có giây phút nào hi vọng ta đến cứu . có những ảo tưởng ấy – ta cũng tàn bạo và xấu xa giống như Hakim. Kiểu người như ta còn đáng sợ hơn, bởi nó sâu dưới vẻ bề ngoài thanh lịch.
      nhìn lọn tóc thứ hai của mình rơi xuống sàn. điều tốt là chúng phá hủy thi thể , nghĩ từ khoảng cách xa xăm. khó khăn khi để quan tài mở nắp với mái tóc lởm chởm chỗ dài chỗ ngắn.
      Hẳn lên cơn hoảng loạn, nếu có thể nghĩ đến những chuyện đâu vào đâu. Cha mẹ rất buồn – họ chưa bao giờ muốn đến Paris. Họ muốn trở thành bác sĩ giống như tất cả mọi người trong gia đình, và chịu nghe lời. Dạ dày quá yếu để chịu đựng cảnh tượng máu me, thế mà giờ này phải nhìn và ngửi chính máu của mình. Ít nhất cha mẹ giành được chiến thắng mơ hồ là biết họ đúng.
      Cuối cùng người phải gánh chịu nhiều thiệt hại nhất là Sylvia.
      Quần áo của cậu ta mất hết, cậu ta phải trả khoản tiền thuê khổng lồ cho căn hộ xíu và cảnh sát Pháp vặn hỏi cậu ta hàng loạt câu hỏi về người bạn cùng phòng đột nhiên mất tích của cậu ta. Cách sống của Sylvia chịu được giám sát quá gắt gao, và Chloe chỉ có thể nghĩ rằng như thế cũng đáng với cậu ta. khó chịu nho phải là cái giá quá lớn cho việc đẩy người bạn thân nhất của mình vào chỗ chết.
      Tất nhiên cậu ta có lỗi – cơn đau này ghê gớm quá, mình ngất xỉu mất. Nhưng mình thể, bởi giết mình – cậu ta định gây nguy hiểm cho Chloe. Nhưng chỉ cần cậu ta đích thân chẳng có chuyện gì xảy ra. Sylvia bao giờ để ý nhiều đến những chuyện liên quan đến bản thân cậu ta. Cậu ta bao giờ kết thúc với việc mắc kẹt ở đây, với con quỷ ấn lưỡi dao nung đỏ vào da cậu ta, trong khi tên khác, con quỷ xấu xa hơn đứng nhìn.
      gào thét. cắn vào môi dưới mạnh đến mức nếm được vị máu, nhưng thét lên khi lê mũi dao da , nhìn những giọt máu ứa ra và bắt đầu chảy xuống.
      “Tôi kết liễu ta đây,” Hakim , túm lấy tóc trong nắm tay và đưa con dao lên cổ họng . “ có thể gặp tôi trong thư viện sau – phút nữa tôi tới.”
      Chloe nhắm chặt mắt lại, gồng mình lên. Chí ít nó kết thúc, và bóng tối giải thoát hạnh phúc. ngửa đầu ra sau để dễ bề hành động hơn, tuyệt vọng muốn nó chấm dứt cho nhanh, và Hakim cười khùng khục.
      thấy tôi giỏi , Bastien? Tôi khiến chúng phải cầu xin điều đó.” Và thọc con dao xuống.
      thanh nghe lạ tai, kiểu tiếng động lốp bốp kì cục, và rồi bị ngạt thở, bị đè xuống, chìm vào trong máu và bóng tối và ngửi thấy mùi mồ hôi chua loét. Đây phải những gì mà nghĩ về cái chết, nhưng ít nhất nó cũng đau, và nằm lặng yên, để cho màn đêm trùm lên .
      Rồi đột nhiên cái khối trọng lượng được nhấc lên và có thể hít thở trở lại. mở mắt ra và nhìn thấy xác Hakim nằm sóng xoài sàn, trong vũng máu phải là của .
      Bastien đứng trước mặt , gương mặt lạnh lùng và vô cảm. chìa tay ra cho – trong tay kia là khẩu súng. “Sống hoặc là chết, Chloe. Chọn .”
      đặt tay vào tay , và để kéo đứng dậy.
      đứng được bởi nỗ lực tuyệt đối của ý chí. đau đớn xuyên hai cánh tay, đôi chân , nơi Hakim rạch vào. Nhưng Hakim chết, còn sống, và dù cho có phải hướng về cái kẻ căm ghét nhất đời, cũng làm. muốn chết.
      “Có cầu thang ở phía sau dẫn chúng ta ra gần chỗ ga ra. Chúng ta phải vượt qua toán bảo vệ và chó săn, và phải giữ yên lặng và làm tất cả những gì tôi bảo. Bằng tôi bắn và bỏ lại.”
      gật đầu, tin tưởng vào giọng của mình. ta lạnh lùng, thản nhiên, cứ như phải ta vừa mới giết người, cứ như ta dự tính giết thêm những người khác. Đến lúc nào đó có thể tìm được điềm tĩnh tương tự.
      vẫn nắm lấy cánh tay , những ngón tay siết chặt khi lôi theo. phải vất vả lắm mới theo kịp run rẩy, yếu ớt và chóng mặt, nhưng đề nghị ta chậm lại phải là lựa chọn. có thể kề súng vào đầu nếu níu lại.
      loạng choạng theo sau , xuống cầu thang hẹp tối om, bước ra ngoài trời đêm tháng mười hai giá rét. khí lạnh buốt và trong lành choáng ngợp tới mức nghẹn thở, cố gắng hít đầy hai buồng phổi, cố gắng đẩy mùi vị của máu và lửa ra khỏi người. còn muốn thêm nữa, nhưng Bastien bỗng xô vào tường, phủ lên người bằng cơ thể cho đến khi cả hai chìm khuất trong bóng tối.
      Cơ thể ép chặt vào , dán sát vào cơ thể , để ý cách vô thức. ta rất khỏe – từng nhận ra điều đó, đúng nhỉ? có thể ghét ta với mãnh liệt tột bậc, nhưng khi nó dùng vào việc giải cứu tốt vì có người giải cứu dũng mãnh.
      Chloe nghe thấy tiếng gầm gừ nghèn nghẹt của con chó săn, theo sau là tiếng mắng mỏ cộc lốc. Những tên bảo vệ tuần, nhưng chúng vẫn chưa nhận ra có gì bất thường.
      “Có lẽ tôi phải bắn chúng. Đừng có để tôi bắn cả nữa đấy.” Những tiếng chỉ là hơi thở bên tai , chỉ là thanh thào, nhưng gật đầu.
      Toán bảo vệ qua họ, nhưng chúng còn quay lại. “Hãy hứa với tôi điều,” thầm, to hơn chút so với giao tiếp lặng lẽ của Bastien.
      chặn tay lên miệng , và bật ra tiếng kêu đau đớn. “Yên lặng,” nạt, còn uể oải hay quyến rũ nữa.
      gật gật đầu, và bỏ tay ra. Lúc này những tên bảo vệ được nửa đường băng qua dải đất rộng của khu vườn vuông vắn, và trong khi những viên đạn có thể tìm tới chúng, chúng thể bắn trả lại.
      Bastien nhích ra khỏi , có vẻ dịch chuyển khỏi việc ép sát vào tường. “Hứa với điều gì?” cuối cùng hỏi.
      “Đừng bắn những con chó.”
      Trong lúc chỉ nhìn ngây ngẩn. Và rồi vẻ kì lạ lóe lên trong mắt , cái mà có thể gọi là, ở người đàn ông khác, trong những hoàn cảnh khác, thích thú. Nhưng có chỗ cho thích thú trong tình huống sinh tử này. “Tôi cố hết sức,” . “ thôi.” Và nắm lấy tay , bắt đầu chạy.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 10

      Bóng tối bị xua tan. Hakim chủ trương làm cho cả khu vực này được thắp sáng trưng, và họ phải chạy lẩn lút từ khoảng tối này sang khoảng tối khác khi băng qua bãi cỏ rộng. Bastien như có bản năng phi thường biết phải đâu, và theo sát phía sau bằng ý chí sắt đá kiên định, cự tuyệt nghĩ đến những gì thấy, những chuyện ghê tởm xảy đến với . thực lùi xa, và nếu đây là bộ phim Hollywood thức dậy giường mình, mồ hôi đầm đìa và hốt hoảng trước cơn ác mộng sát thực đến thể tin nổi.
      Cho đến bây giờ còn sống, nhưng nó phải giấc mơ, tất cả những xấu xa và kinh hoàng của nó đều là . rời khỏi nhà, bỏ lại truyền thống gia đình phía sau bởi vì thể chịu đựng được cái chết và nỗi đau đớn và hình ảnh máu me. Và giờ đây khắp người vương đầy máu của người chết.
      Bastien để lại hai lần, và đứng trong bóng tối, tê cóng, vâng lời, đợi cho đến khi quay lại để dắt theo. Chiếc Porsche của đậu gần lối xe chạy uốn khúc, và bước chạy nước rút cuối cùng của họ dùng đến ounce năng lượng cuối cùng của . phải nhét vào ghế hành khách như nhét cái xác hồn, và gục vào cái ghế da, nhắm mắt lại, cảm thấy bóng tối bắt đầu trùm lên như tấm rèm kéo qua sân khấu.
      ngồi vào cạnh ghế lái xe, và nghe thấy tiếng click của dây an toàn, và muốn bật cười. Đúng là người đàn ông cẩn thận, lẳng lặng giết người và luôn cài dây an toàn. nghiêng người sang cài cho , và tiếp xúc của hai bàn tay làm co rúm lại trong khi trước con dao , nhưng vẫn ngồi im, mắt vẫn nhắm nghiền, tìm kiếm lãng quên mà cần đến tuyệt vọng.
      lái xe rất nhanh những con đường tối đen trăng, chạy đua với mạng sống của họ, và vươn tay bật radio. Đó là bài hát được thích trong vài năm trở lại đây - nàng có đôi mắt hình viên đạn, nàng giết người bằng ánh mắt. Nàng bắn. Những phát đạn, giết chóc, những khẩu súng.
      lãng quên bị gián đoạn. quay sang nhìn . “Tối nay giết người,” .
      chẳng buồn dành cho cái liếc mắt. “Tối nay tôi giết hai người. thấy tôi cắt cổ tay bảo vệ. Nhưng tôi giữ lời hứa là giết bất cứ con chó nào.”
      nhìn chằm chằm kinh hãi. “Làm sao có thể cười cợt về chuyện đó?”
      “Việc muốn tôi giết lũ chó mới đáng cười kìa? Nếu tôi giết chúng mọi chuyện đơn giản hơn. Nhưng tôi quyết định chiều theo những nhạy cảm mong manh của .” đánh tay lái rẽ ngoặt với tốc độ và kỹ năng của tay đua nhà nghề, chỉ dành cho phần tư quan tâm.
      biết cái nào tồi tệ hơn: kẻ như Hakim giết người với sung sướng, hay kẻ như Bastien giết người mà chẳng có cảm xúc gì.
      “Hãy ngủ , em ,” . “Chúng ta còn chặng đường dài phía trước, và có cả đêm bận rộn rồi. Tôi đánh thức khi nào dừng lại để ăn.”
      “Tôi bao giờ muốn ăn cái gì nữa,” bằng giọng yếu ớt, run rẩy. có thể ngửi thấy mùi máu, và cái gì khác nguyên sơ và hôi hám.
      “Hợp với đấy. Dù sao con Mỹ cũng quá béo.”
      thậm chí thể nhóm nổi tia giận dữ. Nếu biết hơn chắc nghĩ thế vì mục đích đơn giản là kéo ra khỏi trạng thái u mê đờ đẫn, nhưng nó có vẻ giống như ta quan tâm đến chuyện đó. phải hỏi xem đưa đâu, nhưng thể gom được năng lượng hay tò mò. ta đưa đâu cũng được, muốn làm gì cũng được. chỉ hi vọng rằng nếu quyết định đặt tay lên người lần nữa là để giết . thà chết còn hơn quan hệ với con quỷ máu lạnh này.
      “Ngủ ,” lần nữa, bằng giọng nhàng hơn, cho dù cái ý niệm về dịu dàng ấy lố bịch. Nhưng bài hát radio êm dịu và du dương khi chàng ca sĩ hát về tình và cái chết.Đen đủi. Tất cả là đống chết tiệt, người ca sĩ hát, và chỉ có thể đồng ý với ta, khi nhắm mắt lại và để bóng tối tràn đến.
      Bastien liếc nhìn ngay khi chắc chắn chìm vào giấc ngủ. tơi tả - hai cánh tay ngang dọc những vết cắt và đốt nông sâu khác nhau, gương mặt trắng bệch, hoen nước mắt, lớp trang điểm lại biến thành con gấu trúc nữa rồi. Trông rất mỏng manh, nhưng biết mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài. vẫn còn sống, tự thân nó điều kì diệu. Bằng cách nào đó mà trụ vững trước Hakim đủ lâu.
      Đối với công việc Hakim có hẳn nhịp điệu riêng – là người ngăn nắp. bảo họ được la hét, và rồi hành hạ họ cho đến khi họ phải thét lên, giống như người tình cố gắng mang người phụ nữ khó bảo đạt tới cực khoái. khi họ la thét càng nhanh tay hơn, nhưng Chloe giữ được im lặng. Miệng chảy máu và môi sưng lên do cắn xuống để ngăn tiếng hét. Hoặc có lẽ là do miệng gây ra cho . chắc chắn phải là người tình dịu dàng.
      tìm hiểu được những gì cần biết, và như thế là xong. Thế rồi lại xới tung tất cả lên bằng cách chõ mũi vào việc liên quan đến mình, phá rối thú vui và mấy trò chơi của Hakim thay vì chấp nhận rằng mọi trận chiến đều có thương vong.
      Có lẽ vì quá mệt mỏi với những thảm kịch bên lề. Có lẽ muốn cứu mạng người thay vì nhắm mắt làm ngơ. Có lẽ bị thiêu rụi đến mức thích chuốc lấy cái chết, tung hê những nhiệm vụ quan trọng vào ý thích nhất thời.
      Nom khá rũ rượi đối với ý thích nhất thời. cần đưa họ đến nơi an toàn, nơi có thể lau những vết thương làn da mềm mại trắng trẻo của , nơi có thể suy nghĩ xem tiếp theo làm cái quái gì nữa, cả với và với bản thân mình.
      Với dễ thôi. băng bó cho , làm bình tĩnh lại và đưa lên chuyến bay kế tiếp về Mĩ. nặng chỉ cỡ trăm hai lăm pound (khoảng 46 kg) – chỉ cần cho liều thuốc để bình tĩnh và thụ động nhưng vẫn có khả năng tự lên và xuống khỏi máy bay.
      Nhưng trước đêm nay chưa được. Đầu tiên phải đến trong những nơi trú an toàn của mình, lau rửa cho và đánh giá lại tình huống. Có thể Ủy ban quyết định kết liễu sau vụ lùm xùm huy hoàng đến vậy. sống hơi lâu nhờ hữu dụng của mình, và bắt đầu hành xử bốc đồng, điều biến thành thứ của nợ. Các sếp của phải kiểu người cho người khác cơ hội thứ hai.
      Hakim có thể bị thí mạng, nhưng chuyện xảy ra quá sớm. Và ở đây, đường chạy trốn, bỏ rơi nhiệm vụ trước khi mục tiêu chính kịp xuất . Thomason giận tím ruột. Chẳng sao. sẵn sàng cho chuyện này kết thúc. còn quan tâm đến bất cứ thứ gì hoặc bất cứ ai, thậm chí cả cái mạng vô dụng của mình. Ngay khi biết chắc Chloe an toàn bọn họ có thể tới và bắt .
      mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn so với nghĩ. Đến lúc mặt trời nhô lên tỏa sáng khắp miền quê nước Pháp sắc mặt cải thiện được phần nào, và ngủ yên giấc hơn. lái xe về phía bắc, hướng đến Normandy, và rồi vòng lại, sang Paris từ phía bắc chứ phải phía nam. đủ để cắt đuôi những kẻ đuổi theo , nhưng hi vọng có thêm vài giờ đồng hồ trước khi có người tìm thấy xác Hakim và phát ai vắng mặt.
      cân nhắc chuyện vứt chiếc xe này , ăn cắp cái mới để che bớt thêm chút dấu vết, nhưng vì lí do nào đó mà ngần ngại muốn làm ảnh hưởng đến Chloe khi ngủ say như thế. có vô số chỗ để giấu chiếc xe trong thành phố - chỉ phải trông chờ vào vận may để cầm cự trong vài giờ tiếp theo. Đủ lâu để cho lên chuyến bay an toàn.
      dừng lại trong thị trấn ngay bên rìa thành phố, vẫn để máy xe nổ trong lúc vào cửa hàng để mua mấy vật dụng cần thiết. gặp may – họ có mấy đôi giày mà ước chừng là size của , họ có Diet Coke và mấy chiếc bánh sandwitch làm sẵn có vị như bánh baguette làm bằng bìa các tông, nhưng giờ này được quyền kén chọn. ai trong hai người có thể gắng gượng tiếp mà có thức ăn, mặc dù nghĩ phải dằn xuống để ép ăn. Và trong khi viễn cảnh ấy gợi tình cách thể phủ nhận theo kiểu khoái cảm lập dị, cũng có thời gian cho nó.
      Cà phê đúng kiểu thích – đặc và ngọt – và lái xe bằng tay qua những đường phố Paris buổi ban mai, luồn lách trong mạng lưới giao thông cảm tử với ung dung thành thạo, len lỏi qua những chiếc xe tải và taxi như người đua mô tô, thậm chí có lúc chờm ít lên vỉa hè. Lao nhanh tới mức ai có thời gian để nhận thấy điều gì ngoài vệt mờ vụt qua. Tình trạng kẹt xe đặc trưng của Pari là chuyện đối với , và đến lúc đưa cái xe yên ổn vào ga ra trong tầng hầm khách sạn mang phong cách miền tây khá yên tâm là có ai bám đuôi. Họ được an toàn trong mấy giờ nữa.
      Đó là khách sạn Mĩ, tẻ nhạt và đắt đỏ và gây chú ý, và giữ trong những phòng chất lượng của họ, thỉnh thoảng sử dụng làm nơi náu, những lúc tạm dừng hoạt động. Theo mức độ mà biết, chưa có ai phát ra tồn tại của nó, nhưng biết điều đó kéo dài được lâu. Ngay khi chúng bắt đầu tìm kiếm chúng có thể lần theo các căn phòng cho thuê, và rồi bị hất cẳng khỏi may mắn.
      Nhưng chuyện đó tốn mấy giờ đồng hồ, và sẵn sàng tận dụng cơ hội. Chloe cần được băng bó, cần được chăm sóc, cần ăn uống và rất cần được tẩy não bởi có thể xoay sở được mà cần đến những liều thuốc. chưa quyết định được đích xác những gì với . thể thuyết phục rằng tất cả chỉ là giấc mơ, nhất là với những dấu vết hai cánh tay và mái tóc ôm lấy khuôn mặt theo lối dài ngắn kì quặc. Gương mặt nhợt nhạt, và có vết bầm bên dưới mắt cần chườm nước đá.
      lái xe vào chỗ đậu định sẵn và tắt máy. Ga ra tầm này vắng tanh – quá sớm đối với hoạt động của lớp người giàu, quá muộn so với giờ làm việc của đám du thủ du thực. có thể mang lên phòng mình với số người chứng kiến ở mức tối thiểu.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      10.2

      mở mắt ra, nhìn sửng sốt.
      kéo chiếc áo sơ mi của mình lên, nhưng cài cúc. Có lẽ đau quá nên cử động được cánh tay. đưa tay qua, định cài những chiếc cúc vào, nhưng co người lại, như thể sắp đánh .
      “Tôi chỉ định cài cúc áo cho thôi,” . “ thể vào khách sạn trong bộ dạng ấy, khi mà chúng ta cố để gây chú ý.”
      “Chúng ta ở đâu?”
      “Khách sạn McLean. Tôi có đặt căn phòng cho những dịp như thế này.”
      “Những dịp thế này? từng trải qua chuyện như thế này rồi sao?”
      “Phải,” Nó chỉ có nửa là dối trá. từng rơi vào tình trạng rối ren, khi vỏ bọc bị xâm hại, khi có người vô can mắc kẹt ở giữa. Trong quá khứ, thoát ra và bảo vệ được cái mạng mình, bỏ lại những mạng người oan uổng nằm tại đó, nhưng đến người này bỏ lại.
      Mặt trước áo bị xé thành từng mảnh – hẳn Hakim dùng dao cắt nó ra. với tay ra sau ghế và vơ lấy chiếc áo sơ mi của mình, quan sát với vẻ hơi bực bội khi giật lùi ra xa . Đến giờ này đáng lẽ phải nhận ra rằng mới là người ít phải lo lắng nhất chứ.
      “Mặc cái này vào,” , “và cài khuy cổ tay lại, nó khiến việc vệ sinh khó khăn hơn, nhưng chúng ta muốn cả thế giới trông thấy những vết cắt của Hakim.”
      Nhắc đến tên làm Chloe rùng mình. “Tôi có thể khoác nó bên ngoài. Hơn nữa, người ta có khả năng để ý chuyện tôi chân đất hơn.”
      “Tôi dừng xe mua cho mấy đôi giày. thể chạy trốn bằng chân hoặc bằng giày của người khác được. Chúng cũng ở trong hộp đằng sau kìa.” rút chìa khóa xe ra, thò tay xuống phía dưới ghế trước để lấy khẩu súng, hai cuốn hộ chiếu của gói tiền mặt được giấu kĩ. nhúc nhích.
      bước ra khỏi xe. “Chúng ta càng nán lại đây lâu càng gặp nhiều nguy hiểm,” . “Thay áo nếu tôi tự tay làm đấy.”
      nên quay mặt trong lúc chậm chạp cởi chiếc áo rách người ra mới phải, nhưng còn lâu mới có những suy nghĩ lịch như thế. Chiếc áo ngực màu trắng của gợi tình bằng thứ đồ lót sexy vừa mới mặc mấy giờ trước. Và cử động vụng về, đau đớn, mặc chiếc áo của vào, rồi xỏ chân vào đôi giày với chán ghét của người phải mặc những thứ giẻ rách. quan sát , để lộ phản ứng gì.
      theo vào thang máy, bước chậm như sên, và để cho có thời gian, giữ khoảng cách với chừng nào có người quanh đấy nhìn ngó và làm phiền. Thang máy chật chội và có mùi khí thải cộng mùi tỏi, và cửa thang máy đóng lại nhốt họ bên trong, để lại cúi gằm mặt nhìn xuống chân mình khi thang máy chạy lên .
      cũng nhìn xuống chân . Đôi giày bệt đơn giản màu đen có vẻ rất vừa, và những mảnh vải rách nham nhở hai ống quần bay phất phơ quanh hai bắp chân . Tóc có mùi như len cháy, và máu chảy dọc theo hai ống tay áo sơ mi trắng vừa dài vừa rộng của .
      “Mẹ kiếp,” thang dừng lại ngay tầng , cửa mở ra để người bước vào. di chuyển chớp nhoáng, ấn vào trong góc, che cho bằng cơ thể to lớn hơn của mình, xoay gương mặt áp vào vai . cố vùng ra, nhưng siết chặt lấy cổ tay , gây ra cơn đau vừa đủ để biết cư xử mà hét lên. “Giả bộ chúng ta là tình nhân,” thầm vào tai , bằng tiếng Đức.
      Đúng như nghĩ, hiểu ý ngay, dị thường vẫn cần được giải thích, nhưng bây giờ phải lúc. Người đàn ông trung niên dáng dấp thương nhân vừa bước vào đánh mắt ra chỗ khác với vẻ ý tứ lịch , và Bastien nhích sát hơn nữa vào Chloe, ép hông vào hông như người tình đam mê vẫn chưa thỏa mãn.
      ngẩng phắt lên, nhìn hốt hoảng. Hẳn cảm thấy cương cứng của , và biết tên khốn kiếp như thế nào. Cái ý nghĩ thú vị cách dễ chịu.
      thèm được hôn , chỉ bởi vì tỏ ra cực kì ghê tởm, nhưng đủ khôn ngoan để dấn tới. khi mà có nhân chứng trong này.
      Người đàn ông bước ra, và trước cả khi cửa kịp đóng lại ra, run lên từng chập. “Đừng chạm vào tôi lần nào nữa,” bằng giọng hạ thấp.
      “Đừng có trẻ con,” đáp. “Tôi cố cứu mạng đấy, cho dù tôi vẫn chưa hiểu vì sao. Hãy ngoan ngoãn vào, làm như tôi bảo và theo chỉ dẫn của tôi. Nếu tôi muốn cưỡng hiếp ngay giữa nhà thờ Đức Bà trước chứng kiến của nửa dân số Paris tuân theo lời phản đối, hiểu chưa.”
      “Bước qua xác tôi .”
      “Chính xác.” Họ lên tới tầng cùng, và hành lang vắng tanh. suy nghĩ xem có nên cắt cổ họng người đàn ông trông thấy họ lúc nãy , nhưng với bất kỳ điềm may mắn nào cũng làm chậm trễ việc ra khỏi khách sạn lúc kẻ thù ập đến. Nhưng vứt bỏ cái xác càng gây nhiều rắc rối hơn là để cho ông ta . Ngoài ra, Chloe rất có thể la toáng lên. Rất thiếu thực tế, mấy cái người Mĩ này.
      “Chúng ta ở cuối hành lang,” , đợi cho ra khỏi thang máy trước. Đấy chẳng phải vì phép lịch - nếu trước có thể chịu ra theo, và muốn rơi vào cuộc gây lộn với . ngẩng đầu lên nhìn , và trong ánh sáng chan hòa ban ngày có thể nhìn khá . Thấy nỗi đau đớn và sợ hãi trong đôi mắt nâu sẫm của . Thấy căm ghét nhằm thẳng vào .
      Tốt, điều đó giúp sống sót. khám phá ra rằng căm ghét là phương thuốc cực kì hữu hiệu, và kích thích lòng căm ghét của có hại gì. chẳng có gì phải sợ cả - thể làm ngạc nhiên, làm bị thương, thể chạy thoát khỏi . Nhưng giận dữ của giúp bước tiếp sau khi thể xác và con tim muốn bỏ cuộc.
      sau xuôi dọc hành lang, cái hành lang nặc danh có thể có trong nghìn khách sạn khác nhau thế giới. chần chừ đứng lại khi mở khóa cửa, và dùng khuỷu tay huých qua ngưỡng cửa. Ánh mắt dành cho có thể làm người đàn ông kém bản lĩnh hơn bị tê liệt tại chỗ.
      vào phòng ngủ và cởi quần áo ra,” .
      mà vào.”
      cười. “Chân tay khắp nơi đều có vết cắt và bỏng, Chloe. cần chăm sóc chúng, và cần phải đặt lòng tin vào tôi, tôi chẳng có hứng thú chạm vào ngoài việc sắp xếp cho lên đường tối nay.”
      Nom có vẻ tin tưởng . “Lên đường?”
      “Tôi đưa lên chuyến bay rời khỏi Paris, trở về Mĩ. ở chỗ nào?”
      “Bắc Carolina.”
      “Có gần New York ?”
      .”
      “Vậy chặng đường còn lại phải tự tìm về nhà. Chừng nào ra khỏi nước Pháp được an toàn, nhưng tại có số lượng đông đảo những kẻ tài năng ngoài kia chực chờ giết .”
      “Tôi nghĩ họ muốn giết , chứ phải tôi.”
      “Ồ, họ cũng muốn giết cả tôi nữa. Hầu hết những người gặp tôi cuối cùng đều muốn giết tôi cả,” .
      “Tôi có thể hiểu tại sao,” bằng giọng yếu ớt.
      buồn tranh cãi. “ có định cởi bộ quần áo rách rưới đó ra, hay muốn tôi giúp?”
      “Tôi tự làm được,” cứng nhắc. “Phòng ngủ ở đâu?”
      chỉ cánh cửa đôi sau lưng. “Trong đó, chút nữa tôi vào.”
      “Tôi ngủ với lần nữa đâu,” . có thể thấy yếu đuối của giảm cùng lúc với cơn giận tăng lên. Cái đó cũng giúp sống sót được.
      “Lần nữa? Tôi nhận ra chuyện chúng ta làm đêm trước có dính dáng gì đến ngủ.”
      đỏ mặt. mê mẩn quan sát sắc hồng ửng lên mặt cứ nghĩ rằng vượt qua tốt phản ứng ngây thơ như vậy chứ. thấy tội nghiệp . “Đừng bận tâm, Chloe.” nhàng . “Tôi làm gì ngoài việc cho chút giúp đỡ. Phần còn lại có thể yên tâm là bị xâm hại.”
      có thể thẳng thắn với mình, việc ở gần thực tế chỉ càng làm việc thêm tệ hơn, nhưng lúc này nó chỉ là vấn đề nhặt nhất của . cần được băng bó, ăn uống, thay quần áo và lên đường, và còn chút thời gian nào để lãng phí. phải may mắn lắm nếu bọn chúng tìm ra trước hoàng hôn – kế hoạch khôn ngoan nhất của vẫn vận hành trơn tru. Ngay khi biết chắc người bạn đồng hành mong đợi của mình có năng lực.
      ngồi giường, chăn quấn quanh người như ở trong phòng bệnh phụ khoa, và vẫn mặc nguyên đồ lót. ngồi xuống cạnh , và cố dịch ra xa. “Đừng trẻ con nữa, Chloe,” .
      nhìn cái chai màu nâu sẫm cầm trong tay, những miếng gạc bằng cotton định sử dụng. “Cái gì vậy?” hỏi. “ lấy nó từ bất cứ hiệu thuốc nào đấy chứ?”
      vật có ích. Thứ này rất đắt, rất cao cấp, có giá trị hơn cả trọng lượng tính bằng vàng ròng của nó. Nó làm liền vết thương rất nhanh. Trong hai ngày tới hầu hết những vết thương này biến mất. Tôi nghĩ nó để lại nhiều sẹo đâu.”
      “Nó ở đâu ra vậy?”
      “Bí mật thương mại,” , đổ lượng lớn chất lỏng đậm đặc màu xanh trong suốt lên miếng gạc. “Nó chỉ có mặt hạn chế thôi.” nâng cánh tay trái của lên, cánh tay Hakim tập trung vào nhiều nhất.
      “Là gì?”
      “Nó đau như quỷ ấy,” và bôi lớp kem lên vết cắt đầu tiên.
      giật bắn người, và có phần mong đợi thét lên. chọn khách sạn này vì nhiều lí do, trong số đó là cách tuyệt hảo của nó, và sợ có ai nghe thấy tiếng la hét, nhưng ngoài thanh xíu bị nén lại trong cổ họng kêu tiếng nào, căng người chiến đấu với cơn đau.
      Theo kinh nghiệm biết thứ này còn đau hơn cả chăm sóc của Hakim. Với Hakim có phần bị tê liệt do sốc và sợ hãi, và tác động đầy đủ của công trình tạo ra phát huy cho đến sau này. Nếu sống được đến lúc đó.
      cắn môi để gây ra bất cứ thanh nào, và miệng lại chảy máu. vẫn tiếp tục, cố lờ những cơn chấn động trong cơ thể khi chiến đấu với nó.
      “Có nhiều cách tốt hơn để xử trí cơn đau,” dịu dàng khi tiếp tục bôi những vệt kem ngang dọc lên cánh tay . “ càng chống lại nó, nó càng quật lại mạnh hơn. Nếu thả lỏng, thư giãn, thấy nó biến thành trạng thái khác, như thể đau đớn là của người khác vậy. Cách đó tốt hơn hẳn.”
      có rất nhiều kinh nghiệm với đau đớn phải?” chật vật thốt ra.
      “Đủ dùng” . “Thở . biết đấy, giống như khi sinh nở. Thở sâu, đều đặn, và cố thả lỏng.”
      “Tôi thể,” bằng giọng nghèn nghẹn. có thể cảm thấy tim đập dồn dập trong cơn đau.
      “Tôi luôn có thể làm sao lãng.”
      Câu đó lôi kéo được chú ý của . “Đừng – “
      “Tôi biết, đừng có chạm vào .” hạ cánh tay xuống và nhấc tay kia lên. “Vậy hãy chuyện với tôi. Cho tôi biết làm gì ở chỗ Hakim vậy?”
      “Tôi với rồi! Tôi thay bạn cùng phòng trong lúc cậu ta chơi với bạn trai mới. Tôi biết chỗ đó là chỗ thế nào, hoặc tôi làm việc cho những kẻ bệnh hoạn ra sao.”
      “Và giờ biết. Đó là điều biến thành chướng ngại. Làm thế nào biết nhiều ngoại ngữ đến thế? Hầu hết con được tiếng là giỏi lắm rồi.”
      bắn cho cái nhìn tức giận. quá ư dễ đoán, dễ dụ. Tất cả những gì phải làm là nêu nhận xét chung chung miệt thị phụ nữ Mĩ và thế là quên sạch những khổ sở của mình. có xu hướng thích những phụ nữ phức tạp, khó đoán. Nhưng hiểu vì sao thấy thích .
      Trong lúc nghĩ trả lời. “Tôi có năng khiếu bẩm sinh trong chuyện đó,” , giọng căng thẳng khi cố xử trí cơn đau. “Cha mẹ tôi gửi tôi tới loạt trường tư thục đắt đỏ, và tôi bắt đầu học tiếng Pháp từ trường mẫu giáo.”
      “Điều đó giải thích vì sao trọng của tốt thế. Còn những ngôn ngữ khác là do đâu?”
      “Trong trường học. Tôi học chuyên ngành ngôn ngữ đại ở Mount Holyoke, cha mẹ tôi đây đó rất nhiều. Thậm chí tôi còn được tiếng La tinh.”
      phải thứ tiếng đại. Nằm xuống để tôi xử lí đôi chân .”
      dùng quá nhiều năng lượng vào việc đối phó với đau đớn – nên chẳng còn hơi sức đâu đôi co với . nằm xuống, kéo chăn đắp lên người. Chân bị nặng như hai tay – Hakim đạt được thỏa mãn cao độ với hai cánh tay chưa kịp lần xuống dưới.
      Cách đây lâu Bastien còn ở giữa hai chân . đôi chân dài quyến rũ – quá bận rộn để kịp thưởng thức chúng.
      “Tôi rồi, Tôi có năng khiếu ngôn ngữ. Tôi thích chúng.”
      “Thế tại sao lại làm công việc mạt rệp cho nhà xuất bản tầm thường? Những tài năng như có thể có ích trong bất cứ tổ chức nào.”
      “Tôi thích cuộc sống của tôi. Tôi thà dịch sách thiếu nhi còn hơn lén lút làm cho đám người buôn vũ khí.”
      xong việc, và đặt cái chai cùng miếng gạc xuống sàn, rồi di chuyển giường tới cạnh , cúi người xuống . “Và đó chính xác là điều được ra, thiên thần của tôi. cần phải quên tất cả những gì thấy trong hai ngày vừa qua. Đây là những kẻ rất nguy hiểm mà chúng tôi hợp tác cùng, và có thể nhận dạng hầu hết bọn chúng. là người thông minh, bất chấp những hành vi ngốc nghếch của , và nếu để tâm vào đó có thể giải mã những điều chúng tôi trong cuộc họp, giờ chắc nhận ra đó phải là gà và ngũ cốc.”
      thích ở quá gần, cúi sát xuống , thích nhìn lên , cho dù hề chạm vào - có thể nhận ra điều đó rất . quan tâm. “Quên tất cả , Chloe.” nhàng . “Bằng thể sống nổi mà hối hận đâu.”

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 11

      Chloe nhìn trân trân. nằm dài giường , mặc mỗi đồ lót và đắp cái chăn, và làm tình với chưa đầy hai tư giờ trước. Chết tiệt, có khi chưa được mười hai giờ - biết bây giờ là mấy giờ nữa.
      cũng thể làm cho mình nhúc nhích, để giơ tay lên đẩy ta ra. Đôi mắt đen dò đọc nổi của nheo lại khi cúi xuống , và trong khoảnh khắc điên rồ nghĩ ta sắp sửa hôn lần nữa.
      Nhưng làm thế. thẳng người lên, rời khỏi , có vẻ kết thúc câu chuyện. “Tôi tắm cái , rồi xem xem có thể kiếm cho cái hộ chiếu .”
      “Tôi cần hộ chiếu mới.”
      lắc đầu. “Nếu bằng tên của mình bao giờ về đến nhà được. Tôi biết mình làm gì, Chloe. Hãy nghe lời tôi và có thể ra khỏi mớ bòng bong này còn sống sót.”
      hỏi thẳng . “ là ai vậy?” . “ là thứ quái nào vậy?”
      Nụ cười của bộc lộ điều gì. “Tôi nghĩ là cần biết. Hãy cố ngủ . cần đến sức lực để làm liền hẳn vết thương.”
      Làm như lời bảo có gì hấp dẫn đối với , nhưng quá kiệt sức để cãi lại. đau đớn dịu xuống thành những nhịp giật chậm chạp, bao vây mọi phân vuông cơ thể , và vào lúc đó giấc ngủ nghe quan trọng hơn nhiều so với .
      “Được thôi,” miễn cưỡng .
      “Gì thế? thực đồng ý với chuyện gì đó rồi à? Tôi tin nổi.”
      “Quỷ bắt ,” , giọng chỉ vừa đủ nghe.
      “Như thế mới giống hơn,” lẩm bẩm. “Ráng ngủ . có thể chửi bới tôi thỏa thích khi nào thức dậy.”
      cứ nghĩ giấc ngủ đến ngay lập tức, nhưng nó trì hoãn lại cách bực mình. Bầu trời bên ngoài u ám – nếu cố tái lại mấy giờ vừa qua chắc đoán ra giờ là mấy giờ, nhưng quay về quá khứ là điều cuối cùng muốn làm. muốn nghĩ về bất cứ chuyện gì xảy ra ngày hôm qua, từ lúc bước vào xe với ta. muốn nhớ lại những giây phút tàn khốc dữ tợn trong phòng mình, muốn hồi tưởng lại đau đớn và khiếp hãi và, nhất là, muốn nhớ đến Gilles Hakim nằm gục người , xác nặng như chì.
      tra tấn , định giết , và muốn chết. từng nghĩ mình là người hiền lành, thà chết còn hơn làm người khác bị thương, nhưng khi nó trở thành vấn đề sống chết của bản thân , tất cả những đa cảm cao thượng của bị vứt xuống bùn. Nếu khẩu súng tự tay giết Hakim, và lấy làm vui sướng.
      Có lẽ thế. Ở điểm này biết cái nào là đúng, cái nào . có thể nghe thấy tiếng nước chảy, ngửi được mùi xà phòng và kem cạo râu và mùi thoang thoảng trêu ghẹo của nước hoa dùng. vẫn chưa thể xác định những thành phần của nó – chúng tinh tế, trêu ngươi, gần như…gợi tình. thích đàn ông có mùi hương ấy.
      Tiếng nước tắt, và lúc sau cửa mở. nhìn ra và thấy Bastien bước vào phòng có lấy mảnh vải người, thậm chí cái khăn quấn quanh hông cũng . ngoảnh vội sang hướng khác, nhắm mắt lại, và nghe thấy tiếng cười.
      “Cơ thể đàn ông làm cho khó chịu à, Chloe?” . phớt lờ, tiếp tục nhắm chặt mắt trong khi nghe thấy tiếng quần áo sột soạt, tiếng những ngăn kéo và cửa bị mở ra. gần như ngủ thiếp , kì diệu lạ thường, cảm thấy mặt giường bên cạnh lún xuống, và mặc kệ thế nào mắt vẫn mở bừng ra.
      mặc chẳng nhiều nhặn lắm, nhưng ít ra là tươm tất. mặc quần dài, và áo sơ mi mở phanh nơi ngực. Kì , làm tình với thế mà chẳng biết ngực có lông hay .
      có – da trơn láng, vàng óng, và lại nhắm mắt vào, cố chặn ở ngoài.
      dém chăn lại cho . “Ngủ , Chloe. cần giữ nguyên thứ thuốc đó trong bốn tiếng nữa rồi có thể gột , nhưng trong thời gian chờ đợi cần nằm yên đây và để nó thực công việc của mình.”
      muốn làm ngơ, nhưng rồi thể kìm nổi mà đáp lại . “Chẳng có phương thuốc nào đời có thể chữa lành những gì Hakim gây ra cho tôi nhanh đến vậy.”
      “Có thể là . Nhưng nỗi đau thể xác hết. Còn tùy vào có muốn nó để lại vết sẹo tinh thần .”
      “Tùy vào tôi?” gượng ngồi dậy, nhưng đẩy nằm xuống, hề nhàng.
      “Tùy vào ,” lặp lại chắc chắn. “ còn trẻ, mạnh mẽ và thông minh, bất kể mớ lộn xộn xoay sở để đâm đầu vào. Nếu khôn ngoan tôi nghĩ bỏ được nó lại phía sau.”
      “Nhạy cảm đó,” giễu .
      “Là thực tế,” . “ cắt . đốt . Nhưng hiếp .”
      , kẻ đó là .”
      chửi thề, những từ mà nên hiểu, dù là với khả năng làm chủ ngôn ngữ của mình, nhưng vẫn hiểu. “ muốn tự nhủ với mình sao cũng được,” lúc sau . “Chắc hẳn tôi bị điếc đột xuất. Bởi tôi nhớ là ’.”
      , và họ đều biết thế. lặng thinh, và lát sau cảm thấy rời khỏi giường. nhận ra mình nín thở, nửa phần mong đợi chạm vào mình lần nữa, và thở ra hơi khi rời . “Hai giờ nữa tôi quay lại. Có người gõ cửa cũng được trả lời, nghe điện thoại, đến gần cửa sổ. Tôi nghĩ có ai biết về chỗ này, nhưng thể quá chắc chắn, và có rất nhiều người lùng sục .”
      quay đầu , phớt lờ . chỉ muốn , ra khỏi đây – nếu còn thêm lời nào nữa thét lên mất.
      nghe thấy tiếng cửa trước đóng lại, tiếng click của khóa tự động, và mở mắt ra trong gian phòng tối lờ mờ, để thấy cuối cùng cũng còn lại mình mình. giường của .
      ngồi dậy, chậm chạp, cẩn thận với những vết thương, nhưng đau đớn nào. Dù cái chất sền sệt màu xanh kia có là gì, nó cũng chặn đứng cơn đau, ít nhất là lúc này. sờ vào cánh tay mình, rón rén. Cái chất ấy tạo thành lớp màng giống như sáp phủ lên mỗi vết cắt, bịt kín chúng, nhưng nó chuyển động cùng , và khi đẩy tấm chăn ra và đứng lên vết nhói hay nhưng nhức cũng có.
      Có thể nó là loại chất phóng xạ nào đó – nó gây đủ đau đớn khi bôi nó lên da rồi, và tin dù chỉ giây. Nhưng cảm thấy khỏe hơn, chứ yếu . Nên tính toán với ta chuyện đó. Đủ khỏe mạnh để ra khỏi nơi này trước khi quay về.
      Quần áo của giờ là mớ vải rách – thể nào ra chốn công cộng với chúng. thà ra trần như nhộng còn hơn mặc quần áo của ta, nhưng ít nhất còn sót lại mẩu bản năng sinh tồn. Nếu mặc quần áo của Bastien Toussaint có nghĩa là phải gặp lại ta nữa, cứ làm thế .
      Tất cả quần áo của đều màu đen – đương nhiên rồi, ta phải khoác vẻ ấn tượng tương xứng với tàn ác của mình. Nó chẳng giúp ích được gì bởi chiếc quần dài duy nhất có thể mặc là quần pijama lụa rộng thùng thình. Giống như hầu hết đàn ông, đặc biệt là đàn ông Pháp, hông hẹp. Còn nảy nở hơn dự kiến.
      Trừ việc ta phải người Pháp. làm sao biết được – trọng của hoàn hảo, cung cách của , mọi thứ ở đều chứng tỏ chính xác những gì khám phá ra Internet. Con trai nhà sản xuất vũ khí ở Marseilles – có gì lạ khi làm nghề vận chuyển chúng. Đó là chuyển đổi từ buôn vũ khí hợp pháp sang bất hợp pháp.
      Người con kết hôn của nhà sản xuất vũ khí, nhắc nhở mình, xỏ chiếc áo sơ mi lụa của qua hai cánh tay, nhăn mặt lại trong đề phòng. Chất vải mỏng như tơ khẽ chạm vào da , thiếu vắng của cơn đau là khó hiểu. tới cửa sổ và nhìn ra ngoài. Trời lạnh buốt và mưa – nom như thể lâu nữa có những trận mưa tuyết. Vẫn còn hơi quá sớm để tuyết rơi, nhưng thế giới dường như bị đảo lộn hết cả. còn có thể dựa vào bất cứ điều gì thông thường nữa.
      có tiền – lục soát căn phòng cách tỉ mỉ. tìm thấy gói có thể là cocaine hoặc heroin – chẳng quan tâm nó là gì, nhưng phải tiền. xu để giúp sang phía bên kia của Paris. dễ dàng xác định được vị trí của mình, với tháp Eiffel ở bên trái , dòng sông Seine chảy quanh co qua thành phố sâm sẩm tối. Phải mất cuộc bộ đường dài qua nhiều con đường và hẻm phố mới tới căn hộ của ở Marais, nhưng dù gì cũng tốt hơn là ở lại đây. vớ lấy chiếc áo khoác của chiếc áo choàng đen bằng len cashmere có cảm giác mềm như bơ trong đôi tay . Mùi hương phảng phất của chế giễu , đủ khiến suýt chút nữa quăng nó trở lại, còn hơn là quấn mình trong mùi vị và cảm giác về ta.
      Nhưng bây giờ phải là lúc cho những hành động cảm tính. cào tay qua mái tóc, cảm thấy độ dài lôm côm của nó, những đuôi tóc bị cháy sém. Giờ này chẳng thể làm gì với nó được, nhưng khi trở về căn hộ có thể nhờ Sylvia sửa lại.
      ta bảo rằng rất nguy hiểm nếu trở về căn hộ của , nhưng ta với biết bao điều dối trá, và ta là điều nguy hiểm duy nhất có thể nhận diện được trong cuộc sống của . Hơn nữa, ai biết sống ở đâu. Sylvia thuê lại căn hộ xíu này từ trong những người tình cũ của cậu ta, và chẳng ai trong bọn họ đứng tên chủ nhà. Hòm thư của Chloe lấy địa chỉ công ty nhà Laurent, số di động của đăng ký ở Mĩ và thực có cách nào bọn họ có thể tìm ra phải tận tâm tận sức. Và nghĩ là bọn họ coi đáng giá đến vậy.
      Nhưng thế có nghĩa là quay trở về Mĩ. tin tưởng Bastien lấy giây, nhưng nhìn thấy đủ trong hai tư giờ qua để biết được mình tình cờ dính vào những người cực kì nguy hiểm, và nếu ta là người tốt trong số đó quả thực muốn gặp những kẻ xấu trong đấy. Chốn an toàn nhất cho là trở về với những ngọn núi của bắc Carolina, về với vòng tay che chở quá mức của gia đình. Vì lí do nào đấy mà Paris và vùng quê bao quanh mất hết vẻ quyến rũ của nó.
      cắm cúi qua con đường ướt lạnh, đầu cúi thấp, với chiếc áo khoác của Bastien quấn quanh người, tâm trạng khá lên được mấy. Chân tê cóng vì lạnh, nhưng ít nhất đôi giày cũng vừa vặn. hài hước khi ta dừng lại đủ lâu để mua cho đôi giày đường đào thoát về Paris. thậm chí thể hiểu cái gì diễn ra trong đầu ta nữa, và muốn cố tìm hiểu. Tất cả những gì muốn là chạy khỏi ta và những người khác đủ xa để ai tìm được .
      đói bụng – đúng ra là đói cồn cào, và ngay cả nghĩ đến Hakim cũng đủ làm sao lãng. thể nhớ bao lâu rồi được ăn, và chỉ có quá lâu rồi mới mất hết khí lực như vậy. có thức ăn ở căn hộ của , thức ăn và chiếc giường ấm áp. Ngày mai bay về nhà, chuyến bay sớm nhất có thể đặt. Và có lẽ lần sau nghe lời gia đình khi họ bảo ở yên chỗ.
      đúng – cơn mưa biến thành tuyết. dừng lại lát, tựa vào bức tường nhà để nghỉ lấy sức. ai để ý đến khi họ vội vã qua đường, đầu cúi thấp, mải mê với công việc của mình. Sau lúc thẳng người lên và lại bắt đầu tiến về phía trước. Trời tối dần, và cho dù những con đường ở Paris được thắp đèn sáng trưng cũng muốn ở ngoài đường mình muộn hơn so với bắt buộc. Kéo chiếc áo choàng sát hơn vào người, rảo bước tiếp, cố lờ mùi nước hoa thoang thoảng của .
      mất nhiều thời gian hơn dự tính. Franc sẵn sàng đồng ý, nhất là khi Bastien cho thấy chi hào phóng đến mức nào, và hứa là đến sáu giờ tối có đủ giấy tờ. Bọn họ có thể dừng lại đường ra phi trường và chỉ mất ít thời gian để cho ảnh vào. đưa lên máy bay của Air France ngay trước nửa đêm, và sau đấy có thể thở phào nhõm, chú tâm vào công việc. Hakim chết có hơi sớm so với kế hoạch nhưng đó phải thảm họa lớn, và Christos còn chưa xuất . Có cơ hội tốt để phục hồi nhiệm vụ khi Chloe ra khỏi con đường. vì sao thể đợi đến lúc ấy – hiếm khi bị phân tâm bởi đa cảm. Chỉ thêm hành vi mong đợi nữa là tốn thời gian nhọc nhằn để giải thích với Ủy ban. Trừ chuyện có ý định cho bọn họ .
      tấp vào quán cà phê và gọi whisky với soda.
      Mưa đổ xuống nặng hạt, biến thành tuyết, và ngồi xuống chỗ cửa sổ, nhìn ra con đường ảm đạm, chờ đợi.
      Người đàn ông ngồi xuống trước mặt nom như viên chức nhà nước quốc – nghiêm nghị, nhạt nhẽo, tầng lớp trung lưu, đứng tuổi. Tên ông là Harry Thomason, và thực tế là người máy vô cảm, khoan dung, người điều hành Ủy ban như cỗ máy được tra dầu trơn tru. Ông nhún vai thoát khỏi cái áo mưa ướt sũng, đặt tờ báo mới lên bàn và gọi tách cà phê rồi cuối cùng mới nhìn đến Bastien.
      “Cậu làm gì hả, Jean Marc?” ông hỏi.
      Bastien châm thuốc, điếu thuốc đầu tiên của trong hai ngày qua, nhả khói trắng mờ mịt cho bõ chuỗi kiện vừa rồi. Có thể Hary biết tên của như bất cứ người nào khác, nhưng mang bí danh Jean-Marc, biết rằng cái tên đặc biệt ấy đến từ con lợn cảnh nhà dì Cecile của .
      Con Jean-Marc ấy từng là con lợn rất cốt cách, tất nhiên. gia đình với dòng dõi huyết thống như họ nuôi con lợn tầm thường. Và dì Cecile thích chở chú lợn ỉn Việt Nam béo núc của bà vào những khách sạn sang trọng nhất ở châu Âu và châu Á. con lợn tốt mã mà xấu tính, Jean-Marc cuối cùng mất tích trong khi dì Cecile và mẹ du lịch ở Burma. luôn tự hỏi liệu số phận nó có bị kết thúc trong bếp ăn nhà nào đó, trả giá thích đáng cho tội tợp miếng lớn vào mông Bastien hay . Đó là lỗi của – hồi đó mười hai tuổi, cáu kỉnh, ngang ngạnh, phát chán với việc bị lôi từ đầu bán cầu này đến bán cầu kia của trái đất, thêm vào đó là cách đối xử bạc bẽo của dì Cecile và Marcie, và khi con lợn nhận được nhiều quan tâm và mến hơn , quyết định quấy phá con Jean-Marc khi nó ngủ lơ mơ chiếc giường phủ lông thú của mình.
      Jean-Marc chống trả kịch liệt, và đớp phát vào mông Bastien, giành được tôn trọng bất đắc dĩ của . Ít nhất con lợn cũng ngó lơ .
      Lúc con lợn mất tích dì Cecile cũng hết hứng thú với nó, y như mẹ hết hứng thú với đứa con độc nhất của bà nhiều năm trước, có lẽ là vài ngày sau khi ra đời. Bà tỏ thái độ rất rằng có mặt của trái đất phải là lựa chọn của bà – người tình độc đoán của bà chịu cho bà phá thai cho đến khi phát ra ông phải là cha đứa trẻ, và lúc ông muốn bỏ nó quá muộn. Marcie đến cơ sở lang băm khẩn khoản người ta cho thai ra sớm khi bà lên cơn đau đẻ, và ba tiếng đồng hồ sau chào đời.
      luôn tự hỏi tại sao bà nhân tiện bóp chết và ném vào thùng rác cho rồi, hoặc thậm chí chẳng cần làm bẩn tay bà vì việc đó, mà chỉ cần để chết vì đói và rét trong cái đêm tháng mười ba mươi hai năm về trước. Có lẽ bà đâm ra ủy mị nhất thời. Có lẽ thực ra vì bà yếu quá, yếu đến mức suýt chết, đến mức người ta phải mổ cắt bỏ tử cung và buồng trứng của bà, đảm bảo rằng bà bao giờ phải trải qua nhục nhã của việc mang thai lần nữa. Có dạo thường suy diễn ra bà nằm giường bệnh, sợ phải chết, nên làm bản giao kèo với đức Chúa mà bà tự nhận là rất tin tưởng. Nếu cuộc sống của bà được kéo dài, bà nuôi nấng đứa bé và làm người mẹ tốt.
      Ồ, bà ta sổ toẹt nó. Bà là bà mẹ tệ hại. được nuôi nấng, nếu có thể gọi như thế, bởi loạt những chị hầu phòng và những thằng chạy việc trong khách sạn, cho đến khi cuối cùng dứt áo ra ở tuổi mười lăm, lang bạt cùng người bạn cũ của mẹ , phụ nữ gấp đôi tuổi với thân hình của mới lớn và trái tim của
      Chị ta đúng là có trái tim, và chị ta . Có lẽ là người đầu tiên làm điều đó. bỏ rơi chị ta ở Marocco khi mười bảy tuổi – vào ngày khi chị ta shopping, mua quà cho . Khi nào họ giường chị ta thích sắm sửa cho những trang phục đắt tiền, và biết đánh giá những bộ âu phục từ rất sớm. Vài năm sau nghe chị ta chết, nhưng lúc ấy chai sạn với bất kì cảm xúc hay ân hận nào.
      được tuyển mộ khi chưa đầy hai mươi tuổi, bởi người giống hệt Harry Thomason. tên khốn máu lạnh, tim, biết đích xác người như Bastien có thể dùng được việc, nếu được huấn luyện quy củ. Và họ phụ trách việc huấn luyện .
      Chuyện chính trị, đạo đức có ý nghĩa gì đối với . Bề ngoài có vẻ làm cho bên chính nghĩa, nhưng có thể rằng phân biệt quá nhiều giữa hai bên. Xác chết chất chồng cao như núi ở cả hai phe, chẳng ai để ý đến những mạng sống vô tội bị lôi vào giữa chiến tuyến, và đối với chuyện ấy cũng chẳng để ý. Chloe là phút lầm lạc, con người quyết định che chở trước khi những người như Harry tìm hiểu về .
      “Thế chuyện gì xảy ra với Hakim?”
      Đó là trong những điểm Bastien ghét ở Harry – người dù miệng ngứa ngáy lắm nhưng cũng văng tục. “Việc hỏng mẹ nó rồi. Tôi biết gì đây?” dập tắt thuốc. mất khẩu vị với nó, lại mối bực mình nữa.
      có thể cho tôi biết chuyện xảy ra với . ta là ai?”
      ?”
      “Đừng giỡn mặt tôi, Jean-Marc. phải là gián điệp duy nhất ở lâu đài Mirabel cuối tuần rồi. thư kí người Mĩ – ta làm việc cho ai? Chuyện gì xảy ra với ta?”
      Bastien nhún vai. “Phỏng đoán của ông cũng giống như của tôi thôi. Tôi nghĩ ta là nhân viên ăn lương của nam tước, nhưng có thể ta ở đó phục vụ cho mấy mục đích giải trí. Ông biết cái sở thích quan sát của nam tước rồi đấy, và lão luôn khoái ghép Moniue với phụ nữ khác.”
      Harry nhăn mũi với vẻ chán ghét của người độc thân từ bẩm sinh. “Và buồn tìm hiểu à?”
      “Tôi cố hết sức rồi, thưa boss,” dài giọng, biết Harry ghét bị gọi là “boss.” “Tôi thể bắt ta thú nhận bất cứ điều gì.”
      Harry nhìn có đến cả phút. “Nếu thể moi được gì ở ta tôi cho rằng chẳng có gì để tìm hiểu. Nếu tôi có thể điều về , đấy là là người hỏi cung tốt nhất chúng tôi có. Tốt hơn bất cứ kẻ nào ở phía bên kia, thậm chí cả Gilles Hakim quá cố. Tay đó luôn có khuynh hướng thích công việc của mình hơi quá độ. Nên hãy tôi hay, chuyện gì xảy đến với ông bạn Gilles lâu năm của chúng ta, và chuyện gì xảy ra cho ?”
      “Chết rồi.” mồi điếu thuốc khác. muốn hút – ngay cả loại Gitanes cũng trở nên nhạt hoét, nhưng nó cho việc gì đó để làm.
      giết cả hai?”
      “Hakim thôi. mới giết .”
      “Chuyện gì xảy ra với xác ta?”
      Bastien nhìn ông ta qua màn khói lượn lờ. “Chẳng còn lại mấy ở ta khi Hakim xong việc.”
      “Tôi hiểu.” Harry nhấp hớp cà phê. Ông già hút thuốc, uống rượu, theo mức hiểu biết của Bastien cũng quan hệ trai . Ông là cỗ máy, hơn kém. Y như Bastien được huấn luyện để trở thành. “Hơi sớm chút,” ông tiếp. “Nhưng có thể khắc phục được, chừng nào có mối dây nào lỏng lẻo. Hakim dùng xong bỏ được, nhưng Bastien Toissaint . Những người còn lại tới Paris để hoàn tất vụ bàn bạc, và Christos lề mề nhập hội cùng. chờ bọn họ.”
      “Ông nghĩ họ nghi ngờ tôi? Rồi thắc mắc tại sao tôi giết Hakim?”
      “Họ biết và họ biết Hakim. Làm sao phải thắc mắc. Điều quan trọng là bọn họ thống nhất được những sắp xếp, phân chia địa bàn và chọn được trưởng nhóm mới. Có thể họ chọn Hakim vì SOB chăm chỉ (SOB: son of a bitch: tên khốn), nhưng khi ra khỏi khung hình tôi đoán Christos có ý đồ ràng. Và ngăn chặn chuyện đó.”
      “Có thể bọn họ sẵn sàng bỏ qua cái chết của Hakim, nhưng băng của Christos rất đông quân. Chắc chắn có hậu quả ngay.”
      “Thế nên cậu chết,” Thomason .
      Bastien thậm chí nháy mắt. “Tôi ư?”
      “Rất đơn giản – chuyện kiểu này cậu từng làm rồi mà, và nếu chưa tôi cũng giao việc quá sức cậu đâu. khi họ chọn Christos cậu làm om sòm lên, găm viên đạn vào đầu , và người chúng ta cài vào bắn cậu. Cậu mang miếng băng đựng máu giả, và khi nghe thấy tiếng súng cậu liền đổ vật xuống. Thế nghĩa là cậu chỉ được bắn phát vào Christos thôi – hãy nhắm cho chuẩn vào.”
      “Tôi chưa bao giờ bắn chệch mục tiêu cả.”
      , cậu chưa từng. Nên Bastien Toussaint chết và nếu tôi cảm thấy rất mực hài lòng tôi có thể thưởng cho cậu kì nghỉ ở miền nam nước Pháp đến khi cậu nhận nhiệm vụ tiếp theo. Lần đầu tiên đấy nhé.”
      Bastien đốt điếu thuốc mong muốn khác. “Thế còn nhóm buôn vũ khí.”
      lựa chọn hiển nhiên tiếp theo là nam tước, và ông ta dễ điều khiển. Chúng ta có ý định cắt đứt đường kinh doanh của họ. Phải có người để cung cấp vũ khí cho bọn khủng bố quốc tế, và bằng việc giám sát hoạt động chúng ta có thể lần theo những băng nhóm ly khai khác nhau, tận dụng các kế hoạch của chúng.”
      “Tháng tư năm ngoái tôi có giao kíp nổ đến Syria. Bảy mươi ba người thiệt mạng, bao gồm cả lũ trẻ con mười bảy tuổi.” Giọng bình thản, nhưng Thomason ngốc.
      “Đừng với tôi vẫn day dứt về chuyện đó đấy nhé! Chiến tranh là thế, cậu bé của tôi ạ. Cuộc chiến chống khủng bố tất phải có thương vong. bao giờ được ủy mị, Jean-Marc. Cậu biết tính toán cũng như tôi. Bảy mươi ba mạng người, đổi lại hàng ngàn người có khả năng được cứu. Đôi khi cậu buộc phải đưa ra lựa chọn khó khăn.”
      “Phải,” Bastien , nhìn làn khói lãng đãng bay lên từ điếu thuốc.
      “Tôi tin cậu, Jean-Marc. Tô biết cậu bao giờ mắc sai lầm dối tôi, nếu cậu bảo chết tôi yên tâm là như thế. Hơn nữa, việc gì cậu phải dối chứ? Bao năm quen biết cậu tôi chưa từng thấy cậu h biểu lộ bất cứ cảm xúc con người nào, bất cứ yếu đuối nào. Cậu là cỗ máy. Tối tân, trơn tru, thiết yếu.”
      “Ngay cả máy móc cũng cần nghỉ ngơi,” . “Hãy để người khác làm nốt công việc , và tôi biến mất. Jensen tạo dựng được vỏ bọc vững chắc – ta có thể tự lo vụ Christos.”
      “Tại sao?”
      “Vì tôi thấy mệt.”
      “Người trong mạng lưới của chúng ta được phép mệt mỏi. Họ hiếm khi có thời gian rảnh, họ cần nghỉ ngơi. Chỉ có cách để nghỉ hưu thôi, Jean-Marc. Là cách của Hakim.”
      “Đó là lời đe dọa à?” uể oải hỏi, dụi tắt thuốc.
      , chỉ là . Bọn họ họp mặt tại khách sạn Denis tối mai, Christos đường đến. Tôi giao chuyện đó cho cậu. Tôi tin cậu làm những gì cần thiết.”
      “Vậy sao?”
      “Đừng giỡn mặt tôi, Jean-Marc. Cậu biết cái giá của việc đạp lên chuyện này rồi đấy.” Ông đứng dậy, gấp gọn lại tờ báo mới.
      “Số mệnh của thế giới tự do? Lúc nào chẳng thế?” chẳng buồn đứng lên. “Tôi nghĩ trước đây tôi nghe nhàm mấy chuyện này rồi. Nhu cầu của số đông đặt lên nhu cầu của số ít và tất cả những thứ tào lao khác. Ông xem Star Treck quá nhiều rồi đó.”
      “Tôi nghĩ đó là Star Wars,” Harry .
      “Tôi biết cái gì mới lâm nguy,” Bastien .
      “Nhớ đừng bỏ sót bất cứ chuyện gì đấy.”
      Bastien nhìn lên ông ta. Thời gian của sắp cạn, và dù thế nào nữa cũng chẳng quan tâm. Vận may của duy trì lâu hơn mong đợi, và nó kéo dài hơn nữa. chết trong cơn mưa tuyết đầu tiên. Trừ phi tuyết rơi rồi.
      Nhưng trước khi bọn họ tới tìm , có thể cắt cổ Harry trước. Để lưu lại kỷ niệm đẹp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :