1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Black Ice - Anne Stuart ( 25c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 4

      Vậy là , Bastien nghĩ, chậm rãi lướt những ngón tay bầu ngực căng đầy của Monique. đến vì . Nếu có, Mademoselle Underwood quá hấp tấp đẩy vội ra như thế. Đến tên gián điệp xoàng cũng biết ngủ với kẻ thù là cách hữu hiệu nhất để lấy được thông tin cần biết. Và hầu hết đàn ông đều dễ bị tấn công nhất khi làm tình.
      thuộc số hầu hết. Trong các mạch máu của , trong vật đàn ông của là nước đá, và ngay cả ở giữa cơn cực khoái vẫn là kẻ nguy hiểm. Chloe biết điều đó – ta thiếu trình độ đến mức tự tố giác khả năng ngôn ngữ của mình trong vài phút từ lúc đến đây, và ta đớp ngay miếng mồi đung đưa trước mặt ta nếu như quả thực là mục tiêu của nàng.
      Thế nghĩa là ta theo đuổi mục tiêu khác. Thường chuyện đó chẳng liên quan đến có công việc phải làm và dù kẻ ta theo dõi là ai cũng phải tự mà lo lấy thân.
      Nhưng toàn bộ vụ này vận hành trôi chảy trong nhiều tháng qua, và để cho kẻ mới gia nhập được mong đợi phá hủy tất cả những thứ làm việc vất vả mới đạt được.
      trượt tay vào trong chiếc áo lụa của Monique. ta mặc áo lót, và ta nóng rực cho , như mọi lần. Ông chồng ta già và dễ tính, chừng nào ta còn cho lão biết tỉ mỉ chi tiết những cuộc phiêu lưu của mình, và cho rằng ông già đó còn tận mắt bắt gặp bọn họ đôi lần. Nó chẳng làm thích thú cũng như phiền hà. có thể trình diễn khán giả cũng được mà có cũng chả sao, và cuối cùng bạn tình của mang tính quan trọng nếu họ chỉ là công cụ sử dụng.
      Về điểm đó Monique có giá trị đặc biệt nào. thu được tất cả những gì cần thiết từ ta vào lần gặp gỡ cuối cùng của họ, nhưng nên để mất hứng thú nhanh chóng quá. ta bớt gây phiền hơn nếu lật váy ta lên và đẩy ta vào bức tường đá mát lạnh của lâu đài, trong bóng tối.
      Tất nhiên họ bị trông thấy. Bởi các camera an ninh, bởi những nhân viên bảo vệ có vũ trang tuần tra với nghiêm túc chê vào đâu được. Hakim có thể ghi hình bọn họ, và cung cấp bản sao cho ông già, cũng như bất cứ ai với mức giá chấp nhận được.
      luồn tay vào giữa hai chân ta và ta rên lên trong miệng . ta cũng chẳng mặc quần lót nốt, lấy danh dự mà , chẳng có gì ngạc nhiên. ta dò dẫm khóa quần , biết ta mong chờ cứng lên. như thế, bằng cách nghĩ tới ánh nhìn mặt ta khi ta lên đỉnh, và với tới cửa lều của mình bằng tay kia, sẵn sàng giúp đỡ ta, nhận ra gương mặt ta phải là gương mặt hình dung. Mà lại là Miss Chloe lơ ngơ.
      Và đột nhiên mất hứng. Thay vì kéo khóa quần xuống lại nhấc tay ta ra, và dùng bàn tay còn lại đưa ta lên đỉnh, ngay lập tức, dữ tợn đến nỗi ta thét lên còn cơ thể căng cứng.
      phải ý hay. đặt tay lên miệng ta và ta cắn vào nó, hết sức bình sinh. Monique thích những trò chơi và thú vui cảm giác mạnh, và biết ta cố lấy được máu .
      chặn đứng chuyện đó lại, và tiếng thút thít vẳng đến từ sâu trong họng ta nghe như con hổ cái vừa bị nhảy giống. Monique giống như loài mèo – tàn nhẫn, vô luân lý, trơ trơ trước đau đớn thông thường. đối thủ hợp cạ với .
      Nhưng thấy thích thú. giật ra, thả tà váy trùm xuống quanh đôi chân hoàn hảo của ta, và ta dựa lưng vào bức tường đá, miệng há ra, thở hổn hển, mắt đờ đẫn vì thỏa mãn. Miệng ta dính máu, ả khốn. nên chú ý hơn mới phải.
      là…thú vị,” ta , giọng là tiếng rừ rừ khàn khàn. “Nhưng chúng ta mới chỉ bắt đầu.”
      “Chúng ta kết thúc rồi,” , và tự lấy làm lạ. định đánh lừa ta. Suy cho cùng, lần cuối cùng quan hệ với ta là hơn bốn tháng trước, và chút tình dục tiêu khiển chỉ mài sắc giác quan của hơn mà thôi.
      Nhưng muốn ta, và chẳng thu được lợi lộc gì khi có được ta cả. Còn quá nhiều câu hỏi đáp án về người phụ nữ dễ kích động mới đến chiều nay và nhìn như thể là món kem brfile’e và đông cứng người khi chạm vào .
      “Ý là sao?” Monique hỏi.
      cúi người hôn đôi môi đầy đặn đỏ mọng của ta, lấy lại luôn chỗ máu của mình. “Hai ta có khoảng thời gian tươi đẹp, em và , nhưng em nghĩ quá hạn để tìm bạn chơi mới rồi sao? Chồng em hẳn mệt vì phải nghe mãi về rồi. Lần tới hãy chọn phụ nữ thử xem.”
      Đúng như nghĩ, ta bị xúc phạm. ta nở nụ cười loài mèo của mình. “Chúng ta có thể mời Miss Underwood tham gia cùng. Nó có thể tăng thú vị lên rất nhiều đấy.”
      che giấu bực bội rất tốt. “ ta phải gu của .”
      “Và hình như em cũng thế. đời nào.” ta nhún vai. “Tệ , nhưng phải, chồng em bắt đầu thấy chán rồi. Lão ấy chỉ thích khi đàn ông làm em đau thôi, và đặc biệt rơi vào kiểu ấy.”
      “Có lẽ để lần sau,” nhàng, cảm thấy thoáng khao khát muốn siết cổ ta. Đó là cái cổ xinh xắn, đeo đầy kim cương.
      “Có lẽ là ,” ta , qua mặt , quay bước trở lại gian phòng khách mà liếc nhìn lại.
      đốt điếu thuốc, nhả khói lên trời, xua ta và quay lại với những chuyện quan trọng hơn. Ai thuê Chloe Underwood, và ai là người dõi theo.
      Và cái tên ấy kì cục. ta có thể gọi mình là Mary Poppins cũng được. Cái tên đủ hay đối với vỏ bọc của , nhưng ta nên lấy cái tên nào bớt trinh nguyên hơn chút.
      Tổ chức của có thể cử đến, nhưng nghi ngờ chuyện đó. Bất cứ ai đơn thuần như cũng bị loại bỏ từ đời nào rồi. Và lần theo ai được nhỉ? Mr. Otomi, Ricetti hay Madame Lambert? Hay là chính Hakim?
      Có điều chắc chắn là – ta đến từ thành phần nguy hiểm nhất của nhánh êm ấm. Christos Christopolous thuê ai ngoài người giỏi nhất, và gã ít khi dùng phụ nữ trong bất cứ khả năng nào.
      tự hỏi người phiên dịch ban đầu giờ ở đâu, có thể trong ngõ hẻm nào đó với cổ họng bị cắt. Chỉ vì Miss Chloe phải chuyên gia phổ thông có nghĩa ta thể hoàn thành việc hạ thủ người giỏi nhất trong bọn. Đôi tay bé mảnh mai của có thể giết người hiệu quả như nắm đấm của Hakim vậy.
      Và tại sao cứ nghĩ mãi tới ta làm gì, khi chứng tỏ ràng việc của liên quan đến . Chỉ cần câu vào tai Hakim là ta ra , và có thể tập trung vào công việc của mình.
      Thế nhưng, mệt mỏi với công việc. Mệt mỏi với quá nhiều dối trá đến mức quên ra sao, quá nhiều cái tên và trá hình đến mức quên thực ra là ai. Quá nhiều năm tháng khiến còn biết ai là người tốt ai là kẻ xấu. Và tệ hơn cả, chẳng bận tâm.
      Vì lí do nào đó Chloe kích thích trí tò mò của . Khiến cho mọi việc thú vị hơn chút. đáng tiếc nếu loại bỏ quá sớm. Công việc này phải thử thách đặc biệt – vỏ bọc của được chấp nhận từ lâu, và Hakim tỏ ra là rắc rối lớn. Cho đến khi Christos chường mặt ra có thể tự thưởng cho mình chút tiêu khiển. Và nếu trở thành vật ngáng đường có thể vứt bỏ dễ dàng như Ha kim vậy. Còn nhanh chóng và nhân từ hơn. Hakim thích nhìn nạn nhân của y chịu đựng đau đớn.
      có thể quan sát và chờ đợi. bản năng mách bảo lúc nào nên hành động. Và tại thời điểm này chỉ cần chờ cơ hội của mình. Cho đến khi Chloe Underwood mắc phải sai lầm tai hại cuối cùng.
      phạm sai lầm tai hại, Chloe nghĩ khi đặt ly rượu trở lại bàn. bao giờ nên uống quá nhiều với cái dạ dày trống rỗng, trong khi cần giữ tỉnh táo. Trong suốt bữa tối kéo dài nhàn nhã theo kịp diễn biến mọi chuyện là vấn đề khá đơn giản. Buổi trò chuyện thuần chất xã giao, và được cầu dịch ngoài vài câu. Đó là điều tốt, từ đó ly của cứ được rót đầy mỗi khi uống xong, đến lúc tới ngưỡng ngà ngà say món pho mát mới được dọn ra.
      Mặc dù thế nhưng chắc làm sao đâu, nếu như dốc cạn liên tiếp hai ly Scotch sau khi Monique von Rutter thướt tha trở vào phòng khách, son môi lem nhem, tóc rũ rượi, ánh mắt mơ màng.
      Bastien hôn trong hành lang, bước vào căn phòng đông đúc, chọn phụ nữ khác và đưa ta ra ngoài để tình tự. có thắc mắc gì về chuyện đó – cứ nhìn gương mặt đỏ bừng của Monique là như ban ngày.
      Ít nhất chị ta nên đợi lát cho mặt dịu xuống chứ, Chloe bất bình nghĩ, lắc lắc ly rượu whiskey ai đấy vừa đưa cho . Bastien tỏ ra chừng mực hơn. Nhưng mà, Monique chỉ cần nhấc váy lên là có thể xoay sở được, trong khi Bastien còn phải cởi quần ra…
      uống hết ly rượu và vươn tay lấy ly khác. mắc chứng quỷ gì vậy? ràng tên đàn ông đó theo đuổi bất cứ ai đứng yên đủ lâu cho ta tóm gọn. Ít ra ta ra kịp lúc.
      ngồi sụp xuống ghế, nhìn miếng pho mát của mình với vẻ ngán ngẩm. Khi Bastien thong dong trở về vài phút sau đó, nom ta chỉn chu và bình thản y như nhìn thấy lúc ban đầu. , là đồ ngu xuẩn khi còn nghĩ đến ta. có gì kém hấp dẫn hơn gã đàn ông chịu phô bày những phản ứng của mình. Nếu có người còn có thể trông bình thản như thế sau chuyến tàu nhanh ở ngoài vườn ta phải dành cho . thích đàn ông ngại biểu lộ những cảm xúc của mình hơn.
      suy ra những giả định hoang đường khắp mọi nơi, tự chấn chỉnh bản thân, cái nào hợp lý. ta có thuộc tuýp người của hay chẳng quan trọng, vì chắc chắn ta nằm ngoài thế giới của .
      ta đưa mắt sang lần nào trong cả bữa tối dài vô tận, làm sáng tỏ hơn cái chuyện hứng thú của ta chỉ là phút bốc đồng. ngồi lặng im trong ghế của mình, phiên dịch khi được cần đến, còn lại gì thêm. Monique von Rutter, mặt khác, lại là trung tâm của bữa tiệc – hóm hỉnh, lôi cuốn, lả lơi với tất cả những người có mặt, cả đàn ông lẫn đàn bà.
      Chloe sẵn sàng trượt xuống dưới gầm bàn trong thất bại Hakim cuối cùng cũng đứng lên, ra dấu kết thúc bữa ăn dài đằng đẵng. “Chúng ta còn có rất nhiều chuyện cần làm vào ngày mai, các quý ông quý bà. Mời mọi người sang phòng khách phía tây dùng cà phê và rượu mùi, rồi chúng ta về nghỉ ngơi. Những ai muốn thẳng về phòng ngủ, đương nhiên được miễn.” Ông ta quay đôi mắt đen ti hí về phía . “Tối nay chúng tôi chỉ cần đến đây thôi, Mademoiselle Underwood.”
      xua đuổi thẳng thừng và đáng được hoan nghênh– chầu rượu nữa chắc chắn hạ gục xuống gầm bàn. đứng dậy đủ vững vàng, bảo đảm rằng tình trạng hơi rệu rã của mình bị nhận ra trong trong cuộc di cư chung.
      ta nhìn . thể hình dung vì sao, và thực ra bắt gặp được ta làm điều đó, nhưng biết ta quan sát suốt cả buổi tối, trong lúc mê hoặc mọi phụ nữ khác có mặt.
      Có lẽ việc ràng vào sáng mai khi hơi rượu tan ngủ được giấc, nhưng ngay lúc này chỉ có cảm giác hoang mang, lo ngại, đe dọa. Và lố bịch thay, cảm giác hồi hộp cách nguy hiểm.
      quên biến những hành lang trong lâu đài quanh co tới độ nào. Bastien dẫn xuống dưới nhà – có ý định nhờ ta giúp tìm đường về. Tự mò mẫm chắc cũng ra.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      4.2

      Nó khiến tốn nhiều thời gian hơn tưởng. Lẽ ra nên hỏi xin những lời chỉ dẫn, nhưng tới lúc leo được nửa cái cầu thang lớn chẳng thấy bóng dáng ai. dừng lại, tuột đôi giày cao gót của Sylvia ra với hơi thở sung sướng, rồi tiếp tục leo lên, tin chắc sớm muộn gì cũng tìm được phòng mình.
      nhận ra tòa lâu đài rộng lớn ra sao. Ngay cả khi hoàn toàn minh mẫn cũng mất thời gian vất vả để tìm được hành lang phòng mình. Vào giờ đó, trong ánh sáng lờ mờ, có thể cứ lang thang mãi, xuống cái hành lang trang nhã rồi lại lên cái khác, cái nào cũng vừa quen lại vừa lạ. Cứ như thế mãi đến khi ngoặt ở khúc quanh cánh cửa trông quen thuộc ra, và gần như chạy bổ tới nó, chắc chắn nó dẫn tới hành lang có phòng mình.
      nhầm. Mùi ở đây rất nồng – mục nát và mốc meo, mùi suy tàn của tòa nhà cổ. sửa chữa mới chỉ được đến đây, nhận ra, căng mắt nhìn vào bóng tối, rút ra được kết luận là hệ thống điện chưa được mắc, nhưng ánh sáng phản chiếu qua cửa sổ dầy bụi cung cấp cái nhìn thoáng qua về phần còn lại của lâu đài trông như thế nào, trước khi có ai đó với nhiều tiền quyết định phục hồi nó. Những mảng tường trát vữa đổ sụp, sàn nhà bẩn thìu và oằn xuống, và những thùng sơn đứng như nhân chứng câm lặng cho những kế hoạch sửa chữa về sau. Có thứ mùi nữa bên dưới ẩm ướt và mốc meo, mùi thể xác nhận, thứ gì đó cũ và u và…ghê sợ cách khó diễn tả. Và tất cả chỗ rượu đó chắc chắn xộc thẳng vào đầu – thêm lúc nữa chắc bắt đầu tưởng tượng mình rơi vào vòng nguy hiểm. Quá nhiều rượu, quá nhiều tưởng tượng. thối lui khỏi gian phòng, chậm chạp, để rồi đụng phải hình người rắn chắc.
      thét lên, nuốt lại tiếng kêu khi bàn tay nặng trịch giữ chặt cánh tay , xoay lại.
      Đó là Mr. Hakim. nhõm của có thể sờ thấy được – thực bắt đầu lắp bắp. Chẳng phải vì Hakim ấm áp và xù xì, mà bất kỳ ai cũng thích hợp hơn gã Bastien Toussaint đáng ngại.
      “Cảm ơn Trời!” . “Tôi rẽ tất cả các góc rồi và sợ chẳng bao giờ tìm được phòng mình.”
      “Khu vực này của lâu đài cấm khách tham quan, Miss Underwood. Như thấy đấy, nó trong quá trình sửa chữa, và rất nguy hiểm nếu lang thang trong đó. Nếu gặp phải cố chẳng ai nghe thấy tiếng kêu của .”
      Chloe đột nhiên tỉnh táo hoàn toàn. nuốt xuống, nhìn vào gương mặt ngăm đen, lầm lì của Hakim. Rồi ép mình buông ra tiếng cười, nhằm phá vỡ căng thẳng.
      “Tôi nghĩ chắc tôi phải có bản đồ mới tìm được đường ra trong chỗ này,” . “Nếu ông có thể chỉ đường cho tôi về phòng tôi hướng thẳng đến đó. Tôi kiệt sức rồi.”
      Ông ta thả tay ra. Ông ta có đôi bàn tay dầy, xấu xí, với đám lông đen mọc những ngón tay như chuối mắn. Ông ta chẳng chẳng rằng, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi điên rồ nghĩ ông ta đẩy trở vào trong chái nhà hoang vắng nơi có ai nghe thấy tiếng kêu của .
      Và rồi minh mẫn quay trở lại, và ông ta buông tay xuống, và nụ cười ông ta nặn ra thiếu nét vui vẻ tối thiểu để được gọi là cười.
      nên cẩn thận hơn, Miss Underwood,” ông ta nhắc nhở. “Những người khác có thể nguy hiểm hơn tôi đấy.”
      “Nguy hiểm?” xoay sở kịp lúc để ngăn cho giọng lắp bắp.
      “Như Monsieur Toussaint chẳng hạn. ta có thể rất quyến rũ, nhưng hãy khôn ngoan mà giữ khoảng cách. Tôi thấy hai người trong hành lang tối nay, và tôi vô cùng lo lắng. Cho , Miss Underwood.”
      Nhờ bóng tối lờ mờ nên ông ta thể trông thấy sắc đỏ lan hai má . “Ông ấy chỉ đưa tôi đến thư viện thôi mà.”
      “Bằng miệng ta ư? Tôi tránh xa ta nếu tôi là . Người đàn ông đó rất khét tiếng. thèm muốn của ta đối với phụ nữ là vô độ, và khẩu vị của ta, phải là, lập dị. Tôi cảm thấy có phần trách nhiệm nếu gặp phải bất kỳ rắc rối nào trong thời gian ở đây. Xét cho cùng, thực tế tôi là người thuê , và tôi muốn có chuyện may nào xảy đến với .”
      “Tôi cũng vậy,” Chloe .
      “Rẽ trái, tiếp hai hành lang rồi rẽ phải hai lần.”
      “Xin lỗi ông bảo gì cơ?”
      “Đấy là đường về phòng . Hay là muốn tôi hộ tống hơn?”
      Chloe cố đèn nén cơn rùng mình khiếp sợ. “Tôi sao,” , “nếu có lạc đường lần nữa tôi hét lên.”
      ổn thôi,” Hakim bằng giọng nhàng nhưng hiểu sao chẳng trấn an được .
      Nhưng lên đường về đến hành lang của mình mà gặp thêm rủi ro nào nữa, và có ai nán lại, chờ đợi . Mr. Touissaint dâm đãng hẳn tìm được đối tượng của mình cho đêm nay, nghĩ, hơi bực bội, đẩy cửa phòng mở ra.
      Có người vào đây. Cửa có chìa khóa, và có cách nào ngăn người ngoài vào, và cảm giác bị xâm phạm là thể tránh khỏi. lắc lắc đầu, cố xua tính đa nghi . Làm sao người ta phải để tâm tới người phiên dịch thuê chứ?
      Chăn đệm được lật xuống, trong những chiếc áo ngủ trong mờ mờ của Sylvia nằm vắt ngang qua. Và chiếc khay có chiếc bình pha lên thon cổ cùng đĩa sô la đặt chiếc bàn mạ vàng cạnh giường.
      “Bình tĩnh , đồ ngốc,” to thành tiếng, để phá vỡ im lặng bao trùm quanh phòng. “Đấy chỉ là người hầu phòng thôi.”
      nhanh chóng chuẩn bị ngủ, tròng cái tổ hợp đăng ten và lụa kia qua đầu. Nếu còn chút ý thức ngả lưng xuống ngủ luôn , nhưng cuộc chạm trán với Hakim đẩy cơn buồn ngủ khỏi người . Làm ly brandy chẳng có hại gì.
      Có thể có khả năng làm đầu bếp, nhưng về vị giác là số , và thứ rượu cognac này có chút bình thường, vị lấn cấn mà tài nào xác định. Gần như là kim loại, có thể như thế, nhưng nơi như lâu đài Mirabel bao giờ phục vụ rượu cognac kém phẩm chất. Đấy hẳn lại là trí tưởng tượng của . Nó làm ấm hẳn lên cách kì diệu, và có thể cảm thấy hai mắt trĩu xuống. ngủ ngon lành đêm nay, và mơ đến ai hết, chắc chắn là mơ đến Bastien Toussaint.
      Đó là lúc nhận ra làn hương cốt lõi nhất trong khí. Mùi nước hoa thoang thoảng đặc trưng đem lại phản ứng ấm áp, bản năng. Cho đến khi nhớ ra nó đến từ đâu. Những nếp gấp bằng lụa bộ quần áo Armani của Bastien. Làm sao mà…
      cố gắng đặt ly rượu trở lại khay, nhưng nó xa hơn nhiều so với nghĩ, ngoài tầm với của , và nó rơi xuống sàn với tiếng lanh canh khẽ của thủy tinh vỡ, và ngã xuống theo nó, nằm sóng soài thảm.
      Mình đâu có uống nhiều đến mức ấy, nghĩ, cố ngồi dậy. Chắc chắn là ngụm cognac đủ làm mất hết kiểm soát.
      Nhưng có vẻ như là thế, và cái giường tự dưng cao đến mức trèo lên được. Tấm thảm Aubusson bên dưới đẹp vô cùng, và nếu cẩn thận có thể tránh chỗ thủy tinh vỡ, cuộn tròn lại thành quả bóng , và chìm vào giấc ngủ sâu, hạnh phúc.
      Bastien bước vào phòng , lặng lẽ đóng cánh cửa lại sau lưng. cần phải thận trọng quá – biết các camera lắp ở đâu, và có thể tìm đường vòng qua chúng mà sơ hở bất cứ cái gì. Hơn nữa, nổi tiếng là gã lăng nhăng, và người ta chẳng ngạc nhiên nếu tìm cách chiếm đoạt tất cả phụ nữ đẹp xung quanh.
      Trừ điều là này đẹp lắm. đứng phía , nhìn xuống thân hình cuộn tròn của lúc. xinh xắn. phải là từ định dùng. có cấu trúc xương cân đối, đến từng chi tiết, cái miệng ngọt ngào đầy đặn.
      Ngọt ngào? Xinh xắn? Có lẽ khá hơn tưởng. Chắc chắn có khả năng toát ra cái vẻ ngây thơ thuần khiết.
      luồn hai tay xuống dưới người và đặt nằm lên giường. tẩy trang – có lẽ đấy là nguyên nhân khiến trông ngây thơ đến thế. Chiếc áo ngủ mặc rất đắt tiền, với những sợi dây sa tanh xíu nằm dọc trước thân áo. tháo chúng ra, từng sợi , cho đến khi chiếc áo ngủ mở bung ra quanh .
      thân hình cũng cân đối nữa. Hông đầy hơn phụ nữ Pháp thông thường, ngực cũng đầy hơn chút, nhưng về cơ bản trẻ trung và đầy sức sống và duyên dáng. có dấu hiệu nào của huấn luyện nghiêm ngặt đáng lẽ phải trải qua. Chỉ mềm mại nơi hai cánh tay và bụng với rằng ấm áp và nồng nàn giường.
      đùa ai vậy? ta cắt cổ họng , nếu bất chợt sao lãng. Và làm tình sao lãng quá còn gì.
      Có những vết hằn người , bên dưới bầu ngực. Những lằn đỏ, và những ngón tay lần theo chúng, tự hỏi chịu hình thức tra tấn nào trong quá khứ xa xôi trước đây.
      Và rồi mỉm cười. xa xôi lắm đâu – đơn giản là mặc áo lót quá chật.
      Chưa có phụ nữ nào biết lại mặc cái áo lót chật khít trừ phi họ lựa chọn. liếc xuống đôi chân dài của xuống đến bàn chân. Những vết hằn còn rệt hơn – đôi giày mang cũng sai cỡ.
      Thứ thuốc bỏ vào rượu của là loại tốt – ngủ từ sáu đến tám tiếng đồng hồ rồi tỉnh dậy mà bị nhức đầu, dù đáng bị thế sau tất cả chỗ rượu uống trong bữa tối. Đó là món quà tặng .
      rà soát căn phòng cẩn thận, từ xuống dưới. có ba đôi giày, tất cả đều cùng cỡ, tất cả đều mảnh và cao gót. Hai ngày nữa tập tễnh cho coi, nếu còn ở đây.
      có quần áo dạ hành đen. Ít nhất trong phòng có, và ta thể giấu chúng ở bất cứ đâu ngoài vườn mà bị phát . vũ khí, có giấy tờ nào đáng chú ý. Hộ chiếu của bản nhái xuất sắc – tấm hình bên trong trông như phiên bản trẻ hơn, thô mộc hơn của người phụ nữ bước vào đây hôm nay. đến từ bắcCarolina. sắp được hai tư tuổi, cao mét bảy, nặng năm mươi lăm cân, và đến Pháp từ hai năm trước bằng visa sinh viên. có giấy phép làm việc, ngạc nhiên. chưa bao giờ tin người nào có lí lịch quá ư sạch .
      có gì khác dưới dạng giấy tờ, giả mạo hay gì gì khác. Tiền có nhiều. có đơn thuốc, có gì thuộc cá nhân cả.
      xấp ảnh trong ví – những tấm ảnh giả mạo với trẻ tạo dáng nhiều kiểu khác nhau với gia đình vui vẻ. Đủ dễ để làm giả.
      đặt cái ví lại chỗ cũ, di chuyển vòng sang bên kia giường. Ly rượu vỡ thành những mảnh lớn, rượu pha thuốc ngấm vào trong thảm. Với đấy phải đống bừa bộn quá lớn để dọn dẹp – gặp nhiều trường hợp tệ hơn. Lần này có máu để tẩy, có xác để phi tang.
      đổ hết số rượu pha thuốc vào bồn rửa mặt, rồi rót đầy lại bằng cái chai dẹt mang theo. mang thêm cả cái ly để phòng hờ, và rót lượng vào đấy trước khi đặt nó xuống cạnh giường.
      lần nữa nhìn xuống . Xét cho cùng là tay chuyên nghiệp thực - nếu thể tìm ra bất cứ cái gì trong công cuộc rà soát của mình tính toán những việc mà đến cũng nghĩ tới.
      Tất nhiên là trừ phi . Rằng đúng là phụ nữ hai tư tuổi từ bắc Carolina đến và biết tí gì về lai lịch của bọn họ.
      Thế nhưng, tại sao lại mang giày và đồ lót sai cỡ. Tại sao lại dối về trình độ ngoại ngữ của mình.
      , xét ở các góc độ, ta thể nào là người ngoài cuộc vô tội. ở đó để gây ra chuyện, và cần tìm ra là chuyện gì, và đối tượng là ai.
      bắt tay vào buộc lại những sợi ruy băng liên kết những mảnh áo ngủ với nhau, rồi dừng lại, để nó mở ra phía dưới eo . băn khoăn tại sao như thế, nhưng nhớ được. có thể làm bất cứ việc gì thích với , và nhớ.
      Có vô khối chuyện thích làm với , nhưng hầu hết số đó hay ho hơn nếu thức và tham gia cùng. Có thể thiếu kinh nghiệm để đón quả bóng chuyền cho lúc sớm nay, nhưng chưa vội tin ngay. có quá nhiều mâu thuẫn. Để trần truồng bên dưới , sâu vào trong , và hiểu hơn hiểu bản thân mình.
      Nhưng trong lúc hôn mê .
      ngồi xuống giường bên cạnh , ngắm nhìn ngủ. Mọi chuyện đơn giản nếu giết lúc này. có thể làm nhanh gọn, và chỉ cần với Hakim là tin ta. Hakim chấp nhận điều đó.
      đặt tay lên cổ . Da ấm, mềm mại dưới da , xanh xao hơn bàn tay rám nắng của . có thể cảm thấy mạch đập đều đặn, nhìn thấy ngực nâng lên hạ xuống. siết chặt những ngón tay trong khắc, rồi nhấc chúng ra.
      Sau đó vì sao làm thế. điều hiếm khi thấy ở , thế nhưng mới đây diễn kịch bằng những quy luật khác. Hay lờ những quy luật được dạy.
      duỗi dài người song song với người , đầu đặt lên gối bên cạnh . có mùi xà phòng và nước hoa Chanel và rượu cognac, hòa trộn lôi cuốn.
      “Em là ai, hả bé?” thầm. “Và vì sao em ở đây?”
      Ít nhất trả lời trong sáu giờ tới. tự cười chính mình, và ngồi dậy. Vẫn còn thời gian. có vũ khí, nhiệm vụ của ràng là thu thập thông tin, và có thể đảm bảo rằng bất cứ cái gì phát ra cũng vượt qua được những bức tường của lâu đài.
      Vẫn còn thời gian mà.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 5

      Chloe chưa bao giờ thức giấc trong uể oải. có khuynh hướng tỉnh như sáo ngay tắp lự, và hiếu động đến lộn ruột, trong lúc các chị và bố mẹ đương say giấc nồng dọa nạt bằng cái chết hoặc chặt chân tay nếu dừng gây ầm ĩ lại.
      Buổi sáng hôm ấy cũng có gì khác, ngoại trừ khi hai mắt mở bừng ra chẳng biết mình ở đâu.
      quyết định được hoảng loạn, vì hoảng loạn chỉ tổ phí thời gian. nằm yên, nhúc nhích, và để trí nhớ dần quay lại. Tòa lâu đài, và lời đồng ý khờ dại thay thế cho Sylvia. Rất nhiều rượu trong tối qua, và cái miệng thành thục của Bastien Toussaint.
      biết bao nhiêu tháng rồi chưa được hôn, cho nên chẳng có gì lạ khi vẫn có thể cảm thấy sức ép của môi ta môi . Tệ ở chỗ là thể để mình cuốn theo nó. Vậy nếu nó chỉ là màn trình diễn về phía ta sao? Có thể là ta diễn xuất cực giỏi.
      Nhưng lúc nào chẳng quá cầu toàn và bướng bỉnh, và bạn bè thể nào cũng khuyên bằng giọng đặc Mỹ rằng hãy tận hưởng những khoái cảm của tình dục thông thường . Và dù lần quan hệ với người như Bastien đáng nhớ, thực muốn gì khác ngoài những ký ức để níu giữ.
      từ từ ngồi dậy, đặt tay lên đầu đề phòng cơn đau như búa bổ tuyệt đối đáng nhận vì uống hết sạch chỗ rượu vang đỏ ấy, nhưng nó đến. lắc lắc đầu thăm dò, chuẩn bị cho cú nổ bị trì hoãn của cơn đau, nhưng cảm thấy gì hết.
      nhìn sang chiếc bàn cạnh giường. dùng ly cognac cuối cùng trước lúc ngủ - tưởng mình có thể nhớ chuyện đó. chỉ chếnh choáng say thôi mà; kì cục là thể nhớ được hơn. uống ít cognac. Và nhớ làm rơi nó. Rồi ngã xuống.
      Thế nhưng nằm chiếc giường lớn êm ái, ly rượu khay với chút cặn còn sót trong đáy, vậy hẳn là uống nhiều hơn tưởng
      đẩy chăn ra và vung chân qua thành giường. Và rồi khựng lại. Áo của …hay đấy là…cái áo ngủ bằng lụa với hàng những sợi ruy băng xíu của Sylvia, nhưng nửa số ruy băng đó bị tháo tung ra, từ gấu áo lên tới eo. làm chuyện gì vậy?
      Chẳng hay ho gì cả, quyết định sau khi tắm và mặc quần áo và sửa sang bản thân theo lối bắt chước phong cách thanh lịch mượn từ Sylvia. ngó đôi giày da màu nâu vàng với mũi nhọn và gót cao mảnh mà rên thầm. Có lẽ có thể với họ rằng mang phần dòng máu Nhật Bản và cần chân .
      , cái đó chắc chẳng lừa được ai. Tuy rằng thích có huyết thống nổi bật, nhưng đích thị là người Anglo Saxon da trắng theo đạo tinh lành chệch đâu được, và có ai ngốc đến độ nghĩ khác .
      xuống dưới nhà mà bị lạc đường, vừa kịp lúc cho bữa sáng với cà phê và trái cây trước khi bắt đầu công việc. Những người tham gia ngồi hai bên chiếc bàn hội nghị dài, vài người trong đó có trợ lý tháp tùng. Ngoại trừ von Rutter, người kèm ông ta là vợ Monique mỡ màng và xinh đẹp.
      Hakim ngồi ở đầu bàn, và ông ta ra dấu vào trong những chiếc ghế trống bên tay phải mình. Toussaint có trong phòng, nhận ra khi cẩn thận đặt tách cà phê xuống mặt bàn gỗ óc chó. Có lẽ sau cùng ông trời cũng tỏ ra tử tế với .
      nên sáng suốt hơn mới phải. lát sau ta xuất , với tách cà phê của mình, và ngồi xuống chỗ trống còn lại, bên cạnh .
      ngồi nghe các nghi thức chỉ bằng tai. phút im lặng tưởng nhớ người bạn quá cố của họ, Auguste Remarque. từng nghe thấy cái tên này lần, nhưng thể nhớ là ở đâu. Nó làm sốt ruột cho đến khi nào nhớ ra mới thôi– có lẽ chỉ cần hỏi người nào đó. Hoặc có lẽ nên giữ im lặng và cố hòa vào làm với phông nền xung quanh
      có gì nhiều để làm đầu óc bận rộn trong vài giờ tiếp theo. Tổ chức những nhà nhập khẩu thức ăn tranh cãi về việc phân chia lại địa bàn, và mặc dù Chloe rất thích món thịt cừu và cam và gà quay chín, niềm đam mê của vẫn có giới hạn. Những lời thảo luận cần tới phiên dịch buồn tẻ đến phát điên, luôn thấy những con số nhàm chán, và những đơn vị đo của thịt gà và heo sữa và những thùng ngũ cốc cũng thể gây hứng khởi nơi người đầu bếp thất bại trong . Những người khác ngồi tại bàn dường như thấy buổi thảo luận lôi cuốn biết chán, và bằng vào những con số dịch có thể hiểu tại sao. Những euro, đô la và bảng họ tới là số tiền khổng lồ. nhận ra những người buôn bán hàng tạp phẩm lại tích lũy được nhiều của cải đến thế.
      Bởi vì ngồi tuốt góc bàn nên phải quay đầu để nhìn người , và người đàn ông ngồi kế bên lúc nào cũng nằm trong tầm nhìn của . Bất chấp cảnh giác cao độ của , ta dường như mất hết hứng thú với , gần như chẳng để tồn tại của vào trong mắt. Vì ta được cả tiếng và Pháp nên bị cầu dịch cho ta, và có thể tựa vào lưng ghế và giả vờ lờ ta trong lúc viết nguệch ngoạc lên xấp giấy người ta đặt trước mặt .
      Chỉ có rắc rối trong cả buổi sáng dài lê thê và tẻ ngắt. Có từ biết – đấy phải ngạc nhiên lớn, dù rằng dịch rất trôi chảy.
      legolas là gì vậy?” hỏi, “ nhân vật trong Lord of the rings à?” (Ai xem Lord of the ring chắc đều biết tiên Legolas rồi nhỉ, cần giải thích nữa nhé).
      Im lặng chết chóc phủ xuống gian phòng, chỉ có thanh của tách cọ đĩa. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào như thể vừa hỏi về đời sống tình dục của bọn họ, hoặc tệ hơn, là thu nhập hàng năm của họ vậy, và rồi, lần đầu tiên trong ngày hôm đó, Bastien nhìn đến .
      “Legolas là giống cừu,” , “ có gì đặc biệt để phải bận tâm cả.”
      Có người trong phòng cười khúc khích. Chẳng biết vì lời giải thích qua loa mát mẻ của hay vì cái gì khác.
      “Đừng đặt câu hỏi, Miss Underwood, chỉ cần dịch thôi,” Hakim . “Nếu làm được chúng tôi có thể tìm người khác. Chúng tôi muốn công việc bị cản trở bởi người thiếu năng lực.”
      Chloe chưa bao giờ phản ứng giỏi trước những lời quở trách công khai, và quyết định là mình thích Hakim lắm. Đối với chuyện này chẳng thích gì hơn là được đưa về Paris chiếc xe limousine sang trọng và bao giờ gặp lại những con người đó nữa.
      có muốn thế ? giữ ánh mắt tránh xa người đàn ông bên cạnh, nhưng biết rằng trước khi bị bắt buộc.
      “Tôi xin lỗi, thưa ngài,” bằng tiếng Pháp. “Nếu cần biết nghĩa của từ chắc chắn tôi hỏi. Tôi chỉ nghĩ rằng có thể giúp ích nếu tôi hiểu chủ đề hơn.”
      “Coi chừng đấy, Gilles,” Monique với tiếng cười khàn khàn. “Bastien thích ngược đãi thú cưng của ta đâu.”
      Bastien ngước mắt lên khỏi bàn. “Ghen hả người đẹp?”
      “Thôi !” Hakim quát. “Chúng ta có thời gian cho những vụ cãi cọ vớ vẩn.”
      Bastien quay sang Hakim, và để làm thế bắt buộc phải nhìn vào Chloe. Nụ cười của tươi rói, và giơ hai tay lên làm cử chỉ đầu hàng. “Thứ lỗi cho tôi, Gilles. biết tôi luôn dễ bị xao động khi ở gần phụ nữ đẹp mà.”
      “Tôi biết chỉ xao động khi nào muốn thôi, và những người khác cũng thế. Có quá nhiều rủi ro khi lãng phí thời gian vào mấy thứ đó. Đây là việc rất hệ trọng.”
      Vịt với lợn và gà mà rất hệ trọng ư? May là Chloe chỉ chớp chớp mắt. Cũng là lẽ tự nhiên thôi khi người buôn bán cho rằng bất cứ cái gì ta nhập về ảnh hưởng đến vận mệnh thế giới. Những người ngồi quanh bàn đây hình như chẳng có tí óc hài hước nào, thế nhưng, các vấn đề tài chính có xu hướng làm người ta trở nên nghiêm trang cực độ. phải kiềm chế cái tính tùy tiện ngẫu hứng của mình lại.
      Hakim đứng dậy. “Chúng ta nghỉ ăn trưa. Về điểm này chẳng thể bàn bạc gì thêm được nữa.”
      “Tốt quá,” Bastien . “Tôi dậy muộn, và tôi đói ngấu rồi đây.”
      ăn uống gì hết.” Những người khác lục tục ra khỏi phòng, và Chloe cố hết sức theo kịp họ, nhưng bị mắc kẹt giữa hai người đàn ông. “Tôi cần làm giúp việc,” Hakim .
      Chật quá. “Xin lỗi,” Chloe cắt ngang, cố khép nép qua ông ta.
      “Việc này cũng có phần nữa đó, Miss Underwood,” Hakim , đặt tay lên cánh tay chặn lại.
      Đàn ông Pháp thích chạm vào phụ nữ. Về điểm đó đàn ông ở bắc Carolina cũng giống hệt, và những cái đụng chạm thân thiện là chuyện bình thường.
      Nhưng thích cảm giác của bàn tay Hakim cánh tay . chút cũng .
      “Tất nhiên rồi,” Bastien lập tức , liếc nhìn gương mặt bướng bỉnh của với vẻ thích thú rành rành. “ muốn chúng tôi làm gì?”
      “Tôi có việc giao cho Miss Underwood, và tôi rất cảm kích nếu lái xe đưa ấy . Tôi cần mấy quyển sách.”
      “Sách ư?” Chloe lặp lại.
      “Cho mấy vị khách của tôi. Họ đâu có làm việc toàn thời gian, và họ phải có cái gì đó giải trí trong lúc nghỉ ngơi chứ. Tôi chắc biết cần những quyển sách gì, bằng vào kinh nghiệm của trong lĩnh vực xuất bản. Chỉ cần ít trong mấy ngoại ngữ phổ biến nhất. Pháp, , Ý và Đức. Thứ gì đó nhàng và bay bổng – cứ dùng óc xét đoán của .”
      “Nhưng còn chiếc limousine nữa mà?” lắp bắp. “ ngại khi bắt Monsieur Toussaint lãng phí thời gian vào chuyện vặt vãnh thế này thay vì tiếp tục với công việc.”
      “Monsieur Toussaint còn hơn cả vui mừng khi có cơ hội thoát ra ngoài lúc, phải vậy , Bastien? Đặc biệt là có đồng hành của đáng thế này. Còn chiếc limousine được sử dụng – giờ có ở đây.”
      Vì sao ông ta phải dối nhỉ? có chuyện đó đâu – có lí do gì để ông ta phải viện ra cái cớ để tống khứ . Ông ta chỉ cần sa thải là xong chuyện.
      “Thế còn công việc chiều nay?” Bastien nghe hoàn toàn vô lo. “Chúng tôi muốn bỏ lỡ bất cứ cái gì đâu đấy.”
      “Đừng lo, Bastien. Tôi để ý tới những lợi ích cao nhất của . Chúng ta sướng khổ đều có nhau mà. Và còn xa chúng ta mới đến bất kỳ thống nhất nào về người giữ vị trí lãnh đạo, chừng nào Mr. Christos vẫn vắng mặt. Chiều nay chỉ là mánh khóe chạy đua thôi. cứ an tâm dùng cả buổi chiều mà vui chơi. Đưa Mademoiselle ăn bữa trưa thoải mái và ngon miệng vào ở St. Andre ấy. có gì phải vội.”
      Chloe vắt óc tìm cái cớ hợp lý, dù là tệ hại cũng được, để thoát khỏi cảnh ngộ này, nhưng mất lúc mà chẳng nghĩ ra được gì.
      “Nếu ông chắc chắn như thế, Monsieur Hakim.”
      Nụ cười của Hakim nom rộng lượng, và chỉ có mới tưởng tượng ra là những vệt tối trong gian phòng đèn đuốc sáng trưng khiến nó trông hơi nham hiểm thôi. “Tôi chắc chắn, Mademoiselle. Sáng ngày mai là lúc quay lại với công việc. Trong thời gian chờ đợi, hãy nghỉ ngơi .”
      “Tôi cam đoan ấy được nghỉ ngơi,” Bastien . Nắm lấy cánh tay mà Hakim giữ chặt, áp lực của rất nhàng, thế nhưng vẫn theo .
      Chẳng phải vì tiếp xúc của tay da đỡ đáng ngại hơn, nghĩ, để cho dắt ra khỏi phòng. Cảm giác của da áp sát da kiểu đe dọa khác, kiểu kích thích nguy hiểm.
      Khi vừa ra khỏi phòng giật tay ra cách dễ dàng. “Nếu cho tôi mượn xe chắc chắn tôi có thể tự tìm thấy hiệu sách,” .
      “Thế tôi chẳng còn cơ hội có thời gian bên nữa,” . “Và xe của tôi ngoài tôi ra ai được lái. Về chuyện đó tôi khó tính lắm. Sao lên lầu và thay đôi giày nào thoải mái hơn? Tôi dám chắc là có.”
      sẵn sàng đánh đổi mười năm tuổi thọ để có đôi giày thoải mái hơn, nhưng Sylvia lại nghĩ rằng nó cần thiết, hơn gì chuyện cậu ta coi chênh lệch kích cỡ của họ là quan trọng. Tất cả những gì Chloe có thể làm là đừng để bị tập tễnh, nhưng nặn ra nụ cười khả dĩ nhất của mình.
      “Đôi này vô cùng thoải mái,” . “Tôi sẵn sàng rồi. Lên đường sớm chừng nào chúng ta có thể về sớm chừng đó.”
      “Cũng phải,” lẩm bẩm. “Dù tôi tin là về chuyện đôi giày.” Có nốt nhấn mạnh, như thể ta nghĩ còn về những chuyện khác nữa ấy. Hoặc có lẽ trí tưởng tượng biết mệt của lại hoạt động lại.
      ta lái chiếc Porsche. Dĩ nhiên là thế rồi, Chloe nghĩ, ngồi vào ghế trước. ta kiên nhẫn đợi lấy ví, và thử hết những đôi giày Sylvia chuẩn bị, nhưng những đôi khác còn tệ hơn. Đến cuối cùng chộp lấy áo khoác và ra khỏi phòng, lần này tìm thấy đường xuống dưới nhà mà gặp rủi ro, và thấy ta đứng đợi bên chiếc xe nhắn của mình.
      Hôm ấy là ngày mây mù, nên ít nhất mui xe được dựng lên. Bất chấp thiếu vắng ánh mặt trời ta vẫn mang kính đen, và tựa vào thành xe, hai tay khoanh trước ngực, bình thản đợi . bộ âu phục bằng lụa khác, có thể là Armani, với áo sơ mi xanh nhạt và có ca vát. Mái tóc đen của quăn lại sau gáy, và gương mặt dò đọc nổi. mở cửa xe cho , và bên trong xe trông rất và ấm cúng. Quá ấm cúng.
      hoàn toàn nghĩ ra được cái cớ nào để đỡ phải với . khoác cái túi Hermes của Syliva lên vai, vươn thẳng sống lưng, và chui vào chiếc xe thấp tịt, né tránh bàn tay giúp đỡ của . nghe tiếng cười trước khi đóng cửa lại sau lưng .
      Nội thất trong chiếc Porsche xíu y như e sợ. Còn to lớn hơn. Trong lâu đài nhìn có khổ người trung bình – đường nét tao nhã, cân đối, cao quá mà cũng đồ sộ quá. Còn trong xe diện của choán hết diện tích, và chân dài hơn rất nhiều so với tưởng. ngồi vào sau tay lái, ngẩng đầu nhìn trời trước khi vào số.
      chắc là cần mang ô chứ?” hỏi. “Thời tiết có vẻ thất thường.”
      Sylvia chuẩn bị ô. “Chúng ta phải cầu cho cơn mưa chậm lại cho đến khi quay về, nên lâu quá. Tôi chỉ cần chọn xong mấy cuốn tiểu thuyết cho những người khách của Monsieur Hakim là chúng ta có thể trở về.”
      “Còn bữa trưa sao?” cho xe chạy xuống con đường dài uốn lượn rời xa lâu đài.
      “Tôi đói,” dối. “Còn nếu tôi có thể mua thứ gì đó đường về.”
      muốn sao cũng được, Chloe,” , giọng mượt mà như bộ âu phục màu xám than chì của mình, cũng mượt như làn da rám nắng ở hai cổ tay . Đôi tay vô lăng mảnh dẻ, rất đẹp, và đeo nhẫn cưới. Tất nhiên rồi. Hai bàn tay đó trông cũng rất mạnh mẽ nữa. “Tốt hơn là thắt dây an toàn vào. Tôi phóng nhanh đấy.”
      mở miệng định phản đối, rồi lại ngậm vào. Đến giờ này nên tập làm quen với những tốc độ điên cuồng ở Châu Âu, và ta phóng càng nhanh chuyện này càng chóng kết thúc. kéo dây an toàn qua người và cài lại, dựa lưng vào chiếc ghế bọc da.
      “Tôi cho rằng thích chuyện với tôi?” hỏi. Họ bằng tiếng , nhận ra, và từ mấy phút trước rồi. Thế mà để ý.
      Chắc chắn có tâm trạng cho cuộc trò chuyện vu vơ bằng tiếng cũng như tiếng Pháp, vì truyện gẫu của ta bao gồm cả tán tỉnh trong đó, và chiếc nhẫn cưới của ta cứ đập vào mắt . “Tôi rất mệt,” , nhắm mắt lại.
      “Vậy tôi mở nhạc nhé.” Tiếng hát của Charles Aznavour tràn ngập trong xe, và Chloe nén tiếng rên . Aznavour luôn là điểm yếu lớn nhất của , và nghe về u buồn của thành Venice làm xương khớp muốn tan chảy. (bài hát How sad Venice can be của Charles Aznavour).
      luôn có thể thả hồn mình vào nhạc của ông, quên mình ở với ai. Trừ việc Bastien dễ lờ được. Chẳng cần câu nào mà ta vẫn tràn ngập trong các giác quan của – hương thơm phảng phất của loại nước hoa đắt tiền dùng trêu chọc , tiếng thở nhàng của ngân nga bên tai .
      Mùi nước hoa quyến rũ cách thầm. phải hỏi ta tên nó là gì mới được, để mua tặng cho hai ông trai. Nghĩ nghĩ lại phải ý kiến hay lắm. bao giờ ngửi thấy hương thơm đặc biệt đó mà nghĩ đến Bastien, và diện của diện cám dỗ thể phủ nhận mang đậm tính phóng đãng của người có vợ - ra khỏi cuộc sống của sớm chừng nào, đời sớm tươi sáng lại chừng nấy.
      Đó là lỗi của thôi, Chloe nghĩ, khi giọng hát của Aznavour bao quanh như dải lụa thô nhám. khao khát cuộc phiêu lưu, chút cảm giác sex và bạo lực để xáo trộn những khuôn mẫu cũ. có sex, và nó còn vượt quá những điều tưởng tượng. Và nó là gì khác ngoài nụ hôn. chỉ hi vọng số mệnh quyết định rót thêm ít bạo lực vào đường đời của nữa.
      Con chỉ đùa thôi mà, thưa đức Chúa. gửi những suy nghĩ của mình lên trời cao, trong lúc vẫn cố giả vờ ngủ say. cuộc sống khá giả, thoải mái, nhàm chán ở Paris là toàn bộ chuyến phiêu lưu con mong muốn.
      Cẩn thận với những gì mày mơ ước đấy. mở he hé mắt, liếc trộm sang Bastien. nhìn thẳng vào con đường trước mặt họ, hai tay để hờ hững vòng vô lăng khi lái xe chạy xuyên qua khung cảnh đồng quê. Vì lí do ngớ ngẩn nào đấy mà nghĩ do thám trong lúc hay biết có thể cho biết nhiều hơn về . Trông vẫn thế, sống mũi cao thẳng, cái miệng sắc nét, vẻ mặt trầm tĩnh điểm chút thích thú. Như thể thấy thế giới chẳng khác gì trò đùa của óc hài hước đen tối nhất.
      “Đổi ý về bữa trưa rồi sao?” hỏi, quay lại. Quá lộ liễu cho việc do thám – biết nhìn và như thường lệ chẳng tỏ thái độ gì.
      lại nhắm mắt vào, chặn ta ở ngoài. “,” . Và bên dưới tiếng hát của Charles Aznavour dạ dày sôi lên.
      biết chính xác giây phút ngủ thực . Hai bàn tay để lòng, nắm lấy quai da của chiếc túi, và chúng lỏng ra. Hơi thở của cũng chậm lại, và cái miệng đáng của còn là đường thẳng mím chặt đầy lo lắng nữa. nên bảo tháo giày ra, chí ít là cho đến khi họ tới nơi. Thế nhưng chịu thừa nhận chúng làm đau.
      còn dối những gì nữa? thú vị khi quan sát, và nếu mọi việc trôi chảy có đủ thời gian để tìm ra. Trước tiên đến buồng điện thoại và gọi cho Harry Thomason, xem liệu Ủy ban có biết gì về người mang tên Chloe . Cũng như xem bọn họ định làm gì về việc vận chuyển cừu Legolas tới Thổ Nhĩ Kỳ. Bởi chúng phải là cừu, chúng là những vũ khí cực mạnh với chức năng định vị bằng tia hồng ngoại và những viên đạn thông minh có thể gây ra thảm họa lớn ngay cả với những nhà thiện xạ ngu ngơ nhất. hơi nghi ngờ chuyện Ủy ban muốn làm. Cứ để bọn chúng chuyển vũ khí, để người dân vô tội bị giết trong lúc Ủy ban còn làm việc khác lớn lao hơn. Chỉ là tai nạn ngoài ý muốn là câu thần chú cầu thần của họ, và từ lâu Bastien thôi quan tâm nữa.
      liếc sang người bạn đồng hành say ngủ. kéo dài mạng sống được lâu, với lạc lõng như thế. Nhưng trong trường hợp của phải là tai nạn ngoài ý muốn, mà là những cơ hội của chiến tranh.
      chỉ mong rằng, vì lí do kì cục nào đấy, phải là người ra tay với .

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 6

      Chloe giật mình tỉnh dậy, ngay khi chiếc xe dừng bánh bên ngoài quán cà phê ven đường. biết mình ngủ mất bao lâu, và càng thể tin rằng mình có thể ngủ như thế khi bị mắc kẹt trong gian xíu với Bastien Toussaint. Có lẽ nó là bản năng tự nhiên.
      “Đến nơi rồi,” , chẳng tỏ hành động gì là muốn tắt máy xe. “Đây là thị trấn tẻ nhạt có tiếng của St. Andre. Có hiệu sách chỗ góc đường, và nếu đổi ý có thể dùng bữa trưa tại quán cà phê. Hai giờ nữa tôi quay lại.”
      quay lại? định đâu?”
      “Tôi có mấy việc cần làm. Nếu mong chờ có tôi bên cạnh tôi rất tiếc phải làm thất vọng, nhưng có những việc nhất thiết cần có mặt của tôi…”
      “Tôi đâu có thất vọng,” , cảm thấy ấm ức cách kì quặc. liếc nhìn qua kính chắn gió. Bầu trời đen kịt, vần vũ mây, và thị trấn trông bé và ảm đạm. “ chắc hiệu sách có hết những thứ tôi cần chứ? Thị trấn này quá!”
      “Chuyện đó chẳng quan trọng. Hakim có quan tâm đến sách báo đâu – ông ta chỉ muốn tống khứ trong mấy tiếng đồng hồ thôi. Tôi cũng thế. Tôi còn ngờ là ông ta ngó đến những thứ mang về ấy chứ.”
      nhìn sững . “Tôi hiểu.”
      “Có gì mà hiểu? Bằng cách này ông ta dùng mũi tên trúng cả hai đích.” Hai tay đặt hờ hững vô lăng. Hai bàn tay rất đẹp, dù là có chiếc nhẫn vàng.
      mở cửa xe và chui ra khỏi chiếc xe thấp tịt. Nhiệt độ hạ thấp, và gió tăng cường, khiến lá bay lả tả ngang con đường . “Hai tiếng à?” hỏi, nhìn đồng hồ đeo tay.
      “Khoảng chừng đó,” Và nhấn ga lao ngay lúc vừa đóng cửa, mất hút nơi cuối đường nhanh đến chóng mặt.
      giờ sau – bằng tốc độ ta lái chắc giờ này họ được nửa đường tới Marseilles. Lẽ ra nên mang theo ô – thời tiết càng lúc trông càng xấu .
      ta như thế cũng tốt. ta làm lo lắng cách giải thích nổi, và quen với điều đó. Đàn ông là những sinh vật về cơ bản là dễ đoán – những gì bạn nhìn thấy là những gì bạn sờ mó được. Nhưng Bastien là trường hợp hoàn toàn khác. chắc chắn về rất nhiều điều ở ta – quốc tịch của , công việc của , thậm chí cả hứng thú lúc có lúc của đối với . chỉ chắc chắn điều là lái xe quá nhanh. Và có mùi hương rất dễ chịu.
      tới hiệu sách trước tiên. Giữa muôn vàn lẫn lộn, chắc chắn thể trông mong mục đích của Hakim là giả tạo, và người làm công tận tâm, bất kể trong hoàn cảnh nào. Cái cửa hiệu khó kiếm – phải hỏi đường từ bà cụ mặt mũi cau có chắc chẳng thèm trả lời bằng tiếng ngay cả khi bà cụ hiểu nó. May mà Chloe biết rằng trọng của rất tốt, kết quả của việc học tiếng Pháp từ lớp mẫu giáo trong trường tư nữ sinh mà bố mẹ gửi vào. Giọng nghe giống người Bỉ hơn là người Pháp, nhưng cái đó còn dễ chấp nhận hơn là dân Mỹ thô thiển.
      Hiệu sách đích thực là thảm họa như nghĩ, nó chất đầy những thứ thải loại từ thư viện cũ của ông giáo sư nào đấy, và những cái tựa bí hiểm tới nỗi đến cũng thể dịch được. Dĩ nhiên tất cả đều bằng tiếng Pháp, và bìa sách thấy nổi lấy cái. Chắc tất cả chúng đều được xuất bản trước chiến tranh.
      Dù sao cũng tìm mua được hai cuốn tiểu thuyết. Nếu chúng dùng được cho các vị khách tiếng Pháp của Hakim đọc chúng vậy. Sau đấycô quay lại quán cà phê. Biết đâu ở đó có giá sách – những quyển tạp chí bóng bẩy có lẽ cũng đáp ứng được nhu cầu cho những nhà buôn bán tạp phẩm khô khan trong thời gian nghỉ ngơi của họ.
      Nhưng lại có giá sách, ngay cả tờ báo nhất thiết phải có trong quán cà phê tồi tàn cũng . Nhưng ít nhất vẫn còn có thức ăn, và đến thời điểm ấy Chloe đói cồn cả ruột.
      dùng bánh mì baguette và pho mát mềm cho bữa trưa, kèm bằng cà phê đặc thay vì rượu như vẫn hay gọi. Về điểm đó định bén mảng đến bất cứ chỗ nào có cồn trong thời gian thực cái công việc kì quái mà Sylvia đẩy vào này. Và càng hoàn thành nó sớm chừng nào, rồi quay về căn hộ xíu với túi đầy euro, càng vui mừng hơn chừng nấy.
      nấn ná với bữa ăn lâu hết mức có thể, thỉnh thoảng lại ngó đồng hồ. gần hai giờ trôi qua rồi – chắc chắn Bastien xuất bất cứ lúc nào. Hi vọng là trước khi trời đổ mưa.
      thanh toán hóa đơn rồi bước ra ngoài, ngó dọc con đường tìm hình bóng chiếc Porsche. Đường sá vắng tanh, gió quất tà váy quấn quanh hai bắp chân , và khi quay người lại với quán cà phê cửa đóng chặt, với tấm biểnđóng cửa treo nơi cửa sổ.
      Đúng lúc đó hạt mưa nặng trĩu đầu tiên rơi xuống , tiếp nối bằng hạt khác. cân nhắc việc quay trở vào quán, gõ cửa, nhưng có lẽ người ta lờ . Ngay từ đầu họ chẳng có vẻ vui mừng gì mấy khi có khách hàng, và giờ này họ có thể ở ngoài tầm nghe từ lâu lắc rồi. Hoặc là họ giả bộ thế.
      rảo bước quay lại hiệu sách nhanh hết mức có thể, nhưng chỗ đó cũng đóng cửa nốt. nép vào dưới mái hiên, run lên nhè , kéo áo khoác sát vào người khi những hạt mưa bắt đầu biến thành màn sương mỏng. Thị trấn quá nên còn tòa nhà công cộng nào khác để có thể thấy. Bưu điện cũng đóng cửa buổi trưa, và nếu như còn cửa hiệu nào khác chúng cũng ở trong tầm mắt.
      Thứ ra trong tầm mắt là nhà thờ cũ. Chloe dằn xuống cảm giác giác tội lỗi nhói lên – nhằm thoát khỏi trận mưa lạnh buốt là lí do đáng xấu hổ cho việc đặt chân vào nhà thờ, nhưng có rất ít lựa chọn. Nhà thờ nằm ở góc quảng trường chính – có thể để mắt thấy Bastien dễ dàng hơn, và trong đó ấm áp hơn bên ngoài.
      Còn nửa đoạn đường nữa là tới nhà thờ cơn mưa bung ra toàn bộ giận dữ của nó, làm ướt sũng vào tận da. Đôi giày vừa cao vừa chật làm chậm bước chân , và mất lúc dừng lại để bỏ nó ra rồi cắm đầu chạy nốt đoạn đường còn lại tới những cánh cửa gỗ chạm trổ của nhà thờ.
      Chúng cũng khóa chặt. Đây là kiểu thị trấn quái gở gì vậy? nơi nào mà cả nhà thờ cũng khóa cửa? Nếu như kẻ mang tội đáng thương rất cần xưng tội hoặc khoảnh khắc sám hối sao?
      Theo những tiêu chuẩn của nhà thờ đúng là kẻ mang tội đáng thương, mặc dù có cơ hội để phạm tội cho đủ trong mấy tháng vừa qua. Nhưng ràng thị trấn này có nhiều thăm viếng vào tầm ban ngày thiêng liêng. dán người vào cánh cửa, cố gắng tránh cho cơ thể càng ít bị mưa hắt càng tốt, và nhìn nước đổ xuống đường, chảy thành những rãnh qua những viên đá lát đường nom rất đẹp nhưng gần như làm vỡ mắt cá chân . Nhiệt độ hạ thấp, và vòng hai tay ôm lấy người, run rẩy. Và rồi nhận ra rằng mấy quyển sách vừa mua bị làm rơi đâu đó dọc đường rồi.
      “Khốn kiếp,” lẩm bẩm, rồi nín bặt khi nhớ ra mình ở đâu. Chỉ cần nốt việc này nữa là ngày hôm nay trở nên trọn vẹn. Bastien mất mấy tiếng đồng hồ, và với vận may của ta trở lại. bị mắc kẹt trong thị chấn vô danh thiếu thân thiện này, chết vì viêm phổi, và Sylvia phải tìm bạn cùng phòng mới.
      Có ánh sáng đèn pha xuyên qua màn mưa, rọi vào thân hình co ro nơi cánh cửa. Chiếc Porsche dừng lại ngay trước mặt , và đứng lặng nhúc nhích khi hạ kính cửa sổ xuống. “Xin lỗi tôi về muộn,” , nghe chẳng có tia hối lỗi nào. “Tôi bảo nên mang ô theo mà.”
      “Đồ chết tiệt,” lầm bầm, cuối cùng cũng chạm giới hạn khi nhặt đôi giày vô dụng lên và lần nữa bước vào cơn mưa xối xả. trèo vào ghế ngồi dành cho khách, và bắt đầu lắc mái tóc ướt sũng theo ấn tượng nét nhất của về con chó bị nhúng nước.
      hề phàn nàn, điều đáng ra thú vị. “Xin lỗi,” nhắc lại. “Mấy quyển sách đâu rồi?”
      “Làm mất rồi.”
      “Sao bất cẩn vậy,” , nhìn trách cứ. “Quần áo cũng hư hết kìa.”
      Chiếc váy lụa mỏng dính sát vào ngực , vào chiếc áo lót quá so với , và gỡ nó ra khỏi da. Sylvia luôn thích cái áo đó – như thế là đáng đời cậu ta vì lúc đầu đẩy vào mớ hỗn độn này.
      bị lạnh rồi,” .
      Chloe nghĩ tới loạt câu trả lời khác nhau, hầu hết số đó đều kèm chữ “ như đúng rồi ấy,” nhưng cưỡng lại thôi thúc đó. “Phải, tôi lạnh,” , vừa rùng mình vừa với lấy dây an toàn. Đôi tay quá run để cài được nó, cuối cùng bỏ cuộc, ngồi lui hẳn vào trong chiếc ghế da và hi vọng mình làm hư nó nốt.
      Bastien vội vào số - nhìn . Hoặc ít nhất cho rằng như thế. gian trong xe tối om trong cơn mưa nặng hạt, và lại bật đèn. “ có muốn tới khách sạn và cởi chỗ quần áo ướt sũng kia ra ?” ta hỏi cứ như mời ăn cái kem ốc quế bằng, quá ư hời hợt.
      “Tôi nghĩ là ,” bằng giọng chua cay. “chỉ cần bật hệ thống sưởi lên là tôi ổn.”
      vào số và bắt đầu chạy xuôi theo con đường với cùng tốc độ bạt mạng như lái lúc trước. Có điều lần này trong bóng tối và cơn mưa như trút, và thắt dây an toàn. Chiếc Porsche có thể là cái ô tô đỏm dáng nhưng hệ thống sưởi của nó còn xa mới đáng ước ao, và nửa tiếng đồng hồ sau vẫn lạnh cóng, mò mẫm với dây an toàn nơi thắt lưng bởi nếu Bastien định làm họ lật nhào với tốc độ như đường đua Le Mans của ta muốn chiến đấu giành cơ hội sống sót. ( giải đấu 24 Hours of Le Mans là giải đua xe lâu đời nhất thế giới, được tổ chức thường niên từ năm 1923 tại Le Mans, Pháp).
      Lúc này trời tối đen như mực, chỉ do trời mưa mà còn do giờ giấc, và Chloe cố gắng co người lại trong chỗ ngồi, hi vọng ta quên có mặt của , hơi bực bội vì ta chẳng quên, khi ta chợt đánh tay lái vào vệ đường, lốp xe trượt mặt đường loáng nước cho đến khi dừng lại bởi hàng rào chắn.
      Con đường quá hẹp để đỗ được xe, nhưng toàn bộ thời gian vừa qua họ hề vượt qua chiếc xe nào khác. Nó thực làm tăng thêm cảm giác bất an trong , khi nghĩ tới chuyện đó. mình con đường tối mịt với người đàn ông quen biết, và tin tưởng ta.
      Lúc này lên bảng đồng hồ lấp lánh sáng, và những vệt tối nhập nhèm nó phát ra trong gian nhức mắt và khắc nghiệt. Trông Bastien còn hòa nhã và quyến rũ nữa, mà là nguy hiểm.
      làm cái quái gì thế?” hỏi.
      “Thắt dây an toàn.” may là giọng hơi run rẩy vì lạnh. “ lái nhanh quá.”
      “Ngu ngốc,” lẩm bẩm dưới hơi thở, và vươn tay lấy thứ gì đó sau ghế ngồi. Khi làm thế người cọ vào người , và nín thở cho đến khi ngồi thẳng trở lại. Trong tay cầm chiếc sơ mi trắng, và trước khi có thể đoán ra trong đầu ta chứa cái gì túm lấy cằm trong bàn tay khỏe mạnh và bắt đầu lau gương mặt bằng cái áo mềm mại đó.
      “Nom y như con gấu trúc,” bằng giọng bình thản. “Lớp trang điểm của lem khắp mặt rồi.”
      “Tuyệt,” lầm bầm, với tay tới chiếc áo. “Tôi có thể tự lo được.”
      kéo nó ra khỏi tầm tay . “Ngồi yên,” , chấm quanh mắt bằng cẩn thận đáng ngạc nhiên. Chiếc áo có mùi như . Như mùi hương khó nắm bắt mà mang, như những điếu thuốc mà nên hút, như mùi hương mơ hồ da . Và sao mà muốn biết da có mùi vị gì đến thế?
      buông chiếc áo xuống lòng nhưng thả khuôn mặt ra. “Đó,” . “Khá hơn nhiều. Giờ chỉ còn vẻ bí và bơ phờ. Họ nghĩ hai ta trải qua cả buổi chiều giường. Có lẽ đấy là điều chúng ta nên làm, nếu như đặc chất Mỹ đến vậy.”
      cố ngoảnh mặt , nhưng giữ bằng nhiều sức mạnh hơn nghĩ. “Chúng ta có làm chuyện đó.”
      xấu hổ. thất vọng đấy à? Chúng ta có thể vòng chút đường về - Hakim chẳng mong chờ ta về cho đến khi nhìn thấy chúng ta đâu.”
      cần, cảm ơn,” , tỏ ra lịch như được giáo dục từ bé.
      cử động. buông cằm ra, và đôi mắt gần như đen của nhìn vào mắt , vẻ gần như suy đoán ra trong chiều sâu đen thẫm. thể nhìn thấy gì trong mắt , vậy mà hơi thở của đột nhiên tắc lại, và biết chuyện gì xảy ra.
      “Đây là sai lầm,” lặng lẽ .
      Và trước khi kịp hỏi là sai lầm gì, hôn , những ngón tay dài của giữ lấy gương mặt khi miệng bao phủ lên miệng .
      phải vô duyên cớ mà người ta gọi nó là nụ hôn kiểu Pháp, Chloe nghĩ trong khoảnh khắc lí trí cuối cùng. bậc thầy trong chuyện đó, bắt đầu với cú quét như tơ lên đôi môi , tiếp theo là lưỡi , chỉ nhàng chạm vào. biết nên đẩy ra, nhưng chẳng biết thế nào miệng lại hé mở, biết là mình ngu ngốc cứu vãn được rồi.
      Nhưng nụ hôn có hại gì? Nhất là từ người tài năng như Bastien. Họ thể làm được quá nhiều chuyện trong chiến trường xíu của chiếc Porsche, và khi họ quay về lâu đài rồi giữ khoảng cách xa với nếu như ráng sức. Cho nên có lí do gì mà thể ngồi lún vào trong chiếc ghế da và để cho hôn , chậm rãi, lần này sử dụng răng, miếng cắn , gợi dục lên bờ môi dưới của khiến bật ra tiếng rên khẽ.
      ngẩng đầu lên, đôi mắt tỏa sáng trong bóng tối. “ thích thế đúng , Chloe? luôn có thể hôn lại tôi mà.”
      “T – tôi nghĩ ch-chúng ta đồng ý đây phải là ý s-sáng suốt,” lắp bắp. quyết định đổ lỗi cho trời lạnh, trong khi thực tế nóng rực lên từ bên trong.
      “Phải, đúng vậy,” đồng ý, ép môi vào đường lượn ở quai hàm . “Nhưng những ý kiến sáng suốt thường chán phèo.”
      Lần này hôn mạnh bạo hơn, còn là cám dỗ ngọt ngào nữa. Bây giờ đòi hỏi, những đòi hỏi mà muốn đáp ứng.
      Tay đặt lên đùi , di chuyển lên dưới chiếc váy lụa bị hỏng, tiếp xúc của như ngọn lửa liếm vào . đặt cả hai tay xuống chặn lại, nhưng thể di chuyển được . Tất cả những gì có thể làm là ấn tay xuống đùi mình, cái đó khó có thể là tiến bộ được.
      lại dứt ra, lấy lại nhịp thở, trong khi lấy lại nhịp thở của mình, và cố tìm lại tỉnh táo bị buông trôi quá nhanh. “Tại sao làm thế?” hỏi trong tiếng thầm.
      “Câu hỏi ngốc nghếch. Bởi vì tôi muốn thế. Vì tôi muốn . Và tất cả những gì phải làm là .’ Nhưng . Bởi vì cũng muốn điều này như tôi, bất kể có nhắc nhở mình thế nào. muốn nếm thử miệng tôi. muốn hai tay tôi ở người . phải sao?”
      muốn phủ nhận, để cho ta biết ta vọng tưởng như thế nào, tự phụ, nhầm lẫn, phách lối, ương ngạnh ra sao…
      “Hôn lại tôi , Chloe,” thầm. Và nghe lời.
      thích hôn. Thực ra là rất thích. Nhưng với Bastien nó gần như là tột đỉnh đam mê, và cần phải nhích tay lên cao chút nào dưới váy để làm cho gần như bùng nổ. Tất cả những gì cần là miệng – di chuyển, tiếp xúc, nếm náp miệng – sâu hơn, mạnh hơn – và có thể cảm thấy luồng run rẩy đen tối chạy từ cổ họng xuống tử cung của . vươn hai tay ra để chạm vào .
      chiếc xe hơi đột ngột xuất , ánh đèn pha rọi vào kính chắn gió, còi xe rú lên, bánh xe nghiến con đường hẹp. Nó sượt qua chiếc Porsche đỗ với khoảng cách còn chút xíu nữa là va chạm, và rồi phóng mất. Nhưng Chloe nhảy lùi lại, khỏi , khỏi cám dỗ, lùi ra xa hết mức có thể.
      ước giá như đèn đừng bật, để đỡ phải nhìn thấy . Nhưng nếu họ ở trong bóng tối có lẽ họ dừng lại được. nhìn với vẻ điềm tĩnh, suy đoán, dường như nhúc nhích có đến vài phút. “Nếu lùi thêm tí nữa bị treo tòn teng ngoài cửa xe đấy,” .
      “Có lẽ đó lại là ý hay.”
      Nụ cười của phảng phất. “ phải trong cơn mưa thế này. Ngồi lại đây và thư giãn . Tôi tôi chạm vào nếu như muốn tôi làm thế. chỉ việc ra thôi.”
      “Tôi muốn chạm vào tôi.” Đó là lời dối hoàn toàn trắng trợn. Hoặc ít nhất là lời dối của xác thịt. Cơ thể muốn . Khao khát . Trí óc vẫn nhận ra xử tệ với thế nào, nhưng nó chiến đấu cách vất vả chống lại cơ thể tan chảy của .
      “Được thôi, bé con,” thoải mái . “Thắt dây an toàn vào.”
      Nếu từng lóng ngóng vì lạnh có gì so sánh nổi với run rẩy của giờ. cứ nhìn mò mẫm, chẳng làm gì để giúp , như thể muốn xem xem có thể làm khó đến mức nào. Cuối cùng đưa tay ra cài cho , những ngón tay dài của quét qua bụng , khiến giật mình thảng thốt.
      “Trừ phi cầu, Chloe ạ,” bằng giọng xoa dịu, tắt bóng đèn đầu và khởi động xe trở lại. Hệ thống sưởi cuối cùng cũng phát huy tác dụng, vào cái lúc mà Chloe cảm thấy nóng bừng bất kể mớ quần áo ướt, nhưng hé răng kêu ca nửa lời.
      Ít ra lần này họ nhanh hơn, dù Chúa biết là có thể nhượng bộ bất cứ cái gì khác, nếu có được nửa cơ hội. vẫn có thể cảm thấy dấu ấn của tay đùi mình, những ngón tay dài làn da mềm mại, gần gũi đến mức thể chịu đựng nổi với nơi sâu thẳm trong . cần đẩy chúng ra khỏi tâm trí, xóa sạch dư vị của miệng khỏi miệng , dựng lên bức tường băng giá giữa họ, bức tường tan chảy dưới sức nóng của cơ thể .
      rất giỏi trong chuyện này, Monsieur Toussaint,” bằng giọng khen ngợi lạnh nhạt khi họ được vài phút. “Tôi biết tại sao lại bực mình. Tôi nghĩ đó chỉ là vấn đề về tính kiêu hãnh đàn ông hoặc vì quá nhiều testosterone (kích thích tố sinh dục nam) thôi. Hẳn là khó chịu đựng khi thấy có phụ nữ muốn .”
      có thể trông thấy hình dáng nhờ ánh sáng phát ra từ bảng đồng hồ, nhưng có biểu gì. “ muốn thuyết phục tôi rằng hấp dẫn được tôi chăng? Tôi hiểu phụ nữ mà, cherie, và tôi biết khi nào họ hứng thú và khi nào . Tôi hiểu do dự của , nhưng tôi luôn là người chấp nhận bị xua đuổi cách tao nhã. Còn có những phụ nữ khác. Luôn luôn có những phụ nữ khác.”
      Chuyện này diễn ra theo lối dự tính. Nhưng chẳng có gì liên quan đến người đàn ông xa lạ này lại diễn ra theo cách muốn cả.
      “Và tôi chắc chắn họ dễ dàng bị quyến rũ hơn gấp bội.” Giọng chế nhạo.
      “Ồ, tôi nghĩ tôi có thể quyến rũ khá dễ dàng nếu tôi định tâm làm thế.”
      hiểu vì sao thấy câu ấy nhục nhã. ta thèm bận tâm bỏ ra chút nỗ lực thực ư? Tại sao? Phải chăng thiếu hấp dẫn đến thế?
      phô bày phản ứng của mình. “ cứ việc tin bất cứ chuyện gì muốn,” . “Nhưng lần sau nếu định dụ dỗ ai đó hãy chọn địa điểm tốt hơn ghế trước của xe Porche. Nó khó mà là nơi gặp gỡ thích hợp cho sex.”
      mỉm cười với . “Tôi đảm bảo với , Chloe, là tôi có thể fuck thoải mái ghế trước của cái xe này. Tôi từng làm rồi mà.” (Chịu, câu này mình đành để nguyên văn, bảo này ăn rất sống sượng mà).
      Tại sao lời sỉ nhục lại có thể gợi tình đến vậy? Hẳn là chịu đựng chứng giảm nhiệt. “Mong đưa tôi về lâu đài cho,” bằng giọng hạ thấp, bỏ cuộc. Về chuyện này ta giỏi hơn , và là, có lẽ muốn nhiều như ta nghĩ. Có lẽ còn nhiều hơn muốn thậm chí chắc tin được thành tích đó của ta. ta là tuýp người dành cho nàng bươm bướm đẹp mê hồn như Monique von Rutter hoặc biểu tượng thời trang nước kiên định như Madame Lambert. Những Mỹ bé vụng về như khó mà là sở thích của ta được.
      Nhưng mặc kệ ta có muốn hay chỉ là phản ứng tự nhiên, chừng nào giữ được khoảng cách là ổn. thấy chuyện xảy ra tối qua – ta chỉ mất chưa đầy năm phút để biến mất với Monique von Rutter. ta tìm được ai đó khác để giải khuây khi họ có mặt ở đấy.
      phóng rất nhanh, im lặng hoàn toàn suốt chặng đường còn lại. lái vòng ra phía sau tòa nhà sừng sững, và liếc nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền của mình, nửa hi vọng nó bị chết đột ngột.
      Mới có sáu giờ rưỡi, và trước mặt họ còn cả buổi tối rất dài. Và tất cả những gì Chloe muốn là dầm mình trong bồn tắm nước nóng lâu và bò lên giường.
      hiểu sao lại nghĩ chuyện đó xảy ra. dừng xe, nghiêng người qua tháo dây an toàn cho . “Tôi nghĩ tốt hơn hãy vào lối khác. Đây là cửa gần phòng nhất, và có thể tắm và thay quần áo trước khi có bất cứ ai trông thấy và đặt câu hỏi cho ?”
      “Họ hỏi có làm sao đâu? Tôi ở bất cứ nơi nào khuất tất cả, tôi đâu có làm những việc nên làm.” Ngay thời điểm những lời bật ra lập tức hối hận. Hôn Sebastian là hành động cực kì thiếu sáng suốt, và còn làm rất nhiều việc sai trái nếu có gì ngăn cản họ.
      ư,” lẩm bẩm. “Trong trường hợp đó tôi có thể theo kịp và kết thúc những gì chúng ta bắt đầu.”
      gần như sắp gọi ta là đồ lừa đảo. May là vẫn còn sót lại chút tỉnh táo. “, cảm ơn. Tôi nghĩ chúng ta kết thúc rồi.”
      vậy sao?” Khi ta nở cái nụ cười chậm rãi khó chịu ấy chỉ muốn đánh ta trận. cúi xuống , và sợ hôn lần nữa. Nhưng chỉ mở cửa ra cho . “Hẹn gặp vào bữa tối.”
      cầm lấy đôi giày hỏng hẳn, cái túi da ướt nhẹp và lòng tự trọng của mình, và bước ra ngoài khoảnh sân. Cơn mưa biến thành màn mưa bụi, nhưng khí trở nên lạnh hơn, và quần áo ẩm ướt. ngoái nhìn lại chiếc Porsche, nhưng thể trông thấy Bastien trong khoảng tối đen. Vậy cũng tốt.
      “Cảm ơn vì chuyến ,” , và đóng sầm cửa lại với nhiều sức mạnh hơn cần thiết.
      Và trước khi lái xe , nghĩ nghe thấy ta cười.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 7

      Bastien muốn mắc sai lầm trong mọi việc. là người có khả năng quan sát thiên bẩm, nhìn thấu tâm can con người từ bao giờ cũng nhớ, và những linh tính của thường khi nào sai. Vậy mà tại bắt đầu băn khoăn về Chloe Underwood.
      Logic gián điệp nguy hiểm. vô lý nếu cho rằng còn bất cứ khả năng nào khác. Và vừa rất, rất tốt mà cũng có thể rất, rất xấu. thể nào chọn trong hai.
      Bữa tối xuống trễ, có gì ngạc nhiên, và tránh ở gần . đề phòng cách ghê gớm – bất cứ ai có nửa bộ não còn nhận ra, mà trong phòng chẳng có người nào bị thiểu năng cả. ngồi im như thóc, ăn rất ít và nhìn khắp mọi nơi trừ hướng có ra. Ở hoàn cảnh khác chắc thấy thú vị. Nhưng ngay lúc đó chẳng vui gì mấy.
      Trông còn bóng bẩy như lúc mới đến. Mái tóc đen của quăn lại bởi cơn mưa, lớp trang điểm hơn, miệng đỏ thắm và hơi sưng. đâu có hôn mãnh liệt đến thế, phải nhỉ? Có lẽ có, nhưng cũng hôn lại với nhiệt tình tương đương, cho đến khi ánh đèn pha chết tiệt xen ngang.
      có thể tìm hiểu được rất nhiều chuyện khi ở bên trong . vẫn có thể.
      Monique von Rutter xoi mói Chloe bằng những bản năng của con cá mập trắng vĩ đại, chỉ nhăm nhăm tìm sơ hở để cắn xé. Bastien im lặng quan sát ta xoắn xuýt lấy Chloe, trò chuyện với bằng chất giọng quyến rũ nhất chẳng gạt được ai ngoài người hoàn toàn ngây thơ. Chloe cảnh giác nhìn ta, trả lời những câu hỏi khiêu thích của Monique bằng những từ đơn ngắn gọn, và đụng đến ly rượu của mình. Tệ quá – công việc của thường tiến hành thuận lợi hơn nhờ chất cồn.
      Nhưng phải hạng người tìm kiếm hướng dễ dàng nhất.
      “Tôi thấy đàn ông Pháp cực kỳ nhạt nhẽo, đồng ý , Chloe?” Monique . “Bọn họ quan tâm đến việc thể mình hơn là niềm vui của người phụ nữ. Và rỗng tuếch! Cứ lấy Bastien làm ví dụ, chỉ có là loại nông cạn mới ăn mặc chải chuốt thế.”
      Mắt Chloe đảo qua chỗ , rồi lại trở về đĩa thức ăn gần như được đụng đến của mình, và trả lời. Monique sượng mặt rồi, Bastien uể oải nghĩ, xoay xoay ly rượu tay. Có lẽ nên giúp ta tay.
      “Nhưng bỏ qua điểm, Barones,” kéo dài giọng. “Tên đàn ông nào chú mục đến thành tích tình dục của bản thân rất tận tâm làm bạn tình thỏa mãn. ta quan tâm đến khoái cảm của bản thân âu cũng là lẽ thường, nhưng nếu lòng kiêu hãnh bắt buộc ta phải là người tình tuyệt vời đó chỉ có thể có lợi cho người phụ nữ thôi, chẳng phải sao?”
      Hai má Chloe xuất màu đỏ nhạt khi nhìn chăm chú xuống cái đĩa, màu đỏ mà tất cả những người ngồi quanh bàn đều nhận ra.
      Nhưng Monique đà hăng máu. “Dĩ nhiên, trừ phi người phụ nữ nhận ra mình chẳng qua chỉ là cái cột chống đỡ cho tính tự phụ của người tình. Rằng khoái cảm của ta chỉ là phản ánh kỹ năng của ta, phải khao khát thực trong con người ta.”
      Bastien nhún vai. “Điều đó quan trọng gì? Miễn là ấy toại nguyện.”
      “Và rất giỏi làm phụ nữ toại nguyện,” Monique thầm. Và rồi thêm với vẻ hấp tấp thái quá, “đấy là tôi nghe vậy.”
      Bastien còn hứng thú nữa. Ở cái bàn này ai cũng biết lòng thòng với ta, bao gồm cả ông chồng tọc mạch của ta. Bao gồm cả Miss Chloe ngây thơ. Cả bọn được sắp xếp để rời trong chưa đầy bốn tám tiếng đồng hồ, và đến tại có thể rằng kết quả đạt được là rất ít. Họ chưa ngã ngũ được việc chọn thủ lĩnh mới, và Christos vẫn chưa đến. Nhưng có thể gửi Chloe tới trước để thăm dò sơ bộ. Những người còn lại có là đồ ngốc mới nhận ra tình huống nhạy cảm đến mức nào. Và người phiên dịch thay thế của họ đầy khả nghi ra sao.
      hợp tác, mà thành hay bại đều dựa vào độ bảo mật khắt khe. xuất mối nguy hiểm của số giữa bọn họ, và những trò ghen tuông lặt vặt của Monique giúp ích gì thêm. ta cần ai đó khác để chĩa mũi dùi vào, để cho và Chloe được yên, nhưng có người nào khả dĩ. Hakim ưa thích những thiếu niên, Madame Lambert kén cá chọn canh, Ricetti đồng tính và Otomi là người đàn ông chung thủy với gia đình. Chỉ còn lại mỗi chồng ta, mà Monique từ lâu chán ngấy ông ta.
      “Tối nay chúng ta cần làm việc,” Hakim xen ngang, ràng cũng khó chịu với hành vi của Monique. “Chúng ta chậm so với kế hoạch và thể ngồi đợi Mr. Christopolous thêm được. Còn quá nhiều việc cần thống nhất mà thời gian eo hẹp – việc phân chia lại thị trường, việc bầu sếp mới và nên hành động thế nào với vụ Remarque bị ám sát. Những chuyện này đều vô cùng quan trọng, và chúng ta thể lãng phí thêm thời gian.”
      Ah, Chloe, Bastien nghĩ. quay sang nhìn Hakim với vẻ ngạc nhiên, và đọc thấy những gì diễn ra trong đầu . Tại sao tầm quan trọng của hàng tạp phẩm và gia cầm lại lớn đến thế? Tại sao sếp của họ lại bị ám sát? ta là cực kỳ vụng về hoặc cực kỳ thông mình,
      “Vậy ta vào việc,” ngài nam tước .
      “Chỉ những người trong chúng tôi thôi. Miss Underwood, tối nay nhiệm vụ của được miễn. Chúng tôi có thể tự lo được.”
      Chloe coi nó như lời đuổi khéo, đứng lên. “Tôi xin lỗi quên mấy quyển sách,” .
      “Sách nào?”
      “Sách mà ông bảo tôi mua ấy.”
      Hakim xua xua tay. “ quan trọng. Chúng tôi làm việc trong phòng họp – tôi chắc thấy thoải mái nhất trong phòng riêng của mình.”
      lời chỉ dẫn thể ràng hơn, đồng thời là cảnh báo, nhưng Chloe vẫn thể chất phác của mình. “ biết ở đây có máy tính tôi có thể dùng ? Tôi muốn check email.”
      Im lặng chết chóc, Bastien ngả lưng vào ghế, tự hỏi Hakim xử trí thế nào đây. Trước ngạc nhiên của , Hakim gật đầu. “Trong thư viện, qua cầu thang tầng . Cứ tùy ý làm những gì muốn.”
      “Tôi chỉ check mail thôi,” , đứng lên khỏi bàn. Đám người còn lại ngồi yên tại chỗ - lịch thiệp nào công cả, Bastien nghĩ, dằn xuống thôi thúc muốn đứng lên của chính mình. Nếu chỉ muốn chechk mail thôi là nữ diễn viên ba lê trong đoàn Ballet Russe (là đoàn ba lê nổi tiếng do Serge de Diaghilev thành lập vào năm 1907). Nhưng có đủ thông minh để ngụy trang dấu vết ?
      Cánh cửa đóng lại sau lưng , và những tiếng bùng ra ngay lập tức. “Tôi nghĩ để phụ nữ ở đây là ý kiến hay,” von Rutter bằng tiếng Đức. “Chúng ta có thể cùng nhau gỡ rối mà cần phiên dịch. Sao phải đưa người lạ vào đây?”
      “Người ban đầu tôi thuê là tóc vàng hoe ngốc nghếch với trình độ tối thiểu để khiến công việc dễ dàng hơn và chỉ biết mỗi bản thân nên nhận ra được có gì bất thường.” Hakim đáp bằng cùng ngôn ngữ. “Còn người này tôi chắc chắn.”
      chắc chắn?” Monique đanh giọng. “Tôi chưa bao giờ nghĩ là loại người phó mặc cho may rủi, Gilles. nên trừ khử ta, ngay lập tức.”
      “Nếu cần thiết,” Hakim . thích bị sai bảo phải làm gì – nghĩ thời của đến và sẵn sàng ngồi vào cái ghế quyền lực. “ biết là tôi e ngại làm những chuyện cần phải làm. Nhưng tôi bao giờ hành động hấp tấp. Nếu công dân Mỹ biến mất tăm hơi có rất nhiều nghi vấn. Tôi cần được đảm bảo rằng có ai nhớ đến ta, hoặc diện của ta quá ư quan trọng. Cả hai tôi đều chắc chắn. Chừng nào tôi còn ở đây, Miss Chloe ngừng là chủ đề bàn tán.”
      “Làm ơn dùng tiếng hoặc Pháp , nếu các người thể tiếng Ý,” Ricetti cằn nhằn. “Các người về chuyện gì đó?”
      Monique quay lại mỉm cười duyên dáng. “Chúng tôi bàn xem Miss Chloe có là mối nguy hiểm hay , và nếu có, nên dùng cách nào để loại bỏ ấy?” ta bằng giọng Ý hoàn hảo.
      “Giết ta và dàn xếp tai nạn giả,” Ricetti .
      “Cũng được,” Hakim đáp. “Nhưng ta cùng tài xế của tôi, và tôi chắc có muốn từ bỏ Daimler của tôi chỉ để phi tang . Mà khó khăn lắm mới kiếm được lái xe thay thế.”
      “Giết ta và ngừng om sòm ,” Mr. Otomi . “Nếu quá đắn đo tôi có thể cho phụ tá của tôi giải quyết. Chúng ta tranh cãi phí thời gian trong khi còn nhiều việc khác quan trọng hơn. Tôi muốn biết làm cách nào vận chuyển bốn tá vũ khí Legolas vào Thổ Nhĩ Kì mà bị phát .”
      “Đấy là vấn đề của , Otomi-san,” Bastien nhàng , “tôi muốn biết tiền từ đâu ra trước khi đặt hàng hóa của mình lên bàn. Tin tôi , chúng nó ấn tượng lắm. Thứ tốt nhất mà quân đội Mỹ nghiên cứu ra may chăng mới theo kịp.”
      có ai tin đâu, Bastien,” Madame Lambert . “ ai trong chúng ta tin tưởng nhau. Đó là lí do chúng ta hợp tác với nhau suôn sẻ thế. Chúng ta kiểm soát việc mua và bán những vũ khí phi pháp hầu hết toàn thế giới. Lòng tin chỉ là chướng ngại trong công việc mà thôi.”
      “Hầu hết,” Bastien nhắc lại, “nhưng phải tất cả. Christos ở chỗ quái nào thế? Tôi thích chậm trễ này – nó làm tôi khó chịu? chúng ta nên lo về , chứ phải phụ nữ rủi ro với mưu mẹo của con thỏ.”
      Monique phá lên cười. “ ta hơi giống con thỏ ? Mắt tròn xoe và cái mũi run run. Chúng ta chỉ biết đấy là giả bộ hay . Về phần tôi, tôi đề nghị chúng ta gây nguy hiểm cho công việc của mình bằng cách ngồi đợi cho đến khi tìm ra. Nếu Christos ở đây ta cũng y như vậy.”
      “Christos ở đây, và chúng ta bỏ ra quá nhiều thời gian vào ,” Hakim , bất bình ra mặt.
      “Bastien, hãy theo ta, xem có thể phát được gì . Tôi muốn thu hút bất kì quan tâm nào từ chính quyền, nhưng cũng muốn lãng phí thời gian của chúng ta để cãi cọ về . Chúng ta bắt đầu với đề xuất của Ricetti về việc phân chia lại các khách hàng vùng Trung Đông – chừng đó cho đủ thời gian để đưa ra quyết định. Nếu ta nguy hiểm, giết ta . Còn , hãy quay về bàn và chúng ta bàn nốt công việc.”
      Bastien nhướng mày. “Sao lại lôi tôi vào nhiệm vụ vớ vẩn này?” hỏi. “Tôi bỏ ra nguyên ngày trời với ta mà có phát được gì đâu.”
      “Đấy là đủ tích cực. là người ở bên ta nhiều nhất – có cơ hội tốt nhất để tìm hiểu chuyện gì diễn ra.”
      “Hơn nữa,” Monique rì rầm, “ ta phải lòng . Đến kẻ ngốc cũng thấy.”
      chẳng buồn phủ nhận. Kẻ ngốc nào cũng có thể nhận ra mẫn cảm đặc biệt của trước diện của . uống cạn ly rượu và đẩy ghế ra khỏi bàn. “Vinh hạnh của tôi,” uể oải.
      sải bước ra khỏi phòng, hai tay đút túi quần, hoàn toàn thoải mái với nhiệm vụ của mình.
      có bóng dáng trong thư viện lầu, nhưng máy tính ở chế độ sleep mode, chứng tỏ vừa ở đó. cố gắng nhưng hiệu quả để che đậy việc vào internet, chẳng tốn mấy công sức để tìm dấu vết. tìm cái tên Legolas, và vào đúng cái trang cho biết những vũ khí đó nguy hiểm và bất hợp pháp thế nào. cũng tra tìm nửa số người có trong phòng, bao gồm cả .
      thèm kiểm tra – biết chính xác phát phát được gì trong bước vụng về của internet, về những người kia và về . Bastien Toussaint, ba tư tuổi, có vợ, con, được đồn đại là có quan hệ với nhiều tổ chức khủng bố khác nhau, chưa bao giờ có bằng chứng, bị tình nghi là kẻ buôn bán vũ khí bất hợp pháp và ma túy phạm vi quốc tế. Dính dáng tới vụ giết hại ba đặc vụ Interpol. Được coi là đối tượng cực kỳ nguy hiểm.
      đọc được nó thôi, nhưng nếu được thông báo vắn tắt chúng chẳng có gì mới với cả. Còn nếu nó là tin tức mới mẻ với phải mất thời gian khó khăn mới đến gần thêm bất cứ milimet nào, để tìm ra đích xác là ai và là người thế nào.
      biết moi được thông tin từ vất vả ra sao. Và trình độ thể của giỏi tới đâu, như Monique gọi. còn nhịp điệu tung hứng dìu dặt nữa. tới lúc tìm ra lý do ở đây.
      Và rồi làm vài việc về chuyện đó.
      Chloe mặt cắt còn hột máu. Ngồi giữa căn phòng thanh lịch của mình, bật khóc. Lớp trang điểm vừa mới tô chảy xuống gương mặt cho coi, nghĩ, và lại trông như con gấu trúc. Và lần này Bastien chẳng có mặt để lau vết bẩn bằng chiếc áo sơ mi mềm mại sạch của . có mặt ở bất cứ chỗ nào gần nữa.
      phải ra khỏi đây. Tại sao ông trời lại đẩy vào ổ rắn độc này? Đáng lẽ nên nhận thấy có điều kì cục diễn ra, nhưng cha mẹ luôn bảo rằng có trí tưởng tượng quá sống động, và quyết định là họ đúng. Chứng nghiện tiểu thuyết kinh dị và kì ảo có lẽ chẳng giúp được gì.
      Nhưng chuyện này phải là mối nguy hiểm trong tưởng tượng. Đây phải những người buôn hàng tạp phẩm, và thế quái nào lại từng nghĩ bọn họ là lớn. Trông Bastien có giống người nhập khẩu gà ? Nữ nam tước Monique von Rutter có mua được những bộ quần áo thiết kế riêng và những viên kim cương lộng lẫy nhờ bán sữa đậu nành ?
      “Ngu xuẩn!” thành tiếng. cần phải rời khỏi đây, nhanh, trước khi bọn họ quyết định chướng ngại. lập tức rời khỏi phòng ăn, thậm chí dừng lại khi nghe thấy tên mình giữa câu tiếng Đức. Vào internet trước khi có người tóm được là vô cùng quan trọng. Nam tước von Rutter là ông già thiện chí – ông ấy để cho họ làm hại . Tất nhiên trừ phi ông ấy cũng dốt ngang về những chuyện diễn ra ở đây.
      Vali của ở dưới đáy tủ áo. lôi nó ra và bắt đầu ném quần áo của Sylvia vào, bao gồm cả chiếc áo blouse bằng lụa hỏng và những đôi tất dài rách nham nhở. Cũng đơn giản thôi – với Monsieur Hakim là nhận được e mail từ bạn cùng phòng báo cho biết bà bị ốm nặng và cần bay về nhà với gia đình gấp. Thậm chí có thể bảo họ rằng vé máy bay của ở Air France được đặt, và phải bay trong chưa đầy mười hai tiếng đồng hồ nữa. Chỉ đủ thời gian về Paris, nhét vài thứ vào túi xách và bay về nhà. Lần đầu tiên trong cuộc đời trưởng thành của mình sợ hãi thực .
      chật vật thay quần áo đường. cầm chiếc váy giản dị nhất Sylvia đưa cho – chiếc váy đen ôm sát phô ra quá nhiều chỗ hở, dù xoay sở để đính nó lại. Bên trong là bộ đồ lót màu đen của Pháp chắc thuộc về tình nhân của tay người Pháp giàu có, và nếu phải xỏ chân vào đôi giày cao gót quá chật nữa khóc thét lên mất.
      Nhưng phải làm, nếu muốn ra khỏi đây mà giữ được tính mạng. có thể che giấu hoảng sợ của mình – chưa bao giờ là kẻ dối giỏi nhưng những khoản cá cược chưa bao giờ cao thế này. Hãy nghĩ nó như màn trình diễn, tự nhủ. Như Blanche Dubois trong trong phimChuyến tàu mang tên dục vọng chẳng hạn(phim này có Vivien Leigh đóng, rất hay). được, phải ai đó độc lập hơn! tìm được bất kỳ người lạ nào để nhờ cậy trong tình cảnh của mình.
      Cái va li là mớ lộn xộn, và mặc kệ. vào phòng tắm xíu, thu dọn các vật dụng linh tinh vào chiếc túi thêu Sylvia hay dùng, rồi quay ra ném nó vào trong va ly trước khi kéo khóa lại.
      “Định đâu đấy?” Bastien Toussaint lè nhè hỏi từ khung cửa mở.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :