1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Biệt thự hoàng tử - Chit

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Và cho đến ngày hôm nay ràng , Nguyễn Nguyễn Thiên Ân bằng xương bằng thịt ngày nào vẫn còn sống.




      “ Cảm ơn em … vì em vẫn còn hữu cõi đời này , em ! Cảm ơn em … vì mang lại sống cho trái tim và cũng đồng thời giết chết nó cách vô tình .”




      Minh Hoàng thở dài . tạm thời cân bằng lại được bản thân . Vội vàng rút chiếc điện thoại ra … di chuyển đến số máy của ông Nguyễn – bố của .




      -Alo ! Minh Hoàng - con đấy hả ? – Bố bằng giọng hăm hở vì ít khi Hoàng chủ động gọi điện cho ông .




      -Khi nào con có thể qua Mỹ du học ? – Hoàng lạnh nhạt đáp .




      Ông Nguyễn như hét lên trong điện thoại , dấu nỗi mừng rỡ :




      -Sao cơ ? Bố có nghe nhầm đấy ? Con du học ???




      -Vâng.




      -May quá ! Mai , mốt gì đó con về nhà để chuẩn bị nhé ! 3,4 ngày nữa bố xếp lịch cho con cùng Minh Thảo !




      -Mai con về ! Chào bố ! – rồi Hoàng vội cúp máy ngay .




      Thế là xong . rời xa khỏi chốn này để lãng quên những chuyện mệt mỏi xảy ra trong thời gian qua . Thoại My vẫn là Thoại My . Tạm thời là như thế và khi đến thời cơ thích hợp , Minh Hoàng tất cả cho nó và mọi người biết ấy . Còn bây giờ , chỉ biết thôi … thế là đủ !






      Tối hôm đó.




      - Sao cơ? Mỹ du học à? – Nó tròn mắt đầy ngạc nhiên khi nghe tin Minh Hoàng thông báo là ngày mai về nhà để chuẩn bị du học ở Mỹ cùng Minh Thảo. Lòng nó chợt cảm thấy trống trải. Chẳng lẽ từ nay Biệt thự Hoàng tử thiếu vắng thành viên sao? Và cả bộ ba nữa, chẳng lẽ trở thành “Bộ hai” chắc?




      - Đường đột quá vậy? Sao bây giờ cậu mới ? – Nhất Bảo cũng tránh được ngạc nhiên .




      Riêng Thiên Vũ tỏ ra như nó hay là Bảo bởi vì nghe bố qua về chuyện này rồi .




      - Nhưng tôi nghe Minh Thảo là cậu đồng ý rồi cơ mà?




      Minh Hoàng lặng lẽ cười , đáp . nhấp ngụm trà đắng rồi trong tiếng thở hắt :




      - Tôi định . Nhưng rồi tôi thấy qua Mỹ bỏ lỡ cơ hội tốt để học tập. Vậy nên hôm nay tôi mới vội vàng đưa ra quyết định này!




      Nó gật gù :




      -ừm! Việc du học đúng là tốt , nhưng mà gấp rút quá . Chưa chi mà mai rồi!




      - sớm chừng nào càng tốt chừng ấy! Ở đây còn gì cho tôi lưu luyến nữa rồi… – Minh Hoàng chợt buột miệng khiến nó, đặc biệt là Vũ và Bảo sững lại lát, sau đó cũng mau chóng đảo mắt xung quanh.




      Nó lại suýt xoa , tỏ ra tiếc rẻ :




      -Giá mà sớm hơn chút hay rồi! Nhất định tui tổ chức bữa tiệc để chia tay …




      Hoàng liền đáp lại , lạnh băng :




      - cần thiết đâu !




      -Haizzz !!! Thế là “bộ ba” còn là “bộ ba” nữa rồi! – Nhất Bảo bằng giọng chán nản , pha chút mệt mỏi.




      Hoàng lại cười trừ , vỗ vai Bảo :




      -Thôi! Đừng bàn về chuyện này nữa nhé . giờ tôi phải lên phòng chuẩn bị để mai về nhà. Có lẽ thứ 7 là phải lên máy bay rồi.




      xong lại quay sang phía Thiên Vũ :




      -Bây giờ lên sân thượng được chứ? Tôi có chuyện cần riêng với cậu .




      -Ok ! – Vũ đáp gọn , sau đó cùng theo Minh Hoàng.




      Còn nó ngồi lại tí tửng hỏi chuyện Nhất Bảo về cái vụ Ngọc Châu giận . đúng là khi ghen là điều thể tránh khỏi . Thậm chí , ghen mới biết là nhau như thế nào ấy chứ!




      _____________________________




      Tại sân thượng .




      Từng đợt gió nhàng rít qua khiến cho hai con người cảm thấy thoải mái hơn trước cái ngột ngạt của im ắng.




      lát sau , như đợi thêm được nữa . Thiên Vũ liền cất tiếng :




      -Cậu có gì muốn , !




      Minh Hoàng xỏ tay vào túi , mắt vẫn rời những ngôi sao lấp lánh bầu trời . Sau đó chậm rãi đáp :




      -Tôi muốn nhờ cậu việc , đơn giản thôi và tôi rất mong cậu đồng ý !




      -Được rồi ! Chỉ cần nằm trong tầm với của tôi ok ! – Vũ , khẽ tựa người vào lan can.




      Hoàng mỉm cười chua xót , chợt thấy nghẹn đắng nơi cuống họng và rồi lôi ra chiếc hộp nho hình trái tim đặt gọn vào lòng bàn tay của Thiên Vũ.




      -Đây là sợi dây chuyền mà Thoại My đem cầm đồ lúc rời khỏi Biệt thự. Cậu có thể giúp tôi đưa nó cho ấy được ? Và cũng đừng là tôi đưa cho cậu, cứ bảo là cậu đến QQ và chuộc lại nó.




      -Tưởng gì chứ chuyện này đơn giản. – Vũ cười xuề xòa đáp rồi chợt hỏi : - Sao cậu đưa cho My , mà lại là tôi?




      Hoàng cố ghìm lòng lại . Chết tiệt , từ trước đến nay chưa bao giờ cảm thấy thể làm chủ được cảm xúc như lúc này . cố hằn lấy từng tiếng:




      -Rồi cậu biết tất cả . Nhưng phải là bây giờ!




      …………………………




      ngồi cặm cụi nghiền ngẫm mấy bài toán mà giao về nhà. Đúng là khó ưa làm sao , nó chã nghĩ được tí nào cả. Điều đó cũng dễ hiểu thôi, nó là đứa có chỉ số IQ mấy cao nếu muốn là quá thấp . thế lại còn bị hổng kiến thức từ cấp II nữa.




      Giả dụ có ngày nó trở thành “ Bộ trưởng của bộ Giáo dục và Đào tạo” chắc chắn nó đề nghị dẹp ngay cái bộ môn toán cách thương tiếc.




      “cao trào” suy nghĩ linh tinh nó chợt nghe tiếng gõ cửa .




      -Thoại My!




      Nó liền chạy lại mở cửa , ra là Minh Hoàng.




      - dạo với tôi lát, được chứ?




      Nghe tới dạo , nó cũng thích lắm. Nhưng còn mớ bòng bong chưa giải quyết nên nó cũng hơi lo lắng, phân vân chút. Thôi mặc kệ, nó tự nhủ là có nghiên cứu mấy nữa cũng bó tay , hơn nữa ngày mai Minh Hoàng rồi. Sau này có muốn cũng còn cơ hội nữa. Mỉm cười , nó gật đầu sau đó bước cùng .




      ……….




      Đường phố hôm nay vẫn nhộn nhịp như mọi khi, nhưng đượm trong đó chút gì yên ắng, lặng lẽ rất khó tả.




      Hai con người : nó và Minh Hoàng cũng dường như có chuyện gì để . Họ cứ thế, nhàng sánh bước , ai với ai câu gì.




      Đột nhiên , nó cảm thấy ớn lạnh , hoang mang ; liền quay sang phía Minh Hoàng :




      -Minh Hoàng này , rồi … bỏ mặc tụi tui với Black Rose sao?




      Nghe nó hỏi, đáp liền . Có lẽ là vì suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này rồi chăng?




      -Tôi biết. Nhưng tôi tin vào khả năng của Thiên Vũ và Nhất Bảo.




      -Nhưng dù gì cũng … - Nó định nhưng chưa hết câu quay sang hướng khác – Mà thôi, việc du học cũng tốt cho cơ mà.




      Minh Hoàng cũng hơi hiểu ra vấn đề. Cả Thiên Vũ, Nhất Bảo và nó đều muốn . Và cũng ít ai biết rằng, cũng thế - cũng muốn sang Mỹ chút nào . Nhưng vì lí do đó – lí do đặc biệt mà thể làm khác.




      Bỗng , nó nhìn thấy gian hàng bán kem ốc quế . Nó thích thú chạy đến nhanh … “oạch!” . Nó vấp phải cục đá.




      Chưa kịp cảm nhận cái đau Minh Hoàng nhàng như cơn gió lướt đến bên nó , dịu dàng đỡ nó dậy:




      -Có làm sao ?




      Cứ tưởng rằng nó lắc đầu che dấu cảm xúc mà đáp: “ , tui sao hết” . Nhưng nào ngờ , nó trả lời gọn ơ :




      -Thế này mà sao cho được ! Mà hình như tui bị trật chân rồi! Úi cha mẹ ơi , đau quá!!!




      Minh Hoàng chợt bật cười vì thái độ trẻ con đáng của nó. Liền quay lưng lại:




      -Thôi , lên đây tôi cõng!




      - á? – Nó tròn mắt hỏi lại , miệng méo xệch.




      - tôi là ai?




      Nó cười chữa thẹn, sau đó theo phóc lên để cõng.




      “Ấm ghê!” Nó thầm nghĩ , thích thú gục đầu vào bờ vai của .




      Bất giác , nó cảm thấy cảnh tượng này sao quen. Dường như kí ức nào đó, từ rất lâu rồi. Nhưng tất cả xuất trong đầu nó mờ ảo lắm, nó tài nào có thể nghĩ thêm được điều gì hơn. Lạ !




      Cả Minh Hoàng cũng vậy, bao kỉ niệm thuở xưa lại ùa về bên . Lòng se lại rồi bỗng dưng buột miệng :




      -Thoại My này, từ nay hãy coi tôi như là người trai , được chứ?




      - trai? Thế cũng được à?




      -Uhm. là em và tôi của !




      -Vui nhỉ? Tôi chỉ có chị , nay lại có thêm người . Thế cũng tốt ! – Nó tươi cười đến đây đầu óc lại chợt đứng khựng lại . Hình như… nó từng có người ...?!?




      nhàng , đơn giản . Từ nay Minh Hoàng là “ trai” của nó như vậy đấy. Tuy thế nhưng thời gian nó được ở bên chỉ còn là vài tiếng đồng hồ đếm ngược. Buồn.


      __________________________________




      Cũng vào lúc đó , tại Biệt thự nhà Cẩm Tú – Ngọc Châu.




      Châu lặng yên ngồi thưởng thức bản nhạc mà mỗi lần buồn con bé lại hay nghe : “ Kiss the rain” . Lòng Châu cảm thấy xốn xang lạ thường , nó muốn khóc lên to để giải tỏa tất cả , để lòng nó thấy nhàng hơn nhưng lí trí lại nhủ nó rằng : “ được khóc!”




      Nếu là trước đây , khi Nhất Bảo chưa “là gì” của nó mỉm cười đầy trìu mến như vậy nó cũng xem như là thường , là điều cần phải “hao tâm” . Còn bây giờ lại khác , dù chỉ là ánh mắt nhìn ai đó cũng đủ khiến nó phải dằn vặt , suy nghĩ nhiều.




      Bỗng …




      -Sao thế này? em thân của tôi nay sao lại đầy tâm trạng thế này?




      Ngọc Châu giật mình , quay lưng lại thấy chị Cẩm Tú đứng ở đó.




      -Chị ra ngoài ! Chị là ai mà lại lại tự ý mở cửa phòng người khác cơ chứ? Đúng là…




      Cẩm Tú chống hông , hất hàm đáp bằng giọng chắc nịch:




      - Tao là chị mày!




      Châu chau mày khó chịu. Lúc nào chị cũng đưa ra cái quyền làm “đàn chị” ra mà và mỗi lần như thế phần chìm luôn thuộc về nó , đương nhiên chị ta lại nắm giữ phần nổi. Nó vẫn mực nằng nặc :




      -Chị ra ngoài , bộ ba mẹ chưa dạy cho chị phép lịch tối thiểu à?




      Nhắc đến hai chữ “bố mẹ” – Tú lại càng thêm phần tức tối, lòng khẽ quặn lại. Nếu bây giờ tay con dao biết đâu Châu gặp nguy hiểm lớn rồi. Sở dĩ như thế là vì từ , ông bà Phạm vốn ít khi quan tâm đến cuộc sống gia đình, công việc vô tình quấn lấy họ. Khi có thời gian về thăm nhà, thăm con họ lại dành nhiều hơn cho Châu. Điều đó dần dần khiến trái tim tổn thương đến nặng nề và phần quan hệ chị em mấy tốt đẹp giữa và Ngọc Châu cũng là vì vậy mà nên. Ngọc Châu lại là con bé vô tư nên hề nghĩ ngợi gì những điều đó và nó vô tội.




      Tuy thế giữa chị và em có cần phải ích kỉ , có cần phải nhen , có cần phải hẹp hòi như vậy ?




      -Tao có cái lịch như mày. Nhưng ít nhất bây giờ, tao rất vui! Còn mày hả? Rầu rĩ như vậy chắc lại có chuyện với gã Nhất Bảo chứ gì? – Tú cố tình bằng giọng mỉa mai cốt để cho trái tim Châu càng tổn thương.




      -….




      Im lặng , Châu đáp . Con bé chỉ đưa mắt sang phía cửa sổ để tránh soi mói từ Cẩm Tú.




      -Dấu à? qua được mắt chị mày đâu! , Nhất Bảo lại “đú đởn” với con nào à.




      -….




      Vẫn im lặng , con bé lên tiếng .Nó biết gì vì “ sai” dối còn “ đúng” chẳng phải vừa ý chị ta sao?




      - Thôi chị bảo này, đừng có buồn em ạ! Em nghĩ bộ 3 là ai chứ? Đẹp trai, hào hoa, giàu có. Nhất Bảo có thể ‘quỵ lụy” trước em được sao – Phạm Ngọc Châu quá đỗi tầm thường?




      Châu sầm mặt xuống, cố níu những giọt nước mắt chực tuôn rơi . Con bé phủ nhận trước những lời của Cẩm Tú, chỉ là hơi buồn chút, ngẫm lại bản thân chút, trái tim khẽ nhói đau chút. Chỉ thế thôi…




      Đôi khi Châu cảm thấy mình hèn nhát. Trước Tú, ít khi nó có thể đứng lên để thẳng những suy nghĩ trong tận đáy lòng. Tại sao ư? Đơn giản vì chỉ cần nó có chút thái độ chống đối mà làm cho chị ta cảm thấy khó chịu … liên tiếp sau đó là đằng đẳng những lời mắng nhiếc, sỉ vả thương tiếc. Thậm chí là cái tát nương tay.




      Nhiều lần Châu cũng tự hỏi rằng chị ta có còn là chị của nó hay ? Và rồi sau đó dù có thế nào nó vẫn quan tâm ,vẫn ân cần với chị theo đúng nghĩa là em .




      ______________________________




      Sáng sớm hôm sau. Trời dịu mát , bình yên.




      chiếc xe ô tô đen tuyền sang trọng đỗ trước cửa Biệt thự hoàng tử . Có lẽ họ đến đón Minh Hoàng ra quá đường đột. Nếu như fan của mà biết chắc chắn phát điên phát khùng lên mất.




      -Bây giờ về nhà bố mẹ , mấy ngày sau mới qua Mỹ hả? – Nó hỏi ,giọng .




      -Ừhm ! Em ở lại cố giữ gìn sức khỏe nhé ! – Minh Hoàng rồi siết lấy đôi bàn tay nó. Sau đó quay sang Thiên Vũ và Nhất Bảo : - Hai cậu cũng vậy nhé! Đặc biệt là phải cố gắng giải quyết nhanh chóng vụ Black Rose, càng để lâu càng nguy hiểm.




      -Tôi hiểu. Thứ 7 cậu lên máy bay, bọn tôi tới tiễn.




      - cần đâu! – Hoàng khách sáo đáp , khẽ nở nụ cười.




      Nghe vậy , nó liền chen vào ngay :




      - nữa hôm đó em , Thiên Vũ và Nhất Bảo cũng tới. Biết bao giờ mới được gặp lại .




      Minh Hoàng khẽ đưa tay lên nhìn đồng hồ, sau đó vẫy tay chào cả bọn:




      -Thôi, tôi . Hai cậu gửi lời xin lỗi tới Fan Club hộ tôi nhé. Cảm ơn.




      Dứt câu , cánh cửa xe ô tô được đẩy ra. bước lên cách nặng trĩu. Sau đó đưa mắt nhìn lại căn biệt thự lần nữa rồi mới .




      Hoàng ra để lại nỗi buồn , nỗi nuối tiếc man mác trong lòng nhiều con người. Nhưng chẳng ai hay tại sao lại ra quá đỗi nhanh chóng … tựa như ngọn gió …




      ôm nay cả bọn đến trường và thiếu vắng Minh Hoàng. Xung quanh ai cũng lấy làm lạ nhưng họ biết rằng ra , phải rất lâu nữa mới quay trở lại nơi đây.




      Mới cách đây 24 tiếng đồng hồ , chẳng ai nghĩ rằng Minh Hoàng du học ở Mỹ , ngoại trừ những người trong cuộc như , Minh Thảo và gia đình của hai bên. Thế mà ngày hôm nay – ngay lúc này đây, khi ngoảnh lại sau lưng còn nhìn thấy .Cái bóng dáng lầm lũi, lạnh lẽo luôn có thu hút đến kì lạ nay xa xăm , xa xăm rồi.




      -Ê ! Thoại My! đâu đó? Tới trường rồi cơ mà!




      -Hả? – Nó giật mình đáp , mắt đảo qua đảo lại . Trời đất , đến trường từ “bảy đời” rồi mà nó chẳng hay biết gì hết . Có lẽ là do nãy giờ nó mãi suy nghĩ vẩn vơ.




      “ ơ…à…ờ!”




      Nó ngập ngừng , sau đó lẩn thẩn bước vào trường cùng bộ ba. À , bây giờ có nên gọi là “bộ ba” nữa nhỉ? Huhm… Nó chẳng biết phải thế nào cho chính xác , lòng khẽ thấy bối rối.




      Nhìn thấy đám học sinh nhốn nháo , Thiên Vũ lại thở dài , tay chắp dài lên đầu :




      -Mệt mỏi . Chúng ta sắp phải thực thi công việc vô cùng khó nhằn rồi, Nhất Bảo.




      -Ừ , việc thông báo cho fan quả là tồi tệ . Nhưng cũng thể tránh được chuyện này. – Bảo cắn răng cách xót xa.




      được thêm đoạn nữa. Nó tạm biệt Vũ và Bảo để vào lớp. Còn 2 bọn phải tới gấp phòng họp để thông báo về ra của Minh Hoàng . Chắc hẳn điều này khiến ít fan phải rơi nước mắt nhạt nhòa.




      o-0-o




      Tại phòng họp fan của Bộ Ba.




      Dù chưa đả động gì nhưng vắng mặt của Minh Hoàng cũng làm cho họ nhao nhao cả lên. Có lẽ nào họ đoán biết được điều chăng?




      -Hôm nay tôi – Thiên Vũ - đại diện cho Bộ Ba xin thông báo tin. Đó là từ nay , Minh Hoàng còn học ở trường chúng ta nữa…




      Thiên Vũ vừa dứt lời . Cả đám đông như vỡ òa ra. Nghe đâu còn có cả tiếng thét và những giọt nước mắt ào ã nữa.




      và Bảo ngán ngẩm nhìn nhau , từng ánh mắt nặng trĩu. Nhưng chỉ vài phút sau , Vũ nhanh chóng lấy lại ổn định và thông báo thêm vài quyết định nữa. Rằng Bộ Ba vẫn là bộ ba. Tất cả chỉ là tạm thời , Minh Hoàng vẫn là thành viên của hội và có ngày cậu ấy trở về , nhất định thế . May thay, điều đó lại khiến fan an tâm hơn chút và cả Thiên Vũ , Nhất Bảo cũng vậy .




      gian trầm lắng trong ít phút trong những giọt nước mắt tiếc nuối , ngậm ngùi khôn nguôi .




      _______________________________




      Ở tại phòng học của nó.




      -Ngọc Châu này ! đường tới trường ấy , Bảo cứ nhắc tớ hoài à .




      Nó mới đến đó mà Châu giật nảy người quay lại , đáp liên hồi :




      -Cái gì? Nhắc cái gì thế ?




      Xem ra cậu ấy vẫn còn xốn xắng lắm . Có lẽ phải là giận . Mà là làm mình làm mẩy , đan xen chút ích kỉ mà thôi. Coi bộ nghiêm trọng lắm nhỉ?




      -Ảnh là… mà quên , cậu quan tâm làm gì ? Việc gì tớ phải với cậu khi cậu bảo là giận ta rồi cơ nhỉ ? – Nó làm bộ , cố tình chọc tức Châu chơi.




      -Đáng ghét ! Thế mà dám bảo là bạn thân của tớ cơ đấy! – Châu trề môi đáp , kéo dài hai chữ “đáng ghét”.




      Nó thở dài chán nản , sau đó ngồi phịch xuống cái ghế đối diện với Châu .




      -Ái chà ! Xem bộ bão cấp 10 đổ bộ vào đất liền rồi đây ! Duy chỉ có điều dự báo thời tiết bảo là mạnh lắm cơ nhưng thực tế đủ làm gãy cành cây ! – Nó bông đùa vài câu , rồi ấn vào trán Châu khiến con bé sực người ra rồi làm mặt nghi ngờ :




      -Này! Ý cậu là tớ giận Bảo mà chỉ là giả vờ thôi chứ gì ?




      Nó lắc đầu nguầy nguậy chối tội rồi giơ tay đầu hàng :




      -Làm gì có ! Tự cậu suy diễn ra cả đấy nhé ! hehehe ! Nhưng mà nè …




      đến đây , nó bỏ tay xuống , ngập ngừng lát sau đó đổi giọng nghiêm nghị :




      - Cậu đừng có thế nữa . giống như khi cầm cái ly thủy tinh … nếu cẩn thận để nó tuột khỏi tầm tay và vỡ . thể cứu vãn được nữa đâu. Hơn hết , những mảnh vỡ ấy có thể khiến cậu đau . Máu có thể chảy ra và ngừng lại ngay lập tức nhưng vết sẹo … vẫn hằn tay cậu đấy thôi.




      rồi nó bỏ ra ngoài lan can . Chã hiểu sao hôm nay nó lại ăn triết lí thế biết?! Nhưng điều đó có mấy quan trọng đâu , quan trọng là dường như bạn Ngọc Châu hiểu ra vấn đề rồi .




      Lòng nó chợt buồn man mác . Nó trộm nghĩ đến Minh Hoàng . Huhm… biết rồi có còn nhớ đến món Mi-xi-xup của nó nữa nhỉ? Có thường xuyên liên lạc về như lời hứa ? Và… còn nhiều điều nữa lắm . Nhưng sao , nó còn gặp được lần nữa là vào thứ 7 cơ mà.




      Bỗng….




      bàn tay đặt lên vai nó.




      -Thoại My !




      -Hả?- Nó bất giác , giật bắn mình nhắm tịt mắt và hét toáng lên : “ á á á ! Ma !!!”




      Lại phải sau vài giây định hình . Nó mới phát ra mình hố như bao lần.




      -Trời đất ! Thiên Vũ !!! Sao lần nào xuất cũng đầy kì bí như MA thế nhỉ ? là sợ quá !




      Vũ gãi đầu tặc lưỡi . Nghe nó , nửa muốn phản bác nửa lại . Nhưng chẳng lẽ bên nó lại thiếu cảm giác an toàn đến thế sao? cũng muốn được như bao người con trai khác , được quan tâm , được chở che người con mà mình thương .Mà điều đó hay chăng chưa làm được bao giờ , dù rất rất cố gắng.




      Lần này quyết tâm . Điều đó “thấy ” vào giờ ra chơi ngày hôm đó.




      ……………




      Thiên Vũ đụng độ nó ở hành lang . quyết tâm rồi nên đối xử nhàng , tình cảm.




      Từ đằng xa , cảnh tượng như mơ , lãng mạn hết chê . vẫn tay đung đưa phẫy phàng và dần dần tiến lại gần tới phía nó.




      Sững người trong vài giây… Nó há hốc miệng bởi tiếng gọi “eo ẻo” của Thiên Vũ :




      - Thoại My ! Thoại My à …




      Nó lùi người về đằng sau mấy bước ra vẻ cảnh giác , sau đó nhanh chóng chuyển sắc mặt trở nên hình :




      -Này ! Kiểu gì đấy hử ?




      -Tôi bảo là như thế nữa rồi cơ mà… Thấy chưa ? Lần này đâu có giật mình đâu , phải Thoại My ? – Vũ đáp bằng giọng hí hửng , pha lẫn “tí tửng” hâm hâm .




      Lúc này nó mới vỡ lẻ . đúng là “khìn” quá mà . Nó trề môi trề má đăm đăm nhìn Thiên Vũ :




      -Thà rằng cứ xuất như ma như quỷ như ban sáng cũng được .Chứ cứ như thế này … Y chóc gã biến thái . tại tui vô cùng hoang mang… Hoang mang thấy sợ luôn . boy đấy ?




      - Ơ….…. … - Vũ cứng họng được gì .




      Nó bật cười thích thú sau đó quay phắt 180 độ bước để lại Thiên Vũ trơ trọc đứng mình . Mắt chữ O miệng chữ A : “ Trời đất ơi ! Làm ơn cho con biết con phải làm thế nào đây ? Rắn cũng được , mềm cũng được là thế sao? ”




      Rồi lại sực nhớ đến chuyện khi sáng . Vũ đuổi theo nó mạch nhanh . phải làm chuyện này. Suốt hai tiết học vừa qua khó chịu lắm lắm rồi.




      -Đợi My !




      -Gì nữa đấy? - Nó đáp , vẫn giọng hằm hằm “cổ điển”.




      - Khi sáng lúc chuyện với Minh Hoàng. … xưng “em” với ta đấy hử?




      Nó vểnh mặt lên vẻ thản nhiên :




      -Ừa ! sao?




      Thiên Vũ bỗng cười phá lên , dù trong lòng như có lửa đốt. cố tỏ ra vui vẻ :




      - đúng thế mà! Chẳng phải ta sao?




      -Đúng là đồ hâm có ý ! Minh Hoàng là trai tui đấy ! – Nó trề môi , sau đó lại ngúng nguẩy bước . Tất nhiên Vũ vẫn chưa buông tha :




      -Là…Là sao ?




      -Mệt quá . Tui còn phải vô lớp nữa . cứ tạm hiểu tui với Minh Hoàng nhau cũng được ! – Nó đáp xuề xòa sau đó xông ngay vào lớp , để cho Vũ có thêm cơ hội gì nữa .




      Nghe nó , bỗng dưng hàng lông mày của Thiên Vũ xô lại vào nhau nhăn nhó. Xem ra bực bội lắm .




      Nó chợt cảm thấy tức cười . Chã hiểu tại sao nó cứ muốn chọc tức ta thế biết . Cứ y như nỗi đau khổ của lại là niềm vui của nó vậy. Mà mỗi lúc cau có như con khỉ đột xổng chuồng bách thú , tuy hơi đáng ghét chút nhưng…cũng dễ thương đấy chứ ! ^^! Hihi




      Quên quên lại , lại hồi vẫn chưa đưa cho nó sợi dây chuyền mà Minh Hoàng nhờ gởi cho nó. Thôi kệ , để ra về đưa cũng được . Nghĩ rồi bấm bụng cho qua.




      ________________________________




      Ra về nó đụng phải gương mặt tưoi hơn hớn của Châu .Huhm… biết có chuyện gì đây . Thế nên nó liền chống nạnh hỏi :




      -Hey ! Có gì mà vui thế ?




      -Bí mật ! – Châu khịt mũi rồi khẽ giơ ngón tay ra trước miệng.




      thế chứ ai mà chẳng đoán được cái chuyện xảy ra với Châu . Chắc hẳn là chàng và nàng làm hòa rồi nên mới thế . nằm ngoài suy nghĩ của nó , đúng là như thế . Châu khai sau hồi nó ỉ ôi năn nỉ. Hơn thế , con bé và Bảo lại còn hẹn nhau ra về cùng ăn ở nhà hàng Pháp nữa chứ . Lãng mạn ghê!




      Nó chợt thấy lòng ganh tị , nó cũng ước có chàng hoàng tử luôn chở che bên cạnh như thế . Nhưng mà… ngoại trừ bộ 3 ra ai cũng được hết ^^!




      -Vậy thôi , cứ chơi vui vẻ với gã ý nhá ! Tớ về đây ! Bye!




      Vẫy vẫy tay chào bạn rồi nó bước lại phía gốc cây bàng gần đó , nơi mà Thiên Vũ đứng đợi. Nó quyết tâm lần này phải làm cho ta hoảng hồn phen mới được.




      Rón rén rón rén . Nó nhàng như có tiếng động , thế mà…




      - tới rồi đấy à ? – Thiên Vũ nhe răng , sau đó quay lưng lại cười toét mắt với nó.




      Nó há hốc miệng sau đó cố gắng nhăn răng cười lại :




      -Ơ..ờ…thôi…về !




      -Điệu bộ gì đấy? Cứ như con đười ươi ! – rồi Thiên Vũ choàng tay qua người nó bước .




      Nó hếch mặt lên nhìn ta chằm chằm :




      -Này , bỏ tay ra ! Đừng có ỷ mình là đồ khỉ đột xổng chuồng thú mà thích làm gì làm à nha !




      Mọi lần Thiên Vũ – ta tức điên lên bỏ tay ra nhưng lần này lại khác , đáp lại hết sức vô tư :




      -Thích thế đấy!




      -Bộ thích tui hả ?




      -Ừ ! sao?




      -Cái gì ?




      -Haha ! Sợ rồi kìa ! Đúng là đồ ngốc ! – Vũ , gõ đầu nó cái cốc rồi tiếp tục bước .




      Nó biết chắc là những lời lúc nãy là những câu đùa giỡn với mưu đồ chọc tức nó thôi . Nhưng sao nó vẫn có cảm giác gì đó lạ , lạ lắm . Nó hít hơi sâu cố giữ lấy bình tĩnh , tự nhủ lòng rằng nên nghĩ xa .




      Bỗng….




      “ Tách! Tách!”




      Từng hạt mưa tí tách rớt xuống đầu nó . Chưa khỏi bất ngờ “Rào! Rào!”




      Mưa ngày to dần.




      -Chết rồi ! – Nó khẽ thốt lên Thiên Vũ chợt nắm lấy tay nó kéo vào hiên nhà gần đó để trú mưa. may !




      Nó lấy tay phủi sơ quần áo , đứng nép mình vào sát bức tường phía sau. Xung quanh chỉ có nó , màn mưa trắng xóa.




      Run run… Nó lạnh. Nó lè lưỡi cho qua vì khi sáng Thiên Vũ cũng có nhắc nó mặc áo khoác rồi nhưng nó chịu nghe.




      -Mặc vào ! – Vũ chợt và cởi áo khoác của mình đưa cho nó .




      Nó nhíu mày nhìn cách khó hiểu .




      -Nhìn gì mà nhìn chứ ? Khi sáng tôi nhắc cả rồi mà chịu nghe đấy nhá . Thôi , mặc vào khéo lại bị cảm . có ai chăm sóc cho đâu.




      -Ơ … Ờ…Nhưng , còn sao ?




      - yên tâm . Tôi lạnh. – Vũ đáp rồi choàng áo khoác vào cho nó , để cho nó ậm ờ thêm câu gì nữa.




      “ Cảm ơn !” – Nó lí nhí , chưa chắc Thiên Vũ nghe nhưng thực tế nó cũng muốn nghe được . Lòng nó cảm thấy ấm áp hơn , là vì áo khoác của hay chăng là vì điều gì đó tuy bé nhưng khiến người ta phải cảm thấy diệu kì ?




      Nó chợt trộm liếc mắt sang phía Thiên Vũ . Đôi môi nhợt nhạt . Có lẽ cũng lạnh , vậy mà dám bảo là lạnh và nhường áo cho nó cơ. “Cho chết!” Nó rủa thầm nhưng trong lòng lại dâng lên nỗi xót xa .




      Thiên Vũ ngắm nhìn mưa , ánh mắt xa xăm lạnh giá . Rồi , sực nhớ ra sợi dây chuyền nên liền đưa ra cho nó.




      -Thoại My ! Của nè !




      Nó giật mình quay đầu lại :




      -Huhm? Cái gì cơ? – rồi nó đón lấy chiếc hộp từ tay . Im lặng và mở ra nhàng.




      -á ! Dây chuyền của tui ! – Nó thốt lên đầy ngạc nhiên mừng rỡ. Vậy là món đồ mẹ nó dặn phải giữ cẩn thận quay về lại bên nó rồi.




      -Uhm ! Đúng rồi đấy , lần này đừng có đưa cầm đồ nữa ha.




      -Nhất định thế .Trừ khi lại … - Nó đến đây chợt thấy mặt Thiên Vũ biến sắc , vì thế nó nữa mà phản xạ đưa tay che miệng. Sau đó như thể sợ sợi dây lại biến mất , nó vội vàng lấy ra và đeo vào cổ . Nhưng loay hoay mãi mà chưa được .




      đúng là mỗi lần đụng vào những món trang sức là nó lại lúng túng , vụng về đến lạ. Thấy thế , Thiên Vũ khẽ lắc đầu rồi cầm lấy sợi dây chuyền và đeo vào cổ cho nó.




      “ Thình thịch ! Thình thịch !” Nó nghe rất thanh ấy – thanh của trái tim khi biết… thế nào là rung động.








      Hai ngày trôi qua nhanh chóng . Hôm nay là thứ 7 , ngày Minh Hoàng đến sân bay sang Mỹ du học.




      Chính vì vậy nên nó , Thiên Vũ , Nhất Bảo và Ngọc Châu quyết định nghỉ học buổi để ra đấy tiễn Minh Hoàng.




      Nó vừa vui vừa buồn . Vui là vì được gặp Minh Hoàng . Còn buồn là … từ nay khoảng cách giữa nó và lại càng xa. Cuộc đời là thế đấy , tại sao cứ để người ta xích lại gần 1 phần lại đẩy người ta ra 10 phần ?




      Bốn con người đặt chân tới Sân bay . Bây giờ là 8h30 . Vậy là còn 30 phút để họ gặp Minh Hoàng .




      -Minh Hoàng ! Minh Thảo ! – Nhất Bảo giơ tay vẫy vẫy Hoàng và Thảo . Xung quanh đó còn có gia đình của hai bên nữa .




      -Oh ! Các cậu đến tiễn bọn tôi đấy à ? – Hoàng cười với vẻ mặt tươi tắn . Có ai biết rằng đằng sau vẻ mặt tưởng chừng như vô cùng thoải mái ấy lại là nỗi buồn khôn nguôi?




      -Tất nhiên là phải tới chứ ! – Nó rồi quay sang nắm lấy tay Minh Thảo : - Lâu ngày chưa gặp em nhỉ? Dạo này có vẻ mập mạp đáng nha.




      Minh Thảo trề môi đáp :




      -Sao ai cũng em như vậy thế nhỉ? Có lẽ phải ăn kiêng thôi!




      -Đừng! Form thế này là chuẩn rồi đó. Qua bên ấy phải giữ gìn sức khỏe, đừng có nhịn ăn mà kiệt sức nha Thảo.




      -Hì ! – Thảo cười gượng , mặt con bé có vẻ căng thẳng và chút nặng nề dễ nhận thấy.




      Sau đó , cả bọn kéo nhau lại phía gia đình hai bên để chào hỏi cho phải phép. Nó vô tư nhận ra rằng , người đàn ông đứng tuổi mải nhìn nó rời mắt. Người đó là ông Nguyễn - bố của Minh Hoàng.




      -Cháu là …?




      Thấy bố mình sững lại như vậy , mặt bỗng dưng biến sắc nên Minh Hoàng hiểu ra phần nào của vấn đề nên liền chen ngay:




      - ấy là Thoại My , ở cùng Biệt thự với tụi con .




      Hoàng quay sang nhìn nó , thở phào nhõm khi thấy mặt của sợi dây chuyền nằm ở trong áo . Chứ ai đoán chắc được chuyện gì xảy ra…?




      - trai ! qua Mỹ khi nào về ? – Nó nheo nhéo hỏi , lắc tay Minh Hoàng.




      Ông Nguyễn lại để ý từng hành động , lời và cử chỉ của nó . Sao giống…




      -Huhm… Chắc cũng phải vài năm!




      -Khi về nhớ phải mua quà cho em đó nha ! – Nó cười đáp vô tư. Trong khi đó Minh Thảo lại há hốc miệng :




      -Cái gì mà trai…em …??




      -Hehe ! Dạng như em kết nghĩa ý mừ. – Nó nhăn trán đáp , cố suy nghĩ dùng từ gì để diễn đạt cho hợp lí chút.




      Nghe nó , Minh Thảo cũng tránh khỏi được ngạc nhiên . Nhưng chỉ là tí tẹo thôi , con bé cười ranh ma :




      -Ghê nha ! Hồi lâu còn thấy ghét nhau như chó mèo , thế mà giờ lại kết nghĩa “ em” cơ đấy ! Chà , chà , chà !




      Minh Hoàng cũng cười , sau đó quay sang với Thiên Vũ và Nhất Bảo vài điều . Về cuộc sống , về fan và cả về … Black Rose – đây cũng là điều mà lo lắng nhất khi quyết định Mỹ.




      …………




      Ngay lúc này đây , từ đằng xa . đau đáu nhìn về phía Minh Hoàng , nước mắt rơi lã chã hòa lại thành dòng với vẻ buồn ảm đạm . ai khác đó là … Phạm Cẩm Tú.




      phải về nơi xa


      thể sống như thế ngày bên em


      Đôi ta nồng say mật ngọt trăng sao


      nhưng trong đêm mưa ra vội vàng


      Làm tim em đau đớn người nào có biết


      Em trách sao quá vô tình


      cho ta gặp nhau trải qua bao ngày hạnh phúc


      Giờ mình em làm sao hỡi


      Tại vì sao lòng cứ phải nhớ người mãi quay về


      Tại vì sao lòng thể quên quên được trong tim


      Kể từ bây giờ , đến cả cơ hội bắt gặp ánh mắt lạnh lùng từ Minh Hoàng hay những lần nhìn trộm từ xa cũng còn nữa rồi . Siết chặt đôi bàn tay lại , phải mạnh mẽ!




      Bỗng…




      -Chuyến Bay từ Việt Nam sang Hoa Kì số hiệu 197 chuẩn bị cất cánh vào lúc 9h. Đề nghị những hành khách của chuyến bay tới khu gởi đồ và tập trung tại phòng chờ bay. Xin chân thành cảm ơn. The flight from VietNam to the USA …




      Minh Hoàng thở dài , nắm chặt lấy tay mọi người lần nữa và :




      -Bây giờ tôi phải rồi. Mọi người ở lại chú ý giữ gìn sức khỏe, thỉnh thoảng tôi liên lạc về bên này. Tạm biệt,hi vọng sớm gặp lại mọi người!




      rồi vẫy tay chào nhưng chưa vội . bước tới phía nó , thầm điều gì đó mà khiến nó phải sững lại , nó tin vào tai mình nữa , nó tin đó là . Có lẽ Minh Hoàng chỉ dối nó thôi . bảo rằng … Thiên Vũ nó. Hơn thế , lại còn … rất nhiều.




      Nó rủa thầm , biết là sắp Mỹ , sắp có khoảng cách nửa vòng Trái Đất nhưng cũng nên đùa giỡn kiểu đó chứ nhỉ ? là… thế , lại còn bảo là nó phải trân trọng điều đó . Tuy nhiên , Thiên Vũ có nó đâu mà trân trọng cái gì chứ. ràng cái gã Thiên Vũ ấy rất ghét nó cơ mà.




      Rốt cuộc là như thế nào ? Điều đó vẫn là dấu chấm hỏi trong nó. Dù câu trả lời được ấn định chắc chắn trong nó rằng : “ có chuyện đó đâu!” Nhưng … điều gì đó ngăn cho nó nghĩ như vậy . Huhm… Càng lúc lại càng khó hiểu .




      Nó lại miên man nghĩ linh tinh , rồi lại thầm trách mình nghĩ xa quá . Mà có lẽ là xa . Nó nhăn trán.




      Bỗng , nó ngước mặt lên Minh Hoàng đứng ở bên kia cửa kính . câu tạm biệt nó cũng chưa được với . Dù có thể thấy nhưng nó cũng ráng vẫy tay lần nữa , nó nhắm mắt lại thầm với chính mình : “ Mong sớm quay về !” . phút lặng bình yên trong nó.




      Ngước mắt lên bầu trời , máy bay thẳng cánh . Minh Hoàng rời xa . Và nước mắt nó cũng chực tuôn rơi.




      ____________________________________




      Minh Hoàng đặt chân lên máy bay mình . Còn Minh Thảo , con bé muốn theo học quản trị kinh doanh ở Mỹ mà tha thiết muốn được trở thành hướng dẫn viên du lịch – niềm đam mê từ của con bé . Chính vì vậy , Minh Thảo sang Mỹ mà đặt chân tại máy bay khác qua Pháp để theo học chuyên ngành đó mà hề có hay biết của gia đình . Lẽ đương nhiên , Minh Hoàng là tòng phạm nhưng yên phận với việc qua Mỹ vì … Thoại My .




      định lôi cuốn sách ra đọc nhưng lại buồn ngủ nên thiếp lát .




      -Tôi có thể ngồi ở đây được ?




      giọng vang lên . Nghe thôi cũng biết là của vị tiểu thư đài các nào đó. Nhưng cũng chẳng buồn mở mắt .




      Đến lát sau …




      -Tôi có thể ngồi đây được ? – nhắc lại lần nữa , vẫn nhàng.




      Và đến lần thứ ba…




      - lẽ chàng trai lịch mà lại dửng dưng trước câu hỏi của sao ?




      Minh Hoàng thở dài ngán ngẩm , bỏ cuốn sách xuống và mở mắt ra . Chà , xinh đẹp , thanh thoát với bộ váy trắng tinh khôi mềm mại , chiếc cài tóc cùng tone trắng bản to và mái tóc đen óng , tay cầm chiếc violin gọn . Nhìn kĩ lên gương mặt ai có thể phủ nhận rằng nó quá hoàn hảo , đôi mắt buồn nhưng lại quyến rũ đến lạ.




      đáp , chỉ xích sang bên tỏ ý mời ngồi . ấy dường như cũng hiểu nên nhàng ngồi xuống bên cạnh .




      Lại lần nữa , biết thế nào là trộm nhìn người con .




      Ngày chủ nhật…




      Đáng lẽ nó phải “ngủ nướng” để bù mấy hôm học phải dậy sớm nhưng mà chẳng hiểu sao nó lại dậy từ sớm và dạo vòng quanh hoa viên.




      Những tia nắng hồng ban mai khiến bất kì ai cũng có thể cảm thấy ấm lòng trước bao nhiêu sóng gió xảy ra. Tuy nhiên, nó vẫn chẳng cảm thấy nhõm hơn là mấy. Chuyện Minh Hoàng trước lúc lên máy bay khiến nó suy nghĩ nhiều. ràng nó muốn nghĩ đến nhưng càng như thế đầu óc nó lại văng vẳng từng câu, từng chữ mà .




      “ ai ya!!!!!!!!!!!!!!!!” – Bỗng dưng lên cơn “khìn khìn”, nó hét toáng lên. Nào giờ đâu Thiên Vũ lại ở ngay đằng sau lưng nó:




      -Trời đất ơi! hét muốn bể nhà rồi kìa!




      Nó quay người lại, thấy Thiên Vũ bèn cười ái ngại rồi :




      -Hờ hờ… hôm nay cũng dậy sớm quá hén?




      Vũ trề môi đáp:




      - thừa ghê! Tôi có bao giờ dậy muộn đâu mà bảo tôi thế?




      Nó lè lưỡi, biết sao nữa nên liền vào trong nhà mà thèm với .




      -Ê! Ê! Lát nữa rảnh đó, Thoại My?




      Nó được dịp quay lại nhìn Thiên Vũ mà cười toe toét:




      - thừa ghê ! Tôi có bao giờ bận gì đâu mà bảo tôi thế?




      Thiên Vũ khẽ nghiến răng dù ngoài mặt vẫn ráng nhếch mép cười đáp lại. ràng nó muốn “chơi” đây mà.Qủa là phải vừa đâu nhá, Thoại My đúng là Thoại My.




      - Hừ, định rủ chơi nhưng mà… ghét cái thái độ!




      - Làm như tôi thích chơi với lắm bằng ý! Xì …




      -Vào thay đồ, xuống nhà tôi dẫn ăn sáng sau đó đâu khắc biết. Đây là mệnh lệnh !!! Nghe chưa đồ ngốc !!!




      - rồi, khổ quá mất! – rồi nó vùng vằng bước vào trong nhà thay đồ . Thiên Vũ chỉ biết trông theo mà lầm bầm:“ chơi mà cũng khổ nữa , xạo !”




      _______________________________




      Vẫn giản dị, vẫn đời thường. Quần jean, áo pull.Nó đấy !




      Tung tăng bước đến phía chiếc audi mui trần mà Thiên Vũ đứng chờ sẵn ở đó.“ Hôm nay trông đẹp trai ghê!” Nó cười khúc khích thầm nghĩ sau nó nhảy vọt lên xe.




      -Hi za! thôi! Mà nè quên mất, Nhất Bảo có vậy?




      Thiên Vũ quay qua nhìn nhìn nó, tay đẩy gọng kính lên đáp:




      -! Sáng nay chắc lại hú hí với em Châu rồi!




      -Hihi! Thế cũng tốt! giờ ăn sáng nha , tui đói rồi! – Nó lắc lắc vai Thiên Vũ . khẽ gật đầu sau đó rồ ga phóng .




      đường ….




      -Này, Thoại My! Tôi cái này nè! – Thiên Vũ chợt hỏi, trông vẻ mặt ta có vẻ “khó xử”.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Nó vừa ngắm nhìn quang cảnh xung quanh, vừa đáp:




      -Sao? Cứ ! Từ bao giờ biết xin ý kiến người khác để được phép phát ngôn thế?




      Mặc kệ lời chế giễu của nó, Thiên Vũ vẫn thẳng vào vấn đề mà cần :




      - xưng với tôi là “em” – giống như Minh Hoàng vậy. Được chứ?




      -Trời!Vậy mà tưởng chuyện gì! – Nó thở hắt đáp bằng giọng bất cần.




      Nhung nó nào biết , cái “chuyện gì” của nó lại khiến phải suy tính lại, ngẫm nghĩ lại đến biết bao nhiêu là lần. Và , cái “chuyện gì” đó của Thiên Vũ lại được nó chấp nhận. Nó thích. Điều đó ắt hẳn khiến cảm thấy buồn và thất vọng. Thậm chí cũng có thể ảnh hưởng phần nào đến lòng tự tôn.




      ……………




      Chiếc xe dừng chân tại nhà hàng Mara. Ở đây, đơn thuần là đồ ăn ngon, cảnh quan đẹp hay phục vụ nhiệt tình. Nếu chỉ như thế chưa thể trở thành nhà hàng nổi tiếng ở giữa trung tâm thành phố được. Mà là vì, kiến trúc của Mara được xây theo lối cung điện cổ xưa. Trông rất độc đáo và lạ mắt.




      Nó cũng thích thú với điều đó lắm. Đây là lần đầu tiên nó đến đây cơ đấy. Vui !




      Cả nó và Thiên Vũ đều gọi “Mì Cung đình truyền thống”. Từng sợi mì dai dai, thơm ngon đặc biệt hòa quyện với nước dùng đầy đủ bốn vị: chua, ngọt, mặn và cay. Chắc chắn là phải ngon hơn Mi-xi-xup của nó rồi nhưng sao Thiên Vũ vẫn cảm thấy thích Mi-xi-xup hơn. Có lẽ con đường đến dạ dày phải qua trái tim chăng?




      ………….......




      Ăn xong, nó rủ Thiên Vũ tới công viên cùng dạo.




      khí ở đây lúc nào cũng vậy, rất mát mẻ và thoải mái.




      -A! Kem! – Nó khẽ reo lên. Nó mà, tiệm kem lúc nào cũng là điểm thu hút nó đầu tiên dù bây giờ là buổi sáng. Y như rằng, Thiên Vũ há hốc miệng nhìn nó:




      -Trời đất! Mới sáng sớm mà ăn kem rồi cơ à?




      Nó nheo mắt trả lời, lúc này trông nó rất dễ thương:




      -Kệ chứ! Để tôi mua 2 que. dùng bạc hà nhá? Nhớ là đứng ở đây mà đợi tôi đó!




      Nó dặn dò kĩ lưỡng như thể sợ chạy mất hút khiến nó phải cuốc bộ về nhà bằng ý.




      -Bác ơi lấy cháu 2 ốc quế, 1 sô--la, 1 bạc hà nha bác!




      ………………………




      Tại chỗ Thiên Vũ.




      “Phập” cánh tay bỗng dưng đặt lên vai . Khi quay người lại thấy ai nữa rồi, chỉ thấy phong thư…màu đen – đặc trưng của Black Rose.




      Thiên Vũ nghiến răng, bóc bì thư ra cách nặng nề. linh cảm xấu.




      “ Thiên Vũ, tôi đợi cậu ở đây.


      thẳng, rẽ trái, rẽ trái và thẳng.


      Cuối cùng thấy chiếc Mercedes màu đen có hai chữ “BR”.


      Nếu có đủ can đảm hãy lên xe để khám phá bí mật về tôi.


      Còn nếu hoặc cùng với bất kì ai là kẻ hèn nhát!




      Black Rose”




      Với lời thách thức như vậy, thử hỏi Thiên Vũ có chối từ ? thể nào khác, Thiên Vũ – bao giờ như thế. Thở hơi mạnh, tiến bước về phía trước và theo chỉ dẫn của Black Rose.




      “ Black Rose! Để xem tôi và , ai là người thẳng cuộc?”




      ……………




      Nó mua xong kem hí hửng chạy lại bỗng dưng, que kem ốc quế bỗng rơi xuống đất. Là bạc hà – kem của Thiên Vũ. Tim nó đập nhanh hơn, dường như có điều gì đó chẳng lành? Rồi nó nhanh chóng chạy vù tới chỗ đợi. Trời đất, Thiên Vũ có ở đây nữa.Vậy, ta ở đâu?




      Nó đưa mắt liên láo nhìn xung quanh, nỗi lo lắng bỗng tràn dâng trong nó.




      “A! Thiên Vũ kia rồi!” – Nó cười tươi rói sau đó đuổi theo hết sức mình, vừa chạy, nó vừa gọi nhưng... lại nghe thấy gì. Mà nếu có nghe thấy, chắc chắn tìm cách đánh lạc hướng nó. làm vậy để làm gì chứ? Là để… nó được an toàn.




      Nó mệt muốn lả người. Toàn thân như muốn rụng rời ra vì vốn dĩ nó ít vận động rồi.Nay lại vừa chạy, vừa hét, vừa suy nghĩ lo âu lấy đâu ra mệt?




      Chợt…




      Thiên Vũ bước lên chiếc xe ô tô màu đen. Từ xa nhưng nó cũng nhìn thấy 2 chữ “BR” xe. Chắc chắn đó là Black Rose.




      được! Nghĩ rồi nó lấy lao tới đó nhưng chiếc xe lăn bánh.




      kịp nữa rồi nhưng cũng thể chịu thua, bằng mọi cách nó phải cứu . Nó cắn răng vẫy chiếc taxi và dặn phải đuổi theo chiếc xe đó.




      Nó cảm thấy trong người nôn nao, đầu óc choáng váng. chung là khó chịu, khó chịu vô cùng. Ai cũng biết, nó rất căm thù việc ô tô kín mít như thế này. Nó tự nhủ mình rằng phải cố gắng, lần này là vì Thiên Vũ. Nhất định nó phải vượt qua!


      Kizzzzzzzz……




      Chiếc Mercedes đen tuyền phanh gấp lại. Tới nơi rồi. Đó là vùng đồi hoang vắng. Xung quanh chỉ là cỏ , cây và… căn nhà bị rêu phong.




      Thiên Vũ mở cửa xe cái rầm rồi mạch xông thẳng vào căn nhà. Vừa vừa hét lên đầy giận dữ:




      -Black Rose! ở đâu? Có giỏi ra mặt . Đừng cứ lúc nào cũng nấp như thế! hèn lắm!




      Khi bước gọn vào căn phòng cánh cửa bỗng dưng đóng sầm lại. Bóng đèn được bật lên mờ ảo làm tăng vẻ kì bí.




      Khoảng chừng ít phút sau chiếc taxi nó cũng tới được nơi đây.Nó hít môi hơi sâu, chắp tay lại cầu nguyện những điều tốt lành nhất. Sau đó trả tiền Taxi rồi cũng từ từ tiến vào căn nhà đó.




      “Cạch!”. Nó mở nhưng cửa khóa. Đáng ghét! Nó vừa lo lắng, vừa cáu giận , vừa sợ hãi. Nhưng vẫn quyết tâm đẩy mạnh cánh cửa vài lần nữa. “ Rầm!” Vẫn được. Nó định tìm vật nhọn để cạy cửa bỗng cánh cửa tự động mở ra nhàng.




      -Thiên Vũ! – Nó hét lên mừng rỡ, định chạy nhanh tới chỗ Thiên Vũ bị trói bàn tay chụp lấy miệng nó. Tiếp đó cũng trói nó lại góc như .




      Thiên Vũ cũng như nó, miệng bị dán băng keo nên tài nào được gì. Cả hai chỉ nhìn qua nhau, dường như họ chuyện với nhau qua ánh mắt.




      Lần này hình như đích thân Black Rose hành động. “hình như” là bởi vì vẫn thực chưa chắc chắn lắm. Chỉ là phong cách đó rất giống ta. màu đen từ xuống dưới, quên chiếc mặt nạ che kín nửa mặt và bông hoa hồng cùng tone đen cài ở mang tai. Mọi hành động, cử chỉ đều toát lên vẻ kì bí khiến người khác phải lạnh cả sống lưng.




      Qủa nhiên nó đúng khi ta lên tiếng:




      -Tôi là Black Rose!




      Thiên Vũ ư ử, có lẽ muốn gì đó. Và Black Rose cũng hiểu nên liền bước lại phía cách uyển chuyển và nhàng thướt tha như cơn gió. gỡ miếng băng keo cho rồi đáp gọn:




      - !




      - muốn gì? – Thiên Vũ trừng mắt lên nhìn Black Rose nhưng chỉ thấy ta khẩy cười.




      Cả nó cũng muốn được nhưng ta lại cho nó cái quyền này. Thế đấy!




      Black Rose lại chậm rãi quanh căn phòng, tay cầm ly rượu mà thỉnh thoảng lại đưa lên miệng và nhấp lấy ngụm. Vừa , vừa đọc , hay chăng là “xuất khẩu thành thơ”?




      “ Mỉm cười nhấp từng giọt rượu đắng


      Khẽ thấy chua chát phận đời cay


      Nhìn người lòng tôi như quặn thắt


      Kí ức năm xưa lại não nề.”




      Càng ngày, Black Rose lại càng tỏ ra bí hơn. Và sức kiên nhẫn của Thiên Vũ cũng là có hạn. gằn lên, đôi mắt long sòng sọc giận dữ:




      -Này! muốn gì? Tôi giờ để chơi trò “Mèo vờn chuột” với đâu!




      -Muốn gì à? – Black Rose , sau đó ngập ngừng lát – Muốn sống chết phen. Được chứ?




      Thiên Vũ nghe rất câu trả lời nhưng vẫn nằm trong trạng thái lơ lửng. Rồi cả và nó lại như muốn vỡ tim theo dõi từng bước chân của Black Rose.




      Black Rose ngồi gác chân lên ghế cách lẳng lơ. Sau đó lôi ra con dao nhọn bóng loáng và dùng tay miết miết lại lưỡi dao.




      Tưởng chừng như đó là công cụ để ta ra tay nhưng …Black Rose chơi đùa lát rồi lại quẳng nó :




      -Huhm... Thú vị đấy chứ! Hay là thế này…




      rồi ta lại lôi ra khẩu súng và quay cách điệu nghệ. đưa khẩu súng lên ngắm, cười nhếch mép:




      -Cũng tồi đâu!




      “ Phằng!” Black Rose nổ súng nhưng may là chỉ sượt qua mái tóc nó. Tất nhiên đó cũng là chủ ý của ta. Đùa giỡn…




      Nó bắt đầu cảm thấy khó chịu. Mùi khói thuốc súng khiến nó nghẹt mũi, nó vốn nhạy cảm như vậy mà. Càng lúc nó càng thể thở được vì cả miệng cũng bị băng kín.




      Thấy nó có vẻ bất thường, Thiên Vũ dường hiểu ra liền vội kêu lên:




      - Black Rose, gỡ băng keo cho Thoại My . ấy bị nghẹt mũi, thở được vì khói súng của đấy.




      Nghe vậy, ta đưa mắt tới chỗ nó rồi bước lại giải thoát cho nó. Xem ra ta cũng phải là kẻ mất nhân tính.




      “ Aaaa!!!! Cứu! Cứu!” – Nó vội vàng hét toáng lên dù rất mệt. Nó làm tất cả dù chỉ còn tia hi vọng .




      Black Rose trừng mắt lên sắc nhọn nhìn Thiên Vũ và nó. nghiến răng hỏi:




      - Hai người dám lừa tôi đấy à? Nhưng... Cứ việc hét , ạ. nghĩ đây là đâu chứ? Có thể có người ở xung quanh khu vực này à?




      Nó gằm mặt lại, sau đó cũng nhìn Black Rose cách giận dữ. Vẫn vậy, ta vẫn chỉ cười nhếch mép, biểu lộ tí cảm xúc gì. Mà đúng hơn là có biểu lộ nó hay Thiên Vũ cũng biết được vì mặt nạ che mất nửa mặt của ta rồi.




      Thiên Vũ quay sang nó:




      -Thoại My sao chứ?




      buồn đáp, chỉ lắc đầu.




      -Xem chừng cả hai người đều rất sốt ruột, biết tôi làm gì, đúng ? Huhm… - Black Rose bằng giọng chắc nịch sau đó lên tiếng gọi : - Neo! Neo!




      Đó là đồng bọn của ta chăng? Tưởng chừng như là vậy nhưng mọi suy đoán của nó lại lần nữa sai. Đó chỉ là chú chó .




      -Cởi trói tay cho hai người bạn này nhé, Neo! – Black Rose bằng giọng thương, có vẻ cũng ngọt ngào lắm.




      Như hiểu được tiếng người, con Neo tinh ranh chạy lại cắn đứt sợi dây thừng mà ta dùng để trói cổ tay nó và Thiên Vũ. Rồi cúp đuôi chạy lại phía Black Rose.




      Cả căn phòng lại yên lặng thêm lần nữa. Cả Neo cũng vậy, lâu lâu cũng chỉ sủa vài câu nhưng lúc bắt gặp ánh mắt của Black Rose liền im tiếng ngay.




      Nó như ngộp thở chờ đợi từng lời của ta. Có lẽ, nó sợ… nó sợ điều gì đó xảy đến.




      Black Rose bước xuống nhà dưới lát, sau đó cầm lên ly rượu đen ngầu và liền đặt ngay trước mặt nó và Thiên Vũ.




      -Ly rượu này… có độc đấy! – Black Rose , giọng lả lướt nhưng có vẻ như… ta , đơn giản chỉ là câu bông đùa.




      Tuy nhiên ta đùa cợt bọn nó bao nhiêu lần rồi? Lần này liệu có tin được . Xét về góc độ chuỗi hành động từ trước đến nay nhất định . Còn nếu chỉ xét lần này … Có lẽ lớn chuyện rồi đây.




      Thấy gương mặt nó và Thiên Vũ vậy vẹn nguyên cảm xúc như ban đầu. Black Rose cũng lấy làm lạ, ngoắt con Neo lại rồi đăm đăm nhìn cả hai mà :




      - tin tôi à? Thế chúng ta có thể thử.




      Black Rose đổ ít rượu trong ly ra sàn nhà. Vuốt ve Neo lát rồi thào với con chó:




      -Xin lỗi em, Neo… Em nếm thử giùm chị nhé!




      Neo ngoan ngoãn liếm láp mấy giọt rượu mà ta đổ ra. Chưa đầy 1 phút sau, nó kêu ăng ẳng thảm thiết rồi ngã lăn ra, toàn thân cứng đờ. Neo chết rồi. Vậy cũng đồng nghĩa với việc Black Rose là đúng- ly rượu có độc.




      - trong hai , cậu – Thiên Vũ hoặc – Thoại My … phải uống!




      -! bao giờ! Tại sao chúng tôi phải nghe lời ? – hẹn mà cả nó và Vũ cùng đồng thanh. ai muốn cam chịu điều này cả.




      Lại nhếch môi cười cách khinh khi, Black Rose khẽ đẩy chiếc mặt nạ rồi tiếp:




      -Tùy thôi! Nếu cả hai… cùng phải chết. Mà phải chỉ là cả hai người đâu, Nhất Bảo, Minh Hoàng cũng bị liên lụy dù ở chân trời góc bể tôi cũng tìm ra.




      Nó và Thiên Vũ nhìn nhau cách ái ngại rồi lại nhìn Black Rose. Lần này có lẽ ta đùa. Nó có thể hi sinh chứ? Nó sợ. Thực là nó rất sợ. Nhưng… nó ngại. Nó sẵn sàng làm điều đó vì mọi người. Và cả Thiên Vũ cũng vậy, sẵn sàng!




      Cả hai ngắm ghiền mắt lại. Họ cầu nguyện điều gì đó rồi lại lần nữa , ai bảo ai mà cùng :




      -Tôi uống!




      Thấy vậy, nó liền quay sang phía Thiên Vũ:




      - được! được uống! Tôi uống! Tôi có thể chết, tôi có thể hi sinh vì mọi người!




      -Tôi thể để vì tôi mà rời bỏ cuộc đời này được. Tương lai đợi chờ phía trước, Thoại My à! Và … tôi là con trai . Nên đời nào tôi lại để người con xả thân thay tôi được! – Thiên Vũ , lúc này còn cảm thấy sợ chút nào cả. chỉ lo lắng cho nó mà thôi. Dù thế nào, cũng phải bảo vệ nó tới cùng.




      Black Rose nhàng cầm lấy ly rượu, sau đó bước tới phía nó – phải là phía Thiên Vũ.




      - có thể… uống nó chứ? Ly rượu này có độc đấy!




      - sao chứ? Nếu có thể chết thay những người bên cạnh tôi … điều đó tuyệt vời!




      rồi nó đón lấy ly rượu từ tay Black Rose Thiên Vũ vội hét lên. lần nữa nước mắt rơi:




      -! Dừng lại ngay Thoại My! Em được làm như thế… em! thể để người con làm như thế được! Xin em… dừng lại !!!!




      Nó đờ người ra. Nó nghe lầm đấy chứ? Vậy là những điều Minh Hoàng là hoàn toàn đúng. ta nó.




      Tim nó bỗng đập thình thịch đến thể kiềm chế. Nó biết lúc này phải là vì run sợ mà là vì nó quá hồi hộp. Nhưng ích gì nữa chứ… Nó quyết định rồi , nó hi sinh.




      Nó cười chua xót nhìn qua Thiên Vũ lần nữa rồi nâng ly rượu lên. Khi đôi môi nó cảm nhận được sức nóng của men rượu … Nhanh như cắt, Black Rose giật lấy ly rượu từ tay nó và rồi uống đến cạn ly trước sững sờ kinh ngạc của nó và Thiên Vũ.




      Như đọc được suy nghĩ của cả hai, Black Rose phá lên cười:




      -Haha! Ngạc nhiên lắm sao? Hừ… còn gì để luyến tiếc chứ? Khi cả hai người bảo vệ nhau như thế? – rồi ta từ từ cởi chiếc mặt nạ ra. nấp sau đó là khuôn mặt xinh đẹp với ánh mắt hề sắc lạnh mà rất ấm áp.




      Thiên Vũ chau mày lại, ngờ ngợ gương mặt này. Đó là ai mà rất quen…




      - nhận ra em à, chàng Hoàng tử? – Black Rose rồi nhoẻn miệng cười dịu dàng.




      Nụ cười ấy, cử chỉ ấy… đúng thể quên…




      -Black Rose…Hắc Tiểu Hồng! Chính là em!!!




      10 năm về trước . Khi Thiên Vũ mới chỉ là cậu bé lên 7. tỏ tình với người con . Đó là Hắc Tiểu Hồng – bé rất dễ thương. Nhưng Tiểu Hồng đồng ý. Ngày đó, con bé dễ gần nhưng lại phải dễ dãi. Có thể là “kiêu”. Và Thiên Vũ vẫn cứ thầm lặng lẽ như vậy cho đến ngày nọ, Tiểu Hồng bất ngờ đồng ý. ai có thể đoán biết được chữ ngờ, vậy đó. Vì… Chẳng bao lâu Tiểu Hồng phải theo bố mẹ sang Quốc. Thiên Vũ hứa rằng bất kì ai khác ngoài Tiểu Hồng. Lời hứa đó, đến bây giờ quên còn Tiểu Hồng là mãi mãi, mãi mãi thể quên được.




      Lời mặn nồng ngọt ngào môi


      Xin người đừng ra


      Rồi ngày nào lại quên câu bay mất theo thời gian


      Đừng vội vàng câu khi còn nhiều đổi thay


      Mà lòng người nào ai hay ai biết trước đâu chữ ngờ…




      Black Rose – Tiểu Hồng vẫn cười, chỉ có đôi mắt là cụp xuống buồn bã. Và… sắc mặt bắt đầu tái nhợt






      Tiểu Hồng bỗng dưng ngã quỵ xuống, từng nhịp thở thoi thóp đến tội nghiệp.




      -Tiểu Hồng! Tiểu Hồng! - Thiên Vũ lo lắng ra mặt, gào lên nhưng thể nào đến chỗ . Bởi vì chân bị trói chặt với cột nhà rồi.




      cuống quýu gỡ còng dưới chân, đánh quên mất lí trí rằng đây là còng sắt mật mã, phải có mật mã hay cái cưa chuyên dụng mới có thể mở được.




      Tiểu Hồng thều thào, miệng hộc ra máu nhưng vẫn cố gắng những lời cuối cùng? :




      -Thiên Vũ, password giống với lần quả boom…Hụ hụ….




      Nhưng kì thực mật mã của lần đó chính Thiên Vũ cũng biết nữa là... Người biết chỉ có Minh Hoàng. Đúng rồi, Minh Hoàng! mỉm cười lôi điện thoại ra nhưng thể liên lạc được bởi vì ở đây thuộc khu được phủ sóng.




      -Tiểu Hồng! Pass là gì? Em ! Tiểu Hồng!




      -Forever Love You… FLY… – Tiểu Hồng rồi ngất hẳn, đôi mắt nhắm ghiền lại đau đớn.




      Thiên Vũ vội vàng bấm mật mã còng sắt, sau khi đôi chân được tự do việc đầu tiên làm là chạy đến phía Tiểu Hồng. chút chần chừ, cõng lên xe rồi đưa đến bệnh viện.




      Nó cũng tự gỡ trói chân, sau đó luống cuống chạy theo Thiên Vũ lên xe. Suýt nữa cho xe chạy trước khi nó đặt chân lên rồi. Nó vừa lo lắng cho Tiểu Hồng nhưng cũng vừa cảm thấy chạnh lòng, dường như từ nãy đến giờ, Thiên Vũ quên mất diện của nó mà thay vào quan tâm thường ngày đó là Tiểu Hồng.




      Thực ra, ngay lần đầu tiên Tiểu Hồng có ý định muốn giết hay muốn làm gì bọn nó cả. Chỉ là muốn “thử” – phép thử đơn giản vậy thôi. muốn biết được tình cảm giữa bộ 3 và nó là như thế nào? Liệu có phải Thiên Vũ thực quên rồi hay ?




      Lần này cũng vậy, tuy kì thực ly rượu đó có độc nhưng Tiểu Hồng cũng muốn làm hại bất kì ai. Chỉ là cần khẳng định lần nữa việc nó có Thiên Vũ lòng hay ? nghĩ rằng nó nếu có tình cảm gì cũng vì tiền chứ thể nào hi sinh vì được. Nhưng… có lẽ Tiểu Hồng nhầm. Vì Thiên Vũ, vì Nhất Bảo, vì Minh Hoàng nó có thể.




      hiểu từ bao giờ tình cảm giữa họ gắn kết như thế đấy. Chỉ có điều Tiểu Hồng hiểu . Ngay tại lúc này đây, giữa 4 người họ: nó và bộ ba hay đúng ra là tình cảm nó dành cho Thiên Vũ chỉ giống như là những người em, nó chưa nghĩ xa hơn thế.




      ………………………………..




      Thiên Vũ cố gắng lái xe nhanh, bây giờ chỉ nghĩ đến sống còn của Tiểu Hồng mà thôi. Từng mảng kí ức cứ thế ùa về trong . cảm thấy đau lòng lắm.




      ăn năn, hối hận. Nếu liệu Tiểu Hồng có làm vậy ? tự dày vò bản thân như vậy. Nhưng… ích gì chứ?




      Trong khi đó nó gọi điện cho bệnh viện nhanh chóng thực khâu chuẩn bị để cấp cứu cho Tiểu Hồng kịp thời.




      Trước đây nó từng hận Black Rose bao nhiêu bây giờ nỗi hận thù đó dường như còn nữa. Có lẽ, nó cảm kích trước ấy dù thực nó chỉ ậm ờ hiểu tại sao Tiểu Hồng lại để cho nó uống ly rượu đó mà người uống lại chính là .




      Nó ngước lên phía gương xe, thấy gương mặt Thiên Vũ có vẻ lo lắng lắm. Nó mở giọng nhàng an ủi với hi vọng có thể xoa dịu được phần nào cho :




      -Thiên Vũ à, đừng…




      Chưa để nó hết câu, cau có đáp lại:




      - yên lặng giùm tôi !




      Nó khẽ gật đầu, mặt buồn thiu thỉu. Có lẽ bây giờ trong tình trạng rối ren, đòi hỏi tập trung cao. Mà nó lại làm phiền như thế quả nên tí nào.




      A! Tới bệnh viện rồi, may quá! Hi vọng bây giờ vẫn chưa là quá muộn.




      Nó và Thiên Vũ cùng đỡ Tiểu Hồng vào trong khu vực cấp cứu. Nó chắp tay lên thầm cầu nguyện: “ Tiểu Hồng à, hi vọng bình an!”


      _________________________________




      -Ai là người nhà của bệnh nhân Hắc Tiểu Hồng? – Ông bác sĩ vừa bước ra từ phòng cấp cứu liền hỏi.




      -Tôi! – Thiên Vũ , liền bước tới nhanh phía ông ta với vẻ sốt sắng: - Tiểu Hồng thế nào rồi hả bác sĩ?




      - tại ảnh hưởng tới tính mạng nhờ được cứu chữa kịp thời. Chỉ có điều… - đến đây, giọng ông ta bỗng dưng trầm xuống – Chất độc làm cho đôi chân của bị tê liệt. Có thể mất khả năng lại.




      -Nghĩa là…cả đời này Tiểu Hồng phải ngồi xe lăn sao?




      Ông ta đáp, chỉ gật đầu – cái gật đầu đầy tàn nhẫn. Thiên Vũ thở mạnh hơi, bàn tay siết chặt đấm mạnh vào tường. Những lúc cần kìm nén cảm xúc như thế này, thường làm như vậy. Chỉ tiếc rằng bây giờ thể gào, thể hét lên mà thôi.




      - Bây giờ mời cậu làm thủ tục nhập viện! Sau đó có thể quay lại để thăm bệnh nhân được rồi. Có lẽ Hắc Tiểu Hồng tỉnh lại sau vài tiếng đồng hồ nữa. – Ông bác sĩ rồi bước vào văn phòng làm việc.




      Thiên Vũ liền đến quầy lễ tân, nó cũng lon ton chạy theo nhưng cho, chỉ lạnh lùng bảo nó ở lại trông chừng Tiểu Hồng. Ừ, thế cũng phải. Nghĩ vậy nên nó lại quay ngược tới phòng bệnh của Tiểu Hồng.




      ……………………




      Tiểu Hồng mê man bất tỉnh, đôi mắt vẫn nhắm ghiền mở. Nó chợt cảm thấy lòng nặng trĩu lí do.




      “Cạch!” Thiên Vũ mở cửa bước vào rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh Tiểu Hồng. nắm lấy bàn tay , ánh mắt buồn rười rượi.




      Chợt, nó nhíu mày hỏi:




      -Thiên Vũ à! có muốn uống tách café ?




      Thiên Vũ lắc đầu, nhìn nó bằng ánh mắt vô hồn:




      - ! Bây giờ có thể về Biệt thự được rồi!




      Nó vẫn nằng nặc đáp:




      -Tôi ở lại với .




      - ở lại cũng chẳng ích thêm gì. Vì thế hãy về nghỉ ngơi ! – Thiên Vũ như ra lệnh. Mỗi lần như thế nó cũng chẳng dám trái ý, nhất là lúc này.




      -Ơ…uhm…Thế tôi về vậy! – rồi nó lủi thủi bước về sau đó sực nhớ ra điều nên liền quay người lại hỏi:




      -Thiên Vũ, tôi muốn hỏi…




      -Sao?




      Nó vẫn ngập ngà ngập ngừng:




      -Chuyện khi sáng…




      -Chuyện gì?




      -Chuyện trước lúc tôi định uống ly rượu ấy… là à? – Nó cắn răng từng chữ, hai tay đan lại vào nhau để lấy thêm dũng khí.




      Lúc này Thiên Vũ mới chợt nhớ ra trong lúc tình thế vô cùng nguy nan ấy bộc bạch những điều ấp ủ từ đáy lòng. Nhưng tại rất hoang mang, bỗng dưng Tiểu Hồng của năm xưa lại trở về khiến trái tim trở nên vô cùng rối bời.




      nuốt nước bọt cái ực cho qua:




      - Giờ tôi muốn trả lời câu hỏi này. về , Thoại My!




      Nó bước từng bước dài lê thê. Con người đúng là khó nắm bắt tâm lí. Lúc thế này, lúc lại thế kia. quá nhanh chóng, nhanh chóng đến khó ngờ. Nó hít hơi sâu, nó quyết định tạm gác lại những nghi ngờ đó, đến khi Thiên Vũ bình tâm hơn nó hỏi lại lần nữa ràng.




      _________________




      Thiên Vũ vẫn ngồi bên cạnh Tiểu Hồng và suy ngẫm nhiều điều. Phải chăng quá vô tâm? chỉ lời hứa với Tiểu Hồng mà ngay cả cũng cho vào khoảng của những kí ức lãng quên. Bằng chứng là ngay từ lá thư đầu tiên, Tiểu Hồng mình dưới cái tên vô cùng dễ nhận ra: “ Black Rose”. Vậy mà biết. Có lẽ, điều đó cũng khiến Tiểu Hồng thất vọng lắm.




      Thiên Vũ chợt thấy thương Tiểu Hồng hơn bao giờ hết. vốn là con của ông trùm mafia nổi tiếng – Hắc Long. Có lúc lạnh lùng, có lúc nồng ấm hay có lúc lại dịu ngọt như kẹo và chua như vị chanh the. Con người Tiểu Hồng rất phức tạp, khó nắm bắt nhưng luôn điều: phải là thích động tay động chân vào con đường bạo lực, càng phải là người xấu. khi làm liều như vậy có nghĩa là có điều gì đó làm thực thất vọng.




      ngờ mật mã lại là FLY. Nghĩa là Forever Love You. Chứng tỏ, Tiểu Hồng còn nhiều lắm. Càng nghĩ, lại cảm thấy càng buồn, càng xót, càng hối hận.




      Bỗng….




      Bàn tay Tiểu Hồng lay lay . Thiên Vũ mỉm cười, vội nắm chặt lấy tay :




      -Tiểu Hồng! Tiểu Hồng! Em tỉnh lại !




      Đôi mắt khẽ mấp máy. Ơn trời! Tiểu Hồng tỉnh dậy!




      Tiểu Hồng ôm đầu ngồi dậy, sau đó mở mắt hẳn:




      -Tôi…tôi ở đâu…?




      -Em ở bệnh viện, Tiểu Hồng à!




      -Ơ……sao lại…?




      Thiên Vũ lại cười, nụ cười nhàng:




      - ở đây với em!




      Tiểu Hồng chẳng buồn đáp mà quay mặt để tránh ánh mắt của . Khóe mắt rưng rưng từng giọt lệ. khóc. Sau hồi cứ lặng yên như vậy, dường như có thể kìm nén thêm được gì nữa liền bật khóc to:




      -Tại sao lại ở đây? thương hại em à? Sao để em chết luôn ??? Tại sao??? Tại sao lại cứu em???




      - có lỗi với em rất nhiều, Tiểu Hồng! xin lỗi…!




      -Em cần! Em ra khỏi cái bệnh viện này ngay bây giờ! – Tiểu Hồng bằng giọng dứt khoát nhưng đầy yếu ớt. bỗng sững người lại… Đôi chân… Đôi chân… Tại sao cảm nhận được gì cả thế này? Phải chăng…?




      Tiểu Hồng nhìn thẳng vào đôi mắt của Thiên Vũ, cách lạnh băng:




      - . Có phải em bị liệt đôi chân rồi ? !




      Thiên Vũ rất muốn là “!” nhưng hiểu, điều cần biết đó chính là . Đối diện với nó còn tốt hơn là cứ trốn chạy. Càng lúc càng khiến việc thêm trầm trọng và đau buồn hơn thôi.




      Thiên Vũ gật đầu – tiếp tục là cái gật đầu tàn nhẫn:




      -Uhm. Nhưng nếu…




      -! đừng gì nữa cả. Em hiểu rồi… Cho em xin 5 phút… Thế thôi! – Tiểu Hồng xua tay . Sau đó nước mắt bắt đầu tuôn rơi.




      Mặc cho Thiên Vũ thế nào, vẫn coi như diện của ở đó. Yên lặng và thầm khóc. Suy nghĩ và ngẫm lại.




      Đúng y 5 phút sau. Tiểu Hồng quẹt hàng nước mắt, mỉm cười rạng rỡ nhưng Thiên Vũ vẫn cảm nhận được đâu đây nỗi buồn. bỗng choàng tay ôm lấy Thiên Vũ:




      -Cho em ôm nhé! Em sao đâu!




      Tiểu Hồng luôn vậy, luôn tìm cách kìm nén những nỗi đau găm trong tim để rồi mạnh mẽ bước tiếp. kiên cường. Đúng hơn là ép mình phải kiên cường, phải cố gắng để vượt qua.




      __________________________________




      Tại Biệt thự Hoàng tử. Nó mở cửa bước vào thấy Nhất Bảo và Ngọc Châu tíu tít ngồi coi TV vui vẻ. Nó thở dài bước nhanh vào phòng và ngang qua cái TV, nhờ vậy mà cả hai mới nhận ra có mặt của nó.




      - A! Cậu đó à? – Châu hớn hở reo lên cười.




      - về rồi đấy hả, Thoại My? Thiên Vũ đâu? – Nhất Bảo hỏi, dáo dác đưa mắt tìm Thiên Vũ, sau đó mới để ý thấy nét mặt phờ phạc của nó: - Ơ… mệt hả? Hay sao mà lại…?




      Nó lắc đầu, khẽ tựa lưng vào bức tường:




      -Tôi mệt, chỉ là suy nghĩ vài điều thôi! Black Rose lộ thân phận rồi. ta là Hắc Tiểu Hồng và bị thương, bất tỉnh ở bệnh viện. Thiên Vũ… ở đó theo dõi tình hình. Trực giác cho tôi nhận ra, ấy dường như là người của Thiên Vũ. Phải ?




      Nhất Bảo trợn tròn mắt, vô cùng ngạc nhiên nhưng rồi ngẫm lại. Black Rose… Hắc Tiểu Hồng. Trời đất! Chính là ấy mà nhận ra.




      -Tôi cũng biết Tiểu Hồng! Nhưng cũng thực là chưa từng nghĩ đến ấy. – Nhất Bảo cười rồi quay sang bộ mặt rũ rượi của nó: - Ngày xưa, ấy học chung với tôi và Thiên Vũ. đúng phần rồi đấy Thoại My, chỉ có điều… đó là quá khứ của cậu ấy rồi.




      xong, Nhất Bảo liền vội vàng hỏi tiếp:




      -Sao mà hai người biết Black Rose lại là Tiểu Hồng? Bây giờ tình hình thế nào rồi?




      Nó cười nhạt thếch rồi bắt đầu kể lại tỉ mỉ từ đầu đến cuối, lòng trống rỗng.








      Tối hôm đó tại phòng nó.




      Nó nằm phịch lên giường. Nó mệt mỏi. Chẳng hiểu sao từ lúc chuyện đó xảy ra còn chút tâm trí nào để làm những việc khác nữa.




      Chợt, nó bật dậy rồi bước tới bàn để điện thoại và nhấc máy gọi cho Thiên Vũ.




      -Alo! Thiên Vũ nghe! – bằng giọng vội vã.




      -Thiên Vũ đấy à? Tôi… Thoại My đây…




      -Có gì ? nhanh , tôi bận cho Tiểu Hồng ăn.




      -Tiểu Hồng tỉnh dậy rồi à? – Nó reo lên mừng rỡ.




      -Ừ. Nếu có gì thôi nhé. Chào! – rồi Thiên Vũ vội cúp máy.




      -Ơ..ơ…




      Nó chưa kịp thêm gì cúp máy. Nó cảm thấy chạnh lòng. Trước đây quan tâm nó là thế, nhưng nó nào biết. Đến bây giờ, khi đối xử lạnh lùng với nó lạ thường như vậy, nó mới nhận ra được nhiều điều. Phải chăng nó quá vô tâm trước ? Và có khi nào tình cảm mà nó dành cho từ trước đến nay lại nhiều hơn những gì nó từng nghĩ ? Nó hoang mang thực .




      tối nay có về nữa. Lúc nãy nó định hỏi chưa gì Thiên Vũ cúp máy rồi. Thôi mặc kệ, thích về về, về thôi. Nó quyết định như thế và bật máy tính lên chơi game.




      Nó gõ từng chữ: “trochoi1000.com”




      Chơi trò gì đây nhỉ? … Khỉ ăn chuối… Thấy có vẻ hay nên nó click vào và bắt đầu chơi. Thấy con khỉ loi choi chạy qua chạy lại, lúc thua cuộc lại nhăn nhó cáu kỉnh, nó lại nhớ đến Thiên Vũ. Lòng khó chịu đến lạ.




      Nó bực bội tắt ngay, sau đó lại gõ trang khác: “gamevui.com”




      … Khỉ trèo cây…




      Trời đất ơi! Hình như bây giờ mấy web game mini cứ toàn khỉ là khỉ hay sao ấy. Lần này nó quyết định tắt máy luôn, chơi thêm trò gì nữa.




      Hình như nó giận ta phải. Nhưng giận về điều gì chứ?




      Tại dành quá nhiều thời gian cho Tiểu Hồng à? phải!




      Tại cáu gắt với nó ư? Cũng … nó quá quen với cái thái độ đó của rồi. Thậm chí khi như vậy, nó còn cảm thấy lạ lẫm nữa ấy chứ.




      Hay tại… lời nó? Nếu là vì thế này kì cục quá. Chuyện đó đúng là hơi khó hiểu nhưng chẳng thể làm cho nó khó chịu thế này được…




      Thực ra chuyện này làm sao lí giải được chứ khi ngay cả nó lúc này cũng chẳng hiểu chính mình nữa là ai.




      Bỗng…. “ Cốc! Cốc! Cốc!” Tuy rằng nghe mồn tiếng gõ cửa nhưng nó cứ làm lơ, đúng hơn là nó muốn bước dậy nữa – nó mệt mỏi. Nó cứ thế tựa lưng vào con gấu bông, thẩn thờ lẩm nhẩm hát…




      -Thoại My! Mở cửa!




      “Là giọng của Thiên Vũ.” Nó mỉm cười lật đật chạy ra ngay. Có người nào giận người khác mà lại như nó nhỉ? Nếu có… chỉ có nó mà thôi.




      - về rồi đó hả?




      -Ừ! Nhưng lát nữa tôi lại . _ ngập ngừng _Tôi chỉ muốn xin lỗi thôi, Thoại My à. Khi chiều tôi… cư xử hơi quá!




      Đôi mắt cũng hằn vết thâm quầng. Có lẽ do mệt mỏi và căng thẳng quá. Nó cảm thấy hơi xót xa nhưng vẫn cố gắng cười nhàng:




      - sao đâu! Tôi đâu có nghĩ nhiều._ rồi nó lại chuyển sang cười gượng gạo_Vả lại… tôi cũng đâu có quyền gì để trách !




      Hơn lúc nào hết nó cần giọng đầy ấm áp, thương để an ủi, vỗ về. Nó trông mong điều gì đó… chính xác là ở . Nhưng liệu có hiểu hay vẫn vô tâm như ngày nào?




      -Thế tốt rồi! Cảm ơn ! Bây giờ tôi lấy số vật dụng và ngủ lại ở bệnh viện để theo dõi tình hình của Tiểu Hồng. À, có người thông báo với tôi là tuần sau trường mình được nghỉ vì lí do gì tôi cũng . Phiền lại với Nhất Bảo giùm.




      -Cảm ơn thông báo. À…Có chuyện này tôi muốn với … Đó là… - Nó dồn hết can đảm để bỗng…




      “ Sorry…Sorry…Sorry My Baby…”




      Chuông điện thoại của chợt reo bắn lên. khẽ nhíu mày rồi vẫy tay bước . Nó chới với. Cứ mỗi lần nó định điều gì đó khó y như rằng là lại có điều gì đó cản lại. Nó thở dài, khóe mắt khẽ cay cay… Chã có lí do gì khiến nó phải khóc.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Đáng lẽ ra nó phải mỉm cười mới đúng chứ nhỉ? Bởi vì giờ đây, Thiên Vũ phải nên dành trọn thời gian chăm sóc cho Tiểu Hồng; vậy mà vẫn dành chút thời gian đến để xin lỗi nó. Thế chẳng phải là quá tốt rồi hay sao…?



      Hay là… tại nó ích kỉ? Nó muốn Thiên Vũ chỉ quan tâm đến mình nó thôi?



      Hay là… Nó ghen…??? Huhm… Ghen à? Tại sao nó phải ghen? Phải chăng là… Nó ...



      .



      .



      .



      Thiên Vũ vừa ra gara vừa nghe điện thoại. Hình như người gọi là Minh Hoàng.



      -Alo! Thiên Vũ nghe!



      -Tôi – Minh Hoàng đây! – Đầu dây vang lên giọng quen thuộc.



      Thiên Vũ mừng rỡ :



      -Cậu gọi về rồi đấy hả? Từ hôm tới Mỹ đến giờ mới phone về đây cuộc đấy nhỉ?



      -Uả? Mà cậu mệt hay sao mà nghe giọng mệt mỏi thế? – Minh Hoàng tinh ý nhận ra ngay.



      -Black Rose chính là Hắc Tiểu Hồng!



      -Hắc Tiểu Hồng? … Là ai nhỉ? – Minh Hoàng tỏ ra ngạc nhiên.



      Cũng đúng thôi, trước đây khi Tiểu Hồng ở Việt Nam khi đó đâu có học chung với Thiên Vũ hay Nhất Bảo. Mãi đến sau này khi lên cấp II cả ba mới bắt đầu trở thành hội.



      Thiên Vũ cười xuề xòa đáp:



      -Cậu biết đâu. ấy là bạn học của tôi và Bảo. _ đến đây giọng bỗng dưng trầm xuống _ Ngày xưa chúng tôi cũng từng là người



      -Vậy tôi hiểu rồi. Nguyên nhân và mục đích! – Minh Hoàng gật gù .



      -Thôi, bây giờ tôi phải lái xe tới bệnh viện để chăm sóc Tiểu Hồng. Chuyện dài lắm nên tôi thể kể hết qua điện thoại được.



      -Uhm. Có thể vài hôm nữa tôi về Việt Nam. Khóa học tại vẫn chưa mở. Mà mọi việc sắp xếp cũng xong xuôi cả rồi.



      -Tốt quá rồi. Cậu có về lâu ?



      -Khoảng 2 tuần. Nhưng tôi cũng chưa biết cụ thể thế nào nữa. Thôi, cậu hén. Tôi cũng có chút chuyện cần giải quyết.



      -Chào cậu…!



      Minh Hoàng chào rồi cúp máy. linh tính có điều gì ổn trong chuyện này, lo lắng cho nó – người em mực thương .



      Riêng Thiên Vũ, việc Minh Hoàng sắp trở về Việt Nam khiến cảm thấy yên lòng hơn. Vì thời gian này, có thể thể quan tâm chăm sóc nó nhiều như trước đây. Minh Hoàng trở về tiếp tục công việc đó giúp như cậu ấy từng làm trước kia, dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi.



      _____________________________________



      Sáng hôm sau. Nó quyết định dậy sớm để nấu cháo cho Tiểu Hồng. Có lần nó nghe người ta , những người bị tổn thương về phần xương chân nếu ăn cháo xương hầm với đậu xanh rất tốt. Nên nó dồn hết tâm huyết để nấu cho Tiểu Hồng với hi vọng ấy sớm bình phục. Nó mong rằng như thế… Bởi vì chỉ có thế Thiên Vũ mới vui vẻ trở lại.



      “ Đầu tiên hầm xương cho nhừ…

      Sau đó….”

      .



      .

      .



      Nó vật vã với nồi cháo hơn 2 tiếng đồng hồ. Đúng là mệt nhưng nó vẫn cảm thấy vui vui. thực nó nấu cháo được ngon lắm. Nhưng mà lòng thành mới là điều quan trọng phải ?



      Nó mỉm cười cẩn thận múc cháo vào cặp lồng, quên múc riêng ít cho Thiên Vũ. cũng xứng đáng “được” ăn món cháo mà nó nấu chứ nhỉ?



      Xong xuôi. Nó ngó lên đồng hồ. Bây giờ là 6h30. Đưa cháo đến là vừa kịp. Nó bước lên phòng thay đồ rồi sau đó đến bệnh viện ngay.



      Hôm nay, nó mặc áo Pucca mà Thiên Vũ đưa cho nó đợt trước.



      ……………………



      Tại bệnh viện.



      Nó cố gắng nhanh nhẹn và cẩn thận từng bước chân. Chỉ vài phút sau đứng trước cửa phòng Tiểu Hồng. Nó định bước vào kịp nhìn qua khe cửa…



      Tiểu Hồng ngồi ở giường, lưng tựa vào gối và cười nhàng:



      - ở đây cả đêm với em đấy à? Sao về nghỉ…?



      - rồi… ở đây với em… - Thiên Vũ bằng giọng nhàng mà chưa bao giờ như vậy với nó.



      Nó bấm bụng, chuyện này cũng đâu có gì là to tát.



      -À… Có điều mà em muốn hỏi lần nữa… - Tiểu Hồng giọng ngập ngừng – có người khác rồi à…? Thoại My ấy…



      Nó chột dạ, cố gắng ghé tai sát vào vách cửa để cố gắng nghe kĩ hơn.



      -Ơ…… - Thiên Vũ cũng ngập ngừng kém. phải thực lúng túng, quá câu trả lời nhưng vào lúc này. lại tin tưởng vào chính mình nữa mà có vẻ hoang mang.



      - ! – Tiểu Hồng nhìn vào sâu thẳm đôi mắt , liên tục hỏi dồn – có người khác rồi à? Là Thoại My sao? thực quên em rồi à? – Và cuối cùng, dừng lại bằng giọng thất vọng – còn em …???



      Tiểu Hồng mím chặt môi, cố gắng cho nước mắt lặn vào trong, cố gắng cho Thiên Vũ biết rằng ngay lúc này đây, yếu đuối. Nhưng tất cả lại trái ý , từng giọt nước mắt mặn chát cứ thế lăn dài đôi gò má xanh xao…



      Vì em còn vì em còn thương

      Vì trong lòng em vẫn chưa quên được

      Vì đêm từng đêm lệ hoen bờ mi

      Vì trong lòng em vẫn còn bóng



      [ Vì em còn – Thanh Thảo ]



      Thiên Vũ lặng người. biết phải làm sao, phải đối diện thế nào. Nhưng cũng thể phủ nhận là vẫn còn tình cảm với Tiểu Hồng tuy giờ đây trái tim thực chỉ đập loạn nhịp vì nó… vì nó mà thôi!



      Hơn nữa, nếu bây giờ Thiên Vũ thẳng ra như vậy có lẽ, Tiểu Hồng shock lắm. Điều đó ai cũng biết rằng nó hề tốt cho quá trình điều trị bệnh tí nào cả.



      khẽ gật đầu.



      Lúc này, Tiểu Hồng bật khóc to, như đứa con nít thực thụ:



      -Hức hức… Em để mất thêm lần nào nữa đâu… huhuhu…



      Tiểu Hồng cứ thế ôm chầm lấy Thiên Vũ mà khóc. bối rối vỗ nhè vào lưng . Lòng thắt lại.



      Nó đứng sững. Nó muốn khóc, nó muốn gào to. Nhưng nó hiểu, lúc này nó được phép làm như vậy. Nước mắt nó… chảy ngược vào tim.



      Con người nó cứ như còn ở trạng thái cân bằng nữa. Nó choạng vạng khiến cặp lồng cháo va vào khe cửa, gây lên tiếng động tuy nhưng đủ để khiến cả hai – Thiên Vũ và Tiểu Hồng nhận ra có mặt của nó vào lúc này.



      Thiên Vũ vội đẩy Tiểu Hồng ra, luống cuống bước lại đẩy cửa cho nó:



      - đến từ khi nào thế, Thoại My?



      buồn bước vào mà cười . Thực ra thể gọi là cười, nó chỉ nhếch môi cho có lệ. Rỗng tuếch!



      Còn gương mặt nó dường như là vô cảm - hề để lộ tí cảm xúc nào ra bên ngoài.



      như con búp bê vô hồn:



      - Tôi nấu ít cháo xương hầm cho Tiểu Hồng. Mong ấy chóng bình phục. Và … - Nó định bảo rằng trong đó có cả phần của . Nhưng… Trái tim nó se lại. Nó cảm thấy Thiên Vũ còn xứng đáng đón nhận món cháo mà nó nấu nữa.



      định đón lấy cặp lồng Tiểu Hồng vội :



      -Bác sĩ bảo hệ tiêu hóa của tôi chưa tốt… chỉ ăn được cháo trắng thôi!



      Nó ngước lên nhìn về phía Tiểu Hồng. Nhưng dám nhìn vào đôi mắt của ấy. Nó cảm thấy chùn bước trước . Qủa ánh mắt ấy mang đậm nét buồn và ấm áp nhưng dường như… ánh mắt đó phải dành cho nó phải.



      -Vậy à? Xin lỗi, tôi biết. Dù gì cũng thực hi vọng sớm bình phục.



      rồi nó lẳng lặng bước ngay. Nó muốn đứng ở đó thêm giờ, phút, giây nào nữa. Thiên Vũ giơ tay ra định níu nó lại chạm phải ánh mắt của Tiểu Hồng. rụt tay lại nhưng đôi mắt vẫn thôi trông theo dáng nó.



      muốn an ủi nó bằng cả trái tim nhưng… vì Tiểu Hồng.



      muốn chạy nhanh đến bên nó nhưng… vì Tiểu Hồng.



      muốn ôm lấy bờ vai của nó nhưng… vì Tiểu Hồng.



      muốn hét to lần nữa: “ Thoại My!” nhưng… vì Tiểu Hồng.



      Có lẽ tình cảm của dành cho nó tại là dấu phẩy – có thể phải dừng lại nhưng chắc chắn chưa phải là kết thúc. nó bằng nhịp đập của trái tim. Mà trái tim được phép ngừng đập dù chỉ là khoảnh khắc.



      _______________



      Nó rảo bước về Biệt thự mà lòng buồn. Nó như đánh mất chính mình vậy. Từ trước đến nay, dù ở bất kì hoàn cảnh nào nó vẫn có thể mỉm cười – mỉm cười để cho qua và mỉm cười để vực dậy nhưng bây giờ .



      cười, . Lẳng lặng ngồi vào bàn ăn, nó phải ăn cho kì hết cả cặp lồng cháo.



      Cháo nó nấu ngon nhưng rất vừa miệng. Vậy mà nó vẫn cảm thấy mặn đắng nơi cuống họng là sao…???



      Nó vừa ăn, nước mắt vừa chảy rưng rức. Nó hận chính bản thân mình rằng tại sao nó giữ chặt trái tim mà lại để đánh cắp mất rồi…



      “ Hức…hức…Em hận …!”









      Nhìn nó múc từng thìa cháo bỏ xồng xộc vào miệng đến chưa kịp nuốt, miệng lem luốc, nước mắt rưng rưng rồi chảy đầm đìa trông đến tội nghiệp. Đôi mắt long lanh ngấn nước cứ thế nhìn về phía trước cách vô định. Nhất Bảo thở dài. biết chuyện gì xảy ra…



      - buồn à?



      Im lặng…



      -Buồn… về chuyện tình cảm phải ?



      Vẫn im lặng.



      - người nào đó làm tổn thương ?



      Nó vẫn đến nửa lời.



      Nhất Bảo khẽ lắc đầu. bước lại gần phía nó hơn và nhìn thẳng vào sâu tận đôi mắt nó:



      -Thiên vũ à…?



      Đến lúc này, có vẻ như nó còn chịu đựng nỗi nữa rồi. Nó cắn răng, tay ghì chặt lại rồi đập mạnh bàn như trút giận, trông nó lúc này tức giận như con hổ đói vồ được mồi.



      -Đừng nhắc đến ta nữa! ra chỗ khác !!!_ Nó hét lên, hàng lông mày chau lại rồi sau đó từ từ giãn ra… nó lại nấc lên nghẹn ngào_ Lũ con trai các đều là lũ tồi! Tồi! Tồi lắm!



      rồi quay mạch.



      Nhất Bảo cố tình làm cho nó thêm đau, chỉ là muốn nó phải dũng cảm đứng lên và đối mặt, thế thôi. Nhìn nhận vấn đề nhìn nhận cách giải quyết.



      Nhất Bảo liền chộp lấy bàn tay bé của nó rồi kéo nó vào trong vòng tay vững chãi, êm ái tựa như vũ khúc ballet. Nhanh như ngọn gió, ấm áp như tia nắng ngày đông… ôm gọn lấy nó đầy thương.



      Hãy cứ khóc !

      Nếu em buồn cứ dựa vào vai



      thở dài đưa tay vuốt ve mái tóc ngắn nhưng mềm mượt của nó và bằng giọng từ tốn, chậm rãi:



      - cần phải trốn chạy… Hãy tập đối mặt với tất cả , Thoại My à! Tôi biết tất cả mọi chuyện rồi… Thiên Vũ… Cậu ấy em đấy… Nếu như vào lúc này, có chàng trai cũng ở trường hợp đó với em… Tôi tin là em cũng xử như cậu ấy… Con đường tình nào là có chông gai… Con đường tình nào là có thử thách… Có như vậy, con đường đó mới dài, mới lâu, mới bền được em à… Em hiểu ???



      Nó vẫn cứ khóc rưng rức, khóc tức tưởi. Sau đó vỡ òa lên. Có lẽ vì nó thể kìm nén thêm được nữa, hay chăng là vì nó tìm kiếm được tin cậy, bình yên nào đó trong - bình yên của người trai…?



      -Còn nếu… Thực Thiên Vũ bỏ mặc em, quay lại với Tiểu Hồng … Hãy quên cậu ta . Quên người thực rất khó nhưng nếu em thực nhìn nhận tất cả theo hướng khác rất giản đơn. đấy!



      - cứ làm như là dễ dàng lắm bằng ấy! Huhuhu… - Nó mếu máo như con mèo yếu ớt nhưng thích ngao lên cho bằng được.



      Nhất Bảo cười, nụ cười buồn. cười vì nó đâu có hiểu gì mà lại như vậy… Nó biết rằng từng trải qua những điều đó rất nhàng mà ngay cả chính cũng hề nghĩ là mình có thể làm được như vậy.



      Hay tình cảm mà dành cho đó chưa mấy sâu sắc? phải, đó là người đầu tiên khiến cho cảm thấy rung động thực . Hay là đúng như lời , nhìn nhận vấn đề theo hướng khác nên có thể dễ dàng như vậy chăng?



      hôn lên mái tóc của nó:



      -Vậy là em biết rồi! Trước đây, tôi từng rất em… - Nghe đến đây, nó đủ sững người lại, thế mà vẫn cười và tiếp - Và bây giờ… Tôi vẫn vậy, vẫn rất em, Thoại My…



      Bỗng, tiếng nấc lên khe khẽ vang lên đâu đó mà phải là nó. Đó là Ngọc Châu. bàng hoàng chạy nhanh về phía cổng. muốn quên những gì mà nghe, nhìn… thế là quá đủ. Chẳng lẽ tình cảm từ trước đến nay Nhất Bảo dành cho phải là lòng sao? Tệ hơn… lại là chỗ thế chân cơ đấy!



      -Em/cậu hiểu nhầm rồi, Ngọc Châu!!! – Nhất Bảo và nó cùng , sau đó liền đuổi theo Ngọc Châu.



      "Đùng"- tiếng sấm sét bỗng vang lên dữ dội kèm theo tia chớp màu tím như muốn cào xé cả bầu trời. kinh hãi! Giữa cái nắng gắt chói chang của lòng thành phố, bất chợt đổ ào cơn mưa tầm tã…lạ lùng…



      Ngọc Châu cứ thế chạy nhanh về phía trước cách vô tiềm thức giữa màn mưa giăng giăng phủ lối, lạnh buốt. Nhưng… lạnh. chỉ cảm nhận được lạnh lẽo trong trái tim mình thôi!



      Đôi bàn chân tiểu thư của nàng gồng lên hết sức, mạnh mẽ hết sức. muốn ngã xuống, muốn quỵ xuống, muốn buông xuôi nhưng nó cho phép chính mình làm vậy!



      Những giọt nước mắt hòa lẫn vào từng làn mưa xối xả. Châu khóc nhiều đến nỗi, còn phân định được đâu là nước mắt, đâu là giọt mưa gương mặt mình nữa.



      Nhất Bảo ra sức gào thét nhưng… Châu mặc kệ, bỏ ngoài tai…



      “ Tất cả cũng chỉ toàn là những lời giả dối! Tôi chẳng tin!”



      -Ngọc Châu! Em dừng lại ! Nghe giải thích , Châu à!!!



      -Cậu hiểu nhầm rồi Châu ơi! – Thoại My cũng gào lên, giọng khản đặc vì nó cũng khóc quá nhiều.



      “ Hộc! Hộc! Mệt quá!” – Nó cắn răng, tay ôm lấy ngực trái, tim nó như thắt lại, nó cảm thấy rất khó thở nhưng nó vẫn chạy lả từng bước.



      Đầu óc nó quay cuồng, trời đất xung quanh như tối sầm lại tựa khi có Nhật thực. Nó nhìn thấy gì nữa… Nó tài nào cân bằng được bản thân, cả thể xác lẫn tâm hồn. Nó gục ngã…



      -Thoại My! Em làm sao vậy…!!! – Nhất Bảo hét toáng lên, chần chừ chùn bước nhưng rồi cũng quay lại đỡ nó.



      Ngọc Châu quay lại, thấy nó ngất xỉu. Trong dâng lên cảm giác tội lỗi tột cùng.Vội vàng, chạy lại chỗ bạn mình. ra, cũng có ý gì trách gì nó. chỉ trách Nhất Bảo thôi…



      Nó ngất lịm nhưng đôi môi vẫn khẽ mấp máy:



      -Châu à!...Cậu nghe thấy ấy … là tớ như người em sao???



      _______________________________________



      Nó được Nhất Bảo và Ngọc Châu đưa về Biệt thự Hoàng tử.



      Châu vẫn im lặng, lời nào cả. cứ thế chăm sóc nó và có mặt của Nhất Bảo được coi như .



      thay bộ đồ ướt sũng rồi lấy khăn chườm cho nó.



      Nhất Bảo cũng thể mở thêm lời xin lỗi nào nữa. giải thích vì biết, ngay lúc này, dù nó có giải thích thế nào Ngọc Châu cũng nghe. Và nếu trong trường hợp là , có khi cũng cư xử như Châu vậy. Chỉ có điều, tin chắc là lắng nghe.



      Chợt…



      -Thiên Vũ… Thiên Vũ…



      Nhất Bảo và Ngọc Châu cùng nhìn về phía nó. ra chỉ là nó trong cơn mê sảng mà thôi.



      -Đến cả lúc mơ Thoại My cũng chỉ nghĩ đến Thiên Vũ thế này… Tội cho ấy! Giờ này cậu ta làm gì chứ… Chẳng phải là ở bên cái con Black Rose, Tiểu Hồng nào đó sao??? – Ngọc Châu , giọng buồn xen lẫn với trách móc; gương mặt lúc này vẫn lạnh băng...



      Nhất Bảo thở dài, nhàng:



      - Đúng là vậy, nhưng bây giờ ở đây Tiểu Hồng có ai là họ hàng thân thích. Thiên Vũ làm thế cũng đâu có sai… chỉ là cậu ấy thiếu cương quyết…



      Cả hai ngờ rằng ngay lúc này đây, Thiên Vũ đứng ở ngoài và nghe thấy tất cả. Lòng chợt se lại nhưng cũng đành thế thôi. Ngọc Châu cũng đúng, Nhất bảo cũng đúng. Và trong chuyện này, có lẽ người sai là … Ngay từ đầu đáng lẽ nên quên Tiểu Hồng và trót nó chăng…?



      Thiên Vũ vội bước vào trong phòng. Thấy nó bị ốm như vậy, cũng đau lắm chứ, cũng xót lắm chứ nhưng thể như trước đây, chạy xồng xộc đến bên nó và ở bên quan tâm chăm sóc. Thiên Vũ của bây giờ và chỉ cách đây mấy hôm khác nhau lắm rồi… Vì Tiểu Hồng buộc phải như thế.



      Thiên Vũ bước lại cạnh giường nó, lấy tay đặt lên trán nó. “ ấy sốt cao quá!”.



      -Sao mà Thoại My lại…



      - Tại vì… - Ngọc Châu định Nhất Bảo vội đáp nhanh, cố tình cắt giọng :



      - ấy dầm mưa!



      Thiên Vũ gật gù. nhờ cậy Nhất Bảo và Ngọc Châu vài câu chăm sóc nó. Sau đó lại lên phòng lấy vài thứ.



      Nghe , Tiểu Hồng cũng sắp được xuất viện, sau đó uống thuốc theo đơn và mỗi ngày lại dành thời gian để thực vật lí trị liệu.



      .



      .



      -Chào nhé, bây giờ tôi phải tới bệnh viện luôn! – Thiên Vũ chào sau đó vội ngay.



      -Khoan ! Tôi có chuyện cần với cậu! – Nhất Bảo rồi bước ra ngoài cùng Vũ.



      -Có gì ra ngoài … Tôi phải cho Tiểu Hồng uống thuốc đúng giờ!



      Ngọc Châu trông theo dáng hai người con trai. chợt thấy mất lòng tin vào họ hơn bao giờ hết. Họ làm cho – cho bạn thân đau khổ biết nhường nào!



      Tới cổng.



      -Cậu định thế nào? Tiểu Hồng hay là Thoại My? – Nhất Bảo bằng giọng nghiêm túc hơn lúc nào hết. phải đứng ra làm cho chuyện này.



      -Ý cậu là sao???



      -Cậu thừa hiểu ý tôi mà, Thiên Vũ. Cậu chọn ai? Tiểu Hồng hay Thoại My?



      Thiên Vũ cười buồn, dựa người vào cánh cổng, đưa mắt nhìn chỗ khác – đơn giản là vì muốn nhìn vào cặp mắt hằm hằm của Nhất Bảo lúc này.



      -Đó cũng là câu hỏi mà tôi tự hỏi mình nhiều lần rồi. Nhưng… vẫn chưa có câu trả lời!



      -Cậu đừng làm người khác thêm đau khổ. Vì cậu mà Thoại My dường như trở thành con người khác! ấy thể vui cười dù mọi chuyện có thế nào như trước kia nữa. ấy đánh mất chính mình!



      -Còn Tiểu Hồng… ấy phải đánh đổi cả đôi chân!!! – Thiên Vũ gằn lên, đôi bàn tay siết chặt lại. phải bực bội gì ai, mà là tự trách bản thân mình, trách nhiều lắm.



      -Hừ… Cậu định bù đắp cho ấy bằng trái tim trống rỗng sao? Điều ấy cần là tình cảm từ đáy lòng. Còn nếu cậu thể cho ấy trái tim chân thành đừng cư xử như thế nữa. Cậu làm khổ Tiểu Hồng, làm khổ Thoại My và làm khổ cả chính cậu đấy!



      Nhất Bảo vô cùng tức giận. Từ trước đến nay, chưa bao giờ phải khuyên răn Thiên Vũ đến mức đó.



      Cả hai đứng lặng nhìn cái làn mưa trắng xóa. Đôi lúc cũng cần khoảng lặng như vậy để cho họ thấu hiểu hơn tuy đó là khoảng lặng nặng nề và mệt mỏi.



      lát sau, Thiên Vũ lại lên xe đến bệnh viện vì tới giờ cho Tiểu Hồng uống thuốc. Nhất Bảo bước vào trong nhà, lòng nặng trĩu.



      ________________________________



      Có lẽ bây giờ phải giải thích với Ngọc Châu thôi. thực thể chịu nỗi cái khí ảm đảm, u uất này thêm lúc nào nữa.



      -Ngọc Châu… Lúc đó



      - muốn giải thích đấy à? – Ngọc Châu chậm rãi mỉa mai - kịp nghĩ ra lí do nào hoa mỹ chưa?



      -Châu à! chưa bao giờ lừa dối em! Tin ! Lúc đó… an ủi Thoại My nên mới ôm ấy. Còn những lời mà em nghe được cũng đúng là đấy. Trước đây ấy, tình cảm đó là giữa người con trai với người con . Nhưng biết, hai người bạn là Minh Hoàng và Thiên Vũ cũng ấy nên muốn chỉ vì Thoại My mà lại để mất những người bạn như em ruột thịt. Vì thế, quên ấy…



      -Và lấy em làm người thay thế? phải sao? Lúc đó, ràng còn bảo là bây giờ vẫn còn ấy cơ mà! Từ bao giờ trở nên gian dối như thế hả? – Ngọc Châu mím môi gào lên. thể kìm nén thêm được nữa.



      Nó mập mờ chớp mắt, đôi mắt hé ra từ từ rồi mở hẳn. Nghe thấy Ngọc Châu , nó vội vàng ngồi bật dậy nắm lấy tay bạn:



      -Châu! Lúc đó ấy bảo là… lúc trước… ấy tớ và… bây giờ… ấy… ấy cũng rất tớ…nhưng… tớ như người em …!



      - đấy Châu à! – Nhất Bảo cũng bằng giọng khẩn thiết.



      Châu cắn răng. đưa mắt nhìn Bảo, nhìn nó- nhìn ánh mắt của cả hai đều rất mực thành khẩn, có vẻ gì là lừa dối cả.



      Châu bật khóc rưng rức rồi ôm chầm lấy nó:



      -Huhu… Tớ xin lỗi… Tớ xin lỗi! Tớ sai rồi! Vì tớ mà cậu mới ngất xỉu thế này… Tớ xin lỗi…xin lỗi!!!



      - sao… Tất cả ổn rồi! Tớ sao đâu… - Nó cười rạng rỡ nhưng rồi bỗng dưng hàng lông mày chau lại, đôi môi cũng cười được nữa.



      Cảm giác có gì đó buốt thấu tim... Đau thắt lại…



      Đầu óc quay cuồng đến thể kiểm soát.



      Nó khó thở quá.



      Đôi môi nó tím ngắt .



      Nó ngất lịm.



      ____________________________



      Tại bệnh viện.



      - đọc truyện ngắn cho em nghe nhé? Truyện “ I love you”. – Tiểu Hồng cười nhàng , nắm lấy tay Thiên Vũ chặt như thể sợ tuột mất khỏi . Chỉ có như thế mới cảm thấy an toàn.



      -Ừ. đọc… Giữa cái mơ hồ của việc chọn lựa hai người… - Thiên Vũ đọc cách thất thần- Cậu ta cảm thấy rất mệt…mệt mỏi. tiểu thư chạy đến bên lão quản gia…



      - đọc sai rồi kìa… Chưa hết đoạn cơ mà!



      -Ơ… xin lỗi…



      -Cậu ta cảm thấy rất mệt mỏi. Hai người...người... con .... nắm..nắm lấy bàn tay…



      Tiểu Hồng chau mày:



      - lại đọc sai nữa rồi… Vừa đọc vấp lại còn đọc nhầm đoạn nữa chứ! Hôm nay sao thế?



      Thiên Vũ gãi đầu, cười , vương nỗi buồn phảng phất:



      - xin lỗi. tài nào mà tập trung được. Chẳng hiểu tại sao từ nãy đến giờ bồn chồn yên. Mắt cứ nháy hoài…





      Mấy hôm sau, tình trạng sức khỏe của nó khá hơn trông thấy. Nó có thể nấu cơm, dạo hay ngồi chơi máy tính. Chỉ có điều đôi môi nó vẫn chưa có được nụ cười vui vẻ như trước đây.



      Thỉnh thoảng Thiên Vũ cũng ghé về Biệt thự. Mỗi lần đó nó và lại chạm mặt nhau. Nó muốn chuyện với nhưng sao mở lời được và cả cũng vậy. Chính vì thế nên mấy ngày liền chẳng ai chuyện với ai.



      Nó thực cảm thấy khó chịu và bứt rứt lắm rồi! Thế nên hôm nay, nó quyết định phải bắt chuyện với .



      - Thiên Vũ, về rồi đấy à?



      -Ừ! – Thiên Vũ gật đầu rồi tiếp - Nhưng lát nữa tôi lại . Mấy hôm sau Tiểu Hồng xuất viện rồi, khi đó ấy về sống ở đây trong thời gian.



      - ấy à? – Nó bâng quơ hỏi, miệng cười nhàng nhưng Thiên Vũ nhận ra được nét gượng gạo trong nụ cười đó.



      -Thôi! – bỏ lơ câu hỏi của nó - Tôi lên phòng nghỉ lát. Rồi tôi lại đến cho Tiểu Hồng ăn.



      Nó ậm ừ trong họng rồi nhìn theo dáng . Tuy còn cái tính hay cáu kỉnh nữa nhưng đồng thời lại ảm đảm đến lạ. như biến thành con người khác.



      Nó chợt thấy lòng buồn hiu. Thiên Vũ đúng là rất quan tâm đến Tiểu Hồng mà! Ở bệnh viện có y tá, điều dưỡng chăm sóc bệnh nhân. Thế nhưng đều tự tay làm những việc đó. Nhưng sao, điều đó càng chứng tỏ Thiên Vũ là người tốt, rất có trách nhiệm và làm mọi việc đều xuất phát từ cái tâm, tuy điều đó khiến nó “hơi?” chạnh lòng.



      Việc bây giờ khiến nó lo nghĩ nhiều nhất đó là nó phải làm gì đây? Quyết tâm dành lấy Thiên Vũ à? ! Nó muốn là người làm những chuyện đó. với Tiểu Hồng là cạnh tranh à? đời nào! Chẳng lẽ nó lại cạnh tranh với người bị liệt đôi chân sao?



      Sau hồi suy nghĩ.Nó mỉm cười, nó có cách của nó! Nó cùng giúp Thiên Vũ chăm sóc Tiểu Hồng. Như vậy giảm bớt gánh nặng phần nào cho và cũng giúp cho nó cảm thấy thoải mái hơn. Thế cũng tốt!



      .



      Nó bắt tay vào nấu nồi cháo thịt bằm. Thực ra là Tiểu Hồng ăn được cháo thịt hay chưa nhưng mà lúc nãy Thiên Vũ bảo là ấy sắp được ra viện nên nó đoán là đường tiêu hóa ổn định rồi.



      Chợt… Nó ôm đầu choáng váng. hiểu tại sao dạo này nó lại hay bị như vậy.



      Nó đứng khựng lại, hai tay chống vào thành bếp.



      Nó vẫn cắn răng chịu đựng. Có lẽ là do dạo này nó phải suy nghĩ nhiều, chế độ ăn uống hợp lí và lại hay thức khuya nữa nên mới vậy. Nó tự hứa với lòng là để tâm trạng ảnh hưởng đến sức khỏe nữa.



      Càng lúc nó càng thể lấy lại được cân bằng nữa. Từng nhịp thở của nó khó khăn và đầy đau đớn. Nó gục ngã…



      Nhưng ngay vào giây phút ấy. cánh tay nhanh chóng đỡ lấy nó cách an toàn.



      -Thoại My! Em làm sao thế này? - Minh Hoàng hét lên, vội vã bế xốc nó vào trong phòng.



      Minh Hoàng trở về. Máy bay đáp cánh ở Việt Nam là liền đến Biệt thự Hoàng tử ngay. Nào ngờ lại gặp đúng lúc nó ngất xỉu thế này. Nhìn gương mặt xanh xao và hốc hác của nó lúc này, kì thực thể nào kìm lòng thêm được nữa. Bất giác cảm thấy xót xa như có vật sắc nhọn cứa vào tim . Cổ họng ứ nghẹn, mặn đắng.



      “ Em thời gian qua chịu nhiều đau khổ rồi phải ?”



      Minh Hoàng quá lo lắng lại đâm ra bực mình. Theo như thấy nó có vẻ bị ốm lâu ngày thế mà cả nhà lại chẳng thấy lấy bóng người. lấy cái khăn chườm cho nó, sau đó lôi điện thoại ra gọi cho Thiên Vũ.



      -Alo! Tôi- Thiên Vũ nghe…!



      -Cậu ở đâu đấy? Về nhà ngay! Thoại My bị ngất kia kìa!



      -Cái gì? ấy bị ngất à? Tôi ở nhà chứ ở đâu! Mà ai đấy? – Thiên Vũ , sau đó mới nhìn lên điện thoại – À! Minh Hoàng hả? Cậu về Việt Nam rồi ư?



      -Cậu xuống nhà ngay! – Minh Hoàng mà cứ như hét vào điện thoại.



      Thiên Vũ chạy xuống nhà, thấy nó nằm mê man giường, bước chầm chậm lại và nắm lấy tay nó:



      - ấy lại ngất xỉu ư? Bệnh cảm cũng dứt điểm rồi mà?



      -Cậu là… - Minh Hoàng gằn lên trách móc, sau đó hít hơi sâu để nhàng trở lại - Ở nhà sao để ý chút? Nhìn gương mặt tái mét của Thoại My kìa! Dù cái nàng Black Rose của cậu có thế nào cũng nên để tâm đến ấy chút chứ?



      -Biết là vậy… Nhưng kì thực tôi thể cân bằng mình trước cả hai … Tôi thực lòng cũng biết thế nào, biết trái tim mình ở đâu?



      -Xuống nhà nấu cho ấy bát cháo, pha cho ấy cốc nước chanh! – Minh Hoàng cách cộc cằn cứ như ra lệnh.



      Từ trước đến nay chưa bao giờ có thái độ đó với Thiên Vũ và với bất kì ai cũng vậy. ít , và mỗi lúc đều rất nhàng và lạnh băng.Thế mà bây giờ lại có đấy. Có lẽ là vì quá tức giận. Thiên Vũ cũng hiểu điều đó nên cũng trách gì bạn mình, lẳng lẳng ra sau bếp. Bây giờ chỉ trách mỗi thôi…



      ______________________________



      Thiên Vũ bưng tô cháo bước vào phòng, nhè đặt lên bàn sau đó lại phía nó.



      -Sức khỏe ấy dạo này kém đấy! – Thiên Vũ thở dài . Sau đó cũng ngồi cạnh và nắm lấy bàn tay nó như Minh Hoàng.



      Mỗi người đeo đuổi ý nghĩ nhưng trong họ, ai nấy cũng đều rất lo lắng cho nó. Thiên Vũ lâu lâu lại ngước nhìn lên đồng hồ. Sắp đến giờ cho Tiểu Hồng ăn, dạo và tới phòng tập vật lí trị liệu.



      Bỗng… Bàn tay nó lay nhè . Sau đó nó bừng tỉnh.



      -Ơ…Sao lại ở trong phòng rồi thế này…? Ơ…



      Nó ôm đầu ngồi dậy. Đôi mắt nó nhìn mọi thứ xung quanh cách mờ mờ ảo ảo, rồi dần, dần… Lúc này đây, nó mới định hình được người ngồi cạnh nó lúc này là Thiên Vũ và…



      - Minh Hoàng!!! Em nhớ lắm!!!



      Nó lại ôm chầm lấy Minh Hoàng trong niềm sung sướng hạnh phúc. Nếu như cứ bị đau thế này mà gặp được ấy cũng đáng chứ nhỉ? Từ trước đến nay, luôn quan tâm nó, bây giờ lại còn cách nhau cả nửa vòng Trái Đất thử hỏi, đau chút có sá gì đối với con bé luôn trọng tình cảm như nó cơ chứ?



      Thiên Vũ cảm thấy hơi thất vọng. cũng ngồi ở bên cạnh nó thế mà tại sao nó quay sang mà lại là Minh Hoàng? Tại sao???



      Nhìn thấy cảnh nó ôm Minh Hoàng thân thiết như vậy, trái tim như ngừng đập đến vài giây, nghẹn thở. Lòng cứ nôn nao đến lạ, cảm giác như có ngọn lửa phừng phừng thiêu đốt cả thân xác.



      đau? Ừ, đúng là đau.



      buồn? buồn!



      ghen? phủ nhận.



      Tại sao chứ??? Vì nó.



      Còn Tiểu Hồng???



      Thiên Vũ chợt khựng lại. Đây chính là câu hỏi mà tự đặt ra cho mình biết bao nhiêu lần trong thời gian qua nhưng rồi cũng chính tự tặc lưỡi cho qua – tìm được câu trả lời hay là biết câu trả lời nhưng lại muốn trốn tránh?



      Thiên Vũ chợt nhận ra trong tim hề có bóng dáng của Tiểu Hồng nữa rồi. từ lâu trái tim làm quen với hình ảnh mới, tình mới. Đó chính là nó! Chỉ có nó mà thôi! Tiểu Hồng là quá khứ, mãi mãi cũng chỉ là quá khứ - kí ức dại của những ngày niên thiếu bồng bột.



      là quá khứ đừng bao giờ lật lại nữa…



      -Thoại My! ăn cháo kẻo nguội…



      Thiên Vũ rồi từ từ bưng tô cháo lại cho nó. muốn phá đám kiểu này nhưng rồi cũng đành phải thực sợ nếu cứ thế chỉ vài giây nữa thôi, chịu đựng được nữa mà gào mà thét mà tỏ thái độ ra bên ngoài mất!



      -Thôi, em ăn cháo cho lại sức! – Minh Hoàng rồi đẩy nó ra.



      Nó giật mình, hét toáng lên:



      -Chết cha! Nồi cháo!!!



      rồi nó định chạy vèo Thiên Vũ vội nắm hờ tay nó, ngăn lại:



      -Có phải nồi cháo bắc bếp ? Tôi thấy ở đó nấu dở nên nấu tiếp rồi bưng lên cho đây này!



      -Ơ… Nhưng nồi cháo đó tôi nấu cho Tiểu Hồng cơ mà…!!! – Nó ngơ ngác .



      - ăn cho lại sức . Ở dưới vẫn còn.



      -Nhưng thôi! Bây giờ phải đưa cháo đến bệnh viện kẻo trễ giờ ăn của Tiểu Hồng mất! – Nó rồi nhanh xuống bếp.



      Minh Hoàng liền tóm nó lại rồi ấn nó ngồi xuống giường, cười nhàng:



      -Ăn hết tô cháo này !



      Nó ngước mắt lên ái ngại, sau đó cố gắng ăn nhanh. Nó phải tự tay đưa cháo đến kịp giờ cho Tiểu Hồng.



      Minh Hoàng nhìn nó ăn, chỉ biết lắc đầu ái ngại. Còn Thiên Vũ, trong lòng thấy bình yên nhưng vẫn tránh được nỗi lo lắng nhất định.



      _________________________



      -Bây giờ em cùng Thiên Vũ đến bệnh viện luôn! cùng , Minh Hoàng?



      -Thôi! Bây giờ chắc phải đón taxi về nhà . Ngay mai tới Biệt thự với mọi người sau!



      Thế là cánh cổng của Biệt thự hoàng tử lại khóa. Nhất Bảo cùng Ngọc Châu từ sáng. Nó và Thiên Vũ liền tới bệnh viện. Minh Hoàng mới trở về lại lập tức tới nhà bố ngay.



      ……….



      Nó xách cái cặp lồng cháo, lẽo đẽo theo Thiên Vũ. Miệng mỉm cười nhàng! Nó cảm giác như mình sắp làm được chuyện gì đó rất tuyệt vời vậy!



      Thiên Vũ bước vào phòng bệnh của Tiểu Hồng. Mới thấy , mỉm cười tươi rói:



      -A! đến rồi đó hả?



      Chưa đầy mấy giây sau. Thấy theo sau là nó, mặt Tiểu Hồng như biến sắc. Hình như thích có mặt của nó phải!?



      -Thoại My đến thăm em đó!



      Lần này, nó nhìn trực diện vào Tiểu Hồng – trốn tránh mà nó mỉm cười thân thiện:



      -Chào Tiểu Hồng! Tôi đến thăm và cũng nấu ít cháo thịt bằm. Tôi nấu có thể ngon nhưng đây là tấm lòng của tôi, mong đón nhận.



      Tiểu Hồng cười đáp lại, nụ cười gượng gạo thấy :



      -Cảm ơn quan tâm nhé. Nhưng tôi chưa ăn được cháo thịt đâu!



      Vừa dứt câu, Thiên Vũ ngồi xuống bên , tay bưng tô cháo:



      -Hôm qua bác sĩ bảo là em có thể ăn được rồi cơ mà!



      -Thế à…? Ừ nhỉ? Em…em quên mất!!! – Tiểu Hồng lắp bắp . Lần này người dám nhìn trực diện lại là . Mặt Tiểu Hồng nóng bừng lên vì xấu hổ.



      - Sao mặt em đỏ lừ ra thế? – Thiên Vũ nghiêng đầu qua lại nhìn gương mặt Tiểu Hồng rồi hỏi quan tâm - Em thấy mệt trong người à? Có cần gọi bác sĩ ?



      Tiểu Hồng đáp, chỉ lắc đầu. Sau đó Thiên Vũ lại đút từng thìa cháo cho ăn như đứa trẻ lên ba – được nâng niu, được yếm, được chăm sóc và được quyền dành hết tình cảm về mình.



      quan tâm hết mực của Thiên Vũ dành cho Tiểu Hồng khiến trái tim Tiểu Hồng được xoa dịu bao nhiêu trái tim nó lại như bị bóp nghẹn bấy nhiêu.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Nó như bị cái cảnh đó chĩa ngàn mũi gươm. Mãi mà nó vẫn chẳng thể đối mặt được. Nó nhận ra… nó Thiên Vũ, nhiều, nhiều lắm.



      Nhiều hơn những gì em từng nghĩ…



      Nhiều hơn những gì em từng thấy…



      Nhiều hơn những gì em từng cảm nhận…



      Ngọt ngào như chiếc kẹo tan nơi đầu lưỡi…



      Mặn đắng như ngụm cà phê muối nơi đầu môi…



      Em … Bây giờ cũng … Và mãi mãi chỉ



      Nó cố gắng nở nụ cười rồi bước lại gần hai người họ hơn. Nó quay sang Thiên Vũ:



      - Có cần em…à tôi giúp ?



      Thiên Vũ chưa kịp trả lời Tiểu Hồng vội chen ngang:



      -Thôi! Cứ để ấy cho tôi ăn! là người ngoài, tôi ngại lắm!



      Từ trước đến nay, Tiểu Hồng chưa bao giờ ích kỉ như vậy. phải là người thích chèn ép người khác và cư xử cách… trơ trẽn nhưng riêng nó lại khác. cảm thấy khó chịu trước nó và ai cũng thừa biết là vì Thiên Vũ, muốn đánh mất . Từ trước đến nay, luôn nghĩ thuộc về . Chưa lần nghĩ rằng ngày mất



      -À! Ra thế! – “ Là người ngoài, vậy Thiên Vũ là người nhà sao…?” Nó trộm nghĩ rồi lại tiếp - Vậy… nếu cần gì cứ nhé! Tôi giúp!



      Dứt câu, nó liền ngồi xuống cái ghế gần đó ngay lập tức, Tiểu Hồng nghiêng nghiêng mái tóc, cười dễ mến:



      -Tôi muốn ăn ít trái cây. mua hộ tôi nhé!



      Nó lại đứng dậy, gật gật đầu:



      -Được thôi!



      -Để lát tôi mua cho! mới ốm dậy mà ra ngoài nắng mất công lại ốm tiếp đó! Với lại mà mua trái cây là tôi nghi ngờ lắm! Haha!!!



      -Ơ…ừm!!! Cảm ơn ! – Nó lời cảm ơn mà miệng cứ méo xệch. “Dám nghi ngờ bản nương ư? là…”



      Nó cảm thấy vui vui trong lòng vì sợ nó bị ốm và còn mua hộ nó nữa chứ! Tuy nhiên… Thực ra lo lắng cho nó hay là Tiểu Hồng? lo cho sức khỏe của nó hay là sợ Tiểu Hồng ăn trái cây ngon???



      Từ vui nó lại chuyển sang hoang mang lạ… Kì thực chuyện này đâu có gì là đặc biệt lắm đâu mà tại sao nó cứ phải suy nghĩ nhiều đến thế…?



      Lát sau, khi Tiểu Hồng ăn cháo xong, Thiên Vũ liền ra ngoài mua trái cây. Căn phòng chỉ còn lại mỗi nó và Tiểu Hồng.



      ai với ai nửa lời. ngột ngạt!



      tính tìm cách bắt chuyện Tiểu Hồng mỉm cười và với nó, trong nụ cười đó có chút xinh tươi, dễ thương và nếu để ý hơn còn có chút ranh mãnh nữa:



      -Thiên Vũ tốt phải ?



      Nó gật đầu.



      - Thiên Vũ à? – Tiểu Hồng hỏi trắng ra luôn làm nó sững cả người. Lần này nó dám gật đầu nữa. Nó nhìn chớp mắt.



      -À… Đúng là thế còn gì?! Nhưng mà… hơi đáng tiếc là bây giờ ấy chỉ tôi, chỉ quan tâm đến tôi thôi! – Tiểu Hồng , cố tính nhấn nhá giọng để khắc vào tâm trí nó ràng hơn - Có lẽ tháng sau chúng tôi đính hôn đó nhưng mà chưa chọn được ngày…



      -…….



      Nó định lời “chúc mừng” nhưng sao khó khăn thế! Nó cảm thấy như toàn cơ thể còn bộ phận nào hoạt động nữa… Mắt như ngừng thấy… Mũi như ngừng thở… Chân tay như rã rời…



      Tim như còn đập được nữa rồi – nó quặn thắt từng đợt. Đau! Đau lắm!



      Đầu óc nó bắt đầu choáng váng…



      Xung quanh cứ mờ mờ ảo ảo…



      Lại là cảm giác này…



      Mặt nó tái nhợt như còn giọt máu…



      lần nữa, nó gục ngã – cả thể xác lẫn tinh thần.





      Vừa lúc đó, Thiên Vũ cũng mua hoa quả về. Thấy nó quỵ ngã, vội vàng chạy lại đỡ nó. Nhanh như cắt, nó nằm gọn trong vòng tay của .



      -Thoại My! Thoại My! làm sao thế này… Để tôi đưa tới bác sĩ!



      Nó vẫn còn lờ mờ tỉnh, níu chặt tay áo của Thiên Vũ, lắc lắc đầu:



      -! Tôi… sao… Chỉ là… à… … Tôi… tôi muốn … về… về…



      - được! Tôi phải đưa tới bác sĩ! – Thiên Vũ rồi bế xốc nó lên. Nó vẫn van nài , nó muốn tới gặp mấy gã bác sĩ tí nào.



      -Đưa tôi…về…về…. – Nó gào lên bằng giọng yếu ớt, khản đặc; đôi môi nó ngày càng tím ngắt, từng hơi thở ngày càng khó nhọc.



      Tiểu Hồng sững sờ, nhìn về phía trước. Khi thấy Thiên Vũ chuẩn bị đưa nó , cũng rên rỉ:



      -Ái da… Em đau chân quá Thiên Vũ! Thiên Vũ à…



      ngoảnh mặt lại và gấp rút :



      -Vậy nhấn chuông gọi bác sĩ nhé! phải đưa Thoại My về nhà…



      rồi bóng khuất dần.



      Tiểu Hồng cắn răng, khóe mắt long lanh ngấn nước.



      bất lực, bất lực rồi!



      mất , mất rồi!



      “ Chân em còn có thể có cảm giác được nữa ? Câu trả lời là à! Nhưng sao chút quan tâm gì đến việc đó vậy? Sao lúc đó bất ngờ thốt lên rằng là tốt hay là rất mừng! Có lẽ còn em nữa… à , bây giờ em chắc chắn rồi! đâu có còn em nữa, phải ? Nếu em cứ bám theo thế này... liệu có kết quả gì hay tất cả chỉ biến em thành con búp bê ngốc nghếch…?”



      ______________________________



      Thiên Vũ đưa nó về phòng. Sau đó lại lộc cộc chạy pha cốc nước chanh nóng.



      Gương mặt nó lúc này bình yên với đôi mắt khép hờ lộ hàng lông mi cong vút. biết rằng ngay lúc này đây, nó phải đấu tranh rất dữ dội cả thể xác lẫn tâm hồn, mồ hôi cứ thế đổ nhễ nhại, thỉnh thoảng hàng lông mày lại xô vào với nhau.



      từ từ tiến lại phía nó, tay áp sát vào trán nó, nóng mà ngược lại là lạnh ngắt. đưa mắt nhìn làn môi nó, thường ngày luôn hồng hào mà cần son môi thế mà bây giờ lại tím tái. Trong lòng bất giác dâng lên niềm xót xa hơn bao giờ hết.



      từ từ ghé xuống gương mặt nó rồi nhàng đặt nụ hôn ấm áp lên bờ môi nó. Tựa như chàng hoàng tử đánh thức nàng công chúa.



      Nó giật mình choàng tỉnh. Mắt kề mắt… Môi kề môi… Nó sững người, nó hét lên, nó biểu lộ cảm xúc nào cả. Chỉ có nước mắt lăn đôi gò má gầy guộc.



      -Tỉnh rồi à? Dậy uống ly nước chanh



      Nước mắt nó rơi ngày càng nhiều, nhiều đến nỗi ướt đẫm cả gối. Nó cắn răng nhưng rồi cái ánh mắt da diết của Thiên Vũ làm nó cảm thấy vô cùng khó chịu, nó gào lên bằng khản đặc:



      -Đồ giả dối! Tại sao… Tại sao lại hôn tôi? Tiểu Hồng cơ mà! Vậy mà tại sao lại hôn tôi? Tại sao… huhuhu…. Tại sao nhất định phải như thế…? Tại sao nhất định phải bỡn cợt tôi? Tại sao…???



      -Tôi… Tôi… - Thiên Vũ ấp úng được gì. muốn nhìn thẳng vào nó lúc này nhưng tiếng khóc của nó, giọt nước mắt của nó khiến thể làm được điều đó.



      Nó ngồi dậy, dùng hết sức lực yếu ớt của mình mà đẩy Thiên Vũ ra, nó căm ghét:



      - ! Tiểu Hồng mà đùa giỡn tôi… ! Đồ ác độc! !!!



      Thiên Vũ mà bước lại gần phía nó hơn. ôm chặt lấy nó, mặc cho nó cứ lay lay chống cự. gào lên:



      - em!!! Chỉ có em thôi! Hiểu hả? Đồ ngốc!!!



      Nó buông lỏng tay, lay lay, túm lấy áo mà đẩy ra nữa. Máu của nó như ngừng chảy, tim của nó như ngừng đập, tất cả như dừng lại nhường chỗ cho khoảng lặng lẽ.



      Nó cảm thấy bối rối, hoang mang vô cùng. Nó cảm thấy hơi ấm lạ kì từ , hơi ấm của . Nhưng liệu những lời Thiên Vũ có là hay ? Hay chỉ là lời bâng quơ, giả dối?



      Nó muốn tin, rất muốn tin nhưng… chuyện Tiểu Hồng là như thế nào?



      Rốt cuộc, nó phải tin ai???



      Tìm lại chút ấm trong lòng để thấy những hy vọng,



      Người hỡi em vẫn luôn chờ mong…



      Dù đến suốt cuộc đời, tình mãi chẳng đổi dời,



      Mộng ước mãi thay lời…



      lần ta mất nhau để lại muôn nỗi đau,



      Người hỡi quay về bên em….nhé !



      ngày mới lại bắt đầu. Ông mặt trời thoải mái mỉm cười đón chào vạn vật. Ngày hôm nay ông chỉ cười thôi! Mỉm cười vì những người bạn trẻ tìm ra điều đích thực cho chính bản thân mình!



      “ Kíng koong” Tiếng chuông cửa vang lên từ sáng sớm.



      Nó mở cửa, sau đó ánh mắt lóe lên rạng rỡ và reo lên:



      -Aha! tới rồi đó hả, Minh Hoàng? Em tưởng là đến chiều mới tới cơ chứ?!



      -Nhà bây giờ có ai ở nhà hết, ngoại trừ bà quản gia và mấy giúp việc. Thế nên tới đây luôn! – Minh Hoàng sau đó chú thích thêm - Ở nhà chán lắm!



      Nó mỉm cười nhìn . có vẻ lạnh lùng như xưa, cởi mở hơn chút nhưng chỉ có điều mà nó thể thay đổi trong cách nhìn về đó là kính trọng, nó thực rất kính trọng . người đàn ông tốt.



      .



      .



      Khoảng 8 giờ. Nó, Thiên Vũ và Minh Hoàng cùng đến bệnh viện để đưa Tiểu Hồng xuất viện. Thực ra đáng lẽ nó được vì Thiên Vũ, Minh Hoàng bảo rằng nó còn yếu, nên ra ngoài nhưng nó cứ nằng nặc đòi cho bằng được. Nó mà muốn đến ông trời cũng chịu huống hồ là ai!



      .



      .



      -Thủ tục xuất viện hoàn thành! Bây giờ cậu có thể đưa bệnh nhân Hắc Tiểu Hồng về nhà tĩnh dưỡng rồi. Vài tuần sau nhớ đến đăng kí vật lí trị liệu.



      Nghe ông bác sĩ căn dặn xong vài lời. Thiên Vũ liền vào phòng bệnh đón Tiểu Hồng.



      Nó và Minh Hoàng chỉ ngồi ở ngoài xe đợi, chuyện thôi. Vì bệnh viện cũng phải là nơi nên để nhiều người ra vào.



      Bóng dáng Thiên Vũ thấp thoáng đằng xa, Tiểu Hồng ngồi xe lăn và vẫn thể mờ nét thanh tao thường ngày. mặc chiếc áo trắng dài tay kèm với váy cùng tone. Thực ra màu mà thích là màu trắng. Mái tóc đen óng ngang lưng được xõa gọn sang hai bên, gương mặt hề trang điểm nhưng vẫn rất đẹp và kiêu sa lắm! Đặc biệt nhất vẫn là đôi mắt luôn ấn tượng người khác bởi nét đượm buồn mà quyến rũ đến lạ.



      Nó mở cánh cửa xe ô tô ra, chạy lại phía Tiểu Hồng. Minh Hoàng cũng bước ra… mỉm cười nhàng bước lại đỡ lên xe:



      -Để tôi giúp!



      Bất giác, Tiểu Hồng ngước mắt lên nhìn Minh Hoàng. như sững lại, tim đập mạnh – lại cái cảm giác ấy…



      ấy…



      Hình dáng ấy….



      Mái tóc ấy…



      Đôi mắt ấy…



      Nụ cười ấy…



      Liệu có quên được ?



      Làm sao có thể quên khi lần trái tim rung động…



      Hỡi Vĩ cầm!



      Đôi mắt có lẽ thể rời khỏi Tiểu Hồng nếu có tiếng của Thiên Vũ chợt vang lên:



      -Minh Hoàng! Cậu sao vậy? Mau để ấy lên xe nào!



      -Ơ… à… ờ… - Minh Hoàng lắp ba lắp bắp đỡ Tiểu Hồng lên xe.



      Đáng lẽ ra nó ngồi ở ghế dưới với Tiểu Hồng nhưng Minh Hoàng sớm ngồi vào ở vị trí đó, thế nên nó ngồi ở ghế .



      Minh Hoàng nhìn sang phía Tiểu Hồng. Mái tóc bay bay trong làn gió phất phơ, ánh nắng lung linh xuyên qua từng kẽ mi cong vút của trông đẹp và tinh khôi quá!



      khẽ thở dài. Vậy là ngày hôm đó máy bay, biết … còn chỉ biết gì về cả.



      Việc gặp lại “ Vĩ cầm” ngày hôm nay khiến tâm hồn trở nên lạ quá. vừa cảm thấy vui mà lại cảm thấy buồn. Vui vì được gặp lại – người con lần nữa khiến trái tim có cảm giác. Còn buồn là do thể ngờ được điều này, cảm thấy thất vọng. tin thuần khiết như thế này lại có thể là Black Rose với những mưu mô, toan tính kĩ lưỡng.



      lo lắng . Có thể – tuy rằng tình đó mới chỉ chớm nở, non nớt và bé bỏng lắm. Nhưng cũng hoang mang về - về con người, về tính cách.



      Cay đắng quá phải ? ! Ngọt ngào lắm…



      Ngọt ngào quá phải ? ! Nó đắng cay…



      ______________________________



      buổi tối lộng gió ở Sân thượng của Biệt thự Hoàng tử. Hai con người ngồi nhâm nhi tách café, họ cũng có những chuyện cần phải với nhau. Đó là Minh Hoàng và Tiểu Hồng.



      Minh Hoàng nhấp ngụm café đắng. cứ thế ngẩng mặt lên đón lấy từng gió, cảm giác này khiến cảm thấy dễ chịu và thoải mái hơn.



      - ngờ lại được gặp em ở đây…



      -Cũng có gì đâu! Ngay từ đầu tôi biết là ai rồi cơ mà!



      - ngờ em là Black Rose…



      -Cũng có gì đâu! Tôi vẫn là tôi đấy thôi!



      - ngờ…



      Minh Hoàng định tiếp Tiểu Hồng vội đặt ngón tay của mình lên môi :



      -Đừng gì nữa! Lặng yên và tận hưởng bầu khí này !



      xong, mỉm cười nhàng sau đó định rút tay lại bất giác nắm lấy cổ tay , ngăn lại điều đó. Cả hai nhìn nhau, rời mắt. Mỗi lúc ánh mắt ấy lại thể cung bậc cảm xúc khác nhau và dường như họ kiếm tìm điều gì đó ở sâu tận trong đôi mắt của người kia.



      1 phút…



      2 phút…



      3 phút…



      5 phút…



      Rồi 7 phút trôi qua…



      Tiểu Hồng khẽ nhoẽn miệng cười kết thúc cảnh “bốn ánh mắt nhìn nhau” sau đó quay mặt ra ngoài xa, nheo mắt ngắm nhìn ánh đèn nhấp nháy, lung linh của thành phố về đêm.

      ……Yên bình…..



      Bất chợt… Cảm giác như vừa cái gì đó nhàng, nồng ấm vừa lướt qua bàn tay , Tiểu Hồng quay sững người lại, nhìn chằm chằm . Hình như vừa nãy, trộm hôn lên bàn tay êm ái của .



      Tiểu Hồng cắn răng, đôi mắt nheo lại rồi đẩy xe lăn , quên buông thõng câu:



      -Trái tim tôi chết rồi!



      Minh Hoàng bước theo như có tiếng động. ghé sát người lại gần và thầm vào tai :



      - đừng tự dối bản thân mình! Tôi nghe từng nhịp đập của nó... ban nãy, hình như nó đập khá mạnh phải! Điều đặc biệt là dường như cả Thiên Vũ cũng chưa từng làm cho nó đập như vậy phải ?



      - thôi !!! – Tiểu Hồng vùng vằng hét lên, sau đó bực bội đẩy xe lăn nhanh.



      muốn khóc! Muốn bật khóc to! Nhưng rất giỏi kìm nén. Mọi cảm xúc đều có thể nén lại được!



      Từ khi còn bé, luôn hằng mong muốn ngày nào đó xuất chàng trai có thể làm rung động.



      Ngày đó Thiên Vũ nhưng ràng lúc đó cũng nghĩ rằng mình bởi vì ta cũng khá là hoàn hảo. Đơn giản chỉ có thế và tim chưa lần rung lên vì .



      Nhưng nay sao? Minh Hoàng có thể à? sao chứ? Có nghĩa gì chứ? Chẳng lẽ trái tim lại phản bội như thế sao? trách Thiên Vũ, vậy bây giờ cả cũng như vậy ư? hận mình, hận mình quá…



      nhận ra, trái tim chưa bao giờ Thiên Vũ. Tất cả chỉ là ngộ nhận mà thôi…

      nằm ườn ở phòng nghe tiếng lục đục ở dưới bếp. Lấy làm lạ, nó bật dậy rồi lò dò xuống bếp. Nó nghĩ Thiên Vũ, Minh Hoàng – mấy “lão già” vốn bản tính công tử lại có thể nhúng tay vào việc bếp núc đâu! Nhất Bảo còn có thể vì cũng thành kiến gì với việc nấu ăn cho lắm nhưng chẳng phải và Ngọc Châu du lịch vi vu ở đâu đó từ hôm qua rồi sao? Mà chẳng lẽ lại là Tiểu Hồng?



      Nhờ những bước chân ngày nhanh chóng của nó mà câu hỏi ấy được giải đáp ngay. Đúng là Tiểu Hồng- ấy ngồi gọt rổ khoai tây.



      - làm gì vậy? Cứ để đó tôi làm cho!



      -Tôi gọi ít khoai tây để hầm cho Thiên Vũ và mọi người!



      - khéo tay nhỉ? Nhưng khoai tây… Thiên Vũ dị ứng với nó nên ăn được đâu! – Nó gật gù , sau đó vô tư hồi tưởng lại cho Tiểu Hồng nghe cái lần Thiên Vũ ăn khoai tây sau đó nổi đầy mẩn ngứa.



      Bất giác, thấy bản thân mình… nực cười. Đến cả Thiên Vũ thích làm gì, ăn gì cũng vậy mà luôn miệng bảo rằng rất ấy. Đúng là nực cười quá!



      -Tiểu Hồng, biết ? Thiên Vũ- ấy có nhiều điểm kì lạ lắm! Thích uống trà sữa nhưng ăn được trân châu nên lần nào cũng gọi thạch đắng! Món ăn mà ấy thích là mì gói đó! Bắt tôi nấu mấy hôm liền luôn cơ! ấy thích…. và rất ghét…..



      Hết kể về khoai tây, nó lại bắt đầu huyên thuyên về những sở thích, sở ghét của Thiên Vũ- tỉ mỉ và tường tận lắm! Tiểu Hồng nhàng lắng nghe, có lúc lại nhăn trán lắc đầu, có lúc lại bật cười khúc khích cách thoải mái.



      Ánh mắt thôi để ý đến từng cử chỉ, điệu bộ của nó lúc này, nó trông vô tư và hồn nhiên làm sao! Nó càng như thế lòng lại càng dâng lên niềm hối hận lớn lao về những việc mà mình làm. hiểu chính bản thân mình nữa, tại sao có thể làm tổn thương con người trong sáng, thuần khiết như thế này chứ? Như thế có phải là quá nhẫn tâm hay ?



      thở dài, hít hơi sâu để lấy hết can đảm, sau đó nhìn sang nó cách thiết tha nhất:



      -Thoại My à! ra… có chuyện mà tôi chưa giải thích với !



      -Giải thích? Chuyện gì cơ??? – Nó tròn mắt lên hỏi, bất chợt cảm giác có hơi ấm len qua bàn tay mình cách nhàng, nó vội nhìn xuống, ra Tiểu Hồng nắm lấy tay nó. Nó cảm thấy khá bất ngờ trước hành động đó, nó chưa bao giờ nghĩ rằng lại có thiện cảm với nó như thế này cả.



      Tiểu Hồng mà đôi mắt cứ rơm rớm:



      - Lần trước ở bệnh viện, tôi dối! là chẳng có đám cưới nào cả! – đến đây, từng giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu lăn gò má . Có lẽ thực hối lỗi. - ấy lấy tôi cũng như tôi! Người ấy là…



      Nó lắc đầu, đưa tay bụm miệng Tiểu Hồng và thào :



      -Thiên Vũ hết cho tôi rồi! Tôi biết cả…



      - giận tôi chứ? – Tiểu Hồng , đôi mắt long lánh ánh lên niềm hi vọng. thực mong nó đồng ý và với tính cách của nó chắc chắn rồi, nó chẳng bao giờ nhặt với ai đâu! Nó cười rạng rỡ:



      -Tất nhiên rồi! Tôi hề giận ! Nhưng có điều tôi cũng với nhé! Nhờ mà tôi cũng nhận ra tình cảm của mình dành cho ấy đấy! Cảm ơn ! Cảm ơn nhiều lắm!!!



      tin vào tai mình nữa, nghĩ rằng nó những trách mà lại có thể biết ơn vì việc đó nữa. Thoại My quả là rất đáng , rất hợp với Thiên Vũ!



      Bất ngờ, ôm chầm lấy nó và mỉm cười bình yên tựa như những giọt sương ban mai. cảm thấy lòng vui đến lạ thường, vui cho Thiên Vũ vì người con tốt bụng, thực thương , quan tâm mình ở bên cạnh. Còn , nhất định cũng tìm hạnh phúc đích thực cho bản thân mình.



      _______________________________



      Chiều hôm đó, Thiên Vũ ra ngoài có việc cả buổi, vấn đề là ở chỗ nó định hẹn Thiên Vũ đến Prince Galaxy coi phim và quan trọng hơn là… để “phản hồi” lại việc rằng nó.



      Đến 7h, cơm nước xong xuôi mà Thiên Vũ vẫn chưa về. Nó đành báo lại với Tiểu Hồng, khi nào Thiên Vũ về nhắn tới ngay Prince Galaxy gặp nó, còn nó tới đó trước để đặt vé trước, kẻo hết vé là tiêu!



      ……Lại Áo Pucca……



      Nó ngồi ở hàng ghế đá trước Galaxy đợi . Haizzz… Mãi mà vẫn chưa đến là thế nào? 7h50 rồi! Còn 10 phút nữa là bắt đầu chiếu phim rồi. là chán quá! Nó lại ngồi lắc lư đôi chân theo nhịp bài hát nó vẫn nhẩm nhẩm trong miệng.



      Cảm giác trong em là bối rối



      Như gió như mây ngày nắng mới.



      Và rồi em hát cho con tim này thôi biết bao mong chờ,



      Mong lại đến với những phút giây say đắm bên cạnh em.



      Em tin vào trái tim.



      Em tin em từ bao giờ…



      [ Cảm giác này chính là – Yến Nhi]



      ________________________



      Cùng lúc đó ở Biệt thự Hoàng tử.



      Nghe thấy tiếng kéo cổng, Tiểu Hồng vội vén tấm rèm lên: “ ra Thiên Vũ về!”



      bước chân vào nhà, chào và Minh Hoàng sau đó bước lên phòng.



      hiểu sao lúc này Tiểu Hồng lại cảm thấy do dự quá. thể mở miệng để cho Thiên Vũ rằng nó hẹn ở Prince Galaxy. Có lẽ lòng ích kỉ vẫn còn chế ngự đâu đó trong chăng?



      -Sao em ? – Minh Hoàng đưa mắt nhìn Tiểu Hồng với vẻ khó hiểu.



      -……



      Tiểu Hồng im lặng. biết phải như thế nào cả. còn dám đối diện với chính bản thân mình nữa huống hồ là đối diện với .



      -Em cứ nắm giữ Thiên Vũ như thế nhưng liệu có nắm giữ được linh hồn của trái tim cậu ấy ? Tôi chắc rằng em cũng nhận ra rằng mình chẳng có tình cảm gì với Thiên Vũ cả, vậy em cứ nắm giữ lấy trái tim vô hồn của cậu ấy để làm gì?



      -Em... phải trả lại cho ấy tự do phải ??? – Tiểu Hồng ngước mắt lên hỏi Minh Hoàng.



      gật đầu thay cho câu trả lời sau đó bước lại phía và siết lấy bàn tay như truyền thêm cho dũng khí.



      gật đầu sau đó đẩy xe đến phòng Thiên Vũ. cảm thấy lòng hẳn.



      -Thiên Vũ! Thoại My hẹn đó. mau đến Prince Galaxy ! Thoại My đợi ở đấy!



      Nghe Tiểu Hồng , hơi ngạc nhiên và định phóng ngay nhưng bỗng, nhìn sang bằng ánh mắt dè chừng, e ngại.



      bật cười dịu dàng:



      - lo rằng em ghen sao? Haha! nghĩ rằng em còn thích chắc? cứ ở đó mà nằm mơ !!! Người xinh đẹp như em đây thể mấy gã con trai như đâu!!! – Tiểu Hồng đùa vài câu xong rồi sau đó liền vẫy tay ra hiệu – mau ! Kẻo Thoại My chờ nhé!!!



      Thiên Vũ mỉm cười chạy ngay, cảm thấy cực kì hạnh phúc. Cuối cùng Tiểu Hồng hiểu còn nữa và chấp nhận đến với Thoại My rồi.



      “ Oh yeah! tuyệt vời!”Em làm đúng rồi, phải ? – Tiểu Hồng rồi ngước mắt lên nhìn Minh Hoàng.



      -Ừ! Hai người họ xem phim ở Galaxy tôi cũng có thứ cho em xem đây!



      rồi đưa Tiểu Hồng vào phòng sách – nơi đặt đầu xem phim màn hình cực lớn.



      nhét đĩa CD vào, sau đó bước ra ngoài ngay mà gì. để lại cho tò mò lớn. cảm thấy khó hiểu quá!



      Bỗng… Màn hình bắt đầu lên bộ phim hoạt hình anime. Theo “chú thích” chạy dưới màn hình đây chính là bộ phim mà tay Minh Hoàng thực .



      Nhân vật chính là chàng trai và . Họ ở sân thượng và… tất cả bắt đầu diễn ra. Từ việc họ chuyện, đến khi chàng trai hôn vào tay của người con ,… đều là , của tối hôm trước.



      Rồi, màn hình chạy lên từng dòng chữ: “ Liệu có đồng ý làm người của ta ?”



      Câu hỏi ấy dường như là lời tỏ tình thực .



      Chợt, cánh cửa kêu lên cái két, ra là Minh Hoàng bước vào trong. mỉm cười, nhìn Tiểu Hồng trìu mến.



      Tiểu Hồng quay sang nhìn bằng ánh mắt long lanh ngấn nước. thực cảm động trước . Trái tim đập nhanh đến mức có thể cảm thấy điều đó vô cùng ràng và chắc chắn.



      Lúc này đây, chỉ ước rằng mình có thể gặp được Minh Hoàng và cảm nhận được chính xác tình cảm của mình từ trước có lẽ… những chuyện đáng buồn xảy ra và có thể vui vẻ đón nhận lấy hạnh phúc. Nhưng với đôi chân tật nguyền như thế này làm sao có thể cư xử như vậy được cơ chứ? cảm thấy đồng ý có lỗi với và với chính bản thân mình nhưng nếu đồng ý phải chăng đó là thiệt thòi quá lớn dành cho ?



      Với con người đẹp trai, hào hoa, tài giỏi như thừa sức có được người con xinh đẹp hơn , giỏi giang hơn và ít nhất là còn có khả năng lại. Mà vẫn chọn ư?



      Rồi , che dấu tự ti của mình:



      - ngại rằng em chẳng lại được sao?



      - Nếu em mà nghĩ chỉ vì đôi chân em mà tôi có thể từ bỏ tình của mình … em khinh thường tôi đấy!



      ấy đúng là… người đàn ông tốt!”



      8h15 tại Prince Galaxy.



      -Huhu! Thế này là trễ giờ xem phim rồi!!! Buồn quá mất à! Nhưng mà… vẫn phải ngồi đây đợi đến thôi, mất công mình về nhà rồi mà ấy lại đến đây rồi tìm nhau cuống cuồng cả lên nữa khổ! Mà… cứ đà này chắc chẳng bao giờ mình được với ấy chuyện đó mất…



      Nó ngồi than vãn hồi, bỗng chợt nhận ra bên cạnh mình có người ngồi bên cạnh từ khi nào. Nó giật mình hét toáng:



      -Á! Thiên Vũ! đến từ hồi nào đó?



      -Mới tới thôi! Nhưng cũng kịp nghe lảm nhảm! Haha! – Thiên Vũ rồi cười phá lên, sau đó giọng trở nên đa nghi - Chỉ có điều… vừa bảo là với tôi cái gì đấy hử?



      -Có gì đâu!!! – Nó chối quanh rồi tưng tưng chạy ra ngoài sân như con choi choi.



      -Lại còn hả? Mà đâu đấy? coi phim à??? – Thiên Vũ liền chạy theo nó, hỏi.



      -Ai biểu đến trễ chi! Người ta chiếu phim rồi! Thôi, ra công viên dạo dạo nhé!!! – rồi nó kéo Thiên Vũ nhanh, để cho kịp thêm gì nữa.



      __________________________



      Công viên vẫn luôn như thế, vẫn mát mẻ, vẫn trong lành, vẫn đông người nhưng vẫn luôn có những khoảng lặng lẽ.



      Nó và Thiên Vũ ngồi vào băng ghế đá trống chỗ, bên cạnh có cây hoa sữa thoảng mùi dịu khiến nó cảm thấy khoan khoái vô cùng.



      Nó ngước mắt lên trời định ngắm sao nhưng hôm nay mấy “ chàng sao đẹp trai” ấy rủ nhau đâu hết rồi. Có lẽ là sắp có mưa.



      Bất giác, nó bâng quơ hỏi Thiên Vũ:



      -Hầy! có gì với tôi ?



      -Có gì là có gì? – Thiên Vũ ngơ ngác hỏi.



      - điều gì đó muốn với tôi ấy!



      -Là điều gì cơ?



      -Hừ, ai mà biết! Cái đầu là của , sao mà tôi biết được! – Nó lè lưỡi tỏ vẻ Thiên Vũ là kẻ vô duyên nhưng nó mới là đứa vô duyên ý!!!



      -Tôi tưởng mới là người có gì cần chứ?



      Thiên Vũ , sau đó nheo mắt bước ra phía quầy bán hàng. lát sau, đôi má nóng hổi của nó bỗng dưng lạnh ngắt, ra là quay lại và áp hai que kem mát lạnh vào má nó từ bao giờ.



      “Ui chao! Kem!!! Đúng là món mà mình khoái nhất!!!” Nó hí hửng đón lấy que sau đó đưa lên miệng ngấu nghiến cách ngon lành.



      -À… Thoại My này! Thực ra… Tiểu Hồng còn tôi nữa!



      -Tôi biết! – Nó nhún vai đáp và đợi chờ thêm điều gì đó. Nhưng , cả nó và Thiên Vũ đều thêm gì nữa. Đáng lẽ bây giờ cả hai phải thoải mái hơn nhiều nhưng tất cả lại hoàn toàn ngược lại.



      đúng là hiếm khi nó và ngồi cạnh nhau mà hề cãi nhau, thậm chí là im ắng như thế này cơ đấy!



      Bỗng! Nó gục vào bờ vai của Thiên Vũ.



      giật mình quay sang nhìn nó, khẽ mỉm cười: “ Cái con bé này sao mà dễ ngủ thế biết?”



      Nó và vẫn giữ nguyên tư thế đó cho đến khi…



      “ Tách tách” Bỗng từng hạt mưa tí tách rơi. Rồi ào ào, mưa ngày lớn dần cách đầy vội vã. Cứ thể như mưa muốn đánh thức điều gì đó vậy.



      -Ê! Mưa rồi! Về mau thôi!!! – Thiên Vũ rồi đứng dậy.



      Nó ngã nhào cách vô thức, đôi mắt vẫn nhắm ghiền.



      “ Haizz!” Thiên Vũ lắc đầu sau đó bước lại đỡ lấy nó.



      Trời đất ơi!!! Làn da nó lạnh ngắt, đôi môi nhợt nhạt và tím tái, từng nhịp thở của nó trông đến là khó khăn. Lại là những triệu chứng này!



      -Này! Tỉnh dậy ! Tỉnh lại , Thoại My!!! Thoại My!!! – lay lay nó rồi bế xốc nó lên.



      Đôi mắt nó lờ mờ mở ra, nó khẽ mấp máy bằng giọng yếu ớt:



      -Đừng… đừng đưa tôi đến…đến bệnh viện… đừng… đừng…



      - được! Bệnh của như thế này nhất định phải chỉ là do suy nhược cơ thể rồi!



      Nó ấm ớ được gì nữa, sau đó lại ngất lịm . Thiên Vũ cảm thấy lòng mình đau như cắt, gào lên:



      -Em sao đâu, Thoại My à! em!!!



      Đôi môi nó cong lên mãn nguyện, nó muốn mỉm cười. Tuy nó ngất nhưng hơn lúc nào hết, nó cảm nhận được niềm hạnh phúc tột cùng này! Tất cả tuyệt!!!



      Cám ơn vì lời , người em…



      Cám ơn vì ngày tới,lối em về giờ có



      tin ngày mai như thế,trái tim đầy những thương …



      Đón về đời em mãi mãi cám ơn vì em nhiều…



      [ Cảm ơn vì em – Hoàng Thùy Linh]



      Thiên Vũ bế nó chạy nhanh trong màn mưa trắng phau phau. Nước mưa tạt vào mặt , rát bỏng nhưng vẫn gồng cơ chân lên chạy nhanh hết sức bằng lí tưởng duy nhất: “ Nhất định phải đưa Thoại My đến bệnh viện! Nhất định để chuyện gì xảy ra với Thoại My! Vì Thoại My chính là mạng sống , là cuộc đời của !”

      Thoại My! Tỉnh rồi đó hả??? – Minh Hoàng reo lên rồi đỡ nó ngồi dậy.



      Nó vẫn nhìn ông Nguyễn bằng ánh mắt hoang mang. Nó hiểu mọi chuyện thực là như thế nào.



      Ông ấy cũng nhận thức được rằng bây giờ ông phải bình tĩnh và hết sức nhàng vì nếu để cho con bé bị kích động nhiều gây ảnh hưởng đến bệnh tình của nó.



      -Để ta kể con nghe…



      rồi ông từ từ kể lại mọi chuyện cho nó. Từ việc nó thất lạc như thế nào, mọi người lo lắng ra sao và cả việc nhận ra nó chính là Thiên Ân nữa.



      Nó cảm thấy bất ngờ quá, nó chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này… Nó nhìn sang Minh Hoàng, hỏi bằng giọng :



      -Vậy là… biết em đúng là em của từ trước?



      -Ừ! Nhờ sợi dây chuyền của em. Em cũng nghe bố rồi đấy… nhờ nó nhận ra em. nghi ngờ và xét nghiệm ADN.



      Nó nhắm ghiền mắt và hít hơi sâu. Nó cần phải ngẫm nghĩ, tất cả sao giống như cơn mơ.



      Nó là Thiên Ân – là em của Minh Hoàng, vậy tức nó cũng là vị hôn thê của Thiên Vũ. Điều đó chẳng tốt hay sao??? Đúng là nếu trước đây là rất tốt nhưng… bây giờ nó bị bệnh tim, nó phải đối mặt với cái chết, tất cả có tươi đẹp đến mấy cũng chóng kết thúc thôi.



      Ông Nguyễn chợt nắm lấy tay nó và van nài bằng ánh mắt thương:



      -Con à! Hãy về với ta! Hãy về với thân phận của con. Con là tiểu thư là họ Nguyễn, con phải sống với những gì đáng lẽ con phải được hưởng. Con của bố quá khổ sở rồi!



      Nó nhìn ông bằng ánh mắt ái ngại. Đến tận bây giờ nó vẫn nghĩ ông ta thực là bố của mình.



      -Nhưng cháu… cháu bị bệnh tim và cháu… cháu sắp… sắp chết rồi! Cháu thể sống được lâu nữa đâu… Cháu… cháu…



      -Còn có thể phẫu thuật cơ mà! Nhất định con phải sống! – Ông ấy kìm nỗi nước mắt.



      gian như chùng xuống Thiên Vũ từ ngoài bước vào, ra có mặt ở ngoài đó từ rất lâu rồi.



      - ra Thoại My là Thiên Ân sao???



      Thiên Vũ rồi bước lại gần nó, đặt tay lên vai nó:



      -Hi vọng chưa tắt mà em. Em có 50% cơ hội được sống cớ sao lại từ bỏ nó chứ? Trong khi rất nhiều con người muốn có tia hi vọng nhoi thôi cũng được. Em phải biết trân trọng nó chứ!



      -Nhưng… nhà em lấy đâu ra tiền chứ? Em thể để bố mẹ em phải khổ vì em được! – Nó bằng ánh mắt day dứt.



      -Gia đình trước đây của con thể nhưng còn bố - bố ruột của con đây có thể! Bố phẫu thuật cho con!



      -Nhưng… nhưng…



      - nhưng gì cả con à! Bây giờ chúng ta là người nhà mà con…



      Đến đây, nó bật khóc òa lên, nó ôm chặt lấy ông.



      ……………….



      Thiên Vũ ngập ngừng lát rồi cũng quyết định ra những suy nghĩ lúc này của :



      -Bác Nguyễn! Thực ra cháu muốn đính hôn với Thoại My tức Thiên Ân. Sau đó mới cho ấy phẫu thuật.



      - được! Lỡ may em có bề gì… - Nó vội nhưng Thiên Vũ liền ngăn lại cho nó tiếp:



      -Vì muốn em mãi mãi là của !



      -Vậy cũng được nhưng tổ chức cần rất nhiều thời gian còn con bác cần phải phẫu thuật gấp…



      -Cháu chỉ cần buổi đính hôn tổ chức giữa mọi người trong gia đình thôi ạ! Còn những việc trọng đại hơn thuộc phần của sau này bác ạ…



      Hơn ai hết, nó hiểu quyết định của Thiên Vũ. muốn nó mãi mãi là của dù nó có chuyện gì xảy ra nhưng nó cũng đành lòng để Thiên Vũ phải hi sinh như vậy. Lỡ may ca phẫu thuật thành công. Nó trở thành người ở thế giới khác chẳng phải Thiên Vũ trở thành kẻ góa vợ sao? Và quan trọng hơn, có lẽ đau khổ lắm đấy.





      2 ngày sau tại Biệt thự Hoàng Tử, lễ đính hôn của Thiên Vũ và Thoại My được tổ chức đơn giản giữa gia đình họ Trần, họ Nguyễn và cả bố mẹ nuôi của nó nữa. Minh Hoàng kèm với Tiểu Hồng, Nhất Bảo với Ngọc Châu và đặc biệt hơn nữa là… Minh Thảo, sánh bước cùng con bé là chàng người tây điển trai hề thua kém Bộ ba Hoàng tử. may là hai gia đình đồng ý hủy bỏ hôn ước của Minh Thảo với Minh Hoàng rồi, chứ lại tội nghiệp mấy đôi bạn trẻ.



      -Chúc mừng hai người! – Minh Hoàng vỗ vai Thiên Vũ rồi cười - Bây giờ Thiên Vũ chính thức phải gọi tôi là đấy nhé, cậu em rể!!!



      -Aha! Đúng rồi nhỉ? Bây giờ “khỉ đột” gọi “tảng băng” là !!! – Nó thích thú cười phá lên bị Thiên Vũ gõ ngay cái vào đầu, đau điếng!



      -Hừ! Ai cho em gọi là “khỉ đột” đấy hả? Bây giờ em có chồng rồi đấy, ngồi đó mà cười hớn hở toe toét, chẳng có ý có tứ gì cả!



      Lại dáng người tinh nghịch bước lại. Ai mà chẳng biết đấy là Minh Thảo chứ! Con bé vẫn trưởng thành lên được tí nào cả.



      -Hêy yà! Đông vui thế này mà kéo em lại đấy hả? Xin giới thiệu với tất cả bà con bác, chị xa gần, các đại huynh sư tỉ… tén tén tén tèn… đây là Ryan… ý với em… giống như là… là… - đến đây con bé bỗng mắc nghẹn như có cái gì chặn lại, con bé cười ngượng nghịu – Em với ấy giống như… chị My với Vũ ấy!!!



      Thực ra đâu cần Minh Thảo phải giới thiệu, bởi vì từ đầu đến giờ con bé tự giới thiệu bằng hành động cả rồi. Cả hai suốt ngày cặp kè bên nhau, cười hớn hở và trông rất chi là tình tứ. Nó mỉm cười nhìn cả hai, đúng là con bé và Ryan hợp đôi . Ai cũng nhí nhảnh và hồn nhiên như nhau. Mừng cho con bé! Chính xác hơn là… mừng cho em chồng nó chứ nhỉ? Nghĩ đến đây tự dưng nó lại đỏ mặt... Ngượng quá !



      Đến lượt Nhất Bảo quay sang nó:



      -Cố lên nhé! Sau này Thiên Vũ mà bắt nạt em, cứ với !



      Thấy thế Thiên Vũ vội kiện liền. Cái gã này đúng là mãi mà chẳng bỏ được cái tính hơn thua trẻ con ấy.



      -Này, sao mọi người lại thiên vị vợ tôi thế nhỉ? Tôi bị ra rìa à…???



      Ngọc Châu trề môi, nhăn răng cười nhìn :



      -Khi nào đẹp trai bằng Nhất Bảo của em hẵng tính đến chuyện thiên vị nhá! – rồi nàng quay ngoắt 180 độ sang phía nó - Ôi! Nhìn cậu đẹp quá, My à! Khi nào tớ với Bảo mới được như hai cậu chứ nhỉ?



      -Tớ cũng chờ ngày được đám cưới của cậu với Nhất Bảo. Minh Hoàng và …. – Nó bỏ lưng câu mà thay vào đó là cái cười khúc khích đểu giả quen thuộc cộng với ánh mắt lia sang phía Tiểu Hồng ngay lập tức.



      - Á! Á! Sao mọi người lại nhìn tôi chằm chằm thế này? Hôm nay tôi đâu có mặc đồ đen của Black Rose đâu nhỉ?



      Hahahaha!!!



      Lúc này ai nấy cũng vui vẻ. Cả bầu khí tràn ngập tiếng cười vui. Đến nỗi cả Thiên thần hạnh phúc bầu trời cao của Thượng đế cũng phải ghé xuống mỉm cười hòa cùng bầu khí náo nhiệt ấy.



      Bỗng... với vẻ ngoài thanh tú và chàng thư sinh bước đến.



      -Cẩm Tú và….??? – Cả bọn đồng thanh với vẻ đầy ngạc nhiên. Thấy thế Ngọc Châu vội bước lại phía chị – Phạm Cẩm Tú:



      -Đây chẳng phải là Đăng Quang, người mà bị chị chê là mọt sách hay sao?



      -Á à! ra em lén kêu là mọt sách hả? – Đăng Quang cười duyên quay sang phía Cẩm Tú, mắt nheo lại tỏ vẻ hài lòng cách… đùa giỡn.



      -Đó là ngày trước thôi! Ai mà biết sau cái vẻ ngoài mọt sách lại là chàng ga-lăng, đáng thế này chứ! – rồi Cẩm Tú kéo Đăng Quang và Châu về phía mọi người.



      Cẩm Tú nhanh chóng hòa nhập cùng bầu khí. Mọi ác cảm của ngày xưa cần có phép màu cũng được xua tan. cũng thấy Minh Hoàng và Tiểu Hồng có vẻ thân thiết nhưng cũng từ bao giờ, hề ganh ghét mà lại là cảm thấy mừng rỡ và hạnh phúc. Có lẽ hình ảnh của Đăng Quang lấp đầy chỗ của Minh Hoàng trong trái tim rồi.



      Hôm nay đúng là… Ngày hạnh phúc!!!



      ___________________________



      -Bây giờ là phần chú rể trao nhẫn cho dâu!



      Khoảnh khắc ấy cuối cùng cũng đến. Sau giờ phút này, Thiên Vũ và nó chính thức là đôi vợ chồng hợp pháp, chỉ còn chờ ngày tổ chức đám cưới để công khai nữa thôi.



      Nó cảm thấy run lắm, nó nghĩ là mới chỉ vào ngày này tuần trước, nó vẫn là bé ngây thơ trong sáng thế mà… bây giờ nó dâu, nó sắp có chồng… Ôi! Nghĩ thấy là kì cục quá nhưng mà thực rất hạnh phúc. Điều khiến nó lo lắng lúc này là tình trạng sức khỏe của nó thôi. Hơn bao giờ hết, nó khao khát được sống, được cùng bước tiếp cuộc đời cùng .



      …Sống là để là để sống…



      Chiếc nhẫn từ tay Thiên Vũ từ từ lồng vào ngón áp út của nó. Nó mỉm cười và đeo lại cho Thiên Vũ.



      Nó và – Thoại My và Thiên Vũ… chính thức là vợ, là chồng của nhau!!!



      Cả gian vỡ òa trong tiếng vỗ tay rần rần. Tất cả hạnh phúc hơn bao giờ hết.



      Bất ngờ, Thiên Vũ đặt nụ hôn lên môi nó…



      bỗng… Cơn đau tim lại ập đến khiến nó quỵ ngã trong vòng tay Thiên Vũ. là đau lắm nhưng đôi môi nó vẫn vẹn nguyên nụ cười…



      -Gọi xe cấp cứu! Gọi cấp cứu mau!



      -Tỉnh lại ! Thoại My!!!



      -Cố lên Thoại My à! sao đâu!!! Thoại My à!!!



      Nó vẫn nghe mơ hồ tiếng gọi, tiếng la, tiếng hét của mọi người nhưng đáng buồn quá, nó chỉ có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh chứ tài nào mở được đôi mắt và thêm điều gì cả.



      Hơi ấm từ người của Thiên Vũ dường như truyền hết vào nó…



      …Dịu dàng và nồng ấm…



      …Ngọt ngào và thương...



      Và thế là nó được đưa đến ngay phòng cấp cứu để làm phẫu thuật ngay lập tức. Nó còn 50% cơ hội, nó cố gắng để nắm bắt vì thế nó tự nhủ với lòng rằng mình cố lên.



      Nó vẫn nghe từng tiếng, từng câu, từng lời của mọi người xung quanh.



      -Cố lên!!!



      -Cố lên Thoại My! Chúng tớ chờ cậu! Chờ cậu đến mừng ngày vui của bọn tớ!!!



      -Cố lên em ! Em nhất định vượt qua!



      -Cố lên con à! Bố Nguyễn, bố Hoàng, mẹ Lan luôn ở bên con!



      Và…



      -Cố lên em! Chắc chắn… Em sống mà! Khi em tỉnh dậy, chúng ta làm đám cưới, hưởng tuần trăng mật. Cố lên! Cố lên Thoại My à! Nhất định em vượt qua… Nhất định vượt qua!!! Chúng ta đính hôn! Chúng ta là vợ chồng! Dù em có thế nào … em vẫn là vợ của ! Mãi mãi là vợ của !!!



      Căn phòng phẫu thuật đóng rầm lại. Thoại My có thể vượt qua cuộc phẫu thuật này ? Câu trả lời phụ thuộc vào mỗi trái tim các bạn… Chỉ biết rằng… Có hai con người mãi mãi nhau…



      The End.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :