Biệt thự của người đã khuất - Alfred Hitchcock (18 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 3: Ba người đàn bà và con ma

      - Tôi rất tiếc, thưa , - Justus thề thốt.

      - Chúng tôi hoàn toàn biết là được báo trước về chuyến viếng thăm của chúng tôi.

      - Đâu có phải lỗi của các cậu.

      - Bà Adams dịu dàng . Cơn giận dữ của bà cũng bay nhanh chóng y hệt như khi nó đổ tới.

      - Tôi quả chịu đựng nổi.

      - Kìa, Elouise, - Bà O'Donnell và đặt bàn tay lên đùi bạn mình, ra vẻ trấn an.

      - Đầu tiên em hãy nghe bọn chị giải thích . Bà cậu thiếu niên này quả có thể giúp được cho chúng ta, hãy tin chị !

      - Nhưng tôi đâu có cần ai giúp!

      - dĩ nhiên là em cần phải được giúp đỡ. Nếu em sắp xếp gói ghém đô đạc ma chuyển đến đây sinh sống từ lâu rồi! Sống trong ngôi nhà đẹp tuyệt vời này với khoảng vườn cũng tuyệt vời đẹp của nó, cái khoảng vườn và ngôi nhà luôn khiến cho em phải ghen tỵ với Dora. Bây giờ nó là của em! Làm sao em có thể bỏ mặc nó ở đây mà tiếp tục chui ra chui vào trong cái căn hộ bé tí xíu của em ở khu nhà cao tầng mới xây.

      - Các chị hiểu. Dĩ nhiên là tôi ngôi nhà này, nhưng Dora cũng nó. hơn mọi thứ khác đời. Mà chị ấy lại chết cái chết quá thê thảm… Linh hồn chị ấy rời bỏ những bức tường này! - Elouise Adams ràng rất tuyệt vọng.

      - Và chính vì lý đứng đó mà ba thám tử có mặt ở đây.

      - Bà O Donnell bình tĩnh .

      - Họ chứng minh cho em thấy rằng tất cả chỉ là trò tưởng tượng ngớ ngẩn.

      - Bà ném cho Justus cái nhìn đồng mưu.

      - Đúng ?

      Thám tử trưởng hắng giọng. Cậu thấy trong người thoải mái chút nào.

      - Chúng tôi làm tất cả trong khả năng của mình, nhưng có lẽ tốt hơn cả là có thể cho bọn tôi biết, chính xác là nhìn thấy gì, thưa Adams.

      Đó là những tượng ma ám kiểu nào? Phải đó là những tiếng động? Hay chứng kiến những tượng bất thường nào đó?

      - Chả có tiếng động mà cũng chẳng có hình ảnh! - Cecilia Jones kêu lên.

      - Đó mới là chuyện đáng buồn cười!

      - Tôi hiểu!

      - Elouise chẳng nhìn thấy gì hết. Mà cũng chẵng nghe thấy gì hết. ấy chỉ tin rằng ở đây có ma!

      - Phải vậy , thưa Adams?

      Elouise Adams gật đầu.

      - Tôi nhìn thấy bóng ma. Kể từ khi Đora qua đời, tôi hầu như ở đây, chỉ đến để tưới hoa và kiểm tra mọi việc. Nhưng tôi tin chắc rằng, chỉ cần tôi ngủ đêm trong cái nhà này… Linh hồn Dora lang thang ở đây, tôi cảm thấy như thế!

      - Thế tôi hiểu bọn tôi cần phải làm gì.

      - Peter .

      - Nếu nghe cũng như nhìn thấy gì, chúng tôi cần phải điều tra cái gì ở đây?

      - Chả điều tra cái gì hết, nếu các cậu hỏi tôi, - bà Adams bướng bỉnh trả lời.

      - Tôi cần ai phải điều tra cái gì cả. Tôi biết những gì tôi biết.

      - Nhưng bọn chi trao vụ này cho ba thám tử rồi, - bà O Donnell .

      - Tôi tin chắc là các cậu nghĩ ra được phương pháp nào đó.

      - Việc chứng minh tồn tại của con ma phải là chuyện đơn giản, - Justus .

      - Ta hãy xem xét việc này từ khía cạnh khác: ở đây có ma. Chừng nào chưa có ai chứng minh với tôi điều ngược lại, chuyện này đối với tôi là thể chối cãi.

      - Điều đó có nghĩa là đầu tiên Adams phải chứng minh cho cậu thấy tồn tại của con ma, qua đó cậu mới có thể phản lại lời chứng minh đó chăng, - Bob hỏi.

      - Tôi chứng minh gì cả! - Bà Adams hăng hái khẳng định.

      - Tại sao tôi phải làm điều đó mới được chứ?

      - , , , - bà O Donnell chen vào.

      - Như thế này được.

      Chúng ta phải chung sức với nhau xử lý chuyện này, tất cả chúng ta.

      - Thế đề nghị chuyện gì? - Peter hỏi.

      - Rất đơn giản: chúng ta hãy tìm cách gọi hồn. Nếu con ma trả lời, như thế là nó tồn tại.

      - đơn giản thế đâu, Bernadette, - bà Adams .

      - Với cả đám người thiếu tin tưởng như các chị, linh hồn Dora bao giờ lên. Cho việc này ta cần đồng.

      - đồng? - Peter hỏi.

      - Đúng thế. người có khả năng tạo ra mối liên quan với thế giới đứng giữa dương thế và thế. Cho cuộc gọi hồn, người ta phải có những người có năng khiếu.

      - có quen ai ?

      - Đáng tiếc là .

      - Tuyệt lắm! - Bà O Donnell kêu lên.

      - Vậy nhiệm vụ của các cậu là tìm ra đồng vá chuẩn bị cho cuộc gọi hồn đó. Đối với những thám tử dày dạn kinh nghiệm như các cậu đây phải là chuyện khó, đúng nào?

      - Vâng … , - Justus bắt đầu lên tiếng.

      Nhưng bà Bernadette O Donnell để cho cậu tiếp.

      - Rất tuyệt! Adams, chuyện này hồi hộp lắm đây. Ai mà biết được, Cecilia, có thể Elouise có lý và linh hồn Dora trả lời sao, ha ha! Bao giờ các cậu chuẩn bị xong?

      Bob nhìn sang Peter. Peter nhìn Bob. Cả hai nhìn sang phía Justus. Làm thế nào mà thoát ra khỏi cái vận đen này đây?

      - Ngày mai, - Justus trả lời bẳng vẻ quả quyết.

      - Ngày mai? - Peter nhắc lại. Cậu hầu như đủ sức che giấu kinh hoảng của mình.

      Thám tử trưởng gật đầu.

      - Tối mai.

      - Nhưng mà… Peter hạ giọng xuống thành tiếng thầm , - nhưng mà chúng mình đâu có quen đồng nào.

      - Có đây, Thám tử phó. Mình có quen. đồng này rất có năng khiếu và nhiều lẩn chuyện với người chết.

      Elouise Adams nhăn trán.

      - Thế mà tôi cứ tưởng cậu tin vào ma quái.

      - Tôi đâu có tin. Nhưng chuyện đó ở đây quan trọng, đúng ? đồng mà tôi vừa tới, ấy có khẳng định là có mối quan hệ với thế giới bên kia. Nếu đây đúng là , ấy có thể gọi được hồn Dora lên. Về phần tôi, tôi sẵn sàng chờ được chứng kiến tài năng của ấy.

      - Hay tuyệt! - Bà O Donnell kêu lên.

      - Vậy là mọi chuyện được giải thích rồi nhé!

      - Ta gặp nhau ở đây vào tối mai, sau buổi hoàng hôn.

      - Justus đề nghị. - Rồi sau đó chúng ta xem xem liệu ngôi nhà này có ma hay . Nhưng bây giờ chúng tôi xin phép được ra về, chúng tôi còn phải chuẩn bị vài chuyện.

      - Dĩ nhiên rồi! Ta gặp nhau vào ngày mai!

      Bà O Donnell tiễn bộ ba thám tử ra cửa. Sau đó họ vội vàng lên xe đạp và biến .

      - Cậu có bị điên hả? - Peter giận dữ kêu lên khi họ rẽ quanh ngã tư thứ nhất. Trời bây giờ đổ tối vào mặt trăng vừa ló lên.

      - Cậu muốn mời đồng hả? biết có chuyện gì xảy ra với cậu đó?

      - Chuyện gì xẩy ra với mình hả? Mình bị cả ba nần thần yểu điệu kia nhập hồn mất rồi! - Nét mặt Justus tối sầm xuống.

      - bọn mình cần phải chứng minh là căn nhà đó có ma. Làm sao mà họ lại nghĩ ra cái trò dớ dẫn đến thế được!

      Cứ như thể bọn mình có việc gì làm!

      - Này Justus, mình nhận ra được cậu đây, - Bob , khi họ rẽ vào con đường chính dẫn về Rocky Beach.

      - Bình thường ra cậu bao giờ cũng hăng hái như điên khi gặp chuyện ma qủi mà.

      - Đúng thế, nhưng là chuyện ma qủi kia! Là nhưng tượng ma qủi mà người ta nhìn thấy kia! Nhưng ở đây mọi việc khác hẳn: Bà Adams là người mê tín, vì sợ mà dám chuyển đến ở trong ngôi nhà mới. Nhưng hai người bạn kia lại rất muốn ở đó và bây giờ phải thuyết phục bà ta cho bằng được. Nhưng mình rất tiếc, các bạn ạ, trong mắt của mình đây là trò chơi mưu kế chứ chẳng có cái gì để mà điều tra cả. Mình biết, đời này có ma, và cái đó mình cần phải chứng minh, giằng dai làm gì cho thêm ngớ ngẩn.

      Thám tử phó lượn xe lại bên cạnh xe Justus và lắc đầu.

      - Thế tại sao cậu lại nhận lời mời đó?

      - Rất đơn giản: Để kết thúc chuyện này càng nhanh càng tốt. Ba bà đó muốn có bản trình diển về cuộc gọi hồn với đồng cùng tất cả nhưng trò lăng nhăng khác. Thế xin mời, ta hãy cho họ buổi trình diển. buổi trình diển của ta rất thuyết phục và mặc dầu vậy chẳng dẫn đến kết quả nào cả, qua đó vậy là chúng ta chứng minh được rằng trong nhà của bà Adams có ma. Còn quyết định làm gì với cái kết luận đó là chuyện của họ. Đối với bọn mình, đến đó là vụ án kết thúc và ta có thời gian để chăm lo đến chuyện khác.

      Cả lúc lâu, Peter nên lời.

      - Cậu định lừa họ!

      - . Mình chỉ trao cho họ đúng thứ mà họ muốn có. Về cuối, chúng ta có ba nữ chủ hết sức hài lòng, cứ tin chắc như thế !

      Chầm chậm, nghĩ nghĩ lại mãi, rồi Peter cũng cảm thấy đây là ý hay. -

      Thế bọn mình làm trò đó ra sao?

      - Yếu tố quan trọng nhất là ờ chổ đồng. ấy phải diễn màn kịch thuyết phục!

      - Đó chính là chuyện mình thắc mắc đây, Justus, - Bob .

      - Cậu nghĩ đến ai chưa, người có thể đảm nhận vai trò đó?

      - Có chứ, mình nghĩ rồi. Trong điểm nào đó mình hoàn toàn đúng . ấy có lần chuyện với người chết. Mới sáng nay thôi, cho chính xác hơn là chuyện với cái đầu lâu.

      Bob tròn mắt ra.

      - Chẳng lẽ cậu định…

      Thám tử trưởng cười sằng sặc. Cậu đạp xe mạnh chân hơn xuống pê-đan và lao xe về phía những ngôi nhà của miền Rocky Beach nổi lên trước mặt biển Thái Bình Dương lấp lánh ánh trăng.

      - trò vui thể tả!
      Last edited: 16/3/15

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 4: Lời hứa của Mathilda

      - phải làm cái gì kia hả? - Mathilda lùi bước về phía sau và kinh hoảng há hốc miệng nhìn ông cháu Justus. Bob và Peter cắn răng lại mà vẫn nén được cười.

      - Chẳng có chuyện gì to tát đâu, Mathilda. chỉ cần mặc quần áo khác chút, và làm ra vẻ như đồng có năng khiếu, chỉ thế thôi mà.

      - Justus nhìn bà của mình bằng đôi mắt vô tội ngây thơ. Bộ ba thám tử và Mathilda đứng trong căn bếp của gia đình , nơi ông chú Titus loay hoay chuẩn bị bữa ăn tối.

      - Chẳng có chuyện gì to tát đâu! lẽ cháu tin rằng làm chuyện đó, Justus Jonas! , đời nào!

      của Thám tử trưởng thoát ra khỏi trạng thái đờ đẫn và xoay sang giúp chú Titus chuẩn bị đồ ăn.

      - Nhưng chúng cháu cần giúp mà, Mathilda, - Justus thúc hối.

      - Cho tới mai, cháu phải xoay cho được người có đủ khả năng thực buổi họp thông minh nho .

      - Thế liên quan gì đến ?

      - Cháu hứa với họ rồi!

      - Thế trong tương lai cháu chỉ nên hứa những gì mà cháu có thể làm được.

      Đó chính là thứ Justus chờ đợi. Mathilda vừa mắc bẫy cậu chàng, chỉ có điều chưa nhận ra.

      - Giống như vậy, phải ?

      Mathilda hài lòng mỉm cười.

      - Đúng thế, giống như đây. Hãy noi gương bà già của cháu. bao giờ nảy ra cái ý nghĩ nhận lời làm những chuyện kỳ quặc như vậy. chỉ hứa khi nào thấy nó tuyệt đối chắc chắn thôi.

      - Hay quá, - Justus .

      - Thế cháu xin được phép nhắc rằng, có nợ bọn cháu khoản ân tình? Hồi chiều hứa là để cảm ơn cho chiến dịch dọn nhà, trợ giúp bọn cháu nếu lần tới đây bọn cháu cần giúp đỡ.

      muốn đặt đĩa đựng pho mai lên bàn, Mathilda Jonas bỗng ngưng lại giữa chừng. Trong lúc, nhìn như thể buông cho cái đĩa rơi xuống đất.

      - , Justus. Cháu thể cầu làm chuyện đó.

      Justus vẫn hết sức bình tĩnh.

      - Nhưng hứa rồi mà!

      - Titus! phải cái gì chứ!

      Chú Titus cho đến nay vẫn gắng che đậy nụ cười đằng sau bộ râu quai nón rậm rì màu đen của mình, giờ kìm được nữa và buông ra tiếng khúc khích nhè .

      - biết gì hả Mathilda? Nếu em hứa với Justus - em phải giữ lời thôi. Em muốn làm gương sáng cho nó, đúng nào?

      - Nhưng em thể…

      - Làm ơn, Jonas, - Bob bây giờ chen vào.

      - đâu phải làm gì nhiều, đâu! hầư như chẳng phải gì nhiều, cái đó bọn cháu làm rồi.

      càng ít bao nhiêu càng gây ấn tượng bí hiểm bấy nhiêu.

      - Đúng thế! - Peter hùa vào.

      - đúng là ứng cử viên hoàn hảo cho vai diễn này đấy!

      Mathilda kinh hoàng xoay người lại.

      - Ý cháu muốn thế nào?

      - Cháu… e hèm…

      - Có nghĩa là bọn cháu thấy trông giống như mấy bà mợ mê tín đên khùng ấy hả? Như bà thầy lang với những câu thần chú chữa những vết chai chân?

      - ! , cháu chỉ muốn là…

      - Phải ra chỉ muốn rằng là người rất có năng khiếu, có khả năng diễn xuất tốt với rất nhiều gương mặt khác nhau, nếu muốn có thế ngay lập tức tạo khí bí hiểm bao quanh mình, - Justus . Và cậu chàng dám thò tay váo lửa mà đánh cuộc rằng, câu khiến cho Mathilda hơi đỏ mặt lên chút.

      - chứ?

      Chú Titus cười.

      - Dĩ nhiên rồi! Vì thế mà cũng cưới em làm vợ!

      lúc lâu, chần chừ nhìn từ người này sang người kia. Cuối cùng, bà tội nghiệp cất lên tiếng thở dài não ruột và thả người rơi phịch xuống ghế. -

      Thôi được. Các cậu thắng!

      - Cám ơn, cám ơn Mathilda! - Justus kêu lên và ấn nụ hôn hàm ơn lên má .

      - Nhưng mà đừng có bao giờ nghĩ bậy nghĩ bạ là từ nay thường xuyên làm trò đó! Chỉ lần gọi hồn thôi là quá nặng so với ân tình sơn nhà của các cậu rồi!

      - Dĩ nhiên, Jonas, - Bob hứa hẹn.

      - Nếu lần tới muốn sơn cái nhà gì nữa…

      - … ta có thể bình tĩnh bàn luận về các điều kiện, - Peter nhanh chóng cắt lời cậu bạn.

      Mathilda cười.

      - Mời hai cậu ăn bữa tối với chúng tôi và kể cho tôi nghe về kế hoạch của các cậu!

      Lần nào cũng thế, người ta bồi hồi khi nhìn thấy chiếc xe Rolls Royce qúi phái mang màu đen óng dịu với những mảng vàng thanh nhã lăn bánh vào khoảng sân bụi bặm của cửa hàng bán đồ cũ T. Jonas. Ngày trước, Justus có lần thắng trong cuộc thi đứng hãng cho thuê xe tổ chức và được phép sử dụng dịch vụ của chú lái xe Morton cùng con ngựa quý tộc đó. Đầu tiên, thời gian sử dụng của cậu bị giới hạn trong vòng 30 ngày, nhưng rồi sau đó, thân chủ giàu có cám ơn bộ ba thám tử bằng cách tạo điều kiện cho họ sử dụng chiếc Rolls Royce bất cứ lúc nào họ muốn. Giờ chú Morton trở thành người bạn quen thân của ba chàng thiếu niên. Mặc dầu vậy, chú vẫn giữ nguyên lối cư xử lịch kiểu cách của nhân viên đối với thượng khách, lối cư xử được chú nắm vững đến thành hoàn hảo. Hôm nay cũng thế, chú Morton rung động lấy sợi lông miệng khi chú bước từ xe xuống, ngả mũ ra và nhìn vào Mathilda phấn son sặc sỡ với mái tóc được chải bồng lên thành kiểu đầu vĩ đại, tay cầm chiếc va ly và dẹp.
      Last edited: 16/3/15

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 4: Lời hứa của Mathilda (Tiếp)

      - Chào quý bà, chào các quý cậu!

      - Chào chú Morton, - Justus . rất cám ơn chú dành thời gian cho bọn tôi.

      - Rất vinh hạnh được phục vụ!

      - Ông cho tôi xin lỗi nhé, ông Morton, nhưng cậu cháu của tôi cùng hai đứa bạn của nó thuyết phục tôi là hôm nay phải ra mắt theo kiểu này. Chỉ mong ông đừng có nghĩ là tôi tự nguyện trang điểm lố bịch thế này.

      Dĩ nhiên rồi, thưa quý bà.

      - Morton mở cánh cửa bên phía phụ lái và chờ Mathilda bước lên xe, Bộ Ba chiếm hàng ghế phía sau.

      - Tôi được phép đưa quý vị đến nơi nào?

      - Đến Malibu Beach, chú Morton.

      - Vâng, thưa quý ngài.

      Chú Morton xoay chìa khoá, tiếng máy xe rầm rì mềm như bơ, rồi chiếc xe lăn bánh rời sân.

      Bình thường thời điểm này trời mới bắt đầu chuyển tối, nhưng mặt trời hôm nay luôn nấp sau những tảng mây dày, màu xám chì. Suốt cả ngày trời nóng và ẩm quá sức chụ đựng. Vào cuối giờ chiều, những đám mây đầu tiên kéo tới, và bây giờ chúng tạo thành bức tường u ám. Gió nổi lên, thổi đến những dải khí bốc mùi giông bão.

      - Tuyệt lắm, - Justus hân hoan .

      - Thời tiết làm cho bầu khí của bọn mình hoàn hảo. Hôm nay vui tả được!

      - Cũng được, miễn là các cậu thích thú, - Mathilda .

      - làm được mà, Mathilda. Hãy cứ làm mọi thứ như chúng ta bàn trứơc, có chuyện gì trục trặc đâu.

      Họ lâu, nhưng suốt thời gian ngồi xe, Mathilda cứ luôn mồm lẩm bẩm lẩm bẩm lại từ duy nhất, nghe giống giống như từ "Wija".

      Khi chiếc xe Rolls Royce dừng lại trước ngôi nhà của Dora Mastratonio, trời bắt đầu đổ mưa. Chú Morton bước xuống, mở cửa xe và rút từ góc nào đó ra chiếc ô lớn, tài tỉnh như ảo thuật gia. Chú giơ cao ô che cho Mathilda và ba thám tử, cùng họ về phía cửa vào toà biệt thự.

      - Đúng là giấc mơ! - Mathilda mơ màng ngợi khen khi bước vào khoảng vườn phía trước và thấy mình sa vào biển hoa hồng.

      Bên cửa ra vào có bà Berrnadette O’Donnell đứng chờ sẵn. Bà hết nhìn Mathilda, nhìn chú Morton lại nhìn sang chiếc xe Rolls Royce. Cú ra mắt được chuẩn bị kỹ lưỡng mang lại hiệu quả mong đợi. Nó ràng gây ấn tượng mạnh với bà O Donnell.

      - Bà O Donnell, đây là Mathilda, đồng, - Justus giới thiệu mình với nét mặt nghiêm trang hết mực.

      Mathilda nghiêm nghị cúi đầu chào, tay cần chặt va-li.

      - Tôi có cần phải chờ , thưa quý ngài? - chú Morton hỏi.

      - Cám ơn chú morton, được như thế rất hay. Cháu nghĩ là khoảng tiếng nữa bọn cháu xong thôi.

      Đúng lúc Morton muốn xoay người bước bà O Donnell kêu lên:

      - Sao lại thế được, mời ông vào trong này cho! Vào trong này đằng nào cũng ấm áp hơn là ở trong xe! Ý tôi muốn , tôi muốn trong xe của ông là ấm áp, hoàn toàn phải thế đâu! - Bà O Donnell bối rối cười lên, khiến Justus khỏi hài lòng.

      Bà O Donnell dẫn tất cả vào phòng tiếp khách, nơi có bà Jones và bà Adams chờ sẵn. Mọi người được giới thiệu với nhau. Ở khắp mọi ngóc ngách của căn phòng là vô vàn những ngọn nến , chìm ngập trong gian luồng ánh sáng lờ mờ, ấm áp. Đèn điện được tắt hết.

      - Chúng tôi nghĩ là dùng nến ta bầu khí thích hợp hơn, - bà O Donnell giải thích và bối rối nhìn sang Mathilda.

      - Dĩ nhiên nếu muốn, chúng tôi cũng có thể bật đèn điện lên.

      Mathilda gật đầu.

      - Như thế này là tốt.

      Giờ bà Elouise Adams bước lại gần Mathilda.

      - đồng chứ?

      - Đúng, tôi là đồng, - Mathilda vừa ho vừa húng hắng trả lời.

      - nhiều lần tiếp xúc với linh hồn người chết chứ?

      gật đầu .

      - Và tin rằng, trong nhà này có hốn ma chứ?

      - Cái đó ta biết ngay thoi.

      Thôi, giờ ta bắt đầu nào! - bà O Donnell đề nghị xoa hai bàn tay vào nhau.

      - hãy cho chúng tôi biết cần gì!

      - cái bàn tròn. Phần còn lại tôi có mang theo đây.

      - Tốt nhất là ta lấy cái bàn từ phòng ăn, - Cecilia Jones đề nghị rồi ra hiệu cho ba thám tử theo mình. Họ cùng nhau khiêng chiếc bàn lớn làm bằng thứ gổ thẩm màu vào phòng khách, đặt nó đứng giữa phòng.

      Mathilda nhìn chiếc bàn bằng ánh mắt xem thường.

      - Được, thế này tạm được.

      - đặt va-li của mình xuống và mở nó ra. Bên trong có đựng bản gỗ lớn, có vẽ chằng chịt những ký hiệu và biểu tượng. Các chữ số từ 0 đến 9 và các chữ cái từ A đến Z được đốt vào lần gỗ tạo thành vòng tròn lớn.

      Vòng tròn này có hở hai vị trí, dàng chi chữ "CÓ" và chữ "".

      - Bốn mép bảng gổ dày đặt những ngôi sao năm cánh và những biểu tượng pháp thuật khác. Cái bảng này, - Mathilda giải thích và gắng sức khoác cho giọng màu sắc bí hiểm, - được gọi là bảng Ouija.

      - Justus nhân thấy vẽ nhỏm của khi phát đúng vào từ rắc rối nọ.

      - Chúng ta dùng bảng này để gọi hồn người chết.

      - đặt bảng gỗ vào giữa mặt bàn.

      - bây giờ tôi cần cái cốc.

      Tiến sĩ Jones rất nhanh đưa tới chiếc cốc rượu vang đế dài.

      - Bây giờ mời quý vị ngồi xuống.

      - Tất cả những người có mặt tìm đến chỗ của mình. Chỉ có chú Morton vẫn đứng nghiêm phăng phắc bên khuôn cửa.

      - Chú muốn tham gia sao, chú Morton? - Justus đề nghị.

      - Nếu các quý bà và các qúi ông phiền lòng, tôi xin được phép tham gia vào cuộc họp hôm nay.

      - Tùy ý chú!

      Trong khi những tiếng sấm xa xa gầm lên ở phía ngoài, Mathilda ngồi thẳng lên như cây nến và chầm chậm đưa mắt nhìn quanh. Tất cả các gương mặt lộ tỏ vẽ căng thẳng, phấp phỏng. Kể cả Justus, Peter và Bob, những người biết rất trò chơi diễn ra, cũng chịu ảnh hưởng khí bí hiểm nơi đây. Thế rối Mathilda cất tiếng khàn khan:

      - Ta bắt đầu!
      Last edited: 16/3/15

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 5: Gọi hồn

      - Tôi cầu quý vị tập trung tư tưởng. Hãy quên mọi chuyện hàng ngày và hoàn toàn tập trung vào việc diễn ra ở đây. Những suy nghĩ lạc hướng có thể cản trở hồn ma xuất .

      - Mathilda cầm cốc thủy tinh lên và hà hơi vào trong. thế rồi giơ bàn tay phải lên phía chiếc cốc,xoay tròn tay nhiều lần, sau đó đặt úp chiếc cốc lên vị trí giữa tấm bảng gỗ.

      - Giờ mỗi người đặt ngón tay trỏ của bàn tay phải lên rìa đế cốc. Tôi gọi hồn. Nếu trong ngôi nhà này có ma, cốc chuyển động. Nếu , ngôi nhà này vậy là có ma.

      Hãy chú ý nhẫn nại và bình tĩnh. Có lẽ ta phải chờ ít phút đồng hồ. Nhưng nếu sau mười phút mà chúng ta nhận được câu trả lời, công việc của tôi coi như xong.

      Tất cả đặt ngón tay trỏ lên mép đế cốc. tia chớp lóe lên ở phía ngoài trời và dìm ngập căn phòng trong phần giây đồng hồ vào thứ ánh sáng xanh lẹt. Mathilda chờ cho tiếng sấm vang xong, rồi lấy hơi sâu, nhắm mắt lại và .

      - Tôi cầu xin cửa thế mở ra. Nếu linh hồn tội nghiệp của người qua đời lẩn khuất trong những bức tường nơi đây, xin hãy trả lời chúng tôi! Hỡi hồn, hồn có ở đây ?

      im lặng chết chóc sà xuống phủ lên đầu những người có mặt. ai động đậy, tiếng hắng giọng, tiếng thở mạnh. Chỉ có duy nhất tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ đứng ở góc phòng, và tiếng rầm rì của gió ngoài khuôn cửa sổ.

      Justus đưa ánh mắt nhìn qua lưỡi lửa nến chập chờn, quan sát những gương mặt đối diện. Mathilda say sưa nhắm mắt lại, thân hình khẽ chuyển động tới rồi lui, tới rồi lui. màn kịch hoàn hảo! Justus khỏi cảm động.

      Trong thâm tâm cậu hề ngờ là bà cậu lại có nhiều năng khiếu đến thế. ràng hoàn toàn chìm đắm trong vai diễn của mình.

      Bob và Peter nhìn vào khoảng giữa bàn tay và gắng sức để lộ điều gì qua nét mặt. Cả hai né tránh nhìn ai, bởi nếu chắc là trong hai người se bật cười lên mất.

      Bá O Donnell cũng nhắm mắt lại, khiến Justus khỏi thoáng ngạc nhiên. Suy cho cùng chính bà là người tin váo ma. Nhưng ràng Mathilda gây ấn tượng mạnh đến mức bà O Donnell còn tin tuyệt đối vào chính kiến của mình nữa.

      Tiến sĩ Jones cũng đưa mắt nhìn về những người khác như Justus vậy.

      Qua đường viền phía của hai mắt kính, ánh mắt bà gặp ánh mắt Thám tử Trưởng. Nét mặt bà hoàn toàn thay đổi. khó mà đoán trong đầu bà suy nghĩ gì. Elouise Adams sợ hãi hướng ánh mắt váo chiếc cốc. Cánh tay bà hơi run, hơi thở nông và thoáng nhói đau vì lương tâm áy náy. Tội nghiệp ba Adams. Cu này ràng khiến bà chấn động mạnh, mà Bộ Ba lại còn trút thêm nỗi sợ hãi vào người bà bằng buổi trình diễn rùng rợn này. Nhưng khi nghĩ tiếp, Justus nhận ra rằng rất có thể bà Adams được chữa khỏi bệnh tin vào ma qủi ngay trong buổi tối nay. Nếu cái cốc chuyển động và qua đó họ chứng minh được rằng ngôi nhà này có ma, chắc là trong tương lai bà ngủ ngon hơn rất nhiều. Cho chuyện đó, mười phút sợ hãi ràng phải là cái giá quá cao, với trường hợp cái cốc chuyển động. Làm sao mà chuyển động được đây?

      - Hởi hồn, hồn có mặt ? - Mathilda và khẽ liếc về phía kim đồng hồ.

      chuyển động. Dần dần, Justus có cảm giác tê tê trong cánh tay. bốn phút trôi qua. Tại sao Mathilda lại dại dột đến giới hạn mười phút nhỉ? Chắc nếu đưa ra thời hạn quá ngắn, ba người đàn bà trong toà biệt thự này nghi ngờ, thôi cũng được. nhưng Justus dám quả quyết, liệu cánh tay cậu có bị tê đờ trước thời hạn mười phút hay ?

      Ở ngoài kia, làn mưa quất những lằn roi nghiệt ngã vào mảng kính cửa sổ.

      Trời nổi giông nổi bão .

      Năm phút.

      - Hỡi hồn, xin hãy trả lời chúng tôi! - Mathilda nhiệt thành cầu khẩn.

      Chớp loé, sấm gầm và gió rít lên quanh góc nhà.

      Thế rồi cái cốc chuyển động.

      Justus mở lớn mắt ra, và nhìn đăm đăm vào khoảng giữa bàn. Đầu tiên, chân cốc chỉ thoáng run chút, rồi cái cốc như tự nó từ từ chầm chậm trôi phía bảng gỗ Ouija, và kéo ngón tay trỏ của Justus theo. Nó trôi thẳng về hướng, rồi sau đó dừng lại vài giây đồng hồ, chính xác mục đích của nó: chữ " CÓ" được đốt hằn vào lớp gỗ!

      Justus há mồm ra ngạc nhiên. Cậu nhìn kỹ xuống bảng gỗ, sau đó nhìn mặt mọi người xung quanh. Bà O Donnell và bà Jones, Peter và Bob, tất cả như hoá tượng. Chỉ cần nhìn thoáng qua những đôi mắt đó là đủ, hiểu, ở đây có ai đùa nghịch hết.

      Thế nhưng người xúc động trầm trọng nhất là Mathilda và bà Elouise Adams. Bà Adams đưa bàn tay trái lên ngực, trong khi bàn tay phải run manh đến mức độ nếu có những ngón tay của người khác, chắc chắn chiếc cốc đổ ngang ra. Mặt bà còn lấy giọt máu.

      Đôi mắt Mathilda vẻ bất lực và tuyết vọng. Bây giờ phải làm gì đây? Có phải qua đó cuộc gọi hồn vậy là chấm dứt? Hay cần phải tiếp tục vai diễn của mình? Justus ném cho cái nhìn cảnh báo.

      Mathilda vất vả nuốt khan rồi khào khào tiếp, giọng còn chút bí hiểm nào nữa:

      - Hởi hồn, chúng tôi … chúng tôi là … chúng tôi rất vui rằng hồn… e hèm … hồn lên. Chúng tôi cám ơn hồn. Liệu hồn có thể… … Liệu hồn có thể cho chúng tôi biết tên hồn? - nhìn Justus ra ý hỏi.

      Thám tử trưởng gật đầu. Cả cậu cũng chưa thể nghĩ ngay ra điều gì tốt hơn.
      Last edited: 16/3/15

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 5: Gọi hồn (Tiếp)

      Tất cả các cặp mắt bây giờ lại đổ chăm chăm xuống chiếc cốc. Trong thoáng, nhìn như thể nó thèm chuyển động lấy lần thứ hai. Nhưng rồi nó lại run lên, trượt trong chuyển động chậm nhưng chắc chắn đến chữ cái. Nó dừng lại ở đó vài giây đồng hồ, trước khi lên đường đến với chữ cái tiếp theo. Chiếc cốc cứ như thế chuyển động bốn lần dọc ngang qua toàn bảng gỗ, được tất cả những người có mặt nín thở theo dõi và cùng thầm đánh vần trong trí não. D - O - R - A.

      tiếng thầm kinh hoàng lan ra toàn căn phòng. Elouise Adams bật lên tiếng thét khẽ. Bàn tay trái của bà phẩy phẩy trước mặt, như bà ngột thở. Hai con mắt mở lớn vì kinh hoàng.

      - Hỡi hồn, - Mathilda run run tiếp, - Dora, hãy với chúng tôi!

      Lại thêm vài giây đồng hồ nữa, rồi thêm lần nữa cái cốc trượt mặt bàn, chắc chắn đến chữ cái này sang chữ cái khác. Hơi thở của bà Adams mỗi lúc nhanh hơn, gấp hơn, trong khi tất cả những người có mặt như hút hồn cùng đọc thông điệp:

      Có kẻ

      Trong khi chiếc cốc còn đứng ở chữ cái A, ngón tay bà Adams tụt xuống. hai mí mắt bà chớp lia lịa, bà há miệng hớp hơi.

      - Tôi thấy trong người … tôi thấy…

      - Bà Adams! - Bob ngồi bên cạnh đó còn kịp giơ tay ra đỡ lấy bà.

      - Trời đất ơi! Bà O Donnell kêu lên và ngay lập tức nhảy đến phía bên kia của người bạn .

      - ấy bị ngất rồi!

      - , - bà Adams thều thào.

      - , em chỉ thấy trong người… tròng trành quá. Em phải …

      - Khiêng ấy lên ghế sofa! - tiến sĩ Jones kêu lên và nhảy ra khỏi ghế mình.

      Chỉ trong vòng vài giây đồng hồ, nổ bùng ra cảnh hỗn độn vô phương cứu chữa. Hợp sức với nhau, người ta khiêng được bà Adams nặng trĩu lên ghế sofa. Bà O Donnell dùng khăn tay quạt quạt cho bà Adams dễ thở, tiến sĩ Jones đếm mạch, trong khi bà Adams khe khẽ rên lên - và Mathilda vẫn còn sững sờ nhìn vào chiếc bảng gỗ, vào chiếc cốc uống rượu vang ngã ngang ra, nó nằm im như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.

      Cả ba thám tử ngở ngàng đứng bên bàn, chần chừ biết phải làm gì.

      Chú Morton bước về phía họ và cúi xuống trong vẻ bí mật.

      - Có mra ngoài và trèo vào xe Rolls Royce! nếu gã con trai đó chạy ra đường nhựa, chú bám theo gã.

      - Xin theo ý quí vị!

      - Tốt lắm, bây giờ chậm và tự nhiên! được gây nghi ngờ! - Justus quay về phía bà O Donnell:

      - Tôi lấy cốc nước cho Adams!

      - Còn tôi … e hèm… tôi lấy chăn! - Peter bổ sung thêm và ngay sau đó cả hai rời phòng khách.

      Cùng với chú Morton, Thám tử phó ra phía cửa ra vào và khẽ khàng mở nó ra. Nước mưa lạnh như băng giá đập xuống và đâm như vô vàn những chiếc kim tí hon vào mặt cậu. Thám tử phó nheo mắt lại, gửi cho chú lái xe cái nhìn khích lệ rồi lẹ bước lướt ra ngoài vườn. Trời tối đen mức hầu như nhìn thấy bàn tay trước mắt mình. Những giọt mưa dầy đặc và trĩu nặng làm tình thế còn thậm tệ hơn lên. Thám tử phó chỉ nhận thấy xung quanh mình những vệt đen lờ mờ - những tàn cây, bụi rậm, những cụm cây hoa hồng. Đất trong vườn mềm ra và mỗi bước chân của cậu ngay lập tức tạo thành vũng nước . Hầu như mù loà, Peter lảo đảo tiến bước, cho tới khi đến góc nhà. Cậu ép sát người vào tường và thận trọng ló đầu ra nhìn.

      Phía bên dưới cửa sổ của phòng khách có dáng người óng ánh màu đen bóng! Người kia kiễng chân lên, để nhô đầu đến mép dưới cửa sổ, và ngó vào trong phòng.

      biết Justus đến phía bên kia ngôi nhà chưa? Peter gắng sức đến mấy cũng thể nhận ra điều gì trong bóng tối. Tốt hơn cả, hãy để cho Thám tử trưởng thêm vài phút.

      Thám tử phó chờ. Chẳng bao lâu nước mưa làm cho cậu ướt sũng. Nước chảy từ tóc vào trong gáy, rồi tới những vệt lạnh như băng chảy dọc sống lưng xuống dưới.

      tia chớp xé rách màn tối, Kia! Trong thoáng ngắn ngủi, Peter nhìn thấy Thám tử trưởng chuyển động về phía dáng người tối đen. Nhưng phải chỉ riêng Peter, cả kẻ lạ mặt cũng phát thấy Justus. Gã muốn bỏ chạy!

      Peter lao vọt tới. Gã con trai này thể thoát khỏi tay họ!

      Đột ngột, cửa sổ mở ra và dáng Bob xuất trong khuôn cửa lờ mờ ánh nến. Chàng Thám tử Thứ Ba bao quát tình huống - và nhảy ra ngoài với khoảng vườn tối đen.

      Peter nghe thấy tiếng động trầm đục, rồi tiếng người chửi bới. cục thân người màu đen cuộn vào nhau lăn lộn nền cỏ ướt.

      - Buông ra , Bob! - Justus kêu lên.

      - A, ra là cậu! Mình cứ tưởng…

      - Peter! thằng đó trốn rồi! Đuổi theo!

      Nhưng Peter chằng nhìn thấy gì. Justus và Bob nằm dưới đất, còn kẻ lạ mặt… ? Gã biến như bị mặt đất nuốt chửng.

      - Mình tin là gã trốn ra phía đằng sau hàng rào kia! - Justus kêu lên và chồm dậy.

      Nhưng cái khoảng hàng rào ngăn ngôi nhà của Dora Masstrantonio với ngôi nhà hàng xóm rất cao và rậm, thể nào lách người qua nổi.

      - Có thể gã chạy ra phía đường, - Bob thở hỗn hển.

      - Ngớ ngẩn, - Thám tử phó cãi lại.

      - Nếu như thế nó phải chạy ngang qua mặt mình.

      Mặc dầu vậy, bộ ba thám tử vẫn thử vận may của họ và chạy xuyên qua khoảng vườn ra phía trước nhà. Con phố tối và vắng, mặt nhựa đường là làn mưa trắng xóa, tiếng nước cuộn ùng ục bên miệng cống. Chiếc Rolls Royce đứng im phăng phắc ở vị trí của nó. Cánh cửa bên tay lái mở ra và chú Morton bước xuống.

      - Các cậu cần giúp ?

      - Gã đó biến mất rồi! Chú có nhìn thấy gã , chú Morton?

      - . có ai xuất ở ngoài này.

      - Khốn nạn!

      Sao lại thế được, Justus? - Peter hỏi.

      - Gã thể biến thành khí được!

      Justus nghiến răng nhìn làn mưa.

      - Nhưng là gã làm thế.
      Last edited: 16/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :