1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Biểu tiểu thư Tướng phủ - Quân Tử Trúc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      ☆36, Có nhiều con đường hơn

      Buổi trưa ngày hôm đó, Bạch Dự tới đón nàng vào cung, điều này làm cho Mạc Lộ ước ao ghen tị lâu.

      Lúc ngồi xe ngựa vào cung, Lộ Lộ vẫn còn cảm thán: "Vương thượng tốt Nghiên Nghiên, còn đích thân tới đón, tự mình giúp tay chọn y phục."

      Bạch Dự nghe xong, trong lòng dĩ nhiên là rất thoải mái, nhưng lại sợ Lộ Lộ thay đổi tâm ý với Bạch Tuy, liền mở miệng: "Ngươi cũng đừng hâm mộ ghen tỵ, nhị ca còn có chuyện quan trọng, nên khi nghe ta muốn tới đón, cũng sai người cùng ta. Vả lại, do Nghiên Nghiên biết nên mặc như thế nào, nên ta tới xem chút, ngươi thường vào cung quen với lễ nghi quy củ phục sức, đương nhiên khiến nhị ca lo lắng."

      Phó Nghiên thấy Bạch Dự như vậy, cũng cười tiếp: "Lăng vương muốn lấy Phượng Lan Điện cho tỷ, tỷ còn thiếu cái gì sao?"

      Mạc Lộ cười nhạt: "Hậu cung giai lệ tam thiên, người nào ràng hơn người nào đây?"

      "Điều này cũng đúng, Việc làm buồn cười nhất của Hán Vũ Đế chính là Kim Ốc Tàng Kiều." Phó Nghiên nhìn Bạch Dự.

      Bạch Dự cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm Phó Nghiên: "Nhị ca như vậy."

      "Làm sao chàng biết?" Phó Nghiên tiếp miệng.

      ". . . . . ." làm sao biết? Năm đó án trà độc ở Lương Tiêu Điện, khiến cả hậu cung được an bình. Năm đó mẫu thân của Lăng vương Vạn Chiêu Nghi bị mẫu thân của hoàng thượng vu hại, mẫu thân của hoàng thượng dụng kế vu oan Vạn Chiêu Nghi độc hại Thái phi, Vạn Chiêu Nghi hàm oan mà chết, chỉ để lại Lăng vương Bạch Tuy. Khi hoàng thất tra , phơi bày công lý! Quý phi bị ba thước lụa trắng cướp sinh mạng, tiên hoàng đành lòng với vị quý phi mình rất sủng ái, nên thẹn trong lòng, cố tình đưa Bạch Dương cho hoàng hậu nuôi dưỡng, sau đó lại truyền ngôi cho .

      "Bởi vì nhị ca muốn thấy trong cung lục đục đấu đá, gió tanh mưa máu." Bạch Dự bình thản .

      Phó Nghiên đối với lời của Bạch Dự khó có thể tin: "Chàng Lăng vương quyết định cuộc đời này chỉ cưới người sao?"

      Bạch Dự gật đầu cái: "Đúng vậy."

      Xe ngựa chậm rãi lái vào đường lát gạch, nhìn tường d'd';l[qd đỏ ngói xanh ngoài cửa xe, mỗi người đều tâm tình riêng.

      Trường Cực Điện

      Phó Nghiên và Lộ Lộ tính tùy ý tìm chỗ ngồi xuống, nhưng lại bị Bạch Dự, Bạch Tuy kéo đến ngồi xuống bên cạnh.

      Đúng như lời của Bạch Dự, đây chính là buổi gia yến, hoàng thượng cùng hoàng hậu đều ở đây, đây là lần đầu tiên Phó Nghiên nhìn thấy hoàng thượng, cũng khác nàng tưởng tượng lắm, và hai huynh đệ của rất giống nhau, đều có đôi mắt sáng thâm sâu, chắc tiên hoàng cũng giống như vậy.

      "Gia yến lần này, nhi thần dẫn theo hai vị tiểu thư của Tướng phủ, vì muốn cho mẫu hậu an tâm. Nhi thần muốn nạp Nghiên Nghiên làm phi." Bạch Dự xong, trái lại cười tiếng với Phó Nghiên, còn nắm chặt tay của nàng.

      Thái hậu rất vui mừng: "Mẫu hậu chờ những lời này của các ngươi lâu rồi, cũng may phụ khổ cực tổ chức yến chọn phi của mẫu hậu."

      "Mẫu hậu luôn suy nghĩ cho hai nhi tử, nếu có mẫu hậu làm người mai mối, hài nhi có duyên phận như hôm nay." Bạch Tuy cười .

      "Hai vị hoàng đệ có thể chân chánh thành gia lập nghiệp, làm cho người hoàng huynh là trẫm yên lòng." Hoàng thượng giơ ly rượu lên.

      Hoàng hậu cũng cười : "Về sau Bổn cung cần vì các ngươi tuyển chọn nữa, cũng coi như còn bận tâm."
      "Nương nương lo lắng cho hai hoàng đệ, xem ra chúng ta phải đa tạ tốt người rồi." Bạch Tuy nâng ly kính hoàng hậu.

      Phó Nghiên và Mạc Lộ đều chuyện, đối với những lời khách sáo giữa bọn họ, hai nàng chỉ yên lặng lắng nghe.

      Phù vừa ăn vừa cười với Phó Nghiên: "Phó tỷ tỷ, từ lúc ta nhìn thấy ngươi mang theo ngọc bội của Tam ca ta biết ngươi nhất định trở thành Tam tẩu của ta."

      Phó Nghiên cười hơi lúng túng: "Đa tạ công chúa để mắt tới Phó Nghiên."

      "Dĩ nhiên, Phó tỷ tỷ và Mạc tiểu thư, Phù đều thích." Phù cười.

      Hoàng thượng cũng cưng chiều cười tiếng với Phù :"Hai vị tiểu thư qua ải của vị công chúa này rồi."

      Thái hậu cũng vui mừng: "Ai gia cũng càng nhìn càng thích, bảo Khâm Thiên Giám chọn ngày tốt nạp phi thôi."

      Từ khi trở về từ gia yến, cả Tướng phủ liền bắt đầu lo trong lo ngoài, Mạc Lãng oán giận: "Muốn thành thân từng người , làm gì mà cả hai cùng nhau thành thân vậy, ta còn phải giúp đỡ các muội chuẩn bị đồ cưới."

      Phó Nghiên và Lộ Lộ đều để ý tới , chỉ là cười kêu cưới thê .

      "Hai vị tiểu thư, Lâm Nhi tỷ sắp sanh." Nha hoàn của Mạc Lộ vội vã chạy vào phòng thông báo.

      "Gọi bà đỡ tới chưa?" Lộ Lộ vội vàng hỏi thăm.

      "Bà đỡ còn chưa tới, bây giờ chỉ có phu quan của tỷ ấy coi chừng, hoàn. . . . . ."

      đợi nha hoàn hết lời, Phó Nghiên phân phó Vũ Mạch: "Vũ Mạch, lấy hòm thuốc cho ta." Sau đó liền chạy ra cửa, Lộ Lộ ở bên quát: "Chuẩn bị ngựa."

      Hai người giục ngựa xuyên qua chợ, may là có trở ngại đến người đường. Còn chưa vào nhà, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lâm Nhi , Phó Nghiên vội vàng chạy vọt vào bên trong nhà, vừa phân phó Lộ Lộ nấu nước nóng, vừa nghiêng đầu hỏi trượng phu của Lâm Nhi: "Bà đỡ còn bao lâu mới đến?"

      Trượng phu Lâm Nhi cũng rất nóng vội: "Ta cũng biết, hàng xóm cách vách mời giúp ta."

      Phó Nghiên nhìn Lâm Nhi rất đáng thương, vì vậy lấy hết dũng khí : "Ngươi ra ngoài trước, nơi này giao cho ta."

      Sau lại, Lộ Lộ mang nước tới hỏi nàng: "Muội biết sao?"

      Phó Nghiên đổ mồ hôi trả lời: "Tỷ có thể khen muội có dũng khí rồi đó, muội chỉ nhìn qua heo chạy, chưa ăn thịt heo."

      Phó Nghiên theo loạt quá trình sách, bảo Lâm Nhi dùng sức. Lâm Nhi đau đớn chảy mồ hôi hột, ra Phó Nghiên cũng rốt cuộc là mồ hôi hay là lệ, ít nhất Phó Nghiên có thể khẳng định đầu nàng chính là mồ hôi.

      Phó Nghiên thấy đứa bé sắp ra ngoài, vui vẻ : "Cố gắng lên, cố gắng lên, Lâm Nhi cố gắng lên, dùng sức, nhìn thấy đầu rồi!"

      Lộ Lộ cùng Vũ Mạch vội vàng giúp tay đổi khăn cùng nước nóng, trượng phu của Lâm Nhi gấp đến độ tới lui ở ngoài cửa.

      Trải qua mọi cố gắng của Lâm Nhi, cố gắng lên, sau đó dùng sức, " ra! ra! Đứa bé ra! Đứa bé ra! Là nữ hài tử, là nữ hài tử!"

      Giờ phút này, Phó Nghiên vì mình đỡ đẻ mà vui sướng la lên. Ngoài cửa tướng công của Lâm Nhi khổ chờ cùng với Lộ Lộ đều vui mừng ngậm miệng được, mà Lâm Nhi mệt mỏi vì kiệt sức an tâm ngủ mê mang.

      "Tới, đến rồi! Bà đỡ đến rồi!"

      Ngoài cửa lúc này hàng xóm mới dẫn bà đỡ đến, cũng may Phó Nghiên gan lớn, cũng may Lâm Nhi khó sanh, nếu nàng chữa từ ngựa sống thành ngựa chết cho dù bà đỡ tới kịp cũng biết làm sao. Phó Nghiên cảm thấy về sau nàng có thể làm bà đỡ kiếm miếng ăn, sau đó Nghiên Nghiên còn rất kích động đến khoe với Bạch Dự, nàng cảm thấy mình rất có thành tựu, kết quả bị câu của Bạch Dự cắt đứt: "Nàng theo ta còn sợ đói bụng sao, làm bà đỡ gì."

      Phó Nghiên và Mạc Lộ mệt mỏi gần chết, lúc trở lại Tướng phủ liền ngủ. Đợi đến khi họ tỉnh lại, mới nghe Vũ mạch trong phủ Ngự sử đại phu gởi thiệp, đến ăn tiệc trăm ngày của hài tử của Vương Nham.

      Phó Nghiên hơi im lặng: "Tại sao lại dd[lqd mời đến tiệc mừng của hài tử? Có hay là ?"

      Lộ Lộ rất bình tĩnh câu: "Tặng lễ là được."

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      ☆37, Tín Dương chi biến

      Nghe , yến trăm ngày trong phủ Ngự sử đại phu rất long trọng cao quý. Xem ra dưới phủ đều thích tôn tử này.

      Tiếp đó, trong cung lại truyền ra tin tức Thái hậu xuất cung cầu Phật, mọi người trong thành đều vây trước thành xem phong thái của hoàng thất. Phó Nghiên ở trong phủ có việc gì làm nên muốn tham gia náo nhiệt, kết quả là nàng và Lộ Lộ bị ám vệ của Lăng vương phủ ngăn lại dẫn tới vương phủ.

      Sau đó bọn nàng bị mang vào biệt viện trong vương phủ, dọc theo đường khí rất khác thường, bọn nàng hỏi thăm ám vệ dẫn đường có chuyện gì xảy ra, ám vệ làm như chưa từng phát sinh chuyện gì. Cho đến khi vào biệt viện, khóa lại cửa viện, mới nhàn nhạt câu:"Chủ thượng có mệnh, mời hai vị nương ở lại biệt viện mấy ngày, có mệnh lệnh của chủ thượng được ra ngoài."

      "Tại sao?" Phó Nghiên nóng lòng hỏi.

      Ám vệ trả lời, làm bộ như nghe thấy liền rời .

      Lộ Lộ ở sau lưng vỗ vỗ lưng của nàng, giọng thâm trầm: "Đừng làm khó dễ , cũng biết đâu."

      Phó Nghiên đương nhiên biết cũng biết, chỉ do nàng nóng lòng thôi.

      "Xem ra đến lúc bọn họ hành động." Giọng của Lộ Lộ vô cùng lạnh nhạt, nhưng có thể nhìn ra giờ phút này Mạc Lộ cực kỳ bình tĩnh.

      Phó Nghiên cũng chuyện, nhìn bốn phía chút, thấy sân vườn cũng lớn, lần này là bế quan rồi.

      "Chẳng lẽ tối nay?" Phó Nghiên sợ là tối nay, nếu tối nay chạy vô vọng, mặc dù đây là cung đấu, Bạch Dự muốn họ dính vào, nhưng chuyện cho tới bây giờ, mọi người đều là châu chấu sợi dây, nếu thất bại phải chỉ có hai vương phủ gặp nạn, còn có thể dính líu đến Tướng phủ, cùng với những người ủng hộ bọn họ.

      Cho nên, họ thể khoanh tay đứng nhìn như vậy.

      Lần trước sau khi Bạch Dự trình chứng cớ lên, Hoàng đế vẫn nghĩ cách bảo vệ những người liên can đến Thái Phó. Vụ án này dính đến rất nhiều người, có người tay cầm binh quyền, nếu xử trảm bọn họ Hoàng đế độc chiến đấu. Vì vậy, Hoàng đế vẫn đè ép việc này đề cập tới, hôm nay hai vị Vương Gia mực thúc giục kết thúc án này, nhốt hết những người liên can, hoàng thượng còn chưa hồi . Hôm nay, những người liên can đến Thái Phó biết bây giờ Hoàng đế là bùn nhão qua sông bản thân khó bảo toàn, cho nên uy hiếp hoàng thượng, chuẩn bị khởi xướng cung biến, đòi xử tử Dự vương Lăng vương.

      Suốt ngày, hai người đều rất an tĩnh, nghe thấy tin tức gì, vào đêm đó Phó Nghiên mới phát người mình còn có chai mê hồn xương sụn thủy.

      Rất tốt, giữ lại sáng mai dùng người thị vệ đưa cơm vào.

      Thị vệ ngã xuống, Lộ Lộ tay mắt lanh lẹ lấy chìa khóa người của xuống, sau đó hai người liền chạy .

      "Nhất định là hôm nay, Thái hậu rời kinh rất xa, hoàng cung hỗn loạn, thời điểm động thủ đến." Lộ Lộ vỗ tay Phó Nghiên, cười cười.

      "Bây giờ chúng ta nên đâu?" Phó Nghiên định thần , "Hoàng cung?"

      "Đúng, hoàng cung! Trước kia phụ thân có tối nay có cung yến, chắc là Hồng Môn Yến." Lộ Lộ khẳng định.

      Hai người cặp tay nhau chạy vào cửa cung, cũng may người Phó Nghiên có ngọc bội của Bạch Dự, bị quản chế ra vào.

      【 Tín Dương điện 】

      Khói bay lác đác.

      Đàn ca lượn vòng.

      Giai nhân nhảy múa uyển chuyển.

      Ở nơi này xanh vàng rực rỡ.

      Giống như Quỳnh Lâu Ngọc Vũ (*) .

      Hoàng thượng Bạch Dương ngồi ghế rồng, nâng ly nhàn nhã uống rượu. Hai người Bạch Dự, Bạch Tuy chia ra ngồi ở Đường Hạ, phi tần khác bên, hôm nay hoàng hậu cũng phải đến dự tiệc, nhưng rằng thân thể tốt nên xin đến. Việc này còn chưa tính, quan trọng là ba huynh đệ ngồi ở đây đều có ý riêng trong lòng.

      Hôm nay chỉ cần ngồi đợi ai ra tay trước mà thôi.

      Lại nhóm vũ nữ ra sân, nhảy múa uyển chuyển, thân thể mềm mại tư mỹ. bộ Hồng Y quyến rũ động lòng người, mặc dù vũ nữ dẫn đầu mang mặt, chỉ lộ ra chân mày cùng đôi mắt, nhưng cũng đủ khiến người ta nhộn nhạo. Nữ tử ở bên khảy đàn cũng mang khăn che mặt, hai nữ tử này làm cho người ta cảm thấy thần bí khơi gợi lòng người.

      chỉ có hoàng thượng trợn mắt há hốc miệng nhìn, mặt hai vị Vương Gia cũng kinh hãi.

      Vũ xong.

      Hoàng thượng giơ ly rượu lên, cười tới trước người nữ tử áo đỏ, đưa ly rượu cho nàng. Nữ tử áo đỏ thi lễ cái, thụ sủng nhược kinh nhận lấy ly rượu, chuẩn bị kéo khăn che mặt xuống, ánh lạnh chợt , nữ tử cầm đoản kiếm đâm vào người hoàng thượng.

      Mọi người xung quanh đều kinh hãi, kêu lên: "Hoàng thượng cẩn thận!"

      Hoàng thượng phản ứng cực nhanh, chỉ cần hai chiêu liền đoạt lấy đoản kiếm trong tay nữ tử áo đỏ, nắm chặt cổ của nàng hung hăng : ", người nào phái ngươi tới?"

      Trong lòng đương nhiên người nào phái tới, người này là ai, hai vị Vương Gia ngồi cũng rất , về phần tại sao vũ nữ này lại chạy trốn tới nơi này, bọn họ lắm.

      Nữ tử áo đỏ lời nào, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm hoàng thượng lời nào.

      Hoàng thượng chịu được ánh mắt chăm chú của nàng ta, liền gia tăng hơi sức, lại hỏi lần nữa. Nữ tử áo đỏ bị bóp chặt cổ sắp hít thở thông, nàng đỏ mặt gian nan được mấy chữ từ trong kẽ răng: "Vì nương nương báo thù."

      mặt hoàng thượng rất kinh hãi, đợi nữa nữ tử ở bên khảy đàn cầm chủy thủ đâm tớihoàng thượng. Tuy chỉ trúng tay của hoàng thượng, nhưng đau đớn khiến hoàng thượng buông nữ tử áo đỏ ra. Hồng Y xụi lơ mặt đất, hoàng thượng thấy vậy chuẩn bị đâm Hồng Y cùng nữ tử khảy đàn.

      bên cung nữ thái giám, phi tần bị dọa hô to: "Hộ giá! Hộ giá! Có thích khách!"

      Kiếm phong sắp đâm về hai người kia, Bạch Dự chợt nhảy ra, muốn đoạt lấy kiếm trong tay hoàng thượng. Hoàng thượng thấy vậy, cười lạnh: "Quả nhiên là các ngươi an bài ván cờ này, trẫm ngược lại muốn xem ván cờ của các ngươi lợi hại, hay là bẫy của trẫm lợi hại."

      Bạch Dự biết trong đó có bẫy, nhưng việc cấp bách bây giờ là cứu hai nữ tử này. ràng nhốt các nàng ở phủ Lăng vương, ngờ họ lại trốn thoát, còn đàn hát như vậy. Quả nhiên là bọn họ đánh giá thấp các nàng.

      Bạch Dự đoạt kiếm, cười : "Vậy mỏi mắt mong chờ."

      Trong điện trắng vàng, ánh lạnh lóe lên, cung tần bị dọa sợ chạy rối rít.

      Ngoài điện truyền đến tiếng gào thét thảm thiết, còn có thanh va chạm của binh khí. Đại quân vào cung, chắc hẳn đến ngoài Tín Dương điện rồi.

      Phó Nghiên đỡ Lộ Lộ đất dậy lảo đảo đến trước cửa điện, mở cửa điện ra, binh khí chạm vào nhau, mũi tên nhọn thoát dây cung, huyết nhục chất đống, tiếng kêu thảm thiết tận xương, nhiều tiếng lọt vào tai rất nhức óc. Hai quân giết chóc, thi thể thành đống càng nhiều, Ngọc Vũ Quỳnh Lâu bình thường hôm nay biến thành chiến trường tàn sát, có lẽ giờ khắc này được quyết định trong khoảng khắc Bạch Dương lên ngôi.

      Hai người nằm ở cạnh cửa, nhìn sát trận dưới bậc thang, Lăng vương mặc ngân giáp tiến vào tầm mắt của hai người, bầu trời ánh trăng trong sáng, chiếu lên ngân giáp của , lộ ra từng trận khí lạnh, phất tay chém xuống, văng lên đóa đóa huyết hoa.

      "Hoàng thượng!"

      Chợt nghe thấy có người sau lưng hô to, xoay người nhìn lại, biết lúc nào Vương Nham dẫn người từ Thiên Điện vào hộ giá. Hoàng thượng được Ngự lâm quân bảo vệ, Vương Nham đánh nhau với Bạch Dự. Nãy giờ Bạch Dự vẫn đánh nhau với hoàng thượng, hao phí ít hơi sức, bây giờ lại giao thủ với Vương Nham đương nhiên rơi vào hạ phong, Lộ Lộ làm đồng môn với Vương Nham, nên biết Vương Nham sử dụng Nam Sơn Kiếm pháp.

      Lộ Lộ trở tay kéo vòng kiếm hoa, tiếp được chiêu thức của Vương Nham.

      Vương Nham thấy Lộ Lộ liền kinh ngạc, đường kiếm sắp đâm về phía nàng liền bị thu lại: "Lộ Lộ, nàng cần gì chứ!"

      "Những lời này phải dành hỏi ngươi đó." Giọng của Lộ Lộ vô cùng bình thản, vừa dứt lời liền ra chiêu với Vương Nham.

      Mạc Lộ biết mình phải là đối thủ của Vương Nham, nên nàng đánh cuộc vào trái tim của Vương Nham, cùng với chuyện của với Quận chúa kia, trong lòng vẫn luôn áy náy, có lẽ là trong lòng Vương Nham áy náy đúng, bằng vẫn bỏ được, nếu bỏ được sao có thể nhẫn tâm đả thương nàng đây?

      "Xông lên!" Tiếng kêu gào đinh tai nhức óc.

      Ngoài điện binh sĩ của Lăng vương nghe hiệu lệnh vọt vào trong điện, đạp bảy vượt tám thi thể, tiến vào trong điện.

      Thị vệ thấy vậy, vì hộ giá, cũng giơ đao bổ tới, trong phút chốc trong điện thành mảnh huyết sắc chói mắt, Vương Nham lại đâm kiếm vào người Bạch Dự, Lộ Lộ vì tự vệ nên phải vung kiếm, nhưng chỉ có thể ra sức chém giết ở trong đám người, nhiều lần suýt trúng đao, lần đầu tiên Lộ Lộ bắt đầu hối hận mình học võ tốt, nên giờ phải lãnh chịu hậu quả như bây giờ.

      Phó Nghiên ở bên trong góc kinh hoảng nhìn trường, trong lúc này, thanh đao dính máu rơi cổ của nàng. Phó Nghiên dám lộn xộn, khẽ cúi thấp đầu, mực nhìn giày của mình, nàng biết mình bị hoàng thượng bắt rồi.

      "Toàn bộ dừng tay!" Hoàng thượng lên tiếng hô lớn.

      "Nghiên Nghiên!" Bạch Dự hô to, mặt kinh hoảng.

      Trong nháy mắt toàn trường xôn xao.

      "Nếu các ngươi muốn nàng ta sống, bỏ xuống binh khí trong tay xuống, trẫm tạm tha cho nàng ta." Hoàng thượng xong liền ép lưỡi đao gần hơn.

      "Toàn bộ buông binh khí xuống." Bạch Tuy lớn tiếng phân phó.

      "Chậm !" Bạch Tuy vừa dứt lời bị đánh đoạn, mọi người tới nơi phát ra tiếng rên rỉ, nhìn thấy Mạc Lãng bắt giữ hoàng hậu nương nương chậm rãi vào trong điện, sau lưng còn có Phù công chúa.

      "Dư Thấm!" Bạch Dương hô to, mặt kinh hoảng.

      "Thả Nghiên Nghiên ra, ta lấy tánh mạng của hoàng hậu!" Mạc Lãng và Phù đứng trước mắt mọi người bình thản .

      Bạch Dương nhíu mày, do dự : "Trẫm đếm hai ba, cùng nhau thả."

      "Tốt!" Mạc Lãng cực kỳ sảng khoái đáp.

      ", hai, ba. . . . . ." Bạch Dương đột nhiên dừng lại, khóe miệng rỉ ra máu, "Ngươi. . . . . . Các ngươi. . . . . . Để. . . . . Nàng. . . . . ." Sau đó gục xuống đất.

      Đợi mọi người phản ứng kịp, mới phát biết lúc nào Mạc Lộ ở sau lưng Bạch Dương, dùng đoản kiếm đâm trúng chỗ yếu hại của .

      Đám người Vương Nham đều kinh hãi, hoàng hậu hô to: "Hoàng thượng!"

      Bạch Dự kéo Phó Nghiên qua, thêm gì nữa. Bạch Tuy nắm chặt tay của Lộ Lộ hoàn toàn xụi lơ đất, đứng dậy tuyên bố: "Hoàng thượng, bệnh nặng bất ngờ, băng hà!"

      Vương Nham biết thế cục định thắng bại, ném binh khí trong tay xuống, thị vệ thấy Vương Nham bỏ vũ khí, cũng buông binh khí xuống.

      "Báo ~ vương thượng, Ngự Sử đại phu và Mạc Tương đánh nhau, hai người đồng quy vu tận." Ngoài cửa binh lính báo lại.

      Mọi người tại đây đều kinh hãi, Phó Nghiên trực tiếp ngất xỉu, Mạc Lộ nước mắt rơi như mưa, kiệt sức, cũng ngất .

      đêm này.

      Tín Dương đẫm máu, bậc thang đỏ thẫm, ân oán những d[d[lqd năm qua, cuối cùng chấm dứt. . . . . . .

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      ☆38, Cá quay về nước

      Khi Phó Nghiên tỉnh lại, là buổi chiều ngày hôm sau.

      Phó Nghiên mơ màng quan sát căn phòng, trong phòng bóng người. Nàng hôn mê ngày, bụng trống rỗng, khó tránh khỏi có chút đói, Phó Nghiên muốn xuống giường thấy Bạch Dự vào.

      " tỉnh rồi sao?" Bạch Dự ôn nhu nhìn nàng.

      Phó Nghiên mới tỉnh ngủ nên phản ứng chậm, cũng muốn mở miệng, nên chỉ gật đầu cái, ra trong d[d[lqd lòng nàng muốn hỏi chuyện của cữu cữu.

      "Muốn hỏi cái gì hỏi ." Ngược lại Bạch Dự rất trực tiếp, xoay người rót ly trà cho nàng.

      Phó Nghiên nhận lấy ly trà, liền ra hai chữ: "Cữu cữu."

      Bạch Dự đương nhiên biết nàng hỏi cái gì, nhanh chóng đáp: "Nhị ca gia phong cho ông ấy."

      "Ừ, cần lo lắng cho ta, tới bây giờ mọi chuyện ràng, đây là lựa chọn của họ lúc còn sống." Phó Nghiên biết đạo lý người chết thể sống lại, kiếp trước bất luận cữu cữu là công hay tư nhưng cuối cùng vẫn gả nàng đến Lâm châu khiến nàng ôm hận mà chết, hôm nay cữu cữu biến mất vì công và tư của mình, có lẽ đây chính là sở cầu cả đời của ông?

      "Như vậy cũng tốt, ta có thể an tâm. Còn muốn hỏi gì, hoặc muốn ?" Bạch Dự đưa tay giúp nàng sửa tóc mai tán loạn trước trán.

      Phó Nghiên bĩu môi, cười : "Có."

      "Cái gì?"

      "Ta đói rồi."

      Bạch Dự khẽ nhếch miệng: " ngủ ngày có thể đói sao?" Sau đó liền phân phó hầu mang chút đồ ăn lên, rồi hỏi tiếp: "Còn muốn ?"

      Lúc này Phó Nghiên mới phát điều bất thường, phải nàng muốn gì, mà là Bạch Dự muốn hỏi điều gì mới đúng.

      Phó Nghiên cũng gấp gáp, cười nhìn : " có."

      Bạch Dự thêm gì nữa, cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng lời nào. Phó Nghiên bị ánh mắt chăm chú của làm nổi da gà, lúc này mới nhịn được mở miệng: "Chàng muốn làm cái gì, nhìn ta chằm chằm làm gì."

      Bạch Dự thấy Phó Nghiên sinh khí mới thu hồi tầm mắt, nhìn ngoài cửa sổ, , qua hồi lâu mới mở miệng: "Tại sao nàng cho ta biết?"

      Phó Nghiên mờ mịt nhìn : "Ta cho chàng cái gì?" Chẳng lẽ? biết nàng trùng sinh sao? Cái này thể nào.

      Bạch Dự cau mày, gương mặt thất vọng : "Tại sao nàng có thai cho ta biết?"

      biết rồi sao? Nàng còn tưởng là chuyện lớn gì.

      Phó Nghiên giơ tay lên khẽ vuốt nếp nhăn giữa chân mày của , cười đáp: "Ta cũng mới phát giác ngày trước, chuẩn bị cho chàng biết bị bắt đến Lăng vương phủ, sau đó cho tới bây giờ, nào có cơ hội nha."

      "Vì sao mới vừa rồi ?" Bạch Dự vẫn cảm thấy bất bình.

      "Éc. . . Mới vừa tỉnh ngủ, đầu óc phản ứng chậm." Nàng tìm cớ, nhưng mà điều này là .

      "Lần sau thể chiếu theo lệ này nữa, ta muốn lần sau biết được chuyện này từ miệng thái y." Bạch Dự trợn mắt nhìn nàng.

      Phó Nghiên cũng trừng mắt với : "Lần sau? Chàng nên cảm tạ lần này ta uống canh tránh thai thôi."

      ". . . . . ."

      "Tam tẩu, Tam tẩu." Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi thanh thúy.

      Phù từ ngoài cửa vào, sau lưng còn dẫn theo Mạc Lãng.

      "Đến rất đúng lúc, đêm qua sao ngươi lại ở chung chỗ với biểu ca, phải ngươi cùng thái hậu nương nương tới Chiêu Giác Tự rồi sao?" Phó Nghiên vẫn hiểu.

      Phù cười đến rực rỡ: "Tam tẩu có thể ở chung chỗ với ca ca thế nào, còn có thể trốn khỏi vương phủ, Phù cũng có thể."

      "Các ngươi?" Phó Nghiên càng thêm kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.

      Ngược lại Mạc Lãng bày ra bộ dáng gió nước chảy liên quan đến : " rất dài dòng, có cơ hội kể cho muội biết."

      【Nguyên Tấn mùa thu năm thứ tám, Hiếu Kỳ đế Bạch Dương bởi vì bệnh mà băng hà. Tấn Lăng đế lên ngôi, lập nữ tử Mạc thị làm hậu, đổi niên hiệu mở ra thời kì mới 】

      Trong Tín Dương điện.

      "Tam đệ, đến rất đúng lúc, trẫm vẫn nhức đầu phải phong ngươi tước vị gì, nếu trẫm phong ngươi là Vương thượng được ?" Bạch Tuy thấy Bạch Dự tiến đến, vội vàng cười lôi kéo .

      Bạch Dự hành lễ cái rồi tiến lên: "Hoàng huynh, huynh cũng biết ta vẫn luôn thích sống trong triều đình ngươi lừa ta gạt, ta rất mệt mỏi với tranh đấu gay gắt trong cung, lần này giúp huynh lên đế vị cũng coi là hoàn thành xong tâm nguyện của chúng ta, hôm nay thần đệ cầu xin cái gì, chỉ cầu hoàng thượng có thể để cho thần đệ mang theo Nghiên Nghiên cá quay về nước, quên chuyện bờ."

      "Vậy cũng tốt." Bạch Tuy thở dài, "Từ đệ có hứng thú với chính , chính là người nhàn nhã đạm bạc. Huynh đáp ứng cầu của đệ."

      "Tạ nhị ca."

      Trong Phượng Lan điện.

      "Phù , muội kể cho tỷ nghe muội và ca ca của tỷ xảy ra chuyện gì ?" Lộ Lộ ngồi ghế phượng cười nhìn Phù .

      " phải rất dài dòng sao." Phù vẫn muốn .

      Phó Nghiên ở bên cũng nhìn nổi nữa, mới mở miệng: "Phù , cũng bởi vì rất dài dòng, cho nên mới cho muội thời gian từ từ kể đó."

      "Lộ Lộ, hai muội đừng làm khó dễ Phù ." Mạc Lãng ở bên nhìn nổi, mới mở miệng .

      Phó Nghiên thấy vậy, càng tò mò hơn, tiếp tục trêu ghẹo: "Chậc chậc, bắt đầu thương nàng sao? Vậy huynh ."

      "Các tỷ có biết Ngân Loan công tử ?" Phù hỏi.

      "Dĩ nhiên biết, chính là vị thương nhân giàu có nhất Nam Tấn ta trong truyền thuyết mà, là Trang chủ của Vọng Giang sơn trang." Lộ Lộ rất nghiêm túc đáp lời, từng có đoạn thời gian, nàng và Phó Nghiên từng ảo tưởng qua nếu các nàng là thân thích nhà giàu nhất tốt rồi.

      Ba năm trước đây, Phù bị buộc theo Thái hậu đến Chiêu Giác Tự cầu phúc thắp hương, lúc đó là thời niên thiếu hiếu động, ở trong chùa nghỉ ngơi được mấy ngày chạy ra khỏi chùa, ở đường bất hạnh gặp phải thích khách, lúc ấy có nam tử mặt đeo mặt nạ ngân bạc cứu nàng, còn chăm sóc đường, đưa nàng về Kinh Thành.

      Từ đó về sau Phù luôn nhớ đến , sau đó nghe chính là Vọng Giang sơn trang Ngân Loan công tử, Phù thầm phái người tìm, sau đó lại nghe được vị này là nhân vật thần bí, ai biết tung tích của , cũng có ai thấy diện mạo của . Về sau, Ngân Loan công tử cũng thầm điều tra vị tiểu nương này, biết được nàng là tiểu công chúa được cưng chìu nhất, nên còn quan tâm tới.

      Ba năm sau, Ngân Loan công tử bởi vì việc gấp, lại ngang qua dưới chân núi Chiêu Giác Tự, đúng lúc Phù giục ngựa. Lúc này nàng mới biết Ngân Loan chính là Mạc Lãng, Mạc Lãng chính là Ngân Loan.

      "Cho nên, ba năm nay định duyên phận rồi?" Lộ Lộ nở nụ cười.

      "Cho nên? Ta là biểu muội của Ngân Loan công tử?" Phó Nghiên khó có thể tin.

      Mạc Lãng gật đầu cái.

      "Muội luôn cảm thấy mấy năm nay huynh có chút khó đoán, ra là vụng trộm làm nhà giàu có?" Đây là chuyện Phó Nghiên và Mạc Lộ chưa bao giờ nghĩ tới.

      "Mười bốn tuổi vụng trộm làm ăn, chuyện này chỉ có phụ thân biết." Mạc Lãng cười nhạt.

      " ra hình tượng công tử ăn chơi chỉ là vỏ bọc?" Phó Nghiên đối với vị biểu ca trước mắt này, càng thể nhìn thấu, người như thế nào mới có thể làm ra những chuyện như vậy.

      Mạc Lãng , gật đầu cái.

      Sau đó Phó Nghiên trở lại Tướng phủ, kể cho Bạch Dự nghe, lúc này nàng mới biết Bạch Dự biết chuyện này, , Tướng phủ có ân với hoàng thượng, hôm nay cữu cữu qua đời, có lẽ dưới suối vàng ông ấy có thể bồi bên cạnh Vạn Chiêu Nghi.

      Mặc dù thế, nhưng Phó Nghiên vẫn mơ mơ màng màng, nhưng ý tứ ràng như vậy, nên nàng hỏi sâu nữa.

      "Nghiên Nghiên." Bạch Dự đứng ở sau lưng nàng, vòng tay ôm hông của Phó Nghiên giọng kêu.

      "Hả?"

      "Đợi đến khi hài tử ra đời, chúng ta du ngoạn thế gian, nắm tay nhau nhìn phong cảnh thế gian, ngắm nhìn nước chảy mây trôi được ?" Giọng của Bạch Dự rất cũng rất nhu hòa, hôm nay mọi tâm nguyện của thành thực, trong lòng chỉ còn mong ước chính là dắt tay người mình khắp đất nước màu mỡ xinh đẹp này, vướng bận triều đình mặc kệ giang hồ hiểm ác, thản nhiên an nhàn cư rừng núi.

      Phó Nghiên đương nhiên biết ý nghĩ của , từ lúc nàng sống lại trở , nàng cũng chỉ hi vọng gặp đúng người, làm bạn cả đời, bình thản cả đời, cặp tay cả đời, có lẽ trong lòng mỗi người rất hiểu người kia chỉ là vẫn ra thôi.

      Phó Nghiên gật đầu cái, xoay người sang chỗ khác, cười nhạt với Bạch Dự: "Tốt."

      Hai người rơi vào im lặng, cho đến khi Phó Nghiên vuốt bụng của mình, khuôn mặt hạnh phúc mở miệng: "Đặt tên cho hài tử chưa?"

      Bạch Dự cười đến rực rỡ: "Nhi tử gọi là Bạch Sâm Sâm, nữ nhi gọi Bạch Hoa Hoa, như vậy rất tốt."

      Tiệc đầy tháng trong phủ Dự vương làm liên tiếp ba ngày, chỉ mời hoàng thân quốc thích quan lại quyền quý, còn có dân chúng trong kinh thành cũng có thể dự tiệc, Dự vương muốn cùng người trong thiên hạ chia sẻ niềm vui này. Bách tính muôn nơi đều cảm thán nhi nữ của Dự vương có phúc phận, sinh ra phụ thân thương mình.

      Phó Nghiên ôm Hoa Hoa trước giường chọc cười, ngoài cửa Bạch Tuy, Lộ Lộ đều vào.

      "Hôm nay tiệc đầy tháng vừa qua, hai người tính khi nào lên đường?" Lộ Lộ từ trong ngực Phó Nghiên nhận lấy Hoa Hoa, vào thẳng vấn đề. Cho dù nàng muốn bọn họ rời , nhưng cũng có cách để bọn họ lưu lại, điều duy nhất nàng có thể làm chính là tiễn bọn họ .

      " lâu nữa, Bạch Dự khi nào lên đường lên đường thôi." Phó Nghiên tùy ý đáp.

      Lộ Lộ cũng hỏi nhiều, ở bên đùa với Hoa Hoa, vui vẻ như đứa trẻ.

      Phó Nghiên nhịn được mở miệng cười : "Lộ Lộ thích hài tử như vậy, hay là tranh thủ thời gian tự mình sinh đứa ."

      Lộ Lộ trong nháy mắt đỏ mặt cười mắng: "Cái nha đầu chết tiệt kia, tên lường gạt kia, sợ tỷ đánh muội sao."

      "Nên sinh đứa thôi." Bạch Tuy đột nhiên mở miệng, khiến Lộ Lộ càng thêm ngượng ngùng.

      Phó Nghiên nghe vậy càng thêm có ý tứ: "Vậy hoàng huynh phải cố gắng thêm nữa."

      " chuyện gì mà vui vẻ vậy?" Bạch Dự đột nhiên vào cười hỏi.

      Lộ Lộ thấy Bạch Dự như thấy cứu tinh: "Đến rất đúng lúc, quản lý vương phi được ngươi cưng chiều tận trời ."

      "Nếu bị cưng chiều tận trời quản được đâu." Bạch Dự vừa xong, Lộ Lộ hóa đá ngay tức khắc, Phó Nghiên ngược lại rất hài lòng.

      【 Mùa xuân năm thứ nhất, Dự vương bất ngờ dẫn theo kiều thê cùng hài tử du ngoạn thế gian.】

      Xe ngựa dần dần ra khỏi cửa thành.

      Lộ Lộ, Bạch Tuy, Phù , Mạc Lãng, phất tay hẹn gặp lại.

      "Hẹn ngày gặp lại, lên đường bình an, nhớ trở về thăm chúng ta." Lời dặn văng vẳng trong khí.

      Phó Nghiên ngồi ở xe ngựa cười nhạt "Đời này có làm bạn, coi như vui mừng !"

      【Hoàn】

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :