1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Biểu tiểu thư Tướng phủ - Quân Tử Trúc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      ☆32, Thuận buồm xuôi gió

      Đêm đến.

      Đến khi Vân Cơ múa xong, Di Xuân Viện cũng □□ đến cuối cùng.

      Lúc trở về phòng, nhìn thấy người mình sâu đậm, trong lòng Vân Cơ tràn đầy hạnh phúc, mặc dù mệt chết , nhưng nàng vẫn nguyện ý.

      Vân Cơ tựa vào người Diên Triển, mò mẫn tay của , sau đó nheo mắt lại, nhìn Diên Triển, dịu dàng tận xương. "Người hôm nay mời toàn bộ người trong viện là khách quen sao? Sao lại rộng lượng như vậy?" Diên Triển giọng hỏi.

      "A, a, bình thường đâu, thỉnh thoảng đến, biết lai lịch, chỉ là tất cả mọi người đều gọi là Nhị gia, thế nào? Triển."

      " có gì, tùy tiện hỏi thôi, ha ha."

      "Trước kia chàng đâu hỏi những điều này, sao hôm nay lại hỏi hả ? , tại sao hỏi cái này."

      "Cũng có gì, là. . . . . . . Ai, có gì."

      "Triển, có chuyện cho ta biết , ta hết sức giúp cho chàng." Vân Cơ kiên định nhìn Diên Triển, .

      "Được rồi, ra tay bản sổ sách, rất quan trọng với ta, nhưng hành tung của vẫn bất định, ta có cách nào tìm được, cho nên vẫn có biện pháp lấy được, đột nhiên hôm nay ta nhìn thấy , cho nên hỏi chút, ai, xem ra vẫn có biện pháp."

      "Sổ sách đó rất quan trọng với chàng sao? Triển. Để cho ta giúp chàng ." Vân Cơ đành lòng nhìn Diên Triển phiền lòng.

      " được, quá nguy hiểm, ta thể để cho nàng mạo hiểm, hay là, để ta nghĩ ra cách khác."

      ", Triển. Để cho ta giúp chàng . ngờ ta muốn lấy sổ sách của , ta muốn giúp chàng mà, giao cho ta , phải tin tưởng ta!"

      Diên Triển cau mày, cúi đầu, dám nhìn ánh mắt của Vân Cơ, chân tình mãnh liệt này, khiến sợ. "Được rồi, Vân, nàng nhất định phải cẩn thận!"

      "Ừ, hôm nay nghỉ ngơi trước ."

      Tắt đèn.

      Mấy ngày sau.

      "Chủ tử, hoàn thành nhiệm vụ rồi. Đây là sổ sách." Diên Triển đặt sổ sách ở trước bàn Bạch Dự.

      "Được, rất tốt, làm tệ, xuống lãnh thưởng !" Bạch Dự nhìn chằm chằm sổ sách, mừng rỡ .

      Diên Triển bất động.

      Bạch Dự ngẩng đầu, "Thế nào? Còn có chuyện gì sao?"

      "Chủ tử, ta muốn mang nàng ."

      "Ha ha, thế nào, rơi vào rồi sao? Muốn bỏ trốn cùng nàng ta sao?"

      "Sớm muộn gì nàng cũng bị bại lộ, để cho ta d;d;l[qd mang nàng , ta muốn cho nàng hạnh phúc." Diên Triển kiên định .

      Nhìn gương mặt kiên định của Diên Triển, Bạch Dự nhớ tới từ mình lúc trước.

      "Được rồi, ta an bài, ngươi muốn lúc nào?"

      " tại."

      ". . . . . tại? Quá gấp ! Được rồi, ta an bài, vậy bây giờ ngươi đón nàng, sau đó tới tìm ta, cẩn thận, phải nhanh chút."

      "Ừ."

      Bên trong Di Xuân Viện. Diên Triển phá cửa xông vào.

      "Vân Cơ, theo ta! Ngay bây giờ, mau."

      "Thế nào? Triển, xảy ra chuyện gì?"

      "Ta cho nàng biết, ra là ta muốn lợi dụng này lấy sổ sách giúp ta, nhưng ta phát , ta nàng. Ta lừa nàng...nàng có ý theo ta ?"

      Vân Cơ che miệng, trợn to hai mắt, gương mặt tin.

      "Vân, theo ta ! Ta muốn dẫn nàng , chung với ta, chúng ta rời khỏi đây ngay bây giờ được ? Tin tưởng ta, tin tưởng ta!" Diên Triển nhìn thấy bộ dáng này của Vân Cơ, gấp gáp .

      "Được, ta với chàng, chàng. . .Chàng đối tốt với ta chứ? Ta. . . . Ta. . . . ."

      Vân Cơ là biết làm sao, Diên Triển đều nhìn thấy. kéo Vân Cơ qua, ôm chặt.

      "Ta đối tốt với nàng, theo ta, cùng trải qua cuộc sống thuộc về chính chúng ta ! Vân." Diên Triển thầm.

      "Được, ta với chàng!"

      . . . . . . . . .

      Tuấn mã chạy như bay, hai người ôm chặt nhau rời, chạy về phía tương lai thuộc về bọn họ.

      Phó Nghiên ngồi ở quán trà, nghe bọn họ nghị luận chuyện của Vân Cơ.

      "Này, ta nghe Vân Cơ nương của Di Xuân Viện mất tích rồi!"

      " phải đâu, là cao quan trong cung nạp nàng ta rồi!"

      " đúng đúng, là nàng ta đoạt sinh kế của Túy Hương lâu, bị người bên kia thầm động tay chân, hủy khuôn mặt, thể khiêu vũ, nên bị Tú bà đưa chữa trị rồi!"

      " phải đâu, hình như là bỏ trốn với nam nhân!"

      . . . . . .

      Phó Nghiên nghe mọi người bàn tán mà muốn ù lỗ tai, "Đây là cái gì đây!" Sau đó bĩu môi. Sau đêm đó, Vân Cơ tựa như biến mất khỏi thế gian, kinh động người trong thành, tất cả mọi người đều nghị luận ầm ĩ, nên tú bà cũng biết Vân Cơ như thế nào nữa, ngày ngày đều phái người tìm. Trong thành cũng xuất đám người lạ, biết hỏi thăm cái gì.

      Phó Nghiên suy nghĩ, "Bá", quyển sách bị vứt ở bàn. Nhìn kỹ, đây là sổ sách. Phó Nghiên vội vàng cầm lên, nhìn chung quanh chút, "Đây là của người nào? Thiệt hay giả, đây là sổ sách sao!" Lật nhìn mấy tờ, đúng là , khiến Phó Nghiên hết sức vui mừng, cũng kịp suy tính xảy ra chuyện gì.

      Phó Nghiên cầm sổ sách, vui mừng về nhà, "Ha ha ha ha, ngờ có chuyện tốt như thế, đúng là tới vận số ngăn được mà! Ha ha ha ha." Nàng cười to, chân khí đột nhiên thay đổi, trực tiếp phun ra ngụm máu tươi, toàn thân lửa nóng khó nhịn, mồ hôi chảy ngừng, đau bụng như ngàn vạn trùng tử quấy động, Phó Nghiên che ngực, "Đừng là độc phát tác nha!"

      Cũng may Phó Nghiên lừa lấy thuốc giải, liền ăn vào, sau đó điều chỉnh hô hấp, cho chân khí trong người từ từ khôi phục lại.

      Còn chưa đợi Phó Nghiên thở bình thường lại, Bạch Dự ở ngoài cửa gõ cửa: "Nghiên Nghiên, mở cửa."

      Nghe Bạch Dự gõ cửa, Phó Nghiên liền nóng nảy, vội vàng tìm cái cớ ngăn trở: "Chờ chút, ta thay y phục."

      "Thay y phục cứ thay, nàng mở cửa trước ." Rất tốt, cớ này ngăn được.

      "Nam nữ thụ thụ bất thân, biết sao?" Phó Nghiên rất bất đắc dĩ.

      "Ra ngoài mau, là người của ta còn có cái gì thụ thụ bất thân hay sao?" Nghe giọng điệu này nàng biết cười thầm mà.

      Phó Nghiên nghe xong vừa im lặng vừa gấp gáp:"Ta chưa cho chàng vào chàng được vào."

      Bạch Dự nghe lời này, cảm thấy nàng bình thường, lại thể chống đối nàng nên nhắn d[d[lqd câu: "Thay y phục xong kêu Thành Thành tới tìm ta."

      "Ừ." Cuối cùng Phó Nghiên có thể thở phào nhõm.

      Đối với khác thường của Phó Nghiên, Bạch Dự cảm thấy phải tìm người tra .

      "Nghiên Nghiên, nàng dấu ta chuyện gì?" Bạch Dự bắt đầu phiền

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      ☆32, Thuận buồm xuôi gió

      Đêm đến.

      Đến khi Vân Cơ múa xong, Di Xuân Viện cũng □□ đến cuối cùng.

      Lúc trở về phòng, nhìn thấy người mình sâu đậm, trong lòng Vân Cơ tràn đầy hạnh phúc, mặc dù mệt chết , nhưng nàng vẫn nguyện ý.

      Vân Cơ tựa vào người Diên Triển, mò mẫn tay của , sau đó nheo mắt lại, nhìn Diên Triển, dịu dàng tận xương. "Người hôm nay mời toàn bộ người trong viện là khách quen sao? Sao lại rộng lượng như vậy?" Diên Triển giọng hỏi.

      "A, a, bình thường đâu, thỉnh thoảng đến, biết lai lịch, chỉ là tất cả mọi người đều gọi là Nhị gia, thế nào? Triển."

      " có gì, tùy tiện hỏi thôi, ha ha."

      "Trước kia chàng đâu hỏi những điều này, sao hôm nay lại hỏi hả ? , tại sao hỏi cái này."

      "Cũng có gì, là. . . . . . . Ai, có gì."

      "Triển, có chuyện cho ta biết , ta hết sức giúp cho chàng." Vân Cơ kiên định nhìn Diên Triển, .

      "Được rồi, ra tay bản sổ sách, rất quan trọng với ta, nhưng hành tung của vẫn bất định, ta có cách nào tìm được, cho nên vẫn có biện pháp lấy được, đột nhiên hôm nay ta nhìn thấy , cho nên hỏi chút, ai, xem ra vẫn có biện pháp."

      "Sổ sách đó rất quan trọng với chàng sao? Triển. Để cho ta giúp chàng ." Vân Cơ đành lòng nhìn Diên Triển phiền lòng.

      " được, quá nguy hiểm, ta thể để cho nàng mạo hiểm, hay là, để ta nghĩ ra cách khác."

      ", Triển. Để cho ta giúp chàng . ngờ ta muốn lấy sổ sách của , ta muốn giúp chàng mà, giao cho ta , phải tin tưởng ta!"

      Diên Triển cau mày, cúi đầu, dám nhìn ánh mắt của Vân Cơ, chân tình mãnh liệt này, khiến sợ. "Được rồi, Vân, nàng nhất định phải cẩn thận!"

      "Ừ, hôm nay nghỉ ngơi trước ."

      Tắt đèn.

      Mấy ngày sau.

      "Chủ tử, hoàn thành nhiệm vụ rồi. Đây là sổ sách." Diên Triển đặt sổ sách ở trước bàn Bạch Dự.

      "Được, rất tốt, làm tệ, xuống lãnh thưởng !" Bạch Dự nhìn chằm chằm sổ sách, mừng rỡ .

      Diên Triển bất động.

      Bạch Dự ngẩng đầu, "Thế nào? Còn có chuyện gì sao?"

      "Chủ tử, ta muốn mang nàng ."

      "Ha ha, thế nào, rơi vào rồi sao? Muốn bỏ trốn cùng nàng ta sao?"

      "Sớm muộn gì nàng cũng bị bại lộ, để cho ta d;d;l[qd mang nàng , ta muốn cho nàng hạnh phúc." Diên Triển kiên định .

      Nhìn gương mặt kiên định của Diên Triển, Bạch Dự nhớ tới từ mình lúc trước.

      "Được rồi, ta an bài, ngươi muốn lúc nào?"

      " tại."

      ". . . . . tại? Quá gấp ! Được rồi, ta an bài, vậy bây giờ ngươi đón nàng, sau đó tới tìm ta, cẩn thận, phải nhanh chút."

      "Ừ."

      Bên trong Di Xuân Viện. Diên Triển phá cửa xông vào.

      "Vân Cơ, theo ta! Ngay bây giờ, mau."

      "Thế nào? Triển, xảy ra chuyện gì?"

      "Ta cho nàng biết, ra là ta muốn lợi dụng này lấy sổ sách giúp ta, nhưng ta phát , ta nàng. Ta lừa nàng...nàng có ý theo ta ?"

      Vân Cơ che miệng, trợn to hai mắt, gương mặt tin.

      "Vân, theo ta ! Ta muốn dẫn nàng , chung với ta, chúng ta rời khỏi đây ngay bây giờ được ? Tin tưởng ta, tin tưởng ta!" Diên Triển nhìn thấy bộ dáng này của Vân Cơ, gấp gáp .

      "Được, ta với chàng, chàng. . .Chàng đối tốt với ta chứ? Ta. . . . Ta. . . . ."

      Vân Cơ là biết làm sao, Diên Triển đều nhìn thấy. kéo Vân Cơ qua, ôm chặt.

      "Ta đối tốt với nàng, theo ta, cùng trải qua cuộc sống thuộc về chính chúng ta ! Vân." Diên Triển thầm.

      "Được, ta với chàng!"

      . . . . . . . . .

      Tuấn mã chạy như bay, hai người ôm chặt nhau rời, chạy về phía tương lai thuộc về bọn họ.

      Phó Nghiên ngồi ở quán trà, nghe bọn họ nghị luận chuyện của Vân Cơ.

      "Này, ta nghe Vân Cơ nương của Di Xuân Viện mất tích rồi!"

      " phải đâu, là cao quan trong cung nạp nàng ta rồi!"

      " đúng đúng, là nàng ta đoạt sinh kế của Túy Hương lâu, bị người bên kia thầm động tay chân, hủy khuôn mặt, thể khiêu vũ, nên bị Tú bà đưa chữa trị rồi!"

      " phải đâu, hình như là bỏ trốn với nam nhân!"

      . . . . . .

      Phó Nghiên nghe mọi người bàn tán mà muốn ù lỗ tai, "Đây là cái gì đây!" Sau đó bĩu môi. Sau đêm đó, Vân Cơ tựa như biến mất khỏi thế gian, kinh động người trong thành, tất cả mọi người đều nghị luận ầm ĩ, nên tú bà cũng biết Vân Cơ như thế nào nữa, ngày ngày đều phái người tìm. Trong thành cũng xuất đám người lạ, biết hỏi thăm cái gì.

      Phó Nghiên suy nghĩ, "Bá", quyển sách bị vứt ở bàn. Nhìn kỹ, đây là sổ sách. Phó Nghiên vội vàng cầm lên, nhìn chung quanh chút, "Đây là của người nào? Thiệt hay giả, đây là sổ sách sao!" Lật nhìn mấy tờ, đúng là , khiến Phó Nghiên hết sức vui mừng, cũng kịp suy tính xảy ra chuyện gì.

      Phó Nghiên cầm sổ sách, vui mừng về nhà, "Ha ha ha ha, ngờ có chuyện tốt như thế, đúng là tới vận số ngăn được mà! Ha ha ha ha." Nàng cười to, chân khí đột nhiên thay đổi, trực tiếp phun ra ngụm máu tươi, toàn thân lửa nóng khó nhịn, mồ hôi chảy ngừng, đau bụng như ngàn vạn trùng tử quấy động, Phó Nghiên che ngực, "Đừng là độc phát tác nha!"

      Cũng may Phó Nghiên lừa lấy thuốc giải, liền ăn vào, sau đó điều chỉnh hô hấp, cho chân khí trong người từ từ khôi phục lại.

      Còn chưa đợi Phó Nghiên thở bình thường lại, Bạch Dự ở ngoài cửa gõ cửa: "Nghiên Nghiên, mở cửa."

      Nghe Bạch Dự gõ cửa, Phó Nghiên liền nóng nảy, vội vàng tìm cái cớ ngăn trở: "Chờ chút, ta thay y phục."

      "Thay y phục cứ thay, nàng mở cửa trước ." Rất tốt, cớ này ngăn được.

      "Nam nữ thụ thụ bất thân, biết sao?" Phó Nghiên rất bất đắc dĩ.

      "Ra ngoài mau, là người của ta còn có cái gì thụ thụ bất thân hay sao?" Nghe giọng điệu này nàng biết cười thầm mà.

      Phó Nghiên nghe xong vừa im lặng vừa gấp gáp:"Ta chưa cho chàng vào chàng được vào."

      Bạch Dự nghe lời này, cảm thấy nàng bình thường, lại thể chống đối nàng nên nhắn d[d[lqd câu: "Thay y phục xong kêu Thành Thành tới tìm ta."

      "Ừ." Cuối cùng Phó Nghiên có thể thở phào nhõm.

      Đối với khác thường của Phó Nghiên, Bạch Dự cảm thấy phải tìm người tra .

      "Nghiên Nghiên, nàng dấu ta chuyện gì?" Bạch Dự bắt đầu phiền

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      ☆33, Người nào cứu mệnh người nào

      Rồi đến lúc Bạch Dự vào phòng Phó Nghiên bày ra khuôn mặt bình thường ngồi đó, hoàn toàn có gì khác thường, điều này làm cho Bạch Dự hoài nghi.

      "Thay y phục rồi sao?" Bạch Dự vểnh lông mày lên hỏi.

      "Chàng thấy sao! Như vậy là chưa thay sao! A, còn có. . . . . . Đây là sổ sách. Ta lấy được." Phó Nghiên sang chuyện khác.

      "Ah? Sao lấy được vậy?"

      " biết, từ trời rơi xuống, ha ha ha ha, có phải ta rất lợi hại !"

      ". . . . . ." Được rồi, Bạch Dự muốn cho nàng biết, để cho nàng ngây ngốc hạnh phúc thôi.

      Phó Nghiên xoay người lấy sổ sách ra đưa cho Bạch Dự, mặt rất đắc ý.

      Bạch Dự nhận lấy sổ sách, nhìn Phó Nghiên như vậy, trong lòng tràn đầy cưng chiều.

      Phó Nghiên tiến tới trước mặt Bạch Dự, nũng nịu hỏi, "Bạch Dự, là. . . . . . Đúng là, ta muốn đến địa đạo, có được hay ?"

      " được, thể!" Bạch Dự cần suy nghĩ liền bác bỏ đề nghị của nàng.

      Phó Nghiên bày ra ủy khuất hỏi "Tại sao?"

      "Quá nguy hiểm." Bạch Dự bình thản .

      ". . . . ." Phó Nghiên dám nữa, nàng sợ Bạch Dự tức giận cho nàng làm mật thám nữa.

      Qua hồi lâu Phó Nghiên mới cong khóe môi: "Được, ta , chàng làm việc trước . Ta ra ngoài dạo chút...!"

      xong, Phó Nghiên xoay người ra ngoài, Bạch Dự cũng nghĩ nhiều.

      Phó Nghiên quanh quẩn lại vẫn là tới Di Xuân Viện.

      Di Xuân Viện vẫn náo nhiệt như cũ, nhưng khách lui tới còn cao sang như lúc còn Vân Cơ.

      "Địa đạo ở đâu? ở kia sao?" Phó Nghiên vừa lắc đầu, vừa bĩu môi.

      Phó Nghiên tới đại sảnh, gian phòng, phòng bếp. . . . . . ở kia à?

      Phó Nghiên nghĩ thầm, khẳng định chỗ bí , người lui tới nhiều lắm, bình thường, chỗ tầm thường.

      " nương, ta muốn mua ít son phấn, ngươi muốn theo ta ?" Thành Thành cười, bước vào.

      Phó Nghiên nghĩ thầm ngồi ở trong phòng cũng có gì chuyện làm nên đồng ý, lại , tiền lương mỗi tháng của Thành Thành cũng nhiều, nên mua son phấn tốt, Phó Nghiên nghĩ thầm Thành Thành rất tỉ mỉ chăm sóc nàng, nên liền đồng ý với Thành Thành: "Cũng tốt, ra ngoài dạo chút."

      Phó Nghiên giúp Thành Thành chọn mấy hộp son d[d[lqd phấn có màu sắc thích hợp với nàng, những thứ này đều là hàng tốt nhất đẳng, Thành Thành nhìn thấy liền dám nhận: " nương, vật này thích hợp với Thành Thành."

      "Có cái gì thích hợp hay , ta đưa cho ngươi ngươi lấy , là nữ tử phải đối xử tốt với mình." Nhìn Thành Thành, Phó Nghiên đột nhiên nhớ tới Lâm Nhi, lần này xuất môn hơn năm, sáu tháng rồi, chắc đứa bé của Lâm Nhi sắp ra đời, cữu cữu sắp thu quân hồi triều rồi.

      Phó Nghiên tính toán, chờ Bạch Dự trở lại hỏi tình huống ở tiền tuyến.

      Đêm này, Phó Nghiên suy nghĩ đêm cũng nghĩ ra địa đạo ở đâu, trằn trọc trở mình, suy nghĩ lại, lại nghe bên ngoài có ai chuyện. Phó Nghiên rón rén dán tai vào cửa cẩn thận nghe: "Nhanh lên chút, nhanh lên chút."

      Phó Nghiên càng nghĩ càng đúng, nàng có Bạch Dự làm hậu thuẫn nên có dũng khí hơn, Phó Nghiên mở cửa phòng, thận trọng theo phía sau đám bốc vác, ra bọn họ chuyển đồ vào địa đạo, trọng điểm là địa đạo lại sát vách gian phòng của Nhị gia, hơn nữa giữa hai gian phòng còn có cửa thông nhau, Phó Nghiên lại phát chỗ này.

      Phó Nghiên cẩn thận nhìn, đột nhiên sau lưng vang lên thanh: "Ngươi tới đây làm gì?"

      Phó Nghiên ngẩn ra, quay đầu lại nhìn thấy Nhị gia, nàng nhất thời sững sờ, cũng may lúc trước quen gạt Bạch Dự, cho nên nàng liền : "Ta nghe thấy có động tĩnh, nên tới đây xem."

      Nhị gia cười khẽ: "Xem sao? Ta thấy ngươi là muốn nhìn ta có, lấy cầm sổ sách chưa đủ à?"

      Phó Nghiên nổi sóng trong lòng, thầm kêu to tốt.

      "Sổ sách gì? Ta biết." Phó Nghiên mực phủ định.

      "Là ngươi giựt giây Vân Cơ trộm sổ sách, sau đó nàng ta chạy trốn còn ngươi vẫn còn muốn tìm địa đạo phải ?" Nhị gia hơi híp , ", người nào an bài ngươi làm nội gián ở chỗ ta?"

      Đối mặt với chất vấn của Nhị gia, Phó Nghiên vẫn giả bộ vô tội: "Nhan Phù biết Nhị gia cái gì."

      Nhị gia cũng tức giận, chỉ là nhàn nhạt cười lạnh vài tiếng, sau đó cắn răng hỏi "Ngươi có còn nhớ đoạn trường hắc rượu ?"

      "Ai thế nào,? Nếu Nhị gia tin, Nhan Phù cũng còn biện pháp, quân muốn thần tử thần thể chết, Nhan Phù rất hiểu đạo lý này."

      Nhị gia vẫn lời nào, chỉ là gọi thủ hạ tới: "Kéo nàng ta ra ngoài cho ta."

      Phó Nghiên bị hai người kéo đoạn ngắn, sau đó hai người liền đồng loạt ngã xuống, mắt Bạch Dự xuất trước mặt, điều này làm cho Phó Nghiên nhớ lại lần đầu tiên Phó Nghiên và Bạch Dự ở rừng cây qua đêm gặp phải đám thích khách.

      "Sao chàng ở chỗ này?" Phó Nghiên nhất thời chưa kịp phản ứng hỏi.

      Bạch Dự trả lời, chỉ là dắt nàng chém giết đám người của Nhị gia. Lúc này Phó Nghiên mới phản ứng kịp. đám người mặc đồ thường đánh nhau với đám người của Nhị gia. Nàng nhìn thấy Bạch Dự tay múa ra vô số hoa kiếm đâm vào chỗ yếu của đối phương, máu tươi ấm áp thỉnh thoảng rơi người của Phó Nghiên, mà y phục của chưa thấm giọt máu nào, chỉ có trường kiếm ngân quang tỏa ra khí lạnh nhuộm đỏ.

      Thủ hạ của Nhị gia vừa vội vàng đánh nhau với ám vệ, còn vừa phải bận rộn bảo vệ Nhị gia, dần dần liền rơi vào hạ phong. Nhị gia thấy vậy, tung người nhảy cái liền xuất trước mặt Bạch Dự, hỗn chiến càng gay cấn. Nếu võ công của Bạch Dự cao cường, võ công của vị Nhị gia này cũng thấp, Bạch Dự chỉ có tay, nên động tác nhanh nhẹn bằng Nhị gia, Phó Nghiên muốn liên lụy Bạch Dự nên muốn kéo tay của nàng ra, Phó Nghiên càng giãy giụa cầm nắm chặt, cuối cùng chọc tới Bạch Dự, Bạch Dự ném xuống câu cho nàng: "Nắm chặt ta!"

      Phó Nghiên biết mình thể thoát, thể làm gì khác hơn là lôi kéo Bạch Dự chặt chẽ, vì muốn liên lụy , nên để cho yên tâm, Phó Nghiên rút ra trâm cài tóc ngâm độc đầu mình ra để tự vệ, mặc dù trâm cài tóc có bất kỳ lực sát thương nào, nhưng được ngâm độc dược nên chỉ cần vết thương nào dính vào lập tức độc phát bỏ mình.

      Phó Nghiên cẩn thận quan sát tình thế, đột nhiên thấy Bạch Dự ôm nàng xoay người, né tránh đao của thủ hạ Nhị gia sắp rơi xuống chỗ nào. Lúc này, Bạch Dự đưa lưng về phía Nhị gia, Phó Nghiên chợt thấy Nhị gia giơ kiếm đâm tới Bạch Dự. Phó Nghiên bị dọa khiến đầu óc trống rỗng, nhưng vẫn dùng hết hơi sức toàn thân chắn sau lưng Bạch Dự, ánh hào quang nhanh chóng đâm vào trong cơ thể của Phó Nghiên, Phó Nghiên chỉ cảm thấy ngực vô cùng đau đớn, nàng dùng hết khí lực ném trâm cài tóc trong tay về phía Nhị gia, Nhị gia kịp tránh, chỉ có thể hơi nghiêng mặt, mặt nạ liền bị phá vỡ.

      Rất tốt.

      Nhị gia còn muốn giơ kiếm đâm Bạch Dự, thế nhưng thể hành động được vì ám vệ sau lưng tiến lên đâm kiếm, Nhị gia ngã xuống đất, toàn thân biến thành màu đen chết .

      Bạch Dự cẩn thận ôm Phó Nghiên ngồi xuống đất, nóng nảy kêu: "Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên!"

      Ngực của Phó Nghiên vô cùng đau đớn, vết thương ngừng chảy máu, Bạch Dự lấy tay che vết thương giúp nàng, toàn thân áo trắng của nhiễm mảnh đỏ tươi.

      "Bạch. . . . . . Bạch Dự." Phó Nghiên khó khăn mở miệng , "Mặc dù ta. . . . . . muốn chết, nhưng. . . . . . . Nhưng mà ta lại cảm thấy ta sắp chết rồi, chàng nhớ. . . . . Phải nhớ tới ta đó. Có số việc số mệnh định trước, ta. . . . . . Đời này của ta định gặp chàng, mê luyến sắc đẹp. Sư phụ ta. . . . . . Từng. . . . . . từng , cùng đúng người trải qua cả đời, làm bạn cả đời, bình thản cả đời, mà chàng chính là cái đúng người đó, ta. . . . . . Hi vọng cùng chàng qua đời này, mà chàng. . . . . . Chính là cả đời của ta. . . . . ." Phó Nghiên ấp a ấp úng, cuối cùng gian nan hết lời, mệt mỏi kiệt sức mới nhắm mắt lại ngủ mê mang.

      Bạch Dự kéo Phó Nghiên vào trong lòng, dám lên tiếng để cho Phó Nghiên gian nan hết lời, run rẩy cầm lấy tay của nàng, trong lòng lo lắng cùng sợ hãi khó có thể diễn tả được, cả đời này của , chưa từng sợ cái gì, cho đến giờ phút này, mới chân chính sợ, sợ người trong ngực vĩnh viễn rời khỏi, đến địa phương xa xôi khác. Bạch Dự dùng sức ôm Phó Nghiên vào trong ngực khàn cả giọng:"Nghiên Nghiên! Nghiên Nghiên! Nàng tỉnh lại , nàng tỉnh lại ! Nàng chết, Bổn vương cho nàng chết, Nghiên Nghiên! Nghiên Nghiên!" Nước mắt cuộn quanh hốc mắt, đau lòng hết được, còn có vô cùng sợ hãi.

      Nghiên Nghiên, ta thể có nàng!

      Đêm này.

      Huyết tẩy Di Xuân Viện.

      Bạch Dự lê tấm thân mệt mỏi ôm Phó Nghiên trở về phòng, khẽ đặt nàng lên giường, sắc mặt của Phó Nghiên tái nhợt, tia huyết sắc.

      Đại phu bắt mạch xong : "Vết thương của vị nương này rất nghiêm trọng, cũng may thương tổn đến trái tim, nếu gần thêm tấc nữa mất mạng."

      Bạch Dự nghe đại phu đe dọa đến tính mạng, coi như có thể thở phào nhõm.

      "Nhưng mà."

      Bạch Dự thấy đại phu ngập ngừng nhịn được lại lo lắng nhăn mày: "Nhưng cái gì?"

      "Nhưng độc này, ta chưa từng thấy qua, ta cũng bất lực, trong vòng bảy ngày chữa trị được, sợ cưỡi hạc qua tây thiên."

      Lời này như sét đánh ngang, lần đầu tiên tay chân của Bạch Dự luống cuống, cảm thấy khủng hoảng, lo lắng, nóng nảy, tự trách, hối hận.

      Truyền lệnh xuống, treo giải thưởng 100 lượng vàng cầu y giải độc, Bạch Dự mực cầu nguyện có vị thần y nào đó xuất , tới giải độc cho Phó Nghiên.

      Nghiên Nghiên, ta tin tưởng nàng nhất định tỉnh lại, cười với ta.

      Bạch Dự vẫn canh giữ ở trước giường Phó Nghiên, nắm tay của nàng: "Nghiên Nghiên, nàng biết ta hận bản thân mình lắm ? Ta nên cưng chiều nàng như vậy, đồng ý cho nàng làm mật thám; tại sao nàng ngốc như vậy, vì sổ sách mà trả giá bằng tính mạng, nàng có từng nghĩ cho ta . Ta biết nàng sợ ta lo lắng, cho nên cho ta biết, nhưng nàng biết bây giờ ta rất đau khổ lo lắng cho nàng ? Ta thể có nàng, ta nên làm thế nào đây, nàng biết ta rất hận nàng ?"

      Nhìn thấy người trước mặt vẫn nhắm nghiền, có dấu hiệu tỉnh lại, Bạch Dự quá mệt mỏi: Nghiên Nghiên, tỉnh lại !

      Trong thoáng chốc, Bạch Dự nghe bên tai như có giọng quen thuộc đó: Khoan hề xước hề, y trọng giác hề. Thiện hí hước hề, bất vi ngược hề! Sắt hề giản hề, hách hề tuyên hề, hữu phỉ quân tử, chung bất khả huyên hề. (bài thơ định tình của hai người)

      Chỉ tiếc, người d[[dlqd trước mắt vẫn còn ngủ say, bên tai chỉ là ảo giác. . . . . .

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      ☆34, Trở về từ Quỷ Môn

      "Vương thượng, Kinh Thành cấp báo." Thị vệ cầm phong thư trình lên.

      Bạch Dự ngồi ở trước giường, nhận lấy phong thư.

      Vương Nham nghe khuyên can của Mạc Tương, đại bại trở về, mười vạn binh mã chỉ còn hai vạn, trong thư Lăng vương thúc giục Bạch Dự sớm trở về.

      Bạch Dự đọc xong phong thư, rồi để xuống bên: xuống trước .

      Hôm nay là ngày thứ tư rồi, nếu tìm được thần y. . . . . .

      Bạch Dự dám nghĩ tiếp, cũng có dũng khí. Bốn ngày nay, có rất nhiều thầy thuốc đến chẩn bệnh cho Phó Nghiên, nhưng bọn d[d[lqd họ đều lắc đầu cảm thán bản thân tài sơ học thiển rồi cáo lui. Bạch Dự chợp mắt mấy ngày, sắc mặt càng tiều tụy hơn, chính cũng biết mình còn có thể chống đỡ bao lâu nữa.

      Người giường, vẫn đóng chặt hai mắt, sắc mặt càng ngày càng trắng, Bạch Dự chưa bao giờ sợ đêm tối như vậy, bởi vì đêm tối qua lại nghênh đón ngày mới. Thời gian có thể dừng lại tốt biết bao.

      Kéo dài đến ngày thứ sáu, treo giải thưởng ngàn lượng hoàng kim cầu y.

      "Vương thượng, ngoài cửa có Diên tổng lĩnh cầu kiến." Gã sai vặt ngoài cửa chạy vào thông báo.

      Bạch Dự rất buồn bực, phải Diên Triển chạy trốn với Vân Cơ rồi sao, sao còn quay lại?

      "Cho vào."

      Mấy tháng gặp, người đứng ở trước mắt có gì thay đổi, khi nhìn thấy Bạch Dự vẫn như cũ, rất cung kính thi lễ cái: "Vương Gia."

      Bạch Dự nhìn : "Sao ngươi trở lại?"

      "Hôm nay Di Xuân Viện bị lật đổ, Vân Cơ cần lo lắng nữa, lại nghe thấy Phó nương trúng kịch độc, Diên Triển có thể thử lần." Diên Triển điềm tĩnh .

      Nghe Diên Triển vậy Bạch Dự rất vui mừng, nhưng lại mang theo hoài nghi: "Ngươi biết y thuật sao? Ta chưa từng nghe ngươi ."

      Diên Triển cười như tắm gió xuân: "Đó là chuyện cũ trước kia nên ta nhắc tới."

      Mặc kệ rốt cuộc Diên Triển có thể hay , vẫn muốn Diên Triển thử lần, dù sao, ngựa chết cũng có thể chữa thành ngựa sống.

      Diên Triển tiến lên bắt mạch cho Phó Nghiên, sau đó xoay người với Bạch Dự: "Xin Vương thượng ra ngoài trước, sợ là độc này thể giải trong chốc lát, ta cũng hy vọng có người quấy rầy."

      Bạch Dự có chút do dự, nhưng nghe Diên Triển , trong lòng có chút vui mừng, có phải được cứu rồi !

      lần đợi chờ này tròn ngày, Diên Triển ngừng kêu người mang thuốc vào, có thể ra vào gian phòng của Phó Nghiên trừ Diên Triển cũng chỉ có Vân Cơ, còn Bạch Dự đợi bể đầu sứt trán, trải qua mọi cảm xúc: nóng lòng, hoảng hốt, vui mừng, đau lòng.

      Hội tụ, gian nan, gian nan!

      "Cho ta vào , cho ta vào !"

      Chắc chắn đáp án là thể.

      phải chờ, nhưng rất nóng lòng. Bạch Dự đứng ngồi yên nhưng vẫn khó chịu, Vân Cơ chịu nổi mới mở miệng : "Vương thượng, người đừng vội, Nghiên Nghiên tốt thôi, Diên Triển chế thuốc."

      Bạch Dự nhìn Vân Cơ, biểu tình : "Ngươi biết là đệ tử của ai ?"

      Vân Cơ lắc đầu cái: "Ta cũng biết, chỉ trước kia lúc phiêu bạc bên ngoài, bái được cao nhân."

      "Cao nhân kia là ai?" Bạch Dự hỏi tới.

      " biết."

      Hàn huyên với Vân Cơ hồi, thời gian cũng nhanh chóng trôi qua, đêm của ngày thứ bảy, Bạch Dự mới được vào phòng.

      "Nàng được cứu rồi sao?" Ánh mắt của Bạch Dự như hồ nước, sóng gợn lăn tăn.

      "Chưa chắc, Phó Nghiên tỉnh lại mới tính là được cứu." Diên Triển nhàng trả lời.

      "Cực khổ cho ngươi rồi, người tới, thưởng." Bạch Dự mừng rỡ, ngàn cầu vạn cầu, cuối cùng Phó Nghiên bình an.

      Diên Triển cự tuyệt: "Đây là việc ta nên làm, mười năm trước Vương thượng có ân với Diên Triển, hôm nay ta có thể trả ơn."

      "Được rồi, mọi chuyện kết thúc, ngươi và Vân Cơ cùng ta trở về kinh thành ." Bạch Dự vỗ vai cái, "Có lẽ vân du tứ hải thích hợp với ngươi hơn."

      Diên Triển cười thầm: "Quả nhiên Vương Gia hiểu Diên Triển, Diên Triển chỉ muốn mang theo Vân Cơ vân du tứ hải, khắp đại hà sông núi, dạo hết phồn hoa phố phường."

      Sau khi Diên Triển , Bạch Dự vẫn túc trực bên cạnh Phó Nghiên, tấc cũng rời. chỉ hi vọng, người đầu tiên Nghiên Nghiên nhìn thấy , có thể nhìn thấy Nghiên Nghiên tỉnh lại.

      "Nước, nước." Bạch Dự nghe Phó Nghiên gian nan mở miệng, vui mừng khó tả.

      "Đói, đói." Bạch Dự còn chưa kịp rót nước, Phó Nghiên chuyển qua đói.

      Cho đến khi Bạch Dự đút nàng uống nước xong, Phó Nghiên mới tỉnh lại.

      " tỉnh rồi sao? Cảm giác như thế nào? Nàng bảy ngày ăn uống, muốn ăn gì nào?" Trong mắt Bạch Dự đều là vui sướng, mặt mày tươi cười như hài đồng.

      Phó Nghiên nhìn , gật đầu cái. Bạch Dự lập tức phái người chuẩn bị tất cả món ăn mà Phó Nghiên thích.

      "Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi. Ăn chút . Như thế nào? Còn khó chịu chỗ nào ? Có muốn ta. . . . . ."

      Phó Nghiên cười, nàng lẳng lặng nhìn Bạch Dự chuyện, trong lòng ấm áp ra được.

      "Nàng còn cười! Ta hỏi nàng nửa ngày cũng trả lời ta, chỉ biết cười, xem nàng ngốc thành dạng nào rồi!" Mặc dù như vậy, nhưng lại cưng chìu sờ sờ đầu của Phó Nghiên.

      "Ah, độc của ta. . . . . . Ta tốt rồi sao?" Phó Nghiên hồi phục tinh thần lại, liền nghĩ đến cái vấn đề này.

      "À, Vân Cơ và Diên Triển trở về, biết y thuật nên chữa cho nàng."

      "Diên Triển? phải rời cùng Vân Cơ sao? Sao còn trở lại? Còn nữa, biết y thuật sao? Sao trước kia ?" Phó Nghiên liên tiếp ra mấy nghi vấn của mình, khiến Bạch Dự thể chống đỡ được.

      "Được rồi được rồi, ta cũng ràng lắm, nàng hỏi Diên Triển , có số việc ta còn biết, chớ chi là nàng, ta cho người gọi tới." Bạch Dự xong, ra khỏi cửa.

      Lưu lại mình Phó Nghiên, nàng ở trong phòng suy nghĩ: có thể giải độc của nàng, nhất định y thuật tầm thường. Sư phụ từng qua, nàng xưng thứ hai ai thứ nhất, chỉ có người ở nàng, đó chính là vị đại sư huynh trong truyền thuyết kia.

      tiếng "Ken két", cửa được mở ra, Diên Triển tới trước giường.

      Phó Nghiên bụng lời , vào thời khắc này lại cách nào được, chỉ đành phải ngơ ngác nhìn Diên Triển.

      " phải nương có lời gì muốn với ta sao? Sao chuyện!" Diên Triển mở miệng trước.

      "Ừ. . . . . . Là được. . . Độc của ta. . . . Y thuật của ngươi. . . . . . Làm sao . . . . . . . Ừ. . . . . Là được. . . . Là được. . . . . ."

      "Y thuật của ta là học được từ sư phụ của mình." Diên Triển nghiêm trang .

      "Được rồi, mà, ngươi. . . . . . Sư phụ là ai?"

      "Thế nào? Có chuyện gì sao?"

      " có, ta hỏi để biết thôi, ta. . . Muốn biết cao nhân nào dạy ngươi, lại còn lợi hại hơn ta, hì hì, còn nữa, đa tạ!"

      ". . . . . .Y thuật của sư phụ ta đứng đầu thiên hạ, ngươi là người nào đây? Còn nữa, có gì." Diên Triển chuẩn bị rời .

      "Đợi chút" , Phó Nghiên nhanh chóng bắt được Diên Triển, "Ngươi y thuật của sư phụ ngươi đứng đầu thiên hạ sao?"

      "Đúng vậy, ta có khoác lác đâu." Diên Triển cười nhìn nàng.

      "Đệ nhất thiên hạ. . . . . . . . Sư phụ của ngươi. . . . . . . Là Huệ Nhật. . . . . . ."

      "Có lẽ vậy."

      "Sư huynh! Ngươi là sư huynh!" Phó Nghiên kích động hô to.

      "Cái gì sư huynh? Ngươi gì vậy?" Diên Triển ngạc nhiên nhìn Phó Nghiên.

      "Ngươi chính là sư huynh, là sư huynh của ta! Ta là đồ đệ cuối cùng của sư phụ, nên chưa từng gặp sư huynh, nên vẫn cho là. . . . . . . ngờ, còn có thể gặp sư huynh!" Phó Nghiên xong liền rơi lệ.

      Diên Triển đứng ở bên, người sư muội: "Sư huynh của ngươi chết, người đứng ở trước mặt ngươi bây giờ là ám vệ Diên Triển."

      "Nghiên Nghiên, thức ăn tới đây, có thể ăn. . . . . . ." Bạch Dự bưng thức ăn vào, nhìn biểu tình của hai người bọn họ, hiểu chuyện gì.

      "Sao vậy? Nghiên Nghiên, Diên Triển, các ngươi. . . . . ." Bạch Dự hỏi.

      "Bạch Dự, Diên Triển là sư huynh của ta, là sư huynh mà từ đến lớn ta chưa từng gặp mặt!" Phó Nghiên chống người ngồi dậy d[[dl'qd.

      Bạch Dự kiềm chế kinh ngạc trong lòng, có lẽ đúng như Phó Nghiên , sư huynh của nàng bị kẻ thù đuổi giết nên tung tích, nên nàng cho rằng chết, ngờ được Bạch Dự tình cờ cứu giúp rồi trở thành ám vệ bên người.

      Đây là giải thích tốt nhất.

      Bạch Dự cong môi: "Sư phụ của nàng dưới suối vàng biết nhất định rất vui mừng, đừng vui mừng nữa, phải nàng đói sao, nhanh ăn ."

      Trong phòng chỉ còn hai người, Bạch Dự rất hiểu nàng, biết nàng rất ăn thịt, lại sợ nàng mới tỉnh lại thể nuốt trôi thịt, nên bảo đầu bếp làm cháo thịt nạc trứng muối, thịt được bằm rất nhiễn nên vào miệng là tan ngay.

      Có thể nhìn cho ra, Phó Nghiên rất đói bụng, nhìn Phó Nghiên hơi uống năm chén cháo, dựa theo hiểu biết của Bạch Dự về Phó Nghiên nên khi nhìn thấy cũng cảm thấy có gì lạ.

      Bạch Dự vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, mặt kỳ quái được.

      Phó Nghiên chịu nổi , mới mở miệng hỏi "Chàng nhìn ta làm gì? Chớ nhìn ta như vậy, làm ta rất sợ hãi đó."

      Bạch Dự nhịn được cười: "Nàng có biết khi thấy nàng bình an tỉnh lại, ta rất vui mừng ."

      Phó Nghiên cũng cười với : "Ta cũng vậy, vốn tưởng rằng đời này rời khỏi chàng, ngờ ông trời còn thương ta, chàng có biết ta thể buông tay chàng ?"

      "Ta lại biết đó, nàng hôn mê mấy ngày nay, nàng có biết ta ngủ mấy đêm , trong lòng đều nghĩ đến nàng, mấy ngày nay ta đều nghĩ, nếu có ta nàng thế nào. Bình thường nàng luôn cổ quái xảo trá, hoạt bát đáng , ruột để ngoài da, luôn gây rắc rối khiến ta phải dọn dẹp cho nàng, nó thành thói quen của ta rồi. Nàng có biết ta hận bản thân lắm , ta quá cưng chiều nàng, mới làm nàng xảy ra việc ngoài ý muốn này." Bạch Dự nhịn được lại ôm Phó Nghiên vào trong ngực.

      "Ta biết , ta biết , trong lòng chàng đau thế nào ta đều biết, chàng đau ta cũng đau vậy. Ta thề, cuộc đời này của ta bao giờ làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa, ta muốn trải qua đời này với chàng, ta chỉ hi vọng chúng ta cùng nhau đầu bạc răng long, cặp tay đến già. Chờ chàng thực lời hứa của chàng." Phó Nghiên nhịn được lại rơi lệ, trong lòng đau đớn vô cùng.

      "Nghiên Nghiên, ngươi yên tâm, cuộc đời này ta nhất định đối tốt với nàng, thực lời hứa của ta, bao giờ nữa tùy ý nghe lời nàng tà thuyết mê hoặc người khác." Bạch Dự ôm nàng càng chặt hơn, "Nghiên Nghiên, ta rất hy vọng có thể ôm nàng như thế này mãi, vĩnh viễn chia cách."

      "È hèm" Phó Nghiên hừ tiếng, lúc này Bạch Dự mới phản ứng kịp, đụng phải vết thương của Phó Nghiên .

      " nương, nên uống thuốc rồi." Thành Thành bưng thuốc vào.

      Phó Nghiên rất khổ sở nhìn Bạch Dự, Bạch Dự để ý nàng, nhận lấy thuốc trong tay Thành Thành, múc từng muỗng đút cho Phó Nghiên.

      Phó Nghiên khép chặt đôi môi.

      "Nàng quên chúng ta mới vừa gì sao?" Bạch Dự biểu tình.

      "Được rồi, ta uống." Đối với Phó Nghiên mà , thuốc là thứ khó uống nhất thiên hạ. Nhưng, nếu tránh được, chỉ có thể tiếp nhận thôi.

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      ☆35, Trở về Kinh thành

      Phó Nghiên rời khỏi kinh thành nửa năm, Bạch Dự cũng mấy tháng chưa trở về, Kinh Thành liên tục sai người cưỡi tuấn mã gửi hết phong thư này đến phong thư khác, phong thư nào cũng đều thúc giục Bạch Dự trở về. Phó Nghiên thấy Bạch Dự vì nàng mà trễ nãi chính , nên khuyên lâu mới chịu trở về.

      Mặt ngoài Kinh Thành gió êm sóng lặng, ra ám lưu dũng động. Lăng vương thầm điều động binh mã, bổ sung vào chỗ mất mác ở Mạc Tương. Trước kia Bạch Dự phụng theo mệnh lệnh của hoàng thượng tra án Di Xuân Viện chỉ là lừa Phó Nghiên, lần này ra ngoài lâu như vậy vì muốn ngụy trang đến đất phong thẩm tra, Hách Thái Phó thực ra là thân tín của Hoàng thượng, bởi vì tham ô buôn bán nhân khẩu nên bị Bạch Dự uy hiếp, sau đó nghe Phó Nghiên ở Lạc Dương nên nhân cơ hội này tiến hành kế hoạch, toàn bộ chuyện, ván nối tiếp ván, hai phe phái tính toán lẫn nhau, biết, rốt cuộc lần này là ai thắng ai thua.

      triều đình, xôn xao náo loạn cả rồi, Dự vương xuất trình mọi tội lỗi của Hách Thái Phó, còn dâng lên hoàng thượng sổ sách làm chứng cớ.

      Hoàng thượng nhận lấy sổ sách, sắc mặt có chút rung d[d[lqd chuyển: "Tam đệ muốn trẫm điều tra chuyện này sao?"

      Bạch Dự nghiêm túc chắp tay: "Từ khi khai triều tới nay, tham quan bị xử theo chính pháp. Thần Đệ đưa sổ sách cho Đình Úy là vì suy xét đến những người dính dáng trong đó, kính xin hoàng thượng quyết định."

      Bạch Dự rất ràng, hoàng thượng có lòng bao che cũng tiện bao che, việc này liên quan tới loạt đại thần đều là người của hoàng thượng, hoàng thượng lâm cục diện khó cả đôi đường: "Án này rất trọng đại, cứ để cho Đình Úy thăm dò ràng sau đó hẳn định đoạt."

      Hoàng thượng chỉ còn cách duy nhất là trì hoãn thôi, hôm nay thực lực của Lăng vương và Dự vương lớn mạnh, nếu điều tra ra là người của hoàng thượng, hoàng thượng phải độc chiến đấu.

      Bạch Dự cũng sợ vị hoàng huynh này có biện pháp gì, nếu cố ý muốn giữ lại những người liên can đến Thái Phó, Lăng vương càng dễ dàng mượn cơ hội này phát động cung biến, bức vua thoái vị.

      【Phủ Lăng vương】

      "Vết thương của Phó nương thế nào rồi?" Lăng vương nhận lấy tách trà từ trong tay tỳ nữ đưa cho Bạch Dự.

      " còn nguy hiểm đến tánh mạng, chỉ cần tĩnh dưỡng nữa thôi." Bạch Dự gió nước chảy đáp lời, chuyện qua, muốn nhiều.

      " nghĩ tới Phó nương lại khí phách như thế, nữ nhi của Tướng phủ khác người thường. Mạc Tương biết cách dạy nữ nhi." Bạch Tuy thở dài cười .

      Bạch Dự nhàn nhã nâng tách trà lên: " đến nữ nhi Tướng phủ, huynh nhìn trúng dòng chính nữ sao?"

      Bạch Tuy nhìn : "Chỉ cần nàng nguyện ý, ngày, ta cho nàng làm hoàng hậu, làm chủ nhân của Tê Phượng Lan."

      Bạch Dự hiểu nhìn chằm chằm Lăng vương.

      Lăng vương bình thản : " phải là do sắc đẹp, chỉ có nữ tử như vậy mới giúp đỡ ta được."

      Nữ tử đó như thế nào? Nữ nhi của Tướng phủ rất có khí phách là sao?.

      ***

      Lão nhân gia thái hậu nương nương biết tin Bạch Dự hồi kinh, liền lập tức phái người truyền lời mời Bạch Dự vào cung.

      Vừa vào Trường Cực điện, Bạch Dự thấy Phù chạy tới: "Tam ca, cuối cùng huynh chịu trở về."

      Bạch Dự dắt Phù , rồi thi lễ với Thái hậu: "Mẫu hậu kim an, nhi thần có ở đây, thân thể của mẫu hậu tốt ?"

      Thái hậu bảo Bạch Dự ngồi xuống, gương mặt hòa ái dễ gần: "Dự nhi, chuyến này có học được cái gì ?"

      Bạch Dự cực kỳ tự nhiên trả lời: "Cũng có gì ly kì, ngược lại nhi thần ở bên ngoài rất nhớ mẫu hậu, nên đặc biệt dặn dò Bạch Câu mang về cho mẫu hậu tràng hạt làm bằng mã não được đại sư phụ khai quang."

      Thái hậu bảo cung nữ trình tràng hạt lên, càng thêm vui mừng ngậm miệng được: "Hoàng nhi hiếu thảo, cuối tháng này ai gia muốn đến Chiêu Giác Tự cầu phúc cho Nam Tấn ta, đúng lúc cần nó."

      Phù thấy Bạch Dự tặng quà cho mẫu hậu, liền nhịn được hỏi: "Tam ca có quà cho Phù ?"

      "Quà tặng sao?" Bạch Dự trêu ghẹo nàng, "Mang về cho muội phò mã tốt được ?"

      Phù nhất thời đỏ mặt: "Tam ca, huynh gì vậy, lại trêu ghẹo muội rồi."

      Bạch Dự tiếp tục : "Ta có trêu ghẹo muội đâu, muội nên tìm cho mình phò mã tốt , đừng cho là ta biết muội nghĩ gì. Ở trước mặt ta muội vĩnh viễn là đứa bé lớn, muội trước mặt ta chính là công chúa mặt lạnh lì lợm."

      Phù rất xấu hổ, bèn quay qua làm nũng với Thái hậu: "Mẫu hậu, người coi Tam ca kìa, người bảo huynh ấy đừng trêu ghẹo con nữa mà."

      "Con cũng nên suy nghĩ về chuyện này ." Thái hậu nương nương lại nghiêm túc gật đầu.

      Phù buồn bực bất giác mạch: "Ta chuyện với hai người nữa." Sau đó ngoan ngoãn ngồi ở bên uống trà của mình.

      Sau hồi tán gẫu, hai người Phù cùng ra khỏi Trường Cực điện.

      Phù cẩn thận hỏi thăm: "Vết thương của Phó tỷ tỷ như thế nào rồi?"

      "Sao muội biết?" Mặc dù Bạch Dự đoán được hơn phân nửa là do Bạch Tuy , nhưng vẫn hỏi.

      Phù trả lời, giọng bên tai Bạch Dự: "Ta là thân muội muội của huynh, huynh cần ta giúp ta nhất định giúp."

      Phù nghe Bạch Tuy , sớm muộn gì cung biến cũng đến. Đối với người của hai phe phái, là thiên tử là triều thần, nhưng còn chưa có ngồi nổ, đợi đến khi ngòi nổ xuất , ngọn lửa này bùng lên mạnh mẽ đến chừng nào.

      ***

      Phó Nghiên dưỡng thương rất tốt, đến lúc về nhà.

      Phó Nghiên vừa vào Tướng phủ, Mạc Tương nở nụ cười chào đón: "Nghiên Nghiên, trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi, ngươi khiến cữu cữu ta lo lắng gần chết, nếu ngươi xảy ra việc gì hay, ta biết giao phó thế nào với mẫu thân của ngươi dưới suối vàng."

      Phó Nghiên cũng rất vui mừng: "Cữu cữu, Nghiên Nghiên hiểu chuyện khiến người lo lắng, ta thề, trải qua kinh nghiệm lần này, ta chạy loạn nữa."

      Lộ Lộ ở bên cười mắng: "Đáng đời cho muội bị người ta bán, do muội cho tỷ theo đó, thấy bộ dáng của muội lúc ra ta rất yên lòng, thế nào, bị ta trúng rồi."

      Phó Nghiên cũng biết mình sai, cười mắng: " tốt hơn chính là miệng của tỷ quá quạ đen."

      Mạc Lãng cũng vui mừng đứng ở bên : "Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi. Cũng may có Dự vương, tất cả đều sao."

      Đêm này, Lộ Lộ giúp Phó Nghiên thay dược. Sau đó Phó Nghiên kể lại chuyện nàng gặp nửa năm qua, Lộ Lộ nghe xong rất là kinh ngạc, đây là quyển truyện ký sống sờ sờ nha.

      "Tỷ sao?" Phó Nghiên rất muốn biết kinh thành xảy ra chuyện, cữu cữu có ở đây, chắc Lộ Lộ ở trong phủ rất tự do.

      Đúng như Phó Nghiên suy nghĩ: " ai gò bó quản giáo, làm cái gì cũng rất dễ dàng, chỉ là có muội ở đây mình tỷ quen."

      Phó Nghiên vẫn luôn là người phát ra ánh mặt trời rực rỡ, nàng lộng lẫy như hoa núi nở rộ: "Tất nhiên, muội thấy về sau khi muội gả chỉ còn mình tỷ thôi. Cần muội học Nga Hoàng Nữ ?"

      Lộ Lộ thấy dáng vẻ đắc ý của nàng, buồn cười : "Thôi , tỷ sợ bị Vương Gia tuấn mỹ kia bóp chết."

      "Tiểu thư, Lăng vương phủ sai người tới truyền lời, mời tiểu thư đến phủ vào trưa ngày mai." Nha hoàn ngoài cửa thông báo.

      "Được, ta biết rồi." Lộ Lộ đáp lời, sau đó đuổi hầu ra ngoài.

      Phó Nghiên giật mình: "Tỷ và Lăng vương?"

      "Sau đó khi vào cung dự yến từng gặp nhau mấy lần, thậm chí có người hứa hẹn, cũng tính là tâm. Tướng phủ của chúng ta theo phe , mặc kệ là phụ thân hay là muội cũng có ràng buộc khó . Hôm nay Hoàng thượng biết tâm của Tướng phủ, cũng cần che giấu nữa, làm như thế nào thế đấy, nếu có chuyện gì, đều là bên vinh hoa bên tổn hại." Nghe Lộ Lộ , Phó Nghiên cũng cảm thấy có lý, mặc kệ thế nào, kết cục sau cùng cũng tới, đây là ván bài, thắng, là vinh hoa hưởng hết; thua, là đầu người rớt.

      ***

      Buổi trưa, Bạch Dự tới Tướng phủ.

      "Ngày mai theo ta vào cung dự tiệc." Bạch Dự thuận tay nhận lấy chén thuốc trong tay Vũ Mạch đưa cho Phó Nghiên.

      Phó Nghiên nhận lấy thuốc, đặt nó ở bên bàn: "Làm gì?"

      "Sao uống ?" Bạch Dự nhìn chằm chằm thuốc, "Vào cung để mẫu hậu bỏ chủ ý bảo ta nạp thiếp nữa."

      Phó Nghiên định chờ Bạch Dự rời , mình len lén vứt sạch, ai biết lại muốn coi chừng nàng uống thuốc. Bạch Dự đương nhiên biết tính toán của Phó Nghiên, ở trong lòng Phó Nghiên, uống thuốc là chuyện khổ sở nhất thế gian.

      Phó Nghiên ôm tâm tình thấy chết sờn hớp uống hết chén thuốc, thuốc đắng khiến nàng nhịn được cau mày, Bạch Dự vội vàng cho nàng ăn miếng mứt táo.

      "Nạp thiếp cho chàng phải là chuyện tốt sao?" Phó Nghiên uống xong, cười giỡn .

      Bạch Dự cũng cười giỡn : "Nàng cũng muốn ta nạp thiếp sao? Ta thấy trong mấy bữa tiệc chọn phi lần trước, nương đánh đàn tỳ bà đó cũng tệ."

      "Ừ, ta cũng cảm thấy tệ." Phó Nghiên gật đầu cười.

      Bạch Dự nhìn nàng:"Nàng chắc chắn?"

      Phó Nghiên cũng cười: "Chắc chắn."

      Bạch Dự cười như cười nhìn Phó Nghiên:"Nàng lặp lại lần nữa."

      " ." Mấy ngày nay Phó Nghiên sớm lĩnh hội, nếu nàng lặp lại lần nữa, chắc chắn nàng có ngày tốt lành.

      mặt Bạch Dự lộ ra chút kiêu ngạo:"Nàng có cảm giác nguy cơ sao."

      Phó Nghiên hiểu ý tứ của , nên tùy tiện đáp "Ừ."

      "Ta cảm thấy giới thiệu nương đó cho biểu ca ta tệ." Phó Nghiên đưa mứt táo cho .

      "Muốn làm bà mai sao." Bạch Dự vừa nhai vừa .

      Phó Nghiên trả lời :"Sáng mai, kêu ta đánh đàn nữa sao?" Đối với kinh nghiệm chọn phi yến lần trước, nó thành công cơn ác mộng của nàng.

      Bạch Dự véo mặt của nàng: "Hoa khôi nương còn sợ cái này?"

      Phó Nghiên cũng cảm thấy rất đúng, nhưng mà, nhớ lại chuyện cũ vẫn rất hoảng sợ.

      "Ngày mai Lộ Lộ có cùng ?" Phó Nghiên nhớ tới lời của hầu hôm qua, chắc Lăng vương với tỷ ấy chuyện này.

      ", nàng dâu luôn muốn gặp cha mẹ chồng mà." Bạch Dự cực kỳ lưu loát.

      Phó Nghiên hiểu sao trong lòng vừa sợ, vừa mừng: "Gặp cha mẹ chồng sao? Ngày mai là gia yến sao?"

      "Đúng vậy, chỉ là gia yến bình thường cần thận trọng." Bạch Dự biết trong lòng nàng nghĩ gì nên trấn an nàng.

      "Vậy ta mặc như thường ngày được chứ?" Phó Nghiên hiểu câu cần thận trọng của Bạch Dự.

      Bạch Dự thấy nàng cười giỡn nữa, liền đứng dậy đánh nhìn nàng cái: "Sáng mai ta tới đón nàng, tới giúp nàng chọn y phục."

      "Tốt." Phó Nghiên đồng ý rất nhanh, nếu nguyện d[d[lqd ý, để cho đến đây .

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      ☆36, Có nhiều con đường hơn

      Buổi trưa ngày hôm đó, Bạch Dự tới đón nàng vào cung, điều này làm cho Mạc Lộ ước ao ghen tị lâu.

      Lúc ngồi xe ngựa vào cung, Lộ Lộ vẫn còn cảm thán: "Vương thượng tốt Nghiên Nghiên, còn đích thân tới đón, tự mình giúp tay chọn y phục."

      Bạch Dự nghe xong, trong lòng dĩ nhiên là rất thoải mái, nhưng lại sợ Lộ Lộ thay đổi tâm ý với Bạch Tuy, liền mở miệng: "Ngươi cũng đừng hâm mộ ghen tỵ, nhị ca còn có chuyện quan trọng, nên khi nghe ta muốn tới đón, cũng sai người cùng ta. Vả lại, do Nghiên Nghiên biết nên mặc như thế nào, nên ta tới xem chút, ngươi thường vào cung quen với lễ nghi quy củ phục sức, đương nhiên khiến nhị ca lo lắng."

      Phó Nghiên thấy Bạch Dự như vậy, cũng cười tiếp: "Lăng vương muốn lấy Phượng Lan Điện cho tỷ, tỷ còn thiếu cái gì sao?"

      Mạc Lộ cười nhạt: "Hậu cung giai lệ tam thiên, người nào ràng hơn người nào đây?"

      "Điều này cũng đúng, Việc làm buồn cười nhất của Hán Vũ Đế chính là Kim Ốc Tàng Kiều." Phó Nghiên nhìn Bạch Dự.

      Bạch Dự cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm Phó Nghiên: "Nhị ca như vậy."

      "Làm sao chàng biết?" Phó Nghiên tiếp miệng.

      ". . . . . ." làm sao biết? Năm đó án trà độc ở Lương Tiêu Điện, khiến cả hậu cung được an bình. Năm đó mẫu thân của Lăng vương Vạn Chiêu Nghi bị mẫu thân của hoàng thượng vu hại, mẫu thân của hoàng thượng dụng kế vu oan Vạn Chiêu Nghi độc hại Thái phi, Vạn Chiêu Nghi hàm oan mà chết, chỉ để lại Lăng vương Bạch Tuy. Khi hoàng thất tra , phơi bày công lý! Quý phi bị ba thước lụa trắng cướp sinh mạng, tiên hoàng đành lòng với vị quý phi mình rất sủng ái, nên thẹn trong lòng, cố tình đưa Bạch Dương cho hoàng hậu nuôi dưỡng, sau đó lại truyền ngôi cho .

      "Bởi vì nhị ca muốn thấy trong cung lục đục đấu đá, gió tanh mưa máu." Bạch Dự bình thản .

      Phó Nghiên đối với lời của Bạch Dự khó có thể tin: "Chàng Lăng vương quyết định cuộc đời này chỉ cưới người sao?"

      Bạch Dự gật đầu cái: "Đúng vậy."

      Xe ngựa chậm rãi lái vào đường lát gạch, nhìn tường d'd';l[qd đỏ ngói xanh ngoài cửa xe, mỗi người đều tâm tình riêng.

      Trường Cực Điện

      Phó Nghiên và Lộ Lộ tính tùy ý tìm chỗ ngồi xuống, nhưng lại bị Bạch Dự, Bạch Tuy kéo đến ngồi xuống bên cạnh.

      Đúng như lời của Bạch Dự, đây chính là buổi gia yến, hoàng thượng cùng hoàng hậu đều ở đây, đây là lần đầu tiên Phó Nghiên nhìn thấy hoàng thượng, cũng khác nàng tưởng tượng lắm, và hai huynh đệ của rất giống nhau, đều có đôi mắt sáng thâm sâu, chắc tiên hoàng cũng giống như vậy.

      "Gia yến lần này, nhi thần dẫn theo hai vị tiểu thư của Tướng phủ, vì muốn cho mẫu hậu an tâm. Nhi thần muốn nạp Nghiên Nghiên làm phi." Bạch Dự xong, trái lại cười tiếng với Phó Nghiên, còn nắm chặt tay của nàng.

      Thái hậu rất vui mừng: "Mẫu hậu chờ những lời này của các ngươi lâu rồi, cũng may phụ khổ cực tổ chức yến chọn phi của mẫu hậu."

      "Mẫu hậu luôn suy nghĩ cho hai nhi tử, nếu có mẫu hậu làm người mai mối, hài nhi có duyên phận như hôm nay." Bạch Tuy cười .

      "Hai vị hoàng đệ có thể chân chánh thành gia lập nghiệp, làm cho người hoàng huynh là trẫm yên lòng." Hoàng thượng giơ ly rượu lên.

      Hoàng hậu cũng cười : "Về sau Bổn cung cần vì các ngươi tuyển chọn nữa, cũng coi như còn bận tâm."
      "Nương nương lo lắng cho hai hoàng đệ, xem ra chúng ta phải đa tạ tốt người rồi." Bạch Tuy nâng ly kính hoàng hậu.

      Phó Nghiên và Mạc Lộ đều chuyện, đối với những lời khách sáo giữa bọn họ, hai nàng chỉ yên lặng lắng nghe.

      Phù vừa ăn vừa cười với Phó Nghiên: "Phó tỷ tỷ, từ lúc ta nhìn thấy ngươi mang theo ngọc bội của Tam ca ta biết ngươi nhất định trở thành Tam tẩu của ta."

      Phó Nghiên cười hơi lúng túng: "Đa tạ công chúa để mắt tới Phó Nghiên."

      "Dĩ nhiên, Phó tỷ tỷ và Mạc tiểu thư, Phù đều thích." Phù cười.

      Hoàng thượng cũng cưng chiều cười tiếng với Phù :"Hai vị tiểu thư qua ải của vị công chúa này rồi."

      Thái hậu cũng vui mừng: "Ai gia cũng càng nhìn càng thích, bảo Khâm Thiên Giám chọn ngày tốt nạp phi thôi."

      Từ khi trở về từ gia yến, cả Tướng phủ liền bắt đầu lo trong lo ngoài, Mạc Lãng oán giận: "Muốn thành thân từng người , làm gì mà cả hai cùng nhau thành thân vậy, ta còn phải giúp đỡ các muội chuẩn bị đồ cưới."

      Phó Nghiên và Lộ Lộ đều để ý tới , chỉ là cười kêu cưới thê .

      "Hai vị tiểu thư, Lâm Nhi tỷ sắp sanh." Nha hoàn của Mạc Lộ vội vã chạy vào phòng thông báo.

      "Gọi bà đỡ tới chưa?" Lộ Lộ vội vàng hỏi thăm.

      "Bà đỡ còn chưa tới, bây giờ chỉ có phu quan của tỷ ấy coi chừng, hoàn. . . . . ."

      đợi nha hoàn hết lời, Phó Nghiên phân phó Vũ Mạch: "Vũ Mạch, lấy hòm thuốc cho ta." Sau đó liền chạy ra cửa, Lộ Lộ ở bên quát: "Chuẩn bị ngựa."

      Hai người giục ngựa xuyên qua chợ, may là có trở ngại đến người đường. Còn chưa vào nhà, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lâm Nhi , Phó Nghiên vội vàng chạy vọt vào bên trong nhà, vừa phân phó Lộ Lộ nấu nước nóng, vừa nghiêng đầu hỏi trượng phu của Lâm Nhi: "Bà đỡ còn bao lâu mới đến?"

      Trượng phu Lâm Nhi cũng rất nóng vội: "Ta cũng biết, hàng xóm cách vách mời giúp ta."

      Phó Nghiên nhìn Lâm Nhi rất đáng thương, vì vậy lấy hết dũng khí : "Ngươi ra ngoài trước, nơi này giao cho ta."

      Sau lại, Lộ Lộ mang nước tới hỏi nàng: "Muội biết sao?"

      Phó Nghiên đổ mồ hôi trả lời: "Tỷ có thể khen muội có dũng khí rồi đó, muội chỉ nhìn qua heo chạy, chưa ăn thịt heo."

      Phó Nghiên theo loạt quá trình sách, bảo Lâm Nhi dùng sức. Lâm Nhi đau đớn chảy mồ hôi hột, ra Phó Nghiên cũng rốt cuộc là mồ hôi hay là lệ, ít nhất Phó Nghiên có thể khẳng định đầu nàng chính là mồ hôi.

      Phó Nghiên thấy đứa bé sắp ra ngoài, vui vẻ : "Cố gắng lên, cố gắng lên, Lâm Nhi cố gắng lên, dùng sức, nhìn thấy đầu rồi!"

      Lộ Lộ cùng Vũ Mạch vội vàng giúp tay đổi khăn cùng nước nóng, trượng phu của Lâm Nhi gấp đến độ tới lui ở ngoài cửa.

      Trải qua mọi cố gắng của Lâm Nhi, cố gắng lên, sau đó dùng sức, " ra! ra! Đứa bé ra! Đứa bé ra! Là nữ hài tử, là nữ hài tử!"

      Giờ phút này, Phó Nghiên vì mình đỡ đẻ mà vui sướng la lên. Ngoài cửa tướng công của Lâm Nhi khổ chờ cùng với Lộ Lộ đều vui mừng ngậm miệng được, mà Lâm Nhi mệt mỏi vì kiệt sức an tâm ngủ mê mang.

      "Tới, đến rồi! Bà đỡ đến rồi!"

      Ngoài cửa lúc này hàng xóm mới dẫn bà đỡ đến, cũng may Phó Nghiên gan lớn, cũng may Lâm Nhi khó sanh, nếu nàng chữa từ ngựa sống thành ngựa chết cho dù bà đỡ tới kịp cũng biết làm sao. Phó Nghiên cảm thấy về sau nàng có thể làm bà đỡ kiếm miếng ăn, sau đó Nghiên Nghiên còn rất kích động đến khoe với Bạch Dự, nàng cảm thấy mình rất có thành tựu, kết quả bị câu của Bạch Dự cắt đứt: "Nàng theo ta còn sợ đói bụng sao, làm bà đỡ gì."

      Phó Nghiên và Mạc Lộ mệt mỏi gần chết, lúc trở lại Tướng phủ liền ngủ. Đợi đến khi họ tỉnh lại, mới nghe Vũ mạch trong phủ Ngự sử đại phu gởi thiệp, đến ăn tiệc trăm ngày của hài tử của Vương Nham.

      Phó Nghiên hơi im lặng: "Tại sao lại dd[lqd mời đến tiệc mừng của hài tử? Có hay là ?"

      Lộ Lộ rất bình tĩnh câu: "Tặng lễ là được."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :