1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Biểu tiểu thư Tướng phủ - Quân Tử Trúc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      21: (2)

      ***

      Phó Nghiên ở trong phòng Lộ Lộ đợi cả đêm, vẫn thấy Lộ Lộ trở về. Nàng còn cách nào phải phân phó dưới trong phủ giấu việc này, để cữu cữu biết, sau đó sai người ra ngoài tìm.

      Chưa tới canh giờ có người trở về bẩm báo kết quả, tìm thấy, tìm thấy, vẫn là có tìm thấy!

      Phó Nghiên gấp đến độ mắng to những nô tài kia vô dụng.

      "Biểu tiểu thư, người của Lăng vương phủ xin cầu kiến." Ngoài cửa gã sai vặt thông báo.

      Phó Nghiên cảm thấy kỳ quái trong lòng, xưa nay Lăng vương phủ có giao tình gì với nàng, sao lại có người đến tìm nàng?

      "Mời vào."

      "Mạc tiểu thư ở Lăng vương phủ, vương thượng mời nương đến phủ chuyến."

      Biết chỗ của Lộ Lộ, cuối cùng tảng đá trong lòng Phó Nghiên rơi xuống, nàng sai Vũ Mạch chuẩn bị ngựa xe, chạy đến Lăng vương phủ.

      Bên trong phòng ngào ngạt trầm hương, nha hoàn ngừng bận bịu, Phó Nghiên cẩn thận vào, thấy Lăng vương ngồi trước giường.

      "Vương thượng." Phó Nghiên cẩn thận lên tiếng, hành lễ cái.

      Bạch Tuy chỉ "Ừ" tiếng, rồi với Phó Nghiên, "Mạc nương phát sốt cao."

      Phó Nghiên tiến lên bắt mạch cho Mạc Lộ, trầm ngâm : "Khí lạnh vào cơ thể, biết vương thượng cứu tỷ ấy ở đâu?"

      "Đêm qua lúc rời cung chuẩn bị trở về phủ, xe ngựa ngang qua, thấy nàng chôn ở trong tuyết." Lăng vương sửa lại chăn cho Lộ Lộ.

      Chôn ở trong tuyết sao? Phó Nghiên cả kinh trong lòng, cũng may gặp Lăng vương, chừng Lộ Lộ chết rét trong trời băng đất tuyết. Trong lòng khỏi thở dài : tỷ ấy cần gì như vậy.

      "Vương thượng có thể cho dân nữ xem đơn dược được ?" Phó Nghiên sờ trán của Mạc Lộ .

      " nương biết y thuật?" Lăng vương nhìn nàng.

      Phó Nghiên gật đầu cái, nhận lấy đơn dược, sau đó thêm vị thuốc xua hàn. Sau đó nàng cũng ngồi ở bên giường, nhìn Lộ Lộ, nghĩ thầm nên làm thế nào cho phải.

      Bây giờ cơ thể Mạc Lộ suy yếu, nếu đưa tỷ ấy trở về Tướng phủ nhất định gạt được cữu cữu, nếu đưa tỷ ấy trở về Tướng phủ, chuyện này vẫn gạt được, khó cả đôi đường.

      Phó Nghiên càng nghĩ càng gấp gáp, liền bảo Vũ Mạch tìm Mạc Lãng.

      Vũ Mạch thở hổn hển: "Đại công tử có ở trong phủ, Vương quản gia , sáng sớm Đại công tử lại xa nhà rồi."

      Phó Nghiên nghe vậy liền tức giận, sớm trễ lại lúc này.

      Cúi đầu nhìn Lộ Lộ, mặt của tỷ ấy đỏ bừng, vẫn còn hôn mê, nàng yên lòng, hỏi Bạch Tuy:"Tỷ ấy sốt khi nào?"

      "Đêm qua, đến phủ ta bắt đầu sốt." Bây giờ là giữa trưa, nếu còn sốt, Phó Nghiên lo lắng tỷ có gì ngoài ý muốn.

      Phó Nghiên đứng ngồi yên, cảm thấy ngồi trong phòng rất khó chịu nên ra ngoài, ngồi xuống trong sân.

      Trong mùa đông bắc phong này, gió lạnh làm nàng tỉnh táo hơn, có lẽ có thể nghĩ ra cách khác, lừa đảo cũng được.

      "Vũ Mạch, ngươi trở về coi chừng, nếu lão gia hỏi ta cùng Lộ Lộ đâu, ngươi là đến hồ Ngọc Minh chèo thuyền du ngoạn rồi." Phó Nghiên phân phó Vũ Mạch rời .

      Đến hồ Ngọc Minh chèo thuyền du ngoạn, vô ý rơi vào trong nước, nhiễm phong hàn, sốt cao lùi, lý do như vậy cũng là hợp tình hợp lý.

      "Ai, đều mình cố chấp, tỷ ấy cố chấp, còn làm mình bị thương." Phó Nghiên chống mặt ở bàn đá, lầm bầm lầu bầu.

      "Ngồi bên ngoài sợ bị đông lại hả?" Sau lưng nàng, giọng ấm áp vang lên.

      Phó Nghiên quay đầu lại, thấy Bạch Dự, nàng hơi kinh ngạc hỏi "Sao ngươi ở nơi này?"

      Bạch Dự cởi áo khoác người xuống phủ thêm cho nàng, sau đó mới ngồi xuống : "Tìm nhị ca chánh . Nghe ngươi cũng ở đây, nên tới xem chút."

      Vốn muốn chuyện với Bạch Dự, nhưng thấy bận rộn đành phải : "Vậy ngươi làm chánh trước , cần để ý đến ta."

      " xong rồi sao." Nghe Bạch Dự trả lời như vậy, Phó Nghiên mới phát giác mình ngồi ở đây lâu rồi.

      "Lúc nào rồi?"

      Bạch Dự thấy Phó Nghiên hỏi như vậy, bất đắc dĩ mà lắc đầu: " chạng vạng tối."

      "À? Ta còn tưởng rằng là buổi chiều, cho nên còn chưa ăn cơm trưa." Phó Nghiên cảm thấy bụng hơi đói rồi.

      "Sao ăn cơm?" Bạch Dự nắm tay lạnh như băng của nàng, "Ngươi đừng ngồi bên ngoài lâu, bị lạnh." xong liền dẫn Phó Nghiên vào trong nhà, sau đó phân phó hầu đưa thức ăn tới.

      Phó Nghiên tới trước giường, thấy Lăng vương vẫn ngồi trước giường, nàng vừa vuốt trán của Lộ Lộ vừa : "Vương thượng, ngài dùng bữa ?"

      "."

      "Vương thượng ngài ra ngoài ăn tối , nơi này có ta coi chừng Lộ Lộ. Tỷ ấy vẫn sốt như vậy tốt, nên ta phải dùng cách khác mới được." Sauu đó Phó Nghiên sai hầu mang rượu trắng lên.

      "Nghiên Nghiên, ngươi cũng ăn cơm rồi hãy ." Bạch Dự lạnh nhạt .

      Phó Nghiên để ý tới : "Ta cho hai vị vào hai vị chớ vào đó, hai vị ăn trước , cần phải để ý đến ta."

      Phó Nghiên cởi y phục của Lộ Lộ xuống, vẩy rượu trắng vào tứ chi của nàng ấy ngừng chà xát, rượu trắng hút nóng. Làm hồi, cũng thấy lạnh chút nào, ngược lại càng nóng hơn.

      Phó Nghiên lê tấm thân mệt mỏi ra, Bạch Dự vội vàng đỡ nàng ngồi xuống, Phó Nghiên cảm thán câu: "Đói chết ta rồi."

      Bạch Dự cười cưng chiều : "Vậy còn nhảm nhiều như vậy, mau ăn cơm."

      Bạch Dự biết, Phó Nghiên thích ăn thịt, cho nên, bàn toàn là thịt.

      Ở trong lòng Phó Nghiên, thịt vĩnh viễn là món ngon nhất, đói bụng ngày, Phó Nghiên ăn như hổ đói, cuối cùng, như cơn lốc kết thúc bữa ăn.

      "Phó. . . . . ."

      Giờ phút này, Phó Nghiên gối lên chân của Bạch Dự, lim dim ngủ. Bạch Dự thấy hầu tiến đến, ý bảo hầu giọng chuyện.

      "Vương thượng, Mạc nương tỉnh rồi." Hầu hạ thấp giọng.

      Bạch Dự vẫy tay : " lấy chăn giường."

      Đêm khuya yên tĩnh, đèn cầy sắp tắt cắt hình, khiến cho trong phòng tăng thêm ấm áp. Bạch Dự thấy người trong ngực ngủ say, khóe miệng lộ ra nụ cười, khỏi ấm lòng.

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      ☆ 22, Sắc đẹp trước mặt

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Bầu trời trong xanh, trong ngày hàn đông ánh nắng lóe vàng óng ánh, xuyên qua thẳng qua cửa sổ, chiếu vào bên trong.

      Phó Nghiên bị ánh sáng rực rỡ làm tỉnh ngủ, từ từ mở mắt, mắt bị ánh sáng làm đau, nàng hơi buồn ngủ chớp mắt vài lần, mới thích ứng được với ánh sáng.

      Phó Nghiên nhìn bốn phía xung quanh, phát ra mình gối đầu lên chân của Bạch Dự, bị ôm trong ngực. Đáy lòng Phó Nghiên có chút ngọt nên lời, nàng nhìn khuôn mặt trơn bóng của Bạch Dự, dung nhan như được mài dũa, nàng nhịn được duỗi ngón tay ra nhàng vuốt ve đường nét mặt , còn có nụ cười thỏa mãn mặt .

      "Ngươi làm gì vậy?" Bạch Dự đột nhiên mở mắt, cứng ngắt nhìn chằm chằm nàng.

      Lúc này Phó Nghiên cũng cứng đờ giơ tay giữa trung, hết sức lúng túng, nàng nghe Bạch Dự hỏi, lại biết nên đáp sao, nên rất thẹn thùng cười : "Ngươi tỉnh?"

      Nàng muốn tránh câu hỏi của Bạch Dự, vậy mà Bạch Dự vẫn nhìn chằm chằm nàng: "Ta hỏi ngươi làm gì?"

      Lúc này Phó Nghiên mới biết chạy khỏi câu hỏi của Bạch Dự, để tay giữa trung xuống, cúi đầu giọng đáp: "Mắt thấy Dự vương tuấn." Lời này giống nhau như đúc với lời hôm đó Phó Nghiên cản giá bị vùi dập giữa chợ.

      Bạch Dự buồn cười hỏi tiếp: "Sau đó sao?"

      Sau đó? có sau đó nha, nhưng mà Phó Nghiên dám như vậy.

      "Sau đó, liền động thủ rồi."

      "Sau đó nữa sao?" vẫn chưa hỏi xong.

      Phó Nghiên nhìn , cười ha hả hai tiếng: " có sau đó nha, sau đó ngươi hỏi ta đó."

      Phó Nghiên giả bộ vô tội: "Nhưng ra là lỗi của ngươi."

      Bạch Dự cũng giả bộ vô tội như nàng: "Ngươi còn dám d[d[lqd đổ lỗi lên người Bổn vương?"

      Phó Nghiên cười khúc khích nhìn , sau đó bên tai : "Là ngươi bày sắc đẹp ra trước mặt ta."

      Bạch Dự đột nhiên đẩy nàng lên giường, đè nàng dưới thân: "Là ngươi chống cự nổi hấp dẫn." Sau đó hôn lên môi nàng, liền đứng lên : "Mạc Lộ tỉnh rồi, ta phải vào triều."

      Phó Nghiên cũng đứng dậy mang giày, giúp sửa lại tóc mai: "Ta cũng phải xem Lộ Lộ thế nào, thừa dịp cữu cữu vào triều nhanh chóng trở về nhà."

      "Ừ, trở về có chuyện gì sai người tới tìm ta."Bạch Dự siết chặt mặt của nàng.

      Hai vị Vương Gia cùng rời phủ vào triều, Phó Nghiên vào phòng thấy Lộ Lộ uống thuốc.

      "Khá hơn chút chưa?" Phó Nghiên sờ trán nàng, lạnh như băng.

      "Khá hơn chút rồi, nhưng mà toàn thân cực kỳ yếu đuối." Lộ Lộ yếu ớt .

      Phó Nghiên thở dài: "May là mới chỉ trúng gió rét, may nhờ có vương thượng phát tỷ sớm, may nhờ tỷ hết sốt, nếu như trễ chút nữa. . . . . ." Nếu như tay chân đều bị đông hư, hết sốt đầu hỏng mất.

      Lộ Lộ uống hoàn dược xong, rồi đưa chén cho hầu , mặt vô tội : "Tỷ muốn vậy đâu, chỉ muốn cho khây khỏa, ai biết tới lui bất động, đại não mất ý thức nha."

      "Chạy xe cũng nhanh như tỷ nha, còn làm mình bị thương!" Phó Nghiên bất đắc dĩ trách cứ.

      "Tỷ làm tổn thương mình, chỉ là do vùi trong tuyết lâu nên thoải mái thôi." Mạc Lộ hơi nhíu lông mày.

      Phó Nghiên muốn nữa, nàng biết trong lòng Lộ Lộ đều hiểu, tóm lại, Lộ Lộ ở phương diện ràng hơn nàng.

      "Có thể xuống giường ? Chúng ta phải trở về Tướng phủ trước khi cữu cữu hạ triều, cả đêm về sợ rằng cữu cữu bắt đầu lo lắng." Phó Nghiên bắt mạch cho Mạc Lộ, thấy có gì đáng ngại, chỉ cần điều dưỡng là tốt thôi, may nhờ Lộ Lộ từng tập võ, cả đêm đông lạnh cũng có gì đáng ngại.

      "Vậy về trước , ngày khác lại đến đa tạ vương thượng." Lộ Lộ chuẩn bị vén lên chăn nệm lên đứng dậy.

      Mới vừa trở về Tướng phủ, liền nghe thấy Vũ Mạch la ầm lên: "Biểu tiểu thư, cuối cùng hai người trở về. Hôm qua lão gia mực hỏi hai người nơi nào, sao trở lại. Buổi tối thấy hai người về ngủ, còn phái người ra ngoài tìm đêm."

      Nghe Vũ Mạch , Phó Nghiên biết đại ổn, cữu cữu trở về nhất định các nàng bị mắng.

      Kết quả là, Phó Nghiên xách theo lá gan của mình chờ Mạc Tương trở về phủ mở cuộc tra hỏi.

      "Giữa mùa đông các ngươi có việc gì lại du hồ, thưởng tuyết gì, có việc gì ra ngoài xuất đầu lộ diện làm gì! Các ngươi là tiểu thư Tướng phủ, có biết dè dặt của khuê tú ?" Mạc Tương có kinh đường mộc, chỉ có vỗ bàn.

      "..."

      ". . . . . ." Tiểu thư Tướng phủ sao? Các nàng là tiểu thư khuê tú sao? Nhưng đó là chuyện xa xôi trước kia rồi, ai bảo Thừa Tướng đại nhân lựa chọn buông tha.

      "Bây giờ tốt rồi, ngươi rớt xuống hồ, người cũng bị bệnh, ngược lại có thể yên lặng ở nhà rồi. Từ nay về sau, có lệnh của ta, được tùy ý bước ra cửa nửa bước, ai vi phạm quỳ ở từ đường."

      cho phép ra cửa?

      Đây là □□ trắng trợn ngăn cấm sao, ra cửa còn phải báo cáo, Thừa Tướng đại nhân ngài ở trong phủ thường xuyên đó.

      "Tại sao có thể như vậy." Phó Nghiên uất ức trong lòng.

      "Mỗi lần ra ngoài đều gây ra đống rắc rối, là ai đào hôn mang tai tiếng đây? Là ai bị gãy chân? Là ai rơi xuống hồ hả?" Thừa Tướng đại nhân tra hỏi.

      ". . . . . ." dám lời nào.

      ". . . . . ." Yên lặng như tờ.

      "Sai hầu đến Bách Nhân Đường hốt thuốc." Thừa Tướng đại nhân ném xuống câu liền bãi đường.

      Uy vũ ~

      "Biểu tiểu thư, nô tỳ phải đến chỗ Huệ Nhật sư phụ hốt thuốc mỗi ngày sao?" Vũ Mạch cẩn thận hỏi thăm.

      Phó Nghiên uất ức bụng, lười chuyện, qua hồi lâu mới quát lên: ", , . Tốt nhất rồi mang về cho ta bình Hạc Đỉnh Hồng, dù sao độc chết cũng tốt hơn tức chết!"

      Vũ Mạch nghe Phó Nghiên lẫy buồn cười lại dám cười, cuối cùng lúng túng mở miệng: "Biểu tiểu thư, người đừng như vậy, dù sao bây giờ người được ra ngoài, hơn nữa, chuyện ra ngoài có thể làm khó người sao?"

      Phó Nghiên nghe Vũ Mạch vậy, trong lòng liền tính toán làm sao cải trang ra ngoài.

      Nhưng mà, sóng gió chưa lặn, hay là nàng ở nhà đợi trước, chờ Thừa Tướng đại nhân quên mệnh lệnh này sau đó lại hành động cũng muộn.

      Ngồi ở trong phòng nhàm chán, Lộ Lộ vẫn còn ngủ. Tuy Lộ Lộ hơi suy yếu, nhưng cần ngủ nhiều như vậy, Phó Nghiên bắt đầu hoài nghi nàng ấy có bệnh rồi.

      Ngồi ở trước giường, bắt mạch, mạch tượng rất bình thường nha.

      "Biểu tiểu thư, hôm nay là tết mồng tám tháng chạp, uống chút cháo mồng tám tháng chạp thôi." Vũ Mạch bưng tới đặt ở trước bàn.

      Phó Nghiên rất là kinh ngạc: "Hôm nay là ngày mồng tám tháng chạp rồi sao?"

      "Đúng nha." Vũ Mạch cười đáp .

      "Ta ở trong phủ tám ngày rồi." Phó Nghiên thổn thức, bình thường ra ngoài cảm thấy được tự nhiên, hôm nay nàng lại có thể đợi lâu như vậy.

      Nghiên Nghiên đột nhiên nhớ đến hôm đó ở Lăng vương phủ, Bạch Dự có qua, nếu trở lại gặp phải chuyện gì, có thể tìm , gần đây nàng bận buồn bực, làm đầu óc choáng váng, khiến nàng khỏi cảm thán: Phó Nghiên ơi, Phó Nghiên, ngươi già rồi.

      Sau đó, tiểu thư Phó Nghiên liền bắt đầu suy nghĩ làm thế nào xuất phủ, tìm Bạch Dự kể khổ.

      "Tỷ ngửi được mùi thơm ngào ngạt của cháo nha." Lộ Lộ ngồi dậy.

      Phó Nghiên nhìn nàng cười : "Tỷ đừng ngủ suốt ngày nữa, khéo bệnh nặng đó, tỷ nên ra ngoài dạo hoạt động gân cốt , hôm nay là ngày mồng tám tháng chạp rồi, gần tới năm mới rồi đó."

      Phó Nghiên hơi, Mạc Lộ lại làm như nghe thấy, chỉ muốn ăn cháo mồng tám tháng chạp.

      "Tiểu thư, Lâm Nhi nương tới." Ngoài cửa hầu thông báo.

      Phó Nghiên cùng Mạc Lộ thấy Lâm Nhi đến rất là vui mừng, liền kéo nàng ngồi xuống: "Nha đầu này, có lương tâm, thành thân lâu như vậy mới trở về gặp chúng ta, đúng là có nhà chồng quên nhà mẹ." Mạc Lộ cười mắng.

      "Trong nhà có chút bận rộn, nên có thời giờ rảnh. Ta nghe người của Tướng phủ tiểu thư bị bệnh, lúc này mới thừa dịp tết mồng tám tháng chạp tới đây thăm." Lâm Nhi nhìn Lộ Lộ: "Thân thể của tiểu thư sao vậy? Khá hơn chút nào ?"

      "Tốt lắm, có gì chuyện, chỉ bị trúng gió rét thôi." Mạc Lộ húp cháo cười yếu ớt.

      Vũ Mạch ở bên xới chén cháo cho Lâm Nhi.

      Phó Nghiên cũng cười: "Hôm nay là ngày mồng tám tháng chạp, uống chén cháo thôi."

      "Vội vàng tới đây, nên trong nhà chưa nấu cháo nữa, xem ra năm nay ta ăn cháo ở Tướng phủ rồi." Lâm Nhi đáp lời.

      "Đúng rồi, trượng phu ngươi có tốt với ngươi ?" Lộ Lộ để xuống chén cháo.

      Thấy Lộ Lộ hỏi như vậy, Lâm Nhi cười càng tươi hơn: "Tốt lắm, đặc biệt là sau khi ta mang thai, chuyện gì cũng cho ta làm."

      "Ngươi mang thai?" Hai người Phó Nghiên Mạc Lộ trăm miệng lời kinh ngạc hỏi.

      "Đúng vậy, đại phu được hai tháng rồi." Lâm Nhi thỉnh thoảng sờ bụng còn là bằng phẳng của mình.

      Phó Nghiên thấy vậy, vội d[d[lqd vàng bắt mạch cho Lâm Nhi, sau đó còn cho Lâm Nhi đống lớn thuốc dưỡng thai.

      "Lộ Lộ, tỷ xuất phủ ?" Phó Nghiên cười hiểm.

      Lộ Lộ ngạc nhiên nhìn Phó Nghiên: "Muội lại muốn ra ngoài?"

      "Sao muội lại ra, lông người muội mọc dài rồi nha. Tỷ ngủ suốt ngày, còn có thể làm gì, có những chuyện thể trốn tránh." Phó Nghiên nghĩ thầm, nàng cũng giữ chữ tín, nếu ra ngoài sợ là Bạch Dự cho rằng nàng chết trong Tướng phủ rồi.

      "Cái gì thể trốn tránh, nếu thành thân chỉ cần đưa thiếp mời cho ta, ta dự thôi, muội cảm thấy tỷ còn có cái gì có thể trốn sao? Chỉ là tỷ rất mệt mỏi." Mạc Lộ thờ ơ giải thích.

      Phó Nghiên cảm thấy tỷ ấy cũng đúng, liền kê đơn thuốc điều dưỡng cho Mạc Lộ.

      Lâm Nhi nghe các nàng chuyện mà mơ mơ màng màng, nàng muốn hỏi có phải Vương Nham có chuyện gì nữa sao, nhưng nàng dám hỏi trước mặt Mạc Lộ.

      Phó Nghiên mặc thân nam trang theo Lâm Nhi ra cửa sau cửa Tướng phủ, mượn cớ giúp Lâm Nhi bốc thuốc, Lâm Nhi làm nha hoàn ở Tướng phủ mười năm, lại là người của Lộ Lộ, ở Tướng phủ cũng có chút địa vị, gã sai vặt giữ cửa thấy Lâm Nhi nương, cũng dám hỏi nhiều, nên ra ngoài rất dễ.

      Trước khi , Lộ Lộ như chém đinh sắt dặn dò nàng nhớ mang bánh nướng về.

      "Biểu tiểu thư, tiểu thư người và Vương Nham công tử. . . . . ."Lâm Nhi dám thẳng.

      Phó Nghiên gật đầu: "Đúng vậy, như ngươi nghĩ."

      " phải Vương Nham công tử rất tốt với tiểu thư sao?" Lâm Nhi có chút hiểu.

      Ngược lại Phó Nghiên cười hỏi: "Ngươi cảm thấy tiểu thư Tướng phủ cam nguyện làm thiếp cho người khác sao?"

      " muốn cưới người khác?" Lâm Nhi kinh ngạc.

      Phó Nghiên cười nhạt: "Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, chỉ là muốn Mạc tiểu thư làm thiếp cho là chuyện bình thường."

      "Nam nhân, có cái gì tốt cả." Sau đó Lâm Nhi lại nhìn Phó Nghiên, "Ta cảm thấy Dự vương cũng tệ, trong phủ có nhiều thiếp như vậy cũng động tới."

      Phó Nghiên gật đầu cười tiếng: "Ta cũng cảm giác tệ, có điều ánh mắt hơi kém chút, coi trọng ta."

      Tiểu kịch trường (tiết mục ) của tác giả Quân Trúc Tử:

      Phó Nghiên đến thư phòng nơi Bạch Dự viết tấu chương.

      Phó Nghiên: Chàng thấy Bạch Hoa Hoa thế nào?

      Bạch Dự: Bạc sao? Bổn vương thiếu.

      Phó Nghiên: . . . . . .

      Qua hồi lâu.

      Phó Nghiên: Chàng cảm thấy Bạch Sâm Sâm thế nào?

      Bạch Dự: Hàm răng sao? Chưa ra hình dáng gì.

      Phó Nghiên khóc ra nước mắt bĩu môi: Chàng có thể vui vẻ đặt tên cho cục thịt trong bụng ta !

      Bạch Dự ngẩng đầu hỏi Phó Nghiên: Nàng mang thai sao?

      Phó Nghiên: Ta chưa ăn nên đau bụng. . . . . .

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      ☆ 23, Hôn yến vương phủ

      Editor: TXTS

      Bạch Dự nhìn thấy Phó Nghiên mặc nam trang, thể làm gì khác hơn là nâng trán: "Ngươi đóng tuồng gì, chẳng lẽ ngươi lại muốn đào hôn?"

      Phó Nghiên thờ ơ, ngồi mình ở vừa d[d[lqd uống trà: "Ngươi nghĩ hay quá, nếu có người chịu thành thân với bản tiểu thư, bản tiểu thư nhất định chạy trốn, tránh tiện nghi cho ngươi."

      Bạch Dự buông tấu chương trong tay xuống, tới trước mặt Phó Nghiên khẽ nhéo mũi nàng, cưng chiều : "Ngươi thấy còn có người dám cưới ngươi sao?"

      Phó Nghiên liếc mắt nhìn : "Ngươi cảm thấy ta rất kém trừ ngươi ra ai muốn cưới sao?"

      Bạch Dự lắc đầu cái: "Ánh mắt của bổn vương vẫn luôn là tốt nha, về phần ngươi, bổn vương cảm thấy ngươi là khối thạch mỹ ngọc cứng đầu. Coi như còn có người thấy ngươi xinh đẹp, nếu muốn thành thân với ngươi, cho dù mượn mười cái gan cũng dám giành người của Bổn vương."

      Bình thường Bạch Dự có xưng Bổn vương với Phó Nghiên, cho dù xưng Bổn vương gia cũng là lúc vui đùa.

      Phó Nghiên nghe Bạch Dự , trong lòng ngược lại ngây ngất, cũng cười giỡn : "Ai ta là người của ngươi?"

      Bạch Dự dùng ngón tay trỏ nâng cằm của nàng lên, cười như cười nhìn nàng: " phải ngươi lấy thân báo đáp sao?"

      "Ta chưa gì cả, ta chỉ ngươi lấy thân báo đáp thôi." Phó Nghiên bị nắm cằm, chuyện có chút mơ hồ.

      Phó Nghiên lật lọng giải thích, Bạch Dự cười như cười nhìn nàng, nhất định lại có chuyện tốt, nàng cảm thấy mình quá thông minh, liệu như thần.

      Bạch Dự tà mị cười: "Vậy thử xem."

      Tay nắm cằm của Phó Nghiên cũng thả ra, môi ấm áp che kín môi nàng.

      Bạch Dự dán chặt môi của nàng, Phó Nghiên cho rằng chỉ làm như vậy, nên vẫn để cho dán, sau đó bắt đầu khẽ liếm rồi cắn, Phó Nghiên mới phát có cái gì đúng, mở to hai mắt nhìn người đối diện. Bạch Dự chú ý tới nàng, dùng lưỡi cạy môi nàng ra, Phó Nghiên cũng nghĩ nhiều như vậy, hiểu phải làm thế nào, nàng đưa tay vòng tay lên gáy của , mặc cho Bạch Dự thi triển. Lưỡi của ở trong miệng nàng tìm lưỡi của nàng, tìm thấy được, rồi trêu đùa khẽ cắn xé, cho đến khi Phó Nghiên thở nổi, Bạch Dự mới ngưng động tác.

      Phó Nghiên bị Bạch Dự hôn nên môi hơi sưng đỏ, mặt hồng như ra máu.

      "Rốt cuộc là ai lấy thân báo đáp?" Ánh mắt của Bạch Dự mê mang nhìn nàng.

      "Ngươi còn bận việc , còn mau làm ." Phó Nghiên để ý đến nữa, chuyển sang vấn đề khác.

      "Xong rồi." Bạch Dự nâng chung trà lên nhìn Phó Nghiên, " được, ta phải tìm bộ y phục nữ cho ngươi, ngươi như vậy ta thấy rất khó chịu.

      Phó Nghiên cúi đầu nhìn bản thân, cảm thấy có gì ổn: "Ta cảm thấy rất tốt mà."

      "Ta tốt tốt, về sau đừng mặc như vậy."

      "Ta cũng muốn nha, ta bị Thừa Tướng đại nhân tra hỏi, sau đó ngăn cấm, được ông ấy cho phép được ra khỏi Tướng phủ." Phó Nghiên uất ức .

      " phải ta bảo có chuyện gì sai người đến tìm ta sao?" Bạch d[[dlqd Dự khẽ cau mày.

      "Quên mất."

      "Ngươi muốn ta giúp ngươi nhớ hay là tự mình nhớ đây?" Bạch Dự nhìn nàng, có loại cảm giác ra được.

      "Tự ta nhớ, ra trí nhớ của ta rất tốt." Phó Nghiên vội vàng trả lời.

      Đối với Bạch Dự, nếu để giúp nàng nhớ, Phó Nghiên biết mình lại bị giam trong Tiểu Hắc Ốc gì nữa thôi.

      Phó Nghiên thay nữ trang, Bạch Dự mới để cho nàng xuất phủ.

      "Đến cửa hàng bánh nướng dưới cửa thành."

      Bạch Dự hỏi nàng muốn đâu, ngờ đáp án của nàng là cái này: "Đừng với ta ngươi muốn ăn bánh nướng."

      Phó Nghiên nở nụ cười ha hả với : "Đúng vậy." Phó Nghiên cũng quên giao phó của Lộ Lộ trước khi nàng xuất phủ.

      Hai người tới trước cửa hàng bánh nướng, nhìn dòng người xếp hàng dài trước cửa hàng, Bạch Dự nhìn người bên cạnh : "Ngươi muốn Bổn vương cùng ngươi đứng đợi mua bánh nướng sao?"

      Phó Nghiên lại cười hắc hắc hai tiếng: "Ngươi có thể ở bên chờ ta, cũng có thể dùng thân phận vương gia chen ngang, đường đường là Dự vương gia được dân chúng kính trọng, nhất định ai ngại đâu."

      Bạch Dự giơ tay lên ôm bả vai nàng dở khóc dở cười hỏi "Ngươi có biết tại sao ta thích ngươi ?"

      Phó Nghiên cười hỏi: "Tại sao?"

      "Bởi vì ngươi là đóa hoa tuyệt thế." Bạch Dự gõ trán nàng sủng nịch .

      "Ừ, hiểu, tiểu thư khuê tú nhìn phát chán, sơn trân hải vị ăn nhiều, muốn ăn bánh nướng rồi." Phó Nghiên gật đầu cái.

      " phải bánh nướng, bánh nướng dễ tìm, ngươi dễ tìm." xong liền lôi kéo Phó Nghiên đến xếp hàng.

      Xếp hàng nửa canh giờ, trong lúc đó Bạch Dự cho nàng biết, La Dương cầu xin hoàng thượng ban hôn cho nàng và Vương Nham. Ngày thành hôn được định vào mùng hai tết, Khâm Thiên Giám đó là ngày tốt nhất trong năm, Phó Nghiên đoán chưa tới mấy ngày nữa thiếp mời đến Tướng phủ.

      Mua ba bánh nướng, Phó Nghiên biết Vương Gia này rất kén ăn, nhưng vẫn đưa tới trước mặt Bạch Dự.

      Bạch Dự nhìn qua: "Ngươi ăn ."

      "Nếm thử chút thôi." Phó Nghiên cũng tin Vương Gia này rất kén ăn.

      "Nhìn cũng dễ ăn." Bạch Dự vẫn là cự tuyệt.

      Phó Nghiên thừa dịp chuyện, nhét bánh nướng vào trong miệng , Bạch Dự hết cách với nàng cắn cái: "Cũng tệ lắm."

      Phó Nghiên thoả mãn gật đầu: "Có thể nghe được từ miệng của ngươi ra cũng tệ lắm, đó chính là rất tốt."

      Trở lại Tướng phủ, Phó Nghiên vẫn dám cho Lộ Lộ biết tin hoàng thượng ban hôn, mặc dù điều gì tới tới, nhưng nghĩ đến nếu để cho Lộ Lộ biết, nghĩ đến khuôn mặt vô hồn của tỷ ấy : Ai, vậy chờ ăn cưới thôi.

      Chậc chậc, lãnh lãnh băng băng, nếu Lộ Lộ ra, nàng sợ mình bị lạnh mà sinh bệnh, nhưng Phó Nghiên dám tưởng tượng vẻ mặt của Lộ Lộ khi dự tiệc, sợ rằng người sống sờ sờ đông cứng chết. . . . . .

      ***

      Vũ Mạch đến Bách Nhân Đường lấy thuốc nghe Tiểu Tứ thân thể của sư nương càng ngày càng kém, cho nên Phó Nghiên mượn lý do này quang minh chánh đại xuất phủ. Bệnh của sư nương đúng là rất nghiêm trọng, dù sao mấy chục năm qua dư độc trong người nàng vẫn chưa ép ra được, sư phụ chỉ có thể dùng ngân châm phong tỏa cho độc lan, cho nên sư nương thành Hoạt Tử Nhân. Hôm nay, tuổi cao, vốn yếu ớt, độc tính chậm chạp phát tán lại bắt đầu lan tràn, sư phụ , người sắp phải rồi.

      Ngày giao thừa, là ngày cuối cùng của năm cũ, trừ cựu nghênh tân đương nhiên thiếu.

      Tất cả người trong Tướng phủ đều mặc y phục mới và trang trọng, tới Từ Đường giổ tổ.

      Mọi người theo bối phận mà sắp hàng, sau khi tịnh thủy, tịnh khăn (vệ sinh thân thể) rồi chuẩn bị dâng hương, cung nghênh liệt tổ liệt tông. Mặc dù Phó Nghiên ghét những quy củ của giổ tổ, nhưng dù sao này cũng là nghi thức vô cùng trang trọng, cũng dám qua loa.

      Mọi người đều cầm hương đến đứng ngoài cửa, rồi vũ hương hướng ra ngoài nửa vòng, rồi : "Nay là giờ lành ngày hoàng đạo, Mạc thị ta tiến hành nghi thức giổ tổ, cung thỉnh liệt tổ liệt tông cùng nhau tới hưởng dụng đồ ăn soạn quả sơ, đến phát phổ" .

      Phó Nghiên rất thích giao thừa, giao thừa có giổ tổ, còn phải đón giao thừa, đêm khuya đám người ngồi chung chỗ, chờ năm mới đến, tuy có quả khô mứt hoa ăn vặt, rồi chuyện phiếm. năm kia, Phó Nghiên mạo hiểm bị cữu cữu mắng, ở trong đại sảnh dọn lên bài mã điếu tịch, cữu cữu cũng nàng, coi như là ngầm cho phép, từ năm kia bắt đầu, giao thừa hàng năm Tướng phủ đón giao thừa đều đánh bài mã điếu, cuối cùng Thừa Tướng đại nhân cũng tham dự.

      Đầu năm mới, nhận được hôn thiếp của Vương Nham cùng Lạc Dương, người của Tướng phủ đều xuất phủ dự tiệc.

      Tiệc cưới bày trăm bàn, trong phủ ngập tràn khí vui tươi. Phó Nghiên lôi kéo Lộ Lộ tìm chỗ ngồi tầm thường, sau đó bụng của nàng liền bắt đầu hành động, mà Lộ Lộ lại ngẩn người bên.

      "Đừng nghĩ nữa, chúng ta là tới dùng cơm, ăn xong là , tỷ đừng nghĩ đến những chuyện khác." Phó Nghiên sợ Mạc Lộ đau lòng.

      Lộ Lộ nặn ra nụ cười: "Tỷ sớm uống nhiều chén cháo, bây giờ còn chưa có đói." Lộ Lộ thấy Vương Nham tới ngồi xuống bàn kia.

      Vương Nham ngồi ở bàn kia rất là náo nhiệt, Bạch Dự, Bạch Tuy, Mạc Lãng, còn có rất nhiều cậu ấm quý tộc nổi danh trong kinh thành đều ở đây, uống rượu chuyện phiếm với nhau cực kỳ vui.

      Phó Nghiên nhìn bàn kia, lại chạm phải ánh mắt của Bạch Dự, liền lập tức vùi đầu ăn cơm của mình.

      "Lần trước chuyện bị tuyết đông cứng, còn chưa kịp đa tạ Lăng vương." Lộ Lộ gắp đùi gà cho Nghiên Nghiên.

      "Cái kia tìm cơ hội đa tạ là được rồi." Phó Nghiên chút để ý gặm đùi gà.

      "Hai vị tiểu thư, vương thượng mời hai vị qua." gã sai vặt tới truyền lời.

      Phó Nghiên dừng lại động tác, cảm thấy rất kỳ quái, "Gọi ta tới làm gì?" Có muốn người ta ăn ngon ?

      "Nô tài biết."

      biết , qua nhìn gặp mới biết.

      Vừa qua, Bạch Dự liền kéo Phó Nghiên qua ngồi bên cạnh , Phó Nghiên cũng thuận tiện lôi kéo Lộ Lộ ngồi ở bên cạnh nàng.

      "Bệnh của Mạc nương hết chưa?" Bạch Tuy hỏi.

      Bạch Tuy đột nhiên hỏi, Mạc Lộ có kịp phản ứng: "Hả?" Sau đó liền đáp, "Tạ vương thượng cứu giúp, bây giờ sao."

      "Vị này chính là Mạc nương sao, hôm nay gặp mặt quả giống như trong lời đồn." Trước bàn nam tử mặc y phục màu vàng mở miệng cười, là Nhị công tử nhà Cao thái úy, cũng chính là đệ đệ của Duệ phi.

      Lộ Lộ để ý tới , vẫn ngồi chỗ kia nhặt xương cá cho Phó Nghiên, Phó Nghiên cảm thấy Lộ Lộ có chuyện gì làm. Nhưng mà, nàng cũng tò mò tin đồn là cái gì.

      Sau này mới biết người đời truyền Lộ Lộ tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, có tri thức hiểu lễ nghĩa tài múa siêu quần, còn có dáng vẻ chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn, nam tử trong kinh thành đều muốn nhìn thấy dung mạo của nàng.

      Sau đó khi nàng mới nhớ tới lời của công tử Cao gia, Phó Nghiên đều buồn cười, người sống nhờ gương mặt, đẹp chút che trăm xấu xí, quả nhiên là lời .

      "Nghe thái hậu nương nương chọn cho hai vị mấy vị thiếp thất đều là mỹ nhân." Cao công tử uống nhiều rượu, nên dám nhạo báng Vương Gia rồi.

      Mạc Lãng lo lắng sợ bậy, liền chen vào câu: "Thê thiếp của Cao huynh cũng là mỹ nhân xinh đẹp nha."

      "Ta làm sao có thể sánh với Vương Gia, thê thiếp nhà Vương Gia là do Thái hậu tuyển chọn, giống nhau." Trước kia công tử Cao gia thường xuyên uống rượu với Mạc Lãng rồi còn dạo hoa lâu (lầu xanh), cũng là công tử ăn chơi trác táng.

      Hai vị Vương Gia để ý đến , vẫn uống rượu, còn là trêu ghẹo Vương Nham song hỉ lâm môn, vẻ ngoài của Vương Nham cười nhưng trong lòng cười đáp tạ.

      " ra ngươi mới nạp thêm thiếp." Phó Nghiên khẽ bên tai Bạch Dự.

      Bạch Dự cong môi tùy tiện : "Nếu ngươi đến vương phủ xem có phải là người sinh con trai vượng phu ?"

      Phó Nghiên xém chút nữa bị làm mắc nghẹn xương cá: "Ta còn lâu mới đấy."

      Sau khi cơm nước no nê, mọi người đều đến hậu viện thính hí, nghe hát《 Long Phượng Trình Tường 》.

      "Nguyệt lão vốn là Kiều Quốc Trượng, dù có đại cũng trở ngại." Nghĩ như vậy, Lộ Lộ cảm thấy mình thành nguyệt lão.

      Phó Nghiên cảm thấy hí kịch này khó coi, xem hồi gật gù ngủ gục, Lộ Lộ ngồi ở bên hai mắt vô hồn.

      "Sáng mai là niên triều mới, qua hai ngày nữa, đến ngày săn bắt phải ?" Bạch Tuy hứng thú hỏi.

      "Mạc Tương càng già càng dẻo dai, cũng nên từ chối. Còn có Mạc gia công tử cũng là văn thao vũ lược, cũng nên tham dự." Bạch Dự cười .

      Nghe bọn chuyện phiếm, hai người Phó Nghiên Mạc Lộ đều hăng hái mong chờ, trong lòng bồn chồn muốn theo.

      Lộ Lộ chuyển bên tai Mạc Lãng: "Huynh săn mang theo muội ."

      Mạc Lãng nhìn Lộ Lộ: "Muội huynh kỳ quái, nhưng những người khác như vậy."

      Mạc Lộ cảm thấy mất hứng, quệt miệng trở lại chỗ ngồi buồn bực mình.

      Phó Nghiên vốn ngồi bên cạnh Bạch Dự, nàng cũng với Bạch Dự: "Có thể mang ta cùng Lộ Lộ ?"

      Bạch Dự cười yếu ớt: "Có thể, chỉ cần ngươi trở về vương phủ với ta, xem mấy người thiếp đó có vượng phu sinh con trai ta liền dẫn ngươi ."

      Nghiên Nghiên cũng quyệt miệng, ném câu: " ."

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      ☆, 24 Săn thú là bàn cờ

      Dù sao cũng được , nên nàng cũng lười nghe bọn tán gẫu, may mắn cho hai người Phó Nghiên, cách chỗ bọn họ là vườn hoa.

      Nơi này thấy cái gì, dạo xung quanh liền tới cửa tân phòng, trong phòng đèn đuốc sáng choang, ánh nến đỏ lóe mắt.

      "Tỷ có nghĩ tất cả đều là cái bẫy ?"

      Phó Nghiên thấy, từ lúc hắt nước sôi, đến khi Mạc Lộ chết cũng tha thứ, rồi đến chuyện thành hôn, bây giờ ngẫm lại quá trôi chảy , nàng cảm thấy đây như cái bẫy dọn sẵn chờ các nàng rơi vào. Cho dù ở tiết nữ nhi Phó Nghiên đắc tội vị Quận chúa Bắc ấp này, chuyện về sau cũng xảy ra tương tự như vậy, nếu La Dương khuynh tâm với Vương Nham, theo như tính tình của vị quận chúa này nhất định buông tha, nghĩ hết biện pháp nắm Vương Nham trong tay.

      "Là bẫy sao? phải là bẫy sao? Chẳng lẽ tỷ phải giành với người ta sao? Là của tỷ luôn là cùa tỷ, người khác giành cũng giành được, phải của tỷ chớ cưỡng cầu, có lẽ đây chính là hữu duyên vô phận." Phó Nghiên vẫn luôn cảm thấy Lộ Lộ rất thông suốt.

      Mạc Lộ cùng Phó Nghiên đều là dạng người thích tranh đoạt, có lẽ do họ lười biếng, chỉ cần người khác chọc giận các nàng, họ chọc người khác, tâm luôn hướng tới cuộc sống bình an. Nếu có người muốn hại các nàng, đương nhiên họ để yên, nhưng mà, đối với La Dương, hai người các nàng muốn so đo.

      Phó Nghiên ngáp cái, cười : "Trở về phủ thôi, mệt nhọc cả ngày rồi."

      Lộ Lộ cũng cười : "Đúng vậy, tỷ cũng phải về nghĩ cách theo bọn họ săn."

      Phó Nghiên hùa theo: "Đây là vấn đề nha."

      Trở về suy nghĩ trước sau, cuối cùng Phó Nghiên vẫn rất phiền muộn, chẳng lẽ lại giả trang thành gã sai vặt theo sao? Ngộ nhỡ bị phát sao? Bị cữu cữu bắt được là trở về quỳ ở Từ Đường, bị Bạch Dự bắt được chừng bị nhốt trong tiểu hắc ốc, Bạch Dự , có chuyện gì tìm , nhưng mà chuyện này đồng ý.

      Lộ Lộ nhìn nàng lắc đầu: "Nếu muội đến vương phủ chuyến cúi đầu xem sao?"

      Phó Nghiên liếc Lộ Lộ: "Muội . Muội đến phủ nhìn tiểu thiếp của chi, cưới tiểu thiếp liên quan với muội, còn gì là vượng phu sinh con trai, muội quan tâm."

      "Tỷ thấy chọc muội thôi." Lộ Lộ cười cười.

      "Ngộ nhỡ là sao? Người khác nhìn muội thế nào? Muội muốn nhận thêm lời đồn xấu nữa đâu." Phó Nghiên lắc đầu.

      Lộ Lộ cười càng vui vẻ hơn: "Thường xuyên đêm có ngày gặp ma nha."

      Phó Nghiên cười lạnh đáp nàng: "Muội cũng phải là cây cỏ bên Hoàng Tuyền Lộ, tảng đá bên bờ sông vong xuyên, hay gạch cầu nại hà, hay chén trong tay Mạnh bà, là Diêm Vương Tào Địa Phủ, sao có thể sợ quỷ."

      ". . . . . ."

      Phó Nghiên suy nghĩ lại, quỷ cũng đáng sợ, đáng sợ là người.

      Cho nên Phó Nghiên cảm thấy nên đến vương phủ thử xem, nàng tạm thời tin tưởng Mạc Lộ.

      Vào phủ, Nhĩ Điềm gọi Phó Nghiên lại: "Phó nương tìm vương thượng sao, vương thượng ra ngoài còn chưa trở về, nếu để hầu bồi nương đến hoa viên trước."

      "Tam ca, Tam ca."

      Vừa mới chuẩn bị xoay người rời , liền nghe giọng hưng phấn của người nào đó chạy vào phủ, Phó Nghiên quay đầu lại nhìn thấy là Phù công chúa, nên cùng Nhĩ Điềm hành lễ: "Công chúa."

      Phù cười nhìn Phó Nghiên, lại nhìn Nhĩ Điềm hỏi "Tam ca của ta đâu?"

      "Công chúa, vương thượng ra ngoài còn chưa trở về."

      Phù hơi nhíu lông mày: "Có biết khi nào Tam ca trở về ?"

      "Nô tỳ biết, Phó tiểu thư cũng đến tìm vương thượng, nô tỳ chuẩn bị dẫn người đến hậu viện dạo." Nhĩ Điềm lắc đầu.

      Phù thấy vậy cười cười: "Vậy ngươi làm chuyện của ngươi , ta d[dlqd muốn hàn huyên với Phó tỷ tỷ."

      Hai người dạo trong hoa viên, khiến Phó Nghiên nhớ tới tình cảnh dạo lần trước.

      "Nhị ca mời quần thần săn bắn, ta cầu xin nhị ca, nhị ca ta hồ đồ. Sau đó ta chuẩn bị cầu Tam ca, Phó tỷ tỷ, ngươi có thể giúp ta khuyên nhủ Tam ca để cho huynh ấy mang ta ?" Khuôn mặt của Phù tràn đầy mong đợi nhìn Phó Nghiên.

      Phó Nghiên nhìn nàng hỏi "Người có biết vì sao ta tới tìm tam ca của người ?"

      Phù tò mò hỏi: "Làm cái gì?"

      Phó Nghiên thở dài, cười yếu ớt: "Van Tam ca của người mang ta ."

      "À?" Trong nháy mắt Phù đổi sắc mặt, "Ta còn trông cậy vào ngươi có thể giúp ta năn nỉ đây, ra chúng ta đều có mục đích giống nhau. Ta muốn , nhưng bọn họ luôn ta là nữ nhân, thích hợp, nhưng lần này Hoàng đế ca ca săn bắn cũng dẫn theo hoàng hậu nương nương cùng Lưu Mỹ đó, tại sao ta thể ."

      Nghe lời này, Phó Nghiên giống như sực nhớ ra gì đó, hỏi "Văn võ cả triều đều phải sao?"

      Phù gật đầu cái: "Đúng vậy, Hoàng đế ca ca lâu hoạt động rồi, hoàng hậu nương nương cũng muốn xuất cung giải sầu, chuyện hậu cung đều giao lại cho Duệ phi cùng Lan Phi trông nom."

      Phó Nghiên sững sờ, nhìn Phù : "Công chúa có thể giúp Phó Nghiên chuyện ?"

      "Chuyện gì?"

      "Nếu vương thượng trở về hỏi ta có tới tìm người , công chúa ngàn vạn lần ** đừng bảo là ta tới tìm vương thượng chuyện săn bắn." Phó Nghiên trầm giọng .

      "Tại sao?" Phù bị Phó Nghiên đột nhiên nghiêm túc dọa sợ.

      "Bọn họ cũng là vì muốn tốt cho chúng ta, nữ nhi tới đó tốt lắm." Phó Nghiên .

      Phù vẫn cảm thấy là lạ.

      Phó Nghiên nhìn thấu cạnh tranh của những phe đảng trong triều đình cùng với tham vọng quyền lực của họ rồi, cuộc săn thú đột ngột này, nhất định là cuộc chém giết, xưa có cái chết của Lý Cảm làm mẫu. trò chơi săn thú, cuối cùng trở thành chỗ hoàng gia tề tụ săn thú văn võ bá quan. Bọn họ muốn dẫn theo mấy nàng theo, sợ các nàng rơi vào bẫy thôi.

      Khi Bạch Dự trở về phủ Phù hồi cung, mặc dù nàng hiểu tại sao Phó Nghiên lại trở mặt nhanh như vậy, nhưng nàng cảm thấy trong đó nhất định có tình hề nhưng cho người, có lẽ nàng nên dính vào chuyện này.

      lâu chưa có tuyết rơi, còn là trận tuyết cuối cùng.

      Phó Nghiên được Nhĩ Điềm dẫn vào ngồi trong thư phòng của Bạch Dự uống trà, thấy Phó Nghiên, Bạch Dự đầu tiên là vui mừng sau đó mặt trầm xuống, bảo Nhĩ Điềm ra ngoài.

      "Ngươi đến xem thiếp mới của Bổn vương sao?" Bạch Dự nhíu mày hỏi.

      "Nếu như mà ta tới thăm thiếp mới của ngươi , ngươi mang ta gặp sao." Phó Nghiên nghiêm túc .

      Bạch Dự mỉm cười: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

      "Ngươi cảm thấy ta xem sao?" Phó Nghiên cười hỏi ngược lại.

      " ." Bạch Dự cũng cười theo.

      "Cho nên, ngươi dẫn ta , cho dù ta xem thiếp mới của ngươi e là kết quả vẫn vậy, nhưng dựa theo hiểu biết của ngươi về ta, ngươi biết ta , cho nên ngươi mới như vậy." Phó Nghiên bình thản .

      "Cho nên?" Bạch Dự ngồi xuống.

      Phó Nghiên cầm ly trà lên, nhìn : "Cho nên ta muốn bị cuốn vào nữa."

      "Ngươi biết cái gì?"Bạch Dự kinh ngạc nhìn nàng.

      "Ta biết gì cả, ta đoán thôi."Phó Nghiên cũng nhìn .

      " ngại ra." Bạch Dự lại mang theo chút nụ cười.

      Phó Nghiên đặt ly trà xuống: "Hôm nay triều đình có rất nhiều đảng phái, mặc dù mặt ngoài huynh đệ đồng tâm, nhưng lại vụng trộm mưu tính lợi ích của mình. Giữa quan viên cũng có ít ân oán, quyền lợi, tiền bạc, đảng phái đều là ở chỗ này, có thể từ chuyện săn bắn bình thường phát triển thành hoàng thất săn bắn, chỉ có thể trong đó nhất định có bẫy. Có lẽ là muốn mượn chuyện săn thú, quét dọn môn hộ (đảng phái), có lẽ còn có động tĩnh lớn hơn."

      Bạch Dự ôm Phó Nghiên ngồi lên đùi của , trong mắt như chứa chút tán thưởng: " hổ là nữ nhân của ta, rất thông minh, tuy là ngươi suy đoán, cũng □□ sai chút nào. Đây vốn là trò chơi , hoàng thượng lại nhất định làm cho thanh thế to lớn, người sáng suốt đều có thể nhìn ra dụng ý của hoàng thượng, tuy là đề phòng khắp nơi, sợ là làm mọi người ứng phó kịp."

      "Theo như cái này ta nên ở yên trong Tướng phủ dưỡng thần thôi." Phó Nghiên cười rất rực rỡ, hai tay vòng chắc qua cổ của bỉu môi mà : "Nhưng ta còn muốn ."

      "Vậy chờ chuyện này hết bận, ta mình dẫn ngươi săn thú được ?" Bạch Dự cười dụ dỗ.

      Phó Nghiên mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn : "Chuyện này có thể tin ?"

      "Bổn vương giữ chữ tín bao giờ?" Bạch Dự rất là bất đắc dĩ.

      Phó Nghiên khẽ ngẩng đầu, hôn cái mặt Bạch Dự: "Đồng ý."

      Trong tiếng mắng chửi của Mạc Lộ, Phó Nghiên luyện thành bản lãnh tự động che chắn thanh. Mặc dù bọn họ săn thú chỉ mấy ngày thôi, lại làm cho Phó Nghiên cảm thấy cực kỳ gian nan, nàng muốn biết cuối màn trò chơi này người nào bị ăn sạch.

      Chúng triều thần hồi kinh, Sài Đình Úy săn hổ vô ý rơi vào miệng hùm. Công tử nhà Cao thái úy đùa giỡn hậu phi, hoàng thượng nể mặt phụ thân của là trung quân nên chỉ đày ra biên cương. Sau đó còn có mấy tên quan viên rối rít bị giáng chức, Vương Nham được thăng làm Vệ Úy, Bạch Dự thái độ của Ngự Sử đại phu vẫn còn trung lập, xem ra bây giờ bọn họ hướng về hoàng thượng.

      Phó Nghiên cũng hỏi quá trình, đối với nàng mà kết cục mới phải là mấu chốt cuối cùng.

      ***

      Phó Nghiên cùng Lộ Lộ có cùng sinh thần, nên Mạc Lãng dụ dỗ hai người là khi trở về cho các nàng da thú, Mạc Lãng luôn công bằng, tặng mỗi người tấm da cáo, sau đó tặng Phó Nghiên vòng tay bạch ngọc uyên ương, thành đôi với Lộ Lộ.

      Phó Nghiên trêu ghẹo Bạch Dự: "Sao chuyến săn thú mà mang tấm da thú nào về?"

      "Tướng phủ còn thiếu da thú sao?" Bạch Dự nhìn nàng.

      "Hôm nay là sinh thần của ta, biểu ca tặng ta tấm da cáo cùng vòng tay uyên ương, còn ngươi tặng cái gì?" Phó Nghiên khẽ nâng cằm của Bạch Dự.

      "Tặng vòng tay uyên ương còn chưa tới lượt ." Bạch Dự cười lạnh.

      Phó Nghiên cảm thấy buồn cười, trong lời mang theo mùi vị hài hước: "Ngươi tặng, vậy tặng thôi."

      "Ném ."

      Phó Nghiên cười càng vui vẻ hơn: "Ơ, Dự vương gia cũng có lúc ghen, khó được, khó được, vòng tay này ta ném , ta và Lộ Lộ mỗi người vòng, nếu là uyên ương cũng là hai con mẫu uyên ương."

      Bạch Dự thấy vậy, lông mày cợt nhã cũng mang theo hài hước : "Ngươi cảm thấy bổn vương quá tốt với ngươi sao?"

      Phó Nghiên choáng váng mắt, sửng sốt hồi lâu mới đáp: "Cũng được, rất tốt."

      "Rất tốt? Là rất tốt sao?" Bạch Dự tiếp tục hỏi.

      "Chính là rất tốt."

      ". . . . . ."

      Bạch Dự đứng dậy lấy ra chiếc lược bạch ngọc, Phó Nghiên cảm thấy nhất định rất giống mấy cây lược bình thường, sau đó, cẩn thận xem xét, mới phát sau lưng lược khắc lên hai chữ Bạch Dự.

      "Chính ngươi làm sao?" Phó Nghiên thể tưởng tượng nổi.

      "Thích ?"

      Phó Nghiên vừa mừng rỡ, vừa cảm động, tới trước người Bạch Dự, nhào vào ngực , vòng quanh hông của : "Bạch Dự."

      "Hả?" Bạch Dự khẽ vỗ lưng của nàng.

      "Trừ phi ngươi đuổi ta , ta mới có thể , nếu đời này theo ngươi." Phó Nghiên giọng.

      Bạch Dự càng ôm chặt nàng d[d[ldq hơn: "Nghiên Nghiên, ta làm sao có thể đuổi ngươi ?"

      "Vương thượng, hoàng thượng cho mời người vào cung." Ngoài cửa có thanh truyền báo.

      Phó Nghiên chui ra từ trong ngực Bạch Dự: "Mau ."

      Rồi gọi Nhĩ Điềm, "Nhĩ Điềm, hầu hạ vương thượng thay quần áo."

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      ☆25, Theo gió cuốn

      Editor: TSTX

      Phó Nghiên chuẩn bị ra ngoài, nhưng bị Bạch Dự gọi lại: " bàn có quà sinh thần của nhị ca tặng Lộ Lộ, ngươi mang về ." Bạch Dự chỉ vào bàn.

      Phó Nghiên mở cái hộp bàn ra, là cây trâm vàng "Phượng Hoàng khấp huyết (khóc ra máu)", thấy vậy nàng cười giỡn :"Đây là trâm cài hoa lệ, lại tặng cho tỷ tỷ? Đều sinh cùng ngày, sao chỉ tặng mình tỷ ấy."

      Bạch Dự thay áo, cười đáp nàng: "Mạc Tương ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, đương nhiên phải làm bộ quan hệ gì, cho nên dễ dàng vào Tướng phủ được. Ta thấy trâm cài này còn tôn quý hơn những thứ của hoàng hậu nương nương."

      "Theo lời của ngươi, Lăng vương đưa cho Lộ Lộ Phượng trâm cài . . . . ." Phó Nghiên ngẩn người, " dùng sắc đẹp dụ dỗ sao?"

      "Đúng, chỉ ngươi mê sắc đẹp thôi." Bạch Dự nhìn nàng, "Mặc dù rất đẹp, nhưng cũng là xinh đẹp."

      Phó Nghiên liếc xéo Bạch Dự cái, lại cúi đầu bỏ trâm cài vào trong hộp: "Ý ngươi là dụ dỗ bằng sắc đẹp sao?"

      "Ý của ta là, phải tất cả mọi người đều bị sắc đẹp mê hoặc, chỉ là ngươi cũng bị sắc đẹp mê hoặc thôi." Bạch Dự ngơ ngác nhìn nàng, Nhĩ Điềm thay quần áo cho Bạch Dự nhịn được cười ra tiếng.

      ". . . . . ." Phó Nghiên ngây ngô ở bên đáp lời Bạch Dự.

      "Có điều khiến ta kinh ngạc là ngươi chẳng biết ta là ai mà lại dám theo ta, chẳng lẽ sợ ta bán đứng ngươi?" Bạch Dự sửa sang lại quần áo, tới chỗ Phó Nghiên.

      ". . . . . ." Phó Nghiên vẫn gì, nhìn đỏ mặt, " đùa giỡn với ngươi nữa, ta về trước đây. "

      Bạch Dự cầm tay Nghiên Nghiên: "Cùng ra ngoài."

      Phó Nghiên liếc cái, vẫn lời nào.

      Trở lại Tướng phủ, Phó Nghiên đuổi nha hoàn ra, sau đó kể lại cho Mạc Lộ nghe.

      "Thành , đây là cấu kết với Lăng vương." Phó Nghiên đưa cái hộp đựng trâm vàng đến trước mặt Lộ Lộ.

      "Đây là cái gì? Muội gì vậy?" Hai mắt Lộ Lộ mờ mịt nhìn Nghiên Nghiên.

      "Tại sao Lăng vương lại tặng tỷ trâm cài?" Phó Nghiên vẫn nhìn nàng.

      "Thôi, Lăng vương chính là muốn tỷ đến Phượng Lan điện đây mà." Phó Nghiên thở dài, "Nếu có gì làm sao đưa cho tỷ đồ vật hứa hẹn đây?"

      Mạc Lộ hiểu, nàng mới gặp mặt Lăng vương mấy lần, làm sao có cái gì với , dù hôm đó khi nàng chôn trong tuyết được cứu nhưng cũng là trùng hợp thôi.

      "Làm sao tỷ biết." Lộ Lộ lạnh nhạt .

      "Trâm này tỷ lấy hay lấy?" Phó Nghiên tiện tay bưng tách trà lên.

      "Nếu là quà sinh thần tỷ nhận, cũng gì? Tỷ cũng biết gì." Lộ Lộ rót trà cho Phó Nghiên.

      là nhận lấy, nhưng nàng biết chắc hẳn tỷ tỷ sử dụng nó, Phó Nghiên cảm thấy Lăng vương này sâu sa, mưu gì với Tướng phủ hay là khuynh tâm với Mạc Lộ?

      Dường như Lộ Lộ cũng nghĩ đến cái gì: "Hay là trả lại , vật này xuất ở Tướng phủ, sợ là đưa tới nhiều phiền toái cần thiết."

      Kết quả là, trong ngày Phó Nghiên phải đến vương phủ hai lần, cho đến đêm khuya mới thấy Bạch Dự mệt mỏi vào.

      "Ăn tối chưa?"

      "Chưa, sao vậy?" Bạch Dự quay mặt sang nhìn .

      "Lộ Lộ bảo ta trả cái này về." Phó Nghiên đưa trâm vàng d[dlqd cho .

      "Là sợ tương lai xảy ra chuyện, làm liên lụy tới Tướng phủ sao?" Bạch Dự nhìn thấu tâm tư của các nàng.

      "Ừ." Phó Nghiên gật đầu cái.

      "Vậy trả lại , dựa theo tính tình của Nhị ca, ngày nào đó trâm cài này cũng đeo vào đầu nàng ta."

      Hầu mang thức ăn lên, Phó Nghiên ngồi bên, nhìn Bạch Dự ăn cơm.

      "Hoàng thượng muốn phái binh lưới bắt hết bộ lạc gần biên cương." vừa gắp thức ăn vừa .

      "Ngươi tán thành sao?" Phó Nghiên nhìn .

      "Khuếch trương vùng đất ở biên cương, giảm bớt đau khổ của dân chúng ở biên cương đương nhiên là chuyện tốt. Chỉ là hoàng thượng lại muốn Vương Nham làm đại tướng, lệnh mang theo mười vạn tinh binh xuất binh chinh phạt, cho Mạc Tương làm giám quân." Bạch Dự định thần nhìn nàng.

      Phó Nghiên định thần suy nghĩ, sau đó mở miệng: "Hoàng thượng muốn mượn cơ hội này lấy lại binh quyền của cữu cữu?"

      "Ừ." mặt Bạch Dự có bất kỳ biểu tình gì.

      " ngờ cuối cùng hoàng thượng lại lựa chọn phương thức như thế, mười vạn binh quyền cứ như vậy chắp tay nhường cho người khác." Phó Nghiên cười lạnh.

      "Sao ngươi biết điều này?" Bạch Dự đột nhiên hỏi

      ". . . . . ." Phó Nghiên có vẻ lúng túng, trả lời.

      Bạch Dự gắp khối sườn lên, nhìn Phó Nghiên: "Nghiên Nghiên."

      Phó Nghiên sửng sốt: "Hả?"

      "Há miệng."

      Bạch Dự liền gắp thịt kho lên đút vào trong miệng của nàng.

      "Phó nương." Nhĩ Điềm từ ngoài cửa vào.

      "Thế nào?" Phó Nghiên quay đầu hỏi.

      "Ngoài cửa có người xưng là Tiểu Tứ là tới tìm nương, nhờ nô tỳ truyền lời sư nương được tốt, sư phụ bảo người qua nhanh." Nhĩ Điềm trả lời.

      Nghe Nhĩ Điềm , toàn thân Phó Nghiên khỏi run lên, đứng dậy: "Tiểu Tứ ở đâu?"

      "Ngoài cửa." Nhĩ Điềm quy củ trả lời.

      Phó Nghiên như con bò điên, chạy đến cửa chính vương phủ.

      Khi Phó Nghiên hiểu chuyện, sư nương nằm ở giường nhúc nhích, sau đó sư phụ thu Phó Nghiên làm đồ đệ, sư nương vẫn còn nằm giường, Phó Nghiên từng hỏi sư phụ tại sao sư nương ngủ lâu như vậy, sư phụ bình thản : bởi vì trong giấc mộng sư nương có ân oán giang hồ, có ai ám toán, có thứ tốt nhất thế gian.

      Cho đến khi Phó Nghiên lớn lên, nàng mới biết, sư nương là nửa sống nửa chết.

      Hơn mười năm rồi, khi còn tấm bé trong đầu Phó Nghiên tồn tại người nữ nhân xinh đẹp có mái tóc trắng, chút nếp nhăn. Hôm nay dưới mắt nàng, người luôn nằm giường mười năm chưa bao giờ mở mắt ra sắp sửa rời , trong lòng Phó Nghiên khỏi bi thương.

      Sáng mai chính là nguyên tiêu, tối nay trăng sáng rất mượt mà sáng ngời, ngân huy rắc xuống, vô số lạnh lẽo cùng bi thương làm cho người ta lạnh lẽo. Bởi vì canh thâm đường dài, trong sân an tĩnh đến dọa người, trong điếm người làm đều ngủ hết, chỉ còn lại Phó Nghiên cùng phu thê Tiểu Tứ và sư phụ.

      Trăng lên đỉnh đầu, sư phụ thấy Tiểu Tứ hơi buồn ngủ liền bảo phu thê Tiểu Tứ về phòng nghỉ ngơi. Sau khi phu thê Tiểu Tứ , sư phụ vô hồn ra ngoài cửa, giọng : "Nghiên Nghiên, vào ."

      Phó Nghiên thả bước chân vào phòng, sắc mặt sư nương chợt tái nhợt, tia huyết sắc, vẫn giống như bình thường, lẳng lặng nằm ở nơi đó, nhưng mà, khiến người ta cảm thấy người mất mấy phần sức sống.

      Khuôn mặt của sư phụ vẫn gợn sóng, bảo nàng ngồi trước bàn, mở miệng : "Người ."

      Từ lúc nàng nhập môn nàng biết trước có ngày như vậy, cho dù như vậy, nhưng khi nghe sư phụ ra, trong lòng nàng khỏi run lên.

      "Con người lúc còn sống, gặp phải rất nhiều việc, đúng sai chỉ có mình mới biết. Trời cao rất công bình, khi ngươi lấy được vật, mất vật, giống như cuộc buôn bán, bên nào cũng thua thiệt. Có lúc, nên bởi vì dục vọng mà quá tham lam, là của ngươi vĩnh viễn là của ngươi, phải là của ngươi vĩnh viễn là của ngươi. Chúng ta thể cúi đầu với số mạng, lại thể phản kháng với số mạng, đời người chỉ ngắn ngủn mấy chục năm, khi ngươi gặp người kia đúng thời điểm, ngàn vạn lần đừng buông tay, người thuộc về ngươi hãy học cách buông tay. Nhớ kỹ, mọi thứ đều là ý trời, tình sâu duyên cạn chẳng qua là trò chơi, làm bạn cả đời mới là lương duyên trời định, cả đời này của sư phụ, sai lầm lớn nhất chính là gặp được sư nương của ngươi, nhưng ta lại cứ sai lầm mãi cứ đến gần nàng ấy, vô luận là núi đao biển lửa, đả kích ngấm ngầm hay công khai, cũng đều xông tới. Cả đời bình thản, cả đời hạnh phúc, cả đời thỏa mãn." Giọng của sư phụ vẫn bình thản như nước.

      Mặc dù sư phụ vào tuổi gần thất tuần, trước kia nàng chưa bao giờ cảm thấy sư phụ già rồi. Hình tượng Lão Ngoan Đồng của sư phụ biến mất, hôm nay người ngồi ở trước mặt Phó Nghiên là lão ông tóc trắng trải qua nhiều gian khổ. Trong lòng nàng chua xót hồi, sư phụ lời này chỉ là cho sư phụ nghe, cũng là cho Phó Nghiên nghe, khiến nàng kiềm được nước mắt.

      Sư phụ lấy ra hộp gỗ đặt lên bàn: "Bên trong là ba túi gấm, bất đắc dĩ đừng mở ra, khi ngươi dùng xong ba túi gấm, xác định là lúc bình an hạnh phúc, lật tờ giấy màu đỏ ngược lại, sau đó đốt nó, đừng nhìn nữa. Sư phụ biết nó có thể giúp ngươi hay , sư phụ chỉ hi vọng ngươi bình an vui vẻ, bây giờ điều sư phụ yên tâm nhất cũng chỉ có ngươi."

      Nước mắt của Phó Nghiên rơi như thác nước, giọng nghẹn ngào, dám gì nữa, chỉ giọng đáp vâng.

      Sư phụ cười, vỗ tay của nàng: "Nhớ lời ta ..., mặc kệ xảy ra chuyện gì, bình an, vui vẻ, là quan trọng nhất."

      Phó Nghiên gật đầu cái, gì, chăm chú nhìn sư phụ.

      "Ai." Cuối cùng sư phụ thở dài, "Ngươi nghỉ ngơi trước , sư mẫu của ngươi còn chờ ta. Sáng mai dùng ngọn lửa hỏa thiêu bọn ta, sau đó rắc tro cốt vách núi Nam Sơn, mọi tội lỗi của bụi trần theo gió cuốn ."

      Phó Nghiên đứng dậy, quỳ xuống, vái lạy dập đầu ba cái, "Đại ân của sư phụ trọn đời khó quên, sư phụ yên tâm Nghiên Nghiên nhất định bình an vui sướng sống đời này, cùng đúng người làm bạn cả đời, bình thản cả đời, cả đời thỏa mãn." Nàng đến kiếp sau cũng dám tin kiếp sau, nhưng bây giờ lại hy vọng kiếp sau bọn họ vẫn có thể làm bạn cả đời, bên nhau đến già.

      Phó Nghiên gian nan dời bước, ra ngoài phòng, chỉ cảm thấy mỗi bước đều nặng nề, trong lòng đau d[d[lqd được, đau đến mức làm cho người ta hít thở thông.

      Vĩnh biệt, sư phụ, lên đường bình an.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :