1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Biểu tiểu thư Tướng phủ - Quân Tử Trúc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      ☆, 17 Cuối cùng cũng thông suốt

      Editor: TSTX


      Trở lại trong điện, Mạc Lộ thân hiệp khách áo đuôi ngắn, tay cầm thanh trường kiếm.

      Phó Nghiên thối lui đến bên, cung nữ vừa vặn đặt thanh cầm bên cạnh Bạch Dự.

      Phó Nghiên ra dấu cái với Mạc Lộ ý bảo có thể bắt đầu.

      Sau đó, Phó Nghiên gảy dây đàn, Mạc Lộ giơ kiếm.

      tệ, Lộ Lộ múa chính là kiếm pháp của Nam Sơn, bình thường Vương Nham hay cười giỡn Lộ Lộ múa kiếm gây tổn thương ai, trước giờ Phó Nghiên chưa từng thấy nàng ấy múa kiếm, vẫn nửa tin nửa ngờ, hôm nay mới phát những câu của Vương Nham là .

      Kiếm pháp Nam Sơn ở trong tay Thiểu Nhi cho dù chậm cũng tốt xấu là kiếm pháp, ở trong tay Lộ Lộ chính là điệu múa.

      Sau đó lúc Phó Nghiên cười nàng Lộ Lộ nàng múa kiếm vũ, phải múa kiếm, nhưng ở trong mắt Nghiên Nghiên, kiếm vũ của nàng cùng múa kiếm khác nhau nhiều, khác biệt duy nhất chính là nhịp điệu nhanh chậm.

      Nửa khúc sắp sửa đàn xong, trong lòng Phó Nghiên bắt d[d[ldq đầu bối rối, tại sao Lộ Lộ còn chưa nhảy xong?

      Nhìn Lộ Lộ múa, động tác tay của Phó Nghiên luống cuống thêm mấy phần, nàng nhìn chòng chọc Lộ Lộ, hi vọng Mạc Lộ có thể nhìn nàng cái.

      Mạc Lộ chính là nhìn thấy.

      Càng đến hồi cuối, Phó Nghiên đàn càng chậm, nếu chậm nữa, sợ là mọi người ngồi nghe có thể nghe ra sơ hở.

      Phó Nghiên thầm van xin trong lòng: Lộ Lộ, mau dừng lại .

      Van xin sao? Hữu dụng tốt rồi.

      Phó Nghiên hoảng hốt nên tay đánh đàn bắn ra sai nhịp.

      Đúng lúc Bạch Dự bên cạnh biết từ nơi nào lấy ra cây tiêu, hòa vào nhịp điệu của nàng, ngược lại che sai của nàng.

      Tất cả giai lệ thấy Bạch Dự cũng gia nhập nhạc đệm, thỉnh thoảng đều chuyển dời lực chú ý đến người của . Phó Nghiên cảm giác mình nhõm ít, có lẽ bởi vì có Bạch Dự chăng, nhờ đó nàng mới có thể đánh nốt nửa khúc còn lại.

      Tiêu cùng tiếng đàn tương dung kết hợp với nhau, khiến cho khúc nhạc càng có mỹ ý vị sâu xa hơn.

      Vũ xong.

      Cầm Tiêu tuyệt.

      Phó Nghiên, đứng dậy hành lễ với Thái hậu và Vương Gia: " chê cười."

      Mọi người thấy Thái hậu vỗ tay, cũng vỗ tay, than thở cầm kỹ của Phó Nghiên và vũ kỹ của Lộ Lộ.

      " hổ là thiên kim của Tướng phủ, tài nghệ quả nhiên sai." Thái hậu khen ngợi như vậy, khiến hai người Phó Nghiên Mạc Lộ thụ sủng nhược kinh.

      Hai người cũng quy củ phúc lễ: "Tạ thái hậu nương nương tán thưởng."

      mặt Thái hậu lộ vẻ vui mừng: "Người tới, thưởng."

      Hai người Phó Nghiên quỳ xuống tạ ơn.

      Thái hậu nương nương thưởng hai Ngọc Như Ý.

      Phó Nghiên trở lại vị trí, nhìn Bạch Dự, cho đến lúc Bạch Dự phát nàng nhìn nàng mới khẽ vuốt cằm cười tiếng, bày tỏ lòng biết ơn.

      Mà La Dương Quận chúa chán ghét nhìn họ, giờ phút này Phó Nghiên cũng thèm so đo với nàng ta, cũng cười nhạt với nàng, lại thấy La Dương đổi sắc mặt.

      Giằng co nửa ngày, Phó Nghiên vất vả mới ăn no nửa bụng lại đói nữa. Kết quả là, Phó Nghiên lại bắt đầu nhiệm vụ lấp đầy bao tử của mình.

      Vừa ăn Phó Nghiên vừa tiến tới
      [​IMG]
      milktruyenky thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      ☆ 18, Bá vương thượng cung

      Editor: TSTX


      Vương bà tử thấy các nàng trở về, thi lễ cái rồi : "Thiếu gia về."

      Phó Nghiên nghe tin này, liền muốn đến phòng tìm , muốn mang dây đeo quạt của Thiểu Nhi đến cho , nhưng lúc đến phòng Mạc Lãng lại thấy bóng người, chẳng lẽ lại ra ngoài sao?

      Thấy hầu mang nước nóng vào, chuẩn bị nước tắm cho Mạc Lãng. Nàng liền hỏi: "Mạc Lãng đâu vậy?"

      "Thiếu gia đến thư phòng ạ." Hầu vừa múc nước vừa đáp lời.

      Lúc nàng chuẩn bị gõ cửa vào, lại nghe thấy tiếng chuyện truyền đến, nàng liền ngừng động tác.

      Trong phòng, cữu cữu chuyện với Mạc Lãng.

      "Chuyện đó như thế nào rồi?" Mạc Tương lạnh giọng hỏi thăm.

      "Hài nhi làm xong chuyện."

      "Rất tốt, Dự vương chinh chiến biên cương, nay nắm giữ ba vạn binh mã, hôm nay tay Lăng vương có 20 vạn binh mã (theo bản gốc là 20 binh mã, editor cảm thấy lạ nên sửa thành như ), tay Trương tướng quân có năm vạn binh mã thủ vệ biên cương. Hôm nay chúng ta tổng cộng có 23 vạn binh mã. Trong tay hoàng thượng còn có mười vạn, tay lão phu còn có mười vạn. Bây giờ hoàng thượng nhất định nghĩ hết biện pháp thu hồi binh quyền." Mạc Tương vẫn lạnh giọng .

      "Mặc dù như vậy cũng cần lo lắng, binh tới tướng đỡ, nước tới lấy đất ngăn. Bây giờ phải xem coi khẩu vị của hoàng thượng lớn bao nhiêu, Dự vương mới vừa thắng trận trở về, hoàng thượng tiện rút lui binh quyền của Dự vương." Mạc Lãng phân tích rất có đạo lý.

      "Cho nên, bây giờ chúng ta chỉ cần ngồi xem hoàng thượng khai đao với ai trước." Mạc Tương cười lạnh, "Bây giờ hoàng thượng khó cả đôi đường, lão phu là nguyên lão hai triều, nếu đoạt binh quyền sợ là triều đình có nhiều người cảm thấy ổn, mà Lăng vương đoạt binh quyền càng làm triều đình chấn động."

      Phó Nghiên ở ngoài cửa kinh ngạc há to miệng, nàng vạn lần ngờ, cữu cữu và Lăng vương đều có mưu đồ tạo phản, xem ra cữu cữu thích vị trí tại của người.

      Hôm nay hoàng thượng phải suy nghĩ phải làm như thế nào để nắm lại binh quyền của bè phái Lăng vương, còn phải vội vàng đóng trò huynh đệ đồng tâm hài hòa, dễ dàng.

      Phó Nghiên nghe xong trọng điểm cuộc đối thoại, dám đứng nghe nữa, liền chạy chậm trở về phòng.

      Phó Nghiên ngồi trước bàn tháo trang sức, chợt nhớ tới trước ở Dự vương phủ Bạch Dự từng , lúc đó kể cho nàng nghe câu chuyện xưa, chắc hẳn chính là muốn ám hiệu cho nàng biết Mạc Tương cùng phe với .

      Ha ha, chỉ tiếc nàng thông minh lắm, nên sớm nhìn thấy.

      Ngày thứ hai, Mạc Lãng chủ động gõ cửa phòng Phó Nghiên.

      "Hôm qua nghe hầu muội tới tìm huynh?" Mạc Lãng ngồi xuống, tự rót cho bản thân tách trà.

      "Đúng vậy, hôm qua muội tìm huynh." Phó Nghiên để ý tới , ở bên tìm kiếm đồ đạc.

      "Muội lung tung tìm kiếm gì vậy?" Mạc Lãng nhìn nổi mới hỏi.

      Phó Nghiên vẫn có ngừng tìm kiếm: "Khi muội đến Nam Sơn, Thiểu Nhi có đưa muội sợi đai đeo quạt bảo đưa cho huynh, biết muội ném tới nơi nào rồi."

      " tìm thấy sao?" Mạc Lãng nhìn nàng, khuôn mặt tươi cười hỏi.

      "Tìm thấy rồi." Phó Nghiên cười quay đầu lại nhìn , cầm đai đeo quạt từ mặt đất đứng dậy.

      "Biểu tiểu thư, người xem mấy cái này. . . . . ." Vương bà tử đột nhiên vào, thấy nàng chuyện với Mạc Lãng liền ngừng .

      Mạc Lãng nhìn vương bà tử, hỏi "Chuyện gì?"

      "A, cũng có gì chuyện, nô tỳ nghĩ tới biểu tiểu thư ở nơi này có hầu hầu hạ, nên tìm mấy người cho tiểu thư, mang đến cho tiểu thư nhìn ạ." Vương bà chim đỗ quyên củ đáp lời.

      Phó Nghiên thấy vậy liền : "Tùy tiện lưu lại người ."

      Mạc Lãng lại ngăn nàng lại, nếu muốn tìm người hầu phải chọn người tốt. Sau đó đứng dậy về phía mấy hầu xếp thành hàng trước mặt.

      Tới tới lui lui ở trước mặt họ tầm vài vòng, rồi mới đến trước mặt người có dáng dấp khôn khéo nhất hỏi "Ngươi tên là gì?"

      "Hồi công tử, hầu Vũ Mạch."

      "Vậy chọn nàng ta ." Mạc Lãng cười .

      Phó Nghiên sớm đoán được chọn nàng ta, đều chỉ nhìn có xinh đẹp rồi chọn, Phó Nghiên cũng nhịn được liếc mắt nhìn .

      "Vũ Mạch đúng , nếu thiếu gia coi trọng ngươi rồi, vậy ngươi theo hầu thiếu gia ." Phó Nghiên nhàn nhạt .

      Mà Mạc Lãng nóng nảy : "Đừng nha, đây là ta chọn cho muội, ta ta muốn nha, nha hoàn hầu trong phòng ta rất nhiều rồi. Muội đừng gây thêm rắc rối cho huynh nữa."

      Phó Nghiên nghe vậy, chỉ câu: "Vậy ngươi lưu lại đây ."

      Tiếp sau đó nàng nhếch miệng với Mạc Lãng: "Cái này cho huynh...Huynh có thể được rồi."

      Mạc Lãng nhận lấy dây đeo quạt trong tay Phó Nghiên, khóe miệng giương lên: "Chừng nào muội có thể làm cái như vậy cho ta đây?"

      Phó Nghiên lời nào, nghĩ thầm, đòi đòi, trọng điểm là nàng có muốn làm .

      Nếu Mạc Lãng muốn nàng đưa cho cái như vậy mà tự nàng làm, nàng cũng có thể học cách làm, làm cho đoạn tình cảm với Mạc Lãng, thuận tiện cũng làm cho Bạch Dự cái. Chỉ là Phó Nghiên suy nghĩ lại, mấy ngày nữa vào mùa đông rồi, đưa dây đeo quạt cũng thực dụng, cho nên nàng quyết định làm bao tay sưởi ấm.

      Phó Nghiên ý tưởng này cho Lộ Lộ nghe, Lộ Lộ liên tiếp mắng nàng đần.

      Mạc Lộ "Muội cho rằng muội khéo tay giống Lâm Thiểu Nhi sao? Muội cho rằng bao tay sưởi ấm rất dễ làm sao? Dây đeo quạt dễ làm muội lại làm mà gây khó bản thân làm bao tay sưởi ấm, tỷ thấy muội điên rồi."

      Phó Nghiên lại cho là đúng, quấn Vũ Mạch bắt nàng ta dạy nàng thêu hoa. Nữ công của Vũ Mạch rất tốt, nàng dạy cũng rất nghiêm túc tỉ mỉ, ngay cả có vị sư phụ tốt, Phó Nghiên cũng thêu được, tay bị kim đâm chảy máu vô số lần.

      Mạc Lộ ở bên cảm thán, gỗ mục thể đẽo: Phó Nghiên ở bên cạnh cảm thán, ngón tay như ngọc vô dụng.

      Thêu hết tháng, Phó Nghiên liền cầm thành phẩm cho Lộ Lộ thưởng thức. Mạc Lộ nhìn hồi lâu hỏi " có chuyện làm sao mà thêu móng con gà?"

      Phó Nghiên tức nghẹn, đây là trúc nha.

      Phó Nghiên chịu nổi đả kích, dĩ nhiên nàng phát phương diện này nàng có thiên phú, cho nên nàng quyết định nên lấy bao tay ra.

      Nàng lại
      [​IMG]
      milktruyenky thích bài này.

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      ☆, 19 Tuyết rơi tới tấp

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Trận tuyết rơi đầu tiên của mùa đông từ bầu trời bay lả tả xuống đất.

      Tuyết mới vừa rơi xuống, nên lớn lắm. Năm nay tuyết rơi sớm hơn so năm trước, nên mọi người đều rối rít ra ngoài ngắm tuyết.

      Bởi vì thời tiết rét lạnh, nàng ở lỳ trong phòng buồn bực ngày, thấy tuyết rơi, kịp chờ đợi muốn ra ngoài nhìn cảnh tuyết rơi ngay.

      "Biểu tiểu thư, bên ngoài lạnh lẽo, người phải mặc thêm áo choàng." Vũ Mạch vội vàng tìm áo choàng gấm cho Phó Nghiên.

      Phó Nghiên nhịn được : "Ta mặc đủ nhiều rồi, chẳng lẽ ngươi muốn bao ta thành bánh chưng à?"

      "Bao người thành bánh chưng phải có tài năng lắm đó." Vũ Mạch nghiêm mặt .

      Phó Nghiên càng ngày oán trách Mạc Lãng nhiều hơn, chọn ai chọn lại chọn Vũ Mạch, phải Phó Nghiên ghét bỏ nàng đủ lanh lợi, mà ghét bỏ nàng quá mức lanh lợi, mọi chuyện đều quan tâm Phó Nghiên, Phó Nghiên cảm thấy mình như có thêm mẫu thân.

      "Được rồi, được rồi." Vũ Mạch tìm được áo choàng gấm, vội vàng phủ lên người Phó Nghiên.

      "Lần này có thể ra cửa, ta biểu tiểu thư d[dlqd."

      Phó Nghiên lúc này mới thở phào nhõm, ra cửa phòng.

      Vừa ra cửa phòng, hàn phong xông ngay vào mặt khiến mặt nàng có chút phát đau. Đúng lúc Vũ Mạch mang cho nàng bao tay sưởi ấm.

      Tuyết rơi xuống đất liền tan ra, nên đất có tuyết đọng, chỉ là ướt nhẹp. dạo vòng sân, Phó Nghiên cảm thấy có ý gì lạ. Liền lôi kéo Vũ Mạch xuất phủ, tới hồ Minh Ngọc.

      Phó Nghiên tưởng rằng hồ Minh Ngọc có rất nhiều người ngắm tuyết, kết quả phải như vậy.

      Bên hồ người đứng lưa thưa, bầu trời mờ mờ, vùng trắng tinh, cây cối sớm khô, còn sen hồ tàn thành mảnh, chút sinh khí.

      Phó Nghiên ngược lại, thần hồng y, đứng ở bên bờ, là diễm sắc duy nhất trong bức họa trắng đen này, có vẻ cực kỳ chói mắt.

      "Biểu tiểu thư, chúng ta về , đứng bên hồ này càng lạnh hơn." Vũ Mạch dậm chân chà xát tai hà hơi ấm tay.

      "Vậy chúng ta tìm quán rượu nào đó ngồi xuống ." Phó Nghiên nhìn nàng như vậy khỏi lắc đầu cái, nghĩ thầm nha đầu này luôn nghĩ để Phó Nghiên bị đông lạnh, lại làm mình đông lạnh.

      Bên hồ Minh Ngọc, chỉ có nhà quán rượu, tên là Phong Vũ Lâu.

      Phó Nghiên dẫn Vũ Mạch lên lầu hai tìm chỗ ngồi gần cửa sổ đối diện.

      Phó Nghiên gọi bàn món ăn, vừa ăn cháo, vừa dựa cửa sổ thưởng bức họa trắng đen này.

      Nàng xoay người gắp hết món ăn, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, hai bóng dáng nam nữ thấp thoáng xông vào trong tầm mắt Phó Nghiên.

      Mặt của người nam tử quay về hướng của nàng, Phó Nghiên thấy chính là Vương Nham, còn nữ tử kia quay mặt sang hướng khác. Phó Nghiên mở to hai mắt nhìn chằm chằm, nàng nhìn thấy nữ tử kia chính là La Dương.

      Phó Nghiên nghiêm túc cẩn thận nhìn từng cử động của bọn họ, La Dương tựa vào người Vương Nham, Vương Nham đẩy nàng ra, La Dương lại dựa vào người Vương Nham lần nữa nhưng Vương Nham hề cự tuyệt nữa, hai người dựa chung chỗ giống như gì. Hai người dừng chân bao lâu, Vương Nham cầm La Dương bước lên thuyền hoa hồ.

      Nhất thời Phó Nghiên nhìn đến nhập thần, sững sờ cắn chiếc đũa.

      "Biểu tiểu thư, biểu tiểu thư." Vũ Mạch gọi nàng, lúc này nàng mới hoãn thần lại.

      Phó Nghiên tò mò, đến cùng bọn họ có xảy ra chuyện gì , nam nữ giữa mùa đông, ban ngày ban mặt ôm ôm ấp ấp còn thể thống gì, hơn nữa, phải thích Lộ Lộ sao? Tại sao ở chung chỗ với La Dương?

      Ôm nghi vấn, nàng chuẩn bị trở về phủ, phía ngoài tuyết rơi nhiều hơn lúc đầu, hai người chủ tớ Phó Nghiên chỉ mang theo cái dù, mắt thấy bầu trời nhanh tối, nếu về trễ sợ là cữu cữu lo lắng cho bọn họ.

      Kết quả là, Phó Nghiên khẽ cắn răng, vùi trong bão tuyết trở về phủ, thẳng đường còn oán giận : "La Dương kia đúng là sao chổi, mỗi lần gặp nàng ta đều xui xẻo, xem ra chỉ có đời này chúng ta có thù oán, đời trước, chắc chắn cũng là kẻ thù lớn."

      【 Hoàng cung 】

      Dùng xong cơm trưa, hai vị của Tướng phủ liền vào cung.

      "Thái hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

      Hai người cúi chào xong liền ngồi xuống bên, ngoài cửa liền có người thông báo Phù công chúa tiến đến, chúng tiểu thư rối rít đứng dậy cúi người chào nàng.

      Thái hậu thấy nàng ấy ở phía trước rất là kinh ngạc: " phải ngươi ở trong hoàng cung sao? Sao lại chạy đến chỗ ai gia rồi?"

      Phù cười : "Chỗ Hoàng hậu nương nương dễ chơi, trừ có lò sưởi ấm áp, cũng có gì tốt."

      Thái hậu hết cách với nàng, thể làm gì khác hơn là chỉa vào mũi của nàng cưng chiều : "Ngươi nha."

      Phù nhìn vòng bốn phía, giọng ghé vào bên tai Thái hậu hỏi: "Nghe hai vị tiểu thư Tướng phủ trong bữa tiệc chọn phi xuất tẫn danh tiếng (nổi tiếng), hai người kia là các nàng sao?"

      Thái hậu nhíu mắt phượng lại, cười nhìn hai người Mạc Lộ : "Các ngươi bao lớn?"

      Thấy Thái hậu hỏi, Mạc Lộ liền cung kính trả lời: "Hồi thái hậu, dân nữ cùng biểu muội 17 rồi."

      Thái hậu gật đầu cái khẽ mỉm cười, Phù cũng ở bên cười.

      Phó Nghiên ngồi bên nghe Thái hậu cùng các tiểu thư trò chuyện những đề tài quen thuộc, mình ở bên giọng oán giận bên lỗ tai Lộ Lộ: "Điều này cũng gọi là thưởng mai sao? Bóng dáng nửa cây hoa mai cũng thấy."

      Ở phương diện này đương nhiên Lộ Lộ có nhiều kinh nghiệm hơn Phó Nghiên, nàng cẩn thận an ủi Phó Nghiên: "Nhịn thêm chút nữa."

      Nhịn thêm chút nữa sao? Phó Nghiên chơi đùa với mười ngón tay nãy giờ, chỉ còn kém chơi đầu ngón chân thôi.

      "Hoàng hậu nương nương đến." Ngoài cửa điện truyền đến thanh thông báo bén nhọn của thái giám.

      Xem ra hôm nay náo nhiệt.

      "Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Mọi người hành lễ.

      "Hoàng hậu nương nương, sao ngươi lại tới đây?" Phù lúng túng nhìn nàng.

      Hoàng hậu chậm rãi lên trước hành lễ với Thái hậu, sau dó ngồi bên cạnh Phù , cười : "Lời này phải là Bổn cung hỏi ngươi nha, ta chuẩn bị xong điểm tâm ngươi thích rồi, ngồi chờ ngươi tới, ngươi đó, lại chạy đến chỗ mẫu hậu tham gia náo nhiệt."

      Phù thấy vậy, cũng cười theo: "Hoàng hậu nương nương đừng nóng giận, đều do Phù muốn tham mưu giúp hai ca ca, nên quên ước hẹn cùng nương nương. Nếu lần sau, nương nương thả chim bồ câu cho Phù , bảo Phù chờ nương nương trong tuyết ba bốn canh giờ?"

      Hoàng hậu nương nương nghe lời của nàng..., nhịn được cười đứng lên : "Ngươi là muội muội được sủng ái nhất của ba vị ca ca ngươi, nếu ta để ngươi chờ trong tuyết thêm ba bốn canh giờ, bọn họ đại náo Phượng lan của ta đó."

      Phó Nghiên nghe Bạch Phù khỏi cảm thấy buồn cười: "Tiểu công chúa, miệng lưỡi lanh lợi nha."

      "Ai nha, hoàng hậu nương nương, ngươi tha thứ cho Phù , phải hôm nay đạp tuyết thưởng mai ư, phía ngoài tuyết ngừng rơi rồi." Phù chuyển đề tài, chắc là nàng ấy cũng cảm thấy ở lâu trong cung vô vị nha.

      Phó Nghiên cẩn thận theo đám người, vùi đầu bước , cũng nhiều. Đạp tuyết trắng phau, mùi hoa mai xông vào mũi, thấm vào ruột gan.

      "Hoàng cữu mẫu, người lâu rồi, nếu nghỉ ngơi chút ." La Dương đỡ Thái hậu thưởng mai dừng lại.

      Thái hậu dưới nâng đỡ của La Dương cùng Hoàng hậu nương nương ngồi xuống, Phó Nghiên thấy hoa mai trong tuyết đọng lộ ra điểm màu đỏ tươi, trước hết sức mỹ lệ, nên cũng dừng chân thưởng thức.

      "Phó tiểu thư." Phó Nghiên nhập thần, nghe có người gọi nàng liền quay đầu lại, thấy người tới là Phù công chúa, liền hành lễ.

      "Ngươi có quan hệ tầm thường với Tam ca của ta phải ?" Phù thẳng, cũng quanh co lòng vòng. Từ lúc ra cửa chính điện, nàng nhìn thấy người Phó Nghiên có khối lưu vân bách phúc bội, ngọc bội này là vật Bạch Dự mến , thiên hạ chỉ có quả nên có giá trị liên thành. Hôm nay lại nằm người Phó Nghiên, nên Phù kết luận nàng ấy có quan hệ cạn với Bạch Dự.

      Phó Nghiên nhìn Phù , nhàng trả lời: "Chỉ là nhận mấy ân tình của vương gia, thể cạn hay cạn."

      Phù nghe nàng trả lời như vậy, càng thêm xác định nàng và Bạch Dự có quan hệ bình thường.

      Buổi tối cung yến bày cách chỗ ngắm mai xa lắm. Trong cung bày đầy hoa mai, mùi hương của mai tản mát ra càng tinh khiết hơn so với hương nhan.

      Lần này hai vị Vương Gia cùng đến, nên Thái hậu ít càu nhàu.

      Ngược lại bữa tiệc có thêm Phù công chúa và hoàng hậu nương nương càng thêm náo nhiệt.

      Phù thấy hai vị Vương Gia đều đến, liền khéo léo ngồi xuống bên người Bạch Dự, giọng ghé vào lỗ tai hỏi "Sao huynh đưa lưu vân bách phúc bội cho Phó tiểu thư?"

      Bạch Dự mặt chút thay đổi nhìn tiểu muội muội bát quát của mình, cũng giọng: "Muội cả ngày nhàn rõi có chuyện làm sao?"

      Phù biết mình ý tứ trong miệng ca ca mình, nhưng vẫn giả bộ sững sờ: "Ai muội nhàn rõi, hoàng hậu nương nương cùng với nhi nữ của người quấn ta chơi đùa, phải biết bồi đứa bé chơi là chuyệm rất mệt mỏi đó. Sau này muội mới cần sinh đứa bé, nếu bị mệt chết."

      Bạch Dự nghe lời này, cười bất đắc dĩ mắng: "Tiểu nương như muội biết xấu hổ."

      Phù trái lại rất thản nhiên : "Muội phải là tiểu nương, muội cập kê rồi, hơn nữa, mẫu hậu phải 14 gả cho phụ vương sao, muội cũng còn đâu."

      Bạch Dự càng nghe càng buồn cười: "Muội là tư xuân muốn gả sao? Nếu huynh tổ chức yến chọn phò mã cho muội nha?"

      Phù liếc cái, gương mặt ghét bỏ: "Muội mới cần."

      Hoàng hậu là nữ nhi của Thái phó dạy Thiên tử, cho nên học thức uyên bác, nàng cũng tán thành lý luận nữ tử vô tài mới là có đức.

      "Chắc hẳn các tiểu thư đều rất giỏi cầm kỳ thư họa mọi thứ, hôm qua Bổn cung tập viết theo mẫu chữ lúc cùng hoàng thượng đàm luận về bút pháp, hôm nay nhớ tới, ngại cũng cho bổn cung thấy chút bút pháp của mọi người ." Hoàng hậu nương nương đúng là đến nơi nào đều quên đồ nhà mình.

      "Hiếm khi hoàng hậu nhắc tới, vậy cứ thử xem, người đoạt giải nhất ai gia trọng thưởng." Thái hậu cũng đồng ý.

      Phó Nghiên đối với đề nghị của hoàng hậu thầm cảm thấy may mắn, may mắn bắt bọn họ làm thơ, nếu để cho nàng và Lộ Lộ làm thơ sợ là có chút khó khăn.

      Khi còn bé Phó Nghiên chú trọng bút pháp đó, luyện bút pháp đều thống nhất, có lúc luyện Âu Dương Tuần bút pháp, có lúc luyện Nhan Chân Khanh bút pháp, có lúc luyện Liễu Công Quyền bút pháp, cuối cùng dứt khoát luyện. Cho nên theo lời Phó Nghiên mà bắt chước, bút pháp dung hợp rất nhiều, nàng cảm giác thành phái rồi.

      Mà Lộ Lộ sao, tỷ ấy vẫn luyện Nhan Chân Khanh bút pháp.

      Bọn thái giám mang mấy tờ bày bàn, rồi bày đủ Văn Phòng Tứ Bảo. vị Hoàng tiểu thư, xoa tay đầu lên phía trước, những người khác cũng theo, hai vị Tướng phủ cũng tới.

      đoàn người viết chữ bàn, khó tránh khỏi chen lấn, Phó Nghiên tiếp cận náo nhiệt này, nàng hoàn toàn nắm chắc chữ của mình, nàng còn nhớ trước kia Mạc Lãng luôn cười nhạo chữ của nàng.

      Phó Nghiên đứng ở bên, nhìn thẳng thấy Bạch Dự cùng Phù cũng nhìn nàng, đây là xem kịch sao? Chỉ là cũng may, chữ của Phó Nghiên kém lắm, nhìn cũng tàm tạm.

      Cung nữ xếp lại, trình cho hoàng hậu, hoàng hậu nương nương cẩn thận nhìn qua lần, sau đó đưa cho Thái hậu. Thái hậu tùy ý nhìn mấy lần rồi lại trả lại cho hoàng hậu, bảo hoàng hậu kết luận.

      Cung nữ nhận lấy giấy của hoàng hậu rồi tuyên bố: "Hôm nay Tiểu thư Hoàng Tư Nguyên đoạt giải nhất. Hoàng tiểu thư luyện tập Đông Tấn Vương Hi Chi, khiến bút pháp Đông Tấn Vương Hi Chi được thể cách chính xác đẹp đẽ nhất, chúc mừng Hoàng tiểu thư. Đệ Nhị Danh, Tướng phủ Mạc tiểu thư lấy thể chữ Nhan bản dập, bút pháp vừa rồi rất độc đáo."

      Cung nữ chỉ tuyên bố lời bình của top 10 bút pháp, tuy là cung nữ bình luận, nhưng có những câu rất có lý, còn lại là của nha hoàn hồi môn của hoàng hậu, những lời kia cũng nằm trong những quyển sách, được các nàng hun đúc lần nữa thôi.

      Vừa lúc đó, Phó Nghiên bị xếp hạng thứ mười, nhưng là cung nữ phê bình, làm nàng tức xám mặt lại: "Danh thứ mười tiểu thư Phó Nghiên chữ là ngọn cờ riêng, cho nô tỳ mắt vụng về dám vọng tự phê bình. Nô tỳ nhìn giống như là Âu Dương Tuần bút pháp, cũng giống như Nhan Chân Khanh bút pháp, còn giống như Liễu Công Quyền bút pháp."

      xong tất cả mọi người đều cười, La Dương cười nhạo : "Bút pháp của Phó tiểu thư là tự sáng tạo sao?"

      Phó Nghiên cảm thấy những người này cực kì kỳ quái, thành tích của các nàng còn bằng nàng, ngược lại tới đây cười nhạo nàng.

      Ngược lại giọng của hoàng hậu rất là thưởng thức: "Bút pháp của Phó nương hơi rối loạn chút, nhưng lại mang theo ý vị giống nhau, Bổn cung rất là thưởng thức."

      Hoàng hậu d[d[lqd xong, ai còn dám chuyện.

      Bạch Tuy cùng Thái hậu chuyển hướng đề tài, khí mới khôi phục lại bình thường.

      Thái hậu trò chuyện vui mừng, lại thấy sắc mặt của La Dương trắng bệch, còn ghê tởm nôn mửa, liền quan tâm hỏi "La Dương thế nào?"

      La Dương luống cuống, có chút xấu hổ : "Thưa hoàng cữu mẫu, La Dương có việc gì, chắc là gần đây dạ dày tốt."

      Phó Nghiên cũng cảm thấy Bạch La Dương này là do ăn căng bụng, dạ dày mới chịu nổi, nếu còn tưởng là nàng ấy mang thai nên nôn nghén đấy.

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      ☆ 20 Hữu phỉ quân tử?

      Editor: TSTX

      Dạ tiệc kết thúc, hoàng hậu và thái hậu về cung của mình. Hai vị Tướng phủ ở bên ngoài cửa cung chuẩn bị rời cung.

      "Phó Nghiên tỷ tỷ, dạ tiệc mới vừa kết thúc, Phù cảm thấy bụng có chút căng, tỷ có bằng lòng theo ta dạo Ngự Hoa Viên ?" Phù đột nhiên gọi Phó Nghiên lại.

      Phó Nghiên có chút do dự với lời mời của Phù , liền nhìn Lộ Lộ, hỏi thăm ý của nàng.

      Lộ Lộ cười : "Muội mau , tỷ ở chỗ này chờ muội."

      "Phù , chớ có hồ đồ." Bạch Dự quát lên.

      Phù làm chuyện gì đều suy tính trước, nàng cười ha hả hỏi Bạch Dự: "Đại ca, chúng ta cùng chứ."

      đợi Bạch Dự trả lời, Phù lôi hai người .

      Ngự Hoa Viên, bên Thái Dịch Trì.

      Ánh trăng chiếu sáng mặt hồ, những ngọn sóng lăn tăn lóe lên ngân quang, mặt trăng như chìm dưới đáy nước.

      Phù dắt hai người tới nơi này: "Ta thích nơi này nhất, nơi này rất an tĩnh, chúng ta đến đình giữa hồ ở phía trước ngồi xuống ." Sau đó nàng lại gọi tỳ nữ chuẩn bị trà, cùng lò sưởi.

      "Phó tỷ tỷ, tỷ và Tam ca của ta làm sao quen biết vậy?" Phù thuận miệng hỏi, đỉnh đầu của Phó Nghiên nhất thời xuất ba cái vạch đen: lại là vấn đề này.

      Phó Nghiên cười cười với Phù : "Này rất quan trọng sao?"

      Phù thấy Phó Nghiên muốn , nên cũng miễn cưỡng nàng, chỉ : " ra mở đầu quan trọng bằng kết cục, kết cục ta biết, tại muốn biết mở đầu thôi."

      "Cái gì mở đầu kết cục. Huynh thấy muội đọc nhiều thoại bản tử (tiểu thuyết) rồi, nếu thêm nữa, đừng trách bổn vương lấy thoại bản tử của muội." Bạch Dự muốn lấy đồ của muội muội là vì hết cách đành phải uy hiếp mong Phù đừng hỏi nữa.

      Trong lòng Phù thoải mái, nghĩ thầm, hỏi hỏi, chờ Phó tỷ tỷ thành tẩu tử của nàng, Phó Nghiên cho nàng biết thôi.

      Ở trong lòng Phù công chúa, chỉ có ca ca của nàng muốn, có chuyện có được, cho nên nàng cảm thấy sớm muộn gì Phó Nghiên cũng là tẩu tử (chị dâu) của nàng.

      Phù được hỏi nữa, nên cảm thấy được tự nhiên, nàng vì muốn cho ca ca có cơ hội thân cận với Phó Nghiên hơn, nên khi lò sưởi tới, nàng liền mượn chuyện cung nữ chậm trễ mang trà lên mà rời .

      Sau khi Phù , hai người còn lại đều chuyện.

      Cho đến lúc cuối cùng, Phó Nghiên là người phá vỡ cục diện bế tắc: "Ngươi cho ta ngọc bội là có ý gì?"

      Bạch Dự nhàn nhạt : "Ngươi cứ thử xem?"

      ". . . . . ." Phó Nghiên rất là buồn bực, như vậy rốt cuộc còn có thể cùng nhau vui vẻ chơi đùa .

      Nàng biết dụng ý của , Bạch Dự cũng thừa nhận dụng ý sau lưng, nhưng mà, nàng muốn Bạch Dự hết tâm tư của , sau đó nàng cho biết tâm tư của mình.

      "Bởi vì ngươi cảm thấy ta dễ chết sao?" Phó Nghiên "Trực tiếp xử lí", ràng là muốn dẫn dụ Bạch Dự ra.

      "Ngươi cảm thấy ngươi dễ chết sao?" Bạch Dự lại hỏi ngược lại.

      Phó Nghiên nghĩ thầm, kể từ khi gặp ngươi phiền toái càng nhiều hơn. Dĩ nhiên, trong lòng nàng nghĩ, có nghĩa là , nàng cười tít mắt nhìn Bạch Dự: "Có ngươi ở đây phải chết."

      "Rất tốt." Bạch Dự gõ cái vào đầu Phó Nghiên, cười .

      Phó Nghiên sửng sốt hồi lâu, mới phát ra mình bị cho vào vòng, ngay sau đó tiếp tục truy vấn: "Tại sao ngươi sợ ta chết?"

      Lần này Bạch Dự có hỏi ngược lại, ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo nàng lại gần, Phó Nghiên úp mặt mặt bàn, thân thể tiến tới, bên tai nàng: "Ta rồi, bởi vì ngươi thiếu ta ân tình, ta chờ ngươi ngày kia trả lại hết."

      Phó Nghiên đỏ mặt, khóe miệng nhịn được cười, ngẩng đầu nhìn Bạch Dự, mở trừng hai mắt hỏi "Ngươi mong đợi ta lấy thân báo đáp à?"

      Phó Nghiên thấy Bạch Dự có phủ nhận, liền hả hê hỏi lại: "Tại sao ngươi lấy thân báo đáp cho ta?"

      Bạch Dự nghe Phó Nghiên đùa, vui mừng ngậm miệng được: "Ngươi đồng ý sao?"

      Phó Nghiên đứng dậy tới sau lưng của , cúi người bên tai : "Khoan hề xước hề, y trọng giác hề. Thiện hí hước hề, bất vi ngược hề! Sắt hề giản hề, hách hề tuyên hề, hữu phỉ quân tử, chung bất khả huyên hề!"
      *Phó Nghiên đọc là bài thơ bản gốc là:
      " 宽兮绰兮, 猗重较兮. 善戏谑兮, 不为虐兮! 瑟兮僴兮, 赫兮咺兮, 有匪君子, 终不可谖兮!"

      Bạch Dự thuận thế xoay người đứng dậy, ôm Phó Nghiên giọng lẩm bẩm ở bên tai nàng: "Hữu phỉ quân tử, chung bất khả huyên hề?"

      Phó Nghiên lần đầu tiên bị người ôm như vậy, thân thể bất giác cứng đờ, trong giây lát sau mới phản ứng kịp, đưa tay che ở hông của Bạch Dự :" Đúng vậy, chung bất khả huyên hề."

      "Lời này, ta thích." Bạch Dự giương cao khóe miệng.

      "Đúng rồi." Phó Nghiên tránh thoát lồng ngực của Bạch Dự, từ bên hông trong túi áo móc ra tua kiếm làm lúc trước, "Cho ngươi."

      Bạch Dự rất là kinh ngạc, nhìn nàng: "Cho ta sao?"

      Phó Nghiên dùng ánh mắt rất chờ mong nhìn , biết giống Mạc Lãng : "Đúng vậy, vốn định đưa bao tay, nhưng mà, theo thị nữ học tháng, thiếu chút nữa phế mấy ngón tay, ràng là thêu trúc, Lộ Lộ lại là chân gà. Ta ngượng ngùng, nên làm tua kiếm này."

      Bạch Dự ôm nàng vào trong ngực: "Ngươi như vậy ta cũng thích."

      Phó Nghiên thấy được vẻ mặt của , mặc dù lời kia của Bạch Dự làm nàng rất vui mừng, nhưng vẫn muốn nghe nhận xét của về tua kiếm: "Ngươi cảm thấy tua kiếm làm kiếm thuận tay sao?"

      Trong giọng của Bạch Dự mang nét cười: "Ngươi cảm thấy ta dùng sao?"

      Đáy lòng Phó Nghiên ngây ngất, còn cảm thán, người với người sao có khác biệt lớn như vậy chứ.

      Nơi xa truyền đến thanh đám người lại, người tới mặc hoa lệ, bước chân liên tục di chuyển, cái chuông đồng bên hông leng keng vang dội.

      Phù vẫn núp ở phía sau núi giả nghe Bạch Dự và Phó Nghiên chuyện, thấy có người tới liền sai cung nữ tới đình. Dù sao, đêm khuya yên tĩnh, nam quả nữ, sợ người tới thấy xấu, lại , trong cung này vốn là đất thị phi.

      "Trà tới, trà tới." Mắt thấy người tới càng gần, Phù nhanh chóng tiến lên trấn tĩnh ngồi xuống.

      Phù thấy người tới là Duệ phi, trong lòng liền thoải mái. Nàng ta ỷ vào được hoàng thượng sủng ái, ở hậu cung ngang ngược càn rỡ, Phù vẫn cảm thấy nàng ta đần, hoàng thượng cưng chiều nàng bởi vì nàng cha ta là Thái Úy, ba phần binh quyền tay hoàng thượng là từ Thái Úy, còn nguyên nhân khác cũng là bởi vì nàng ngốc nghếch gây thù khắp nơi, chỉ bằng nàng ta, lại muốn giẫm ở đầu hoàng hậu sao.

      Ba người thấy Duệ phi vào đình liền đứng dậy hành lễ.

      "A, hơn nửa đêm rồi mà Công chúa và vương gia có nhã hứng, ở Thái Dịch Trì ngắm trăng sao." Sau đó Duệ phi chuyển mắt đến người Phó Nghiên: " Ơ, còn có người ngoài sao."

      Nghe giọng của Duệ phi dương, Phù nhịn được trả lời: "Duệ phi nương nương cũng có nhã hứng nha, đêm sâu vắng người còn ra đây mát (châm chọc). Sao người ở Tẩy Vi cung chờ hoàng thượng vậy?"

      Duệ phi nghe Phù , sắc mặt liền u. Phù chọt đúng chỗ đau của nàng, hoàng thượng có vài ngày đến Tẩy Vi cung của nàng, mà ngủ ở chỗ hoàng hậu.

      "Hoàng thượng đương nhiên đến Tẩy Vi cung của ta, có điều hoàng thượng còn bận rộn quốc , để ý tới bổn cung thôi. Ngược lại Vương Gia phong lưu tiêu dao, ngày tốt cảnh đẹp đoàn tụ sum vầy trong đêm, còn có mỹ nhân trong ngực tiêu sái tự tại nha." Duệ phi bằng Phù , liền chuyển tới người Bạch Dự, thể cảm thán Duệ phi này đần nha.

      Bạch Dự tính toán với nàng, chỉ là cười mời Duệ phi ngồi xuống uống trà.

      Duệ phi cũng biết ngồi chung chỗ với Phù được tự nhiên, Phù giao hảo tốt với hoàng hậu, mà nàng ta còn là hoàng muội bảo bối của hoàng thượng, phi tần khác đều muôn vàn lấy lòng nàng ta, mà Duệ phi sớm đắc tội Phù rồi.

      " được, Bổn cung còn phải dạo chút, dưới ánh trăng, đạp tuyết, thưởng mai cũng là thú vui." Duệ phi sảng khoái cự tuyệt rời .

      Phó Nghiên cảm thấy Phù chỉ là tiểu nương mới lớn, nghe nàng chuyện với Duệ phi thể cảm thán, đấu tranh cung đình khiến người ta già nhanh chóng.

      Trải qua gặp gỡ vô tình với Duệ phi, tâm tình tốt nữa cũng dập tắt, mắt thấy cửa cung sắp đóng lại, Phó Nghiên liền theo Lộ Lộ xuất cung trở về phủ.

      ***

      "Vừa rồi tỷ luôn ngồi xe ngựa chờ sao?" Phó Nghiên hỏi.

      " có, Lăng vương cùng với tỷ dạo xung quanh." Lúc này Phó Nghiên mới nhớ tới, mới vừa rồi là Lăng Vương đến cùng Bạch Dự.

      "Các ngươi đến Ngự Hoa Viên xem những thứ gì vậy?" Lộ Lộ hỏi ngược lại Phó Nghiên.

      đến chỗ này, Phó Nghiên chợt nhớ tới lời của Bạch Dự, khỏi phồng má cười yếu ớt: "Nghiên cứu vấn đề muội có dễ chết ."

      ". . . . . ."

      "Sau đó đưa tua kiếm cho ." Giọng của Phó Nghiên vô cùng bình thản.

      Lộ Lộ hỏi tiếp: "Sau đó sao?"

      Sau đó? Sau đó liền ôm nhau?

      "Sau đó? quyết định dùng cả đời này của muội từ từ trả nợ ân tình của ." Giọng của Phó Nghiên vẫn cao thấp.

      Mạc Lộ vẫn ngừng hỏi, cười : " như vậy muội thông suốt, muốn làm Dự vương phi sao?"

      ". . . . . ." Phó Nghiên nhịn được liếc Lộ Lộ cái, sau đó quăng cho nàng câu: "Nông cạn."

      Tục ngữ , hạ tuyết lạnh tuyết tan lạnh.

      Phó Nghiên ngồi ở giường, Vũ Mạch đắp tấm da hổ chân nàng, vẫn nghe Phó Nghiên than lạnh. Vũ Mạch có cách nào khác, tìm tới hai lò than đốt.

      Cuối cùng ấm hơn chút, Phó Nghiên vẫn còn oán trách: "Cái thời tiết quỷ này, lạnh chết người."

      Vũ Mạch chịu nổi Phó Nghiên mới mở miệng: "Phó đại tiểu thư, ta van cầu người đừng oán nữa, la hét cỡ nào người cũng đâu có bớt lạnh."

      Phó Nghiên xem thường: "Ta la hét cảm thấy lòng rất thoải mái."

      Rất tốt, nàng cần phát tiết.

      ***

      "Tiểu thư, gã sai vặt giữ cửa đến dâng thư, là cho tiểu d[d[lqd thư, kết quả tiểu thư có ở trong phủ. Liền đưa tới nơi này." Vũ Mạch đưa thư tới.

      Phó Nghiên cầm thư đọc phen, thấy có ký tên, liền hỏi: "Nơi nào đưa tới."

      " biết."

      Nếu biết, Phó Nghiên liền mở ra xem chút.

      Hô, lại là sao chổi La Dương Quận chúa đưa tới tin, trong thơ buổi chiều mời Lộ Lộ đến quán trà Lan Hợp gặp mặt.

      Phó Nghiên hoài nghi, nàng đây là chồn chúc tết gà yên lòng.

      Phó Nghiên tính lấy giấy ra giả vờ định hồi , hỏi: " Lộ Lộ đâu vậy?"

      " biết ạ, nô tì thấy tiểu thư và đại thiếu gia ra ngoài."

      Phó Nghiên rất khâm phục hai huynh muội này, nàng nằm lì trong phòng lạnh muốn chết, hai người bọn họ còn ra đón gió, điều đó cần dũng khí rất lớn nha.

      Cho đến giờ cơm tối, Mạc Lộ cùng Mạc Lãng mới trở về phủ.

      "Cái gì? Nàng ta tìm tỷ?" Nghe tin La Dương muốn mời mình Mạc Lộ cũng hoài nghi giống Phó Nghiên.

      "Tỷ có ?" Phó Nghiên mờ mịt nhìn nàng.

      Lộ Lộ cũng rối rắm: "Đúng vậy, tỷ có nên ?"

      ". . . . . ."

      Cuối cùng, d[d[lqd Lộ Lộ lựa chọn binh tới kiếm ngăn nước tới đất cản, gặp sao chổi Quận chúa.

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      ☆, 21 Đúng là nôn nghén (1)

      【Quán trà Lan Hợp 】

      Mạc Lộ cùng Phó Nghiên hành lễ rồi ngồi xuống.

      "Phó nương cũng tới sao? Vừa đúng lúc, ta thường nghe biểu ca y thuật của Phó nương cao minh, Phó nương có nguyện bắt mạch cho vì La Dương ?" La Dương cười.

      Phó Nghiên nghĩ thầm, có việc gì mà bắt mạch? phải là do mấy ngày trước ăn nhiều sao? Mặc dù gương mặt của Phó Nghiên tình nguyện, nhưng Quận chúa cầu nàng cũng thể theo.

      Ngửa tay lên, là hỉ mạch. Chẳng lẽ ngày hôm trước trong dạ tiệc, phải La Dương ăn căng bụng, mà đúng là nôn nghén sao?

      Ngay sau đó Phó Nghiên mới phát , quận chúa này bảo nàng bắt mạch, nhất định là biết chuyện này. La Dương bảo Phó Nghiên bắt mạch giùm, chẳng qua là muốn cho các nàng tin tưởng . La Dương chưa lấy chồng, tại sao có thể có thai?

      Chẳng lẽ? !

      Đúng là Hoàng Thử Lang. (con chồn nhưng editor nghĩ chắc là hồ ly tinh)

      Phó Nghiên bắt mạch thêm vài lần, mới mở miệng : "Chắc Quận chúa biết mình có thai?"

      Lộ Lộ nghe Phó Nghiên , con mắt mở to nhìn Phó Nghiên.

      Phó Nghiên cười nhạt: "Ngươi mời Lộ Lộ tới chắc là vì chuyện này?"

      La Dương cẩn thận tới trước người Lộ Lộ: "Ngươi muốn biết phụ thân của đứa bé là ai sao?"

      Sao Mạc Lộ đoán ra, mặc dù trong lòng thất vọng cùng đau lòng, nhưng bị nàng nén lại, giọng bình thản, mặt gợn sóng: "Đứa này là của ai có quan hệ gì tới ta?"

      La Dương cười lạnh tiếng: "Cũng đúng, đứa này là của ai, đúng là có quan hệ gì với ngươi. Chỉ là, nếu ngươi nhất định quấn lấy Vương Nham, về sau chính là di nương của đứa bé trong bụng ta rồi."

      Giọng của Lộ Lộ vẫn bình thản như cũ: "Quận chúa d[d[lqd suy nghĩ nhiều, người nhà của Tướng phủ được nuôi dạy đàng hoàng, bao giờ có chuyện trước khi cưới có con hoang."

      xong Mạc Lộ lôi kéo Phó Nghiên chuẩn bị rời , lúc mở cửa, lại thấy thị nữ của La Dương dẫn Vương Nham đứng ở trước cửa.

      "Tránh ra!" Lộ Lộ quát lên.

      Vương Nham bất động.

      "Tránh ra!"

      Vương Nham vẫn bất động.

      "Ta lần nữa, tránh ra!" Mạc Lộ muốn đứng ở chỗ này phút nào nữa, đứng càng lâu, trong lòng nàng càng khó chịu.

      "Lộ Lộ nàng nghe ta giải thích ." Vương Nham hơi gấp gáp, kéo cánh tay Lộ Lộ làm nàng đau.

      "Buông ra." Giọng vẫn nhàn nhạt.

      "Nàng nghe ta giải thích ." Vương Nham vẫn buông tay.

      Nếu Vương Nham lôi kéo nàng, vì muốn nàng nghe giải thích, Mạc Lộ ngồi an vị nghe giải thích:"Được, ta nghe chàng giải thích, chàng buông ra trước."

      Lúc này Vương Nham mới buông tay.

      Khuôn mặt của Lộ Lộ vô hồn, xoay người tới bàn cầm bình trà cùng tách trà, sau đó tới bàn đá trong viện.

      Trong viện chỉ có hai người bọn họ.

      Mạc Lộ tự mình rót tách trà rồi uống ngụm, nhìn Vương Nham, trong mắt lóe lệ quang, sắc mặt bình thản, nàng luôn gió nước chảy : " ."

      "Lần trước La Dương lừa gạt ta, làm cho nàng oan uổng. Ngày hôm sau, ta đến xin lỗi nàng, nàng sai Phó Nghiên đuổi ta xuất phủ, hôm đó ta trở lại phủ liền uống rượu say mèm, trong mơ mơ màng màng ta nhìn La Dương thành nàng, sau đó liền. . . . . ."

      Mạc Lộ cũng nhìn , luôn nhìn chằm chằm tách trà: "Đây chính là giải thích?"

      Đây phải là hiểu lầm, cũng phải là giải thích.

      Đợi đến lúc Lộ Lộ ngẩng đầu lên lần nữa nước mắt rơi như mưa.

      Mặc dù Mạc Lộ cảm thấy vô dụng trước chuyện này, nhưng làm tiểu thư Tướng phủ, thể vứt khí thế: "Chàng giải thích là muốn ta tha thứ cho chàng sao?"

      Vương Nham đương nhiên mong đợi Mạc Lộ tha thứ cho .

      "Ta tha thứ cho chàng, sau đó ta làm thiếp cho chàng sao? Chàng phải hiểu ta chứ, ta nhất định đồng ý. như vậy, chàng nên sớm thành hôn , thành hôn gửi thiệp cho ta, sau này chúng ta còn liên quan."

      Lộ Lộ xong, liền lôi kéo Phó Nghiên ra khỏi quán trà.

      "Nghiên Nghiên, muội trở về trước , tỷ muốn yên lặng." Mạc Lộ nhàng .

      Phó Nghiên thấy bộ dáng này của Lộ Lộ, yên lòng nên chậm chạp chịu rời , vừa muốn cho tỷ ấy yên tĩnh nên phân phó mấy câu.

      Mạc Lộ thân mình ở đường .

      Tuyết lại rơi xuống tới tấp, giống như lông ngỗng bay trong bão tuyết, bầu trời như hắc động mênh mông vô tận, giống như là muốn nuốt hết toàn bộ thế giới. Mạc Lộ biết mình tới nơi nào, bao lâu rồi, chỉ cảm thấy dưới bầu trời to lớn này, trong thế giới phồn hoa, mình có chỗ dung thân.

      Trời dần dần đen xuống, bão tuyết đóng dầy. Mạc Lộ mặc áo gấm trăm điệp hoa vân, hài gấm bông vải tơ vàng. lại trong tuyết nhiều cái canh giờ, giày bông vải sớm bị thấm ướt, toàn thân đều chết lặng cảm giác.

      Trong lòng đau cách nào tả, nàng cảm thấy tim như có ngàn vạn trùng tử ngừng gặm nhắm, càng ngừng. . . . . .

      Đêm tuyết người, đến cuối cùng, biết ở nơi nào, Mạc Lộ sức cùng lực kiệt té xuống đất.

      Tuyết rơi người nàng, phát ra tiếng vang ào ào. Nàng d[d[lqd muốn đứng lên lại, nhưng làm gì được.

      Chợt nghe bánh xe lộc cộc, Lộ Lộ dùng hết hơi sức còn sót lại, kêu tiếng: "Cứu mạng. . . . . ."

      thanh cực kỳ yếu ớt.

      Xe ngựa chậm rãi ngừng lại, nam tử bên trong xe tung người nhảy xuống xe ngựa, đỡ Lộ Lộ dậy.

      Suy yếu nên hoa mắt, nàng thấy người tới, nhưng lại cảm thấy người này nhất định có thể tin, nàng cũng gắng sức thoi thóp nữa, toàn thân mềm nhũn, hôn mê. . . . . .

      Tuyết rối rít nhảy múa, hàn phong ti ti thấu xương, thà bị đầu cành ôm ấp trong hương mà chết, cũng muốn suy yếu trong bắc phong. . . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :