1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Biểu tiểu thư Tướng phủ - Quân Tử Trúc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      ☆12, vở kịch hay

      Editor: Trà sữa trà xanh


      Tháng chín kim quế tung bay, trong phòng buồn bực hết hai tháng, vết thương ở chân ngược lại vẫn vậy, khiến người ta muốn nổi mốc rồi.

      Tháo mộc bản (tấm ván gỗ) chân, ngồi trước cửa viện dưới cây quế, ngửi mùi quế hương thấm vào người, dưới ánh nắng ấm áp của mùa thu, uống tách trà xanh tự mình pha, là thảnh thơi.

      Bình thường luôn làm ầm ĩ dừng được, hiếm khi có thể ngồi xuống tự mình pha trà, trừ vết thương ở chân, ít nhiều cũng bởi vì nguyên nhân đánh đàn lần trước.

      " hiếm khi! nhiều năm thấy muội pha trà, bây giờ chân bị thương nên yên tĩnh lại. Khó có được! khó có được! biết là nhờ công lao của La Dương? Hay là công lao của tỷ đây? Hay là công lao của ca ca đây?" Lộ Lộ ngồi xuống, nâng chung trà lên cảm thán.

      Phó Nghiên để ý tới lời cảm thán của Mạc Lộ, nàng biết tỷ ấy trêu chọc mình, nên cứ tiếp tục uống trà.

      Lộ Lộ thấy nàng gì, cảm thấy thú vị, đặt tách trà xuống : "Thương thế của muội như vậy, sáng mai có thể đến phủ tướng quân ?"

      Nghe Mạc Lộ vậy, Phó Nghiên mới nhớ tới ba ngày trước vị La Dương Quận chúa đó hạ thiếp, sáng mai đến phủ Ngự Sử đại phu dự tiệc, là nhận lỗi, ai biết người quận chúa kia lại muốn làm gì nha.

      " được!" Phó Nghiên như đinh chém sắt, vì cái gì khác, chỉ vì Lộ Lộ, nghe mấy ngày gần đây Vương Nham rất gần gũi La Dương Quận chúa, La Dương là biểu muội của Vương Nham, quan hệ của biểu huynh muội có nhiều ái muội gì đó, lịch sử còn ghi chép lại rất nhiều biểu huynh muội sầu triền miên, đau khổ triền miên nha.

      Ngày kế, Lộ Lộ mặc bộ y phục cực kỳ mộc mạc, nàng , trang điểm xinh đẹp khiến nàng đủ dè dặt. hiếm khi nghe được Mạc Lộ như vậy, dễ nha. Mà y phục mà Phó Nghiên mặc, là bộ váy dài màu lam nhạt mà lần trước Dự vương phủ chuẩn bị cho nàng, làn váy dài này, mặc lên người mắt cá chân cũng lộ nhiều, nếu bước chậm rãi hoàn toàn nhìn thấy. Lộ Lộ và Mạc Lãng thấy vậy đều trêu ghẹo nàng, nàng lại trở về bộ dáng khuê tú.

      Lộ Lộ dìu Phó Nghiên vào phủ tướng quân, bởi vì nàng nên tới hơi trễ. Dưới hướng dẫn của hầu , hai nàng đến hậu viện, trong viện có bàn, Vương Nham thấy bọn họ tới, tiến lên đỡ Phó Nghiên hỏi "Chân có tốt hơn ?"

      "Có thể tự mình đến, ngươi có khỏe hay ." Phó Nghiên cười với , lúc tới hai chữ hay lại nhìn về phía La Dương.

      khuôn mặt xinh xắn, con ngươi đen nhánh cực kỳ sáng ngời, cộng thêm hôm nay nàng ta cố ý ăn mặc cực kỳ mỹ lệ, nàng ta cũng coi như là mỹ nhân, nhưng ở trước mặt Lộ Lộ vẫn còn kém xa.

      La Dương thấy Phó Nghiên nhìn nàng, nàng cũng mở miệng : "La Dương ngờ, vết thương ở chân của Phó nương nghiêm trọng như vậy, ta từ Bắc ấp đến có mang theo thuốc trị thương, ta sai người đưa thuốc đến phủ tiểu thư ngay."

      Nghe lời này của nàng, Phó Nghiên nhịn được cười nhạt: " nhọc Quận chúa phí tâm, thương thế của ta .. đáng ngại, ngược lại mong Quận chúa tha lỗi, thể hành lễ." Trong lời của Phó Nghiên có chút nịnh nọt nào.

      Chân của Phó Nghiên là do nàng ta hại, nàng ta làm sao biết, nhìn thấy chân của Phó Nghiên dần dần hồi phục, mới muốn đưa thuốc cho nàng, còn làm bộ làm tịch. Nhìn La Dương, trấn định như thường.

      Lộ Lộ giống như nghe ra ý trong lời giữa Phó Nghiên và La Dương, cố ý mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc: " đứng chuyện lâu như vậy, chừng nào mới khai tiệc đây?"

      Vương Nham tiến lên vỗ tay của Lộ Lộ, sủng nịch : "Đừng nóng vội, còn có vị khách quý chưa tới, nếu nàng đói bụng, ta cho người đưa vài món lên trước."

      Phó Nghiên nhìn kỹ La Dương, Vương Nham đối với bọn nàng là tâm, mà La Dương lại nhìn chằm chằm bọn nàng, mặt có vẻ vui.

      Xem ra, nàng ta có chút tình ý với Vương Diễm.

      Sau khi uống được nửa ly trà, tên sai vặt tới truyền lời, Dự vương gia bị hoàng thượng gọi vào cung, thể đến. Lúc này Phó Nghiên mới biết vị khách quý trong miệng Vương Nham chính là Bạch Dự, từ Vương Nham làm làm bạn học với Vương Gia, đương nhiên hai người có quan hệ thân thiết, vừa rồi Vương Gia đến, vậy bọn họ cũng dễ dàng khai tiệc d[d[lqd hơn.

      Vương Nham dắt Lộ Lộ ngồi xuống, thấy La Dương muốn ngồi bên người Vương Nham, Phó Nghiên tay mắt lanh lẹ kéo biểu ca ngồi xuống bên cạnh Vương Nham, mà La Dương ở giữa Phó Nghiên và Mạc Lãng.

      Ăn uống linh đình, trong lúc mọi người tâm tình màn đêm lặng yên phủ xuống.

      "Hôm qua, muội thấy Nghiên Nghiên ở trong sân tự mình pha trà, rất lâu rồi thấy muội ấy pha trà nha." Lộ Lộ đột nhiên đến chuyện này, khiến việc Phó Nghiên pha trà trở thành hiếm cảnh rồi.

      Phó Nghiên muốn mở miệng kéo lời qua loa của Mạc Lộ lại, ai ngờ, bị La Dương mở miệng trước:"Chắc hẳn nghệ thuật uống trà của Phó nương rất tốt, có thể cho bọn ta thưởng thức tài nghệ ?"

      ngờ, nàng ta còn ngỏ lời, biết nàng ta có dụng ý gì, chỉ là, dù gì nàng ta cũng là quận chúa, cầu của quận chúa đương nhiên Phó Nghiên dám nghe, nàng thêm nữa, vào trong nhà pha trà.

      La Dương từ bên ngoài vào, Phó Nghiên và Mạc Lộ cũng nhìn nàng ta, động tác tay cũng ngừng, nàng ta lên trước cười cười: "Đều hai vị tiểu thư của Tướng phủ đều cực kỳ cá tính, hôm nay ta được nhìn thấy. người cười cười với nam tử, người điên khùng được biết để quy tắc."

      Nghe lời này, Lộ Lộ muốn tiến lên lý luận, Phó Nghiên vội vàng ngăn nàng lại. Nàng ta vậy ràng muốn khích họ, ngờ La Dương lại có ý nghĩ xấu xa như vậy.

      La Dương thấy Phó Nghiên phản ứng lại liền tiếp: "Nhưng mà điều này cũng trách được, dã nha đầu phụ mẫu đương nhiên biết lễ nghĩa, dù sao có người sinh, ai nuôi. Nhưng tốt xấu gì Mạc nương cũng là thiên kim của Tướng phủ, làm ra chuyện như vậy, biết thể diện của Tướng phủ phải làm sao nha?"

      "Ngươi có ý tứ gì? Đừng tưởng rằng ngươi là Quận chúa ta liền sợ ngươi, đây là chuyện riêng của Tướng phủ ngươi có thể tùy ý sao." Cuối cùng Phó Nghiên vẫn thể kéo Lộ Lộ lại, khiến nàng tiến lên lý luận với La Dương.

      Dường như Mạc Lãng và Vương Nham nghe được tiếng cãi vả trong phòng, liền vào trong nhà.

      La Dương thấy vậy, thuận tay cầm lên khai nước nóng bàn tự hắt vào người mình, còn kêu lên thảm thiết.

      Trời ạ, nàng ta náo loạn gì đây?

      Vương Nham vội vàng xông lên phía trước, xem xét thương thế của nàng, sau đó hỏi "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Phó Nghiên và Lộ Lộ lên tiếng, ai biết chuyện gì xảy ra nha, ai biết nàng ta muốn diễn tuồng nào.

      "Mạc nương xấu Quận chúa nhà ta, sau đó còn lấy nước nóng hắt vào người Quận chúa." Thị nữ bên người La Dương mở miệng đáp lời, trong giọng có muôn vàn uất ức.

      "Câm mồm!" A, Quận chúa yếu đuối còn giả bộ thanh cao sao, muốn ngăn cản sao sớm chút?

      Chủ tử hai người thay nhau diễn trò, còn diễn
      [​IMG]

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      ☆ 13 Giang hồ cứu cấp

      Editor: Trà sữa trà xanh


      Ngày thứ hai Vương Nham đến, Phó Nghiên nhận được bồ câu đưa tin, là tín thư của tiểu sư muội Lâm Thiểu Nhi núi d[d[lqd gửi tới, là công tử của chưởng môn phái Điểm Thương muốn đến cầu hôn, cầu xin Phó Nghiên và Lộ Lộ nghĩ biện pháp giúp đỡ.

      Mấy ngày nay gặp nhiều chuyện phiền toái, bằng đến Nam Sơn giúp Thiểu Nhi, đúng lúc sư phụ trở về rồi, Nghiên Nghiên có thể an tâm rời khỏi, tránh ra kinh thành vụn vặt này. Trong khoảng thời gian này cũng nên khiến Mạc Lộ bình tâm lại, Phó Nghiên tin tưởng nàng nhất định có thể xử lý tốt chính chuyện này.

      Thiểu Nhi là nữ nhi duy nhất của Huệ Phẩm sư thúc, từ có quan hệ rất tốt với Phó Nghiên Mạc Lộ, chỉ là tính tình của Lâm Thiểu Nhi bất đồng với bọn nàng, nàng ta chính là thục nữ chân chính.

      Mặc dù sống ở Nam Sơn lâu, lại có thể cười vui vẻ với tất cả huynh đệ tỉ muội đồng môn, nguyên nhân chính là Phó Nghiên cho bọn họ trộm độc dược, sau đó bôi lên binh khí, công phu tốt liền độc đánh ngất đối phương. Vì thế, nàng bị sư phụ, sư thúc trách mắng mấy lần, các sư huynh đệ lại đa tạ nàng.

      đường hai ngày, lên Nam Sơn, tiểu sư đệ tới bảy tuổi lớn lên có hình hài giống cục gạo nếp, luôn theo phía sau Phó Nghiên, trước gọi Nghiên Nghiên sau gọi Nghiên Nghiên, tiểu tử như có thể gọi nàng bằng Nghiên Nghiên sao?

      Thiểu Nhi cùng Nhị sư huynhTrình Hoa nắm tay nhau tới, Phó Nghiên kinh ngạc nhìn hai người họ.

      "Thiểu Nhi, các ngươi. . . . . . ?" Phó Nghiên quan sát bọn họ, nàng ngờ Thiểu Nhi sư muội nhiễm bụi trần thế nhưng lại cùng với sư huynh Trình Hoa, nàng từng cho rằng đời này Thiểu Nhi coi trọng phàm nhân, bởi vì nàng ấy luôn bồng bềnh áo trắng tiên khí mười phần.

      "Thế nào?" Thiểu Nhi kinh ngạc nhìn nàng.

      " có. . . . . . có gì." Phó Nghiên lúng túng dám thêm cái gì, mặc dù bình thường luôn kín miệng, nhưng nếu ở trước mặt nhị sư huynhhỏi Thiểu Nhi câu, đầu óc ngươi có vấn đề chứ? Quả Phó Nghiên có ý tưởng này cũng phải bởi vì Trình Hoa kém xa Thiểu Nhi. Chỉ là hai người bọn họ hơi kém hình tượng mà nàng tưởng tượng, nếu như người thường có tưởng tượng thần tiên như nàng, dĩ nhiên cho rằng bọn họ là trời sinh đôi, ông trời tác hợp cho, ngài giao lương duyên, trời cho địa cửu, mà nàng luôn cho là thiên hạ đệ nhị mỹ nữ ( nữ trư : đệ nhất thiên hạ là Lộ Lộ, thiên hạ thứ nhì là Thiểu Nhi, thiên hạ thứ ba chính là nàng.) phải xứng với thần tiên ca ca.

      "Ngươi là muốn hỏi đầu óc ta có vấn đề phải ? Trích tiên (tiên giáng trần) cũng là tiên, ngươi thấy đúng ?" Thiểu Nhi lời này, Phó Nghiên còn lời nào để , mặc dù dáng dấp của Trình Hoa cũng rất đẹp mắt, nhưng đến trích tiên, trong đầu Phó Nghiên bỗng lên bóng dáng của Bạch Dự.

      "Éc. . . . . ."

      Phó Nghiên vẫn trả lời, qua hồi lâu bất thình lình câu: "Sớm sinh quý tử!" Vừa ra, liền phát có vấn đề, người thường có việc gì lại sớm sinh quý tử với đôi tình lữ, đây tuyệt đối chính là □□ trắng trợn nguyền rủa nha.

      Trình Hoa cười nhạt nhìn chằm chằm Phó Nghiên: "Niệm tình mục đích chuyến lần này của ngươi thuần lương, hôm nay liền tha ngươi." Từ trong mắt , nhìn ra bất kỳ vật gì, bình tĩnh, bình tĩnh, trừ
      [​IMG]
      milktruyenky thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      ☆, 14 Đại quân khải hoàn

      Editor: TSTX


      Ở Nam Sơn đợi nửa tháng, cuối cùng khuôn mặt của Lâm Thiểu Nhi khôi phục như trước. Nửa tháng này mặc dù có cảnh nàng khóc sướt mướt nhiều nhưng nàng rất hay lảm nhảm, ngừng rối rắm tự hỏi nếu nàng tốt lên nên làm cái gì.

      Phó Nghiên chịu nổi nàng, quát: "Ngươi phải là còn có Trình Hoa sao!"

      Cho đến ngày ấy lúc xuống núi, Phó Nghiên mới thở phào nhõm, ra Nam Sơn có như nàng tưởng tượng tốt đẹp như vậy, ít nhất trong ấn tượng của nàng Nam Sơn tốt đẹp ở chỗ, cỏ cây tươi sáng, đệ tử khắp dãy núi, đàn sáo loạn tai.

      Nhưng mà Phó Nghiên nhớ nhung chính là đàn sáo loạn tai ở Kinh Thành náo nhiệt.

      "Cái gì? Thiểu Nhi thế nhưng khuynh tâm với Nhị Sư Huynh sao?" Lộ Lộ nghe tin tức thế, phản ứng so với Phó Nghiên còn lớn hơn, chẳng lẽ nàng cũng cảm thấy Nhị Sư Huynh có tiên khí?

      "Tỷ vẫn cho là Thiểu Nhi thích Đại sư huynh đấy." Mạc Lộ vừa ra này, khiến Phó Nghiên sợ hết hồn, tỷ ấy làm thế nào thấy được Thiểu Nhi thích đại sư huynh vậy?

      "Căn cứ vào quan sát trước kia của tỷ, Thiểu Nhi mỗi lần nhìn thấy Đại Sư Huynh luyện kiếm đều chăm chú nhìn hơn nửa canh giờ, mỗi lần ăn cơm Thiểu Nhi đều gắp đồ tốt cho Đại Sư Huynh, rồi Thiểu Nhi còn thêu giày cho Đại Sư Huynh."


      Sau đó lúc Phó Nghiên trở Nam Sơn hỏi chuyện này, Thiểu Nhi cười khổ trả lời chân tướng: Đại Sư Huynh luyện pháp rất đặc biệt, sư thúc dạy cho nàng, nàng chỉ đành ở bên học trộm, cho Đại Sư Huynh ăn ngon, chỉ vì muốn làm vui sau đó dạy nàng kiếm pháp, về phần thêu giày cho Đại Sư Huynh, Thiểu Nhi chỉ tặng lần, bởi vì Nhị Sư Huynh vừa chân.

      Trở lại Tướng phủ, đúng như Phó Nghiên đoán, Lộ Lộ quả xử lý thỏa đáng chuyện tình của tỷ ấy cùng Vương Nham. Cuối cùng hai người vẫn tốt lắm, theo Lộ Lộ từng , Vương Nham ngày ngày tới cửa xin lỗi, Lộ Lộ nàng gặp , vẫn đứng ở cửa phòng của Lộ Lộ, cuối cùng còn kinh động đến cữu cữu, Mạc Lãng biết lỗi của mình, cuối cùng Lộ Lộ cũng tha thứ cho .

      Chậc chậc, hổ là nữ nhi của Mạc Tương, có thể khiến công tử nhà Ngự Sử đại phu đứng lâu như vậy, chắc hẳn thiên hạ cũng chỉ có Lộ Lộ có thể làm ra chuyện này thôi.

      Từ Nam Sơn trở về, Thiểu Nhi bảo Phó Nghiên mang túi thơm cho Lộ Lộ, cho Mạc Lãng dẫn theo dây đai mang quạt, cho Vương Nham đai tua kiếm, những thứ này đều do Thiểu Nhi tự mình làm, thể cảm thán Nhị Sư Huynh có phúc lớn nha.

      "Mạc Lãng đâu rồi, Thiểu Nhi bảo muội đưa cho huynh ấy đai đeo quạt." Phó Nghiên trở về phủ hơn nửa ngày cũng chưa thấy Mạc Lãng, d[d[lqd cuối cùng mở miệng hỏi thăm.

      Lộ Lộ chút để ý, trả lời: "Phụ thân sao huynh ấy ra ngoài làm việc, sợ là đủ mười ngày nửa tháng là về được."

      Phó Nghiên lẩm bẩm trong lòng gần đây Mạc Lãng bận rộn nha, nhưng nàng hề gì nữa, dời đề tài khác.

      "Tháng sau chính là hôn kỳ (ngày cưới) của Lâm Nhi nhỉ? Chúng ta có nên bắt đầu chuẩn bị quà ?" Phó Nghiên nhớ lờ mờ lúc trước Vương ma ma chọn được ngày lành thánh tốt ở cuối tháng này.

      "Đúng nha, muội ở trong phủ, chuyện như vậy đều do tỷ xử lý, chuyện này tỷ với phụ thân, ông ấy chỉ là tỷ thích làm sao làm vậy thôi." Lộ Lộ cười yếu ớt, "Trong lòng tỷ thấy, Lâm Nhi theo tỷ nhiều năm, xuất giá thể chậm trễ, ở đời này nàng ta cũng có người nhà, tỷ gọi Vương bà tử mua tòa viện ở thành tây cho Lâm Nhi, trượng phu của nàng cũng là người cơ khổ, trong nhà chỉ nhà lá với mảnh đất trồng được, nên để cho ở rể cho Lâm Nhi, tránh cho ngày sau Lâm Nhi bị khi dễ."

      Chậc chậc, Lộ Lộ càng ngày càng nhiệt tình nha.

      Hai mắt của Phó Nghiên lóe lên kim quang sùng bái vạn trượng, nhìn Lộ Lộ: " hổ là nữ nhi của Mạc Tương. Sáng mai chúng ta bồi Lâm Nhi may giá y, mua đồ trang sức son phấn thôi."

      "Cái này. . . . . . Tỷ đồng ý sáng mai cùng Vương Nham đến cúc viên rồi."

      Lại ở trong mắt Phó Nghiên, Mạc Lộ vẫn luôn là người thấy sắc vong nghĩa: " trông cậy vào tỷ được, sáng mai tự bọn muội được rồi."

      vào cuối mùa thu, Lâm Nhi nghe Phó Nghiên muốn dẫn nàng ra ngoài, lo lắng Phó Nghiên cảm lạnh, nhất định bắt nàng choàng áo choàng xanh nhạt vào, Phó Nghiên cần, dưới mọi lời cự tuyệt của Phó Nghiên nhưng Lâm Nhi vẫn buộc nàng khoác món ô kim vân thêu bí (áo choàng), Lâm Nhi , đây là nhượng bộ lớn nhất của nàng ấy rồi.

      Mang theo Lâm Nhi chọn chất liệu của giá y, sau đó Phó Nghiên lại nghĩ, buổi chiều lại dẫn nàng ấy xem đồ trang sức.

      "Lâm Nhi, ngươi cảm thấy cái này như thế nào?" Phó Nghiên cầm lên trâm cài đỉnh là kim
      [​IMG]
      milktruyenky thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      ☆, 15 Ngọc bội bảo vệ tánh mạng

      Editor: Trà sữa trà xanh


      Phó Nghiên giãy giụa cũng khóc rống, nhu thuận bị thị vệ kéo . Cho đến khi hoàn toàn thấy đại d[dlqd đội hành quân trở về, khỏi con đường lớn.

      Trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc là muốn mang nàng tới đâu, cuối cùng dừng lại ở trước đại môn Thiên Lao.

      Trong lòng Phó Nghiên thầm mắng Bạch Dự đùa hồi, thuận tiện hỏi tổ tông nhà .

      "Thị vệ đại ca, Vương Gia có nhốt ta ở chỗ này sao?" Mặc dù Phó Nghiên tiếp nhận Bạch Dự phải là người rồi, nhưng vẫn là muốn xác định lần nữa.

      Hai thị vệ này lại gì.

      "Vương Gia cũng nhốt ta ở chỗ này, các ngươi tự làm chủ nhốt ta ở chỗ này được tốt nha." Nếu Bạch Dự có lên tiếng, vậy hai thị vệ này đúng là đồng lòng nha.

      "Vương Gia mang ngươi xuống, chúng ta đối với ngươi rất tốt rồi, có kéo ngươi , về phần mang người xuống đều bị nhốt ở chỗ này, đây là quy củ, cần Vương Gia nhiều lời." thị vệ mặt băng .

      Được rồi, xem ra bọn họ có kinh nghiệm, như vậy, Phó Nghiên liền tạm thời ở chỗ này đợi thôi.

      Vào phòng giam, mới phát , hoàn cảnh nơi này so với trong tưởng tượng của nàng còn kém hơn, nàng cho rằng ít nhất cũng có cái giường, nên có cái gì có thôi. Lý tưởng cùng thực tế vĩnh viễn thể vượt qua khoảng cách mà, xác thực thứ nên có đều có, có rơm rạ, có con muỗi, có con ruồi, có con gián, có con chuột, còn có mùi hôi thối ra được.

      Phó Nghiên nghĩ trong lòng, nơi này có rắn ... Hay con gì khác nữa ? Đời này Phó Nghiên chỉ sợ rắn, coi như nơi này có rắn, buổi tối ngủ cùng những động vật này nhất định dễ chịu, vừa nghĩ tới những thứ đó bò người mình, nàng bất giác rợn cả tóc gáy.

      Phó Nghiên tới trước cửa bị khóa, kêu to: "Thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài. Bạch Dự thả ta ra ngoài , có ai , thả ta ra ngoài . Thả ta ra ngoài !"

      Phó Nghiên cứ kêu la như vậy, cho đến khi trời chiều ngã về tây cũng người hồi đáp nàng.

      Màn đêm buông xuống, là cuối mùa thu, gió lạnh đánh tới, người nàng lạnh lẽo, Phó Nghiên đứng dựa vào cửa tù, dám ngồi xuống, chỉ sợ có đồ vật gì đó bò lên người nàng, từ khi vào cho đến bây giờ, nàng luôn đứng như vậy.

      Phó Nghiên dậm chân, hà hơi chà xát tay để sưởi ấm.

      Lúc đó, nàng mới bắt đầu hối hận, sớm biết lạnh như vậy nên nghe Lâm Nhi mặc áo choàng rộng kia, nàng lại cố tình nghe, chỉ mặc cái bí gì đó? là tự mình làm bậy thể sống được.

      "Thả ta ra ngoài , thả ta ra ngoài ." Phó Nghiên nghỉ ngơi đủ rồi, lại bắt đầu kêu la.

      Ở nơi quỷ quái này vừa lạnh vừa đói, là muốn sống cũng được muốn chết cũng xong nha.

      "Bạch Dự, tên khốn khiếp kia, cả nhà ngươi đều là khốn kiếp, tổ tông mười tám đời cộng thêm bạn đời sau này của ngươi đều khốn kiếp. Lại bắt ta nhốt ở chỗ này, phải thứ người mà! phải người!" mình Phó Nghiên cứ như vậy hướng về phía tường, mở miệng chửi rủa. Nàng hiểu cho dù mình mắng thế nào cũng được thả ra, nhưng mà mối hận trong lòng vẫn tiêu.

      "Sao ngươi biết ta phải là người?" Nghe có người trả lời, Phó Nghiên cho là mình đói quá nên chóng mặt sinh ra ảo giác, liền trả lời: "Những gì làm là những việc mà người có thể làm được sao?"

      "Vậy sao ngươi ta khốn kiếp?" Phó Nghiên lại nghe thấy có người trả lời, lúc này mới phát đây phải là ảo giác, đột nhiên quay đầu lại, thấy Bạch Dự mặc áo lam đứng trước người nàng.

      Bạch Dự chờ nàng trả lời, Phó Nghiên thầm mắng mình, bị đói quá nên ngốc rồi, thế nhưng kịp phản ứng, giờ hay rồi, tại sao khốn kiếp đây?

      Phó Nghiên trả lời, cúi đầu, qua hồi lâu mới ngẩng đầu, chạm phải con ngươi ngăm đen thâm trầm của Bạch Dự.

      "Cái gì khốn kiếp? Ta ngươi khốn kiếp nha, ngươi nhất định nghe lầm, dù là khốn kiếp cũng là khốn kiếp tốt." Phó Nghiên cười xấu hổ, trong lòng thầm nghĩ nàng mới là khốn kiếp, khốn kiếp sai chút nào.

      Bạch Dự gì thêm, khẽ cười : "Ngươi vì lời này mà hối hận."

      Hối hận sao? Trong lòng Phó Nghiên
      [​IMG]
      milktruyenky thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      ☆ 16, vào cung dự tiệc

      Editor:TSTX


      Nguyên tấn năm thứ sáu, ngày hai mươi mốt tháng chín lịch, thích hợp cưới hỏi.

      Lộ Lộ kêu trượng phu của Lâm Nhi ở rể, cũng chỉ là trò đùa thôi, mặc dù ở nước Nam Tấn nữ tử có địa vị khá cao, nhưng vẫn cách nào so với nam tử, Lâm Nhi nghĩ đến tôn nghiêm d[d[lqd của trượng phu, nên khi Lộ Lộ mới vừa tới nàng liền cự tuyệt.

      buổi sáng tinh mơ, Lâm Nhi bị Vương bà tử kêu lên trang điểm ăn mặc, cũng giống như Phó Nghiên lần trước. Nhưng mà, đầu nàng mang quá nhiều trâm cài, đỉnh đầu đội mũ phượng túc cũng rất xinh đẹp rồi.

      "Hai vị tiểu thư, về sau Lâm Nhi thể hầu hạ hai người nữa, hai người nhớ phải bảo trọng nha." Lâm Nhi rưng rưng lưu luyến muốn rời.

      "Nhìn ngươi kìa, chúng ta có ngươi sống được hay sao ấy. Ta đây là đại tiểu thư của Tướng phủ, chẳng lẽ còn thiếu nha hoàn hay sao?" Lộ Lộ cười đáp nàng, "Đến lúc đó ngươi mới đúng, phải biết tự chiếu cố chính ngươi đó, nếu có cái gì khó xử trở về tìm chúng ta, nếu bị tướng công khi dễ, chúng ta nhất định vì ngươi hả giận."

      "Lâm Nhi, đừng khóc, sau này chúng ta còn có thể gặp nhau mà, ngươi nhớ trở về đây thăm bọn ta, Tướng phủ chính là nhà mẹ của ngươi." tới chỗ này, Phó Nghiên cũng nhịn được mà rơi lệ.

      Nhiều năm qua, nàng vẫn xem Lâm Nhi là người thân, lúc nàng bất lực nhất khó vượt qua nhất Lâm Nhi vẫn xa rời vẫn ở bên cạnh làm bạn với nàng, mặc dù hôm nay Lâm Nhi thành thân, cũng coi như giải quyết xong nối tiếc của mình, vì vậy nàng vì quá vui mà khóc.

      "Có thể có Tướng phủ làm nhà mẹ là khúc phí mà đời trước Lâm Nhi tu luyện được nha." Lâm Nhi vẫn khóc ngừng.

      Đời này chính phúc phận mà đời trước nàng tu luyện được, đời trước nàng có ân với Phó Nghiên, đời này Phó Nghiên báo đáp lại.

      " nương, giờ lành sắp tới, nhanh ra ngoài bái đường thôi."

      Bà mai la ầm lên, lúc này Lâm Nhi mới dừng rơi lệ, cười rộ lên.

      Phu thê Lâm Nhi đều mất phụ mẫu từ sớm, đương nhiên phía cao đường là hai khối linh vị. Hôn lễ này tuy long trọng cũng coi là đầy đủ hết, tất cả tân khách đều là người làm có giao tình tốt trong phủ, nhưng mà rất náo nhiệt. Ngày gần đây, luôn nghe được nha hoàn ma ma trong phủ hâm mộ Lâm Nhi, dù sao chính các nàng chuẩn bị phần đồ cưới kia cho Lâm Nhi, đủ cho bọn nha hoàn trong phủ ăn uống cả đời mà cần nghĩ lo.

      "Nhất Bái Thiên Địa, lạy thứ nhất, lạy thứ hai, lạy thứ ba."

      "Nhị Bái Cao Đường, lạy thứ nhất, lạy thứ hai, lạy thứ ba."

      "Phu Thê Đối Bái, lạy thứ nhất, lạy thứ hai, kết thúc buổi lễ!"

      "Đưa vào động phòng."

      Bà mai vừa dứt lời, tất cả mọi người đều hoan hô la lên, "Náo động phòng, náo động phòng."

      Trượng phu của Lâm Nhi thấy hỗn loạn như vậy liền cầu khẩn : "Các ngươi hãy tha cho ta , cuộc sống có lần này thôi, náo động phòng mất hứng."

      Phó Nghiên lại cười : "Náo động phòng ngươi mất hứng, làm khó động phòng chúng ta mất hứng, ngươi ta chịu thua thiệt hay ngươi chịu thua thiệt đây?"

      Nghe lời này, mọi người đều cười.

      "Biểu tiểu thư, người giúp đỡ mà, nhìn thầy chùa cũng nhìn mặt phật, coi như mọi người làm ta mất hứng cũng thể khiến Lâm Nhi mất hứng nha, người thấy đúng ?"

      Phó Nghiên cười càng vui vẻ hơn, nhìn Lâm Nhi ngồi mép giường, hỏi " sao? Lâm Nhi."

      Đương nhiên Lâm Nhi ngượng ngùng dám , mặt đỏ ửng rồi.

      Phó Nghiên thấy vậy cũng náo loạn nữa, kêu mọi người ra bên ngoài uống rượu.

      Ngày thứ hai, trong cung truyền đến ý chỉ của Thái hậu, là ba ngày sau Thái hậu mời các danh môn khuê tú vào cung dự tiệc, trọng điểm là Phó Nghiên cũng ở trong đó, trong cung cũng ít bữa tiệc, mà mỗi lần đều chỉ có mình Lộ Lộ dự, Phó Nghiên có tư cách, thế nhưng lần này lại có nàng.

      Nghe cữu cữu , bữa tiệc lần này là Thái hậu cố ý an bài vì muốn chọn phi cho hai vị Vương Gia.

      Lộ Lộ nghe vậy, dĩ nhiên là muốn . Nhưng mà nghe giọng điệu của cậu, lại thể , đây chính là việc khó, về phần rốt cuộc nên nghĩ biện pháp gì tránh né bữa tiệc lần này, là chuyện làm Lộ Lộ bể đầu sứt trán nhất.

      Lộ Lộ nàng có Vương Nham rồi, nếu trong bữa tiệc lỡ bị vị Vương Gia nào nhìn trúng,
      [​IMG]
      milktruyenky thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :