1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Biểu tiểu thư Tướng phủ - Quân Tử Trúc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

      ☆ Chương 7: Bạch Dự phải bán ngọc

      Editor: TXTS


      Có thể là do tối hôm qua ngủ quá muộn, nên khi d[d[lqd[ nàng vốn định ngủ đến đủ giấc, kết quả lại bị Vương bà đánh thức.

      Ngẩng đầu nhìn lên, trời mới tờ mờ sáng thôi mà. Sao lại hành hạ sớm vậy nha!

      Nàng mè nheo ngủ tiếp lại bị Vương bà tử kéo rời giường. Được rồi, Phó Nghiên nàng đành chấp nhận vậy.

      Dưới giúp đỡ của Vương bà tử, Phó Nghiên mặc hỷ phục vào, tiếp theo đám nha hoàn phục dịch nàng rửa mặt, trang điểm. Phó Nghiên nhìn họ cây, hai cây, ba cây, bốn cây trâm. . . . . . Vẫn chen vào đầu nàng, cuối cùng kết thúc với 12 cây.

      Vào lúc giữa trưa, thời tiết nóng gắt.

      Lúc đắp khăn voan lên chờ kiệu hoa tới cửa, Phó Nghiên đột nhiên muốn nhà xí: "Vương bà tử, ta nhà xí."

      Mặt Vương bà tử bất đắc dĩ: " ."Tiếp đó lại gọi Lâm Nhi: "Biểu tiểu thư đắp khăn voan, ngươi theo nàng ."Kêu người nào tốt lại gọi Lâm Nhi, trong lòng Phó Nghiên cực kỳ vui vẻ.

      Đến nhà xí, Phó Nghiên thay quần áo gia đinh, Lộ Lộ thay hỷ phục, đắp khăn voan lên.

      Cái gọi là treo đầu dê bán thịt chó chính là như vậy!

      Nhìn Lộ Lộ lảo đảo phải nhờ Lâm Nhi dìu dắt dần dần xa, Phó Nghiên cũng nhanh chóng chạy đến cửa sau.

      Người làm trong phủ đều bị điều đến Tiền viện, cho nên nơi này có người nào canh giữ, nàng chạy trốn cần tốn nhiều sức.

      Ra khỏi cửa sau theo hẻm , Phó Nghiên lặng lẽ ở phụ cận cửa chính nhìn Lộ Lộ được Lâm Nhi đỡ lên kiệu hoa, mặc dù kèn tấu hỉ nhạc, nhưng làm người nghe khỏi phiền lòng, cũng làm cho Phó Nghiên hồi tưởng lại kiếp trước của mình.

      Bởi vì có đời trước, nên có đời này. Tứ đại hỷ trong đời diễn ra trong đêm động phòng hoa chúc, từ tâm cảnh, từ ý nguyện, buồn vui luôn giống nhau, hoặc bi hoặc hỉ chỉ ở vì người.

      Đội ngũ rước dâu chậm rãi rời , cữu cữu mời tam lục bà vào nhà chiêu đãi,
      Phó Nghiên mới buông xuống hòn đá treo lơ lửng trong lòng mấy ngày nay, tới phủ đệ của Vương Nham.

      Đúng lúc Ngự Sử đại phu dự hỷ của nàng, chỉ còn lại Vương Nham ở trong phủ.

      Trước đại môn gã sai vặt mở cửa, thấy Phó Nghiên mặc quần áo gia đinh, vẻ mặt khinh thường : "Ngươi là nô tài nhà nào? Đến tìm ai?"

      Phó Nghiên cũng tức giận, vẻ mặt hòa khí: "Vị tiểu ca này xin giúp ta chuyển lời tới Đại công tử nhà ngươi, xảy ra chuyện lớn, Lộ Lộ đột nhiên bệnh nặng."

      Gã sai vặt kia đánh giá nàng vòng: "Ngươi chờ đó."

      qua liền đóng cửa vào.

      Phó Nghiên ở cửa ra vào đợi lát lâu người kia mới ra: "Công tử nhà ta gọi ngươi vào."

      Nàng dưới hướng dẫn của gã sai vặt đến thư phòng của Vương Nham.

      Phó Nghiên vùi đầu vào, giọng Vương Nham hết sức nghiêm trọng: "Ngươi sao?"

      Chiêu này của Lộ Lộ có tác dụng. Chỉ là, cảm giác là lạ, bọn họ nhất định có chuyện gì gạt nàng!

      thấy nàng cười, giọng nghiêm nghị mang theo gấp gáp: "Ngươi trả lời mau!"

      Phó Nghiên ngẩng đầu nhìn : "Là giả!"

      Lúc này mới thấy là Phó Nghiên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng: " phải hôm nay ngươi phải thành hôn sao? Tại sao ăn mặc như vậy?"
      Phó Nghiên xoay người chuẩn bị ngồi xuống, "Tại sao là ngươi d[d[lq[d? Tại sao ngươi ở chỗ này?"

      Từ lúc tạm biệt Bạch Dự ở cửa thành, nàng cảm thấy bọn họ hẳn rất khó khăn gặp lại nhau, ngờ, lại ngồi ở chỗ này, uống trà, nghe Phó Nghiên chuyện với Vương Nham, dáng vẻ giống như chờ xem kịch vui.

      Bạch Dự lời nào, cười yếu ớt khẽ gật đầu với nàng.

      Quả còn gặp lại nhau! Nên thế nào đây? Là quá trùng hợp sao?

      "Các ngươi biết nhau sao?" Vương Nham kinh ngạc.

      "Đương nhiên là biết." Phó Nghiên cảm thấy có chút xấu hổ, liền thuận miệng đáp lời.

      "Các ngươi quen biết thế nào?" Vương Nham tiếp tục hỏi.

      "Phó. . . . . ."

      Bạch Dự vốn muốn trả lời, lại bị nàng đoạt trước: " rất dài dòng, phải ngươi hỏi Lộ Lộ? Ngươi mới vừa hỏi cái gì?"

      "Ta hỏi, phải hôm nay ngươi phải thành thân sao? Tại sao ăn mặc như vậy?
      Lộ Lộ đâu?" Vương Nham vào vấn đề chính, Phó Nghiên liền nhanh chóng trả lời.

      "Nàng gả rồi."Phó Nghiên bình tĩnh trả lời khiến kinh ngạc thôi,
      "Ngươi lại gạt người phải ?"

      "Ta lừa ngươi cái đại đầu quỷ nha! Nếu như phải là Lộ Lộ giúp ta, ta làm sao có thể trốn ra được, còn ăn mặc như vậy."

      Phó Nghiên xong lời này, hỏi nữa.

      "Ngươi đầu đuôi tình cho ta nghe , ta phải tìm nàng ấy." Vương Nham đột nhiên thốt lời làm Phó Nghiên giật mình, tiện tay bưng tách trà lên tỉ mỉ kể chuyện.

      Dứt lời.

      "Nàng đến Lâm Châu rồi hả?"

      Phó Nghiên gật đầu cái.

      "Vương An, chuẩn bị ngựa." xoay người mở cửa kêu lên.

      "Ngươi muốn đuổi theo sao?" Phó Nghiên thuận miệng hỏi, trong lòng khó tránh khỏi có chút bận tâm, vốn định ở lại nhà . Nhưng lại , nàng biết trốn ở đâu đây.

      "Ngươi rồi vậy ta phải làm thế nào?" Phó Nghiên bất lực nhìn , "Lộ Lộ bảo ngươi chứa chấp ta mà."

      "Nếu như ta cứu Lộ Lộ, nàng ấy rất có thể trở thành thê tử của người khác."

      Nàng kinh ngạc nhìn : "Tỷ ấy trở thành thê tử của người khác có liên quan gì tới ngươi? Ngươi thích tỷ ấy mà."

      ". . . . . . ." Vương Nham gì.

      Phó Nghiên trợn mắt nhìn : "A, ra ngươi thích Lộ Lộ."

      cũng chuyện.

      Phó Nghiên trầm tư hồi lâu, thể làm gì khác.

      "Nếu nương ngại đến phủ của Bổn vương , dầu gì cũng có chỗ an thân. Lại , bọn họ cũng dám tìm đến Dự vương phủ của ta." Lời này của Bạch Dự khiến Phó Nghiên bị dọa sợ đổ mồ hôi lạnh toàn thân, tách trà trong tay, cũng bị nàng quăng xuống đất.

      "Vương. . . . . . Vương. . . . . . . Vương Gia? Dự. . . . . Dự vương gia? Bạch. . . . . . . Bạch Dự?" lại là Dự vương.

      "Ừ." Bạch Dự gật đầu đáp lời.

      Bạch Ngọc? Bạch Dự! ra phải bán ngọc, là Phó Nghiên nghe lầm.

      Vốn định quỳ xuống hành lễ, Vương Nham lại mở miệng: "Đúng, đúng, đúng, vương phủ so với nơi này của ta an toàn hơn nhiều."

      Phó Nghiên hung hăng nhìn chằm chằm Vương Nham, sau đó nhìn Bạch Dự cự tuyệt: "Như vậy tốt lắm đâu."

      "Có cái gì tốt lắm, như vậy mới phải tốt nha! Vương phủ so với nhà ta an toàn hơn nhiều. Ngộ nhỡ ngươi bị phụ thân ta phát , chừng còn bị bên ngoài biết. Ngươi còn muốn vác tội danh bỏ trốn nữa sao?"

      Mặc dù Vương Nham nóng nảy, nhưng sai.

      "Vậy làm phiền Vương Gia rồi." xong nàng liền hành lễ.

      Phó Nghiên khẽ ngẩng đầu, thấy Vương Nham năng tùy tiện cười: "Ta đại tỷ ngươi cũng mệt rồi, bây giờ ta có thể được chưa?"

      Vương Nham vội vã ra ngoài, còn để lại câu: "Vương Gia, quỷ phiền toái này giao cho ngươi vậy."

      Vương Nham thình lình, câu "Đại tỷ" của chọc tức Phó Nghiên.

      mới là đại tỷ, tổ tông mười tám đời cộng thêm đời sau của cũng là đại tỷ!

      Chỉ là nàng cũng hơi mệt, tính tình Phó Nghiên thế nào Bạch Dự biết, bây giờ bày ra bộ dáng tiểu thư khuê các, cũng là dư thừa. Nhưng lễ nghĩa vẫn thể thiếu.

      Bạch Dự đứng dậy lạnh nhạt : "Phó nương, xin mời."

      biết nàng tên Phó Nghiên?

      Phó Nghiên cẩn thận theo sau lưng Bạch Dự ra khỏi phủ, ngồi trong xe ngựa trầm mặc gì.

      Cho đến khi mở miệng hỏi nàng: "Tại sao chạy trốn trong ngày thành hôn?"

      hỏi như vậy, ngược lại Phó Nghiên cũng cần thận trọng cái gì: "Tại sao ngươi biết tên của ta?"Bạch Dự cười yếu ớt nhìn nàng:"Ngươi chưa trả lời câu hỏi của Bổn vương."

      Phó Nghiên cúi thấp đầu: " dám."

      "Tiểu thư Tướng phủ có cái gì dám."

      Nàng đáp lại.

      "Từ ngày tạm biệt ở cửa thành nghe ngươi tên mình là Mạc tiểu thư Lộ Lộ, ta biết ngươi dối rồi. Ta nghe Đại tiểu thư Tướng phủ dung mạo khuynh thành, mặc dù ngươi cũng coi là xinh đẹp, đẹp hơn ngươi ta đây cũng thấy nhiều, vốn tưởng rằng chỉ là hư danh chơi, thấy chân nhân liền biết liễu chân ngụy (hàng giả). Ta hỏi Vương Nham, ra là biểu tiểu thư."

      ra, chỉ có mình Phó Nghiên cảm thấy Lộ Lộ xinh đẹp. Mạc Lộ vang danh xa nha.

      Bạch Dự lạnh nhạt , con ngươi sâu thẳm của nhìn nàng, "Phó nương có thể trả lời vấn đề của Bổn vương chưa?"

      hỏi như vậy rồi, Phó Nghiên đương nhiên có lý do gì cự tuyệt rồi.

      Phó Nghiên cúi đầu hết chân tướng, cuối cùng nhận lấy câu của :" hổ là tiểu thư Tướng phủ, Mạc tướng dạy nữ nhi quả nhiên bất đồng!
      Tướng phủ tiểu thư tiểu thư!"

      mặt có biểu tình gì, Phó Nghiên nghe ra lời này của là châm biếm hay khen ngợi. Nàng thể làm gì khác hơn ngoài việc bày ra khuôn mặt vô hồn: "Vương Gia quá khen!"

      Đến Dự vương phủ, gã sai vặt tiến lên đón: "Vương thượng."

      Bạch Dự gật đầu cái.

      Còn chưa đợi gã sai vặt gắn bàn đạp vào, Bạch Dự tung người xuống xe.
      Phó Nghiên theo sau được gã sai vặt dắt xuống, từ bàn đạp xuống. Nàng cẩn thận theo sau lưng Bạch Dự dám hé răng, tiến vào vương phủ, bọn hạ nhân thấy liền rối rít hành lễ.

      Vào đại sảnh phân phó quản gia mang đến cho nàng vài bộ y phục nữ tử.
      Vừa dứt lời, bọn hạ nhân nha hoàn trong phòng rối rít nhìn nàng như nhìn thấy kỳ trân dị bảo. Nàng cảm thấy lúng túng, theo bản năng cúi đầu.

      Lúc nàng ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt của Bạch Dự, hình như trong mắt có ý gì đó.

      Phó Nghiên ngồi xuống, hớp ngụm trà, cũng chuyện.

      Tiếp đó Bạch Dự lại phân phó: "Kêu người dọn dẹp tiêu viện."

      "Vương thượng. . . . . ." Nô tài kia ấp a ấp úng giống như xin phép bọn hạ nhân, như để cho nghĩ lại.

      Bạch Dự mặt chút thay đổi : "Còn mau ."

      Phó Nghiên vẫn ngồi ở chỗ đó bất động , cho đến khi nàng uống xong tách trà, mới phân phó nô tì, dẫn Phó Nghiên tắm thay y phục.

      Nô tì này ăn mặc giống nô tì khác, vải vóc đồ trang sức người đều là hàng thượng đẳng, chắc hẳn đây chính là đại nha hoàn trong phủ.

      Tiêu viện quả danh xứng với thực, cả vườn đều là cây trúc xanh biếc, tĩnh mịch an tĩnh, làm cho lòng người cảm thấy lạnh lẽo.

      Đại nha hoàn xoay người lại, thấy gương mặt hài lòng của Phó Nghiên đối với tiêu viện, lúc vào phòng mới chậm rãi : "Khi trời nóng vương thượng thường đến nơi này ở thời gian ngắn, nơi này có rừng trúc bao quanh, lầu các cũng xây ở nước, rất mát mẻ."

      "Vậy phải đa tạ vương thượng rồi." Phó Nghiên cười dịu dàng , nhìn nàng: "Chắc nương là người thân cận vương thượng? biết phải xưng hô thế nào?"

      Nàng ta vừa nhìn nô tì khác mang vật dụng hằng ngày vào phòng, vừa đáp: "Bình thường đều hầu hạ bên cạnh vương thượng, lần đầu bị điều tới hầu hạ người khác, nô tì gọi là Nhĩ Điềm."

      Bình thường luôn hầu hạ người cao quý nhất trong vương phủ, hôm nay phải hầu hạ Phó Nghiên, trong lòng nhất định là cam lòng. Chỉ là tại sao Bạch Dự phải đưa nha hoàn cận thân của mình đến chỗ nàng, tùy tiện đưa người là được, kiếp trước khi nàng gả , nàng cũng mang theo nha hoàn cận thân rồi khỏi tướng phủ, nàng cũng làm gì nhiều, bình thường muốn làm gì cũng có người làm thay, mà tìm được nha hoàn tâm phúc bên người cũng dễ, vì vậy nàng cũng muốn.

      Sau khi rửa mặt xong, Nhĩ Điềm giúp nàng thay bộ y phục màu lam tay dài, sau đó chải đầu kiểu Lăng Vân, đầu mang đầy kim sắc, đợi đến khi Nhĩ Điềm rời khỏi , Phó Nghiên mới đưa tay lên đầu gở tất cả xuống, chỉ chừa trâm cài Kim Mẫu Đan.




      Mọi người có thời gian ghé qua mấy bộ ta ed ủng hộ nha

      Sủng phi của Nhiếp Chính vương:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong-nhuoc-thanh-ngon.28880/

      Huyết Phượng cung :
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-huyet-phuong-cung-cung-truong-nguyet.30040/

      Tà đế hậu tuyệt đế lãnh thế:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-ta-de-yeu-hau-tuyet-de-lanh-the-quy-tich-do-do.29166/

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

      ☆ Chương 8: Cũng làm mất mặt

      Editor: TSTX


      Vẫn nghe lâm viên trong phủ Dự d[d[lqd vương cực kỳ xinh đẹp, có thể so với hoàng cung. Kết quả là, Phó Nghiên liền ôm lòng hiếu kỳ, tới hậu hoa viên của vương phủ.

      Quả nhiên là danh bất hư truyền, nước chảy róc rách, núi giả được làm cực kỳ tinh xảo, đình đài lầu các, cầu nước chảy, lả lướt đặc sắc như Tô Châu, mà lâu đài ngói lệ mang đậm hơi trở phương Bắc, đúng là có phong cách riêng. Hai bên lối là hoa thơm cỏ lạ, bóng cây rợp xuống, màu xanh từ cây cỏ làm nền cho lâm viên.

      thể cảm thán lâm viên này xinh đẹp vô cùng, mùa hè hoa cỏ trong vườn đua nhau khoe sắc, mà cây hấp dẫn Phó Nghiên nhất chính là "Giống quá Hải Đường nhiều thướt tha, trường hạ hoa nở đỏ như lửa" Hoa Mộc Cẩn (cây dâm bụt).

      Nàng nhớ lúc , bà vú nấu ăn cực ngon là nhờ có Mộc Cẩn làm nguyên liệu, đáng tiếc bà vú qua đời sớm, mùi vị lúc cũng biến mất theo bà vú.

      " nghĩ gì vậy?" Chợt giọng nhàn nhạt vang lên, nàng quay đầu lại nhìn thấy Bạch Dự.

      Phó Nghiên cũng khách khí với : "Thức ăn."

      nghe nàng trả lời như vậy, cười yếu ớt : "Đói bụng sao? Vừa rồi ta đến phòng tìm ngươi, thấy ngươi ở đó, ngờ ngươi lại đến nơi này ngắm hoa."

      Phó Nghiên cúi đầu, nhìn Mộc Cẩn đỏ như lửa dưới đất: "Ta nhớ đến mùi vị cá trích nấu với mộc cẩn mà bà vú làm cho ta ăn khi còn bé."

      Nàng vẫn cúi đầu, nghe : "Nếu thèm, ta phân phó phòng bếp làm."

      Phó Nghiên , nhìn mỉm cười tiếng.

      cúi người xuống, ngắt đóa đưa cho Phó Nghiên. Nàng hiểu ý tứ của , cười tiếng nhìn : "Ta từ liền thích Mộc Cẩn, nếu để cho nó cắm ở thái dương của ta, bằng cho nó tự do nở rộ hơn, coi như héo tàn cũng hóa thành xuân bùn hơn hộ hoa." Phó Nghiên nhận lấy hoa, cầm tay, gì thêm nữa.

      Hai người sóng vai ven hồ, bờ cây liễu chập chờn, gió thổi mang theo hương hoa, thổi vào trong lòng người!

      Hai người đắm chìm trong phong cảnh hữu tình này, có hai nữ tử dịu dàng thướt tha chậm rãi tới hướng bọn họ, hai nàng thấy Bạch Dự liền rối rít ưu nhã hành lễ: "Thiếp thân tham kiến vương thượng."

      Lúc này Phó Nghiên mới biết, ra hai nữ tử này là thiếp của Bạch Dự.

      Bạch Dự ừ tiếng, liền lôi kéo nàng tiếp tục , bỏ rơi hai vị nữ tử kia sau lưng.

      Phó Nghiên lúng túng nhìn , thế nhưng lại nhìn nàng, nàng chỉ đành giọng mở miệng bảo buông tay. Thế nhưng lại buông, mang theo chút tâm tình nào : "Là thiếp do hoàng thượng ban cho năm trước, trong ngày thường rất ít khi thấy họ."

      Phó Nghiên trả lời, cúi đầu. Trong lòng đánh giá mối quan hệ giữa nàng và , giải thích sao, tại sao phải giải thích?

      Đêm, lúc nàng chuẩn bị ngủ, Nhĩ Điềm lại tới truyền lời, mời Phó Nghiên đến đại sảnh.

      theo Nhĩ Điềm vào đại sảnh, thấy bóng dáng thon dài của Mạc Lãng đứng nghiêm trước ánh đèn chập chờn, nước mắt thế nhưng cầm được chảy xuống. Lúc này nàng nên hỏi tại sao, nhưng biết vì sao nàng hỏi được. Có lẽ là bởi vì bỏ rơi nàng đường nàng trốn hôn khiến nàng ủy khuất, đưa nàng đến cuối con đường khiến nàng thương tâm, cuối cùng thể trở thành thê của khiến nàng tuyệt vọng, đủ loại cảm xúc đều trong khắc này theo nước mắt rơi xuống đất.

      "Mạc Lãng." Phó Nghiên hít hơi sâu, cố gắng khiến mình bình tĩnh.

      " có việc gì là tốt." Mạc Lãng xoay người, thấy nàng đứng ở trước cửa, lạnh nhạt .

      "Ngươi còn biết quan tâm ta sao? !" như vậy, Phó Nghiên càng thêm lệ rơi ngừng, bỗng dưng nhớ tới lá thư lưu lại, "Ngươi tìm được rồi sao?"
      Mạc Lãng chậm rãi tới, khuôn mặt gió nước chảy:"Có tìm được hay cũng phải chuyện quan trọng nữa." Tiếp đó, lấy khăn ra nhàng giúp nàng lau nước mắt.

      Tất cả mọi người trong đại sảnh đều dõi theo.

      Lệ ngừng rơi.

      Nụ cười yếu ớt.

      Đêm tĩnh tiếng động.

      Tay phải của Phó Nghiên dùng sức cái, bạt tai rơi vào mặt Mạc Lãng: " tát này ta đánh ngươi vì ngươi luôn chọc ghẹo ta."

      Bàn tay lại giơ lên tiếp tục tát: " tát này là vì ngươi bỏ rơi ta ở khách điếm, hại ta thiếu tiền phòng."

      cái nữa: " tát này là vì ngươi đưa ta đến cuối đoạn đường trốn hôn."

      Sau khi tát xong, tay của nàng hơi tê dại. Mặt của có chút ửng đỏ, xem ra da mặt của quả nhiên rất dày nha.

      Mạc Lãng nhìn nàng, sắc mặt bình thản: "Tát xong rồi hả?"

      "Xong rồi."

      " tức giận nữa?" vẫn nhìn nàng.

      "Rất tốt. . . . . ."

      "Vậy tốt, ta hỏi ngươi nhẫn của ta đâu?" Mạc Lãng vừa xong lời này, trong lòng Phó Nghiên khỏi run lên.

      Phó Nghiên thuận miệng trả lời: "Dùng để thế chấp tiền phòng rồi."

      "Ngươi. . . . . ." Mạc Lãng bị nàng làm tức giận ra lời, đáng đời mà!
      Ai bảo vô tình vô nghĩa với nàng chi?

      "Bỏ ." câu bỏ của Mạc Lãng, khiến Phó Nghiên kinh ngạc, nếu là lúc trước ở Tướng phủ, nhất định lột da nàng.

      "Nghiên Nghiên."

      Nghe thấy Mạc Lộ gọi nàng, nàng quay người lại thèm giải thích với Mạc
      Lãng nữa tới bên người Lộ Lộ ngồi xuống, Phó Nghiên cười nhìn nàng và Vương
      Nham:"Thuốc của muội có tốt ?"

      "Nghiên Nghiên, tỷ rất sùng bái muội nha.. đáng tiếc muội nhìn thấy, tỷ cần tốn nhiều sức những người kia liền ầm ầm ngã xuống." Nàng vừa nhắc tới thuốc của Phó Nghiên liền dừng lại được, loại cảm giác tự hào sinh sôi nảy nở trong lòng.

      "Ngươi còn biết y thuật sao?" Bạch Dự bất thình lình thốt lên câu.

      "Cũng tạm thôi, ta chỉ biết sơ sơ." Phó Nghiên khiêm nhường đáp lời, Lộ Lộ vốn định tiếp, Bạch Dự chen vào "Ừ" tiếng, khiến lời đến khóe miệng chỉ có thể nuốt xuống.

      Sau đó Phó Nghiên lại cùng Lộ Lộ chuyện trắng đêm, mới biết, hai người Mạc Lộ và Vương Nham sớm hướng vào đối phương, chỉ là hai người chưa thổ lộ thôi. Cho đến lần này Lộ Lộ "gả thay" mới khiến hai người nhận ra, đến đây Phó Nghiên cũng coi là nửa bà mai của bọn họ rồi. Bây giờ biết cữu cữu thế
      nào, sợ là vẫn còn nổi giận thôi.

      Cho nên, Mạc Lãng cùng Mạc Lộ về phủ trước để dò thám tình hình, mà Phó Nghiên vẫn phải ở lại Dự vương phủ. Bạch Dự ơi Bạch Dự, Phó Nghiên nàng thiếu ngươi hai món ân tình vậy.

      Lúc Lộ Lộ , vẫn quên bát quái (bà tám) câu: "Vương Gia rất tốt. Có thể suy tính chút nha, ca ca. . . . . . Hay là thôi ."

      Ánh nắng xuyên thấu qua tầng mây, chiếu thẳng xuống đất. Cả vườn hoa kiều diễm, giọt sương trong suốt dưới ánh mặt trời trở nên rực rỡ, hai người hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.

      Phó Nghiên tìm Nhĩ Điềm muốn mượn nàng ta quyển tiểu thuyết truyền kỳ, đúng lúc nghe hai hầu bát quái (bà tám).

      Hầu giáp: "Lúc ta ra phố nghe , hôm trước lúc biểu tiểu thư Tướng phủ xuất giá, vị hôn phu cũng trong ngày đó mang theo nam sủng bỏ trốn, tiểu thư Tướng phủ trong cơn tức giận cũng chạy trốn."

      Hầu ất: "Tiểu thư Tướng phủ chạy trốn mình sao?"
      Hầu giáp: " là như vậy, ai biết có phải chạy trốn với nam tử nào . Ta còn nghe trước hôn lễ tháng, tiểu thư kia cùng tình lang bỏ trốn lần. Ngươi những người có tiền này nghĩ như thế nào đây? Lang tình, nữ muốn, vậy sao còn tổ chức hôn lễ!"

      Phó Nghiên ở bên nghe lén, nghĩ thầm ra chỉ mình nàng gây ra tội lớn, Trương Dương cũng giống nàng bỏ trốn cùng nam sủng nha, nàng đào hôn cũng là chuyện đương nhiên, nhưng làm Tướng phủ mất mặt, nếu Phó Nghiên giữ khuôn phép gả cho Trương Dương, chẳng phải là nàng lại muốn làm oán phụ khuê phòng cả đời sao, lại đâm đầu xuống hồ tự vận sao!

      "Phó nương, vương thượng mời người đến đại sảnh chuyến." Nhĩ Điềm tới truyền lời, mới sáng sớm mà Bạch Dự tìm Phó Nghiên làm gì nhỉ?

      theo Nhĩ Điềm vào đại sảnh, thấy Bạch Dự ngồi ở chánh vị, ưu nhã cầm tách trà, khẽ thổi trà, bàn có bánh và đốt hương, mùi thơm của bánh và hương hòa vào nhau, bay bồng bềnh trong trung, thấy ngồi yên lên tiếng, Phó Nghiên cũng yên lặng ngồi bên, hai người cứ ngồi như vậy, làm khí trở nên khác thường.

      "Nhĩ Điềm rất lanh lợi nha." Phó Nghiên vì muốn đánh vỡ bầu khí này mà lờ mờ mở miệng, nhưng lại biết gì, kết quả là ra câu đầu đuôi như vậy.

      "Ngươi cũng rất lanh lợi." Bạch Dự bất thình lình câu, nhất định là cảm thấy vô nghĩa đối với lời này của nàng, mặc dù luôn bày ra bộ dáng nghiêm túc, nhưng Phó Nghiên có thể nhìn ra trong mắt có bất đắc dĩ với nàng.

      ra nàng rất đúng, nếu Nhĩ Điềm lanh lợi, để cho nàng ta thành nha hoàn kiêu ngạo.

      Còn chưa chờ Phó Nghiên mở miệng đáp lại , lên tiếng: "Mạc Tương vào triều làm quan hơn hai mươi năm rồi, cũng coi là nguyên lão hai triều, ông ta luôn trung thành và tận tâm. Tuy là đính hôn từ , nhưng lại thành hôn vào lúc này, chính là vì cũng cố thế lực hai nhà. Mặc dù ngoài mặt trong triều dưới quân thần lòng, phiên vương cũng bắt đầu ra tay rồi."

      Phó Nghiên trong ngày thường mặc dù công khai quan tâm triều , tin tức nàng biết cũng chỉ là tin tức mà dân chúng trong thành bàn tán mà thôi. Đương kim hoàng thượng Bạch Dương là do quý phi nương nương sinh ra, quý phi lại vì sinh khó mà chết. Tiên hoàng tiên hoàng hậu có con, liền đưa đứa bé cho hoàng hậu nuôi nấng. Sau đó, hoàng hậu sinh được hoàng tử là Dự vương, sau lại sinh công chúa là Phù công chúa. Vạn Chiêu Nghi cũng có đứa con là Lăng vương Bạch Tuy, Lăng vương mười bốn tuổi liền lĩnh quân xuất chinh, lập được chiến công hiển hách, hôm nay lòng vì nước, trung thành với hoàng thượng. Bách tính luôn : hoàng thượng trị quốc, Dự vương Tề gia, Lăng Vương bình thiên hạ. Tam vương đồng tâm, Nam Tấn thịnh hưng. Nhưng mà, Phó Nghiên cũng hiểu phía sau thịnh thế đó là những thứ muốn người biết.

      "Bách tính tương truyền chẳng qua là vẻ bề ngoài, gia tộc đế vương, nhà hòa thuận đùa giỡn dĩ nhiên chỉ là diễn trò. Ta sai người thăm dò qua, Thế tử Tướng quân cũng đào hôn, nếu như thế, Mạc Tương cũng làm khó khăn ngươi nữa, ta sai người đưa ngươi trở về thôi."

      ra nhiều như vậy, cũng chỉ là muốn Phó Nghiên có thể an tâm về nhà, có thể an tâm về nhà tự nhiên là tốt, kết quả là, nàng cũng đáp. Chỉ là, lời kia của Bạch Dự có điều gì hơi lạ, chẳng lẽ, hoặc là Lăng vương có điều dị tâm?

      Nếu là có, kết quả như thế nào?

      "Nên đối mặt vẫn phải đối mặt thôi, điều gì tới tới, cho dù tránh cũng thể tránh suốt đời, chuyện mình làm tự mình giải quyết thôi." Phó Nghiên gật đầu cái.

      Trở lại Tướng phủ.

      Cữu cữu nhìn thấy Phó Nghiên liền giải bày tâm của mình:"Rất nhiều chuyện cữu cữu thể thao túng được, các ngươi đều lớn rồi, cũng có ý nghĩ của mình, nếu trong lòng có ai, cho ta biết để người làm trưởng bối như ta giúp các ngươi làm chủ, phải Nghiên Nghiên luôn chờ đợi Lãng nhi sao, vậy ta liền thành toàn cho các ngươi."

      Chắc là Bạch Dự sai người tới cái gì, cữu cữu mới có thể như vậy, nếu theo tính khí của cữu cữu, cho dù là Trương Dương đào hôn, lão nhân gia cũng mắng Phó Nghiên mấy câu.

      Nghe lời này của cữu cữu, Phó Nghiên liền đỏ mặt d[dlq[d:"Cữu cữu gì vậy, ta và biểu ca có gì, người đừng nghe bên ngoài lung tung."

      Phó Nghiên đương nhiên muốn được như lời của cữu cữu, nhưng cho dù nàng đồng ý có ích lợi gì đâu, chẳng lẽ nàng lại phải theo gót Phàn Tinh Nguyệt sao?

      "Đúng vậy, lời đồn đại bên ngoài thể tin." Cho nên, Mạc Lãng cũng từ chối.
      Quả , lời đồn đãi chỉ là lời đồn đãi, chuyện nhảm chỉ là chuyện nhảm sao?


      Mọi người có thời gian ghé qua mấy bộ ta ed ủng hộ nha

      Sủng phi của Nhiếp Chính vương:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong-nhuoc-thanh-ngon.28880/

      Huyết Phượng cung :
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-huyet-phuong-cung-cung-truong-nguyet.30040/

      Tà đế hậu tuyệt đế lãnh thế:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-ta-de-yeu-hau-tuyet-de-lanh-the-quy-tich-do-do.29166/

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

      ☆ Chương 9: Bắt kẻ thông dâm

      Editor: TSTX


      Từ lúc trở về Tướng phủ, Phó Nghiên cũng chưa từng bước chân ra khỏi cửa chính Tướng phủ d[dlqd.

      Bởi vì lúc ra ngoài, phố lớn ngõ cực kỳ náo nhiệt, biết là gà trống gà mẹ nhà nào truyền chuyện trong tướng phủ ra bên ngoài. Ở đường, nàng dễ dàng nghe thấy những lời bàn tán về hai lần trốn hôn của mình, có người nàng cùng nhân tình của mình đào hôn lần nữa, cũng có người nàng lòng thương Trương Dương, nhưng lại đáng thương cho nàng, trong đêm tân hôn Trương Dương chạy trốn với nữ tử khác, có người mang theo nam sủng chạy trốn. . . . . .

      tóm lại, lời đồn có ngàn vạn, nhưng có người nào biết chân tướng việc.

      Mặc dù có ai biết ra sao, nhưng khi nghe thấy mình trở thành chủ đề bàn tán của dân chúng, cho dù Phó Nghiên có mặt dày nữa cũng cảm thấy khó chịu. Vậy nên nàng quyết định ngoan ngoãn ở trong phủ, mới là thượng sách.

      Khi nàng có muôn ngàn lý do muốn ra ngoài, ông trời lại càng muốn trêu nàng, cho nàng lý do xuất phủ, nàng muốn phản kháng cũng vô ích.

      Thiên thời địa lợi nhân hòa đủ, sư phụ sai Tiểu Tứ tới phủ truyền lời, bảo nàng đến Bách Nhân Đường chuyến, lấy lý do sư thúc Huệ Phẩm gọi sư phụ lên núi có chuyện quan trọng. Sư phụ yên lòng sư nương, bảo nàng đến chăm sóc.

      Hơn thế nữa, sư nương chính là người nàng kính trọng nhất. Thân là nữ nhi của giáo chủ Ngũ Độc giáo, sư nương có tình cảm với sư phụ nhưng Ngũ Độc giáo lại có mối thâm thù với Nam Sơn. Giáo chủ muốn bắt sư nương về đồng thời cũng muốn giết sư phụ, sư nương vì cứu sư phụ nên trúng độc lạ thiên hạ có thuốc nào chữa được, sư phụ dùng hết sở học cả đời của mình bảo vệ sinh mệnh của sư nương, cuối cùng biến sư nương thành Hoạt Tử Nhân (người thực vật).

      Mỗi lần bắt mạch cho sư nương, Phó Nghiên đều giả nam trang, mặc dù ai nhận ra nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy khi đường, mọi người luôn liếc nhìn mình. Phó Nghiên càng hy vọng sư phụ mau trở về giải cứu nàng.

      "Nghiên Nghiên, muội thấy vòng tay của tỷ thế nào?"

      Tối hôm đó, lão nhân gia Lộ Lộ thế nhưng đến phòng Phó Nghiên tìm nàng.

      Lại , kể từ khi tỷ tỷ và Vương Nham nhận thức lẫn nhau tỷ thường bỏ rơi Phó Nghiên, nhìn hai người đó chìm đắm trong đương, Phó Nghiên lại phải nữa nam nữa nữ chạy loạn. Ai, nhân sinh của con người quá khác nhau.

      Phó Nghiên ngẩng đầu nhìn Mạc Lộ, rồi nhìn vòng tay: " tệ, đưa sao?"

      Lộ Lộ lắc đầu cái: " phải, tỷ tự mua, còn mua cái cho muội."

      "Coi như tỷ có lương tâm." Phó Nghiên cười mắng Mạc Lộ đôi câu, "Muội còn tưởng rằng tỷ là người thấy sắc vong nghĩa rồi chứ."

      "Người nào thấy sắc vong nghĩa hả?" Nàng liếc Phó Nghiên cái.

      ". . . . . ." Phó Nghiên nữa.

      "Đúng rồi, mấy ngày nữa là đến tiết nữ nhi rồi, muội chuẩn bị gì chưa?" Lộ Lộ Phó Nghiên cũng quên mất.

      Đến ngày tiết nữ nhi, nữ tử đều muốn cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa. Mấy ngày nay nàng phiền lắm rồi, còn phải chuẩn bị cho tiết nữ nhi nữa, là phiền toái. Việc này giống như là người ăn xin dơ bẩn làm chút việc biến mình thành người sạch thơm tho.

      "Tỷ là người hữu tình, làm xong nghi thức tất nhiên là liền ra ngoài ước hẹn cầu xin nhân duyên, muội là người đơn lẻ loi, biết nên như thế nào. Nghe , nhìn con nhện kết lưới cũng có thể cầu khéo tay, muội bắt con nhện tới chơi đùa chắc khó gì." Phó Nghiên cố tình làm ra vẻ mặt buồn rầu nhìn Mạc Lộ.

      Sau khi bắt mạch xong cho sư nương, nàng lật hết mọi d[d[lqd ngóc ngách của tướng phủ cũng nhìn thấy con nhện nào, khỏi cảm thán nha hoàn ma ma trong phủ uổng công nuôi.

      Mặc dù như vậy, Phó Nghiên là người có nghị lực kiên cường nản chí, vì thế, nàng tìm trong bồn hoa bụi cỏ, nơi tường lồi lõm, vòng vo vài vòng, mới tìm được con nhện to bằng móng tay, nàng thất vọng đều là giả.

      Vì tìm con nhện, Phó Nghiên mệt mỏi lại còn đau lưng, vì vậy, nàng tạm dừng tìm kiếm, trở về phòng ngủ đánh giấc đến tối.

      Đêm khuya, vắng người, trăng sáng.

      Chắc do buổi chiều ngủ nhiều, nên đến lúc cần ngủ nàng lại có tâm trạng ngủ.

      Phó Nghiên tùy ý đọc cuốn sách dược, chưa được bao lâu nàng liền thấy nhàm chám, liền mang mấy quyển thoại bản tử* lật xem. Nàng càng đọc càng tỉnh táo, vì vậy đọc hơi hết cuốn sách.

      *thoại bản tử: hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này, tử chỉ người

      Sách xem hết rồi, vẫn ngủ được. Bất đắc dĩ nàng phải đứng dậy ra cửa, chuẩn bị dạo trong sân.

      Trong sân cực kỳ an tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của nàng cùng tiếng kêu của ve sầu. Ánh trăng sáng trong chiếu xuống, ánh trăng đất như giọt nước thanh khiết trong suốt, bóng dáng cây tùng cây bách như loài tảo rêu đan xen trong nước.

      Nàng chìm đắm trong ánh trăng, nhàn nhã tản bộ, hưởng thụ thời khắc yên tĩnh hiếm có này.

      Tâm tình cao hứng.

      Chợt xung quanh vang lên tiếng rên rĩ. Nàng thở dài, nghĩ thầm, nửa đêm rồi mà ai còn ngủ chạy loạn bên ngoài, tâm tình nàng sôi trào, liền lần theo thanh tới.

      Sách sách sách, sau lưng núi giả nam nữ quần áo xốc xếch, cọ sát lẫn nhau còn thở hổn hển, trong đêm trăng sáng như vậy, lại ở bên ngoài tằng tịu với nhau, đây vốn là chuyện khuê phòng, lại bị Phó Nghiên nhìn thấy hết.

      Hơn nửa đêm nhìn thấy cảnh tượng bất nhã như vậy, nàng chỉ biết tự nhận mình xui xẻo, vốn định nhìn diện mạo của hai người, nhưng nàng cách họ cái hồ, với lại cho dù trăng sáng cũng thấy .

      Nhìn nhiều đau mắt hột, nên nàng cũng dám nhiều hơn nữa, quay người bước nhanh trở về phòng, đè xuống tò mò, đợi đến khi trời sáng nhất định phải bắt kẻ thông dâm.

      Phó Nghiên ràng chuyện đêm qua cho Lộ Lộ nghe, tỷ ấy
      [​IMG]




      Mọi người có thời gian ghé qua mấy bộ ta ed ủng hộ nha

      Sủng phi của Nhiếp Chính vương:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong-nhuoc-thanh-ngon.28880/

      Huyết Phượng cung :
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-huyet-phuong-cung-cung-truong-nguyet.30040/

      Tà đế hậu tuyệt đế lãnh thế:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-ta-de-yeu-hau-tuyet-de-lanh-the-quy-tich-do-do.29166/
      milktruyenky, TrâuZenny Ngok thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      ☆, Chương 10: Khắc sâu lúc suy nhược

      Editor: TSTX


      Mùng bảy tháng bảy là ngày tiết nữ nhi, Lộ Lộ dùng cơm tối xong liền trang điểm diêm dúa lòe loẹt ra khỏi cửa, mà Phó Nghiên lại thân mình quan sát con nhện to kia phun tơ kết lưới.

      "Nghiên Nghiên. . . . . . Nghiên Nghiên. . . . . ."

      Phó Nghiên từ trong mộng tỉnh lại, mơ màng ngẩng đầu nhìn thấy Mạc Lãng đứng ở bên cạnh, rất là kỳ quái nha, theo lý thuyết, ngày tốt cảnh đẹp như vậy, biểu ca nên ra bên ngoài quyến rũ nương xinh đẹp mới phải, năm nay lại đánh thức Phó Nghiên. muốn hỏi tại sao lại ở chỗ này, Mạc Lãng lại mở miệng trước: "Còn chưa kết lưới sao?"

      Nàng cúi đầu nhìn, nhện to ở trong hộp nhúc nhích, sống hay chết cũng biết.

      Nàng bất đắc dĩ "Ừ" tiếng.

      Nàng cho là muốn mượn dịp này cười nhạo Phó Nghiên phen, ngờ chỉ cười nhạt :"Cái hộp này từng đựng gì?"

      Lúc này nàng mới nghĩ tới, cái hộp này có vấn đề, nàng còn tưởng rằng nhện to bị trúng dược.

      Đột nhiên trong lòng hoảng hốt, biết làm sao, trong nháy mắt nàng nhớ tới điều, nàng phải cạo tóc làm ni sao?

      Phó Nghiên nhìn Mạc Lãng cười : "Thuận theo ý trời thôi, muội cũng cưỡng cầu gì. Đúng rồi, sao huynh ra ngoài?"

      " nhưng về rồi, bên ngoài đều là dong chi tục phấn, có ý nghĩa." Mặt biểu cảm .

      " khi như vậy, dù sao huynh ở nhà cũng rảnh rỗi có việc làm, bằng theo muội ra ngoài ."

      Phó Nghiên cũng tin bên ngoài đều là dong chi tục phấn, ghét bỏ người dong chi tục phấn, vậy trước kia còn chạy tới kỹ viện làm gì.

      ra , kể từ khi Tinh Nguyệt nhảy núi, cho dù thay đổi tính nết, tính tình cũng thay đổi, nhưng nhiều khi nàng nắm chắc biểu ca lắm. Nàng luôn cảm thấy mặt biểu ca còn có cái mặt nạ, giấu tâm của mình ở trong lòng, bình thường bày ra bộ dáng cà lơ cà phất, cữu cữu phân phó chuyện gì liền tuân mệnh làm theo. Lộ Lộ như vậy gọi là người có có linh hồn, Phó Nghiên cũng phản đối.

      Lại mâu thuẫn ở chỗ, luôn làm cho nàng cảm thấy rất bận rộn, nhưng còn làm cho nàng thấy chơi bời lêu lỏng.

      Mạc Lãng gật đầu cái: "Vậy thôi."

      Đợi Phó Nghiên trang điểm xong xuất phủ, mới phát nữ nhi tiết năm nay so với năm trước náo nhiệt hơn chút.

      đường đa số là nam nữ trẻ tuổi, phần lớn nữ tử đều cầm theo hoa đăng, xung quanh cũng treo rất nhiều đèn lồng màu sắc tạo hình khác nhau. Ngàn vạn ngọn đèn dấy lên, trong thiên địa rực rỡ như tấm gấm vóc bảy màu, sáng như ngọc lưu ly. Người bán hàng rong đường hét lớn, mọi thanh ánh sáng của đêm nay làm Kinh Thành trở nên tràn đầy sức sống và phồn vinh.

      Trong miệng Mạc Lãng nàng biết được lý do tại sao tiết nữ nhi năm nay lại náo nhiệt như vậy, là bởi vì đám công chúa bọn họ muốn cùng dân chúng cùng nhau cầu khéo tay, vốn cũng mời Lộ Lộ , nhưng tỷ ấy lại đẩy đùn .

      Cũng đúng thôi, nếu Lộ Lộ theo khuôn phép cũ dự yến hội, đó mới là kì quái.

      Nhìn thấy phía trước có náo nhiệt, Phó Nghiên liền bắt đầu tò mò, cho nên liền lôi kéo Mạc Lãng trực tiếp tới hướng lầu canh.

      Mà Mạc Lãng lại bày ra gương mặt tình nguyện : "Kia có gì hay đâu."

      Phó Nghiên cũng quản có tình nguyện hay , vùi đầu kéo lên trước: "Biểu ca tốt, xem chút mà, chừng còn có nữ tử nghiêng nước nghiêng thành đấy."

      Mạc Lãng vẫn để ý tới nàng, còn tặng cho nàng ánh mắt xem thường: "Muội muốn nhìn mỹ nam chứ gì."

      ". . . . . . ." hổ là biểu ca sớm chiều chung đụng, điều này cũng bị đoán được.

      Phó Nghiên khẽ mỉm cười, nhìn : " phải vậy đâu, phía trước là vị công tử tao nhã được rồi."

      Vừa dứt lời, liền kéo nàng đến đường trước sạp vẽ: "Nếu như muội có thể chuyển đào mừng thọ, huynh liền với muội. biết là có mỹ nam đứng ở phía trước, vậy mà muội còn băn khoăn người khác, ăn trong bát còn nghĩ trong nồi."

      Nghe lời này, trong lòng Phó Nghiên thầm mắng biết xấu hổ, chuyển chuyển ai sợ ai.
      Kim chỉ nam khẽ gạt, nàng dõi mắt theo, cây kim chỉ nam chậm rãi ngừng lại. Trời giúp nàng nha, quả đào được chuyển.

      Nàng vui mừng hồi, sau đó khuôn mặt nở nụ cười với Mạc Lãng: "Đây chính là thiên ý nha."

      chờ nhăn nhó khuôn mặt, ngờ cũng tươi cười gõ vào trán của Phó Nghiên, tràn đầy cưng chìu đưa hồ lô nhào đường cho nàng: " thôi."

      Mạc Lãng dắt Phó Nghiên trực tiếp tới hướng lầu canh, Phó Nghiên lo lắng bước chậm rãi, vừa vừa cắn hồ lô, thỉnh thoảng hỏi Mạc Lãng có muốn ăn hay , thoạt nhìn hai người rất có dáng vẻ phụ thân dắt tiểu nữ nhi ra cửa.

      Nghĩ tới đây Nghiên Nghiên nhịn được "Xì" cười tiếng, Mạc Lãng ngơ ngác nhìn nàng, nàng liền cười dữ dội hơn.

      Mạc Lãng hiểu ra sao hỏi nàng: "Sao vậy?"

      Nàng vẫn cười trả lời : " có. . . . . . . có gì, muội chỉ cảm thấy huynh dắt muội như vậy giống như phụ thân dắt nữ nhi."

      Mạc Lãng nhìn nàng nhướn mày cười: "Đúng là
      [​IMG]
      milktruyenkyZenny Ngok thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      ☆Chương11, Khảy đàn vấn tình

      Editor: Trà sữa trà xanh


      *vấn: hỏi

      Cái gì gọi là thương tổn gân cốt động cốt trăm năm, chân này của nàng sợ là phải dưỡng thương tốt mới có thể khỏi hẳn rồi.

      Ngày hôm đó, nàng chống gậy qua thư phòng của Mạc Lãng, nhiều ngày rồi thấy , ra ở chỗ này tính toán sổ sách chất như núi. Phó Nghiên cẩn thận tới ngồi xuống cái ghế trước bàn của , chuyện.

      Qua hồi lâu Mạc Lãng mới ngẩng đầu liền thấy nàng, mờ mịt hỏi câu: "Muội vào khi nào vậy?"

      Phó Nghiên cười gì, thuận tay cầm bánh ngọt bàn lên bỏ vào trong miệng hỏi ngược lại: "Huynh chưa ăn cơm trưa sao? Sao bàn chỉ có điểm tâm, bây giờ cũng gần tới hoàng hôn rồi."

      Mạc Lãng cúi đầu nhìn sổ sách: " vội."

      "Ừ, vậy huynh tiếp tục làm việc ." xong, Phó Nghiên lại đưa bánh ngọt vào trong miệng.

      Mặc dù là cuối tháng, đến lúc làm sổ sách, nhưng bình thường cũng thấy vội vàng như vậy. , đây là lần đầu tiên nàng thấy Mạc Lãng nghiêm túc làm việc.

      Phó Nghiên cười trêu ghẹo : "Bình thường huynh tính sổ sách, tốc độ làm việc nhanh nên mới quên ăn chứ gì."

      Mạc Lãng vẫn vội vàng, lời nào. lời nào, Phó Nghiên cũng chuyện, tiếp tục ăn bánh ngọt.

      Khay bánh ngọt bị Phó Nghiên hóa thành hư nuốt vào bụng, thỉnh thoảng còn nấc cục.

      Mạc Lãng cúi đầu mở miệng: "Uống nước."

      Phó Nghiên nhìn Mạc Lãng lại nhìn ly trà, rót cho mình tách trà rồi uống hết.

      "Muội cũng chưa ăn cơm trưa." Lần này Mạc Lãng dừng tay lại, cười như cười nhìn .

      "Gần đây muội thường hay đói bụng." Phó Nghiên ngược lại đáp sảng khoái.

      Mạc Lãng tới trước bàn trà, nhìn Phó Nghiên: "Muội ăn hết d[dl[qd đồ của ta rồi, ta biết ăn cái gì đây?"

      Phó Nghiên sững sờ, phải rảnh ăn sao? Tại sao lại muốn ăn: "Huynh làm xong rồi sao?"

      "Xong rồi."

      ". . . . . ."

      "Muội ăn xong, muội làm đồ ăn cho huynh ăn ." Khuôn mặt Mạc Lãng bình tĩnh như gương.

      Mạc Lãng lời này khiến Phó Nghiên sợ hết hồn, bảo nàng làm, củi gạo dầu muối nàng còn chưa phân , còn phải xuống bếp nấu cơm? muốn lấy mạng nàng sao.

      Mạc Lãng thấy vẻ mặt này của nàng, nở nụ cười. Phó Nghiên càng lúc càng rối rắm, sau hồi lâu mới cười : "Chọc nàng thôi, nhìn nét mặt của nàng kìa."

      Trong lòng Phó Nghiên ão não, quát lên: "Mạc Lãng!"

      "Xinh đẹp ?" Trong lúc nàng lơ đãng, Mạc Lãng móc ra dây chuyền ngọc lưu ly hoa nhài ngũ sắc tinh xảo.

      Năm ngoái ở sức ngọc phường nàng rất ưng ý dây chuyền này, đáng tiếc lúc ấy mang đủ bạc, ngày hôm sau trở lại dây chuyền bị bán ra ngoài. Lúc trở về Tướng phủ nàng nhắc tới nó mấy ngày, lại cảm thán hết tháng.

      ngờ, hôm nay nó lại nằm trong tay Mạc Lãng.

      Phó Nghiên rất vui vẻ hỏi: "Cho muội sao?"

      Mạc Lãng lại : "Cũng phải, cũng phải."

      Vẻ mặt này khiến Phó Nghiên nhớ tới Bạch Dự, vẻ mặt của hai người giống nhau như đúc, kinh nghiệm đúc kết cho nàng biết, chắc chắn phía sau có chuyện gì tốt.

      "Tục ngữ có câu, có qua có lại mới toại lòng nhau, huynh cho muội cái này, muội có nên bày tỏ chút ?" Mạc Lãng là cho, nhưng nàng cảm thấy này là đổi mới đúng.

      Phó Nghiên đờ đẫn nhìn , .

      "Muội đánh đàn cho huynh nghe, huynh liền cho muội." Mạc Lãng cười .

      Đánh đàn? Mạc Lãng Phó Nghiên
      [​IMG]
      milktruyenky thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :