1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Biểu ca, đừng chạy - Ái Hát Thủy Đích Điềm Muội Muội (133 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: nhi
      nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 030 – Mộng đời (1)


      Sắp đến ngày tuyển tú, Huyền Diệp tương đối chờ mong với hai trắc phúc tấn sắp vào cửa, tuy rằng có tình cảm với họ, nhưng cũng là thiếu niên mười lăm tuổi bừng bừng nhiệt huyết. Tuy rằng phải cưới vợ cả, nhưng cũng coi là thành gia lập nghiệp, hai trắc phúc tấn chỉ mang đến trợ giúp triều đình, quan trọng hơn là trở thành người đàn ông trưởng thành.

      Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của Chỉ Lan, bao chờ mong bao tham vọng chợt tan chảy như băng dưới ánh mặt trời.

      “Biểu ca, có thể chờ em ? Chờ em ba năm được ?” Thanh của Chỉ Lan có phần run rẩy, thể tâm trạng dè dặt và dám chắc.

      Huyền Diệp hiểu ý Chỉ Lan lắm, tất nhiên chờ nàng, tới kỳ tuyển tú tiếp theo nàng thành vợ cả của , vì thế Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan hoang mang, chờ nàng nốt.

      “Ý em là.” Dường như Chỉ Lan dùng hết quyết tâm mới được nốt, “Em có thể trở thành người đầu tiên của biểu ca ? Biểu ca bằng lòng chờ em ?”

      Huyền Diệp đoán rằng lúc đó có biểu rất kinh hoàng, chưa từng có ý nghĩ rằng biểu muội được chăm sóc từ đến lớn lại có ý nghĩ thế. Sâu trong đáy lòng , ý nghĩ này rất đại nghịch bất đạo, mặc dù Chỉ Lan là người con , mặc dù nàng là đích phúc tấn tương lai của , nhưng chẳng có lý do gì để đồng ý với cầu vô lý đó của Chỉ Lan.

      Nhưng Huyền Diệp vẫn là Huyền Diệp, trong lòng , Chỉ Lan chỉ là người con , nàng còn là người thân của , thế nên đưa ra đáp án mơ hồ, để trở về suy nghĩ .

      Huyền Diệp nghĩ đến đau đầu cũng hiểu tại sao Chỉ Lan lại đưa ra thỉnh cầu như thế, vì thế quy thỉnh cầu đó thành dục vọng độc chiếm của thiếu nữ. vẫn luôn khoan dung với biểu muội, bởi vì trong những năm tháng trưởng thành của , Chỉ Lan là phần thể thay thế. dạy nàng luyện chữ, dạy nàng học bài, nàng đánh đàn cho nghe, thêu túi tiền tặng , hai người như hai sợi của dây thừng, thể chia tách.

      Vì mấy lẽ đó, hôm sau gặp Chỉ Lan, Huyền Diệp trả lời đồng ý, nhìn thấy ràng khi lời hứa hẹn kia mắt Chỉ Lan như sáng rực lên, như người sắp chết khát nhìn thấy ốc đảo. Kỳ Huyền Diệp cũng cho rằng đó là lời hứa hẹn, chỉ coi đó như thủ đoạn dỗ dành trẻ con. Trong suy nghĩ của , sở dĩ Chỉ Lan đưa ra cầu đó chỉ là vì thiếu nữ giận dỗi thôi, cái nàng cần là thái độ của , thế nên chẳng nghĩ nhiều về chuyện này.

      Tuyển tú xong, Hoàng ama chỉ định cho hai trắc phúc tấn, hai cách cách, cũng gặp qua bốn người, cả bốn đều có ngoại hình xinh đẹp, khí chất mỗi người vẻ, thế nên rất hài lòng. Dần dần lại nhận ra Chỉ Lan phải là tìm kiếm cảm giác an toàn cách đơn thuần mà đưa ra cầu đấy, nàng nghiêm túc. (Ngoài công chúa, quận chúa, con các bối lặc, phi tần cấp thấp của các thân vương cũng gọi là cách cách, đích phúc tấn và trắc phúc tấn đều được ghi tên vào gia phả Hoàng gia, có địa vị cao hơn.)

      Huyền Diệp cân nhắc trong lòng hồi cuối cùng vẫn nhận lời với Chỉ Lan, người biết kiềm chế, vì thế tin tưởng vào năng lực kiểm soát bản thân. cho cùng Chỉ Lan trong lòng giống bất cứ nữ nhân nào khác, cũng hy vọng người đầu tiên của là biểu muội mà trân trọng từ đến lớn.

      Sau khi lấy hai cách cách, dù có đến phòng bọn họ, nhưng chỉ là đắp chăn ngủ đơn thuần, dù sao cũng chỉ là hai nữ nhân thân phận hèn mọn. Nhưng vẫn dùng cách này cách khác giúp bọn họ phá thân, bởi vì chuyện này thể để Hoàng ama và ngạch nương biết, chỉ còn hạ sách đấy để làm.

      Huyền Diệp cảm giác được Chỉ Lan đối với càng thêm thân thiết, vui sướng với thay đổi đấy, cũng hưởng thụ thời gian ở riêng cùng Chỉ Lan, nghĩ nếu chỉ trả cái giá thế mà có thể khiến Chỉ Lan cao hứng như vậy, ba năm chạm vào nữ nhân khác chẳng đáng kể gì.

      Tình huống chỉ thay đổi cho đến khi Hách Xá Lí Bảo Doanh vào phủ, đêm động phòng Huyền Diệp vốn muốn chung đụng với ta, chỉ định qua đêm đơn thuần như với hai cách cách kia, thế nên mặc nguyên quần áo lên giường ngủ.

      Lúc nửa đêm, cảm giác có thân thể nóng bỏng trườn lên người , cởi quần áo của , vuốt ve ngực , đụng chạm vào bằng làn da mịn nhẵn như tơ lụa, thế nên chút do dự vận động cùng. Huyền Diệp nghĩ lúc đấy chắc là bị ma xui quỷ khiến, cả đêm người Hách Xá Lí thị vận động liên tục ngừng, như thể chỉ có thế mới dập được ngọn lửa thiêu đốt trong người. (chắc là bị hạ xuân dược rồi)

      Sáng hôm sau tỉnh lại, Huyền Diệp cứ nghĩ bản thân có giấc mộng xuân, nhưng nữ nhân nằm bên cạnh cho biết là phạm sai lầm rồi. Huyền Diệp kể chuyện đó với Chỉ Lan, nghĩ chẳng có gì đáng , trong suy nghĩ của , ngủ chay bên hai cách cách là làm tốt lắm rồi, tuy Chỉ Lan đặc biệt, nhưng lời hứa hẹn làm đến thế là được rồi.

      Khi nhận tin Hách Xá Lí thị có thai, Huyền Diệp chơi cờ cùng Chỉ Lan, phút trước Chỉ Lan còn bĩu môi đòi lại, phút sau để quân cờ rơi cạch xuống bàn, nhìn vẻ mặt Chỉ Lan, Huyền Diệp như cảm thấy có thứ gì tan vỡ. Rốt cuộc Chỉ Lan chỉ há miệng thở dốc, tiếng nào.

      Huyền Diệp nhanh chóng về phủ, tuy rằng thời gian qua thường xuyên qua đêm cùng Hách Xá Lí thị, nhưng lần nào cũng phái người trông chừng ta uống thuốc tránh thai, cái thai này ta có bằng cách nào. Huyền Diệp tự tin thuộc hạ của phản bội , vậy là nữ nhân kia có vấn đề, có lẽ ta may mắn, hoặc là ta dùng thủ đoạn.

      Huyền Diệp thừa nhận bản thân có tham vọng chinh phục với người rời giường thanh cao lên giường nóng bỏng như Hách Xá Lí thị, cũng rất hưởng thụ cơ thể xinh đẹp nõn nà của ta, nhưng có nghĩa là ta có thể lừa gạt . Huyền Diệp bắt ta bỏ đứa con này, nhưng tìm cớ giam lỏng ta.

      Đến lúc này, Huyền Diệp mới hiểu năm đó ngạch nương thủ đoạn đàn bà đơn giản là thế nào. Hách Xá Lí thị có thể mang thai dưới canh phòng nghiêm ngặt của , liệu sau này có thể làm chuyện khác tương tự . Nhưng giờ phải lúc bận tâm đến vấn đề đấy, cần an ủi Chỉ Lan, biểu của nàng khiến rất lo lắng.

      Huyền Diệp tưởng tượng ra rất nhiều tình cảnh khác nhau khi gặp lại Chỉ Lan, chỉ ngờ Chỉ Lan bình tĩnh ngồi đó, ánh mắt vô định biết suy nghĩ gì. muốn thấy Chỉ Lan như thế, bởi vì nàng như thế khiến vừa thấy cắn rứt lương tâm vừa thấy đau lòng.

      Chỉ Lan chấp nhận lời giải thích của rất dễ dàng, sau đó vẫn gắn bó với như trước, nhưng Huyền Diệp biết, tình say đắm trong mắt Chỉ Lan dành cho dần phôi pha, thay bằng hờ hững. Nhưng sợ, hai năm nữa lấy được nàng, sau đó còn thời gian cả đời để làm Chỉ Lan quên sai lầm đó.

      Hách Xá Lí thị sinh đôi trai , với nhà Ái Tân Giác La, long phượng thai vẫn là chuyện hiếm gặp, Huyền Diệp cũng cho rằng hai đứa con này mang phúc khí đến, thế nên quãng thời gian đó rất phấn khởi, lần đầu làm cha khiến Huyền Diệp cảm thấy rất mới mẻ, hơn nữa Chỉ Lan thân thiết bằng thái độ xa cách, dần quên bẵng Chỉ Lan, khi đến cung Cảnh Nhân thỉnh an gặp nàng chỉ hỏi qua loa hai câu.

      Huyền Diệp vẫn cho rằng qua thời gian nữa Chỉ Lan hiểu, mà bận việc chính , bận đối phó với đám nữ nhân trong phủ. Nhưng trong lòng rất trống trải, nhớ tiểu nương thích làm nũng với , nhưng cũng dám gặp Chỉ Lan, sợ thái độ xa cách và ánh mắt lạnh nhạt của nàng. Các nữ nhân trong phủ rất thân thiết với , kể cả Hách Xá Lí thị cao ngạo, nhưng bọn họ , chính xác là con người , cái bọn họ là quyền lực và địa vị của .

      Khi con lên hai (tuổi mụ), kỳ tuyển tú nữ năm Thuận Trị thứ 28 cũng đến. Huyền Diệp nghĩ rốt cuộc cũng lấy được Chỉ Lan, cũng cảm giác rằng thái độ Chỉ Lan dành cho dần thay đổi, dường như nàng lại trở về là tiểu biểu muội luôn ỷ lại vào của trước kia. Vận mệnh trêu ngươi, thực tế phũ phàng giáng cho đòn tàn nhẫn.

      Khoảnh khắc nghe tin Chỉ Lan bị người khác hạ độc vô sinh, đầu óc Huyền Diệp trống rỗng, suy nghĩ rất nhiều nhưng dường như chẳng nghĩ được gì, cuối cùng chỉ đọng lại nụ cười sáng trong rạng rỡ như ánh thái dương của tiểu nương gọi biểu ca. đẩy Hách Xá Lí thị ngăn cản, lên ngựa phi thẳng vào Hoàng cung.

      Cung Cảnh Nhân vẫn chẳng có gì thay đổi, Huyền Diệp đẩy cửa, thấy Chỉ Lan lẳng lặng ngồi giường, cúi đầu chơi cửu liên hoàn bằng vàng tặng nàng, ánh chiều tà hiu hắt chiếu lên người Chỉ Lan, khiến nàng hư ảo.

      “Biểu muội.” Giờ phút này Huyền Diệp biết bản thân nên gì, bình tĩnh ung dung trong dĩ vãng của dường như chẳng còn gì.

      “Biểu ca, đến rồi.” Chỉ Lan ngẩng đầu, thái độ vẫn y như mỗi lần tới tìm nàng chơi đùa trong quá khứ.

      Huyền Diệp đến ngồi cạnh Chỉ Lan, cầm cửu liên hoàn trong tay nàng đặt sang bên, nắm chặt tay nàng.

      “Biểu ca, lần này đến lượt em.” Chỉ Lan câu đầu đuôi, Huyền Diệp nghe liền hiểu, lần trước là lừa nàng, phụ bạc nàng, lần này đến lượt nàng.

      “Đừng lo lắng, thái y nhất định có thể chữa được.” Huyền Diệp biết là an ủi Chỉ Lan hay là an ủi chính mình.

      “Biểu ca, đồng ý với em chuyện được ?” Chỉ Lan như lại trở về ngày của ba năm trước, Huyền Diệp bất giác cứng người.

      Chỉ Lan nhìn dáng vẻ căng thẳng của Huyền Diệp, đột nhiên nở nụ cười. “Biểu ca, căng thẳng vì cái gì?”

      có gì, em .” Huyền Diệp cũng biết bản thân sợ điều gì.

      “Biểu ca, em muốn về nhà, được ?” Chỉ Lan nhìn Huyền Diệp khẩn khoản, xinh đẹp như hoa đào tháng ba.

      “Được, tôi với ngạch nương.” Huyền Diệp dịu dàng ôm Chỉ Lan, tham lam hít ngửi hương thơm từ người nàng. Chỉ Lan cũng tựa đầu vào vai Huyền Diệp, đưa bàn tay bé cầm tay Huyền Diệp.

      “Biểu ca, hai ta đều hạnh phúc, phải ?” Huyền Diệp trong cơn hoảng hốt, tuy nghe Chỉ Lan nhưng nghe ràng, có điều vẫn gật đầu thay cho trả lời

      Ngày hôm sau Chỉ Lan trở về nhà họ Đông, bao lâu có tin Chỉ Lan chết bất đắc kỳ tử.
      tuyệt sắc đại yêu nữthuyt thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: nhi
      nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 031 – Mộng đời (2)


      Huyền Diệp đứng ngoài cổng Đông phủ, thể nào bước qua cánh cổng bình thường kia. vẫn nhớ lúc Chỉ Lan sáu tuổi, vì tuổi còn nên mỗi lần về nhà là đưa về. ôm nàng xuống xe, véo mũi nàng, dặn nàng nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời. Chỉ Lan nghe xong dẩu môi, giật bím tóc , miệng còn than thở. “Biểu ca bắt nạt em.”

      Mỗi lần tiến cung cũng là đến thúc giục nàng, ôm bé khóc giàn giụa nước mắt vào ngực, dịu dàng dỗ dành sau đó đồng ý vô số điều kiện nàng mới chịu nín. Lúc đó Chỉ Lan như con mèo con, làm gì cũng phải theo , cũng thành thói quen đâu cũng có cái đuôi theo sau.

      Tám năm, Huyền Diệp dùng tay bụm mặt, phát ra những tiếng cười tự giễu trầm thấp. Từ năm sáu tuổi, Chỉ Lan như thành tiểu thị giả của , cầm tay nàng dạy nàng viết chữ, nàng nghịch ngợm bôi mực lên mặt ; ôm eo nàng dạy nàng cưỡi ngựa, nàng vui vẻ giang tay cười giòn giã; đứng sau lưng đẩy cho nàng đu cao, nàng quay đầu bảo đẩy cao nữa. Rất nhiều kỷ niệm cũ, vẫn nhớ quên.

      Huyền Diệp dùng sức lau nước mắt, bước qua cửa lớn Đông phủ. Chỉ Lan nằm lẳng lặng giường, chỉ như ngủ. Huyền Diệp đột nhiên nhớ tới câu truyện cổ tích Chỉ Lan từng kể cho , hoàng tử hôn công chúa ngủ say, và công chúa tỉnh lại. Lúc đấy còn chê Chỉ Lan trẻ con, giờ lại nghĩ nếu điều đấy là tốt biết bao.

      Huyền Diệp đuổi hết người ra ngoài để ở mình với Chỉ Lan, cần được bên nàng lúc, ngắm nàng lâu. nghĩ, có lẽ Chỉ Lan chỉ bày trò đùa để trừng phạt , trừng phạt lừa dối của , trừng phạt vì quan tâm tới nàng.

      Huyền Diệp cứ ngồi như vậy, ngồi đến nửa đêm, nhớ Long Khoa Đa lao vào, nhớ ánh mắt tràn ngập hận thù của Long Khoa Đa, đôi mắt kia rất giống đôi mắt Chỉ Lan, nhưng Chỉ Lan bao giờ mở mắt gọi hai tiếng biểu ca ngọt ngào nữa..

      Huyền Diệp nhớ bản thân về phủ thế nào, nhưng có thể nhớ quan tâm che giấu cho vẻ hả hê vui sướng khi người gặp nạn của các nữ nhân trong phủ, đúng vậy, bọn họ vui sướng lắm, người con chết rồi, còn ai uy hiếp đến vị trí của bọn họ.

      Huyền Diệp tiếng nào, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua bọn họ rồi về thư phòng, phải điều tra đến cùng, là nữ nhân nào hạ độc vô sinh với Chỉ Lan, tại sao Chỉ Lan lại ngã bệnh rồi đột ngột qua đời. Huyền Diệp cảm thấy trong lòng như có ngọn lửa thiêu đốt mà cách nào dập tắt, thiêu sắp thành tro. Nhưng vẫn là Huyền Diệp, vẫn là Tam aka, vì thế thể làm gì, chỉ có thể trải tờ giấy Tuyên Thành, lẳng lặng luyện chữ.

      Lúc Chỉ Lan hạ táng Huyền Diệp đến nhìn nàng, dám , điều tra được ai là kẻ hạ độc thủ, thể giúp nàng báo thù. Nhưng có thể khẳng định có liên quan tới nữ nhân trong phủ , nhưng lại chẳng có cách nào trừng phạt trực tiếp bọn họ, bởi vì có chứng cớ.

      Huyền Diệp nhìn Hách Xá Lí thị bế con đứng trước mặt bảo bình tĩnh, thầm nghĩ bóp chết ta, nếu ta, nếu ta, nhưng ở trước mặt con chỉ có thể duy trì hình tượng người cha, có điều thực ghi hận với nữ nhân này.

      Tháng ngày nhạt nhẽo trôi qua, cưới khác làm đích phúc tấn, nhưng đêm đêm gần như đều mơ thấy Chỉ Lan, nàng nhìn tha thiết, “Biểu ca, có thể chờ em ? Chờ em ba năm được ?”

      Sau đó dần quên Chỉ Lan, bên cạnh càng lúc càng nhiều nữ nhân, xinh đẹp, đáng , dịu dàng, đoan trang, kiêu ngạo, lạnh lùng, nhưng có ai khiến rung động như Chỉ Lan. Có điều thích bọn họ, thích thân thể bọn họ, thích nịnh nọt lấy lòng của bọn họ, cũng thích sợ hãi của bọn họ.

      Sau khi đăng cơ, ngoài Hoàng hậu chỉ phong mấy phi tử, nữ nhân của rất nhiều, nhưng đa phần chỉ là Quý nhân Thường tại linh tinh. Hầu hết nữ nhân gả cho ngày đấy đều có cấp bậc thấp, Hách Xá Lí thị cũng chỉ được phong làm Tần, cặp sinh đôi của ta giao cho người khác nuôi dưỡng. Đương nhiên, hầu hết nữ nhân của đều có quyền lợi nuôi con, phải thế mới thú vị sao?

      Chỉ Lan trở thành biểu tượng thất lạc trong cuộc sống của , cho người khác nhắc tới nàng, cũng cho phép bản thân nhớ tới nàng, niêm phong cung Cảnh Nhân, cho ai ra vào. từ chối tỏ thái độ với ngạch nương muốn hỏi lại thôi, có nữ nhân ngớ ngẩn sau phút ái ân hỏi tại sao lại khóa trái cung Cảnh Nhân, và ta còn trông thấy ánh bình minh.

      Các nữ nhân bên người ra rất đáng , có người biết làm hỗn hợp đá vôi đất sét nung lên, rắn kết khi hòa với nước gọi là xi măng, có người biết làm thủy tinh, thậm chí còn có người với rằng ta biết trước các kiện lịch sử. Bọn họ dùng các ý tưởng phương pháp kiếm tiền khác nhau hấp dẫn , nhìn bọn họ như nhìn những trò hề, đột nhiên nhớ tới thỉnh cầu của Chỉ Lan, vì những nữ nhân này mà để mất nàng, nực cười.

      —————————————— Đường phân cách “nam tuần” ——————————————

      Huyền Diệp rất thích nam tuần, bỏ qua những công việc phải xử lý, cảnh sắc tươi đẹp của Giang Nam khiến lòng người mê đắm. vẫn nhớ Chỉ Lan từng sau này cùng đến Giang Nam du ngoạn, lúc đấy trịnh trọng hứa với nàng, biết rằng kết cục thế này.

      Huyền Diệp cười cười, giờ còn đau đớn trong lòng nữa, nghĩ đến đau, còn giang sơn Đại Thanh, còn vô số nữ nhân, ra cũng hạnh phúc, phải sao? mơ hồ nhớ đến câu cuối cùng Chỉ Lan với , “Biểu ca, hai ta đều hạnh phúc, phải ?”

      Huyền Diệp ngồi trong tửu lâu lớn nhất Giang Nam, bên cạnh là Thường tại mà đưa cùng, ta ân cần gắp thức ăn cho , thỏ thẻ nịnh hót . Huyền Diệp ăn, có cảm giác thèm ăn, quay đầu nhìn người dưới đường, như là nghĩ đến điều gì đó bất giác nở nụ cười. Có điều… nụ cười chưa kịp nở cứng đờ.

      Bởi vì nhìn thấy người mà cứ ngỡ là bao giờ gặp lại nữa, nàng vui vẻ dạo phố, người đàn ông cao lớn lạnh lùng theo nàng, cầm tay rất nhiều đồ vật xinh. Cây quạt tuột khỏi tay Huyền Diệp, giật mình lao ra khỏi tửu lâu, đuổi theo.

      “Chỉ Lan!” Huyền Diệp màng giữ phong độ, muốn nhìn xem rốt cuộc người kia có phải Chỉ Lan hay , có phải tiểu biểu muội của hay . Nhưng đuổi kịp, chỉ có thể thất hồn lạc phách trở về kinh.

      triệu kiến Long Khoa Đa, có rất nhiều chuyện muốn hỏi, lúc đấy tình phát sinh quá đột ngột, vì quá phẫn nộ và chấp nhận được suy nghĩ nhiều, sau tỉnh táo rồi muốn nghĩ đến nữa. Giờ đột nhiên gặp người tương tự, trái tim vốn héo khô của dâng niềm hy vọng.

      “Hạ thần thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường.” Từ ngày đó đến giờ, thái độ Long Khoa Đa dành cho Huyền Diệp vẫn kém thân thiện như thế, Huyền Diệp truy cứu, biết tình cảm Long Khoa Đa dành cho Chỉ Lan.

      “Hôm nay trẫm triệu khanh tới là muốn hỏi khanh chút, năm đó rốt cuộc là Chỉ Lan có qua đời ?!”

      Long Khoa Đa giật mình, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trả lời, “Năm đó chính mắt Hoàng thượng nhìn thấy thi thể tỷ tỷ, lẽ Hoàng thượng biết tỷ tỷ qua đời hay ?”

      Chính là vì tận mắt nhìn thấy thi thể của Chỉ Lan mới khiến Huyền Diệp lúc đấy chút hoài nghi, nhưng giờ phút này tin tưởng vào những điều mình thấy tận mắt.

      “Trẫm nhìn thấy nàng ở Giang Nam.” Huyền Diệp dừng chút, “ ra nàng chưa chết, đúng ?”

      “Tỷ tỷ của thần qua đời từ lâu rồi, làm sao có thể xuất ở Giang Nam, chắc là có người giống người.”

      “Thôi, có lẽ là trẫm nhìn nhầm, khanh lui ra .” Huyền Diệp biết có hỏi nữa cũng chỉ là vô ích, chỉ có thể để Long Khoa Đa , muốn tự tay điều tra.
      tuyệt sắc đại yêu nữthuyt thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: nhi
      nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 032 – Mộng đời (3)


      “Biểu ca, có thể chờ em ? Chờ em ba năm được ?” Chỉ Lan thấp thỏm hỏi, quả nhiên nhìn thấy Huyền Diệp lộ vẻ kinh hoàng, trái tim Chỉ Lan chùng xuống.

      “Tôi về suy nghĩ rồi trả lời em.” Huyền Diệp suy nghĩ chút, vẻ mặt như nhìn đứa trẻ cố tình gây , Chỉ Lan buồn bực gật đầu. Nàng đánh cược với hệ thống, nếu Huyền Diệp nhận lời còn thực được, hệ thống giúp đỡ nàng vô điều kiện, nếu Huyền Diệp thực được, Chỉ Lan phải ký hợp đồng với hệ thống nếu vẫn muốn hoàn thành mục tiêu.

      Chỉ Lan thở dài, có hệ thống đào tạo chưa chắc là chuyện tốt, quả nhiên miếng pho mát miễn phí chỉ có ở trong bẫy chuột. Nhưng ngày hôm sau, cho thấy ông trời vẫn ưu ái nàng, bởi vì Huyền Diệp đồng ý với nàng.

      “Biểu ca, tốt, từ nay về sau em bắt nạt nữa.” Trong vòng tay Huyền Diệp, Chỉ Lan thầm suy nghĩ xem phải làm thế nào mới thể báo đáp tâm ý này của Huyền Diệp, bởi vì điều Huyền Diệp nhận lời rất đáng quý.

      Ba năm sau.

      Chỉ Lan nhìn bát thuốc ngọt ngào trước mắt, phớt lờ cảnh báo của hệ thống, hơi uống hết.

      “Biểu muội.” Chỉ Lan ngồi giường, vuốt ve cửu liên hoàn bằng vàng Huyền Diệp từng tặng nàng. Ngẩng đầu nhìn Huyền Diệp vào, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt. Người trước mắt còn là biểu ca đến đâu cũng cầm tay nàng, cao hơn ama, mặc thường phục của hoàng tử, thắt lưng treo túi hương mà nàng chưa từng thấy. Cố gắng làm ra vẻ bình thường, nhưng mắt nàng vẫn để lộ bối rối.

      Chỉ Lan thầm nở nụ cười trong lòng, “Biểu ca, đến rồi.” Vẫn như vô số lần từng đến tìm nàng.

      Chỉ Lan nhìn Huyền Diệp ngồi xuống bên cạnh nàng, cầm cửu liên hoàn đặt sang bên, cảm nhận ấm áp vẫn như ngày nào của lòng bàn tay . Chỉ Lan nghĩ, bao lâu rồi nàng nhìn kỹ con người này. Hàng lông mày, đôi mắt ấy, ràng rất quen thuộc, nhưng nàng lại chẳng thể tìm ra dấu vết lúc xưa.

      “Biểu ca, lần này đến lượt em.” Đến lượt em vứt bỏ , cần .

      “Đừng lo lắng, thái y nhất định có thể chữa được.” Huyền Diệp dừng chút, an ủi nàng như thể chưa từng biết chuyện. ra nàng đâu cần an ủi, bát thuốc đó là nàng tự nguyện uống, ai chữa được. Nếu chữa được, nàng rời khỏi Hoàng cung thế nào.

      “Biểu ca, đồng ý với em chuyện được ?” chuyện cuối cùng.

      Nhìn Huyền Diệp đột nhiên cứng người, Chỉ Lan chỉ cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ nàng là mãnh thú hồng thủy sao? Nàng đột nhiên nghĩ đến ba năm trước đây, tiếng cười càng thêm động lòng người.

      “Biểu ca, căng thẳng vì cái gì?”

      có gì, em .”

      “Biểu ca, em muốn về nhà, được ?” Chỉ Lan nhìn Huyền Diệp khẩn khoản. Nàng nhớ lúc mới tiến cung, nàng còn , luôn muốn về nhà, mỗi lần như thế lại quấn quít Huyền Diệp, chỉ cần hỏi Huyền Diệp nhận lời với nàng, nhưng giờ cảnh còn người mất.

      “Được, tôi với ngạch nương.” Vẫn là câu trả lời dĩ vãng.

      “Biểu ca, hai ta đều hạnh phúc, phải ?” Chỉ Lan dựa vào vòng tay Huyền Diệp, thầm đến mức bản thân cũng thể nghe .

      Đông phủ.

      “Con quyết định làm thế?”

      Chỉ Lan gật đầu, Đông Quốc Duy như bị rút hết sức lực ngã ngồi xuống ghế, lúc lâu sau, ông gật gật đầu.

      “Thôi, để A Nhất A Nhị theo con, nếu ta yên lòng.” Giọng Đông Quốc Duy khàn .

      Hách Xá Lí thị ôm Chỉ Lan rơi lệ, Long Khoa Đa đứng bên cạnh vừa phẫn nộ vừa đau lòng.

      Ngày hôm sau, Đông phủ truyền ra tin tức Đại cách cách Đông Chỉ Lan chết bất đắc kỳ tử.

      Mười hai năm sau, Giang Nam.

      “Thiếp muốn cây trâm này, a, muốn cả ngọc bội kia nữa.” Chỉ Lan nhìn người bên cạnh cái, quả nhiên mua theo ý nàng ngay lập tức.

      Chỉ Lan cười hài lòng, bí mật gãi gãi lòng bàn tay , người nọ trừng mắt nhìn Chỉ Lan cái, ràng là gương mặt góc cạnh, nở nụ cười lại như khiến tất cả trở nên mềm mại, ánh mắt tràn ngập chiều.

      “Nhõng nhẽo như trẻ con, Đại Bảo thấy lại cười.”

      “Hừ.” ràng sắp ba mươi tuổi, nhưng Chỉ Lan vẫn như thiếu nữ mười tám. “Chỉ tại chàng dạy hư Đại Bảo! Chàng là người cha tồi!”

      Người nọ nghe xong lắc đầu bất đắc dĩ, “Đúng, đúng, đều tại ta tốt.”

      Chỉ Lan lại gật đầu hài lòng, chuẩn bị tiếp tục mua đồ, hiếm khi xuống núi, đương nhiên phải dạo cho thỏa thích.

      “Chỉ Lan!” Sau lưng dường như truyền đến giọng quen thuộc.

      “Có người gọi thiếp sao?” Chỉ Lan quay đầu hỏi chồng mình.

      “Nàng nghe lầm.” lắc đầu, cầm tay nàng, “ phải nàng muốn đến Ngũ Sắc Cư mua điểm tâm cho Đại Bảo sao?”

      “Đúng rồi, suýt nữa quên, may có chàng nhắc.” Chỉ Lan thè lưỡi, nhanh chóng quên thắc mắc.

      Nhưng người bên cạnh nàng lại quay đầu, nhìn người đàn ông ăn mặc sang trọng, nở nụ cười trào phúng, ánh mắt lạnh như băng.

      “Lão gia, phu nhân, hai người về.” nha hoàn mặt hơi dài nhìn Chỉ Lan như nhìn thấy cứu tinh.

      “Lại như thế nào?” Chỉ Lan quá quen với chuyện mỗi lần về nhà lại được thông báo xảy ra chuyện. “Là Nhị thiếu gia hay là Tam thiếu gia?”

      “Là Tam thiếu gia khóc nhớ phu nhân, dỗ thế nào cũng nín.” Nha hoàn đau khổ trả lời.

      “Được rồi, ngươi lui ra , ta đến ngay.” Chỉ Lan bất đắc dĩ nhìn phu quân đứng bên cạnh, chỉ có thể thở dài, chuẩn bị tiếp tục nghiệp lớn dỗ con mỗi ngày.

      “Sắp tới có người điều tra về phu nhân, cảnh giác đề phòng.” Chỉ Lan vừa , gương mặt đàn ông vốn hiền hòa đột nhiên sa sầm, căn dặn quản gia đứng cạnh.

      “Lão gia yên tâm.” Quản gia cung kính đáp.

      “Còn nữa, được để cho phu nhân biết.” Người đàn ông thêm câu.

      “Vâng.”

      —————————————— Đường phân cách “Khang Hi lên sàn” —————————————

      “Vẫn điều tra được gì sao?” Khang Hi xoa mi tâm, thời gian này luôn mơ thấy chuyện trước kia, đêm nào ngon giấc.

      “Hồi Hoàng thượng, chúng nô tài ở Giang Nam nghe ngóng dò hỏi mấy tháng, vẫn tìm được chút tin tức gì.” Người trả lời phủ phục sàn, có chút sợ hãi.

      “Thôi, tiếp tục tra .” gần năm, vẫn chưa tra được bất cứ manh mối gì. Nhưng lại khẳng định đó là Chỉ Lan, vì tra được chút manh mối gì mới là kỳ lạ. Hơn nữa, còn người đàn ông bên cạnh Chỉ Lan. Lúc đấy, cảm nhận rất ràng ánh mắt chế nhạo của kẻ đấy, chỉ chớp mắt chẳng thấy ai.

      Thảo nguyên Ulanbato (thủ đô Mông Cổ nay), năm Khang Hi thứ 21.

      “Sức khỏe Hoàng ama thế nào rồi?” Người hỏi là Đại aka, trong hai đứa con sinh đôi của Hách Xá Lí thị năm đó.

      “Hồi Đại aka, Hoàng thượng uống thuốc xong ngủ.” Nhìn tưởng Lí Đức Toàn cung kính trả lời, kỳ ông ấy chẳng tiết lộ gì.

      “Vậy ngày mai Gia lại tới, nhờ Lý am đạt chăm sóc Hoàng ama.” Đại aka nghe thế là hiểu thể khai thác gì từ Lý Đức Toàn, đành phải ra về.

      “Có chuyện gì, Đại aka đến đây?” Giọng Khang Hi có vẻ suy yếu, thực tế tình trạng sức khỏe tại của cũng được tốt.

      “Hồi Hoàng thượng, Đại aka nghe Hoàng thượng ngủ, bảo là ngày mai quay lại thăm Hoàng thượng.”

      “Khụ, khụ, đến xem ta chết chưa đúng ?” Khang Hi ho đến đỏ mặt, hiển nhiên là rất tức giận.

      Lí Đức Toàn quỳ gối cúi đầu, dám gì, đợi hồi lâu, thấy Khang Hi giống như ngủ, mới chậm rãi lui xuống.

      “Đại aka, ràng lúc này là cơ hội thích hợp, nương nương bảo ta nhắn với ngài, thời cơ tới thể để mất, để mất rồi thể lấy lại.” Trong lều Đại aka tụ tập mấy người, có người .

      “Nhưng mà…” Đại aka có vẻ do dự.

      “Đại aka, ngài ngẫm lại tình cảnh tại của nương nương , nếu ngài…” Lời tuy hết, nhưng Đại aka cũng biết là có ý tứ gì. Ngạch nương của ràng là phi tần đẹp nhất cũng có khí chất nhất hậu cung, nhưng cũng lại là phi tần thất sủng nhất.

      “Được rồi, bốn ngày nữa hành động.”

      Đêm hôm đó, trong lều Khang Hi.

      “Đừng giận mà, thiếp chỉ vì muốn để mặc biểu ca qua đời như thế, thế nào cũng từng đối với thiếp rất tốt.” Chỉ Lan làm nũng với người đàn ông bên cạnh.

      “Chỉ lần này, lần sau được dùng cái cớ này nữa.” Giọng người đàn ông ấm áp hơn chút.

      “Dạ vâng, chàng phải tin thiếp chứ.” Chỉ Lan cười .

      ràng tiếng hai người chuyện , nhưng người trong ngoài lều hề phát ra xuất của hai người, Khang Hi cau mày nằm giường, toàn thân sốt cao, thoạt nhìn rất khổ sở.

      Chỉ Lan tới sờ trán , lập tức tiếp nhận được luồng sáng tử vong, nàng nhanh chóng gạt sang bên.

      Chỉ Lan lấy từ túi tiền ra viên thuốc màu nâu, chuẩn bị mở miệng Khang Hi cho uống.

      “Để ta làm!” Xem ra người đàn ông lạnh lùng thể chịu đựng cảnh vợ mình chạm vào người đàn ông khác.

      “Vâng.” Chỉ Lan cũng dám phản kháng, ngoan ngoãn đưa thuốc cho chồng, đứng sang bên.

      Sau khi uống thuốc lúc, Khang Hi bớt sốt, ậm uh mấy tiếng, mở mắt.

      Chỉ Lan hoảng sợ, ràng là tỉnh mà, lẽ thuốc có vấn đề, lát nữa về nàng phải phàn nàn gay gắt với hệ thống phen, hệ thống chết tiệt chỉ thích chơi đểu nàng.

      Khang Hi vừa mở mắt liền nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng trước mặt mình, ý nghĩ đầu tiên của là các quý tử của xuống tay với , tiếp theo mới nhìn thấy Chỉ Lan đứng bên cạnh người đàn ông. Dung mạo nàng thay đổi nhiều, chỉ là quyến rũ hơn trước kia chút, đương nhiên hiểu lý do, nhất thời đáy lòng trào dâng chua xót.

      “Chỉ Lan, là em sao?” Giọng của Khang Hi khàn đặc.

      “Dạ, biểu ca khỏe ?” Chỉ Lan nhìn nhìn người chồng đứng bên cạnh, thấy có phản ứng mới trả lời.

      Khang Hi đương nhiên cũng thấy màn đó, mắt mờ mịt .

      “Sao em lại ở đây?” Khang Hi thân chinh dẹp Cát Nhĩ Đan, thực để ý tới chuyện Chỉ Lan thần biết quỷ hay vào lều của .

      “A.” Chỉ Lan do dự chút, “Em biết biểu ca bị bệnh, em có thuốc nên tới.”

      Khang Hi nghe vậy rất vui vẻ, cũng có ý định truy cứu chuyện tại sao Chỉ Lan biết có bệnh, sau đó làm thế nào vượt qua tầng tầng lớp lớp canh phòng đến bên cạnh . chỉ tham lam nhìn Chỉ Lan, như thể nhìn bao lâu cũng đủ.

      “Vị này là?” Khang Hi cũng quên người đàn ông đối diện.

      là chồng em.” Chỉ Lan tới người đàn ông với thần thái hạnh phúc ngập tràn.

      “Tôi có thể chuyện riêng với em được ?” Khang Hi hỏi Chỉ Lan, mắt lại nhìn người đàn ông có sắc mặt lạnh lùng kia.

      Người đàn ông kia trầm ngâm chút, gật gật đầu, dặn Chỉ Lan vài câu rồi mới ra khỏi lều.

      Chỉ Lan nhìn chồng ra khỏi lều, thở phào nhõm, đêm nay phải chịu ít áp lực.

      “Biểu muội, mấy năm nay em có khỏe ?” Dường như Khang Hi có rất nhiều điều muốn , nhưng cuối cùng lại chỉ được câu này.

      “Dạ, em khỏe lắm, biểu ca cần lo lắng cho em.” Thái độ của Chỉ Lan như thể trước mặt nàng chỉ là người họ đơn thuần.

      “Em đến chỉ để đưa thuốc cho tôi sao?” Khang Hi hề phát , xưng “trẫm” với Chỉ Lan.

      “Vâng, thuốc kia rất có tác dụng, em để lại mấy viên nữa.” Chỉ Lan cảm thấy có chỗ nào ổn, giống như người trước mặt nàng phải thiên tử, mà chỉ là người bình thường.

      “Em…” Khó khăn lắm Khang Hi mới hỏi được, “Em và ở bên nhau như thế nào?”

      Chỉ Lan nghĩ nghĩ, “ tìm thấy em, sau đó em đến với .” Ngữ khí của nàng rất nhàng, như thể kể chuyện vu vơ.

      có đối tốt với em ?” Khang Hi vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn cảm thấy biểu muội thể rời xa , mong đợi điều đấy.

      “Dạ, tốt lắm, lừa dối em, hơn nữa chỉ có em là thê tử duy nhất, chuyện gì cũng nghe theo quyết định em.” Chỉ Lan trả lời với vẻ đắc ý, người đàn ông tuyệt vời đấy là của riêng nàng.

      Khang Hi nhìn nụ cười rạng rỡ của Chỉ Lan, lòng chua chát. “Năm đó… tại sao em ra ?”

      Rốt cuộc mặt Chỉ Lan đổi sắc, nàng dừng chút, “Biểu ca biết sao?”

      Khang Hi lắc đầu, suy nghĩ suốt nhiều năm, nghĩ có lẽ nếu năm đó hoàn thành lời hứa ba năm Chỉ Lan bỏ , nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy phải đáp án đấy.

      “Em chưa từng với biểu ca.” Chỉ Lan như muốn hết những điều khiến nàng nản lòng ra, “Lúc đấy dù em có biểu ca cũng cho rằng em hoang tưởng, điều em muốn cũng chỉ có ‘ đời kiếp chỉ đôi ta’, dù đối phương chỉ là nông phu tầm thường cũng sao.”

      Rốt cuộc Chỉ Lan cũng có thể hết những lời muốn với Khang Hi, “ thấy , cho rằng đó là hoang tưởng, nhưng em tìm được rồi, vì thế em rất hạnh phúc.”

      Khang Hi nghe xong thấy lòng mù mịt, có lẽ biết đáp án này từ lâu, có điều chưa bao giờ muốn thừa nhận.

      Chỉ Lan thấy hoang mang , “Biểu ca, thời gian tới nhớ đề phòng cẩn thận!” Chỉ Lan nhớ đến chuyện nghe được bên ngoài lều Đại aka, quyết định nhắc nhở Khang Hi.

      “Uh, tôi biết.” Khang Hi biết ý đồ của Đại aka từ lâu, nhất là Hách Xá Lí thị lại biết trước rằng Khang Hi ngã bệnh ở chuyến này.

      “Em phải rồi.” Chỉ Lan cảm thấy còn gì để hàn huyên, hơn nữa băng sơn đại nhân còn chờ ở bên ngoài, nàng cảm thấy sức ép rất lớn.

      “Em… chúng ta còn có thể gặp lại ?” Khang Hi rất muốn níu kéo Chỉ Lan, nhưng cũng biết làm được.

      “Chắc là , nhất định biểu ca cũng hạnh phúc.” Chỉ Lan câu đầu đuôi, nở nụ cười mà Khang Hi tưởng chừng chỉ có thể nhìn thấy trong mộng, nhanh chóng ra khỏi lều, còn lại mình Khang Hi biết suy nghĩ gì.

      “Đành lòng ra sao.”

      “Chàng ghen? Quả nhiên đàn ông ghen là lúc đáng nhất.”

      “Ta .”

      ràng là có.”

      Tiếng đối thoại dần xa, Khang Hi rốt cuộc kiềm chế được bụm mặt, đến tận lúc này mới hay, ra trao được cho tiểu biểu muội hạnh phúc mà nàng mong muốn. Nếu, nếu còn có nếu… cười phá lên, nước mắt lại lăn qua khóe miệng.

      Mùa đông năm Khang Hi thứ 45.

      Khang Hi nằm long sàng, bàn tay khô gầy nắm cửu liên hoàn bằng vàng cũ, thào cái tên ai nghe , cuối cùng nhắm mắt trong tiếng khóc rống của các đại thần và aka.

      Cùng lúc, Huyền Diệp ở Aka Sở và Chỉ Lan ở cung Cảnh Nhân đồng thời bừng tỉnh.

      Huyền Diệp được trùng sinh đấy, phải mộng mị đâu
      tuyệt sắc đại yêu nữthuyt thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com

      Chương 033 – Tỉnh mộng


      Huyền Diệp lau mồ hôi trán, giữa đêm hè, qua cửa sổ, ánh trăng sáng ngời xuyên qua tấm màn mỏng. giơ tay ra trước mắt nhìn, xòe ra rồi lại nắm lại, đây là đôi tay của thiếu niên, phải cánh tay khô gầy nắm cửu liên hoàn ở những giây phút cuối cùng của giấc mộng.

      Huyền Diệp vừa mới yên lòng, chuẩn bị ngủ tiếp, lòng thầm nghĩ chỉ là giấc mơ, tuy rằng giấc mơ rất chân lại quỷ dị, nhưng cũng chỉ là mơ. vừa mới nằm xuống lại ngồi bật dậy, bởi bên cạnh gối đầu của chính là cửu liên hoàn bằng vàng, lóe sáng yếu ớt dưới ánh trăng sáng tỏ.

      Huyền Diệp cảm thấy như bị ai đó bóp cổ, đây là cửu liên hoàn trong mơ, trong mơ từng cầm nó, từng vuốt ve nó vô số lần, thậm chí còn nhớ từng hoa văn đó. Lúc này nó nằm bên gối , tựa như trong giấc mộng kia, mỗi đêm trước khi ngủ đều đặt nó bên gối.

      “Người đâu!” Huyền Diệp hét to tiếng, gian ngoài liền vang tiếng lạch cạch, tiểu thái giám gác đêm cầm cây nến vào.

      “Chủ tử có gì sai bảo.”

      “Thắp đèn, pha chén trà nóng cho ta.” Huyền Diệp nghĩ thêm chút, “Chuẩn bị thư phòng, Gia muốn qua ngay.”

      Tiểu thái giám cảm thấy rất kỳ quái, nhưng thắc mắc gì, thắp đèn, mang vào chén trà mới pha rồi mới lui xuống.

      Huyền Diệp mặc áo khoác, ngồi vào ghế, cầm chén trà bằng sứ trắng, thấp thoáng sau làn hơi nóng từ chén trà là thần sắc kinh ngạc hoang mang. lát sau, như hạ quyết định, buông chén trà, lại khôi phục tư thế trấn tĩnh của dĩ vãng.

      “Chủ tử, thư phòng chuẩn bị xong.”

      “Uh.” Huyền Diệp gật gật đầu, đứng dậy về phía thư phòng, để lại cửu liên hoàn lấp lánh.

      Huyền Diệp cầm bút, hồi tưởng nội dung giấc mộng, sau đó bắt đầu viết lách gì đấy, nhất thời chỉ nghe tiếng sột soạt.

      ———————— Đường phân cách “Chỉ Lan cũng tỉnh” ————————————————

      Chỉ Lan thở dồn dập, nàng rất ít khi nằm mơ, đừng tới chuyện vì mơ mà bừng tỉnh giữa đêm.

      Nàng nhìn mặt trăng vừa tròn vừa sáng ngoài cửa sổ, nhất thời xác định được bản thân ở đâu. làn gió khẽ thổi qua, màn lướt lên tay Chỉ Lan, như cảm giác được điều gì đó, Chỉ Lan xòe tay, ngạc nhiên thấy chiếc nhẫn bạc vô cùng đơn giản trong lòng bàn tay.

      Chẳng lẽ đấy phải giấc mơ, Chỉ Lan thử nhớ lại giấc mơ mà được, chỉ biết là nửa trước nàng mơ thấy Huyền Diệp, nửa sau là người đàn ông mặt. Rốt cuộc trong mơ xảy ra những chuyện gì, nàng cũng nhớ , chỉ cảm thấy dường như quên lãng điều gì đó rất quan trọng.

      Chỉ Lan vỗ vỗ ngực, chắc phải gặp ma đâu. Nàng định ném chiếc nhẫn bạc , nhưng biết vì sao lại đành lòng, nàng nghĩ nghĩ chút, lồng qua ngón áp út, hiểu sao lại vừa vặn bất ngờ. Chỉ Lan mượn ánh trăng để nhìn, ràng chỉ là chiếc nhẫn rất mộc mạc, thế nhưng dưới ánh trăng lại có vẻ gì đó sang trọng.

      Lòng Chỉ Lan có chút sợ hãi, nhưng lại cảm thấy an tâm, nàng suy nghĩ nửa ngày, quyết định cứ ngủ trước , nếu gặp ma quỷ “danh sách thù địch” báo với nàng.

      “Thỉnh an quý phi nương nương, nương nương cát tường.” Tuy Chỉ Lan giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, nhưng sau đó ngủ rất sâu, nhờ vậy sáng dậy tinh thần rất tỉnh táo.

      “Đứng lên .” Đông thị hài lòng gật gật đầu nhìn Chỉ Lan.

      Chỉ Lan hành lễ xong liền ngồi xuống vị trí đối diện Đông thị, bọn nha hoàn lần lượt bưng trà và bánh điểm tâm đặt lên bục. Chỉ Lan nhấp ngụm trà thơm ngát, “Đúng là trà của rất ngon.”

      “Trà ở đây phải cũng vào miệng con hết sao?”

      Chỉ Lan cười mỉm, “Cháu chỉ biết thương cháu nhất .”

      “Chỉ giỏi nịnh thôi.” Đông thị nhìn Chỉ Lan cười vô tư, quyết định chuẩn bị tinh thần cho nàng trước vẫn hơn, “Hai tháng nữa đến kỳ tuyển tú, biểu ca của con được chỉ định vài người, con cũng đừng lo lắng.”

      Chỉ Lan vừa nghe đến tuyển tú trong đầu liền ra mấy hình ảnh ràng, nhưng tập trung mãi vẫn chẳng thể nghĩ ra. Đông thị thấy thần sắc Chỉ Lan có chút hoảng hốt, cho rằng nàng bị đả kích, liền đổi đề tài khác, chuyện thế này nhắc nhở lần là đủ rồi.

      Chỉ Lan giơ tay xoa huyệt Thái Dương, tay áo tuột xuống lộ ra chiếc nhẫn bạc ở ngón áp út.

      “Mua chiếc nhẫn kia lúc nào, sao lại mua.” Đông thị tiện thẳng rằng chiếc nhẫn này hơi rẻ tiền.

      “Đây ạ?” Thái độ Chỉ Lan rất tự nhiên, có vẻ gì là dối, “Lần trước cháu về nhà tìm thấy lúc dọn phòng, chắc là ai đấy tặng, cháu thấy cũng được nên đeo.”

      “Con thích là được rồi.” Đông thị nghĩ có lẽ đến lúc dạy Chỉ Lan khóa về việc giám định và thưởng thức châu báu.

      “Vừa rồi tiểu thái giám của Huyền Diệp có qua đây nhắn Huyền Diệp có chút thoải mái, lát nữa con qua Aka Sở thăm nó hộ ta.” Đông thị có chút lo lắng cho con trai, bà nghe Thuận Trị gần đây việc triều chính rất bận rộn, sợ Huyền Diệp lao lực.

      “Vâng, biểu ca sao đâu, cần lo lắng.” Chỉ Lan thấy Đông thị lo lắng, nhanh chóng an ủi, kỳ lòng của nàng còn lo hơn.

      “Thôi, nhìn là biết con chờ được rồi, nhanh .” Đông thị vừa thấy thần sắc Chỉ Lan liền biết nàng nghĩ gì.

      “Tam aka hôm nay làm sao vậy?” Chỉ Lan vừa đến Aka Sở, thấy tiểu thái giám nghênh đón nàng, vậy Huyền Diệp biết nhất định nàng tới.

      “Hồi Đông cách cách, Tam aka chỉ là đêm qua ngủ ngon, Tam aka bảo cách cách cần lo lắng.” Tiểu thái giám này theo Huyền Diệp hai năm có lẻ, tất nhiên biết vị Đông cách cách trước mặt là người thể đắc tội.

      “Uh.” Chỉ Lan nghĩ đến đêm qua tim liền đập mạnh nhịp, nhưng ngay lập tức cảm thấy bản thân cả nghĩ, có điều lòng nàng vẫn để tâm về giấc mơ quái lạ đêm qua.

      “Biểu ca!” Chỉ Lan thấy Huyền Diệp hai mắt thâm quầng nhưng vẫn ngồi trước bàn viết lách gì đó, nàng cho rằng mệt mỏi vì công việc, chắc là liên quan tới giấc mộng của nàng, thầm thở phào nhõm.

      “Biểu muội, em đến rồi.” Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan đến ngây người, có cảm giác như xa cách rất lâu, gọi hai tiếng biểu muội rất lâu. Vừa nghĩ đến giấc mộng, lòng Huyền Diệp liền có cảm giác bất an.

      “Biểu ca, hôm nay làm sao vậy? Việc triều chính tuy quan trọng, nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn!” Chỉ Lan đến trước bàn, rút bút trong tay Huyền Diệp đặt xuống, lại vòng ra sau lưng , chuẩn bị xoa bóp cho .

      Huyền Diệp quen với việc xoa bóp của Chỉ Lan, vì thế ngả người ra sau thoải mái nhắm mắt, dù sao Chỉ Lan xoa bóp cũng rất thư thái. Nhưng Chỉ Lan vừa vươn tay, Huyền Diệp bất ngờ cầm tay nàng.

      “Biểu ca, làm gì vậy?” Chỉ Lan có chút oan ức.

      Huyền Diệp trả lời nàng, chỉ nhìn chiếc nhẫn bạc tay nàng chằm chằm. “Tại sao tôi chưa từng thấy chiếc nhẫn này?” Huyền Diệp vốn muốn hỏi thẳng chiếc nhẫn này ở đâu ra, nhưng kiềm chế, chỉ ra vẻ như tò mò.

      Chỉ Lan nghĩ nghĩ chút, quyết định dối Huyền Diệp, lòng nàng cũng có chút sợ hãi, ràng là chiếc nhẫn nguồn gốc, thế mà nàng lại đeo vào tay, còn đành lòng tháo ra.

      “Đêm qua em nằm mơ, tỉnh lại thấy nó ở trong tay, em cũng rất sợ hãi, nhưng biết tại sao lại muốn tháo ra.” Chỉ Lan cúi đầu có chút ủ rũ.

      Tâm trí Huyền Diệp như bị bão tố càn quét, từng nhìn thấy chiếc nhẫn bạc này trong mơ, tuy thấy ràng, nhưng tình huống thế này thể sai được, chẳng lẽ Chỉ Lan cũng mơ như thế?! Nghĩ đến đây, Huyền Diệp đột nhiên khủng hoảng, đến tận lúc này vẫn xác định được giấc mơ kia là thế nào, nhưng nếu Chỉ Lan mơ thấy, nàng làm thế nào, liệu nàng có quyết định như trong giấc mộng?!

      Huyền Diệp càng nghĩ càng hoảng, nhưng biết được rối loạn, vì thế duy trì vẻ mặt lo lắng. “Chiếc nhẫn này lai lịch ràng, nên đeo.” Huyền Diệp bị chiếc nhẫn kia làm cho thoải mái, chỉ muốn ném nó ngay lập tức.

      “A.” Chỉ Lan muốn tháo ra, nhưng nàng vốn quen dựa dẫm ỷ lại Huyền Diệp, thế nên miễn cưỡng tháo ra.

      “Em còn nhớ đêm qua mơ gì ?” Huyền Diệp ra vẻ hỏi bâng quơ.

      “Em nhớ.” Chỉ Lan lắc đầu, “Nhưng có mơ thấy biểu ca, có điều em nhớ nội dung.”

      Rốt cuộc trái tim căng thẳng của Huyền Diệp cũng được thả lỏng, may mà nhớ kỹ, may mà quên.

      “Vậy thôi cần nhớ, chúng ta qua kia chơi ván cờ .” Huyền Diệp vẫn nhớ ván cờ dở dang trong mộng, sau đó còn cơ hội chơi cờ với Chỉ Lan thêm lần nào nữa.

      “Vậy phải nhường em ba nước.” Chỉ Lan giơ ba ngón tay.

      “Được rồi.” Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan trìu mến, cõi lòng trống trải như được lấp đầy trong nháy mắt.

      Huyền Diệp tiễn bước Chỉ Lan liền xoay người về thư phòng, phải suy nghĩ cẩn thận phen xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Đêm hôm qua khi nhìn thấy cửu liên hoàn, phản ứng đầu tiên của là có kẻ mưu, nhưng nghĩ ra được kẻ nào có bản lĩnh vượt qua thủ vệ Hoàng cung lại thần biết quỷ hay đặt cửu liên hoàn bên gối . Hơn nữa, còn là giống hệt cửu liên hoàn trong mơ.

      Hôm nay nhìn thấy chiếc nhẫn bạc ngón tay Chỉ Lan, lòng lạnh ngắt, rốt cuộc là ai, rốt cuộc là có mục đích gì. Nếu phải tại sao, còn giấc mộng kia là thế nào. Nếu chỉ là giấc mơ bỏ qua, nhưng cửu liên hoàn và nhẫn phải giải thích thế nào, nếu là , liệu có phải đánh mất Chỉ Lan.

      Huyền Diệp cầm tờ giấy, nhìn nội dung đó, nếu những điều ghi giấy là , vậy có lẽ giấc mơ kia chỉ là mơ. Huyền Diệp gọi mấy người tâm phúc, đưa tờ giấy cho họ.

      “Các ngươi tìm thợ thủ công giỏi nhất kinh thành, xem có thể làm ra sản phẩm theo phương pháp ghi giấy .”

      “Còn nữa, phái thêm vài người giám thị Hách Xá Lí Bảo Doanh, dùng thám tử ngầm của Hoàng ama, phải theo sát Hách Xá Lí thị mọi nơi mọi chỗ, theo dõi xem ta làm gì.”

      Phân công xong cũng chỉ có thể chờ kết quả, chỉ cần nhận được kết quả, có thể xác định được giấc mộng kia mấy phần mấy phần giả.
      tuyệt sắc đại yêu nữthuyt thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com

      Chương 034 – Nụ hôn đầu


      “Biểu ca, chúng ta được xuất cung sao?” Chỉ Lan nhìn Huyền Diệp với vẻ vẫn tin nổi, nàng tiến cung năm năm có lẻ, ngoài lúc về nhà mới chỉ xuất cung lần duy nhất. Từ khi xuyên đến triều Thanh nàng mới biết, thường xuyên xuất cung như Tiểu Yến Tử là chuyện bất khả thi, nhất là thiếu nữ khuê các. ra, nàng gắn bó sớm chiều với Huyền Diệp cũng là hợp quy củ, chỉ là bề ngầm đồng ý nên ai lên tiếng chỉ trích hai người thôi.

      “Uh.” Huyền Diệp gật đầu, nhìn tiểu biểu muội bên cạnh với ánh mắt trìu mến. Đến tận lúc này vẫn xác định được giấc mộng kia là thế nào, nhưng có thế nào cũng ảnh hướng tới dự định của , dự định quan trọng nhất đương nhiên là người mà tâm tâm niệm niệm rất nhiều năm trong giấc mộng kia.

      “Lần này chúng ta đâu?” Chỉ Lan ngước đầu hỏi, Huyền Diệp cao hơn nàng hẳn hai cái đầu, vì vậy nàng phải “ngưỡng vọng” .

      “Hôm nay đưa em xem thứ rất thú vị.” Nhiệm vụ Huyền Diệp giao cho thợ thủ công có thành quả bước đầu, vì thế xin phép Thuận Trị Đế cho phép xuất cung để nghiệm chứng.

      “Thứ gì thế ạ?” Chỉ Lan rất hiếu kỳ, có thể khiến Huyền Diệp vốn khó tính đánh giá cao thứ kia nhất định là rất quý hiếm.

      , lát nữa em biết.”

      “Được rồi, xem đồ xong chúng ta có đâu ? lẽ cứ thế hồi cung?” Khó khăn lắm mới được ra ngoài chuyến, Chỉ Lan có rất nhiều chỗ muốn .

      Quảng Tế Tự.” Huyền Diệp quyết định tìm cao tăng để hỏi về giấc mộng kỳ dị kia, nhưng lại thể gióng trống khua chiêng , chỉ có thể lặng lẽ.

      “Lại chùa miếu?” Chỉ Lan từng rất kỳ vọng chùa miếu, nhưng lần trước nàng đến Long Phúc Tự rồi về cảm thấy chùa miếu chẳng có gì thú vị.

      “Nghe Quảng Tế Tự có cao tăng ra ngoài vân du mới về, chúng ta đến lúc.”

      “Cao tăng? Vậy được ạ.” Chỉ Lan chưa từng được gặp cao tăng, mà chính xác cả hai kiếp của nàng cũng gặp mấy hòa thượng, biết cao tăng kia có “cao tăng”.

      Chỉ Lan ngồi trong xe ngựa, dám vén rèm, bởi vì Huyền Diệp ngồi ngay bên cạnh nắm chặt tay nàng. Trong xe hơi bí, lòng bàn tay vã mồ hôi, Chỉ Lan rất muốn rút tay ra, nhưng thấy Huyền Diệp nắm chặt buông, nàng cảm thấy có lẽ nên manh động.

      “Biểu muội.” Huyền Diệp đột nhiên mở mắt nhìn Chỉ Lan.

      “Dạ?” Chỉ Lan vừa mới mở miệng liền thấy Huyền Diệp giơ tay xoa mặt nàng, ngón tay lướt qua hàng lông mày, bầu má, cuối cùng dừng lại nơi bờ môi mềm. Chỉ Lan chưa từng bị ai làm như thế, bất giác co người lại.

      Huyền Diệp nhanh chóng vươn tay vòng qua lưng Chỉ Lan, ôm chặt nàng vào lòng. Chỉ Lan có chút sợ hãi, Huyền Diệp trước mặt kỳ quái, ánh mắt như có giông bão càn quét, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

      “Biểu ca, làm gì vậy?!” Chỉ Lan có chút bối rối, nàng chưa từng đối diện với Huyền Diệp thế này, muốn tránh nhưng cánh tay kia giữ chặt lấy nàng.

      “Lan nhi, em rời bỏ tôi sao?” Từ sau khi tỉnh mộng, Huyền Diệp cảm giác còn khả năng khống chế tình cảm với Chỉ Lan, dĩ vãng luôn cho rằng Chỉ Lan là thê tử của , hạnh phúc của Chỉ Lan chỉ có thể là do , nhưng trong giấc mộng kia giữ được Chỉ Lan, dù biết mộng chỉ là giả, nhưng vẫn bị ảnh hưởng tâm trạng.

      Chỉ Lan vừa nghe Huyền Diệp gọi hai tiếng “Lan nhi” liền nổi da gà, nàng sống hai kiếp lần đầu tiên nghe người khác gọi như thế, là rất buồn nôn, nhưng vòng tay như gọng kìm của Huyền Diệp khiến nàng thể ngẩng đầu nhìn .

      “Biểu ca, gì vậy?” Ánh mắt Chỉ Lan có phần né tránh, nàng chỉ mới mười tuổi, Huyền Diệp ý đồ dâm ô với trẻ em sao? Mặc dù Chỉ Lan thích Huyền Diệp, nhưng đến lúc bàn chuyện cưới xin còn lâu lắm, chừng đến ngày nào đó nàng lại muốn gả sao, vì thế nàng biết trả lời thế nào.

      Huyền Diệp thấy Chỉ Lan né tránh nhìn , cũng đưa ra câu trả lời mà mong muốn, trái tim trĩu nặng, nhưng cũng biết chuyện này thể nóng vội. thôi giữ cằm Chỉ Lan, ôm Chỉ Lan sát vào lòng, ngửi mùi hương của riêng nàng, mới cảm thấy nỗi sợ hãi bóng gió được xoa dịu từ từ.

      “Biểu ca?” Chỉ Lan vã mồ hôi, may mà nàng dặm phấn, nếu chắc có thể đóng phim kinh dị khỏi cần hóa trang. Giữa ngày hè oi bức bị người ôm chặt rất nóng, mấu chốt là người kia có phản ứng gì, như ngủ thiếp rồi, ngủ thiếp như thế, muốn nàng chết vì nóng sao?

      Huyền Diệp khẽ “uh” tiếng, ràng là trời rất nóng, nhưng hề cảm thấy khó chịu, còn muốn ôm Chỉ Lan chặt hơn. Huyền Diệp thở phào nhõm, quả nhiên là giữ chặt tiểu biểu muội trong lòng mới có thể yên tâm, cho dù giấc mộng kia có là , cũng cho Chỉ Lan cơ hội rời xa .

      “Biểu ca, em nóng quá, … buông em ra có được ?” Chỉ Lan có cảm giác sắp tăng xông vì nóng.

      Huyền Diệp nghe thế, do dự hồi cũng buông nàng ra. Nhìn trán nàng lấm tấm mồ hôi, rút khăn tay ra lau mồ hôi cho nàng.

      Chỉ Lan nhìn Huyền Diệp có vẻ khôi phục bình thường, cũng thầm thở phào hơi, chẳng lẽ Huyền Diệp mắc chứng bất ổn tâm lý lúc dậy , có cần nàng tìm trong hệ thống viên thuốc cho .

      “Nếu Lan nhi sợ nóng, về cung tôi sai Tiểu Lý Tử lĩnh mấy khối băng rồi chuyển cho em, nhưng buổi tối được dùng.” Băng đá quý hiếm, phải thành viên hoàng tộc nào cũng có phần, Huyền Diệp là có ngạch nương là Quý phi, bản thân cũng là Hoàng tử được sủng ái nên mới được thêm chút. Phần lớn đều đưa sang cho Chỉ Lan, dù cũng thích nóng, nhưng là đàn ông, trước giờ vốn thương Chỉ Lan, nên phần của mình đều đưa cho Chỉ Lan.

      “Cám ơn biểu ca.” Chỉ Lan cũng biết Huyền Diệp đối tốt với nàng, nở nụ cười cảm ơn.

      “Chờ hành cung Nhiệt Hà tu sửa xong, mùa hè hàng năm đưa em đến đấy.” Thuận Trị Đế bắt đầu cho xây dựng trường săn Mộc Lan, đương nhiên phải tu sửa chỗ nghỉ ngơi trú chân dọc đường, hành cung Nhiệt Hà là trong số đó, đáng lẽ năm Khang Hi thứ 42 mới bắt đầu kế hoạch kiến thiết hành cung, vì lịch sử thay đổi mà khởi công sớm hơn.

      “Biểu ca tốt!” Chỉ Lan biết hành cung Nhiệt Hà chính là sơn trang Thừa Đức sau này, hình như nàng từng đến đấy du lịch, mặc dù còn nhớ , nhưng cũng biết đó là thắng cảnh nổi tiếng, đẹp lời nào tả được.

      “Chỉ lúc này em mới chịu biểu ca tốt.” Huyền Diệp cười chiều chuộng.

      ràng ngày nào em cũng biểu ca tốt, là biểu ca nghe thấy thôi.” Chỉ Lan bác bỏ ý kiến của Huyền Diệp.

      “Vậy cũng được.” Huyền Diệp nhìn đôi môi đào của Chỉ Lan, rất muốn nếm thử xem là mùi vị gì. Hình như từ tháng trước tâm trạng của bắt đầu có biểu dễ xúc động, nhất là khi ở cùng Chỉ Lan, mỗi lần Chỉ Lan xoa bóp cho , đều muốn ôm hôn này. Nhưng vẫn giữ được lý trí, tại Chỉ Lan vẫn còn , nếu dọa nàng sợ hãi mất nhiều hơn được, có điều lúc này lại muốn đùa dai chút.

      “Nếu Lan nhi cảm thấy biểu ca đối tốt với em, vậy em có nên làm gì báo đáp?” Huyền Diệp có chút hài hước nhìn Chỉ Lan, xem xem nàng phản ứng thế nào.

      “Em thêu tặng biểu ca túi tiền?” Chỉ Lan thử dò xét hỏi.

      “Túi tiền đủ thành ý.” Huyền Diệp chỉ vào môi mình.

      Chỉ Lan đỏ mặt nhìn Huyền Diệp có bộ mặt trêu chọc. Ở cổ đại tuổi này còn , thêm hai ba năm nữa là có thể lập gia đình rồi, Huyền Diệp làm thế là cợt nhả nàng.

      Chỉ Lan từng là người đại, dù còn trẻ, nhưng kiến thức hạn hẹp, nàng còn từng cùng bạn học lén xem AV của Nhật Âu Mỹ, hơn nữa còn tu luyện theo bí tịch bị che tên, theo lý thuyết thể đỏ mặt cách dễ dàng như thế, nhưng vẻ mặt của Huyền Diệp rất khiêu khích, thế nên nàng nhu nhược đỏ mặt.

      Huyền Diệp nhìn mặt Chỉ Lan đỏ đến tận mang tai, cười rất vừa lòng, cũng phải muốn ép Chỉ Lan hôn , chỉ là nhìn dáng vẻ cám dỗ người khác mà hay của Chỉ Lan nên cảm thấy hơi thiếu khống chế thôi.

      Chỉ Lan vừa nhìn thấy thái độ coi thường của Huyền Diệp liền nổi giận, hôn hôn, nàng đánh liều nhắm mắt hôn. ngờ vừa chạm tới môi Huyền Diệp bị đầu lưỡi nóng bỏng cạy mở làn môi, Chỉ Lan cả kinh muốn rút lui, nhưng tay Huyền Diệp đặt lên lưng nàng, cứng rắn khiến nàng thể động đậy, chỉ có thể để mặc Huyền Diệp thân mật.

      Huyền Diệp cũng là nụ hôn đầu, cho dù trong mộng trải nghiệm kiếp cũng chưa từng hôn ai, cảm thấy việc trao đổi nước bọt này có phần ghê tởm, huống hồ chỉ coi những nữ nhân kia là đồ chơi. Huyền Diệp ngậm đôi môi mềm của Chỉ Lan, đầu lưỡi ngang ngược xông vào, cảm nhận hương thơm thể miêu tả, cảm giác mềm mại, ngọt ngào, đầu lưỡi an phận quấy đảo. Huyền Diệp có chút thể kiềm chế, bắt đầu tham lam mút lấy ngọt ngào từ Chỉ Lan.

      Chỉ Lan chống tay lên ngực Huyền Diệp muốn đẩy ra, nhưng nàng vốn yếu hơn , lại vì tu luyện theo bí tịch bị che tên mà trở nên nhạy cảm, chỉ thân mật chút cảm thấy toàn thân vô lực, gì đến nụ hôn ngang ngược này của Huyền Diệp, thậm chí nàng cảm thấy như thở được nữa.

      Huyền Diệp hôn đủ rốt cuộc buông tha Chỉ Lan, nhìn Chỉ Lan nước mắt lưng tròng gò má đỏ bừng cảm thấy tâm trạng rất tốt. hôn phớt lên trán Chỉ Lan, Chỉ Lan chỉ sững sờ nhìn Huyền Diệp, hoàn toàn chưa phản ứng lại được sau nụ hôn cưỡng ép kia.

      “Biểu ca!” Chỉ Lan tức giận, nhưng giọng mềm nhũn tạo chút uy lực nào, ngược lại chỉ khiến Huyền Diệp càng muốn bốc hỏa hơn.

      “Được rồi, ngoan nào!” Huyền Diệp cũng sợ manh động tiếp khiến Chỉ Lan sợ hãi, vì thế ôm nàng vào lòng.

      Chỉ Lan còn sợ nóng nữa, so với sợ nóng nàng còn sợ Huyền Diệp làm chuyện cầm thú hơn, vì thế ngoan ngoãn ngồi yên.

      lát sau xe ngựa ngừng lăn bánh, Huyền Diệp chỉnh trang y phục Chỉ Lan xong xuôi mới xuống xe, giơ tay muốn ôm Chỉ Lan xuống. Chỉ Lan có chút tình nguyện, nhưng lại càng muốn dẫm lên lưng người khác để xuống xe, thế nên lại ôm cổ Huyền Diệp để đưa xuống.

      Từ lúc xuống xe, Chỉ Lan né khỏi phạm vi công kích của Huyền Diệp như tránh nước lũ thú dữ, Huyền Diệp cũng vạch trần nàng, rảo bước rồi lại cầm tay nàng kéo trở về. Chỉ Lan nghiến răng ken két, nếu phải ở nơi công cộng, nàng cho Huyền Diệp biết thế nào là võ cắn.

      “Được rồi, đừng tức giận, lát nữa biểu ca đưa em Thái Bạch Lâu, lần trước hồi cung phải em món cá ở đấy rất ngon sao?”

      Chỉ Lan thầm lườm cái, chẳng lẽ nàng lại bán thân vì đĩa cá, quá coi thường nàng, ít nhất cũng phải là Mãn Hán toàn tịch. (bữa tiệc cung đình có ít nhất 108 món đặc sắc từ ẩm thực Mãn và Hán)

      nào, hôm nay biểu ca đưa em xem loại thủy tinh mới.” Huyền Diệp cũng biết tính tình Chỉ Lan, đổi đề tài khác, quả nhiên thấy Chỉ Lan bị đề tài thủy tinh hấp dẫn ngay lập tức, gật đầu hài lòng.

      “Thủy tinh?!” Chỉ Lan kinh ngạc, chất liệu đại này xuất rồi sao, nàng biết Trung Quốc phát ra ngọc lưu ly từ rất sớm, nhưng thủy tinh phải là chất liệu đại sao.

      “Lan nhi chưa từng nghe đúng ? lát nữa được thấy.” Huyền Diệp cảm thấy khó mà giải thích cho thỏa đáng, nhưng chỉ cần Chỉ Lan nhìn thấy tất là nàng kinh ngạc.

      “Vâng, chúng ta cùng vào .” Chỉ Lan ổn định tinh thần, thủy tinh này nhất định là do người xuyên tạo ra, người xuyên này chuyên nghiệp hơn nàng nhiều, còn biết chế tạo thủy tinh. Nhưng Chỉ Lan cũng ngốc, lát nữa nhìn thấy nhất định phải ra vẻ kinh ngạc vô cùng.

      Vì vậy Huyền Diệp cầm tay Chỉ Lan, mỗi người tâm riêng vào xưởng sản xuất thủy tinh.
      tuyệt sắc đại yêu nữthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :