1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Biểu ca, đừng chạy - Ái Hát Thủy Đích Điềm Muội Muội (133 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: Nhi
      NGuồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 025 – Thưởng hoa hội (2)


      “Đây là lần đầu tiên Đông muội muội dự tiệc thế này sao?” Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương hỏi rất dịu dàng, vẻ mặt tươi cười chân thành, như con cáo dụ dỗ con thỏ.

      “Dạ.” Chỉ Lan như hoảng sợ, rất .

      Nữu Hỗ Lộc nhìn bộ dạng đấy của nàng rất hài lòng, Hách Xá Lí Bảo Doanh nhìn Chỉ Lan đầy khinh miệt, lời nào. Chỉ Lan vụng trộm lườm cái khinh thường, hai tình địch này nông cạn quá.

      Mã Giai Nguyệt Như ngồi cạnh Chỉ Lan cảm thấy có chút kỳ quái, mấy năm trước gặp Đại cách cách nhà họ Đông đâu như thế này, chẳng lẽ định chó sói đội lốt cừu non?! Mã Giai Nguyệt Như biết chân tướng, vì thế quyết định sau này phải tránh xa Chỉ Lan chút.

      “Muội muội đừng e thẹn, tham gia thêm vài lần là quen thôi.” Trực giác Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương mách bảo cách cách sống trong cung năm năm hẳn là đơn giản thế, vì thế ta quyết định thăm dò.

      “Dạ, là do lần đầu gặp các vị tỷ tỷ, thế nên biết gì.” Chỉ Lan ngẩng đầu, nhìn Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương bằng đôi mắt ngây thơ, vẻ mặt vô cùng thuần khiết chút giả dối. chứng minh thuốc làm đẹp của hệ thống rất có tác dụng, khí chất hồn nhiên khiến Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương tin tưởng hoàn toàn rằng người trước mặt chỉ là tiểu bạch thỏ nuôi trong nhà.

      “Đông muội muội bình thường thích làm gì?” Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương bắt đầu đề tài quen thuộc.

      “Luyện chữ, học nữ công, em có sở thích nào đặc biệt.” Chỉ Lan lựa chọn bỏ qua thú vui hàng ngày tìm đến Huyền Diệp để cùng giải trí chơi đùa.

      “Muội muội ở trong cung có bạn chơi cùng sao?” Nhất định phải hỏi thăm kỹ càng xem bên cạnh Tam aka còn tình địch tiềm nào .

      “Chỉ có Na Nhân cách cách, chị ấy tiến cung bầu bạn với Thái hậu. Chị ấy rất tốt, cũng thích chơi với em, chỉ có điều gặp thường xuyên.” Chỉ Lan vừa nghe liền hiểu ý đồ của Xảo Phương, lập tức đưa ra cường địch, các đều công kích ấy , chỗ dựa của ấy là Thái hậu đấy. Hơn nữa nàng cũng dối, Na Nhân cách cách thích nàng, trong cung ai cũng vậy, chứ làm gì còn lý do gì giải thích cho việc ấy thường xuyên “ngẫu nhiên gặp gỡ” nàng, chẳng lẽ là có ý đồ với Tam aka?!

      Quả nhiên vừa nghe thế, những sắp được gả cho Tam aka liền vểnh tai nghe ngóng, cách cách kia có tham gia kỳ tuyển tú nữ tới, lại là người của tộc Khoa Nhĩ Tẩm, có ưu thế cự ly vì sống trong cung, là đại địch, đại địch!

      “Vị Na Nhân cách cách đấy chúng ta cũng biết, nghe ấy là con người hào sảng nhiệt tình, chỉ đáng tiếc có cơ hội gặp gỡ, nếu thêm được tỷ muội tốt.” Nhanh thêm về vị Na Nhân cách cách này , biết người biết ta trăm trận trăm thắng, còn nữa, ai muốn làm tỷ muội với ta, giết ta tính là khách khí rồi.

      Chỉ Lan thấy các cách cách khác đều có vẻ nghe ngóng về Na Nhân, nàng rất ngoan ngoãn tiếp: “Đúng vậy, Na Nhân cách cách rất lợi hại, kỹ thuật cưỡi ngựa của chị ấy rất tốt, so với Tam aka hề thua kém nhiều!” Chỉ Lan ra vẻ bội phục khi đến Na Nhân. Chuyện này nàng láo mà, mỗi khi nàng ngồi cùng ngựa với biểu ca, đều là Na Nhân cách cách đuổi theo sau.

      Thế là quá đủ, Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương ghen tỵ muốn bốc khói, ta còn chưa từng được phi ngựa với Tam aka, nhưng ngoài mặt ta vẫn duy trì được thái độ rất hoàn mỹ. “Đông muội muội cũng cưỡi ngựa sao?”

      “Em biết, cũng dám cưỡi ngựa mình, vì thế chỉ có thể đứng ngoài xem Na Nhân cách cách và Tam aka tỷ thí, rất phấn khích!” Chỉ Lan ra vẻ mất mát, ngưỡng mộ. Đúng vậy, nàng chỉ được cưỡi cùng con ngựa với Huyền Diệp, thể tự do phi nước đại là việc rất buồn khổ, nhưng lại có thể nhìn thấy Na Nhân đuổi theo Huyền Diệp, cũng tính là bù đắp.

      Vì thế ai nấy đều bị lừa, ra những cách cách kia cũng ngốc, mà là Chỉ Lan có vẻ mặt rất chân thực, chút sơ hở, lại thêm khí chất hồn nhiên do uống thuốc của hệ thống càng khiến người ta thể hoài nghi.

      “Tam aka rất thích cưỡi ngựa với Na Nhân cách cách sao?” Người hỏi câu này phải Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương, ta kém thông minh đến thế. Chỉ Lan nhìn tiểu nương trước mắt, dường như nhớ ra tên ta, nhưng cũng ảnh hưởng, vì thế nàng trả lời.

      “Em biết.” Chỉ Lan vội vàng lắc đầu, nàng bàn luận công khai về sở thích của biểu ca đâu, nàng là đứa bé giữ quy củ mà.

      nương kia thấy Chỉ Lan như thế, càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng, Na Nhân cách cách rất nguy hiểm, cần tiếp xúc cẩn thận. Vì thế ấy hỏi lại, quay đầu tiếp tục suy nghĩ.

      Nữu Hỗ Lộc tiếp lời với Chỉ Lan. “Muội muội cũng đừng giận, Tam aka là biểu ca của muội muội, nhất định dạy muội muội.”

      Vừa nghe lời này, Chỉ Lan liền mếu máo như bị bắt nạt. Nàng , “Kỹ thuật bắn cung cưỡi ngựa của Tam aka rất tốt, cũng là sư phụ tận tâm, chỉ là do em ngốc nghếch học xong.” xong nàng lại cúi mặt, xin lỗi biểu ca, nàng cũng chỉ thôi, còn người khác hiểu thế nào liên quan tới nàng.

      “Muội muội đừng khổ sở, cưỡi ngựa bắn cung tốt có thể cải thiện ở lĩnh vực khác.” Vậy về sở trường của .

      “Dạ, nữ công của em cũng tệ lắm.” Chỉ Lan ngẩng đầu hưng phấn, rồi nàng ngẫm nghĩ chút nhìn sang Mã Giai Nguyệt Như, do dự , “Nhưng vẫn bằng Mã Giai tỷ tỷ, ba năm trước em từng gặp Mã Giai tỷ tỷ, kỹ thuật thêu của chị ấy rất tuyệt, Tam aka cũng phải tấm tắc khen ngợi.” Ai bảo vừa rồi hãm hại ta, hừ!

      Tuy rằng từng khen câu xã giao, nhưng cũng là khen mà. Chỉ Lan xong liền nhìn Mã Giai Nguyệt Như với đôi mắt long lanh, giống như “Chị xem em nén đau buồn kể chuyện Tam aka khen ngợi chị, chị cũng khen em câu !”

      Mã Giai Nguyệt Như nhìn thái độ Chỉ Lan liền biết tình hình hay rồi, quả nhiên những ánh mắt nhìn ta bắt đầu sắc lạnh. ta cười cười , “Muội muội khen quá lời, nữ công là chuyện vặt vãnh, điều chúng ta cần học là giúp chồng dạy con.” Mã Giai thị đối với nghe Tam aka khen ngợi rất vui vẻ, tuy rằng cảm thấy bị Chỉ Lan hãm hại, nhưng nhờ thế mà được nổi bật, cho nên quyết định trả thù sau.

      ngờ Mã Giai muội muội mới là chân nhân bất lộ tướng.” Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương lời vậy, nhưng mắt lại nhìn Hách Xá Lí Bảo Doanh, ý muốn xem , thể hết nên phải chân nhân.

      Hách Xá Lí Bảo Doanh vẫn để ý tới Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương, dù sao lời này cũng phải với ta, ta còn nghĩ hai đối thủ của mình sao kém cỏi quá, kẻ chỉ biết tấn công người khác, kẻ nhát gan như chuột còn ngây ngô khờ khạo. ta cũng có chút chú ý tới Mã Giai Nguyệt Như, dường như Mã Giai thị coi ta là kẻ địch, vậy lại là kẻ muốn trèo cao, ta chẳng thèm quan tâm, vẫn ngồi bình thản tiếng nào.

      “Nghe tài đánh đàn của Nữu Hỗ Lộc tỷ tỷ là nhất, khả năng nữ công của muội muội đâu đáng kể, chỉ là chút tài mọn thôi. Muội muội cũng học đàn, nhưng có được nhạc cảm như của tỷ tỷ.” Mã Giai thị vừa thấy đề tài lệch ra khỏi bản thân liền kéo trở lại, còn thuận tiện tán tụng xã giao câu. Tuy ta rất ghét Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương và Hách Xá Lí Bảo Doanh, nhưng đứng dưới mái hiên nhà người ta thể cúi đầu, với gia thế của ta, vào phủ Tam aka cùng lắm chỉ là cách cách, vì tương lai lâu dài, ta phải nhẫn nại vài năm.

      Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương nghe thế quả nhiên nở nụ cười, ta rất đắc ý với tài đánh đàn của bản thân, tuy tại thể thể phen, nhưng được tán tụng cũng rất tốt. “Muội muội quá khen, sau nếu có cơ hội nhất định phải cùng muội muội tham khảo góp ý phen.”

      “Các tỷ tỷ đều lợi hại.” Chỉ Lan cũng nhân tiện khen câu hợp lý, kiểu tiệc tùng này nhàm chán, công kích lại là nịnh bợ, đáng nản hơn là công kích trá hình nịnh bợ, mắng người khác xong là khen bản thân ngay, nàng nghe mà phát mệt.

      “Muội muội còn , chúng ta cũng chỉ là vì lớn hơn muội mấy tuổi thôi.” Hách Xá Lí Bảo Doanh lên tiếng, ta chịu nổi cái thái độ khoe khoang của Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương, ta viết liền mấy bài thơ cũng chưa tự đắc được như Xảo Phương chưa đàn bản nào.

      “Đúng vậy, chúng ta cũng chỉ ỷ lại việc sinh trước mấy năm, muội muội đừng nản lòng.” Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương lại nhìn Hách Xá Lí Bảo Doanh mà chuyện, ý là cứ tự cho là hơn ta tuổi nên ra vẻ bình tĩnh chững chạc, ta khinh!

      Chỉ Lan nhìn là biết hai người này lại giao chiến, nàng cầm miếng điểm tâm ăn, quên , thích cắn xé nhau cứ việc, nàng hoàn thành nhiệm vụ, đừng liên lụy đến nàng.

      Thưởng hoa hội kết thúc trong bầu khí rất ôn hòa giả tạo, Chỉ Lan theo Hách Xá Lí thị trở về phủ. Rốt cục thoát thân, nàng nghĩ bao giờ tham gia kiểu tiệc tùng công kích trá hình này nữa.

      Hôm sau, Chỉ Lan bị triệu vào cung khẩn cấp, vừa hồi cung thấy Huyền Diệp chờ nàng ở cung Cảnh Nhân. Chỉ Lan vừa nhìn liền biết tình hình hay rồi, nhấc chân chuẩn bị chạy trốn, đáng tiếc nàng chân ngắn, lập tức bị Huyền Diệp tóm được. Huyền Diệp kéo nàng vào phòng, ấn xuống ghế dài, chuẩn bị thực trừng phạt nghiêm khắc —— đánh đòn, kết quả còn chưa xuống tay nghe thấy tiếng khóc nức nở.

      Vì thế Huyền Diệp đành phải buông tay, nâng Chỉ Lan dậy rồi ôm, vỗ lên lưng nàng dỗ dành, chờ Chỉ Lan nín khóc, mới bắt đầu tra hỏi.

      “Hôm qua Thưởng hoa hội có vui ?” Giọng có phần u, ràng là tình huống nguy hiểm.

      “Cực kỳ buồn chán, chơi với biểu ca vẫn vui hơn.” Chỉ Lan ôm cánh tay Huyền Diệp bắt đầu làm nũng.

      ? Tôi thấy em đùa vui vẻ lắm mà.” Huyền Diệp cảm thấy rất hưởng thụ với nũng nịu của Chỉ Lan, thế nên ngữ khí ôn hòa hơn chút.

      hề, em chẳng hiểu nổi bọn họ gì, !” Chỉ Lan chỉ còn thiếu nước giơ tay lên thề.

      “Đồ quỷ , biểu ca đua ngựa với Na Nhân cách cách lúc nào, tấm tắc khen khả năng nữ công của Mã Giai thị lúc nào, tại sao tôi biết.”

      “Biểu ca, đãng trí quá, mỗi lần cưỡi ngựa với phải Na Nhân cách cách luôn đuổi theo đằng sau đấy thôi, về phần nữ công, phải thêu cũng được đó sao. Em có láo đâu, chỉ là biểu ca đãng trí, nhưng sao, sau này em nhắc nhở .” Chỉ Lan hiên ngang lẫm liệt tỏ vẻ trách cứ đãng trí của Huyền Diệp, còn khẳng khái nhắc nhở giúp.

      Huyền Diệp tức muốn méo miệng, nhưng vẫn buồn cười xoa đầu Chỉ Lan. “Sau này được đùa người khác như thế nữa, nếu bị phát làm sao bây giờ, em cho rằng chỉ có em thông minh thôi sao.”

      phải còn có biểu ca thông minh đệ nhất thiên hạ sao? Em sợ.” Chỉ Lan dùng đầu cọ cọ tay Huyền Diệp.

      “Chỉ biết tìm tôi thu dọn tàn cục hộ em, bỏ , lần này trách em nữa, từ nay về sau đừng dự tiệc kiểu đấy nữa.” Huyền Diệp cảm thấy phản kích của biểu muội rất đáng , nhưng cũng sợ biểu muội bị nhóm nữ nhân kia dạy hư, thường xuyên giám sát vẫn hơn. Nếu phải lo lắng cho biểu muội nên phái người theo dõi, chừng biểu muội bị bắt nạt cũng hay. Quả nhiên biểu ca đại nhân là kẻ cực kỳ thiên vị, ngươi nhìn kiểu gì thành biểu muội của ngươi bị bắt nạt, nàng trêu đùa người khác có.

      “Dạ.” Chỉ Lan rất tán thành gật gật đầu, dựa vào vai Huyền Diệp, thoải mái ngủ thiếp , sáng sớm bị lôi ra khỏi chăn, khổ được thành lời.
      tuyệt sắc đại yêu nữthuyt thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: nhi
      nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 026 – Đau lòng


      Nửa đêm, Chỉ Lan nằm giường trằn trọc mãi vẫn ngủ được. Nàng tung chăn ngồi dậy, gỡ mái tóc rối bù, thở dài. Trong tay nàng là viên thuốc, thoạt nhìn tầm thường nhưng có sức công phá ngang bom nguyên tử. Chỉ Lan nhìn nó chăm chú đến ngẩn người, biết suy nghĩ gì.

      Hệ thống kêu đinh tiếng, làm Chỉ Lan giật nảy người, nàng có chút sợ hãi mở hệ thống lên, đêm hôm khuya khoắt, đừng là có ma quỷ nào ghi tên vào “danh sách thù địch”, Chỉ Lan vội kéo chăn sát người.

      May là chỉ có lá thư, có thể gửi thư cho Chỉ Lan ai ngoài người của Cục quản lý thời , Chỉ Lan dụi mắt, mở hộp thư.

      “Thân gửi khách hàng, có phải bạn buồn phiền vì viên đan dược bạn mua của công ty chúng tôi mấy hôm trước? Có phải bạn do dự biết có nên sử dụng hay ? Có phải bạn lo lắng sử dụng thế nào mới an toàn để lại tác dụng phụ? Công ty chúng tôi dự đoán đến tình huống này, để thực lý tưởng vĩ đại của bạn, công ty chúng tôi dự thảo cho bạn rất nhiều phương án, nếu bạn đồng ý, công ty chúng tôi vẫn còn phương án khác. Phương án cuối cùng này cam đoan có vấn đề gì, nhưng cần bạn trả giá rất lớn, nếu bạn có hứng thú, xin hồi theo cú pháp Y (yes), nếu hứng thú, xin hồi theo cú pháp N (no).”

      Đọc xong lá thư này, Chỉ Lan có cảm giác như bị lừa. Biện pháp cho Huyền Diệp uống thuốc “bất lực” quả có chỗ nguy hiểm, phải là nàng dám làm, mà là nếu làm mà bị phát Huyền Diệp có cảm giác bị xúc phạm, lý do đó khiến nàng do dự. Lúc mua thuốc nàng chưa suy nghĩ đến vấn đề sau đấy, giờ thể cân nhắc kỹ càng, vì lẽ đó nàng mất ngủ mấy ngày.

      Hệ thống sao có thể trợ giúp vào thời điểm này chứ, hệ thống bao giờ chủ động liên lạc với nàng. Lúc trước nàng cầu cứu hệ thống cũng là do bản năng, kỳ vọng nhiều. Chỉ Lan muốn Huyền Diệp thân mật với người phụ nữ khác, nàng rộng lượng dửng dưng đến mức cảm thấy chuyện đó thành vấn đề, cũng cảm thấy bản thân phải cam chịu sau khi có giúp đỡ của hệ thống. Trong suy nghĩ của Chỉ Lan, cố gắng lần là có lỗi với bản thân, dù kết cục có thế nào, ít nhất nàng cũng từng cố gắng nghĩ biện pháp chứ phải là nhẫn nhục chịu đựng.

      Tuy rằng xuyên đến cổ đại, nhưng trong xương cốt Chỉ Lan vẫn có tư tưởng của thiếu nữ đại, nhận giáo dục đại suốt hai mươi năm, nào thờ ơ được. Nàng chưa làm là vì vẫn suy nghĩ xem cho Huyền Diệp uống thuốc rồi sau đó phải thu dọn tàn cục thế này, trước khi nghĩ ra phương án vẹn toàn nàng ra tay, dù sao đến lúc tuyển tú còn mấy tháng nữa, tuyển xong đến lúc cưới gả lại thêm thời gian, nàng việc gì phải nóng vội.

      Chỉ Lan hồi theo cú pháp Y, bởi vì nàng muốn xem thử xem biện pháp có tác dụng phụ là gì, cái giá phải trả là gì. Rất nhanh sau đó, hệ thống hồi trở lại, biện pháp rất đơn giản, đó là nâng level của Huyền Diệp trong mục “tình huống đào tạo” đến mức độ nhất định, tự động trở thành người thủ thân như ngọc. Level tại của Huyền Diệp là lv6, title “Biểu ca thích biểu muội”, đến khi đến lv20 title “Thà bản thân chịu thiệt thòi cũng để biểu muội chịu thiệt thòi”, cam tâm tình nguyện xa lánh những nữ nhân khác.

      Chỉ Lan lập tức tính toán xem bao lâu nữa lên đến lv20, nhận ra nhanh cũng phải vài thập niên. Chẳng lẽ nàng lại bắt chước nữ nhân khác, bỏ ra nửa đời trước lao tâm khổ tứ vì người đàn ông, giúp điều dưỡng thân thể, khiến tâm tình sảng khoái, sau đó lại vui vẻ đưa tiễn tìm nữ nhân khác. Chờ đến lúc già bay nhảy được nữa, rốt cuộc nổi lòng hảo tâm bỏ qua những nữ nhân khác quay về với nàng, lẽ nàng lại mang ơn nghẹn ngào coi đó là chân ái?!

      Mẹ ơi, thế ở giá còn hơn, nàng có hệ thống thể nào chẳng sống được, nàng cũng tin thể tìm được người đàn ông nàng đến hết đời. Cùng lắm từ cung đấu trở thành điền văn, nàng tình nguyện làm ruộng cũng muốn nhìn người đàn ông mình ngủ với nữ nhân khác mỗi ngày, mà còn là chuyện nghĩa vụ phải thế. Nàng muốn chỉ có nàng, tuyệt đối thỏa hiệp.

      Chỉ Lan cũng ngốc, liên tưởng đến hành vi cuối cùng của hệ thống nàng nhận ra mình bị lừa, hệ thống dền dứ tới lui cho cùng chỉ vì muốn nàng trả cái giá như nó mong muốn. Nếu ngay từ đầu là việc này có hy vọng đâu, nhiều khả năng Chỉ Lan bắt đầu lên tinh thần, chuẩn bị cho màn cung đấu khốc liệt.

      Nhưng hệ thống tạo cho Chỉ Lan hy vọng, có điều biện pháp đó có vô số vấn đề khó giải quyết, tác dụng của viên thuốc là ở chỗ khiến Chỉ Lan còn dửng dưng được nữa, bởi vì sau khi có được biện pháp giải quyết dù chưa thỏa đáng, nàng xác nhận cho ý nghĩ Huyền Diệp chỉ có thể là của nàng, vì thế tại nàng có cách nào từ chối lời đề nghị của hệ thống.

      Vì thế nàng tiếp tục xem cái giá phải trả, quả nhiên hệ thống có thể nâng Huyền Diệp lên lv20 ngay lập tức, nhưng Chỉ Lan phải ký vào hợp đồng. Nội dung hợp đồng cũng phức tạp, thời hạn 20 năm, trong 20 năm Chỉ Lan phải hoàn thành tất cả các nhiệm vụ hệ thống đưa ra, hoàn thành hệ thống có quyền xóa sạch.

      Chỉ Lan đọc xong liền nổi giận! Đây ràng là mưu quỷ kế của hệ thống, ngay từ đầu mục đích của nó là muốn nàng làm thân trâu ngựa. Nàng đoán rằng quản lý Cục có quy định bảo vệ quyền lợi của người xuyên , ví dụ như được ép buộc người xuyên làm chuyện họ muốn, thế nên hệ thống chỉ có thể bầy trò khiến nàng nhận lời, như thế tính là phạm pháp, bởi vì Chỉ Lan tự nguyện.

      Chỉ Lan tức giận, nàng cảm thấy bản thân bị coi như trò đùa, lửa giận thiêu đốt lý trí. Nàng quyết đoán tắt hệ thống, trùm chăn, làm chuyện vô cùng mất mặt … là khóc.

      Kiếp trước nàng cũng chỉ là người bình thường, chưa va chạm với xã hội, chưa đương, vì thế dù sống ở triều Thanh hơn mười năm, nàng vẫn ôm khát vọng về tình . Chỉ Lan cảm thấy bản thân nhất định là xuyên ngốc nhất, cứ ôm ấp giấc mộng nhạt nhẽo “ đời kiếp chỉ đôi ta”, nếu bị xuyên khác biết được chắc chắn cười nhạo.

      Chỉ Lan trùm chăn khóc nức nở, nàng thích Huyền Diệp, vì thế cũng chỉ hy vọng Huyền Diệp có thể chỉ thích mình nàng, nếu được, nàng tình nguyện lấy làm chồng, ít nhất trong lòng nàng có thể ghi nhớ những kỷ niệm đẹp nhất với Huyền Diệp. Nàng có cách nào tưởng tượng cảnh Huyền Diệp ôm ấp nữ nhân của , âu yếm những lời tình tứ. Chỉ Lan cũng biết ích kỷ thế là tốt, nhưng nàng là con người thà làm ngọc nát chứ làm ngói lành, nhưng giờ chẳng còn biện pháp nào.

      Giờ phút này Chỉ Lan cảm thấy mất tinh thần chưa từng có, từ khi xuyên , nàng luôn tự thuyết phục bản thân, rằng có khả năng phải chung chồng, người đàn ông đó là ông trời của nàng, bảo đảm cuộc sống của nàng, nàng cung cấp cho tất cả nhu cầu của . Nhưng sau khi có hệ thống, nàng bắt đầu hy vọng xa vời, có ý nghĩ tiến thêm bước.

      Chỉ Lan cảm thấy có lẽ nàng giống như những xuyên khác, chấp nhận số phận làm phụ nữ bình thường ở thời phong kiến, chỉ hy vọng chồng nàng có thể ưu ái nàng hơn chút trong cuộc chiến thê thiếp, sau đó tiếp tục sống hèn mọn đến chết. Nếu nàng làm tốt, vận mệnh ưu ái, có lẽ trước khi nàng chết, người đàn ông kia bố thí cho nàng chút chân tình ít ỏi, sau đó nàng có thể thanh thản nhắm mắt xuôi tay.

      Nghĩ đến đó, Chỉ Lan khủng hoảng, nàng muốn sống như thế, càng muốn Huyền Diệp là người đàn ông đó. Nếu phải khuất phục trước vận mệnh, nàng gả cho Huyền Diệp, nàng tình nguyện đứng xa xa nhìn , muốn thời gian từ từ bào mòn tình của hai người, ít nhất trong ký ức của nàng, chỉ có thời gian mà Huyền Diệp là của riêng nàng.

      Sáng hôm sau, mắt Chỉ Lan vừa sưng lại vừa đỏ, Chỉ Lan cố lắc đầu, vẫn tươi tỉnh lên được. Nàng kéo kéo khóe miệng, cố gắng tạo ra nụ cười, kết quả vẫn vô ích. Nàng là người lạc quan, nhưng có nghĩa là nàng là loại tim phổi vô cảm, nàng cũng biết khổ sở biết buồn rầu biết bất an, chính lá thư cuối cùng của hệ thống khiến cảm xúc của nàng bùng nổ.

      Chỉ Lan nhắm mắt lại, tự với bản thân nhất định có biện pháp, thể khuất phục vận mệnh như thế, đấu tranh lần nàng chết nhắm mắt. Đây là cuộc chiến của riêng nàng, kết quả cuối cùng chỉ có thắng lợi hoặc thất bại, nàng chấp nhận được bất cứ đáp án nào lửng lơ, nàng có cách nào giống như lời của Trương Ái Linh, khiến bản thân lẫn vào bụi trần, nàng nở được đóa hoa đấy.

      (Câu của Trương Ái Linh: Gặp được , biến thành rất thấp, rất thấp, thấp đến lẫn vào bụi trần. Nhưng trong tim lại rất vui, từ trong bụi trần nở ra đóa hoa. Nguồn)
      tuyệt sắc đại yêu nữthuyt thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: nhi
      nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 027 – Phiên ngoại Vô Trách Nhiệm (1)


      Khang Hi vừa tỉnh ngủ, chợt phát ra có người ngủ bên cạnh mình. liền bừng tỉnh ngay lập tức, sao có thể có người ngủ bên cạnh , tối hôm qua ràng là nhiều tấu chương quá nên ngủ lại cung Càn Thanh, vậy người bên cạnh là ai?!

      Khang Hi ngồi bật dậy, tấm chăn màu vàng trượt xuống, người bên cạnh có lẽ là thấy lạnh, xoay người kéo lại chăn, còn ầm uh mấy tiếng. Khang Hi nhìn thấy tướng mạo người đó xong ngây người, đây phải Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu của sao? phải nàng qua đời nhiều năm sao, sao có thể ngủ bên cạnh ! Hơn nữa cũng có khả năng ngủ lại chỗ phi tần, càng thể chia chăn sẻ gối với nữ nhân khác!

      Khang Hi càng nghĩ càng thấy thích hợp, chỗ này tuyệt đối phải cung Càn Thanh, hơn nữa trong phòng này ngoài và nữ nhân bên cạnh còn bất cứ thái giám cung nữ nào khác. Nhưng dù gì cũng là Hoàng đế, ổn định tâm trạng xong, cẩn thận quan sát phía trước của nữ nhân bên cạnh.

      Tuy rằng gương mặt nàng rất giống Đông Giai thị, nhưng tuyệt đối phải người, Khang Hi cũng coi như là trải nghiệm vô số, nhưng chưa từng gặp nữ nhân nào đẹp đến thế, ngay cả Vệ thị cũng bằng. Quả đúng là “Thêm phân là dài, bớt phân là ngắn, dặm phấn thành quá trắng, thoa son thành quá đỏ. Mày biếc như lông chim trả, da như tuyết trắng, eo như thắt lụa.” (Đăng Đồ Tử Háo Sắc Phú của Tống Ngọc)

      Nữ nhân ngủ như cảm nhận được ánh mắt của Khang Hi, mở đôi mắt vẫn mờ mịt, khiến Khang Hi nhớ đến câu “Mi như viễn sơn, bờ môi như cánh hoa đào, tóc mây bồng bềnh, đôi mắt long lanh”. Người nọ hé môi, nũng nịu gọi .

      “Biểu ca!” Tối hôm qua Chỉ Lan bị tra tấn tới khuya, muốn ngủ cho lại sức, ai ngờ sáng sớm bị Huyền Diệp làm cho tỉnh, phẫn nộ mà chưa có chỗ trút giận. Nàng thấy Huyền Diệp ngồi bật dậy nhìn nàng chằm chằm thẫn thờ, nàng cũng yếu thế ngồi dậy, màng chuyện tấm chăn trượt khỏi người nàng.

      Vì thế Khang Hi liền thấy nữ nhân kia trừng mắt với rồi cũng ngồi dậy, nhìn chút e dè. người nàng vẫn vết bầm sau lần ái ân, vẻ đẹp rất kích thích. Khang Hi cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, bộ phận nào đó nhanh chóng cứng rắn.

      Chỉ Lan nhìn vẻ chút phản ứng của Huyền Diệp, nàng nghiêng đầu, dụi mắt, dùng tay sờ sờ lên mặt Huyền Diệp, đúng mà, đây đúng là Huyền Diệp mà.

      “Biểu ca, làm sao vậy, sớm thế này tỉnh làm gì, em còn buồn ngủ, chỉ tại !” Chỉ Lan bĩu môi, lắc lắc cánh tay Huyền Diệp.

      Khang Hi cảm thấy phần da thịt đụng chạm như có lực hút, khiến thể rút tay ra. bắt đầu nhận thức được, theo khung cảnh xung quanh hẳn là vẫn là Hoàng đế, nữ nhân trước mắt vừa gọi biểu ca cũng chứng minh điều đấy, nữ nhân kia có lẽ là biểu muội Đông Giai thị của , đúng vậy.

      “Biểu ca, làm sao vậy, kỳ lạ quá.” Chỉ Lan huơ huơ tay trước mặt Huyền Diệp, giống như kiểm tra xem có ngớ ngẩn .

      “Có phải vì ngạch nương và Hoàng ama sắp trở về ? Hay là triều đình có chuyện gì khiến phiền lòng? Sao lại thế này.” Chỉ Lan hoang mang, thậm chí nàng còn hoài nghi biết bản thân tỉnh hay chưa, nàng cảm thấy người đàn ông nhìn nàng phải biểu ca của nàng.

      Khang Hi vẫn tiếng nào, bị mấy chữ “ngạch nương và Hoàng ama” làm cho kinh sợ, chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến.

      “A, chẳng lẽ em gây rắc rối?” Chỉ Lan nghĩ ngợi hồi, gần đây nàng hề trêu chọc đùa nghịch người nào, hậu cung cũng rất ổn, phạm sai lầm nào.

      “A! Em biết rồi! Nhất định là biểu ca mộng du?!” Chỉ Lan như vỡ lẽ về tình trạng của người đối diện, gật gù như gà mổ thóc.

      Khang Hi chỉ nhìn nàng đăm đăm, cảm thấy hứng thú với nữ nhân đối diện, có ai dám chuyện với bạo dạn như thế.

      đúng! Ngươi phải biểu ca! Ngươi là ai?!” Nhìn vẻ mặt Khang Hi, rốt cuộc Chỉ Lan cũng tỉnh táo hoàn toàn, nàng vội vàng kéo chăn che người, sắc mặt cũng trở nên tức tối, chỉ thiếu nước đạp “kẻ giả mạo” trước mắt xuống giường. (Ờ ờ, mình nghĩ là ở gian kia Đông Giai thị cũng là vợ Khang Hi, có gì mà che nhỉ?)

      phải là trẫm nên hỏi nàng câu đấy sao?” thế nào Khang Hi cũng là Hoàng đế, tố chất tâm lý siêu việt, ngữ khí khi câu này vẫn ung dung nhanh chậm.

      “Ngươi ra ngoài trước , ta muốn mặc quần áo.” Chỉ Lan mặc dù có chút kích động, nhưng cũng sợ , dù sao Hoàng ngạch nương và Hoàng ama sắp về rồi, xem “kẻ giả mạo” này làm được gì. Nàng nên dùng thuốc khống chế trước hay là nghĩ biện pháp trước. Nhưng biểu ca của nàng đâu rồi, nghĩ đến đây mắt Chỉ Lan liền đỏ hoe.

      Khang Hi vẫn rất phong độ, ung dung rời giường, còn thuận tay kéo dây treo chuông ở đầu giường, quả nhiên có người tiến vào hầu hạ ngay lập tức.

      Uyên Ương cảm thấy hôm nay Hoàng hậu nương nương và Hoàng thượng đều kỳ quái, nhưng Uyên Ương thắc mắc gì, dựng bình phong, hầu hạ Chỉ Lan rửa mặt chải đầu thay quần áo. Ở bên ngoài, các cung nữ cũng có chút lúng túng, bởi vì bình thường Hoàng thượng để bọn họ thay quần áo, việc đó đều do Hoàng hậu nương nương làm, nhưng nhìn Hoàng thượng bình tĩnh đứng đó, họ dám gì, chỉ cúi đầu hầu hạ.

      Chỉ Lan rất muốn khóc, sao vừa sáng sớm tỉnh lại thấy biểu ca đâu! Chờ trở về nàng nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc, phạt ba ngày cho ngủ giường!

      Chỉ Lan và Khang Hi bình tĩnh ăn sáng, ai tiếng nào, sau đó Khang Hi lên triều. Chỉ Lan vốn muốn để , vì chỉ là “kẻ giả mạo”, nếu làm hỏng chuyện của Huyền Diệp biết làm sao, nhưng nàng có năng lực ngăn cản, chỉ có thể nhìn “kẻ giả mạo” kia nghênh ngang phóng khoáng bước , là trêu tức nàng!

      Khang Hi hỏi dò Lí Đức Toàn về tình xảy ra, tuy Lí Đức Toàn cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng trả lời thành . Khang Hi vốn nghĩ từng trải nhiều nên bình tĩnh lắm rồi, dù sao tám tuổi mất cha, mười tuổi mất mẹ, liên tục chết ba Hoàng hậu, ngoài ra còn chết n con trai, tưởng bản thân đến cảnh giới mình đồng da sắt, ngờ giờ sụp đổ hoàn toàn!

      Tại sao năm nay mới là năm Khang Hi thứ 7, Thái thượng hoàng và Thái hậu du sơn ngoại thủy là cái quái quỉ gì, rốt cuộc đây là chỗ nào chứ?! Lên triều, các quan thấy mặt Hoàng đế tối sầm như mực e dè dám gì. Khang Hi nhìn vẻ nơm nớp lo sợ của họ, cũng có hứng thú chuyện, mà cũng biết phải gì, vì vậy nhanh chóng bãi triều.

      Cầm đến tấu chương toàn những chuyện biết, buông tấu chương, quyết định gặp biểu muội, thương lượng cùng biểu muội phen, nhân tiện thăm dò xem có nên giết người diệt khẩu , chuyện thế này thể để người khác biết.

      Chỉ Lan cũng ngốc, nàng ngồi ở cung Khôn Ninh, nghĩ ngay đến chuyện người thứ nhất mà “kẻ giả mạo” kia muốn thủ tiêu nhất định là nàng, thế nên nàng chuẩn bị rất kĩ, từ đan dược đến vũ khí, chỉ cần duỗi tay là lấy được. Nàng chỉ lo ngại duy nhất điều là thân xác đấy là của biểu ca, nếu làm bị thương biểu ca biết làm sao giờ.

      Quả nhiên bao lâu Khang Hi đến, Chỉ Lan cho bọn người hầu lui hết, chỉ còn lại nàng và Khang Hi ngồi đối diện. Chỉ Lan luôn thi hành chiến lược địch bất động ta bất động, thế nên nàng chỉ nhìn Khang Hi đầy oán hận, tiếng nào. Khang Hi lão luyện hơn nàng nhiều, nhấc chén trà chậm rãi nhấp ngụm, cuối cùng vẫn là Chỉ Lan hết kiên nhẫn trước.

      , ngươi là ai, tại sao lại ở trong thân thể của biểu ca ta, biểu ca ta đâu rồi?!” Chỉ Lan hận người trước mặt thấu xương, dám bắt cóc linh hồn biểu ca của nàng.

      “Trẫm vừa tỉnh lại ở đây, ra trẫm thấy nên là trẫm hỏi mới đúng, nàng là ai? Ai cho phép nàng năng với Hoàng đế bằng thái độ đấy?!” Khang Hi đặt chén trà xuống bàn, khẩu khí ràng là để ý nhưng người khác lại phải run lên.

      Có điều Chỉ Lan hề sợ , nếu phải là sợ ném chuột vỡ bình hại đến thân thể Huyền Diệp, nàng khống chế tên này từ sớm.

      “Ta đương nhiên là Hoàng hậu, là thê tử duy nhất của Huyền Diệp, nếu ngươi thức thời mau giải thích , bằng …” Chỉ Lan hạ quyết tâm cho Khang Hi ra khỏi căn phòng này, quá nguy hiểm, chỉ chiếm thân xác của Hoàng đế, đáng sợ hơn là có phong thái của Hoàng đế , trước khi Huyền Diệp quay về nàng nhất định phải khống chế được tên này, để gây rắc rối.

      “Ồ?! Tại sao trẫm nhớ là bản thân có phi tử như nàng?” Khang Hi cảm thấy nữ nhân đối diện giận dữ như con mèo con xù lông, tức giận mà còn muốn chơi đùa với nàng chút. Dù sao vẫn là Hoàng đế, có ai làm gì được , ngoại trừ nữ nhân cần được khống chế này.

      “Ngươi!” Chỉ Lan nổi giận, “kẻ giả mạo” kia quá đáng, dám dùng thân xác Huyền Diệp mà câu đó với nàng. Nàng cảm thấy chừng Huyền Diệp vẫn ở trong thân xác đấy, chỉ có điều bị người kia đè nén. Thế nên nàng đổi thái độ, tựa như lúc bình thường chuyện với Huyền Diệp.

      “Biểu ca, mau ra , có người giả dạng bắt nạt em!” Chỉ Lan nhanh chóng rơm rớm nước mắt, nhìn người đối diện chằm chằm, như thế đối diện phải kẻ giả mạo mà là người .

      Khang Hi vừa nghe thế liền xây xẩm, nhìn đôi mắt như muốn bật khóc của người trước mặt mà lòng đau nhói, như thế bản thân làm chuyện rất xấu xa.

      Chỉ Lan thấy “kẻ giả mạo” như thế liền biết chiêu này hữu dụng, biểu ca phải mạnh mẽ hơn!

      “Biểu ca, quay lại em bao giờ để ý tới nữa! Em !”

      ràng là câu này có lực sát thương rất lớn, Khang Hi cảm thấy càng thêm chóng mặt, như thể có người khác sắp thức tỉnh. vội cắn môi, để bản thân có thể giữ được tỉnh táo.

      “Này! Ngươi được cắn, đấy là môi của biểu ca, cắn bị thương biết làm sao! Ngươi thôi ngay cho ta!” Chỉ Lan thấy “kẻ giả mạo” cắn chỗ mà vốn chỉ có nàng được cắn vội lên tiếng ngăn cản.

      Khang Hi ngất xỉu, Chỉ Lan đỡ , may mà nàng vốn khỏe mạnh. Dìu Khang Hi lên giường, Chỉ Lan dám rời , vừa nghĩ đến chuyện có thể được gặp biểu ca nữa nàng liền òa khóc, thể nào khống chế được.

      Sáng hôm đấy, Huyền Diệp tỉnh lại, phát thể động đậy liền hiểu ra, nhìn biểu muội mở to mắt nhìn chằm chằm, lại thấy nàng nhìn hoài nghi. muốn nổi điên, là ai dám chiếm thân xác của , quá đáng hơn là kẻ đó còn dám nhìn biểu muội với vẻ thích thú mê muội.

      May mà biểu muội thông minh, nhanh chóng phát hiệu kẻ đó phải , Huyền Diệp cảm thấy lòng ấm áp, chỉ có thể là người thân thiết, quan tâm đến nhất mới phát ra kẻ giả mạo trong thời gian ngắn như thế. Nhìn biểu muội lập tức dùng chăn che khuất thân thể, Huyền Diệp càng hài lòng.

      Cảm giác hài lòng chấm dứt khi “kẻ giả mạo” kia chuẩn bị lên triều, mẹ nó dám lên triều! Huyền Diệp nhìn dáng vẻ muốn lại thôi của Chỉ Lan cũng biết nhất định là nàng muốn để “kẻ giả mạo” ra ngoài, đáng tiếc Hoàng hậu có quyền ngăn Hoàng đế lên triều.

      Huyền Diệp chỉ có thể theo “kẻ giả mạo” lên triều, khi cảm nhận được ý nghĩ muốn giết Chỉ Lan diệt khẩu của kẻ kia, tức khống chế được. Chiếm thân xác của còn muốn làm tổn thương người quan trọng nhất với , Huyền Diệp ngừng giãy dụa trong bóng tối, mong muốn lấy lại thân thể càng nhanh càng tốt.

      Nghe Chỉ Lan lên án, nhìn Chỉ Lan rơi lệ, cơn tức giận của Huyền Diệp rốt cuộc bùng nổ chưa từng thấy, sau đó cảm thấy đầu như nổ đùng tiếng, trước mắt tối đen rồi hôn mê bất tỉnh.
      tuyệt sắc đại yêu nữthuyt thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: nhi
      nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 028 – Phiên ngoại Vô Trách Nhiệm (2)


      lâu sau Khang Hi cũng tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy Chỉ Lan khóc đến sưng cả hai mắt. Lòng bắt đầu hâm mộ chủ nhân của thân xác này, chẳng xác định nổi có người con nào rơi nước mắt vì lòng lo nghĩ cho .

      Chỉ Lan thấy Huyền Diệp tỉnh lại vừa vui vẻ lại vừa sợ hãi, nàng sợ người tỉnh lại phải biểu ca mà là người đàn ông khác, nếu biểu ca về được, nàng phải làm gì bây giờ. Đúng là cái tốt linh cái xấu lại linh, nàng vừa nhìn ánh mắt liền biết người này phải biểu ca. Vì thế Chỉ Lan quyết đoán cho uống viên thuốc có tác dụng phụ, khiến người uống mất hết sức lực.

      “To gan! Nàng cho trẫm uống thuốc gì?!” Khang Hi hoảng sợ, lẽ nữ nhân này định đầu độc , sau đó để con mình lên làm Hoàng đế. Giờ chẳng còn chút ngưỡng mộ nào với chủ nhân thân xác này, thể tưởng được người trước mắt lại là mỹ nhân rắn rết.

      “Ngươi nghĩ cái gì?” Chỉ Lan vừa thấy vẻ mặt của liền biết suy nghĩ gì, nàng cảm thấy nhân phẩm của kẻ này rất tệ, chỉ có người nhân phẩm tệ hại mới có thể nghĩ về người khác như thế. “Thứ ta cho ngươi uống phải độc dược, ta chỉ muốn ngươi ở yên đây cho ta thôi, ta làm sao nhẫn tâm làm bị thương thân thể của biểu ca.”

      Chỉ Lan đứng dậy đẩy Khang Hi vào phía trong, nàng ngồi xuống bên giường, chuẩn bị đàm phán cùng kẻ giả mạo biết ở đâu đến này.

      “Nàng muốn làm gì trẫm?” Khang Hi cảm thấy nữ nhân này rất to gan lớn mật.

      “Ta muốn làm gì ngươi cả, chỉ muốn chuyện với ngươi.”

      “Nàng muốn chuyện gì?”

      “Ngươi thử xem ta nên chuyện gì, giờ ngươi chiếm thân thể của biểu ca, đương nhiên ta thể để ngươi làm chuyện xấu, nếu ngươi muốn hãm hại biểu ca của ta biết làm sao bây giờ. Bây giờ ngươi cứ coi như dưỡng bệnh trước , chờ biểu ca trở về ngươi có thể .” Chỉ Lan rất bình tĩnh, từ giờ nàng giám thị kẻ giả mạo này từng giây từng phút, để ngăn ngừa làm sụp đổ hình tượng minh thần vũ của biểu ca.

      “Nàng! Nữ nhân này! Nàng muốn làm gì?!” Khang Hi rất muốn gọi người tiến vào, nhưng thể kêu lớn, ý nghĩ duy nhất trong đầu lúc này chỉ có, nữ nhân này muốn làm phản.

      “Bình thường ngươi hay làm chuyện xấu xa bỉ ổi lắm đúng , mới có thể cho rằng ai cũng muốn hãm hại mình. Giờ ngươi nhúc nhích được, chúng ta tâm , bắt đầu bằng chuyện gì đây?” Chỉ Lan nghiêng đầu, vốn dĩ vô cùng đáng nhưng lọt vào mắt Khang Hi lại thành vô cùng đáng giận. “ bằng chúng ta bắt đầu từ chuyện ngươi là ai , ngươi thấy thế nào?”

      “Trẫm chính là trẫm!” Khang Hi quả biết trả lời vấn đề này thế nào, chẳng lẽ có thể chính là Huyền Diệp, chính là Khang Hi?

      “Được rồi, ngươi muốn thôi, nhưng mấy ngày tới ngươi phải ở yên trong này, được lại lung tung, được ra ngoài bôi xấu hình tượng của biểu ca, được phép lợi dụng thân phận biểu ca làm chuyện đại nghịch bất đạo.” Chỉ Lan biết có nên gọi con trai đến đây , nàng hiểu chuyện triều đình cho lắm, tuy rằng thể để kẻ giả mạo này nhúng tay vào chuyện quốc , nhưng cũng thể vì thế mà bỏ bê chuyện quốc của biểu ca.

      “Uyên Ương, vào đây.” Chỉ Lan phân công, “Ngươi gọi Đại aka và Nhị aka đến đây, sau đó dặn Lý mama trông nom Đại Cách cách cho tốt, hôm nay cho phép con bé ra khỏi phòng, bắt ở trong phòng đọc sách.” Uyên Ương nghe xong lui xuống ngay lập tức, Chỉ Lan thấy thế gật gù tâm đắc, hổ là đại a hoàn của nàng.

      Lần đầu tiên Khang Hi bị người khác giám sát, hiển nhiên là lòng có lo lắng, nhưng quen với việc biểu lộ cảm xúc ra mặt, thế nên có phản ứng gì.

      “Nhi tử thỉnh an Hoàng ama, thỉnh an Hoàng ngạch nương.” Chỉ chốc lát, hai thiếu niên cùng vào, quy củ hành lễ.

      Khang Hi đánh giá “con” của mình, tuy là Đại aka, nhưng thoạt nhìn chỉ khoảng mười ba tuổi, hơn Thái tử chút, cao ráo sáng sủa, mi thanh mục tú, hành vi cử chỉ đứng đắn nho nhã, là công tử phong độ khôi ngô. Thiếu niên hơn khoảng mười tuổi, kháu khỉnh bụ bẫm, nhưng ánh mắt cho thấy là đứa bé rất khôn khéo.

      Chỉ Lan gọi hai con lại, biết nên giải thích thế nào, thế nào chuyện này cũng rất khó cho ràng.

      “Uhm, Đại Bảo lại đây.” Chỉ Lan vừa dứt lời chợt nghe thấy Khang Hi cười nhạo tiếng, nàng hung hăng trừng mắt với Khang Hi, quan tâm tới , kể chân tướng với con lớn.

      Đại aka tên thân mật Đại Bảo tên chính thức tạm thời chưa tiết lộ vừa nghe xong, ánh mắt liền thay đổi, vốn ấm áp tình cảm chuyển sang sắc thái nghiên cứu, sắc bén, toàn thân tỏa ra khí chất cao quý uy nghiêm. Khang Hi thấy thay đổi của Đại aka xong tự nhủ đứa “con” này tệ, tuổi còn có khí chất như thế, phải tầm thường. Nhưng Khang Hi cũng tỉnh táo lại ngay lập tức, đây căn bản phải con , mà giờ chỉ như con dê chờ bị làm thịt.

      Đại aka lại thầm với Nhị aka, tên thân mật Nhị Bảo tên chính thức tạm thời chưa tiết lộ tức giận, kẻ giả mạo này dám chiếm thân thể của Hoàng ama, vậy ngạch nương phải làm sao bây giờ. Nhị aka mắc hội chứng thần tượng người mẹ liền chạy đến bên người Chỉ Lan, chuẩn bị trấn an ngạch nương nhà mình.

      biết phải xưng hô với các hạ thế nào?” Đại aka lại khôi phục dáng vẻ vô hại khi nãy.

      “Hoàng thượng.” Khang Hi chút nghĩ ngợi liền trả lời, cũng láo, mọi người đều gọi là Hoàng thượng.

      “Vậy vị ‘Hoàng thượng’ này, mấy ngày tới phiền ông chịu thiệt thòi chút, chờ Hoàng ama của ta trở về ông được tự do.” Đại aka hề nao núng trước câu trả lời của Khang Hi, vẫn ung dung phơi phới như gió xuân.

      Khang Hi bắt đầu có cảm giác sợ hãi, ngờ được rằng nữ nhân kia lại to gan lớn mật đến mức cho uống thuốc tê liệt, nàng dự định gì, định cùng con trai soán vị sao?

      Chỉ Lan hề cảm thấy bản thân sai trái chỗ nào, giờ thiên tử bị hồn dã quỷ biết lai lịch thế nào chiếm thân thể, chẳng lẽ nàng lại để tên hồn dã quỷ kia dùng danh hiệu của Hoàng đế phu quân ra ngoài làm loạn. Thế nên nàng quyết đoán xuống tay, chứng minh rất có hiệu quả.

      Chuyện triều đình phải vấn đề lớn, nàng rất tin tưởng vào con trai vẫn theo Huyền Diệp vào triều, quan trọng nhất là Thái thượng hoàng sắp về, chỉ cần đợi thêm vài ngày có người giải quyết tình thế này cho nàng.

      “Ngươi ở yên đây , mấy ngày nữa Thái thượng hoàng về, tốt hơn hết là ngươi nên cầu trời để Hoàng đế quay lại thân xác này trước ngày đấy.” Chỉ Lan muốn nhìn thấy nữa, nàng chịu nổi chuyện có kẻ dùng thân xác Huyền Diệp nhìn nàng bằng thái độ hoài nghi, soi mói thậm chí chán ghét.

      Nhị aka vừa thấy mặt ngạch nương đổi sắc liền trừng mắt với tên đầu sỏ nằm giường, rồi dìu ngạch nương ra phòng ngoài, kể chuyện cười làm nũng cho ngạch nương vui. Đại aka cũng là kẻ mắc hội chứng thần tượng người mẹ, cũng bắt đầu tính toán xem nên trừng trị kẻ giả mạo khiến ngạch nương thương tâm này thế nào.

      Huyền Diệp giãy dụa trong bóng tối rất hài lòng với hai con trai, mau dỗ dành ngạch nương , bằng quay lại thân xác lại bị phạt được ngủ giường.

      Ba ngày sau, quả nhiên Thái thượng hoàng và Thái hậu bôn ba đường dài trở về, liền thẳng đến cung Khôn Ninh.

      Khang Hi bị nhốt giường ba ngày, ngoài lúc ăn cơm và giải quyết nhu cầu cá nhân đều có người canh giữ, có lúc là Chỉ Lan, có lúc là “con trai” của , mỗi ngày đều được tặng vô số ánh mắt lên án, tỏ vẻ bản thân sắp mất bình tĩnh.

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Thuận Trị dù gần năm mươi tuổi, nhưng thần thái vẫn tinh , tuyệt có vẻ già cả, đứng cùng Thái hậu chỉ như đôi vợ chồng mới ngoài ba mươi.

      “Hồi Hoàng ama, bốn ngày trước Hoàng thượng tỉnh dậy còn là , con dâu sợ hãi, chỉ có thể nhanh chóng thỉnh Hoàng ama trở về chủ trì đại cục.” Chỉ Lan ngoan ngoãn trả lời, thanh có chút khàn khàn, người cũng gầy , nhìn thoáng qua cũng biết dễ chịu gì.

      Thái hậu đau lòng vỗ vỗ vai Chỉ Lan, lại nhìn Hoàng đế ở giường, chỉ cảm thấy lòng trào dâng chua xót, có chút đau lòng, bà cũng biết tại sao lại có cảm xúc đấy.

      Thuận Trị hỏi han lúc, mới ra khỏi cung Khôn Ninh chuẩn bị thu dọn tàn cục.

      Thái hậu vẫn ở lại, bà cảm thấy người nằm giường rất quen thuộc, dường như có người với bà rằng người giường cũng là con trai bà, thế nên bà bất giác hỏi câu.

      “Con cũng là Huyền Diệp sao?” Ngữ khí khẽ run, Thái hậu cũng biết là bản thân muốn nhận được đáp án thế nào.

      Khang Hi nhìn người ràng là ngạch nương của mình, biết phải trả lời thế nào. rất muốn , đúng, nhưng nên lời. là con của bà, nhưng lại cũng phải. Suốt mấy ngày nay, Khang Hi cảm thấy bản thân có chút hâm mộ chủ nhân thân thể này, nếu là bị đổi hồn, tức là Hoàng đế tại phải .

      Thái hậu càng tới gần Khang Hi lại càng cảm thấy đó là con trai của bà, là đứa con ở kiếp trước, đứa con phải chịu rất nhiều thiệt thòi, đứa con mà bà bỏ lại khi chỉ mới mười tuổi, để thân mình đối mặt với vận mệnh gian nan. Thái hậu cũng biết tại sao bản thân lại khẳng định được thế, bà nghĩ có lẽ là do tình mẫu tử mách bảo.

      Thái hậu chỉ có thể bảo Chỉ Lan và các aka ra ngoài trước, bà có rất nhiều điều muốn với người con trai này.

      “Con là Huyền Diệp? Huyền Diệp tám tuổi đăng cơ?” Thái hậu hơi nức nở, cho tới bây giờ, hối hận nhất đời bà là kiếp trước bảo vệ được đứa con trai này.

      “Người là ngạch nương?!” Khang Hi thể ngờ người trước mắt là ngạch nương, năm đó có năng lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngạch nương cam tâm tình nguyện chấp nhận cái chết, cho tới bây giờ vẫn quên được vẻ mặt giải thoát thanh thản của ngạch nương.

      “Đúng, là ta! Kiếp trước ngạch nương xin lỗi con, ngạch nương thể che chở con, thể ở bên con, tất cả là lỗi của ngạch nương.” Thái hậu khóc như mưa, bà ngờ rằng mình có thể gặp lại đứa con từng gặp trong mơ vô số lần.

      “Đều là lỗi của con, nếu phải con còn , khiến ngạch nương phải làm thế, khiến ngạch nương phải ra .” Khang Hi nhớ lần cuối cùng khóc là từ khi nào, nhưng lúc này muốn khóc, bao buồn bực tích tụ suốt mấy ngày qua đều tiêu tan, có thể gặp lại ngạch nương, thấy bà sống vui vẻ đúng là ông trời ban ân.

      “Đừng khóc, đừng khóc.” Thái hậu nắm chặt tay Khang Hi, mình khuyên Khang Hi đừng khóc, nhưng bản thân lại để nước mắt lã chã rơi xuống tay Khang Hi.

      “Ngạch nương, cuộc sống của con rất tốt, ngạch nương cần lo lắng cho con.” Khang Hi cảm thấy chủ nhân thân thể này sắp thức tỉnh, nhưng chưa muốn , vẫn muốn nhìn thấy ngạch nương, vẫn muốn được trò chuyện cùng ngạch nương.

      “Cuộc sống của ngạch nương cũng rất tốt, Hoàng ama của con đối với ta rất tốt, kiếp này ngạch nương rất hạnh phúc.” Thái hậu lau nước mắt, nhưng lau mãi vẫn xong.

      “Con sắp phải , trước khi con , con có thể ôm ngạch nương ?” Khang Hi đấu tranh muốn ngồi dậy.

      Thái hậu thấy thế vội vàng nâng Khang Hi dậy, Khang Hi ngồi dậy liền ôm Thái hậu, đây là ngạch nương, người mà lòng thương nhớ nhất.

      Thái hậu vỗ về lưng Khang Hi, có giọt nước mắt lăn qua khóe môi, bà khẽ hát khúc hát ru vẫn dỗ dành Khang Hi ngày bé. Khang Hi chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong mộng như trở lại lần đầu tiên gặp ngạch nương, nhờ qua được lần mắc bệnh đậu mùa mới được đón vào cung. Thứ gì trong cung cũng xa lạ khiến sợ hãi, Thái hậu nghiêm khắc, Hoàng ama hờ hững, chỉ có ngạch nương bế , hôn lên má , xoa lưng , khi gặp ác mộng ở bên hát khúc hát ru, “Bé ngoan ngủ cho mau lớn, giương cây cung lớn …”
      tuyệt sắc đại yêu nữthuyt thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: nhi
      nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 029 – chuyện * Oan gia * Xoa bóp


      Sáng hôm đấy Huyền Diệp đến cung Cảnh Nhân thỉnh an cảm thấy rất ngoài ý muốn, bởi vì bình thường Đông Quý phi chuyện với Chỉ Lan. Hôm nay, lại thấy bảo Chỉ Lan thỉnh an xong trở về, Huyền Diệp có chút kỳ quái, lẽ Chỉ Lan sinh bệnh ?

      “Ngạch nương, tại sao hôm nay thấy biểu muội?” Huyền Diệp vẫn quyết định hỏi, tránh việc suy diễn lung tung.

      “Tối qua con bé ngủ ngon, thỉnh an xong xin phép về phòng nghỉ ngơi.” Đông thị thấy đôi mắt sưng đỏ của Chỉ Lan xong sao mà hiểu nguyên nhân. ràng là gặp hai vợ tương lai của Huyền Diệp về nên khổ sở thôi, cùng là phụ nữ, Đông thị rất hiểu cảm giác đấy.

      Đông thị thấy thế vừa vui lại vừa lo, vui vì có người dành tình cảm chân thành cho Huyền Diệp, hơn nữa người đó lại là cháu của bà, lo là nghĩ cho cháu , người con khi đánh mất trái tim mấy khi có kết cục tốt. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, tất nhiên bà hy vọng con trai có thể ân ái với cháu , nhưng tình cảm vốn là chuyện khó mà phân giải cho ràng.

      Đông thị nghĩ Chỉ Lan còn , có cảm xúc như thế là chuyện rất bình thường, nếu phản ứng gì mới là đáng sợ. Đông thị thể tưởng tượng được nếu Chỉ Lan vốn được Huyền Diệp thương lại tỏ ra thờ ơ sau khi biết chuyện tuyển tú, nếu có tình huống đó, thờ ơ chỉ lên ba khả năng, khả năng thứ nhất là Chỉ Lan căn bản quan tâm đến Huyền Diệp, khả năng thứ hai là Chỉ Lan tâm tư thâm trầm đến mức thủ đoạn, khả năng thứ ba là trước giờ Chỉ Lan chỉ diễn kịch trước mặt bà và Huyền Diệp, đấy mới là chuyện đáng để thất vọng và đau khổ.

      Vì thế Đông thị hề trách cứ Chỉ Lan, thế nào cũng là cháu nhà mình, so với nữ nhân nhà khác tốt hơn nhiều.

      “Con đừng lo lắng, nghe con phái người tra xét con nhà Hách Xá Lí và nhà Nữu Hỗ Lộc, có kết quả gì ?” Đông thị ở trong cung nhiều năm như vậy, tất nhiên biết động thái của Huyền Diệp, bà rất tán thành, tra xét chỉ có đồ đần.

      “Cả hai đều đơn giản, Hách Xá Lí nghe rất có tài, nhưng tính tình cao ngạo, Nữu Hỗ Lộc rất khéo.” Huyền Diệp cũng xem qua tranh chân dung hai trắc phúc tấn tương lai, dung mạo rất đẹp, người trong trẻo lạnh lùng, người đoan trang, tuy phải kiểu đẹp mà thích nhất, nhưng đối với diện mạo gia thế của cả hai đều hài lòng.

      “Uh.” Đông thị nhìn sắc mặt Huyền Diệp cũng biết hài lòng về hai người kia, có người đàn ông nào ngại bản thân có nhiều nữ nhân, bà thầm thở dài cho Chỉ Lan.

      “Con hài lòng là tốt rồi, còn hai tháng nữa đến kỳ tuyển tú, chẳng mấy chốc con thành gia lập thất, chừng ngạch nương sắp được bế cháu.”

      Đông thị cảm thấy phải nhắc nhở con trai chút, bà nhìn thấu thế , tất nhiên là biết trong gia tộc lớn, đặc biệt hoàng gia, mà con vợ lẽ lại ra đời trước con dòng trưởng rất hay. Hơn nữa tiếp nhận văn hóa Hán nhiều năm, các đại thần người Hán đều chủ trương lập người thừa kế phải là dòng trưởng, con trai trưởng của dòng trưởng là thân phận hết sức quan trọng.

      Nếu Thuận Trị cao tuổi hoặc có bệnh, để con vợ lẽ ra đời coi như phòng hờ cũng được, mấu chốt là Đông thị hiểu rất về sức khỏe của Thuận Trị, ít nhất cũng phải được bốn mươi năm nữa, việc gì phải vì ba năm ngắn ngủi mà để đứa con trai trưởng nhưng dòng thứ ra đời cho phiền hà. Hơn nữa Huyền Diệp mới mười lăm tuổi, giờ có con nhiều khả năng khỏe mạnh, bà cũng muốn thấy cháu nội vừa ra đời phải chết non.

      “Ngạch nương lại chê cười con, con cái là chuyện duyên phận, phải chỉ là được.” Huyền Diệp hiểu tâm tư ngạch nương, cũng muốn để con trai dòng thứ ra đời trước, chờ con trai dòng trưởng ra đời rồi bàn tiếp.

      “Chờ con cưới vợ sinh con, ngạch nương mới thấy yên tâm.” “Vợ” ở đây đương nhiên là chỉ Chỉ Lan.

      “Con cũng muốn thực nhanh chút để ngạch nương sớm được yên tâm.” Ai bảo Chỉ Lan vẫn chưa đến tuổi tuyển tú, tuy rằng hài lòng với hai tiểu thiếp, nhưng Huyền Diệp vẫn muốn cưới tiểu biểu muội nhà mình hơn.

      “Thôi, ngạch nương cũng mệt, con cũng nên chú ý sức khỏe.”

      “Vậy con xin cáo lui.” Huyền Diệp lo lắng về Chỉ Lan, cũng muốn nhanh thăm, trong lòng , biểu muội rất quan trọng.

      “Uh, con lui .” Đông thị đột nhiên cảm thấy có tâm trạng, cũng chẳng còn hứng thú chuyện.

      Chỉ Lan biết với tình trạng hôm nay của nàng gặp người khác vẫn hơn, nàng phải người thích ăn mày thương hại của người khác, thỉnh an Đông quý phi là chuyện thể đừng, vì thế nàng thỉnh an xong liền cáo tội, xin phép về ngủ bù.

      Nàng nằm chưa lâu Huyền Diệp đến, nhưng nàng muốn gặp Huyền Diệp, gặp rồi biết gì. Chẳng lẽ dùng bộ dạng mếu máo này để gợi thương hại của Huyền Diệp, sau đó trút nỗi lòng với , cho biết nàng có tình cảm với sao? Được rồi, giờ nàng có cách nào biểu lộ chân tình, vậy nên quên .

      Chỉ Lan bảo Uyên Ương nhắn với Huyền Diệp rằng nàng ngủ rồi, chỉ là đêm qua ngủ ngon, phải chuyện gì nghiêm trọng, cần lo lắng. Uyên Ương nhìn Chỉ Lan lo lắng, khóe môi giật giật nhưng gì, nhanh chóng ra ngoài.

      “Cách cách đâu?” Huyền Diệp bắt đầu sốt ruột, biết Chỉ Lan thế nào.

      “Tối qua cách cách ngủ ngon, thỉnh an Quý phi nương nương xong ngủ. Trước khi ngủ cách cách có dặn nô tỳ, nếu Tam aka đến, chuyển lời với Tam aka là ngài đừng lo lắng, cách cách ngủ dậy đến Aka Sở tìm ngài.”

      biết Huyền Diệp suy nghĩ gì, gật đầu bước . Uyên Ương thở dài, quay về phòng thấy Chỉ Lan có vẻ như ngủ , mới rón rén lui ra ngoài.

      Chỉ Lan mệt mỏi, thế nên nhanh chóng ngủ thiếp . Huyền Diệp trở về Aka Sở, hoàn thành bài tập Thuận Trị giao, trong lúc lơ đãng nghĩ đến Chỉ Lan, lòng có chút lo lắng. Huyền Diệp biết Chỉ Lan trước giờ ăn ngủ rất tốt, trẻ con có gì để mà phiền não. Từ lúc bắt đầu biết chuyện, Chỉ Lan có biểu khác lạ, tuy nàng cố gắng tỏ vẻ bình thường, nhắc gì đến tuyển tú trước mặt , nhưng vẫn tự cảm nhận được. Giống như trước kia, khi Hoàng ama đến tẩm cung của phi tần khác, cũng có thể thấy thái độ bình tĩnh che dấu cho đau lòng ở ngạch nương.

      Nghĩ đến chuyện tình cảm Chỉ Lan dành cho mình sâu đậm như thế, đáy lòng Huyền Diệp rất vui mừng, nhưng phải nghĩ biện pháp dỗ dành Chỉ Lan, nàng còn , đối mặt với chuyện như thế tất nhiên khổ sở. Huyền Diệp hề cảm thấy đó là biểu của ghen tuông, ngược lại còn cho rằng biểu muội như thế mới là chân đáng , chỉ vì giờ vẫn còn , thêm vài năm nữa tất là có năng lực và thủ đoạn để đối phó với nữ nhân khác.

      biết vì sao, nghĩ đến chuyện Chỉ Lan cũng trở thành nữ nhân ghê gớm thủ đoạn, Huyền Diệp có chút thoải mái, nhưng suy nghĩ lâu, vì quan trọng lúc này là phải hoàn thành công việc Thuận Trị giao. Vì thế Huyền Diệp thôi suy nghĩ phức tạp, bắt đầu làm bài tập.

      Chỉ Lan tỉnh lại thấy mắt hết sưng, gật đầu hài lòng. Rửa mặt chải đầu xong, liền đến Aka Sở gặp Huyền Diệp, nàng chẳng phải đại minh tinh, buổi sáng gặp Huyền Diệp là vì muốn để chứng kiến dáng vẻ chật vật của bản thân, nhưng giờ ổn phải qua lời xin lỗi, làm gì có ai ngủ được hết ngày.

      Chắc là hôm nay bị sao quả tạ chiếu, vừa ra khỏi cửa liền gặp “đối thủ số mệnh” Na Nhân cách cách. Kỳ tuyển tú sắp đến, Na Nhân vốn tự tin vào bản thân càng thêm kiêu ngạo, khí chất đàn chị cũng ràng hơn.

      “Đông cách cách đâu vậy? Chẳng lẽ là tìm Tam aka, có điều Tam aka sắp cưới vợ tới nơi, mà còn thường xuyên tìm như vậy, sau này chị dâu hiểu lầm hay đâu.”

      “Cám ơn Na Nhân cách cách nhắc nhở, em cũng rất muốn biết chị dâu em là ai, nhưng em nghĩ chị ấy vì chuyện nhặt này mà hiểu lầm, Na Nhân cách cách nghĩ thế nào?” Chỉ Lan tuy là tinh thần được tốt, nhưng sức chiến đấu vì thế mà suy giảm, nàng coi như thông báo cho Na Nhân rằng Na Nhân nằm trong số tú nữ được gả cho Huyền Diệp.

      “Cái này chưa chắc, sắc mặt Đông cách cách có vẻ được tươi, chẳng lẽ là vì sắp đến kỳ tuyển tú nên ăn ngon ngủ yên? ra Đông cách cách đừng căng thẳng quá sớm như thế, chẳng phải ba năm nữa mới đến lượt sao?” Những năm gần đây Na Nhân đấu võ mồm với Chỉ Lan lên tầm cao mới, còn là cãi nhau kiểu nông cạn nữa.

      “Cám ơn Na Nhân cách cách quan tâm, hình như cách cách cũng tham gia kỳ tuyển tú này. Mấy ngày trước em có tham gia Thưởng hoa hội do phúc tấn An Thân vương tổ chức, gặp rất nhiều tỷ tỷ tham gia kỳ tuyển tú tới. Chỉ tiếc em tuổi còn , thể cùng các tỷ ấy.”

      Na Nhân nghe xong mặt cứng đờ, “Đáng tiếc thể tham gia cùng Đông muội muội, muội muội mình chắc lạ lẫm lắm?”

      phải đâu.” Chỉ Lan lắc lắc đầu, “Các tỷ ấy đối xử với em rất tốt, hơn nữa các tỷ ấy đều là đại tài nữ, gặp rồi, Chỉ Lan mới biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.”

      Mặt Na Nhân càng gồng lên, châm chọc ta có văn hóa sao? “Đông muội muội cũng đừng nóng ruột, phải còn thời gian ba năm sao?”

      “Đúng vậy, may là còn thời gian ba năm.” Chỉ Lan đồng ý gật gật đầu, “Chỉ Lan xin chúc Na Nhân cách cách tuyển tú thuận lợi.”

      “Cảm ơn lời chúc của muội muội.” Na Nhân cảm thấy mỗi lần chuyện với Đông cách cách đều như tự tát vào mặt mình, ấy vốn định cười nhạo Chỉ Lan, kết quả làm được chớ còn bị chế nhạo là thiếu văn hóa.

      “Chỉ Lan còn có việc, trước bước.” Chỉ Lan phải đặc biệt chán ghét cách cách Mông Cổ này, tuy rằng quý gì nhau, nhưng ấy dùng thủ đoạn hãm hại nàng, cùng lắm cũng chỉ là mấy câu vu cơ trêu tức nhau, nhưng cuối cùng lại thành tự chọc tức bản thân.

      Vì thế Chỉ Lan thực hy vọng Na Nhân bị gả cho Huyền Diệp, bởi vì có thế nào, cách cách kiêu ngạo đến từ Mông Cổ này cũng được sủng ái, đừng đến có con. Chỉ Lan cảm thấy bản thân hôm nay hơi đa sầu đa cảm, nàng gạt ý nghĩ vô dụng đó ra khỏi đầu, tiếp tục đến Aka Sở

      “Biểu ca.” Chỉ Lan vừa vào cửa liền nhìn thấy Huyền Diệp xoa mi tâm, dáng vẻ mệt nhọc.

      “Biểu muội lại đây.” Huyền Diệp buông bút, nhìn gương mặt hơi tái của Chỉ Lan, có chút lo lắng hỏi, “Có muốn thỉnh thái y đến xem , sao sắc mặt lại kém thế này.”

      “Biểu ca cần lo lắng, chắc chắn mai ổn, biểu ca mới có vẻ mệt nhọc.” Chỉ Lan nhíu mày, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đấy, ấn Huyền Diệp ngồi xuống, nàng vòng ra sau lưng Huyền Diệp.

      “Biểu ca nhắm mắt lại !”

      “Em muốn làm chuyện xấu xa gì?” Huyền Diệp nghe lời nhắm mắt lại, đúng lúc mệt, viết tấu chương liên tục hai thời thần, mắt cũng mỏi.

      “Chẳng lẽ em chỉ toàn làm chuyện xấu xa? Biểu ca lại vu oan em.” Chỉ Lan nhàng xoa bóp huyệt Thái Dương cho Huyền Diệp, đây là nàng học theo bí tịch bị che tên, sách cách xoa bóp này có thể giải tỏa mệt nhọc, khôi phục tinh thần nhanh chóng, Chỉ Lan vốn ngờ bí tịch bị che tên lại ghi chép bí quyết đứng đắn, và thực tế chứng minh Chỉ Lan bị lừa.

      Huyền Diệp cảm nhận mùi hương từ người Chỉ Lan, cảm nhận ngón tay non yếu mềm mại của nàng, dần dần quên hết chuyện phiền lòng, còn mệt mỏi. Nhưng lâu sau liền cảm thấy ổn, bởi vì bộ phận nào đó nghe lời mà thức tỉnh. Huyền Diệp cứng người, muốn làm Chỉ Lan mất hứng, bởi vì thư thái, nhưng lại muốn Chỉ Lan phát tình cảnh đáng ngượng ngùng của , quan trọng nhất là suýt nữa rên rỉ thành tiếng vì quá thoải mái. Vì thế Huyền Diệp chỉ có thể mở to mắt, làm ra vẻ khôi phục tinh thần.

      Chỉ Lan nghi ngờ, buông tay, ngồi xuống đối diện Huyền Diệp.

      “Biểu ca, sau này mệt mỏi em có thể xoa bóp cho !” Chỉ Lan cười khẽ , nàng rất cao hứng vì có thể giúp được Huyền Diệp.

      “Uh, vậy cám ơn biểu muội trước.” Huyền Diệp biết nên nhận lời hay , ràng cảm thấy ổn thỏa lắm, nhưng muốn hưởng thụ lại cảm giác khoan khoái đấy.

      “Em em làm chuyện xấu mà.” Chỉ Lan nhăn mũi, biết nghĩ tới chuyện gì lại vui vẻ nở nụ cười. “Thế là em cũng có thể giúp biểu ca rồi.”

      Huyền Diệp nhìn biểu cao hứng Chỉ Lan, lòng càng thêm ấm áp, véo mũi Chỉ Lan. “Vậy từ nay về sau biểu ca phải nhờ cậy em.”

      “Vâng!” Chỉ Lan vẫn chưa biết phương pháp xoa bóp nàng tưởng là đứng đắn kỳ hề đứng đắn, đến lúc nàng biết muộn.
      tuyệt sắc đại yêu nữthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :