1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Biểu ca, đừng chạy - Ái Hát Thủy Đích Điềm Muội Muội (133 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: nhi
      NGuồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 015 – Cuộc sống sau khi tiến cung


      Việc đại đầu tiên phải làm khi tiến cung là thỉnh an người có vai vế lớn nhất hậu cung, đối với Thái hậu nương nương, Chỉ Lan cũng chỉ biết ít. Tuy kiến thức lịch sử của nàng tốt, nhưng cũng nghe tới bộ phim truyền hình tên “Hiếu Trang bí sử”, nhân vật Hiếu Trang tính tình nhàng, cười thân thiện, có điều biết Thái hậu này là người như thế nào.

      “Sáng mai ta đưa con thỉnh an Thái hậu nương nương, chuyện lớn của hậu cung đều do Thái hậu nương nương quyết định, vì thế ngày mai con phải ngoan ngoãn, được nghịch ngợm.” Đông thị ngồi bục sưởi, dựa vào gối mềm, vừa véo vào mũi Chỉ Lan, vừa cười dặn dò.

      yên tâm, ngày mai Chỉ Lan nhất định ngoan ngoãn, hỏi gì đáp nấy, tuyệt đối thừa chữ.” Chỉ Lan rất nghe lời gật đầu, lại xích lại gần Đông thị thêm chút.

      “Thế là được rồi, con phải nhớ kỹ, trong cung, quan trọng nhất là làm ít, nghĩ nhiều xem nhiều, hiểu ?” Đông thị xoa xoa đầu Chỉ Lan, Huyền Diệp càng lớn thời gian hai mẹ con ở bên nhau càng lúc càng ít, chỉ có thể dồn tình mẫu tử cho cháu ngoan ngoãn này, thế nên Đông thị rất chiều Chỉ Lan.

      “Dạ, Chỉ Lan biết, tốt.” Chỉ Lan rất thích mùi thơm người Đông thị, thế nên từ khi tiến cung tới giờ luôn quấn lấy Đông thị.

      “Tiểu nha đầu, miệng lưỡi ngọt như mật.”

      oan cho cháu, hôm nay cháu chưa ăn mật mà.” Chỉ Lan làm nũng. “Hay thưởng cho cháu , cháu khẳng định còn ngọt hơn.”

      “Chỉ giỏi xin xỏ thôi.” Đông thị biết cháu thích ăn đồ ngọt, vì thế chuẩn bị sẵn.

      “Tử Đằng, lấy điểm tâm chuẩn bị cho Chỉ Lan cách cách.” Rồi lại quay sang với Chỉ Lan, “Cũng còn sớm, con đừng ăn nhiều, lại biếng ăn cơm.”

      “Dạ, cháu nghe , cháu chỉ ăn hai cái thôi.” Chỉ Lan giơ hai ngón tay mũm mĩm lên.

      “Hai cái là hai cái, được xin xỏ thêm nhé.”

      “Dạ, vậy … ba cái được ạ?” Chỉ Lan chần chừ lúc, rụt rè hỏi lại.

      “Ha ha, ta biết ngay tiểu nha đầu muốn đổi ý, hôm nay tạm tha cho con, ngày mai được ăn nhiều.” Chỉ Lan rất thân thiết với Đông thị, Đông thị cũng rất hưởng thụ cảm giác đấy.

      tốt!” Chỉ Lan vỗ vỗ hai bàn tay bé.

      “Được rồi, giờ muộn rồi, con ngủ , ngày mai còn phải thỉnh an Thái hậu.” Ăn bánh chuyện hồi, nhìn trời thấy tối, Đông thị để Chỉ Lan ngủ trước.

      Rồi Đông thị quay sang dặn dò các hầu và mama, “Các ngươi đều là người của Đông phủ, tất nhiên ta tin tưởng, nhưng trong cung nhiều quy củ, các ngươi nên chú ý nhiều hơn, chăm sóc tiểu thư cẩn thận.”

      “Nô tỳ tuân mệnh.”

      Chỉ Lan ở trong thiên điện của cung Cảnh Nhân, nội thất rất tiện nghi, nàng nằm giường, nghĩ xem ngày mai nên ứng phó với Thái hậu thế nào. Kỳ từ trước lúc tiến cung nàng nghĩ kĩ, trừ trước mặt người thân, nàng đều phải quán triệt nguyên tắc địch bất động ta bất động, người khác hỏi, nàng .

      Nàng nhận định người thân chỉ có hai người, Đông Quý phi, người còn lại là biểu ca Tam aka, những người khác trong mắt nàng đều là nhân vật nguy hiểm, chừng còn là hóa thân của đại phiền toái. Nàng rất biết bản thân mình thế nào, tính cách nàng vốn chẳng khéo léo đáng , nếu ở đại gọi là tự kỷ.

      Trước mặt người thân bạn bè Chỉ Lan rất cởi mở, nhưng với người xa lạ rất kiệm lời. Hơn nữa nàng cũng tài trí hơn người, chưa từng nếm trải mưu quỷ kế, tiểu thuyết phim truyền hình thể loại trạch đấu cung đấu chưa từng xem. Nhưng nàng cũng phải loại ngơ ngơ ngác ngác, cái gì cũng biết, nàng hiểu , ở thời đại này, trạch viện là chiến trường, đúng như bốn chữ ngươi sống ta chết.

      Nhưng Chỉ Lan cũng có ý tưởng chủ động hại người, đến chuyện nàng có thứ thần kinh đấy, mà quá trình trưởng thành cả ở kiếp trước cũng đủ để nàng làm ra chuyện kinh khủng đấy. Nàng có hệ thống, vì thế sợ hãi đến mức ngủ yên, tuy nàng chủ động ra tay, nhưng để người khác ức hiếp, vẫn câu đó, người phạm ta, ta phạm người, nếu người phạm ta, ta diệt cả nhà người.

      Suy nghĩ tốt nguyên tắc sinh tồn xong, nàng nhanh chóng ngủ thiếp .

      ———————————— Đường phân cách “Chỉ Lan thỉnh an” ————————————

      Hôm nay Chỉ Lan mặc áo dài bằng lụa màu hồng nhạt dệt hoa văn chìm, khoác áo sát nách ngắn màu hồng cánh sen có chỉ kim tuyến, thoạt nhìn rất đáng . Khi nàng theo Đông Quý phi tới cung Từ Ninh, trong cung Từ Ninh có mấy tiểu nương chuyện với Thái hậu.

      “Thỉnh an Thái hậu nương nương.” Chỉ Lan theo Đông thị, thỉnh an cách quy củ.

      “Đứng lên , hôm nay Quý phi tới sớm vậy.” Thái hậu xong lại nhìn Chỉ Lan chút, “Bên cạnh con chắc là đại a đầu nhà họ Đông.”

      “Hồi Thái hậu, ama con bé đúng là nhất đẳng thị vệ Đông Quốc Duy. Thần thiếp vừa gặp nha đầu này có cảm tình, vì thế muốn đích thân nuôi dạy.” Đông thị cung kính đáp lời.

      “Hoàng đế qua chuyện này với ai gia, nếu cũng đồng ý ai gia có gì để phản đối, chỉ có vấn đề là phải học tốt quy củ trong cung.” Mấy năm gần đây, quan hệ giữa Thái hậu và Hoàng đế càng lúc càng căng thẳng, đây là chuyện mà cả triều đình và hậu cung đều biết. Đối với người chiếm được tình cảm của Hoàng đế là Đông Quý phi, Thái hậu đối xử rất tôn trọng khách sáo, cũng thành thói quen khi giao tiếp với nhau của hai người.

      Chỉ Lan vẫn đứng ở cạnh Đông thị, mắt dám đưa lên, chỉ chăm chú lắng nghe, để đảm bảo nếu có hỏi nàng nàng trả lời ngay lập tức, tuyệt đối thất thần, kết quả cho đến khi nàng ra khỏi cung Từ Ninh Thái hậu cũng với nàng nửa câu. Hơn nữa, từ cuộc đối thoại của Đông thị và Thái hậu, nàng có thể nhìn ra mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu này hề tốt, thậm chí có phần căng thẳng.

      Nhưng nàng quan tâm, nàng chỉ cần theo Đông thị là được, thời đại này đánh rắn đánh vào đầu, nàng cũng muốn bị ngộ thương.

      Trở lại cung Cảnh Nhân, Đông thị lại khôi phục vẻ mặt tươi cười, gọi Chỉ Lan ngồi xuống bên cạnh.

      “Con cũng thấy rồi đấy, quan hệ giữa ta và Thái hậu nương nương cũng tốt lắm, thế nên từ nay trở con ở trong cung phải cẩn thận lời việc làm, đừng để người khác nắm được nhược điểm, biết ?”

      “Chỉ Lan biết.” Chỉ Lan ngoan ngoãn đáp.

      “Ở chỗ ta cần câu nệ, nhưng ở bên ngoài được nghịch ngợm.”

      “Chỉ Lan biết thương người mà.” Chỉ Lan cười hì hì.

      “Ngày mai tìm sư phụ dạy văn hóa cho con, mỗi buổi sáng, con thỉnh an, sau đó học chữ, buổi chiều đến chỗ ta học thêu với Quế mama, kỹ thuật thêu của bà ấy rất giỏi.”

      , lúc nào cháu có thể học đàn?” Chỉ Lan rất kiên trì muốn được học đàn, mỗi đại đều có giấc mơ ngồi giữa rừng đào, mặc bộ xiêm y thướt tha đánh bàn đàn thánh thót, Chỉ Lan cũng là trong số đó.

      “Chuyện học đàn chưa vội, chưa tìm được người dạy, nghe nữ đệ tử của Trang đại sư mới tới kinh thành, chỉ có điều biết người ta có chịu dạy con hay .”

      “Trang đại sư? Là Trang đại sư sáng tác bản ‘Ngô Diệp Vũ Thu Phong’ sao?!” Chỉ Lan nghe danh tiếng của ông ấy, Trang Trăn Phượng là cầm sư nổi tiếng thời Minh mạt, vì Chỉ Lan thích học đàn, thế nên dò hỏi kỹ càng từ lâu.

      “Đúng vậy, ta phải người tìm ấy, cao hứng ?” Đông thị rất hài lòng với Chỉ Lan, bà cũng thích đánh đàn, nhưng năm đó có cơ hội tìm được sư phụ tốt như Chỉ Lan lúc này.

      “Dạ, cám ơn , Chỉ Lan học tập tốt.”

      “Vậy là tốt, trăm ngàn lần được bỏ nửa chừng.”

      Đông thị lại dặn dò Chỉ Lan những điểm cần chú ý khi học, cùng lúc đó Huyền Diệp tới thỉnh an.

      “Thỉnh an ngạch nương.” Huyền Diệp nghe tiểu biểu muội tiến cung từ hôm qua, nhưng qua lúc thỉnh an, tiện vô duyên vô cớ tới.

      Chỉ Lan rời ghế, thỉnh an Huyền Diệp.

      “Ngạch nương gì thế ạ? Ngày mai tiểu biểu muội bắt đầu học chữ sao?” Huyền Diệp ngồi xuống bên cạnh Chỉ Lan hỏi.

      “Sư phụ tìm cho Chỉ Lan tới, từ mai, buổi sáng Chỉ Lan học chữ.” Đông thị giải thích.

      là tốt, nhưng Chỉ Lan còn , nên quá nghiêm khắc.” Kỳ Huyền Diệp hy vọng có thể đích thân dạy dỗ, có điều có thời gian, nhưng lúc nào rảnh rỗi nhất định phụ đạo thêm.

      “Mới đó chỉ biết quan tâm tới biểu muội, ngờ Huyền Diệp lại là ca ca tốt như thế.” Đông thị trêu ghẹo.

      “Ngạch nương chê cười con, con là vì thấy biểu muội còn , lo em ấy quen.”

      Chỉ Lan ngồi nghe mà cảm động muốn chết, biểu ca là tốt bậc nhất, so với còn quan tâm hơn.

      “Biểu ca đừng coi thường em, từ khi về nhà lần trước, mỗi ngày em đều chăm chỉ luyện chữ theo bảng chữ mẫu đưa. Nhưng phải cảm ơn quan tâm của biểu ca, biểu ca tốt.” Tuy rằng cảm động, nhưng vẫn phải thể quyết tâm, hơn nữa, nàng muốn học tập tốt, học có hiểu biết, tương lai cũng thoải mái hơn chút.

      “Ta và biểu ca của con đều nghe đầy đủ, nếu sau này có lúc lười biếng, con xem phải làm sao?”

      “Dạ, vậy phạt cháu vài ngày được ăn điểm tâm.” Chỉ Lan suy nghĩ nửa ngày, đưa ra trừng phạt nghiêm khắc.

      “Tiểu nha đầu, đấy cũng gọi là trừng phạt ư?” Đông thị nghe liền bật cười.

      được ăn điểm tâm là trừng phạt rất nặng nề, Chỉ Lan để bị phạt.” Chỉ Lan thành khẩn thề thốt.

      “Biểu muội rất thích ăn đồ ngọt sao?” Huyền Diệp chưa biết lắm về sở thích của Chỉ Lan, nhưng nhìn nàng ăn tát kỳ mã cũng đoán được nàng có sở thích là đồ ngọt.

      “Sao biểu ca biết? ra cũng phải rất thích, nhưng ngày nào cũng muốn ăn.” Chỉ Lan mân mê hai bàn tay bé, có chút ngượng ngùng.

      “Ăn nhiều đồ ngọt bị sâu răng, tuy biểu muội chưa tới lúc thay răng, nhưng vẫn phải chú ý.” Huyền Diệp bắt đầu thay răng, đối với chuyện này rất có kinh nghiệm.

      “Răng em bị sâu.” Để chứng minh, Chỉ Lan còn há to miệng lộ ra hàng răng trắng đều như hạt bắp.

      “Được rồi, biểu ca sai rồi, răng biểu muội rất tốt.” Huyền Diệp lập tức đầu hàng, đối với những chuyện vặt vãnh thế này, cần so đo với trẻ con.

      “Ngạch nương, con còn bài tập chưa làm, con xin cáo lui.” Ăn sáng xong, Huyền Diệp phải quay lại kiếp sống học hành.

      , ngày nào biểu ca cũng bận lắm ạ?” Chỉ Lan chưa biết lắm về cuộc sống học tập nghỉ ngơi của các hoàng tử triều Thanh.

      “Biểu ca của con hàng ngày sau khi thỉnh an phải đến Thượng thư phòng học tập, buổi chiều học bắn cung cưỡi ngựa, con xem có bận ?”

      ra biểu ca vất vả như vậy, bảo sao biểu ca biết rất nhiều điều Chỉ Lan hiểu, Chỉ Lan cũng muốn học tốt.” Vì để mất mặt trước mặt họ mười tuổi nữa, Chỉ Lan lại hạ quyết tâm.

      Ngày hôm sau, Chỉ Lan bắt đầu kiếp sống học hành vất vả, nàng muốn ngửa mặt lên trời gào lớn, năm đó thi đại học cũng vất vả thế này!
      tuyệt sắc đại yêu nữthuyt thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Edit: Nhi
      NGuồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 016 – Sinh nhật * Xuất cung


      Ngày mùng bốn tháng năm, Chỉ Lan dậy từ sáng sớm, rửa mặt xong đến ngồi trước gương trang điểm. Uyên Ương chải đầu cho nàng, tóc nàng dài, rốt cục thoát khỏi hình tượng tết tóc sau lưng, đây là điều khiến nàng vừa lòng nhất trong ba năm trở lại đây.

      Hôm nay là sinh nhật chín tuổi của nàng, cũng là sinh nhật mười ba tuổi của Huyền Diệp, từ sau khi tiến cung, hai người vẫn luôn cùng tổ chức sinh nhật. Bởi vì vẫn còn là tiểu hoàng tử, thế nên chỉ làm sinh nhật đơn giản, ba năm nay đều thế.

      “Cách cách đúng là càng lúc càng xinh đẹp.” Họa Mi cầm lấy cái chai, đổ ít nước trong bình ra lòng bàn tay rửa sạch, vỗ lên mặt Chỉ Lan. Chờ khô, lại lấy cao màu trắng trong hộp , cho vào lòng bàn tay xoa nóng, rồi xoa đều lên mặt Chỉ Lan.

      “Hôm nay mặc bộ quần áo mới may xong mấy hôm trước .” Chỉ Lan nhắm mắt lại, chậm rãi . Giọng của nàng bớt non nớt trẻ con, ngữ điệu nhanh chậm, thêm chất giọng mềm mại trong trẻo, khiến người nghe rất thư thái.

      Tử Quyên lấy ra áo trong bằng sa tanh màu hồng phấn thêu hoa nhài và bướm, áo khoác ngoài màu xanh nhạt thêu hoa tử đằng, cùng Vũ Yến hầu Chỉ Lan mặc.

      “Lễ vật để tặng Tam aka chuẩn bị xong chưa?”

      “Cách cách yên tâm, chuẩn bị xong.”

      Ngày nào Huyền Diệp cũng thỉnh an Đông Quý phi, thế nên Chỉ Lan cũng gặp Huyền Diệp, trò chuyện cùng mỗi ngày. Huyền Diệp cũng thích ở cùng nàng, hoặc là dậy nàng luyện chữ, hoặc là nghe nàng đánh đàn. Nếu ban đầu Chỉ Lan tiếp cận Huyền Diệp là có mục đích dựa dẫm, giờ lòng đối đãi với biểu ca.

      thỉnh an Quý phi trước .” Chỉ Lan quen việc hài đế bình hoa, hơn nữa nàng bắt đầu dậy , thoạt nhìn cũng tính là tiểu thục nữ.

      “Chỉ Lan thỉnh an Quý phi nương nương.” Sau ba năm ở trong cung, Chỉ Lan có thể thỉnh an cách lưu loát mềm mại như mây bay nước chảy, hơn nữa càng lúc càng thể khí chất tao nhã, khiến Đông thị cảm thấy nhìn Chỉ Lan thỉnh an cũng là loại hưởng thụ.

      “Đứng lên , Huyền Diệp vừa phái người đến tìm con đấy.” Người trong cung Cảnh Nhân ai cũng biết tình cảm của Tam aka dành cho đại cách cách nhà họ Đông, Đông thị đương nhiên cũng tâm tư con trai nhà mình.

      “Biểu ca nhất định là muốn lễ vật thôi, phải chờ cháu đâu.” Chỉ Lan cười khẽ .

      “Con đấy, nếu Huyền Diệp nghe thấy câu vừa rồi, nhất định con biết phân biệt.”

      “Cháu có, cũng đừng với biểu ca.” Chỉ Lan bê chén trà đưa cho Đông thị, dáng vẻ mếu máo rất đáng thương.

      “Thôi, cười con nữa, ăn sáng xong qua , đừng bắt Huyền Diệp chờ lâu sốt ruột.”

      Chỉ Lan bước uyển chuyển từ tốn, theo sau là mấy nha hoàn thái giám. Chỉ Lan vốn nghĩ hôm nay là sinh nhật mình, vận khí chắc cũng đến nỗi nào, kết quả vẫn chạm mặt “kẻ địch” lớn nhất kể từ lúc tiến cung.

      “A, đây phải đại cách cách nhà họ Đông sao, sớm thế này đâu?” Na Nhân cũng coi như người quen với Chỉ Lan, mỗi khi Chỉ Lan và Huyền Diệp ở bên nhau, thường xuyên “ngẫu nhiên” gặp phải Na Nhân. Vốn Chỉ Lan tuân thủ nguyên tắc “người phạm ta ta phạm người” trở mặt với Na Nhân, nhưng Na Nhân cứ như bám lấy Chỉ Lan, người biết còn tưởng người Na Nhân thích là đại cách cách nhà họ Đông chứ phải Tam aka.

      “Tỷ tỷ muốn Từ Ninh Cung thỉnh an sao?” Chỉ Lan cười hì hì hỏi, muốn cùng đến Aka Sở sao, mơ tưởng!

      “Nếu tỷ tỷ vội bầu bạn với Thái hậu, muội muội quấy rầy, trước bước.” Chỉ Lan xong thèm quan tâm đến Na Nhân xoay người bước .

      Na Nhân ở phía sau tức giận dậm chân, vốn tưởng có thể đánh phủ đầu để khiến Chỉ Lan đưa ấy đến Aka Sở, kết quả Chỉ Lan căn bản để ý tới ấy, tức chết mất thôi. Nhưng dù Chỉ Lan đưa ấy cùng, ấy cũng có thể tự , hừ!

      Chỉ Lan có biện pháp đối phó với Na Nhân cách cách này, con người ấy xấu, chỉ có điều là hơi kiêu ngạo, dù đối với nàng tốt nhưng hoàn toàn hãm hại, nếu bởi vì Huyền Diệp, có lẽ hai người trở mặt với nhau.

      Ít nhất tại Na Nhân vẫn là tiểu nương có thủ đoạn gì, nhiều nhất cũng chỉ là cố chấp, ngày ngày bày trò để “ngẫu nhiên gặp gỡ” với Huyền Diệp. Nếu có thể tập hợp những màn “ngẫu nhiên gặp gỡ” của Na Nhân lại, khẳng định có thể viết thành cuốn sách <100 cách theo đuổi cậu trai mà bạn thích>. Đáng tiếc quyển sách này khó lòng bán chạy, bởi vì các chiêu trò của Na Nhân chẳng đem lại hiệu quả gì.

      Đến Aka Sở, Huyền Diệp luyện chữ trong thư phòng, ở cổ đại, thiếu niên mười ba tuổi có thể coi là người lớn. Xét ngoại hình, Huyền Diệp cao khoảng 1m7, có lẽ do mỗi ngày đều luyện tập bắn cung cưỡi ngựa, thân hình hề gầy gò, toàn thân cao thấp hiển trai tráng vạm vỡ, là thần thái đặc trưng của tuổi thanh niên.

      So với ba năm trước Huyền Diệp chững chạc hơn nhiều, bắt đầu loáng thoáng bóng dáng của Khang Hy đại đế tương lai. mặc lễ phục màu xanh, đứng trước bàn học, người hơi nghiêng về phía trước, để chân bằng vai vì viết chữ to, bút dùng cũng là cây bút Cảnh Thái Lam lông chó sói cỡ lớn. (Theo từ điển, Cảnh Thái lam là tên gọi sản phẩm mỹ nghệ dùng men tráng lên đồng hoặc thiếc… niên hiệu Cảnh Thái đời Minh Đại Tông, hàng được chế tạo tại Bắc Kinh, và gọi: Cảnh Thái lam…)

      Năm ngón tay Huyền Diệp nắm chặt cây bút cỡ lớn, hổ khẩu áp sát cán bút, chăm chú viết lên tờ giấy Tuyên Thành. Chỉ Lan cũng quấy rầy , vẫy tay cho tiểu thái giám lui ra, nàng đứng yên nhìn viết chữ.

      Huyền Diệp buông bút mới phát Chỉ Lan đứng đó, nở nụ cười, trong khoảnh khắc ngũ quan tuấn tú trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.

      “Tại sao đến mà tiếng nào.” Huyền Diệp cầm khăn lụa tiểu thái giám đưa, cẩn thận lau tay. Vươn tay cầm tay Chỉ Lan, kéo nàng đến bên cạnh.

      “Chữ ‘thọ’ này coi như quà tặng em, lúc nữa sai người mang qua cho em.” cúi đầu nhìn Chỉ Lan, ánh mắt đầy âu yếm, nhưng nhìn kỹ lại thấy mấy tia trêu tức.

      “Biểu ca mọn như vậy chứ, đường đường hoàng tử aka tặng quà, chẳng lẽ chỉ có tờ giấy còn chưa ráo mực?” Chỉ Lan trừng mắt nhìn Huyền Diệp, quay đầu nhìn chữ vừa viết. Cũng được lắm, chỉ có chữ “thọ”, tuy chữ đẹp, nhưng vẫn là keo kiệt.

      Huyền Diệp nghe Chỉ Lan thế liền cười, vì vỡ giọng, thanh có chút khàn. Huyền Diệp thay tờ giấy Tuyên Thành khác, kéo Chỉ Lan đến trước mặt, duỗi dài cánh tay, cầm tay phải Chỉ Lan, tay trái giữ eo Chỉ Lan.

      “Tôi giúp em viết chữ.” Huyền Diệp hơi khom người, cúi đầu, hơi thở nóng ấm phả thẳng vào tai phải Chỉ Lan. nắm tay Chỉ Lan, bắt đầu viết từng nét từng nét .

      Chỉ Lan cảm giác nàng chỉ cần xoay chút chạm vào mặt Huyền Diệp ngay lập tức, khoảng cách gần thế này, nàng có thể ngửi thấy ràng mùi long tiên hương từ người Huyền Diệp, thế nên nàng nhu nhược đỏ mặt.

      Huyền Diệp liếc thấy vành tai Chỉ Lan đỏ bừng, lại cúi đầu nở nụ cười, Chỉ Lan có thể cảm giác được lồng ngực rung rung. Vất vả lắm mới viết xong, Chỉ Lan dám năng gì, chỉ sợ Huyền Diệp lại cầm tay nàng viết tiếp, việc này quá kích thích.

      Sau khi buông bút, Chỉ Lan nhanh chóng chui ra khỏi lồng ngực Huyền Diệp, Huyền Diệp cũng ngăn cản nàng, còn cuộn tờ giấy vừa viết cất , ngồi xuống ghế, cầm chén trà Bích Loa Xuân mới pha, để ý tới Chỉ Lan, chậm rãi phẩm trà.

      “Biểu ca, đừng trêu em, lễ vật của em đâu?” Chỉ Lan bĩu môi, uổng công nàng chạy tới đây tặng lễ vật cho Huyền Diệp.

      lúc nữa em biết, ăn sáng chưa, ngồi nghỉ chút rồi đưa em chỗ này.” Vì vỡ giọng, Huyền Diệp rất kiệm lời, nhưng đối với Chỉ Lan vẫn đặc biệt hơn người.

      “Em ăn rồi, biểu ca, đây là lễ vật em chọn mất rất nhiều thời gian, nhìn xem có thích hay .” Huyền Diệp mở hộp, thấy ống cắm bút hình trụ.

      “Ống cắm bút này điêu khắc từ ngà voi, điểm thú vị nhất là lớp ngoài điêu khắc người và đồ vật, khi xoay tròn thấy cảnh sơn thủy được điêu khắc ở lớp trong.” Chỉ Lan rất tâm đắc khi mua được ống cắm bút này.

      Huyền Diệp cũng cảm thấy hứng thú với ống cắm bút này, nó dùng kỹ thuật điêu khắc lập thể, kích thước lớn nhưng điêu khắc hơn mười nhân vật khác nhau, từ những gương mặt rất vẫn có thể thấy đa số họ đều có trạng thái cao hứng phấn chấn. Có người bê mâm, ôm bình, đẩy xe, lớp trong khảm san hô bảo thạch v.v…, phân bố rải rác hình sông núi được điêu khắc. Xoay lớp ngoài có thể thấy các hình trang trí khác nhau, vô cùng tinh tế.

      Huyền Diệp vô cùng vừa lòng với quà sinh nhật năm nay, thế nên tặng Chỉ Lan nụ cười rất trìu mến. sai thái giám mang ống cắm bút cất, sau đó đặt chén trà xuống, đứng dậy, giũ quần áo, cầm mũ.

      nào, hôm nay đưa em xuất cung.” Khoảnh khắc Huyền Diệp quay đầu câu này, Chỉ Lan cảm thấy như chói lọi hào quang.

      Ngồi trong xe ngựa rồi, Chỉ Lan vẫn có cảm giác thực, nàng nhìn Huyền Diệp đối diện, Huyền Diệp vẫn ra vẻ ông cụ non, từ từ nhắm hai mắt dưỡng thần. Nàng càng lúc càng cảm thấy shota nghiêm trang biến thành ông chú đáng ghét từ lúc nào.

      Ra khỏi Tử Cấm Thành, Chỉ Lan vén rèm, vụng trộm nhìn ra ngoài, kết quả còn chưa kịp nhìn thấy cái gì bị Huyền Diệp đánh vào tay.

      “Quy củ chút , được vén rèm, để người khác thấy còn ra thể thống gì.”

      “Dạ, em biết sai rồi.” ràng nhắm mắt mà, Chỉ Lan như muốn tê liệt trước thần thông quảng đại của Huyền Diệp, chỉ có thể biết điều nhận lỗi trước.

      “Nếu em buồn chán có thể ăn ít điểm tâm.” Huyền Diệp lấy từ trong ngăn kéo ra đĩa tát kỳ mã mà Chỉ Lan thích nhất, rồi lại nhắm mắt như phiêu du trong cõi tiên.

      “Đáng ghét, đáng ghét.” Chỉ Lan khẽ thào, kết quả đối phương tiếp thu khiêu chiến của nàng, hoàn toàn có phản ứng.

      Chỉ Lan chỉ có thể buồn bực ăn điểm tâm, em dậy của chúng ta ra vẻ áp lực rất lớn, vì thế đói bụng phải ăn nhiều.

      Khi xe ngựa ngừng lăn bánh, Huyền Diệp xuống xe trước, sau đó giơ tay bế Chỉ Lan xuống, Chỉ Lan khó tránh thẹn thùng, nhưng nàng nhanh chóng làm ra vẻ sao hết đánh giá căn nhà trước mặt, căn bản quan tâm tới Huyền Diệp trêu nàng.

      Chỉ Lan ngẩng đầu, trước mắt là căn nhà ba gian bốn cột ba tầng có cổng chào, chính giữa cổng chào treo biển tên bằng đá trắng, chạm khắc hai chữ “Lý Nhân”. Người ra kẻ vào rất nhộn nhịp.

      Chỉ Lan nép sát vào Huyền Diệp, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng tới chỗ đông người thế này từ khi tới cổ đại, vốn hy vọng gì nhiều ở trị an của xã hội cổ đại nên Chỉ Lan còn có chút sợ hãi. Dường như Huyền Diệp cảm nhận được sợ hãi của Chỉ Lan, cũng nắm chặt tay nàng.

      “Hôm nay các ngươi chú ý theo Gia và cách cách, đặc biệt chú ý bảo vệ cách cách, được để cho kẻ nào tới gần. Nếu xảy ra chuyện gì, các ngươi tự xách đầu tới trước mặt Gia, biết chưa?” Huyền Diệp làm hoàng tử nhiều năm, lời rất uy nghiêm khí thế. Tuy quyết luôn giữ Chỉ Lan sát bên cạnh, nhưng cần dặn dò vẫn phải làm.

      “Biểu ca, chúng ta đâu trước?” Chỉ Lan hỏi.

      “Đưa em Long Phúc Tự dâng hương trước, sau đó thưởng thức đồ ăn vặt dân gian, em vẫn thích ăn vặt nhất đấy thôi?” Huyền Diệp nhìn tiểu biểu muội còn chưa cao đến vai , lòng rất ấm áp.

      hay, biểu ca phải dắt em, được để lạc em.” Chỉ Lan được Đông Quốc Duy kể chuyện bắt cóc trẻ con đem bán, sợ đến bây giờ.

      “Uh, buông tay em.” Huyền Diệp khẽ , biết là với Chỉ Lan, hay với chính mình.
      tuyệt sắc đại yêu nữthuyt thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 017 – Gặp Mã Giai thị


      Chỉ Lan rất có hứng thú với việc lên chùa dâng hương, trong số những cuốn tiểu thuyết nhiều lắm mà nàng từng đọc, bao giờ chùa miếu cũng có hòa thượng đức cao vọng trọng mà thần bí phi thường. Vị hòa thượng đấy có thể chỉ liếc mắt là nhìn ra Hoàng đế hoặc Vương gia du ngoạn, sau đó lại phê cho nữ chính lá số cực kỳ tốt hoặc là cực kỳ xấu. Sau đó câu truyện theo lá số của vị hòa thượng kia đưa ra, là truyện ngược hay truyện sủng cũng chỉ phụ thuộc vào chi tiết đấy thôi.

      Đáng tiếc là nàng và Huyền Diệp dâng hương xong, lại dạo hồi lâu mà gặp được vị hòa thượng trong truyền thuyết đấy.

      “Sao cứ ngó nghiêng mãi thế?” Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan cứ lơ đãng đâu đâu, quan tâm hỏi thăm.

      “Long Phúc Tự có hòa thượng xem lá số tử vi cho người ta sao?”

      ra từ nãy đến giờ em chỉ nghĩ chuyện hòa thượng?” Huyền Diệp cảm thấy bản thân quá lo xa, đánh giá biểu muội lơ đễnh này quá cao.

      “Hòa thượng mà xem lá số tử vi cho người khác là trái với giáo lý nhà Phật, Phật giáo chú ý nhân quả tuần hoàn, mệnh do bản thân. tìm thầy tướng số sửa mệnh, cho dù gặp cũng thể tin, nhớ chưa?” Huyền Diệp kiềm chế được gõ lên đầu Chỉ Lan cái, tiểu biểu muội có lúc rất thông minh, nhưng có lúc lại khiến chẳng thể hiểu nổi nghĩ cái gì trong đầu, thứ cảm giác thể nắm bắt này ổn.

      “A, vậy phải tìm thầy tướng số ở đâu?”

      “Em xem em muốn xem cái gì, tôi xem hộ em.” Huyền Diệp cảm thấy Chỉ Lan căn bản cần tìm thầy tướng số, rất tự tin là ở bên , số mệnh Chỉ Lan nhất định rất tốt.

      có gì.” Làm sao Chỉ Lan có thể là muốn xem xem đời nàng là câu truyện sủng hay câu truyện ngược.

      có gì đừng rầu rĩ nữa.”

      “Được rồi, biểu ca chúng ta ăn vặt ?” đến ăn, Chỉ Lan lại có tinh thần.

      “Nào .” Huyền Diệp muốn thừa nhận biểu muội của mình là mỏ khoét.

      Chỉ Lan vừa vừa mua, có bánh nướng thịt bò, bánh tiêu, sữa đậu nành, chè bột gạo, lạp sườn, … tóm lại là thấy gì mua nấy. Huyền Diệp ý kiến gì, chỉ khổ các thị vệ theo sau, ai cũng tay xách nách mang đống đồ ăn vặt.

      “Được rồi, vào Thái Bạch Lâu trước mặt nghỉ chút.” Huyền Diệp nhìn mặt trời dần lên tới đỉnh đầu, thích trời nóng, thế nên muốn dạo nữa.

      “Thái Bạch Lâu có món gì ngon?” Chỉ Lan ngẩng đầu hỏi Huyền Diệp.

      “Em liệu có ăn hết được đống đồ ăn vặt kia , lát nữa được ăn nhiều.” Huyền Diệp rất nghiêm khắc.

      “Em biết rồi, biểu ca sao thích ca cẩm thế, em nghe phát chán.” Chỉ Lan vỗ vỗ lên trán, như thể rất bất đắc dĩ.

      “Nếu phải em ngày nào cũng ăn vụng, tôi có phải dặn dò hàng ngày ?” Nhìn điệu bộ của Chỉ Lan, Huyền Diệp muốn giữ vai nàng rồi lay mạnh, học theo “giáo chủ gào thét” mà hỏi nàng, sao có thể ăn nhiều như thế.

      “Biểu ca giận rồi, chúng ta đừng thảo luận vấn đề đấy nữa, tức giận tốt cho thân thể.” Nhìn sắc mặt Huyền Diệp càng lúc càng kém, Chỉ Lan cũng dám chọc tức , vội vàng đổi đề tài.

      vào Thái Bạch Lâu liền có tiểu nhị chào đón.

      “Các vị khách quan muốn ăn món gì?” Tiểu nhị dẫn nhóm bọn họ lên tầng , tầng trang hoàng đẹp hơn nhiều, ăn uống tầng này cũng toàn những người phú quý có thể diện.

      “Cho chúng ta phòng riêng có cửa sổ.” Huyền Diệp với tiểu nhị, lại quay đầu phân công các thị vệ, “Các ngươi canh giữ ở bên ngoài, muốn ăn gì gọi, nhưng chú ý bảo vệ cho Gia.”

      Huyền Diệp đưa Chỉ Lan vào phòng riêng, bọn thị vệ để đống đồ ăn vặt mua xuống bàn, sau đó lui ra ngoài.

      “Mang bình trà loại ngon nhất ngâm nước cho mát, có món gì ngon bê hết lên đây.” Huyền Diệp xong liền nhìn Chỉ Lan có ý định lén lút lấy cái bánh. Chỉ Lan cảm nhận được ánh mắt Huyền Diệp, lập tức rút tay về làm như có chuyện gì nhìn ra ngoài cửa sổ.

      “Ngươi bảo tiểu nhị chuẩn bị nước sạch rửa tay.” Huyền Diệp có bệnh sạch , thị vệ đều quen.

      Huyền Diệp và Chỉ Lan rửa tay xong, lại cho các thị vệ lần lượt ăn thử các món ăn vặt, xác nhận có vấn đề gì, Huyền Diệp mới cho phép Chỉ Lan ăn.

      “Biểu ca, nhìn kìa!” Chỉ Lan cảm thấy rốt cục cũng được ông trời bồi thường sau vụ thất vọng ở chùa, bởi vì nàng phát tình tiết kinh điển, hùng cứu mỹ nhân.

      Huyền Diệp cũng nhìn xuống dưới, thấy bị mấy tên lưu manh đùa giỡn, sau đó là màn rất cẩu huyết là công tử bước ra rút đao tương trợ. Vì thế thèm xem nữa, vốn muốn bảo Chỉ Lan được nhìn nữa, nhưng thấy nàng rất hứng thú, lại thôi ngăn cản.

      “Biểu ca, nhìn vị công tử kia , là tuấn tú!”

      Đây là lần đầu tiên Huyền Diệp nghe thấy Chỉ Lan khen ngợi người khác phái khác, lòng rất thoải mái, dẫn tới chuyện có thiện cảm với công tử kia. Công tử kia mặc trang phục Bát Kỳ, cao lắm, nhưng có chút phong lưu ý vị riêng.

      ngờ vừa xuất cung lại gặp được màn hùng cứu mỹ nhân.” Chỉ Lan rất hưng phấn.

      “Có gì hay đâu, mau ăn , ăn xong còn về.” Huyền Diệp cầm lấy miếng bánh táo rất hấp dẫn, trực tiếp đút cho Chỉ Lan.

      Chỉ Lan mở to mắt nhìn Huyền Diệp căm tức, nhưng vẫn nghe lời cố gắng nuốt miếng bánh táo.

      Nhưng thần may mắn vẫn chưa từ biệt Chỉ Lan, nàng mới uống ngụm trà, nghe thấy tiếng chuyện ồn ào ngoài cửa.

      “Vị nương này, tại hạ cứu cũng chỉ là tiện tay làm phúc, đừng như thế nữa.” Thanh này giống giọng nam giới, mà rất giống giọng giả giọng đàn ông.

      “Nhưng mà… công tử cứu ta, ta có cách nào báo đáp công tử, chỉ có làm nô tỳ mới phụ đại ân của công tử.” Giọng nữ này nghẹn ngào thổn thức, như thể sắp phát khóc tới nơi.

      Chỉ Lan nghe xong thiếu chút nữa phun hết trà trong mồm, lại gặp cả màn này nữa sao. Thính giác của nàng tồi, vừa nghe liền nhận ra là nữ giả nam, mà còn là thiếu nữ trẻ, nghe đối thoại liền nhận ra đây chính là hai nhân vật chính của màn hùng cứu mỹ nhân ở dưới lầu.

      Huyền Diệp lắc đầu ngao ngán, cũng sai thị vệ đuổi hai người ngoài cửa.

      “Ta rồi, cần làm nô tỳ, nhà của ta thiếu người hầu kẻ hạ, cần thêm .” Giọng của công tử giả kia có chút tức giận.

      “Nhưng mà… công tử.” Mỹ nhân bắt đầu thút thít.

      Chỉ Lan bắt đầu tưởng tượng ra tình cảnh ở bên ngoài, nhất định là hùng nữ phẫn nam trang bị làm phiền, chuẩn bị trở mặt, nhưng mỹ nhân vẫn bám riết buông, hy vọng tiếp tục vở kịch “ hùng nan quá mỹ nhân quan”, đáng tiếc ấy tìm phải đồ giả, nếu là đàn ông có lẽ còn có lòng thương hương tiếc ngọc, có thể cùng ấy diễn cho trọn vở.

      Huyền Diệp vốn thấy Chỉ Lan có hứng thú nghe, cũng để cho nàng nghe, nhưng màn này càng lúc càng quá đáng. là nam, tất nhiên biết cái “mỹ nhân” ngoài kia luôn mồm báo ân, kỳ chỉ là muốn quyến rũ mong đổi đời. Chỉ Lan mới chín tuổi, thể để mấy kẻ đó ảnh hưởng xấu tới đầu óc trẻ con.

      “Hai người các ngươi ra ngoài đuổi bọn họ , bảo bọn họ tìm chỗ khác mà chuyện.”

      “Nô tài tuân mệnh.” Hai thị vệ vừa ra quả nhiên liền hoàn thành nhiệm vụ, “mỹ nhân” kia ngoái lại, “công tử giả” lại theo thị vệ vào.

      “Hôm nay cám ơn hai vị, nếu …” “Công tử giả” này mặc trường bào màu trắng ngà, áo khoác màu xanh đậm. Cao khoảng 1m6, làn da trắng nõn, hai mắt long lanh, mũi thẳng, môi đầy, đáng tiếc lỗ tai dái tai tố cáo thân phận nữ nhi của ấy.

      ấy nữa, thấy Chỉ Lan nhìn chằm chằm vào tai mình, cũng biết bản thân bại lộ, vì thế sau khi cảm ơn liền giải thích thân phận bản thân.

      “Hôm nay ta vốn là muốn ra ngoài dạo, nhưng phận nhiều bất tiện, thế nên mới dùng hạ sách này, có điều ngờ…” xong ấy cười khổ chút, suýt nữa bị khác bám riết, ra cũng dọa người.”Hôm nay vô cùng đa tạ nhị vị, nếu biết phải giải quyết thế nào.” Hôm nay ấy chỉ dẫn theo hai hầu ra ngoài, quá sơ suất.

      Huyền Diệp gì, Chỉ Lan thấy đối phương cảm ơn rất chân thành, thế nên mời ấy ngồi, sau đó bắt đầu trò chuyện.

      “Chị thông minh, có thể nghĩ ra biện pháp nữ phẫn nam trang, em thể nghĩ ra.” Chỉ Lan có chút tiếc nuối, kỳ phải nàng nghĩ ra, mà là nàng dám thôi, xong lại vụng trộm nhìn Huyền Diệp, thấy có phản ứng mới dám tiếp.

      “Chị dối ama ngạch nương ra ngoài sao?” Chỉ Lan cảm thấy nương này là rất to gan, nàng dám ra ngoài phố xá thân mình, giai đoạn Thanh sơ thời cuộc vẫn chưa ổn định, cho dù là dưới chân thiên tử trị an cũng bảo đảm.

      “Đúng vậy, thế nên chỉ dẫn theo hai nha hoàn.”

      “Đúng rồi, nên xưng hô với chị thế nào?” giống Huyền Diệp, Chỉ Lan lại có thiện cảm với này.

      “Ta họ Mã Giai, ta lớn hơn em, em có thể gọi ta tỷ tỷ được .” Mã Giai thị thấy còn có người khác, muốn xưng tên, chỉ họ.

      “Dạ, em họ Đông, tỷ tỷ lén ra khỏi nhà như thế nào vậy?”

      Sau khi Chỉ Lan ra những lời này, Mã Giai thị cảm nhận được cách rất ràng rằng thiếu niên bên kia nhíu mày, sức ép nặng nề hơn. ấy vốn định kể chút tích hùng của bản thân, thấy thế dám nữa.

      Chỉ Lan cũng phát Huyền Diệp sầm mặt, thế nên nàng sửa lại dáng ngồi cho đoan chính, nhanh chóng đổi sang đề tài an toàn nhanh như chớp.

      “Bình thường tỷ tỷ hay làm gì?” Chỉ Lan lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với thiếu nữ Bát Kỳ, thế nên rất muốn tìm hiểu xem người khác có giống nàng , ngày ngày vất vả học tập.

      “Cũng chỉ có trong phòng thêu hoa, rất nhàm chán, nếu ta chẳng lén ra khỏi nhà.” xong thè lưỡi, cười khẽ. Mã Giai thị lại nhìn Huyền Diệp, chỉ cảm thấy tuy gì, nhưng có khí chất khiến người ta thể chú ý, ngũ quan cũng rất được, có thể là tuấn tú hơn tất cả đàn ông tộc Mãn ấy từng gặp.

      biết phải xưng hô với vị công tử này như thế nào?” ra vấn đề giao tiếp giữa nam và nữ nghiêm trọng như đại vẫn tưởng tượng, hơn nữa trong phòng còn hai thị vệ hai nha hoàn, thế nên Mã Giai thị rất bạo gan bắt chuyện với Huyền Diệp.

      “Ở trong nhà Gia là con thứ ba, gọi ta là Tam Gia là được.” Huyền Diệp rất muốn lơ luôn cái này, nhưng nghĩ đến chuyện tiểu biểu muội sống trong cung, khó khăn lắm mới gặp được tiểu nương tộc Mãn có thể cùng chuyện, thế nên nhẫn nại trả lời.

      Chỉ Lan ràng nhìn thấy Mã Giai thị nghe hai chữ Tam Gia xong ngây người, ánh mắt nhìn Huyền Diệp bắt đầu lộ vẻ tìm tòi nghiên cứu, biểu tình cũng bắt đầu trở nên hưng phấn.

      Huyền Diệp đương nhiên cũng phát ra điều đấy, nhưng hiểu tại sao đối phương lại có phản ứng thế, thế nên cũng để ý, tiếp tục uống trà.

      Mã Giai thị đúng là rất hưng phấn, ta cảm thấy bản thân quá may mắn, vừa ra ngoài gặp được nhân vật chính. Hơn nữa liên tưởng với tiểu nương họ Đông bên cạnh, suy đoán trong lòng càng được khẳng định. ấy nhìn lại quần áo bản thân, thành vấn đề, lại nhìn xuống cốc trà xem hình phản chiếu của mình, cũng thành vấn đề, thế nên ấy nở nụ cười luyện tập lâu, chuẩn bị trò chuyện với Chỉ Lan tiếp.
      tuyệt sắc đại yêu nữthuyt thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 018 – Tán gẫu * Quà sinh nhật


      Chỉ Lan phát giác Mã Giai thị đột nhiên nhiệt tình với nàng hơn rất nhiều, nhưng nàng quan tâm chuyện đấy, nàng đến triều Thanh tám năm (tuổi mụ chín tuổi), ngoài người thân chẳng có bằng hữu nào. Mã Giai thị tính cách cởi mở, rất giống các đại, thế nên Chỉ Lan hề ác cảm.

      “Đông muội muội lần đầu ra phố sao?”

      “Đúng vậy, tỷ tỷ cũng vậy sao?” Chỉ Lan muốn biết Mã Giai thị có thể thường xuyên trốn nhà ra phố hay .

      “Uh, bởi vì tham gia kỳ tuyển tú nữ năm Thuận Trị thứ 25, thế nên tìm mama trong cung dạy quy củ cho ta, sau này chắc thể trốn chơi thế này nữa.” Kỳ Mã Giai thị phải lần đầu trốn nhà, nhưng ấy sợ ra lại khiến Huyền Diệp có ấn tượng xấu, thế nên dối đây là lần đầu tiên.

      “Aizzz! Hai năm nữa cơ mà, phải học quy củ sớm thế sao?” Chỉ Lan biết học quy củ vất vả, khi mới tiến cung nàng mất hàng tháng trời để học cách đứng hành lễ, khi ngủ còn có người trói chân nàng lại để ngủ cho ngay ngắn.

      “Những quý tộc Thượng Tam Kỳ (gồm Chính Hoàng Kỳ, Tương Hoàng Kỳ, Chính Bạch Kỳ, do Hoàng đế trực tiếp chỉ huy, còn lại là Hạ Ngũ Kỳ, do các bối lặc chỉ huy) có con tham gia tuyển tú nữ đều nhờ cậy quan hệ thỉnh người dạy dỗ từ rất sớm, nhưng muội muội còn , cần lo lắng.” Năm nay là năm Thuận Trị thứ 23, Chỉ Lan mới chín tuổi, đến năm Thuận Trị thứ 28 mới tham gia tuyển tú nữ, lúc đó vừa tròn mười bốn tuổi.

      “Vâng, vậy chúc tỷ tỷ may mắn.” Kỳ Chỉ Lan dễ dàng vượt qua bài kiểm tra quy củ, ở trong cung ba năm, nàng mà đủ tư cách cả thiên hạ chẳng mấy người đủ tư cách.

      “Bình thường muội muội tiêu khiển thế nào?”

      “Dạ, cũng chỉ có thêu hoa đánh đàn, rất nhàm chán.” Ba năm, nghìn ngày có lẻ, Chỉ Lan chỉ có thời khóa biểu duy nhất, học văn hóa Hán, học nữ công, học đánh đàn. Đông Quý phi còn tìm người chuẩn bị dậy nàng cưỡi ngựa bắn cung, vẽ tranh và trà đạo, chờ nàng học những thứ kia thuần thục chút, rút bớt thời gian để học môn mới.

      “Muội muội lợi hại, biết muội muội học phương pháp thêu nào, chúng ta có thể tham khảo lẫn nhau.” Mã Giai thị vốn rất tự tin với kỹ thuật thêu của bản thân, dù sao ấy cũng học thêu từ khi còn rất , ngoài thêu, cầm kỳ thi họa cũng biết cơ bản.

      “Em học thêu Mãn, biết tỷ tỷ học kiểu gì?” Xuyên rồi Chỉ Lan mới biết đến kiểu thêu này, trước kia chỉ nghe đến thêu kiểu Hồ Nam, kiểu Tứ Xuyên.

      “Ta cũng vậy.” xong liền lấy túi tiền từ bên eo ra, “Đây là đồ ta mới thêu, muội muội nhìn xem có chỗ nào cần góp ý .”

      xong Mã Giai thị liền cùng Chỉ Lan thảo luận về thêu, từ sách mẫu thêu đến kỹ thuật thêu, Chỉ Lan càng nghe càng sửng sốt. Dù sao nàng mới học ba năm, kiến thức căn bản sao bì được với Mã Giai thị, kiến thức lý luận phong phú bằng, thực hành càng thua kém, sau phen thảo luận, Chỉ Lan cam bái hạ phong.

      “Tỷ tỷ học thêu bao lâu rồi?” Vấn đề này nhất định phải hỏi ràng, bằng Chỉ Lan hoài nghi chỉ số thông minh của bản thân.

      “Khoảng tám năm, bắt đầu học từ khi còn rất . Hồi đầu ta thường xuyên đâm kim vào tay, rồi mới khá dần lên.” đến đây Mã Giai thị bùi ngùi, nếu ấy chỉ là đứa trẻ con, nhất định thể nào kiên trì tiếp tục.

      “Tỷ tỷ khổ cực hề uổng phí, nhìn túi tiền tỷ tỷ thêu là biết, bố cục chặt chẽ có thẩm mỹ, đan xen khéo léo, phối màu cũng rất độc đáo.” Chỉ Lan hết băn khoăn, ra phải chỉ số thông minh của nàng kém cỏi, cũng phải tại nàng cố gắng, vì thế Chỉ Lan lại tin tưởng gấp trăm lần, bắt đầu khen ngợi người khác.

      Huyền Diệp vừa nhìn Chỉ Lan liền biết nàng nghĩ cái gì, cười khẽ tiếng, lại tiếp tục làm chuyện riêng.

      Mã Giai thị nghe được tiếng cười của Huyền Diệp, tim đập thình thịch, dù sao người ngồi đối diện cũng là Khang Hi đại đế tương lai, dù giờ vẫn chưa trưởng thành, nhưng cũng là chàng độc thân sáng giá số Đại Thanh.

      Chỉ Lan cùng Mã Giai thị trò chuyện hồi, Mã Giai thị thấy nắng bớt gắt, liền chuẩn bị dạo tiếp. Chỉ Lan nhìn dáng vẻ đầy hào hứng của Mã Giai thị, ngại muốn lời từ biệt, thế nên nàng nhìn Huyền Diệp cầu cứu.

      Trong lòng biểu muội, Huyền Diệp có thể trở thành siêu nhân gì là bất khả thi phải vô lý, nhận được ánh mắt của Chỉ Lan, ho tiếng, với Mã Giai thị.

      “Gia còn có việc phải làm, hôm nay tán gẫu đến đây thôi.” Quả nhiên Huyền Diệp vừa dứt lời, Mã Giai thị liền gì, gật đầu từ biệt Chỉ Lan.

      “Chào tỷ tỷ, em trước, lần sau hữu duyên lại tán gẫu.” Huyền Diệp nắm tay Chỉ Lan, bao lâu liền biến mất khỏi tầm mắt Mã Giai thị.

      “Biểu ca, tỷ tỷ đó thực rất lợi hại, biết đến lúc nào khả năng thêu của em mới đạt đến trình độ đấy.” Chỉ Lan có chút ủ rũ, theo thói quen tìm Huyền Diệp để được an ủi.

      “Thêu tốt cũng sao, sau này em cũng phải làm tú nương.” Huyền Diệp rất quen thuộc với hành vi dựa dẫm biểu ca của Chỉ Lan, kể ra cũng cố ý bồi dưỡng thành thế. Về phần khả năng thêu thùa của Chỉ Lan, cảm thấy có vấn đề gì, tặng cho thứ gì đều thích hết, thêu đẹp xấu là chuyện , tâm ý mới là quan trọng.

      “Nhưng mà, nếu sau này muốn thêu tặng người khác thứ gì đó, thêu xấu mất mặt.” Phụ nữ quý tộc học thêu cũng chỉ để thêu túi tiền thêu quần áo cho chồng, ngoài ra để tiêu khiển.

      “Tiểu nha đầu như vậy muốn thêu túi tiền tặng người khác, em định tặng đứa nào?” biết Chỉ Lan có ảo giác hay , ràng nàng cảm thấy rùng mình vì lạnh.

      “Đương nhiên là tặng trượng phu tương lai, còn có thể tặng ai chứ.” Chỉ Lan cảm thấy vấn đề này ngớ ngẩn, chẳng lẽ nàng lại có thể lén lút hẹn thề, vụng trộm trao nhận.

      Huyền Diệp gì, có điều lại xiết chặt tay Chỉ Lan hơn. Chỉ Lan buồn bực, hiểu nổi lý do khiến Huyền Diệp mất hứng, nhưng hiểu cũng sao.

      “Biểu ca, sao lại mất hứng, là lỗi của em sao?” Chỉ Lan là đứa bé ngoan có sai liền sửa.

      có gì, con thể tặng túi tiền bừa bãi, biết ?” Sắc mặt Huyền Diệp vẫn lấy gì làm tươi tỉnh.

      “Dạ, biết.” Chỉ Lan ngoan ngoãn gật đầu, nhớ tới vài cái túi tiền tặng Huyền Diệp, có lẽ nên đòi về.

      Huyền Diệp nghĩ Chỉ Lan bình thường thích đồ vật xinh, liền đưa nàng vào cửa hàng bán túi tiền bên cạnh Long Phúc Tự. Trong cửa hàng có rất nhiều túi tiền tinh xảo, còn có túi hương, túi bọc quạt, ít đồ do cung nữ trong cung gửi nhờ bán.

      Chỉ Lan lần đầu tiên nhìn thấy nhiều túi tiền như vậy, vô vàn màu sắc, vô vàn kiểu dáng, bầy la liệt, làm cho nàng hoa cả mắt. Nàng mua bọc lớn mới lưu luyến rời mà hồi cung.

      “Đúng rồi, biểu ca vẫn chưa tặng quà sinh nhật cho em!” Ngồi xe ngựa, Chỉ Lan đột nhiên nghĩ ra chuyện chưa được Huyền Diệp tặng quà.

      “Hôm nay đưa em xuất cung chơi tính là quà ah?” Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan phụng phịu, nghĩ, quả nhiên lúc cáu gắt lại là lúc xinh nhất.

      “Coi như vậy .” Chỉ Lan cúi đầu, rất buồn bực. Có thể xuất cung tất nhiên nàng thích thú, nhưng vì xuất cung mà mất món quà lớn nàng hơi đau khổ, mọi năm Huyền Diệp tặng quà toàn là những thứ rất đẹp rất giá trị, hơn nữa món nào cũng rất hợp ý nàng.

      “Nha đầu ngốc.” Huyền Diệp nghĩ hồi, cuối cùng vẫn là nhịn được lấy từ trong ngăn kéo bí mật ra món quà. biết bản thân nhất định đành lòng nhìn dáng vẻ thất vọng của Chỉ Lan, thế nên cất quà vào trong xe từ trước.

      Chỉ Lan nhìn hộp dài trong tay Huyền Diệp liền biết đây mới là quà, bắt nạt nàng, đúng là người xấu. Nàng giơ tay nhận chiếc hộp có phần hơi nặng, mở ra là cây đàn.

      Mặt đàn làm bằng gỗ cây vông, màu vàng chất xốp, vân thẳng mà đặc, nửa hình bầu dục, từ chỗ thùng đàn là hình vòng cung. Toàn thân đen nhánh, đáy đàn có vân hình sóng để chống ma sát. Lỗ thoát hình tròn, chuôi đàn làm bằng gỗ đàn hương đỏ, khắc hoa văn hình hoa lá, mài thành sáu mặt, treo dây tua bằng tơ màu vàng, chế tác vô cùng tinh xảo.

      mặt đàn còn khắc bốn chữ “Đại thánh di ”, hai bên sườn lần lượt khắc mỗi bên hai câu thơ, ” Cự hác nghênh thu, hàn giang ấn nguyệt. Vạn lại du du, đồng táp liệt.” (*)

      “Cây đàn này đẹp, cảm ơn biểu ca, biết sắc thế nào.” Chỉ Lan rất tiếc nuối vì thể thử đàn ngay tại chỗ.

      “Về hãy đàn, giờ nghỉ , cả ngày cũng mệt mỏi rồi.”

      Chỉ Lan quả cũng có mệt nhọc, nàng cất đàn vào hộp cẩn thận, dựa vào thành xe ngủ thiếp . Đến khi nàng tỉnh dậy phát gục đầu vào vai Huyền Diệp, Huyền Diệp nhìn nàng trêu ghẹo.

      “Biểu ca đáng ghét, đến rồi gọi em.” Chỉ Lan bị Huyền Diệp nhìn nên có chút thẹn thùng.

      Huyền Diệp so đo với Chỉ Lan, đưa nàng về cung Cảnh Nhân, chuyện với Đông thị lúc mới về Aka Sở, đối với chuyến xuất cung hôm nay, rất hài lòng.

      Ở phủ của Mã Giai Cái Sơn, mọi chuyện được tốt đẹp như thế.

      (*) Hình như cây đàn này là danh cầm có , search google ra hình này

      [​IMG]
      tuyệt sắc đại yêu nữthuyt thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: Nhi
      NGuồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 019 – Hạ quyết tâm * Bí tịch


      Mã Giai thị trốn nhà chẳng phải lần đầu tiên, kỹ thuật thành thạo lắm rồi, nhưng đêm lắm có ngày gặp ma, thế nên ta bị nhốt vào phòng tối trừng phạt.

      Mã Giai thị có bí mật, ta là người xuyên , nhưng ta có khả năng thiên phú, đó là vẫn nhớ chuyện kiếp trước. Kiếp trước ta lăn lộn mạng Tấn Giang (trang web chuyên đăng tiểu thuyết mạng rất nổi bên Trung Quốc), sau khi biết bản thân họ Mã Giai, ama tên Cái Sơn, ta liền nhận ra, ta phải là phi tần bất hạnh sinh năm trai chỉ sống được hai đấy sao?

      Trước khi xuyên ta vẫn nằm trong hố <Khang Hi Vinh Phi> chờ lấp, thế nên tương đối hiểu biết về Mã Giai thị. Đại thần xuyên quả nhiên có lòng chiếu cố ta, so với mấy đứa đần xuyên thành ai cũng chẳng biết, ràng là ta có lợi thế hơn đúng . (lời tác giả: ám chỉ em lải nhải của chúng ta đấy ah?)

      Vì thế, từ khi bắt đầu biết , Mã Giai thị lên kế hoạch cho bản thân, dù sao muốn thành nữ nhân của Khang Hi cũng phải có tố chất hơn người, ít nhất cũng phải nội ngoại kiêm tu. Quan trọng nhất là, ta lên kế hoạch rèn luyện thân thể sức khỏe tốt, thể hễ sinh đứa con nào là chết đứa con đấy.

      Thời gian thấm thoắt thoi đưa, năm Thuận Trị thứ 18, Mã Giai thị phát Thuận Trị băng hà theo lịch sử. ta giơ ngón tay fuck you với bầu trời triều Thanh, bầu trời trong veo ra vẻ bản thân rất vô tội.

      Lịch sử thay đổi, Mã Giai thị khủng hoảng, rốt cục là vị đại thần nào lợi hại như thế, ấu chúa Khang Hi bị người đấy thổi bay, đừng thổi bay luôn cả Vinh Phi là ta. Sau đó ta dò hỏi rất nhiều, mới xác định người xuyên nữa là Đông Quý phi.

      Nếu người xuyên là mẹ Khang Hi, vậy Khang Hi chắc vẫn làm Hoàng đế, ta vẫn thành Vinh Phi. Thế nên ta yên tâm, đối với việc sắp đến lúc tiến cung ta rất hài lòng, vừa được sủng ái lại có thân hình khỏe mạnh gợi cảm, đó là những lợi thế rất lớn cho những đứa con của ta.

      ngờ vừa trốn nhà chơi lại gặp Khang Hi, chẳng phải chứng minh ta là nữ chính đó sao? Sau đó, “nữ chính” của chúng ta quỳ trong phòng tối suốt đêm, ngừng tưởng tượng ra loạt tình tiết kịch tính, từ sủng đến ngược, có thể viết thành <100 kiện thể đến giữa tôi và Khang Hi>.

      Đối với việc chiều em họ của Khang Hi, Mã Giai thị cảm thấy em họ kia nhất định là nữ thứ chính, dù sao em họ cũng chỉ sinh được đứa con còn bị chết non, bản thân cũng hương tiêu ngọc vẫn từ sớm. Mã Giai thị còn thầm quyết định dành quyền nuôi nấng Ung Chính, có thể do ta sinh ra càng tốt.

      Mã Giai thị say sưa tưởng tượng viễn cảnh tương lai, hoàn toàn quên mất chuyện vẫn chưa biết tác giả là mẹ ruột hay mẹ ghẻ của ta, nhưng nữ chính trải qua thiên tân vạn khổ sao có thể gọi là nữ chính? Vì thế trong đêm hôm khuya khoắt, ta như uống nước tăng lực, đem tất cả tiểu thuyết cung đấu trạch đấu từng đọc ra điểm lại lượt, đệ nhất sủng phi, ta đến đây!

      Sau khi Chỉ Lan về phòng, vô cùng băn khoăn nhìn “danh sách thù địch”, tại sao Mã Giai thị lại đột nhiên trở thành “đối tượng phải lưu ý”. Quả nhiên người ở cổ đại rất thích kiểu tiếu lý tàng đao, sau này nàng tăng cường cẩn thận.

      Hơn nữa gần đây Chỉ Lan cảm thấy Huyền Diệp trở nên kỳ lạ, phải là bị nàng đào tạo thành ngu chứ? Mấy năm nay nàng vẫn cẩn thận theo con đường biểu muội hoàn hảo, muội muội phải là sinh vật gặp chuyện gì khó khăn cũng tìm đến ca ca, vừa dễ thương lại vừa khờ khạo đấy sao? Nàng vẫn làm đúng kịch bản mà, Huyền Diệp cũng thành công con đường hảo ca ca có chuyện gì cũng suy nghĩ thay cho biểu muội, điểm kinh nghiệm vẫn tăng đều cũng chứng minh sách lược của nàng sai.

      Nhưng hiểu sao gần đây Huyền Diệp bắt đầu động tay động chân với nàng, đấy phải là kịch bản dành cho con dâu nuôi từ sao? Nàng là biểu muội, phải con dâu nuôi từ . Tuy nàng nhớ chuyện kiếp trước, nhưng nàng biết điều, họ hàng gần thể kết hôn. Đối với đại mà , bảo ấy gả cho trai mình chuyện quá mức kinh khủng, thế nên từ khi nàng xuyên tới giờ chưa từng có ý nghĩ gả cho Huyền Diệp.

      Nhưng Chỉ Lan cũng ngốc, từ các dấu hiệu nàng có thể kết luận, nhất định nàng được gả cho Huyền Diệp, từ đó dễ dàng giải thích tại sao Mã Giai thị lại ghi tên vào “danh sách thù địch”, quả nhiên từ nay về sau phải đặc biệt đề phòng động vật giống cái bên cạnh Huyền Diệp. Nếu xác định chỉ có thể gả cho Huyền Diệp, nàng giả vờ giả vịt, nàng theo con đường biểu muội cách rất hoàn hảo, thêm chút là thành con đường con dâu nuôi từ , khó khăn gì cả.

      Chỉ Lan gật đầu, ngồi giường nở nụ cười hiểm, kế hoạch đào tạo vật nuôi trung thành, lưu manh, đúng ?!

      Ở Aka Sở, Huyền Diệp rất lo lắng cho chuyện chung thân đại của bản thân, đối với chuyện phải lòng biểu muội khờ, cảm thấy bản thân rất vô tội. Lúc ban đầu, Huyền Diệp cũng chỉ cảm thấy biểu muội đáng mà thôi, phải kẻ luyến đồng. Đến tuổi thiếu niên bắt đầu có tình cảm nam nữ, thân thiết cùng từ ngày này sang ngày khác cũng chỉ có biểu muội, có đối tượng nào khác. Hơn nữa nàng rất lơ mơ, tuyệt đối thể để nàng gả cho người khác, làm thế phải đưa nàng cho người khác bắt nạt sao?

      Ba năm qua, biểu muội quen thói ỷ lại vào , cũng thành thói quen thay biểu muội giải quyết mọi chuyện, Huyền Diệp căn bản thể tưởng tượng biểu muội mà gả cho người khác thành tình cảnh gì. Thế nên quyết định chịu thiệt thòi, tiếp nhận biểu muội, để nàng gây tai họa cho người khác.

      Nhưng sau này phải thay đổi chiến thuật chút, ít nhất phải khiến nàng mau chóng ý thức được chuyện là chồng tương lai của nàng. Quả nhiên là con đường cách mạng, còn lắm gian truân.

      Trong đêm, ba con người khác nhau hạ ba quyết tâm khác nhau, nhưng tương lai thế nào ai hay biết.

      —————————— Đường phân cách “cuối cùng hạ quyết tâm” ——————————————

      Ngày hôm sau, trong cung Cảnh Nhân, Chỉ Lan ngồi kể chuyện hôm qua xuất cung chơi với Đông Quý phi.

      , ngoài cung rất vui, nhưng quá đông người, hơi ồn ào.” Chỉ Lan kéo tay Đông thị làm nũng.

      “Con đấy, có thể xuất cung nên thấy thỏa mãn , biểu ca của con thỉnh cầu rất lâu mới được chấp thuận đấy.” Trước khi tiến cung, Đông thị cũng chẳng mấy khi ra khỏi nhà, thế giới bên ngoài tuy vui, nhưng dù sao cũng phải thế giới của bà, hoàng cung mới là nhà của bà.

      “Vậy mới biểu ca tốt nhất, thích biểu ca nhất.” Chỉ Lan rất đương nhiên.

      phải hôm qua con mới thích nhất sao? Sao đổi rồi.” Đông thị chỉ vào trán Chỉ Lan .

      “Hôm qua là hôm qua, nhưng lúc này cháu lại thích nhất.” Chỉ Lan cảm thấy Đông thị thân thiết như mẹ ruột, thế nên hai cháu mới tự nhiên thế.

      “Chỉ giỏi nịnh thôi, luyện chữ xong chưa?” Đông thị tuy chiều chuộng Chỉ Lan, nhưng về việc học tập vẫn rất nghiêm khắc.

      “Sư phụ cháu hoàn thành giai đoạn ‘luyện mắt’, còn cần cố gắng.” Chỉ Lan thêm chút hoa lá cành cho lời khen của sư phụ.

      “Kỳ sư phụ của con tuy con viết chưa tốt, nhưng cũng tính là biết thưởng thức và phân tích thư pháp, đúng .” Đông thị rất hiểu Chỉ Lan, nhưng việc luyện chữ thể thúc ép quá mức, Chỉ Lan rất cố gắng rồi, có điều thời gian ngắn ngủi, đến khi tuyển tú nữ vẫn còn năm năm, bà cũng gấp gáp gì.

      hổ là tài nữ, sư phụ cháu đạt đến trình độ như là có thể xuất sư.” Chỉ Lan nịnh Đông thị.

      “Con đấy! Muốn chữ đẹp được lười biếng, giờ con làm cũng coi như tốt rồi, đừng vội nản lòng, có công mài sắt có ngày nên kim.” Đông thị tương đối tâm đắc với khả năng thư pháp của bản thân, quan trọng nhất vẫn là kiên trì.

      , hôm qua cháu còn gặp thiếu nữ quý tộc của Thượng Tam Kỳ họ Mã Giai, kỹ thuật thêu của chị ấy rất lợi hại, học tám năm rồi.” Chỉ Lan muốn nghe ngóng chút về Mã Giai thị, thế nên tìm cách dò hỏi Đông thị.

      “Vậy chắc là con của Mã Giai Cái Sơn, nhà bọn họ có năm em trai, chỉ có con bé là con độc nhất, bình thường rất được chiều chuộng, sao con lại gặp được con bé?” Thiếu nữ tộc Mãn cũng mấy khi ra khỏi nhà, khi nào được mời tham gia yến tiệc mới có thể dự tiệc cùng người nhà.

      “Chị ấy rất giỏi, có thể mình trốn ra khỏi nhà, còn bị ai phát ! Nhưng chị ấy cũng quá keo kiệt, chỉ cho cháu biết trốn như thế nào.” Chỉ Lan bĩu môi, hoa chân múa tay.

      “Cái Sơn dạy dỗ con thế nào biết nữa, ta vẫn nghe tiếng tăm rất tốt, ngờ…” Đông thị rất phản cảm với Mã Giai thị to gan, cách cách tộc Mãn có thể hào phóng có thể mạnh mẽ, nhưng quy củ nào cần vẫn phải giữ. Như Chỉ Lan dù bình thường có chút lơ đễnh có chút bướng bỉnh, nhưng ở phương diện quy củ tuyệt đối tuân thủ.

      “Nhưng Mã Giai tỷ tỷ cũng cố ý, đừng trách mắng chị ấy, đều tại cháu tốt, nên bàn tán chuyện thị phi.” Chỉ Lan cúi đầu buồn bã, kỳ nàng hề cố ý xấu Mã Giai thị, ai bảo ta ghi tên vào “Danh sách thù địch” chứ.

      “Nha đầu này, cho dù con ta cũng có thể tra được. Chỉ là con quá lương thiện, thôi, sau này ta dạy dỗ con sau.” Đông thị cũng hoài nghi rằng Chỉ Lan cố tình xấu Mã Giai thị, vì căn bản Mã Giai thị chẳng liên quan gì đến Chỉ Lan, chẳng xung đột gì với Chỉ Lan. Chỉ Lan vốn quen có gì cũng kể hết với Đông thị, bà rất hiểu tính tình Chỉ Lan, chỉ có trước mặt bà và Huyền Diệp Chỉ Lan mới cởi mở thân thiết thế.

      đừng vì thế mà trách mắng Mã Giai tỷ tỷ, nếu Chỉ Lan thành đứa mách lẻo.” Chỉ Lan nhăn mũi.

      chuyện đó nữa, mấy ngày nữa con có thể bắt đầu học bắn cung cưỡi ngựa, phải chú ý học tập cho tốt, nương tộc Mãn chúng ta thể nhu nhược điệu đà như nương tộc Hán.”

      ạ? Rốt cục có thể học cưỡi ngựa, biểu ca thường xuyên nhắc đến con ngựa Đạp Tuyết của ấy, ghen tị.” Thường ngày tán gẫu Huyền Diệp có đôi lúc nhắc đến con ngựa thích nhất, Chỉ Lan vẫn ghi nhớ, lúc này rốt cục có cơ hội được nhìn thấy con ngựa kia, chừng còn có thể cưỡi con ngựa đấy lần, thế nên nàng rất hưng phấn.

      được cưỡi con ngựa đấy, chỉ được cưỡi con nào còn hoặc tính hiền thôi, biết ?” Đông thị vừa nhìn Chỉ Lan liền biết nàng suy nghĩ gì, vì vậy lên tiếng ngăn cản trước, nếu gặp cố gì chẳng biết làm sao.

      “Dạ, Chỉ Lan ngoan ngoãn nghe lời sư phụ, làm bừa.” Chỉ Lan gật đầu như gà mổ thóc.

      “Ta dặn dò biểu ca của con, được rồi, nghỉ , buổi chiều còn phải học thêu.”

      “Chỉ Lan xin cáo lui.” Chỉ Lan hành lễ xong lui ra.

      Nằm giường, Chỉ Lan buông màn, bắt đầu nghiên cứu hệ thống. Vài năm trở lại đây nàng đụng đến hệ thống, ngoài lúc xem “Danh sách thù địch” chỉ cần mẫn kiếm điểm kinh nghiệm.

      Trải qua ba năm học tập, mục “Tình huống đào tạo” của nàng lên lv3, từ “bé ngoan” trở thành “tiểu thục nữ”, đấy là title của lv3. Huyền Diệp cũng lên thêm 2 level, là lv3, từ “Biểu muội là biểu muội tốt ” trở thành “Biểu ca là biểu ca tốt “. Nhờ đó nàng được tặng mười hai vạn điểm kinh nghiệm, hơn nữa ba năm chăm chỉ học tập, tổng cộng tích lũy được ba mươi vạn điểm kinh nghiệm.

      Chỉ Lan trùm chăn cười trộm, giờ nàng cần sợ ai hết. Là vì chồng tương lai thành Hoàng đế, thế nên Chỉ Lan cảm thấy nàng nên đề phòng chu đáo, chuẩn bị kỹ càng trước. Vì vậy nàng cắn răng bỏ ra mười vạn điểm kinh nghiệm mua quyển bí tịch, tên quyển bí tịch này bị kiểm duyệt nên , chỉ còn lại lời giới thiệu. Giới thiệu viết đây là kinh thánh dành cho phái nữ, thế nên nàng quyết đoán mua.

      Bí tịch bị che tên chia làm hai phần, phần là tu “Thân”, phần hai là dưỡng “Tính”. Tu “Thân” tức là làm mới thân thể và khí quan, làm đẹp từ trong ra ngoài. Dưỡng “Tính” chính là các kỹ thuật song tu, Chỉ Lan nhìn mà đỏ mặt. Chỉ Lan trùm chăn ôm mặt, má ơi, xấu hổ quá.

      Vì thế, Khang Hi Đế tương lai, gặp phải nữ nhân như thế này, lại còn có quyển bí tịch kia, mong ngài bao dung nhiều hơn.
      tuyệt sắc đại yêu nữthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :