1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Biểu ca, đừng chạy - Ái Hát Thủy Đích Điềm Muội Muội (133 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 010 – Khỏi bệnh


      lâu sau, tin Hoàng quý phi chăm bệnh truyền đến Đông phủ, Đông Đồ Lại tức giận, nhưng cũng mơ hồ hiểu được, khi con ông ấy quyết định bỏ qua. Nhưng ông cụ như già mười tuổi chỉ trong nháy mắt, lưng như còng xuống vì bất đắc dĩ của người cha.

      Chỉ Lan cũng được biết biến cố trong cung nhờ nghe cha mẹ chuyện, tuy kiến thức lịch sử của nàng tốt, nhưng cũng biết Khang Hi đăng cơ từ khi còn , có lẽ chính là lần này. Nàng vừa nghĩ đến shota đáng kia, liền cảm thấy tiếc nuối, trải qua biến cố này, từ nay về sau là Hoàng đế, phải biểu ca.

      Vậy nàng còn đào tạo cái khỉ gì nữa chứ, nàng lấy đâu ra bản lĩnh đào tạo Hoàng đế, nàng sống hai kiếp rồi cũng chưa từng gặp cái gọi là Hoàng đế, chỉ được nhìn thấy TV.

      Rốt cuộc Hoàng đế là người như thế nào? còn chăm bệnh cho Hoàng đế, chẳng lẽ đến mê muội rồi, xem ra Hoàng đế quả đáng sợ.

      Lúc trước nàng xem Hoàn Châu Cách Cách chỉ cảm thấy Càn Long là đại thúc hòa ái, bởi vì Tiểu Yến Tử gây rắc rối gì ông ấy cũng tha thứ, nàng còn thổn thức phen. Sau khi xuyên , nàng mới biết Hoàng đế nào có hòa ái đến vậy, nàng như thế mà bị nhà văn Quỳnh Dao lừa đảo bao năm, mất mặt.

      Nhưng dù Hoàng đế là đại thúc hòa ái hay là shota nghiêm túc, tạm thời đều liên quan tới nàng, kỳ nếu nàng có thể tiến cung, chừng còn có thể tặng Thuận Trị viên đan dược, ha ha, nhưng nàng với Thuận Trị lại có giao tình. Đến đứa trẻ con cũng biết thể chuyện với người lạ, huống chi là ăn những thứ lai lịch, nàng muốn phí công vô ích.

      Nhưng lại chăm bệnh, vấn đề lớn đó, Thuận Trị chết chết, nỡ lòng nào liên lụy đại mỹ nhân theo ông ấy, haizzz, đúng là lam nhan họa thủy!

      Nhóm thái giám cung nữ trong cung đều thở phào hơi, rốt cục Hoàng thượng cũng khỏe lại, bọn họ phải lo có thể mất cái mạng này bất cứ lúc nào nữa. Nhất thời tất cả mọi người đều vạn phần cảm kích Quý phi nương nương đến chăm bệnh, tất cả vì tương lai con em chúng ta, mà giờ chưa có ai phải chết, tốt quá.

      Điện Dưỡng Tâm tất nhiên là vô cùng ấm cúng, Phúc Lâm quang minh chính đại quấn quít cùng Thanh Uyển, ngoài việc thân thể còn chút khó chịu đúng là tháng ngày thần tiên. Trước kia ông ấy luôn thiếu chút quyết đoán để làm việc gì đó, khi phải đối mặt với bờ vực sinh tử, vị Hoàng đế vốn còn chút yếu mềm lột xác hoàn toàn.

      Muốn thực tham vọng của ông ấy trước triều đình cũng dễ dàng, ông ấy biết điều đấy từ ngày đầu tiên trở thành Hoàng đế thứ ba nhà Đại Thanh. Nhưng điều khiến ông ấy khó chịu đựng nhất là ngạch nương của ông ấy cũng phản đối ông ấy, hay trắng ra, điều bà cụ quan tâm chỉ có lợi ích của Mông Cổ. Muốn cơ nghiệp này dài lâu, tất là phải đề phòng Mông Cổ, tuy là cùng giành được thiên hạ này, nhưng ai ai dưới vẫn phải ràng.

      Mông Cổ chỉ là phụ thuộc, cần trấn an, càng cần phòng bị. Hậu cung của ông ấy đầy rẫy thiếu nữ Mông Cổ, đương nhiên ông ấy biết ý đồ của ngạch nương, bà cụ chỉ muốn Hoàng đế tương lai với huyết thống Mông Cổ

      Nhưng chuyện này Thuận Trị thể thỏa hiệp, Đại Thanh vững chắc rồi Mông Cổ thành thứ cấp dưới khó điều khiển. Từ nay về sau, hoàng tử có huyết thống Mông Cổ tuyệt đối được chạm đến ngai vàng, căn cơ của Đại Thanh phải là Bát Kỳ.

      Nhưng thế nào bà cụ cũng là ngạch nương, dù hai mẹ con thường xuyên bất hòa, nhưng ông ấy cũng thể khống chế bà cụ, nếu sao có chuyện hậu cung đầy rẫy thiếu nữ Mông Cổ, nếu Đổng Ngạc thị sao phải chết sớm.

      May mắn là ông ấy vẫn bảo vệ được cho người mình thương , ông ấy có thể khẳng định, nếu ông ấy thể tình cảm với Thanh Uyển, vậy mục tiêu tiếp theo của ngạch nương chính là Thanh Uyển. là đáng sợ, ngạch nương trăm phương ngàn kế muốn bức tử những người con mà con mình thương , chỉ vì tham vọng quyền lực. Dù biết từ lâu, nhưng đến lúc khẳng định, vẫn khiến trái tim hóa đá.

      Nhưng chuyện đấy liên quan nữa, giữa lúc bệnh tật giày vò mở mắt ra nhìn thấy Thanh Uyển, ông ấy quyết bao giờ chia lìa với nữ nhân này. Nữ nhân có thể vì ông ấy mà màng sống chết, ông ấy sao có thể phụ bạc? Ông ấy muốn nhà ba người bọn họ từ nay về sau cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.

      Cung Từ Ninh lúc này bớt nặng nề, Thái hậu nở nụ cười hiếm hoi sau những tháng ngày dài bực dọc.

      “Cung hỉ chủ tử, Hoàng thượng quả là chân long thiên tử, được trời cao phù hộ. Nếu Hoàng thượng biết chủ tử ngày ngày tụng kinh cầu phúc, nhất định vì Đổng Ngạc Phi mà xa cách với chủ tử.” Tô Mạt Nhĩ vừa bóp vai cho Thái hậu vừa .

      “Đúng vậy, ai gia biết Phúc Lâm là đứa tốt. Nhưng Đông thị cũng cần được sủng ái, chủ động xin chăm bệnh là chuyện ít ai dám nghĩ, con bé cũng là đứa thông minh.” Thái hậu cảm thấy Đông thị có chút phức tạp, bình thường vẫn có vẻ thành , nhưng đến khi xin chăm bệnh quyết đoán khó ai bằng.

      “Nô tỳ thấy, Quý phi nương nương rất lòng với Hoàng thượng, nếu sao dám làm chuyện cửu tử nhất sinh như thế.” Thái hậu có thể nghi ngờ Quý phi, nhưng Tô Mạt Nhĩ được, tuy có chút thể diện, nhưng cũng chỉ là nô tỳ mà thôi, chủ tử còn chưa tỏ thái độ, Tô Mạt Nhĩ thể bình luận lung tung về các phi tần hậu cung.

      “Hy vọng thế, từ nay chú ý quan sát Đông thị, nếu là người tốt may mắn, dù sao Hoàng hậu cũng vô dụng rồi.” Thái hậu đến Hoàng hậu tại liền ngán ngẩm, Hoàng hậu thứ nhất thẳng tính, Hoàng hậu thứ hai lại vụng về.

      “Nếu bọn chúng khéo léo hơn chút, ai gia chẳng phải lao tâm khổ tứ thế này.”

      “Theo nô tỳ thấy, chủ tử là trụ cột của hậu cung, thiếu ai được chứ thể thiếu người.” Tô Mạt Nhĩ biết Thái hậu nhắc đến Tĩnh Phi và Hoàng hậu, nhưng Tô Mạt Nhĩ có tư cách bình luận về hai người đấy, bà chỉ biết làm bổn phận của mình, Thái hậu cũng thích nghe những lời dư thừa.

      “Già rồi, sức lực bằng trước kia, may là lần này Phúc Lâm qua khỏi, nếu thân già này cũng chẳng biết làm sao bây giờ.” Thái Hậu đặt chén trà xuống, nhắm hai mắt lại, dựa lưng vào ghế dài.

      Tô Mạt Nhĩ thấy thế biết là Thái hậu mệt mỏi, nhàng đắp cho Thái hậu tấm chăn mỏng, rồi rón rén lui ra ngoài.

      Aka Sở, Huyền Diệp rất vui mừng, cảm thấy tuyệt vọng suốt mấy ngày qua chỉ như cơn ác mộng, cuối cùng cũng tỉnh. phải lo lắng cho ngạch nương, phải lo lắng cho Hoàng ama, cũng phải lo lắng cho tương lai nữa.

      Đúng vậy, có thể tưởng tượng, nếu Hoàng ama có mệnh hệ nào, có lẽ bị Thái hậu đưa lên ngai vàng. Nhưng còn quá , nhất định thể đăng cơ dễ dàng, rồi có gặp biến cố gì khó ai được.

      Vì thế lúc này vô cùng hưng phấn, gần như kiềm chế được muốn chạy đến Dưỡng Tâm Điện gặp Hoàng ama và ngạch nương, sau đó có thể trải qua tháng ngày bình thường trước kia, Hoàng ama dạy học bài, ngạch nương ngồi bên đọc sách hoặc thêu. là cuộc sống tươi đẹp, thể ức chế cảm xúc vui vẻ này nữa.

      trải tờ giấy Tuyên Thành ra, sau đó lẳng lặng mài mực, dường như chỉ có thể mới có thể khiến bình tĩnh hơn. Trải qua biến cố lần này, càng thêm hiểu nhân sinh vô thường, ai có thể ngờ Hoàng ama vốn khỏe mạnh đột nhiên ngã bệnh nguy kịch. Mà ngạch nương, biết sau này có thể gặp được người con tâm đầu ý hợp, có thể màng an nguy bản thân, đến bên khi gặp khó khăn hay .

      Lịch sử rẽ sang hướng khác, Thuận Trị với rất nhiều tham vọng chết, Khang Hi đăng cơ ở tuổi thiếu niên xuất . Bánh xe lịch sử lăn đến tương lai chưa xác định.
      tuyệt sắc đại yêu nữthuyt thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 011 – Lớn lên * Tiến cung


      Cho dù Thuận Trị Đế có tham vọng thế nào, triều đình có nổi sóng ngầm ra sao, Chỉ Lan vẫn ở Đông phủ sống cuộc sống của nàng. Nàng sắp sáu tuổi, có thể học vỡ lòng.

      tại mọi người đều biết Hoàng đế chủ trương trọng dụng Hán thần, đề xướng học tập văn hóa Hán, Hoàng thượng đầu, tất là mọi người cũng muốn theo. Chống đối hậu quả nghiêm trọng, xem tình hình triều đình vài năm trở lại là biết, sau khi Hoàng đế trải qua lần thập tử nhất sinh, liền từ quân chủ thiếu niên còn chút bảo thủ ngây thơ, thành quân vương trưởng thành.

      Chính sách quyết liệt của Hoàng đế có hiệu quả rệt, khiến những kẻ muốn phản đối Hoàng đế cũng phải ngậm miệng, lên tất cả.

      Đương nhiên đó là chuyện của đàn ông, tác động lên nữ giới chính là việc khiến các quý tộc Bát Kỳ bắt đầu chú trọng việc giáo dục cho con nhà mình. Nghe Đổng Ngạc thị năm xưa và Đông Quý phi được sủng ái nay đều là tài nữ, cũng có gì đáng ngạc nhiên. Con nhà mình đến chữ còn biết, đừng ngâm thơ đối câu, là đáng lo.

      Đừng nghĩ là có tài có thể dùng sắc đẹp để tiến thân, Quý phi nương nương là tuyệt thế mỹ nhân, tướng mạo, chỉ khí chất cũng có thể khiến bất cứ nào phải chùn bước. Vậy nên con đường của các phải có thể là: đường dài còn lắm gian truân (nguyên văn là “Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề”, câu trong bài Cách Tao của Khuất Nguyên), cứ từ từ mà cố gắng.

      Chỉ Lan vốn có hệ thống đào tạo nên vô cùng kích động, mấy năm nay, trừ việc mua cho người nhà mấy viên đan dược dưỡng thân, nàng hề dùng số điểm kinh nghiệm tích lũy được. sắp hết giai đoạn năm năm đầu tiên, cách khác nàng có thể mua thuốc làm đẹp mới.

      Nàng tại khác gì thần giữ của, giữ số điểm kinh nghiệm như vàng, nếu số điểm kinh nghiệm đó mà thực hóa được, có lẽ nàng trùm chăn đếm như đếm tiền mỗi đêm.

      Gần đây nàng hoàn thành nhiệm vụ “đả kích tiểu thiếp”, chính là cái Qua Nhĩ Giai thị vào phủ mấy năm trước, ai bảo ta xấu nàng trước mặt ama. Cũng là do cái bản lĩnh lắm đấy coi thường tinh tường của ama nàng, lại tự đánh giá bản thân quá cao, quan trọng nhất là xem tình thương dành cho con của Đông Quốc Duy.

      Thế nên sau khi xấu Chỉ Lan, ta bị Đông Quốc Duy chán ghét ruồng bỏ, rốt cuộc còn cơ hội xoay người. Tên của ta trong “Danh sách thù địch” cũng bị bôi đen, sức chiến đấu về 0, đáng bận tâm nữa.

      Nhờ đó Chỉ Lan được hệ thống thưởng 5000 EXP, nàng cười hì hì sung sướng, đây gọi là đánh mà thắng, nàng quả là bản lĩnh.

      Hàng ngày chịu khó rèn luyện thân thể và giao tiếp với người trong phủ, nàng tích cóp từ từ được vạn điểm kinh nghiệm. Thành quả tích lũy ba năm đó. Chờ đến khi nàng bắt đầu học tập như học thêu, thư pháp, đánh đàn v.v…, điểm kinh nghiệm còn tăng nhanh hơn, mỗi ngày luyện tập nửa canh giờ nàng được 20 EXP cho mỗi hạng mục, nàng rất nôn nóng mong ngóng ama nhanh chóng tìm sư phụ cho nàng.

      Điểm kinh nghiệm của nàng ở mục “Tình huống đào tạo” cũng tệ, tuy chưa được lên level, nhưng đó là vì nàng còn , làm được gì. Trong ba năm, số điểm kinh nghiệm của nàng tăng lên thành 90 EXP, thêm 10 EXP nữa được lên level 1. Đó là nhờ “Ngoại hình khí chất” +50 EXP, “Các mối quan hệ” +40 EXP, đối với tiến độ này nàng vừa lòng.

      Đặc biệt là trong ba năm này nàng trở thành tiểu mỹ nhân, tuy các cụ vẫn dạy làm người phải khiêm tốn khiêm nhường, nhưng con người nàng vốn thà, thế nên nàng thể lừa gạt bản thân, nàng quả tiểu mỹ nhân.

      Trong khoảng thời gian đó nàng có tiến cung ba lần, nhưng lần nào gặp shota Huyền Diệp, có điều mục của Khang Hi vẫn tăng từ 60 EXP lên thành 80 EXP, nàng đoán là do công lao của , dù sao nhà mẹ đẻ có cháu đáng cũng là chuyện đáng để tự hào. Thế nên Huyền Diệp thường xuyên được nghe ngạch nương nhắc nhở đến tiểu biểu muội mà cũng rất nhớ, chỉ là có cơ hội gặp mặt.

      Đông Quý phi bắt đầu buồn phiền, chỉ mấy năm nữa Huyền Diệp phải tuyển phúc tấn, bà hoàn toàn muốn Huyền Diệp tảo hôn, cuốn sách trong tiên cảnh viết rất những tác hại của việc tảo hôn, hơn nữa phải tuyển con nhà nào, là buồn phiền.

      Vốn dĩ bà cũng định tuyển cháu ruột, bởi vì làm thế có thể khiến ngoại thích lộng hành, nhưng cháu rất đáng , hơn nữa trong cung gần đây xuất rất nhiều thiếu nữ quý tộc Mông Cổ tuổi, ai cũng biết là do Thái hậu sắp xếp.

      Vì ích kỷ thường tình bà muốn Huyền Diệp có đích phúc tấn người Mông Cổ, dù là trắc phúc tấn cũng muốn. Bà chẳng lạ gì khả năng phá hoại của các thiếu nữ quý tộc Mông Cổ kia, càng muốn hậu viện của con mình rối như tơ vò. Thế nên bà đề cập Chỉ Lan với Thuận Trị, dường như Thuận Trị hề e ngại vấn đề ngoại thích.

      Đó là nhờ cả nhà họ Đông vốn sống khiêm tốn, hơn nữa vấn đề gì cũng ủng hộ Thuận Trị. Quan trọng nhất, đó là nhà mẹ đẻ của người phụ nữ ông ấy thương nhất, người phụ nữ ấy có thể sống chết cùng ông ấy, đương nhiên ông ấy hoài nghi Đông thị. Huống hồ Đông thị dám thẳng thắn đề cập với ông ấy, ông ấy thể phản bội tin tưởng Đông thị dành cho mình.

      Thuận Trị vốn cảm thấy thể lập Đông thị làm Hoàng hậu là tiếc nuối lớn lao, về phần Huyền Diệp, ngoài chuyện gia thế phù hợp, Huyền Diệp có cảm xúc tình cảm thế nào cũng rất quan trọng, thế nên nếu con trai cũng thích bé kia, ông ấy phản đối.

      Nếu Chỉ Lan biết nhất định giơ ngón tay cái tán thưởng Thuận Trị, so với các bậc cha mẹ ở đại còn nghĩ thoáng hơn, quả là Càn Long dưới ngòi bút Quỳnh Dao có phần tương tự Thuận Trị, qua đó có thể thấy hai người đúng là có quan hệ thân thích.

      Trong lúc Chỉ Lan mong ngóng có sư phụ để học tập, bất ngờ nhận được ý chỉ tiến cung.

      “Hôm nay tiểu thư muốn mặc gì tiến cung?” Uyên Ương vừa hầu hạ Chỉ Lan rửa mặt, vừa hỏi.

      “Mặc áo trong màu đỏ thêu mẫu đơn, áo ngoài màu tím thêu hoa thủy tiên bằng chỉ kim tuyến.” Chỉ Lan nghĩ nghĩ rồi .

      “Hôm nay tiểu thư xinh.” Họa Mi nhìn tiểu chủ tử của mình, cảm thấy tiểu thư nhà mình xinh nhất thế gian.

      “Ngươi sai rồi, chẳng lẽ hôm qua tiểu thư xấu xí sao.” Uyên Ương vừa cầm lược chải đầu cho Chỉ Lan, vừa trêu Họa Mi.

      “Được rồi, cả hai dám trêu ta, chờ ta về phạt cả hai.” Chỉ Lan đối xử với người hầu rất khoan dung.

      “Tiểu thư nên ăn chút điểm tâm trước.” Uyên Ương cầm mấy đĩa điểm tâm bình thường Chỉ Lan vẫn thích ăn ra.

      “Đúng là Uyên Ương thông minh.” Chỉ Lan cười rồi ăn hai miếng, uống thêm chén trà nóng. “ thôi, đến chỗ ngạch nương, ngạch nương cằn nhằn.”

      “Hôm nay mặc thế này rất đẹp, ta vẫn lo bình thường con mặc đơn giản nhạt nhòa quá.” Hách Xá Lí thị nhìn Chỉ Lan đánh giá, gật đầu, lại cầm đôi khuyên tai phỉ thúy bảo thạch đeo cho Chỉ Lan.

      Đôi khuyên tai bằng ngọc phỉ thúy, hình bán nguyệt, nửa màu trắng, nửa màu lục. Khuyên tai hình ong mật, bụng con ong khảm đá tourmaline nhị sắc đỏ – xanh lam, cánh do hai viên ngọc trai tạo thành, vô cùng đáng .

      “Ta biết con nhất định thích.” Hách Xá Lí thị nhìn Chỉ Lan liền biết con mình rất thích đôi khuyên tai này.

      “Được rồi, chúng ta thôi, ở trong cung phải ngoan ngoãn nghe lời, được gây chuyện, biết .” Hách Xá Lí thị dặn dò.

      “Ngạch nương yên tâm, con nhất định giữ quy củ.” Nghe Chỉ Lan vậy, Hách Xá Lí thị càng đau đầu, con này bình thường giữ quy củ, nhưng thường xuyên lộ bản chất trước mặt người thân.

      Trong Cảnh Nhân Cung, Đông thị nhìn cháu xinh đẹp đáng nhà mình, càng nhìn càng vừa lòng.

      Vì tuổi vẫn còn , gương mặt vẫn phúng phính trẻ con, nhưng hai mắt to tròn sáng long lanh, hàng mi cong dài chớp chớp, mũi cao thon, lúm đồng tiền, giọng ngọt ngào, khí chất ngây thơ hồn nhiên trời sinh. Như con mèo , khiến người đối diện nhìn là muốn thương.

      “Gần đây Chỉ Lan ở nhà làm gì, lâu lắm thấy thăm .” Đông thị rất thân thiết với người nhà.

      trách oan Chỉ Lan, ama tìm sư phụ cho cháu để học văn hóa Hán.” Chỉ Lan đến đấy hai mắt liền sáng như sao.

      “Từ Chỉ Lan thích văn hóa Hán, từ lâu năn nỉ giục giã ama tìm sư phụ, là muốn học đàn học vẽ gì đấy.” Hách Xá Lí thị giải thích.

      thể ngờ Chỉ Lan của chúng ta thế này biết nghĩ, trẻ con hiếu học là tốt, nhưng phải tìm người thầy tốt, đừng tìm bừa mà làm hỏng con trẻ.” Đông thị .

      “Nương nương rất đúng, mấy ngày nay Gia luôn suy nghĩ vì chuyện đó.”

      “Thế này , ta cũng tìm hộ hai người.”

      “Tạ ơn nương nương, có nương nương hỗ trợ, nhất định việc thành.”

      “Chỉ Lan cũng tạ ơn .” Chỉ Lan vốn ngồi rất nghiêm chỉnh, nhưng ngồi lâu kiềm chế được bắt đầu đung đưa chân, còn vụng trộm nhìn Đông quý phi, hy vọng bị phát .

      Đông thị là ai chứ, tất nhiên nhìn thấy hết rồi, nhưng bà để ý, giờ Chỉ Lan còn , sau này từ từ dạy quy củ vẫn được, hơn nữa quy củ là để người ngoài xem, nếu biến bé thành khúc gỗ khô khan chẳng phải chuyện đáng vui mừng gì.

      “Đồ tinh quái, mau qua đây, kể chuyện ở nhà cho .” Đông thị rất thích nghe Chỉ Lan chuyện, thường bảo Chỉ Lan kể chuyện ở nhà cho mình nghe.

      , để cháu kể chuyện này, gần đây ama…” Chỉ Lan dựa vào Đông thị, đầu ngả vào tay Đông thị, so với mẹ con còn thân thiết hơn.

      Hách Xá Lí thị thấy thế vui mừng, con mình được quý nhân thương tất nhiên là chuyện tốt

      Đông thị nghe Chỉ Lan kể chuyện với giọng ngây thơ non nớt nhịn được cười, Chỉ Lan chuẩn bị uống chén trà nhuận giọng để còn tiếp tục kể xấu ama, bên ngoài có tiếng đánh roi, Hoàng thượng và Tam Aka đến.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Edit: nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 012 – Cùng dạo ngự hoa viên


      Hoàng đế đến, ai làm gì cũng phải ngừng lại.

      “Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an.”

      “Nô tài thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường.”

      “Nô tài thỉnh an Tam aka, Tam aka cát tường.”

      Nhất thời trong phòng chỉ toàn tiếng thỉnh an, Chỉ Lan thầm oán, bảo sao nhiều người muốn làm Hoàng đế, ai nhìn thấy Hoàng đế đều phải quỳ xuống, là cao hứng.

      Nhưng Thuận Trị Đế được người khác quỳ thành quen, giống dân thường như Chỉ Lan, ông ấy chẳng có gì để cao hứng hết, quen rồi mà, đấy gọi là điểm khác nhau của nhân vật lớn và dân thường.

      Thuận Trị vừa nhìn đến Đông Quý phi liền hai mắt sáng ngời, lập tức đỡ Đông thị.

      cần hành đại lễ, chỉ tại nàng quá giữ phép tắc.” Miệng trách cứ, nhưng Thuận Trị hề ngừng việc đỡ Đông thị dậy, sau đó vòng tay qua eo Đông thị cùng ngồi xuống ghế dài.

      “Tất cả bình thân .” Lúc này Thuận Trị Đế mới dời mắt khỏi Đông Quý phi, vừa liếc mắt thấy chuẩn bị đứng dậy. Mặt mũi rất giống Thanh Uyển, hẳn là cháu của Thanh Uyển.

      Thuận Trị nghĩ đến đó liền quan sát cẩn thận phen, quả nhiên là mỹ nhân tiềm năng, dù sao Thuận Trị cũng gặp qua vô số người, tất nhiên có thể nhìn ra, tiểu nương này tuy chỉ mới năm tuổi, nhưng trưởng thành có lẽ còn đẹp hơn Thanh Uyển. Hơn nữa ánh mắt linh hoạt mà trong veo, cho thấy tính tình hoạt bát đơn thuần, phải loại lươn lẹo.

      “Chắc đây là Đại cách cách nhà họ Đông mà Quý phi thường nhắc tới?” Giọng của Thuận Trị rất dễ nghe, nhưng vẫn có uy nghiêm của đế vương. Thuận Trị tuy hỏi đến Chỉ Lan nhưng mắt vẫn chỉ nhìn Đông Quý phi.

      “Hồi Hoàng thượng, tiểu nha đầu này chính là Chỉ Lan.” Đông thị , “Chỉ Lan, ngẩng đầu lên để Hoàng thượng nhìn.”

      Chỉ Lan ngẩng đầu càng khiến Thuận Trị cảm thấy tiểu nương này tệ, khí chất hồn nhiên ngây thơ hiển , ánh mắt lấp lánh như cười, hai lúm đồng tiền càng tăng phần xinh xắn.

      Huyền Diệp đứng bên cạnh có chút ngây người, vẫn nhớ tiểu biểu muội, nhưng ngờ là ba năm gặp, tiểu biểu muội lớn xinh thế này, nhớ tiểu biểu muội khi bé rất thích gần gũi , biết giờ còn nhớ ra là ai .

      Đông Quý phi vô cùng hài lòng với phản ứng của hai cha con Thuận Trị, nhìn bộ dạng Huyền Diệp, Đông thị đưa mắt nhìn Thuận Trị, nở nụ cười như trăm hoa đua nở khiến Thuận Trị ngắm nhìn say sưa.

      “Hoàng thượng, ngài đừng nhìn thiếp nữa.” Đông thị gắt giọng.

      Thuận Trị giật mình phản ứng có chút ngượng ngùng, dù là vợ chồng nhiều năm, nhưng nụ cười của Thanh Uyển vẫn khiến ông ấy sững sờ như thế.

      Chỉ Lan cúi mặt trước tình tứ của Thuận Trị, thiếu chút nữa muốn mù cả hai mắt. Đúng là mắt của cửu ngũ chí tôn, Chỉ Lan vội vàng cúi đầu, có khác gì hỏa nhãn kim tinh.

      Thuận Trị với Đông Quý phi mấy câu rồi , ông ấy vừa khí liền thoải mái hơn hẳn.

      “Huyền Diệp lại đây, còn nhớ biểu muội của con ?” Đông thị kéo Huyền Diệp hỏi.

      “Hồi ngạch nương, con vẫn nhớ mấy năm trước còn dạy biểu muội chơi cửu liên hoàn.” Huyền Diệp trả lời, dáng vẻ rất đứng đắn.

      Đông thị nhìn thế biết ngay con mình giả vờ giả vịt, đúng là cha nào con nấy, bề ngoài đứng đắn nghiêm trang, kỳ bụng dạ đen tối. Đông thị phải người xuyên , thế nên biết có từ miêu tả hai cha con vô cùng chuẩn xác, đó là phúc hắc.

      Chỉ Lan mở to hai mắt nhìn Tam aka, ngờ còn nhớ nàng! ba năm trôi qua, liệu nàng còn hy vọng hoàn thành nhiệm vụ đào tạo .

      Huyền Diệp nhìn đôi mắt lấp lánh vì vui của Chỉ Lan, nhất thời tim đập loạn nhịp, thầm nhủ, mắt biểu muội to .

      “Chỉ Lan còn nhớ biểu ca của con ?”

      “Hồi Quý phi nương nương, Chỉ Lan vẫn nhớ, lúc đó Tam aka đưa cho Chỉ Lan rất nhiều đồ chơi, dạy Chỉ Lan chơi.” Chỉ Lan cũng tâu , còn cách nào khác, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của shota Khang Hi, nàng dám làm bừa.

      “Tiểu nha đầu, sao lúc này lại quy củ thế, vừa rồi ai kể xấu ama với ta?” Gay go to, bị lật tẩy, nếu biểu ca ác cảm với nàng, vậy con đường phải quá gian nan.

      xấu, Chỉ Lan luôn rất quy củ.” Chỉ Lan nhăn mũi, miệng hơi mếu máo, rất có vẻ nghĩ oan cho cháu, cháu vô tội, cháu cảm thấy rất tổn thương.

      “Được rồi, được rồi, ta cười con.”

      “Ta có chuyện muốn với Hách Xá Lí phu nhân, con dẫn Chỉ Lan vào ngự hoa viên dạo, muộn nhất hai canh giờ sau phải về, biết ?” Đông thị quay đầu với Huyền Diệp.

      “Ngạch nương yên tâm.” Huyền Diệp cũng có chút kích động, dù sao tiểu biểu muội nhìn cũng đáng , cảm thấy trong lòng hơi ngưa ngứa, dường như chỉ có xoa gương mặt phúng phính của Chỉ Lan mới dịu được.

      Vừa hết hè, thời tiết rất dễ chịu, gió mát thổi vi vu khiến lòng người rất thư thái.

      Chỉ Lan sau Huyền Diệp, dám lên tiếng trước, dù sao bọn họ vẫn chưa lấy gì làm quen thân. Nhất định thể cho biểu ca ấn tượng lỗ mãng, Chỉ Lan nắm tay.

      Huyền Diệp cũng rất muốn trò chuyện với tiểu biểu muội, nhưng lại sợ khiến tiểu biểu muội thấy lỗ mãng, thế nên suy tư hồi lâu, quyết định chuyện thời tiết trước.

      Từ hành động đó mà , nhân loại ở đâu cũng giống nhau, người châu Âu và người Mỹ mở đầu câu chuyện bằng thời tiết, người Trung Quốc hỏi đối phương ăn chưa, bao giờ cũng phải mở đầu câu chuyện rồi mới vấn đề chính được, quả nhiên nhân loại lúc nào cũng đầy trí tuệ. Đương nhiên đây là Chỉ Lan luyên thuyên sau khi nghe Huyền Diệp hàn huyên về thời tiết.

      Huyền Diệp rất nhiều về thời tiết, lại trích văn dẫn thơ. Kết quả thấy tiểu biểu muội mở to mắt nhìn , nhất thời dừng lại, có làm chuyện gì xấu đâu, tại sao tiểu biểu muội lại như trừng mắt thế kia. Nhất thời còn có chút tức giận, cha sinh mẹ đẻ tới giờ chưa có ai trừng mắt với cả.

      “Biểu ca, mấy câu thơ em nghe hiểu, bắt nạt em.” Đôi mắt to tròn bắt đầu rơm rớm, đó là vì Chỉ Lan vừa nhận ra điều, trước mặt nàng chỉ là biểu ca, còn là hoàng tử tôn quý.

      Chắc tức giận chứ, phải chỉ là trừng mắt chút sao, trừng chút cũng có bầu được, nhưng xét theo lợi ích thu được lại là trong số những đòn sát thủ đơn giản nhất.

      “Biểu ca!” Chỉ Lan thấy Huyền Diệp lời nào, cảm thấy rất căng thẳng. phải là hỏng bét rồi đấy chứ, biết trước nàng giả làm đứa đần. Nhưng giờ có hối hận cũng vô dụng, đơn giản là làm thôi, làm làm đến cùng.

      Chỉ Lan bước tới kéo tay Huyền Diệp lay lay, đồng thời làm nũng.

      “Biểu ca đừng tức giận mà, Chỉ Lan sai rồi.” đến đấy bắt đầu ứa nước mắt, chiêu này Chỉ Lan phải luyện tập rất lâu, khóc sao cho đẹp, khóc sao cho người đối diện phải đau lòng, đây là kỹ thuật vô cùng khó, nàng vẫn chưa thành thạo hoàn toàn. Thế nên chỉ ứa ra mấy giọt nước mắt.

      Khi Huyền Diệp nhận thức trở lại, phát bản thân ngây ra trước mặt tiểu biểu muội từ lúc nào, tượng tốt, ảnh hưởng tới hình tượng của , thế nên chuẩn bị nghiêm túc giáo dục Chỉ Lan về vấn đề tôn ti thứ bậc phen.

      Kết quả tiểu biểu muội còn dám tới kéo tay , có chút quá đáng, điều này làm cho nhớ tới chuyện Chỉ Lan ngày bé từng hôn hỏi ý kiến, quả nhiên cần phải chuyện nghiêm túc với tiểu biểu muội phen, quyết định từ chuyện biểu muội lúc chảy nước miếng, cho đến chuyện tuân quy củ lúc này, để tiểu biểu muội về nhà suy ngẫm về những điều làm.

      Nhưng vừa thấy tiểu biểu muội mếu máo liền bối rối, sao lại khóc, giọt lệ lại như sương buổi sớm, hàng mi cong dài có chớp bao lần vẫn đọng nguyên đấy. Thế này nguy rồi, nhân chứng vật chứng thế này, nếu bị ngạch nương biết, nhất định ăn mắng, phải côn đồ thế nào mới khiến vừa gặp phát khóc chứ.

      Nhưng quả làm gì, đúng, là chưa làm gì. Thế nên, gương mặt nghiêm túc của ra vẻ lạnh lùng.

      “Biểu muội, Chỉ Lan, em đừng khóc, Gia tức giận.” Huyền Diệp giữ tay biểu muội lay tay , cố gắng thoát khỏi cảm giác quay cuồng. Trời ạ, sao tiểu biểu muội lại khỏe thế, sau này nàng định nữ phẫn nam trang làm Ba Đồ Lỗ sao? (Ba Đồ Lỗ: danh hiệu vinh dự phong cho những tướng lĩnh và binh sĩ chiến đấu dũng cảm, can trường và thiện chiến)

      Nhưng tay nàng cũng rất mịn, kiềm chế được ý muốn sờ mặt nàng, vì thế ho khan tiếng, ra vẻ muốn lau nước mắt cho nàng, tiện tay tiêu hủy chứng cớ. Nhưng giọt nước mắt trào ra, thế nên chỉ có thể giả vờ giả vịt lấy tay mơn trớn hai má Chỉ Lan, cảm giác tồi, còn dùng ngón tay cái xoa xoa vài cái.

      “Biểu ca, là chính đó, giận Chỉ Lan, em ép đâu nha!” Chỉ Lan hề nhận ra bản thân bị chòng ghẹo, tại nàng chỉ lòng dạ tìm cách thoát tội, người trong hoàng tộc ai nấy đều lòng dạ hẹp hòi, gây họa phải tìm cách sửa chữa ngay lập tức.

      Nhìn Chỉ Lan như con mèo con mắc lỗi, Huyền Diệp có giận thế nào cũng phát tác ra được.

      “Được được, đều tại Gia tốt, quên chuyện tiểu biểu muội chưa học vỡ lòng.” Huyền Diệp là đứa trẻ tốt, trước mặt là biểu muội của , vẫn trong phạm vi người nhà, lời xin lỗi cũng được. Hơn nữa đấy cũng tính là xin lỗi, ràng là dỗ trẻ con.

      “Vậy chúng ta vào đình kia ngồi nghỉ , em mỏi chân rồi.” Chỉ Lan vừa vượt qua tình huống nguy hiểm liền bộc lộ bản chất, xem ra biểu ca cũng tương đối thân thiện dễ gần, trước khi tiến cung nàng mới chỉ ăn mấy cái bánh điểm tâm, tiến cung rồi cũng mới uống có mấy ngụm trà, lại lại lại lúc lâu, vừa khát vừa mệt.

      “Các ngươi chuẩn bị ít nước trà và điểm tâm, thêm vài cái gối mềm mang đến đình trước mặt.” Huyền Diệp sai mấy tiểu thái giám, sau đó cùng tiểu biểu muội đến lương đình.

      Việc đó khiến Chỉ Lan lại cảm thấy Huyền Diệp là người tốt, nàng sau Huyền Diệp nửa bước, chậm rãi theo .

      Lương đình có vị trí rất đẹp, đúng chỗ có thể ngắm gần hết khung cảnh của ngự hoa viên, nhưng chuyện đó quan trọng, quan trọng là điểm tâm bàn đá.

      Nhìn Chỉ Lan như sắp chảy nước miếng tới nơi, Huyền Diệp nhịn được ý nghĩ trêu nàng.

      “Biểu muội, nếm thử Tát Kỳ Mã (*) này.” cầm miếng bánh Tát Kỳ Mã làm ra vẻ như muốn đút cho Chỉ Lan, kỳ bình thường làm ra chuyện thất lễ thế này, nhưng đối mặt với tiểu biểu muội đáng này, thể nhịn được ý muốn đùa chút.

      Quả nhiên Chỉ Lan ngoan ngoãn há mồm chờ Huyền Diệp đút cho nàng, nàng chẳng ngượng ngùng chút gì, nàng là trẻ con thôi mà, đút nhanh chút .

      Tát Kỳ Mã cảm thấy bản thân sắp bị ánh mắt nóng bỏng đối diện hóa ra tro, ánh mắt đó là muốn ăn nó sao, nó đúng là số khổ, tuy bị ăn là vận mệnh của nó, nhưng hai người trước mặt phải nên ca ngợi mấy câu rằng bề ngoài nó hoàn mỹ, mùi vị hài hòa, sau đó chậm rãi thưởng thức nó sao? Đây là cái tình huống gì chứ, nó rất xin lỗi, vô cùng xin lỗi Tát Kỳ Mã đại thần.

      lúc nó chuẩn bị tinh thần để bị miếng ăn tươi, người cầm nó lại rụt tay lại, người đối diện bị ra khỏi tầm nhìn, đầu nó bị quay cuồng muốn ngất. Muốn ăn ăn , cùng lắm cũng chỉ là muốn cái đầu, cần cái mạng, cớ gì phải tra tấn Tát Kỳ Mã thế này.

      “Biểu ca, hư!” Chỉ Lan chợt nhận ra, người đối diện là kẻ bụng dạ đen tối! sau bề ngoài đứng đắn nghiêm túc là lòng dạ ác độc, trời đánh còn tránh miếng ăn, cha cũng ngăn cản được tôi đâu! Chỉ Lan căm giận nghĩ.

      Chỉ Lan vươn người cắn miếng Tát Kỳ Mã, còn liếm liếm môi, hừ hừ, phải cuối cùng cũng vào bụng nàng sao.

      Huyền Diệp thầm tán thưởng thần kinh phản xạ của tiểu biểu muội, miệng còn xin lỗi.

      “Biểu muội, xin lỗi, vừa rồi Gia bị run tay.”

      sao, em có thể thông cảm cho biểu ca, đó, biểu ca đừng lấy đó làm chán nản, cũng chỉ là run hơi mạnh, em với người khác!” Chỉ Lan lập tức che miệng, còn đưa mắt nhìn trái nhìn phải lượt, xác nhận người hầu xung quanh đều cúi đầu, ai nhìn thấy tay Huyền Diệp “run” mạnh thế nào.

      Khóe miệng Huyền Diệp giật giật, quyết định dạy dỗ tiểu biểu muội nữa, dù sao cũng là biểu ca, nên nhường biểu muội. lúc hắng giọng chuẩn bị lên tiếng, cách đó xa liền truyền đến tiếng cười như chuông bạc, có người đến.

      (*)Tát Kỳ Mã: loại bánh của người Mãn, có vẻ giống bỏng gạo
      tuyệt sắc đại yêu nữthuyt thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/


      Chương 013 – Tình địch * Thư pháp


      Cùng với tiếng cười như chuông bạc là mùi thơm cách vài thước cũng ngửi thấy, Chỉ Lan hắt xì cái rất thiếu tao nhã, tha thứ cho nàng , mùi thơm đấy hắc quá.

      Chỉ Lan nhìn Huyền Diệp đối diện, phát đối phương cao cường hơn nàng nhiều, đối mặt với khí thế mạnh mẽ thế mà vẫn mặt đổi sắc.

      “Nô tỳ tham kiến Tam aka, thỉnh an Tam aka.”

      Chỉ Lan thấy đến tổng cộng có ba người, vẻ mặt của tiểu nương cầm đầu là tài tình, khi thỉnh an ngừng trợn mắt với Huyền Diệp. Chỉ Lan ngờ trong cung lại có người còn kiêu ngạo hơn cả nàng, dám công khai trợn mắt với aka, quả là lợi hại hơn trừng mắt thần công của nàng nhiều.

      Vốn dĩ nàng có chút ủ rũ vì phạm thượng với Huyền Diệp, giờ gặp nương này hết cả hoang mang. tiểu nương bất kỳ cũng có thể táo bạo như thế, nàng làm biểu muội cần sợ hãi quá mức, thế nên nàng tỉnh ngộ, quyết định giả vờ nữa.

      em này, người ta là “liếc mắt đưa tình” chứ phải trợn mắt, mắt của em thích hợp làm thế đâu. Đương nhiên, hợp với ánh mắt đấy còn có mỗ biểu ca.

      “Đứng lên .” Huyền Diệp chỉ đúng ba chữ hơn. gặp ba thiếu nữ Mông Cổ này ở chỗ Thái hậu rất nhiều lần, bởi vì lần nào thỉnh an cũng thấy bọn họ ở đấy, dạo cũng thường xuyên chạm mặt nhau, thế nên vô cùng bình tĩnh.

      nương đầu chút ngại ngùng, sau khi đứng lên liền ngồi xuống bên cạnh Huyền Diệp cách rất tự nhiên, thuận tiện bố thí cho Chỉ Lan chút chú ý, nếu ánh mắt đó có thể thực hóa, nhất định nó là con dao, hơn nữa còn là con dao vô cùng sắc bén.

      biết vị nương này là cách cách nhà ai? Tại sao chưa từng gặp trong cung.”

      “Em tên Đông Chỉ Lan, ama là nhất đẳng thị vệ Đông Quốc Duy, hôm nay được Hoàng quý phi tuyên triệu vào cung, bình thường ít tiến cung, tất nhiên là tỷ tỷ chưa từng gặp.” Chỉ Lan tự động bỏ qua cái thái độ ta là nữ chủ nhân của kia, lễ phép trả lời.

      ra là Đại cách cách nhà họ Đông, quả nhiên là khả ái như lời đồn.”

      “Đa tạ tỷ tỷ khen ngợi, biết tỷ tỷ là ai?” Chỉ Lan có biện pháp với kiểu người tiếu lý tàng đao thế này, đặc biệt lại là cái tên mới cập nhật trong “Danh sách thù địch”, vì thế chỉ hỏi câu xã giao.

      “Ta tên Bác Nhĩ Tế Cát Đặc • Na Nhân, ama là Tam Đẳng Công Cát A Úc Tích của tộc Khoa Nhĩ Tẩm, tiến cung theo hầu Thái hậu nương nương.”

      Chỉ Lan nhìn nương đối diện, kỳ phục đỏ thẫm, trang sức vàng chóe, lấp lánh muốn lòa con mắt. Tuy phong cách kiêu ngạo phải sở thích của Chỉ Lan, nhưng thể phủ nhận cũng là tiểu mỹ nữ.

      Mắt to mày rậm, da màu mật ong, khí chất mạnh mẽ, trưởng thành nhất định thành ngự tỷ (kiểu đàn chị xã hội đen). Lại nghe đến chuyện theo hầu Thái hậu, đầu óc Chỉ Lan như được khai sáng liền nhận ra đây có thể là chị dâu, nhưng biết Huyền Diệp thích kiểu ngự tỷ hay là loli, nàng nhất định phải giúp Huyền Diệp tay, hàng phục bà chị ngự tỷ này.

      Huyền Diệp nhận ra ánh mắt nghiên cứu của tiểu biểu muội, tuy rằng hiểu trong số ba người này có thể là tiểu thiếp tương lai, nhưng tiểu biểu muội nhìn bằng ánh mắt hiểu hết như thế khiến ngượng ngùng.

      Đến lúc này vẫn chưa biết nhiều về chuyện nam nữ, tỏ tường những điều sâu xa, đối với nhóm thiếu nữ Mông Cổ thường xuyên xuất trước mặt tạm thời có cảm giác. Nhưng lúc này bọn họ làm mất mặt trước tiểu biểu muội, thế nên thể thân tình hơn chút nào được.

      “Các có việc gì lui xuống , Gia còn muốn dạo với Đông cách cách.”

      Chỉ Lan cảm nhận cách rất ràng rằng, chưa cần thực hóa nàng bị thương bởi những ánh mắt kia. đáng sợ, nàng muốn tìm ngạch nương để được dỗ dành được ôm ấp, oa oa.

      “Vâng, nô tỳ xin lui.” Na Nhân nhìn Chỉ Lan bằng con mắt oán hận, ngẩng đầu ưỡn ngực phóng khoáng bước . Vì thế Chỉ Lan phát bà chị quý tộc này còn rất kiêu ngạo.

      “Biểu ca, dạo nữa sao, em mệt quá, chúng ta ngồi nghỉ thêm lát .” Thấy ba Mông Cổ xa, Chỉ Lan bắt đầu sử dụng đặc quyền của biểu muội, đó là làm nũng.

      “Được rồi, vậy ngồi thêm lúc .” Huyền Diệp vốn có thiện cảm với biểu muội vẫn luôn được ngạch nương khen ngợi, hơn nữa vẻ khả ái của nàng đánh trúng vào sở thích của , thế nên Huyền Diệp chưa từng trải nhanh chóng chịu thua.

      “Biểu ca tốt.” Sau khi khen ngợi Hoàng đế tương lai, Chỉ Lan lại cầm miếng tát kỳ mã, “Biểu ca cũng ăn miếng .”

      Đối với hành vi nịnh nọt đấy, Huyền Diệp tỏ vẻ phi thường hưởng thụ, ăn xong còn mở miệng vàng lời ngọc khen đầu bếp của Ngự thiện phòng.

      “Biểu ca, điểm tâm cũng ăn hết rồi, chúng ta tìm chuyện gì để làm .” Sau khi phát shota đối diện hề đáng sợ, Chỉ Lan bắt đầu khôi phục bản chất. Na Nhân kia trợn mắt với còn bị trách tội, khẳng định càng trách tội nàng. Quả nhiên đầu thai là quan trọng nhất, nếu phải là biểu muội của Huyền Diệp, nàng cũng dám làm càn như vậy.

      “Vậy em muốn chơi cái gì, bảo em dạo em .” Huyền Diệp hoàn toàn bỏ qua thái độ thân thiết đến tùy tiện của Chỉ Lan, nhận ra mình càng lúc càng dung túng biểu muội này.

      “Em quen thuộc Hoàng cung, biểu ca thông minh như vậy, nhất định nghĩ được!” Chỉ Lan sợ lại lôi dạo Ngự hoa viên, vội vàng tâng bốc.

      “Uh, được rồi, Gia đưa em chỗ này.” Huyền Diệp cẩn thận tính toán, còn hơn thời thần nữa mới đến lúc ngạch nương bảo về, hẳn là thành vấn đề.

      “Chúng ta đâu vậy?” Chỉ Lan theo Huyền Diệp, hỏi đầy hưng phấn.

      “Cứ , đến nơi em biết.” Huyền Diệp tưởng tượng vẻ mặt của tiểu biểu muội lúc đến nơi, nhịn được cười.

      Có thể nào Chỉ Lan cũng thể nghĩ được chuyện Huyền Diệp dẫn nàng đến Aka Sở.

      “Nghe em vẫn chưa học vỡ lòng, hôm nay Gia dạy em.”

      Nhìn vẻ mặt nghiêm túc muốn dạy vỡ lòng của họ mười tuổi, Chỉ Lan cảm thấy đau lòng. Nàng đâu phải thất học, ít nhất nàng cũng đọc được ít chữ phồn thể, đừng xem nàng như đứa ngốc chứ. Sau này nàng thành tài nữ rồi, nhất định báo thù.

      “Cám ơn biểu ca, biểu ca tốt!” Hai câu này thành câu được thường xuyên nhất trong ngày hôm này. Dù Chỉ Lan rất muốn nội thương, nhưng ngoài mặt vẫn biểu rất cao hứng.

      “Uh, hôm nay dạy em viết mấy chữ đơn giản, về nhà rồi phải nhớ luyện tập mỗi ngày, được lười biếng.” đến học hành, mặt của shota Khang Hi càng nghiêm túc.

      “Dạ.” Đối diện với gương mặt ông cụ non kia, Chỉ Lan dám ăn tùy tiện.

      “Bình thường Gia luyện tập theo Đổng Thư, biết tiểu biểu muội thích kiểu thư pháp nào.” Huyền Diệp cầm bút, thẳng lưng chuẩn bị viết, kết quả thấy Chỉ Lan ngơ ngác, biết là đàn gảy tai trâu rồi.

      “Thôi, lát nữa Gia viết cho em mấy bảng chữ mẫu, nhớ luyện tập mỗi ngày.” Huyền Diệp viết tên Chỉ Lan lên giấy sau đó xoay lại cho Chỉ Lan xem, “Đây là tên của em, hôm nay chúng ta tập viết tên trước .”

      Đây là lần đầu tiên Chỉ Lan nhìn thấy chữ của Huyền Diệp, quả thực nét chữ rất được, nhưng nàng am hiểu lĩnh vực này, chỉ biết là chữ đẹp, phân tích được là đẹp ở chỗ nào, thế nên chỉ có thể khen câu đơn giản.

      Huyền Diệp để ý chuyện đấy, dù sao Chỉ Lan cũng chỉ là bé, trong hậu cung này, đa phần phi tần còn biết chữ. Nhưng bọn họ liên quan với , còn tiểu biểu muội này là đệ tử đầu tiên của . Xưa nay vốn cầu toàn, chỉ đối với bản thân, đối với người khác cũng vô cùng nghiêm khắc. Nhưng nhìn tiểu biểu muội tuổi ngơ ngác, nghĩ vẫn nên khoan dung hơn chút.

      Chỉ Lan thấp hơn bàn nhiều, Huyền Diệp liền bế nàng đặt lên ghế, chuẩn bị giảng giải chút rồi hướng dẫn luyện chữ. Chỉ Lan vốn sợ ngã, trong lúc hoảng hốt liền ôm lấy cổ Huyền Diệp. Huyền Diệp chỉ cảm thấy hơi thở của tiểu biểu muội lướt qua tai khiến tai vừa nóng lại vừa ngứa, hơn nữa nàng còn thơm mùi sữa, thân hình mềm mại, ôm rồi muốn buông.

      Nghĩ đến đấy liền cảm thấy kỳ quái, ngày thường rất có kỷ luật, hôm nay lại vì biểu muội phá lệ nhiều lần, đây phải chuyện tốt, nhưng thể làm nửa chừng, dạy Chỉ Lan viết mấy chữ mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.

      “Được rồi, quay người lại , còn tập viết.”

      “Nhưng biểu ca được thả em ngã!” Chỉ Lan dè dặt .

      tại nàng còn rất , đại khái là khoảng mét mốt. Huyền Diệp cao hơn nàng nhiều, theo nàng ước lượng phải khoảng mét rưỡi, ở đại thế cũng là cao ráo hơn người, thế nên nàng ghen tị.

      “Yên tâm, bình thường em lười ăn đúng ? Tại sao lại thế.” Huyền Diệp hỏi, mặt tiểu biểu muội phúng phính đầy đặn, nhưng người rất .

      “Đó là vì biểu ca có sức khỏe, em ăn rất tốt.”

      Huyền Diệp dễ dàng tiếp nhận câu trả lời đầy nịnh bợ này, tiếp tục công cuộc làm thầy đầy vĩ đại và quang vinh.

      Huyền Diệp hồi lâu, càng giảng càng hưng phấn, hận thể đem tất cả hiểu biết về thư pháp của mình nhét vào đầu Chỉ Lan.

      Chỉ Lan nghe như nghe kinh thánh, chỉ cảm thấy càng lúc càng buồn ngủ, sức khỏe trẻ con cũng có hạn, hôm nay giằng co lâu, thế nên nàng ngủ thiếp , còn gục đầu vào vai Huyền Diệp.

      Huyền Diệp đột nhiên cảm thấy nặng vai, quay đầu thấy Chỉ Lan ngủ say, nổi cơn tức giận, thầm nghĩ phải đánh thức biểu muội biết phân biệt này dậy sau đó giáo huấn phen mới nguôi giận. vốn phải người để bản thân chịu thiệt, nhưng nhìn gương mặt ngây thơ biết thế của biểu muội, lại nghĩ đến chuyện nàng mới sáu tuổi, sợ là mệt mỏi mà dám , rốt cục ngủ thiếp .

      Nghĩ đến đó, lòng lại thấy thương tiếc, thôi cứ để nàng ngủ, lúc nào phải về đánh thức.

      biết có bạn nào nghĩ chức quan của cha Chỉ Lan quá bèo khi so sánh với cha của Na Nhân ? ra bèo chút nào đâu, vì nếu mình nhầm, nhất đẳng thị vệ chính là tương đương với Ngự tiền hành tẩu như Chu Minh Dương trong “Cuộc chiến hôn nhân” và Phúc Nhĩ Khang trong “Hoàn Châu Cách Cách”, toàn là phò mã cả đó :mrgreen:. Ở thời Thanh là thời đặc biệt quan trọng giai cấp xuất thân mà Đông Giai thị được Khang Hi phong làm Hoàng hậu quá đủ để lên rằng Đông Giai thị có xuất thân cao quý.
      tuyệt sắc đại yêu nữthuyt thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: nhi
      NGuồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 014 – Tiến cung giáo dưỡng


      Huyền Diệp bế Chỉ Lan đặt lên ghế dài, lần đầu tiên cẩn thận quan sát gương mặt nàng. Lông mày của nàng thanh mảnh nhạt màu, như làn khói mỏng. Hàng mi cong dài, khẽ rung động theo từng hơi thở. Làn da mịn màng đặc trưng của đứa trẻ, hai má ửng hồng nhàn nhạt. Đôi môi căng bóng đỏ tươi, gợi nhớ đến câu thơ của Bạch Cư Dị “ đào Phàn Tố khẩu” (Bạch Cư Dị có thiếp Phàn Tố giỏi ca, người hầu Tiểu Man giỏi múa, thưởng thơ: Hoa đào như môi Phàn Tố, nhành dương liễu như eo Tiểu Man).

      Trong cung có rất nhiều mỹ nữ, ngạch nương của Huyền Diệp cũng là tuyệt thế mỹ nhân, nhưng thể công nhận Chỉ Lan rất xinh đẹp. Tuy vẫn còn tuổi, nhưng trưởng thành nhất định đại mỹ nhân.

      tại Huyền Diệp vẫn là shota trong sáng, thế nên đối với sắc đẹp chỉ có nhu cầu nhìn ngắm, ít nhất giờ chưa có dấu hiệu nào của vị Hoàng đế nổi tiếng đa tình, có năm mươi lăm người con cả trai lẫn , có năm mươi lăm phi tần có danh hiệu chính thức.

      Nếu Chỉ Lan ràng rằng mục tiêu của nàng là đào tạo Hoàng đế đa tình thành người đàn ông chung tình, nhất định nàng tuyệt vọng, bỏ mặc luôn mục tiêu nhiệm vụ để đỡ phải phiền não.

      Huyền Diệp sai tiểu thái giám lấy tấm chăn mỏng, nhàng đắp cho Chỉ Lan, cầm quyển sách đến trước cửa sổ ngồi đọc. Thiết kế của Aka Sở tệ, nắng chiều ấm áp chiếu lên hai người. Nhất thời, chỉ nghe tiếng lật sách loạt xoạt.

      Rất nhiều năm sau Khang Hi vẫn quên được, dường như vẫn nhớ ràng khoảnh khắc ngẩng đầu nhìn lên thấy ánh nắng ấm áp, nếu diễn tả lại tâm tình lúc đấy, chỉ có thể là “năm tháng bình yên”.

      Chỉ Lan tỉnh ngủ đúng lúc có thái giám từ cung Cảnh Nhân tới truyền chỉ, Huyền Diệp cho tiểu thái giám lui, chuẩn bị đánh thức Chỉ Lan, thấy Chỉ Lan tay dụi mắt, tay cầm chăn, mếu máo nhìn . Vì mới ngủ dậy, ánh mắt nàng hơi mơ hồ, giống như ngủ chưa đủ giấc, mặt hơi nhăn nhó, mím môi, rất đáng động lòng người.

      Huyền Diệp thấy tiểu biểu muội như vậy, cảm thấy lòng như bị ai cào , vừa ngứa vừa tê, nhanh chóng đến, khẽ vỗ về lên đầu Chỉ Lan.

      “Biểu muội tỉnh rồi sao? Ngồi dậy nào.” đè thấp thanh , như sợ lớn tiếng thêm chút làm ồn đến người vẫn mơ màng.

      “Phải về ạ?” Giọng Chỉ Lan hơi khàn, nhưng rất nũng nịu.

      “Uh, ngạch nương cho người đến giục.” xong Huyền Diệp sai tiểu cung nữ hầu hạ Chỉ Lan rửa mặt chải đầu.

      Nhìn Chỉ Lan ngồi im để người khác chải đầu như con búp bê, bị lôi kéo thế nào cũng mặc kệ, như thể còn tinh thần. Huyền Diệp thương quá sai tiểu thái giám đến cung Cảnh Nhân nhắn hộ, qua muộn chút, lại sai người mang cốc nước pha mật ong đến.

      “Biểu muội, uống nước .” Huyền Diệp cầm thìa, nhàng thổi, đến khi biết là còn nóng mới đút cho Chỉ Lan.

      Khi Chỉ Lan mới tỉnh rất mơ màng, nhưng cũng biết muốn uống nước phải há mồm, vì thế nàng ngoan ngoãn “A” tiếng, nước mật ong liền xuống họng.

      Quả nhiên uống nước mật ong xong Chỉ Lan liền tỉnh táo, thấy shota trước mặt dịu dàng chu đáo thế, càng tiếc lời cho vừa lòng nhau.

      “Biểu ca, tốt, là biểu ca tốt nhất thiên hạ.”

      “Biểu ca thông minh, uống nước mật ong quả nhiên hết mệt.”

      “Biểu ca, bảng chữ mẫu của em đâu? Em về nhà nhất định luyện tập mỗi ngày, lười biếng.”

      “Biểu ca yên tâm , về nhà ngày nào em cũng nhớ đến .”

      “Biểu ca, cũng đừng quên em.”

      Nghe Chỉ Lan bắt đầu luôn mồm, Huyền Diệp cũng biết nàng tỉnh, đưa bảng chữ mẫu cho nàng, lại kiểm tra đầu tóc xiêm y phen, sau đó nắm tay Chỉ Lan về cung Cảnh Nhân.

      Chỉ Lan thực coi Huyền Diệp là người tốt, có biểu ca như là may mắn của nàng, càng kiên định ý nghĩ làm cái đuôi của .

      Ở cung Cảnh Nhân, Đông Quý phi được báo Huyền Diệp và Chỉ Lan về muộn chút, liền biết hai đứa trẻ ở cùng nhau rất vui vẻ.

      cứ về nhà suy nghĩ cẩn thận lời ta vừa , đưa Chỉ Lan tiến cung nuôi dạy đối với con bé là trăm cái lợi mà cái hại, thế nào cũng là cung đình giáo dưỡng, chỉ dựa vào điều đấy có ai dám coi thường con bé.”

      “Thần thiếp biết, chỉ sợ Chỉ Lan hiểu quy củ, va chạm với quý nhân.” Đối với chuyện đưa Chỉ Lan tiến cung nuôi dạy, Hách Xá Lí thị cũng sẵn lòng, tuy rằng luyến tiếc, nhưng để con có thể lấy được tấm chồng tốt, chuyện đó có thể bỏ qua.

      “Hai người yên tâm, Chỉ Lan ở chỗ ta, ta dạy con bé quy củ lễ nghi.”

      “Thần thiếp tạ đại ân nương nương, thần thiếp về cùng Gia thương lượng chuyện này.”

      “Hai người đừng luyến tiếc, mỗi tháng Chỉ Lan về nhà mấy ngày, khiến cha mẹ con cái trở thành xa lạ đâu.” Đông thị rất thấu tình đạt lý, tuy rằng muốn Chỉ Lan ở trong cung cùng bà, nhưng cấm Chỉ Lan về nhà.

      “Thần thiếp tạ ơn nương nương.”

      “Uh, hai người thương lượng cân nhắc kỹ rồi báo lại cho ta, Chỉ Lan cũng nên học vỡ lòng, trong cung có mấy sư phụ Hán học có thể dạy con bé, việc này nên trì hoãn nữa.” Đông thị rất quan tâm tới việc học tập của Chỉ Lan, dù sao cũng có thể là con dâu tương lai.

      “Nương nương yên tâm.”

      ———————————— Đường phân cách “Bé là Chỉ Lan giờ về nhà” —————————————

      “Gia, hôm nay nương nương muốn đưa Chỉ Lan vào cung nuôi dạy, ngài thấy thế nào?” Buổi tối, Hách Xá Lí thị chuyện tiến cung với Đông Quốc Duy.

      “Uh, Gia thấy nương nương cũng là có ý tốt, mấy ngày nữa hãy chuẩn bị đồ đạc cho Chỉ Lan, đấy là may mắn của Chỉ Lan, trong mấy ngày tới nàng nhớ dặn dò kỹ con bé về quy củ trong cung.” Tuy Đông Quốc Duy chưa chủ ý của chị nhà mình, nhưng lòng ngờ ngợ là đưa Chỉ Lan tiến cung vì liên quan tới Huyền Diệp. Chỉ có điều tiến cung tuy nhiều lợi ích, nhưng đối với con trẻ là miễn cưỡng, thế nên ông ấy vẫn lo lắng.

      “Cung nữ mama theo Chỉ Lan phải điều tra kỹ càng, cả người nhà cũng phải tra xét, đừng để nuôi ong tay áo.”

      “May có Gia nghĩ chu đáo.”

      “Uh, nàng cũng đừng lo lắng, phải hàng tháng đều có thể về nhà sao.”

      “Thiếp thân chỉ là có chút sợ hãi, tuy giờ Quý phi là lớn nhất hậu cung, nhưng Chỉ Lan còn , tính tình cũng bướng bỉnh.” Lòng Hách Xá Lí thị vẫn có chút nỡ, dù sao Chỉ Lan cũng còn , ngộ nhỡ gặp chuyện gì trong cung.

      “Gia thấy nương nương có ý chỉ hôn cho Chỉ Lan với Tam aka, vì thế mới đề nghị đưa vào cung để đích thân người nuôi dạy, nàng yên tâm .”

      “Nhưng Tam aka lớn hơn Chỉ Lan bốn tuổi, nếu thế… chẳng lẽ Chỉ Lan chỉ có thể làm trắc phúc tấn?” Hách Xá Lí thị chưa từng có ý định gả con làm thiếp, mặc dù Tam aka có cơ hội kế thừa đại thống, nhưng tiểu thiếp vẫn là tiểu thiếp, mặc dù so với thiếp bình thường tốt hơn chút, nhưng có thế nào cũng còn bà vợ cả đe nẹt phía .

      “Nếu như vậy, chúng ta cũng có cách nào, chỉ hy vọng Tam aka có thể nể tình nhà họ Đông mà đối xử tốt với Chỉ Lan.” Nghĩ đến chuyện con có khả năng phải làm thiếp, Đông Quốc Duy cũng rất đau lòng, nhưng ở thời phong kiến hoàng quyền to hơn cả trời, đừng nhà họ Đông chỉ là quý tộc, dù có quyền nghiêng triều đình cũng có cách nào giúp cho nữ nhi.

      Đông Quốc Duy nén nỗi phiền lòng an ủi vợ, đêm đấy, ông ấy và Hách Xá Lị thị thể ngủ yên.

      Cùng tình trạng trằn trọc còn có Tam aka Huyền Diệp ở Aka Sở.

      Từ khi tiễn tiểu biểu muội Huyền Diệp rất buồn bã, cũng thể lý do, chỉ có thể giải thích là khó khăn lắm mới kiếm được người bạn hợp ý, kết quả lại chỉ chơi cùng nhau được ngày, lòng chỉ tiếc biết đến ngày nào mới có thể gặp lại.

      Nghĩ đến tiểu biểu muội chơi cùng lâu, lòng liền ấm áp khó tả. Từ vốn có ai chơi cùng, tuy có mấy em trai, nhưng con nhà đế vương nên quan hệ cũng lấy gì làm thân thiết, ngược lại còn có chút xa cách. Huyền Diệp cảm thấy tiểu biểu muội của tuy rằng có chút phiền phức, nhưng rất đáng , cũng miễn cưỡng chấp nhận nàng, bài xích nàng.

      Mấy ngày kế tiếp, Chỉ Lan bận đến quay cuồng, khi nàng biết tin tiến cung để nuôi dạy choáng váng đầu óc. Trong cung quy củ khắt khe, nhiều quý nhân, ai cũng tôn quý hơn nàng, từ tiểu công chúa trong nhà biến thành đồ tép riu trong cung, cách biệt này quả là .

      Ở trong cung, số người có thể lấy đầu nàng nhiều lắm, đừng thấy Tiểu Yến Tử hễ gặp chuyện là hô khẩu hiệu có cái đầu có cái mạng mà bắt chước, nếu phải Càn Long chiều Tiểu Yến Tử, Tiểu Yến Tử cũng dám kêu khẩu hiệu đấy. Nàng tương đối sợ chết, chỉ cầu có thể ở trong cung, sống bình an đến lúc lập gia đình là cảm thấy mỹ mãn. Vì thể cưỡng lại, nàng chỉ có thể chú ý lắng nghe ngạch nương dặn dò về quy củ trong cung và những việc cần chú ý hết lần này đến lần khác.

      Buổi tối nàng mở hệ thống, quyết định mua vài thứ trước khi tiến cung.

      Mục “Tình huống đào tạo” của nàng và Huyền Diệp được lên level 1, tại nàng có bề ngoài khí chất +50 EXP, các mối quan hệ +50 EXP, tittle “bé ngoan”, thiện cảm Huyền Diệp dành cho nàng cũng được 100 EXP, ghi nhận “biểu muội là biểu muội tốt”.

      Nhưng đó phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là nhờ lên level, nàng được tặng hai vạn điểm kinh nghiệm, hơn nữa thêm level, số điểm kinh nghiệm được tặng lại tăng gấp đôi, điều này liền trở thành động lực để hoàn thành mục tiêu của nàng.

      tại nàng có ba vạn điểm kinh nghiệm, trước tiên mua viên thuốc làm đẹp giá 4000 EXP, khí chất bổ sung nàng chọn tao nhã và hồn nhiên. Cũng còn lựa chọn nào khác, tiến cung phải học quy củ, mục đích của việc học quy củ cũng chỉ là để đắp nặn ra tiểu thư khuê các có khí chất tao nhã, coi như nàng ăn gian chút. Lựa chọn hồn nhiên là vì trong cung cần quá nhiều người thông minh, nàng vốn thông minh, lại càng có tâm tư sâu xa gì, thế nên hồn nhiên có lẽ thích hợp với nàng.

      Tiếp theo nàng dùng 3000 EXP đổi viên tị độc châu, nếu xuất độc dược hoặc thứ gì đó tương tự gần nàng, tị độc châu phát sáng, càng độc càng sáng, đơn giản là máy dò thuốc độc.

      ra nàng còn định mua thêm vài thứ nữa, nhưng nàng suy nghĩ hồi, quyết định là tiến cung rồi tính tiếp, dù sao hệ thống cũng có chế độ trả hàng trong vòng bảy ngày, điểm kinh nghiệm của nàng được dùng phí phạm. Có thể , trong lòng Chỉ Lan, Hoàng cung là đầm rồng hang hổ.

      Ngày hôm sau, Chỉ Lan bị đóng gói vận chuyển vào cung Cảnh Nhân, bắt đầu cuộc sống cung đình của nàng.
      tuyệt sắc đại yêu nữthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :