1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Biểu ca, đừng chạy - Ái Hát Thủy Đích Điềm Muội Muội (133 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 006 – Tiểu thiếp * Đậu mùa

      Edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Về nhà rồi, Chỉ Lan lại bắt đầu cuộc sống của loài heo, thứ duy nhất đáng để cao hứng là mỗi tuần nàng có thể vào vườn dạo hai lần. Cơ ngơi này gồm ba lớp nhà, hoa viên cũng rộng lắm, nhưng cách bày trí cũng tệ.

      Giai đoạn Thanh sơ, người Mãn bắt đầu đón nhận văn hóa từ phía Nam, Thuận Trị Đế đặc biệt thích Hán học, đối với các thần tử người Hán cũng coi trọng, thế nên những người Mãn biết nhìn xa trông rộng bắt đầu học tập văn hóa Hán.

      Nghe đồn Đổng Ngạc Phi là vì có tác phong tương tự thiếu nữ Giang Nam mới có thể mê hoặc Thuận Trị Đế, vì vậy các quý tộc Bát Kỳ bắt đầu nuôi dưỡng con như thế, hy vọng sau này có thể chiếm được ưu ái của quý nhân.

      ngờ hôm nay nàng vào vườn dạo lại gặp thướt tha yểu điệu kiểu đấy.

      “Nô tỳ thỉnh an Đại cách cách, Đại cách cách cát tường.”

      “Đứng lên , ngươi là ai?” Chỉ Lan hỏi bằng chất giọng non nớt, tuy nàng biết chi tiết về hậu viện của ama, nhưng khẳng định có kiểu điệu đà này.

      “Hồi cách cách, nô tỳ hầu hạ Nhị gia.”

      Chỉ Lan đưa mắt nhìn Uyên Ương, Uyên Ương là đại nha hoàn của nàng, là ngạch nương nàng đích thân chọn lựa, trong số những nha hoàn, bình thường nàng coi trọng nhất là Uyên Ương.

      “Cách cách, vị này là thị thiếp do đồng liêu Nhị gia tặng, họ Qua Nhĩ Giai, nhưng là nhánh sa sút.” Uyên Ương biết tiểu chủ tử này tuy còn , nhưng xưa nay rất có chủ ý, chỉ giới thiệu ít, chuyện của chủ nhân vốn đến lượt bọn họ nhiều lời.

      “Ồ.” Chỉ Lan gật gật đầu, cẩn thận đánh giá trước mắt, khoảng mười tám tuổi, mặc kỳ phục màu hồng phấn, cài đầu bằng hoa tươi.

      Tuy kỳ phục che hết dáng người, nhưng từ bàn tay và gương mặt nhắn vẫn có thể tưởng tượng ra ít nhiều. Dung mạo thể là đẹp, chỉ tính là thanh tú, nhưng mỗi cái nhíu mày mím môi lại khiến người ta muốn giang tay che chở. Dáng cũng hào phóng như thiếu nữ tộc Mãn, mà chỉ có thể hình dung bằng từ: nhu nhược.

      Chẳng lẽ ama nàng lại thích kiểu thế này, hoàn toàn tương phản với ngạch nương ung dung kiều diễm, nàng thể hiểu nổi tại sao ama lại coi trọng kiểu thế này, chẳng lẽ là ăn sơn hào hải vị mãi nên giờ muốn ăn cháo loãng?

      Qua Nhĩ Giai thị bị ánh mắt Chỉ Lan làm mất tự nhiên, tất nhiên ta biết kiểu yếu đuối điệu đà như con tộc Hán là kiểu khiến các thiếu nữ Bát Kỳ thấy chướng mắt nhất. Nhưng ta giận, cùng lắm cũng chỉ là tiểu nha đầu sớm muộn cũng lấy chồng.

      ta tự tin là dựa vào thủ đoạn của bản thân, ta nhất định có thể khiến Nhị gia sủng ái, nếu có thể sinh được đứa con trai, coi như nửa đời sau còn đáng lo. Lúc này tuy ta chỉ là thị thiếp, nhưng sau này thế nào chưa trước được.

      Chỉ Lan đọc được suy tính trong đầu Qua Nhĩ Giai thị, nhưng nếu nghĩ cũng chẳng sai nhiều, nữ nhân hậu viện làm gì chẳng với mục đích sủng ái, có con trai? Có sủng ái có thể có con trai, có con trai có thể có địa vị, có địa vị có thể có quyền lợi.

      Nàng rất thích nữ nhân thế này, đến chuyện đây là đối thủ của ngạch nương nàng, tuy cấp bậc thấp, nhưng vẫn có lực sát thương. Hơn nữa nàng cũng thích kiểu điệu đà kia, nếu bẩm sinh thế trách, nhưng nhìn dáng vẻ của ta thấy ngay là cố làm dáng, rất mất tự nhiên.

      Nhưng chuyện đó quan hệ tới nàng, nàng mới ba tuổi, dù nàng có trưởng thành cũng có tư cách can thiệp vào chuyện cá nhân của ama. Có lẽ ama chiều nàng, nhưng việc khiêu chiến với quan niệm cổ nhân thế này tốt nhất là làm. Dù sao nàng cũng rất tin tưởng vào năng lực của ngạch nương

      biết, lui xuống .” Chỉ Lan cố gắng tỏ thái độ lạnh nhạt, nhưng thân thể bé xinh của đứa trẻ ba tuổi và giọng non nớt có nhiều uy lực lắm.

      Qua Nhĩ Giai thị cũng dám lẩn quẩn ở hoa viên nữa, lập tức cáo lui.

      Chỉ Lan gặp ta rồi cũng hết hứng dạo, vì con người đấy nhắc nhở nàng vấn đề năm thê bảy thiếp. Nhưng nàng lấy đó làm khổ sở, dù mọi người đều quan niệm thế nàng vẫn có ý nghĩ khiến chồng nàng chỉ có mình nàng, hơn nữa nàng cảm thấy suy nghĩ đó sai trái chỗ nào.

      Nàng cố gắng điều chỉnh để cải tạo nửa kia, nếu cố gắng có hiệu quả buông tay, nhưng theo nàng nghĩ, tình cảm tự nhiên sinh ra. Nàng tin là nếu nàng đối xử lòng, đối phương lòng với nàng, chân tình chỉ có thể đổi bằng chân tình.

      Dù là cổ đại hay đại, nếu trong lòng người đàn ông có bạn, vậy bạn có làm gì cũng là sai trái. Phụ nữ thông minh đối phó với đàn ông, phụ nữ thông minh chỉ có thể đối phó với phụ nữ. Nhưng nàng cũng tin tưởng câu, người phạm ta, ta phạm người, nếu người phạm ta, ta giết cả nhà người.

      Nghĩ nghĩ lát nàng thấy tự hào, sao nàng lại có tư tưởng đứng đắn thế chứ, được rồi, về phòng ngẩn người tiếp thôi.

      “Các ngươi đều lui xuống , mình Uyên Ương ở lại là được, che màn cho ta, ta muốn nghỉ.” Chỉ Lan có việc gì làm, chỉ có thể dày vò hệ thống.

      Nàng nhìn giao diện phát nhàm của hệ thống, đột nhiên phát “Danh sách thù địch” cập nhật tên người, là người thứ nhất vinh quang ghi tên vào bảng này.

      Nàng ngồi dậy, dùng tay chống cằm, sao lại thế chứ, hôm nay nàng cũng chỉ mấy câu vô thưởng vô phạt với Qua Nhĩ Giai thị, sao lại thành gây thù chuốc oán.

      Nàng ấn vào tên Qua Nhĩ Giai thị quả nhiên xuất nguyên nhân, ra vì nàng là con dòng trưởng, thế nên tiểu thiếp ưa, có địch ý, bị hệ thống xác định là kẻ thù tiềm , chừng có ngày biến ý tưởng thành hành động, thế nên phải chú ý.

      Phía dưới còn có dòng chữ, “chúc mừng có kẻ thù tiềm đầu tiên trong đời, kiện này khiến các mối quan hệ mở sang trang mới, để cổ vũ ngừng cố gắng, hệ thống +10 EXP cho mục ‘Các mối quan hệ’ của ”.

      Hệ thống nhạt nhẽo vô lại này, bổn nương vất vả cực khổ năm mới được 10 EXP, tạo ra kẻ thù thế là nghiễm nhiên được 10 EXP, rốt cuộc là đánh giá theo chuẩn mực chết tiệt nào chứ.

      Gần đây cũng có nhiệm vụ đặc thù nào, nhiệm vụ hàng ngày cứ lặp lặp lại, thế nên nàng rất nhàm chán. biết ở trong cung Huyền Diệp thế nào.

      Từ sau khi xác định mục tiêu, nàng rất nhớ biểu ca. Nàng cảm thấy Huyền Diệp là đứa trẻ tốt, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cả hai lần gặp mặt Huyền Diệp đều biểu tệ, đối xử với nàng rất tốt. Huyền Diệp hề hay biết chuyện biểu muội dán cho nhãn “người tốt”.

      lâu sau, trong cung truyền ra tin Đổng Ngạc Phi qua đời. Chỉ Lan nghe xong cũng chẳng có phản ứng gì, cũng chỉ là người liên quan. Nhưng qua những câu chuyện hàng ngày của ama ngạch nương, nàng biết Hoàng đế rất đau khổ, còn viết “Hiếu Hiền Hoàng hậu hành trạng” (cáo phó). Giang hồ đồn người nghe rơi lệ, người đọc nghẹn ngào.

      Thuận Trị Đế còn nảy ra cái ý tưởng trước giờ chưa từng có là muốn từ Thân vương, dưới đến quan tứ phẩm, Công chúa mệnh phụ đều đến trước linh cữu khóc tang, may là bị Thái hậu ngăn cản. Nhất thời Chỉ Lan cảm thấy rất có thiện cảm với Thái hậu ở cung Từ Ninh, lý do là bà cụ biết quan tâm tới người khác.

      Đông Quý phi triệu ngạch nương nàng tiến cung nữa, bởi vì nửa năm sau, hoàng đế mắc bệnh đậu mùa.

      Thái hậu ở Từ Ninh Cung căng thẳng đến mức cáu gắt.

      “Ngươi Hoàng đế như thế là sao, vất vả lắm tiện nhân kia mới chết, ai gia còn tưởng nó hồi tâm chuyển ý, ai ngờ…” Thái Hậu là nhẫn tâm, từ sau kiện phế bỏ Hoàng hậu năm đó, bà cùng con trai trở nên xa cách, còn chưa kể chuyện với Đa Nhĩ Cổn năm xưa khiến Thuận Trị bất mãn với Hoàng ngạch nương của mình. ( trong Tam đại nghi án của triều Thanh, Thái hậu lấy chồng, tức là sau khi Hoàng Thái Cực băng hà thời gian, để củng cố ngai vàng cho con trai, có lẽ cũng là để nối lại tình xưa, Hiếu Trang Thái hậu tái giá với Nhiếp chính vương Đa Nhĩ Cổn)

      Tô Mạt Nhĩ lập tức bê chén trà đến để Thái Hậu hạ hỏa.

      “Chủ tử đừng nóng giận, các Thái y đều tình trạng của Hoàng thượng vẫn chưa đến mức quá tệ. Chủ tử nên nghĩ thoáng chút, giờ người là trụ cột của hậu cung, nếu người ngã bệnh, cả triều đình lẫn hậu cung đều rối loạn.”

      “Ai gia cũng biết đạo lý này, nhưng đứa con ta dứt ruột đẻ ra, sao có thể lo lắng. Cục điện năm đó khó khăn là thế ta còn đưa được Phúc Lâm lên ngai vàng, chịu đựng biết bao khổ cực, Phúc Lâm sao có thể bị nữ nhân mê hoặc.” đến Đổng Ngạc thị Thái Hậu liền tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

      “Ngươi Đông Quý phi suy nghĩ gì? chịu khuyên Hoàng đế lấy câu, ta còn tưởng rằng ta có chút bản lĩnh, ra cũng là vô dụng.”

      Kỳ trong lòng Tô Mạt Nhĩ rất ràng, nếu Đông Quý phi thực hữu dụng, có lẽ người tiếp theo phải chết chính là ấy, nhưng thể ra lời được.

      “Nô tỳ thấy Quý phi nương nương vẫn là người tốt, Nhưng Hoàng thượng vốn là người nặng tình, Thái hậu còn khuyên được Quý phi nương nương làm sao có biện pháp.”

      Nghe xong lời của Tô Mạt Nhĩ, lòng Thái hậu cũng thấy thư thái hơn chút, dù sao nữ nhân cho con trai mình ăn bùa mê thuốc lú chết, Đông thị tuy là Quý phi nhưng cũng là vì sinh được Huyền Diệp. Chỉ cần Phúc Lâm động tình, nữ nhân hậu cung chẳng có chút đe dọa nào.

      “Gần đây Huyền Diệp có khỏe ?”

      Tô Mạt Nhĩ nghe hỏi thế giật bắn tim, theo hiểu biết của Tô Mạt Nhĩ đối với Thái hậu, nếu Hoàng thượng qua khỏi, Tam aka chính là người kế thừa đại thống. Nếu là Tam aka, vậy Đông Quý phi của Cảnh Nhân Cung chẳng còn sống được lâu nữa.

      “Nô tỳ thấy Tam aka vì lo lắng bệnh tình của Hoàng thượng mà gầy hẳn , mắt cũng thâm quầng.”

      “Huyền Diệp là đứa con có hiếu.” Thái Hậu gật gật đầu, có vẻ hài lòng với Huyền Diệp, “Ngươi đến Aka Sở truyền Huyền Diệp đến đây, mã ma (bà nội trong tiếng Mãn) muốn gặp nó.”

      “Dạ, nô tỳ tuân mệnh.” Tô Mạt Nhĩ chậm rãi lui ra ngoài, ngẫm chuyện nhiều năm qua, Tô Mạt Nhĩ biết cách cách vô tư buồn lo của thảo nguyên lộng gió năm xưa thể trở về nữa.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 006 – Tiểu thiếp * Đậu mùa

      Edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Về nhà rồi, Chỉ Lan lại bắt đầu cuộc sống của loài heo, thứ duy nhất đáng để cao hứng là mỗi tuần nàng có thể vào vườn dạo hai lần. Cơ ngơi này gồm ba lớp nhà, hoa viên cũng rộng lắm, nhưng cách bày trí cũng tệ.

      Giai đoạn Thanh sơ, người Mãn bắt đầu đón nhận văn hóa từ phía Nam, Thuận Trị Đế đặc biệt thích Hán học, đối với các thần tử người Hán cũng coi trọng, thế nên những người Mãn biết nhìn xa trông rộng bắt đầu học tập văn hóa Hán.

      Nghe đồn Đổng Ngạc Phi là vì có tác phong tương tự thiếu nữ Giang Nam mới có thể mê hoặc Thuận Trị Đế, vì vậy các quý tộc Bát Kỳ bắt đầu nuôi dưỡng con như thế, hy vọng sau này có thể chiếm được ưu ái của quý nhân.

      ngờ hôm nay nàng vào vườn dạo lại gặp thướt tha yểu điệu kiểu đấy.

      “Nô tỳ thỉnh an Đại cách cách, Đại cách cách cát tường.”

      “Đứng lên , ngươi là ai?” Chỉ Lan hỏi bằng chất giọng non nớt, tuy nàng biết chi tiết về hậu viện của ama, nhưng khẳng định có kiểu điệu đà này.

      “Hồi cách cách, nô tỳ hầu hạ Nhị gia.”

      Chỉ Lan đưa mắt nhìn Uyên Ương, Uyên Ương là đại nha hoàn của nàng, là ngạch nương nàng đích thân chọn lựa, trong số những nha hoàn, bình thường nàng coi trọng nhất là Uyên Ương.

      “Cách cách, vị này là thị thiếp do đồng liêu Nhị gia tặng, họ Qua Nhĩ Giai, nhưng là nhánh sa sút.” Uyên Ương biết tiểu chủ tử này tuy còn , nhưng xưa nay rất có chủ ý, chỉ giới thiệu ít, chuyện của chủ nhân vốn đến lượt bọn họ nhiều lời.

      “Ồ.” Chỉ Lan gật gật đầu, cẩn thận đánh giá trước mắt, khoảng mười tám tuổi, mặc kỳ phục màu hồng phấn, cài đầu bằng hoa tươi.

      Tuy kỳ phục che hết dáng người, nhưng từ bàn tay và gương mặt nhắn vẫn có thể tưởng tượng ra ít nhiều. Dung mạo thể là đẹp, chỉ tính là thanh tú, nhưng mỗi cái nhíu mày mím môi lại khiến người ta muốn giang tay che chở. Dáng cũng hào phóng như thiếu nữ tộc Mãn, mà chỉ có thể hình dung bằng từ: nhu nhược.

      Chẳng lẽ ama nàng lại thích kiểu thế này, hoàn toàn tương phản với ngạch nương ung dung kiều diễm, nàng thể hiểu nổi tại sao ama lại coi trọng kiểu thế này, chẳng lẽ là ăn sơn hào hải vị mãi nên giờ muốn ăn cháo loãng?

      Qua Nhĩ Giai thị bị ánh mắt Chỉ Lan làm mất tự nhiên, tất nhiên ta biết kiểu yếu đuối điệu đà như con tộc Hán là kiểu khiến các thiếu nữ Bát Kỳ thấy chướng mắt nhất. Nhưng ta giận, cùng lắm cũng chỉ là tiểu nha đầu sớm muộn cũng lấy chồng.

      ta tự tin là dựa vào thủ đoạn của bản thân, ta nhất định có thể khiến Nhị gia sủng ái, nếu có thể sinh được đứa con trai, coi như nửa đời sau còn đáng lo. Lúc này tuy ta chỉ là thị thiếp, nhưng sau này thế nào chưa trước được.

      Chỉ Lan đọc được suy tính trong đầu Qua Nhĩ Giai thị, nhưng nếu nghĩ cũng chẳng sai nhiều, nữ nhân hậu viện làm gì chẳng với mục đích sủng ái, có con trai? Có sủng ái có thể có con trai, có con trai có thể có địa vị, có địa vị có thể có quyền lợi.

      Nàng rất thích nữ nhân thế này, đến chuyện đây là đối thủ của ngạch nương nàng, tuy cấp bậc thấp, nhưng vẫn có lực sát thương. Hơn nữa nàng cũng thích kiểu điệu đà kia, nếu bẩm sinh thế trách, nhưng nhìn dáng vẻ của ta thấy ngay là cố làm dáng, rất mất tự nhiên.

      Nhưng chuyện đó quan hệ tới nàng, nàng mới ba tuổi, dù nàng có trưởng thành cũng có tư cách can thiệp vào chuyện cá nhân của ama. Có lẽ ama chiều nàng, nhưng việc khiêu chiến với quan niệm cổ nhân thế này tốt nhất là làm. Dù sao nàng cũng rất tin tưởng vào năng lực của ngạch nương

      biết, lui xuống .” Chỉ Lan cố gắng tỏ thái độ lạnh nhạt, nhưng thân thể bé xinh của đứa trẻ ba tuổi và giọng non nớt có nhiều uy lực lắm.

      Qua Nhĩ Giai thị cũng dám lẩn quẩn ở hoa viên nữa, lập tức cáo lui.

      Chỉ Lan gặp ta rồi cũng hết hứng dạo, vì con người đấy nhắc nhở nàng vấn đề năm thê bảy thiếp. Nhưng nàng lấy đó làm khổ sở, dù mọi người đều quan niệm thế nàng vẫn có ý nghĩ khiến chồng nàng chỉ có mình nàng, hơn nữa nàng cảm thấy suy nghĩ đó sai trái chỗ nào.

      Nàng cố gắng điều chỉnh để cải tạo nửa kia, nếu cố gắng có hiệu quả buông tay, nhưng theo nàng nghĩ, tình cảm tự nhiên sinh ra. Nàng tin là nếu nàng đối xử lòng, đối phương lòng với nàng, chân tình chỉ có thể đổi bằng chân tình.

      Dù là cổ đại hay đại, nếu trong lòng người đàn ông có bạn, vậy bạn có làm gì cũng là sai trái. Phụ nữ thông minh đối phó với đàn ông, phụ nữ thông minh chỉ có thể đối phó với phụ nữ. Nhưng nàng cũng tin tưởng câu, người phạm ta, ta phạm người, nếu người phạm ta, ta giết cả nhà người.

      Nghĩ nghĩ lát nàng thấy tự hào, sao nàng lại có tư tưởng đứng đắn thế chứ, được rồi, về phòng ngẩn người tiếp thôi.

      “Các ngươi đều lui xuống , mình Uyên Ương ở lại là được, che màn cho ta, ta muốn nghỉ.” Chỉ Lan có việc gì làm, chỉ có thể dày vò hệ thống.

      Nàng nhìn giao diện phát nhàm của hệ thống, đột nhiên phát “Danh sách thù địch” cập nhật tên người, là người thứ nhất vinh quang ghi tên vào bảng này.

      Nàng ngồi dậy, dùng tay chống cằm, sao lại thế chứ, hôm nay nàng cũng chỉ mấy câu vô thưởng vô phạt với Qua Nhĩ Giai thị, sao lại thành gây thù chuốc oán.

      Nàng ấn vào tên Qua Nhĩ Giai thị quả nhiên xuất nguyên nhân, ra vì nàng là con dòng trưởng, thế nên tiểu thiếp ưa, có địch ý, bị hệ thống xác định là kẻ thù tiềm , chừng có ngày biến ý tưởng thành hành động, thế nên phải chú ý.

      Phía dưới còn có dòng chữ, “chúc mừng có kẻ thù tiềm đầu tiên trong đời, kiện này khiến các mối quan hệ mở sang trang mới, để cổ vũ ngừng cố gắng, hệ thống +10 EXP cho mục ‘Các mối quan hệ’ của ”.

      Hệ thống nhạt nhẽo vô lại này, bổn nương vất vả cực khổ năm mới được 10 EXP, tạo ra kẻ thù thế là nghiễm nhiên được 10 EXP, rốt cuộc là đánh giá theo chuẩn mực chết tiệt nào chứ.

      Gần đây cũng có nhiệm vụ đặc thù nào, nhiệm vụ hàng ngày cứ lặp lặp lại, thế nên nàng rất nhàm chán. biết ở trong cung Huyền Diệp thế nào.

      Từ sau khi xác định mục tiêu, nàng rất nhớ biểu ca. Nàng cảm thấy Huyền Diệp là đứa trẻ tốt, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cả hai lần gặp mặt Huyền Diệp đều biểu tệ, đối xử với nàng rất tốt. Huyền Diệp hề hay biết chuyện biểu muội dán cho nhãn “người tốt”.

      lâu sau, trong cung truyền ra tin Đổng Ngạc Phi qua đời. Chỉ Lan nghe xong cũng chẳng có phản ứng gì, cũng chỉ là người liên quan. Nhưng qua những câu chuyện hàng ngày của ama ngạch nương, nàng biết Hoàng đế rất đau khổ, còn viết “Hiếu Hiền Hoàng hậu hành trạng” (cáo phó). Giang hồ đồn người nghe rơi lệ, người đọc nghẹn ngào.

      Thuận Trị Đế còn nảy ra cái ý tưởng trước giờ chưa từng có là muốn từ Thân vương, dưới đến quan tứ phẩm, Công chúa mệnh phụ đều đến trước linh cữu khóc tang, may là bị Thái hậu ngăn cản. Nhất thời Chỉ Lan cảm thấy rất có thiện cảm với Thái hậu ở cung Từ Ninh, lý do là bà cụ biết quan tâm tới người khác.

      Đông Quý phi triệu ngạch nương nàng tiến cung nữa, bởi vì nửa năm sau, hoàng đế mắc bệnh đậu mùa.

      Thái hậu ở Từ Ninh Cung căng thẳng đến mức cáu gắt.

      “Ngươi Hoàng đế như thế là sao, vất vả lắm tiện nhân kia mới chết, ai gia còn tưởng nó hồi tâm chuyển ý, ai ngờ…” Thái Hậu là nhẫn tâm, từ sau kiện phế bỏ Hoàng hậu năm đó, bà cùng con trai trở nên xa cách, còn chưa kể chuyện với Đa Nhĩ Cổn năm xưa khiến Thuận Trị bất mãn với Hoàng ngạch nương của mình. ( trong Tam đại nghi án của triều Thanh, Thái hậu lấy chồng, tức là sau khi Hoàng Thái Cực băng hà thời gian, để củng cố ngai vàng cho con trai, có lẽ cũng là để nối lại tình xưa, Hiếu Trang Thái hậu tái giá với Nhiếp chính vương Đa Nhĩ Cổn)

      Tô Mạt Nhĩ lập tức bê chén trà đến để Thái Hậu hạ hỏa.

      “Chủ tử đừng nóng giận, các Thái y đều tình trạng của Hoàng thượng vẫn chưa đến mức quá tệ. Chủ tử nên nghĩ thoáng chút, giờ người là trụ cột của hậu cung, nếu người ngã bệnh, cả triều đình lẫn hậu cung đều rối loạn.”

      “Ai gia cũng biết đạo lý này, nhưng đứa con ta dứt ruột đẻ ra, sao có thể lo lắng. Cục điện năm đó khó khăn là thế ta còn đưa được Phúc Lâm lên ngai vàng, chịu đựng biết bao khổ cực, Phúc Lâm sao có thể bị nữ nhân mê hoặc.” đến Đổng Ngạc thị Thái Hậu liền tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

      “Ngươi Đông Quý phi suy nghĩ gì? chịu khuyên Hoàng đế lấy câu, ta còn tưởng rằng ta có chút bản lĩnh, ra cũng là vô dụng.”

      Kỳ trong lòng Tô Mạt Nhĩ rất ràng, nếu Đông Quý phi thực hữu dụng, có lẽ người tiếp theo phải chết chính là ấy, nhưng thể ra lời được.

      “Nô tỳ thấy Quý phi nương nương vẫn là người tốt, Nhưng Hoàng thượng vốn là người nặng tình, Thái hậu còn khuyên được Quý phi nương nương làm sao có biện pháp.”

      Nghe xong lời của Tô Mạt Nhĩ, lòng Thái hậu cũng thấy thư thái hơn chút, dù sao nữ nhân cho con trai mình ăn bùa mê thuốc lú chết, Đông thị tuy là Quý phi nhưng cũng là vì sinh được Huyền Diệp. Chỉ cần Phúc Lâm động tình, nữ nhân hậu cung chẳng có chút đe dọa nào.

      “Gần đây Huyền Diệp có khỏe ?”

      Tô Mạt Nhĩ nghe hỏi thế giật bắn tim, theo hiểu biết của Tô Mạt Nhĩ đối với Thái hậu, nếu Hoàng thượng qua khỏi, Tam aka chính là người kế thừa đại thống. Nếu là Tam aka, vậy Đông Quý phi của Cảnh Nhân Cung chẳng còn sống được lâu nữa.

      “Nô tỳ thấy Tam aka vì lo lắng bệnh tình của Hoàng thượng mà gầy hẳn , mắt cũng thâm quầng.”

      “Huyền Diệp là đứa con có hiếu.” Thái Hậu gật gật đầu, có vẻ hài lòng với Huyền Diệp, “Ngươi đến Aka Sở truyền Huyền Diệp đến đây, mã ma (bà nội trong tiếng Mãn) muốn gặp nó.”

      “Dạ, nô tỳ tuân mệnh.” Tô Mạt Nhĩ chậm rãi lui ra ngoài, ngẫm chuyện nhiều năm qua, Tô Mạt Nhĩ biết cách cách vô tư buồn lo của thảo nguyên lộng gió năm xưa thể trở về nữa.
      tuyệt sắc đại yêu nữthuyt thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 007 – Chăm bệnh


      Lúc này, Huyền Diệp luyện chữ, từ sau khi biết tin Hoàng ama ngã bệnh, tinh thần trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Nhìn ngạch nương với đôi mắt thâm quầng suốt từ ngày đấy đến giờ cảm thấy khó chịu đựng.

      Từ đến giờ Hoàng ama đối xử với rất tốt, tuy là người cha nghiêm khắc, nhưng cũng có rất nhiều lúc hòa ái. Lớn lên trong Hoàng cung khiến học được cách nhận ra thái độ cảm xúc của người khác từ khi còn , nhìn ra được điều là Hoàng ama ngạch nương. Ánh mắt tình cảm đó chỉ lộ ra khi có người ngoài, ánh mắt vừa thương , sủng ái lại trân trọng, hoàn toàn có gì để nghi ngờ.

      Khi còn từng rất thắc mắc, Hoàng ama ngạch nương như thế, vì sao lại xuất sủng phi Đổng Ngạc Phi. Cho đến khi Đổng Ngạc Phi qua đời, mới hiểu, trong hoàng cung này, nếu bạn thương ai đó, phải giấu kĩ, giấu để ai tìm ra được, nếu sớm muộn gì cũng có ngày bạn bị mất người đó.

      Nếu người bị đưa ra trước đầu sóng ngọn gió là ngạch nương dám tưởng tượng nữa. Sau khi Đổng Ngạc Phi qua đời, Hoàng ama làm ra dáng vẻ khổ sở vô cùng, biết cũng chỉ vì ngạch nương.

      Đổng Ngạc Phi vừa , người có địa vị cao nhất hậu cung chỉ còn lại ngạch nương. Tuy còn , nhưng cũng biết vị ở cung Từ Ninh kia muốn nhất là thiếu nữ Bát Kỳ được sủng ái, mặc dù trong hậu cung có người của tộc Khoa Nhĩ Tẩm (tộc của Hiếu Trang Thái hậu), nhưng nếu có được tình cảm của Hoàng đế cũng vào vết xe đổ (Thuận Trị lần phế Hoàng hậu). Mấu chốt là ở chỗ Hoàng đế để mắt đến nữ nhân nào.

      Huyền Diệp thể lý giải nổi tại sao Hoàng đế được có tình cảm với người con , lớn lên trong tình cha mẹ dành cho nhau, thế nên hề cảm thấy chuyện đó có chỗ nào được. Thậm chí có đôi khi nghĩ, nếu là , nhất định giống như Hoàng ama, chỉ có thể chiều sủng ái ngạch nương trong bí mật.

      Nhưng cũng hiểu, Trung Nguyên đổi chủ chưa lâu, triều đình vẫn hỗn loạn, các thế lực đan xen chồng chéo. Người Mãn nhiều, muốn thống trị vạn dặm giang sơn này, chỉ có thể thỏa hiệp với Mông Cổ, Bát Kỳ và các thế lực khác.

      Hậu cung là thể thu của thỏa hiệp, bọn họ thể giống như Hoàng đế tiền triều, kiêng nể gì (đa số Hoàng hậu triều Minh đều có xuất thân dân thường để tránh ngoại thích làm loạn), bởi vì tại bọn họ chưa có được nền móng như thế. Ai cũng nghĩ Hoàng đế là con trời, muốn gì được nấy, nhưng kỳ ngay cả người con mình thương chưa chắc bảo vệ được.

      Từ giờ phút đó, Huyền Diệp mới bảy tuổi liền hạ quyết tâm, nhất định phải trở thành Hoàng đế có thể tự chủ trong mọi việc.

      “Chủ tử, Tô của cung Từ Ninh đến.” Tiểu thái giám lên tiếng chặt đứt suy nghĩ của .

      “Được, tuyên .” Huyền Diệp buông bút, xoa xoa mi tâm, thời gian gần đây mệt mỏi, từ tinh thần đến thể xác.

      “Nô tỳ tham kiến Tam aka, Tam aka cát tường.” Tô Mạt Nhĩ hành lễ cách chuẩn mực.

      đừng khách khí, mau đứng lên. Tiểu Tường tử, dâng trà mời .” Đối với người bên cạnh Thái hậu, Huyền Diệp dám lạnh nhạt, đặc biệt lại là người tâm phúc nhất như Tô Mạt Nhĩ

      biết đến đây có chuyện gì?”

      “Tam aka khách khí, gần đây Thái hậu nương nương lao tâm lao lực vì bệnh tình của Hoàng thượng, rất nhớ Tam aka, hy vọng Tam aka có thể đến cung Từ Ninh chuyện cùng nương nương.”

      “Huyền Diệp là bất hiếu, chỉ lo lắng vì bệnh tình của Hoàng ama, lại bỏ bê Hoàng mã ma, mong rằng Hoàng mã ma trách tội Huyền Diệp.” Huyền Diệp vội sửa soạn tới cung Từ Ninh thỉnh tội.

      “Tam aka đừng như vậy, nương nương biết Tam aka là người hiếu thảo, trước khi đến còn dặn tôi phải nhắc aka nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng lao lực quá độ.”

      “Huyền Diệp tạ ơn Hoàng mã ma quan tâm, chúng ta thôi, đừng để Hoàng mã ma đợi lâu.”

      Khi hai người đến cung Từ Ninh thấy Đông thị cũng ở đó, quỳ sàn. Thái hậu lần chuỗi Phật châu, trầm ngâm tiếng nào.

      “Huyền Diệp tham kiến Hoàng mã ma, thỉnh an Hoàng mã ma.” Huyền Diệp nghiêm chỉnh thỉnh an Thái hậu và Đông thị.

      Thái hậu bảo Huyền Diệp đứng dậy sau đó gì, sau thời gian chén trà, bà cụ mới lên tiếng. Nhưng là với Đông thị

      “Con chủ động muốn được chăm bệnh, ai gia cũng cản con, nhưng con nghĩ kĩ chưa, con rồi hậu cung phải làm sao, Huyền Diệp phải làm sao?”

      “Hồi Thái hậu, hậu cung có Thái hậu tọa trấn, cần thần thiếp phải lao tâm, Huyền Diệp cũng lớn, hiểu chuyện, nếu thần thiếp có chỗ nào chưa tốt, thỉnh cầu Thái Hậu chiếu cố Huyền Diệp, thần thiếp vô cùng cảm kích.” xong lại dập đầu mấy cái.

      Huyền Diệp nghe đến đó đờ đẫn, rất muốn ngăn cản ngạch nương, nhưng cũng biết nếu ngạch nương quyết thể ngăn cản được. chỉ cảm thấy khóe mắt ẩm ướt, thiếu chút nữa là rơi nước mắt.

      “Thôi, ai gia nhận lời với con là được, con cũng là đứa con ngoan, con muốn chuẩn bị .” Thái hậu nghĩ lát, “Trước khi chuyện với Huyền Diệp .” xong liền vào phòng trong.

      Đông thị biết quyết định này của bà đối với Huyền Diệp là hết sức tàn nhẫn, nhưng bà thể làm như vậy, bà tin Huyền Diệp nhất định hiểu. Đây là cung Từ Ninh, bà thể giải thích nhiều với Huyền Diệp.

      “Huyền Diệp, con phải nghe lời Thái hậu, hiểu ? Ngạch nương và Hoàng ama của con đều bình an, con phải tin tưởng chúng ta.” Đông thị nhìn đứa con mới tám tuổi, lòng đau nhức nhối.

      Bà nhất định có thể thay đổi lịch sử, bà muốn chồng mình chết, cũng muốn con trai phải đăng cơ khi mới tám tuổi rồi trải qua cuộc sống vất vả nặng nề. Bà nhất định khiến cuộc sống của cả ba cùng tốt đẹp.

      Huyền Diệp kiềm chế được rơi nước mắt, nghĩ bao giờ quên ngạch nương của giây phút này. Ánh mắt bà chút do dự, bà chuẩn bị tất cả, kể cả trường hợp lây bệnh đậu mùa rồi chết. nghĩ hiểu được, mấy ngày nay mơ hồ đoán được chuyện ngạch nương chăm bệnh. Bởi vì bà Hoàng ama, cũng .

      Tuy biết lý do, cũng biết nỗi khổ tâm của ngạch nương, nhưng vẫn thầm nghĩ muốn được nhào vào lòng ngạch nương để khóc. Nhưng thể, bởi vì là Tam aka, là con của Hoàng ama và ngạch nương, sau này có lẽ còn là chủ nhân của hoàng cung này, thế nên thể.

      Hai mẹ con bọn họ cứ lặng im như vậy, dường như Huyền Diệp có thể nghe được cả tiếng gió thổi vi vu bên ngoài. Thời khắc này, thất thần. nghĩ đến Hoàng ama, nghĩ đến ngạch nương, thể khống chế suy nghĩ của bản thân nữa. cảm thấy linh hồn của như bay ra khỏi cung Từ Ninh, bay tới cung Cảnh Nhân, lại bay đến điện Dưỡng Tâm.

      Đông thị nhìn Huyền Diệp nhúc nhích, mặt đổi sắc, lòng trào dâng chua chát. Bà biết con trai thông minh từ , hiểu nhiều chuyện, nhưng bà có cách nào khác, bà phải , chỉ vì tình của bà với Phúc Lâm, mà là vì chỉ có làm thế mới gỡ được cục diện bế tắc này.

      “Huyền Diệp, ngạch nương tin tưởng con có thể làm được… bất cứ chuyện gì.” Đông thị xong về cung Cảnh Nhân chuẩn bị đồ đạc để chăm bệnh. tại, thứ bà thiếu chỉ có thời gian, chỉ cần cho bà đủ thời gian, bà nhất định có thể chữa khỏi cho Phúc Lâm.

      Huyền Diệp biết bản thân về Aka Sở như thế nào, nhìn Thường Ninh ngủ say, cho người gọi em trai dậy, chỉ ngồi bên cạnh nhìn.

      cũng chẳng nghĩ gì, nhìn gương mặt ngây thơ của đứa trẻ ngủ, tâm trạng của dần ổn định lại.

      Sau đó đột nhiên nhớ tới tiểu biểu muội mới gặp hai lần, hẳn là giống như Thường Ninh, có lẽ ngủ, cũng có thể chơi, có thể tưởng tượng ra đôi mắt to tròn của bé cùng hai lúm đồng tiền khi cười.

      nghĩ nếu tiểu biểu muội ở đây lúc này, có thể ôm bé, chuyện với bé, vơi bớt phiền lòng như lúc nhìn Thường Ninh ngủ.

      Trong Đông phủ, Chỉ Lan phát Khang Hi trong mục “Tình huống đào tạo” thành 60 EXP, nàng cảm thấy thể hiểu nổi, có lẽ là hệ thống bị lag chừng, nàng cười rồi nghĩ, lag thêm vài lần nữa tốt.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/
      Chương 008 – Phiên ngoại Đông Quý phi (1)

      Người trong mộng biết thân hay lạ


      Tên nàng là Đông Thanh Uyển, là con dòng trưởng nhà họ Đông. Có ama hay nổi nóng, ngạch nương rộng lượng nhanh nhẹn, đại ca sợ trời sợ đất, còn có tiểu đệ bề ngoài chững chạc kỳ vẫn còn rất trẻ con.

      Khi bé nàng thích nhất bám đuôi đại ca, bởi vì đại ca rất tài giỏi, đại ca có thể lên cây bắt ve sầu, cũng có thể khiến đứa nào vừa bắt nạt nàng biết thế nào là lễ độ.

      Sau khi tiến cung nàng thường xuyên nghĩ lại khoảng thời gian đó, nơi có bầu trời xanh biếc áng mây, có cây đại thụ tán lá xum xuê xanh mướt, dường như nàng vẫn nghe thấy tiếng ve sầu đâu đây, tiếng lũ trẻ cười giòn giã dù mình mẩy lấm lem.

      Khi ấy nàng bị nhốt cả ngày ở cung Cảnh Nhân, nhốt cũng thỏa đáng, ngày ngày nàng vẫn thỉnh an Thái hậu và Hoàng hậu, thi thoảng chạm mặt người đàn ông kia ở đâu đó. Nhưng phần lớn thời gian vẫn là ngồi trong cung Cảnh Nhân, nhìn cây đại thụ bên ngoài, nhớ lại lúc ấu thơ.

      Mỗi buổi tối nàng lên giường ngủ luôn có cảm giác hoang đường kiểu bơ vơ giữa đất trời. Giường rất lớn, như cõi riêng biệt, nàng biết có cung nữ đứng canh xa, chỉ cần nàng lên tiếng được trả lời ngay. Nhưng vẫn thể ngăn cản cảm xúc tịch liêu đấy. Cảm xúc đấy theo nàng trong đại đa số thời gian ở trong cung.

      Đến bây giờ nàng vẫn nhớ như in ngữ điệu khi người đàn ông kia đọc tên nàng lần đầu tiên.

      “Thanh Uyển, Thanh Uyển. Đẹp thay bỗng có người. Mắt trong mày đẹp, xinh tươi dịu dàng (*).” Giọng của ràng sáng trong, nhưng đôi mắt lại rực lửa, khi đó nàng hiểu, sau mới biết, đó là khao khát phá tan hết trói buộc.

      Người nhà của nàng dạy nàng tứ thư ngũ kinh, nàng cũng hiểu thi từ ca phú, thời thơ ấu của nàng chỉ có chơi đùa. Nàng chỉ biết điều là giọng của rất êm tai, câu từ của rất đẹp đẽ.

      Đêm hôm đó nàng rất đau, nàng muốn biết muốn làm gì, kết quả chỉ nhìn thấy lạnh lùng trong mắt , cùng với động tác như cái máy. Nàng nhắm mắt lại, quay đầu, để thấy nàng rơi lệ.

      Ngày tháng sau đó khác nhiều lắm, người đàn ông kia cũng từng sủng ái nàng thời gian, nhưng sau đó lại buông tha nàng. Có lẽ vì điều đó, khiến nàng cảm kích .

      Sau khi nàng có thai, rất ít khi đến thăm nàng, nếu có đến cũng chỉ ngồi nơi đó, nhìn bụng nàng chăm chú, tiếng nào. Sau đó nàng sinh con, đặt tên Huyền Diệp, nàng lặp lặp lại cái tên này biết bao nhiêu lần, trong những đêm có Huyền Diệp.

      Sau khi Huyền Diệp ra đời, để tránh đậu mùa, Huyền Diệp bị đưa ra khỏi cung. Từ đó nàng rất ít khi nhìn thấy người đàn ông kia, đương nhiên cũng gặp được Huyền Diệp. Nàng chỉ có thể tự tưởng tượng hình dạng Huyền Diệp trong đầu, tự tưởng tượng cuộc sống của Huyền Diệp trong đầu.

      Người đàn ông kia với nàng là bảo vệ Huyền Diệp, ánh mắt của rất chân thành, nàng tin tưởng , có thể là nàng chỉ có thể tin tưởng , bởi vì nàng có khả năng phản kháng. Đây là lần đầu tiên nàng hận bản thân.

      Sau đó nàng nghe đoạt phúc tấn của Bác Quả Nhĩ, nghe nâng niu nữ nhân kia như trân bảo, rất nhiều rất nhiều lời nghe , nàng luôn suy nghĩ, lúc này ánh mắt như thế nào? Đối với Đổng Ngạc Phi được sủng ái nhất hậu cung, liệu ánh mắt của có còn lạnh lùng.

      Sau đó nàng tình cờ gặp bọn họ lần, dịu dàng khoác áo choàng cho Đổng Ngạc thị, nhưng ánh mắt trống rỗng. Khi đó nàng liền khẳng định, cần nữ nhân kia chỉ để làm cái cớ. Ngọn lửa trong mắt càng lúc càng mãnh liệt, nàng nghĩ có lẽ nữ nhân kia cũng cảm giác được, nhưng ấy còn hưởng thụ vinh quang và chú ý của mọi người, có lẽ là cả dịu dàng giả dối của nữa.

      Ngày bé ama từng với nàng, nàng có đôi mắt thấy lòng người. Thế nên ama hy vọng nàng học hành nhiều, bởi vì đấy là khởi đầu của tai họa, cũng có thể là khởi đầu cho vinh quang, nhưng ama nàng muốn đánh cược, cũng tình nguyện cho nàng đánh cược.

      Tuy rằng tránh được vận mệnh tiến cung, nhưng tệ nhất cũng chỉ đến thế này, nàng cần vinh quang sủng ái, người chưa từng biết đến đỉnh cao danh vọng phải nếm trải cảm giác ngã khỏi mười tám tầng mây. Nàng chưa từng biết, nên lúc này cũng biết, nàng thỏa mãn với cuộc sống này. Chỉ trừ chuyện là nàng thể chăm sóc Huyền Diệp.

      Trong hậu cung, phẩm cấp của nàng chỉ thấp hơn phi tử tộc Mãn Đổng Ngạc thị, nàng phải chịu ngược đãi, đương nhiên lý do chủ yếu nhất là vì nàng được sủng, mà lại sinh ra aka chỉ được nuôi dưỡng ngoài cung, thế nên tạm thời Thái hậu đối phó với nàng, ngược lại còn đối xử tốt với nàng, chỉ có như vậy mới có thể ăn với các Vương gia của Đại Thanh. Xem , trong cung vẫn có phi tần tộc Mãn được đối xử tốt, phải chỉ có phi tần Mông Cổ.

      Nhưng trời chiều lòng người, Huyền Diệp mắc bệnh đậu mùa khi mới lên hai.

      Khi biết tin đấy nàng cảm thấy đất trời sụp đổ, nàng có cách nào cứu Huyền Diệp, thậm chí còn có tư cách gặp con. Ở thời đại đấy, nếu mắc bệnh đậu mùa, trừ phi nỗ lực phi thường, bằng chỉ có đường chết.

      Huyền Diệp còn như vậy, nàng còn chưa được gặp con, nàng chưa được trò chuyện cùng con, sao có thể để Huyền Diệp ra im hơi lặng tiếng như thế. Có lẽ thêm vài năm nữa, ngoài nàng ra chẳng có ai nhớ rằng, ngoài cung từng có tiểu aka hai tuổi, tên gọi Huyền Diệp.

      Nàng rất hận rất hận, tất cả chỉ là vì nàng có khả năng, nàng ở trong cung được sủng, gia tộc của nàng đủ hiển hách, địa vị của nàng đủ cao, quyền lực của nàng đủ nhiều. Nàng đột nhiên nảy sinh dục vọng, như muốn tổn thương bản thân, nhưng lại có cách nào khác.

      May mắn là, Huyền Diệp qua khỏi. Lần đầu tiên nhìn thấy con mà nàng tin vào mắt mình, chỉ sợ đây là giấc mộng mơ vô số lần, tỉnh giấc mới biết phải .

      Nàng cẩn thận ôm lấy đứa con gầy yếu, run run sờ mặt con, cố gắng ghi nhớ từng chi tiết mặt đứa con thơ. Đây là con trai của nàng! Mang nặng đẻ đau. Khi chưa lấy lại tinh thần, nàng lệ rơi đầy mặt.

      Người đàn ông kia đứng ngay cạnh nàng, lẳng lặng nhìn hai mẹ con, ánh mắt của ôn hòa và hâm mộ, giờ phút này nàng rất cảm kích , chỉ vì lý do, Huyền Diệp có thể bình an vô nằm trong vòng tay nàng.

      Sau đó, nàng nghĩ tới chuyện tranh sủng nữa, nàng cố gắng khuất phục thứ dục vọng có thể hại nàng và cả Huyền Diệp. Bởi vì nàng biết, nếu nàng tranh đấu, có lẽ Thái hậu thay đổi thái độ đối với Huyền Diệp, nàng thể mang tương lai của Huyền Diệp ra đánh cược.

      chứng minh, nàng thắng, phút hấp hối, nàng nghĩ chắc đấy là số phận của nàng, nàng muốn Huyền Diệp sống, sống tốt cuộc đời của Hoàng đế, nàng phải chết, Thái hoàng thái hậu chấp nhận tồn tại của Thái hậu có ảnh hưởng tới Huyền Diệp.

      Nàng suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng lại nghĩ đến gương mặt của người đàn ông kia, nàng nghĩ, nếu có kiếp sau, có lẽ… có lẽ nàng thế nào chứ. Nàng nhắm hai mắt lại, cuối cùng nàng vẫn đưa ra được đáp án.

      (*) Tên Thanh Uyển là dựa theo câu thơ trong bài Dã Hữu Man Thảo 1 (Kinh Thi): Hữu mỹ nhất nhân. Thanh dương uyển hề.

      Dã hữu man thảo 1

      Dã hữu man thảo,
      Linh lộ thiễn (đoản) hề
      Hữu mỹ nhất nhân,
      Thanh dương uyển hề.
      Giải cấu tương ngộ,
      Thích ngã nguyện hề.

      Ngoài nội có cỏ mọc lan ra 1 (Người dịch: Tạ Quang Phát)

      Ngoài đồng cỏ mọc lan ra,
      Mịt mù sương khói đậm đà rớt rơi.
      Đẹp thay bỗng có người,
      Mắt trong mày đẹp, xinh tươi dịu dàng.
      Tình cờ ta gặp được nàng,
      là thích hợp mơ màng bấy lâu.
      tuyệt sắc đại yêu nữthuyt thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit : Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 009 – Phiên ngoại Đông Quý phi (2)

      Hoa nào rơi giữa cơn mơ này


      Thanh Uyển thể tin nàng có thể mở mắt lần nữa, nàng quay đầu, nhìn thấy màn giường màu đỏ thẫm thêu chỉ kim tuyến vẫn thường xuất trong mơ.

      Nàng muốn ngồi dậy, lại phát toàn thân vô lực. Thử nhấc tay, lại phát đây tuyệt đối phải tay của phụ nữ ngoài hai mươi.

      “Tiểu thư, cám ơn trời đất, rốt cuộc cũng tỉnh, nô tỳ phải báo ngay cho lão gia và phu nhân.” Nàng vẫn nhớ nha hoàn này, tên Hạ Hà, hầu hạ nàng đến tận khi tiến cung, sau được gả cho gã sai vặt trong phủ.

      Chẳng lẽ nàng mơ giấc Nam Kha, trong mộng có hoàng cung, có người đàn ông kia, có Huyền Diệp, có Thái hậu, chẳng lẽ tất cả chỉ là giấc mộng? Hay là Phật tổ nghe được lời hấp hối của nàng, cho nàng cơ hội sống lại, lần này có lẽ nàng như thế nào chứ? Trước khi chết có đáp án, tại vẫn có đáp án.

      Sau đó thái độ của nàng trở nên khác thường, hay ra ngoài chơi đùa nữa, hàng ngày ngồi lặng im trong phòng. Nàng nghĩ có lẽ nàng thích người đàn ông kia, thích giọng ngữ điệu của , thích ngọn lửa bao giờ tắt trong mắt , thích đơn ngẫu nhiên bắt gặp.

      Nhưng lần này nàng nên làm gì? Nàng chợt nảy ra ý nghĩ táo bạo, nếu nàng thích , vậy nàng cũng muốn có được tình của , cũng muốn nhìn thấy cảm xúc khác xuất trong ánh mắt vì nàng.

      Đúng, phải làm như thế, nàng muốn có được , người đàn ông tôn quý nhất thiên hạ, đó là mục tiêu của nàng, ai khác được trêu chọc vào. Nàng nguyện ý dùng chân tình của bản thân để đổi lấy chân tình của .

      Kiếp này, nàng còn bí mật lớn khác, cũng là bí mật khiến nàng tin tưởng rằng bản thân có thể thành công. Nàng có thể vào tiên cảnh, bên trong chỉ có mình nàng. Tiên cảnh cũng lớn, ở giữa là nhà gỗ đơn sơ, dòng suối chảy qua trước cửa nhà, hai cây đại thụ tươi tốt trái phải che bóng làm đẹp cảnh quan.

      Trong nhà gỗ có bộ sách và mấy trái cây, bộ sách là loại nội công tu luyện, có thể cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ, dưới mấy trái cây là tờ giấy, viết công dụng của từng quả.

      Nàng do dự hồi lâu, ăn quả có tác dụng làm đẹp dưỡng sinh, vừa ăn vào, liền cảm thấy có dòng nước ấm dâng lên từ bụng dưới, toản thân tản ra thứ gì đó màu đen tanh tưởi, nàng đoán rằng thứ nàng ăn bắt đầu có tác dụng.

      Nàng cởi quần áo ngâm mình xuống suối trong chốc lát, nhìn người phản chiếu trong làn nước, quả thực thể tin được đây là nàng. Mắt hạnh hữu thần, khóe mắt cong cong, có ý như muốn lại thôi. Mũi cao thon hơn kiếp trước, toàn thân cao thấp tỏa hương thơm thoang thoảng, da thịt vô cùng mịn màng, trắng nõn như búng ra sữa.

      Sau đó nàng năn nỉ ama tìm cho nàng sư phụ để học văn hóa Hán, tối tối ngồi giường luyện nội công, ngày ngày ngâm mình trong suối, đến năm mười ba tuổi, nàng biết cơ hội của nàng tới, kiếp này, nàng nhất định phải có được trái tim của người đàn ông kia.

      Lần này quả nhiên lạnh lùng như kiếp trước, ánh mắt nhìn nàng chỉ có kinh ngạc, còn có né tránh, nàng đoán rằng, có lẽ những điều nàng làm có tác dụng, người đàn ông này bắt đầu động tâm.

      Bọn họ ở chung như hai người bằng hữu, nhưng tràn ngập khí mờ ám, nàng thích việc trở thành hồng nhan tri kỷ, đặc biệt là của người cao ngạo tự tôn lại nhạy cảm thêm chút tự ti như . Sâu thẳm trong còn chút ngây thơ, nhưng lại cực kỳ tàn nhẫn, đây là người đàn ông của nàng, điều đấy khiến nàng xúc động.

      [​IMG]

      Sau đó nàng mang thai, vì bảo vệ nàng vẫn theo con đường kiếp trước, Đổng Ngạc thị vẫn xuất , nhưng nàng hề lo lắng, nàng tin tưởng người đàn ông này, nàng tin tưởng dịu dàng âu yếm thương nàng nhìn thấy trong ánh mắt .

      Sau khi sinh Huyền Diệp, dưới áp lực của Thái hậu, để Huyền Diệp cho nàng nuôi dưỡng, bên cạnh đó, gần như ngủ lại cung Thừa Càn mỗi đêm, bao lâu sau, phong phi cho nàng và Đổng Ngạc thị, hậu cung xuất hai Quý phi tộc Mãn.

      Nhưng mọi người đều , nàng chỉ là ăn theo, bởi vì chân ái của Hoàng đế là chủ nhân cung Thừa Càn, nàng vốn có cơ hội được phong phi. Nhưng ai hay biết, đêm nào cũng đến thăm hai mẹ con nàng, bọn họ cùng đọc sách, cùng vẽ tranh, cùng chuyện trời dưới đất.

      Kiếp này của Huyền Diệp sống rất hạnh phúc, nàng và đều kiên nhẫn và thương Huyền Diệp, năm hai tuổi, Huyền Diệp vẫn tránh được việc bị đậu mùa, nàng cho con ăn trái cây chữa bệnh, quả nhiên bao lâu sau Huyền Diệp khỏi bệnh.

      Nàng còn lại bốn trái cây, quả để cho ama dùng năm Thuận Trị thứ 15, quả chuẩn bị cho Phúc Lâm, đúng vậy, Phúc Lâm, kiếp trước nàng vẫn thầm gọi tên trong lặng lẽ, nhưng kiếp này, nàng có thể quang minh chính đại gọi tên , Phúc Lâm, Phúc Lâm. Mỗi khi gọi tên , nàng đều cảm thấy đầu lưỡi run run, đây là người đàn ông của nàng, là người đàn ông nàng thương nhất.

      Sau khi Đổng Ngạc Phi mất, Phúc Lâm khổ sở thời gian, vừa là giả vờ, vừa là áy náy, dù sao cũng là lựa chọn ấy, khiến ấy bị đưa ra đầu sóng ngọn gió.

      Nhưng Thanh Uyển cũng thấy thương xót Đổng Ngạc thị nhiều, nếu Đổng Ngạc thị muốn, Phúc Lâm cũng chọn ấy, cũng giống như nàng kiếp trước, vì nàng muốn làm mục tiêu, thế nên Phúc Lâm buông tha nàng. Theo nàng thấy, đấy chẳng qua chỉ là cuộc giao dịch hơn kém, thứ ấy nhận được là địa vị và vinh sủng nhất hậu cung.

      Từ lúc đó trở nàng chú ý tới sức khỏe của Phúc Lâm từng giây từng phút, bởi vì nàng cũng khẳng định được bản thân có thể chữa khỏi cho Phúc Lâm, Huyền Diệp vốn chưa đến lúc tận mệnh, nhưng kiếp trước Phúc Lâm băng hà vì bệnh đậu mùa. Nàng chỉ có thể ôm hy vọng trong ba trái cây còn lại.

      Sau khi Phúc Lâm mắc bệnh đậu mùa, nàng dùng thời gian hai ngày tìm người bố trí cho Huyền Diệp, nếu nàng thể chữa khỏi cho Phúc Lâm, nàng cũng chỉ còn đường chết, so với việc chết trong tay Thái hậu, bằng nàng ra cùng Phúc Lâm, kết cục tệ nhất kiếp trước nàng trải qua rồi.

      Sau khi xin được chăm bệnh, tuy rằng trong lòng lo lắng cho Huyền Diệp, nhưng nàng cũng chỉ có thể tin tưởng con, kiếp trước con nàng làm rất tốt, kiếp này cũng nhất định có thể.

      Phúc Lâm được chăm sóc ở điện Dưỡng Tâm, toàn bộ người hầu kẻ hạ ở điện Dưỡng Tâm đều hoảng loạn. Khi nàng đến, Phúc Lâm nằm giường, hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt, tay bị buộc lên đầu giường, mặt và người lấm tấm nốt đậu mùa, nhìn liền biết ngủ yên ổn.

      Nàng ngồi xuống mép giường, nhàng vuốt tóc .

      “Các ngươi lui xuống , nơi này có ta chăm sóc.” Bọn kẻ hầu người hạ chẳng màng quy củ nữa, giữ mạng quan trọng hơn tất cả, trong số bọn họ có mấy người lây bệnh bị mang .

      [​IMG]

      “Phúc Lâm, ngài có nghe thấy ?” Nàng ghé tai thầm, “Thiếp là Thanh Uyển, thiếp đến thăm ngài, ngài hứa bên thiếp cả đời, ngài thể nuốt lời.”

      Nàng lấy trái cây trong tiên cảnh ra, giúp Phúc Lâm ăn, chỉ chốc lát, Phúc Lâm liền tỉnh.

      “Thanh Uyển!” Dường như chưa tỉnh hẳn, “Tại sao nàng lại ở đây?”

      “Tại sao thiếp thể ở đây, ràng ngài hứa với thiếp chú ý sức khỏe, thế mà lúc này.” Thanh Uyển gắt giọng, nàng muốn Phúc Lâm tự trách bản thân vì nàng đến chăm bệnh.

      “Nàng ngay cho trẫm, ai cho nàng vào đây!” Phúc Lâm trở nên kích động, sao có thể để người mình thương đến đây, biết mấy người vượt qua được bệnh đậu mùa, thể để nàng chết.

      “Hoàng thượng!” Nàng nhàng dịu dàng trấn an , “Nếu thiếp đến , ngài quên sao? Ngài hứa với thiếp, xa lìa, rời bỏ, cùng sống chết, sao ngài có thể quên?”

      Phúc Lâm cảm thấy tim như nhói lên, đây là người , cũng là người thương nhất, thể cho nàng cuộc sống vợ chồng, cũng có cách nào trao cho nàng ngôi vị Hoàng hậu. ngờ, nàng có thể vì làm cả chuyện này, có lẽ cũng phải dứt khoát hơn, ít nhất thể phụ bạc nữ nhân này.

      Bệnh đậu mùa rất khó chữa, dù có trái cây hỗ trợ, mười ngày sau bệnh tình Phúc Lâm mới bắt đầu khởi sắc, triều đình và hậu cung nghe tin đó bắt đầu rục rịch trở lại.

      Nhưng tạm thời chuyện đó liên quan tới hai người ở điện Dưỡng Tâm, Thanh Uyển ngồi ở mép giường Phúc Lâm, cầm quyển Kinh Thi khẽ ngâm. Phúc Lâm nhìn nàng, kiềm chế được giật quyển sách ra.

      Thanh Uyển ngẩng đầu lên chỉ nghe thấy cúi đầu thầm , “Thanh Uyển, Thanh Uyển. Đẹp thay bỗng có người. Mắt trong mày đẹp, xinh tươi dịu dàng.”

      [​IMG]
      tuyệt sắc đại yêu nữthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :